 |
|

11-04-2008, 02:38 PM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 451
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngà y 16 giá»
Thanks: 453
Thanked 24 Times in 13 Posts
|
|
dịch giả: Äà m Quang Hưng
THẦN HOA CÚC
(truyện HOÀNG ANH)
Thiên lý bình cân bốc ẩn cư
Tá»u hương hoa khà má»™ng tinh sÆ¡
Lương duyên ưng vị mai hoa đố
XỠsĩ phong lưu chuyển bất như
Huyện Thuáºn Thiên, tỉnh Hà Bắc, có ngưá»i há» Mã, tên Tá» Tà i, có vợ há» Lã, tÃnh rất hiá»n thục.
Gia tư Tá» Tà i cÅ©ng chỉ và o hà ng khá giả, có hai dãy nhà nam bắc, cách nhau má»™t chiếc sân lá»›n. Má»—i dãy dà i chừng bốn chục thước, tiếp giáp vá»›i má»™t khu vưá»n chừng ná»a mẫu đất. Khu bắc có trồng hoa cúc còn khu nam thì bá» hoang.
Ông, cha Tá» Tà i Ä‘á»u yêu hoa cúc song Tá» Tà i còn mê hoa cúc hÆ¡n cả cha, ông. Tá» Tà i chỉ trồng hoa cúc để thưởng ngoạn chứ chẳng Ä‘em bán bao giá» vì Tá» Tà i vẫn giữ ý nghÄ© cổ truyá»n cá»§a cha, ông, cho việc bán hoa cúc là má»™t việc là m vô liêm sỉ. Há»… nghe nói ở đâu có hoa cúc đẹp là Tá» Tà i lại lặn lá»™i tìm tá»›i mua, chẳng kể đưá»ng xá gần xa, giá cúc đắt rẻ. Vì thế mà gia tư lụn bại dần.
Má»™t hôm, có ngưá»i khách quen từ thá»§ phá»§ Kim Lăng, tỉnh Giang Tô, lên Thuáºn Thiên có việc, ghé thăm Tá» Tà i. Trong khi đà m đạo, khách nói có má»™t ngưá»i bà con ở Kim Lăng mua được hai giống cúc đẹp lắm, không thấy có ở miá»n bắc. Tá» Tà i mừng quá, tức khắc và o nhà trong bảo vợ sá»a soạn tiá»n bạc, hà nh trang để mình theo khách xuống Kim Lăng tìm mua hai giống cúc ấy.
Tá»›i nÆ¡i, Tá» Tà i đưa tiá»n nhá» ngưá»i bà con cá»§a khách Ä‘i mua giùm được hai giò cúc lạ. Tá» Tà i quý hai giò cúc ấy lắm, chăm sóc như bảo váºt.
Hôm sau, Tá» Tà i biệt khách, Ä‘em hai giò cúc vá» Thuáºn Thiên. Má»›i lên ngá»±a phóng Ä‘i được má»™t quãng thì Tá» Tà i thấy má»™t thiếu niên phong lưu, tuấn tú, cưỡi ngá»±a theo sau má»™t cá»— xe. Thiếu niên thấy Tá» Tà i Ä‘i cùng đưá»ng vá»›i mình thì mỉm cưá»i, chắp tay vái chà o là m quen, nói:"Ãệ há» Ãà o, tên Trá»ng Túy, quê ở đất Kim Lăng nà y, còn quý danh là gì, quý quán ở đâu?" Thấy Trá»ng Túy nói năng lịch sá»±, tao nhã, Tá» Tà i chắp tay đáp lá»…, nói:"Ãệ há» Mã, tên Tá» Tà i, quê ở huyện Thuáºn Thiên tỉnh Hà Bắc" Há»i:"Dám há»i túc hạ xuống đây có việc chi?" Ãáp:"Ãệ xuống đây tìm mua hai giống cúc đẹp không thấy có ở miá»n bắc!" Trá»ng Túy cưá»i, nói:"Cúc nà o là cúc chẳng đẹp, chỉ có ngưá»i trồng tỉa chẳng biết cách chăm sóc mà thôi!" Rồi thao thao giảng thuyết vá» cách thức chăm sóc cúc. Nghe xong, Tá» Tà i mừng lắm, há»i:"Bây giá» túc hạ Ä‘i đâu thế?" Ãáp:"Ãệ theo gia tỉ dá»n nhà lên Hà Sóc, phÃa bắc sông Hoà ng Hà !" Há»i:"Quê túc hạ ở miá»n nam nà y, sao lại dá»n nhà lên ở miá»n bắc?" Ãáp:"Tuy chị em đệ quê ở miá»n nam, song gia tỉ chán cảnh ở đây rồi, muốn dá»n nhà lên ở miá»n bắc!" Tá» Tà i mừng lắm, nói: "Nếu túc hạ cùng lệnh tỉ chẳng chê đất Thuáºn Thiên là nÆ¡i hoang láºu thì xin má»i nhị vị lên tệ xá cư ngụ!" Trá»ng Túy bèn rong ngá»±a tá»›i cạnh xe, há»i vá»ng và o: "Em vừa là m quen vá»›i Mã huynh ở Thuáºn Thiên, Hà Bắc. Biết chị em mình Ä‘ang dá»n nhà lên Hà Sóc, Mã huynh má»i chị em mình lên nhà Mã huynh cư ngụ, chị có thuáºn không?" Tá» Tà i chăm chú theo dõi thì thấy má»™t nữ lang tuyệt sắc, tuổi chừng hai mươi, vén rèm xe lên nhìn Trá»ng Túy, đáp: "Lên đó ở nhá» thì cÅ©ng chẳng sao song nhà cá»a phải rá»™ng rãi, tuy chẳng cần phải sang trá»ng!" Nghe thấy thế, Tá» Tà i vá»™i phóng ngá»±a tá»›i cạnh xe, nói:" Tệ xá tuy thô láºu song cÅ©ng rá»™ng rãi lắm!" Hai chị em bèn quyết định theo Tá» Tà i lên Thuáºn Thiên.
Tá»›i nhà , Tá» Tà i và o nói chuyện vá»›i vợ. Lã thị cÅ©ng mừng vì có thêm bạn gái má»›i. Tá» Tà i bèn ra nói vá»›i Trá»ng Túy: "Vợ chồng đệ cùng lÅ© gia nhân chỉ ở hết dãy bắc, còn dãy nam thì bá» trống, xin má»i túc hạ cùng lệnh tỉ dá»n và o đó cư ngụ!" Trá»ng Túy mừng lắm, liá»n dắt chị và o dá»n dẹp dãy nam để ở. Rồi hai chị em cùng sang dãy bắc chà o Lã thị. Lã thị vồn vã đón tiếp, há»i nữ lang: "Hiá»n muá»™i tên chi?" Nữ lang đáp:" Thiếp há» Ãà o, tên Hoà ng Anh" Thấy Hoà ng Anh nói năng lịch sá»± nhã nhặn, Lã thị quý mến lắm. Khi hai chị em cáo biệt, Lã thị sai gia nhân Ä‘em gạo muối và rau thịt sang biếu.
Hôm sau, Trá»ng Túy sang trồng giùm Tá» Tà i hai giò cúc má»›i. Rồi ngà y nà o Trá»ng Túy cÅ©ng sang chăm sóc vưá»n cúc cho Tá» Tà i. Thấy cây nà o khô, Trá»ng Túy liá»n nhổ lên, chiết cà nh má»›i trồng và o chá»— cÅ©. Vì thế, chỉ Ãt lâu sau, vưá»n cúc nhà Tá» Tà i trông thá»±c tốt tươi đẹp đẽ, khác hẳn khi trước. Tá» Tà i thầm cám Æ¡n Trá»ng Túy nên ngà y nà o cÅ©ng giữ Trá»ng Túy ở lại yến ẩm vá»›i mình. Hoà ng Anh cÅ©ng thưá»ng qua dãy bắc kéo tÆ¡, may vá giùm Lã thị nên Lã thị cà ng quý mến.
Tháng sau. Má»™t hôm Trá»ng Túy nói vá»›i Tá» Tà i: "Túc hạ vốn chẳng già u có chi mà ngà y nà o cÅ©ng giữ đệ ở lại yến ẩm, rồi còn sai gia nhân Ä‘em gạo muối rau thịt sang cho thì đệ thấy ngại ngùng quá. Ãệ đâu có thể ngồi không mà nháºn ân huệ mãi như thế được? Bây giỠđệ tÃnh xoay qua nghá» trồng tỉa hoa cúc để bán lấy tiá»n, tá»± túc mưu sinh!" Nghe thấy thế, Tá» Tà i đâm ra khinh khi Trá»ng Túy, rồi nói thẳng: "Trước kia đệ cứ tưởng túc hạ thuá»™c hà ng cao sÄ©, nay nghe nói má»›i biết cÅ©ng chỉ thuá»™c loại phà m phu. Muốn bán hoa cúc để cầu lợi thì thá»±c là nhục cho hoa cúc lắm!" Trá»ng Túy cưá»i, nói: "Lấy việc bán hoa cúc là m nghá» sinh nhai thì có chi là đáng khinh bỉ? Tuy con ngưá»i chẳng nên là m già u má»™t cách bẩn thỉu song cÅ©ng chẳng nên cầu nghèo chỉ vì không dám là m má»™t nghá» lương thiện!" Tá» Tà i im lặng. Trá»ng Túy bèn đứng dáºy, cáo biệt. Từ đó, Trá»ng Túy không sang chăm sóc vưá»n cúc cho Tá» Tà i nữa. Tá» Tà i đà nh phải chăm sóc lấy má»™t mình, cứ thấy cây nà o hÆ¡i héo là nhổ lên vứt Ä‘i, chất thà nh đống. Tuy thế, hai bên vẫn chưa đến ná»—i tuyệt giao. Thỉnh thoảng Tá» Tà i vẫn sai gia nhân Ä‘i má»i Trá»ng Túy sang nhà mình đà m đạo.
Trá»ng Túy vá» nhà , đánh luống khu nam thà nh má»™t khu vưá»n tuyệt đẹp. Rồi sang xin đống cúc vứt Ä‘i cá»§a Tá» Tà i, vác vá» lá»±a lấy những cây còn sống Ä‘em ra vưá»n trồng. Ngà y nà o Trá»ng Túy cÅ©ng là m cá», tưới nước, cuốc bá» gốc xấu, chiết cà nh tốt trồng và o chá»— cÅ©. Chẳng bao lâu, vưá»n cúc cá»§a Trá»ng Túy trông thá»±c tốt tươi đẹp đẽ. Mùa thu năm ấy, cúc nở kÃn vưá»n.
Sau tiết Trung thu. Má»™t sáng, Tá» Tà i Ä‘ang ngồi trong nhà thì chợt nghe có tiếng ồn à o như chợ vỡ ở phÃa nam. Lấy là m lạ, Tá» Tà i chạy ra coi thì thấy Trá»ng Túy Ä‘ang đứng giữa cả trăm cháºu cúc xếp trong vưá»n, phần lá»›n Ä‘á»u có trồng những giò cúc lạ, rất đẹp, mà mình chưa được thấy bao giá». Dòng ngưá»i Ä‘i chợ ghé và o mua cúc rất đông, ồn à o như thác lÅ©, liên miên chẳng dứt, kẻ thì chất lên xe, ngưá»i thì vác lên vai. Cho là Trá»ng Túy tham tiá»n, Tá» Tà i khinh khi lắm. Lại thấy Trá»ng Túy giấu các giò cúc lạ để trồng bán lấy tiá»n, chẳng cho mình giò nà o, Tá» Tà i cà ng thêm giáºn, nảy ý tuyệt giao. Tá» Tà i bèn xăm xăm chạy sang nhà Trá»ng Túy gõ cá»a. Nghe tiếng gõ cá»a, Trá»ng Túy từ ngoà i vưá»n chạy và o mở. Thấy Tá» Tà i, Trá»ng Túy vồn vã cầm tay má»i và o nhà . Thấy Trá»ng Túy vồn vã như thế, Tá» Tà i khá»±ng lại, chẳng nói được lá»i nà o. ÃÆ°a mắt nhìn ra vưá»n, Tá» Tà i thấy ná»a mẫu đất hoang cá»§a mình khi trước, nay đã biến thà nh má»™t vưá»n cúc tuyệt đẹp. Trừ má»™t miếng đất nhỠđược dùng để dá»±ng chòi canh, còn các chá»— đất khác Ä‘á»u được trồng cúc.
Trá»ng Túy dẫn Tá» Tà i ra coi vưá»n cúc. Nhìn kỹ các cây cúc trong vưá»n, Tá» Tà i thấy toà n là những cây mà mình đã nhổ vứt Ä‘i! Sau khi dẫn Tá» Tà i Ä‘i coi những giò cúc mà mình má»›i trồng hồi sáng, Trá»ng Túy chắp tay nói: "Vì nhà đệ nghèo nên đệ phải xoay qua nghá» bán cúc. Sáng nay đệ bán liá»n tay, cÅ©ng kiếm được chút Ãt, đủ để má»i túc hạ lưu lại say sưa vá»›i đệ má»™t bữa!" Thấy Trá»ng Túy vồn vã tiếp đãi mình như thế, Tá» Tà i chẳng nỡ chối từ. Trá»ng Túy bèn và o nhà lấy bà n ghế Ä‘em ra vưá»n đặt cạnh luống cúc, rồi trở và o lấy rượu và chén đũa Ä‘em ra. Chợt Tá» Tà i nghe thấy tiếng Hoà ng Anh từ trong nhà gá»i: "Tam đệ!" rồi thấy Trá»ng Túy chạy vụt và o nhà . Lát sau, Tá» Tà i thấy Trá»ng Túy bưng ra bốn đĩa thức ăn, đặt lên bà n, chắp tay nói: "Mấy món nà y Ä‘á»u do gia tỉ nấu. Xin má»i túc hạ hãy cùng đệ nâng chén!" Tá» Tà i đà nh ngồi và o bà n yến ẩm vá»›i Trá»ng Túy song chẳng nói má»™t lá»i nà o. Lát sau, đột nhiên Tá» Tà i lên tiếng há»i: "Sao lệnh tỉ chưa xuất giá?" Trá»ng Túy đáp: "Vì chưa tá»›i lúc!" Há»i: "Bao giá» má»›i tá»›i lúc?" Ãáp: "43 tháng nữa!" Há»i: "Sao túc hạ biết?" Trá»ng Túy mỉm cưá»i, chẳng đáp, chỉ nâng chén má»i Tá» Tà i. Thấy Tá» Tà i chưa cạn chén đã say, Trá»ng Túy bèn dìu vá» nhà .
Sáng sau, Tá» Tà i lại sang thăm vưá»n cúc cá»§a Trá»ng Túy. Thấy những giò cúc Trá»ng Túy má»›i trồng sáng qua, sáng nay đã cao đầy thước, Tá» Tà i ngạc nhiên lắm, nói: "Túc hạ chỉ cho đệ thuáºt trồng cúc má»c nhanh như thế nà y Ä‘i!" Trá»ng Túy đáp: "Thuáºt nà y chỉ dùng để chóng có cúc thưá»ng mà bán thôi chứ chẳng thể dùng để có cúc đẹp mà thưởng ngoạn được! Túc hạ đã chẳng muốn là m nghá» bán cúc thì há»c thuáºt nà y là m chi?" Tá» Tà i bèn thôi không há»i nữa.
Ãầu tháng chÃn, khi khách mua hoa đã vãn, Trá»ng Túy bèn gói những giò cúc dư và o bao cói má»ng, buá»™c thà nh bó, chất đầy má»™t xe, rồi từ biệt chị và vợ chồng Tá» Tà i, Ä‘em xuống miá»n nam bán.
Ná»a năm sau, và o độ cuối xuân, Trá»ng Túy lại Ä‘em từ miá»n nam vá» Thuáºn Thiên nhiá»u giống cúc lạ. Tá»›i chợ huyện, Trá»ng Túy dừng chân, dá»±ng má»™t quán bán cúc. Mưá»i ngà y sau, bán hết cúc, Trá»ng Túy vá» nhà . Thế rồi, Trá»ng Túy lại bắt đầu trồng tỉa chăm sóc đợt cúc má»›i.
Tá»›i mùa thu, cúc nở hoa, thiên hạ lại nô nức kéo nhau tá»›i khu vưá»n cá»§a Trá»ng Túy để mua cúc. Nhiá»u ngưá»i năm ngoái đã mua song vì không biết cách chăm sóc, để cúc chết, nên năm nay lại tá»›i mua. Bán được nhiá»u cúc, Trá»ng Túy trở thà nh già u có.
Năm sau, Trá»ng Túy để dà nh đủ tiá»n, bèn xin mua đứt dãy nhà vá»›i khu vưá»n phÃa nam. Tá» Tà i bằng lòng bán, rồi thuê ngưá»i rà o kÃn ranh giá»›i hai khu nam bắc. Trá»ng Túy mua xong, thuê thợ ná»›i rá»™ng dãy nhà cÅ© ra, phá hết khu vưá»n cÅ© Ä‘i để xây biệt thá»±. Rồi Ä‘em tiá»n Ä‘i mua má»™t khu vưá»n má»›i rá»™ng rãi hÆ¡n, xây tưá»ng kÃn vây quanh, trồng cúc ở bên trong. Lại nuôi nhiá»u gia nhân để trồng tỉa cúc và giúp việc nhà .
Năm sau. Má»™t hôm Trá»ng Túy nhẩm tÃnh thá»i gian thì thấy hai chị em mình đã tá»›i Thuáºn Thiên cư ngụ được hÆ¡n hai năm. Tá»›i mùa thu, sau khi bán cúc cho dân chúng trong vùng, Trá»ng Túy lại chở cúc dư xuống miá»n nam bán. Trá»ng Túy vừa Ä‘i được Ãt lâu thì ở nhà , Lã thị bị bạo bệnh mà qua Ä‘á»i. Sau khi là m tang lá»… cho vợ, Tá» Tà i thấy mình cô đơn nên nghÄ© đến chuyện nhá» bà mối tá»›i ướm ý Hoà ng Anh xem có chịu là m vợ kế mình không. Bà mối tá»›i há»i thì Hoà ng Anh mỉm cưá»i, đáp rằng phải chá» há»i ý kiến cá»§a em trai đã.
Hết mùa xuân, Trá»ng Túy vẫn chưa vá». Hoà ng Anh phải đứng ra đốc thúc gia nhân trồng tỉa, chăm sóc cúc theo đúng cách thức cÅ© cá»§a em. Tá»›i mùa thu, Trá»ng Túy cÅ©ng vẫn chưa vá». Hoà ng Anh lại phải đứng ra bán cúc. Thấy tiá»n thu và o nhiá»u quá, Hoà ng Anh liá»n Ä‘em Ä‘i mua thêm hai chục mẫu vưá»n ở ngoà i thôn để trồng cúc. Thấy tiá»n vẫn còn dư, Hoà ng Anh lại Ä‘em ra tu bổ cá»a nhà cho thêm phần khang trang, tiện lợi.
Ná»a năm sau. Má»™t hôm có khách buôn từ Kim Lăng lên Thuáºn Thiên có việc, tìm đến nhà Tá» Tà i, trao cho Tá» Tà i má»™t lá thư. Tá» Tà i má»i khách và o nhà ngồi dùng trà rồi mở lá thư ra coi thì thấy là lá thư cá»§a Trá»ng Túy há»i thăm má»i chuyện trong gia đình mình. Cuối thư Trá»ng Túy viết: "Xin túc hạ cho tiện tỉ được coi lá thư nà y!" Rồi Trá»ng Túy lại viết: "Thân gá»i chị Hoà ng Anh: Em nghe tin Lã tẩu đã qua Ä‘á»i. Em nghÄ© Mã huynh cô đơn, thế nà o cÅ©ng há»i chị là m kế thất. Nếu Mã huynh có há»i, em khuyên chị nên ưng thuáºn!" Coi xong, Tá» Tà i gấp lá thư cất và o túi rồi há»i khách: "Ãà o lang nhá» tôn ông chuyển lá thư nà y từ bao giá»?" Khách đáp:"Từ năm ngoái, song vì bỉ nhân báºn việc, phải ghé nhiá»u nÆ¡i, nên năm nay má»›i tá»›i đây được!" Tá» Tà i nhẩm tÃnh thá»i gian thì thấy Trá»ng Túy đã viết lá thư từ hồi vợ mình má»›i mất, tÃnh ra cÅ©ng đã trên má»™t năm. Nếu tÃnh từ ngà y mình ngồi đối ẩm vá»›i Trá»ng Túy trong vưá»n thì vừa tròn 42 tháng.
Lát sau, khách cáo biệt. Tá» Tà i cám Æ¡n rồi đứng dáºy tiá»…n khách ra cổng. Khách Ä‘i rồi, Tá» Tà i vá»™i chạy sang nhà Hoà ng Anh, đưa lá thư cho coi. Chá» cho Hoà ng Anh coi xong, Tá» Tà i má»›i há»i:"Hôm ná» bỉ nhân có nhá» bà mối tá»›i đây thưa chuyện cùng nương tá» thì nương tá» trả lá»i là còn chá» há»i ý lệnh đệ. Nay lệnh đệ đã đưa ý như ở trong thư thì phải chăng nương tá» sẽ thuáºn theo lá»i khuyên cá»§a lệnh đệ?" Hoà ng Anh mỉm cưá»i gáºt đầu. Tá» Tà i bèn há»i: "Thế thì bao giá» nương tá» sẽ cho bỉ nhân là m lá»… nghênh hôn?" Hoà ng Anh đáp: "Tháng tá»›i" Há»i: "Nương tá» muốn lấy sÃnh lá»… như thế nà o?" Ãáp: "Thiếp không lấy sÃnh lá»…!" Rồi tiếp: "Nhà lang quân cÅ© kỹ tồi tà n quá! Sau ngà y cưới, lang quân nên dá»n sang nhà thiếp mà ở! Lang quân cứ coi như mình Ä‘i ở rể váºy, có sao đâu?" Tá» Tà i lắc đầu, nói:"Ãà n ông Ä‘i cưới vợ thì phải đón vợ vá» nhà mình chứ chẳng thể tá»›i nhà vợ ở rể được!" Hoà ng Anh im lặng, chẳng nói chi thêm.
Tháng sau, Tá» Tà i chá»n ngà y là nh giá» tốt để là m lá»… nghênh hôn. Sau ngà y cưới, Hoà ng Anh thuê thợ trổ má»™t cổng xuyên qua hà ng rà o để hai nhà thông nhau.
