Tác giả: Cận Niên
Nguồn:Vficland
Edit: Charon, Ms Moonlight, Lequyen2101, Blackrose
Sưu tầm: Thiên Mạc.
Cho tới lúc xuống khỏi xe, hai chân chạm đất, nàng mới vô thức mà vùng ra khỏi lòng hắn, mái tóc đen có chút lộn xộn phất phơ ngang má, hắn đem nàng đang e thẹn như hoa với dung nhan tuyệt mĩ càng lúc càng thêm mê người, dẫn tới đại điện trước ánh mắt dòm ngó của tất cả mọi người.
Phía trước chợt có trận cười khe khẽ, bàn tay nhỏ bé của nàng chợt bị nắm lấy, bước chân lảo đảo theo sát người mặc long y bào màu đen tiến về phía trước.
Tiếng đàn sáo, tiếng trống khương minh (*loại trống nhỏ có thể cầm hoặc đeo trên người cùng người diễn), tiếng nhạc khí diễn tấu lọt vào tai nàng từng hồi.
Trước khi đi vào đại điện, có không ít người quay lại, cùng nói chuyện với Mặc Uyên. Đối với vị vương gia trẻ tuổi mà lại vô cùng tà mị tuyệt mĩ này có vô số kẻ trong triều muốn kết giao với hắn, lại mong muốn hơn nữa là đưa nữ nhi của mình trèo lên vị trí chính phi của vị vương gia này, để từ nay về sau được gọi với mỹ danh hoàng thân quốc thích!
Vừa thấy hắn đi vào đại điện, âm thanh đàm tiếu chợt nhỏ đi, biến thành từng đợt tiếng hấp khí…
Trong đại điện đèn đuốc sáng trưng, người đàn ông tuấn mĩ tao nhã, cả người lộ ra một vẻ tà mị, bên môi mang theo nhàn nhạt ý cười, bước vào trong cánh cửa, khiến lòng nữ tử trong thiên hạ thèm muốn, từng bước từng bước một, đều nổi bật bất phàm, phong vận độc tồn (*có một không hai)
Sửng sốt một hồi lâu mới có người cuống quít từ chỗ ngồi đứng dậy quỳ lạy trên mặt đất : “Tham kiến … Uyên Vương điện hạ!”
Trong chốc lát, tất cả mọi người đều đứng đậy, tiếng đồng thanh giống như sấm sét nổ vang trong đại điện: “Tham kiến … Uyên Vương điện hạ!!!”
Nam tử cười tao nhã, đôi mắt tà mị mang theo sóng gợn lưu chuyển, “Chư vị, đã lâu không gặp. Đứng dậy cả đi.”
Mọi người đều nhao nhao tạ ân, tiếng sấm lại một lần nữa vang vọng trong đại điện.
Ngẩng đầu lên, mọi người mới phát hiện ra người con gái nhỏ nhắn xinh xắn đằng sau hắn, giống như cánh hoa trắng, nở rộ nơi đại điện hoa lệ, tỏa ra một sức quyến rũ đặc biệt, bàn tay nhỏ nhắn mềm mại không xương của nàng bị nắm chặt trong bàn tay của nam tử, cả người lãnh đạm mà kiều mị.
Ngồi xuống vị trí, Mặc Uyên rõ ràng nhìn ra được những ánh mắt đang dõi theo, trong đó không thiếu những đôi mắt tràn ngập lửa nóng, thẳng chiếu vào người tiểu cô nương xinh đẹp đằng sau hắn.
Bên môi hắn chợt có chút cười, dùng ba phần lực đạo khiến Lạc Cơ Nhi cảm thấy dưới chân bất ổn, kinh hãi kêu lên một tiếng rồi rơi vào trong lòng hắn, hơi thở mạnh mẽ trong nháy mắt bao bọc lấy nàng! Lạc Cơ Nhi hoảng hốt đứng dậy, nhưng tay hắn lại khẽ xoa xoa lưng nàng, thở dài bên tai: “Nô nhi, cẩn thận, có rất nhiều người đang nhìn.”
Lạc Cơ Nhi mặt đỏ bừng, bàn tay nhỏ bé bám chặt vào áo bào của hắn, đang muốn giãy dụa, bỗng nghe thấy tiếng the thé chói tai của thái giám : “Hoàng thượng giá lâm……”
Theo thanh âm giảm đi, Mặc Uyên chợt đình chỉ động tác, ý cười bên môi biến mất, trong cặp mắt tối tăm tràn đầy khí giận u ám.
Mọi người ngẩng đầu nhìn lại…
Người đang chậm rãi đi vào chính là đương kim thiên tử đương triều, khoác trên người bộ long y bào màu hoàng kim lộ rõ vẻ cao sang, trên người hắn còn hơn cả Uyên Vương vừa mới tới ở một loại khí phách vương giả mà âm lệ, uy nghiêm không dung xâm phạm, đôi mắt hoàn toàn nghiêm nghị. Hắn – Mặc Húc, chính là vương giả độc nhất vô nhị của toàn bộ Lạc Anh Quốc.
Mặc Uyên ngồi yên vị, nheo con mắt lại nhìn, chậm rãi nâng chén rượu bằng vàng được chạm trổ trên bàn lên.
Mà theo phía sau Mặc Húc là một người con gái ung dung cùng kiều mị như đóa bạch mẫu đơn, nàng mang trên người bộ y bào đỏ rực, da trắng nõn nà, mày như đuôi chim yến, đôi môi đỏ như máu, khí chất tuyệt đẹp.
Kia là hậu cung ba nghìn mà độc sủng – Uyển phi.
Hai người chậm rãi bước vào, Uyển phi có chút khẩn trương, ánh mắt kiều mị đảo qua chỗ mọi người, rốt cuộc quả nhiên thấy được vị trí của nam tử tuấn nhã tà mị kia, trong lòng đột nhiên khẽ động, cước bộ suýt nữa rối loạn!
Thành công giữ được ánh mắt của Uyển phi, bên môi Uyển Vương nhếch lên một nụ cười nhạt khát máu, ngửa đầu uống xong một chén rượu tinh khiết và thơm nồng. Ngay sau đó hắn nâng cằm của tiểu cô nương trong lòng lên, gặp phải ánh mắt bối rối của nàng, hắn bá đạo mà tà mị hôn xuống.
Ôi…………
Lạc Cơ Nhi hoàn toàn trở nên hoảng sợ, chiếc cằm nhỏ nhắn bị những ngón tay của hắn nâng lên, hơi thở nóng hổi của hắn vây quanh nàng, sau một khắc, môi lưỡi của nàng bị bị khiêu mở một cách thô bạo ngang ngược, một dòng chất lỏng cay nồng xâm nhập vào trong cổ họng nàng!!
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc
Tác giả: Cận Niên
Nguồn:Vficland
Edit: Charon, Ms Moonlight, Lequyen2101, Blackrose
Sưu tầm: Thiên Mạc.
“Đừng.” Lạc Cơ Nhi run rẩy toàn thân, vô thức bám chặt vào áo hắn.
Hơi thở cay nóng tràn đầy khoang miệng, nàng kịch liệt vùng lên nhưng ngay cả tiếng khù khụ cũng bị hắn nuốt vào trong miệng, khiến cho nàng đang bị giam cầm trong lồng ngực hắn chỉ có thể run rẩy! Tiếng khù khụ càng lúc càng trầm trọng hơn, nước mắt tràn ra, nàng giãy dụa đầy thống khổ.
Hết thảy người trong đại điện đảo hít vào một ngụm khí lạnh. Ánh mắt chăm chú nhìn về phía nơi Uyên Vương đang ngồi!
Thiên tử ở trước mặt, đang ở yến hội hoàng gia!
Hắn tà mị giam cầm tiểu nô trong lòng mà hôn, giống như diễn trò, khiến cho bầu không khí khắp đại điện nhuốm đẫm cảm xúc mãnh liệt và nóng bức, khắp nơi tràn ngập mị hoặc cùng mùi vị dục tình !!
Tất cả mọi người lại không ai chú ý tới, khi nhìn thấy màn như vậy thì khuôn mặt của Uyển phi bỗng chốc trở nên trắng bệch không gì sánh được!
Đùa bỡn chán, Mặc uyên cuối cùng cũng chịu buông cơ thể mềm mại trong lòng ra, Lạc Cơ Nhi vẫn ho sặc sụa, cảm giác từ cổ họng cho tới phế quản cay xè. Rượu trong đôi môi đỏ bừng của nàng đi xuống chưa hết tràn ra ngoài, lưu lại một vài giọt lóng lánh trong suốt trên khóe môi. Mặc Uyên cười khẽ, cúi đầu liếm sạch giọt rượu kia. Nàng kinh hoàng né tránh hắn, tiếng nức nở tràn ra khỏi miệng.
