 |
|

31-08-2008, 01:29 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 36
Trá»i xâm xẩm tối. Thanh và Ngá»c tá»›i công tác trạm Ma-Lì-Pố. Hân đương đứng tá»±a cá»a nháºn ngay ra Ngá»c. Thấy Ngá»c chỉ tay vá» phÃa công tác trạm, quay mặt nói chuyện vá»›i má»™t thiếu nữ mặc áo Tà u, Hân hiểu ngay chạy ra đón, nhưng đáng lẽ nói vá»›i Ngá»c như má»i lần, Hân lại nhìn Thanh, reo lên:
“Cô Thanh! Cô Thanh!â€
Ngá»c không hiểu tại sao Hân lại biết tên Thanh và nét mặt Hân tá» vẻ mừng rỡ rối rÃt mất cả bản tÃnh Ä‘iá»m tÄ©nh xưa nay. Hân há»i Thanh:
“Cô có phải đồng chà Kim không?â€
Thanh gáºt đầu nhưng nà ng ngạc nhiên hết sức vì Ngá»c chưa giá»›i thiệu nà ng; vì cá»› gì ông già tóc bạc kia lại biết nà ng và gặp nà ng lại tá» vẻ vui mừng cuống quýt, hai tay run run giÆ¡ ra đỡ lấy cái túi vải.
Lúc đó Ngá»c má»›i giá»›i thiệu:
“Lão đồng chà Hân giúp việc ở công tác trạm. Äây là đồng chà Kimâ€.
Hân nói:
“Chúng tôi đợi mãi, sao bây giá» chú má»›i tá»›iâ€.
Ngá»c đáp:
“Tại đồng chà Kim Ä‘au chân vá»›i lại chúng tôi ngồi chÆ¡i mãi ở hòn Vá»ng Quốcâ€.
Hân chẳng hiểu hòn Vá»ng Quốc ở đâu lẩm bẩm:
“Là m gì có hòn Vá»ng Quốc. Từ ba giỠđến giá» chúng tôi ở đây chỉ vá»ng cô Kimâ€.
TÃnh nghe tiếng cÅ©ng chạy ra và cÅ©ng như Hân là m như không biết Ngá»c là ai, reo lên:
“Chị Thanh!â€
Rồi không nói thêm ná»a lá»i chà ng bá» chạy tháºt mau ra bưu tÃn cuá»™c, gá»i Ä‘iện thoại vá» Văn SÆ¡n. Vừa gá»i xong đã có tiếng Nam ở trong máy nghe vì Nam ở Văn SÆ¡n cÅ©ng sốt ruá»™t bá» cả khách chữa bệnh ra ngồi đợi sẵn ở bưu tÃn cuá»™c chá» TÃnh gá»i Ä‘iện thoại vá». Nghe xong Nam đánh Ä‘iện ngay Ä‘i Mông Tá»± dặn Lăng cấp tốc báo Tưá»ng ở Côn Minh biết là Thanh đã tá»›i Ma-Lì-Pố bình yên vô sá»±. Nam trở vá» nhà trong ngưá»i như dứt được má»™t gánh nặng; nà ng lẩm bẩm:
“Tốn bao nhiêu tiá»n dây thép. Lấy tên là Kim có khác, thảo nà o đắt như và ngâ€.
Hân đưa Thanh và Ngá»c lên gác, há»i Thanh:
“Cô đã đói chưa. Nếu đói thì tôi Ä‘i là m thức ăn ngay trong khi đợi chú TÃnh ra bưu cuá»™c vá»â€.
Thanh đáp:
“Chúng tôi chưa đói đâu. Hôm nay ăn gì đấy, ‘bô’ để tôi xuống bếp giúp ‘bô’ má»™t tay. Tôi là nữ cán bá»™ cá»§a há»a đầu phu cá»§a anh Ninh, nổi tiếng là giá»i nhất vì Ä‘oà n chỉ có má»™t mình tôiâ€.
Lại đến Hân ngạc nhiên vì Thanh gá»i ngay mình là bô. Thanh cưá»i tiếp theo:
“Tôi có tÃnh hay là m nÅ©ng vòi quà . Bây giỠđể tôi xuống bếp lục xem có những thức ăn gì - dưa chua hay tà u xì tôi đã ngấy lắm rồi - Bô chạy Ä‘i mua cho tôi dăm bát phở chua hay phở cừu nếu có và mươi cái tá»i gà . Bây giá» không gá»i bô là bô nữa mà gá»i là bố. Tôi xin nháºn là m con gái nuôi cá»§a bố bắt đầu từ hôm nay, con gái nuôi độc nhất cá»§a bốâ€.
Rồi nà ng xuống bếp bưng lên má»™t cháºu nước đầy nhìn Ngá»c:
“Má»i đồng chà rá»a mặtâ€.
Nà ng quay lại phÃa Hân:
“Bố thắp cho con thêm má»™t cái đèn nữa. Hôm nay phải ăn mừng con má»›i và bố má»›iâ€.
Hân tá»§m tỉm cưá»i, lấy cây đèn lá»›n nhất.
Lúc TÃnh vá» thì đã thấy Thanh thân máºt cưá»i nói vui vẻ vá»›i Hân như hai bố con tháºt, lâu ngà y má»›i gặp nhau. Công tác trạm mất hết cả vẻ lạnh lẽo âm u má»i ngà y.