Cưới Hoà ng Anh vá» rồi, Tá» Tà i lại đâm ra ngượng ngáºp, cứ sợ thiên hạ cưá»i mình là cưới vợ già u để nhá» vả. Vì thế, Tá» Tà i cứ căn dặn vợ là phải là m sổ sách chi thu riêng biệt cho má»—i ngôi nhà . Hoà ng Anh cưá»i mà vâng lá»i. Vì nhà Tá» Tà i nghèo quá, Hoà ng Anh thưá»ng phải vá» nhà mình lấy đồ gia dụng Ä‘em sang. Thế nhưng, há»… Tá» Tà i thấy có váºt gì má»›i lạ ở trong nhà thì lại bắt gia nhân phải Ä‘em trả lại nhà vợ, cấm không được lấy sang nữa. Song le, vì nhà Tá» Tà i thiếu nhiá»u thứ quá nên chỉ má»™t tuần sau, đâu lại và o đấy. Cuối cùng Tá» Tà i cÅ©ng đà nh bó tay. Thấy thế, Hoà ng Anh cưá»i, nói: "Có ai liêm khiết mà không bị mệt sức đâu!" Tá» Tà i ngượng lắm song chẳng biết cãi ra sao. Thế rồi Tá» Tà i buông xuôi, để mặc cho vợ muốn là m chi thì là m. Hoà ng Anh được thể, thuê thợ phá hết hà ng rà o ngăn cách hai ngôi nhà , sá»a lại ngôi nhà cÅ© cá»§a chồng rồi nối liá»n hai ngôi nhà là m má»™t.
Hà ng ngà y, Hoà ng Anh vẫn ghé vá» nhà mình, đốc thúc gia nhân trồng tỉa, chăm sóc cúc. Vì bán cúc được nhiá»u tiá»n, hai vợ chồng chỉ ngồi hưởng thụ, chi tiêu còn rá»™ng rãi hÆ¡n cả các thế gia trong vùng. Thấy thế, Tá» Tà i áy náy lắm, đứng ngồi chẳng yên. Má»™t hôm Tá» Tà i há»i vợ: "Nà ng vẫn còn ham là m già u để là m chi?" Hoà ng Anh đáp: "Thiếp có ham là m già u đâu? Thiếp chỉ muốn kiếm đủ tiá»n cho lang quân được sống sung túc thôi!" Tá» Tà i nói: "Ta đâu có cần được sống sung túc?" Hoà ng Anh nói: "Nếu lang quân không được sống sung túc thì sẽ bị Ä‘á»i sau chê cưá»i!" Tá» Tà i há»i: "Sao lại bị Ä‘á»i sau chê cưá»i?" Hoà ng Anh đáp: "Vì Ä‘á»i sau, thế nà o chẳng có kẻ cưá»i rằng Ä‘á»i trước có má»™t ngưá»i mê hoa cúc đến độ nhà đang khá giả mà hóa ra lụn bại!" Tá» Tà i nói: "Suốt ba mươi năm qua, ta là má»™t ngưá»i đà n ông khà phách, nay vì lụy nà ng mà phải chiá»u theo ý nữ nhân! Miếng cÆ¡m manh áo cÅ©ng phải nhá» và o nữ nhân, thá»±c chẳng còn chút khà phách nà o cá»§a kẻ trượng phu! Ngưá»i ta ai cÅ©ng mong được già u song riêng ta thì lại chỉ mong được nghèo thôi!" Hoà ng Anh cưá»i, nói: "Nghèo mà mong già u thì má»›i khó chứ già u mà mong nghèo thì dá»… lắm. Cứ Ä‘em hết tiá»n trong nhà ném ra ngoà i đưá»ng là sẽ được nghèo ngay. Lang quân cứ ném hết Ä‘i, thiếp chẳng tiếc đâu!" Tá» Tà i nói: "Thế nhưng phung phà tiá»n do ngưá»i khác là m ra thì lại là kẻ vô liêm sỉ!" Hoà ng Anh cưá»i, nói: "Ãã thế thì thiếp thấy chúng mình khó lòng mà chung sống vá»›i nhau được. Lang quân thì chẳng mong già u mà thiếp thì lại chẳng mong nghèo. Nếu chẳng thá»a thuáºn được vá»›i nhau thì chúng mình nên ở riêng ra, ai trong sạch cứ việc trong sạch, ai đục bẩn cứ việc đục bẩn, có trở ngại chi đâu?" Tá» Tà i đà nh im lặng. Thấy chồng chịu thua mình, Hoà ng Anh cÅ©ng thương hại nên chiá»u ý chồng, đóng cổng vưá»n cúc, chẳng là m nghá» bán cúc nữa.
Hoà ng Anh bèn thuê thợ cất má»™t túp lá»u tranh ở vưá»n sau rồi bảo chồng dá»n ra đó mà ở. Tá» Tà i thÃch lắm, vá»™i dá»n ra ngay. Hoà ng Anh liá»n chá»n hai tì nữ xinh đẹp sai ra lá»u tranh ở để hầu hạ chồng. ÃÆ°á»£c ba ngà y, Tá» Tà i nhá»› vợ, bèn sai tì nữ và o nhà gá»i vợ ra lá»u tranh ở vá»›i mình. Hoà ng Anh nhất định không chịu ra. Vì thế, cứ ban đêm thì Tá» Tà i và o nhà ở vá»›i vợ rồi ban ngà y thì lại ra lá»u tranh ở má»™t mình. Lâu rồi thà nh lệ.
Tháng sau. Má»™t hôm Hoà ng Anh cưá»i, nói vá»›i chồng: "Ä‚n đông, nằm tây, có ngưá»i quân tá» liêm khiết nà o mà cư xá» như váºy chăng?" Tá» Tà i Ä‘uối lý, chẳng biết đối đáp ra sao. Suy Ä‘i nghÄ© lại, Tá» Tà i cÅ©ng tá»± thấy là mình gà n nên lại dá»n và o nhà ở vá»›i vợ như trước.
Mấy tháng sau. Tới mùa thu, hoa cúc lại nở.
Má»™t hôm, Tá» Tà i có việc phải xuống Kim lăng. Tá»›i nÆ¡i, thuê quán trỠđể ngá»§. Sáng sau, thu xếp xong công việc, Tá» Tà i ra chợ coi hoa thì thấy ở chợ có rất nhiá»u quán, bán đủ má»i loại hoa. Thấy có má»™t quán bán toà n hoa cúc, Tá» Tà i bèn ghé coi. Thấy có nhiá»u giò cúc to, đẹp, giống như những giò cúc mà Trá»ng Túy vẫn bán trước kia, Tá» Tà i bèn và o quán nói vá»›i ngưá»i bán cúc: "Xin cho gặp chá»§ nhân" Ngưá»i bán cúc má»i Tá» Tà i ngồi, rồi chạy và o nhà trong báo cho chá»§ nhân hay. Khi chá»§ nhân bước ra quán thì Tá» Tà i nháºn ra là Trá»ng Túy. Tá» Tà i mừng quá, vá»™i chạy tá»›i nắm lấy tay Trá»ng Túy, há»i chuyện ở Kim Lăng. Trá»ng Túy trả lá»i rồi há»i lại chuyện ở Thuáºn Thiên. Tá» Tà i cÅ©ng trả lá»i rồi thuáºt chuyện mình kết duyên vá»›i Hoà ng Anh. Nghe xong, Trá»ng Túy giữ Tá» Tà i ở lại quán cúc. Tối ấy, sau khi cÆ¡m nước, hai ngưá»i ngồi đà m đạo. Tá» Tà i nói: "Bây giá» ngu huynh vá»›i lệnh tỉ đã thà nh gia thất, hiá»n đệ hãy vá» Thuáºn Thiên mà cư ngụ vá»›i vợ chồng ngu huynh" Trá»ng Túy lắc đầu rồi rút ra má»™t gói tiá»n, nói: "Quê tiểu đệ vốn ở đất Kim Lăng nà y mà tiểu đệ lại Ä‘ang là m ăn khá giả nên chẳng thể di cư Ä‘i nÆ¡i khác được. Vả lại tiểu đệ cÅ©ng sắp cưới vợ ở đây rồi! Tuy nhiên, cuối năm nay, tiểu đệ có việc phải lên Thuáºn Thiên và phải tiêu pha má»™t món tiá»n ở trên ấy. Vì thế, tiểu đệ muốn nhỠđại ca cầm món tiá»n nà y vỠđưa cho gia tỉ, bảo cất Ä‘i giùm để cuối năm tiểu đệ lên trên ấy, sẽ tá»›i xin lại!" Tá» Tà i từ chối, nói:"Chắc là hiá»n đệ sợ gia đình ngu huynh nghèo nên muốn giúp đỡ món tiá»n nà y chứ gì? Ngu huynh chẳng nháºn đâu!" Trá»ng Túy đà nh nói:"Thú thá»±c vá»›i đại ca, trong hai năm qua tiểu đệ mở quán bán cúc ở đây, phát tà i lắm. Bây giá» tiểu đệ rất già u, có thể nghỉ bán cúc mà vẫn đủ tiá»n chi tiêu tá»›i già . Ãây là món tiá»n tiểu đệ vẫn dà nh riêng để biếu gia tỉ khi xuất giá" Tá» Tà i nhất định từ chối.
Sáng sau, Tá» Tà i từ biệt Trá»ng Túy, ra vá».
Tá» Tà i vừa Ä‘i thì đột nhiên Trá»ng Túy đổi ý, muốn lên Thuáºn Thiên cư ngụ gần chị. Trá»ng Túy liá»n hạ giá cúc để bán cho mau hết. Vì giá rẻ, chỉ má»™t tuần sau, Trá»ng Túy đã bán hết cúc. Trá»ng Túy bèn trả lại quán cho chá»§, trả tiá»n công háºu hÄ© cho gia nhân rồi cho gia nhân nghỉ việc. Sau đó, Trá»ng Túy thu xếp hà nh trang, thuê riêng má»™t chiếc thuyá»n lên Hà Bắc, tá»›i Thuáºn Thiên.
Tá»›i nhà Tá» Tà i, Trá»ng Túy thấy chị đã dà nh riêng cho mình ngôi biệt thá»± má»›i, tá»±a hồ như biết trước là mình sắp vá». Và o phòng ngá»§, Trá»ng Túy thấy có giưá»ng đệm, chăn gối má»›i tinh. Sau khi cởi bá» hà nh trang, Trá»ng Túy vá»™i chạy ngay ra mở cổng vưá»n cúc, và o coi hoa.
Hôm sau, Trá»ng Túy sai gia nhân tá»›i vưá»n trồng tỉa chăm sóc cúc, giống hệt như mấy năm vá» trước. Tuy nhiên, bây giá» Trá»ng Túy chỉ muốn có hoa cúc đẹp để thưởng ngoạn thôi chứ chẳng còn muốn có hoa cúc thưá»ng để bán nữa. Ngoà i việc chăm sóc cúc để có hoa thưởng ngoạn, Trá»ng Túy chẳng là m ăn chi cả, chỉ sai gia nhân Ä‘i má»i Tá» Tà i sang đấu cá» vá»›i mình suốt ngà y. Vì Tá» Tà i Ãt uống rượu nên Trá»ng Túy thưá»ng uống má»™t mình. Trá»ng Túy uống rượu hà o lắm, chưa say bao giá».
Hoà ng Anh muốn kén vợ cho Trá»ng Túy song Trá»ng Túy từ chối, nói rằng mình chỉ thÃch sống độc thân. Hoà ng Anh bèn sai hai tì nữ sang ở biệt thá»± để hầu hạ Trá»ng Túy. Bốn năm sau, má»™t tì nữ hoà i thai vá»›i Trá»ng Túy, sanh được má»™t bé gái, đặt tên là Tiểu Cúc.
Tá» Tà i có má»™t ngưá»i bạn há» Tăng, tên SÃnh, tá»u lượng rất cao, trong vùng chưa có đối thá»§. Má»™t hôm, Tăng SÃnh ghé thăm Tá» Tà i. Tá» Tà i liá»n sai gia nhân Ä‘i má»i Trá»ng Túy sang uống rượu. Khi Trá»ng Túy sang, Tá» Tà i giá»›i thiệu hai ngưá»i vá»›i nhau rồi đỠnghị hai ngưá»i uống thi. Ãôi bên cùng hoan hỉ nháºn lá»i. Uống thi từ sáng tá»›i tối, Tá» Tà i thấy má»—i ngưá»i đã uống hết trên trăm chén. Hai ngưá»i cùng phục tá»u lượng cá»§a nhau, rồi cứ tiếc rằng chẳng được gặp nhau sá»›m hÆ¡n. Tăng SÃnh say khướt, nằm lăn ra ngá»§, còn Trá»ng Túy cÅ©ng say mèm, đứng dáºy trở vá» biệt thá»±. Tá» Tà i sợ Trá»ng Túy say quá, má»™t mình chẳng vỠđược nên theo sau để phòng khi cần dìu dắt.
Từ trong nhà Tá» Tà i, Trá»ng Túy bước ra tá»›i vưá»n thì lảo đảo, dẫm bừa lên luống cúc rồi cởi chiếc áo choà ng ném xuống đất, nằm váºt xuống cạnh chiếc áo mà ngá»§. Vừa chạm mình xuống đất, đột nhiên Trá»ng Túy biến thà nh má»™t cây cúc cao bằng đầu ngưá»i, trên cà nh có mưá»i mấy đóa hoa to bằng nắm tay. Tá» Tà i kinh hãi quá, vá»™i chạy và o nhà báo cho vợ biết. Hoà ng Anh vá»™i chạy ra vưá»n, nhổ cây cúc, đặt nằm trên luống, rồi lấy chiếc áo phá»§ lên mà trách:"Sao hiá»n đệ lại uống say đến thế?" Trách xong, Hoà ng Anh nắm tay chồng dắt và o nhà , dặn: "Từ giá» tá»›i sáng mai, lang quân chá»› có ra đây nhìn cây cúc nà y! Lang quân mà ra nhìn thì nguy hiểm cho tÃnh mạng cá»§a Túy đệ lắm!" Tá» Tà i gáºt đầu.
Nhá»› lá»i vợ dặn, hôm sau Tá» Tà i phải chá» tá»›i giữa trưa má»›i dám ra vưá»n để coi xem cây cúc tối qua có biến hóa gì không. Ra tá»›i nÆ¡i thì thấy cây cúc đã biến trở lại thà nh Trá»ng Túy, Ä‘ang nằm đắp chiếc áo choà ng mà ngá»§ trên luống cúc. Lúc đó Tá» Tà i má»›i hiểu rằng hai chị em Trá»ng Túy Ä‘á»u là thần hoa cúc. Từ đó, Tá» Tà i lại cà ng yêu thương, kÃnh trá»ng hai chị em hÆ¡n.
Từ lúc Trá»ng Túy để lá»™ hình tÃch cho Tá» Tà i biết chị em mình là thần hoa cúc thì Trá»ng Túy chẳng còn giữ gìn gì nữa, cứ uống rượu liên miên. Trá»ng Túy tá»± tay ngâm má»™t vò rượu thuốc lá»›n để uống dần.
Má»™t hôm Trá»ng Túy viết thiếp, sai tì nữ Ä‘em Ä‘i má»i Tăng SÃnh tá»›i vưá»n nhà mình uống rượu, rồi sai gia nhân Ä‘em bà n ghế ra bà y cạnh luống cúc, khiêng vò rượu thuốc ra đặt ở cạnh bà n. Khi Tăng SÃnh tá»›i, Trá»ng Túy dẫn ra vưá»n rồi sai gia nhân bưng đồ nhắm ra. Trá»ng Túy má»i Tăng SÃnh nháºp tiệc, hẹn rằng hai ngưá»i phải cùng nhau uống hết vò rượu má»›i thôi. Tăng SÃnh cưá»i rồi gáºt đầu ưng thuáºn. Gia nhân bèn chạy Ä‘i báo cho Tá» Tà i hay. Tá» Tà i liá»n ra vưá»n để rình xem tá»u lượng cá»§a hai ngưá»i tá»›i đâu. Khi thấy vò rượu sắp cạn mà hai ngưá»i còn tỉnh, Tá» Tà i sai gia nhân và o nhà lấy thêm rượu ra, lén rót và o vò. Hai ngưá»i cứ tiếp tục uống. Khi vò đã cạn, Tăng SÃnh say quá, gục đầu xuống bà n mà ngá»§. Tá» Tà i bèn sai hai gia nhân thay phiên nhau cõng Tăng SÃnh vá» nhà . Trá»ng Túy cÅ©ng say, lại cởi chiếc áo choà ng ném xuống đất rồi lại nằm lăn xuống luống mà ngá»§. Ãá»™t nhiên, Trá»ng Túy lại biến thà nh cây cúc. Vì đã được thấy Trá»ng Túy biến hóa như thế má»™t lần nên lần nà y, Tá» Tà i chẳng sợ nữa, cứ bắt chước vợ mà nhổ cây cúc, đặt nằm trên luống, rồi lấy chiếc áo phá»§ lên. Tá» Tà i đứng cạnh để chá» xem cây cúc biến trở lại thà nh Trá»ng Túy như thế nà o? Thế nhưng lần nà y, Tá» Tà i chỉ thấy lá cúc héo dần. Kinh hãi quá, Tá» Tà i vá»™i chạy và o nhà thuáºt lại cho vợ nghe. Hoà ng Anh tái mặt, thốt lên:"Lang quân đã giết chết bà o đệ cá»§a thiếp rồi!" Thốt xong, Hoà ng Anh vùng chạy ra vưá»n. Tá» Tà i cÅ©ng vá»™i chạy ra theo. Tá»›i nÆ¡i, Tá» Tà i thấy gốc rá»… cây cúc đã héo khô. Hoà ng Anh Ä‘au khổ lắm, bẻ má»™t cà nh còn tươi, cắm và o má»™t cháºu đất sẵn có ở trong vưá»n, rồi tưới nước, bưng vá» trưng trong phòng mình. Tá» Tà i theo vợ vá» phòng, trong lòng hối háºn là đã giết chết Trá»ng Túy. Suy nghÄ© miên man, Tá» Tà i đâm ra oán háºn Tăng SÃnh.
Hôm sau, Tá» Tà i toan sang nhà Tăng SÃnh để trách mắng thì nghe tin Tăng SÃnh đã chết vì cÆ¡n say rượu bữa trước ở vưá»n cúc nhà Trá»ng Túy.
Hà ng ngà y, Hoà ng Anh tưới nước cho cà nh cúc trong phòng mình. Ãt lâu sau, cà nh cúc bén rá»… rồi sinh ra nhiá»u nhánh nhá». ChÃn tháng sau, cà nh cúc nở hoa. Hoà ng Anh chiết các nhánh nhá» Ä‘em trồng thì các nhánh nà y lại sinh ra má»™t giống cúc má»›i, thân thấp lè tè, cánh hoa có phấn, tá»a ra má»™t mùi thÆ¡m tá»±a như mùi rượu. Vì thế, vá» sau giống cúc nà y được gá»i là Túy Ãà o Cúc (Cúc Ãà o Say). Nếu được tưới bằng rượu thì giống cúc nà y nở đầy hoa rất đẹp.
Từ đó, trong nhà TỠTà i chẳng còn chuyện gì lạ xảy ra nữa. Hoà ng Anh sống rất hạnh phúc bên chồng.
Mưá»i lăm năm sau. Con gái cá»§a Trá»ng Túy là Tiểu Cúc đã tá»›i tuần cáºp kê. Hoà ng Anh bèn Ä‘em gả cho con trai cá»§a má»™t thế gia trong vùng.
|

11-04-2008, 02:41 PM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 451
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngà y 16 giá»
Thanks: 453
Thanked 24 Times in 13 Posts
|
|
dịch giả: Äà m Quang Hưng
LẤY NGƯỜI, MA Sá»NG LẠI
(truyện LIÊN TỎA)
Hoang thảo thùy hương dạ sắc hôn
Ngâm hoà i bi sở nguyệt vô ngôn
Tháºp niên nhất giác tuyá»n đà i má»™ng
Hà tất chân hương thủy phản hồn
Tỉnh Sơn Tây có nho sinh hỠDương, tên TỠÚy, gia tư khá giả nhỠở gia sản của cha mẹ để lại.
Năm ấy, TỠÚy bá» SÆ¡n Tây sang SÆ¡n Ãông, mua má»™t ngôi nhà ở huyện Tứ Thá»§y để cư ngụ. Ngôi nhà nằm giữa má»™t vưá»n bạch dương, có hà ng rà o dâm bụt vây quanh. Ãêm đêm, gió thổi và o lá bạch dương gây nên tiếng rì rà o như tiếng sóng vá»—. Cổng chÃnh ngôi nhà trông ra má»™t cánh đồng trống trải, đầy cổ má»™.
Má»™t tối, TỠÚy vừa thắp đèn lên để Ä‘á»c sách thì chợt nghe có tiếng thiếu nữ ngâm thÆ¡, từ ngoà i hà ng rà o vá»ng và o nhà . Âm thanh trong vắt song đượm vẻ ai oán thê lương, ngâm Ä‘i ngâm lại mãi hai câu:
Nguyên dạ thê phong khước đảo xuy,
Lưu huỳnh thông thảo phục triêm vi.
(Ãêm xuân gió nhẹ lạnh căm căm,
Ãom đóm theo hoa lướt buổi rằm)
TỠÚy cứ thắc mắc, chẳng hiểu là tiếng ngưá»i hay tiếng ma. Sáng sau, TỠÚy ra ngoà i hà ng rà o để coi xem có vết chân ngưá»i hay không thì chẳng thấy gì ngoà i má»™t chiếc nịt bÃt tất mắc trong bụi cá» gai. TỠÚy nhặt lên, Ä‘em vá» nhà , để trên thà nh cá»a sổ. Tối ấy, quá canh hai, lại nghe có tiếng ngâm thÆ¡, TỠÚy bèn bắc ghế đứng nghển cổ nhìn qua hà ng rà o xem là ai thì bá»—ng thấy tiếng ngâm im bặt. Vì thế, TỠÚy nghÄ© chắc là ma. Tuy nhiên, TỠÚy vẫn ưa thÃch tiếng ngâm ấy.
Tối sau, TỠÚy ra phÃa ngoà i hà ng rà o, nấp trong bụi ráºm để rình. Sắp sang canh hai, chợt thấy từ trong bụi cỠở đằng xa, có má»™t nữ lang, dáng Ä‘iệu tha thướt, lướt tá»›i má»™t cây nhá» cạnh hà ng rà o nhà mình, đứng tá»±a và o cây, cúi đầu ngâm thÆ¡, TỠÚy khẽ lên tiếng đằng hắng. Nữ lang nghe có tiếng ngưá»i, vá»™i lướt trở lại bụi cá» rồi lẩn mất.
Từ đó, tối nà o TỠÚy cÅ©ng ra nấp trong bụi ráºm để chá» nghe lén. Ãến khi nữ lang ngâm xong, lẩn và o bụi cá», TỠÚy má»›i quay và o nhà .
Má»™t tối, khi nghe nữ lang ngâm xong, TỠÚy chợt nghÄ© ra hai câu kế, liá»n cất giá»ng ngâm tiếp:
U tình khổ tự hà nhân kiến,
Thúy tụ đan hà n nguyệt thượng thì.
