Dòng nước xoáy trước thuỷ phủ, lúc này Tiêu Phi bức Huyền Minh Chân Thuỷ mới tu luyện thành trong cơ thể ra, bỗng nhiên bay tán loạn, làm cho thuỷ phủ vốn không có nước, lần nữa khuếch trương một vùng nước lớn.
Ý niệm trong đầu Tiêu Phi lại thay đổi, liền có một đạo thuỷ lưu đổi chiều, hoá thành vòng nước mười trượng, nhanh chóng quay ngược trở lại. Tiêu Phi thử diễn lại mấy lần nữa, trong lòng vui mừng vô tận, mặc dù nó chẳng qua là luyện thành tầng thứ nhất của Hắc Thuỷ Chân Pháp, nhưng đã không cần kiếm quyết Thiên Hà Cửu Lục để tránh nước nữa, bay giờ đầm nước biển lớn, giếng hồ sông trạch đối với nó mà nói, từ nay về sau con đường sẽ thênh thang, cho dù biển lớn mênh mông, nó cũng có thể giống như cá bơi lội tuỳ ý. Truyện "
Đây là đạo thuật luyện thành kỹ năng bơi, nhưng bất đồng so với những người phàm tục học lặn kiếm sống trên nước, cho dù những người đó có kỹ năng bơi đến đâu nữa, cũng có thể bị chết đuối, còn Tiêu Phi vĩnh viễn không sợ nước lớn, chỉ cần ở trong nước, nó sẽ giống như cá, vĩnh viễn không chìm.
Pháp thuật của Tiêu Phi có thành tựu, hai tay nó phân ra, luồng nước xoáy trước thuỷ phủ lập tức hé mở, chờ nó tự nhiên đi xuyên qua, mới từ từ khép lại. Tiêu Phi mới tu thành tầng thứ nhất Hắc Thuỷ Chân Pháp, liền có thể nhanh hơn mười lần so với cá ở đáy nước, trong nháy mắt theo luồng nước chảy,bơi ra xa khỏi mười dặm.
Kể từ khi Tiêu Phi cư ngụ ở thuỷ phủ, cũng đi ra ngoài quá ba bốn lần, nhưng xa nhất cũng chỉ ở phụ cận, không có đi xa như vậy.
“Thì ra di chuyển trong nước, lại lanh lẹ như vậy, không trách được cổ nhân có nói, con cá cũng có cái hay của cá.”
Thuỷ tính của Tiêu Phi tăng mạnh, tính tinh nghịch nổi lên, đưa tay nắm lấy một đầu cá trắm đen, để đầu cá trắm đen này giãy dụa bơi đi, nó liền trở tay bắt lại, tốc độ dưới nước của nó nhanh gấp mười lần con cá trắm đen này, cho dù con cá trắm đen xui xẻo kia giãy dụa hết sức vẫn nhiều lần bị Tiêu Phi trêu chọc.
Chơi một hồi, Tiêu Phi cũng bỏ qua cho đầu cá trắm đen này, đầu cá trắm đen không có ngốc nghếch, rồi khỏi độc thủ của Tiêu Phi xong, lập tức chạy trốn như mũi tên, cũng không dám đến gần tên “đại ác nhân” này nữa.
Tiêu Phi trầm ngâm không nói, thầm nghĩ trong lòng: “Hắc Thuỷ Chân Pháp đã tu thành tầng thứ nhất, nếu muốn tiến thêm bước nữa, chỉ sợ không phải ba năm thì cũng hai năm mới thành. Ta rời nhà đã lâu, có nên trở về xem một chút hay không, cũng để phụ mẫu an tâm?”
Ngày đó Lam Lê đạo nhân chỉ hỏi nó một câu, nó liền bỏ hết đi theo. Tiêu Phi cũng không có chút rảnh rỗi để nói lời từ biệt cha mẹ. Lúc ấy cơ duyên chỉ trong chớp mắt, sau này mặc dù Tiêu Phi chưa từng hối hận, nhưng cũng thường nhớ đến cha mẹ, trong bụng hết sức áy náy. Bất quá Tiêu Phi vừa nghĩ tới những người độn quang đầy trời, truy tung ở phía sau Lam Lê đạo nhân, vẫn là bỏ đi phần thương nhớ này.
“Ta đã có chút bất hiếu, nếu lần này trở về gây tai hoạ cho cha mẹ, thì phải làm sao bây giờ? Bách Man Sơn bị mình giết mất đệ tử, đã tháy tướng mạo của mình rồi, nói không chừng còn có người khác biết mình ở chung với sư phụ một thời gian. Nếu mà những người này bỗng nhiên tìm tới tận cửa, ta đi về nhà chẳng phải là liên luỵ đến cha mẹ sao? Dù sao trừ sư phụ ra, còn có hai vị tỷ tỷ của Li Giang kiếm phái, cũng không còn người nào biết ta ở Bạch Thạch trấn. Mạnh tỷ tỷ lầm tưởng ta là đệ tử của Tô Tinh Hà Thiên Hà kiếm phái, sẽ không hoài nghi lên đầu của ta chứ?”
“Cho dù tìm được người nhà của ta, nhưng những người này không thấy ta về nhà, cũng chưa chắc làm khó dễ phụ mẫu ta, dù sao ta đã rời nhà lâu rồi, người ta chủ hoài nghi mà thôi. Nhưng nếu ta về nhà, bị hàng xóm nhìn thấy, hoặc là bị bắt tại chỗ, cha mẹ cũng không tránh khỏi liên quan. Hay là ta chờ đến lúc biết được tung tích của sư phụ, hoặc là chờ cho chuyện này trôi qua rồi hãy nói.”
Vốn luyện thành tầng thứ nhất của Hắc Thuỷ Chân Pháp, trong lòng Tiêu Phi rất vui mừng, nhưng mà vừa nghĩ tới cha mẹ. Tiêu Phi liền có chút phiền muộn trong lòng, chợt nhớ tới trong Kinh Phu Tử có nói qua Tô Hộ Bộ trong triều làm bài thơ “Thuỷ Điệu Ca Đầu” trong đó có câu: “ Mặc gió trăng huyền diệu, mưa phùn nghiêng nghiêng. Không ai cùng thưởng, ôm trăng thao thức.”
Vị đại tài tử của triều này, bởi vì phải đi làm tiền nhiệm Trác Châu xa ngoài ngàn dặm, cha mẹ người nhà, thê tử con cái đều không ở bên người, lúc đi ngang qua Nam Hồ, vừa vặn mưa phùn nổi lên, cảnh đẹp động lòng người, nhưng ở bên cạnh chỉ có hai gã nha dịch, một tên người hầu đần độn, lúc này mới ca thán: “Mặc gió trăng huyền diệu, mưa phùn nghiêng nghiêng. Không ai cùng thưởng, ôm trăng thao thức.” Thê tử của Tô Hộ Bộ, cũng là tài nữ đương triều, hai người tài tử giai nhân này, cũng có mấy đoạn truyền thuyết ai cũng thích. Ngay cả một hài nhi như Tiêu Phi cũng đã nghe nói qua chút ít.
