11-04-2008, 10:12 AM
Nháºp Môn Tu Luyện
Tham gia: Feb 2008
Bà i gởi: 55
Thá»i gian online: 2 giá» 39 phút 59 giây
Thanks: 11
Thanked 13 Times in 5 Posts
Côn Luân - Phượng Ca
Chương 6 – Hồi 2
Dịch thuáºt: Aizen
Biên dịch + biên táºp: BYH
Nguồn: Tà ng Thư Viện
chương 6 - PHONG BA HIỂM ÃC - hồi 2
Chỉ nghe ngoà i khoang thuyá»n má»™t trà ng cưá»i lá»›n, tiếng bước chân nhá»™n nhịp, có vẻ khá nhiá»u ngưá»i tiến và o. Lão nhà thuyá»n cưá»i nói:
-Tối qua, ta nháºn được phi cáp truyá»n thư cá»§a Cáºn đại hiệp, muốn Giang Hoà i hà o kiệt chặn đưá»ng bá»n Mông Cổ, không ngá» lại rÆ¡i và o tay chúng ta. Ngay khi nhìn thấy tên nà y toà n thân đầy vết máu, ta đã Ä‘oan chắc đến chÃn phần. Ha ha, Cái nà y gá»i là Lưới trá»i lồng lá»™ng, ngươi lại Ä‘i qua sông sao thoát khá»i lưới cá»§a lão phu. Ông trá»i có mắt, để cho Bạch Tam Nguyên ta láºp được đại công, có thể dương danh trên giang hồ.
Nghe váºy ngưá»i thanh niên gượng cưá»i nói:
- Cha, có thể nà o sai được không?
Thanh âm không giống như ngưá»i từng trải, thấy rõ ngưá»i nông nổi. Bạch Tam nguyên cưá»i nói:
- Con trai, để cha dạy con, bá»n Mông Cổ nà y có Hoán Tác Tổ Hiệp Cung, khác vá»›i loại cung ở miá»n nam, có thể bắn xa hÆ¡n 800 bước. Chỉ cần nghe tiếng dây cung là biết liá»n.
Há» chÃnh là đang nhắc đến cánh cung cá»§a Nhan Nhân Bạch.
Lại nghe ngưá»i con nói tiếp:
- Quả nhiên không sai, gia gia tháºt là kiến thức rá»™ng rãi.
Bạch Tham Nguyên cưá»i nói:
- Cha ngươi đây mang danh hiệu Bạch Khiếu Cá»u Äầu Ngoan. Tất nhiên lợi hại. Nà y, hai ngươi hãy giết tên Mông Cổ hung ác nà y trước đã.
Hai ngưá»i thuyá»n công xúm và o khiêng Nhan Nhân Bạch lên, chuẩn bị trói lại.
Bạch Phu nói:
- Cha, còn ngưá»i trẻ tuồi và cô nương nà y xá» trà là m sao?
Bạch Tam Nguyên nói
- Bá»n chúng cùng má»™t há»™i, trói hết lại Ä‘em ná»™p cho Cáºn đại hiệp lÄ©nh công.
Lại thấy Bạch Phu yết hầu nuốt á»±c nước miếng, cưá»i hi hi nói" Cha, cô bé nà y trông xinh quá, hay là để cho con lấy là m vợ được không?
Bạch Tam Nguyên phì má»™t tiếng cưá»i nói:
- Tiểu tá» ngươi cÅ©ng tinh mắt đấy, tiểu nương nà y da trắng hồng đẹp tá»±a tiên thiên, không tưởng được bá»n Mông Cổ lại có hà ng tốt như váºy. Nhưng Hồ Hán không thể sống chung, ngưá»i con gái Mông Cổ nà y ngươi có thể vui chÆ¡i, còn lấy là m vợ bất tất nhắc đến.
Bạch Phu nói:
- Äa tạ cha.
Lại nghe Bạch Tam Nguyên ho khẽ, trầm giá»ng nói:
- Ngưá»i con gái nà y biết võ công, để vạn vô nhất thất trước tiên hãy phế võ công Ä‘i đã. Xong việc cÅ©ng phải là m cho sạch sẽ, không được để tổn hại hiệp danh nhà há» Bạch ta.
Bạch Phu he he cưá»i nói:
- Bé con tỉnh lại chưa, cha đã để chúng ta thoải mái vui vẻ.
Rồi bước đến trước Liá»…u Oanh Oanh, dang tay ra định ôm và o lòng, Liá»…u Oanh Oanh nghe phụ tá» hỠđối đáp, dÄ© nhiên căm háºn cá»±c Ä‘iểm, đợi Bạch Phu cúi xuống thì váºn "Băng Hà huyá»n công" đến mưá»i thà nh, hét lá»›n má»™t tiếng, ngá»c chưởng phát ra, đánh trúng giữa ngá»±c Bạch Phu. Bạch Phu kêu thảm má»™t tiếng chết ngay, thân mình bay ra xa hÆ¡n trượng.
Biến cố đột ngá»™t, Bạch Tam Nguyên thấy váºy không nói được tiếng nà o, Liá»…u oanh Oanh hạ thá»§ bất dung tình, láºp tức đứng thẳng dáºy, má»™t chưởng phát nhằm hướng lão ta. Lương Tiêu cÅ©ng xuất chiêu nhắm hai gã thuyá»n phu Ä‘i cùng. Nhan Nhân Bạch vẫn quan sát toà n cục, tuy bị trói, cÅ©ng không thể cá»±a quáºy. Lúc nà y nghe thấy tiếng động thá»§, mở mắt quan sát. Lương Tiêu đã bạt kiếm, cắt đứt những vòng dây da trên mình y. PhÃa bên kia, Bạch Tam Nguyên bị Liá»…u Oanh Oanh liên tục xuất quyá»n cước, đánh tả móc hữu, nhưng chưa kết thúc được, chỉ đẩy lùi lão dần ra ngoà i khoang thuyá»n. Nhan Nhân Bạch thấy thế, sắc mặt biến đổi, trầm giá»ng nói lá»›n:
- Äừng để hắn ta nhảy xuống nước trốn.
Liá»…u Oanh Oanh sá»±c hiểu, láºp tức hạ sát thá»§, chỉ nghe thấy " tùm" má»™t tiếng, Bạch Tam Nguyên nhảy xuống giữa dòng sông. Liá»…u Oanh Oanh kêu lên: " Nguy rồi". Chỉ thấy Bạch Tam Nguyên theo giòng nước đầu nhấp nhô cầm theo má»™t thanh truá»· thá»§ rẽ nước tiến đến, bá»™ dạng hung dữ hétlá»›n:
- Tiểu nha đầu, lão tỠphải cho ngươi thà nh con rùa, chìm nghỉm.
Nói xong lặn hẳn xuống nước. Nhan Nhân Bạch nói lớn:
- Không hay rồi, lão định đục thuyá»n.
Liá»…u Oanh Oanh láºp tức cảm thấy thân thuyá»n chao đảo, hiển nhiên Bạch Tam Nguyên đã động thá»§, Liá»…u Oanh Oanh không thạo thuá»· tÃnh, chân run cầm cáºp. Bá»—ng nhiên thấy Lương Tiêu Ä‘i lên đầu thuyá»n, cởi áo, láºp tức nhảy xuống sông, hoa nước tứ tung.
Bạch Tam Nguyên Ä‘ang dùng thá»§ Ä‘oạn đục thuyá»n, bất chợt thấy dòng nước chấn động, chuyển mắt nhìn, thấy Lương Tiêu Ä‘ang tiến tá»›i, đà nh hồi thân nghênh địch. Chỉ thấy bá»t nước tung toé lúc trầm lúc nổi, hai ngưá»i đấu nhau không phân thắng bại.
Dưới nước khác hẳn trên cạn, Võ công phức tạp không có chá»— váºn đụng. Lương Tiêu tuy thuá»· tÃnh không kém, chỉ là hồi nhá» chỉ bÆ¡i lá»™i ở dòng sông nhá», Bạch Tam Nguyên vốn sống ở đại giang đã quen, hà huống còn có thanh truá»· thá»§, nên chiếm được tiện nghi, nhất thá»i, Lương Tiêu bị trúng má»™t cước khá nặng. Lại đấu thêm và i hiệp nữa, thấy Bạch Tam Nguyên đấm má»™t quyá»n và o hông. Lương Tiêu uống phải má»™t ngụm nước, phải trồi lên mặt nước, bÆ¡i vá» hướng thuyá»n. Bạch Tam Nguyên, thấy Lương Tiêu định trốn, hét lên má»™t tiếng, truá»· thá»§ nhắm hướng Lương Tiêu phóng ra.
Liá»…u Oanh Oanh thấy Lương Tiêu ngá»™ hiểm, kinh hãi kêu lên. ChÃnh lúc nà y, bá»—ng nghe má»™t tiếng rÃt. Má»™t mÅ©i tên như thiểm Ä‘iện bay ra, bắn thẳng và o mặt Bạch Tam Nguyên. Bạch Tam Nguyên cấp tốc sá» thế sư tá» lắc đầu, mÅ©i tên bay sượt qua mặt cắm và vai, máu loang mặt nước. Bạch Tam Nguyên nét mặt thống khổ, ngước nhìn thấy Nhan Nhân Bạch đứng tại mạn thuyá»n, Ä‘ang lắp tên. Bạch Tam Nguyên hồn phi phách tán, láºp tức lặn xuống dưới nước. Tiếng tiá»…n lại phá không dá»™i tá»›i, lặn xuống nước theo lão ta. Tuy váºy Nhan Nhân Bạch thương thế trầm trá»ng, uy thế so vá»›i bình thưá»ng không bằng, lại thêm lá»±c cản cá»§a nước, nên tên tuy trúng Ä‘Ãch nhưng không trà mệnh. Nhưng vẫn đạt được kết quả, Bạch Tam nguyên thấy mình cô thế nghÄ© rằng: "Rừng xanh còn đó lo gì không có cá»§i đốt" bèn bá» chiếc đại thuyá»n ở đấy, gắng sức bÆ¡i xa khá»i tầm bắn, gắng bÆ¡i và o bá» bên kia.
Nhan Nhân Bạch phóng tên hai lần, vết thương lại toác ra, máu tuôn xối xả, đánh rÆ¡i cung tên, ngã xuống đất. Liá»…u Oanh Oanh xuống mạn thuyá»n kéo Lương Tiêu lên, thấy bên hông có vết đâm, ước chừng chệch hai thốn nữa là có thể ảnh hưởng đến gan. Sau cÆ¡n kịch biến, Liá»…u Oanh Oanh đối vá»›i Nhan Nhân Bạch trong lòng cảm kÃch, thấy anh ta vết thương tái phát, nhanh chóng mang thuốc Kim Sang cứu chữa. Nhan Nhân Bạch sắc mặt trắng bệch, thá»u thà o nói:
- Äa tạ Æ¡n cứu mạng cá»§a cô nương.
Y cứu Lương Tiêu má»™t mạng, trong lòng Liá»…u Oanh Oanh đã có nhiá»u hảo cảm, mỉm cưá»i, quay sang Lương Tiêu giúp băng bó vết thương. Phút chốc má»i thứ đã xong, ba ngưá»i và o lại khoang thuyá»n, Liá»…u Oanh Oanh vẫn còn tức giáºn, đá thêm má»™t cái và o xác Bạch Phu văng luôn xuống sông. Nhìn thấy hai tên thuyá»n phu còn lại, mà y liá»…u nhÃu lên, hai ngưá»i sắc mặt xám xịt, má»™t ngưá»i kinh hoảng nói:
- Các vị tha mạng, chúng tội chỉ là bị Bạch Tam Nguyên bức bách, bất đắc dĩ mạo phạm.
Ngưá»i còn lại cất tiếng khóc lá»›n.
