 |
|

17-07-2008, 11:50 AM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Vô Giá»›i
Bà i gởi: 83
Thá»i gian online: 26 giây
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Xuyên Tâm Lệnh: Hồi 36
Xuyên Tâm Lệnh: Hồi 36
(Cổ Long)
Cả hai cùng báºt cưá»i vang cùng lên lưng ngá»±a, ra roi tiếp tục hà nh trình, và o sâu đất Thục.
HỠlên ngựa, các đại hán đó cũng lên ngựa. Cuộc theo dõi tiếp tục.
Bá»n đại hán đông ngưá»i, dù chúng có ngá»±a hay, bất quá chỉ có má»™t và i con thôi, chúng há»p Ä‘oà n mà đi, con hay phải chá» con dở, mà bá»n Triển Má»™ng Bạch thì dùng toà n Thiên Lý Mã, do đó ngưá»i chạy trước đã gấp hà nh trình, mà ngá»±a lại nhanh, kẻ theo dõi phÃa sau cố gắng bám sát, thà nh ra tên nà o cÅ©ng đổ mồ hôi như tắm, ngá»±a thì sùi bá»t mép.
Dần dần, chúng rơi lại sau xa, mất hút Triển Mộng Bạch và Hoà ng Hổ.
Äến lúc đó, Triển Má»™ng Bạch má»›i lá»ng tay cương, cho ngá»±a chạy từ từ.
Không lâu lắm, hỠđến bá» Äông Kiá»m Giang.
NÆ¡i bá», có má»™t con thuyá»n, trên thuyá»n có mấy đại hán Ä‘ang ngồi tán chuyện.
Há» nghe tiếng lạc và ng khua vang, tất cả Ä‘á»u biến sắc. Há» cùng đứng lên, nhìn vá» hướng đông, cái hướng phát xuất tiếng lạc và ng.
Khi Triển Má»™ng Bạch và Hoà ng Hổ đến táºn bá», má»™t trong số đại hán đó cất tiếng gá»i:
- Xin hai vị xuống thuyá»n! Bá»n tại hạ chỠđây đã lâu!
Hoà ng Hổ trầm giá»ng:
- Hẳn là có trò quá»· gì trong thuyá»n đó. Triển huynh! Chúng ta phải đỠphòng!
Triển Má»™ng Bạch cưá»i lá»›n:
- Sợ gì chứ? Dù là núi Ä‘ao, dù là biển lá»a, chúng ta cÅ©ng cứ qua! Không lẽ má»™t ngá»n kiá»m giang nà y lại là mồ chôn chúng ta?
Chà ng xuống ngá»±a, dắt luôn ngá»±a xuống thuyá»n.
Bá»n đại hán nhìn chà ng, rồi nhìn ngá»±a.
Chà ng quắc mắt, gắt:
- Nhìn cái gì! Cho thuyá»n tách bến nhanh!
Bá»n đại hán chừng như khiếp hãi, tản ra bốn phÃa, má»—i ngưá»i lo má»™t việc, giữ lèo, giữ lái, tay chèo, mở giây ...
Khi Hoà ng Hổ xuống xong, thuyá»n từ từ tách bến.
Thuyá»n ra khÆ¡i rồi, mấy mươi đại hán theo dõi, má»›i đến nÆ¡i.
Ngưá»i đầu Ä‘oà n trên bá» thốt vá»ng ra:
- Các anh em trên thuyá»n, bá»n nà y đưa khách đến đây, cầm như xong nhiệm vụ, phần việc sau do các anh em đảm trách!
Má»™t ngưá»i có bá»™ râu quắn từ thuyá»n đáp vá»ng lên bá»:
- Các huynh đệ yên trÃ! Không bao giá» thất bại đâu. Bên bỠđối diện, còn có các anh em khác chá» nghinh tiếp quý khách kia mà !
Ngưá»i trên bá» mỉm cưá»i gáºt đầu, rồi lấy trong mình ra má»™t chiếc ống bằng gá»—, mở nắp.
Từ trong ống, má»™t con chim câu bay ra, loại chim câu truyá»n tin, con chim vá»— cánh vút qua bỠđối diện.
Hoà ng Hổ biến sắc:
- Cái bá»n cưá»ng tặc nà y khinh ngưá»i quá, không cố kỵ gì trước mặt bá»n ta! Chúng xem bá»n ta như những con cá trên thá»›t!
Triển Má»™ng Bạch cưá»i lạnh, tay hữu sỠđốc kiếm, tay tả đặt lên yên ngá»±a không nói năng gì.
Bá»n đại hán không ngừng nhìn há» theo dõi từ cỠđộng.
Hoà ng Hổ sanh trưởng tại vùng Bắc, hoà n toà n không biết thuá»· tánh, nhìn giòng sông chảy siết, tai thì nghe bá»n đại hán xì xà o, chẳng rõ chúng nói gì vá»›i nhau, nhưng tin chắc là chúng Ä‘ang bà n luáºn vá» những việc bất lợi cho cả hai.
Y khẩn trương vô cùng.
Rồi để tự trấn an lấy mình, y lẩm nhẩm:
- CÅ©ng may Triển huynh giá»i lá»™i, chứ nếu không thì ...
Triển Má»™ng Bạch mỉm cưá»i:
- Sao Hoà ng huynh biết đệ rà nh thủy tánh!
Hoà ng Hổ gượng cưá»i:
- Nếu không thuá»™c thuá»· tánh, là m gì Triển huynh trầm tÄ©nh được như váºy?
Triển Má»™ng Bạch cưá»i vang:
- Hoà ng huynh lầm rồi!
Hoà ng Hổ sững sá», bắt đầu lo sợ, mồ hôi lạnh rịn ướt lòng bà n tay!
Y thấp giá»ng kêu khổ:
- Triển huynh to gan tháºt! Nếu biết sá»›m như váºy, khi nà o tiểu đệ chịu xuống thuyá»n?
Nếu Triển huynh bị xuống sông, thì còn ai vớt thây, báo tin buồn?
Triển Má»™ng Bạch cưá»i nhẹ rồi trầm giá»ng há»i:
- Hoà ng huynh xem bá»n đại hán đó, có tên nà o thừa can đảm động thá»§ vá»›i chung ta chăng?
Hoà ng Hổ đảo mắt nhìn quanh, nháºn ra thuyá»n đã đến giữa vá»i rồi, bất quá trong mấy phút nữa, là thuyá»n cặp bỠđối diện.
Trên bá» má»™t bá»n lố nhố độ ba mươi ngưá»i, tất cả Ä‘á»u mang vÅ© khà vá»›i chùm lông đỠở chuôi, mắt giương tròn nhìn ra sông, nôn nóng chá».
Khi thuyá»n cặp bến, hai đại hán bước xuống, định dắt ngá»±a cho Triển Má»™ng Bạch.
Chà ng hét:
- Con ngựa nà y, các ngươi động đến được sao chứ! Cút đi!
Hai đại hán nhìn nhau, đoạn quay mình trở lại.
Hoà ng Hổ báºt cưá»i lá»›n:
- Các ngươi thấy oai phong của đại ca ta rồi chứ?
Y Ä‘áºp tay lên đầu vai đại hán, rồi ngang nhiên lên bá».
Bá»n trên bá» lại thả má»™t con chim câu.
Äoạn, má»™t tên bước tá»›i, nghiêng mình trước Triển Má»™ng Bạch cung kÃnh thốt:
- Xin thượng khách lên ngá»±a. Bá»n tại hạ chỠở đây để dẫn đưá»ng cho hai vị.
Triển Má»™ng Bạch cưá»i lạnh:
- Chủ nhân các ngươi khách sáo quá đi thôi!
Äại hán cúi đầu, không dám nói gì thêm.
Hoà ng Hổ thầm nghĩ:
- Không ngá» chúng có vẻ cung kÃnh đối vá»›i mình như váºy? Chẳng rõ chúng tháºt tình, hay chuẩn bị má»™t mưu mô chi đây?
Triển Mộng Bạch hét:
- Äi!
Chà ng lên lưng ngá»±a liá»n.
Bá»n đại hán giữ khoảng cách đồng Ä‘á»u giữa chúng và Triển Má»™ng Bạch, Hoà ng Hổ, chúng chia nhau ra là m bốn tốp, tốp trước, tốp sau, tốp tả, tốp hữu, há»™ tống cả hai tiến tá»›i.
Vượt má»™t quảng đưá»ng, bá»—ng Hoà ng Hổ vừa vút roi vù vù vừa nạt lá»›n:
- Dang ra hết! Bá»n ta trốn hay sao mà các ngươi sợ, lại phải kèm sát như váºy?
à quất sang đại hán bên cạnh má»™t roi mạnh, ngá»n roi trúng đầu vai hắn, hắn chỉ cưá»i khổ, rồi lách ngá»±a dang ra xa xa.
Vừa lúc đó má»™t kỵ sÄ© từ phÃa trước mặt lao vút đến, nhanh hÆ¡n tên bắn.
Trong vầng bụi cuốn, con ngá»±a hiện ra mà u Ä‘en, tuyá»n sắc, chẳng có má»™t lông tạp.
Ngưá»i trên ngá»±a cÅ©ng váºy y phục Ä‘en, mắt chá»›p sáng, nhìn đăm đăm tá»›i trước.
Khi ngá»±a đến gần, kỵ sÄ© ấn tay xuống yên tung mình lên, bay qua Hoà ng Hổ, đồng thá»i đánh má»™t chưởng, vừa đánh vừa quát:
- Lấy tư cách nà o, dám vô lá»… vá»›i ngưá»i anh em cá»§a ta?
Hoà ng Hổ báºt cưá»i cuồng dại:
- Mãi đến giỠmới chịu ra mặt à ? Ta chỠngươi đã lâu!
Hai chân co lại, bà n chân đạp xuống, lấy đà tung lên, đồng thá»i gian phóng ra má»™t chưởng.
Chưởng kình song phương chạm nhau, cả hai cùng đáp xuống mặt đưá»ng.
Hoà ng Hổ dựng cao đôi mà y:
- Khá đó, tiểu tư!
Ngưá»i áo Ä‘en có thân vóc khôi vÄ©, hà m én, râu rồng, mà y ráºm, mắt to.
Äôi mắt đó giương tròn, nhìn đăm đăm Hoà ng Hổ, Ä‘oạn cao giá»ng thách:
- Dám tiếp một chưởng nữa không?
Liá»n theo câu đó, hắn tung má»™t chưởng sang ngá»±c Hoà ng Hổ.
Lúc đó, bao nhiêu ngá»±a Ä‘á»u dừng lại.
Äại hán bị Hoà ng Hổ quất má»™t roi và o vai, vá»™i gá»i to:
- Äại gia không nên động thá»§! Hai vị nà y là thượng khách cá»§a nhị công tá» và tam cô nương!
Ngưá»i áo Ä‘en sững sá», thu nhanh chưởng, lùi nhanh chân, quắc mắt nhìn Triển Má»™ng Bạch và Hoà ng Hổ.
Rồi hắn trầm giá»ng há»i:
- Hai ngưá»i nà y?
Äại hán gáºt đầu.
Ngưá»i áo Ä‘en hừ má»™t tiếng, nhún chân nhảy lên lưng ngá»±a, lạnh lùng thốt:
- Nể mặt hiá»n muá»™i cá»§a ta, tha chết cho ngươi má»™t lần đó!
Hoà ng Hổ nổi giáºn, mắng:
- Ngươi nói cái gì? Ai quen biết với em gái ngươi?
Y toan phóng chưởng, song ngưá»i áo Ä‘en đã thúc con ngá»±a ô chùy lướt gió chạy mất.
Bá»—ng, có tiếng vó ngá»±a vang lên, bụi cuốn thà nh vòng xoáy lốc trên đưá»ng.
Äại hán lá»™ vẻ vui mừng, thốt:
- Chủ nhân của tại hạ đến nơi rồi đó!
Triển Má»™ng Bạch và Hoà ng Hổ giáºt mình, cùng sá» tay và o chuôi kiếm, chuôi Ä‘ao.
Bá»n đại hán láºp tức dắt ngá»±a nép qua hai bên đưá»ng, nhưá»ng má»™t khoảng trống lá»›n.
PhÃa trước, bóng kỵ sÄ© xuất hiện, đầu má»™t tốp, Ä‘uôi má»™t tốp, ngưá»i ngá»±a nhấp nhô, chuôi hồng phấp phá»›i, đầu mở đưá»ng, Ä‘uôi há»™ vệ, chÃnh giữa là chá»§ nhân.
Äoà n kỵ sÄ© đông quá, có trên trăm ngưá»i.
Có tiếng báo oang oang:
- Nhị công tỠđến! ...
Ngưá»i ngá»±a cá»§a Ä‘oà n tùy tùng dừng lại, ngưá»i xuống ngá»±a, bao quanh Triển Má»™ng Bạch và Hoà ng Hổ, song chừa má»™t lối trống.
Lối trống đó, dà nh cho chủ nhân tiến đến, dĩ nhiên để đối diện với Triển Mộng Bạch và Hoà ng Hổ.
Cuối cùng chủ nhân hiện ra.
Chá»§ nhân mặt áo gấm, dừng ngá»±a xa xa, đưa tay tá»›i như chà o mừng, đồng thá»i cao giá»ng há»i:
- Triển huynh đệ đến đó phải không? Tiểu đệ chỠđợi từ lâu lắm rồi!
Triển Má»™ng Bạch sững sá».
Hoà ng Hổ trố mắt lẩm nhẩm:
- Bằng há»u cá»§a Triển huynh?
Kỵ sÄ© áo gấm phi thân vút đến trước đầu ngá»±a cá»§a Triển Má»™ng Bạch báºt cưá»i ha hả.
Triển Má»™ng Bạch qua cÆ¡n sững sá», báºt kêu lên:
- Thì ra lÃ ÄÆ°á»ng huynh!
Kỵ sÄ© chÃnh là Hắn Yến Tá», ngưá»i cá»§a ÄÆ°á»ng môn, má»™t danh gia đất Thục!
Triển Mộng Bạch không ngỠcó cuộc tái ngộ nà y!
Hắc Yến Tá» dang rá»™ng hai tay, cưá»i vang:
- Từ ngà y chia tay nhau tại cánh đồng Thanh Hải, đến nay thắm thoát đã hai ba tháng rồi! Không lúc nà o tiểu đệ không trông ngóng! Triển huynh đến cháºm quá Ä‘i thôi!
Hoà ng Hổ không để cho Triển Má»™ng Bạch kịp lá»i, vá»™i bước tá»›i, cao giá»ng há»i:
- Äừng nói dông dà i tình nghÄ©a, ta há»i:
Anh em Lao Sơn Tam Nhạn có phải bị ngươi hạ độc thủ chăng?
Hắc Yến Tá» gáºt đầu:
- Phải! Song ...
Hoà ng Hổ hét lên một tiếng lớn, vung chưởng đánh ngay.
Hắc Yến TỠlách mình, tránh chưởng lực đoạn khoát tay quát:
- Khoan động thủ! Ba huynh đệ hỠHạ hiện đang ở nhà tại hạ ...
Hoà ng Hổ dừng tay, hằn há»c:
- Thế nghĩa là gì? HỠchưa chết à ?
Hắc Yến Tá» mỉm cưá»i:
- Ai là m chi hỠmà hỠphải chết! Sau khi con TỠKỳ Lân vỠtay Triển huynh, thì tại hạ xem anh em hỠHạ và Kim đại ca như thượng tân. Là m sao dám vô lễ với bằng hữu của Triển huynh?
Hoà ng Hổ sững sá»:
- Con ngá»±a đó là váºt cá»§a các hạ?
Hắc Yến Tá» cưá»i nhẹ:
- Nếu sớm biết TỠKỳ Lân vỠtay Triển huynh, thì là m gì có như việc vừa xảy ra?
Hoà ng Hổ cao giá»ng:
- Váºt cá»§a các hạ, đòi váºt lại là cái lý đương nhiên, không ai trách, song cách đòi cÅ©ng phải quang minh chÃnh đại chứ, sao các hạ lại là m cái trò khó hiểu váºy?
Hắc Yến TỠđáp:
- Bỡi muốn dấu cái chân giá trị cá»§a con váºt, mà thà nh ra có chuyện như váºy! Hẳn huynh đà i cÅ©ng lượng xét cho!
Hoà ng Hổ cưá»i lạnh:
- Thảo nà o các vị chẳng có bản lãnh cao kỳ! Nếu tại hạ không nhanh chân chạy thoát, thì .. Triển Má»™ng Bạch đã xuống ngá»±a rồi, không muốn kéo dà i sá»± việc đó nữa, mỉm cưá»i cháºn lại:
- Trong lúc khẩn cấp, tiểu ngá»±a bắt buá»™c phải Ä‘oạt ngá»±a cá»§a quý môn, tháºt có lá»—i lá»›n!
Chà ng dắt ngựa tới, tiếp luôn:
- Váºt hoà n cố chá»§, mong ÄÆ°á»ng huynh thứ cho tiểu đệ cái tá»™i hà m hồ!
Hắc Yến Tá» báºt cưá»i ha hả:
- Chúng ta đã gá»i nhau là huynh, là đệ, thì là m gì có việc váºt cá»§a ngưá»i nà y hay cá»§a ngưá»i kia? Tại nhà tiểu đệ còn lắm ngá»±a hay, con Tá» Kỳ Lân nà y từ nay là váºt sở há»u cá»§a Triển huynh! Xin đừng khách sáo!
Bá»—ng, hắn ngưng cưá»i, rồi thấp giá»ng tiếp:
- Nhưng, Triển huynh đến muộn quá! Chẳng những anh em hỠHạ nóng nảy, mà tiểu đệ cũng mất trầm tĩnh luôn!
Triển Mộng Bạch cau mà y:
- Có việc gì chăng? ÄÆ°á»ng huynh hẳn muốn phân phó tiểu đệ?
Hắc Yến TỠchớp mắt:
- Nói ra đây không tiện, Triển huynh cứ đến nhà tiểu đệ trước hết cho anh em được an lòng, mình đà m đạo sau!
Hắn tiếp lấy cương ngá»±a cá»§a Triển Má»™ng Bạch, Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i:
- Con ngá»±a cá»§a tiểu đệ kia, so ra còn hÆ¡n con Tá» Kỳ Lân nà y, tặng váºt phải lá»±a váºt quý, thay vì nhưá»ng con Tá» Kỳ Lân cho Triển huynh, tiểu đệ xin đổi ngá»±a mình!
Hắn vẩy tay, một đại hán dắt ngựa của hắn đến, còn hắn thì lên con TỠKỳ Lân.
Triển Mộng Bạch thầm nghĩ:
- Xem ra, hắn có tâm sá»± gì trá»ng đại lắm đấy! Ta vá»›i hắn, bất quá là bình thá»§y tương phùng, mà hắn muốn uá»· thác tâm sá»±, kể cÅ©ng là má»™t Ä‘iá»u bất đắc dÄ©!
Hoà ng Hổ giục:
- Thế thì chúng ta đi, tại hạ nôn nóng gặp anh em hỠHạ lắm đó!
Hắc Yến Tá» mỉm cưá»i:
- Nhà cá»§a tiểu đệ phÃa trước kia, không phải xa xôi gì, huynh đà i sẽ gặp các vị ấy gấp!
Hắn vung roi con ngá»±a sải liá»n.
Bá»n ngưá»i đó, đồng thá»i xuống ngá»±a, bây giá» cÅ©ng đồng thá»i lên ngá»±a, hằng trăm ngưá»i nhất tá» cỠđộng.
Ká»m con ngá»±a song song vá»›i ngá»±a Triển Má»™ng Bạch, Hắc Yến Tá» luôn luôn Ä‘iểm nụ cưá»i.
Hoà ng Hổ mấy lần khÃch ná»™ hắn, song hắn không há» biến cải thần sắc.
Triển Mộng Bạch hết sức lấy là m lạ thầm nghĩ:
- Lúc trước, hắn cuồng ngạo vô cùng, thế mà ngà y nay hắn ôn nhu lạ lùng, tháºt là khó hiểu.
Má»™t Ä‘oà n kỵ sÄ© lướt Ä‘i, bụi cuốn mù trá»i, vó nện rầm ráºp, chẳng khác má»™t Ä‘oà n quân xuất chinh, rần rần rá»™ rá»™, nhưng ở đây quân xuất không vì chiến chinh, mà là để nghinh đón khách!
Không lâu lắm, hỠđến má»™t Ä‘á»an đưá»ng nhiá»u ngưá»i hÆ¡n, nhá»™n nhịp hÆ¡n.
Những ngưá»i nà y trông thấy Hắc Yến Tá» cùng vòng tay chà o, cùng cưá»i vá»›i hắn.
Có ngưá»i còn nhìn cả Triển Má»™ng Bạch, nhìn rồi há» cùng thì thầm vá»›i nhau.
Bất giác, Triển Mộng Bạch kêu lên:
- Äất Thục cÅ©ng nhiệt náo đấy chứ! Tiểu đệ cứ tưởng nÆ¡i đây ngưá»i ta ngán gian lao hiểm trở mà không dám và o!
Hắc Yến Tá» mỉm cưá»i:
- Há» không phải là ngưá»i cá»§a địa phương đâu! há» từ bốn phương trá»i vừa đến, để chúc mừng đó!
Triển Mộng Bạch trố mắt:
- Mừng chi?
Hắc Yến TỠthở dà i:
- Tiểu đệ sắp thà nh hôn trong một ngà y gần đây!
Lạ chưa! Sắp thà nh hôn mà sao hắn lại thở dà i?
Trông thấy vẻ mặt trầm ngâm cá»§a Hắc Yến Tá», Triển Má»™ng Bạch cau mà y há»i:
- Thà nh hôn là một đại hỷ sự, sao huynh đà i có vẻ không vui?
Hắc Yến TỠlại thở dà i.
Bỗng hắn chồm qua, thốt bên tai Triển Mộng Bạch:
- Tiểu đệ mong Triển huynh giúp cho một tay!
Triển Mộng Bạch nghiêm sắc mặt:
- Việc gì?
Hắc Yến TỠtiếp:
- Tiểu đệ gặp khó khăn trong cuộc hôn nhân nà y, không thể tả nổi, Triển huynh ơi!
Thá»±c ra, tiểu đệ đã có ý trung nhân rồi. Nếu Triển huynh đồng tình, xin vì tiểu đệ mà nói há»™ má»™t và i lá»i!
Triển Mộng Bạch lấy là m lạ:
- Việc nhà cá»§a ÄÆ°á»ng huynh, là m sao tiểu đệ dám chen và o?
Hắc Yến Tá» mỉm cưá»i:
- Triển huynh nên nhớ là không đầy một tháng nữa, Triển huynh sẽ là ...
Hắn cưá»i luôn, không tiếp, lại ra roi cho ngá»±a tiến lên.
Bỗng một âm thanh sang sảng vang lên:
- Lão tổ tông nóng gặp Triển tướng công, ngưá»i há»i tại sao nhị công tá» không đưa ngay Triển tướng công đến?
Hắc Yến TỠbiến sắc:
- Ngươi chạy nhanh thông báo Ä‘i, có Triển tướng công đây rồi, ta đưa và o ngay bây giá»!
Day qua Triển Má»™ng Bạch, hắn cưá»i, tiếp:
- Nhanh lên, Triển huynh! Nếu trễ một chút, chắc tiểu đệ không đảm đương nổi!
Triển Mộng Bạch cau mà y vừa bực vừa lấy là m lạ.
Việc gì đến chà ng mà chà ng phải báºn rá»™n vá»›i há»?
Nhưng, chà ng không nói gì, cứ giục ngá»±a chạy tá»›i, trước mắc núi xanh bắt đầu hiện, hùng vÄ© má»™t góc trá»i.
Không lâu lắm, hỠđến má»™t toà vá»ng lầu cá»±c kỳ tráng lệ, chiá»u cao độ ba trượng, giăng hoa, kết lụa, như sắp khai diá»…n đại lá»….
Thá»i gian lúc đó là hoà ng hôn, chung quanh toà vá»ng lầu đèn đốt sáng, muôn ngá»n đèn như dồn ánh sáng và o tấm biển lá»›n chữ và ng:
- ÄÆ°á»ng Tần liên hôn!
Qua khá»i vá»ng lầu, dá»c hai bên đưá»ng, có bà n rải rác, trên bà n có nước rá»a mặt, có khăn lau, má»—i bà n có má»™t đại hán túc trá»±c, tiếp khách.
Bá»n há» thầm thì vá»›i nhau sau khi Hắc Yến Tá» và Triển Má»™ng Bạch Ä‘i qua.
NÆ¡i khóe miệng cá»§a má»—i ngưá»i có nụ cưá»i thần bÃ.
Triển Má»™ng Bạch đã hiểu mình và o sâu cứ địa cá»§a ÄÆ°á»ng Môn tại đất Thục. Chà ng biết rõ ÄÆ°á»ng môn nổi danh nhỠám khà nên và o đây rồi, chà ng không tránh khá»i khẩn trương.
Xa xa, từ lưng chừng núi một con suối uốn lượn ngoằn ngoèo, giòng nước và ng và ng, chừng như nước nóng, khói nước bốc mỠmỠ...
Hắc Yến TỠđưa tay chỉ:
- Ôn tuyá»n đó, Triển huynh! Chắc Triển huynh má»›i thấy lần đầu?
Hắn chỉ luôn một cái động bên cạnh, tiếp:
- Äó là nÆ¡i bổn môn luyện ám khÃ. Nước suối ôn tuyá»n rất cần cho việc chế luyện!
Thấy ngá»n suối, nghe tên, bất giác Triển Má»™ng Bạch giáºt mình.
Hắc Yến TỠtiếp:
- Trừ những đệ tá» Ä‘Ãch truyá»n, mà còn phải láºp trá»ng thệ nữa, chẳng má»™t ai được phép đến đó. Khi nà o rảnh rổi, Triển huynh cÅ©ng nên viếng qua cho biết.
Hoà ng Hổ nhìn đông, nhìn tây, má»™t lúc rồi há»i:
- Anh em há» Hạ Ở nÆ¡i nà o? Sao há» không ra mặt tiếp đón bá»n tại hạ?
Hắc Yến TỠcầm roi ngựa, chỉ ra:
- Äến chá»— đó, chẳng những huynh đà i được gặp Lao SÆ¡n Tam Nhạn, mà còn há»™i diện vá»›i má»™t số anh hùng hà o kiệt vang danh trên giang hồ nữa đấy!
Triển Mộng Bạch và Hoà ng Hổ cùng nhìn theo tay hắn.
NÆ¡i đó, là má»™t toà thạch thất, nằm vá» hướng Tây, có rừng bao bá»c, lối kiến trúc cá»±c kỳ vÄ© đại.
Trong rừng, cÅ©ng có đèn hồng, trước rừng có má»™t nữ nhân váºn áo đỠđang giương mắt nhìn vá» phÃa há».
Thấy bá»n há» vừa đến, nữ nhân quay mình bước Ä‘i.
Hắc Yến Tá» mỉm cưá»i, xuống ngá»±a, hướng qua má»™t bên dặn dò gì đó vá»›i má»™t đại hán.
Äại hán láºp tức dẫn Tá» Kỳ Lân vòng khu rừng mà ra.
Bên trong thạch thất, tiếng cưá»i tiếng nói vang dá»™i, vá»ng ra ngoà i xa.
Hắc Yến Tá» nắm cổ tay Triển Má»™ng Bạch cưá»i lá»›n:
- Hiện tại quần hùng Ä‘ang tụ há»™i, má»i ngưá»i náo nức được há»™i kiến vá»›i Triển huynh!
Hắn lôi Triển Mộng Bạch đến toà thạch thất.
Thạch thất có vẻ trang nghiêm vô cùng. Äèn trong, đèn ngoà i, Ä‘ua nhau nhả sáng.
Tại cữa có tám ngưá»i váºn áo dà i, đứng thà nh hà ng tiếp khách.
Thấy Hắc Yến Tá», tất cả đồng thanh hô:
- Nhị công tỠđến!
Triển Mộng Bạch hoang mang, không còn tự chủ nên cứ để Hắc Yến TỠlôi và o.
Chà ng cà ng hoang mang hơn, nhân ra ngà n cặp mắt đã dồn vỠchà ng.
Bất giác, chà ng cúi đầu.
Dưới chân là thảm hồng, trải dà i và o táºn phần chÃnh cá»§a khách sảnh.
NÆ¡i đó, đầu ngưá»i lố nhố, thoáng nhìn qua, không ai ước lượng nổi con số suýt soát.
ChÃnh ngưá»i áo Ä‘en vừa rồi cùng vá»›i má»™t ngưá»i khác bước ra nghinh đón.
Ngưá»i sau, tuổi cao, váºn áo dà i, mắt rất sáng, há» nhìn đăm đăm Triển Má»™ng Bạch má»™t lúc, gáºt đầu, rồi chắp tay sau lưng đứng lặng, không nói gì. Lão có vẻ nho nhã, song ánh mắt sáng cá»§a lão biểu hiện cái tÃnh tình cao ngạo rõ rệt.
Triển Mộng Bạch sợ gì?
Chà ng ưởn ngực, quắc mắc nhìn trả, lòng thầm nghĩ:
- Xem cái vẻ đó, ta đoán chừng lão là chưởng môn.
Hắc Yến Tá» nắm chéo áo chà ng, giáºt nhẹ, bảo khẽ:
- Gia phụ đó, Triển huynh!
Triển Má»™ng Bạch vòng tay, cất giá»ng sang sảng:
- Tại hạ Triển Má»™ng Bạch, cùng sư đệ Hoà ng Hổ đến đây, trước hết là để tạ tá»™i trá»™m ngá»±a, sau là há»i vá» tin tức cá»§a Lao SÆ¡n Tam Nhạn!
Lão nhân hơi trầm gương mặt, phất tay áo, quay mình, trừng mắt với đại hán áo đen hà m én râu rồng.
Chừng như lão kinh ngạc vá» việc gì đó, đồng thá»i cÅ©ng phẩn ná»™.
Hắc Yến Tá» bối rối, há»i:
- Sao Triển huynh không quỳ xuống, thỉnh cầu gia phụ?
Triển Má»™ng Bạch nổi giáºn:
- Qùy xuống thỉnh cầu? Tại sao phải quỳ? Thỉnh cầu cái gì?
Hắc Yến Tá» dáºm chân kêu lên:
- Triển huynh? A! ... Không lẽ Triển huynh ...
Bá»—ng Hoà ng Hổ báºt cưá»i lá»›n:
- Hạ huynh! Kim đại ca! Thì ra, tất cả Ä‘á»u còn sống mà ! Tất cả Ä‘á»u ở tại đây mà !
Tiểu đệ lo sợ suýt chết đó nhé!
Triển Mộng Bạch quay mình.
Lao SÆ¡n Tam Nhạn và Kim Ưng từ trong đám đông bước ra, tuy niá»m hân hoan hiện rõ, song niá»m hân hoan không xoá được nét tiá»u tụy cá»§a há». Hiển nhiên, thương thế vừa là nh, và thá» thương nặng nhất có lẽ là Hạ Quân Hiệp và Kim Ưng, bỡi da mặt còn và ng như mà sáp. Triển Má»™ng Bạch nắm tay Hạ Quân Hiệp, lòng rá»™n lên những kinh động, hoan hỉ, kinh ngạc, chà ng nghe nghẹn nÆ¡i yết hầu, trong phút giây đầu tiên không thốt được tiếng nà o, Hạ Quân Hiệp báºt cưá»i ha hả:
- Triển huynh yên trÃ, cái danh dá»± cá»§a Triển huynh thừa bảo đảm sá»± an ninh cá»§a bằng hữu, cho nên trong những ngà y lưu lại đây, bá»n tiểu đệ được chiếu cố ân cần. Bất quá, niá»m hoà i vá»ng là m ray rứt lòng váºy thôi, ngoà i ra, chẳng có má»™t Ä‘iá»u gì phiá»n phức cả!
Hạ Quân Hiệp vỗ tay lên đầu vai chà ng:
- Äừng nói gì nữa, Triển huynh! Bá» qua những gì không đáng nói, và chá» nghe tiểu đệ nói cái chuyện rất cần!
Không đợi Triển Má»™ng Bạch giục, y tiếp theo, song hạ thấp giá»ng má»™t chút:
- Triển huynh có biết vị ÄÆ°á»ng huynh đó sắp thà nh hôn vá»›i vị cô nương nhà nà o không?
Triển Mộng Bạch lắc đầu:
- Tiểu đệ mớ nghe nói đến cuộc hôn nhân đó thôi, chứ chưa nghe nói tên giai nhân là ai!
Hạ Quân Hiệp cưá»i, tiếp:
- Tần Cơ! Con gái của vị thần y Tần Sấu Ông đó!
Triển Má»™ng Bạch sững sá».
Hắc Yến Tá» bước tá»›i nắm áo chà ng, thấp giá»ng thốt:
- Gia phụ nổi giáºn rồi đó! Tại sao Triển huynh ...
Triển Mộng Bạch gạt ngang:
- Lịnh tôn nổi giáºn, là quyá»n cá»§a lịnh tôn, tại hạ là sao được?
Hắc Yến TỠkinh ngạc, thoáng biến sắc:
- Triển huynh quên rồi sao?
Triển Mộng Bạch hừ một tiếng:
- Quên Ä‘iá»u chi? Tại hạ ...
Bỗng từ bên sau thạch thất, có tiếng báo hiệu:
- Lão tổ tông đến! ... Lão tổ tông đến! ...
Tiếng báo hiệu nối chuyá»n, từ xa đến gần, chứng tá» vị nà o đó sắp đến nÆ¡i.
Má»i ngưá»i trong khách sảnh đột nhiên im lặng.
Cha con, anh em Hắc Yến TỠcúi đầu.
Má»™t giá»ng già vang lên:
- Ở đâu? ... Ở đâu?...
Há»a Phượng Hoà ng đẩy má»™t cá»— xe rất đẹp từ phÃa háºu tiến và o đại sảnh.
Ngưá»i đó là má»™t lão nhân, váºn y phục gấm, thân vóc gầy như cây khô. Äôi bà n tay gầy như chân chim vịn thà nh xe.
Lão nhân luôn miệng há»i:
- Ở đâu?... Ở đâu?...
Há»a Phượng Hoà ng nhÃch mình tá»›i, ghé miệng sát lá»— tai lão nhân, thì thầm mấy tiếng, Ä‘oạn ngẩn đầu lên, cưá»i vá»›i Triển Má»™ng Bạch, rồi cúi mặt xuống. Bây giá», phụ thân cá»§a Hắc Yến Tá» má»›i nghiêng mình cưá»i nhẹ, há»i:
- Lão tổ tông cũng đến đây nữa sao!
Lão nhân nhìn lão ná»a mắt, đưa tay gầy guá»™c lấy má»™t viên kẹo trong chiếc bá»c treo bên cạnh thà nh xe bá» và o miệng, nút tróc tróc, đôi mắt hướng vá» Triển Má»™ng Bạch.
Thân vóc đó là m gì còn má»™t Ä‘iểm sinh khÃ? Nhưng đôi mắt cá»§a lão ta sáng lạ lùng, lão nhìn ngưá»i nà o là ngưá»i đó phát run lên.
Lão nhìn Triển Mộng Bạch chăm chú quá, như một đồ tể quan sát con lợn trước khi ngã giá, là m chà ng phát ngượng, đỠmặt bừng bừng.
Bá»—ng, lão nhân cất tiếng há»i:
- Có phải ngươi đoạt con TỠKỳ Lân chăng?
Triển Má»™ng Bạch cất giá»ng sang sảng:
- Phải!
Lão nhân tiếp luôn:
- Trá»™m ngá»±a cá»§a ta rồi, ngươi tÃnh là m sao?
Triển Mộng Bạch trầm ngâm một chút.
Hắc Yến TỠcúi rạp mình xuống đất, thốt:
- Bẩm Lão tổ tông! Phà m không biết, là không có tội.
Lão nhân nổi giáºn, gắt:
- Cút! Cút đi nơi khác! Cà ng xa cà ng tốt! Ai mượn ngươi biện bạch chứ?
Hắc Yến TỠxám mặt, đứng lên, lùi lại xa xa ...
Triển Mộng Bạch thốt oang oang:
- Cái tá»™t Ä‘oạt ngá»±a tại hạ xin nháºn, nhưng việc Ä‘oạt ngá»±a không can gì đến anh em há» Hạ, quý phá»§ đánh ngưá»i trá»ng thương, quý phá»§ tÃnh là m sao?
Lão nhân lại nhìn chà ng má»™t lúc, vụt báºt cưá»i khanh khách, rồi lấy kẹo bá» và o miệng nhai, nút, đồng thá»i gáºt đầu luôn:
- Tốt!....Tốt!....
Bỗng lão hét lên một tiếng:
- Trúng!
Không ai thấy lão là m má»™t động tác nà o, song năm tiếng gió rÃt lên, năm váºt gì đó bay vút đến bắn và o năm huyệt đạo cá»§a Triển Má»™ng Bạch.
Triển Má»™ng Bạch cÅ©ng không ngá» lão nhân xuất thá»§ gấp như váºy, chà ng hết sức kinh hãi, cấp tốc nhếch vai, xoay mình, lách khá»i vị trÃ. Chà ng tránh được hai váºt, đá bay má»™t váºt, hai tay chụp được hai váºt.
Ãm khà là chắc rồi! ÄÆ°á»ng môn sở trưá»ng vỠám khà mà !
Cách phản ứng của chà ng vừa nhanh, vừa hữu hiệu, quần hùng vô cùng thán phục.
Hai ám khà trượt qua cạnh chà ng, lao vút luôn ra cữa.
Bà n tay cá»§a Triển Má»™ng Bạch chứ tụ Lục Dương chân lá»±c, chà ng bóp nhẹ, hai váºt trong tay dẹp lại, chà ng cảm thấy lòng bà n tay ươn ướt.
Một mùi thơm nhẹ bốc lên từ hai lòng bà n tay, xông lên mũi.
Thì ra, là hai viên kẹo!
Chà ng sợ thầm, nghĩ:
- Thá»§ pháp cá»§a lão già nà y lợi hại tháºt!
Quần hung xanh mặt, tá»± nghÄ© nếu hỠỞ và o địa vị Triển Má»™ng Bạch, thì hẳn là bị mấy viên kẹo đánh ngã rồ! Lão tổ tông lại cưá»i vang:
- Tốt! Tốt! Võ công có hạng lắm đó! Chứ nếu không thì cháu gái của ta chưa thà nh hôn mà thà nh quả phụ mất rồi!
Triển Mộng Bạch kinh hãi, thét to:
- Lão tiá»n bối! Cái gì ...
Chà ng chợt nhá»› lại, trong đêm đó nÆ¡i đồng hoang Thanh Hải, Há»a Phượng Hoà ng muốn chà ng đến táºn ÄÆ°á»ng môn cầu thân! Bây giá» chà ng đến đây rồi! Dù rằng vì việc liên quan đến anh em há» Hạ, dù rằng vì việc con Tá» Kỳ Lân, song là m sao chà ng giải thÃch được sá»± tấu xảo nà y?
Lão nhân mặc áo dà i, phụ thân cá»§a Hắc Yến Tá», cưá»i phụ hoạ:
- Hắn có tà i tháºt song tánh khà hắn cuồng nhiệt quá, thái độ vô lá»… quá, Lão tổ tông không nên quyết định vá»™i.
Lão tổ tông vụt trầm gương mặt, vá»— tay xuống thà nh xe cất giá»ng phẩn ná»™:
- Việc cá»§a ÄÆ°á»ng gia, có khi nà o lại đến các ngươi lạm bà n chăng?
Lão nhân áo dà i cúi đầu:
- Con đâu dám ...
Lão tổ tông hừ một tiếng tiếp:
- Ta nói tốt là tốt, ai mượn ngươi ba hoa? Ta còn sống ngà y nà o là ngà y đó ta còn quyá»n quyết định!
Lão nhân áo dà i từ từ lùi lại, từ từ cúi đầu:
- Hà i nhi đâu dám ...
Trong lứa tuổi đó mà còn xưng là hà i nhi cÅ©ng thảm cho lão, mà điá»u đó chứng tá» gia pháp há» ÄÆ°á»ng nghiêm khắc không tưởng nổi! Lão tổ tông day qua Triển Má»™ng Bạch, bá»—ng vẫy tay:
- Tiểu tỠlại đây, ăn mấy viên kẹo với ta, ngươi là một tay khá đó!
Triển Mộng Bạch vẫn đứng đỠtại chỗ.
Lão tổ tông giục:
- Lại đây chứ! Lại đây!
Triển Má»™ng Bạch không nhúc nhÃch mà cÅ©ng không nói gì.
Hắc Yến TỠđứng cạnh chà ng, khẻ đưa tay nắm chà ng, giục bước tới.
Vì không tá»± chá»§, chà ng bị đẩy, nhÃt thân hình tá»›i trước, lỡ trá»›n phải bước luôn.
Rồi lại tiếp lấy viên kẹo, bỠvà o miệng.
Lão tổ tông báºt cưá»i khanh khách:
- Phượng liá»…u đầu! Ngươi còn bức bách ta nữa chăng? Hắn ăn viên kẹo đó rồi, là ngươi yên trÃ! Không nên khẩn cấp nữa nhé!
Há»a Phượng Hoà ng cưá»i nÅ©ng:
- Lão tổ tông!.... Lão tổ tông!....
Bá»—ng, nà ng hướng mắt qua Triển Má»™ng Bạch, vừa cưá»i vừa gắt:
- Còn chá» gì nữa mà chưa cúi đầu tạ Æ n!
- Cái nà y ... cái nà y ...
Tất cả tân khách trong đại sảnh Ä‘á»u báºt cưá»i vang! Há» cưá»i mừng chá»› chẳng phải cưá»i ngạo, có kẻ cao hứng quá, hoan hô ầm lên.
Hoà ng Hổ nà o biết gì vỠẩn tình của Triển Mộng Bạch, vội chạy đến gần chà ng cất tiếng oang oang:
- Chúc mừng đại ca ...
Triển Mộng Bạch đang tức uất trong lòng, bất chấp lễ độ quát:
- Äi chá»— khác ngay!
Hoà ng Hổ sững sá», sỠđầu, sá» mÅ©i.
Lão tổ tông cưá»i nhẹ, bảo:
- Ngươi đến không đúng lúc! Hắn Ä‘ang thẹn đấy! Dù là báºc anh hùng, trong phút giây, ai chẳng thẹn?
Lão hướng mắt vá» phÃa quần hùng, tiếp luôn:
- Hai hôm nữa, cái vị sẽ uống mừng cho cháu trai của lão phu. Sau đó, cái vị nán lại và i ngà y nữa, để mừng cho cháu gái lão phu luôn! Xin đừng cáo từ vội!
Lão lấy một viên kẹo, bỠvà o miệng, rồi mắng yêu:
- Phượng liễu đầu! Bây giỠthì đưa ta trở vỠphòng chứ!
Há»a Phượng Hoà ng vâng vâng mấy tiếng, rồi quà y xe, trở lại lối cÅ©.
Lúc đó, Triển Má»™ng Bạch má»›i bừng tỉnh, gá»i to:
- Lão tiá»n bối khoan Ä‘i!
Chà ng nhếch vai, toan bước tới, đuổi theo cỗ xe.
Má»™t bóng ngưá»i chá»›p lên, là m hoa mắt chà ng. Lão nhân áo dà i đã vá»t mình tá»›i, cháºn trước mặt chà ng:
- Hôn nhân đã định, ngươi còn muốn gì nữa?
Triển Mộng Bạch xuất mồ hôi ướt đầm, lẩm bẩm:
- Tại hạ không hỠcầu hôn, thì hôn nhân đã định thế nà o được chứ?
Lão nhân cưá»i lạnh:
- Phúc đức cho ngươi lắm, Lão tổ tông má»›i chá»n ngươi, ngươi còn muốn gì?
Triển Má»™ng Bạch nổi giáºn:
- Lão trượng nói gì?
Lão nhân cÅ©ng nổi giáºn:
- ÄÆ°á»ng Phượng là con gái cá»§a ta, ta là nhạc trượng cá»§a ngươi, trước mặt nhạc trượng, ngươi ăn nói như váºy à ?
Triển Mộng Bạch kinh ngạc.
Má»™t ngưá»i cao giá»ng thốt:
- Có ai đó! Äi má»i ÄÆ°á»ng phu nhân đến gấp, để cho cả nhạc phụ, nhạc mẫu cùng trông thấy chà ng rể khôi ngô tuấn tú!
Triển Má»™ng Bạch mưá»ng tượng khẩn cấp, dở khóc dở cưá»i.
Toà đại sảnh phút chốc náo nhiệt lên vá»›i tiếng cưá»i vang dá»™i.
Thiếu niên có chiếc hà m én, râu rồng vụt vá»— tay lên đầu vai chà ng, cưá»i lá»›n:
- Ta lÃ ÄÆ°á»ng Bảo đây, chúng ta trở thà nh ngưá»i thân trong nay mai!
Tân khách lại má»™t phen cưá»i vang!
Bá»—ng, má»™t hán tá» báºn áo dà i, tay cầm thiếp hồng, chạy bay và o sảnh, nghiêng mình trước lão nhân áo dà i:
- Äá»— lão anh hùng đưa lá»… váºt đến mừng, còn chá» bên ngoà i.
Lão nhân áo dà i tiếp lấy cánh thiếp, thoáng nhìn qua, gương mặt vụt tươi lên, há»i:
- Lão đến à ! Má»i lão và o gấp!
Vừa lúc đó, có tiếng hô to:
- Huyá»n Tiá»…n Äá»— lão anh hùng đã đến!
Má»i ngưá»i cùng giáºt mình, cùng kêu khẻ:
- Äá»— Vân Thiên đến!
ÄÆ°á»ng lão nhân vá»™i bước ra nghinh tiếp, vòng tay chà o, cưá»i thốt:
- Không hay trước Äá»— lão tiá»n bối đến, thà nh không kịp đến nghinh, xin lão tiá»n bối thứ tá»™i!
Má»™t lão nhân quắc thước váºn áo bố mà u lam, được má»™t số đông hà o kiệt á»§ng há»™ tiến và o.
Lão đến đây má»™t mình, còn Äá»— Quyên đâu? Sao chẳng Ä‘i theo lão.
Triển Mộng Bạch lấy là m lạ, bước tới nghiêng mình chà o:
- Lão tiá»n bối!
Äá»— Vân Thiên thấy chà ng, trên gương mặt trầm buồn đó má»™t niá»m vui thoáng lá»™.
Lão bước nhanh tới gần Triển Mộng Bạch hơn:
- A! Triển lão đệ! Lão đệ cũng có mặt tại đây!
Rồi lão há»i:
- Quyên nhi có cùng đến đây với lão đệ chứ?
Triển Má»™ng Bạch sững sá», má»™t phút sau, chà ng đáp:
- Tại hạ có gặp Äá»— cô nương ở nÆ¡i nà o đâu?
Nụ cưá»i vụt tắt, Äá»— Vân Thiên ạ lên má»™t tiếng, thẩn thá» bước vá» phÃa lão nhân áo dà i, không buồn nhìn lại Triển Má»™ng Bạch.
Bá»—ng, có tiếng đặng hắng phÃa sau lưng chà ng, Hắc Yến Tá» bước rá» tá»›i.
Lúc Äá»— Vân Thiên má»›i đến, hắn lá»™ vẻ vừa khẩn trương, vừa kinh hoà ng, bây giá» vẻ khẩn trương và kinh hoà ng đó chưa tiêu tan, hắn nắm áo Triển Má»™ng Bạch, vừa giáºt vừa thấp giá»ng thốt:
- Xin Triển huynh đi theo tiểu đệ!
Triển Má»™ng Bạch Ä‘ang muốn nói chuyện vá»›i hắn, láºp tức Ä‘i theo.
Hắc Yến TỠđưa Triển Má»™ng Bạch và o háºu viện, nÆ¡i đó rất yên tÄ©nh, rừng cây sầm uất bao bá»c chung quanh, nhà cữa che khuất trông có vẻ âm trầm cô tịch.
Ná»n trá»i không trăng, Ä‘iểm sao chá»›p sáng, tăng cái vẻ u nhã cho khung cảnh.
Äến má»™t hòn giả sÆ¡n, Hắc Yến Tá» dừng lại, cất tiếng:
- Hiện tại tiểu đệ đang gặp việc khó, quan hệ đến sanh mạng, xin Triển huynh giải cứu!
Giá»ng nói cá»§a hắn biểu lá»™ niá»m sợ rõ rệt.
Triển Mộng Bạch lấy là m lạ:
- Cứu cách nà o?
Hắc Yến TỠthở dà i:
- Tiểu đệ không thể nà o thà nh hôn với Tần Cơ được!
Triển Má»™ng Bạch giáºt mình buá»™t miệng há»i:
- Hai nhà cách nhau trên ngà n dặm, lẽ ra thì chẳng có sự vãng lai, tại sao có việc hôn nhân nà y?
Hắc Yến TỠtrầm buồn ra mặt:
- Chừng như Tần Sấu Ông muốn nhá» gì đó nÆ¡i gia đình tiểu đệ, nên đã mất lượt nhá» ngưá»i đến thương lượng việc hôn nhân nà y! Gia phụ khi biết rằng lão ta là ngưá»i độc nhất trị được chất độc cá»§a Tình Nhân Tiá»…n, nên có ý lợi dụng lão. Do đó, cuá»™c hôn nhân được chấp thuáºn ngay, và tiểu đệ không dấu Triển huynh là m gì, cuá»™c hôn nhân nà y nghịch ý tiểu đệ lắm đó!
Triển Má»™ng Bạch cưá»i khổ:
- Chứ tiểu đệ lại thuáºn ý gì cái việc kết hôn cưỡng bức nà y đâu? Ngà y trước, lịnh muá»™i bảo tiểu đệ đến cầu hôn, tiểu đệ cứ tưởng là câu nói đùa. Nà o hay ...
Hắc Yến TỠhấp tấp:
- Hôn nhân của huynh đà i, đã định cuộc rồi, Lão tổ tông đã nói, là không có cái gì cải biến được!
Triển Má»™ng Bạch sững sá».
Má»™t phút sau, chà ng cưá»i khổ, thầm nghÄ©:
- Hôn nhân là do há» tá»± định lấy chứ ta có hứa hẹn gì? Ta cứ bá» Ä‘i trước ngà y há» chá»n, sau nà y tìm cách giải thÃch!
Hắc Yến TỠtiếp nối:
- Vá» phần tiểu đệ thì tiểu đệ có ngưá»i yêu rồi, bá»n tiểu đệ lại âm thầm ước hẹn trăm năm vá»›i nhau ...
Triển Má»™ng Bạch há»i:
- Vị cô nương đó, con cái nhà ai lịnh tôn có biết hay không?
Hắc Yến Tư lắc đầu:
- Gia phụ chưa hay biết gì cả! Vì không hay biết nên mới có cái việc kết hôn với con gái hỠTần! Vị cô nương đó với tiểu đệ cầm như bình thủy tương phùng, bất ngỠgặp là yêu nhau ngay!
Triển Mộng Bạch thở ra:
- Nếu váºy, tiểu đệ có cách gì tiếp trợ huynh đà i được?
Hắc Yến Tá» nhẹ giá»ng:
- Vị cô nương đó là chỗ quen biết của Triển huynh!
Triển Má»™ng Bạch giáºt mình:
- Ai?
- Con gái cá»§a Äá»— Vân Thiên.
- Äá»— Quyên?
Hắc Yến TỠthở dà i, rồi cúi mặt.
Triển Má»™ng Bạch dáºm chân:
- Thế thì là m sao? Hiện giỠnà ng ở đâu?
Hắc Yến TỠbi thảm cực độ:
- Vì sợ ngưá»i ngoà i biết được việc thầm kÃn cá»§a tiểu đệ, tiểu đệ bắt buá»™t phải dấu nà ng tại máºt thất, tÃnh đến nay đã được ba tháng rồi.
Triển Mộng Bạch giục:
- Nhanh lên! ÄÆ°a tiểu đệ và o đó ngay bây giá»!
Hắc Yến TỠcòn tiếp:
- Ngà y kia là ngà y cá» hà nh hôn lá»…, mà Tần CÆ¡ thì đã lên đưá»ng, sá»± tình cấp bách lắm.
Triển huynh Æ¡i!.... Vô luáºn là m sao, Triển huynh cÅ©ng phải có biện pháp!
Hắn đưa Triển Mộng Bạch vòng qua giả sơn, đi tới.
Triển Mộng Bạch miệng thì đáp ứng luôn luôn mà lòng lại như tơ vò.
DÄ© nhiên, há» tránh những nÆ¡i có ánh đèn, len lá»i trong lối hoa, nương bóng tối bước Ä‘i.
Há» Ä‘i má»™t lúc đến má»™t cái ao, quanh ao liá»…u rá»§, liá»…u trồng đầy, lan rá»™ng ra xa bá» ao, thà nh rừng nhá», rừng đó có mấy gian nhà trang nhã, Hắc Yến Tá» trá» tay:
- Tại đó, Triển huynh!
Nhà không đèn, chỉ có và i ngá»n đèn treo lÆ¡ lá»ng bên ngoà i gió thổi cho lồng chao chao, má» tá», tại cái vẻ ảo huyá»n cho cảnh nên thÆ¡ ... Hắc Yến Tá» mở cữa má»™t ngôi nhà vá»›i tay lấy má»™t chiếc lồng, rồi bước ra. Không má»™t bóng ngưá»i.
Triển Má»™ng Bạch há»i:
- Nà ng ở đâu?
Hắc Yến TỠđáp:
- Còn phải và o máºt thất nữa chứ Triển huynh!
Hắn đưa tay kéo má»™t bức hoa. nÆ¡i tưá»ng, sau bức há»a là má»™t vá»ng cữa.
Bên trong cữa, có ánh đèn mát dịu, chÃnh trong đó má»›i phô bà y sá»± sang trá»ng cá»§a đại phú gia vá»›i gấm, vá»›i nhung, vá»›i váºt dụng tân kỳ.
Triển Mộng Bạch cau mà y, chừng như chà ng có ý bất mãn.
Hắc Yến Tá» dấu Äá»— Quyên nÆ¡i đây, thì hẳn là giữa song phương phải có gì vá»›i nhau rồi!
Bỗng, Hắc Yến TỠrú lên một tiếng khẽ, tuy khẽ song vẫn biểu hiện rõ sự khủng khiếp nơi hắn.
Triển Mộng Bạch biến sắc:
- Nà ng là m sao?
Hắc Yến Tá» buông đèn, hai tay ôm đầu, mặt trắng nhợt, giá»ng run run:
- Sớm mai nà y, nà ng còn ở đây, sao bây giỠlại biến đi đâu ...
Triển Má»™ng Bạch nhìn lên chiếc giưá»ng, thấy chăn mà n bừa bãi, và quanh phòng thì váºt thá»±c vất tứ tung ... Bá»—ng, chà ng nắm tay Hắc Yến Tá» kêu lên:
- Hay là ... hay là vì quá quẩn trÃ, nà ng thoát ra ngoà i rồi?
Hắc Yến TỠlắc đầu:
- Ở đây hÆ¡n hai tháng, nà ng không há» bước ra ngoà i ná»a bước. Ngà y ngà y cứ ở trong phòng, nà ng đã quen cảnh đó, có khi nà o quẩn trà cá»±c độ được mà phá lệ thoát Ä‘i?
Hắn khóc!
Triển Mộng Bạch thở dà i, buông tay.
Hắc Yến TỠtiếp:
- Tiểu đệ chỉ sợ nà ng bị gia phụ phát hiện, nếu đúng như váºy thì gia gia không dung nà ng đâu ...
Triển Mộng Bạch hấp tấp:
- Lệnh tôn hạ độc thủ?
- Tiểu đệ chỉ sợ như váºy đó, Triển huynh Æ¡i!
- Có thể như váºy lắm! Lệnh tôn là con ngưá»i độc ác, trong giang hồ còn ai không biết!
Bây giá», chỉ còn cách lÃ ÄÆ°á»ng huynh Ä‘i gặp lệnh tôn, van cầu ngưá»i khoan hồng, may ra còn kịp ...
Hắc Yến TỠlắc đầu:
- Khó lắm! Triển huynh không rõ tánh tình cá»§a gia phụ! Không xin còn khá, chứ tiểu đệ mở miệng van xin rồi, là ngưá»i còn hiểm độc hÆ¡n! ...
Triển Má»™ng Bạch chụp đầu vai cá»§a Hắc Yến Tá», gằn từng tiếng:
- ÄÆ°á»ng huynh! Chẳng lẽ ÄÆ°á»ng huynh không có cách gì?
Bấy giác Hắc Yến TỠquỳ xuống:
- Gia pháp sum nghiêm, tiểu đệ bị quản thúc cẩn máºt, mất cả tá»± do Ä‘i lại. Triển huynh Æ¡i!
- Không cầu xin Lão tổ tông được sao?
- Phải! Mấy năm sau nà y, lão nhân gia sanh tánh cổ quái, dù cho gia phụ gặp ngưá»i, cÅ©ng ...
Bá»—ng, bên ngoà i rừng liá»…u có tiếng cưá»i trong trẻo vang lên, rồi má»™t câu nói trong trẻo tiếp nối:
- Hai ngưá»i Ä‘ang là m trò quá»· gì trong đó?
Triển Má»™ng Bạch, Hắc Yến Tá» cùng giáºt mình.
Ngưá»i đó là Há»a Phượng Hoà ng, tay cầm khăn Ä‘á», len cây tiến đến.
Hắc Yến Tá» lau nhanh ngấn lệ, gượng cưá»i:
- Hay cho tân nương quá chừng! Hôn lá»… chưa cá» hà nh mà đã ám ảnh trượng phu như váºy, sau nà y thà nh vợ thà nh chồng rồi, chắc là Triển huynh phải khổ vá»›i cá»§a nợ bám sát nhưng bóng theo hình!
Há»a Phượng Hoà ng cưá»i tÃt:
- Rồi có sao không? Nhị ca ganh à ?
Triển Má»™ng Bạch sững sá», không tưởng nổi là nà ng ăn nói tá»± do quá, chẳng chút ngượng ngáºp.
Há»a Phượng Hoà ng hướng mắt qua chà ng, chà ng quay đầu nhìn nÆ¡i khác.
Há»a Phượng Hoà ng báºt cưá»i khanh khách, khẽ uốn mình, lướt đến cạnh Hắc Yến Tá»:
- Äừng ganh, nhị ca! Tân nương sẽ đến! Äến gấp cho nhị ca! Dù sao thì hôn lá»… cá»§a nhị ca cÅ©ng được cá» hà nh trước mà .
Hắc Yến TỠcau mà y:
- Tam muội có uống rượu hay không?
Há»a Phượng Hoà ng che miệng cưá»i:
- Cái mÅ©i cá»§a nhị ca thÃnh quá!
Bá»—ng nà ng gáºt đầu, tiếp:
- Nói mãi, nói mãi, là m tôi quên mất việc chánh!
Hắc Yến Tá» há»i:
- Việc chi mà gá»i là việc chánh?
Há»a Phượng Hoà ng tiếp:
- Gia gia tìm nhị ca khắp nÆ¡i đó! Ngưá»i định trình diện nhị ca vá»›i Äá»— lão tiá»n bối! Nhị ca không và o gấp, thì nên chuẩn bị mà lãnh quở trách là vừa!
Hắc Yến Tá» giáºt mình, hướng qua Triển Má»™ng Bạch vòng tay:
- Gia phụ có lịnh đòi, tiểu đệ phải đến gấp, Triển huynh thứ lỗi cho!
Hắn nheo nheo mắt vá»›i Triển Má»™ng Bạch, rồi xốc áo cẩn tháºn quay mình bước Ä‘i liá»n.
Triển Má»™ng Bạch hấp tấp gá»i:
- Huynh đà i đợi tại hạ má»™t tÃ!
Chà ng bước theo Hắc Yến Tá».
Nhưng Há»a Phượng Hoà ng nắm áo, giữ lại.
Triển Má»™ng Bạch trầm gương mặt, há»i:
- Cô nương không tỵ hiá»m sao? Nếu có ngưá»i ngoà i trông thấy thì sao?
Há»a Phượng Hoà ng cưá»i khanh khách:
- Nếu có ngưá»i ngoà i, thì khi nà o ta là m như vầy đâu?
Nà ng đảo mắt nhìn quanh, Ä‘iểm nụ cưá»i duyên:
- Hiện tại, chẳng có má»™t ai tại đây, chúng ta nên định danh pháºn Ä‘i! Ta ... Không nỡ lòng nà o không chiếu cố đến ngươi.
Triển Mộng Bạch lắc đầu:
- Cô nương khá»i lo nghÄ© cho tại hạ!
Há»a Phượng Hoà ng Ä‘á»ng đảnh:
- Ta biết, ngươi đang mơ tưởng đến ta. Cho nên ta tìm đến đây, giúp ngươi một cơ hội đỡ nôn nao ...
Triển Mộng Bạch lại lắc đầu:
- Tại hạ thư thái hơn lúc nà o hết, cô nương ạ! Chẳng cần phải có ai bầu bạn chi hết!
Há»a Phượng Hoà ng cưá»i lá»›n:
- Ngươi nói thế chứ ta biết rõ ngươi Ä‘ang lo nghÄ© vá» việc gì! Mà lại lo nghÄ© nhiá»u nữa kia!
Tay tả nà ng nắm áo Triển Má»™ng Bạch, tay hữu nắm cổ tay chà ng, nà ng cưá»i duyên, bảo:
- Và o đây!
Nà ng lôi Triển Mộng Bạch và o nhà .
Triển Má»™ng Bạch trầm giá»ng:
- Cô nương định là m gì đây?
Há»a Phượng Hoà ng cưá»i khúc khÃch:
- Ta vá»›i ngươi tuy chưa thà nh hôn, song cÅ©ng như vợ như chồng cá»§a nhau rồi, dù có bị ngưá»i phát hiện trong lúc hẹn nhau nói chuyện riêng tư vá» tương lai cá»§a chúng ta, thiết cÅ©ng chẳng quan hệ gì. Ngươi sợ là sợ là m sao chứ?
Triển Mộng Bạch thầm kêu khổ, vẫn phải đi theo nà ng và o nhà .
Gương mặt nà ng lúc đó hồng hà o quá, trông nà ng đẹp hÆ¡n lúc thưá»ng rất nhiá»u.
Hẳn là nà ng có uống rượu, hiện tại men rượu bốc lên, là m cho nà ng ngà ngà say.
ÄÆ°a Triển Má»™ng Bạch và o, nà ng trông thấy trong gian nhà , có máºt thất phÃa sau, bất giác cưá»i lá»›n:
- Ã! à Không ngá» nhị ca an bà y má»™t chá»— thÃch hợp quá chừng. Chúng ta và o đó ngồi Ä‘i!
Nà ng quà ng tay qua cổ Triển Má»™ng Bạch, đưa chà ng và o luôn máºt thất.
Triển Mộng Bạch xuất hạn ướt đầu, hấp tấp bảo:
- Buông tay ra, cô nương! Ta không chạy đi đâu, cô nương đừng sợ!
Há»a Phượng Hoà ng liếc xéo chà ng, báºt cưá»i hắc hắc:
- Ta đâu có sợ ngươi chạy! Äuổi ngươi, ngươi cÅ©ng không chạy nữa kia mà ! Phải không nà o?
Triển Mộng Bạch thầm kêu khổ.
Buông chà ng ra, nà ng bước đến trước tấm gương, há miệng cưá»i bà y răng, rồi cau mà y, nhướng mắt, kênh kiệu.
Há»a Phượng Hoà ng nói:
- Lấy được má»™t ngưá»i vợ như ta, ngươi có phúc lá»›n lắm đó nhé! Ngươi nghÄ©, có phải váºy không?
Triển Mộng Bạch đáp nhanh:
- Phải! Phải Phúc lớn lắm cô nương.
Há»a Phượng Hoà ng nhóng cổ, nghiêng đầu nheo nheo mắt, há»i tiếp:
- Ta có đẹp không?
Triển Má»™ng Bạch gáºt đầu:
- Äẹp! Äẹp lắm, cô nương cá»±c đẹp!
Chà ng lại thầm nghĩ:
- Nếu vêu cái mỠra cho dà i nữa sẽ giống con chim phượng lắm đó!
Há»a Phượng Hoà ng cưá»i hì hì, lấy ra má»™t chiếc lược, rẽ tóc ra chải.
Bỗng nà o kêu lên:
- Uý! Nhị ca dấu nữ nhân ở đây.
Triển Má»™ng Bạch ướm thá»:
- Có nữ nhân ở đây?
Há»a Phượng Hoà ng cưá»i khanh khách:
- Không ngỠnhị ca bên ngoà i thì trông đạo mạo, nhưng bên trong lại chứa quỷ chứa ma!
Nữ nhân ở đâu rồi? Ta muốn trông thấy nà ng, xem nà ng và ta ai đẹp hơn ai.
Triển Má»™ng Bạch buông gá»n:
- Nà ng ấy kém cô nương xa!
Há»a Phượng Hoà ng sáng mắt:
- Tháºt váºy à ? Sao ngươi biết?
Triển Mộng Bạch đáp:
- Chẳng những nà ng ấy có dung mạo xấu xÃ, mà lại còn si si dại dại!
Há»a Phượng Hoà ng trừng mắt:
- Sao ngươi biết rõ thế? Hay là ngươi quả biết nà ng ấy? Nói tháºt Ä‘i, nà ng là ai? Hiện tại nà ng ở đâu?
Triển Mộng Bạch cố ý thở dà i:
- Nữ nhân đó, vốn là chị hỠcủa tại hạ, song bây giỠthì tại hạ không biết chị ấy đi đâu!
Há»a Phượng Hoà ng cau mà y:
- Nà ng bao nhiêu tuổi?
Triển Mộng Bạch đáp:
- Không rõ lắm! Song lớn hơn tại hạ!
Há»a Phượng Hoà ng thở phà o:
- Thế là ta yên tâm! Ta tin chắc ngươi không thÃch có vợ già !
Triển Mộng Bạch ra cái vẻ buồn rầu:
- Song thân tại hạ Ä‘á»u qua Ä‘á»i, trên thế gian nà y, tại hạ chỉ còn có má»—i má»™t thân nhân!
Nếu chị ấy đứng chủ hôn cho tại hạ, thì hay biết mấy!
Há»a Phượng Hoà ng cưá»i hì hì:
- Khó gì đó? Cứ tìm nà ng, đưa vỠđây là xong!
Triển Mộng Bạch thở ra:
- Tìm đâu?
Há»a Phượng Hoà ng thốt:
- Chỉ cần nà ng ở quanh quẩn trong khu háºu viên nà y là ta tìm ra!
Triển Mộng Bạch lộ vẻ hoan hỉ:
- Tháºt váºy hở cô nương? ... Tuy nhiên nếu sá»± tình cá»§a chị ấy vá»›i lịnh huynh thấu tá»›i tai Lão tổ tông, thì phiá»n phức lắm đó, cô nương!
Há»a Phượng Hoà ng thản nhiên:
- Không quan hệ gì! Ta cứ tìm, tìm được rồi âm thầm đưa nà ng đến đây! Ngươi yên trÃ, ở đây ngoà i Lão tổ tông ra, ta chẳng biết sợ má»™t ai!
Triển Má»™ng Bạch mỉm cưá»i:
- Tại hạ biết cô nương là báºc nữ anh hùng, không ngán trá»i, không sợ đất, trừ Lão tổ tông ra chẳng má»™t ai có thể quản thúc cô được!
Há»a Phượng Hoà ng nhìn chà ng, bá»—ng thở dà i:
- Ta còn sợ! sợ đôi mắt cá»§a ngươ. Ngươi nhìn ta, như soi táºn ruá»™t gan!
Triển Mộng Bạch đặng hắng một tiếng quay nhanh vỠhướng khác.
Há»a Phượng Hoà ng mở áo ra, kêu lên:
- Ồ! Tức lạ!
Nà ng vẫy tay, gá»i Triển Má»™ng Bạch:
- Ta đau lưng quá, ngươi có thể đấm bóp cho ta một chút được chứ?
Bước đến giưá»ng, nà ng ngã mình nằm xuống.
Nà ng liếc xéo Triển Má»™ng Bạch, đưa mắt má»i má»c, miệng nà ng cưá»i, nụ cưá»i khêu gợi ...
- Cái đó ... tại hạ ...
Bá»—ng xa xa có tiếng gá»i lại:
- Triển tướng công! Tướng công ở đâu? Nhiá»u vị tân khách muốn kÃnh rượu cho tướng công đó!
Triển Mộng Bạch thở phà o, như tỠtội được ân xá, lau mồ hôi lạnh, thốt:
- Cô nương nghe đó, tại hạ phải đi mới được!
Há»a Phượng Hoà ng vụt nhảy xuống giưá»ng, dáºm chân thình thịch gắt:
- Quỷ sứ nà o hiện hình không hợp lúc thế! Sớm không đến, muộn không đến, lại đến đúng cái lúc để phá hoại!
Triển Mộng Bạch vội an ủi:
- Thiếu chi dịp khác cô nương! Việc tại hạ nhỠđó, xin cô nương lưu ý cho nhé!
Chà ng thoát ra cữa ngay, dĩ nhiên là không quay nhìn lại.
Còn lại má»™t mình, Há»a Phượng Hoà ng đứng trước tấm gương soi mình má»™t lúc, lẩm nhẩm:
- Chẳng lẽ hắn không động tâm trước cái thân thể ngà ngá»c nà y? ...
Bá»—ng nà ng chụp chiếc gương quăng xuống ná»n, Ä‘oạn nện gót bước ra.
Gió nhẹ vá»n qua, là m dịu bá»›t cÆ¡n nồng do men rượu bốc lên, nà ng nghe khoan khoái vô cùng, cưá»i khanh khách, lại ngã xuống, nằm ỳ tại đó.
- Tiểu tỠhỠTriển đó, xem ra cũng tốt phúc! Cái số của ta trái lại sao mà đen tối quá chừng!
Má»™t giá»ng già tiếp nối:
- Bồn chồn mà là m chi con! Sá»›m muá»™n gì cha cÅ©ng tìm được má»™t ngưá»i đẹp cho con mà !
Giá»ng trẻ trung đáp:
- Con cứ tưởng, con gái há» ÄÆ°á»ng nà y là má»™t nà ng dung mạo tầm thưá»ng, không ai thèm há»i đến! Con vì cái thinh danh cá»§a há» mà bắt buá»™c phải đến đây! NgỠđâu lại gặp hắn nữa!
Äiá»u đáng tiếc là nà ng ấy cÅ©ng khá quá!
Lão nhân tặc lưỡi:
- Nhẫn nại!.... con nên nhẫn nại!
Rồi má»™t già , má»™t trẻ bước ra khá»i rừng. Há» là Phương Tân và Phương Dáºt.
Sau khi bị Tiêu Mạn Phong đánh đuổi, hai cha con phiêu lãng giang hồ, chỠcơ hội cất đầu.
Hôm nay đến đây để ngỠý cầu hôn song chưa kịp mở miệng thì Triển Má»™ng Bạch lại phá»ng tay trên!
Hai cha con thêm má»™t lần ôm uất háºn!
Ra khá»i rừng rồi, Phương Dáºt nhìn vá» phÃa ánh đèn bá»—ng thấy Há»a Phượng Hoà ng nằm đó để lá»™ phần ngá»±c trông hấp dẫn cá»±c độ.
Hai cha con cùng bước lại gần, xem kỹ, nháºn ra nà ng Ä‘ang say rượu, mê man không hay biết gì cả.
Phương Tân cưá»i hì hì:
- Äúng là trá»i phù há»™ ta! Cái ngôi nhà há» ÄÆ°á»ng vá» con ta rồi! Triển Má»™ng Bạch khó lòng chiếm được.
Nhìn quanh má»™t lượt, lão thấp giá»ng bảo Phương Dáºt:
(... Thiếu trang) Thiếu nữ đẹp tuyệt trần!
Mỹ phụ là Nam Yến, thì lão nhân hẳn là Kim Phi và thiếu nữ đúng là Tiêu Phi Vũ!
HÆ¡n hai mươi năm chịu khổ dưới hố sâu, trở và o Ä‘á»i là Kim Phi Ä‘i tìm Nam Yến, gặp Nam Yến rồi cùng Tiêu Phi VÅ© rá»i Côn Lôn SÆ¡n.
Tâm sá»± đã tròn, Kim Phi phải nghÄ© đến việc hưởng thụ, tà i sản bảo ngá»c bạc và ng còn đó lão cứ lấy lên mà tiêu pha.
Cho nên, giỠđây lão sống trong cảnh huy hoà ng, thừa thãi cũng không phải là một sự lạ.
Nam Yến nhìn bà n ăn, cưá»i khanh khách:
- Xem Kim huynh ăn là m sao cho hết bao nhiêu món đó!
Kim Phi cưá»i ha hả:
- Hơn hai mươi năm nhịn khát, nhịn đói, thì gặp lúc rồi phải uống, phải ăn, cố uống cố ăn để bù trừ chứ!
Nam Yến ngồi xuống, đoạn thở dà i, thốt:
- Tuy nhiên Kim huynh lấy tà i sản cá»§a Trung Äiá»u Thất Sát mà tiêu pha, tiểu muá»™i cảm thấy khó chịu vô cùng!
Kim Phi chÃnh sắc mặt:
- Nếu huynh không dùng, thì chẳng lẽ bỠmặt trong lòng đất giữa chốn hoang sơn mãi mãi sao?
Nam Yến thở dà i:
- Kim huynh có lý!
Tiêu Phi VÅ© vá»— tay, cưá»i dòn:
- Cáºu nói phải đó, dì ạ! Cáºu nói rất chà lý! Ở và o địa vị cáºu tôi cÅ©ng là m như thế thôi!
Nà ng gá»i Kim Phi là cáºu, Nam Yến là dì tuy không đúng, song đã quen như váºy rồi!
Nam Yến phì cưá»i:
- Còn ngươi nữa! Ngươi cÅ©ng Ä‘iên luôn, cả hai cùng có những tư tưởng lạ Ä‘á»i! Cho ngươi biết, hãy bá»›t cái nam nhân tÃnh, táºp dần trở lại thà nh nữ nhân, chứ nếu thế thì cái vị tướng công há» Triển đó không bao giá» dám tiếp ngươi nhé!
Tiêu Phi Vũ đỠbừng đôi mắt gắt lên:
- Hắn không dám gần thì mặc hắn chứ! Dì còn nhắc đến hắn nữa là m chi.
Kim Phi cưá»i lá»›n:
- Chỉ sợ dì không nhắc, chÃnh ngươi phải nhắc, bắt buá»™c ngưá»i ta phải Ä‘i tìm tiểu tá» cho ngươi đó!
Bá»—ng, có tiếng chân ngưá»i vang nÆ¡i mui.
Kim Phi trầm giá»ng:
- Vương Tam mua rượu vỠđó phải không? Sao đi lâu thế? Và o đây gấp!
Má»™t hán tá» váºn áo xanh vén rèm, bước và o.
Tay hắn nâng một vò rượu, nghiêng mình:
- Äâu phải tiểu nhân không gấp vá», chỉ vì tại địa phương nà y rượu khan hiếm lạ! ...
Kim Phi trừng mắt:
- Một huyện thà nh to lớn như vầy mà ngươi không tìm mua nhanh chóng được một vò rượu nữa sao?
- Rượu tại đây không thiếu, chỉ tại mấy hôm nay, nhà há» ÄÆ°á»ng lại có việc vÆ¡ vét nhiá»u rượu trong huyện thà nh hầu như bị há» mua hết!
Kim Phi cau mà y:
- Há» ÄÆ°á»ng tại đất Thục có hỉ sá»± gì ngươi có nghe rõ chăng?
- Äám cưới, đám gả.
- Cưới ai? Gả ai?
- Con cá»§a há» ÄÆ°á»ng sắp thà nh hôn. và má»›i hôm qua đây, có gã há» Triển đến, chừng gã cÅ©ng kết hôn luôn vá»›i con gái há» ÄÆ°á»ng! Hai hỉ sá»± chứ không phải má»™t!
Tiêu Phi VÅ© giáºt mình:
- Triển gì?
Hán tỠáo xanh đáp:
- Nghe nói, gã ấy là má»™t niên thiếu anh hùng, có danh lá»›n trên giang hồ, ngưá»i lại khôi ngô tuấn tú. Gã tên là Triển ... Triển Má»™ng ...
Tiêu Phi Vũ kêu lên:
- Triển Mộng Bạch?
Hán tỠreo lên:
- Äúng rồi! Triển Má»™ng Bạch!
Tiêu Phi VÅ© run bắn ngưá»i, quyển sách trong tay nà ng rÆ¡i xuống thuyá»n vang má»™t tiếng phịch.
Nà ng chết sững trên chiếc ghế.
Lâu lắm, nà ng vụt cưá»i lên, cưá»i cuồng dại, vừa cưá»i, vừa thốt:
- Hay! Hay cho Triển Mộng Bạch! Ngươi cưới vợ!
Nà ng ngưng cưá»i, trừng mắt nhìn Vương Tam, quát:
- Ngươi cưá»i gì?
Vương Tam sợ hãi, đặt nhanh vò rượu xuống, quay mình trở ra gấp.
Nam Yến thở dà i, toan cất tiếng an á»§i nà ng, song Kim Phi ngăn cháºn.
Tiêu Phi Vũ đứng lên, bước tới bước lui.
Kim Phi vá» không thấy, mà cÅ©ng không lưu ý đến nà ng, cứ uống rượu. Bá»—ng, Tiêu Phi VÅ© cưá»i lạnh, rồi tá»± lẩm nhẩm:
- ÄÆ°á»£c! ÄÆ°á»£c lắm! Ngươi kết hôn là tốt lắm!
Bất thình lình, nà ng nhà o và o lòng Nam Yến, oà lên khóc, vừa khóc, vừa gà o:
- Không! Không! hắn không cưới vợ được!
Nà ng ôm Nam Yến, khóc ồ ồ.
Nam Yến vuốt tóc nà ng nhẹ giá»ng gá»i:
- VÅ© con! Con ...
Rồi bà cũng khóc luôn, không nói thêm được tiếng nà o.
Kim Phi vụt cưá»i ha hả:
- Buồn cưá»i quá! Buồn cưá»i quá!
Nam Yến nổi giáºn:
- Ngưá»i ta Ä‘ang khổ như vầy, Kim huynh cưá»i được à ?
Kim Phi vẫn còn cưá»i:
- Ngưá»i lý tưởng xổ lồng bay Ä‘i, thì tìm cách bắt lại, chứ khóc rồi hắn quay trở vá» sao?
Nam yến hừ một tiếng:
- Thì Ãt nhất cÅ©ng phải cho ngưá»i ta khóc trong má»™t phút giây đầu xúc động chứ? Kim huynh nó là tìm cách, váºy cách gì đâu, nói Ä‘i!
Kim Phi gáºt đầu:
- Phải có cách chứ! bất cứ việc khó khăn nà o cÅ©ng có cách giải quyết, chỉ tại mình không nghÄ© ra thôi! Rất tiếc là cô bé Phi VÅ© kia lại không muốn nghe ai nhắc đến Triển Má»™ng Bạch, như váºy là tiểu cô nương không thÃch tiểu tá», ngu huynh bất tất phải nghÄ© cách nà y cách ná» là m chi cho nhá»c trÃ!
Lão tiếp:
- Äể thì giá» mà ăn cho sướng cái thân!
Lão uống cạn một chén đầy, khỠkhà , chép chép miệng.
Tiêu Phi Vũ vụt ngẩng đầu lên:
- Ai nói tôi không thÃch hắn?
Kim Phi báºt cưá»i vang:
- Ha ha! Thế ra ngươi thÃch hắn!
Tiêu Phi VÅ© cưá»i lỳ:
- Ừ! Tôi thÃch hắn đó! Hết sức thÃch đó! Có sao không? Tôi biết, cáºu gà i cho tôi phải thừa nháºn mà ! Tôi thừa nháºn rồi đó, cáºu Æ¡i!
Nam yến mỉm cưá»i:
- Tiêu liá»…u đầu! Äể cho cáºu ngươi tìm cách giúp ngươi! Nghe đây, liá»…u đầu! Giả như ta chép cho ngươi má»™t quyển bà lục võ công, ngươi bị ngưá»i lấy trá»™m, ngươi sẽ là m sao?
Tiêu Phi Vũ đáp:
- Äoạt lại chá»› là m sao?
Kim Phi cưá»i ha hả:
- Phải! Dùng võ công mà đoạt hồi! Sách vở còn váºy thay, huống hồ ngươi! Äừng nói là Triển Má»™ng Bạch chưa là m hôn lá»…, nếu hắn có là m rồi, ta cÅ©ng cướp hắn vá» như thưá»ng!
Năm xưa dì ngươi suýt bị ngưá»i cướp mất nếu ta không nhanh tay Ä‘oạt lại, thì ... thì ...
Nam Yến kêu lên như bị chá»c nhá»™t:
- Ãi! Ãi! Kim huynh Ä‘iên rồi! Sao lại Ä‘em cái việc quái đản mà nói ra? vả lại, VÅ© nhi là gái, nó đâu có thể lỳ lợm như Kim huynh được?
Kim Phi trừng mắt, cao giá»ng:
Muốn yêu má»™t ngưá»i, thì cứ đưá»ng đưá»ng chánh chánh mà yêu, dù nam hay nữ cÅ©ng thế, có gì xấu xa mà phải rụt rè?
Tiêu Phi VÅ© trầm ngâm má»™t lúc, bá»—ng cất cao giá»ng:
- Phải! Vô luáºn như thế nà o, tôi cÅ©ng không thể để hắn kết hôn vá»›i ngưá»i khác! tôi phải cướp hắn vá»!
Kim Phi vá»— tay, cưá»i lá»›n:
- Phải có váºy má»›i đáng mặt nữ anh hùng! Bằng cứ khóc ngà y nà y qua ngà y khác, thì đâu phải là cháu gái cá»§a ta!
Nam Yến lắc đầu, song lại lá»™ niá»m hân hoan há»i:
- Rõ là cá mè một lứa! Nhưng, lúc nà o các ngươi bắt tay và o việc?
Tiêu Phi Vũ đáp gấp:
- Ngay bây giá»!
Nam Yến cưá»i nhẹ:
- Nóng thế à ?
Kim Phi chớp mắt:
- Tá»± nhiên là phải nóng! Tá»± nhiên là phải hà nh động ngay! Äi bây giá» thì thÃch thú. VÅ© nhi khả ái quá, chÃnh ta còn công nháºn, huống hồ chi tiểu tá» há» Triển không mê tÃt?
Lão uống má»™t hÆ¡i ba chén liá»n, rồi vá»— bà n rầm rầm:
- Nếu hắn là ngốc tá», ta sẽ Ä‘áºp vỡ sá» hắn ra!
Nam Yến lắc đầu:
- VÅ© nhi sống chung vá»›i Kim huynh má»™t thá»i gian thôi, cả hai sẽ Ä‘iên mất!
Bà đứng lên tiếp:
- Thế nà y thì già bắt buộc phải đi theo hai kẻ điên, giám thị hà nh động mới được!
Tiêu Phi VÅ© cưá»i lá»›n:
- Ai bảo dì là dì cá»§a tôi? Là vợ cá»§a cáºu?
Nam Yến mắng yêu:
- Liễu đầu cao hứng lắm rồi, phải không?
Kim Phi bước ra mÅ©i thuyá»n, ngả ngưá»i, vặn hông, tìm thoa? mái.
Äồng thá»i, hà o khà dâng cao, lão mÄ©m cưá»i thầm nghÄ©:
- Mấy hôm nay nhà n quá, nếu không hoạt động, hẳn là gân xương sẽ mất cả dẻo dai, không phục vụ được cho Nam Yến.
Bá»—ng, từ xa xa, có tiếng y phục quét gió vang lên rất khẽ, song không lá»t khá»i thÃnh giác cá»§a lão.
Có một khách dạ hà nh nà o đó, đến bỠsông, dừng chân lại, lẫm nhẫm:
- Cô nương! Tại hạ tuân lịnh hà nh động, cô nương có chết cũng đừng oán trách nhé!
Kim Phi cau mà y, thầm nghĩ:
- Cái trò gì thế? Giết ngưá»i à ?
Hà o khà đang lên, lão không thể nén lòng bỠqua.
Lão kẽ lắc đầu vai, thân hình vút lên, lao theo vòng cầu vỠhướng đó.
Tiêu Phi Vũ kêu lên:
- Cáºu! Cáºu...
Kim Phi thốt vá»ng lại:
- Theo ta đây mà xem nhiệt náo!
Tiêu Phi VÅ© động tÃnh hiếu kỳ, bay mình theo liá»n.
Thoáng mắt, cả hai đã đến gần nÆ¡i phát ra âm thinh. NÆ¡i đó, là má»™t bãi cá» hoang, má»™t bóng ngưá»i đứng sừng sững.
Kim Phi và Tiêu Phi VÅ© nấp mình và o trong chổ khuất, theo dõi hà nh động cá»§a ngưá»i đó.
Trên vai hắn, có một chiếc bao, hắn lấy bao xuống, mở miệng ra.
Hắn lôi từ trong bao ra má»™t nữ nhân váºn áo gấm, dây trói quanh mình.
Hắn nhìn nữ nhân, buá»™t miệng thở dà i, rồi lắc đầu. Sau cùng, Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i, thốt:
- Bảo ta Ä‘em má»™t đóa hoa biết nói, như thế nà y, mà dìm sâu trong dòng nước, thì tháºt là ta không nỡ là m chút nà o!
Hắn nhặt mấy viên đá khá to, bỠvà o bao, rồi lẫm nhẫm tiếp:
- Nhưng đại gia nhất định muốn trừ diệt nà ng, ta chỉ là kẻ hà nh sự, còn là m sao hơn!
Nữ nhân không nói tiếng nà o, đôi mắt mở to, hướng lên sao trá»i, mưá»ng tượng không mà ng đến sá»± sống chết.
Kim Phi lấy là m lạ, thì thầm:
- Nữ nhân đó kỳ quái tháºt!....
Tiêu Phi Vũ giục:
- Ra tay Ä‘i cáºu! Tôi nóng lắm rồi!
Kim Phi mÄ©m cưá»i:
- Xem ra, ngươi còn thÃch gánh vác việc ngưá»i khác hÆ¡n ta!
Cả hai phi thân lướt tới.
Ngưá»i đó, là má»™t đại hán, tuổi độ ba mươi, váºn y phục Ä‘en, toan nhét nữ nhân và o bao, bá»—ng nghe tiếng gió từ trên đầu quét xuống.
Hắn kinh hãi, dợm mình quay Ä‘i, nhưng hai gá»ng ká»m đã chụp mạnh và o mạch môn hắn.
Khà lực hắn tiêu tan, hắn không còn là m được một cỠđộng nà o nữa.
Hắn sợ run!
Kim Phi trầm giá»ng há»i:
- Ngươi là ai? Tại sao định sát hại nữ nhân đó?
Äại hán cất giá»ng run run:
- Chẳng phải... việc của tiểu nhân... Tiểu nhân chỉ vâng lịnh đại gia hà nh sự!
Kim Phi há»i tiếp:
- Ai là đại gia của ngươi?
Ngưá»i áo Ä‘en ấp úng:
- ÄÆ°á»ng... Äịch! ÄÆ°á»ng gia bảo.
Kim Phi cau mà y:
- Thế ra ngươi là ngưá»i trong ÄÆ°á»ng môn tại đất Thục nà y?
Äại hán áo Ä‘en gáºt đầu:
- Äại gia tiểu nhân chÃnh lÃ ÄÆ°Æ¡ng kim chưởng môn!
- Nữ nhân đó là ai? Tại sao ÄÆ°Æ¡ng Äịch muốn giết nà ng?
- Nà ng ấy tư tình vá»›i nhị công tá» trong ÄÆ°á»ng môn, mà nhị công tá» thì sắp thà nh hôn, nên đại gia phải diệt trừ nà ng, để cho cuá»™c hôn nhân không bị trở ngại.
Tiêu Phi Vũ đứng sau lưng Kim Phi, quan sát nữ nhân.
Bỗng, nà ng kêu lên:
- À! Cáºu, thì ra là nà ng ấy!
Kim Phi quay đầu lại:
- Ngươi nháºn ra?
Tiêu Phi Vũ đáp:
- Nà ng là con cá»§a Äá»— Vân Thiên, hôm đó trong khu rừng liá»…u cá»§a Liá»…u Äạm Yên, tôi có gặp nà ng má»™t lần! Nà ng ở đây, váºy gia gia nà ng ở đâu? Nà ng vốn yêu Triển Má»™ng Bạch, sao nay lại trở thà nh tình nhân cá»§a con trai há» ÄÆ°á»ng?
Nà ng suy tư mãi, không để ý đến Kim Phi biến hẳn sắc mặt.
Äôi mắt cá»§a lão sáng rá»±c lên, mưá»ng tượng mắt dã thú gặp mồi.
Äại hán thấy thế, cà ng sợ hãi.
Äá»— Quyên lúc đó thôi nhìn sao, hạ ánh mắt xuống ngang Tiêu Phi VÅ©.
Nà ng cưá»i ngÆ¡ ngác, lẫm nhẫm:
- Triển Mộng Bạch! Cô nương có quen chà ng à ?
Tiêu Phi Vũ thở dà i:
- Ngươi quên rồi? Cái hôm đó...
Äá»— Quyên vụt thở dà i như Tiêu Phi VÅ©, lệ thảm từ từ tuông, cúi đầu, lẫm nhẫm tiếp:
- Triển Mộng Bạch ơi! Tôi không thể trông thấy chà ng nữa...
Niá»m u oán hiện ra trong ánh mắt.
Tiêu Phi Vũ xúc động tâm can, cảm thấy thương hại nà ng vô cùng.
NÃ ng an á»§i:
- Chúng ta sẽ cứu ngươi! Ngươi sẽ gặp lại hắn!
Äá»— Quyên lắc đầu:
- Tôi biết! Tôi không còn xứng đáng vá»›i chà ng nữa! Tôi đã có chồng! Nhưng chồng tôi bá» tôi, Ä‘i cưới ngưá»i khác.
Tiêu Phi VÅ© sững sá».
Một lúc sau, nà ng bảo:
- Ngươi đừng quá thương tâm! Ta sẽ cướp chồng ngươi mang vỠcho ngươi!
Lúc đó Nam Yến đã theo đến, đứng phÃa sau, cưá»i nhẹ, mắng yêu:
- Giá»i chưa! Muốn Ä‘oạt chồng cho mình, chưa xong, còn vá»— ngá»±c hứa Ä‘oạt chồng cho ngưá»i khác! Không biết có thà nh công không đó!
Tiêu Phi VÅ© cưá»i hì hì, day qua Kim Phi, bất giác kêu lên:
- Cáºu là m sao thế?
Kim Phi Ä‘ang trầm mÆ¡ vá» má»™t việc chi đó, nghe gá»i, giáºt mình báºt cưá»i cuồng dại:
- Äá»— Vân Thiên! Äá»— Vân Thiên! Ngươi hại ta thừa chết thiếu sống, hÆ¡n hai mươi năm dà i ta chịu biết bao gian khổ! Không ngá» hôm nay con gái ngươi lại rÆ¡i và o tay ta!
Hai tay đưa chao, lão chụp xuống đầu Äá»— Quyên.
Tiêu Phi VÅ© kinh hãi, vá»™i bước tá»›i che cho Äá»— Quyên, hét to:
- Cáºu! Cáºu không nên...
Kim Phi nhảy dựt lên, quát:
- Sao lại không được, gia gia nà ng hại ta, tại sao ta không thể hại nà ng?
Nam Yến gằn từng tiếng:
- Gia gia nà ng vá»›i Kim huynh có thù vá»›i nhau, chứ nà ng có can gì và o việc đó? Nếu Kim huynh giết nà ng thì tiểu muá»™i tá»± tá» ngay bây giá», trước mặt Kim huynh!
Kim Phi giáºt mình, bứt tóc, gãi tai, dáºm chân thình thịch.
Nam Yến bảo:
- Nếu còn háºn thì Ä‘i tìm gia gia nà ng mà báo phục!
Trên Ä‘á»i nà y chỉ có Nam Yến là kiá»m chế nổi lão mà thôi. Äại hán áo Ä‘en nói lá»›n:
- Äá»— Vân Thiên hiện Ä‘ang có mặt tại ÄÆ°á»ng gia!
Kim Phi giáºt bắng mình, nhìn hắn má»™t lúc, Ä‘oạn báºt cưá»i ha hả:
- Hay! Hay quá!
Lão chỉ Äá»— Quyên, tiếp:
- Ta sẽ lôi nà ng đến trước mặt Äá»— Vân Thiên, có đông đủ má»i ngưá»i, tuyên bố việc xấu cá»§a con gái lão. Từ lâu, lão tá»± hà o là thanh cao, bây giá» con gái lão là m Ä‘iá»u tồi tệ, lão sẽ hổ thẹn mà chết!
Bỗng lão chụp tay đại hán, hét:
- Muốn sống hay muốn chết?
Äại hán run sợ:
- Tiểu nhân còn mẹ già ở nhà ...
Kim Phi trầm giá»ng:
- Muốn sống nuôi mẹ, thì lúc trở vá», đừng nói vá»›i ai là có gặp ta! Nếu ngươi bép xép, ÄÆ°á»ng Äịch sẽ giết ngươi đó!
Äại hán đáp gấp:
- Tiểu nhân trở vá», sẽ báo cáo là Äá»— cô nương đã chết rồi!
Kim Phi gáºt đầu:
- Thông minh đấy! Cút đi!
Lão vung tay, đại hán văng ra xa ngoà i ba trượng.
Hắn lăn thêm mấy vòng, đứng lên, phóng chân chạy mau...
* * * Äêm đã khuya!
Pháo dây dà i hà ng trượng, treo từ đầu sao cao vút, chỠđợi nổ.
Äèn thắp giăng giăng...
Tân khách đông như biển, nÆ¡i nà o cÅ©ng có tiếng cưá»i, tiếng nói. Tòa thạch thất không đủ chổ chứa, chá»§ nhân cho dá»±ng thêm bốn dãy lư bằng.
Toà n khu ÄÆ°á»ng gia trang náo nhiệt như ngà y há»™i trong hoà ng thà nh.
Nhưng có hai địa điểm im lìm.
Má»™t là khu luyện độc, chế ám khÃ. NÆ¡i nà y có đệ tá» canh gác kỹ cà ng.
Má»™t là dãy tịnh xá cá»§a lão tổ tông, nÆ¡i nà y không có ngá»± công thá»§, song má»—i tấc đất là má»™t cạm bẫy, lá»t và o đó là cầm như vá» nÆ¡i tổ tiên không kịp trăn trối.
Cạnh dãi tịnh xá, có khu rừng.
Có khu rừng, có hai bóng ngưá»i! Triển Má»™ng Bạch và Hắc Yến Tá».
HỠđã lục soát khắp nÆ¡i suốt má»™t ngà y má»™t đêm, tìm tung tÃch Äá»— Quyên.
Há»a Phượng Hoà ng vẫn chưa cho biết kết quả.
Triển Má»™ng Bạch chỠđây, khi tiếng pháo nổ lên, chà ng sẽ nương theo tiếng pháo, xâm nháºp cấm địa...
Rồi pháo nổ vang rá»n, tiếng pháp dây không há» dứt.
Triển Má»™ng Bạch lướt tá»›i, Hắc Yến TỠở lại, pháºp phồng.
Cá»a tịnh xá đóng kÃn, chẳng có gì khả nghi.
Triển Mộng Bạch toan trở lại, bỗng chà ng nghe lão tổ tông quát:
- Nói nhảm! Äiá»u đó không thể là m được đâu! Trao kẹo cho ta!
Có tiếng ÄÆ°á»ng Äịch tiếp nối:
- Cái cuộc hôn nhân đó, rất có lợi cho chúng ta! Lão tổ tông ngăn cấm, hà i nhi chẳng biết là m sao!
Lão tổ tông gằn giá»ng:
- Cái gì khác thì được! Cái đó, nhất định là không! Ngươi nghe chưa!
ÄÆ°á»ng Äịch nói tiếp:
- Nhưng...
|

17-07-2008, 12:05 PM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Vô Giá»›i
Bà i gởi: 83
Thá»i gian online: 26 giây
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Xuyên Tâm Lệnh: Hồi 37
Xuyên Tâm Lệnh: Hồi 37
(Cổ Long)
- Nhưng cái gì? Không nhưng gì cả! Ngươi phải biết Thôi Má»™ng Thảo là váºt rất hiếm, quý báu vô cùng. Nó rất cần thiết cho việc chế luyện ám khà cá»§a ÄÆ°á»ng môn. Cái lão Tần đó đòi há»i nó để là m gì chứ?
ÄÆ°á»ng Äịch thốt:
- Nghe nói lão ta dùng Thôi Mộng Thảo để chế luyện một loại giải dược chống Tình Nhân Tiễn. Mình không trao ra, chỉ sợ cuộc hôn nhân nà y không thà nh tựu!
Lão tổ tông gắt:
- Không thà nh tá»±u thì không thà nh tá»±u! Ãm khà là giòng máu cá»§a ÄÆ°á»ng môn, là mạng sống cá»§a há» ÄÆ°á»ng, không có ám khà lÃ ÄÆ°á»ng môn bị tiêu diệt. Việc hôn nhân là cái quái gì mà có thể Ä‘em ra trao đổi? Ngươi ăn cái giống gì mà ngu si thế?
ÄÆ°á»ng Äịch đặng hắng má»™t tiếng:
- Mình đã lỡ má»i tân khách đến rồi.
Lão tổ tông hét:
- Tân khách! Tân khách là những cái thứ gì? Chỉ có ám khà thôi! Ãm khà là trên hết!
Nếu không có ám khÃ, dù ngươi mang xe mà rước, vị tất có ai chịu cất công mà và o đất Thục xa xôi nà y uống rượu vá»›i ngươi? Dẹp cái bá»n tân khách đó lại cho ta!
ÄÆ°á»ng Äịch kinh hãi:
- Vâng! Vâng!
Lão nhân tiếp:
- Ta nói rồi đấy, ngươi đi ra đi!.... Triển Mộng Bạch xuống đây gấp!
Triển Má»™ng Bạch giáºt mình.
Lão tổ tông đang phẩn nộ, quát tháo thế mà cũng phát giác ra chà ng đang nấp trên mái nhà !
Má»™t tiếng cạch vang lên, cánh cá»a sổ tung ra, mang theo má»™t vùng sáng.
Triển Má»™ng Bạch nghiến răng, nhảy xuống đất, vá»t qua cá»a sổ, và o phòng.
Gian phòng rất rá»™ng, nhưng chỉ có má»™t chiếc giưá»ng to lót gấm. Trên giưá»ng có má»™t cái bà n nhá». Trên bà n có nhiá»u loại kẹo.
ÄÆ°á»ng Äịch đã Ä‘i rồi.
Lão tổ tông ngồi trên chiếc giưá»ng, tá»±a mình và o thà nh giưá»ng, nhìn Triển Má»™ng Bạch má»™t lúc, Ä‘oạn cao giá»ng thốt:
- Xem ra ngươi cũng ngoan đó. Ta bảo ngươi và o, là và o ngay!
Triển Mộng Bạch đáp:
- Tuy không dám và o, nhưng lại muốn và o, nên phải và o!
Lão nhân tiếp:
- Ta biết ngươi muốn đến đây từ lâu! Nghe nói ngươi và tiểu tôn tá» cá»§a ta có bà n tÃnh vá»›i nhau là m trò quá»· gì đó. Có phải là ngươi định giúp hắn, đến đây truy tùng tung tÃch nà ng ấy chăng?
Triển Mộng Bạch kinh hãi, thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ lão có thuáºt tiên tri?
Chà ng chưa kịp đáp, lão tổ tông đã quát:
- Phải hay không phải? Nói mau!
Triển Má»™ng Bạch cao giá»ng:
- Phải!
Chừng như lão tổ tông kinh ngạc, trừng mắt nhìn chà ng, lại há»i:
- A! Hay cho ngươi! Ngươi dám thừa nháºn? Ngươi dám thừa nháºn à ?
Triển Má»™ng Bạch Ä‘iá»m nhiên:
- Sá»± tháºt là váºy, tại sao không thể thừa nháºn?
Lão nhân sừng sộ:
- Ngươi biết xông và o cấm vực của ta, là phạm tội như thế nà o chăng?
Triển Mộng Bạch ngẩng cao mặt:
- Bất cứ tá»™i gì, tại hạ vẫn tiếp nháºn!
Lão nhân quát:
- Ngươi bị uy hiếp mà đến, hay tự nguyện mà đến? Nếu bị uy hiếp, thì tội giảm khinh, bằng tự nguyện, thì... thì...
Triển Mộng Bạch ưỡng ngực:
- Tại hạ tá»± nguyện mà đến, Hắc Yến Tá» chẳng liên can gì. Nếu tại hạ không muốn là m việc gì, trên Ä‘á»i nà y chẳng ai bức bách nổi tại hạ phải là m.
Lão nhân lại trừng mắt nhìn Triển Mộng Bạch.
Bá»—ng lão báºt cưá»i ha hả:
- Tốt! Tiểu tỠkhá đấy! Trao cho ta một viên kẹo, ngươi cũng nên ăn một viên!
Triển Má»™ng Bạch không do dá»±, lấy má»™t viên kẹo trao cho lão nhân, rồi lấy má»™t viên khác, bá» và o miệng, ăn liá»n.
Vừa ăn, chà ng vừa nghĩ:
- Dù là thuốc độc, ta cũng cứ nuốt, đừng nói là kẹo!
Lão nhân vừa ăn kẹo, vừa gáºt đầu, chừng như quên mất Triển Má»™ng Bạch ở trước mặt.
Triển Mộng Bạch không nói gì, chỠxem lão nhân có thái độ như thế nà o để ứng đáp.
Một lát sau, lão đưa bà n tay lên, quạt nhẹ.
Không có gió động, song hai cánh cá»a đóng lại liá»n.
Triển Má»™ng Bạch kinh hãi, thầm nghÄ© chưởng lá»±c cá»§a lão nhân quả tháºt cao siêu không tưởng nổi.
Lão nhân như có tâm sá»± trùng trùng, đóng cá»a rồi, lại trầm tư má»™t lúc, lẫm bẫm:
- Thôi Mộng Thảo! Tại sao lại đòi Thôi Mộng Thảo?
Lão nhân Ä‘ang ngồi xếp bằng tròn, nếu không nhìn kỹ, tất không ai nháºn ra hai chân lão mang chứng âm hà n cá»±c nặng. Lão không cỠđộng được, chứ chẳng phải giả vá».
Lão thở dà i:
- GiỠphục dược đã đến rồi!
Lão vá»— nhẹ hai bà n tay và o nhau, má»™t tiếng bốp vang rất khẽ, song âm thinh lại truyá»n Ä‘i rất xa.
Liá»n theo đó, có tiếng vó ngá»±a nện bên ngoà i, má»—i lúc má»™t gần.
Rồi vó ngá»±a ngừng, bức rèm lay động, Há»a Phượng Hoà ng hiện ra.
Cầm chiếc roi ngá»±a nÆ¡i tay, sắp sá»a bước và o, trông thấy Triển Má»™ng Bạch, nà ng khá»±ng lại.
Lão nhân cưá»i, mắng yêu:
- Tiểu liá»…u đầu! Hắn đã là ngưá»i cá»§a ngươi, còn là m bá»™ là m tịch gì chứ?
Triển Má»™ng Bạch thầm kêu khổ, tuy nhiên bắt buá»™c phải cưá»i chà o nà ng.
NgỠđâu, Há»a Phượng Hoà ng Ä‘i thẳng và o, không há» nhìn thoáng qua chà ng ná»a mắt!
Triển Mộng Bạch hết sức kỳ quái.
Nà ng đến vá»›i con Tá» Kỳ Lân, song con váºt giỠđây tiá»u tụy thấy rõ. Nó mất hẳn cái oai phong kiêu dÅ©ng cá»§a má»™t con thiên lý mã ngà y nà o.
Mưá»ng tượng nó nháºn ra chà ng, nó cúi đầu xuống, hà hà mấy tiếng nhá».
Chà ng thầm nghĩ:
- Lão đòi uống thuốc, sao nà ng lại dắt ngựa đến đây?
Há»a Phượng Hoà ng lấy má»™t cái bát ngá»c, tay kia rút mÅ©i trâm trên đầu, rồi bước đến cạnh con ngá»±a, đâm mÅ©i trâm và o đùi ngá»±a, Ä‘oạn rút ra, sau cùng đưa bát hứng máu.
Con ngựa chẳng tỠvẻ gì đau đớn cả.
Máu ngá»±a chảy đầy bát rồi, Há»a Phượng Hoà ng lấy má»™t miếng thuốc dán, dán và o vết thương, rồi bưng chén máu đến cho lão nhân.
Lão nhân tiếp nháºn, uống má»™t hÆ¡i cạn.
Triển Má»™ng Bạch sững sá», lại nghÄ©:
- Thảo nà o mà con ngựa chẳng xác xơ! Nhưng lão uống máu ngựa để là m gì chứ?
Lão nhân báºt cưá»i ha hả:
- Ngựa ơi! Ngựa ơi! Tội cho ngươi quá!
Lão day qua Triển Má»™ng Bạch, há»i:
- Thấy thế, ngươi đau lòng phải không?
Triển Má»™ng Bạch gáºt đầu:
- Äúng váºy! Tại sao tiá»n bối lại là m khổ con váºt?
Lão nhân mÄ©m cưá»i:
- Ngươi là m sao biết được! Ta đã phà mất ba năm trá»i dằng đẵng dưỡng nuôi nó bằng dược thảo. Nó là con dược mã, vì váºy ta phải uống máu nó.
Lão tiếp luôn:
- Nó ăn toà n những thuốc quý, có những thứ mà danh y suốt Ä‘á»i mÆ¡ ước song không tìm ra! Nó hưởng phúc ba năm rồi, bây giá» nó phải chịu khó để bù trừ!
Triển Má»™ng Bạch bở lẽ ra, bởi nó quý như váºy, cho nên bá»n gia nhân há» ÄÆ°á»ng tìm má»i cách Ä‘oạt hồi.
Lão nhân há»i:
- Ngươi từng Ä‘i đó, Ä‘i đây, thế ngươi có nghe tá»›i má»™t địa phương tên là Há»a Bồn chăng?
Triển Mộng Bạch lắc đầu:
- Chưa từng nghe!
ÄÆ°á»ng lão nhân tiếp:
- Tại Há»a Bồn, có má»™t lão nhân, ngưá»i ta gá»i là Lãnh Dược Sư, ngươi biết không?
Triển Mộng Bạch lại lắc đầu.
Lão nhân mÄ©m cưá»i:
- Thế ra kiến thức cá»§a ngươi quá hẹp. Không biết địa phương, lại không biết ngưá»i, tháºt đáng trách!
Lão lại tiếp:
- Còn Thôi Mộng Thảo, chắc ngươi cũng chẳng biết luôn?
Triển Mộng Bạch chú ý:
- Thôi Má»™ng Thảo vá»›i Há»a Bồn, có liên quan như thế nà o?
- Há»a Bồn ở táºn Tây Cương, chÃnh là nÆ¡i sản xuất Thôi Má»™ng Thảo.
Triển Mộng Bạch tò mò:
- Váºy còn Lãnh Dược Sư là ngưá»i như thế nà o?
Lão nhân đáp:
- Lão ta há» Lãnh, tên Thán, là má»™t kẻ thÃch trồng hoa đẹp. Lão lại trồng Thôi Má»™ng Thảo là má»™t loại tối độc. Lão không giao du vá»›i khách giang hồ, ai xâm nháºp và o Há»a Bồn là đừng mong sống sót mà trở lại.
Triển Mộng Bạch cau mà y:
- Lão trồng Thôi Mộng Thảo để là m gì?
- Lão là má»™t tay chÆ¡i độc, lão trồng để lấy độc. TÃnh tình lão rất cổ quái, nhưng rất thÃch ta, nên khi ta cho ngưá»i tá»›i há»i Thôi Má»™ng Thảo là lão cho liá»n.
Triển Má»™ng Bạch suy tư trầm trá»ng quanh ba sá»± kiện:
Tình Nhân Tiễn, Thôi Mộng Thảo, và Lãnh Dược Sư.
Triển Má»™ng Bạch vụt há»i:
- Ngoà i Lãnh Dược Sư ra, còn có ai trồng Thôi Mộng Thảo nữa chăng?
Lão nhân nhÃu mà y:
- Theo ta biết, thì bất quá còn má»™t ngưá»i nữa thôi!
- Ai thế?
Lão nhân cưá»i hắc hắc:
- Nhắc đến con ngưá»i đó, ta buồn cưá»i! Lão ấy là má»™t quái váºt rõ rà ng. Lão có má»™t ngưá»i em song sinh, song lá»›n lên, má»—i ngưá»i má»™t tÃnh, không mảy may giống nhau. Há» lại cùng yêu má»™t ngưá»i, cái đó má»›i phiá»n phức. Mà nữ nhân đó lại cÅ©ng là má»™t quái váºt luôn.
Bà ta cá»±c kỳ ác độc, không má»™t việc tà n bạo nà o không dám là m. Hai anh em rất khổ tâm Ä‘eo Ä‘uổi theo bà , sau cùng bà cảm động yêu há». Bà không yêu thì chẳng sao, bà yêu rồi, lại sanh rắc rối lá»›n! Rắc rối liên miêng, không há» chấm dứt, suốt thá»i gian dà i!
Chừng như chuyện xưa gợi hứng cho lão, lão tiếp luôn:
- Tuy nhiên, má»™t nữ nhân là m sao lấy hai nam nhân được? Cuối cùng, ngưá»i anh nhưá»ng cho ngưá»i em, ngưá»i em lại nhưá»ng cho ngưá»i anh. Há» nhưá»ng qua, nhưá»ng lại mãi, rốt cuá»™c chẳng ai chịu lấy bà ấy. Nhưng há» lại không muốn cho bà ta lấy ngưá»i khác, nên cả hai mang bà ta đến má»™t địa phương! Nữ nhân đó, lúc thiếu thá»i, phong lưu thà nh tánh, nhưng đến lúc đó, không hiểu sao, lòng cÅ©ng lạnh luôn, cam tâm tình nguyện sống vá»›i há» má»™t nÆ¡i, hÆ¡n hai mươi năm rồi, không há» xuống núi. Lúc trước, bà ta có rất nhiá»u kẻ thù, há» truy ra tung tÃch bà , kết Ä‘oà n, từng đợt, từng đợt kéo lên núi, định sát diệt bà . Nhưng hai anh em đó võ công rất cao, hết lòng binh vá»±c thà nh ra chẳng má»™t kẻ nà o chạm được chân lông bà . Dần dần, giang hồ không còn nhắc nhở đến hai nam má»™t nữ đó nữa. Không còn ai dám lên núi mà sanh sá»± vá»›i bà ta nữa!
Triển Má»™ng Bạch bá»—ng há»i:
- Có phải mỹ nhân đó thÃch mặc áo hồng, còn hai anh em là Côn Lôn Song Tuyệt chăng?
Lão nhân giáºt mình:
- Không ngá» tuổi ngươi còn nhá», mà lại biết rất nhiá»u những báºc tiá»n bối trong võ lâm!
Lão nhân như trở vỠngà y cũ, mơ mà ng lẫm nhẫm:
- Ngà y nay, Thiên Hình lão nhân không biết luyện chưởng lực Lục Dương Thần đến mức độ nà o rồi?...
Triển Mộng Bạch nói:
- Vãn bối cách đây không lâu có gặp vị ấy một lần!
ÄÆ°á»ng lão nhân vá»— tay reo lên:
- ThÃch thú cho ngươi quá! Phải biết, không dá»… gì gặp được các vị ấy đâu nhé!
Há»a Phượng Hoà ng đứng cạnh giưá»ng, lúc đó cất tiếng:
- Lão tổ tông hôm nay nói nhiá»u quá rồi đó! Xin lão tổ tông ngưng câu chuyện, nghÄ© má»™t lúc Ä‘i!
Lão nhân sững sá», rồi lẫm nhẫm:
- Phải! Nên nghĩ một lúc.
Lão nhìn Triển Má»™ng Bạch, cưá»i nhẹ, thốt:
- Không ngá» nói chuyện vá»›i tiểu tá», ta lại nhá»› đến rất nhiá»u lão bằng hữu.
Äoạn, lão né mình, vẫy tay:
- Ngươi Ä‘i Ä‘i! Nhá»› là lúc nà o rá»—i rãnh, cứ lại đây tìm ta láºp Long Môn tráºn.
Lão nhân nằm xuống, không nói gì nữa.
Triển Má»™ng Bạch còn nhiá»u Ä‘iá»u muốn nói, muốn há»i, song chẳng biết là m sao hÆ¡n, đà nh nghiêng mình chà o, rồi bước ra.
Ra đến ngoà i rồi, chà ng thầm nghĩ:
- Không ngá» mình đến đây lại được biết khá nhiá»u bà máºt. Tuy mục Ä‘Ãch chưa đạt, song ngần ấy chuyện cÅ©ng giúp Ãch cho mình rất nhiá»u! Ná»™i cái việc xuất xứ cá»§a Thôi Má»™ng Thảo cÅ©ng đáng giá lắm!
Bá»—ng, có tiếng gá»i phÃa sau.
Chà ng quay mình, thấy Há»a Phượng Hoà ng bước tá»›i.
Triển Má»™ng Bạch rất mừng, há»i gấp:
- Cô nương đã dỠthám hộ tại hạ việc đó chăng?...
Há»a Phượng Hoà ng khoát tay:
- Việc cá»§a nà ng ấy, ngươi bất tất phải há»i. Ta cho ngươi biết nà ng đã Ä‘i xa, tháºt xa rồi.
Ngươi không tìm được nà ng nữa đâu.
Nà ng lạnh lùng quá, còn đâu những nét hồn nhiên hòa lẫn cao ngạo cá»§a ngà y thưá»ng.
Triển Mộng Bạch hấp tấp:
- Nhưng...
Há»a Phượng Hoà ng cháºn:
- Nhưng là m sao? Hừ...
Rồi nà ng phất tay, quay mình bước đi luôn.
Triển Mộng Bạch lắc đầu:
- Sao nà ng biến đổi lạ lùng thế?
Chà ng trở lại chổ Hắc Yến TỠnấp, song hắn đã mất dạng rồi.
|

17-07-2008, 12:16 PM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Vô Giá»›i
Bà i gởi: 83
Thá»i gian online: 26 giây
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Xuyên Tâm Lệnh: Hồi 38
(Cổ Long)
Triển Má»™ng Bạch vừa tỉnh lại chợt nghe có tiếng ÄÆ°á»ng Bảo gá»i to:
- Triển huynh đâu? Còn say đấy à ?
Triển Má»™ng Bạch giáºt mình, quay đầu lại, trông thấy ÄÆ°á»ng Bảo liá»n cưá»i vang:
- Qúa chén, thà nh mê man mãi đến bây giỠđó, ÄÆ°á»ng huynh!
ÄÆ°á»ng Bảo nắm tay chà ng:
- Cũng may Triển huynh đệ còn đứng được! Tân khách bên ngoà i đang chỠTriển huynh đệ đó!
Hắn cưá»i nói oang oang, khác hẳn Hắc Yến Tá» và Há»a Phượng Hoà ng.
Triển Mộng Bạch đáp:
- Tiểu đệ đang định ra đó.
ÄÆ°á»ng Bảo giục:
- Thì đi! Còn đợi chừng nà o nữa! Hạ huynh đi nổi chăng?
Triển Mộng Bạch đưa mắt, ngầm ra hiệu cho Hạ Quân Hiệp.
Hạ Quân Hiệp đáp:
- Tiểu đệ còn phải chiếu cố đến cái đám say sưa kia, xin được phép ra sau!
ÄÆ°á»ng Bảo cưá»i lá»›n:
- ÄÆ°á»£c! ÄÆ°á»£c! Chúng ta phải uống say hôm nay! Nhất định phải say!
Hắn nắm tay Triển Má»™ng Bạch, lôi Ä‘i liá»n.
Tân khách đã ngồi khắp các dãy bà n, ngưá»i đông quá, muốn tìm má»™t ai trong biển ngưá»i đó, tưởng không phải dá»…!
Tân khách, gồm những tay hùng, tay bá khắp bốn phương trá»i. Ở tại địa phương, há» là chúa, là vua, song đến đây rồi, há» chỉ là những hạt cát giữa đống ngá»c châu, bởi trên há» có rất nhiá»u dị nhân quái khách tà i nghệ không lưá»ng!
Chưởng môn nhân ÄÆ°á»ng Äịch, váºn áo gấm hoa, niá»m đắc ý hiện lá»™ nÆ¡i gương mặt.
Tất cả vừa uống, ăn, vừa cưá»i nói oang oang. Song ai ai cÅ©ng mong muốn má»™t Ä‘iá»u, là được há»™i kiến vá»›i ngưá»i có tà i giải độc Tình Nhân Tiá»…n.
Thá»±c ra, trong thá»i gian đó, ai ai cÅ©ng sợ Tình Nhân Tiá»…n, cho nên há» không thưá»ng Ä‘i lại trên giang hồ, cứ bất động tại địa phương, luôn luôn đỠcao cảnh giác.
GiỠđây, há» bằng lòng và o đất Thục, dá»± tiệc vui vá»›i ÄÆ°á»ng gia, là vì há» nghÄ© nếu bất ngá» bị Tình Nhân Tiá»…n trúng phải, thì phải nhỠđến Tần Sấu Ông.
Thà nh ra, hỠđến đây, là vì Tần Sấu Ông, chứ không vì ÄÆ°á»ng Môn.
Tần Sấu Ông nghiá»…m nhiên trở thà nh cái định cá»§a đại lá»…, quan trá»ng còn hÆ¡n đôi tân lang, tân nương.
Nhưng hỠđợi mãi, đợi từ sáng sớm đến trưa, mà Tần Sấu Ông vẫn chưa đến.
ChÃnh ÄÆ°á»ng Äịch cÅ©ng bồn chồn, trông ngóng.
Bá»—ng, má»™t số ngưá»i lao nhao lên, rồi có kẻ thốt:
- Xem kìa! Ngưá»i cùng Ä‘i vá»›i ÄÆ°á»ng Bảo đó! Phải chăng là chà ng rá»… Triển Má»™ng Bạch?
Có ngưá»i lên tiếng:
- Triển Má»™ng Bạch? Hắn nổi danh như cồn, rất tiếc là hắn bất thưá»ng quá, lúc thiện, lúc ác, không ai biết thá»±c sá»± hắn là má»™t ngưá»i tốt, hay là má»™t kẻ bại hoại!
Má»™t ngưá»i thứ ba cưá»i nhẹ, chen và o:
- Các anh em không hiểu đấy thôi, chứ hắn là má»™t nam hán tá», hà nh động cá»§a hắn luôn luôn chÃnh đáng. Còn những Ä‘iá»u bại hoại thì do bá»n hèn má»n nà o đó là m, rồi vu tiếng xấu cho hắn.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u hướng mắt vá» Triển Má»™ng Bạch.
Triển Má»™ng Bạch đảo mắt nhìn ra bốn phÃa, có ý tìm Tần Sấu Ông.
Nhưng, có kẻ cho chà ng biết rằng cả kiệu hoa lẫn Tần Sấu Ông Ä‘á»u chưa đến.
Chà ng ở trong tình trạng cá»±c kỳ khẩn trương, có thể tùy thá»i, tùy khắc xuất thá»§.
ÄÆ°á»ng Bảo đưa chà ng đến cạnh ÄÆ°á»ng Äịch, là m lá»… vá»™i và ng, rồi dẫn chà ng Ä‘i giá»›i thiệu vá»›i quần hùng.
DÄ© nhiên, hắn giá»›i thiệu chà ng vá»›i tư cách con rá»… há» ÄÆ°á»ng.
Triển Má»™ng Bạch vá»›i bất kỳ ai cÅ©ng Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i xả giao, chà o há»i đủ lệ độ.
Chà ng chỉ nói, còn ai đáp lại chà ng, ca ngợi, chúc mừng, chà ng không nghe, bởi tâm sự trùng trùng.
Bá»—ng, má»™t bà n tay chụp và o cổ tay chà ng, cứng như gá»ng ká»m sắt.
Triển Má»™ng Bạch giáºt mình, mất cả tá»± chá»§, để mặc cho ngưá»i đó lôi chà ng ra má»™t góc.
Ngưá»i đó là Äá»— Vân Thiên.
Có nhiá»u ngưá»i muốn nói thêm vá»›i chà ng mấy câu, song thấy Äá»— Vân Thiên kéo chà ng thì còn ai dám gá»i giáºt lại?
Äến chổ vắng, Äá»— Vân Thiên dừng chân, nhìn Triển Má»™ng Bạch má»™t lúc, rồi lạnh lùng nói:
- Vì Ä‘i tìm ngưá»i, ná»a đêm Quyên nhi bá» nhà , hiện nay chẳng rõ nó ở đâu, còn sống hay đã chết rồi! Nếu thá»±c sá»± ngươi thà nh hôn, thì ngươi là má»™t con súc váºt, không hÆ¡n không kém!
Triển Má»™ng Bạch dá»ng cao đôi mà y, lá»a giáºn phừng lên, nhưng sau nghÄ© lại, chà ng nháºn ra mình có há» hững vá»›i Äổ Quyên tháºt.
Äã nháºn mình có lá»—i vá»›i con, thì nỡ nà o sanh sá»± vá»›i cha! Chà ng thở dà i há»i:
- Ai nói rằng tại hạ thà nh hôn?
Äá»— Vân Thiên sững sá», ấp úng:
- Nhưng ÄÆ°á»ng... ÄÆ°á»ng...
Triển Mộng Bạch từ từ tiếp:
- Trá»n Ä‘á»i, tại hạ không thể thà nh hôn vá»›i con gái há» ÄÆ°á»ng!
Äá»— Vân Thiên nhìn chà ng, tuy lấy là m lạ, song lão hiểu lá»i nói cá»§a chà ng đáng giá ngà n và ng, nói ra lá»i nà o thì đến chết chà ng cÅ©ng không cải biến.
Bất giác, lão Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i, rồi lấy trong tay áo ra má»™t mãnh giấy, trao cho chà ng, bảo:
- Cầm đi!
Triển Má»™ng Bạch tiếp nháºn mãnh giấy, Ä‘á»c:
- "Vợ chồng Hạng Minh, tại Hạng gia trang, đất Ôn Châu, ngà y mưá»i hai tháng ba, suýt bị ác nhân bao vây đánh chết. Vợ Triệu Trương Hồng, tại Tiá»n ÄÆ°á»ng, đất Gia Hưng, trong tháng năm, suýt bị kẻ ác hiếp dâm..." Còn má»™t số tên ngưá»i, vụ án, ngà y và giá» xảy ra, xếp thà nh má»™t bản kê khai tháºt dà i.
Tất cả Ä‘á»u lâm và o trưá»ng hợp nguy cấp.
Triển Má»™ng Bạch lấy là m hạ há»i:
- Cái nà y là gì thế?
Äá»— Vân Thiên giải thÃch:
- Những ngưá»i nay gặp lúc lâm nguy, nhá» ngươi cứu nạn, sau nà y, ngươi có việc cần dùng đến há», cứ thông báo là há» sẽ sẵn sà ng tiếp trợ ngươi, dù chết cÅ©ng không từ!
Triển Má»™ng Bạch cưá»i khổ:
- Nhưng... tại hạ có gặp há» lần nà o đâu? Tiá»n bối có lầm chăng?
Chà ng ngẩng đầu lên thì Äá»— Vân Thiên đã Ä‘i mất rồi.
Chà ng sững sỠmột lúc, chợt tỉnh ngộ, thầm nghĩ:
- Có lẽ nà o Äá»— lão tiá»n bối mạo danh ta, cứu mấy ngưá»i nà y thoát nguy tánh mạng?
Bá»—ng, có tiếng huyên náo vá»ng đến tai chà ng.
Má»™t nhóm ngưá»i, sóng vai nhau, cùng vá»— tay gá»i lá»›n:
- Tân nương tá» Ä‘i ra thôi! Äã thẹn, thì còn đến là m gì?
Rồi, những ngưá»i đó đồng thá»i nÃn lặng. Há» nÃn lặng, nhóm khác lại reo hò.
Trong phút chốc, toà n thể tân khách cùng reo lên:
- Tân nương tá»! Ra Ä‘i thôi! Äã thẹn thì còn đến là m gì?
Sự huyên náo vang rộng ra khắp nơi.
Thì ra, tân khách chỠđợi quá lâu, không thấy tân nương, nên gá»i vang ầm lên. Há» nôn nóng chá» cô dâu xuất hiện.
Quần hùng nôn nóng, bất quá vì hiếu kỳ. Chứ hỠlà m sao nôn nóng bằng Triển Mộng Bạch?
Chà ng nhất quyết, trước mặt quần hùng, tiết lá»™ tất cả bà máºt cá»§a Tần Sấu Ông, rồi tá»± tay hạ sát lão, báo thù cho phụ thân chà ng.
Hiện tại, chà ng mặc một chiếc áo dà i, để che khuất thanh thiết kiếm mang bên mình.
Thá»i khắc trôi qua, ngà y tà n dần, rồi đêm bắt đầu xuống. Gia nhân đã lên đèn.
Quần hùng lại sốt ruá»™t, cùng tìm hiểu lý do cháºm chạp cá»§a tân nương.
Chợt, có ngưá»i cất cao giá»ng:
- Tân nương không đến thì tân lang phải ra mặt, đãi rượu cho khách chứ!
Má»™t ngưá»i đòi, trăm ngưá»i phụ há»a. ÄÆ°á»ng Äịch chẳng biết là m sao, phải cho gia nhân và o háºu đưá»ng gá»i Hắc Yến Tá»!
Một lúc sau, Hắc Yến TỠtheo gia nhân bước ra.
Hắn có vẽ lúng túng trong bá»™ y phục đại lá»…. ÄÆ°á»ng Bảo hướng dẫn hắn đến trước quần hùng.
Quần hùng im lặng chỠnghe.
Chợt má»™t đại hán chạy tá»›i, nhìn quanh, rồi ghé miệng sát bên ÄÆ°á»ng Äịch, thì thầm.
ÄÆ°á»ng Äịch biến sắc, láºp tức quay mình, trở lại háºu đưá»ng.
Quần hùng kinh dị, lại nhao lên.
ÄÆ°á»ng Bảo, ÄÆ°á»ng Yến không ngừng hướng tả, hướng hữu, vòng tay thốt vá»›i há» má»—i ngưá»i má»™t câu, trấn an há».
Triển Má»™ng Bạch hết sức khẩn trương, đôi mà y cau lại, hầu như dÃnh liá»n, ngầm váºn công chuẩn bị.
ÄÆ°á»ng Äịch và o háºu đưá»ng, cốt để gặp lão tổ tông ÄÆ°á»ng Vô Ảnh.
Lão tổ tông Ä‘ang ngồi trên cổ xe tay, mặt giáºn bừng bừng, tay luôn luôn vá»— và o thà nh ghế, giáºn đến độ quên cả việc ăn kẹo.
Thấy ÄÆ°á»ng Äịch và o, lão quát mắng:
- Lão há» Tần muốn đùa phải không? Tại sao đến giá» nà y rồi mà chưa cho kiệu hoa phát động? Nếu mà lão ta hối háºn rồi từ hôn thì... Hừ! Thì!....
ÄÆ°á»ng Äịch không dám nói má»™t tiếng nà o.
Má»™t lúc sao, ÄÆ°á»ng lão trầm giá»ng bảo:
- Muốn nói gì hãy nói mau!
ÄÆ°á»ng Äịch cúi đầu:
- Theo báo cáo cá»§a gia nhân, thì kiệu hoa đã phát động rồi, nhưng bá»n đệ tá» chá»±c chá» mãi ở dá»c đưá»ng lại không thấy đến!
ÄÆ°á»ng lão nhân quát:
- Ngươi nói cái gì! Kiệu hoa đã được xuất phát từ lâu, mà bá»n chá»±c đưá»ng lại không trông thấy? Thế kiệu Ä‘i đâu? Chúng ta không trao Thôi Má»™ng Thảo cho lão, lão dẫn con gái trở vá» Hà ng Châu rồi phải không?
ÄÆ°á»ng Äịch ấp úng:
- Nhưng... nhưng...
ÄÆ°á»ng lão nhân quát:
- Nhưng cái gì? ChÃnh ngươi quyết định vụ hôn nhân nà y. Bây giá» sá»± tình như thế đó, có phải là ngươi là m mất thể diện há» ÄÆ°á»ng không? Là m sao ăn nói vá»›i tân khách đây?
Äúng là ngươi giết ta!
ÄÆ°á»ng Äịch run sợ, không dám ho he.
ÄÆ°á»ng lão nhân tiếp:
- Qua hết đêm nay, nếu đúng là Tần Sấu Ông không đưa con gái đến, thì ba cha con ngươi dẫn mưá»i tám đệ tá», cấp tốc theo dõi lão ấy, dù có phải Ä‘i đến táºn ven trá»i, góc biển, cÅ©ng phải Ä‘i, bắt cho được lão, mang vá» ÄÆ°á»ng phá»§. Nếu không tìm được, cha con ngươi khá»i cần trở vá» nữa! Biết chưa?
ÄÆ°á»ng Äịch đáp gấp:
- Biết! Biết! Hà i nhi xin tuân mạng!
ÄÆ°á»ng lão nhân hừ luôn mấy tiếng, Ä‘oạn gá»i:
- Phượng nhi! Phượng nhi!
Há»a Phượng Hoà ng bước ra, dáng ngưá»i bÆ¡ phá», đôi mắt long lanh, mưá»ng tượng nà ng Ä‘ang khóc, vì lau vá»™i nên ngấn lệ chưa ráo.
ÄÆ°á»ng lão nhân không lưu ý đến nà ng, nên không phát hiện ra thần sắc biến đổi cá»§a nà ng.
Lão ra lịnh:
- Äẩy xe đưa ta ra đó! Nhanh lên!
Ngoà i khách sãn, tân khách vẫn nhao nhao, ồn à o như trước.
Bỗng, có tiếng báo hiệu vang lên:
- Lão tổ tông đến!
Quần hùng Ä‘á»u im thin thÃt.
Thân pháºn cá»§a ÄÆ°á»ng Vô Ảnh trong võ lâm rất cao, gia dÄ© số ngưá»i hiện diện phần lá»›n thuá»™c hạng háºu bối, cÅ©ng có má»™t phần có thá» giáo vá»›i lão Ãt nhiá»u, cho nên ai ai cÅ©ng kÃnh trá»ng lão.
ÄÆ°á»ng lão nhân đảo mắt nhìn quanh.
Quần hùng cúi đầu.
ÄÆ°á»ng lão nhân dõng dạc tuyên bố:
- Tân nương không đến!
Quần hùng giáºt mình. Há» không kiá»m được lại nhao nhao lên.
Lão nhân quát:
- Là m cái gì mà ồn à o như thế! Tân nương không đến, song các ngươi vẫn có rượu mừng uống như thưá»ng.
Có kẻ hoang mang, buá»™t miệng há»i:
- Tân nương không đến, thì rượu mừng của ai mà uống?
ÄÆ°á»ng lão nhân báºt cưá»i ha hả:
- Việc cá»§a ÄÆ°á»ng nhi đã há»ng, thì còn Phượng nhi đó chi? Rượu mừng nà y không uống được sao? Các ngươi không phải sợ hụt uổng nữa, bởi chà ng rá»… hiện có mặt tại đây rồi!
Triển Má»™ng Bạch Ä‘ang thất vá»ng vá» cái tin Tần Sấu Ông không đến, thừ ngưá»i ra đó, không có má»™t phản ứng nà o trước sá»± tuyên bố cá»§a ÄÆ°á»ng lão nhân.
Hắc Yến Tá» cÅ©ng ngây ngưá»i tại chổ, chẳng rõ hắn kinh ngạc, hay vui mừng!....
Há»a Phượng Hoà ng biến sắc, cứ láo liên đôi mắt nhìn quanh khách sảnh.
Quần hùng vá»— tay cưá»i lá»›n:
- Tốt lắm! Tốt lắm! Rượu mừng cá»§a ÄÆ°á»ng cô nương cÅ©ng thÆ¡m ngon như thưá»ng!
Phương Tân đứng xa xa, kéo tay Phương Dáºt, bảo:
- Äã đến lúc rồi đó nhé, ngươi bước ra Ä‘i!
Phương Dáºt không nhúc nhÃch, không nói gì.
Bỗng, có tiếng quát vang lên:
- Kiệu hoa đến! Tân nương đến!
Quần hùng láºp tức dao động, tiếng ồn à o nổi dáºy khắp nÆ¡i.
Tám đại hán mình trần, ngá»±c chỉ mang má»™t mảnh há»™ tâm bằng tÆ¡ và ng, thịt bắp nổi vồng lên trông vô cùng lá»±c lưỡng, khiêng má»™t chiếc kiệu nhá», chạy bay và o đại sảnh.
Phu kiệu hoa lệ như váºy, chiếc kiệu cÅ©ng phải hoa lệ hÆ¡n. Kiệu nạm ngá»c, rèm châu.
Ngá»c và châu chá»›p sáng, thoạt nhìn và o là phải hoa mắt ngay.
Ẩn sau bức rèm châu, ngồi trong chiếc kiệu, tân nương đội mão phượng, tuy có vuông lụa che mặt, song nhìn và o cái dáng, ai ai cũng biết ngay là một giai nhân.
Quần hùng trố mắt, tự thốt:
- Cái lão há» Tần vẽ vá»i quá chừng! Tuy nhiên, chế ra chiếc kiệu nà y, hẳn rất phà lắm công phu và hao lắm cá»§a.
ÄÆ°á»ng lão nhân hét lên:
- Như thế thì còn quy cá»§ gì nữa? Ai cho phép các ngươi mang luôn kiệu và o sảnh đưá»ng?
Hừ! Hừ! Loạn rồi!
Lão quát luôn:
- Dừng kiệu lại, cho tân nương xuống, rồi dìu và o đây!
Kiệu dừng lại.
Bốn nà ng phụ dâu bước tới, vẹt rèm châu, dìu tân nương xuống.
Tân nương có phong thái tuyệt trần.
ÄÆ°á»ng lão nhân lại quát:
- Lạy trá»i lạy đất gấp, là m lá»… gấp!
ÄÆ°á»ng Äịch bối rối, kêu khẽ:
- Còn thân giạ.. nên chỠlão Tần đến...
ÄÆ°á»ng lão nhân gạt:
- Mặc lão! Äến cÅ©ng được, không đến cÅ©ng chẳng sao! Chẳng lẽ bắt bao nhiêu ngưá»i đây phải chỠđợi má»™t mình lão ta?
Quần hùng vá»— tay, phụ há»a:
- Phải đó! Phải đó! Cứ là m lễ đi! Cần gì phải đợi thân gia chứ!
Có mấy ngưá»i đẩy ÄÆ°á»ng Yến tá»›i, đứng ngang tân nương, cả hai váºn y phục huy hoà ng, lại đồng vóc vạt, trông xứng đôi lắm.
Quần hùng hoan hô vang lên, suýt vỡ nóc đại sảnh.
ÄÆ°á»ng lão nhân đắc chÃ, nở má»™t nụ cưá»i.
Hắc Yến Tá» cúi đầu, á»§ rá»§ như mèo bị cắt tai. Triển Má»™ng Bạch thấy thế, nổi giáºn, thầm nghÄ©:
- Ngươi là m lá»… thà nh hôn, váºy còn Äá»— Quyên thì tÃnh sao?
Tuy váºy, song chà ng chẳng biết là m thế nà o để xoay chiá»u cục diện!
Bá»—ng, có ngưá»i thốt oang oang:
- Việc cá»§a ÄÆ°á»ng Phượng cô nương, cÅ©ng nên nhân dịp nà y, là m luôn cho xong!
Nhiá»u ngưá»i phụ há»a, tiếng vá»— tay vang lên như pháo nổ.
ÄÆ°á»ng lão nhân cưá»i lá»›n:
- Phải đó!.... Thế cà ng tốt!
Lá»i nói cá»§a ÄÆ°á»ng lão nhân có giá trị ngang lịnh Hoà ng Äế, ÄÆ°á»ng Bảo vâng má»™t tiếng, lôi Triển Má»™ng Bạch tá»›i.
Triển Má»™ng Bạch kinh hãi, chưa kịp phản ứng, những ngưá»i đứng gần chà ng đã áp lại, phụ lá»±c vá»›i ÄÆ°á»ng Bảo đẩy chà ng và o trung ương đại sãnh.
Triển Má»™ng Bạch qua phút giây sững sốt, nổi giáºn, toan chống cá»±.
Phương Tân cÅ©ng đẩy Phương Dáºt tá»›i, bảo:
- Nhanh lên! Kẻo không kịp đấy!
Phương Dáºt sợ quá, đôi chân nhÅ©n lại, không bước tá»›i ná»—i, đồng thá»i ấp úng.
Lão nắm tay Phương Dáºt, toan chen giữa đám đông, lôi hắn và o trung ương.
Bá»—ng, có hai ngưá»i quát lên đồng thá»i, má»™t ngưá»i ở phÃa đông, má»™t ngưá»i ở phÃa tây.
Hai ngưá»i đó cùng quát má»™t câu, từ hai nÆ¡i vá»ng lại:
- Triển Mộng Bạch không thể là m lễ được!
Quần hùng giáºt mình.
ÄÆ°á»ng lão nhân phẩn ná»™, hét:
- Kẻ nà o muốn gây náo loạn đó?
Tiếp theo đó, một lão nhân do hướng đông, bay vút ngang đầu quần hùng, đáp xuống trung ương, quát:
- Triển Má»™ng Bạch! Lá»i nói cá»§a ngươi không còn tin tưởng được nữa rồi sao chứ?
Quần hùng buột miệng kêu lên:
- Äá»— Vân Thiên.
ÄÆ°á»ng lão nhân sá»ng sốt, thoáng má»™t giây, báºt cưá»i:
- Äá»— lão Æ¡i! Ngươi thấy cái tốt đẹp cá»§a há» ÄÆ°á»ng, rồi hoa mắt lên mà sanh lòng ganh tỵ phải không?
Äá»— Vân Thiên không lưu ý đến ÄÆ°á»ng lão nhân, chỉ trừng mắt nhìn Triển Má»™ng Bạch.
Vá» phương tiện võ công thì Triển Má»™ng Bạch thông minh tuyệt thế, song khi gặp sá»± việc liên quan đến giao thiệp, cưới há»i thì chà ng trở nên khù khá», ngốc ngẩn. Chà ng lúng túng nhìn Äá»— Vân Thiên, không nghÄ© ra được cách xá» sá»± nà o cho thÃch hợp.
Äá»— Vân Thiên trầm giá»ng tiếp:
- Tìm không được con gái ta, ngươi đừng mong cưới vợ!
ÄÆ°á»ng lão nhân nổi giáºn:
- Ngươi định già nh giáºt rể vá»›i lão phu à ? Hở lão Äá»—!
Bỗng, tân nương kêu lên:
- Gia gia!
Rồi nà ng nhà o tá»›i, sà và o lòng Äá»— Vân Thiên.
Sá»± biến hóa đó trên chá»— tưởng tượng cá»§a má»i ngưá»i. Không má»™t ai chẳng kinh hoà ng, sá»ng sốt. Tất cả Ä‘á»u trố mắt, há hốc miệng, không nói được má»™t lá»i.
ÄÆ°á»ng lão nhân giáºn run lên:
- Cái gì thế? Tại sao thế?...
Äá»— Vân Thiên cÅ©ng sững sá» như má»i ngưá»i.
Lão vất vuông lụa che mặt của tân nương.
Mặt tháºt hiện ra, nà ng đúng là Äá»— Quyên!
Hắc Yến Tá» giáºt bắn mình như chạm phải lữa, lùi lại ba bước.
ÄÆ°á»ng lão nhân hét:
- Äá»— Vân Thiên! Nà ng ấy là con cá»§a ngươi hay là con cá»§a lão Tần?
Có mấy kẻ vô lại trong đám khách khứa phụ há»a:
- Là con cá»§a cả hai, lão Tần và lão Äá»— ăn ở vá»›i nhau mà sinh ra Äá»— cô nương, hà hà ...
Äá»— Vân Thiên vòng tay ôm quanh vai con gái, khóc:
- Con! Äá»— Quyên!.... Con Ä‘i đâu từ đó đến nay, là m cho cha nhá»› nhung, sầm thảm suýt chết!
ÄÆ°á»ng lão nhân quát lá»›n:
- Äá»— Vân Thiên! Ngươi nói cho ta nghe! Ngươi bằng và o đâu mà dám là m như thế chứ?
Äá»— Vân Thiên đẩy Äá»— Quyên ra khá»i lòng, rồi trầm giá»ng há»i:
- Quyên nhi, sá»± tình là m sao, con thuáºt lại cho cha nghe! Tại sao con lại ngồi trong kiệu hoa cá»§a ngưá»i ta?
Äá»— Quyên cưá»i, chưa kịp đáp thì từ phÃa tây, có ngưá»i đáp thay nà ng:
- ChÃnh lão phu đã đặt nà ng và o trong kiệu, và đưa đến đây!
Äám ngưá»i phÃa tây dạt ra hai bên, tránh đưá»ng, nhưá»ng cho má»™t lão nhân áo gấm tiến tá»›i.
Sau lão nhân, có má»™t mỹ phụ và má»™t thiếu nữ váºn nam trang.
Nà ng váºn chiếc áo gấm mà u da trá»i, đội mão ngá»c, tay cầm chiếc quạt mạ và ng, miệng nhÃch ná»a nụ cưá»i, ánh mắt long lanh mà u thu thá»§y.
Nà ng đẹp tuyệt trần, hà ng ngà n tân khách vốn là những tay từng đi khắp núi sông, song cũng chưa gặp một thiếu nữ nà o đẹp bằng nà ng.
Äến cha con ông cháu há» ÄÆ°á»ng cÅ©ng phải trố mắt trước dung nhan lá»™ng lẫy đó.
Triển Má»™ng Bạch trông thấy ba ngưá»i đó, vừa kinh ngạc, vừa mừng rỡ.
Äá»— Vân Thiên giáºt mình, kêu lên:
- A! Tiêu cô nương! Thì ra, chÃnh cô nương!
Ba ngưá»i đó, dÄ© nhiên là Vô Trưá»ng Quân Kim Phi, Nam Yến, và Tiêu Phi VÅ©.
Hắc Yến TỠkinh hãi, định chuồn.
Bỗng, có tiếng quát vang lên:
- Äi đâu chứ?
Kim Phi lướt tới nhanh hơn mũi tên.
Hắc Yến TỠhoà nh tay, đánh ra một chưởng, chiêu thức chưa tròn, hắn đã bị Kim Phi chụp trúng mạch môn, nắm cứng.
Kim Phi bóp mạnh tay một chút, Hắc Yến TỠchịu đau không nỗi, kêu oái oái.
ÄÆ°á»ng lão nhân hét:
- Thứ ngưá»i gì ở đâu mà ngang tà ng thế? Äánh chết nó Ä‘i!
ÄÆ°á»ng Bảo lướt lên, tung má»™t quyá»n và o lưng Kim Phi.
Chừng như ở phÃa sau lưng lão ta có má»™t con mắt thứ ba, lão không cần quay đầu lại, hoà nh tay khoát trái ná»a vòng.
ÄÆ°á»ng Bảo nghe má»™t đạo kình lá»±c cuốn tá»›i, hất hắn hổng chân, quăng ngược vá» phÃa háºu, ngã xuống.
Quần hà o thấy Kim Phi có công lá»±c phi thưá»ng, chỉ phất nhẹ tay mà đánh bay má»™t trang thiếu niên anh hùng từng khét tiếng vá» quyá»n pháp, bất giác cùng kêu lên:
- Võ công cao...
Tiếng "tuyệt" chưa thoát ra khá»i miệng há», tất cả đã cùng xám mặt.
Bởi khi Kim Phi quay mình lại, há» má»›i trông thấy gương mặt cá»§a lão cá»±c kỳ hung ác, mưá»ng tượng má»™t con dã thú Ä‘ang vung nanh, múa vuốt, chá»±c vồ mồi!
Há» rùng mình, nÃn lặng.
Kim Phi lôi Hắc Yến TỠđến trước mặt Äá»— Vân Thiên vÃ ÄÆ°á»ng lão nhân, cao giá»ng há»i:
- Lão Äá»—! Ngươi muốn biết tại sao lão phu dùng kiệu hoa đó đưa con gái ngươi đến đây chăng?
Äá»— Vân Thiên vÃ ÄÆ°á»ng lão nhân cùng đáp má»™t lượt:
- Muốn!
Kim Phi cưá»i lá»›n:
- Là vì con gái cá»§a ngươi và tiểu tá» há» ÄÆ°á»ng nà y có thầm ước hẹn thà nh vợ thà nh chồng vá»›i nhau, lão phu không đưa nà ng lên kiệu thì còn ai chứ!
Äá»— Vân Thiên vÃ ÄÆ°á»ng lão nhân cùng quát:
- Nói nhảm!
Kim Phi vẫn cưá»i:
- Hai ngưá»i không tin à ? Cho các ngươi biết, hắn giấu mỹ nhân nÆ¡i háºu viện, hẹn hò thá» thốt. Các ngươi cứ há»i hắn xem!
Äá»— Vân Thiên day qua Äá»— Quyên, trừng mắt:
- Thế nà o? Quyên nhi?
ÄÆ°á»ng lão nhân cÅ©ng quát há»i Hắc Yến Tá»:
- Thế nà o? ÄÆ°á»ng Yến?
ÄÆ°á»ng lão nhân quát lá»›n quá, át hẳn tiếng há»i cá»§a Äá»— Vân Thiên, thà nh ra lão phải nÃn, nhưá»ng cho ÄÆ°á»ng lão nhân tra cứu.