Mặc dù Tiêu Phi không có đại tài như Tô Hộ Bộ, nhưng tâm tình lúc này, cũng có chút ý cảnh của “ Thuỷ Điệu Ca Đầu”, không khỏi liền đem những câu thơ này lặp lại vài lần trong đầu, lúc này nó mới thở dài thật sâu, tốc độ chậm lại, bới về hướng thuỷ phủ.
Tiêu Phi một ý tu thành Hắc Thuỷ Chân Pháp, vì vậy ngay cả nửa bộ đạo thuật của Ma Cửu Long cho cũng chưa từng xem qua, cho dù ở toà thuỷ phủ cũng không dò xét qua, cuối cùng không phụ ngày đêm tu luyện cực khổ, Hắc Thuỷ Chân Pháp đã thành tầng thứ nhất. Trở lại bên trong thuỷ phủ, nó liền đêm nửa bộ đạo thuật Ma Cửu Long ra, bộ đạo thuật này hiển nhiên đã bị Ma Cửu Long chỉnh sửa lại một lần, nửa phần trước là ca quyết, từ ngữ mang phong cách cổ xưa, nửa sau là tâm đắc của Ma Cửu Long, trong đó phần lớn có đánh những chữ không thông, không được, sai lầm rồi….Phía cuối lại là pháp quyết luyện thi của Ma Cửu Long, Kim Ngân Đồng Thiết bốn đẳng cấp của luyện thi, cách chọn nhân tài, bồi dưỡng, tế luyện, điều khiển, đủ loại thủ đoạn, hiển nhiên nó cũng không có nghĩ đến sẽ đưa đạo thư này cho người khác, chẳng qua là nó cùng trí nhớ trời sinh để đọc qua, coi như là đề phòng trước, có lúc lại mang đi biếu tặng nữa.
Tiêu Phi cũng không để ý tâm đắc của Ma Cửu Long, cả cái pháp môn luyện thi kia, nó chỏ tỉ mỉ đọc qua nửa đoạn ca quyết một lần. Ca quyết này bát đại tinh thâm, mặc dù Tiêu Phi đọc qua mấy năm đèn sách, cũng không nhận biết hết những thứ này, hàm nghĩa trong đó có cái hiểu có cái không. Mặc dù đoạn ca quyết này chỉ có nửa bộ, nhưng so với Hắc Thuỷ Chân Pháp còn nhiều hơn vài trăm chữ, cũng là văn chương trên ngàn chữ.
Tuy Hắc Thuỷ Chân Pháp cũng có câu văn khó hiểu, nhưng mà dù sao Tiêu Phi cũng có một sư phụ để hỏi, việc tu luyện cũng không gian nan. Nhưng mà đoạn ca quyết này không có người nào chỉ điểm, nó chỉ có thể nghiền ngẫm. Lúc trước lạc mất sư phụ Lam Lê đạo nhân, nhưng đã được thụ qua giáo huấn, hôm đó còn có phúc khí, lãnh giáo Mạnh Điền Trúc hơn nửa ngày, sau lại suy ngẫm nửa ngày, cũng biết được ba bốn phần ý tứ. Lúc này Tiêu Phi mới nhìn đến tâm đắc phía sau của Ma Cửu Long.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Chương 6
Khí hạo nhiên mỗi lần giận dữ. Ngàn dặm reo gió bão Khoái tai đình (1)
Nguồn: ST
Ma Cửu Long tất hẳn xuất thân từ Bàng Môn, mặc dù tu đạo lâu năm hơn Tiêu Phi, nhưng không có vận mệnh như nó, có thể học được chân truyền của Thần Tông Ma Môn, còn có thể có đạo môn của một trong cửu đại phái, lại được cao thủ của Li Giang kiếm phái giải thích nghi hoặc vì vậy Tiêu Phi nhìn qua, đã thấy rất nhiều tâm đắc của Ma Cửu Long đều lầm đường, theo tu luyện này, tuyệt đối không có khả năng thành công. Nếu không phải lá gan Ma Cửu Long thật lớn, lại không bám theo khuôn mẫu, rất nhiều ý nghĩ thất bại được Tiêu Phi hiểu ra, dù sao Ma Cửu Long có được bộ bí quyết này cũng đã hai ba trăm năm, trong đó có sự suy nghĩ cẩn thận, nên cũng có rất rất nhiều lợi ích.
So sánh hai phần, Tiêu Phi cũng phải tốn mất một ngày nghiền ngẫm, lúc này nó mới sửa sang pháp môn tu luyên tương đối ổn thoả lại. Bộ bí quyết này bị mất phần sau, nhưng phần trước vẫn đầy đủ, có một danh mục tên là Hồ Lô Kiếm Quyết, phái dưới còn có một dòng chữ nhỏ, đệ tử Kiều Quỳ chép lại.
Tiêu Phi cũng không biết Kiều Quỳ là ai, bất quá nó đem Hắc Thuỷ Chân Pháp so sánh, tựa hồ không có phần sau bộ ca quyết, không biết tu luyện đến cảnh giới tối cao có lợi như tầng mười ba của Hắc Thuỷ Chân Pháp hoá thành Hắc Long hay không.
Hồ Lô Kiếm Quyết so với đạo thuật của các phái khác không giống nhau, mặc kệ là Huyền, Thích, Thần, Tạp một trong Tứ gia kia, đạo pháp và thuật pháp đều phân ra, người có đạo lực cao, chưa chắc đấu pháp đã mạnh, mặc dù đạo hạnh là căn cơ của hết thảy pháp thuật, nhưng người không tu luyện pháp thuật, dĩ nhiên không sánh bằng những người đã chuyên tu pháp thuật.
Hồ Lô Kiếm Quyết dạy chính là tất cả đại đạo, vô thượng diệu pháp, ở trong một đạo kiếm quyết, trong ca quyết bao quát vạn vật, vừa là đạo pháp, vừa là căn cơ đại đạo, cũng bao hàm đủ loại pháp thuật,có thể thể chống đỡ cường địch, so với Hắc Thuỷ Chân Pháp còn phức tạp hơn nhiều.
