Ghi chú đến thành viên
Gởi Ãá» Tài Má»›i Trả lá»i
 
Ãiá»u Chỉnh
  #36  
Old 16-04-2008, 09:44 PM
tarta12a's Avatar
tarta12a tarta12a is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Feb 2008
Bài gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
Chương 35

Ban đêm mèo nào cũng xám



Buổi tối mà cả Porthos lẫn D Artagnan cùng nóng lòng mong đợi cuối cùng đã tới.
Theo thưá»ng lệ, D Artagnan có mặt ở nhà Milady lúc chín giá». Chàng thấy nàng rất dá»… thương. Chưa bao giá» nàng tiếp đón chàng niá»m nở đến thế. Ngay cái nhìn đầu tiên, chàng Gascogne đã biết thư mình viết đã được chuyển tá»›i và chắc đã có tác dụng.
Ketty vào mang theo mấy cốc kem trái cây. Nữ chá»§ nhân cá»§a cô tá» vẻ tươi cưá»i vá»›i cô và bằng nụ cưá»i duyên dáng nhất.
Nhưng than ôi! Cô gái đáng thương lại quá buồn đến nỗi không cả nhận ra thiện ý của Milady.
D Artagnan lần lượt nhìn cả hai ngưá»i đàn bà và chàng buá»™c phải thú nhận vá»›i mình, tạo hóa đã nhầm khi tạo tác ra há», ngưá»i đàn bà quyá»n quý thì lại cho má»™t tâm hồn tham lam ty tiện và cô hầu gái lại có tấm lòng cá»§a má»™t nữ Công tước.
Äến mưá»i giá» Milady bắt đầu tá» ra lo lắng. D Artagnan hiểu Ä‘iá»u đó nghÄ©a là thế nào. Nàng nhìn đồng hồ, đứng lên, rồi lại ngồi xuống, mỉm cưá»i vá»›i D Artagnan có vẻ như muốn nói: "Ông hẳn là rất đáng yêu, nhưng ông sẽ dá»… thương nếu ông vá» Ä‘i".
D Artagnan đứng lên, cầm lấy mÅ©. Milady đưa tay cho chàng. Chàng trai trẻ cảm thấy nàng siết chặt tay mình và hiểu rằng đó không phải là việc tình tứ mà chỉ là biết Æ¡n vì chàng đã Ä‘i khá»i.
- Nàng yêu hắn dữ dội thật - chàng lẩm bẩm. Rồi đi ra.
Lần này Ketty không hỠđợi chàng, không trong phòng đợi, không ở hành lang, cÅ©ng không dưới chiếc cá»­a lá»›n. D Artagnan phải tá»± tìm lấy cầu thang và căn phòng nhá».
Ketty đang ngồi, ôm mặt khóc.
Cô nghe thấy tiếng D Artagnan vào, nhưng cô không thèm ngẩng đầu lên. Chàng trai trẻ đến bên cô, cầm lấy hai tay cô.
- Thế là cô òa lên nức nở.
Như D Artagnan đã suy Ä‘oán, Milady nhận được thư, trong cÆ¡n vui sướng đã kể hết vá»›i thị nữ cá»§a mình, rồi lại còn thưởng cho cô lần này đã làm tốt nhiệm vụ má»™t túi tiá»n.
Ketty lúc trở vá» tá»›i phòng mình đã ném túi tiá»n vào góc nhà và túi tiá»n đã xổ ra vung vãi ba bốn đồng vàng trên thảm lót sàn. Cô gái tá»™i nghiệp được D Artagnan vuốt ve âu yếm, đã ngẩng đầu lên. Chính D Artagnan cÅ©ng phải kinh hãi trước sá»± hoảng loạn trên khuôn mặt cô. Cô chắp hai tay giÆ¡ lên vẻ van xin nhưng không dám nói ra lá»i nào.
Cho dù trái tim cá»§a D Artagnan có sắt đá đến đâu, chàng cÅ©ng cảm thấy bị má»m lòng vì ná»—i Ä‘au câm lặng ấy. Nhưng chàng lại quá kiên định vá»›i những dá»± tính cá»§a mình và nhất là vá»›i gã Bá tước ná». để không có gì thay đổi trong chương trình chàng đã tính toán trước. Vì vậy chàng không để cho Ketty má»™t chút hy vá»ng nào làm chàng xao xuyến. Chàng chỉ trình bày vá»›i cô hành động cá»§a chàng chỉ đơn thuần là má»™t sá»± trả thù.
Sá»± trả thù này hÆ¡n nữa lại càng dá»… vì Milady chắc chắn để che giấu sá»± xấu hổ vá»›i ngưá»i tình, đã dặn Ketty tắt hết cả má»i ánh sáng trong nhà và cả chính phòng mình nữa. Trước khi trá»i sáng, ông De Wardes phải ra vá», vẫn trong bóng tối.
Một lát sau có tiếng của Milady trở vỠphòng mình. D Artagnan lập tức lao ngay vào tủ. Chàng nấp vào xong thì chiếc chuông nhỠrung lên.
Ketty vào phòng bà chá»§, không để cá»­a mở, nhưng vách ngăn quá má»ng, ngưá»i ta có thể nghe được hầu như tất cả những gì hai ngưá»i đàn bà nói vá»›i nhau.
Milady hình như phát cuồng vì vui sướng, bắt Ketty nhắc lại từng chi tiết nhá» cá»§a cuá»™c cứ cho là gặp gỡ Ä‘i giữa cô hầu gái vá»›i ông De Wardes, ông ta đã nhận thư thế nào, trả lá»i ra sao, vẻ mặt ông ta thế nào, hiện ông có vẻ si tình không. Cô Ketty khốn khổ buá»™c phải trả lá»i tất cả những câu há»i ấy má»™t cách làm như thoải mái và bằng má»™t giá»ng cố kìm nén để cho bà chá»§ không nhận ra sắc Ä‘iệu Ä‘au đớn, vì hạnh phúc thưá»ng là ích ká»·.
Cuối cùng, vì giỠđàm đạo với Bá tước sắp đến, Milady quả nhiên cho tắt hết đèn trong phòng mình và ra lệnh cho Ketty trở vỠphòng cô và khi nào ông De Wardes có mặt thì dẫn ngay vào.
Ketty chẳng phải đợi lâu. D Artagnan nhìn qua lá»— khóa vừa thấy trong nhà tối om là nhào ngay ra khá»i chá»— trú, đúng lúc Ketty Ä‘ang đóng lại cá»­a thông.
- Cái gì ầm ầm thế? Milady há»i.
- Tôi đây - D Artagnan khe khẽ nói - Tôi, Bá tước De Wardes đây!
- Ôi! Lạy Chúa! Lạy Chúa? - Ketty lẩm bẩm - Chàng không đợi được ngay cả giỠchính chàng đã ấn định nữa?
- Thôi nào! - Milady nói giá»ng run rẩy - Tại sao không vào Ä‘i? Bá tước, ông thừa biết em Ä‘ang đợi ông!
Nghe tiếng má»i chào ấy, D Artagnan khẽ đẩy Ketty ra và lao vào trong buồng.
Nếu như cÆ¡n Ä‘iên dại và ná»—i Ä‘au buồn cứ phải hành hạ má»™t tâm hồn thì đó là tâm hồn cá»§a má»™t ngưá»i tình Ä‘ang phải núp dưới cái tên cá»§a tình địch may mắn, để nhận những lá»i cam kết yêu đương tá» bầy vá»›i hắn.
D Artagnan đang ở trong tình cảnh đau đớn mà chàng không ngỠtrước, lòng ghen tuông cắn xé trái tim chàng và chàng đau khổ gần như ngang với cô Ketty đáng thương lúc này đang khóc trong gian phòng bên cạnh.
- Vâng, Bá tước ạ - Milady vừa nói bằng má»™t giá»ng dịu dàng nhất vừa trìu mến siết chặt tay chàng trong hai bàn tay mình - Vâng, em sung sướng vì tình yêu được biểu lá»™ trong khóc mắt và trong lá»i nói cá»§a chàng má»—i lần chúng ta được gặp nhau. Em cÅ©ng vậy. Em yêu chàng. Ôi! Ngày mai, ngày mai, em muốn có má»™t tín vật cá»§a chàng chứng tá» chàng luôn nghÄ© đến em, và vì chàng có thể quên em, chàng cầm lấy cái này.
Và nàng tháo chiếc nhẫn ở ngón tay nàng đeo vào ngón tay D Artagnan.
D Artagnan vẫn nhá»› đã từng trông thấy chiếc nhẫn ấy ở tay Milady. Äó là má»™t chiếc nhẫn mặt saphia lá»™ng lẫy xung quanh nạm kim cương.
Äá»™ng tác đầu tiên cá»§a D Artagnan là trả lại nàng, nhưng Milady nói tiếp:
- Không, không, hãy giữ lấy chiếc nhẫn đó vì tình yêu vá»›i em. - Rồi nàng nói tiếp bằng má»™t giá»ng xúc động - HÆ¡n nữa, nhận nó là chàng đã giúp em má»™t việc vô cùng lá»›n lao mà chàng không thể tưởng tượng nổi đâu.
"Con mụ này đầy những bí hiểm?" - D Artagnan tự nhủ thầm. Ngay lúc đó, chàng tự cảm thấy sẵn sàng nói toẹt ra tất cả. Chàng mở miệng định nói chàng là ai và với mục đích trả thù cho ai mà chàng đến đây thì nàng lại nói tiếp:
- Thiên thần tội nghiệp của em, suýt nữa thì con quỷ Gascogne ấy đã giết chàng.
Con quỷ ấy là chính chàng.
- Ôi! Milady lại tiếp - Những vết thương ấy vẫn còn làm chàng đau đớn ư?
D Artagnan không biết trả lá»i sao, nói bừa:
- Ừ đau lắm.
- Chàng yên tâm! - Milady thầm thì - Em sẽ trả thù cho chàng và sẽ thật tàn bạo.
"Äồ ôn dịch! - D Artagnan tá»± nhá»§ - Chưa đến lúc tâm sá»± đâu!"
Phải mất má»™t lúc, D Artagnan má»›i bình tÄ©nh trở lại sau cuá»™c đối thoại nho nhỠấy. Nhưng má»i ý nghÄ© trả thù chàng mang theo đã hoàn toàn tiêu tan. Ngưá»i đàn bà đó đã tác động lên chàng má»™t sức mạnh không tưởng tượng nổi, chàng vừa căm ghét vừa ngưỡng má»™ nàng. Chàng chưa bao giá» tưởng tượng nổi hai tình cảm đối địch nhau đến thế lại có thể cùng tồn tại trong cùng má»™t trái tim, và trong khi liên kết lại đã tạo thành má»™t tình yêu kỳ lạ mang má»™t vẻ gì đó rất ma quái.
- Tuy nhiên đồng hồ đã Ä‘iểm má»™t giá». Phải xa nhau thôi.
D Artagnan lúc chia tay Milady chỉ còn cảm thấy rất luyến tiếc phải xa nàng và trong lúc đằm thắm giã biệt há» lại ngỠý gặp nhau vào tuần tá»›i. Cô gái Ketty khốn khổ hy vá»ng có thể nói vá»›i chàng đôi lá»i khi chàng Ä‘i qua buồng mình nhưng Milady lại tá»± mình tiá»…n chàng trong bóng tối và đến tận cầu thang má»›i chịu rá»i xa.
Sáng hôm sau, D Artagnan chạy đến nhà Athos, chàng đã lao mình và má»™t cuá»™c phiêu lưu rất chi là đặc biệt nên muốn xin Athos những lá»i khuyên. Chàng kể lại tất cả. Athos nhiá»u lần cau mày và bảo chàng:
