SÁT VƯƠNG
-----oo0oo-----
Chương 36: Dực Thai công chúa nhận thua.
Nhóm dịch: Black
Nguồn: Sưu Tầm
- Dực Thai công chúa, ngươi cần phải hiểu rõ, nếu ngươi thua, sẽ phải gả cho tên phế vật này!
- Dực Thai công chúa đừng dại dột! Mau đứng lên tiếp tục chiến đấu với hắn! Hắn không phải là đối thủ của ngươi!
- Dực Thai công chúa ngươi phải chú ý một chút, loại tiểu kỹ tài mọn như hắn không cách nào phá vỡ được phòng ngự của ngươi!
- Dực Thai công chúa ngàn vạn lần đừng nhận thua! Chúng ta đã đặt cược cho ngươi rất nhiều bạc!
- Dực Thai công chúa. . . . . .
Những người trên khán đài đã đặt cược cho Dực Thai công chúa lúc này vô cùng hoảng hốt, ra sức la hét trên khán đài, ở trong đó người sốt ruột nhất đương nhiên chính là sĩ tử của Hưng quốc hầu Từ Tiều, một khi Dực Thai công chúa nhận thua, cũng có nghĩa là giữa hắn và nàng sẽ không còn bất cứ khả năng nào nữa.
Dực Thai công chúa nhìn lên bốn phía khán đài, lại quay đầu ném ánh mắt rất phức tạp về phía Đường Tiêu, không ai biết lúc này trong lòng nàng rút cuộc đang suy nghĩ cái gì.
- Ta. . . . . .
Dực Thai công chúa cuối cùng cũng mở miệng, toàn trường đều yên tĩnh trở lại, tất cả mọi người đều rất nóng lòng muốn biết rút cuộc nàng sẽ nói gì.
- Ta… nhận thua. . . . . .
Thân thể Dực Thai công chúa mềm nhũn, cúi đầu xuống, hai gã thị vệ lập tức đi tới bên cạnh đỡ nàng dậy.
Đường Tiêu ném long cốt tiên và thuốc chữa thương về phía Dực Thai công chúa, mục đích của hắn chỉ là chiến thắng nàng, chứ không phải kết thù oán với nàng, hay nhất định phải giết nàng.
- Ha ha ha ha. . . . . . Cám ơn số bạc của chư vị, lần này đúng là kiếm được món tiền lớn rồi!
Bên cạnh khán đài diễn võ trường truyền đến tiếng cười đắc thắng của Chu Kiền, hắn đặt cược hai mươi lượng, thoáng chốc đã thắng được hai ngàn lượng bạc, số bạc này không những bù đắp số tiền thua cược mấy tháng qua, thậm chí còn lời hơn một chút. Hắn thậm chí quên luôn nghi vấn Đường Tiêu trước kia cũng là phế vật giống như hắn, làm thế nào đột nhiên có thể đánh bại được Dực Thai công chúa.
Ngoại trừ Chu Kiền, những người khác trên khán đài diễn võ trường đều trợn mắt há hốc mồm, hoàn toàn không cách nào tiếp nhận kết quả này, Dực Thai công chúa không phải bị hù dọa quá dễ dàng sao? Chẳng qua cổ tay chỉ bị thương một chút, sao có thể nhận thua như vậy? Lẽ nào nàng lại sợ cây roi trong tay một tên võ giả cấp Nhân Nguyên nhị giai?
Đường Tiêu vẫn giữ điệu bộ bình thản, hắn xoa vết máu trên mặt, quay người đi đến bên cạnh bàn của Chu Kiền, cùng Chu Kiền đếm số ngân phiếu trên bàn, hơn ba vạn lượng bạc, đây đúng là số tiền cực lớn.
- Đường thiếu gia, công chúa kêu đưa cái này cho ngươi.
Một cung nữ đi tới đưa cho Đường Tiêu một lọ thần dược chữa thương trong cung đình.
- A….
Đường Tiêu thoáng nhìn về hướng Dực Thai công chúa, sau đó quay sang nói với cung nữ kia:
- Nói cho nàng biết, đừng tưởng dùng một lọ thuốc này có thể đuổi được ta, món nợ của nàng với ta, sau này sẽ từ từ tính.
Đường Tiêu không chút khách khí cất thần dược chữa thương đi, nhưng hắn cũng không dùng nó, chút vết thương trên mặt với hắn không đáng để tâm, loại thần dược chữa thương đặc biệt của hoàng gia bên ngoài cũng không dễ kiếm, lưu lại một lọ trên người, sau này khẳng định sẽ có lúc hữu dụng.
Sau khi lời nói của Đường Tiêu được cung nữ truyền đến tai Dực Thai công chúa, chân mày lá liễu của Dực Thai công chúa hơi nhíu lại, nhìn về hướng Đường Tiêu, nhưng không nói gì.
- Đường huynh, Chu huynh, nhị vị hôm nay vận may không tệ, liệu có hứng thú cùng chúng ta đến Hoàng Kim phòng chơi mấy ván không?
Người vừa lên tiếng chính là Tần Vũ của Đính Thiên Hầu phủ, đứng bên cạnh y là Đặng Khôi của Bình Hồ Hầu phủ, Từ Tiều của Hưng Quốc Hầu phủ, còn có một đám sĩ tử Đường Tiêu căn bản không quen biết.
Tần Vũ và Đặng Khôi trước kia thích nhất là tìm Đường Tiêu và Chu Kiền kiếm tiền tiêu vặt, lúc này nhìn thấy hai con dê béo có nhiều bạc như vậy, không động tâm mới là lạ.
So về tuổi tác, Từ Tiều lớn hơn Đường Tiêu và Chu Kiền mấy tuổi, lúc này cũng đã chạy tới góp vui, dụng tâm của y không cần nói cũng hiểu, nhất định do trong lòng cảm thấy khó chịu vì chuyện của Dực Thai công chúa, muốn mượn cơ hội tìm Đường Tiêu gây chuyện. Trước khi chạy đến, y đã cùng Tần Vũ, Đặng Khôi và một số sĩ tử âm thầm giao hẹn, chỉ cần có thể lừa được Đường Tiêu và Chu Kiền đến sòng bạc, mọi người cùng thắng cùng thua, thắng cùng phân, thua cùng gánh.
Kỹ năng đánh bạc của Từ Tiều đồng dạng cũng cường hãn như vũ kỹ của y, y chủ động đưa ra quy ước cùng thắng cùng thua, lại là tổ hợp cùng nhau đối phó với kỹ thuật đánh bạc siêu nát của Đường Tiều và Chu Kiền, những sĩ tử khác đương nhiên cầu còn không được.
- Đến thì đến! Ai sợ ai chứ?
Chu Kiền đếm xong số ngân phiếu vừa đến tay, vui mừng đến mức không ngậm miệng được.
Ngũ hoàng tử Chu Bác, Thất hoàng tử Chu Vũ, thập nhị hoàng tử Chu Hung và Tĩnh Nhạc công chúa, mang theo Dực Thai công chúa vừa mới uống thuốc khôi phục thương thế cũng đi tới bên này. Nghe nói bọn người Tần Vũ, Đặng Khôi muốn đến Hoàng Kim phòng đánh bạc, vì vậy cũng muốn đi theo góp vui. Bọn họ cũng không gia nhập tập đoàn cùng thắng cùng thua của Tần Vũ, Đặng Khôi, mà chỉ muốn lấy lại số tiền vừa mới thua Đường Tiêu.
Kỹ thuật đánh bạc kém cỏi trước kia của Đường Tiêu cũng đồng dạng như cái tên phế vật của hắn, được mọi người trong Thai Kinh thành biết tiếng, số bạc của hắn, ngu sao mà không kiếm.
. . . . . .
Thứ như sòng bạc, bất luận là triều đại nào, là phương đông hay phương tây, bất luận là kiếp trước hay kiếp này của Đường Tiêu, đều là nghề nghiệp vơ vét của cải đỉnh cấp nhất.
Quan viên dung túng sòng bạc sẽ làm cho xã hội rung chuyển, cho nên dưới tình huống bình thường, trong thịnh thế tương đối ổn định đoàn kết, sẽ không cho phép loại ngành sản xuất như sòng bạc tồn tại. Càng là loạn thế, sòng bạc càng được mở nhiều, sòng bạc mở càng nhiều, quan viên thu được các loại thuế phí quản lý trong sòng bạc càng lớn, nhưng đám con bạc khuynh gia bại sản trong sòng bạc sẽ dẫn đến xã hội rung chuyển, khiến loạn thế tiến thêm một bước biến loạn.
Chiếm cứ ở Đại Minh triều trên Áo Bỉ Đảo, căn cứ vào quan sát của Đường Tiêu, toàn bộ xã hội trước mắt nằm ở trạng thái giữa loạn thế và thịnh thế, cho nên thứ như sòng bạc cũng được đặt ngoài sáng ở Thai Kinh thành.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 27 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Nhưng từ trước tới nay loại hình đánh bạc của Đại Minh triều đều do quan viên tiến hành quản lý và kinh doanh, đả kích sòng bạc ngầm vô cùng nghiêm khắc, một phương diện quan viên Đại Minh triều có thể thông qua sòng bạc tiến hành vơ vét của cải, mặt khác còn có thể thích hợp khống chế đánh bạc dẫn phát đến rung chuyển xã hội.
Ông chủ phụ trách toàn diện Hoàng Kim phòng là một người trung niên khoảng chừng bốn mươi tuổi, họ Trâu tên Bằng, là một võ giả cấp Địa Nguyên nhất giai. Trâu già là thế hệ hào phú, ca ca của Trâu Bằng là thượng thư hộ bộ của Đại Minh triều tên là Trâu Khánh, Trâu Bằng đồng thời còn kiêm nhiệm chức vụ thị lang hộ bộ của Đại Minh triều.
Hộ bộ của Đại Minh triều, tương đương với thể tổng hợp của bộ Tài chính, bộ Dân chính, Quốc tư ủy...hiện tại.
Hoàng Kim phòng có diện tích rất lớn, tổng cộng có ba tầng, mỗi tầng đều có hơn ngàn mét vuông, tầng thứ nhất chính là đại sảnh sòng bạc rất bình thường cũng rất thuần túy, bất cứ người nào trong Thai Kinh thành đều có thể vào đánh bạc, tầng thứ hai là ghế lô bình thường, tầng thứ ba là ghế lô khách quý, đương nhiên tiến vào tầng thứ hai và tầng thứ ba đều phải có thân phận khách Vip của sòng bạc mới có thể vào được.
Trong đại sảnh sòng bạc ở lầu một tràn ngập những thanh âm ồn ào, mặc dù hệ thống thông gió ở đại sảnh có hiệu quả rất tốt, nhưng người vừa đến vẫn có cảm giác chướng khí mù mịt, thỉnh thoảng sẽ có người vì không chi trả nổi tiền đánh bạc liền bị binh sĩ trông coi sòng bạc ném ra ngoài cửa.
Đám đệ tử quý tộc hoàng gia của Đại Học phủ vừa tới cửa đã được chuyên gia dẫn vào thông đạo khách quý, từ đây có thể tốc hành lên thẳng ghế lô khách quý trên lầu ba.
Sự xuất hiện của mấy vị hoàng tử và công chúa thậm chí kinh động đến ông chủ sòng bạc Trâu Bằng, hắn đích thân tới nghênh đón, hơn nữa còn dẫn mọi người đến một gian phòng xa hoa lộng lẫy.
Trâu Bằng rất gầy, vóc dáng cũng không cao lớn, nụ cười trên mặt tạo cho người ta cảm giác vô cùng khiêm tốn, đương nhiên, loại khiêm tốn này có lẽ chỉ biểu hiện trước mặt đám sĩ tử quý tộc và hoàng tử, công chúa.
Dực Thai công chúa vẫn là lần đầu tiên đến nơi như thế này, nàng tới đây một mặt là vì có mấy vị hoàng huynh hoàng tỷ dẫn theo, một phương diện khác, cũng là vì nàng có chút hoang mang với Đường Tiêu, muốn tìm cơ hội tiếp xúc tìm hiểu hắn một chút.
Trước kia Dực Thai công chúa rất chán ghét Đường Tiêu, mỗi lần nhìn thấy hắn trơ mặt tiến đến cạnh nàng là nàng đã khó chịu vô cùng, nhưng hiện tại nàng lại muốn tìm hiểu hắn nhiều hơn, trên đường đi Đường Tiêu thậm chí không thèm liếc nhìn nàng một lần, điều này khiến Dực Thai công chúa càng cảm thấy buồn bực.
- Đường huynh, Chu huynh, hôm nay các ngươi thắng nhiều bạc như vậy, chi bằng chúng ta chơi lớn một chút?
Sau khi tiến vào phòng, Từ Tiều của Đính Thiên Hầu phủ liền bày mưu đặt kế, giựt giây Đường Tiêu và Chu Kiền.
- Bao nhiêu, ngươi nói đi.
Đường Tiêu thể hiện thần sắc phá gia chi tử, đỉnh đạc hỏi Tần Vũ, lúc này chính là lúc cần giả bộ, kỹ thuật đánh bạc luyện tập ở kiếp trước xem ra hôm nay đã có thể phát huy công dụng rồi.
- Ha ha, ta thấy trên tay Đường huynh, Chu huynh hôm nay có không ít bạc, chi bằng chúng ta đặt một ngàn lượng, các ngươi thấy hế nào?
Vẻ mặt Tần Vũ vô cùng âm hiểm xảo trá.
- Đặt một ngàn lượng? Có lầm hay không?
Chu Kiền kinh hãi kêu lên, trước kia tối đa y cũng chỉ chơi mười lượng một lần, chỉ chơi một lần, chơi xong y cũng hãi hùng khiếp vía, đương nhiên, cuối cùng thua rất thê thảm, về sau cũng không dám chơi nữa.
Sắc mặt của mấy vị hoàng tử công chúa cũng khẽ thay đổi, lương tháng trong cung của bọn họ cũng không quá 50 đến 100 lượng, trước đó đặt cược trong ước đấu của Đường Tiêu và Dực Thai công chúa cũng đã tiêu tốn không ít ngân lượng của bọn họ, đặt cược một ngàn lượng, cho dù người ở đây có thể chơi được, cũng sẽ chơi rất kinh tâm động phách.
Nhưng những hoàng tử công chúa, đệ tử vương công quý tộc này cũng không chỉ dựa vào lương tháng sống qua ngày, mỗi người đều có một số cách kiếm tiền, đặt một ngàn lượng, quả thật có hãi hùng khiếp vía, nhưng kiên trì vẫn có thể đặt được mấy lần.
Huống chi, mọi người đã quyết định chủ ý phải lấy lại hơn ba vạn lượng bạc của Đường Tiêu.
Sau khi xuyên việt đến thế giới này, Đường Tiêu mới biết được, loại tình tiết lấy ra mấy trăm vạn lượng bạc trong tiểu thuyết trên mạng tuyệt đối là vô nghĩa, giống như hiện tại mặc dù hắn đã bộc phát, nhưng cũng chỉ có hơn ba vạn lượng bạc mà thôi, những hoàng tử công chúa này hàng ngày bị quản chế rất nghiêm ngặt, cũng không thể vung tiền như rác.
Đây là một thế giới võ giả, Hoàng Kim phòng là sòng bạc hoàng gia, dụng cụ đánh cược bên trong cũng đều được dùng chất liệu đặc thù chế thành, căn bản không có khả năng sử dụng nội lực hoặc linh thức thăm dò ống đổ xúc xắc hoặc là dò xét điểm số xúc xắc, cho nên loại đánh bạc này cũng không thể chơi bẩn giống như cách Đường Tiêu đọc được trong tiểu thuyết trên mạng kiếp trước.
Đám con bạc chỉ có thể dựa vào nghe âm thanh phân biệt hình sắc để suy đoán biến hóa điểm số trong ống đổ xúc xắc, nhưng điều này vừa vặn là một trong những tuyệt kỹ kiếp trước của Đường Tiêu, hơn nữa sau khi trải qua tẩy cốt phạt tủy của thiên địa nguyên khí trong kiếp này, thính giác, xúc giác, thị giác của Đường Tiêu đều tăng lên nhiều, nghe âm đoán hình đồng thời năng lực suy diễn trong đầu cũng được tăng cường.
Đám để tử vương công quý tộc tiến vào phòng mặc dù nhiều, những chân chính khai mở đánh bạc đặt cược lại chỉ có chín người. Tần Vũ của Đính Thiên Hầu phủ, Đặng Khôi của Bình Hồ Hầu phủ, Từ Tiều của Hưng Quốc Hầu phủ, Ngũ hoàng tử Chu Bác, Thập nhị hoàng tử Chu Hùng, Tĩnh Nhạc công chúa và Dực Thai công chúa nãy giờ vẫn âm thầm quan sát Đường Tiêu, sau đó chính là Đường Tiêu và Chu Kiền.
- Thất đệ ngươi không chơi sao?
Ngũ hoàng tử Chu Bác hỏi Thất hoàng tử Chu Vũ đang đứng bên cạnh.
- Ta chỉ đứng xem.
Thất hoàng tử Chu Vũ cười cười, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía Đường Tiêu, tựa hồ như đang quan sát cái gì.
Loại đánh bạc xúc xác trong phòng quý tộc có hai cách chơi, cách thứ nhất do người của sòng bạc làm nhà cái, người tham gia đặt cược lớn nhỏ, đặt điểm số; cách thứ hai chính là cách chơi hiện tại của bọn người Đường Tiêu, trả tiền thuê phòng, còn đánh bạc như thế nào thì do nhân viên trong phòng tự mình xác định.
Cách chơi này không giống với cách chơi của Đường Tiêu ở kiếp trước, đánh bạc xúc xắc giữa các sĩ tử Đại Minh triều nhiều nhất là so lớn nhỏ, người tham gia đổ xúc xắc một lần, người có điểm số lớn nhất sẽ thắng, người có điểm số tương đồng được đổ thêm một lần nữa, cho đến khi phân thắng bại mới thôi, nhưng cách chơi này Đường Tiêu đã diễn luyện qua rất nhiều lần ở chỗ các nha hoàn của hắn.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 26 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Người tham gia có chín người, mọi người đều tôn Ngũ hoàng tử Chu Bác là lớn nhất, vì vậy do Ngũ hoàng tử Chu Bác đi đầu lắc xúc xắc, Ngũ hoàng tử cũng không khách khí, rất nhanh lắc ra một lần ba điểm, một lần năm điểm. Sau khi đếm mười một đầu người thuận theo chiều kim đồng hồ vừa vặn đếm tới Chu Kiền bên cạnh Đường Tiêu, y là người lắc xúc xắc đầu tiên, Đường Tiêu ngồi bên cạnh Chu Kiền là người lắc cuối cùng.
Chu Kiền lẩm bẩm cầu xin một hồi lâu mới bắt đầu lắc xúc xắc, tất cả mọi người đều hướng ánh mắt chú ý về phía y, y lắc được một lần một điểm, một lần ba điểm và một lần năm điểm, tổng cộng chín điểm.
Chứng kiến kết quả này, Chu Kiền lộ ra vẻ vô cùng uể oải.
Quả nhiên, người tiếp sau Chu Kiền là Tần Vũ dễ dàng ném được mười một điểm, vượt qua Chu Kiền, đến lượt Dực Thai công chúa lại xuất hiện điểm cao mới, nàng ném được mười hai điểm, nhưng rất nhanh Ngũ hoàng tử Chu Bác lại ném ra một kỷ lục mới: mười sáu điểm.
Khi con xúc xắc của Từ Tiều mở ra, tất cả mọi người đều phát ra một hồi kinh hô. . . . . .
Mười bảy điểm!
Ngay cả bản thân Từ Tiều cũng cho rằng xúc cảm đánh bạc hôm nay của y cực kỳ tốt, y hiện tại có chút hối hận vì đã ước định cùng thắng cùng thua với những người khác, bằng không số bạc thắng được đều thuộc về một mình y.
Cuối cùng con xúc xắc đồng cũng tới tay Đường Tiêu, hiện tại xem hắn có thể ném ra bao nhiêu điểm, trừ phi hắn cũng ném được mười bảy điểm hoặc mười tám điểm, nếu không vòng này Từ Tiêu sẽ thắng được tám ngàn lượng!
Đường Tiêu sờ lên mũi, lại sờ lên lỗ tai, lắc lắc con xúc xắc đồng rồi ngừng lại, lại sờ lên mũi, lại sờ lên lỗ tai, dáng vẻ không hề gấp gáp.
- Này! Ngươi có thể nhanh lên không? Làm gì mà giống như nữ nhân vậy!
Sau khi lắc được mười bảy điểm, tinh thần của Từ Tiều nãy giờ vẫn khẩn trương cực độ thật sự bị Đường Tiêu làm cho suy sụp, đây là lần đầu tiên y chơi lớn vậy trong đời!
Nói xong câu này, Từ Tiều lập tức hối hận, bởi vì hai vị công chúa trong phòng đều đưa ánh mắt mất hứng nhìn về phía y.
- Hừ! Thần xúc xắc ta chỉ muốn để ngươi cao hứng thêm một lát, bằng không nếu ta ném ra mười tám điểm, vậy chín ngàn lượng bạc của ngươi đột nhiên biến mất, sợ ngươi nhất thời không chịu đựng được.
Đường Tiêu lộ ra vẻ mặt âm hiểm, lập tức khẽ bóp con xúc xắc đồng nặng nề trên mặt bàn.
Mặc dù mọi người đều tỏ vẻ rất khinh thường chuyện Đường Tiêu tự xưng là thần xúc xắc, nhưng hôm nay hình như vận khí của hắn cũng không tệ, có được hơn ba vạn lượng bạc, cho nên cũng không có ai công khai cười nhạo hắn, ai biết tiểu tử này có thể còn làm ra trò gì hôm nay?
Lực chú ý của tất cả mọi người đều tập trung vào con xúc xắc đồng của Đường Tiêu, nhưng Đường Tiêu vẫn chậm chạp không mở tay ra.
- Này, rút cuộc ngươi có muốn chơi không?
Tinh thần của Từ Tiều đã khẩn trương tới cực điểm, chỉ hận không thể ra tay cưỡng ép Đường Tiêu bày con xúc xắc trong tay ra.
- Ba cái sáu, mười tám điểm, các ngươi tin hay không?
Đường Tiêu cười tủm tỉm nhìn xung quanh.
- Ta tin!
Chu Kiền là bằng hữu, đương nhiên liều lĩnh ủng hộ Đường Tiêu.
- Tin cái đầu ngươi, nhanh mở tay ra? Đừng chậm chạp như vậy nữa!
Tĩnh Nhạc công chúa cũng không nhịn được, mở miệng thúc giục Đường Tiêu.
Người chung quanh đều rất nóng lòng muốn biết kết quả, nhưng hết lần này tới lần khác Đường Tiêu vẫn chậm chạp không cho kết quả, không thể không nói hắn đã kích thích khẩu vị của tất cả mọi người.
Ngay khi tất cả mọi người đều cho rằng Đường Tiêu chuẩn bị lấy con xúc xắc đồng ra, tuyên bố kết cục, Đường Tiêu đột nhiên cười đùa tí tởn nhìn về phía Dực Thai công chúa:
- Phu nhân, có phải ngươi cũng rất hy vọng trong này là ba con sáu hay không?
Dực Thai công chúa nghe thấy lời nói khinh bạc của Đường Tiêu, nếu là trước kia, nàng khẳng định sẽ nhổ nước miếng vào mặt hắn, nhưng hôm nay không biết tại sao, nàng chỉ trừng mắt nhìn Đường Tiêu cả buổi không nói ra lời.
- Phu nhân, lần này nếu ta thắng, ta sẽ mời nàng đến Bạn Nguyệt lâu ăn một bữa.
Đường Tiêu vẫn không mở con xúc xắc đồng, tiếp tục chọc ghẹo Dực Thai công chúa.
- Rút cuộc ngươi có mở hay không?
Nghe thấy Đường Tiêu gọi Dực Thai công chúa là phu nhân, Từ Tiều nãy giờ đã nóng như lửa đốt, tim như bị đao cắt nhưng lại không thể phát tác, dù sao ước đấu vừa rồi của Đường Tiêu và Dực Thai công chúa, nếu kết thúc bằng việc Dực Thai công chúa thua trận, hôn ước của bọn họ, bỏ qua cơ hội lần này, sợ rằng sau này sẽ rất khó hủy bỏ.
Trừ phi, hôm nay Đường Tiêu rơi vào ván bài y đã thiết lập.
- Mở!
Ngay khi tất cả mọi người đang mong chờ Dực Thai công chúa lên tiếng mắng chửi Đường Tiêu vài câu, Đường Tiêu đột nhiên mở con xúc xắc đồng ra, để lộ ra ba viên xúc xắc bên trong.
Tất cả mọi người cùng đồng thanh kêu lên.
Từ Tiều kinh hãi, lẽ nào thằng nhãi này cố ý dẫn dắt sự chú ý của mọi người để giở trò quỷ?
Từ Tiều vội vàng nhìn sang ba viên xúc xắc kia…
Hai cái một điểm, một cái hai điểm, cộng lại bốn điểm, đây là điểm số nhỏ nhất trong vòng này.
- Ai. . . . . .
Đường Tiêu thở dài một tiếng, nheo mắt lại nhìn về phía ba miếng xúc xắc, vẻ mặt không cam lòng. Bên cạnh là Chu Kiền nãy giờ ra sức rống ba con sáu đến đỏ mặt tía tai, lúc này cũng giống như quả bóng xì hơi co quắp ngồi trên mặt ghế.
Đương nhiên, đây là Đường Tiêu cố ý thua, trong sòng bạc, nhất định phải hạ miếng mồi nặng trước, mới có thể câu được cá lớn, vừa bắt đầu đã sử xuất tuyệt kỹ đánh bạc của mình, hù dọa bọn chúng không đám đánh bạc thì không hay.
Hơn nữa Đường Tiêu ngay từ đầu đã biết đối tượng đánh bạc thật sự hôm nay của hắn là, hắn đoán chừng Từ Tiều vì chuyện nào đó, sẽ đánh bạc với hắn đến cùng, không cho y chút ngon ngọt, làm sao có thể khiến y mắc câu?
Từ Tiều mở cờ trong bụng bắt đầu thu ngân phiếu, tám ngàn lượng bạc! Hắn càng ngày càng hối hận vì quyết định cùng thắng cùng thua với những người khác. Những sĩ tử khác cùng đếm ngân phiếu với Từ Tiều, nguyên một đám cao hứng bừng bừng, phảng phất như đang ăn tết.
Nhìn thấy hai kẻ dở hơi Đường Tiêu và Chu Kiền trước sau vẫn đánh bạc siêu nát, tinh thần đánh bạc của mọi người lại tăng vọt, đến vòng thứ hai, thậm chí trong đám sĩ tử lúc trước không tham gia đánh bạc có hai người không nhịn được cũng gia nhập.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 26 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
SÁT VƯƠNG
-----oo0oo-----
Chương 39: Từ Tiều xuất chiêu.
Nhóm dịch: Black
Nguồn: Sưu Tầm
Sau hai trận, Chu Kiền rất dứt khoát bại trận, y đã thua sạch toàn bộ số tiền thắng được hôm nay, Đường Tiêu còn thảm hại hơn, khi bại khi thắng, năm trận thua liên tiếp, mất năm ngàn lượng bạc.
- Mẹ kiếp! Lại thua rồi!
Vẻ mặt Đường Tiêu thương tâm như gần chết.
- Hôm nay vận khí của chúng ta không tốt, hay là rút lui đi?
Chu Kiền thấp giọng khuyên bảo Đường Tiêu.
- Này này! Rút lui cái gì? Trên tay Đường công tử còn có hơn hai vạn lượng bạc! Mới thua một chút, đánh thêm mấy ván không lấy lại được sao ?
Tần Vũ nghe thấy Chu Kiền khuyên bảo Đường Tiêu, vội vàng hảo tâm khuyên nhủ.
- Đúng vậy! Lát nữa thắng mấy ván không phải là được sao?
Những người khác cũng đều rất hảo tâm khuyên bảo Đường Tiêu.
- Như vậy đi, một lần đặt một ngàn lượng quá chậm, Đường công tử ngươi phải thắng rất nhiều lần mới có thể lấy lại năm ngàn lượng bạc thua cược, chi bằng ta và Đường công tử ngươi đánh lẻ, một lần một vạn lượng, Đường công tử ngươi thắng một trận có thể gỡ vốn còn có thể kiếm tiền.
Từ Tiều đột nhiên nói với Đường Tiêu.
Trong phòng lập tức lặng ngắt như tờ. Một lượng bạc ở thế giới này giá trị hai ngàn tệ, thứ hai ngàn tệ có thể mua được nếu quy đổi sang kiếp trước của Đường Tiêu, tương đương với khoảng 4000 nhân dân tệ, một vạn lượng bạc tương đương với bốn ngàn vạn nhân dân tệ trong kiếp trước của Đường Tiêu.
Tất cả mọi người cùng nhìn về phía Đường Tiêu, tựa hồ đang đợi phản ứng của hắn.
- Đường gia người đều là anh hùng hảo hán, đừng để đến lượt ngươi lại biến thành đứa con ngốc nghếch của lão tử anh hùng, xuất môn làm bọn hèn nhát để người khác xem thường!
Từ Tiều bắt đầu mở miệng mỉa mai, trước kia vào lúc này, dùng cách khích tướng hai người Đường Tiêu và Chu Kiền là hữu dụng nhất.
- Mẹ kiếp! Ai nói lão tử anh hùng Đường gia sinh ra đứa con ngốc nghếch! Vì những lời này của ngươi, hôm nay ta nhất định phải sống chết với ngươi đến cùng.
Đường Tiêu ‘quả nhiên’ trúng kế, ánh mắt ngầu đỏ giống như đã đáp ứng Từ Tiều.
Dực Thai công chúa âm thầm lắc đầu, nàng khó khăn lắm với sinh ra một tia thiện cảm với Đường Tiêu, nhưng cũng lập tức tan thành mây khói, thằng nhãi này mặc dù có tiến bộ về võ học, nhưng vừa bị người ta khích tướng đã dễ dàng bị mắc lừa, hiển nhiên không làm được chuyện lớn.
- Xem ra theo ngươi nói, Đường gia vẫn có anh hùng xuất hiện lớp lớp!
Từ Tiều nham hiểm tán dương Đường Tiêu một câu, trong nội tâm vô cùng vui mừng.
Y hiện tại đã thắng hơn một vạn lượng bạc, mặt khác chỗ cùng thắng cùng thua với những sĩ tử khác cũng có hơn một vạn lượng bạc, vừa vặn có thể góp thành ba ván đặt cược, với vận may cực tốt hôm nay của y, hơn nữa y còn có tuyệt kỹ đánh bạc, thắng Đường Tiêu không phải rất dễ dàng sao?
Thắng được hơn hai vạn lượng bạc còn lại trong tay Đường Tiêu là một chuyện, quan trọng hơn Từ Tiều còn thiết hạ một ván bài muốn dẫn dắt Đường Tiêu mắc câu, đương nhiên, đó là thắng sạch số bạc trong tay Đường Tiêu, để hắn thua hoàn toàn mới thôi.
Đường Tiêu và Từ Tiều mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được, từng người thiết lập ván bài, mùi thuốc súng tràn ngập trên chiếu bạc, cuối cùng đã mở màn ván đánh bạc quan trọng nhất hôm nay.
Lúc này là một đối một, cho nên không cần từng người đổ ống xúc sắc, nhân viên sòng bạc lại mang tới một ống xúc xắc đồng cho Từ Tiều và Đường Tiêu, bọn hắn mỗi người lắc một ống, sau khi lắc ra con xúc xắc đồng, sẽ cùng nhau mở con xúc xắc đồng so lớn nhỏ.
Khi Từ Tiều đang lắc ống xúc xắc chuẩn bị đặt xuống, Đường Tiêu đột nhiên ngăn cản y:
- Này này! Đợi đã, ta đổi ống xúc xắc với ngươi, ai biết con xúc xắc đồng của ngươi có phải làm giả hay không?
- Thật không có phẩm cách!
Từ Tiều chán ghét liếc nhìn Đường Tiêu, nhưng vẫn tiến hành trao đổi con xúc xắc đồng với Đường Tiêu. Con xúc xắc đồng trong phòng Hoàng Kim không thể nào làm giả, hơn nữa Từ Tiều ta đường đường đối phó với đổ kỹ siêu nát Đường Tiêu ngươi, còn cần làm giả sao? Đây quả thực là chuyện vũ nhục nhân cách của ta!
Đường Tiêu cười mỉm, dáng vẻ vô cùng gian kế, hắn tự tay tiếp nhận con xúc xắc đồng của Từ Tiều, vừa lắc vừa ghé tai sát vào ống đổ xúc xắc, giống như đang nghe âm thanh biến hóa của con xúc xắc bên trong.
Tất cả mọi người đều đưa ánh mắt khinh thường về phía Đường Tiêu, dựa vào đổ kỹ siêu nát như hắn, còn có thể nghe ra điểm số bên trong sao?
Từ Tiều đặt ống đổ xúc xắc xuống trước, Đường Tiêu lại rung một hồi lâu mới đặt xuống, hai gã nhân viên sòng bạc đi tới, đồng thời mở hai ống xúc xắc ra trước mặt mọi người.
Tất cả đám sĩ tử kêu lên hoan hô, Đường Tiêu và Chu Kiền lại kêu lên “ai da”, vẻ mặt chán nản, thất vọng, ngồi trở lại trên mặt ghế. . . .
Lần này Từ Tiều ném được hai lần năm, một lần bốn, mặc dù chỉ có mười bốn điểm, nhưng Đường Tiêu ném ra chỉ có một lần hai điểm, hai lần ba điểm, cộng lại chỉ có bảy điểm, vừa vặn bằng một nửa Từ Tiều.
- Mẹ kiếp! Ván cuối cùng, đặt hết một vạn bảy ngàn lượng! Thua sạch thì trở về ôm Tiểu Ngọc nhà ta.
Đường Tiêu đột nhiên đứng dậy, ánh mắt đỏ ngầu, đẩy hết tất cả ngân phiếu trên người ra ngoài.
Dực Thai công chúa nhìn thấy màn này, lại nghe thấy Đường Tiêu nói “Trở về ôm Tiểu Ngọc nhà ta”, tức giận đến mức suýt chút nữa phun huyết, nàng định phất tay áo rời đi, nhưng cuối cùng vẫn đứng lại, nàng muốn nhìn xem Đường Tiêu thảm hại đến mức nào.
- Một vạn bảy thì một vạn bảy, ta theo đến cùng!
Từ Tiều quan sát được thần sắc của Dực Thai công chúa, trong lòng y không khỏi cảm thấy thoải mái.
Từ Tiều đang chờ đợi giờ khắc này, đợi sau khi thắng sạch một vạn bảy lượng bạc của Đường Tiêu, thu lưới bắt cá, y sẽ đề xuất với Đường Tiêu, lấy chuyện hôn ước của Đường Tiêu và Dực Thai làm vật thế chấp, đến lúc đó mặc kệ Đường Tiêu đưa ra điều kiện gì, y sẽ đánh bạc đến cùng, tranh thủ cứu Dực Thai công chúa ra khỏi “hố lửa” Đường Tiêu.
Đường Tiêu đã sớm đoán được suy nghĩ trong lòng Từ Tiều, kết luận Từ Tiều sẽ đánh bạc với hắn đến cùng, cho nên tương kế tựu kế, làm bộ giả vờ thua đỏ mắt. Trong sòng bạc, người thua tiền thường thường càng thua càng đỏ mắt, người thắng tiền tại sao phải như vậy chứ?
Mồi nhử đã rải ra rồi, cá cũng đã tiến vào lưới, hiện tại là thời điểm thu lưới.
Hai người đều đang thu lưới, cũng không biết cuối cùng người nào bắt được cá béo.
Tiền đặt cược cao tới một vạn bảy, lại khiến bầu không khí trở nên căng thẳng hơn, tất cả đám sĩ tử đều như ngừng hô hấp, quan sát hai người lắc xúc xắc, đổ xúc xắc xuống, sau đó nhân viên lại theo thông lệ mở ống xúc xắc ra . .
- Thắng rồi! Thắng rồi! Thắng rồi!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Một đám sĩ tử cùng thắng chung thua phá vỡ bầu không khí yên tĩnh vừa rồi, trừng mắt nhìn con xúc xắc của Từ Tiều kêu to, thần sắc hưng phấn tới cực điểm.
Kết quả mở xúc xắc lần này, Từ Tiều một cái bốn điểm, một cái năm điểm, một cái sáu điểm, tổng cộng mười lăm điểm.
Nhưng Đường Tiêu đúng là “vận khí *** chó”, ném được hai cái năm điểm, một cái sáu điểm, cũng chỉ hơn Từ Tiều một điểm.
Mỗi lần Đường Tiêu không chỉ nghe con xúc xắc trong ống mình biến hóa, đồng thời cũng nghe thấy biến hóa trong ống xúc xắc của Từ Tiều, mỗi lần đều để Từ Tiều đổ xúc xắc trước, cho nên Đường Tiêu cũng không muốn tạo ra kết quả kinh người thái quá, mỗi lần đều lắc ra mười tám điểm, về sau đoán chừng không có người nào dám chơi với hắn nữa.
Nhìn thấy kết quả này, sắc mặt Từ Tiều có hơi trắng bệch, tất cả đám sĩ tử cũng lập tức yên tĩnh trở lại, bởi vì bọn hắn đã ký kết thòa thuận cùng thắng cùng thua với Từ Tiều, Từ Tiều không chỉ thua số bạc của mình, còn cả số bạc gom góp của bọn hắn, lần này là một vạn bảy ngàn lượng! Số tiền thắng được trước đó từ chỗ Đường Tiêu và Chu Kiền đều bị lấy sạch!
- Ha ha ha . . . .
Đôi “Cứt chó thối” Đường Tiêu và Chu Kiền cầm một đống lớn ngân phiếu trong tay cười đắc ý, chỉ còn thiếu lăn lộn mấy vòng trên mặt đất.
Từ Tiều và Tần Vũ triệu tập tất cả đám sĩ tử đến một chỗ, hiển nhiên là đang tiến hành du thuyết nào đó. Hiện giờ trong tay Từ Tiều chỉ có hơn bảy nghìn lượng ngân phiếu rồi, mặc dù vừa vặn không lỗ không lãi nhưng hắn đã đánh bạc đỏ mắt.
Đối với dân cờ bạc mà nói, tiền thắng là tiền của mình, cho nên vừa rồi thoáng cái cuồng thua một vạn bảy ngàn lượng, thua đến mức lá gan của y cũng đau, da thịt cũng đau, vì vậy nhất định phải lấy lại.
Huống chi, trong lòng y còn có đại kế chuộc thân Dực Thai công chúa!
Xét thấy chiến tích cực tốt đêm nay của Từ Tiều, tỷ số thắng siêu cao, ngẫu nhiên thua ván cũng hợp tình hợp lý, đám sĩ tử vô cùng tín nhiệm y, trong thời gian rất ngắn, đã kiếm đủ cho Từ Tiều hơn một vạn lượng bạc, cộng thêm bảy ngàn lượng trong tay y, tổng cộng gom góp ra hai vạn hai ngàn lượng vốn đánh bạc.
- Ta cũng cho ngươi chơi lớn, hai vạn hai ngàn lượng! Đặt toàn bộ!
Sau khi Từ Tiều trở lại chiếu bạc, thoáng cái đẩy ra tất cả ngân phiếu sở hữu, hiển nhiên đã đánh bạc đỏ mắt, thần sắc có chút điên cuồng.
- Có cần đánh lớn như vậy không?
Đường Tiêu rõ ràng có chút “e sợ”.
- Đứa con ngu ngốc của lão tử anh hùng Đường gia…
- Được! Đánh thì đánh, hãy bớt sàm ngôn đi!
Đường Tiêu khoát tay áo về hướng Từ Tiều, chặn đứng giọng điệu mỉa mai của Từ Tiều, cũng kêu Chu Kiền đếm hai vạn hai ngàn lượng ngân phiếu ném vào chiếu bạc.
Nhìn thấy bốn vạn bốn ngàn lượng ngân phiếu trong chiếu bạc, con mắt của đám sĩ tử vây quanh đều có chút đăm đăm, đây tựa hồ là số tiền đánh bạc lớn nhất nhìn thấy từ khi bọn hắn sinh ra đến giờ.
Trong lòng đám sĩ tử này thậm chí mơ hồ cảm thấy, ván bạc này, sẽ quyết định vận mệnh và tiền đồ tương lai của Trấn quốc hầu và Hưng quốc hầu, để xem giờ khắc cuối cùng, ông trời sẽ chiếu cố ai hơn.
Cầm lấy ống đổ xúc xắc.
Lắc xúc xắc.
Hai ống xúc xắc trước sau rơi lên bàn.
Tất cả mọi người như ngừng thở, kể cả mấy vị hoàng tử công chúa hiện tại cũng đều lặng ngắt như tờ, hoàng gia Đại Minh triều khuất phục Áo Bỉ Đảo, hậu cần không thông, tài nguyên thiếu thốn, ngay cả hoàng gia cũng không phải rất giàu có, loại chuyện đánh bạc quy cách này đối với mấy vị hoàng tử công chúa mà nói, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy trong đời.
Lần này, lại không có người nào kêu lên, thần sắc trên mặt đám sĩ tử đều khẩn trương đến cực hạn.
Nhân viên sòng bạc tiến lên, hai tay đồng thời cầm lên hai ống xúc xắc….
Nhìn thấy điểm số của hai bên, Từ Tiều lập tức mặt xám như tro, tất cả đám sĩ tử cùng thắng cùng thua đều dùng tay vỗ lên trán, tuyệt vọng hét to một tiếng.
- Chúng ta lại thắng rồi! Ha ha ha ha ha. . . . . .
Chỉ có tên mập mạp Chu Kiền hoan hô nhảy dựng lên, khi rơi xuống thiếu chút nữa khiến căn phòng sụp nền.
Đường Tiêu vừa nghiêng mắt nhìn Từ Tiều, vừa chậm rãi kiểm lại tất cả ngân phiếu trên bàn, tựa hồ chuẩn bị muốn lấy tiền rời đi.
Hôm nay đúng là lãi lớn, ba vạn tư, cộng thêm hai vạn hai vừa rồi, tổng cộng buôn bán lời năm vạn sáu, khoản tiền ngoài ý muốn này đủ cho Đường Tiêu sau này mua đan dược dùng luyện công.
Nhưng đây tuyệt đối chưa phải là toàn bộ thu hoạch đêm nay, Đường Tiêu tin tưởng, Từ Tiều thua đỏ mắt, nhất định sẽ làm ra một số chuyện gì nữa, cho nên khi Đường Tiêu đếm ngân phiếu vẫn đặc biệt cẩn thận.
- Đợi đã, ta muốn tiếp tục đánh bạc với ngươi!
Sắc mặt Từ Tiều cực kỳ khó coi ngăn cản Đường Tiêu ôm đống ngân phiếu chuẩn bị rời đi.
Ván thua vừa rồi, mặc dù đã thỏa thuận cùng thắng cùng thua với đám sĩ tử, hơn hai vạn lượng bạc không cần một mình y gánh chịu, nhưng y đã hại đám sĩ tử đi theo thua sạch, về sau danh tiếng của y trong đám sĩ tử xem như hoàn toàn mất sạch.
Nhất định phải lấy lại! Đây là ý niệm duy nhất trong đầu Từ Tiều hiện tại.
Đường Tiêu chính là chờ đợi những lời này của Từ Tiều, hắn tin tưởng với nội tình của Từ gia, vào những lúc thế này, có lẽ sẽ lấy ra một số thứ tốt.
- Muốn tiếp tục đánh bạc, được thôi! Trước tiên lấy ngân phiếu ra, bằng không nếu ngươi thua ta cũng không có hứng thú nhận ngươi làm nô tài.
Đường Tiêu ngạo mạn nhìn Từ Tiều.
- Thế này đã được chưa?
Từ Tiều từ trong hồ lô trữ vật lấy ra một thứ, *bộp!* một tiếng vỗ trên mặt bàn.
Mọi người đi qua nhìn xem, thứ Từ Tiều đặt cái bộp trên bàn không ngờ một là một chuỗi chìa khóa tinh cương đã rất cũ kỹ. Có tổng cộng bốn chiếc, bên trên điêu khắc phù văn thời thượng cổ, trong suốt lóe sáng, liếc mắt liền thấy nó không phải là vật bình thường.
Đường Tiêu thì nghẹn họng, xua tay với Từ Tiều, mất kiên nhẫn nói:
- Ngươi đem chìa khóa trong nhà ngươi cho ta làm gì? Bổn công tử không hứng thú đi nhà ngươi nhặt đồ bỏ! Vô giúp vui làm cái gì? Lăn qua một bên hóng gió đi!
Từ Tiều nghe lời của Đường Tiêu thì nổi giận:
- Hừ! Thằng ngốc nhà ngươi đúng là không có ánh mắt! Mở to mắt chó nhìn kỹ xem đây là cái gì!
- Oa! Tinh cương sĩ tốt! Đợt trước cung đình đấu võ hoàng thượng đích thân ban phát cho Từ trạng nguyên, là trung phẩm pháp khí!
Ngồi ở đây có một ít biết hàng, rất nhanh đã nhận ra.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius