 |
|

30-08-2008, 11:35 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Hồi 37
Bi hỉ lẫn lộn
Hai ngưá»i Ä‘i và o má»™t con đưá»ng hẹp để băng qua cánh rừng. Tứ bá» yên vắng đến xuất kỳ, tiếng cưá»i nói và chá»i mắng vừa rồi cá»§a Diệu Thá»§ Hứa Bạch đã không còn. Lã Nam Nhân và Lăng Lâm đưa mắt nhìn nhau, trong mục quang cá»§a hai ngưá»i bất giác Ä‘á»u xuất hiện vẻ kinh ngạc.
Sau khi băng lên mấy chục trượng nữa, Lã Nam Nhân dõi mắt nhìn ra xa, và lòng chà ng đột nhiên trầm xuống. Thì ra chà ng vừa thấy bên vách núi dá»±ng đứng lúc nà y đã không còn má»™t bóng ngưá»i, chẳng biết Diệu Thá»§ Hứa Bạch và Tôn Mẫn đã Ä‘i đâu rồi.
Chợt nghe Lăng Lâm hốt hoảng kêu lên :
- Má má!
Äoạn nà ng tung mình lướt Ä‘i như ngưá»i phát cuồng. Trong lòng Lã Nam Nhân cÅ©ng kinh nghi bất định, nhưng vì định lá»±c cá»§a chà ng khá tốt nên nhất thá»i vẫn giữ được bình tÄ©nh. Bá»—ng nhiên nghe loáng thoáng như có tiếng khóc và tiếng khuyên nhá»§ cá»§a nữ nhân từ trên truyá»n xuống, Lã Nam Nhân rùng mình, chà ng thầm nghÄ© :
- “Lẽ nà o tháºt sá»± ứng vá»›i câu lưỡng hổ tương tranh, tất có má»™t bên thá» thương, và hai lão quái đó có má»™t lão đã bá» mạng?â€
Vừa nghĩ đến đây thì thân hình chà ng cũng lướt đi như gió, chớp mắt đã lên trên tuyệt đỉnh. Chà ng thấy Lăng Lâm đang đứng phát ngẩn bên vách đá, song mục ngưng thần nhìn qua bỠđá đối diện. Mà tại vách đá bên kia, trong Lăng Không Phi Các, Vạn Hồng đang phủ phục bên cạnh mẫu thân nà ng, hai mẹ con ôm nhau khóc thống thiết.
Tôn Mẫn và má»™t nha hoà n Ä‘ang ra sức khuyên nhá»§ bá»n há». Bên ngoà i phi các có hai dải lụa trắng dà i vô cùng, buông thẳng xuống đáy vá»±c, hiện tại chẳng biết Diệu Thá»§ Hứa Bạch và Thiết Diện Cô Hà nh Khách Vạn Thiên Bình Ä‘i đâu rồi.
Lăng Lâm vừa trông thấy mẫu thân thì tấc lòng đã yên định, nhưng nà ng chẳng biết là m thế nà o cho phải khi thấy tình hình trong phi các, sau má»™t hồi do dá»±, nà ng má»›i lá»›n tiếng gá»i :
- Má má, hà i nhi ở đây!
Tôn Mẫn vừa nhìn qua thì Lã Nam Nhân cÅ©ng vừa đến cạnh Lăng Lâm, chà ng thấy trên mặt bà ẩn hiện nhiá»u vẻ bi thương, lại nhìn cảnh mẹ con Vạn Hồng khóc thống thiết thì chà ng biết đã có Ä‘iá»u bất trắc đối vá»›i Vạn Thiên Bình.
Tôn Mẫn thở dà i má»™t hÆ¡i, vừa như yên tâm vừa như nén oán khÃ, bà nói :
- Bây giỠcác ngươi mới quay lại đó à ?
Lúc nà y hai mẹ con Vạn Hồng cũng ngẩng đầu nhìn lên, sau khi thấy Lã Nam Nhân, nước mắt của nà ng cà ng tuôn ra như suối. Nà ng chạy đến bên bỠvực, chỉ tay xuống vực thẳm không thấy đáy và vừa khóc vừa nói :
- Gia phụ... và lão quái há» Hứa Ä‘á»u xuống dưới đó.
Lã Nam Nhân rùng mình, chà ng cúi đầu nhìn xuống, tuy trá»i nắng chói chang nhưng vì vá»±c sâu muôn trượng, nên vẫn thẳm trầm khó thấy được gì. Bất giác chà ng ngầm thở dà i rồi nghÄ© :
- “Không ngá» hai vị võ lâm kỳ tà i nà y đấu tranh không chết không thôi tháºt, nhưng... ôi, tại sao bá»n há» lại là m như váºy chứ?â€
Tuy chà ng đã sá»›m nghÄ© đến kết cục cá»§a hai vị võ lâm kỳ tà i, má»™t âm má»™t dương, má»™t nhu má»™t cương, má»™t chÃnh má»™t phản nà y, nhưng hiện tại chà ng táºn mắt trông thấy cảnh tình nà y thì lòng không khá»i bi thương. Bất giác chà ng buá»™t miệng tá»± nói :
- Ôi... hai ngưá»i nà y trá»i sinh để đối đầu vá»›i nhau, hiện tại quả nhiên đã rÆ¡i và o kết cục như váºy, chẳng biết tương lai ta và tên tặc tá» Tiêu Vô sẽ như thế nà o.
Nên biết chà ng tá»± đánh giá thá»±c lá»±c cá»§a thân mình chẳng những không chắc thắng Tiêu Vô, mà dưá»ng như còn ở thế hạ phong. Nhưng trong thâm tâm chà ng lại không muốn tha cho bá»n ngưá»i ác đó. Chà ng và Tiêu Vô vốn đã háºn sâu như bể, mà dù chà ng và hắn không có háºn thù gì khác thì chà ng cÅ©ng không thể không vì đạo nghÄ©a mà trừ ác.
Nhất thá»i chà ng cảm thấy vừa bi nhân vừa oán thiên, cảm khái lên đến vạn trượng.
Chợt nghe Lăng Lâm bên cạnh khẽ nói :
- Chúng ta cũng qua đó thôi.
Lã Nam Nhân ngước mắt nhìn lên, chà ng thấy trong phi các đối diện đã có hai dải lụa mà u bay ra, trước đây chà ng đã từng trải qua phương pháp nghênh khách nà y má»™t lần, do váºy mà hiện tại chẳng cảm thấy kinh dị. Nhưng bá»—ng nhiên chà ng nhá»› đến vẻ mệt má»i cá»§a Lăng Lâm vừa rồi, nên bất giác quay sang há»i :
- Cô nương qua được không?
Trong ngữ khà ẩn hà m đầy ý quan tâm, Lăng Lâm cảm thấy má»™t ý vị ngá»t ngà o xâm chiếm toà n bá»™, do đó nà ng chẳng lo sợ bất kỳ gian nan hay nguy hiểm nà o. Nà ng cưá»i lá»›n má»™t tiếng, Ä‘oạn tung ngưá»i lướt Ä‘i.
Lã Nam Nhân cả kinh, nhất thá»i chà ng cÅ©ng không nghÄ© đến chuyện gì khác, thân hình láºp tức phóng theo. Chà ng váºn toà n lá»±c và o song cước, thân pháp nhanh như gió.
Khi nghe tiếng kêu hốt hoảng của Tôn Mẫn từ bỠbên kia thì tay chà ng đã chụp và o thắt lưng Lăng Lâm, tay còn lại chụp lấy dải lụa và nương theo đó mà bay và o phi các.
Sau khi trấn định tinh thần, chà ng cảm thấy Lăng Lâm Ä‘ang nằm trong vòng tay mình và không ngừng thở dốc. Hai tay nà ng ôm chặt hai vai chà ng, tấm thân má»m mại như dán chặt và o ngưá»i chà ng. Lã Nam Nhân nhìn qua Vạn Hồng, chỉ thấy trong mắt nà ng như oán như háºn, như bi như khổ, thế là chà ng nhìn qua Tôn Mẫn và thấy bà ta cÅ©ng Ä‘ang nhìn mình không chá»›p mắt. Bây giá» Lăng Lâm cÅ©ng vừa tá»± định thần lại, tuy có chút hổ thẹn nhưng được nằm trong lồng ngá»±c vạm vỡ và rắn chắc cá»§a Lã Nam Nhân, lòng nà ng cảm thấy ngá»t ngà o và êm ái không thể tả. Hai mắt nà ng mÆ¡ mà ng như không muốn mở ra, hai tay ôm chặt hai vai Lã Nam Nhân như không muốn buông ra.
Thế là Lã Nam Nhân đà nh khẽ vỗ và o vai nà ng và nói :
- Lâm nhi, đến nơi rồi.
Lăng Lâm cháºm rãi ngẩng đầu lên, nà ng gượng cưá»i vá»›i đôi má á»ng hồng, Ä‘oạn quay ngưá»i chạy tá»›i ôm lấy Tôn Mẫn. Tôn Mẫn khẽ vuốt tóc nà ng, trong ánh mắt hiá»n từ cu/a bà vừa có vẻ yên tâm, vừa có vẻ như bị mất mát Ä‘iá»u gì.
Lã Nam Nhân đã không dám tiếp xúc vá»›i ánh mắt cá»§a Tôn Mẫn, lại cà ng không dám nhìn ánh mắt Vạn Hồng. Chà ng ngẩn ngưá»i hồi lâu rồi má»›i nói :
- Hứa... Vạn, hai lão tiá»n bối đó thể nà o rồi?
Vạn phu nhân hoang mang lắc đầu má»™t cách cháºm chạp, rồi lại báºt khóc nức nở.
Vạn Hồng đứng đó như ngưá»i thất hồn lạc phách, và dưá»ng như chẳng nghe thấy gì.
Lã Nam Nhân hắng giá»ng má»™t tiếng, Ä‘oạn quay sang há»i Tôn Mẫn :
- Nhị vị tiá»n bối đó thế nà o rồi?
Tôn Mẫn buông má»™t tiếng thở dà i, bà chưa kịp trả lá»i thì đã nghe Lăng Lâm nói :
- Má má, ngưá»i ta Ä‘ang há»i má má đấy.
Tôn Mẫn dõi ánh mắt nhu mì nhìn ái nữ má»™t lần nữa, trong lòng bà tháºt là bi hỉ lẫn lá»™n. Bà đã thấy tình hình như váºy nên tá»± nhiên bà biết là ái nữ cá»§a mình đã có thâm tình vá»›i Lã Nam Nhân. Bà không những không phản đối, mà ngược lại còn vui mừng. Vì bà biết thanh niên trước mặt là ngưá»i mà ái nữ cá»§a mình có thể gá»i thân suốt Ä‘á»i, nhưng bà ta chỉ sợ má»™t Ä‘iá»u là ái nữ cá»§a mình lâm và o bệnh tương tư. Bởi lẽ bà thừa biết tÃnh tình cá»§a Lăng Lâm, và nếu quả thá»±c như váºy thì nhất định sẽ tạo ra má»™t bi kịch.
Bà ta lại ngẩn ngưá»i má»™t lúc rồi má»›i nói :
- Nếu các ngươi đến sá»›m má»™t bước... Ôi, tháºt không ngá» trên Ä‘á»i lại có thứ oan gia như váºy.
Bà thở dà i mấy tiếng bi ai rồi nói tiếp :
- Vừa rồi sau khi các ngươi bá» Ä‘i thì ta vốn cÅ©ng muốn bá» Ä‘i, nà o ngá» ta vừa quay ngưá»i thì phÃa bên kia... Vạn đại ca đã xuất hiện. Nhìn thấy ta, lão có vẻ ngạc nhiên, sau đó đại tá»· cá»§a ta cÅ©ng bước ra, khi thấy ta bà láºp tức gá»i lá»›n. Ta và đại tá»· đã nhiá»u năm không gặp, mà lần trước khi đến đây, Bắc Tu...
Song mục Tôn Mẫn bất giác đỠhoe, bà đưa tay khẽ dụi mắt rồi nói tiếp :
- Ôi... Lúc đó há» Hứa lại lá»›n tiếng chá»i mắng, sắc diện cá»§a Vạn đại ca thì tái xanh đến độ kinh ngưá»i. Äại tá»· không ngừng nói rằng: Hai ngưá»i các ngươi có oán thù gì mà đánh nhau chừng ấy năm vẫn chưa đủ sao? Tại sao phải nhất định ngưá»i chết ta sống chứ? Nhưng dưá»ng như Vạn đại ca căn bản không nghe lá»i đại tá»· nói, ta thấy há» Hứa và Vạn đại ca trừng mắt nhìn nhau, tháºt giống như có thù háºn sát phụ. Thế là ta cÅ©ng khuyên giải: Hứa đại hiệp, thế gian không có oán thù nà o là giải không được, lão hà tất phải khổ như váºy, oan gia nên giải không nên kết. Tại sao lão phải nhất định buá»™c và o ngưá»i như thế? Mà lưỡng hổ tương tranh, tất sẽ có má»™t bên thá» thương, lẽ nà o lão không hiểu đạo lý nà y?
Nhưng... Ôi! Hai mắt há» Hứa trừng trừng nhìn đối phương, tá»±a như cÅ©ng căn bản chẳng nghe lá»i ta nói.
Lã Nam Nhân thầm nghĩ :
- “Xem ra từ khi xảy ra chuyện ở Vô Lượng sÆ¡n thì thù háºn giữa hai lão quái nà y cà ng lúc cà ng kết sâu thêm.â€
Bá»—ng nhiên chà ng nhá»› tiếng quát lá»›n cá»§a Diệu Thá»§ Hứa Bạch: “Trả máu cho taâ€, nên bất giác rùng mình.
Tôn Mẫn lại nói tiếp :
- Thế là ta quay sang nói vá»›i Vạn đại ca: “Vạn đại ca! Lẽ nà o đại ca không nghÄ© đến đại tá»· và Hồng nhi? Äại ca là m như váºy...†Nà o ngá» ta nói chưa hết câu thì Vạn đại ca đột nhiên vung tay quăng ra má»™t dải lụa. Há» Hứa cưá»i ha ha má»™t trà ng rồi nói: “Lão cẩu tá» quả nhiên vẫn còn khá lắm.†Tiếng cưá»i chưa dứt thì Hứa Bạch đã tung ngưá»i phóng Ä‘i.
Tôn Mẫn khẽ thở dà i, dưá»ng như bà đang ngầm thán phục khinh công cá»§a há» Hứa, nhưng ngoà i miệng tá»± nhiên không thể nói ra.
Bà ta lại nói tiếp :
- Ta tưởng rằng há» Hứa muốn lướt qua để động thá»§, nà o ngá» sau khi lướt Ä‘i thì lão cung thá»§ nói vá»›i đại tá»· rằng: “Oán thù giữa lão và Vạn đại ca quả thá»±c đã không thể giải. Hôm nay bất luáºn là ai giết ai thì lão phu rất áy náy đối vá»›i đại tá»·, song chuyện nà y chỉ có thể trách há» Vạn chứ không thể trách há» Hứa taâ€. Äại tá»· há»i lão là thù háºn gì mà thâm sâu như váºy, lão nhìn Vạn Hồng, nhìn đại tá»· rồi lắc đầu cưá»i lá»›n, sau đó chẳng nói gì nữa.
Lã Nam Nhân thầm nghĩ :
- “Diệu Thá»§ Hứa Bạch nà y quả nhiên là má»™t hán tỠđưá»ng đưá»ng chÃnh chÃnh, nên má»›i không muốn nói ra sá»± việc trước mặt thê tỠđối phương. Ôi... Tuy lão có nhu trưá»ng đạo cốt nhưng lại thế mấy phần nhân tâm, do đó rốt cuá»™c phải rÆ¡i và o kết cục thế nà yâ€.