ÄÆ°á»ng lão nhân tiếp luôn:
- Quả tháºt ngươi có là m ra việc đó chăng?
Hắc Yến TỠrun run đáp:
- Cháu... cháu...
ÄÆ°á»ng lão nhân vụt khoát tay:
- Thôi, khá»i cần nói! Ta biết là việc nà y có tháºt!....
ÄÆ°á»ng Yến run giá»ng:
- Không... Không sai...
Quần hùng vừa kinh hãi, vừa lấy là m lạ, mà cÅ©ng vừa thÃch thú.
ÄÆ°á»ng Äịch giáºn run, vá»t mình tá»›i, vung tay tát mạnh và o mặt Hắc Yến Tá», kêu má»™t tiếng bốp.
ÄÆ°á»ng lão nhân trầm giá»ng:
- Ngươi đánh hắn để là m gì?
ÄÆ°á»ng Äịch mắng:
- Súc sanh! Súc sanh! Ngươi là m bại hoại môn phong, ta phải đánh chết ngươi!
Lão toan bồi tiếp một tát tai nữa.
ÄÆ°á»ng lão nhân hét:
- Không được đánh nữa!
ÄÆ°á»ng Äịch sững sá»:
- Gia gia!.... Gia giạ..
ÄÆ°á»ng lão nhân báºt cưá»i ha hả:
- Xét ra con gái cá»§a Äá»— Vân Thiên còn cao giá hÆ¡n con gái cá»§a lão Tần! Tiểu tá» lấy được Äá»— cô nương là m vợ, là nó có phúc lá»›n đó! Ngươi đánh là m cái gì chứ?
ÄÆ°á»ng Äịch sững sá»! Hắc Yến Tá» sững sá», quần hùng cÅ©ng sững sá» luôn.
Triển Mộng Bạch thầm khen ngợi:
- Cái lão gia nà y quả là con ngưá»i khoáng đạt, hà nh sá»± rất thông tình đạt lý!
ÄÆ°á»ng lão nhân lại cưá»i vang, rồi tiếp:
- Äá»— Vân Thiên! Äã lầm, thì cho lầm luôn. Chúng ta cứ kết thân vá»›i nhau, ngươi nghÄ© sao? Con cháu cá»§a há» ÄÆ°á»ng, cÅ©ng xứng vá»›i con gái cá»§a ngươi chứ?
Äá»— Vân Thiên nhìn Äá»— Quyên, thấy nà ng cưá»i mÄ©m, mắt long lanh lệ, vẻ ngÆ¡ ngác, bất giác dáºm chân, kêu khẽ.
ÄÆ°á»ng lão nhân cao giá»ng:
- Yến nhi còn chỠgì nữa mà không bước tới là m lễ?
Hắc Yến Tá» vừa mừng, vừa sợ, liếc mắt nhìn ÄÆ°á»ng Äịch. ÄÆ°á»ng Äịch trầm ngâm má»™t lúc, Ä‘oạn dáºm chân, thở ra:
- Sung sướng cho ngươi lắm đó nhé!
Hắc Yến Tá» bước tá»›i trước mặt Äá»— Vân Thiên, sụp lạy.
Äá»— Vân Thiên nhắm mắt lại, không nhìn hắn.
Bây giá», quần hùng má»›i báºt cưá»i, ngà n ngưá»i cưá»i má»™t lượt, âm vang chấn động toà n thạch thất.
ÄÆ°á»ng lão nhân cưá»i theo quần hùng, má»™t phút sau, bước qua Äá»— Vân Thiên há»i:
- Ngươi còn con gái nữa không, lão Äá»—?
Äá»— Vân Thiên cưá»i thảm:
- Má»™t đứa đó, mà còn không đủ sức chịu vá»›i nó! Nếu còn nhiá»u hÆ¡n nữa, chắc lão phu chết gấp!
Thoạt đầu, lão hết sức phẩn uất, nhưng bây giá» thì sá»± việc đã được an bà y ổn thá»a. Lão nghÄ© dù sao thì vá» là m dâu nhà há» ÄÆ°á»ng, con gái cá»§a lão cÅ©ng được ấm thân...
Do đó, lão nguôi giáºn phần lá»›n.
ÄÆ°á»ng lão nhân lại cưá»i vang:
- CÅ©ng may ngươi chỉ có má»™t đứa con! Như váºy ngươi không còn tranh Ä‘oạt rể cá»§a há» ÄÆ°á»ng nữa!
Lão đắc ý vô cùng, tá» ra là lão rất ưa thÃch Triển Má»™ng Bạch.
NgỠđâu, lão nhân váºn áo gấm báºt cưá»i lá»›n, cưá»i má»™t lúc, Ä‘oạn thốt:
- Lão Äá»— không tranh Ä‘oạt, thì còn có ngưá»i khác! Vẫn có ngưá»i tranh Ä‘oạt như thưá»ng.
Thinh âm cá»§a lão nhân đó rá»n dá»™i, có phần cao hÆ¡n tiếng cưá»i, tiếng nói cá»§a ÄÆ°á»ng lão nhân.
ÄÆ°á»ng lão nhân biến sắc:
- Ai dám tranh đoạt cháu rể của ta?
Thiếu nữ váºn nam trang, có dung mạo tuyệt trần, tay cầm quạt mạ và ng bước tá»›i, nghiêng mình vái chà o, Ä‘oạn cưá»i đáp:
- Tôi!
Một lượn sóng lặng rồi, một lượn khác lại nổi lên!
Quần hùng lại má»™t phen kinh ngạc. Äá»™ng tÃnh hiếu kỳ, há» vô cùng thÃch thú, chá» xem diá»…n tiến.
Triển Mộng Bạch cũng vừa mừng vừa sợ.
Sưu Hồn Thủ thì vừa kinh hãi, vừa phẩn nộ.
Trong khi đó, Kim Phi báºt cưá»i ha hả, lá»™ vẻ đắc ý phi thưá»ng.
ÄÆ°á»ng lão nhân sá»ng sốt má»™t giây, rồi cưá»i:
- Ngươi? Ngươi muốn cướp cháu rể ta? Ha ha! Ha ha!
Lão cưá»i bạo, gáºp ngưá»i lại mà cưá»i.
Tiêu Phi VÅ© gáºt đầu:
- Äúng váºy! ChÃnh tôi định cướp cháu rể cá»§a lão tiá»n bối!
ÄÆ°á»ng lão nhân chưa dứt trà ng cưá»i:
- Ta sống đúng tám mươi năm rồi, chưa há» gặp má»™t việc đáng buồn cưá»i hÆ¡n việc đêm nay!
Rồi lão nói:
- Tiểu cô nương năm nay được bao nhiêu tuổi?
Tiêu Phi Vũ thản nhiên:
- Mưá»i trở lên, sáu mươi trở xuống! Trong khoảng đó!
Sáu mươi tuổi thì còn lấy chồng cái quái gì mà tranh già nh? Chẳng qua nà ng thấy lão nhân khinh thưá»ng tuổi trẻ, nên nói xốc đấy thôi!
Nhưng, lão nhân không giáºn, tiếp luôn:
- Cô nương còn nhá» quá, gấp gì lấy chồng? Hãy vá» Ä‘i, đẹp như thế, có lo gì lỡ thá»i?
Tiêu Phi VÅ© cưá»i nhẹ:
- Vá» thì vá», nhưng cái ngưá»i cháu rể cá»§a lão trượng cÅ©ng phải Ä‘i theo luôn!
Quần hùng thấy nà ng cuồng ngạo quá, báºt cưá»i to.
Bá»—ng, có má»™t ngưá»i cất tiếng oang oang:
- Cô nương ơi! Hãy để cho tại hạ đi theo là phải hơn!
Tiêu Phi VÅ© cưá»i lạnh:
- Vị nà o muốn đi theo tôi đó? Xin bước ra!
Quần hùng cưá»i rá»™, song không má»™t ai đáp ứng.
Tiêu Phi Vũ giục:
- Bước ra đi! Tôi không ăn thịt đâu mà sợ!
Quần hùng đẩy ra má»™t hán tá» váºn áo gấm.
Cá» toa. lại cưá»i lên má»™t tráºn nữa, có ngưá»i thốt:
- A! Uông Minh! Ngà y thưá»ng ngươi can đảm lắm mà ! Sao hôm nay lại nhát như thá» thế? Bước ra Ä‘i!
Tiêu Phi Vũ lại giục:
- Bước lại đây! Cho ta xem mặt một tà đi!
Ngưá»i đó váºn áo gấm, tháºt vừa vặn, mặt trắng xanh, có râu mép, mắt chá»›p lia.
Chừng như y tá»± cho mình là phong lưu lắm, hiện tại chếch choáng cÆ¡n men, nên bạo dạn bước ra, nhìn Tiêu Phi VÅ© cưá»i hì hì.
Tiêu Phi VÅ© há»i gá»n:
- Qúy danh?
Hán tỠđáp:
- Tại hạ là Uông Minh, bằng hữu giang hồ thương mến tặng cho cái hiệu Phong Lưu Phan An! Hai tiếng "phong lưu" thá»±c tình tại hạ không dám nháºn!
NghÄ©a là y chỉ nháºn hai tiếng Phan An, tên má»™t chà ng trai đẹp nhất cá»§a thuở xa xưa.
ÄÆ°á»ng lão nhân cưá»i nhẹ, Ä‘iá»m nhiên xem song phương giở trò.
Triển Má»™ng Bạch biết là hán tá» sẽ phải khổ vá»›i Tiêu Phi VÅ©, song nháºn thấy y không phải là ngưá»i tốt, hÆ¡n nữa lại hÆ¡i ghen ghen, nên chà ng không ngăn trở, cứ để cho Tiêu Phi VÅ© giáo huấn y má»™t phen.
Tiêu Phi VÅ© mÄ©m cưá»i:
- Các hạ muốn theo tôi? Rất dễ...
Nà ng tháo chiếc nhẫn ngá»c, đặt nÆ¡i lòng bà n tay, bảo:
- Các hạ chụp được chiếc nhẫn nà y, là tôi bằng lòng cho đi theo!
Dù sao thì Uông Minh cÅ©ng là tay khá. Nếu không có hạng thì y là m gì được ÄÆ°á»ng gia má»i đến đây uống rượu?
Uông Minh đắc ý vô cùng, nói:
- Tháºt váºy à ?
Kim Phi hét:
- Chứ ai đùa với ngươi? Xuất thủ nhanh đi!
Uông Minh giáºt mình, phát lạnh, song nhìn nhan sắc Tiêu Phi VÅ© thì ngưá»i lại nóng ran lên.
Y bước tới.
Tiêu Phi Vũ bảo:
- Cố gắng nhé!
Uông Minh chợt vươn tay ra, thủ pháp cũng linh hoạt lắm!
Song, y chụp và o khoảng không, mà Tiêu Phi VÅ© thì mất dạng. Y hoảng hồn, bá»—ng nghe tiếng cưá»i sằng sặc vang lên sau lưng, rồi Tiêu Phi VÅ© thốt:
- Nhẫn ở đây nà y, các hạ Æ i!
Uông Minh quay nhanh mình, song vẫn chẳng thấy Tiêu Phi VÅ© đâu. Trong khi đó, tiếng cưá»i cá»§a nà ng cứ vang lên, từ phÃa sau lưng y vá»ng tá»›i.
Dần dần, Uông Minh quơ tay chụp quà ng, bất chấp đông tây nam bắc, nhưng không là m sao mó đến chén áo của Tiêu Phi Vũ.
Quần hùng kinh hãi, cùng biến sắc mặt, không tưởng nổi má»™t thiếu nữ lại có thuáºt kinh công cá»±c kỳ ảo diệu đến thế.
Bá»—ng Uông Minh dừng chân, dừng tay, cưá»i khổ:
- Cô nương! Tại hạ nháºn...
Chữ "thua" chưa kịp thoát ra khá»i miệng, hắn quay mòng mòng, đảo đảo ngưá»i rồi ngả xuống.
Tiêu Phi VÅ© mÄ©m cưá»i:
- Sao kỳ thế? Äứng dáºy Ä‘i chứ!
Uông Minh cố gượng đứng lên, lầm lũi chen và o đám đông, ẩn mặt, không dám nói một tiếng gì.
Quần hùng cũng xám mặt, không dám xì xà o bà n tán nữa.
ÄÆ°á»ng lão nhân thở dà i, thốt:
- Äẹp như thế, thông minh như thế, lại cao tà i. Trong trần có mấy thiếu nữ được như cô nương! Bước lại đây cho lão phu nhìn mặt má»™t chút Ä‘i, cho lão phu đỡ phiá»n muá»™n là mình sinh quá sá»›m!
Tiêu Phi VÅ© mÄ©m cưá»i:
- Muốn xem thì xem, có sao đâu!
Nà ng bước tới.
ÄÆ°á»ng lão nhân bảo:
- Gần chút nữa đi, lão phu luống tuổi, đôi mắt sợ sệt lắm rồi!
Tiêu Phi VÅ© cưá»i nhẹ, bước tá»›i thêm mấy bước:
- Tôi không sánh bằng cháu dâu cá»§a lão tiá»n bối đâu! Nà ng ấy là má»™t tuyệt thế giai nhân. Lão bối có nhìn tôi cho lắm, cÅ©ng chỉ thất vá»ng thôi!
Bá»—ng, lão nhân vươn tay, nhanh hÆ¡n má»™t cái chá»›p mắt, bà n tay cá»§a lão chụp trúng tay Tiêu Phi VÅ© liá»n.
Quần hà o đã thấy thân pháp cá»§a Tiêu Phi VÅ© rồi, bây giá» lại thấy thá»§ pháp cá»§a lão nhân, ai ai cÅ©ng lè lưỡi, thầm thẹn vá»›i sá»± tá»± cao tá»± đại cá»§a chÃnh mình.
Bởi, dù sao thì tại địa phương nhà , há» cÅ©ng là những tay oanh liệt, tránh sao cho khá»i có những lúc ý khà dương dương?
Kim Phi vừa kinh hãi vừa phẩn nộ, toan lướt tới xuất thủ, song thấy Tiêu Phi Vũ đã lâm và o sự khống chế của lão nhân, liệng chuột sợ bể đồ, do đó lão cố dằn lòng, chỠbiến.
ÄÆ°á»ng lão nhân trầm giá»ng há»i:
- Ai chỉ sự cho cô nương đến đây?
Tiêu Phi Vũ cũng kinh hãi, song đã muộn rồi, có sợ cũng thế thôi, cho nên nà ng giữ sự trầm tĩnh, nghĩ cách giải thoát.
Nà ng mÄ©m cưá»i, đáp:
- Tá»± tôi muốn đến đây, nà o có ai chỉ sá»± đâu? Tôi cần gì phải có ngưá»i chỉ sá»± má»›i dám đến!
ÄÆ°á»ng lão nhân cưá»i lạnh:
- Lão phu đã hÆ¡n tám mươi tuổi đầu rồi, con mắt chưa đến ná»—i quáng manh, là m gì chẳng thấy sá»± tháºt? Bảo rằng cô nương tá»± ý đến đây, là m cái việc hÆ¡n cả Triệu Mẫn xưa, thì trẻ thÆ¡ cÅ©ng không tin nổi, huống hồ lão phu?
Quần hùng cũng đồng một ý tưởng như lão, không ai tin được một thiếu nữ lại có can đảm mạo hiểm là m cái việc già nh chồng ngay tại một nơi kể như long đà m hổ huyệt nà y.
Tiêu Phi VÅ© đảo mắt nhìn quanh, cao giá»ng gá»i:
- Triển Mộng Bạch! Bước lại đây!
Triển Má»™ng Bạch giáºt mình, hÆ¡i thẹn, nhưng cuối cùng rồi cÅ©ng bước tá»›i.
Tiêu Phi Vũ bảo:
- Ngươi hãy nói, ta có phải là ...
Bá»—ng, nà ng xuất thá»§, quạt ngang qua mặt ÄÆ°á»ng lão nhân.
Tay hữu nà ng bị lão nhân nắm, còn lại tay tả, nà ng xỠdụng vẫn tự nhiên.
ÄÆ°á»ng lão nhân vừa liếc nhìn Triển Má»™ng Bạch, bà n tay nhá» mịn cá»§a Tiêu Phi VÅ© đã vút bay tá»›i, tuy cái tát không mạnh lắm, dù có trúng cÅ©ng chẳng gây thương tÃch gì, song má»™t ngưá»i có thân pháºn như lão, bị ngưá»i khác tát tai thì còn ra thể thống gì nữa?
Lão hét lên má»™t tiếng, gặt cổ tay, giáºt Tiêu Phi VÅ© há»ng chân, rồi thuáºn thế vung tay quăng Tiêu Phi VÅ© ra ngoà i xa.
Ai ai cÅ©ng sợ nà ng rÆ¡i xuống động đầu, vỡ sá». Nhưng há» chỉ nghe má»™t tiếng vù trên đầu, Tiêu Phi VÅ© đã lá»™n mình, bay trở lại, đáp xuống vị trà cá»§, Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i:
- Lão tiá»n bối chụp trúng má»™t lần nữa, má»›i đáng cho tôi phục!
ÄÆ°á»ng Äịch cưá»i lạnh:
- Thuáºt khinh công khá lắm! Ta muốn lãnh giáo đây!
Lão vừa dợm bước tá»›i, ÄÆ°á»ng lão nhân đã báºt cưá»i ha hả, thốt:
- Tốt! Tốt! Thì ra cô nương là con gái cá»§a Äế Vương Cốc chá»§! Lão phu không nháºn ra liá»n, kể cÅ©ng kém tháºt!
Bị lão nhân khám phá lai lịch, Tiêu Phi VÅ© giáºt mình, bắt buá»™c phải nháºn:
- Lão tiá»n bối nói đúng! Song việc là m hôm nay cá»§a tôi không liên quan gì đến gia phụ!
Quần hùng nghe nói đến Äế Vương Cốc, ai ai cÅ©ng nÃn thở.
ÄÆ°á»ng lão nhân ngưng cưá»i, rÃt lên:
- Tiêu Vương Tôn! Tiêu Vương Tôn! Năm xưa, lão Ä‘oạt ngưá»i yêu cá»§a ta! GiỠđây, con gái lão lại định cướp cháu rể cá»§a ta! Oan gia đâu lại truyá»n kiếp liên lưu như thế!
Bỗng, lão hét lên:
- Triển Má»™ng Bạch láºp tức cùng Phượng nhi bái từ đưá»ng. Nếu kẻ nà o muốn ngăn trở phá hoại thì cứ lấy ám khÃ ÄÆ°á»ng môn đối phó! Äịch nhi nghe chưa, chẩn bị gấp!
ÄÆ°á»ng Äịch quát to:
- Chuẩn bị ám khà sẵn sà ng!
ChÃnh lão cÅ©ng lùi lại má»™t bước, khoát rá»™ng hai tay ra. Chiếc áo bên ngoà i rÆ¡i xuống, để lá»™ bá»™ y phục chẹt bên trong, quanh hông có năm chiếc túi da cá»™t lá»§ng lẳng.
Từ bốn phÃa đại sảnh, mưá»i tám đại hán xuất hiện, váºn đồng phục chẹt mà u Ä‘en, quanh hông má»—i ngưá»i cÅ©ng Ä‘á»u có bốn năm chiếc túi da.
Quần hùng nháºn ra, dù Ä‘ang lúc hà nh lá»… vui vầy, song ÄÆ°á»ng môn vẫn giá»›i bị nghiêm ngặc, ứng phó rất nhanh. Tất cả Ä‘á»u rợn ngưá»i, thầm nghÄ© ÄÆ°á»ng môn quả là lợi hại, danh bất hư truyá»n.
Tiêu Phi VÅ© không ngá» sá»± tình biến hóa ác liệt như váºy, nà ng cÅ©ng không tưởng được là ngà y xưa, phụ thân nà ng vÃ ÄÆ°á»ng lão nhân có mối hiá»m khÃch vá»›i nhau.
Nà ng sững sá», không biết là m sao, phải nói gì.
Kim Phi hét vang:
- Triển Má»™ng Bạch! Ngươi muốn là m rể há» Tiêu hay là m rể há» ÄÆ°á»ng, nói tháºt Ä‘i! Cứ nói thẳng, không phải sợ gì cả!
Triển Má»™ng Bạch chần chừ, ấp úng, chưa kịp đáp, thì ÄÆ°á»ng lão nhân đã cưá»i lạnh:
- Nhất định hắn phải là rể há» ÄÆ°á»ng!
Lão cao giá»ng hÆ¡n, gá»i:
- Phượng liá»…u đầu! Bước ra là m lá»… từ đưá»ng gấp!
Há»a Phượng Hoà ng cúi đầu, từ từ bước ra, đến nÆ¡i rồi, bá»—ng nà ng ngẩng mặt lên, thốt:
- Tôi không là m lá»… từ đưá»ng vá»›i hắn đâu!
ÄÆ°á»ng Vô Ảnh nổi giáºn phừng phừng, quát:
- Ngươi, ngươi điên rồi phải không?
Há»a Phượng Hoà ng láºp lại:
- Tôi không thể là m lá»… từ đưá»ng vá»›i hắn!
Nà ng nhìn thẳng tới trước mặt, thần sắc như chết.
Toà n thể tân khách không ai tưởng nổi là nà ng đã thốt lên câu đó.
ÄÆ°á»ng Vô Ảnh vá»— tay xuống thà nh xe bốp bốp, hét:
- Tại sao?... Tại sao chứ?
Từ trong đám đông có tiếng cưá»i nhẹ, rồi má»™t ngưá»i thốt:
- Äiá»u đó, chỉ có má»™t mình tại hạ giải thÃch được mà thôi!
Phương Tân dứt câu, nắm tay Phương Dáºt bước tá»›i.
Nam Yến và Tiêu Phi Vũ kêu lên thất thanh:
- Ã! Hai ngươi cÅ©ng đến đây?
Phương Tân hướng qua há», nghiêng mình, Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i:
- Phu nhân và cô nương vẫn mạnh giá»i chứ?
Lão lôi Phương Dáºt đến trước mặt ÄÆ°á»ng Vô Ảnh, bảo:
- Dáºt nhi! Lạy mừng lão tổ tông Ä‘i!
ÄÆ°á»ng Vô Ảnh phẩn ná»™, gắt:
- Ngươi là cái quái gì? Ai là tổ tông của ngươi?
Phương Tân mÄ©m cưá»i:
- Con trai lão phu là Phương Dáºt, đã cùng vá»›i cháu gái cá»§a lão tiá»n bối, Ä‘Ãnh ước trăm năm vá»›i nhau. Vì váºy nên Phượng cô nương không chịu kết hôn vá»›i ngưá»i khác.
Lão day qua Há»a Phượng Hoà ng há»i:
- Có đúng váºy không, Phượng cô nương?
ÄÆ°á»ng Vô Ảnh quát:
- Câm ngay!.... Phượng liễu đầu? Ngươi... ngươi...
ÄÆ°á»ng Phượng cúi đầu, lệ trà n ra như suối.
ÄÆ°á»ng Vô Ảnh giáºt mình, nghi ngá» là có cái gì đó rồi, vừa kinh hãi, vừa tức uất, vừa khẩn cấp, hai tay đưa lên cao, tá» vẻ thất vá»ng.
Sưu Hồn Thá»§ ÄÆ°á»ng Äịch mất sắc.
Quần hùng sững sá», khắp gian đại sảnh rá»™ng lá»›n bá»—ng chốc im lặng như tá». Con muá»—i bay ra, nghe rõ tiếng vo ve!
Lâu lắm, ÄÆ°á»ng Vô Ảnh thở dà i, từ từ thốt:
- CÅ©ng được! CÅ©ng được! Äã thế thì cho thế!
ÄÆ°á»ng Äịch kêu lên:
- Gia gia!....
ÄÆ°á»ng Vô Ảnh khoát tay, lạnh lùng:
- Ngươi tưởng ta không biết cha con chúng là ai à ?
ÄÆ°á»ng Äịch nÃn lặng, gương mặt xanh dá»n, cÆ¡n giáºn bừng lên cá»±c độ.
ÄÆ°á»ng Vô Ảnh cao giá»ng, bảo:
- Bước lại đây, ÄÆ°á»ng Phượng!
Há»a Phượng Hoà ng thẩn thá» bước tá»›i. ÄÆ°á»ng Vô Ảnh hướng qua cha con Phương Tân:
- Ngươi cũng bước tới!
Phương Tân đẩy Phương Dáºt ra, bảo:
- Lão tổ tông gá»i ngươi kìa, hãy ra gấp!
Lão vui mừng quá lá»™ liá»…u, lão Ä‘inh ninh là phen nà y thì lão vá»›i rất cao, vá»›i đúng cái Ä‘Ãch mong muốn.
ÄÆ°á»ng Vô Ảnh há»i:
- ÄÆ°á»ng Phượng, ngươi bằng lòng lấy hắn là m chồng?
Ngẩng mặt đầy lệ, Phượng cô nương gáºt đầu.
ÄÆ°á»ng Vô Ảnh giục:
- Phương Dáºt! Bước tá»›i!.... Tá»›i chút nữa!
Bỗng, lão vươn tay.
Tiêu Phi VÅ© còn không tránh kịp, Phương Dáºt tà i gì tránh khá»i?
Hai tay cá»§a hắn bị lão nhân chụp trúng. ÄÆ°á»ng Vô Ảnh khẽ gặt bà n tay, Phương Dáºt bị tung bổng lên không. Và , Ä‘ang lúc tung lên, ÄÆ°á»ng lão nhân chụp đôi chân hắn, bóp khẽ.
Hai tiếng rắc rắc vang lên, đôi chân cá»§a Phương Dáºt gãy lìa.
Phương Dáºt rú lên má»™t tiếng, hôn mê liá»n.
Phương Tân kêu thất thanh:
- Lão tiá»n bối...
ÄÆ°á»ng Phượng cÅ©ng kêu lên má»™t tiếng, ngã xuống ná»n, bất tÄ©nh luôn.
ÄÆ°á»ng lão nhân mặt lạnh như tiá»n, thốt:
- Con trai ngươi lá»™ vẻ hung ác giảo quyệt rõ rệt nÆ¡i gương mặt, hắn sẽ chết thê thảm trong má»™t sá»›m má»™t chiá»u. Ta bẻ gãy đôi chân hắn, là để cho hắn ăn năn, thá»§ pháºn, không là m Ä‘iá»u tà n bạo nữa. Cháu gái ta dù phải lấy má»™t ngưá»i chồng tà n phế, còn hÆ¡n là trở thà nh quả phụ ngay trong lứa tuổi xuân!
Giá»ng lão run run, chứng tá» lão Ä‘ang chịu sá»± ray rức nặng ná» cá»§a niá»m khổ tâm cùng cá»±c.
Quần hùng cÅ©ng biết váºy, ai ai cÅ©ng đồng tình vá»›i lão, song không khá»i hãi hùng trước thái độ cá»§a lão.
Triển Má»™ng Bạch, Äá»— Vân Thiên, và bá»n Kim Phi hết sức khâm phục lối xá» sá»± cá»§a ÄÆ°á»ng lão nhân, riêng Äá»— Vân Thiên và Triển Má»™ng Bạch dù háºn cha con há» Phương đã gây nhiá»u tá»™i ác, song lúc đó cÅ©ng thương tình, thầm nghÄ©:
- Nếu há» hối tá»™i, sá»›m quay đầu vá» con đưá»ng chánh, thì cÅ©ng nên bá» qua cho há» tất cả những gì hỠđã là m!
Ngoà i ra, cả hai cÅ©ng biết lão nhân ngầm khuyên những ai có cừu oán vá»›i cha con há» Phương, nên thương hại cho hai cha con mà giải toa? má»i mối háºn thù.
ÄÆ°á»ng lão nhân gián tiếp bảo vệ cháu gái như váºy là rất chu đáo.
Triển Mộng Bạch lại cà ng phục lão.
Thá»±c ra, ÄÆ°á»ng lão nhân không còn cách nà o khác để giải quyết sá»± tình, bởi lão không thể là m sao Ä‘em Há»a Phượng Hoà ng gả cho ngưá»i nà o trừ Phương Dáºt được?
Phương Tân sững sỠmột lúc, đổ lệ bi thương:
- Lão tổ tông muốn cho hắn sá»a mình, có thiếu chi cách, hà tất...
Lão bước tá»›i, ôm Phương Dáºt, nâng bổng lên.
ÄÆ°á»ng Vô Ảnh trầm giá»ng:
- Ta cứu hắn và cÅ©ng cứu ngươi luôn đấy! Chứ nếu không, thì má»™t ngà y nà o đó, ngươi phải chết vì háºu quả việc là m cá»§a cha con ngươi!
Phương Tân còn nói năng gì được nữa? Dù có muốn nói gì, cũng chẳng dám mở miệng.
ÄÆ°á»ng Vô Ảnh gá»i:
- Bảo nhi!
ÄÆ°á»ng Bảo bước tá»›i, cúi đầu.
ÄÆ°á»ng lão nhân bảo:
- Äỡ em ngươi lên, lấy hết ám khà trong mình nó!
ÄÆ°á»ng Bảo kinh hãi, song không dám cải lệnh, mở dây cá»™t chiếc túi da nÆ¡i hông Há»a Phượng Hoà ng.
ÄÆ°á»ng Äịch bước tá»›i, biến sắc há»i:
- Gia giạ..
ÄÆ°á»ng lão nhân khoát tay, Ä‘oạn hướng mặt ra quần hùng, cao giá»ng tuyên bố:
- Bằng hữu giang hồ nghe lão phu nói đây! Kể từ hôm nay, ÄÆ°á»ng Phượng là ngưá»i cá»§a há» Phương. Nó không còn liên quan gì đến ÄÆ°á»ng môn nữa! Sau nà y, vợ chồng nó có hà nh vi vô nhân, phi nghÄ©a như thế nà o, các vị bằng hữu cứ xuống tay trừ diệt, ÄÆ°á»ng Vô Ảnh nà y cam kết sẽ không há» can thiệp!
Phương Tân biến sắc:
- Lão tiá»n bối trục xuất nà ng...
ÄÆ°á»ng Vô Ảnh cưá»i lạnh:
- Con trai ngươi chỉ đòi há»i má»™t mình nó, thì ta bằng lòng giao nó cho hắn, ngươi còn muốn gì nữa? Hãy dẫn chúng nó Ä‘i gấp!
Phương Tân lạnh ngưá»i.
Lão nhìn qua ÄÆ°á»ng Äịch, như cầu cứu.
ÄÆ°á»ng Äịch thừ ngưá»i bất động. ÄÆ°á»ng Bảo cÅ©ng chẳng dám nói chi.
ÄÆ°á»ng Vô Ảnh từ từ nhắm mắt:
- Nếu ta mở mắt ra, mà còn trông thấy ba ngươi, thì lúc đó đừng mong đi đâu nữa!
Phương Tân nghiến răn, bế Phương Dáºt lên, nhìn Há»a Phượng Hoà ng.
Há»a Phượng Hoà ng tỉnh lại rồi, lạy ÄÆ°á»ng Vô Ảnh, ÄÆ°á»ng Äịch, cúi đầu vÄ©nh biệt ÄÆ°á»ng Bảo, ÄÆ°á»ng Yến, Ä‘oạn quay mình chạy bay ra ngoà i.
Phương Tân vác Phương Dáºt theo liá»n.
Tiếng khóc cá»§a Há»a Phượng Hoà ng nhá» dần, nhá» dần, rồi dứt hẳn.
ÄÆ°á»ng Äịch xuất thần. Lâu lắm, đôi mắt cá»§a lão vẫn chưa chuyển hướng.
Tiêu Phi VÅ© dè dặt nói vá»›i ÄÆ°á»ng Vô Ảnh:
- Xin lão nhân gia hiểu cho, má»i việc tiểu nữ là m là do tá»± mình chá»§ trương, gia phụ không há» biết đến.
ÄÆ°á»ng Vô Ảnh nhìn nà ng, rồi nhìn qua Triển Má»™ng Bạch, cưá»i khổ, đáp:
- Vô luáºn là cái gì, ta cÅ©ng không già nh giáºt nổi vá»›i Tiêu Vương Tôn!
Äá»— Vân Thiên bước đến cảm tạ Tiêu Phi VÅ©:
- Tiểu nữ nhá» cô nương tương trợ, đưa vá»...
Kim Phi cưá»i lạnh, cháºn lại:
- Nà o phải chỉ có việc đưa vỠđây thôi! Mà chúng ta còn phải ra tay giải cứu. Nếu không có chúng ta thì con gái ngươi giá» chắc nằm trong bụng cá rồi. Trên Ä‘á»i ngươi chỉ có má»™t đứa con mà còn không chiếu cố nổi, thì còn là m nên cái trò trống gì nữa? Hở lão ngu, lão ngốc, lão quái váºt?
Lão mắng má»™t hÆ¡i cho vÆ¡i bá»›t niá»m tức uất dồn ứ suốt hai mươi năm dà i.
Äá»— Vân Thiên sôi giáºn. Bình sanh, lão chưa từng bị ai mắng nặng như váºy.
ÄÆ°á»ng Vô Ảnh cÅ©ng giáºn, hét:
- Cái lão khỉ già kia! Ngươi có biết là ngươi đang mắng ai đó không?
|

17-07-2008, 12:19 PM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Vô Giá»›i
Bà i gởi: 83
Thá»i gian online: 26 giây
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Xuyên Tâm Lệnh: Hồi 39
Xuyên Tâm Lệnh: Hồi 39
(Cổ Long)
Kim Phi gằn từng tiếng:
- Ta mắng cha vợ cá»§a cháu ngươi. Lão ấy là má»™t quái váºt, ngươi cÅ©ng là má»™t quái váºt luôn. Nếu ngươi muốn bênh vá»±c thân gia, thì cứ và o. Ta chấp cả hai quái váºt đó.
Quần hùng kinh hãi, cho rằng Kim Phi Ä‘iên rồi, bởi có Ä‘iên má»›i dám dẫn xác đến ÄÆ°á»ng môn mà sanh sá»±.
ÄÆ°á»ng Äịch đột nhiên quay mình lại, trầm gương mặt.
"ÄÆ°á»ng môn Tháºp bát phong" bao quanh vòng ngoà i đại sảnh cùng nhÃch động má»™t lượt.
Mưá»i tám bà n tay đồng má»™t loạt, chui và o mưá»i tám túi da Ä‘eo bên hông.
Nhưng ÄÆ°á»ng Vô Ảnh báºt cưá»i lá»›n, cưá»i mãi, má»™t lúc lâu, lão cao giá»ng, thốt:
- Má»™t quái sá»±! Bình sanh ta gặp biết bao nhiêu quái sá»±, má»—i năm má»—i gặp quái sá»±, song ta nhìn nháºn những quái sá»± hôm nay tháºt là ly kỳ hÆ¡n những quái sá»± đã qua!
Lão đưa tay chỉ Tiêu Phi Vũ, tiếp:
- Má»™t thiếu nữ kiá»u diá»…m, rá»i khuê môn lặn lá»™n bôn ba hÆ¡n vạn dặm đưá»ng, tranh tình, cướp ái, ngang nhiên già nh chồng! Rồi có ngưá»i bạo phổi dám và o táºn Tứ Xuyên đến ÄÆ°á»ng môn, chỉ tay ngay lổ mÅ©i ta mà mắng ta, và mắng cả Lý Huyá»n Tiá»…n! Nếu Ä‘em cái việc nà y truyá»n bá khắp giang hồ, chắc chắn chẳng má»™t ai tin là có tháºt!
Kim Phi hừ một tiếng:
- Tại sao không ai tin? Äá»— Vân Thiên là cái quái gì chứ? Ta mắng lão rồi, ai là m chi ta chứ? Lão quái váºt, ngươi...
Bỗng, mắt lão hoa lên.
Äá»— Vân Thiên như cái móng dà i, rá»i vị trÃ, vút cầu vồng đáp xuống trước mặt lão.
Ngà y thưá»ng, gương mặt cá»§a Äá»— Vân Thiên trắng xanh, gương mặt đó hiện tại nhuá»™m hồng.
Và đôi mắt chằng chịt những đưá»ng gân Ä‘á», đôi mắt long lên, lá»a đỠbắn ra, chá»›p chá»›p.
Những ai đứng gần đó, hấp tấp tránh ra xa xa, sợ trưá»ng long tranh hổ đấu sắp khai diá»…n sẽ can cáºp đến há».
Triển Má»™ng Bạch thá»±c tâm không muốn song phương động thá»§. Song chà ng nghÄ© có những thứ háºn cừu không thể hòa giải được trừ ra má»™t bên chết rồi thì thôi, nhất định là song phương phải đưa nhau và o vòng đổ máu.
