quyển 1 : Từ oa oa trảo khởi
CHƯƠNG 39 : PHÁP SỰ NƠI DỊ GIỚI
Người dịch : Ngọc Tu La
Nguồn: Sư tầm
Công Tôn hỏi: “ Bệ hạ, chỉ kỳ của thần bây giờ còn chưa có, chẳng qua, ta nghĩ muốn biết vì cái gì mà trong hoàng cung lại có nhiều ác linh như vậy. Nhưng còn là những nữ tử còn trẻ tuổi rất nhiều?”
Sa Mạn hoàng đế hít một hơi, đem chuyện hơn hai mươi năm trước thuật lại một lần.
Nguyên lai, lão hoàng đế Sa Đả quốc năm đó có hai đứa con, Sa Mạn hoàng đế là con thứ hai, bên trên còn có đại thái tử, vì tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, hai vị vương tử tự nhiên là âm thầm tranh đấu, cuối cùng đại thái tử đắc thế, được lão hoàng đế sủng ái, lúc này mẫu thân của nhị hoàng tử thấy vậy, vậy thì không thể được, nếu cứ như thế, hoàng đế sẽ là đại thái tử, vốn ta cùng lão nương của hắn cũng không hợp nhau, nếu con bà ta làm hoàng đế, thì còn không đem hai mẹ con ta thu thập sao, vì thế âm thầm nghĩ ra một gian kế.
Là chủ ý gì chứ, chính là âm thầm cấu kết một vị quý tộc trong triều đình, dù sao dùng thủ đoạn mưu quyền, cũng chính là nữ sắc quyền thế phú quý vinh hoa, cuối cùng vị quý tộc này trở thành chư thần dưới quần của mẫu thân nhị hoàng tử, hai người âm mưu trước tiên phải bôi xấu tên tuổi của đại thái tử, đã xuất ra không ít thủ đoạn, không khởi được bao nhiêu tác dụng, đại thái tử cũng không phải là thùng cơm, lúc nào cũng đề phòng mọi chuyện.
Một kế không thành, lại sinh hai kế, một khi như vậy cũng không được, vậy đi ngược cách khác, chung quanh phái người thổi phồng đại thái tử, thổi đến thiên hoa loạn trụy, nói ở bên trong quý tộc lẫn dân chúng, chỉ biết có đại thái tử, chẳng biết có hoàng đế, kể từ đó, cơn gió này càng thổi càng lợi hại, thậm chí đồn đãi, nói là bình dân cùng hạ cấp quý tộc yêu cầu hoàng đế bệ hạ nhường ngôi cho đại thái tử, thế là hoàng đế bắt đầu sinh ra ác cảm đối với đại thái tử, sao chứ, ngươi cần gì đòi ngôi vị mau như vậy, ta còn chưa chết mà ngươi muốn leo lên sao, ta đây làm sao bây giờ? Vì thế, liền dần dần lạnh nhạt đối với đại thái tử.
Vốn kế hoạch này đã sắp thành công, nhưng vào lúc này gian tình của mẫu thân hoàng đế Sa Mạn cùng vị quý tộc kia lại bị mẫu thân của đại thái tử phát hiện, có một lần hai người đang gian tình ẩu tả thì bà mang theo mấy tùy tùng đến trảo gian, đã nói ngươi đến bắt gian thì phải mang theo thật nhiều người đi, hoặc là trước hết thông tri hoàng đế, nhưng không! Chỉ mang theo vài người, thế là bắt gian không thành, còn bị tính kế phản ngược.
Mẫu thân Sa Mạn hoàng đế bị phát hiện, cũng mất hết mặt mũi, hoặc không làm đã làm thì làm đến cùng, tìm một võ sĩ thô lỗ, đem hắn âm thầm hại chết, sau đó đánh bất tỉnh mẫu thân của đại thái tử, cho người lặng lẽ đem hai người họ về chỗ ở của mẫu thân đại thái tử, làm thành giả tượng hai người gian tình, sau đó mẫu thân Sa Mạn lại chạy đến chỗ lão hoàng đế tố cáo, vừa nghe như vậy lão hoàng đế trùng trùng giận dữ, cảm giác trên đầu đội nón xanh, vì thế cầm theo bảo kiếm đi tới, chỉ hai kiếm đã đem hai gian nhân giết chết tại giường.
Chuyện xong, lão hoàng đế càng nghĩ càng không đúng, hắn cũng không ngốc, vì thế cho người tra xét rõ sự tình, thiên hạ không có vách tường nào không kẽ hở gió, lúc này mẫu thân Sa Mạn bị hoảng sợ, vì thế âm thầm cùng quý tộc tâm phúc kia thương lượng phải làm gì, gian phu liền xuất chủ ý, hiện tại đã không làm, nếu làm thì làm đến cùng, hạ sát thủ, bằng không thì phải chết, vì thế quý tộc này âm thầm đem võ sĩ của mình tùy hoàng đế đi săn, đem kỵ sĩ đoàn bảo hộ hoàng đế âm thầm tách ra, thích khách lập tức xông lên, liền giết chết lão hoàng đế, hoàn thành nhiệm vụ, không đợi đám võ sĩ tỉnh táo lại, liền giết chết sạch để diệt khẩu, bọn họ vừa làm xong, người của kỵ sĩ đoàn đã trở lại, vừa thấy, con mắt đều đỏ, dưới ý xúi bảo của quý tộc kia, đều đem những kỵ sĩ tru giết.
Về tới hoàng cung, bọn họ liền phản lại chụp mũ là do đại thái tử làm, vì thế giết sạch người của đại thái tử, lại truyền ra ngoài, dọn sạch hết thảy, nước không thể một ngày không vua, vì thế Sa Mạn hoàng đế liền thuận lý thành chương trở thành hoàng đế, mà đại thái tử bởi vì nhận được tin sớm, cũng sớm có chuẩn bị, đã trốn qua một kiếp không biết trốn đi nơi nào.
Nếu như vậy cũng xong rồi, cũng không còn việc gì nữa, nhưng mẫu thân của Sa Mạn lại tưởng tượng, những việc mình làm cả đám người hầu đều biết hết, điều này không thể lưu được, vì thế đem toàn bộ những cung nga cung nữ đều xử tử, vì thế đám oan hồn nô phó đều trở thành oan tử không tiêu tan, ngày tháng kéo dài, tất cả đều hóa thành lệ quỷ, làm hại hoàng cung, ở vài năm trước, lão thái hậu, cũng chính là mẫu thân Sa Mạn hoàng đế đột nhiên mắc quái bệnh, quanh thân thối rữa, kêu la thê thảm suốt ba tháng nổ mạnh rồi chết, từ đó về sau, trong nhà hoàng đế cũng không được yên ổn, đây là chuyện trải qua dĩ vãng.
Đương nhiên, trong lời kể lại của Sa Mạn hoàng đế, hắn cùng đại thái tử tranh đấu thế nào, lại cải thành mình anh dũng vô địch, thông minh cơ trí, tra ra âm mưu của đại thái tử, đã được thần dân ủng hộ, lên ngôi hoàng đế, nhưng hắn đối mặt là ai chứ, một là đại thần quan, người già thành tinh, một là toàn thân cao thấp có tới bảy ngàn sáu trăm cái chuyển trục, dù là lỗ chân lông cũng thông minh, chỉ cần liếc một cái là nhìn thấu linh hồn người khác, cả hai đều không ngu ngốc, vừa nghe liền hiểu được, nhưng là không ai vạch trần sự thật mà thôi.
Nghe xong Sa Mạn hoàng đế ba hoa kể lại một hồi, trong lòng Công Tôn âm thầm suy nghĩ, con mắt vừa chuyển, kế liền nảy sinh, nói: “ Bệ hạ, sự tình trải qua ta cũng đã rõ ràng, ngài muốn một lần giải quyết hậu hoạn hay là lưu lại để giải buồn a?”
Sa Mạn hoàng đế vừa nghe tức giận, nhưng hiện tại đang cần dùng người ta, làm sao dám không cúi đầu! Vì thế cười nói: “ Thần sử nói đùa, đương nhiên là một lần giải quyết!”
Công Tôn nói: “ Được rồi, một khi đã như vậy, ta liền giúp ngươi việc này, nếu muốn đem mấy ác linh tiêu diệt cũng không khó, chỉ cần làm như vậy…như vậy chuẩn bị, sau đó ta sẽ như vậy…này…cuối cùng…liền hết thảy giải quyết.”
Hoàng đế vừa nghe mừng rỡ, trong lòng cảm thấy thống khoái, chuyện khó khăn vây khốn mình mười mấy năm lập tức sẽ được giải quyết, đây chính là việc vui lớn, vì thế nhiệt tình chiêu đãi đại thần quan cùng Công Tôn, trong tiệc, Công Tôn cùng hoàng đế nói đủ thứ chuyện, giống như ngài có mấy đứa con, mấy nữ nhân, con dâu là ai, cũng hỏi thăm hết, thái tử Ngạo Lai quốc không được tự do, nhưng sinh mệnh không nguy hiểm, cuộc sống nghe cũng được.
Không thể một ngụm liền ăn hết, chuyện phải đến từng chút, con đường phải đi từng bước cẩn thận, Công Tôn cũng không hỏi thêm nhiều, ăn uống xong, Công Tôn ở lại trong cung, hắn còn có chuyện làm, đại thần quan một mình ngồi xe ngựa trở về, thật ứng với yêu cầu của Công Tôn, đem Hạ Lạc đưa vào trong cung, để cho nàng ở bên ngoài một mình, Công Tôn thật sự là lo lắng.