Nghĩ đoạn, chà ng buột miệng khẽ nói :
- Ôi... Bá»n há» Ä‘Ãch thá»±c là có và i thù háºn không thể giải...
Tôn Mẫn ngạc nhiên há»i :
- Không lẽ ngươi biết?
Lã Nam Nhân đảo mắt nhìn quanh má»™t vòng, chà ng thấy ai ai cÅ©ng Ä‘ang nhìn mình, bất giác chà ng thầm mắng mình quá hồ đồ, sao có thể tiết lá»™ những chuyện như váºy chứ? Chà ng trầm ngâm má»™t lúc rồi lắc đầu nói :
- Chẳng qua là tại hạ phán đoán mà thôi...sau đó thì sao?
Chà ng khéo dùng mấy chữ “sau đó thì sao†để chuyển hướng câu chuyện. Lúc nà y Vạn Hồng Ä‘ang nhìn hai mẹ con Tôn Mẫn vá»›i ánh mắt lạnh lùng. Lã Nam Nhân nhìn qua, chà ng cảm thấy ánh mắt cá»§a Vạn Hồng lúc nà y rất giống như phụ thân nà ng, dung diện lạnh như băng, thần sắc tà n độc cá»§a Thiết Diện Cô Hà nh Khách thoáng hiện trong đầu chà ng. Äiá»u nà y khiến chà ng không khá»i lạnh ngưá»i, và không khá»i có ý đỠphòng đối vá»›i Vạn Hồng. Vì chà ng thừa hiểu hà m ý trong ánh mắt đó là biểu thị cho Ä‘iá»u gì.
Tôn Mẫn hắng giá»ng rồi nói tiếp :
- Há» Hứa còn nói rằng, mấy mươi năm qua tuy hai ngưá»i bá»n há» cÅ©ng muốn quyết má»™t tráºn sinh tá», nhưng cứ giữa chừng là bị ngăn cản. Hôm nay chi bằng má»i ngưá»i Ä‘á»u đứng bất động để đối phương đánh ba quyá»n như váºy...
Lão nói chưa hết lá»i thì Vạn đại ca đã lạnh lùng há»i: “Ai đánh trước?â€. Há» Hứa ngá»› ngưá»i, nhất thá»i không thể trả lá»i.
Lã Nam Nhân lại thầm nghĩ :
- “Hai ngưá»i nà y công lá»±c tương đương, bất luáºn ai động thá»§ trước thì đối phương cÅ©ng không thể nà o chịu đựng nổi. Nếu để Vạn Thiên Bình đánh trước má»™t chưởng, dù Hứa Bạch không chết thì e rằng lão ta cÅ©ng không thể xuất thá»§ phản kÃch. Vạn Thiên Bình nói như váºy, tháºt là há»i cái Ä‘iá»u khiến ngưá»i ta không sao trả lá»i đượcâ€.
Tôn Mẫn lại cháºm rãi tiếp lá»i :
- Hai lão đứng nhìn nhau má»™t lúc, ta thấy thần thái trên mặt Vạn đại ca cà ng lúc cà ng khó coi, nên trong lòng rất lo sợ. Cuối cùng vì không nhịn được nên ta lại khuyên giải, nà o ngỠđột nhiên Vạn đại ca quay ngưá»i lướt Ä‘i, chạy thẳng ra sau. Hứa Bạch há miệng định chá»i mắng, nhưng rồi lão cố nhịn.
Trong chá»›p mắt, quả nhiên Vạn đại ca đã quay lại, hai tay cầm hai dải lụa trắng rất dà i. Trong Ä‘á»i ta chưa từng thấy dải lụa nà o dà i như váºy, há» Hứa hình như cÅ©ng thấy kỳ quái, lão há»i :
- Lão...! Ngươi định là m gì thế? Vạn đại ca chẳng nói má»™t lá»i, lão quăng hai dải lụa xuống đất rồi đột nhiên lấy từ trong ngưá»i ra má»™t phiến thiết sắt Ä‘en sì sì, Ä‘oạn giÆ¡ lên trước mặt Hứa Bạch...
Lã Nam Nhân buột miệng nói :
- Toà n Quang Bảo Nghĩa!
Tôn Mẫn ngá»› ngưá»i, bà nói :
- Sao ngươi cũng biết?
Nhất thá»i Lã Nam Nhân không thể trả lá»i, Lăng Lâm lén nhìn chà ng rồi khẽ nói :
- Má má, nói tiếp đi thôi!
Tôn Mẫn cúi đầu trầm ngâm, khẽ thở dà i má»™t tiếng Ä‘oạn ngước lên nhìn Lã Nam Nhân rồi má»›i cháºm rãi nói tiếp :
- Äó quả nhiên là Toà n Quang Bảo NghÄ©a, há» Hứa vừa trông thấy cÅ©ng buá»™t miệng kêu lên như váºy. Trên mặt Vạn đại ca chẳng có chút biểu cảm gì, đột nhiên lão xuất thá»§ quăng bảo váºt hy hữu thế gian xuống tuyệt cốc sâu không thấy đáy nà y. Há» Hứa thất kinh, lão cho rằng Vạn đại ca bị cuồng Ä‘iên, nên quát lên: “Ngươi là m gì thế?â€. Äoạn, lão chạy tá»›i lan can, cúi nhìn xuống thì toà n Quang Bảo NghÄ©a đã rÆ¡i mấy vạn trượng rồi đâu còn hình bóng gì nữa. Lão ta đứng nhìn má»™t hồi lâu mà không nói gì, qua má»™t lúc thì nghe Vạn đại ca cháºm rãi nói: “Hai chúng ta cùng xuống dưới đó, ai tìm được váºt thì ngưá»i đó thắngâ€. Vạn đại ca chỉ nói ngắn gá»n như thế, nhưng bá»n ta nghe ra Ä‘á»u giáºt thót cả ngưá»i, dưá»ng như há» Hứa cÅ©ng cả kinh. Tuy nhiên, lão ta láºp tức báºt cưá»i rồi luôn miệng nói: “Biện pháp rất hay, lần nà y có lẽ chúng ta sẽ có má»™t ngưá»i chết thôiâ€. Vạn đại ca lạnh lùng nói: “Không chừng cả hai chúng ta, ai cÅ©ng không thể sống để trở lênâ€.
Lã Nam Nhân chợt cảm thấy lạnh ngưá»i, còn Lăng Lâm buá»™t miệng khẽ kêu :
- Chi mà khổ thế chứ?
Tôn Mẫn nói tiếp :
- Khi đó bá»n ta nghe Vạn đại ca nói váºy thì Ä‘á»u ngẩn cả ngưá»i, đại tá»· cà ng khóc má»™t cách thương tâm hÆ¡n. Há» Hứa bèn nói: “Hai dải lụa nà y cÅ©ng khá dà i đấyâ€. Vạn đại ca tiếp lá»i: “Má»—i ngưá»i má»™t dải, nương theo đó mà điâ€. Äoạn, lão quăng cho Hứa Bạch má»™t dải lụa và nói: “Ngươi nhảy trước Ä‘iâ€. Há» Hứa chẳng cần nhìn kỹ dải lụa, lão chỉ xuất thá»§ chụp lấy và nói: “Dà i thì khá dà i, nhưng chẳng biết có tá»›i đáy được không?†Vạn đại ca lạnh lùng nói: “Ta cÅ©ng chẳng biết, không chừng còn cách đáy đến trăng trượngâ€. Há» Hứa cưá»i ha ha rồi tiếp lá»i: “Nếu váºy thì hai chúng ta, ai cÅ©ng đừng mong sống sótâ€.
Lăng Lâm buột miệng xen và o :
- Tháºt kỳ quái, tại sao bá»n há» Ä‘á»u không sợ chết?
Nà ng còn trẻ tuổi nên không biết rằng, con ngưá»i vì rất nhiá»u nguyên nhân mà có thể xem thưá»ng chuyện sống chết. Tôn Mẫn liếc mắt nhìn qua, tá»±a như có ý trách ái nữ tá»± tiện xen và o, Ä‘oạn bà ta khẽ thở dà i rồi nói tiếp :
- Lúc đó tiếng cưá»i cá»§a há» Hứa và tiếng khóc cá»§a đại tá»·, khiến bất kỳ ai cÅ©ng cảm thấy rùng mình. Há» Hứa nói: “Nếu Ä‘i thì Ä‘i ngay bây giá»â€. Vạn đại ca tiếp lá»i: “Äúng thế!â€. Hai ngưá»i cùng quăng dải lụa ra, Ä‘oạn buá»™c chặt má»™t đầu và o gốc cây to. Äại tá»· và Vạn Hồng không ká»m chế được nên chạy lại ôm Vạn đại ca, có lẽ trong lòng Vạn đại ca khi đó cÅ©ng rất khó chịu, nhưng lão vẫn lạnh lùng nói: “Không nhất định là ta sẽ chết, khóc lóc cái gì chứ?†Nói Ä‘oạn, lão đẩy hai mẹ con đại tá»· ra.
Lã Nam Nhân tiếp lá»i :
- Tuyệt cốc nà y tuy sâu nhưng vá»›i dải lụa dà i như váºy thì vẫn có thể nương tá»±a được. Vả lại võ công cá»§a hai lão Ä‘á»u cao cưá»ng, theo tại hạ thấy, không chừng cả hai lão Ä‘á»u vẫn còn sống.
Tuy chà ng nói với ý an ủi, nhưng thực ra cũng có mấy phần đạo lý.
Tôn Mẫn thở dà i rồi nói tiếp :
- Theo lẽ thưá»ng mà nói, Ä‘iá»u đó đương nhiên là có thể. Nhưng hai ngưá»i bá»n há» háºn thù sâu như váºy, đương nhiên lúc nà y sẽ hạ độc thá»§ vá»›i nhau, tuyệt nhiên không thể để đối phương bình an mà bám theo dải lụa tuá»™t xuống.
Lã Nam Nhân cúi đầu thở dà i.
Tôn Mẫn nói tiếp :
- Trong tình hình như váºy, ai cÅ©ng không thể ngăn cản bá»n há». Há» Hứa bước đến lan can rồi bá»—ng nhiên quay lại nói: “Không được, không đượcâ€. Ta khấp khởi vui mừng, vì cho rằng lão ta không muốn quyết sinh tá» vá»›i Vạn đại ca tháºt, đại tá»· cÅ©ng khóc lóc cầu xin lão ta. Nà o ngá» lão lại nói: “Ngươi và ta cùng nhảy xuống má»™t lượt thôi. Nếu ta nhảy trước, ngươi ở trên cắt đứt dây thì há chẳng phải ta oan mạng lắm sao?â€
Lã Nam Nhân thầm nghĩ :
- “Ôi! Hai lão nà y chẳng những võ công tương đương mà tâm kế cÅ©ng chẳng kém gì nhau. Trá»i già đã sinh ra Thiết Diện Cô Hà nh Khách Vạn Thiên Bình, tại sao lại sinh thêm Diệu Thá»§ Hứa Bạch nữa chứ?â€
Tôn Mẫn kể tiếp :
- Ta nghe thế nên liá»n nói phải phải, Ä‘oạn khuyên hai lão nên nghÄ© cách khác, vì ta biết không thể lay chuyển bá»n hỠđược, chỉ mong bá»n há» kéo dà i thá»i gian. Nà o ngá» Vạn đại ca lạnh lùng nói: â€œÄÆ°á»£c! Chúng ta cùng nhảy má»™t lượt, và bảo bá»n há» và o trong là được, như váºy bá»n há» sẽ không thể biết dải lụa nà o là ngươi, dải lụa nà o là taâ€. Há» Hứa nghe váºy thì đột nhiên cưá»i lá»›n, trong tiếng cưá»i, thân hình lão xoay chuyển như gió, ta vừa cảm thấy tê tê bên mạn sưá»n thì đã bị lão Ä‘iểm trúng huyệt đạo rồi. Äại tá»·, Hồng nhi và bá»n nha hoà n cÅ©ng Ä‘á»u bị lão Ä‘iểm huyệt. Vạn đại ca vẫn đứng yên bất động, khi đó ta vừa lấy là m kỳ quái vừa kinh ngạc trước thân thá»§ nhanh như chá»›p cá»§a há» Hứa.
Lã Nam Nhân tiếp lá»i :
- Vạn lão tiá»n bối không động Ä‘áºy là vì lão đã sá»›m Ä‘oán được dụng ý cá»§a Hứa Bạch mà thôi.
|

30-08-2008, 11:36 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Hồi 38
Sinh tỠai biết
Tôn Mẫn gáºt đầu nói :
- Äúng váºy, ngươi Ä‘oán không sai. Há» Hứa Ä‘iểm xong huyệt đạo mấy ngưá»i rồi má»›i nói: “Ta hạ thá»§ có phân lượng, mấy ngưá»i nà y tuy bị ta khống chế huyệt đạo, nhưng ta bảo đảm thân thể bá»n há» không bị tổn thương, và sau má»™t canh giá» huyệt đạo sẽ tá»± giảiâ€. Vạn đại ca chỉ cưá»i nhạt rồi nói: “Ta biếtâ€. Há» Hứa cưá»i lá»›n và nói: “Äúng, đúng, nếu ngươi không biết thì là m sao ngươi có thể để cho ta động thá»§â€. Ôi! Hai ngưá»i nà y tháºt là kỳ phùng địch thá»§, chỉ đáng tiếc là tại sao bá»n há» phải đấu tranh sinh tá» như váºy chứ?â€
Bà dõi ánh mắt hoang mang nhìn ra xa, trong mục quang dưá»ng như lại trông thấy tình cảnh đương thá»i. Bà nói tiếp :
- Ta mở to mắt nhìn hai ngưá»i bá»n há» cùng nhảy xuống má»™t lúc, chẳng những không thể ngăn cản, mà ngay cả má»™t tiếng cÅ©ng không phát ra được...
Bỗng nghe Lăng Lâm xen và o :
- Một ngà y nà o đó, nếu ta gặp được lão quái hỠHứa kia, ta nhất định sẽ điểm huyệt của lão, để lão cũng nếm chút đau khổ.
Tôn Mẫn chau mà y, bà định trách mắng ái nữ thì chợt nghe Vạn Hồng lạnh lùng “hừ†một tiếng, tỠthái độ không vui. Tôn Mẫn lấy là m kỳ quái thầm nghĩ :
- “Chẳng qua là Lâm nhi nói giúp bá»n ta, sao ngươi lại đối xá» như thế?â€
Nhưng khi thấy Lã Nam Nhân cũng chau mà y, tựa như đang lo lắng thì đột nhiên bà ngộ ra, lòng thầm nghĩ tiếp :
- “Thì ra Hồng nhi cÅ©ng đã yêu hắn, trá»i xanh sao lại khéo bà y thế nà y?â€
Nghĩ đoạn, bà khẽ nói :
- Lâm nhi, hãy bá»›t xen miệng và o, kẻo ngưá»i ta cưá»i cho đấy.
Lăng Lâm chớp chớp song mục, tựa như nà ng muốn nói gì, nhưng Lã Nam Nhân đã lên tiếng trước :
- Sau đó thì sao?
Tôn Mẫn cháºm rãi kể tiếp :
- Thân pháp cá»§a hai lão Ä‘á»u nhanh, ta chỉ thấy trước mắt hoa lên là bá»n hỠđã mất dạng. Khi đó trong lòng ta khẩn trương không thể hình dung được, nà o ngá» qua má»™t lúc thì đột nhiên nghe há» Hứa lá»›n tiếng quát: “Ngươi khá lắm!†Sau khi tiếng quát nà y loáng thoáng truyá»n từ dưới lên thì không còn nghe má»™t thanh âm nà o nữa. Nhất thá»i nhịp tim cá»§a ta cà ng Ä‘áºp dữ dá»™i, ta nghÄ© “Không lẽ lão ta đã chết?â€
Lã Nam Nhân thầm nghĩ :
- “Có lẽ là Vạn Thiên Bình xuất thá»§ ám toán, trong tình hình đó, đương nhiên Hứa Bạch khó có thể tránh néâ€.