Lương Tiêu thấy hai ngưá»i bá»™ dạng tá»™i nghiệp như váºy, lòng cÅ©ng má»m lại, nói:
- Hiện nay con thuyá»n nà y cÅ©ng thiếu ngưá»i Ä‘iá»u khiển, tốt nhất là để bá»n chúng đái công chuá»™c tá»™i, đưa chúng ta tiếp tục hà nh trình.
Liễu Oanh Oanh trừng mắt nói:
- Bá»n chúng nói năng huyên thuyên dối trá, cho bá»n chúng xuống âm tà o địa phá»§ không sai.
Nhan Nhân Bạch nhÃu mà y, nói:
- Không sai, trảm thảo trừ căn, không để háºu hoạn. Không đợi hai ngưá»i trả lá»i, y hất má»™t thanh đơn Ä‘ao từ dưới đất, chém soạt soạt hai Ä‘ao, hai ngưá»i thuyá»n phu hồn du địa phá»§. Y xuất Ä‘ao cá»±c nhanh, Lương Tiêu muốn cản không kịp, thất thanh kêu lên:
- Ngươi, ngươi là m cái gì váºy?
Nhan Nhân Bạch nhìn thấy vẻ mặt Lương Tiêu như váºy, hết sức ngạc nhiên, cưá»i nói:
- Hai ngưá»i nà y không dùng được, lại biết hà nh tung cá»§a chúng ta, tốt nhất là má»™t Ä‘ao giải quyết, là ổn thoả nhất.
Lương Tiêu tức giáºn nói:
- Bạch Tam Nguyên cÅ©ng tẩu thoát rồi, lão cÅ©ng biết hà nh tung cá»§a chúng ta, Hai ngưá»i nà y không biết võ công, có hại gì đối vá»›i chúng ta.
Nhan Nhân Bạch lắc đầu nói:
- Tiểu huynh đệ, cáºu kinh nghiệm giang hồ chưa nhiá»u, không biết rằng, thế gian nà y, kẻ không biết chút võ công nà o, so vá»›i nhiá»u kẻ biết võ công, lúc hà nh sá»± độc ác, còn lợi hại gấp mưá»i lần.
Lương Tiêu nghe lá»i nà y, quả tháºt đạo lý lần đầu tiên nghe được. Từ nhỠđã được mẹ dạy biết võ công thì nhất định lợi hại hÆ¡n, vì váºy câu nói nà y như Ä‘i ngược lại những gì cáºu tin tưởng, chỉ lạnh lùng nói:
- Ngươi tháºt giảo biện, sát hại kẻ vô năng chống trả là sai trái
Nhan Nhân Bạch thấy Lương tiêu như váºy, thần sắc thay đổi mấy lần đột nhiên mỉm cưá»i nói:
- Phải phải, đúng là Nhan mỗ tư lượng hẹp hòi, tiểu huynh đệ, ta xin lỗi ngươi.
Nói rồi chắp tay vái Lương Tiêu. Lương Tiêu nhìn vẻ mặt thân thiện cá»§a y, không hiểu tại sao, vẫn thấy cái gì khó chịu, quay lại khoang thuyá»n, ngồi xuống má»™t chá»—, trong lòng hết sức phiá»n muá»™n.
Tà i sản của duong66
Last edited by David; 21-04-2008 at 09:44 PM .
11-04-2008, 09:39 PM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Mar 2008
Äến từ: NÆ¡i có Tình Yêu em dà nh cho anh
Bà i gởi: 617
Thá»i gian online: 56 giây
Thanks: 0
Thanked 27 Times in 16 Posts
Côn Luân - Phượng Ca
Chương 6 – Hồi 3
Dịch thuáºt: Aizen
Biên dịch + biên táºp: BYH
Nguồn: Tà ng Thư Viện
Chương 6 - PHONG BA HIỂM ÃC - hồi 3
ÄÆ°á»£c má»™t lúc, Liá»…u Oanh Oanh nhẹ nhà ng bước lại gần, ngồi cạnh Lương Tiêu, giá»ng oanh thá» thẻ:
-†Tiểu sắc quá»·, đừng giáºn. Ngươi nghÄ© coi, nếu chúng ta không Ä‘oán trước âm mưu cá»§a bá»n chúng từ sá»›m, e rằng giỠđã trúng kế, gặp nguy rồi. Lúc nãy nhá»› cha con há» Bạch nói chuyện tháºtlà đê tiện. CÅ©ng phải nói Nhan Nhân Bạch không tốt, nhưng y đã cứu mạng ngươi. Hai tên thuyá»n phu kia theo Bạch Tam Nguyên không biết đã là m bao Ä‘iá»u đồi bại, chết cÅ©ng không phải là oan uổng.
Lương Tiêu trầm mặc má»™t lúc, gáºt đầu nói:
- Việc nà y coi như xong, ta cứu hắn một mạng, hắn cứu lại ta một mạng, sòng phẳng cả, từ nay vỠsau, không ai nợ ai.
Liá»…u Oanh Oanh vá»— tay cưá»i nói:
- Nói đúng lắm, đợi bệnh tình hắn thuyên giảm, chúng ta đưa hắn lên bá», sau đó lại tÃnh kế Ä‘i trá»™m thiết hạp.
Nói đến đây, giá»ng nhá» lại:
- Tiểu sắc quá»· à , bây giá» thuyá»n Ä‘ang giữa dòng, phải là m thế nà o?
Lương Tiêu trợn mắt lên nhìn, giá»ng buồn bá»±c: - Ai bảo gã há» Nhan kia, đúng là không có não, khi không giết hai thuyá»n phu.
NghÄ© đến đây, liá»n đứng dáºy nói:
- Oanh Oanh cô kéo b uồm lên, ta đi là m bánh lái.
Liá»…u Oanh Oanh há»i vá»›i vẻ ngạc nhiên:
- Ngươi biết là m bánh lái?
Lương Tiêu cưá»i nói:
- Không biết thì há»c, cô chưa Ä‘i há»c bao giá» sao?
Liá»…u Oanh Oanh bán tÃn bán nghi, trèo lên trên nóc khoang thuyá»n, căng buồm. Lương Tiêu cÅ©ng Ä‘i nhổ neo, theo đà váºn hà nh. Tuy hắn không biết chÃnh xác bánh lái là m thế nà o, nhưng cÅ©ng có thiên bẩm vá» máy móc, vừa nhìn vừa thá», dần dần bánh lái cÅ©ng bắt đầu quay, không ngá» lại có thể mô phá»ng lại thiên lý thuyá»n, đưa con thuyá»n Ä‘i ngược dòng nước phiên phiên du du, ngược dòng lên phÃa tây.
Liá»…u Oanh Oanh đứng ở trên cao nhìn xuống, không nhịn được cưá»i, cúi ngưá»i xuống nói: - Tiểu quá»· quả là thông minh, cái bánh lái cá»§a ngươi tháºt tinh xảo, cá» ngươi lên là m thuyá»n phu, chở khách kiếm tiá»n.
Lương Tiêu không chịu kém cạnh, cÅ©ng cưá»i bảo:
- ÄÆ°á»£c thôi, ta là thuyá»n phu, cô là thuyá»n nương, ngà y ngà y buông lưới bắt cá.
Liá»…u Oanh Oanh Ä‘ang ngồi trên nóc khoang thuyá»n, lắc lư đôi chân, mắng:
- Ngươi đừng có nằm mÆ¡ giữa ban ngà y, chỉ có quá»· má»›i Ä‘i là m thuyá»n nương cho ngươi.
Hai ngưá»i lá»i qua tiếng lại, thÃch thú cưá»i râm ran, chẳng mấy chốc đã tối mịt, Lương Tiêu lại ra chỉnh lại bánh lái. Ba ngưá»i lấy thá»±c phẩm trên thuyá»n ra, ăn ngấu nghiến. Lương Tiêu không đợi trá»i tối, bá» lên đầu thuyá»n, Liá»…u Oanh Oanh không muốn ở má»™t mình trong khoang thuyá»n vá»›i Nhan Nhân Bạch, cÅ©ng đà nh Ä‘i lên, thấy Lương Tiêu Ä‘ang lúi húi vá»›i má»™t mảnh cá»™t buồm, lại cắt Ä‘oạn cung hai thước buá»™c lại, sá» dụng dây thừng căng ra, treo lên cao. Liá»…u Oanh Oanh thấy váºy, không nhịn được há»i:
- Tiểu sắc quá»·, ngươi Ä‘ang là m gì váºy?
Lương Tiêu không trả lá»i, thầm nghÄ© chá»c cô ta má»™t phen, chỉ đứng dáºy mỉm cưá»i nói:
- Muốn ta nói khơi khơi thì không được, nếu cô để ta hôn một cái, ta sẽ nói cho cô hay.
Hắn ta vốn chỉ định nói giỡn, nà o ngá» Liá»…u Oanh Oanh gáºt đầu nói vẻ rất nghiêm túc:
- ÄÆ°á»£c, là ngươi nói đấy nhé.
Lương Tiêu ngạc nhiên, nhÃu mà y nói:
- Cô tá»± nguyện đáp ứng, không được nuốt lá»i đấy nhé.
Liá»…u Oanh Oanh chu miệng, nụ cưá»i thoáng trên khuôn mặt, khẽ gáºt đầu. Lương Tiêu như ở trên mây, đứng ngẩn ra má»™t lúc lâu. Hai ngưá»i chưa bao giá» thân máºt đến như váºy. Äá»™t nhiên, hắn bá»—ng thấy thân mình run lên, vươn cổ ra, hôn lên mặt Liá»…u Oanh Oanh, chỉ thấy là n da cô trÆ¡n mịn, ấm ấm, như kiá»u hoa uẩn lá»™, bạch ngá»c sanh hương, Lương Tiêu tâm thần mê mẩn, quên hết má»i thứ.
Liá»…u Oanh Oanh đột nhiên mở mắt, tức giáºn nói:
- Ngươi lúc nãy đã đồng ý, sau khi hôn xong thì phải nói. Nói mau, nói mau, đó là cái gì váºy?
Lương Tiêu sắc mặt đỠá»ng, ấp úng nói:
- Äây là má»™t loại cÆ¡ quan gá»i là : "quá»· khóc thần hà o nhị liên hoà n. †Từ lúc Bạch Tam Nguyên Ä‘i khá»i, chắc chắn đã tiết lá»™ hà nh tÃch, chỉ sợ là không thể qua mắt địch nhân.
Liá»…u Oanh Oanh cưá»i nói:
- Ngươi quả là biết lo xa, nhưng tại sao lại đặt ra cái tên quái dị như váºy?
Lương Tiêu căng sợi dây chão lên, vung tay mô tả, rồi nói:
- Nếu vấp và o sợi dây nà y thì sẽ bị trói cả hai chân, khổi sắt nà y sẽ hạ xuống, đẩy ngưá»i đó rÆ¡i xuống nước.
Liễu Oanh Oanh nói:
- Cái đống gỗ vụn dây vụn mà có tác dụng thế ư? Ta không tin.
Mắt đảo sang bên, cô nói lớn:
- Quỷ khốc thần hà o.
Äá»™t nhiên, đẩy mạnh Lương Tiêu, Lương Tiêu mất thăng bằng bị lui mấy bước đạp lên sợi dáºy. Chỉ nghe thấy phá»±t má»™t tiếng, sợi dây căng ra quấn chặt lấy, cùng lúc cổ bị xiết chặt, thanh má»™c thiết cÅ©ng báºt lên hết cỡ như côn lá»›n Ä‘áºp xuống, cánh cá»a quét kình phong thẳng và o mặt Lương Tiêu. Lương Tiêu không kịp nghÄ© ngợi, thân mình lùi ra phÃa sau má»™t ngưỡng, nhảy xuống sông, thanh côn lá»›n sượt ngay trên đầu, sợi dây quấn quanh cổ bị kéo theo đột nhiên đứt phá»±t, ùm má»™t tiếng, Lương Tiêu rÆ¡i thẳng xuống sông.
Liá»…u Oanh Oanh không ngá» cÆ¡ quan nà y đáng sợ như váºy, đứng như ngây ngốc nhìn, đến lúc Lương Tiêu hô thảm thiết, má»›i tung sợi dây thừng xuống kéo lên. Lương Tiêu trèo lên sà n thuyá»n ướt lếch thếch tức giáºn nói: "
- Cô muốn ta toi mạng hả?" Liá»…u Oanh Oanh trong lòng hối háºn, nhưng miệng vẫn không chịu nháºn:
- Ai bảo ngươi lợi dụng cÆ¡ há»™i trêu chá»c ta. Vá»›i lại ai biết cÆ¡ quan nà y lại đáng sợ như váºy. Ta nghÄ© ngươi chỉ nói khoác. Lương Tiêu nhất thá»i không biết nói thế nà o, nghÄ© đến lúc nãy hắn chiếm tiện nghi, cÅ©ng là không đúng., má»™t lúc sau má»›i nói:
- Nói đến cơ quan nà y, cũng không phải cực kì lợi hại.
Liá»…u Oanh Oanh thấy hắn đổi chá»§ Ä‘á», hừ lạnh má»™t tiếng, bá» Ä‘i và o trong khoang. Lương Tiêu lại Ä‘i và o trong, thấy Nhan Nhân Bạch không có ở đó, lấy mưá»i mÅ©i tên cá»§a y ra, quấn và o thanh má»™c côn, vÃt chặt từng mÅ©i tên lên sợi dây, sau đó Ä‘áºy buồm lên trên. Liá»…u Oanh Oanh không dám loạn động nữa, chỉ đứng má»™t bên nhìn.
Lương Tiêu thu dá»n má»i thứ xong, bèn nói:
- Oanh Oanh, cái Quá»· khốc thần hà o tam liên hoà n nà y tháºp phần ác độc, cô phải hết sức cẩn tháºn, đừng chạm nhầm phải cÆ¡ quan.
Liá»…u Oanh Oanh cưá»i nhạt nói:
- Ai động đến mấy trò quỷ của nguwoi là m gì? Tự lo cho mình trước đi.
Lương Tiêu nghÄ© đến Nhan Nhân Bạch không biết sá»± tình, láºp tức Ä‘i vòng quanh thuyá»n tìm kiếm, đến gần đầu thuyá»n, nghe thấy có tiêng ngưá»i Ä‘ang ngâm vịnh:
Ngâm nga Nguyệt xuất thi xưa,
Liá»n câu yểu Ä‘iệu cảnh giá» khéo in
Phương đông thoắt trăng lên chóp núi,
Trong Äẩu, Ngưu noi dõi dần dà ;
Sông trong, nước rạng bao la,
Ngang giăng móc trắng, là đà trá»i xanh.
Bồng má»™t chiếc thÃch tình hứng cảnh,
Nước mênh mang muôn khoảnh xông pha
Phới như cỡi gió bay qua
Nương không lóng biết đâu là đến đâu.
PhÆ¡ phÆ¡ giống Ä‘á»i hầu có má»™t,
BỠphà m trần cởi lốt lên tiên; "
Lương Tiêu tuy không biết gì vá» văn há»c nhưng nghe câu từ cÅ©ng cảm thấy trong lòng sôi sục, nhá»› lại mục Ä‘Ãch ban đầu, vá»™i Ä‘i tiếp hai bước, chỉ thấy Nhan Nhân Bạch chắp tay sau lưng đứng trên mÅ©i thuyá»n, cưá»i lá»›n há»i:
- Tiểu huynh đệ Ä‘ang tìm ta có phải không? Thô nhân Ä‘á»c văn, xấu hổ xấu hổ.
Lương Tiêu hiếu kỳ há»i:
- Bà i văn nà y có phải do ngươi là m không?
Nhan Nhân Bạch cưá»i khổ đáp:
= Tiểu huynh đệ cÅ©ng thÃch nghe phú ư, Nhan má»— chỉ là kẻ thô hà o, là m sao có thể là m được bà i phú hay như váºy. Bà i đó cá»§a Äông Pha tiên sinh sáng tá tên: â€Tiá»n XÃch BÃch phúâ€. Tô tá» là báºc đại tà i, ngưá»i ngưá»i kÃnh ngưỡng, ta tuy chỉ là má»™t ngưá»i Mông Cổ, cÅ©ng bá»™i phục ông ta.
Nói đến đây, thần sắc thoáng nét ảm đạm, thở dà i nói:
- Tháºt tiếc cho má»™t vị thiên cổ kì tà i, sinh tại cái Äại Tống triá»u, để tà i năng mai má»™t. "
Lương Tiêu nghe đại danh cá»§a "Äông Pha", nhưng không biết là ai, liá»n há»i tiếp. Nhan Nhân Bạch kể vắn tắt rồi lại nói:
- Äó là má»™t ngưá»i kì tà i, nhưng không được trá»ng dụng, sau đã bị chết ở miá»n Nam, tháºt là đáng buồn.
Lương Tiêu lòng đồng cảm, gáºt đầu nói:
- Tống triá»u hoà ng đế đúng là kẻ Ä‘ui.
Nhan Nhân Bạch mỉm cưá»i nói: Trá»i sanh tá»± có báo ứng, Äông Pha tiên sinh chết rồi, ngưá»i Nữ Chân liá»n phá được và o Äông Kinh, hai Ä‘á»i hoà ng đế Tống triá»u bị bắt giữ.
Lương Tiêu nhÃu mà y nói:
- Äúng là đáng Ä‘á»i, ai bảo bá»n chúng không dùng má»™t nhân tà i như Äông Pha tiên sinh.
Nhan Nhân Bạch cưá»i nói:
- Mặc dù Äông Pha tiên sinh văn chương nức tiếng, nói đến hà nh quân đánh tráºn vị tất đã cao minh. Nhưng quả tháºt Äại Tống nhân tà i như lá mùa xuân, chỉ là hoà ng đế ngu muá»™i, nếu không đại thế mãi không thể mất. Sau tráºn thua Tỉnh Khang, xuất hiện Nhạc Phi, Hà n tướng quân là má»™t tuyệt thế kì tà i, tà i ba cầm quân độc bá»™ thiên hạ, tá»± cổ hiếm thấy. Ngưá»i Nữ Chân lúc đó lúc Ä‘ang thá»i hưng thịn, danh tướng như mây, váºy cÅ©ng uý kị má»™t địch thá»§ như ông ta. Ôi đáng tiếc, má»™t Thần Võ đại tướng, cái thế hổ thần, lại bị tên vua chó Tống Cao Tông giết má»™t cách oan khuất"
Äoạn nói tay Ä‘áºp mạnh xuống, cá»±c kì bi phẫn..
Sá»± tÃch Nhạc Phi, Lương Tiêu còn nhá» cÅ©ng được nghe qua, lúc đó tưởng hiểu mà cÅ©ng không hiểu, sau lá»›n lên, chỉ lá» má» biết, không rõ lắm vá» vị danh tướng nà y, lần nà y không nhịn được há»i thêm:
- Tống Cao Tông biết váºy sao không để Nhạc Phi là hoà ng đế, có phải tốt hÆ¡n không?
Nhan Nhân Bạch ồ má»™t tiếng, nhìn cáºu ta má»™t lúc, hốt nhiên cưá»i khẽ nói:
- ÄÃch thá»±c là trẻ con, nói đến Tống Cao Tông, ngưá»i Nữ Chân tá»± nhiên đã nghÄ© đến từ sá»›m rồi, nhưng váºn mệnh Äại Tống chưa tuyệt, sau khi Nhạc Phi chết Ä‘i, lại xuất hiện thêm ngưá»i tà i, đầu tiên là Ngu Duẫn Văn, Mạch Cá»§ng, sau có Hoà i An, Lữ Äức,.. Ä‘á»u cá»±c kì lợi hại, mặc dù hoà ng đế má»™t tên hôn quân vô đạo, nhưng dá»±a và o những danh tướng hổ uy, đánh lui cưá»ng địch, Äại Tống vẫn tồn tại đến ngà y nay. Nhưng hiện nay, gian thần đương đạo, triá»u đình há»§ bại, như ta thấy, chỉ trong mưá»i năm, Äại Tống tất vong.
Lương Tiêu cũng nắm tay nói:
Äúng là mấy tên vua ngu si, tá»± tìm đưá»ng chết, gây hoạ cho bá tánh. " Nhan Nhân Bạch nghe nói thú vị, vá»— tay cưá»i lá»›n, há»i" Tiểu huynh đệ, ngươi tìm ta có việc gì?" Lương Tiêu nói vá» việc thiết kế cÆ¡ quan kháng địch, Nhan Nhân Bạch gáºt đầu nói:
- Tiểu huynh đệ tháºt biết nhìn xa trông rá»™ng, biết tÃnh toán trước má»i đưá»ng.
Hai ngưá»i nói được mấy câu, vai ká» vai Ä‘i và o khoang thuyá»n, chỉ thấy trong phòng ngá»§ bóng hồng, Liá»…u Oanh Oanh lưng dá»±a và o tưá»ng, Ä‘ang say giấc ngá»§. Lương Tiêu thấy tư thế ngá»§ ưu mỹ như váºy, trống ngá»±c Ä‘áºp thình thịch khởi nhu tình máºt ý. Chợt nghe Nhan Nhân Bạch nói:
- Tiểu huynh đệ, cô nương nà y tuyệt sắc hiếm thấy, ngươi phải trân quý đấy.
Lương Tiêu mặt á»ng hồng, ngưá»i ngứa ngáy. Nhan Nhân Bạch thấy váºy, mỉm cưá»i nói
- Ta qua phòng bên cạnh.
Äoạn vá»— vai Lương Tiêu rồi quay Ä‘i.
Tà i sản của ngoctulaa
Chữ ký của ngoctulaa [SIZE="6"][COLOR="Blue"]
nhớ nhà [/COLOR][/SIZE]
Last edited by David; 21-04-2008 at 09:47 PM .
12-04-2008, 12:16 PM
Cây Si Của Phoenix
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 833
Thá»i gian online: 2 tháng 0 tuần 5 ngà y
Thanks: 320
Thanked 4,685 Times in 158 Posts
chương 6 - PHONG BA HIỂM ÃC - hồi 4
Dịch thuáºt: Aizen
Biên dịch + biên táºp: BYH
Nguồn: Tà ng Thư Viện
Trong phòng yên tÄ©nh, cùng giai nhân Ä‘ang say ngá»§, Lương Tiêu ngồi đối diện, chống cằm ngắm Liá»…u Oanh Oanh, trong lòng khoan khoái. Nhìn ná»a ngà y thì cây nến tắt, không thấy gì nữa, nhưng vẫn nghe âm thanh ngưá»i đẹp hô hấp, hương thÆ¡m mỹ nhân như trà n ngáºp cả khoang. Lương Tiêu tâm tình xao động, không thể ngá»§ được, phải gần canh tư, mệt quá má»›i thiếp Ä‘i.
Äang say sưa ngá»§, bất giác có ngưá»i lay khẽ, mở mắt ra nhìn, thấy đèn lồng chiếu sáng rỡ khoang thuyá»n, , Liá»…u Oanh Oanh ngồi bên cạnh. Lương Tiêu vá»™i nhÃch sang, dụi mắt há»i:
- Trá»i sáng rồi sao?
Thấy Liá»…u Oanh Oanh gáºt đầu ra hiệu,nháy mắt má»™t cái, tai như lắng nghe cái gì. Lương Tiêu thấy váºy, cÅ©ng lắng tai nghe, chỉ thấy từ xa truyá»n lại tiếng tiêu vi vút, lúc trầm lúc bổng, trong lòng kì quái nói:
- Ai Ä‘ang thổi tiêu váºy?