Khi Thanh đương ở dưới bếp là m cÆ¡m, Ngá»c há»i nhá» TÃnh và Hân:
“Từ lúc tá»›i tôi nghÄ© nát óc vẫn không hiểu thêm tà gì?â€
TÃnh kể cho Ngá»c nghe việc Tưá»ng đánh Ä‘iện vá» Văn SÆ¡n, ná»—i lo lắng cá»§a Nam, sá»± chỠđợi cá»§a chà ng và Hân, nhất là ná»—i lo sợ cá»§a hai ngưá»i khi đợi mãi không thấy ai tá»›i, yên trà là Ngá»c đã thá»§ tiêu Thanh hoặc chÃnh Ngá»c đã bị Thanh bá» thuốc độc vì Nam có nói Thanh đã há»c qua trưá»ng thuốc lại rất tinh khôn lợi hại. Ngá»c lúc đó má»›i vỡ lẽ, chà ng nói:
“Tôi có chứng cá»› chắc chắn, mắt tôi đã thấy rõ rà ng ngưá»i cá»§a Quân cấp giấy cho Thanh, hai tá» tất cả. Tá» kia chắc là cấp cho tôi. Quân muốn dùng Thanh để cùng tôi vá» Hà Giang dá»… dà ng liên lạc vá»›i số cán bá»™ bà máºt rồi Thanh sẽ báo cáo cho Việt Minh biết tên ngưá»i cùng địa chỉ. Nếu Thanh phản thì ngoà i tôi ra còn thêm mấy chục cán bá»™ nữa bị giết. Thân tôi không cần nhưng nếu tôi lầm thì tá»™i tôi còn nặng hÆ¡n Hoà ng. Nhưng tôi đã biết Thanh từ hÆ¡n má»™t năm nay: Thanh không thể là cá»™ng sản được, cÅ©ng như tôi không thể là cá»™ng sản. Anh Tưá»ng còn sáng suốt hÆ¡n tôi nhiá»u vì anh ấy chỉ má»›i quen Thanh được và i tháng. Song bổn pháºn tôi cần phải báo cáo vá»›i anh Tưá»ng trước khi Ä‘i. Hồi năm ngoái anh Ninh cÅ©ng đã xét đúng vá» Thanh và chịu chia sẻ trách nhiệm vá»›i tôi vá» việc Nghệ. Bây giá» tôi đã được anh Tưá»ng cho phép, việc ấy phải là m đúng theo lệnh cá»§a Hải ngoại Bá»™. Tôi sống hay chết bây giá» không phải là việc cần để tâm. Việc chỉ có thể há»ng nếu Thanh không đủ đương đầu vá»›i Việt Minh nhưng Thanh còn nhiá»u thá»§ Ä‘oạn và khôn khéo gấp mấy tôi. Thanh có thể đối phó được...â€
Thanh bưng lên và má»i ngưá»i Ä‘á»u ngạc nhiên thấy rất có nhiá»u thức ăn. Hân nheo mắt cưá»i:
“Con gái giá»i hÆ¡n bố nhiá»uâ€.
Sáng hôm sau, Ngá»c ra đảng bá»™ Trung Hoa trình giấy má. Hân tiá»…n Thanh và Ngá»c má»™t thôi đưá»ng. Lúc chia tay Hân nói:
“Con gái tôi Ä‘i có thể không vá» nữa. Phải hết sức đỠphòng. Tôi có má»™t thứ quà rất quà đợi cô ra sẽ đưa. Lúc đó tha hồ là m nÅ©ng, tha hồ vòiâ€.
Hân tá»§m tỉm cưá»i, tiếp theo:
“Lúc ra nhá»› đưa cả chà ng rể cá»§a bố ra. Vá» cùng vá» mà ra cùng ra cho đủ đôiâ€.
Thanh nguýt Ngá»c má»™t cái:
“Chà ng rể gì cái anh chà ng nà y. Ãch ká»· số má»™t. Thôi bố ở lại, vợ chồng chúng con Ä‘i. Hôm nà o thư thả má»i bố vá» Hà Giang...â€
Thanh kiá»…ng chân hôn má»™t cái tháºt kêu lên trán Hân rồi vẫy tay nói tiếng Pháp:
“A bientôt, papa!†[1]
Hân quay vỠvừa đi vừa lắc đầu:
“Con gái tôi Tây quáâ€.
Khi Hân Ä‘i đã xa Thanh cưá»i bảo Ngá»c:
“Ông ‘via’ cá»§a em đã bằng lòng rồi đấy. Chắc ông cụ chỉ thách má»™t tấm và ng lá cắt đôi anh vẫn giấu kỹ trong và để là m ká»· niệmâ€.
Ngá»c cÅ©ng cưá»i đáp lại:
“Tôi đâu có phải hạng ngưá»i cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy. Vá»›i lại tôi còn đợi ý kiến cô Phương. Tôi rất mến Hân nhưng không phải vì thế mà là m rể há» lấy cô con gái ma cá»§a Hân. Nà o bây giá» chị quyết định hẳn Ä‘i, theo lối buôn láºu hay qua cầu sắtâ€.
“Tôi đã nhất quyết từ lâu, Ä‘i qua cầu sắt. LÃnh Việt Minh gác cầu chắc cho tôi là má»™t ngưá»i đà n bà Tà u theo chồng sang Việt Nam, còn anh chắc há» cho là má»™t tên lÃnh đà o ngÅ© trốn sang Việt Nam Ä‘em theo má»™t bà vợ Tà u xấu như ma nhưng trong ngưá»i đầy và ngâ€.
Ngá»c nói:
“Nếu váºy Ä‘i bá»™ mưá»i lăm cây số nữa qua khá»i chá»—...â€
Thấy Ngá»c ngáºp ngừng, Thanh tiếp theo:
“Qua chá»— hai bá»™ xương khô. Phải đấy lát nữa anh đưa tôi rẽ qua, không có xẻng cuốc thì tôi sẽ lấy tay bá»›i cát để chôn tình nhân cá»§a tôi váºyâ€.
Hai giá» sau sắp qua chá»— ấy Ngá»c Ä‘i cháºm lại, trù trừ. Chà ng không thể Ä‘ang tâm nhìn lại chá»— mà chà ng đã phạm má»™t tá»™i lá»›n nhất trong các tá»™i. Nhìn Ngá»c vẻ mặt buồn rầu tư lá»±, Thanh hiểu ngay. Thấy có má»™t con đưá»ng mòn rẽ vá» phÃa tay phải Ä‘i qua má»™t khu rừng tuy nhá» nhưng ráºm rạp, Thanh biết ngay là chá»— ấy. Nà ng bảo Ngá»c:
“Tôi má»i chân quá rồi, và o đây nghỉ má»™t lát đã may ra có suối tôi rá»a mặt cho mát rồi lấy thêm nước vì cái bi-đông cá»§a anh xem chừng muốn cạnâ€.
Ngá»c nói:
“Sao chị ác thế? Câu ‘cùng nguyá»n giữ tấm lòng nhân’ cá»§a chị để đâu?â€
Thanh Ä‘oán là nếu Ngá»c muốn thá»§ tiêu mình thì chá»— nà y là chá»— tiện nhất. Nà ng lại có cái cảm giác giống như cảm giác khi ở nhà Nam nà ng nằm giả vá» ngá»§ nghe tiếng Ngá»c gá»i khẽ nà ng rồi đưa nà ng cốc cà -phê. Hôm ấy có lẽ Ngá»c chưa tiện ra tay vì biết nà ng đã há»c trưá»ng thuốc nhưng ở đây Ngá»c muốn giết nà ng dá»… như không, có khi không cần tốn má»™t viên đạn. Việc đón tiếp vui vẻ cá»§a Hân, việc Ngá»c trù trừ không rá»§ nà ng rẽ và o con đưá»ng nhá» nà y biết đâu không là những mưu mô đã xếp đặt trước. Thanh quả quyết bước và o con đưá»ng nhá» Ä‘i vòng má»™t quãng tá»›i chá»— bãi cá» có bóng mát mà nà ng Ä‘oán là chá»— Tứ và Nghệ đã ngồi xuống nghỉ và uống cà -phê. Thanh tháo túi ở vai ra rồi ngồi tá»±a và o gốc cây nhìn Ngá»c Ä‘i tá»›i. Trà nà ng nghÄ© tháºt mau: cÅ©ng có thể chưa phải lúc; Ngá»c muốn lợi dụng nà ng để vá» Hà Giang, Ä‘i lại tá»± do ở biên giá»›i nhá» tấm giấy cá»§a Quân cấp. Nà ng vui vẻ nói vá»›i Ngá»c:
“Chá»— nà y mát quá. Anh ngồi xuống đây nghỉ má»™t lát nữa. Äể tôi Ä‘i tìm xem có suối khôngâ€.