Nghĩ đoạn, chà ng quét mục quang nhìn qua hai mẹ con Vạn Hồng, rồi lại lấy là m kỳ quái :
- “Äã váºy thì có lẽ Vạn Thiên Bình vô sá»±, hai mẹ con bá»n há» còn khóc lóc gì nữa?â€
Tôn Mẫn nói tiếp :
- Nà o ngá» ta chưa nghÄ© hết ý thì lại nghe tiếng quát cá»§a Vạn đại ca từ dưới truyá»n lên, tiếp theo là tiếng cưá»i và tiếng quát cá»§a há» Hứa. Không lâu sau, đột nhiên hai lão cùng quát má»™t lúc, ôi... Sau đó thì chẳng còn bất kỳ thanh âm nà o nữa.
Lã Nam Nhân rùng mình, nghe Tôn Mẫn kể xong, trong phi các cÅ©ng chẳng còn thanh âm nà o khác, ngoà i tiếng hô hấp cá»§a má»i ngưá»i. Chà ng trầm mặc suy nghÄ© má»™t lúc rồi tá»± an á»§i :
- Sống chết có mệnh, hai lão quái đó Ä‘á»u ôm tuyệt kỹ trong ngưá»i, cả Ä‘á»i chẳng biết đã kinh qua bao nhiêu chuyện hung hiểm, không chừng chuyện nà y cÅ©ng có thể hóa hiểm thà nh an.
Hai mẹ con Vạn Hồng vốn đã ngừng khóc, nhưng nghe Lã Nam Nhân nói đến đây thì đột nhiên lại báºt khóc. Lã Nam Nhân ấp úng định khuyên giải mấy câu nữa, nà o ngỠđột nhiên Vạn phu nhân lao tá»›i trước, hai chân quỳ dưới đất, hai tay chụp lấy y phục Lã Nam Nhân. Chà ng kinh ngạc vá»™i nói :
- Phu nhân là m gì thế?
Vạn phu nhân vừa khóc vừa nói :
- Ngươi hãy cứu bá»n ta... Ngươi hãy cứu giúp bá»n ta...
Lã Nam Nhân hoang mang chẳng biết là m thế nà o, chà ng ấp úng nói :
- Tại hạ... Tại hạ có thể giúp được gì?
Vạn phu nhân tiếp lá»i :
- Ta biết võ công cá»§a ngươi rất cao cưá»ng, ngươi xuống đó xem thá» lão ta... lão ta đã chết hay chưa.
Lã Nam Nhân sững ngưá»i, Vạn phu nhân lại nói :
- Hồng nhi, ngươi cÅ©ng quỳ xuống Ä‘i, muá»™i tá», ngươi cÅ©ng cầu xin hắn giúp ta.
Nhiá»u năm qua ta đã...
Ba ta nói chưa hết lá»i thì Vạn Hồng cÅ©ng quỳ xuống tháºt. Lã Nam Nhân không ngừng nghe những lá»i khẩn cầu, nhất thá»i chà ng cảm thấy hoang mang. Tình nà y cảnh nà y, là m sao chà ng có thể cá»± tuyệt lá»i khẩn cầu trong tiếng khóc cá»§a phụ nhân, nhưng là m sao chà ng có thể đồng ý được?
Vạn phu nhân lại nói :
- Nhiá»u năm qua, ta và Vạn Thiên Bình chỉ chung... chung sống trong má»™t thá»i gian ngắn ngá»§i mấy tháng, bây giá» coi như lão đã chết, ngươi... ngươi cÅ©ng phải Ä‘em thi thể cá»§a lão lên cho ta... Ngươi... Muá»™i tá», ngươi cầu xin hắn, Hồng nhi... ngươi cÅ©ng cầu xin hắn... Tại sao ngươi lại nhẫn tâm như váºy...
Äá»™t nhiên bà ta quay sang nói vá»›i Tôn Mẫn :
- Muá»™i tá», ngươi cầu xin hắn giúp ta...
Äoạn, báºt khóc không thôi.
Lúc nà y Tôn Mẫn đã vô cùng kinh ngạc, bà ấp úng nói :
- Y Phong... À... Nam Nhân, ngươi...
Tuy quan hệ giữa bà ta và Vạn phu nhân là tỉ muá»™i, nhưng là m sao bà ta có thể đỠxuất yêu cầu phi lý như váºy đối vá»›i ngưá»i khác. Huống hồ ngưá»i nà y còn là ngưá»i yêu cá»§a ái nữ bà ta?
Vạn Hồng vẫn nức nở thống thiết, nà ng quỳ gối trước mặt Lã Nam Nhân và nói trong nước mắt :
- Ta đối với ngươi, ta đối với ngươi... ngươi có biết không... ta biết công phu của ngươi...
Vạn phu nhân láºp tức tiếp lá»i :
- Một mình ngươi đi tuyệt đối sẽ không có chuyện gì, ngươi...
Lã Nam Nhân lặng lẽ nhắm mắt rồi bá»—ng nhiên mở mắt ra, chà ng lướt đến lan can mà không nói má»™t lá»i, hữu thá»§ như Ä‘ao chặt đứt má»™t dải lụa, Ä‘oạn chà ng thu lại và quấn và o ngưá»i. Tôn Mẫn tròn xoe song mục, kinh ngạc nhìn chà ng, Lăng Lâm cÅ©ng hoa dung thất sắc, nà ng lướt đến cạnh Lã Nam Nhân và khẽ há»i :
- Ngươi... ngươi là m sao váºy?
Lã Nam Nhân cháºm rã nói :
- Ta mang theo dải lụa nà y bên mình, nếu dải lụa kia không đủ dà i thì ta sẽ nối tiếp và o, biết chưa?
Chà ng nói chưa hết thì song mục Lăng Lâm đã rưng rưng ngấn lệ, nà ng ấp úng nói :
- Ngươi... định xuống... đó chăng.
Giá»ng cá»§a nà ng đã bắt đầu run run.
Lã Nam Nhân vẫn thản nhiên cuá»™n dải lụa và o ngưá»i, và cháºm rãi nói :
- Ta xuống dưới xem thá», sẽ không có chuyện gì đâu.
Lăng Lâm nắm giữ cánh tay chà ng và nói :
- Như thế để là m gì, ngưá»i ta... ngưá»i ta đối vá»›i ngươi...
Lá»i chưa dứt thì Vạn phu nhân lao tá»›i, bà chụp Lăng Lâm kéo ra và nói :
- Ngươi tháºt chẳng có lương tâm, ngươi có biết Thiên Bình là phu quân cá»§a dì dì ngươi không, lão ta... lão ta là ...
Tôn Mẫn đứng ngẩn ngưá»i bên cạnh, lòng bà ta rối như tÆ¡ vò, nhất thá»i chẳng biết xá» trà thế nà o cho phải.
Lăng Lâm báºt khóc và hét lên :
- Buông ta ra, bà đối vá»›i ngưá»i ta như thế nà o, tại sao bảo ngưá»i ta phải cùng chết vá»›i phu quân bà ...
Tôn Mẫn khẽ quát :
- Lâm nhi, câm miệng.
Nhưng tiếng quát của bà không đủ lớn, huống hồ dù tiếng quát của bà có lớn đi nữa thì Lăng Lâm cũng sẽ không nghe theo.
Nà o ngỠlúc đó chợt nghe Lã Nam Nhân quát lớn :
- Câm miệng!
Tiếng quát như có ma lá»±c gì đó, khiến tiếng khóc Ä‘á»u nhất thá»i im bặt. Chà ng từ từ quay ngưá»i vá» phÃa Vạn phu nhân và nói :
- Xin phu nhân hãy buông tay ra.
Vạn phu nhân cảm thấy trong mục quang cá»§a chà ng dưá»ng như có má»™t sức mạnh ghê gá»›m, khiến ngưá»i ta không thể không khiếp phục. Bất giác bà buông tay ra, lui lại má»™t bước rồi xuôi tay mà đứng.
Lã Nam Nhân cháºm rãi đưa tay khẽ vuốt lại mái tóc huyá»n như mây cá»§a Lăng Lâm, chà ng nhá» nhẹ nói :
- Lâm nhi, cô nương có muốn ta là má»™t ngưá»i dÅ©ng cảm không?
Lăng Lâm chỉ gáºt đầu mà không nói gì, nước mắt vẫn tiếp tục tuôn trà o.
Lã Nam Nhân cháºm rãi nói tiếp :
- Váºy, cô nương không nên vì gian khổ và nguy hiểm mà ngăn cản không cho ta Ä‘i giúp ngưá»i khác. Cô nương nên biết rằng, giúp ngưá»i là bất luáºn thân sÆ¡, giữa được thấy chuyện bất bình phải bạt Ä‘ao tương trợ, dù ngưá»i đó là kẻ thù cá»§a mình. Hiện tại chẳng ai biết Vạn đại hiệp và Hứa đại hiệp sống chết thế nà o, ta xuống dưới có khả năng sẽ cứu sống được hai lão.
Trong lúc chà ng nói, Lăng Lâm không ngừng rÆ¡i lệ, Tôn Mẫn cÅ©ng rưng rưng nước mắt. Khi chà ng nói đến đây, Lăng Lâm không ká»m chế được nên báºt khóc và nói :
- Nhưng... bản thân ngươi thì sao. Lẽ nà o ngươi không nghĩ đến mình, rốt cuộc...
ngươi vì cái gì chứ... Lẽ nà o... lẽ nà o ngươi vì cô nương đó?
Vừa nói nà ng vừa quay đầu lại, ngá»c thá»§ run run chỉ và o Vạn Hồng Ä‘ang quỳ dưới đất. Vạn Hồng ngước mắt nhìn lên, trên mặt đột nhiên thoáng hiện vẻ phẫn háºn oán độc.
Nà ng trừng mắt nhìn Lăng Lâm một lúc rồi cúi đầu xuống, nhưng vì lúc nà y lòng ai cũng rối như tơ vò, nên không ai để ý đến thần thái của nà ng.
Lã Nam Nhân chau mà y, sắc thái hÆ¡i phẫn ná»™, nhưng chà ng láºp tức buông tiếng thở dà i rồi cháºm rãi nói :
- Ngốc hà i tá», sao cô nương có thể nói như váºy, là m sao ta có thể vì cô ta mà là m chuyện như thế. Ngươi nên biết rằng, ta chỉ có thể mạo hiểm vì những cô nương vừa thuần khiết, ngây thÆ¡, vừa nhu mì, nhân từ như hà i tá» ngươi thôi, ngoà i ra tất cả Ä‘á»u không thể. Ôi, cô nương ngươi cÅ©ng nên biết rằng, ta là m như váºy không phải là vì ngưá»i mà là vì sá»± việc, chuyện gì ta cảm thấy nên là m thì là m. Nếu ta cảm thấy chuyện nà y không nên là m thì chẳng có ai cưỡng bức ta được. Ngốc hà i tá», rõ chưa, nà o, gáºt đầu xem nà o.
Lăng Lâm không ngừng gáºt đầu, nhưng nước mắt cÅ©ng không ngừng rÆ¡i. Tôn Mẫn cháºm rãi bước lại, trong mắt phu nhân kiên cưá»ng nà y, hiện cÅ©ng đầy ngấn lệ. Bà ta khẽ lau nước mắt và nói :
- Nam Nhân, ngươi... hãy khá bảo trá»ng, cẩn tháºn má»™t chút...
Lã Nam Nhân gáºt đầu, Ä‘oạn chà ng bám và o dải lụa, chuẩn bị buông mình xuống tuyệt cốc. Lòng chà ng thầm nghÄ© :
- “Là m sao ta có thể chết được, bên dưới dù nguy hiểm đến mấy, nhưng chỉ cần có dải lụa nà y là có thể bình an. Ta còn sợ gì chứ, nhất định ta sẽ trở lên, khi đó nhất định bá»n ngươi sẽ tươi cưá»i thôiâ€.
NghÄ© Ä‘oạn, chà ng tung mình xuống khoảng không sâu thẳm, hay tay bám chặt dải lụa, hai chân đạp và o vách đá thẳng đứng để tụt xuống. Thế núi cà ng lúc cà ng nguy hiểm, thạch nhÅ© đâm ra tua tá»§a như nấm sau cÆ¡n mưa, ngẫu nhiên có má»™t và i bụi cây nhá» từ kẽ đá đâm ra. Lã Nam Nhân không dám nhìn xuống dưới, chà ng chỉ cẩn tháºn và từ từ nương theo dải lụa mà dịch động.
Äá»™t nhiên chà ng hÆ¡i chá»™t dạ, vì nhá»› đến má»™t chuyện...
Nà o ngá», ý niệm nà y vừa dâng lên thì bà n tay cảm thấy nhẹ tênh, toà n thân như váºt mất chá»— tá»±a, và rÆ¡i tá»± do xuống tuyệt cốc thâm u không thấy đáy. Bất giác chà ng kêu má»™t tiếng thất kinh, trong đầu xuất hiện ý nghÄ© thoáng qua như chá»›p :
- “Dải lụa nà y sao có thể đứt được?â€
Chà ng quét mục quang nhìn ra xung quanh, thấy trên vách núi dưá»ng như có má»™t huyệt động, chà ng muốn xuất thá»§ bám và o, nhưng thân hình chà ng đã rÆ¡i quá nhanh...
rơi xuống mãi...
Kỳ quái! Dải lụa nà y là m sao đứt được?
Lăng Lâm chống tay lên lan can, ánh mắt đầy bi thương và quan hoà i dõi nhìn thân ảnh Lã Nam Nhân cà ng lúc cà ng nhá». Cuối cùng vì không tá»± chá»§ được nên nà ng bổ nhà o và o lòng mẫu thân nà ng, và báºt khóc thống thiết.
Tôn Mẫn khẽ vỗ vỠlên lưng ái nữ, hồi lâu sau, bà nói :
- Hà i tỠngoan, đừng khóc, hắn sẽ quay lên thôi, chẳng phải hắn đã nói với ngươi rồi sao?
Bà ta miá»…n cưỡng ngăn dòng nước mắt chá»±c trà o, và gượng cưá»i nói tiếp :
- Lẽ nà o ngươi không tin hắn. Hắn sẽ bình an mà .
Lăng Lâm ngẩng đầu lên, lau nước mắt nói :
- Hắn có bình an tháºt không?
Tôn Mẫn mỉm cưá»i, đáp :
- Chẳng những hắn sẽ bình an mà còn sẽ đưa phu quân dì dì lên, và ... Ngươi là m gì thế! Ngươi điên chăng?
Lăng Lâm Ä‘ang chìm trong những lá»i an á»§i cá»§a mẫu thân nà ng, đột nhiên nghe tiếng quát cá»§a mẫu thân thì nà ng ngẩn ngưá»i. Tiếp đó là tiếng kêu thảm cá»§a Lã Nam Nhân từ dưới truyá»n lên. Nà ng ngẩng đầu lên vá»›i vẻ thất kinh và hoang mang, chỉ thấy mẫu thân nà ng đứng như pho tượng, song mục tròn xoe sau lưng nà ng...
Lăng Lâm vá»™i quay ngưá»i lại, lúc nà y Vạn Hồng Ä‘ang đứng cạnh lan can, trên mặt mang má»™t vẻ cưá»i hiểm độc, và mảnh lụa buá»™c và o lan can đã bị nà ng cắt đứt chỉ còn hÆ¡n thước.
Nhất thá»i Lăng Lâm cảm thấy trá»i nghiêng đất quay, chuyện gì nà ng cÅ©ng không cần biết nữa, lá»i nà o nà ng cÅ©ng không cần nghe nữa.
