03-09-2008, 08:58 AM
Tiếp Nháºp Ma Äạo
Tham gia: May 2008
Äến từ: Castlevania
Bà i gởi: 339
Thá»i gian online: 5 giá» 56 phút 40 giây
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
Chương 034
Sau khi cánh cá»a mở ra, tôi chẳng nhá»› cái gì nữa – vì tôi nghÄ© chắc máu đã chảy hết ra khá»i ngưá»i tôi, tôi lạnh cóng và cứng Ä‘á». Tôi biết ông Thứ trưởng lồm cồm ngồi dáºy, hay có lẽ tôi đã đẩy ông ta ra. Tôi nhá»› tôi đã khóc và há»i ông ta có phải ông ta cÅ©ng thấy như tôi thấy không, có phải ông ta nhìn thấy ông Chá»§ tịch đứng nÆ¡i ngưỡng cưả không. Vá»›i ánh sáng chiá»u tà yếu á»›t, tôi không thấy rõ nét mặt cá»§a ông Chá»§ tịch, thế nhưng khi cánh cá»a đóng lại, tôi không thể nà o không mưá»ng tượng ra nét mặt kinh ngạc cá»§a ông ta. Không biết ông ta có tháºt kinh ngạc không, hay là tôi lo sợ như thế. Nhưng khi chúng ta Ä‘au khổ, ngay cả hoa Ä‘ang nở cÅ©ng buồn lây, và trong trưá»ng hợp nà y, sau khi thấy ông Chá»§ tịch đứng đấy…thì than ôi, hình như cái gì quanh tôi cÅ©ng lây ná»—i Ä‘au khổ cá»§a tôi.
Nếu anh cho hà nh động cá»§a tôi đưa ông Thứ trưởng và o nhà hát trống vắng ấy là chỉ nhằm mục Ä‘Ãch dấn thân và o vòng nguy hiểm – nghÄ©a là để cho cái dao chặt mạnh lên cái thá»›t – tôi nghÄ© chắc anh hiểu rằng trong ná»—i lo âu, sợ sệt ghê gá»›m trà n ngáºp cõi lòng tôi, tôi còn có cảm giác kÃch thÃch nữa. Trong những giây phút trước khi cá»a mở, tôi cảm thấy cuá»™c Ä‘á»i tôi phải rá»™ng như dòng sông Ä‘ang mùa nước lá»›n, vì trước đây chưa bao giá» tôi thá»±c hiện má»™t bước đột phá như thế để thay đổi tương lai cá»§a tôi. Tôi như má»™t đứa trẻ mò mẫm từng bước leo lên vách núi dá»±ng đứng nhìn xuống biển. Thế nhưng tôi không nghÄ© đến sẽ có má»™t cÆ¡n sóng lá»›n à o đến Ä‘áºp và o tôi và cuốn phăng má»i thứ ra biển.
Khi cÆ¡n dao động há»—n lá»an trong lòng lắng xuống, tôi từ từ ý thức được mình, tôi thấy Mameha Ä‘ang quỳ bên cạnh tôi. Tôi sá»ng sốt kinh ngạc không thấy mình không phải nằm trong nhà hát trống vắng mà thấy mình nằm trên nệm rÆ¡m trong căn phòng tối nhỠở quán trá». Tôi không nhá»› tôi rá»i khá»i nhà hát như thế nà o, nhưng dù sao tôi cÅ©ng đã rá»i khá»i đó. Sau đó Mameha kể cho tôi nghe rằng tôi đến gặp chá»§ quán, yêu cầu ông ta dà nh cho tôi má»™t nÆ¡i nà o yên tÄ©nh để nghỉ ngÆ¡i. Ông ta thấy tôi không được khá»e, nên Ä‘i tìm Mameha để báo cho cô ấy biết.
May thay là Mameha có vẻ tin rằng tôi bị bệnh, cô ấy để tôi nằm yên ở đấy. Sau đó tôi trở lại phòng ngủ chung, lòng hoang mang lo sợ khủng khiếp, tôi trông thấy Bà Ngô từ trong phòng đi ra hà nh lang trước mặt tôi. Cô ta trông thấy tôi bèn dừng lại, nhưng thay vì vội vã đến xin lỗi như lòng mong đợi của tôi, thì cô ta nhìn tôi chằm chằm như con rắn thấy con chuột.
- Bà Ngô – tôi nói – tôi yêu cầu cô dẫn Nobu đến, thì cô lại dẫn ông Chủ tịch. Tôi không hiểu.
- Phải, tháºt khó hiểu, Sayuri à , khi cuá»™c Ä‘á»i không diá»…n ra hoà n hảo.
- Hoà n hảo à ? Việc xảy ra không có gì tệ bằng.. phải cô hiểu lầm lá»i yêu cầu cá»§a tôi không?
- Chắc cô cho tôi là đồ ngốc! – cô ta đáp.
Tôi bang hoà ng đứng yên một hồi lâu, cuối cùng tôi nói:
- Tôi cứ tưởng chúng ta là bạn bè.
- Äã má»™t thá»i tôi tưởng cô là bạn tôi. Nhưng thá»i ấy đã qua lâu lắm rồi.
- Cô nói như thể tôi đã là m gì hại cô, nhưng…
- Không à , có phải cô không là m gì hại tôi? Cô Sayuri Nitta hoà n hảo không là m gì à ? Không phải cô đã dà nh chá»— con gái nhà kỹ nữ cá»§a tôi à ? Cô không nhá»› sao Sayuri? Cô không là m gì sau khi tôi đã cố giúp cô chuyện vỠông bác sÄ©, chẳng cần nhá»› tên ông ta là m gì. Không là m gì sau khi đã giúp cô để rồi bị Hatsumono trút cÆ¡n thịnh ná»™ lên đầu à ? Thế rồi cô quên hết và chiếm cái mà đáng ra là cá»§a tôi. Tôi cứ phân vân suốt mấy tháng nay không biết cô lôi tôi và o cái đám ngưá»i có ông Thứ trưởng nà y để là m gì. Tôi xin lá»—i vì đã không để cho cô lợi dụng tôi lần nà y má»™t cách dá»… dà ng nữa…
- Nhưng Bà Ngô nà y – tôi cắt ngang lá»i cô ta – Cô có thể cứ từ chối đừng giúp tôi được chứ? Tại sao cô dẫn ông Chá»§ tịch đến?
Cô ta đứng thẳng ngưá»i lên, đáp:
- Tôi biết rõ cô cảm mến ông ta, khi nà o không có ai để ý, cô dán mắt và o ông ta như mèo thấy mỡ.
Cô ta rất giáºn dữ mÃm chặt đôi môi, tôi thấy má»™t vệt son dÃnh trên răng cô ta. Tôi nháºn ra cô ta có ý đồ là m cho tôi Ä‘au đớn.
- Sayuri, cô đã tước Ä‘oạt tà i sản cá»§a tôi lâu rồi. Tại sao bây giá» cô không nhá»›? – cô ta nói, hai lá»— mÅ©i phồng ra, mặt đỠgay tức giáºn như thanh cá»§i cháy phần pháºt. Cô ta đã tiêm nhiá»…m tÃnh khà cá»§a Hatsumono trong bao nhiêu năm qua.
Suốt buổi tối hôm đó, tôi cứ thấy hiện ra trước mắt má»™t số biến cố lá»™n xá»™n khiến tôi tê tái cõi lòng. Trong khi những ngưá»i khác quây quần ăn uống, cưá»i đùa, tôi chỉ có việc giả vá» cưá»i theo há». Chắc mặt tôi phừng phừng đỠsuốt buổi tối, vì chốc chốc Mameha sá» và o cổ tôi để xem tôi có sốt không. Tôi cố ngồi xa ông Chá»§ tịch ra để chúng tôi khá»i nhìn thấy nhau, và suốt buổi tối tôi không nhìn và o mặt ông ta lần nà o. Nhưng sau đó, hai chúng tôi chuẩn bị Ä‘i ngá»§, tôi vừa bước ra ngoà i hà nh lang thì gặp ông ta Ä‘i và o phòng. Äáng ra tôi phải tránh mặt ông ta má»›i đúng, nhưng tôi cảm thấy quá xấu hổ, nên tôi cúi nhẹ ngưá»i chà o rồi vá»™i vã bước Ä‘i, không thèm che giấu ná»—i khổ tâm cá»§a mình.
Äêm ấy tôi đã sống trong cảnh dằn vặt Ä‘au khổ và tôi chỉ còn nhá»› có má»™t chuyện vá» cảnh già y vò nà y mà thôi. Sau khi má»i ngưá»i đã Ä‘i ngá»§, tôi lẻn ra ngoà i quán trá» má»™t mình, thÆ¡ thẩn Ä‘i ra bá» núi đá ven biển, nhìn và o bầu trá»i đêm tăm tối,lắng nghe tiếng song vá»— ì ầm dưới chân. Tiếng sóng vá»— ì ầm như lá»i than vãn nỉ non. Tôi như thấy dưới bóng tối trước mắt tôi đầy dẫy thế lá»±c độc ác mà tôi không há» ngỠđến – như cây cối, gió, và tháºm chà cả những tảng đá nÆ¡i tôi Ä‘ang đứng, tất cả Ä‘á»u liên minh vá»›i kẻ thù trước đây cá»§a tôi, Hatsumono.
Tiếng gió rì rà o và tiếng cây rung động như cưá»i cợt châm biếm tôi. Có thể nà o dòng Ä‘á»i cá»§a tôi đã bị phân chia vÄ©nh viá»…n? Tôi lấy cái khăn cá»§a ông Chá»§ tịch trong tay áo ra, vì tôi đã Ä‘em theo và o giưá»ng ngá»§ trong đêm ấy để an á»§i mình lần cuối cùng. Tôi lau mặt rồi đưa ra trước gió. Tôi định thả ra cho nó bay theo gió, nhưng bá»—ng tôi nhá»› đến những cái bà i vị nhá» mà ông Tanaka đã gởi đến cho tôi trước đây. Chúng ta phải giữ lại cái gì cá»§a những ngưá»i thân yêu đã từ giã chúng ta. Những chiếc bà i vị nhá» nằm ở nhà kỹ nữ là những thứ còn lại trong thá»i thÆ¡ ấu cá»§a tôi. Chiếc khăn tay cá»§a ông Chá»§ tịch cÅ©ng sẽ là di váºt cá»§a cuá»™c Ä‘á»i tôi. Trở vá» Kyoto, tôi lại tiếp tục sinh hoạt hà ng ngà y như trước, tôi lại hoá trang mặt mà y bình thưá»ng, đến gặp gỡ các nÆ¡i hẹn tại các phòng trà như thể trên Ä‘á»i nà y không có gì thay đổi. Tôi nhá»› lá»i Mameha có lần đã nói vá»›i tôi rằng chỉ có công việc má»›i là m cho ta quên hết sầu muá»™n, nhưng công việc cá»§a tôi hình như không giúp gì được cho tôi hết. Má»—i lần tôi Ä‘i đến phòng trà Ichiriki là tôi nhá»› má»™t ngà y nà o đó Nobu sẽ gá»i tôi đến đấy để báo cho tôi biết má»i sá»± thu xếp đã xong xuôi. Vì ông ta Ä‘ang báºn bịu công việc trong mấy tháng qua, nên ông ta hoãn chuyện nà y them má»™t thá»i gian nữa, có lẽ má»™t hay hai tuần nữa. Nhưng và o sáng thứ tư, ba ngà y sau khi ở Amani vá», tôi nháºn được tin cho biết công ty Iwamura đã Ä‘iện thoại báo cho phòng trà Ichiriki hay rằng há» muốn tôi đến đấy và o tối ấy.
Xế chiá»u hôm đó tôi mặc chiếc kimono bằng lụa mà u và ng và chiếc áo lót có mà u lục cùng chiếc thắt lưng mà u xanh Ä‘áºm Ä‘iểm thêm chỉ và ng. Bà Dì nói tôi mặc áo nà y trông rất đẹp, nhưng khi tôi nhìn và o gương, tôi thấy tôi như ngưá»i thất chÃ. Trước khi ra khá»i nhà , tôi thấy bất bình vá»›i mình trong thá»i gian vừa qua nhưng tôi cố tìm ra má»™t nét gì xem được để tôi Ä‘em ra sá» dụng và o buổi tối. Và dụ cái áo lót mà u quả hồng và ng chẳng hạn, vì mà u nà y là m nổi báºt mà u mắt xanh cá»§a tôi, chứ không phải mà u xám, cho dù gặp lúc tôi mệt má»i cÅ©ng thế. Nhưng đêm nay trông mặt tôi có vẻ hốc hác vì xương gò má nhô lên – mặc dù tôi đã trang Ä‘iểm theo kiểu phương Tây – và mái tóc còn có vẻ chệch sang má»™t bên nữa. Tôi không thể nghÄ© đến cách nà o khác để cải tiến dung nhan, ngoà i việc nhỠông Bekku buá»™c lại dải thắt lưng cho cao hÆ¡n má»™t tà nữa để có thể là m mất Ä‘i vẻ buồn bã nÆ¡i ngưá»i tôi.
NÆ¡i tôi đến giúp vui đầu tiên là buổi đại tiệc do má»™t đại tá Mỹ tổ chức để chúc mừng ông tân thị trưởng thà nh phố Kyoto. Tiệc được tổ chức tại dinh cÆ¡ cÅ© cá»§a gia đình Sumitomo, bây giá» là tổng hà nh dinh cá»§a sư Ä‘oà n Bảy bá»™ binh Mỹ. Tôi kinh ngạc khi thấy rất nhiá»u hòn đá đẹp ngoà i vưá»n được sÆ¡n trắng và nhiá»u tấm bảng được viết bằng tiếng Anh – đương nhiên tôi không Ä‘á»c được – đóng rải rác và o các gốc cây. Sau khi buổi tiệc xong, tôi đến phòng trà Ichiriki và được cô hầu dẫn lên lầu, đến cái phòng nhá» kỳ cục mà tôi đã gặp Nobu và o đêm Gion đóng cá»a. ChÃnh tại căn phòng nà y tôi đã được ông ta cho biết nÆ¡i ẩn náu để tránh chiến tranh, và có thể cÅ©ng tại chÃnh căn phòng nà y chúng tôi sẽ là m lá»… để ông ta thà nh danna cá»§a tôi – nhưng chắc chỉ là hình thức công bố đối vá»›i tôi. Tôi quỳ ở cuối bà n, để Nobu có đến, ông ta sẽ ngồi quay mặt vá» phÃa hốc tưá»ng. Tôi cẩn tháºn ngồi vá»›i tư thế để Nobu có thể rót sake vá»›i cánh tay duy nhất cá»§a mình cho khá»i vướng và o bà n. Có lẽ ông ta muốn rót cho tôi má»™t tách sake sau khi nói cho tôi biết việc thu xếp đã xong xuôi. Äêm nay hẳn là má»™t đêm vui cho Nobu. Tôi sẽ cố hết sức để đừng là m há»ng đêm vui cá»§a ông.
Vá»›i ánh sáng lá» má» và mà u đỠtoả ra từ các bức vách có mà u trà , không khà trong phòng rất dá»… chịu. Tôi đã quên mùi vị đặc biệt trong căn phòng – mùi vị pha trá»™n vá»›i mùi dầu đánh bóng đồ gá»— - nhưng khi ngá»i lại mùi vị ấy, tôi bá»—ng nhá»› lại các chi tiết vá» cái buổi tối tôi gặp Nobu nhiá»u năm vá» trước, những chi tiết mà tôi không thể nà o quên được. Ông ta mang đôi vá»› có thá»§ng nhiá»u lá»—, tôi nhá»› thế, má»™t ngón chân cái mảnh mai thòi ra ngoà i, các móng chân được săn sóc sạch sẽ. Có thể nà o má»›i chỉ năm năm rưỡi từ đêm ấy đến nay thôi? Tôi thấy hình như cả má»™t thế ká»· trôi qua, rất nhiá»u ngưá»i tôi quen biết đã chết. Phải chăng đây là cuá»™c sống mà tôi phải vá» Gion để sống? Äúng như Mameha đã nói vá»›i tôi: chúng ta không trở thà nh geisha vì chúng ta muốn sống sung sướng, mà vì chúng ta không có sá»± lá»±a chá»n nà o khác. Nếu mẹ tôi còn sống, có thể tôi đã là m vợ là m mẹ tại má»™t là ng ven biển, xem Kyoto là má»™t nÆ¡i chúng tôi chở cá tá»›i để bán – và khi ấy Ä‘á»i tôi có gì xấu xa không? Có lần Nobu đã nói vá»›i tôi "Tôi là ngưá»i rất dá»… hiểu, Sayuri à . Tôi không thÃch những việc áp đặt hão huyá»n". Có lẽ tôi cÅ©ng là ngưá»i như thế đấy. Suốt Ä‘á»i tôi ở Gion, tôi đã mÆ¡ tưởng đến ông Chá»§ tịch, và tôi không thể có ông được.
Sau khi chỠđợi ông Nobu chừng mưá»i lăm phút, tôi bắt đầu tá»± há»i không biết ông ta có đến hay không. Tôi nghÄ© tôi không nên có ý nghÄ© ấy, nhưng tôi cÅ©ng tá»±a đầu lên bà n để nghỉ ngÆ¡i, vì mấy đêm qua tôi không ngá»§ được bao nhiêu. Tôi không ngá»§ nhưng vì quá Ä‘au khổ nên tôi bị rÆ¡i và o tình trạng mÆ¡ mà ng ná»a tỉnh, ná»a mê. Rồi dưá»ng như tôi mÆ¡ thấy má»™t giấc mÆ¡ kỳ cục. Tôi như nghe có tiếng trống vá»— ở xa xa, và nghe có tiếng nước chảy rì rì trong vòi nước, rồi tôi cảm thấy tay ông Chá»§ tịch sá» lên vai tôi. Tôi nghÄ© đấy là bà n tay ông Chá»§ tịch vì khi tôi ngẩng đầu lên khá»i bà n để xem ai đã đụng và o tôi, tôi thấy ông ta đứng đấy tháºt. Tiếng trống vá»— là tiếng bước chân cá»§a ông, tiếng rì rì là tiếng cánh cá»a chạy trên đưá»ng khe. Và bây giỠông ta đứng đấy, má»™t cô hầu đứng đợi sau lưng ông. Tôi cúi chà o xin lá»—i vì đã ngá»§ gục.Tôi cảm thấy quá bối rối đến ná»—i bá»—ng nhiên tôi tá»± há»i không biết có phải tôi tỉnh ngá»§ không, nhưng sá»± thể trước mắt tôi không phải là chuyện trong má»™ng. Ông Chá»§ tịch ngồi xuống ngay cái nệm mà tôi biết ông Nobu sẽ ngồi, thế nhưng tôi không thấy ông Nobu ở đâu hết. Trong khi cô hầu để khay sake lên bà n, bá»—ng má»™t ý nghÄ© quái đản hiện ra trong óc tôi. Có phải ông Chá»§ tịch đến để báo cho tôi biết ông Nobu đã gặp tai nạn, hay việc gì đấy rất khá»§ng khiếp đã xảy ra cho ông ta? Nếu không, tại sao ông Nobu không đến? Tôi định há»i ông Chá»§ tịch thì bà chá»§ phòng trà đã nhìn và o phòng. Bà ta thốt lên:
- Kìa ông Chủ tịch! Mấy tuần nay chúng tôi không thấy ông.
Bà chá»§ phòng trà thưá»ng rất vồn vã vá»›i khách, nhưng tôi thấy qua giá»ng nói có vẻ kinh ngạc cá»§a bà , hình như bà đang thắc mắc vá» chuyện gì đó. Có lẽ bà ta cÅ©ng phân vân vỠông Nobu sao không đến, như tôi đã phân vân váºy. Trong khi tôi rót rượu cho ông Chá»§ tịch, bà chá»§ đến quỳ xuống bên bà n. Khi ông Chá»§ tịch đưa tách rượu lên để uống thì bà ta đưa tay chặn ông lại, rồi bà cúi ngưá»i tá»›i phÃa ông để ngá»i mùi rượu trong tách.
- Ông Chá»§ tịch à , tôi không hiểu tại sao ông thÃch uống thứ sake bình dân như thế nà y – bà ta nói – chiá»u nay tôi đã khui số rượu ngon nhất chúng tôi cất từ nhiá»u năm nay. Tôi nghÄ© khi ông Nobu đến, thế nà o ông ta cÅ©ng khen cho mà xem.
- Tôi cÅ©ng nghÄ© như thế - ông Chá»§ tịch đáp – ông Nobu rất thÃch rượu ngon. Nhưng đêm nay, ông ấy không đến.
Tôi giáºt mình kinh ngạc khi nghe ông ta nói như thế, nhưng tôi vẫn giữ bình tÄ©nh, nhìn xuống mặt bà n. Tôi thấy bà chá»§ cÅ©ng ngạc nhiên không kém, vì bà vá»™i vã nói sang chuyện khác ngay.
- Ồ thế à ? Nhưng ông có thấy tối nay cô Sayuri của chúng ta duyên dáng hay không?
- Kìa thưa bà , Sayuri khi nà o mà không duyên dáng? – ông Chá»§ tịch đáp – Câu há»i cá»§a bà khiến cho tôi nhớ…để tôi cho hai ngưá»i xem má»™t thứ tôi có mang theo đây.
Ông Chá»§ tịch để lên bà n má»™t gói nhá» bá»c trong tấm lụa xanh, khi ông và o phòng, tôi không để ý ông có mang theo gói nà y. Ông mở cái gói lấy ra má»™t cuá»™n giấy ngắn nhưng dà y cá»™m, rồi ông mở tá» giấy ra. Äấy là bức tranh cuốn đã cÅ©, nứt rạn nhiá»u nÆ¡i, vẽ cảnh hoà ng cung thu nhá» lại, bằng mà u sắc tháºt tươi. Nếu anh đã từng xem loại tranh cuốn như thế nà y rồi, chắc anh nhá»› là bức tranh sẽ được trải rá»™ng qua căn phòng, và ta có thể nhìn cả toà n cảnh khuôn viên hoà ng cung từ cổng đằng nà y lâu đà i cho đến cổng đà ng kia. Ông Chá»§ tịch ngồi trước bức tranh, nắm cái trục để mở rá»™ng bức tranh ra. Trong tranh từ từ hiện ra cảnh các nhà quý tá»™c chÆ¡i đá cầu, áo kimono buá»™c lại giữa hai chân, rồi đến cảnh cô thiếu nữ mặc 12 lá»›p áo tháºt đẹp quỳ hầu trên sà n gá»— ngoà i phòng cá»§a Hoà ng đế.
- Äấy, các cô nghÄ© sao vá» bức tranh? – ông nói.
- Bức tranh cuốn hoà n hảo – bà chủ đáp – ông Chủ tịch kiếm cái nà y ở đâu thế?
- á»’, tôi mua lâu rồi. Nhưng bà xem cô gái nà y nà y. ChÃnh vì cô ta mà tôi mua bức tranh. Bà có chú ý thấy gì đặc biệt không?
Bà chá»§ nhìn và o hình cô gái, sau đó ông Chá»§ tịch quay hình ấy cho tôi xem. Hình cô gái tuy không lá»›n hÆ¡n đồng xu bao nhiêu, nhưng được vẽ đầy đủ chi tiết nét rất đẹp. Má»›i đầu tôi chưa thấy rõ, nhìn qua tôi thấy mà u trắng bạc – nhưng khi nhìn kỹ, tôi thấy mà u xanh xám. Cặp mắt là m tôi nhá»› đến tác phẩm cá»§a Uchida đã vẽ khi nhá» tôi ngồi là m mẫu. Tôi đỠmặt, là nhà nói rằng bức tranh đẹp tuyệt vá»i. Bà chá»§ ngắm nghÃa má»™t lát rồi nói:
- Thôi, tôi xin phép để hai vị ngồi nói chuyện vá»›i nhau. Tôi Ä‘i cho ngưá»i mang đến loại sake thÆ¡m ngon tôi vừa giá»›i thiệu. Trừ phi ông muốn tôi để dà nh lần sau khi có ông Nobu tá»›i?
- Bà đừng báºn tâm – ông ta đáp – Xin bà cứ để chúng tôi dùng thứ sa kê hiện có.
- Ông Nobu khoẻ chứ, thưa ông?
- Ồ khoẻ, rất khoẻ.
Tôi mừng thầm khi nghe thế. Nhưng đồng thá»i tôi cảm thấy Ä‘au đớn vì xấu hổ. Nếu ông Chá»§ tịch không phải đến để báo cho tôi biết tin tức vá» Nobu, thì chắc ông đến vì lý do khác – có lẽ la mắng tôi vá» hà nh vi tôi đã mắc phải. Mấy ngà y khi vá» lại Kyoto, tôi đã cố quên chuyện xảy ra mà ông ta đã chứng kiến, ông Thứ trưởng chưa mặc quần xong, còn tôi thì hai chân thòi ra ngoà i áo kimono…
Khi bà chá»§ ra khá»i phòng, bà đóng cá»a, tiếng cánh cá»a chạy trên ngạch khiến cho tôi cảm thấy như tiếng chiếc gươm tuốt ra khá»i vá».
- Thưa ông Chá»§ tịch, - tôi cố giữ tháºt bình tÄ©nh để nói – em xin ông bá» qua hà nh vi cá»§a em ở Amani.
- Sayuri, tôi biết cô sợ chuyện gì rồi. Nhưng không phải tôi đến đây để cho cô xin lá»—i. Cô cứ ngồi bình tÄ©nh má»™t lát. Tôi muốn kể cho cô nghe má»™t chuyện xảy ra cách đây nhiá»u năm rồi.
- Thưa ông Chá»§ tịch, em cảm thấy bối rối qúa – tôi cố nói – Xin ông tha thứ cho, nhưng… - Cô nghe tôi nói đây. Rồi cô sẽ hiểu tại sao tôi nói chuyện nà y cho cô nghe. Cô có nhá»› nhà hà ng ăn uống có tên là Tsumijo không? Nhà hà ng nà y đã đóng cá»a và o cuối thá»i đại suy thoái nhưng mà thôi chuyện nà y chẳng quan trá»ng gì, khi ấy cô còn rất nhá». Tôi muốn kể cho cô biết chuyện má»™t hôm cách đây đã lâu lắm rồi – chÃnh xác là 18 năm rồi – tôi Ä‘i đến nhà hà ng ấy để ăn trưa cùng vá»›i nhiá»u ngưá»i có cổ phần trong công ty. Äi theo chúng tôi có má»™t cô geisha tên là Izuko, ở quáºn Pontocho. Tôi nhá»› ngay tên Izuko nà y liá»n.
- Cô ta là má»™t geisha được nhiá»u ngưá»i ưa chuá»™ng và o thá»i ấy – ông Chá»§ tịch nói tiếp – chúng tôi ăn trưa rồi khi thấy còn sá»›m, tôi đỠnghị Ä‘i bá»™ dá»c theo con suối Shirakawa để đến nhà hát.
Khi ấy tôi đã lấy cái khăn cá»§a ông Chá»§ tịch trong dải thắt lưng ra rồi, và khi ông nói xong, tôi lặng lẽ trải cái khăn lên bà n, vuốt thẳng ra để cho ông thấy rõ chữ ký tắt cá»§a mình trên khăn. Trải qua nhiá»u năm tháng, cái khăn có vết bẩn ở má»™t góc và vải đã ngả sang mà u và ng. Nhưng ông Chá»§ tịch có vẻ nháºn ra chiếc khăn ngay. Ông nghẹn ngà o, nhưng vẫn cất tiếng há»i:
- Cô lấy cái khăn nà y ở đâu?
- Thưa ông Chá»§ tịch, bao nhiêu năm nay em cứ tá»± há»i không biết ông có biết em là cô gái mà ông đã nói chuyện không. Ông đã cho em cái khăn và o chiá»u ấy, khi ông đến xem vở kịch Shibaraku. Ông còn cho em má»™t đồng tiá»n nữa.
- Cô muốn nói...ngay khi là m geisha táºp sá»±, cô đã biết chÃnh tôi là ngưá»i đã nói chuyện vá»›i cô à ?
- Em nháºn ra ông ngay khi gặp lại ông tại buổi thi đấu đô váºt. Xin thú tháºt, em rất kinh ngạc khi ông Chá»§ tịch nhá»› em.
- á»’, có lẽ thỉnh thoảng cô nên ngắm mình trong gương thì biết, Sayuri à . Nhất là khi cặp mắt cô ướt vì khóc, vì cặp mắt cô trở thà nh…tôi không thể giải thÃch được. Tôi chỉ cảm nháºn khi nhìn mà thôi. Cô biết không, nhiá»u khi tôi ngồi đối mặt vá»›i đà n ông nÆ¡i bà n, há» không bao giá» nói tháºt vá»›i tôi, còn đây là cô gái trước đây không bao giá» nhìn thẳng và o tôi, thế nhưng lại bằng lòng để cho tôi nhìn thấu tâm can. Rồi bá»—ng nhiên ông Chá»§ tịch chuyển sang chuyện khác.
- Có bao giá» cô tá»± há»i tại sao Mameha trở thà nh chị cả cá»§a cô không? – ông há»i.
- Mameha à ? Em không biết tại sao Mameha lại là m thế.
- Tháºt cô không hiểu phải không?
- Hiểu cái gì, thưa ông Chủ tịch?
- Sayuri, chÃnh tôi là ngưá»i yêu cầu Mameha giúp đỡ dìu dắt cô. Tôi kể cho cô ấy nghe tôi đã gặp má»™t cô gái tháºt đẹp, có đôi mắt sáng tuyệt vá»i, tôi yêu cầu cô ấy nếu gặp cô bé ấy ở Gion thì hãy giúp đỡ cô ta. Tôi nói nếu cần chi phà gì, tôi sẽ chi trả cho cô. Và chỉ mấy tháng sau, cô ấy gặp được cô. Theo lá»i cô ấy cho biết trong những năm vá» trước thì nếu không có sá»± giúp đỡ cá»§a cô ấy, chắc không bao giá» cô trở thà nh geisha được.
Những lá»i cá»§a ông Chá»§ tịch tháºt sá»± là m tôi rúng động tâm can. Lâu nay tôi cứ nghÄ© Mameha giúp tôi là vì cô ấy muốn khá» Hatsumono khá»i tác oai tác quái. Nhưng bây giá» tôi má»›i hiêu ra nguyên nhân khiến cô ấy đỡ đầu tôi là vì ông Chá»§ tịch. Ờ phải rồi, tôi bá»—ng nhá»› lại lá»i lẽ cô ấy thưá»ng nói vá»›i tôi trong qúa khứ, khiến nhiá»u lúc tôi phải thắc mắc vỠý nghÄ©a cá»§a chúng. Và không phải chỉ có Mameha bá»—ng nhiên thay đổi trước mắt tôi, mà chÃnh tôi, hình như tôi cÅ©ng biến đổi thà nh ngưá»i đà n bà khác. Khi mắt tôi nhìn lên hai bà n tay tôi để trên lòng, tôi thấy hai tay mình là do chÃnh ông Chá»§ tịch tạo nên. Tôi cảm thấy sung sướng nhưng đồng thá»i cÅ©ng thấy lo sợ và tri ân. Tôi bước ra khá»i bà n để cúi chà o và để bà y tá» lòng biết Æ¡n cá»§a tôi đối vá»›i ông, nhưng trước khi là m thế, tôi đã nói:
- Thưa ông, xin ông tha lá»—i cho em, trước đây nhiá»u lần em ao ước ông nói cho em biết vá» chuyện nà y. Nếu được thế thì hay biết bao…
- Có lý do khiến cho tôi không nói được, Sayuri à . Và tôi cũng dặn Mameha không được nói chuyện nà y cho cô hay. Vì nó có liên quan đến Nobu.
Nghe nhắc đến tên Nobu, tôi bá»—ng thấy buôn rưá»i rượi, vì tôi cảm thấy như ông Chá»§ tịch muốn dẫn dắt vấn đỠđến đâu.
- Thưa ông – tôi nói – em biết em không xứng với lòng tốt của ông. Chuyện xảy ra và o cuối tuần vừa qua, khi em…
- Sayuri – ông ngắt lá»i tôi – thú thá»±c vá»›i cô chuyện xảy ra ở Amani đã ghi dấu ấn sâu sắc lên tâm trà tôi.
Tôi cảm thấy ông Chủ tịch nhìn tôi đăm đăm nhưng tôi không thể nà o nhìn ông cho được.
- Có chuyện nà y tôi muốn nói vá»›i cô – ông nói tiếp – Tôi phân vân cả ngà y không biết là m sao nói lên cho được. Tôi cứ nghÄ© đến chuyện đã xảy ra nhiá»u năm rồi. Tôi nghÄ© phải tìm lúc tháºt thÃch hợp má»›i nói chuyện nà y ra được, nhưng…tôi hy vá»ng cô sẽ hiểu Ä‘iá»u tôi muốn nói. Äến đây ông ngừng lại để cởi áo khóac ra, xếp lại để trên chiếu bên cạnh ông ta. Tôi ngá»i thấy mùi hồ trên áo sÆ¡ mi cá»§a ông ta, mùi nà y khiến tôi nhá»› lại lần đầu đến thăm ông Tướng tại quán trá» Suyura, căn phòng ông ta ở thưá»ng có mùi á»§i áo quần.