Liá»…u Oanh Oanh thần sắc ngưng trá»ng, khẽ nói:
- Tiếng tiêu nà y chứng tá» ngưá»i nà y ở rất xa, tiêu ẩm sá» dụng ná»™i lá»±c truyá»n Ä‘i, khác vá»›i bình thưá»ng.
Lương Tiêu nghe cẩn tháºn, quả nhiên đúng như váºy, trong lòng cảm thấy xấu hổ.
Tiếng tiêu lúc to lúc nhá», bống nghe Nhan Nhân bạch sang sảng cưá»i nói:
- Trăng sáng gió mát, đêm khuya yên tÄ©nh, túc hạ tiêu thanh lại có ẩn ý sát phạt,tháºt đã là m há»ng phong cảnh u nhã nà y rồi?
Tiêu thanh rÃt lên rồi ngừng lại, có tiếng ngưá»i cưá»i lạnh nói:
- Ngươi thực sự không sợ chết, nhưng cũng là m ta hứng thú!
Lương Tiêu và Liá»…u Oanh Oanh đưa mắt nhìn nhau, cùng Ä‘i ra ngoà i, thấy trăng đã ngả vá» phÃa tây núi, phÃa đông đã le lói ánh sáng, má»™t bóng ngưá»i từ thượng du từ từ tiến đến, cách thuyá»n lá»›n khoảng hai dặm, nhưng âm thanh ngưá»i đó nói như sát bên tai, bình hoà ung dung, không phà chút sức lá»±c nà o.
Nhan Nhân Bạch cưá»i nói:
- Sống chết có số, , sợ sệt cÅ©ng vô dụng, túc hạ ná»™i lá»±c tinh thâm, danh hiệu tất không tầm thưá»ng?
Ngưá»i đó Ä‘iá»m đạm nói:
- Muốn biết danh hiệu của ta ư? Thứ ngươi không xứng.
Nhan Nhân Bạch cưá»i nói:
- Tháºt là ná»±c cưá»i, nếu ngưá»i Tống kiêu ngạo như váºy, vì sao lại để Huy, Khâm nhị đế phải như ếch ngồi đáy giếng thế kia?
Hiện nay ở Tống triá»u, Huy, Khâm nhị đế bị Kim quốc bắt giữ, bị ngưá»i Nữ Chân giam dưới giêng cạn ở NgÅ© Dương thà nh, tÃnh mệnh chỉ là ngồi đếm từng ngà y. Äiá»u nà y là sá»± nhục nhã cá»§a Äại Tống, khi nà o còn là ngưá»i đại Tống, ná»—i nhục nà y không thể không nhắc tá»›i. Ngưá»i đó thấy váºy im lặng, hú má»™t tiếng nói:
- ÄÆ°á»£c lắm, ngươi đã nói bốn chữ “ếch ngồi đáy giêng", má»™t chữ má»™t chưởng, xú Thát tá» kia, ngươi nợ ta bốn chưởng, không được quên đấy.
Trong lá»i nói cá»§a ngưá»i đó toát lên sá»± mục hạ vô nhân. Lương Tiêu nghe váºy, trong lòng hết sức tức giáºn.
Trong lúc nói, thuyá»n nhỠđã thuáºn dòng xuôi xuống, đến gần đại thuyá»n, phÃa đông ánh sáng sÆ¡ lá»™, trên thuyá»n, nhân ảnh bắt đầu lá» má» thấy, đầu thuyá»n Ä‘ang ngồi là má»™t văn sÄ© trẻ tuổi, dung diện tuấn tú, đầu đội mÅ© nhá» mà u xanh, thân váºn nho sam,phÃa sau hầu là má»™t tuấn mỹ đồng tá». hông Ä‘eo má»™t thanh ban lan cổ kiếm, da dẻ trắng hồng, mắt sáng như sao, nếu không phải hai ngưá»i Ä‘ang trà n đầy sát khÃ, tình cảnh váºy, thá»±c là cá»±c nhã như tranh hoạ.
Lương Tiêu nhìn văn sĩ, thấy quen quen, tâm niệm chợt động:" Có thể nà o là hắn ta?"
Thấy Nhan Nhân Bạch cưá»i nói trong khoang:
- Tiểu huynh đẹ, xin hãy và o khoang thuyá»n ta có đôi lá»i.
Liá»…u Oanh Oanh theo Lương Tiêu Ä‘i và o, hai ngưá»i và o trong thấy Nhan Nhân Bạch ngồi cạnh bà n, tay bưng má»™t chén sứ, chÃnh là nhất phẩm trà , thấy hai ngưá»i, đặt chén xuống cưá»i nói:
- Hai ngưá»i có ân cứu mạng, Nhan má»— ghi khắc trong lòng. Thưá»ng nói:" thiên hạ không bữa tiệc nà o không tà n. Hôm nay má»i ngưá»i chia tay. Nhan má»— tấm thân tà n khuyết, chết không có gì đáng tiếc, hai vị tiá»n đồ tươi sáng, nhân lúc đối thá»§ chưa đến, nhanh nhanh đà o tẩu.
Mặc dù nói đến chuyện sống chết hệ trá»ng, nhưng Nhan Nhân Bạch vẫn giữ vẻ ung dung tá»± tại như không có gì xảy ra, mặt mÅ©i thá»±c không có ná»a vẻ u sầu.
Lương Tiêu nghe y muốn liá»u mạng cản đưá»ng để hai ngưá»i có cÆ¡ há»™i thoát thân, hà o khà nổi lên, vụt nói luôn:
- Nói cái gì? chưa đánh đã chạy?
Liễu Oanh Oanh cũng nói:
- Äúng a, có gì ghê gá»›m như vây? Nếu ngươi sợ, tá»± mình cúp Ä‘uôi đà o tẩu Ä‘i.
Nhan Nhân Bạch nhÃu mà y, nghÄ© bụng:" Äúng là nghé con không sợ hổ, hai đứa nhá» không biết nặng nhẹ". Äịnh nói tiếp, bá»—ng nghe má»™t tiếng cưá»i dà i, trước cá»a má»™t bóng ngưá»i vụt bắn tá»›i, đó là văn sÄ© trẻ tuổi, ống tay phất phá»›i, lẫm lẫm đứng chặn trước cá»a, nhìn má»i ngưá»i, lãnh tiếu nói:
- Hà , cứ tưởng có binh có tướng gì, hóa ra hai đứa xú hà i tá».
Nhan Nhân Bạch không ngá» ngưá»i đó lại đến nhanh như váºy, thất kinh , nhưng y có uy nghi cá»§a đại tướng, trong lòng kinh cấp, nhưng sắc mặt không gợn lấy má»™t chút sóng dáºy ba đà o.
Liá»…u Oanh Oanh bị ngưá»i má»›i đến khinh mạn, trong lòng cá»±c kì tức giáºn, không cần biết văn sÄ© lợi hại thế nà o , liá»n mắng lại:
- Ngươi tưởng mình là anh hùng hảo hán, thực chỉ giống như một mụ đà n bà râu dà i.
Ngưá»i văn sÄ© trẻ tuổi , nhÃu mà y nói:
- Ngươi nói ai?
Liá»…u Oanh Oanh cưá»i nói:
- Nói nhà ngươi da má»ng thịt trắng, õng à õng ẹo, chẳng có má»™t Ä‘iểm nam tá» khà khái.
Lương Tiêu nhịn không được báºt ra má»™t trà ng cưá»i.
Văn sÄ© trẻ tuổi sắc diện tuấn mỹ, Ä‘Ãch thá»±c có vẻ má»™t công tá» mặt trắng. Bị Liá»…u Oanh Oanh Ä‘em ra là m trò cưá»i, mà y xếch lên, nhìn cô nói:
- Trông cô nương xinh đẹp, hoá ra là ăn trộm.
Liá»…u oanh Oanh cưá»i nói:
- Ta đúng là ăn trá»™m, má»i ngưá»i vẫn gá»i ta là nữ tặc, lại bị ngươi gá»i trúng, cÅ©ng không có gì là lạ.
Văn sÄ© rẻ tuổi cảm thấy kì lạ,bị mắng như váºy ai biết má»™t cô nương xinh đẹp lại không chút xấu hổ nà o, ngược lại còn cảm thấy vinh dá»±, trong lòng hồ đồ, nhìn Liá»…u Oanh oanh không chá»›p mắt, lại thấy Liá»…u Oanh Oanh mắt đẹp nhìn lại, trong lòng hoảng loạn, cổ há»ng khô rát, không nói nên lá»i, để che dấu sá»± lúng túng, vá»™i thu hồi mục quang, nhìn Nhan Nhân Bạch, cưá»i lạnh há»i:
- Ngươi là đầu đảng ở đây phải không?"
Nhan Nhân Bạch ngẫm nghĩ:
- Ngưá»i nà y võ công tuy cao, nhưng lá»i nói hà nh động, lại như má»™t đứa trẻ.
Mục quang chuyển động, từ tốn nói:
- Má»i thứ Ä‘á»u là ta chá»§ sá»±, không quan hệ đến hai ngưá»i nà y.
Văn sÄ© trẻ tuổi tức giáºn nói:
- Sắp chết đến nơi, vẫn còn bà y đặt nghĩa kh�
Nhan Nhân Bạch nhấp má»™t ngụm trà , cưá»i nói:
- Hay, chúng ta không nói nghÄ©a khà vá»™i,hãy khách khà vá»›i nhau má»™t chút. Nhan má»— lấy trà thay rượu, kÃnh ngươi má»™t chén.
Äoạn tả thá»§ khép lại thà nh Ä‘ao, ném chén trà ra cùng má»™t lúc, như tên bay nhắm hướng văn sÄ© . Chén thứ nhất bay ra, Nhan Nhân Bạch xòe ngón tay, đánh tiếp chén thứ hai, chỉ nghe tiếng động cách cách má»™t hồi, những chiếc chén liên tục bay vá» phÃa văn sÄ©, liá»n lạc như má»™t sợi dây.
Lương, Liá»…u hai ngưá»i thấy anh ta bị thương nặng vẫn có chưởng lá»±c như váºy, nhất thá»i ngạc nhiên. Văn si văn đứng bất động, mắt có ánh cưá»i nhạt, song thá»§ đánh vòng ra. Sợi dây chén bị chưởng phong dẫn dắt, láºp tức đổi hướng, văn sÄ© song chưởng hợp má»™t, như ôm thái cá»±c, sau má»™t loạt tiếng nổ, hÆ¡n mưá»i chén sứ Ä‘á»u vỡ vụn.
Bất luáºn thá»§ pháp hay ná»™i kình, những chiêu thức ấy Ä‘á»u tháºp phần tinh diệu. Nhan Nhân Bạch mỉm cưá»i, nhìn chén sứ má»™t hồi, nhÃu mà y nói:
- Lưỡng nghi hồn thiên công?"
Văn sÄ© cưá»i lạnh:
- Coi như ngươi có kiến thức.
Nhan Nhân Bạch nhÃu mà y nói:
- Túc hạ cũng là môn nhân của lão Cùng Toan?
Văn sÄ© không đáp lá»i, phiêu phiêu bước, đã hÆ¡n má»™t trượng. Lương Tiêu biết Nhan Nhân Bạch bị trá»ng thương, tuyệt không phải là địch thá»§ cả ngưá»i nà y, láºp tức như má»™t mÅ©i tên phóng đến, tay trái đánh chéo, tay phải đấm thẳng, xuất má»™t chiêu "đảm san cản hải" trong thạch tráºn võ há»c, lúc xuất quyá»n thì kình lá»±c dồn tại tiểu phúc, lúc phản kÃch, thì kình ra quyá»n chưởng. Văn sÄ© trẻ tuổi thấy chiêu thức cá»§a hắn như váºy, sắc mặt lá»™ vẻ ngạc nhiên, huy ống tay áo đỡ quyá»n trái cá»§a Lương Tiêu, tả chưởng hướng xuống đất. bùm má»™t tiếng, hai ngưá»i đối chưởng, Lương Tiêu kêu lên thất thanh , ngã lá»™n nhà o ra sau, xuyên vách khoang văng thẳng xuống sông.
Liá»…u Oanh Oanh không ngá» Lương Tiêu thua thảm như váºy, đại kinh thất sắc, chạy à o ra cá»a, cúi mình xuống, cất tiếng gá»i:" Lương tiêu, Lương Tiêu," chỉ thấy sóng cuá»™n ba đà o, khôngthấy bóng Lương Tiêu, Liá»…u oanh Oanh thấy trong lòng Ä‘au xót, khản tiếng, nước mắt tuôn rÆ¡i, nghiến răng quay đầu lại nhìn thấy văn sÄ© trẻ tuôi và Nhan Nhân Bạch lại giao thá»§, hai ngưá»i Ä‘á»u dùng chưởng, chiêu thức tinh kì vô cùng.
Nhan Nhân Bạch trá»ng thương chưa là nh hẳn, tuy chưởng pháp tinh diệu, cÅ©ng không thể thi triển được hết, qua lại được sáu chiêu thượng hạ, bá»—ng nghe văn sÄ© kia hét lá»›n má»™t tiếng:" xem chiêu" Nhan Nhân Bạch phải thối ba bước, tay phải thõng xuống, ngá»±c tuôn máu, y phục nhuốm Ä‘á». Văn sÄ© không truy kÃch, chỉ đứng lại nhìn, thần sắc má»™c nhiên không thấy hỉ ná»™, chỉ lạnh nhạt nói:
- Ngươi thân thụ trá»ng thương. Ta thá»±c ra không muốn xuất thá»§.Chỉ là hai nước giao chiến, không phải là giang hồ ân oán.
Nhan Nhân Bạch sắc diện trắng bệch như tá» giấy, gáºt đầu nói:
- Nói như váºy, má»i ngưá»i Ä‘á»u vì chá»§ mình, chết không oán háºn.
Văn sÄ© trẻ tuổi nhìn anh ta má»™t cái, cuá»i lạnh nói:
- Ngươi là kẻ hèn má»n mà cÅ©ng có chút khà độ. Bốn chưởng nợ trừ má»™t chưởng, ngươi còn nợ ta ba chưởng. hãy xem chưởng thứ hai, đánh gãy tay trái.
Thân hình như thiểm Ä‘iện, Nhan Nhân Bạch hoà nh chưởng chống lại, hai chưởng đối nhau, bùm môt tiêng, Nhan Nhân Bạch lại lui ba bước, miệng đầy máu, tay trái rá»§ xuống, thân hình run lên mấy cái, nuốt cục máu xuống, cưá»i dà i nói:
- Hảo chưởng pháp.
Văn sÄ© hÆ¡i lá»™ vẻ ngạc nhiên, chằm chằm nhìn Nhan Nhân Bạch má»™t hồi, đột nhiên gáºt đầu nói:
- Hảo hán tá», ta không muốn hạ nhục ngươi. Còn hai chưởng giá» chỉ đánh má»™t chưởng.
Nhan Nhân Bạch bình đạm cưá»i má»™t tiếng nói
- Không cần.
Văn sĩ đó thấy y nói năng cỠchỉ, không biết tại sao không thể tuyệt đối chiếm hết thượng phong, trong lòng buồn bực, không chịu được hét một tiếng, hét lớn:
- Thú vị, chưởng nà y đánh gãy cổ ngươi
Khà ngưng song chưởng, chân chÃnh xuất thá»§, đột nhiên nghe má»™t tiếng quá, má»™t cá»— hà n khà từ sau áºp đến.
Văn sÄ© thu thức chuyển thân, giải khai chưởng lá»±c cá»§a Liá»…u Oanh oanh, nhÃu mà y nói:
- Cô nương hà tất phải lao và o vũng nước đục.
Liá»…u Oanh Oanh nghiến răng không nói triển khai "Phiêu Tuyết thần chưởng" xoát xoát xoát ba chưởng, Văn sÄ© chỉ thá»§ không công, hoá giải hÆ¡n mưá»i chiêu, cảm thấy không đỡ ná»i, bèn gằn giá»ng nói:
- Nếu cô nương cứ khăng khăng bức tới, ta không thể khách khà nữa.
Liá»…u Oanh Oanh thấy gã chỉ thá»§ , nên tá»± thu hồi công thể, trong lòng nổi lên tuyệt vá»ng, ho má»™t tiếng, nghiến răng nói
- Ngươi đã hại Lương Tiêu, ta không thể không giết ngươi.
Chưởng vụt nhanh hơn, như điên cuồng.
Văn sÄ© thấy nà ng xinh đẹp kiá»u diá»…m, vì váºy tâm trạng như như Ä‘iên như cuồng, suy nghÄ© rối bá»i, chiêu thức chần chừ, bị Liá»…u Oanh Oanh chiếm được tiên cÆ¡, má»™t chưởng sượt qua, hà n khà bức nhân. Văn sÄ© rùng mình, hốt nhiên kinh giác:
- Ta cÅ©ng tháºt hồ đồ, phải giết tên Mông Cổ trước.
Sắc mặt liá»n trầm xuống, hắn hét lá»›n :
- Cô nương, đắc tội!
Quyá»n trái hư động, hóa giải chưởng thế cá»§a Liá»…u Oanh Oanh, tay phải xuất chỉ như Ä‘iên, Ä‘iểm và o thần phong huyệt. ChÃnh lúc ấy, đột nhiên nghe có ngưá»i nói:
- Vân Vạn Trình!
Văn sÄ© tâm thần chấn động, xuất chỉ cháºm lại, Liá»…u Oanh Oanh thừa cÆ¡ thối lui vá» phÃa sau, thấy Lương Tiêu ướt nhẹp đứng trước cá»a tay cầm trưá»ng kiếm, nà ng vui mừng quá đỗi, vuá»™t nói:
- Tiểu sắc quá»·, ngươi chưa chết tháºt à ?
Lương Tiêu cưá»i nói:
- Nếu ta tháºt chết rồi, cô sẽ nhá»› ta chứ?
Liá»…u Oanh Oanh mặt á»ng hồng, lầm bẩm:
- Có quỷ mới nhớ đến tiểu sắc quỷ ngươi.
Äôi môi xinh cong lên mắng, nhưng trong mắt lá»™ vẻ vui mừng vô hạn.
Văn sÄ© thấy hai ngưá»i tình tứ cưá»i nói, trong lòng hết sức khó chịu, không nhịn được ý tách hai ngưá»i, lạnh lùng nói:
- Tiểu súc sanh, ngươi vừa rồi nói cái gì?
Lương Tiêu cưá»i nói
- Ta gá»i Vân Vạn Trình.
Văn sĩ đột nhiên tỉnh ngộ
- A tiểu súc sanh đã chiếm tiện nghi!
Văn sÄ© nà y chÃnh là con cá»§a Vân Vạn Trình, Vân Thù. Gã vá»›i Long Nháºp Hải, Cáºn Phi chia ba đưá»ng truy cản Nhan Nhân Bạch, Ä‘uổi đến bá» sông gặp Bạch Tam Nguyên thụ thương, biết được ba ngưá»i ngược dòng lên tây, liá»n láºp tức thừa cÆ¡ truy cản.
Lương Tiêu nhìn thấy Vân Thù, không biết danh tá»± hắn ta, chỉ biết hắn chắc là con trai cá»§a Vân Vạn Trình, liá»n gá»i luôn tên gia phụ hắn, quả nhiên đạt được kết quả bất ngá». Nhưng khi há»i và trả lá»i, hắn tìm thấy Ä‘iểm sÆ¡ hở rất nhanh, chiếm được Vân Thù má»™t phen tiện nghi. Vân Thù sắc mặt tÃm ngắt, song quyá»n đánh ra ồ ạt, hét lá»›n nói:
- Tiểu súc sanh, ngươi dám là m nhục tiên phụ?
Liá»…u Oanh Oanh nghe hai ngưá»i đối thoại liá»n minh bạch khúc khÃch cưá»i.Vân Thù bị có cưá»i ngạo, trong lòng phẫn ná»™. Lương Tiêu lâm nguy bất loạn, hi hi cưá»i nói:
- Ngươi há»i gì, ta đáp nấy. Con trai ta, không được há»—n như váºy. Tuốt kiếm ra!
Vân Thù ná»™ không thể kiá»m chế, hét lá»›n má»™t tiếng, tung thân nhảy lên. Liá»…u Oanh Oanh nhất kinh, hét lên:
- Lương Tiêu mau chạy.
Vân Thù nghe thấy váºy, nghiến răng:
- Chạy được sao?
Lương Tiêu theo lá»i chuyển thân vòng vòng, Vân Thù láºp tức truy theo, hai ngưá»i má»™t Ä‘uổi má»™t chạy, đến gần Ä‘uôi thuyá»n. Vân Thù sợ rằng Lương Tiêu lặn xuống sông trốn, hét lá»›n tung thân lên không, hướng Lương Tiêu quét ra má»™t trảo. Lương Tiêu chỉ thấy trên đầu trảo phong ác liệt, đầu cúi xuống, nhảy lên khá»i mặt đất , không chú ý nên vướng chân và o dây bẫy. Má»™t tÃch tắc, đám dây thừng căng nhanh quấn chặt lấy chân hắn. Lương Tiêu vốn muốn dụ Vân Thù trúng và o cÆ¡ quan, không ngá» là trong lúc luống cuống lại trúng bẫy cá»§a mình, buá»™t mồm kêu khổ, không biết là m thế nà o.
HẾT CHÆ¯Æ NG 6
Tà i sản của David
Last edited by David; 21-04-2008 at 09:48 PM .
13-04-2008, 11:12 PM
Cây Si Của Phoenix
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 833
Thá»i gian online: 2 tháng 0 tuần 5 ngà y
Thanks: 320
Thanked 4,685 Times in 158 Posts
Côn Luân - Phượng Ca
Chương 7 – Hồi 1
Dịch thuáºt: BadLuckGuy
Biên dịch + biên táºp: BYH
Nguồn: Tà ng Thư Viện
Chương 7 - THÂU THIÊN HOÃN NHẬT - hồi 1
Vân Thù thấy Lương Tiêu đảo ngưá»i cúi xuống, thân hình trầm theo, trảo vẫn nắm ở lưng Lương Tiêu. Bá»—ng nhiên, tai nghe tiếng vù vù không ngá»›t, mưá»i mấy mÅ©i tên xé gió từ sau lưng bắn tá»›i. Vân Thù thất kinh, thả Lương Tiêu, láºt tay gạt số mÅ©i tên, nhưng vì bất ngá» nên chưa kịp váºn công đã thấy Ä‘au Ä‘iếng, hóa ra đã trúng má»™t mÅ©i tên. Vân Thù giáºn dữ kêu lên, mắt liếc qua thì thấy Lương Tiêu dù bị trói gô nhưng vẫn tìm cách lăn Ä‘i bèn ngay láºp tức nén cÆ¡n Ä‘au, đứng lên định bắt lấy Lương Tiêu, hà nh cho má»™t tráºn tÆ¡i bá»i. Không ngá» hai chân vừa tiếp đất, sau lưng lại có tiếng gió, liếc mắt lại nhìn thì thấy má»™t thanh gá»— lá»›n đánh vù tá»›i. Thì ra “Quá»· khốc thần hà o tam liên hoà n†cá»§a Lương Tiêu gồm có ba phần, thứ nhất dây thừng, thứ hai tên nhá»n, thứ ba gáºy lá»›n. Cây gáºy lá»›n nà y là do Lương TIêu Ä‘iá»u khiển bằng hết sức nên lao đến nhanh không ngá». Vân Thù đà tấn công đã Ä‘uối, nghiêng ngưá»i tránh không kịp, chỉ thấy sau lưng chấn động, trước mắt đầy sao loạn xạ, bị đánh lá»™n nhà o lên không rồi ùm má»™t tiếng rÆ¡i xuống nước.
Lương Tiêu may mắn thoát thân, vung kiếm cắt đứt dây thừng, thấy Liá»…u Oanh Oanh Ä‘uổi tá»›i, liá»n cao giá»ng hô:
- Thả buồm mau!
Äoạn quay ngưá»i nhổ neo, hai tay chèo đưa thuyá»n lướt tá»›i. Liá»…u Oanh Oanh theo lá»i giương buồm, thuyá»n mượn sức gió, xoay hướng chạy như bay xuống hạ lưu. Vân Thù bị gáºy lá»›n đánh trúng, trong ngá»±c cảm thấy khó thở, mồm uống và i ngụm nước lá»›n, lại không có cách nà o thở được, nhịn không được kêu to:
- Phong Miên… Phong Miên…
Tiểu đồng nghe thấy, thúc giục lái thuyá»n chèo nhanh đón, giúp hắn lên thuyá»n. Vân Thù nằm vắt mình trên thà nh thuyá»n, á»™c cho hết nước sông, thấy thuyá»n lá»›n Ä‘i xa dần, trong lòng cá»±c kì tức giáºn, lá»›n tiếng ra lệnh cho lái thuyá»n Ä‘uổi theo. Ai ngá» vừa đổi hướng định Ä‘uổi theo thì bá»—ng nghe răng rắc, thuyá»n nhá» gãy đôi, trên thuyá»n ba ngưá»i nghiêng qua ngá»a lại rồi rÆ¡i cả xuống nước.
Vân Thù mắt nhanh tay lẹ, vừa rÆ¡i xuống nước, má»™t tay ôm lấy ná»a Ä‘oạn thuyá»n gãy, má»™t tay kéo tiểu thư đồng Phong Miên lại, cẩn tháºn xem xét chá»— gãy cá»§a thuyá»n, thấy chá»— gãy rất bằng bặn, tá»±a như lúc trước bị Ä‘ao cắt khÃa. Vân Thù nghÄ© ngợi má»™t hồi bá»—ng nhiên hiểu ra. Nguyên do, Lương Tiêu dùng khổ nhục kế, cố tình để hắn đá rÆ¡i xuống nước, sau đó lặn dưới thuyá»n nhá», dùng kiếm rạch đứt quãng lên ván thuyá»n, Lương Tiêu tÃnh toán chÃnh xác, Huyá»…n Nguyên Kiếm sắc bén vô bì, chỉ cắt sao cho thuyá»n chỉ chở được hai ngưá»i, Vân Thù vừa lên là thuyá»n nhỠđã chịu không nổi, láºp tức gãy là m đôi.
Ngưá»i lái đò tinh thông thá»§y tÃnh, tá»± mình bÆ¡i và o bá», Vân Thù ôm má»™t tấm ván, cùng vá»›i Phong Miên lúc chìm lúc nổi, trong lòng ão não vạn phần: “Nếu sá»›m biết như váºy, ta đã mang theo kiếm, má»™t ngưá»i má»™t kiếm, giết thẳng là xong.†NghÄ© tá»›i đây, trong đầu chợt hiện lên hình bóng cá»§a Liá»…u Oanh Oanh, tâm trà mÆ¡ hồ: “Nà ng ấy là phái nữ, lại bị kẻ xấu lừa gạt, ta là m sao có thể động thá»§ vá»›i nà ng? Äợi ta giết hai tên gian tặc kia, rồi nói đạo là vá»›i nà ng, để nà ng tha thứ và hiểu được ná»—i khổ tâm cá»§a ta.†NghÄ© đến đây hai chân đạp nước, cố sức bÆ¡i và o bá».
Lương Tiêu vừa xoay bánh lái vừa Ä‘iá»u khiển mái chèo, Ä‘i được má»™t Ä‘oạn, cho thuyá»n dừng tại Giang Bắc, quay lại nói vá»›i hai ngưá»i:
- Mấy tên cùng Ä‘inh đó tất nhiên sẽ không bá» cuá»™c. Äi bằng đưá»ng thá»§y quá cháºm, chỉ sợ chúng Ä‘uổi kịp, chúng ta tốt hÆ¡n nên Ä‘i đưá»ng bá»™.
Nhan Nhân Bạch cưá»i cưá»i, lãnh đạm nói:
- Äã đến Giang Bắc, ta Ä‘i má»™t mình, tránh phiá»n hà cho hai vị.
Liễu Oanh Oanh liếc mắt nhìn hắn, lạnh lùng nói:
- Khoác lác, ngươi mất nhiá»u máu thế, là m sao cầm cá»± được?
Nhan Nhân Bạch vết thương hai lần bị toác ra, mất rất nhiá»u máu, môi đã trắng bệch, nhưng nghe như váºy vẫn xua tay cưá»i nói:
- Nhan mỗ mạnh như trâu ngựa, vết thương nhỠnà y không chết được đâu.
Nói xong miá»…n cưỡng Ä‘i hai bước, chỉ thấy bước thấp bước cao, liêu xiêu lảo đảo. Lương Tiêu nhìn thấy nhÃu mà y, khuyên:
- Chúng tôi cũng không có việc gì gấp, đưa ông tới phương bắc cũng được.
Liá»…u Oanh Oanh cưá»i hi hi, nói:
- Tiểu sắc quỉ, cái nà y gá»i là gì nhỉ:
- Giúp ngưá»i thì giúp cho chót.
Lương Tiêu không đợi cô nà ng nói xong, vừa cưá»i vừa nói:
- Giết ngưá»i phải thấy máu.
Nhan Nhân Bạch mặc dù là ngưá»i thâm trầm, nhưng lần nà y sắc mặt không kiá»m được lá»™ ra và i phần cảm kÃch, từ từ thở dà i nói:
- Hai vị cùng ta không thân không thÃch, thế mà đã nhiá»u lần cứu mệnh ta. Ân tình nà y, Nhan má»— dù là m trâu ngá»±a cÅ©ng không thể báo đáp được.
Liễu Oanh Oanh xì một tiếng:
- Là hán tá» thì không cần phải nói những lá»i thừa như váºy.
Nhan Nhân Bạch giáºt mình, ha ha cưá»i nói:
- Cô nương mắng đúng lắm, Nhan má»— hay rưá»m lá»i, đáng chết đáng chết.â€
Ba ngưá»i cưá»i nói má»™t hồi, rá»i thuyá»n lên bá», Ä‘i được khoảng má»™t dặm, bá»—ng nghe đằng xa có tiếng quạ kêu quang quác xé tan sá»± tÄ©nh lặng cá»§a buổi chiá»u tà , đằng xa bá»—ng có tiếng vó ngá»±a gõ trên quan đạo. Lương Tiêu thất kinh, chuẩn bị rút kiếm. Nhan Nhân Bạch nắm tay cản lại, trầm giá»ng nói:
- Äịch mạnh ta yếu, tạm thá»i tránh vẫn là hÆ¡n.
Lương Tiêu cÅ©ng thấy có lÃ, ba ngưá»i dắt ngá»±a, chuyển sang con đưá»ng Ä‘i và o rừng. Má»™t lúc sau, chỉ thấy má»™t toán ngưá»i ngá»±a phi nhanh tá»›i, kị sÄ© ngưá»i nà o cÅ©ng mang áo giáp da, đầu đội mÅ© lông chồn, vai mang cung tên, quả tháºt ngưá»i như hổ, ngá»±a như rồng, tinh thần sung mãn, dÅ©ng mãnh oai phong.
Lương Tiêu cÅ©ng Liá»…u Oanh Oanh nấp sau má»™t gốc cây tùng, hai tay nắm chặt, nÃn thở quan sát, bá»—ng nghe thấy Nhan Nhân Bạch đột nhiên cưá»i lá»›n má»™t trà ng, hô to:
- Na Tốc.
Kị sÄ© dẫn đầu đột nhiên giáºt mình, kéo cương dừng ngá»±a, đưa mắt nhìn tá»›i, những ngưá»i còn lại cÅ©ng đồng thá»i dừng ngá»±a, động tác mưá»i phần chỉnh tá». Nhan Nhân Bạch từ trong rừng bước ra, nở má»™t nụ cưá»i nói:
-Sao thế, không nháºn ra ta sao?
Nhóm kị sÄ© nà y bá»—ng lá»™ vẻ vừa mừng rỡ vừa kinh ngạc, nhanh chóng xuống leo xuống ngá»±a, quỳ xuống đất, Na Tốc dùng tiếng Mông Cổ gá»i to:
- Äại tướng quân, cuối cùng cÅ©ng tìm được ngưá»i.
Nhan Nhân Bạch khẽ cưá»i, muốn bước vá»™i lên phÃa trước đỡ dáºy, nhưng vừa má»›i cong ngưá»i liá»n cảm thấy má»™t cÆ¡n Ä‘au kịch liệt không nhịn được, chỉ đà nh vẫy tay nói:
- Các ngươi đứng cả dáºy Ä‘i.â€
Na Tốc đứng dáºy, đám kỵ sÄ© phÃa sau cÅ©ng đứng theo. Nhan Nhân Bạch toà n thân đầy máu, ngáºp ngừng nói:
- Äại tướng quân, ngưá»i…ngưá»i đã thụ thương?
Nhan Nhân Bạch cưá»i nói:
- Chỉ là vết thương nhỠmà thôi. Các ngươi là m sao tìm được đến đây?
Na Tốc thấy thần sắc cá»±c kì ảm đạm, trước giá» cùng Nhan Nhân Bạch nam chinh bắc phạt, chưa bao giá» thấy y mệt má»i như thế nà y, nhất thá»i tá»± trách móc , thầm háºn mình bảo vệ bất lá»±c, trù trừ má»™t lúc rồi má»›i nói:
- Lúc trước hẹn ở Chân Châu tiếp ứng tướng quân, ai ngá» ngưá»i vẫn mãi không đến, anh em trong lòng không yên, liá»n chia thà nh nhiá»u đội nhân mã truy tìm dá»c theo sông, cuối cùng nhá» trá»i cao che chở, để chúng tôi gặp lại đại tướng quân.
Nhan Nhân Bạch nhớ lại một đoạn nguy hiểm vừa qua, tưởng như trải qua một kiếp, thở dà i một hơi, nói:
- Na Tốc, ngươi tổng cộng còn bao nhiêu nhân mã?
Na Tốc đáp:
-Tất cả ba trăm ngưá»i, chia ra sáu nhóm, má»—i nhóm năm mươi ngưá»i, bốn hướng tìm tướng quân, Ä‘oán chừng có khoảng ba nhóm ở vùng phụ cáºn.
Nhan Nhân Bạch vá»— tay cưá»i nói:
-ÄÆ°á»£c lắm, có ba trăm quân mã nà y, có Ä‘i khắp thiên hạ cÅ©ng được! Láºp tức triệu táºp nhân mã, quay vá» Äại Äô.
Chúng quân cao giá»ng lãnh lệnh, phân ra ba kị sÄ© Ä‘i triệu táºp đồng bạn.
Liá»…u Oanh Oanh thấy toà n ngưá»i Nguyên, trong lòng không vui, lén kéo áo Lương Tiêu, nhá» giá»ng nói:
- Tiểu sắc quá»·, hắn có đồng bạn rồi, không cần chúng ta đưa nữa. Ngươi nói vá»›i hắn, bắt tay rồi ai Ä‘i đưá»ng nấy thôi.
Lương Tiêu gáºt đầu, Ä‘ang định nói ra, Nhan Nhân Bạch nghe Liá»…u Oanh Oanh nói như váºy, xua tay cưá»i nói:
-Tiểu huynh đệ, ta có má»™t lá»i, không biết có nên nói hay không.