- Cái ả Milady cá»§a cậu tôi thấy hình như là má»™t loại ngưá»i đê mạt. Nhưng cậu sẽ không kém sai lầm khi đánh lừa ả đâu. Äằng nào thì bây giá» cậu cÅ©ng có má»™t mụ kẻ thù khá»§ng khiếp rồi.
Và vừa nói với chàng, Athos vừa chăm chú nhìn cái mặt saphia viên kim cương đang đeo ở ngón tay D Artagnan ở vị trí chiếc nhẫn của Hoàng hậu ban đã được cất cẩn thận vào hộp đồ kim hoàn.
- Anh nhìn cái nhẫn à? - Gã Gascogne nói vá»›i vẻ hoàn toàn hãnh diện vá» món quà đắt tiá»n đến thế Ä‘ang phô ra trước mắt bạn mình.
- Ừ, nó gợi cho mình nhở đến một đồ nữ trang của gia đình.
- Nó đẹp đấy chứ, phải không? - D Artagnan nói.
- Tuyệt đẹp? - Athos trả lá»i - Tôi không tin lại có hai viên saphia có sắc đẹp đến thế. Cậu đã đổi chiếc nhẫn kim cương cá»§a cậu lấy nó à?
- Không - D Artagnan nói - đây là món quà tặng cá»§a ngưá»i đẹp Anh quốc, hay đúng hÆ¡n là ngưá»i đẹp Pháp cá»§a tôi. Bởi vì cho dù tôi không há» há»i nàng vá» chuyện nàng, tôi vẫn tin chắc nàng sinh ra ở Pháp.
- Chiếc nhẫn này là do Milady tặng cậu ư? - Athos kêu lên bằng má»™t giá»ng rõ ràng là hết sức xúc động.
- Vâng, chính nàng, nàng đã tặng tôi đêm vừa rồi.
- Cho tôi xem chiếc nhẫn nào - Athos nói.
- Nhẫn đây - D Artagnan vừa trả lá»i vừa tháo khá»i tay.
Athos ngắm nghía chiếc nhẫn và tái hẳn ngưá»i Ä‘i, rồi chàng thá»­ vào ngón Ä‘eo nhẫn bàn tay trái. Chiếc nhẫn vừa khít như thể đã được làm cho chàng vậy. Má»™t lá»›p mây giận dữ và hận thù lướt trên vầng trán bình thưá»ng rất trầm tÄ©nh cá»§a nhà quý tá»™c.
- Không thể lại là chính cô ta - Chàng nói - Làm sao chiếc nhẫn này lại ở trong tay của Milady Clericss được? Song thật khó có thể có sự giống nhau đến thế giữa hai chiếc nhẫn.
- Anh biết chiếc nhẫn này à? - D Artagnan há»i.
- Tôi cứ tưởng là nhận ra! - Athos nói - nhưng chắc tôi nhầm.
- Và chàng đưa trả D Artagnan, song vẫn không ngừng nhìn nó. Lát sau chàng nói:
- D Artagnan này, cậu cất chiếc nhẫn Ä‘i hoặc quay mặt saphia vào trong, nó gợi cho tôi quá nhiá»u ká»· niệm tàn nhẫn khiến đầu óc tôi không còn bình thưá»ng nữa để chuyện trò vá»›i cậu. Không phải cậu đến để há»i tôi khuyên cậu, không phải cậu không há» nói vá»›i tôi rằng cậu Ä‘ang bối rối vì không biết làm thế nào cho phải sao?… Nhưng khoan đã… hãy đưa cho tôi xem lại cái nhẫn saphia. Cái nhẫn mà tôi muốn nói ấy chắc phải có má»™t mặt bị rạch do bị tai nạn.
D Artagnan lại tháo nhẫn đưa cho Athos.
Athos giật bắn ngưá»i và bảo D Artagnan:
- Này xem xem, có lạ không!
Và chàng chỉ cho D Artagnan cái vết xước mà chàng nhớ ắt phải có.
- Nhưng chiếc nhẫn saphia này là của ai cho anh, Athos?
- Cá»§a mẹ tôi, và do bà ngoại tôi cho mẹ tôi. Như tôi đã nói vá»›i cậu đấy, đó là bảo vật lâu Ä‘á»i cá»§a gia đình… không được để lá»t ra ngoài.
- Và anh đã… bán nó… - D Artagnan ngập ngừng há»i.
- Không! Athos đáp vá»›i má»™t nụ cưá»i kỳ lạ - Tôi đã Ä‘em tặng nó trong má»™t đêm ân ái, giống như nó được tặng cho cậu ấy!
D Artagnan đến lượt mình cũng trở nên đăm chiêu. Chàng hình như thấy trong tâm hồn Milady những vực sâu thẳm, tối tăm, bí hiểm. Chàng không đeo nhẫn nữa mà đút vào túi.
- Cậu phải biết - Athos vừa nói vừa nắm lấy tay D Artagnan - D Artagnan ạ, cậu chắc đã biết tôi yêu cậu biết mấy. Nếu tôi có được má»™t đứa con trai, tôi cÅ©ng sẽ không yêu nó hÆ¡n cậu đâu. Nghe đây, hãy tin tôi, hãy từ bá» ngưá»i đàn bà đó Ä‘i. Tôi không quen biết cô ta, nhưng má»™t thứ trá»±c giác bảo tôi rằng đó là má»™t con ngưá»i bá» Ä‘i, và có má»™t cái gì đó như tai ương trong mụ.
- Và anh nói đúng - D Artagnan nói - Cho nên tôi phải rá»i bá» thôi. Tôi xin thú thá»±c vá»›i anh, mụ đàn bà này làm bản thân tôi cÅ©ng thấy sợ đấy.
- Cậu có đủ can đảm không? - Athos há»i.
- Tôi sẽ có - D Artagnan trả lá»i - và ngay lúc này.
- Äúng lắm, chú em ạ, cậu làm thế là đúng - Nhà quý tá»™c siết chặt tay chàng Gascogne vá»›i má»™t tình cảm gần như cha con - Cầu Chúa cho ngưá»i đàn bà ấy má»›i chợt bước vào Ä‘á»i cậu và không để lại má»™t dấu vết khá»§ng khiếp nào!
Và Athos gật đầu chào D Artagnan ngụ ý không muốn bị làm phiá»n và được còn lại má»™t mình để suy nghÄ©.
Trong khi trở vỠnhà. D Artagnan thấy Ketty đang ngồi đợi chàng. Một tháng sốt liên miên cũng không làm cô bé tội nghiệp qua một đêm mất ngủ và đau đớn thay đổi hơn thế.
Nàng đã bị bà chá»§ sai đến nhà De Wardes giả. Bà chá»§ này Ä‘ang Ä‘iên dại vì tình yêu, phát cuồng vì vui sướng. Nàng muốn biết bao giá» ngưá»i tình cá»§a mình sẽ cho mình má»™t đêm thứ hai ân ái.
Và cô gái Ketty khốn khổ, xanh xao và run rẩy đợi câu trả lá»i cả D Artagnan.
Athos đã có má»™t ảnh hưởng lá»›n đến chàng trai trẻ. Những lá»i khuyên cá»§a ngưá»i bạn mình kết nối vá»›i những tiếng kêu cá»§a con tim chính mình đã khiến chàng, giỠđây lòng kiêu căng đã được cứu vá»›t, và sá»± trả thù đã được thá»a mãn, quyết định không gặp lại Milady nữa. Thay cho má»i trả lá»i, chàng cầm bút và viết bức thư sau.
"Thưa bà, xin đừng trông chỠở tôi một cuộc hẹn hò sắp tới.
Từ khi bình phục, tôi bận bịu quá nhiá»u vá» những việc kiểu như thế khiến tôi phải sắp xếp cuá»™c nào trước, cuá»™c nào sau. Khi nào tá»›i lượt bà, tôi sẽ hân hạnh báo để bà biết.
Hôn tay bà
Bá tước De Wardes
- Không má»™t lá»i động đến chiếc nhẫn saphia. Chàng Gascogne muốn giữ lại má»™t vÅ© khí chống Milady chăng? Hay là, hãy thẳng thắn má»™t chút, chẳng phải chàng muốn giữ chiếc nhẫn saphia làm cái vốn cuối cùng cho việc trang bị hay sao?
Vả chăng ngưá»i ta có lẽ thưá»ng nhầm lẫn khi phán xá»­ những hành động cá»§a thá»i đại này theo quan Ä‘iểm cá»§a má»™t thá»i đại khác. Äiá»u mà ngày nay sẽ bị coi như là má»™t Ä‘iá»u hổ nhục đối vá»›i má»™t ngưá»i đàn ông hào hoa thì vào thá»i ấy lại là má»™t Ä‘iá»u hoàn toàn bình thưá»ng, hoàn toàn tá»± nhiên và những chàng con út cá»§a những gia đình danh giá nói chung vẫn thưá»ng để cho các cô nhân tình cá»§a há» chu cấp.
D Artagnan chuyển lá thư để ngá» cho Ketty. Lúc đầu cô Ä‘á»c mà chẳng hiểu gì, nhưng khi Ä‘á»c lại, cô suýt phát Ä‘iên vì vui sướng.
Ketty không thể tin nổi niá»m hạnh phúc đó. D Artagnan buá»™c phải nói to ra bằng lá»i cho cô nghe những đảm bảo đã được viết trong thư. Và, mặc cho tính tình dá»… nổi nóng đến đâu cá»§a Milady, mặc cho mối nguy hiểm có thể đổ lên đầu cô gái tá»™i nghiệp khi trao bức thư đó cho bà chá»§ cá»§a mình, Ketty vẫn ba chân bốn cẳng phóng thẳng vá» quảng trưá»ng Hoàng gia.
Trái tim cá»§a ngưá»i đàn bà nhân hậu nhất vẫn cứ là nhẫn tâm trước những Ä‘au khổ cá»§a tình địch cá»§a mình.
Milady cuống quýt mở thư ngang vá»›i Ketty cuống quít mang thư vá». Nhưng vừa Ä‘á»c được câu đầu, mặt nàng đã xám ngắt và vò nát ngay tá» giấy. Rồi quay phắt lại Ketty mắt nẩy lá»­a.
- Bức thư này là thế nào?
- Nhưng đó là thư trả lá»i thư cá»§a bà chá»§ - Ketty trả lá»i mà ngưá»i cứ run bắn lên.
- Không thể thế được! - Milady hét lên - Không thể có chuyện một nhà quý tộc lại viết một bức thư như thế!
Rồi bất ngá» giật bắn ngưá»i lên và nói:
- Trá»i Æ¡i! Chả lẽ ông ta lại biết…
Và nàng dừng ngay lại.
Răng nghiến ken két, ngưá»i nàng xám lại như tro. Nàng muốn bước lại gần cá»­a sổ, nhưng không thể vươn nổi cánh tay ra, hai chân rá»i rã, và ngã, xuống chiếc ghế bành.
Ketty tưởng nàng khó ở liá»n nhào tá»›i để tháo nịt ngá»±c ra.
Nhưng Milady đứng phắt dậy há»i:
- Mày muốn làm gì ta vậy? Và tại sao dám để tay lên ngưá»i ta?
- Em nghÄ© bà chá»§ khó ở nên em muốn đến giúp - Cô gái hầu trả lá»i, hoảng sợ trước vẻ mặt khá»§ng khiếp cá»§a bà chá»§ lúc đó.
- Ta khó ở ư? Ta mà lại thế ư? Mày nghÄ© ta là hạng đàn bà á»§y mị ư? Khi ngưá»i ta lăng mạ ta, ta không khó ở đâu, mà ta trả thù, hiểu không?
- Và nàng giơ tay ra hiệu cho Ketty lui ra
Tài sản của tarta12a