Bá»—ng nhiên Vạn Hồng phá lên cưá»i má»™t trà ng Ä‘iên dại. Nà ng nói :
- Ta muốn hắn chết, má»i ngưá»i sẽ không ai được hắn, ha ha, má»i ngưá»i sẽ không ai được hắn cả.
Tiếng cưá»i Ä‘iên dại cá»§a nà ng dần dần biến thà nh tiếng thét ghê hồn, ngay cả Vạn phu nhân cÅ©ng bị nà ng là m cho kinh động mà tròn xoe song mục nhìn nà ng, miệng bà ấp úng nói :
- Äiên rồi... Ä‘iên rồi...
Dần dần, tiếng cưá»i biến thà nh tiếng khóc thảm thiết, và bá»—ng nhiên nà ng Ä‘ua tay bưng mặt.
Ngay lúc đó, chợt nghe Lăng Lâm quát lá»›n má»™t tiếng, nà ng bổ nhà o vá» phÃa Vạn Hồng và nói :
- Ngươi tháºt độc ác, ngươi tháºt tà n nhẫn, ta phải giết ngươi, ta phải giết ngươi...
Nà ng cÅ©ng kêu lên như ngưá»i phát cuồng, song thá»§ đánh tá»›i tấp lên đầu lên mình Vạn Hồng. Chỉ có Ä‘iá»u lúc nà y lòng nà ng Ä‘au như cắt và rối loạn như tÆ¡ vò, nên dưá»ng như nà ng quên sá» xuất chân lá»±c ná»™i gia. Nà ng chỉ thi triển võ khà nguyên thá»§y nhất cá»§a nữ tÃnh, đó là dùng móng tay bấu và o ngưá»i và và o đầu Vạn Hồng.
Tôn Mẫn - Vị phu nhân kiên cưá»ng, lúc nà y lại phát huy thần trà kiên cưá»ng cá»§a bà ta má»™t lần nữa. Vì lúc nà y chỉ có bà ta là ngưá»i có thần trà tỉnh táo nhất, bà lướt đến ôm chặt hai tay ái nữ và nói :
- Lâm nhi, bình tĩnh lại... Lâm nhi, bình tĩnh lại...
Vạn Hồng chạy như ngưá»i phát cuồng lên Phi các. Lăng Lâm cÅ©ng muốn truy theo, nhưng Tôn Mẫn đã dùng lá»±c giữ nà ng lại, trong lòng nà ng lúc nà y như có loạn tiá»…n xuyên qua, từng dòng máu theo đó mà tuôn ra ngoà i. Nà ng thét lá»›n :
- Các ngưá»i quá tà n nhẫn, hắn vì các ngưá»i mà đi.. váºy mà các ngưá»i lại nhẫn tâm hại chết hắn.
Dần dần, tiếng quát của nà ng cũng nhỠvà yếu lại, nà ng cảm thấy bất kỳ thanh âm nà o bên tai cũng nhỠlại. Cuối cùng nà ng chẳng nghe được bất kỳ thanh âm nà o, và nà ng đã bất tỉnh.
Biến cố đột ngột, nỗi đau quá lớn khiến thiếu nữ ngây thơ nà y không chịu đựng nổi, nên cuối cùng phải bất tỉnh nhân sự.
Äợi đến lúc nà ng tỉnh lại thì mặt trá»i đã gác núi. Nà ng từ từ mở mắt ra, tịch dương bao trùm đại địa, ráng chiá»u phá»§ lên mặt nà ng, tứ bá» có gió thổi xà o xạc tà ng cây. Nà ng phát hiện ra rằng, chá»— mình nằm là má»™t tảng đá vuông vắn ở giữa rừng cây.
- “Sao ta lại đến nÆ¡i nà y?â€
Nà ng tá»± há»i nhưng nhất thá»i không thể tìm ra câu trả lá»i. Vì lúc nà y trong đầu nà ng là má»™t khối trống rá»—ng, đương nhiên nà ng không thể biết mẫu thân nà ng là m thế nà o rá»i khá»i lăng không phi các, và là m thế nà o vượt qua tuyệt cốc sâu thẳm để đưa nà ng đến cánh rừng nà y.
Tháºm chà nà ng cÅ©ng không nhá»› những chuyện xảy ra trước lúc mình hôn mê.
Nhưng chẳng bao lâu sau, tất cả má»i chuyện đỠnhư dòng nước lÅ© trà n qua tâm trà nà ng.
Nà ng Ä‘au đớn khẽ rên má»™t tiếng và muốn báºt dáºy, nhưng láºp tức có hai cánh tay má»m mại ấm áp giữ nà ng lại. Thế là Lăng Lâm phát hiện lúc nà y mình vẫn nằm bên cạnh mẫu thân.
Và thế là nà ng báºt khóc nức nở rồi nói :
- Má má, bá»n há» hại chết đại thúc rồi, bá»n há» hại chết đại thúc rồi, hà i nhi phải báo thù cho Lã đại thúc, hà i nhi nhất định phải báo thù cho Lã đại thúc.
Rồi nà ng lại khóc nức nở, khóc má»™t cách thống thiết. Tôn Mẫn cảm thấy lòng quặn Ä‘au, nhưng bà chỉ ôm ái nữ mà không nói gì, thá»i nà y khắc nà y, bà còn nói gì được nữa?
Lã Nam Nhân, chà ng thanh niên mà bà cÅ©ng từng mến má»™, nếu chà ng thanh niên nà y chết tháºt thì bà cÅ©ng sẽ Ä‘au lòng và khó chịu vô cùng. Bà nhá»› lần trước khi chà ng vì cứu ái nữ mình mà bị trá»ng thương, bà đã lo lắng cho chà ng như thế nà o, đã chiếu cố chà ng như thế nà o. Tháºm chà lo lắng còn hÆ¡n lo cho ái nữ cá»§a bà , chiếu cố còn hÆ¡n chiếu cố ái nữ cá»§a bà . Sau đó, nhá» may mắn mà chà ng gặp được kỳ nhân, chẳng những thương thế chuyển biến tốt, mà còn có kỳ ngá»™.
Nhưng hiện tại, rốt cuá»™c chà ng cÅ©ng đã chết, đó là vì tỉ tỉ cá»§a bà , thá» há»i trong lòng bà là m sao không khó chịu? Tuy ngoà i miệng luôn nói những lá»i an á»§i Lăng Lâm, song trong lòng Tôn Mẫn cÅ©ng Ä‘au như cắt. Bà muốn há»i trá»i xanh, tại sao lại đối xá» vá»›i má»™t thanh niên chÃnh trá»±c dÅ©ng cảm má»™t cách tà n khốc như váºy.
Nhưng tà dương tuy vẫn huy hoà ng, song trá»i xanh lại vÄ©nh viá»…n im lặng, bởi tiếng nấc bi thương cá»§a ái nữ bà hòa và o tiếng gió bay Ä‘i xa. Äại địa dần dần bị mà n đêm bao phá»§. Con ngưá»i sẽ yên nghỉ trong bóng tối, và ở táºn thâm tâm bà , Lã Nam Nhân vÄ©nh viá»…n sống ở đó, và chẳng những trong cõi lòng bà ta, mà còn trong cõi lòng nhiá»u ngưá»i khác.
|

30-08-2008, 11:36 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Hồi 39
Huyá»n Băng Liệt Há»a
Trong lúc hai mẹ con Tôn Mẫn Ä‘ang lặng lẽ nhìn nhau vá»›i cõi lòng bi thương buồn bã, thì bên ngoà i cánh rừng, trên má»™t sÆ¡n đạo khúc khuá»·u, có má»™t thiếu niên thản nhiên trầm mặc, cÅ©ng Ä‘ang dõi đôi mục quang sáng rá»±c nhìn bá»n há».
Khi mà n đêm dần buông, thiếu niên bắt đầu dịch bước tiến và o rừng, bước chân hắn nhẹ nhà ng không gây má»™t tiếng động nhá», song con tim lại Ä‘áºp thình thịch như trống tráºn.
Tôn Mẫn hÆ¡i chau mà y, bá»—ng nhiên bà quay ngưá»i lại và khẽ quát lá»›n :
- Là kẻ nà o?
Thiếu niên láºp tức dừng bước, tim hắn cà ng Ä‘áºp rá»™n rà ng hÆ¡n. Nhưng dung diện hắn vẫn tá» ra bình tÄ©nh tá»± tại, đôi mắt sáng quắc vẫn nhìn thẳng tá»›i trước.
Lăng Lâm lau nước mắt rồi ngước nhìn lên, bỗng nhiên nà ng buột miệng kêu lên :
- Là ngươi à ?
Mục quang cá»§a thiếu niên chợt rung động, dưá»ng như vì Lăng Lâm vẫn còn nhá»› hắn, nên tim hắn cà ng Ä‘áºp mạnh hÆ¡n. Thế là hắn cháºm rãi cúi ngưá»i hà nh lá»… và nói :
- Tại hạ Chung Tịnh, chỉ vô ý ngang qua đây, nếu phu nhân không cho rằng quá mạo muá»™i, tại hạ dám há»i phu nhân rằng, tại hạ có thể giúp gì không?
Tuy hắn nói với Tôn Mẫn, nhưng ánh mắt vẫn nhìn Lăng Lâm chăm chăm.
Tôn Mẫn ngá»› ngưá»i nhìn thiếu niên má»™t lúc, hiện tại bà đã biết hắn và ái nữ cá»§a mình từng quen biết nhau. Nhưng quen biết khi nà o? Và quen biết như thế nà o? Những Ä‘iá»u nà y bà chẳng biết gì cả, vá»›i tư cách má»™t ngưá»i mẹ, ngoà i việc lo lắng cho con gái cá»§a mình ra, bà còn lấy là m kỳ quái đối vá»›i cá» chỉ tá»± tại cá»§a thiếu niên nà y, cÅ©ng như đối vá»›i thần thái trầm tÄ©nh cá»§a hắn. Ná»a Ä‘á»i từng trải qua bao sóng gió chìm nổi, có thể nói Tôn Mẫn là ngưá»i rất già u kinh nghiệm đối nhân xá» thế. Mà trá»i sinh bà ta có má»™t thứ bình tÄ©nh hÆ¡n ngưá»i, và cÅ©ng có đôi mắt nhìn ngưá»i Ä‘á»i rất thấu suốt. Nhưng xưa nà y bà chưa từng gặp thiếu niên nà o trầm tÄ©nh và tá»± tại cÅ©ng như chưa gặp ngưá»i nà o có đôi mắt sắc xảo như thế. Äiá»u nà y tá»±a như núi lá»a trong băng tuyết ngà n năm, bây giá» có má»™t nguyên nhân nà o đó mà bùng lên, thế là dòng nham thạch bị đè nén lâu quá, không thể không phun trà o qua miệng núi lá»a.
Tuy bà biết ra tay giúp đỡ hai phụ nhân Ä‘ang khóc lóc giữa rừng là hà nh vi cá»§a giang hồ hiệp nghÄ©a, là bổn pháºn nên là m cá»§a hà o kiệt du hiệp. Nhưng đôi mắt quá sắc xảo cá»§a thiếu niên nà y khiến bà ta ngỡ ngà ng rất lâu, không biết nên trả lá»i thế nà o trước thiện ý cá»§a đối phương.
Chung Tịnh vẫn lặng lẽ đứng, hắn không vì việc Tôn Mẫn chưa trả lá»i mà bất an, đôi môi hắn mÃm chặt, mục quang không ngừng chá»›p động.
Chợt nghe Lăng Lâm lên tiếng :
- Ngươi đến tháºt đúng lúc, ta cÅ©ng Ä‘ang muốn tìm ngươi!
Tôn Mẫn giáºt mình, bà bắt đầu cảm thấy kinh dị, chẳng biết tại sao ái nữ cá»§a mình đột nhiên nói ra những lá»i như váºy.
Thế nhưng trên khuôn mặt trầm tĩnh tự tại của Chung Tịnh bất giác rung động, hắn nói :
- Cô nương có gì chỉ giáo? không có gì là tại hạ không tuân mệnh.
Giá»ng hắn nói cháºm rãi mà trầm, rõ rà ng hắn Ä‘ang cố gắng kiá»m chế cảm xúc trong lòng.
Tôn Mẫn vội nắm tay Lăng Lâm kéo sang một bên, bà không muốn ái nữ sỗ sà ng nói thêm bất kỳ một câu nà o, là m bà phải kinh dị như câu vừa rồi. Nhưng Lăng Lâm vẫn nói sau một tiếng thở dà i buồn bã :
- Ngươi có biết trên phong thư mà ngươi trao cho Thiết KÃch Ôn Hầu Lã đại hiệp, nói những gì không?
Chung Tịnh cháºm rãi đáp :
- Gia sư chỉ lệnh cho tại hạ trao phong thư đó cho Lã đại hiệp, tại hạ chưa từng xem qua.
Lăng Lâm còn đang suy nghĩ thì đã nghe Chung Tịnh nói tiếp :
- Trông cô nương Ä‘au lòng như váºy, lẽ nà o Lã đại hiệp đã không cáo mà biệt?
Lăng Lâm khẽ gáºt đầu, Chung Tịnh từ từ dịch mục quang nhìn xung quanh cánh rừng, Ä‘oạn nói :
- Nếu cô nương muốn tìm Lã đại hiệp thì ngà y mồng năm tháng năm hãy đến Yên Vũ lâu trên Nam Hồ - Gia Hưng một chuyến, khi đó may ra sẽ tìm được hà nh tung Lã đại hiệp.
Lăng Lâm tròn xoe mắt há»i :
- Tháºt không?
Chung Tịnh vẫn cháºm rãi nói tiếp :
- Mồng năm tháng năm là ngà y ước hội giữa gia sư và Lã đại hiệp, không có lý gì Lã đại hiệp lại không đi, xin cô nương cứ yên tâm?
Lăng Lâm nhắm mắt và lẩm bẩm nói :
- Mồng năm tháng năm.. Yên VÅ© lâu trên Nam Hồ... ngưá»i nhất định sẽ Ä‘i, nhất định sẽ Ä‘i... Má má, hà i nhi cÅ©ng nhất định phải Ä‘i thôi.
Tôn Mẫn ngầm thở dà i má»™t hÆ¡i, bà vốn hiểu con gái mình như thấu hiểu từng nếp nhăn mình. Bà biết tuy bây giỠái nữ cá»§a mình Ä‘au lòng, nhưng chưa tuyệt vá»ng. Ngưá»i Ä‘ang yêu, vÄ©nh viá»…n không tin ngưá»i mình yêu chết tháºt, trừ phi là táºn mắt trông thấy thi thể không còn thở và táºn tay sá» và o là n da buốt lạnh...
Lăng Lâm cÅ©ng Ä‘ang như váºy, nà ng tin Lã Nam Nhân sẽ gặp kỳ tÃch và thoát ra khá»i tuyệt cốc.
Tôn Mẫn không thể im lặng được nữa, bà nói :
- Lâm nhi, ngươi không thể đi!
Tuy chỉ là má»™t câu ngắn ngá»§i, nhưng nói ra từ miệng má»™t ngưá»i mẹ không nỡ khiến ái nữ mình Ä‘au lòng, quả là má»™t chuyện khó khăn. Nhưng Lăng Lâm chỉ lắc đầu và khẽ nói :
- Ngưá»i sẽ Ä‘i... ngưá»i không thể chết, má»™t nhân váºt như ngưá»i mà chết tháºt hì chẳng phải lão trá»i già quá bất công sao? Má má nói xem đúng không? Có đúng không?
Nói Ä‘oạn, nà ng nhìn qua Chung Tịnh như cÅ©ng muốn há»i hắn. Nhưng Chung Tịnh vá»™i dịch mục quang nhìn Ä‘i chá»— khác, vì trong ánh mắt hắn lúc nà y có quá nhiá»u Ä‘iá»u mà Lăng Lâm vÄ©nh viá»…n không nên thấy, và hắn cÅ©ng vÄ©nh viá»…n không muốn để nà ng nhìn thấy. Tuy nhiên hắn vẫn buá»™t miệng há»i :
- Nhị vị nói váºy, không lẽ Lã đại hiệp đã gặp phải tai há»a gì?