- Trở lại thá»i công ty Iwamura còn son trẻ, - ông Chá»§ tịch nói tiếp – tôi có quen biết má»™t ngưá»i đà n ông tên là Ikada, anh ta là m việc cho má»™t hãng cung cấp nguyên liệu cho công ty chúng tôi ở bên kia thà nh phố. Anh ta có tà i giải quyết vá» các khâu khó khăn trong mạng Ä‘iện. Thỉnh thoảng khi chúng tôi gặp khó khăn trong việc láp ráp hệ thống Ä‘iện, chúng tôi má»i anh ta đến giúp trong má»™t ngà y, anh ta giải quyết xong ngay. Thế rồi má»™t buổi chiá»u tôi là m việc xong vá» nhà , bá»—ng tôi gặp anh ta ở tiệm bán dược phẩm. Anh ta cho biết anh ta Ä‘ang thảnh thÆ¡i vì đã thôi việc. Khi tôi há»i tại sao anh thôi việc, anh ta đáp "Äến lúc phải nghỉ việc cho nên tôi thôi!" – thế là tôi thuê anh ta là m việc cho công ty cá»§a tôi. Rồi mấy tuần sau tôi há»i anh ta "Nà y anh Ikada, tại sao anh thôi việc ở bên ấy?" Anh ta đáp "Thưa ông Iwamura, từ lâu rồi tôi muốn đến là m cho công ty ông. Nhưng vì ông không má»i. Má»—i lần ông có vấn đỠgì khó khăn, ông thưá»ng gá»i tôi đến là m, nhưng không bao giỠông yêu cầu tôi là m việc cho công ty ông. Rồi bá»—ng má»™t hôm tôi nháºn ra rằng ông không muốn thuê tôi, vì ông không muốn thuê má»™t ngưá»i Ä‘ang là m cho công ty cung cấp nguyên liệu cho công ty cá»§a ông, ông sợ là m thế sẽ mất hoà khà giữa hai công ty. Giá mà tôi tá»± động xin thôi việc bên kia trước, khi ấy ông sẽ có cÆ¡ há»™i để thuê tôi. Thế là tôi xin nghỉ việc ở bên kia."
Tôi nghÄ© ông Chá»§ tịch đợi tôi trả lá»i, nhưng tôi không dám nói.
- Bây giá» tôi nghÄ© rằng – ông nói tiếp – có lẽ chuyện cá»§a cô và ông Thứ trưởng vừa rồi cÅ©ng giống như việc Ikada bá» việc. Äể tôi nói cho cô nghe tại sao tôi có ý so sánh như thế nà y. ChÃnh vì những Ä‘iá»u Bà Ngô đã nói vá»›i tôi khi cô ta dẫn tôi đến nhà hát. Tôi hết sức giáºn cô ta, tôi há»i tại sao cô ta dẫn tôi đến đó. Cô ta không nói năng gì má»™t hồi tháºt lâu, rồi cô ta nói loanh quanh tà o lao má»™t hồi nữa. Sau cùng cô ta nói cô yêu cầu cô ta dẫn Nobu đến.
- Thưa ông, xin ông cảm phiá»n – tôi ấp úng nói – em đã phạm lá»—i lầm rất lá»›n…
- Trước khi cô nói thêm Ä‘iá»u gì nữa, tôi chỉ muốn biết tại sao cô đã là m má»™t việc như thế. Có lẽ cô là m thế để trả Æ¡n cho công ty Iwamura. Tôi không biết rõ. Hay là cô nợ nần ông Thứ trưởng cái gì đấy mà tôi không được biết.
Chắc tôi đã lắc đầu, vì bá»—ng ông Chá»§ tịch ngừng nói. Cuối cùng tôi trả lá»i:
- Em rất xấu hổ, ông Chá»§ tịch à . Nguyên do em là m thế chỉ là chuyện cá nhân thôi. Má»™t lát sau, ông ta thở dà i rồi đưa tách sakê ra. Tôi rót rượu và o tách cho ông, lòng cảm thấy hai bà n tay cá»§a tôi là tay cá»§a ai khác, rồi ông hắt tách rượu và o miệng, cầm tách không trên tay má»™t lát má»›i nuốt rượu xuống cổ. Nhìn miệng ông ngáºm đầy rượu má»™t lát như thế, tôi nghÄ© mình như loại ngưá»i đã chuốc và o thân không biết bao nhiêu Ä‘iá»u nhục nhã.
- Thôi được rồi, Sayuri – ông nói – để tôi nói cho cô nghe lý do tại sao tôi há»i cô như thế. Nếu cô không rõ mối liên hệ giữa tôi vá»›i Nobu như thế nà o, thì cô không thể nà o hiểu được tại sao tối nay tôi đến đây, hay là tại sao tôi đã cư xá» vá»›i cô nhiá»u năm qua như thế. Cô hãy tin tôi Ä‘i, không có ai ngoà i tôi biết rõ những chuyện khó khăn mà Nobu thưá»ng gặp phải. Nhưng anh ta là má»™t thiên tà i, tôi đánh giá anh ta cao hÆ¡n cả má»™t đội ngÅ© chuyên viên giá»i. Tôi không biết nói gì hay là m gì, cho nên tôi lấy bình rượu lên, hai tay run run, để rót và o tách cho ông Chá»§ tịch. Thấy thế, ông ta không đưa tách ra cho tôi rót.
- Sau má»™t thá»i gian ngắn đã quen biết cô – ông nói tiếp – má»™t hôm Nobu Ä‘em đến tặng cho cô cái lược ngay trước mặt má»i ngưá»i trong buổi tiệc. Cho đến lúc ấy tôi má»›i nháºn ra ông ta có cảm tình vá»›i cô. DÄ© nhiên trước đó đã có những dấu hiệu biểu lá»™ tình cảm rồi, nhưng chắc tôi không để ý đến. Khi tôi thấy ông ta có cảm tình vá»›i cô, thấy cách ông ta nhìn cô và o tối ấy…thế là tá»± nhiên tôi nghÄ© rằng tôi không thể lấy mất cá»§a ông ta cái mà ông ta Ä‘ang muốn có. Việc ấy không là m giảm sút mối quan tâm cá»§a tôi đối vá»›i việc lợi Ãch cho cô. Tháºt ra, má»—i khi nghe Nobu nói vá» cô, tôi cảm thấy rất bá»±c mình, không muốn nghe. Äến đây ông Chá»§ tịch dừng lại há»i tôi:
- Sayuri, cô có nghe tôi nói không?
- Dạ có, thưa ông.
- Tôi kể chuyện nà y cho cô hiểu rõ vấn đỠhÆ¡n, tôi nợ Nobu má»™t món nợ rất lá»›n. Äúng tôi là ngưá»i sáng láºp ra công ty, là chá»§ cá»§a ông ấy. Nhưng khi công ty Iwamura còn non trẻ, chúng tôi gặp rất nhiá»u khó khăn vá» tiá»n bạc, có lần gần như bị phá sản. Tôi không muốn từ bá» quyá»n lãnh đạo và tôi không nghe lá»i Nobu khi ông ta nhất quyết má»i ngưá»i và o đâu tư. Cuối cùng ông ta thắng, mặc dù việc nà y đã gây nên rạn nứt vá» tình bạn trong má»™t thá»i gian, ông ta đòi xin thôi việc, và tôi gần như để cho ông ta từ chức. Nhưng dÄ© nhiên ông ta đúng, và tôi sai. Nếu không có ông ta, tôi sẽ mất sạch cả công ty. Là m sao mình không mang Æ¡n má»™t ngưá»i như thế? Cô biết tại sao ngưá»i ta gá»i tôi là "Chá»§ tịch" mà không gá»i "Quản lý" không? Là vì tôi nhưá»ng chức ấy cho ông ta, mặc dù ông ta muốn từ chối. Cho nên khi tôi biết ông ta thương mến cô, tôi quyết định tôi phải âm thầm kÃn đáo quan tâm đến cô thôi, để cho ông ta có thể chiếm Ä‘oạt được cô. Cuá»™c Ä‘á»i đã đối xá» tà n bạo vá»›i ông ta rồi, Sayuri à . Ông ta gặp Ãt ngưá»i đối xá» tá» tế vá»›i ông.
Suốt những năm là m geisha, chưa bao giá» tôi có ý nghÄ© ông Chá»§ tịch đặc biệt quá quan tâm đến tôi như thế. Và bây giá» tôi má»›i hiểu ra, ông ta tá» thái độ thá» Æ¡ vá»›i tôi vì ông muốn nhưá»ng tôi cho Nobu.
- Tôi không nói tôi Ãt quan tâm đến cô – ông nói tiếp – nhưng chắc cô biết là nếu tôi tá» thái độ có tình cảm thương mến cô, thế nà o ông ta cÅ©ng bá» cô ngay láºp tức.
Từ ngà y còn nhá», tôi đã mÆ¡ có ngà y ông Chá»§ tịch sẽ nói cho tôi biết rằng ông chăm sóc tôi, nhưng không bao giá» tôi tin có ngà y chuyện nà y sẽ xảy ra. DÄ© nhiên tôi cÅ©ng không nghÄ© đến chuyện ông sẽ nói cho tôi hay vá» Ä‘iá»u tôi muốn nghe, và còn chuyện Nobu nặng nợ vá»›i tôi nữa. Có lẽ mục Ä‘Ãch trong Ä‘á»i tôi nhắm đến đã tráºt lất, nhưng Ãt ra trong giây phút nà y, tôi đã được ngồi trong phòng nà y vá»›i ông Chá»§ tịch và nói cho ông nghe tâm tư tình cảm cá»§a tôi.
- Xin ông tha thứ cho em vì những Ä‘iá»u em sắp nói cho ông nghe – cuối cùng tôi nói. Tôi cố nói tiếp nhưng cổ há»ng tôi nghẹn ngà o – mặc dù tôi không biết cái gì là m cho tôi nghẹn ngà o. Phải má»™t lát tôi má»›i biết đấy là mối cảm xúc mà tôi đã dồn nén xuống để cho nó khá»i hiện ra trên mặt.
- Em rất cảm mến ông Nobu, nhưng chuyện em đã là m ở Amani – nói đến đây tôi phải dừng lại má»™t lát để cho cổ há»ng hết nghẹn ngà o, bá»ng rát, tôi má»›i nói tiếp được – chuyện em đã là m ở Amani, em là m thế là vì em thương yêu ông, ông Chá»§ tịch à . Từ khi gặp lại ông rồi, má»—i má»™t bước cá»§a em trên đưá»ng Ä‘á»i là má»—i bước hy vá»ng được xÃch lại gần ông.
Khi nói xong câu nà y, tất cả hÆ¡i nóng trong ngưá»i tôi Ä‘á»u dồn hết lên mặt. Tôi cảm thấy mình bay bổng lên không, như đám tà n lá»a, nhưng tôi vẫn chú ý đến những váºt ở trong phòng. Tôi cố tìm má»™t vết dÆ¡ trên mặt bà n, nhưng cái bà n đã trở nên lá» má» rồi biến mất trước mắt tôi.
- Sayuri, hãy nhìn tôi đi.
Tôi muốn là m theo lá»i ông yêu cầu, nhưng tôi không thể là m được.
- Lạ thay – ông nói nho nhá» như nói vá»›i chÃnh mình – cùng má»™t ngưá»i phụ nữ mà khi còn nhá» thì nhìn tôi má»™t cách hết sức thẳng thắn, còn nay sau nhiá»u năm trôi qua, lại không ngước mắt được để nhìn tôi.
Có lẽ công việc ngước mắt nhìn ông chỉ là má»™t công việc đơn giản thôi, công việc mà tôi thấy không khó khăn gì khi đứng trên sân khấu vá»›i bao nhiêu ngưá»i ở Gion Ä‘ang nhìn lên tôi. Chúng tôi ngồi gần nhau bên má»™t góc bà n, rất gần đến độ cuối cùng tôi lau mắt rồi nhìn và o mặt ông, tôi thấy rõ những vòng Ä‘en quanh hai con ngươi cá»§a ông. Tôi phân vân không biết có nên quay mắt Ä‘i cúi chà o rồi rót sakê và o tách cho ông…nhưng chắc không có hà nh động nà o có thể phá tan được sá»± căng thẳng nà y. Khi tôi Ä‘ang miên man suy nghÄ© như thế, ông Chá»§ tịch lùa chai và tách sang má»™t bên bà n, rồi đưa tay nắm cổ áo tôi, kéo tôi sát bên ông. Khi mặt tôi ká» sát mặt ông, tôi cảm thấy hÆ¡i ấm nÆ¡i ngưá»i ông toả sang mặt tôi. Tôi Ä‘ang bà ng hoà ng không biết hư thá»±c ra sao, không biết phải là m gì hay nói gì, thì bá»—ng ông Chá»§ tịch kéo tôi sát và o ông và hôn tôi.
Chắc anh ngạc nhiên khi nghe đây là lần đầu tiên trong Ä‘á»i tôi má»›i có ngưá»i hôn. Tướng Tottori thỉnh thoảng cÅ©ng ép môi và o tôi khi ông là m danna cá»§a tôi, nhưng tôi thấy hoà n toà n vô cảm. Lúc ấy tôi thưá»ng tá»± há»i phải chăng ông ta chỉ tìm nÆ¡i để tá»±a cái mặt lên đấy cho khoẻ. Tháºm chà vá»›i Yasuda Akira – ngưá»i đã mua cho tôi cái kimono, và ngưá»i tôi đã dụ dá»— và o má»™t đêm ở tại phòng trà Tatematsu – đã hôn hà ng chục lần lên mặt lên cổ tôi, nhưng anh ta chưa bao giá» hôn và o môi tôi. Cho nên anh có thể cho rằng nụ hôn nà y, nụ hôn tháºt sá»± đầu tiên trong Ä‘á»i tôi, đôi vá»›i tôi rất quý giá, hÆ¡n bất cứ cái gì trên Ä‘á»i. Tôi có cảm giác tôi đã lấy cá»§a ông Chá»§ tịch cái gì đấy, và ông đã cho tôi cái ấy, cái rất riêng tư cá»§a ông, có giá trị hÆ¡n tất cả những cá»§a cải cá»§a những ngưá»i khác đã cho tôi. Nụ hôn có mùi vị rất tuyệt vá»i, ngá»t lịm như trái chÃn, và khi tôi nếm hương vị ấy, hai vai tôi chùng xuống, bụng tôi phồng lên, tâm trà tôi lâng lâng ngây ngất, vượt lên chÃn tầng mây không là m sao tôi nhá»› hết cho được. Tôi nghÄ© đến đám hÆ¡i trên nồi cÆ¡m khi bà bếp mở nắp vung ra. Tôi thấy trong óc hiện ra hình ảnh con đưá»ng nhá» mà là phố chÃnh cá»§a quáºn Pontocho, con đưá»ng tôi thấy và o má»™t buổi tối trà n ngáºp những ngưá»i chúc là nh ông Kichisaburo sau buổi diá»…n cuối cùng cá»§a ông, và o hôm giã từ sân khấu Kabuki để vá» hưu. Tôi thấy tôi đã nghÄ© đến hà ng trăm thứ để diá»…n tả hạnh phúc cá»§a tôi khi ấy, vì như thể các ranh giá»›i trong tâm tưởng tôi đã được phá vỡ và tôi mặc sức để cho ký ức tá»± do phiêu lưu. Nhưng rồi ông Chá»§ tịch nhÃch đầu lui, má»™t tay để trên cổ tôi. Ông ta ngồi quá gần tôi, tôi có thể thấy môi ông ươn ướt và vẫn còn cảm thấy hương vị cá»§a nụ hôn chúng tôi vừa hôn.
- Thưa ông – tôi nói – tại sao?
- Tại sao cái gì?
- Tại sao…đủ thứ? Tại sao ông hôn em? Ông vừa mới nói em là quà ông tặng cho ông Nobu.
- Nobu đã bỠcô rồi, Sayuri à . Tôi không lấy gì của ông ta hết.
Tôi quá hoang mang bối rối, nên không hiểu ông ta muốn nói gì.
- Khi thấy em vá»›i ông Thứ trưởng, em có ánh mắt giống như ánh mắt mà tôi đã thấy cách đây bao nhiêu năm bên bá» suối Shirakawa – ông nói tiếp – Em có vẻ quá thất vá»ng, như ngưá»i sắp chết Ä‘uối mà không có ai đến cứu. Sau khi Bà Ngô nói cho tôi biết em có ý định là m thế vá»›i ông Thứ trưởng để cho Nobu bắt gặp, tôi bèn quyết định nói cho ông ấy biết những gì tôi đã thấy. Ông ta đã phản ứng rất giáºn dữ…thì thôi, nếu ông ta không tha thứ cho em chuyện em đã là m, thì theo tôi, rõ rà ng ông ta không có duyên nợ gì vá»›i em hết.
Tôi nhá»› thá»i tôi còn bé ở Yoroido, có má»™t cáºu bé tên Gisuke leo lên má»™t cái cây để nhảy xuống hồ. Cáºu ta leo quá cao, mà má»±c nước ở hồ thì cạn. Nhưng khi chúng tôi bảo cáºu ta đừng nhảy, cáºu ta không dám trèo xuống vì đá dưới thân cây. Tôi chạy vá» là ng để tìm bố cáºu ta, ông Yamashita, ông bình tÄ©nh leo lên đồi, tôi tá»± há»i không biết ông ta có nháºn thấy tình trạng con ông nguy hiểm hay không. Ông ta bước đến gốc cây ngay khi cáºu bé rÆ¡i xuống – cáºu ta không biết có bố mình ở dưới. Ông Yamashita hứng lấy con mình má»™t cách dá»… dà ng như có ai thả cái bao và o tay ông, rồi để cáºu con đứng xuống đất. Tất cả chúng tôi Ä‘á»u reo hò sung sướng, chạy nhảy quanh hồ trong khi Gisuke đứng nhấp nháy mắt, nước mắt lưng tròng vì kinh ngạc.
Bây giá» tôi có cảm giác như Gisuke ngà y ấy. Tôi Ä‘ang rÆ¡i thẳng xuống đá thì ông Chá»§ tịch bước ra hứng lấy tôi. Tôi quá đỗi sung sướng đến ná»—i không thèm lau nước mắt Ä‘ang trà o ra. Bóng ông nhoà đi trước mặt tôi, nhưng tôi vẫn thấy ông nhÃch ngưá»i đến sát hôn tôi, rồi ông choà ng lấy tôi như ôm tấm chăn và o lòng. Môi ông đặt và o phần da hở có hình tam giác trên cổ tôi nÆ¡i tiếp giáp vá»›i cổ áo kimono. Khi tôi cảm thấy hÆ¡i thở cá»§a ông phả lên cổ tôi, và cảm thấy những động tác gấp gáp cá»§a ông hoạt động trên ngưá»i tôi, tôi liá»n nhá»› đến nhiá»u năm vá» trước, khi tôi Ä‘i và o nhà bếp ở nhà kỹ nữ, bắt gặp cô hầu dá»±a ngưá»i trên bồn rá»a, cố đưa tay che trái lê chÃn cô ta Ä‘ang ăn trong miệng, nước lê chảy ròng ròng xuống cổ. Cô ta nói cô ta thèm ăn lê, xin tôi đừng nói lại vá»›i bà Mẹ.
Tà i sản của Alucard
03-09-2008, 09:00 AM
Tiếp Nháºp Ma Äạo
Tham gia: May 2008
Äến từ: Castlevania
Bà i gởi: 339
Thá»i gian online: 5 giá» 56 phút 40 giây
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
Chương 035
Sau gần 40 năm, bây giá» khi nhá»› lại cái đêm tôi vá»›i ông Chá»§ tịch gặp nhau, tôi không khá»i bồi hồi vì đó là lúc ná»—i khổ cá»§a tôi đã lên tá»›i cá»±c Ä‘iểm, đến độ trÆ¡ lì ra. Từ ngà y tôi rá»i Yoroido, Ä‘á»i tôi chỉ gặp toà n chuyện Ä‘au khổ, gian truân. Và dÄ© nhiên bước gian truân ấy vẫn còn rất rõ trước mắt tôi. Khi chúng ta lá»™i ngược trong má»™t dòng suối có nhiá»u đá ngầm, chúng ta phải cẩn tháºn từng bước má»™t.
Nhưng cuá»™c Ä‘á»i tôi trở nên dá»… chịu hÆ¡n sau khi ông Chá»§ tịch trở thà nh danna cá»§a tôi. Tôi cảm thấy Ä‘á»i tôi như cái cây có rá»… đâm và o vùng đất ẩm phì nhiêu. Trước kia chưa bao giá» tôi dám nghÄ© đến chuyện mình may mắn hÆ¡n ngưá»i khác, nhưng nay thì tôi có thể nghÄ© rằng tôi là ngưá»i có diá»…m phúc. Nhưng tôi phải thú tháºt rằng tôi đã sống trong cảnh hạnh phúc má»™t thá»i gian lâu tôi má»›i nhìn vá» quá khứ để thấy lại cuá»™c sống cô đơn cá»§a mình trước đó. Tôi nghÄ© không thể kể chuyện Ä‘á»i mình ra được, tôi không tin có ai thà nh tháºt nói vá» ná»—i khổ Ä‘au cá»§a mình cho đến khi không chịu đựng được nữa.
Và o buổi chiá»u, ông Chá»§ tịch và tôi cùng uống sakê trong buổi lá»… tại phòng trà Ichiriki, có má»™t chuyện kỳ cục đã xảy ra. Tôi không biết tại sao, nhưng khi tôi nhấp tà rượu trong ba cái tách chúng tôi thưá»ng dùng, tôi đã để cho rượu sakê chảy ra khá»i lưỡi, má»™t giá»t chảy ra khóe miệng. Tôi mặc chiếc áo kimono mà u Ä‘en có năm cái vương miện, vá»›i con rồng thêu chỉ và ng và đỠuốn mình từ lai áo cho đến ngang đùi. Tôi nhá»› tôi thấy giá»t rượu rÆ¡i xuống dưới cánh tay, lăn trên ná»n vải Ä‘en cho đến khi nó dừng lại tại sợi chỉ lá»›n mà u bạc ở cái răng cá»§a con rồng. Tôi biết hầu hết geisha Ä‘á»u cho hiện tượng nà y là má»™t Ä‘iá»m xấu, nhưng vá»›i tôi, giá»t rượu ấy như giá»t nước mắt đã kể lại Ä‘á»i tôi. Nó rÆ¡i và o khoảng trống hoà n toà n không bị cái gì cản trở, rồi lăn theo má»™t đưá»ng trên lá»›p lụa, và rồi chảy đến dừng lại trên răng con rồng. Tôi nghÄ© đến những cánh hoa tôi đã ném trên thượng nguồn sông Kame, ở phÃa ngoà i xưởng thợ cá»§a ông Arashino, mong sao chúng đến được vá»›i ông Chá»§ tịch. Và tôi cÅ©ng nghÄ© chúng đã đến được.
Suốt thá»i con gái, tôi thưá»ng nuôi hy vá»ng Ä‘iên cuồng, tôi nghÄ© nếu được là m tình nhân cá»§a ông Chá»§ tịch thì chắc Ä‘á»i tôi sẽ tuyệt hảo. Hy vá»ng trẻ con ấy tôi mang theo bên mình cho đến lúc trưởng thà nh. Äáng ra tôi phải biết rõ hÆ¡n Ä‘iá»u nà y, tôi đã gặp bao nhiêu bà i há»c đắng cay có thể xem như cái ngạnh móc và o da thịt, phải chăng nó sẽ để lại những vết sẹo không bao giá» mất? Khi xua Ä‘uổi Nobu ra khá»i Ä‘á»i tôi vÄ©nh viá»…n, tôi không chỉ mất tình bạn cá»§a ông thôi, mà tôi còn tá»± mình xua Ä‘uổi mình ra khá»i Gion nữa.