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #37  
Old 16-04-2008, 09:45 PM
tarta12a's Avatar
tarta12a tarta12a is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Feb 2008
Bài gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
Chương 36

Mộng báo thù



Tối đến, Milady ra lệnh nếu D Artagnan theo thói quen có đến, phải dẫn ngay chàng vào. Nhưng chàng không đến.
Hôm sau, Ketty lại đến thăm chàng và kể lại tất cả những gì đã diá»…n ra đêm trước. D Artagnan mỉm cưá»i. CÆ¡n giận dữ ghen tuông cá»§a Milady chính là sá»± trả thù cá»§a chàng.
Tối đó, Milady còn nóng lòng mong đợi hơn cả đêm trước.
Nàng lại ra lệnh thêm lần nữa vỠchàng Gascogne. Nhưng cũng giống như đêm trước, nàng chỠđợi vô ích.
Hôm sau, Ketty lại có mặt ở nhà D Artagnan, không còn vui vẻ và hoạt bát như hai hôm trước nữa mà trái lại buồn chết được.
D Artagnan há»i cô gái đáng thương xem có chuyện gì, nhưng cô gái thay cho việc trả lá»i, rút từ trong túi ra má»™t bức thư trao cho chàng.
Bức thư mang nét chữ của Milady, chỉ lần này mới gửi tới địa chỉ của D Artagnan chứ không tới địa chỉ của ông De Wardes nữa.
Chàng mở thư ra Ä‘á»c:
"Ông D Artagnan thân mến! Chểnh mảng vá»›i bạn bè như thế là không tốt đâu, nhất là lại vào lúc mà ngưá»i ta sắp phải xa nhau rất lâu. Em chồng tôi và tôi đã chỠông hôm qua và cả hôm kia nữa vô ích.
Liệu tối nay có vẫn thế không đây?
Ngưá»i rất chịu Æ¡n ông
Phu nhân Clerics
- Cũng dễ hiểu thôi - D Artagnan nói - Ta đoán trước thế nào cũng có bức thư này mà. Uy tín ta càng tăng thì của Bá tước De Wardes càng giảm.
- Anh sẽ Ä‘i chứ? - Ketty há»i.
- Nghe đây, em bé yêu quý cá»§a anh - Chàng Gascogne tìm cách bào chữa cho mình trong con mắt cá»§a chính mình vì đã thất hứa vá»›i Athos, nói vá»›i Ketty - Em cÅ©ng hiểu sẽ là vô lối nếu khước từ má»™t lá»i má»i tha thiết đến thế. Milady thấy anh không đến, sẽ không hiểu sao anh lại dứt hẳn không đến thăm rồi có thể nghi ngá» có chuyện gì đó, và ai có thể biết được sá»± trả thù cá»§a mụ đàn bà đầy sát khí đó sẽ Ä‘i đốn đâu?
- Ôi, chúa Æ¡i! - Ketty nói - Anh luôn biết cách trình bày má»i việc sao cho bao giá» anh cÅ©ng đúng. Nhưng anh vẫn còn muốn ve vãn bà ta. Và nếu lần này anh làm cho bà ta hài lòng dưới cái tên thá»±c cá»§a anh, bá»™ mặt thật cá»§a anh, thì còn tệ hại hÆ¡n nhiá»u so vá»›i lần trước?
Linh tính khiến cô gái tội nghiệp đoán được phần nào việc gì sắp đến.
D Artagnan càng cố làm cô yên tâm và hứa với cô sẽ trở ra trước những cám dỗ của Milady.
Chàng nhá» Ketty trả lá»i há»™ chàng không thể làm gì để biết Æ¡n hÆ¡n lòng tốt cá»§a bà chá»§ và sẽ tuân theo lệnh cá»§a bà. Nhưng chàng không dám viết ra sợ rằng dưới đôi mắt sành sá»i cá»§a Milady, không thể giả mạo nổi nét chữ cá»§a chàng.
Äúng chín giá», D Artagnan đã ở quảng trưá»ng Hoàng gia.
Rõ ràng là mấy tên đầy tá»› Ä‘ang đợi ở tiá»n sảnh đã được cho biết trước, bởi vì D Artagnan vừa hiện ra, trước cả khi chàng kịp há»i có được vào thăm Milady không, thì má»™t tên đã chạy vào bẩm báo.
- Má»i ông ấy vào - Milady nói vắn gá»n nhưng the thé khiến D Artagnan đứng ngoài tiá»n sảnh cÅ©ng nghe thấy.
Ngưá»i ta dẫn chàng vào.
- Ta không tiếp ai nữa! - Milady nói - không ai nữa, hiểu chưa.
Ngưá»i hầu Ä‘i ra.
D Artagnan đưa mắt tò mò nhìn Milady. Nàng xanh xao và đôi mắt mệt má»i, có thể vì khóc, hoặc vì mất ngá»§. Ngưá»i ta đã chá»§ ý giảm bá»›t ánh sáng thưá»ng lệ, tuy nhiên thiếu phụ vẫn không thể giấu nổi những dấu vết cá»§a cÆ¡n sốt đã giày vò nàng suốt hai ngày trá»i.
D Artagnan sán lại gần nàng vá»›i phong cách tình tứ vốn có cá»§a chàng. Nàng phải cố gắng đến tá»™t độ để đón nhận, nhưng không bao giá» má»™t bá»™ mặt Ä‘iên đảo nhất lại không trái nghịch vá»›i nụ cưá»i dá»… thương nhất.
Vá» những câu há»i cá»§a D Artagnan đến sức khá»e, nàng đáp:
- Tồi, tồi lắm.
- Ồ thế thì - D Artagnan nói - tôi thật vô ý, bà cần phải nghỉ ngơi, tôi phải cáo lui thôi.
- Không đâu - Milady nói - Trái lại, ông phải ở lại chứ ông D Artagnan, chuyện trò thân mật vá»›i ông sẽ làm tôi khuây khá»a mà.
"Ôi, ôi! - D Artagnan nghÄ© - chưa bao giá» nàng lại yêu kiá»u đến thế! Phải coi chừng thôi".
Milady cố hết sức mình để tạo dáng vẻ dá»… thương và cố làm cho cuá»™c chuyện trò được giòn giã. Äồng thá»i cÆ¡n sốt tình đã buông tha nàng được giây lát lại quay trở lại làm mắt nàng long lanh, má nàng hồng lên và môi nàng thắm lại. D Artagnan như thấy lạ; mụ Circé(1) đã từng vây bá»c chàng bằng những bùa mê phép lú. Tình yêu, chàng tưởng đã tắt thật ra chỉ vÆ¡i dịu Ä‘i, nay lại bừng dậy trong tim chàng. Milady mỉm cưá»i và D Artagnan cảm thấy mình sẽ tá»± đầy Ä‘á»a vì nụ cưá»i ấy.
Dần dần Milady càng trở nên tâm tình hÆ¡n. Nàng há»i D Artagnan đã có tình nhân chưa.
- Than ôi? - D Artagnan nói vá»›i vẻ tình cảm nhất mà chàng có thể tạo được - Bà có thể tàn nhẫn đến thế để há»i tôi má»™t câu như vậy ư? Tôi, từ khi gặp bà chỉ còn biết khao khát bà và sống vì bà thôi.
Milady cưá»i má»™t nụ cưá»i rất lạ.
- Vậy là ông yêu tôi? - Nàng nói.
- Có cần tôi phải nói ra với bà không, chả nhẽ bà không hỠnhận ra ư?
- Có chứ, nhưng ông biết đấy, những trái tim càng kiêu hãnh bao nhiêu, càng khó chiếm đoạt bấy nhiêu.
- Ồ, khó khăn không làm tôi sợ hãi đâu - D Artagnan nói - chỉ có những cái bất khả mới làm tôi hoảng sợ.
- Chẳng có gì là bất khả - Milady nói - đối với một tình yêu đích thực.
- Không có gì ư, thưa bà?
- Không gì hết - Milady lặp lại.
"Quá»· Æ¡i! - D Artagnan tiếp tục nghÄ© vá» phần mình - Giá»ng Ä‘iệu đổi rồi đây. Chả lẽ mụ đồng bóng này ngẫu nhiên lại phải lòng ta, và liệu mụ có sẵn sàng tặng cho chính ta má»™t chiếc nhẫn saphia khác giống như chiếc mụ đã tặng cho ta mà tưởng nhầm ta là De Wardes không?"
D Artagnan xích ngay ghế lại gần ghế của Milady.
- Xem nào - Nàng nói - Ông sẽ làm gì để chứng tỠmối tình ông nói nào?
- Tất cả những gì ngưá»i ta đòi há»i ở tôi. Nào, cứ ra lệnh Ä‘i, tôi đã sẵn sàng.
- Làm tất cả?
- Tất cả!- D Artagnan hét lên. Chàng thừa biết chẳng có việc gì lớn lao phải mạo hiểm nên cứ hứa tràn như thế.
- ÄÆ°á»£c rồi? Ta hãy chuyện trò vá»›i nhau má»™t chút đã - Milady vừa nói, vừa kéo chiếc ghế bành cá»§a mình lại gần ghế tá»±a cá»§a D Artagnan.
- Thưa bà, tôi nghe bà đây - chàng nói.
Milady đăm chiêu một lát có vẻ ngần ngại, rồi có vẻ đã quyết định, nàng nói:
- Tôi có một kẻ thù.
- Bà ư, thưa bà! - D Artagnan kêu lên, vá» làm ra ngạc nhiên - Chúa Æ¡i có thể thế được sao? Äẹp và tốt đến như bà?
- Một kẻ tử thù.
- Thật sao?
- Một kẻ thù đã lăng mạ tôi rất tàn nhẫn đến mức giữa tôi và hắn là một cuộc chiến sinh tử. Liệu tôi có thể trông chỠở ông như một cánh tay đắc lực không?
D Artagnan hiểu ngay con ngưá»i mang đầy thù hận đó muốn Ä‘i đến đâu.
- Bà có thể lắm chứ, thưa bà - chàng khoa trương nói - cánh tay tôi và mạng sống của tôi thuộc vỠbà cũng như tình yêu của tôi.
- Thế thì - Milady nói - Một khi ông đã hào hiệp cũng như si tình đến thế…
Nàng dừng lại.
- Thì sao? - D Artagnan há»i.
- Thì - Milady nói tiếp sau một phút im lặng - Từ nay thôi đừng nói đến những cái bất khả nữa.
- Xin đừng làm tôi chìm nghỉm trong hạnh phúc - D Artagnan vừa kêu lên vừa quỳ sụp xuống hôn tới tấp lên đôi bàn tay thả ra cho chàng.
"Hãy trả thù tên De Wardes đê tiện kia cho ta - Nàng nghiến răng lại tự nhủ - Và ta thừa biết cách rũ bỠngươi tiếp đó, tên hai lần ngốc, lưỡi gươm sống ạ?".
Vá» phần mình, D Artagnan cÅ©ng nghÄ© thầm: "Hãy tá»± nguyện ngã vào vòng tay ta sau khi đã giá»…u cợt ta má»™t cách vô liêm sỉ, hỡi mụ đàn bà đạo đức giả và nguy hiểm kia, rồi sau đó ta sẽ cưá»i vào mÅ©i mụ cùng vá»›i kẻ mà mụ muốn giết hắn bằng bàn tay ta".
Nghĩ rồi, D Artagnan ngẩng đầu lên nói:
- Tôi đã sẵn sàng.
- Vậy chắc ông đã hiểu tôi, ông D Artagnan thân mến?
- Nhìn mắt bà tôi đoán ra tất cả.
- Như vậy có nghĩa ông sẽ dùng tay gươm nổi tiếng của ông giúp tôi chứ?
- Ngay lúc này cũng được.
- Nhưng tôi - Milady nói - biết lấy gì để trả công ông má»™t việc như thế? Tôi biết những kẻ si tình. Äó là những ngưá»i sẽ không làm gì nếu không được gì.
- Và thừa biết câu trả lá»i duy nhất cá»§a tôi mà tôi khao khát, duy nhất xứng đáng vá»›i bà và vá»›i tôi.
Và chàng nhẹ nhàng kéo nàng vào sát ngưá»i mình.
Nàng cưỡng lại một cách chiếu lệ.
- Lợi dụng, đấy! - Nàng vừa nói vừa tá»§m tỉm cưá»i.
- Thế ư! - D Artagnan kêu lên, cảm thấy thá»±c sá»± bị lôi cuốn bởi ná»—i ham muốn mà ngưá»i đàn bà được trá»i phú cho cái tài nhen nhóm lên trong trái tim chàng - Ôi, chính vì hạnh phúc đối vá»›i tôi thật khó tin, và vì luôn luôn sợ thấy nó bay mất như má»™t giấc mÆ¡, nên tôi phải vá»™i biến nó thành hiện thá»±c.
- á»’, vậy thì ông đáng được hưởng cái gá»i là hạnh phúc ấy đấy!
- Tôi đang đợi lệnh của bà đây - D Artagnan nói.
- Chắc chắn chứ? - Milady vẫn còn chút nghi ngá» há»i lại.
- Bà hãy chỉ mặt vạch tên kẻ vô lại đã làm đôi mắt đẹp của bà phải khóc đi.
- Ai bảo ông là tôi khóc nào? - Nàng nói.
- Tôi thấy hình như vậy.
- Những phụ nữ như tôi không khóc đâu - Milady nói.
- Càng tốt! Vậy bà nói cho tôi biết tên hắn là gì đi?
- Cứ cho tên hắn là cả bí mật của tôi đi!
- Tuy nhiên, tôi cần phải biết tên hắn.
- Phải, cần phải thế, ông thấy tôi tin ông đến thế nào chưa?
- Bà làm tôi tràn trỠvui sướng. Tên hắn là gì.
- Ông biết rồi đấy.
- Thật không?
- Thật.
- Không phải một trong số bạn tôi đấy chứ? - D Artagnan chơi trò hú tim để nàng tin mình chẳng hay biết gì cả.
- Nếu đó là má»™t trong số bạn ông, ông sẽ ngần ngại ư? - Milady kêu lên. Và mắt nàng ánh lên Ä‘e dá»a.
- Không, ngay cả là anh tôi! - D Artagnan làm như đang bồng bột hét lên.
Chàng Gascogne cứ dấn tới mà không lo chi vì chàng đã biết mình đang đi đến đâu.
- Tôi yêu lòng nhiệt thành của ông - Milady nói.
- Than ôi! Bà chỉ yêu cái đó trong tôi thôi ư? - D Artagnan há»i.
- Tôi yêu cả ông nữa, yêu ông được chưa - Nàng vừa nói vừa cầm lấy tay D Artagnan.
Cái siết tay nồng nhiệt ấy làm D Artagnan rùng mình, như thể khi tiếp xúc, cơn sốt đang thiêu đất Milady cháy lan sang cả chàng.
- Bà yêu tôi, bà ư? - Chàng kêu lên - Ôi, nếu quả như thế, tôi sẽ phát điên thôi.
Và chàng vòng tay ôm lấy nàng. Nàng không há» cố ý gỡ môi ra khi chàng hôn, có Ä‘iá»u không hôn lại.
Äôi môi nàng lạnh giá. D Artagnan thấy như mình vừa hôn má»™t pho tượng.
Tuy vậy, chàng không kém phần nồng say vui sướng và đê mê vì tình. Chàng hầu như tin Milady trìu mến thật, hầu như tin De Wardes có tội thật. Nếu như De Wardes lúc này ở trong tay chàng, chàng sẽ giết thật.
Milady nắm lấy cơ hội. Nàng nói ra luôn:
- Hắn tên là…
- De Wardes, tôi biết rồi - D Artagnan nói to lên.
- Và tại sao chàng biết hắn? - Milady vừa há»i vừa nắm lấy hai bàn tay chàng và cố nhìn vào mắt để hiểu thấu tận đáy lòng chàng.
D Artagnan cảm thấy chàng đã để bị lôi cuốn và đã phạm một lỗi lầm.
- Nói, nói đi, nói đi nào! - Milady lắp đi, lắp lại - Làm sao chàng biết là hắn?
- Làm sao tôi biết ư? - D Artagnan nói.
- Phải.
- Tôi biết, bởi vì hôm qua, trong một phòng khách, De Wardes đã cho tôi xem chiếc nhẫn mà hắn nói có được từ bà.
- Quân khốn nạn? - Milady hét lên.
Cái tiếng rủa ấy vang dội đến tận đáy lòng D Artagnan.
- Thế nào? - Nàng tiếp tục.
- Thì thế đấy! - Tôi sẽ trả thù tên khốn nạn ấy cho bà -
D Artagnan nói vá»›i Ä‘iệu bá»™ như chàng ÄônJaphét cá»§a Ãcmênia(2)
- Cám ơn ông bạn tử tế của tôi! - Milady nói - Và khi nào tôi sẽ được trả thù?
- Mai, hoặc ngay lập tức, khi nào bà muốn.
Milady định thét lên "ngay lập tức", nhưng nàng nghÄ© má»™t sá»± hấp tấp như thế sẽ không mấy nhã nhặn đối vá»›i D Artagnan. HÆ¡n nữa, nàng còn phải đỠphòng trăm nghìn thứ, còn phải căn dặn ngưá»i bảo vệ cho mình hàng nghìn Ä‘iá»u để tránh khá»i phải giải thích vá»›i Bá tước trước những ngưá»i làm chứng, tất cả những trò đó đã được D Artagnan Ä‘oán trước và nói gá»n trong má»™t câu:
- Ngày mai, bà sẽ được trả thù hoặc tôi sẽ chết.
- Không! - Nàng nói - Ông sẽ trả thù cho em nhưng ông không chết đâu. Äó là má»™t thằng hèn thôi mà.
- Có thể với đàn bà thôi chứ không với đàn ông đâu. Tôi biết qua qua thế mà.
- Nhưng tôi thấy hình như trong cuộc đấu này với hắn, ông chẳng có gì đáng ngại vỠsự may rủi cả.
- May rá»§i là má»™t gái giang hồ, hôm qua vuốt ve chiá»u chuá»™ng, ngày mai đã có thể quay lưng lại vá»›i tôi.
- Có nghĩa bây giỠông ngần ngại?
- Không, tôi không ngần ngại. Chúa phù há»™ cho tôi? Nhưng liệu có công bằng không khi để mặc tôi có thể Ä‘i đến cái chết mà lại không cho tôi ít nhất má»™t chút gì đó hÆ¡n là hy vá»ng suông?
Milady trả lá»i bằng má»™t ánh mắt như muốn nói: Không phải chuyện đó chứ? Nói thẳng ra xem nào. Rồi tiếp theo ánh mắt là những lá»i cắt nghÄ©a thêm.
- Äúng quá! - Nàng dịu dàng nói.
- Ôi, nàng quả là một thiên thần! - Chàng trai trẻ nói.
- Thế là thá»a thuận xong cả rồi đấy nhé! - Nàng nói.
- Trừ Ä‘iá»u tôi yêu cầu nàng, tâm hồn yêu quý ạ!
- Nhưng khi em đã nói với ông là ông có thể tin vào sự trìu mến của em…?
- Tôi không có ngày mai để chỠđợi.
- Im nào? Tôi nghe thấy tiếng ông em tôi? Không cần thiết để ông ấy thấy ông ở đây.
Nàng rung chuông và Ketty vào.
- Ông ra bằng cá»­a này. - Nàng vừa nói vừa đẩy chiếc cá»­a bí mật - và mưá»i má»™t giá» hãy quay lại. Chúng ta sẽ bàn nốt cho xong việc này. Ketty sẽ dẫn ông vào.
Cô bé đáng thương nghĩ mình có thể ngã vật ra khi nghe những câu như thế.
- Æ  kìa? Cô làm gì vậy, sao ngây ra như phá»—ng thế, tiểu thư? Nghe đây, dẫn ông hiệp sÄ© này đến vào mưá»i má»™t giá» tối nay, hiểu chưa!
Hình như những cuá»™c hẹn cá»§a nàng Ä‘á»u vào lúc mưá»i má»™t giá». Äó là má»™t thói quen rồi. D Artagnan nghÄ© vậy.
Milady chìa tay ra cho chàng hôn trìu mến.
Chàng vừa rút lui vừa tá»± nhá»§ như để trả lá»i những trách móc cá»§a Ketty: "Này, này, đừng có làm má»™t thằng ngốc, nhất định con mẹ này là má»™t con đại gian ác rồi, phải coi chừng".