Lương Tiêu cưá»i cưá»i, cao giá»ng đáp:
- Má»i ngưá»i đồng sinh cá»™ng tá», không phân ta ngươi, ông có Ä‘iá»u gì cần nói, chá»› nên khách khÃ.
Nhanh Nhân Bạch hÆ¡i chững lại, rồi cưá»i ha ha nói:
- Äúng thế, Nhan má»— lại rưá»m lá»i nữa rồi. Tiểu huynh đệ, ngươi còn nhá»› đêm qua ta và ngươi nói gì không?
Lương Tiêu gáºt đầu đáp:
- Nhá»›, ông nói, trong vòng mưá»i năm, Äại Tống tất vong?
Nhan Nhân Bạch cưá»i nói:
- Không sai, bây giá» có vẻ như, có thể chưa đến mưá»i năm, sẽ bắt hết bá»n hôn quân gian tướng ấy cho ngươi xá» trÃ.
Nhan Nhân Bạch trong lòng đắc ý, ha ha cưá»i rá»™, lại nói:
- Tiểu huynh đệ, nói tháºt, Nhan Nhân Bạch vốn chỉ là biệt danh cá»§a ta. Tên tháºt cá»§a ta là Bá Nhan, là ngưá»i thuá»™c bá»™ tá»™c Bát Lạt Mông Cổ, lần xuống nam nà y, chỉ muốn xem thá» tráºn địa quân cá»§a Äại Tống, nghiên cứu hình thế cá»§a Giang Nam, nhằm định ra kế sách chinh phạt phương nam.â€
Bá Nhan là Äại Nguyên khai quốc trá»ng thần, phò trợ Nguyên đế Hốt Tất Liệt bình định chư vương, chiến công cá»±c lá»›n. Hốt Tất Liệt vốn muốn gã thống lãnh binh thăm dò Tống, nà o ngá» hòang tá» Thoát Hoan cÅ©ng đồng thá»i dâng biểu, xin được nam chinh. Hốt Tất Liệt vì muốn quần thần tâm phục, lệnh hai ngưá»i trong vòng ba tháng, lần lượt nghÄ© ra kết hoạch chinh nam, chá»n kẻ thắng là m nguyên soái. Hai ngưá»i vì tranh ấn soái, lần lượt dẫn quân lén vượt biên giá»›i nước Tống, dò thám quân tình nước Tống, nguyên lai hai bên má»—i ngưá»i má»™t nẻo, không ngá» lại gặp nhau ở “Túy Dã Bất Quy Lâuâ€. Thoát Hoan vốn là kẻ âm hiểm, hà nh sá»± không chừa thá»§ Ä‘oạn, cố ý tiết lá»™ hà nh tung cá»§a Bá Nhan, là m cho hà o kiệt Nam triá»u táºp trung truy sát, gần như tiêu diệt tÃnh mạng Bá Nhan.
Bá Nhan nói ra tên tháºt, trong lòng như trút được gánh nặng, bá»—ng thấy Lương Tiêu nhìn mình chằm chằm, thần sắc cổ quái, tưởng chừng hắn ghét mình đã lừa dối, bèn cưá»i khổ than:
- Tiểu huynh đệ, ta thá»±c không có ý lừa dối ngươi. Chỉ là lòng ngưá»i khó dò, đưá»ng Ä‘á»i hiểm ác, lúc đầu ta chưa biết lòng ngươi, không dám nói ra tên tháºt, sau nà y má»›i biết được tâm ý cá»§a hai ngưá»i, thá»±c là xấu hổ, không dám mở miệng. Tiểu huynh đệ, sắp nam chinh rồi, quốc sá»± cần ngưá»i. Chi bằng ngươi cùng ta vá» Äại Äô, gây dá»±ng công danh.
Nói đến đây, y cưá»i khẽ:
-Nghe nói lệnh đưá»ng cÅ©ng là ngưá»i Mông Cổ, ngươi cứ đón bà đi cùng.
Tà i sản của David
Last edited by David; 21-04-2008 at 09:50 PM .
14-04-2008, 12:08 AM
Cây Si Của Phoenix
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 833
Thá»i gian online: 2 tháng 0 tuần 5 ngà y
Thanks: 320
Thanked 4,685 Times in 158 Posts
Côn Luân - Phượng Ca
Chương 7 – Hồi 2
Dịch thuáºt: BadLuckGuy, Ritof12
Biên dịch + biên táºp: BYH
Nguồn: Tà ng Thư Viện
chương 7 - THÂU THIÊN HOÃN NHẬT - hồi 2
Lương Tiêu sắc mặt trắng bệch, ánh mắt cứ lóe lên lại tối đi, nhìn Bá Nhan một hồi, thở dà i một hơi, từ từ nói:
- Mẹ của ta ông cũng quen đấy.
Bá Nhan giáºt mình nói:
- Ta quen sao?
Lương Tiêu nói:
- Không sai, bà tên Tiêu Ngá»c Linh, ông nhất định quen biết.
Bá Nhan như bị đánh má»™t quyá»n và o ngá»±c, hai mắt mở to, lá»™ vẻ không tin.
Lương Tiêu đổi sắc mặt, nơi tay loáng sáng, rồi trỠthẳng kiếm và o Bá Nhan, hét lớn:
- Ngươi là sư huynh của mẹ ta, có đúng không?
Chúng thân binh cực kì phẫn nộ, nhanh chóng giương cung, chĩa và o Lương Tiêu. Liễu Oanh Oanh thấy thế, bước lên trước một bước, đứng cạnh Lương Tiêu, nhằm giúp hắn ngăn cản tên bắn tới.
Bá Nhan nhìn Lương Tiêu, thần sắc thay đổi và i lần, bỗng nhiên than đáp:
- Không sai.
Lương Tiêu hai mắt vằn Ä‘á», nghiến răn há»i:
- Váºy thì Tiêu Thiên Tuyệt là sư phụ cá»§a ngươi?
Bá Nhan lại thở dà i một hơi, đáp:
- Không sai.
Lương Tiêu kiá»m chế cÆ¡n giáºn, trừng mắt nhìn Bá Nhan nói:
- ÄÆ°á»£c, ngươi nói ra lão Ä‘ang ở đâu, ta sẽ thả ngươi.
Bá Nhan lắc đầu đáp:
- TÃnh Ä‘i tÃnh lại, ta đã sáu năm không gặp sư phụ rồi.
Lương Tiêu giáºn dữ:
- Ngươi lừa ai chứ?â€
MÅ©i kiếm láºp tức ká» ngay yết hầu Bá Nhan, chúng thân binh Ä‘ang định bắn tên, Bá Nhan ra lệnh dừng tay, trầm thanh nói:
- Thế nà o cÅ©ng không được bắn tên, nếu ta chết cÅ©ng không được báo thù, chỉ cần Ä‘em thá»§ cấp cá»§a ta vá» Äại Äô.
Na Tốc vá»™i nói: “Tướng quân, tấm thân ngưá»i đáng giá ngà n và ng…
Bá Nhan hai mắt tóe lá»a, hét lá»›n:
- Äây là quân lệnh!
Na Tốc nhất thá»i không biết nói gì, bá» cung tên xuống, hắn là nhóm trưởng, các tùy binh khác thấy váºy cÅ©ng là m theo, dù váºy thần thái vẫn rất ngÆ¡ ngác, không biết là m thế nà o má»›i đúng. Lại nghe Bá Nhan cháºm rãi nói:
- Ta lừa ngươi là m gì? Gia sư tÃnh tình cô độc, ta lại sốt sắng cầu danh lợi, không hợp tÃnh tình vá»›i ngưá»i, váºy nên trong ba sư huynh muá»™i, sư phụ không thÃch ta nhất. Xuất sư hÆ¡n hai mươi năm, ngưá»i chỉ đến gặp ta hai lần. Lần thứ nhất truyá»n cho ta Äại Nghịch Tru Tâm Chưởng, lần thứ hai cách đây sáu năm, ngưá»i đến tìm ta, nhá» ta tìm sư muá»™i. Sau đó thì chưa gặp lại ngưá»i. Ngưá»i tìm ra sư muá»™i hay chưa, ta cÅ©ng không biết.â€
Lương Tiêu thấy Bá Nhan có vẻ rất nghiêm túc, không giống như nói dối, nghe hết câu, không biết tại sao, trong long chua xót, mắt đã đỠlên, run run nói:
- Lão…lão giết cha ta, bắt cóc mẹ ta.
Bá Nhan giáºt mình, thất thanh há»i:
- Tháºt sao?
Lương Tiêu nước mắt tuôn rÆ¡i. Liá»…u Oanh Oanh nghe thấy hiểu ra, vươn cánh tay thon nhá» cá»§a mình nắm lấy tay hắn, lòng nghÄ©: “Ta cứ tưởng số mệnh mình khổ lắm rồi, hóa ra tiểu sắc quá»· còn thê thảm đến thế.†Ãnh mắt dịu dà ng như nước, nhìn chăm chú và o khuôn mặt cá»§a hắn, trong lòng trà n đầy thương cảm.
Bá Nhan trong lòng than thầm: “Sư phụ là m như thế nà y, tháºt thiếu cân nhắc.†Năm đó gã nghe Tiêu Lãnh nói chuyện, biết được ná»™i tình cá»§a tráºn chiến Hợp Châu, dù ngoà i dá»± liệu nhưng gã khà độ rá»™ng rãi, đối vá»›i Lương Văn TÄ©nh vẫn kÃnh phục vô cùng, sau nà y lại nghe nói ông ta láºp công xong lại rút lui, không biết tung tÃch và hà nh trạng ngà y sau ra sao. Y tá»± xét bản thân không thể quất ngá»±a mà đi như thế, nhất thá»i sinh lòng kÃnh trá»ng, lại nghÄ© sư muá»™i Ä‘i vá»›i hắn, quả không uổng má»™t Ä‘á»i. Lúc Tiêu Thiên Tuyệt nhá» tìm Tiêu Ngá»c Linh, Bá Nhan giả vá» thuáºn theo, nhưng tuyệt không động tay, tháºm chà chỉ mong hai ngưá»i há» sống mãi nÆ¡i chốn rừng núi, vÄ©nh viá»…n không bị sư phụ tìm ra. Trầm tư má»™t hồi, bá»—ng thấy yết hầu Ä‘au nhói, chỉ thấy Lương Tiêu ánh mắt lạnh lẽo, trưá»ng kiếm lại nhấn và o yết hầu, Bá Nhan bèn lắc đầu nói:
- Ta không biết nÆ¡i ở cá»§a sư phụ, nếu có biết, vì nghÄ©a thầy trò, ta cÅ©ng không thể là m kẻ tiểu nhân phản bá»™i sư môn. Lương Tiêu, tÃnh mệnh nà y cá»§a ta là lừa ngươi nên má»›i cứu được, ngươi nếu muốn, cứ việc lấy Ä‘i.
Lương Tiêu nhÃu mà y, giáºn dữ nói:
- ÄÆ°á»£c, nếu muốn trách thì trách tại ngươi là đồ đệ cá»§a Tiêu Thiên Tuyệt, lão giết cha ta, ta giết đồ đệ lão, cho lão biết mùi vị Ä‘au khổ.
Äôi lông mà y ráºm cá»§a Bá Nhan giãn ra, không kìm được cưá»i nói:
- Kỳ tháºt, ngươi nói thế ai mà nghe được!
Mắt thấy Lương Tiêu có vẻ thắc mắc, liá»n nói:
- Ta là đồ đệ cá»§a Tiêu Thiên Tuyệt, váºy chứ Tiêu Ngá»c Linh không phải đồ đệ cá»§a Tiêu Thiên Tuyệt sao?
Lương Tiêu đáp:
- Cái nà y không giống nhau!
Bá Nhan nói:
- Không giống chá»— nà o, sư muá»™i và ta cùng bái sư, cùng há»c nghệ. Sư muá»™i cô khổ không nÆ¡i nương tá»±a, chÃnh sư phụ má»™t tay nuôi dưỡng nên ngưá»i. Nói sư phụ là thầy cô ấy, không chÃnh xác bằng nói sư phụ là cha cô ấy đâu.
Lương Tiêu mở miệng định mắng, nhưng lá»i vừa đến miệng, lại không thể nà o nói ra, trong lòng bá»±c bá»™i khó chịu, cưá»i lạnh nói:
- ÄÆ°á»£c lắm, ta bắt ngươi là m con tin, dụ Tiêu Thiên Tuyệt ra tìm cái chết.
Bá Nhan ha ha cưá»i rá»™, bình tÄ©nh nói:
- Nếu như thế, ngươi cứ giết ngay ta đi.
Lương Tiêu mắt tóe lá»a, trừng trừng nhìn Bá Nhan hồi lâu, trong mắt lá»™ vẻ mÆ¡ hồ xa xăm, nghÄ© má»™t hồi, chợt há»i:
- Thế giá» ta há»i ngươi, nếu ta tìm Tiêu Thiên Tuyệt báo thù, ngươi có giúp lão không?
Bá Nhan đáp:
- Nếu là quyết đấu công bằng, ta dÄ© nhiên không giúp. Nhưng nếu gia sư bại vong, ta sẽ hẹn ngươi chá»n ngà y tái chiến, vì thầy báo thù.
Lương Tiêu trừng mắt nhìn gã, sắc mặt lúc đỠlúc trắng, do dá»± và i lần, bá»—ng nhiên soạt má»™t tiếng, đút kiếm và o vá» má»™t cách háºn thù, xoay ngưá»i nói:
- Hôm nay ngươi bị thương, ta giết ngươi thì cÅ©ng chẳng giá»i giang gì, cứ chữa trị cho tốt Ä‘i, sau nà y chúng ta lại đấu má»™t tráºn.
Bá Nhan thấy hắn bá»—ng nhiên thu kiếm thì rất bất ngá», nhưng Lương Tiêu cà ng như thế, y cà ng thÃch, liá»n cưá»i khẽ, cao giá»ng nói:
- Äợi đã.
Lương Tiêu nghe thấy quay đầu, Bá Nhan tuốt má»™t chiếc nhẫn [1] khá»i ngón tay, giúi và o tay hắn, nói:
- Sau nà y có việc gì cần thì dùng cái nà y để tìm ta.
Lương Tiêu bĩu môi nói:
-Ta việc gì phải tìm ngươi?
Bá Nhan cưá»i nói:
- Biết đâu đấy, ta mặc dù không thể chỉ cho ngươi nÆ¡i ở cá»§a gia sư, nhưng nhi tá» hiếu kÃnh vá»›i mẫu thân là luân thưá»ng đạo lý ở Ä‘á»i, nếu ta biết Ngá»c Linh Ä‘ang ở đâu thì sẽ nói cho ngươi, thiết nghÄ© Ä‘iá»u nà y cÅ©ng hợp tình hợp lÃ.
LươngTiêu nhìn Bá Nhan, bán tÃn bán nghi, cuối cùng nháºn lấy cái nhẫn, cất và o lồng ngá»±c, không nói má»™t lá»i, cùng Liá»…u Oanh Oanh Ä‘i vá» hướng Äông.
Bá Nhan nhìn theo hai ngưá»i, trầm tư nghÄ©: “Việc nà y cá»±c kì phức tạp, gặp lại sư phụ, láºp tức tìm cách hóa giải việc nà y má»›i được. Nhưng là m sao mở lá»i được má»›i đúng là khó mà .†Mặc dù tà i trà hÆ¡n ngưá»i, nghÄ© má»™t lúc lâu cÅ©ng chưa có cách hóa giải, y bất lá»±c trầm tư: “Bây giá» chỉ có má»™t cách duy nhất, không để sư phụ và hà i tá» nà y gặp nhau.†Láºp tức đứng dáºy lên ngá»±a, lãnh suất nhóm thân quân, nhằm hướng bắc mà đi.
Lương Tiêu Ä‘i được má»™t Ä‘oạn đưá»ng, ngồi xuống má»™t phiến đá lá»›n bên đưá»ng, lấy cái nhẫn bạch ngá»c ra, định ném Ä‘i, lúc gần xuất thá»§ bá»—ng sinh lòng do dá»±, nghÄ© Ä‘i nghÄ© lại, bá» nhẫn và o tay áo, hai tay ôm đầu, đôi vai rung rung.
Liá»…u Oanh Oanh nhìn hắn má»™t hồi, nhÃu mà y nói:
- Lúc nãy không giết Nhan Nhân Bạch, bây giá» hối háºn thì có Ãch gì. Hừ, khóc lóc như váºy, không sợ xấu hổ sao?
Lương Tiêu bá»—ng nhiên tỉnh ngá»™, lúc nãy trước mặt nà ng khóc nức nở, tháºt là mất mặt, liá»n lau mặt qua quýt, phiá»n muá»™n không vui. Liá»…u Oanh Oanh thở dà i má»™t hÆ¡i, ngồi xuống bên cạnh hắn. Lương Tiêu chỉ cảm giác nà ng ngồi xuống như váºy, tá»± nhiên trong lòng ấm áp, cứ như thể trá»i đất trừ thiếu nữ nà y, không còn ai khác để dá»±a và o, nghÄ© tá»›i nghÄ© lui, mắt lại đỠlên. Liá»…u Oanh Oanh bá»—ng thấy xót xa, lấy ra khăn tay, đưa hắn lau nước mắt. Lương Tiêu nắm lấy cánh tay trắng ngần, khà n giá»ng nói:
- Oanh Oanh, lòng ta sao cứ rối bá»i.
Liễu Oanh Oanh nói:
- Ta biết mà .
Lương Tiêu lắc đầu nói:
- Nà ng không biết đâu. Bá Nhan trá»ng nghÄ©a khÃ, khẳng định không phản bá»™i Tiêu Thiên Tuyệt; mẹ ta mà biết ta muốn giết Tiêu Thiên Tuyệt, nhất định bà cÅ©ng không cho.
Liễu Oanh Oanh nói:
- Sợ gì chứ, gặp non mở lối, thấy nước xây cầu.
Nghĩ đi nghĩ lại, rồi nói:
- Ngươi khi Ä‘i gặp mẹ thì Ä‘em ta Ä‘i theo, ta nói những lá»i êm tai, dụ bà đi nÆ¡i khác, ngươi nhân cÆ¡ há»™i giết Tiêu Thiên Tuyệt, có được không?
Lương Tiêu mừng rỡ nói:
- Kế Ä‘iệu hổ li sÆ¡n nà y, quả tháºt diệu kế.
Vừa nói ra, liá»n có cảm giác không ổn, bối rối nói:
- Không được, mẹ ta mà biết ta nói bà là hổ, nhất định đánh ta chết mất, ưm, váºy gá»i là tiá»n trảm háºu tấu má»›i đúng. Nhưng ta không biết Tiêu Thiên Tuyệt ở đâu là m sao giết lão?
Liá»…u Oanh Oanh cưá»i nói:
-Cái nà y thì có gì khó, lão là đại cao thá»§ trong thiên hạ, tất nhiên phải giữ thể diện. Äợi ngươi võ công hoà n thà nh, chỉ cần thông cáo thiên hạ, má»i lão xuất chiến, là m cho lão không thể không đến.
Lương Tiêu nghĩ kĩ một hồi, than rằng:
- Cũng không còn biện pháp nà o khác.
Liễu Oanh Oanh trừng mắt nhìn hắn, nói:
- Ngươi không nên mừng sá»›m, bằng võ công ngươi bây giá», giết ngưá»i không được, ngược lại còn bị giết đấy.
Lương Tiêu đỠmặt, to giá»ng nói:
- Võ công dù kém nhưng luyện táºp chắc chắn sẽ giá»i.
Liá»…u Oanh Oanh cưá»i đáp:
- Có câu nói nà y, thiên hạ không việc khó, chỉ sợ má»—i lòng ngưá»i.â€
Liễu Oanh Oanh tay chống cằm, ngồi suy nghĩ ngây ngốc một hồi, bỗng ngẩng mặt, nhẹ nhà ng nói:
-Tiểu sắc quỷ, chúng ta trước hết ăn trộm Thuần Dương Thiết Hạp, nếu có thể mở được Thiết Hạp, luyện thà nh võ công trong đó, cuộc báo thù của ngươi chẳng phải thêm và i phần đảm bảo sao?
Lương Tiêu trầm tư nghÄ©: “Thiết hạp nà y có thể trị được bệnh cho Hiểu Sương, nên phải trá»™m cho bằng được, mặc dù không dùng cho bản thân ta.†Liá»n láºp tức đồng ý.
Hai ngưá»i thương lượng quyết định, khởi trình hướng Lôi công bảo mà đi. Liá»…u Oanh Oanh đã biết hoà n cảnh cá»§a Lương Tiêu, vì thế trên đưá»ng đối vá»›i hắn có phần khác biệt. Mặc dù hai ngưá»i tÃnh tình Ä‘á»u là thiếu niên, có lúc cãi cá», nhưng Liá»…u Oanh Oanh má»—i khi giáºn dữ, lại nghÄ© đến hoà n cảnh đáng thương cá»§a Lương Tiêu, tá»± nghÄ© mình đã đối xá» vá»›i hắn quá dữ tợn, bèn xin lá»—i là mình không nên thế, có những lúc lại không kìm được nhu tình quyến luyến, nói năng ngá»t ngà o ôn tồn, đối vá»›i hắn rất tốt, vì thế hai ngưá»i trên đưá»ng Ä‘i, tình ý ngà y cà ng sâu Ä‘áºm, dần dần trở nên gắn bó không tà i nà o rá»i xa nhau được nữa.
Chú thÃch:
[1] Nhẫn đây là thứ nhẫn bằng ngá»c hoặc đá, to dà y, thưá»ng Ä‘eo ở ngón tay khi bắn cung.
Tà i sản của David
Last edited by David; 21-04-2008 at 09:52 PM .
Từ khóa được google tìm thấy
4vn.eu con luan , âàëåíòèíà , áåñïëàòíûé , àâòîðàäèî , âèðòóàëüíûå , côn luân , côn luân 4vn , côn luân full , côn luân full 4vn , côn luân quyển 4 , côn luân quyển 5 , côn luân quyển 6 , côn luân quyển 7 , côn luân quyen 4 , côn luân tap cuoi , côn luân táºp 4 , côn luân vn4 eu , chuong 11 con luan , çíàêîìñòâ , codaokinhphong chuong4 , con lon tap 1 , con luan , con luan 4vn , con luan 4vn.eu , con luan 5 6 7 , con luan chuong 15 , con luan chuong 23 , con luan chuong 4 hoi 9 , con luan chuong moi nhat , con luan full , con luan full online , con luan het quyen 3 , con luan phuong ca ebook , con luan quyá»…n 4 , con luan quyen 1 full , con luan quyen 2 , con luan quyen 3 , con luan quyen 4 , con luan quyen 4 hoi 12 , con luan quyen 4 hoi 2 , con luan quyen 4 hoi 9 , con luan quyen 5 , con luan quyen 5 6 7 , con luan quyen 5 hoi 1 , con luan quyen 6 , con luan quyen 6 full , con luan quyen 7 , con luan tap 1 , con luan tap 4 , con luan tap 5 , con luan tren 4vn.com , con luan truyenhixx , con luanquyen 4 , conluan , ebook con luan , ëîãîòèï , ïñîðèàç , ìóçûêà , kiem hiep con luan , ñàëàòîâ , òîðãîâîå , phượng ca , quách thá»§ kÃnh , thap ma , truyen côn luân full , truyen con luan 4vn.eu , truyen con luan quyen 4 , truyen con luan quyen 7 , truyen con luon quyen 3 , truyenkiemhiepconluan , ýëåêòðîìîíòàæ , æàëþçè , ðàìáëåð