Cho nên, chà ng có khẩn cấp cÅ©ng vô Ãch, chỉ thầm than cho tao ngá»™ cá»§a con ngưá»i và tất cả thế nhân Ä‘á»u cầm như diá»…n biến cá»§a tấn tuồng lá bay do tạo váºt an bà y!
Kim Phi run ngưá»i đến chạm răng kêu cà nh cạch.
Nam Yến thương hại cho lão quá chừng, day qua Äá»— Vân Thiên cất giá»ng u buồn, thốt:
- Các hạ không nên trách lão buông lá»i xúc phạm! Ngưá»i đáng trách chÃnh là các hạ đó!
Các hạ đã hại lão ta rất nhiá»u, từ bao lâu nay, lão Ä‘au khổ biết bao!
Xúc động tình nghÄ©a phu thê, bà trách cứ ngưá»i ngoà i, quên Ä‘i những tá»™i ác do chồng gây ra. NghÄ© cÅ©ng khổ cho con ngưá»i, lắm lúc phải bá» qua đạo lý để bênh vá»±c cái riêng tư!
Äá»— Vân Thiên trố mắt:
- Lão phu hại lão ấy từ lúc nà o? Trong trưá»ng hợp nà o?
Kim Phi hét lớn:
- Ngươi không nháºn ra ta? Tốt!
Bá»—ng, lão vung song quyá»n, hai cánh tay khoát ra hai bên, thà nh vòng cung, rồi từ hai bên tả hữu, móc và o hai huyệt Thái Dương cá»§a Äá»— Vân Thiên.
Chiêu thức đó, mưá»ng tượng chiêu Song Thá»§ cá»§a phái Bắc Thái, song lão đánh ra vá»›i cái khà thế bá đạo, oai mãnh phi thưá»ng.
Äá»— Vân Thiên tung bổng ngưá»i lên, tránh chiêu đó, quát:
- Ngươi là Vô Trưá»ng Quân Kim Phi?
Kim Phi báºt cưá»i cuồng dại:
- Phải! Ngươi đoán đúng! Kim Phi vẫn chưa chết dưới bà n tay ác độc của ngươi! Chắc ngươi không tưởng nổi là ta còn sống?
Trên giang hồ, còn ai không biết Kim Phi đã chết từ lâu, nhưng danh hiệu cá»§a lão thì Ãt ai biết, ngoà i các báºt trưởng lão mà thôi.
ÄÆ°á»ng Vô Ảnh không dấu được sá»± kinh ngạc.
ÄÆ°á»ng Bảo là kẻ háºu sanh, nà o biết gì vá» việc ngà y xưa! Vừa rồi, hắn bị Kim Phi quáºt ngã, còn căm háºn trà n lòng, lúc đó quát lên:
- Vô luáºn ngươi là ai, ngươi cÅ©ng không được tá»± tung tá»± tác ngay tại ÄÆ°á»ng môn!
Hắn rút má»™t ngá»n nhuyá»…n tiến, vung mạnh theo chiêu Quán Nháºt Trưá»ng Hồng, vút má»™t roi thẳng cứng, đâm và o huyệt Huyết CÆ¡ cá»§a Kim Phi.
ÄÆ°á»ng Äịch biết Kim Phi cá»±c kỳ lợi hại, hấp tấp gá»i:
- Không được! Bảo nhi!
Lão bước theo, song muộn mất rồi!
Kim Phi báºt cưá»i ha hả, khẽ xoay mình, hoà nh tay chụp đầu roi.
ÄÆ°á»ng Äịch kêu lên:
- Kim huynh! Hãy nhẹ tay nương tình cho!
Kim Phi cao giá»ng:
- Lão há» ÄÆ°á»ng kia, cứ yên trÃ, ta đâu có háºn gì tiểu tá» mà đến ná»—i phải giết hắn?
Không rõ lão sá» dụng chiêu thức gì, ÄÆ°á»ng Bảo đã ngả ngá»a ra, nằm dà i trên ná»n.
Bây giá», quần hùng má»›i nháºn ra Kim Phi có bản lÄ©nh phi phà m.
Äá»— Vân Thiên đột nhiên khoát hai cánh tay, chiếc áo ngoà i rÆ¡i xuống đất, lão trầm giá»ng thốt:
- Kim Phi! Äã là ngươi rồi, thì chúng ta không cần phải nói vá»›i nhau nhiá»u lá»i. Cứ xuất thá»§ Ä‘i, khi nà o má»™t trong hai chết má»›i thôi!
Kim Phi gáºt đầu:
- Phải đó! Ta khen ngươi biết nói một câu nghe được đấy!
Äá»— Vân Thiên tiếp:
- Sá»± việc hôm nay, là việc riêng giữa hai chúng ta, vô luáºn thế nà o, ngươi cÅ©ng không nên gây tổn thương cho ngưá»i khác!
Kim Phi đáp nhanh:
- Tự nhiên! Tự nhiên!
Äá»— Quyên trợn mắt nhìn cha rồi cưá»i hì hì, thốt:
- ThÃch thú quá! Xem chắc vui lắm! Gia gia lại đánh ngưá»i! Lần nà y xin gia gia đừng đánh lầm nữa nhé!
Dù thần trà há»—n loạn, song nà ng vẫn nhá»› ngà y trước phụ thân nà ng đánh Triển Má»™ng Bạch. Vì sá»± đánh lầm đó mà bao nhiêu tai há»a xảy ra liên miên cho đến bây giá»!
Nà ng nói thế, ngoà i Äá»— Vân Thiên và Triển Má»™ng Bạch ra, còn ai hiểu nổi?
Cả hai nghe nhói ở tim.
Äá»— Vân Thiên quay đầu lại nhìn con. Lão nghÄ©, cuá»™c chiến đêm nay nghìn phần ác liệt, chưa biết thắng bại như thế nà o, giả như lão phải chết dưới tay Kim Phi, riêng vá» lão thì chẳng có gì đáng quan tâm, nhưng con gái lão tuổi nhá» mà lại si si dại dại, trong cảnh cút côi, tháºt đáng thương xót quá chừng.
Tại lão lỡ lầm má»™t phút, mà thà nh ra con gái lão phải há»ng cả tương lai!
Dù hiện tại nà ng là dâu há» ÄÆ°á»ng, song má»™t con ngưá»i mất thần trà rồi, còn hưởng được gì trong cái danh gia vá»ng tá»™c đó? Biết đâu chồng nà ng sẽ chẳng chán nản mà phá»§ phà ng nà ng. Chừng ấy nà ng cam sao được cảnh cô đơn!
* * * Lão hướng qua ÄÆ°á»ng Vô Ảnh, tá» lá»i gởi gấm:
- Tiểu nữ... tiểu nữ... từ nay toà n bằng và o sá»± chở che cá»§a tiá»n bối.
ÄÆ°á»ng Vô Ảnh chá»›p mắt:
- Tháºt sá»± ngươi muốn động thá»§ vá»›i hắn?
Äá»— Vân Thiên gáºt đầu.
Vô Trưá»ng Quân Kim Phi mÄ©m cưá»i:
- Có cái gì mà phải luyến lưu, thắc mắc? Hãy nạp mạng Ä‘i, lão quái váºt!
Äá»— Vân Thiên nghiến răng, quay nhanh mình lại.
Kim Phi cưá»i lá»›n má»™t tiếng, cởi chiếc áo ngoà i.
Bỗng, Nam Yến kêu lên:
- Kim Phi!....
Kim Phi giáºt mình, quay đầu lại.
Nam Yến muốn nói gì đó, song suy nghĩ một lúc, nhớ vỠTiêu Vương Tôn, lại thôi, chỉ dặn dò:
- Hà y cẩn tháºn!
Bà cúi đầu, không nhìn lão nữa.
Kim Phi chợt nhá»› ra từ ngà y lấy lão là m chồng, Nam Yến luôn luôn gặp sóng gió, chÃnh thân luân lạc khắp bốn phương trá»i, gặt hái toà n niá»m Ä‘au trong phù trầm Ä‘iên đảo.
Má»›i đây, vợ chá»—ng tái hợp hưởng phúc trùng phùng thì chưa được bao ngà y, thì sóng gió lại dấy lên, đôi vợ chồng già có thể sẽ là ngưá»i âm kẻ dương, đôi đưá»ng phân rẽ. Ngà y xưa tạm biệt, hôm nay biết đâu lại chẳng vÄ©nh quyết?
Nhìn qua Äá»— Vân Thiên, lão sôi sục máu háºn thù, bất giác rÃt lên:
- Hiá»n muá»™i yên trÃ! Ngu huynh không chết đâu!
Äá»— Vân Thiên cưá»i lạnh:
- Nói như thế là sớm đó, Kim Phi!
Kim Phi quát:
- Thì ngươi cứ xuất thủ!
Hai bóng ngưá»i cùng chá»›p, song chỉ để lấy tư thế thôi!
Quần hùng nÃn thở, chá» xem má»™t cuá»™c chiến ác liệt, không kém những cuá»™c chiến ngà y xưa trên đỉnh Hoa SÆ¡n lúc chá»n Thất đại danh nhân.
Bá»—ng, ÄÆ°á»ng Vô Ảnh cao giá»ng nói:
- Äá»— Vân Thiên! Tránh qua má»™t bên!
Äá»— Vân Thiên sá»ng sốt.
Cá»— xe cá»§a ÄÆ°á»ng Vô Ảnh lăn bánh tá»›i cục trưá»ng. Äá»— Vân Thiên trầm giá»ng há»i:
- Mối thù giữa tại hạ và lão ta, sâu hÆ¡n biển, cao hÆ¡n non, chỉ có máu má»›i giải quyết được. Tiá»n bối can thiệp là m gì cho khổ tâm?
ÄÆ°á»ng Vô Ảnh chá»›p mắt, gằn từng tiếng:
- Mối thù giữa ngươi và hắn không thể không giải quyết được, thì dá»… thưá»ng sá»± việc cá»§a ta và hắn lại giải quyết được à ?
Äá»— Vân Thiên ngạc nhiên:
- Việc gì giữa tiá»n bối và lão ấy?
ÄÆ°á»ng Vô Ảnh Ä‘áºp tay lên và nh xe, tiếp:
- Lão quái váºt đánh trá»ng thương cháu ta, lại còn mắng ta, đó không phải là sá»± việc đáng kể sao?
Äá»— Vân Thiên đáp:
- Tuy nhiên, xin tiá»n bối hãy để cho tại hạ thanh toán xong việc, rồi tiá»n bối có thể giải quyết việc má»›i, nếu lão may mắn còn sống sót!
ÄÆ°á»ng Vô Ảnh lắc đầu:
- Không được! Nếu ngươi giết chết hắn thì ta còn là m gì được hắn nữa?
Äá»— Vân Thiên sá»ng sốt lắp bắp:
- Thế thì... thế thì...
ÄÆ°á»ng Vô Ảnh không mà ng nghe Äá»— Vân Thiên nữa, đưa tay chỉ Kim Phi quát:
- Kim Phi! Ngươi có gan đến đây phóng túng ngông cuồng hẳn cÅ©ng có gan tiếp nháºn má»™t nắm ám khà cá»§a ta chứ?
Kim Phi cưá»i ha hả:
- Äừng nói má»™t nắm! Ngươi tung ra hằng chục, hằng trăm nắm, ta cÅ©ng xem như thưá»ng!
Nếu chỉ má»™t ám khà cá»§a ngươi chạm và o chân lông ta, ta nháºn thua ngay!
ÄÆ°á»ng Vô Ảnh vá»— hai tay, kêu má»™t tiếng bốp:
- Tốt!
Bỗng, lão trầm gương mặt, ra lệnh:
- Äem ám khà ra đây!
Quần hùng đứng gần Kim Phi láºp tức tránh ra xa xa.
Thiết Báo Tá» trở ra vá»›i chiếc bao da lá»›n hÆ¡n những chiếc túi cá»§a cha con ÄÆ°á»ng Äịch và Tháºp Bát Phong đứng vòng quanh bên ngoà i.
Và i ngưá»i trong quần hùng xì xà o:
- ÄÆ°á»ng lão nhân quả là đại cao thá»§ vá» môn ám khÃ, thảo nà o cái túi da cá»§a ông ta cÅ©ng bá»± hÆ¡n ngưá»i thưá»ng!
ÄÆ°á»ng Vô Ảnh vá»— vá»— và o chiếc bao, mắt sáng lên nhìn Kim Phi, há»i:
- Chuẩn bị xong chưa?
Kim Phi vẫn cưá»i ngông:
- Cứ xuất thá»§, đừng há»i lôi thôi!
Tuy nhiên, trong thâm tâm, lão cÅ©ng hÆ¡i khiếp chiếc túi bá»± cá»§a ÄÆ°á»ng Vô Ảnh.
Lão nhân lạnh lùng tiếp:
- Ngươi biết chăng, sáu mươi năm qua, có rất nhiá»u cao thá»§ võ lâm táng mạng vì chiếc túi cá»§a ta đó!
Lão không cho Kim Phi đáp, lại tiếp luôn:
- Sáu mươi năm trước, từ ngà y ta lấy máu cá»§a Hoa Dương Tam Bá tế cá», thì ta bắt đầu hà nh hiệp khắp giang hồ. Khai Ä‘iểm cuá»™c chiến tại Äông Xuyên, ta đánh bại cùng má»™t lúc Lý Thị NgÅ© Hồ, rồi đơn thân thẳng đến Thái Hà nh SÆ¡n, ta tung Mãn Thiên Hà n Sa sát hại Thái Hà nh Quân Äao Lệnh Hồ Bá»u, sau đó đến luôn Kỳ Liên SÆ¡n, Ä‘ang mùa tuyết đổ, giết luôn Quan Ngoại Tam Hùng...
Lão tụng má»™t hồi thà nh tÃch thiếu thá»i cá»§a lão, và phần nhiá»u những nạn nhân dưới tay lão Ä‘á»u là nhất lưu cao thá»§.
Quần hùng đã ngán, cà ng thêm ngán hơn!
Kim Phi dù tá»± tin có thuáºt khinh công hÆ¡n ngưá»i, cho rằng đánh lén thì chẳng biết như thế nà o, chứ đương diện mà giao đấu, phóng ám khÃ, thì nhất định là không thể là m cho lão bị thương được.
Nhưng, nghe lão nhân kể qua những thà nh tÃch ngà y trước, bất giác Kim Phi giáºt mình.
ÄÆ°á»ng Vô Ảnh tiếp:
- Từ lúc xuất đạo đến nay, ta không há» hạ thá»§ sát hại má»™t kẻ vô danh nà o! Và má»—i lần trừ diệt được má»™t tay ngoan cố, là ta đánh má»™t cái dấu nhá» trên chiếc bao da. TÃnh đến nay, có tất cả là má»™t trăm hai mươi bảy dấu, không ngá» giỠđây lại còn thêm má»™t dấu nữa! Kim Phi! Ngươi hãy đỠphòng! Ta sắp sá»a xuất thá»§ đây!
Liá»n theo đó, lão hét luôn:
- Trúng!
Quần hùng hoa mắt, không ai thấy ÄÆ°á»ng Vô Ảnh xuất thá»§ như thế nà o.
Nhưng, đồng thá»i gian, Kim Phi cÅ©ng hét má»™t tiếng lá»›n, tiếng hét vừa thoát ra khá»i miệng, thân hình vút lên không trung, rồi biến mất.
Trong khi đó, những tiếng coong coong cốp cốp vang lên, do những mÅ©i châm phát ra, những mÅ©i châm hụt Ä‘Ãch, chạm và o chướng ngại váºt, rÆ¡i xuống ná»n.
Tòa đại sảnh chìm trong tư tịch.
Nam Yến xám mặt, Triển Má»™ng Bạch nÃn thở, Tiêu Phi VÅ© chẳng rõ từ lúc nà o, nắm chặt tay Triển Má»™ng Bạch trong tay nà ng, hai bà n tay cÅ©ng rịn mồ hôi lạnh.
Chỉ có ÄÆ°á»ng Vô Ảnh là thản nhiên đến lạnh lùng.
Từ trên đỉnh nhà cao hÆ¡n ba trượng, má»™t trà ng cưá»i cuồng ngạo vang lên, tiếp theo là má»™t câu nói có vẻ ngạo nghá»…:
- Ãm khà phóng nhanh đấy, song không là m gì được Kim Phi.
ÄÆ°á»ng Vô Ảnh bảo:
- Xuống đây!
Kim Phi lại cưá»i ha hả:
- Xuống thì xuống, sợ gì?
Lão rá»i trần nhà , đáp xuống, nhẹ như chim yến.
Äá»— Vân Thiên thấy thuáºt khinh công cá»§a Kim Phi đạt đến mức độ siêu tuyệt, bất giác biến sắc.
ÄÆ°á»ng Vô Ảnh bảo:
- Soát lại hai ống tay áo của ngươi xem!
Bảo xong, lão nhân nhắm mắt lại.
Kim Phi kinh hãi, nhìn xuống hai ống tay áo. Ở mỗi ống, có ba mũi châm.
Lão đã cởi bở chiếc áo rá»™ng bên ngoà i, hiện thá»i váºn áo chẹt, tay áo bó sát, ba mÅ©i châm lại cắm và o tay áo, mà không chạm da, đủ biết cái lối phóng ám khà cá»§a ÄÆ°á»ng Vô Ảnh thuần như thế nà o.
Bất giác Kim Phi biến sắc mặt kêu lên:
- Tại hạ nháºn bại!
Lão lại há»i:
- Bại rồi...
Lão chưa kịp dứt câu, Tiêu Phi VÅ© cao giá»ng cháºn lại:
- Không công bình!
ÄÆ°á»ng Vô Ảnh mở mắt ra, nhìn nà ng:
- Sao lại cho là không công bình? Ta có cảnh cáo hắn đỠphòng trước khi ta xuất thủ kia mà ?
Tiêu Phi Vũ bước ra, thốt oang oang:
- Trước khi phóng ám khÃ, tiá»n bối gợi chuyện nói huyên thiên, là m cho Kim đại thúc tán loạn tâm thần. Như váºy là tiá»n bối không hoà n toà n thắng bởi ám khÃ.
ÄÆ°á»ng Vô Ảnh cưá»i lá»›n:
- Tiểu cô nương biết gì mà nói chứ!
Tiêu Phi Vũ hừ lạnh:
- Tôi chỉ biết thá»§ pháp Mẫn đưá»ng phi hoa rất ảo diệu, song nếu tiá»n bối không dùng ngụ kế, thì nhất định không là m gì được Kim đại thúc tôi!
ÄÆ°á»ng Vô Ảnh cau mà y:
- Ta há»i ngươi, võ công cá»§a gia gia ngươi như thế nà o?
Tiêu Phi Vũ đáp:
- Không phải tôi là con mà đi khoe khoang tà i nghệ cá»§a cha, nhưng tôi cho rằng võ công gia gia tôi rất cao, và điá»u đó thì thiên hạ anh hùng Ä‘á»u biết.
ÄÆ°á»ng Vô Ảnh lại há»i:
- Trong vòng mưá»i chiêu trở lại, gia gia ngươi có thể thá»§ thắng trước Kim Phi chăng?
Tiêu Phi Vũ ấp úng:
- Cái đó... trong mưá»i chiêu thì hÆ¡i khó má»™t chút, chứ ngoà i mưá»i chiêu thì...
ÄÆ°á»ng Vô Ảnh cháºn lá»i:
- Nếu gia gia ngươi thừa lúc hắn không đỠphòng vẫn có thể đánh ngã hắn chứ?
Tiêu Phi Vũ lắc đầu:
- Gia phụ là báºc đại trượng phu, khi nà o lại chịu thừa lúc đối phương không phòng bị mà xuất thá»§?
ÄÆ°á»ng Vô Ảnh cưá»i lá»›n:
- Ngươi nói đúng! Gia gia ngươi chẳng bao giá» hà nh động như váºy!
Dừng lại một chút, lão tiếp:
- Sở dÄ© thế, là vì gia gia ngươi dùng quyá»n, cước. Còn ta, ta lại dùng ám khÃ! Ná»™i cái danh xưng cÅ©ng nói lên cái tánh chất cá»§a phương tiện rồi. Äã gá»i là ám, thì đương nhiên phải thừa cái lúc đối phương không đỠphòng mà hạ thá»§ Ä‘oạn. Chứ nếu đưá»ng đưá»ng mà xuất thá»§, thì là m sao thắng được trước má»™t ngưá»i có võ công cao? ChÃnh gia gia ngươi còn không đánh ngã nổi Kim Phi trong vòng mưá»i chiêu, thì ta là m sao đối địch vá»›i hắn mà mong thu tháºp má»™t kết quả nà o? Cho nên, ta phải dùng kế, phân tán tâm thần cá»§a hắn.
Tiêu Phi Vũ chưa chịu phục:
- Nhưng...
ÄÆ°á»ng Vô Ảnh dịu giá»ng:
- Tiểu cô nương nên biết Ä‘iá»u nà y, phân tán tâm thần địch và phóng ám khÃ, là hai việc song song, không thể tách rá»i nhau được. Muốn phóng ám khà thì phải là m loạn tâm trà cá»§a đối phương, đó là má»™t quy tắc cố định. Äịch loạn thần trÃ, thì ám khà má»›i có hiệu quả. Chứ nếu không, thì ám khà chỉ là m thương tổn bá»n lục lục thưá»ng tà i, chứ không là m gì được những tay cao cưá»ng như Kim Phi!
Lão cao giá»ng hÆ¡n, hướng ra quần hùng, tiếp:
- Hôm nay, ta tiết lá»™ má»™t Ä‘iá»u quan trá»ng, các ngươi nên nhá»› lấy, để áp dụng trong tương lai. Thiết tưởng sá»± tiết lá»™ nà y sẽ Ä‘em lại Ãt nhiá»u lợi Ãch cho các ngươi trên con đưá»ng hà nh hiệp.
Quần hùng hết sức khâm phục thuáºt cãi cối cá»§a lão.
Tiêu Phi Vũ cúi đầu, thầm nghĩ:
- Lão nói phải! Ãm khà dù nhanh, vẫn khó gây thương tổn cho Kim đại thúc cá»§a ta. Ãm khà mà không hạ được báºc cao thá»§, thì là m gì tạo cái danh lừng lẫy cho ngưá»i sá» dụng nó.
Cái đạo lý rất giản đơn như váºy, thế mà ta không nghÄ© ra! Tuy nhiên, ngoà i lão nhân, dù có ai biết rõ bà quyết đó, cÅ©ng giữ mà là m cá»§a báu, khi nà o lại tiết lá»™!
Triển Má»™ng Bạch đội nhiên nhá»› lại ngà y nà o Bạch Bố Kỳ Tần Vô Triển có nói vá»›i chà ng mấy lá»i trước khi lão từ giã cõi Ä‘á»i.
Lá»i nói cá»§a Tần Vô Triển và sá»± tiết lá»™ cá»§a ÄÆ°á»ng Vô Ảnh rất tương đồng.
NghÄ© như váºy, chà ng thấy Tình Nhân Tiá»…n không còn đáng sợ nữa.
ÄÆ°á»ng Vô Ảnh báºt cưá»i ha hả:
- Tiểu cô nương chịu phục chưa?
Kim Phi thốt oang oang:
- Chẵng những tiểu Ä‘iệt nữ phục, mà tại hạ cÅ©ng phục luôn! Tuy nhiên, hôm nay là lúc tại hạ phục thù, chứ không phải là lúc đà m công luáºn kỹ. Bằng má»i giá, tại hạ vẫn không buông tha lão Äá»—.
Äá»— Vân Thiên cưá»i lạnh:
- Ngươi đã phục ngưá»i ta, thì không nên động võ ngay trong lúc nhà ngưá»i ta Ä‘ang có việc vui. Nếu ngươi muốn có cuá»™c ác chiến, thì nên ra ngoà i kia, xa xạ..
Kim Phi gáºt đầu:
- Tốt! Chúng ta đi ngay!
ÄÆ°á»ng Vô Ảnh khoát tay:
- Không được! Ngươi muốn Äá»— Vân Thiên cùng rá»i khá»i nÆ¡i nà y, Ãt nhất cÅ©ng phải đợi lão ta chứng kiến lá»… bái từ đưá»ng cá»§a con gái lão! Xong rồi, các ngươi muốn là m gì vá»›i nhau, tùy ý!
Kim Phi thốt:
- Thôi! ÄÆ°á»£c rồi! Các hạ hãy cho hà nh lá»… Ä‘i! Gấp lên nhé!
ÄÆ°á»ng Vô Ảnh nở má»™t nụ cưá»i, vá»— tay bốp bốp, rồi ra lệnh:
- CỠnhạc!
Nhạc công vâng lên má»™t tiếng, chụp nhạc khÃ, tấu liá»n. Há» chưa dứt hãi hùng trước các diá»…n tiến vừa qua, nên lúc khởi đầu, có phần nà o rá»i rạc.
Tiếng nhạc vang lên, sát khà tiêu tan, hỉ khà bốc bừng bừng. Ngà n ngưá»i Ä‘á»u thở phà o, ngà n nụ cưá»i cùng nở rá»™.
Bỗng, hai đại hán bên ngoà i chạy bay và o đại sảnh, thần sắc kinh hoà ng.
ÄÆ°á»ng Äịch biến sắc, cháºn lại, há»i:
- Có việc gì mà các ngươi khẩn trương như váºy?
Một đại hán vừa thở vừa đáp:
- Kiệu hoa của hỠTần đã đến. Hiện tại, đang ở...
Äoạn cuối cá»§a câu nói bị tiếng la hét cá»§a quần hùng át mất.
ÄÆ°á»ng Äịch sững sá».
Äá»— Vân Thiên cÅ©ng giáºt mình, day qua nhìn con gái.
Nếu Tần CÆ¡ đến, thì Äá»— Quyên đâu có thể là tân nương?
ÄÆ°á»ng Vô Ảnh cÅ©ng kinh hãi như má»i ngưá»i, nhưng lão phẫn ná»™ vô cùng.
Bình sanh, lão gặp nhiá»u chuyện lạ, song chÃnh những việc đêm nay má»›i là m cho lão hồi há»™p từng cÆ¡n.
ÄÆ°á»ng Äịch bước tá»›i, nghiêng mình, há»i:
- Gia gia! Mình là m sao đây?
ÄÆ°á»ng Vô Ảnh quát:
- Cứ ra đó xem, rồi sẽ tÃnh sau!
ChÃnh lão Ä‘iá»u động cổ xe Ä‘i trước.
Quần hùng cấp tốc dạt qua hai bên, nhưá»ng lối. Há» thầm nghÄ©:
- Rượu vui hẳn là mất ngon rồi, song bù lại, mình sẽ được xem thêm một cuộc náo nhiệt nữa!
Há» muốn biết tân lang sẽ xá» sá»± là m sao khi có hai tân nương cùng đến má»™t lúc, rồi hỠùn ùn kéo nhau ra bên ngoà i. Ai cÅ©ng muốn đến trước, ai cÅ©ng muốn đứng gần, để được thấy trá»n, nghe trá»n, nên há» chen lấn vô cùng vất vả.
Triển Mộng Bạch cho tay và o trong áo, nắm chắc chuôi kiếm, sẵn sà ng xuất thủ.
Má»i ngưá»i đổ xô ra ngoà i, riêng Hắc Yến Tá» ÄÆ°á»ng Yến thì nắm tay Äá»— Quyên, kéo nà ng vá» má»™t góc tưá»ng.
Hắn không có can đảm bước ra phÃa trước!
Bên cạnh, có tiếng cưá»i trong trẻo vang lên, rồi má»™t giá»ng nói tiếp nối:
- Sắp có việc vui nhộn rồi đó nhé!
Thì ra, chÃnh là Tiêu Phi VÅ©!
Có mấy ngưá»i bao quanh chiếc kiệu, vừa hét vừa đưa kiệu tiến tá»›i.
Trước kiệu, có tấm bảng, kẻ mất chữ:
- Tần phu hỉ sự.
Nhưng, kiệu chỉ có má»™t chiếc, mà kiệu phu gồm những ngưá»i do ÄÆ°á»ng gia sai Ä‘i đón.
Có kẻ lấy là m lạ, kêu lên:
- Sao lạ thế? Còn Tần Sấu Ông đâu? Chẳng lẽ không đến? Nếu lão đến, thì phải có kiệu chứ? Không lẽ lão lại ngồi chung trong kiệu hoa?
ÄÆ°á»ng Vô Ảnh lại mắng:
- Chẳng lẽ lão Tần đó chết rồi hay sao chứ? Là m gì mà co đầu rút cổ, trốn tránh mãi như váºy?
ÄÆ°á»ng Äịch đỡ cho vị thân gia má»™t câu:
- Có lẽ là lão chưa biết nghi thức hôn lá»…, nên không tránh khá»i sÆ¡ sót!
ÄÆ°á»ng Vô Ảnh nổi giáºn:
- Ngươi nói cái gì thế? Váºy ra lão quái váºt đó chưa há» dá»± tiệc cưới lần nà o à ?
Rồi lão hét lên:
- Ngươi xem kìa! Sao chúng không dừng kiệu mà lại khiêng thẳng và o táºn trong nà y?
Bá»n thôn hán khệ nệ đặt chiếc kiệu xuống ngay vá»ng cá»a.
Một thôn hán có thân hình mãnh khãnh, cặp mắt láo liếc thốt:
- Loại kiệu nà y nặng quá, bá»n tiểu nhân chưa há» khiêng lần nà o! HÆ¡n nữa, còn phải Ä‘i má»™t vòng, nên đến trá»…!
Hắn lột chiếc khắn trên đầu, lau mồ hôi.
ÄÆ°á»ng Äịch biến sắc, há»i:
- Ai bảo đi một vòng?
Äại hán đáp:
- Tần lão gia bảo.
ÄÆ°á»ng Äịch hấp tấp há»i tiếp:
- Hiện tại lão ở đâu?
Thôn hán thốt:
- Lúc đầu Tần lão gia có Ä‘i theo kiệu, song quanh quẩn má»™t lúc, bá»n tiểu nhân không còn thấy lão gia ở đâu nữa. Bá»n tiểu nhân phải dừng kiệu, chá» má»™t lúc. Lâu lắm, lão gia vẫn không đến, thà nh ra bá»n tiểu nhân phải khiêng kiệu vỠđây.
ÄÆ°á»ng Vô Ảnh hừ lạnh má»™t tiếng:
- Lại là m trò quỷ nữa chứ gì?
Lão cao giá»ng ra lệnh:
- Các ngưá»i đâu, vén rèm kiệu, dìu nà ng ở trong kiệu xuống, cho ta há»i xem gia gia nà ng ở đâu.
Tiêu Phi VÅ© mÄ©m cưá»i, thốt bên tai Triển Má»™ng Bạch:
- Ngươi nghe chứ! Lão chỉ nói là nà ng ở trong kiệu, chứ không dùng hai tiếng tân nương, như váºy là lão đã chá»n Äá»— Quyên rồi đó.
Nà ng chợt thấy thần sắc cá»§a Triển Má»™ng Bạch quái dị quá, lấy là m kỳ, há»i:
- Ngươi là m sao thế? Ghen hả?
Triển Mộng Bạch thở dà i:
- Cái lão Tần Sấu Ông...
Bá»—ng, có tiếng kêu kinh hãi vang lên, mấy nà ng phụ dâu rá»i kiệu, lùi lại mấy bước, rồi ngã ngồi xuống.
Tiêu Phi Vũ cũng đưa tay chỉ chiếc kiệu, miệng há hốc, chẳng nói được tiếng nà o.
Thì ra, mấy nà ng phù dâu vừa vén rèm, từ bên trong kiệu, má»™t ngưá»i ngã chồm ra, há» tưởng là tân nương, nên đưa tay đỡ, ngỠđâu há» nghe lạnh, như chạm tay và o giá băng, bất giác giáºt mình nhìn kỹ!
Thì ra nà o phải là tân nương!
Má»™t xác chết, váºn nam trang!
ÄÆ°á»ng Vô Ảnh nổi giáºn, quát:
- Vị bằng hữu nà o đó, định phá cuá»™c vui cá»§a há» ÄÆ°á»ng à ? ÄÆ°á»ng Äịch đâu, bước đến xem mau!
ÄÆ°á»ng Äịch vá»t mình tá»›i, đỡ xác chết, quan sát.
Lão biến sắc mặt, bình tĩnh như lão mà cũng phải rú lên kinh hãi:
- Tình Nhân Tiễn!.... Tần Sấu Ông!.... Tình Nhân Tiễn!....
Triển Má»™ng Bạch run rẩy toà n thân, hấp tấp bước tá»›i, nháºn đúng là Tần Sấu Ông.
Triển Má»™ng Bạch nghÄ© quyết lão ta là chá»§ nhân Tình Nhân Tiá»…n! Nhưng bây giá», lão lại chết vì Tình Nhân Tiá»…n.
NÆ¡i ngá»±c lão còn hai mÅ©i tên ngắn, má»™t Ä‘á», má»™t trắng.
Thế là nghĩa gì?
Sự tình đảo ngược hoà n toà n, tâm tư chà ng dao động mạnh, tai lùng bùng, chà ng không còn nghe ai nói gì chung quanh chà ng nữa.
Chà ng thừ ngưá»i ra tại chổ, Tiêu Phi VÅ© trố mắt nhìn chà ng, không hiểu nổi tại sao chà ng biến đổi lại lùng như váºy.
Chà ng lẩm bẩm:
- Lão chết vì Tình Nhân Tiễn! Thế là chẳng phải lão!
Äằng kia, ÄÆ°á»ng Vô Ảnh cáºt vấn bá»n kiệu phu.
Một thôn hán thốt:
- Tần lão gia biểu bá»n tiểu nhân khiêng kiệu Ä‘i trước, cứ Ä‘i vòng vòng từ tả qua hữu, từ hữu sang tả, còn lão gia thì Ä‘i theo sau nhìn ngang, nhìn dá»c, sau cùng thì bá»n tiểu nhân khiêng kiệu đến phÃa háºu núi, bá»—ng lão gia gá»i bá»n tiểu nhân Ä‘i uống và i chén trà . Bá»n tiểu nhân vất vả quá chừng, Ä‘ang mÆ¡ ước có gì uống giải khát, cho nên vâng lệnh Ä‘i liá»n.
Hắn đưa tay chỉ vá» má»™t phÃa núi, nÆ¡i đó là cái động cá»§a ÄÆ°á»ng gia dà nh cho việc chế luyện ám khÃ.
ÄÆ°á»ng Vô Ảnh biến sắc, nhìn thoáng qua ÄÆ°á»ng Äịch, rồi cất lệnh, trầm giá»ng:
- Cái lão đó định dùng chiếc kiệu hoa là m bình phong để tìm cách trộm Thôi Mộng Thảo!
ÄÆ°á»ng Äịch run giá»ng:
- Nhưng... nhưng Thôi Mộng Thảo đâu có ở đó?
ÄÆ°á»ng Vô Ảnh nổi giáºn:
- Ngu! Là m sao lão biết là nÆ¡i đó không có Thôi Má»™ng Thảo chứ? Tá»± nhiên lão tưởng Thôi Má»™ng Thảo phải được dấu tại chá»— luyện ám khÃ!
ÄÆ°á»ng Äịch cúi đầu, không dám cãi.
Gã thôn hán tiếp:
- Bá»n tiểu nhân Ä‘i uống trà xong, trở lại, thấy chiếc kiệu còn lại đó, mà Tần lão gia thì bá» Ä‘i đâu mất rồi. Bá»n tiểu nhân chá» rất lâu, sợ tân nương sốt ruá»™t nên bắt buá»™c phải khiêng kiệu Ä‘i! Bá»n tiểu nhân cÅ©ng có há»i vá»ng và o tân nương trong kiệu song chẳng nghe đáp lại.
Bá»n tiểu nhân cứ tưởng là tân nương thẹn, không nói năng gì, cho nên chẳng má»™t ai lấy là m lạ. Bởi thế, bá»n tiểu nhân chẳng há» tưởng là trong kiệu thay vì có tân nương, lại là má»™t tá» thi!
ÄÆ°á»ng Vô Ảnh thở dà i:
- Chẳng trách không má»™t ai trông thấy chiếc kiệu hoa! Ai ai cÅ©ng ngóng trông trên đưá»ng, mà kiệu hoa lại ở phÃa sau núi! Có lẽ.. có lẽ...
Lão Ä‘áºp tay xuống xe tiếp:
- Mà tại sao lão Tần lại chết chứ? Ai giết lão? Tại sao nơi ngực cắm hai mũi Tình Nhân Tiễn?
Triển Mộng Bạch hết sức mơ hồ.
Tần Sấu Ông dùng trăm mưu ngà n kế, quyết lấy cho được Thôi Má»™ng Thảo! Xem ra, mưá»ng tượng lão là chá»§ nhân Tình Nhân Tiá»…n.
Không ngá», bây giá» chÃnh lão lại chết vì Tình Nhân Tiá»…n.
Bỗng, chà ng nghĩ:
- Hay là lão ta dùng kế Kim thiá»n thoát xác. Tìm đâu đó má»™t con ngưá»i giống lão, giết Ä‘i, bá» xác và o kiệu hoa? Khiến cho má»i ngưá»i tưởng rằng lão đã chết? Lão dá»… bá» hà nh hung tà n ác?
Cà ng nghÄ©, chà ng cà ng thấy mình có lý. Nhất định là chà ng phải khám nghiệm xác chết tháºt kỹ má»›i được!
Chà ng nhìn ra, không còn thấy xác chết ở đó nữa!
Ngưá»i ta mang xác chết Ä‘i đâu rồi?
Thấy ÄÆ°á»ng Bảo Ä‘i tá»›i, chà ng cháºn lại, há»i:
- ÄÆ°á»ng huynh đệ có biết xác Tần Sấu Ông đã được mang Ä‘i đâu chăng?
ÄÆ°á»ng Bảo ngổn ngang tâm sá»±, không tìm hiểu chà ng há»i như thế để là m gì, buá»™t miệng đáp nhanh:
- Lão tổ tông ngại xác chết là m chướng mắt, nên bảo tại hạ mang và o động ở bên núi.
Hắn đưa tay chỉ.
NÆ¡i đó, là lò luyện ám khà cá»§a ÄÆ°á»ng môn.
Triển Má»™ng Bạch hấp tấp cảm tạ, rồi láºp tức phóng chân chạy Ä‘i.
Quần hùng không ai lưu ý đến chà ng, há» còn báºn nghị luáºn vá» diá»…n tiến vừa qua, chỉ có Tiêu Phi VÅ© lại không quan tâm đến má»™t ai khác ngoà i chà ng. Nà ng hết sức lấy là m lạ vá» thái độ cá»§a chà ng, toan chạy theo, xem chà ng Ä‘i đâu, là m gì. Bá»—ng, má»™t bà n tay nắm lấy tay nà ng giữ lại.
Nà ng nổi giáºn, quay nhìn, thì ra chÃnh là Nam Yến. Bà lá»™ vẽ kinh hoà ng rõ rệt.
Run run giá»ng, bà há»i nà ng:
- VÅ© nhi, cáºu ngươi Ä‘i đâu mất rồi?
Tiêu Phi VÅ© giáºt mình:
- Còn... còn Äá»— Vân Thiên?
Nam Yến đáp:
- Äá»— anh hùng cÅ©ng biến mất luôn! Có lẽ cả hai đưa nhau đến má»™t nÆ¡i nà o đó để động thá»§! Thế nà y thì hẳn là phải có má»™t mất má»™t còn rồi!
Bà lo lắng cực độ.
Tiêu Phi Vũ an ủi bà :
- Dì đừng quá lo sợ, có võ công như váºy, cáºu không bại đâu!
Nam Yến thở dà i:
- Äà nh là cáºu ngươi có võ công cao, song Äá»— lão anh hùng cÅ©ng không phải là tay tầm thưá»ng! Biết đâu cáºu ngươi không sÆ¡ xuất? Mà ta cÅ©ng không muốn cáºu ngươi gây thương tổn cho Äá»— lão anh hùng!
Tiêu Phi VÅ© gượng cưá»i:
- Há» gấp đánh nhau, hẳn là há» không đưa nhau Ä‘i xa lắm đâu! Chúng ta tìm quanh quẩn gần đây, chắc gặp há»!
Lo vỠviệc của Kim Phi, tự nhiên nà ng phải bỠviệc của Triển Mộng Bạch, tuy nà ng rất nóng nảy muốn tìm hiểu nguyên do sự biến đổi nơi chà ng.
Theo con đưá»ng trước mặt, Triển Má»™ng Bạch cứ phóng chân chạy, đến Ôn Tuyá»n, theo bá» suối tiến lên hướng đỉnh, không lâu lắm, chà ng thấy cái động dùng chế luyện ám khÃ.
Từ trong bóng tối có tiếng quát khẽ vá»ng ra:
- Ai?
Liá»n theo đó, ánh Ä‘ao chá»›p chá»›p, bốn năm ngưá»i xuất hiện, bao quanh chà ng.
Triển Mộng Bạch vòng tay:
- Tại hạ là Triển Mộng Bạch!
Bá»n canh gác xuôi tay Ä‘ao.
Khi Triển Má»™ng Bạch bà y tỠý muốn, bá»n chúng thầm lấy là m lạ, song nghÄ© gã đã được lão tổ tông quý mến, nên ai ai cÅ©ng không dám là m khó dá»…. Má»™t ngưá»i cưá»i đáp:
- Anh em tiểu nhân không thÃch nhìn xác chết, nên đã di tản chiếc kiệu hoa đến cái trÅ©ng cách đây không xa. Nếu Triá»…n tướng công muốn, thì... Vương nhị đệ Æ i! Chúng ta hai ngưá»i đưa Triển tướng côn đến đó!
Triển Má»™ng Bạch buông lá»i cảm tạ, theo hai ngưá»i hướng đạo, qua vòng cá»a sắt, đến má»™t vÅ©ng sâu.
Trong trÅ©ng núi, cây thì thấp, cá» lại cao, má»c dà y, đúng là má»™t nÆ¡i hoang vắng, Ãt có ngưá»i đặt chân đến.
Hai ngưá»i hướng đạo đưa tay chỉ bảo rằng chiếc kiệu hoa ở trong đó.
Triển Mộng Bạch biết ngay cả hai không muốn trông thấy xác chết, nên vòng tay thốt:
- Tại hạ chỉ muốn nhìn thoáng qua xác chết thôi, không dám là m phiá»n hai vị đưa đến táºn nÆ¡i!
Hai ngưá»i đó thÃch thú quá, nói đẩy đưa mấy tiếng, rồi trở lại liá»n.
Triển Má»™ng Bạch không cháºm trá»…, xuống trÅ©ng liá»n, vẹt rèm kiệu, lôi xác chết ra, xem kỹ.
Không còn nghi ngỠgì nữa, đúng là Tần Sấu Ông rồi!
Chà ng sững sỠmột lúc, đoạn trả cái xác và o kiệu.
Bá»—ng, cái xác báºt vùng lên, đồng thá»i vươn tay hữu, Ä‘áºp xuống đầu vai Triển Má»™ng Bạch, nÆ¡i huyệt kiên tỉnh.
Triển Má»™ng Bạch kinh hãi ngá»a thân mình, đạp chân vá»t vá» phÃa sau, ngoà i trượng xa.
Tránh nhanh như váºy, chà ng vẫn bị chụp trúng phá»›t, nghe Ä‘au nhói.
Nếu là ngưá»i nà o khác ở địa vị chà ng, hẳn phải mất mạng vì cái Ä‘áºp đó.
Xác chết không tiếp tục đánh theo, trái lại ngã nhà o xuống.
Äứng xa xa nhìn, Triển Má»™ng Bạch mất mấy giây má»›i hoà n hồn.
Chà ng thầm nghĩ:
- Hay là lão ta không chết?
Nhưng, chà ng có chạm tay và o xác chết, cái xác lạnh như giá băng kia mà ?
Rồi chà ng nghĩ:
- Hay là lão ta chết rồi sống lại, sống để trở thà nh một con tinh, xác đi cùng?
Mồ hôi lạnh đổ ra, ướt đầu, ướt trán, chà ng đứng đó, thừ ngưá»i má»™t lúc, vụt cưá»i lá»›n thốt:
- Tần Sấu Ông! Lúc ngươi còn sống ta không há» sợ ngươi, thì chết rồi, ngưá»i là m gì dá»a khiếp ta được? Lại đây! Ta vá»›i ngươi sẽ liá»u má»™t tráºn!
Chà ng rút thanh thiết kiếm, cầm tay, từ từ bước tá»›i. Can đảm như chà ng, mà vẫn còn dè dặt, bước từ bước má»™t, tháºn trá»ng.
Tay chà ng đẫm mồ hôi, mồ hôi theo chuôi kiếm, rớt xuống từng hạt, từng hạt.
* * * Nam Yến và Tiêu Phi Vũ đi khắp vòng trong, vòng ngoà i toà đại sảnh, tìm Kim Phi.
Trước hết, há» gặp Äá»— Quyên.
Nam Yến mỉm cưá»i, há»i:
- Äá»— cô nương có thấy lệnh tôn ở đâu chăng?
Äá»— Quyên mở to đôi mắt cưá»i hì hì:
- - Má» quá, không Ä‘á»c được -- Bá»—ng, nà ng đưa tay che mặt, kêu lên má»™t tiếng lá»›n hãi hùng.
ÄÆ°á»ng Yến vá»™i bước tá»›i, dịu giá»ng an á»§i nà ng mấy câu, lâu khăn tay lau lệ cho nà ng.
Nam Yến và Tiêu Phi Vũ thấy nà ng chưa tỉnh trà hẳn, hết sức thương cảm cho nà ng. Bù lại, hỠlại được an tâm, vì Hắc Yến TỠsăn sóc cho nà ng rất chu đáo và chân thà nh.
Cả hai thở dà i, thầm nghĩ:
- Thế là nà ng có nơi nương tựa rồi.
HỠcùng nhìn nhau, đoạn bước đi.
Nam Yến giục:
- Nhanh lên, VÅ© nhi! Nếu để hỠđánh nhau rồi, thì có trá»i má»›i can ngăn há» nổi!
Tiêu Phi Vũ thốt:
- Chúng ta há»i ngưá»i, không má»™t ngưá»i nà o biết đâu mà chỉ. Tốt hÆ¡n, nên ra ngoà i kia tìm thá», may ra có thể gặp.
Nà ng vá»t Ä‘i trước, Nam Yến theo sau.
Nà ng và Nam Yến bá» phÃa trước, vòng ra phÃa sau, tìm má»™t lúc.
Chợt, có mấy ngưá»i trong má»™t ngôi nhà bước ra. Tiêu Phi VÅ© cháºn lại, há»i liá»n.
Trong số đó, có má»™t ngưá»i có giá»ng nói âm hưởng không mà ng đến nà ng, chỉ thốt qua loa mất tiếng, rồi bá» Ä‘i:
Há» có vẻ hấp tấp vá»™i và ng, như Ä‘ang báºn lo vá» má»™t việc gì khẩn cấp quan trá»ng lắm.
Tiêu Phi VÅ© phát cáu, song nà ng có thì giỠđâu mà sanh sá»± vá»›i má»i ngưá»i?
Mà nà ng cÅ©ng không biết được mấy ngưá»i đó là bằng hữu cá»§a Triển Má»™ng Bạch, bỡi há» là bá»n Hạ Quân Hùng.
Bá»n Hạ Quân Hùng cÅ©ng chẳng biết nà ng là Tiêu Phi VÅ©, há» cÅ©ng nóng nảy như nà ng, tìm Triển Má»™ng Bạch, nếu há» chịu khó má»™t chút, há»i nà ng, tất là há» biết Triển Má»™ng Bạch hiện Ä‘ang ở đâu.
Tỉnh rượu rồi, hỠnghe đầu nhức như bị búa bổ, nhưng thấy mất Triển Mộng Bạch, hỠvội kéo nhau đi tìm.
Hiển nhiên, lúc má»i biến cố xảy ra tại khách sảnh, há» còn say rượu, chẳng biết được gì.
Chạy Ä‘i má»™t lúc, Hạ Quân Hùng chợt nhá»› lại Tiêu Phi VÅ©, lúc nà ng há»i y, cà ng có vẻ kỳ quái vô cùng.
Y nhá»› luôn, Triển Má»™ng Bạch từng tả hình dáng Tiêu Phi VÅ© cho há» nghe. Hạ Quân Hùng nháºn ra nà ng nà y rất giống Tiêu Phi VÅ©.
Nhưng nhớ lại cũng chẳng là m gì, bỡi đã muộn rồi, Tiêu Phi Vũ đã đi khá xa, mất trong đêm tối.
Lúc đó, ngoà i Tiêu Phi Vũ, chẳng còn ai biết Triển Mộng Bạch đi đâu cả.
Mà Tiêu Phi VÅ© thì báºn theo Nam Yến, lo tìm gặp Kim Phi, nên quên mất Triển Má»™ng Bạch.
* * * Triển Mộng Bạch lăm lăm thanh thiết kiếm cổ trong tay, dè dặt tiến đến chiếc kiệu hoa:
Bên trong kiệu, xác chết cưá»i hắc hắc, nghe rợn ngưá»i.
Xác chết thốt:
- Triển Mộng Bạch! Ngươi to gan quá! Ta nghĩ là ngươi chán sống rồi, nên đi tìm cái chết!
NÆ¡i núi vắng, giữa đêm trưá»ng, gió lạnh từng cÆ¡n rÃt vi vu, cà nh cây xà o xạc, lại có má»™t xác chết biết cưá»i, biết nói, thì còn gì đáng sợ hÆ¡n?
Triển Mộng Bạch cố trấn định tâm thần, nắm chặt chuôi kiếm.
Bá»—ng, xác chết tung mình lên cao, rồi vá»t tá»›i nhe răng, tay vươn rá»™ng xòe đủ mưá»i ngón, chụp xuống Triển Má»™ng Bạch.
Triển Má»™ng Bạch vung kiếm má»™t vòng, nhấc bổng ngưá»i lên cao, lá»™n mình lấy thế, từ trên cao công xuống, đồng thá»i quát:
- Ngã xuống đó!
Thiết kiếm chém hụt ngưá»i, nhưng lại trúng kiệu hoa.
Thá»±c ra, không phải chà ng chém hụt, mà là vì chà ng nghÄ© còn có ngưá»i nấp trong chiếc kiệu, ngưá»i đó định dùng xác chết nhá» chà ng, cốt là m cho chà ng báºn tâm đối phó vá»›i xác chết, thừa cÆ¡ ám toán chà ng.
Ngưá»i đó phải là má»™t ná»™i gia cao thá»§, mượn váºt mà chuyá»n lá»±c và o, bỡi thế mà xác chết biết công kÃch, biết cưá»i, biết nói.
Nhưng, Triển Má»™ng Bạch đã đạt đến mức đại thà nh võ há»c, chà ng lại có thừa can đảm, nên cái kế cá»§a ngưá»i đó không tạo mảy may hiệu quả.
Chà ng đánh rất mạnh, gia dĩ từ trên không đánh xuống, mảnh lực tăng gấp đôi, đúng là một nhát kiếm lôi đình!
Nhát kiếm xuống, tiếng chạm vang lên kinh khá»§ng, chiếc kiệu bị chặt là m đôi, theo những Ä‘oạn gá»— văng ra, quả có má»™t bóng ngưá»i.
Thân pháp ngưá»i đó cá»±c kỳ nhanh, dù bóng đó là địch nhân, Triển Má»™ng Bạch vô cùng thán phục.
Ngưá»i đó vừa vá»t ra ngoà i, vừa cao giá»ng tán:
- Nhất kiếm tuyệt diệu!
Hắn bay vút luôn lên không cao hơn ba trượng.
Trong khi đó, Triển Má»™ng Bạch đã đáp xuống rồi sợ hắn bên trên thừa cÆ¡ kÃch theo, cấp tốc quét má»™t vòng kiếm trên đầu, rồi ngẩng mặt lên nhìn.
Ngưá»i đó quăng mình đáp xuống má»™t cà nh cây dá»±a triá»n, tà áo phất phÆ¡, che khuất mặt mà y, Triển Má»™ng Bạch không còn nháºn ra được.
Chà ng khÃch:
- Là m cái gì mà ẩn ẩn hiện hiện như quá»· như ma thế, bằng hữu? Hay là không dám chưá»ng mặt vá»›i Ä‘á»i?
Ngưá»i đó cưá»i lạnh má»™t tiếng:
- Nếu muốn thấy chân diện mục của ta, thì cứ theo ta!
Phất cánh tay áo lên, hắn rá»i cà nh cây, phi thân vút Ä‘i liá»n, đáp xuống ngoà i xa năm trượng.
Chân vừa chạm đất, hắn lại tung mình lên, đồng thá»i cưá»i lạnh, hoà nh tay vế phÃa háºu vẫy vẫy, gá»i Triển Má»™ng Bạch.
Dù chà ng không muốn đuổi theo, cũng bắt buộc phải đuổi, để truy cứu sự tình.
Má»™t trước, má»™t sau, cả hai cùng có thuáºt khinh công cao tuyệt, cả hai vòng quanh vùng núi, má»™t chạy má»™t Ä‘uổi, há» Ä‘i dần và o nÆ¡i hoang vắng, hầu như tuyệt tÃch thế nhân.
Song Triển Má»™ng Bạch không há» nao núng, cứ Ä‘uổi theo, độ má»™t thá»i gian nguá»™i chén trà , hỠđến phÃa sau núi.
Ngưá»i phÃa trước đột nhiên dừng chân, quay mình lại.
Hắn váºn má»™t chiếc áo mà u xám tro, mặt hắn cÅ©ng mà u tro, má»™t mà u vưa thâm, vừa lạnh, vừa tà n khốc.
Triển Má»™ng Bạch nháºn ra, những thá»› thịt trên mặt hắn giáºt Ä‘á»u, tá» sá»± linh hoạt như gương mặt tháºt, có Ä‘iá»u đôi mắt thì thoạt sáng quắc lạ lùng, lại thoạt lỠđỠnhư mắt ngưá»i chết.
Triển Má»™ng Bạch cÅ©ng dừng chân, nhìn đối tượng má»™t lúc, Ä‘oạn quát há»i:
- Ngươi là ai?
Ngưá»i đó báºt cưá»i hắc hắc:
- Ngươi không nháºn ra ta?
Triển Má»™ng Bạch trầm giá»ng:
- Trong số ngưá»i ta từng gặp gỡ, không có ai hanh động quá»· quái như ngươi!
Ngưá»i đó lạnh lùng:
- Ngươi không nháºn ra ta, thế tại sao Ä‘i đến đâu cÅ©ng tuyên bố khiêu chiến vá»›i ta?
Triển Má»™ng Bạch giáºt bắn mình, kêu:
- Ngươi ... ngươi là Phong Nháºp Tùng?
Ngưá»i đó cưá»i lạnh:
- Äã có gan khiêu chiến vá»›i ta, sao gặp ta rồi, ngươi lại lá»™ vẻ quá sợ?
Tá»± nhiên mà chạm mặt vá»›i vị đệ nhất danh nhân trong số bảy ngưá»i, Triển Má»™ng Bạch phải giáºt mình, song Ä‘iá»u đó không có nghÄ©a là chà ng sợ.
Cho nên, qua giây phút sững sốt rồi, chà ng sôi giáºn quát:
- Hay cho Phong Nháºp Tùng! Ta không ngá» ngươi là má»™t kẻ tiểu nhân, vô tÃn, vô nghÄ©a, ngươi lại dám ám toán ta! Nếu vừa rồi, ta chết nÆ¡i tay ngươi thì ...
Phong Nháºp Tùng lạnh lùng:
- Ngươi chết nơi tay ta, thì hợp tình hợp lý lắm rồi, còn nói gì nữa!
Triển Mộng Bạch hét:
- Ngươi đã phát thệ vá»›i ân sư như thế nà o? Thế ngươi dá»… quên rồi chăng? Hay ngươi có can đảm phá»§ nháºn lá»i thá»?
Phong Nháºp Tùng Ä‘iá»m nhiên:
- Ta không quên! Ta không phá»§ nháºn!
Triển Má»™ng Bạch cao giá»ng:
- Nếu váºy, tại sao ngươi ...
Phong Nháºp Tùng cưá»i mỉa:
- Lá»i thỠđó, ta phát xuất trước mặt Thất Chỉ Thiên Công. Lão còn sống là ta con giữ, lão chết rồi, ta còn giữ vá»›i ai?
Triển Mộng Bạch biến sắc:
- Ngươi .. ngươi nói gì?
Phong Nháºp Tùng báºt cưá»i cuồng dại:
- Sư phó ngươi chết rồi, ngươi không hay biết à ? Không lẽ Triệu Minh Äăng và Lý Tùng Phong không báo tin cho ngươi?
Triển Má»™ng Bạch thấy há» Lý và há» Triệu đến tìm chà ng, chỉ biết là có biến, nên há» rá»i khu rừng mà đi, chứ không tưởng là ân sư đã chết!
Chà ng run run giá»ng há»i:
- Ngươi sát hại lão nhân gia phải không?
Phong Nháºp Tùng hừ má»™t tiếng:
- Lão còn sống ngà y nà o, là ta còn giữ lá»i thá» ngà y đó, nếu ta không giữ lá»i thá» thì là m sao lão sống đến ngà y nay? Nếu ta phá»§ nháºn lá»i thá», thì tại sao ta đợi đến ngà y nay má»›i phá»§ nháºn mà không huá»· bá» từ trước?
Hắn nói đúng!
Triển Mộng Bạch hét:
- Váºy ai hạ thá»§ sát hại lão nhân gia?
Phong Nháºp Tùng cao giá»ng hÆ¡n:
- Ngươi muốn biết ai sát hại lão ta? Chỉ sợ ta nói rồi, ngươi sẽ không tin!
Triển Mộng Bạch nghiến răng:
- Ngươi nói hay không nói?
Phong Nháºp Tùng ngẩng mặt lên không, báºt cưá»i lá»›n, không đáp.
Trà ng cưá»i cá»§a hắn nghe thê thảm vô cùng, mà thần sắc cá»§a hắn cÅ©ng cá»±c kỳ quái dị.
Không rõ hắn đắc ý hay thất vá»ng? Hắn bi ai hay cao hứng?
Triển Má»™ng Bạch vừa phẩn uất, vừa lấy là m lạ, tá»± há»i là m sao mà ân sư lại chết? Mà tại sao Phong Nháºp Tùng lại có thái độ cổ quái như váºy?
Cuối cùng, Phong Nháºp Tùng ngưng cưá»i, Ä‘oạn quắc mắt nhìn Triển Má»™ng Bạch, đôi mắt bắn tia sáng xám má», má»™t mà u ảm đạm nhất.
Rồi hắn gằn từng tiếng:
- Cho ngươi biết ngưá»i sát hại lão chÃn là lão! Nói má»™t cách khác, lão tá»± sát!
|

17-07-2008, 12:30 PM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Vô Giá»›i
Bà i gởi: 83
Thá»i gian online: 26 giây
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Xuyên Tâm Lệnh: Hồi 40
Xuyên Tâm Lệnh: Hồi 40
(Cổ Long)
Triển Mộng Bạch từng biết ý chà cầu sống của lão nhân tại khu Mê lâm mãnh liệt như thế nà o, thì là m sao tin được cái việc lão tự sát?
Bất giác, chà ng sôi giáºn mắng luôn:
- Câm ngay cái má»m thối cá»§a ngươi! Ngươi ...
Phong Nháºp Tùng báºt cưá»i khanh khác, cháºn lá»i:
- Ta nói có sai đâu? Quả tháºt ngươi không tin mà !
Triển Mộng Bạch quát:
- Ai tin được câu chuyện quái đản do ngươi bịa đặt?
Phong Nháºp Tùng cao giá»ng tiếp:
- Lão ta đòi rượu thịt? Thì hai ngưá»i đó răm rắp tuân theo, không tròn má»™t ngà y, đưa rượu thịt đến cho lão. Thuốc độc không hại chết lão, đói khát không hại lão chết, nhưng cái no đủ lại là m cho lão táng mạng! Có rượu, có thịt, má»™t con ngưá»i từng nhịn ăn uống suốt hai mươi năm dà i, tá»± nhiên phải ham, và ăn và uống bằng thÃch! Ä‚n uống quá độ, má»™t lần bù cho hai mươi năm, lão trướng bụng lên mà chết!
Hắn báºt cưá»i ha hả, tiếp luôn:
- Con chó đói quá, phải cả phân, huống hồ con ngưá»i Ä‘ang lúc đói lả lại có rượu thịt!
Triển Mộng Bạch quát:
- Vô lễ! Câm miệng lại!
Phong Nháºp Tùng thấy chà ng cà ng nghe cà ng khó chịu, hắn lại cà ng hăng:
- Lão ta, thóch chứa trăm xe, tà i cao vạn trượng, song vẫn còn là con ngưá»i, chứ chưa phải là hiá»n phải thánh, lão ăn hồng há»™c như má»™t gã thất phu, lá»— mãng, ăn như váºy không chết sao được.
Hắn còn thốt nhiá»u lá»i mỉa mai nữa, cố chá»c tức Triển Má»™ng Bạch.
DÄ© nhiên, chà ng phải phẩn ná»™ vá»›i sá»± trà o lá»™ng cá»§a hắn trên niá»m Ä‘au khổ, trên Ä‘iá»u bất hạnh cá»§a má»™t ngưá»i từng giáo huấn hắn thà nh tà i, giúp hắn thà nh danh.
Không thể dằn lòng được nữa, hắn rút kiếm lướt tá»›i liá»n.
Phong Nháºp Tùng báºt cưá»i cuồng dại:
- Ngươi vội gì muốn chết gấp thế? Thất Chỉ Ông chết rồi, thì ngươi đừng hòng sống sót!
Äoạn hắn tán:
- Kiếm pháp khá đó nhé!
Thoáng mắt song phương trao đổi năm sáu chiêu rồi, và tiếng cuối cá»§a Phong Nháºp Tùng dứt đúng lúc hắn đánh ra chiêu Lôi Äình Bôn Phát.
Nhưng, kiếm pháp cá»§a Triển Má»™ng Bạch như nước trà n bá», từng lượn tiếp theo từng lượn, à o à o, không há» nhượng bá»™ cái khà thế cá»§a đối phương.
Triển Mộng Bạch thầm nghĩ, nếu hôm nay chà ng không giết được hắn, thì chà ng cũng phải tán mạng dưới bà n tay của hắn.
Má»™t hắn, chà ng không ngại lắm. Chà ng chỉ sợ ngưá»i em gái cá»§a hắn xuất hiện bất ngá», rồi cả hai liên thá»§ hiệp công, lúc đó chà ng khó lòng đối phó.
Phong Nháºp Tùng chưa chịu xuất toà n lá»±c, chỉ đưa ra những hư chiêu, để quan sát, Ä‘o lưá»ng tà i nghệ cá»§a Triển Má»™ng Bạch.
NgỠđâu, qua hÆ¡n mưá»i chiêu, Triển Má»™ng Bạch trở nên hung hản lạ thưá»ng, tả chưởng, hữu kiếm, giao chuyển chá»›p nhoáng, nên khà thế mãnh liệt không tưởng nổi.
Chà ng dồn Phong Nháºp Tùng và o thế thá»§ rất nhanh chóng.
Phong Nháºp Tùng nháºn ra, dù chà ng còn nhá» tuổi, song tà i nghệ ngang ngá»a vá»›i Thất Äại danh nhân, y không khá»i sợ thầm.
ChÃnh kiếm pháp cá»§a Triển Má»™ng Bạch má»›i là m cho y kinh khiếp hÆ¡n hết. Bỡi chà ng có cái lối múa kiếm cá»±c kỳ oai mãnh, phát huy rõ rệt cái bá khà rợn ngưá»i, y từng chạm trán vá»›i vô số cao thá»§, song chưa gặp được má»™t nhân váºt nà o biểu hiện mãnh liệt cái khà thế đó.
Y thầm nghĩ:
- Nếu để cho hắn chuyên luyện sở há»c trong vòng mưá»i năm nữa, thì trên Ä‘á»i nà y chẳng còn ai trị hắn nổi! Hắn sẽ trở thà nh bá chá»§ võ lâm là chắc!
Y quyết tâm hạ sát Triển Mộng Bạch ngay trong đêm nay!
Láºp tức, y thay đổi đấu pháp, chiêu thức đưa ra vừa ngụy dị vừa tà n độc, thiên biến vạn hoá, cÅ©ng oai mãnh, cÅ©ng ôn nhu, cÅ©ng kiên cưá»ng, cÅ©ng linh ảo, chẳng kém Triển Má»™ng Bạch chút nà o.
Vá» tà i nghệ, y có phần trá»™i hÆ¡n Lam Äại Tiên Sinh và Äế Vương Cốc Chá»§.
Triển Má»™ng Bạch cÅ©ng từng chạm trán vá»›i má»™t số cao nhân, song những vị đó có lối đánh đưá»ng đưá»ng chÃnh chÃnh, dùng những chiêu thức quang minh chÃnh đại, không hỠđể mất cái thể thống thân pháºn.
Chà ng chưa há» thấy ai có lối đánh vung vÃt như Phong Nháºp Tùng, bất chấp cả những chiêu tuy độc, nhưng rất hèn hạ.
Hai mươi chiêu nữa lại qua, Triển Má»™ng Bạch nháºn thấy khó đối phó vá»›i đấu pháp kỳ quái cá»§a Phong Nháºp Tùng.
Triển Mộng Bạch dùng cả hai tay, tả thì chưởng nhu, hữu thì kiếm cương, nhu cương tương tế, tuy yếu song không bại.
Chà ng vung kiếm, cái thế không mạnh hÆ¡n địch, song má»—i thế đánh ra là má»—i xung kÃch.
Y nhìn quanh, chợt cưá»i lạnh, khÃch:
- Ngưá»i ta đồn, Triển Má»™ng Bạch là má»™t niên thiếu anh hùng, tà i nghệ quán thế, bây giá» ta má»›i biết, bất quá chỉ có váºy thôi! Thì ra, lá»i truyá»n thuyết tháºt khó tin!
Triển Mộng Bạch bĩu môi:
- Ngươi đừng khÃch ta quăng kiếm, dùng tay không đánh vá»›i ngươi! Bình sanh ta không há» dùng kiếm đánh vá»›i ngưá»i tay không, nhưng đối vá»›i ngươi lại khác, bỡi ngươi là má»™t ác đồ, sát sư, phản môn! Ta có quyá»n dùng má»i thá»§ Ä‘oạn diệt trừ ngươi!
Phong Nháºp Tùng giáºt mình, thầm nghÄ©:
- Gã nà y thông minh quá, đoán đúng cái ý của ta!
Äiá»u đó chẳng đáng lấy là m lạ.
Bỡi, ngà y trước, tại Luyện Hồn Äầm, khi lừa được tên mang thức ăn cho nhà sư mà y xám, lên đến động chế luyện Tình Nhân Tiá»…n, chà ng lại bị gạt mà quăng kiếm Ä‘i, thà nh ra để xổng địch nhân.
Có kinh nghiệm đó rồi, khi nà o chà ng để bị lừa lượt thứ hai?
Phong Nháºp Tùng thất vá»ng, đà nh phải dở hết tà i năng ra đối phó.
Tà i nghệ và kinh nghiệm của y, đà nh là trội hơn Triển Mộng Bạch, song muốn sát hại chà ng, cũng chẳng phải là việc dễ là m.
Cho nên, y cố dè dặt tiêu hao khà lực, chỠcơ hội, vì biết rằng cuộc đấu phải kéo dà i lâu, nếu nóng nảy gấp công, thì bất lợi cho cuộc chiến vỠkhuya.
Triển Má»™ng Bạch sá» dụng tất cả tuyệt chiêu đã há»c được. Song phương đã trải qua trên hai trăm chiêu.
Äịch phát động trước, già nh tiên cÆ¡, thì chà ng phải phòng thá»§ nghiêm máºt.
Nhưng, như lần trước, Phong Nháºp Tùng lại lui vá» phÃa háºu, đúng bảy thước.
Lần nà y, Triển Má»™ng Bạch không còn sững sá» nữa, vừa vá»t ngược vá» phÃa háºu, chà ng tiến theo liá»n, già nh tiên cÆ¡, song y phòng thá»§ quá nghiêm máºt, chà ng không là m được gì.
Chà ng cá»±c kỳ phẩn ná»™, chưa biết phải đối phó cách nà o, thừa cÆ¡ há»™i đó, Phong Nháºp Tùng lại tung ngưá»i lên, vung hai tay đánh tá»›i, liên tục chưởng phong cuốn Ä‘i à o à o.
Y cÅ©ng vẫn đánh ra chiêu Xuân Phong SÆ¡ Äẳng như trước, thoạt tiến, thoạt lùi, tiến là xuất chiêu, lùi là thá»§ kÃn, thân hình di động như quá»· chợt hiện chợt ẩn.
Triển Má»™ng Bạch hết sức kinh ngạc tá»± há»i đối phương có ý tứ gì lại cứ dùng má»™t chiêu thức đó tấn công chà ng, tấn công chưa đến Ä‘Ãch lại lùi, lùi rồi lại tiến.
Chẳng khác nà o y khai diễn một trò đùa, trừ ra y nổi cơn điên bất thình lình.
Trong võ lâm, từ cổ chà kim, không má»™t cao thá»§ nà o dùng má»™t chiêu đến nhiá»u lượt trong má»™t cuá»™c đấu.
Tuy nhiên, dù y có ý tứ chi, chà ng cũng bất cần, bỡi chà ng nghĩ rằng chẳng lẽ cứ đứng đây mà nhìn y là m trò đùa?
Tả chưởng, hữu kiếm, chà ng xuất chiêu Vạn Lý Phi Hồng, vừa lướt tá»›i ná»a chừng thì cứ để kiếm công luôn, còn chưởng thì thu vá» phòng thá»§.
Thế công mạnh như thiên lôi giáng búa, thế thá»§ chắc như vách sắt tưá»ng đồng.
Công và thá»§ nghiêm bị như váºy là tuyệt diệu lắm rồi, song chà ng không khá»i má»™t sÆ¡ hở.
Cái sÆ¡ hở đó, là chà ng phải phân tán công lá»±c ra là m hai phần. Do đó, chẳng phần nà o được toà n vẹn công cÅ©ng như thá»§, bất quá hình thức thì tròn kÃn, nhưng háºu thuẫn không vững lắm, vì ná»™i lá»±c không táºp trung.
Äối phó vá»›i má»™t địch thá»§ như Phong Nháºp Tùng, vô hình chung chà ng đã lá»™ sÆ¡ hở đó là bất lợi vô cùng.
Phong Nháºp Tùng sở dÄ© áp dụng đấu pháp quái dị đó là để chá»c tức Triển Má»™ng Bạch, nếu chà ng không giữ được bình tÄ©nh thì y có cÆ¡ há»™i thá»§ thắng ngay.
Khi thấy chà ng đánh ra chiêu Vạn Lý Phi Hồng, y hết sức mừng.
Và y không còn lùi nữa, láºp tức vung cả đôi tay, nháºp ná»™i và o vùng kiếm quang cá»§a Triển Má»™ng Bạch.
Y sá» dụng chiêu Phân Quang Tróc Ảnh, má»™t kiếm chiêu có lợi mà cÅ©ng rất có hại. Nếu ngưá»i xá» dụng kiếm không để lá»™ sÆ¡ hở, thì chẳng khi nà o y dám liá»u như váºy!
Triển Má»™ng Bạch biến sắc, biết mình thất thế rồi, có muốn sá»a chữa cÅ©ng chẳng kịp nà o.
Chà ng nghe cánh chá» tê buốt, rồi bà n tay lá»ng ngón thanh kiếm rÆ¡i xuống đất.
Phong Nháºp Tùng đánh thốc luôn hai tay và o Triển Má»™ng Bạch.
Dù rÆ¡i kiếm, Triển Má»™ng Bạch không há» rối loạn tâm thần, khoát tay tả há»™ vệ phần trước ngá»±c, song cánh tay đó chỉ còn ná»a phần công lá»±c, thì là m sao chống đối nổi cả hai tay cá»§a Phong Nháºp Tùng vá»›i toà n lá»±c?
Song phương chạm tay, má»™t tiếng bình vang lên, Triển Má»™ng Bạch nghe toà n thân rung động, cánh tay buông xuôi, khà huyết cuá»™n trà o cháºp chá»n lùi lại, rồi ngã xuống.
Nhưng, Phong Nháºp Tùng không để cho chà ng ngã, vươn tay hữu theo thá»§ pháp Kim Ty Phân Triá»n, uống vòng câu móc giữ chà ng lại, chụp luôn và o mạch môn chà ng, đồng thá»i xòe tay vồ chặt và o yết hầu chà ng.
Tay hữu tê dại, tay tả bị cháºn mạch môn, Triển Má»™ng Bạch là m sao phản kháng?
* * * Nam Yến và Tiêu Phi Vũ đi một vòng bên ngoà i khách sảnh, không gặp Kim Phi đâu cả.
Nam Yến hết sức khẩn trương, luôn luôn dáºm chân thình thịch kêu khổ.
Tiêu Phi Vũ phải trấn an:
- Cáºu và Äá»— Vân Thiên Ä‘á»u là các lão thà nh, tuổi sáu bảy mươi, không lẽ còn nông nổi như thiếu niên nữa? Biết đâu há» ...