Thanh nói rồi Ä‘i luôn; nà ng Ä‘i vòng và o phÃa trong. Qua những cà nh cây, má»™t dòng suối chảy ở táºn dưới vá»±c sâu ánh nước lấp lánh như những ngôi sao trông như trôi mà vẫn đứng nguyên má»™t chá»—. Bãi cá» hẹp dần; Thanh để ý nhìn kỹ ở cách mươi thước có má»™t số cà nh cây cụt nhưng vết sước đã Ä‘en lại. “ÄÃch rồiâ€. Thanh rẽ cà nh lá tiến vá» phÃa những cà nh cây cụt ngá»n. Tá»›i nÆ¡i Thanh cúi xuống; sưá»n núi như má»™t bức vách thẳng; ở táºn dưới xa có mấy tảng đá lá»›n nằm ngổn ngang cạnh bá» suối. Thanh định nÃu tay và o má»™t gốc cây nhưng cây bị mối xông đã má»t; nà ng ngồi xuống rồi chống hai tay thò đầu ra ngoà i nhìn thấy chân vách núi cùng mấy cà nh khô vút ngổn ngang giữa hai tảng đá lá»›n. Dưới má»™t cà nh cây lá»›n có ba ống xương trắng dà i cạnh những mẩu xương vụn. Äã há»c qua nên Thanh biết ngay đấy là ống chân và bà n chân ngưá»i. Nhưng chân Tứ hay chân Nghệ? Tứ cao hÆ¡n Nghệ, hai ông xương dà i kia chắc là xương cá»§a chân Tứ. Thanh ngồi yên lặng, hai tay chống đã má»i nhưng nà ng không để ý. Trà nà ng nghÄ© gì nà ng cÅ©ng không biết; nà ng chỉ thấy má»™t cảm giác trống không và rá»™ng bao la, trong đó hiện ra rõ hÆ¡n hết má»™t câu há»i:
“Vì cá»› gì?â€
Tuy tá»± há»i nhưng nà ng cÅ©ng không nghÄ© đến trả lá»i. Cảm giác trống không và rá»™ng bao la biến Ä‘i lúc nà o nà ng không hay và má»™t ná»—i buồn thương dần dần dâng lên trong tâm hồn nà ng. Thanh không biết nước mắt ứa ra từ bao giá»; nà ng khóc, nức nở khóc mà không rõ khóc vì thương ai, thương Tứ, thương cho chÃnh nà ng hay thương chung cho số kiếp con ngưá»i.
Äợi mãi không thấy Thanh trở lại, Ngá»c biết là nà ng đã tìm được mấy ống xương chân cá»§a Tứ và Nghệ. Äã hÆ¡n má»™t năm lá cây chắc đã khô và rụng hết. Chà ng Ä‘i gần như chạy ra chá»— vách đá: Thanh ngồi ôm mặt, lưng rung rung, hai vai đưa lên đưa xuống. Biết là Thanh khóc chà ng ngồi xuống bên cạnh, kéo tay nà ng cầm trong tay mình:
“Chị cố tìm ra chá»— nà y là m gì. Những việc như thế chỉ có cách quên Ä‘i là hÆ¡n. Chị đã biết những ná»—i Ä‘au khổ cá»§a tôi vá» Tứ trong má»™t năm nay rồi. Còn vá» Nghệ tôi cÅ©ng Ä‘au khổ nhưng việc cần là m vẫn phải là mâ€.
Thanh nhìn Ngá»c qua là n nước mắt. Nà ng thấy đã đến lúc nói cho Ngá»c hiểu hết nhưng miệng nà ng chỉ thốt ra được câu:
“Em là cán bá»™ Việt Minhâ€.
Thanh rút ở túi áo trong ra hai tá» giấy và đưa Ngá»c xem. Ngá»c nói:
“Tôi biết cả rồiâ€.
Thanh nghÄ© thầm không có cÆ¡ há»™i nà o bằng cÆ¡ há»™i nà y để nà ng biết rõ lòng Ngá»c đối vá»›i nà ng, biết má»™t cách chắc chắn không mảy may nghi ngá», không dá»±a và o những lá»i nói mÆ¡ hồ hay những cá» chỉ cÅ©ng mÆ¡ hồ như vẻ mặt sợ hãi cá»§a Ngá»c ở lan can chùa Tây SÆ¡n, như hôm ở chùa Cá má Ngá»c chạm và o má nà ng, hÆ¡i nóng hai ngưá»i truyá»n lẫn sang nhau, việc chà ng ôm ngang lưng nà ng trong khi choáng váng say rượu ở lăng ÄÆ°á»ng Kế Nghiêu, bởi vì đây, nà ng Ä‘em cả sá»± sống chết để đổi lấy má»™t câu trả lá»i âm thầm nhưng chắc chắn hÆ¡n cả lá»i Ngá»c nói ra thà nh tiếng: “Anh yêu emâ€.
“Tôi đã tuyên thệ gia nháºp Việt Minh từ lâu. Tôi biết anh sẽ giết tôi ở đây nhưng trước khi chết tôi muốn tá» cho anh biết là má»™t cán bá»™ Việt Minh can trưá»ng, không sợ chết. Trước khi anh ra tay tôi cần nói rõ ý định cá»§a tôi và nói thẳng vá»›i anh rằng anh đừng hy vá»ng gì lợi dụng được tôi. Anh đã biết thừa sá»± liên lạc cá»§a tôi vá»›i Quân, việc Quân cấp giấy cho tôi, mà anh đã trông thấy táºn mắt qua khe hở sà n gác, lúc tôi lên anh vá» vÄ©nh ngắm hoa lá»±u nở; bằng chứng đã sẵn, anh đã định liệu báo cho Tưá»ng biết là dá»c đưá»ng anh sẽ thá»§ tiêu tôi. Việc mưu mô vá»›i Nam đánh thuốc mê tôi ở Văn SÆ¡n... Nhưng anh không biết khi ở nhà Tưá»ng, bao nhiêu biên bản các cuá»™c há»™i há»p sau khi Ä‘oà n đại biểu ở Trùng Khánh vá» tôi đã cóp được hết... Anh có để ý khi trở vá», Ä‘oà n khi vá» mất má»™t ngưá»i... ngưá»i ấy đã chạy theo Pháp. Cái anh chà ng mắt sâu râu ráºm tay lúc nà o cÅ©ng cầm cái ba-toong... nhưng nói thế anh đủ rõ... đấy là chuyện cÅ©. Bây giá» ...â€
Thanh ngừng lại.