(Ná»—i niá»m buồn tá»§i nà o ai thấy,
Ão biếc cô đơn dưới bóng trăng)
Ngâm xong, thấy chung quanh vắng lặng, TỠÚy bèn quay và o nhà . Vừa ngồi xuống ghế, chợt thấy nữ lang từ ngoà i sân bước và o, chắp tay vái chà o, TỠÚy mừng lắm, vá»™i chắp tay đáp lá»…, há»i:"Nương tá» há» tên chi?" Nữ lang đáp:"Thiếp há» Chu, tên Liên Tá»a" Há»i:"Nhà ở đâu?" Ãáp:"CÅ©ng ở gần đây thôi" Há»i:"Quê cÅ©ng ở huyện nà y phải không? Ãáp:"Không phải! Ở huyện LÅ©ng Tây tỉnh Cam Túc!" Há»i:"Sao lại sang đây lưu ngụ?" Ãáp:"Vì khi trước gia phụ dá»i nhà sang đây, nên dắt sang theo!" Há»i: "Nương tá» có phải là ngưá»i sống không?" Ãáp:"Không phải! Thiếp là ma!" Há»i:"Sao qua Ä‘á»i sá»›m thế?" Ãáp:"Vì bị bạo bệnh!" TỠÚy há»i:"Má»™ ở đâu?" Nữ lang lấy ngón tay chỉ vá» phÃa cánh đồng trước cổng, đáp:"Cách đây má»™t dặm, nằm cạnh gốc cổ thụ cao!" Há»i:"Qua Ä‘á»i đã lâu chưa?" Ãáp:"Ãã được 20 năm rồi! Từ năm má»›i 17 tuổi!" Há»i:"Sao đêm nà o cÅ©ng tá»›i đây ngâm thÆ¡?" Ãáp:"Vì ở chốn cá»u tuyá»n hoang dã quá! Lang thang tá»›i đây ngâm thÆ¡ cho đỡ buồn!" Há»i:"Hai câu thÆ¡ vẫn ngâm là cá»§a thi sÄ© nà o?" Ãáp:"Cá»§a thiếp!" Há»i:"Sao lại là m thÆ¡ ai oán, thê lương thế?" Ãáp:"Vì muốn gá»i gấm mối u tình!" Há»i: "Thưá»ng lẩn trốn ngưá»i sống, sao tối nay lại dám và o đây?" Ãáp:"Và o để cám Æ¡n!" Há»i:"Cám Æ¡n vá» việc gì?" Ãáp:"Vá» việc đã nghÄ© giùm hai câu kế vô cùng tuyệt diệu! Thiếp chỉ nghÄ© được hai câu đầu, còn hai câu kế thì chịu! Nay được kẻ sÄ© phong nhã nghÄ© giùm cho, thiếp khâm phục lắm, nên và o đây để cám Æ¡n!" Hai bên bèn chuyện trò thân máºt, cách xưng hô cÅ©ng má»—i lúc má»™t thân hÆ¡n. Gần tá»›i ná»a đêm, bá»—ng TỠÚy dang tay ra đùa bỡn. Liên Tá»a chỉ đưa tay chống cá»± yếu á»›t. Chợt TỠÚy đưa mắt nhìn chằm chặp xuống hai chân Liên Tá»a. Thấy thế, Liên Tá»a cưá»i, nói:"Cuồng sinh nà y sà m sỡ quá!" TỠÚy nói: "Chẳng phải là sà m sỡ đâu! Thấy nịt bÃt tất lạ thì nhìn đó thôi! Bên phải là nịt mà u tÃm mà bên trái lại là tÆ¡ mà u và ng!" Lúc đó Liên Tá»a má»›i vỡ lẽ. Liá»n đáp:"Tối ná» ngỡ là bị Ä‘uổi bắt, hốt hoảng bá» trốn, nên bị tuá»™t mất má»™t chiếc nịt, chẳng biết ở đâu!" TỠÚy nói:"Ãể ta biếu nà ng má»™t chiếc khác!" Rồi tá»›i thà nh cá»a sổ lấy chiếc nịt đưa cho. Thấy đúng là chiếc nịt cá»§a mình, Liên Tá»a hết sức kinh ngạc, há»i:"Lấy ở đâu ra?" TỠÚy nói thá»±c cho nghe. Liên Tá»a liá»n tháo tÆ¡ ra, cá»™t nịt và o. Thế rồi, hai ngưá»i ngồi đà m luáºn văn thÆ¡. Thấy Liên Tá»a thông tuệ, dá»… thương, TỠÚy coi như má»™t bạn văn tri ká»·. Quá ná»a đêm, Liên Tá»a cáo biệt. Sáng sau, TỠÚy Ä‘i vá» phÃa đằng trước cổng nhà chừng má»™t dặm thì thấy quả có má»™t ngôi má»™ nằm cạnh má»™t gốc cổ thụ cao.
Từ buổi ấy, tối nà o TỠÚy cÅ©ng nghe thấy tiếng ngâm thÆ¡, rồi má»™t lát sau thì thấy Liên Tá»a tá»›i. Hai bên gặp nhau, nói cưá»i vui vẻ, đà m luáºn văn thÆ¡ rất tương đắc, tá»±a hồ như cá gặp nước váºy.
Má»™t tối, TỠÚy ngỠý muốn ái ân song Liên Tá»a chẳng chịu. Thế nhưng, khi TỠÚy ngỠý muốn kẻ lông mà y cho thì Liên Tá»a lại chịu ngay.
Tối khác, Liên Tá»a tá»›i, dặn:"Xin chá»› nói chuyện đôi ta cho ai biết!" TỠÚy há»i:"Tại sao?" Ãáp:"Vì thiếp nhát lắm! Ngoà i chà ng ra, thiếp chẳng dám cho ngưá»i nà o gặp mặt vì sợ ngưá»i ta bắt nạt mình!" TỠÚy gáºt đầu.
Mấy hôm sau. Má»™t bữa, TỠÚy mượn được cuốn Liên Xương Cung Từ, Ä‘em vỠđể trên bà n. Tối ấy, khi Liên Tá»a tá»›i, thấy cuốn cung từ thì bất giác thở dà i. TỠÚy há»i: "Sao lại thở dà i?" Liên Tá»a đáp:"Vì sinh thá»i, thiếp thÃch Ä‘á»c cuốn nà y lắm! Nay thấy nó, thiếp lại nhá»› tá»›i thá»§a sinh thá»i nên ngáºm ngùi mà thở dà i đó thôi!" TỠÚy nói: "Cuốn nà y hay lắm! Ta cÅ©ng muốn chép lại má»™t bản để thỉnh thoảng ngâm nga!" Liên Tá»a nói:"Nếu thế thì để thiếp chép cho!" Nói xong, liá»n ngồi dưới đèn mà chép, nét chữ rất ngay ngắn, mảnh mai. Rồi tá»± chá»n cho mình má»™t trăm bà i ưa thÃch, chép thà nh má»™t tuyển táºp. Sáng sau, TỠÚy cất bản chép và o rương, để tuyển táºp trên bà n, còn bản chÃnh thì Ä‘em Ä‘i trả.
Má»™t tối, Liên Tá»a tá»›i, nói:"Chà ng nên mua lấy má»™t bà n cá» vá»›i má»™t cây đà n để chúng mình giải trà vá»›i nhau!" TỠÚy gáºt đầu. Sáng ra, TỠÚy Ä‘i mua. Tối đến, khi Liên Tá»a tá»›i, thấy có bà n cá» vá»›i cây đà n thì mỉm cưá»i, nói: "Chà ng hãy đấu thá» vá»›i thiếp và i ván xem sao!" TỠÚy gáºt đầu rồi ngồi và o bà n, đấu cá» vá»›i Liên Tá»a. TỠÚy thua liá»n hai ván.
Tối sau, Liên Tá»a tá»›i, nói:"Thiếp má»›i viết được khúc Tiêu Song Linh VÅ©, nhưng chẳng biết chà ng có thÃch nghe chăng?" TỠÚy gáºt đầu. Liên Tá»a bèn ôm đà n mà gảy, âm thanh ai oán. Má»›i nghe được ná»a chừng, TỠÚy đã xua tay, nói:"Thôi đừng gảy nữa! Âm thanh buồn lắm!" Liên Tá»a bèn ngưng, rồi nói:"Thiếp có thuá»™c khúc Hiểu Uyển Oanh Thanh, nhưng chẳng biết chà ng có thÃch nghe chăng?" TỠÚy gáºt đầu. Liên Tá»a lại ôm đà n mà gảy, âm thanh hoan lạc, khác hẳn khúc trước. TỠÚy thÃch khúc nà y lắm. Bèn cùng nhau vui chÆ¡i, quên cả thá»i khắc. Khi nhìn qua cá»a sổ, thấy vừng đông đã ló rạng, Liên Tá»a má»›i kinh hãi, vá»™i đứng dáºy ra vá».
Ná»a năm sau.
Má»™t trưa, TỠÚy Ä‘ang nằm ngá»§ ở phòng khách, bá»—ng có ngưá»i bạn nho sinh há» Tiết, tá»›i thăm. Thấy TỠÚy Ä‘ang ngá»§, Tiết sinh đảo mắt nhìn quanh thì thấy có nhiá»u quân cá» vứt ngổn ngang trên bà n, cạnh má»™t cây đà n. Vốn biết TỠÚy chẳng thÃch những thứ nà y, Tiết sinh lấy là m lạ nên Ä‘oán là TỠÚy má»›i có bạn gái. Tá»›i bà n coi, Tiết sinh bắt gặp má»™t bản chép các bà i cung từ. Láºt trang đầu ra coi, thấy nét chữ mảnh mai, ngay ngắn, láºt trang cuối ra coi, thấy có ba chữ Liên Tá»a chép, Tiết sinh cà ng tin là mình Ä‘oán đúng.
Lát sau, khi tỉnh giấc, thấy bạn tá»›i chÆ¡i, TỠÚy vùng dáºy mặc quần áo, ngồi tiếp chuyện. Trong lúc hà n huyên, Tiết sinh há»i:"Sao lại có bà n cá» vá»›i cây đà n?" TỠÚy đáp:"Vì muốn há»c đấu cá» vá»›i gảy đà n!" Há»i:"Ai chép cho bản cung từ để trên bà n?" Ãáp:"Má»›i mượn được cá»§a má»™t ngưá»i bạn chứ có ai chép cho đâu!" Cưá»i, nói:"Liên Tá»a là tên con gái chứ đâu có phải là tên ngưá»i bạn nà o? Nói dối là m chi?" TỠÚy chẳng biết phải trả lá»i ra sao nên chỉ ngồi im lặng. Tiết sinh gặng há»i song TỠÚy nhất định không nói. Tiết sinh bèn giả vá» cắp bản cung từ ra vá». Quẫn quá, TỠÚy đà nh phải thuáºt lại chuyện mình gặp Liên Tá»a. Nghe xong, Tiết sinh nói:"Chuyện nà y lạ lắm. Nhá» bạn nói vá»›i Liên Tá»a cho tôi gặp mặt má»™t lần!" TỠÚy đáp:"Tôi đã hứa vá»›i nà ng là sẽ chẳng nói chuyện tôi gặp nà ng cho ai biết! Xin bạn đừng ép!" Tiết sinh năn nỉ: "Nghe chuyện, tôi ngưỡng má»™ nà ng lắm! Vì thế tôi má»›i nảy ý muốn xin gặp mặt má»™t lần! Ngoà i ra, tôi chẳng có ý gì khác!" Bất đắc dÄ©, TỠÚy phải nháºn lá»i. Tiết sinh bèn trả lại bản cung từ, hẹn:"Sáng mai, tôi sẽ trở lại!" rồi cáo biệt. Tối ấy, khi Liên Tá»a tá»›i, TỠÚy thuáºt lại chuyện Tiết sinh yêu cầu. Nghe xong, Liên Tá»a giáºn lắm, nói:"Hôm nỠđã căn dặn thế nà o, mà hôm nay lại Ä‘i tiết lá»™ cho ngưá»i khác biết?" TỠÚy bèn Ä‘em tình trạng cùng quẫn cá»§a mình ra để biện bạch. Nghe xong, Liên Tá»a thở dà i, nói: "Thế là đôi ta đã hết duyên nợ vá»›i nhau rồi!" TỠÚy bèn năn nỉ, giải thÃch, xin lá»—i cả trăm lần song Liên Tá»a vẫn chẳng vui. Lát sau, Liên Tá»a đứng dáºy, nói:"Thôi, thiếp Ä‘i đây! Phải tạm lánh ngưá»i bạn cá»§a chà ng má»™t thá»i gian đã!" Nói xong, biến mất.
Ãúng hẹn, sáng sau Tiết sinh trở lại. TỠÚy nói: "Tôi đã nói giùm bạn rồi song Liên Tá»a chẳng chịu!" Tiết sinh nói:"Tôi nghi là bạn nói dối quá!" TỠÚy bất bình, nói:"Tôi nói thá»±c, còn tin hay không là tùy bạn!" Tiết sinh bèn cáo biệt. Tối ấy, Tiết sinh trở lại nhà TỠÚy, dắt theo hai bạn nho sinh khác, má»™t ngưá»i há» Vương, má»™t ngưá»i há» Phùng, cùng tá»›i nằm lỳ ở nhà TỠÚy như bá»™ ba ăn vạ, nói chuyện ồn à o suốt đêm, cố ý không cho TỠÚy ngá»§, để chá» gặp Liên Tá»a. Thế nhưng, trong ba đêm liá»n, chẳng thấy Liên Tá»a đâu. Bá»™ ba chán nản, bèn bà n tÃnh vá»›i nhau chỉ ở lại thêm má»™t đêm nữa rồi sẽ ra vá».
Tối ấy, và o khoảng canh hai, khi bá»™ ba sắp Ä‘i ngá»§ thì bá»—ng nghe có tiếng ngâm thÆ¡ ai oán thê lương từ ngoà i hà ng rà o vá»ng và o. Vốn tÃnh hung hãn, Vương sinh chạy ra sân nhặt má»™t viên đá ném qua hà ng rà o, quát: "Là m bá»™ chẳng thèm tiếp chuyện ai, sao bây giá» lại tá»›i đây mà ngâm thÆ¡ ư á»?" Láºp tức, tiếng ngâm im bặt. Bá»™ ba bá»±c tức vá»›i Liên Tá»a còn TỠÚy thì bá»±c tức vá»›i bá»™ ba, ná»—i bá»±c tức hiện rõ trên nét mặt cÅ©ng như trong lá»i nói. Thấy thế, bá»™ ba bèn rá»§ nhau Ä‘i ngá»§.
Sáng sau, bá»™ ba cáo biệt. TỠÚy hững há» tiá»…n ra cổng. Bá»™ ba vá» rồi, TỠÚy lại cảm thấy vô cùng trống rá»—ng, chỉ cầu mong Liên Tá»a trở lại vá»›i mình. Tối ấy, TỠÚy thức chá» Liên Tá»a suốt đêm song chẳng thấy Liên Tá»a đâu.
Hai tối sau. Trong lúc TỠÚy Ä‘ang buồn rầu thất vá»ng, ngồi gục đầu trên bà n, bá»—ng thấy Liên Tá»a đẩy cá»a bước và o phòng. TỠÚy mừng quá, vá»™i đứng dáºy, chạy ra đón. Liên Tá»a ôm mặt khóc, nói:"Bạn bè chà ng hung hãn quá, chỉ muốn bắt nạt thiếp thôi!" TỠÚy nói:"Xin nà ng thứ lá»—i cho ta! Hãy ngồi xuống đây cho ta phân trần!" Ãáp:"Chà ng chẳng cần phải phân trần là m chi nữa! Thiếp chỉ đến để chà o vÄ©nh biệt chà ng thôi!" Nói:"Thì hãy ngồi xuống đây đã!" Ãáp:"Ãã nói đôi ta hết duyên nợ vá»›i nhau rồi mà ! Thôi, từ nay xin vÄ©nh biệt!" TỠÚy toan lên tiếng năn nỉ thì thấy Liên Tá»a đã biến mất.
Bẵng Ä‘i hÆ¡n má»™t tháng, chẳng thấy Liên Tá»a trở lại, TỠÚy nhá»› lắm, gà y dá»™c hẳn Ä‘i, song cÅ©ng chẳng biết phải là m thế nà o.
Má»™t tối, TỠÚy buồn quá, lấy rượu ra ngồi độc ẩm. Chợt thấy có ngưá»i đẩy cá»a bước và o phòng, TỠÚy đưa mắt nhìn thì thấy là Liên Tá»a. TỠÚy mừng quá, vá»™i há»i: "Phải chăng là nà ng đã thứ lá»—i cho ta?" Liên Tá»a chẳng đáp, chỉ ứa nước mắt khóc. TỠÚy há»i:"Sao lại khóc?" Liên Tá»a mấp máy môi toan nói song lại thôi. TỠÚy há»i: "Toan nói gì rồi lại thôi?" Liên Tá»a nuốt nước mắt, đáp: "Thiếp tức giáºn chà ng nên đã bá» Ä‘i, quyết tâm chẳng bao giá» trở lại! Song, tối nay có việc gấp, lại phải tá»›i đây nhá» chà ng nên chẳng khá»i ngượng ngùng!" TỠÚy há»i:"Việc gì mà gấp thế?" Liên Tá»a vẫn ngáºp ngừng chưa chịu nói. TỠÚy giục:"Có việc gì thì nói ra Ä‘i, ta sẽ táºn tình giúp đỡ cho!" Bấy giá» Liên Tá»a má»›i nói:"Tối qua, tá»± nhiên có má»™t con quá»· tục tằn bẩn thỉu, chẳng biết lai lịch ở đâu, tá»›i bắt thiếp phải Ä‘i theo nó để là m vợ. Thiếp nghÄ© mình là con nhà gia giáo nên quyết tâm chẳng chịu, nhưng cÅ©ng biết mình là kẻ yếu Ä‘uối, chẳng thể chống cá»± được vá»›i nó nên má»›i tìm kế hoãn binh, xin nó cho hai ngà y để thu xếp. Nó ưng thuáºn, hẹn tối mai sẽ tá»›i đón. Vì trá»™m nghÄ© đôi ta đã thân máºt như vợ chồng nên tối nay thiếp má»›i tá»›i đây để nhá» chà ng diệt trừ nó giùm thiếp!" Thoạt nghe, uất khà trà o lên cổ, TỠÚy nói ngay:"Ta thá» là sẽ giết chết nó cho nà ng!" Nói xong, như chợt nghÄ© ra Ä‘iá»u gì, TỠÚy lại nói: "Thế nhưng, nó vá»›i ta, âm dương đôi ngả, là m sao mà ta có thể giết nó được?" Liên Tá»a đáp:"Chà ng chá»› lo vá» việc nà y! Thiếp đã có cách!" TỠÚy há»i:"Cách nà o?" Liên Tá»a đáp:"Tối mai thiếp sẽ nói, bây giá» xin đừng há»i! Chỉ cần tối mai chà ng Ä‘i ngá»§ sá»›m là được rồi!" TỠÚy thắc mắc lắm song cÅ©ng đà nh gáºt đầu. Liên Tá»a bèn ngồi lại đà m luáºn văn thÆ¡ vá»›i TỠÚy cho tá»›i rạng đông má»›i đứng dáºy ra vá». Trước khi Ä‘i, Liên Tá»a còn dặn:"Tối mai, xin chà ng nhá»› Ä‘i ngá»§ sá»›m!" TỠÚy lại gáºt đầu.
Tối sau, TỠÚy mặc sẵn quần áo rồi lấy rượu Ä‘em và o phòng ngồi độc ẩm. Khi đã ngà ngà say, TỠÚy cứ để nguyên quần áo, lên giưá»ng nằm. Chợt thấy Liên Tá»a đẩy cá»a bước và o, tiến tá»›i cạnh giưá»ng, trao cho mình má»™t bá»™i Ä‘ao, TỠÚy vá»™i vùng dáºy để đỡ. Chú mục nhìn thì thấy bá»™i Ä‘ao dà i hÆ¡n thước, chuôi có nạm minh châu. TỠÚy chưa kịp há»i chuyện thì Liên Tá»a đã nắm lấy tay, kéo ra khá»i phòng, chạy nhanh như gió.
Lát sau, tá»›i má»™t ngôi nhà , Liên Tá»a đẩy cá»a, kéo TỠÚy và o, rồi đóng sáºp lại, cà i then tháºt kỹ. TỠÚy há»i: "Nhà nà y cá»§a ai?" Liên Tá»a đáp:"Cá»§a thiếp!" Vừa đáp xong thì bá»—ng có tiếng Ä‘áºp cá»a ầm ầm. Liên Tá»a tái mặt, nói:"Con quá»· tá»›i rồi đó!" TỠÚy vá»™i nắm chắc bá»™i Ä‘ao trong tay, chạy ra mở cá»a, phóng mình ra sân. Thấy má»™t con quá»·, đầu đội mÅ© Ä‘á», mình mặc áo xanh, đứng ở giữa sân, TỠÚy liá»n quát:"Loà i quá»· tục tằn bẩn thỉu kia, mi ở đâu mà dám tá»›i đây quấy nhiá»…u?" Con quá»· tức giáºn, trừng mắt nhìn TỠÚy, quát lại:"Cái thằng khốn nạn nà y! Mi ở đâu mà dám tá»›i đây xen và o chuyện cá»§a tao?" TỠÚy nổi giáºn, múa tÃt bá»™i Ä‘ao, xông và o loạn trảm. Con quá»· bèn cúi xuống nhặt má»™t viên đá, ném TỠÚy, trúng cổ tay, là m thanh bá»™i Ä‘ao suýt bị văng Ä‘i. Liên Tá»a ở trong nhà nhìn qua cá»a sổ, thấy TỠÚy bị lâm nguy thì kinh hãi quá, vá»™i chạy tá»›i ngồi bệt ở góc phòng, co rúm ngưá»i lại. Trong cÆ¡n nguy cấp, TỠÚy chợt thấy má»™t thợ săn ở đằng xa, vá»™i hét lá»›n:"Cứu tôi vá»›i! Cứu tôi vá»›i!" Thợ săn phóng mình chạy tá»›i. Con quá»· lại cúi xuống nhặt má»™t viên đá, ném thợ săn, nhưng không trúng. Thợ săn bèn giương cung bắn quá»·, mÅ©i tên cắm pháºp và o bắp vế, là m quá»· ngã lăn xuống đất. Thợ săn vá»™i bắn bồi má»™t mÅ©i nữa, xuyên qua sá», là m quá»· chết ngay. TỠÚy mừng quá, chạy tá»›i gần thợ săn để cám Æ¡n thì chợt nháºn ra thợ săn chÃnh là Vương sinh. Vương sinh cÅ©ng nháºn ra TỠÚy. Hai ngưá»i cùng kinh ngạc. Vương sinh há»i:"Bạn Ä‘i đâu mà lại tá»›i đây?" TỠÚy đáp:"Liên Tá»a nhá» tôi tá»›i đây để diệt trừ con quá»· giùm nà ng song tôi bị nó lấy đá ném trúng cổ tay. Ãang bị lâm nguy thì may được bạn tá»›i cứu! Xin cám Æ¡n bạn nhiá»u! Ãây là nhà cá»§a Liên Tá»a! Váºy xin má»i bạn hãy và o nhà nói chuyện má»™t lát đã!" Vương sinh mừng lắm, nghÄ© bụng mình vừa giết được con quá»· để cứu TỠÚy và Liên Tá»a thì chắc là đã chuá»™c được cái lá»—i ném đá và quát thét trước kia. Vì thế, Vương sinh theo TỠÚy và o nhà . Thấy Liên Tá»a ngồi ở góc phòng Vương sinh gáºt đầu chà o. Vì còn hồi há»™p, Liên Tá»a chỉ khẽ gáºt đầu đáp lá»…. TỠÚy đặt bá»™i Ä‘ao lên bà n. Vương sinh thấy bá»™i Ä‘ao lạ, bèn tá»›i cầm lên coi. Thấy bá»™i Ä‘ao sáng quắc và nhá»n hoắt, Vương sinh cứ tấm tắc khen:"Bá»™i Ä‘ao nà y đẹp quá! Bá»™i Ä‘ao nà y tốt quá!" Vương sinh cầm bá»™i Ä‘ao ngắm nghÃa hồi lâu rồi má»›i đặt trở lại bà n, há»i:"Bạn lấy bá»™i Ä‘ao nà y ở đâu ra?" TỠÚy đáp:"Bá»™i Ä‘ao nà y là cá»§a Liên Tá»a trao cho tôi để diệt trừ con quá»· chứ chẳng phải là cá»§a tôi! Nay bạn đã giết được con quá»· giùm tôi rồi thì tôi chẳng còn phải dùng tá»›i bá»™i Ä‘ao nà y nữa! Vì thế, bây giá» tôi Ä‘em trả lại cho nà ng!" Thấy chẳng còn chuyện gì, Vương sinh bèn nói:"Thôi, tôi vỠđây!" rồi quay vá» phÃa góc phòng, gáºt đầu chà o Liên Tá»a. Liên Tá»a cÅ©ng gáºt đầu đáp lá»…. Vương sinh liá»n mở cá»a, bước ra khá»i nhà . Thấy Vương sinh ra vá», TỠÚy cÅ©ng muốn vá» theo nên quay nhìn Liên Tá»a, nói:"Thôi, ta cÅ©ng vỠđây!" Liên Tá»a chưa kịp đáp thì TỠÚy đã phóng mình chạy theo Vương sinh. Vì chạy nhanh quá, TỠÚy vấp phải đá rồi tỉnh giấc, biết là mình nằm chiêm bao. Thấy cổ tay Ä‘au nhức, TỠÚy kinh ngạc lắm, cứ thắc mắc chẳng lẽ chuyện mình bị ném đá trong má»™ng lại là chuyện có thá»±c hay sao? Sáng ra, coi kỹ lại thì quả nhiên thấy cổ tay mình đã bị sưng vù.
