Quan Sách Tác Giả: Tịch Mịch Độc Nam Hoa
-----oo0oo-----
Chương 36: Lạt mềm buộc chặt
Nhóm dịch: Quan Sách
Nguồn: Mê Truyện
Tỉnh Sở Giang, con sông lớn nhất tỉnh Sở Giang, đã chia tỉnh Sở Giang ra làm hai phần.
Sở Thành là một thành phố cũ, cũng là một thành phố giàu văn hóa, Trần Kinh lớn lên ở trong thành phố này, khắp mọi nơi trong thành, thập chí là từng con phố nhỏ, đối với Trần Kinh cũng vô cùng thân thiết.
Đưa ô tô vào trạm bảo dưỡng, Trần Kinh mở cửa sổ ra, hít một hơi thật sâu.
Không khí ở thành phố này kém xa so với không khí trong lành ở Lễ Hà, nhưng, đây là quê hương, Trần Kinh hít thật sâu để ngửi mùi của quê hương mình.
Ra khỏi xe, Trần Kinh từ chối khéo không ngồi xe nữa, một mình đi dạo khắp những con phố của thành phố, mang theo ít hành lý trên lưng, cảm thấy thoải mái từ tận trong xương cốt. Hắn tìm một trạm điện thoại, ngượng ngùng nói với ông chủ cửa hàng vài câu bằng tiếng Sở Giang rồi mới bấm một dãy số.
- Xin chào, đây là đài phát thanh Tam Giang, tôi là Phạm Giang, xin hỏi anh là ai?
Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nam.
Trần Kinh cười hì hì, nói:
- Tôi tìm “Phạm Tiện”, anh có thể bảo anh ấy đến nhận điện thoại không?
Đầu dây bên kia yên lặng một chút, rồi đối phương lập tức đổi giọng:
- Cái thằng này, về lúc nào đấy? Ngày trọng đại của em gái vẫn chưa diễn ra chứ?
- Về trước tiên là để thăm Phạm tổng của chúng ta mà! Nghe nói đã được đề bạt lên làm Tổng giám đốc? Chủ tịch công ty của các cậu mù rồi sao?
Trần Kinh tiếp tục nói móc bạn mình.
- Xem ra khí sắc của cậu không tồi, nhất định là có chuyện vui. Cùng nhau ăn trưa nha, để tôi xem Kinh Tử của chúng ta có thật sự trở thành người thành phố rồi hay không.
Phạm Giang nói.
- Như vậy đi, tôi đợi ở dưới công ty của cậu! Không gặp không về!
Phạm Giang người không cao, bụng lại không nhỏ, so với Trần Kinh thì còn kém xa. Năm đó hai người còn học đại học, nói đến chuyện học hành, thì Phạm Giang cũng không bằng được Trần Kinh, dù sao thì Trần Kinh vẫn luôn hơn Phạm Giang một cái đầu.
Nhưng sự nghiệp sau này của Phạm Giang lại tốt hơn, hiện tại đã làm Tổng giám đốc của một công ty văn hóa truyền thông rồi, thuộc loại thành phần trí thức tinh anh của thành phố, công ty cậu ta phát hành cổ phiếu, mua nhà, lập tức muốn lấy vợ, cuộc sống vô cùng may mắn.
Những người xung quanh thì thấy, Phạm Giang giỏi hơn Trần Kinh rất nhiều, Trần Kinh bây giờ chỉ là một anh nhà quê “ba không”.
Nhưng không cần biết ánh mắt của người khác như thế nào, cũng không ảnh hưởng gì đến tình bạn của hai người. Trần Kinh ngồi đợi ở quán cà phê nổi tiếng ở Sở Thành gần nửa tiếng đồng hồ, Phạm Giang mặc com lê là lượt mới cười hì hì xuất hiện.
Hai người không bắt tay, Trần Kinh đứng dậy, hai người ôm nhau, ngay sau đó nghe thấy Phạm Giang hét lên một tiếng chối tai:
- Mẹ kiếp, cậu nhẹ tay một chút, đúng là người nhà quê, ra tay mạnh như vậy!
Trần Kinh vỗ vỗ vai anh ta, hai người nhìn nhau, cùng mỉm cười.
Anh em gặp nhau, không nói chuyện cũ nhiều, nói toàn chuyện linh tinh, hai người nói chuyện phiếm trêu ghẹo nhau được nửa tiếng đồng hồ, ánh mắt Phạm Giang nhíu lại:
- Kinh Tử, lần này cậu về là có chuyện gì sao? Sao vậy? Tôi có cơ hội nào giúp đỡ cậu không?
- Cậu nói như vậy là có ý gì? Cậu nhạy cảm quá đi! Tôi không có chuyện gì thì không thể tìm cậu được sao?
Trần Kinh giận dữ nói.
Phạm Giang hoảng hốt nhìn Trần Kinh, lắc lắc đầu nói:
- Cái thằng này, chỉ tại không thấy về quê bao giờ nên tôi không tin là tôi còn thân hơn em cậu. Cậu không gặp Trần Xán trước, đây đúng là giấu đầu hở đuôi mà.
Trần Kinh cười ha hả, nói:
- Người hiểu tôi, đúng là chỉ có lão Phạm, đại gia của truyền thông Tam Giang, đúng là tôi có chuyện muốn nhờ cậu giúp.
Trần Kinh vẫy vẫy tay với Phạm Giang, bảo anh ta ghé tai lại gần, thì thầm vào tai anh ta mấy câu.
Phạm Giang nghe, mắt nhíu lại, một lúc sau, anh ta ngạo nghễ nhìn Trần Kinh, nói:
- Ai da, tên tiểu tử này, có quan hệ với cả Chủ tịch huyện cơ đấy, như thế nào? Được đề bạt?
Trần Kinh gật gật đầu, nói:
- Đại khái nó là như vậy! Việc này cậu có thể xử lý được không?
Phạm Giang nhăn mặt, nói:
- Để tôi thử xem?
- Thử cái gì mà thử, nhất định phải làm được, Chủ tịch huyện Lễ Hà của chúng tôi không dễ dàng gì tới thành phố lần này, cậu cho rằng ngày nào ông ấy cũng ở đây du sơn ngoạn thủy sao? Lịch trình của lãnh đạo dày đặc!
Trần Kinh cả giận nói, chuyển giọng, thanh âm lên cao vút:
- Cậu đừng tưởng là cậu đang giúp tôi, tôi nói thật cho cậu biết, việc này cũng có lợi đối với công ty của cậu. Bây giờ cậu phải thay đổi suy nghĩ, cơ hội kiếm tiền ở ngay trước mắt...
- Được rồi, được rồi! Chuyện này để tôi làm được chưa? Để tôi làm!
Phạm Giang mặt khổ sở, bộ dạng có chút ấm ức.
Trần Kinh cười ha ha, nâng chén lên mới phát hiện đây là một ly cà phê...
Trụ sở làm việc của Lễ Hà ở Sở Thành là ở nhà khách Lâm Giang.
Bình thường những tình huống mà thị trấn cần phải liên lạc với tỉnh thành để xử lí cũng không nhiều. Lễ Hà thành lập văn phòng làm việc ở Sở Thành, là bởi vì Lễ Hà ở nơi xa xôi hẻo lánh, tin tức không tới, cần một nơi để liên lạc đối ngoại. Ngoài ra, một nguyên nhân quan trọng hơn nữa, đó là vấn đề di dân ở Lễ Hà trong vài năm gần đây trở thành vấn đề rất nghiêm trọng, ban liên lạc ở thành phố chủ yếu là để phục vụ quan hệ chạy chọt, phải quay về giải quyết vấn đề này.
Chủ nhiệm của Ban liên lạc ở Sở Thành chính là Văn Kiến Quốc. Ông ta là cán bộ chính thức cấp phòng, kiêm luôn cả chức Phó chủ nhiệm Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân huyện Lễ Hà, là người rất được Mã Bộ Bình trọng dụng, hơn nữa Mã Bộ Bình phái một cán bộ lâu năm như Văn Kiến Quốc đến tỉnh như vậy, cũng bởi vì ông coi trọng vấn đề di dân.
Văn Kiến Quốc năm nay năm mươi tuổi, kinh nghiệm vô cùng nhiều, làm việc vô cùng ổn thỏa và lão luyện. Ở chính đàn Lễ Hà, ông ta cũng từng là một nhân vật nổi tiếng.
Nhưng mấy ngày gần đây, trong lòng Văn Kiến Quốc có chút bực bội, Chủ tịch huyện Mã đích thân chạy đến đây vì vấn đề di dân, khiến cho ông ta bị áp lực rất lớn. Vấn đề di dân ở đập Bàn Sơn Lễ Hà, từ trước đến nay vẫn luôn phải đem ra bàn cãi, chuyện phức tạp này làm đau đầu bộ máy chính quyền của Lễ Hà.
Vấn đề như vậy, không phải trong một sớm một chiều có thể giải quyết được, liên quan đến rất nhiều đơn vị, bộ, ban, ngành, làm sao mà muốn một lần là xong được.
Tình cảnh của Mã Bộ Bình, Văn Kiến Quốc biết, nhiệm kỳ sắp tới, cấp trên đối với Mã Bộ Bình vẫn còn nhiều tranh luận, nghe nói các lãnh đạo còn có cái nhìn khác về năng lực làm việc của Mã Bộ Bình.
Mà ở Lễ Hà, Thư Trị Quốc có chết cũng không thả ra, khắp nơi chỗ nào cũng chĩa mũi nhọn vào Mã Bộ Bình.
Năm Mã Bộ Bình trúng cử, trước toàn thể nhân dân của huyện đã hứa hẹn ba điều. Ông ta hết một nhiệm kỳ rồi, ba điều mà ông ta đã hứa hẹn vẫn chưa thực hiện được. Mà trong đó lời hứa quan trọng nhất đó là giải quyết vấn đề di dân của đập chứa nước Bàn Sơn, nhưng đến bây giờ, vấn đề đấy vẫn chưa được giải quyết.
Gần đây, dân bị di rời ở đập chứa nước Bàn Sơn liên tục gây rối, còn trực tiếp đến tận cửa Ủy ban nhân dân huyện gây rối.
Tên của Mã Bộ Bình cũng bị sửa thành “Mã Khoác Lác” “Mã Không Pháo”, ngoài ra di dân còn khiếu nại vượt cấp lên Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, may là bị người trong huyện phát hiện ra, ngăn chặn kịp thời, bằng không thì hậu quả khó lường, thậm chí là không thể tưởng tượng được.
Mã Bộ Bình ở Lễ Hà phải chịu hai mũi tấn công, những tin đồn ở thành phố cũng không có lợi đối với ông ta, từng bước, từng bước bị động, vạn nhất có bước nông nổi, ông ta sẽ được ăn cả ngã về không mà về tỉnh.
Ông ta mà vào tỉnh thì phải tương đương với thời xưa Hoàng thượng ngụ giá thân chinh. Nếu lần này ông ta đến Sở Thành mà không đạt được cái gì, cứ như tay trắng trở về như vậy, nhân dân ở Lễ Hà sẽ nhìn ông ta như thế nào? Lãnh đạo thành ủy sẽ nhìn ông ta như thế nào? Đám đồng nghiệp ở Lễ Hà sẽ nhìn ông ta như thế nào? Đây đều là những vấn đề vô cùng tế nhị sâu xa....
Vì lãnh đạo ưu tiên sắp xếp giải quyết trước, Văn Kiến Quốc vẫn luôn làm việc một cách cần mẫn, nhưng bây giờ năng lực của ông ta cũng có hạn, không nghĩ ra được cách nào.
Hôm qua, Lương Thu ở Lễ Hà gọi điện cho ông ta, nói ở Lễ Hà có một người tên là Trần Kinh là Phó cục trưởng, là người thành phố, gia đình anh ta có quan hệ thân thiết với Phó giám đốc Triệu của sở Thủy lợi, Phó giám đốc Triệu là học trò của ông nội anh ta.
Lương Thu để cho Văn Kiến Quốc liên hệ với Trần Kinh, để xem có thể làm được điều gì đột phá được hay không.
Văn Kiến Quốc lúc nhận được điện thoại của Lương Thu cảm thấy không đáng tin lắm,. Phó giám đốc sở Triệu trước đây ở sở Thủy lợi thì cũng coi như là người có thể nói chuyện được, nhưng bây giờ anh ta được cử sang Singapore học nửa năm, sao mà có thể nói tên tiểu tử Trần Kinh đó có quan hệ gì đó được, chuyện này sao mà trùng hợp như vậy.
Mặt khác, cho dù chuyện đấy có là thật đi chăng nữa, vậy thì cũng không giải quyết được vấn đề. Văn Kiến Quốc đã ở Sở Thành được hai năm, trong hai năm đó, sở Thủy lợi coi như là nhà là vườn của anh ta. Hai năm qua, có loại quan hệ nào mà anh ta không có?
Đến Phó giám đốc Triệu cũng đã từng gặp qua, hơn nữa anh ta cũng đã từng tặng một bộ cờ vây, lúc đó nói chuyện cũng không tệ lắm.
Mấu chốt vấn đề không phải là việc sở Thủy lợi có thể một mình giải quyết được vấn đề, có quan hệ thân thiết thì làm được gì chứ.
Nhưng bây giờ Văn Kiến Quốc không còn cách nào khác, rơi tình cảnh bất đắc dĩ này, nên ông ta vẫn liên hệ với Trần Kinh mấy lần.
Lần đầu tiên liên lạc, ông ta gọi vào máy BP cho Trần Kinh, nhưng đối phương không trả lời lại.
Lần thứ hai liên lạc, ông ta gọi vào điện thoại bàn nhà Trần Kinh. Nhà anh ta rất ồn, nhận điện thoại là một phụ nữ, giọng Sở Thành đặc sệt, âm điệu cao vút, không đợi Văn Kiến Quốc nói hết câu, đã dập máy.
Văn Kiến Quốc bám riết không tha. Lần thứ ba lại gọi vào máy BP, lần này rốt cuộc Trần Kinh cũng gửi điện trả lời.
Bên kia đầu dây rất ồn, hình như là tiếng nhạc, Trần Kinh giọng như lão đại, Văn Kiến Quốc tự bảo mình, Trần Kinh hừm một tiếng, nói:
- Ồ, tôi biết, là chủ nhiệm Văn à! Hôm nay vừa về, giúp người bạn góp vui nên hơi ầm ĩ, có chuyện gì gấp sao?
Văn Kiến Quốc tức đến hộc máu, ông ta gấp gáp xoay người lại, người ta đang ở hộp đêm chơi bời vui vẻ lắm.
Có thể bởi vì như thế này, Văn Kiến Quốc đã để bụng chuyện này. Ông ta đã ở thành phố mấy năm rồi, đối nhân xử thế cũng nhiều rồi, nhìn thấy Trần Kinh như thế này, đúng là loại công tử bột điển hình, loại người này không có ngày nào đúng đắn, nhưng có hậu phương vững chắc, đường rộng thênh thang, có thể nói là hai bên chính tà đều có cách, đúng là phải dùng rồi,đúng là rất biết làm việc.
Văn Kiến Quốc lấy lại tinh thần, lập tức thay đổi thái độ, đối với Trần Kinh vừa nhiệt tình vừa khách sáo, vừa dụ dỗ Trần Kinh gặp mặt.
Trần Kinh cứng giọng, muốn gặp mặt cũng được thôi, nhưng phải đợi đến hôm sau mới được, hơn nữa buổi sáng ngày hôm sau cũng không được, ít nhất cũng phải đợi đến trưa. Trần Kinh không nói nhiều, cũng không đợi Trần Kinh trả lời, cúp luôn điện thoại xuống.
Quan Sách Tác Giả: Tịch Mịch Độc Nam Hoa
-----oo0oo-----
Chương 37 : Chủ ý ôi thiu
Nhóm dịch: Quan Sách
Nguồn: Mê Truyện
Văn Kiến Quốc nhìn đồng hồ ở tay, mười hai giờ rưỡi, đã quá giờ hẹn nửa tiếng rồi, vẫn không thấy Trần Kinh đâu.
Văn Kiến Quốc thoáng có chút nôn nóng, bây giờ ngày nào Chủ tịch Mã cũng ở bên trong nhà khách, mặc dù tinh thần không tồi, nhưng Văn Kiến Quốc luôn cảm thấy cảm xúc của Mã Bộ Bình không được ổn định cho lắm. Văn Kiến Quốc nhìn như vậy nhưng trong lòng nôn nóng vô cùng, bản lĩnh của ông ta có hạn.
Hôm qua với hôm nay,Văn Kiến Quốc đã hai lần gọi điện cho bộ phận di dân ở sở Thủy lợi, nói Chủ tịch huyện Lễ Hà muốn đến hỏi thăm lãnh đạo, nhưng đều nhận được câu trả lời là lãnh đạo rất bận, tạm thời đừng có đến, Văn Kiến Quốc đương nhiên hiểu rất rõ, đây đều là những lời nói khách sáo, lãnh đạo nhà người ta căn bản là không muốn gặp Chủ tịch Mã.
Chủ tịch nhà mình ở dưới huyện thì vênh váo hò hét, lên đến thành phố, ai ai cũng đều là cán bộ cấp cục, lại nói cả tỉnh có đến hơn tám mươi huyện, Chủ tịch huyện nào cũng làm như có chuyện gì lớn lắm? Không nói quá chứ, tình cảnh hiện nay của Mã Bộ Bình cũng có chút đáng xấu hổ.
- Ông là Chủ nhiệm Văn! Tôi chính là Trần Kinh.
Văn Kiến Quốc quay đầu, mặc một chiếc quần bò, một chiếc áo sơ mi hoa, đeo một chiếc kính đen, nhìn rất trẻ, rất ra dáng công tử đẹp trai, đây chính là Trần Kinh?
- Xin chào!
Văn Kiến Quốc gật gật đầu, hơi nhổm dậy, Trần Kinh hơi đặt tay lên vai ông ta, lúc đó nhân viên phục vụ đến, Trần Kinh dùng một giọng đặc sệt Sở Thành nói:
- Cho một ly Colombia, nhanh lên!
Sau đó Trần Kinh ngồi xuống bên đối diện Văn Kiến Quốc, tháo kính mắt ra, mắt nhìn xung quanh, nói:
- Hơi muộn một chút, tôi hôm qua ngủ hơi muộn!
Văn Kiến Quốc vẫn đang quan sát Trần Kinh, không nói lại, rồi bất thình lình nói:
- Phó cục trưởng Trần, tôi nghe nói cậu quen với Phó giám đốc Triệu, nhưng Phó giám đốc Triệu đang học ở Singapore, việc này...
Trần Kinh ngẩng đầu lên nhìn Văn Kiến Quốc, nhíu mày nói:
- Vậy sao? Nếu như thế thì đúng là có chút phiền phức rồi...
Mồm hắn nói có chút phiền phức, nhưng vẻ mặt lại như không có gì, hắn dùng tay gõ gõ lên mặt bàn, bỗng nhiên nói:
- Chủ nhiệm Văn, tôi thấy nếu như Phó giám đốc Triệu không đi Singapore, chuyện này cũng có thể thành được không?
Trần Kinh đổi giọng, vừa lúc nãy còn lãnh đạm, bây giờ đã trở nên nghiêm túc hơn, nói:
- Vấn đề di dân ở thủy lợi Lễ Hà, là vấn đề rất phức tạp, nếu mà dễ dàng giải quyết như vậy, thì Chủ nhiệm Văn có phải ở đây đến tận mấy năm không? Tôi có thể nói cho Chủ nhiệm Văn biết, có những chuyện tôi có thể giúp được, nhưng tôi không dám hứa hẹn là sẽ thành công.
Ông đợi ở tỉnh mấy năm rồi, nói gì thì cũng phải biết những thứ thâm cung bí sử ở tỉnh, tôi cũng không phải là Tôn Ngộ Không, chuyện gì cũng có thể làm được...
- Đó là... đó là...
Văn Kiến Quốc lập tức đón ý hùa theo, trên mặt hoàn toàn tỏ ra thoải mái.
Lời Trần Kinh nói đã đụng đến những điều mà ông muốn nói từ trong đáy lòng mình. Đến lúc này Văn Kiến Quốc rốt cuộc cũng đã tin rằng Trần Kinh có thể là được việc, không phải là loại tâm địa kín đáo, đây là loại người có gì nói nấy.
Lòng người kỳ lạ như thế đấy, nếu như Trần Kinh đến đây chẳng nói năng gì, thì Văn Kiến Quốc sẽ tự nhiên hoài nghi hắn, Trần Kinh vừa đến đã nói hết những cái xấu ra rồi, lần này đã nắm bắt được tâm trạng của Văn Kiến Quốc.
Văn Kiến Quốc đã bó tay không còn biện pháp gì, bây giờ lại gặp được khúc gỗ cứu mạng Trần Kinh, hình tượng điềm đạm nghiêm túc đã sụp đổ, bắt đầu kể khổ cho Trần Kinh nghe, ông ta nói nghe thật đáng thương, thiếu chút nữa là khóc rồi.
Trần Kinh uống cà phê, thưởng thức màn biểu diễn của Văn Kiến Quốc, đương nhiên cũng có thể đây là những lời tâm huyết của đối phương.
Nhưng hiện tại Trần Kinh chỉ muốn cười, hắn căn bản là không quen biết với Phó giám đốc Triệu, hôm qua hắn cũng không gặp anh ta, tất cả những chuyện về Sở Thành, đều là do hắn mò mẫm tự bịa ra.
Xem ra bây giờ, những chuyện như lạt mềm buộc chặt mà hắn làm không phải là vẽ rắn thêm chân. Văn Kiến Quốc quả nhiên không phải là loại đèn dầu cạn, người ta ở cái tỉnh này chạy đi chạy lại móc nối quan hệ mấy năm trời, sau lưng lại có cả huyện Lễ Hà ủng hộ, muốn hù dọa ông ta, không dùng chút thủ đoạn thì sao mà được.
Xem ra bây giờ, chút thủ đoạn của Trần Kinh phát huy tác dụng rồi, Văn Kiến Quốc đã nói rõ ngọn ngành cho Trần Kinh biết.
Những mối quan hệ của Văn Kiến Quốc thật sự vững chắc, Trần Kinh càng nghe càng nhăn mặt, nghe đến hết, trong lòng hắn cũng thấy ớn lạnh, hắn tự cười bản thân mình sao mà nghĩ ngây thơ thế, lẽ nào chuyện của Mã Bộ Bình lại dễ dàng giải quyết như vậy. Vấn đề di dân ở Lễ Hà, đó là vấn đề không bao giờ kết thúc, càng làm thì càng phức tạp.
Thời gian khởi công đạp chứa nước, vốn dĩ là vào nửa sau năm 95, nhưng cuối cùng tỉnh lại thay đổi nghị quyết, quyết định khởi công sớm một năm, việc khởi công trước một năm này, khiến cho huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện Lễ Hà phụ trách công tác di dân rơi vào thế vô cùng bị động.
Lúc đó huyện Lễ Hà nhận được tin, đập chứa nước Bàn Sơn cao 318m, phạm vi di dân phụ thuộc vào độ cao của đập, nhưng sau này, đập lớn kiến thành chỉ còn cao 288m, tập đoàn thủy điện Sở Giang chỉ nhận bồi thường phạm vi di dân tương đương với độ cao 288m.
Còn khoảng gần 30m nữa, hoàn toàn là sai một li, đi cả dặm, 30m đấy liên quan đến cả nghìn người dân, tổng đền bù liên quan đến gần hai ba triệu, đây chính là sự khác biệt.
Vấn đề thứ hai gây tranh cãi, dựa vào chính sách lúc đầu, đối với một bộ phận làm nông nghiệp phải rời đi, có thể giải quyết nhóm người này thành người có hộ khẩu thị trấn, lúc đấy tỷ lệ được cục di dân của tỉnh thống kê một cách thống nhất, lúc chính sách được quyết định, thì người có hộ khẩu thị trấn vẫn còn mập mờ.
Nhưng hiện tại, rất nhiều người ở nông thôn nhận thức được khiếm khuyết trong hộ khẩu thị trấn, không ai muốn lại hy sinh tài chính của mình cả, mù quáng theo đuổi cái hộ khẩu thị trấn.
Khi chính sách được quyết định, đặc biệt nhấn mạnh vào tài nguyên. Nhưng Cục di dân của tỉnh lại cố định lại tỷ lệ, như vậy, vấn đề tài chính để ổn định số dân di rời lại xuất hiện một lỗ hổng lớn nữa, lỗ hổng này lại trở thành mối bất bình ở tỉnh ủy, mối bất bình ở thành phố, và ở huyện lại càng là mối bất bình lớn hơn, không biết nên phải phối hợp xử lý như thế nào.
Cục di dân của tỉnh đối với việc này cũng đã trù tính quy hoạch chung, nhưng vấn đề di dân cụ thể, cũng không chỉ đơn thuần là việc của Cục di dân, mà nó còn liên quan đến tập đoàn thủy điện Sở Giang. Tập đoàn thủy điện Sở Giang lại đưa ra những căn cứ bồi thường chính xác, hoàn toàn đứng ở góc độ lí lẽ, đẩy qua đẩy lại, căn bản là không có lối thoát.
Văn Kiến Quốc nói rất tỉ mỉ, ông ta vừa nói vừa quan sát Trần Kinh, Trần Kinh vốn dĩ nghe tới ớn lạnh trong lòng rồi, nhưng cứ nhìn thần thái của Văn Kiến Quốc, hắn liền lấy lại tinh thần, nhìn Văn Kiến Quốc xua tay nói:
- Chủ nhiệm Văn, ông đừng nói nữa, mấy thứ này cứ luẩn quẩn trong đầu tôi, làm tôi chóng hết cả mặt.
Văn Kiến Quốc buông tay, nói:
- Lại còn không phải sao? Ai gặp chuyện này cũng sẽ đều choáng thôi.
Trần Kinh ngắt lời ông ta, hất đầu hỏi:
- Vậy, tôi hỏi ông, hiện tại tinh thần của Chủ tịch Mã như thế nào?
Văn Kiến Quốc thở dài nói:
- Còn có thể như nào được nữa? Bây giờ cũng là bó tay hết cách. Người khác vừa nghe nói về lãnh đạo của Lễ Hà, đều sợ rằng không còn kịp nữa. Làm gì còn có chuyện tiếp kiến Chủ tịch Mã.
Trần Kinh nhíu mày, nói:
- Chủ nhiệm Văn, đây là vì ông làm việc thiếu suy xét rồi! Chủ tịch Mã lên thành phố, mặc kệ là sự việc có tiến triển hay không, ông cũng không thể để ông ấy quanh quẩn ở trong nhà khách cả ngày được, nếu ông tận tình hơn một chút, để cho Chủ tịch Mã hiểu hơn một chút về tình hình thành phố...
Văn Kiến Quốc ngây người ra, vội vàng vỗ vỗ đầu nói:
- Đấy cậu xem, tôi hồ đồ quá rồi, một câu của Phó cục trưởng Trần khiến tôi bừng tỉnh đấy. Như vậy đi, ngày mai, tôi sẽ sắp xếp để Chủ tịch Mã và tất cả các lãnh đạo cùng gặp mặt nhau ở Trà Khoa, cùng nhau ăn một bữa cơm...
- Chủ nhiệm Văn, đừng! Chuyện này không thể làm như vậy được!
Trần Kinh ngắt lời Văn Kiến Quốc.
- Chuyện quan trọng bây giờ là để Chủ tịch Mã thư giãn, đầu tiên tinh thần phải thư giãn. Ông sắp xếp cho gặp tất cả các lãnh đạo, nói chuyện công việc, thì ông để ông ấy thư giãn kiểu gì?
Sắc mặt Văn Kiến Quốc trở nên cẩn trọng, ông ta cẩn thận đánh giá Trần Kinh, lúc này lần đầu tiên ông ta mới cảm nhận được người thanh niên trẻ tuổi này không phải đơn giản như vậy, suy xét vấn đề rất cẩn thận tỉ mỉ, rất có kinh nghiệm tiếp đãi lãnh đạo.
Lúc này, Văn Kiến Quốc mới thực sự bỏ cái vẻ kiêu ngạo đi, ông ta ghé sát vào Trần Kinh nói:
- Phó cục trưởng Trần, cậu có cách gì hay không? Chỉ cần cậu có cách, muốn Văn Kiến Quốc tôi dập đầu trước cậu cũng được. Ngày nào cũng phải nhìn bản mặt nhăn nhó của Chủ tịch Mã, trong lòng tôi không chịu được!
Trần Kinh mỉm cười, nói:
- Văn lão ca, ông khách sáo với tôi làm gì. Lại nói đến Sở Thành, tôi coi như là ma xó ở đây rồi, chút chuyện nhỏ như vậy, tôi đương nhiên biết sắp xếp.
Hắn dừng lại một chút, mắt nhìn chằm chằm vào Văn Kiến Quốc, nói:
- Chủ nhiệm Văn, ông xem như thế này có được không? Mấy năm gần đây tôi ở Lễ Hà gian khổ phấn đấu, cũng có đắc tội với rất nhiều người, nói đến chuyện ở thành phố, tôi từ Lễ Hà lên thành phố công tác cũng có trăm vạn kế, trong đó cũng có một đám đồng hương Lễ Hà, đều là những người lăn lộn có tiếng, hơn nữa còn rất nổi tiếng.
Tôi đi tiên phong, sẽ ảnh hưởng đến mấy người Lễ Hà trong đám đồng hương Lễ Hà, để cho bọn họ làm chủ nhà, ra ngoài không quên quê hương mà, bọn họ chắc chắn sẽ rất tận tình.
Hơn nữa, những người đó cũng đều là những người đáng tự hào ở Lễ Hà, tôi tin Chủ tịch Mã sẽ rất vui khi gặp bọn họ. Gặp những người dân xuất sắc của mình, đây cũng coi như là động lực cho bọn họ, đồng thời cũng phải nói cho họ biết, bọn họ thành đạt rồi cũng không nên quên quê hương...
Văn Kiến Quốc chậm rãi đứng dậy, ánh mắt tỏ vẻ hưng phấn, Trần Kinh còn chưa nói hết, ông ta đã vỗ tay ầm ầm.
- Ai da, Trần lão đệ, cậu đúng là cứu tinh của tôi, ý này của cậu rất hay, cậu nói xem, sao tôi lại không nghĩ ra cơ chứ? Tôi đây thực ra cũng quen biết với không ít những người đứng đầu hội đồng hương Lễ Hà...
Văn Kiến Quốc nói.
- Tôi nói tôi đi tiên phong,chính là tránh để ông mời những người đó, chúng ta chỉ mời những người đứng đầu mấy xí nghiệp thôi, mọi người mới là một vòng tròn.
Trần Kinh nói.
- Đúng! Đúng! Đúng! Nên như vậy.
Văn Kiến Quốc gật đầu như gà mổ thóc.
- Như vậy đi, chuyện này chúng ta nên tiến hành luôn, bây giờ tôi dẫn cậu đi gặp Chủ tịch Mã, Chủ tịch Mã nhất định sẽ rất vui mừng!
Trần Kinh hé miệng cười, Văn Kiến Quốc nhất thời kích động nên nói năng lộn xộn. Cái gì mà gọi ông ta là bạn cố tri, mình và Mã Bộ Bình có thể xem là bạn cố tri sao?
Chuyện này có thể tiến triển thêm được một bước, khiến Trần Kinh khá hài lòng. Gặp Mã Bộ Bình ở thành phố và gặp Mã Bộ Bình ở Lễ Hà là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Ở Lễ Hà, Mã Bộ Bình là Chủ tịch một huyện, ở tít tận trên cao. Nhưng ở thành phố, vầng sáng của ông ta nhạt đi. Như vậy đi gặp ông ta trong trường hợp như vậy, sao có thể so được với chuyện gặp ông ta ở Lễ Hà được.
Quan Sách Tác Giả: Tịch Mịch Độc Nam Hoa
-----oo0oo-----
Chương 38 : Tinh anh Lễ Hà
Nhóm dịch: Quan Sách
Nguồn: Mê Truyện
Thời tiết trong thành phố rất nóng, Mã Bộ Bình lại ăn mặc rất chỉnh tề.
Trên bàn bày giấy Tuyên Thành, Mã Bộ Bình cầm chặt bút lông, ngòi bút trên giấy Tuyên Thành rồng bay phượng múa hiện ra : “Khánh Lịch xuân năm thứ tư, đằng tử kinh, trích thủ ba lăng quận, việt minh niên...”
Chữ Mã Bộ Bình viết rất có cảm xúc, giống như tiếng địa phương Lễ Hà nói chính là rất mạnh mẽ, có một khí thế ngất trời cao, giống như không ai ngăn cản được, giống như chữ viết ra ngay sau đó sẽ bay đi.
Trần Kinh không quấy rầy Mã Bộ Bình tập viết, hắn thích thú đứng bên cạnh xem.
《 Nhạc Dương lâu ký 》không ngắn, Mã Bộ Bình viết rất nhanh, thư pháp rất đẹp, lại có khả năng ghi nhớ.
Viết tới hơn trăm chữ, viết đến “Mưa dầm Phi Phi”, ngòi bút y dừng một lát, “Hổ gầm vượn đề”, ngòi bút y lại dừng một lát. Chuyển sang đoạn tiếp theo “Xuân tới và cảnh xuân” tốc độ y viết chậm rãi, viết đến “Gấm lân bơi lội”, ngòi bút y dừng lại!
Mã Bộ Bình mồ hôi đầy đầu, bức này viết đến đây coi như bỏ đi, kết cấu cả bài có vấn đề, từng chữ nhìn ra rất có nét, nhưng cả bài thì rõ ràng hỗn độn.
- Haz !
Lâm Trung Tắc gác bút lên, thở dài một tiếng. Y ngẩng đầu, thấy Trần Kinh, không khỏi a một tiếng, Trần Kinh vội nhân cơ hội hỏi:
- Chào Chủ tịch huyện Mã, nghe nói anh vào thành phố Sở Giang, tôi đến đây trước tiên để hỏi thăm anh! Em gái tôi sắp kết hôn, tôi xin nghỉ phép!
- Ồ, ha ha!
Mã Bộ Bình cười vui sướng, bỗng nhiên ngừng cười, hướng Văn Kiến Quốc đứng bên cạnh nói:
- Trần Kinh đến, cậu sao không nói sớm? Biết cậu ấy đến, tôi sẽ không múa rìu qua mắt thợ thế này!
Văn Kiến Quốc hơi không ngờ tới, Trần Kinh lại cười nói:
- Chủ tịch huyện Mã khiêm tốn rồi, bức này anh viết rất được, từ trước đến giờ chưa từng có khí thế như vậy, trong bức này thể hiện thật rõ ràng!
Ánh mắt Mã Bộ Bình đánh giá Trần Kinh, hừ một tiếng, nói:
- Cậu có thể nói thật, nhưng nghe cậu nói những lời này, thật giống như tôi làm bừa làm ẩu, chung quy là viết không tốt thôi!
Trần Kinh vội vàng xua tay, nói:
- Tôi không có ý kia, tôi không có ý ấy!
Hắn từ phía sau lấy ra túi bánh kẹo cưới:
- Anh Mã, túi bánh kẹo này coi như là lễ vật, sẽ không khó coi chứ?
- Không khó coi, không khó coi!
Thần thái Mã Bộ Bình dịu đi một ít, y tiếp nhận bánh kẹo cưới, bóc một viên kẹo ăn vào miệng:
- Ừ, ngon lắm, ngon lắm, rất ngọt! Sao, đã định ngày cưới chưa?
Trần Kinh gật đầu:
- Định vào cuối tuần, tôi là anh bị bắt làm lính, hôm nay không tới gặp anh, có thể còn không bỏ qua cho tôi!
Tay Văn Kiến Quốc nhẹ nhàng đặt chén trà trước mặt Trần Kinh, Trần Kinh hướng y gật đầu.
Văn Kiến Quốc nói:
- Chủ tịch huyện, anh hôm nay không ra ngoài, có thể không chịu nổi! Phó phòng Trần hôm nay đến đây, buổi tối chúng ta an bài phong phú một chút chứ?
Mã Bộ Bình cười nhạt, ánh mắt hướng Trần Kinh:
- Cậu có biết mục đích lần này tôi đến đây không?
Trần Kinh sửng sốt, theo bản năng lắc đầu:
- Tôi không biết, tin anh lên thành phố, vẫn là chủ nhiệm Lương nói với tôi!
Mã Bộ Bình cười ha hả, nói:
- Không biết thì tốt, không biết tâm không phiền! Tôi nói cho cậu, tôi lần này vào thành phố, là định đập nồi dìm thuyền, tôi nghe nói cậu có thể tính toán, cậu tính toán cho tôi?
Trần Kinh chết đứng tại chỗ, chuyện Trần Kinh đọc sách, người bình thường cũng không biết nhiều, chuyện Trần Kinh đọc mệnh lý để sáng tác, lại càng ít người viết, chủ tịch huyện Mã làm sao mà biết được?
Vừa rồi lúc bước vào thư phòng, Trần Kinh thấy rõ phòng này mơ hồ bố trí theo phong thủy, ánh mắt hắn lưu chuyển, liếc mắt thấy cửa sổ bằng kính, hắn xoa đầu, hiểu được Mã Bộ Bình cũng có ham mê này.
Chuyện này khiến Trần Kinh dở khóc dở cười, đối với sáng tác mệnh lý, hắn đọc cũng không có nghĩa là tin, hắn nhìn vấn đề đều theo phép biện chứng, sao sẽ câu nệ lý luận mệnh lý?
Trong đầu hắn cẩn thận cân nhắc, đang định mở miệng nói chuyện, liếc mắt thấy ánh mắt cười như không cười của Mã Bộ Bình, trong lòng hắn khẽ động, nói:
- Không thể tin vào vận mệnh! Tôi đọc nhiều sách, nhưng tôi đều đứng ngoài đọc, không có ở bên trong. Chủ tịch huyện, việc này thành bại, tất cả đều dựa vào hành động và cố gắng cụ thể, lời nói về vận mệnh, chỉ là vô căn cứ!
Ánh mắt Mã Bộ Bình gắt gao nhìn chằm chằm Trần Kinh, tim Trần Kinh nhảy bùm bùm, không biết có phải lời nói của mình chạm tới cấm kỵ của đối phương hay không.
Một lúc lâu sau, Mã bộ Bình đứng dậy cười ha ha, nói:
- Đứa trẻ này còn không phải là người đọc sách sao!
Y chỉ chỉ Văn Kiến Quốc, nói:
- Lão Văn, cậu có nghe thấy không? Cán bộ Đảng chúng ta, mỗi ngày nghiên cứu một thứ, có thể rất được việc!
- Tôi ở Lễ Hà, cậu mỗi ngày gọi điện cho tôi, nói tôi việc này không tốt, nói tôi không cần đến. Tôi lại không tin mê tín, tôi vẫn đến!
- Hôm qua cậu bói cho tôi một quẻ, nói tôi lập tức có thể xoay chuyển, lại là cậu đoán mò, đúng hay không?...
Mã Bộ Bình hướng Văn Kiến Quốc nổi giận, Văn Kiến Quốc cúi đầu, không hé răng, vẻ mặt đỏ bừng.
Trần Kinh lại thầm thở phảo nhẹ nhõm một tiếng, vừa rồi hắn may mắn không ba hoa, nếu không bị phê bình có thể là hắn.
Mã Bộ Bình có thể làm được Chủ tịch huyện, có thể là hạng người dễ dãi? Lúc ở Lễ Hà, Trần Kinh dự đoán nguy cơ mà Mã Bộ Bình cuối cùng phải đối mặt, lúc này cảm xúc của y hạ rất thấp.
Nhưng hiện tại, Mã Bộ Bình trước mặt hắn, thần thái Chủ tịch huyện Mã sáng láng, giọng nói như chuông đồng, làm sao có nửa phần dáng vẻ cảm xúc hạ thấp?
Trần Kinh thầm cười bản thân nông cạn, Mã Bộ Bình là cán bộ sinh ra tại địa phương, y từ một đứa trẻ thả trâu trở thành một Chủ tịch huyện như hôm nay, y đã trải qua một truyền kỳ. Một nhân vật đi qua một đoạn đường như vậy, trải qua không biết bao nhiêu sóng to gió lớn, lại dễ dàng khuất phục sụp đổ như vậy sao?
Không biết vì sao, trước đây, Trần Kinh có hơi không tin tưởng, nhưng giờ phút này, hắn bỗng tin tưởng Mã Bộ Bình!
Loại tin tưởng này không hề là điềm báo, dường như vô cùng mãnh liệt, giống như lời nói cử chỉ của Mã Bộ Bình, có thể làm cho người ta vô cùng tin tưởng, rất kỳ diệu!
...
Lúc Trần Kinh đến khách sạn Lệ Đô, kỳ thật, hắn bị dọa nhảy dựng!
Trần Kinh lợi dụng quan hệ với Phạm Giang, tìm vài người hộ tịch Lễ Hà, ở thành phố lăn lộn nổi danh, cho bọn họ cơ hội, tiếp xúc một số quan phụ mẫu Lễ Hà.
Hắn tuyệt đối không đoán được, Phạm Giang một lúc đã tìm cho hắn mấy chục người.
Thấy một gian phòng họp nhỏ trong khách sạn chật kín, đầu Trần Kinh có hơi mơ màng.
Nhưng hắn nghĩ lại, cũng khôi phục bình thường! Người Lễ Hà ở bên ngoài, cơ bản đều dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, dân đen đi lên, cho dù có tiền, vẫn là dân đen. Ở trong mắt người khác, vẫn là cái nhà giàu mới nổi.
Người Lễ Hà ở trên tỉnh muốn nhu cầu chính trị, cơ bản là mò mẫm, không có khả năng.
Mà Chủ tịch huyện Lễ Hà đang ở trên tỉnh, đối với bọn họ mà nói, đây chính là một cơ hội tốt! Nói hơi tầm thường, mời Chủ tịch huyện ăn bữa cơm, nhận thức một chút, về sau về Lễ Hà, khoác lác với bà con ở xã, nhất định nhận được vô số ánh mắt sùng bái.
Phải nói cụ thể một chút, những người này tuy rằng đang ở thành phố, nhưng muôn vàn mối quan hệ của bọn họ còn ở Lễ Hà. Đối với bọn họ mà nói, đi ra ngoài lại có tiền, trở về cố nhiên là có mặt mũi. Nhưng có thể cùng quan phụ mẫu huyện có quan hệ, về sau ở Lễ Hà làm chuyện gì không những thuận lợi hơn, hẳn cũng là chuyện rất có mặt mũi.
Trần Kinh không nay ăn mặc chỉnh tề, tây trang phẳng phiu, thay đổi rất nhanh, nhìn qua thấy thành thục, mơ hồ còn có một khí phách áp người lộ ra ngoài.
Hắn và một số người trong phòng họp bắt tay, hàn huyên, hỏi tên bọn họ, nhớ tên bọn họ. Chủ tịch xí nghiệp bình thường vênh váo hò hét, hiện tại tươi cười, Phạm Giang giới thiệu Trần Kinh là Phó phòng. Về phần là Phó phòng gì, đều mơ mơ màng màng.
Phó phòng Trần, lại là người bên cạnh Chủ tịch huyện, tuyệt đối là nhan vật tương lai oai phong trong chính đàn Lễ Hà, lúc này không nhân cơ hội tạo mối quan hệ, còn đợi đến khi nào?
Trần Kinh vừa bắt tay cùng mọi người, vừa tính toán chi tiết của từng người, Lễ Hà là thị trấn nghèo khó, Trần Kinh quả thật xem nhẹ trí tuệ người Lễ Hà. Trong một phòng này, không ngờ mỗi người đều là nhân vật có tài sản trên triệu thậm chí chục triệu nhân dân tệ, có mấy người ở thành phố nổi danh là Chủ tịch xí nghiệp.
Trần Kinh ân cần hỏi thăm tất cả mọi người một lượt, sau đó đi lên khán đài, vỗ tay nói:
- Hôm nay thật cao hứng có thể ở thành phố gặp nhiều đồng hương Lễ Hà, tinh anh Lễ Hà như vậy! Chủ tịch huyện Mã nghe thấy được mọi người mời chiêu đãi, ông vô cùng cao hứng, ông dặn dò tôi, để tôi gặp mọi người trước, chờ một lát, ở đây, tôi thay mặt Chủ tịch Mã cảm tạ các vị!
Vỗ tay nhiệt liệt, trên mặt mỗi người đều là vẻ tươi cười, Trần Kinh cúi đầu chào bọn họ.
Lời Trần Kinh nói không nhiều, nói những lời này, hắn lại càng như rắn vẽ thêm chân, lúc này Phạm Giang đưa một người trung niên phúc hậu khoảng hơn năm mươi tuổi đến, Trần Kinh đưa tay nói:
- Hồng tổng!
Trần Kinh vừa thấy người này, người này chính là Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn khách sạn Lệ Đô Hồng Lượng , nhân vật nổi danh toàn thành phố.
Người trung niên cũng đưa tay, nói:
- Phó phòng Trần, trí nhớ tốt...
Phạm Giang bên cạnh nói:
- Hồng tổng là hội trưởng hội đồng hương, cậu có việc thì cùng ông ấy nói!
Trần Kinh mỉm cười gật đầu, có hơi khó xử nhìn Hồng Lượng nói:
- Hồng tổng, sự nhiệt tình của hội đồng hương làm tôi rất cảm động, nhưng Chủ tịch huyện Mã là người khiêm tốn, chúng ta như vậy...
Hắn chỉ mọi người, Hồng Lượng ngầm hiểu gật đầu, nói;
- Tôi hiểu được, Phó phòng Trần ngài cảm thấy bao nhiêu người phù hợp?
Trần Kinh trầm ngâm một lúc lâu nói:
- Không thể quá sáu người, chủ yếu mang tính đại biểu thôi! Chủ tịch Mã đến đây chủ yếu vì chuyện của ông ấy, phô chương quá không nên!
- Được, tôi biết rồi!
Hồng Lượng gật đầu, y không lộ ra vẻ thất vọng, trong mắt lại có vẻ hưng phấn.
Phạm Giang sau lưng Trần Kinh giơ ngón tay cái lên, Trần Kinh nhăn mặt nhíu mày, nói:
- Như vậy, Hồng tổng, tôi muốn gặp sáu người này, một mình gặp mặt, ngài thấy được không?
- Được, tất cả tôi sẽ sắp xếp, chúng ta đến phòng khách quý!
Hồng Lượng nhiệt tình nói, y tự mình dẫn đường, hai người Trần Kinh và Phạm Giang theo sát phía sau, Trần Kinh thần sắc điềm đạm, bất động thanh sắc, Phạm Giang thì có vẻ oai phong như thật...
- Uống rượu? Muốn uống cậu uống! Tôi không uống.
Trần Kinh tức giận nói.
Phạm Giang bỗng nhiên đứng lên, túm áo Trần Kinh, tiến lại gần Trần Kinh, Trần Kinh biến sắc, nói:
- Củ chuối, cậu làm gì thế? Cậu thật xấu!
- Đừng có con mẹ nó làm ầm ĩ lên!
Phạm Giang lớn tiếng, quát:
- Tôi chỉ muốn con mẹ nó thấy rõ một chút, từ khi nào thì cậu hoành tráng như thế? Vừa rồi là Hồng Lượng chủ tịch tập đoàn khách sạn Lệ Đô, còn có Lý Vạn Phúc ông chủ châu báu, Phó tổng giám đốc tập đoàn sân bay Sở Giang Chu Hoàn...
- Đó đều là nhân vật hoành tráng, tôi thấy bọn họ đều lễ độ cung kính, nhưng cậu... cậu...
Phạm Giang liên tiếp nói, buông tay Trần Kinh ra, đặt mông ngồi tại chỗ, nói:
- Hôm nay tôi cảm thấy hai mươi năm sống uổng phí, người anh em!
Phạm Giang quay lại nhìn nhân viên phục vụ kêu :
- Rượu, rượu đến đi, rượu bom, hai bình đi!
- Cậu hiếm khi lạ thế này! Thật muốn uống rượu sao?
Trần Kinh nhíu mày hỏi.
- Muốn uống rượu! Cậu bây giờ cho thấy giải thích lựa chọn lúc trước của cậu, chúng ta nhiều nhất là người làm công cho người khác, mà cậu thì khác, khác nhiều...
Phạm Giang cảm thán.
- Tôi đã nói, lúc cậu đến trường, cái gì cũng tốt hơn tôi! Sao tốt nghiệp đại học, lại lăn lặn quay ngược, chạy đến cái xó Lễ Hà kia! Hôm nay tôi hiểu được, tôi còn cảm thấy tốt, hóa ra toàn bộ là ngu ngốc!
Phạm Giang dùng sức vỗ đầu.
Trần Kinh thản nhiên cười, sâu trong lòng hắn thấy rất xấu hổ, hôm nay hắn rất được, nhưng tuy nhiên là cáo mượn oai hùm, có Mã Bộ Bình phía sau, hắn lo lắng mười phần, tạo đủ phách, nhịp!
Hồng Lượng gọi sáu người đến nói chuyện với hắn, Trần Kinh giao lưu với bọn họ, thái độ rất hòa ái, nhưng nói chuyện như vậy hoàn toàn đối với Trần Kinh mơ hồ và còn giữ ý. Nhìn thấy vài người lớn tuổi có vẻ mặt lo lắng, Phạm Giang bên cạnh thất thần.
Bởi vì y nghĩ Trần Kinh làm hỏng việc, hiện tại thấy mấy kẻ nổi danh có tiền, thường xuyên có mặt trên truyền thông, ở trước mặt Trần kinh như học sinh tiểu học lo lắng, chuyện đó và tưởng tượng trong lòng y khác nhau quá xa, y quả thật không thể tin được Trần Kinh chính là người anh em tốt rất cô đơn, đang mê man!
Kẻ sĩ ba ngày chưa gặp, lại nhìn với cặp mắt khác xưa, y và Trần Kinh lần trước gặp nhau khoảng cách rất ngắn, nhưng hai lần gặp mặt lại tương phản thật lớn, như vậy tâm lý Phạm Giang cũng có thể lý giải.
Mặt khác Trần Kinh rõ ràng so với trước kia bình tĩnh điềm đạm, chắc chắn hơn, lời nói cử chỉ của hắn làm người khác cảm thấy sự thông minh sắc sảo, làm cho người ta không thể khinh thị. Bằng không, hôm nay mỗi người Trần Kinh gặp đều là nhân vật thành tinh, Trần Kinh lại dễ dàng trấn trụ bọn họ như vậy?
...
Sáu ông chủ hộ tịch Lễ Hà mở yến hội chiêu đãi quan phụ mẫu ngay tại khách sạn Lệ Đô, Mã Bộ Bình vui vẻ tham gia.
Người như Hồng Lượng của khách sạn Lệ Đô, là người lăn lộn rất lâu trên thương trường, muốn tạo không khí, tiêu chuẩn xây dựng quan hệ cao, không khí toàn bộ yến hội rất tốt, làm Chủ tịch huyện Mã rất vui vẻ, đồng thời lại không quá mức.
Mã Bộ Bình trên bàn rượu nói chuyện, khẳng định chắc chắn đồng hương Lễ Hà trên thành phố đạt được thành tích, đồng thời y cũng thay mặt Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện hoan nghênh các ông chủ trở về quê hương đầu tư, Mã Bộ Bình hứa hẹn, chỉ cần mấy vị ông chủ trở về quê hương đầu tư, khẳng định sẽ được ưu đãi lớn.
Mặt khác, Mã Bộ Bình còn nói đến, một số ông chủ có nhu cầu chính trị, huyện có thể ra mặt tích cực quay vần, khả năng có thể vào một số vị trí trong Mặt trận Tổ quốc huyện, thị trấn thậm chí tỉnh.
Mã Bộ Bình hứa hẹn như vậy, có được sự hưởng ứng tích cực, mấy ông chủ vui như hoa nở.
Sự nghiệp bọn họ đi lên, nhưng từ bản chất trong mắt dân thành phố vẫn là ông chủ nhà quê, xí nghiệp cũng phần lớn là xí nghiệp gia tộc. Như vậy xí nghiệp cấp 3 thành phố thành đơn vị cấp huyện có vẻ vinh dự hơn, bọn họ hưởng ứng là tất nhiên.
Trong mắt người thành phố, bọn họ có địa vị, nhưng địa vị ấy chỉ là kẻ có tiền mà thôi, cùng với xí nghiệp chân chính, thường xuyên có quan lớn chính phủ nói chuyện với Chủ tịch tinh anh vẫn là chênh lệch rất lớn.
Người tiến lên trên, nước chảy xuống thấp, bọn họ kiếm được tiền, tự nhiên hy vọng theo đuổi cấp bậc cao hơn, hiện tại Mã Bộ Bình có thể hứa hẹn với bọn họ, tuy rằng chỉ là trên bàn rượu, nhưng có lời nói này, giống như cùng Chủ tịch huyện Mã thiết lập quan hệ, về sau quan hệ này tiếp tục duy trì, là một con đường tốt.
Ở đây đều là thương nhân khôn khéo, bọn họ tất nhiên biết con đường này giá trị lớn bao nhiêu, cho nên đối với hôm nay đột nhiên mời khách, bọn họ vẫn khá thỏa mãn.
Sau khi ăn cơm xong, Lệ Đô có sẵn trung tâm giải trí, mọi người lại đi đến trung tâm giải trí ca hát uống trà.
Mã Bộ Bình hôm nay rất phấn khởi, một chủ tịch huyện như y đi vào thành phố, có thể nói là tương phản lớn. Lúc ở Lễ Hà, đi đến đâu đều là cửa hàng trang hoàng, phố xá rửa nước sạch sẽ, phía sau có người vội vàng đi theo, đây là tiền hô hậu ủng.
Nhưng sau khi vào thành phố, y muốn làm việc gì cũng gặp phải trắc trở, ở thành phố bất luận là đơn vị nào, dù y là Chủ tịch huyện cũng khó có thể đi sâu vào.
Nhưng hôm nay, có thể có một bữa tối vui vẻ như vậy, khiến y rời khỏi Lễ Hà, vẫn có thể cảm nhận được uy nghiêm của một Chủ tịch huyện, tâm tình y nghĩ, nhất là ở lúc này, y bị vây trong khốn cảnh, những lúc vui vẻ thế này thật đáng giá!
Buổi tối ca hát, Hồng Lượng lại gần Trần kinh xin chỉ thị, hỏi có nên gọi mấy cô gái, Trần Kinh xua tay nói:
- Ca hát thôi! Chúng ta không nên phân biệt đối xử với chị em, hẳn là nên để chị em tham dự!
Hồng Lượng nghe vậy, y tự nhiên hiểu được ý Trần Kinh, y nhanh chóng an bài, sắp xếp mấy cô gái đều là công nhân chính thức của công ty, không có một cô gái phong trần nào.
Vì không để người hiểu lầm, Hồng Lượng gọi bà xã và con dâu của mình cùng đến, nhưng vậy cảm giác có nam có nữ, hơi mờ ám, nhưng không khí vẫn rất trong sáng, thanh lịch.
Mã Bộ Bình hát hai bài, đưa microphone cho người phía sau, Trần Kinh trốn một bên ăn hoa quả hút thuốc, Mã Bộ Bình hướng hắn vẫy tay.
Trần Kinh vội tiến lại gần, Mã Bộ Bình chỉ sô pha bảo hắn ngồi xuống, nói:
- Cậu là người biết động não, cậu làm chủ tình hình rất tốt, thật là dụng tâm!
Trần Kinh cười cười, nói:
- Chỉ cần Chủ tịch huyện vừa lòng là tốt rồi! Tôi tận tình tuy rằng trùng hợp, nhưng tôi vẫn nhớ thương văn phòng Ủy ban nhân dân huyện lắm!
Mã Bộ Bình sững sờ, y dường như không đoán được Trần Kinh nói chuyện trực tiếp như thế, nhưng lập tức, y cười cười nói:
- Chỉ cần thuận lợi qua cửa này, chuyện điều động của cậu sẽ vào nhịp!
Y vừa nói, cùng Trần Kinh nhìn nhau, hai người đồng thời cười rộ lên.
Mã Bộ Bình nói tiếp:
- Tục ngữ có câu, “Ba anh thợ giày thối, có một Gia Cát Lượng”. Hành trình tôi lên tỉnh lần này, bản thân tôi có kế hoạch. Kế hoạch này tôi chưa nói với mọi người, ngày mai chúng tôi ở Nhà khách Lâm Giang họp, cậu cũng tới tham gia đi, mọi người cùng nhau họp.
Trần Kinh vội đứng dậy, hơi thụ sủng nhược kinh, nhưng vào lúc này, bên kia ca hát yêu cầu Mã Bộ Bình phải hát tiếp một bài, Mã Bộ Bình đứng dậy, lớn tiếng nói:
- Được một ca khúc nữa, sẽ là “tình yêu người lái thuyền”! Tôi muốn kiểm tra một chút giọng của các cô!
- Yoo!
Một phen ồn ào, mọi người đều vỗ tay, một cô gái đỏ mặt, cầm microphone tiến lại cùng Mã Bộ Bình hát, một già một trẻ hát rất hăng say.
Trần Kinh cầm chén, trong chén rượu đỏ sẫm như máu, hắn mắt lạnh nhìn tất cả cảnh huyên náo này, uống cạn sạch chén rượu, trong lòng hết sức thoải mái!
Vừa rồi hắn và Mã Bộ Bình nói tùy tiện mấy câu, nhưng nhưng câu đó lại rất quan trọng, Mã Bộ Bình thừa nhận bản thân qua được cửa này, y có thể nói ra lời này, trên thực tế là bước đầu tiếp nhận Trần Kinh. Không phải là người một nhà, y có để nói ra quẫn cảnh của mình sao?
Mặt khác, Trần Kinh đã phán đoán chính xác về Mã Bộ Bình, Mã Bộ Bình không phải đơn giản là người lỗ mãng, Chủ tịch một huyện có thể đơn giản là người lỗ mãng sao?
Mã Bộ Bình đối với hành trình lên tỉnh của mình có kế hoạch, có ý tưởng, y chậm chạp, không hề động, có thể vì có mục đích khác. Mục đích này chỉ sợ không thể nói với người ngoài.
Trần Kinh có hơi may mắn vì bản thân chưa phải bị động, hắn lúc trước nghĩ nhiều biện pháp, nhưng chưa có cách dùng. Bây giờ xem ra, lựa chọn này là chính xác, vô cùng có khả năng vẽ rắn thêm chân!
Mà Trần Kinh nói với Lương Thu Phó giám đốc Triệu sở Thủy lợi tỉnh là ông nội của hắn, chỉ sợ những lời này Lương Thu nghĩ có giá trị. Mã Bộ Bình có thể không biết, Văn Kiến Quốc biết, lại càng biết những lời này không đáng một đồng.
Trần Kinh âm thầm cảnh báo bản thân, về sau tốt nhất không nên mò mẫm cái gì, trong vòng tròn này, vốn không có một cái chén cạn dầu, đừng nói Mã Bộ Bình chính mình còn xa mới đạt được, chỉ là so sánh với Văn Kiến Quốc, bản thân mình vẫn còn kém nhiều.
Nếu không phải chuyện này bị Văn Kiến Quốc làm phức tạp, nếu không phải Văn Kiến Quốc không biết Trần Kinh, mà nơi này lại là thành phố, Trần Kinh là người thành phố, Trần Kinh chỉ sợ không dễ dàng tiếp cận Mã Bộ Bình như vậy...
Quan Sách Tác Giả: Tịch Mịch Độc Nam Hoa
-----oo0oo-----
Chương 40 : Con cưng Trần gia
Nhóm dịch: Quan Sách
Nguồn: Mê Truyện
Trần Kinh tổng cộng có ba chị em, chị hắn Trần Đình Nguyệt đã kết hôn, mà lần này kết hôn là em gái hắn Trần Xán.
Cha Trần Kinh là Trần Chi Đống và mẹ là Chung Tú Quyên đều là giáo sư, cha mẹ bây giờ đã ở nhà nghỉ hưu, ngày qua ngày thanh nhàn, nhưng không có nhiều tiền, giống như hai vợ chồng già bình thường đợi tiền lương hưu.
Bởi vì lý do em gái xuất giá, nhà Trần Kinh mấy ngày nay rất náo nhiệt, trong nhà chú bác, cô dì với bà con trong thành phố đều tụ tập lại, thân thích nhà Trần Kinh không nhiều, hắn và anh em họ cùng thế hệ tổng cộng có khoảng 10 người, khả năng vì nguyên nhân này, cả gia đình xem ra khá hòa thuận.
Trần Kinh từ nhỏ trong nhà thuộc loại đối tượng được yêu thương, trong nhà sủng ái, nhưng lớn lên trong vài năm đi công tác, cả gia đình lại thất vọng về Trần Kinh, đây là một loại tâm lý rất phức tạp, thậm chí có chút mâu thuẫn.
Cha Trần Kinh Trần Chi Đống đối với đứa con này trong hai năm không tươi cười, ông có tư tưởng bảo thủ “cha mẹ ở, không đi xa”, Trần Kinh bây giờ lại lưu đầy đến Lễ Hà cái nơi thâm sơn cùng cốc kia, tình nghuyện chịu khổ, cũng không chịu ở thành phố làm việc, điều này làm ông không hiểu.
Đứa con người khác đi xa là đi thủ đô, đi Hồng Kông, thậm chí ra nước ngoài du học, con ông ra ngoài lại về nông thôn.
Coi như là về nông thôn, Trần Kinh rõ ràng đi đến mấy tỉnh biên cương, theo khẩu hiệu trợ giúp biên cương, qua vài năm thể hiện, cũng có mặt mũi, Trần Kinh lại cố tình đi huyện Lễ Hà xa xôi nhất tỉnh Sở Giang, nhắc tới chuyện này Trần Chi Đống liền cảm thấy uất ức.
Không chỉ có Trần Chi Đống uất ức, mọi người Trần gia đều cảm thấy Trần Kinh rất hiền lành, giỏi giang, trong nhà còn có bố bao bọc, Trần Kinh mơ tưởng ở Lễ Hà thời gian bao lâu.
Trần Kinh về tỉnh vài ngày đợi ở nhà, mọi người đều có ý kiến với hắn.
Đợi Trần Kinh cao hứng phấn chấn về nhà, Trần Chi Đống liền hỏi:
- Mấy ngày nay điên điên khùng khùng, chúng ta thấy con chớp mắt một cái lại không thấy bóng dáng, con đến cuối cùng là có chuyện gì?
Trần Kinh bị bố hỏi á khẩu không trả lời được.
Trần Xán lại gần, nói:
- Anh, anh sẽ nghĩ muốn về thành phố chứ! Có thể không dễ dàng, anh muốn hành động cũng phải chờ đại sự của em xong xuôi đã, mấy ngày này anh không thể tiếp tục chạy loạn!
Trần Kinh đưa tay cốc đầu Trần Xán nói:
- Em con bé này, sao lại nói với anh chuyện đó! Đi học người ta âm lý âm khí đi.
Trần Xán cười hì hì, anh rể Trần Kinh lấy chị họ Hoàng Lệ, nhà đó rất tốt, nhà chồng làm công trình, có tiền, bình thường công việc ở nhà của cô cũng đủ rồi.
Cô quay lại nhìn Trần Kinh, nói:
- Tôi nói a Kinh, cậu đừng mắng tiểu Xán nói móc cậu, cậu cũng là, đường đường là sinh viên, làm sao không tìm được việc? Chỉ cần cậu nói một tiếng, tôi nói với anh rể giúp cậu, tìm một doanh nghiệp nhà nước để làm, Sở Giang trọng công thế nào?
- Làm việc ở đó, không thể so cậu hiện tại có thể diện hơn!
Hoàng Lệ dừng một lát, lời vừa chuyển, đối với mấy anh em xung quanh nói:
- Tôi thường xuyên nói, đi học dễ giả vờ ngớ ngẩn, a Kinh của chúng ta là một ví dụ. Mới trước đây, ồ, trong nhà ai cũng khoe cậu ấy, chúng ta đều sai rồi, lúc nào cũng A Kinh thứ nhất. Kể cả đánh rắm, cũng là A Kinh đánh rất thơm.
- Hiện tại thế nào? Hiện tại chúng ta hơn 10 anh em, chưa trưởng thành tôi không nói, những người đi vào xã hội, a Kinh...
Trần Kinh khụ khụ, sắc mặt có chút khó coi, chị họ Hoàng Lệ đối nhân xử thế chính là như vậy, nhìn lại trong nhà, ông xã chị ấy Diêm Danh chân vắt chéo, vểnh tai đợi anh họ hạ cờ, Trần Kinh tiến vào lâu như vậy, y không có ý kiến phê bình.
Bác Trần Kinh Trần Chi Hoa bên cạnh đang xem cuộc chiến, thấy Trần Kinh đứng cạnh cửa đều nhăn mặt nhíu mày.
Trần Kinh dựa vào bên người mẹ Chung Tú Quyên, mẹ kéo tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve, tâm Trần Kinh liền bình thường trở lại, đủ loại cảm xúc tiêu cực đều tan thành mây khói.
- Thắng, thắng! Tiểu Hoàng Bì, chơi cờ cùng tôi, tiêu chuẩn của cậu còn kém một chút!
Diêm Danh lớn giọng, anh họ Trần Khiết vẻ mặt khiêm tốn nói:
- Tôi đều nói không thắng được anh, anh thế nào cũng phải bức tôi chơi, anh như vậy không phải cứng rắn chà đạp tôi sao?
Trần Triết này vài năm cùng Diêm Danh lăn lộn, cũng ra một chút bộ dáng từng trải, ngày hôm qua Trần Kinh mơ hồ nghe bọn họ thảo luận chuyện xe cộ, phỏng chừng là muốn mua xe, khí thế rất mạnh mẽ.
- Tốt lắm, tốt lắm! Đều im lặng một chút!
Bác Trần Chi Hoa nói:
- Hôm nay bác đã tính toán hết, hôn lễ tiểu Xán bên nhà gái chúng ta trước bày rượu, hiện tại khách sạn, trang sức, đồ cưới cũng chưa chuẩn bị tốt, điều kiện đối phương tốt, chúng ta không thể để Trần gia mất mặt, hôm nay các cháu anh em có mặt đông đủ, chúng ta phân công nhau...
Trần Chi Hoa nói đến đây, ông nhăn mặt nhíu mày mắt nhìn Trần Xán:
- Thế nào? Tiểu Xán, cháu hôm nay còn chưa mặc trang phục? Hôm nay còn đi làm?
Trần Xán cười cười nói:
- Hôm nay là ngày cuối cùng đi làm, cháu đã xin phép chủ quán, cháu không phải bán châu báu sao, trang sức hôm đó cháu cũng chọn trong cửa hàng!
- Tôi đi, tôi đi giúp tiểu Xán!
Hoàng Lệ đi đến bên cạnh Trần Xán, tay kia nắm áo ông xã:
- Tôi và anh Danh đi tiệm châu báu Lý Vạn Phúc...
- Tôi đi xem đồ cưới cho em gái, giường cưới và vân vân!
Anh họ Trần Triết nói, còn hai vị em họ khác thì đề nghị đi xem đồ điện.
- Chị Nguyệt Đình, vậy các người đi sắp xếp việc trong khách sạn.
Hoàng Lệ lâm thời đảm đương vai trò cha mẹ, cô xem xét liếc Trần Kinh một cái:
- A Kinh, cậu vừa mới về nhà, bồi cậu mợ, làm nhân viên chạy máy!
Vừa thông qua sắp xếp, một phòng Hội đồng nhân dân gia đình cao hứng phấn khởi đi làm việc, để lại Trần Kinh và thế hệ trước.
Chị Trần Nguyệt Đình cùng anh rể Uông Quốc Thụy đi cuối cùng, hai người không nói nhiều với Trần Kinh, Uông Quốc Thụy cũng là giáo sư, đối nhân xử thế trung hậu, y vỗ vai Trần Kinh nói:
- A Kinh, đừng để trong lòng, chị Lệ bọn họ đều nhanh mồm nhanh miệng! Anh ủng hộ cậu, làm tốt nhé, mới 25 tuổi, trẻ tuổi mà!
- Anh, anh thật sự nghĩ em chịu đả kích?
Trần Kinh cười như không cười nói.
Trần Nguyệt Đình nhéo nhéo hai má Trần Kinh, có chút đau lòng:
- Em thật gầy! Ở bên ngoài có chiếu cố tốt cho bản thân đâu!
Lòng Trần Kinh ấm áp, cười cười, muốn nói gì cũng không nói ra được, chị từ nhỏ yêu thương mình, tình cảm hai chị em không giống bình thường. Mặt khác, Trần Nguyệt Đình kết hôn đã ba bốn năm, không còn trẻ con, cũng vẫn lo lắng toàn bộ chuyện trong nhà, Trần kinh lần này trở về cảm thấy rõ ràng chị tiều tụy so với trước kia, khóe mắt xuất hiện nhiều nếp nhăn.
Trần Nguyệt Đình và Trần Kinh nói mấy câu, rồi kéo Trần Kinh khỏi phòng khách, từ trong túi lấy ra bọc tiền nhét vào tay Trần Kinh:
- A Kinh, em đi một chuyến đến chỗ tiểu Xán, em gái chúng ta lập gia đình, cũng không thể để tiện nghi cho người khác, tiền này em cầm cảnh đi.
Trần Kinh sửng sốt, lập tức hiểu ý của chị, Trần Nguyệt Đình đối với vợ chồng Hoàng Lệ kiêu ngạo cũng hơi bất mãn, lo lắng lúc mua trang sức xuất hiện tình, tiểu Xán sẽ bị ủy khuất!
Trần Kinh kéo tay chị, nói:
- Chị, chị không cần đưa em, tiền em có.
Trần Nguyệt Đình trừng mắt nhìn hắn:
- Tiền của em còn dùng cho việc khác, em cũng trưởng thành, cùng với chị có một em gái, tiền này có thể loạn tiêu sao?
Cô nói xong liền quay đầu, lôi kéo ông xã đi ra, Trần Kinh kinh ngạc đứng lên, trong lòng cảm giác ê ẩm, có chị yêu thương thật tốt.
...
Trần Nguyệt Đình lo lắng là có đạo lý, lúc Trần Kinh đến cửa hàng Trần Xán đang chọn đồ, hắn nhìn thấy Hoàng Lệ và Diêm Danh đang tranh cãi, Trần Xán đứng một bên, có vẻ rất xấu hổ, mặt đỏ bừng.
Hoàng Lệ nhằm vào một người phụ nữ trung niên mặc quần áo lao động hơn ba mươi tuổi, giọng cô sắc bén, cao giọng:
- Quản lý Lý Vạn Phúc các người sao cứng nhắc như vậy? Em gái tôi kết hôn xin nghỉ phép ba ngày, là không thể sao? Như vậy đi, tôi mua 10 ngàn đồng đồ trang sức của các người, cô cho em gái tôi nghỉ phép thêm vài ngày...
Người phụ nữ trung niên lắc đầu, nói:
- Không được, công ty chúng tôi có quy đinh, thời gian nghỉ kết hôn chỉ có được mấy ngày như vậy thôi, không thể kéo dài hơn! Chuyện này không phải tôi làm chủ, cô mua đến một trăm ngàn đồng cũng không được!
- Công việc của nhân viên mậu dịch, còn nhiều khuôn sáo như vậy, rõ ràng làm khó!
Diêm Danh bên cạnh rõ ràng nói,y quay lại nhìn về phía Trần Xán:
- Trần Xán, em làm ở đây một tháng được bao nhiêu tiền?
Trần Xán lại gần nói:
- Chị họ, anh rể, mọi người thôi đi! Công ty có quy định của công ty, em nghỉ như vậy là được rồi!
- Đủ cái gì? Em kết hôn, chị và anh rể em tặng chuyến du lịch Quế Lâm trọn gói, hai em không định đi sao? Em sẽ không phải vì chướng mắt người chị họ này, không nể mặt chị chứ!
Hoàng Lệ đánh gãy lời cô nói.
Trần Xán đỏ mặt tía tai, cô lại quay lại trước người phụ nữ trung niên, nói:
- Chị Hoa, tôi xin phép thêm ba ngày, nghỉ không lương chị thấy được không?
Người phụ nữ trung niên mỉm cười, nói:
- Quy định công ty không thể sửa đổi, bất cứ ai cũng không có ngoại lệ! Trừ phi em mặc kệ, nếu không chuyện nghỉ phép thêm quả thật không có khả năng!
Người phụ nữ môi rất mỏng, cô dừng một lát, liếm môi, than thở:
- Có mấy người nhà giàu mới nổi có tiền dơ bẩn, đến Lý Vạn Phúc chúng ta khoe khoang, thật sự là...
Hoàng Lệ thính tai, nghe thấy thế, lập tức muốn tìm người phụ nữ nói lý lẽ, Trần Xán ngăn cô lại, Hoàng Lệ trừng mắt nhìn Trần Xán:
- Xán Xán em sao lại... em giống anh em của em không có tiền đồ, sao ba chị em con cậu hai tôi lại nhát gan như thế, em sợ gì cô ta? Cô ta có thể ăn thịt người sao?
Trần Xán cố sức lôi kéo Hoàng Lệ, ánh mắt nhìn mọi người xung quanh, thấy Trần Kinh, cô như được cứu thoát gọi “Anh..” một tiếng.
Trần Kinh từ trong đám người vây xem xung quanh đi ra, một tay kéo Hoàng Lệ, Hoàng Lệ nhìn thẳng Trần Kinh:
- A Kinh, cậu... cậu... chào cậu...
Trần Kinh không để ý tới cô, lập tức đi đến trước mặt người phụ nữ trung niên, nói:
- Cô chính là trưởng cửa hàng?
Người phụ nữ trung niên không nguôi giận, lạnh lùng gật đầu, Trần Kinh cười cười:
- Sao? Chuyện xin nghỉ phép có thể thương lượng một chút không?
- Lý Vạn Phúc chúng ta là những mắt xích liên tiếp, bất cứ ai cùng không có ngoại lệ!
Người phụ nữ trung niên lạnh lùng nói.
- Trần Kinh, cậu có phải là đàn ông hay không, đánh rắm cũng phải sợ, có anh rể cậu chịu trách nhiệm cậu sợ gì? Còn phải đi cầu xin người phụ nữ này?
Thanh âm Hoàng Lệ rất lớn:
- Trần Xán thôi việc này đi, không làm nữa, về sau chuyện công việc của em, để anh rể em lo...