“Bây giá» tôi có nhiệm vụ - cÅ©ng như nhiệm vụ Nghệ nằm dưới kia - đưa anh vá» Hà Giang để phá tan hệ thống tổ chức bà máºt cá»§a Ninh. Bây giá» việc ấy anh và anh Tưá»ng đã khám phá ra được. Kể các anh cÅ©ng giá»i. Anh và Nam định mưu sát tôi nhưng anh Tưá»ng đã trông xa hÆ¡n vì anh cho là anh ấy và anh đã được cảm tình cá»§a tôi. Hôm nay chưa chắc anh giết tôi vì có lệnh anh Tưá»ng ở Côn Minh vá» bảo dùng tôi để anh Ä‘i lại tá»± do cứu thêm được những ngưá»i còn ở trong bà máºt... Có đúng thế không?â€
Ngá»c nhìn Thanh kinh ngạc không hiểu sao Thanh lại biết đúng như váºy. Thanh không đợi Ngá»c trả lá»i, tiếp tục nói:
“Tôi đưa anh vá» Hà Giang. Có nhiá»u cách là m anh phải chỉ chá»— các đồng chà cá»§a anh. Nếu anh gan dạ, mà tôi biết anh gan dạ lắm, thì anh sẽ bị giết. Bây giá» chỉ có hai đưá»ng thôi, má»™t là tôi giết anh, hai là anh giết tôiâ€.
Thấy Ngá»c cho tay và o chá»— giắt bao súng, Thanh nói tiếp luôn:
“Anh không cần tốn đạn, anh chỉ đẩy tôi má»™t cái xuống dưới chân vách đá nà y...â€
Thanh ngồi thẳng lên, ngả ngưá»i vá» phÃa vá»±c thẩm, mắt nhìn Ngá»c như chỠđợi... Ngá»c rút khẩu súng ra rồi đặt và o lòng Thanh. Yên lặng má»™t lúc, thấy Thanh không cầm lấy súng, chà ng thản nhiên nói:
“Tôi đợi chịâ€.
Thanh cầm lấy khẩu súng mân mê trong tay má»™t lát rồi đưa trả lại Ngá»c.
“Bây giá» tôi vá»›i anh cùng vá» Hà Giang nếu có chết thì cùng chếtâ€.
Nà ng cúi xuống vách đá, nhìn hai ống xương dà i của Tứ rồi đứng lên nói:
“Chúng tôi sẽ gặp anhâ€.
Hai ngưá»i ra chá»— gốc cây quà ng túi lên vai rồi rẽ ra đưá»ng lá»›n, yên lặng rảo bước Ä‘i, không ai nói vá»›i ai má»™t tiếng nà o. Äến chá»— rẽ xuống bến đò, Ngá»c lấy tay chỉ má»™t con đưá»ng mòn:
“Äây là đưá»ng xuống bến đò buôn láºuâ€.
Hai ngưá»i cứ Ä‘i thẳng theo con đưá»ng lá»›n vá» cầu sắt Thanh Thá»§y. Äi độ dăm cây số nữa tá»›i Biên-Pao-Ka, Ngá»c đưa Thanh và o má»™t nhà quen. Chà ng định nghỉ lại đấy má»™t đêm, má»™t đêm cuối cùng ở đất Trung Hoa trước khi cùng Thanh Ä‘i và o chá»— chết.
--------------------------------------------------------------------------------
[1] Sẽ gặp bố, một ngà y gần đây.
Xem tiếp chương 37
|

31-08-2008, 01:29 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 37
Ngưá»i vợ Ä‘i vắng ở nhà chỉ có ngưá»i chồng mắt loà . Ngá»c đưa tiá»n bảo ngưá»i chồng gá»i cô bé nhà bên cạnh Ä‘i mua Ãt trứng gà và sang là m cÆ¡m giúp.
Thanh ngồi yên ở bá»±c cá»a mắt nhìn ra khu vưá»n không nghÄ© đến việc phụ giúp cô bé thổi cÆ¡m, là m các thức ăn. Vẻ mặt nà ng nghiêm trang. Thế là điá»u nà ng đã hằng mong má»i muốn biết nhất trong Ä‘á»i, nà ng đã biết rõ. Ngá»c yêu nà ng, chắc chắn yêu nà ng cÅ©ng như nà ng yêu Ngá»c. Cùng vá»›i ná»—i vui trà n ngáºp cả tâm hồn nà ng thấy dần dần xen và o má»™t sá»± chán nản lạ lùng. Nà ng không thiết gì, không thiết cả sống nữa. Äiá»u mà nà ng tìm kiếm nà ng đã thấy, Ä‘á»i nà ng không còn mục Ä‘Ãch gì, như đến đây là hết, chỉ còn sá»± trống rá»—ng mông mênh. Thanh nhìn Ngá»c đứng dá»±a ở cá»™t nhà bếp, thản nhiên há» hững như nhìn mặt ngưá»i xa lạ, không có liên quan gì đến mình. Tình yêu Ngá»c nà ng nháºn thấy rõ đến đây đã chết hẳn trong lòng nà ng. Nà ng bảo Ngá»c:
“Ăn xong ta cần phải sang Thanh Thá»§y ngayâ€.
Ngá»c bà n:
“Äể sáng mai tiện hÆ¡n vì từ Thanh Thá»§y còn phải Ä‘i bá»™ hai mươi cây số nữa má»›i tá»›i Hà Giang. Mà từ đây vá» cầu sắt cÅ©ng phải hai tiếng đồng hồ nữaâ€.
Như cái máy, Thanh nói:
“Tôi có linh tÃnh là cần phải sang ngayâ€.
Nà ng đứng dáºy cho tay và o túi áo rồi gá»i Ngá»c lại gần:
“Äây giấy cá»§a anh. Cần phải giữ riêng lỡ hai ngưá»i lạc nhau. Còn túi vải thì anh gá»i lại nhà nà y. Äem sang không tiệnâ€.
Ä‚n cÆ¡m xong Thanh giục Ngá»c Ä‘i ngay.
Äến bốn giá» chiá»u hai ngưá»i Ä‘i khá»i Bắc Bảo nÆ¡i có bá»™ đội Tà u đóng, xuống má»™t cái dốc cao Ä‘i má»™t thôi đưá»ng nữa thấy hiện ra cái lô-cốt bá» hoang, bên kia dòng sông Thanh Thá»§y nước chẩy xiết dưới chiếc cầu sắt.
Thanh tiến lên trước và khi qua chá»— lÃnh Việt Minh nà ng cứ Ä‘i thẳng, thản nhiên như má»™t ngưá»i Tà u vẫn thưá»ng qua lại cầu đã nhiá»u lần. Ngá»c Ä‘i sau Thanh mấy bước. Vì bá»™ đội Tà u vẫn thưá»ng qua lại nên lÃnh gác để hai ngưá»i Ä‘i qua tưởng như má»™t ngưá»i lÃnh Tà u cùng sang vá»›i vợ. Há» chỉ hÆ¡i lấy là m lạ là ngưá»i lÃnh Tà u trẻ ấy lại có cô vợ nhan sắc như váºy.
Thanh quay lại nói vá»›i Ngá»c bằng tiếng Vân Nam:
“Äi mau má»™t chút kẻo tá»›i nÆ¡i thì trá»i tốiâ€.
Ngá»c cÅ©ng đáp lại bằng tiếng Vân Nam:
“Ngà y kia tôi phải vá». Äá»™i trưởng chỉ cho phép thế thôiâ€.
“CÅ©ng kịp chán lo gìâ€.
Hai ngưá»i nói chuyện phòng xa ngưá»i lÃnh gác biết tiếng Tà u chăng.
Äi được bảy cây số hiện ra má»™t cái là ng nhá», chung quanh có những thá»a ruá»™ng lúa chÃn. Dân Thổ trong là ng đương Ä‘áºp lúa ở giữa những cái cót uốn tròn. Văng vẳng có tiếng ngưá»i hát. Trá»i vá» chiá»u, mặt trá»i đã gần lặn chiếu và ng cánh đồng lúa. Ở má»™t cái lạch suối có mấy cô gái Thổ đương rá»a chân tay, cưá»i đùa nói chuyện vui vẻ. Việt Quốc qua, Việt Minh lại nhưng Ä‘á»i sống cá»§a dân vẫn tiếp tục như thưá»ng. Vẫn là cảnh hòa bình xa hẳn sá»± giết chóc lẫn nhau vừa má»›i xảy ra cách đây không lâu ở Hà Giang. Trên má»™t thân cây có má»™t tá» giấy dán bị xé rách gần hết, Ngá»c còn Ä‘á»c được mấy chữ viết tay đã nhoè Ä‘á»: “Tuyên cáo cá»§a Việt Nam Quốc...â€
Bá»—ng Thanh đứng dừng lại há»i Ngá»c:
“Từ đây vá» nhà ngưá»i đồng chà Thổ cá»§a anh, đưá»ng Ä‘i ra sao? Có phải qua chá»— lÃnh gác nữa không?â€
Ngá»c đáp:
“Không phải qua. Nhưng còn Ä‘i đưá»ng nà o tôi không rõâ€.
“Anh thá» há»i đưá»ng mấy cô rá»a chân kia, chắc há» biết. Äêm ta vỠđấy ngá»§. Như thế tiện nhất, tôi đã nghÄ© kỹ rồi. Còn như há»i há» bằng tiếng Việt hay tiếng Thổ là tùy ý anh. LÃnh Tà u ở biên giá»›i thiếu gì ngưá»i Thổ, thiếu gì ngưá»i biết tiếng Việtâ€.
Ngá»c rẽ xuống bá» ruá»™ng, Ä‘i vá» phÃa mấy cô Thổ đứng. Lúc trở lại, Ngá»c bảo Thanh Ä‘i được nhưng phải quay vá» Thanh Thá»§y; khi cách cầu sắt độ má»™t cây số thì có đưá»ng tắt.
“Thế thì ta quay trở lạiâ€.
Gần tám giá» tối má»›i tá»›i. Nhá» có ánh trăng mưá»i tư nên Ä‘i không khó khăn gì. Ngá»c gá»i cổng rồi hai ngưá»i lên cầu thang. Long có nhà , đương ngồi vá»›i bà mẹ gần bếp lá»a. Sau khi há»i hết tình hình, Ngá»c cho Thanh biết là Việt Minh chưa kịp nghÄ© tá»›i là ng nà y và chÃnh Long là ngưá»i đứng lên tổ chức Äoà n Thanh niên Cứu quốc sẵn sà ng á»§ng há»™ Việt Minh, để là m bức bình phong che Ä‘áºy tổ chức bà máºt. Äã liên lạc được vá»›i các anh em từ Thanh Thá»§y đến Hoà ng Su Phì, Pakha và Bảo Hà còn ở trong Việt Quốc. Ngá»c giá»›i thiệu Thanh vá»›i Long rồi đưa giấy cá»§a Quân cấp cho Long coi.
Vì đêm trá»i lạnh, Thanh ngồi gần lá»a cho ấm nhưng không bắt chuyện vá»›i bà mẹ Long. Nà ng vẫn có dáng tư lá»± và tránh không nhìn Ngá»c. Ngá»c tuy thấy thái độ cá»§a Thanh khác hẳn nhưng chà ng cho là vì đương là m việc trong má»™t hoà n cảnh nguy hiểm đặc biệt, tinh thần căng quá độ nên Thanh không vui cưá»i tinh nghịch nữa và cÅ©ng không dám nghÄ© đến những sá»± yêu đương.
Ngá»c dặn Long cho ngay má»™t Ãt anh em hÆ¡i lá»™ qua bến đò buôn láºu sang công tác trạm Ma-Lì-Pố rồi sáng sá»›m hôm sau cùng Thanh Ä‘i Hà Giang và o ra mắt Tỉnh đảng Bá»™ trưởng và đưa trình giấy cá»§a Quân. Thanh biết chắc là Quân chưa liên lạc được vá»›i Hà Ná»™i, mà dẫu có liên lạc được cÅ©ng còn lâu má»›i có chỉ thị cá»§a Tổng bá»™ lên tá»›i Hà Giang. Hai ngưá»i yêu cầu cấp giấy để Ä‘i lại tá»± do từ Äồng Văn vá» Hoà ng Su Phì. Sau khi đã báo cho má»™t số cán bá»™ lá»™ liá»…u và dặn cách thức sang đất Tà u liên lạc vá»›i ai, Thanh và Ngá»c trở lại Hà Giang.
Gần đến tỉnh, Thanh dặn Ngá»c:
“Anh là m như vá» cháºm, rồi Ä‘i ngay đến nhà đồng chà Long đợi tôi ở đấy. Tình hình ra sao tôi sẽ báo anh ngayâ€.
Thanh lại nhà riêng Văn, nhân viên phụ trách máºt vụ cá»§a Việt Minh. Nà ng đã mượn được cá»§a bá»n chị em trong phụ nữ cứu quốc má»™t bá»™ quần áo ta. Tuy vá» Hà Giang nước độc nhưng nà ng vẫn giữ được sức khoẻ, đôi má không đánh phấn cÅ©ng vẫn á»ng hồng như hồi còn ở Mông Tá»±. Há»i chuyện lân la nà ng đã biết được rằng Tuyên Quang đã liên lạc được vá»›i Quân qua Hà Ná»™i và biết rõ nhiệm vụ nà ng cốt dụ Ngá»c vỠđể Ä‘i sâu và o tổ chức bà máºt cá»§a Việt Quốc ở biên giá»›i. Nà ng nói:
“Công việc đã tiến hà nh khả quan. Tôi đã biết gần hết chỉ còn miá»n Hoà ng Su Phì...â€
Văn ngắt lá»i:
“Tôi còn đương dò xét vì sao nhiá»u cán bá»™ Việt quốc do tôi Ä‘iá»u tra ra, đã bá» Ä‘i đâu mất từ hôm Kim vỠđây. Tôi e đồng chà bị Kim đánh lừaâ€.
Thanh cưá»i:
“Há» sợ thì há» chuồn. Có má»™t số đã sang Ma-Li-Pố vì lúc tôi Ä‘i vá»›i Ngá»c đến thì hỠđã chuồn mấy hôm trước rồiâ€.
Yên lặng một lúc rồi Văn nói:
“Còn tên Long ở gần Thanh Thá»§y nữa. Hắn đứng ra tổ chức Thanh niên Cứu quốc nhưng sá»± thá»±c thì... tôi định cho ngưá»i Ä‘i bắt anh ta đêm nayâ€.
Thanh ngắt lá»i:
“Long ấy tôi biết rõ hÆ¡n đồng chà nữa. Äấy là đầu mối để lùng ra hết thẩy tụi nó từ Thanh Thá»§y tá»›i Hoà ng Su Phì. Tôi đợi Kim rồi sẽ cùng Ä‘i vá»›i Long. Bắt Long chỉ bắt được má»™t ngưá»i. Mai Kim vá» tôi sẽ Ä‘i ngay rồi tôi báo cho đồng chà tóm cả má»™t xâu dà iâ€.
Nà ng lại cất tiếng cưá»i:
“Nếu mai Kim không vỠđồng chà sẽ cho Ä‘i vá»›i tôi má»™t cán bá»™ má»›i ở vùng xuôi lên như váºy há» không biết mặt, tôi sẽ giá»›i thiệu là ngưá»i cá»§a Kim. Khẩu hiệu cá»§a há», Kim đã nói hết cho tôi hay. Thôi bây giá» tôi vá» nhà bà chá»§ dây thép nghỉ. Hôm nay bà ấy là m tiệc mừng tôi má»›i vá»â€.
Thanh đứng lên vươn vai, hai mắt nà ng sáng long lanh nhìn Văn. Nà ng vá» nhà dây thép nói vá»›i ông bà Sá»± vì báºn công tác gấp nên không dá»± tiệc mừng được. Nà ng đổi ra mặc bá»™ áo Tà u lam sẫm rồi Ä‘i thẳng vá» phÃa Thanh Thá»§y. LÃnh gác biết nà ng nên không ai há»i giấy. Tuy váºy nà ng cÅ©ng thấy tim Ä‘áºp mạnh. Ra khá»i trạm lÃnh gác Thanh Ä‘i mau gần như chạy. Trăng hạ tuần, trá»i lại có mây, ánh sáng chỉ má» má» song nà ng cÅ©ng nháºn ra được đưá»ng cánh đồng cạnh là ng Thổ lúa đã gặt hết qua luỹ tre thấp thoáng có ánh đèn nhà ai. Lúc tá»›i là ng Long ở thì gần mưá»i má»™t giỠđêm.
Thanh gõ cá»a theo hiệu đã định sẵn. Bà mẹ Long ra mở cá»a nói là Long Ä‘i vắng hôm sau má»›i vá». Thanh dặn bà mẹ cho ngưá»i Ä‘i ngay báo Long tạm ẩn nấp rồi tìm cách sang Ma-Li-Pố. Nà ng đánh thức Ngá»c dáºy:
“Biến rồi. Cần phải Ä‘i ngay sang đất Tà uâ€.
Ngá»c há»i qua tình hình nhìn đồng hồ Ä‘eo tay rồi nói:
“Nhưng bây giá» má»™t giá» sáng, lấy cá»› gì mà qua cầuâ€.
Thanh ngồi xuống suy nghÄ© trong khi Ngá»c mặc quần áo nhà binh Tà u:
â€œÄÆ°á»£c anh cứ Ä‘i vá»›i tôi. Chúng mình sẽ nói là sang gặp lão tri huyện Khai Hóa để Ä‘iá»u đình vá» việc hỠđà o mốc lấn sang đất mình. Anh cởi áo nhà binh Tà u ra chỉ mặc áo len vá»›i sÆ¡ mi thôiâ€.
Trong khi đó thì Văn cảm vì sắc đẹp cá»§a Thanh nên muốn đợi khi bà chá»§ nhà dây thép ăn tiệc mừng xong sẽ kiếm cá»› ghé qua để uống cà -phê và gặp mặt Thanh nói chuyện. Lúc tá»›i nÆ¡i, Văn ngồi nói chuyện vá»›i hai ông bà chá»§ dây thép, uống hết cốc cà -phê nhưng tuyệt nhiên không thấy Thanh ở trên gác xuống. Chà ng há»i:
“Äồng chà Thanh hôm nay má»›i vá» chắc mệt, ăn tiệc xong chắc Ä‘i ngá»§ sá»›mâ€.
Bà Sá»± cưá»i nói:
“Các anh chỉ khéo vá» vÄ©nh. Chị Thanh Ä‘i công tác gấp thà nh thá» vợ chồng chúng tôi bị ế cÆ¡mâ€.
“Thế à ?â€
Văn chợt hiểu ngay. Chà ng kiếu từ rồi ra trạm gác đưá»ng Ä‘i Thanh Thá»§y há»i mấy ngưá»i lÃnh gác:
“Có ai qua đây không? Có nữ đồng chà Thanh Ä‘i qua đây không?â€
LÃnh ở bóp gác nói:
“Tôi không biết tên nhưng có cô gì ở Ä‘oà n phụ nữ, hôm ná» diá»…n kịch ở chợ... cô ấy mặc áo Tà u vừa Ä‘i qua đây độ gần má»™t giỠđồng hồâ€.
Văn gá»i hai ngưá»i lÃnh ở trong bóp ra:
“Hai đồng chà đem súng Ä‘i ngay vá»›i tôi. Äi ngay có việc khẩn cấpâ€.
Xem tiếp chương 38
|

31-08-2008, 01:30 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 38
Thanh và Ngá»c tá»›i cầu. LÃnh gác giữ lại há»i. Ngá»c đưa giấy ra nói:
“Chúng tôi phải sang ngay gặp viên tri huyện Khai Hóa ở Ma-Lì-Pố để Ä‘iá»u đình vá» việc há» xe dịch mốc số 13. Cần phải Ä‘i sá»›m để sáng mai gặp viên Tri huyện, chiá»u mai vá» ngay báo cáo cùng đồng chà Tỉnh Bá»™ Trưởng. Äây là đồng chà Thanh, ở vá»›i tôi bên Côn Minh đã lâu năm tiếng Tà u thạo lắmâ€.
LÃnh đòi xem giấy cá»§a Thanh. Cả hai ngưá»i không những có giấy cá»§a Tỉnh Äảng bá»™ Hà Giang lại có cả giấy ở Côn Minh cấp nên lÃnh chà o rồi để hai ngưá»i Ä‘i.
Vừa qua khá»i cầu được quãng xa, quay lại thì có ánh đèn pin ở bên kia sông Thanh Thá»§y rá»i sang rồi tắt ngay. Má»™t tiếng súng nổ vang trong đêm thanh vắng. Vì có ánh trăng má» và mầu trắng chiếc áo len cùng mà u và ng nhạt quần nhà binh cá»§a Ngá»c nên lÃnh bắn luôn hai phát nữa. Thanh mặc áo lam sẫm lẫn vá»›i cá» nên Văn không trông thấy.
Äến phát súng thứ ba Ngá»c ngã khuỵu chân xuống. Chà ng cố bò đến chá»— có má»™t mô đất dà i chạy theo dá»c đưá»ng. Ngá»c nói:
“Chị đừng ra, chị đừng ra!â€
Nhưng Thanh đã chạy đến vá»±c chà ng lên, tay ôm ngang lưng rồi dìu chà ng vá» mô đất. Văn trông thấy má»™t bóng sẫm bên cạnh bóng trắng má» cá»§a áo Ngá»c. Chà ng Ä‘oán ngay đó là Thanh, miệng lẩm bẩm:
“Quân phản bá»™i†rồi ra lệnh cho lÃnh bắn:
“Nhắm tháºt kỹâ€.
Một phát súng nổ. Thanh nói:
“Em cÅ©ng bị rồiâ€.
Nà ng giÆ¡ tay trái ôm lấy ngá»±c nhưng tay phải vẫn nắm chặt lấy vai Ngá»c. Chân nà ng chắc không việc gì vì nà ng vẫn dìu Ngá»c rất nhanh vá» phÃa mô đất, lấy thân hình che cho Ngá»c. Hai ngưá»i vừa Ä‘i khuất sau mô đất thì tiếng súng ở bên kia sông bắt đầu im.
Thanh đặt Ngá»c ngồi tá»±a và o thà nh đất, hai chân Ngá»c duá»—i thẳng; máu ra ướt cả ống quần và hÆ¡i loang lên áo sÆ¡ mi. Nà ng vén dần ống quần Ngá»c lên nhưng vì chá»— bị thương ở trên cao nà ng không biết là ở bắp đùi, ở hông hay ở bụng dưới. Nà ng nắn và o bụng và hông, há»i Ngá»c:
“Anh có thấy Ä‘au không?â€
Ngá»c lắc đầu rồi há»i:
“Chị bị thương ở đâu?â€
“Chắc tôi bị ở cạnh sưá»nâ€.
Thanh cởi áo ngoà i ra và giÆ¡ tay trái lên rồi cúi nhìn xuống máu đỠloang cả má»™t bên áo cánh. Không may, lúc đó mây Ä‘en ở đâu kéo đến nghịt trá»i, ánh trăng gần như không có nữa, trông ra chỉ má»™t mà u trắng đục như sương má». Thanh nhìn kỹ thì quả là sương đêm bắt đầu xuống bao phá»§ quanh hai ngưá»i. Thanh nói:
“Anh dá»±a đầu và o đây rồi để yên chân đừng động Ä‘áºyâ€.
Nà ng giÆ¡ tay phải để Ngá»c tá»±a là m gối rồi cả hai Ä‘á»u yên lặng. Má»™t lúc sau Ngá»c nói:
“Bị thương ở đâu cÅ©ng chẳng quan trá»ng. Bây giá» không có súng bắn sang nữa, nhưng biết đâu tụi Việt Minh không qua cầu rồi cho mình và i báng súng. Nhưng rất có thể tụi há» tưởng chị không việc gì mà hai ngưá»i đã Ä‘i đến đây chắc có thể chạy rất xa rồi; có khi há» tưởng chúng mình chạy Ä‘i báo bá»™ đội Tà u đóng ở Bắc Bảoâ€.
Ngá»c rút súng lục cầm sẵn ở tay:
“Há» tất cả có và i ba tên lÃnh, nếu há» sang đây, chưa chắc đã má»™t tên lÃnh nà o vỠđược. Mây Ä‘en phá»§ kÃn mặt trăng và sương bắt đầu xuống là má»™t lợi thế cho mình. Chúng ta sẽ chống cá»± đến viên đạn cuối cùng; nếu có bị chắc há» sẽ phải khiêng chúng mình qua cầu và chôn ở bên ấy. Việt Minh có bao giá» chịu đà o đất để chôn ngưá»i. Sẵn những cái hố cá»§a tụi Nháºt há» chỉ việc ẩy mình xuống rồi lấp qua. Tôi vá»›i chị thế là vô hình chung được chôn cùng má»™t huyệtâ€.
