Lúc ấy ông chú nói, khi tổ tiên ba nhà họ Ngô, Lý, Diệp xây mộ tổ đã mời tổ tiên của nhà họ Cát đến xem. Tổ tiên nhà họ Cát nói ở vách Cẩu Hùng quả thực là nơi quy tụ linh khí, không những có thể phù hộ con cháu đời sau bình an, hơn nữa sau khi tích tụ được linh khí có thể làm cho một số người trong dòng họ thăng quan phát tài.
Mấy trăm năm sau đó, người của ba dòng họ vẫn thân thiết như anh em trong nhà. Nhưng không biết từ lúc nào, tổ tiên họ Ngô và Diệp cùng tranh giành một cô gái, cuối cùng đến nhà họ Lý cũng bị kéo vào. Từ đó về sau tổ tiên ba nhà như nước với lửa, nhiều lần đánh nhau đổ máu tranh giành mấy khu đất tốt trong Long mộ để bảo đảm con cháu sau này thăng quan phát tài.
Sau khi rối loạn hết cả lên thì chợt xuất hiện một người dòng dõi họ Lư từ tỉnh thành Thủy Châu tới, nói cụ tổ chính là chủ của cụ tổ ba nhà Ngô, Lý, Diệp gồm Ngô Thông Thiên, Lý Hoài Viễn, Diệp Hòa Tín.
Dĩ nhiên là tổ tiên ba nhà không tin, nhưng khi trông thấy bằng chứng cổ xưa do người dòng dõi họ Lư ở Thủy Châu đưa ra thì đều công nhận, đặt ra quy tắc dưới sự giảng hòa của con cháu chủ nhân họ Lư.
Sau này người của ba nhà Ngô, Lý, Diệp luân phiên nhau làm trưởng thôn của Đập Thiên Thủy, cứ ba năm lại thay một lần. Trong ba năm làm trưởng thôn, nếu có người trong dòng họ đó qua đời thì sẽ được một miếng đất vàng trong Long mộ hơn hai dòng họ kia. Dĩ nhiên, người chết ấy phải là người có danh tiếng, con nếu không đủ điều kiện thì cho dù có người chết cũng không được vào Long mộ. Lúc đó tổ tiên ba nhà Ngô, Lý Diệp cho rằng chức trưởng thôn dù gì cũng ba năm thay một lần nền ai cũng có cơ hội, trông chờ vào số phận thôi, vì vậy định ra cam kết.
Không ngờ sau khi giải phóng, chính phủ bắt đầu thực hiện chế độ bầu cử, quy tắc trưởng thôn luân phiên không có giá trị pháp luật nên không được chính phủ thừa nhận, tạo thành việc ba nhà vì muốn sau này người già chết có thể chiếm nhiều đất vàng có linh khí thì nhất định phải giành bằng được chức trưởng thôn.
-Thì ra là vậy, không ngờ một chức trưởng thôn mà có lịch sử xa xưa như vậy, xem ra đây chính là nguyên nhân gây đổ máu khi tranh cử trưởng thôn.
Diệp Phàm chợt hiểu, quay đầu hỏi:
- Nhị Nha Tử, có biết người nhà họ Lư đó tên gì không?
- Không biết, lúc đó trưởng tộc họ Ngô chỉ gọi là người chủ họ Lư, có lẽ chỉ có trưởng tộc và bô lão ba nhà mới biết.
Nhị Nha Tử lắc đầu.
- Nếu người họ Lư ở Thủy Châu đó được ba nhà Ngô, Lý, Diệp gọi là chủ, vậy thì giả dụ tìm được người đó có lẽ sẽ có thể giải quyết triệt để vấn đề tranh giành chức trưởng thôn Đập Thiên Thủy.
Diệp Phàm suy nghĩ xem chuẩn bị lúc nào rảnh sẽ đi thăm trưởng tộc ba nhà này.
Tảng sáng ngày hôm sau.
Diệp Phàm và Nhị Nha Tử len lén khiêng một thùng gỗ ngoại cỡ cao 1m2, rộng gần 2m đi đến Thổ Gia Ao Tử. Vì Diệp Phàm khiêng chiếc thùng lớn như vậy có thể khiến người khác sợ hãi nên hai người phải lén xuất phát nhân lúc còn sớm.
Họ tốn rất nhiều công sức cuối cùng cũng tới Thổ Gia Ao Tử. Hai người đặt chiếc thùng gỗ đó ở chỗ cách hang của sói chuột lông xanh chừng 30m. Nắp thùng đặt dựng nghiêng trên thùng gỗ, được một chiếc gậy chống lên. Diệp Phàm thả một con gà trống còn sống vào bên trong. Dĩ nhiên chân gà đã được trói chặt bằng sợi dây cước câu cá trong suốt.
Tiếng gà trống kêu cuối cùng cũng dụ được sói chuột lông xanh thò đầu ra ngoài, nhưng nó rất giảo hoạt, đứng bên ngoài hít ngửi một lúc lâu mới thận trọng tới gần chiếc thùng, sau đó lại quanh quẩn bên cạnh thùng một hồi mới nhảy tới mép thùng. Nó cảm giác dường như là cái bẫy nên lại quay về hang, phải đến một giờ sau mới lại bò đến mép thùng.
Nó quay đi quay về không biết bao lần làm Diệp Phàm chóng mặt muốn ngất đi nhưng cuối cùng vẫn không chống nổi bị con gà hấp dẫn, sói chuột lông xanh thận trọng nhảy vào trong thùng, Diệp Phàm đang định kéo dây cước buộc đầu gậy thì bị Nhị Nha Tử kéo vội lại.
-Tổ trưởng Diệp, không được kéo. Nếu làm thế chắc chắn sẽ phát ra tiếng, sói chuột lông xanh rất khỏe, thân thể lại trơn tuột như lươn, chắc chắn nó sẽ chạy thoát.
-Không kéo thì để nó ăn không con gà rồi bỏ đi à.
Diệp Phàm thắc mắc.
-Ha ha! Tổ trưởng Diệp, để nó ăn vài miếng rồi hãy nói. Đến lúc nó quen rồi thì chúng ta sẽ ra tay. Hơn nữa cơ hội sẽ đến, con gà trống kia sẽ chuốc say nó.
Nhị Nha Tử lấp lửng nói.
- Chuốc say, ý em là sau khi sói chuột lông xanh ăn thịt con gà thì nó sẽ say rồi đợi chúng ta đến bắt.
Diệp Phàm lòng rất thán phục cậu bé, đúng là rất biết cách làm.
- Uhm! Chuyện này…Cũng là do em nghe trộm từ chỗ bác thợ săn già giầu kinh nghiệm.- Nhị Nha Tử tỏ ra đắc ý.
Hai ngày liên tiếp phí mất hai con gà. Diệp Phàm và Nhị Nha Tử đấu sức nhẫn nại với sói chuột lông xanh.
Trong thôn đã có Lưu Trì và Lý Xuân Thủy nên Diệp Phàm cũng rất yên tâm.
Buổi tối ngày thứ ba, Thái Đại Gianh lại gọi điện thoại tới thúc hỏi chuyện chủ tịch Ngô. Diệp Phàm dĩ nhiên không nói chuyện Long mộ cho Thái Đại Giang biết, chỉ nói là vẫn chưa điều tra ra nguyên nhân, đang âm thầm tìm hiểu. Kết quả Thái Đại Gianh cũng hơi tức giận, bắt đầu nghiêm giọng khiến Diệp Phàm bực bội mãi.