Chú thích:
(1) Circé: Má»™t mụ phù thá»§y trong Ôđítxê cá»§a Hôme, đã cho những đồng đội cá»§a UylítxÆ¡ uống má»™t thứ nước phép biến há» thành những con lợn con khi chàng ghé thuyá»n vào đảo. UylítxÆ¡ làm cho mụ yêu mình và bắt mụ phải giải phép để há» trở thành ngưá»i.
(2) Äôn Japhét là nhân vật huênh hoang khoác lác trong hài kịch Äôn Japhét xứ Ãcmênia cá»§a nhà văn, nhà viết hài kịch Pháp Scarron (1610-1660) sinh ở Paris, chuẩn bị cho sá»± xuất hiện Môlie.
Tài sản của tarta12a

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #38  
Old 16-04-2008, 09:45 PM
tarta12a's Avatar
tarta12a tarta12a is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Feb 2008
Bài gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
Chương 37

Bí mật của Milady



Äáng lẽ lên ngay phòng Ketty, D Artagnan lại ra khá»i tòa nhà, mặc cho những lá»i nằn nì cá»§a cô gái, vì hai lẽ, thứ nhất làm như thế sẽ tránh được những lá»i trách móc, cãi lý, van xin, thứ hai để được thư thái xem lại tư tưởng cá»§a mình má»™t chút và nếu có thể cá»§a cả mụ đàn bà kia nữa.
Rõ hÆ¡n cả trong chuyện đó là D Artagnan yêu Milady như má»™t thằng Ä‘iên và nàng lại không má»™t chút yêu chàng. Có lúc, D Artagnan cho rằng, tốt nhất là trở vá» nhà viết má»™t bức thư dài cho Milady, trong thư thú thá»±c chàng và De Wardes cho đến lúc này vẫn chỉ là má»™t, do đó, chàng không thể cam tâm giết chết De Wardes vì như thế chính là tá»± sát. Nhưng chính chàng cÅ©ng bị kích thích bởi má»™t ham muốn dữ tợn trả thù, chàng muốn chiếm Ä‘oạt ngưá»i đàn bà đó dưới cái tên cá»§a chính mình và vì sá»± trả thù đó đối vá»›i chàng hình như lại có vẻ ngá»t ngào êm dịu nên chàng không há» muốn từ bá» nó chút nào.
Chàng Ä‘i quanh quảng trưá»ng Hoàng gia năm sáu lần, cứ mươi bước lại ngoái lại nhìn xem ánh sáng căn nhà cá»§a Milady lá»t qua những tấm mành che cá»­a sổ. Rõ ràng lần này ngưá»i đàn bà không vá»™i vã như lần trước khi trở vá» phòng ngá»§.
Cuối cùng ánh đèn biến mất.
Cùng với ánh đèn, cũng tắt ngấm luôn nỗi băn khoăn cuối cùng trong trái tim D Artagnan. Chàng nhớ lại những tình tiết của cái đêm đầu tiên và trái tim như chồm lên, đầu bốc nóng, chàng quay lại ngôi nhà và nhẩy bổ lên phòng Ketty.
Cô gái xanh xao như ngưá»i chết, toàn thân run lên, muốn ngăn ngưá»i tình lại. Nhưng Milady vẫn rình nghe, đã nghe thấy tiếng chân D Artagnan liá»n mở cá»­a:
- Vào đi! - Nàng nói.
Tất cả việc đó diá»…n ra má»™t cách trÆ¡ trẽn không thể tưởng tượng nổi, má»™t cách vô liêm sỉ quá ư ma quái đến mức D Artagnan khó có thể tin được những gì mình trông thấy và những gì mình nghe thấy. Chàng tin bị lôi cuốn vào má»™t trong những trò chim chuá»™t kỳ quặc nào đấy mà ngưá»i ta chỉ thá»±c hiện được trong mÆ¡.
Chàng lao theo vá» phía Milady chẳng kém gì nam châm hút sắt. Cá»­a đóng lại đằng sau há».
Ketty cũng lao theo đến bên cửa.
Sá»± ghen tuông, sá»± há»n giận, lòng kiêu hãnh bị tổn thương.
Cuối cùng là tất cả những ham muốn Ä‘ang giằng xé nhau trong trái tim cá»§a má»™t ngưá»i đàn bà si tình Ä‘ang đẩy cô đến chá»— nói toạc ra tất cả. Nhưng cô sẽ nguy khốn nếu cô thú nhận đã nhúng tay vào việc xếp đặt ấy và trên hết, cô sẽ mất D Artagnan. NghÄ© vậy cô đành tá»± nhá»§ hãy hy sinh thêm lần cuối cùng này nữa.
D Artagnan vá» phần mình, đã đạt đến tá»™t đỉnh cá»§a má»i ước muốn. Không phải chuyện yêu má»™t tình địch trong bản thân chàng nữa mà có vẻ như yêu chính bản thân chàng. Má»™t tiếng nói thầm kín tận đáy lòng bảo chàng rằng chàng chỉ là má»™t công cụ để trả thù, mà ngưá»i ta vừa vuốt ve mÆ¡n trá»›n nó vừa chỠđợi nó Ä‘em đến chết chóc. Nhưng lòng kiêu hãnh, lòng tá»± ái, sá»± Ä‘iên rồ đã làm tiếng nói ấy câm Ä‘i, đã làm lá»i thầm thì kia phải nghẹn lại. Rồi chàng Gascogne vá»›i liá»u lượng tá»± tin cao, Ä‘a so sánh mình vá»›i De Wardes và tá»± há»i rút cuá»™c tại sao ngưá»i ta lại không yêu chàng, ừ, yêu chàng, chính chàng.
- Thế là chàng phó mặc hoàn toàn cho những cảm giác lúc đó.
Milady đối vá»›i chàng không còn là mụ đàn bà vá»›i những ý đồ gieo rắc tái ương đã có lúc làm chàng kinh hãi nữa, mà đó là má»™t ngưá»i tình nồng nhiệt và say đắm hoàn toàn thả mình cho má»™t tình yêu mà hình như chính bản thân nàng cÅ©ng nghiệm thấy. Gần hai giỠđồng hồ trôi Ä‘i như thế. Song cÆ¡n hoan lạc cá»§a đôi tình nhân đã lắng dịu lại.
Milady không cùng những động cÆ¡ vá»›i D Artagnan để quên Ä‘i, là ngưá»i đầu tiên trở lại vá»›i thá»±c tế và há»i chàng trai trẻ liệu những phương sách cần phải tiến hành ngày mai giữa chàng và De Wardes cho cuá»™c chạm trán đã được hoạch định trước trong đầu chàng chưa.
Nhưng D Artagnan, má»i ý nghÄ© lại Ä‘ang trôi theo má»™t dòng khác, như má»™t kẻ lú lẫn, chàng quên mất cả chính mình, trả lá»i má»™t cách tình tứ rằng muá»™n quá rồi, không phải lúc tính chuyện đấu gươm được.
Sá»± lạnh nhạt đối vá»›i những quan tâm duy nhất cá»§a Milady khiến nàng hảng sợ và nàng càng dồn dập há»i D Artagnan.
D Artagnan không bao giỠsuy nghĩ một cách nghiêm túc đến cuộc quyết đấu bất khả thi này, lúc này muốn lái câu chuyện sang hướng khác nhưng chàng không còn đủ sức nữa.
Milady giữ chặt lấy chàng trong những giới hạn mà nàng đã vạch ra trước với tinh thần bất khả kháng và ý chí sắt thép của nàng.
Khuyên Milady tha thứ cho De Wardes mà từ bỠnhững chủ định điên khùng mà nàng đã thiết lập, D Artagnan tưởng rằng mình làm như thế là khôn ngoan nhất.
Nhưng vừa má»›i nói ra được mấy câu, ngưá»i đàn bà đó đã giật mình và tách hẳn ra.
- Anh sợ rồi ư, D Artagnan thân yêu? - Nàng há»i bằng má»™t giá»ng chua loét và cợt nhạo vang lên lạ lùng trong bóng đêm.
- Em đừng nghÄ© như thế, em thân yêu ạ! - D Artagnan trả lá»i nhưng rốt cuá»™c, nếu như cái ông Bá tước tá»™i nghiệp De Wardes đó đắc tá»™i ít hÆ¡n là em nghÄ© thì sao?
- Dẫu sao hắn cũng đã lừa dối em - Milady nghiêm nghị nói - và lúc hắn đã lừa dối em, hắn đáng tội chết rồi.
- Vậy hắn sẽ chết, má»™t khi em đã xá»­ tá»™i chết! - D Artagnan nói bằng má»™t giá»ng kiên quyết khiến Milady thấy có vẻ như đấy là sá»± biểu lá»™ cao độ lòng chung thá»§y.
Lập tức nàng lại nằm sát vào ngưá»i chàng.
Äối vá»›i Milady, không biết đêm đã kéo dài được thá»i gian bao lâu nhưng D Artagnan tưởng như đã nằm ở bên nàng được khoảng hai tiếng đồng hồ, khi mà ánh sáng ban mai đã hiện ra qua khe những rèm cá»­a rồi tràn ngập trong phòng má»™t thứ ánh sáng má» nhạt.
Thấy D Artagnan sắp từ biệt mình, Milady liá»n nhắc lại lá»i chàng đã hứa trả thù De Wardes cho nàng.
- Anh rất sẵn sàng - D Artagnan nói - nhưng trước hết, anh muốn được chắc chắn vá» má»™t Ä‘iá»u.
- Äiá»u gì - Milady há»i.
- Là được em yêu.
- Em tưởng em đã cho anh bằng chứng vá» Ä‘iá»u đó rồi?
- Phải, anh cũng như thế với em cả thể xác lẫn tâm hồn.
- Cám Æ¡n ngưá»i tình tá»­ tế cá»§a em! Nhưng em đã chứng tá» tình yêu cá»§a em vá»›i anh thì anh cÅ©ng sẽ phải chứng tá» tình yêu cá»§a anh vá»›i em, có phải không?
- Chắc chắn rồi. Nhưng nếu em yêu anh như em nói - D Artagnan nhắc lại - em không sợ chút nào cho anh ư?
- Em có thể sợ gì cơ chứ?
- Nhưng rút cuộc, anh có thể bị thương nặng, cả chết nữa.
- Không thể thế - Milady nói - Anh là má»™t con ngưá»i rất can trưá»ng, và má»™t tay gươm hiểm hóc.
- Vậy là em không thích - D Artagnan há»i tiếp - không thích chút nào má»™t phương sách vẫn có thể trả thù cho em mà lại không cần thiết phải giao đấu?
Milady lặng Ä‘i nhìn ngưá»i tình cá»§a mình. Cái ánh sáng nhàn nhạt cá»§a những tia sáng đầu tiên ban mai Ä‘em lại trong đôi mắt nàng má»™t vẻ thê lượng kỳ lạ.
- Äúng vậy - Nàng nói - Em tin bây giá» anh do dá»± mất rồi.
- Không, anh không do dự đâu. Nhưng chính vì cái tay Bá tước De Wardes tội nghiệp kia thực sự làm cho anh ái ngại kể từ khi em không yêu hắn nữa, và anh thấy hình như nếu bị mất tình yêu của em là đã bị trừng phạt tàn nhẫn lắm rồi, chẳng cần đến một hình phạt khác nữa.
- Ai bảo anh rằng em đã yêu ông ta? - Milady há»i.
- Ãt nhất bây giá» anh cÅ©ng có thể tin mà không quá hợm hÄ©nh rằng em đã yêu má»™t ngưá»i khác - Chàng trai trẻ trả lá»i bằng má»™t giá»ng mÆ¡n trá»›n - và anh nhắc lại vá»›i em rằng anh quan tâm đến ông Bá tước.
- Anh?
- Phải, anh?
- Và tại sao lại anh?
- Bởi vì chỉ mỗi anh biết…
- Biết cái gì?
Biết ông ta còn xa mới đáng bị hoặc đúng hơn đã bị quy là phạm tội như vậy đối với em.
- Thật thế sao? - Milady nói vẻ lo lắng - anh hãy giải thích rõ xem nào bởi vì thực ra em không hiểu anh muốn nói gì.
Và nàng nhìn D Artagnan vẫn đang ôm nàng, với đôi mắt hình như đang dần dần rực cháy lên.
- Phải, anh là má»™t ngưá»i đàn ông trăng hoa, đúng vậy! - D Artagnan nói và đã quyết định giải quyết cho xong má»i chuyện - và từ khi chắc chắn chiếm được tình yêu cá»§a em, bởi anh đã chiếm được, phải không nào?
- Chiếm hoàn toàn. Tiếp tục đi!
- Thế là! Anh cảm thấy mình được vô cùng hoan lạc, và một việc cần thú nhận đè nặng lòng anh.
- Thú nhận!
- Nếu anh còn nghi ngá» tình yêu cá»§a em, anh đã không cần phải thú nhận. Nhưng em yêu anh, cô ngưá»i tình kiá»u diá»…m cá»§a anh, có phải không? Em yêu anh chứ?
- Chắc chắn rồi.
- Vậy nếu vì quá yêu em mà anh mắc tội với em, em có tha thứ cho anh không?
- Có thể!
Vá»›i nụ cưá»i dịu dàng nhất, D Artagnan thá»­ áp môi mình vào môi Milady, nhưng nàng tránh ra.
- Thú nhận Ä‘i đã - Nàng vừa nói vừa tái nhợt ngưá»i Ä‘i - Thú nhận xem thế nào đã?
- Em đã hẹn với De Wardes thứ năm tuần trước, vẫn trong căn phòng này, có phải không?
- Em ư, không! Không phải thế - Milady nói bằng má»™t giá»ng rất kiên quyết và bằng vẻ mặt quá bình thản nếu D Artagnan không hoàn toàn chắc chắn vá» Ä‘iá»u đó, sẽ nghÄ© mình ngá» oan.
- Thôi đừng dối nữa, thiên thần kiá»u diá»…m cá»§a anh! - D Artagnan vừa nói vừa cưá»i - Vô ích thôi.
- Sao thế được? Nói đi nào? Anh làm tôi chết mất!
- Ồ, em cứ yên tâm, em có tội gì với anh đâu, và anh cũng đã tha thứ cho em rồi?
- Rồi sao nữa? Sao nữa!
- De Wardes không thể hãnh diện vá» bất cứ Ä‘iá»u gì.
- Tại sao? Chính mồm anh đã nói với tôi rằng cái nhẫn ấy…
- Cái nhẫn ấy, tình yêu của anh ơi, chính anh nhận được nó. Bá tước De Wardes hôm thứ năm và D Artagnan hôm nay chỉ là một thôi.
Anh chàng bất cẩn ấy vẫn ngỡ rằng nàng sẽ sửng sốt và thẹn thùng và sẽ có một cơn giông nhỠdiễn ra bằng nước mắt, nhưng chàng đã nhầm một cách lạ lùng, và sự nhầm lẫn ấy không kéo dài.
Tái ngưá»i Ä‘i và dữ tợn, Milady vùng dậy, đẩy má»™t cái thật mạnh vào ngá»±c D Artagnan rồi lao ra khá»i giưá»ng.
Lúc này trá»i gần như đã sáng hẳn.
D Artagnan túm lấy vạt áo ngá»§ bằng loại toan mịn Ấn Äá»™ để van xin nàng tha lá»—i. Nhưng nàng giằng mạnh ra, kiên quyết cố chạy trốn. Thế là vải toan mịn toạc ra để lá»™ đôi vai trần và trên má»™t trong đôi vai tròn và trắng muốt, D Artagnan ngá»› hẳn ngưá»i, nhận ra bông huệ, má»™t dấu vết không thể tẩy xóa được mà bàn tay gia hình cá»§a Ä‘ao phá»§ đã in lên đấy.
- Trá»i đất Æ¡i! - D Artagnan vừa kêu lên vừa buông áo ngá»§ ra và chàng lặng Ä‘i, bất động và lạnh ngưá»i trên giưá»ng.
Nhưng chính Milady cÅ©ng cảm thấy mình đã bị phát giác bởi chính ngay sá»± kinh hoàng cá»§a D Artagnan. Chắc chắn chàng đã nhìn thấy hết, giỠđây chàng trai trẻ đã biết hết bí mật cá»§a nàng, cái bí mật khá»§ng khiếp mà tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u không hay biết, trừ chàng.
Nàng quay phắt lại, không còn như má»™t ngưá»i đàn bà giận dữ nữa, mà như má»™t con báo bị thương.
- Ôi, quân khốn nạn - Nàng nói - Mày đã phản bội tao một cách hèn hạ, đã thế mày lại còn nắm được bí mật của tao! Mày sẽ phải chết!
Và nàng chạy ngay tá»›i má»™t chiếc há»™p khảm đặt trên bàn trang Ä‘iểm, tay giận run bắn lên mở há»™p rút ra má»™t con dao găm nhá» chuôi bằng vàng, lưỡi sắc và má»ng, nhảy chồm đến D Artagnan vẫn ná»­a trần truồng.
Cho dù chàng trai trẻ can trưá»ng, chàng vẫn hoảng hồn trước bá»™ mặt dữ tợn, đôi mắt long lên vô cùng khiếp sợ, hai má tái nhợt và đôi môi bật máu. Chàng lùi lại đến tận khe giưá»ng như chạy trốn má»™t con rắn Ä‘ang trưá»n vá» phía mình, rồi vÆ¡ lấy thanh gươm bằng bàn tay nhá»›p nhúa mồ hôi và rút gươm khá»i vá». Nhưng bất chấp thanh gươm, Milady cố nhảy lên giưá»ng để đâm chàng và nàng chỉ dừng lại khi thấy mÅ©i gươm tì vào cổ há»ng mình.
Thế là bằng hai tay nàng cố Ä‘oạt lấy gươm. Nhưng D Artagnan luôn rút được gươm ra khá»i hai bàn tay ghì chặt ấy, và lúc thì dí mÅ©i gươm vào mặt nàng, lúc vào ngá»±c nàng, rồi trưá»n khá»i chiếc giưá»ng, tìm cách rút lui vá» phía cá»­a thông sang phòng Ketty.
Milady trong khi đó, nhẩy bổ vào chàng với những cơn cuồng nộ ghê rợn và gầm thét lên khủng khiếp.
Tuy nhiên việc đó giống như một trận quyết đấu, vì thế D Artagnan dần dần trấn tĩnh lại.
- ÄÆ°á»£c lắm, ngưá»i đẹp, được lắm! - Chàng nói - Nhưng mẹ kiếp, bình tÄ©nh lại Ä‘i, hoặc tôi sẽ rạch má»™t bông huệ thứ hai trên đôi má xinh đẹp đấy.
- Äồ hạ lưu! Quân đê tiện! - Milady rít lên.
Nhưng D Artagnan vẫn vừa tìm cách đến gần cửa vừa chống đỡ.
Nghe tiếng động ầm ầm này lật đổ đồ đạc để vồ lấy chàng, còn chàng lại toàn nấp sau đồ đạc để tránh đòn, Ketty ra mở cửa. D Artagnan không ngừng xoay xở để lại gần chiếc cửa đó và lúc này chỉ còn cách ba bước chân. Thế là chàng lao thẳng từ phòng Milady sang phòng cô thị nữ và nhanh như chớp, chàng khép cửa và quay lưng chẹn cửa bằng cả sức nặng của cơ thể mình trong khi Ketty đẩy chốt cửa lại.
Thế là Milady liá»n cố lật nhào cái vòm cuốn cá»­a Ä‘ang nhốt nàng trong phòng mình, vá»›i sức mạnh vượt xa sức mạnh cá»§a đàn bà, rồi khi cảm thấy không thể được, liá»n lấy dao găm đâm lá»— chá»— cánh cá»­a, má»™t vài nhát xuyên qua gá»—.
Má»—i nhát lại kèm theo má»™t lá»i nguyá»n rá»§a khá»§ng khiếp.
- Nhanh, nhanh lên Ketty - D Artagnan nói khẽ khi chốt cá»­a đã đóng - giúp anh ra khá»i nhà Ä‘i. Nếu chúng ta để mụ có đủ thá»i gian để xoay xở, mụ sẽ sai bá»n ngưá»i hầu giết anh mất.
- Nhưng anh không thể trần truồng ra ngoài như thế - Ketty nói.
- Äúng vậy - D Artagnan nói, chỉ lúc này má»›i biết trên ngưá»i mình Ä‘ang mặc gì - Äúng vậy, em mặc cho anh thế nào thì mặc, và nhanh nhanh lên, em hiểu không, sống hay chết là ở lúc này đây!
Ketty thừa hiểu như vậy. Loáng má»™t cái, cô mặc phát cho chàng má»™t váy áo hoa, má»™t mÅ© rá»™ng vành và má»™t áo khoác ngắn, cô cho chàng má»™t đôi dép trong nhà chàng phải Ä‘i chân trần không tất, rồi cô dẫn chàng xuống các bậc thang. Äúng lúc đó, Milady đã rung chuông đánh thức toàn bá»™ ngưá»i trong nhà.
Ngưá»i gác cổng kéo dây thừng nâng cổng đúng lúc Milady cÅ©ng ná»­a trần truồng thò đầu qua cá»­a sổ kêu lên:
- Äừng mở!
Tài sản của tarta12a