Thanh cởi hẳn áo ngoà i cá»§a nà ng ra, bảo Ngá»c xé thà nh từng tấm dà i rồi quấn chặt lấy chân Ngá»c từ hông xuống táºn đầu gối. Còn má»™t ná»a, nà ng bảo Ngá»c quấn quanh ngá»±c mình. Hai ngưá»i mệt lả cùng dá»±a và o thà nh mô đất, đầu Ngá»c vẫn gối lên cánh tay Thanh. Ngá»c ngả đầu vá» phÃa má Thanh, khẽ nói:
“Tôi thấy mệt lắmâ€.
“Tại anh mất nhiá»u máu quáâ€.
Yên lặng má»™t lúc rồi Ngá»c nói nhá» dần:
“Tôi không sống được... trước khi chết tôi định nói má»™t câu vá»›i chị, đã bao lần tôi định nói nhưng lại thôi...â€
Thanh nghiêng đầu, má nà ng gần chạm má Ngá»c:
“Tôi đã hiểu, nhưng câu ấy đừng bao giá» anh nói ra; tôi cÅ©ng đã rất nhiá»u lần muốn nói vá»›i anh đúng câu anh định nói nhưng không bao giá» tôi nói. Có má»™t Ä‘iá»u lạ, chÃnh tôi cÅ©ng không hiểu tại sao; chắc anh còn nhá»› hôm tôi khóc ở chá»— Tứ bị giết rồi đến ở nhà ngưá»i Tà u lòa không? Hôm ấy chắc anh cÅ©ng nháºn thấy tôi như ngưá»i mất hồn; xin thú thá»±c vá»›i anh là lúc đó tôi thấy... tôi thấy tình tôi yêu anh đã chết hẳn rồi. Äêm nay tôi má»›i biết là tôi đã lầm, khi tôi Ä‘i nhanh như chạy từ Hà Giang đến Thanh Thá»§y, chân vấp và o đá đến chảy máu mà không hay để báo tin anh biết là có biến...â€
Sương mù xuống má»™t lúc má»™t dầy. Hai ngưá»i như xa hẳn, thoát hẳn má»i thứ, cùng ngồi yên đợi cái chết. Ngá»c nói:
“Nà y chị, tôi còn nhá»› hôm ở Tả Quán Lầu bà n đến lúc phạm nhân trước khi chết cần nhìn má»™t thứ gì đẹp, nghe má»™t Ä‘iệu nhạc hay những tiếng ngâm thÆ¡â€.
“Äể tôi sẽ ngâm anh nghe bà i thÆ¡ anh là m khi bắt đầu biết yêu... mà có lẽ anh và cả tôi nữa Ä‘á»u nghe lại lần cuối cùng trong Ä‘á»iâ€.
Thanh để hết cả tâm hồn khe khẽ ngâm, tiếng thoảng nhẹ như hơi gió trong đêm trăng sương mù:
Äêm sương thoảng tiếng ai trong gió,
Lòng há»i lòng biết có hay không?
Hay chăng tiếng vá»ng mÆ¡ mòng
Của lòng mình nói cho lòng mình nghe...
Tiếng ngâm dứt đã từ lâu nhưng dư âm còn vang mãi trong hồn Ngá»c. Tá»± nhiên chà ng nghÄ© đến hôm Ä‘i chÆ¡i hồ, Thanh ngâm bà i phú XÃch BÃch và nói bây giá» còn đâu Tà o Tháo, Chu Du nhưng câu thÆ¡ hay cá»§a Tô Äông Pha và ánh trăng trên dòng sông XÃch BÃch thì còn mãi mãi. Chà ng nghÄ© Thanh và chà ng có thể lát nữa sẽ chết; Việt Quốc, Việt Minh ám hại lẫn nhau cÅ©ng không còn nữa. Nhưng tiếng ngâm cá»§a ngưá»i yêu thì như mãi mãi bà ng bạc trong không gian cá»§a những đêm sương lạnh.
“Chị có thấy lạnh không?â€
Thanh chạm má mình và o má Ngá»c; nà ng thấy hai là n da thấm hÆ¡i lạnh lẫn nhau như hai linh hồn cùng hòa là m má»™t để lát nữa tan Ä‘i trong cái mênh mông cá»§a hư vô.
* * * * *
Trá»i đã sáng mà u sương trở thà nh trắng đục rồi tan dần. Trên má»™t và i cây thông nắng đã bắt đầu lao xao ở những đầu lá Ä‘á»ng sương. Thanh cúi xuống nhìn chá»— vết thương cá»§a Ngá»c rồi nói:
“Anh bị thương ở đùi thì không chết đâu. Tôi cÅ©ng chỉ bị đạn sướt qua ngoà i sưá»n không saoâ€.
Ngá»c há»i:
“Thế bị ở đâu má»›i chết?â€
Thanh mỉm cưá»i:
“Bị ở timâ€.
Sương đã tan hết, trá»i cao và rá»™ng bao la. Hai ngưá»i cùng yên lặng nhìn mà u xanh cá»§a ná»n trá»i không vẩn má»™t đám mây, ngÆ¡ ngác như lấy là m lạ rằng còn được trông thấy ánh sáng cá»§a thế gian. Ngá»c nhấc đầu khá»i cánh tay Thanh, xoay mặt vá» phÃa nà ng rồi nắm chặt hai bà n tay ngưá»i yêu trong tay mình, nói:
“Không có chị thì tôi đã chết rồiâ€.
Thanh mỉm cưá»i rất nhẹ rồi đáp lại:
“Không có anh thì tôi cÅ©ng không sống đượcâ€.
Nà ng mÃm miệng cắn má»™t bên môi; chiếc răng cá»a má»—i lúc cắn má»™t mạnh hÆ¡n cho đến khi môi nà ng rÆ¡m rá»›m máu. Hà ng lông mi dà i và cong cá»§a nà ng thong thả hạ thấp xuống, hà ng mi dưới lại vòng lên như cưá»i và con ngươi nà ng hÆ¡i rung rung sáng. Mắt nà ng Ngá»c cảm thấy như đương ngắm má»™t thứ gì đẹp lắm. Ngá»c định cúi xuống hôn và o hai con mắt thân yêu ấy, hai con mắt mà chà ng cảm thấy như là biểu hiệu cho sá»± sung sướng cá»§a cả má»™t Ä‘á»i chà ng. Má»™t lúc sau Thanh ngước mắt há»i:
“Nếu chúng mình sống sót thì chúng mình sẽ là m gì?â€
Ngá»c đáp:
“Thì lại chui đầu và o cái ‘guồng máy’â€.
Thanh ngẫm nghÄ© rồi gáºt đầu, mắt thoáng má»™t tia vui tinh nghịch:
“Nếu không có guồng máy nà o nữa em cÅ©ng phải cố bịa ra má»™t cái để em vá»›i anh có chá»— chui và oâ€.
HẾT
|
 |
|
| |