NHẤT PHẨM PHONG LƯU Tác giả : Đồ Cùng
Chương 36: Công ty làm vườn Tam Diệp
Dịch: Nhóm dịch Hana
Nguồn: Mê Truyện
- Đúng như dự đoán, trong máy tính Triệu Việt cũng không phát hiện manh mối chúng ta cần...
Đỗ Tiểu Âm đang cầm một chén trà nóng, nhíu mi lại, có vẻ thực mệt mỏi.
Nàng nhìn sang Mạc Ngôn, tiếp tục nói:
- Hiện tại chỉ có thể trông cậy vào anh, có lẽ anh có thể từ trong đó tìm được chỗ bị xem nhẹ!
Mạc Ngôn cười cười, nói :
- Tôi cảm thấy hiện tại cô phải làm nhất chính ngủ một giấc thật dài.
Đỗ Tiểu Âm có chút buồn rầu nói :
- Tôi cũng muốn ngủ một giấc thật ngon, nhưng tôi đã hình thành một cái thói quen xấu, mỗi khi có tư liệu vào tay, gặp phải một cái không chơi không hiểu được, luôn luôn mất ngủ. Tôi biết như vậy không tốt, bất luận là trên phương diện tâm lý hay là sinh lý, đều là một loại thương tổn. Nhưng không có cách nào, đã hình thành thói quen, muốn thay đổi cũng không sửa được.
Mạc Ngôn cười cười, không tiếp tục cái đề tài này, nói :
- Trước khi xem tư liệu, có phải cô nên nói cho tôi một chút tình tiết vụ án hay không?
Đỗ Tiểu Âm gật đầu nói:
- Đây là đương nhiên, Trịnh lão đã đồng ý cho anh gia nhập vụ án này …
Có chút dừng lại, nàng cầm lấy một tập tư liệu trên bàn, nói :
- Nội dung cụ thể đều ở đây, trước tiên tôi giới thiệu đơn giản cho anh một chút. Hơn một nửa tài sản của Triệu Việt đầu tư ở nghiệp giải trí, ngoài công ty điện ảnh, truyền hình và âm nhạc, tên của hắn còn có ở các câu lạc bộ đêm, KTV, sàn nhảy linh tinh … Tin rằng anh cũng biết, loại của cải này, buôn bán thuốc phiện là không thể tránh khỏi, Triệu Việt cũng không ngoại lệ. Hắn không chỉ có buôn thuốc phiện, hơn nữa còn thật lớn, có được mạng lưới buôn lậu thuốc phiện đầy đủ. Kỳ thật, đây cũng không phải cái bí mật gì, rất nhiều người cũng biết. Thông thường mà nói, về cơ bản Thất Xử sẽ mặc kệ loại án kiện này. Nhưng làm cho người ta kỳ quái chính là, người nào cũng biết Triệu Việt có một mạng lưới buôn lậu thuốc phiện đầy đủ, nhưng không ai biết ngọn nguồn và quan hệ của nó. Đơn giản mà nói chính là, mọi người đều biết trong tay người nầy có hàng, nhưng cũng không ai biết hắn làm như thế nào vận chuyển hàng hóa được. Từ góc độ này mà nói, cũng coi là tội phạm IQ cao, cho nên, vụ án này nhiều lần bị xếp xó, sau đó được chuyển đến Thất Xử!
Nghe đến đó, Mạc Ngôn nói :
- Nói cách khác, chúng ta hiện tại cần phải làm là tìm được đầu mối mạng lưới buôn lậu thuốc phiện này?
Đỗ Tiểu Âm gật đầu nói:
- Đúng vậy, vụ án nhìn như rất đơn giản, nhưng điều tra ra lại khó khăn ngoài sức tưởng tượng. Vụ án này ở Thất Xử đã một thời gian, công việc cụ thể do tổ công tác bên ngoài điều tra và giải quyết. Tối hôm qua anh nhìn thấy Đại Lý và Lâm Tú chính là người phụ trách vụ án đặc biệt này. Bọn họ mất rất nhiều công sức, nhưng hiệu quả gần như không có. Tổ kỹ thuật cùng phân tích cũng có dính vào, nhưng cũng không có thu hoạch.
Mạc Ngôn nói :
- Một người chỉ cần phát sinh hành vi, sẽ có dấu vết để lại, không có khả năng không để lại dấu vết gì, huống chi mạng lưới lớn như vậy? Tôi cảm thấy được, phương hướng của các cô khẳng định có sai lầm!
Đỗ Tiểu Âm đồng ý nói:
- Tôi cũng cho rằng như vậy, nhưng tôi lại không biết sai ở chỗ nào?
Mạc Ngôn nói :
- Như vậy đi, tôi xem tư liệu trước, cụ thể lát nữa lại bàn lại. . .
Đỗ Tiểu Âm đứng lên, chỉ vào Computer trên bàn, nói :
- Cậu xem ở đây đi, tôi đi báo cáo với Trịnh lão một chút!
Mạc Ngôn nói :
- Có thể tôi còn cần chọn đọc tài liệu của hắn, có thể tìm ai được?
Đỗ Tiểu Âm gọi điện thoại gọi Nhạc Duyệt tới, nói với Mạc Ngôn:
- Hôm nay Nhạc Duyệt hỗ trợ anh, có cái gì cần anh trực tiếp nói với cô ấy!
Mạc Ngôn gật gật đầu, nhìn quanh văn phòng của Đỗ Tiểu Âm, tầm mắt dừng lại trên ghế sa lon, đột nhiên hỏi:
- Đúng rồi, chỗ cô có thảm không vậy?
Đỗ Tiểu Âm ngẩn ra, không rõ vì cái gì hắn hỏi câu này, theo bản năng nói :
- Trong tủ có, có đôi khi tôi ở lại chỗ này nghỉ trưa...
Mạc Ngôn cười cười, tránh đường, nói :
- Được rồi, cô đi bận việc của cô đi!
Đỗ Tiểu Âm lại dặn Nhạc Duyệt vài câu, bảo Nhạc Duyệt phối hợp với Mạc Ngôn, sau đó xoay người chuẩn bị rời đi.
Trong nháy mắt xoay người, ngón tay Mạc Ngôn nhẹ nhàng đặt tại trên huyệt ngủ yên của nàng, cô gái vốn đã mỏi mệt không chịu nổi, không có bất kỳ phản ứng nào liền ngã về sau ...
Mạc Ngôn sớm có chuẩn bị, nhẹ nhàng ôm eo của nàng, nói với Nhạc Duyệt bên cạnh đã trợn mắt há hốc mồm:
- Đừng nhìn nữa, đem thảm trong tủ ra đây!
Nhạc Duyệt chỉ ngây ngô gật đầu, chạy tới bên tủ lấy thảm ra. Lúc này, Mạc Ngôn đã khẽ đặt Đỗ Tiểu Âm ở trên ghế sa lon, cầm lấy thảm che ở trên người cô, sau đó cười nói với Nhạc Duyệt:
- Tốt lắm, như vậy lãnh đạo của em có thể ngủ một giấc . Đừng trừng mắt với anh, sau này khi em mất ngủ, anh cũng có thể giúp em như vậy!
Nhạc Duyệt lúc này mới kịp phản ứng, kinh hô:
- Anh này, lại dám ám sát lãnh đạo?
Mạc Ngôn dựng thẳng ngón tay lên đặt ở bên miệng, nói :
- Nhỏ giọng một chút, đừng làm cô ấy tỉnh!
Nhạc Duyệt thè lưỡi, hỏi:
- À, anh điểm huyệt không có di chứng mất ngủ chứ?
Mạc Ngôn nói :
- Đương nhiên sẽ không, đây là ngủ say, chỉ mới có lợi chứ không có chỗ xấu. Ngủ chừng năm sáu giờ, bằng với bình thường ngủ cả ngày.
Còn có một ích lợi hắn không nói ra, khi điểm huyệt, hắn đưa vào một tia chân khí, không chỉ có trợ giúp giấc ngủ Đỗ Tiểu Âm, còn có thể giúp nàng điều dưỡng tình trạng rối loạn sinh lý.
- Còn có văn phòng khác trống hay không?
Mạc Ngôn cầm lấy Computer trên bàn, hỏi Nhạc Duyệt nói :
- Khi anh xem tư liệu thích hút thuốc...
Kỳ thật, những tài liệu trong máy tính này hắn đã xem qua khi đang chờ đợi Lâm Phi Vũ. Nhưng khi xem không có mục tiêu cụ thể, chỉ là xem hời hợt. Lúc này đã biết cụ thể vụ án, cần phải tinh tế tiếp tục nghiền ngẫm một lần.
Nhạc Duyệt rón ra rón rén đi ra ngoài, sợ đánh thức Đỗ Tiểu Âm, vừa đi vừa nói :
- Đi sang chỗ em, tư liệu của hắn, chỗ em cũng có thể cung cấp.
Kỳ thật nàng không cần để ý như vậy, sau khi đi vào ngủ say, trừ phi có người làm cho tỉnh lại, nếu không cho dù là sét đánh trời mưa Đỗ Tiểu Âm cũng rất khó tỉnh lại.
Mạc Ngôn đổi phòng khác chủ yếu là không muốn làm cho Đỗ Tiểu Âm bị hít khói của mình, hoàn toàn không lo lắng đánh thức nàng.
Sau khi đi theo Nhạc Duyệt đến phòng làm việc của nàng, Mạc Ngôn tùy tay châm thuốc, ngồi xuống trên ghế sa lon, mở Computer ra bắt đầu xem lần thứ hai.
Kỳ thật những tài liệu này sớm đã khắc vào đầu óc của hắn, không cần xem lại, nhưng vì để cho chính mình có vẻ bình thường một chút, hắn vẫn lựa chọn xem một lần nữa.