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #39  
Old 16-04-2008, 09:46 PM
tarta12a's Avatar
tarta12a tarta12a is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Feb 2008
Bài gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
Chương 38

Không mất công xoay xở, Athos vẫn có được quân trang.



Chàng trai trẻ trốn mất còn nàng vẫn giÆ¡ nắm đấm lăm dá»a chàng má»™t cách bất lá»±c. Äến lúc không còn trông thấy chàng nữa, Milady ngã bất tỉnh trong phòng mình.
D Artagnan bối rối đến nước không còn lo lắng đến Ketty sẽ ra sao nữa, chàng vừa Ä‘i vừa chạy xuyên qua cả ná»­a Paris và chỉ dừng lại trước cá»­a nhà Athos. Hoang mang, sợ hãi, rồi thêm vào là tiếng thét cá»§a bá»n lính tuần tra rượt Ä‘uổi, tiếng hò la cá»§a mấy ngưá»i qua đưá»ng Ä‘i làm sá»›m càng khiến chàng chạy cuống cuông.
Chàng đi qua sân, lên hai tầng gác và đập đến vỡ cửa nhà Athos.
Grimaud mắt còn díp lại vì buồn ngủ ra mở cửa. D Artagnan lao vào phòng mạnh đến nỗi xô ngã cậu ta.
Mặc dầu hàng ngày vốn lầm lì, lần này anh chàng đáng thương cũng phải mở miệng:
- Ãi chà chà? - Anh ta kêu toáng lên - Muốn gì đây, cô gái giang hồ? Äòi cái gì nào, đồ ** Ä‘iếm?
D Artagnan kéo mÅ© và khăn trùm đầu lên, gỡ áo khoác ngắn ra, để lá»™ ria mép và gươm trần, anh chàng tá»™i nghiệp má»›i nhận ra mình Ä‘ang nói chuyện vá»›i má»™t ngưá»i đàn ông.
Thế là anh ta tưởng đó là má»™t kẻ sát nhân liá»n kêu toáng lên:
- Cứu với! Cứu! Cứu!
- Cám đi, đồ khốn! - Chàng trai trẻ nói - Ta là D Artagnan, anh không nhận ra ta ư? Chủ anh đâu?
- Ông, ông là ông D Artagnan! - Grimaud vẫn kêu lên! - Không thể thế được.
- Grimaud! - Athos từ phòng mình ra, vẫn còn mặc áo ngá»§ nói - Tôi thấy anh quá lá»i rồi đó.
Athos nhận ra bạn mình. Xưa nay vốn rất phá»›t Ä‘á»i chàng vẫn phải phá lên cưá»i trước lối giả trang kỳ quặc trước mắt mình, khăn mÅ© xiêu vẹo, váy thõng tận gót, tay xắn lên, râu ria dá»±ng ngược vì xúc động.
- Äừng cưá»i thế bạn tôi ạ - D Artagnan kêu lên - Trá»i Æ¡i, đừng cưá»i, tôi thá» trước linh hồn tôi là không có gì đáng cưá»i cả.
Và chàng thốt ra những câu ấy rất đỗi trang nghiêm và với một sự hoảng loạn thật sự khiến Athos phải nắm lấy hai tay chàng mà kêu lên:
- Cậu bị thương ư? Trông cậu xanh xao quá!
- Không, nhưng vừa xảy ra một sự cố kinh khủng với tôi. Có mỗi mình anh thôi đấy chứ, Athos?
- Mẹ kiếp, thế cậu muốn ai ở nhà tôi vào cái giỠnày?
- Tốt, tốt rồi.
Và D Artagnan chạy bổ vào phòng Athos.
- Nào, nói Ä‘i! - Athos đóng cá»­a cài chết lại để khá»i bị quấy rầy - Nhà Vua bị chết? Cậu đã giết Giáo chá»§ ư? Cậu hoàn toàn rối trí rồi, nào, nói Ä‘i, tôi thá»±c lo đến chết được đây.
- Athos này - D Artagnan vừa nói vừa cởi bỠquần áo đàn bà và còn trơ chiếc áo lót - Anh hãy chuẩn bị mà nghe một chuyện không thể tưởng tượng nổi, chưa từng nghe thấy bao giỠnhé.
- Trước hết hãy khoác chiếc áo mặc trong nhà này vào đã.
D Artagnan choàng chiếc áo lên ngưá»i, ống tay ná» nhầm ống tay kia, chưa hết xúc động.
- Sao nào? - Athos nói.
- Thế này? - D Artagnan cúi xuống ghé tai Athos hạ giá»ng nói - Milady bị đóng dấu bông huệ trên vai.
A! - Chàng ngự lâm quân thét lên như vừa bị một viên đạn bắn vào tim.
- Nào. - D Artagnan nói - anh có chắc con ngưá»i kia đã chết thật rồi không?
- Ngưá»i kia ư? - Athos nói bằng má»™t giá»ng nghẹn lại đến ná»—i D Artagnan chỉ hÆ¡i nghe rõ.
- Phải, ngưá»i đàn bà mà má»™t hôm anh đã nói vá»›i tôi ở Amiêng ấy.
Athos buông một tiếng rên rồi gục mặt vào hai bàn tay.
- Mụ này - D Artagnan tiếp tục - khoảng hai sáu đến hai tám tuổi.
- Tóc hung vàng - Athos nói - phải thế không?
- Phải.
- Äôi mắt xanh nhạt, ánh lên kỳ lạ, lông mi và lông mày Ä‘en?
- Äúng?
- Ngưá»i cao, thân hình tuyệt đẹp? Mất má»™t chiếc răng hàm gần hốc mắt trái.
- Äúng!
- Bông huệ nhỠmàu đỠquạch và gần như bị xóa đi bởi những lớp kem trát lên đấy.
- Äúng.
- Nhưng cậu bảo mụ ta là đàn bà Anh?
- Ngưá»i ta gá»i mụ là Milady, nhưng có lẽ mụ là ngưá»i Pháp. Mặc dầu vậy Huân tước De Winter chỉ là em chồng mụ.
- Tôi muốn nhìn thấy mụ, D Artagnan.
- Coi chừng, anh Athos, coi chừng. Anh đã từng muốn giết mụ, mụ là một con đàn bà sẽ trả miếng lại anh và không chừa anh đâu.
- Mụ sẽ không dám nói gì đâu, bởi như thế tức là tự vạch mặt.
- Mụ có thể làm tất cả! Anh đã bao giỠthấy mụ lên cơn điên giận chưa?
- Chưa! Athos nói.
- Một con hổ cái, một con báo cái! Ôi, anh Athos thân mến của tôi! Tôi rất sợ đã lôi kéo cả hai chúng ta vào một sự trả thù khủng khiếp.
D Artagnan liá»n kể lại hết: cÆ¡n giận dữ cuồng Ä‘iên cá»§a Milady và những lá»i hăm dá»a giết ngưá»i cá»§a mụ.
- Cậu nói đúng và tôi xin thá» trước linh hồn tôi, tôi lại Ä‘i đổi cả mạng sống cá»§a mình lấy má»™t sợi tóc hay sao - Athos nói - May sao, ngày kia chúng ta sẽ Ä‘i khá»i Paris, rất có khả năng chúng ta sẽ đến La Rochelle và má»™t khi đã Ä‘i khá»i.
- Mụ sẽ theo anh đến cùng trá»i cuối đất, Athos, mụ sẽ nhận ra anh. Vậy hãy để mụ căm hận riêng má»™t mình tôi thôi.
- Ôi, bạn thân mến. Mụ có giết mình thì cũng có sao đâu! - Athos nói - Cậu đã thấy lúc nào mình lo cho mạng sống của mình chưa?
- Anh Athos này, có má»™t cái gì đó bí ẩn khá»§ng khiếp trong má»i chuyện này, tôi tin chắc mụ đàn bà này là con gián Ä‘iệp cá»§a Giáo chá»§.
- Nếu như vậy thì chính cậu phải coi chừng. Nếu Giáo chá»§ không hâm má»™ lắm vá» vụ việc London cá»§a cậu, thì ông ta căm hận cậu lắm đấy. Nhưng rút cục vì không thể công khai trách phạt cậu Ä‘iá»u gì, nên phải diá»…n ra chuyện căm hận, nhất là khi lại là mối căm hận cá»§a Giáo chá»§, thì cậu hãy coi chừng! Nếu Ä‘i đâu ra ngoài, đừng ra ngoài má»™t mình, nếu Ä‘i ăn, hãy phòng ngừa, rút cục phải nghi ngá» tất, ngay cả cái bóng cá»§a mình.
- May sao - D Artagnan nói - chỉ phải lo từ nay đến tối ngày kia không xảy ra chuyện gì, bởi vì má»™t khi đã ở trong quân đội, tôi hy vá»ng chúng ta sẽ chỉ còn phải sợ đàn ông thôi.
- Trong khi chỠđợi - Athos nói - tôi sẽ từ bỠviệc cấm cung mà sẽ đi bất cứ đâu với cậu. Cậu nên vỠnhà, vỠphố Phu đào huyệt đi, mình sẽ đi cùng với cậu.
- Nhưng dù là đến đó rất gần thôi - D Artagnan nói - Tôi cũng không thể ăn mặc như thế này mà vỠđược.
- Äúng vậy - Athos nói.
Và chàng rung chuông.
Grimaud bước vào.
- Athos ra hiệu hãy đến nhà D Artagnan và mang quần áo tới đây.
Grimaud cũng ra hiệu đã hiểu rồi đi ra. Athos bảo D Artagnan:
- Thế đó, chúng ta chẳng tiến thêm được bước nào trong việc lo sắm trang thiết bị, cậu ạ, bởi nếu tôi không lầm, cậu đã để lại tất cả quần áo của cậu ở nhà Milady rồi và chắc hẳn mụ ta sẽ chẳng để ý đến việc gửi trả lại cậu. May sao cậu còn có cái nhẫn saphia.
- Nhẫn saphia là cá»§a anh, Athos yêu quý? Anh chẳng bảo tôi đấy là cái nhẫn gia truyá»n ư?
- Phải, cha tôi đã mua nó với giá hai nghìn êquy vàng. Theo như ông đã nói với tôi trước kia(1), là khoản tặng vật ngày cưới cho mẹ tôi. Nó thật lộng lẫy. Mẹ tôi cho tôi, và tôi động rồ, tốt hơn phải giữ gìn như một thánh tích, lại đem cho con mụ khốn nạn ây.
- Vậy thì anh Athos thân mến, anh hãy cầm lại chiếc nhẫn, tôi hiểu anh cần phải giữ lấy nó.
- Tôi, cầm lại chiếc nhẫn, sau khi nó đã qua tay con đê tiện ấy ư! Không Ä‘á»i nào, chiếc nhẫn đã bị ô uế rồi, D Artagnan ạ.
- Vậy thì bán nó đi.
- Bán một báu vật vốn là của mẹ mình ư? Tôi phải thú thật với cậu tôi sẽ coi đó như một sự bất kính.
- Thế thì Ä‘em cầm vậy, há» sẽ cho vay may ra cÅ©ng trên má»™t nghìn đồng êquy. Vá»›i số tiá»n đó, thừa sức mua sắm trang bị, rồi khi nào có tiá»n má»™t cái là anh Ä‘em chuá»™c lại ngay, và nó đã qua tay bá»n cho nặng lãi rồi, nên nó đã được tẩy sạch những vết nhÆ¡, anh có thể giữ lấy.
Athos mỉm cưá»i:
- Cậu đúng là má»™t đồng đội quý hóa, D Artagnan thân mến ạ. Bằng tính tình vui tươi vÄ©nh viá»…n cá»§a mình cậu đã vá»±c dậy những linh hồn tá»™i nghiệp khá»i ná»—i ưu sầu. Thôi được, ta Ä‘em cầm chiếc nhẫn nhưng vá»›i má»™t Ä‘iá»u kiện.
- Äiá»u kiện gì?
- Là cậu năm trăm êquy và mình năm trăm.
- Anh lại nghÄ© thế ư, Athos? Tôi không cần đến má»™t phần tư số tiá»n đó, tôi ở trong quân cận vệ, bán bá»™ yên cương Ä‘i đã đủ rồi. Tôi còn cần gì nữa nào? Má»™t con ngá»±a cho Planchet. Có thế thôi. Mà anh quên tôi cÅ©ng có má»™t chiếc nhẫn ư?
- Tôi cho rằng cậu phải giữ chiếc nhẫn đó còn hÆ¡n là tôi giữ chiếc cá»§a tôi. Ãt ra tôi cÅ©ng nhận ra Ä‘iá»u đó.
- Phải, bởi trong tình thế cùng cá»±c nó không những kéo chúng ta ra khá»i những lúng túng lá»›n mà còn cả mối nguy lá»›n nào đó nữa, đấy không phải chỉ là má»™t đồ kim cương quý mà còn là má»™t bùa há»™ mệnh đầy phép mầu.
- Tôi không hiểu cậu định nói gì, nhưng tôi tin ở những gì cậu nói. Vậy hãy trở lại chuyện cái nhẫn cá»§a tôi, đúng hÆ¡n là cá»§a cậu. Hoặc là cậu nhận ná»­a số tiá»n, hoặc tôi ném nó xuống sông Xen và biết đâu, giống như Pôlycrát(2), lại có má»™t con cá nào đó chiá»u ngưá»i Ä‘em trả chúng ta.
- Thôi được, tôi nhận vậy! - D Artagnan nói.
Vừa lúc đó Grimaud trở vá» Ä‘em theo cả Planchet - Planchet lo cho chá»§ và tò mò muốn biết Ä‘iá»u gì đã xảy ra, bèn lợi dụng tình thế, tá»± mình mang quần áo đến.
D Artagnan mặc quần áo vào, Athos cÅ©ng vậy. Rồi khi cả hai đã sẵn sàng Ä‘i ra, Athos ra hiệu cho Grimaud, có ngưá»i Ä‘ang nhằm bắn vào hắn, hắn liá»n tháo ngay khẩu súng trưá»ng xuống và chuẩn bị Ä‘i theo chá»§.
HỠđến phố Phu đào huyệt mà không gặp phải tai há»a gì.
Bonacieux đang đứng trước cửa, lão nhìn D Artagnan với vẻ chế nhạo và nói:
- Này, ông bạn thuê nhà thân mến, mau mau lên. Má»™t cô gái xinh đẹp Ä‘ang đợi trên nhà ông đó, và đàn bà, ông biết đấy, ngưá»i ta không thích bắt phải đợi đâu?
- Chính là Ketty rồi! - D Artagnan kêu lên.
Và chàng lao vào lối đi.
Quả nhiên, trên bậc nghỉ trước phòng chàng, chàng thấy cô bé tá»™i nghiệp tá»±a lưng vào cá»­a, ngưá»i run bắn lên. Vừa trông thấy chàng cô đã nói:
- Ông hứa ông bảo vệ em, ông hứa ông cứu em khá»i cÆ¡n Ä‘iên giận cá»§a bà ấy - Ông phải nhá»› chính ông đã làm hại em chứ!
- Phải, hẳn vậy rồi - D Artagnan nói - Ketty, em bình tĩnh nào. Nhưng đã xảy ra chuyện gì khi anh đi?
- Em có biết gì đâu! - Ketty nói - Nghe tiếng bà ta gào thét, bá»n ngưá»i hầu chạy tá»›i. Bà ta Ä‘iên khùng giận dữ. Có bao nhiêu kiểu chá»­i rá»§a trên Ä‘á»i bà ta Ä‘á»u má»­a lên đầu ông. Thế là em nghÄ© bà ta sẽ nhô ra chính là qua phòng em mà ông đã lá»t vào phòng bà ta, và khi đó bà ấy sẽ nghÄ© em là kẻ đồng lõa vá»›i ông, em cầm lấy má»™t ít tiá»n mình có, mấy bá»™ quần áo quý nhất rồi bá» trốn.
- Em bé tội nghiệp? Nhưng anh sẽ làm gì cho em được đây. Ngày kia anh phải đi rồi.
- Làm thế nào tùy ông, ông hiệp sÄ©. Giúp em Ä‘i khá»i Paris, khá»i nước Pháp cÅ©ng được.
- Song anh không thể mang em theo đến vây thành La Rochelle được.
- Không, nhưng ông có thể gửi em ở một bà nào quen biết ông ở tỉnh lẻ, ở quê ông chẳng hạn.
- á»’ cô bạn thân mến cá»§a tôi Æ¡i! Ở quê tôi các bà không há» có hầu phòng. Nhưng, xem nào, ta có việc đây, Planchet, Ä‘i tìm Aramis cho ta, bảo ông ấy đến ngay lập tức. Chúng ta có má»™t chuyện rất quan trá»ng cần nói vá»›i ông ấy.
- Tôi hiểu rồi - Athos nói - Nhưng tại sao lại không Porthos?
- Tôi thấy hình như nữ Hầu tước của cậu ta…
Nữ Hầu tước cá»§a Porthos đã có bạn há»c nghá» ký lục giúp việc khăn áo rồi - D Artagnan vừa nói vừa cưá»i - HÆ¡n nữa, Ketty không muốn ở phố LÅ© gấu đâu, phải không Ketty?
- Em ở đâu cũng được - Ketty nói - Miễn là em được giấu kín, không ai biết em ở đâu.
- GiỠđây, chúng ta sắp phải xa nhau, do đó em không còn ghen vỠtôi nữa…
- Ông hiệp sĩ, dù ở gần, ở xa - Ketty nói - em vẫn sẽ yêu ông.
Athos lầm bầm: "Còn có chỗ cóc khô nào để cho lòng kiên trinh đến làm tổ nữa đây?"
- Anh, cÅ©ng vậy, D Artagnan nói - Anh cÅ©ng vậy. Anh sẽ luôn yêu em, em cứ yên tâm. Nhưng xem nào, em hãy trả lá»i anh má»™t câu há»i rất quan trá»ng, đã bao giá» em nghe thấy nói vá» má»™t thiếu phụ bị bắt cóc giữa ban đêm chưa?
- Äợi má»™t chút đã… á»’, Chúa Æ¡i! Ông hiệp sÄ©, ra ông vẫn còn yêu ngưá»i đàn bà ấy ư?
- Không, đó là má»™t ngưá»i bạn cá»§a anh yêu bà ta. Chính là cái ông Athos kia kìa.
- Tôi ư! - Athos kêu lên như má»™t ngưá»i thấy mình sắp giẫm lên má»™t con rắn nước.
- Chắc chắn là anh rồi! - D Artagnan vừa nói vừa bấm tay Athos - Em thừa biết là cả hai chúng tôi Ä‘á»u quan tâm đến cái bà Bonacieux bé nhỠđáng thương ấy. HÆ¡n nữa Ketty sẽ không nói ra đâu, phải không em, Ketty? Em hiểu không, em bé - D Artagnan tiếp tục - Äó là vợ cá»§a cái ông phá»—ng tởm lợm mà em thấy ở cá»­a khi vào đây ấy.
- Ôi Chúa ơi! - Ketty kêu lên - Ông nhắc đến làm em lại sợ, miễn là lão ta đừng nhận ra em?
- Sao, nhận ra em? Vậy ra em cũng đã từng gặp lão! Lão đến nhà bà Milady hai lần.
- Thế ư? Vào hồi nào?
- Chừng độ mưá»i lăm, mưá»i tám ngày gì đó.
- Äúng rồi.
- Và tối qua lão cũng đến.
- Tối qua ư?
- Vâng, một lúc trước khi ông đến ấy.
- Anh Athos thân mến, chúng ta bị vây trong một mạng lưới gián điệp rồi! Và em tin lão cũng nhận ra em, Ketty?
- Em đã kéo sụp khăn xuống trước mặt, nhưng có lẽ đã quá muộn.
- Anh Athos, anh xuống đi, anh ít bị nó nghi hơn tôi, anh xuống xem nó còn đứng ở cửa không.
Athos xuống rồi lại lên ngay.
- Nó đi rồi - Chàng nói - Cửa nhà đóng.
Nó đi báo cáo, rằng lúc này mấy con chim câu đang ở trong chuồng cả.
- Vậy thì, ta phải vù đi thôi - Athos nói -và chỉ để lại Planchet ở đây để báo tin cho chúng ta.
- Äợi đã! Thế còn Aramis đã.
Äúng lúc đó, Aramis bước vào.
Há» trình bày lại sá»± việc vá»›i Aramis và nói vá»›i chàng việc khẩn thiết thế nào để tìm được má»™t chá»— cho Ketty trong số những ngưá»i thân quen quyá»n quý.
Aramis nghĩ một lát và đỠmặt:
- Việc đó thực sự giúp ích cho cậu chứ, D Artagnan?
- Tôi sẽ mang Æ¡n suốt Ä‘á»i tôi.
- Vậy thế này? bà De Bois-Tracy có yêu cầu tôi tìm cho một bà bạn ở tỉnh lẻ một cô hầu phòng tin cẩn. Và nếu cậu có thể, D Artagnan thân mến, đảm bảo cô…
- á»’ thưa ông! - Ketty reo lên - Xin ông tin chắc, em sẽ hết lòng tận tụy vá»›i bà nào giúp em rá»i khá»i Paris.
- Ồ, - Aramis nói - Vậy thì càng tốt.
Chàng ngồi vào bàn viết vắn tắt mấy chữ rồi đóng dấu niêm phong bằng mặt nhẫn và đưa bức thư cho Ketty.
- Bây giá», em bé - D Artagnan nói - em ở đây lúc nào cÅ©ng sẽ chẳng tốt đẹp gì cho bá»n anh, cÅ©ng như cho em lúc ấy. Vậy chúng ta chia tay nhau thôi. Chúng ta sẽ gặp lại nhau trong những ngày tốt đẹp hÆ¡n.
- Và dù bao giá», ở đâu, ta gặp lại nhau - Ketty nói - Ông cÅ©ng sẽ lại thấy em vẫn yêu ông như em yêu ông hôm nay.
- Lá»i thá» cá»§a con bạc - Athos nói trong khi D Artagnan đưa Ketty xuống cầu thang.
Má»™t lát sau, ba ngưá»i bạn chia tay nhau và hẹn bốn giá» gặp nhau ở nhà Athos, để lại Planchet coi nhà.
Aramis trở vỠnhà còn Athos và D Artagnan đi lo cầm chiếc nhẫn saphia.
Như chàng Gascogne đã đoán trước, hỠdễ dàng vay được ba trăm đồng pitxtôn vàng cho chiếc nhẫn đem cầm. Lão chủ Do Thái bảo nếu bán đứt lão sẽ trả năm trăm, vì chiếc nhẫn đem đánh thành tòng teng của hai hoa tai rất đẹp.
Athos và D Artagnan vá»›i tính năng động cá»§a hai ngưá»i lính và sá»± hiểu biết cá»§a hai tay sành sá»i, chưa đến ba giỠđồng hồ đã mua xong toàn bá»™ đồ trang bị cá»§a ngá»± lâm quân.
HÆ¡n nữa Athos vốn sinh trưởng nÆ¡i dòng dõi, và đại lãnh chúa đến tận đầu móng tay, nên má»—i khi vừa ý, chàng thưá»ng thưá»ng trả luôn theo giá nói mà không há» mặc cả. D Artagnan những muốn đưa ra nhận xét, nhưng Athos đã đặt tay lên vai chàng mỉm cưá»i và D Artagnan hiểu rằng đối vá»›i má»™t tiểu quý tá»™c ngưá»i Gascogne như chàng thì mặc cả là cần thiết, nhưng vá»›i má»™t ngưá»i có dáng dấp má»™t ông hoàng thì không.
Chàng ngá»± lâm quân tìm được má»™t con ngá»±a tuyệt đẹp vùng Ä‚ngÄ‘aludi sáu tuổi, Ä‘en tuyá»n, lá»— mÅ©i như bốc lá»­a, chân nhá» và bay bướm. Chàng quan sát kỹ và không thấy có má»™t khuyết tật nhá» nào. Ngưá»i bán đòi má»™t nghìn quan.
Trong khi D Artagnan đang tranh cãi vỠgiá với tên lái ngựa, Athos đã đếm ngay một trăm pítxtôn (tương đương một nghìn quan hoặc livrơ) đặt lên bàn.
Grimaud được má»™t con ngá»±a xứ PicácÄ‘i khá»e, mập giá ba trăm quan. Nhưng sau khi mua nốt yên cương cho con ngá»±a đó và vÅ© khí cho Grimaud, số má»™t trăm năm mươi pitxtôn cá»§a Athos không còn lấy má»™t xu.
D Artagnan ngỠý bảo bạn mình cắn má»™t miếng nhá» phần chia cá»§a chàng, sau này có sẽ trả. Nhưng Athos thay cho không trả lá»i chỉ nhún vai há»i chàng:
- Lão Do Thái bảo sẽ trả bao nhiêu nếu bán đứt cho hắn cái nhẫn saphia?
- Năm trăm pitxtôn.
- Có nghĩa được thêm hai trăm pitxtôn, cậu một trăm, tôi một trăm. Ồ thế xem ra cũng là một tài sản thực sự rồi. Hãy quay lại thằng cha Do Thái thôi.
- Sao, anh muốn…
- Chiếc nhẫn đó, dứt khoát chỉ gợi cho tôi những ká»· niệm quá Ä‘au buồn. Rồi thì chúng ta sẽ chẳng bao giá» có ba trăm để hoàn lại cho nó, thành thá»­ chúng ta mất toi hai nghìn quan cho cái việc mua bán này. Äến bảo lão cái nhẫn là cá»§a lão Ä‘i, D Artagnan, và quay lại vá»›i hai trăm pitxtôn.
- Nghĩ lại đi, anh Athos.
- Äồng tiá»n lấy sá»›m là đồng tiá»n khôn. Và cÅ©ng cần biết hy sinh chứ.
- Thôi đi đi, D Artagnan, Grimaud sẽ mang súng đi cùng.
Nửa giỠsau, D Artagnan trở vỠvới hai nghìn quan và không xảy ra chuyện gì.
Athos đã tìm được nguồn tiá»n mà chàng không tính đến, cho việc sắm sá»­a cá»§a mình như thế đó.
Chú thích:
(1) Ở đây tác giả lại nhầm vì trên kia Athos đã nói là của bà ngoại cho mẹ
(2) Pôlycrát - Bạo chúa ở Xamốt (322- trước CN) cho rằng có thể tránh được cừu thù bằng má»™t sá»± mất mát đáng kể, liá»n ném má»™t nhẫn quý xuống biển. Chiếc nhẫn lại được tìm thấy trong bụng má»™t con cá. Quả nhiên Oronte, phó tướng cá»§a Darius chiếm Xamốt, bắt Pôlycrát và đóng Ä‘inh chữ thập y.
Tài sản của tarta12a

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #40  
Old 16-04-2008, 09:46 PM
tarta12a's Avatar
tarta12a tarta12a is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Feb 2008
Bài gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
Chương 39

Ảo ảnh.



Lúc bốn giá», bốn ngưá»i bạn lại tụ tập ở nhà Athos. Những băn khoăn lo lắng cá»§a há» vá» việc mua sắm quân trang đã hoàn toàn biến mất. Trên khuôn mặt má»—i ngưá»i chỉ còn lại những nét ưu tư thầm kín riêng tư nữa mà thôi, vì đằng sau má»i hạnh phục hiện thá»i lại ẩn giấu má»™t ná»—i lo sẽ tá»›i.
Bất thình lình Planchet bước vào mang theo hai bức thư gửi cho D Artagnan.
Má»™t bức là má»™t thư ngắn gấp rất lịch sá»± theo chiá»u dài vá»›i dấu xi màu xanh in má»™t con bồ câu ngậm má»™t nhánh cá» xanh.
Bức kia là má»™t tá» giấy vuông rất to và chói lòa những huy hiệu khá»§ng khiếp cá»§a Äức ông Giáo chá»§ Quận công.
Vừa nhìn thấy bức thư nhỠtrái tim D Artagnan đã nhảy lên bởi chàng đã nhận ra nét chữ, và cho dù mới chỉ được nhìn nét chữ ấy có một lần, nó vẫn còn được ghi nhớ tận đáy lòng đấy.
Chàng cầm lấy bức thư nhá», bóc ngay ra Ä‘á»c:
"Thứ tư tá»›i, ông hãy Ä‘i dạo từ sáu đến bảy giá» tối, trên đưòng Sayô, và chú ý nhìn vào những xe ngá»±a bốn bánh Ä‘i qua nhưng nếu ông quan tâm đến tính mạng cá»§a mình và đến tính mạng cá»§a những con ngưá»i yêu ông, thì đừng nói má»™t câu, đừng làm má»™t hành động gì để có thể làm ngưá»i ta tin rằng ông đã nhận ra ngưá»i Ä‘ang dám hứng chịu má»i Ä‘iá»u để được nhìn thấy ông má»™t lát".
Không ký tên.
Má»™t cái bẫy đấy - Athos nói - Äừng Ä‘i, D Artagnan.
- Thế nhưng hình như tôi nhận ra nét chữ.
- Có thể là giả mạo thôi - Athos nói tiếp - Vào lúc sáu bảy giá», lúc đó đưá»ng Sayô vắng ngắt, chả khác gì cậu Ä‘i dạo ở rừng BôngÄ‘y.
- Nhưng nếu đi tất cả chúng ta? - D Artagnan nói - Mẹ kiếp!
- Chả lẽ chúng ăn tươi nuốt sống được cả bốn chúng ta, lại còn bốn ngưá»i hầu, rồi ngá»±a, rồi vÅ© khí nữa?
- Mà cũng sẽ là dịp để cho biết quân trang của ta chứ - Porthos nói.
- Nhưng nếu đúng là má»™t ngưá»i đàn bà viết - Athos nói - và ngưá»i đàn bà ấy lại không muốn bị nhìn thấy, thá»­ nghÄ© xem như vậy có phải là làm hại ngưá»i ta không, D Artagnan, cái đó không xứng vá»›i tư cách má»™t nhà quý tá»™c.
- Thì chúng ta sẽ đứng ở phía sau, một mình D Artagnan tiến lên trước.
- Nhưng nhỡ một phát súng ngắn sẽ bắn ra từ một eỗ xe phi nước đại phóng qua.
- Ồ, - D Artagnan nói - Bắn trúng thế nào được tôi, và chúng ta sẽ đuổi kịp chiếc xe, sẽ giết sạch những đứa trong xe. Như thế lại càng bớt đi kẻ thù.
- Cậu ấy nói đúng đấy - Porthos nói - Äánh nhau thôi! Ta thá»­ vÅ© khí má»™t thể.
- Ờ thì vui vẻ một chút vậy? - Aramis nhẹ nhàng và uể oải nói.
- Tùy các cậu thôi - Athos nói.
- Thưa các vị - D Artagnan nói - Bây giá» là bốn giá» rưỡi. Chúng ta còn kịp vào lúc sáu giỠđã ở trên đưá»ng Sayô.
- Mà, nếu chúng ta ra đấy muộn quá, hỠsẽ không gặp chúng ta, thế thì tiếc lắm. Vậy chuẩn bị đi là vừa.
- Nhưng còn bức thư thứ hai - Athos nói - cậu quên rồi à, tôi thấy hình như dấu xi cũng tỠra đáng bóc ra xem rồi. Còn như tôi, D Artagnan thân mến ạ, tôi tuyên bố với cậu là mình quan tâm đến nó hơn là mẩu giấy lăng nhăng cậu vừa luồn nhẹ vào ngực cậu đấy.
D Artagnan đỠmặt nói:
- Thôi được. Äể xem Äức ông muốn gì ở tôi nào.
Rồi bóc thư Ä‘á»c:
"Ông D Artagnan, vệ binh cá»§a nhà Vua, thuá»™c đại đội ông des Essarts, có mặt tại dinh Äức Giáo chá»§ lúc tám giá».
La Hudnie
Äại úy cận vệ.
- Mẹ kiếp! - Athos nói - Má»™t cuá»™c hẹn đáng gá»m khác hẳn cuá»™c hẹn kia.
- Xong cuá»™c hẹn kia, tôi sẽ đến cuá»™c hẹn này - D Artagnan nói - Má»™t cuá»™c lúc bảy giá». Má»™t cuá»™c lúc tám giá». Vẫn đủ thì giỠđể đến cả hai.
- Hừm! Tôi thì tôi không Ä‘i đâu - Aramis nói - Má»™t kỵ sÄ© hào hoa không thể để lỡ hẹn vá»›i má»™t ngưá»i đàn bà. Nhưng má»™t nhà quý tá»™c thận trá»ng có thể cáo lá»—i để khá»i đến gặp Äức ông, nhất là khi lại có lý do nào đấy để tin là không phải đến để được ban khen.
- Tôi tán thành ý kiến của Aramis - Porthos nói.
D Artagnan trả lá»i:
- Thưa các vị, tôi đã nhận được lá»i má»i tương tá»± cá»§a Äức ông do ông De Cavoa chuyển đến, tôi đã phá»›t lá» và hôm sau tôi gặp ngay má»™t đại bất hạnh! Nàng Constance biến mất. Muốn ra sao thì ra, tôi cÅ©ng cứ đến.
- Äã nhất định như thế - Athos nói - thì cứ Ä‘i.
- Nhưng còn ngục Bastille? - Athos nói.
- Thế ư? Thế thì các anh sẽ lôi tôi ra.
- Chắc chắn rồi - Aramis và Porthos cùng trả lá»i thẳng băng như thể không có gì đơn giản hÆ¡n thế - Chắc chắn là chúng mình phải lôi cậu ra rồi. Nhưng, trong khi chỠđợi, vì ngày kia chúng ta phải Ä‘i rồi, tốt nhất cậu đừng có đùa vá»›i ngục Bastille đó.
- Ta làm thế này tốt hÆ¡n - Athos nói - Không rá»i khá»i cậu ấy tối nay. Má»—i ngưá»i đợi cậu ấy ở má»™t cá»­a lâu đài kèm thêm ba lính ngá»± lâm đằng sau nữa. Nếu ta thấy má»™t chiếc xe nào Ä‘i ra mà cá»­a xe đóng hoặc đáng ngá», là ta nhẩy bổ lên. Mà cÅ©ng đã lâu rồi ta không kiếm cá»› sinh sá»± vá»›i bá»n cận vệ cá»§a Giáo chá»§, ông De Treville lại tưởng chúng ta chết cả rồi.
- Dứt khoát Athos sinh ra là để làm đại tướng rồi - Aramis nói - Các vị thấy kế hoạch ấy thế nào?
- Tuyệt vá»i! - Tất cả Ä‘á»u đồng thanh hô lên.
- Vậy thì! - Porthos nói - Tôi chạy vá» dinh trại, báo cho các bạn tôi chuẩn bị sẵn sàng vào lúc tám giá» cho cuá»™c hẹn sẽ diá»…n ra ở quảng trưá»ng Lâu đài Giáo chá»§, còn các anh, bảo bá»n ngưá»i hầu gióng yên cương Ä‘i.
- Nhưng tôi, tôi không có ngựa - D Artagnan nói - Tôi sẽ mượn một con ở chỗ ông De Treville vậy.
- Không cần thiết - Aramis nói - Cậu lấy một con ở chỗ tôi.
- Vậy anh có những bao nhiêu đấy - D Artagnan há»i.
- Ba con - Aramis mỉm cưá»i trả lá»i.
- Bạn thân mến, Athos nói - thế thì cậu chắc chắn là nhà thơ cao giá nhất nước Pháp và xứ Nava rồi. Nghe đây, Aramis thân mến, cậu không biết làm gì với những ba con ngựa, có phải không? Thế thì tôi không hiểu sao cậu lại đi mua những ba con.
- Không, con thứ ba má»›i được dắt đến cho tôi do má»™t gia nhân không mặc quần áo hầu cÅ©ng không muốn nói mình là ngưá»i cá»§a ai, mà chỉ khẳng định là tuân lệnh cá»§a ông chủ…
- Ông chá»§ hay bà chá»§ - D Artagnan ngắt lá»i.
- Chuyện đó không quan trá»ng - Aramis đỠmặt lên - Và khẳng định vá»›i tôi, tôi muốn nói, tuân lệnh cá»§a bà chá»§ buá»™c con ngá»±a đó vào chuồng ngá»±a cá»§a tôi, không được nói nó từ đâu đến.
- Chỉ đối với những nhà thơ, mới có được những chuyện đó! - Athos nghiêm trang nói.
- Thôi được, trưá»ng trưá»ng hợp ấy, D Artagnan nói - Anh sẽ cưỡi con nào, con anh mua hay con ngưá»i ta tặng?
- Tất nhiên con ngưá»i ta tặng rồi. Cậu hiểu chứ, tôi không thể làm cái chuyện vô sỉ ấy…
- Vá»›i ngưá»i trao tặng xa lạ - D Artagnan nói tiếp.
- Hay ngưá»i đàn bà trao tặng bí ẩn - Athos nói.
- Vậy con anh đã mua trở nên không cần thiết?
- Gần như thế.
- Và tá»± anh chá»n lấy?
- Một cách cẩn thận nhất. Cậu biết đấy, sự an toàn của một kỵ sĩ hầu như luôn phụ thuộc vào con ngựa của mình.
- Vậy thì, anh hãy để lại cho tôi với giá anh mua?
- Tôi đang định tặng cậu, D Artagnan thân mến ạ, chuyện vặt, bao giỠcậu trả tôi thì trả.
- Anh mua giá bao nhiêu?
- Tám trăm quan.
- Vậy đây là bốn mươi đồng pitxtôn đôi bạn thân mến - D Artagnan vừa nói vừa lấy tiá»n trong túi ra - Tôi biết tiá»n này là tiá»n trả cho thÆ¡ cá»§a anh.
- Cậu giàu gớm nhỉ? - Aramis nói.
- Giàu, đại phú ấy chứ!
- Và D Artagnan lắc số pitxtôn còn lại xủng xoảng trong túi.
- Sai đem bộ yên của cậu đến dinh trại Ngự lâm quân, rồi đưa ngay ngựa của cậu vỠđây.
- Tốt lắm. Nhưng sắp năm giỠrồi. Ta mau lên thôi.
Mưá»i lăm phút sau, Porthos hiện ra ở đầu phố Fréjus trên con ngá»±a nòi Tây Ban Nha cá»±c đẹp. Mousqueton theo sau trên con ngá»±a vùng ÔvécnhÆ¡, nhá» nhưng rất đẹp, Porthos rạng rõ má»m vui và kiêu hãnh.
Äồng thá»i Aramis cÅ©ng hiện ra ở đầu phố đằng kia, trên má»™t con thiên lý mã Anh quốc tuyệt đẹp. Bazin theo sau trên con ngá»±a đốm dắt theo má»™t con ngá»±a Mếchklembua Äức vạm vỡ, chính là con cá»§a D Artagnan.
Hai chàng ngá»± lâm gặp nhau ở cá»­a nhà Athos và D Artagnan qua cá»­a sổ Ä‘ang nhìn há».
- Quỷ thật! - Aramis nói - Porthos thân mến, cậu có con ngựa thật lộng lẫy.
Porthos trả lá»i:
- Ử nó chính là con ngá»±a ngưá»i ta phải gá»­i cho mình ngay lúc đầu. Lão chồng giở trò đểu thay nó bằng con khác, nhưng lão ta đã bị trừng phạt và mình đã hoàn toàn toại nguyện.
Planchet và Grimaud cÅ©ng lần lượt xuất hiện, tay dắt ngá»±a cá»§a chá»§, D Artagnan và Athos Ä‘i xuống, nhảy lên yên, đến gần các đồng đội, rồi cả bốn cùng lên đưá»ng. Athos trên lưng ngá»±a nhá» nhẫn cá»§a vợ, Aramis trên con ngá»±a ngưá»i tình trao, Porthos, ngá»±a lấy cá»§a bà biện lý, và D Artagnan trên con ngá»±a có được nhá» vận may cá»§a ngưá»i tình coi là tốt nhất.
Những ngưá»i hầu Ä‘i theo.
Như Porthos đã nghÄ©, cuá»™c diá»…u hành ngưá»i ngá»±a có hiệu quả tốt. Và nếu bà Coquenard gặp Porthos đưá»ng bệ trên con tuấn mã Tây Ban Nha, có nhẽ bà ta sẽ không tiếc việc bà ta đã làm rỉ máu chiếc két sắt cá»§a chồng mình.
Äến gần Ä‘iện Louvre, bốn ngưá»i bạn gặp ông De Treville, từ cá»­a ô Saint Jean Germain trở vá». Ông ngăn há» lại để chúc mừng việc sắm sá»­a quân trang cá»§a há». Má»™t lát thôi, đã có hàng trăm kẻ vô công rồi nghá» xúm lại quanh há».
D Artagnan nhân dịp này nói vá»›i ông De Treville vá» bức thư có dấu niêm phong đỠlá»›n và có gia huy tước công. Tất nhiên vá» bức thư kia, chàng không hé má»™t lá»i.
Ông De Treville tán thành quyết định của chàng và bảo đảm với chàng, nếu ngày mai không thấy chàng trở vỠông sẽ có cách, tìm chàng dù bất kỳ chàng ở đâu.
Äúng lúc đó, đồng hồ nhà thá» Samaritain Ä‘iểm sáu giá», bốn ngưá»i bạn vin cá»› có cuá»™c hẹn, cáo lui ông De Treville.
Phi ngá»±a má»™t lúc hỠđã ở trên con đưá»ng Sayô. Trá»i bắt đầu tà, xe cá»™ Ä‘i qua Ä‘i lại, D Artagnan giữ khoảng cách vá»›i các bạn vài bước, phóng mắt nhìn sâu vào trong các cá»— xe, chẳng thấy má»™t khuôn mặt quen thuá»™c nào cả.
Cuối cùng, sau mưá»i lăm phút chỠđợi, và hoàng hôn đã buông xuống hoàn toàn, má»™t chiếc xe hiện ra từ đưá»ng Sevre phi nước đại đến. Má»™t dá»± cảm báo trước cho D Artagnan rằng chiếc xe đó có ngưá»i đã hẹn chàng. Chàng trai trẻ hết sức ngạc nhiên khi cảm thấy tim mình đập mạnh đến thế. Hầu như ngay tức thì, đầu má»™t ngưá»i đàn bà thò ra khá»i cá»­a xe, hai ngón tay đưa lên miệng như thể dặn dò hãy lặng im hoặc như để gá»­i má»™t cái hôn, D Artagnan khẽ kêu lên má»™t tiếng vui mừng, ngưá»i đàn bà đó, hay đúng hÆ¡n là sá»± hiện diện đó, bởi chiếc xe vút qua quá nhanh như má»™t ảo ảnh, đó là bà Bonacieux.
D Artagnan nhá»› lại lá»i dặn dò đó: "Nếu ông quan tâm đến mạng sống cá»§a ông và cá»§a những ngưá»i yêu ông, ông hãy lặng im như thể ông không trông thấy cái gì hết".
Chàng dừng lại, run lên không phải vì mình mà là vì ngưá»i đàn bà rõ ràng dám xả thân trong hiểm há»a lá»›n lao để trao cho chàng cuá»™c hẹn hò này.
Chiếc xe tiếp tục đưá»ng Ä‘i cá»§a nó vá»›i hết tốc lá»±c vá» phía Paris và biến mất.
D Artagnan vẫn đứng đó, ngá»› ra, và không biết nghÄ© thế nào nữa. Nếu đó đúng là bà Bonacieux và nếu nàng trở vá» Paris thật, tại sao lại là cuá»™c hẹn hò trốn tránh, tại sao lại chỉ là má»™t sá»± trao đổi đơn thuần trong ánh mắt, tại sao chỉ chiếc hôn gió mà thôi? Mặt khác, nếu không phải là nàng, mà có thể thế lắm chứ, vì trá»i không còn sáng mấy làm cho rất dá»… nhìn nhầm, nếu không phải là nàng, chẳng phải đây là sá»± bắt đầu má»™t thá»§ Ä‘oạn dá»±ng lên chống lại chàng bằng cái mồi là ngưá»i đàn bà mà ngưá»i ta biết chàng yêu hay sao?
Ba ngưá»i bạn lại gần chàng. Cả ba hoàn toàn trông thấy đầu ngưá»i đàn bà hiện ra ở cá»­a xe, nhưng không ai trong há», trừ Athos, quen biết bà Bonacieux. à kiến cá»§a Athos, thì đúng là nàng nhưng chàng ít quan tâm hÆ¡n D Artagnan đến bá»™ mặt xinh đẹp đó mà còn tin là đã nhìn thấy má»™t cái đầu thứ hai, đầu đàn ông ở tít mãi trong xe.
- Nếu là như vậy - D Artagnan nói - chắc là chúng chuyển nàng từ nhà tù này sang nhà tù khác. Nhưng chúng định làm gì con ngưá»i đáng thương ấy, và làm thế nào để tôi gặp lại được nàng đây?
- Cậu bạn này - Athos nghiêm trang nói - Hãy nhá»› chỉ có ngưá»i chết má»›i không gặp được ở trên Ä‘á»i thôi. Cậu cÅ©ng biết ít nhiá»u vá» chuyện đó như tôi, có phải không? Mà nếu ngưá»i tình cá»§a cậu không chết, nếu nàng chính là ngưá»i mà chúng ta vừa nhìn thấy thì ngày má»™t ngày hai cậu sẽ tìm lại được nàng. Và có lẽ Chúa Æ¡i - chàng nói tiếp vá»›i cái giá»ng chán Ä‘á»i riêng có ở chàng - có lẽ còn gặp sá»›m hÆ¡n là cậu muốn cÅ©ng nên.
Äồng hồ Ä‘iểm bẩy giá» rưỡi, chiếc xe đến chậm hai mươi phút. Các bạn nhắc D Artagnan, chàng còn có má»™t cuá»™c thăm viếng nữa, đồng thá»i lưu ý chàng vẫn còn thì giỠđể há»§y bá».
Nhưng D Artagnan vứa bướng bỉnh vừa tò mò. Chàng nghÄ© nhất định mình sẽ đến Lâu đài Giáo chá»§ và chàng sẽ biết được Äức ông muốn nói gì vá»›i mình. Vậy nên không gì có thể làm chàng thay đổi được quyết định cá»§a mình.
Äến phố Thánh Ônôrrê và quảng trưá»ng Lâu đài Giáo chá»§, cả mưá»i hai ngưá»i lính ngá»± lâm được má»i đến Ä‘ang dạo quanh chỠđồng bạn. Chỉ tá»›i đây, há» má»›i giải thích cho những ngưá»i này vấn đỠlà chuyện gì.
D Artagnan được biết đến rất nhiá»u trong đơn vị ngá»± lâm được trá»ng vá»ng cá»§a nhà Vua, và há» Ä‘á»u biết sẽ có ngày chàng đứng vào hàng ngÅ© đó. HỠđã coi chàng như má»™t đồng đội trước rồi. Từ những tiá»n lệ ấy, ai nấy Ä‘á»u nhiệt tình nhận nhiệm vụ mình được má»i làm, hÆ¡n nữa, rất có thể, được dịp trả đũa Giáo chá»§ và bá»n ngưá»i cá»§a ông ta má»™t vố, và đối vá»›i những việc chinh chiến như thế, các nhà quý tá»™c uy tín ấy bao giá» cÅ©ng sẵn sàng.
Athos chia hỠlàm ba nhóm, chàng chỉ huy một nhóm, nhóm thứ hai giao cho Aramis và nhóm thứ ba cho Porthos rồi mỗi nhóm phục kích ở trước một lối ra.
D Artagnan vỠphần mình hiên ngang đi vào qua cổng chính.
Cho dù cảm thấy được yểm trợ mạnh mẽ, chàng không phải không lo lắng khi leo từng bước lên cầu thang lá»›n. Việc chàng đối xá»­ vá»›i Milady ít nhiá»u giống như má»™t sá»± phản bá»™i, và chàng ngá» có những mối quan hệ chính trị giữa ngưá»i đàn bà đó vá»›i Giáo chá»§. Thêm nữa, De Wardes, ngưá»i mà chàng suýt giết chết lại là má»™t trong số ngưá»i trung thành vá»›i Äức ông, và D Artagnan biết nếu như Äức ông tàn bạo vá»›i kẻ thù, thì vá»›i bạn bè, ông lại rất gắn bó.
D Artagnan lắc đầu tá»± nhá»§: "Nếu De Wardes đã kể hết má»i việc cá»§a bá»n ta vá»›i Giáo chá»§, mà chắc là như thế, và nếu Giáo chá»§ nhận ra, có thể như thế lắm, ta phải coi mình gần như má»™t kẻ đã bị tuyên án. Nhưng tại sao ông ta lại chỠđến tận hôm nay? Hoàn toàn đơn giản thôi, Milady chắc đã khiếu nại chống ta, làm bá»™ vô cùng Ä‘au khổ khiến càng thêm dá»… thương. Và thế là cái tá»™i cuối cùng này chắc sẽ làm tràn bình nước.
May thay, chàng nghÄ© thêm, những bạn tốt cá»§a ta Ä‘á»u ở dưới kia. Há» sẽ không để chúng mang ta Ä‘i mà không bảo vệ ta. Tuy nhiên đại đội ngá»± lâm quân cá»§a ông De Treville không thể tá»± mình gây chiến vá»›i Giáo chá»§, kẻ bố trí lá»±c lượng cá»§a toàn nước Pháp, và đứng trước ông ta, Hoàng hậu thì bất lá»±c, và nhà Vua cÅ©ng không đủ quyết tâm. D Artagnan, này anh bạn, cậu can trưá»ng, cậu có những phẩm tính ưu việt, nhưng đàn bà sẽ làm cậu nguy khốn!"
Chàng Ä‘i đến kết luận đáng buồn ấy, khi bước vào tiá»n sảnh.
Chàng trao bức thư cá»§a mình cho nha môn, ngưá»i này dẫn chàng vào phòng đợi, rồi vào sâu mãi phía trong.
Trong phòng đợi, có năm hoặc sáu vệ binh cá»§a Giáo chá»§, và Ä‘á»u nhận ra D Artagnan và biết chính là chàng đã làm bị thương De Jussac, nhìn chàng bằng má»™t nụ cưá»i đặc biệt.
Nụ cưá»i đó có vẻ là má»™t Ä‘iá»m gở. Có Ä‘iá»u, chàng Gascogne không phải dá»… bị dá»a nạt, hoặc đúng hÆ¡n nhá» lòng kiêu hãnh lá»›n bẩm sịnh cá»§a dân xứ ấy, chàng không dá»… để nhận ra những gì Ä‘ang diá»…n ra trong tâm hồn mình, khi mà cái Ä‘iá»u Ä‘ang diá»…n ra ấy giống như má»™t sá»± sợ hãi. Chàng hiên ngang đứng trụ, tay chống nạnh, thái độ không thiếu vẻ đưá»ng bệ.
Viên nha môn quay lại và ra hiệu cho D Artagnan Ä‘i theo hắn. Chàng thấy hình như khi nhìn chàng Ä‘i khá»i, bá»n cận vệ xì xào gì vá»›i nhau.
Chàng Ä‘i theo má»™t hành lang, xuyên qua má»™t phòng khách vào má»™t thư viện và thấy trước mặt là má»™t ngưá»i ngồi trước má»™t bàn giấy và Ä‘ang viết.
Viên nha môn dẫn chàng vào rồi rút lui không nói một câu.
D Artagnan vẫn đứng và quan sát ngưá»i kia.
Lúc đầu, D Artagnan cứ tưởng mình có việc vá»›i má»™t nhân viên thẩm phán nào đó Ä‘ang nghiên cứu hồ sÆ¡ cá»§a mình, nhưng chàng thấy ngưá»i ngồi bàn giấy viết hoặc đúng hÆ¡n là Ä‘ang chữa những câu dài ngắn khác nhau, vừa ngắt nhịp các từ theo các ngón tay. Chàng thấy mình Ä‘ang đứng trước mặt má»™t nhà thÆ¡.
Một lát sau, nhà thơ gấp lại bản thảo trong một bìa ngoài có đỠ"Miaram, bi kịch năm hồi" và ngẩng đầu lên.
D Artagnan nhận ra là Giáo chủ.
Tài sản của tarta12a

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
Trả lá»i

Từ khóa được google tìm thấy
àíåãäîòû, âîäîíàåâà, çàêàç, êàðòèíêè, ïåðåâîä÷èê, ïîãîäû, ïîçäðàâëåíèå, îíëàéí, ñîëÿðèé, ôåäåðàëüíàÿ



©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™