Tôn Mẫn khẽ gáºt đầu, đến hiện tại mà nói, bà vẫn chưa biết thiếu niên nà y là ai, cà ng không biết hắn là đệ tá» cá»§a kẻ thù mình, tức Tiêu Vô.
Bà khẽ nói :
- Äúng là Nam Nhân đã gặp chuyện bất hạnh, e rằng... e rằng... Ôi! Hy vá»ng sống sót không nhiá»u, mong rằng ngươi trở vá» bẩm báo vá»›i lệnh sư, ước há»™i mồng năm tháng năm, sợ rằng là hắn không thể... Ôi! Äã không thể phó há»™i rồi.
nghe Ä‘oạn, Chung Tịnh ngẩn ngưá»i hồi lâu, bá»—ng nhiên hắn thở dà i rồi nói :
- Không ngá» kiếp nà y Lã đại hiệp lại không thể gặp gia sư! Ôi! Thiết nghÄ© Lã đại hiệp tuy chết cÅ©ng khó thấy mặt, nhưng đây là trá»i có lúc mưa gió bất thưá»ng, ngưá»i cÅ©ng có phúc há»a trong má»™t sá»›m má»™t chiá»u. Sáng nay tại hạ vừa má»›i gặp Lã đại hiệp, không ngá» bây giá» ngưá»i đã...
Hắn nói chưa hết câu thì Lăng Lâm đã giáºt tay áo Tôn Mẫn và nói :
- Má má! Chúng ta đến Yên Vũ lầu - Nam Hồ đi...
Tôn Mẫn khẽ vá»— vỠái nữ, bà không muốn nói những lá»i khiến Lăng Lâm tuyệt vá»ng, nhưng bà cÅ©ng không thể không nói. Bất kỳ má»™t ngưá»i nà o, vô luáºn võ công cao cưá»ng đến đâu, nếu rÆ¡i và o tuyệt cốc không thấy đáy như váºy, thấy được sống sót Ä‘á»u rất Ãt.
Thế là bà trầm giá»ng nói :
- Ngốc hà i tá», nhân sinh không phải là thần thoại hay cố sá»±, cÅ©ng không có viá»…n cảnh tốt đẹp như trong thần thoại và cố sá»±. Nhân sinh là tà n khốc, sá»± thá»±c cà ng tà n khốc nếu chúng ta Ä‘á»u sống trong hư ảo cá»§a chuyện thần thoại thì nhất định ta sẽ đưa ngươi đến Nam Hồ. Vì chỉ có ngưá»i chết trong chuyện thần thoại má»›i có thể phục sinh. Ngốc hà i tá», không lẽ đến bây giá» mà ngươi vẫn chưa nghÄ© thấu?
Chung Tịnh lắng nghe đến độ xuất thần, trong Ä‘á»i hắn chưa từng nghe những lá»i giáo huấn má»m má»ng như váºy, và cà ng không ngá» trong những lá»i giáo huấn đó lại bao hà m triết lý nhân sinh thâm huyá»n như thế.
- Nhân sinh là tà n khốc, sự thực là tà n khốc, ôi... tại sao nhân sinh tà n khốc như thế?
Chợt nghe Lăng Lâm báºt khóc và nói :
- Ngưá»i nhất định sẽ Ä‘i, dù có chết thì oan hồn ngưá»i cÅ©ng sẽ Ä‘i, ta biết oan hồn ngưá»i cÅ©ng nhất định sẽ đến Yên VÅ© Lầu để gìết tên vạn ác Tiêu Vô.
Tôn Mẫn giáºt thót cả ngưá»i, bà vá»™i nói :
- Tiêu Vô!
Hai bà n tay bà ta bất giác nắm chặt, ánh mắt vốn hiá»n từ, đột nhiên xuất hiện vẻ oán độc. Bà từ từ nhìn qua Chung Tịnh, ánh mắt đầy vẻ oán độc, tá»±a như lưỡi Ä‘ao sắc lạnh đâm thẳng và o tim hắn. Nhất thá»i hắn cảm thấy má»™t luồng khà lạnh từ dưới xương sống dâng lên, rồi xâm chiếm toà n thân.
Thế là hắn nhìn xuống đất, miệng cháºm rãi nói :
- Không sai! Gia sư chÃnh là Thiên Tranh giáo chá»§ - Tiêu Vô.
Má»—i má»™t chữ nói ra khiến hắn cảm thấy ánh mắt oán độc lạnh lùng như Ä‘ao cá»§a Tôn Mẫn đâm má»™t nhát và o tim. Hắn bắt đầu nháºn biết rằng, hai mẹ con ngưá»i nà y cÅ©ng có thù háºn vá»›i sư phụ, mà là háºn thù rất thâm sâu.
Hắn đau đớn thầm kêu trong lòng :
- “Tại sao nhân sinh lại tà n khốc như thế? Tại sao cứ cho ta gặp nà ng?â€
Tôn Mẫn vẫn nhìn Chung Tịnh không chá»›p mắt, mục quang cá»§a bà như hiểu thấu tâm can cá»§a hắn. Nhất thá»i bà vẫn đứng bất động, mà n đêm đã phá»§ dà y, đại địa như chết trong im lặng.
Không biết thá»i gian trôi qua bao lâu, chỉ nghe Tôn Mẫn buông má»™t tiếng thở dà i rồi cháºm rãi nói :
- Ta không trách ngươi, ta không biết Ä‘iá»u nà y... Tuy ngươi là đệ tá» cá»§a Tiêu Vô, nhưng má»i chuyện không liên quan đến ngươi... ngươi hãy mau Ä‘i Ä‘i.
Chung Tịnh hơi do dự, cuối cùng hắn nói :
- Ấn thù Ä‘á»i trước không liên quan đến Ä‘á»i sau, tấm lòng quản đại cá»§a phu nhân tháºt là hiếm thấy. Bất luáºn gia sư và phu nhân kết ân thù như thế nà o, tại hạ cÅ©ng sẽ vÄ©nh viá»…n cầu chúc phu nhân an khang vá»›i tấm lòng chân thà nh. Tại hạ cÅ©ng rất Ä‘au lòng trước bất hạnh cá»§a Lã đại hiệp, có lẽ anh linh cá»§a Lã đại hiệp trên trá»i cÅ©ng thừa biết tâm ý cá»§a tại hạ. Chỉ háºn là kiếp nà y tại hạ đã...
Nói chưa hết câu thì hắn buông má»™t tiếng thở dà i, cúi ngưá»i bái biệt rồi quay bước.
Hiện tại bước chân hắn không còn nhẹ nhà ng như trước mà rất nặng nỠnhư cõi lòng bi thương nặng nỠcủa hắn.
Tôn Mẫn dõi mắt nhìn theo, bá»—ng nhiên lòng bà lại trá»—i dáºy má»™t ná»—i Ä‘au má»›i, và bà thừa biết phần Ä‘au đớn nà y không phải vì mình, cÅ©ng không phải vì ngưá»i nà o khác, mà vì thiếu niên kia bị mệnh váºn trói chặt không thể thoát ra nà y.
Quay đầu nhìn lại, bà phát hiện Lăng Lâm cÅ©ng Ä‘ang chăm chú dõi mắt nhìn theo bóng dáng thiếu niên. Nhất thá»i bà chợt cảm thấy mình cần cút trách nhiệm cứu thiếu niên kia ra khá»i con đưá»ng tà ác.
Äối vá»›i sinh mệnh cá»§a bà , bà vốn thấu hiểu má»™t cách sâu sắc, đó là vì ái nữ cá»§a bà ta, cÅ©ng vì thù háºn nữa, vì váºy mà bà không bị Ä‘au thương dáºp vùi, ngược lại còn kiên cưá»ng sống đến ngà y nay. Và hiện tại bà phát hiện ra rằng, ý nghÄ©a cá»§a sinh mệnh tuy có nhiá»u, nhưng giữ cho sinh mệnh Ä‘i theo chánh đạo là ý nghÄ© quan trá»ng nhất. Äối vá»›i nhân loại mà nói, cứu được má»™t linh hồn lương thiện, nhất định phải có nhiá»u ý nghÄ© hÆ¡n giết má»™t sinh mệnh tà ác.
Bà suy nghÄ© má»™t lúc rồi đột nhiên gá»i lá»›n :
- Nà y, ngươi quay lại đã!
Chung Tịnh dừng bước, từ từ quay đầu lại, sắc diện vẫn trầm tÄ©nh, vì không ai có thể nhìn ra niá»m vui hay ná»—i buồn qua sắc diện cá»§a hắn. Hắn ngá»› ngưá»i má»™t lúc, và sau khi xác định câu đó là nói vá»›i mình thì hắn láºp tức quay lại trước Lăng Lâm. Tuy nhiên, hắn vẫn không nói gì, vì hắn biết đôi khi trầm mặc cÅ©ng tá»±a như truy há»i?
Tôn Mẫn khẽ nói :
- Ngươi theo Tiêu Vô bao lâu rồi?
Chung Tịnh cúi đầu đáp :
- Từ nhá» tại hạ đã là cô nhi, may nhỠđược gia sư thu nháºn, nên tÃnh tình huyết cốt Ä‘á»u do gia sư ban cho.
ÄÆ°Æ¡ng nhiên hắn biết hà m ý trong câu há»i cá»§a vị phu nhân hiá»n từ nà y, và tất nhiên Tôn Mẫn cÅ©ng biết hà m ý trong câu trả lá»i cá»§a hắn.
Bà ngầm thở dà i, nói :
- Ngươi có biết là còn có rất nhiá»u ngưá»i cÅ©ng giống như ngươi không, bá»n há» cÅ©ng Ä‘á»u là cô nhi, và phụ mẫu bá»n há» bị Tiêu Vô giết chết.
Chung Tịnh cúi đầu không nói.
Tôn Mẫn cháºm rãi nói tiếp :
- Trong việc láºp thân xá» thế, con ngưá»i nên biết xem trá»ng phân thiện ác hÆ¡n ân thù. Ta biết ngươi là ngưá»i rất lương thiện, cÅ©ng rất thông minh, nên nhất định ngươi nghe ra ý nghÄ©a trong lá»i nói cá»§a ta.
Chung Tịnh vẫn im lặng cúi đầu.
Tôn Mẫn đảo mắt nhìn quanh, trong ánh mắt đã long lanh ngấn lệ, bà cháºm rãi nói tiếp :
- Tiên phu má»™t Ä‘á»i lo lắng cho khó khăn cá»§a ngưá»i khác, chỉ cần nghe nói thế nhân có chuyện bất bình là lão láºp tức ra tay, nhưng... lão cÅ©ng đã bị Tiêu Vô giết hại.
Nếu kẻ giết hại lão vì ân đức chÃnh nghÄ©a thì lòng ta tuy khó chịu, nhưng tuyệt đối sẽ không báo thù cho lão. Song, lão đã bị ác nhân hại chết, lòng ta ngoà i khó chịu ra, còn rất oán háºn, ta phải tìm Tiêu Vô báo thù. Sau đó không phải vì má»™t mình tiên phu mà vì tất cả những ngưá»i lương thiện trên thế gian. Ta nghÄ©, có lẽ ngươi biết những Ä‘iá»u nà y.
Chung Tịnh ngẩng đầu lên nói :
- Nếu phu nhân gá»i tại hạ chỉ để nói những Ä‘iá»u đó thì tại hạ xin cáo từ.
Hắn dịch mục quang nhìn qua Lăng Lâm, tá»±a như muốn nói Ä‘iá»u gì, nhưng Tôn Mẫn đã lên tiếng trước.
- Ngươi định đi đâu?
Chung Tịnh lại cúi đầu đáp :
- Tại hạ đi Gia Hưng để phục mệnh gia sư.
Tôn Mẫn im lặng má»™t lát, đột nhiên bà khẽ vá»— và o vai Lăng Lâm, Ä‘oạn cất giá»ng cháºm rãi nhưng kiên định nói :
- Chúng ta cũng đi Gia Hưng!
Lăng Lâm nép sát và o ngưá»i mẫu thân, tá»±a như muốn biểu thị sá»± cảm kÃch đối vá»›i mẫu thân nà ng, và nà ng luôn kêu thầm trong lòng :
- Ngưá»i không thể chết, ngưá»i sẽ đến Yên VÅ© lâu - Nam Hồ...
Hy vá»ng nà y khiến nà ng ngẩng đầu nhìn trá»i xanh, nhưng bầu trá»i trong bóng đêm, chút ráng chiá»u cuối cùng nÆ¡i chân trá»i tây cÅ©ng đã chìm và o bóng tối...
Lá»™ trình từ Tây Lương SÆ¡n Ä‘i Gia Hưng cÅ©ng không gần, nhưng bất kỳ lá»™ trình nà o rồi cÅ©ng có lúc Ä‘i đến nÆ¡i. Và cuối cùng thì bá»n há» cÅ©ng đến được Gia Hưng.
Äối vá»›i Chung Tịnh mà nói, lá»™ trình nà y tá»±a như má»™t giấc má»™ng, có ngá»t ngà o ấm áp lẫn lạnh lùng, co nhẹ nhà ng phiêu bồng lẫn nặng ná», có vui mừng lẫn bi thương, có an á»§i lẫn Ä‘au khổ, nó là má»™t lá»™ trình xa dịu vợi ngưá»i lại gần tá»±a tấc gang.
Hắn biết và hiểu rõ rằng, má»—i má»™t câu nói cá»§a Tôn Mẫn đối vá»›i hắn trên suốt lá»™ trình Ä‘á»u chứa đựng hà m ý. Nhưng hắn lại không muốn biết và cÅ©ng không muốn hiểu, vì phần hiểu biết nà y chỉ mang lại cho hắn sá»± Ä‘au khổ cá»§a lương tri mà thôi.
- Sắt đá!
Có lúc Tôn Mẫn thầm nghĩ :
- “Lẽ nà o hà i tá» nà y cÅ©ng đã bị tên ma đầu Tiêu Vô giáo huấn thà nh má»™t nhân váºt tà n khốc?â€
Äối vá»›i bất kỳ lá»i khuyến dụ nà o cá»§a bà , hắn cÅ©ng chỉ lắng nghe mà không có chút phản ứng, trên dung diện trầm tÄ©nh cá»§a hắn, dưá»ng như vÄ©nh viá»…n không thể xuất hiện bất kỳ má»™t chút dấu hiệu nà o cá»§a tình cảm.
ÄÆ°Æ¡ng nhiên, trừ ánh mắt cá»§a hắn, đó là những lúc hắn nhìn Lăng Lâm. Nhưng Lăng Lâm cÅ©ng chỉ đối đãi vá»›i hắn như má»i ngưá»i khác, tuyệt nhiên không có gì khác lạ.
Dưá»ng như nà ng hoà n toà n trở thà nh sắt đá, mà phần cứng rắn nà y cá»§a nà ng là vì bi ai, còn đối vá»›i nà ng, chỉ có má»™t sá»± bi ai duy nhất, đó là bi ai cho ngưá»i mình yêu.
Có thể nà ng còn quá trẻ, cÅ©ng có thể có ngưá»i nói rằng nà ng còn trẻ nên không thể hiểu hết ý nghÄ© cá»§a tình yêu, và cÅ©ng chưa đủ để thể nghiệm được nồng vị tháºt cá»§a tình yêu. Nhưng tình yêu cá»§a nà ng là chân tháºt và tha thiết, không lý giải được và cÅ©ng không có lý giải. Nà ng chỉ biết yêu và mong được yêu.
Hôm nay chỉ má»›i là ngà y mồng bốn tháng năm, ánh nắng nhạt như dát lụa trên con đưá»ng đất, hai bá» dương liá»…u vi vu trong gió nhẹ. Ba ngưá»i vẫn tiếp tục hà nh trình cho đến khi mặt trá»i khuất núi...