Tốt lắm!
Đây chính là kết quả mà hắn muốn, hắn rất thỏa mãn!
Dường như phớt lờ hành vi không kiềm chế của hắn, bên môi Mặc Húc nở một nụ cười yếu ớt nhàn nhạt đến khó nhận thấy, chậm rãi ngồi xuống long ỷ (*ghế dành cho vua), thản nhiên nói: “Tam đệ vẫn như vậy, coi hoàng cung của trẫm như hoa viên nhà mình a.”
Một câu nghe tưởng như lời trêu đùa nhưng lại khiến tất cả mọi người nghe thấy mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Ai cũng biết rằng tuy nói hiện nay bề ngoài Lạc Anh Quốc thoạt nhìn bình thản nhưng bên trong triều đình lại phân tranh đầy sóng gió, vẫn mãi mà chưa chấm dứt. Uyên vương có trong tay binh quyền, cho dù tác phong thường ngày bất kham bất chính, nhưng hoàng thượng cũng hiếm khi trách tội. Người ngoài nhìn vào cho là hoàng thượng trân trọng tình nghĩa huynh đệ, nhưng thực ra hoàng thượng, là không tránh được đứng ở một nơi bí mật gần đó quan sát phong vân biến cố.
“A.“ Cặp mắt dài hẹp tà mị của Mặc Uyên nhìn về phía chính giữa điện, “Hoàng huynh luôn rộng lượng, hiểu rõ tính tình thần đệ, miễn là quân tử không đoạt người yêu của kẻ khác, hoàng huynh tự nhiên sẽ không so đo cái gì, thần đệ nói vậy có đúng không?”
Lời vừa dứt, toàn bộ đại điện hít một hơi lạnh! Uyển Phi nương nương sắc mặt càng lúc càng tái nhợt, cánh tay nhỏ bé rút vào trong ống tay rất nhanh, như thể Mạc Uyên đã xúc phạm nhiều điều cấm kỵ, khiến bản thân nàng không dám nhìn thẳng!
Người người đều biết ái nữ của thừa tướng – Tâm Uyển – trước khi vào cung từng có một đoạn tình cũ với Uyên Vương nhưng cứ ngỡ Uyển phi vào cung tất cả đều tan thành mây khói, cũng không ngờ là lần đầu gặp lại kể từ khi chiến thắng trở về từ miền Bắc, Uyên vương lại lớn mật khiêu khích thánh thượng vấn đề này.
Mặc Húc nheo mắt lại, chậm rãi quan sát đệ đệ thoạt nhìn như một kẻ bất kham của hắn.
“Hoàng thượng…” Bỗng một thanh âm đánh vỡ sự im lặng, một viên quan giơ chén rượu lên, “Hôm nay thịnh yến, hạ thần vì được hoàng ân của Uyển phi nương nương mà đến đây, nguyện chúc nương nương phúc thể an khang, sinh hạ long tử, nguyện hoàng thượng biến tát ơn trạch (*đại ý là phát triển nòi giống cho hoàng thượng), hoàng thất hưng vượng..”
Toàn bộ đại điện bị nhiễm sự phấn khởi của thanh âm cất cao lên này, hết thảy hạ thần đều giơ chén rượu lên, liên tiếp nói phụ họa theo.
Khoảnh khắc giây phút xấu hổ bị những tiếng hô lớn như vậy che lấp đi, Uyển phi thu hồi xấu hổ đang muốn bưng rượu thị bị Mặc Húc bên cạnh ngăn cản: “Uyển nhi, nàng đang mang thai, lấy nước thay rượu đi.”
Nam tử tuấn lãng cao quý đẹp đẽ gần kề bên người này khiến cho hô hấp của Uyển phi bị kiềm hãm, chậm rãi cúi xuống: “Tạ ơn điển của Hoàng thượng.”
Ngồi phía trước, Mặc Uyên máy mắt, bàn tay không khỏi nhanh chóng cầm lấy chén rượu.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc
Tác giả: Cận Niên
Nguồn:Vficland
Edit: Charon, Ms Moonlight, Lequyen2101, Blackrose
Sưu tầm: Thiên Mạc.
Tiếng ca hát kéo dài, vang vọng khắp nơi.