Nhạc Duyệt giúp Mạc Ngôn rót một chén trà, an vị ở trước máy vi tính bắt đầu làm chuyện của mình.
Xem hết những tài liệu này, như thế nào cũng phải hai ba giờ, nhưng mà đây còn phải tinh giản, có những tài liệu rõ ràng vô dụng, tỷ như ảnh chụp của Lâm Yến đó, đều đã bị cắt bỏ. Nhạc Duyệt nghĩ, Mạc Ngôn ít nhất phải ở trên ghế sa lon mấy giờ, nhưng ngoài dự đoán của mọi người chính là, mười phút sau, Mạc Ngôn liền ngẩng đầu nói :
- Mỹ nữ, giúp anh điều tra tư liệu về người này.
Đây thật cũng quá nhanh nhỉ? Nhạc Duyệt ngẩn ngơ, nói :
- Có manh mối sao?
Mạc Ngôn gật đầu nói:
- Miễn cưỡng xem như thế đi, chờ xem hết tư liệu về người này, có thể xác định rốt cuộc có phải hay không ...
Nhạc Duyệt vội vàng nói:
- Tài liệu về ai?
Mạc Ngôn đứng lên, cầm Computer đi đến trước bàn Nhạc Duyệt, nói :
- Chính là người này, giám đốc công ty làm vườn Từ Đức Phát.
Người này có vấn đề sao?
Nhạc Duyệt tò mò nhìn sang, vừa nhìn lại phát hiện, Từ Đức Phát này cơ bản không có nhiều liên hệ cùng Triệu Việt. Hắn sở dĩ xuất hiện trong máy tính Triệu Việt, là bởi vì một thư gửi từ câu lạc bộ câu cá nào đó.
Thành viên câu lạc bộ này gần vạn người, thậm chí hàng cả mấy tỉnh. Hội viên càng nhiều, quan hệ lẫn nhau đương nhiên không chặt chẽ giống như hội viên các câu lạc bộ khác, có thể nói tuyệt đại đa số hội viên trong đó cũng không nhận ra nhau.
Thư này là một thông báo về trận thi đấu câu cá, trên đó liệt ra danh sách hội viên dự thi của thành phố Uyển Lăng, có hơn bốn trăm người. Từ mail mà xem, Triệu Việt và Từ Đức Phát cùng là thành viên câu lạc bộ này ở Uyển Lăng, nhưng không hơn gì, cũng không thể nói rằng giữa hai người có liên hệ gì khác. Hơn bốn trăm người hội viên đều nhận được mail, nhưng có bao nhiêu người có thể dành thời gian tham gia, còn lại là số chưa biết. Hơn nữa theo mail của Triệu Việt mà xem, hắn cũng không trả lời.
Nếu vì vậy mà liên hệ Triệu Việt và Từ Đức Phát cùng một chỗ, miễn cưỡng xem như có manh mối, sở dĩ nói miễn cưỡng, là bởi vì trên danh sách hội viên dự thi có hơn bốn trăm người, nếu nhất nhất điều tra, đây là hơn bốn trăm manh mối.
Nhạc Duyệt không rõ Mạc Ngôn vì cái gì tự mình liệt ra Từ Đức Phát, nàng đang chuẩn bị điều tra tài liệu người này tư, Mạc Ngôn lại nói:
- Tài liệu cá nhân đợi lát nữa lại tìm, trước tiên em giúp anh tìm đọc một chút mấy tin tức cũ về công ty làm vườn Tam Diệp.
Nhạc Duyệt hỏi:
- Về phương diện nào?
Mạc Ngôn cảm thấy giải thích rất phiền toái, vì thế nói :
- Em tránh một chút, để anh tự mình tìm!
Nhạc Duyệt tránh ra, sau khi Mạc Ngôn ngồi xuống mở ra trang web tìm kiếm, đưa vào từ khóa công ty làm vườn Tam Diệp, ấn tìm.
Trên màn hình lập tức xuất hiện danh sách thông tin về công ty làm vườn Tam Diệp, lược qua loại quảng cáo, Mạc Ngôn tìm thấy mấy tin tức cũ chính mình cần ...
Xem qua những tin tức này, hắn lại xem tư liệu khác về công ty làm vườn Tam Diệp một lần.
20' sau, hắn rốt cục đứng dậy.
Nhạc Duyệt theo dõi hắn hỏi:
- Có kết quả không?
Mạc Ngôn cười nói:
- 70%, còn lại cần phải đích thân đi một chuyến.
Nhạc Duyệt sáng mắt lên, nói :
- Vậy em và anh cùng đi.
Mạc Ngôn cười nói:
- Hay là thôi đi... Đừng quên, anh là nhân viên của công ty Phương Chính, rất nhiều chuyện anh có thể làm, em thì không được.
Nhạc Duyệt thất vọng chu miệng, nói :
- Vậy dù sao anh cũng phải nói cho em biết đây rốt cuộc là đầu mối gì chứ? Đợi chị Tiểu Âm tỉnh lại, em cũng dễ báo cáo với chị ấy!
Mạc Ngôn xác định manh mối chính mình tìm được rất có khả năng, nhưng đây chỉ là một loại suy diễn, còn thiếu căn cứ chính xác, trước khi kết quả cuối cùng tìm ra, hắn chắc chắn sẽ không nói thêm cái gì.
NHẤT PHẨM PHONG LƯU Tác giả : Đồ Cùng
Chương 37: Người cha
Dịch: Nhóm dịch Hana
Nguồn: Mê Truyện
- Anh thật không có tim ...
Nhạc Duyệt thấy Mạc Ngôn không chịu nói, duỗi cánh tay trắng như tuyết ra, hài hước nói :
- Trả bánh bao cho em!
Mạc Ngôn cười nói:
- Không thành vấn đề, chờ án phá xong, anh trả lại em một cái sọt bánh bao.
Mắt Nhạc Duyệt sáng lên, nói :
- Khó mà làm được, án này có tiền thưởng, nếu phá án, anh phải mời em ăn bữa thật lớn.
Mạc Ngôn ngạc nhiên nói:
- Còn có tiền thưởng?
Nhạc Duyệt nói :
- Đương nhiên, đây thuộc loại án lớn, nếu thật là phá án, người từng tham dự phá án đều có tiền thưởng. Người cung cấp manh mối trọng yếu hoặc là có tác dụng quan trọng, cũng sẽ có tiền thưởng đặc biệt. À, tuy rằng cũng không coi là nhiều, nhưng mời em ăn mấy bữa cũng không thành vấn đề.
Mạc Ngôn sảng khoái nói :
- Đừng ăn tiệc lớn, chia đôi, mỗi người một nửa!
- Ha, đây chính là anh nói nhé!
Nhạc Duyệt cao hứng nhảy dựng lên, nói :
- Em có một bao tiền thật, thật không bỏ xuống tay được.
Mạc Ngôn tuy rằng cũng thiếu tiền, tuy nhiên không thiếu chút tiền ấy, thấy Nhạc Duyệt nhảy nhót, thấy cô bé này thật đơn thuần đáng yêu, cười nói:
- Yên tâm, chuẩn bị túi tiền, vụ án này anh nhất định phá được.
Có chút dừng lại, lại nói:
- Đúng rồi, bên Triệu Việt có động tĩnh gì hay không?
Nhạc Duyệt lắc đầu nói:
- Không, từ đêm qua đến bây giờ, hắn chưa ra cửa. Nhưng tình hình cụ thể như thế nào vẫn chưa biết được, người của chúng ta không thể tới gần biệt thự của hắn, chỉ có thể ở bên ngoài coi chừng. Nhưng hộ vệ của hắn có xuất hiện, buổi sáng gặp Lâm Tú ở nhà ăn, nghe anh ấy nói hai bảo tiêu này hình như là bị đuổi ra, lại thay hai người khác.
Mạc Ngôn gật gật đầu, nói :
- Được rồi, anh đi đây, vì bữa tiệc lớn và túi tiền mà phấn đấu. Có chuyện gì nhắn tin cho anh ...
Mạc Ngôn xuống lầu lấy xe ở bãi đỗ xe, đi thẳng đến ngân hàng.
Hắn lấy một vạn tiền mặt ở ngân hàng, sau đó đi thẳng đến công ty làm vườn Tam Diệp.
Công ty làm vườn Tam Diệp tọa lạc ở ngoại ô, bản thân chính là một vườn cây diện tích khá lớn, ở phía nam vườn cây có một nhà hai tầng màu đỏ, nơi đó chính là địa điểm trụ sở công ty.
Mạc Ngôn dừng xe ở bên ngoài vườn cây, châm điếu thuốc, nhìn căn nhà màu đỏ phía xa, toàn bộ tin tức ở trong đầu lại hịên ra một lần.
Hắn sở dĩ liên hệ với công ty làm vườn Tam Diệp và Từ Đức Phát, là căn cứ vào tin tức nửa năm trước.
Khi hắn trông thấy tên Từ Đức Phát ở trong mail của Triệu Việt thì trước tiên cũng không chú ý, thế nhưng khi hắn xem toàn bộ tên, chợt nhớ tới, hình như đã thấy hai cụm từ Từ Đức Phát và công ty làm vườn Tam Diệp ở đâu đó. Sau khi ý thức bản ngã hình thành, trí nhớ trước đó đã ghi lại toàn bộ số liệu và tư liệu. Khi hắn cần, chỉ cần tâm niệm chuyển động, ý thức bản ngã liền tự động bày ra tư liệu tương ứng.
Sau khi có ấn tượng từ công ty làm vườn Tam Diệp và Từ Đức Phát, ý thức bản ngã kiểm tra ra tin tức mấy tháng trước, nhưng bởi vì lúc ấy hắn chỉ xem hời hợt, trong những tài liệu này cũng không có tình tiết quá mức cụ thể.
Nhưng thế này đã đủ khiến cho Mạc Ngôn coi trọng.
Nội dung cụ thể mấy tin tức hắn đã quên, nhưng đầu đề lại nhớ rõ rất rõ ràng. Nhất là phần đầu tiên tin tức, nó viết là: Cây cổ thụ trăm năm liên tiếp chết héo, rốt cuộc cùng là do xanh hóa môi trường, hay là sinh thái đang bị phá hủy?
Nội dung tin tức đại khái là công ty làm vườn Tam Diệp mua được vài cây trăm năm tuổi ở thâm sơn về khu công nghiệp nào đó tiến hành xanh hoá thì cây liên tiếp chết héo, phóng viên phỏng vấn công ty này, hành vi như vậy đến tột cùng là xanh hoá môi trường hay là đang phá hoại sinh thái? Lời nói của phóng viên thực sắc bén, liên tiếp theo dõi đưa tin này ba ngày. Nhưng, kết cục cuối cùng cũng là sống chết mặc bây...
Người giỏi về trinh thám luôn có thể nắm bắt được những đầu mối nhỏ nhất, hơn nữa tiến hành liên tưởng.
Từ sâu trong trí nhớ moi ra mấy tin tức này, ý niệm đầu tiên trong đầu Mạc Ngôn là từ thâm sơn nhổ cây già tới trăm năm trồng về thành phố chính là cách rửa tiền tốt nhất!
Đương nhiên, đây chỉ là liên tưởng, không tính là một suy diễn kín đáo.
Kế tiếp, trên máy tính hắn tìm thấy được lúc mấy tin tức đưa ra, xác định nơi phát ra những cây trăm năm này, cùng với chỗ trồng để chết héo, hắn biết mình đã sắp bắt được cái đuôi...
Đầu tiên, nơi phát ra cây già trăm năm này là Nam Cương, nơi đó tài nguyên lâm nghiệp phong phú, hơn nữa dựa vào biên giới gieo trồng thuốc phiện.
Tiếp theo, theo hồ sơ của tổ công tác bên ngoài, rõ ràng ghi chú rõ: năm nào nguyên liệu thuốc phiện của Triệu Việt có một thời kì đặc biệt phong phú, trạng thái đỉnh cao, thế cho nên thuốc phiện thành phố Uyển Lăng sẽ hạ xuống một chút. Mạc Ngôn chú ý thấy, thời kì này có liên hệ kỳ diệu nào đó cùng nghiệp vụ của công ty Tam Diệp ở Nam Cương. Số lần công ty Tam Diệp từ Nam Cương mua về cổ thụ trăm năm ước chừng là mỗi năm một lần, mỗi lần bảy tám cây. Trồng cây cổ thụ thật là hà khắc, nhân tố môi trường, mùa vụ … đều phải suy tính đến. Cụ thể đến môi truờng và độ màu mỡ của đất thành phố Uyển Lăng. Mỗi lần công ty Tam Diệp nhổ trồng cây cổ thụ hầu như đều là ở tháng mười. Kỳ diệu chính là, nguồn cung cấp thuốc phiện cho thành phố Uyển Lăng vào cao điểm hoàn toàn là trùng khớp tháng mười, mà mấy tin tức đó cũng xuất hiện ở tháng 10!
Cuối cùng, Mạc Ngôn lại tìm đọc tài liệu về câu lạc bộ câu cá này, phát hiện phân hội của nó là xây dựng ở thành phố Uyển Lăng từ tám năm trước, Triệu Việt đăng ký trở thành hội viên từ một năm đầu, mà Từ Đức Phát thì là năm thứ hai đăng ký. Nói cách khác hai người nếu quen nhau, hẳn là bảy năm trước. Thú vị chính là, chính xác ở một năm đó, công ty làm vườn Tam Diệp lần đầu mở rộng nghiệp vụ ở Nam Cương. Mà Triệu Việt phát tài, cũng là thời gian này. Mà trước đây, hắn mặc dù có chút tài sản, nhưng tối đa cũng chỉ tương đương với Lâm Phi Vũ hiện tại, xa xa không rủng rỉnh như lúc này.
Trinh thám cần chú ý chính là người lớn gan lớn mật, không cần tang chứng vật chứng.
Mặc dù không có chứng cớ gì trực tiếp, nhưng trùng khớp thời gian này ít nhất cũng coi là chứng cớ gián tiếp.
Còn đối với loại người làm việc không câu nệ cùng hình thức như Mạc Ngôn này mà nói, có chứng cớ gián tiếp vậy cũng đã đủ, còn chứng cớ trực tiếp, với hắn mà nói kỳ thật cũng rất đơn giản, đơn giản là đi một chuyến mà thôi...
Chỉ cần phát sinh hành vi, người cẩn thận mấy cũng đều lưu lại dấu vết.
Có mốc thời gian này, Mạc Ngôn tin tưởng, bằng năng lực của mình, tìm được chứng cớ trực tiếp chỉ là vấn đề thời gian.
- Ở bên trong cây cổ thụ giấu thuốc phiện đúng là phương thức tốt nhất, lượng vận chuyển lớn, hệ số bảo hiểm cao, chỉ cần đả thông nghành kiểm dịch, cơ hồ là thông suốt.
Mạc Ngôn mới trước đây sống ở thôn Mạc gia, mặt sau chính là một ngọn núi lớn. Đối với cây cổ thụ trăm năm hắn rất quen thuộc. Ở trong rễ của cây cổ thụ đào ra một cái lỗ hẹp dài động, để thuốc phiện vào, sau đó bịt lại. Chỉ cần biện pháp phù hợp, trong khoảng thời gian ngắn cây cổ thụ vẫn có thể bảo tồn sự sống ở bên ngoài. Hơn nữa rất nhiều cây cổ thụ chứa nước, khi chuyển vận rễ cây cổ thụ lại bị bùn đất rất nặng bao quanh, cho dù là chó nghiệp vụ cũng rất khó phát hiện. Nếu có nhân viên làm vườn giỏi, thậm chí còn có thể đưa thuốc phiện vào trong rễ cây cổ thụ khi nó còn trong đất, sau đó làm cho miệng lỗ hoặc là cái khe tự nhiên sinh trưởng rồi khép lại. Kể như vậy, tuy rằng lượng vận chuyển sẽ hơi ít, nhưng hệ số an toàn cực cao. Cho dù cảnh sát búng bùn đất ở bộ rễ cây cổ thụ, cũng chưa chắc có thể phát hiện manh mối. Dưới tình huống không có chứng cớ vô cùng xác thực, cũng không thể kiểm tra mỗi cây được mà?
Công ty làm vườn Tam Diệp hàng năm sẽ nhổ trồng bảy tám cây, chỉ cần trong đó hai đến ba cây dùng để làm là đủ, quy mô có thể dọa chết người. Đương nhiên, đây tất nhiên phải là thuốc phiện độ tinh khiết cực cao.
Mạc Ngôn có thể xác định, loại phương thức vận chuyển này tuyệt đối không phải lần đầu, khẳng định sớm đã có người thử qua.
Sở dĩ Thất Xử xem nhẹ điểm đáng ngờ này, mấu chốt ở chỗ Triệu Việt và Từ Đức Phát không có bất kỳ liên hệ ở mặt ngoài. Mà danh sách trong mail đó hiện tại quả là nhiều lắm, chừng hơn bốn trăm hội viên, cho dù mỗi người đều điều tra một lần, cũng chưa chắc có thể chú ý tới Từ Đức Phát. Dù sao người này không khoa trương, hơn nữa thân phận cũng rất là phong nhã, làm cho người ta rất khó liên tưởng đến hắn có quan hệ với thuốc phiện. Trên thực tế, hơn bốn trăm người có tên trên danh sách kia, có đủ hội viên làm công việc vận chuyển. Chỉ điểm này mà nói, bọn họ càng đáng nghi hơn Từ Đức Phát.
Nếu Mạc Ngôn không phải xem qua mấy tin tức kia, hắn cũng chưa chắc sẽ chú ý tới Từ Đức Phát, càng khỏi nói móc ra cái mốc thời gian kỳ diệu đó.
- Việc khẩn cấp trước mắt hẳn là tìm được những cây cổ thụ chết héo đó, không biết chúng nó có bị thiêu huỷ hay không?
Mạc Ngôn hút thuốc, ở trong lòng cân nhắc nên bắt tay vào làm như thế nào.
Lúc này, điện thoại cầm tay của hắn bỗng nhiên rung, lấy điện thoại di động ra nhìn nhìn, hắn phát hiện đây là một dãy số xa lạ.
- Alo, xin chào ...
Ấn nghe, hắn chào hướng đối theo thói quen.
- Ngài khỏe chứ, xin hỏi, ngài là Mạc Ngôn phải không?
Trong loa truyền ra là một giọng nam xa lạ, khá lớn tiếng. Mạc Ngôn chú ý thấy, đối phương xưng hô với mình thì sử dụng kính ngữ.
- Đúng rồi, chính là tôi, anh là vị nào?
- Tôi là Cao Chánh Đường, là thư ký của cha cậu ...
Mạc Ngôn nghe vậy, không khỏi khẽ nhíu mày...
Cái từ “Cha” này với hắn mà nói, tựa hồ thực xa xôi. Nhưng hắn biết rõ biết, người cha vĩnh viễn là người cha, cũng không vì cảm giác của hắn mà thay đổi cái gì.
- Có chuyện gì cứ nói thẳng đi.
Mạc Ngôn lại châm điếu thuốc, thản nhiên nói.
Thư ký Cao nói :
- Là như vậy, mẹ cậu bảo tôi gọi cho cậu…
Mạc Ngôn nhướng mày, không chút khách khí cắt đứt lời của đối phương, nói :
- Tôi nghĩ anh lầm một chuyện, mẹ tôi thực sự sớm đã qua đời.
- ... ...
Thư ký Cao rõ ràng cứng họng lại, không biết nên tiếp tục nói như thế nào.
NHẤT PHẨM PHONG LƯU Tác giả : Đồ Cùng
Chương 38: Xe cũ màu trắng
Dịch: Nhóm dịch Hana
Nguồn: Mê Truyện
Lúc này, bên đầu dây của thư ký Cao truyền ra chút tạp âm, có người cầm microphone, nói :
- Để tôi nói chuyện với anh ta!
Ngay sau đó, thanh âm của một người tuổi còn trẻ lại có vẻ có chút lãnh đạm vang lên:
- Cuối tuần sau là sinh nhật ông nội, tôi mặc kệ anh ở đâu, cũng không quản anh đang làm cái gì, anh nhất định phải sắp xếp thời gian, sau đó chờ người đến đón ngươi. Nhớ kỹ, mọi chuyện cần thiết tôi đều sắp xếp xong xuôi, anh không cần làm gì, chính là mặc đồ của anh, quà sinh nhật, tôi cũng đã chuẩn bị …
Thanh âm của người trẻ tuổi này Mạc Ngôn cũng không xa lạ gì, từ lúc học trường đại học H, hắn cùng với người thanh niên này từng có tiếp xúc.
Người này cũng họ Mạc, là em trai cùng cha khác mẹ của hắn, chỉ kém so với hắn một tuổi.
Theo tuổi có thể nhìn ra, mẹ của Mạc Ngôn còn chưa qua đời, người em cùng cha khác mẹ này đã đi tới nhân thế. Mà cũng hoàn toàn là nguyên nhân Mạc Ngôn chán ghét tòa nhà của Mạc gia này. Từ ông nội đến cha hắn, thậm chí mấy bác trai, chú hắn, tìm không thấy một người chung tình. Mạc Ngôn cũng không phải là cái loại người ngoan cố, nếu sau khi mẹ hắn qua đời cha hắn tiếp tục tái giá, hắn cho dù không thích kết cục này, nhưng cũng không cách nào sinh lòng chán ghét. Nhưng để cho hắn khó có thể chấp nhận chính là, khi mẹ hắn ở trên giường bệnh thời gian còn không nhiều, chính mình lại có một người em cùng cha khác mẹ.
Càng nghiêm khắc mà nói, nhưng thật ra là em gái và em trai cùng cha khác mẹ, người mẹ hắn chưa từng gặp mặt đó năng lực sinh đẻ hiển nhiên rất xuất sắc, khi chưa về nàh hắn, đã mang đến cho Mạc gia một thai song sinh.
Người em trai này của Mạc Ngôn tên là Mạc Ngữ, tuy rằng tuổi ít hơn so với Mạc Ngô, nhưng bởi vì Mạc Ngôn xa cách đối với Mạc gia, hắn nghiễm nhiên đã là cháu đích tôn cảu Mạc gia.
Trên thực tế, từ khi đi theo ông lão rời khỏi nhà đó, Mạc Ngôn và Mạc gia đều không phải là hoàn toàn mất đi liên hệ. Nhất là sau khi ông lão qua đời, cha của Mạc Ngôn từng nhiều lần muốn mang hắn trở về, nhưng bị Mạc Ngôn lúc đó đã có chủ kiến cự tuyệt. Mà sau đó, mỗi tháng Mạc gia đều gửi vào thẻ của Mạc Ngôn một số tiền sinh hoạt phí, nhưng cuối năm Mạc Ngôn lại luôn trả lại toàn bộ.
Có câu cửa miệng nói, không ai hiểu con bằng cha, nhưng trên đời này hiểu rõ Mạc Ngôn nhất không phải cha hay ông nội của hắn, mà là ông lão dạy hắn luyện khí, và võ với cái cọc.
Ông lão thật sự là hiểu rất rõ Mạc Ngôn, ông biết đứa trẻ quật cường này chán ghét nhà này bao nhiêu, vì thế trước khi qua đời đã đặc biệt gửi một khoản tiền cho Mạc Ngôn, lại gởi ở thôn Mạc gia. Tuy rằng không tính nhiều lắm, nhưng đã đầy đủ sinh hoạt phí cùng học phí cho Mạc Ngôn học từ tiểu học đến lớn...
Khi Mạc Ngôn học trường đại học H, cha của hắn từng tìm gặp hắn, bên cạnh liền mang theo Mạc Ngữ, lúc ấy còn có vẻ non nớt nhưng cũng đã có phong phạm con nhà thế gia.
Mạc Ngôn chỉ đứng rất xa liếc mắt một cái, sau đó liền chạy trốn. Hắn không muốn cho người nào biết người đàn ông đi cùng hiệu trưởng là cha của mình, càng không muốn cho người nào biết người thanh niên bộ dạng rất giống mình là em trai của mình.
Sau này, có lẽ là bởi vì cha Mạc Ngôn không muốn hai anh em có chung huyết thống quan hệ quá mức xa lạ, từng bảo Mạc Ngữ điện thoại cho Mạc Ngôn vài lần. Nhưng, thời gian mỗi lần hai người điện thoại đều là nói linh tinh, kể chuyện vớ vẩn. Sau năm thứ hai đại học, Mạc Ngôn không nhận được điện thoại của Mạc Ngữ nữa.
Hiện tại nhớ tới, khi đó Mạc Ngữ tuy rằng lãnh đạm, nhưng ngữ khí không kiêu căng như lúc này.
Căn nhà đó quả nhiên chính là một chảo nhuộm... Mạc Ngôn nghĩ thầm, nếu mình vẫn sinh hoạt ở nơi đó, hiện tại có thể cũng trở nên như vậy hay không?
- Vì sao không nói lời nào?
Đầu kia điện thoại, Mạc Ngữ có vẻ có chút mất kiên nhẫn, nói :
- Anh nhớ kỹ, thời gian là cuối tuần sau, toàn bộ con cháu Mạc gia đều có mặt. Anh là cháu đích tôn của Mạc gia, ông nội đã dặn dò, bất luận anh đang làm cái gì, đều nhất định phải có mặt. Còn nữa, anh ở bên ngoài quen phóng túng , không nên đem thói hư tật xấu lại đây. Tôi phái người đi đón anh đặc biệt có người dạy lễ nghi, anh nghe theo sắp xếp của bọn họ là tốt rồi. Nhớ kỹ, tôi mặc kệ anh ở bên ngoài hoành tráng như thế nào, ngày sinh nhật ông nội đó, tôi không hi vọng thấy anh làm mất mặt Mạc gia!
Mất mặt Mạc gia?
Mạc Ngôn nhịn cười không được, thản nhiên nói:
- Mạc Ngữ, có phải những người từng lớn lên ở Mạc gia đều giống cậu, ngu ngốc giống nhau hay không?
Mạc Ngữ cứng lại, hiển nhiên không dự đoán được Mạc Ngôn sẽ nói như vậy.
Mạc Ngôn lắc lắc đầu, thật sự lười nói chuyện thêm cùng người này cái gì nữa, ngón tay nhẹ nhàng nhấn một cái, kết thúc cuộc nói chuyện.
- Hẳn là mừng thọ tám mươi tuổi chứ gì?
Mạc Ngôn nhớ tới ông lão sắc mặt lạnh lùng đó, trong lúc nhất thời có chút mông lung, không biết mình có nên đi tham gia bữa tiệc sinh nhật này hay không.
Từ trong tâm mà nói, hắn khẳng định không muốn lại đi vào nhà đó, nhưng ông nội dù sao cũng là ông nội, chính mình lại là cháu đích tôn, nếu không đi, chung quy có chút bất hiếu.
- Để nói sau, nếu có thời gian cứ đi xem sao...
Trầm ngâm nửa ngày, cuối cùng hắn thuyết phục chính mình, quyết định đến lúc đó đi cho có mặt, sau đó trực tiếp chạy lấy người.
Sau khi ra quyết định, trong lòng thấy thoải mái hơn một chút, hắn đánh giá ngôi nhà màu đỏ xa xa, quyết định vào xem trước. Trước khi đến, hắn đi ngân hàng rút ra một vạn đồng, là định giả mạo phóng viên mua chuộc nhân viên, sau đó nói bóng nói gió, muốn làm rõ ràng nguyên nhân những cây cổ thụ này chết héo. Nếu tìm không thấy người nào có thể mua chộc, hay là những cây cổ thụ này sớm đã bị tiêu hủy, hắn cũng chỉ có thể đợi cho đến đêm khuya, trực tiếp lén vào văn phòng cảu Từ Đức Phát hoặc là nhà của hắn, tìm kiếm căn cứ chính xác trực tiếp nhất.
Cho tới bây giờ hắn cũng không phải là người theo khuôn phép cũ, phương thức thích nhất chính là nói thẳng, đi thẳng vào vấn đề.
Đẩy cửa xe ra, hắn đang muốn xuống xe, đã thấy một chiếc xe cũ nát màu trắng chạy đến nhanh như gió, đè lên chân ga trực tiếp đi vào cổng khu vườn.
Bảo vệ cửa hiển nhiên bị dọa, sửng sốt nửa ngày mới đi ra khỏi phòng an ninh, chuẩn bị hỏi.
Một tiếng vang lớn cửa xe bị rớt ra, ba bốn thanh niên chui ra.
Những người này quần áo bình thường, làn da rất đen, nhìn qua như là công nhân, nhưng trên mặt rõ ràng mang theo một vẻ hung ác.
Một người trong đó bộ dạng đen gầy, hắn liếc mắt một cái rồi chính mình đi tới bảo vệ, đầu vừa nghiêng, ý bảo đồng bọn phía sau đi ứng phó bảo vệ, sau đó bước nhanh đi đến ngôi nhà màu đỏ.
Mạc Ngôn thấy thế, trong lòng vừa động, lập tức ngồi yên, đánh giá cẩn thận những người này.
Những tên thanh niên này có một đặc điểm chung chính là vừa đen vừa gầy, vóc dáng không cao, hơn nữa xương gò má gồ ra, rõ ràng có chứa đặc thù của người Đông Nam Á.
Mạc Ngôn cùng những người này đứng cách chừng hai trăm mét, thị lực xuất sắc có thể cho hắn thấy rõ từng đặc điểm trên người những người này, nhưng không cách nào phân tích rõ.
- Những người này chẳng lẽ là những người gieo trồng thuốc phiện ở Nam Cương sao?
Mạc Ngôn châm điếu thuốc, lẳng lặng quan sát, vì không muốn đả thảo kinh xà, hắn cũng không có ý định tiến lên.
Những người này cực kỳ cảnh giác, ngoài lưu lại một người ứng phó bảo vệ, hai người còn lại đi chung quanh, ánh mắt lục soát chung quanh, tay phải cũng cố ý đặt bên hông.
Ước chừng mười phút sau, người thanh niên đen gầy đi ra, sắc mặt bình tĩnh, sau đó không nói được một lời lao vào trong xe.
Chiếc xa rất nhanh rời đi...
Trực giác nói cho Mạc Ngôn, những người này cùng với mạng lưới mà mình truy tìm tuyệt đối có liên hệ rất sâu.
Hắn do dự một chút, đang chuẩn bị theo sau, đã thấy cửa sổ thủy tinh của ngôi nhà bịch một tiếng bị người đập vỡ.
Bảo vệ vừa mới ở dưới lầu, suýt nữa bị thủy tinh làm bị thương, ngẩng đầu cả giận nói:
- Ai đó, không phát hiện phía dưới có người sao?
Khung cửa sổ mạnh mẽ bị người đẩy ra, một đầu trọc lóc ngó ra, lớn tiếng mắng:
- Hét mẹ mày ấy, tin lão tử lập tức đánh cho gan ruột của mày chảy cuồn cuộn hay không?
Bảo vệ bị dọa đến mức sắc mặt thành trắng bệch, nói :
- Thực xin lỗi, Từ tổng, em không biết là anh!
Người trọc đầu này đúng là Từ Đức Phát, không biết nguyên nhân gì, hắn đang nổi trận lôi đình, hướng về phía bảo vệ quát:
- Biến, biến, đừng đứng ở đó chướng mắt lão tử!
Nhìn thấy Từ Đức Phát, Mạc Ngôn lập tức hủy bỏ kế hoạch theo dõi chiếc xe cũ.
Người thanh niên đen gầy vừa rời đi vẫn chưa tới một phút, Từ Đức Phát nổi trận lôi đình, đây tuyệt đối không phải trùng hợp.
Mạc Ngôn thậm chí có thể thấy, trên mặt Từ Đức Phát ngoài tức giận ra, còn mang một chút sợ hãi.
Người đàn ông béo ục ịch đứng ở phía trước cửa sổ, ước chừng hai phút sau rốt cục tỉnh táo lại, liên tiếp gọi mấy cú điện thoại.
Mạc Ngôn ngứa ngáy trong lòng, chính mình nếu như có thể tới gần người nầy trong phạm vi một trăm năm mươi mét, tuyệt đối có thể nghe được một vài nội dung hay ho...
Nói chuyện điện thoại xong, Từ Đức Phát biến mất khỏi cửa sổ, nhưng ngay sau đó xuất hiện ngay tại cửa ngôi nhà.
Một chiếc xe màu đen có rèm che lặng lẽ chạy nhanh đến bên cạnh hắn, hắn phất phất tay, bảo lái xe xuống xe, sau đó ngồi vào trong xe, định tự mình lái xe rời khỏi công ty làm vườn.
Mạc Ngôn cười cười, cảm giác mình đang tìm manh mối nó lại tự động đưa tới cửa.
Hắn nổ máy xe QR màu đen, chờ xe của Từ Đức Phát chạy nhanh cách hắn ước chừng một trăm mét, chuyển động tay lái, lặng lẽ đi theo.
Hắn chưa từng học qua theo dõi như thế nào, nhưng ở phạm vi một trăm năm mươi mét, hắn tự tin không bị mất dấu, hơn nữa sẽ không bị người ta phát hiện. Ở trong biển xe của thành thị, một trăm năm mươi mét đã là một khoảng cách cực xa, hơi không chú ý cũng sẽ bị xe phía trước che mất. Nhưng đối với Mạc Ngôn mà nói, nhờ có ý thức bản ngã bao phủ, chuyện này tuyệt đối sẽ không phát sinh.
Xe của Từ Đức Phát trực tiếp chạy tới hướng nội thành thành phố Uyển Lăng, Mạc Ngôn không nhanh không chậm theo ở phía sau.
Ước chừng 40' sau, xe của Từ Đức Phát đứng ở cửa một ngân hàng, sau đó mang theo một cái túi màu đen vội vàng đi ra.
20' sau, hắn mang theo túi khác ra khỏi ngân hàng khác.
Cả buổi sáng, Từ Đức Phát chạy 4 ngân hàng, mãi tới khi cái túi xách trong tay đã đầy, mới lái xe về công ty làm vườn Tam Diệp.
Mạc Ngôn đánh giá một chút, với dung tích cái túi xách kia, nếu trong đó tất cả đều là tiền mặt một trăm đồng, hẳn là khoảng hai trăm vạn.
- Một số tiền lớn như vậy, người này muốn làm gì?
Liên tưởng đến mấy người đàn ông đen gầy kia, Mạc Ngôn cảm thấy được số tiền kia hơn phân nửa có quan hệ cùng thuốc phiện, có lẽ mấy người kia là tới thu tiền hàng ...
Nhưng hắn lập tức liền từ bỏ ý nghĩ này, Từ Đức Phát không phải cái loại người muốn tiền không muốn mạng, không nên để xuất hiện bại lộ cấp thấp loại này.
Để cho người ta đến cửa thu tiền hàng à?
Mạc Ngôn lắc lắc đầu, cảm thấy khả năng không lớn.
Xem bộ dạng Từ Đức Phát tức giận, giống như là bị uy hiếp gì...
Mạc Ngôn trầm ngâm một lát, gọi điện thoại cho Nhạc Duyệt, nói :
- Mỹ nữ, giúp anh tra một biển số xe, là xe cũ màu trắng, biển số là …
NHẤT PHẨM PHONG LƯU Tác giả : Đồ Cùng
Chương 39: Những vị khách từ Tam Giác Đen
Dịch: Nhóm dịch Hana
Nguồn: Mê Truyện
- Chiếc xe này thuộc loại máy móc nông nghiệp chủ nhân là người làng quê, ba ngày trước bị trộm..."
Nhạc Duyệt rất nhanh liền truyền tới một tin tức cũng không ngoài dự liệu của Mạc Ngôn, bởi vậy có thể thấy được, ba người kia đích thật là người nhà quê, thậm chí có thể là người ngoại cảnh. Một đám người thân phận mẫn cảm mò đến, đi taxi, xe mượn cũng có thể lưu lại dấu vết, trộm một chiếc xe sắp báo hủy, hiển nhiên là cái quyết định không sai. Loại xe sắp báo hủy này bị mất cũng đã đánh mất rồi, nhiều nhất báo án mà thôi, không có ai sẽ mất công đi tìm xe. Mà cảnh sát nhận được tố giác, tối đa cũng chỉ chuẩn bị cái án. Loại xe sắp đưa đến chỗ bán phế phẩm này thu về, thật sự không đáng tiêu phí quá nhiều tinh lực đi phá án.
- Sao lại chợt hỏi tới chiếc xe này?
Trong điện thoại, Nhạc Duyệt tò mò hỏi.
Mạc Ngôn nói :
- Có thể có chút quan hệ trong vụ án của Từ Đức Phát, nhưng vẫn chưa thể hoàn toàn khẳng định.
Nhạc Duyệt nói :
- Có muốn em nhờ cảnh sát giao thông giúp anh chú ý chiếc xe này hay không?
Mạc Ngôn vội vàng nói:
- Không cần, anh biết tung tích chiếc xe này, em không cần hỗ trợ.
Nói đùa gì vậy, mấy thanh niên trên chiếc xe cũ kia khí thế hung ác mười phần, không đoán sai thì trên người chúng khẳng định đều mang theo súng. Vạn nhất bị cảnh sát giao thông ngăn lại, trăm phần trăm sẽ gây tai nạn chết người.
Nhạc Duyệt biết mình không theo kịp tiết tấu cùng ý nghĩ của Mạc Ngôn, không cố hỏi, chỉ nói cho Mạc Ngôn, cần phải trợ giúp thì gọi điện thoại cho nàng.
Cúp điện thoại, Mạc Ngôn ngồi ở trong xe và đợi Từ Đức Phát lại xuất hiện.
Hắn xác định, Từ Đức Phát lấy từ trong ngân hàng một số tiền lớn như vậy, kế tiếp tất nhiên sẽ có hành động.
Nhưng mà khiến hắn thật không ngờ chính là, lần này đợi đúng là mười mấy giờ liền, mãi đến mười giờ tối, Từ Đức Phát mới vác túi hiện ra tại trước mắt hắn.
Cái túi đó vẫn là nó, căng phồng, tiền mặt bên trong ít nhất cũng phải hai trăm vạn.
Từ Đức Phát nhét túi vào cốp ô tô, sau đó đứng ở bãi cỏ xa xa châm điếu thuốc.
Mạc Ngôn có thể thấy, dưới ánh đèn mờ nhạt, tay cầm thuốc của lão béo này không ngừng run rẩy.
Thuốc chỉ hút một nửa, đã bị Từ Đức Phát ném xuống, sau đó hung tợn dùng chân nghiền nát...
- Người này hình như đang rất sợ hãi ...
Mạc Ngôn lẳng lặng nhìn Từ Đức Phát, ở trong lòng nói thầm.
Không bao lâu, Từ Đức Phát lao vào ô tô, nhanh chóng rời khỏi công ty làm vườn Tam Diệp.
Mạc Ngôn không nhanh không chậm theo ở phía sau, khoảng cách xe Từ Đức Phát vẫn như cũ là một trăm mét.
Xe của Từ Đức Phát lại không chạy tới hướng nội thành, mà là trực tiếp chạy hướng vùng ngoại ô.
Chạy nửa giờ, xe của người này bỗng nhiên rẽ phải, đi hướng quốc lộ về một làng quê.
Lúc này đã là hơn mười một giờ khuya, trên đường lớn cơ hồ nhìn không thấy chiếc xe nào. Mạc Ngôn nếu tiếp tục cùng đi, tin rằng Từ Đức Phát rất nhanh sẽ phát hiện đèn của chiếc xe phía sau.
Nhưng điều này không làm khó được Mạc Ngôn, hắn tắt toàn bộ đèn xe, sau đó vẫn không nhanh không chậm đi theo.
Trên đường lớn làng quê yên tĩnh, nhìn từ đàng xa có lẽ chỉ có một chiếc xe đang chạy nhanh, nếu có người đứng ven đường liền kinh ngạc phát hiện, có một chiếc xe giống như bóng đen đang theo sát xe phía trước ...
Sắp đi vào trấn nhỏ phía trước thì xe Từ Đức Phát lại chuyển hướng, lái vào một con đường bằng xỉ than đá xóc nảy.
Cuối đường này là một giếng mỏ vứt đi.
Mạc Ngôn nhìn xa xa thấy mỏ than này, biết nơi đó hẳn là chính là mục đích của Từ Đức Phát, vì thế dừng xe lại.
Xa xa bầu trời hắc ám, chỉ có chỗ một tòa nhà cũ nát có một chút đèn đuốc, thực ảm đạm. Từ Đức Phát dừng xe ở bên ngoài, mang theo cái túi đi đến chỗ có một ít ánh đèn ..
Mạc Ngôn không vội vã theo sau, hắn biết, nếu những người trong mỏ than là đám người nhà quê da đen kia, khẳng định như vậy sẽ có lính gác đứng ở vị trí kín đáo.
Hắn thật cẩn thận theo rãnh thoát nước ven đường đi lên phía trước, dưới ý thức bản ngã bao phủ, hắn không cần tới gần quá, chỉ cần lén vào phạm vi một trăm năm mươi mét, hết thảy đều ở trong lòng bàn tay hắn.
Mạc Ngôn không thể không cẩn thận, nếu không đoán sai, những người kia hẳn là từ vùng Tam Giác Đen lén vào cảnh nội. Những người này chiếm cứ ở vùng Tam Giác Đen gần một thế kỷ, dựa vào võ trang sống bằng nghề gieo trồng thuốc phiện. Người nơi đó mặc dù ngủ đều có súng ngủ cùng, nếu tùy tiện hành động, nói không chừng có thể ăn một vài viên đạn.
Mạc Ngôn có chân khí hộ thân, thông thường vũ khí lạnh không có bất cứ uy hiếp gì đối với hắn, nhưng hắn không biết viên đạn có thể xuyên qua chân khí phòng hộ hay không. Hắn nghĩ, trừ phi là Kim Liên hoàn toàn khôi phục, nếu không không thể đối kháng cùng viên đạn. Hơn nữa đây là nói súng đạn bình thường, nếu gặp phải viên đạn súng trường tấn công, chỉ sợ vẫn là lành ít dữ nhiều. Còn viên đạn bắn lén, đại khái chỉ có kẻ điên mới có thể lấy ra mà so sánh với nhau ... Mạc Ngôn có đôi khi nghĩ, không biết tới cấp độ của Tả Đạo Nhân kia, có thể dựa vào chân khí hộ thể ngăn trở súng ngắm viên đạn hay không?
Nói lên đây, kỳ thật Mạc Ngôn cũng không biết cuối cùng cảnh giới cùng với kết cục của Tả Đạo Nhân đến tột cùng như thế nào.
Là thăng thiên, hay là giống phàm nhân cuối cùng cũng chết già?
Mạc Ngôn không thể hiểu hết, với hắn mà nói, kết cục của Tả Đạo Nhân cùng với ngọc bội trước ngực giống nhau, có rất nhiều mê hoặc ...
Tả Đạo Nhân lưu lại hình ảnh, Mạc Ngôn đã thấy một đoạn. Nhưng hắn cảm giác, hẳn là còn có đoạn tiếp sau. Mặt khác, khối ngọc bội ngoại trừ hình ảnh hình ảnh Tả Đạo Nhân, cũng không có khả năng thần kỳ hay diệu dụng xuất hiện. Cái đó và thuyết pháp của Tả Đạo Nhân lại có không phù hợp rất lớn. Đương nhiên, cái này cũng không bài trừ khả năng vị tuyệt thế cao nhân này toàn là mèo khen mèo dài đuôi, dù sao thứ này chính là hắn một tay luyện chế.
Trong căn nhà cũ nát, có ánh sáng mấy ngọn nến.
Trong ánh sáng đèn đuốc, ba người đàn ông đen gầy đang đang cầm tô mì ăn liền ăn như hổ đói. Một người ngồi trên thùng gỗ, trước mặt bầy ra túi buộc dây đen mà Từ Đức Phát đem tới, khoá kéo đã bị mở ra, lộ ra một chồng tiền mặt một trăm đỏ làm cho lòng người mê say.
Ba người đen gầy tập trung toàn bộ tinh lực ăn mì ăn liền, không ai nhìn bao tiền mặt kia, tựa hồ ở trong mắt bọn họ, đống tiền mặt chừng hai trăm vạn này cũng không hấp dẫn hơn so với mì ăn liền.
Cái trán Từ Đức Phát nhỏ mồ hôi hột, đôi mắt mang theo tơ máu, nghiến răng nghiến lợi hỏi người đàn ông ngồi ở giữa, nói :
- Concha, tiền tôi đã mang đến , khi nào thì các anh thả người?
Người đàn ông được xưng là Concha hung hăng uống một ngụm canh, ngẩng đầu thản nhiên nói:
-Không đủ tiền, ông bảo tôi làm thế nào thả người?
Từ Đức Phát cắn răng nói:
- Nhất thời tôi làm sao gom được một ngàn vạn cho các anh? Đây là hai trăm vạn, tôi cầu xin các anh rộng lòng. Các anh thả con trai tôi ra trước, trong vòng 3 ngày, tôi cam đoan cho các anh một ngàn vạn.
Concha châm điếu thuốc, nói :
- Thời gian quả là không đủ, nhưng lão béo, ông không phải chỉ có một mình, ông chủ phía sau ông đâu? Một ngàn vạn tiền mặt là món hồi môn không nhỏ, nhưng đối với ông chủ của ông mà nói lại chỉ là chút lòng thành. Concha tôi lăn lộn nhiều năm như vậy, còn chưa thấy ông chủ nào không rửa tiền mà dám ở găm tiền hàng trong ngân hàng. Dựa theo lượng hàng các ông nhập mà tính, trong tay có mấy ngàn vạn tiền mặt tuyệt đối là chỉ nhiều hơn chứ không ít, tôi nói có đúng hay không?
Từ Đức Phát uể oải nói:
- Hắn là hắn, tôi là tôi ... Hắn không biết tôi và các anh còn có liên lạc, nếu đã biết, đừng nói vay tiền, hắn sẽ cho người xử lý tôi ngay!
Concha thản nhiên nói:
- Tôi mặc kệ, tóm lại, không có một ngàn vạn, anh đừng nghĩ tới chuyện tôi thả người.
Từ Đức Phát tức giận nói :
- Tôi đã nói rồi, một ngàn vạn tôi cam đoan sẽ đưa, nhưng tôi cần phải có thời gian.
Concha nói :
- Không phải tôi không để cho ông thời gian, mà là chúng tôi không thể ở lại lâu được, chậm nhất giữa trưa ngày mai chúng tôi phải rời khỏi nơi này.
Có chút dừng lại, có lẽ là suy nghĩ đến một ngàn vạn chung quy cần nhờ Từ Đức Phát gom góp, Concha đưa điếu thuốc cho Từ Đức Phát, nói tiếp:
- Lão béo, không phải chúng ta không nói đạo nghĩa. Buổi sáng tôi đã nói với ông, lần này Dũng đại ca bị người ta hại, chúng tôi hiện tại không khác gì chó nhà có tang. Ông chỉ cần giúp chúng tôi có đủ một ngàn vạn, Dũng đại ca sẽ nhớ rõ ân tình của ông!
Từ Đức Phát run tay cầm vào điếu thuốc, lại cười, nói :
- Các anh chính là vì điều nghĩa sao? Không nói hai lời lại trói con trai tôi trước à?
Concha nhún vai, nói :
- Không có biện pháp khác, chúng ta không quen đối nội, hơn nữa lòng người khó dò, rơi vào đường cùng, cũng chỉ có thể ra hạ sách này. Lão béo, nghe tôi khuyên một câu, nhanh đi về nghĩ biện pháp, vào buổi sáng ngày mai gom đủ một ngàn vạn, tôi cam đoan con trai của ông vui vẻ về nhà!
Từ Đức Phát cười lạnh trong lòng, đám người này giết người như ngóe tuyệt không phải là loại người hết lòng tuân thủ hứa hẹn, Concha có lẽ còn giữ đạo nghĩa, nhưng cái người tên anh Dũng này ... Trong lòng hắn rõ ràng, đừng nói trong khoảng thời gian ngắn mình gom không đủ một ngàn vạn, cho dù có thể gom được, cũng không thể dễ dàng giao ra. Không vậy thì trước khi con trai còn sống về nhà, khinh xuất giao tiền hậu quả chính là hai cha con bị giết diệt khẩu!
- Thật xin lỗi, năng lực của tôi có hạn, muốn gom đủ một ngàn vạn, ít nhất cần thời gian ba ngày!
Hắn hung hăng hít một ngụm khói, nhả ra làm bộ lợn chết không sợ nước nóng.
Người đàn ông bên cạnh bỗng nhiên nhấc chân, đạp Từ Đức Phát ngã trên mặt đất, sau đó lấy ra một khẩu súng chĩa ở trên đầu của hắn, nhe răng cười nói :
- Có phải cảm thấy Concha quá dễ nói chuyện hay không? Lão béo, cho ông một cơ hội cuối cùng, hoặc là ngay bây giờ cút đi gom tiền, hoặc là tôi sẽ đưa ông đi gặp Diêm vương ngay bây giờ!
Từ Đức Phát cũng là người khôn ngoan, biết lúc này tuyệt đối không thể tỏ ra sợ hãi, ôm bụng, cười thảm nói :
- Tôi đã nói rồi, không có thời gian ba ngày, tôi không gom đủ một ngàn vạn. Một viên đạn đáng mấy đồng tiền, nếu cậu cảm thấy được nó có thể đổi lấy một ngàn vạn, tùy cậu định liệu!
- Cứng đầu với tôi?
Người đàn ông ngược cái chuôi súng lại nện ở trên đầu Từ Đức Phát, nói :
- Tin lão tử cho ông muốn sống không được muốn chết không xong hay không?
Trên đầu Từ Đức Phát nhất thời tràn ra máu tươi, hắn cũng không lau, cúi đầu giả chết.
Concha nhíu nhíu mày, ý bảo người đàn ông cầm súng tránh ra, nói :
- Lão béo, Dũng đại ca là một người trọng nghĩa, một ngàn vạn này chúng tôi không cướp ...
Nói tới đây, hắn đứng dậy lấy từ cái túi trên mặt đất ra một cái bọc, sau khi mở ra đổ đồ vật bên trong trên thùng gỗ, nói :
- Ông xem, đây là Dũng đại ca chuẩn bị cho ông, giá trị không đến một ngàn vạn, nhưng năm sáu trăm vạn vẫn là đáng giá. Đây là thành ý của Dũng đại ca, ông nhận lấy nó, sau đó sáng mai đem tám trăm vạn còn lại đến, tôi cam đoan con trai của ông không thiếu một sợi lông!
Đèn đuốc u ám, khoảng mười viên kim cương trong suốt cùng mấy khối ngọc nguyên liệu phẩm chất thật tốt hỗn độn nằm ở trên thùng gỗ, ánh sáng ngọc loá mắt.
- Lão béo, tôi biết thành phố Uyển Lăng lớn như vậy đều có chỗ sử dụng, ông cầm mấy thứ này đi cầm, một buổi tối gom đủ tám trăm vạn hẳn là không thành vấn đề nhỉ?
Concha nhìn kim cương cùng ngọc nguyên liệu trên thùng gỗ, trong lòng đầy vẻ tiếc nuối. Những thứ này là số hàng duy nhất khi bọn hắn thoát khỏi Tam Giác Đen mang đi, nếu không phải cần gấp một ngàn vạn, bất kể như thế nào hắn cũng sẽ không lấy ra nữa. Huynh đệ bọn hắn có thể còn sống chạy khỏi Tam Giác Đen đã không dễ dàng, tới đất liền chưa quen cuộc sống nơi đây, ăn uống cần tiền, trở về báo thù cần tiền. Còn phải đề phòng bị cảnh sát phát hiện, làm sao không cần tiền?
Nơi này không phải Tam Giác Đen, không phải có súng có thể kiếm được tiền, nếu ai dám ở đất người nổ một phát súng, Concha tin tưởng, chính là Dũng đại ca ở đây, không cần đến hai mươi bốn giờ, tất cả huynh đệ đều cũng bị cảnh sát tóm lấy. Không có cách nào, đó là một quốc gia cấm sử dụng súng, dùng đao giết người có lẽ còn có thể chạy thoát, nếu dùng súng bắn chết người, chỉ sợ cảnh sát cả quốc gia đều sẽ đối phó chính mình.
Thấy kim cương cùng ngọc nguyên liệu, Từ Từ Đức Phát biết mình không còn có thể lấy cớ, ngẩng đầu nói :
- Tôi muốn thấy con trai tôi trước!
NHẤT PHẨM PHONG LƯU Tác giả : Đồ Cùng
Chương 40: Đại khủng bố xé áo khoác tao nhã
Dịch: Nhóm dịch Hana
Nguồn: Mê Truyện
- Không thành vấn đề, con trai ông ở chỗ Dũng đại ca, để tôi điện thoại cho ông gặp...
Thấy khẩu khí Từ Đức Phát nhẹ nhàng hơn, trong lòng Concha nhẹ nhàng thở ra, lấy điện thoại di động ra đang chuẩn bị gọi điện thoại, lại nghe huynh đệ mai phục bên ngoài phòng bỗng nhiên kêu lên:
- Người nào ở đó? Mau ra đây, nếu không tôi nổ súng !
Chẳng lẽ có cảnh sát?
Đồng tử Concha mạnh mẽ co rụt lại, nhìn về phía Từ Đức Phát, cả giận nói:
- Lão béo, ông dám hại tôi?
Từ Đức Phát gấp quá nói :
- Tôi không hề, con trai tôi ở trong tay các cậu, tôi làm sao dám hại các cậu!?
Vừa mới dứt lời, chợt nghe ngoài phòng đoàng một tiếng vang giòn, đồng bọn của Concha ở ngoài hẳn là đã ngang nhiên nổ súng!
Mạc Ngôn nằm ở trong khe nước, vuốt vết đạn lưu lại trên mặt bị đạn sượt qua, trong lòng nhảy dựng.
Trước khi có tiếng súng, hắn đang lặn theo rãnh nước đi lên phía trước, đến phạm vi gần một trăm năm mươi mét, hắn đã cảm giác được rõ ràng ngoài ngôi nhà ẩn núp hai tay súng. Hai người này một người trốn ở sau bồn hoa, người kia ở lan can lầu hai, trong tay đều cầm súng siêu thanh.
Mạc Ngôn cũng không có ý định tiếp cận quá mức gần, khi lén vào phạm vi một trăm mét, hắn nằm ở trong khe nước, bắt đầu cảm thụ phương vị Từ Đức Phát.
Dưới ý thức bản ngã bao phủ ở phạm vi một trăm năm mét, hắn thực nhẹ nhàng tập trung vào Từ Đức Phát.
Từ cuộc nói chuyện của Concha và Từ Đức Phát, hắn đã biết ngóc ngách sự tình, đang nghĩ nên tìm cơ hội chính mình động thủ, hay là thông báo cho Thất Xử thì Concha lấy ra túi kim cương cùng ngọc nguyên liệu kia.
Kim cương thì thôi, khiến Mạc Ngôn chú ý chính là một trong mấy khối ngọc kia.
Khối ngọc nguyên liệu đó hơi hơi màu vàng, ở dưới ánh đèn đuốc có vẻ sáng loá mắt.
Khi ý thức Mạc Ngôn chú ý tới khối ngọc nguyên liệu này, ngọc bội trước ngực bỗng nhiên động đậy, nhất thời trở nên nóng bỏng.
Mạc Ngôn bất ngờ không phòng ngự, bị nóng nhe răng trợn mắt, chân vô ý thức khẽ chống, đúng là đạp đứt một cành khô ở trong khe nước!
Nếu như là ban ngày, có thể sẽ không có người chú ý thanh âm của cành khô gãy này, nhưng lúc này là đêm khuya, chung quanh yên tĩnh không tiếng động, thanh âm này nhẹ nhàng quả thật có vẻ lại giòn vang ...
Tay súng sau bồn hoa luôn luôn tập trung chú ý ở quanh rãnh nước, bởi vì nơi này là địa điểm lặn tốt nhất.
Hắn mẫn cảm nhận thấy được thanh âm của cành khô gãy, lập tức dùng súng tập trung rãnh nước, cũng ra tiếng đe dọa.
Mạc Ngôn không phải đặc công trải qua huấn luyện, đại não tiếp tục cơ trí cũng không thể thay thế khuyết điểm không có kinh nghiệm, bị tay súng dọa, lại nhận thấy được họng súng đối phương đã tập trung chính mình, bản năng liền phản ứng lại...
Hắn mới vừa động, tay súng liền không chút do dự nổ súng.
Ở ý thức bản ngã bao phủ, Mạc Ngôn thậm chí có thể cảm giác được quỹ tích của viên đạn, nhưng tốc độ di động thân thể lại chậm hơn ý thức, hắn trơ mắt nhìn một viên đạn bay tới hướng đầu óc của mình, dưới kinh sợ, toàn lực vận chuyển chân khí, khó khăn lắm mới tránh khỏi một kích trí mệnh này!
Viên đạn nóng rực xẹt qua sát khuôn mặt của hắn, lưu lại chính là kinh sợ và sợ hãi trước nay chưa từng có!
- Phù!
Mạc Ngôn hung hăng sờ ngọc bội trước ngực vẫn hơi hơi nóng, trong lòng nguyền rủa đồ chơi Tả Đạo Nhân để lại này vô số lần. Sớm không hiện linh, muộn không hiện linh, lại cứ hiển linh lúc này, quả thực chính là mưu sát đây!
Tránh được viên đạn trí mạng, Mạc Ngôn biết, nếu cứ trốn tránh, cái mạng nhỏ sớm hay muộn phải để lại ở trong này. Đối phương sử dụng súng trường, không phải súng ngắn bắn một phát, chỉ cần tập trung phương vị đại khái, mình chính là có ba đầu sáu tay cũng trốn không thoát!
Giờ này khắc này, muốn sống, phương thức tốt nhất chính là tiến công!
Cũng may chính là kể cả Từ Đức Phát, tất cả mọi người ở trong phạm vi ý thức bản bao phủ. Ở khu vực này, chỉ cần Mạc Ngôn quyết định, toàn bộ uy hiếp đều không phải là uy hiếp hắn.
Mạc Ngôn đã có quyết đoán.
Trong ý thức bản ngã, tay súng sau bồn hoa và tay súng trên lầu hai cũng như bóng đèn một trăm oát chói mắt trong đêm đen, Mạc Ngôn khẽ động, trong tay đã xuất hiện mấy hạt đậu tương, sau khi đổ đầy chân khí, ngón tay gảy nhẹ...
Hai hạt đậu tương đều tự vẽ đường cong quỷ dị, vô thanh vô thức bay về phía hai tay súng kia!
- Phốc...
- Phốc...
Theo hai tiếng vang nhỏ, tay súng lầu hai bật lên một chút, thân thể nặng nề đè sập lan can, bịch một tiếng rơi xuống lầu.
Mạc Ngôn không dám khinh thường, mỗi hạt đậu tương đều đổ đầy chân khí. Được chân khí thêm vào, hạt đậu tương yếu ớt khủng bố hơn cả so với viên đạn. Nó xẹt qua bầu trời đêm, chạm đến đầu tay súng lầu hai, trong nháy mắt, chân khí giống như thủy ngân nung chảy chui vào, trực tiếp bùng nổ ở bên trong thân thể.
Tay súng trên lầu hai thậm chí không kịp phát ra âm thanh, đại não đã bị trộn thành tương!
Tay súng sau bồn hoa cũng chung một kiếp.
Vì đối phương gây áp lực, dưới thời gian vội vàng, Mạc Ngôn cũng không kịp nhắm ngay đầu của hắn, mà là lựa chọn bắp chân của hắn.
Nhưng cho dù như vậy, thời gian tay súng này tử vong cũng chỉ là trễ một chút.
Lực thật lớn đánh vào khiến bắp chân của hắn sắp gãy thành hai đoạn, huyết nhục thối nát, xương cốt đã dập nát.
Hắn phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, kéo chân gãy đi vào trong nhà, vừa đi vừa la lớn:
- Concha, cứu em, cứu em ...
Gần như trong nháy mắt khi tiếng súng vang lên, hai người Concha phân công canh chừng ở bên ngoài cũng đã một chết một bị thương.
Concha vẻ mặt dữ tợn, không chút do dự nã một phát súng vào đùi Từ Đức Phát, giận dữ hét:
- Còn dám nói không ám hại tôi? Huynh đệ của tôi đều là chiến sĩ tốt nhất, bây giờ chỉ một phát súng liền bị người ta giết chết, ông còn dám nói không hại tôi?
Hắn nghĩ, người tiến công bên ngoài không phải đặc công thì là quân nhân, ngay cả súng của đối phương cũng chưa bắn, hai người huynh đệ của mình đã một chết một bị thương, ngoài đặc công cùng quân nhân, người thường không có khả năng có được thực lực khủng bố loại này.
Đùi Từ Đức Phát bị viên đạn xuyên qua, đau đến chết đi sống lại, nhưng hắn biết lúc này không phải lúc kêu đau, liều mạng kêu lên:
- Concha, cậu nhất định phải tin tưởng tôi, tôi không hại cậu, người ở phía ngoài là ai tôi cũng không biết. Tôi thề, tôi dùng tính mạng cả nhà của tôi mà thề, người ở phía ngoài không quan hệ với tôi!
Lúc này, hai người trong phòng kia đã phân một người canh giữ ở cửa sổ và một người ở cửa.
Người ở cửa sổ nhìn thoáng qua phía ngoài, nói :
- Concha, bên ngoài quá tối, nhìn không thấy có bao nhiêu người. Chúng ta làm sao bây giờ?
Concha nhe răng cười nói :
- Làm sao bây giờ? Đương nhiên là liều mạng! Yên tâm đi, ta lập tức gọi điện thoại cho Dũng đại ca, chỗ đại ca có con tin, cùng lắm bắt những người đó đền mạng cho chúng ta ...
Từ Đức Phát sợ tới mức hồn phi phách tán, nói :
- Concha, cậu không thể như vậy, không thể như vậy được!
Concha không chút thay đổi sắc mặt gọi điện thoại, nói :
- Dũng đại ca, chúng em nơi này bị người ta bao vây, nửa giờ sau không có tin tức, anh cho những người đó đền mạng cho chúng em đi... Ừm, em biết, yên tâm đi. Huynh đệ nhiều năm như vậy, mạng của em anh hãy thay em sống sót!
Cúp điện thoại, hắn nhìn Từ Đức Phát nói :
- Lão béo, mặc kệ người ở phía ngoài có liên quan cùng ông hay không, nửa giờ sau, nếu tôi không có thể còn sống đi ra ngoài, ông hãy chuẩn bị đi xuống âm phủ Địa phủ gặp lại con trai ông đi!
Từ Đức Phát mất hết can đảm, nằm trên mặt đất ngay cả miệng vết thương đều chẳng muốn đi quan tâm, lẩm bẩm nói:
- Tại sao có thể như vậy, tại sao có thể như vậy...
Lúc này, tay súng gãy chân đã đi vào nhà, vẻ sợ hãi kêu gào nói :
- Concha, bên ngoài không phải người, không phải người!
Concha nhìn thấy hắn gãy chân, lạnh cả người, viên đạn cái dạng gì mà tạo thành vết thương như thế này?
- Bên ngoài có bao nhiêu người, sử dụng vũ khí gì?
- Không phải người, em nói bên ngoài không phải người. Không có tiếng súng, không có ánh lửa, không có viên đạn, chân của em bỗng nhiên bị chặt đứt như vậy, con mẹ nó, ngay cả bóng dáng cũng không phát hiện thấy!
Tay súng này hiển nhiên đã bị dọa phát điên, ôm chân nói năng lộn xộn, kêu gào ầm ĩ.
Với hắn mà nói, sự tình đúng là có vẻ dị thường quỷ dị. Không có tiếng súng, không có ánh lửa khi họng súng phóng ra đạn, cũng không có viên đạn, bắp chân của mình giống như bị một búa tạ vô hình nện đứt, hết thảy đều quỷ dị không thể tưởng tượng nổi.
Mà Mạc Ngôn lúc này, cũng đã trở nên hung ác.
Trước khi súng vang lên, hắn hoàn toàn không nghĩ tới việc giết người, nhưng khi viên này bay qua mặt lại làm cho hắn đột nhiên tỉnh ngộ.
Hắn tự nói với mình, đây không phải trò chơi nhiệm vụ đặc biệt như trước đây thường xuyên chơi đùa, trước mặt ngươi chính là một bang côn đồ liều mạng, trong tay bọn họ có súng, bọn họ giỏi về giết người. Nếu ngươi đến đây, hãy lựa chọn đối mặt, như vậy nhất định phải giết người, hoặc là chuẩn bị bị giết!
Đối phương chết cũng không cho hắn cảm giác đặc biệt, không ghê tởm sau khi giết người, cũng không có hưng phấn khi nếm thử cảm giác giết chóc, toàn bộ tinh lực hắn đều tập trung ở mấy cường đạo trong nhà!
- Tên khốn, dám dùng súng bắn lão tử!
Hắn vuốt vết thương trên mặt, không khỏi nghiến răng nghiến lợi. Hắn từ nhỏ đã đặc biệt quật cường, không chịu thua, hơn nữa mang hận thù. Mãi đến sau khi ông lão qua đời, hắn mới chậm rãi thu hồi tính cách này. Thế cho nên ở trong lòng Mạch Tuệ, hắn luôn luôn là một người đàn ông nho nhã, ung dung tự tại. Mà trên thực tế, những năm gần đây hắn cũng đúng là làm như vậy. Bởi vì hắn luôn cảm thấy được, thân làm một người tu hành, thật sự không cần phải đi tính toán cái gì cùng người thường. Đây là một loại tao nhã, một loại tao nhã chỉ thuộc về sinh vật cao tầng thoát khỏi phạm trù người thường. Tựa như khi đối mặt Trương Trường Thanh, hắn phất phất tay liền có thể mang Cừu Vãn Tình đi, ung dung mà tao nhã, cũng không cố ý đi nhằm vào ai.
Mà giờ khắc này, một viên đạn nóng bỏng đã đánh vỡ tao nhã của hắn.
Trong căn nhà có đại khủng bố, hắn đột nhiên bừng tỉnh. Kỳ thật mình chính là một người bình thường, nếu nhận một viên đạn, không chỉ có đổ máu, hơn nữa còn mất mạng!
Một viên đạn xé toang áo khoác mà Mạc Ngôn tự cho là tao nhã cùng ung dung, hung bạo trong lòng ẩn tàng nhiều năm, liền giống như chiếc hộp ma quỷ, xoẹt một chút từ sâu trong đáy lòng toát ra!