Bá»—ng nhiên Tôn Mẫn và Lăng Lâm cảm thấy hoang mang lo sợ, đặc biệt là Tôn Mẫn, bà bắt đầu nghÄ© đến nhiá»u vấn đỠkhiến ngưá»i ta kinh khiếp :
- “Tiêu Vô - Má»™t nhân váºt tà n khốc, gian ác, nhưng cÅ©ng là má»™t ma đầu nhiá»u cÆ¡ trÃ, phải chăng hắn đã sá»›m biết ái đồ cá»§a hắn nảy sinh tình cảm vá»›i thê tá» cá»§a kẻ thù?â€
Nghĩ đến đây, cõi lòng bà bất giác buốt lạnh.
- “Vây cánh cá»§a Thiên Tranh giáo trải khắp giang hồ, lẽ nà o chúng không biết bá»n ta và Chung Tịnh cùng Ä‘i đến đây?â€
Bà lắc đầu, ngầm thở dà i một tiếng rồi lẩm nhẩm tự nói :
- “Nhất định là bá»n chúng đã biết, có Ä‘iá»u chẳng hiểu tại sao bá»n chúng lại chưa động thá»§ mà thôi? Không lẽ là vì Chung Tịnh, mà bá»n chúng sợ ném vỡ đồ nhà ? Hay là ma đầu Tiêu Vô đã rắp tâm bà y kế thâm độc khác?â€
Lăng Lâm mãi cúi đầu suy nghĩ, lúc nà y bỗng nhiên nà ng ngẩng đầu lên nói :
- Má má! Ngưá»i nói gì thế?
Tôn Mẫn mỉm cưá»i, khẽ nói :
- Lâm nhi, ngươi Ä‘ang nghÄ© gì váºy?
Lăng Lâm khẽ buông một tiếng thở dà i ảo não, nà ng nói :
- Hà i nhi đang nghĩ...
Trong ánh mắt nà ng lại xuất hiện lệ quang, nà ng tiếp lá»i :
- Hà i nhi Ä‘ang nghÄ©, ngà y mai đã là mồng năm tháng năm, chẳng biết... chẳng biết... Ôi... Ngưá»i có đến hay không?
Trong lòng Tôn Mẫn chợt trá»—i dáºy má»™t ná»—i Ä‘au khó chịu, đến bây giá» bà má»›i hiểu tại sao con gái cá»§a mình có tình vá»›i Lã Nam Nhân thâm sâu như váºy. Vì thiếu nữ ngây thÆ¡ nà y chẳng há» nghÄ© đến má»™t ai khác, ngay cả sá»± an nguy cá»§a mình cÅ©ng chẳng quan tâm, nhưng mà nà ng luôn canh cánh trong lòng là Lã Nam Nhân có đến hay không?
Tôn Mẫn đứng lặng ngưá»i nhìn ái nữ cá»§a mình trong bóng hoà ng hôn, vì bi thương và quan tâm quá nhiá»u nên đã lâu mà bà chẳng nói được lá»i nà o. Tất nhiên, bà đã xác định được đáp án cá»§a vấn Ä‘á», nhất định là :
“Lã Nam Nhân sẽ không đến!â€.
|

30-08-2008, 11:37 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Hồi 40
Tương y vi mệnh
Hai mẹ con đứng lặng nhìn nhau chẳng biết bao lâu, không gian khá yên tÄ©nh, chỉ có gió đêm vi vu thổi. Có má»™t câu há»i cứ mãi xoay chuyển trong đầu Tôn Mẫn :
- “Nếu hắn không đến thì sao?â€
Tuy chỉ là má»™t câu há»i vá»›i sáu chữ, nhưng có sức nặng tá»±a ngà n cân, dù Tôn Mẫn cố tạo dÅ©ng khà nhưng bà vẫn không dám nói ra. Vì bà sợ đáp án cá»§a vấn đỠsẽ là m cho trái tim cá»§a ái nữ bà tổn thương. Bà đà nh khẽ nói má»™t câu :
- á»’... Có gió nên thá»i tiết...
Tuy chỉ là má»™t câu nói bình thưá»ng dở dang, nhưng lại hà m chứa sá»± quan tâm vô hạn cá»§a má»™t vị từ mẫu. Lại má»™t luồng gió nữa thổi qua. Chung Tịnh dẫn hai mẹ con Tôn Mẫn và o trỠở má»™t khách Ä‘iếm, sau đó hắn đơn thân độc mã ra ngoà i má»™t mình.
Äêm khuya dần, tuy trải qua mấy ngà y hà nh trình mệt má»i, song Tôn Mẫn và Lăng Lâm vẫn không ai buồn ngá»§. Hai ngưá»i ngồi theo Ä‘uổi ý nghÄ© cá»§a mình. Mãi đến canh ba, Chung Tịnh má»›i quay trở lại. Hắn không Ä‘i bằng cá»a chÃnh mà đột nháºp qua cá»a sổ, Ä‘iá»u nà y khiến hai mẹ con Tôn Mẫn kinh ngạc không Ãt. Cà ng kỳ quặc hÆ¡n nữa là hắn chẳng nói chẳng rằng mà đột nhiên bạt kiếm. Äêm lạnh, kiếm quang cà ng thêm lạnh, Tôn Mẫn và Lăng Lâm Ä‘á»u sững ngưá»i.
Bá»—ng nhiên Tôn Mẫn cảm thấy má»™t luồng khà lạnh từ dưới xương sống dâng lên, khiến thân ngưá»i không rét mà run, bà ấp úng nói :
- Ngươi... ngươi định là m gì thế?
Chung Tịnh vẫn thá»§y chung im lặng, mục quang nhìn đăm đăm thanh trưá»ng kiếm trong tay. Äêm có vẻ như im lặng hÆ¡n, gió có vẻ như mạnh hÆ¡n. Trong sá»± im lặng và lạnh lẽo đó, đột nhiên Chung Tịnh cất giá»ng cháºm rãi nói :
- Äệ tá» Ä‘á»i thứ hai cá»§a chưởng môn Thiên Tranh giáo là Thiên Long bang, phụng pháp mệnh má»›i truyá»n cá»§a Thiên Tranh giáo chá»§, đến đây lấy thá»§ cấp di liệt thê tá» cá»§a Lăng Bắc Tu.
Nhất thá»i Tôn Mẫn cảm thấy như có tiếng sét bên tai, thân hình cÅ©ng đứng không vững nên liên tục di động. Bà loạng choạng lui ra sau má»™t bước, “ầm†má»™t tiếng, toà n bá»™ bà n ghế bị tông ngã nhà o ra đất. Hai mắt bà tròn xoe, cÆ¡ hồ như bà không tin và o mắt mình, cÅ©ng như không tin và o tai mình.
Bà buá»™t miệng há»i lại :
- Ngươi nói cái gì?
Chung Tịnh vẫn nhìn đăm đăm và o thanh trưá»ng kiếm trong tay, miệng lạnh lùng nói cháºm rãi từng chữ :
- Äệ tá» Thiên Tranh giáo là Chung Tịnh, phụng mệnh Giáo chá»§ đến đây lấy thá»§ cấp nhị vị, bây giá» cần tại hạ ra tay hay không, tùy nhị vị.
Hắn vừa dứt lá»i thì chợt nghe Lăng Lâm báºt cưá»i khanh khách, nà ng nói :
- ÄÆ°á»£c! ÄÆ°á»£c! ÄÆ°Æ¡ng nhiên là bá»n ta cần ngươi ra tay, lẽ nà o ngươi cho rằng bá»n ta có thể tá»± sát sao? Nhưng ta sợ rằng, hiện tại chưa chắc ngươi là đối thá»§ cá»§a hai mẹ con ta.
Nà ng vừa cưá»i vừa nói, tiếng cưá»i như hoa bay lá rụng, tá»±a như đột nhiên gặp phải chuyện ná»±c cưá»i nhất thế gian. Nhưng tiếng cưá»i cá»§a nà ng lại là tiếng cưá»i thê lương, trong tiếng cưá»i thê lương đó hà m chứ thứ gì, ngoà i Chung Tịnh ra, ai cÅ©ng không thể lãnh há»™i được. Äôi mắt nà ng đã long lanh ngấn lệ, hai giá»t nước mắt từ từ lăn xuống đôi má hồng.
Thế nhưng mục quang cá»§a Chung Tịnh vẫn đăm đăm nhìn lên trưá»ng kiếm má»™t cách lạnh lùng.
Tôn Mẫn nhìn qua Lăng Lâm, rồi quay sang nói với Chung Tịnh :
- Tuy ngươi đối vá»›i ta như váºy, nhưng sư mệnh khó mà trái, ta rất hiểu ná»—i khổ tâm cá»§a ngươi, ta cÅ©ng chẳng háºn ngươi. Ta vốn lấy là m kỳ quái tại sao trên đưá»ng Ä‘i Tiêu Vô không hạ thá»§ vá»›i bá»n ta, bây giá» ta má»›i biết, thì ra hắn muốn ngươi đảm đương phần tá»™i ác nà y.
Bà buông tiếng thở dà i rồi nói tiếp :
- Bình sinh ta không biết mắng ngưá»i, nhưng đối vá»›i hạng ngưá»i như Tiêu Vô, dù ta dùng hết những lá»i lẽ ác độc nhất có trên Ä‘á»i nà y để chá»i mắng hắn thì cÅ©ng cảm thấy chưa đủ.
Song mục của bà từ từ nhắm lại, bà nói tiếp :
- Ta biết, vá»›i sức lá»±c cá»§a hai mẹ con ta, tuyệt đối không thể thoát khá»i độc thá»§ cá»§a hắn, dù ngươi không động thá»§ thì đêm nay mẹ con ta cÅ©ng sẽ chết vá»›i tay ngưá»i khác.
Do váºy, ta rất vui mừng là mẹ con ta được chết dưới tay ngươi, như thế cÅ©ng khá hÆ¡n là bị chết dưới tay bá»n tặc tá» khác cá»§a Thiên Tranh giáo. Ngươi cứ việc động thá»§ Ä‘i, bất luáºn võ công cá»§a ngươi như thế nà o, mẹ con ta cÅ©ng tuyệt đối không đánh trả.
Giá»ng cá»§a bà nhá» nhẹ, cháºm rãi nhưng thâm trầm, nói đến đây thì song mục đã nhắm chặt, chỠđợi Chung Tịnh ra tay. Lăng Lâm ngẩn ngưá»i nhìn mẫu thân má»™t lúc, nà ng định nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng nà ng cÅ©ng nhắm mắt.
Äại địa trầm lặng như chết, ngay cả tiếng gió hình như cÅ©ng ngừng thổi trong chá»›p mắt đó. Thế nhưng Chung Tịnh vẫn đứng trÆ¡ trÆ¡ bất động, song mục thẫn thá» nhìn trưá»ng kiếm, lúc nà y trông hắn như ngưá»i vô hồn...
Tôn Mẫn lại mở mắt, bà mỉm cưá»i nói :
- Ngươi mau động thủ đi, ta tuyệt không trách ngươi, nếu ngươi cảm thấy có đôi chút khó chịu thì sau khi mẹ con ta chết, xin ngươi hãy chôn mẹ con ta ở một chỗ...
Lăng Lâm cÅ©ng mở choà ng mắt và tiếp lá»i :
- Sau đó, mong rằng ngươi trở lại trước mộ, nói cho ta biết rốt cuộc Lã Nam Nhân có đến hay không?
Nà ng vừa dứt lá»i thì chợt nghe “soạt†má»™t tiếng, trưá»ng kiếm cá»§a công công lay động, hoa kiếm rợp trá»i, kiếm phong lạnh buốt da thịt. Tôn Mẫn và Lăng Lâm láºp tức nhắm mắt, cả hai chá» nháºn cái chết.
Nà o ngá» trưá»ng kiếm cá»§a Chung Tịnh phát ra mấy luồng kiếm khà bắn trên mặt đất cùng vá»›i những tiếng thở dà i não nuá»™t cá»§a hắn. Sau đó, bá»—ng nhiên hắn quay mÅ©i kiếm, ká» và o ngang cổ cá»§a mình.
Tôn Mẫn và Lăng Lâm cÅ©ng mở mắt cùng má»™t lúc và cùng buá»™t miệng kêu thất thanh. Nhất thá»i kinh hoảng, tuy thanh trưá»ng kiếm đã cáºp sát yết hầu cá»§a Chung Tịnh, song bá»n há» chẳng biết là m thế nà o xuất thá»§ giải cứu.
Lại má»™t luồng gió nữa thổi qua. Theo đó là má»™t tiếng cưá»i khẽ lạnh lùng thâm trầm truyá»n và o. Cùng lúc, má»™t đạo ô quang mang theo kình phong uy mãnh, xuyên qua cá»a sổ bay và o phòng.
“Choang!†má»™t tiếng, trưá»ng kiếm cá»§a Chung Tịnh láºp tức rÆ¡i xuống đất đánh “keng!â€
Tôn Mẫn, Lăng Lâm Ä‘á»u kinh hãi lui bước.
Chung Tịnh cÅ©ng phất tay áo, xoay ngưá»i má»™t cách vá»™i và ng hoảng loạn.
Trong bóng đêm dà y đặc, chẳng biết từ khi nà o, đã có má»™t bóng ngưá»i mặc trưá»ng bà o đứng xa ca ngoà i cá»a sổ.
Tôn Mẫn và Lăng Lâm váºn hết mục lá»±c nhưng vẫn không sao nhìn thấy được diện mục cá»§a ngưá»i đó. Chỉ thấy đôi mục quang cá»§a ngưá»i đó tá»±a như hai chấm sao lấp lánh trong bầu trá»i đêm.
Nhất thá»i, hai mẹ con Tôn Mẫn cảm thấy trá»i đất vạn váºt dưá»ng như Ä‘á»u biến sắc, vì tuy không thấy diện mục ngưá»i đứng ngoà i cá»a sổ, nhưng lúc nà y bá»n hỠđã Ä‘oán biết, nhất định đó là Thiên Tranh giáo chá»§ Tiêu Vô.
Lại má»™t tiếng cưá»i nhạt lạnh thấu xương, theo gió truyá»n và o, ngưá»i ngoà i cá»a sổ cháºm rãi nói :
- Chung Tịnh, ra đây!
Chung Tịnh cÅ©ng chẳng quay đầu nhìn lại, hắn cháºm rãi tiến đến trước cá»a sổ, khẽ tung ngưá»i phóng ra ngoà i, Ä‘oạn bước đến trước bóng ngưá»i ngoà i xa. Sau đó hắn quỳ gối, cung kÃnh khấu đầu lạy ba lạy, Ä‘oạn cháºm rãi đứng lên rồi lặng lẽ nép sang má»™t bên.
Thá»§y chung hắn chẳng nói má»™t câu, tháºm chà má»™t chút thanh âm cÅ©ng chẳng phát.
Hai mẹ con Tôn Mẫn nhìn theo bóng hình hắn đến độ xuất thần, sau khi hắn lướt qua cá»a sổ, bá»n há» cảm thấy khà lạnh trong phòng chợt tăng lên. Lăng Lâm khẽ dịch động bước chân, đến nép sát và o ngưá»i mẫu thân. Bao năm qua, hai mẹ con đáng thương nà y đã dá»±a và o nhau mà sống, bây giá» há» cà ng không muốn rá»i nhau ná»a bước.
Vì dù cả hai chết thì bá»n há» cÅ©ng sẽ chết chung má»™t chá»—.
Tôn Mẫn nhẹ nhà ng đưa tay nắm lấy bà n tay nhá» nhắn cá»§a con gái mình. Nhất thá»i trong lòng bà chợt nảy sinh dÅ©ng khÃ. Dù đứng ngoà i cá»a sổ là má»™t ác ma mà sức ngưá»i khó đối kháng, nhưng vì ái nữ cá»§a mình, bà nhất định phải liá»u mạng má»™t phen.
Bà siết chặt bà n tay Lăng Lâm và nói :
- Lâm nhi, đừng sợ!
Lăng Lâm cháºm rãi lắc đầu, nói :
- Hà i nhi không sợ, chỉ có Ä‘iá»u... chỉ có Ä‘iá»u hà i nhi hÆ¡i khó chịu, rốt cuá»™c ngưá»i còn sống hay chết, đến giá» hà i nhi cÅ©ng chẳng biết...
Tôn Mẫn cắn chặt hai hà m răng, mục quang như ánh chá»›p dõi nhìn ra ngoà i cá»a sổ.
Nà o ngá», bóng ngưá»i bên ngoà i chợt cưá»i khẽ má»™t tiếng rồi cháºm rãi nói :
- Các ngươi đừng sợ, ta đến đây không có ý gia hại các ngươi, các ngươi hãy yên tâm đi.
Tôn Mẫn vừa kinh hãi vừa ngạc nhiên, nhất thá»i đứng thá»™n ngưá»i ra như pho tượng.
Bá»—ng thấy bóng ngưá»i bên ngoà i vung tay má»™t cái, theo đó là má»™t đạo kim quang xuyên qua cá»a sổ và o phòng, “choang!†má»™t tiếng, thì ra đó là má»™t phiến kim la nho nhá».
Ngưá»i ngoà i cá»a sổ cháºm rãi nói :
- Phiến kia là nà y là bà váºt chung thân cá»§a bổn giáo, từ nay vá» sau, hai mẹ con các ngươi hà nh tẩu giang hồ hể gặp phải chuyện gì không thể giải quyết, xin cứ Ä‘em phiến kim la và o bất cứ phố thị nà o, gõ nhẹ ba tiếng thì tá»± nhiên có giáo đồ Thiên Tranh giáo đến giúp đỡ.
Nói Ä‘oạn, ngưá»i nà y phất tay áo má»™t cái, rồi khẽ quát Chung Tịnh :
- Äi!
Bóng ngưá»i lay động, chá»›p mắt đã ra ngoà i xa mấy trượng rồi, dư âm má»™t tiếng “Äi†vẫn chưa dứt, khiến ngưá»i ta không thể phân biệt bóng ngưá»i đó nói từ vị trà nà o.
Tôn Mẫn, Lăng Lâm kinh ngạc đưa mắt nhìn nhau. Chung Tịnh cÅ©ng sững sá» má»™t lúc, nhưng hắn láºp tức lướt theo bóng ngưá»i kia. Mà n đêm dầy đặc, chá»›p mắt hai bóng ngưá»i đã mất dạng.
Mẹ con Tôn Mẫn vẫn đứng chôn chân giữa phòng, trong lòng bá»n há» dưá»ng như đã nhẹ Ä‘i rất nhiá»u, song lại tá»±a như vừa khoác và o vai má»™t gánh nặng má»›i. Nếu không có phiến kim la dưới đất phát kim quang lấp lánh, thì má»i chuyện tháºt giống như má»™t giấc má»™ng, má»™t giấc má»™ng khiến con ngưá»i khó tin được.
- “Tại sao tên ác ma Tiêu Vô lại bá» qua cho bá»n ta? Chẳng những thế mà còn để lại phiến kim la nà y cho bá»n ta để phòng thân!â€
Dù Tôn Mẫn nghÄ© mưá»i năm, cÅ©ng không thể nghÄ© ra nguyên nhân trong vấn đỠnà y.
Sáng hôm sau, tức ngà y mồng năm tháng năm tết Äoan Ngá». Hai mẹ con Tôn Mẫn rá»i khách Ä‘iếm, thẳng tiến tá»›i Nam Hồ.
Nam Hồ nằm phÃa Äông thà nh Gia Hưng, quanh hồ có dương liá»…u rá»§ xuống, trong hồ có hoa sen khoe sắc. Nước hồ trong vắt, mây trá»i soi bóng. Có thể nói là má»™t danh hồ được thiên hạ biết đến.
Giữa hồ có má»™t tiểu đảo, trên đảo nà y có Yên VÅ© lâu rất nổi tiếng. Trong tết Äoan Ngá» nà y, quanh bá» hồ có rất nhiá»u du nhân, trong lòng hồ cÅ©ng có không Ãt thuyá»n lá»›n thuyá»n bé qua lại. Chỉ thấy trên mặt nước xanh biếc là muôn hồng nghìn tÃa, nhiá»u sắc mà u Ä‘an xen pha trá»™n và o nhau.
Tôn Mẫn và Lăng Lâm thấy trên Yên VÅ© lâu có hai bóng ngưá»i đứng tá»±a lan can, nhưng trong đó là má»™t đạo sÄ© trung niên mặc lam y. Äiá»u nà y khiến bá»n há» bất giác thở dà i, tá» vẻ thất vá»ng. Bá»n há» thất vá»ng là vì cho đến lúc nà y, bá»n há» vẫn chưa thấy ngưá»i mà bá»n há» chỠđợi - Lã Nam Nhân.
Thế là hai ngưá»i Ä‘i tìm ở các danh lam thắng cảnh quanh Yên VÅ© lâu như: Giám Äình, Lăng Hương Thá»§y Tạ, Äại SÄ© Các, Cô Vân Di, Ngư Lạc Viên, BÃch Ngá»c Äình.
Äâu đâu cÅ©ng đầy du nhân, nhưng Lã Nam Nhân vẫn như bóng nhạn trùng khÆ¡i.
Cuối cùng bá»n há» quay trở lại Yên VÅ© lâu chỠđợi, hai mẹ con đứng bất động nÆ¡i lan can, dù sau lưng có và i thanh niên buông lá»i trêu chá»c, nhưng hình như bá»n há» căn bản không nghe thấy.
Ngưá»i cà ng lúc cà ng đông, trong lòng Lăng Lâm cà ng lúc cà ng nóng như lá»a đốt.
Lúc nà y trong đôi mắt cá»§a nà ng xuất hiện và i gợn mây hồng, nà ng lấy là m kỳ quái là tại sao Tiêu Vô lại nhất định chá»n nÆ¡i thế nà y để ước hẹn. Bất giác Lăng Lâm thầm nghÄ© :
- “Lã Nam Nhân không đến đã đà nh, nhưng tại sao tên ác ma Tiêu Vô cÅ©ng không đến?â€
Thế là nà ng khẽ há»i mẫu thân, nhưng câu trả lá»i cá»§a Tôn Mẫn chỉ là cái lắc đầu ảo não. Mà dù Tiêu Vô có đến thì bà cÅ©ng không thể nà o nháºn ra.
- “Lẽ nà o song phương đã đến và đã Ä‘i? Không thể như váºy... không thể như váºy...â€
Mấy câu nà y liên tục xoay chuyển trong đầu Lăng Lâm, và mỗi lần xoay chuyển là như có thiết chùy nện và o đầu nà ng.
Hoà ng hôn dần buông, mà n đêm cũng dần buông.
Äèn đóm quanh hồ đã chá»›p nháy như những ánh sao, cảnh đêm trên Nam Hồ đẹp hÆ¡n ban ngà y rất nhiá»u. Nhưng đêm cÅ©ng dần khuya và du nhân cÅ©ng thưa vắng dần...
Thỉnh thoảng chỉ có và i tiếng mái chèo khua nước từ xa vang vá»ng lại. Ầy váºy mà trên lan can Yên VÅ© lâu vẫn còn hai bóng ngưá»i, bá»n hỠđứng bất động như muốn thách thức trá»i đất.
- Ôi! Sợ rằng hắn không thể tới rồi!
Cuối cùng Tôn Mẫn buông má»™t tiếng thở dà i, và bà đã tốn không Ãt khà lá»±c má»›i nói ra được má»™t câu như váºy. Trong khi tay bà vẫn nắm chặt tay Lăng Lâm, tuyệt nhiên không dám buông lÆ¡i.
Nhưng lúc nà y dưá»ng như Lăng Lâm đã hoà n toà n chai cứng, nà ng dõi ánh mắt vô thần nhìn như những ánh đêm chá»›p nháy từ các khoang thuyá»n trên hồ, rồi bá»—ng nhiên thở dà i não nuá»™t :
- Ngưá»i... ngưá»i không đến... tháºt rồi...
Thân hình nà ng hơi khuỵu xuống rồi từ từ ngã tới trước.
Tôn Mẫn kinh hãi kêu thất thanh một tiếng, bà vội xuất thủ chụp lấy thắt lưng nà ng giữ lại và nói :
- Lâm nhi, ngươi là m sao thế?
Không có tiếng trả lá»i, hÆ¡i thở cá»§a Lăng Lâm cÅ©ng trở nên yếu á»›t, dung diện xinh đẹp cá»§a nà ng trắng nhợt như tá» giấy trong gió đêm, đôi tay má»m nhÅ©n và lạnh như băng.
Tôn Mẫn Ä‘ang hoang mang thì đột nhiên có má»™t mảnh giấy và ng nhạt từ ngoà i lan can bay và o, bà vá»™i xuất thá»§ chụp lấy. Tuy trong đêm nhưng nhá» có ánh sao và ánh đèn từ những thuyá»n xung quanh, nên Tôn Mẫn vẫn Ä‘á»c được ná»™i dung trên mảnh giấy :
“Äợi lâu không đến, ta Ä‘i trước đây!â€
Tôn Mẫn buột miệng quát khẽ một tiếng :
- Tiêu Vô!
Äoạn, bà đặt Lăng Lâm nằm xuống sà n Yên VÅ© lâu, rồi tung mình lên nóc nhà , gió đêm phần pháºt, tứ bá» im lặng, chỉ có ánh đèn từ những thuyá»n trên hồ chá»›p tắt sáng, lay động không thôi, nà o thấy bóng ngưá»i gì đâu, bà ngá»› ngưá»i giây lát rồi quay trở lại lan can, Lăng Lâm vẫn nằm hôn mê, hÆ¡i thở cá»§a nà ng tuy rất yếu nhưng chứa đầy bi thương u oán. Gió đêm thổi qua, mang theo hÆ¡i thở nhẹ cá»§a nà ng Ä‘i mãi táºn nÆ¡i xa.
|

30-08-2008, 11:38 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Hồi 41
Lạt thủ xà tâm
Äêm tÄ©nh lặng, đưá»ng quan đạo cÅ©ng tÄ©nh lặng, đột nhiên có mấy tiếng mở cá»a vang lên, là m phá tan sá»± yên tÄ©nh trên con đưá»ng. Äiếm tiểu nhị giáºt mình tỉnh giấc, hắn ra mở cá»a khách Ä‘iếm trong trạng thái mÆ¡ mÆ¡ mà ng mà ng, rồi hắn cÅ©ng mÆ¡ mÆ¡ mà ng mà ng đưa khách và o, tức mẹ con Tôn Mẫn trở vá» phòng...
Cá»a phòng xịch mở, bá»—ng nhiên Ä‘iếm tiểu nhị kêu má»™t tiếng thất thanh rồi lui lại ba bước. Lần nà y thì hắn đã tỉnh ngá»§, không còn mÆ¡ mÆ¡ mà ng mà ng nữa, hắn đưa tay run run chỉ và o phòng và kinh hãi kêu lên :
- Ngươi... ngươi là ai?
Tôn Mẫn rùng mình, dung diện biến sắc, bà tung ngưá»i lướt đến cá»a và thò đầu nhìn và o. Bá»—ng nhiên bà cÅ©ng buá»™t miệng kêu thất thanh má»™t tiếng, tay run run chỉ và o phòng và nói :
- Ngươi.... là ngươi!
Lăng Lâm mở mắt, buá»™t miệng há»i :
- Là ai? Là Nam Nhân chăng?
Nà ng cÅ©ng lướt đến cạnh Tôn Mẫn và thò đầu nhìn và o... Bá»—ng nhiên nà ng cÅ©ng kêu thất thanh, tay run run chỉ và o trong cá»a phòng và nói :
- Ngươi... ngươi là m sao thế?
Ba tiếng kêu thất thanh, tuy có trước có sau nhưng dưá»ng như cùng phát ra bởi má»™t trạng thái. Ba ngưá»i vá»›i sáu đạo mục quang Ä‘á»u ngÆ¡ ngác nhìn và o trong phòng, chỉ thấy trên chiéc ghế bà nh là má»™t thân hình đầy máu me Ä‘ang ngồi như pho tượng, dung diện nhợt nhạt, thần thái đỠđẫn, mục quang vô hồn, tay phải đã bị chặt đứt, vết thương chưa được băng bó nên huyết tươi không ngừng chảy ra.
Ngưá»i nà y chẳng phải ai xa lạ, mà chÃnh là Chung Tịnh, ái đồ cá»§a Thiên Tranh giáo chá»§ Tiêu Vô. Hắn ngẩn ngưá»i nhìn mẹ con Tôn Mẫn, tá»±a như trong Ä‘á»i nà y hắn chưa từng gặp bá»n há» bao giá».
Tôn Mẫn trấn định tinh thần rồi sải bước đến cạnh hắn, bà vá»™i và ng há»i :
- Ngươi... ngươi là m sao thế? Ngươi... Sao ngươi không trả lá»i ta? Ngươi... Ôi, rốt cuá»™c chuyện gì xảy ra vá»›i ngươi váºy?
Chung Tịnh vẫn ngồi yên bất động...
Tôn Mẫn há»i tiếp :
- Chung Tịnh! Lẽ nà o ngươi không nháºn ra bá»n ta?
Mục quang cá»§a Chung Tịnh từ từ xoay chuyển, cuối cùng dừng lại trên mặt Lăng Lâm, thế là ánh mắt vô hồn cá»§a hắn bắt đầu xuất hiện những tia như ánh lá»a. Nhưng hắn vẫn bất động, vẫn không nói.
Tôn Mẫn cẩn tháºn băng bó vết thương cho hắn và ân cần há»i :
- Nói cho ta biết... Là kẻ nà o? Kẻ nà o có thá»§ Ä‘oạn tà n nhẫn, tâm địa ác độc như váºy?
Chung Tịnh vẫn không trả lá»i và hắn cÅ©ng chẳng cần trả lá»i. Bởi lẽ lúc nà y mẹ con Tôn Mẫn đã biết được đáp án :
“Trái mệnh bá»™i sư, tá»™i nà y đáng xá» chết, nhưng vì thương tình nên chỉ xá» cho tà n phế. Việc do ngươi mà ra, tá»™i cÅ©ng nên do ngưá»i nháºn lãnh, không thể trách ai được!â€
Äó là ná»™i dung viết trên mảnh giấy và ng nhạt, đặt dưới bình trà . Äá»c xong, Tôn Mẫn xé toạc mảnh giấy là m đôi, bà không ngá» Tiêu Vô lại có thể xỠái đồ cá»§a mình má»™t cách tà n nhẫn như váºy.
Bà khẽ đỡ Chung Tịnh ngồi ngay ngắn lại, khi tiếp xúc vá»›i thân thể hắn, bà cảm thấy cÆ¡ thịt má»m nhÅ©n tá»±a như bông, thế là bà đã biết võ công cá»§a thiếu niên nà y đã bị sư phụ lạt thá»§ xà tâm cá»§a hắn phế bá». Bà bắt đầu hối háºn, hối háºn là mình không nên đến Tây Lương sÆ¡n, như váºy sẽ có nhiá»u chuyện không xảy ra, mà tối thiểu Lã Nam Nhân sẽ không vùi xương trong tuyệt cốc vô đáy...