Rượu quá tam tuần, phía trung tâm đại điện các vũ nữ đang nhảy múa tưng bừng, trên mặt mọi người đã đỏ bừng, hàm chứa bảy phần ý cười, thưởng thức cánh tay áo lay động như nước, dáng múa uyển chuyển. Mắt nhìn lơ đãng, cuối cùng cũng thấy được hoàng thượng cùng sủng phi đang ân ân ái ái, làm cho kẻ khác phải mỉm cười.
Hơn thế, xung quanh trong hoàng cung đều được thiết trí sân khấu và bày trí hoa cảnh. Khi dạ yến qua đi là lúc các cung phi thưởng rượu ngắm hoa. Lúc này, các vương công quý tử cùng bá quan chậm rãi nán lại trong cung uống rượu, vừa bình thản lại vừa vô tâm.
Khi Lạc Cơ Nhi lấy lại tinh thần, cả thân người đều đã thoát ly ra khỏi tiếng ồn ào.
Thân thể nhẹ nhàng bị nhấc đi, nàng bị đưa tới một tòa cung điện xa lạ bên cạnh cung điện, bởi vì hôm nay có tiệc mừng nên ở đây rốt cuộc đã trở nên lạnh lẽo.
Mặc Uyên nheo mắt lại, chậm rãi quan sát chỗ ngồi trong cung điên xa hoa tinh xảo này——
Tích Uyển cung!!
Nét chữ cứng cáp trên hoành phi này nhất định là do chính tay Mặc Húc viết.
A, Tích Uyển, Tích Uyển
Đáy mắt hiện lên một tia mịt mù, hắn chậm rãi kéo tiểu nữ nhân vào lòng, trước khi nàng kịp kêu ra tiếng liền đem cả người nàng áp sát vào tường, thân hình tuấn lãng cao lớn dính sát vào nàng, cúi đầu chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trong trẻo của nàng.
“Ngươi rất không tập trung!” Một nụ cười tà mị nở ra chỉ cách môi nàng một tấc, ngón tay thuôn dài của hắn khẽ chạm nhẹ vào chóp mũi nàng, thấp giọng hỏi, “Có ta ở cạnh ngươi, vậy mà ngươi lại có tâm tư khác? Hử?”
Lạc Cơ Nhi cứng người lại.
Nàng không thể thở nổi, dù đơn giản chỉ là chốc lát, xung quanh đều là mùi vị của hắn, nàng tránh không được, trốn không xong.
Thấy nàng có chút thống khổ quay đầu đi, Mặc Uyên trừng lớn con mắt, ngón tay giữ chặt cằm nàng, tiến sát về phía khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, “ Ngươi giống nàng ta, mị hoặc từ trong xương cốt, hẳn là nghĩ làm cách nào để leo lên được long sàng của người đàn ông kia!”
Tiếng hắn gầm nhẹ khiến cả người nàng run rẩy, không biết nàng đã chọc giận hắn ở chỗ nào?
“Ta không hiểu, ta nghe không hiểu.” Tiếng nàng êm dịu, giọng nói như cầu xin, muốn tránh khỏi cái siết chặt đau đớn dưới cằm.
Bên tai bỗng nhiên truyền đến một tiếng bước chân nhẹ nhàng tưởng như không nghe thấy được, từ một hướng khác của đại điện, chậm rãi đi tới… Mặc Uyên hơi chau mày lại, trông thấy ở xa xa một thân ảnh hồng nhạt, phía sau là một đám cung nữ, đang đi về phía này.
Bên môi ẩn hiện nụ cười tà mị pha lẫn nồng đậm hận ý, Mặc Uyên thu hồi ánh mắt, đôi mắt nặng nề nhìn tiểu nữ nhân trong lòng: “Không có vấn đề gì, ngươi lập tức sẽ hiểu.”
Lạc Cơ Nhi run sợ mở mắt ra, hàng mi rậm dài cụp xuống, cặp mắt trong veo như nước làm rung động lòng người.
Một cơn tà hỏa từ dưới bốc lên, Mặc Uyên cúi người, cắn đôi môi như cánh hoa đỏ thắm của nàng!
“Xoẹt ——!”
“Đừng.”
—— Tay hắn tìm đến chỗ cổ nàng, hung hăng xé mở y phục mỏng như cách ve của nàng! Ngăn chặn đôi môi muốn bật ra tiếng của nàng!
Lạc Cơ Nhi cả người run rẩy, lồng ngực phập phồng muốn giãy dụa đẩy hắn ra.
Trong ngự hoa viên, bên ngoài cung điện nguy nga,
một mảng da thịt từ cố đến bờ vai lộ ra trắng như tuyết, mịn màng không tì vết, bờ vai gầy yếu của nàng bị hắn hung hăng ôm vào trong ngực, bàn tay to lớn xé nát quần áo, thăm dò vào bên trong, nhằm chuẩn xác nơi mềm mại kia, dùng hết sức mà nhào nặn vân vê, ác ý muốn bức nàng thét ra chói tai!
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc
Tác giả: Cận Niên
Nguồn:Vficland
Edit: Charon, Ms Moonlight, Lequyen2101, Blackrose
Sưu tầm: Thiên Mạc.
“Đừng mà…” Đau đớn cùng khuất nhục cùng nhau ập tới, Lạc Cơ Nhi sợ hãi than nhẹ, “Đừng!!” Ngay sau đó, môi dưới có cảm giác đau đớn giống như bị xé rách, là hàm răng bén nhọn của hắn đang cắn phá cánh môi sưng đỏ của nàng.
Dục vọng phá tan mấy lớp quần áo, bá đạo giam cầm, lớn mật thăm dò cùng xâm lược!
Lạc Cơ Nhi đã muốn rơi lệ, da thịt trắng muốt theo từng lớp từng lớp quần áo đang rơi xuống đất lộ ra càng ngày ngày càng nhiều khiến nàng muốn tránh né, nhưng lại bị bàn tay sau lưng nhanh chóng giữ chặt lại hơn, chỉ có thể kề sát trong ngực hắn, mặc hắn tùy tiện làm như ý thích của mình.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần hơn.
Uyển phi đột nhiên ngừng lại, đôi mắt mỹ lệ liếc nhìn xung quanh: “Hạnh nhi, ngươi có nghe thấy tiếng gì không?”
Tiểu nha hoàn bên cạnh ngẩn ra, cẩn thận nghe ngóng xung quanh, nghi hoặc nói: “Khởi bẩm nương nương, không có âm thanh gì ạ.”
Uyển phi giật mình, nghi hoặc bộc phát, nhưng nhìn xung quanh tựa như không có động tĩnh gì, lúc này mới tiếp tục đi tiếp. Như đã lường trước, nàng bước đi vài bước, đúng lúc xoay người, bất ngờ bị cảnh tượng trước mắt làm cho khiếp sợ ——
Bên tường, một nam tử tuấn lãng đang ôm một nữ tử xinh đẹp diễm lệ trong ngực dựa vào tường, hết sức mờ ám.
Uyển phi cảm thấy hô hấp như ngừng lại, phía sau nàng, một đám tiểu nha hoàn sợ tới mức kinh hô ra tiếng.
—— Tại nơi cung cung quy nghiêm mật này, ai có lá gan lớn như vậy, yêu đương vụng trộm ở phía sau tẩm cung của nương nương?
Tất cả mọi người đều bị hình ảnh kích động phụt máu này làm cho khuôn mặt trở nên trắng bệch, các nàng rõ ràng nhìn thấy có một đường máu tươi đang chảy xuống theo cằm nàng kia, bả vai nàng lộ hết ra, bị nam tử ép chặt vào trong ngực mình, một tay còn to gan hơn dò xét vào ngực nữ tử.
“Nô tài to gan!!” Hạnh nhi khuôn mặt trắng bệch quát chói tai, thanh âm sắc nhọn : “Các ngươi không ngờ lại dám làm điều này ở ngoài tẩm cung của Uyển phi nương nương”
Thời điểm đã tới rồi.
Mặc Uyên chậm rãi buông thân thể mềm mại đang run rẩy trong lồng ngực ra, nhìn thấy nửa thân trên của nàng lộ trần ra khỏi cái yếm, bên môi hiện lên ý cười tà mị mà thỏa mãn, tiếp đó, buông tay xuống bên người, chậm rãi nhìn về phía người kia ——
Ôi——! ! !
Lời quở trách của Hạnh nhi trong nháy mắt ngừng lại giữa không trung.
“Uyên, Uyên vương điện hạ.” Toàn bộ bọn nha hoàn đều kinh ngạc thốt lên, mặt trắng bệch, cuống quýt quỳ rạp xuống đất, “Nô tỳ bái kiến Uyên vương điện hạ!!”