Tu luyện bước đầu tiên của Hồ Lô Kiếm Quyết, chính là phải tìm một cái kim thiết, trực tiếp thổ nạp nó, hút lấy ngũ kim tinh khí, một khi đại thành, ngũ kim tinh khí sẽ ngưng tụ thành Tiên Thiên Kiếm Khí trong đan điền, luyện thành ngũ kim tinh tính sẽ kết lại thành tiểu hồ lô. Công phu ban đầu thập phần tương tự với Hắc Thuỷ Chân Pháp, chỉ bất quá một cái hấp thụ thuỷ nguyên tinh khí, một cái là hấp thụ ngũ kim tinh khí, một bên rèn luyện thân thể hoá thành Hắc Long, một bên trước tiên luyện thành Tiên Thiên Kiếm Khí. Truyện "
Bất quá đạo kiếm quyết này hiển nhiên là phương pháp của Huyền Môn Đạo Gia, về sau, sẽ rất bất đồng với Thần Tông Ma Môn.
Mặc dù Ma Cửu Long nhiều hơn mấy trăm năm kinh nghiệm so với Tiêu Phi, nhưng không có biết chân truyền của Thần Tông hay Huyền Môn, vì vậy chỉ tìm ra pháp môn để hút lấy ngũ kim tinh khí, đem nhục thể hoá thành đồng thiết, khó có thể già đi, tự nhiên là có thể kéo dài thọ nguyên. Chỉ bất quá pháp môn của hắn có rất nhiều thiếu sót, cuối cùng thân thể sẽ bị ngũ kim tinh khí ăn mòn, biến thành một pho tượng đồng thiết.
Ở trong ngũ hành, thuỷ làm dịu vạn vật, mộc sinh trưởng sum xuê, kim lại không thể dung hợp với huyết nhục. Cho nên Hắc Thuỷ Chân Pháp về sau, có thể rèn luyện thân thể hoá thành Hắc Long, nhưng Hồ Lô Kiếm Quyết này nhất quyết không có khả năng đem mình tu thành một khối kim thiết, vật sống biến thành vật chết, kim thiết khó bị mục nát là có thể trường tồn, nhưng đó không phải là trường sinh.
Tiêu Phi đóng cuốn pháp môn lại, lâm vào suy tư, tu luyện Hồ Lô Kiếm Quyết này quá mức dễ dàng, mặc dù không thể biết nửa bộ ca quyết phía sau, nhưng mà chỉ cần nửa phần trước này, thì đã có uy lực mạnh mẽ. Không giống Hắc Thuỷ Chân Pháp, mỗi khí tiến cảnh một tầng, mới có nhiều chỗ tốt, nó tu thành tầng thứ nhất, luyện thành bản nguyên chân thuỷ, liền có khả năng không đường tự thông trong nước.
“Mặc dù người tu đạo không hay tranh đấu, nhưng mà thần tiên cũng khó tránh có cáu giận, khó tránh có tham lam, khó tránh có lòng căm hận, phương pháp phòng thân cũng không thể coi thường, cho dù ta không tranh đấu, cũng khó tránh người khác thích thú tìm đến ta.”
Tiêu Phi nhớ tới cái tát của Dương Minh Hà Tây Huyền Sơn Long Hổ phái, lại bị đại hán áo vàng đuổi bắt, vô duyên vô cớ bị một nữ tử ném xuống Hoài Hà. Những chuyện này làm cho nó cảm thấy bị sỉ nhục, người khác có hoà khí, có lòng tham, có cáu giận, liền trút lên đầu nó. Nếu không phải nó đã luyện thành mấy pháp lực, thì đã sớm có kết quả khó tả. Hơn nữa trong lòng tiêu phi biết nội trong hai ba năm nữa, mình cũng chưa chắc luyện thành tầng hai của Hắc Thuỷ Chân Pháp. Mặc dù hai ba năm này đạo hạn có thể ngày càng tăng, nhưng mà những pháp thuật này, gặp phải địch nhân sẽ ít có tác dụng, cần phải có pháp thuật có uy lực gấp đôi.
Bất quá tu luyện Hồ Lô Kiếm Quyết cần phải tìm được kim thiết chi khí, thu thập ngũ kim tinh hoa. Mặc dù Tiêu Phi vẫn chưa tìm kiếm xung quanh thuỷ phủ, nhưng mà khắp nơi ở đây chỉ là tảng đá, nói vậy ngay cả ngũ kim tinh khí cũng không có vài món. Tiêu Phi cũng nhớ được, lúc gặp Ma Cửu Long ở cổ miếu kia, trong viện có hai ba cái lư hương bằng đồng, trong đại điện còn có một cái đỉnh bằng đồng thau, những thứ kim thiết chi khí khác còn không biết, nhưng chỉ hai đồ vật này, cũng đã có phân lượng ba bốn ngàn cân,đủ để nó luyện Hồ Lô Kiếm Quyết một đoạn thời gian.
Tiêu Phi nghĩ đến đây, liền ngự lên thuỷ độn, rời khỏi thuỷ phủ.
Con đường tu luyện của Thần Tông Ma Môn, tuân theo thượng cổ thần ma nhất mạch, so với Huyền Môn lấy luyện khí làm chủ hoàn toàn bất đồng. Hắc Thuỷ Chân Pháp tầng thứ nhất cũng có tu vị gần cảnh giới Thai Động, vì vậy mặc dù Tiêu Phi thuỷ độn nhiều lần, nhưng cũng như cũ không thể bay lên không. Lên bờ, nó liền phóng Ngũ Mã Phù Đồ ra, chạy đến toà miếu hẻo lánh này.
Cổ miếu này Tiêu Phi trước sau đã tới hai lần, vốn nó không cho mình sẽ tới đây thêm, không nghĩ tới lại phải tới lần nữa. Thu Ngũ Mã Phù Đạo lại, Tiêu Phi đi đến trước lư hương bằng đồng trong cổ miếu, lư hương này toàn thân đều đúc bằng đồng, trọng lượng nặng nề, cao sáu bảy trượng, cũng không biết lúc ấy phải vận chuyện lên như thế nào.
Tiêu Phi thầm tụng Hồ Lô Kiếm Quyết, nó đã có kinh nghiệm tu thành Hắc Thuỷ Chân Pháp, liền án theo vận luyện tâm pháp của Hồ Lô Kiếm Quyết, nhất thời trong lòng bàn tay sinh ra một tia lạnh lẽo, nó đặt tay lên lư hương, yên lặng vận chuyển Hồ Lô Kiếm Quyết hồi lâu, quả nhiên có một tia khí lạnh rất nhỏ thấu vào lòng bàn tay.
Hắc Thuỷ Chân Pháp tu thành Huyền Minh Chân Thuỷ, mặc dù chỉ là một cỗ hàn khí, nhưng hoàn toàn bất đồng so với ngũ kim tinh khí, Huyền Minh Chân Thuỷ là một chất lỏng, lạnh lẽo thấu xương, còn ngũ kim tinh khí lại là một cỗ nhuệ khí, trong đó còn có một cỗ ý giết chóc.