Lý do quá đơn giản, đáng ra tôi phải biết trước má»›i phải. Ngưá»i đà n ông thắng được giải thưởng mà bạn mình ao ước phải đương đầu vá»›i sá»± lá»±a chá»n khó khăn, anh ta phải hoặc là thu giấu giải thưởng Ä‘i cho ngưá»i bạn không thấy hoặc đà nh chịu cảnh sứt mẻ tình bạn. Äây cÅ©ng là vấn đỠrất khó khăn giữa tôi và Bà Ngô, tình bạn cá»§a chúng tôi không hà n gắn được sau ngà y tôi được nháºn là m con cá»§a nhà kỹ nữ. Cho nên mặc dù việc thương lượng cá»§a ông Chá»§ tịch vá»›i Mẹ để ông là m danna cá»§a tôi kéo dà i mấy tháng trá»i, nhưng cuối cùng hai bên cÅ©ng đồng ý để cho tôi không là m geisha nữa. DÄ© nhiên tôi không phải là nà ng geisha đầu tiên rá»i khá»i Gion, bên cạnh những cô bá» Ä‘i, có cô lấy chồng và sống cuá»™c Ä‘á»i là m vợ, những ngưá»i khác thì rút lui để mở phòng trà hay mở nhà kỹ nữ riêng cho mình. Thế nhưng trưá»ng hợp cá»§a tôi, tôi bị kẹt và o má»™t tình thế ở giữa tháºt là kỳ khôi. Ông Chá»§ tịch muốn tôi rá»i khá»i Gion để không gặp Nobu nữa, nhưng dÄ© nhiên ông ta cÅ©ng không cưới tôi được vì ông đã có vợ rồi. Có lẽ giải pháp tuyệt hảo nhất, giải pháp do ông Chá»§ tịch đỠnghị, là để cho tôi mở phòng trà hay quán trá», nÆ¡i mà Nobu sẽ không bao giỠđến thăm. Nhưng bà Mẹ không bằng lòng để cho tôi rá»i khá»i nhà kỹ nữ, nếu tôi không còn là thà nh phần trong nhà kỹ nữ nữa, thì bà sẽ không có lợi tức gì thu được từ mối liên hệ cá»§a tôi vá»›i ông Chá»§ tịch. Vì thế mà cuối cùng, ông Chá»§ tịch bằng lòng trả cho nhà kỹ nữ má»™t số tiá»n đáng kể để Mẹ cho phép tôi chấm dứt hà nh nghá» geisha. Tôi tiếp tục sống trong nhà kỹ nữ, y như lâu nay, nhưng tôi không đến trưá»ng há»c buổi sáng, hay Ä‘i quanh Gion để ra mắt khách khứa và o những buổi tiệc lá»›n, tiệc nhá», và dÄ© nhiên, tôi không còn Ä‘i hầu vui cho khách và o buổi tối nữa.
Vì tôi đã có ý đồ trở thà nh geisha để có cÆ¡ há»™i chiếm được tình thương cá»§a ông Chá»§ tịch, nên có lẽ tôi không nên luyến tiếc gì vá» việc phải rút lui khá»i Gion. Thế nhưng trải qua nhiá»u năm trá»i là m geisha, tôi đã có nhiá»u bạn bè thân thiết, không những chỉ có geisha thôi, mà còn vá»›i nhiá»u đà n ông tôi quen biết nữa. Tôi không phải chia tay vá»›i các geisha khác vì tôi đã chấm dứt công việc giúp vui, mà còn chia tay vá»›i những ngưá»i sinh sống ở Gion chỉ biết công việc ná»™i trợ trong nhà . Tôi thưá»ng ghen vá»›i các cô geisha Ä‘ang hấp tấp Ä‘i đến chá»— hẹn tiếp theo, vừa Ä‘i vừa cưá»i đùa vá»›i nhau. Tôi không ghen vì cuá»™c sống bất định cá»§a há», mà tôi ghen vì há» có nhiá»u hứa hẹn trước mắt, vì buổi tối cá»§a há» sẽ mang lại cho há» nhiá»u Ä‘iá»u thÃch thú.
Tôi thưá»ng gặp Mameha. Ãt ra chúng tôi cÅ©ng cùng uống trà vá»›i nhau nhiá»u lần trong má»™t tuần. Vì cô ấy đã giúp tôi từ lúc tôi còn nhá» - và nhất là cô đã thay mặt ông Chá»§ tịch để đóng vai trò đặc biệt trong Ä‘á»i tôi – nên chắc anh cảm thấy tôi mang Æ¡n cô ấy không biết bao nhiêu mà kể. Má»™t hôm và o trong má»™t nhà hà ng tôi thấy bức tranh lụa từ thế ká»· 18 vẽ cảnh má»™t phụ nữ dạy cho má»™t thiếu nữ táºp viết. Cô giáo trong tranh có khuôn mặt trái xoan xinh đẹp, Ä‘ang nhìn cô há»c trò vá»›i vẻ nhân từ, khiến tôi nghÄ© đến Mameha, tôi bèn mua bức trang để là m quà tặng cho cô ấy. Và o má»™t buổi chiá»u trá»i mưa, khi cô ấy treo bức tranh lên tưá»ng trong căn há»™ buồn bã cá»§a cô, tôi đứng lắng nghe tiếng xe cá»™ chạy trên đại lá»™ Hagashi-Oji. Không là m sao tôi khá»i nhá»› căn phòng đẹp đẽ cá»§a cô trước kia, tôi luyến tiếc vì không còn được nghe tiếng nước chảy róc rách ngoà i cá»a sổ từ cái thác nhỠđổ và o con suối Shirakawa. Gion lúc ấy đối vá»›i tôi như má»™t bức tranh cổ tuyệt vá»i, nhưng đã thay đổi quá nhiá»u. Bây giá» căn há»™ cá»§a Mameha chỉ còn là má»™t phòng nhá» trải chiếu có mà u u tối và phảng phất mùi thuốc Bắc cá»§a tiệm dược phẩm ở phÃa dưới – cho nên vì thế áo kimono cá»§a cô ấy thưá»ng thưá»ng cÅ©ng có mùi thuốc Bắc.
Sau khi treo bức tranh thuá»· mặc lên tưá»ng xong, cô ấy ngắm nghÃa má»™t lát rồi trở vá» ngồi ở bà n. Cô ấy ngồi hai tay ôm lấy tách trà nóng, mắt nhìn và o tách trà như thể Ä‘ang suy nghÄ© để tìm ra lá»i gì để nói. Tôi kinh ngạc thấy gân tay nổi lên tháºt rõ trên hai tay cô, vì tuổi già đã xồng xá»™c đến. Cuối cùng, vẻ mặt buồn buồn, cô lên tiếng nói:
- Cuá»™c Ä‘á»i kỳ lạ tháºt, tương lai bất định. Cô phải cẩn tháºn đấy nhé, Sayuri, đừng đòi há»i nhiá»u.
Tôi hoà n toà n cho lá»i cô ấy nói là đúng. Nếu tôi không tiếp tục tin rằng má»™t ngà y nà o đó Nobu sẽ tha thứ cho tôi thì chắc tôi đã sống thoải mái hÆ¡n và o những năm sau đó. Cuối cùng tôi không há»i Mameha vá» việc ông ta có há»i han gì vá» tôi không, tôi rất Ä‘au khổ khi thấy cô ấy thở dà i và nhìn tôi vá»›i ánh mắt buồn da diết, như thể muốn nói rằng cô ấy rất buồn khi thấy tôi không nghÄ© đến chuyện gì hay ho, hÆ¡n là cứ hy vá»ng má»™t chuyện như thế.
Và o mùa xuân năm sau, sau khi tôi đã thà nh tình nhân cá»§a ông Chá»§ tịch, ông mua má»™t ngôi nhà tháºt sang ở phÃa Äông Bắc cá»§a thà nh phố Kyoto, và ông đặt tên là Eishin-an, có nghÄ©a là Äại phú ẩn cư. Ngôi nhà dùng đón khách cá»§a công ty, nhưng thá»±c ra ông Chá»§ tịch sá» dụng ngôi nhà nà y nhiá»u hÆ¡n ai hết. Äây là nÆ¡i tôi và ông cùng sống vá»›i nhau qua đêm má»—i tuần ba bốn lần, có khi nhiá»u hÆ¡n nữa. Gặp ngà y báºn bịu nhiá»u công việc, ông thưá»ng Ä‘i đến khuya và chỉ muốn tắm nước nóng trong khi tôi nói chuyện vá»›i ông, rồi sau đó Ä‘i ngá»§. Nhưng hầu hết các buổi tối, ông đến và o lúc hoà ng hôn, hay sau má»™t chút, ông ăn cÆ¡m trong khi chúng tôi nói chuyện vá»›i nhau và nhìn gia nhân thắp đèn lồng trong vưá»n.
Thưá»ng thưá»ng khi nà o ông đến, trước hết ông nói chuyện má»™t lát vá» công việc trong ngà y. Ông nói vá» những sá»± rắc rối trong việc sản xuất sản phẩm má»›i, hay vá» tai nạn giao thông có liên quan đến các bá»™ pháºn do công ty sản xuất, hay những việc đại loại như thế. DÄ© nhiên tôi rất sung sướng khi được ngồi nghe ông nói, nhưng tôi thừa biết ông Chá»§ tịch không phải kể những chuyện nà y vì muốn cho tôi biết, mà ông kể là vì ông muốn nói cho nhẹ bá»›t tâm trÃ, như đổ nước ra khá»i cái xô. Cho nên tôi nghe mà không chú ý đến ná»™i dung, chỉ chăm chú đến giá»ng cá»§a ông thôi, vì khi ông cất giá»ng lên, tôi cảm thấy như nước chảy ra khá»i xô, nghÄ©a là ông trở nên dịu dà ng, thoải mái. Khi nà o thấy thuáºn tiện là tôi thay đổi đỠtà i, và sau đó, không nghiêm trang nói chuyện là m ăn nữa, mà chúng tôi nói vá» các chuyện vui khác, như là sáng ấy khi Ä‘i là m ông thấy có cái gì xảy ra, hay là cuốn phim mà chúng tôi vừa má»›i xem tại Äại phú ẩn cư cách đây mấy đêm có hay không, hay tôi kể cho ông vá» câu chuyện vui mà tôi đã nghe Mameha kể, cô ấy thỉnh thoảng và i đêm lại đến thăm chúng tôi. Nói tóm lại, công việc giản dị nà y đã là m cho ông thư thái tâm hồn, như chiếc khăn sÅ©ng nước Ä‘em phÆ¡i ngoà i nắng mặt trá»i. Khi ông má»›i đến, tôi rá»a tay cho ông bằng khăn nước nóng, mấy ngón tay ông cứng như que cá»§i. Sau khi nói chuyện má»™t lát, chúng má»m mại dá»… thương như ông Ä‘ang nằm ngá»§.
Tôi cứ tưởng cuá»™c Ä‘á»i như thế mà trôi, hầu vui cho ông Chá»§ tịch buổi tối, sống thanh thản hạnh phúc suốt ngà y tùy theo sở thÃch, nhưng và o mùa thu năm 1952, tôi theo ông sang Hoa kỳ, đây là chuyến Ä‘i thứ hai cá»§a ông ấy. Mùa đông năm trước ông sang má»™t lần rồi, và chưa có bao giá» trong Ä‘á»i ông có chuyện gì gây cho ông nhiá»u ấn tượng sâu sắc như chuyện Ä‘i nà y. Ông nói rằng đây là lần đầu tiên ông chứng kiến được cảnh phồn vinh thá»±c sá»±. Và dụ, trong lúc ấy, hầu hết ngưá»i Nháºt má»›i chỉ được hưởng Ä‘iện lá»±c trong má»™t khoảng thá»i gian nhất định, nhưng ánh sáng trong các thà nh phố Mỹ thì sáng suốt ngà y suốt đêm. Và trong khi chúng tôi ở Kyoto tá»± hà o nhà ga xe lá»a má»›i được đúc bê tong chứ không lát ván như trước, thì ná»n nhà các ga xe lá»a ở Mỹ được lát đá hoa cứng. Ngay trong các thà nh phố nhỠở Mỹ, các rạp chiếu bóng cÅ©ng lá»›n như nhà hát quốc gia cá»§a chúng tôi, ông Chá»§ tịch nói thế, và các phòng vệ sinh công cá»™ng khắp nÆ¡i Ä‘á»u sạch bong. Äiá»u là m cho ông kinh ngạc nhất là hầu như má»i gia đình ở Mỹ Ä‘á»u có tá»§ lạnh, việc mua tá»§ lạnh rất dá»…, chỉ cần má»™t tháng lương cá»§a má»™t công nhân trung bình thôi là mua được. Trong khi đó ở Nháºt, má»™t công nhân phải mất 15 tháng lương má»›i mua nổi cái tá»§ lạnh, cho nên rất Ãt gia đình có nổi má»™t cái tá»§ lạnh như thế.
Như tôi đã nói, ông Chá»§ tịch cho tôi Ä‘i theo ông và o chuyện Ä‘i Mỹ lần thứ hai. Tôi Ä‘i xe lá»a má»™t mình đến Tokyo rồi từ đấy chúng tôi đáp máy bay sang Hawaii. Chúng tôi nghỉ ngÆ¡i và i ngà y rất thoải mái ở đây. Ông Chá»§ tịch mua cho tôi má»™t bá»™ đồ tắm – lần đầu tiên tôi có đồ nà y – và tôi mặc ngồi trên bãi biển, tóc xoã dà i xuống vai, như bao phụ nữ khác quanh tôi. Hawaii nhắc tôi nhá»› đến Amani, tôi lo sợ ông Chá»§ tịch cÅ©ng có ý nghÄ© như thế, nhưng nếu có, ông cÅ©ng không nói gì hết. Từ Hawaii, chúng tôi bay đến Los Angeles, rồi cuối cùng đến New York. Tôi không biết gì vá» nước Mỹ ngoại trừ những Ä‘iá»u tôi thấy trên mà n ảnh. Tôi không tin chuyện ở New York lại có những toà cao ốc vÄ© đại như thế. Và khi và o ở trong phòng tại khách sạn Walforf-Astoria, nhìn qua cá»a sổ thấy nhà cá»a trùng Ä‘iệp cao ngất quanh tôi và nhìn đưá»ng phố phẳng phiu sạch sẽ ở phÃa dưới, tôi cảm thấy như chuyện cổ tÃch. Thú tháºt tôi thấy mình như má»™t em bé lôi ra khá»i mẹ, vì chưa bao giá» tôi rá»i khá»i nước Nháºt, tôi không tin rằng má»™t nÆ¡i xa lạ như New York nà y sẽ là m tôi sợ. Có lẽ nhá» tình thương cá»§a ông Chá»§ tịch mà tôi vững tâm đến đây. Ông lấy má»™t phòng riêng dùng để là m việc, nhưng má»—i đêm ông đến ở vá»›i tôi tại căn há»™ ông dà nh riêng cho tôi. Thưá»ng thưá»ng tôi thức dáºy trong căn phòng kỳ lạ ấy, quay qua nhìn ông ngồi trong bóng tối, trên chiếc ghế kê bên cá»a sổ, kéo mà n che cá»a để nhìn xuống Công viên Trung tâm. Má»™t lần và o khoảng sau hai giá» sáng, ông nắm tay lôi tôi đến bên cá»a sổ để nhìn má»™t cặp tình nhân mặc áo quần như vừa Ä‘i dạ há»™i trở vá», đứng hôn nhau dưới ngá»n đèn ở góc đưá»ng.
Trong ba năm tiếp theo, tôi cùng ông Chá»§ tịch sang Hoa kỳ thêm hai lần nữa. Trong khi ban ngà y ông Ä‘i lo công việc, tôi và cô hầu Ä‘i xem các viện bảo tang rồi và o ăn nhà hà ng – và ngay cả và o xem má»™t buổi múa ba lê, vở múa là m tôi thÃch thú vô cùng. Kỳ lạ thay là má»™t trong số mấy nhà hà ng ăn uống cá»§a ngưá»i Nháºt ở New York, có ngưá»i quản lý tôi đã quen rất thân ở Gion trước chiến tranh. Và o má»™t buổi chiá»u trong giỠăn trưa, tôi đến phòng riêng cá»§a ông ta ở phÃa sau nhà hà ng, giúp vui má»™t số ngưá»i đã lâu tôi không gặp lại, như Phó giám đốc công ty Äiện thoại Ä‘iện báo Nippon, Tổng lãnh sá»± má»›i cá»§a Nháºt, nguyên là thị trưởng thà nh phố Kobe, má»™t vị giáo sư khoa chÃnh trị ở đại há»c Kyoto. Tôi có cảm tưởng như được sống ở Gion trở lại.
Mùa hè năm 1956, ông Chá»§ tịch có hai cô con gái vá»›i vợ chÃnh thức, nhưng không có con trai – thu xếp để cho cô con gái đầu lấy má»™t ngưá»i có tên là Nishioka Mimoru. à đồ cá»§a ông là ông Nishioka sẽ lấy tên há» Iwamura rồi thừa kế ông, nhưng đến giây phút chót, ông Nishioka đổi ý, báo cho ông Chá»§ tịch biết ông ta không bằng lòng lấy con gái cá»§a ông Chá»§ tịch nữa. Ông nà y là má»™t thanh niên có tÃnh khà thất thưá»ng, nhưng ông Chá»§ tịch tin anh ta là ngưá»i thông minh đĩnh ngá»™. Ông Chá»§ tịch chán nản suốt mấy tuần, ông nạt ná»™ gia nhân và tôi tháºt vô cá»›. Chưa bao giá» tôi thấy ông rối loạn tinh thần như thế.
Không ai nói cho tôi biết lý do tại sao. Nishioka Minoru thay đổi ý kiến, nhưng chắc có ngưá»i biết. Và o mùa hè trước, ngưá»i sáng láºp ra công ty bảo hiểm lá»›n nhất ở nước Nháºt đã không cho ngưá»i con trai là m giám đốc, mà lại giao cho ngưá»i con trai ngoại hôn còn trẻ hÆ¡n, anh nà y là con cá»§a ông ta vá»›i má»™t geisha ở Tokyo. Chuyện nà y đã gây ra tai tiếng má»™t thá»i gian. Những chuyện như thế nà y trước đây đã từng xảy ra ở Nháºt, nhưng thưá»ng ở các giá»›i thấp hÆ¡n, trong những gia đình buôn bán áo kimnono hay bán bánh kẹo, hay những gia đình buôn bán khác. Ông giám đốc công ty bảo hiểm đã cho báo chà hay rằng cáºu cả cá»§a ông ta là "ngưá»i kém tà i năng hÆ¡n…" và ông nêu tên ngưá»i con trai ngoại hôn cá»§a mình, mà không nói rõ vá» mối liên hệ tình dục vá»›i ai hết. Nhưng chẳng cần ông nói rõ hay không, má»i ngưá»i ai cÅ©ng biết sá»± tháºt.
Nếu anh cho rằng Nishioka Minoru, sau khi đã bằng lòng là m kẻ thừa kế cho ông Chá»§ tịch, đã phát hiện ra má»™t và i tin tức má»›i mẻ, như là ông Chá»§ tịch có con trai ngoại hôn chẳng hạn, thì theo tôi, việc anh ta không bằng lòng lấy con gái ông Chá»§ tịch là điá»u dá»… hiểu thôi. Má»i ngưá»i Ä‘á»u biết ông Chá»§ tịch ta than không có con trai và chỉ trông mong và o hai cô con gái. Nhưng ai biết ông ta không trông cáºy và o cáºu con trai ngoại hôn và biết đâu má»™t ngà y nà o đấy, trước khi chết, ông ta thay đổi ý kiến, Ä‘em chuyển giao công ty mà ông đã dà y công xây dá»±ng cho cáºu con trai ấy? Còn tôi thì không biết có đẻ cho ông Chá»§ tịch má»™t đứa con trai hay không. Nếu tôi có đẻ, thì chắc tôi cÅ©ng không dám đỠcáºp đến nhiá»u, vì sợ mang tai mang tiếng cho ông ta. Tốt nhất là không nên nói ra, vì không có lợi cho ai hết. Äối vá»›i tôi phương pháp hay nhất là không nói gì hết, tôi nghÄ© chắc anh hiểu rồi.
Khoảng má»™t tuần sau ngà y Nishioka Minoru thay đổi ý kiến, tôi quyết nêu vấn đỠrất tế nhị nà y vá»›i ông Chá»§ tịch. Chúng tôi Ä‘ang ở Äại phú ẩn cư, sau khi ăn tối xong, chúng tôi ngồi ở hà ng lang trông ra vưá»n hoa. Trước bữa ăn ông Chá»§ tịch suy nghÄ© miên man không nói má»™t tiếng.
- Ngưá»i yêu cá»§a em – tôi nói – vừa má»›i đây, em có thưa vá»›i mình má»™t chuyện rất lạ, phải không?
Tôi nhìn ông, nhưng ông không có dấu hiệu gì chứng tỠcó nghe tôi nói.
- Em cứ nghÄ© đến phòng trà Ichiriki hoà i – tôi nói tiếp – thú tháºt, em rất nhá»› cảnh hầu vui ngà y trước.
Ông Chá»§ tịch Ä‘ang ăn kem, ông liá»n đặt muá»—ng xuống.
- DÄ© nhiên em không thể vá» lại Gion được, em thừa biết như thế. Nhưng em tá»± há»i không lẽ ở New York không có chá»— để mở má»™t cái phòng trà nho nhá» hay sao.
- Tôi không hiểu em Ä‘ang nói cái gì – ông đáp – không có lý do gì để cho em rá»i khá»i nước Nháºt hết.
- Bây giá» các thương gia Nháºt, các nhà chÃnh khách Nháºt đổ xô đến New York là m ăn rất nhiá»u như rùa con Ä‘ua nhau lá»™i xuống hồ - tôi nói – hầu hết những ngưá»i nà y em đã quen biết từ lâu. Rá»i bá» nước Nháºt đúng là má»™t sá»± thay đổi đột ngá»™t đấy. Nhưng em nghÄ© rồi đây ngưá»i em yêu sẽ sống ở New York nhiá»u…- Tôi không biết đây là chuyện tháºt, vì ông đã nói vá»›i tôi, ông có kế hoạch mở chi nhánh tại đấy.
- Tôi không có ý định như thế, Sayuri – ông đáp.
Tôi nghĩ ông muốn nói thêm cái gì nữa, nhưng tôi nói tiếp như thể tôi không nghe ông nói gì.
- Ngưá»i ta nói đứa bé lá»›n lên giữa hai ná»n văn hoá khác nhau thưá»ng gặp nhiá»u chuyện rất khó khăn. Cho nên, ngưá»i mẹ mang con đến ở má»™t nÆ¡i như Hoa kỳ chẳng hạn có lẽ là hà nh động rất khôn ngoan, vì để cho đứa bé lấy chá»— ấy là m quê hương vÄ©nh viá»…n.
- Sayuri…
- NghÄ©a là – tôi nói tiếp – ngưá»i mẹ nà o chá»n lá»±a như thế có lẽ không mang con vá» lại Nháºt là m gì.
Äến đây, ông Chá»§ tịch chắc hiểu ý tôi muốn nói gì, tôi sang Mỹ tức là tôi sẽ mang theo chướng ngại váºt là m cản trở việc chá»n Nishioka Minoru là m ngưá»i thừa kế cá»§a ông. Ông kinh ngạc nhìn tôi má»™t lát. Rồi, có lẽ ông hình dung ra trong óc cảnh tôi ra Ä‘i, nét cau có trên mặt ông biến mất, và má»™t giá»t nước mắt ứa ra bên khóe mắt ông, ông vá»™i nhấp nháy mắt cho giá»t nước mắt rÆ¡i Ä‘i như xua má»™t con ruồi.
Tháng tám năm ấy, tôi sang New York để mở má»™t phòng trà tà hon cho các thương gia và chÃnh trị gia Nháºt má»—i khi há» sang Hoa Kỳ. DÄ© nhiên bà Mẹ cương quyết cho rằng bất kỳ công việc kinh doanh nà o cá»§a tôi ở New York cÅ©ng Ä‘á»u xem như má»™t chi nhánh cá»§a nhà kỹ nữ Nitta, nhưng ông Chá»§ tịch thẳng thừng bác bá», không chấp nháºn. Mẹ chỉ có quyá»n vá»›i tôi chừng nà o tôi ở Gion, nhưng khi đã Ä‘i ra khá»i đấy, xem như tôi đã cắt đứt hết má»i rang buá»™c vá»›i bà ta. Ông Chá»§ tịch đã phái hai kế toán viên đến giúp tôi kiểm soát tiá»n bạc để bà Mẹ không thu được má»™t yen nà o hết.
Khi cánh cá»a căn há»™ cá»§a tôi tại khách sạn Waldorf Towers đóng lại lần đầu tiên, xin thú tháºt, tôi không sợ sệt gì hết như cách đây nhiá»u năm vá» trước. Nhưng New York là má»™t thà nh phố sôi động. Phải mất má»™t thá»i gian tháºt lâu tôi má»›i cảm thấy quen như ở Gion được, và cảm thấy đây là quê nhà cá»§a mình. Tháºt váºy, khi nhìn lại thá»i ấy, rất nhiá»u ká»· niệm cá»§a tôi vá»›i ông Chá»§ tịch ở đây đã là m cho tôi cảm thấy cuá»™c Ä‘á»i cá»§a tôi tại Hoa kỳ phong phú hÆ¡n rất nhiá»u so vá»›i thá»i còn ở Nháºt. Phòng trà nhá» cá»§a tôi nằm trên lầu hai cá»§a má»™t câu lạc bá»™ cÅ© trên Äại lá»™ Thứ Năm, gặt hái được thà nh quả ngay từ đầu. Má»™t số geisha ở Gion sang là m việc cho tôi, tháºm chà cả Mameha thỉnh thoảng cÅ©ng sang thăm. Bây giá», chỉ khi nà o có bạn bè thân thiết hay khách quen cÅ© đến thà nh phố, tôi má»›i đến hầu vui. Thế nhưng tôi đã dùng thì giá» và o cách khác. Buổi sáng tôi thưá»ng gặp các nhà văn, các nghệ sÄ© Nháºt ở tại đấy để nghiên cứu vá» các vấn đỠcó quan hệ đến chúng tôi – như là thi ca hay âm nhạc, lịch sá» thà nh phố New York suốt khoá lâu má»™t tháng. Ngà y nà o tôi cÅ©ng ăn trưa vá»›i má»™t ngưá»i bạn. Còn buổi chiá»u, tôi quỳ trước bà n trang Ä‘iểm để hoá trang chuẩn bị cho các buổi tiệc – thỉnh thoảng tổ chức tại căn há»™ cá»§a tôi. Khi tôi lấy tấm vải thêu che tấm gương soi ra, không là m sao tôi quên được mùi cá»§a chất hóa trang mà u trắng tôi thưá»ng dùng ở Gion. Tôi rất muốn vỠđấy thăm, nhưng tôi sợ những đổi thay ở đấy sẽ là m tôi xúc động. Khi có ngưá»i bạn nà o đến, mang ảnh chụp Kyoto cho tôi xem, tôi thưá»ng nghÄ© rằng Gion bé nhá» Ä‘i như má»™t mảnh vưá»n thiếu chăm sóc, để cho cá» dại má»c khắp nÆ¡i. Và dụ, sau ngà y bà Mẹ chết cách đây mấy năm, nhà kỹ nữ Nitta bị triệt hạ để xây và o đấy má»™t ngôi nhà bê tong cốt sắt nhá», ở dưới dùng là m tiệm sách, tầng trên dùng cho hai gia đình ở.
Khi tôi má»›i đến Gion, ở đấy có tám trăm geisha hoạt động, bây giá» chưa đến 60 vá»›i má»™t Ãt táºp sá»±, và má»—i ngà y lại má»™t Ãt Ä‘i, vì sá»± đổi thay cà ng ngà y cà ng gia tăng. Lần đến thăm New York sau cùng cá»§a ông Chá»§ tịch, ông và tôi Ä‘i bách bá»™ qua công viên Trung Tâm. Tá»± nhiên chúng tôi nhắc đến quá khứ, và khi chúng tôi Ä‘i trên con đưá»ng chạy qua rừng thông, bá»—ng ông Chá»§ tịch thình lình dừng lại. Ông thưá»ng nói cho tôi nghe vá» những hà ng thông chạy ven đưá»ng ở ngoà i thà nh phố Osaka nÆ¡i ông lá»›n lên. Khi nhìn ông dừng lại, tôi biết ông Ä‘ang nhá»› đến hà ng thông ở đấy. Ông đứng yên, hai tay yếu Ä‘uối tá»±a lên chiếc can, mắt nhắm lại, hÃt thở tháºt sâu hương vị cá»§a quá khứ.
- Nhiá»u khi – ông thở dà i nói – tôi nghÄ© những Ä‘iá»u trong ký ức còn tháºt hÆ¡n những Ä‘iá»u trước mắt nhiá»u.
Khi tôi còn trẻ, tôi cứ nghÄ© Ä‘am mê cá»§a ngưá»i Ä‘á»i sẽ nhạt phai theo năm tháng, như tách nước để trên bà n sẽ bốc hÆ¡i cạn dần theo thá»i gian. Nhưng khi ông Chá»§ tịch và tôi vá» lại căn há»™ cá»§a tôi, chúng tôi đã cùng nhau ân ái như thá»i còn trẻ vá»›i nhiá»u Ä‘am mê khát vá»ng, đến ná»—i sau đó tôi cảm thấy tất cả sinh lá»±c cá»§a tôi đã bị ông Chá»§ tịch lấy Ä‘i, nhưng đồng thá»i cÅ©ng được sinh lá»±c cá»§a ông bù đắp lại. Tôi lăn ra ngá»§ say, mÆ¡ thấy tôi Ä‘ang dá»± má»™t buổi đại tiệc ở Gion, Ä‘ang nói chuyện vá»›i má»™t ông già , ông ta nói vá»›i tôi rằng vợ ông, ngưá»i vợ ông rất thương yêu, không chết, vì những lạc thú mà hỠđã cùng nhau hưởng vẫn còn sống mãi trong lòng cá»§a ông. Trong khi ông ta nói những lá»i nà y, tôi húp má»™t tô súp ngon chưa từng thấy, má»—i má»™t ngụm súp húp và o miệng là má»™t cá»±c khoái. Tôi cảm thấy những ngưá»i tôi quen biết đã chết Ä‘i hay đã xa tôi, tháºt ra không ai từ giã tôi Ä‘i đâu hết, há» vẫn còn sống mãi trong lòng tôi như ngưá»i vợ cá»§a ông già nà y cứ sống mãi trong lòng ông ta váºy. Tôi cảm thấy như tôi đã uống hết há» và o ngưá»i, - chị Satsu cá»§a tôi, ngưá»i đã bá» trốn để lại tôi má»™t mình khi còn bé nhá», mẹ tôi và bố tôi, ông Tanaka, vá»›i vẻ đạo đức giả, ông Nobu, ngưá»i không bao giá» tha thứ cho tôi, tháºm chà cả ông Chá»§ tịch nữa. Tô súp tôi húp đầy những thứ mà tôi đã lo nghÄ© suốt cả Ä‘á»i, và trong khi tôi húp, ông già nà y rót những lá»i ông ta nói và o trái tim cá»§a tôi. Tôi thức dáºy vá»›i nước mắt đầm đìa hai bên thái dương, tôi vá»™i nắm tay ông Chá»§ tịch, lòng lo sợ khi ông chết Ä‘i để lại tôi má»™t mình, chắc tôi không thể nà o sống nổi. Vì ông đã quá yếu rồi, ngay cả khi ông nằm ngá»§ bên tôi, không tà i nà o tôi không nghÄ© đến hình ảnh cá»§a mẹ tôi ở Yoroido. Thế nhưng, khi ông chết và o mấy tháng sau, tôi hiểu ra rằng ông từ giã tôi ra Ä‘i là điá»u rất tá»± nhiên, như những chiếc lá lìa cà nh mà thôi.
Tôi không thể nói vá»›i anh cái gì đã đưa chúng tôi đến vá»›i nhau trong cuá»™c Ä‘á»i nà y, nhưng đối vá»›i tôi, tôi đã đến vá»›i ông Chá»§ tịch như hòn đá phải rÆ¡i xuống đất. Khi tôi bị rách môi và gặp ông Tanaka, khi mẹ tôi chết và tôi bị bán Ä‘i má»™t cách tà n nhẫn, thân tôi như má»™t dòng suối rÆ¡i xuống bá» núi đá trước khi đổ ra biển. Tháºm chà bây giỠông ấy chết rồi, nhưng vá»›i tôi, ông ấy vẫn còn bên tôi, những ky niệm vỠông ấy vẫn còn nguyên vẹn trong lòng tôi. Khi kể chuyện nà y cho anh, là tôi đã sống lại cuá»™c Ä‘á»i tôi.
Quả tháºt, thỉnh thoảng tôi Ä‘i qua công viên Trung Tâm, tôi lại giáºt mình sá»ng sốt trước những cảnh váºt chung quanh. Những chiếc taxi mà u và ng chạy vụt qua, bóp còi inh á»i, những phụ nữ xách cặp Ä‘i qua, há» có vẻ ngÆ¡ ngác bà ng hoà ng khi thấy má»™t bà già nhá» con ngưá»i Nháºt mặc kimono đứng bên góc đưá»ng. Nhưng có tháºt nếu tôi vá» lại Yoroido, cảnh tượng ở đấy sẽ Ãt kỳ lạ hÆ¡n không? Khi còn là con gái, tôi tin rằng nếu ông Tanaka không lôi tôi ra khá»i ngôi nhà ngà say, thì chắc Ä‘á»i tôi sẽ không trải qua phong ba bão táp. Nhưng bây giá» tôi thấy rằng thế giá»›i cá»§a chúng ta chẳng khác nà o ngá»n sóng dâng trà o trên biển cả. Cho dù chúng ta thà nh công hay gặp thất bại, thì đà ng nà o chúng ta cÅ©ng nếm mùi Ä‘au khổ, tất cả trước sau gì cÅ©ng bị thá»i gian cuốn trôi, như má»±c nước trên giấy, sẽ bị thá»i gian xoá má».
HẾT
Tà i sản của Alucard