Nà ng cưá»i nhẹ tiếp:
- Biết đâu há» chỉ tìm má»™t nÆ¡i thanh vắng nà o đó, không ai biết đâu, để ấn chứng võ công suông, xem ai cao ai thấp váºy thôi ...
Nam Yến thở dà i:
- Ngươi biết gì? Äá»— Vân Thiên có cái hiệu là Ly Huyá»n Tiá»…n, mà tên buông ra rồi, có ai thu lại được? Mà cáºu ngươi cà ng già cà ng nóng tánh hÆ¡n lá»a, hai ngưá»i đó nếu động thá»§ vá»›i nhau rồi, là phải má»™t còn má»™t mất, không váºy là không thôi!
Tiêu Phi VÅ© là m sao không hiểu Ä‘iá»u đó?
Äang Ä‘i, bá»—ng há» nghe má»™t tiếng động trong khóm hoa gần đó.
Tiêu Phi VÅ© và Nam Yến đồng loạt há»i gấp:
- Ai?
Ngưá»i trong khóm hoa không đáp, mà lại tung mình lên cao, thân pháp cá»±c kỳ linh hoạt.
Nam Yến và Tiêu Phi VÅ© cùng giáºt mình, cùng nhìn nhau má»™t thoáng, rồi buá»™t miệng thốt:
- Theo ngay!
Há» láºp tức giở thuáºt khinh công, Ä‘uổi theo ngưá»i đó.
Ngưá»i chạy trước thoạt bay cao, thoạt đáp xuống thấp, nhẹ nhà ng như chim én, vượt qua các khóm hoa, chui mình và o tà ng cây vút lên không, cứ phÃa trước mà chạy mãi.
Thỉnh thoảng ngưá»i đó dừng lại, như chỠđợi Nam Yến và Tiêu Phi VÅ© theo kịp.
Không lâu lắm, kẻ chạy ngưá»i Ä‘uổi đến má»™t vùng hoang vắng lạnh lùng, nÆ¡i đó cây cối rất sầm uất, hoa và cá» lưa thưa, hiển nhiên hỠđã rá»i xa khuôn viên há» ÄÆ°á»ng rồi.
Ngưá»i chạy trước vút tung bổng mình lên không, lôn Ä‘i mấy vòng, vá»t Ä‘i mất dạng.
Nam Yến và Tiêu Phi VÅ© không bá», nhắm hướng Ä‘uổi theo song ngưá»i đó không còn xuất hiện nữa.
Nhưng, trong vùng cây ráºm rạp, có tiếng quát tháo vang lên.
Cả hai giáºt mình, bá» luôn ngưá»i đó, cùng chạy bay và o chá»— vừa phát xuất tiếng quát tháo.
Không lâu lắm, há» thấy hai bóng ngưá»i Ä‘ang đánh nhau ác liệt.
Äúng rồi, chÃnh là Äá»— Vân Thiên và Kim Phi!
Nam Yến và Tiêu Phi Vũ đồng kêu lên một tiếng rồi cùng chạy bay tới.
Nhưng Äá»— Vân Thiên và Kim Phi Ä‘ang say cuá»™c, không nghe há» la lên.
Quanh cục trưá»ng, cây đổ, cà ng gãy, lá rÆ¡i, lá»›p đất, dấu đất còn má»›i, dấu gãy còn má»›i, nhá»±a cây chảy ròng ròng, Ä‘iá»u đó chứng tỠáp lá»±c cá»§a cả hai gây nên.
Có lẽ hỠđánh nhau từ lâu rồi, từ cái lúc Nam Yến phát hiện ra sự vắng mặt của Kim Phi.
Và song phương đồng tà i, đồng sức nên cuá»™c đấu má»›i kéo dà i cho đến bây giá».
Cũng có mấy ám khà cắm và o những thân cây quanh đó, ám khi do hỠphóng ra, song hỠkhông phải là những tay thiện nghệ, nên chẳng ai phóng trúng đối phương.
Äá»— Vân Thiên thì có đấu pháp âm nhu, còn Kim Phi lại chuyên vá» dương cương, hai võ công tương khắc, nhưng chưa bên nà o khắc chết được bên nà o.
Thà nh ra, chưa ai chiếm được ưu thế.
Nam Yến đến nơi, kêu to:
- Kim huynh, dừng tay lại, được không?
Bây giá», Kim Phi và Äá»— Vân Thiên má»›i nghe lá»t, cả hai cùng giáºt mình.
Há» giáºt mình vì hỠâm thầm dẫn nhau ra thế mà vẫn có ngưá»i biết được và theo hỠđến đây!
Äá»— Vân Thiên láºp tức nhảy ra khá»i vòng chiến, xa ngoà i mấy thước.
Kim Phi há»i:
- Ngươi nháºn bại?
Äá»— Vân Thiên cưá»i lạnh:
- Chơ cho viện thủ của ngươi cùng và o một lượt, ta tiếp tục giao đấu cũng không muộn!
Kim Phi nổi giáºn:
- Nói nhảm!
Lão nhảy ra ngoà i, chụp một cà nh cây, rồi bẻ gãy ra thà nh hai đoạn.
Äá»— Vân Thiên lấy là m lạ, há»i:
- Ngươi là m cái gì thế?
Kim phi cao giá»ng:
- Nếu có má»™t ngưá»i nà o tiếp trợ ta, dù chỉ là má»™t quyá»n, ta cÅ©ng nháºn bại. Nếu ta không giữ lá»i thá» thì ta sẽ như cà nh cây nà y!
Kim phi nhìn Nam Yến:
- Nà ng tới đây là m gì?
Nam Yến thở hỗn hễn:
- Kim huynh thôi đánh nhau có được không?
Kim Phi lắc đầu:
- Song phương Ä‘ang tá» chiến, nếu ngu huynh dừng ta, lão Äá»— lại không dừng, đánh chết ngu huynh Ä‘i, hiá»n muá»™i nỡ để cho nguy huynh chết vô lý như váºy sao?
Nam Yến sững sá», không còn nói gì được nữa.
Tiêu Phi Vũ cũng không nghĩ ra cách nà o để để cho cả hai dừng cuộc đấu.
Lúc đó, Kim Phi và Äá»— Vân Thiên lại nhà o tá»›i tranh phong.
Kim Phi cà ng đáng cà ng tấn công dữ dội, huống chi trước mặt Nam Yến, y cà ng không thể giảm oai phong!
Äá»— Vân Thiên cà ng đánh cà ng cảm thấy sợ hãi khi phải đối phó vá»›i má»™t Kim phi mà võ công đã tiến xa hÆ¡n vá»›i Kim Phi ngà y trước.
Cà ng đánh, lão cà ng kinh hãi, do đó khà thế phải suy nhượt, mà khà thế suy nhượt rồi, là chỉ còn chỠbại thôi!
Kim Phi đánh sang một chiêu.
Äá»— Vân Thiên không tránh, không né, ngang nhiên tiến lên, vung tay nghinh đón.
Má»™t tiếng bình vang lên, bốn bà n tay chạm nhau dÃnh lại đó!
Chẳng những Nam Yến và Tiêu Phi VÅ© cùng biến sắc, há» biết là cả hai đã dùng chân lá»±c tranh hÆ¡n kém rồi. Và khi hai ngưá»i bắt đầu giai Ä‘oạn tá»· thà chân lá»±c thì không còn cách gì phân khai được nữa.
Mà Kim Phi cÅ©ng kinh hãi, không tưởng là Äá»— Vân Thiên dám dùng má»™t chiêu sát thá»§ như váºy!
Äá»— Vân Thiên đã không mong gì thá»§ thắng trước Kim Phi, y quyết định dùng chiêu nà y để cho dù lão bại, Kim Phi vẫn phải trả má»™t giá rất đắc.
Thần sắc hai ngưá»i má»—i lúc má»™t nghiêm trá»ng, mồ hôi Ä‘á»ng thà nh những giá»t to rÆ¡i xuống.
Chân của cả hai bắt đầu lún xuống!
Nhìn lại, thấy chân há» lún xuống, đất lún dần, lún dần, lún trá»n bà n chân rồi.
Nam Yến nắm tay Tiêu Phi Vũ bóp mạnh cơ hồ không dám nhìn và o cuộc đấu nữa.
Tiêu Phi Vũ thì trừng mắt nhìn không chớp.
Há» biết, hoặc Äá»— Vân Thiên, hoặc Kim Phi trong hai ngưá»i phải có má»™t, bất cứ phút giây nà o sẽ ngã xuống.
Và ngã xuống rồi, là vĩnh viễn không còn đứng lên được nữa!
* * * Nếu Phong Nháºp Tùng chặt nhẹ bà n tay thôi, thì cánh táy cá»§a Triển Má»™ng Bạch đứt lìa!
Vừa lúc đó, bỗng có tiếng quát vang:
- Phong Nháºp Tùng! Hãy xem ai đây!
Phong Nháºp Tùng nhìn vá» hướng tiếng quát, chợt biến sắc.
Má»™t đại hán đứng không xa, tay tả nắm má»™t nữ nhân, tay hữu cầm thanh Ä‘ao chỉa và o yết hầu ngưá»i đó.
Nghe tiếng hét, Triển Mộng Bạch không cần nhìn cũng biết là Hoà ng Hổ.
Hoà ng Hổ lôi nữ nhân tới, quát:
- Muốn cho em gái ngươi sống, ngươi hãy buông Triển đại ca ra ngay!
Thì ra, nữ nhân là Phong Tán Hoa!
Phong Tán Hoa bỠxõa tóc, mặt tái mét, chừng như khà lực tiêu tan hết rồi.
Trong khi Phong Nháºp Tùng tìm Triển Má»™ng Bạch, nà ng dụ dẫn Hoà ng Hổ, để hai anh em đồng thá»i tru diệt đối thá»§ từng khiêu chiến há» khắp sông hồ.
NgỠđâu, Phong Tán Hoa lại bị Hoà ng Hổ chế trụ. Sá»± biến hoá đó ngoà i chá»— dá»± liệu cá»§a há», cái tâm kế thâm trầm, mà há» tưởng là tuyệt diệu, giỠđây đổ vỡ hoà n toà n.
Phong Nháºp Tùng biến sắc mặt như mà u tro đất.
Triển Má»™ng Bạch chỉ thấy má»™t Phong Nháºp Tùng xuất hiện, nghi ngá» Phong Tán Hoa tìm cách ám toán chà ng khi giao đấu vá»›i Phong Nháºp Tùng. Chuyện xảy ra thế nà y, thá»±c là ngoà i sá»± tưởng tượng cá»§a chà ng.
Trong khi Phong Nháºp Tùng Ä‘ang kinh hãi vì sá»± xuất hiện cá»§a Hoà ng Hổ, Hoà ng Hổ báºt cưá»i sang sảng:
- Ngươi có nghe rõ không, Phong Nháºp Tùng, sao ngươi còn chưa buông Triển đại ca ra!
Phong Nháºp Tùng nhìn em gái, nà ng xuôi vai, cúi đầu dáng á»§ rá»§ thảm bại.
Tình huyết nhục bất giác dao động, y hét lên:
- Ngươi buông tay trước đi!
Triển Mộng Bạch thầm nghĩ:
- Buông không được đâu! Hắn giảo quyệt lắm! Äừng để bị lừa!
Chà ng chưa kịp cảnh cáo Hoà ng Hổ, Hoà ng Hổ đã báºt cưá»i lạnh, đáp:
- Ta buông, mà ngươi không buông thì sao? Ta khi nà o mắc kế ngươi!
Triển Mộng Bạch mừng thầm, nghĩ:
- Không ngá» má»™t kẻ lá»— mãng như Hoà ng lão đệ lại biết đỠphòng chu đáo như váºy!
Phong Nháºp Tùng cau mà y, lấy là m khó nghÄ©.
Y đã nháºn thức võ công cá»§a Triển Má»™ng Bạch, nếu buông tha chà ng lần nà y, có khác nà o thả cá»p vá» rừng! Mà không buông, chẳng lẽ để cho em gái chết?
Trên Ä‘á»i, có hai anh em nà o mà lại chẳng thương? Huống chi, Phong Nháºp Tùng và Phong Tán Hoa từng sống chết có nhau trên khắp nẻo sông hồ, đồng vinh nhục, đồng an nguy, ná»a bước không rá»i?
Tình cảm cá»§a há», ngoà i ruá»™t thịt còn có cái tình bằng hữu, đồng chÃ, đồng tâm?
Thấy cái dáng ủ rũ của Phong Tán Hoa, y cũng điếng ruột rồi, huống hồ nhìn em bị sát hại?
Hoà ng Hổ nháy mắt ra hiệu với Triển Mộng Bạch, ngầm bảo là mình thắng thế rồi.
Vá»›i niá»m đắc ý, y giục:
- Nhanh lên Phong Nháºp Tùng! Hãy cho ta biết ý cá»§a ngươi Ä‘i!
Bá»—ng, Phong Nháºp Tùng cưá»i lạnh:
- Ta thắng Triển Mộng Bạch do tà i năng, còn ngươi thắng em ta, là do mưu kế. Nếu bắt buộc phải là m cuộc trao đổi, thì cuộc trao đổi nà y không công bình!
Hoà ng Hổ cưá»i lá»›n:
- Hay cho cái tên thất phu chẳng biết liêm sÄ© là gì! Nà o có phải ngươi thắng đại ca ta bằng võ công đâu? Ba lần xuất chiêu Phong Y SÆ¡ Äá»™ng đó, chẳng phải là mưu kế là gì?
Ngươi giải thÃch cho ta nghe Ä‘i nà o?
Phong Nháºp Tùng sững sá», thầm nghÄ©:
- Hay là hắn dùng bặc đại trà nên xem như ngu ngốc?
Phong Tán Hoa cà ng lúc cà ng á»§ rá»§ cá»±c độ, Phong Nháºp Tùng Ä‘au xót vô cùng.
Bỗng, y sanh ra một kế, hét lớn:
- Ta buông Triển Mộng Bạch đây, ngươi buông em ta ra đi!
Y ngầm váºn công, toan đả thương Triển Má»™ng Bạch, dù chà ng có sống, trở lại vá»›i Hoà ng Hổ, cÅ©ng phải chịu tà n phế suốt Ä‘á»i.
NgỠđâu, y chưa hạ thủ, Hoà ng Hổ đã quát to:
- Ta cảnh cáo cho ngươi biết, nếu ngươi ám toán đại ca ta, thì ta giết em ngươi ngay!
Liệu mà giữ gìn ý tứ đấy, đừng để bà n tay ta táy máy mà rồi phải khóc háºn cốt nhục thâm tình!
Phong Nháºp Tùng kinh hãi, lại nghÄ©:
- Hắn bên ngoà i xem thì chất phác, song bên trong lại thâm trầm cá»±c độ! Äáng sợ tháºt!
Không còn là m gì được nữa, y buông Triển Má»™ng Bạch ra, rồi lùi lại mấy bước, há»i:
- ÄÆ°á»£c chưa?
Hoà ng Hổ cưá»i lá»›n:
- Thông minh đấy! Bá»n ta không phải là những ngưá»i thất tÃn đâu!
Y buông tay, rồi bảo:
- Lại đây mà lãnh em ngươi!
Phong Nháºp Tùng vá»t mình tá»›i, dìu Phong Tán Hoa, nháºn thấy toà n thân nà ng nhÅ©n lại, bất giác nổi giáºn, gà o lên:
- Ngươi đánh nà ng trá»ng thương!
Hoà ng Hổ cưá»i lạnh:
- Ai đánh nà ng chứ! ChÃnh nà ng thá» thương lúc nà o chẳng rõ, đáng lý thì không nên vá»ng động, nà ng lại Ä‘i tìm ta, gây sá»±! Hại ngưá»i không được trở lại hại mình, tá»± nà ng chuốc khổ, nà o phải do ta?
Phong Nháºp Tùng nghiến răng, nhìn Hoà ng Hổ, nhìn Triển Má»™ng Bạch gằn từng tiếng:
- Tốt! Sau một năm, chúng ta sẽ lại gặp nhau!
Y dìu Phong Tán Hoa đi luôn.
Nếu Phong Tán Hoa không thá» thương, y còn liá»u đánh má»™t tráºn. Nhưng Phong Tán Hoa trong tình trạng đó, thì còn mong gì thá»§ thắng? cho nên y đà nh ôm háºn mà đi.
Hoà ng Hổ hét lớn:
- Vá»›i võ công đó, hai ngươi thừa sức láºp nên thinh danh lừng lẫy giữa sông hồ, nhưng hai ngươi không diệt nổi lòng tham vì tánh đố kỵ, chỉ muốn là m má»™t cao thá»§ đệ nhất trong thiên hạ, nên cứ là m những việc hại ngưá»i để rồi hại ngưá»i không được thà nh ra trở lại hại mình!
VÅ© trụ bao la, trong thiên hạ thiếu chi ngưá»i tà i giá»i hÆ¡n hai ngưá»i? Lá»›p trước tà , thì lá»›p sau tiến lên, như sóng biển tiếp nối, hai ngưá»i là m sao táºn diệt anh hùng cá»§a nhiá»u thá»i đại nối tiếp? Cho các ngươi biết, ngưá»i ta đã bắt đầu không thừa nháºn các ngươi là đệ nhất cao thá»§ nữa rồi đó!
Phong Nháºp Tùng định Ä‘i luôn, nghe thế xám mặt, dừng chân quay đầu, cao giá»ng há»i:
- Kẻ nà o dám phá»§ nháºn cái danh đệ nhất cao thá»§ cá»§a ta?
Y hung bạo, giảo quyệt, song lại hiếu thắng, không chịu nổi những lá»i khÃch.
Hoà ng Hổ cưá»i vang:
- Ai khám phá được bà máºt vá» Tình Nhân Tiá»…n, ngưá»i đó má»›i dám mang danh đệ nhất cao thá»§ trong thiên hạ! Nếu ngươi không phục, thì cứ thi Ä‘ua! Bằng ngươi ngán sợ Tình Nhân Tiá»…n, thì nên chuẩn bị quy ẩn là vừa!
Phong Nháºp Tùng cưá»i lạnh:
- Tình Nhân Tiễn là cái quái gì chứ? Ta sẽ khám phá cho các ngươi xem!
Y cúi xuống, nói gì đó với Phong Tán Hoa, rồi dìu nà ng đi luôn.
Triển Má»™ng Bạch thấy Hoà ng Hổ dùng mấy tiếng mà khÃch được Phong Nháºp Tùng trở thà nh thù địch cá»§a chá»§ nhân Tình Nhân Tiá»…n, hết sức kinh ngạc, cho là má»™t việc lạ kỳ, không tưởng nổi là Hoà ng Hổ bá»—ng nhiên trở nên lanh lợi như váºy được!
Chà ng cưá»i nhẹ:
- Ngưá»i ta nói, kẻ sÄ© cách ba hôm là trố mắt trông nhau! Không ngá» tại hạ vừa biệt lão đệ ná»a ngà y, mà lão đệ vượt tiến quan trá»ng! Lão đệ là m được nhiá»u việc đáng giá quá chừng! Chiến thắng Phong Tán Hoa, cứu nạn tại hạ, hai Ä‘iá»u đó chẳng nói là m chi, chÃnh cái sá»± hoạt bát cá»§a lão đệ má»›i đáng chú ý!
Vì cái chá»— giao tình thâm háºu hÆ¡n ruá»™t thịt, chà ng không cần phải tạ Æ n cứu mạng.
Hoà ng Hổ báºt cưá»i ha hả:
- Äại ca tưởng những lá»i nói đó, do chÃnh tiểu đệ nghÄ© mà thốt ra?
Triển Mộng Bạch sững sốt:
- Những lá»i nói đó, do chÃnh miệng lão đệ phát xuất? Chẳng lẽ có má»™t đệ tam nhân nà o ẩn nấp nÆ¡i mình lão đệ mà mượn miệng nói thay?
Hoà ng Hổ vẫn cưá»i:
- Gần như váºy đó, đại ca! Có ngưá»i rỉ bên tai tiểu đệ từng lá»i, tiểu đệ cứ láºp lại y theo mà thôi! Chẳng qua, ngưá»i đó dùng thuáºt truyá»n âm nháºp máºt, nên chẳng ai trông thấy!
Triển Mộng Bạch trố mắt:
- Ai?
Hoà ng Hổ chưa kịp đáp, má»™t ngưá»i nà o đó đáp thay:
- Lão phu!
Má»™t lão nhân váºn áo và ng từ trong chá»— tối bước ra, miệng Ä‘iểm nụ cưá»i, nhưng mặt lạnh như tiá»n.
Triển Mộng Bạch vừa kinh hãi, vừa mừng rỡ, kêu lên:
- Nhạc phụ cũng đến nơi nà y?
Ngưá»i áo và ng đó, chÃnh là Äế Vương Cốc Chá»§ Tiêu Vương Tôn!
Tiêu Vương Tôn thốt:
- Tất cả đỠbá» Ä‘i hết rồi, sÆ¡n cốc vắng lạnh lạ lùng, lão phu cÅ©ng xuất ngoại luôn, các vị Ä‘i trước, lão phu theo sau liá»n.
Hoà ng Hổ thở dà i:
- Nếu không có tiá»n bối, Hoà ng Hổ nà y đêm nay đã thà nh ma rồi!
Triển Mộng Bạch lấy là m kỳ:
- Sự tình như thế nà o?
Hoà ng Hổ giải thÃch:
- Khi tiểu đệ tỉnh rượu, thì đại ca biến Ä‘i đâu mất, còn các vị kia thì nằm la liệt trên ná»n đại sảnh. Tiểu đệ nghe cổ há»ng khô như cháy, vá»™i quÆ¡ mấy bình trà , song bình nà o cÅ©ng cạn ráo, chẳng còn má»™t giá»t nhá» ...
Triển Má»™ng Bạch cưá»i nhẹ:
- Tại hạ đã nốc hết rồi, còn gì?
Hoà ng Hổ tiếp:
- Tiểu đệ mang bình lần ra phÃa sau, tìm nước uống, bá»—ng thấy má»™t bóng ngưá»i, cách xa xa ở phÃa trước mặt vẫy tay, gá»i tiểu đệ ...
Triển Má»™ng Bạch há»i:
- Có phải là Tiêu lão tiá»n bối chăng?
Hoà ng Hổ lắc đầu:
- Ngưá»i đó buôn tóc xá»a dà i, váºn chiếc áo cÅ©ng dà i, bỡi y đứng trong bóng tối, tiểu đệ không nhìn mặt được, tiểu đệ do dá»±.
Y mỉm cưá»i, rồi tiếp:
- Vừa lúc đó, Tiêu lão tiá»n bối dùng thuáºt truyá»n âm nháºp máºt cho tiểu đệ biết. Biết được rồi, tiểu đệ giáºt bắn mình.
Triển Mộng Bạch trố mắt:
- Lão nhân gai nói gì?
Hoà ng Hổ đáp:
- Lão nhân gia cho biết tên há» ngưá»i đó, và bảo tiểu đệ cứ yên trà mà đi. Äại ca cÅ©ng biết tiểu đệ có cái gan lì, há»… nói Ä‘i là đi ngay!
Triển Má»™ng Bạch và Äế Vương Cốc Chá»§ cùng cưá»i.
Hoà ng Hổ tiếp:
- Ngưá»i đó có thuáºt khinh công rất cao, dẫn dụ tiểu đệ má»™t lúc lâu, qua nhiá»u Ä‘oạn đưá»ng má»›i chịu lá»™ diện. ChÃnh là má»™t nữ nhân, mà chÃnh là Phong Tán Hoa đó, đại ca! Tiểu đệ nói, có phải nà ng tìm tiểu đệ tá»· thà ám khà không?
Y là con ngưá»i bá»™c trá»±c, chỉ biết Ä‘i thẳng và o việc chứ không há» tra trước cứu sau, nên không há»i nà ng tại sao vi bá»™i lá»i thá», không ước hẹn trước để giao đấu đà ng hoà ng, mà lại âm thầm tìm nhau động thá»§.
Chẳng qua, Phong Tán Hoa muốn trừ diệt Hoà ng Hổ má»™t cách êm thấm váºy thôi. Mất Hoà ng Hổ rồi, dù Triển Má»™ng Bạch có thoát chết khá»i tay anh nà ng, cÅ©ng không còn đáng sợ nữa!
Nà ng đang mang nội thương, song thừa sức thắng Hoà ng Hổ.
Nà ng có biết đâu, Tiêu Vương Tôn ngầm trợ giúp Hoà ng Hổ, dùng truyá»n âm nháºp máºt chỉ Ä‘iểm cho y từng chiêu thức má»™t, do đó y luôn luôn chiếm tiên cÆ¡.
Phong Tán Hoa nổi giáºn, dốc toà n lá»±c quyết giết Hoà ng Hổ. Nà ng xuất thá»§ nhanh quá, Tiêu Vương Tôn không chỉ Ä‘iểm kịp cho Hoà ng Hổ ứng phó.
Khi nà o nà ng biết được Tiêu Vương Tôn ẩn mình cạnh cuộc chiến? Nà ng dồn Hoà ng Hổ mãi, vỠmột góc núi, đến lúc đó thì Hoà ng Hổ không còn lùi được nữa.
Trong má»™t phút giây bất ngá», nà ng vung chưởng đánh tá»›i, Hoà ng Hổ không còn cách nà o khác hÆ¡n là đưa tay ra liá»u cháºn.
Bỗng một bà n tay đặt nơi lưng y, từ bà n tay đó một đạo lực chuyển sang, dạo lực dồn ra tay, hai tay song phương chạm nhau, nà ng bị bắn vồng lên không, bay ngược lại rơi xuống.
Triển Mộng Bạch biết là Tiêu Vương Tôn tiếp trợ Hoà ng Hổ bức thoát Phong Tán Hoa.
Hoà ng Hổ báºt cưá»i khoái trá, tiếp:
- Rồi Tiêu lão tiá»n bối bảo tiểu đệ áp giải nà ng đến đây, tiểu đệ trông thấy đại ca, rồi .. rồi ...
Triển Má»™ng Bạch mỉm cưá»i:
- Việc sau, tại hạ hiểu, còn rồi .. rồi cái gì nữa!
Hoà ng Hổ cưá»i hì hì:
- Rồi ... không cần nói nữa!
Tiêu Vương Tôn thốt:
- Anh em Phong Nháºp Tùng chẳng phải là những tay vừa mà chá»§ nhân Tình Nhân Tiá»…n cÅ©ng cá»±c kỳ lợi hại. Lão phu dùng lá»i khÃch há» Phong, để há» chống đối chá»§ nhân Tình Nhân Tiá»…n, là cốt phân tán thá»±c lá»±c cá»§a địch phần nà o, giúp cho lão đệ dá»… bỠđối phó. Äó là cách lấy độc trị độc. Chứ nếu không thì biết đến bao giá» lão đệ khám phá ra sá»± bà máºt cá»§a Tình Nhân Tiá»…n? Lần nà y xuất ngoại, lão phu có ý định tra cứu sá»± tình đó, ngỠđâu ...
Triển Mộng Bạch chú ý:
- Có trở ngại chăng, nhạc phụ?
Tiêu Vương Tôn tiếp:
- Vừa xuất cốc, lão phu may mắn tìm được một manh mối, theo manh mối đó phăng lần, bắt đầu từ nhà cũ của con phát xuất!
Triển Mộng Bạch a lên một tiếng:
- Có thể ...
Tiêu Vương Tôn cháºn lại:
- Äến nÆ¡i đó lão phu nháºn ra có nhiá»u ngưá»i hà nh nghá» bảo tiêu Ä‘ang phòng vệ ngôi nhà , nhưng há» là những kẻ lục đục thưá»ng tà i, lão phu Ä‘iểm huyệt tất cả, rồi lục soát trong mấy gian nhà kÃn đáo ...
Lão tiếp:
- Trong má»™t gian nhà bà máºt, quả có má»™t quyển sổ, ghi chép tất các dịch vụ vá» Tình Nhân Tiá»…n.
Triển Mộng Bạch trầm tư một chút, bỗng tỉnh ngộ:
- Phải rồi! Có lẽ sá»± bà máºt cá»§a lão bị phát giác, chá»§ nhân Tình Nhân Tiá»…n không thể để lão sống lâu hÆ¡n!
Tiêu Vương Tôn tiếp nối:
- Sau khi lão ta chết rồi, bao nhiêu manh mối do lão phu và ngươi tìm được, cầm như đứt Ä‘oạn! Và hai chúng ta phải bắt đầu là m lại cái việc mò kim đáy biển! CÅ©ng có thể cho rằng có việc giết ngưá»i diệt khẩu, mà cÅ©ng có thể nghÄ© là cái chết cá»§a Tần Sấu Ông gây hoang mang, chúng ta sẽ không nghi ngá» Tần Sấu Ông có liên quan tá»›i tổ chức đó!
Triển Má»™ng Bạch cà ng nghÄ©, cà ng nháºn ra địch nhân quả là tay lợi hại cùng cá»±c!
Bất giác chà ng rùng mình, lo ngại mình khó thà nh công trong việc báo thù.
Tiêu Vương Tôn tiếp:
- Vì theo dõi Tần Sấu Ông, lão phu đến địa phương nà y, lẫn lá»™n trong đám đông. Các ngươ không nháºn ra lão phu chứ lão phu trông thấy từng ngưá»i má»™t!
Lão nhếch môi, song không cưá»i, tiếp luôn:
- Lão phu nháºn thấy Tiêu Phi VÅ© cà ng ngà y cà ng cuồng ngạo, song nghÄ© lại võ công cá»§a con ngà y nay tinh tiến lạ lùng, nên cảm thấy khoan khoái phần nà o!
Triển Má»™ng Bạch mỉm cưá»i:
- Nếu không có nhạc phụ thì tại hạ đã thà nh ma rồi!
Tiêu Vương Tôn cùng cưá»i:
- Cái chiêu Xuân Phong SÆ¡ Äá»™ng đó, Phong Nháºp Tùng xá» dụng rất ảo diệu, đừng nói là ngươi, đến lão phu cÅ©ng vị tất hoá giải nổi! Hà huống, ngươi còn nhá» tuổi, lại đối địch vá»›i ngưá»i số má»™t trong nhóm Thất Äại danh nhân! Äáng khen cho ngươi lắm!
Lão nhìn Triển Mộng Bạch.
Triển Mộng Bạch cúi đầu.
Hoà ng Hổ thoạt đầu lấy là m lạ, song chợt nghĩ ra đúng là cái nhìn đắc ý của nhạc trượng dà nh cho chà ng rể xứng đáng.
Bất giác, y phá lên cưá»i.
Tiêu Vương Tôn gắt yêu:
- Äứng đó mà cưá»i mãi Ä‘i! Anh em há» Hạ tìm ngươi khắp chốn, đừng để há» phát cáu lên phạt ngươi bằng mưá»i vò rượu đấy!
Hoà ng Hổ ngưng cưá»i:
- Nhưng còn .. còn đại ca? ...
Tiêu Vương Tôn đáp:
- Äại ca ngươi theo lão phu xem má»™t nhiệt náo, nhưng không nguy hiểm. Ngươi yên trÃ, cứ Ä‘i Ä‘i!
Hoà ng Hổ Ä‘i liá»n.
Triển Mộng Bạch kinh ngạc:
- Nhiệt náo gì, nhạc phụ?
Tiêu Vương Tôn mỉm cưá»i:
- Lão phu còn nhá»› ngươi rất thÃch xem cao thá»§ giao đấu.
Triển Má»™ng Bạch giáºt mình:
- Äá»— và Kim nhị vị lão tiá»n bối? ...
Tiêu Vương Tôn gáºt đầu:
- Phải! Cuộc đấu của hỠđáng được con dự khán!
Bá»—ng lão trầm giá»ng, tiếp:
- Äến đó rồi, ngoà i cái việc xem hỠđánh nhau, con còn có pháºn sá»± khuyên giải há».
Äừng để cho hỠđưa nhau đến bước đưá»ng cùng. Lão phu không muốn thấy mặt Kim Phi, cho nên không can thiệp. Việc đó do con.
Thì ra, cái ngưá»i đưa đưá»ng cho Nam Yến và Tiêu Phi VÅ© chÃnh là Tiêu Vương Tôn!
Nháºn ra, má»i việc xảy ra tại đây, Ä‘á»u khôngqua con mắt cá»§a Tiêu Vương Tôn, Triển Má»™ng Bạch hết sức khâm phục lão, thầm nghÄ© con ngưá»i đó quả tháºt vô song trên Ä‘á»i!
Há» dẫn nhau Ä‘i vá» hướng có cuá»™c chiến giữa Kim Phi và Äá»— Vân Thiên.
Nhá»› lại mối háºn thù thâm sâu giữa hai vị tiá»n bối đó, Triển Má»™ng Bạch bất giác cau mà y há»i:
- Là m sao tại hạ khuyến giải hỠđược, nhạc phụ?
Tiêu Vương Tôn thốt:
- Ai khác không hoà giải được, chứ con thì chắc chắn thà nh công.
Triển Mộng Bạch lấy là m kỳ:
- Tại hạ phải là m sao?
Tiêu Vương Tôn đáp:
- Con cứ gá»i Kim Phi, há»i lão:
Có muốn gặp mặt con gái lão không?
Triển Mộng Bạch tỉnh ngộ:
- Phải! Nghe tại hạ há»i như váºy, Kim tiá»n bối phải dừng tay liá»n. Tá»± nhiên là lão không muốn chết khi chưa được gặp lại con!
Tiêu Vương Tôn tiếp:
- Rồi ngươi há»i luôn, Äá»— Vân Thiên lão có muốn con gái khôi phục thần trà hay không?
Nếu muốn lão phải ngưng cuá»™c chiến, rồi láºp tức đến Äá»™ng Äình. Lão phu sẽ đón lão dá»c đưá»ng, thương lượng vá»›i lão vá» việc đó!
Triển Mộng Bạch vỗ tay reo lên:
- Hay! Can ngăn được Ly Huyá»n Tiá»…n Äá»— Vân Thiên, là có tà i thu hồi mÅ©i tên đã được bắn Ä‘i! Nhưng .. Con gái cá»§a Kim tiá»n bối ...
Tiêu Vương Tôn cháºn lại:
- Hoa Phi và Tiêu Nam Phong hiện tại ở cách đây không xa lắm! Chúng tiêu pha cá»±c kỳ xa xỉ, chúng Ä‘i tá»›i đâu, là có tiếng tăm tá»›i đó, bất quá trong vòng ná»a hôm thôi, Kim Phi sẽ biết tin tức vá» chúng!
Lão chỉ tay vá» cụm rừng trước mặt, cách ná»a dặm đưá»ng tiếp luôn:
- HỠđang giao đấu trong đó, con đi đi!
Triển Mộng Bạch tỠra lưu luyến:
- Nhạc phụ định đi đâu?
Tiêu Vương Tôn cưá»i nhẹ:
- Góc bể ven trá»i, biết nÆ¡i nà o mà nói? Tuy nhiên, chúng ta còn gặp lại nhau, con Æ¡i!
Nếu con gặp lại Tiêu Phi Vũ ...
Lão không dứt câu, phóng mình và o đêm tối, mất dạng.
Triển Mộng Bạch thở dà i, thầm nghĩ:
- Äúng là má»™t con thần long giữa thế gian nà y, đến không ai hay, Ä‘i không ai biết, tà i năng quán thế, cÆ¡ trà siêu nhân!
Nhưng, dù Tiêu Vương Tôn có thần thông quảng đại, vần còn là con ngưá»i. Mà đã là con ngưá»i, là còn sÆ¡ xuất! Nếu lão biết là còn sÆ¡ xuất trong kế hoạch vẹn toà n, thì chẳng bao giá» lão bá» Ä‘i gấp như váºy!
Gió lạnh rÃt mạnh, đêm sắp tà n.
Khi đến nÆ¡i, Triển Má»™ng Bạch sững sá»!
Nếu cả hai đấu võ công, thì chà ng còn phân giải được! Hiện tại hỠđấu chân lá»±c, há» lâm và o cái cảnh vong ngã rồi, nếu phân khai há» bất ngá», thì cả hai bị chấn động mạnh, khà huyết sẽ nghịch chiến, há» rÆ¡i và o tình trạng tẩu hoa? nháºp ma!
HÆ¡n thế, nếu má»™t ngưá»i rút tay vá», là chân lá»±c cá»§a ngưá»i kia bức theo sát hại sanh mạng ngay, mà ngưá»i còn sống sót cÅ©ng bị thoát lá»±c chết luôn.
Cả hai cùng rút tay, cũng không được.
Một rút tay, lại không được nốt!
Thế thì phải là m sao?
|
 |
|
| |