Nhưng bà không dám nói ra Ä‘iá»u nà y, vì bà biết sau khi nói ra, ái nữ cá»§a bà sẽ thêm bi thương. Cuối cùng bà đà nh buông má»™t tiếng thở dà i, Ä‘oạn cháºm rãi nói :
- Có thể Kiếm tiên sinh và sư phụ ngươi trị là nh thương thế cá»§a hà i tá» nà y, nhưng... phải đến nÆ¡i nà o má»›i tìm được nhị vị tiá»n bối võ lâm đó?
Lăng Lâm ngồi thất thần trên chiếc ghế dá»±a cạnh cá»a sổ, mục quang đỠđẫn nhìn ra ngoà i bầu trá»i đêm. Hồi lâu nà ng má»›i lên tiếng :
- Bá»n há» có thể trị là nh thương thế cho Chung Tịnh, nhưng... còn Nam Nhân thì sao? Không lẽ bá»n há» cÅ©ng có thể cứu ngưá»i ra khá»i tuyệt cốc?
Tôn Mẫn tiếp lá»i :
- Thương thế của hà i tỠnà y rất nặng, võ công của hắn đã bị tà n phế, e rằng sẽ không chịu nổi sự chao đảo trên xa mã, chúng ta đà nh phải ở đây chỠthương thế của hắn là nh lặn đôi chút... Nhưng than ôi, thương thế của hắn là m sao là nh được chứ? Chi thể của hắn đã tà n phế, mà vết thương trong lòng sợ rằng cũng không thể là nh được.
Lăng Lâm vẫn thẫn thá» nhìn ra ngoà i cá»a sổ. Nà ng nói :
- Nhưng hắn vẫn còn sống, chẳng phải sao má má! Dù sao đi nữa, còn sống cũng khá hơn là đã chết.
Nói tá»›i nói lui, cuối cùng lá»i cá»§a nà ng cÅ©ng quay vá» Lã Nam Nhân, nà ng nguyện hy sinh tất cả hạnh phúc và niá»m vui cá»§a mình để đổi lấy sinh mạng cho Nam Nhân.
Nhưng sinh mạng đã chết thì bất cứ Ä‘iá»u gì cÅ©ng không thể vãn hồi lại được.
* * * * *
Äúng như Tôn Mẫn nói, cuối cùng thương thế cá»§a Chung Tịnh cÅ©ng dần dần là nh lại, nhưng cánh tay cụt không thể tái sinh, vết thương lòng cà ng không dá»… là nh. Từ sáng đến trưa, từ trưa đến chiá»u, từ chiá»u đến tối, rồi lại từ tối đến sáng... Suốt ngà y hắn ngồi thẫn thá». Dung diện xanh xao, thần trà đỠđẫn, mục quang vô thần, trừ khi hắn nhìn Lăng Lâm, nhưng Lăng Lâm cÅ©ng thưá»ng thá»™n ngưá»i ra như hắn.
CÅ©ng chẳng biết qua bao nhiêu ngà y, bá»n há» tuyệt nhiên không rá»i khách Ä‘iếm má»™t bước, trong những ngà y đó dưá»ng như bá»n há» hoà n toà n Ä‘oạn tuyệt quan hệ vá»›i tất cả những gì vốn có trên Ä‘á»i.
Trong tư tưởng cá»§a Chung Tịnh, dưá»ng như chỉ có má»—i má»™t Lăng Lâm. Còn trong tư tưởng cá»§a Lăng Lâm, tá»± nhiên chỉ có Lã Nam Nhân. Tôn Mẫn thì sao? Tuy bên ngoà i buồn bã, nhưng trong lòng trà n đầy nhiệt ái. Và lòng nhiệt ái đó được phân ra thà nh nhiá»u phần để tặng cho nhiá»u ngưá»i. Äó là Lã Nam Nhân, Lăng Lâm, Chung Tịnh.
Tháºm chà cả hai vị võ lâm dị nhân như thần long nÆ¡i chân trá»i chẳng biết đã Ä‘i hướng nà o, Tam Tâm Thần Quân và Kiếm tiên sinh.
Cuối cùng, vết thương cá»§a Chung Tịnh cÅ©ng đã khép miệng, sinh mệnh đã không cần lo lắng nữa, xem như Tôn Mẫn đã trút được ná»a bầu tâm sá»±. Thế nhưng chÃnh lúc nà y, Lăng Lâm lại bắt đầu hối thúc bà quay trở lại Tây Lương sÆ¡n.
- Dù kiếp nà y hà i nhi không thể gặp Nam Nhân được nữa, nhưng bất luáºn thế nà o hà i nhi cÅ©ng phải nhìn thấy thi thể cá»§a ngưá»i má»™t lần cuối.
Äây là lá»i cá»§a Lăng Lâm, và cÅ©ng chÃnh là tâm ý cá»§a nà ng.
Äá»™t nhiên có tiếng gõ cá»a bên ngoà i.
Lăng Lâm chau mà y bước ra mở cá»a phòng, mục quang vừa quét nhìn ra thì ngá»c diện hÆ¡i biến sắc, nà ng khẽ quát há»i :
- Các hạ là ai? Äến đây có việc gì?
Ngoà i cá»a là bốn đại hán mặc ngân y, đầu quấn khăn bạc, dây Ä‘ai cÅ©ng dát bạc, má»—i ngưá»i Ä‘á»u bưng má»™t chiếc há»™p mà u bạc. Äại hán đứng đầu cúi ngưá»i hà nh lá»… và nói :
- Phụng mệnh tệ Giáo chá»§, bá»n tại hạ đến tặng Tứ sắc phỉ lá»…, mong các vị vui lòng nháºn cho.
Tôn Mẫn rùng mình, bà trầm giá»ng há»i :
- Các vị bằng hữu là cao nhân môn phái nà o? Quý Giáo chủ là ai?
Äại hán đứng đầu mỉm cưá»i, hình như gã đã nháºn ra hai nữ nhân trong phòng cÅ©ng là ngưá»i trong võ lâm, do đó thần thái cá»§a gã chợt trở nên cung kÃnh hÆ¡n trước. Gã mỉm cưá»i nói :
- Tệ phái mới hình thà nh trên giang hồ bất quá chỉ hơn tháng, có lẽ nhị vị chưa được nghe.
Gã ngừng má»™t lát rồi mỉm cưá»i nói tiếp :
- Có Ä‘iá»u, bá»n tại hạ xin bảo đảm vá»›i nhị vị rằng, không đầy ba tháng sau, giang hồ sẽ biết thanh danh cá»§a tệ phái như hiện nay má»i ngưá»i Ä‘á»u biết Thiên Tranh giáo váºy!
Tôn Mẫn hÆ¡i biến sắc, đôi mà y liá»…u chau lại, bà hạ giá»ng nói tiếp :
- Nói váºy có nghÄ©a các vị không phải là do Thiên Tranh giáo phái đến, nhưng chẳng hay quý phái và Thiên Tranh giáo có quan hệ gì không?
Äại hán đứng đầu nghiêm sắc diện nói :
- Tệ phải chẳng những không có quan hệ gì vá»›i Thiên Tranh giáo, mà còn... mà còn... Sau nà y nhị vị sẽ tá»± biết váºy.
Nói Ä‘oạn, gã cúi ngưá»i hà nh lá»…, kế đó ra hiệu cho ba đại hán phÃa sau xấn và o phòng và đặt bốn chiếc há»™p bạc lên bà n. Khi nhìn thấy Chung Tịnh ngồi đỠđẫn trên ghế, dưá»ng như trên mặt cả bá»n Ä‘á»u hÆ¡i lá»™ vẻ kinh ngạc.
Tôn Mẫn lại nói :
- Quý Giáo chá»§ là ai? Xưa nay không quen biết vá»›i bá»n ta, sao lại vô cá»› mang lá»… váºt? Hay là xin bốn vị mang trở vá» cho.
Do từng trải thế cô nên lúc nà y trong lòng bà ta vừa kinh ngạc vừa nghi ngá», chẳng biết bá»n ngưá»i nà y đột nhiên đến tặng lá»… váºt là có dụng ý gì?
Äại hán đứng đầu lại mỉm cưá»i nói :
- Trong thà nh Gia Hưng, nhà nhà đá»u thu nháºn lá»… váºt cá»§a tệ phái, nếu nhị vị không nháºn thì bảo tại hạ trở vỠăn nói thế nà o đây?
Tôn Mẫn và Lăng Lâm Ä‘á»u kinh ngạc há»i lại :
- Nhà nhà đá»u nháºn lá»… váºt cá»§a quý phái? Lẽ nà o quý phái chuẩn bị đến mấy chục ngà n phần lá»… váºt để tặng má»i nhà trong thà nh Gia Hưng nà y?
Äại hán mỉm cưá»i đáp :
- Äúng váºy!
Äoạn, gã cúi ngưá»i hà nh lá»… rồi lui bước ra ngoà i cùng đồng bá»n. Tôn Mẫn ngá»› ngưá»i nhìn theo. Chá»›p mắt bốn ngân y đại hán thần bà nà y đã ra khá»i sà n khách Ä‘iếm.
Bốn chiếc há»™p mà u bạc được đặt ngay nắn trên bà n cùng má»™t tấm thiếp, trên thiếp có mưá»i sáu chữ ngay ngắn :
“Cưá»ng quyá»n tất diệt, chÃnh nghÄ©a tất thắng, Tứ sắc phỉ lá»…, kÃnh thỉnh tiếu nạpâ€
Bên dưới ký tên là :
“ChÃnh NghÄ©a bang chá»§ cẩn bái!â€
ChÃnh NghÄ©a bang chá»§ nà y là ai? Tại sao phải tiêu phà nhiá»u nhân lá»±c và tà i lá»±c như váºy? Kỳ quái nhất là tại sao ngưá»i nà y lại có nhân lá»±c váºt lá»±c phong phú như thế?
Äừng nói lá»… váºt trong há»™p, chỉ tÃnh mấy chục ngà n chiếc há»™p thôi, cÅ©ng đủ là chuyện mà ngưá»i thưá»ng mù má» khó thấy rồi.
Tôn Mẫn tuy từng trải, lịch duyệt giang hồ, nhưng lúc nà y cÅ©ng bất giác bị mê hoặc, bà không ngá» trên Ä‘á»i nà y lại có nhân váºt như váºy! Là m chuyện bất khả tư nghị như váºy!
Bà ngẩn ngưá»i suy nghÄ© má»™t lúc rồi đột nhiên phóng bước lao ra ngoà i. Thì ra bà má»™t má»±c muốn tra há»i cho ra lẽ cá»§a vấn đỠtưởng chừng không thể giải thÃch nà y. Nhưng hiện tại bốn ngân y đại hán kia đã chẳng biết Ä‘i hướng nà o rồi.
Bá»—ng nhiên có má»™t loạt tiếng lục lạc theo gió truyá»n lại. Tôn Mẫn chau mà y rồi láºp tức truy theo hướng có tiếng lục lạc, khi ra đến cá»a khách Ä‘iếm thì thấy có đám đông Ä‘ang bà n tán xôn xao. Tôn Mẫn hÆ¡i do dá»± má»™t lát, cuối cùng bà cÅ©ng rẽ đám đông để ra ngoà i cá»a khách Ä‘iếm, dõi mắt nhìn qua ngả đưá»ng bên trái, bà thấy má»™t toán nhân mã Ä‘ang cháºm rãi tiến đến. Dẫn đầu là ba mươi sáu đôi ngân y thiếu nữ xinh đẹp, bá»n há» vừa Ä‘i vừa gảy đà n hoặc thổi sáo. Kế đó là ba mươi sáu đôi tuấn mã thuần bạch, yên cương nạm bạc, dây cương cÅ©ng bằng ngân ti, có ba mươi sáu đôi thiếu niên mi thanh mục tú nắm dây cương dắt ngá»±a Ä‘i, tiếng lục lạc phát ra bởi những chiếc lục lạc Ä‘eo dưới cổ ngá»±a. PhÃa sau là má»™t cá»— kiệu lá»›n trên đỉnh lấp lánh ngân quang, rèm kiệu cÅ©ng được là m bằng ngân ti. Ba mươi sáu đôi đại hán lá»±c lưỡng cùng khiêng kiệu Ä‘i cháºm rãi.
Sau cùng còn có bảy mươi hai đôi thiếu niên nam nữ, trong tay má»—i ngưá»i Ä‘á»u có má»™t chiếc há»™p mà u bạc.
Mặt trá»i đã ngã vá» tây, ánh tà dương chiếu và o Ä‘oà n nhân mã kỳ dị xưa nay chưa từng thấy nà y khiến ngưá»i ta phải lóa mắt. Có lẽ đây là những ngưá»i trong cái gá»i là ChÃnh NghÄ©a bang, và ngưá»i ngồi trên kiệu bạc kia, nhất định là ChÃnh NghÄ©a bang chá»§.
Tôn Mẫn cÆ¡ hồ muốn lướt ra ngoà i, vén bức rèm bạc xem thá» ngưá»i ngồi trong kiệu rốt cuá»™c là nhân váºt nà o mà già u có như váºy. Từ cổ chà kim vốn có không Ãt kẻ vô danh, nhưng vì đột nhiên hoạnh phát, tá»±a như được kỳ tÃch mà dương danh giang hồ. Nhưng xưa nay chẳng có ngưá»i nà o thần kỳ như ChÃnh NghÄ©a bang chá»§ nà y, chẳng có nhân váºt nà o có thanh thế và kỳ bà như váºy...
Tôn Mẫn suy nghĩ một lúc, rồi thầm nhủ :
- “Có thể ngưá»i nà y vốn là má»™t võ lâm hà o sÄ© rất nổi danh, nhưng tại sao phải bà y trò huyá»n bà hang đưá»ng như thế? Không lẽ...â€
Nà o ngỠý nghÄ© cá»§a bà chưa dứt thì chợt nghe tiếng lục lạc vừa rồi đột nhiên vang lên náo nhiệt như phá thạch xuyên vân. Tiếng lục lạc vừa biến là bảy mươi hay đối thiếu niên nam nữ bưng há»™p bạc láºp tức dừng bước, má»™t tay khẽ giÆ¡ há»™p bạc lên, má»™t tay mở nắp...
Má»™t loạt tiếng ngân chung Ä‘inh tai nhức óc, theo đó là mấy trăm con bồ câu trắng mang theo ngân chung bay thẳng lên trá»i.
Trong má»—i chiếc há»™p Ä‘á»u có bốn con bồ câu trắng bay ra, chúng bay theo thứ tá»± trên dưới rất có lá»›p hà ng. Chá»›p mắt, chỉ nghe tiếng chuông đầy trá»i, liên miên bất tuyệt.
Một vùng không gian cũng rợp cánh bồ câu. Trong số đó có mấy con được buộc một dải lụa trắng và o chân, khi bay lên thì dải lụa bung ra, lộ xuất những hà ng chữ đại loại như :
“ChÃnh NghÄ©a bang chá»§ chÃnh thức khiêu chiến Thiên Tranh giáo chá»§ - Tiêu Vô!â€
Hoặc :
“KÃnh chỠđại giá tại Yên VÅ© lâu và o trung thu tháng támâ€.
Khi lên đến độ cao và i chục trượng, có má»™t số bồ câu bay vá» hướng Äông, má»™t số bay vá» hướng Tây, má»™t số bay vá» hướng Nam, và má»™t số bay vá» hướng Bắc. Chỉ trong chá»›p mắt, tất cả đã bay Ä‘i xa...
Tiếng lục lạc lại biến tấu lần nữa, Ä‘oà n nhân mã láºp tức thẳng tiến theo tiá»n trình.
Nhưng câu: “ChÃnh NghÄ©a bang chá»§ chÃnh thức khiêu chiến Thiên Tranh giáo chá»§ Tiêu Vô†đã là má»™t tin tức kinh thiên động địa, chấn động võ lâm giang hồ. Theo những cánh chim bồ câu, tin tức nà y đã truyá»n Ä‘i tám phương bát hướng, tháºm chà cả những hang cùng ngõ táºn cÅ©ng nháºn được tin.
|
 |
|
| |