Chuyển một ngày, trong hoàng cung liền nhộn nhịp, ở ngay quảng trường bên ngoài đại điện lập một tòa pháp thai, các công tượng mỗi ngày đều ra ra vào vào, Công Tôn mang theo Hạ Lạc, mỗi ngày lưu chuyển bên trong hoàng cung, dùng danh nghĩa rõ ràng là chung quanh tích tụ rất nhiều âm khí tử khí, lời này đúng là có một nửa là thật, một nửa là giả, Sa Mạn hoàng đế sau khi có Công Tôn tiến cung ở lại, giấc ngủ cũng không còn ác mộng, việc lạ trong cung cũng ít đi rất nhiều, trong vài ngày cũng không có tình trạng người hầu đột nhiên bị chết, trong lòng đều đem lời của Công Tôn trở thành chỉ kỳ của thần, lời ra liền theo.
Liền như vậy, công việc trải qua hơn một tháng, pháp thai kiến tạo xong, lại hủy đi, Công Tôn luôn đợi cho kiến thiết xong lại đi tìm chỗ không vừa ý, chỗ này không hợp lý, chỗ kia lại không được, bên trên sai lệch, trong này là tròn…làm công tượng thi công cực kỳ không thích, trong lòng không ngừng mắng Công Tôn, có việc gì nhân huynh không thể nói xong trước một lần sao, cứ chờ cho chúng ta làm xong rồi, ngươi lại cái này không được cái kia không được, nhưng không còn biện pháp, hắn quyết định a, làm việc thì phải làm thôi, mệt chết cũng ráng chịu, dù sao cũng là hắn ra tiền, vậy cứ làm đi, không làm xong chúng ta phải về hưu, vì thế, một đám công tượng liền đi theo làm đi làm lại dưới sức ép của Công Tôn.
Thừa dịp cơ hội này, Công Tôn rốt cục biết thái tử Ngạo Lai quốc trụ ở nơi nào, chẳng qua nhất thời không vào được, nơi đây hiện tại là cấm địa, ngoại trừ có chỉ ý của hoàng đế, bất luận kẻ nào cũng không được đi vào, Công Tôn cũng không có biện pháp, lại không thể miễn cưỡng sấm vào, chẳng qua biết hắn ở đâu, vậy dễ làm, ban ngày không được thì buổi tối lại đến, với khả năng của Công Tôn, thiên hạ không có chỗ nào mà hắn không thể đi được.
Rốt cục, trải qua thời gian hơn một tháng, pháp thai theo lý tưởng của Công Tôn rốt rục hoàn thành, đợi thêm mấy ngày thu thập xong, có thể dùng, thừa cơ hội này, Công Tôn trộm mang Hạ Lạc đi tới chỗ ở của thái tử Ngạo Lai quốc, hiện tại, Ngạo Lai thái tử được Sa Mạn hoàng đế phong làm công tước, chỉ nghe chức danh này, đã hiểu tâm tư của Sa Mạn hoàng đế.
Nửa đêm khuya, thừa dịp không có ánh trăng, Công Tôn mang theo Hạ Lạc lặng lẽ đi ra khỏi chỗ ở hào hoa do Sa Mạn hoàng đế an bài cho bọn họ, ban đêm chính là thiên hạ của Công Tôn, diêm la linh lực trên người lưu chuyển, mang theo Hạ Lạc tránh né bọn võ sĩ tuần đêm, hốt tiến hốt ngưng đi tới nơi ở của thái tử Ngạo Lai, trong này nằm biệt lập, đó là một nơi đặc biệt, sau khi công chúa được gả ra ngoài, đều phải dời ra khỏi cung, sau đó lấy gà theo gà, lấy chó theo chó, nhưng hoàng đế này lại khác, lại cho công chúa cùng tướng công thái tử Hạ Chí của Ngạo Lai quốc ở lại trong hoàng cung, thứ nhất là hoàng đế càng lo lắng cho thái tử ngoại quốc này, thứ hai coi như là một loại bồi thường cho con gái mình.
Xa xa, liền nhìn thấy một vách tường màu đen, hai người lặng lẽ đi tới cạnh tường, Công Tôn ngẩng đầu nhìn, vách tường cao chừng năm, sáu trượng, cách đó không xa là một cánh cửa, trước cửa có một đội binh thủ vệ, vây quanh tường còn có thiết giáp võ sĩ đang tuần tra, thủ vệ sâm nghiêm.
Thừa dịp một đám võ sĩ vừa đi qua, Công Tôn liền phóng ra tinh thần lực, đem Hạ Lạc cõng trên lưng, dưới chân nhún nhẹ, đất bằng như sinh mây, liền bay lên vách tường cao.
Last edited by Tiểu Dê; 21-08-2010 at 11:29 AM.
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê
Mọi nơi một mảnh tối đen, phong cảnh bên trong tường hoàn toàn khác hẳn bên ngoài, ngưng mắt nhìn kỹ, phía dưới là một hoa viên, bên trong hoa viên cạm bẫy trong sáng trong tối vô số, mấy thứ này đối với Công Tôn mà nói không có chút tác dụng, tìm một địa phương không người, thả người nhảy xuống đất, vài đạo tiếng gió đánh tới, tinh thần lực phóng ra ngoài thuận thế phát động, ngưng thành vài cây châm nhọn, trong khoảnh khắc phát ra, phát tới ghim thẳng vào mấy bóng đen, ngay tiếng rên hừ cũng không kịp một tiếng, liền chết thảm ngay tại chỗ.
Dùng khóe mắt nhìn lướt qua, không phải người, là một ít ma lang cỡ con nghé con, trong lòng Công Tôn cả kinh, quả thật là đề phòng sâm nghiêm, còn có ma lang thủ vệ, giải quyết vài con lang, nhìn nhìn mọi nơi, phía trước có một tòa tiểu lâu, nương theo bóng cây đi tới, bên trong có ánh đèn hắt ra, Công Tôn lướt theo bóng đêm nhập nhoạng, cực nhanh tiến lên trên mái nhà tiểu lâu, tinh thần lực tiến vào bên trong tiểu lâu.
Đây là một gian phòng ở rộng rãi, bên trong có mấy người ngồi, trên bàn bày không ít thức ăn, mấy người vây quanh, vừa ăn vừa tán gẫu, lúc này có một hán tử nhỏ gầy đang lớn tiếng mắng: “ Mẹ nó, đã thủ suốt mười ngày, cũng không có đến, xem ra đám trư của Ngạo Lai quốc sẽ không đến cứu thái tử của bọn hắn.”
Những người khác cũng chửi bậy hùa theo, trong đó một tên nói: “ Ai, thật nhàm chán, mỗi ngày thấy các huynh đệ trốn trốn núp núp, không biết bao giờ mới được ló đầu ra?”
Một người có vẻ mặt âm lãnh nói: “ Chịu thôi, chỉ cần sát thủ bệ hạ phái tới Ngạo Lai quốc hoàn thành nhiệm vụ, hết thảy sẽ tốt lắm!”
Nghe xong Công Tôn nhướng mày, xem ra Sa Mạn hoàng đế phái người đến Ngạo Lai quốc ám sát Hạ Lịch hoàng đế, hiện tại công chúa không ở trong nước, thái tử lại làm con tin cho người ta, nếu hoàng đế chết đi, thì Ngạo Lai sẽ đại loạn, nghĩ như vậy, Công Tôn thầm nhủ phải gấp, phải nhanh hơn tiến độ cứu người.
Buông Hạ Lạc xuống, nàng không nghe được cuộc nói chuyện bên trong, đây là lần đầu tiên đi ra lén lút, nàng chỉ cảm thấy hưng phấn, cũng cảm thấy thích thú, Công Tôn bảo nàng ẩn nấp bên trên, xoay người tiến vào trong phòng, không đợi mấy người kia kịp phản ứng, toàn bộ điểm trụ bọn họ, hướng người gầy nhỏ nói: “ Nói cho ta, hoàng đế các ngươi phái ai đến Ngạo Lai quốc?”
Người trong phòng đang ăn uống tán gẫu, đều đã mười ngày, hàng đêm như thế, mệt chết người, dù là một cọng lông cũng không nhìn thấy, bọn họ không khỏi lơi lỏng, chính là kêu hết mấy người đang gác đi vào ăn uống, tán gẫu nói chuyện phiếm, không nghĩ tới đang vui vẻ liền thấy ngoài cửa sổ có bóng người chợt lóe, một người thoán vào, vừa định hành động thì đã thấy trên người tê dại, tất cả đều không động đậy, cả đám liền kinh hãi thất sắc.
Người này lại cảm giác trên người chợt tê dại một chút, có thể động đậy, nhìn trộm Công Tôn, thấy không rõ bộ dạng, chỉ thấy một thân áo đen, đầu cũng giấu kín trong khăn che mặt, thấy Công Tôn hỏi còn chưa kịp trả lời, nói: “ Vị bằng hữu này, nửa đêm…” Nói còn chưa xong, Công Tôn cũng phiền, cũng có lòng muốn lấy hắn lập uy, hừ lạnh một tiếng, tinh thần lực chấn động, vị nhân huynh kia liền miệng sùi bọt mép, ngã xuống đất biến thành ngu ngốc.
Lại cởi bỏ cho một người khác, cũng là câu hỏi kia, người này bị dọa ngốc, há mồm không nói ra lời, Công Tôn cũng không khách khí, liền chấn cho hắn hôn mê, phỏng chừng không tới ba năm rưỡi thì không tỉnh lại, lại cởi bỏ cho một người, người này không đợi Công Tôn hỏi tới, liền vội vã nói: “ Hoàng đế bệ hạ phái rất nhiều sát thủ đến Ngạo Lai quốc, đi ám sát những quý tộc quan viên thượng tầng, chủ yếu nhất là đến ám sát Ngạo Lai hoàng đế, sự tình cụ thể thì ta không biết!” Hắn vừa thấy Công Tôn thiết thủ vô tình, hai người đầu tiên còn chưa kịp nói ra, chỉ là làm Công Tôn không hài lòng, liền lập tức không dậy nổi, xem hình dáng là như hấp hối, dọa đến hắn quần áo đẫm mồ hôi, cho nên không đợi Công Tôn hỏi xong liền trả lời.
Lại hỏi thêm một người, cũng có câu trả lời giống nhau, lúc này xem ra là sự thật, lại hỏi: “ Ngạo Lai thái tử ở nơi nào?”
Hai người giành nhau nói: “ Ở tòa lầu lớn nhất phía trước, bên trong có cấm ma hộ thuẫn, bốn phía có vô số thủ vệ, gian phòng thái tử ở cũng đặc biệt, là làm bằng thiết, chỉ cần đóng cửa, muốn đi ra khó hơn lên trời!...”
Công Tôn vừa lòng gật đầu, nói: “ Được rồi, các ngươi cứ hôn mê một trận đi, chờ ta làm xong chuyện, các ngươi cũng sẽ không sao.” Nói xong còn không kịp cho người ta lên tiếng, nhẹ nhàng chấn động, hai người liền biết thành ngu ngốc tạm thời. Kỳ thật chỉ cần tìm tòi trong ý thức hải của họ, Công Tôn muốn gì cũng biết, nhưng như vậy sẽ dễ dàng làm người ta ngu ngốc vĩnh viễn, cho nên không phải vạn bất đắc dĩ, Công Tôn cũng sẽ không làm như thế.
Từ trong phòng đi ra, vừa kể lại cho Hạ Lạc, nàng liền bảo Công Tôn nhanh chóng đi tìm ca ca của nàng, Công Tôn cõng nàng lên, dựa theo phương hướng hai người vừa rồi nói, né tránh thủ vệ tuần tra, đi tới tòa lầu lớn nhất, Công Tôn dùng tinh thần lực đảo qua, quả nhiên giống như lời hai người kia nói, bốn phía vô số cạm bẫy, có người ẩn thân trên cây, ẩn thân dưới đất, có trong bụi hoa, như lâm đại địch.
Mấy thứ này đối với Công Tôn mà nói chỉ là chuyện vặt, lặng lẽ dùng một chiêu mê hồn, dù minh dù ám, đều khoảnh khắc hôn mê bất tỉnh, Công Tôn buông Hạ Lạc, hai người nghênh ngang đi lên lầu, theo tinh thần lực tìm được mục tiêu, hai người đi lên lầu hai, đem những thị nữ cùng thủ vệ chấn mê, thẳng đi vào phòng.
Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, tiến vào phòng, trong phòng có đèn, dưới ngọn đèn có thể nhìn thấy bên trong bố trí thật khí phái, cạnh tường có giường lớn, màn buông, xuyên thấu màn sa, có thể thấy hai người, một nam một nữ, Công Tôn tiện tay đánh mê hồn cho nữ nhân, đi qua lộng tỉnh nam nhân kia.
Nam nhân kia có tính cảnh giác rất cao, Công Tôn còn chưa đi qua, tinh thần lực liền cảm ứng được nam nhân kia đã tỉnh, hơn nữa còn chuẩn bị đề phòng, đợi Công Tôn đi qua sẽ tấn công, bèn dừng chân lại, Công Tôn kêu lên: “ Tỉnh đi, tỉnh thì dậy đi, đừng nằm, ta biết ngươi đã tỉnh!”
Liền thấy nam tử trên giường chấn động, sau đó liền ngồi dậy, tùy tay vén màn, đứng dậy đi ra, Công Tôn thấy người này mặc áo ngủ, tóc xõa, dù là mới tỉnh ngủ nhưng hai mắt rất có thần, một đôi tay có lực, thân thể cũng không cường tráng lắm, xem diện mạo có bảy phần giống Hạ Lịch hoàng đế.
Công Tôn nhìn hắn hắn cũng nhìn Công Tôn, liền thấy hai người cũng không cao, phía trước thì cao hơn phía sau chừng một đầu, xem hình dáng là hắn cầm đầu, xem dáng là hai nam tử, không khỏi kỳ quái, thấy họ bịt kín đầu lẫn mặt, nghe thanh âm thì người trước là nam hài, người sau cũng không nói chuyện.
Nhìn nhìn nam tử đối diện, Công Tôn nói có lẽ là hắn, trầm giọng hỏi: “ Ngạo Lai quốc thái tử Hạ Chí?”
Người đối diện có phải là thái tử Hạ Chí không a? Đúng vậy, quả thật là Hạ Chí, những năm gần đây hắn ở lại Sa Đả quốc cũng được, ăn uống không sầu, chủ yếu là hắn không có tâm lí tranh cường háo thắng, thật ra chỉ cảm thấy hứng thú đối với công nghệ tượng nhân, thật chỉ thích phát minh sáng tạo, mà Sa Mạn hoàng đế của Sa Đả quốc đương nhiên không ngốc đến mức bồi dưỡng cho hắn làm hoàng đế, vì thế liền thỏa mãn nguyện vọng của hắn, vì thế hắn ở trong này còn thoải mái hơn ở Ngạo Lai quốc, ít nhất không bị nghe lão cha hoàng đế lao thao!
Nhìn thấy người cao vừa hỏi, Hạ Chí gật đầu nói: “ Cũng phải, ta là Hạ Chí, ngươi là ai?”
Công Tôn thấy đúng là hắn, cười a a đem Hạ Lạc kéo ra, nói: “ Được rồi, đúng vậy, ngươi nói với hắn đi.”
Hạ Lạc cũng trộm đánh giá vị ca ca chưa bao giờ gặp mặt này, đột nhiên Công Tôn kéo nàng ra trước, nàng giống như con thỏ nhỏ bị kinh hãi, đứng yên lúng túng.
Rất nhanh Hạ Lạc liền trấn tĩnh, đem khăn trùm đầu bỏ xuống, lộ ra gương mặt, Hạ Chí vừa thấy đối diện chỉ là một tiểu cô nương, liền càng kỳ quái, trong lòng nói hai hài tử này nửa đêm đến đây làm gì? Bọn họ làm sao đi vào? Hạ Lạc nhìn vẻ mặt hiếu kỳ của Hạ Chí, bèn cười nói: “ Chào ngươi, ta gọi là Hạ Lạc, hoàng đế Hạ Lịch của Ngạo Lai quốc là phụ thân của ta, ta nghĩ, ngươi nên là ca ca của ta.”
Hạ Chí nhảy dựng, tuy hắn đang ở Sa Đả, nhưng hàng năm thừa tướng đều phái người đưa thư cho hắn, sự tình ở Ngạo Lai nhiều ít hắn cũng biết một chút, Hạ Lịch hoàng đế sau lại có sinh ra một đứa con gái thì hắn cũng biết, vị tiểu công chúa tên Hạ Lạc hắn cũng nghe nói, nhưng cho tới bây giờ hắn không nghĩ qua sẽ gặp lại muội muội của mình ở đây, nhất thời trong lòng tràn ngập nghi hoặc.
Hạ Lạc thấy hắn không tin, nói: “ Ngươi không tin sao, ngươi có biết gần đây trong nước có người đến cứu ngươi không?”
Hạ Chí nói: “ Ta biết, ta còn gặp họ, nhưng không cùng đi với họ mà thôi.”
Chỉ hai câu này liền giống như tiếng sét đánh vào tai hai người còn lại, Công Tôn lắp bắp kinh hãi, nói: “ Một khi đã gặp mặt, vì sao ngươi không chạy cùng họ a?”
Hạ Chí nhún vai nói: “ Vì sao ta phải về chứ, nhà ta ở đây, thê tử cùng hài tử đều ở đây, ta thật yêu quốc gia của ta, nhưng ta càng yêu thê tử cùng hài tử của ta, nếu ta đi thì họ sẽ làm sao?”
Hạ Lạc nghe xong há to miệng ngây ngốc, Công Tôn nghe xong trợn tròn mắt, trong lòng không biết nên nói gì mới đúng, há to miệng hồi lâu, không biết nên nói gì.
Gặp vẻ mặt khiếp sợ của hai người, Hạ Chí nhìn Hạ Lạc cười cười nói: “ Tuy ta không biết ngươi có đúng là muội muội của ta không, nhưng trực giác nói cho ta biết ngươi sẽ không gạt ta, ta cảm ơn ngươi đến đây thăm ta, các ngươi nhất định thật giật mình với lời ta nói, lúc ấy nghe được ta nói như vậy Hoa Thanh Trì cũng có biểu tình này.”
Vừa nghe tên của Hoa Thanh Trì, hai người lại càng hoảng sợ, Hạ Lạc giật mình là Hoa Thanh Trì tự mình đến cứu Hạ Chí, Công Tôn giật mình là vì không ngờ lão nhân kia lại là ma đạo sư, phải biết rằng ở trên đại lục, ma đạo sư rất thưa thớt, không thể tưởng được lão nhân kia lại là ma đạo sư, trở về phải lập tức xao trá hắn một trận.
Chợt nghe Hạ Chí nói tiếp: “ Kỳ thật ra rất rõ ràng, ta không thích hợp làm một hoàng đế, tuy ta là thái tử Ngạo Lai quốc, nhưng ta cũng không thích hợp làm hoàng đế, nếu ta làm hoàng đế, khẳng định là Ngạo Lai sẽ mất nước!”
Hạ Lạc nghe xong, tò mò hỏi: “ Vì sao?”
Đã có 26 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Trương đại thiếu gia
QUYỂN 1 : TỪ OA OA TRẢO KHỞI
CHƯƠNG 42: AN BÀI XẢO DIỆU
NGƯỜI DỊCH : NGỌC TU LA
NGUỒN: TU CHÂN GIỚI
TÌNH HÌNH LÀ LẠI MẤT CHƯƠNG 41(FILE ẢNH)!HIC!
Kẻ đến không phải là ai khác, mà chính là Công Tôn cùng Hạ Lạc hai người, Công Tôn trải qua vô số sóng to gió lớn, đối với hết thảy đều rộng mở, Hạ Lạc làm gì từng gặp qua loại tình huống này, cũng giống như ca ca của nàng, một ngày bị nhốt trong phòng đã phát sầu, Công Tôn cũng không đi quản nàng, làm việc mà hắn nghĩ, trải qua việc này đối với nàng mới có lợi, Công Tôn phát hiện, cảm tình của mình đối với Hạ Lạc ngày càng vi diệu.
Thật vất vả đợi đến lúc buổi tối, Hạ Lạc liền lôi kéo Công Tôn đi, bị Công Tôn ngăn lại, cứ như vậy thêm chốc lát, đợi cho khuya hơn một chút, cũng đã là canh ba, nàng rốt cục không đợi thêm được nữa, Công Tôn không có biện pháp, mang theo nàng đi ra, theo đường cũ ngày hôm qua, vẫn tiến đến địa phương kia, trực tiếp đi vào tòa lầu cư ngụ của Hạ Chí.
Vừa tiến vào, liền nhìn thấy đèn sáng, xem ra là đang chờ bọn họ, nhưng vừa vào Công Tôn cũng hoảng sợ, liền thấy Hạ Chí chỉ một ngày không gặp đã tóc bạc đầy đầu, đang dựa vào trên bàn ngủ, nếu Công Tôn không nhận người chuẩn xác, tinh thần lực của hắn xác nhận người này chính là Hạ Chí, Công Tôn còn tưởng rằng mình nhận sai người, bèn đi tới đánh thức Hạ Chí.
Hạ Chí vừa nhấc đầu, Hạ Lạc ngây dại hỏi: “ Sao một ngày mà huynh đã biến thành già như vậy?”
Hạ Chí tự xem lại mình, mới đem chuyện trải qua nói lại một lần, Công Tôn thực còn suy nghĩ, cảm giác không giả, bèn giải mê hồn thuật cho công chúa, nhẹ nhàng thổi nàng một hơi, công chúa hắc xì một cái, tỉnh lại, Sa Cơ công chúa vừa tỉnh, liền cảm giác trong phòng có người ngoài, vừa mở mắt thấy, liền nhìn thấy hai hài tử trước mặt, một nam một nữ như hai búp bê, cũng giống như hai đứa con đáng yêu của mình, nhưng hai người này mạnh hơn ba phần, làm cho người ta cảm thấy vô cùng yêu thích.
Hạ Lạc nhìn vị chị dâu chưa từng gặp mặt này, nhìn thấy nàng có vẻ thật thân thiết, chuyện gì nàng không cảm giác được, nhưng Công Tôn thì khác, hắn cảm thấy nữ nhân này lộ ra một loại chính khí uy nghiêm, trong lòng thầm nói khó trách đám lệ quỷ không đến đây nháo loạn, xem ra là bởi vì một thân chính khí của nữ nhân này.
Đều nói không làm chuyện sai lầm, nửa đêm không sợ quỷ kêu cửa, Sa Cơ công chúa lòng dạ hiền hòa, không hề có tâm cơ sâu đậm, trong hành động ẩn chứa sự chính khí đoan chính thuần hợp, quỷ quái tự nhiên không dám lại gần, Hạ Chí vốn cũng không có tạp niệm trong lòng, chuyên dồn tâm tư đi nghiên cứu công nghệ của hắn, hai người thuần chân vô tà, nên cũng không bị lây nhiễm, Sa Cơ công chúa lại không giống những nữ nhân khác, không có việc gì lại kể cho hai con nghe chuyện xưa ma quỷ, cho nên cả hai đứa con đều không sợ tà ma, hơn nữa loại đồng nam đồng nữ này, trên người tự nhiên có một cỗ nguyên khí tiên thiên thuần chánh, đây là thứ mà lệ quỷ sợ nhất, cho nên quỷ quái cũng không dám đến nơi này nháo sự, ngẫu nhiên đi qua thì hai người cũng được bình an vô sự, vì thế bọn họ mới bình thản trải qua vài năm yên ổn.
Sa Cơ tiến đến, giữ chặt Hạ Lạc, hai người đi qua một bên kỷ kỷ cô cô trò chuyện, Hạ Chí vội hỏi Công Tôn: “ Ngươi nói làm sao bây giờ?”
Công Tôn cười, trong lòng thầm nói lại xem ta giống như vạn năng sao, các ngươi có ai không lớn hơn ta đâu, chẳng qua nghĩ lại, bọn họ đúng thật là không lớn như linh hồn của mình.
Hạ Chí cũng không hiểu được vì sao lại như thế, dù sao cảm giác mình nên nghe lời đứa nhỏ này, đây cũng là lí do Công Tôn ở ngôi cao đã quá lâu, trên người bồi dưỡng ra một loại uy áp trời sinh, một loại lực lượng làm cho người ta thần phục, đây cũng là lí do khi Hạ Lịch hoàng đế vừa nhìn thấy hắn liền hoàn toàn tin tưởng.
Nghĩ nghĩ, Công Tôn đem Sa Cơ cùng Hạ Lạc gọi tới, hắn cảm giác nữ nhân kia rất có chủ kiến, có một số việc nên nói thẳng với nàng còn hơn nói với Hạ Chí, chỉ trong chốc lát, Hạ Lạc lập tức dâng cao lòng hảo cảm với vị chị dâu mới gặp này, bốn người ngồi vây quanh bàn, Công Tôn nói: “ Sự tình đều đã rõ ràng, đối với việc công chúa điện hạ đồng ý đi theo chúng ta cùng nhau về nước, chúng ta đương nhiên là phi thường cao hứng, hơn nữa ta có thể cam đoan nàng không bị thương tổn gì, đến Ngạo Lai quốc, ta nghĩ hoàng đế cũng không làm khó các ngươi.”
Hạ Lạc cũng nói: “ Chị dâu, tỷ yên tâm, hết thảy còn có ta mà!”
Nhìn thấy hai người bảo đảm, hai người lớn cũng không cảm thấy có gì không đúng, nghe xong hai người cam đoan, đều thở ra một hơi, Sa Cơ công chúa nói: “ Một khi đã như vậy, chúng ta cũng không còn gì băn khoăn, hiện tại chúng ta nên ngẫm lại làm sao mới có thể bỏ trốn khỏi hoàng cung.”
Công Tôn ha ha cười, nói: “ Điều này hai người không cần quan tâm, vốn ta đã tính xong tốt lắm, nguyên nghĩ rằng chỉ cần cứu một mình thái tử Hạ Chí, hiện tại có thêm mấy người, chỉ cần thay đổi kế hoạch một chút là được thôi.” Tiếp theo hắn đem kế hoạch của mình nói ra cho hai người nghe, Hạ Chí cũng cảm giác chủ ý này rất tốt, Sa Cơ công chúa càng rành mạch, kế hoạch này vô cùng hoàn mỹ không chút kẽ hở, đối với một hài tử như Công Tôn có thể nghĩ ra kế hoạch tuyệt diệu như thế, âm thầm bội phục không thôi.
Trải qua hơn thời gian một tháng, rốt cục, pháp thai của Công Tôn đều đã kiến tạo rất tốt, cũng tuyển xong ngày, đó là ngày bảy tháng bảy, là ngày âm khí nặng nhất trong năm, nếu người khác khu quỷ, đều sẽ tuyển ngày có dương khí nhiều nhất, nhưng Công Tôn thì khác, bản thân hắn chính là con quỷ đầu sỏ, tự nhiên là không giống như người khác.
Cách ngày bảy tháng bảy, còn có vài ngày, Công Tôn tìm Sa Mạn hoàng đế, nói: “ Bệ hạ, hiện tại hết thảy đã chuẩn bị xong, đến ngày bảy tháng bảy, thỉnh bệ hạ an bài bốn trăm đồng nam tiến cung, sau đó còn phải thỉnh hiến tế của thần điện đến hỗ trợ.”
Sa Mạn hoàng đế không rõ, liền hỏi: “ Thần sử tiên sinh, đối với hiến tế của thần điện ta có thể lý giải, nhưng cần đồng nam làm gì?”
Công Tôn nghe xong cười: “ Trên người đồng nam có thuần dương khí chưa bị tiết ra, là thứ mà ác linh e ngại, ngài ngẫm lại, trong cung mấy năm nay có đồng nam sinh ra sao?”
Hoàng đế nghĩ nghĩ, thật đúng là không có, ân! Vô cùng có đạo lý, xem ra thần sử thật bất phàm! Chẳng qua nói lại, trong cung hắn không có đồng nam, dù là con của hắn, cũng bất quá sáu bảy đưa, đều ra ngoài học tập, trở về đều có người thủ hộ, trong hoàng cung có nhiều người như vậy, có tính thế nào cũng không đến phiên bọn họ nha.
Mấy ngày nay Công Tôn ở trong cung gây sức ép, hoàng đế chẳng những không tức giận, còn thật cao hứng, từ sau khi Công Tôn tiến cung, hắn ăn cũng thơm, ngủ cũng ổn, có thể nói chuyện gì cũng thoải mái, trong cung cũng vô cùng bình ổn, việc lạ đã không còn xảy ra, hoàng cung đại nội cũng không có ai chết lại không cảm thấy có tử khí, bắt đầu biến đổi từ từ có nhân khí nhiều hơn.
Chuyện này có thể xem như Công Tôn có thể tránh tà, lại nói phương diện khác, phải nhờ vào đám công tượng, ngài ngẫm lại xem, mấy người đến làm công, cả đám đều là tráng hán dương cương, thân cường lực tráng, tiến đến cả mấy trăm đại hán lực lưỡng, đem âm khí vô hình trong cung trùng tan, Công Tôn cho bọn họ không ngừng làm việc thay phiên trong cung, cũng là vì muốn bọn họ ở lâu thêm thời gian, trùng đi âm khí chồng chất lâu ngày bên trong nội cung.
Mấy ngày này, Công Tôn bận rộn tối mắt, trong cung ngoài cung liên tục chạy, còn phải bài luyện cho bốn trăm đồng nam, lại còn sắp xếp lộ tuyến trốn khỏi thành, đến hai ngày cuối cùng đã an bài hết thảy tốt lắm, mấy ngày nay, ở bên ngoài tìm một tiểu viện, mua về, đem tất cả đồ đạc cần sử dụng chuẩn bị đầy đủ, bên Hạ Chí cũng đã an bài thỏa đáng, chờ đến ngày bảy tháng bảy. Công Tôn đợi đến ngày đó, gia đình Hạ Chí cũng đợi, Sa Mạn hoàng đế cũng đợi, toàn bộ người trong cung cũng đang chờ đợi.
Rốt cục đã đến ngày bảy tháng bảy, từ buổi sáng, mọi người đều bận rộn, dựa theo ý tứ của Công Tôn, ở trên quảng trường bày ra thủy lục đạo tràng, các loại vật tế như trâu dê cũng chuẩn bị xong, đồng thời đầu bếp trong hoàng cung cũng bận rộn tối mắt, nấu rất nhiều thức ăn, dựa theo ý tứ Công Tôn, bưng lên quảng trường, bày khắp nơi phía dưới pháp thai, đặc ý kéo nước ngoài thành vào, đặt từng thùng từng thùng ở bốn phía pháp thai.
Công Tôn rất khuyết đức, hắn nói chuẩn bị những thứ này cho mười vạn lệ quỷ sử dụng, trong cung nào có nhiều oan hồn như thế, hắn chỉ là muốn mượn cơ hội lần này, đem những oan quỷ trong kinh thành siêu độ một lần, chẳng qua chi trả mọi thứ, đều tính trên đầu Sa Mạn hoàng đế, dù sao, đây là chuyện tốt hắn làm cho Sa Đả quốc, dù là có phá tiền cũng là xong thôi.
Đợi đến buổi chiều, hết thảy bố trí xong xuôi, lúc này nhìn tòa pháp thai, cao ba trượng hai, rộng ba trượng hai, chia làm bảy tầng, bảy bảy bốn mươi chín bậc thang nối lên trên pháp thai, mỗi một tầng bốn góc đều có bảy tráng hán sinh đúng ngay chín tháng, trong tay cầm bảy lá cờ đỏ, cam, vàng, lục, xanh, lam, tím, trên người mặc áo có vẽ linh phù chú pháp của Công Tôn.
Muốn nói tới, Công Tôn cũng không may mắn, đi vào thế giới này, thật nhiều pháp thuật không thể dùng, dù là phù chú cũng nhiều thứ không linh! Chủ yếu là trên thế giới này không có tinh tượng, không có tinh quân thiên cương địa sát, muốn dùng đạp cương bộ đấu, thì cũng phải có cương đấu cho ngươi đạp chứ, cho nên tất cả phù lục muốn mượn thiên lực đều mất linh, còn lại chỉ là một ít phù chú nguyên tụ linh mà thôi.
Dưới pháp thai, bốn trăm đồng nam đứng bốn phía, mỗi đội chín mươi chín người, có đồng nam sinh lúc tháng chín đứng trên pháp thai, ấn phương hướng đứng bốn góc, trong tay cầm cờ bảy màu, quần áo trên người được Công Tôn dùng máu của quang hệ ma thú vẽ thành phù lục, đỉnh pháp thai cao chín thước chín tấc, rộng bảy thước bảy phân, ở giữa trung ương đặt một cái bàn, trên bàn đặt phù văn mộc kiếm.
Trên thế giới này không biết có cây đào hay không, có Công Tôn không biết làm thành kiếm gỗ dùng được hay không nữa, không có biện pháp, đành phải tìm một loại gỗ không kém gì đào mộc, làm thành một thanh mộc kiếm, tước thành ba thước, bên cạnh còn có phù chú đã vẽ xong, đều nói quỷ họa đào phù, Công Tôn vẽ ra phù chú trên thế giới này không ai xem hiểu, đại thần quan nhìn cũng không hiểu được, muốn lấy một phần đi nghiên cứu, hỏi Công Tôn, Công Tôn đem mấy thứ này tất cả đều nói thành chỉ kỳ của thần, đẩy tới đẩy lui từ chối, cũng không ai dám nói gì hắn.
Mơi nơi có bốn mươi chín đội bảy tổ đội ngũ xếp hàng bên dưới pháp thai, chuẩn bị giúp Công Tôn “ đánh quỷ”, lúc này, đại thần quan hỏi có cần mở phòng hộ trận ma pháp hay không, Công Tôn nói không, trong này hắn đều có ý định, lúc bỏ trốn lỡ xuất ra điều gì ngoài ý muốn, không ai có thể sử dụng ma pháp, nguy hiểm không phải ít hơn hay sao?
Rốt cục, trời dần dần tối đen, Công Tôn ra dấu cho Hạ Lạc, nàng gật đầu tỏ vẻ hết thảy đã chuẩn bị xong, vì thế Công Tôn mệnh lệnh mọi người về chỗ, bắt đầu đi lên pháp thai chuẩn bị buổi siêu độ đầu tiên trên thế giới này.
Chương 41 là File ảnh nên chưa có.Post c42 trước.
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê
QUYỂN 1 : TỪ OA OA TRẢO KHỞI
CHƯƠNG 43 : QUỶ MÔN MỞ RỘNG
NGƯỜI DỊCH : NGỌC TU LA
NGUỒN: TU CHÂN GIỚI
Ngày bảy tháng bảy, giờ tý nửa đêm, trong hoàng cung tối đen một mảnh, dựa theo yêu cầu của Công Tôn, tắt hết đèn đóm, Công Tôn đứng trên pháp thai cầm lá bùa, miệng niệm niệm, ở phía trên lầu cao đối diện pháp thai, Sa Mạn hoàng đế cùng đại thần quan mang theo những vị hiến tế đứng trên đó nhìn tới.
Đại thần quan cùng hoàng đế cũng muốn “ gặp quỷ” một lần, hỏi Công Tôn có biện pháp hay không, Công Tôn tỏ vẻ không có vấn đề, dùng nước miếng vẽ hai lá bùa, nói cho bọn họ, giờ tý khi màn đêm buông xuống, đem hai lá bùa nuốt vào, trong vòng ba canh giờ có thể nhìn thấy hết quỷ quái, hai người mừng rỡ, lúc này vừa thấy Công Tôn bắt đầu, vội vàng đem lá bùa dính nước miếng của Công Tôn lấy ra, nhét vào miệng nuốt xuống, ngươi còn đừng nói, thật đúng là hữu dụng, sau khi ăn xong, hai người liền rõ ràng cảm giác được đôi mắt sinh ánh sáng, nhìn trong đêm tối rõ như ban ngày.
Liền thấy tờ giấy Công Tôn điểm tới lóe ra hào quang mỏng manh yếu ớt, theo chú ngữ của Công Tôn, đột nhiên tờ giấy bay lên, đến giữa không trung, ánh lửa bốc cháy, biến thành thần phù bị ngọn lửa màu lam thiêu đốt, lòe lòe sáng lên giữa không trung, cùng lúc đó, dụng công phát ra linh hồn chi hỏa của vong linh hệ, trên pháp thai từng ánh đèn liên tiếp sáng lên, ngay sau đó, liền nhìn thấy mấy ngọn đèn bay lên cao, đột nhiên, đất bằng sinh gió, Sa Mạn hoàng đế cùng đại thần quan nuốt pháp chú của Công Tôn lúc này chợt nghe được tiếng kêu thảm thiết chấn thiên triệt địa truyền đến, làm hai người bị dọa đến gương mặt biến sắc.
Liền nhìn thấy bên dưới mặt đất, ở vách tường, ở giữa không trung, vô số ác linh toát đầu ra, hướng phía trên quảng trường tụ tập, mấy tử quỷ có tên hóa hình người, có khi là một quang đoàn màu lam, các loại các dạng đều có, có lệ quỷ bảo trì thảm trạng khi chết, cả đám ác hình ác tướng, xem đến Sa Mạn hoàng đế cùng đại thần quang vong hồn dựng đứng, kém một chút đã chết ngất, rất dọa người!
Lúc này, ở trên pháp thai Công Tôn nắm lấy một chiếc chuông, dùng tay nhẹ lay động, thanh âm đinh linh đinh linh truyền ra thật xa, vô số vong linh tất cả đều tụ hội bên dưới pháp thai, vây quanh pháp thai đoàn đoàn loạn chuyển, linh lực trên người Công Tôn vận chuyển, nguyệt nha nhi trên trán bắn ra một đạo ánh sáng màu tím, quát nhẹ một tiếng: “ Các ngươi không được loạn, có sự tình gì nói hết ra đi!”
Sau đó, chợt nghe bên dưới pháp thai tiếng quỷ thanh thanh, thê hào trận trận, nghe đến Sa Mạn hoàng đế cùng đại thần quan hai người da đầu run lên, xem đến hồn phi phách tán, hai chân không thể khống chế run run, trong lòng thấy hối hận nha, thầm nói tự nhiên đòi xem thứ này làm chi chứ, hiện tại được rồi, thật là gặp quỷ, so với tưởng tượng còn đáng sợ hơn nhiều!
Lại nhìn thấy Công Tôn ở trên pháp thai vừa nghe vừa viết, chẳng biết hắn đang viết cái gì, nhìn thấy hắn viết xong rồi, tùy tay ném xuống pháp thai, tự nhiên là đám quỷ tiếp lấy rồi đi, theo thời gian trôi qua, vong linh bên dưới pháp thai càng tụ càng nhiều, lúc này, nhìn thấy bên dưới mặt đất quảng trường mọc lên một trận khói đen, theo sát, từng trận sương khói ở không trung ngưng tụ thành hình người, xem đến Sa Mạn hoàng đế và đại thần quan hai mắt muốn trừng rớt ra.
Hình người kia một thân áo choàng màu đen, trong tay cầm liêm đao thật lớn, phía sau đi theo một con địa ngục tam đầu khuyển, theo bức họa truyền lưu trên thế gian, bọn họ liền nhận ra, đây là tử thần, tử thần của tử vong chi quốc, không nghĩ tới Công Tôn lại chiêu ra được tử thần, vậy còn được, dọa đến Sa Mạn hoàng đế lúc ấy bật ngửa một cái liền chết ngất, vẫn là đại thần quan trấn tĩnh – nhưng lúc ấy liền bị dọa ngốc!
Tử thần do cảm nhận được nơi này có nồng đậm vong linh khí tức mới không thỉnh mà đến, từ trên mặt đất thăng đi lên, vừa thấy, nhận ra! Ác linh trên mặt đất đối với tử thần cũng không sợ hãi, bọn họ một thân oan khí ngưng kết, tử thần cũng không thể mang bọn họ đi tới tử vong quốc độ, nhưng vừa nhìn thấy địa ngục tam đầu khuyển phía sau hắn, vị khẩu của nó tương đương rất tốt, lệ quỷ ăn cũng không tệ nha!
Công Tôn vừa thấy tử thần đến, nhìn hắn gật gật đầu, tử thần quỳ rạp dưới pháp thai, nói: “ Không biết bệ hạ ở đây tụ tập những vong linh này làm gì?”
Công Tôn liền đem chuyện mình phát hiện được trong này có rất nhiều con quỷ chết oan, muốn độ bọn họ đi tử vong quốc độ, tử thần mừng rỡ, hỏi: “ Bệ hạ có biện pháp siêu độ mấy ác linh này hay sao? Ở chỗ chúng ta, chỉ có Minh thần đại nhân đưa cho địa ngục tam đầu khuyển ăn tươi bọn họ, mà không có biện pháp tịnh hóa bọn họ.”
Vừa nghe liền hiểu được ý tứ của hắn, một đạo tinh thần lực truyền qua, đem Đại Bi Chú cấp cho hắn, nói: “ Dùng thứ này là được.” Tiếp thu Đại Bi Chú, tử thần mừng rỡ, phủ phục dưới đất, hướng Công Tôn đa tạ, Công Tôn nói: “ Hiện tại, ngươi tránh qua một bên, chờ ta đem những vong linh này độ hóa xong rồi thì ngươi dẫn bọn hắn đi về tử vong quốc độ đi.” Tử thần lĩnh mệnh mang theo con chó của hắn chìm vào trong mặt đất.
Lúc này, Công Tôn phát ra chỉ ý, quỷ môn mở rộng ra, những oan quỷ lĩnh phù chú tất cả đều có thể đi, có oan thì báo oan, có cừu báo cừu, có ân thì báo ân, được Công Tôn làm chủ cho tử thần dẫn họ đi báo ân, tại canh ba phải toàn bộ về tới, trên quảng trường có một bộ phận vong linh đều bay đi rồi, những vong linh nghèo mạt còn lại, trên người không có lệ khí, đến một bên lĩnh tiền đi theo tử thần đi tìm tử vong quốc độ.
Đường vào Minh giới, có vài con sông chảy qua Minh giới, con sông thứ nhất tên là Vi A Khắc Luân, muốn vào Minh giới phải đi qua con sông này, ở đây sẽ có Tạp Luân cùng thủ hạ lấy thuyền nhỏ đưa qua, chẳng qua vong hồn qua sông phải trả tiền qua sông, nếu không Tạp Luân cùng thủ hạ sẽ đem tử linh vô tình bỏ xuống giữa sông, nghe nói nước sông Vi A Khắc Luân nặng hơn so với nước sông trên thế gian, còn có danh hiệu là Vũ Trầm Hà, trừ phi là thuyền của Minh giới, nếu không cơ hồ không ai có khả năng vượt qua, vì vậy vong linh ở lại trong nước sông Minh giới sẽ ngày càng bị ăn mòn. Mặt khác còn có Cảm Thán Hà – Khắc Khâu Đặc Tư, Vong Xuyên Lặc Đặc, Hỏa Diễm Hà Khâu Lý Phổ Lặc Cách Đốn, Tăng Hận Hà Sử Đế Khắc Phân….
Mấy con quỷ này chính vì trên người không có tiền, nên không thể đi tử vong quốc độ của Minh giới, cho nên, Công Tôn cho người chuẩn bị rất nhiều tiền, chia ra khắp bốn phương, để cho mấy con quỷ nghèo lĩnh tiền xong đứng một bên chờ, còn có quỷ đói, quỷ khát, còn có được thức ăn cùng nước của Công Tôn độ hóa, cũng đều được giải thoát, tất cả đều đứng qua một bên xếp hàng.
Còn lại chính là những lệ quỷ năm xưa, một thân lệ khí, lúc này Công Tôn lại gọi tử thần đi ra, cho con chó của hắn nhận lấy, bên trong có ai phạm phải mười tội không thể tha, tất cả đều trở thành lương thực của địa ngục khuyển, còn lại những oan quỷ, Công Tôn niệm chú độ hóa bọn họ, mấy oan hồn lệ quỷ kêu lên thảm thiết chạy trốn chung quanh, lúc này, những người Công Tôn chuẩn bị sẵn đã có chỗ dùng.
Bốn đồng tử trên pháp thai đem cờ bảy màu trong tay phất lên, bảy đội ngũ phía dưới pháp thai bắt đầu di động ra chung quanh, vây quanh quảng trường chuyển vòng, lá cờ bảy màu trong tay bố thành một tấm lưới lớn, đem những vong linh khốn vào giữa, thời gian không lâu, còn có hơn phân nửa bị Công Tôn độ hóa, lại qua một trận, ngoại trừ những con quỷ phải có người chết thay mới có thể siêu sinh, ngoài ra tất cả đều được độ hóa sạch sẽ.
Vào lúc này, mấy oan quỷ đều quỳ gối bên dưới pháp thai của Công Tôn, lớn tiếng khóc, bọn họ không phải không muốn đi tìm tử vong quốc độ, bắt đầu chuẩn bị luân hồi, nhưng bọn họ đều là kẻ chết oan, không có người thế mạng, thì làm sao đi, bọn họ làm quỷ cũng đã sớm chán nản, hiện tại thành quỷ cũng không dễ dàng, nhưng bọn họ cũng không có biện pháp!
Công Tôn thở dài một tiếng, nhìn những vong linh bên dưới, cảm thấy thương hại, thật sự là đáng thương, không khỏi khởi lên lòng đồng tình, trong lòng chợt sinh ra từ bi vô hạn, ở đúng lúc này, đột nhiên trong đầu hắn vang lên một tiếng “ oanh”, rốt cục hắn khôi phục lại tâm cảnh của một nhân vương địa chủ, thực lực lại đột phá, lúc này thực lực của hắn đã rốt cục đột phá bình cảnh, đạt tới cảnh giới ngày trước.
Đem lòng từ bi hóa thành cam lộ, ngậm bên trong miệng phun ra thanh âm, hét lớn một tiếng: “ Chuyết! Xem các ngươi cũng thật đáng thương, nguyện lấy vô thượng lực, giải hết thảy nỗi sầu của ngươi, lấy tên ta, tứ ngươi cuộc sống mới, xá!” Từng đạo hắc khí trên người đám vong linh tán xuất, rốt cục bọn họ đều tìm được giải thoát, làm xong một việc thiện, Công Tôn cảm giác toàn thân đều thật thoải mái, công đức của chính mình lại càng thâm sâu hơn không ít.
Vào lúc canh ba, cừu hận chợt tiêu, những vong linh đạt xong oan cừu tất cả đều trở lại, lúc này Công Tôn điều động bốn trăm đồng tử thủ thai cho bọn họ chia ra làm bốn phương hướng, ở trong cung đi lại, gặp thứ gì không sạch sẽ, tất cả đều đuổi tới quảng trường, nguyên lai, trải qua hơn thời gian một tháng, lệ quỷ trong cung đều biết Công Tôn lợi hại, tất cả đều chạy đi ẩn núp, nhưng lúc này Công Tôn tụ tập vong linh, cũng có đại bộ phận lệ quỷ có lệ khí thâm hậu đều trốn đi.
Bốn trăm đồng tử lĩnh mệnh, miệng cùng xướng đạo ca do Công Tôn dạy cho, đi vào trong cung tìm tòi chung quanh, mấy đồng tử này đều được tám, chín tuổi, khờ dại ngây thơ, lại trải qua Công Tôn khai âm dương nhãn, hết thảy đều xem thật rõ ràng, thuần dương chính khí trên người phá tan hết thảy âm tà khí, đem những lệ quỷ ẩn thân đều đuổi đi ra, ngẫu nhiên có phản kháng cũng bị những đồng tử loạn côn cho hồn phi phách tán.
Cũng có một đám hài tử tiến vào trong viện Hạ Chí cư ngụ, thủ vệ nhìn thấy một đám hài tử, lại được lĩnh chỉ ý của hoàng đế, biết tối hôm nay phải làm pháp sự, cũng tự tiện cho bọn trẻ đi vào, thừa cơ hội này, hai đứa con của Hạ Chí cũng xen lẫn vào trong đám nhỏ, cũng trà trộn đi trở ra ngoài.
Đem toàn bộ lệ quỷ đưa tới quảng trường, Công Tôn cho người mời Sa Mạn hoàng đế, lúc này hắn vừa mới tỉnh lại, sắc mặt xanh mét, vừa nghe Công Tôn thỉnh hắn đi gặp quỷ, lúc ấy đem đầu lắc như trống bỏi, đánh chết cũng không đi! Sau lại nhờ đại thần quan bồi tiếp, dưới sự bảo hộ của một đám hiến tế, mới đi lên phía trên quảng trường.
Đám hiến tế nhìn không thấy vong linh, không rõ hôm nay vì sao hai đại nhân vật này lại thất thố như thế, thật thong dong theo hai người đi lên quảng trường, đến quảng trường, Công Tôn cho đại thần quan và đám hiến tế đi ra, Sa Mạn hoàng đế cũng muốn đi theo, nhưng còn chưa kịp thì một đám ác linh đã vây quanh hắn.
Nhìn thấy mấy ác linh ác hình ác tướng vây quanh người mình, Sa Mạn hoàng đế sợ hãi ngã ngửa, trước mặt đám ác linh liền giải thích, vốn là việc kia toàn là do một mình mẫu thân hắn làm ra, không có quan hệ trực tiếp tới hắn, hiện tại lão thái hậu đã chết thảm trong tay các ngươi, còn muốn thế nào a, cuối cùng mấy ác linh hung hăng dày vò hắn một phen, dưới sự hóa giải của Công Tôn, tất cả đều lui ra.
Sau thời gian này, hoàng đế lại bệnh nặng một trận, hơn một tháng không rời giường, dưới sự trị liệu của đại thần quan mới dần dần khá hơn, mà khi đó mọi người lại thấy hoàng đế khàn giọng rống lên, tiếp theo giống như bị thứ gì vây đánh, ôm đầu trái trốn phải chạy, bêu xấu khắp nơi…
Rốt cục pháp sự làm xong, Công Tôn cho các hiến tế cầu nguyện, tịnh hóa mọi thứ, hai tên không may được khai âm dương nhãn trợn tròn mắt nhìn thấy tử thần dùng liêm đao thật lớn phá khai không gian mang theo đại đội tử linh biến mất dưới mặt đất, tìm khắp nơi không thấy, sau việc này, đại thần quan viết một quyển sách, kêu gọi mọi người phải hành thiện tích đức, đem đủ loại kinh nghiệm mình nhìn thấy viết lại trong sách, đặt cái tên gọi là “ gặp quỷ.”
Chuyện của bọn họ tự bận rộn, nhưng lại không biết ra sao, lúc này, Công Tôn đã sớm trộm đi Sa Cơ công chúa bỏ chạy!
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê
QUYỂN 1 : TỪ OA OA TRẢO KHỞI
CHƯƠNG 44 : THẮNG LỢI ĐẠI ĐÀO VONG
NGƯỜI DỊCH : NGỌC TU LA
NGUỒN: TU CHÂN GIỚI
Trong thời gian mấy ngày nay, Hạ Chí giả bệnh, Sa Mạn hoàng đế phái người đến khám cho hắn, lúc ấy, mái tóc hắn đã nhuộm thành màu đen, ngoại trừ vẻ mặt già nua hơn rất nhiều, cũng không có biến hóa quá lớn, lúc ấy có hai hiến tế đi đến, cầu nguyện cho hắn, dùng quang hệ ma pháp chế liệu một chút rồi đi.
Trước buổi tối hôm nay, thừa dịp trong cung rối loạn, Hạ Chí hóa trang rời khỏi phòng, đi tới tiểu viện đầu tiên Công Tôn đã ghé vào, lúc hắn đi ra, công chúa Sa Cơ liền phái người đi mua đồ, trước kia công chúa Sa Cơ cũng thường phái người đi ra ngoài mua đồ vật, lần này phái một lão nhân đi ra ngoài, thủ vệ tuy nói kỳ quái, nhưng cũng không quản, vì thế liền đem hắn thả ra, đi đến đại môn hoàng thành, cũng giống nhau, quân binh nhìn thấy hắn chỉ là một lão nhân, cũng không để ý, chỉ tùy ý cho hắn đi ra.
Đến trời tối, Sa Cơ công chúa trước tiên là đưa hai đứa nhỏ đi ra, sau đó lo lắng chờ Công Tôn tới cứu nàng, đừng xem nàng là con gái của hoàng đế, nhưng Sa Mạn hoàng đế đối với đứa con gái này cũng không tin tưởng, nàng muốn tùy tiện xuất cung cũng không cho phép, cũng phải trải qua Sa Mạn hoàng đế phê chuẩn.
Đợi tới đợi lui, đột nhiên cửa sổ mở ra, Công Tôn tiến vào, nói: “ Chuẩn bị xong chưa?”
Công chúa vừa thấy Công Tôn, giống như thấy được người thân, kích động nói: “ Ngươi đã tới, ta chuẩn bị xong rồi, chúng ta đi thôi!” Nói xong lấy ra một phong thư trong lòng ngực, đặt lên bàn, sau đó theo Công Tôn đi xuống lầu.
Trong lầu ngoài lầu đều bị Công Tôn cho mê hồn, bên ngoài còn đang rối loạn, đưa bốn trăm đồng nam tiễn đi, Công Tôn lại an bài mấy chục đội quân binh đi theo hiến tế của thần điện đi khắp hoàng cung, chung quanh loạn thành một đoàn, thừa cơ hội này, Công Tôn đem Sa Cơ công chúa rời khỏi hoàng cung, cõng nàng trên lưng, nhảy ra khỏi tường, thân hóa lưu quang, rất nhanh đi tới tiểu viện đã ước định, Hạ Chí cùng hai đứa con đang gấp đến sốt ruột, vừa thấy Sa Cơ công chúa đến, ba người đều nhào tới, cả nhà ôm thành một đoàn.
Hạ Lạc từ lúc trời tối đã rời khỏi hoàng thành, đã sớm ở trong này tiếp ứng, vừa thấy đủ người, lập tức an bài bọn họ nghỉ ngơi, Công Tôn nhìn Hạ Lạc nói: “ Hiện tại ta về thu dọn, các ngươi chuẩn bị, trời sáng cửa thành mở ra, lập tức rời thành.” Nói xong vội vàng dặn dò vài câu, lắc mình trở về.
Bây giờ hắn còn chưa thể đi được, nếu hiện tại hắn bỏ chạy, có người phát hiện không thấy hắn, sẽ bại lộ lập tức, lúc Công Tôn trở về thật đúng lúc, đại thần quan đang tìm hắn, vừa thấy Công Tôn liền hỏi: “ Ngươi chạy đi đâu vậy, ta tìm ngươi nửa ngày không thấy.”
Công Tôn cười nói: “ Người có ba cái gấp, vừa rồi ta đi giải quyết.”
Đại thần quan nghe xong cười cười, nói: “ Mau cùng ta đi gặp bệ hạ, lúc này hắn giận lắm, đều là ngươi! Ai…” Muốn nói gì đó cũng không nói ra.
Công Tôn hiểu được ý tứ của hắn, lúc này hắn đem Sa Mạn hoàng đế chỉnh thảm, đầu tiên là dọa muốn chết, vô cùng mất mặt, sau lại vì muốn tiêu một thân oan khí của lệ quỷ mà cho lệ quỷ chỉnh hắn một bữa, mất mặt đến tận cùng, từ nay về sau, cả khuôn mặt sầm một đống, phái người tìm thần sử, muốn nghe hắn giải thích rõ ràng.
Vừa thấy Công Tôn, Sa Mạn hoàng đế ậm ừ nửa ngày, cũng không biết nên nói gì, lời này làm sao mà nói, nói làm sao đây, tức giận Công Tôn làm cho hắn gặp quỷ, lúc ấy là chính ngươi đi cầu người ta, bị dọa ngất cũng do lá gan ngươi quá nhỏ, ngươi xem đại thần quan không có việc gì đó, lúc ấy chỉ bất quá là bị dọa run thôi, không quan tâm dù sao người ta cũng không đến nỗi ngất xỉu như ngươi, còn nói lại, chuyện xưa là do mẹ ngươi làm quá ác, có đạo lý cha mẹ làm trái thì con phải trả lại, tuy bị ác linh chỉnh cho một bữa, nhưng kết quả cuối cùng hắn cũng thấy được, tử thần làm cho người ta sợ hãi mang theo một đại quân u linh trở về tử vong quốc độ, về sau trong nhà được an toàn, cũng làm cho hắn không biết làm sao mà trách, loại sự tình này muốn kiếm người ta làm phiền, rõ ràng là không có lòng dạ rộng rãi của một hoàng đế, thật sự là quá nhỏ mọn rồi.
Nghĩ nghĩ, cuối cùng hắn cũng nghĩ ra một sơ hở, nói: “ Ta chỉ là muốn hỏi một chút, vì sao tử thần đại nhân lại quỳ với ngươi vậy?”
Sắc mặt Công Tôn vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng lại mở miệng mắng to, ngươi đây rõ ràng là qua cầu rồi muốn rút ván, vào phòng tân hôn xong thì muốn tìm ta phiền toái, không có cửa đâu. Vì thế cười cười nói: “ Bệ hạ, thân là thần sử, chính là người phát ngôn của thần, ta đại biểu cho chư thần thần giới, Minh thần cũng là trong đó, tử thần là thủ hạ của Minh thần đương nhiên gặp ta phải hành lễ, đó không phải là chuyện bình thường hay sao chứ?”
Sa Mạn hoàng đế cùng đại thần quan, còn có hiến tế trong phòng nghe xong tất cả đều lắp bắp kinh hãi, có thể tưởng tượng muốn phản bác hắn, nhưng lại không lời để nói, đúng nha, tuy bọn họ không cung phụng Minh thần, nhưng Minh thần quả thật là một thần linh, hơn nữa còn là vị thần không thấp hơn sáu đại chủ thần, Công Tôn nói như vậy cũng là đúng, hắn là sứ giả của thần, đại biểu cho thần, có thể xem như là người phát ngôn của Minh thần, qua hồi lâu, Sa Mạn hoàng đế rốt cục cũng tỉnh lại.
Đại thần quan gật đầu, nói: “ Đúng, hài tử, ngươi nói đúng, đều do chúng ta hiểu lầm, Minh thần cũng là một vị thần linh vĩ đại, tuy thần điện chúng ta không cung phụng Minh thần, nhưng không ai có thể phủ nhận thân phận của Minh thần, khi về chúng ta phải suy nghĩ nên đem pho tượng của Minh thần đặt vào trong thần điện.”
Công Tôn nghe xong cười nói: “ Đại thần quan lão sư, điều này chỉ sợ khó khăn, nếu ngài đem một mình Minh thần đặt vào trong một thần điện còn được, nhưng nếu ngài đem Minh thần cũng những thần linh khác cung phụng cùng một chỗ, ta nghĩ sẽ không ai dám đến thần điện cầu nguyện nữa.”
Đại thần quan suy nghĩ, cũng đúng, đối với tử vong, người luôn có sự sợ hãi trời sinh, nếu cung phụng Minh thần người bình thường thật đúng là không dám tiến đến, nếu thắp sai nén hương, Minh thần nghĩ ngươi đang cầu hắn sớm đón ngươi đến tử vong quốc độ, vậy thì phiền toái lớn!
Sa Mạn hoàng đế hướng Công Tôn tỏ vẻ cảm tạ, sau đó lại lăn ra ngủ, Công Tôn hiểu được, đây là do ác linh tạo thành thương tổn nên phát tác, chẳng qua hiện tại hắn cũng không hi vọng Sa Mạn hoàng đế thanh tỉnh, hiện tại Hạ Chí bọn họ còn chưa chân chính an toàn, nếu chỉ một mình Công Tôn, thì thật quá dễ làm, nhưng hiện tại cả một đám người, vì thế cũng không nói gì, khiến cho hoàng đế hôn mê một trận tốt lắm.
Cứ như vậy, bên ngoài trời mau sáng, tất cả mọi người mệt mỏi, cũng đều tự tán đi, Công Tôn cũng không về chỗ ở do hoàng đế an bài, lại đi theo đại thần quan cùng chúng hiến tế trở về thần điện, dọc theo đường đi đại thần quan lại hỏi Công Tôn một phen, đối với việc Công Tôn có thể nhìn thấy linh hồn rất hiếu kỳ, Công Tôn đều dùng thần linh làm cớ trả lời, làm đại thần quan tương đương buồn bực, hắn cũng từng nhận qua thần tẩy lễ, nhưng như thế nào lại không có được năng lực đặc biệt, lại nghĩ, có thể Công Tôn được nhiều thần linh tẩy lễ, cho nên mới có thể làm được như vậy.
Trên đường, đại thần quan hỏi Công Tôn: “ Muội muội ngươi đâu?”
Công Tôn nói: “ Nàng sao, ta an bài nàng tiễn đám nhỏ về.”
Đại thần quan nghe xong liền trách Công Tôn, như thế nào lại để một tiểu cô nương nửa đêm đi làm loại chuyện này, Công Tôn nhân cơ hội nói: “ Ta đi tìm nàng trở về!” Nói xong nhảy luôn xuống xe ngựa chạy, đại thần quan liền cho hai hiến tế truy theo, nhưng ba chuyển hai chuyển, Công Tôn không còn thấy bóng dáng, đại thần quan không khỏi lắc đầu, thở dài: “ Hài tử này, thật sự là tính tình nóng nảy!”
Thừa cơ hội này, Công Tôn chạy về tiểu viện, Hạ Lạc nhìn thấy hắn đã trở lại, liền chạy ra, Công Tôn thấy nàng một đêm không ngủ lại đợi mình, thật cảm động, lập tức bảo nàng đi ngủ một lát, có chuyện ngày mai nói sau, nói xong hắn cũng tìm chỗ ngồi xếp bằng nghỉ ngơi, hôm nay hắn mệt cũng không ít, siêu độ mấy ngàn oan quỷ cũng không phải là dễ dàng, đó cũng là lao tâm lao lực lắm a.
Ngày hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, Công Tôn bọn họ liền ra đi, đi ra tới cửa thành, đã thấy có người đang xếp hàng chờ ra thành, bọn họ cũng xen lẫn vào bên trong đám người, chỉ chốc lát thì trời đã sáng, cửa thành mở ra, quân sĩ thủ môn chỉ kiểm tra qua một lần, lại cho bọn họ dễ dàng ra khỏi thành, đi được một đoạn đường, Hạ Chí liền ôm lấy con nhỏ, nhấc chân bỏ chạy, kêu to: “ Mau a, mau a, mau chạy a!”
Công Tôn cười đến nước mắt chảy ra, Sa Cơ cùng Hạ Lạc cũng nhìn thấy hắn cười vang, làm Hạ Chí khó hiểu vội vã nói: “ Mau nha, vạn nhất có truy binh đến đây liền phiền toái.”
Vốn hết thảy đều an bài xong, lại không cần khẩn trương như vậy, có gấp cũng không cần ngay phút này, nhưng vừa thấy hắn như vậy, Công Tôn tà tà cười, kêu lên: “ Chạy a!”
Vội vàng cắm đầu chạy, Hạ Chí ôm con nhỏ, con lớn đi theo sau, mấy người liền bỏ chạy, Sa Cơ công chúa và Hạ Lạc hai người vừa cười vừa bước nhanh hơn.
Đi không bao xa, xe ngựa đã thuê sẵn đậu chờ, xa phu đang nhàm chán ngồi trên xe, nhìn thấy mấy người Công Tô hi hi ha ha chạy tới, vội nhảy xuống nghênh đón, mấy người lên xe, Công Tôn đem tiền cấp xa phu, nói: “ Đếm lại đủ không?”
Xa phu tiếp nhận, mặt mày hớn hở, đếm đếm, gật đầu, xoay người đi.
Trước một ngày, Công Tôn đã lặng lẽ ra thành, thuê một xe ngựa, cấp cho xa phu ít tiền, nói với hắn dùng gấp mười lần mua xe ngựa của hắn, nhưng hắn phải chờ ở đây sáng hừng đông, xa phu thấy tiền sáng mắt, liền đáp ứng.
Đợi xa phu đi xa, Công Tôn điều khiển xe, hướng phía tây đi tới, đến giữa trưa tới một thành nhỏ, tiến thành, Công Tôn đem xe ngựa bán đi, sau đó tìm khách điếm nghỉ ngơi một chút, đi ra ngoài mua vài con ngựa, mấy người đều biết cưỡi ngựa, lên ngựa đi nhanh theo hướng tây, lúc này Hạ Chí nhịn không được hỏi: “ Ngạo Lai quốc ở phía đông, chúng ta nên đi xuyên qua đại sa mạc về hướng đông, vì sao ngươi lại đi hướng tây?”
Công Tôn trợn mắt nhìn hắn, nói: “ Hỏi lão bà của ngươi!”
Hạ Lạc nghe xong bật cười, Hạ Chí cảm thấy ngại ngùng, nghiêm mặt nhìn Sa Cơ công chúa.
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của vivuvip