Trưa ấy, TỠÚy thấy Vương sinh tá»›i thăm mình thì cà ng kinh ngạc. Vương sinh bước và o phòng khách, nói: "Ãêm qua tôi nằm má»™ng thấy má»™t chuyện lạ!" TỠÚy há»i: "Có phải là chuyện đã dùng cung tên bắn chết má»™t con quá»· hay không?" Vương sinh cá»±c kỳ kinh hãi, há»i:"Sao bạn biết?" TỠÚy bèn chìa cổ tay ra cho coi, rồi thuáºt lại giấc má»™ng cho nghe. Nghe xong, Vương sinh nói:"Tôi cÅ©ng nằm má»™ng thấy như thế!" Hai ngưá»i cùng hết sức kinh nghi. Vì nhá»› rõ nhan sắc cá»§a Liên Tá»a trong giấc má»™ng nên Vương sinh nói:"Nhá» bạn là m Æ¡n nói vá»›i Liên Tá»a cho tôi được gặp mặt nà ng má»™t lần nữa!" TỠÚy đáp: "ÃÆ°á»£c! Ãể rồi tôi sẽ nói cho!"
Tối ấy, Liên Tá»a tá»›i, nói:"Cám Æ¡n chà ng đã diệt trừ được con quá»· cho thiếp!" TỠÚy nói:"Ãó là công cá»§a Vương huynh chứ có phải là công cá»§a ta đâu! Vương huynh muốn được gặp mặt nà ng má»™t lần nữa đó!" Ãáp: "Vương huynh đã cứu mạng thiếp, thiếp chẳng dám quên Æ¡n! Tuy nhiên, vì Vương huynh hung hãn quá nên thiếp kinh hãi lắm, chẳng dám gặp lại nữa! Thiếp thấy Vương huynh thÃch bá»™i Ä‘ao cá»§a thiếp nên thiếp muốn nhá» chà ng Ä‘em bá»™i Ä‘ao ấy biếu Vương huynh giùm thiếp để tạ Æ¡n!" Há»i:"Nà ng lấy bá»™i Ä‘ao ấy ở đâu ra?" Ãáp:"Nguyên bá»™i Ä‘ao ấy là cá»§a gia phụ mua ở đất Việt vá»›i giá trên trăm lượng và ng. Thiếp thấy bá»™i Ä‘ao thì thÃch, cứ đòi xem. Gia phụ thấy thế bèn cho thiếp. Thiếp thuê thợ nạm minh châu trên chuôi và quấn kim tuyến chung quanh cho đẹp. Khi thiếp qua Ä‘á»i, gia phụ thương thiếp quá nên sai gia nhân chôn bá»™i Ä‘ao cùng vá»›i thi thể thiếp. Nay thiếp xin tình nguyện dứt tình vá»›i bá»™i Ä‘ao để Ä‘á»n Æ¡n cứu mạng cá»§a Vương huynh. Vương huynh có bá»™i Ä‘ao thì cÅ©ng như đã gặp mặt thiếp má»™t lần nữa rồi!"
Hôm sau, Vương sinh tá»›i. TỠÚy thuáºt lại ý cá»§a Liên Tá»a. Nghe xong, Vương sinh tá» vẻ buồn vì chẳng được gặp lại Liên Tá»a song cÅ©ng mừng vì sắp được biếu bá»™i Ä‘ao. Tối ấy, quả nhiên Liên Tá»a Ä‘em bá»™i Ä‘ao tá»›i trao cho TỠÚy, nói:"Chà ng nhá»› dặn Vương huynh giữ gìn bá»™i Ä‘ao nà y cho cẩn tháºn! Nó chẳng phải là váºt tầm thưá»ng đâu! Ở Trung Quốc chẳng có ai chế tạo được loại bá»™i Ä‘ao nà y cả!" Hôm sau, Vương sinh tá»›i. TỠÚy Ä‘em bá»™i Ä‘ao ra biếu giùm. Vương sinh thÃch lắm, gá»i lá»i cám Æ¡n Liên Tá»a rồi cầm bá»™i Ä‘ao ra vá».
Từ đó, Liên Tá»a lại lui tá»›i vá»›i TỠÚy như trước.
Ba tháng sau. Má»™t tối, Liên Tá»a Ä‘ang ngồi đà m luáºn văn thÆ¡ vá»›i TỠÚy thì bá»—ng đôi má á»ng hồng, đôi mắt cứ nhìn TỠÚy chằm chặp, đôi môi mấp máy tá»±a hồ như muốn nói Ä‘iá»u gì rồi lại thôi. TỠÚy lấy là m lạ, há»i: "Nà ng muốn nói Ä‘iá»u gì, sao chẳng nói ra?" Liên Tá»a đáp: "Bấy lâu nay thiếp đội Æ¡n chà ng quyến luyến nên đã tiếp thụ được sinh khÃ. Vì thế, bây giá» thiếp muốn sống lại. Tuy nhiên, muốn sống lại thì phải ân ái vá»›i nam nhân trần thế để có tinh huyết cá»§a ngưá»i sống!" TỠÚy cưá»i, nói:"Tưởng chuyện gì khó chứ chuyện ấy thì dá»… quá mà ! Trước kia ta đã đỠnghị vá»›i nà ng mà nà ng chẳng chịu chứ có phải là tại ta tiếc gì nà ng đâu!" Liên Tá»a cà ng á»ng hồng đôi má, nói:"Thế nhưng nếu chà ng chịu là m như váºy thì chà ng sẽ bị bệnh nặng đó! Tuy nhiên nếu chà ng chịu khó uống thuốc thì chỉ trên dưới mươi ngà y là khá»i!" TỠÚy liá»n gáºt đầu rồi chạy tá»›i bồng Liên Tá»a lên giưá»ng mà ân ái. Sau cuá»™c mây mưa, TỠÚy tưởng là đã xong thì lại nghe thấy Liên Tá»a nói:"Chưa xong đâu! Còn phải có ba giá»t máu cá»§a ngưá»i sống nhá» và o rốn nữa! Chà ng có thể chịu Ä‘au má»™t chút mà cho thiếp ba giá»t máu ấy không?" TỠÚy gáºt đầu rồi xuống giưá»ng, Ä‘i lấy dao sắc chÃch và o cổ tay, nhá» ba giá»t máu và o rốn cho Liên Tá»a.
Lát sau, Liên Tá»a ngồi dáºy mặc quần áo, nói:"Bây giá» thì xong rồi! Xin tạm biệt. Tối tối thiếp sẽ chẳng trở lại đây nữa!" TỠÚy há»i:"Bao giá» thì nà ng má»›i sống lại?" Ãáp:"TÃnh từ hôm nay, đúng má»™t trăm ngà y!" Há»i:"Khi nà ng sống lại thì tìm nà ng ở đâu?" Ãáp:"Ở dưới má»™!" Há»i: "Ở dưới má»™ thì là m sao đón vá» nhà được?" Ãáp:"Ãể thiếp chỉ cách cho!" Há»i:"Cách nà o?" Ãáp:"Và o buổi chiá»u ngà y thứ má»™t trăm, chà ng cứ dẫn gia nhân vác thuổng cuốc tá»›i má»™ thiếp. Khi thấy má»™t đôi chim xanh bay tá»›i Ä‘áºu trên ngá»n cây bên má»™ rồi hót đủ bốn tiếng thì chà ng phải cho gia nhân đà o má»™ thiếp lên ngay, đưa thiếp vá» nhà ! Xin chà ng nhá»› kỹ cho má»™t Ä‘iá»u là sá»›m má»™t chút cÅ©ng há»ng mà trá»… má»™t chút cÅ©ng chẳng xong!" TỠÚy gáºt đầu. Liên Tá»a bèn cáo biệt.
Mưá»i ngà y sau, quả nhiên TỠÚy lâm trá»ng bệnh, bụng cứ sình lên như cái trống. TỠÚy bèn sai gia nhân Ä‘i má»i thà y lang tá»›i hốt thuốc cho mình. Uống thuốc xong, TỠÚy Ä‘i cầu ra phân Ä‘en như bùn.
Mưá»i ngà y sau, quả nhiên TỠÚy khá»i bệnh. TỠÚy bèn Ä‘i mua sẵn má»™t bá»™ quần áo phụ nữ vá»›i má»™t cái chăn má»›i, rồi ngồi đếm ngà y rất cẩn tháºn.
Và o sáng ngà y thứ má»™t trăm, theo đúng lá»i dặn, TỠÚy dẫn gia nhân vác thuổng cuốc tá»›i má»™ Liên Tá»a, Ä‘em theo bá»™ quần áo vá»›i cái chăn. Chá» từ sáng tá»›i chiá»u, khi mặt trá»i đã ngả vá» tây, TỠÚy má»›i thấy má»™t đôi chim xanh bay tá»›i Ä‘áºu trên ngá»n cây cạnh má»™. Ãôi chim cất tiếng hót bốn tiếng rồi bay Ä‘i. TỠÚy mừng quá, vá»™i giục gia nhân:"ÃÆ°á»£c rồi đó! Hãy phạt cá», đà o má»™ lên Ä‘i!" Gia nhân vâng lá»i mà đà o. Ãà o tá»›i quan tà i thì thấy gá»— đã mục. Mở nắp ra coi thì thấy mặt mÅ©i Liên Tá»a vẫn còn tươi như ngưá»i sống. TỠÚy bèn lấy tay chà xát khắp châu thân Liên Tá»a, lấy bá»™ quần áo má»›i ra mặc cho, lấy chăn quấn kÃn châu thân. Rồi sai gia nhân khiêng vá» nhà trước, đặt lên giưá»ng, đốt lò sưởi, đắp chăn ấm.
Lát sau, TỠÚy vá» nhà , đưa tay sá» mÅ©i Liên Tá»a, thì thấy có chút hÆ¡i thở nhè nhẹ, mong manh như sợi tÆ¡. TỠÚy bèn sai gia nhân lấy nước cháo rót và o miệng. Gần sáng, Liên Tá»a sống lại.
Tuần sau, Liên Tá»a sinh hoạt bình thưá»ng, chẳng khác chi ngưá»i sống. Từ đó, hai ngưá»i chung sống bên nhau vô cùng tương đắc.
Má»™t hôm, Liên Tá»a nói vá»›i TỠÚy:"Trên hai chục năm qua thiếp nằm dưới má»™ mà bây giá» thiếp cứ tưởng như mình vừa tỉnh má»™t giấc mÆ¡ dà i!"
|

11-04-2008, 02:47 PM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 451
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngà y 16 giá»
Thanks: 453
Thanked 24 Times in 13 Posts
|
|
dịch giả: Äà m Quang Hưng
THAY TIM, Ãá»”I ÃẦU
truyện. LỤC PHÃN
Dịch khước tâm trà ng canh diện mục
Hồi thiên thủ đoạn tối kham xung
Lăng Dương miếu mạo kim hà tại
Thỉnh dữ tiên sinh Ä‘Ãnh tá»u bằng
Huyện Tuyên Thà nh, tỉnh An Huy, có núi Lăng Dương. Trên đỉnh, có Ä‘iện thá» thần linh, tên Tháºp Vương Ãiện. Ở hai bên hà nh lang đông tây, có hai hà ng tượng gá»—, tạc hình các quan chức âm phá»§, trạm trổ rất công phu, mặc quần áo thá»±c, trông như ngưá»i sống. Ở hà nh lang phÃa đông, có tượng phán quan râu dà i, đứng nghiêm, mặt mÅ©i hung dữ, sÆ¡n mà u xanh lè, bá»™ râu tháºm thượt, sÆ¡n mà u đỠchót. Những kẻ không kiêng kỵ thưá»ng gá»i tượng nà y là Tông Sư Râu. Dân chúng trong vùng đồn rằng đêm nà o ngưá»i ta cÅ©ng nghe thấy có tiếng khảo đả ở hai bên hà nh lang và thuáºt lại nhiá»u chuyện rất rùng rợn. Vì thế, và o ban đêm, Ãt có ngưá»i dám lên gần Ä‘iện.
Ở chân núi, có ngôi là ng Lục Dương. Trong là ng, có nho sinh, há» Chu, tên NhÄ© Ãán, tên chữ Tiểu Minh, thá»±c thà chất phác, há»c hà nh chăm chỉ song trà nhá»› kém, tiến bá»™ cháºm chạp, văn chương xoà ng xÄ©nh. Thế nhưng, Tiểu Minh lại nổi tiếng là ngưá»i gan dạ. Tiểu Minh có vợ há» Phùng, tÃnh rất hiá»n thục, song kém nhan sắc.
Trong huyện, lại có thị ngự hỠNgô, đã hồi hưu, có cô con út rất đẹp, tên Giáng Tiên. Năm Giáng Tiên 13, thị ngự hứa gả cho nho sinh hỠTrịnh, song sắp tới ngà y cưới thì Trịnh sinh bị bệnh mà thác. Ba năm sau, thị ngự lại hứa gả cho nho sinh hỠVương, song cũng sắp tới ngà y cưới thì Vương sinh cũng bị bệnh mà thác. Năm ấy, Giáng Tiên đã 19 song thị ngự chưa hứa gả cho ai khác.
Trong vùng, các nho sinh láºp má»™t há»™i văn, hùn tiá»n thuê má»™t há»™i quán để hà ng tháng há»p mặt yến ẩm, bình luáºn văn chương. Tiểu Minh cÅ©ng có chân ở trong há»™i.
Má»™t tối, trong buổi há»p mặt ở há»™i quán, bá»—ng có nho sinh nói đùa:"Nà y Tiểu Minh! Bạn nổi tiếng là ngưá»i gan dạ. Bây giá», nếu bạn dám lên Tháºp Vương Ãiện vác tượng phán quan râu dà i xuống đây thì chiá»u mai anh em sẽ hùn tiá»n là m má»™t bữa tiệc thịnh soạn để đãi bạn" Tiểu Minh chẳng đáp, chỉ mỉm cưá»i rồi đứng dáºy bá» Ä‘i.
Lát sau, có tiếng Tiểu Minh từ ngoà i cá»a vá»ng và o: "Ãã lên Ä‘iện thỉnh được Tông Sư Râu xuống đây chÆ¡i rồi nà y!" Nhóm nho sinh sá»ng sốt, cùng đứng báºt dáºy. Tiểu Minh vác tượng và o đặt ở giữa bà n. Nhóm nho sinh kinh hãi, cùng chạy tá»›i góc phòng, đứng rúm lại vá»›i nhau. Tiểu Minh lấy hồ và chén, Ä‘em tá»›i trước tượng, rót rượu và o chén mà khấn:"Xin má»i đại tông sư dùng vá»›i tiểu sinh má»™t chén!" rồi rót rượu xuống đất. Tiểu Minh là m như thế ba lần. Nhóm nho sinh cà ng co rúm lại vá»›i nhau ở góc phòng, đứng dá»±a và o nhau mà run rẩy. Lát sau, có nho sinh kinh hãi quá, giục:"Thôi Tiểu Minh Æ¡i! Bạn là m Æ¡n vác tượng lên núi trả lại Ä‘iện giùm Ä‘i!" Tiểu Minh bèn lấy chén má»›i, rót rượu mà khấn:"Tiểu sinh hà nh động Ä‘iên cuồng, xin đại tông sư thứ lá»—i. Nếu chẳng chê tiểu sinh là kẻ nghèo hèn thì hôm nà o thấy hứng, xin má»i đại tông sư quá bá»™ tá»›i tệ xá ở gần đây để cùng uống. Tiểu sinh rất hân hạnh được đón tiếp!" Khấn xong, rót rượu xuống đất, rồi vác tượng Ä‘i. Nhóm nho sinh Ä‘á»u phục Tiểu Minh là ngưá»i gan dạ. Tiểu Minh vác tượng lên núi, và o hà nh lang Ä‘iện, trả lại chá»— cÅ©. Vá» nhà , Tiểu Minh thuáºt chuyện cho vợ nghe. Phùng thị kinh hãi, nói:"Mạo phạm quá»· thần như thế mà chẳng sợ bị tá»™i chết hay sao?" Tiểu Minh cưá»i, đáp:"Mượn tượng cho bạn bè coi rồi Ä‘em trả lại chá»— cÅ© thì có chi mà gá»i là mạo phạm?"
Chiá»u sau, nhóm nho sinh hùn tiá»n là m tiệc đãi Tiểu Minh. Má»i ngưá»i cùng yến ẩm, nói cưá»i vui vẻ.
Gần tá»›i ná»a đêm, bữa tiệc má»›i tan. Tiểu Minh vá» nhà , thấy còn tá»u hứng, bèn lại thắp đèn, Ä‘i tìm hồ rượu, Ä‘em ra phòng khách, ngồi uống má»™t mình. Chợt thấy có ngưá»i vén rèm bước và o, Tiểu Minh nhìn lên thì nháºn ra là phán quan, vá»™i đứng dáºy nói:"KÃnh chà o đại tông sư! Ãêm qua trót mạo phạm, phải chăng đêm nay tá»›i tệ xá để lấy mạng?" Phán quan vuốt râu, mỉm cưá»i, nói:"Chẳng phải thế! Ãêm qua, nhá» lòng hà o sảng cá»§a nhân huynh, đã được uống bốn chén hảo tá»u. Ãêm nay, rảnh rá»—i, thấy hứng nên chiếu theo lá»i hẹn mà tá»›i đó thôi!" Tiểu Minh mừng lắm, bèn kéo áo má»i ngồi, rồi Ä‘em bá»™ đồ rượu Ä‘i rá»a, bà y lại lên bà n. Tiểu Minh toan nhấc hồ rượu Ä‘em Ä‘i hâm thì phán quan cản lại, nói:"Ãêm nay tiết trá»i ấm áp, có thể uống lạnh được!" Tiểu Minh vâng lá»i rồi và o nhà trong bảo vợ:"Nà ng hãy xuống bếp là m đồ nhắm đãi khách!" Phùng thị há»i:"Ai thế?" Tiểu Minh đáp:"Phán quan trên Tháºp Vương Ãiện" Phùng thị kinh hãi quá, nói: "Thôi, ở trong nà y Ä‘i, đừng ra ngoà i ấy nữa!" Tiểu Minh cưá»i, đáp:"Má»i khách tá»›i nhà , khách tá»›i lại chẳng ra tiếp, có phải là vô lá»… không? Là m đồ nhắm xong, bảo con ở lên gõ cá»a để ta xuống lấy. Ãừng bắt nó bưng lên, kẻo nó kinh hãi, sẽ đánh đổ mất!" Nói xong, lại trở ra phòng khách. Phùng thị đà nh phải xuống bếp.
Lát sau, con ở lên gõ cá»a. Tiểu Minh xuống bếp Ä‘em đồ nhắm lên, rồi rót rượu má»i phán quan cùng mình yến ẩm. Trong tiệc, Tiểu Minh há»i:"Quý tÃnh ngà i ra sao?" Phán quan đáp:"Há» Lục!" Há»i:"Quý danh ngà i ra sao?" Ãáp:"Chẳng có tên!" Há»i:"Văn chương âm phá»§ có khác gì văn chương dương thế không?" Ãáp:"Ãại loại thì cÅ©ng như nhau" Há»i:"Ngà i có rà nh vá» các Ä‘iển cố văn chương dương thế không?" Ãáp:"CÅ©ng có biết chút Ãt!" Rồi cùng Ä‘em văn chương ra bà n luáºn, ý kiến rất tương đắc.
Phán quan uống rượu rất hà o, uống liá»n má»™t lúc mưá»i chén mà vẫn chưa say. Tiểu Minh đã uống suốt buổi chiá»u nên má»›i uống thêm và i chén đã thấy vách tưá»ng nghiêng ngả, phải dá»±a lưng và o thà nh ghế mà ngá»§. Ãến khi tỉnh giấc, bấc đèn đã lụi, khách đã Ä‘i rồi.
Từ đó thà nh lệ, cứ ba tối một lần, phán quan lại tới. Tình bạn mỗi ngà y một thêm thân thiết.
Một tối, Tiểu Minh lấy văn bà i mình mới là m đưa ra, nói:"Xin chấm giùm cho!" Phán quan chẳng khách sáo, cầm bà i lên coi rồi đặt bút phê:"Dở lắm!"
Tuần sau. Má»™t tối, Tiểu Minh say quá, nằm lăn xuống trà ng ká»· ngá»§, để mặc phán quan ngồi uống má»™t mình. Lát sau, Tiểu Minh chợt mÆ¡ mà ng thấy ngá»±c mình Ä‘au ê ẩm. Mở mắt ra coi, thấy phán quan má»™t tay cầm dao, má»™t tay Ä‘ang kéo tim phổi mình ra khá»i lồng ngá»±c, Tiểu Minh kinh hãi quá, vá»™i lên tiếng há»i:"Vốn chẳng oán thù, sao lại giết nhau?" Phán quan cưá»i, đáp:"Ãâu có giết! Chỉ thay tim thôi! Ãừng có sợ!" rồi nhét tim phổi trở và o lồng ngá»±c Tiểu Minh như cÅ©. Phán quan khép vết rạch, lấy vải quấn quanh, rồi nói:"Xong rồi!" NghÄ© chắc trà ng ká»· phải bê bết máu, Tiểu Minh nhá»m dáºy coi thì thấy vẫn sạch khô nên ngạc nhiên lắm. ÃÆ°a mắt nhìn quanh, thấy trên bà n có má»™t bá»c vải, Tiểu Minh há»i:"Bá»c gì thế?" Phán quan đáp:"Tim cá»§a nhân huynh!" Há»i:"Sao lại phải thay?" Ãáp:"Vì thấy văn dở quá nên biết bị tắc tim. Xét bao vạn xác chết, má»›i thấy má»™t tim thông, nên mổ lấy Ä‘em tá»›i, để thay cho nhân huynh. Bây giá» Ä‘em tim tắc vá» Ä‘á»n lại xác chết!" Ãáp xong, xách bá»c ra khá»i phòng.
Sáng sau, Tiểu Minh lấy gương ra soi thì thấy vết rạch đã liá»n, chỉ còn má»™t vết Ä‘á». Từ đó, trà nhá»› khác hẳn, Ä‘á»c bà i má»™t lần là thuá»™c, văn chương tiến bá»™ vượt mức, hà nh văn khác hẳn khi trước.
Tuần sau, Tiểu Minh lại lấy văn bà i mình má»›i là m đưa ra, nói:"Xin chấm giùm cho, xem đã được chưa?" Phán quan coi xong, nói:"ÃÆ°á»£c rồi!" Há»i:"Ãáºu hiếu liêm (cá» nhân) được không?" Ãáp:"ÃÆ°á»£c!" Há»i:"Ãáºu cao không?" Ãáp:"Cao!" Há»i:"Ãáºu thứ mấy?" Ãáp:"Ãáºu thá»§ khoa!" Há»i:"Bao giá» thì Ä‘áºu?" Ãáp:"Mùa thu năm nay!" Há»i:"Ãáºu tiến sÄ© được không?" Ãáp:"Không!" Há»i:"Sao váºy?" Ãáp:"Phúc đức má»ng lắm, chẳng thể đại quý hiển được!" Mùa thu năm ấy, Tiểu Minh Ä‘i thi hương. Khi trưá»ng thi yết bảng, quả nhiên Ä‘áºu thá»§ khoa.
Nhóm nho sinh trong há»™i văn tá»›i nhà mừng, đòi cho xem bà i thi. Tiểu Minh lấy bà i đưa ra. Nhóm nho sinh coi xong, cùng nhìn nhau kinh ngạc. Có kẻ há»i:"Sao văn chương bạn lại có thể tiến bá»™ tá»›i mức ấy?" Tiểu Minh đáp:"Vì thay tim" Há»i:"Ai thay cho?" Ãáp:"Lục phán quan ở Tháºp Vương Ãiện" Há»i:"Giá»›i thiệu cho nhau có được không?" Ãáp:"ÃÆ°á»£c chá»› sao không!"
Tuần sau, khi phán quan tá»›i, Tiểu Minh nói: "Nhóm nho sinh trong há»™i văn thấy văn chương tiến bá»™, muốn nhá» giá»›i thiệu!" Phán quan đáp:"ÃÆ°á»£c!"
Hôm sau, nhóm nho sinh tá»›i há»i:"Có giá»›i thiệu được không?" Tiểu Minh đáp:"ÃÆ°á»£c!" rồi thuáºt chuyện cho nghe. Nhóm nho sinh mừng lắm, nhá» chuyển lá»i thỉnh phán quan tá»›i há»™i quán văn dá»± tiệc và o tiết nguyên tiêu, tối rằm tháng giêng, đầu canh má»™t. Tiểu Minh chuyển lá»i. Phán quan ưng thuáºn.
Ãúng hẹn, phán quan tá»›i. Thấy bá»™ râu đỠcá»§a khách cỠđộng, cặp mắt sáng loáng như Ä‘iện chá»›p, nhóm nho sinh kinh hãi xanh mặt, răng đánh láºp cáºp, lá»§i dần hết, chỉ còn lại có phán quan vá»›i Tiểu Minh. Tiểu Minh nói:"Há» kinh hãi, lá»§i hết rồi! Xin má»i vá» tệ xá đối ẩm váºy!" Phán quan đáp:"Xin vâng!"
Tá»›i nhà , Tiểu Minh Ä‘em rượu ra má»i khách. Ãến khuya, Tiểu Minh say khướt, nói lè nhè:"Thay tim cho, đã đội Æ¡n rất nhiá»u. Nay muốn phiá»n việc khác, chẳng biết có được không?" Phán quan há»i:"Việc gì?" Ãáp:"Tiện ná»™i vốn xấu xÃ, kết duyên vá»›i tiểu sinh từ hồi còn Ãt tuổi. Trá»™m nghÄ© tim mà còn có thể thay được thì chắc diện mạo cÅ©ng có thể đổi được, nên muốn xin đại tông sư đổi diện mạo cho tiện ná»™i, chẳng biết có được không?" Cưá»i, nói:"ÃÆ°á»£c! Song phải để từ từ, chá» dịp!"
Ba ngà y sau, và o lúc quá ná»a đêm, Tiểu Minh Ä‘ang ngá»§, bá»—ng nghe có tiếng gõ cổng, vá»™i vùng dáºy, chạy ra mở. Nháºn ra là phán quan, Tiểu Minh bèn má»i và o nhà . Thắp đèn lên thì chợt thấy khách xách theo má»™t bá»c vải, máu đà o còn nhá» giá»t, Tiểu Minh kinh hãi, há»i:"Bá»c gì thế?" Phán quan đáp:"Ãầu mỹ nhân! Hôm ná» nhân huynh có dặn lo cho sắc đẹp cá»§a lệnh chÃnh. Ãêm nay vừa tìm được đầu má»™t mỹ nhân nên Ä‘em tá»›i để thá»±c hiện lá»i hứa!" rồi cầm bá»c vải chạy thẳng tá»›i cá»a phòng Phùng thị. Tiểu Minh Ä‘ang lo cá»a phòng vợ mình bị khóa, nên vá»™i chạy theo để mở thì đã thấy phán quan đặt bà n tay phải lên cánh cá»a rồi thấy cánh cá»a tá»± động mở tung. Phán quan chạy thẳng tá»›i giưá»ng Phùng thị. Tiểu Minh cÅ©ng chạy tá»›i theo thì thấy vợ mình Ä‘ang ngá»§. Phán quan đưa bá»c vải cho Tiểu Minh cầm, rồi rút từ hia ra má»™t lưỡi dao sáng loáng, ấn và o cổ Phùng thị, ngá»t tá»±a bổ dưa. Ãầu Phùng thị rÆ¡i ra gối. Phán quan lấy đầu mỹ nhân trong bá»c, ráp lên cổ, ngắm nghÃa cho ngay ngắn, lấy tay ép đầu dÃnh và o mình, rồi lấy gối phá»§ quanh. Sau đó, trao đầu Phùng thị cho Tiểu Minh, nói:"Cất đầu lệnh chÃnh Ä‘i, phòng khi cần dùng tá»›i!" rồi xin cáo biệt.
Sáng ra, Phùng thị tỉnh giấc. Thấy cổ ngưa ngứa, Phùng thị đưa tay xoa thì thấy má»™t váºt nhá» tròn tròn. Giáºt ra coi, thấy là cục máu, Phùng thị kinh hãi quá, vá»™i gá»i con ở lấy nước rá»a mặt. Con ở bưng cháºu nước lên thì thấy đầu nữ chá»§ rối bù, tóc xõa kÃn mặt, đệm giưá»ng thấm máu, nên rất kinh hãi, há miệng đứng nhìn. Rá»a mặt xong, Phùng thị thấy cháºu nước đỠlòm, còn con ở thì thấy nữ chá»§ là má»™t ngưá»i khác lạ. Cả chá»§ lẫn tá»› cùng cá»±c kỳ kinh hãi. Phùng thị sai con ở Ä‘i lấy gương soi. Thấy mình chẳng phải là mình, Phùng thị hoảng hốt, lên tiếng gá»i chồng. Tiểu Minh chạy và o. Phùng thị há»i:"Sao diện mạo thiếp lại khác lạ thế?" Tiểu Minh đáp:"Lục phán quan đã đổi đầu cho nà ng cÅ©ng như đã thay tim cho ta!" Lúc đó Phùng thị má»›i vỡ lẽ. Tiểu Minh nhìn vợ, thấy quả là má»™t trang mỹ nhân khác lạ, mi thanh mục tú, má lúm đồng tiá»n, cá»±c kỳ xinh đẹp, tá»±a ngưá»i trong tranh. Tiểu Minh há»i vợ:"Nà ng có ưng chăng?" Phùng thị mỉm cưá»i, không đáp. Tiểu Minh liá»n chạy tá»›i vạch cổ vợ ra coi thì thấy chỉ có má»™t vết nhá», mà u hồng lạt.
Năm ấy, tối rằm tháng giêng, nhằm tiết nguyên tiêu, cô con út cá»§a Ngô thị ngá»± là Giáng Tiên, lên núi Lục Dương vãn cảnh, có tì nữ theo hầu. Trong Ä‘oà n khách đăng sÆ¡n, có má»™t tên cướp háo sắc. Nhìn thấy Giáng Tiên xinh đẹp, tên cướp ưa thÃch lắm, bèn dò há»i cho ra nhà thị ngá»±.
Ba ngà y sau, cÅ©ng và o buổi tối, tên cướp leo thang, vượt tưá»ng và o nhà , rút dao khoét cá»a phòng Giáng Tiên, lẻn và o phòng chém chết tì nữ, rồi xông tá»›i giưá»ng toan cưỡng chiếm Giáng Tiên. Giáng Tiên la hét, ra sức chống cá»±. Tên cướp tức giáºn, đâm chết Giáng Tiên rồi bá» chạy. Phu nhân nghe tiếng huyên náo ở phòng con, vá»™i sai hai tì nữ chạy tá»›i coi. Và o phòng, thấy hai xác chết, chúng kinh hãi quá, tri hô ầm Ä©. Cả nhà nhốn nháo, cùng chạy lên coi rồi cùng gà o khóc thất thanh. Tá»›i ná»a đêm, thị ngá»± sai gia nhân Ä‘em xác tì nữ xuống quà n ở nhà ngang, rồi Ä‘em xác Giáng Tiên lên quà n ở phòng khách, cắt hai tì nữ ngồi canh. Lát sau, hai tì nữ mệt quá, nằm lăn ra ngá»§.
Sáng sau, thị ngá»± sai gia nhân khâm liệm xác con thì thấy xác đã bị mất đầu. Thị ngá»± giáºn lắm, cho rằng hai tì nữ đã chểnh mảng, để chó lên phòng khách tha mất đầu con, nên ra lệnh đánh đòn.
Thị ngá»± sai gia nhân lên huyện đưá»ng trình vụ án mạng. Quan tể giáºn lắm, ra lệnh cho thuá»™c hạ phải ráo riết lùng bắt tên cướp. Ba tháng sau, thuá»™c hạ vẫn chưa tìm ra manh mối.
Má»™t hôm, có kẻ phong thanh nghe được chuyện Phùng thị đổi đầu vá»›i má»™t mỹ nhân, trông giống đầu cô con út cá»§a thị ngá»±, bèn tá»›i mách thị ngá»±. Thị ngá»± ná»a tin ná»a ngá», song cÅ©ng vẫn sai bà vú Ä‘i dò xét. Bà vú tá»›i nhà Tiểu Minh, gõ cổng xin việc. Tiểu Minh cho và o gặp Phùng thị. Thấy mặt Phùng thị, bà vú kinh hãi, đưa tay bụm miệng cho khá»i kêu lên. Bà vú giả vá» xin việc, Phùng thị từ chối, nói rằng nhà mình đã đủ ngưá»i là m. Bà vú vá» thuáºt chuyện. Thị ngá»± nghe xong, chỉ thấy hoang mang, chẳng hiểu ra sao. Cuối cùng, thị ngá»± lại nghi rằng Tiểu Minh đã dùng yêu thuáºt sát hại con mình.
Hôm sau, thị ngá»± Ä‘Ãch thân tá»›i thăm Tiểu Minh. Sau má»™t tuần trà , Tiểu Minh há»i:"Chẳng hay lão quan tá»›i tệ xá có Ä‘iá»u chi dạy bảo?" Thị ngá»± đáp:"Lão phu nghe đồn lệnh chÃnh vừa đổi đầu vá»›i tiện nữ nên lão phu muốn tá»›i xin túc hạ cho gặp lệnh chÃnh để xem lá»i đồn có đúng hay không?" Tiểu Minh nói:"Thưa, được!" rồi gá»i vợ ra chà o khách. Thấy diện mạo Phùng thị đúng là diện mạo con gái mình nhưng tay chân thì khác hẳn, thị ngá»± cÅ©ng chẳng hiểu ra sao. Tiểu Minh há»i vợ:"Nà ng có nháºn ra quan thị ngá»± không?" Phùng thị ngÆ¡ ngác, lắc đầu. Thị ngá»± nói:"Chắc là túc hạ đã dùng yêu thuáºt sát hại tiện nữ!" Tiểu Minh đáp:"Tiện ná»™i nằm má»™ng thấy được đổi đầu. Tiểu sinh cÅ©ng rối trÃ, chẳng hiểu ra sao. Nay lão quan lại nghi cho tiểu sinh sát hại lệnh ái thì thá»±c là oan cho tiểu sinh!" Thị ngá»± ra vá» song trong lòng vẫn nghi là Tiểu Minh đã dùng yêu thuáºt sát hại con mình.
Sáng sau, thị ngá»± là m đơn kiện, nạp lên huyện đưá»ng. Quan tể Ä‘á»c đơn, ná»a tin ná»a ngá», sai lÃnh Ä‘i bắt vợ chồng Tiểu Minh cùng con ở lên huyện đưá»ng thẩm vấn. Cả ba cùng khai như lá»i Tiểu Minh đã nói vá»›i thị ngá»±. Quan chẳng biết kết án ra sao, đà nh thả cho vá».
Ba tối sau, phán quan tá»›i đối ẩm. Tiểu Minh thuáºt chuyện thị ngá»± kiện mình, rồi há»i: "Có cách chi minh oan được cho nhau chăng?" Phán quan đáp: "Có! Dá»… lắm! Ãể bảo chÃnh con gái nói cho cha mẹ biết!" rồi cáo biệt.
Ãêm ấy, thị ngá»± nằm má»™ng thấy con gái vá» nói: "Tiểu nữ và con tì nữ cùng bị kẻ cướp há» Dương, tên Ãại Niên ở Tô Khê sát hại. Vì diện mạo vợ Chu hiếu liêm xấu xà nên Lục phán quan ở Tháºp Vương Ãiện lấy đầu tiểu nữ mà đổi cho. Vì thế, tuy tiểu nữ đã thác song diện mạo vẫn còn. Xin phụ thân chá»› nghi oan cho Chu hiếu liêm!" Thị ngá»± tỉnh giấc, lấy là m lạ, bèn thuáºt lại cho phu nhân nghe. Phu nhân nói chÃnh mình cÅ©ng nằm má»™ng thấy như thế. Thị ngá»± bèn Ä‘Ãch thân lên huyện đưá»ng, thuáºt lại giấc má»™ng cá»§a vợ chồng mình cho quan tể nghe.
Hôm sau, quan sai thuá»™c hạ Ä‘i Tô Khê Ä‘iá»u tra hư thá»±c thì thấy rằng ở Tô Khê quả có má»™t kẻ tên Dương Ãại Niên. Quan liá»n sai lÃnh tá»›i tìm bắt. LÃnh tìm bắt được, trói giải vá» huyện. Quan sai lÃnh khảo đả Ä‘iá»u tra. Bị đòn Ä‘au quá, Ãại Niên đà nh phải thú nháºn hết tá»™i lá»—i. Quan liá»n lên án tá» hình Ãại Niên.
Thị ngá»± tá»›i nhà Tiểu Minh, xin Phùng thị nháºn mình là m cha. Phùng thị há»i ý chồng. Tiểu Minh chấp thuáºn. Phùng thị bèn đồng ý. Thị ngá»± liá»n xin đầu cÅ© cá»§a Phùng thị Ä‘em vá» chôn cất vá»›i thi thể cá»§a con.
Năm ấy, Tiểu Minh chẳng tin lá»i phán quan, cứ Ä‘i thi há»™i (thi tiến sÄ©). Văn chương cá»±c hay song vẫn bị há»ng vì phạm trưá»ng quy. Ba năm sau, lại Ä‘i thi rồi lại há»ng. Ba năm sau nữa, lại Ä‘i thi rồi lại há»ng. Thấy ba lần thi, ba lần há»ng, Tiểu Minh má»›i tin lá»i phán quan là đúng. Vì thế, giấc má»™ng tiến sÄ© ấp á»§ từ ba chục năm qua, nay đột nhiên trở thà nh nguá»™i lạnh. Thi há»ng lần thứ ba, vá» tá»›i nhà thì vợ sanh con trai. Tiểu Minh đặt tên con là NhÄ© VÄ©.
Năm năm sau. Má»™t tối, phán quan tá»›i, nói:"Chẳng còn thá» lâu đâu!" Tiểu Minh há»i:"Bao giá» thì chết?" Ãáp: "Ãúng năm hôm nữa thôi!" Há»i:"Có giúp gì được nhau không?" Ãáp:"Không! Mệnh trá»i đã định, ai mà đổi được? Vả lại, dưới mắt thưá»ng nhân thì sống chết là hai song dưới mắt đạt nhân thì sống chết chỉ là má»™t. Sao cứ nghÄ© sống là vui, chết là buồn?" Khen:"Lá»i nói chà lý thay!"
Sáng ra, Tiểu Minh tá»± sá»a soạn vải liệm, quan quách. Năm hôm sau, Tiểu Minh tắm gá»™i sạch sẽ, mặc quần áo đẹp, lên giưá»ng nằm rồi thác.
Tối ấy, Phùng thị ôm quan tà i chồng mà khóc. Bá»—ng thấy chồng xăm xăm từ ngoà i cổng bước và o, Phùng thị kinh hãi quá, suýt la lên. Chợt nghe thấy tiếng chồng nói:"Ãừng sợ! Ta thác rồi song thấy chẳng khác chi khi còn sống. Thương nà ng mẹ góa con côi, nên má»›i hiện vá» thăm má»™t lát mà thôi!" Phùng thị cảm động, mếu máo, nói:"Thiếp nghe nói ai thác mà còn linh thiêng thì có thể hoà n hồn, tái sinh được. Lang quân còn linh thiêng, sao chẳng trở vá» sống vá»›i vợ con?" Tiểu Minh đáp:"Ai đổi được mệnh trá»i? Là m gì có chuyện hoà n hồn vá»›i tái sinh!" Há»i:"Thế bây giá» xuống âm phá»§, lang quân là m nghá» gì?" Ãáp:"Nhá» Lục phán quan tiến dẫn, ta đã được cá» giữ chức chá»§ bạ, coi sóc hồ sÆ¡. Quan tước tuy nhá» song được cái công việc nhà n nhã lắm!" Phùng thị vừa toan lên tiếng há»i nữa thì Tiểu Minh đã gạt Ä‘i, nói:"Lục phán quan cùng vá» vá»›i ta. Nà ng hãy xuống bếp là m tiệc Ä‘i!" Nói xong, lại xăm xăm bước ra khá»i cổng. Phùng thị bèn xuống bếp là m tiệc rồi Ä‘em lên bà y ở chá»— cÅ©. Chợt nghe thấy trong phòng có tiếng rót rượu, rồi có tiếng nói cưá»i cá»§a chồng vá»›i khách, hà o khà vẫn thanh cao như trước. Tá»›i ná»a đêm, đột nhiên tiếng nói cưá»i im bặt.
Từ đó, cứ bốn tối má»™t lần, Tiểu Minh lại hiện vá» thăm vợ. Lần nà o vá», cÅ©ng dặn dò vợ đủ má»i gia vụ rồi má»›i bảo vợ là m tiệc đãi khách. Có tối ở lại tá»›i gần sáng. Thỉnh thoảng lại hiện vá» thêm má»™t lần để bồng con.
Ba năm sau. Tối nà o Tiểu Minh cÅ©ng hiện vá» dạy con há»c. NhÄ© VÄ© má»›i lên 8 song cÅ©ng đã thông minh. Há»c cha được má»™t năm đã biết cách là m văn.
Bảy năm sau. NhÄ© VÄ© 15, thi Ä‘áºu và o trưá»ng huyện. Từ đó, Tiểu Minh rất Ãt vá» thăm nhà . Năm thì mưá»i há»a má»›i hiện vá» má»™t lát mà thôi.
Má»™t tối, Tiểu Minh hiện vá» nói vá»›i vợ:"Tối nay ta vỠđể vÄ©nh biệt nà ng!" Phùng thị há»i:"Lang quân Ä‘i đâu?" Ãáp:"Vâng mệnh Thượng Ãế, ta Ä‘i là m quan ở xa. Cách trở phiá»n hà , chẳng vỠđược nữa!" Phùng thị ôm lấy chồng mà khóc. Tiểu Minh nói:"Ãừng là m thế! Con đã lá»›n, gia nghiệp vẫn còn, đủ sống là được rồi! Từ thượng cổ tá»›i nay, có cặp loan phượng nà o được Ä‘oà n tụ vá»›i nhau mãi mãi đâu?" Rồi quay qua nói vá»›i con:"Con hãy gắng trở thà nh má»™t ngưá»i tốt. Mưá»i năm nữa, ta sẽ gặp lại con lần chót!" Nói xong, xăm xăm bước ra khá»i cổng mà đi. Từ đó, tuyệt vô âm tÃn.
Mưá»i năm sau. NhÄ© VÄ© 25, thi Ä‘áºu tiến sÄ©, được bổ là m quan, chức hà nh nhân. Má»™t hôm, NhÄ© VÄ© phụng mệnh vua Ä‘i tế thần ở núi Tây Nhạc. Khi cùng Ä‘oà n tùy tùng qua huyện Hoa Âm, chợt thấy má»™t cá»— xe từ xa xông thẳng và o Ä‘oà n ngá»±a cá»§a mình, NhÄ© VÄ© lấy là m lạ, giương mắt nhìn thì nháºn ra cha Ä‘ang ngồi trong xe vá»›i má»™t xa phu. NhÄ© VÄ© vá»™i xuống ngá»±a, nằm phục bên trái đưá»ng mà khóc. Tiểu Minh bảo xa phu dừng xe, nói:"Con là m quan nổi tiếng thanh liêm, chÃnh trá»±c. Ta thác, nhắm mắt được rồi!" NhÄ© VÄ© vẫn nằm phục, chẳng dám đứng dáºy. Tiểu Minh bèn bảo xa phu phóng xe Ä‘i. Lúc đó, NhÄ© VÄ© má»›i khép nép đứng dáºy, nhìn theo. Chợt thấy xe dừng lại, rồi thấy cha tháo bá»™i Ä‘ao Ä‘eo ở bên ngưá»i, trao cho xa phu. Xa phu chạy tá»›i trao cho NhÄ© VÄ© rồi quay trở lại xe. NhÄ© VÄ© còn Ä‘ang bà ng hoà ng thì bá»—ng nghe thấy tiếng cha nói vá»ng từ xa tá»›i:"Ãeo bá»™i Ä‘ao và o ngưá»i thì sẽ được quý hiển!" Rồi thấy xe vụt phóng Ä‘i. NhÄ© VÄ© vá»™i lên ngá»±a Ä‘uổi theo song vì xe phóng nhanh quá nên NhÄ© VÄ© Ä‘uổi không kịp. Trong nháy mắt, xe đã biến mất hút. NhÄ© VÄ© dừng cương, buồn bã hồi lâu. Rút bá»™i Ä‘ao ra coi thì thấy cách chế tạo cá»±c kỳ tinh xảo. Lại thấy trên bá»™i Ä‘ao có khắc dòng chữ:"Máºt muốn lá»›n song tâm muốn nhá», trà muốn tròn song hà nh muốn vuông"
NhÄ© VÄ© là m quan, được thăng dần tá»›i chức tư mã. Sanh được năm trai, đặt tên là NhÄ© Thẩm, NhÄ© Tiá»m, NhÄ© Váºt, NhÄ© Hồn, NhÄ© Thâm. Má»™t đêm, NhÄ© VÄ© nằm má»™ng thấy cha vá», nói:"Bá»™i Ä‘ao nên cho thằng NhÄ© Hồn!" Tỉnh giấc má»›i biết là chiêm bao.
Khi vá» già , NhÄ© VÄ© vâng lá»i cha, Ä‘em bá»™i Ä‘ao cho NhÄ© Hồn. Vá» sau, NhÄ© Hồn là m quan tá»›i chức tổng hiến, cÅ©ng nổi tiếng là má»™t vị quan thanh liêm, chÃnh trá»±c như cha.
Last edited by Lythongcz; 02-10-2008 at 02:46 PM.
|

11-04-2008, 02:49 PM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 451
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngà y 16 giá»
Thanks: 453
Thanked 24 Times in 13 Posts
|
|
dịch giả: Äà m Quang Hưng
VÂN THÚY TIÊN
Danh hoa cao chiếm nhất chi xuân
Nhẫn thÃnh hoà ng ngôn biệt tặng nhân
Lưu đắc hoà ng kim vô dụng xứ
Phân minh a mẫu ngộ nhi thân
Thủ phủ Thái Nguyên, tỉnh Sơn Tây, có thanh niên hỠLương, tên Hữu Tà i, con của một gia đình khá giả.
ÃÆ°á»£c cha mẹ nuông chiá»u, Hữu Tà i thưá»ng đà n đúm vá»›i lÅ© bạn du đãng, đứng đầu là thanh niên há» Mã, tên Ãắc Lợi. Cha mất, Hữu Tà i ở vá»›i mẹ. Mẹ mất, Hữu Tà i bán nhà , lấy tiá»n Ä‘i rượu chè, cá» bạc vá»›i Ãắc Lợi và lÅ© bạn. Bị má»i ngưá»i trong vùng ghét bá», Hữu Tà i bèn Ä‘em chút tiá»n còn lại sang thá»§ phá»§ Tế Nam, tỉnh SÆ¡n Ãông, mua má»™t căn nhà nhỠđể cư ngụ và má»™t gánh hà ng xén bán dạo để kiếm kế sinh nhai.
Tỉnh SÆ¡n Ãông có dãy Thái Hà nh SÆ¡n, gồm nhiá»u ngá»n núi cao. Trên đỉnh ngá»n Vương SÆ¡n, có ngôi chùa Vương SÆ¡n Tá»±. Hà ng năm, cứ và o ngà y rằm tháng tư, khi chùa mở há»™i Quỳ Hương, có tá»›i hà ng ngà n thanh niên nam nữ trong vùng rá»§ nhau lên chùa trẩy há»™i. Và o giữa trưa, có má»™t thiá»n sư ra Pháºt Ä‘iện thỉnh chuông rồi thắp má»™t nén hương, cắm và o bát nhang trên bà n thá» Pháºt. Khách trẩy há»™i cùng quỳ xuống đất, la liệt trong chùa, ngoà i sân. Khi nén hương đã tà n, khách rá»§ nhau đứng dáºy, cùng và o Ä‘iện lá»… Pháºt.
Năm ấy, sáng ngà y rằm tháng tư, Hữu Tà i theo đám đông lên chùa trẩy há»™i. Quá trưa, tá»›i sân chùa, thấy trong đám khách quỳ hương có má»™t nữ lang xinh đẹp, tuổi chừng 17, 18, Hữu Tà i thÃch quá, vá»™i quỳ xuống sân, lê gối lại gần. Thấy có kẻ lạ lê lại gần mình, nữ lang cau mà y, lê gối tránh xa. Hữu Tà i lại lê theo. Nữ lang tức giáºn, đứng phắt dáºy, bá» buổi l, rảo bước ra vá». Hữu Tà i cÅ©ng vá»™i đứng dáºy chạy theo. Ra tá»›i cổng chùa, thấy nữ lang đã biến mất, Hữu Tà i thất vá»ng, lá»§i thá»§i ra vá».
Dá»c đưá»ng, thấy ở phÃa đằng trước có hai ngưá»i Ä‘ang Ä‘i, Hữu Tà i vá»™i rảo bước. Khi bắt kịp, Hữu Tà i nháºn ra má»™t ngưá»i chÃnh là nữ lang trên chùa, còn ngưá»i kia là má»™t bà lão. Hữu Tà i chợt nghe thấy bà lão nói vá»›i nữ lang:"Mẹ chỉ có má»™t mình con. Nay con đã lá»›n, mẹ mong con sá»›m có chồng. Mẹ vẫn cầu Trá»i khấn Pháºt cho con lấy được má»™t tấm chồng đà ng hoà ng, tá» tế, chứ chẳng cần phải danh giá, già u sang! Nếu con cứ chịu khó theo mẹ lên chùa lá»… Pháºt như thế nà y thì tốt lắm!" Nghe thấy thế, Hữu Tà i mừng lắm, rảo bước vượt qua, rồi quay đầu lại, cúi chà o bà lão. Bà lão gáºt đầu đáp l. Hữu Tà i nói: "Thưa lão mẫu, con há» Lương, tên Hữu Tà i. Chẳng hay lão mẫu há» chi?" Bà lão đáp:"Lão thân há» Vân!" Nói:"Trưa nay con lên chùa trẩy há»™i, được gặp hiá»n muá»™i đây. Chẳng hay hiá»n muá»™i tên chi?" Ãáp:"Em tên Thúy Tiên!" Há»i:"Bây giá» lão mẫu Ä‘i đâu?" Ãáp:"Lão thân vá» nhà !" Há»i:"Nhà ta ở đâu?" Ãáp:"Ở phÃa tây dãy núi nà y, cách đây chừng bốn chục dặm!" Há»i:"Trá»i tối rồi, là m sao lão mẫu vá» kịp?" Ãáp:"ChÃnh vì thế mà hai mẹ con vừa má»›i bà n tÃnh vá»›i nhau xong!" Há»i:"Thế lão mẫu quyết định ra sao?" Ãáp:"Hai mẹ con đã quyết định tá»›i ngá»§ nhá» nhà bà o huynh cá»§a lão thân ở gần đây!" Nói:"Lúc nãy, con Ä‘i ở đằng sau, tình cỠđược nghe lão mẫu nói vá»›i Thúy muá»™i là lão mẫu chỉ mong có má»™t chà ng rể đà ng hoà ng, tá» tế nên con nghÄ© con có thể xin là m rể cá»§a lão mẫu được!" Vân bà bèn quay qua há»i Thúy Tiên:"Lương lang đây muốn xin cưới con là m vợ đó, con có chịu không?" Thúy Tiên lắc đầu đáp:"Con không chịu!" Há»i:"Tại sao?" Ãáp: "Vì con thấy gã có tướng vô hạnh, bất nghÄ©a!" Hữu Tà i vá»™i nói:"Thưa lão mẫu, Thúy muá»™i má»›i gặp con có má»™t lần mà đã quyết Ä‘oán như váºy thì quả là lầm! Có quá»· thần chứng giám, con xin thá» vá»›i lão mẫu là con rất đứng đắn, thá»§y chung!" Nghe thấy thế, Vân bà liá»n quyết định: "Ãã dám thá» thốt nặng lá»i như váºy thì lão thân cÅ©ng phải tin thôi! Lão thân bằng lòng gả con cho đó!" Nghe mẹ nói, Thúy Tiên tái mặt song cÅ©ng chỉ im lặng, chẳng dám phản đối. Hữu Tà i bèn quay qua há»i chuyện Thúy Tiên. Thúy Tiên chẳng thèm đáp. Thấy thế, Vân bà nói:"Con phải nói chuyện vá»›i Lương lang Ä‘i chứ" Thúy Tiên đáp: "Có chuyện gì đâu mà nói!" Hữu Tà i bèn nói lảng sang chuyện khác:"Chắc từ đây tá»›i nhà cữu phụ cÅ©ng còn xa! Xin lão mẫu dừng chân, để con Ä‘i thuê kiệu!" Nói xong, chạy Ä‘i ngay. Lát sau, Hữu Tà i trở lại vá»›i bốn phu khiêng, má»i Vân bà và Thúy Tiên lên kiệu. Vân bà dắt Thúy Tiên lên ngồi rồi chỉ đưá»ng cho nhóm phu khiêng. Hữu Tà i Ä‘i chân theo sau, trông tá»±a đầy tá»› theo hầu chá»§ váºy. Hữu Tà i luôn miệng nhắc nhở nhóm phu khiêng phải Ä‘i chầm cháºm cho êm kiệu.
Lát sau, và o má»™t sÆ¡n thôn, tá»›i cổng má»™t biệt thá»±, Vân bà nói:"Ãến nÆ¡i rồi!" Nhóm phu khiêng liá»n dừng chân, hạ kiệu. Vân bà dắt Thúy Tiên xuống. Hữu Tà i vá»™i lấy tiá»n ra trả cho nhóm phu khiêng quay vá». Vân bà dắt Thúy Tiên và Hữu Tà i qua cổng, và o sân. Thấy có hai ông bà lão Ä‘ang đứng ở giữa sân tá»±a hồ như chá» khách, Hữu Tà i vá»™i chắp tay cúi đầu chà o. Hai ông bà đáp l. Vân bà giá»›i thiệu vá»›i Hữu Tà i:"Ãây là đại ca và đại tẩu cá»§a mẹ" Rồi quay qua giá»›i thiệu vá»›i hai ông bà :"Ãây là cháu Hữu Tà i, há» Lương, vị hôn phu cá»§a cháu Thúy Tiên" Hai ông bà niá»m nở má»i má»i ngưá»i và o sảnh đưá»ng ngồi uống trà , nói chuyện.
Lát sau, gia nhân bà y tiệc. Sau bữa tiệc, ông lão nói vá»›i Vân bà :"Hôm nay tốt ngà y, hiá»n muá»™i nên cho hai cháu là m lá»… thà nh hôn ngay!" Vân bà vâng dạ, rồi quay qua nói vá»›i Thúy Tiên:"Cữu phụ đã dạy thế thì con hãy Ä‘i tắm gá»™i, trang Ä‘iểm, rồi ra đây là m lá»… thà nh hôn!" Thúy Tiên cau mà y, quay nhìn Hữu Tà i, nói:"Tôi biết anh là kẻ chẳng ra gì! GiỠđây, tôi vâng lá»i mẹ tôi mà là m lá»… thà nh hôn vá»›i anh! Tuy nhiên, anh chá»› nên tÃnh chuyện ăn Ä‘á»i ở kiếp vá»›i tôi, kẻo sau nà y anh lại trách tôi là không nói trước!" Hữu Tà i chẳng thèm để ý tá»›i lá»i nói cá»§a Thúy Tiên, chỉ xua tay, đáp:"ÃÆ°á»£c rồi! ÃÆ°á»£c rồi!" Ông lão bèn sai gia nhân bà y hương án giữa sảnh đưá»ng cho Thúy Tiên và Hữu Tà i là m lá»… giao bái.
Lá»… xong, ông lão sai gia nhân đưa Vân bà đi nghỉ, rồi đưa vợ chồng Thúy Tiên và o chung phòng. Thấy Hữu Tà i mặt mÅ©i bẩn thỉu, chân tay nhăn nhúm, ghét bám đầy ngưá»i, mồ hôi nồng nặc, Thúy Tiên bắt Hữu Tà i phải Ä‘i tắm rá»a sạch sẽ rồi má»›i cho và o ngá»§ chung.
Sáng sau, Vân bà bảo Hữu Tà i:"Con hãy lên xin phép cữu phụ, cữu mẫu cho vá» trước. Mẹ sẽ dắt em Thúy Tiên tá»›i sau!" Hữu Tà i bèn lên chà o ông bà lão rồi xin phép ra vá». Tá»›i nhà , Hữu Tà i quét dá»n phòng khách cho sạch sẽ rồi ngồi chá». Lát sau, quả nhiên Vân bà dắt Thúy Tiên tá»›i. Vân bà đảo mắt nhìn quanh căn phòng má»™t lượt rồi nói:"Nhà nghèo thế nà y thì lấy gì mà nuôi vợ? Thôi, để mẹ vá» sá»a soạn cho Ãt đồ rồi sáng mai mẹ sẽ bảo tụi nhá» Ä‘em sang đây cho!" Nói xong, Vân bà từ biệt.
Sáng sau, quả nhiên Hữu Tà i thấy có má»™t bá»n tiểu đồng, tì nữ Ä‘em đồ đạc, quần áo, thức ăn sang xếp đầy phòng khách nhà mình. Má»™t tì nữ tá»›i nói vá»›i Thúy Tiên: "Lão phu nhân sai tiểu tì sang đây ở để hầu hạ tiểu thư!" Thúy Tiên gáºt đầu. Má»™t tiểu đồng cầm má»™t gói lá»›n tá»›i trao cho Hữu Tà i, nói:"Lão phu nhân sai tiểu nhân Ä‘em gói tiá»n nà y sang biếu hiá»n lang!" Hữu Tà i mừng lắm, nháºn gói, gá»i lá»i cám Æ¡n lão phu nhân rồi má»i cả bá»n ở lại ăn trưa. Chúng Ä‘á»u từ chối rồi xin phép ra vá».
ÃÆ°á»£c gói tiá»n cá»§a Vân bà cho, Hữu Tà i quyết tâm bá» nghá» hà ng xén, ở nhà ăn chÆ¡i. Hữu Tà i bèn liên lạc vá»›i Ãắc Lợi ở Thái Nguyên, bảo gã rá»§ lÅ© bạn du đãng ngà y trước sang Tế Nam, tá»›i nhà mình rượu chè, cá» bạc, Ãắc Lợi bèn dẫn lÅ© chúng sang. Thúy Tiên lánh mặt, chẳng chịu ra tiếp. Hữu Tà i bèn đà n đúm trở lại vá»›i lÅ© chúng.
Cá» bạc được đúng má»™t năm thì Hữu Tà i thua vừa hết gói tiá»n cá»§a Vân bà cho. Hữu Tà i xin tiá»n vợ. Thúy Tiên lấy tiá»n ra cho. Hữu Tà i lại Ä‘em cá» bạc rồi lại thua hết. Xin lần thứ nhì, Thúy Tiên cÅ©ng cho. Xin lần thứ ba, Thúy Tiên cÅ©ng cho. Xin lần thứ tư, Thúy Tiên nói:"Hết rồi!" Hữu Tà i bèn nói:"Nếu hết rồi thì hãy dắt tôi vá» nhà lão mẫu để tôi xin!" Thúy Tiên lắc đầu từ chối. Vì thế, tuy đã là m rể hÆ¡n má»™t năm mà Hữu Tà i vẫn chưa biết nhà mẹ vợ mình ở chốn nà o. Muốn có tiá»n để cá» bạc, Hữu Tà i phải lấy cắp nữ trang cá»§a vợ Ä‘em Ä‘i bán. Thúy Tiên biết chuyện nên má»™t hôm nói vá»›i chồng:"Anh cá» bạc đã thua hết gói tiá»n cá»§a mẹ tôi cho. Anh xin tôi ba lần, tôi Ä‘á»u lấy tiá»n ra cho. Anh xin tôi lần thứ tư, tôi chẳng còn tiá»n để cho anh vì tôi cÅ©ng hết rồi. Nay anh lại lấy cắp nữ trang cá»§a tôi Ä‘em Ä‘i bán để lấy tiá»n cá» bạc thì thá»±c là quá lắm! Nếu bây giá» anh chịu tuyệt giao vá»›i lÅ© bạn cá»§a anh thì tôi sẽ xin vá»›i mẹ tôi cho anh thêm chút vốn mà là m ăn!" Hữu Tà i chỉ áºm ừ, song vẫn chứng nà o táºt nấy. Thúy Tiên bèn cất giấu hết nữ trang, đỠphòng chồng còn hÆ¡n đỠphòng trá»™m cướp.
Má»™t sáng, Hữu Tà i còn Ä‘ang ngá»§, Ãắc Lợi đã dẫn lÅ© bạn tá»›i gõ cá»a. Thúy Tiên lá» Ä‘i như không nghe tiếng, song vì chúng cứ gõ mãi nên Thúy Tiên đà nh phải ra mở, bảo chúng và o ngồi chá» Hữu Tà i ở phòng khách. ÃÆ°á»£c nhìn thấy Thúy Tiên lần đầu, chúng Ä‘á»u sững sá» kinh ngạc vì nhan sắc khuynh thà nh cá»§a Thúy Tiên.
Lát sau, Hữu Tà i ngá»§ dáºy, ra tiếp bạn. Chúng xúm lại nói đùa:"Anh già u quá mà cứ than là nghèo!" Hữu Tà i há»i:"Tôi già u ở chá»— nà o?" Ãắc Lợi đáp:"Hôm nay tụi tôi má»›i được gặp chị. Chị đẹp quá! Chắc chị là tiên chứ chẳng phải là phà m! Tuy nhiên, tụi tôi lại nghe nói anh chị chẳng được tương đắc. Váºy thì tại sao anh không Ä‘em bán chị Ä‘i, lấy tiá»n mà rượu chè, cá» bạc? Nếu Ä‘em bán chị cho nhà già u thì cÅ©ng được năm trăm lạng, còn nếu Ä‘em bán chị cho kỹ viện thì có thể được tá»›i ngà n lạng. Anh già u ở chá»— đó chứ còn ở chá»— nà o!" Hữu Tà i chẳng đáp song trong bụng mừng thầm là đã được Ãắc Lợi gợi cho má»™t ý kiến quá hay. Buổi tối, sau khi tin lÅ© bạn ra vá», Hữu Tà i và o phòng than vá»›i vợ:"Nà ng à ! Nhà mình nghèo quá, chẳng biết phải là m sao đây?" Thúy Tiên cứ lá» Ä‘i, chẳng đáp. Thấy thế, Hữu Tà i tức tối, quay ra đá thúng đụng nia, gá»i tì nữ lên la mắng vô lý, cố ý gây sá»± vá»›i vợ. Thúy Tiên vẫn cứ lá» Ä‘i, chẳng nói năng chi.
Sáng sau, Thúy Tiên sai tì nữ Ä‘i chợ mua rượu thịt vá» là m má»™t bữa tiệc thịnh soạn cho hai vợ chồng. Giữa tiệc, Thúy Tiên nói:"Thấy anh cứ than nghèo, lo lắng suốt ngà y đêm, tôi cÅ©ng muốn giúp anh, song tôi hết tiá»n rồi! Là m vợ mà chẳng giúp được chồng, tôi cÅ©ng hổ thẹn lắm. Suy Ä‘i nghÄ© lại, tôi thấy nhà mình chẳng còn váºt chi đáng giá, ngoại trừ con tì nữ. Vì thế, tôi muốn bà n vá»›i anh Ä‘em bán nó Ä‘i, lấy vốn mà là m ăn!" Hữu Tà i lắc đầu, nói:"Bán nó Ä‘i thì được bao nhiêu?" Thúy Tiên im lặng.
Lát sau, đột nhiên Thúy Tiên nói:"Chắc anh cÅ©ng biết rằng khi anh cần tiá»n mà tôi có là tôi cho anh ngay, chẳng há» từ chối. Song bây giá» tôi cÅ©ng kiệt quệ rồi, chẳng còn tiá»n để cho anh nữa. Tôi có bổn pháºn phải chia sẻ ná»—i lo âu vá»›i anh. Tôi nghÄ© kỹ rồi! Bây giá» anh chẳng còn cách gì hay hÆ¡n là cách Ä‘em bán tôi cho nhà già u. Là m như thế, anh vừa kiếm được nhiá»u tiá»n hÆ¡n là bán con tì nữ, mà lại vừa giữ được nó ở nhà để sai bảo!" Nghe thấy thế, Hữu Tà i mừng lắm song vẫn giả vá» kinh ngạc, nói:"Việc gì mà đã đến ná»—i phải là m như váºy?" Thúy Tiên nghiêm nét mặt, nói:"Tôi khuyên anh nên là m như váºy vì chỉ có cách đó má»›i cứu anh thoát khá»i cảnh túng quẫn mà thôi! Anh cÅ©ng chẳng cần phải để ý tá»›i dư luáºn là m gì!" Trong bụng, Hữu Tà i mừng lắm, song ngoà i mặt, vẫn là m ra vẻ buồn bã, nói:"Cứ để thá»§ng thẳng xem sao đã!" Tuy nói thế nhưng sáng sá»›m hôm sau, Hữu Tà i đã tìm tá»›i kỹ viện Mai Hoa, ngỠý muốn bán vợ. Mụ chá»§ kỹ viện đòi cho xem mặt. Hữu Tà i liá»n dắt mụ vá» nhà , gá»i Thúy Tiên ra tiếp. Thúy Tiên chỉ ra chà o há»i mụ và i câu rồi lại trở và o phòng. Thấy Thúy Tiên có nhan sắc khuynh thà nh, mụ mừng lắm, đòi mua ngay. Mụ há»i:"Ãúng giá bao nhiêu?" Hữu Tà i đáp:"Ngà n lạng!" Hai bên cò kè bá»›t má»™t thêm hai rồi giá» lâu ngã giá, thá»a thuáºn ngoà i tám trăm. Sợ Hữu Tà i đổi ý, mụ đòi Hữu Tà i phải ký ước thư ngay. Hữu Tà i liá»n ký.
Tin khách vá» rồi, Hữu Tà i và o phòng thuáºt chuyện cho vợ nghe. Thúy Tiên nói:"Thế là kể từ nay tình nghÄ©a đôi ta đã hết. Tuy nhiên, trước khi và o kỹ viện, tôi phải vá» thăm mẹ tôi má»™t lần! Trước kia, mẹ tôi có giúp đỡ anh đủ thứ, nay anh Ä‘em bán tôi cho kỹ viện thì anh cÅ©ng nên theo tôi vá» mà nói vá»›i mẹ tôi má»™t lá»i!" Hữu Tà i nói:"Chỉ sợ lão mẫu ngăn cản, không cho tôi bán nà ng thôi!" Thúy Tiên lắc đầu, nói:"Mẹ tôi chẳng ngăn cản anh đâu vì mẹ tôi vẫn biết là tôi chẳng muốn lấy anh mà !" Nghe vợ nói có lý, Hữu Tà i bèn theo lá»i.
Sáng sau, hai vợ chồng dắt tì nữ vá» thăm Vân bà . Gần ná»a đêm, vá» tá»›i nhà . Qua ba lần cổng, má»™t lần sân, và o tá»›i sảnh đưá»ng, thấy nhà cá»a đồ sá»™, đèn nến sáng chưng, lầu gác nguy nga, kẻ hầu ngưá»i hạ tấp náºp, Hữu Tà i kinh ngạc lắm. Trước kia, Hữu Tà i có được nghe nói vá» chuyện già u sang cá»§a Vân bà , song cÅ©ng chỉ biết lá» má» thế thôi chứ chẳng ngá» Vân bà lại già u sang tá»›i mức ấy! Nay thấy nhà cá»a bá» thế quá, Hữu Tà i lại đâm lo, chỉ sợ Vân bà ngăn cản, không cho mình bán Thúy Tiên!
Thúy Tiên bảo tì nữ xuống bếp thăm bè bạn, còn mình thì dắt Hữu Tà i lên lầu gặp mẹ. Vân bà thấy con dắt rể vá» giữa đêm khuya thì sá»ng sốt, há»i:"Có việc chi gấp mà ná»a đêm lại dắt nhau vỠđây?" Thúy Tiên lá»™ vẻ oán háºn, lấy ngón tay chỉ mặt Hữu Tà i, nói:"Trước kia con đã nói vá»›i mẹ rằng gã nà y có tướng vô hạnh, bất nghÄ©a mà mẹ chẳng tin, cứ ép con phải lấy gã. Nay thì quả đúng như lá»i con đã nói! Gã vô hạnh, bất nghÄ©a quá lắm!" Vân bà há»i:"Vô hạnh, bất nghÄ©a như thế nà o?" Ãáp:"Gã đã cá» bạc thua hết cả tiá»n ở trong nhà rồi bây giá» gã lại bán con cho kỹ viện!" Ãáp xong, Thúy Tiên móc túi lấy ra hai đĩnh và ng, đặt lên bà n, nói:"Hai đĩnh và ng nà y là cá»§a mẹ cho con để gây dá»±ng cÆ¡ đồ cho chồng, may mà chưa bị chồng cướp Ä‘oạt. Bây giá» thì còn chồng đâu nữa mà gây dá»±ng cÆ¡ đồ? Váºy con xin hoà n lại mẹ!" Rồi quay qua Hữu Tà i, mắng:"Ãồ chó má! Ngà y trước anh bán hà ng xén, là m ăn vất vả nên mặt mÅ©i lem luốc, chân tay nhăn nhúm, ghét bám đầy ngưá»i, mồ hôi nồng nặc. Từ khi lấy tôi, anh được mẹ tôi chu cấp tiá»n bạc, chỉ ở nhà thụ hưởng cÆ¡m áo nên da dẻ má»›i được nhẵn nhụi thế nà y! ÃÆ°á»£c ăn không ngồi rồi, anh lại đà n đúm vá»›i lÅ© bạn cÅ©. Có mặt mẹ tôi đây, tôi có vu oan cho anh Ä‘iá»u gì không?" Hữu Tà i cúi đầu, nÃn thở, chẳng đáp được lá»i nà o. Thúy Tiên mắng tiếp:"Tôi tá»± biết là mình chẳng có nhan sắc khuynh thà nh để lấy được má»™t tấm chồng già u sang. Vì thế khi mẹ tôi ép tôi lấy anh, tôi đà nh vâng lá»i để mẹ tôi mừng là tôi chẳng ế chồng. Tôi vá» là m vợ anh, có thiếu bổn pháºn gì không, có phụ bạc gì không, mà anh nỡ Ä‘em bán tôi cho kỹ viện? Mẹ tôi cho tôi hai đĩnh và ng để gây dá»±ng cÆ¡ đồ cho anh thì tôi dư sức xây nhà cao cá»a rá»™ng, mua vưá»n táºu ruá»™ng cho anh song tôi chẳng là m vì tôi thấy rõ cái chân tướng vô hạnh, bất nghÄ©a cá»§a anh. Anh chỉ có cái tướng Ä‘i ăn mà y thôi. Tôi chẳng thể là m bạn bạc đầu vá»›i anh được!"
Bá»n tì nữ nghe thấy tiểu thư to tiếng ở trên lầu thì rá»§ nhau chạy lên coi. Nghe tiểu thư kể tá»™i Hữu Tà i, chúng liá»n nổi giáºn, vây chặt lấy Hữu Tà i mà mắng chá»i tháºm tệ, rồi quay qua nói vá»›i Thúy Tiên:"Tiểu thư nói là m chi cho mệt? Ãể tụi tiểu tì giết quách gã Ä‘i cho rồi!" Hữu Tà i sợ quá, ráºp đầu xuống đất, van lạy:"Tôi biết tá»™i đã nhiá»u, tôi hối háºn lắm, xin tha cho tôi!" Thúy Tiên cà ng giáºn, mắng:"Bán vợ cho nhà già u thì đã là cái giống đại ác rồi, còn bán vợ cho kỹ viện thì chẳng biết phải gá»i là cái giống chi?" Nghe thấy thế, bá»n tì nữ căm tức vô cùng, xúm lại xé rách hết quần áo, rồi cùng rút trâm cà i đầu, đâm và o ngưá»i Hữu Tà i. Hữu Tà i khóc thét lên, năn nỉ: "Xin các tiểu nương tha cho tôi!" Thúy Tiên bèn ngăn bá»n tì nữ lại, nói:"Tha cho gã! Trừng trị như thế cÅ©ng đủ rồi! Ãể mặc gã ở đây, ta Ä‘i thôi!" Nói xong, bước tá»›i cầm tay Vân bà , dắt xuống lầu. Bá»n tì nữ cÅ©ng lục tục xuống theo.
Hữu Tà i ngồi im trên lầu nghe ngóng. Lát sau, khi thấy lặng tiếng ngưá»i, Hữu Tà i má»›i nghÄ© tá»›i việc trốn vá» nhà . Thế nhưng, thấy đêm đã khuya, tinh thần mệt má»i Hữu Tà i lại nằm xuống ngá»§. Khi thức giấc, mở mắt nhìn lên, chẳng thấy nóc nhà đâu mà chỉ thấy má»™t bà u trá»i trăng lặn sao thưa, Hữu Tà i kinh hãi quá, vá»™i ngồi nhá»m dáºy, đưa mắt nhìn quanh. Thấy ngôi nhà đồ sá»™ đã biến mất, mặt trá»i đỠối Ä‘ang lấp ló sau vòm lá um tùm, còn mình thì Ä‘ang ngồi cheo leo trên má»™t tảng đá chênh vênh ở vách núi, giữa rừng cây ráºm rạp, Hữu Tà i kinh hoà ng cá»±c độ, chỉ sợ bị té xuống vá»±c thẳm thì tan xác. Thấy má»i lưng, Hữu Tà i bất giác vặn mình cho đỡ má»i thì đột nhiên tảng đá lở ra, rá»›t xuống vá»±c, hất Hữu Tà i và o không trung. Trong má»™t thoáng, Hữu Tà i nghÄ© mình sắp chết nhưng rồi đột nhiên, Hữu Tà i lại thấy bụng mình rÆ¡i trúng má»™t cà nh cây, chân tay chá»›i vá»›i. Mở mắt nhìn xuống dưới, thấy vá»±c thẳm không đáy, Hữu Tà i kinh hãi quá, vá»™i nhắm mắt lại, gắng dùng chút hÆ¡i tà n để ôm quặp lấy cà nh cây, chẳng dám nhúc nhÃch. Thân thể sưng vù vì bị trâm đâm, Hữu Tà i gà o khóc kêu cứu song chỉ nghe thấy tiếng vang vá»ng cá»§a núi rừng. Kiệt sức, Hữu Tà i lại nghÄ© mình sắp chết.
Lát sau, khi mặt trá»i lên cao, có má»™t tiá»u phu và o rừng đốn cá»§i. Khi Ä‘i qua vách núi, thấy Hữu Tà i nằm co quắp, bám và o cà nh cây bên bá» vá»±c thẳm, tiá»u phu liá»n ròng dây xuống, bảo Hữu Tà i bám và o rồi kéo lên. Thấy Hữu Tà i đã kiệt sức, tiá»u phu liá»n bá» buổi đốn cá»§i, cõng vá» nhà săn sóc. Khi Hữu Tà i tỉnh lại, tiá»u phu há»i:"Há» tên chi?" Hữu Tà i đáp:"Há» Lương, tên Hữu Tà i" Há»i:"Nhà cá»a ở đâu?" Ãáp:"Ở thá»§ phá»§ Tế Nam" Há»i:"Sao lại và o giữa rừng cây ở đây mà nằm như thế?" Hữu Tà i bèn thuáºt lại đầu Ä‘uôi câu chuyện. Nghe xong, tiá»u phu cÅ©ng lấy là m lạ. Hữu Tà i há»i:"Ãây là đâu?" Tiá»u phu đáp:"Là phÃa tây dãy Thái Hà nh SÆ¡n, cách ngá»n Vương SÆ¡n chừng bốn chục dặm!" Hữu Tà i thấy lá»i nói cá»§a tiá»u phu phù hợp vá»›i lá»i nói cá»§a Vân bà . Hôm sau, thấy sức khoẻ đã phục hồi, Hữu Tà i bèn cám Æ¡n tiá»u phu rồi xin cáo biệt.
Tá»›i nhà , Hữu Tà i thấy cá»a ngõ mở toang. Và o nhà , thấy phòng ốc trống rá»—ng, bao nhiêu đồ đạc, quần áo cá»§a Vân bà cấp cho khi trước Ä‘á»u đã biến mất, chỉ còn trÆ¡ lại có hai váºt cÅ© cá»§a mình là chiếc võng rách vá»›i chiếc bà n gãy chân. Mệt quá, Hữu Tà i lên võng ngá»§. Lát sau, tỉnh giấc, thấy bụng đói cồn cà o, Hữu Tà i và o trạn mò cÆ¡m thì thấy chẳng còn má»™t hạt. Hữu Tà i bèn mò sang hà ng xóm xin ăn, là m hà ng xóm cÅ©ng phải ngạc nhiên. Lát sau, đúng hẹn, mụ chá»§ kỹ viện Ä‘em và ng và ước thư tá»›i để mua Thúy Tiên. Hữu Tà i liá»n thuáºt lại đầu Ä‘uôi câu chuyện. Mụ đà nh Ä‘em và ng ra vá».
Hữu Tà i định trở lại nghá» bán hà ng xén song không còn vốn. Mấy hôm sau, Hữu Tà i mắc bệnh phù thÅ©ng, nhưng vì đã bị mang tiếng là kẻ vô hạnh nên chẳng ai giúp đỡ chút gì. Hết phương kế sinh nhai, Hữu Tà i đà nh phải bán rẻ căn nhà , lấy con dao bếp giắt và o ngưá»i rồi Ä‘em bá»c tiá»n và o ở trong hang núi. Hà ng ngà y, Hữu Tà i Ä‘em tiá»n ra chợ mua cÆ¡m. Tiêu mãi, hết tiá»n, lại vô nghệ nghiệp, Hữu Tà i phải Ä‘i ăn xin. Có kẻ nói:"Còn con dao giắt trong ngưá»i, sao đã phải Ä‘i ăn xin?" Hữu Tà i há»i:"Nói thế là nghÄ©a gì?" Kẻ ấy đáp:"Thì hãy bán dao Ä‘i, lấy tiá»n mà mua cÆ¡m!" Hữu Tà i nói:"Ãâu có được! Ở trong hang, cần phải có dao để đỠphòng lang sói!" Ãt lâu sau, Hữu Tà i lại bị bệnh phong cùi.
Má»™t hôm, Hữu Tà i từ trong núi ra chợ ăn xin. Dá»c đưá»ng, tình cá» gặp Ãắc Lợi, Hữu Tà i rá»§ ngồi xuống vệ đưá»ng hà n huyên. Trong khi trò chuyện, bất thần Hữu Tà i rút dao giắt trong ngưá»i, đâm chết Ãắc Lợi. LÃnh bắt giải lên huyện đưá»ng. Quan tể há»i tại sao lại sát nhân? Hữu Tà i bèn trình bà y đầu Ä‘uôi câu chuyện. Quan nghe chuyện cÅ©ng thương tình, chẳng nỡ lên án tá» hình mà cÅ©ng chẳng ra lệnh đánh Ä‘áºp, chỉ ra lệnh hạ ngục.
Thế nhưng, vì bị giam cầm khổ sở rồi lại bị mắc chứng bệnh nặng, chẳng đủ cơm ăn thuốc uống, nên mới bị tù có một tháng, Hữu Tà i đã lăn ra chết ở trong ngục.
Last edited by Lythongcz; 02-10-2008 at 02:49 PM.
|

12-04-2008, 11:05 AM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 451
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngà y 16 giá»
Thanks: 453
Thanked 24 Times in 13 Posts
|
|
dịch giả: Äà m Quang Hưng
CHỬ SINH
Sư môn phong nghĩa cảm bình sinh
Hiếu há»c lân tà i lưỡng dụng tình
Tự thị tư văn đồng cốt nhục
Báo ân nguyên bất vấn u minh
Huyện Thuáºn Thiên, tỉnh Hà Bắc, có núi Nùng SÆ¡n. Trên núi, có chùa Chánh Ãô. Trong huyện, có thương gia há» Trần, rất già u có, mở má»™t cá»a tiệm lá»›n ở chợ huyện. Trần ông góa vợ, có má»™t trai tên Quân, Ä‘áºu cá» nhân. Trần Quân thuáºt chuyện:
Trước kia, nhà sư trụ trì chùa Chánh Ãô mở lá»›p dạy há»c, thu há»c phà và o cuối tháng. Dân chúng trong vùng cho con lên theo há»c rất đông. Trần ông cÅ©ng cho con lên theo há»c. Trong đám há»c trò có má»™t nho sinh vừa giá»i lại vừa chăm, được nhà sư cho cư ngụ ngay trong chùa. Trần Quân ưa thÃch nho sinh ấy lắm, muốn được kết bạn. Má»™t hôm, Trần Quân tá»›i gần là m quen, nói:"Ãệ há» Trần. Huynh há» chi?" Nho sinh đáp:"Ãệ há» Chá»" Há»i: "Phải chăng quê huynh cÅ©ng ở vùng nà y?" Ãáp:"Chẳng phải! Quê đệ ở huyện Ãông SÆ¡n, tỉnh Triết Giang!" Vì hợp tÃnh nhau, chẳng bao lâu, hai ngưá»i trở thà nh bạn thân.
Cuối năm, há»c trò ở xa Ä‘á»u xin phép vá» quê ăn Tết, duy có Chá» sinh là không xin vá». Trần Quân ngạc nhiên, há»i:"Sao huynh không xin phép vá» quê ăn Tết?" Chá» sinh đáp:"ÃÆ°á»ng thì xa mà nhà thì nghèo, đệ không có tiá»n vá», phải ở lại đây Ä‘i là m để kiếm tiá»n trả há»c phÃ!" Há»i:"Huynh có hay há»c khuya không?" Ãáp:"Có! Ãêm nà o đệ cÅ©ng thức khuya để há»c cho khá»i uổng há»c phà vì kiếm tiá»n vất vả lắm! Thá»i gian đệ há»c trong hai ngà y có thể nói là bằng thá»i gian các bạn đồng môn há»c trong ba ngà y!" Trần Quân cảm phục lắm, nói:"Ãệ muốn vá» xin phép gia nghiêm cho lên đây ở chung vá»›i huynh để há»c, huynh có chịu không?" Chá» sinh lắc đầu, can:"Không nên! Nhà sư chùa nà y văn chương dở lắm, chẳng đáng là m thà y mình lâu đâu. Ở Triết Giang, vùng quê đệ, có vị túc nho, văn chương giá»i lắm, đáng là m thà y mình. Tiên sinh sang vùng nà y kinh doanh song vì còn thiếu vốn nên tạm thá»i phải mở lá»›p dạy há»c ở cá»a Phụ Thà nh, nháºn há»c trò ná»™i trú. Hết tháng nà y, đệ sẽ xin thôi há»c ở đây để sang đó xin theo há»c. Huynh cÅ©ng nên sang đó mà xin theo há»c!" Há»i:"Ai thế?" Ãáp:"Lã tiên sinh!" Trần Quân bèn vá» xin cha cho mình tá»›i ná»™i trú ở nhà Lã tiên sinh. Trần ông chấp thuáºn.
Cuối tháng, hai ngưá»i trang trải xong há»c phà cho nhà sư rồi rá»§ nhau tá»›i nhà Lã tiên sinh, xin ná»™i trú để theo há»c. Tiên sinh nháºn lá»i, cho hai ngưá»i ở chung má»™t phòng. Hai ngưá»i bèn dá»n tá»›i ở nhà thà y, ban ngà y cùng há»c má»™t bà n, ban đêm cùng nằm má»™t giưá»ng. Chá» sinh há»c rất thông minh, lướt mắt Ä‘á»c má»™t lần là nhá»›, lắng tai nghe má»™t lượt là thông nên được thà y rất nể trá»ng.
Tháng sau, má»™t hôm Chá» sinh xin thà y cho mình vá» quê thăm nhà Ãt bữa. Trần Quân lấy là m lạ vì thấy trước kia, khi còn ở chùa, chẳng bao giá» Chá» sinh xin vá» quê thăm nhà , mà bây giá» má»›i tá»›i đây há»c được có má»™t tháng đã xin vá». Mưá»i ngà y sau, thấy Chá» sinh chưa trở lại nhà thà y, Trần Quân cà ng lấy là m lạ.
Hôm sau, Trần Quân có việc phải lên chùa Thiên Ninh. Tình cá» nhìn thấy Chá» sinh Ä‘ang ngồi là m diêm ở hà nh lang chùa, Trần Quân kinh ngạc, vá»™i chạy tá»›i há»i: "Sao huynh lại nghỉ há»c?" Thấy bạn tá»›i, Chá» sinh tá» vẻ ngượng ngùng, đứng dáºy nắm tay bạn, nhìn thẳng và o mắt hồi lâu, rồi buồn bã đáp:"Ãệ nghèo lắm, cuối tháng chẳng có há»c phà nạp thà y nên phải tá»›i đây là m diêm để kiếm tiá»n nạp. Nạp xong, đệ má»›i xin theo há»c tiếp!" Trần Quân cảm khái, suy nghÄ© hồi lâu, rồi nói:"Huynh hãy trở lại nhà thà y há»c Ä‘i! Ãệ sẽ nạp há»c phà cho!" Chá» sinh lắc đầu, há»i:"Huynh lấy tiá»n ở đâu ra mà nạp cho đệ?" Trần Quân đáp:"Ãệ đã có cách, xin huynh chá»› há»i!" Chá» sinh đứng suy nghÄ© hồi lâu rồi thở dà i, nói:"Nể lá»i huynh, đệ xin vâng!" Nói xong, thu dá»n đồ nghá» là m diêm, Ä‘em trả lại nhà chùa. Trên đưá»ng vá» nhà thà y, Chá» sinh dặn:"Xin huynh chá»› tiết lá»™ chuyện đệ là m diêm vá»›i thà y! Nếu thà y có há»i tại sao đệ vá» thăm nhà lâu thế thì huynh cứ nói giùm là đệ báºn việc nhà !" Trần Quân gáºt đầu.
Hôm sau, Trần Quân vá» nhà , lấy trá»™m tiá»n cá»§a cha, Ä‘em tá»›i nạp thà y, nói là tiá»n cá»§a Chá» sinh gá»i nạp há»c phÃ. Thà y tưởng thá»±c nên nháºn. Mấy hôm sau, Trần ông kiểm soát lại sổ sách thì thấy là mình bị mất tiá»n.
Tháng sau, Trần Quân vá» thăm nhà . Trần ông há»i: "Mà y có lấy trá»™m tiá»n cá»§a tao không?" Trần Quân thú thá»±c:"Thưa có!" Há»i:"Mà y lấy để là m gì?" Ãáp:"Con lấy để giúp ngưá»i bạn há» Chá» nạp há»c phÃ!" Trần ông mắng: "Sao mà y ngu thế?" rồi bắt Trần Quân phải xin nghỉ há»c.
Chá» sinh biết chuyện, ngượng quá, cÅ©ng xin nghỉ há»c theo. Tiên sinh há»i:"Sao lại xin nghỉ há»c?" Chá» sinh đáp:"Con nghèo lắm, chẳng có há»c phà nạp thà y nên Trần sinh phải lấy trá»™m tiá»n cá»§a thân phụ để nạp giùm con. Trần ông biết chuyện, bắt Trần sinh phải xin nghỉ há»c. Vì thế, con ngượng quá, cÅ©ng xin nghỉ theo!" Tiên sinh mắng:"Không có tiá»n, sao chẳng nói? Bây giá» cứ ở lại đây mà há»c, chẳng phải nạp tiá»n ăn, tiá»n ở, tiá»n há»c chi hết!" Chá» sinh lặng im, chẳng đáp. Tiên sinh bèn trả lại há»c phà cho Chá» sinh, sai Ä‘em hoà n lại Trần ông. Từ đó, tiên sinh coi Chá» sinh như con ruá»™t.
Trần Quân nhá»› bạn, tá»›i lá»›p há»c má»i Chá» sinh Ä‘i uống rượu. Chá» sinh từ chối. Trần Quân cứ cố má»i. Chá» sinh vẫn từ chối. Trần Quân rÆ¡m rá»›m nước mắt, há»i: "Huynh muốn tuyệt tình bạn hay sao?" Chá» sinh thở dà i, đáp:"Chẳng phải thế, song Ä‘i má»™t lần thì thà nh lệ, mà thà nh lệ thì tốn tiá»n cá»§a huynh! Nếu huynh hứa rằng và i ba tháng má»›i tá»›i rá»§ má»™t lần thì đệ xin vâng!" Trần Quân gáºt đầu rồi má»i Ä‘i. Chá» sinh đà nh chiá»u bạn. Từ đó, cứ hai tháng má»™t lần, Trần Quân lại tá»›i lá»›p há»c má»i Chá» sinh Ä‘i uống rượu.
Hai năm sau, Trần ông mất. Trần Quân được thừa hưởng gia sản lá»›n cá»§a cha. Là m tang lá»… cho cha xong, Trần Quân tá»›i nhà tiên sinh xin theo há»c lại. Tiên sinh há»i:"Có gia sản lá»›n, còn xin theo há»c là m chi?" Ãáp:"Xin theo há»c để biết thêm nghÄ©a lý" Tiên sinh bèn cho theo há»c. Tuy nhiên, vì bá» há»c đã hai năm nên so vá»›i Chá» sinh, chữ nghÄ©a văn chương cá»§a Trần Quân thua sút lắm.
Ná»a năm sau, thân mẫu tiên sinh mất ở Triết Giang. Trưởng nam tiên sinh là Lã Huỳnh bèn lên đưá»ng tá»›i Hà Bắc rước cha vá» quê là m tang lá»… cho bà ná»™i. Vì nghèo quá, Lã Huỳnh phải Ä‘i ăn xin ở dá»c đưá»ng để tìm tá»›i lá»›p há»c cá»§a cha. ÃÆ°á»£c tin thân mẫu thà y mất, há»c trò bảo nhau góp tiá»n phúng Ä‘iếu và biếu thà y lá»™ phà vá» quê. Trần Quân góp nhiá»u gấp đôi. Chá» sinh không có tiá»n góp, cứ rÆ¡m rá»›m nước mắt, thở dà i. Trần Quân an á»§i:"Ãệ đã góp cả phần cá»§a huynh rồi!" Trước khi từ biệt đám há»c trò, tiên sinh gá»i riêng Trần Quân ra má»™t nÆ¡i mà bảo: "Há»c thà y chẳng tà y há»c bạn. Má»i Chá» sinh vá» nhà mà há»c!" Trần Quân đáp:"Xin vâng" Tiên sinh Ä‘i rồi, Trần Quân liá»n má»i Chá» sinh vá» nhà mình ở, dạy mình há»c. Chá» sinh ưng thuáºn. Chẳng bao lâu, Trần Quân được nháºn và o há»c ở trưá»ng huyện.
Năm sau, triá»u đình mở khoa thi hương ở Hà Bắc từ ngà y 10 đến ngà y 15 tháng 8. Trần Quân rá»§ Chá» sinh: "Ta cùng Ä‘i thi, huynh nghÄ© thế nà o?" Chá» sinh đáp:"Ãệ chẳng cầu công danh thì Ä‘i thi để là m chi?" Trần Quân nói:"Văn chương cá»§a đệ kém lắm! Ãi thi má»™t mình, không ngưá»i giúp đỡ, khó lòng mà đáºu!" Chá» sinh nói:"Nếu thế thì để đệ Ä‘i thi giùm cho!" Trần Quân nói:"Là m sao mà đi thi giùm được? Quan trưá»ng mà biết thì cả hai cùng bị ngồi tù!" Chá» sinh nói:"Chẳng sao đâu! Ãệ đã có cách!" Trần Quân há»i:"Cách nà o?" Chá» sinh lắc đầu, đáp:"Xin đừng há»i! Cứ để từ từ rồi sẽ rõ!"
Sáng ngà y 10 tháng 8, Chá» sinh dáºy sá»›m, ra khá»i nhà . Lát sau, trở vá», dắt theo má»™t khách lạ, giá»›i thiệu vá»›i Trần Quân:"Ãây là Lưu ca, húy Thiên Nhược, biểu huynh cá»§a đệ, nhà cÅ©ng ở gần đây! Hôm nay, đệ Ä‘i thi giùm huynh nên đến nhá» Lưu ca tá»›i đây dắt huynh vá» nhà Lưu ca chÆ¡i. Năm hôm nữa, khi trưá»ng thi đóng cá»a, Lưu ca sẽ đưa huynh vá». Huynh đừng có lo chi tá»›i chuyện thi cá» cả, cứ an tâm mà ở chÆ¡i vá»›i Lưu ca!" Trần Quân gáºt đầu rồi Ä‘i theo Thiên Nhược.
Hai ngưá»i vừa bước ra khá»i cổng thì chợt Chá» sinh tất tưởi chạy theo, gá»i:"Trần huynh! Hãy chỠđệ dặn Ä‘iá»u nà y!" Trần Quân vá»™i đứng lại. Thiên Nhược cÅ©ng đứng lại theo. Chá» sinh chạy tá»›i nắm lấy ống tay áo cá»§a Trần Quân mà kéo lại, là m cho Trần Quân ngã chúi xuống đất. Thiên Nhược vá»™i đỡ Trần Quân dáºy rồi nói vá»›i Chá» sinh: "Hiá»n đệ cứ vá» Ä‘i! Ãể ngu ca dặn lại Trần huynh cho!" Chá» sinh bèn quay vá». Trần Quân há»i Thiên Nhược:"Chá» huynh muốn dặn đệ Ä‘iá»u chi?" Thiên Nhược chỉ mỉm cưá»i, không đáp. Thấy thế, Trần Quân cÅ©ng thôi không há»i nữa, tiếp tục Ä‘i theo Thiên Nhược.
Tá»›i nhà Thiên Nhược, Trần Quân thấy trong nhà chỉ có má»™t tiểu đồng chứ chẳng có đà n bà con gái. Thiên Nhược sai tiểu đồng Ä‘i dá»n má»™t phòng riêng cho Trần Quân rồi Ä‘i bà y tiệc rượu. Sau khi yến ẩm, Thiên Nhược dắt Trần Quân Ä‘i ngoạn cảnh ở quanh vùng.
Hôm sau, trong lúc ngồi đà m đạo vá»›i Trần Quân, Thiên Nhược há»i:"Ở gần đây có hoa viên nhà Lý hoà ng thân đẹp nổi tiếng, huynh có biết không?" Trần Quân đáp:"Ãệ có nghe nói, song chưa tá»›i bao giá»" Há»i:"Có kỹ viện Mai Hoa cÅ©ng nổi tiếng lắm, huynh có biết không?" Ãáp:"Ãệ cÅ©ng nghe nói, song cÅ©ng chưa tá»›i bao giá»! Tuy nhiên, đệ có quen vá»›i má»™t kỹ nữ ở trong viện!" Há»i:"Sao huynh chưa tá»›i kỹ viện mà lại quen vá»›i kỹ nữ ở trong viện?" Ãáp:"Vì trước kia đệ được bạn bè giá»›i thiệu rồi dẫn tá»›i nhà riêng cá»§a kỹ nữ ấy để nghe ca hát và xướng há»a" Há»i:"Ai thế?" Ãáp:"Lý Ãt Vân!" Há»i:"Huynh thấy Ãt Vân thế nà o?" Ãáp:"Ãệ thấy Ãt Vân ca hát đã hay mà xướng há»a lại giá»i, chẳng hổ danh là đệ nhất kỹ nữ ở vùng nà y!"
Bốn hôm sau, nhằm tết trung thu, Thiên Nhược nói:"Chiá»u nay, tết trung thu, nhà Lý hoà ng thân sẽ mở cổng hoa viên cho du khách và o coi. Ta cÅ©ng nên bắt chước du khách, Ä‘em chút rượu và o, vừa uống vừa thưởng hoa cho đỡ buồn. Lúc nà o chán, huynh cứ nói, đệ sẽ đưa vá»!" Trần Quân ưng thuáºn. Thiên Nhược bèn bảo tiểu đồng Ä‘em rượu vá»›i chén theo. Tá»›i nÆ¡i, thấy du khách đông quá, Trần Quân còn Ä‘ang tìm cách chen chân thì chợt thấy Thiên Nhược nắm tay mình kéo và o vưá»n. Tá»›i hồ sen, Thiên Nhược dắt Trần Quân đến gốc liá»…u, rồi dắt xuống ngồi trên chiếc thuyá»n nhá» neo ở cạnh bá». Tiểu đồng theo sát hai ngưá»i. Thiên Nhược bảo tiểu đồng lấy chén rót rượu. Thiên Nhược má»i Trần Quân đối ẩm vá»›i mình. Rượu được và i tuần, bá»—ng Thiên Nhược nói vá»›i tiểu đồng:"Thà y nghe nói kỹ viện Mai Hoa má»›i má»™ được má»™t kỹ nữ nổi danh. Con thá» tá»›i há»i xem hiện thá»i cô ấy có mặt ở trong viện không? Nếu có, con cứ nói vá»›i viện chá»§ rằng thà y muốn xin cho cô ấy được theo con vỠđây má»™t lát!" Tiểu đồng vâng dạ rồi chạy Ä‘i ngay.
Lát sau, tiểu đồng trở vá», dắt theo má»™t kỹ nữ. Thấy kỹ nữ chÃnh là Ãt Vân, Trần Quân vá»™i đứng dáºy chà o. Ãt Vân có vẻ mặt rầu rầu, chỉ khẽ gáºt đầu chà o lại. Thấy Ãt Vân chẳng vồn vã như xưa, Trần Quân lấy là m lạ. Thiên Nhược bèn bảo Ãt Vân ngồi xuống ghế, cạnh hai ngưá»i, rồi nói:"Bữa nay, ta có vị khách quý đây tá»›i thăm, nà ng hãy hát cho nghe má»™t khúc!" Ãt Vân khẽ đáp:"Xin vâng!" rồi cất tiếng hát khúc VÄ©nh biệt, giá»ng hát thê lương. Trần Quân chẳng vui, nói:"Hôm nay là tết trung thu vui vẻ, chúng tôi tá»›i đây là để thưởng hoa chứ có phải là để dá»± tang lá»… đâu mà nà ng lại hát khúc sầu muá»™n ấy? Tôi chắc Lưu huynh đây cÅ©ng cùng má»™t ý như tôi!" Thiên Nhược chẳng nói chi, còn Ãt Vân thì gượng mỉm cưá»i, nói:"Xin cố nhân thứ lá»—i cho!" Rồi đứng dáºy, cố lấy vẻ mặt vui tươi, cất tiếng hát khúc Diá»…m tình. Thấy thế, Trần Quân vui lắm, cÅ©ng đứng dáºy, tá»›i cầm tay Ãt Vân, nói:"Lần trước gặp nà ng, được nghe nà ng hát khúc Giặt khăn bên suối, tôi có thuá»™c lòng nhưng vì lâu rồi nên đã quên hết! Bây giá» nà ng có thể hát lại khúc ấy cho nghe má»™t lần nữa được chăng?" Ãt Vân gáºt đầu, sá»a giá»ng rồi hát:
Tròng đầy nước mắt, đứng soi gương,
Thấp thoáng trong dòng, bóng mỹ nương.
Cúi xuống ngắm nhìn, đôi gót nhá»,
Gượng cưá»i, đôi má lúm đồng tiá»n.
Tay áo gạt ngang, lau nước mắt,
Sợ ngưá»i trông thấy, lại bi thương
Trần Quân vui lắm, nhẩm thuá»™c lòng khúc ấy. Thiên Nhược bèn sai tiểu đồng lấy tiá»n ra trả cho Ãt Vân, rồi dắt trở vá» kỹ viện.
Ãt Vân Ä‘i rồi, Thiên Nhược quay qua nói vá»›i Trần Quân:"Bây giá» ta hãy lên bá» coi hoa!" rồi đứng dáºy, bước lên bá». Trần Quân vá»™i bước theo. Và o má»™t hà nh lang, thấy trên vách có đỠrất nhiá»u thÆ¡ phú cá»§a du khách, ca tụng thắng cảnh trong hoa viên, Trần Quân bá»—ng nổi hứng, cÅ©ng rút bút trên giá, đỠlên vách má»™t bà i thÆ¡.
Khi mặt trá»i bắt đầu lặn, Thiên Nhược nói:"Chắc giá» nà y thì trưá»ng thi đã đóng cá»a! Thôi, để đệ đưa huynh vá»!" rồi rảo bước lên đưá»ng. Trần Quân cÅ©ng vá»™i rảo bước Ä‘i theo. Lát sau, tá»›i cổng nhà Trần Quân, Thiên Nhược nói:"Thôi, huynh và o nhà đi, đệ vỠđây!" rồi quay ngưá»i bước Ä‘i. Trần Quân nhìn theo, chá»›p mắt đã thấy Thiên Nhược Ä‘i xa tắp, trông chỉ còn nhá» bằng ngón tay.
Trần Quân đóng cổng, và o nhà thì thấy nhà tối om, chẳng má»™t bóng ngưá»i. Toan lên tiếng gá»i gia nhân thắp đèn thì chợt thấy Chá» sinh lù lù từ ngoà i sân bước và o phòng khách. Dụi mắt nhìn thì thấy Chá» sinh đã biến thà nh khách lạ. Còn Ä‘ang kinh hãi, đột nhiên Trần Quân thấy khách lạ bước tá»›i gần mình, ngã lăn xuống đất. Rồi có tiếng gia nhân gá»i nhau Æ¡i á»›i:"Thắp đèn Ä‘em lên coi! Công tá» nhà ta Ä‘i thi vá» rồi! Chắc là công tá» nghÄ© bà i thi mệt quá nên bây giá» bị ngã, Ä‘ang nằm hôn mê bất tỉnh trên phòng khách kia kìa!"
Gia nhân vá»™i thắp đèn Ä‘em lên, xúm nhau lại khiêng khách lạ lên giưá»ng. Trần Quân dụi mắt nhìn thì thấy mình Ä‘ang nằm trên giưá»ng, chung quanh toà n là gia nhân đứng cầm đèn. Lúc đó Trần Quân má»›i vỡ lẽ rằng khách lạ chÃnh là mình chứ chẳng phải là ai khác.
Trần Quân vùng dáºy nhìn quanh. Thấy Chá» sinh ngồi ở mép giưá»ng, Trần Quân vá»™i Ä‘uổi hết gia nhân xuống nhà dưới để mình nói chuyện vá»›i Chá» sinh. Chá» sinh lên iếng:"Trước hết, xin huynh hãy bình tÄ©nh mà nghe đệ nói, chá»› có kinh hãi! Thú thá»±c vá»›i huynh, đệ là ma chứ chẳng phải là ngưá»i! Ãáng lẽ đệ phải Ä‘i đầu thai từ lâu rồi, song vì cảm cái tình bạn quý báu cá»§a huynh nên đệ đã xin vá»›i Diêm Vương cho hoãn Ãt bữa, để ở lại Ä‘i thi giùm huynh. Hôm nỠđệ kéo cho huynh ngã chúi ở ngoà i cổng là cốt để đẩy hồn huynh ra khá»i xác, nhá» Lưu ca dắt xuống âm phá»§ chÆ¡i dăm ngà y, còn đệ thì nháºp và o xác cá»§a huynh mà đi thi giùm. Bây giá», việc thi giùm đã xong, đệ xin trả lại xác cho huynh!" Trần Quân vá»™i há»i: "Thế huynh Ä‘i thi giùm đệ, là m bà i có được không?" Chá» sinh đáp:"Chắc là được!" Nói:"Nếu thế thì xin huynh ở lại thêm Ãt lâu để Ä‘i thi há»™i giùm đệ!" Chá» sinh lắc đầu, đáp: "Chẳng được đâu!" Há»i:"Sao váºy?" Ãáp:"Vì kiếp trước huynh không tu nhân tÃch đức nên kiếp nà y phúc pháºn má»ng lắm, chẳng sao Ä‘áºu tiến sÄ© được! Vả lại cÅ©ng tá»›i ngà y đệ phải Ä‘i đầu thai rồi!" Há»i:"Huynh phải Ä‘i đầu thai là m con ai?" Ãáp:"Ãệ cÅ©ng chưa biết, song đệ muốn được Ä‘i đầu thai là m con thà y Lã ở Triết Giang vì thà y đã lấy tình cha con mà đối xá» vá»›i đệ!" Há»i:"Muốn Ä‘i đầu thai là m con thà y thì phải là m thế nà o?" Ãáp:"Phải nhá» ngưá»i xin vá»›i Diêm Vương!" Há»i:"Huynh đã nhá» ai chưa?" Ãáp:"Ãã! Ãệ đã nhá» Lưu ca vì Lưu ca hiện Ä‘ang là m quan lá»›n dưới âm phá»§, quyá»n thế lắm!" Há»i:"Ãã có kết quả gì chưa?" Ãáp:"Chưa! CÅ©ng chẳng biết là có được hay không!" Há»i:"Thế nhưng hôm nay thì huynh vẫn còn ở lại đây vá»›i đệ chứ?" Ãáp:"Không đâu! Bây giỠđệ phải Ä‘i ngay! Tuy nhiên, tối mai đệ sẽ trở lại đây lần chót để báo tin cho huynh biết vá» kết quả thi cá»!" Nói xong, Chá» sinh xăm xăm bước ra khá»i cá»a. Trần Quân thấy đói, kêu gia nhân bưng cÆ¡m lên cho ăn, rồi Ä‘i ngá»§.
Sáng sau, Trần Quân dáºy sá»›m, tắm rá»a sạch sẽ, tìm tá»›i hoa viên nhà Lý hoà ng thân, xin và o thưởng hoa. ÃÆ°á»£c ngưá»i canh cổng cho và o, Trần Quân tá»›i thẳng hà nh lang để xem có bà i thÆ¡ cá»§a mình đỠtrên vách hay không thì thấy có, song nét má»±c đã phai, tá»±a hồ như bị ai lấy nước kỳ cá» tẩy xóa váºy. Lúc đó, Trần Quân má»›i vỡ lẽ rằng hôm qua Thiên Nhược đã dắt hồn mình tá»›i đây.
Dá»i hoa viên, Trần Quân tìm tá»›i kỹ viện Mai Hoa, xin được gặp Ãt Vân. Mụ chá»§ cho biết là Ãt Vân đã chết được ba ngà y. Lúc đó, Trần Quân má»›i vỡ lẽ rằng kỹ nữ mà hôm qua Thiên Nhược sai tiểu đồng Ä‘i má»i tá»›i hoa viên chÃnh là hồn ma cá»§a Ãt Vân. Trên đưá»ng vá», Trần Quân cứ suy nghÄ© mãi vá» các sá»± việc kỳ lạ nà y.
Tối ấy, quả nhiên Trần Quân thấy Chá» sinh bước và o nhà , nói:"Việc đệ thi giùm huynh đã có kết quả. Huynh đã Ä‘áºu thá»§ khoa! Còn việc đệ nhá» Lưu ca giúp cÅ©ng đã có kết quả. Diêm Vương đã cho đệ Ä‘i đầu thai là m con thà y Lã ở Triết Giang!" Rồi tiếp:"Huynh là m Æ¡n lấy bút son ra viết giùm hai chữ ChỠđỠvà o hai bà n tay cho đệ!" Trần Quân lấy bút ra viết rồi nói:"Ãể đệ bảo gia nhân bà y tiệc rượu cho chúng ta yến ẩm đà m đạo" Chá» sinh gạt Ä‘i, nói:"Không được đâu! Bây giỠđệ phải Ä‘i ngay, chẳng có thì giỠở lại! Nếu huynh còn nhá»› tá»›i tình bạn thì sau khi Ä‘i xem bảng tân khoa, hãy tá»›i nhà thà y Lã ở Triết Giang mà gặp đệ. Thôi, đệ phải Ä‘i đây!" Trần Quân cảm động, rÆ¡m rá»›m nước mắt, tiá»…n Chá» sinh ra cổng. Tá»›i cổng, Trần Quân thấy má»™t ngưá»i Ä‘ang đứng lảng vảng ở bên ngoà i, lưng Ä‘eo túi lá»›n. Chá» sinh vừa bước ra khá»i cổng thì liá»n bị ngưá»i ấy xòe bà n tay, ấn và o đỉnh đầu, là m cho thân hình xẹp xuống. Khi Chá» sinh chỉ còn bằng ngón tay, ngưá»i ấy cúi xuống nhặt bá» và o túi Ä‘eo trên lưng, buá»™c kỹ miệng túi, rồi cất bước Ä‘i.
Ãầu tháng 9, Trần Quân Ä‘i xem bảng thì quả nhiên thấy mình Ä‘áºu thá»§ khoa. Trần Quân mừng lắm, trong lòng cứ thầm cám Æ¡n Chá» sinh.
Tuần sau, Trần Quân sắm sá»a hà nh trang, tiá»n bạc, quà cáp, Ä‘em Ä‘i Triết Giang. Tá»›i nÆ¡i, há»i thăm được nhà thà y Lã, bèn tìm tá»›i. Thà y trò gặp nhau, hà n huyên má»i ná»—i. Trần Quân há»i:"Thà y có khá»e không?" Tiên sinh đáp:"Khá»e" Há»i:"Cô có khá»e không?" Ãáp:"Khá»e! Hôm qua cô vừa sanh em trai. Cô nghỉ sanh đã hÆ¡n mưá»i năm, bá»—ng năm nay lại hoà i thai!" Há»i:"Em bé có khá»e không?" Ãáp:"Khá»e, duy có Ä‘iá»u là hai bà n tay cứ nắm chặt, gia nhân lá»±c lưỡng mở cÅ©ng chẳng ra!" Nói:"Thà y để con và o mở hai nắm tay cho em bé!" Há»i:"Anh có bùa phép gì?" Ãáp:"Con đâu có bùa phép gì song con nghÄ© là con mở được vì em bé vá»›i con là chá»— bạn thân. Trong hai bà n tay cá»§a em bé, thế nà o cÅ©ng có hai chữ Chá» Ä‘á»!" Tiên sinh lắc đầu chẳng tin song vẫn dắt Trần quân và o thăm đứa bé. Cả nhà cùng theo và o.
Vừa nhìn thấy Trần Quân, đứa bé liá»n xoè hai bà n tay, duá»—i thẳng mưá»i ngón. Cả nhà cùng lấy là m lạ, xúm lại coi. Thấy trong hai bà n tay đứa bé có hai chữ Chá» Ä‘á», cả nhà cùng kinh hãi, còn Trần Quân thì nháºn ra đúng là bút tÃch cá»§a mình. Tiên sinh há»i:"Sao anh lại biết rõ thế?" Trần Quân bèn thuáºt lại cho má»i ngưá»i nghe chuyện Chá» sinh thú thá»±c rằng mình là ma cÅ©ng như chuyện Chá» sinh Ä‘i thi giùm. Ai cÅ©ng cho là chuyện kỳ lạ. Tiên sinh liá»n đặt tên cho đứa bé là Lã Chá». Trần Quân bèn Ä‘em tiá»n bạc quà cáp ra tạ thà y vá» việc thà y đã dạy dá»— mình. Hôm sau, Trần Quân xin cáo biệt thà y để vá» quê, dá»n nhà lên kinh đô cư ngụ, là m ăn, buôn bán.
Mưá»i ba năm sau.
Ãầu mùa thu, nhân chuyến lên kinh đô dá»± khoa thi há»™i, tiên sinh Ä‘em theo cả gia đình đến ở nhá» nhà Trần Quân. Khoa ấy, tiên sinh thi Ä‘áºu tiến sÄ©, rồi thuê nhà cư ngụ luôn ở kinh đô.
Năm ấy, Lã ChỠđã mưá»i ba tuổi, há»c hà nh thông minh lắm. Cuối năm, được nháºn và o há»c ở quốc tá» giám.
Last edited by Lythongcz; 02-10-2008 at 02:50 PM.
|
 |
|
| |