Sau khi bỏ điện thoại xuống, Diệp Phàm đi luôn đến nhà chính của họ Ngô, máy mắn gặp được ông lão trưởng tộc Ngô Trung Tu. Tuy đã gần 70 tuổi nhưng gân cốt còn tráng kiện, không hề giống một ông già 70 tuổi chút nào.
Hai người tán gẫu một lúc thì Diệp Phàm bắt đầu chủ đề chính.
- Ông Ngô ạ, cháu nghe nói tổ tiên ba nhà Ngô, Lý, Diệp của Đập Thiên Thủy đã từng là cấp dưới của nhà họ Lư. Nghe nói tổ tiên nhà họ Lư sinh sống ở Thủy Châu, không biết ông có biết tình hình hiện giờ của người nhà họ Lư không?
Ngô Trung Tu nghe Diệp Phàm hỏi vậy thì chợt biến sắc, liếc nhìn Diệp Phàm rồi nhàn nhạt nói:
Tổ trưởng Diệp, cậu nghe đâu ra tin đồn này, không có chuyện đó.
Ông ta bác bỏ luôn.
- Ha ha! Cháu cũng tò mò muốn tìm hiểu tình hình một chút thôi. Nói không chừng tổ tiên nhà họ Lư ở Thủy Châu còn là nhà giàu có, cháu nghĩ ông Ngô đây cũng biết rất rõ tình hình Đập Thiên Thủy chúng ta, nếu có thể kiếm được sự giúp đỡ thì tốt quá, lọt sàng xuống nia mà, dù gì cũng có lợi cho Đập Thiên Thủy chúng ta, ông nói có phải không?
Diệp Phàm khẽ cười đáp.
-Ha ha! Ta cũng muốn vậy lắm! Đáng tiếc là không có chuyện này. Có thể quan hệ với người giàu dĩ nhiên là tốt, ai mà chẳng có nguyện vọng đóng góp chút sức lực vì thôn Đập Thiên Thủy chúng ta. Ài! Rất xin lỗi tổ trưởng Diệp, quả thật là xin lỗi!
Ngô Trung Tu không hề để lộ chút sơ hở nào, cũng không thể tìm được sự khác lạ gì. Điều này làm Diệp Phàm thậm chí còn nghi ngờ có phải Nhị Nha Tử đã nghe nhầm không. Nhưng lại nghĩ tới ngôi mộ nhỏ bằng chiếc xe con mà mộ của cụ tổ ba nhà Ngô, Lý, Diệp vây quanh có lẽ có liên quan đến tổ tiên nhà họ Lư. Có điều Ngô Trung Tu kín miệng như bưng, có lẽ không có cách nào cậy ra được.
Diệp Phàm đành ủ rũ đi về, nhưng khi đi trưởng tộc Ngô Trung Tu còn khần khoản xin Diệp Phàm ủng hộ nhà họ Ngô tranh cử chức trưởng thôn, Diệp Phàm dĩ nhiên cũng ậm ừ đáp lời.
Trưởng tộc Diệp Đăng Bang nhà họ Diệp là một người béo, nói chuyện cũng phải thở dốc, có lẽ bị huyết áp cao hoặc bệnh suyễn gì đó.
Khi Diệp Phàm vừa nói rõ mục đích tới đây, Diệp Đăng Bang đã lắc đầu luôn. Diệp Phàm vẫn nhìn thấy ánh mắt của ông ta có tia khác lạ nhưng lại vô cùng phức tạp khiến hắn không tài nào đoán được. Nếu lúc này thuật dưỡng sinh có thể đột phá đến giai đoạn thứ năm thì có thể dùng “Thuật xem tướng” có lẽ cũng có thể nắm bắt được chút dấu vết, đáng tiếc bản thân hắn còn chưa được tới mức đó.
Cuối cùng hắn lại đến gặp trưởng tộc họ Lý, Lý Viêm Đình. Đó là một ông già gầy gò, mặc chiếc áo tập khí công rộng rãi, ánh mắt như điện. Diệp Phàm cũng không dám nhìn thẳng vào ánh mắt sắc bén của ông. Hơn nữa Diệp Phàm còn lờ mờ cảm nhận được chút hơi hướng người luyện võ trên người ông.
“Lợi hại! Lẽ nào ông ta có tập qua mấy miếng thật. Nhà họ Lý đúng là thần bí, nói không chừng lúc đó còn là gia tướng của người họ Lư, biết vài ngón nghề cũng rất bình thường.”, Diệp Phàm thầm thán thưởng.
Tuy nhiên ông ta lại là người trực tính, Diệp Phàm vừa nhắc tới chuyện nhà họ Lư ở Thủy Châu thì ông ta thừa nhận ngay nhưng sau đó nói thêm là thôn đập Thiên Thủy và nhà họ Lư đã không liên lạc với nhau khoảng 150 năm nay. Có lẽ nhà họ Lư sớm đã chuyển ra nước ngoài hoặc lụn bại rồi. Mãi khi Diệp Phàm hỏi tới tên của người nhà họ Lư thì ông ta ương ngạnh nói:
- Đây là bí mật gia tộc không được nói cho bên ngoài, rất mong tổ trưởng Diệp thông cảm. Nhân đây cũng mong tổ trưởng Diệp ủng hộ cho nhà họ Lý tranh cử chức trưởng thôn.
- Đúng là một ông lão đáng yêu.
Đây là lời nhận xét của Diệp Phàm với Lý Viêm Đình.
Mười ngày sau, chuyện trường học đã được làm hòm hòm. Điều kỳ lạ là gã Lưu Trì hình như đã biến thành người khác, ngày nào cũng đến trường học, đi vào thôn tìm hiểu tình hình, làm việc bạt mạng. Diệp Phàm cũng khó hiểu, còn tưởng rằng gã đã hiểu chuyển nên đổi tính.
Chuyện thu mua Thiên Nhĩ Linh rồi làm khô lại càng thuận lợi. Lúc đầu mọi người ở thôn đập Thiên Thủy nghe nói một cân Thiên Linh Nhĩ có thể bán được tới 10 đồng thì chẳng ai tin.
10 đồng lúc đó quả thật rất lớn, sau lại thấy có người đến cung nhận được tiền từ tay Nhị Nha Tử thì ai nấy mừng rơn, cơ hồ tất cả người dân thôn đập Thiên Thủy đều giục nhau lên núi hái Thiên Nhĩ Linh khiến trường học thiếu chút nữa chẳng còn ai lên lớp. Sau đó Diệp Phàm phải ra mặt can thiệp thì các em học sinh mới chịu về trường học.
Ngày thứ hai, Diệp Phàm và Nhị Nha Tử thấy trong thôn không có việc nên lẻn sớm tới Thổ Gia Ao Tử, vì đã tổn thất năm con gà trốn nên sói chuột lông xanh cuối cùng đã hoàn toàn mất cảnh giác.
Lần này vô cùng thuận lợi, sau khi Diệp Phàm để con gà đã say mèm vì bị chuốc uống hai xái rượu 60 độ vào trong thùng gỗ, con sói chuột lông xanh lập tức chạy vù ra, có lẽ vì ngửi thấy mùi rượu.
Nhưng điều kỳ lạ là lần này sói chuột lông xanh không ngoạm ăn luôn mà lôi con gà bị say đó về hang của mình. Hai người cũng chẳng biết làm sao, nếu sói chuột lông xanh không ăn trong thùng thì lúc này có sập nắp cũng cũng vô dụng, vì sói chuột lông xanh quá giảo hoạt.
Nhưng điều khiến Diệp Phàm vui mừng là không lâu sau từ ổ của nó phát ra tiếng cắn xé sột soạt, hai người lại kiên nhẫn chờ đợi. Âm thanh trong ổ cứ nhỏ dần đi.
- Hành động!
Vì Diệp Phàm đã tập thuật dưỡng sinh nhiều năm nên đôi tai thính hơn người thường đôi chút, hắn áp đất nghe ngóng một hồi đoán rằng có lẽ sói chuột lông xanh đã gần như như hôn mê, sự cảnh giác đã kém đi rất nhiều. Hai người nhanh chóng tiếp cận ổ chặn lối ra và cửa động.
Bắt cá trong rọ!
Dễ như là 1+2=3
Bên trong có ba con sói chuột lông xanh to, có lẽ chúng hưởng chế độ một sói chuộtg hai vợ. Diệp Phàm bất chợt chửi:
- Mẹ kiếp! Cậu đây còn chẳng có lấy một mà mày lại có tận hai, đây là cái giá của phong lưu, biết chưa?
Nói xong Diệp Phàm đá con sói chuột lông xanh đực một cái thật mạnh, cục tức cũng vơi đi phần nào.
Hơn nữa còn có mười hai con sói chuột lông xanh chỉ bé bằng nắm tay. sói chuột nhỏ không say, trông thấy Diệp Phàm và Nhị Nha Tử thì giật mình sợ hãi kêu rối rít rồi luồn chạy vào trong hang.
Điều khiến Nhị Nha Tử bất ngờ là trong hang của sói chuột lông xanh còn phát hiện được một chiếc mũ lưỡi trai bẩn thỉu toàn phân vẫn còn gắn ngôi sao năm cánh rỉ sét loang lổ. Cậu thoáng nhìn qua rồi thuận tay ném nó đi, còn bịt mũi rên thối. Diệp Phàm tức suýt nữa tát cậu một cái, hắn vội vàng nhặt nó lên nâng niu như bảo vật, cũng không cần biết thối hay không mà quan sát nó một lúc, lòng thầm chửi:
- Đúng là cái đồ không có mắt! Cái món này nói không chừng còn là đồ cổ, là di vật của các liệt sĩ trước kia của chúng ta.
Sau đó cẩn thận cất đi.
Diệp Phàm cất luôn cả chiếc mũ sắt bị thủng năm lỗ đạn ở bên cạnh đi khiến Nhị Nha Tử không hiểu đầu cua tai nheo gì hỏi:
- Tổ trưởng Diệp, cái mũ đấy nát bét rồi, cầm đến thị trấn Lâm Tuyền bán cũng không được bao nhiêu tiền.
Cậu còn tưởng rằng Diệp Phàm muốn đem chiếc mũ sắt này đến hàng phế liệu ở thị trấn Lâm Tuyền bán lấy tiền vì nó là đồ sắt, chắc cũng bán được vài hào. Diệp Phàm dĩ nhiên cũng không giải thích với một đứa trẻ hắn coi là chíp hôi làm gì.
- Nhị Nha Tử, có thể nuôi đám sói chuột lông xanh này được không?
Diệp Phàm hỏi. Nếu có thể nuôi lớn được, mười hai con sói chuột lông xanh mỗi con một nghìn đồng thì có thể bán được hơn chục nghìn đồng. Đó là hai năm rưỡi tiền lương của Diệp Phàm, một số tiền không hề nhỏ.
- Không nuôi được! sói chuột lông xanh chỉ ăn thịt, bản thân chúng ta cả ngày cũng chỉ ăn rau, lấy đâu ra thịt cho chúng ăn.
Nhị Nha Tử lắc đầu, cảm thấy tổ trưởng Diệp sao lại hỏi câu thấp kém vậy.
- Không sao! Cứ bắt về đã, Phía sau Cung không phải có một khe đá bí mật sao, nhốt ở đó nuôi thử xem sao. Chúng ta dĩ nhiên không cung cấp nổi thịt cho chùng. Dùng rau xanh với ngô, khoai thử xem. Nếu chúng chịu ăn thì có cơ hội. Không ăn thì cho đói chết thôi, nhưng chuyện này em phụ trách, đồ ăn thì để anh giải quyết.
Diệp Phàm nghĩ một lát rồi nói.
Thật ra sói chuột lông xanh nhỏ trông rất đáng yêu, con nào trông cũng giống một quả cầu nhung màu xanh biếc.
Khi làm xong mọi việc thì cũng đã sắp chiều, hai người trở về thôn đem nhốt sói chuột lông xanh ở khe đá rồi mới trở về Cung.
Vừa nhìn thấy Cung đã thấy Lý Xuân Thủy đi đi lại lại trước cửa, hình như có chuyện gì gấp nên trông mặt cô cứ bồn sói chuột lo lắng.
- Xuân Thủy, có việc gì vậy?
Diệp Phàm thuận miệng hỏi.
- Suỵt!
Lý Xuân Thủy vừa trông thấy Diệp Phàm trở về vội ra hiệu đừng lên tiếng, kéo sang một bên nói nhỏ:
- Tổ trưởng Diệp, hắn đi đâu mà bây giờ mới về. Phó chủ tịch Trương sáng nay tới thôn kiểm tra công tác, không thấy hắn có mặt nên tỏ vẻ khó chịu lắm. Bây giờ vẫn ở trong cung, lát hắn vào phải cẩn thận đấy.
À! Tôi đi tuần núi thôi, không sao!
Diệp Phàm cũng không để tâm mấy mà bước luôn vào trong.
- Tổ trưởng Diệp! hắn mới về đấy à!
Lưu Trì mỉm cười buông ra một câu khiến mấy người trong cung nhìn chằm chặp vào Diệp Phàm.
“ Thằng nhãi này không có ý tốt, muốn làm mình khó xử đây.”, Diệp Phàm thầm nghĩ bụng, ngoài mặt lại cười nhạt nhìn qua mấy người trong phòng, phát hiện có một người đàn ông mắt to đang ngồi ở chỗ chính giữa bàn mà mình thường ngồi, lập tức bước tới đưa tay ra nói:
- Chào mừng phó chủ tịch Trương đến tổ công tác thường trú thôn thôn đập Thiên Thủy kiểm tra công việc, tôi là Diệp Phàm trong tổ công tác.
- Hừ! Tổ trưởng Diệp, cậu không có chút tính kỷ luật nào hả? Là tổ trưởng tổ công tác thôn, cậu không giải quyết các vấn đề khó khăn của thôn mà lại chạy đi chơi núi ngắm sông. Nhà nước trả lương không phải để cậu đến đây chơi, thật chẳng ra thể thống gì.
Trương Huy Lâm lạnh mặt nhìn Diệp Phàm, chưa thèm bắt tay đã mắng thẳng vào mặt.
- Phó chủ tịch Trương phê bình phải lắm. Tổ công tác chúng tôi còn phải cố gắng nhiều. Hôm nay tôi lên núi chính là để tìm hiểu thêm tình hình ở địa phương, thử xem có thể giới thiệu được giống cây trồng gì không, chẳng hạn như cây lấy quả v.v…Tôi nghĩ rằng thôn thôn đập Thiên Thủy có chút loạn chính là vì nghèo quá. Nếu như kinh tế phát triển lên…
Diệp Phàm thu tay về giải thích.
- Giới thiệu! hắn cho rằng mấy kỳ chủ tịch, bí thư, trưởng thôn trước đều là thằng ngu chắc? hắn bạn trẻ ạ, làm việc gì cũng phải thực tế một chút, không được có cái bệnh viển vông được. Thành thật ở trong thôn làm những chuyện thực tế mới là quan trọng nhất. Cậu là tổ trưởng tổ công tác, không đi làm công việc lãnh đạo thị trấn giao mà lại cả ngày đi làm những việc vớ vẩn …Đây là thất trách có hiểu không?
Phó chủ tịch Trương càng nói càng phấn khích, ông đập phịch tay xuống bàn, quét mắt nhìn mọi người nói:
- Đối với chuyện ngày hôm nay cậu phải làm kiểm điểm sâu sắc, chủ tịch Thái giao việc quan trọng như vậy mà cậu lại coi như trò đùa, hừ, chúng ta đi.
Trương Hy Lâm nói xong hừ một tiếng rồi dẫn mọi người bỏ ra ngoài.
Ông đây còn không phải vì thôn đập Thiên Thủy ư? Bắt mấy con sói chuột lông xanh này không phải vì muốn có tiền sao? Làm chút chuyện vì dân làm sao mà khó thế?
Diệp Phàm tức tối như muốn nổ tung, cảm giác phó chủ tịch Trương làm thái quá, ngầm có ám chỉ. Hắn đứng trong phòng suy nghĩ kỹ một hồi cuối cùng mới có phản ứng, lại thầm chửi:
- Mẹ kiếp! Có lẽ con quỷ già Thái Đại Giang cố ý làm trò!
Thì ra tối qua Thái Đại Giang lại gọi điện đến thúc hỏi tình hình Diệp Phàm điều tra chuyện chủ tịch Ngô tự tử thế nào, Diệp Phàm chỉ có thể cười khổ nói là vẫn chưa tìm được manh mối. Lúc đó Thái Đại Giang hừ lạnh một tiếng rồi cúp điện thoại.
Làm gì có chuyện trùng hợp như thế. Thái Đại Giang tối qua mới gọi điện đến mà hôm nay phó chủ tịch Trương Hy Lâm đã xuống rồi. Một thôn nghèo như thôn đập Thiên Thủy vốn dĩ chẳng có lãnh đạo thị trấn nào muốn tới. Không nói chuyện khác, chỉ nói đến con đường đau khổ kia đã có thế khiến người đi xóc rời rã xương, không cẩn thận một chút đá trên núi rơi xuống thì cả mạng còn không giữ được.
Hơn nữa một bữa cơm tử tế cũng không có mà ăn, trên bàn không phải khoai tây thì là khoai lang, lá rau, chẳng khác nào cám lợn của người thành phố. May mắn lắm gặp bữa mổ lợn thì còn được gắp vài miếng thịt, nếu không chẳng khác gì vào am ni cô ăn chay.
Hơn nữa từ khi giải phóng, thôn đập Thiên Thủy đã bị người trong huyện ngầm bảo nhau là bộ lạc nguyên thủy, ai mà muốn đến bộ lạc nguyên thủy mà lây cái đen đủi kia. Bởi vậy thị trấn Lâm Tuyền cơ bản không bao giờ thấy lãnh đạo nào đến cái nơi chó ăn đá gà ăn sỏi này để chuốc khổ.
Dĩ nhiên, chỉ thỉnh thoảng mới có mấy kẻ đen đủi làm mảng dân số và kế hoạch hóa gia đình đến. Nghe nói mỗi lần bắt người đều đến vào đêm không trăng không sao, âm thầm như quân đặc chủng, bắt xong lập tức rút lui mà tốc độ thì chẳng chậm hơn quân đặc chủng chính quy tẹo nào.
Vì vậy tổ chuyên trách Ban dân số và kế hoạch hóa gia đình của thị trấn Lâm Tuyền đã trở thành tổ phản ứng nhanh, nghe đồn là gồm toàn những bộ đội xuất ngũ, còn được đặt biệt danh nghe thật kêu là “Hắc Tiễn” nghĩa là mũi tên trong đêm tối, nhưng dù là Hắc Tiễn ra tay thì lần nào đến thôn đập Thiên Thủy bắt người vẫn có người sứt đầu mẻ trán.
Nghe nói tháng trước hai chiếc xe Pica nát của ban sinh đẻ có kế hoạch đến bắt người rồi chuồn đi, kết quả lập tức có 10 chiếc xe ba bánh đuổi theo sau, chỉ thấy người thôn thôn đập Thiên Thủy ai cũng có vũ khí, người thì cầm xà beng, cuốc, xẻng, gạch, có người vừa tỉnh mộng bèn vớ luôn bô nước tiểu cầm tay.
Chốc chốc lại có đá từ xe ba bánh phía sau ném vèo vèo vào xe của Ban dân số và kế hoạch hóa gia đình khiến 10 thành viên của tổ “Hắc Tiễn” giật mình hoảng sợ thiếu chút nữa là phi thẳng xe xuống vách núi cao mấy trăm mét chầu Diêm Vương.
Dĩ nhiên Diệp Phàm chỉ nghe nói về tình huống đó chứ chưa chứng kiến, hắn tốt xấu gì cũng là người huyện thành, nghe xong chỉ cười trừ chứ thực chất trong lòng không tin.
Diệp Phàm lạnh lùng liếc nhìn Lưu Trì một cái, sau đó về phòng đóng rầm cửa thật mạnh. Hắn cầm bút chuẩn bị viết kiểm điểm, suy đi nghĩ lại vẫn thấy mình oan ức, không thể viết được cái gì bèn vứt quách bút đi nhắm mắt dưỡng thần.
- Tổ trưởng Diệp, bí thư Tần tìm anh.
Lúc này Lý Xuân Thủy nhẹ nhàng gõ cửa, đi vào nói.
- Tiểu Diệp à! Nghe nói gần đây cậu đang điều tra tình hình nông thôn, tìm đường làm giàu cho người dânthôn đập Thiên Thủy phải không?
Tần Chí Minh nói từ tốn hiền hòa giống như bậc cha chú vậy.
- Vâng thưa bí thư Tần. Mấy ngày nay việc tu sửa trường học cũng đã gần xong, tôi nghĩ căn nguyên khiến thôn đập Thiên Thủy loạn là vì nơi này quá nghèo. Chẳng phải có câu tục ngữ là sông sâu núi hiểm mới có điêu dân sao. Dĩ nhiên không phải tôi ám chỉ người dân ở thôn đập Thiên Thủy. Mấy ngày nay tôi chạy khắp nơi tìm hiểu tình hình, xem thử có thể làm chút chuyện giúp người dân thôn đập Thiên Thủy được hay không. Có điều gần đây không làm việc tốt, lãnh đạo phê bình cũng đúng, tôi nhất định sẽ chú tâm làm việc…
Diệp Phàm lòng thấy không yên, bụng nghĩ thằng chó Trương Hy Lâm đã ton hót với Tần Chi Minh nên chuẩn bị tư thế chịu thêm một trận phong ba bão táp nữa.
- Ừ! Tốt lắm, còn trẻ nên như vậy. Còn về việc phê bình mà cậu nói thì tôi không hiểu. Tại sao phải phê bình cậu? Cậu muốn mưu cầu hạnh phúc cho người dân thôn đập Thiên Thủy, đây là chuyện tốt mà. Làm việc cho tốt, bước tiếp theo cậu cần làm tốt công tác trù bị cho bầu cử. Việc bầu cử trưởng thôn thôn đập Thiên Thủy có vấn đề gì không?
Bí thư Tần không những không phê bình mà còn động viên khiến Diệp Phàm không hiểu đầu đuôi thế nào cả. Hắn thầm nghĩ chuyện gì vậy nhỉ? Mấy tiếng trước phó chủ tịch Trương còn mắng mình thiếu trách nhiệm, vô tổ chức vô kỷ luật. Chớp mắt sau bí thư Tần lại khen mình vì dân gì đó. Chuyện này rốt cuộc là sao? Cùng một chuyện sao lại có đến hai lời phán xét khác nhau một trời một vực thế.
- Bí thư Tần! Theo sự tìm hiểu sơ bộ của tôi thì người dân thôn đập Thiên Thủy chọn trưởng thôn chủ yếu là vì chuyện Long mộ. Tôi nghĩ rằng muốn giải quyết triệt để trạng thái tranh giành bằng được chức trưởng thôn của bà nhà Ngô, Lý, Diệp thì phải tìm hiểu được nguyên nhân gốc của nó. Chỉ có như vậy mới có thể bắt thuốc đúng bệnh, giải quyết vấn đề từ cơ bản, nếu không cuộc bầu cử trưởng thôn sẽ còn…
Diệp Phàm sắp xếp lại suy nghĩ rồi cẩn thận nói.
- Ừ! Cậu được lắm, loáng một cái đã tìm được nguyên nhân của việc chọn trưởng thôn của thôn đập Thiên Thủy rồi. Tôi ủng hộ câu, còn về chuyện chủ tịch Ngô, cậu tìm hiểu thế nào rồi?
Bí thư Tần chuyển chủ đề hỏi.
- Thật xin lỗi bí thư Tần, chuyện liên quan đến chủ tịch Ngô tôi…
Diệp Phàm nói tới đây không biết nên báo cáo thế nào cho phải.
Thầm nghĩ vốn dĩ chuyện Long mộ có lẽ lãnh đạo thị trấn cũng đã biết rõ trong đầu. Mẹ kiếp, ai cũng biết mà không kẻ nào nhắc nhở. Đây chẳng phải là bắt mình đập đầu vào tường hay sao? May mà gặp được Nhị Nha Tử, nếu không thì có phải là đập vỡ đầu chảy máu rồi không?
Chuyện trên quan trường đúng là phức tạp, chỉ không cẩn thận một chút thì có khi ngay cả hài cốt cũng không còn. Diệp Phàm thầm nhắc nhở bản thân cẩn thận hơn. May mà được thầy Phí rèn luyện nhiều năm, nếu không Diệp Phàm đã phải kêu thất thanh từ lâu.
- Tiểu Diệp à! Là cán bộ của đất nước, cần phải lấy tổ chức làm chuẩn, nghe lời của Đảng, làm việc gì cũng phải cầu thị…
Thái độ của Tần Chí Mình chợt khác lạ.
- Ý gì đây, nghe lời Đảng, lấy tổ chức làm chuẩn.
Diệp Phàm suy nghĩ, trong lòng thầm kinh hãi:
- Tổ chức không phải là Tần Chí Minh sao? Ông ta là bí thư Đảng ủy thị trấn Lâm Tuyền, chẳng phải là đại diện cho Đảng sao? Hỏng bét rồi, Tần Chí Minh đang khéo léo ép mình nhận rõ tình thế, đứng đúng đội ngũ. Buổi chiều Trương Hy Lâm có lẽ là chó săn do Thái Đại Giang phái tới, lão quỷ đó đã bất mãn với mình rồi. Nếu không thể hiện rõ thái độ thì lại đắc tội thêm cả bí thư Tần, nhân vật đứng đầu Lâm Tuyền này. Vậy thì mình làm sao mà sống tiếp ở Lâm Tuyền được? Rốt cuộc phải nghiêng về ai đây? Ai mạnh ai yếu, mặc kệ đi, nếu đã đắc tội Thái Đại Giang rồi thì cứ nhắm mắt đưa chân ngả về phía Tần Chí Minh cho xong.
Diệp Phàm im lặng vài giây, hắn biết không thể tiếp tục im lặng nữa.
- Bí thư Tần, tôi sẽ kiên định đi theo Đảng. Tôi không quên mình cũng là một Đảng viên trù bị sắp được chuyển thành chính thức. Mấy ngày nay tôi âm thầm điều tra, nghe nói hôm sau khi chủ tịch Ngô đến thôn thì bị trưởng tộc Ngô Trung Tu gọi tới. Ông ta ép chủ tịch Ngô ủng hộ nhà họ Ngô làm trưởng thôn. Ông cũng biết đấy, thôn đập Thiên Thủy này rất phức tạp. Cho dù chủ tịch Ngô là người đứng đầu thị trấn nhưng muốn quyết định người làm trưởng thôn có lẽ cũng khó. Nhà họ Lý và họ Diệp cũng không phải kém thế, sau đó tôi nghe phong thanh là trưởng thôn thôn đập Thiên Thủy có liên quan tới Long mộ, nhà nào có chức trưởng thôn thì người trong dòng họ ấy có thể được chia một mảnh đất trong Long mộ, vì vậy…”
Diệp Phàm kể hết chân tơ kẽ tóc cho Tần Chí Minh nghe. Dĩ nhiên những chuyện như Diệp Kim Liên vừa nghe nhắc tới chủ tịch Ngô đã biến sắc mặt thì tạm thời chưa nói.
Không ngờ trong bên trong còn có nguyên nhân này. Ừ, tốt lắm! Tiểu Diệp có thể tìm hiểu được đến mức này cũng không dễ. Tiếp theo cậu thử nghĩ xem làm thế nào để giải quyết vấn đề này. Những lời mà người khác nói cậu không cần để trong lòng, nên làm gì thì làm cái đấy. Nhưng mà bản kiểm điểm thì cứ viết đi, hơn nữa còn phải viết thật “thành khẩn”, thái độ tốt, lãnh đạo thị trấn nói cậu vài câu cũng bình thường thôi…
Bí thư Tần nói đầy hàm ý, “người khác” trong lời nói của ông có lẽ là chỉ phe Thái Đại Giang.
Tảng sáng ngày hôm sau, điện thoại lại vang lên.
- Tiểu Diệp à? Tôi là Vương Nguyên Thành.
Trong điện thoại vang lên tiếng nói nhiệt tình của Vương Nguyên Thành, chủ nhiệm Ban Đảng – Chính.
- Chào chủ nhiệm Vương.
Diệp Phàm chào lại rồi đợi Vương Nguyên Thành nói. Nếu là Vương Nguyên Thành gọi điện tới thì chắc chắn có chuyện, không cần thiết phải hỏi việc gì.
- Là thế này, hôm nay phó chủ tịch huyện được phân quản việc giao thông và cục trưởng Triệu Cục tài chính muốn đến thị trấn Lâm Tuyền chúng ta để xem tình hình phát triển đường xá. Cục trưởng Triệu dặn dò lại thư ký nói riêng là trưa nay muốn uống với cậu vài ly. Vì vậy bí thư Tần gọi cậu về gấp.
Thái độ của Vương Nguyên Thành rất nhã nhặn, nhưng lòng thầm thấy kỳ lạ. Tên nhóc họ Diệp này sao lại giống như rất thân quen với cục trưởng Triệu của Cục tài chính vậy. Phải biết rằng Triệu Bỉnh Kiến của Cục tài chính trước giờ đều cao ngạo, nắm trong tay quyền lớn nhất về tài chính của cả huyện.
Còn đi theo Lý Hồng Dương, nhân vật đứng đầu Ngư Dương, hơn nữa nghe nói trong thành phố cũng có người chống lưng cho. Các chủ tịch, bí thư, cục trưởng thị trấn, thậm chí phó chủ tịch huyện nhìn thấy ông ta còn phải lôi kéo làm quen. Tất cả đều gọi ông là Thần tài Triệu. Nếu đến xã hay thị trấn thì bí thư, chủ tịch ở đó nhìn thấy ông cũng phải xu nịnh.
Bí thư Tần vừa nghe nói Thần tài họ Triệu muốn gọi Diệp Phàm tới uống rượu thì cũng thoáng sững sờ, tất nhiên là vội vàng đáp ứng ngay, dù Diệp Phàm lúc này ở chân trời góc biển nào cũng phải bắt trở về.
Diệp Phàm nghe vậy cũng ngạc nhiên trong giây lát, thầm nghĩ lẽ nào anh Triệu biết xem bói. Hôm qua mình vừa bắt được sói chuột lông xanh, còn chưa kịp gọi điện cho lão ta thì hôm nay đã gọi mình về uống rượu rồi.
Hắn vội vàng bắt con sói chuột lông xanh cho vào lồng, lấy vải che lên, cuối cùng nghĩ thế nào lại bắt thêm một con sói chuột nhỏ đáng yêu mang cùng.
Tối qua sói chuột lông xanh nhỏ có lẽ cũng bị đói ngấu, vì vậy chịu ăn cả khoai tây, khoai lang mà Nhị Nha Tử mang cho. Xem ra động vật ăn thịt cũng chưa chắc đã không thay đổi bản tính. Nếu cứ thế thì đám sói chuột lông xanh đó có thể nuôi được.
Phóng xe đường núi bụi mù đến được thị trấn Lâm Tuyền cũng đã hơn 11 giờ trưa vì xe của Đại Trụ bị hỏng giữa đường, may mà còn sửa kịp chứ không thì đến muộn mất.
Diệp Phàm dấu sói chuột lông xanh vào trong phòng trước rồi đi thẳng tới khách sạn Tử Vân. Nhà hàng Tử Vân là nơi đẹp nhất ở Lâm Tuyền, thật ra chỉ là một nhà hàng bốn tầng, nói khách sạn cũng hơi quá. Chỉ có điều cũng không ai cự nự mấy thứ linh tinh đó với ông chủ làm gì.
Diệp Phàm leo lên tầng bốn thì thấy có ba gian phòng riêng, cũng không biết anh Triệu ở phòng nào. Vừa định hỏi thì chủ nhiệm Vương của Ban Đảng – Chính đột nhiên từ nhà vệ sinh đi ra gọi lớn:
- Ai da! Sao bây giờ cậu mới đến, cục trưởng Triệu sốt ruột lắm rồi, nói là cậu mà không đến thì sẽ bỏ về huyện luôn đấy.
Vừa đẩy cửa bước vào gian phòng lớn đã nhìn thấy chừng mười người ngồi quanh chiếc bàn tròn lớn nhìn mình chằm chằm.
- Anh bạn Diệp, đến rồi à. Mau vào đây uống phạt ba chén, ha ha.
Triệu Bính Kiến cất tiếng cười sảng khoái.
- Phó chủ tịch Trương, anh Triệu, bí thư Tần…giữa đường xe hỏng nên đến muộn. Tôi xin tự phạt sáu chén để các lãnh đạo nguôi giận.
- Diệp Phàm hơi tỏ vẻ căng thẳng nói.
- Ha ha ha! Tiệp Diệp được lắm ăn tí gì đi đã rồi hãy uống.
Phó chủ tịch Trương gật đầu nói.
Lần này thì hay rồi, bí thư thị trấn Lâm Tuyền thêm cả mấy phó chủ tịch thị trấn, đảng ủy viên đều nhủ thầm trong bụng:
- Thằng nhóc họ Diệp này rốt cuộc có lai lịch gì, sao đến ngay cả phó chủ tịch huyện cũng thích hắn. Thần tài Triệu khó gần như vậy mà sao lại gọi hắn là anh em, lẽ nào hắn ta là bà con xa của Thần tài Triệu?
Trên bàn rượu thì chỉ nói chuyện phiếm, kể vài câu cười là có thể gây hứng thú. Diệp Phàm ở đó cũng chỉ uống rượu, căn bản không nói câu nào. Nhưng có thể ngồi ở phòng hạng nhất thế này ăn cơm cũng khiến chủ nhiệm các cấp ban sở trong thị trấn Lâm Tuyền ở phòng bên sang mời rượu cũng phải suy nghĩ tên nhóc họ Diệp này có quan hệ gì với Tài thần Triệu.
Chủ nhiệm, sở trưởng thông minh một chút thì đối xử rất thân mật với Diệp Phàm, cho rằng muốn tiếp cận Thần tài Triệu thì khó nhưng với Diệp Phàm lại dễ hơn nhiều. Sau này muốn có chút tiền hay có chuyện gì thì đánh trước tiếng với Diệp Phàm nói không chừng còn dễ…
Cơm no rượu say xong thì Trương Tân Huy và Thần tài Triệu lên xe về huyện. Diệp Phàm cũng vờ như không có chuyện gì trở về phòng. May mà lúc này mọi người đều đi tản bộ trên phố, hơn nữa còn là buổi trưa nên trong ủy ban thị trấn không có nhiều người.
Diệp Phàm gọi xe kéo chạy tới Thượng Long Loan, vì hắn đã bí mật xin gặp lão Triệu ở Thượng Long Loan để tiễn một đoạn và Triệu Bính Kiến cũng vui vẻ nhận lời. Khi Diệp Phàm vừa tới lại phát hiện cả xe của phó chủ tịch huyện Trương Tân Huy cũng đỗ ở đó, phó chủ tịch Trương và cục trưởng Triệu đang thưởng thức cảnh đẹp suối Lâm Tuyền.
Đợi chiếc xe kéo đi, Diệp Phàm mới cất tiếng chào.
- Thằng quỷ thần thần bí bí thế rốt cuộc định làm gì? Muốn nhờ xe thì vừa rồi ở Lâm Tuyền lên thẳng cho rồi, còn bắt anh mày đợi ở đây.
Cục trưởng Triệu cười đùa:
- Uhm! Có lẽ là sợ lão Tần phê bình cậu không làm việc cả ngày chỉ biết chạy lên huyện phải không, ha ha…
- Phó chủ tịch Trương, anh Triệu, xem đây là gì?
Diệp Phàm chỉ vào chiếc lồng đen thần bí nói.
- Lẽ nào cậu bắt được rồi, không nhanh như vậy chứ?
Triệu Bính Kiến vừa nhìn đã hiểu ra chuyện, vội bước qua mở ra xem. Vừa nhìn ông đã ngây người một chốc, sau đó bật cười ha ha nói:
- Được! Được! Tiểu Diệp, cậu được lắm, rất tốt!
- Phó chủ tịch Trương, anh Triệu, thằng em gặp may, vừa mới bắt được xong. Em đi đây, còn phải về thôn đập Thiên Thủy cho kịp.
Diệp Phàm nói.
- Ừ! Làm việc quan trọng hơn.
Phó chủ tịch Trương ừ một tiếng, ánh mắt có chút khác thường, nhưng cuối cùng vẫn nói thêm một câu:
- Tiểu Diệp à! Cũng phải chú ý làm việc nghỉ ngơi điều độ, đừng làm mệt quá.
Nói xong, ông vỗ vào cánh tay của Diệp Phàm.
Buổi tối, Lưu Lương Huy của sở tài chính lại mời Diệp Phàm ăn điểm tâm. Có lẽ trưa nay thấy cục trưởng Triệu Bính Kiến đối với hắn tốt như vậy nên đến lấy lòng.
Một nhóm người còn có cả Thiết Minh Hạ của Ban tổng hợp, Triệu Thiết Hải ở Đồn công an, Chu Do Minh của Ban Hành chính nhân dân cũng tới. Vì phòng số một của khách sạn Tử Vân đã có người thuê, vì vậy mọi người đã vào phòng số hai.
- Người anh em Diệp Phàm à, sau này Đập Thiên Thủy mà có việc gì thì cứ gọi anh một tiếng. Ha ha!
Lưu Lương Huy giống như người thân quen lắm nói chuyện với anh.
- Cám ớn anh Lưu quan tâm, sau này chắc phải phiền anh nhiều.
Diệp Phàm tiện tay nâng chén rượu lên muốn uống trước với Lưu Lương Hủy một chén.
- Người anh em thẳng thắn lắm, anh Triệu này cũng mời cậu một chén.
Triệu Thiết Hải thuận tay nâng chén rượu, Thiết Minh Hạ và Chu Do Minh thấy vậy cũng thuận theo cười ha hả nâng chén của mình lên, cuối cùng lại biến thành mọi người cùng uống. Nhìn tình cảnh giống như mọi người đang mời rượu Diệp Phàm khiến hắn cảm thấy ngại ngần.
- Diệp Phàm à, đừng khách sáo, về sau ông anh này còn phải phiền chú nhiều.- Lưu Lương Huy cười đáp, nhưng không giống như đang đùa.
- Ấy sao lại nói thế, lẽ nào anh đường đường là sở trưởng sở tài chính thị trấn Lâm Tuyền còn phải đến tổ công tác ở thôn nghèo Thiên Thủy của em để hóa duyên sao?
Diệp Phàm nhất thời mù mờ không hiểu.
Ha ha! Giám đốc sở Lưu nói thật có lý! Sau này mấy ông anh chúng ta không thể không làm phiền anh bạn Diệp rồi. Các ông thấy có đúng hay không, ha ha...... Thiết Minh Hạ của Ban Tổng hợp cười vẻ láu lỉnh nói.
- Được được! Các ông anh cho em đi tầu bay rồi. Đã như vậy thì mỗi người các anh uống trước ba chén tự phạt đi rồi nói tiếp. Thằng em này chỉ là một kẻ sinh sau không quyền không thế thì làm sao dám như thế, nhưng vẫn phạt các anh là bởi vì......
Diệp Phàm cũng thừa cơ trêu lại.
- Được! Anh bạn Diệp đã lên nói thì tôi uống trước ba chén tự phạt. Anh bạn Diệp, nhìn kỹ nhé. Cạn!
Lưu Lương Huy nâng chén rượu lên cạn liền ba chén vô cùng dứt khoát. Điều khiến Diệp Phàm mở rộng tầm mắt chính là cả đám Triệu Thiết Hải, Thiết Minh Hạ cũng lập tức tự phạt ba chén, cũng vô cùng dứt khoát sảng khoái. Nghe nói bình thương mấy người bọn họ đều không phải là dạng như vậy, thậm chí uống rượu còn hay gian lận, chẳng lẽ giờ lại đổi tính cứ như chưa từng được rượu vậy.
Họ làm thế khiến Diệp Phàm phải uống liền sáu chén tự phạt để bồi tội, Nói giỡn à, thị trấn Lâm tuyền ngoài Bí thư, Chủ tịch và mấy Phó chủ tịch thị trấn ra thì mấy ông anh này rất là hoành tráng. Đơn cử như Triệu Thiết Hải là công an, một vài Phó Chủ tịch thị trấn còn chưa chắc lọt vào mắt xanh của anh ta.
- Khục khục khục......-
Từ phòng số hai truyền đến một tràng cười như sói tru.
Diệp Phàm uống đến lúc cảm thấy ngà ngà say liền mở cửa ra ngoài đi cầu vì trong phòng không có. Xả ra thật thoải mái! Hắn hơi vận chuyển thuật dưỡng sinh để cho giã rượu một chút, đang kéo khóa quần thì mơ hồ cón tiếng nói nhỏ từ phòng số một truyền ra. Bởi vì cách vách phòng số một chính là khu vệ sinh .
Nghe thấy giọng nói dường như không giống người địa phương, Diệp Phàm đùa dai vội vàng ngưng thần tĩnh khí dán tai vào định nghe lén một tý, cũng có một ý định là thử năng lực nghe lén bằng thuật dưỡng sinh của mình một lần nữa.
Tiêng nói rất nhỏ chỉ loáng thoáng nhưng truyền tới cái tai thần kỳ nhờ thuật dưỡng sinh lại vô cùng rõ ràng. Loại phòng riêng này có thiết bị cách âm, người bình thường ở bên ngoài căn bản không nghe được tiếng động bên trong, trừ phi là tiếng náo động rung trời thì mới có thể nghe được một chút.
- Nhị Lăng Tử, có mời được người bên Lâm Tuyền này không vậy? Việc này không được khinh thường, mày phải theo dõi sát cho ta.
Một giọng nam hơi khàn nói giọng ra lệnh.
- Làm xong rồi anh Điêu, ngay cả bên Cổ Xuyên cũng có người đến. Vùng lân cận và cả Chiết Giang, Phúc Kiến cũng có mấy người tới đây, hẹn 12 giờ tối nay gặp nhau ở miếu Ma Cô trên dãy núi Hưởng Giác. Lần này quan trọng nên số lượng có thể nhiều hơn.
Một giong nam sắc nhọn khẽ đáp, có vẻ như đang bấm đầu ngón tay, chắc là người có tên Nhị Lăng Tử.
- Nhị Lăng Tử, mày nói có gần hai trăm vạn à? Đã lo chuyện đồn công an thị trấn Lâm Tuyền xong chưa? Tuy nói chỉ là chuyện nhỏ nhưng không thể không phòng, khe nhỏ cũng có thể làm lật thuyền ......
Một giọng nam trung xa lạ lạnh lùng hỏi.
- Đã hỏi thăm anh Quý Tử rõ ràng. Tối nay là tối thứ bảy, thị trấn Lâm Tuyền nhiều nhất cũng chỉ có một cảnh sát trực ban, có thể còn không có, thường thường chỉ là bày đặt. Hơn một nửa cảnh sát của thị trấn nhà ở Ngư Dương, còn lại thì ai có người thân thì đến nhà người thân, ai chơi bài thì chơi bài, áng chừng số lượng còn lại trong trấn không nhiều hơn một bàn tay. Hơn nữa chúng ta có người theo dõi sát Cục công an huyện Ngư Dương, có gì bất thường thì bên đó sẽ báo tin về đây, sẽ không có chuyện......
Nhị Lăng Tử nói rõ ràng, rất yên tâm.
- Ừ! Nhị Lăng Tử gần đây cũng học được không ít, làm rất tốt, đi theo anh Điêu nhất định không thiếu ngươi được. Cũng không để các đàn em chịu thiệt, tối nay cho mỗi người ba tờ, làm xung việc thì dẫn tất cả lên huyện Ngư Dương say xưa vui vẻ, ha ha......
Quý Tử khen thưởng.
“ Mẹ kiếp! Toàn những người ở đâu ấy. Nghe giọng nói thì dường như là người bên ngoài tới, Nhị Lăng Tử giống như là người địa phương. Bọn họ tụ tập định làm gì, chẳng lẽ là đến thị trấn Lâm Tuyền ăn cướp sao? Cũng giống mà cũng không giống, đoán chừng không phải chuyện gì tốt. Phải báo trước chuyện này cho anh Triệu mới được. Nếu không xảy ra chuyện thì e là Đồn trưởng Triệu sẽ phải lột mũ xuống. Anh Triệu cũng không tệ lắm......”, Diệp Phàm thầm nghĩ , trở lại phòng thì thấy mọi người cũng đã uống không ít nên nói là ngày mai phải về thôn đập Thiên Thủy nên đi về trước. Thấy hắn nói như vậy, mọi người biết điều giải tán.
- Đồn trưởng Triệu, mới rồi thằng em nghe thấy có người trong phòng số 1 nói là sẽ tụ tập ở miếu Ma Cô dãy núi Hưởng Giác của thị trấn chúng ta, nghe giọng nói không giống như người địa phương, em sợ sẽ có chuyện xảy ra, anh phải chuẩn bị trước......- Khi ra phố, Diệp Phàm kéo Triệu Thiết Hải ra một rồi khẽ nói.
- Anh Điêu, Nhị Lăng Tử, anh Quý Tử, cả không phải người địa phương, tụ tập, có người theo dõi Cục công an huyện......
Triệu Thiết Hải lẩm bẩm trong miệng như suy nghĩ gì đó, đột nhiên rùng mình, bao nhiêu rượu hóa thành mồ hôi lạnh tuôn ra.
- Anh bạn Diệp, tối nay chịu ơn anh bạn rồi. Ngàn vạn lần đừng nói chuyện này cho ai cả, bản thân mình biết là được, tôi đi trước.
Triệu Thiết Hải chạy vút đi luôn.
- Nhìn kiểu này thì thật sự là có chuyện rồi, hi vọng anh Triệu có thể bình an vượt qua.
Diệp Phàm thầm nghĩ.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai thì về đến thôn đập Thiên Thủy, nói là làm lễ cúng trời. Diệp Phàm kiểm tra trường học, thăm dân trong thôn, loanh quanh vài vòng trên núi, dừng một lúc lâu ở Long mộ, đặc biệt là cái khe nứt lớn dài mấy trăm mét kia.
Còn thừa một con sói chuột lông xanh tạm thời chưa biết biếu ai nên cứ để nuôi. nhưng nếu bảo sói chuột có tinh thần thì cũng sẽ Diệp Phàm làm cho hôn mê đi, thành bao cát rồi.
Một tháng sau, công việc tu sửa trường học chuẩn bị kết thúc. Lần này chẳng những đã thay mới vách ngăn và sàn nhà mà còn xây mới phòng bếp rộng rãi, lắp cửa kính, song cửa sổ vân vân. Hơn nữa Diệp Phàm thừa thế kêu gọi người trong thôn quyên góp mỗi người một tệ bổ theo đầu người, chiêu này cũng khá linh nghiệp, tổng cộng thu được hơn vạn đồng đem luôn ra đổ một lớp bê tông mỏng khắp sân thể thao của trường học, hơn nữa còn làm cho có hình thức như sân bóng rổ.
Bọn trẻ mừng rỡ không biết trời đất gì nữa. Cột cờ chính là ống nước kiếm được từ một xưởng đúc thép ở thị trấn Lâm Tuyền, hiệu trưởng Trương thử kéo Quốc kỳ xong thì ngẩn ngơ đến hơn mười phút, thiếu chút nữa rơi lệ, trong lòng cảm khái ngút trời.
Mà bây giờ, danh tiếng của Diệp Phàm ở thôn đập Thiên Thủy cơ hồ lên đến mức độ như ông Phật sống. Người trong thôn nhìn thấy hắn thì ai cũng hân hoan chào ba tiếng ‘tổ trưởng Diệp’, hơn nữa còn tôn kính phát ra từ nội tâm.
Còn kế hoạch lớn kiếm tiền của Diệp Phàm rốt cục cũng mang lại khoản tiền đầu tiên.
Được Diệp Kim Liên, Diệp Nhược Mộng, Nhị Nha Tử hết sức hỗ trợ, hắn đã có 200 cân Tiên vân ti khô mang đến Thủy Châu. Bởi vì lần này Diệp Phàm bỏ ra nhiều tiền nên Diệp Kim Liên làm rất là cẩn thận, hơn nữa còn dùng phương thức tổ truyền ngâm Thiên Nhĩ linh với một ít thuốc rồi mới phơi khô.
Kết quả Đại tửu điếm Thủy Châu tính là sản phẩm hạng nhất, đồng ý trả giá cao nhất một cân 800 tệ . Khi bán xong mẻ 200 cân Thiên Nhĩ Linh đầu tiên thì Diệp Phàm lời gần 10 vạn đồng.
Khi Diệp Phàm nhận xong khoản tiền lớn gần 10 vạn đồng thì cứ như là một tên trộm vặt, trên đường đến ngân hàng cứ hết nhìn đông tới nhìn tây, sợ bị cướp. Gửi xong tiền mới thở phào nhẹ nhỏm, thầm mắng mình tố chất thấp, chưa từng thấy nhiều tiền.
Đích thật là nhiều tiền, tương đương với tổng cộng 25 năm tiền lương của Diệp Phàm.
Phải biết rằng thời đó người giàu được gọi là Vạn tệ phú, nói cách khác người có hơn một vạn thì có thể gọi là người giàu rồi. Gần 10 vạn thì có thể coi là khoản tiền rất lớn, Diệp Phàm không vui mới là lạ!