Người đọc sách thời cổ thường giắt thanh kiếm trong thư phòng, chính là mượn ngũ kim tinh khí trong thanh kiếm, trừ tà thanh uế. Hơn nữa kim thiết, rất đa dụng để chế tạo binh khí, vì vậy cỗ ngũ kim tinh khí này có rất nhiều khác biệt. Trong Đạo môn rất thích tu luyện phi kiếm, trảm yêu trừ ma, lại cực kỳ thần diệu để phòng thân trước kẻ địch.
Tiêu Phi vận luyện Hồ Lô Kiếm Quyết bảy tám canh giờ, hai tay mơ hồ có cảm giác trầm trọng, những khiếu trên cánh tay, cũng có một tia ngũ kim tinh khí. Tia ngũ kim tinh khí này mặc dù yếu ớt, nhưng bền bỉ vô cùng, so với Huyền Minh Chân Thuỷ càng mềm dẻo hơn, cũng càng sắc bén hơn.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Chương 6
Khí hạo nhiên mỗi lần giận dữ. Ngàn dặm reo gió bão Khoái tai đình (2)
Nguồn: ST
Trong lòng Tiêu Phi biết mình đã thu nạp ngũ kim tinh khí, cần phải tốn thời gian đem tia ngũ kim tinh khí này luyện hoá, nếu không ngũ kim tinh khí thu nạp quá nhiều chẳng những vô ích mà còn làm tổn thương thân thể, nó rút song chưởng ra, mới phát hiện chỗ mình vừa đặt tay lên lư hương, đã trở nên loang lổ, màu đồng xanh so với các chỗ khác càng đậm hơn nhiều lần, hiển nhiên là bị Hồ Lô Kiếm Quyết luyện hoá.
“Không biết ngũ kim tinh khí dùng để thúc dục Cửu Tự Đại Nhật Quang Minh Chú và Thiên Hà Cửu Lục, sẽ có uy lực thế nào, đợi ta tu luyện có thành tích, liền tìm cơ hôi thử một phen.”
Tiêu Phi lần đầu tu luyện Hồ Lô Kiếm Quyết, luyện thành một tia ngũ kim tinh khí này, còn chưa đủ để thúc dục pháp thuật, vì vậy nó cũng chỉ có thể kìm chế tâm tư của mình. Thử qua pháp quyết này quả nhiên có thể tu luyện, Tiêu Phi tất nhiên vui mừng quá đỗi, thầm nghĩ: “Sau này ngày chẵn, liền tới cổ miếu này tu luyện Hồ Lô Kiếm Quyết, còn ngày lẻ liền ở thuỷ phủ khổ tu Hắc Thuỷ Chân Pháp. Nếu trong vòng ba đến năm năm có thể tịnh tiến một tầng nữa, đoán chừng chuyện Thuần Hồ Quân cũng đã phai nhạt, khi đó cũng thích hợp về nhà. Chỉ tiếc là khó khăn lắm mới bái được một vị sư tôn, nhưng lại bị chuyện này phá đi, sau này sợ là không có tiên duyên bậc này nữa.”
Tiêu Phi nhìn sắc trời không còn sớm, liền trở về thuỷ phủ nghỉ ngơi, sáng sớm ngày thứ hai, nó cổ động tinh thần mình, lần đầu tiên dò xét chỗ trong thuỷ phủ. Thuỷ phủ này nằm ở đáy sông, dưới một đoàn nước xoáy, sở hữu bảy tám cái toạ viện chắc là để tuỳ tùng của chủ nhân hoặc là đệ tử ở, chỉ có ba bốn cái động thất, cũng không có vật gì chướng mắt. Chỗ ở của chủ nhân nơi đây lại hết sức khí thế, hơn nữa còn có một toà kinh đường, tựa hồ chủ nhân lúc trước còn dùng để luyện tập võ nghệ, đông tây rộng hơn năm mươi bước, hai bên có bảy tám binh khí trên kệ, mặt trên còn dựng đao thương kiếm tích, búa rùi móc xiên, mười tám loại binh khí đều có.
Những thứ binh khí này mặc dù là sắt thường, nhưng chế tạo hoàn mỹ, rơi vào trong tay mãnh tướng, hiệp khách giang hồ, cũng coi như là một vũ khí lợi hại. Tiêu Phi tiện tay ước lượng hai cây thiết bản, cây thiết bản này hẹp dài, phía dưới có chuôi nắm, phách lên người quả thật cực kỳ uy mãnh. Nó vốn nghĩ hai cây thiết bản này dùng vật chất cứng, toàn thân được chế tạo bằng tinh cương thượng đẳng, nói vậy sẽ vô cùng nặng, nhưng mà khi ước lượng trên tay, lại nhẹ như khí.
Tiêu Phi nghĩ thiết bản này nguyên lai là hàng giả, nó thuận tay đập nên mặt đất, nhất thời đem tảng đá lớn trên đất đập nát, lúc này nó mới hiểu ra những binh khí này đều là thần binh lợi khí.
Tiêu Phi tu luyện Hắc Thuỷ Chân Pháp, chính là tuân theo pháp lực của thượng cổ thần ma nhất mạch. Thượng cổ thần ma có uy lực vô cùng lớn, nâng trời chống biển đều chỉ coi là việc tầm thường. Tu thành tầng thứ nhất Hắc Thuỷ Chân Pháp, mặc dù trong mắt chi sĩ đạo hữu cũng coi lực lượng đó không phải thâm sâu, nhưng mà lực cánh tay mấy ngàn cân cũng có, cho dù là một tay cầm binh khí mấy ngàn cân cũng có thể vũ động như bay, huống chi là hai cây thiết bản lớn nhất cũng chỉ hơn hai trăm cân này.
“Đáng tiếc ta không thông võ nghê, những thứ binh khí này rời vào trong tay ta cũng không có chỗ dùng.”
Tiêu Phi thử vũ động hai cái, đem hai cây thiết bản này tiên tay ném lên trên mặt đất, rồi lại tìm một vòng trong kinh đường, cũng không thấy được vật gì chướng mắt nữa, đang muốn đến mặt sau xem thử, cũng không biết đá một cước trúng chỗ nào, mà vách tường chính diện của kinh đường nhất thời hạ xuống một khối, lộ ra một giá sách.
Tiêu Phi nhất thời mừng rỡ, vội lại gần giá sách nhìn xem một lần, phía trên mặc dù có bảy tám chục cuốn sách, nhưng tất cả đều là Vũ Kinh của nhân gian, nào là đao thương côn bổng, công phu quyền cước, cũng không có một quyển liên quan đến pháp thuật. Lúc này Tiêu Phi mới tuyệt vọng, thầm nghĩ trong lòng: “Chỉ sợ người này đã tu luyện đến cảnh giới cao thâm khác, tìm đến động phủ rộng lớn hơn, đem tất cả đồ dùng đi theeo, lưu lại bất quả chỉ là chút đồ không cần.”
