Ghi chú đến thành viên
Ðề tài đã khoá
 
Ðiều Chỉnh
  #36  
Old 06-06-2008, 10:33 AM
dth_abcd's Avatar
dth_abcd dth_abcd is offline
Chí Tôn Thánh Quân
 
Tham gia: May 2008
Đến từ: quangninh
Bài gởi: 547
Thời gian online: 1 ngày 15 giờ 47 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 2 Posts
Hồi 36

Chút sai lầm trúng kế ác ma -Đạo tiêu ma vượng loạn giang hồ




Một tràng cười vang lên như chào đón sự xuất hiện của Thạch Hiểu Đông :
- Ha... ha... ha...! Ngươi đến hơi muộn đấy, Thạch tiểu tử! Bọn ta chờ ngươi đã lâu rồi.
Vứt! Vút! Vút!
Thạch Hiểu Đông động tâm.
Trước mặt chàng, một Cửu Môn U Minh trận đang nhanh chóng hình thành. Và đối phương đang có đủ chín nhân vật cho chín phương vị của trận thế.
Và chàng hoàn toàn bất ngờ khi lần lượt nhận diện cả chín nhân vật nọ: Giáo chủ U Minh giáo đang lộ lư sơn chân diện mục là lão đạo Thanh Vân; mụ Lâm Tử Hà, Thái giáo chủ phu nhân; Đổng Đại Thừa, Bảo chủ Bích Huyết bảo; Đổng Đại Lâm, kẻ đã hãm hại Tam sư bá Dư Như Xích; ả Tây Môn Tuyết Mai, Thiếu giáo chủ U Minh giáo!
Đó là năm nhân vật Thạch Hiểu Đông tin chắc là sẽ hội diện trong khu mộ tháp.
Bốn nhân vật còn lại dù chàng cũng đã ngờ trước là sẽ có mặt nhưng sắc diện của bốn nhân vật này mới là điều khiến chàng phải bất ngờ..
Ba nhân vật đã được Giác Hải đại sư cứu tỉnh giờ đang u mê thần trí: Giác Viên, Đàm Vô Luận, Cổ Bất Nghị.
Và nhân vật cuối cùng vốn mê loạn giờ lại hoàn toàn tỉnh táo: Lão cuồng Tây Môn Đạo.
Lão Tây Môn Đạo cười lạnh :
- Bất ngờ lắm ư, tiểu oa nhi? Ngươi sẽ còn bất ngờ nhiều nếu biết lão hủ đang chuẩn bị cho ngươi điều gì!
Lão vẫy tay :
- Phát động!
Không là mãnh long ắt không quá giang, Thạch Hiểu Đông tự tin vào nội lực có đến một trăm năm mươi năm công phu tu vi của chàng, càng thêm tự tin và sự tinh thông Cửu Môn U Minh trận, chàng ung dung đứng nhìn trận thế phát động.
Chậm rãi, chàng quát hỏi :
- Đã chuẩn bi xong chưa? Động thủ đi!
Tây Môn Đạo lạnh giọng khẽ nạt:.
- Ngơi muốn chết! Đánh!
Vù... vù...
Nhìn chín phương vị bắt đầu xoay chuyển, Thạch Hiểu Đông ung dung đạp bộ và vung tay xuất lực :
- Đỡ!
Vù... vù...
Muốn tốc chiến tốc thắng, ngay chiêu đầu chàng liền tận lực bình sinh!
Ngọn kình phong với uy lực cực kỳ mãnh liệt khi xuất hiện lập tức lao vút vào vầng hợp kình của Cửu Môn U Minh trận.
Vù... vù...
Ào... Ào...
Ầm! Ầm!
Điều bất ngờ đầu tiên xảy đến! Ngọn chưởng với một trăm năm mươi năm công lực của chàng không thể đẩy lùi đối phương đừng nói là thắng lợi.
Tây Môn Đạo bật cười dòn dã :
- Hãy còn nhiều bất ngờ lắm, tiểu tử! Đánh!
Vù... vù...
Nhìn lại kỹ hợp chưởng của phe đối phương chín người, chàng phát hiện có đủ chín chiêu U Minh cho chín phương vị.
Điều này có nghĩa là bọn ác ma đã từ tám chiêu U Minh để tìm ra một chiêu duy nhất đã khiếm khuyết.
Lợi hại hơn là bọn chúng chín người thi triển đủ chín chiêu để đạt được mức tối thượng là Cửu Môn U Minh hợp chưởng.
So về nội lực, chín người bọn ác ma nếu cộng dồn lại đương nhiên phải có ngoài ba trăm năm công phu tu vi, chỉ tính bổ đồng mỗi tên có ngoài ba mươi năm công lực.
Nội lực đó dù bất đồng nhưng vẫn là một nội lực đáng kể. Chẳng trách ở lần chạm chiêu đầu tiên chàng chỉ đạt mức bình thủ.
Một hợp chưởng vừa tinh kỳ biến ảo lại vừa có nội lực nhất mực uyên thâm, bọn ác ma kể như hoàn toàn chiếm lợi thế. Đó là chưa nói sự biến hóa lợi hại của Cửu Môn U Minh trận được chính lão đạo Thanh Vân vốn tinh thông trận đồ đã cố công đào luyện!
Biết thế kém rõ rệt, Thạch Hiểu Động buộc phải nghĩ đến việc đánh động quần hùng.
Hướng vào ngọn tháp thứ năm ngay bên cạnh, Thạch Hiểu Đông bất ngờ thi triển thủ pháp “Di Hoa Tiếp Mộc” tiếp dẫn hợp chưởng của đối phương cho lao vào ngọn tháp.
Vù... vù...
Đoán biết ý đồ của chàng, Giáo chủ U Minh giáo gầm lên :
- Thu chiêu!
Bằng những hành động rập ràng, hợp chưởng kia đồng loạt được bọn ác ma thu hồi.
Không ngờ lão đạo Thanh Vân có tâm cơ quỷ quyệt, mọi ý đồ của chàng đều bị lão đoán biết và chận đứng, Thạch Hiểu Đông quay ngoắt người quật chưởng vào ngọn tháp.
Chỉ cần ngọn tháp bị phá hủy, trận thế U Minh Hỗn Mang dù có thay đổi nhưng cũng là tín hiệu đánh động quần hùng.
Giáo chủ U Minh giáo gằn giọng :
- Ngươi đừng mong toại nguyện ý đồ! Đỡ!
Vù... vù...
Biết hợp chưởng lại xuất hiện và sẽ uy hiếp sinh mạng từ phía sau, Thạch Hiểu Đông vẫn giữ nguyên chiêu thức khi phải bật tung người lên cao.
Vút!
Vù... vù...
Nhanh hơn chàng, mụ Lâm Tử Hà từ bên trên cất giọng nạt xuống :
- Chạy đi đâu? Đỡ!
Ào... Ào...
Thoáng bất ngờ chàng vội lăng không lao tạt về bên tả.
Vút!
Tây Môn Đạo cười lớn :
- Ha... ha... ha...! Có lão hủ đây, tiểu oa nhi! Hạ thân xuống nào.
Vù... vù...
Còn chút chân lực, Thạch Hiểu Đông khẽ uốn thân về bên hữu.
Một tiếng quát phẫn nộ vang lên, ngăn chàng dịch về bên hữu :
- U Minh Bích Huyết! Đỡ!
Vù... vù...
Động nộ, chàng đành phải thu ngọn chưởng đang định đánh nát ngọn tháp thứ năm để dùng chính chưởng đó quật vào lão Đổng Đại Thừa vừa thi triển U Minh Bích Huyết!
Vù... vù...
Ào... Ào...
Ầm! Ầm!
Nếu lão Đổng Đại Thừa không có Đổng Đại Lâm và ả Tây Môn Tuyết Ma kịp tung chưởng cứu nguy, lão khó mong thoát chết!
Chàng hạ thân xuống với ngọn tháp vẫn cứ sừng sững.
Tây Môn Đạo vụt hô hoán :
- Mau vây lấy tiểu tử! Lập trận!
Vút! vút!
- Phát động! Đánh!
Sau hiệu lệnh điều động của Tây Môn Đạo, trận thế lần này thật sự phát động theo đúng nghĩa của trận thế! Là Thạch Hiểu Đông lâm vào thế bị vây hãm giữa trận Cửu Môn U Minh.
Biết đối phương đã chuẩn bi sẵn như quần hùng các võ phái cũng đã chuẩn bị, chàng không thể không cẩn trọng.
Vừa đạp bộ theo Cửu Cung bộ vị, chàng vừa tận dụng mọi sở học.
Song chưởng phân khai chàng cùng lúc đương đầu với hai phía tả hữu :
- Nhất thức Phi Vân U Minh! Đỡ! Nhị thức Phi Vân U Minh! Đỡ!
Vù... vù...
Vù... vù...
Tiếng chạm kình liền vang dội.
Ầm! Ầm!
Chàng nhíu màY kinh ngạc! Về phía tả, dù chàng phải chạm chưởng với đối phương năm người nhưng dường như hợp chưởng ở phía tả không có uy lực bằng hợp chưởng phía ngược lại.
Nhận ra trong năm nhân vật ở phía tả có sự hiện diện của hai vị Chưởng môn và thêm Giác Viên nữa là ba, đây là ba nhân vật đang bị u mê thần trí do thủ pháp kim châm chế huyệt của Đổng Đại Thừa, Thạch Hiểu Đông vui mừng vì vừa phát hiện điểm yếu duy nhất của trận thế.
Vờ như không biết chàng lại phân khai song thủ để cùng đối phó với hai loạt hợp chưởng ở cả hai phía.
Vù... vù....
Ào... Ào...
Ầm! Ầm!
Như điều vừa phát hiện chàng nhanh chóng lạng người về phía hữu :
- Đỡ!
Vù... vù...
Hợp chưởng ở phía hữu liền xuất hiện.
Ào... Ào...
Ước lượng đúng khoảng cách, Thạch Hiểu Đông dùng tả thủ xô kình về mé tả :
- Đỡ!
Vù... vù...
Hợp chưởng ở mé tả đương nhiên phải xuất hiện để đương đầu.
Vù... vù...
Ào... Ào...
Bất ngờ, chàng tung người lên cao.
Vút!
Sợ hợp chưởng từ hai phía sẽ chạm nhau một khi Thạch Hiểu Đông dùng đấu pháp này, lão Tây Môn Đạo gầm lên :
- Thu chiêu!
Đã một lần mục kích đấu pháp này của bọn ác ma, tương kế tựu kế, Thạch Hiểu Đông nhanh tốc trầm người xuống và lao nhanh về phía có Đàm Vô Luận, Cổ Bất Nghị và Giác Viên đang u mê thần trí.
Vút!
Đoán được định ý của chàng, Giáo chủ U Minh giáo khẩn trương :
- Đổng lão huynh mau ngăn tiểu tử lại, hắn muốn khôi phục thần trí cho ba lão u mê kia.
Đổng Đại Thừa gầm vang :
- Ngươi muốn chết!
Chàng nạt lại :
- Lão muốn chết thì có! Đỡ!
Vù... vù...
Ào... Ào...
Người còn lại trong năm người bên mé tả là ả Tây Môn Tuyết Mai vụt hô hoán :
- Thất, Ngũ, Lục mau đánh!
Vù.. vù...
Như được đào luyện, ba kẻ u mê thần trí ngay lập tức vung chưởng, cùng một lúc với ả Tiểu Mai.
Vù... vù...
Không lường được tình huống này, Thạch Hiểu Đông đành phải buông bỏ ý định phá giải thủ pháp kim châm chế huyệt cho ba nhân vật kia. Vả lại, dù chàng có muốn phá giải đi nữa, giả như trong kim châm cũng có tẩm độc, chẳng phải là chàng vô tình sát hại bọn họ sao?
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Nương theo dư kình vừa phát sinh, Thạch Hiểu Đông tung người lên cao thật cao.
Từ trên đó chàng phát xạ ngọn chỉ kình đầy uy lực vào đỉnh tháp.
Tiên đoán được hành vi của chàng, lão đạo Thanh Vân lao lên :
- Tiểu tử! Đỡ!
Vù... vù...
Chàng vội trầm người xuống và quát ầm lên:.
- Lão đã trúng kế ta rồi! Đỡ!
Vù... vù...
Bằng thế Thái Sơn áp đỉnh, Thạch Hiểu Đông khiến Giáo chủ U Minh giáo phải lâm vào cảnh ngộ chí nguy.
Tây Môn Đạo, mụ Lâm Tử Hà cùng lao lên :
- Súc sinh! Đỡ,!
- Tiểu oa nhi đáng thết!
Vù... vù...
Ào... Ào...
Ầm! Ầm!
Bị hợp kình dẩy ngược lên cao, chàng cười lên vang dội :
- Ha... ha... ha...! Phải như thế chứ! Ha... ha... ha...
Chàng ung dung đặt chân lên đỉnh tháp. Và không như bọn ác ma nghi ngờ, chàng không hề quật chưởng để phá hủy ngọn tháp.
Ngược lại, với toàn bộ một trăm năm mươi năm công lực chàng âm thầm dồn cả vào tấn Thiên Cân Trụy.
Đỉnh tháp lung lay dưới sức nặng ngàn cân do chàng vận dụng.
Biến sắc, Giáo chủ U Minh giáo bỗng gầm lên :
- Mau phá hủy toàn bộ những ngọn tháp kia!
Vút! Vút!
Như tia chớp lóe, phe đối phương chín người thì có sáu bóng người lao vút đi.
Thạch Hiểu Đông tái mặt trước diễn biến bất ngờ này.
Bằng hiệu lệnh này chứng tỏ lão đạo Thanh Vân không những đã biết việc U Minh Hỗn Mang trận ngay lập tức sẽ rối loạn mà lão còn muốn nhanh chóng tiến hành điều đó bằng cách kịp thời phá hủy cùng một lúc tám ngọn tháp kia, cũng như chàng đang phá hủy ngọn tháp thứ năm...
Dưới tấn thiên cân trụy của chàng, ngôi tháp đổ xuống.
Rào... rào...
Chàng tung người lao đi, ngăn cản bọn ác ma không cho chúng thực hiện ý đồ.
Vút!
Thạch Hiểu Đông biến sắc trước ba bóng nhân ảnh lao đến ngăn lối chàng.
Vù... vù...
Ào... Ào...
Đàm Vô Luận, Cổ Bất Nghị và Giác Viên đại sư do thần trí thác loạn cứ phản ứng theo bản năng! Họ tung chưởng U Minh vào chàng!
Không nỡ động thủ, chàng vội uốn người lăng không vượt lên ba ngọn kình của họ.
Vút!
Đúng lúc đó, sáu ngọn tháp cùng đổ ụp.
Rào... rào...
Ầm! Ầm!
Trận thế biến đổi, Thạch Hiểu Đông chợt hoang mang vì nhanh chóng mất đi phương hướng Điều bất lợi vẫn tiếp diễn.
Trận thế bỗng biến đổi nhanh hơn! Trước mắt chàng, lúc thì những vách núi sừng sững bao bọc tứ phía, lúc thì cuồng phong gió giật khiến càn khôn như bị hung thần lay chuyển.
U... u... u...
Biết hai ngọn tháp cuối cùng cũng bị bọn ác ma triệt phá khiến U Minh Hỗn Mang trận biến đổi thành trận Hỗn Mang, Thạch Hiểu Đông thất thần kinh tâm.
Dù đã lường trước bất kỳ những biến chuyển nào, chàng lại không hề lượng được tình thế này phải xảy ra.
Mọi việc đều có nguyên nhân của nó. Có ai ngờ rằng bọn ác ma lại tiếp tục làm thác loạn thần trí của Đàm Vô Luận, Cổ Bất Nghị và Giác Viên đại sư ba người?
Có ai ngờ bọn chúng lại đủ năng lực hóa giải mức độ cuồng tâm của lão Tây Môn Đạo?
Không ai ngờ được việc này nên ngay từ đầu Thạch Hiểu Đông phải bị lúng túng vì Cửu Môn U Minh trận!
Tiếp đó, cũng không hề có ai lường được tâm cơ và thủ đoạn khôn lường của lão đạo Thanh Vân U Minh giáo chủ! Hắn xem ra tinh thông trận đồ còn hơn sư huynh hắn là Thanh Hà đạo trưởng thập bội! Và hắn vì có tâm cơ, vì tinh thông trận đồ nên không những đoán biết ý đồ của chàng mà còn ung dung biến đổi U Minh Hỗn Mang trận thành trận Hỗn Mang vô tiền khoáng hậu.
Chính vì những điều không ai ngờ đến đó, giờ đây, Thạch Hiểu Đông phải bị vây hãm không lối thoát trong Hỗn Mang trận.
Chàng mau chóng bình tâm lại, chờ sự xuất hiện hoặc những chiêu chưởng tập kích của bọn ác ma chắc chắn phải có.
Chàng thầm hy vọng rằng chỉ cần chộp bắt được bất kỳ ai trong bọn ác ma, không kể ba nhân vật bị thác loạn thần trí, qua kẻ bị bắt giữ đó chàng có cơ may thoát thân.
Cũng tương tự như vậy chàng cũng hy vọng rằng ở bên ngoài khi phát hiện trận thế biến đối, Thanh Hà đạo trưởng sẽ mau chóng nghĩ được cách phá trận. Thanh Hà đạo trưởng sẽ gấp rút tìm đến chàng và đưa chàng ra khỏi trận.
Thời gian cứ trôi, bọn ác ma không xuất hiện cũng không có bất kỳ động tĩnh nào.
Cũng vậy, Thanh Hà đạo trưởng cũng không hề thấy bóng dáng.
Càng chờ càng nôn nóng, cuối cùng chàng tĩnh ngộ :
- Nguy tai! Vây hãm được ta, bọn chúng đương nhiên mất đi một đại kình địch.
Phải chăng bọn chúng đang gây khốn đốn cho mọi người bên ngoài trận?!
Càng nghĩ càng tin chắc vào nhận định này, Thạch Hiểu Đông vì lo lắng cho mọi người đành phải nghĩ cách tự cứu.
Chàng cha hề dám di dời bên trong trận cho dù chỉ nửa bước chân. Giờ đây, chàng ngồi xuống! Cố bình tám, chàng nhớ lại những gì chàng đã biết về U Minh Hỗn Mang trận! Chàng dần dần nhập định với tâm trí luôn nghĩ suy tìm cách giải phá Hỗn Mang trận thập phần kỳ bí.
* * * * *
Quần hùng ở bên ngoài sau một lúc nôn nao chờ đợi đều xôn xao hẳn lên khi phát hiện bóng dáng Thạch Hiểu Đông trên đỉnh tháp thứ năm.
Họ cùng nhìn thấy thân hình chàng thấp dần xuống cùng với đỉnh tháp vỡ vụn dần.
Thanh Hà đạo trưởng vụt kêu to :
- Nguy tai! Tình thế nghiêm trọng.
Thạch thiếu hiệp buộc phải phá hủy trận đồ!
Đã sắp xếp đâu đó tất cả cùng vận lực chờ sẵn. Họ cùng chờ bọn ác ma rồi sẽ túa ra như dự định.
Thẩm Như Bích lại kêu và là kêu thất thanh :
- Nguy rồi! Cả sáu ngọn tháp sao cũng bị phá hủy? Đông nhi đâu thể hành động như vậy?
Tư Đồ Ngọc tỉnh ngộ :
- Sáu ngọn tháp cùng bị phá hủy một lúc, chắc chắn là do bọn ác ma thực hiện!
Chúng ta hãy xông vào tiếp cứu Thạch huynh.
Thanh Hà đạo trưởng chép miệng :
- Không kịp rồi! Toàn bộ chín ngọn tháp đều bị phá hủy! U Minh Hỗn Mang trận đả hóa thành trận Hỗn Mang. Thanh Vân quá quỷ quyệt.
Kha Như Lục gào lên :
- Làm sao bây giờ? Thanh Hà đạo trưởng mau mau xông vào giải cứu Đông nhi.
Thanh Hà hoàn toàn bối rối :
- Vô lượng thọ Phật! Bấy lâu nay bần đạo vẫn luôn nghĩ cách giải phá Hỗn Mang trận để đề phòng vạn nhất! Nhưng...
Bệnh Cái gầm lên :
- Phá được hay không phá được? Nói!
Thanh Hà ủ rủ :
- Bần đạo bất tài, không phá được!
Đoàn Như Hồng Bạch rú lên :
- Đông nhi!
Như một hiệu lệnh, sáu vi Chưởng môn nhân, kể cả Giác Hải đại sư bất ngờ cùng gào lên hoảng loạn.
- Bọn ác ma đang xông ra kìa!
- A di đà Phật! Lão cuồng sao lại hết cuồng?
- Nguy tai! Sao không thấy Thạch thiếu hiệp?
- Ôi chao! Thân thủ của bọn chúng sao nhanh đến vậy?
Bệnh Cái mơ hồ hiểu được điều gì đã và đang xảy ra, lão gầm lớn, áp chế quần hùng :
- Mọi người không được hoảng loạn! Chia nhau ra giao chiến với bọn chúng!
Thanh Hà! Phần ngươi hãy xông trận Hỗn Mang, mau đưa tiểu tử họ Thạch ra ngoài này giúp mọi người! Tiến lên đi!
Vút! Vút!
Bệnh Cái vừa xông lên liền gặp chính Giáo chủ U Minh giáo lao đến đón đầu :
- Lão ăn mày hôi thối kia! Vận số lão đã đến rồi! Nạp mạng nào!
Vù... vù...
Bệnh Cái phồng miệng lúng búng nói những lời thóa mạ khó nghe :
- Tên tiểu đạo thối tha! Đến bây giờ ngươi mới dám chui đầu ra từ lỗ trôn của mụ đại dâm đại loàn kia à? Đỡ!
Vù... vù...
Ào... Ào...
Ầm! Ầm!
Bệnh Cái rúng động trước ngọn chưởng không ngờ quá lợi hại của lão đạo Thanh Vân thối tha! Lão thịnh nộ lôi đình lướt đến.
Vút!
Vù... vù...
Trong khi đó, Tư Đồ Ngọc hoàn toàn phẫn uất khi chạm mặt mụ Lâm Từ Hà :
- Phản đồ! Mụ còn chưa nạp mạng à? Đỡ!
Vù... vù...
Mụ Lâm Tứ Hà cười giảo hoạt :
- Tiện tỳ, là ngươi phải theo chân mụ ni Đông Hải mới đúng! Đỡ!
Vù... vù...
Ào... Ào...
Ầm! Ầm!
Tư Đồ Ngọc không mấy tin vào diễn biến vừa xảy ra! Nàng nhờ có hai chiêu U Minh nên võ công tăng tiến nhưng xem ra vẫn không là đối thủ của mụ phản đồ.
Nàng bị chấn lùi và kịp thức ngộ hiện cảnh. Nàng đành dùng thủ pháp “Di Hoa Tiếp Mộc” xen lẫn với Đông Hải Nhất Thốn Chi để vừa chi trì trận đấu vừa đưa mắt lướt nhìn toàn cục diện.
Nàng nhìn thấy sáu vị Chưởng môn nhân đang cùng Tạ Như Hoàng, Đoàn Như Hồng Bạch và Túy Lúy Cái lập thành Cửu Môn U Minh trận đề chỉ vây khốn một mình lão cuồng Tây Môn Đạo.
Lão không còn cuồng nữa vì thực chất lão đang ung dung tiến thoái giữa Cửu Môn U Minh trận.
Còn Thẩm Như Bích thì hùng hùng hổ hổ lao vào Đổng Đại Lâm vốn là kẻ tử đối đầu.
Trong khi đó ả Tây Môn Tuyết Mai lại tha hồ đùa bỡn khích nộ Kha Như Lục chỉ còn độc nhất mỗi một cánh tay và một chân.
Ngược lại, Thanh Hà như quên đi sự phân phó của Bệnh Cái cứ lăn xả vào lão Bảo chủ Bích Huyết bảo Đổng Đại Thừa như muốn trả lại mối hận ngày nào.
Nàng vội nghĩ :
- “Thế là hết! Kha nhị bá, Thanh Hà, cả hai đâu phải là đối thủ của đối phương có bản lĩnh thâm hậu hơn! Ta và Bệnh Cái lão tiền bối e cũng chung tình trạng! Hà...!
Chỉ mong sao Thạch huynh mau mau xuất hiện! Bằng không, hậu quả rất khó lường!”
Nàng không dám nghĩ đến trận giao chiến giữa Cửu Môn U Minh trận và lão Tây Môn Đạo. Vì càng nghĩ đến nàng càng nhìn thấy đủ mọi điều bất lợi. Sự ung dung của lão Tây Môn Đạo đủ để nói lên tất cả! Nàng còn trông mong gì chín nhân vật nọ sau khi kìm chế Tây Môn Đạo sẽ nhanh chóng tỏa ra tiếp trợ mọi người! Ngược lại, nàng đang lo sợ rằng ở trận giao chiến đó kết quả càng thảm hại hơn.
Nàng đang còn một tia hy vọng mỏng manh. Đó là Thẩm Như Bích sớm kết thúc Đổng Đại Lâm để nhanh chóng tìm được phương lược hay nhất giúp quần hùng.
Nàng nghe mụ Lâm Tử Hà quát :
- Tiện tỳ! Ngươi gọi ta là phản đồ vậy ai là kẻ đem thủ pháp “Di Hoa Tiếp Mộc”
truyền bá khắp thiên hạ? Đỡ!
Vù... vù...
Giữa nàng và mụ Lâm Tử Hà đều rình rập nhau từng cơ hội! Cả hai cùng tinh thông thủ pháp “Di Hoa Tiếp Mộc” nên khó lừa được nhau! Có chăng mụ Lâm Tử không dám dùng thủ pháp đó trước vì chỉ sợ Tư Đồ Ngọc dùng Đông Hải Nhất Thốn chỉ hãm hại.
Ngược lại, do nàng cứ vận dụng mãi “Di Hoa Tiếp Mộc” khiến mụ phải nhiều phen phí lực vô ích nên càng đánh mụ càng phẫn hận.
Mụ luôn tìm lời khích nộ nàng, hy vọng nàng vi quá giận sẽ chấp nhận cùng mụ đối chiêu! Chỉ có như thế mụ mới có cơ hội tận diệt nàng!
Nghe mụ nói như thế, buộc lòng nàng phải mắng mụ :
- Bình sinh gia sư vốn xem kẻ ác như kẻ thù. Ta có điểm chỉ mọi người thủ pháp này cũng là hợp tâm nguyện một đời của gia sư. Mụ có đởm lược thì dùng thủ pháp đó xem nào.
Khích nộ nàng, không ngờ bị nàng khích nộ trở lại, mụ uất ức :
- Tiện tỳ! Ngươi tưởng ta không có cách nào giết ngươi được ư? Xem đây!
Vù... vù...
Nàng tặc lưỡi :
- Chà... chà...! Có là Cửu Môn Minh chưởng cũng chỉ vô ích thôi! Xem này!
Nàng tiếp dẫn ngọn chưởng của mụ sang một bên.
Ào... Ào...
Ầm! Ầm!
Mụ lao đến như tên bắn.
Vút!
Mụ quát thật lớn :
- Bích Huyết U Minh chưởng! Đỡ!
Vù... vù...
Nàng khẽ dịch người nhờ “Nhất Thốn Quá Hải” thân pháp.
Vút!
Nàng đùa bỡn mụ :
- Hóa ra bản thân mụ cũng phải quy lụy Đổng Đại Thừa để có Bích Huyết kiếm quyết ư? Đáng tiếc, cũng là vô ích! Đi nào!
Vù... vù...
Ào... Ào...
Ầm! Ầm!
Bị nàng liên tiếp làm cho hai chiêu phải ra vô dụng mụ điên tiết :
- Tiện tỳ! Đỡ!
Vù... vù...
Nàng lắc vai tránh chiêu.
Vút!
Và bất ngờ nàng xuất thủ :
- Thì đỡ này!
Viu... viu...
Nhìn thấy Đông Hải Nhất Thốn chỉ đang được nàng phát xạ, mụ cả mừng :
- Là ngươi muốn chết! Đỡ!
Vù... vù...
Mụ không dám vận dụng thủ pháp “Di Hoa Tiếp Mộc”! Mụ đang thi triển Cửu Môn U Minh chưởng, định đả bại nàng nếu thật sự nàng dám cùng mụ đối chiêu!
Ào... Ào...
Xuất kỳ bất ý, nàng hướng ngọn chỉ kình về phía ả Tây Môn Tuyết Mai cứu nguy cho Kha Như Lục mà nàng loáng thoáng trông thấy.
Đồng thời nàng dùng thân pháp “Nhất Thốn Quá Hải” để lao đi.
Vút!
Ngọn kình mất mục tiêu của mụ liền rơi xuống nền đất.
Ầm! Ầm!
Cả giận, mụ đuổi theo!
Vút!
Mụ quát lên the thé :
- Tiện tỳ sao lại chạy? Đứng lại nào!
Tư Đồ Ngọc sau khi bất ngờ xạ kình khiến ả Tây Môn Tuyết Mai mất đi cơ hội hạ thủ Kha Như lục, nàng lao đến phát chiêu.
- Ả Tây Môn xấu xa! Đỡ!
Vù... vù...
Đoán biết thái độ của Tư Đồ Ngọc, Tây Môn Tuyết Mai xuất kình chặn lại :
- Nội tổ mẫu để ả cho hài nhi! Tiện nhân! Đỡ!
Vù... vù...
Mụ Lâm Tử Hà được dịp phát tiết, liền cười lên the thé :
- Hé... hé... hé...! Tên phế nhân kia! Nằm xuống nào!
Vù... vù...
Tư Đồ Ngọc kịp nghĩ lại! Lo sợ cho Kha Như Lục khó bề đương đầu với mụ Lâm Tử Hà, nàng vội tiếp dẫn chưởng của Tây Môn Tuyết Mai sang hướng của mụ.
Ả Tuyết Mai bực tức thét lên :
- Lại là “Di Hoa Tiếp Mộc”! Hừ! Đỡ!
Vù... vù...
Ả phát xuất thêm một kình nữa, quyết hạ thủ Tư Đồ Ngọc cho bằng được.
Tư Đồ Ngọc đành phải nhảy tránh.
Vút!
Trong khi đó, ngọn kình của mụ Lâm Tử Hà gặp phải chưởng kình của Tây Môn Tuyết Mai do Tư Đồ Ngọc dùng thủ pháp “Di Hoa Tiếp Mộc” đưa đến!
Ào... Ào...
Ầm! Ầm!
Tiếp đó mụ bị Kha Như Lục dùng độc thủ quật chưởng vào.
Vù... vù...
Mụ ngắm nhìn Kha Như Lục và nảy một độc kế.
Mụ vươn tay xuất kình đỡ chưởng của Kha Như Lục.
Ào... Ào...
Ầm! Ầm!
Hự!
Đúng như Tư Đồ Ngọc nhận định, Kha Như Lục từ khi là phế nhân, võ công bị suy giảm, không thể đương đầu với mụ Lâm Tử Hà.
Nhìn thây Kha Như Lục loạng choạng té ngã, Tư Đồ Ngọc lao đến và hét ầm lên :
- Chớ hại mạng người! Đỡ!
Vù... vù...
Tuy nhiên, do mụ Lâm Tử Hà đã sẵn có ý định, mụ nhanh tốc thi triển “Nhất Thốn Quá Hải” thân pháp để lao về phía Kha Như Lục như tên bắn.
Vút!
Mụ chộp lấy Kha Như Lục và dùng chính thân hình của họ Kha để đỡ vào chưởng kình của Tư Đồ Ngọc :
- Ngươi còn không thu kình!
Tư Đồ Ngọc choáng váng vì không ngờ gặp phải thủ đoạn này của mụ họ Lâm.
Nàng phải thu kình về.
Bật cười, mụ lao đi.
- Ha... ha... ha...
Vút!
Tư Đồ Ngọc vội đuổi theo vì chưa rõ mụ muốn làm gì Kha Như Lục.
Vút!
Như ác ý vừa nghĩ ra, mụ lao thẳng về phía Thẩm Như Bích.
Đưa thân hình Kha Như Lục ra cho họ Thẩm nhìn thấy, mụ đắc ý rít lên :
- Nhị sư đệ của ngươi đây này! Ha... ha... ha...
Thấm Như Bích giật nảy mình! Thế là Thẩm Như Bích lộ sơ hở.
Đổng Đại Lâm nhanh tay quật kình :
- Thầm lão tặc! Chết!
Vù... vù...
Mụ Lâm Tử Hà lợi dụng lúc Thẩm Như Bích bị bối rối vì chưởng kình tối hậu của Đổng Đại Lâm, mụ gầm lên :
- Trúng!
- Hự!
Không thể nào kịp trở tay, Thẩm Như Bích nhanh chóng bị mụ Lâm Tử Hà chế trụ huyệt đạo.
Tư Đồ Ngọc càng thêm thất kinh tận lực lao vào mụ Lâm Tử Hà :
- Đỡ!
Vù... vù...
Và nàng một lần nữa phải thu chiêu khi bị mụ Lâm Tử Hà đưa thân hình Kha Như Lục vào đúng chưởng kình của nàng.
Trong khi đó, như hiểu được ý đồ của Thái giáo chủ lão phu nhân, Đổng Đại Lâm thay vì hạ thủ lại chộp lấy Thẩm Như Bích.
Hắn nhanh chóng lao về phía phụ thân hắn đang vờn đuổi Thanh Hà lão đạo.
Vút!
Khi đến đủ gần, hắn ném Thẩm Như Bích vào ngay Thanh hà :
- Chộp lấy nào!
Vụt!
Thanh Hà đang luống cuống trước bản lãnh cao thâm của Đổng Đại Thừa, giờ lại càng thêm bất ngờ khi nhìn thấy Thẩm Như Bích bị ném ngay vào bản thân!
Theo bản năng, Thanh Hà đành đưa cả hai tay chộp lấy Thẩm Như Bích.
Tiếng hô hoán đề tỉnh của Tư Đồ Ngọc đến lúc này mới lọt tai Thanh Hà :
- Đạo trưởng đừng lầm mưu bọn chúng!
Đã muộn! Và dù không muộn đi nữa Thanh Hà đạo trưởng đâu thể nào không chụp giữ Thầm Như Bích?
- Hự!
Thanh Hà ngay lập tức bị Đổng Đại Thừa chế trụ huyệt đạo.
Cũng lúc đó, do có ả Tây Môn Tuyết Mai bất ngờ tập kích, Bệnh Cái vì phân tâm phải bị Giáo chủ U Minh giáo quật cho một kình cật lực.
- Lão ăn mày hôi thối! Nạp mạng đi nào!
Vù...
Ào... Ào...
Ầm!
Oa!
Nhìn qua cục diện Tư Đồ Ngọc vội hoành người tháo chạy trước khi bị bọn ác ma phát giác.
Vút!
Phấn khích trước kết quả đạt được, Đổng Đại Thừa, Đổng Đại Lâm cùng chộp lấy Thẩm Như Bích và Thanh Hà đạo trưởng! Cả hai vội động thân lao theo mụ Lâm Tử Hà vẫn đang khư khư giữ Kha Như Lục.
Bọn chúng ba người cùng lao về phía Cửu Môn U Minh trận là nơi duy nhất còn đang giao chiến.
Lúc đó khi Bệnh Cái đã hồn du địa phủ, Giáo chủ U Minh giáo và Tây Môn Tuyết Mai cũng lao đến như đồng bọn.
Đứng ở bên ngoài Cửu Môn U Minh trận mụ Lâm Tử Hà bất ngờ quát lên :
- Dừng tay!
Không hiểu là điều gì đang xảy ra, chín người đang lập thành Cửu Môn U Minh trận vội vàng dừng lại.
Nhanh và độc ác không thể tả, sau cái láy mắt ra hiệu của mụ Lâm Tử Hà, bọn ác ma ở bên ngoài liền xuất ý ra tay chế trụ huyệt đạo của năm trong số chín nhân vật lập trận.
Hự! Hự! Hự!
Phịch! phịch! Phịch!
Bốn nhân vật còn lại tròn mắt kinh ngạc, bất dộng như hóa đá.
Và khi họ hiểu ra sự thể thì đã bị lão Tây Môn Đạo vươn tay khống chế tất cả.
Hự! Hự!
Phịch! Phịch!
Điểm qua nhân số, mụ Lâm Tử Hà rít lên :
- Ả Tư Đồ Ngọc đã trốn thoát! Mau đuổi theo!
Lão Tây Môn Đạo cười lên ngăn lại :
- Không cần đâu! Nha đầu đó đâu quan trọng bằng tiểu tử ở trong kia! Ha... ha... ha...
Nhìn theo tay lão, bọn ác ma vẫn thấy Hỗn Mang trận im lìm, chưa thấy động tĩnh gì của Thạch Hiểu Đông.
Dù không nói ra nhưng qua việc mụ Lâm Tử Hà lưu lại, không nghĩ đến chuyện đuổi theo Tư Đồ Ngọc nữa cho thấy bọn chúng quả nhiên đã từng xem và đang xem Thạch Hiểu Đông là một đại kình địch thật sự.
Giáo chủ U Minh giáo vẫy tay :
- Phụ thân nói không sai! Nào tất cả cùng tiến vào tận diệt tiểu tử!
Xua tay ngăn lại, Tây Môn Đạo cười khẩy :
- Cũng không cần như vậy! Ta đã có cách khác hay hơn và không ngại tiểu tử nhân đó trốn thoát.
Quay sang Đổng Đại Lâm, Tây Môn Đạo hất hàm hỏi :
- Những món quà của lão Vũ Văn Mộ Điền ngươi cất đâu rồi?
Đổng Đại Lâm thoáng lúng túng :
- Nội tổ lão nhân gia muốn hỏi món gì?
Lão quắc mắt :
- Vu Hồi Lân Hỏa đạn!
Quá đỗi kinh hãi, Đổng Đại Lâm líu ríu :
- Lão nhân gia quả là thần thông quảng đại. Không có gì có thể che giấu được lão nhân.
- Ngươi cất ở đâu? Mau đem cả ra đây!
Bị lão Tây Môn Đạo quát nạt, Đổng Đại Lâm đành chạy đi một lúc rồi quay lại!
Trên tay hắn là một bọc to tướng!
Nếu trong bọc đó đúng là Vu Hồi Lân Hỏa đạn thì phải có không ít hơn một trăm hoàn.
Hắn cố phân minh để giải thích hành vi lén lút của hắn :
- Lúc lão Đại Ngạc Vương bị thảm tử, hài nhi lục soát khắp Dĩ An viện và tìm thấy những món này của lão! Hài nhi vì chưa nghĩ ra cách dùng nên vẫn...
Tây Môn Đạo mắng át đi :
- Một lần thì không sao, nếu còn lần sau, hừ!
Sau đó lão bảo Đổng Đại Lâm :
- Ở đây chỉ có ngươi là biết sử dụng những món này! Ta nói có đúng không? Hừ!
Đem ném tất cả vào Hỗn Mang trận nhanh lên!
Từ vách núi Cửu Cung gần đó, sau một gộp đá, Tư Đồ Ngọc nhìn thấy tất cả! Và nàng hoàn toàn không hiểu gà Đổng Đại Lâm đang thi hành điều gì? Nàng chỉ biết gã cứ đi vòng quanh khu mộ tháp, hiện đang là Hỗn Mang trận đang vây hãm Thạch Hiểu Đông! Vừa đi gã vừa ném vào những vật tròn và đen vào tận bên trong trận đồ!
Sau đó, ngoại trừ lão Tây Môn Đạo và mụ Lâm Tử Hà còn lưu lại, bốn tên ác ma kia bất ngờ bỏ đi.
Chúng đang hăm hở quay lại với thật nhiều những cành cây khô vốn có sẵn ở chân núi Cửu Cung và Nhất Trụ Phong.
Nhìn chúng lần lượt xếp chỗ cây khô vào quanh trận, hết lượt này đến lượt khác, nàng hiểu :
- “Là Vu Hồi Lân Hỏa đạn của Vũ Văn đại thúc! Đại thúc đã tạo phản và bây giờ di vật của đại thúc lại hãm hại chính Thạch huynh của ta! Trời già sao lại cay nghiệt?
Thạch huynh? Vì muội muốn báo thù cho tất cả, muốn thay võ lâm diệt trừ ác ma, nhìn huynh phải thảm tử muội đành mang tiếng bội bạc, tham sanh uý tử! Thạch huynh!
Ngay khi báo thù xong, muội nguyện cùng xuống suối vàng với huynh!”
Nhắm mắt khấn nguyện thầm, bên tai Tư Đồ Ngọc liền nghe hàng loạt những tiếng chấn động thi nhau nổ rền như những tiếng sấm!
Không cần phải mở mắt nhìn Tư Đồ Ngọc cũng mường tượng được những gì đang xảy ra.
Gọi là Vu Hồi Lân Hỏa đạn vì hỏa dược này sau khi được bố trí xong chỉ cần chủ nhân của nó dùng chân lực đúng và đủ là dễ dàng kích nổ Lân Hỏa đạn. Có như thế, kẻ dùng Vu Hồi Lân Hỏa đạn mới không bị ảnh hưởng của chấn động.
Với cả trăm hoàn Vu Hồi Lân Hỏa đạn, Tư Đồ Ngọc mường tượng cả khu mộ tháp tức khắc bị phá hủy! Sau đó, cũng do Vu Hồi Lân Hỏa đạn, một vành đai lửa do những cành cây khô phát hỏa sẽ ngăn cản Thạch Hiểu Đông thoát ra nếu chàng vẫn chưa bỏ mạng vì Vu Hồi Lân Hỏa đạn.
Nhìn vành đai bằng lửa cao hơn mười trượng và sâu vào trong cũng xấp xỉ mười trượng lại bao giáp vòng khu mộ tháp, lòng Tư Đồ Ngọc cứ như kim châm muối xát.
Ánh hỏa quang lấp loáng khiến đôi mục quang của nàng hoa đi.
Nàng hoa mắt đến phải ngất đi!
Nàng nào biết rằng bọn ác ma còn ném mãi những cành cây khô vào càng sâu càng tốt bên trong trận.
Và sau hai canh giờ giữ vững ngọn lửa nhưng không thấy Thạch Hiểu Đông xuất hiện, bọn ác ma sau hàng loạt những tràng cười đắc ý mới chịu bỏ đi.
Lửa vẫn cháy!
Khu mộ tháp vẫn đỏ lửa!
Và Thạch Hiểu Đông mãi vẫn không xuất hiện!
Tài sản của dth_abcd

  #37  
Old 06-06-2008, 10:35 AM
dth_abcd's Avatar
dth_abcd dth_abcd is offline
Chí Tôn Thánh Quân
 
Tham gia: May 2008
Đến từ: quangninh
Bài gởi: 547
Thời gian online: 1 ngày 15 giờ 47 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 2 Posts
Hồi 37

Trong tử cảnh phát sinh kỳ tích -Kim Cương Bất Hoại diệt dâm tà




Ngay loạt nổ đầu tiên khiến toàn hộ Hỗn Mang trận phải kinh biến như đang cơn địa thất, Thạch Hiểu Đông choàng tỉnh lại.
Chàng nghi hoặc đứng lên nhìn ra tứ phía. Khung cảnh trước mắt chàng hoàn toàn trống không, không còn những ảo giác như trong trận đáng lẽ phái có. Ngược lại, chàng như được khai mở nhãn quang để thoáng nhìn thấy những ngôi mộ địa nhấp nhô tứ phía!
Chàng thoáng nghĩ :
- “Hỗn Mang trận bị giải phá? Do ai? Phải chăng là Thanh...”
Ầm! Ầm! Ầm!
Chàng vừa nghĩ đến đây những ý nghĩ hãy còn rời rạc chưa minh bạch thì hàng loạt những tiếng chấn động nữa lại vang lên.
Đất dưới chân chàng cứ nhấp nhổm như trồi như sụt, như đất bằng bỗng dậy sóng.
Tiếp đó, có nhiều tiếng chấn động nữa tiếp tục xuất hiện! Trong đó, có một tiếng chấn động khá gần chỉ cách chàng chưa đầy hai trượng!
Ầm! Ầm! Ầm!
Dù đang long đầu hoa mắt vì tiếng chấn động quá kinh khiếp, chàng còn kịp có ý nghĩ :
- “Là Vu Hồi Lân Hỏa đạn như ta đã nghe nói? Vậy là bọn ác ma sau khi chế ngự mọi người định dùng biện pháp này tiêu diệt ta?”
Chàng nhún người định lao đi?
Ầm! Ầm! Ầm!
Thêm một loạt chấn động nữa! Lần này chàng bị dư lực của những chấn động hất bay về một phía!
Thịch!
Chàng nặng nề rơi xuống!
Sau đó đang cơn váng vất, chàng mơ hồ cảm nhận có những luồng nhiệt khí rát nóng đang từ khắp nơi vây phủ lấy chàng.
- “Lửa! Chúng dùng hỏa công? Ôi chao, ta nguy mất!”
Ầm! Ầm! Ầm!
Những tiếng chấn động vẫn liên tiếp phát nổ đưa từng luồng khí cực nóng phủ chụp thân chàng!
Chàng gượng cười ngồi lên nhưng rồi chàng chỉ có thể há miệng để hớp lấy hớp để nhưng luồng khí cứ như chàng sắp sửa bị chết vì ngạt!
- “Đúng là hỏa công! Xem ra nhiệt khí này còn nóng hơn nước ở Tý Ngọ Nhiệt Trì thập bội!”
Đang nghĩ như thế chàng nhìn thấy một ngọn đuốc bừng sáng đang chạy gần chỗ chàng đang nửa nằm ngồi.
- A... a...
Nếu không có tiếng la hét thảm thiết từ ngọn đuốc đang phừng phừng nọ, Thạch Hiểu Đông chưa chắc đã nhận ra đó là một ngọn đuốc bằng thân người, ngọn đuốc sống!
- “Là ai trong bọn Đàm Vô Luận, Cổ Bất Nghị và Giác Viên đại sư? Chỉ có họ mới bị bọn ác ma bất cận nhân tình để mặc cho chết mà không cứu!”
Hai ngọn đuốc sống nữa tiếp tục lao ngang vị trí của chàng.
- A... a...
- A... a...
Chàng thầm kinh tâm :
- “Rồi ta cũng phải như họ!? Cao xanh ơi cao xanh! Nếu Thạch Hiểu Đông này có được một chút không khí trong lành chắc chắn sẽ vận dụng được chân khí! Ô hô, có lẽ nào ta lại gặp cành ngộ khốc liệt này.”
Vậy là ba nhân vật: Đàm Vô Luận Cổ Bất Nghị và Giác Viên đại sư phải nhận lấy vận mệnh dành cho họ! Còn chàng?
Thạch Hiểu Đông vì như người chết ngạt nên chàng không thể nhấc được tứ chi!
Tứ chi của chàng hoàn toàn rũ liệt vô phương nhích động!
Trong khi đó, đến lúc này chàng mới nhận ra, quanh tứ bề ở chỗ nào cũng có những ánh lửa.
Với một trận hỏa công như thế này, Thạch Hiểu Đông hoàn toàn bế tắc!
Nhiệt khí từ tứ phương vẫn phủ chụp lấy chàng? Tóc tai se lại, y phục khô dòn, toàn thân nóng bỏng, Thạch Hiểu Đông còn phải chịu đựng sự thống khổ của người bị ngạt vì thiếu thanh khí!
Đúng vào lúc chàng hoàn toàn bó tay và phải phó thác cho số mệnh, một tia sáng bỗng lóe lèn trong tâm trí chàng!
Chàng long mắt ngời sáng và vận dụng tàn lực để ngồi lên.
Lâu thật lâu chàng mới hoàn thành ý định.
Lạ thật, vào lúc này chàng lại tọa công! Tọa công để làm gì? Hay chàng cho rằng trước sau cũng phải chết thiêu nên chàng phải chọn vị thế thích hợp để chết? Chết cho xứng đáng một hậu nhân duy nhất của Viện chủ Dĩ An viện? Hay cho xứng với một nhân vật đã từng có một nguồn nội lực kinh hồn bạt tụy là một trăm năm mươi năm công phu tu vi? Là thế nào cũng được.
Chỉ có điều y phục của chàng rồi cũng bốc cháy! Y phục cháy, cả tóc cũng cháy nhưng thân hình chàng vẫn bất động.
Chàng đang là ngọn đuốc sống, sao chàng không đau đớn không kêu la như bao người khác cùng cảnh ngộ?
Chàng đã mãn nguyện vì một cái chết có vị thế xứng hợp với chàng?
Có lẽ thế vì chàng mãi mãi vẫn ngồi bất động, dù y phục rồi cũng cháy hết.
* * * * *
Lúc tỉnh lại, nơi Tư Đồ Ngọc đang phóng mắt nhìn chỉ còn là một vành đai toàn than hồng rực đỏ. Sâu hơn nữa, chỗ vành đai đó không thể bao phủ hết, lại là một bãi trống không và toàn một màu đen kịt.
Tít trên cao, cao thẳm có thể nhìn thấy được, Tư Đồ Ngọc rơi lệ khi nhìn thấy hàng vạn những vì tinh tú đang nhấp nháy!
Màn đêm đã buông phủ từ lâu!
Thời gian cho trận hỏa công cháy tàn, còn lại những than hồng đã là ngoài năm canh giờ?
Có ai sống được suốt thời gian đó trong một nơi nóng khủng khiếp như thế đó?
Không có ai cả! Kể cả Thạch Hiểu Đông có đến một trăm năm mươi năm công phu tu vi.
Tư Đồ Ngọc rấm rức khóc, thương tiếc khóc, phẫn hận khóc, kể cả khóc cho tủi phận một hồng nhan.
Nàng khóc bao nhiêu, những vì tinh tú lấp lánh sáng tỏ đến bấy nhiêu: Có nghĩa là đêm đã khuya lắm rồi! Giờ Tý chăng?
Nàng khóc mòn mỏi hơn!Càng mòn mỏi với nàng, những hòn than hồng ở dưới kia, những vì tinh tú ở tít trên kia cùng mòn mỏi theo nàng! Đêm dần tàn cùng với sức lực của bản thân nàng tàn dần!
Nàng thiếp đi trong mê mệt cũng như màn đêm đã mệt lả!
Vầng dương về rọi chiếu những tia sáng nhợt nhạt, đủ để xua tan bóng đêm, đủ để ru nàng vào giấc ngủ tấm tức đầy mộng mị.
Nàng choàng tỉnh như vầng dương thật sự tỉnh dậy!
Bãi đất trống trong tầm thị tuyến của nàng cho dù đang được rọi sáng bởi vầng dương nhưng không hề cho nàng hay bất kỳ một dấu hiệu nào khả quan, hy vọng.
Với chút đởm lược cuối cùng, nàng nói với chính nàng :
- Không lẽ ta để chàng tử vô địa táng?! Không được! Nghĩa tử là nghĩa tận! Có nhìn thấy chàng chết thảm như thế nào ta mới thêm dũng khí để sống để báo thù!
Chàng ơi! Sao chàng nở bỏ thiếp vò võ một mình? Chàng không biết thiếp đã thầm trao trọn con tim này cho chàng sao! Chàng ơi... hỡi chàng!
Có đởm lược để nói lên chính tiếng nói thổn thức của con tim bấy lâu nay vì e ấp thẹn thùng phải che giấu, Tư Đồ Ngọc đương nhiên có đởm lược để chạy như bay từ vách núi Cửu Cung đến tận bãi đất trống đã từng là khu mộ tháp.
Vượt qua vành đai than hồng giờ đây tàn lụi, nàng choáng váng khi nhận thấy một thi thể cháy cong queo.
Chàng ư?
Nàng lảo đảo ngả nghiêng, phải cố lắm mới không quị ngã.
Chưa tin đó là chàng, người nàng thầm yêu, Tư Đồ Ngọc chấp chới bước đi như trong cơn mộng mị.
Phịch!
Nàng vấp ngã vì một vật chắn bất chợt ở dưới chân.
- “Là chàng?! Không phải! Tuyệt nhiên không phải chàng!”
Nàng thầm hy vọng như vậy khi phát hiện vật chắn đó chính là một thi thể khác cũng cháy xém đến không nhận diện được.
Nàng có lý do để hy vọng! Bởi trong Hỗn Mang trận đáng lẽ chỉ có một mình chàng bị vây khốn rồi bị hại bởi trận hỏa công, đằng này có đến hai! Có hai tất phải có ba hoặc hơn nữa!
Vì nàng vừa nhớ ra có đúng ba nhân vật mãi cho đến lúc này vẫn chưa thấy tung tích! Phải chăng đó là họ - Đàm Vô Luận - Cổ Bất Nghị - Giác Viên đại sư?
Có được chút phấn khích hy vọng, Tư Đồ Ngọc bước đi nhanh hơn.
Thi thể thứ ba liền được nàng nhìn thấy. Đến lúc này chẳng còn lý do gì để Tư Đồ Ngọc ngóng tìm thêm một thi thể nữa!
Tuy nhiên, điều đó lại xảy ra!
Trước mắt nàng, khuất sau đống đổ nát của một ngọn thấp nào đó là thi thể của chính người mà nàng vừa trông vừa không trông để thấy!
Phịch!
Nàng khuỵu người xuống, tuyệt vọng!
Nàng há hốc miệng đinh gào lên cho thỏa cơn đau lòng dày vò tâm trí cùng thân xác nàng!
Thế nhưng nàng kịp dừng lại những tiếng gào dù miệng vẫn còn há hốc.
Bởi cùng trước mắt nàng tuy chính là hình hài thật sự của chàng nhưng sao thân thể của chàng vẫn nguyên vẹn?
Gọi là nguyên vẹn vì hình hài đó thật sự vẫn nguyên lành! Tay đủ, chân đủ, da thịt đủ! Chỉ có y phục là không còn!
Tư Đồ Ngọc hoang mang không hiểu là chàng chưa chết hay đã chết!
Nếu chết, tại sao chàng không chết thiêu đến không nhận diện được như ba thi thể kia?
Nếu chưa chết sao chàng vẫn ngồi yên bất động và là ngồi yên trong tư thế tọa công và trong tấm nhục thể như đứa trẻ sơ sinh?
Nàng ngắm nhìn chàng thật kỹ, thật tỉ mỉ mà không biết thế nào là thẹn như bao nữ nhân khác trong trường hợp này.
Nàng nào nhìn thấy gì ngoài những lằn ngang sẹo dọc khắp thân hình chàng trừ ở khuôn mặt!
Nàng biết qua lời kể của Vũ Văn Mộ Điền, đó là kết quả của lần tra tấn khốc liệt phi nhân tính của Giao chủ U Minh giáo ở tại Tý Ngọ Nhiệt Trì.
Ngoài những vết hằn thù đó, cho dù nàng cố công tìm kỹ đến đâu đi nữa cũng không thể nào tìm thấy bất kỳ vết cháy xém nào trên thân thề chàng!
Nàng như muốn bật thét lên :
- “Là Kim Cương Bất Hoại Thân? Chỉ có công phu này mới giúp chàng nguyên vẹn hình hài dù đã chết! Chàng ơi! Chàng đã thành công rồi! Chàng đã luyện được Kim Cương Bất Hoại Thân! Chao ôi! Thành công để làm gì khi chàng không còn nữa?”
Nếu có điều gì đó khiến nàng không bật thét lên thì đó chính là một tia hy vọng thật mỏng manh vừa đến với nàng :
- “Biết đâu chàng chưa chết? Biết đâu chàng đang cần ta cứu giúp? Biết đâu...
Biết đâu...”
Còn nhiều những câu hỏi “biết đâu” đã vô tình giúp cho nàng đừng bật thét!
Hy vọng tăng nhiều, dũng lực cũng tăng nhiều. Tư Đồ Ngọc di chuyển đến gần Thạch Hiểu Đông.
Nàng khẽ chạm vào da thịt của chàng.
Lạnh toát! Cơ thể của Thạch Hiểu Đông không chút nào ấm áp của cơ thể sống!
Tuy nhiên, sự mềm mại đang có trên da thịt của chàng ngay lập tức đưa đến cho nàng một nhận thức.
- “Phải chăng đây là Quy Tức đại pháp? Môn công phu đã thất truyền từ lâu?”
Se sẽ đưa tay đến gần mũi của chàng, nhịp tim của nàng chợt hụt hẫng.
- “Có hơi thở! Dù nhẹ, dù mỏng như tơ nhưng đó chính là hơi thở? Chàng vẫn sống?! Đây có là Quy Tức đại pháp hay Kim Cương Bất Hoại Thân gì đi nữa, chàng thực sự vẫn sống! Chàng ơi! Thiếp còn nỗi vui mừng nào hơn nếu như chàng vẫn sống!!”
Không một chút chần chừ, Tư Đồ Ngọc vội vàng khuân từng phiến đá từ đống đổ nát của một ngọn tháp! Nàng chồng chất những phiến đá lên với nhau tạo thành một vòng đai an toàn bảo vệ Thạch Hiểu Đông.
Nàng đủ tâm trí để hiếu rằng trong cảnh thập tử nhất sinh giữa sự công phá của Vu Hồi Lân Hỏa đạn và trận đại hỏa công, Thạch Hiểu Đông không còn cách nào khác để tự bảo toàn tính mạng nên chàng phải tọa công! Chàng đà vận dụng một loại công phu nào đó nàng chưa minh bạch để chi trì sự sống.
Và nếu đó là Quy Tức đại pháp công phu, chàng phải bảy bảy bốn mươi chín ngày mới có thể từ từ hồi tỉnh. Hãy còn bốn mươi tám ngày nữa!
Còn nếu là Kim Cương Bất Hoại Thân công phu, chàng có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào. Có thể chỉ một lúc nữa chàng sẽ tỉnh, cũng có thể là một tuần trăng, mười tuần trăng hoặc lâu hơn!
Thế nào cũng được, dù sao chàng cùng phải cần có người bảo vệ trong lúc này, trong lúc chàng hoàn toàn như một đứa bé -Cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng - Bất kỳ ai nếu muốn cũng thừa sức giết chàng chỉ sau một cái cất tay hoặc động chân.
Vả lại với toàn thân không một mảnh vải che đậy như chàng, chí ít nấm mồ đá do nàng vừa kiến tạo cũng tạm đủ cho chàng che thân, không phải ngượng ngùng nếu chàng tỉnh lại và nhận ra có người khác phái đang làm hộ pháp cho chàng.
Bằng cơ trí mẫn tiệp, Tư Đồ Ngọc hành sự thật chỉn chu.
Chính vì lòng hy vọng và tin chắc thế nào chàng cũng sống lại với nàng, khi kiến tạo nấm mồ đá, Tư Đồ Ngọc hoàn toàn không hề mang tâm trạng đau thương. Bằng không, đấy chính là hành động cuối cùng của nàng dành cho người thương yêu giờ đã ra đi vĩnh viễn! Nàng lập mộ không phải cho người chết mà là đi bảo vệ cho người sống.
Trớ trêu và mai mỉa! Khu mộ địa đầy ắp những nấm mộ là nơi an giấc nghìn thu cho người đã chết! Thế nhưng giữa trùng trùng điệp điệp những nấm mộ đó lại có một nấm mộ đang giấu kín một người rõ ràng hãy còn tại thế.
Hành vi phản thường của Tư Đồ Ngọc vô tình lọt vào nhãn quang tinh tường của một nhân vật không đợi chờ xuất hiện.
Y lao đến thật nhẹ nhàng.
Vút!
Y cười giễu cợt :
- Ha... ha... ha...! Ta đã đoán đúng! Nàng nhất định phải đến đây!
Tư Đồ Ngọc long mắt nhìn y :
- Đổng Đại Lâm! Ngươi đến đúng lúc đó! Chỉ có một mình ngươi thôi sao?
Đổng Đại Lâm đưa ánh mắt tà dâm ngắm nghía nàng :
- Một mình ta không đủ cho nàng sao? Ha... ha... ha...! Đã hai phen nàng thoát được tay ta, lần này, nàng hoàn toàn là của ta rồi! Ha... ha... ha...
Hỏi là hỏi để dò xét thực lực, khi biết chắc y chỉ đến một mình, Tư Đồ Ngọc khoan tâm và nói :
- Là ta thuộc ngươi hay mạng sống của ngươi sẽ thuộc về ta? Đỡ!
Vù.. vù...
Đổng Đại Lâm cười khích nộ :
- Trông kìa! Nàng càng giận càng xinh đẹp! Ta chỉ thích những mỹ nhân hung hăng như nàng bây giờ thôi! Hà... hà...
Y ung dung thi triển “Di Hoa Tiếp Mộc” thủ pháp, tiếp dẫn ngọn kình của nàng sang một bên.
Vù...
Ào... Ào...
Ầm!
Tư Đồ Ngọc phẫn nộ :
- Mụ dâm loạn dám truyền thủ pháp này cho ngươi? Đáng chết!
Vù... vù...
Y cười ngả ngớn :
Nàng đoán sai rồi! Là phu nhân của ta, là đại nương của nương tử chỉ điểm cho ta! Thôi nào, nương tử! Nàng vùng vẫy chỉ vô ích thôi! Ha... ha... ha...
Đang cười, y ngậm miệng lại!
Vội hoành thân tránh sang một bên, Đổng Đại Lâm nạt đùa :
- Đông Hải Nhất Thốn chỉ! Nương tử định giết phu quân thật sao?
Ầm!
Tư Đồ Ngọc kịp đổi chưởng sang chỉ lực, không ngờ thân thủ của y lợi hại hơn trước kia nhiều!
Bi y gọi là nương tử và tự nhận là phu quân, Tư Đồ Ngọc thế là bị y khích nộ :
- Ác tặc! Ta giết ngươi! Đỡ!
Vù... vù...
Y cười nửa miệng :
- Muốn giết phu quân, nương tử chưa đủ tư cách đâu! Hay nàng cho ta không bằng một mảy may tên tiểu tử nàng vừa an táng? Xem đây!
Vù... vù...
Y ung dung đối chưởng như không xem Tư Đồ Ngọc đủ tư cách đối đầu với y thật.
Ào... Ào...
Ầm!
Bị chấn lùi đến phải rúng động châu thân, đến bây giờ Tư Đồ Ngọc mới biết thân thủ của Đổng Đại Lâm hoàn toàn cách biệt so với trước kia! Và là cao thâm uyên ảo hơn, không phải kém như lúc trước.
Y cười ngạo mạn :
- Thế nào? Ta đủ tư cách để là phu quân của nàng chưa, nương tử? Hãy ngoan ngoãn nào!
Vút!
Y lao đến.
Nàng thất thanh :
- “Nhất Thốn Quá Hải” thân pháp?
Và nàng cũng động thân dịch chuyển, quyết không để lọt vào tay kẻ tà dâm!
Vút!
Y thích thú :
- Với Cửu Môn U Minh chưởng đủ chín chiêu, sở học của ta hoàn toàn khác trước! Cứ chạy đi, nương tử! Đến khi nàng mệt lả nàng buộc phải hiến dâng cho ta! Ha... ha... ha...
Nghe thổ lộ, Tư Đồ Ngọc mới hiểu nguyên nhân khiến quần hùng phải một phen đại bại. Chẳng lẽ trách Thạch Hiểu Đông dù có thân nội lực một trăm năm mươi năm công phu cũng phải bị cầm chân mãi trong khu mộ tháp! Và chẳng trách chàng phải tìm cách chi trì mạng sống trong cơn tử cảnh :
Nàng cố tình chạy xa dần nấm mộ đang che giấu tấm hình hài và chút sinh cơ nhỏ nhoi của Thạch Hiểu Đông.
Vút!
Đổng Đại Lâm thì khác! Y là kẻ bại hoại nên dễ dàng hấp thu thủ đoạn đê tiện của mụ ác bà Lâm Tử Hà.
Y bỗng dừng lại và không đuổi theo Tư Đồ Ngọc nữa.
Bất ngờ y kêu lớn tiếng :
- Nếu nàng nhất định chạy đi, nàng thử đoán xem ta sẽ làm gì với thi thể của tiểu tử kia nào?
Y cố tình nói cho nàng nghe! Vì đã nghe, nàng phải hộc tốc lao trở lại :
- Ác tặc! Là ngươi buộc ta phải liều mạng với ngươi! Đỡ!
Viu... viu...
Y đắc ý :
- Ái chà? Lại là Nhất Thốn Đông Hải chỉ? Xem đây!
Vù... vù...
Viu... viu...
Ầm!
Đã chuẩn bị sẵn, Tư Đồ Ngọc nương theo sóng kình của lần chạm chiêu để thi triển thân pháp “Nhất Thốn Quá Hải” và chạy vòng quanh thân y!
Vút!
Y bật cười :
- Có thế chứ! Nàng chạy gần như thế này ta mới có dịp ngắm nhìn vóc dáng mỹ miều của nàng! Ha... ha... ha...
Y cũng chạy như nàng!
Vút!
Kẻ trước người sau cả hai vô tình chạy quanh nấm mồ đang che kín Thạch Hiểu Đông.
Nhìn theo bóng dáng mờ ảo của họ, khó có thể biết giữa họ ai đuổi theo ai?
Phải một lúc lâu sau đó, khi y đã thu hẹp dần khoảng cách mới thấy chính là y đang đuổi sau nàng.
Đang chạy nàng kêu thầm :
- Đây không phải là kế sách hay!
Biết đâu với kẻ thủ đoạn như y, có khả năng y sẽ bết ngờ làm kinh động đến chàng.
Đang nghĩ nàng nghe y bảo :
- Nương tử có biết ta đang trù tính một việc gì không? Cứ như Thái giáo chủ lão phu nhân vậy, ta định quật mồ tiểu tử kia và hành hạ y...
Uốn mình vọt lên cao, từ trên cao nàng quát ngược xuống :
- Ngươi mất hết nhân tính rồi chăng? Đỡ!
Vù... vù...
Y đình bộ, cười dòn dã :
- Là ta được lão phu nhân giáo huấn mà!? Xem đây!
Trong cơn phẫn nộ khi quật chưởng xuống nàng quên mất một điều hệ trọng.
Còn y thì không quên bao giờ!
Y ung dung thi triển thủ pháp “Di Hoa Tiếp Mộc”, hướng chưởng kình phẫn nộ của nàng vào ngay nấm mộ đá của Thạch Hiểu Đông!
Vù...
Nàng định thu kình nhưng đã muộn.
Ầm!
Nàng thất sắc khi nhìn thấy thân hình Thạch Hiểu Đông bị chấn kình làm lay động.
Đổng Đại Lâm cũng phải lay động mục quang khi kêu tên :
- Ôi chao! Tiểu tử sao vẫn nguyên vẹn hình hài?
Nhân cơ hội hiếm có này, Tư Đồ Ngọc bất thần nhắm vào y phát xạ chỉ kình.
Viu... viu...
Kịp thời phát hiện y động nộ :
- Tiện tỳ! Ta giết ngươi trước rồi sẽ dày vò ngươi sau! Đỡ! Đỡ!
Vù... vù...
Vù... vù...
Do phải quay người để diện đối diện với Tư Đồ Ngọc hầu thực hiện theo lời vừa nói, y hoàn toàn không hay biết ở sau lưng y đang diễn ra điều gì!
Y chỉ thoáng kinh ngạc khi nhìn thấy đôi mục quang chợt thất thần của Tư Đồ Ngọc. Cho đó là sự kinh sợ của nàng trước lời dọa nạt của y, y như mủi lòng :
- Nàng yên tâm! Nếu nàng ngoan ngoãn hầu hạ ta, ta đoán chắc sẽ...
Linh đài huyệt của y như có một vật gì đó chạm vào khiến y sinh nghi.
Cũng lúc đó, một giọng nói lạnh như băng chợt rót vào tai y :
- Sẽ như thế nào, Đổng Đại Lâm?
Rùng mình kinh hãi, y kêu và không dám tin là kêu đúng :
- Thạch Hiểu Đông?
Âm thanh kia đáp lại chỉ một âm gọn lỏn :
- Đúng!
Vụt!
Toàn thân y vụt xoay nhanh và là tự xoay thành vòng quanh thân y.
Một hấp lực kỳ bí buộc y không thể không quay.
Đang quay như thế, cùng một lúc y có hai cảm nhận! Cảm nhận thứ nhất y dù đang quay nhanh nhưng cũng biết y phục của y đang được ai đó cởi ra. Cảm nhận thứ hai, y nhận thức được hình ảnh lõa lồ vừa đập vào mục quan của y chính là Thạch Hiểu Đông thật sự!
Cùng với hai cảm nhận này y cũng kịp thời có ngay một ý định.
Thật nhanh y thực hiện theo ý định vừa nảy ra.
Vù...
Y chợt động hữu chưởng vỗ nhanh vào vùng tâm thất của Thạch Hiểu Đông, đúng vào lúc thân hình của y xoay đến đối diện với chàng.
Y đắc ý khi nghe chưởng kình của y thật sự chạm vào nhục thể Thạch Hiểu Đông.
Ầm!
Y lại tiếp tục xoay quanh thân cho đến lần thứ hai nhìn được Thạch Hiểu Đông. Y lại có hai nhận thức cùng một lúc.
Nhận thức thứ nhất: Thạch Hiểu Đông, hoàn toàn bình chân như vại.
Nhận thức thứ hai: không những chàng bình ổn mà giờ đây trên tấm thân trần trụi của chàng đang được chính y phục của y che đậy.
Cùng với hai nhận thức đó, y kịp thời lại có một ý định khác.
Y thực hiện ý định là tự nhìn vào bản thân y.
Y tái sắc đến nhợt nhạt.
Dù y hãy còn kín đáo nhờ vào mảnh vải nhỏ cuối cùng nhưng tự y cho rằng y đang trong trạng thái đáng tủi hổ.
Y vòng hai tay như muốn che thân!
Thạch Hiểu Đông cười lạnh :
- Hạng người như ngươi còn gì sĩ diện mà ngươi sợ?
Y đang nghì đến điều này! Vì thế, hai tay định vòng che thần liền được y nhanh tốc xuất thủ.
Tả thủ nhắm vào Khí Hải huyệt, hữu thủ vỗ mạnh vào Đan Điền huyệt, hai tử huyệt này đương nhiên là của Thạch Hiểu Đông!
Binh! Binh!
Thạch Hiểu Đông trân người nhận đủ hai kích của y.
Y bủn rủn tứ chi khi mường tượng rằng song thủ của y vừa vỗ vào hai tảng đá cứ trơ trơ.
Nhận thức cuối cùng chợt đến với khi y buột miệng gào lên :
- Kim Cương Bát Hoại Thân?
Chàng đáp gọn :
- Đúng!
Hữu thủ của chàng chớp động vỗ ngay xuống Thiên Linh Cái của y.
Vù...
Tư Đồ Ngọc vụt kêu lên :
- Khoan hãy giết y!
Kêu thì kêu, Tư Đồ Ngọc hầu như không bao giờ tin rằng trên đời này lại có người đang xuất thủ ở một khoảng cách quá gần như vậy lại có thể dừng lại như nàng vừa kêu.
Tuy nhiên, nàng không còn hiểu nàng đang có một tâm trạng như thế nào nữa lúc nhìn thấy hữu chưởng của chàng thật sự đã dừng lại và chỉ cách Bách Hội huyệt của Đổng Đại Lâm trong đường tơ kẽ tóc!
Hự!
Tư Đồ Ngọc trở lại thực tại khi nghe họ Đổng kêu lên một tiếng đau đớn.
Biết hắn đã bi chàng phế bỏ võ công, Tư Đồ Ngọc liền miệng tra vấn hắn :
- Nói mau! Quần hùng đang bị bọn ngươi giam giữ ở đâu?
Y nào muốn đáp, nhưng với ánh mắt đầy uy hiếp của nàng, y buộc lòng phải đáp :
- Ở Dĩ An viện.
Nàng run rẩy toàn thân :
- Như ngươi vừa nói, phải chăng mụ ác bà đã quật mộ Lão viện chủ Dĩ An viện?
Sắc diện của Thạch Hiểu Đông không còn trơ trơ như gỗ đá nữa sau khi nghe nàng hỏi câu này.
Chàng nghe Đổng Đại Lâm đáp mà căm phẫn :
- Phải!
Chàng quát hỏi :
- Mụ muốn làm gì di thể của gia nội tổ?
Y bỗng cười lên man dại :
- Còn làm gì nữa nếu không phải để hành hạ và báo thù? Ha... ha... ha...
Bộp!
Không chút xót thương chàng quật vỡ thủ cấp của Đổng Đại Lâm.
Đưa tay cho Tư Đồ Ngọc, chàng không giấu được sự khẩn trương :
- Ngọc muội mau đưa tay cho ta.
Đoán được ý định của chàng, nàng đưa tay ra.
Vút!
Như bóng u linh mờ nhạt giữa ban ngày, bóng nhân ảnh của cả hai liền mất hút!
Tài sản của dth_abcd

  #38  
Old 06-06-2008, 10:36 AM
dth_abcd's Avatar
dth_abcd dth_abcd is offline
Chí Tôn Thánh Quân
 
Tham gia: May 2008
Đến từ: quangninh
Bài gởi: 547
Thời gian online: 1 ngày 15 giờ 47 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 2 Posts
Hồi 38

Thần công tuyệt đỉnh diệt ác ma -Thảm trạng kinh hoàng Dĩ An viện




Đã nghe Tư Đồ Ngọc thuật lai toàn bộ những gì đã xảy ra, ngay khi đến Dĩ An viện và nhìn thấy cỗ quan tài màu đen của nội tổ thật sự đã bị mụ ma bà quật lên, đặt trước Dĩ An viện, Thạch Hiểu Đông chỉ muốn ngay lập tức hiện thân để diễn khai một trường huyết sát!
Tuy nhiên, một diễn biến kỳ lạ bỗng phát sinh khiến Thạch Hiểu Đông phải thay đổi ý định.
Ngay phía trước Dĩ An viện, một vòng tròn toàn là người của các phái đang chú mục nhìn vào khoảng đất trống ở trung tâm.
Đứng đầu các phái có đúng chín nhân vật! Trong số đó có bảy vị Chưởng môn nhân là Giác Hải -Thiếu Lâm, Thanh Hà - Võ Đang, Nga My -Thiết Phất Loan sư thái, Hoa Sơn -Tịch Dương Vũ Kiếm Bàng Tiêu, Không Động - Bát Tý Du Long La Thiên Địch, Côn Luân - Trang Kỳ, Điểm Thương - Khúc Hà Sa.
Còn hai nhân vật đứng đầu hai phái Tuyết Sơn, Thanh Thành do Đàm Vô Luận, Cổ Bất Nghị đã chết ở khu mộ tháp nên đây có lẽ là hai nhân vật được mụ ma bà Lâm Tử Hà lựa chọn!
Cả chín nhân vật này đều đưa hữu thủ ra phía trước với mỗi người một tấm U Minh lệnh bài còn gọi là Tử lệnh bài!
Còn một nhân vật nữa cũng cầm một tấm Tử lệnh bài thứ mười. Đó là Túy Lúy Cái ở Cái bang.
Đứng cạnh cỗ quan tài một bên là lão Tây Môn Đạo đang vận y phục bằng gấm với lệnh bài Giáo chủ U Minh đeo trước ngực! Sau lão Tây Môn Đạo là Đổng Đại Thừa với lệnh bài phó Giáo chủ U Minh! Bên còn lại của cỗ quan tài là mụ ma bà Lâm Tử Hà uy nghi với lệnh bài cũng là Giáo chủ U Minh.
Đây là điều kỳ lạ thứ nhất được Thạch Hiểu Đông và Tư Đồ Ngọc nấp bên cạnh cùng phát hiện! Bọn chúng không lưu giữ nữa chức danh Thái giáo chủ vả Thái giáo chủ phu nhân U Minh giáo, tại sao?
Phải chăng là vì lão đạo Thanh Vân, Tây Môn Khuyết, nguyên Giáo chủ U Minh giáo đang cùng Thiếu giáo chủ Tây Môn Tuyết Mai đã có điều gì lầm lỗi nên phải mất đi chức vị Giáo chủ và hiện phải quỳ ngay phía trước cỗ quan tài?
Đó là điều kỳ lạ thứ hai!
Điều kỳ lạ thứ ba cũng là điều sau cùng là đồng quỳ phục phía trước cỗ quan tài, Thẩm Như Bích, Kha Như Lục, Tạ Như Hoàng và Đoàn Như Hồng Bạch và đưa mắt nhìn Tây Môn Khuyết và Tây Môn Tuyết Mai vừa dân dấn nước mắt!
Khẽ ấn Tư Đồ Ngọc phục xuống, Thạch Hiểu Đông dùng bí pháp truyền âm nhập mật bảo nàng :
- Sự tình nảy hoàn toàn ngoài dự liệu của chúng ta, muội không nên vọng động.
Tư Đồ Ngọc gật đầu với nét mặt hoàn toàn hoang mang.
Mọi việc sáng tỏ dần khi cả hai nghe mụ ma bà ra lệnh :
- Đưa hình cụ cho lão thân nào!
Nhanh tay, Đổng Đại Thừa vừa đặt vào tay mụ ma bà một ngọn trường tiên có gắn đầy những móc câu sắc bén vừa lầu bầu :
- Tiểu nhi Đại Lâm không biết đã lẩn đâu mất! Đúng là không biết sống chết! Đợi khi xong việc, thuộc hạ nhất định sẽ trị tội y!
Nhận lấy ngọn trường tiên được mụ gọi là hình cụ, mụ cười nhẹ :
- Hắn là đứa trẻ ngoan, rất có tâm cơ! Có lẽ hắn đoán được chuyện hôm nay, vì sợ liên lụy với lũ cẩu tạp chủng hắn cố tình lánh mặt, như vậy cũng hay, lão thân đâu thể trách phạt hắn.
- “Mụ mắng ai là cầu tạp chủng? Nếu là Tây Môn Khuyết, không lẽ mụ mắng chính mụ?”
Vụt! Chát!
Đang ngẫm nghĩ, ngọn trường tiên trên tay mụ bỗng loang loáng quật thẳng vào thân thể đang quỳ của Tây Môn Khuyết khiến Thạch Hiểu Đông hết sức sững sờ!
Vụt! Chát!
Vụt! Chát!
Chàng nhìn và mường tượng cảnh tượng hôm nay chính Tây Môn Khuyết cũng đã tra tấn gã họ La, Mao Sơn tam quỷ bằng chính nhục hình như bây giờ.
Cũng một nhát roi là năm bảy mẩu thịt nhỏ bị móc câu sắc bén giật ra khỏi thân hình của người bị nhục hình.
Mỗi một mẩu thịt bay đi là có một tia máu nhỏ vọt phún ra! Nỗi đau này chàng nghĩ, Tây Môn Khuyết có hứng chịu cũng là quá đúng so với những hành vi ác độc và tàn khốc trước kia, hắn đã gây cho nhiều người. Trong số đó cũng có chàng!
Vụt! Chát!
Vụt! Chát!
Vụt! Chát!
Toàn trường cùng im bặt để lắng nghe và nhìn thấy những gì đang khai diễn. Họ cũng đã y như vậy, khi trước kia, tại Dĩ An viện này Tây Môn Khuyết buộc họ phải mục kích việc hắn hành xử gã họ La trong Mao Sơn tam quỷ Mọi việc hoàn toàn giống như trước! Có khác chăng là khác ở ba điều!
Điều thứ nhất: kẻ mà mụ hành xử chính là cốt nhục của mụ.
Điều thứ hai: không một tiếng kêu la nào từ miệng của kẻ hứng chịu nhục hình vang ra khiến cho không khí toàn trường chừng như đặc lại.
Điều thứ ba: cứ mỗi lần ngọn trường tiên được mụ ma bà vung lên là mỗi lần bốn vị cao đồ của Lão viện chủ Dĩ An viện phải oằn người như chính họ đang hứng chịu chính ngọn trường tiên đó.
Mụ càng quật càng nhanh.
Vụt! Chát!
Vụt! Chát!
Vụt! Chát!
Vụt! Chát!
Không nghe Tây môn Khuyết kêu la, mụ như điên tiết Và chính mụ phải mở miệng :
- Cẩu tạp chủng! Ngươi không van xin à?
Vụt! Chát!
- Ngươi sao không gọi một tiếng mẫu thân như bao lần trước?
Vụt! Chát!
- Ngươi câm à?
Vụt! Chát!
- Câm này! Câm này!
Vụt! Chát!
Vụt! Chát!
Không đạt ý nguyện vì Tây Môn Khuyết nhất định không mở miệng, mụ bỗng đổi biện pháp!
Mụ lại vung tay!
Vụt! Chát!
Đối tượng của mụ lần này là Tây Môn Tuyết Mai.
Mụ vừa quật vừa thét :
- Cả ngươi nữa, ngươi là dòng giống của loài tạp chủng! Ngươi thử kêu xem, liệu có giống tiếng kêu của loài tạp chủng không?
Vụt! Chát!
Vụt! Chát!
Vụt! Chát!
Thoạt tiên, Tây Môn Tuyết Mai cũng có thái độ như phụ thân ả là Tây Môn Khuyết!
Ả dù đau đớn đến xương tủy do bị từng cái móc câu sắc bén rứt ra khỏi cơ thể từng mẩu y phục cùng với da thịt nhưng ả vẫn cố cắn răng chịu đựng!
Nhưng sau đó, ả buộc phải mở miệng. Ả mở miệng không phải để kêu la hoặc van xin nội tổ mẫu của ả! Ngược lại, là ả thóa mạ và nguyền rủa :
- Mụ ma bà ty tiện! Mụ ma bà dâm loạn! Bấy lâu nay bổn cô nương đã lầm mụ!
Mụ muốn đánh thì đánh, mụ đừng bao giờ chờ nghe bổn cô nương van xin mụ! Mụ là thứ hạ lưu! Mụ lăng loàn mụ trắc nết.
Vụt! Chát!
Vụt! Chát!
Vụt! Chát!
Tây Môn Khuyết bất ngờ lên tiếng! Lạ thay, hắn lên tiếng không phải xót thương cho ái nữ bị nhục hình -Bằng không, hắn vì thế phải mở miệng van xin - Hắn cũng không lên tiếng để thóa mạ mẫu thân hắn như ái nữ hắn đang thóa mạ! Trái lại hắn tán dương ái nữ :
- Mắng hay lắm! Mắng nữa đi, thóa mạ nữa đi,Tuyết Mai!
Vụt! Chát!
Vụt! Chát!
Vút! chát!
Mụ điên tiết thật sự, bắt đầu quật một lúc cả hai người! Khi bên này, lúc bên kia!
Khi thì nội điệt của mụ hứng chiu nhục hình lúc thì ái tử của mụ nhận chịu.
- Mắng này!?
Vụt! Chát!
- Thóa mạ này!
Vụt! Chát!
- Cẩu tạp chủng! Tiểu cẩu tạp chủng!
Vụt! Chát!
Vụt! Chát!
Toàn thân Tây Môn Khuyết và Tây Môn Tuyết Mai cơ hồ nhuộm huyết!
Và càng lạ lùng hơn, lão Tây Môn Đạo không vì thế mà đau xót để khuyên ngăn mụ họ Lâm.
Ngược lại, lão càng nhìn càng nghe càng phấn khích!
Bất ngờ, mụ thét lên :
- Giải Á huyệt cho bọn kia!
Động Đại Thừa hiểu là mụ ra lệnh cho lão! Lão lao đi và nhanh chóng lao trở lại nguyên vị!
Ngay khi được giải khai Á huyệt - Ngoại trừ Đoàn Như Hồng Bạch lên tiếng - Ba nhân vật đệ tử của Lão viện chủ Dĩ An viện hoàn toàn câm lặng.
Đoàn Như Hồng Bạch mở miệng đã tru tréo lên từng tràng dài :
- Mụ dâm loàn! Mụ mới là cẩu tạp chủng! Mụ thử nhìn lại mụ xem, mụ nghe lại giọng nói của mụ đi, mụ có khác gì loài cẩu tạp chủng chăng?
Vụt! Chát!
Vụt! Chát!
Thạch Hiểu Đông chực chờ sẵn, chỉ cần mụ ma bà vung ngọn trường tiên về phía tam vị sư bá và vị sư cô duy nhất của chàng, chàng ngay lập tức sẽ ra tay.
Nhưng không, mụ không đả động gì đến bọn họ! Mụ vẫn quật vun vút vào hai kẻ đang bị mụ hành xử.
Đoàn Như Hồng Bạch lại gào lên :
- Thật uổng cho ta đã từng gọi mụ là sư nương, đã từng kính nể mụ như một sư nương! Hạng cẩu tạp chúng như mụ đến loài độc xà còn kém xa! Mụ cứ đánh ta cứ hành hạ ta đi!
Vụt! Chát!
Vụt! Chát!
Mục kích đã chán chê, nghe đến chán chường nhưng Thạch Hiểu Đông lẫn Tư Đồ Ngọc đều không hiểu là điều gì đang xảy ra! Hà cớ gì mụ lại có thái độ này? Tại sao mụ đối xử với cốt nhục của mụ như thù nhân? Tại sao mụ phải trút hận vào người thân của chính mụ?
Chỉ khi mụ lên tiếng, lần này chàng và nàng cùng hiểu :
- Ha... ha... ha... Lão thân đâu cần hành hạ lũ môn đệ bọn ngươi cho phí lực? Lão thân hành hạ bọn chúng cũng là cách hành hạ cân nào bọn ngươi! Ha... ha...ha...! Thạch Hồ Lãng ơi Thạch Hồ Lãng! Lão có nhìn thấy cốt nhục của lão đang chịu đau đớn như thế nảo không? Ha... ha... ha...
Chàng hoang mang ngỡ như đang nằm mơ! Tư Đồ ngọc cũng hoang mang nào kém.
Vụt! Chát!
Vụt! Chát!
- Ha... ha... ha...! Ta có lỗi, lão xử phạt ta! Vậy cốt nhục của lão phải chịu sự báo ứng thay lão! Ha... ha... ha...
Vụt! Chát!
Vụt! Chát!
Chàng rúng động khắp châu thân :
- “Không lẽ Tây Môn Khuyết là cốt nhục của nội tổ? Sao lại ở họ Tây Môn? Có lẽ nào tính danh của hắn là Khuyết, thật sự hàm ý này?”
Mụ lại cười vang dậy :
- Ha... ha... ha...! Khi ta bị lão trục xuất khỏi Dĩ An viện, lão nào biết ta đã mang cốt nhục của lão cùng đi với ta? Ta đã giữ kín tất cả và chỉ chờ cơ hội duy nhất này thôi? Ha... ha... ha...
Chàng trầm giọng thật lạnh, thật thấp :
- Ngọc muội khoan hãy xuất hiện! Chờ ta đã!
Dứt lời, chàng ung dung tiến ra!
Sải từng bước dài trầm ổn và chắc nịch, Thạch Hiểu Đông không muốn mọi người vì quá hoang mang tạo cơ hội thoát thân cho lũ ác ma.
Chàng trầm ổn bước đi, vươn tay vẹt đám người đang vây kín thành hình tròn!
Mọi người xông xao!
Quần hùng xôn xao!
Bốn vị đệ tử của Lão viện chủ Dĩ An viện phát hiện sự ôn xao của quần hùng bèn quay đầu nhìn lại!
Mụ cũng nhìn thấy chàng cùng một lúc với lão Tây Môn Đạo và Đổng Đại Thừa.
Chàng vẫn trầm ổn bước đi!
Bọn ác ma nhìn thấy chàng tuy ngạc nhiên nhưng đều nhếch môi cười khinh bỉ.
Bởi, đôi mục quang của chàng và cách xuất hiện của chàng như muốn nói rằng sau trận Hỗn Mang và tiếp đó là trận hỏa công, chàng dù toàn mạng nhưng công phu có lẽ đã không còn!
Sau cái nhếch môi cười khinh bỉ, mụ ma bà tiếp tục vụt ngọn trường tiên vào Tây Môn Khuyết và Tây Môn Tuyết Mai!
Vụt!
Ngọn trường tiên chưa kịp chạm vào bất kỳ ai, chàng nhanh chân bước đến hứng lấy!
Chát!
Không có bất kỳ một mẩu thịt nào văng ra đến một giọt máu cũng không có!
Mụ ma bà chưa kịp nhận ra sự thể, mụ cũng chưa kịp tỏ lộ sư kinh ngạc. Thạch Hiểu Đông vừa quay lưng về phía mụ vừa khom người lần lượt giải huyệt cho tất cả những ai đang phải quỳ trước cỗ quan tài!
Chát! Chát! Chát Sau ba tiếng chạm chát chúa, khô khan nhưng vô dụng, Thạch Hiểu Đông đã giải khai huyệt đạo cho những ai cần giải khai.
Chàng đứng lên, bảo họ :
- Chư vị lùi lại cả đi! Đừng lo cho tiểu điệt!
Trong khi cả sáu người cùng lùi lại, họ lùi một cách yếu ớt như họ không còn võ công, mụ ma bà như đã đoán ra lập tức gầm lên the thé :
- Ngươi đã luyện được Kim Cương Bất Hoại Thân?
Vụt!
Vừa gầm mụ vừa nhanh tay quật thẳng ngọn trường tiên vào cỗ quan tài!
Vù...
Chàng nhanh tay chộp lấy ngọn trường tiên, trước khi nó chạm đến cỗ quan tài.
Chàng khẽ giật và gầm lên :
- Mụ muốn chết ư?
Vút! Vút!
Biết nguy, Tây Môn Đạo và Đổng Đại Thừa bất ngờ tung người tẩu thoát!
Chàng khẽ nạt :
- Đứng cả lại nào!
Buông ngọn trong tiên cho rơi xuống đất, chàng dùng cả hai tay chộp thật mạnh vào hư không và là hướng về phía hai bóng nhân ảnh của hai lão ác ma!
Vút! Vút!
Thân thủ của hai lão ác ma này là thế nào, quần hùng đều biết rất rõ! Thế nhưng với hai cái thộp của chàng, hai lão ác ma đang lao đi như bị một hấp lực cực kỳ mãnh liệt lôi tuột trở lại!
Mục kích được thân thủ này của chàng, mụ ma bà nhân lúc chàng sơ hở liền tận lực bình sinh quật một kình vào chàng!
Vù... vù...
Ào... Ào...
Mọi người tròn mắt đứng trơ người nhìn Thạch Hiểu Đông tuồng như không phát hiện một ngọn kình ám toán của mụ ma bà.
Ầm!
Thạch Hiểu Đông chỉ khẽ lùi lại!
Cùng lùi với chàng, hay nói đúng hơn là cùng di chuyển theo phương hướng với chàng là hai bóng nhân ảnh của hai lão ác ma đang bị chàng dùng hấp lực Hư Không Nhiếp Vật lôi chúng quay lại!
Trước tình thế hoàn toàn bất ổn này, hai lão ác ma cố giở thủ đoạn gian xảo một lần cuối.
Bị chàng lôi ngược lại, đang lơ lửng trên không hai lão vụt xoay người lại và cùng một lúc gầm lên :
- Tiểu tử phải chết!
- Súc sinh muốn chết! Đỡ!
Vù... Vù...
Ào... à...o Thạch Hiểu Đông khẽ trụ bộ và hít đầy một hơi thanh khí.
Hai ngọn kình uy mãnh liền ập đúng vào phương vị của chàng!
Ầm! Ầm!
Chàng khẽ lay động thân hình, nhưng vẫn hoàn toàn bình ổn!
Chàng lạnh lùng nhìn hai lão ác ma đang sợ sệt hạ thận!
Mụ ma bà thấy trước mắt điều gì sắp xảy đến cho mụ, mụ đâm liều lĩnh!
Mụ lao toàn thân vào cỗ quan tài với song chưởng vươn thật cao!
Vù... Vù...
Ào.. Ào...
Mụ điên tiết phát kình, quyết phá hủy di thể Lão viện chủ Dĩ An viện, đã từng là trượng phu của mụ một lần cuối rồi có chết cũng hả dạ!
Thạch Hiểu Đông không chút động dung, chàng bất ngờ há miệng quát lên một tiếng kinh thiên động địa :
- Dừng tay!
Tiếng quát với toàn bộ chân nguyên nội lực một trăm năm mươi năm công phu của chàng có một khí thế và uy lực thật khiếp đảm!
Toàn bộ thân hình của mụ bị tiếng quát mang nội lực chấn vào liền nhủn xuống!
Buông xuôi hai tay, mụ không thể nhả kình tiếp tục thực hiện ý định cuối cùng trong đời mụ!
Phịch!
Nhìn ba nhân vật ác ma đang co rúm khiếp sợ bằng cái nhìn của hổ dữ đối với miếng mồi ngon, chàng ung dung bảo mọi người :
- U Minh giáo, Bích Huyết bảo đáng phải chết trăm lần! Chư vị xin lùi lại cả cho!
Mọi người tuy chưa hiểu chàng định làm gì lũ ác ma nhưng cũng rùng mình lùi cả lại!
Tiếp đó, chàng gọi Tư Đồ Ngọc :
- Ngọc muội! Nhờ muội di dời áo quan của gia nội tổ sang một bên!
Vút!
Lao vào, lao ra, khi Tư Đồ Ngọc đã mang cỗ quan tài đi, giữa đương trường là trung tâm điểm của vòng người chỉ còn lại ba nhân vật cùng hung cực ác và chàng là nhân vật có bản lãnh phi phàm!
Đến lúc đó, chàng xạ mắt nhìn bọn ác ma và bảo :
- Ta không còn gì để nói với bọn ngươi! Hành vi tàn ác của bọn ngươi đến thần Phật cũng phải phẫn nộ. Ta cho bọn ngươi một cơ hội. Tây Môn Đạo, lão sẽ rõ công phu Đông Hải môn. Lâm Tử Hà, mụ sẽ biết uy lực của công phu Dĩ An. Còn ngươi, Đổng Đại Thừa, Đổng Đại Lâm đã chờ sẵn ngươi ở cõi U Minh rồi! Hợp lực lại nào! Động thủ đi!
Chỉ một chiêu thôi đó!
Lạnh lùng nhìn bọn ác ma đang lơ lơ láo láo nửa tin nửa ngờ, chàng lại tiếp :
- Nhớ đừng bỏ chạy! Kẻ nào bỏ chạy sẽ mất đi cơ hội công bằng quyết đấu.
Không tin, chạy thử đi!
Không kẻ nào dám thử! Thử làm gì khi chúng đã biết bản lãnh Hư Không Nhiếp Vật của chàng là thế nào?
Có cơ hội còn hơn là không còn một cơ hội nào dù chỉ là cỏn con!
Quần hùng yên lặng chờ đợi mọt sự biến chưa từng xảy ra từ ngàn xưa đến tận ngàn sau!
Không như Tây Môn Đạo và mụ Lâm Tử Hà đang vận toàn lực vào song chưởng, lão Đổng Đại Thừa từ khi biết hậu quả chắc chắn chính là cái chết đã phải vận dụng đến sở học thành danh của Bích Huyết bảo.
Lão cho tay vào bọc áo và khi lôi ra chính là thanh Bích Huyết kiếm! Thanh kiếm này vừa ngắn hơn các loại trường kiếm thông thường vừa là thanh báu kiếm cực kỳ sắc bén.
Đọc được tâm tưởng của Đổng Đại Thừa, chàng biết lão định dùng đến lợi kiếm, hy vọng sẽ phần nào chuyển bại thành thắng, một khi Bích Huyết kiếm cỏ thể khắc chế được bản thân chàng với công phu tối thượng Kim Cương Bất Hoại Thân, như lão vừa biết, vừa mục kích!
Chàng gằn khẽ từng tiếng một :
- Động thủ đi! Đến lúc rồi!
Ngay lập tức :
- Súc sinh! Xem Cửu Môn U Minh chưởng hợp chiêu! C... h... ế... t...!
- Tiểu tử họ Thạch kia! Lão thân quyết hủy diệt ngươi! Nạp... mạng...
- Thạch Hiểu Đông, ngươi phải chết! X... e...m kiếm!
Vù... vù...
Ào... Ào...
Veo... veo...
Như lời hô hoán, công phu của Tây Môn Đạo quả có chỗ khác thường! Có khi phần kinh văn ngụy tạo của Bệnh Cái trên Đệ lục Tử lệnh bài đã đem đến cho lão một kết quả bất ngờ! Bằng không, lão đâu dám khoa trương cho Cửu Môn U Minh chưởng hợp chiêu.
Luồng lực đạo cực kỳ uy mãnh từ tâm chưởng của lão với tận lực bình sinh liền nhanh chóng hòa quyện vào chưởng chiêu của hai kẻ đồng bọn còn lại.
Vù... vù...
Chưởng công của mụ Lâm Tử Hà nếu có kém phần uy mãnh so với chưởng của tên gian phu Tây Môn Đạo thì bù lại ngọn chưởng này lại thập phần biến hóa.
Có lẽ chính vì sự biến hóa của chiêu chưởng do mụ vung ra đã là tác nhân khiến hợp lực của ba kẻ ác ma hòa quyện lại làm một.
Hợp lực đó tăng thêm phần lợi hại khi giữa chưởng kình U Minh còn có thêm kiếm kình U Minh Bích Huyết đang được Đổng Đại Thừa tận lực thi triển.
Cuồn cuộn giữa hai loạt sóng kình là đạo kiếm quang có màu đỏ chói lọi! Và màu đỏ đó vừa là lực dẫn đạo cho hai loạt sóng kình kia vừa được sức công phát của hai loạt sóng kình kia dìu dẫn lao đến!
Ào... Ào...
Véo... véo...
Quần hùng dù đã biết Thạch Hiểu Đông có bản lãnh tối thượng qua công phu Kim Cương Bất Hoại Thân, nhưng giờ đây nhìn thấy hợp lực của ba nhân vật đại ma đầu đại ác ma có khí thế kinh nhân hãi tục như vậy tất cả không thể không lo lắng cho sinh mạng của chàng và cũng là lo lắng cho vận hội toàn bộ võ lâm Trung Nguyên sau đó.
Nếu chàng không là đối thủ, không thể diệt bỏ được lũ ác ma, chẳng phải đại kiếp nạn của võ lâm Trung Nguyên cũng còn đó sao?
Họ lo sợ cũng phải! Vì chính Tư Đồ Ngọc đã quá rõ bản lãnh của chàng cũng phải lo lắng đến rụng rời tay chân kia mà?
Tuy nhiên, Thạch Hiểu Đông đương nhiên còn phải rõ bản thân chàng hơn bất kỳ ai! Chàng dám cho lũ ác ma một cơ hội có nghĩa là chàng đã nắm chắc phần thắng.
Đúng lúc phải ra tay, chàng bất ngờ gầm lên như tiếng sấm động giữa trời quang :
- Lũ ác ma phải chết! C... h... ế... t!
Chàng xoay tròn hữu thủ...
Có nhiều người khe khẽ kêu lên :
- Sao lại là “Di Hoa Tiếp Mộc”??
Quả nhiên là Thạch Hiểu Đông đang thi triển thủ pháp “Di Hoa Tiếp Mộc” qua lần xoay tròn hữu thủ đang thực hiện!
Phải chăng như chàng vừa bảo lão Tây Môn Đạo: “Lão sẽ rõ công phu Đông Hải môn” nên chàng không thể không thi triển thu pháp này?
Chàng muốn tiếp dẫn hợp lực của lũ ác ma đi đến đâu? Nhằm vào ai? Để làm gì?
Không ai hiểu kể cả Tư Đồ Ngọc là hậu nhân đích thực của Đông Hải môn - Đông Hải thần ni!
Theo cái xoay tròn của hữu thủ, tả thủ của chàng sau khi được ước lượng vừa thời điểm vừa khoảng cách cũng được chàng nhanh chóng vẫy ra.
Lại có tiếng người suýt soa :
- Ồ...! Là Phi Vân thập nhị chưởng của Dĩ An viện.
Vậy là đã rõ, chàng đang dùng đủ hai loại công phu của hai phái Đông Hải và Dĩ An để thực hiện cho bằng được lời chàng vừa nói với lão Tây Môn Đạo và mụ ma bà Lâm Tử Hà.
Bọn chúng phải biết rõ sự lợi hại của hai loại công phu này để phải chết cũng vì hai loại công phu này, ý chàng là thế chăng?
Vù... vù...
Ào... Ào...
Véo... véo...
Chàng không hề ngoa ngôn cũng không làm cho quần hùng thất vọng, ngược lại, tất cả đều được một lần đại khai nhãn giới! Bởi vì, ngay khi hữu thủ của chàng xoay đủ tròn, toàn bộ hợp lực của lũ ác ma lập tức bị ảnh hưởng của chính thủ pháp “Di Hoa Tiếp Mộc”.
Và sự ảnh hưởng này không phải tiếp dẫn hợp lực kia đi đâu cả, tất cả đều quay ngược lại hướng về phía những ai đã xuất phát ra hợp lực đó chính là lũ ác ma.
Cách vận dụng thủ pháp “Di Hoa Tiếp Mộc” của chàng là cách vận dụng chưa ai dám nghĩ đến, không nói đến có ai đủ năng lực và bản lãnh để thực hiện!
Bọn ác ma kinh tâm tán đởm.
Quần hùng reo hò! Tất cả đều thán phục khi mục kích cảnh tượng này!
Vù... vù...
Ào... Ào...
Véo... véo...
Chưa hết, lúc hợp lực được lũ ác ma quật ra thật nhanh thì khi buộc phải quay ngược về bọn chúng do thủ pháp “Di Hoa Tiếp Mộc”, lại được ngọn kình Phi Vân thập nhị chưởng của chàng tiếp trợ nên lao đi phải nhanh hơn bội phần!
Trong nháy mắt, điếu gì đến phải đến!
- A... a...
- Không ngờ... nguy mất...
- Ta không tin... a... a...
Ầm! Ầm!
Coong!
Véo... véo...
Đúng là chỉ trong một nháy mắt mà thôi! Vì trước đó đương trường vẫn nguyên hiện, thì ngay một sát na sau đó ba kẻ đại ác ma, đại ma đầu đại gian phu dâm phụ hoàn toàn biến mất khỏi tầm nhìn của mọi người!
Có còn lại chăng là ba đôi chân dù đang nguyên vị vẫn run lên bần bật vì đột nhiên phải bị chủ nhân lìa bỏ.
Quần hùng mau chóng nhớ lại, giữa mấy tiếng chấn kình dường như có tiếng vỡ vụn của thanh Bích Huyết kiếm vốn được Đổng Đại Thừa sử dụng.
“Phải chăng” -Tất cả thầm tự hỏi - “Thanh Bích Huyết kiếm bị kình lực chấn vỡ vụn đã vô tình tiện ngang phần hạ thân của ba kẻ đại gian đại ác kia?”
Có phải vì thế mà, may mắn thay, hãy còn ba đôi chân bị tiện ngang đầu gối tại đương trường, làm bằng chứng cho quần hùng phải tin rằng lũ ác ma thật sự đã bị hợp lực của chính bọn chúng quật nát thành tro bụi, không còn dấu tích?
Không ai không dám không tin điều đó cho dù tất cả đều đang chờ được nghe một câu gì đó đại loại là lời minh định do chính Thạch Hiểu Đông phát ra.
Chàng ngẩng mặt lên trời lẩm bẩm :
- Hoàng thiên hữu nhãn! Tà bất thắng chính!
Chỉ một câu nói như vậy đã quá đủ đối với những ai đang chờ đợi.
Tất cả được dịp để hò reo :
- Tà bất thắng chính!
Hoàng thiên hữu nhãn!
- A di đà Phật!
- Vô lượng thọ Phật!
Trong đó có tiếng một nữ nhân buột miệng kêu lên khe khẽ :
- Ồ...! Thạch huynh...
Khẽ xoay người về phía đó vì biết đó là âm thanh bàng hoàng do chính Tư Đồ Ngọc phát ra.
Chàng chưa kịp đưa mục quang đến chỗ của Tư Đồ Ngọc thì chạm phải hai ánh mắt khác lạ của Tây Môn Khuyết và Tây Môn Tuyết Mai đang nhìn chàng.
Chàng thoáng bối rối, nhìn lại họ.
Chàng không biết nên gọi như thế nào mới phải? Là Tây Môn Khuyết hay Thạch Khuyết, là Tây Môn Tuyết Mai hay Thạch Tuyết Mai?
Chư vị sư bá sư cô của chàng sao không một ai lên tiếng để gợi cho chàng một cách xưng hô cho thích hợp?
Họ vẫn nhìn chàng!
Không thể không lên tiếng - Trừ phi chàng khinh khi họ vì họ đà từng là ác nhân - Thạch Hiểu Đông lắp bắp gọi và gọi thật khẽ :
- Bá bá... Thư thư...
Phải! Nếu Thạch Khuyết thật sự ở họ Thạch, thật sự là cốt nhục của nội tổ và mụ Lâm Tử Hà, lão chính là thân huynh của phụ thân chàng. Chàng gọi lão là bá bá hoàn toàn tương xứng.
Thạch Tuyết Mai là ái nữ của bá bá chàng còn biết gọi gì khác hơn ngoài hai chữ thư thư?
Chàng đứng lặng người chờ họ gọi lại chàng là Đông nhi và Đông đệ!
Cũng chờ như vậy, quần hùng cùng im lặng!
Đây quả là một thảm cảnh khốc liệt, một nghịch cảnh cho Dĩ An viện.
Lão mấp máy môi không biết bao nhiêu lần mới phát thành âm thanh.
Lão không gọi chàng là Đông nhi mà chỉ để nói rằng :
- Ngươi... ngươi thử nhìn lại người kìa.
Quái lạ! Lão muốn gì?
Kinh nghi, chàng đưa mắt nhìn xuống!
Chàng kinh tâm nhưng phút chốc lại bình tâm. Có lẽ khi nãy Tư Đồ Ngọc gọi chàng là vì chuyện này! Một mảnh vỡ nào đó từ Bích Huyết kiếm đã lao qua thân chàng khiến phần ngực áo phải rách ngang, rũ xuống, phơi bày phần da thịt đầy những lằn ngang sẹo dọc.
Chàng nghe bá bá chàng cười như khóc và lúng búng trong miệng :
- Chỗ rách thật khéo! Hắc... hắc... phụt!
Thoáng bàng hoàng, chàng nhìn lên, kịp nghe ngũ sư cô của chàng gào thật thê thiết :
- Thạch sư ca sao phải hủy mình?
Từ cửa miệng của Thạch Khuyết, máu và những mẩu thịt vụn cứ trào ra! Bá bá của chàng đã tự nhai nát đầu lưỡi để quyên sinh!
Chàng luống cuống không biết nên chạy đến đỡ lão hay cứ đứng yên mà nhìn.
May thay, chàng nghe Thẩm đại sư bá của chàng nửa nói nửa than :
- Chết hay lắm! Chết phải lắm! Hắn đã giết thân đệ Thừa Phong và chính hắn hủy diệt phụ thân hắn! Chết là hết! Ha... ha... ha...! Sư phụ! Tiểu sư đệ! Ha... ha... ha...
Hai vị sư bá còn lại của chàng cùng với ngũ sư cô phải lo dìu đỡ đại sư bá. Vì đại sư bá của chàng phải đau lòng lắm mới mở miệng nói và cười như vậy.
Đúng lúc quân hùng nhốn nháo vì thảm cảnh, có tiếng Tư Đồ Ngọc quát lên :
- Tuyết Mai, đừng..
Bên cạnh thân hình vừa gục đổ của bá bá chàng - Thạch Khuyết - Tuyết Mai vờ nhào xuống như muốn ôm chầm thi thể của phụ thân nhưng thực ra nàng vừa tự đập đầu vào đỉnh đá nhọn, cũng là tìm đến cái chết! Nàng sống sao được khi nàng cũng đã từng là ác nhân và phụ thân nàng là hạng người giết thân đệ hủy diệt phụ thân?
Tài sản của dth_abcd

  #39  
Old 06-06-2008, 10:37 AM
dth_abcd's Avatar
dth_abcd dth_abcd is offline
Chí Tôn Thánh Quân
 
Tham gia: May 2008
Đến từ: quangninh
Bài gởi: 547
Thời gian online: 1 ngày 15 giờ 47 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 2 Posts
Hồi 39

Chút sơ suất đưa đến thảm cảnh-Giang hồ yên thoái ẩn lui chân




Dù Dĩ An viện đã trở lại một Dĩ An viện như thuở nào, dù uy danh vẫn lẫy lừng như xưa, dù vẫn là nơi được xem bất khả xâm phạm của võ lâm đương đại, nhưng bầu không khí ở Dĩ An viện lại trầm mặc khác thường.
Còn là khác thường hơn khi từ ngoài cho đến tận bên trong nội sảnh Dĩ An viện đều chăng đèn kết hoa chuẩn bị cho ngày đại hỷ của tân Viện chủ Dĩ An viện Thạch Hiểu Đông, không khí trầm mặc này nào phải là không khí cần phải có cho ngày đại hỷ?
Tại hậu viện, bầu không khí trầm mặc khác thường chính là xuất phát từ đây, có sáu bóng người đang đứng lặng như những pho tượng.
Họ đứng đối diện với ba nấm mộ!
Một to lớn uy nghi, nơi mộ chí có ghi :
“Thạch Hồ Lãng, nguyên Viện chủ Dĩ An viện chi mộ. Lập mộ: nội tôn Thạch Hiểu Đông.”
Nấm mộ thứ hai thật tầm thường và chỉ là nấm mộ đắp bằng đất có cắm mộ chí :
“Bất hiếu tử Thạch Khuyết chi mộ”
Không có tên người lập mộ.
Nấm mộ thứ ba dù không uy nghi bằng nấm mộ thứ nhất nhưng cũng được lập bằng những phiến đá thật tinh tươm.
Mộ chí có ghi :
“Biểu thư Thạch Tuyết Mai chi mộ. Lập mộ: biểu đệ Thạch Hiểu Đông.”
Người đứng đầu trong sáu người khẽ lên tiếng :
- Đông nhi quả đại lượng! Được như thế này, là đại sư bá như ta cũng phải ngưỡng mộ.
Người đứng cuối hàng lên tiếng đáp lại :
- Đại sư bá quá khen! Bối phận điệt nhi, Đông nhi đâu thể phiền trách trưởng bối!
Người đứng kế người đứng đầu huơ huơ cánh tay độc nhất :
- Quên đi mối thù của song thân, nếu không phải đại lượng, Đông nhi sẽ không có nghĩa cử này!
Cùng sóng vai với người đứng cuối cùng hàng là một nữ nhân!
Nữ nhân lên tiếng :
- Thạch huynh có được hành động cao đẹp này, chính Ngọc nhi cũng phải thán phục nói gì chư vị sư bá và ngũ sư cô!
Đứng ngay trên hai người đứng cuối, cũng là một nữ nhân! Nữ nhân đó cười nói :
- Được Ngọc nhi gọi ta là ngũ sư cô, ta thật an tâm cho Dĩ An viện sau này!
Nữ nhân trước đó khẽ hỏi lại :
- Sao ngũ sư cô lại nói như vậy? Ngọc nhi vẫn là Ngọc nhi, cho dù có gọi là ngũ cô cô hay ngũ sư cô gì cùng vậy!
Nữ nhân kia lại cười :
- Chính vì điểm này ta mới có sự an tâm! Nếu Ngọc nhi vẫn là Ngọc nhi ta còn ao ước gì hơn cho Dĩ An viện?
Còn một người chưa hề lên tiếng. Đến lúc này người đó mới mở miệng :
- Ngọc nhi! Từ nay ngươi đã là Viện chủ phu nhân, tâm tính như ngươi ta tin rằng chuyện lầm lẫn năm xưa của...
Người đứng đầu hắng giọng :
- Tạ tứ sư đệ sao lại so sánh như vậy? Ngọc nhi khác hẳn mụ họ Lâm, chúng ta đều biết rõ điều này!
Người còn một tay bỗng nhảy ra khỏi hàng người, cho thấy chỉ có một chân độc nhất :
- Ha... ha... ha...! Đã biết rồi thì không cần phải nói! Ngọc nhi, Đông nhi! Lại đây nhị sư bá bảo.
Hai người đứng cuối hàng liền song song tiến đến :
- Kha nhị sư bá xem ra vẫn khang kiện! Sao nhị sư bá không lưu lại Dĩ An viện cùng Đông nhi?
Nhìn vào nam nhân vừa nói, vị phế nhân họ Kha chợt gọi :
- Thạch Hiểu Đông!
Nam nhân nọ chỉnh sắc mặt :
- Đông nhi chờ nghe giáo huấn.
Nhìn chằm chằm vào chàng một lúc lâu, nhân vật họ Kha bật cười :
- Khá lắm! Vẫn kính trọng trưởng bối như ngày nào, Kha Như Lục ta đâu cần phải lưu lại Dĩ An viện? Ha... ha...ha...
Người đứng đầu lại hắng giọng :
- Kha nhị sư đệ sao lại đùa cợt vào lúc này? Ta tưởng nhị sư đệ phải giáo huấn Đông nhi điều gì đó mới phải! Hừ!
Kha Như Lục cúi đầu vẻ hối lỗi :
- Thẩm đại sư huynh trách đúng lắm! Đệ sai rồi!
Nhân vật đó xua tay :
- Đủ rồi! Là đại sư huynh, Thẩm Như Bích ta đôi lúc phải khắc khe, chư đệ muội chớ phiền trách!
Hai nhân vật còn lại, một nam một nữ vội tranh nhau lên tiếng :
- Tạ Như Hoàng đệ nào dám phiền trách đại sư huynh!
- Đúng đó! Đoàn Như Hồng Bạch muội còn mong được đại sư huynh giáo huấn tài bồi.
Thẩm Như Bích lại xua tay :
- Chư đệ muội đều không phải hạng mục vô tôn trưởng, bấy nhiêu đó đủ cho đại sư huynh như ta không phải hổ thẹn với ân sư! Đủ rồi, bất tất phải đa lễ!
Quay sang Thạch Hiểu Đông, Thẩm Như Bích bảo :
- Hay tin Đông nhi cùng Ngọc nhi gá nghĩa, trở nên phu phụ bọn ta dù bát phương tứ hải cũng phải kíp kíp quay về.
Đứng cạnh Thạch Hiểu Đông, Tư Đồ Ngọc nhanh miệng :
- Nếu đã vậy, sao đại sư bá chưa kịp uống rượu mừng đã vội bỏ đi?
Thạch Hiểu Đông thấy có dịp, cũng nói thêm vào :
- Chư vị sư bá, sư cô! Dĩ An viện vẫn đêm ngày trông ngóng! Vội ra đi như thế này phải chăng Đông nhi đã có điều gì không phải?
Thẩm Như Bích lắc đầu :
- Đông nhi yên tâm! Nếu có gì không phải, không đúng thì chính là bọn ta đã không đúng không phải.
Thở ra một hơi dài, Thẩm Như Bích tiếp :
- Từ khi giang hồ thôi sóng gió, bọn ta bỏ đi không một lời từ biệt, Đông nhi có hiểu nguyện nhân không?
Hỏi xong, chính Thẩm Như Bích lại nhìn về phía nấm mộ đắp bằng đất.
Tư Đồ Ngọc buột miệng hỏi :
- Là do cái chết của Thạch bá bá?
Thẩm Như Bích gật đầu :
- Không sai! Năm xưa, lúc phát hiện mụ họ Lâm có hành vi trái đạo, đó cũng là lúc ân sư bọn ta phải tọa quan. Hà...! Bọn ta vì thương ân sư không thể không cáo giác! Nào ngờ....
Kha Như lục tiếp lời :
-...Bọn ta nào ngờ mụ đang mang cốt nhục của ân sư! Do đó...
Tạ Như Hoàng nối tiếp :
- Thảm trạng tương tàn tương sát của Dĩ An viện dẫn đến việc thân huynh giết thân đệ, nhi tử cố tình hãm hại phụ phân, tất cả đều bắt nguồn từ lỗi lầm của bọn ta!
Đoàn Như Hồng Bạch kết thúc :
- Bọn ta tự thẹn với Dĩ An viện. Bọn ta dù có muối mặt cũng không dám tự nhận là người Dĩ An viện! Ngọc nhi! Mọi việc trong ngoài ở Dĩ An viện, bọn ta trông mong Ngọc nhi cùng đảm đương với Đông nhi! Có như thế dù ở thâm sơn cùng cốc bọn ta vẫn cảm kích Ngọc nhi! Cáo biệt!!
Vút! Vút!
Thấy tất cả vội bỏ đi Tư Đồ Ngọc gọi theo thầm hy vọng :
- Ngày mai là ngày đại hỷ! Chỉ lưu lại một ngày cũng không được sao?
Có tiếng Kha Như Lục đáp vọng lại :
- Đông nhi đừng quên, như trước kia ta đã ngấm ngầm ám trợ ở Ly Sơn, bọn ta sẽ mãi luôn như vậy.
Thạch Hiểu Đông lẩm bẩm :
- Kha nhị sư bá nói đúng! Năm xưa, nhị sư bá vẫn luôn ám trợ mẫu thân và Đông nhi! Cáo biệt!
HẾT
Tài sản của dth_abcd

Ðề tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
�����, �������, �������������



©2008 - 2014. Bản quyền thuộc về hệ thống vui chơi giải trí 4vn.eu™
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuộc quyền sở hữu của người đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™

Tự độngTELEXVNITắtChính tảKiểu cũ