Còn Uyển phi đang đứng phía trước, nhìn thấy nụ cười tà mị của hắn, suýt chút nữa đững không vững, cánh tay nhỏ bé yếu ớt cuống quít bám vào tường để trụ lại.
Là hắn.
Nước mắt trong lòng Lạc Cơ Nhi chưa khô, chỉ cảm thấy mùi máu tanh lan tràn trong khoang miệng, vai bị bàn tay to lớn của hắn nhẹ nhàng giữ lấy, nhanh chóng kéo về phía lồng ngực ấm áp. Nàng biết rõ thực không nên, nhất là khi có nhiều ánh mắt dõi theo như vậy, bao nhiêu khuất nhục đã vây lấy nàng, nàng chỉ có thể run rẩy giữ chặt lấy áo hắn, hy vọng thân thể cao lớn của hắn có thể che đậy những ánh mắt này.
“Hóa ra là Uyển phi nương nương.” Mặc Uyên cười tà một tiếng. Nam tử tuấn mỹ liếc mắt nhìn người con gái trong lòng, “Bản vương thầm nghĩ muốn tìm một chỗ an tĩnh để âu yếm yêu thương nô nhi của ta, thật không ngờ đã quấy rầy đến nương nương.” Cặp mắt thâm sâu giương lên, ý cười bên môi càng lúc càng sâu, “Sao vậy, hoàng huynh lại không đưa nương nương trở về ư?”
Trên mặt Uyển phi đã thoa chút phấn, nhưng vẫn lộ ra sắc tái nhợt, cả người lộ ra vẻ suy nhược bất kham.
Hôm nay cuối cùng cũng tránh không khỏi một kiếp.
“Các ngươi đều lui xuống trước đi…” Nàng duy trì một tia trấn định cuối cùng, hướng về phía bọn nha hoàn đang quỳ rạp xuống đất nói: “Ta cùng Uyên Vương điện hạ… có việc muốn nói.”
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Dương Thiên Mạc
Tác giả: Cận Niên
Nguồn:Vficland
Edit: Charon, Ms Moonlight, Lequyen2101, Blackrose
Sưu tầm: Thiên Mạc.
Hậu cung yên lặng.
Những tia sáng xuyên qua hoa văn trạm trổ trên cửa sổ chiếu xuống trên người con gái quần áo không chỉnh tề kia.
Hạnh nhi có chút buồn bực, nhìn kỹ nàng vài lần, thân hình nhỏ nhắn xinh xắn nhìn qua còn chưa thành thục, chỉ là khuôn mặt kia, lại đẹp đến mức rung động lòng người, so với chủ tử nhà mình còn hơn vài phần mị hoặc. Cổ áo mở rộng, tay áo mỏng manh bị xé mở, lộ ra da thịt như tuyết, trong suốt bóng bẩy, một vệt máu bên môi, khiến nàng ta không thể rời mắt đi được.
“Ngươi có biết đây là đâu không?” Hạnh Nhi đi tới trước mặt nàng, nhìn xuống từ trên cao.
—— Quả là không ai dám đối Uyên Vương điện hạ bất kính, nhưng một nữ nô nho nhỏ như nàng sẽ không cần phải khách khí.
Không đợi Lạc Cơ Nhi giương mắt lên nhìn, Hạnh Nhi cười một tiếng, “Nói vậy là ngươi chưa từng vào cung? Ta đây ngẫm lại thật là không nên hỏi, đây là tẩm cung của Uyển phi nương nương, đích thân hoàng thượng ngự thư đề danh gọi.”
“Vị tỷ tỷ này.” Lạc Cơ Nhi chậm rãi ngước mắt lên, thanh âm trong trẻo, giống như đang tự nói với bản thân mình.
Tiếng nói của Hạnh Nhi bị kiềm lại, một cơn buồn bực nảy sinh trong lòng, “Chuyện gì?”
Chịu đựng chua xót cùng toàn thân khó chịu không yên, Lạc Cơ Nhi dịu dàng đứng dậy, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn bái lạy: “Vương gia từng nói, nếu ngài ấy có việc, bảo ta đến cửa cung chờ ngài, ta cũng không tiện ở chỗ này lâu, sợ làm phiền mấy vị tỷ tỷ.”
Nói ra mấy câu đó, tim nàng cũng theo tiếng nói mà nhảy ra khỏi cổ họng.
Nàng thực không biết Mặc Uyên khi nào thì sẽ từ bên trong bước ra, nhưng nàng chỉ có một cơ hội như vậy, muốn chạy trốn ma chưởng cùng giam cầm của hắn. Bàn tay nàng gắt gao thu vạt áo trước ngực, chỉ cảm thấy chữ “Nô” kia bắt đầu bị nóng lên, mang tất cả khuất nhục đau đớn hiện về, đốt cháy sạch nôn nóng bất an trong người nàng.
“Hả?” Hạnh Nhi khẽ nhướng nhướng mày, hơi nở nụ cười một chút, ngay sau đó quát chói tai, “Ngươi lớn mật!”
Lạc Cơ Nhi cả kinh, cặp mắt trong veo trông như con nai bị thương nhìn về phía nàng ta, tự hỏi không biết đã chọc tới nàng ta ở đâu?
Nàng không nhìn thấy có một nữ nhân đi ra đằng sau nàng, liếc liếc mắt nhìn hai đầu gối của nàng, rồi giơ đầu gối lên đụng vào, khiến nàng dưới chân mềm nhũn, “A” lên một tiếng kêu nhỏ, liền quỳ gối xuống đất!
Đau đớn bỗng truyền tới từ hai đầu gối khiến nàng phát ra âm thanh rên rỉ, Lạc Cơ Nhi chống hai tay mỏng manh xuống mặt đất, giương cặp mắt quật cường lên, không biết câu nói kia nói sai ở đâu tự nhiên lại mang đến nỗi nhục như vậy cho nàng.
“Hạnh Nhi nói rất đúng, lá gan ngươi thật là lớn.” Một nữ tử từ phía sau đi tới, liếc nàng một cái, nhón lấy một quả ô mai đặt trong đĩa trên bàn cho vào trong miệng nhấm nháp chậm rãi, nhân tiện ngồi xuống ghế, “Nữ tử trong cung này, có thể tự xưng ‘Ta’ , có mấy người? Chỉ sợ là Hoàng hậu nương nương cũng không dám xưng như vậy! Trong vương phủ cho phép ngươi không có quy củ như vậy, chẳng lẽ vào cung, người trong cung cũng nên dung túng ngươi như vậy chăng?”
Ngôn ngữ sắc bén đâm vào trong lòng nàng, hai đầu gối Lạc Cơ Nhi run run, nhưng cả thân mình cúi xuống, thấp giọng nức nở nói: “Dạ, nô tỳ biết sai rồi, tỷ tỷ giáo huấn rất đúng .”
“Biết sai là tốt rồi”, nữ tử lấy chiếc khăn trong tay áo xoa xoa tay, “Vậy cút đi!”
Trong lòng Lạc Cơ Nhi đau đớn, ánh mắt trong trẻo nhìn về phía nàng ta.
“Sao vậy, quỳ còn chưa đủ sao? Uyên Vương điện hạ không phải bảo ngươi ra cửa cung chờ sao? Không phải muốn làm khó bổn cô nương mang ngươi đi?” Trong mắt nữ tử kia tỏa ra vẻ lạnh lùng.
“Không, không cần, “Lạc Cơ Nhi cuống quít đứng dậy, thân mình nhỏ nhắn xinh xắn lảo đảo, vẻ ôn nhu trong nháy mắt khiến người ta nhìn ngây ngốc, “Nô tỳ chính mình đi tới là tốt rồi, đa tạ tỷ tỷ nhắc nhở.”
Xoay người, nàng hơi loạng choạng đi ra phía cửa điện.
“Nhanh lên” Hạnh nhi khinh thường cười xùy một tiếng, nháy mắt đã thấy bóng lưng lảo đảo của Lạc Cơ Nhi, như là có vài phần nóng vội, quần áo mở rộng lộ ra nửa bả vai tuyết trắng, nhưng là một bóng lưng khiến người khác hồn xiêu phách lạc.
Không ai biết, càng không ai đoán được rằng chính nữ tử ẩn nhẫn (*ngấm ngầm chịu đựng) mà mỏng manh như tuyết này sẽ làm cho toàn bộ Lạc Anh quốc trời đất ngả nghiêng! Từ khi lần thứ hai nàng bắt đầu bước vào cửa cung, mọi người mới biết được, cái gì mới chân chính gọi là “Sủng quan thiên hạ” (*sủng nhất trong thiên hạ)! Dù cho bên trong sự sủng ái kia mang theo mùi tanh nồng của máu.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Dương Thiên Mạc