Có một số tu đạo sĩ khổ tu hơn mấy trăm năm, pháp lực cao lên, sẽ cảm thấy động phủ chật hẹp, không muốn sử dụng nữa. Liền thay danh sơn, tìm động phủ rộng lớn hơn, dời đồ ở nhà mình đi. Bởi vì tranh đoạt động phủ, số tu hành chi sĩ ra tay đánh nhau cũng không ít, mặc dù những người chân chính cầu đạo không làm chuyện này, nhưng mà nhìn mãi quen mắt. Nhất là Bàng Môn Tạp Gia, yêu tộc tinh quái làm như vậy rất nhiều.
Mặc dù Tiêu Phi không tìm được pháp thuật gì hữu dụng, nhưng cũng không thất vọng lắm, bất kể là vũ sĩ Huyền Môn, hay là cao tăng Phật Môn, ngoài tu luyện ra còn luyện tập quyền cước, binh khí cũng là chuyện thường. Thần Tông Ma Môn lại càng chú trọng võ nghệ tinh thục, có pháp lực thâm hậu, luyện thành thân thể không bao giờ bị thương tổn, chỉ dùng võ nghệ cũng có thể tưng hoành thiên hạ, không người nào có thể địch lại.
Nếu nó còn đang làm môn hạ của Lam Lê đạo nhân, một khi tu luyện Hắc Thuỷ Chân Pháp thành công tất nhiên sẽ được truyền thụ một hai môn võ nghệ, phối hợp với pháp thuật tu luyện của Ma Môn. Hiện tai Tiêu Phi không có sư phụ, có được thư khố Vũ Kinh này, coi như là trùng hợp ngoài ý muốn.
Tiêu Phi tìm được một quyển Cuồng Sa Đao Pháp, đúng lúc trên kệ bên tay trái có một khẩu trường đao, thân đao đen nhánh, lộ ra hàn mang, nó thuận tay khẽ vẫy, hút lấy khẩu trường đao này. Dựa theo đao pháp trong Vũ Kinh bắt đầu tập luyện.
Những thứ Vũ Kinh này trong nhân gian được cho là vật hiếm thấy, nhưng mà ở trong mắt người tu đạo cũng không coi vào đâu.
Tiêu Phi luyện thành tầng thứ nhất của Hắc Thuỷ Chân Pháp, hai vai có lực lượng của ba đến năm ngàn cân, động tác lại càng linh xảo, những thứ kia người bình thường khổ luyện mấy năm cũng không làm được, nó tiên tay có thể hoàn thành. Bộ Cuồng Sa Đao Pháp này cũng chỉ có mười bảy chiêu, cương mãnh vô cùng, tất cả đều là chiêu số giết người, không có một chiêu nương tay, cũng là sát pháp toàn lực ứng phó. Tiêu Phi dùng hai canh giờ đã luyện tập thuần thục, đem múa khẩu trường đao như cuồng phong, nước bắn tới cũng không lọt vào được.
Những thứ môn nhân tiên gia kia, thường thường khi tu luyện thành công, phải ra khỏi núi, tìm người học hỏi võ nghệ. Bọn họ tu luyện một thân đạo pháp, lực đạo vô cùng lớn, cương gân thiết cốt, thân thể biến chuyển như ý, căn cơ đã thâm hậu không thể thâm hậu hơn, nên võ nghệ cũng chỉ nhánh cuối cùng, một ngày nửa khắc liền có thể luyện thành.
Tiêu Phi có thể trong hai canh giờ luyện thành một bộ Cuồng Sa Đao Pháp, hơn một nửa là do nó đã luyện thành Hắc Thuỷ Chân Pháp, còn một nửa là vì đao pháp này chỉ là võ nghệ tầm thường, ngay cả phàm nhân luyện bộ đạo pháp này cũng không có trở ngại nào. Chẳng qua là đao thế vô cùng sắc bén, xuất thủ không dung tình, thoạt nhìn có khí thế kinh người thôi.
Tiêu Phi đang suy nghĩ có nên luyện một bộ võ nghệ cao hơn hay không, lại nghe nước xoáy trước thuỷ phủ xôn xao lên, tựa hồ có người phá tan dòng nước xoáy trước cửa phủ. Trong lòng nó hơi sợ hãi, vội cầm theo trường đao chạy thẳng ra cửa phủ.
Con Xích Lân Đại Ngư cùng đầu Hôi Bạch Giao Long bị Tiêu Phi thu phục vài ngày trước, một trước một sau nhảy vào trong thuỷ phủ, con Xích Lân Đại Ngư kia cũng không quản dòng nước xoáy trước thuỷ phủ, mà dùng sức nhảy loạn, muốn trốn vào trong thuỷ phủ. Tiêu Phi thấy thế liền quát lên một tiếng: “Hai người các ngươi bị chuyện gì mà kinh hoảng như vậy? Gặp phải địch nhân sao?”
Lời Tiêu Phi còn chưa dứt, đã nghe một tiếng rống. Một đầu Thiện Ngư Tinh tiến đến.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Chương 6
Khí hạo nhiên mỗi lần giận dữ. Ngàn dặm reo gió bão Khoái tai đình (3)
Nguồn: ST
Đầu Thiện Ngư Tinh này trên thân đã tu luyện ra hai cánh tay, toàn thân mặc một bộ giáp trụ bằng vẩy cá thoạt nhìn vô cùng uy phong, trong lòng bàn tay còn có một khẩu Thác Thiên Xoa, so với bất kỳ mãnh tướng nào trong thế tục cũng uy phong hơn, mặc dù trước thuỷ phủ là đất trống không có nước, nhưng mà hắn đung đưa cá đuôi, lại có thể mang theo một cỗ sóng lớn.
“Thiện Thái Uy ta tung hoành Hoài Hà, Hoài Hà này là gia viên của ta. Các ngươi ở trong nhà của ta, trông coi cửa ngõ, đã là ân điển lớn lao rồi, không cảm thấy được sao? Hai người các ngươi còn không chịu hàng phục, chẳng lẽ người nơi này có thể che chở cho bọn ngươi sao?”
Đầu Thiện Ngư Tinh nửa người nửa cá này vốn đang dương dương đắc ý, thấy Tiêu Phi, trong lòng run lên, thầm nghĩ: “Lần trước ta tới đây trộm khôi giáp. Chẳng lẽ thiếu niên này là chủ nhân của thuỷ phủ? Không đúng. Nếu hắn là chủ nhân của thuỷ phủ, nhìn thấy khôi giáp trên người ta, sao không la lớn bắt kẻ trộm?”
Nghĩ tới đây, Thiện Thái Uý này nhất thời có thêm dũng khí, cho rằng Tiêu Phi là người mới đến thuỷ phủ, hắn liền khoát tay qươ cây cương xoa, chỉ vào Tiêu Phi quát lớn: “Chỗ thuỷ phủ này chính là chỗ ở ta vứt bỏ, ngươi tên tiểu tử mặt vàng này cùng hai người kia, chiếm cứ nhà cũ của ta, còn không mau quỳ xuống nhận lỗi.”
Tiêu Phi sao lại bị hù doạ chứ? Không khỏi cười nói: “Nếu ngươi có lực lượng để tạo ra toà thuỷ phủ này, thì đã sớm hoá thành hình người rồi. Nửa người nửa cá như ngươi bất quá cũng chỉ bước vào cảnh giới Nhập Kiều, còn dám nói xằng nói bậy rằng toà thuỷ phủ này là nhà của ngươi sao?”
Tiêu Phi tu luyện Hắc Thuỷ Chân Pháp, chính là một trong ba mươi sáu chân truyền của Thần Tông Ma Môn, có thể quan sát khí sắc rất tốt. Đầu Thiện Ngư Tinh xưng là Thiện Thái Uý này, luyện khí chỉ mới bước vào Nhập Kiều, ngay cả hình người cũng chưa biến hoá chỉnh tề, tu vi so với Tô Hoàn còn thấp hơn chút ít, tự nhiên không thể gạt được hai mắt nó. Bất quá đầu Thiện Ngư Tinh này có thần thông gọi sóng, so với tu vi bản thân Tiêu Phi cũng đã hơn một con đường, chẳng qua là Tiêu Phi có được chục pháp khí của Hoả Sơn Đạo, lại có chín miếng Thiên Tinh Kiếm Hoàn, ba loại pháp thuật xuyên tường, vận chuyển, ẩn thân, thật cũng không sợ đầu Thiện Ngư Tinh này, vì vậy nó một ngụm nói hết lai lịch của đầu Thiện Ngư Tinh này. T
Thân thể con người có ba trăm sáu mươi lăm khiếu huyệt, các sinh linh khác trên thân thể cũng có một trăm hai mươi khiếu huyệt, thậm chí có rất nhiều khiếu huyệt, cũng không hoàn toàn biến thành thân thể con người. Tinh quái tu luyện khiếu huyệt bản thân trời sinh, phải đem tất cả khiếu huyệt chưa có tu luyện ra, lúc này mới có thể biến hoá thành con người.
Pháp lực của đầu Thiện Ngư Tinh này không cao nhiều lắm so với Tiêu Phi, chút tu vi này sao có thể đủ tạo toà thuỷ phủ? Vì vậy Tiêu Phi biết đầu Thiện Ngư Tinh này nhất định là nói khoác, tuyệt không phải là nguyên chủ của thuỷ phủ. Thiện Thái Uý thấy Tiêu Phi một lời vạch trần hắn, nhất thời thẹn quá hoá giận, hai tay nắm chặt cây cương xoa, dùng lực đâm tới, Tiêu Phi thấy Thiện Ngư Tinh chẳng qua là dựa vào một cỗ khí lực, ngay cả nửa chiêu pháp cũng không hiểu được, trường đao trong tay nó bổ ra một chiêu Phi Sa Tẩu Thạch.
Thiện Thái Uý ỷ vào thân thủ nhanh nhẹn, cây cương xoa run lên, chặn lại một đao kia.
Hai người đao xoa tiếp xúc, nhất thời một cỗ đại lực truyền lên trường đao của Tiêu Phi, làm cánh tay nó không khỏi có chút nhức mỏi, nhưng mà chuyện này cũng không ảnh hưởng đến nó. Thuỷ tộc tu hành thành công, không câu nệ bản lĩnh như thế nào, càng tu luyện thân thể càng cường đại, lực lượng cũng không kém chút nào. Xoa pháp của Thiện Thái Uý không bằng Tiêu Phi, nhưng lực lượng lại gấp đôi.
Tiêu Phi thầm giật mình, lực lượng đầu Thiện Ngư Tinh này thật tuyệt đại, còn mạnh hơn chính mình một bậc, mặc dù nó có sơ học đạo pháp, nhưng dù sao cũng được chân truyền rồi. Nó chấn hưng tinh thần lại , đem Cuồng Sa Đao Pháp phát ra, mỗi một chiêu đều dùng hết lực đạo, dựa vào đạo pháp tinh diệu làm cho Thiện Thái Uý chảy mồ hôi lạnh đầm đìa, chẳng qua là hắn đem cây cương xoa vũ động như chong chóng, mỗi một xoa đều dùng hết lực đạo, sợ bị Tiêu Phi áp sát lại gần.
Thiện Thái Uý cùng Tiêu Phi khổ đấu hơn mười chiêu, thấy đã có thời cơ, hắn liền khẽ vẫy tay, một cỗ sóng dữ đánh ra, Tiêu Phi chưa từng đề phòng, bị đánh ngã xuống. Thiện Thái Uý liền giơ xoa liều mạng đâm tới, muốn kết thúc tên thiếu niên mặt vàng này. Tiêu Phi uốn éo thân mình, liên không thấy tăm hơi.
Mặc dù Tiêu Phi ỷ vào ẩn thân pháp quyết chạy khỏi kiếp nạn, nhưng cũng chảy đầy mồ hôi lạnh. Hắc Thuỷ Chân Pháp tu luyện thành tầng thứ nhất, liền có thần thông thuỷ độn, đến tầng thứ hai mới có thủ đoạn thúc dục sóng lớn, thủ đoạn của đầu Thiện Ngư Tinh này không cao lắm, nhưng lại cao hơn Tiêu Phi một bậc.
Bị sóng nước đánh tới, Tiêu Phi cũng không đứng yên được, nó liền từ trong thân mình, lấy ra kiện pháp khí Hồn Thiên Phiên của Hoả Sơn Đạo, nhất thời có một luồng hắc khí phóng ra, bảo vệ lấy nó. Lúc này nó mới cười hắc hắc, cũng không đáp lời, giơ tay lên, một mai Thiên Tinh Kiếm Hoàn hoá thành cầu vồng vàng kim phóng ra, Thiên Tinh Kiếm Hoàn vừa ra, nhất thời phương viên trong mười xích hàn khí mãnh liệt, lạnh đến thấu xương.
Thiện Thái Uý thấy tình thế không ổn, ném cây cương xoa cầm trong tay đi, cũng bất chấp mọi thứ, thân thể rung lên, liền khôi phục nguyên hình, từ trong bộ giáp vẩy cá chui ra, thành một con lươn thật to, dài hơn bảy xích, mượn lực nước tránh né kiếm hoàn của Tiêu Phi. Cương xoa do Thiện Thái Uý ném ra bị cầu vồng vàng kim cắt một cái, trở thành sắt vụn, nhưng lại có thể ngăn cản kiếm hoàn của Tiêu Phi trong chốc lát, đầu Thiện Ngư Tinh này cuối cùng thoát khỏi một kiếp.
Không đợi Tiêu Phi chỉ huy Thiên Tinh Kiếm Hoàn đuổi chém, Thiện Thái Uý đã mắng to: “Tên tiểu tặc ngươi không nên lớn lối, chờ ta đi tố cáo đại tổng quản, mang thêm nhân mã trở lại, tịch thu nơi ở của ngươi” Thiện Ngư Tinh này để lại lời hung ác xong, lập tức chui ra cửa thuỷ phủ, nhập vào trong luồng nước xoáy.
Tiêu Phi thấy đầu Thiện Ngư Tinh này chạy trốn quá nhanh, mình đuổi không kịp, thầm nghĩ trong lòng: “Hắc Thuỷ Chân Pháp của ta tu thành tầng thứ nhất, thuỷ độn một ngày cũng mấy trăm dặm không phải chơi, nhưng cũng không so bằng tên thuỷ tộc đại yêu kia. Chỉ sợ phải chờ ta tu thành tầng thứ hai của Hắc Thuỷ Chân Pháp, có thủ đoạn thúc dục sóng lớn, mới có thể không sợ hãi những thứ tinh quái trong nước này.”
Lúc Thiện Thái Uý chạy đi, có nói tới một đại tổng quản, mặc dù Tiêu Phi đuổi được đầu Thiện Ngư Tinh này đi, nhưng trong lòng vẫn nghĩ ngợi: “Đại tổng quản vừa rồi đầu Thiện Ngư Tinh nói đến không biết có lai lịch gì? Nếu thật sự cấp cho đầu Thiện Ngư Tinh kia thêm cứu binh, ta bất qua chống đỡ trong toà thuỷ phủ này cũng không có gì. Chỉ sợ đối phương vẫn không chịu bỏ qua….”
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Chương 6
Khí hạo nhiên mỗi lần giận dữ. Ngàn dặm reo gió bão Khoái tai đình (4)
Nguồn: ST
Toà thuỷ phủ này vô cùng thích hợp để tu luyện, nhưng mà cũng không đặc biệt trân quý gì, nếu phải bỏ qua cũng nên bỏ, nhưng mà Tiêu Phi chỉ sợ là cho dù mình nhượng bộ, đối phương cũng không chịu từ bỏ ý đồ. Nó suy nghĩ một chút, liền trở lại trong thuỷ phủ, đem binh khí trên kệ, còn có Vũ Kinh trên giá sách thu vào trong Ngũ Âm túi. Rồi mang đầu Xích Lân Đại Ngư và Hôi Bạch Giao Long trong thuỷ phủ đi ra ngoài, nói với hai đầu thuỷ tộc tính quái này: “Đến khi đầu Thiện Ngư Tinh kia dẫn đại tổng quản gì đến, ta nhất định sẽ có một phen tranh đấu, hai người các ngươi hay là đi trước đi, tránh đến lúc đó liên luỵ đến các ngươi.”
Đầu Xích Lân Đại Ngư liên tục nhảy về phía trước, tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng mà nó chỉ có tu vi Thai Động, còn chưa mở ra khiếu huyệt ở cổ họng, căn bản không có cách nào nói chuyện, chỉ nhảy loạn vô ích thôi. Con Hôi Bạch Giao Long kia thì linh xảo hơn một ít, vươn móng vuốt ra chỉ vào bộ Ngư Lân Khải mà Thiện Thái Uý lưu lại, lấy hai mắt ra hiệu.
Thiện Thái Uý khôi phục hình dáng, liền không thể mặc giáp trụ này nữa, vì vậy bộ khôi giáp liền rớt xuống.
Thiện Ngư chính là một thân lân mịn, còn bộ Ngư Lân Khải này là do kim lân làm ra, hiển nhiên không phải của Thiện Thái Uý tu luyện thành. Tiêu Phi vẫy tay, đem bộ khôi Ngư Lân Khải này thu vào. Bộ khôi giáp này vừa mới vào tay, Tiêu Phi liền cảm thấy mấy phần vui mừng. Trong tay của nó có Thiên Tinh Kiếm Hoàn cùng mấy chục pháp khí của Hoà Sơn Đạo, nên hơi biết một chút về ưu khuyết của pháp khí. Thiên Tinh Kiếm Hoàn được Thiên Hà Cửu Lục bí truyền của Thiên Hà kiếm phái phong ấn mười ba trọng cấm chế. Pháp khí của Hoà Sơn Đạo cũng chỉ có một hai đạo cấm chế mà thôi, mà cấm pháp của Hoà Sơn Đạo cũng xa xa không bằng uy lực của Thiên Hà Cửu Lục. Vì vậy mấy chục pháp khí của Hoà Sơn Đạo, cũng không thể so sánh với Thiên Tinh Kiếm Hoàn.
Bộ Ngư Lân Khải này cũng là một bộ pháp khí, chỉ có hai trọng cấm chế, mặc dù phong ấn cấm chế, thần diệu không bằng Thiên Hà Cửu Lục, nhưng công dụng có khác một chút. Đệ nhất trọng cấm chế luyện hoá vô cùng dễ dàng, Tiêu Phi đem Huyền Minh Chân Thuỷ đả nhập vào, liền trừ đi yêu khí tinh nguyên của đầu Thiện Ngư Tinh kia. Nhất trọng cấm chế này chỉ làm cho bộ Ngư Lân Khải ẩn hiện tuỳ ý, không cần lúc nào cũng biến thành một khối lân phiến, dính trên da thịt, lúc sử dụng chỉ cần run thân mình lên, bộ Ngư Lân Khải này liền mặc vào thân, hết sức dễ dàng.
Đệ nhị trọng cấm chế lại có chút khó khăn, chẳng những có yêu khí của Thiện Ngư Tinh, còn có yêu khí của nguyên chủ bộ Ngư Lân Khải này ở bên trong. Cho thấy đầu Thiện Ngư Tinh đã đào tẩu kia cũng chưa luyện hoá hoàn toàn bộ Ngư Lân Khải này.May mà Tiêu Phi tu thành tầng thứ nhất Hắc Thuỷ Chân Pháp, đã luyện được Huyền Minh Chân Thuỷ, điều này cũng cần hao tổn ba bốn canh giờ, mới có thể luyện thành công bộ Ngư Lân Khải này.
Tiêu Phi đem bộ Ngư Lân Khải này mặc vào người, Huyền Minh Chân Thuỷ trong cơ thể liền xuyên thấu qua da thịt dung hợp với bộ Ngư Lân Khải này, khống thuỷ chi lực chợt lớn hơn gấp đôi. Mặc dù Tiêu Phi vẫn ở tầng thứ nhất Hắc Thuỷ Chân Pháp, nhưng lại có thể sử dụng thủ đoạn của tầng thứ hai Hắc Thuỷ Chân Pháp.
Tu thành Hắc Thuỷ Chân Pháp tầng thứ nhất, liền có thể khả năng thuỷ độn, có thể như người cá. Đến tầng thứ hai là có thể tạo ra một cỗ sóng, lái sóng mà đi, còn nhanh hơn mấy lần so với thuỷ độn. Còn có thể thúc dục ra những cơn sóng, tạo thành sóng lớn, cũng là một loại pháp thuật để đối phó địch nhân, không câu nệ là trong nước hay là trên bờ, lúc tranh đấu cũng sẽ chiếm tiện nghị lớn, lúc đó rơi vào hạ phong chỉ cần tạp ra một cơn sóng, ít nhất cũng có thể đánh địch nhân té ngã một cái.
Ngư Lân Khải trên người, Tiêu Phi cầm trường đao trên tay, thân xoay một vòng, nhất thời một cỗ trọc sóng nâng lòng bàn chân lên, từ đáy Hoài Hà xông thẳng lên mặt nước. Trên mặt sông dâng lên một đầu sóng cao ba trượng, nâng Tiêu Phi ở trên mặt phóng đi như tên bắn, trong nháy mắt liền đi một vòng hơn mười dặm, so với thuỷ độn quả nhiên lẹ hơn rất nhiều.
Hai bờ Hoài Hà hoang vắng, thật là rộng lớn. Tiêu Phi thúc dục sóng đi trên mặt sông, gió lớn thổi vào mặt, làm cho lòng nó cũng thoải mái ra. Huyền Minh Chân Thuỷ giống như thống soái vậy, nước tựa như là quân tốt, Huyền Minh Chân Thuỷ càng tinh thuần, khống chế chi lực càng mạnh. Bộ Ngư Lân Khải này cũng không biết là do lân phiến của loại cá nào tạo thành, lại bị luyện vào trọng cấm chế, tu vi bản thân của Thiện Ngư Tinh kia bất quá chỉ là tầng Thai Động, nhưng mà nhờ vào bộ Ngư Lân Khải này mà tu vi tăng mạnh, miễn cưỡng luyện hoá được mấy khuyết huyệt, đem một đôi vây ngực biến thành hai cánh tay. Vừa rồi mượn uy lực của bộ Ngư Lân Khải này, có vài phần thủ đoạn thúc dục sóng lớn.
Vốn bộ Ngư Lân Khải này được lưu giữ trong thuỷ phủ mà Tiêu Phi ở, đầu Thiện Ngư Tinh kia cũng là trong lúc vô tình phát hiện toà thuỷ phủ này, liền trộm bộ khôi giáp, lại trộm thêm một cây cương xoa, hắn vốn cực kỳ lo lắng chủa nhân thuỷ phủ sẽ tìm hắn, nhưng mà qua mấy năm, tu vi tăng mạnh, thấy không có người tới tìm hắn, liền có vài phần tự mãn.
Phàm là tinh quái đã tu thành đạo hành, liền thích tạo bang kết xã, hưởng thụ uy phong tiền hô hậu ủng. Đầu Thiện Ngư Tinh này cũng sớm biết đoạn sông Hoài Hà này, chỉ có đầu Xích Lân Đại Ngư và Hôi Bạch Giao Long kia có chút bản lĩnh, mới luyện hoá ra hai cánh tay xong, liền tới đây tìm hai người này khiêu chiến.
Đầu Xích Lân Đại Ngư và Hôi Bạch Giao Long biết không thể địch lại con Thiện Ngư Tinh này, nên biết điều có chút khuất phục. Nhưng mà trước đó không lâu, bọn họ mới quy hành Tiêu Phi nữa, những thứ tinh quái này bản tính nhanh nhẹn, linh hoạt, một khi đã nhận chủ, cũng hết sức trung thành, nên hai người hợp lực khổ đấu một trận với Thiện Ngư Tinh kia, rồi trốn đến chỗ Tiêu Phi tị nạn.
Bọn họ và đầu Thiện Ngư Tinh kia vốn ở trong đoạn sông Hoài Hà này, hiểu nhau quá rõ, biết bản lĩnh đầu Thiện Ngư Tinh kia rất bình thường, chẳng qua là được bộ Ngư Lân Khải, lúc này mới tu thành thủ đoạn, đánh bọn nó chạy trối chết, vì vậy mới chỉ điểm cho Tiêu Phi, thu bộ Ngư Lân Khải này.
Tiêu Phi thúc dục đầu sóng cao mấy trượng, tung hoành trên dưới Hoài Hà, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cỗ hùng tâm, không tự chủ niệm một hai câu trong bài Thuỷ Điệu Ca Đầu của Tô Hộ Bộ: “Nhất thiên khoảnh, Đô kính phủ, Đảo bích phong. Hốt nhiên lãng khởi, Hân vũ nhất diệp bạch đầu ông. Kham tiếu Lan đài công tử, Vị giải Trang Sinh thiên lại, Cương đạo hữu thư hùng. Nhất điểm hạo nhiên khí, Thiên lý khoái tai phong.” (Dịch : Ngàng khoảnh khắc biển bằng bỗng nỏi. Ngọn bích phong lộn đảo treo nghiêng. Sóng ba đào bạc đầu cao vội. Nhảy múa hân hoan gào thét uy quyền. Khá cười cho Lan Đài công tử. Chịu thua hơi sáo mạnh Trang Sinh. Khí hạo nhiên mỗi lần giận dữ. Ngàn dawmh reo gió bão Khoái Tai đình.)
Lướt sóng mà đi so với thuỷ độn trong nước là hai cảm giác khác nhau, một bên lặn trong đáy nước, một bên rêu rao trên ngọn sóng cao như núi, thuỷ tộc tu hành thành công, cũng thích lướt sóng, hiển lộ rõ thân phận của mình, không phải là tiểu yêu bình thường.
Tiêu Phi tự tu thành pháp thuật, lần đầu mới có cảm giác khoan khoái như vật, lý tưởng hào hùng, khí khái chọc trời. Ở trên Hoài Hà tuần một vòng, lúc này mới đè đầu sóng xuống, trong lòng thầm nghĩ: “Ta mới có thể cỡi sóng đã sảng khoái như vậy, không biết những người tu đạo ngưng thành sát khí kia, có thể cưỡi gió sẽ như thế nào? Những người có thể luyện thành cương khí, đại nhân vật ngự khí tiêu dao trên chín tầng mây thì như thế nào?”
Tâm Tiêu Phi hướng tới đó, không khỏi rống lên một tiếng trường khiếu, tản mất ra Hoài Hà, cuồn cuộn như sấm. Đầu Xích Lân Đại Ngư và Hôi Bạch Giao Long cũng từ đáy nước chui lên, nương theo bên cạnh Tiêu Phi, rung đùi đắc ý, lộ vẻ vui mừng vô tận.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius