“ Đúng vậy.” Liệt Viêm gật đầu nói: “ Cô nên biết hắn đã tồn tại mấy vạn năm chứ?”
“ Này…Đó không phải do máy tính phân tích sai lầm hay sao? Mấy vạn năm trước làm sao lại có nhân loại?”
“ Máy tính của các vị không có phân tích sai lầm, hắn đích thật đã tồn tại mấy vạn năm, cũng là mục đích mà chúng ta muốn tìm hắn.”
Lâm Hiểu Vi không thể tin hỏi: “ Mấy vạn năm trước thật sự lại có nhân loại?”
“ Là văn minh.” Liệt Viêm cải chính: “ Là một văn minh viễn cổ.”
Lâm Hiểu Vi hít sâu một hơi: “ Anh là nói, tại mấy vạn năm trước từng tồn tại một nền văn minh?”
Liệt Viêm gật đầu nói: “ Văn minh viễn cổ đó đích thật từng tồn tại qua.”
“ Vậy nền văn minh kia vì sao lại biến mất?”
Liệt Viêm cười nói: “ Chúng ta cũng muốn biết đáp án, cho nên mới dùng loại phương pháp này tiếp cận cô đã dẫn hắn đi ra.”
“ Dẫn đi ra rồi sao?”
“ Không có, nhưng ít nhất đã biết hắn là ai.”
“ Minh Thiên?”
“ Đúng, chính là hắn.”
“ Vậy ngày hôm qua anh còn nói với tôi về yêu quái có thủ đoạn hung tàn…”
Liệt Viêm cười nói: “ Tôi không lừa cô, hắn đích xác thủ đoạn hung tàn, chẳng qua không phải là yêu quái, là cương thi, còn là vua cương thi.”
“ Thi vương?”
Liệt Viêm bất đắc dĩ gật đầu, nói: “ Ngàn năm trước, vạn tái thi vương xuất thế, ở tu chân giới cùng yêu ma giới tạo thành oanh động không nhỏ. Hắn giết người như ma, thủ đoạn ngoan độc, nhưng thiên hạ lại không ai làm gì được hắn. Cuối cùng đã dẫn xuất ra tiên nhân thiên giới đi tới cùng hắn tiến hành một hồi đại chiến kinh thiên động địa, sau trường đại chiến kia thi vương Minh Dạ đã biến mất…”
“ Bị tiên nhân bắt được?” Tuy Liệt Viêm nói ra có vẻ bình thản, nhưng Lâm Hiểu Vi có thể tưởng tượng cùng tiên nhân trong thần thoại tiến hành một hồi chiến đấu, sẽ là cảnh tượng như thế nào? Cuộc chiến thảm thiết, thi cốt tích như núi, thiên diêu địa động, quỷ khóc thần sầu…
Liệt Viêm lắc đầu nói: “ Không có, bằng không những tiên nhân đó cho đến nay vẫn sẽ không liên tục tìm kiếm hành tung của hắn.”
“ Anh là nói tiên nhân không bắt được hắn? Vậy hắn đã đi đâu?”
“ Không biết, đây cũng trở thành một mê đề. Thẳng đến không lâu trước kia, chúng ta nhận được tin tức, sở nghiên cứu vận chuyển đến một cụ thây khô, theo các vị xem xét, cụ thây khô này có tới mấy vạn năm lịch sử, cho nên chúng ta đoán hắn chính là Minh Dạ. Vì sao Minh Dạ bị người đâm Đinh Hồn Toa, lại là ai làm như thế, chúng ta không hề hay biết.”
Lâm Hiểu Vi lại cẩn thận hỏi: “ Các người phí tâm tìm hắn như vậy, không phải chỉ đơn giản là khảo cổ thôi phải không?”
Liệt Viêm cười khổ nói: “ Cô thật sự thông minh. Đúng vậy, chúng ta ngoại trừ muốn đào xuất mê đề về nền văn minh viễn cổ biến mất từ mấy vạn năm trước còn hi vọng có thể tìm được một thứ trên người hắn.”
“ Cái gì vậy?”
“ Tôi không biết, cấp trên chỉ nói với tôi như thế, còn những vấn đề khác đối với cấp thấp như tôi không xứng được biết.”
“ Cấp thấp? Anh nói địa vị của anh trong yêu quái liên minh không cao?”
Liệt Viêm cười khổ nói: “ Chỉ là trung tầng mà thôi.”
Lâm Hiểu Vi nghiêm mặt hỏi: “ Liệt Viêm, những lời trước kia của anh có phải toàn bộ đều là lừa gạt tôi phải không?”
“ Có lừa cô, cũng có nói thật. Chẳng qua những việc này không phải do ý của tôi, dù sao tôi cũng chỉ tuân lệnh người khác.”
“ Lần trước hai yêu quái bắt tôi…”
“ Là do yêu quái liên minh an bài, chẳng qua cả hai người bọn họ cũng không biết nguyên nhân.”
“ Anh nói bị yêu quái liên minh đánh thương…”
“ Tôi đúng bị thương, chẳng qua không phải yêu quái liên minh, mà là gặp gỡ người tu chân.”
Lâm Hiểu Vi cúi đầu trầm mặc không nói, chẳng qua trên mặt nàng lộ ra vẻ thương tâm khó thể che giấu.
Liệt Viêm thở dài, hỏi: “ Còn có điều gì muốn biết nữa không?”
“ Vì sao hiện tại anh lại nói ra sự thật cho tôi biết?”
Liệt Viêm vô lực nói: “ Bởi vì chúng ta đã biết thi vương là ai, cho nên liên minh cho rằng cô không còn giá trị tồn tại.”
Lâm Hiểu Vi khẽ cắn môi dưới, trong mắt lộ ra một mảnh sương mù, lộ ra nụ cười chua xót hỏi: “ Anh lừa tôi đến đây là vì giết tôi?”
Liệt Viêm nhẹ nhàng gật gật đầu.
Hai hàng nước mắt trên mặt nàng tuôn tràn, nàng hít mũi nói: “ Anh lại lừa tôi thêm một lần.”
Liệt Viêm cười khổ nói: “ Thực xin lỗi, đây là quyết định của liên minh, tôi không thể không tuân thủ.”
Lâm Hiểu Vi lau đi nước mắt trên mặt, nói: “ Tôi có thể hỏi anh một vấn đề hay không?”
Liệt Viêm nhẹ giọng nói: “ Cô hỏi đi.”
“ Sau khi các người giết tôi sẽ làm sao đối đãi Minh Thiên?”
“ Lực lượng của thi vương còn chưa giác tỉnh, cho nên chúng ta định trước khi hắn giác tỉnh phải bắt được hắn, cho nên phía sau làm sao đối đãi hắn, vậy ta không có khả năng quan tâm.” Dừng một chút, Liệt Viêm hỏi: “ Còn gì muốn hỏi nữa không?”
Lâm Hiểu Vi lau nước mắt nhẹ lắc đầu.
Liệt Viêm than nhẹ một hơi, chậm rãi đến gần Lâm Hiểu Vi, môi khẽ nhếch lộ ra hai răng nanh thật dài, nói: “ Yên tâm đi, không có thống khổ đâu.”
Lâm Hiểu Vi nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, cùng đợi tiếng chuông tận thế…
Bỗng dưng, phía sau Lâm Hiểu Vi vang lên một thanh âm: “ Minh Thiên chính thật là thi vương hay sao?”
Liệt Viêm âm trầm nghiêm mặt hỏi: “ Làm sao cô lại ở chỗ này?”
Tử Nặc nhún vai nói: “ Ta biết ngươi nhất định sẽ tìm lại Hiểu Vi, cho nên vẫn trộm đi theo cô ấy. Ngươi còn chưa trả lời vấn đề của ta, Minh Thiên chính là thi vương theo lời các ngươi nói hay sao?”
Liệt Viêm trầm giọng nói: “ Đúng.”
“ Có chứng cớ gì?”
“ Đây chính là trực giác của sự tồn tại dị biến đối với dị biến.”
Liệt Viêm cười lạnh: “ Ngươi có bí mật gì đáng giá cho ta biết?”
Tử Nặc quyệt miệng nói: “ Một khi ngươi đã không còn vấn đề, vậy có thể ra đi, yên tâm đi, không có thống khổ đâu.”
Tử Nặc đem lời Liệt Viêm mới nói toàn bộ bắt chước nói lại, Lâm Hiểu Vi cảm thấy buồn cười, nhưng làm sao cũng cười không được.
Đôi mắt trắng bệch của Liệt Viêm giương mắt nhìn Tử Nặc, bỗng nhiên thân hình chợt lóe, biến mất tại chỗ, tiếp theo liền xuất hiện bên người Tử Nặc, hai răng nanh thật dài hướng nàng táp tới.
Tử Nặc mỉm cười, nhanh chóng lấy ra một lá bùa dán lên trán Liệt Viêm, Liệt Viêm hú lên quái dị giật lui ra sau, nhất thời một cỗ khói xanh từ trên trán toát ra.
Liệt Viêm nhịn đau xé lá bùa xuống, nghiến răng nói: “ Chỉ chút đạo hạnh như vậy cũng dám làm thiên sư.”
Tử Nặc mỉm cười nói: “ Ngươi có thể thử lại.”
Liệt Viêm ngẩng mặt lên trời hống lên một tiếng, lại hướng Tử Nặc đánh tới.
Lâm Hiểu Vi ở một bên sợ hãi nhìn hai người đang đánh nhau, tuy Tử Nặc đạo pháp cao thâm, nhưng dù sao không thể so sánh với cương thi ngàn năm như Liệt Viêm, rất nhanh bị Liệt Viêm phá vỡ phù thuật phòng thân tráo, một chưởng kích thẳng lên vai của nàng.
Tử Nặc rên nhẹ một tiếng, nhất thời ngã xuống đất phun ra một búng máu tươi.
Liệt Viêm cả người bốc lên khói xanh nanh cười nói: “ Lông không được hai ba sợi, liền vọng tưởng học người khác đi trảm yêu trừ ma? Một khi ngươi đã thích cùng ma quỷ đánh giao đạo, ta liền thành toàn tâm nguyện của ngươi, cho ngươi đi địa ngục đánh giao đạo đi.”
“ Không.” Lâm Hiểu Vi ngăn ngay trước người Tử Nặc kêu lên: “ Liệt Viêm, anh muốn giết chính là tôi, không quan hệ tới Tử Nặc, buông tha cô ấy đi.”
“ Hừ, tên của các ngươi đều nằm trong danh sách phải giết của yêu quái liên minh, hai người đều phải chết, rõ ràng giải quyết luôn hôm nay.”
Liệt Viêm cao cao nâng lên một tay, một cỗ khói đen mãnh liệt vờn quanh trong bàn tay hắn. Liệt Viêm quát lớn một tiếng hướng Tử Nặc cùng Hiểu Vi lăng không đánh tới, Tử Nặc ngã xuống đất cùng Lâm Hiểu Vi yếu ớt bất lực chỉ đành nhìn nhau cười khổ.
Đột nhiên, bên trong tòa lầu cuồng phong thổi mạnh, một thân ảnh dùng siêu tốc độ trong chớp mắt chạy đến ngay giữa trung gian ba người.
“ Oanh!” Một trận tiếng nổ mạnh vang lên, cuồng phong thổi mạnh, cát bụi bay lên đầy trời, cả tòa lầu lung lay muốn sập.
Liệt Viêm lui ra phía sau vài bước, vẻ mặt không thể tin kêu lên: “ Là ngươi?”
Tử Nặc cùng Lâm Hiểu Vi mở to mắt nhìn người đang ngăn cản ngay trước mặt hai nàng, không hẹn mà cùng kêu lên: “ Minh Thiên?”
Last edited by Tiểu Dê; 01-09-2010 at 11:29 AM.
Đã có 27 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Yasha
VẠN NĂM CỔ THI
Tác giả: Hám Trí Quyển 3 : VẠN TÁI THI VƯƠNG
Chương 36 : THI VƯƠNG OAI
Người dịch: CÔ LONG
Nguồn : kiếm giới
Minh Thiên mặc một bộ y phục màu đen bó sát người, đứng ngay trước mặt Tử Nặc cùng Lâm Hiểu Vi, mái tóc rối, gương mặt có chút trắng bệch lại mang theo vẻ anh khí, ánh mắt khí thế bức người giương mắt nhìn Liệt Viêm.
Tử Nặc cùng Lâm Hiểu Vi đều nhìn đến ngây người, hai nàng không hề nghĩ tới Minh Thiên còn có một mặt hấp dẫn người như vậy, giờ phút này hắn ổn trọng, thành thục, khuôn mặt anh tuấn phối xứng với ánh mắt lạnh lùng, tuyệt đối là anh khí bức người. Hắn tùy ý đứng nơi đó, liền làm cho người ta có một loại cảm giác an toàn nói không nên lời, phảng phất đứng sau lưng hắn là địa phương an toàn nhất trên thế giới.
Tử Nặc cùng Hiểu Vi đưa mắt nhìn nhau, đó là Minh Thiên hay sao chứ? Hai nàng thật sự không có biện pháp xem nam nhân thành thục trước mắt này chính là nam hài ngốc nghếch thậm chí còn mê gái ở trong nhà mình lại là một người.
Sắc mặt Liệt Viêm thay đổi vài lần, nhẹ giọng hỏi: “ Ngươi tỉnh?”
Minh Thiên trầm giọng nói: “ Còn không có.”
Liệt Viêm gật gật đầu, bất đắc dĩ nói: “ Ta thật không muốn làm kẻ địch của ngươi.”
“ Nhưng ngươi đã thành kẻ địch của ta.”
“ Không có cơ hội giải hòa hay sao?”
“ Ngươi ra tay đối với hai nàng, thì không còn nữa.”
Liệt Viêm cười khổ nói: “ Xem ra ta chỉ có thể dùng vũ lực mang ngươi trở về phục mệnh.”
Minh Thiên nhàn nhạt cười nói: “ Nhìn xem ngươi có bổn sự này hay không thôi.”
Lâm Hiểu Vi ở bên cạnh nghe đến ngây người, hoàn toàn không rõ hai người đang nói gì. Trên mặt Tử Nặc lộ ra nụ cười chua xót, nàng nghe hiểu ý tứ của họ. Liệt Viêm hỏi Minh Thiên có hồi phục trí nhớ hay chưa, Minh Thiên nói còn chưa, điều này nói rõ Minh Thiên đã sớm biết được thân phận của chính mình, nhưng vì sao còn muốn giấu diếm hai nàng?
Cương thi. Tử Nặc thật sự không muốn chuyện này là sự thật, vị thiếu niên ngây thơ kia, nam hài từng bị nàng hô đến đuổi đi, từng vô số lần muốn trêu chọc hắn, kết quả đổi đến một ngày, Minh Thiên lại chính là cương thi.
Hắn, đích thực chính là cương thi.
Khóe mắt Tử Nặc lặng lẽ trào ra một giọt nước mắt.
Giọt nước mắt tuyệt vọng.
“ Hống!” Liệt Viêm lộ ra răng nanh thật dài, ngửa mặt lên trên phát ra một tiếng rống như dã thú, hướng Minh Thiên đánh tới.
Minh Thiên không cam lòng yếu thế, cao cao ngẩng đầu lên, chẳng biết khi nào cũng mọc ra hai răng nanh thật dài, phát ra một tiếng gầm rú đinh tai nhức óc, cùng thời gian hướng Liệt Viêm đánh tới.
Nhanh.
Đây là ý tưởng duy nhất của Tử Nặc, tốc độ đánh nhau của Liệt Viêm và Minh Thiên nhanh đến kinh người, xem đến hoa cả mắt. Có thể nói, đôi mắt thường của nàng không cách nào bắt giữ được thân ảnh hai người, chẳng lẽ đây là lực lượng của cương thi?
Quyền phong chân ảnh, Minh Thiên cùng Liệt Viêm cùng đánh ra một quyền, trong chớp mắt lập tức xuất hiện ở xa xa lại quấn vào cùng một chỗ. Giờ phút này Tử Nặc mới biết được ý tưởng trước kia của mình ngây thơ đến bao nhiêu, từng nghĩ đến chính mình đã trở thành thiên hạ vô địch, có thể trảm yêu trừ ma hoành hành vô kỵ, nhưng khi nàng nhìn thấy Minh Thiên cùng Liệt Viêm chiến đấu mới biết được, nguyên lai đến tận bây giờ cũng chỉ là do vận khí của nàng quá tốt, không bị gặp gỡ những yêu quái cao cấp.
Ngàn năm tu vi của Liệt Viêm nàng đã không thể so sánh tới, cũng đừng nói tới vạn tái thi vương như Minh Thiên.
Thi vương, trên mặt Tử Nặc lại lộ ra nụ cười khổ.
“ Phanh!” Trong một tiếng vang trầm muộn, Minh Thiên bị một quyền của Liệt Viêm đánh trúng ngực, hai chân bật lui ra sau tới mấy thước, trên mặt đất hiện lên hai dấu vết kéo thật dài.
Liệt Viêm nghiêng đầu, đôi mắt không chút tạp sắc giương mắt nhìn Minh Thiên, khóe miệng treo lên một tia mỉm cười.
Minh Thiên chậm rãi đứng lên, nhẹ nhàng phủi vài cái nơi ngực, trong tiếng hừ lạnh thân thể liền biến mất tại chỗ, mà tiếp theo đã xuất hiện ngay phía sau Liệt Viêm, một bàn tay hướng cổ hắn bổ tới.
Liệt Viêm nhanh chóng biến mất, mà Minh Thiên cũng cùng lúc biến mất tại chỗ, rất nhanh từ xa xa lại truyền đến tiếng đánh nhau.
Lâm Hiểu Vi xem đến kinh hãi muốn chết, tốc độ của hai người bọn họ siêu việt đến mức khó thể tưởng tượng, bọn họ đều dùng siêu tốc độ cao như vận tốc âm thanh để tiến hành, cho tới bây giờ nàng không có nghĩ tới, có người bằng vào thân thể có thể dùng tốc độ di động bằng vận tốc âm thanh.
Tiếng xé gió, tiếng giao kích giữa quyền cước vang lên bên tai không dứt, cả gian phòng đều là bóng người, Minh Thiên cùng Liệt Viêm không hề dừng lại một chỗ nào vượt quá vài giây.
Bỗng nhiên, lại một tiếng vang trầm muộn cất lên, thân thể Minh Thiên lại bị đánh bay ra ngoài, giãy dụa đứng lên, trên mặt hắn đã là một mảnh trắng bệch.
Trên gương mặt tái nhợt không chút huyết sắc, ánh mắt lạnh lùng lại cùng hai răng nanh thật dài, Lâm Hiểu Vi thật sự khó có thể đem người này liên hệ đến với hình ảnh Minh Thiên mà nàng từng biết. Tuy nàng đã biết Minh Thiên chính là cụ vạn năm cổ thi kia, chính là vạn tái thi vương trong miệng Liệt Viêm, nhưng nàng vẫn không muốn thừa nhận chuyện này là thật.
Khóe miệng Liệt Viêm treo lên nụ cười yêu dị, cười nói: “ Còn đánh hay sao?”
Minh Thiên không nói gì, chỉ thâm trầm nhìn hắn.
Liệt Viêm cười nói: “ Đáng tiếc lực lượng của ngươi còn chưa giác tỉnh, bằng không ta cũng thật không đánh lại ngươi.”
Minh Thiên bỗng nhiên thoáng lảo đảo, vội vàng đưa tay vịn vào cây cột phía sau định trụ thân hình.
Liệt Viêm cười to nói: “ Ngươi thật đúng là chết cũng muốn mặt mũi, bị thương nặng như vậy vẫn còn cố gắng ngạnh sanh đi xuống.” Bỗng nhiên sắc mặt hắn trầm xuống, âm hiểm cười nói: “ Một khi ngươi đã muốn bướng bỉnh, ta đây đem ngươi đánh hồi nguyên hình, mang nguyên thân của ngươi trở về tốt lắm.”
Liệt Viêm cao cao nâng lên một tay, một cỗ cỗ hắc mang dùng mắt thường có thể thấy được tốc độ rất nhanh tụ tập trong nắm tay của hắn. Minh Thiên bất đắc dĩ cười khổ, năng lực vừa mới khôi phục được một chút đã tới mức cạn kiệt tận cùng, trừ phi có kỳ tích xuất hiện, nếu không hắn tuyệt đối không ngăn được một kích này của Liệt Viêm, bằng trực giác của một cương thi, hắn có thể cảm giác được một quyền này của Liệt Viêm có bao nhiêu năng lượng đáng sợ.
Năng lượng của Liệt Viêm tụ tập không kém lắm, lộ ra một nụ cười cổ quái, hắn hét lớn một tiếng, một quyền hướng Minh Thiên lăng không đánh tới, một đoàn khí vân màu đen nhất thời thoát ly nắm tay của hắn, trực hướng Minh Thiên đang vô lực bay tới.
Kỳ tích, như thế nào sẽ có kỳ tích? Cương thi không nên có kỳ tích? Thần sẽ chiếu cố cương thi hay sao? Minh Thiên nhẹ nhàng thở dài, chậm rãi nhắm mắt lại.
“ Không…” Một tiếng kêu lên thê thảm, một thân ảnh mềm mại dùng tốc độ khó thể lý giải rất nhanh chạy tới ngay trước mặt Minh Thiên, ngăn cản năng lượng hắc mang đang bay tới.
Gương mặt Tử Nặc nhìn thẳng Minh Thiên, hai hàng nước mắt rõ ràng có thể thấy được, một đôi ánh mắt xinh đẹp mang theo vẻ mặt bi ai, lộ ra nụ cười chua xót.
Năng lượng hắc mang đã sắp đến, chỉ là áp lực sinh ra bên ngoài cũng đã làm cho Tử Nặc nhịn không được phun ra máu tươi.
Bỗng dưng, Minh Thiên ngửa mặt lên trên điên cuồng hét lên, một cỗ khí thế tuyệt đối nhiếp lòng người khoảnh khắc liền bùng nổ.
Bên ngoài tòa lầu, nhất thời mây đen rậm rạp, trong mây đen ẩn hiện điện quang lóe ra. Những người đi đường đều dừng chân lại, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời vốn tình lãng đột nhiên nhanh chóng bị mây đen bao phủ.
Ánh mắt vốn nhắm chặt chuẩn bị cái chết, Tử Nặc ngoại trừ bị gió thổi tung quần áo thì không có cảm giác đau đớn gì, chậm rãi mở to mắt, ngạc nhiên phát hiện chính mình còn chưa có chết. Lại nhìn về phía trước, Minh Thiên đã không còn nằm trong phạm vi tầm mắt của nàng.
Tử Nặc rất nhanh xoay người, nguyên lai Minh Thiên không biết khi nào đã chạy ra phía sau lưng nàng, vì nàng ngăn trở đoàn năng lượng hắc mang kia. Đôi mắt xinh đẹp của nàng gắt gao nhìn bóng dáng Minh Thiên, trong mắt lộ ra vẻ mặt phức tạp.
Tử Nặc là vì đứng ngay sau lưng Minh Thiên, cho nên thật không hề phát hiện điều gì dị thường, nhưng Lâm Hiểu Vi lại thấy…
Nàng nhìn thấy, ánh mắt Minh Thiên đỏ rực màu máu ướt át, đôi mắt, đồng tử, tất cả đều là màu đỏ tươi như máu.
Không chỉ là Lâm Hiểu Vi, Liệt Viêm cũng nhìn thấy cặp mắt kia, cặp mắt không mang theo chút cảm tình, làm kẻ khác vô cùng sợ hãi.
Hai chân Liệt Viêm không nghe sai khiến chậm rãi thối lui ra sau, ngực của hắn phập phồng thật nhanh, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển.
Một thanh âm lạnh như băng như đến từ cửu u địa ngục từ trong miệng Minh Thiên truyền ra: “ Ngươi, đi tìm chết.”
Last edited by Tiểu Dê; 01-09-2010 at 11:28 AM.
Đã có 30 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê
VẠN NĂM CỔ THI
Tác giả: Hám Trí Quyển 3 : VẠN TÁI THI VƯƠNG
Chương 37 : ẢM ĐẠM CHIA LÌA
Người dịch: CÔ LONG
Nguồn : kiếm giới
Không có gì dự triệu, cánh tay của Liệt Viêm bỗng nhiên “ ca sát” một tiếng bị bóp nát. Quay đầu nhìn lại, Minh Thiên thế nhưng không biết khi nào đã đứng bên người hắn, một tay cầm cánh tay hắn, hướng hắn lộ ra một tia mỉm cười tàn nhẫn.
Dùng sức vặn mạnh, cánh tay Liệt Viêm lập tức bị Minh Thiên vặn gãy, cả da thịt cũng rời khỏi thân thể, một chùm máu tươi đỏ rực văng bắn ra chung quanh.
Liệt Viêm kêu lên một tiếng thảm thiết, bật lui ra sau vài bước, một tay ôm lấy cánh tay bị giật gãy, gương mặt oán hận tái nhợt vô lực giương mắt nhìn Minh Thiên.
Minh Thiên tùy ý cầm đoạn tay gãy ném qua một bên, trong chớp mắt thân ảnh lại biến mất tại chỗ.
Liệt Viêm vội vàng xoay người, nhưng phía sau không có thân ảnh của Minh Thiên, lúc này có tiếng gió rít bên tai, hắn nhanh chóng nghiêng đầu qua, trong mắt lại không nhìn thấy gì.
Đột nhiên vùng bụng truyền đến một trận đau đớn kịch liệt, Liệt Viêm đau đến phải cúi người, một cỗ huyết khí nhất thời theo cổ họng dâng lên, hắn cố gắng nuốt xuống áp chế huyết khí muốn phun ra, đối với cương thi mà nói máu tươi vô cùng quý báu, nếu không nên lãng phí liền tận lực không cần lãng phí.
Có chút nâng đầu lên, Minh Thiên đứng ngay phía trước hắn, nhìn hắn lắc đầu nói: “ Quá chậm.”
Bỗng nhiên tai bên trái rít lên tiếng gió, Liệt Viêm hoảng sợ muốn né tránh, nhưng tốc độ của hắn kém hơn Minh Thiên quá lớn, tiếng gió vừa khởi, hai má của hắn đã bị một cước của Minh Thiên đá trúng, cả thân thể bay vọt sang bên trái. Máu tươi vừa mới bị miễn cưỡng áp chế xuống lập tức lại tràn đi lên, rốt cục Liệt Viêm nhịn không được phun ra một ngụm máu.
Thân thể của Liệt Viêm còn đang lăng không bay lên, nhưng phía trước hắn lại truyền đến tiếng cười khẽ của Minh Thiên. Liệt Viêm kinh hãi phát hiện, tốc độ của Minh Thiên thật sự là quá nhanh.
“ Phốc!” Lại là một cước, thân thể Liệt Viêm bị đá ngược thay đổi đường bay, hướng bên phải bay đi.
Còn bay chưa được bao xa, Minh Thiên lại đứng bên người hắn, một quyền hung hăng kích trúng ngực hắn, Liệt Viêm lại bị đánh bay ra sau.
Tử Nặc cùng Lâm Hiểu Vi kinh ngạc nhìn Minh Thiên, mỗi lần hắn hướng Liệt Viêm đánh ra một quyền, lập tức liền xuất hiện ngay địa phương Liệt Viêm bị đánh bay đến để chờ hắn. Đó là tốc độ thế nào? Các nàng thật sự khó có thể tưởng tượng, vừa rồi Minh Thiên chỉ miễn cưỡng ngang tay được với Liệt Viêm, mà giờ phút này lại xem hắn như con khỉ mà trêu chọc, vô số quyền ảnh thật thật đánh thẳng lên người Liệt Viêm, ngoài miệng còn điên cuồng kêu to: “ Quá chậm, quá chậm.”
“ Phanh!” Thân thể Liệt Viêm rốt cục đánh lên cột đá, nhuyễn nhuyễn ngã xuống đất, ở ngực đã sớm dây dưa vết máu. Mà lần này Minh Thiên cũng không đuổi theo, chỉ đứng cách đó không xa nhìn hắn, khóe miệng có chút nhếch lên, hỏi: “ Còn tiếp tục không?”
Phẫn nộ, khuất nhục, oán hận…trên mặt Liệt Viêm trong vài giây ngắn ngủi lại biến hóa thành vô số biểu tình, cuối cùng bất đắc dĩ cười khổ, yếu ớt nói: “ Ngươi thắng.”
“ Nói cho tổ chức của ngươi, đừng đánh chủ ý với hai nàng, nếu không ta có liều mạng đồng quy vu tận cũng thề muốn giết sạch từng người các ngươi.”
Minh Thiên nói thật nhẹ nhàng, nhưng trong ngữ khí để lộ ra sự kiên định vô cùng, Liệt Viêm nhìn vào đôi mắt màu đỏ của hắn một lát, than nhẹ một tiếng giãy dụa đứng lên, nhặt lên cánh tay bị gãy của mình chậm rãi đi ra ngoài.
Thẳng đến khi bóng dáng Liệt Viêm hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, Minh Thiên mới ngẩng đầu lên nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói: “ Ta là cương thi.”
Hai chân Lâm Hiểu Vi mềm nhũn, toàn phải nhờ vào cây cột bên người đỡ lấy sức nặng của thân thể nàng mới không bị ngã ngồi xuống đất, đôi mắt xinh đẹp đã sớm bao hàm mờ mịt.
Tử Nặc thần sắc phức tạp giương mắt nhìn Minh Thiên, sau nửa ngày mới gắt gao nhắm mắt lại, hai hàng lệ nóng chảy xuống, nhẹ giọng nói: “ Ta biết.”
Minh Thiên mở to mắt, đôi mắt hắn đã khôi phục lại bình thường, hai răng nanh dài cũng đã không thấy, trong đôi mắt sâu lắng nhìn Tử Nặc, nhẹ giọng hỏi: “ Chúng ta còn có thể làm bạn nữa không?”
Tử Nặc miễn cưỡng nuốt nước bọt, mang theo khốc khang nói: “ Thiên sư cùng cương thi chỉ có thể là đối lập.”
“ Cô, sẽ thu phục ta sao?”
Tử Nặc có chút nghiêng đầu, nhẹ giọng nói: “ Có lẽ.”
Minh Thiên nhẹ nhàng gật gật đầu, chua xót cười nói: “ Xem ra, là lúc ta nên rời đi.”
Tử Nặc hít mũi, nhẹ giọng hỏi: “ Anh sẽ đi đâu?”
“ Không biết, tôi nghĩ sẽ đi tìm lại trí nhớ của tôi.”
“ Sau khi tìm về trí nhớ thì sao? Làm lại thi vương Minh Dạ? Tiếp tục giết người?”
Minh Thiên cười khổ nói: “ Đừng nghĩ tôi xấu tới như vậy được không, chúng ta ở chung lâu như vậy, cô nên rõ ràng con người của tôi.”
Tử Nặc cúi đầu, dùng thanh âm nhỏ đến không thể nhỏ hơn: “ Minh Thiên là Minh Thiên, Minh Dạ là Minh Dạ.”
Minh Thiên cười khổ một tiếng, có chút máy môi muốn nói gì đó, nhưng ngàn lời vạn ngữ cũng nuốt lại trong cổ họng, điều gì cũng nói không nên lời, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng nói một câu: “ Bảo trọng.”
Minh Thiên xoay người hướng ra ngoài đi đến, hắn đi thật chậm, phảng phất như có gánh nặng ngàn cân đặt lên vai hắn, mỗi bước đi đều vô cùng nặng nề.
Lâm Hiểu Vi tuôn nước mắt như suối, thê thanh hét lớn: “ Minh Thiên…”
Minh Thiên khựng người, không quay đầu lại, chỉ nâng tay lên hư không huy vài cái, chua xót nói: “ Cảm ơn sự chiếu cố của cô, bảo trọng.” Nói xong cũng không quay đầu lại hướng ra ngoài đi tới, thân ảnh của hắn rất nhanh biến mất trong thiên địa mờ mịt bên ngoài.
Lâm Hiểu Vi rốt cục vô lực mềm nhũn ngồi bệch dưới đất, lớn tiếng khóc rống.
Tử Nặc khẽ cắn môi dưới, cắn rất mạnh, thẳng đến khi môi dưới chảy cả máu vẫn không chịu nhả ra, hai hàng nước mắt đã sớm mênh mông, nghiêng đầu sang nơi khác không đành lòng nhìn thấy Minh Thiên rời đi.
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, Tử Nặc cùng Lâm Hiểu Vi đồng thời vui mừng kêu lên: “ Minh Thiên…”
Nhưng khi hai nàng nhìn thấy rõ người tới thì đều thất vọng. Người đến không phải Minh Thiên, mà là hai người, là hai cảnh sát, hơn nữa đều là người mà Lâm Hiểu Vi quen thuộc, Hình Phong cùng Xích Tử.
Mũi của Xích Tử dùng sức hít hít, nhẹ giọng nói: “ Hắn đi rồi.”
Hình Phong gật gật đầu, nói: “ Đã nhìn ra.”
Tử Nặc lau nước mắt, đề phòng nhìn Xích Tử, trầm giọng hỏi: “ Yêu?”
Xích Tử cười nói: “ Ta là Phong Ly yêu.”
Tử Nặc hít mũi nói: “ Yêu cũng có thể làm cảnh sát?”
Hình Phong tiếp lời nói: “ Vì sao không thể? Xích Tử Là yêu tốt, cho tới bây giờ không hề hại người.”
Tử Nặc nghiêng đầu qua một bên không trả lời, sau một lúc lâu mới nói: “ Các ông đến nơi này làm gì?”
Xích Tử nhẹ giọng nói: “ Tìm thi vương.”
Hai mắt Tử Nặc lóe lên ánh sao: “ Ngươi tìm hắn làm gì?”
Xích Tử chỉ lên đỉnh đầu, cười khổ nói: “ Các người làm ra động tĩnh lớn như vậy, tin tưởng rằng người tu chân phụ cận sẽ rất nhanh đến nơi này.”
Tử Nặc bĩu môi, nổi giận nói: “ Đến đây thì thế nào.”
Xích Tử lắc lắc đầu, xoay người nhìn Hình Phong nói: “ Ta đi truy thi vương, trong này giao cho anh.”
Hình Phong vỗ vỗ vai hắn, nói: “ Hãy đi đi, có tôi ở đây, không ai dám đảo loạn đâu.”
Xích Tử cười, lại dùng mũi hít hít mấy hơi trong không trung, sau đó hướng ra ngoài chạy đi.
Last edited by Tiểu Dê; 01-09-2010 at 11:28 AM.
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của vivuvip
VẠN NĂM CỔ THI
Tác giả: Hám Trí Quyển 3 : VẠN TÁI THI VƯƠNG
Chương 38 : LỊCH SỬ CƯƠNG THI
Người dịch: CÔ LONG
Nguồn :Kiếm Giới
Gió lạnh thổi mạnh, mái tóc Minh Thiên theo gió tung bay. Hắn đứng trên một đỉnh núi ngoài ngoại ô, nhìn vào thành thị cách đó không xa, thầm thở dài.
“ Tiểu Thiên, tôi mua cho anh vài món quần áo, anh mặc vào thử xem...”
“ Minh Thiên, nội y của tôi thơm lắm phải không? Ngửi thích không? Ân...”
“ Tiểu Thiên, đừng xem loại tiết mục này, sẽ dạy hư tiểu hài tử...”
“ Ti vi đáng chết, Minh Thiên đáng chết...”
“ Tử Nặc, sinh nhật của tiểu Thiên là lúc nào nhỉ? Không bằng chúng ta giúp hắn chọn một ngày làm sinh nhật cho hắn đi?..”
“ Minh Thiên, hôm nay tôi sẽ dạy anh mấy chiêu tuyệt học tôi tự nghĩ ra được không? Tử Nặc xuyên tâm cước...”
“ Tiểu Thiên...”
“ Minh Thiên...”
Chuyện cũ nhất nhất hiện lên, thân ảnh của Lâm Hiểu Vi cùng Tử Nặc, từng lời từng câu nói đều hiện lại một lần trong đầu.
Minh Thiên khẽ cười, nguyên lai đã từng khoái hoạt như vậy. Nguyên lai đã từng có được hồi ức khó quên như thế.
Sung sướng luôn ngắn ngủi, nghĩ đến rốt cục sau này sẽ không còn được nhìn thấy Lâm Hiểu Vi cùng Tử Nặc, trong lòng Minh Thiên vô cùng cảm thương.
Sờ sờ khóe mắt, không có cảm giác ướt át, Minh Thiên tự giễu, cười nói: “ Thật sự là động vật máu lạnh, trong ti vi con người khi chia ly đều khóc đến chết đi sống lại, vì sao ta một chút cũng không khóc được?”
“ Cương thi vốn không có nước mắt.” Một thanh âm trầm hậu ở phía sau truyền đến.
Minh Thiên không hề quay đầu, làm như sớm biết có người đứng ở phía sau, nhẹ giọng hỏi: “ Vì sao?”
Một người đàn ông trung niên mặc cảnh phục đi đến bên cạnh hắn, có chút khẽ cười nói: “ Thân thể đã chết, như thế nào có thể sinh ra nước mắt?”
“ Cương thi cũng có máu.”
“ Máu cũng đoạt được từ trên người kẻ khác mới có. Bản thân cương thi không thể tái tạo ra thứ gì có sự sống.”
Minh Thiên nghiêng đầu đi, hỏi: “ Dù là sinh hài tử hay sao?”
Xích Tử bật cười nói: “ Điều này ta cũng không biết, muốn xem thử tinh trùng của ngươi còn có sức sống hay không.”
Minh Thiên vỗ vỗ ngực thở dài một hơi nhẹ nhõm: “ Hoàn hảo, có thể sinh đứa nhỏ là được. Bằng không Vi cùng Tử Nặc sẽ oán ta cả đời.”
Xích Tử đầy vẻ hứng trí mỉm cười nhìn hắn.
Minh Thiên nhìn nhìn Xích Tử, lại hỏi: “ Ngươi là ai?”
“ Cảnh sát.”
“ Nhìn ra.”
Xích Tử cười nói: “ Cũng là sự tồn tại giống như ngươi.”
“ Cương thi?”
Xích Tử lắc đầu nói: “ Ta gọi là Xích Tử, là con yêu quái, Phong Ly yêu.” ( Giải thích: Trong Sơn Hải Kinh( yêu quái, thần thú toàn tập), Phong Ly, biệt danh là Phong Sanh Thú. Là điêu(chồn), màu xanh. Lửa thiêu không chết, đao chém không vào, đánh như đánh túi da. Dùng chùy đánh vào đầu tới mấy ngàn lần mới chết, nhưng chỉ cần gặp gió liền lập tức sống lại. Dùng búa xương có thể giết chết. Có thể làm thuốc, não cùng cúc hoa( chắc là hậu môn hay bộ phận sinh dục) bỏ vào mười cân là có thể thêm thọ trăm năm. Con thú này đã bị diệt tuyệt( Bão phát tử(tiên dược) viết).
Minh Thiên ngạc nhiên nói: “ Một con yêu quái cũng được làm cảnh sát?”
Xích Tử mỉm cười: “ Vì sao không thể? Kỳ thật trong yêu quái cũng có yêu tốt xấu, tựa như ta, làm cảnh sát là vì trừ bạo an dân, tích công đức. Cho tới bây giờ ta chưa từng giết qua một người tốt, nhưng cũng không buông tha cho một người xấu.”
Minh Thiên quay đầu, nhìn toàn cảnh thành thị phương xa, nhẹ giọng hỏi: “ Ngươi làm sao biết ta ở đây?”
Xích Tử nhu nhu mũi, mỉm cười nói: “ Yêu quái có phong thuộc tính bình thường có hai điểm công năng đáng tự hào, thứ nhất là tốc độ, thứ hai chính là mũi.”
“ Ngươi tìm ta làm gì?”
Xích Tử kỳ quái nhìn Minh Thiên, hỏi: “ Ngươi giống như rất đề phòng ta.”
Minh Thiên lạnh nhạt nói: “ Vi nói với ta, không nên tùy tiện tin tưởng người lạ.”
Xích Tử bật cười nói: “ Quả nhiên là một tiểu cô nương cẩn thận. Kỳ thật ta tìm ngươi cũng không có dụng ý gì khác, chỉ là muốn nhắc nhở ngươi, hiện tại tình cảnh của ngươi rất nguy hiểm.”
Xích Tử chỉ vào bầu trời đã khôi phục ở phương xa nói: “ Vừa rồi khi ngươi biến thân thành thi vương, khiến cho thiên tượng dị biến, tin tưởng rằng rất nhiều người tu chân đều cảm giác được, nếu không có gì ngoài ý muốn, thì giờ phút này tòa lầu vừa rồi ngươi ở đã bị người tu chân vây quanh.”
Sắc mặt Minh Thiên biến đổi, lập tức xoay người muốn trở về.
Xích Tử nắm lấy cánh tay hắn, nói: “ Không cần lo lắng, bọn họ muốn bắt thi vương, sẽ không gây khó xử cho hai tiểu cô nương kia đâu. Huống chi trong đó còn có một người của Thiên Sư Phủ.”
Minh Thiên trầm giọng hỏi: “ Vì sao bọn họ muốn bắt ta?”
Xích Tử vẻ mặt cổ quái nhìn hắn, hỏi: “ Ngươi thật không nhớ rõ?”
Minh Thiên lắc lắc đầu.
Xích Tử cúi đầu trầm tư một lát, nói: “ Ở mấy vạn năm trước từng xuất hiện một nền văn minh.”
“ Là văn minh gì?”
“ Ta không biết, cũng không có ai biết. Đây chính là một truyền thuyết, mọi người đều đang tìm kiếm, dù là tiên, ma, hai giới đều đang tìm đáp án này. Nghe nói nếu ai biết được đáp án này, hắn có thể đứng trên tất cả chúng thần.”
Minh Thiên nhu nhu mũi, nói: “ Chỉ có điều chỉ là một truyền thuyết.”
Xích Tử trầm giọng nói: “ Trước kia là truyền thuyết, nhưng hơn một ngàn năm trước xuất hiện một cương thi, các giới mới biết được nền văn minh trong truyền thuyết đích thật từng tồn tại qua.”
“ Minh Dạ?”
Xích Tử gật đầu nói: “ Đúng, chính là Minh Dạ. Không ai biết Minh Dạ từ đâu tới đây, cũng không biết ở đâu truyền ra tin tức, hắn chính là người sống sót của nền văn minh mấy vạn năm trước. Sau khi Minh Dạ xuất thế, tu chân giới, yêu ma giới đều đại loạn, mọi người đều đổ xô đi tìm kiếm hắn, nhưng phàm là người nào gặp qua hắn từ đó về sau liền biến mất. Sau đó tin tức Minh Dạ lại rơi vào tai thiên giới, bị tiên nhân biết được, một ít tiên nhân chạy tới hạ giới gia nhập vào hàng ngũ tìm kiếm Minh Dạ, mà Minh Dạ cùng tiên nhân triển khai một hồi đại chiến, cũng từ đó về sau liền biến mất. Các tộc đều đoán, hắn có phải là bị tiên nhân bắt được? Chẳng qua cũng không ai có lá gan đi tìm tiên nhân lý luận, tất cả mọi người đem ý tưởng này nén vào trong bụng, sau đó âm thầm quan sát thiên giới. Nhưng cho đến ngày nay, vẫn có một ít du tiên hạ phàm tìm kiếm Minh Dạ, các tộc mới tin tưởng rằng, Minh Dạ không rơi vào tay thiên giới. Lúc trước cuộc chiến giữa Minh Dạ và các tiên nhân kết quả như thế nào? Sau này Minh Dạ lại ra sao? Mấy vấn đề này không ai biết, bao nhiêu năm các tộc đều đang tìm kiếm Minh Dạ, thẳng đến khi ngươi xuất hiện.”
Minh Thiên vẫn không có lên tiếng, thẳng đến khi Xích Tử nói xong mới hỏi: “ Ta chính là Minh Dạ?”
Xích Tử cười cười, không trả lời hắn, ngược lại hỏi: “ Ngươi có biết cương thi là từ đâu đến không?”
Minh Thiên lắc lắc đầu.
“ Cương thi xuất hiện vốn có hai chủng loại, thứ nhất là vì một nguyên nhân nào đó mà linh hồn bị cấm cố trong thân thể đã chết, loại này chính là bị đám đào mộ gọi là “ tống tử” là cương thi cấp thấp, tuy trong đó cũng từng xuất hiện qua một số ít cương thi cao cấp, nhưng số lượng thật sự là quá ít, hơn nữa “ tống tử” khi muốn tiến hóa thành cương thi cao cấp thì điều kiện cũng thật hà khắc. Thứ hai là cương thi cao đẳng vốn đã tồn tại từ trước, loại cương thi này mới là cương thi nguyên thể thật chánh, loại cương thi này giống như một nguyên thể bệnh độc, có thể tiếp tục lưu truyền đi xuống. Bị loại cương thi này hấp huyết xong, chỉ cần đủ điều kiện, thì những người bị hút máu chết cũng sẽ sống lại trở thành cương thi, mà người bị họ hút máu cũng lại tiếp tục sống lại, cứ như thế tuần hoàn đi xuống mãi mãi.”
Minh Thiên ngạc nhiên nói: “ Theo lời ngươi nói, vậy thế giới này không phải đều là cương thi?”
Xích Tử cười nói: “ Sẽ không, điều kiện tồn tại của loại cương thi này còn hà khắc hơn, cơ hồ trong một trăm người chết đi cũng khó xuất hiện một cương thi, mà năng lực lại kém hơn cương thi đời trước rất nhiều, đến cuối cùng còn không bằng cả cương thi kêu là “ tống tử”, bất cứ người nào cũng có thể giết chết hắn dễ dàng.”
Last edited by Tiểu Dê; 01-09-2010 at 11:28 AM.
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê
VẠN NĂM CỔ THI
Tác giả: Hám Trí Quyển 3 : VẠN TÁI THI VƯƠNG
Chương 39 : TÂM CƠ CỦA XÍCH TỬ
Nguồn :Kiếm Giới
“ Ngươi biết rất rõ cương thi.”
Xích Tử cười cười, hỏi: “ Ngươi có biết cương thi cao cấp làm sao mà đến không?”
Minh Thiên nhún vai, nói: “ Ta làm sao biết. Ngươi đừng có nói là do ta tạo thành đó a?”
Xích Tử mỉm cười nói: “ Cương thi cao cấp đã tồn tại từ xưa, nhưng các tộc vô luận tìm kiếm như thế nào, cũng tìm không ra ngọn nguồn của bọn họ, thẳng đến khi Minh Dạ xuất hiện…”
Minh Thiên hừ nhẹ một tiếng nói: “ Đã biết ngươi sẽ nói như vậy.”
Xích Tử lơ đễnh cười cười, tiếp tục nói: “ Thẳng đến khi vạn tái thi vương Minh Dạ xuất hiện, trải qua hữu tâm nhân tham thảo mới cho ra kết luận, Minh Dạ vô cùng có khả năng là ngọn nguồn của cương thi.”
Minh Thiên nghiêng đầu bĩu môi, nói: “ Vậy thì thế nào?”
“ Không thế nào, chỉ có điều tu chân giới đã triển khai hành động tiêu trừ cương thi.”
Minh Thiên sờ sờ mũi, cười cười nói: “ Nguyên lai cả tu chân giới đều là cừu nhân của ta a.”
“ Không chỉ là tu chân giới, nhân yêu hai giới, tiên ma hai giới đều gia nhập.”
“ Chính vì nền văn minh của mấy vạn năm trước?”
Xích Tử nhẹ nhàng gật đầu: “ Đúng.”
“ Đáng chết.” Minh Thiên hận hận nói: “ Đó là do Minh Dạ dở trò quỷ, mắc mớ gì tới ta. Ta đã mất trí nhớ, cho dù bắt được ta thì có khả năng tìm ra được bí mật gì. Minh Dạ đáng chết kia, năm đó vì sao lại phô trương như vậy, hại ta hiện tại nửa bước khó đi.”
Xích Tử cười nói: “ Năm đó Minh Dạ thật sự có được năng lực phô trương này.”
Minh Thiên lại kêu lớn: “ Hắn có năng lực, nhưng ta không có. Bị bắt được, ta chắc chắn sẽ chết chắc.”
Xích Tử than nhẹ một hơi, nhìn ra phương xa, nhẹ giọng hỏi: “ Ngươi muốn có lực lượng cường đại hay không?”
“ Đương nhiên muốn. Ta không muốn ngay cả một bảo bảo còn chưa sinh đã bị người biến thành thây khô tiêu mất.”
Xích Tử bật cười nói: “ Ngươi cũng thật ý tứ, Minh Dạ cho tới bây giờ chưa từng nói đùa với người ta.”
Minh Thiên nghiêng đầu, vẻ mặt kỳ quái nhìn hắn, hỏi: “ Ngươi rất quen thuộc Minh Dạ hay sao?”
Xích Tử gật gật đầu: “ Gặp mặt vài lần.”
“ Hắn là người như thế nào?”
Xích Tử trầm mặc một lát, nói: “ Hắn luôn cho ta một loại cảm giác rất kỳ quái, nhưng ta nói không ra loại cảm giác này, giống như thật thân thiết, rồi lại cự tuyệt bên ngoài, giống như thật nhiệt tình, nhưng cũng lạnh lùng như băng.”
“ Đó không phải thật mâu thuẫn?”
Xích Tử lộ ra thần sắc nhớ lại: “ Hắn vốn là một người thật mâu thuẫn.” Ngưng một chút, tựa hồ phát giác mình đã nói quá nhiều, Xích Tử xóa khai đề tài, hỏi: “ Có phải thật muốn biến cường?”
Minh Thiên không chút do dự đáp: “ Đương nhiên là muốn.”
Xích Tử nhẹ giọng nói: “ Nếu ngươi thật muốn biến thành cường đại, ta có thể chỉ cho ngươi một con đường, chẳng qua sẽ rất khó đi.”
“ Con đường gì?”
Xích Tử chỉ sang hướng bên trái phía trước, trầm giọng nói: “ Đi theo phương hướng đó, thẳng đến một địa phương được gọi là Thiên Phật sơn, nghe nói ở nơi đó có một bảo vật thời viễn cổ sẽ xuất thế, ngươi có thể đi thử vận khí. Nếu ngươi tìm được kiện bảo vật kia, tin tưởng rằng thực lực của ngươi sẽ tăng nhiều. Nhưng nếu tin tức này là thật, ta tin tưởng sẽ có rất nhiều người tu chân tụ tập nơi đó, cho nên một cương thi như ngươi tới đó tin tưởng rằng cũng sẽ rất nguy hiểm.”
Minh Thiên nhìn Xích Tử, ngạc nhiên nói: “ Vì sao lại nói tin tức này cho ta biết? Chẳng lẽ ngươi không muốn lấy được bảo vật kia?”
Xích Tử xòe hai tay ra, nói: “ Ta chỉ là một cảnh sát, có thể bắt ăn trộm, phá án là được, cần có lực lượng cường đại để làm gì. Nói lại cho dù ta muốn cũng không dám đi, dù sao dùng mạng sống đi đánh đổ, nguy hiểm quá lớn, trả không nổi.”
Minh Thiên cúi đầu trầm mặc trong chốc lát, hỏi: “ Vì sao ngươi biết ở Thiên Phật sơn có bảo vật xuất hiện?”
“ Tin tức do yêu quái liên minh truyền đến.”
Minh Thiên cười lạnh nói: “ Lại là yêu quái liên minh.”
Xích Tử vội giải thích: “ Ngươi đừng hiểu lầm, yêu quái liên minh chúng ta cũng không giống như ngươi nghĩ.”
“ Nga? Sao ngươi biết ta từng tiếp xúc qua người của yêu quái liên minh?”
Xích Tử khẽ cười, nói: “ Yêu quái liên minh thành lập là vì áp chế nhóm yêu quái, khiến cho bọn hắn không thể muốn làm gì thì làm, điều này được đại bộ phận yêu quái cùng với những tồn tại dị biến đồng ý, chẳng qua cũng có số ít những tồn tại dị biến không đồng ý quan điểm này, bởi vậy lại thành lập một yêu quái liên minh khác, chúng ta gọi bọn họ là phản yêu quái liên minh. Vừa rồi ta nhắc tới yêu quái liên minh ngươi liền lộ ra biểu tình mất hứng, ta đoán rằng ngươi đã gặp gỡ người của phản yêu quái liên minh.”
Minh Thiên bĩu môi nói: “ Ta mặc kệ các ngươi là cái gì yêu quái liên minh, phản yêu quái liên minh gì đó, ta chỉ biết Liệt Viêm là người của yêu quái liên minh mà thôi.”
“ Liệt Viêm.” Xích Tử trầm tư chốc lát, hỏi: “ Có phải là một cương thi ngàn năm?”
Minh Thiên gật gật đầu.
Xích Tử cười nói: “ Hắn là người của phản yêu quái liên minh, chẳng qua bọn họ cũng tự xưng là yêu quái liên minh, phản yêu quái liên minh chính là cách gọi do chí hướng bất đồng giữa hai nhóm chúng ta.”
Minh Thiên lại bĩu môi, nói: “ Sao các ngươi lại biết ở Thiên Phật sơn có bảo vật sắp xuất thế?”
“ Nghe nói gần đây tại Thiên Phật sơn thường có quang mang bảy màu chiếu rọi, mọi người mới đoán là có bảo vật sắp xuất thế. Mà chúng ta đã vận dụng đại lượng nhân lực cùng vật lực mới biết được, Thiên Phật sơn chính là một tòa thâm sơn đã tồn tại từ thời viễn cổ, truyền thuyết từng có hơn ngàn vị phật giả tụ tập nơi đây để trấn áp kiện bảo vật nào đó, nên danh xưng Thiên Phật sơn cũng từ đó mà ra.”
“ Là bảo bối gì, lại phải lao sơn động chúng đến hơn ngàn vị phật giả đến trấn áp?”
Xích Tử nhún vai nói: “ Điều này ta cũng không biết.”
Minh Thiên nhìn Xích Tử, hỏi: “ Yêu quái liên minh các ngươi phí tâm tư lớn như vậy, chẳng lẽ không nghĩ chiếm về cho mình?”
Xích Tử xấu hổ cười nói: “ Mặc kệ là người hay yêu, lòng riêng luôn phải có. Nói thật ra, sau khi biết được tin tức này ta cũng rất động tâm, nhưng ta tự hiểu rõ mình, bằng vào năng lực của ta cũng không đủ đến đó, đi cũng vô ích. Chẳng qua yêu quái liên minh cũng sẽ không buông tha, bọn họ khẳng định sẽ bố trí người đến tìm bảo vật kia.”
“ Vì sao ngươi lại muốn nói cho ta?”
“ Dù sao đây cũng không phải bí mật gì, tin tưởng rằng nhân yêu hai giới đều đã biết, hơn nữa đều đang trên đường tiến đến Thiên Phật sơn.”
Minh Thiên hừ nhẹ một tiếng, nói: “ Không chút hảo tâm.”
Xích Tử không để ý, cười cười nói: “ Theo tin tức nói, quang mang bảy màu ở Thiên Phật sơn gần đây càng ngày càng thịnh, bảo vật sẽ xuất thế trong vòng mười mấy ngày nữa. Nếu có hứng thú, ngươi có thể đi nhìn xem, nếu không có hứng thú thì coi như ta chưa nói.”
Minh Thiên lại sờ sờ mũi, hỏi: “ Tu chân giới biết tin tức thi vương trọng hiện không?”
“ Lúc tối hôm qua khi ngươi biến thân cũng đã bị các tộc phát giác, nói vậy hiện tại toàn thiên hạ các môn các phái đều đã có được tin tức thi vương trọng hiện.”
“ Bọn họ biết ta chính là Minh Dạ sao?”
Xích Tử lắc đầu nói: “ Ngoại trừ yêu quái liên minh chúng ta và phản yêu quái liên minh ra, tin rằng còn chưa ai biết thân phận chân thật của ngươi.”
“ Vậy được, dù là Tử Nặc cũng không tra ra được ta là cương thi, tin rằng đám ngu ngốc kia cũng càng không biết.”
Đối với sự lạc quan của Minh Thiên, Xích Tử chỉ biết cười khổ.
“ Có thể giúp ta chiếu cố Tử Nặc cùng Vi?”
Xích Tử gật đầu nói: “ Không thành vấn đề, chỉ cần ta còn ở trong này, tuyệt không cho ai tổn thương các nàng.”
Minh Thiên gật đầu, hướng phía trước đi đến, phất tay ra sau xua xa nói: “ Ta đi đây.”
Nhìn bóng dáng càng đi càng xa của Minh Thiên, khóe miệng Xích Tử treo lên một tia mỉm cười nhiều thâm ý.
Last edited by Tiểu Dê; 01-09-2010 at 11:28 AM.
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê