 |
|

18-09-2008, 12:39 PM
|
 |
Äá»™i Xung KÃch 
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
|
|
Quả tháºt Tịnh Nhi đã giúp đỡ cho đám Yến Tá» rất nhiá»u, nà ng đã nói vá»›i thái háºu:
- Bẩm lão pháºt gia, xin hãy khai ân, nói giúp cho NgÅ© a ca và i câu, để hoà ng thượng khoan dung tha cho há».
Thái háºu nói:
- Ngươi nói sao nghe đơn giản thế? Tại sao phải nói giúp? Bá»n chúng tá»™i nặng tà y trá»i, vừa phản quốc khi quân, che giấu bá»n tá»™i phạm để chúng chạy trốn... má»—i má»™t tá»™i đã là má»™t án tá», có xin được tá»™i nà y cÅ©ng còn tá»™i kia, bá»n chúng chết là đúng. Tịnh Nhi, con phải tỉnh táo má»™t chút, NhÄ© Khang vá»›i con cÅ©ng nà o có duyên phần, váºy thì cứu bá»n há» là m gì?
Nhưng Tịnh Nhi nói:
- Duyên phần không có, nhưng tình cảm là quan trá»ng nhất là khi tri tâm. Lão pháºt gia à , những cái việc ma há» là m, chẳng phải là đã nhổ được cái gai trong mắt lão pháºt gia ư? Há» tống khứ được Hương phi, có nghÄ©a là ná»—i lòng cá»§a lão pháºt gia được xóa, hoà ng thượng không còn bị Hương phi mê hoặc. Váºy thì tại sao không bá» qua chuyện nà y, còn truy cứu tìm ra tung tÃch Hương phi là m chi? Cái gá»i là cá»§a đám Yến TỠđúng ra phải nói là công má»›i phải sao lại khép tá»™i? Nếu vụ án nà y tiếp tục, rá»§i tìm được Hương phi vá», chẳng phải là thêm phiá»n phức, rồi lão pháºt gia lại phải canh cách lo sợ, phải tìm cách hạ thá»§ Hương phi lần nữa ư?
Thái háºu nghe Tịnh Nhi nói có lý, suy nghÄ©.
- Äiá»u con nói cÅ©ng phải.
Tịnh Nhi thừa dịp nói thêm.
- Vì váºy chuyện là m báºy cá»§a Yến Tá», lại giúp lão pháºt gia loại bá» Hương phi nên theo con có nên chăng, lão pháºt gia cân Ä‘o “công tá»™i†cá»§a há»n há» mà thả há» ra Ä‘i?
Thái háºu nhìn Tịnh Nhi nói:
- Tịnh Nhi, có phải... con vẫn còn yêu Nhĩ Khang không?
Tịnh Nhi yên lặng không đáp, thái háºu suy nghÄ© rồi gáºt đầu:
- Váºy thì có thể xét lại, cho NhÄ© Khang miá»…n tá»™i chết!
Tịnh Nhi nghe váºy giáºt mình:
- Sao chỉ có má»™t mình NhÄ© Khang mà không phải là tất cả? Nếu má»i ngưá»i Ä‘á»u chết, chỉ có má»™t mình anh NhÄ© Khang sống thì đối vá»›i anh ấy, sống chẳng bằng được chết đâu.
Thái háºu nghe váºy nghÄ© ngợi, giữa lúc đó chợt có tiếng thái giám rao:
- Hoà ng háºu nương nương đến!
Liá»n theo đó, hoà ng háºu và Dung ma ma vá»™i vã Ä‘i và o.
- Lão pháºt gia kiết tưá»ng!
Thái háºu ngạc nhiên:
- Lại có chuyện gì mà các ngươi đến đây?
Hoà ng háºu vá»™i bẩm tấu:
- Ngưá»i mà lão pháºt gia sai Ä‘i Tế Nam là Cao Dung nay đã quay vá» rồi ạ.
Thái háºu hiểu ngay.
- Ãã tìm được manh mối gì rồi ư?
Dung ma ma bước tá»›i nói nhá»:
- Dạ có ạ... Cao Dung mang vỠđây ba ngưá»i, má»™t là ngưá»i trước kia Ä‘Ãch thân đỡ đẻ cho Tá» Vy đó là Lý bà bà , còn hai ngưá»i kia là má»™t cặp vợ chồng nghe nói là ông cáºu và bà mợ cá»§a Tá» Vy ạ.
Thái háºu nghe váºy ra lệnh ngay.
- Bây đâu, hãy mang hỠvà o đây.
Hoà ng háºu nói:
- Dạ há» Ä‘ang đứng ở phÃa ngoà i chá», lão pháºt gia truyá»n há» và o ngay ư?
- Còn chần chỠgì nữa?
Dung ma ma vội quỳ xuống.
- Dạ để nô tà i ra ngoà i bảo hỠvà o ngay ạ.
Tịnh Nhi đứng cạnh ngạc nhiên tại sao mang cả những há» hà ng thân tÃch cá»§a Tá» Vy lên kinh, hay là đã phát hiện được Ä‘iá»u gì không đúng? Tịnh Nhi hồi há»™p đứng chá» không dám bá» Ä‘i.
Thế là Dung ma ma cùng Cao Dung đưa ba ngưá»i dân và o cung. Cao Dung quỳ xuống nói:
- Nô tà i Cao Dung khấu kiến lão pháºt gia, chúc lão pháºt gia thiên tuế thiên thiên tuế! Lần nà y nô tà i tuân lệnh đến Tế Nam bá» công lùng sá»±c truy tìm và đã không uổng công nên mang được những ngưá»i thân còn lại cá»§a Tá» Vy cát cát vỠđây. Xin lão pháºt gia hãy Ä‘Ãch thân mà thẩm tra há»!
Thái háºu nghe váºy quay qua nhìn ba ngưá»i, chỉ thấy há» Ä‘á»u là dân quê chân đất. Há» có vẻ sợ hãi khi quỳ trước mặt những ngưá»i quyá»n uy.
Thái háºu quan sát má»™t chút, há»i lá»›n:
- Ai là Lý bà bà ?
Bà lão hỠLý vội ngước mặt lên.
- Dạ tôi... tôi ạ.
Thái háºu lại há»i:
- Tá» Vy là do chÃnh tay ngươi đỡ đẻ phải không? Chuyện nà y cách nay đã mưá»i chÃn năm rồi, là m sao ngươi nhá»› là đã đỡ đẻ cho ai? Con bé Tá» Vy là đứa nà o?
Lý bà ba run run nói:
- Nếu cô Tá» Vy nà y Ä‘Ãch tháºt ngụ bên bá» hồ Ãại Minh, nhà số 52 hẻm Giang Gia đưá»ng Báo Äá»™t Tuyá»n há» Hạ thì đúng là do tôi đỡ đẻ ạ.
Thái háºu láºp tức há»i:
- Là m sao ngươi lại có thể nhá»› rõ là nhà há» Hạ là số 52 hẻm Giang Gia đưá»ng Báo Äá»™t Tuyá»n?
Lý bà bà vừa run vừa nói:
- Vì cái hôm đỡ đẻ đó, tôi tháºt tình không muốn Ä‘i bữa đó trá»i tuyết lá»›n, lại ná»a đêm ná»a hôm... cÅ©ng không phải là chá»— quen biết. Tôi phân vân mãi sợ nguy hiểm, nhưng rồi ngưá»i đến má»i lại đặt xuống bà n đến hai nén bạc, số tiá»n quá lá»›n, từ nà o đến giá» là m nghỠđỡ đẻ tôi chưa há» thấy có má»™t số tiá»n lá»›n như váºy, nên liá»u mình đội mưa tuyết mà đi.
Thái háºu yên lặng má»™t chút để suy nghÄ© rồi há»i:
- Mưa tuyết? Là m sao có mưa tuyết? TỠVy sinh ngà y mùng hai tháng tám, lúc mùa hè là m gì có mưa tuyết?
Lý bà bà giả vá» ngạc nhiên há»i:
- Con đâu có nói nó sinh ngà y hai tháng tám đâu? Nếu con nhá»› không lầm thì hôm đó là mùng tám tháng chạp, lúc ngưá»i nhà cá»§a há» Hạ đến má»i là lúc con Ä‘ang ăn cháo mùng tám!
Rồi mụ ta quay qua chỉ cáºu cá»§a Tá» Vy nói:
- Ngưá»i mà nhà há» Hạ phái đến là lão nà y đây!
Thái háºu nghe váºy sững sá», nếu tháºt sá»± Tá» Vy sinh ra trong mùa đông thì nó đâu phải là máu thịt cá»§a hoà ng đế? Bà đã nghi có sá»± bất minh trong lý lịch cá»§a Tá» Vy. Váºy thì... thôi đã quá rõ rà ng, đây là má»™t mà n lừa gạt khá»§ng khiếp. Bà cố lấy lại bình tÄ©nh, trừng mắt nhìn hai vợ chồng dân quê già quỳ trước mặt há»i:
- Các ngươi có chắc chắn là ông cáºu và bà mợ cá»§a Tá» Vy không?
Hai vợ chồng già vá»™i vã dáºp đầu.
- Dạ chắc chắn! Chắc chắn ạ!
- Váºy mẹ Tá» Vy là ai? Äúng là Hạ VÅ© Hà không?
- Vâng, Hạ VÅ© Hà là cháu há» cá»§a chúng tôi, lúc xưa nó ngụ ở Báo Ãá»™t Tuyá»n. Gia đình hai bên lại rất thân thÃch, hiện giá» tôi nghÄ© là Tá» Vy nếu gặp hẳn là còn nhá»› chúng tôi. Chúng tôi chỉ xa nhau khi Hạ VÅ© Hà dá»n xuống phố phÃa dưới Thiên Pháºt SÆ¡n.
- Như váºy hẳn các ngươi phải biết cha đẻ cá»§a Tá» Vy là ai chứ?
Thái háºu há»i, hai vợ chồng ông lão nhìn xuống.
- Dạ... chuyện đó thì không rõ, vì sá»± việc cá»§a VÅ© Hà là m chúng tôi Ä‘á»u quan tâm. Chỉ thấy có má»™t chuyện lạ, là chưa lấy chồng mà đã có con. Cuá»™c sống cá»§a nó cÅ©ng khá khó khăn... má»i ngưá»i lại xa lánh... lúc Hạ VÅ© Hà sinh nở, Ä‘Ãch thân mẹ cá»§a VÅ© Hà đến năn nỉ nhá» chúng tôi Ä‘i rước mụ ạ.
- Ngươi có chắc chắn đó là ngà y mùng tám tháng mưá»i hai không?
Thái háºu há»i, ông lão đáp má»™t cách không do dá»±.
- Ãúng! Ngà y mùng tám tháng chạp năm Hợi ạ.
Thái háºu ngạc nhiên.
- Năm hợi chớ không phải Tuất à ?
- Không, chắc chắn là năm hợi!
Rồi ông quay qua há»i bà lão:
- Nó cùng tuổi với con Thu Nhi nhà mình phải không?
Bà lão gáºt đầu.
- Äúng, con cháu Thu Nhi nhà mình sinh và o mùa thu còn nó sinh mùa đông!
Thái háºu ngồi yên, sá»± tháºt đã rõ rà ng, còn Tịnh Nhi cÅ©ng không biết đây là tháºt hay giả.
o0o
Cùng lúc đó vua Cà n Long cÅ©ng nháºn được tin VÄ©nh Kỳ đã bá» trốn, khiến ông tức Ä‘iên lên.
Tiểu Thuáºn Tá» vá»›i bức thư trên tay quỳ trước mặt ông.
- Bẩm tấu hoà ng thượng, đây là thơ của Ngũ a ca để lại ạ!
Vua Cà n Long trợn mắt.
- Ãể thÆ¡ lại bá» trốn ư? Sao nghe nói là hắn bệnh nặng trong ngục mà ?
- Dạ bẩm hoà ng thượng, Ngũ a ca lúc ở trong ngục quả là có bệnh ạ, nhưng khi được đưa ra ngoà i uống thuốc xong đã bớt đau. Ngũ a ca nói là muốn ra hoa viên hóng mát, rồi thừa cơ bỠtrốn ạ.
Vua Cà n Long tức tối.
- Sao lại có chuyện vô lý váºy? Nếu sá»›m biết thế ta đã để hắn ở trong tù rục xương, không thả hắn ra!
Vua giáºt lấy lá thư trên tay Tiểu Thuáºn, mở ra Ä‘á»c, trong khi Tiểu Thuáºn lặng lẽ rút lui ra ngoà i, còn lệnh phi thì e dè đứng gần đó theo dõi thái độ cá»§a vua.
ThÆ¡ cá»§a VÄ©nh Kỳ chỉ vá»n vẹn có mấy dòng.
Bẩm Hoà ng a ma,
Xin hãy tha cho tá»™i bất hiếu, nhưng lúc Hoà ng a ma giáºn dữ thế nà y, con nghÄ© có khổ công trình bà y thế nà o, Hoà ng a ma cÅ©ng chẳng để lá»t tai đâu. Con chỉ xin có mấy lá»i ngắn gá»n, bá»n con lúc nà o cÅ©ng kÃnh trá»ng và yêu quý Hoà ng a ma. Cuá»™c Ä‘á»i có đổi dá»i thế nà o vẫn bất biến, riêng vá» chuyện Hương phi, chúng con mặc dù có hà nh động má»™t cách nông nổi, nhưng xin Hoà ng a ma hãy xét lại. Sá»± việc chẳng đơn giản như ngưá»i nghÄ© đâu, chúng con Ä‘á»u là những con ngưá»i hiểu biết. ÄÆ°Æ¡ng nhiên khi hà nh động cá»§a phải có căn nguyên, nếu má»™t ngà y nà o đó Hoà ng a ma bình tâm nghÄ© lại, sẽ thấy việc là m cá»§a bá»n con không phải là xấu, thì biết đâu ngưá»i lại chẳng tha thứ cho bá»n con.
Hoà ng a ma! Má»™t lần nữa con xin cúi đầu xin tá»™i cho các bạn con, nếu ngưá»i khoan dung, lúc đó con sẽ quay vá». Còn nếu không, con xin vÄ©nh biệt ngưá»i ngay từ hôm nay để sống cuá»™c Ä‘á»i độc láºp...
Ãá»c xong thư, vua chẳng những không cảm động mà còn giáºn hÆ¡n, ngưá»i vò nát bứt thÆ¡ trong tay, quát:
- Hừ, muốn vÄ©nh biệt ư? Váºy thì ta cho ngươi vÄ©nh biệt luôn. Ãừng bao giá» quay vỠđây nữa, thà không có hÆ¡n là có má»™t đứa con bất hiếu như ngươi!
Lệnh phi nhặt lá thư lên Ä‘á»c, rồi nói:
- Bẩm hoà ng thượng, thần thiếp thấy bức thÆ¡ nà y NgÅ© a ca đã nói rõ lòng mình, chỉ cần hoà ng thượng tha thứ cho hà nh động dại dá»™t cÅ©, thì nó sẽ quay vá» thôi. Tháºt ra thiếp thấy nó nà o có bất kÃnh vá»›i hoà ng thượng, khi nó quyết định giải quyết cho Hương phi, thì cÅ©ng có căn nguyên cá»§a nó. Chẳng lẽ chỉ vì chuyện mất Hương phi mà hoà ng thượng lại từ bá» hết con cái ư?
Vua Cà n Long nói:
- Lệnh phi, khanh không cần phải biện minh cho há», bi kịch hay hỉ kịch Ä‘á»u không phải do trẫm mà chÃnh hỠđã gây ra, khi hỠđã quyết định chá»n việc giúp Hương phi trốn thoát! Thì có nghÄ©a là hỠđã chá»n lấy bi kịch Ä‘iá»u là m trẫm Ä‘au đớn nhất trong chuyện nà y không phải vì chuyện hỠđứng bên phe Hà m Hương, mà là vì há» quá xem thưá»ng trẫm! Trẫm đã há»i Ä‘i há»i lại nhiá»u lần chúng cứ cả quyết là Hương phi đã hóa bướm bay mất, có phải là đã qua mặt trẫm không?
Cà ng nói vua Cà n Long cà ng giáºn, ông Ä‘i qua Ä‘i lại lá»›n tiếng:
- Khanh cÅ©ng thấy, con cái nhà ai mà lại khinh thưá»ng cha mẹ như váºy, chúng coi trẫm như má»™t thằng ngu rồi còn gì?
Vua Cà n Long vừa nói đến đó, thì ngưá»i cá»§a thái háºu đến quỳ xuống trước mặt vua:
- Bẩm hoà ng thượng, lão pháºt gia bảo có chuyện khẩn cấp, má»i hoà ng thượng đến Từ Ninh cung ngay.
o0o
Chỉ má»™t lúc sau, Tá» Vy, Yến Tá», Kim Tá»a cÅ©ng Ä‘á»u được đưa đến Từ Ninh cung.
Yến Tá» là đứa rất lạc quan, nên thấy cai ngục bảo ba ngưá»i cùng Ä‘i thì há»›n hở nói:
- Như váºy là Hoà ng a ma đã nghÄ© lại, quyết định thả bá»n mình rồi!
Tá» Vy không lạc quan như váºy, nhưng cÅ©ng không nguôi hy vá»ng.
- Hoà ng a ma là ngưá»i “đầy ấp tình ngưá»i†chỉ cần thá» gian là ngưá»i sẽ hiểu và tha thứ cho chúng ta.
Khi đến trước cá»a Từ Ninh cung, cả ba cà ng ngạc nhiên hÆ¡n nữa khi thấy cả NhÄ© Khang cÅ©ng mang cùm được đưa tá»›i. Kim Tá»a thấy váºy phấn chấn nói:
- Các chị nói có lẽ đúng đấy, hoà ng thượng truyá»n cả NhÄ© Khang đến, có lẽ để cùng lúc tha cả bá»n ta.
NhÄ© Khang vừa nhìn thấy Tá» Vy, mừng rỡ há»i:
- Tá» Vy, Yến Tá»... các ngưá»i thế nà o, khá»e và ổn chứ?
Nhưng ngay khi đó bá»n cai ngục đã cắt ngang.
- Không được nói năng gì cả! Và o nhanh lên!
Yến Tá» Ä‘ang hà há»ng, nghe váºy quay qua nạt:
- Ngươi coi chừng đấy! Hoà ng a ma truyá»n bá»n ta lên là để tha, ngươi mà là m dữ coi chừng, dù gì bá»n ta cÅ©ng là cát cát đấy. Ta mà được tha ra thì ngươi liệu hồn!
Tên cai ngục bị lá»i dá»a cá»§a Yến Tá» là m hoang mang, vá»™i vã cưá»i cầu tà i.
- Xin cát cát đừng giáºn, bá»n nô tà i là m váºy chẳng qua vì tuân lệnh trên thôi. Thôi thì má»i cát cát, đại gia và o cho!
Tá» Vy không thấy VÄ©nh Kỳ, há»i:
- Còn Ngũ a ca đâu?
- Hôm qua đã ra ngoà i, bao giỠcó cơ hội sẽ nói rõ!
NhÄ© Khang nói, má»i ngưá»i bước và o Từ Ninh cung là phát hiện không khà khác lạ ngay, trước mặt há» là đầy đủ cả ngưá»i trong cung. Vua Cà n Long, thái háºu, hoà ng háºu, lệnh phi, Tịnh Nhi, Dung ma ma, ngưá»i nà o thái độ cÅ©ng nghiêm nghị, im lặng chỠđợi... Ngoà i ngưá»i trong cung đình còn có cả mấy ngưá»i thưá»ng dân, ăn mặc chất phác như dân quê.
Thái háºu thấy đã có đầy đủ bá»n Yến Tá» láºp tức nói:
- Nà y Yến Tá», ta ra lệnh các ngưá»i chẳng ai được lên tiếng cả nhé, bao giá» ta há»i tá»›i sẽ được lên tiếng sau.
Xong quay qua mấy lão dân quê, thái háºu há»i:
- Nà y, bá»n ngươi nhìn xem trong số ba cô gái nà y ai là Tá» Vy?
Lý bà bà hoang mang nhìn ba cô gái trước mặt, rồi lắc đầu nói:
- Tháºt tình tôi không nhìn ra, vì lúc đỡ đẻ cô ấy chỉ là má»™t đứa bé sÆ¡ sinh.
Còn hai vợ chồng ông cáºu cá»§a Tá» Vy cứ chăm chăm nhìn ba ngưá»i. Thái độ cá»§a há» khiến Tá» Vy ngạc nhiên, sao lại có mặt ba ngưá»i dân quê ở đây? Nhưng rồi khi nhìn kỹ, Tá» Vy chợt nháºn ra. Vừa mừng vừa ngạc nhiên Vy chưa kịp há»i thì ông cáºu hỠđã ngoắc tay vá» phÃa Tá» Vy nói:
- TỠVy, có còn nhớ ta không?
- Ông cáºu! bà mợ!
TỠVy kêu lên:
- Hai ngưá»i chẳng phải ở Tế Nam ư? Sao giá» lại đến Bắc Kinh?
Hai ông cáºu bà mợ nắm tay Tá» Vy ra vẻ thân tình.
- á»’! Bao nhiêu năm không gặp rồi, trông con lá»›n đại. Tá» Vy! Bây giỠđã là ngưá»i lá»›n rồi nhé, còn nhá»› lần cuối ta gặp con ở Thiên Pháºt sÆ¡n lúc đó con má»›i chÃn tuổi, con chỉ cao bằng nà y cá»§a ta thôi!
Vừa nói ông ta vừa đặt tay ngang thắt lưng, còn bà mợ thì rơm rớm nước mắt nói:
- Ãẹp, đẹp quá! À, con đẹp váºy lại được tiến cung, thế nà y thì VÅ© Hà ở dưới suối và ng hẳn mãn nguyện lắm đấy!
Thái háºu nghe đến đây, tằng hắng má»™t tiếng nói:
- Váºy là nháºn ra bà con rồi phải không? Tá» Vy, đây đúng là ông chú bà thiếm cá»§a ngươi rồi chứ?
Tá» Vy quay lại, cung kÃnh nói:
- Vâng, con chẳng biết sao hỠlại đến được Bắc Kinh hỠđến tìm con? Hay có chuyện gì khác?
Nhĩ Khang đứng ngoà i luôn luôn cảnh giác, thấy sự việc có vẻ khác lạ nên quay sang nhìn Tịnh Nhi, chỉ thấy Tịnh Nhi lắc đầu.
Kim Tá»a như cÅ©ng phát hiện được Ä‘iá»u lạ đó, tại sao má»™t ngưá»i dân dã quê mùa lại có thể và o cung đình dá»… dà ng như váºy? Nên bước tá»›i.
- Ông chú bà thiếm hẳn chưa quên con? Lúc nà y khá»e không?
Bà lão có vẻ ngạc nhiên:
- Ãây là Kim Tá»a ư? Ngươi vẫn còn theo hầu Tá» Vy à ? Váºy thì tốt quá! Tốt quá!
Thái háºu lạnh lùng cắt ngang.
- Váºy là đủ rồi, đủ dể xác nháºn hai bên là bà con thân thuá»™c nhau chứ gì?
Và quay sang Tá» Vy, bà há»i:
- Tá» Vy, ngươi hãy nói rõ ta biết, nguyên quán ngươi ở đâu? Sau đó có dá»i Ä‘i đâu không?
Tá» Vy giáºt mình:
- Lúc nhá» nhà con ở số 52 hẻm Giang Gia đưá»ng Báo Äá»™t Tuyá»n ạ? Sau đó má»›i dá»i đến Trấn Lê Hoa ở dưới chân núi Thiên Pháºt sÆ¡n ạ.
Thái háºu lại há»i:
- Ngươi sinh ngà y nà o tháng nà o?
- Dạ bẩm ngà y hai tháng tám năm nhâm Tuất ạ.
Thái háºu quay qua Lý bà bà há»i:
- Lý bà bà ! Ngươi nói ta nghe xem nó sinh ngà y mồng mấy tháng mấy.
Lý bà bà run rẩy nói:
- Dạ... dạ... ngà y tôi đi đỡ đẻ cho mẹ nó là ngà y mùng tám tháng chạp năm Quý Hợi ạ. Nhưng mà ... nhưng mà ... tôi cũng không nhớ có phải là cô gái nà y không!
Thái háºu quay qua ông chú cá»§a Tá» Vy.
- Hạ VÅ© Hà có tất cả mấy ngưá»i con?
Ông lão nghe há»i vá»™i quỳ xuống.
- Dạ... Vũ Hà chỉ có một đứa con duy nhất nà y.
Ãến lúc nà y Tá» Vy đã hiểu chuyện gì đã xảy ra, nà ng loạng choạng lùi ra sau, mặt tái hẳn.
- Không... không... không... không thể như váºy được. Con sinh ra và o tháng tám mà , mẹ con còn nói, năm đó hoa Tá» Vy nở rá»™, nở rất dai, mãi đến tháng tám mà chưa tà n. Vì váºy ngươi má»›i lấy tên hoa đó đặt cho con!
Ông lão vẫn khẳng định.
- Nhưng rõ rà ng là ngươi sinh ngà y mùng tám tháng mưá»i hai năm Quý Hợi, chÃnh ta Ä‘i rước mụ cho mẹ ngươi mà . Lúc nhá» má»i ngưá»i cÅ©ng không gá»i ngươi là Tá» Vy mà gá»i là “chút xÃuâ€. Vì lúc ngươi sinh ra ngươi nhá» xÃu mãi đến khi lên sáu tuổi, mẹ ngươi má»›i sá»a tên ngươi gá»i là “Tá» Vyâ€.
Không chỉ Tá» Vy hiểu, mà má»i ngưá»i cùng hiểu, Yến Tá» vừa giáºn vừa sợ, Kim Tá»a, NhÄ© Khang cÅ©ng thế, vua Cà n Long có vẻ bất ngá», mắt đỠngầu vì giáºn.
Tá» Vy thấy choáng váng, không ngá» má»i thứ lại tệ hại thế nà y, Vy nói:
- Không thể như váºy được! Mẹ con không há» lừa dối con, mẹ nói rất rõ rà ng, tại sao lại có thể đảo ngược thế?
Nà ng quay sang vợ chồng ông chú, há»i:
- Hai ngưá»i có chắc là con không phải tuổi Nhâm Tuất không?
Hai vợ chồng ông chú đồng thanh nói:
- Chắc chắn! Không có gì sai cả, Thu Nhi nhà chúng ta cũng cùng tuổi với con mà ?
Ãến lúc đó thì vua Cà n Long không còn dằn lòng được nữa, ông nhìn Tá» Vy nghiến răng hét:
- Tá» Vy! Ngươi và mẹ ngươi! Ãã láºp ra tráºn đồ nà y để mà lưá»ng gạt trẫm, Hừ! Cái gì mà mưá»i tám năm khổ đợi, dể cho trẫm nghÄ© là mẹ ngươi trung kiên, để rồi lòng ray rức ân háºn vì đã vô tình. Ta Ä‘em cả trái tim thà nh khẩn, ăn năn để chấp nháºn ngươi. Bây giá»... vỡ lẽ ra thì chỉ là m cái chuyện cưu mang ngưá»i khác, má»™t mà n lừa gạt khá tỉ mỉ kéo dà i. Ngà y ra Ä‘á»i cá»§a ngươi cách xa cái ngà y ta đến Tế Nam những hai năm thì là m sao ngươi là con cá»§a ta được chứ! Hừ! Mẹ ngươi quả là ngưá»i biết tÃnh toán! Má»™t ngưá»i đà n bà xảo quyệt, trách gì ngươi cÅ©ng đầy quá»· kế. Trẫm quả là má»™t thằng mù, má»›i nháºn đứa con gái như ngươi là m con!
Ãứng bên cạnh không dằn được, Yến Tá» bước tá»›i nói:
- Bẩm Hoà ng a ma! Xin ngưá»i đừng để bị trúng kế, tại sao những ngưá»i thế nà y lại có thể lá»t được và o trong cung? Chỉ cần nhìn qua ai cÅ©ng thấy rõ cả, và dụ hai ông bà lão kia có tháºt là ông chú bà thiếm cá»§a Tá» Vy Ä‘i nữa, thì há» cÅ©ng già rồi, có khi há» lú lẩn nói sai cÅ©ng có khi há» nói dối. Há» nà o phải ruá»™t thịt cáºn ká» Tá» Vy, sao lại nhá»› rõ được ngà y? Hoà ng a ma đừng có nghi oan cho mẹ Tá» Vy và cả Tá» Vy nữa. Bà Hạ VÅ© Hà đã mất, chẳng thể đội mồ sống lại để mà thanh minh chuyện nà y, Hoà ng a ma.
Vua Cà n Long không đợi, Yến Tá» dứt lá»i, quát:
- Ngươi câm miệng ngay, trẫm không muốn nghe nữa! Ngươi và Tá» Vy đã tư thông nhau, sắp xếp sá»± việc từ đầu tá»›i cuối. Bá»n bây Ä‘á»u là dân lưá»ng gạt, bây giá» còn không biết xấu hổ, còn cãi nhăng cãi cuá»™i. Cái gì mà Hoà ng a ma, trẫm không còn là Hoà ng a ma cá»§a các ngươi nữa! Không được gá»i thế?
Ãến lúc nà y, Kim Tá»a không biết sợ là gì nữa, bước ra nói:
- Bẩm hoà ng thượng, con là đứa ở bên thái thái suốt chÃn năm trá»i mãi cho đến lúc thái thái qua Ä‘á»i, vì váºy con biết rất rõ. Con xin lấy mạng sống cá»§a mình ra mà thá». Mẹ cá»§a Tá» Vy là má»™t phụ nữ hiá»n thục cao quý, tuyệt đối không xấu như hoà ng thượng nghÄ© đâu. Bà ấy cầm kỳ thi há»a Ä‘á»u giá»i, không những thế còn biết cả cách dạy con, bà ấy là ngưá»i nghiêm khắc...
Nhưng Vua Cà n Long đã cắt ngang.
- Ta không muốn nghe bất cứ má»™t Ä‘iá»u gì liên quan đến Hạ VÅ© Hà nữa, ta hoà n toà n không tin tưởng những lá»i bịa đặt. Hãy mang tất cả những con ngưá»i có liên quan đến Hạ VÅ© Hà nà y ra ngoà i! Ta không muốn nhìn mặt bất cứ ai trong bá»n há».
Thế là bá»n thái giám tiến lên đưa ông chú bà thÃm Tá» Vy và Lý bà bà ra ngoà i, còn đám Tá» Vy vẫn quỳ đó, Tá» Vy nhìn vua Cà n Long Ä‘au khổ nói:
- Hoà ng a ma, chuyện nà y có miệng mà con không là m sao biện minh được, nhưng đối vá»›i con chuyện được là m con cá»§a Hoà ng a ma chẳng quan trá»ng nữa mà cái quan trá»ng ở đây là tư cách mẹ con đã bị xúc phạm. Ãó là điá»u không thể chấp nháºn! Hoà ng a ma hãy nghÄ© kỹ lại Ä‘i, nếu con không phải là con cá»§a ngưá»i, tại sao mẹ con lại nói thế? Lại bắt con phải Ä‘i tìm cha? Tháºt nhục nhã...
Rồi không chịu được, Tá» Vy ngước lên trá»i gá»i to.
- Mẹ Æ¡i mẹ, mẹ ở nÆ¡i nà o? Hãy nói cho con biết Ä‘i, sao lại có chuyện kỳ cục váºy? Hãy cho con biết Ä‘i!
Thái háºu trợn mắt, gạt ngang:
- Thôi, đừng có diá»…n kịch nữa, vở kịch nà y diá»…n đến đây đủ rồi, hãy ngưng lại Ä‘i thôi, ta chẳng muốn xem tiếp. Tá»™i khi quân tà y trá»i chẳng thể dung thứ được, hãy quay vá» ngục tối mà chá» chết Ä‘i!
Nhĩ Khang không chịu thua, bước tới.
- Hoà ng thượng, thần có Ä‘iá»u muốn nói vá»›i Hoà ng thựơng.
Thái háºu trừng mắt vá»›i NhÄ© Khang.
- NhÄ© Khang, hôm nay ta cho gá»i ngươi đến đây là để ngươi tai nghe mắt thấy những gì đã xảy ra. Má»™t năm trôi qua, ngươi như kẻ sống trong quả mù, ngươi cÅ©ng bị mê hoặc, trong chuyện lưá»ng gạt tà y trá»i nà y, không những chỉ có hoà ng đế, VÄ©nh Kỳ mà còn có cả ngươi nữa. Vì váºy ta muốn ngươi hãy tỉnh lại Ä‘i! NhÄ© Khang, ngươi là ngưá»i trung tÃn cá»§a hoà ng đế, là ngưá»i được ta yêu quý. Nên biết như váºy và không nên tiếp tục mê muá»™i. Hai con a đầu nà y, lý lịch bất minh, lúc nà o cÅ©ng nói dối, ngươi nên bình tâm mà nghÄ© xem có đúng không? giỠđây, Tá» Vy không còn là cát cát, thì đương nhiên cái chuyện chỉ hôn cá»§a ngươi coi như không còn. Chỉ cần ngươi thức tỉnh, thì ngươi vẫn là cá»§a chúng ta bao nhiêu tá»™i lá»—i cÅ© sẽ được xóa hết. Ngươi hiểu ý ta nói không?
Tá» Vy nghe thái háºu nói, nước mắt rà n rụa nhưng nghÄ© đến tương lai vẫn mở rá»™ng trước mặt NhÄ© Khang, nên quỳ xuống nói:
- Anh NhÄ© Khang, hãy chấp nháºn Ä‘i, đừng nghÄ© đến chuyện giữa em và anh nữa, xin vÄ©nh biệt!
NhÄ© Khang có vẻ tức giáºn quay qua nhìn Tá» Vy nói:
- VÄ©nh biệt cái gì? Anh và em như chim liá»n cánh, như cây liá»n cà nh, đừng bao giá» nói đến tiếng vÄ©nh biệt.
Rồi quay sang nhìn thẳng vua Cà n Long khang nói:
- Bẩm hoà ng thượng, Tá» Vy đối vá»›i hoà ng thượng thì có rất nhiá»u thứ quan trá»ng, chẳng hạn như thân thế, huyết thống ngà y sinh... còn đối vá»›i thần, thì tất cả những thứ đó lại chẳng có ý nghÄ©a gì cả. Ãiá»u thần quan trá»ng nhất là tình cảm con ngưá»i, dù Tá» Vy có là cát cát hay không? Có huyết thống hoà ng tá»™c không? Thì chuyện đó cÅ©ng chẳng có gì hệ trá»ng. Tại sao lại quan trá»ng quá Ä‘iá»u gì đó? NhÄ© Khang yêu Tá» Vy chỉ vì cô ấy là Tá» Vy thôi, không cần biết chuyện khác. Cô ấy là con má»™t anh lÃnh quèn, con má»™t tay bụi Ä‘á»i, má»™t kẻ cướp hay má»™t đứa ăn xin cÅ©ng được! Cô ấy vẫn là Tá» Vy những tác động bên ngoà i đó chẳng là gì vá»›i con cả. Tình yêu bất diệt vì tình yêu không thay đổi, tình yêu cÅ©ng không thể cân Ä‘ong Ä‘o đếm. Nếu Ä‘em chuyện phú quý vinh hoa ra mà đánh giá tình yêu cá»§a NhÄ© Khang nà y thì tháºt sá»± sai lầm, là quá xem thưá»ng NhÄ© Khang!
Lá»i cá»§a NhÄ© Khang là m má»i ngưá»i bà ng hoà ng trong khi Tá» Vy xúc động chảy nước mắt, còn Yến Tá» thì vá»— tay.
- Hay, hay lắm! Anh NhÄ© Khang! Anh là anh hùng, là ngưá»i vÄ© đại nhất trên Ä‘á»i, tôi phải vá»— tay khen ngợi. Có được chết cùng anh, tôi rất vinh hạnh, tôi không thấy sá»± chết đáng sợ nữa!
Vua Cà n Long ngồi yên, Tịnh Nhi, lệnh phi rÆ¡m rá»›m nước mắt, hoà ng háºu và Dung ma ma bất ngá», không biết bá»n trẻ có Ä‘iên không lại không sợ chết!
o0o
Lúc trở vỠngục cũ.
Vừa và o đến phòng giam, Kim Tá»a đã ôm chầm lấy Tá» Vy, vừa khóc vừa bất bình nói:
- Tháºt tôi không ngá» tiểu thÆ¡ ạ! Nhưng xin tiểu thÆ¡ cÅ©ng đừng có buồn, đừng tin lá»i cá»§a ông chú bà thÃm. Biết đâu hỠđã được mua chuá»™c, con ngưá»i quả vô tình vì đồng tiá»n há» dám nói bừa khi không nhá»› gì cả. Ngà y sinh tháºt cá»§a tiểu thÆ¡ tháºt ra chỉ có bà là biết rõ thôi, mà bà đã nói thì phải đúng, bá»n há» là m sao biết được, nhá»› được?
TỠVy đã bình thản lại nói:
- Thôi Kim Tá»a! Ãừng bất bình giùm ta nữa, có bất bình thì chuyện cÅ©ng xảy ra rồi. Trong cái ná»—i Ä‘au nà y ta lại tìm thấy hạnh phúc, và hạnh phúc đó khiến ta bất cần tất cả. Bây giá» ta chẳng quan tâm đến chuyện ta đã sinh ra ngà y nà o, con cá»§a ai. Hoà ng a ma có nháºn ta là con hay không cÅ©ng được, sá»± xuất hiện cá»§a ông chú bà thÃm kia là cái rá»§i nhưng là cái hay, nhỠđó mà ta má»›i đánh giá được tình yêu cá»§a NhÄ© Khang dà nh cho ta. Giá» ta rất hạnh phúc, đã có được má»™t tri âm tri ká»· thì dù có chết cÅ©ng không tiếc nữa.
Yến Tá» vẫn còn xúc động vì những lá»i cá»§a NhÄ© Khang, nên lắc lấy vai Tá» Vy nói:
- TỠVy nà y, phòng giam của Nhĩ Khang chắc không xa chúng ta bao nhiêu đâu.
- Ãúng, nhà lao ná»™i cung nà y không lá»›n, có lẽ phòng giam nữ ở đầu nà y còn phòng giam nam ở đầu kia thôi!
Tá» Vy nói, Kim Tá»a lại thắc mắc.
- Nhưng chị há»i váºy để là m gì? Vẫn còn má»™t khoảng cách lá»›n đâu nói chuyện vá»›i nhau được đâu?
Yến TỠkhông chịu ngồi yên nói:
- Hiện giá» bên phòng nam, anh VÄ©nh Kỳ đã thoát ra ngoà i chỉ còn lại má»™t mình NhÄ© Khang, chắc là anh ấy buồn lắm. Ãể tôi nói thá» xem anh ta nghe không?
Nói rồi Yến TỠđưa hai tay lên miệng là m loa hướng vá» phÃa phòng giam nam lên tiếng:
- Anh NhÄ© Khang! Anh NhÄ© Khang! Anh có nghe tôi gá»i không? Nếu có hãy gõ tay và o cá»a sắt cho biết!
Láºp tức bên kia đầu dãy có tiếng gõ leng keng lên cá»a, Yến Tá» hứng khởi.
- Ãấy, đấy anh ấy đã nghe được rồi đó.
Thế là Yến TỠhét tiếp:
- Anh NhÄ© Khang! Anh là ngưá»i bạn vÄ©nh viá»…n cá»§a bá»n nà y, Tá» Vy nói yêu anh mãi mãi. Chúng tôi Ä‘á»u hãnh diện vì anh! Anh là má»™t anh hùng, má»™t đại hiệp! Ãể tôi bảo Tá» Vy nói nhá» anh nghe, gắng mà lắng nghe nhé!
Tá» Vy nghe váºy cưá»i.
- Có chuyện gì đâu mà nói? Mà nói anh ấy cũng không nghe đâu, đâu có lớn tiếng bằng chị?
Yến TỠnói:
- Khi yêu ngưá»i ta chỉ nói thầm, đối tượng ở xa vẫn nghe được mà , em là m thá» xem
Tá» Vy không tin, nhưng cÅ©ng cố là m thá», thế là táºp trung tư tưởng lại, lẩm bẩm Ä‘iá»u gì đó trong miệng không rõ.
Yến TỠlại là m loa nói lớn:
- Anh Nhĩ Khang! TỠVy nó nói rồi đấy! Anh có nghe được không?
Có tiếng NhÄ© Khang từ xa vá»ng lại:
- Nghe được rồi, đấy là câu “sông có cạn, núi có mòn tình ta vẫn luôn bá»n vữngâ€.
Tá» Vy cảm động ôm chầm lấy Kim Tá»a.
- Váºy là anh ấy đã nghe được Ä‘iá»u ta muốn nói.
o0o
Trong lúc đó vua Cà n Long lòng lại rối như tÆ¡, bao nhiêu ý tưởng xung đột giằng co lấy ông. Ông chưa biết phải quyết định thế nà o thì bá»n thị vệ mà ông bảo Ä‘i tìm Hương phi, bẩm báo là không tìm thấy.
- Cái gì? Tại sao không tìm thấy? Các ngưá»i chia ra nhiá»u đạo quân như váºy mà vẫn không tìm được má»™t manh mối gì ư?
Mấy vị đại thần được phái đi tìm nghe vua quát sợ, biện minh.
- Bẩm hoà ng thượng vì cái chuyện đó... nó khó như là đi mò kim dưới đáy biển, nên chẳng thấy manh mối đâu.
- Vả lại hoà ng thượng có lệnh là trong lúc Ä‘i tìm nương nương không được kinh động bá tánh, nên sá»± việc cà ng khó khăn. Muốn xét há»i ngưá»i Ä‘i đưá»ng lại chẳng dám nói nguyên nhân, nên chẳng giải thÃch được.
- Hay là thế nà y váºy, hoà ng thượng hãy cho phép vẽ ảnh chân dung cá»§a nương nương ra, như váºy chuyện tìm kiếm sẽ dá»… dà ng hÆ¡n.
Vua Cà n Long trừng mắt vỗ bà n:
- Chuyện trong cung bị mất má»™t nương nương, Ä‘iá»u đó có tốt là nh gì đâu mà phô diá»…n ra ngoà i? Trẫm đã mấy lần dặn dò, bảo là chỉ được âm thầm Ä‘iá»u tra không được là m rùm beng mà các ngươi nghe cÅ©ng không hiểu à ? Thế mà còn bà y chuyện vẽ chân dung ra treo bên ngoà i. Ta nói cho các ngươi biết miệng ai chẳng giữ kÃn, tiết lá»™ chuyện cÆ¡ máºt trong cung đình là sẽ bị trẫm nghiêm trị đấy.
Ãám quần thần nghe nói, tái mặt báo:
- Bá»n thần chỉ Ä‘i dò là âm thầm thôi, chẳng há» xét há»i rùm beng ạ.
Vua Cà n Long nóng như lá»a, suy nghÄ© má»™t chút nói:
- Bá»n ngươi cứ nói tháºt Ä‘i, xác xuất thấy là bao nhiêu? Nhắm có thể tìm được không nà o? Äừng có ấp úng gì cả.
Bác Hằng bước tới thưa:
- Khải bẩm hoà ng thượng, chuyện nà y tháºt vô cùng khó khăn. Äất nước chúng ta rá»™ng lá»›n thế nà y, núi rá»™ng, sông dà i, đưá»ng xá lại phức tạp, đưá»ng bá»™, đưá»ng sông, đưá»ng núi chằng chịt, nếu rải hết ngưá»i Ä‘i tìm chẳng biết bao nhiêu ngưá»i má»›i đủ. Chỉ sợ bá» công bá» sức ra tìm rồi kết quả cÅ©ng chẳng đến đâu. Còn nếu sá» dụng binh sÄ© Ä‘i tìm thì e rằng sá»± xuất hiện rầm rá»™ cá»§a quan binh, bà máºt sẽ không bảo tồn được, nhân tình lại phức tạp. Chỉ cần lá»™ má»™t tà ra là há» sẽ truyá»n khẩu thêm thắc thêm rối, sá»± việc sẽ khó lưá»ng. Vì váºy xin hoà ng thượng hãy minh thị quyết định xem phải là m thế nà o đây?
Vua Cà n Long suy nghĩ thấy đúng là có khó khăn nói:
- Thôi được rồi, Bác Hằng hãy hạ lệnh ngưng tìm đi!
- Vâng!
Sau đó vua Cà n Long chÃnh thức tuyên bố:
- “Hương phi nương nương chẳng may bệnh mất, truyá»n ngưá»i đến báo tin cho A Lý Hòa Trác hay, sau đó sẽ xây má»™t tòa má»™ lá»›n cho Hương phi, hết. Các ngươi lui Ä‘i!
Tuy là đã tuyên bố như váºy, nhưng tình cảm cá»§a vua vẫn hụt hẫng. Nó như rÆ¡i táºn đáy sâu ná»—i buồn mênh mang, hết nghÄ© nà y lại nghÄ© đến việc khác. Vua cà ng nghÄ© cà ng thấy thất vá»ng nhất là việc khi nghÄ© đến Tá» Vy và Yến Tá», những con ngưá»i mà ông đã hết lòng yêu quý, che chở, tin yêu. Váºy mà ... bá»—ng chốc lại biến thà nh kẻ đối láºp, chuyện như thứ trò cưá»i, tất cả những gì há» là m khiến ông dở khóc dở cưá»i, không biết phải phản ứng ra sao nữa. Ông bước tá»›i bên cá»a sổ, đấm mạnh lên song cá»a nói:
- Ta tháºt không ngá», má»™t ngưá»i uy trấn bốn phương có thể hô phong hoán vÅ©, váºy mà lại chịu thất bại dưới tay bá»n nhãi con. Những đứa mà ta đã từng tin tưởng tin yêu! Nó là m ta vô cùng thất vá»ng, vô cùng uất háºn!
o0o
Sá»± việc rồi cÅ©ng kết thúc, hôm ấy Tá» Vy, Yến Tá», NhÄ© Khang, Kim Tá»a. Bốn ngưá»i được đưa và o Ä‘iện phụ cá»§a Cà n Long cung.
Trước mặt quần thần, thái háºu hoà ng háºu và những ngưá»i thân tÃnh khác, bản án được tuyên Ä‘á»c.
â€Tá» Vy, Yến Tá» mạo nháºn cát cát trà trá»™n và o cung là m nhiá»u Ä‘iá»u dối trá, tá»™i trạng không thể tha thứ được.â€
â€NhÄ© Khang, Kim Tá»a là tòng phạm, tá»™i không kém quan trá»ng.â€
Nên nay tuyên bố.
â€Yến Tá», và Tá» Vy tá» hình giá» ngá» ngà y mai sẽ lên Ä‘oạn đầu đà i nÆ¡i công cá»™ng, để răn Ä‘e.â€
â€Còn Kim Tá»a là a đầu, là m theo lệnh chá»§ nên không bị ghép tá»™i chết, nhưng vẫn là đứa tòng phạm nên kết án lưu đà y sang Mông Cổ là m việc khổ sai.â€
â€NhÄ© Khang nguyên là ngá»± tiá»n thị vệ, mà lại giúp kẻ xấu là m chuyện sai trái, nên nay tước bá» hết chức vụ, nhốt và o đại lao, hình phạt là mưá»i lăm năm tù.â€
Bản án vừa tuyên bố xong, má»™t không khà im lặng bao trùm, má»i ngưá»i trừ thái háºu, hoà ng háºu, Dung ma ma Ä‘á»u sững sá».
Ông Phước Luân bước tới quỳ xuống tâu.
- Xin hoà ng thượng khai ân, thần không dám xin xá» gì cho NhÄ© Khang, nhưng còn hai cô cát cát. Sống trong cung đã hÆ¡n năm trá»i, đã mang đến cho hoà ng thượng biết bao niá»m vui, Tá» Vy trong lần cải trang tuần du đã vì bệ hạ mà suýt chết, giá» dù có phạm lá»—i tà y trá»i, nhưng xin hãy xem xét mà miá»…n tá»™i chết cho.
Các vị đại thần thấy váºy cÅ©ng quỳ xuống.
- Xin hoà ng thượng khai ân, xin hoà ng thượng khai ân!
Lệnh phi bước ra.
- Bẩm hoà ng thượng, chuyện Tá» Vy giả mạo cát cát còn phải xem xét lại, không thể chỉ vì những lá»i khai cá»§a ba lão bá tánh mà kết tá»™i ngay được, biết đâu có uẩn khúc bên trong? Bây giá» hoà ng thượng còn giáºn ra lệnh chém ngay, e là khi bình tâm trở lại, hối lại không kịp. Hoà ng thượng, xin ngưá»i hãy thu hồi hoặc bản lệnh, tốt nhất hãy chá» thêm và i hôm rồi hãy tuyên án cÅ©ng chưa muá»™n mà ?
Nói xong lệnh phi quỳ xuống, các cung tần khác cũng quỳ theo.
- Chúng tôi xin tha mạng cho nhị vị cát cát, xin hoà ng thượng khai ân.
Vua Cà n Long thấy má»i ngưá»i đồng tâm như má»™t, lòng hÆ¡i xao xuyết, nhưng chưa kịp nói gì thì Yến TỠđã đứng dáºy, nói lá»›n vá»›i vua, chẳng chút nể vì.
- Muốn cắt đầu thì cứ cắt, chẳng sợ đâu, ngu sao thèm mạo nháºn cát cát, là m cát cát có sung sướng gì? Chỉ có ông má»›i thÃch là m cha tôi, bây giá» bá»n tôi đã thức tỉnh rồi, không phải là vua đã nhìn lầm con cái mà phải nói là tôi và Tá» Vy đã nhìn lầm cha thì có!
Lá»i cá»§a Yến Tá» là m vua Cà n Long giáºt mình, nhưng ông cố ká»m xuống, quay qua Tá» Vy há»i:
- Những Ä‘iá»u Yến Tá» nói, ta đã nghe tấy thế còn ngươi, ngươi có Ä‘iá»u gì cần nói không?
TỠVy nhìn vua Cà n Long thẳng thắn nói:
- Tôi chỉ lấy là m tiếc cho mẹ tôi đã nhìn lầm ngưá»i khi ông đã phá»§ nháºn nhân cách cao quý cá»§a mẹ tôi thì tôi đã xác định được là ... ông chẳng xứng vá»›i mẹ tôi chút nà o cả.
Vua Cà n Long giáºn dữ vá»— bà n.
- Láo tháºt!
Rồi ông đứng dáºy nói:
- Váºy là việc tuyên án đã xong, y đó mà thi hà nh, còn ai muốn xin tá»™i cho bá»n chúng thì cÅ©ng chém luôn thể!
Nhĩ Khang đứng lên nói:
- Bẩm hoà ng thượng, xin hãy cho tôi cùng chết với TỠVy ạ!
Kim Tá»a cÅ©ng nói:
- Cả tôi nữa, tôi không muốn bị đà y đi Mông Cổ tôi cũng muốn được chặt đầu!
Vua Cà n Long như không nghe thấy bá» Ä‘i và o trong, thái háºu và hoà ng háºu thì bình thản. Còn má»i ngưá»i thì Ä‘á»u yên lặng tuy bất phục nhưng chẳng ai dám lên tiếng cả.
T á» Vy, Yến Tá», Kim Tá»a lại bị giải vá» ngục, Kim Tá»a nắm tay Tá» Vy thắc mắc:
- Tại sao hoà ng thượng lại định đà y em đến Mông Cổ? Mà không để em cùng chết với tiểu thơ? Em không muốn đến Mông Cổ đâu, sống một mình em không thiết sống!
Tá» Vy nắm tay Kim Tá»a an á»§i.
- Sao lại nói váºy? Sống dù sao vẫn còn hÆ¡n chết chứ? Kim Tá»a, hãy quý trá»ng mạng sống cá»§a mình, đấy là mệnh lệnh, ta yêu cầu em đấy. Mấy năm qua ta quá há» Æ¡, không sắp xếp được gì cho em, lại khiến em liên lụy, em đã khổ quá nhiá»u vì ta. Ta tháºt có lá»—i vá»›i em.
- Tại sao cô lại nói thế? Em đã buồn quá mức rồi, nếu tiểu thơ mà nói thêm là em sẽ khóc ngay đây. Ngà y mai nà y chị lên đoạn đầu đà i, em phải là m sao đây? Tiểu thơ! Hãy cầu xin hoà ng thượng hco em chết cùng tiểu thơ đi.
Yến Tá» nghe váºy chen và o:
- Số ngươi cao, ngươi chưa chết được đâu, đừng có lá»™n xá»™n nữa, ta và Tá» Vy có chết thì ngươi phải sống để nhìn Ä‘á»i chứ? Rồi đến lúc ngươi xuống sau thì phải thuáºt lại cho ta biết trong thá»i gian sống, ngươi đã là m được gì rạng danh không nhé?
Nói đến đó chợt nhiên Yến TỠnhư nhớ ra ngà y mai mình sẽ bị chém, nên lấy tay sỠsỠcổ, lo lắng.
- Tá» Vy nà y, ngà y mai gặp tay Ä‘ao phá»§ kia chẳng biết hắn có ngá»t tay không? Ta chỉ sợ nếu cái cổ ta mà cứng quá, má»™t Ä‘ao chặt không đứt thì sao? Nếu mà hắn phải chặt đến hai ba Ä‘ao, chắc cái cổ ta nát bét quá.
TỠVy nói:
- Äừng sợ, nghe nói bá»n Ä‘ao phá»§ rất kinh nghiệm, chặt má»™t Ä‘ao là đầu lìa khá»i cổ ngay.
Yến TỠlại thắc mắc:
- Không biết đầu mà rá»›t xuống đất có còn Ä‘au không? Lúc đó hồn sẽ Ä‘i theo đầu hay theo mình váºy?
Kim Tá»a ngồi đó nghe hai ngưá»i nói chuyện không cầm lòng được nữa, òa lên khóc lá»›n:
- Trá»i hỡi trá»i! Sao chúng tôi lại thẩm thế nà y? Kẻ bị chặt đầu ngưá»i bị đà y, ngưá»i ngồi tù, chúng con đã tá»™i tình gì chứ?
Tá» Vy ghì lấy Kim Tá»a an á»§i:
- Hãy can đảm lên nà o? Em mà khóc thì chị cÅ©ng khó theo đấy, tình cảm chúng ta thảm quá phải không? Vì váºy trước khi chia tay, chị phải chuẩn bị má»™t Ãt “hà nh lý†cho em má»›i được.
Nói rồi cởi sợi dây chuyá»n Ä‘ang Ä‘eo trên cổ mình xuống Ä‘eo cho Kim Tá»a nói:
- Sợi dây chuyá»n nà y là di váºt cuối cùng cá»§a mẹ chị cho chị, em hãy giữ lấy là m ká»· niệm, mai đây chị đâu cần đến nó nữa, bao giá» gặp khó khăn, có nó... em cÅ©ng đổi được má»™t và i bữa cÆ¡m mà .
Rồi còn dặn dò:
- Cái xứ Mông Cổ đó, nghe nói đưá»ng xa vá»i vợi, thá»i tiết lại khô cằn Ä‘i, Ä‘i đưá»ng nhá»› mà bảo trá»ng đấy.
Kim Tá»a đưa tay lên sá» sợi dây chuyá»n, khóc không thà nh tiếng, lắc đầu nói:
- Không được... em không muốn chia tay vá»›i tiểu thÆ¡... tôi biết ông trá»i không nỡ đâu... chắc chắn sẽ có sá»± thay đổi... em tin như váºy.
Vừa nói đến đây thì đã thấy nguyên má»™t đội lÃnh kéo đến, Kim Tá»a hy vá»ng.
- Chắc có gì thay đổi đây.
Không ngá» bá»n lÃnh nó vá»›i cai ngục.
- Bá»n tôi tuân chỉ đến mang Kim Tá»a Ä‘i.
Bá»n cai ngục nghe váºy, mở cá»a phòng giam, rồi lấy má»™t chiếc gông to, chẳng nói chẳng rằng tròng lên ngưá»i cá»§a Kim Tá»a.
Kim Tá»a vừa sợ vừa vùng vẫy.
- Äừng, đừng, các ông là m gì váºy?
Bá»n cai ngục lúc nà y chẳng còn nể nang gì nữa “bốp!†tát cho Kim Tá»a má»™t tát tai, nói:
- Ngồi yên, giỠnà y đâu phải là lúc ngươi muốn hay không muốn nữa.
Yến Tá» thấy váºy tức khÃ, đánh trả tay cai ngục má»™t bạt tai.
- Ngươi dám đánh Kim Tá»a há»? Ta sẽ cho ngươi biết tay, ta chẳng sợ Ä‘au! Dù gì mai nà y ta cÅ©ng lên Ä‘oạn đầu đà i rồi, ngươi cứ mét lại hoà ng thượng cá»§a ngươi Ä‘i, chết chỉ má»™t lần có gì đáng sợ.
Tên cai ngục bị đánh, hét:
- Ngưá»i đâu!
Bá»n thị vệ chạy nhanh và o, tuốt kiếm ra, Tá» Vy thấy váºy ngăn Yến Tá» lại.
- Thôi đừng có đánh nhau vá»›i bá»n há» nữa, chúng ta như cá»p ra khá»i rừng rồi, chịu thua hay hÆ¡n.
Yến Tá» không chịu, vừa giữ Kim Tá»a lại, vừa nói:
- Tại sao phải nhịn h� Tôi còn sống một ngà y là chiến đấu đến cùng.
Rồi quay qua bá»n cai ngục, Yến Tá» nói:
- Tại sao bá»n ngươi bắt Kim Tá»a mang cái nà y, mở ra không?
Tên cai ngục đâu còn coi Yến TỠlà cát cát nữa, quát lại:
- Tháo ra ư? Buồn cưá»i không? Suốt đưá»ng mấy tháng trá»i vẫn không mở ra được đấy cô nương.
Rồi hắn đẩy Kim Tá»a ra cá»a, lệnh:
- Nà o xong chưa, đưa phạm nhân đi Mông Cổ ngay!
Tá» Vy cÅ©ng không ngá» cuá»™c chia tay lại xảy ra chóng vánh như váºy, kêu lên:
- Kim Tá»a!
Kim Tá»a ở ngoà i song sắt, lạc giá»ng:
- Äừng, đừng... tiểu thÆ¡ Æ¡i! Yến Tá» Æ¡i cứu tôi... Tôi muốn ở lại vá»›i mấy ngưá»i đó mà , tôi không Ä‘i đâu cả... cứu tôi vá»›i.
Nhưng khung cá»a sắt đã khép lại chia cách hai ngưá»i hai nÆ¡i, Tá» Vy biết là không thể là m gì khác đà nh nghẹn lá»i nói:
- Kim Tá»a! Hãy giữ gìn sức khá»e, đừng có buồn khổ e là chỉ thiệt thân. Ta chết xuống suối và ng sẽ mãi mãi theo phò há»™ ngưá»i, đừng sợ...
Yến Tá» thì đứng trong song sắt gà o ra, chá»i bá»n cai ngục:
- Các ngươi lá chó, là thú váºt, nếu trên đưá»ng giải Kim Tá»a Ä‘i mà ức hiếp nó, thì ta có chết xuống âm phá»§ sẽ biến thà nh quá»·, lá»™t da các ngươi, ăn thịt các ngươi đấy.
Trong khi Kim Tá»a bị kéo Ä‘i vẫn khóc:
- Tiểu thÆ¡ Æ¡i... tiểu thÆ¡... Yến Tá» Æ¡i... Yến Tá», ta Ä‘i thế nà y là m sao đưa ma các chị được chứ?
o0o
Trong lúc đó NhÄ© Khang bên phòng giam nam cÅ©ng nghe tiếng khóc la văng vẳng. Biết là Kim Tá»a đã bị giải Ä‘i đà y, chà ng ngồi đó, hai tay ôm lấy đầu, nghe tiếng la khóc cá»§a Tá» Vy, Kim Tá»a mà lòng tan nát. Chung quanh bóng tối âm u, chỉ có vách và song sắt. NhÄ© Khang bất lá»±c không biết phải là m gì cứu bạn, lại nghÄ©, ngà y mai nà y Tá» Vy và Yến Tá» sẽ lên Ä‘oạn đầu đà i, ta thì không biết bao giá» Bá»™ Hình gá»i lên, còn Liá»…u Thanh, Liá»…u Hồng có thoát được không, nếu thoát liệu đủ thá»±c lá»±c để giúp đỡ giải cứu cho Tá» Vy và Yến Tá» không? Còn cả VÄ©nh Kỳ nữa, hiện Ä‘ang ở nÆ¡i nà o? Có Ä‘i khá»i hoà ng cung được chưa? NghÄ© tá»›i nghÄ© lui, biết nghÄ© cÅ©ng chẳng được gì mà cứ nghÄ©.
o0o
Trá»i tối dần.
NhÄ© Khang vừa muốn chợp mắt đã nghe có tiếng chân bước bên ngoà i, rồi ánh Ä‘uốc, bấy giá» NhÄ© Khang đâu biết lệnh phi, Tịnh Nhi và đám Tiểu Äặng, Tiểu Trác Ä‘ang tiến vá» phÃa phòng giam.
Cai ngục thấy lệnh phi đến, vội sụp xuống lạy, lệnh phi nói:
- Hoà ng thượng có lệnh, những phạm nhân ở đây tuy phạm trá»ng tá»™i nhưng có gì thì há» cÅ©ng là hoà ng thân quốc tÃch, các ngươi không được bạc đãi.
Cai ngục gáºt đầu:
- Vâng, bá»n nô tà i biết!
- Váºy đưa ta đến gặp há» Ä‘i!
- Vâng.
Cai ngục dẫn đưá»ng Ä‘i trước, NhÄ© Khang đã nhìn thấy gá»i:
- Lệnh phi nương nương, Tịnh Nhi!
Lệnh phi tiến gần nhìn và o, cố tình lớn tiếng nói:
- Hoà ng thượng có lệnh ta đến xem ngươi thế nà o, có mang cả áo ấm cho ngươi đây. Ngươi thấy đó hoà ng thượng vẫn rất tốt với ngươi, bao giỠđược đưa sang Bộ Hình, nhớ đái công mà chuộc tội đấy.
Nhĩ Khang lanh trà đáp:
- Thần Phước Nhĩ Khang tạ ân hoà ng thượng, cảm tạ ân điển của lệnh phi nương nương!
Lúc đó cai ngục đã mở khóa cá»a, lệnh phi nói vá»›i cai ngục:
- Các ngươi tránh ra xa, để ta và Phước đại gia nói chuyện riêng!
- Dạ!
Cai ngục vội cắm đuốc ở góc phòng giam rồi rút lui ra ngoà i.
Lệnh phi thấy cai ngục đã Ä‘i xa vá»™i ra hiệu cho Tiểu Äặng, Tiểu Trác.
Tiểu Äặng, Tiểu Trác, mang ngay túi quần áo thái giám đã chuẩn bị sẵn chạy và o, cấp tốc thay cho NhÄ© Khang.
Tịnh Nhi nói:
- Ãừng thắc mắc gì cả, anh mặc áo thái giám xong sẽ giả là m Tiểu Äặng rồi cùng Tiểu Trác trà trá»™n ra khá»i ngục. Tiểu Äặng tạm thá»i ở tù thay anh, hai tên cai ngục ở đây đã được chúng tôi mua rồi. Ãừng lo, sau đó anh Ä‘i thẳng vá» phÃa Tây Há»c môn, Tiểu Quế Tá» nó chá» sẵn ngoà i đấy vá»›i xe ngá»±a, anh trèo ngay lên xe ngá»±a và ở đấy chá» thêm khoảng ná»a canh giá», xem thá» có cứu được Yến Tá» và Tá» Vy không. Nếu quá thá»i hạn trên, mà chẳng thấy há» ra thì xem như đã thất bại, đừng chần chá», cho xe ngá»±a chạy thẳng đến hẻm Mạo Nhi, Lão Kha ở đó đã chá» anh, ở đó anh cÅ©ng sẽ gặp cả Liá»…u Thanh, Liá»…u Hồng và VÄ©nh Kỳ.
NhÄ© Khang biết thá»i gian rất cấp bách, nên là m theo ngay, vừa thay áo vừa há»i:
- Nhưng các ngưá»i chắc có cứu được Tá» Vy và Yến Tá» không?
Lệnh phi nói:
- Ai cÅ©ng sẽ cố hết sức mình, chỉ mong là má»i chuyện suông sẻ thì tốt, bằng ngược lại thì đà nh thuáºn ý trá»i váºy.
NhÄ© Khang thấy má»i ngưá»i lo cho mình chu đáo như váºy, nên vô cùng cảm động nói:
- Nhưng mà ... nếu chúng tôi trốn hết rồi... ngà y mai khi sự việc bị phát hiện... quý vị sẽ thế nà o đây?
Lệnh phi gạt ngang:
- Chuyện đó không cần ngươi báºn tâm, đến lúc mà sá»± việc bị phát hiện thì ta sẽ đứng ra tuyên bố, chÃnh ta thả hết má»i ngưá»i... Lúc đó hoà ng thượng hẳn không khó dá»… gì ta lắm đâu, bởi vì ngưá»i vừa bị mất má»™t Hương phi, mất thêm đám tụi con rồi, bây giỠđể mất ta nữa sao?
Tịnh Nhi cũng nói thêm:
- Lão pháºt gia cÅ©ng thế... ngưá»i chắc cÅ©ng không muốn bị mất thêm ta nữa đâu.
Nhĩ Khang vẫn không yên tâm nói:
- Thế nếu hỠsẵn sà ng để mất luôn thì sao?
Tịnh Nhi vẫn cưá»i, bình thản:
- Thì giống như Ä‘iá»u Yến Tá» nói “chỉ mất má»™t cái đầu, mất má»™t mạng thôi.â€
NhÄ© Khang thì không cưá»i được nói:
- Còn Tiểu Äặng Tá» nữa, hắn đóng vai thế cho tôi... như váºy cÅ©ng bị liên lụy rồi.
Lệnh phi nói:
- Không có gì đâu, ta đã nói rồi, bá»n cai ngục ở đây đã được mua chuá»™c. Bao giá» các ngươi đã cao bay xa chạy rồi, bá»n há» sẽ lén đến thả cả Tiểu Äặng Tá» ra, vả lại ngưá»i phạm tá»™i là ngươi, đâu phải Tiểu Äặng Tá»? Nên Tiểu Äặng Tá» mặc lại áo thái giám là chẳng ai biết chuyện gì đã xảy ra.
Tiểu Äặng Tá» cÅ©ng nói:
- Phước đại gia, là m Æ¡n đưa hai cô cát cát đó chạy trốn Ä‘i mặc nô tà i mà ... nô tà i là m Ä‘iá»u thiện thì trá»i biết và Bồ tát phò há»™ mà , nô tà i sẽ không sao đâu.
Tịnh Nhi thấy NhÄ© Khang vẫn chần chá», hối thúc:
- Ãi nhanh lên, thá»i gian quá khẩn cấp, bá»n nà y còn phải Ä‘i cứu Tá» Vy vá»›i Yến Tá», nếu anh chần chá» thế nà y sẽ nguy hiểm không những cho anh, mà cho cả Yến Tá» và Tá» Vy, thôi Ä‘i Ä‘i! Nhá»› bảo trá»ng... rồi có ngà y chúng ta sẽ gặp nhau!
NhÄ© Khang vẫn có ý muốn tạm biệt Tá» Vy nên giả bá»™ dẫn đưá»ng.
- HỠở đằng kia kìa!
Lệnh phi bá»±c dá»c:
- Ta đã biết rồi! Ngươi cứ Ä‘i ngay Ä‘i, cứu được đứa nà o hay đứa nấy, ra trước cá»a cung chá», nếu hôm nay mà không cứu được Tá» Vy và Yến Tá» thì còn ngươi. Lúc đó ngươi và VÄ©nh Kỳ ngà y mai đến ngay pháp trưá»ng cứu há», như váºy phải hay hÆ¡n là ở đây để bị tóm gá»n?
NhÄ© Khang hiểu ngay Ä‘iá»u lệnh phi nói, nên vòng tay lại xá lệnh phi và Tịnh Nhi nói:
- Tôi hiểu rồi, thôi tôi đi ngay, cảm ơn! Mong ngà y tái ngộ!
Ngay lúc đó lệnh phi nói tháºt to, cố tình cho bá»n cai ngục còn lại nghe:
- Tiểu Äặng, Tiểu Trác, mau đến Diên Há»· cung lấy chiếc chăn cho ta, ở đây không khà rét căm căm thế nà y, lạnh quá!
- Dạ!
Tiểu Trác và Tiểu Äặng giả ứng rồi nhanh nhẹn Ä‘i ra cá»a nhà lao, má»i thứ diá»…n ra má»™t cách suông sẻ.
Tịnh Nhi và lệnh phi thấy NhÄ© Khang ra ngục không trục trặc, má»›i kéo Minh Nguyệt, Thể Hà đi nhanh vá» phÃa phòng giam nữ, sá»± xuất hiện cá»§a Tịnh Nhi và lệnh phi khiến Yến Tá» bất ngá», há» không dám tin là sá»± tháºt.
- Lệnh phi nương nương, Tịnh Nhi, hai ngưá»i sao lại có mặt ở đây? Có cả Minh Nguyệt và thái há nữa!
Yến Tá» nhà o tá»›i táºn song sắt gà o lên, Minh Nguyệt và Thể Hà rưng rưng nước mắt:
- Hai vị cát cát! Minh Nguyệt và Thể Hà nà y đến đây giúp hai vị thay áo, chải tóc cho gá»n, để mai bình thản lên đưá»ng!
Lệnh phi ra lệnh cho cai ngục:
- Hãy mở cá»a ngục cho ta! Còn chần chá» gì nữa?
Bá»n cai ngục vá»™i và ng chạy tá»›i mở, lệnh phi nhét má»™t nén bạc và o tay chúng nói:
- Các ngưá»i đứng xa xa! Äể ta nói mấy lá»i giã biệt vá»›i các cát cát rồi Ä‘i ngay!
- Dạ!
Ãám cai ngục có bạc mừng rỡ, rút ra xa. Tịnh Nhi đợi thêm má»™t chút, giục:
- Tá» Vy, Yến Tá», hãy mau đổi áo vá»›i Minh Nguyệt và Thể Hà đi, bá»n chúng sẽ đóng vai các ngươi và ngược lại. Tôi và nương nương sẽ giúp đưa hai ngưá»i trốn ra khá»i cung. NhÄ© Khang Ä‘ang chá» các ngưá»i ngoà i cung đấy!
Minh Nguyệt và Thể Hà cũng giục:
- Nhanh lên hai cát cát ơi, sắp hết giỠrồi!
TỠVy biết lệnh phi và Tịnh Nhi đến là để cứu mình, vừa mừng, vừa lo nói:
- Như váºy đâu được, rồi những ngưá»i còn ở lại sẽ ra sao? Minh Nguyệt và Thể Hà đóng vai bá»n tôi thì được, nhưng sau đó chúng là m sao thoát? Thôi! Tôi thì chịu chết! Tôi không muốn lấy đầu cá»§a chúng mà thay cho cái đầu mình! Tá»™i lắm, thà chết chứ tôi không thể là m như váºy được!
Yến TỠcũng phản kháng:
- Không được, tôi cũng không là m thế được!
Lệnh phi thấy váºy bá»±c mình:
- Các ngươi đừng nghÄ© xấu cho ta, không bao giá» ta là m chuyện Ä‘em hai cái đầu cá»§a hai đứa nà y ra đổi mạng sống cho các ngươi đâu. Ãã có sá»± tÃnh toán đâu và o đó, các ngươi cứ tin ra thay áo ra ngoà i. Khi bá»n ngươi Ä‘i rồi, chúng cÅ©ng được an toà n. Vì ngưá»i bị kết án là hai ngươi, chứ đâu phải Minh Nguyệt, và Thể Hà ? Cuối cùng hai đứa nó cÅ©ng được thả, mai hoà ng thượng có há»i, ta cứ nói là các ngươi biết ma thuáºt nên biến Ä‘i thì cÅ©ng xong.
TỠVy vẫn không an tâm.
- Con thấy chuyện nguy hiểm lắm chứ không đơn giản như váºy đâu.
Tịnh Nhi giáºm chân:
- Trá»i Æ¡i, là m lẹ lên, cháºm má»™t chút trá»i sáng là trá»… nải hết, cứ tin tưởng Ä‘iá»u lệnh phi nương nương nói mà !
Minh Nguyệt và Thể Hà không chần chỠxông tới, thay quần áo cho TỠVy và Yến TỠTỠVy vẫn thắc mắc:
- Nương nương hãy cho biết toà n bộ kế hoạch để chúng con yên tâm, mới dễ ứng phó.
Nhưng Tá» Vy vừa dứt lá»i thì chợt nhiên từ đầu hà nh lang nhà tù, đèn Ä‘uốc rá»±c sáng, cai ngục cố tình hét tháºt to để lệnh phi và Tịnh Nhi nghe thấy.
- Hoà ng háºu nương nương thiên tuế thiên thiên tuế! Nô tà i xin thỉnh an hoà ng háºu! Khuya khoắc thế nà y có Ä‘iá»u chi hoà ng háºu lại gấp gáp đến thế đây thế nà y? Xin hoà ng háºu đợi má»™t chút, nô tà i đốt thêm đèn rồi đưa hoà ng háºu Ä‘i!
Tiếng hoà ng háºu trách:
- Tại sao tất cả các ngươi không chia nhau ra coi từng cá»a ngục, lại táºp trung hết ở đây là m gì?
Lệnh phi, Tịnh Nhi và tất cả nghe thấy Ä‘á»u tái mặt, lệnh phi tuyệt vá»ng nói:
- Thế nà y là há»ng bét, không Ä‘i được nữa rồi!
Và quay qua Minh Nguyệt và Thể Hà .
- Các ngưá»i hãy mặc lại áo cát cát cho cát cát, cả mÅ© mão nữa nghe, xem như chưa có chuyện gì xảy ra!
Minh Nguyệt, và Thể Hà mặc lại đồ tì nữ cho mình rồi quỳ xuống trước mặt TỠVy và Yến TỠgiả vỠnhư đang là m vệ sinh cho cát cát.
Tiếng chân hoà ng háºu tá»›i gần, Tịnh Nhi cố tình nói to:
- Tá» Vy, Yến Tá», lão pháºt gia đặc cách cho Minh Nguyệt và Thể Hà đến để chải chuốt sá»a sang lại dung nhan cho hai ngưá»i, bởi dù gì các ngươi đã từng má»™t năm là m cát cát, coi như đó là ân huệ cuối cùng!
Rồi quay qua Minh Nguyệt, Thể Hà Tịnh Nhi nói:
- Các ngươi cần phải là m việc ân cần, má»™t lần cuối vá»›i cát cát các ngưá»i.
- Dạ!
Minh Nguyệt, Thể Hà vừa ứng, thì hoà ng háºu và Dung ma ma bước và o, hoà ng háºu nhìn thấy đông đủ ngưá»i như váºy ngạc nhiên.
- á»’, ná»a đêm ná»a hôm sao ở đây vẫn nhiá»u ngưá»i thế? Giống như là còn ở Thấu Phương Trai váºy sao?
Lệnh phi thỉnh an hoà ng háºu rồi nói:
- Hoà ng háºu nương nương kiết tưá»ng, thần thiếp và Tịnh Nhi phụng mệnh hoà ng thượng và lão pháºt gia đến đây để đưa tiá»…n hai vị cát cát thế còn hoà ng háºu? Chẳng biết đêm khuya đến đây có chuyện gì không?
Dung ma ma thì thấy Tá» Vy và Yến Tá» thất thế như váºy có vẻ đắc ý nói:
- Hoà ng thượng quả là nhân từ, trước khi hai cát cát chết còn cho trang điểm đẹp đẽ thế nà y, e rằng khi đầu rụng xuống mặt vẫn xinh đẹp như hoa!
Yến Tá» và Tá» Vy hiểu ra cÆ¡ há»™i trả thù đã không còn, vì váºy chẳng nể sợ gì cả, Yến Tá» nói vá»›i Tá» Vy.
- Tá» Vy nà y, ngà y mai mình đã lên Ä‘oạn đầu đà i, không có gì tiếc rẻ, váºy hôm nay có thù báo thù, có oán báo oán luôn Ä‘i.
Nói xong là phóng tá»›i cho Dung ma ma má»™t cái tát như trá»i giáng.
Hoà ng háºu thấy váºy sợ hãi thụt lùi.
- Ngưá»i đâu, ngưá»i đâu!
Hoà ng háºu chưa dứt lá»i thì Yến TỠđã xông tá»›i xô má»™t cái tháºt mạnh khiến mụ ta té ngã xuống. Yến Tá» thừa cÆ¡ nhảy lên ngưá»i, đánh loạn đả và o ngưá»i bà ta.
Dung ma ma thấy váºy phóng tá»›i định tiếp cứu cho hoà ng háºu.
- Phản rồi, phản rồi, cả hoà ng háºu nương nương cÅ©ng bị nó đánh!
Yến TỠbình thản tay đấm, chân đá, miệng nói:
- Ta phản từ lâu rồi, dù gì ta cÅ©ng chỉ có má»™t cái đầu! Các ngươi cao lắm cÅ©ng chỉ chém được có má»™t lần thôi, ngươi định kêu ngưá»i tá»›i ư? Cứ kêu!
Yến TỠcho một thoi và o mặt Dung ma ma, khiến mụ ta cũng lăn quay.
Bá»n thị vệ và cai ngục chạy và o:
- Cái gì, cái gì?
Vừa thấy Yến Tá» ngồi trên bụng hoà ng háºu vá»™i kéo Yến Tá» ra, Yến Tá» thấy Dung ma ma lo đỡ hoà ng háºu dáºy không để ý, lại thá»t chân tá»›i đánh bồi và o Ä‘Ãt mụ ta má»™t cái khiến mụ đẩy cả hoà ng háºu té nhà o lần nữa.
Yến Tá» thấy váºy khoái chà nói:
- Tá» Vy, bá»n mình đâu phải bở phải không? Mai đã lên đưá»ng mà hôm nay còn được hoà ng háºu và Dung ma ma đến đây bái tiá»…n nữa kìa.
Hoà ng háºu lồm cồm ngồi dáºy, cả ngưá»i ê ẩm giáºn dữ:
- Chết đã tá»›i nÆ¡i rồi còn lắm mồm, có ngon thì chỉ ngon được hôm nay thôi, qua ngà y mai đầu lìa khá»i cổ rồi xem ngươi có còn lá»›n lối nữa không?
Tịnh Nhi thì không biết hoà ng háºu có còn qua trại giam NhÄ© Khang không, e là sá»± việc sẽ bại lá»™ nên nháy mắt vá»›i Tá» Vy rồi nói:
- Tá» Vy, Yến Tá», chúng tôi đã đại diện cho hoà ng thượng và lão pháºt gia đến tống tiá»…n các ngươi, bây giá» mong là các ngươi có ra Ä‘i cÅ©ng đừng oán háºn ai, ngà y mai thượng lá»™ bình an, có Ä‘i đừng quyến luyến tôi biết Ä‘iá»u đó đối vá»›i các ngưá»i rất khó khăn. Từ đây đến mai có lẽ ta khó mà còn gặp nhau, thôi hẹn kiếp sau váºy!
Lệnh phi thấy kế hoạch thất bại rất buồn, lại tức nhưng cũng nói:
- Có phải là hoà ng háºu đến đây là cÅ©ng để nói lá»i từ biệt vá»›i Tá» Vy ư?
Hoà ng háºu nghe váºy khoác tay vá»›i mấy tên cai ngục.
- Thôi thôi, các ngươi hãy mau mau khóa chốt cá»a nẻo phòng giam, đứng bên ngoà i canh phòng cẩn máºt, hai con yêu quái nà y nó dữ lắm, nó biết yêu thuáºt đấy, để nó cÅ©ng hóa bướm mà bay mất là các ngươi sẽ bị mất đầu ngay!
- Dạ!
Ãám cai ngục ứng ngay, Dung ma ma thấy lệnh phi đâm nghi ngá», nên há»i:
- Lệnh phi nương nương tống tiễn xong chưa, có cần nô tà i đưa nương nương vỠcung không?
Lệnh phi nương nương cưá»i nhẹ:
- Là m sao tôi dám nhá»c công Dung ma ma?
Rồi quay sang Tịnh Nhi nói:
- Tịnh Nhi, chúng ta cùng đưa hoà ng háºu vá» Khôn Ninh cung Ä‘i? Minh Nguyệt, Thể Hà , các ngươi cÅ©ng trở vá» Thấu Phương Trai Ä‘i.
Minh Nguyệt, Thể Hà chẳng cứu được Yến Tá» và Tá» Vy lòng buồn vô hạn hai ngưá»i quỳ xuống vừa lạy Tá» Vy và Yến Tá» vừa khóc:
- Nô tà i xin dáºp đầu chà o hai vị cát cát, xin hai vị hãy bảo trong.
Thể Hà nuôi hy vá»ng:
- Biết đâu đến giỠphút chót, hoà ng thượng nghĩ lại rồi tha tội chết cho cát cát, lúc đó dữ sẽ biến thà nh là nh.
Tá» Vy cúi xuống đỡ hai ngưá»i dáºy.
- Vâng, mong là hy vá»ng tồn tại mãi trong nhân gian, còn bây giá» ta xin chà o tạm biệt các ngươi, hãy gắng mà tá»± bảo trá»ng nhé.
Yến TỠtrước lúc chết vẫn không quên con két nói:
- Các ngươi nhá»› là chăm sóc “tên khoác lác†đừng quên cho nó ăn, cho nó uống, nếu nhắm thấy không nuôi nổi nữa thì đưa trả nó lại cho Tiểu Ká»· TỠở phòng KÃnh Sá»±.
- Vâng, nô tà i xin tuân lệnh!
Tịnh Nhi cÅ©ng xiết tay Tá» Vy và Yến Tá», sau đó, Yến Tá» và Tá» Vy quỳ má»p trước mặt lệnh phi, vừa dáºp đầu vừa nói:
- Lệnh phi nương nương tất cả những ân điển mà nương nương đã ban cho, TỠVy nà y xin ghi lòng tạc dạ, dù sống hay chết vẫn không quên, vẫn luôn cầu nguyện cho nương nương.
Lệnh phi chỉ khóc, nói:
- VÄ©nh biệt, chúng tôi Ä‘i váºy.
Thế là hoà ng háºu, Dung ma ma, lệnh phi, Tịnh Nhi, Minh Nguyệt, Thể Hà đá»u Ä‘i hết. Cá»a ngục lại khóa kÃn để lại ná»—i buồn vá»i vợi cho hai ngưá»i.
o0o
NhÄ© Khang ở ngoà i cá»a cung chỠđã lâu, sốt cả ruá»™t. Chiếc xe ngá»±a núp dưới bóng cây, Tiểu Quế Tá» ngồi ngoà i, NhÄ© Khang ngồi trong, chỠđã ná»a canh giá», NhÄ© Khang không ngừng há»i:
- Thế nà o, thấy bá»n há» ra chưa?
- Chẳng thấy gì cả, Phước đại gia, hay là ta Ä‘i Ä‘i, không thể ngồi đây chá» mãi được. Lệnh phi nương nương nói là trong vòng ná»a canh giá», mà bây giỠđã hÆ¡n lâu rồi, ở lại nguy hiểm lắm!
Tiểu Quế TỠnóng ruột nói, nhưng Nhĩ Khang lại bảo:
- Không được, chỠthêm một chút nữa xem!
Ãứng xa xa dõi mắt vá» phÃa cá»a cung, chỉ thấy bá»n thái giám ra và o không ngá»›t, còn bóng Tá» Vy và Yến Tá» thì bặt tăm. Trong lúc má»i ngưá»i căng thẳng, thì thấy Tiểu Trác Tá» Ä‘i ra, NhÄ© Khang mừng rỡ.
- Sao, Tiểu Trác Tá», thế nà o?
Tiểu Trác TỠnhìn thấy chẳng ai để ý, tiến sát đến bên xe ngựa, nói nhanh:
- Phước đại gia! Äi nhanh lên! Hai vị cát cát không thoát được rồi, hoà ng háºu biết được nên đến táºn ngục ngăn chặn, kế hoạch coi như đã thất bại. Lệnh phi nương nương nói để sáng mai xin hoà ng thượng tha cho! Còn bây giá» Phước đại nhân phải Ä‘i nhanh, không thể chần chỠđược nữa.
Tiểu Trác Tá» nói xong vá»™i vã quay và o cung. NhÄ© Khang thất vá»ng vô cùng mắt đăm đăm nhìn vá» phÃa cá»a hoà ng cung. Tá» Vy và Yến Tá» không thoát ra được, là m sao đây? Khang có cảm giác má»™t hòn đá to Ä‘ang đè trên ngá»±c. Trong khi Tiểu Quế TỠđã kéo dây cương con ngá»±a chồm lên rồi chạy thẳng vá» phÃa trước.
Ná»a tiếng đồng hồ sau, VÄ©nh Kỳ, NhÄ© Khang, Liá»…u Thanh, Liá»…u Hồng đã gặp nhau ở hẻm Mạo Nhi. Bốn ngưá»i nhìn nhau xúc động, VÄ©nh Kỳ há»i:
- Còn đám Yến TỠđâu?
Nhĩ Khang lắc đầu:
- Cuá»™c giải cứu đã thất bại, chúng ta chỉ còn đợi đến sáng mai canh bạc cuối cùng đấy, Kim Tá»a thì đã bị đà y Ä‘i Mông Cổ rồi, nghe nói Ä‘i theo hướng An Äịnh môn, phÃa tây bắc.
o0o
Rồi má»™t ngà y trôi qua, trá»i vừa tá» má» sáng, thà nh phố Bắc Kinh trước tin thá» sá»± nóng bá»ng sôi động hẳn lên, ai ai cÅ©ng đổ xô đến pháp trưá»ng để xem cuá»™c hà nh hình hai cô cát cát.
HỠđứng dá»c hai bên đưá»ng, từ cá»a cung đến nÆ¡i xá». Tiếng phèn la mở đầu, Ä‘oà n quân vá»›i vÅ© khà sáng loáng Ä‘i trước, cá» xà phất phÆ¡. Quan giám sát mặt nghiêm như tượng dẫn đầu, rồi hai hà ng ngá»± lâm quân vá»›i những cây gáºy dà i trên tay, có bổn pháºn ngăn không cho dân chúng trà n qua là m tắt đưá»ng.
Xe tù Ä‘i sau, trên xe có hai cô cát cát Hoà n Châu và Minh Châu. Ãám đông vừa thấy xe tù là ùa ra, có lẽ há» tò mò muốn xem mặt.
Tá» Vy vẫn trang trá»ng trong chiếc áo cát cát mà u Ä‘á», ngoà i có thêm chiếc áo trắng. Tiểu Yến Tá» thì trong chiếc áo sáºm mà u hÆ¡n, vẫn mÅ© mão xênh xanh, vẫn trâm cà i lượt giắt. Há» bình thản không có vẻ gì là khiếp sợ, bình thản không buồn, đúng là “xem cái chết nhẹ tá»±a lông hồng.â€
Ãám đông nhìn thấy Tá» Vy và Yến Tá» là ồn à o lên.
- Xem kìa, xem kìa, đúng là hai cô Hoà n Châu và Minh Châu cát cát rồi!
- Äúng đấy “hai cô cát cát dân dã†như chúng ta, hỠđẹp tháºt, sao nhà vua lại định chém há» chứ?
- á»’, vua chúa mà , cát cát dân gian thì có nghÄ© lý gì? Vua mà giáºn má»™t cái, là đứt đầu!
- Nhưng mà nghe nói, nhà vua rất quý mấy cô cát cát dân gian nà y, năm ngoái Ä‘i tuần du có dẫn Ä‘i theo, có đưa đến cả Thiên Ãà n tế trá»i đất, váºy mà má»›i có má»™t năm đã mang ra chém đầu.
- Vì váºy má»›i nói “cát cát dân gian†chỉ là m đẹp vua thôi, là m sai má»™t cái là đem ra chém. Chứ đâu giống như mấy cô cát cát chÃnh hiệu, được vua quý như và ng. Ngưá»i ta nói rồi mà “sống cạnh vua như sống cạnh cá»p†mà .
Ãám đông bình phẩm, cà ng nói cà ng bất bình, Yến Tá» và Tá» Vy ngước mặt nhìn trá»i, Yến Tá» chẳng có vẻ gì khiếp sợ, còn nói vá»›i Tá» Vy.
- Chẳng ngá» lại có quá nhiá»u ngưá»i đến xem bá»n ta chết, chết thế nà y cÅ©ng vui đấy chứ? Có lẽ oanh liệt là khác, “bụp†má»™t cái đầu lìa khá»i cổ, không Ä‘au đâu ta chẳng sợ!
TỠVy nói:
- Ãúng, dù gì cÅ©ng sắp chết rồi! Can đảm lên! Äừng có khóc nghe chưa? Äể ngưá»i ta thấy mình nà o sợ chết! Äể há» thán phục hÆ¡n là thương hại bá»n mình.
Yến Tá» nghe váºy nói:
- Váºy sao bá»n mình không hát má»™t bản nhạc Ä‘i?
- Vâng, váºy thì hai đứa mình hát bà i “hôm nay trá»i nắng đẹp†đi?
Thế là TỠVy và Yến TỠcùng hát:
â€Hôm nay trá»i nắng đẹp, phong cảnh tháºt xinh tươi, ong bay bướm lượn chim vút hót, vó ngá»±a xa gần hương hoa thÆ¡m. Trước mắt lạc đà thà nh đà n dá»c, nhạc ngá»±a reo vang khắp má»i nÆ¡i...
Hai ngưá»i cà ng hát cà ng hăng, quần chúng thấy váºy bà n tán xôn xao.
- Xem kìa, xem kìa, hỠđâu có sợ, còn lá»›n tiếng hát, quả là dÅ©ng cảm, quả là vÄ© đại, hÆ¡n cả những báºc nam nhi!
- Nghe nói hai cô cát cát nà y thuá»™c loại nữ trung hà o kiệt, thÃch can thiệp khi thấy chuyện bất bình. Vì váºy đã là m nhiá»u Ä‘iá»u khiến bá»n gian tà trong cung phẫn ná»™. Cát cát như váºy mà đem Ä‘i chém thì rất uổng chẳng còn công lý gì cả.
Cà ng nói quần thần cà ng bất bình. Trà trá»™n trong đám quần chúng kia có cả VÄ©nh Kỳ, NhÄ© Khang, Liá»…u Thanh, Liá»…u Hồng, má»—i ngưá»i Ä‘á»u có má»™t chiếc khăn Ä‘en trên cổ, há» Ä‘ang chá» thá»i cÆ¡ đến là ra tay hà nh động.
Chợt nhiên có má»™t ngưá»i đà n bà rẽ đám đông chạy đến gần xe tù, nói:
- Hoà n Châu cát cát Æ¡i! Chúng tôi là những ngưá»i dân lương thiện bị “Du Hiên Kỳ xã†hại đây! Ãến để cảm Æ¡n cô đã vì chúng tôi mà trừ hại!
Sau lưng ngưá»i đà n bà kia là má»™t đám đông quần chúng khác, há» trà n tá»›i hét:
- Hoà n Châu cát cát thiên tuế, thiên thiên tuế, Minh Châu cát cát thiên tuế, thiên thiên tuế!
Rồi há» cÅ©ng quỳ xuống dáºp đầu ngay giữa đưá»ng, sá»± kÃch động như chứng bệnh hay lây, đám đông khác lại hô to:
- Hoà n Châu cát cát không thể chết, không thể chết, phải thả những cát cát tốt bụng nà y ra.
Yến Tá», và Tá» Vy bất ngá», Yến Tá» nói:
- TỠVy, ngươi có nghe không? Bá tánh hỠcũng đã biết đến mình!
TỠVy nói:
- Vâng, nghe chứ, há» là m em cảm động quá, có lẽ chuyện cá»§a bá»n mình, má»i ngưá»i Ä‘á»u đã biết.
Ãá»™t nhiên có má»™t bà lão há»›t hải chạy đến nói to:
- Cát cát dân dã là cát cát cá»§a dân gian, chẳng ai có quyá»n chém hết!
Yến Tá» và Tá» Vy nhìn kỹ thì ra đó là bà Tôn ở Viện Tế bần, theo sau bà ta là má»™t đám dân là ng cÅ©ng ở trại tế bần, gần như há» Ä‘á»u có mặt ở đây!
Có một ông lão đến thẳng Quan giám sát việc hà nh hình nói:
- Chúng tôi xin các ngưá»i hãy tha cho “cát cát dân dã†vì há» là đại diện cá»§a dân Ä‘en, hãy nói vá»›i hoà ng thượng nên thuáºn theo ý dân mà tha cho cát cát.
Thế là cả đám đông bị kÃch động vây chặt đám ngá»± lâm quân, há» chẳng bạo động mà chỉ quỳ trước xe tù, cản đưá»ng không cho xe tiến tá»›i, hỠđồng loạt nói:
- Không được giết cát cát dân gian, hãy tha mạng cát cát dân dã.
Quan giám sát thấy tình hình quá khẩn trương rồi quay qua nhìn Tá» Vy và Yến Tá», hai cô cát cát được dân yêu quý như vầy, chẳng lẽ vua lại giết? ông cảm thấy phân vân, nên quay qua bảo má»™t thị vệ.
- Hãy chạy vỠbẩm báo hoà ng thượng ngay, xem có thể nới tay tha cho hỠđược không?
- Vâng!
Tên thị vệ đáp, rồi thúc ngựa chạy nhanh trở lại cung, trong khi đám đông vẫn ngồi đấy nói to:
- Hãy tha chết cho cát cát, hãy tha chết cho cát cát.
Tá» Vy và Yến Tá» ngồi trong xe tù khoái chÃ, khoát tay vá»›i đám đông:
- Xin cảm Æ¡n má»i ngưá»i, cảm Æ¡n má»i ngưá»i!
Ãám đông vẫy tay lại.
- Cát cát kiết tưá»ng, cát cát bình an!
Yến Tá» và Tá» Vy cảm động đến chảy cả nước mắt, trong khi VÄ©nh Kỳ, NhÄ© Khang, và anh em Liá»…u Thanh thì mừng vô cùng, há» hy vá»ng sá»± đột biến nà y có thể thay đổi được tình thế, NhÄ© Khang nói nhá»
- Chúng ta khoan hà nh động, đợi một chút xem sao?
VÄ©nh Kỳ gáºt đầu, Liá»…u Thanh, Liá»…u Hồng cÅ©ng trà n trá» hy vá»ng. Há» nhìn vá» phÃa Tá» Vy và Yến Tá» chỉ thấy hai cô gái nà y Ä‘ang nhiệt tình vẫy tay vá»›i má»i ngưá»i.
- Cảm Æ¡n các vị, cảm Æ¡n má»i ngưá»i!
VÄ©nh Kỳ và NhÄ© Khang cÅ©ng thấy được Ä‘iá»u đó, há» thấy kiêu hãnh vô động, Tá» Vy và Yến TỠđược má»i ngưá»i tin yêu thế nà y, nếu phải cùng chết vá»›i ngưá»i yêu, há» cÅ©ng thấy cam tâm.
o0o
Cùng lúc đó ở tại Cà n Thanh cung, nhiá»u phi tần và các cát cát a ca, há» tụ táºp lại và chia là m hai phe, má»™t phe thì đến để xin vua Cà n Long tha cho Tá» Vy và Yến Tá» còn phe kia thì đương nhiên vá» phÃa hoà ng háºu, cố tìm cách ngăn không để vua thay đổi ý định.
Lệnh phi nắm tay vua, nà i nỉ:
- Hoà ng thượng! xin ngưá»i hãy thu hồi án tá» Ä‘i, nếu còn do dá»± e sẽ trá»… mất!
Hoà ng háºu thì nói:
- Lệnh cá»§a hoà ng thượng không phải muốn ban thì ban, muốn hồi thì hồi. Hai con a đầu đó thá»±c tế đâu phải là cát cát, cho nó và o cung chỉ là m đảo lá»™n cả cung đình thôi. Ở đây cÅ©ng đâu phải là gánh xiếc? Dám bỡn cợt vá»›i lão pháºt gia, qua mặt hoà ng thượng, chẳng coi ai ra gì cả. Äó là chưa nói đến chuyện mưu phản tá»™i tà y trá»i như váºy, chết còn chưa đủ nữa là !
Thái háºu nói:
- Lá»i cá»§a hoà ng háºu đúng đấy, hai con a đầu kia đã tạo ra quá nhiá»u phiá»n phức, tá»™i lá»—i ngáºp đầu. Trước kia ta còn tiếc rẻ nó là máu thịt hoà ng gia nên tha thứ, còn bây giỠđã biết rõ sá»± tháºt rồi, má»i thứ Ä‘á»u dối trá thì là m sao buông tha. Cát cát như váºy, có để sống chỉ tạo phản thôi.
Tịnh Nhi bước tới trước mặt vua.
- Bẩm hoà ng thượng, nhi thần nghÄ© thì Yến Tá» chỉ là má»™t cô gái ngây thÆ¡ ngang tà ng. Tá» Vy nhu mì hiá»u háºu, dù há» chẳng có huyết thống hoà ng gia, nhưng há» giống như hai đóa hoa đẹp Ä‘iểm tô cho vương triá»u. Hoà ng thượng, chẳng lẽ ngưá»i lại bắt những con ngưá»i tà i hoa như váºy chết vì cái tá»™i chẳng đáng chết? Con nghÄ© ra hoà ng thượng cÅ©ng không thá»±c tâm muốn Ä‘iá»u đó xảy ra, mà khi ngưá»i đã chết rồi thì đâu thế sống lại được, vì váºy xin hoà ng thượng ngưng lệnh lại kẻo trá»….
Lục a ca VÄ©nh Dung má»›i mưá»i bảy tuổi cÅ©ng bước tá»›i xin:
- Bẩm Hoà ng a ma, con xin đại diện cho các a ca và cát cát trong chiá»u, xin Hoà ng a ma tha thá»™i cho Tá» Vy và Hoà n Châu cát cát. Hai chị ấy tuy đến từ dân gian nhưng đã được Hoà ng a ma thu nháºn là m con nuôi, chuyện đó đã được thần dân ca ngợi, hai cô cát cát đó cÅ©ng đã được thần dân yêu quý. Bây giá» chợt nhiên Hoà ng a ma lại ban lệnh tá» hình, chẳng phải khiến thiên hạ bất bình ư? Hai chị ấy không những được dân yêu mà cả trong cung đình bá»n con cÅ©ng quý trá»ng, xin Hoà ng a ma hãy tha cho há»!
VÄ©nh Dung nói xong quỳ xuống, lúc đó con cá»§a hoà ng háºu là VÄ©nh CÆ¡ cÅ©ng không biết từ đâu chạy và o quỳ theo:
- Hoà ng a ma, tụi con rất yêu quý chị Yến Tá», con cÅ©ng yêu chị Tá» Vy nữa, Hoà ng a ma đừng giết há»!
Hoà ng háºu Ä‘ang ngồi trên cao đột nhiên thấy con mình cÅ©ng chạy ra xin tá»™i cho Tá» Vy và Yến Tá» giáºt mình hét lên:
- VÄ©nh CÆ¡, con là m gì kỳ váºy!
VÄ©nh CÆ¡ bắt chước ngưá»i lá»›n dáºp đầu.
- Hoà ng ngạc nương, xin ngưá»i hãy nói vá»›i Hoà ng a ma tha chết cho hai chị ấy Ä‘i!
Những phi tần và cát cát, a ca thấy váºy quỳ theo.
- Xin hoà ng thượng hãy tha chết cho bá»n há» Ä‘i.
Lệnh phi vội nói:
- Ãấy, hoà ng thượng thấy không, ai ai cÅ©ng Ä‘á»u muốn hoà ng thượng tha chết cho Tá» Vy và Yến Tá», nếu trong cung hai ngưá»i nà y ăn ở chẳng được lòng ai, thì là m gì có chuyện thế nà y. Bây giá» mà hoà ng thượng ra lệnh xá» tá» há» có phải là m cho nhiá»u ngưá»i Ä‘au lòng lắm không? Thần thiếp nghÄ©, giết há»... mà hoà ng thượng vui được thì...
Vua Cà n Long nghe có vẻ siêu lòng.
Ngay lúc đó chợt nhiên thị vệ từ bên ngoà i bước quỳ xuống tâu:
- Khải tấu hoà ng thượng, ngô đại nhân đưa can phạm ra pháp trưá»ng hà nh hình, chưa đến nÆ¡i đã bị dân chúng chặn đưá»ng phản đối, hỠđòi phải tha cho hai cô cát cát trên!
Vua Cà n Long nghe nói, giáºt mình:
- Có cả chuyện như váºy ư?
Thị vệ tiếp:
- Vì váºy Ngô đại nhân bảo quay vá» xin chỉ thị cá»§a hoà ng thượng, xem có tha cho hai cô ấy không ạ?
Vua Cà n Long kinh động tháºt sá»±, rõ rà ng là Tá» Vy và Yến TỠăn ở được lòng rất nhiá»u ngưá»i, không những trong cung mà cả ngoà i cung, vua thở dà i vừa nói:
- Thôi thì... trẫm hạ lệnh... tôn trá»ng ý dân...
Vua chưa kịp dứt câu, thì bá»n giữ ngục từ ngoà i lại chạy và o, quỳ xuống dáºp đầu cắt ngang:
- Khải tấu hoà ng thượng, tá»™i bá»n nô tà i đáng chết! Äể cho phạm nhân Phước NhÄ© Khang đêm qua đã vượt ngục mất rồi ạ.
Vua Cà n Long giáºt mình:
- Tại sao lại để nó vượt ngục? Tự nhiên biến mất à ?
- Dạ vâng, tối qua còn thấy sá» sá» trong ngục, váºy mà sáng nay trong tù lại không có ai cả, Phước đại gia có lẽ cÅ©ng tà ng hình Ä‘i mất rồi ạ!
Vua Cà n Long giáºn dữ, vá»— bà n nói:
- Tháºt quá lắm, bá»™ tụi bây muốn mất đầu ư? Phạm nhân là m sao lại tá»± nhiên biến Ä‘i được?
Ãám cai ngục nghe váºy sợ quá, run cáºp cáºp đáp:
- Xin hoà ng thượng tha mạng, Hương phi còn hóa bướm bay được thì Phước đại nhân tà ng hình cũng đâu phải là chuyện khó?
Lá»i cá»§a bá»n cai ngục châm đúng chá»— Ä‘au cá»§a vua Cà n Long, ông giáºn xanh mặt và chẳng nghÄ© ngợi gì nữa, ra lệnh cho bá»n thị vệ:
- Hãy đi báo với quan giám sát, lệnh đã ban cứ thi hà nh, án tỠkhông đổi, thi hà nh ngay!
|

18-09-2008, 12:41 PM
|
 |
Äá»™i Xung KÃch 
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
|
|
ÃÆ°á»ng phố vẫn hổn loạn, quần chúng chặn đưá»ng vá»›i tiếng reo hò không ngá»›t.
- Công chúa không thể chết, thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế! Công chúa không thể chết, thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!
Thế là xe chở tù vẫn phải dừng lại đấy, quan giám sát thi hà nh án tá» Ä‘ang chá» lệnh chỉ cá»§a vua. Trong khi yến tá» và Tá» vy không ngá»›t vẫy tay chà o đám đông, há» vẫn vui như Ä‘i dá»± há»™i, chứ không phải ra pháp trưá»ng. Và trong lúc vẩy tay chà o quần chúng, Tá» vy đã phát hiện ra VÄ©nh kỳ, NhÄ© khang, Liá»…u thanh, Liá»…u hồng nà ng vừa mừng vừa kinh ngạc, nhất là khi Tá» vy phát hiện ra NhÄ© khang đã thoát má»™t cách bình an…
Quan giám sát chá», đám thị vệ chá», quần chúng chá», cả đám Yến tá» cÅ©ng chá». Cuối cùng rồi thị vệ thông tin cỡi ngá»±a từ trong cung chạy ra, má»i ngưá»i nÃn thở đợi.
- Hoà ng thượng có lệnh, láºp tức thi hà nh án tá» hai can phạm, không ân xá.
Lá»i cá»§a thị vệ vừa truyá»n, NhÄ© khang VÄ©nh kỳ và má»i ngưá»i Ä‘á»u ngạc nhiên, Tá» vy và Yến tá» hết reo hò, sao váºy? Quan giám sát sau phút giây bất ngỠđã bình tỉnh lại, ra lệnh:
- Trá»±c chỉ pháp trưá»ng, không được cháºm trá»…, nhanh lên!
Ãoà n ngưá»i ngá»±a lại chuyển động, đám đông quần chúng vẫn không ngừng hét:
- Công chúa không thể chết, thiên tuế, thiên thiên tuế!
NhÄ© khang, VÄ©nh kỳ nháy mắt nhau ra hiệu cùng chúng bạn, rồi tất cả tản ra, giá» hà nh động đã Ä‘iểm! Yến tỠđến lúc nà y má»›i biết bao nhiêu hy vá»ng đã tan thà nh bá»t nước, nên nắm chặt tay Tá» vy như chẳng muốn rá»i nhau.
Nhưng đám đông quần chúng kéo đến quanh xe tù cà ng lúc cà ng đông, binh sÄ© phải hét lên, lấy gáºy cản lại, mà vẫn không ngăn xuể. Lúc đó đột nhiên Bảo a đầu từ đâu xông tá»›i.
- Chị Yến tá», chị Tá» vy, các chị không được chết, không được chết!
Sau tiếng gà o của Bảo a đầu là một đám trẻ con không biết từ đâu xông ra vây chặt lấy xe tù.
- Chị Yến tá», chị Tá» vy!...
Yến tỠnhìn lũ trẻ kinh ngạc:
- á»’, Bảo a đầu, ồ tất cả lÅ© trẻ ở viện tế bần Ä‘á»u có mặt ở đây cả kìa, chúng đến tiển ta!
TỠvy vẫy vẫy khăn nói:
- Các em hãy vá» hết Ä‘i, Bảo a đầu, hãy dẫn bá»n chúng vá» cả Ä‘i…đừng Ä‘i coi chuyện hà nh hình, ghê lắm trẻ con không nên xem!
Quan binh, thị vệ bị đám trẻ con quấy rối bá»±c quá phải dùng gáºy doạ nạt, để lá»§ trẻ tránh khá»i xe tù.
Tá» vy thấy váºy sợ bá»n trẻ bị thương nói:
- Các vị là đại hảo hán, đừng đánh trẻ con, bá»n chúng không biết gì đâu, xin nương tay!
Ãám đông quần chúng lại hét:
- Không được đánh trẻ con, không được đánh!
Tiếng hét của quần chúng, khiến binh sĩ cũng chùng tay.
- Không được giết công chúa dân dã, không được giết, công chúa vạn tuế!
Má»™t khung cảnh hổn độn, ngoà i sá»± dá»± tÃnh cá»§a quan binh, NhÄ© khang nói:
- GiỠkhông hà nh động chỠgì nữa?
Thế là má»i ngưá»i kéo khăn bị mặt lại, rồi NhÄ© khang phi thân đến bên xe tù, VÄ©nh kỳ, Liá»…u thanh, Liá»…u hồng cÅ©ng rút mã tấu bên mình ra, thị vệ phát hiện ngay láºp tức hét:
- Coi chừng có ngưá»i cướp xe tù, cướp xe tù!
Thế là má»™t tráºn đấu xảy ra khốc liệt đám đông quần chúng không những không tản ra mà còn ùn ùn kéo đến nhiá»u hÆ¡n.
- Hãy cứu công chúa! hãy cứu công chúa đi!
Ãám NhÄ© khang đã trổ hết tà i nghệ, nhưng bá»n thị vệ lại có rất nhiá»u cao thá»§, nên há» vẫn không là m sao đến gần được xe tù hầu giải thoát cho Tá» vy và Yến tá».
Ngay lúc đó, đột nhiên xuất hiện má»™t ngưá»i váºn toà n đồ Ä‘en, khăn Ä‘en, bịt mặt. Anh ta bay ngưá»i từ xa vượt qua đỉnh đầu đám đông quần chúng, rồi áp sát xe chở tù, kế đó từ má»™t hướng khác, lại má»™t ngưá»i áo Ä‘en nữa như cÆ¡n lốc cuốn đến táºn xe. Rồi lưỡi kiếm vá»›i ánh thép lạnh vung lên, bá»n thị vệ đứng sát bên xe tù Ä‘á»u bị đánh văng cả vÅ© khÃ, rồi chỉ cần má»™t nhát kiếm cá»a tù đã bung ra, gông cùm chân hai ngưá»i cÅ©ng vỡ nát, vừa tiếp ánh mắt cá»§a ngưá»i áo Ä‘en, Yến tỠđã la lên:
- Ồ, Tiêu kiếm!
Tá» vy cÅ©ng nhìn ra ngưá»i thứ hai.
- Mộng đan!
Má»™ng Ä‘an và Tiêu kiếm chẳng nói chẳng rằng, kéo tay Tá» vy và Yến tá».
- Ãi theo chúng tôi!
Thế là cả bốn ngưá»i phi thân ra khá»i đám đông (tháºt ra chỉ có ba ngưá»i, Tá» vy được dìu theo vì không biết phi thân).
Nhĩ khang nhìn thấy TỠvy và Yến tỠđã được cứu, quay qua noà với đồng bạn.
- Ãừng ham đánh, rút lui ngay!
Rồi mở đưá»ng cùng VÄ©nh kỳ, anh em Liá»…u thanh tất cả triển khai kinh công, Ä‘uổi theo đám Má»™ng Ä‘an, Tiêu kiếm. Quan giám sát thấy váºy giáºt mình, phóng ngá»±a tá»›i hô hà o:
- Hãy mau Ä‘uổi theo bá»n há», Ä‘uổi theo!
Bá»n thị vệ và quan binh được lệnh cố Ä‘uổi theo, nhưng dân chúng ùn tá»›i cản đưá»ng, kết quả cÅ©ng đà nh bất lá»±c không là m sao thoát ra khá»i hoả mù nhân dân được.
Nhá» váºy mà Tiêu kiếm, Má»™ng Ä‘an, Yến tá», Tá» vy, VÄ©nh kỳ, NhÄ© khang, Liá»…u thanh, Liá»…u hồng má»›i thoát được. Há» chạy đến rừng cây, đến nÆ¡i Tá» vy đã thấy má»™t chiếc xe ngá»±a chá» sẳn, ngưá»i lái xe là má»™t ông già có đôi mắt rất sáng, Má»™ng Ä‘an giục:
- Má»i ngưá»i lên xe, nhanh lên, ông lái xe là lão Âu ngưá»i cá»§a chúng ta đấy!
Tá» vy, Yến tá» vừa trèo và o được xe thì đám VÄ©nh kỳ NhÄ© khang cÅ©ng đến, tất cả chưa kịp an vị thì chiếc xe đã lồng lên, chiếc xe chạy vút vá» phÃa trước để lại đám bụi mù.
Xe chạy được má»™t lúc, má»i ngưá»i má»›i hoà n hồn. đám Tá» vy vừa mừng vừa ngạc nhiên, nhất là NhÄ© khang không ngá» Tiêu kiếm lại võ công cao siêu như váºy, NhÄ© khang há»i:
- Ai sắp xếp mà sá»± việc lại chu đáo như váºy?
Mộng đan nói:
- Ngoà i Tiêu kiếm ra còn ai và o đây? Kế hoạch đã được Tiêu kiếm phát thảo từ lúc hội tân lầu bị đổ bể!
Yến tỠđưa tay lên sá» cổ, chợt nhiên cưá»i lá»›n nói:
- á»’, đầu ta vẫn còn dÃnh vá»›i cổ mà ? Như váºy là ta đã thoát chết!
Rồi quay qua TỠvy, Yến tỠnói:
- TỠvy thấy không mình vẫn sống! Cả thế gian nà y đã đến cứu ta, từ Mộng đan để Tiêu kiếm, rồi đám nhỠở viện tế bần cũng có công trong chuyện nà y nữa!
TỠvy cũng vui vẻ:
- Vâng, sá»± việc xảy ra không thể tin được, tháºt bất ngá» tôi cứ cảm giác như mình nằm mÆ¡!
Rồi TỠvy quay qua nhìn Mộng đan với Tiêu kiếm.
- Các ngươi xuất hiện quá kịp lúc!
Yến tá» thì thÃch chà vì không bị chết nên ngồi trong xe mà cứ nhảy tá»›i nhảy lui, VÄ©nh kỳ phải hét:
- Yến tá» ngồi yên được không? Xe đã quá tải rồi, mà em còn nhảy nhót như váºy, rá»§i nó bị gãy bánh xe chẳng hạn, thì nguy! Quan quân mà bắt lại là coi như cái đầu chẳng còn đấy!
Yến tá» nghe váºy sợ quá, ngồi yên nói:
- Mấy ngưá»i tháºt siêu đẳng, hà nh động như sao xẹt.
Rồi quay sang Mộng đan nói:
- Sư phụ, sao giá» nà y ở đây? váºy mà tôi tưởng sư phụ đã đến Lục hà câu hay Thất hà câu gì rồi chứ? Còn Hà m Hương bây giỠở đâu? Sư phụ đến đây cứu bá»n nà y liệu cô ấy ở má»™t mình có an toà n không?
Vừa dứt lá»i thì Yến tá» quay qua Tiêu kiếm:
- Còn cái ông Tiêu kiếm nà y nữa, sao ông lại dám gạt tôi? Võ công cao siêu xuất quá»· nháºp thần như váºy mà dám nói là không biết võ công? Ai dáºy anh kiếm pháp váºy? lúc anh nhảy lên xe tù tôi chỉ thấy anh xoẹt xoẹt xoẹt má»™t cái là má»i thứ văng hết, anh đánh như hoá phép váºy, khiến tôi phục lắm, ồ quả là tuyệt! tuyệt chưa bao giỠđầu tôi lại thú vị thế nà y!
NhÄ© khang cắt ngang há»i:
- GiỠchúng ta đi đâu đây?
Tiêu Kiếm chỉ cưá»i nhẹ:
- Ãến má»™t nÆ¡i an toà n!
Liễu Thanh vẫn thắc mắc:
- Anh Má»™ng Ä‘an vá»›i Tiêu kiếm xuất hiện quá bất ngá», sá»± việc thế nà o, có thể kể lại bá»n tôi rõ không?
Tiêu kiếm chỉ ná»i:
- Chuyện dà i dòng lắm, từ từ tôi sẽ nói cho biết!
Và xe cứ thẳng đưá»ng mà chạy, Liá»…u hồng nói:
- Tất cả những hà nh lý đã chuẩn bị, Ä‘á»u để ở mạo nhi, chuyện lại xảy ra thế nà y e là không vỠđấy lấy được.
Tiêu kiếm chỉ nói:
- Ãừng lo, má»i thứ rồi đâu cÅ©ng và o đấy, bây giá» không vỠđược thì đợi đêm khuya quay vá».
Nhĩ khang nhìn Tiêu kiếm:
- Anh Tiêu kiếm! anh quả là bất ngá» vá»›i chúng tôi, anh đã giấu tông tÃch mình kỹ quá, đến lúc anh phi thân ra cướp tù, chúng tôi má»›i bất ngá».
Tiêu kiếm cưá»i:
- Các bạn mới là m tôi thán phục, ai cũng xã thân cho bạn bè mà chẳng một chút nối tiếc, nhất là hai cô công chuá lại cà ng đáng tiếc hơn, ngồi trong xe tù mà chẳng có một chút gì là sợ hãi, đúng là xem cái chết tựa lông hồng!
TỠvy lắc đầu:
- Anh đừng gá»i chúng tôi là công chúa nữa, cái từ đó đối vá»›i chúng tôi bây giá» vô nghÄ©a. Nó đã trở thà nh quá khứ, trở thà nh má»™t kinh nghiệm Ä‘au thương rồi!
Nhĩ Khang nghe TỠvy nói, cảm thấy buồn buồn nắm tay vy nói:
- Chuyện đã trở thà nh quá khứ, nà o phải chỉ có em và Yến tỠmà còn có cả anh, Vĩnh kỳ, “hương phi†nữa rồi còn “hội tân lầu†cả Tiêu kiếm…. dĩ nhiên là cả quá khứ của Tiêu kiếm…
Tiêu kiếm nghe váºy cưá»i lá»›n:
- Vâng, nếu không có “quá khứ†thì cuá»™c Ä‘á»i nà y vô vị biết là chừng nà o, nếu bây giá» có rượu, tôi sẽ má»i các bạn má»—i ngưá»i má»™t ly, gá»i là tiển biệt “quá khứ†đã Ä‘i và o lịch sá» cá»§a các bạn. Các bạn có biết không, trên cõi Ä‘á»i nà y có hai loại ngưá»i, má»™t là ngưá»i “là m ra lịch sá»â€ và má»™t là ngưá»i “đứng xem lịch sá»â€ các bạn là ngưá»i đã là m ra lịch sá» và tôi rất vinh hạnh được ngồi chung xe vá»›i các bạn.
Yến tỠtừ lúc thoát chết đến giỠđã vui đến độ chẳng nén được, nói với Tiêu kiếm.
- Anh vừa biết võ công, vừa biết lừa ngưá»i khác, đáng bái phục! bái phục! tôi má»›i thấy vinh hạnh được ngồi chung vá»›i anh!
Vĩnh kỳ nhìn thái độ vô tỠcủa Yến tỠthở dà i nói:
- Từ rà y vỠsau cuộc sống của chúng ta chắc không còn như trước nữa.
Còn Nhĩ khang cũng xúc động vì tương lai hoa gấm của mình không còn nhưng nói với TỠvy như an ủi.
- Hãy giã biệt quá khứ, giã biệt nếp sống cũ rồi chúng mình sẽ xây dựng một nếp sống mới đẹp hơn!
Vĩnh kỳ nói:
- Vâng, chúng ta phải đứng vững để xây dá»±ng bằng sức táºp thể!
Yến tỠđưa hai tay lên:
- Váºy thì tương lai vạn tuế!
VÄ©nh kỳ thấy Yến tá» vô tư, cưá»i theo. NHÄ© khang dù thấy tương lai mù mịt, nhưng từ đây vá» sau cÅ©ng còn có Ä‘iá»u an á»§i, là nÆ¡i chân trá»i hay góc biển, chà ng và Tá» vy sẽ mãi mãi có nhau. Tá» vy nhìn Khang hiểu ý ngưá»i yêu nên đáp trả bằng cái nhìn khÃch lệ.
Xe vẫn chạy nhanh, chẳng mấy chốc đã chạy ra khá»i phụ Thà nh Môn. Ngoà i phụ Thà nh Môn đã là ngoại ô thà nh phố bắc kinh, xe chạy thêm má»™t Ä‘oạn đưá»ng nữa, rồi rẽ và o má»™t nông trang gần đó.
Yến tá» vén mà n nhìn ra, trong nông trang lúc nà y chỉ có mấy ngưá»i đà n bà đầu chÃt khăn kiểu dân quê Ä‘ang phÆ¡i thóc.
Xe dừng lại, lão Âu nhảy xuống xe mở cá»a cho má»i ngưá»i, đám Yến tá» lần lượt bước xuống, Tiêu kiếm nói:
- Ãây là nông trang cá»§a Lão Âu, chúng mình cứ tạm lánh ở đây má»™t thá»i gian bảo đảm an toà n!
Lúc đó má»™t ngưá»i đà n bà bước tá»›i nắm lấy tay Yến tá» và tá».
- Tá» vy, Yến tá», các ngưá»i an toà n rồi ư? Mấy hôm rà y tôi lo lắng vô cùng.
Yến tá», Tá» vy nhìn qua, bất giác kêu lên.
- Ồ, chị Hà m Hương!
Rồi mừng quá xiết chặt tay Hà m Hương há»i:
- Chị Hà m Hương, sao chị còn ở lại bắc kinh!
Liễu thanh cũng ngạc nhiên không kém.
- Vâng, lần trước bá»n tôi đã đưa hai ngưá»i đến táºn Thạch gia trang rồi mà ?
Liễu hồng cũng nói:
- Chị hoá trang kiểu nà y tà i tình tháºt tôi chẳng là m sao nhìn ra.
Yến tỠkhoái chà nói:
- Các ngưá»i là m tôi tưởng như mình Ä‘ang nằm mÆ¡ váºy, có đúng thế không? Ãể tôi hét to lên má»™t tiếng xem thế nà o?
Má»™ng Ä‘an thấy váºy, ngăn lại.
- Ãừng, đừng, hãy và o trong nhà đi, đừng tưởng ở đây hoà n toà n an toà n nhé, quan binh há» có thể áºp đến xét bất cứ lúc nà o, Yến tá» cô cẩn tháºn má»™t chút. Chúng ta hiện nay là tá»™i phạm, chứ không phải là công chúa, hay hoà ng tá» gì nữa, muốn là m gì thì phải cẩn tháºn hÆ¡n.
Tiêu kiếm bắt đầu giới thiệu.
- Ãây là Lão Âu, chá»§ nhà , đây là bà Âu!
Và quay qua vợ chồng Lão Âu, Tiêu kiếm chỉ tóm tắt:
- Ãây là các bạn cá»§a tôi!
Hai vợ chồng Lão Âu cúi chà o, bà Âu nói:
- Má»i ngưá»i hẳn mệt má»i rồi, hãy và o nhà nghÄ© Ä‘i, tôi đã chuẩn bị sẳn má»™t Ãt rượu thịt đơn giản, các ngưá»i dùng tá»± nhiên nhé!
Nhĩ khang xiết mạnh tay Lão Âu.
- Cám Æ¡n các vị, má»›i gặp nhau mà đã là m phiá»n các vị quá rồi!
Lão Âu nói má»™t cách nghÄ©a khÃ.
- Ãừng nói thế, Tiêu kiếm là ngưá»i đã cứu sống vợ chồng tôi, thì bạn cá»§a Tiêu kiếm cÅ©ng là bạn cá»§a chúng tôi cÆ¡ mà ?
Hà m hương bước tới cắt ngang.
- Thôi, thôi mau Ä‘i và o nhà đi, quần áo đã chuẩn bị sẳn, má»i ngưá»i phải thay áo khác ngay, để không rá»§i bá»n quan binh đến lục soát thình lình thì sẽ bị lá»™ chuyện.
Má»i ngưá»i nghe váºy vá»™i vã Ä‘i và o nhà .
Tá» vy, Yến tá», và Liá»…u hồng thì được Hà m Hương đưa thẳng vá» phòng ngá»§, ở đấy có sẳn ba bá»™ áo nông dân trên giưá»ng.
- Nà o các vị thay áo Ä‘i, phải hoá trang tháºt khéo thà nh nông dân, khi quan binh đến lục soát, thì tất cả phải ra sân giả bá»™ phÆ¡i lúa, rõ không?
Yến tá» thÃch chà như đùa.
- Biết rồi, biết rồi, đơn giản quá mà , cÅ©ng giống như lần trước đóng trò trừ tà trong cung váºy, là m Pháp sá»± còn phải niệm thần chú, múa gáºy! Còn lần nà y chỉ cầm cây chÄ©a ba sá»§i sá»§i lúa, có gì mà khó khăn?
Hà m hương yên lặng giúp má»i ngưá»i thay áo, hoá trang, công việc xong xuôi, Tá» vy há»i:
- Chị Hà m Hương sao chị không trốn xuống phÃa nam như kế hoạch đã định?
Hà m hương giải thÃch.
- Các vị không biết, tất cả Tiêu kiếm chỉ huy cả. Anh ấy quả là ngưá»i biết tÃnh toán, trước khi bá»n nà y xuất phát thì anh ta đưa cho ba chiếc cẩm nang bảo bao giỠđến Thạch gia trang má»›i mở ra xem. Tháºt ra thì vừa đến Thạch gia trang, khi Liá»…u thanh, Liá»…u hồng vừa từ giã bá»n nầy quay vá», thì linh tÃnh cho thấy hẳn có Ä‘iá»u bất ổn, nếu há» trở vá» bị bắt thì sao? Bá»n tôi phân vân, thế là quyết định mở cẩm nang ra xem, cẩm nang thứ nhất ghi địa chỉ nhà Lão Âu vá»›i má»™t câu kèm theo “nếu không tin tưởng bá»n há» thì hãy đến nhà Lão Âu mà chá» tin tức.†Bá»n tôi vẫn chưa rõ ý Tiêu kiếm nên mở cả những cẩm nang còn lại ra xem, cẩm nang thứ hai đỠlà “đừng chá»n Vân nam, hãy tìm con đưá»ng khác, vì nếu chẳng may má»™t trong các ngưá»i cá»§a bá»n há» bị sa lưới, không chịu nổi hình phạt tra tấn, rồi khai ra nÆ¡i trú ngụ cá»§a các ngưá»i thì sao?
Tá» vy nghe váºy khen ngợi.
- Anh chà ng quả tháºt chu đáo, dá»± Ä‘oán cao siêu bởi vì lúc há»p vá»›i má»i ngưá»i chÃnh anh ta đã đỠxuất nÆ¡i trú ẩn là xứ đại lý vân nam, thì ra đây là đòn hoả mù, để chăng may má»™t ai bị bắt khai ra, thì quan binh sẽ thẳng đưá»ng đến Ãại lý mà không Ä‘i nÆ¡i khác.
Yến tỠnôn nóng:
- Thế còn cẩm nang thứ ba viết gì?
- Cẩm nang thứ ba viết là “chỉ có nÆ¡i ta thấy nguy hiểm nhất, lại là chá»— an toà n nhất. hà m hươgn giỠđã mất mùi hương, tại sao không mạo hiểm quay trở lại bắc kinh? Có thể ở lại bắc kinh nương náo má»™t và i năm đợi bao giá» gió yên sóng lặng, sẽ tìm nÆ¡i khác đến không muá»™n.â€
Liá»…u hồng nghe váºy cắt ngang.
- Anh ta tháºt là thông minh, hoà ng thượng sẽ tưởng là khi Hà m hương thoát ra khá»i kinh thà nh, là thế nà o cÅ©ng cao bay xa chạy, rồi phái binh Ä‘i khắp nÆ¡i tìm, chá»› đâu biết hai ngưá»i vẫn còn ở lại Bắc kinh?
Hà m hương nói tiếp:
- Sau khi bà n tÃnh, chúng tôi má»›i chá»n cẩm nang thứ nhất là m theo, khi đến đây rồi, chẳng bao lâu thì thấy Tiêu kiếm đến, anh ấy má»›i cho bá»n nà y biết là các chị đã gặp đại hoạ, nên bà n vá»›i Má»™ng Ä‘an là phải cùng anh ta là m má»™t cuá»™c phá ngục, lúc đó bá»n nà y chưa biết chuyện ngÅ© a ca và NhÄ© khang đã thoát được ra ngoà i, nên bá»n nà y đã sẳn sà ng để đột nháºp và o hoà ng cung.
Ãến đây thi Yến tá», Tá» vy, và Liá»…u hồng đã thay đổi xiêm y hoà n tất, ngưá»i nà o cÅ©ng rất giống gái quê, quần thô áo vải. Má»—i ngưá»i lại được cá»™t thêm chiếc khăn đội đầu, nên khó nháºn dạng hÆ¡n trước.
Yến tá» nhìn Tá» vy rồi thÃch chà cưá»i.
- Thay đổi hoà n toà n, tôi nghÄ© là bây giá» mà Hoà ng a ma có đứng trước mặt cÅ©ng không nháºn ra ngươi đâu.
Nghe đến chữ “Hoà ng a ma†mặt Tá» vy tối sầm lại, nhưng chưa kịp nói gì thì bên ngoà i có tiếng gõ cá»a.
- Thay áo xong chưa, thức ăn đã sẳn sà ng, có ra mà ăn không đây?
Yến tá» nghe đến ăn là thÃch thú reo lên:
- Có đồ dại gì mà không ăn chưa bị chặt đầu thì cái miệng vẫn còn mà , nà o, ta ra mà ăn nhanh lên.
Má»i ngưá»i quay lại phòng ăn, thì đã thấy VÄ©nh kỳ vá»›i NhÄ© khang cÅ©ng thay đổi xiêm y như bá»n há». Có Ä‘iá»u tướng tá chưa giống nông dân lắm. Há» thÃch chà nhìn nhau cưá»i vui vẻ, nhưng chỉ cưá»i được má»™t chút chợt nhá»› đến Kim Tiêu, chẳng biết giá» cô ấy ở đâu? Có bị hiếp đáp không, nên chẳng còn vui nổi.
Bà Âu thấy má»i ngưá»i đã sẳn sà ng má»i:
- Nà o, hẳn các ngưá»i đã đói lắm, ăn nhiá»u chút nhé, tá»± nhiện!
Tiêu kiếm nói:
- Thiếm Âu, thiếm cÅ©ng ngồi xuống đây, bá»n há» biết tá»± lo cho mình mà ? Chúng tôi còn ở lại đây lâu dà i, thiếm khá»i cần chăm lo tỉ mỉ. Ãã là ngưá»i bình thưá»ng, thì phải sống má»™t cách bình thưá»ng, không được kiểu cách như cà nh và ng lá ngá»c. Há» sẽ là m việc như chúng ta.
Yến tỠvừa ngốn thức ăn vừa nói:
- Vâng, đúng đấy! dừng để ý bá»n nầy nữa chẳng ai khách sáo đâu, ăn tháºt nó má»›i ngừng!
Vĩnh kỳ nhìn Yến tỠvà TỠvy trong bộ áo nông dân thở dà i cảm khái:
- Cuá»™c Ä‘á»i sao thay đổi như chong chóng. Ãang là công chúa, biến thà nh tá»™i phạm, suýt bị chém đầu bây giá» lại ngồi đây ngấu nghiến thức ăn…
Lão Âu mang rượu ra:
- Mừng hai cô công chúa thoát chết, uống cạn má»™t ly nà o? Rượu thưá»ng chứ không phải ngá»± tá»u đâu nhé!
Tiêu Kiếm thấy rượu thÃch chÃ:
- Lão Âu! Ngươi đúng là tri kỷ của ta, giỠphút nà y có rượu là hay nhất.
Nhĩ khang đỠcao cảnh giác.
- Không nên uống say nhé, quan bịnh há» có thể áºp và o khám xét bất cứ lúc nà o, đầu óc tỉnh táo đối phó hay hÆ¡n. Vì váºy để chúc mừng, chúng tôi chỉ uống má»™t ly nhá» thôi!
Liễu thanh cao hứng nâng ly.
- Tất cả thiêu tuế, thiên thiên tuế!
Liá»…u Hồng cưá»i:
- Không được dùng câu, Thiên tuế thiên thiên tuế, dân gian phải dùng tiếng “sống lâu trăm tuổi†thôi.
Sau khi thoát chết má»i ngưá»i Ä‘á»u vui, nên ai cÅ©ng cụng ly.
- Váºy thì chúc má»i ngưá»i Ä‘á»u được “sống lâu trăm tuổiâ€.
Tá» vy há»›p má»™t há»›p rượu, cho má»i ngưá»i cùng vui, nhưng lòng cứ nghÄ© đến Kim tiêu. Ngưá»i bạn đã theo chăm sóc cho mình từ thưở nhá», từng vui buồn có nhau, bây giá» Kim Tiêu đâu? Ngưá»i bạn gái gần như chỉ gặp toà n chuyện thiệt thòi, nghÄ© đến cảnh Kim Tiêu mang gông mang xiá»ng mà không cầm được nước mắt.
Trong khi Yến tá» vẫn vô tư, nâng ly vá»›i má»i ngưá»i:
- Rượu thÆ¡m quá, thức ăn cÅ©ng ngon nữa, ngá»a tá»›i là đói bụng. Bây giá» tôi thấy hạnh phúc nhất là có cái đầu, có cái đầu cái gì cÅ©ng thưởng thức được hết!
Vĩnh kỳ lắc đầu nói:
- Cô chỉ có một cái miệng, vừa ăn vừa uống vừa nói…không sợ nó mệt ư?
- Không mệt, không mệt đâu…
Yến tỠnói rồi nhớ sực ra kể:
- Các bạn có biết không, tối qua khi ở trong nhà giam, lệnh phi nương nương và Tịnh nhi đã và o đó định cứu bá»n nà y ra, không ngá» mụ Hoà ng háºu đến ngăn cháºn, thế là kế hoạch cá»§a Lệnh phi bị bể. Tôi giáºn ứa gan, mụ Hoà ng háºu còn doạ “đến mai nà y khi đầu ngươi rá»i khá»i cổ, thá» xem miệng ngươi có còn nói nhiá»u như váºy được không?†vì váºy bây giá» thấy cái đầu vẫn còn trên cổ, cái miệng còn sá» dụng được tôi phải sá» dụng tối Ä‘a thôi? Nếu không nói, các bạn buồn thì sao?
Má»i ngưá»i nghe váºy cưá»i ồn, chỉ có Tá» vy cầm chén cÆ¡m trên tay ăn chẳng thấy ngon nữa. Không khà đang vui chẳng ai để ý, chỉ có NhÄ© Khang là nhìn Vy lo lắng.
Yến tá» há»i Tiêu kiếm:
- Tiêu kiếm nà y, tôi há»i anh? Lúc trước sao anh là m váºy? tôi động thá»§ vá»›i anh hai lần, váºy mà lần nà o anh cÅ©ng giã vá» như chẳng biết võ công, anh bỉ mặt tôi phải không? Nếu không sao cứ đóng kịch mãi váºy?
Tiêu kiếm cưá»i:
- Võ công đâu phải chuyện đùa? Khi nà o cần má»›i mang ra sá» dụng, lúc cô giáºt kiếm cá»§a tôi, đó chỉ là chuyện đùa, mà đã đùa thì phải đùa lại. Tại sao lại phải đánh tháºt, còn chuyện nói tôi khinh thưá»ng cô, nếu có thì sao hôm nay phải Ä‘i cướp tù cứu cô?
Yến tỠnghe có lý nói:
- Váºy sao ta không kết nghÄ©a là m huynh đệ? Bá»n mình toà n là loại chẳng rÆ¡i được đầu, chẳng chết dá»… dà ng cả mà ?
Lá»i cá»§a Yến tá» là m má»i ngưá»i cưá»i ồ, chỉ có Tá» vy dứng dáºy nói:
- Các vị tự nhiên nhé, tôi no rồi, ra ngoaì một chút cho mát.
Má»i ngưá»i ngạc nhiên, NhÄ© khang nói:
- Ãể tôi ra vá»›i cô ấy.
Tá» vy ra đến ngoà i cá»a tá»±a lưng và o cá»™t, báºt khóc:
Nhĩ khang ra nắm lấy tay Vy.
- Em yên tâm Ä‘i, anh hứa vá»›i em là sẽ cứu được cô ấy mà . Có Ä‘iá»u thá»i gian qua có nhiá»u thứ cấp bách em và yến tá»± bị án chém. Chuyện quan trá»ng nhất là phải cứu các em, xong má»›i cứu Kim Tiêu. Bá»n anh đâu phải vô tình mà chẳng nghÄ© đến cô ấy? trong lúc chá» cứu em, anh đã thăm dò là từ Bắc kinh mà đến Mông cổ thì chỉ có hai con đưá»ng. Má»™t đưá»ng Ä‘i qua Cáp NhÄ© Tân, má»™t con đưá»ng Ä‘i qua Tuy viá»…n. Kim Tiêu bị đà y đến Mông cổ, ddương nhiên phải qua Tuy viá»…n rồi. Vì váºy đợi anh ăn xong bữa cÆ¡m nà y, sẽ cùng Liá»…u thanh, Liá»…u hồng đến đấy cứu cô ấy.
Tá» vy nghe váºy yên tâm.
- Anh có biết hiện em đang nghĩ gì không?
Nhĩ khang nói:
- Sau phút giây và o sinh ra tỠvì nhau, nếu không biết em nghĩ gì thì anh đâu phải là Nhĩ khang của em nữa?
- Váºy anh nói Ä‘i, em Ä‘ang nghÄ© gì?
- Em hiện đang lo, chẳng biết Lệnh phi nương nương, tịnh nhi đang thế nà o? Có bị liên luỵ gì đến chuyện nà y không? rồi còn lo cho cả cha mẹ anh nữa.
TỠvy thở dà i.
- Vâng, anh đã hiểu được lòng em, chúng ta bá» Ä‘i như vầy để liên lụy lại cho nhiá»u ngưá»i, dù đã được nhân dân xin tá»™i, mà Hoà ng a ma, ồ không phải hoà ng thượng vẫn ra lệnh chém vô tình như váºy thì khi chúng ta thoát những ngưá»i ở lại thế nà o cÅ©ng liên luỵ.
- Anh cÅ©ng lo như em. Tiêu kiếm nói đúng nÆ¡i nguy hiá»…m nhất là chá»— an toà n nhất, vì váºy chúng ta nên ở lại đây và i hôm, theo dõi tình hình xem thế nà o. Nếu thấy má»i ngưá»i Ä‘á»u yên ổn, lúc đó ta “phiêu lãng giang hồ†cÅ©ng không muá»™n, được chưa?
TỠvy nghĩ ngợi nói:
- Có nghÄ©a là anh đã quyết định chá»n em?
Nhĩ khang ngạc nhiên.
- Em nói thế là thế nà o?
- Bây giá» em không còn là công chúa nữa. Ông cáºu, bà mợ đã phá»§ nháºn ngà y sinh cá»§a em, khiến em hoang mang không biết mình là ai nữa. Vì váºy nếu anh mà chá»n em thì tương lại công hầu cá»§a anh, gia đình anh… sẽ thế nà o? Liệu anh có tiếc rẻ? số phần em quá Ä‘en đủi quá, hết láºn Ä‘áºn nà y đến láºn Ä‘áºn khác , sau những ngà y sóng gió hà o quang cÅ© cÅ©ng không còn. Em lo không biết anh có hối háºn vì yêu em không?
Nhĩ khang nắm tay Vy xiết mạnh:
- Anh vẫn yêu, không há» hối háºn. Con ngưá»i em “già u có†thế nà o là m sao không yêu. Ãến khi em già rồi, thì ngưá»i em vẫn đầy “huyá»n thoại†đó là điểm đáng yêu nhất.
o0o
CÅ©ng lúc đó ở hoà ng cung rối loạn không kém. Vua Cà n long sau khi nghe thuáºt chuyện, giáºt mình há»i:
- Hai con a đầu đó được bá»n cao thá»§ võ lâm cứu Ä‘i ư? Ãám bá tánh ở ná»™i thà nh còn cản ngăn để chúng chạy thoát nữa? Các ngươi nói tháºt hay nói đùa váºy?
Quan giám sát và nguyên đám thị vệ giải tù quỳ trước sân Diên Hỷ cung, run rẩy nói:
- Khải bẩm Hoà ng thượng, bá»n hạ thần không dám nói dối đâu ạ. Bấy giá» cảnh hổn loạn khá»§ng khiếp, gần như tất cả bá tánh già trẻ lá»›n bé Ä‘á»u trà n ra đưá»ng, há» hô to “công chúa dân gian không thể chết! không ai được giết công chúa dân gian! Thiên tuế, thiên thiên tuế!†Bá»n há» như nổi loạn rồi đánh nhau vá»›i cả thị vệ, thừa dịp đó, các cao thá»§ võ lâm má»›i ra tay phát xe tù, gươm há» rất bén, há» chém gãy cả xe rồi cứu lấy công chúa. Bá»n hạ thần vừa lo bảo vệ tù vừa sợ là m bị thưong bá tánh, nên không thể là m gì được. Kết quả bá»n phạm tá»™i chạy thoát mà quân sÄ© cÅ©ng bị thương khá nhiá»u, tá»™i chúng thần đáng chết!
Vua Cà n long suy nghĩ, lệnh phi đứng cạnh cũng sững sỠngạc nhiên, nhưng bà như trút gánh nặng nói với vua:
- Váºy là Tá» vy và Yến tỠđược quần chúng yêu quý!
Vua há»i quan giám sát lại lần nữa.
- Ãúng là hai con a đầu đó sao được dân chúng yêu quý? Còn có cả cao thá»§ võ lâm trợ giúp nữa ư?
- Vâng, cao thá»§ võ lâm khoảng mưá»i mấy, hai mươi ngưá»i, còn dân thì có hà ng vạn , trong đám cao thá»§ đó có hai ngưá»i rất giống NgÅ© a ca, và Phúc đại gia. Nhiá»u thị vệ cÅ©ng xác nháºn như thần, nhưng không dám Ä‘oan chắc là NgÅ© a ca và Phúc đại gia.
Vua Cà n long nghe váºy bá»±c tức
- Váºy ư? Thế bá»n ngươi có Ä‘uổi bắt hung thá»§ không?
- Dạ có, và thần cũng ra lệnh cho quan quân lục soát khắp thà nh, nhưng chỉ e là hai cô công chúa có cao nhân bảo trợ nên khó mà bắt lại được, chuyện nà y có vẻ khó khăn.
- Cái gì, mà khó khăn? Các ngươi cứ lục soát từng nhà má»™t, cố mà bắt hết bá»n chúng trở lại cho ta. Dám ngang nhiên đối phó vá»›i ta, như váºy thì còn ra thể thống gì nữa, chúng hẳn muốn là m loạn? Váºy thì ngươi hãy ra ngoà i, gá»i Ngạc mẫn và o đây cho ta, bảo ông ấy hãy tăng thêm viện binh, lục soát cả ngoại thà nh nữa.
- Vâng, thần tuân chỉ!
Quan giám sát đứng dáºy vừa định ra ngoà i thì vua Cà n long gá»i:
- Hãy quay lại đây!
- Vâng.
- Các ngươi hãy bắt sống bá»n há» nghe không? Trẫm muốn Ä‘Ãch thân thẩm vấn há».
- Dạ!
Rồi rút lui, Lệnh phi thấy quan giám sát đã ra ngoà i, vội và ng đến quỳ trước mặt vua.
- Hoà ng thượng, thần thiếp nghĩ hỠđã chạy thoát rồi thì hãy để hỠtrốn đi, đuổi bắt lại chi cho khổ?
Vua Cà n long trợn mắt.
- Khanh nói gì, bao giá» khanh mở miệng ra cÅ©ng bênh vục mấy con a đầu đó. tụi nó đã lừa dối trẫm, qua mặt trẫm, chẳng coi trẫm ra gì. Bây giá» còn phát động nhân dân chống đối vá»›i trẫm. Có cả bá»n cao thá»§ võ lâm tiếp sức, giúp chúng trốn thoát như váºy danh dá»± tên tuổi trẫm còn gì, váºy mà khanh còn bênh vá»±c chúng được ư?
Lệnh phi bối rối.
- Bẩm hoà ng thượng, chẳng lẽ ngưá»i rất mong quan giám sát mang hai chiếc thá»§ cấp đầy máu cá»§a Yến tá» và Tá» vy đến trước mặt ngưá»i, rồi phá»§ phục xuống báo cáo “nhiệm vụ đã hoà n thà nh, đầu cá»§a các công chúa đây, ngưá»i má»›i hà i lòng ư?
Vua Cà n long nghe há»i tái mặt, chỉ yên lặng, lệnh phi tiếp:
- Bẩm hoà ng thượng, thiếp biết hiện giá» Hoà ng thượng rất giáºn chúng. Nhưng thần thiếp biết, trong táºn cùng trái tim nhân từ cá»§a Hoà ng thượng vẫn có nhiệt tình dà nh cho con trẻ. Sáng nay khi nghe báo lại là hai cô công chúa đã chạy thoát, thần thiếp đã thở phà o nhẹ nhá»m. Bởi vì Ä‘iá»u thần thiếp quan tâm nhất là sá»± sống chết cá»§a hai cô công chúa. Thần không đà nh lòng…
Vua Cà n long yên lặng, lệnh phi nghẹn lá»i hẳn.
- Hoà ng thượng có biết không? Con ngưá»i khi giáºn dữ thì cái gì cÅ©ng có thể là m, nhưng đó chưa hẳn là cố ý. Ngưá»i trong cÆ¡n nguy cấp, cÅ©ng có thể là m những Ä‘iá»u mà mình không muốn, thần thiếp biết hoà ng thượng không cố tình muốn giết các cô công chúa nhưng lệnh đã ban ra. NhÄ© khang và VÄ©nh kỳ cÅ©ng váºy không muốn đối kháng vá»›i Hoà ng thượng, nhưng lại ở trong tình trạng bắt buá»™c đối kháng.
Lá»i cá»§a lệnh phi nói như đánh trúng trái tim Ä‘en vua, vì có lúc vua đã băn khoăn tá»± há»i. Chẳng lẽ ta tháºt sá»± muốn nhìn thấy hai chiếc đầu máu me cá»§a Tá» vy và Yến tá» ta má»›i hà i lòng ư?
Còn Ä‘ang phân vân chưa quyết thì Thái háºu, hoà ng háºu, và Tịnh nhi đã nghe tin cùng đến. Lệnh phi vừa thỉnh an thái háºu xong, thì đã nghe Thái háºu há»i vua:
- Hoà ng đế, ta vừa nghe bá»n thị vệ nói là Tá» vy và Yến tỠđược VÄ©nh kỳ và NhÄ© khang cứu rồi phải không?
Vua cà n long thở dà i.
- Trẫm cÅ©ng vừa được tin Tá» vy và Yến tỠđược ngưá»i cứu, còn ngưá»i đó là VÄ©nh kỳ và NhÄ© khang không thì chưa rõ.
Tịnh nhi nghe vua xác nháºn, liếc nhanh vá» phÃa lệnh phi vá»›i ánh mắt chia sẽ. Trong khi Thái háºu giáºn dữ.
- Như váºy sao được? đã được quần chúng á»§ng há»™, còn có ngưá»i cứu giúp như váºy hẳn là có dá»± mưu phản rồi. Thế nà y thì uy tÃn sá»± tôn nghiêm cá»§a nhà vua đâu còn? Hai con a đầu nà y quá lợi hại quấy động nhân dân tạo phản. Hoà ng đế không được để chúng chạy thoát, ta thấy chuyện nà y hắn Phước luân phải biết, vì váºy trước tiên phải bắt hai vợ chồng Phước Luân đến đây há»i xem!
Lệnh phi nghe váºy tái mặt.
- Xin Hoà ng thượng minh xét, thần thiếp nghÄ© hai vợ chồng Phước Luân Phước Tấn cÅ©ng chẳng khác gì chúng ta đâu. Chuyện con cái là m thưá»ng khi đến cuối cùng cha mẹ má»›i vỡ lẽ.
Hoà ng háºu thấy lệnh phi bênh vá»±c rất bá»±c tức.
Trong khi vua Cà n long vẫn còn Ä‘ang phân vân, nói vá»›i Thái háºu:
- Hoà ng ngạc nương! chuyện nà y xin ngưá»i hãy để má»™t mình nhi tá» giải quyết được rồi.
Hoà ng háºu bước tá»›i tâu:
- Bẩm lão pháºt gia, hoà ng thượng, thần thiếp có má»™t Ä‘iá»u chẳng biết là nên hay không nên nói.
Vua Cà n Long bá»±c dá»c:
- Nếu mi thấy không cần nói thì đừng nói là được rồi!
Thái háºu lại bảo:
- Nếu sá»± việc nghiêm trá»ng thì cần gì giấu nói Ä‘i chẳng sao đâu.
Hoà ng háºu liếc nhanh vá» phÃa Tịnh nhi và lệnh phi nói:
- Tối hôm qua thần thiếp vì sợ hai con a đầu kia bà y trò ma quá»·, nên má»›i đến đại lao thăm dò không ngá» khi đến nÆ¡i, đã gặp hai ngưá»i cho rằng mình phụng mệnh lão pháºt gia và hoà ng thượng đến tống tiển hai con a đầu kia. Lúc đó thần thiếp cÅ©ng thấy lạ nhưng không nói, thế là sáng nay lại nghe NhÄ© khang biến mất, nghÄ© lại không biết bên trong có uẩn khúc gì không?
Thái háºu nghe váºy tròn mắt.
- Cái gì? phụng mệnh ta à ? ÄÆ°a tiển hai con a đầu đó? Ta đâu có bao giá» ra cái lệnh kỳ cục váºy? Ai đã mạo nháºn? Ai? Nói ngay?
Tịnh Nhi liếc nhanh vá» phÃa lệnh phi biết là không thể giấu được, nên bước ra quỳ trước mặt Thái háºu.
- Bẩm lão pháºt gia, bẩm hoà ng thượng, ngưá»i mà hoà ng háºu nương nương ám chỉ đó là con và lệnh phi nương nương ạ.
Vua cà n long trố mắt.
- Cái gì? Ngươi và lệnh phi ư?
Tịnh Nhi bình tĩnh đáp:
- Vâng, tối hôm qua con và lệnh phi nương nương có đến đấy thăm Tá» vy và Yến tá». Con xin lá»—i lão pháºt gia và hoà ng thượng vì tình cảm con và nương nương không thể không chà o mấy công chúa đó trước khi chia tay. Những ngà y qua, hẳn lão pháºt gia cÅ©ng thấy, tình cảm cá»§a con dà nh cho hai cô công chúa rất nồng háºu. Lệnh phi nương nương cÅ©ng xem hai ngưá»i đó chẳng khác gì con đẻ cá»§a mình, vì váºy trước khi há» chết, con và nương nương muốn đến để trang Ä‘iểm, là m đẹp cho há» lần chót, để lúc há» chết há» vẫn đẹp. lão pháºt gia, hoà ng thượng hẳn hiểu đó là tình ngưá»i. Riêng vá» sá»± mất tÃch cá»§a NhÄ© khang, thì chẳng dÃnh lÃu gì đến nương nương và con cả.
Thái háºu giáºn dữ.
- Tịnh nhi, ngươi dám tá»± tiện đến gặp hai con a đầu đó, váºy thì ngươi tháºt to gan. Không phải chỉ ngươi, mà còn có lệnh phi…
Lệnh phi đứng yên, trong khi Tịnh nhi tiếp:
- Bẩm lão pháºt gia, chuyện là m cá»§a Tịnh nhi nếu lão pháºt gia thấy là sai trái, thì cứ việc phạt, riêng Tịnh nhi nà y thì rất khâm phục hai cô công chúa kia, há» sống rất hồn nhiên, há» không có lá»—i gì mà lại bị chém đầu. Ãiá»u đó cho thấy cuá»™c sống trên cõi Ä‘á»i nà y tháºt vô thưá»ng, hoạ phúc khó lưá»ng. Sá»± nháºn định đó khiến Tịnh Nhi chẳng còn thấy quan trá»ng chuyện an nguy cá»§a bản thân, vì váºy nếu Hoà ng thượng thấy không thể tha thứ cho hà nh động sai trái đó, thì cứ nhốt Tịnh nhi và o tù hay muốn chặt đầu Tịnh nhi cÅ©ng được. Nhưng còn lệnh phi nương nương thì ngưá»i chỉ má»™t lòng má»™t dạ vá»›i Hoà ng thượng thôi, Tiểu a ca cÅ©ng chưa đầy tuổi, xin Hoà ng thượng đừng kết tá»™i Lệnh phi nương nương.
Vua Cà n long nghe Tịnh nhi nói mà ngỡ ngà ng, chưa biết xỠlý thế nà o thì Tịnh nhi tiếp:
- Ãến giá» phút nà y, Tịnh nhi chẳng còn gì để giấu, xin được nói lá»i phát xuất từ tâm can, Tịnh nhi thấy Hương phi nương nương có thế nà o thì giá» cÅ©ng không còn, nên chuyện trước đây Tá» vy và Yến tá» nói là Hương phi đã hoá bướm bay mất. Tịnh nhi nghÄ© đó là má»™t cách diá»…n đạt rất hay. Hai cô công chúa có nói váºy chẳng qua để bảo vệ Hoà ng thượng. Cố hạn chế tối Ä‘a ná»—i Ä‘au buồn thất ý cá»§a Hoà ng thượng, váºy mà không ngá» Hoà ng thượng lại giáºn dữ, kết quả là tai hoạ nà y đã liên luỵ đến quá nhiá»u ngưá»i. Tịnh nhi nghÄ©, sá»± việc nà y tốt hÆ¡n nên dừng lại ở đây thôi. Bằng không nếu để to chuyện e là Hoà ng thượng cà ng lúc sẽ cà ng mất nhiá»u ngưá»i thân tÃn.
Thái háºu nghe Tịnh nhi nói, yên lặng. Trong khi hoà ng háºu không chịu thua, nhảy và o nói:
- Nếu nói như váºy, chuyện VÄ©nh kỳ bá» trốn, NhÄ© khang vượt ngục, rồi hai con a đầu kia thoát chết Ä‘á»u bá» qua cả, không truy cứu nữa ư?
Vua Cà n long nghe váºy bá»±c kình.
- Ai bảo là không truy cứu? ta đã ra lệnh khám xét cả thà nh bắc kinh còn cho cả binh sÄ© rượt Ä‘uổi theo bá»n tá»™i phạm để bắt cả vỠđây…
Rồi vua hạ thấp giá»ng.
- Còn những ngưá»i không liên can thì thôi, đừng quấy động há», có Ãch lợi gì chứ?
Hoà ng háºu há»i:
- Thế cÅ©ng không Ä‘iá»u tra xem ai đã thả VÄ©nh kỳ và NhÄ© khang cả ư?
Tịnh nhi cắt ngang.
- Nếu nói những ngưá»i mà tối hôm qua đã đến ngục thăm tù, là có ý định thả NhÄ© khang, váºy thì cả Hoà ng háºu nương nương và Dung ma ma cÅ©ng có trách nhiệm trong đó.
Hoà ng háºu nghe váºy giáºn dữ nhưng chẳng biết biện minh ra sao, vua Cà n long khoác tay nói:
- Thôi, đừng ai nói gì nữa, để trẫm yên lặng nghĩ ngơi, được chưa?
Thế là má»i ngưá»i giải tán.
Vua Cà n long nghÄ© gì, định là m gì, thái háºu cÅ©ng đâu để yên, vừa vỠđến từ ninh cung, thái háºu đã quắt mắt vá»›i Tịnh nhi.
- Tịnh nhi, ngưá»i hãy và o phòng tối tỉnh tâm cho ta!
- Vâng!
Tịnh nhi đáp rồi quay lưng đi ra.
- Khoan đã!
Thái háºu quát, Tịnh Nhi đứng lại.
- Ngươi hãy nói cho ta biết, bằng má»i cách ngươi giúp mãi hai con a đầu kia để là m gì?
Tịnh Nhi quay qua nhìn Thái háºu
- Bẩm lão pháºt gia, vì hai cô công chúa kia dám là m những Ä‘iá»u con nghÄ© mà chẳng dám là m. Có nhiá»u thứ trong Ä‘á»i nà y ta khao khát mÆ¡ ước, nhưng ta lại bất lá»±c, chung quanh lại ngăn không cho phép ta là m. ChÃnh Tá» vy và Yến tỠđã đánh thức lại những tình cảm sâu xa nhất trong tim con. Tá» vy nhu mì văn hoá như con ngưá»i trà thức cá»§a con, còn Yến tá» thì hiện thân cho nổi khao khát được nổi loạn, hai ngưá»i đó là cái bóng sâu thẳng trong con, hoặc có thể ngược lại!
Thái háºu cà ng nghe cà ng không hiểu.
- Ngươi nói gì ta chẳng hiểu gì cả!
Tịnh Nhi buồn bã nói:
- Nhưng con biết, trước khi con quen biết Tá» vy và Yến tá» nếu ai mà nói vá»›i con là hai ngưá»i đó đã là m há» tâm phục khẩu phục, thì chắc có lẽ con không tin đâu.
Thái háºu giáºn dữ:
- Ta thấy ngươi đã bị bá»n chúng là m mê hoặc hay lây bệnh rồi đấy.
- Vâng, sá»± sống động cá»§a há» như má»™t chứng bệnh hay lây, ngưá»i ta còn gá»i đó là “nhiệt tìnhâ€. Nhiệt tình cho cuá»™c sống cho tình yêu, cho bè bạn, lý tưởng. Nhiệt tình đó quả là có lây, vì váºy con đã bị lây nặng lắm, nên bây giá» khó mà chữa khá»i. Con không thể sống má»™t cách an nhiên tá»± tại như trước được nữa.
Thái háºu bá»±c mình:
- Mi đừng có mồm mép, nói những chuyện phi nghÄ©a đó vá»›i ta. Mi dám nữa đêm nữa hôm, giả mạo ta, để Ä‘i thả can phạm. Váºy chẳng phải là quá đáng? đừng tưởng là vì ta thương ngươi rồi chẳng trừng phạt ngươi đâu nhé?
Tịnh nhi cúi đầu:
- Tịnh nhi chẳng dám nghÄ© như váºy đâu ạ… chẳng qua chỉ vì cái tình, thôi thì… để Tịnh nhi nà y Ä‘oái công chuá»™c tá»™i.
- Ãoái công chuá»™c tá»™i thế nà o?
- Tịnh nhi nguyện Ä‘em quãng Ä‘á»i còn lại cá»§a mình phục vụ cho đến khi Lão pháºt gia trăm tuổi. Tịnh nhi sẽ ở váºy không lấy chồng đến hết cuá»™c Ä‘á»i nà y.
Thái háºu nghe váºy chấn động.
- Ãâu được…. thế còn… cái nhiệt tình mà ngươi vừa nói, ngươi thu xếp thế nà o?
- Dạ bẩm lão pháºt gia, đó chỉ là cÆ¡n bệnh nhất thá»i, rồi sẽ qua thôi.
Ngoại vi VÄ©nh Äịnh môn, thà nh phố Bắc Kinh.
Kẻ tá»™i phạm được xâu thà nh chuá»—i. Trai có, gái có, già trẻ lá»›n bé đầy đủ, hì hục bước má»™t cách nặng nhá»c vì gông cùm. Kim Tá»a cÅ©ng có mặt trong đám phạm nhân trên.
Bá»n quan binh giải tù Ä‘i bên cạnh, rảnh rá»—i vung voi trên ngưá»i bá»n phạm tá»™i, hung dữ quát:
- Tụi bây Ä‘i nhanh má»™t chút? Äi cháºm thế nà y đến bao giỠđến được Mông Cổ chứ?
Bá»n tá»™i phạm quằn quại dưới vết roi, nhưng không há» dám phản ứng.
Kim Tá»a dưới gió cát liên tục, thấy cổ đã khô đắng nên năn nỉ tên lÃnh canh.
- Quan binh đại gia! Xin ngưá»i cho tôi má»™t miếng nước, tôi khát quá!
Kim Tá»a vừa mở miệng là những can phạm khác nói theo:
- Nước nước, là m ơn cho miếng nước!
Tên lÃnh có vẻ bá»±c dá»c vút roi vá» phÃa Kim Tá»a.
- Nước hả? Muốn uống nước ư? Số nước nà y phải duy trì đến trạm sau, không đủ để bá»n tao uống là m gì tá»›i bá»n bây? Tất cả tại con nhá» nà y nè, muốn xách động há»?
- á»i da! Äau quá!
Kim Tá»a bị quất Ä‘au la lên, tên lÃnh không dừng lại, đánh tiếp.
- Ãau hả, Ä‘au thì phải Ä‘i mau!
Kim Tá»a ráng nhịn Ä‘au bước tá»›i, nhìn lên trá»i, ánh mắt thê lương. Nà ng tá»± há»i, giá» nà y chẳng biết Tá» Vy và Yến Tá» còn sống hay chết. Má»™t ngà y sắp tà n rồi, biết đâu giá» nà y hồn há» Ä‘ang lÆ¡ lá»ng trên trá»i, Kim Tá»a nhìn lên trá»i, cố tìm mà chẳng thấy gì cả.
Ông lão Ä‘i trước Kim Tá»a, Ä‘ang Ä‘i chợt quỵ xuống rên rỉ:
- Nước, nước, xin hãy cho tôi miếng nước.
Kim Tá»a vá»™i bước tá»›i đỡ ông ta lên.
- Lão bá, có sao không?
Rồi quay qua đám quan binh, Kim Tá»a lại nói:
- Xin các vị hãy là m phước, cho ông lão một miếng nước đi, ông ta sắp ngất xỉu rồi đấy.
Tên lÃnh Ä‘i gần vung roi lên:
- Ngất xỉu ư? Cho và i roi là tỉnh ngay!
Thế là những ngá»n roi lại quất xuống ngưá»i ông lão.
- Ui da, ui da, đau quá!
Kim Tá»a không dằn được lòng, can thiệp:
- Các ngươi sao lại tà n nhẫn váºy? Chẳng lẽ ở nhà các ngưá»i chẳng có cha mẹ, ông bà già ? Ngưá»i ta cÅ©ng là ngưá»i cÆ¡ mà ?
Tên lÃnh nghe Kim Tá»a nói, vung roi sang Kim Tá»a.
- Hừ! Äã là kẻ phạm tá»™i mà định lên mặt dạy Ä‘á»i ta nữa ư?
Kim Tá»a né roi nhưng vì sợi dây xÃch quá ngắn lại là m cô ngã áºp xuống cát, tên linh nói:
- Cái con a đầu nà y định đóng kịch đây, đứng lên nà o!
Tên lÃnh nói và quất thẳng roi lên ngưá»i Kim Tá»a.
- Äừng, đừng, tôi van ông, đừng đánh!
Kim Tá»a lăn ngưá»i tránh, không ngá» sợi dây chuyá»n cá»§a Tá» Vy cho lại lá»™ ra, tên lÃnh thấy váºy hét:
- Hừ! Cái con a đầu nà y có cả sợi dây chuyá»n và ng nữa!
Vừa nói là hắn đưa tay tá»›i chụp, Kim Tá»a vá»™i dùng tay giữ chặt nói:
- Không được đựng tá»›i sợi dây nà y! Váºt ká»· niệm cá»§a tiểu thÆ¡ cho tôi đấy!
Tên lÃnh đã giáºt được sợi dây, cưá»i nói:
- Cái gì mà kỷ niệm của ngươi, bây giỠnó đã thuộc vỠta rồi.
- Trả tôi! Tôi van ông, hãy trả lại cho tôi! Äó không phải là cá»§a cá nhân tôi! Tôi không có quyá»n là m mất nó.
Tên lÃnh tham lam đá cho Kim Tá»a má»™t cái nói:
- Cổ mang sợi dây chuyá»n và ng thế nà y trong ngưá»i ngươi chắc còn váºt gì đáng giá nữa đây? Còn không đưa ra hết đây!
Kim Tá»a òa lên khóc:
- Xin hãy tha tôi. Tôi chỉ có cái đó thôi, chẳng còn gì khác.
- Chẳng đưa ra phải không? Váºy thì bá»n ta sẽ lá»™t áo ngươi ra để ma xem xét!
Kim Tá»a nghe váºy sợ hãi.
- Äừng... Äừng...
Bá»n tham quan tiến tá»›i tách má»™t mình Kim Tá»a ra, rồi như những con hổ khát mồi, nhìn Kim Tá»a nói:
- Nà o! Anh em hãy lột quần áo nó ra, xem có còn cái gì khác đáng giá hơn không?
Thế là hai tên lÃnh lù lù tiến tá»›i, Kim Tá»a thụt lùi.
- Cứu tôi! Cứu tôi vá»›i! bá»› ngưá»i ta!
Nhưng đám tù thì bị gông cùm không thể giúp. Kim Tá»a thì còn bị xiá»ng là m sao chạy, chỉ biết van xin.
- Các quan hãy tha cho tôi, đừng là m váºy... là m váºy thà là ông giết tôi còn hÆ¡n.
- Giết ngươi ư? Váºy là rắc rối cho bá»n ta đấy, chỉ cần thế nà y thôi!
Bá»n quan quân bắt đầu mò mẫm, và giữa lúc tháºp tá» nhất sinh đó, thì má»i ngưá»i chợt nghe có tiếng vó ngá»±a đến gần. Tháºt ra thì chiếc xe ngá»±a kia đã theo dõi bá»n giải tù từ lâu. Chỉ vì nÆ¡i chốn đông ngưá»i, chưa thể ra tay được, nay thì tình thế cấp bách quá nên đà nh hà nh động.
Chiếc xe ngựa xông tới, trên xe là Nhĩ Khang, Liễu Thanh, Liễu Hồng, Liễu Hồng nói:
- Mau lên! bá»n nó Ä‘ang hiếp đáp Kim Tá»a kìa!
NhÄ© Khang cho xe ká» sát bá»n quan binh, cả ba nhảy xuống, NhÄ© Khang hét:
- Là m quan binh triá»u đình, sao lại dở trò tồi bại thế nà y? Phạm nhân cÅ©ng là ngưá»i, các ngưá»i trái lại chỉ là loà i dã thú!
NhÄ© Khang nói xong là phóng tá»›i đá tên lÃnh Ä‘ang cởi cúc áo Kim Tá»a, lăn cù.
Liá»…u Thanh cÅ©ng giáºn không kém phóng tá»›i tay đấm, chân đá những tên còn lại.
Liá»…u Hồng áp sát Kim Tá»a, trấn an.
- Ãừng sợ! Kim Tá»a! Bá»n nà y đến cứu cô đây.
Bá»n lÃnh thấy có ngưá»i lạ đến la lá»›n:
- Không xong rồi! Có ngưá»i đến cướp tù, bá»n bây đâu, hãy tấn công chúng nhanh.
Thế là bá»n giải tù tuốt gươm xông đến, Liá»…u Thanh, Liá»…u Hồng, NhÄ© Khang biết là cần phải dứt Ä‘iểm nhanh nên đánh lăn cù bá»n lÃnh không nương tay. Kim Tá»a mừng quá hét lên:
- NhÄ© Khang thiếu gia! Liá»…u Thanh, Liá»…u Hồng còn sợi dây chuyá»n cá»§a tiểu thÆ¡ tôi cho nữa!
Bá»n lÃnh đánh không lại bá» chạy, đúng ra NhÄ© Khang đã buông tha chúng, nhưng nghe Kim Tá»a nói váºy, Ä‘uổi theo, tên lÃnh sợ quá phải ném sợi dây lại.
NhÄ© Khang quay vá» thì Liá»…u Thanh đã chặt đứt xiá»ng ở tay chân Kim Tá»a.
- Xin lỗi, đã đến trễ, khiến cô phải khổ!
- Không sao! Không sao!
Chỉ nói được váºy là ngất xỉu chẳng biết gì cả, Liá»…u Hồng thấy Kim Tá»a áo xốc xếch, vá»™i nói vá»›i anh:
- Anh Thanh! Mau mau bế Kim Tá»a lên xe Ä‘i!
Trong khi Nhĩ Khang nói:
- Ãã mang tiếng là cướp tù thì phải cướp hết. Ta phải giải thoát cho những kẻ khốn cùng kia!
Thế là chà ng nhảy tá»›i tháo gông cùm cho những phạm nhân còn lại, việc là m cá»§a NhÄ© Khang khiến những ngưá»i nà y vô cùng cảm kÃch. NhÄ© Khang thả tá»± do cho phạm xong, dặn dò.
- Má»i ngưá»i hãy trốn nhanh lên. Nhưng trước khi Ä‘i phải ghi nhá»› Ä‘iá»u nà y, không được là m Ä‘iá»u xấu để bị bắt lại, nếu còn tái phạm, và o tay ta là ta không tha đâu.
o0o
Ãến lúc trá»i sáºp tối NhÄ© Khang má»›i đưa được Kim Tá»a vá» nhà Lão Âu.
Liá»…u Hồng dìu Kim Tá»a và o nhà , Tá» Vy mừng mừng tá»§i tá»§i.
- Tiểu thơ! Em không ngỠvẫn còn nhìn thấy mặt chị!
Yến TỠnói:
- Kim Tá»a biết không, nếu ban chiá»u mà anh NhÄ© Khang không Ä‘i tìm được em, thì bá»n nà y ngà y mai sẽ quyết định đến Mông Cổ, quyết không để em bÆ¡ vÆ¡ má»™t mình đâu.
Kim Tá»a cảm động nhìn lên.
- Em hạnh phúc quá, nghe lại được tiếng nói chuyện dòn dã của chị.
Hà m Hương từ nhà sau bước ra.
- Kim Tá»a! Em xÆ¡ xác quá hãy và o nhà sau tắm rá»a thay áo quần sạch sẽ Ä‘i.
Kim Tá»a cà ng ngạc nhiên.
- Ồ, có cả Hương phi nương nương ở đây nữa ư?
Vĩnh Kỳ nói:
- Bây giá» thì không còn nương nương, cát cát, a ca hay ngá»± tiá»n thị vệ gì ở đây nữa. Chúng ta là anh chị em , má»i ngưá»i chỉ được gá»i tên nhau thôi, nhá»› chưa?
Liễu Thanh có vẻ kỹ lưỡng nói:
- Mấy chị nhá»› kiểm tra xem Kim Tá»a bị thương nÆ¡i nà o, bá»n quan binh giải tù rõ là những tay ác độc, vừa đánh ngưá»i, vừa cướp cá»§a chẳng khác gì bá»n cướp!
Yến TỠnghe kể nổi máu xung thiên.
- Thế các ngươi có trả thù cho Kim Tá»a không? Gặp ta là ta giết hết lÅ© chúng!
Liá»…u Hồng biết tÃnh Yến Tá» nói:
- Có chứ! Äánh cho bá»n nó má»™t tráºn tÆ¡i tả, tả tÆ¡i hoa lá!
Vỉnh kỳ nói:
- Cũng hay là lúc nà o tôi cũng có mang thuốc trị tê nhức theo, hãy cho cô ấy uống đi.
NhÄ© Khang cầm sợi dây chuyá»n mang đến cho Tá» Vy.
- Tá» Vy, sợi dây chuyá»n cá»§a em nà y, ta lấy lại được trên tay bá»n quan binh ác độc đó. Ãây là di váºt cá»§a em thì em phải cất giữ lấy!
Tá» Vy cầm sợi dây chuyá»n cảm động nói:
- Anh NhÄ© Khang, cảm Æ¡n anh. Tìm được Kim Tá»a trở vá» vá»›i em là thấy quá đủ rồi!
Mấy ngưá»i con gái dìu Kim Tá»a ra nhà sau, VÄ©nh Kỳ xoa tay nói:
- Như váºy là bá»n mình lại có đầy đủ như xưa, bây giá» bá»n mình cần phải há»p lại bà n tÃnh xem, từ đây vá» sau sẽ hà nh động thế nà o.
Nhĩ Khang suy nghĩ.
- Tối nay lợi dụng lúc trá»i tối, tôi sẽ mạo hiểm đến Mạo Nhi, vừa dò la tin tức trong cung vừa mang hà nh lý cá»§a má»i ngưá»i vỠđây má»›i được.
Rồi lại nghĩ ngợi, Nhĩ Khang tiếp.
- Tôi cÅ©ng hết sức muốn quay vá» Há»c SÄ© phá»§ để xem ba mẹ tôi thế nà o!
Tiêu Kiếm cảnh cáo.
- Tôi nghÄ© anh không nên mạo hiểm, ban nãy lúc các ngưá»i Ä‘i tìm Kim Tá»a, tôi đã Ä‘i má»™t vòng trong thà nh, má»›i thấy tình hình vô cùng khẩn trương, chá»— nà o quan binh cÅ©ng lục soát. Nếu anh muốn đến Mạo Nhi lấy hà nh lý thì để tôi Ä‘i cho, bởi vì Ãt ra cÅ©ng chưa ai biết được tôi là ai.
Vĩnh Kỳ nói:
- Tôi thấy thì chúng ta nên Ä‘i khá»i Bắc Kinh cà ng sá»›m cà ng tốt. Tình trạng cá»§a bá»n mình vá»›i Mông Äan và Hà m Hương khác nhau. Bá»n quan binh khó nháºn ra Mông Äan và Hà m Hương còn bá»n ta nhìn là há» nháºn ra ngay.
Nhĩ Khang nghĩ ngợi.
- Äúng, vì váºy tôi nghÄ© mình nên chia nhóm ra Hà m Hương và Mông Äan Ä‘i má»™t đằng còn bá»n mình thế nà o chắc phải tÃnh lại.
Mông Äan lắc đầu.
- E là Hà m Hương chẳng chịu đâu!
Tiêu Kiếm nói:
- NhÄ© Khang có lý, bắt buá»™c chúng ta phải chia nhóm, bởi vì trước hết ở má»™t nÆ¡i đông thế nà y sẽ dá»… bị ngưá»i chú ý. Thứ hai nếu bị bắt thì có thể bị tóm trá»n gói. Hiện nay tá»™i cá»§a các bạn cà ng lúc cà ng nặng, vừa nói dối hoà ng thượng, vừa vượt ngục cướp tù... bây giá» thêm chuyện Kim Tá»a nếu mà bị bắt lại chắc chắn tá»™i chết không tránh khá»i. Như váºy chẳng phải là uổng công lắm sao?
Mông Äan suy nghÄ©.
- Váºy thì tôi và Hà m Hương sẽ tách ra khá»i nhóm, nhưng bá»n tôi Ä‘i đâu đây?
Vĩnh Kỳ nói:
- Chuyện đó thì chẳng nói ra đây.
Nhĩ Khang quay qua Tiêu Kiếm.
- Tiêu Kiếm, thế còn bạn? Bạn đi với tụi nà y chứ?
Tiêu Kiếm cưá»i.
- Tôi nghÄ© là đã tiá»…n Pháºt thì phải tiá»…n luôn đến Tây phương chứ, tình trạng các bạn thế nà y, tôi chẳng yên tâm chút nà o!
Má»i ngưá»i Ä‘ang nói chuyện đột bên ngoà i có tiếng chân dồn dáºp rồi khiến Âu từ ngoà i chạy và o hổn hển nói:
- Nhanh lên! Trốn nhanh lên! Quan binh há» Ä‘ang Ä‘i lùng sục tìm ngưá»i, có ai biết Hà m Hương đâu không, gá»i vá» nhà đi.
Nhĩ Khang nói:
- Äể tôi Ä‘i, cô ấy hiện ở ngoà i sân phÆ¡i lúa.
Thiếm Âu lắc đầu.
- Không kịp đâu, bá»n lÃnh đã và o đến sân, đứng đầy ngoà i đó. Các ngưá»i mà đi ra sẽ bị bắt ngay, nhanh lên, Ä‘i theo tôi nà y.
Thế là thiếm Âu đưa cả đám Yến Tá», Tá» Vy theo cá»a sau Ä‘i ra ngoà i, thì ra trong trại nà y còn có cả má»™t kho chứa đầy lu hÅ© phÃa sau, cái thì Ä‘ang ướp cải, cái chứa rượu, cuối cùng là má»™t nhà chứa cá»§i. Thiếm Âu đưa tất cả đến nhà chứa cá»§i đẩy và o.
- Hãy và o hết bên trong mà trốn!
Tiêu Kiếm nhìn thấy nhà chứa cá»§i quá hẹp mà ngưá»i lại đông nên nói:
- ÄÆ°á»£c rồi, để tôi đứng ngoà i canh chừng! bá»n quan binh không biết mặt tôi đâu. Cả Liá»…u Thanh, Liá»…u Hồng cÅ©ng có thể ở lại, các ngưá»i lấy búa, lấy chổi ra, giả vá» như Ä‘ang là m việc.
Yến TỠnhìn kho củi lo lắng.
- Như thế ổn không? Cá»a thì lá»— hổng to như cái thúng, đứng bên ngoà i nhìn và o thấy hết trÆ¡n, trốn cái ná»—i gì?
Tiêu Kiếm nói:
- Không còn sá»± lá»±a chá»n, hãy chui và o Ä‘i. NhÄ© Khang và VÄ©nh Kỳ hai ngưá»i biết võ, nếu thấy có Ä‘iá»u không ổn thì cứ động thá»§!
NhÄ© Khang đẩy Yến Tá», Tá» Vy và o.
- Chúng tôi biết rồi, yên tâm!
Rồi tất cả chui và o phòng chứa cá»§i, khép lại. Tiêu Kiếm, Liá»…u Thanh, Liá»…u Hồng ngưá»i cầm chổi quét nhà , ngưá»i cầm búa bữa cá»§i. Còn thiếm Âu thì ngồi xuống xếp cải và lu muối.
Bên ngoà i bá»n lÃnh đã và o nhà , có tiếng lão Âu nói:
- Bẩm các vị quan lá»›n, có chuyện chi mà các vị đến đây? Chúng tôi chỉ là bá»n nông dân lam lÅ©, chẳng có gì cả.
Tiếng quân lÃnh há»i:
- Ngươi có nhìn thấy đám con trai con gái giống như hình vẽ nà y không? Nhìn kỹ Ä‘i, bá»n chúng rất đẹp, chúng có đến đây không nhỉ?
- Không có, không có... Ê mà nà y... các ngưá»i sao lại tá»± tiện Ä‘i và o nhà ngưá»i ta váºy?
Tiếng cá»§a lão Âu bá»±c bá»™i nói. Trong khi ở phòng chứa cá»§i, cá»§i tươi lại chất cao hÆ¡n khiến đám Yến Tá» ngá»™p thở gần chết nhưng chẳng dám lên tiếng vì sợ. Yến Tá» nhìn qua khe hở nói nhá»:
- HỠvà o rồi, đến rồi, ồ đông quá!
Vĩnh Kỳ đưa tay lên miệng:
- Em đừng nói chuyện nữa được không?
NhÄ© Khang, Mông Äan... Ä‘á»u đã sẵn sà ng vÅ© khà trên tay.
Lúc đó bên ngoà i nhà cá»§i bá»n lÃnh đã và o đến háºu viên, nhìn mặt Tiêu Kiếm, rồi Liá»…u Thanh, Liá»…u Hồng. Tiêu Kiếm ngưng chẻ cá»§i, hất hà m há»i:
- Các ông Ä‘i tìm gì váºy?
Binh lÃnh nhà vua mang hình đám Yến Tá» ra.
- Các ngưá»i có nhìn thấy đám thanh niên, thiếu nữ nà y không? Nếu thấy chỉ ra, bằng không mang tá»™i đồng lõa đó.
Bà Âu là m ra vẻ sợ sệt bước tới xem hình:
- Bá»n nà y là ăn cướp hay trá»™m cắp đã gây án nặng lắm hả? Nếu gặp bá»n há» chỉ có được thưởng tiá»n không?
Các binh lÃnh có vẻ bá»±c dá»c:
- Ta há»i các ngươi thấy há» không? Chứ đâu phải đến đây để kể chuyện bá»n há» cho các ngươi nghe?
Thiếm Âu là m bá»™ há»i vá»ng ra.
- Cha thằng Trụ ơi! Có trông thấy những tên trộm nà y không?
Lão Âu cằn nhằn.
- Tôi mà trông thấy bá»n đó thì là m gì còn sống đến giá» nà y. Suốt ngà y đầu tắt mặt tối trong ruá»™ng chỉ nhìn thấy bùn đất thôi chứ chẳng thấy gì cả.
Bá»n quan binh nhìn quanh, đã phát hiện ra nhà cá»a.
- Cái nhà kia là gì váºy? Mở ra xem!
Tiêu Kiếm cầm chặt cây búa trên tay sẵn sà ng hà nh động. Chỉ thấy lão Âu bước tới nhà củi, bình tĩnh nói:
- Cái nhà chứa củi thôi mà ! Nó bằng lá có chứa được ai chứ, không tin thì tôi mở cho các ông xem.
Ngay lúc đó thiếm Âu chợt la lên:
- Ôi! Chết rồi, hÅ© rượu sao lại bị nứt thế nà y? Äây là hÅ© rượu nho ngon nhất cá»§a ông mà ? Chảy hết thì uổng lắm nghe.
Nói xong mở nắp hÅ© ra, mùi rượu nồng ngá»t thÆ¡m phức bốc ra là m bá»n binh lÃnh quay lại cả.
Thiếm Âu vừa múc rượu ra chén, vừa nói:
- Nà o các con đến uống đi, để lâu hôi e bỠcũng uổng.
Rồi quay qua các binh sĩ đang lùng sục, thiếm nói:
- Quý vị quan binh có muốn thá» không? rượu cá»§a ông nhà tôi đặt đấy. Hôm nay trá»i se lạnh, uống má»™t miếng cho ấm bụng nhé?
Các binh sÄ© gáºt đầu.
- Rượu thÆ¡m thiệt, má»—i ngưá»i là m má»™t ly chÆ¡i!
Thiếm Âu nghe váºy vui vẻ lấy thêm chén, bá»n lÃnh được uống thoải mái có vẻ khoái chÃ, thiếm Âu giả bá»™ há»i:
- Là m lÃnh ở cá»a quan có thÃch không?
- Cá»±c thấy mồ, có gì thÃch. Suốt ngà y cứ sai Ä‘i tìm bá»n tá»™i phạm, chẳng được nghỉ ngÆ¡i gì cả.
Bá»n quan binh vừa than vãn vừa uống rượu nên quên cả chuyện lục soát nhà chứa cá»§i.
- Thêm nữa! Thêm một chén nữa nhe!
- Rượu ngon! Ngon tháºt đó bà già ạ!
Yến TỠđứng trong nhà chứa cá»§i nôn nóng, nhưng bá»n lÃnh uống sạch hÅ© rượu má»›i chịu đứng dáºy.
- Thôi Ä‘i! Còn nhiá»u việc phải là m nữa! Cảm Æ¡n nhe bà già .
Rồi chúng lần lượt rút lui, vừa ra đến cá»a, thì Yến Tá» vì ở lâu quá trong phòng cá»§i chịu không được, nên “ách xì†má»™t cái, tên lÃnh Ä‘i sau cùng quay lại.
- Hình như có ngưá»i trong nhà cá»§i.
Thiếm Âu lanh trÃ.
- Tiểu Trụ! Tại sao con cứ ở trong đó hoà i váºy? ra là m việc Ä‘i chứ?
Rồi quay qua tay lÃnh đó nói:
- Thằng con tôi đó! Chẳng biết nó Ä‘au bụng tháºt hay là là m biếng mà má»—i lần bảo nó là m công chuyện gì là cứ trốn miết trong đó.
Trong nhà cá»§i má»i ngưá»i nhìn nhau chưa biết là m gì thì Yến TỠđã bịt mÅ©i lại nói:
- Mẹ!... con quên lấy giấy lau rồi, mẹ lấy giùm con đi!
Câu nói cá»§a Yến Tá» là m má»i ngưá»i chưng há»ng nhưng nghe bà Âu đã cưá»i hả hả nói:
- Thằng nầy hư quá, lá»›n rồi mà chỉ chuyện đó cÅ©ng quên. Ãi cầu thì phải mang giấy theo, sao lại...
Tên lÃnh giục:
- Thôi bà hãy mang mau mau đến cho hắn đi...
Nói rồi hắn bá» ra ngoà i chẳng chút nghi ngá».
Äợi bá»n lÃnh Ä‘i má»™t lúc, Yến Tá» và cả bá»n má»›i đẩy cá»a ra ngoà i. NhÄ© Khang nhìn Yến Tá» lắc đầu nói:
- Tôi chịu thua cô, câu cú gì chẳng nói lại nói chuyện lạ lùng thế. Sao lại là “quên mang giấu lau?â€, bá»™ cô sợ bá»n há» biết mình ở trong nà y nói ra cho há» mang giấy và o cho cô à ?
Liễu Thanh cũng lắc đầu, TỠVy nói:
- Yến Tá», chị là m tôi đứng tim mất. Chẳng lẽ vừa má»›i thoát khá»i bị chém đầu, bị quan quân truy lùng ráo riết thế nà y, chị còn đùa được ư?
Kim Tá»a thì cưá»i nói:
- Cả ngưá»i em Ä‘au nhức thế nà y còn bị chị hù nữa chịu hết nổi. Bây giá» bụng cÅ©ng muốn Ä‘au.
Yến Tá» ngÆ¡ ngác nhìn má»i ngưá»i ngạc nhiên.
- Có gì đâu, tại trong lúc hoảng quá, nhìn lên thấy mái lá em chợt nhá»› đến cái cầu xÃ, vì váºy chỉ còn nghÄ© đến chuyện quên giấy lau. Chá»› chẳng lẽ em phải nói là mình lá»t cầu tiêu ư? Vừa nói có má»™t câu, má»i ngưá»i lại trừng mắt nhìn tôi, là m tôi hoảng quá nên cà ng lúng túng muốn bá» chạy ra ngoà i...
Vĩnh Kỳ lắc đầu.
- Từ đây vỠsau không được nói năng lộn xộn gì cả, cũng không được “ách xì†nghe không?
Yến TỠtrợn mắt.
- Tại sao không được “ách xìâ€, anh dữ hÆ¡n cả Hoà ng a ma nữa thế?
Mông Äan nói:
- Cả cái tiếng Hoà ng a ma, từ đây vá» sau cô cÅ©ng không được gá»i!
Hà m Hương giải thÃch.
- Ãúng váºy, bằng không tung tÃch sẽ bại lá»™ đấy.
TỠVy thở dà i.
- Tháºt khó nói, vì ba cái chữ kia, đối vá»›i bá»n tôi đã quen mồm, nó đã là câu đầu lưỡi rồi. Bây giá» không ngá» phải cố mà xóa nó ra khá»i ký ức, khổ tháºt.
Nhĩ Khang đỠnghị.
- Hay là thế nà y, mỗi lần nghĩ đến ông ấy ta dùng ba chữ khác thay thế.
Yến TỠnói:
- Váºy gá»i ông ta là “Chém đầu bang chủ†đi, ông ta khoái chém đầu lắm mà ?
VÄ©nh Kỳ nghÄ© dù sao vua Cà n Long cÅ©ng là cha ruá»™t mình, gá»i thế là bất kÃnh nên nói:
- Không được, khó nghe lắm, ông ấy là cha ruột tôi!
Yến TỠkêu lên:
- Ãấy thấy chưa, anh còn chưa quên được mà sao bắt tôi quên?
TỠVy nói:
- Ãừng là m khó dá»… VÄ©nh Kỳ trên Ä‘á»i nà y có nhiá»u thứ muốn quên nà o dá»… quên. Nhất là ngưá»i đó lại là cha ruá»™t ta, cha ta có thể cư xá» tà n nhẫn vá»›i ta nhưng ta vẫn không có quyá»n bất kÃnh. Thôi thì thế nà y Ä‘i, vua hiện như con rồng ngá»§, ta gá»i ngưá»i là “Ngá»a Long bang chủ†còn Tá» cấm thà nh thì ta gá»i “Tá» thà nh†là xong.
Yến Tá» thÃch thú:
- Ngá»a long bang chá»§ ư? Hay tháºt! Tá» Vy ông ta muốn lấy đầu ngươi mà ngươi vẫn tốt vá»›i ông ta như váºy được sao? Ta thì không được, ta không chấp nháºn. kẻ muốn lầy đầu ta thì không thể là bang chá»§ ta, vì váºy phải sá»a lại, ngươi bảo vua là con rồng ngá»§. CÅ©ng được, váºy ta gá»i là “Kháp thụy long†(rồng ngá»§ gục) còn hoà ng cung ư? Ta cảm thấy đó chẳng khác chi má»™t nhà tù lá»›n, vì váºy phải gá»i đấy là “Tù phạm thà nhâ€.
Nhĩ Khang không đồng ý.
- Không được, nếu ta mà gá»i hoà ng cung như váºy thì không ổn. Ngưá»i ta há»i mình từ đâu đến mà nói “Tù phạm thà nh†ra thì cà ng nguy. Ngưá»i ta sẽ nghÄ© mình là lÅ© tù nhân trốn trại, không ổn.
Yến TỠkhông hiểu nói:
- Thì đúng rồi, mình toà n là kẻ truy nã cơ mà ? Chẳng lẽ còn là a ca, cát cát?
TỠVy không buồn cãi, chỉ nói:
- Thôi thì thế nà y váºy, ta gá»i đó là “Hồi Ức thà nh†vì nó chỉ còn trong hồi ức cá»§a ta.
Tiêu Kiếm gáºt đầu:
- Hay đấy! Hồi Ức thà nh!
Và rồi Tiêu Kiếm nói như kể chuyện Ä‘á»i xưa.
- “Ngà y xưa ở má»™t cái thà nh tên là Hồi ức, có má»™t con rồng ngá»§ gục... ha ha ha! Hay lắm hay lắmâ€
Liễu Thanh đỠcao cảnh giác.
- Hay gì mà hay, muốn bang chá»§, long vương... gì đó, thì Ä‘i và o trong nhà mà nói. Giá» sá»± việc cấp bách lắm rồi, phải tÃnh toán xem phải thế nà o đây. Chá»› giỠở cÅ©ng không an toà n Ä‘i sá»›m chừng nà o tốt chừng nấy, đừng để liên lụy đến vợ chồng chú Âu!
Thiếm Âu nghe váºy cưá»i.
- Bá»n nà y thì không sợ liên lụy đâu, nhưng cứ “quên mang giấy lau thế nà y†e là tôi không ứng nổi.
Má»i ngưá»i nghe váºy cưá»i ồ lên, Yến Tá» tỉnh bÆ¡ ngang nhiên nói:
- Các ngưá»i đừng có cưá»i tôi, vì chẳng có tôi e là chẳng ai khuấy động để má»i ngưá»i cưá»i.
Vĩnh Kỳ nói:
- Ãúng đấy, đúng đấy, di túc chân quý!
Yến TỠlại sớn sác chẳng hiểu lại ham nói:
- Cái gì mà chu chân quý? Thịt heo mắt lắm à ? Nếu váºy ta ăn cá váºy, cá hun khói cÅ©ng tốt. Tóm lại là “sÆ¡n bất chuyển nhân chuyển thụ bất chuyên thá»§y chuyển†(Núi không xoay ngưá»i xoay, cây không xoay nước xoay). à cá»§a Yến Tá» muốn nói là phải tùy nghi biến hóa để thÃch ứng nhưng không biết nói nên nói báºy.
TỠVy chỉnh lại.
- Phải nói là “sơn bất chuyển lộ chuyển, thạch bất chuyển ma chuyển†chứ?
Yến TỠgạt phăng.
- Thì cÅ©ng gần giống như váºy rồi, sá»a là m gì!
Má»i ngưá»i nghe cưá»i ồ, đầu bá»›t hẳn căng thẳng.
|

18-09-2008, 12:42 PM
|
 |
Äá»™i Xung KÃch 
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
|
|
Trở và o nhà má»i ngưá»i bắt đầu thảo luáºn kế hoạch và hướng Ä‘i sắp tá»›i. Bởi vì há» thấy ngay cả cái nông trang bình thưá»ng cá»§a Lão Âu cÅ©ng bị quan quân tìm đến, thì chẳng có chá»— nà o là an toà n tuyệt đối cả, đà nh bắt đầu cuá»™c sống lưu vong thôi.
Nhĩ Khang nói với lão Âu.
- Chú Âu à , nông trang cá»§a chú vừa bị bá»n lÃnh khám xét chắc tạm thá»i chẳng có quân thứ hai nà o đến nữa đâu, coi như bình yên. Nhưng chúng tôi cÅ©ng không ở lại đây lâu được đừng lo, tối Ä‘a là hai ngà y. Vì trước khi Ä‘i chúng tôi còn phải dò la tìm hiểm thêm má»™t Ãt tin tức. Nếu cha mẹ tôi, lệnh phi và Tịnh Nhi Ä‘á»u an toà n thì chúng tôi sẽ thu xếp Ä‘i ngay.
Yến Tá» nghe đến chuyện Ä‘i là thÃch thú.
- Chúng ta sẽ Ä‘i đâu đây? Äến Hà ng Châu nhé? Nghe nói ở đó phong cảnh rất đẹp, tha hồ mà dạo chÆ¡i. Cả “Hoà ng a ma†à mà không phải cả “Kháp thụy long†cÅ©ng thÃch ở đó nữa cÆ¡ mà .
Vĩnh Kỳ cắt ngang.
- Em tháºt là ... bá»™ em tưởng là bá»n mình Ä‘i du lịch hay dạo mát ư? Là m gì có chuyện đó! Hãy nhá»› là bá»n mình Ä‘ang trốn chạy những thà nh phố nà o lá»›n quá hay nổi tiếng quá, mình phải né sang má»™t bên, hoà ng... long mà muốn tìm mình thưá»ng là sai ngưá»i đến những nÆ¡i đó trước đấy.
Yến TỠtròn mắt.
- Hoà ng... long là ai váºy? Vị quan mà triá»u đình sai Ä‘i bắt ta đấy à ?
Vĩnh Kỳ lắc đầu:
- Anh không thể sá» dụng ngôn ngữ bừa bãi như em nên chỉ có thể gá»i cha anh là Hoà ng long.
Nhĩ Khang nói:
- Thôi được rồi, chúng mình cÅ©ng không nên đưa câu chuyện Ä‘i xa quá. Tôi và Tiêu Kiếm đã quyết định chá»n Ãại Lý. Con đưá»ng mà lúc đầu bá»n mình định để Mông Äan Ä‘i, đó là con đưá»ng khá lý tưởng. Dá»c đưá»ng sông cÅ©ng có, núi cÅ©ng có, rừng ráºm cÅ©ng có, nên đó phải nói là chốn dung thân lý tưởng nhất. Vị “Ngá»± long bang chủ†chắc không ngỠđược chúng ta sẽ Ä‘i xa như váºy đâu.
Tiêu Kiếm tiếp lá»i:
- Vâng, nÆ¡i đó là chá»— sinh trưởng cá»§a tôi. Cha nuôi tôi vẫn còn ở đấy, vì váºy cuá»™c sống sẽ dá»… dà ng hÆ¡n. Ãó không là nÆ¡i hoà n toà n xa lạ, có Ä‘iá»u từ đây đến đó đưá»ng khá dà i, má»i ngưá»i phải chịu khó chịu khổ má»™t chút.
Yến TỠchen và o:
- Chuyện đó thì anh yên tâm, trước khi và o cung tôi, Liễu Thanh, Liễu Hồng, đã phải bương trải, nếu không đã chết đói rồi.
Tiêu Kiếm nhìn Yến Tá».
- Cô đã từng gặp khổ chưa?
- Sao lại không? Những ngà y đói khát lúc đó bao giá» cÅ©ng nhiá»u hÆ¡n là no đủ? Mùa đông thì thiếu chăn, lạnh đến độ tay chân cóng cả. Lúc còn nhá», có lần Ä‘i ăn cắp cá»§i bị chúng bắt được, đã đánh má»™t tráºn gần chết. Năm lên mưá»i, bị ngưá»i ta bắt bán cho nhà già u là m a đầu. Bà chá»§ đó dữ quá, ngà y ngà y bắt tôi phải là m việc đầu tắt mặt tối, may mà tôi trốn được...
Tiêu Kiếm nghe váºy, đăm đăm nhìn Yến Tá».
- Cô chẳng có ngưá»i thân nà o ư? Ai bán cô là m a đầu?
- Tôi không biết, có thể là một tay lưu manh nà o đó đã bắt tôi bán, hoặc nói gạt tôi. Chuyện nà y tôi cũng không nhớ, chỉ biết là mình bị bán thôi.
VÄ©nh Kỳ nghe váºy ngạc nhiên.
- Sao trước đó chẳng nghe em nói gì cả?
- Tại chẳng ai há»i, vả lại có quá nhiá»u sá»± việc xảy ra nên đâu nhá»› rõ.
Nhĩ Khang ho một tiến.
- Thôi được rồi, chuyện cá»§a Yến Tá» từ từ kể sau, còn bây giá» chúng ta phải tÃnh xem có cần chia ngưá»i ra không? à tôi muốn nói là , Mông Äan và Hà m Hương tách riêng rồi, còn tám đứa ta có cần tách riêng nữa không?
Hà m Hương nghe váºy há»i:
- Sao không để chúng tôi đi chung?
Tiêu Kiếm nhìn Hà m Hương và Mông Äan nói:
- Không được, Mông Äan và Hà m Hương phải tách riêng ra. Bây giỠđám Yến Tá» nà y đã quấy động cả quan binh. Bắc Kinh không là địa chỉ an toà n cho các bạn, vả lại Hà m Hương là má»™t thân thế quá đặc biệt, nếu để bị bắt lại e là “dê lại rÆ¡i và o miệng cá»p†ư?
TỠVy nói:
- Ãúng váºy, và nếu thế thì bao nhiêu cố gắng để đạt được tá»± do cho chị coi như công dã trà ng. Ãất nước Trung Quốc rá»™ng lá»›n, ở đâu cÅ©ng có thể dung thân. Chị và Mông Äan đừng để bị tụi nà y là m liên lụy nữa.
Mông Äan quyết định.
- Thôi được, chúng tôi sẽ nghe lá»i các bạn, hà nh lý cá»§a chúng tôi đã chuẩn bị xong, qua hai ngà y bá»n tôi sẽ lên đưá»ng. Thế còn các bạn, muốn đến Ãại Lý ư? Ãịnh Ä‘i đưá»ng nà o?
Nhĩ Khang nói:
- Chúng tôi tám ngưá»i có thể chia ra là m hai toán.
Kim Tá»a láºp tức phản đối.
- Như váºy khó khăn lắm. Tôi và tiểu thÆ¡ khó tách rá»i nhau được. Yến Tá» và NgÅ© a ca cÅ©ng váºy, rồi Liá»…u Thanh, Liá»…u Hồng...
Kim Tá»a chưa dứt lá»i, Tá» Vy đã nói:
- Kim Tá»a nói đúng, tám đứa chúng ta không thể chia tay. Má»i ngưá»i má»›i gây ra biết bao đại há»a, nếu chia nhá» ra là m sao bảo vệ nhau được, thôi thì “có phước cùng hưởng có há»a cùng chia váºy.â€
Tá» Vy vừa dứt lá»i Yến Tá» cÅ©ng nói:
- Tá» Vy nói đúng, chúng ta đừng chia nhá», nếu có bị bắt thì coi như “đầu có bị đứt, máu cÅ©ng hòa huyện nhau.â€
Liễu Thanh nhìn Nhĩ Khang.
- Nếu Tá» Vy và Yến Tá» nói váºy thì chúng tôi cÅ©ng không chia tay ra được.
Tháºt ra thì táºn cùng đấy lòng, NhÄ© Khang nà o cÅ©ng muốn chia tay. Nhưng nếu phân tÃch kỹ, vẫn thấy chia ra tốt hÆ¡n, an toà n hÆ¡n. Bây giá» nghe ai cÅ©ng nói váºy nên quyết định.
- Thôi được, cứ để đến đâu thì đến “tùng thiện như lưu.†Bây giá» quyết định ba hôm nữa chúng ta khởi hà nh, nhưng Ä‘i đông thế nà y tốt hÆ¡n nên đóng giả là m má»™t đại gia tá»™c Ä‘ang di cư từ miá»n Bắc vá» phÃa Nam mà đã là đại gia tá»™c thì tốt nhất không nên ăn mặc giản đơn quá. Chúng ta sẽ vượt qua núi cao, theo lá»™ Nam Dương qua Tam Hiệp đến Vân Nam thì tốt nhất Ä‘i qua Lạc Dương tá»›i Kim Sa giang xuống thuyá»n. Chúng ta hẹn nhau má»™t năm sẽ gặp lại, “thù đồ đồng quy†mà ! gặp lại ở Ãại Lý nhé!
Yến TỠdốt nát nên nghe thà nh ngữ không hiểu chỉ biết đồng âm mà chẳng hiểu đồng nghĩa nên nói:
- Thôi được, để sâu bá» và lương lạch Ä‘i chung, còn thá», và rùa má»™t nẻo. Cuối cùng sẽ gặp nhau ở Äại Lý!
Tiêu Kiếm nhăn mặt.
- Cái gì mà trùng với lươn? ThỠvới rùa ở đây? Nói tiếng lóng ư?
Tá» Vy phải giải thÃch.
- Ngôn ngữ cá»§a Yến TỠđấy mà , cô ấy mà đụng đến thà nh ngữ là rối mù lên. Ngưá»i ta “tùng thiện như lưu†vá»›i “thù đồ đồng quy†là cô ta lại hiểu là côn trùng lươn lạch, rùa thá» cả.
Má»i ngưá»i hiểu ra cùng cưá»i, Liá»…u Hồng nhìn Mông Äan nói:
- Mông Äan, anh sẽ hóa trang là m ngưá»i bán hương liệu nhé, chúng tôi sẽ đưa anh Ä‘i trước, rồi bá»n nà y Ä‘i sau.
Hà m Hương nghe đến chuyện chia ly, lòng bá»—ng quyến luyến. Yến Tá» bước tá»›i nắm tay hai ngưá»i nói:
- Sư phụ, sư mẫu! Hai ngưá»i Ä‘i trước, bá»n đệ tá» không tiá»…n được đâu. Vì váºy đệ tá» thấy là để tiện việc hai ngưá»i, ngà y mai hãy là m lá»… thà nh hôn Ä‘i, để bá»n nà y được chúc phúc rồi hãy lên đưá»ng.
Ãám đông nghe váºy tán thà nh ngay, NhÄ© Khang nói:
- Äá» nghị cá»§a Yến Tá» tuyệt vá»i quá, sau chuyện bị án tá» má»i ngưá»i lại có dịp ngồi lại nhau chúc mừng là quý hóa lắm.
TỠVy nói:
- Có Ä‘iá»u ở đây chẳng có kiệu hoa chẳng có áo cưới, hÆ¡i thiệt thòi cho cô dâu. Tôi biết đúng ra các ngưá»i còn đòi há»i phải có nghi lá»… đạo Hồi, nhưng thôi ở đây đất Trung nguyên, chúng ta cÅ©ng nên nháºp gia tùy tục váºy.
Mông Äan và Hà m Hương nhìn nhau, hai ngưá»i có vẻ cảm động trước tình cảm bạn bè.
o0o
Tối hôm ấy, vá»›i sá»± chứng kiến và chúc tụng cá»§a đám Yến Tá», Mông Äan và Hà m Hương đã cá» hà nh lá»… thà nh thân, há» bái thiên địa tại nông trang, rồi bái đưá»ng trong phòng. Cả hai vì không có sá»± hiện diện cá»§a cha mẹ, nên chỉ bái tạ bạn bè chúc mừng. Má»i việc diá»…n ra đơn giản, nhưng không kém phần long trá»ng. Khi lá»… hoà n tất, Hà m Hương đứng cạnh Mông Äan cúi chà o má»i ngưá»i rÆ¡m rá»›m nước mắt nói:
- Tôi chẳng biết nói gì hÆ¡n là cảm Æ¡n quý vị vá»›i lá»i cảm tạ chân thà nh tá»± đáy lòng.
Má»i ngưá»i không hẹn cùng hô.
- Cung há»·, cung há»·, chúc hai ngưá»i máºt ngá»t dà i lâu, không phải cảnh chia cắt nữa!
Rồi má»i ngưá»i cùng vá»— tay thay tiếng pháo và rút lui ra ngoà i.
o0o
Qua ngà y hôm sau, tất cả lại tiá»…n đưa Hà m Hương, Mông Äan đến táºn gần ngoà i đồng trống.
Chiếc xe ngá»±a chở Hà m Hương và Mông Äan không khác gì những xe buôn hà ng khác. Hà nh lý gá»n nhẹ, hương liệu lại đầy xe. Bấy giá» là mùa thu, gió thu vù vù thổi, những chiếc lá và ng trên cà nh cà ng gợi cảnh ly biệt. Hà m Hương dứng cạnh cá»a xe, cứ bịn rịn mãi chẳng chịu lên, cuối cùng NhÄ© Khang phải lên tiếng.
- Thôi, giỠđã đến phút chia tay rồi, đừng nên bịn rịn nữa.
Yến Tá», Tá» Vy, Kim Tá»a, Liá»…u Hồng lần lượt ôm lấy Hà m Hương.
- Hà m Hương, nhá»› bảo trá»ng nhé!
- Các bạn cÅ©ng thế - Hà m Hương nói - nhất là phải cẩn tháºn cái đầu cá»§a các bạn đã có án rồi đấy. Yến Tá» là m gì cÅ©ng phải cẩn tháºn không được là m theo cảm tÃnh mà bại lá»™ thân nhân. Kim Tá»a và Liá»…u Hồng, các ngưá»i có bổn pháºn bảo vệ các bạn cá»§a các ngưá»i đấy.
Mông Äan gịuc:
- Thôi lên xe đi!
Thế là Hà m Hương lên xe, bánh xe từ từ lăn, Yến TỠlà m loa nói với theo.
- Sư phụ phải gắng bảo vệ sư mẫu, ngưá»i còn nợ chuyện dạy võ công tôi đấy nhé. Ãến Äại Lý, tôi sẽ đòi nợ đấy.
Vĩnh Kỳ sợ Yến TỠlà m lỡ việc nói:
- Äừng có réo gá»i nữa được không? Bá»n ta nguyên má»™t đám thế nà y đứng giữa đồng trống chẳng phải là quá mạo hiểm ư? Hãy để Mông Äan và Hà m Hương dứt khoát ra Ä‘i, chúng ta cÅ©ng cần phải vá» ngay nông trang, chẳng nên để lá»™ diện nhiá»u không tốt.
Má»i ngưá»i đứng vẫy tay giã biệt Mông Äan và Hà m Hương đến lúc xe khuất rồi má»›i quay vá».
Ãang Ä‘i nữa chừng Yến Tá» chợt nảy ý.
- Tôi còn phải là m chút việc, đằng kia có má»™t cái ao nhá», tôi phải tìm bắt mấy con cá để thiếm Âu có thức ăn cho buổi trưa.
Yến Tá» nói là bá» Ä‘i ngay, VÄ©nh Kỳ thấy váºy không yên tâm.
- Yến Tá», đợi anh Ä‘i vá»›i!
Liá»…u Thanh, Liá»…u Hồng nhìn theo hai ngưá»i, không yên tâm.
- Không biết hỠcó cần hổ trợ không, rủi gặp quan binh thì sao.
Tiêu Kiếm nói:
- Quan binh há» cÅ©ng là m biếng lắm, há» xét qua má»™t lần rồi hôm nay chắc không Ä‘i đến nữa đâu. Hãy để bá»n há» thoải mái má»™t chút Ä‘i.
Thế là đám còn lại quay vỠnông trang.
o0o
Yến Tá» Ä‘i má»™t mạch đến khu rừng lê. VÄ©nh Kỳ Ä‘uổi theo sau lưng, nhìn tá»›i nhìn lui há»i:
- Ãâu áo cá chá»— nà o? Không biết đưá»ng đừng có chạy váºy rồi không biết đưá»ng mà vá», vùng quê nà y mình chưa nắm rõ, dá»… lạc lắm đấy.
Yến TỠnói:
- Äi qua khá»i rừng lê nà y là tá»›i ngay, em mò đưá»ng giá»i lắm, chẳng sợ lạc đâu. Anh đừng có đụng tà gì cÅ©ng lo sợ cả.
Yến Tá» nói rồi nhìn lên, thấy cây lê nà o cÅ©ng sai quả, thÃch quá nói:
- á»’! Lê chÃn đỠcả rồi, hái vá» cho má»—i ngưá»i má»™t trái Ä‘i!
Vĩnh Kỳ vội ngăn lại.
- Ãây là vưá»n lê cá»§a ngưá»i ta trồng, đừng hái báºy có nghÄ©a là ăn cắp.
Yến TỠnhìn quanh nói:
- Sao chẳng thấy chá»§? Má»™t ngưá»i cÅ©ng không có! Không sao Ä‘au, em leo lên hái anh ở dưới chá». Nếu thẩy chá»§ đến thì mình trả tiá»n là xong. Nà o cởi áo ngoà i ra Ä‘i, em hái xong phải có gì đựng chứ?
Vĩnh Kỳ vẫn không yên tâm, là m loa nói:
- Ỡồ! Vưá»n có chá»§ nhân không? Xin ra đây, chúng tôi muốn mua trái lê!
cung hy Nhưng bốn bên yên lặng chẳng thấy ai cả, Yến Tá» bá»±c dá»c:
- Anh tháºt là lá»™n xá»™n! Từ rà y vá» sau mình đã phiêu bạt giang hồ. Cứ giữ thái độ quân tá» thế nà y e là chẳng là m gì được cả. Em chỉ cho anh má»™t nguyên tắc sÆ¡ đẳng để sinh tồn nhé. Ãấy là đến đâu thấy có ngưá»i là trả tiá»n, còn không có ngưá»i thì là m lÆ¡. Chuyện vặt vãnh không thể coi là ăn cắp, vả lại nhìn sÆ¡ qua là thấy đây là rừng cây lê dại rồi mà .
Yến TỠnói xong, phóng lên cây hái mấy quả lê xuống nói với Vĩnh Kỳ.
- Ãã bảo lá»™t áo ra đựng lê mà ! Nhanh lên nhanh lên!
Yến TỠnói xong trèo lên hái tiếp, chỉ một chốc đã có hơn chục quả lê, Vĩnh Kỳ nói:
- Thôi đủ rồi! Äá»§ rồi! em hái má»™t hồi nữa hết sạch lê cá»§a ngưá»i ta bây giá».
Yến TỠcãi:
- Sao anh nhát quá váºy? Chúng ta có hÆ¡n mưá»i ngưá»i, má»—i ngưá»i ăn hai thì phải hai chục trái má»›i đủ, ai ăn ai nhịn chứ?
Yến Tá» vừa nói vừa tiếp tục hát. Ngay lúc đó đột nhiên có tiếng hét tháºt to, rồi má»™t ngưá»i nông dân khá»e mạnh xuất hiện.
- Ăn trộm lê hả? À! Thì ra mấy hôm rà y lê bị mất trộm là do hai đứa bây.
Rồi ông ta quay ra sau, gá»i lá»›n:
- Ãại Ngưu! Nhị Ngưu đâu! Mau mau ra đây bắt mấy đứa ăn trá»™m nà y!
Ông nông dân vừa nói thì không biết từ đâu chạy ra mấy tay đại hán, ngưá»i nà o cÅ©ng có cuốc xẻng trong tay, thái độ rất hung dữ, vừa đến nÆ¡i hỠđã hét:
- Ãánh! Äánh Ä‘i! Phải đánh chết mấy đứa ăn trá»™m nà y má»›i được.
Vĩnh Kỳ vội vã nói:
- Xin đừng hiểu lầm! Äừng hiểu lầm! Chúng tôi đến đây là để mua lê, chứ không phải ăn trá»™m. Tại vì gá»i mấy lần mà chẳng thấy ai ra, nên má»›i leo lên tá»± hái, các vị hãy đếm Ä‘i. Bao nhiêu, tôi trả tiá»n cho!
Ãám nông dân đã đến bên gốc cây, nhìn những trái lê nằm đầy dưới đất, giáºn dữ.
- Leo lên cây hái sạch thế nà y, còn dám nói là không phải trá»™m! Äánh Ä‘i! Äánh Ä‘i nà o!
Thế là đám đông nông dân xúm lại đánh VÄ©nh Kỳ, Yến Tá» thấy váºy vá»™i và ng tuá»™t xuống, hét:
- Chúng ta là m gì mà ăn trá»™m? Các ngươi má»›i là bá»n cướp đấy, là m gì dữ váºy? Nói bao nhiêu ngưá»i ta trả tiá»n cho là xong chứ gì? Nói Ä‘i! Ta trả cho! bằng không ta đưa chuyện nà y ra quan cho mà biết, mấy hôm rà y quan binh Ä‘i lùng sá»±c khắp khu nà y chắc là để bắt các ngươi chứ gì?
Những ngưá»i nông dân bị Yến Tá» là m dữ giáºt mình:
- Cô nói gì? Quan binh đi lùng sục bắt tụi tôi ư?
- Chá»› còn gì nữa, nhìn cái dáng dấp bá»n ngươi, ta thấy sao giống bá»n tá»™i phạm chạy trốn ra khá»i ngục quá.
Vĩnh Kỳ kéo vội tay Yến TỠra lệnh ngưng lại, rồi quay qua các nông dân.
- Thôi được rồi, chúng tôi mua những trái lê nà y, hết thẩy bao nhiêu tiá»n láºn?
Bá»n nông dân đếm số lê rÆ¡i dưới đất, nói:
- Thôi được rồi, coi như bá»n nà y gặp xui Ä‘i, tất cả là năm đồng bạc!
Yến TỠnhướng mà y.
- Năm đồng bạc ư? Các ngươi định ăn cướp ư? Số lê nà y cao lắm là một đồng thôi. Còn nữa, trên thân cây không có khắc tên là m sao biết đây là của các ngươi?
Ãám nông dân nghe váºy, nổi giáºn.
- Äánh, đánh Ä‘i, đừng có đôi co gì vá»›i bá»n nói ngang nữa!
Vĩnh Kỳ vội và ng giải hòa.
- Năm đồng thì năm đồng váºy, đừng cãi gì cả.
Vừa nói VÄ©nh Kỳ vừa cho tay và o túi lấy tiến, chợt nhiên tái mặt, chẳng có lấy má»™t đồng xu, thì ra lúc thay áo đã quên cả chuyện mang túi tiá»n theo.
- Chết rồi! Không mang tiá»n, Yến Tá», em có Ä‘em tiá»n theo không?
Yến Tá» nghe váºy, biết là tình thá» bất kham. Vá»™i ôm lấy túi lê, ba chân bốn cẳng chạy.
- Vĩnh Kỳ! Chạy thôi!
Yến Tá» chạy, VÄ©nh Kỳ bắt buá»™c chạy theo, đám nông dân nổi giáºn rượt Ä‘uổi, vừa rượt vừa la to.
- Ăn trộm! Ăn trộm! Rượt theo! Bắt nó lại!
VÄ©nh Kỳ đứng lại giải thÃch.
- Các vị đừng la lối váºy, nhà tôi đằng kia kìa. Tôi chạy vá» lấy tiến trả cho các vị đây, hay là ở đây có vị nà y theo bá»n tôi đến đó lấy tiá»n, tôi trả cho mà ...
VÄ©nh Kỳ chưa dứt lá»i thì ở đâu có tiếng chó sá»§a, rồi mấy con chó tháºt to chạy Ä‘á»n. Ãám nông dân giục chó.
- Hãy cắn nó đi! Ăn trộm đó!
Yến Tá» Ä‘ang chạy thấy váºy quay lại nói vá»›i VÄ©nh Kỳ.
- VÄ©nh Kỳ, chạy mau, đừng cãi lý vá»›i bá»n há» nữa, chạy nhanh!
Vĩnh Kỳ thấy bầy chó hung dữ quá, không chạy không xong, nên kéo tay Yến TỠchạy nhanh. Yến TỠtay ôm túi lê, vì chạy nhanh nên lê tuột rơi rớt tùm lum. Cô nà ng tiếc của, dừng lại để lượm, Vĩnh Kỳ cản.
- Thôi mà bá» Ä‘i! Äừng có nhặt lê nữa! bị bắt bây giá».
- Không được, không được!
Yến Tá» nói, nhưng bầy chó cà ng lúc cà ng gần Yến Tá» chỉ nhặt mấy trái đà nh phải bá» chạy, nhưng vì quá hấp táp nên không nhìn thấy bỠđê. Thế là vấp chân má»™t cái rÆ¡i xuống bá» nước, Yến Tá» sợ quá hét lên, VÄ©nh Kỳ phải phi thân phóng theo, kết quả hai ngưá»i Ä‘á»u lá»t thá»m cả xuống ao nước lá»›n.
Yến TỠthì rơi xuống ao nước, Nhĩ Khang và TỠVy vỠtới nhà cũng suýt gặp nguy.
o0o
Thì ra khi má»i ngưá»i từ cánh đồng vừa kéo vỠđến nông trang, má»›i bước và o sân đã nghe tiếng bà Âu nói lá»›n:
- Các vị đại quan cứ uống thêm đi, chẳng sao... chẳng sao đâu.
Má»i ngưá»i tái mặt, thì ra mấy tên lÃnh hôm trước lại quay lại, thiếm Âu Ä‘ang má»i rượu há», và lúc nà y rút lui đã không kịp rồi. Thiếm Âu thấy má»i ngưá»i, bình tÄ©nh nói:
- á»’! Các con đã quay vỠđó hả? Mau mau Ä‘i lo công việc Ä‘i. Việc ai ngưá»i đó là m, đứa ra ngoà i trở thóc cho mau khô bằng không nó sẽ ẩm cả. Năm nay tháºt xui mùa mà ng thất bát chứ không được như năm rồi.
Nhĩ Khang phản ứng rất nhanh.
- Vâng, vì váºy mà con má»›i cho gá»i Kim Nữu, Ngân nữu đến giúp đây. Còn Thùy nữu thì đến đây phụ may lại mấy cái hôm trước.
- Váºy thì tốt lắm tốt lắm!
Thiếm Âu vừa rót thêm rượu cho bá»n lÃnh vừa nói:
- Còn Thúy Nữu là cô út nhà tôi, mấy hôm nữa vá» nhà chồng rồi, váºy mà áo cưới mãi đến giá» nà y may chưa xong.
Ãám binh sÄ© có vẻ ngạc nhiên nhìn Tá» Vy và Kim Tá»a.
- Nhà ông bà có vẻ đông dân quá há»? Äêm qua nghe nói ở đây cÅ©ng có mà n đánh trống thổi kèn gì đó. CÅ©ng là đám cưới nữa ư? Sao nhiá»u váºy?
Tiêu Kiếm lanh trà nói:
- Hôm qua đâu phải là đám cưới đâu, bá»n nà y táºp dợt thôi. Lấy mấy cái nấp son nồi Ä‘áºp giả là m trống kèn, nhà nghèo mà tÃnh theo kiểu nghèo chứ?
Rồi quay qua Liễu Hồng, Tiêu Kiếm nói:
- Thùy Nữu, ngưá»i còn chá» gì nữa mà chẳng đưa Kim Nữu, Ngân Nữu và o phòng Ä‘i?
Tá» Vy, Kim Tá»a, Liá»…u Hồng vá»™i vã rút lui và o phòng. Còn NhÄ© Khang, Tiêu Kiếm và Liá»…u Thanh thì Ä‘i lấy cà o, Ä‘inh ba Ä‘i ra sân phÆ¡i lúa.
Bà Âu tiếp tục rót rượu cho bá»n lÃnh, lòng vô cùng hồi há»p không biết Yến Tá» và VÄ©nh Kỳ sao chưa vá».
Không phải chỉ một mình bà Âu mà cả đám Nhĩ Khang cũng lo lắng.
Liễu Thanh vừa là m việc vừa thăm dó.
- Bẩm quan váºy chứ mấy tay tá»™i phạm hôm trước, các ngà i có bắt được chưa?
Ãám quân lÃnh lo uống rượu nên miá»…ng cưỡng đáp:
- Chuyện nà o có đơn giản váºy? Cấp trên bắt bá»n nà y ngà y ngà y Ä‘á»u khám xét khiến dân chúng há» cÅ©ng bá»±c mình. Nhưng bá»n nà y phụ trách khu ngoại ô, còn tạm khá»e má»™t chút, chá»› còn...
Chỉ nói tá»›i đó, tên lÃnh quay qua bà Âu.
- Bà thiếm nà y, trá»i lạnh có miếng rượu và o bụng thấy ấm đấy, rót thêm má»™t chút Ä‘i.
- Vâng.
Thiếm Âu rót thêm rượu. Trong khi Tá» Vy, Kim Tá»a và Liá»…u Hồng đứng trong phòng mà lòng như lá»a đốt.
- Phải là m sao đây? Äến giá» mà chẳng thấy Yến Tá» vá»›i VÄ©nh Kỳ, không biết há» biết không? Bấr chợt rồi xông và o nhà lúc nà y, e là sẽ có chuyện không hay đó.
- Ãừng có hoảng sợ như váºy, ban nãy mình cÅ©ng đã đối mặt vá»›i bá»n lÃnh rồi, nhưng chúng nó đâu có nháºn ra? Hình vẽ và ngưá»i tháºt còn má»™t khoảng cách lá»›n mà ? Vả lại chúng ta ăn mặc thế nà y, cÅ©ng đâu có giống ngưá»i trong tranh?
Kim Tá»a nói, nhưng Liá»…u Hồng lại không yên tâm.
- Em sợ quá, bá»n lÃnh chẳng hiểu gì mà cứ ở miết trong nhà , không chịu Ä‘i? Há» có ý gì chăng?
TỠVy lắc đầu.
- Tôi không nghÄ© như váºy, bá»n há» chẳng qua nghiá»n cái món rượu cá»§a thiếm Âu nên má»›i kiếm cá»› đến thôi.
Ãang lúc đó, chợt Kim Tá»a tái mặt.
- Chết rồi, Yến TỠvỠrồi kìa!
Ba ngưá»i vá»™i bước ra cá»a sổ nhìn ra.
Yến Tá» vá» tháºt, có Ä‘iá»u cô ả tóc tai bù xù mình mẩy lại sá»§ng nước. Yến TỠđâu biết trong nhà có lÃnh tráng, vừa tá»›i cá»a đã la to:
- Liễu Thanh... Liễu Hồng... mau ra đuổi mấy tay ăn cướp nà y, nó thả cả chó ra rượt cắn ta nữa đấy.
Thiếm Âu là m bá»™ tằng hắng, Tiêu Kiếm, NhÄ© Khang, Liá»…u Thanh Ä‘á»u cố tình nói lá»›n để át tiếng Yến Tá».
- Cái đống lúc nà y sao nặng quá, phải gắng sức mà đẩy mạnh nhe.
Liá»…u Thanh tháºt mạnh tay khiến rÆ¡m rạ bay tứ tung, mấy tên lÃnh bá»±c mình.
- Äừng là m mạnh quá dÆ¡ rượu hết!
Ngay lúc đó Yến TỠđã xông đến cá»a, chưa kịp nói thêm gì thì đã nhìn thấy đám quan binh, thắng lại không kịp. VÄ©nh Kỳ Ä‘uổi theo phÃa sau, cÅ©ng không tránh kịp lÅ© lÃnh.
Nhĩ Khang lanh trà nói:
- Ồ! Em gái điên! Mi lại gây chuyện nữa, phải không?
Thiếm Âu dá»±a trên ý cá»§a NhÄ© Khang, quay qua nhìn bá»n lÃnh cưá»i vả lả nói:
- á»’, con gái Ä‘iên cá»§a tôi đấy mà ... lúc nhá» sau má»™t tráºn sốt, đầu nó đã có vấn đỠđến nà y.
Yến Tá» tròn mắt chợt hiểu ra, vá»™i ngồi xà xuống đất vừa giẫy nẩy, vừa chỉ vá» phÃa VÄ©nh Kỳ nói:
- Cha mẹ Æ¡i! Thằng Hổ ở kế nhà nó lại ghẹo phá con, nó giáºt trái lê cá»§a con... Trái lê lá»›n thế nà y nà y, rồi còn thả chó ra cắn con nữa... Úi da! Úi da!
VÄ©nh Kỳ mặc dù là a ca “má»™t thá»i†nhưng cÅ©ng rất nhạy bén, thấy Yến Tá» gá»i mình là thằng Hổ bèn nháºp vai luôn.
- Thiếm Hai... cái con khùng của thiếm... tôi mang trả lại thiếm đó... tôi còn phải đi là m... thôi tôi vỠđây
Rồi quay lưng lại định bỠđi, không ngỠYến TỠlại nhảy dựng lên, kéo Vĩnh Kỳ lại.
- Không được đi, không được, phải trả lê lại cho tôi... trả lại cho tôi.
Vĩnh Kỳ không quen đóng kịch, lại sợ quan binh phát hiện lúng túng.
- á»i xem kìa, cái con nà y... cái con nà y...
Yến TỠkhông hiểu, lại nói tiếp.
- Dám bảo tao là con nầy, con nỠư... Tao đánh mầy... tao đánh mầy đây, trả lê lại cho tao.
Ãám đông căng thẳng không biết xá» lý ra sao, Tiêu Kiếm nhanh chân bước tá»›i giữ tay Yến Tá» lại nói:
- Xin lỗi... xin lỗi anh Hổ... Cô em gái điên nhà tôi thế nà o anh cũng biết rồi đấy. Thôi... anh cứ vỠlo việc nhà đi.
VÄ©nh Kỳ cúi gầm mặt bá» Ä‘i, không ngá» tay lÃnh kia chợt nghi ngá» quát:
- Ãứng lại cho ta nhìn mặt xem!
Yến Tá» thấy tình hình nguy hiểm, đẩy tên lÃnh ngã nhà o, rồi chụp lấy bức tranh miệng hét:
- Trả lại trái lê cho tôi! Ông lấy trái lê của tôi phải không?
Tên lÃnh kia lồm cồm bò dáºy ngạc nhiên.
- Trái lê nà o đâu? Tôi đâu có trái lê nà o?
Yến TỠquýnh lên, lại áp dụng phương pháp trước kia, nhà u nát bức tranh rồi cho cả và o mồm, nhai ngấu nghiến.
Tên lÃnh ngạc nhiên.
- Tại sao cô lại ăn bức tranh của tôi?
Tên lÃnh cố giáºt lại, Yến Tá» cố nuốt. VÄ©nh Kỳ thừa cÆ¡ bá» chạy mất, thiếm Âu nói:
- Cái con khùng nà y gặp cái gì cũng chụp bỠvà o miệng ăn, bữa nà o ăn nhằm thuốc độc chết tươi cho xem.
NhÄ© Khang bước tá»›i kéo tay Yến Tá».
- Hãy đến đây xin lá»—i các quan Ä‘i, nói cho con xin lá»—i nà o nhanh lên, quan biết không lần trước quyển Tam Tá»± Kinh cá»§a cáºu Hổ cÅ©ng bị nó nuốt sạch, cái táºt ăn không chừa!
Tiêu Kiếm nói:
- ÃÆ°á»£c rồi, để khi nà o các vị quan Ä‘i rồi, phải dạy cho nó má»™t tráºn má»›i được.
Yến Tá» trợn mắt cưá»i khá».
- Tam Tá»± Kinh ư? Tôi cÅ©ng biết Tam Tá»± Kinh váºy, rồi Ä‘á»c lên.
- Nhân chi sÆ¡, tÃnh bản thiện, tÃnh tương cáºn, táºp tương viá»…n... chó không kêu, mèo không nhảy, chim không bay, heo không ồn...
NhÄ© Khang thấy Yến Tá» Ä‘á»c lá»™n xá»™n sợ lúc nữa bại lá»™, nên liếc nhanh vá» phÃa Tiêu Kiếm nói:
- Phải nhốt nó lại thôi, không nhốt không ổn đâu!
NhÄ© Khang và Kim Tá»a vá»™i lôi Yến Tá» và o phòng.
Thiếm Âu thì vá»™i và ng xin lá»—i đám lÃnh.
- Xin lá»—i, xin lá»—i, cái con khùng nhà tôi váºy đó, thấy cái gì nó cÅ©ng tưởng là thức ăn cả... Thôi nà o các anh uống thêm má»™t chén, rồi bá» qua Ä‘i.
Bá»n lÃnh tuy vẫn còn nghi ngá» nhưng thấy Yến Tá» ngưá»i ướt nhem đầu cổ còn dÃnh đầy rong rêu bùn đất giống như má»™t tên khùng tháºt sá»±, nên má»i ngưá»i không để ý nữa, quay qua tiếp tục uống rượu.
Trong phòng má»i ngưá»i còn chưa hết đứng tim, lại nghe Yến Tá» múa tay múa chân, phô trương.
- Các ngưá»i thấy tà i diá»…n xuất cá»§a ta không? Hết sẩy, nhưng tại sao các ngưá»i lại trợn trừng mắt váºy? Chưa hà i lòng ư?
TỠVy vội lấy tay bịt miệng Yến TỠlại, không cho nói tiếp.
Bên ngoà i bá»n lÃnh như đã đủ rượu, chúng đứng dáºy Ä‘i ra, đến cá»a còn lịch sá»± chà o bà Âu.
- Thôi bá»n tôi vá» nhé. Vá» còn phải xin tấm tranh khác má»›i là m việc được. Thiếm Âu nà y, nhà bà đông ngưá»i quá có vẻ phức tạp lắm đấy, hết thẩy có mấy ngưá»i láºn?
Thiếm Âu thở ra.
- Mưá»i ngưá»i, mệt chết Ä‘i chứ! Ngưá»i ta nói con cháu đầy đà ng là có phúc, còn tôi phúc đâu chẳng thấy chỉ thấy ná»™i lo cÆ¡m nước không đã mệt bở hÆ¡i!
Äợi cho bá»n quanh binh Ä‘i rồi, VÄ©nh Kỳ má»›i dám lẻn và o nhà .
Vừa và o tá»›i nhà , là ngưá»i nà y má»™t tiếng ngưá»i kia má»™t tiếng, tÃnh lẽ vá»›i Yến Tá» ngay. Yến Tá» bị nhiá»u trách quá sinh bá»±c.
- Các ngưá»i tháºt kỳ cục, tôi đóng vai “con khùng†tuyệt vá»i như váºy, mà còn trách gì nữa. Ãến cả tôi còn phải phục lăn tôi nữa là , váºy mà các ngưá»i không khen mà lại cón trách. Lần sau mấy ngưá»i có đóng kịch, tôi không tham gia đâu. Ãể mấy ngưá»i ứng phó thế nà o thì ứng.
Vĩnh Kỳ nói:
- Thôi được rồi, được rồi! Ai có dám mắng hay nói nặng gì cô đâu. Chỉ muốn nói để cô sau nà y lưu ý một chút đừng có diễn cương quá!
- Sao lại diá»…n cương. Tôi là con Ä‘iên thì phải Ä‘iên hết má»i chứ? Nếu cái bức tranh kia mà tôi không nuốt thì má»i ngưá»i đã gặp nguy hiểm rồi, tôi quả tháºt là xui xẻo. Tưởng là hôm nay có cả đống lê ăn thoải mái, không ngá» lê lại rá»›t cả xuống ao nước. Còn bị chó Ä‘uổi, rồi ăn cả bụng giấy, cái số tôi phải ăn giấy mà , lần trước rồi lần nà y nữa. Ä‚n riết rồi ghiá»n, rồi không có ăn phải kiếm ăn cho xem.
Vĩnh Kỳ vừa tội vừa bước và o, nói:
- Tháºt ra thì cÅ©ng tại em nếu em xem nó như giấy lá»™n, xé nát rồi bá» xuống chân mà dẫm lên, hoặc là ném xuống nước cÅ©ng được váºy, đâu phải khùng là bắt buá»™c ăn giấy đâu?
Yến TỠnhư ngộ ra nói:
- Ờ hé, sao tôi lại ngu như váºy? Tại sao phải ăn? Chẳng lẽ tôi khùng tháºt à ?
TỠVy vỗ vai Yến TỠan ủi.
- CÅ©ng may mà chị qua ải được nhá» mấy tay lÃnh nà y cÅ©ng thuá»™c loại ham rượu thôi. Bá»n chúng là m cho lấy có, nên bá»n ta má»›i thoát được, chá»› nếu không đã nghi ngá» thì phải xét cho tá»›i cùng. Ãúng là cả má»™t lÅ© khùng cả.
Nhĩ Khang nói:
- Bá»n há» không có khùng đâu, chẳng qua chỉ vì bị bá»n mình đánh há»a mù, nên má»›i chưa nhìn ra thôi. Mà nà y Yến Tá» cái cuốn Tam Tá»± kinh cô không thuá»™c thì đừng có Ä‘á»c ra, Ä‘á»c tầm báºy tầm bạ ngưá»i ta cưá»i chết.
Yến Tá» thú tháºt.
- Tánh tôi như váºy mà , má»™t khi căng thẳng là cái gì cÅ©ng quên hết. Vả lại đóng vai “ả khùng†thì chẳng lẽ Ä‘á»c trúng ư? Như váºy đâu còn khùng nữa?
Tiêu Kiếm nghe Yến TỠnói có vẻ thú vị.
- Nhưng “ả khùng†mà biết sá»a lá»i Tam Tá»± kinh, còn biết ráp vần nữa thì là m sao gá»i là khùng?
Yến Tá» nghe Tiêu Kiếm khen, khoái chÃ.
- Tháºt sao váºy thì tôi thông minh quá trá»i, biết ráp vần thÆ¡ nà y. Thế mà VÄ©nh Kỳ, NhÄ© Khang dám nói tôi ngu. Tại bá»n há» không biết phương pháp sư phạm nên dạy thà nh ngữ tôi Ä‘á»c không biết, là m thÆ¡ cÅ©ng váºy khiến tôi thấy sách là sợ...
Tiêu Kiếm tháºt thà nói:
- Cô thông minh lắm chứ, sau nà y tôi sẽ dạy bảo đảm là cô sẽ biết ngay.
Yến Tá» thÃch quá nói:
- Tiêu Kiếm anh quả là hợp vá»›i tôi, thôi thì là m sư phụ tôi Ä‘i. Anh cái gì cÅ©ng giá»i, võ giá»i, thổi tiêu giá»i, còn biết là m thÆ¡ nữa, mà mấy cái đó cái nà o tôi cÅ©ng muốn há»c.
VÄ©nh Kỳ đứng đó nhìn Tiêu Kiếm, rồi nhìn Yến Tá», lòng chợt có ý nghi ngá», NhÄ© Khang thấy váºy nói:
- Thôi đủ rồi, đủ rồi. Chúng ta trở lại công việc đây. Bây giá» theo tôi thấy thì nông trang nà y không còn an toà n nữa. Bá»n lÃnh kia Ä‘i vá», nếu rảnh rá»—i chúng ngẫm nghÄ© là sẽ nghi ngá» hà nh vi kỳ cục cá»§a bá»n ta ngay. Vì váºy nếu lần thứ ba mà đến đây, sá»± việc sẽ không dá»… dà ng đâu, tôi nghÄ©, sáng mai bá»n mình phải rá»i khá»i nÆ¡i đây, không chần chá» gì nữa.
Liễu Thanh nói:
- Nhưng hà nh lý và xe ngá»±a ta Ä‘á»u để ở hẻm Mạo Nhi chưa mang vá». Thôi thì thế nà y váºy, tối nay tôi và Tiêu Kiếm sẽ đến đấy mang đồ đạc vỠđây, chá»› bây giá» mà ở nán lại quả là không tốt rồi.
Kim Tá»a lo lắng.
- Nhưng ở Mạo Nhi nhắm có an toà n không? E là ở đấy lại có binh mai phục, tôi thấy hoà ng thượng lần nà y nổi giáºn lắm, quyết bắt cho được bá»n ta chứ không buông tha đâu. Vì váºy tất cả những Ä‘iểm có liên hệ vá»›i Há»c SÄ© phá»§ chắc chắn là bị theo dõi. Liệu có cần mang theo những hà nh lý trên không?
Nhĩ Khang nói:
- Những hà nh lý đó không thể không mang theo, vì chúng ta có tất cả tám ngưá»i. Trên đưá»ng Ä‘i còn phải ăn, phải uống, phải nghỉ nhà trá» nữa, tất cả Ä‘á»u phải xà i tiá»n. Vì váºy Tiêu Kiếm, Liá»…u Hồng, Liá»…u Thanh phải đến Mạo Nhi còn tôi cÅ©ng phải mạo hiểm vá» Há»c SÄ© phá»§ má»™t chuyến!
TỠVy lo ngại.
- Anh bắt buá»™c phải vá» Há»c SÄ© phá»§ ư?
Nhĩ Khang nhìn TỠVy.
- Xin lá»—i nhưng bắt buá»™c anh phải vỠđấy. Vì lần ra Ä‘i nà y, không biết bao giá» má»›i quay vá». Anh phải đến đấy từ giã ba mẹ anh chứ?
TỠVy nói:
- Váºy thì em Ä‘i vá»›i anh?
- Không được, anh Ä‘i má»™t mình tương đối an toà n hÆ¡n, bởi dù gì anh cÅ©ng biết võ công. Nếu cần thì triển khai để tá»± vệ, có em Ä‘i theo anh có thể bị vướng tay vướng chân. Vì váºy tốt hÆ¡n hết em nên ở lại nÆ¡i nà y.
Liễu Hồng không an tâm.
- NhÄ© Khang, anh mà quay vỠđó tháºt chẳng lý trà chút nà o. Chúng ta tháºt khó khăn má»›i tụ há»p được ở đây. VỠđó nếu anh thất bại sa cÆ¡, thì coi như bao nhiêu công sức cá»§a anh em sẽ tiêu tan cả.
Kim Tá»a cÅ©ng váºy.
- Äúng váºy NhÄ© Khang thiếu gia tốt nhất là nên nghe theo lá»i má»i ngưá»i, đừng có mạo hiểm như váºy. Phước đại nhân, và phước tấn đương nhiên là thông cảm, không trách ngưá»i đâu.
Nhĩ Khang nói.
- Cha mẹ không trách, nhưng bản thân tôi sẽ trách tôi!
Tiêu Kiếm đứng dáºy, nói dứt khoát
- NhÄ© Khang, thiểu số phải phục tùng Ä‘a số, không được cãi lại. Còn nếu cáºu cương quyết vá» Há»c SÄ© phá»§ thì cÅ©ng phải đợi tôi từ Mạo Nhi quay vá» rồi sẽ cùng cáºu Ä‘i.
Yến TỠnhìn Tiêu Kiếm một cách bái phục.
- Thôi váºy cÅ©ng được, võ công cá»§a Tiêu Kiếm xuất quá»· nháºp thần, có anh ấy cùng Ä‘i bá»n nà y sẽ yên tâm hÆ¡n.
VÄ©nh Kỳ nghe Yến Tá» khen Tiêu Kiếm có vẻ khó chịu, anh chà ng lặng lẽ bước ra cá»a, nhìn thấy thóc lúa trong sân đổ tùm lùm, nên lấy chổi ra quét, vun lại thà nh đống lẳng lặng chẳng nói gì cả.
Yến TỠthay áo xong, bước ra sân thấy Vĩnh Kỳ là m việc ngạc nhiên nói:
- á»i trá»i Æ¡i, đâu phải dá»… mà nhìn má»™t a ca quét sân chứ?
Vĩnh Kỳ sa sầm nét mặt.
- Äã bảo là không có a ca, cát cát gì cả, mà chẳng nghe ư?
Yến TỠchấp hà nh ngay.
- Vâng, thế anh là m gì váºy?
- Là m gì không nhìn thấy à ? Tôi Ä‘ang quét thóc, lão Âu mà gặp bá»n mình đúng là xúi quẩy. Thóc lúa đổ tùm lum mà chẳng ai thèm săn tay lên, chỉ lo nói chuyện.
Yến Tá» cưá»i.
- Ngưá»i ta đã gá»i là phÆ¡i lúa thì phải vãi ra cho Ä‘á»u để phÆ¡i chứ? Anh lại Ä‘em dồn đống lại, đến bao giá» má»›i khô. Äúng là là m rối thêm việc cho ngưá»i ta, thôi thiếu gia Æ¡i, không biết thì ngồi không cho ngưá»i ta nhá»!
Vĩnh Kỳ hiểu ra, mặt cà ng sa sầm nói:
- Ãúng rồi, tôi cái gì cÅ©ng không biết, nên cà ng muốn giúp thì cà ng là m rối chuyện ngưá»i ta hÆ¡n.
Rồi bá»±c mình ném cây chổi qua má»™t bên, bước tá»›i bên thá»m cá»a ngồi xuống, chống tay nhìn trá»i, Yến Tá» bước tá»›i bên cạnh lấy tay đẩy ngưá»i yêu má»™t cái.
- Bữa nay ông là m cái gì kỳ cục váºy? Äang nghÄ© gì đó?
VÄ©nh Kỳ trợn mắt, nhìn Yến Tá».
- Ãang nghÄ©... ra khá»i cái thà nh “Hồi Tưởng thà nh†là tôi không còn cái gì hết. Không biết từ đây vá» sau, con đưá»ng dà i hun hút nà y sẽ đưa tôi Ä‘i đâu. E là những gì há»c được trong cái “Hồi Tưởng thà nh†kia Ä‘á»u trở nên vô dụng.
Rồi VÄ©nh Kỳ đưa mắt nhìn lên trá»i trông theo cái đám mây bay mà thở dà i.
- Không biết Hoà ng a ma giá» nà y có nghÄ© đến chúng ta có hết giáºn chưa?
Yến TỠtrợn mắt.
- Ãừng có nhắc đến “Ngạc Thụy Long†nữa, ông ấy đã hại tôi thê thảm thế nà y còn gì nữa.
Vĩnh Kỳ nhìn Yến TỠnói:
- Yến Tá», anh muốn em thá»a hiệp vá»›i anh Ä‘iá»u nà y nhé. Từ đây vá» sau, anh nghÄ© đến Hoà ng a ma thế nà o mặc anh. Hoà ng a ma có thế nà o anh cÅ©ng không chấp nháºn ai thất kÃnh vá»›i ngưá»i. Vì váºy anh cÅ©ng muốn em đừng có gá»i ngưá»i là “Ngạc Thụy Long†thế nà y thế kia nữa. Còn nữa, tuy chúng ta đã lưu lạc giang hồ nhưng anh muốn em phải giữ kẻ, kông được sá» dụng các kỹ xảo như ăn cắp lưá»ng gạt... vì ăn cắp má»™t quả lê hay lưá»ng gạt má»™t cái trứng gà nó không đáng gì cả, chỉ khiến ta vở mặt. Mình là con ngưá»i quang minh chÃnh đại, anh hùng đừng để bị đánh giá là thứ ăn cắp vặt, để ngưá»i ta xua Ä‘uổi theo coi nó kỳ cục lắm.
Yến Tá» nghe váºy có vẻ không vui.
- Chưa bắt đầu lưu lạc giang hồ, mà anh đã mang cái thế đế vương giả cá»§a mình ra rồi. Nếu anh không rứt được cái “Hồi Ức thà nh†cá»§a anh, thì anh cứ quay vá» nhà đi. Tôi gốc gác là dân bụi Ä‘á»i, là m sao tôi có thể thay đổi được? Nếu anh thấy gai mắt thì đừng có nhìn chưa gì đã lên mặt như ông cụ. Thế mà còn dám nói sẽ là má»™t VÄ©nh Kỳ hoà n toà n má»›i, má»›i chá»— nà o? Chỉ nói gạt thôi.
VÄ©nh Kỳ nghe váºy vá»™i vả lã.
- Thôi đừng có giáºn.
- Thôi sao được, đã lỡ giáºn rồi.
Vĩnh Kỳ nói:
- Cái táºt cá»§a anh nó váºy mà , tối qua không ngá»§ được, sáng nay lại tiá»…n Hà m Hương Ä‘i không vui, lại gặp tráºn cãi nhau vá»›i đám nông dân kia, bị há» xÃch chó cắn. Rồi em rÆ¡i xuống ao lúc trở vá» nông trang lại gặp má»™t mà n ú tim nữa, cả má»™t buổi sáng anh bị quần cho bảy tám thứ chuyện, há»i sao chẳng bá»±c dá»c, má»›i đưa đến chuyện cãi vã cá»§a em.
Yến TỠnhìn Vĩnh Kỳ lòng chùng hẳn xuống.
- Em biết, em biết, mấy hôm rà y anh và NhÄ© Khang đâu được nằm nệm, phải nằm đất, ngá»§ bá» ngá»§ bụi hẳn là cá»±c lắm. Thôi được, từ rà y vá» sau em sẽ không ăn cắp lê nữa. Mà chuyện ban sáng nà o phải em cố tình đâu... rồi còn bị chó rượt muốn hụt hÆ¡i nữa. Anh không biết, ngà y còn nhá», em đã từng bị chó cắn nên rất sợ chó, rồi bị té xuống ao nữa... coi như bị trừng phạt rồi.
Nghĩ một chút Yến TỠlại tiếp:
- Từ đây vá» sau em sẽ không gá»i Hoà ng a ma là “Ngạc Thụy Long†nữa. Lúc trước bá»n mình cải trang Ä‘i tuần du, chúng ta gá»i ông ấy là “lão giaâ€, thì bây giá» em cÅ©ng là lão gia váºy.
VÄ©nh Kỳ thấy Yến Tá» nói váºy rất cảm động, nắm tay Yến Tá», VÄ©nh Kỳ nói:
- Từ rà y vỠsau nếu có muốn trộm lê, chắc anh phải xem trước nhà không có chó mới trộm.
Yến Tá» cưá»i.
- Váºy hé!
Tối hôm ấy, Tiêu Kiếm đưa Liá»…u Thanh Liá»…u Hồng đến Mạo Nhi để mang toà n bá»™ hà nh lý cá»§a đám Yến Tá» và xe ngá»±a vá» nhà Lão Âu. Không phải chỉ mang có đồ đạc mà Tiêu Kiếm còn dẫn theo hai ngưá»i đã hóa trang kỹ tá»›i nữa, đó là vợ chồng ông Phước Luân, và bà phước tấn.
NhÄ© Khang và Tá» Vy vừa nhìn thấy hai ngưá»i đã mừng quá chạy ra đón.
- A ma! Ngạc nương! Hai ngưá»i là m sao đến đây được váºy?
Liá»…u Thanh giải thÃch:
- Äúng ra bá»n nà y chỉ đến Há»c SÄ© phá»§ dò la, không ngá» bác trai và bác gái lại cương quyết đến, nên bá»n nà y chỉ có cách là phải mạo hiểm.
TỠVy xúc động ôm lấy bà phước tấn.
- Phước đại nhân! Phước tấn! Bá»n con tháºt bất ngá», không dám tin là mình còn có thể gặp lại hai bác.
Liễu Hồng ôm một đống quần áo ra.
- Tôi mang theo má»™t số quần áo cÅ© ở dốc Ngân Hạnh vỠđây. Bác gái đã chuẩn bị đủ thứ. Tôi nghÄ© vá»›i số quần áo nà y cÅ©ng đủ cho má»i ngưá»i mặc trên đưá»ng Ä‘i rồi.
Tiêu Kiếm nói với Vĩnh Kỳ.
- VÄ©nh Kỳ, tốt nhất cáºu nên để nhà há» nói chuyện, còn cáºu và tôi và o đây kiểm tra xem, còn thiếu thứ nà o mình bổ sung thêm chứ?
Vĩnh Kỳ thì rất muốn ở lại, vì đâu phải dễ gặp được ông Phước Luân và phước tấn. Ngay lúc đó ông Phước Luân bước tới nắm tay Vĩnh Kỳ.
- NgÅ© a ca, không ngá» cuối cùng rồi NgÅ© a ca lại phải chá»n con đưá»ng nà y...
Vĩnh Kỳ có vẻ rất khẳng khái chứ không buồn.
- Vâng, từ rà y vá» sau, chắc có lẽ con phải nhá» hai ngưá»i chăm sóc giùm cha con. ChỠđến bao giá» ngưá»i nguôi ngoai cÆ¡n giáºn, còn bây giá» chỉ biết nhá» Phước Luân nói vá»›i A ma con giùm là dù có sống ở nÆ¡i chân trá»i góc biển nà o, lúc nà o con cÅ©ng nhá»› đến ngưá»i, cảm Æ¡n sá»± bao dung cá»§a ngưá»i.
Ông Phước Luân nghe váºy rất cảm động.
- Tôi hiểu! NgÅ© a ca, gắng mà tá»± bảo trá»ng chá» nhé.
Yến TỠđứng gần đó, chen và o:
- Còn con! Con là con ngưá»i chẳng có trình độ, nếu cái háºn con chẳng bao giá» quên. Có Ä‘iá»u vì VÄ©nh Kỳ nên con tạm thá»i nén nó xuống, nói vá»›i “ông ấy†ông ấy chưa chặt được đầu con, nhưng tôi đã cướp được VÄ©nh Kỳ cÅ©a ông ấy đó là quả báo. Ai biểu ông ta không giữ lá»i là m chi, không đáng là Thiên Tá»?
Ông Phước Luân lắc đầu.
- Câu vừa rồi cá»§a cô chắc chắn là tôi không nhắn lại được đâu, cô cÅ©ng nên nghÄ© lại lá»i cá»§a mình!
Kim Tá»a bước tá»›i chà o vợ chồng ông Phước Luân.
- Kim Tá»a xin khấu kiến Phước đại nhân, phước tấn.
Ông Phước Luân giáºt mình.
- Kim Tá»a cÅ©ng được cứu thoát rồi à ?
- Vâng, chình vì váºy mà tá»™i lá»—i bá»n con cà ng lúc cà ng chồng chất!
NhÄ© Khang và Tá» Vy thấy không còn nhiá»u thá»i gian nên dìu hai vợ chồng ông Phước Luân phước tấn Ä‘i, nói:
- Chúng ta và o trong nói chuyện đi ba mẹ!
Và o phòng trong, hai vợ chồng ông Phước Luân vừa yên vị thì Nhĩ Khang kéo TỠVy cùng quỳ trước mặt hai ông bà .
- A ma! Ngạc nương! Nhi tá» bất hiếu đã gây há»a tà i trá»i là m liên lụy đến cha mẹ, để cha mẹ tuổi đã già còn phải gánh chịu bao nhiêu sầu tá»§i, để cha mẹ phải khổ sở vì phải ly biệt con cái. Con đúng là nợ cá»§a cha cÅ©ng chẳng biết xin cha mẹ hãy tha thứ cho con. Giá» con cÅ©ng chẳng biết giải thÃch thế nà o để cha mẹ hiểu rõ được. Thôi thì xin cha mẹ hãy nháºn ba lạy nà y cá»§a Tá» Vy và con, gá»i là cảm Æ¡n công nuôi dưỡng nên ngưá»i cảm Æ¡n sá»± thông cảm và tha thứ cá»§a cha mẹ dà nh cho chúng con.
Tá» Vy gáºt đầu xiết tay bà phước tấn.
- Con biết, con sẽ cố ghi nhá»› những Ä‘iá»u bác dặn. Con cÅ©ng xin hứa vá»›i bác bao giá» con còn sống là con vẫn cố gắng không để anh ấy má»m yếu, không để anh Khang cô độc cÅ©ng như thất chÃ. Nếu anh Khang mà có những tình huống váºy thì tá»™i lá»—i tại con, vì váºy bác yên tâm, con sẽ cố không rá»i anh ấy, cố giữ anh ấy được như lá»i bác dặn.
Bà phước tấn ghì lấy TỠVy.
- Tá» Vy, con là đứa biết Ä‘iá»u. Ta nghÄ© NhÄ© Khang rồi sẽ hạnh phúc, ta tin cáºy con!
Hai ngưá»i nhìn nhau má»™t lúc, Tá» Vy nói:
- Còn má»™t Ä‘iá»u nữa con muốn thưa lại để hai bác biết. Ãó là chuyện ông chú bà thiếm con, từ Tế Nam lên kinh, đã phá»§ nháºn tư cách con, rồi lão pháºt gia cÅ©ng há»§y bá» việc chỉ hôn cá»§a con. Như váºy thì coi như con không còn là cà nh và ng lá ngá»c nữa. Hiện con là ai, con cÅ©ng không biết, chẳng biết Ä‘iá»u đó khiến bác suy nghÄ© không ạ?
Bà phước tấn cắt ngang.
- Con là ai, chúng ta biết rõ. Con là Tá» Vy! Là dâu nhà ta, má»™t cô gái đã yêu NhÄ© Khang bằng má»™t tình yêu chân tháºt, váºy là đủ rồi, những Ä‘iá»u khác không quan trá»ng!
NhÄ© Khang nhìn cha mẹ vá»›i ánh mắt cả kÃch, chà ng không ngá» cha mẹ lại hiểu và yêu mình đến độ như váºy.
- Thưa cha mẹ. Con và Tá» Vy, sau những ngà y tháng và o sinh ra tá». Rất biết thế nà o là tình yêu vì váºy từ đây vá» sau sẽ trân trá»ng những cái mình có. Sẽ yêu nhau hÆ¡n, xin cha mẹ cứ yên tâm. Chúng con biết tá»± lo cho mình.
Ngưng lại một chút, Nhĩ Khang tiếp:
- Ãiá»u con lo nhất hiện nay, đó là cha mẹ. Con không biết hoà ng thượng có vì phẫn ná»™ bá»n con, mà trút cÆ¡n giáºn đó lên cha mẹ không? Con gây há»a để cho cha mẹ gánh Ä‘iá»u đó là m con ân háºn. Chỉ cần nghÄ© đến chuyện đó là con mất hết cả nhệu khà bá» Ä‘i xa.
Ông Phước Luân lắc đầu.
- Äừng nghÄ© váºy con ạ, cÅ©ng đừng do dá»±, hãy Ä‘i Ä‘i!
Ta và mẹ con sẽ bình an không việc gì đâu. Sẵn đây ta báo cho con biết má»™t tin vui đấy là lệnh phi nương nương và Tịnh Nhi Ä‘á»u đã vượt qua được ải.
TỠVy mừng rỡ.
- Váºy ư? Váºy thì mừng quá... còn Tiểu Äặng, Tiểu Trác, Minh Nguyệt, Thể Hà ... chúng có bị liên lụy gì không?
- Äá»u thoát nạn cả, lệnh phi nương nương có gởi máºt thư báo cho ba mẹ biết, là lão pháºt gia muốn là m khó dá»… ba mẹ, nhưng hoà ng thượng đã không đồng ý. Hoà ng thượng đến giá» vẫn là má»™t vị vua nhân từ, vì váºy các con đừng oán háºn hoà ng thượng.
Bà phước tấn nói:
- Vâng, sá»± việc nà y coi như má»™t cuá»™c chia tay tạm thá»i. Ãợi đến bao giá» sóng yên gió lặng, các con rồi phải quay vá». Gia đình vẫn còn là gia đình, hoà ng thượng vẫn là hoà ng thượng. Hãy nhá»› từ đây vá» sau, cuá»™c sống cá»§a mẹ chỉ là “mong đợi†vá»›i “đợi chá»â€ mong đợi Ä‘oà n viên và đợi chá» gặp lại. Các con phải biết và thấy sá»± việc diá»…n biến tốt đẹp là quay vá» ngay, nhá»› nhé?
Nhĩ Khang nói:
- Con biết, dù ở góc biển chân trá»i nà o, chỉ cần có cÆ¡ há»™i là bá»n con sẽ viết thÆ¡ cho cha mẹ, cha mẹ cÅ©ng yên tâm Ä‘i vá»›i bá»n con còn có các cao thá»§ khác, sẽ chẳng có việc gì đâu mà sợ.
Ông Phước Luân và bà phước tấn gáºt đầu, bà phước tấn quay qua Tá» Vy.
- Tá» Vy, con gá»i ta là Ngạc nương (mẹ) Ä‘i!
Tá» Vy xúc động gá»i:
- A ma (cha)! Ngạc nương (mẹ)!
Ông Phước Luân gáºt gù:
- Con ngoan lắm! Äợi bao giá» chúng con quay vá», ta sẽ là m má»™t lá»… cưới tháºt to cho các con. Ta nghÄ© chuyện đó chắc cÅ©ng không lâu đâu.
Bà phước tấn nói:
- Váºy thì hai con thượng lá»™ bình an nhé! Ta không thể ở lại đây lâu được! Phải vỠđây!
- Vâng, chúng con xin bái biệt a ma và ngạc nương.
Trá»i tá» má» sáng hôm sau là má»i ngưá»i xuất phát Tá» Vy, Yến Tá», Kim Tá»a ngồi trong xe ngá»±a. Liá»…u Thanh, Liá»…u Hồng lái xe. Còn VÄ©nh Kỳ, NhÄ© Thái, Tiêu Kiếm thì cỡi ngá»±a, hai vợ chồng lão Âu đưa Ä‘oà n ngưá»i đến táºn cổng.
- Tạm biệt! Tạm biệt! Nhá»› bảo trá»ng nhé?
Yến TỠvẫy tay.
- Tạm biệt! Hai bác phải để ý tụi lÃnh đấy!
- Chúng tôi biết, cô đừng lo!
Tá» Vy há»i:
- Khi chúng tôi Ä‘i rồi, nếu bá»n quan binh đó lại quấy nhiá»…u phát hiện sá»± biến mất cá»§a bá»n tôi, liệu há» nghi ngá» không?
- Ãừng lo, tôi sẽ nói là má»i ngưá»i đã ra đồng là m việc cả rồi, chẳng lẽ bá»n há» ngồi lại chá»?
Lão Âu nói:
- Chỉ tá»™i nghiệp cho mấy hÅ© rượu cá»§a chúng tôi, nó bị cung cấp miá»…n phÃ!
Tiêu Kiếm dặn dò.
- Nếu thấy phiá»n hà quá, ông cứ dá»n nhà đi nÆ¡i khác!
- Vâng.
Má»i ngưá»i bịn rịn thêm má»™t chút má»›i chia tay, chiếc xe ngá»±a vun vút trên đồng trống. Nông trại, Bắc Kinh... lùi dần lại đằng sau.
- Váºy là ... giã từ Bắc Kinh! Giã từ hoà ng cung! Giã từ cả danh hiệu a ca, cát cát, quan ngá»± tiá»n thị vệ...
Ãoà n ngưá»i bắt đầu má»™t cuá»™c sống má»›i.
o0o
Ãám Yến Tá», Tá» Vy mất tÃch đã mấy ngà y, quan binh được phái Ä‘i truy lùng tìm chỉ quay vá» không. Thần khà vua Cà n Long sa sút hẳn Ä‘i, mất má»™t Hương phi, hai cô cát cát, rồi cả VÄ©nh Kỳ, NhÄ© Khang nữa.
Vua vừa buồn vừa giáºn, trách cứ các đại thần.
- Các ngưá»i là m cái giống gì, mà đến cả tin tức cÅ©ng chẳng có?
Äám đại thần có bổn pháºn truy tìm lúng túng.
- Theo bá»n thần nghÄ© thì hẳn là hỠđã phân ra thà nh nhóm nhá», phân tán khắp bốn phương nên tháºt khó tìm.
Ngưá»i thì nói:
- Vâng, tâu hoà ng thượng nếu há» mà xé nhá» ra thì tháºt khó dò tung tÃch. Ngay cả khi há» mà còn ở lại Bắc Kinh, được quần chúng bao che thì ta cÅ©ng khó mà tìm ra, chứ đừng nói là ...
- Bẩm hoà ng thượng, thần đã cho há»a sÄ© há»a rất nhiá»u hình ảnh cá»§a bá»n há», ban phát cho các quáºn huyện xa gần, để há» nháºn diện nhưng chưa cho dán yết thị khắp nÆ¡i. Vì hoà ng thượng có lệnh là không được là m rung động quần chúng.
Vua Cà n Long trừng mắt nhìn các vị đại thần.
- Trẫm đã nói vá»›i các ngươi rồi, lÅ© há» là má»™t đám ngưá»i không tách rá»i nhau được, NhÄ© Khang không rá»i được Tá» Vy, VÄ©nh Kỳ không rá»i được Yến Tá». Mà Yến Tá» vá»›i Tá» Vy lại không thể thiếu nhau. Kim Tá»a thì cÅ©ng không tách rá»i được Tá» Vy, đó là chưa nói đến cá tÃnh ham vui, thÃch nói chuyện nghÄ©a khà theo kiểu “có phúc cùng hưởng, có há»a cùng chia.†Vì váºy trẫm chắc chắn là há» không chia rẽ, trong bá»n há» Tá» Vy và Kim Tá»a không biết võ công. Yến Tá» thì ná»a nạc ná»a mỡ, Ä‘i đưá»ng xa chắc chắn là há» phải dùng cả xe ngá»±a. Các ngươi cứ thấy ai Ä‘i xe ngá»±a vá»›i ngá»±a cỡi là chú ý theo dõi. Ta nghÄ© chuyện nà y quá dá»… mà , bá»n hỠđứa nà o cÅ©ng trẻ cÅ©ng đẹp. Ãi đưá»ng chắc chắn là phải bị ngưá»i chú ý thôi, vì váºy rất dá»… Ä‘iá»u tra.
Ãám đại thần cúi đầu.
Vua Cà n Long ngẫm nghĩ rồi tiếp.
- Riêng vỠđưá»ng Ä‘i, thì có thể là há» Ä‘i hướng Tây Tạng để nương nhá» NhÄ© Thái và Ba Lạc Bình cÅ©ng có thể Ä‘i vá» phÃa Tân Cương theo Hà m Hương và A Lý Hòa Trác. Nhưng mà hai nÆ¡i nà y lại khá hoang vu... theo trẫm suy Ä‘oán thì khả năng há» Ä‘i vá» phương nam là có thể hÆ¡n cả. Vì phương nam non xanh nước biếc mà bá»n trẻ nà y vừa ham vui, vừa thÃch cái đẹp. Nên có trốn chạy thì cÅ©ng ham thÃch nÆ¡i đẹp mà đến. Vì váºy ta thấy nên lá»±a má»™t tay cao thá»§ xuôi nam đến Hà ng Châu, Dương Châu tìm há» xem.
- Vâng, thần tuân mạng!
- Khoan đã, nghe trẫm dặn kỹ nà y, không được là m chúng bị thương. Phải bắt sống mang vá»! Cái lÅ© trẻ nà y thông minh lanh lợi, các ngưá»i không chỉ sá» dụng võ công vá»›i há» mà còn phải đấu trà nữa. Má»™t khi phát hiện hà nh tung cá»§a chúng, thì tốt nhất là đừng có đánh động gì cả, mà quay vá» bẩm báo cho trẫm biết. riêng vá» bá tánh, thì tốt nhất đừng để há» kinh động, nghÄ©a là đừng có là m to chuyện ra để má»i ngưá»i biết, hiểu chưa?
- Vâng, thần biết!
Các đại thần cúi đầu rồi rút lui.
Vua Cà n Long bước tá»›i bên cá»a sổ, nhìn lên bầu trá»i, háºm há»±c nói:
- Trẫm phải bắt bằng được tất cả chúng vỠđây trẫm mới thôi!
o0o
Ãám Yến TỠđã lưu lạc được má»™t thá»i gian dà i. HỠđóng vai con nhà già u Ä‘i du ngoạn, nên Ä‘i lại má»™t cách tá»± tại chẳng ai để ý. Có Ä‘iá»u để tránh sá»± lục soát cá»§a quan binh, má»—i lần nghỉ chân, há» không dám trú trong khách sạn mà chỉ mượn nhà dân tạm trú.
Hôm ấy có cả bá»n đến má»™t thị trấn không nhá» lắm có tên là Chánh NghÄ©a Thôn. Ngưá»i nà o cÅ©ng má»i mệt, nhất là các cô gái sau mấy ngà y bó gối trên xe, há» muốn được tắm nước nóng, nghỉ ngÆ¡i thoải mái. Thế là NhÄ© Khang và Tiêu Kiếm liá»u má»™t phen há» cho xe dừng trước má»™t khách sạn.
Má»i ngưá»i xuống xe, xuống ngá»±a, NhÄ© Khang dặn dò.
- Hôm nay bá»n mình xà i sang má»™t bữa, ngá»§ khách sạn có Ä‘iá»u tất cả lúc nà o cÅ©ng phải đỠcao cảnh giác nghe không?
Tiêu Kiếm nói:
- Tôi rất muốn được ngồi bà n thoải mái uống má»™t ly, từ ngà y theo các bạn ngao du thế nà y. Tiêu Kiếm nà y không còn được “Tiêu kiếm giang sÆ¡n thi tá»u trà †nữa.
Tá» Vy cưá»i tiếp lá»i:
- Nếu bảy thứ đó anh có đủ cả thì anh đúng là thần tiên rồi. Phải thiếu má»™t cái gì đó má»›i là cuá»™c Ä‘á»i, má»›i có hương vị trần thế, má»›i thấy thÃch sống chứ?
Tiêu Kiếm cưá»i:
- Hay hay lắm! Äể khi nà o thấy tinh thần suy sụp, tôi sẽ Ä‘em Ä‘iá»u cô nói ra để an á»§i.
Tá» Vy há»i:
- Anh mà cũng có lúc “xuống tinh thần†nữa ư?
- Tại sao không có?
- Bởi vì “má»™t tiêu má»™t kiếm khắp giang hồ, thiên cổ tình sầu, rượu má»™t chai†như váºy khi nà o buồn thì đã uống cạn hết là m sao xuống tinh thần được?
Tiêu Kiếm cưá»i.
- Ha ha! Hay lắm! Cô biết không? Mâu thuẫn là bản chất cá»§a con ngưá»i, không có mâu thuẫn thì là m gì còn con ngưá»i nữa.
Má»i ngưá»i cùng cưá»i, rồi mang hà nh lý xuống xe. Liá»…u Hồng cảnh giác:
- Các vị chú ý nè, những gì quý giá xin hãy mang theo trong ngưá»i. Má»—i ngưá»i Ä‘á»u phải mang má»™t Ãt phòng thân, nếu má»™t ngưá»i bị mất thì ngưá»i khác vẫn còn. Ngá»§ ở khách sạn khác vá»›i nhà dân, dá»… bị mất mát lắm đấy.
Nhĩ Khang nói:
- Liễu Hồng nói đúng và o khách sạn xong là đồ đạc phải chia nhau ra, thôi và o!
Rồi một mình đi và o trước.
Trong khi Yến TỠđứng ngoà i thấy nÆ¡i lạ nên mắt cứ nhìn quanh quất. Bất chợt thấy nhiá»u ngưá»i đổ xô vá» má»™t hướng, Yến Tá» hiếu kỳ cháºn má»™t ngưá»i lại há»i:
- Các anh Ä‘i đâu váºy? Có chuyện gì ư?
- Äừng cản mà , có chuyện má»›i Ä‘i xem chứ?
- Có chuyện ư? Mà chuyện gì chứ?
VÄ©nh Kỳ kéo tay Yến Tá».
- Yến Tá», nà y đừng có tò mò chứ? Mặc kệ chuyện ngưá»i.
Yến Tá» lại không chịu được, thắc mắc, kéo má»™t ngưá»i khác lại há»i:
- Chuyện gì chứ? Chuyện gì vui không?
Gã kia quay qua nhìn Yến Tá».
- Thế các ngưá»i từ nÆ¡i khác má»›i đến à ?
- Vâng, chắc là có chuyện ném cầu chá»n rể nữa phải không?
- Là m gì có chuyện gieo cầu chá»n rể? Mà là đang xá» thiêu má»™t cô gái!
Yến TỠkêu lên:
- Trá»i đất, tại sao lại đốt chết má»™t ngưá»i sống?
Liá»…u Thanh, Liá»…u Hồng VÄ©nh Kỳ, NhÄ© Khang Tiêu Kiếm, Kim Tá»a vừa nghe đến chuyện giết ngưá»i vá»™i bu lại.
- Tháºt có chuyện thiêu sống ngưá»i ư? Tại sao váºy?
Má»™t ngưá»i địa phương kể.
- Ở trong thôn cá»§a chúng tôi có má»™t cô gái tên là Tô Tô, cô ta chưa chồng mà chá»a. Mà theo táºp quán cá»§a thôn thì bất cứ má»™t cô gái nà o chưa có chồng mà có thai, Ä‘á»u phải bị thiêu sống hết. Vì váºy mà chúng tôi phải đến xem chuyện hà nh hình nà y, dịp hiếm có mà !
Anh chà ng nói xong là bỠchạy ngay.
Tá» Vy nghe váºy giáºt mình, chợt nghÄ© tá»›i bản thân, đến ngưá»i mẹ cá»§a mình, bất giác rùng mình há»i:
- Sao! Chưa là m lá»… cưới mà có con là phải chết ư? Ở đây bảo thá»§ quá váºy? Tháºt dã man!
Yến TỠnói:
- Ãể tôi chạy đến đấy xem!
Liễu Thanh chạy theo.
- Tôi đi nữa.
Vĩnh Kỳ lúng túng.
- Yến Tá», Yến Tá»!
NhÄ© Khang thấy váºy nói vá»›i Tiêu Kiếm.
- Ta Ä‘em hà nh lý gởi ở quầy quán trá» Ä‘i, rồi má»i ngưá»i đến đó xem sao?
Thế là tất cả chạy đến nơi hà nh hình xem.
Khi má»i ngưá»i đến nÆ¡i, đã thấy dân địa phương đứng cháºt kÃn.
Còn trên khoảng đất trống giữa sân, cô gái có tên là Tô Tô Ä‘ang bị trói chặt trên chiếc cá»™t cao. PhÃa dưới chân cá»™t là má»™t đống cá»§i khô Ä‘ang sẵn sà ng chỠđốt. Cô gái bị trừng phạt chỉ khoảng mưá»i tám, mưá»i chÃn tuổi, rất đẹp đứng yên chá» số mệnh.
Một tộc trưởng tóc bạc đứng trước mặt cô gái, cạnh ông ta có mấy thanh niên trẻ khác, tay cầm đuốc sản sà ng chỠlệnh.
Yến TỠđẩy ngưá»i cố chen và o trong, VÄ©nh Kỳ, NhÄ© Khang, Liá»…u Thanh chen theo sau.
Ãám đông quần chúng đứng ngoà i gà o.
- Tá»™c trưởng, chuyện nà y tháºt ô nhục, đứng có khách sáo gì vá»›i nó, hãy châm lá»a đốt nó chết Ä‘i!
- Äồ vô liêm sỉ, hạ cấp, không biết xấu hổ, là m ô nhục thôn là ng.!
Ãá»™t nhiên có má»™t ngưá»i đà n bà lá»›n tuổi choạng chạy và o, đứng cạnh đống cá»§i, dáºp đầu gà o lên.
- Xin đừng đốt chết con tôi, xin các vị hương thân hãy rá»§ lòng thương, tôi lạy các ngưá»i, thân tôi góa bụi, ở góa suốt mưá»i lăm năm trá»i, tôi chỉ có má»™t mụn con, xin các vị thông cảm, khoan dung cho nó.
Nhưng ngay lúc đó, trong đám đông có má»™t ngưá»i nói lá»›n:
- Không được tha, nó là nỗi nhục nhã của cả thôn ta, phải thiêu sống nó!
Thế là một đám khác ùa theo.
- Ãúng váºy, đốt Ä‘i, giết nó Ä‘i!
TỠVy thấy cảnh đó, mặt tái bệch, quay qua nói với Nhĩ Khang.
- Tại sao má»i ngưá»i lại tà n nhẫn như váºy? Tại sao muốn thiêu sống ngưá»i khác, thế còn ngưá»i đà n ông đã gây há»a đâu? Sao chỉ có thiêu sống má»™t ngưá»i đà n bà ?
Nhĩ Khang hoà n toà n hiểu nỗi bất mãn của TỠVy chà ng lắc đầu nói:
- Một hình phạt đáng ghê tởm. Chẳng lẽ ở địa phương nà y, kết án chẳng cần phải có lệnh của quan phủ địa phương.
Tiêu Kiếm nói:
- Tháºt khó, những nÆ¡i heo hút thế nà y, phép vua thua lệ là ng, ông tá»™c trưởng có toà n quyá»n quyết định tất cả!
Lúc đó ông tá»™c trưởng đưa hai tay lên cao, ý bảo má»i ngưá»i yên lặng. Và đợi má»i ngưá»i yên lặng xong, ông tá»™c trưởng má»›i trịnh trá»ng nói:
- Con gái nhà há» Tô là Tô Tô, không biết giữ gìn phụ đạo. Chưa thà nh hôn mà đã có chá»a váºy là là m nhục cả thôn, chÃnh nghÄ©a ngà y, giá» theo tục lệ bao Ä‘á»i thôn ta, ta tuyên bố hình phạt là thiêu sống, hình phạt sẽ được thi hà nh ngay láºp tức, nà o đốt lá»a lên!
Những thanh niên đứng kế bên ông ta láºp tức cầm Ä‘uốc định châm và o đống cá»§i.
Yến Tá» thấy váºy không dằn lòng được phóng ngưá»i ra đứng trên đống cá»§i, nói:
- Khoan đã, chuyện nà y có liên hệ đến mạng sống, con ngưá»i sao lại có thể tùy tiện hà nh hình như váºy? Cô gái Tô Tô nà y chẳng qua là có chá»a hoang thì chuyện đó cÅ©ng nà o có gì là kinh thiên động Ä‘iạ? Tại sao phải đốt chết cô ấy? Nếu muốn cô ta chết cÅ©ng được thôi, nhưng còn kẻ đã gây ra tai há»a nà y? Thằng đà n ông đó đâu? Sao không trị tá»™i hắn?
Rồi Yến TỠnhìn và o đám đông, quát:
- Cái thằng đà n ông vô trách nhiệm kia đâu? Tại sao khiếp nhược trốn tránh? Ngưá»i yêu cá»§a ngươi bị ngưá»i ta giết, ngưá»i lại không chịu xuất đầu lá»™ diện, gây sá»± là cả hai ngưá»i, lại chỉ bắt má»™t ngưá»i chịu tá»™i thôi là sao?
Ãám đông bên dưới nghe váºy tức giáºn, vung tay lên la hét:
- Con nhỠđó là ai váºy? Chuyện không liên can đến ngưá»i, chõ mõm và o là m gì? Mặc bá»n ta, hãy kéo nó xuống, kéo nó xuống ngay!
Thế là cô má»™t số ngưá»i đến định kéo Yến Tá», VÄ©nh Kỳ thấy váºy phi thân và o đẩy mấy tay Ä‘ang đến gần Yến Tá», xong đứng cạnh Yến Tá» nói:
- Bẩm các vị, xin các vị nghe tôi nói nà y, chuyện thiêu sống ngưá»i khác là chuyện là m tà n nhẫn, cái hình phạt nà y đúng ra chỉ nên sá» dụng để trừng phạt những tên đại ác đại gian. Chá»› còn Ä‘em áp dụng cho má»™t phụ nữ yếu Ä‘uối nà y tháºt là không phải, nhất là khi cô ta lại Ä‘ang có mang. Các vị giết má»™t ngưá»i thà nh hai mạng, ông trá»i có đức hiếu sinh, chẳng lẽ các vị lại muốn ngưá»i ta chết?
Ãám đông nghe váºy quÆ¡ tay quÆ¡ chân.
- Bá»n bây là ngưá»i ở đâu tá»›i, chắc là ngưá»i cá»§a Tô Tô gá»i đến giúp nó đây, có Ä‘i ra không? Nếu không bá»n nà y sẽ ra tay đấy.
Tá»™c trưởng bước tá»›i nói vá»›i VÄ©nh Kỳ và Yến Tá».
- Các ngưá»i không phải ngưá»i cá»§a thôn nà y thì đừng có can thiệp và o việc cá»§a thôn ChÃnh NghÄ©a. Nước có quốc pháp, nhà có gia quy, Tô Tô đã phạm tá»™i chết thì phải chết thôi.
Tô mẫu phát hiện có ngưá»i can thiệp òa lên khóc nói:
- Các vị hương thân, hãy cứu giúp chúng tôi, giúp chúng tôi Ä‘i, nhà tôi chỉ có má»™t mình Tô Tô... chắc là nó bị ngưá»i ta cưỡng hiếp chứ không thể tá»± nguyện là m chuyện xấu váºy... Tô Tô... con hãy nói Ä‘i! Thằng đà n ông đó là ai! Äừng sợ gì cả, cứ nói!
Tá»™c trưởng quay qua Tô Tô há»i:
- Tô Tô, có phải là ngươi bị cưỡng hiếp không?
Không ngá» Tô Tô bình thản sẵn sà ng chấp nháºn chết.
- Các ông có tha được cho tôi thì tha, chẳng ai cưỡng bức tôi cả, đây là sá»± tá»± nguyện, còn nếu nghÄ© là tôi là m xấu hổ thôn ChÃnh NghÄ©a thì cứ giết, tôi cÅ©ng không thiết sống!
Bà mẹ đau đớn kêu lên.
- Tô Tô, tại sao con có thể sá»± xá»± như váºy được, hắn là ai sao con không nói, nếu con chết rồi mẹ con sẽ sống ra sao đây?
Tá» Vy, Yến Tá»... Ä‘á»u thấy bất bình, NhÄ© Khang bước ra.
- Thưa quý vị! Chúng tôi là những ngưá»i từ nÆ¡i khác đến đây, đúng ra không nên can thiệp và o chuyện nà y, nhưng thấy cô nương Tô Tô nà y hẳn có Ä‘iá»u khó nói, không muốn là m tổn hại ngưá»i đà n ông mình yêu đó là nghÄ©a khÃ. Váºy thì các vị hãy tha cho cô ấy Ä‘i, còn muốn bắt tá»™i, thì phải bắt cả hai ngưá»i má»›i công bằng, đó là chưa kể trong bụng cô ta còn má»™t mạng ngưá»i vô tá»™i các vị hãy tÃch phước cho thôn, biến Ä‘iá»m xui thà nh diá»…m phúc.
Yến TỠnói:
- Phải đấy, phải đấy, biến sức lực thà nh tương hồ!
Ãám đông thấy đột nhiên có đám ngưá»i lạ và o can thiệp chuyện ná»™i bá»™, giáºn dữ hét:
- Ãừng có đôi co vá»›i bá»n chúng, nếu bá»n chúng phá rối thì đánh Ä‘uổi chúng Ä‘i!
- Phải đó, đánh! Äánh Ä‘i!
Thế là có má»™t đám đông cầm gáºy xông và o.
Liá»…u Thanh thấy váºy giáºn dữ.
- Ai mà đụng đến bá»n há» má»™t cái, là tôi lá»™t da ngay!
Vừa nói Liễu Thanh, Liễu Hồng bay vô, chân đá, tay đẩy là m đám đông bạt ra ngay.
Ãám đông thấy váºy bị kÃch động hét:
- Cứ nổi lá»a lên đốt rồi tÃnh sau, đốt Ä‘i, đốt Ä‘i!
Mấy tay thà nh niên cầm đuốc bước tới, mẹ Tô Tô kêu lên:
- Tô Tô, Tô Tô, hãy cứu Tô Tô đi.
Tá» Vy không dằn lòng được gá»i to.
- Nhĩ Khang, hãy cứu Tô Tô đi!
Nhưng ngay lúc đó Tiêu Kiếm từ ngoà i đã phi thân và o phóng thẳng đến cây cá»™t quÆ¡ ba đưá»ng kiếm, là cây cá»™t đã gẫy là m ba khúc ngay.
NhÄ© Khang và VÄ©nh Kỳ cÅ©ng bay ngưá»i lên đỡ lấy Tô Tô đưa ra khá»i đống lá»a.
Ãám đông nhìn thấy hoảng hốt.
- Trá»i Æ¡i, há» biết bay, ở đâu mà xuất hiện cao thá»§ thế nà y.
Tiêu Kiếm, VÄ©nh Kỳ, NhÄ© Khang, đưa Tô Tô ra khá»i vòng sân, đám đông giáºn dữ.
- Không được, Ä‘uổi theo, đừng để bá»n chúng chạy thoát!
Thế là má»™t đám ngưá»i mang gáºy gá»™c ùa đến.
Nhưng ngay lúc đó chợt nhiên giữa đám đông có một thanh niên mặt mũi sáng sủa, kêu thét lên:
- Cha Æ¡i cha, các ngưá»i hãy đốt cháy con Ä‘i, vì đứa con trong bụng Tô Tô là con cá»§a con đó, con con đó!
Ông tá»™c trưởng nghe váºy tái mặt gặn há»i:
- Của con? Của con à ?
Gã thanh niên quỳ xuống chân tộc trưởng, vừa khóc vừa nói:
- Vâng, cha hãy giết con Ä‘i! Con cá»§a Tô Tô chÃnh là cháu ná»™i cá»§a cha đấy.
Äám đông nghe váºy giáºt mình, đứng yên, Quên bẵng cả chuyện rượt theo NhÄ© Khang, ngưá»i thanh niên vừa khóc vừa tiếp tục nói:
- Con và Tô Tô yêu nhau, nhưng cha lại nhất quyết muốn con phải cưới Khổng tiểu thÆ¡, con đã phản kháng không đồng ý... váºy mà ... con biết con nói ra sẽ là m cha mất mặt, là m thôn ChÃnh NghÄ©a mất mặt, Nếu váºy thì hãy đế cho con và Tô Tô đựơc chết bên nhau Ä‘i!
Ngưá»i thanh niên nói xong đứng dáºy chạy vá» phÃa Tô Tô, đám đông quần chúng không hẹn chạy theo, Thanh niên vừa chạy vừa nói:
- Tô Tô... hãy tha thứ cho anh... hãy tha thứ cho tội hèn nhát, thiếu trách nhiệm của anh, anh quả là thằng tồi!
Cô gái Tô Tô cũng khóc theo:
- Anh Chà Vỹ! anh Chà Vỹ! anh không có lỗi gì cả!
Hai ngưá»i chẳng hẹn chạy vá» phÃa nhau, ôm chầm nhau.
Ãám NhÄ© Khang thấy váºy hết sức cảm động, NhÄ© Khang bước tá»›i chắp tay bái tá»™c trưởng má»™t cái nói:
- Xin cung há»·! Cung há»·! quý vị thay vì đốt chết hai kẻ yêu nhau, hãy tác thà nh cho há» hợp lý hÆ¡n. Ãó là chưa kể cái giá»t máu trong bụng cô gái là cháu ná»™i ông mà !
Rồi móc trong ngưá»i ra má»™t nén bạc, đặt và o tay trưởng tá»™c nói:
- Còn đây là quà tặng cá»§a chúng tôi, coi như mừng cho cô dâu chú rể, để ông sẽ sá»›m lo liệu lá»… cưới cho há»!
Ông tộc trưởng đứng lặng không biết nói năng gì cả.
Ãám đông cÅ©ng đứng yên ngạc nhiên.
Bà mẹ của Tô Tô buớc tới quỳ xuống trước mặt Nhĩ Khang, Vĩnh Kỳ, Tiêu Kiếm vừa lạy vừa nói:
- Xin cảm ơn các vị anh hùng hảo hớn! xin cảm tạ các vị thánh thần!
Bà mẹ lạy xong chạy tá»›i bên tá»™c trưởng, ná»i:
- Ông tộc trưởng xin ông hãy tha mạng cho chúng đi, tôi van ông... van ông... chúng là con ông nữa mà !
Ông tá»™c trưởng lúc đó như xúc động, cúi ngưá»i xuống đỡ Tô mẫu lên, nói:
- Vâng... ta phải chuẩn bị lá»… cưới cho hai đứa nó váºy.
Yến Tá» thấy váºy mừng quá nhảy cỡn lên, vừa nhảy vừa hét:
- Äúng là hóa sức lá»±c thà nh tương hồ! Hóa sức lá»±c thà nh tương hồ rồi!
|

18-09-2008, 12:44 PM
|
 |
Äá»™i Xung KÃch 
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
|
|
T ối hôm ấy, má»i ngưá»i rất vui vì đã cứu được Tô Tô, nên ai cÅ©ng thấy cảm kÃch, nhất là Yến Tá» cô nà ng cứ tá»± ca ngợi.
- Äấy, hôm nay bá»n mình tháºt vÄ© đại! ra quân là thà nh công ngà y, cứu được Tô Tô khá»i bị thiêu sống là má»™t thà nh tÃch, rồi còn tác hợp được cho Tô Tô vá»›i con trai ông tá»™c trưởng nữa. Tháºt tuyệt vá»i! anh VÄ©nh Kỳ nà y, sá»± việc đó rất hợp vá»›i câu các anh thưá»ng nói “những kẻ có tình cảm thì cuối cùng cÅ©ng nên chồng vợ.â€
- Vâng, “hữu tình nhân chung thà nh quyến thuá»™câ€!
- Äúng đây, đúng đấy, chúng ta cứu má»™t mạng ngưá»i hÆ¡n là xây bảy trang đồ há»a phải không?
- Không phải nói váºy, mà “cứu nhân nhất mạng thắng tạo thất cấp phù đồâ€. Phù đồ ở đây là nói tòa bá»u tháp, có nghÄ©a là cứu má»™t mạng ngưá»i hÆ¡n xây bảy tầng bảo tháp (Ca dao Việt Nam: Dù xây chÃn báºc phù đồ, không bằng là m phúc cứu cho má»™t ngưá»i).
Tá» Vy giải thÃch, Yến Tá» bá»±c dá»c cãi.
- Cứu má»™t mạng ngưá»i vá»›i bảo tháp có dÃnh dáng gì? Thôi kệ nó, bảo tháp gì cÅ©ng mặc. Chúng ta là tám tầng, chÃn tầng bảo tháp láºn... á»’! Hôm nay ta vui vẻ vô cùng, từ “Hồi Ức thà nh†trốn ra, mãi bây giá» ta má»›i được trở lại là “Tiểu Yến Tá»â€. Ta muốn bay bay tuốt lên trá»i xanh.
Tiêu Kiếm cưá»i.
- Tôi thấy thì cô Ä‘ang ở trên mây xanh rồi đấy, cô là ngưá»i hoạt bát, sống động nhất. Sống mà yêu Ä‘á»i như cô, thì cuá»™c sống là m sao buồn, tháºt là đáng sống, tôi rất khâm phục.
Yến Tá» có vẻ khoái chÃ.
- Tháºt ư?
- Tháºt! Cô là má»™t con én biết bay đấy, à mà ngà y xưa ai đã đặt cho cô cái tên đó váºy?
- Tôi cũng không biết, khi tôi lớn lên thì đã có cái tên đó rồi.
- Thế cô có biết hai câu thÆ¡ “Ngà y xưa én trước Tạ vương đưá»ng, bay xuống thưá»ng xuyên sống vá»›i dân†không!
Yến Tá» mÃt đặc nên há»i:
- Cái gì mà én, rồi cái gì bay đến nhà bá tánh?
TỠVy thì cảm khái.
- Bây giá» thì tất cả không có nhà rồi, nên “xứ xứ vô gia xứ xứ gia.â€
Tiêu Kiếm gáºt gù.
- Hay lắm câu “xứ xứ vô gia xứ xứ gia†(nÆ¡i nà o cÅ©ng không nhà , nÆ¡i nà o cÅ©ng là nhà ) nó tương tá»± như câu “dữ thiên vị cái địa vị lư.†(dùng trá»i là mái nhà dùng đất là m lá»u ở). Tất cả bá»n ta Ä‘á»u là cô nhi lãng tá» nên “nÆ¡i nÆ¡i Ä‘á»u là nhà .â€
Liá»…u Thanh kéo má»i ngưá»i trở lại thá»±c tại.
- Hôm nay nhà cá»§a bá»n ta là ở nÆ¡i nà y, tôi đã mướn hai phòng. Nam má»™t phòng, nữ má»™t phòng, tuy đơn giản nhưng dù gì vẫn tiện nghi hÆ¡n là ngá»§ nhà nông dân.
Nhĩ Khang bước tới cảnh giác.
- Má»i ngưá»i đã mệt má»i quá thì Ä‘i tắm, xong ăn uống đánh má»™t giấc để mai dáºy sá»›m. Bởi vì chuyện can thiệp ban nãy đã khiến hà nh tung bá»n ta bại lá»™ rồi, có muốn ở lại đây lâu cÅ©ng không được, đừng có ngồi mà tán gẫu nưa. Hãy cố dưỡng tâm tinh thần, để mai lên đưá»ng cho khá»e khoắn.
Kim Tá»a và Liá»…u Hồng chia tiá»n ra là m tám phần phát cho má»—i ngưá»i má»™t túi.
- Tôi và Liá»…u Hồng đã chia Ä‘á»u bạc ra, và ng, tiá»n ra tám phần bằng nhau. Má»—i ngưá»i giữ má»™t túi, đó là tà i sản để há»™ thân, không được hÆ¡ há»ng để mất, tiá»n bạc như má»i ngưá»i biết rất cần thiết, vì con đưá»ng chúng ta Ä‘i còn dà i. Má»i ngưá»i cất kỹ tiá»n và o ngưá»i xong, Tiêu Kiếm nói vá»›i NhÄ© Khang.
- Nhất là cáºu đấy, không được vung tiá»n ra má»™t cách rá»™ng rãi quá. Chuyện cứu Tô Tô là cần thiết, nhưng còn cái chuyện cho tiá»n là m lá»… cưới thì không cần. Mặc dù chúng ta có mang tiá»n theo, nhưng trên đưá»ng còn phải xà i rất nhiá»u thứ nữa chứ?
Nhĩ Khang chắp tay.
- Vâng, lá»i anh dạy chà phải!
Liễu Hồng nghĩ Nhĩ Khang tự ái, nói:
- Äừng có giáºn nhé, Tiêu Kiếm Ä‘i giang hồ đã lâu nên có kinh nghiệm. Còn các bạn toà n là công tá» cát cát nên không quen, xà i tiá»n rá»™ng rãi đã thà nh thói quen, đến khi hết tiá»n tiêu thì hối háºn đã không kịp!
Nhĩ Khang quay qua nhìn Liễu Hồng.
- Tôi đâu có thắc mắc gì chuyện đó đâu?
TỠVy nói giúp cho Nhĩ Khang.
- NhÄ© Khang có ý cá»§a anh ấy, không cho tiá»n e là tay tá»™c trưởng đó không chịu sắm sá»a lá»… cưới. Cái nén bạc kia không thuần túy là quà cưới, mà còn là má»™t áp lá»±c trước mặt má»i ngưá»i. Ông ta đã nháºn tiá»n thì phải có lá»… thôi.
Nhĩ Khang quay qua nhìn TỠVy.
- Như váºy là Tá» Vy hiểu ý tôi đó!
Liá»…u Thanh gáºt gù.
- Thì ra như váºy, nhưng tôi thấy những ngưá»i ở thôn ChÃnh NghÄ©a nà y có vẻ không đáng tin. E là khi bá»n ta đã Ä‘i, há» lại hối háºn rồi tiếp tục cho Tô Tô lá»n già n há»a. Hay là chúng ta nên để há» thà nh thân rồi hãy Ä‘i.
Yến TỠnói:
- Như váºy tốt nhất, tôi thÃch ở lại ăn cưới xong má»›i Ä‘i, vì tôi cÅ©ng rất sợ hỠđổi ý nhất là cáºu con trai lão tá»™c trưởng. Hắn có vẻ sợ ông già ... giống như ở đây cÅ©ng có má»™t ngưá»i váºy...
VÄ©nh Kỳ bá»±c dá»c.
- Cô đừng có nói xiên nói xỠnhé.
Yến TỠlà m bộ ngạc nhiên.
- Cái gì mà nói xiên xá», anh không thể không nói câu đó được không?
Vĩnh Kỳ có vẻ nóng nảy.
- Không được! Em có thói quen của em thì anh cũng có thói quen của anh. Cái gì anh không phải em cứ nói thẳng cũng như ngược lại.
Nhĩ Khang nói:
- Thôi chuyện ở ChÃnh NghÄ©a thôn nà y tá»›i đây là hết. Từ đây, đừng nên can thiệp bất cứ chuyện gì nữa. Sáng mai ta phải xuất phát sá»›m rồi, đừng để trì trệ. Tôi bắt đầu đánh hÆ¡i thấy có lÃnh Ä‘uổi theo rồi đấy, đừng quên bá»n mình là má»™t lÅ© “phạm nhân†nhé!
o0o
Tối hôm ấy trăng rất sáng.
Khách sạn mà đám Yến Tá» ngụ có má»™t hoa viên nho nhá». Giữa vưá»n hoa có má»™t mái đình, NhÄ© Khang và Tá» Vy ăn cÆ¡m xong, xuống mái đình nhá» ngồi xem trăng. Nhìn trăng, NhÄ© Khang cảm xúc choà ng tay qua vai Tá» Vy.
- Tá» Vy nà y, nếu má»™t ngà y nà o đó, em nháºn ra anh không đẹp như Ä‘iá»u em nghÄ©, lúc đó em có chán ghét anh không?
TỠVy ngạc nhiên.
- Sao anh lại nói Ä‘iá»u đó trong lúc nà y váºy?
- Bởi anh nghÄ© “nhân thương hữu nhân, thiên hương hữu thiên.†(trên ngưá»i còn có ngưá»i, trên trá»i còn có trá»i, ý nói ngưòi hay còn ngưá»i hay hÆ¡n). Vì váºy con ngưá»i khôang thể tá»± mãn, ngưá»i khác dá»… là m má»™t cuá»™c so sánh. Vì váºy anh e là , sau nầy tiếp xúc vá»›i nhiá»u ngưá»i hÆ¡n, em sẽ thấy anh chẳng bằng ai cả.
Tá» Vy nhìn ngưá»i yêu nói:
- Thế còn anh? Em chỉ sợ là em sẽ không hoà n mỹ trong mắt anh.
- Có tháºt em cÅ©ng sợ Ä‘iá»u đó ư?
- Vâng, nhưng anh đừng có dùng tiếng sợ. Vì nó vô nghÄ©a, vá»›i em anh là cái gì trên hết, chẳng có ai có thể so sánh được vá»›i anh. Chỉ cần nói gần thôi, trong đám bá»n mình, má»—i ngưá»i má»™t vẻ, má»—i ngưá»i Ä‘á»u có má»™t láºp trưá»ng khác nhau. Tiêu Kiếm cÅ©ng váºy, giá»i văn lẫn chữ, nhưng vá»›i em anh lại sừng sững như trái núi. Chẳng có ai khiến em yêu hÆ¡n anh được.
NhÄ© Khang nghe váºy cảm động.
- Cảm Æ¡n Ä‘iá»u em vừa nói! Em đã là m tăng sức mạnh trong anh rất nhiá»u, anh tin tưởng hÆ¡n, nhưng há»i tháºt em, cái chuyện Tô Tô sáng nay đó, nó có là m em nghÄ© ngợi gì không?
TỠVy nhìn Nhĩ Khang.
- Ãấy thấy chưa? Anh tháºt đáng sợ, anh đã nhìn xuyên qua cả trái tim em.
Nhĩ Khang nói:
- Nhưng anh nghĩ, em không nên nghĩ ngợi gì cả chuyện thế hệ trước nó đã qua rồi. Nếu em cứ nghĩ đến là tự là m khổ mình đấy.
- Em không phải báºn bịu vá»›i chuyện thế hệ trước, mà chỉ cảm thấy hoang mang từ khi có sá»± xuất hiện cá»§a vợ chồng ông chú em. Sau đó những chuyện kinh thiên động địa tiếp theo rồi hôm nay gặp chuyện Tô Tô nữa, tất cả sá»± việc đó khiến em bất giác nghÄ© đến mẹ, em không ngá» sao mẹ lại kiên cưá»ng thế. Mưá»i mấy năm gian khổ để nuôi em đến tuổi trưởng thà nh trong khi cái ngưá»i tạo ra em, em không cần biết ông ta là ai lại có thể vô trách nhiệm như váºy, tá»™i ông ta quả là tà y trá»i. Nếu lúc đó bá tánh ở Tế Nam Ä‘á»u có thà nh kiến nặng như dân ở ChÃnh NghÄ©a thôn nà y, thì có lẽ em đã chết và đã không có em hiện nay.
Nhĩ Khang nói:
- Äừng có trách cái ngưá»i đã tạo ra em. Thôi! Nếu không có em thì là m gì có chuyện chúng mình? CÅ©ng may là mẹ em không bị thiêu chết nếu không anh đã không gặp em!
- Tháºt váºy ư?
- Chứ sao? Vì váºy phải biết là em nợ anh kiếp nà y nhiá»u lắm, vì váºy không được là m bất cứ Ä‘iá»u gì không hay. Chúng ta phải biết táºn dụng thá»i gian mà vui sống.
TỠVy cảm động.
- Vâng.
Và ngã và o lòng NhÄ© Khang, NhÄ© Khang ngắm lấy ngưá»i trong lòng, và trong má»™t phút má»m lòng, đã cúi xuống định hôn Vy, nhưng Vy đã đẩy ra.
- Em là m gì có vẻ căng thẳng như váºy?
TỠVy lắc đầu nói:
- Dân ở đây há» bảo thá»§ lắm, e là để há» nhìn thấy bá»n mình cÅ©ng có thể bị chết cháy đấy.
- Sợ gì? Há» muốn thiêu sống ta, thì phải thiêu cả hai đứa, anh sẵn sà ng chết vá»›i em. Hai đứa sẽ biến thà nh khói ngao du khắp bốn phương trá»i.
TỠVy xúc động.
- Anh NhÄ© Khang nà y, có anh em chẳng thấy sợ gì cả, em sẽ theo anh đến táºn chân trá»i góc biển. Giá» em đã suy nghÄ© kỹ rồi, mặc dù bản thân lai lịch thế nà o không rõ lại phạm phải hà ng đống tá»™i khi quân. Mất cả niá»m vui vá»›i ngưá»i mình gá»i là Hoà ng a ma... tương lai mù mịt, nhưng mà , em giá» rất giống Yến Tá». Chẳng thấy lo gì cả, trái lại còn cảm thấy rất sung sướng vì đã thoát được khá»i cái “Hồi Ức thà nh†đáng sợ kia. Mình đã được tá»± do, còn được cùng anh như chim liá»n cánh run rá»§i đến má»i phương trá»i.
Nhĩ Khang cảm động.
- Em nói nghe hay lắm, lạc quan lắm, hơn cả ban nãy lúc ở trong phòng, em đã nói “nơi nơi không nhà , nơi nơi là nhà .†Với anh thì từ lúc sống lưu lạc đến nay, vì có em bên cạnh, anh thấy đâu cũng là thung lũng tình yêu cả. Anh nghĩ tương lai mình sẽ không mịt mù đâu, mà nó sẽ vô cùng tốt đẹp.
Những ngà y lưu lạc kế tiếp, há» vẫn bình yên cho đến... má»™t hôm cả bá»n đến má»™t ngôi là ng có tên gá»i là Hồng Diệp trấn. Sau má»™t ngà y ngồi xe mệt má»i, nên khi xe vừa và o khu phố chợ. NhÄ© Khang Ä‘i trước, quay lại nói:
- Ãằng kia có má»™t khác sạn tên là Duyệt Lai khách sạn, ta nghỉ ngÆ¡i ở đấy nhé?
Má»i ngưá»i đồng ý, thế là xe dừng trước cổng nhà trá», má»i ngưá»i nhảy xuống mang hà nh lý và o quán. Trong khi Yến Tá» lại nhìn đông nhìn tây, thấy xa xa có má»™t đám đông tụ há»p. Lại nãy tÃnh hiếu kỳ, nói:
- Các ngưá»i và o trong đó trước Ä‘i, má»™t lát tôi và o sau.
Vĩnh Kỳ lo lắng.
- Em lại định đi đâu nữa?
Yến Tá» bước nhanh vá» phÃa góc phố, không quay đầu lại nói:
- Mặc em, em không bị biến mất đâu mà sợ!
Nhĩ Khang khuyên Vĩnh Kỳ.
- Tốt nhất là cáºu cÅ©ng đến đó cùng cô ta Ä‘i.
VÄ©nh Kỳ Ä‘uổi theo, đến nÆ¡i thấy má»™t đám đông Ä‘ang tụ táºp, có gã lá»›n tiếng nói:
- Hồng Mao thắng nè! Chiến thắng đi Hồng Mao! Vạn tuế Hồng Mao!
- Lục Mao thắng! Lục Mao phải chiến thắng! Vạn tuế Lục Mao!
Yến Tá» nghe váºy cà ng hiếu kỳ, vạch đám đông chui và o.
- Cái gì mà Hồng Mao, Lục Mao? Hắc Mao đến nè.
Vĩnh Kỳ cũng vội chui và o, đến đó mới thấy là không phải gì khác mà là đấu gà . Hai con gà thả trong sân đang gắng sức lừa nhau, đá nhau. Trong khi đám đông đứng quanh đang hò hét cổ vũ.
- Hồng Mao sẽ chiến thắng, chiến thắng!
- Lục Mao chiến thắng, chiến thắng!
Trong khi hai chá»§ gà ngồi hai bên, không ngừng há»i:
- Có ai đặt cược không? Ai bắt con nà o đặt liá»n con nấy!
Một tay đứng trong đám nói:
- Bắt con mà u lục, bắt con mà u lục!
PhÃa trước mặt đám đông có các cháºu đồng, ai muốn cá đặt tiá»n và o đó. Ãám đông ngưá»i thì bắt cá vá»›i lão chá»§, ngưá»i lại đặt cược vá»›i nhau. Yến Tá» vốn có máu mê cá» bạc trong ngưá»i, nên vừa nghe thấy đặt cược là máu nóng cuồn cuá»™c nổi lên, phải đặt cược má»›i được. Vừa nghÄ© đến là thò tay và o túi!
- Tôi đặt con mà u đỠđó!
Lão chá»§ thấy cô gái cÅ©ng đánh bạc, thÃch chÃ, hù:
- Ãặt thì bá» tiá»n ra Ä‘i, bá» trá»… là không nháºn đâu nghe.
Yến Tá» lấy trong túi ra hai đồng tiá»n nói:
- Tôi đặt hai đồng đây.
- Vĩnh Kỳ vừa trỠtới.
- á»’! Tiểu Yến Tá»...
Anh chà ng định ngăn lại nhưng không còn kịp, đà nh đứng cạnh nhìn.
Ở địa phương nhá» thế nà y mà Yến TỠđặt đến hai đồng là má»™t số tiá»n quá lá»›n, nên ai cÅ©ng quay sang nhìn, rồi tiếng xì xà o.
- Ở đâu đến má»™t con a đầu, lại vung tiá»n nhiá»u thế?
Tay chủ con gà xanh nói:
- Coi chừng cô ấy đặt nhằm đấy, nãy giá» con gà xanh tôi đã ăn được mấy báºn rồi.
Nhưng Yến TỠlắc đầu.
- Mặc ông, tôi đặt con lông Ä‘á»!
Rồi lớn tiếng cổ vũ.
- Hồng Mao chiến thắng, Hồng Mao vô địch!
Giá»ng Ä‘iệu cá»§a Yến Tá» chắc nịch, khiến má»i ngưá»i đổ dồn sang đặt con lông Ä‘á».
Yến TỠvừa xem, vừa hát.
- Hồng Mao hãy cắn Lục Mao, cắn nó chết đi, ngươi là con gà nòi vô địch mà ...
Cuộc chiến giữa hai con gà xảy ra ác liệt, chỉ một lúc sau con gà xanh xuống sức thấy rõ, đám đông hét.
- Gà đỠthắng rồi, gà đỠthắng rồi!
Yến Tá» thÃch quá, mặt đỠnhư gấc.
- Hồng Mao vạn tuế, Hồng Mao chiến thắng!
Rồi Yến Tá» gom hết tiá»n thắng được đến trước mặt mình.
Äám đông đã tin tưởng Yến Tá» trước khi đặt cược lại há»i Yến Tá».
- Cô nương, cô nương đặt Ä‘i bá»n nà y sẽ theo!
Yến Tá» há»i:
- Kế tiếp là con gì đấu với con gì?
Lão chá»§ trưá»ng gà bị thua quá nhiá»u nổi nóng.
- Nầy cô gái, cô có muốn đấu với ta không?
- Ãấu thế nà o chứ?
- Tôi để cô chá»n má»™t con đại diện cho cô, tôi chá»n má»™t con đại diện cho tôi, ngưá»i nà o thua ngưá»i đó chung tiá»n. Nhưng tôi nói trước, gà phải mua đấy, má»™t con má»™t lạng bạc, tôi để cho cô chá»n trước.
- ÄÆ°á»£c, tôi chá»n!
VÄ©nh Kỳ lo lắng kéo tay Yến Tá».
- Thắng má»™t tráºn đủ rồi, đừng có đánh cược nữa, mấy ngưá»i kia há» Ä‘ang chá» cô ở nhà .
Yến TỠtrợn mắt.
- Anh đừng có là m tôi cụt hứng nghe, lâu lắm mới có dịp vui thế nà y, anh phải để tôi chơi chứ?
VÄ©nh Kỳ chẳng biết là m sao, đà nh đứng yên. Yến Tá» chá»n má»™t con gà đen.
- Con nầy coi bá»™ được đấy, mà u Ä‘en giống như Yến Tá» tôi váºy. Còn ông, ông chá»n con gà nà o?
Ông chủ gà đưa một con gà nòi ra.
- Ta chá»n con nà y, nó tên là “Uy Phongâ€.
Yến TỠnà o biết nhìn gà , còn đắc ý nói:
- ÃÆ°á»£c, con “Ô Mao†cá»§a ta sẽ đá cho con “Uy Phong†cá»§a ông má»™t tráºn tan tác.
Rồi quay qua đám đông nói:
- Nà o các ngươi cứ đặt cược đi, muốn thắng thì đặt mà u đen nà o.
Yến Tá» vừa nói vừa đẩy hết số tiá»n mình vừa thắng và o đặt cược, đám đông thấy váºy lại xì xà o.
- Con bé nà y gan tháºt! dám đặt cược to thế?
- Nhưng cái con gà đen kia trông thấy giống gà nòi, nó có vẻ nhút nhát là m sao đó?
- Váºy thì đặt cược phÃa nà o đây?
Yến TỠnói:
- Hãy đặt cược bên gà tôi Ä‘i, trong nó váºy chứ khá»e lắm đấy, gà máºt gấu đó!
Nói xong bế con gà lên, kỠmỠnó nói:
- Nà y, Ô Mao, ngươi phải vì ta mà chiến đấu nghe, ta không cho phép ngươi thua, phải chiến thắng không được thua. Nếu ngươi thua là tối nay ta sẽ là m thịt ngươi đấy.
Yến TỠnói xong, thả con gà xuống đất.
Ãám đông bắt đầu và o tráºn, và tháºt bất ngá» chỉ sau mấy hiệp, con Ô Mao lại chiến thắng.
Yến TỠlại được dịp múa tay múa chân.
- Thấy chưa, thấy chưa, con Ô Mao đã thắng, bây giá» ai muốn đặt cược tiếp tục không? Äặt Ä‘i nà o?
Lúc bấy giá» tiá»n giấy, bạc nén, đã chất đầy má»™t đống trước mặt Yến Tá». VÄ©nh Kỳ không yên tâm kéo tay Yến Tá» bảo thôi. Nhưng Yến Tá» Ä‘ang thắng là m sao lại chịu ngưng, thế là tiếp tục.
Những tưởng Yến Tá» sẽ bị thua trở lại, không ngá» con “Ô Mao†tầm thưá»ng đó như có thần độ, thắng luôn mấy tráºn liá»n. Äến độ gần như tất cả tiá»n cá»§a tay chá»§ gà đá»u chui hết vá» phÃa Yến Tá».
VÄ©nh Kỳ thấy trá»i đã sụp tối, vá»™i lấy khăn ra gói tiá»n lại nói:
- Trá»i đã tối rồi, không nên cá» bạc tiếp!
Tay chá»§ gà nghe váºy bảo:
- Tiếp tục nữa đi cô nương!
Yến TỠchơi đã chán nên nói:
- Thôi, không chÆ¡i nữa, gà cá»§a tôi, tôi mang vá».
Không ngỠtay chủ gà trở mặt.
- ChÆ¡i thắng rồi bá» Ä‘i ư? Äâu có chuyện dá»… dà ng như váºy? Ta không chịu.
Rồi hắn đặt một nén bạc xuống mâm nói:
- Nà o, mi tiếp tục không?
Yến TỠthấy thái độ dữ dằn của hắn, nên nổi nóng.
- Bản cô nương đã nói đủ rồi! Không chơi là không chơi!
Tay chá»§ gà xông tá»›i chụp lấy cổ tay Yến Tá».
Yến Tá» vị báºn cúi xuống bế con Ô Mao nên không để ý, bị lão ta chụp phải. Bên sau anh ta còn có mấy tay mặt mà y báºm trợn khác. VÄ©nh Kỳ thấy váºy hét:
- Äồ vô lá»…! buông tay ngươi ra không?
Vĩnh Kỳ vừa nói vừa chém xuống cổ tay gã chủ, khiến gã đau quá buông tay Yến TỠra, gã hét:
- Ở đâu có bá»n cẩu tặc nà y chứ? Dám đến đây phá hoại chuyện là m ăn cá»§a ta chứ?
Gã vừa nói là đã bị Vĩnh Kỳ cho tiếp mấy tát tai và o mặt.
- Miệng ăn nói dÆ¡ bẩn, mở sòng bạc, thua thì chịu thua Ä‘i váºy má»›i là quanh minh chÃnh đại, bá»™ ngươi mở sòng ra để gạt bá tánh à ?
Ãám đông vừa tan ra nghe váºy tụ lại vá»— tay.
- Hay lắm, hay lắm! bá»n chúng lưá»ng gạt bá»n tôi, má»—i lần chúng tôi thắng là không cho Ä‘i! Äánh dằn mặt hắn Ä‘i!
Không ngỠlúc đó mấy tay đại hán đứng sau ông chủ gà đã xông tới, hét:
- Mi đến đây phá đám bá»n ta phải không? Váºy thì hãy mở mắt ra xem bá»n nà y là ai nè!
Yến Tá» nghe váºy giáºn dữ, phóng nhanh má»™t đá vá» phÃa tay vừa phát ngôn.
- Bà cô ngươi đã lâu chưa đánh ai, bá»n ngưá»i cứ tiến lên Ä‘i cho biết!
Vĩnh Kỳ nói:
- Bá»n ngưá»i muốn đánh nhau tháºt đấy à ?
VÄ©nh Kỳ vừa nói là triển khai công phu, đánh bá»n đại hán vừa xông tá»›i dạt ra cả, bá»n nà y nà o phải là đối thá»§ cá»§a VÄ©nh Kỳ, VÄ©nh Kỳ lại muốn Yến Tá» ra oai, nên cứ đánh cho chúng văng tá»›i bên Yến Tá», để Yến Tá» bồi thêm má»™t phát lăn cù. Gã chá»§ trại đá gà thấy bá»n thá»§ hạ cá»§a mình bị đánh tan, vẫn háºm há»±c nói:
- Ở đâu mà lại xuất hiện du đãng man rợ nà y!
Gã vừa dứt lá»i, VÄ©nh Kỳ đã phóng tá»›i chụp lấy cổ tay hắn bóp mạnh, gã Ä‘au quá kêu thét lên:
- UI da, ui da, thôi thôi, hảo hán Æ¡i, xin tha mạng, xin tha mạng. Bá»n nà y có mắt không tròng nên không nhìn thấy Thái SÆ¡n, hãy tha mạng tôi Ä‘i!
VÄ©nh Kỳ đẩy má»™t cái tháºt mạnh, khiến hắn ngã lăn vá» phÃa đồng bá»n.
- Hôm nay ta tha ngưá»i, nhưng từ đây vá» sau mà còn mở sòng bạc ức hiếp dân là nh, là ta không tha đâu.
Lão chá»§ sòng bạc quỳ má»p xuống lạy.
- Hảo hán! Nữ anh hùng xin tha mạng!
Ãám đông quần chúng thì vung tay.
- Hảo hán, nữ anh hùng vạn tuế!
Yến Tá» bá»—ng cảm thấy mình trở thà nh nữ anh hùng tháºt, rất đắc ý, chắp tay lại theo kiểu anh hùng hà nh hiệp nói:
- Xin cảm ơn, cảm ơn!
Và rồi vừa ôm túi tiá»n, vừa ôm con gà cùng VÄ©nh Kỳ quay vá» khách sạn.
o0o
NhÄ© Khang, Tá» Vy... lúc đó đã tắm rá»a sạch sẽ, Ä‘ang ngồi tụ bên chiếc bà n ăn chuẩn bị bữa cÆ¡m tối. Thức ăn đã gá»i lên mà Yến Tá» vá»›i VÄ©nh Kỳ đâu chẳng thấy, bụng lại đói cồn cà o, nên không chá» nữa, vừa ăn vừa nói chuyện. Liá»…u Thanh không yên tâm định ra ngoà i xem nhưng NhÄ© Khang đã nói:
- Không cần thiết! Lúc nà y má»—i ngưá»i phải táºp thói quen tá»± bảo vệ mình, nếu không thì mệt lắm. Chúng ta cứ ăn Ä‘i nà o biết đâu hỠở ngoà i cÅ©ng đã ăn riêng. Yến Tá» không bao giỠđể mình chết đói đâu mà sợ?
Liá»…u Hồng gáºt đầu:
- Anh nói đúng, đã biết đến giá» cÆ¡m rồi mà không vá» thì chúng ta ăn trước váºy. Tôi cÅ©ng đói quá rồi, mạnh ai nấy lo thôi.
Thế là má»i ngưá»i cùng ăn. Ãang cắm cúi ăn chợt nghe có tiếng “bịch!†má»™t cái, rồi cả má»™t túi tiá»n to nằm giữa bà n. Tiếp theo là tiếng gà kêu “cục cục cục...†má»i ngưá»i ngạc nhiên nhìn lên, chỉ thấy Yến Tá» tay ôm má»™t con gà đen, đắc ý nhìn má»i ngưá»i, trong khi VÄ©nh Kỳ thì bối rối đứng phÃa sau. Tiêu Kiếm tròn mắt chỉ con gà .
- Ở đâu có váºy? Con gì váºy?
Yến TỠtự nhiên kéo ghế ngồi và o bà n.
- Ngươi tháºt là ngu, con nầy là con gì không biết à ? Má»™t con gà trống, gà trống vÄ© đại!
Má»i ngưá»i nhìn con gà vẫn không hiểu, NhÄ© Khang nói:
- Ai lại không biết đó là con gà , nhưng cô ôm con gà đó là m gì?
Yến TỠđắc ý nhìn Nhĩ Khang.
- Con gà nà y cá»§a tôi mua, nó có tên là “Ô Mao†tôi là Yến Tá» con chim én lông Ä‘en, nó cÅ©ng lông Ä‘en nên vô cùng lợi hại. Bữa nay nó đã giúp tôi thắng má»™t tráºn lẫy lừng.
Nói xong Yến TỠcúi xuống nói với con gà .
- Nà y Ô Mao, ta thưởng ngươi má»›i được, ngươi thÃch ăn mói gì nà o?
Rồi Yến Tá» gắp má»™t cục thịt đút và o mồm gà , má»i ngưá»i nhìn nhau, NhÄ© Khang há»i:
- Vĩnh Kỳ, thế nà y là thế nà o?
Vĩnh Kỳ ngồi xuống.
- Äó là con gà đá độ, Yến TỠđã mua nó.
Rồi vá»— vá»— và o bao tiá»n, kỳ tiếp.
- Ãây là số tiá»n Yến TỠđã thắng, nhá» con gà đó đá đấy, giá» các bạn đã hiểu chưa?
Má»i ngưá»i quay qua nhìn Yến Tá», trong khi Yến Tá» tá» ra đắc ý, kể lại:
- Các ngươi biết không, VÄ©nh Kỳ hôm nay oai phong lắm đấy. Bá»n chá»§ sòng Ä‘á»u là bá»n xấu, thua tiá»n tôi lại không cho tôi vá». Thế là anh ấy nhảy ra dạy cho bá»n há» má»™t bà i há»c, đánh bò lăn bò cà ng tất cả, khoái trá vô cùng.
Liá»…u Thanh giáºt mình:
- Các ngưá»i lại đánh lá»™n nữa ư?
Liễu Hồng cũng la lên.
- Ãã bảo ra đưá»ng đừng có gây sá»± đừng để chuyện gì xảy ra mà không nghe, nhất là cấm không được đánh lá»™n...
Yến TỠcãi lại.
- Cái gì mà cấm? Muốn cấm cÅ©ng không cấm được, chẳng lẽ để cho ngưá»i ta ăn hiếp mình à ?
Con gà đen trong tay Yến Tá» bị ôm cứng có vẻ bá»±c bá»™i, nó vùng vẫy là m văng lông tùm lum lên mình Kim Tá»a ngồi cạnh, Kim Tá»a vừa né, vừa bá»±c mình.
- Yến Tá», bây giá» chị định tÃnh xá» lý con gà nà y thế nà o đây? Sao không thả cho nó Ä‘i Ä‘i?
- Thả nó đi à ? Sao lại thả? Nó là đệ nhất công thần của ta mà ? Ta phải nuôi nó đà ng hoà ng.
Nhĩ Khang ngạc nhiên.
- Là m sao nuôi nó được? Äừng quên là chúng ta Ä‘ang chạy trốn nhé. Bản thân còn lo chưa xong, là m sao lại nuôi gà ?
- Nhưng nó có thể giúp chúng ta kiếm tiá»n.
- Chúng ta còn chưa sa sút đến độ phải dựa và o chuyện đá gà kiếm sống mà ?
Yến TỠbất mãn.
- Anh rõ là nhá» má»n, nuôi má»™t con gà tốn bao nhiêu chứ? Không phiá»n ai đâu, tối tôi ôm nó ngá»§, Ä‘i đâu tôi cÅ©ng mang nó theo, chẳng ai phải lo cho nó đâu.
Kim Tá»a tròn mắt.
- Có tháºt là tối chị sẽ ôm nó ngá»§, ban ngà y chị sẽ ôm nó Ä‘i theo không?
- Chuyện đó đâu gì khó.
Kim Tá»a láºp tức tuyên bố:
- Váºy thì tối nay tôi không ngá»§ vá»›i chị!
Liễu Hồng cũng tuyên bố.
- Tôi nữa... không ngá»§ cùng giưá»ng vá»›i Yến Tá».
Yến TỠquay qua TỠVy.
- Váºy tối nay ta và ngươi ngá»§ cung nhé, bá»n mình đã thá» là có phước cùng hưởng có há»a cùng chia mà ?
TỠVy kêu lên.
- Trá»i Æ¡i, thế thì chết rồi!
Rồi giả vỠnghẻo đầu chết.
Kết quả là tối hôm ấy Tá» Vy, Kim Tá»a, Liá»…u Hồng phải chen chân má»™t giưá»ng, dà nh riêng má»™t giưá»ng cho Yến Tá» và con Ô Mao. Tối hôm ấy con gà cứ quáºy cúc... cúc... liên tục. Váºy mà chẳng hiểu sao má»i ngưá»i lại ngá»§ mê như chết... Mãi đến lúc mặt trá»i lên cao, NhÄ© Khang vẫn chưa thấy ai dáºy, ngạc nhiên bước sang gõ cá»a.
- Tá» Vy, Yến Tá», đến giỠăn sáng rồi, sao chẳng ai dáºy, dáºy đặng Ä‘i chứ?
Yến Tá» nghe gá»i giáºt mình thức dáºy, những vẫn cảm thấy đầu nặng như chì, đưa tay lên sá» bên cạnh chẳng thấy con “Ô Mao†đâu cả, Yến Tá» gá»i.
- Ô Mao, Ô Mao đâu rồi! Ngươi chạy đâu chứ?
NhÄ© Khang bên ngoà i tiếp tục gõ cá»a, Yến Tá» lúc nà y má»›i tỉnh hẳn đáp.
- Dáºy rồi, dáºy rồi.
Xong chạy qua giưá»ng Kim Tá»a, Tá» Vy, Liá»…u Hồng lay mạnh.
- Ê, dáºy Ä‘i, tại sao đến giá» chưa dáºy? Các ngưá»i có trông thấy con Ô Mao cá»§a ta đâu không?
Rồi cúi nhìn xuống giưá»ng “cúc cúc†gá»i tìm con gà , đến lúc nà y Tá» Vy Liá»…u Hồng, Kim Tá»a má»›i thức dáºy nhưng chẳng hiểu sao đôi mắt cứ nhắm tÃp.
- Mệt quá, tôi muốn ngủ thêm một chút.
- Kim Tá»a nói, Tá» Vy cÅ©ng nói, trong khi Yến Tá» cứ há»i.
- Các ngưá»i có trông thấy con Ô Mao cá»§a tôi đâu không? Có thấy không?
Liễu Hồng vươn vai rồi nói:
- Äể tôi mặc áo xong sẽ phụ chị tìm cho!
Nói rồi leo xuống giưá»ng đến chá»— lấy quần áo, bất ngá» nhìn thấy nÆ¡i để hà nh lý trống không, Liá»…u Hồng kêu lên.
- Chết rồi, Kim Tá»a, Kim Tá»a!
Kim Tá»a và Tá» Vy nghe la chạy tá»›i.
- Chuyện gì? Chuyện gì váºy?
Liễu Hồng kéo tay TỠVy đến chỉ.
- Hà nh lý của chúng ta đâu rồi?
Rồi như sực nhớ ra, Liễu Hồng đưa tay sỠvà o thắt lưng.
- Trá»i Æ¡i!
- Cái gì nữa!
- Túi tiá»n cá»§a các ngưá»i có còn không váºy?
Ba cô gái còn lại nghe váºy đưa tay sá» thắt lưng cá»§a mình, Ä‘á»u tái mặt.
- Không xong rồi, chúng ta đã bị trá»™m! Chúng ta đã ngụ nhằm khách sạn xấu rồi! Khách sạn cá»§a bá»n trá»™m.
Bốn cô gái cÅ©ng phát hiện bá»™ quần áo mặc hôm qua còn treo trên móc áo, vá»™i vã mặc và o, Liá»…u Hồng mở cá»a, NhÄ© Khang, VÄ©nh Kỳ, Liá»…u Thanh xông và o.
- Chuyện gì đã xảy ra váºy?
TỠVy hớt hải nói:
- Bá»n tôi bị trá»™m, tất cả tiá»n bạc và hà nh lý Ä‘á»u bị trá»™m sạch rồi!
Yến TỠnói thêm.
- Kể cả con Ô Mao của tôi!
Bốn ngưá»i đà n ông nhìn nhau, Liá»…u Thanh há»i.
- Tôi phải Ä‘i tìm tay chá»§ khách sạn há»i cho ra lẽ!
Tiêu Kiếm đi đến khắp nơi quan sát, chợt phát hiện một mảnh hương còn sót lại dưới đất nói:
- Các ngưá»i đã bị bá»n giang hồ sá» dụng má»™t trong ba hạ sách rồi. Ãây là mê hồn hương! Trách sao chẳng ngá»§ như chết, ta nghÄ© chuyện nà y hẳn không liên quan gì đến tên chá»§ khách sạn đâu... Vì váºy ngay con gà đen kia cÅ©ng bị mất, nhưng con gà đâu có đáng giá bao nhiêu sao cÅ©ng lấy. Chắc chắn là việc là m nầy có dÃnh lÃu đến bá»n đá gà hôm qua.
Yến Tá» nghe váºy đùng đùng nổi giáºn.
- Tôi phải Ä‘i tìm bá»n chúng tÃnh sổ má»›i được! Tháºt bá»±c, lần nà y phải đánh cho bá»n chúng tÆ¡i tả.
Yến Tá» dứt lá»i là xông ngay ra ngoà i cá»a.
Nhĩ Khang bảo Vĩnh Kỳ.
- VÄ©nh Kỳ! mau kéo cô ấy lại, chuyện nà y không thể để động đến cá»a quan... không nên để rùm beng bằng không cô ấy lại là m đổ bể má»i chuyện.
Khi Yến Tá» chạy đến trưá»ng gà hôm qua, thì chỉ thấy khoảng đất trống trÆ¡n, chẳng có má»™t bóng ma nà o cả. Yến Tá» kêu lá»›n:
- Nà y bá»n đấu gà ! Các ngươi ở đâu? Có giá»i thì ra đây, tháºt là đồ hạ tiện, dám là m cả chuyện trá»™m chó, bắt gà , tháºt xấu hổ. Các ngưá»i có giá»i thì ra đây...
VÄ©nh Kỳ chạy tá»›i nắm lấy tay Yến Tá».
- Thôi được rồi, được rồi, Yến Tá», em đứng đó mà la là ng có Ãch lợi gì? Bá»n hỠđã bá» trốn từ lâu rồi, mình chỉ có cách vá» khách sạn xem lại, xem mất mát các thứ gì.
Yến Tá» chưa hết cÆ¡n giáºn dữ.
- Tụi bây mở mắt mà xem nhé, rồi ta sẽ báo thù, bao giá» bắt được tụi bây, tao sẽ lá»™t da cho biết tay! Tao bầm nát bây ra cho heo ăn, tháºt tức chết Ä‘i được! Dám giỡn mặt vá»›i ta thì khó sống nhe con.
Vĩnh Kỳ thấy để Yến TỠđứng đấy không ổn, nên kéo Yến TỠđi vừa đi vừa nói:
- Thôi đừng có là m rùm beng lên, cứ thá» nà y lÃnh tráng há» kéo tá»›i là nguy, hãy theo anh vá» Ä‘i!
VÄ©nh Kỳ kéo Yến Tá» Ä‘i, Yến Tá» vẫn còn háºm há»±c vừa Ä‘i vừa chá»i:
- Có giá»i thì xuất đầu lá»™ diện, đánh tay đôi vá»›i bá»n tao nà y. Cần gì phải sá» dụng mê hồn hương, đúng là đồ hạ cấp. Ta mà bắt được thì bá»n bây sẽ biết ta sẽ đốt hương mê cho tụi bây mê man mấy ngà y đêm, cho bá»n ngươi biến thà nh “con gà ngá»§ gục...†cả...
Yến Tá» Ä‘ang chá»i đến đó, chợt từ đầu đưá»ng có má»™t đám quan binh cỡi ngá»±a Ä‘i tá»›i, trên tay là bức tranh vẽ hình đám Yến Tá», Tá» Vy, gặp ai cÅ©ng há»i:
- Có thấy mấy ngưá»i trẻ tuổi nà y không. Tất cả năm ngưá»i, ba gái hai trai, chỉ Ä‘iểm sẽ được trá»ng thưởng.
VÄ©nh Kỳ vừa thấy bá»n lÃnh đã sợ quá, kéo tay Yến Tá» chạy nhanh vá» khách sạn.
Lúc đó NhÄ© Khang và Tiêu Kiếm đã cho vá»i chá»§ tiệm đến. Khi lão chá»§ biết là bá»n hỠđã bị trá»™m đồ đạc xanh mặt nói:
- Các vị quan lá»›n đây quả là chuyện bất ngá». Quán cá»§a chúng tôi ở Hồng Diệp trấn nà y đã căn cÆ¡ suốt ba Ä‘á»i qua mà nà o có chuyện gì đâu? Tôi còn má»™t mẹ già tám mươi tuổi, má»™t đứa con nhá» sáu tuổi cùng ở đây, nếu tôi mà là m chuyện xấu, mở hắc Ä‘iếm để lưá»ng gạt ngưá»i khác thì trá»i sẽ cho cả nhà tôi chết thảm Ä‘i!
Nhĩ Khang bình thản nói:
- Ná»™i cái chuyện quán ông có xông hương mê. Tôi chỉ cần mang tang váºt nà y đến quan, là quán ông chỉ có nước đóng cá»a thôi. Nếu tháºt không phải là các ông trá»™m số đồ đạc đó, thì bá»n ông cÅ©ng có bổn pháºn tìm lại mang trả cho chúng tôi chứ? Nà y tôi há»i, ông phải nói tháºt Ä‘i. Cái gã bà y trưá»ng gà ở đầu phố, hắn tên há» là gì, nhà ở đâu?
Lão chá»§ quán nghe há»i, lá»™ vẻ sợ hãi.
- Dạ... dạ... tôi... tôi không biết ạ.
Liễu Hồng bước tới nạt lớn.
- Ngươi nói hay không? Ãừng tưởng là qua mặt bá»n ta được nghe không? Không nói là không ổn đó!
Lão chủ quán thấy đám thanh niên nà y có vẻ hung dữ quá đà nh nói:
- Hắn là tay côn đồ dữ ở đây, hắn kết cấu vá»›i má»™t băng trá»™m khác. Má»™t đứa có tên là Trương Toà n, má»™t đứa là Ngụy Võ. Chúng Ä‘á»u ngụ ở nhà số 16 Äại Miếu Khẩu đầu con mương Nguyên Äầu. Nhưng tôi xin các ông, tuyệt đối không được nói là tôi nói, nếu không cả nhà tôi sẽ không sống nổi.
Nhĩ Khang trợn mắt.
- Sao lại thế được? Còn luáºt pháp triá»u đình ở đâu?
Tiêu Kiếm chỉ nói:
- Không nên lãng phà thá»i gian, các ông ra khá»i cá»a quẹo qua tay phải là đến.
Ông chá»§ quán vừa dứt lá»i thì đã thấy Yến Tá» và VÄ©nh Kỳ chạy vá».
- Ãồ đạc mất cÅ©ng không quan trá»ng, chúng ta báºn lắm cần phải lên đưá»ng ngay.
Má»i ngưá»i nhìn nét mặt VÄ©nh Kỳ, Yến Tá» biết ngay Ä‘iá»u gì Ä‘ang xảy ra đến thế là chẳng ai nói ai, vá»™i quay vá» phòng dá»n đồ đạc và đi ngay.
Thế là má»i ngưá»i vá»™i vã phóng lên xe ngá»±a, lên đưá»ng chẳng cháºm trá»…. Cả bá»n không dám Ä‘i đưá»ng lá»›n, mà dùng những đưá»ng nhá», đưá»ng mòn Ä‘i, cùng vượt núi vá» phương nam.
Ãi suốt má»™t Ä‘oạn đừng dà i, tất cả đến má»™t ngá»n núi, nÆ¡i đây rừng cây ráºm rạp, không có má»™t bóng ngưá»i. Nghe ngóng thấy không có ai Ä‘uổi theo, cả bá»n má»›i yên tâm cho ngá»±a cháºm lại.
VÄ©nh Kỳ là ngưá»i cảnh giác nhất, thỉnh thoảng nhìn vá» phÃa sau. Váºy thì chẳng lo bị bá»n quan quân triá»u đình phát hiện rồi, chỉ lo trạm kế tiếp chẳng biết dừng lại ở đâu đây? Tiêu Kiếm nói:
- Nếu ta Ä‘i đưá»ng lá»›n, thì bây giá» hẳn là đã đến Lục Hà Câu rồi. Nhưng nãy giá» Ä‘i thế nà y, thì tá»™i chịu chẳng biết trạm kế là đâu.
Nhĩ Khang chưa hoà n hồn nghĩ ngợi nói:
- Váºy thì bắt đầu từ hôm nay cánh đà n ông bá»n mình phải chia ca ra mà canh má»›i được. Còn mấy cô gái chẳng có khả năng tá»± vệ thì phải cẩn tháºn hÆ¡n nữa, bá»n thảo khấu biết sá» dụng cả thuốc mê. NghÄ© lại mà tôi không khá»i rùng mình, may mà tối qua chúng chỉ trá»™m đồ đạc, và ng bạc. Nếu mà chúng hà nh động táo tợn hÆ¡n, có phải là cả mấy cô phải bị thiệt thòi không? Má»i ngưá»i phải tá»± giữ mình, đừng để Ä‘iá»u gì không hay xảy ra nữa.
VÄ©nh Kỳ gáºt đầu nói:
- Vâng, chỉ nghÄ© đến mấy túi tiá»n, ngưá»i nà o cÅ©ng giữ chặt bên ngưá»i, mà chúng còn lấy được thì phải biết. Bá»n nà y ghê gá»›m lắm đấy!
Tiêu Kiếm nói:
- Váºy thì quyết định rồi nhé, tối nay bá»n đà n ông chúng ta phải có má»™t ngưá»i thức canh. Thứ nhất canh bá»n lÃnh, thứ hai canh bá»n cướp vặt.
Ngồi trong xe ngá»±a, Kim Tá»a, Tá» Vy, Yến Tá» Ä‘á»u bá»±c tức. Kim Tá»a Ä‘em mấy túi tiá»n cá»§a NhÄ© Khang, VÄ©nh Kỳ, Liá»…u Thanh... ra chia lại là m tám túi khác nói:
- May là tiá»n cá»§a bá»n há» còn, bây giá» lấy cái đó chia Ä‘á»u ra. Số tiá»n còn lại nà y ai nấy phải giữ gìn tháºt cẩn tháºn nhé, chẳng còn nữa đâu.
Thế là má»i ngưá»i cất số tiá»n má»›i há»™ thân, Yến Tá» ngồi đó mà vẫn còn ấm ức.
- Số tôi quả tháºt xui xẻ, cá» bạc đâu phải lúc nà o cÅ©ng thắng đâu? Vừa thắng được má»™t bà n mừng quá xá mừng, thế rồi bị bá»n trá»™m trá»™m sạch. Trên Ä‘á»i sao có những con ngưá»i xấu như váºy? Xấu quá xấu, chẳng những mất tiá»n cá» bạc được, mà còn khiến má»i ngưá»i cÅ©ng mất hết trÆ¡n. CÅ©ng tại tôi, tôi ham vui... tôi hư đốn... tôi vô dụng...
Vừa nói Yến TỠvừa tự đưa tay vả và o mặt mình, TỠVy vội ngăn lại, an ủi.
- Thôi đừng buồn nữa, cÅ©ng không phải hoà n toà n lá»—i chị, chẳng qua chị ham vui thấy đá gà muốn và o thá» thá»i váºn, đó là chuyện thưá»ng tình. Chá»› đâu có ai ngá» bá»n cá» bạc lại xấu, lại có mưu đồ váºy đâu? Cái bá»n ngưá»i xấu đó rồi sá»›m muá»™n cÅ©ng sẽ bị quả báo... Còn chúng ta đừng để bá»n chúng là m ảnh hưởng đến tinh thần. CÅ©ng may là tiá»n bạc NhÄ© Khang và các ngưá»i khác vẫn còn, trên xe cÅ©ng còn má»™t số đồ dùng, vì váºy coi như cÅ©ng tạm sống được
Yến TỠđặt tay lên ngá»±c, má»—i lần giáºn Ä‘iá»u gì là cô nà ng thấy Ä‘au nhói dạ dà y.
- Tôi Ä‘au quá, không những mất tiá»n mà cả con “Ô Mao†cá»§a tôi cÅ©ng bị chúng bắt mất!
Tá» Vy cưá»i.
- Bá»n chúng bắt mất con “Ô Maoâ€, em lại thấy cảm Æ¡n vô cùng. Nói tháºt chị nhé, tôi có thể cùng chị “phước cùng hưởng, há»a cùng chia†nhưng nếu “cùng ngá»§ vá»›i gà †thì em sợ lắm!
Yến TỠnhìn TỠVy ngạc nhiên.
- Ãồ đạc mất hết trÆ¡n mà em vẫn cưá»i nổi?
- Em nhá»› Lý Bạch có hai câu thÆ¡ nghe rất hay, đó là “thiên sinh ngã tà i tất hữu dụng, thiên kim tán táºn hoà n phục laiâ€, ý nói là ông trá»i tạo ra tất cả là hữu dụng và tà i sản ngà n vạn có xà i hết cÅ©ng quay lại thôi.
Yến TỠreo lên:
- á»’! Cái ông Lý Bạch nà y nói hai câu nghe sao được quá tôi phải há»c thuá»™c má»›i được, thiên sinh gì?
- Thiên sinh ngã tà i bất hữu dụng, thiên kim tán táºn hoà n phục lai.
Yến Tá» láºp lại rồi nói:
- Thơ viết thì hay lắm, nhưng mà tôi không biết thiên kim bị tôi là m mất, liệu rồi có hoà n phục không?
Yến TỠnói đến đó, là đưa tay lên gõ và o nóc xe nói:
- Liễu Thanh, Liễu Hồng, ngừng xe lại, ngừng xe lại!
Liá»…u Thanh, Liá»…u Hồng không biết chuyện gì xảy ra, vá»™i cho dừng xe. NhÄ© Khang, VÄ©nh Kỳ, và Tiêu Kiếm cÅ©ng chạy tá»›i. Yến Tá» bèn mở cá»a phóng xuống cương quyết nói:
- Anh NhÄ© Khang, anh hãy đưa má»i ngưá»i Ä‘i trước, còn VÄ©nh Kỳ cùng Ä‘i vá»›i tôi quay vá» Hồng Diệp trấn. Tôi đã suy nghÄ© rồi, nếu Ä‘i thế nà y tôi ấm ức lắm, vì váºy phải thanh toán cho được bá»n xấu rồi tôi má»›i Ä‘i được.
Liá»…u Hồng nghe váºy hoảng quá.
- Yến Tá», đừng có ngang ngạnh. Tình hình gay go thế nà y tốt nhất là không nên chia hai.
Yến TỠcó bao giỠnghe chịu nghe, nói với Vĩnh Kỳ.
- Anh VÄ©nh Kỳ, chúng ta hãy quay lại đó. Ãánh cho chúng má»™t tráºn tÆ¡i tả cho biết tay tôi rồi lấy đồ đạc cá»§a mình, sau đó duổi theo bạn bè không muá»™n mà .
Nhĩ Khang nghiêm mặt.
- Không được! Ở Hồng Diệp trấn bây giá» quan binh đầy dẩy! Hai ngưá»i mà vỠđấy có khác nà o đút đầu và o chá»— chết, không nhịn được chuyện nhá», để phá há»ng chuyện lá»›n là không hay, cái gì mất thì bá» Ä‘i, đừng có tiếc nữa.
- Cái gì, tôi không là m váºy được, hiện giá» tôi tức đến độ muốn há»™c máu, đầu nhức, dạ dà y nhức...
Yến TỠquay qua Vĩnh Kỳ.
- Anh Vĩnh Kỳ? Sao? Anh có đi với em không nà o? Nói đi!
Vĩnh Kỳ nói:
- NhÄ© Khang nói có lý tháºt khó khăn lắm chúng ta má»›i chạy được đến đây. Váºy thì là m sao lại quay vá» kỳ váºy? Thôi em leo lên xe ngá»±a Ä‘i, đừng có lá»™n xá»™n nữa!
Yến TỠngang bướng.
- Không được, không được, nếu không lấy được hà nh lý vá» có lẽ em sẽ Ä‘iên mất, chẳng lẽ mấy ngưá»i muốn tôi chết tư?
Rồi ôm lấy bụng Yến TỠrên rỉ.
- á»i giá»i Æ¡i! Äau bụng quá! Ãau đầu quá! Má»—i lần tức là tôi Ä‘au thế nà y!
Tiêu Kiếm thấy không giải quyết được chuyện vội đánh ngựa tới, kéo Yến TỠlên ngựa mình, nói:
- ÄÆ°á»£c rồi, lên đây Ä‘i! Tôi sẽ đưa cô Ä‘i lấy lại đồ đạc cá»§a mình.
Yến Tá» khoái quá, phóng ngay lên ngá»±a cá»§a Tiêu Kiếm, còn quay lại khoát tay vá»›i má»i ngưá»i.
- Các ngưá»i Ä‘i trước Ä‘i, chúng tôi sẽ vá» ngay!
Tiêu Kiếm cũng nói:
- Ãừng lo, sá»± an toà n cá»§a Yến Tá» có tôi phụ trách.
Rồi dong ngựa chạy ngay.
NhÄ© Khang, VÄ©nh Kỳ bất ngá», VÄ©nh Kỳ nói:
- Yến TỠđợi anh, anh cùng đi với!
Nhưng Nhĩ Khang đã kéo dây cương ngựa Vĩnh Kỳ lại nói:
- Hãy tỉnh táo má»™t chút nà o? Ãừng có Ä‘i đâu cả, bá»n mình ở lại đây chá». Nếu ngưá»i nà y Ä‘uổi theo ngưá»i kia rồi cả bá»n bị phân tán cà ng nguy. Võ công cá»§a Tiêu Kiếm chẳng dở đâu, anh ấy sẽ bảo vệ Yến TỠđược mà .
Vĩnh Kỳ nhìn theo hướng Yến TỠvà Tiêu Kiếm mà bực tức một cách vô cớ.
o0o
Tiêu Kiếm đèo Yến Tá» trên ngá»±a Ä‘i thẳng đến Hồng Diệp trấn. Và chẳng mấy chốc hỠđã tìm ra số mưá»i sáu ở Ãại Miếu Khẩu. Tiêu Kiếm xuống ngá»±a bước tá»›i cá»a gá»i to:
- Trương Toà n! Ngụy Võ! Ta mang mối lá»›n cho ngươi đây! Có ngưá»i muốn ngươi mở trưá»ng gà .
Hai tay chủ trại gà khoái chà bước ra.
- Ai ai muốn chá»i gà ...
Hắn vừa dứt câu, đã thấy Yến Tá» vá»t và o, xuất chiêu cho hắn má»™t cái tát như trá»i giáng và o mặt.
- Mau mau đem những thứ lấy trộm của ta ra trả ngay!
Tay chá»§ trưá»ng gà nhìn thấy Yến Tá» tái mặt.
- á»’! Cô đấy ư? Ãồ gì! Hôm qua tiá»n tôi thua cô sạch cả rồi, đâu còn gì nữa?
Tiêu Kiếm bước tới hai tay xách cổ hai tay trùm cho đụng và o nhau côm cốp, hai gã đau quá kêu cứu. Thế là bên trong mấy tay đại hán chạy ra, vừa trông thấy Yến TỠné ngay.
- Thôi thôi bá»n nà y không đánh nhau vá»›i đà n bà con gái đâu.
Tiêu Kiếm dá»±ng hai tay chá»§ trưá»ng gà lên đứng ngay cá»a. Tên nà o xông tá»›i Ä‘á»u bị chà ng đá lăn, còn tên nà o xông tá»›i đánh, là Tiêu Kiếm đưa má»™t trong hai lão chá»§ ra đỡ. Kết quả là chỉ có gà nhà chá»i vá»›i gà nhà , chỉ thoáng chốc tất cả Ä‘á»u bị đánh tan.
Yến TỠrảnh tay xông và o trong tìm, thấy hà nh lý mình bỠlăn góc nhà nhặt lên.
- Hà nh lý đây rồi!
Yến Tá» còn tìm thấy cả má»™t bó nhang xông mê thÃch quá nói:
- Anh Tiêu Kiếm! Tôi tìm được hương gây mê nè! Anh mang hai tên đó lại đây, tôi sẽ dùng hai lá»— mÅ©i hắn là m cái lò xông nhang, để bá»n hắn thưởng thức được cái thà nh quả cá»§a hắn.
Tiêu Kiếm là ngưá»i thÃch đùa nói:
- Hay lắm! Hay lắm! Chỉ có cách nà y má»›i trị được hắn. Dữ kỳ nhân chi đạo trị kỳ nhân chi thân! (dùng cái cách cá»§a ngưá»i xấu trị lại chÃnh há»)
- Anh nói gì kỳ kỳ... cÅ©ng mặc. Vá»›i bá»n chó má nà y ta trị các tên đầu sá» trước thôi!
Tiêu Kiếm quáºt ngay hai tay trùm xuống đất, để bá»n hắn ngá»a mặt lên, Trương Toà n thấy váºy nói:
- Ãó không phải là hương gây mê đâu, bá»n tôi dùng để đốt cầu Pháºt đấy, bá»n tôi chỉ trá»™m đồ đạc chứ đâu có xà i thuốc mê?
- Váºy ư? Váºy thì ta đốt thá» rồi tÃnh!
Yến Tá» nói xong đốt má»™t cây nhang dà và o mÅ©i Trương Toà n, Trương Toà n thấy váºy sợ hãi.
- Xin nữ vương tha mạng, xin nữ vương tha mạng!
Yến Tá» cắm mấy cây nhang và o mÅ©i Trương Toà n khiến hắn nhá»™t quá “ách xìâ€, Yến Tá» dá»a.
- Ngươi mà còn ách xì ta cắt bỠcái mũi ngươi ngay.
Trương Toà n hoảng quá nói:
- Xin nữ vương tha mạng, tôi khônng dám nữa đâu.
Tiêu Kiếm há»i:
- Thế còn mấy cái túi tiá»n, ngươi giấu ở đâu? ÄÆ°a ra ngay.
Ngụy Võ lúc đó đã sợ té đái, vội vã nói:
- Äể tôi Ä‘i lấy... tôi Ä‘i lấy.
Nói xong bước tới bên quầy lấy ra hai túi bạc.
- Chỉ còn lại hai túi bạc nà y, còn mấy cái kia đã chia cho mấy đứa hết rồi.
Yến Tá» giáºt lấy hai túi bạc, đá ngã tên Ngụy Võ giáºn dữ nói:
- Tiá»n cá»§a ta mà ngươi dám lấy chia cho thuá»™c hạ, tháºt khốn kiếp! Ta không thể tha cho bá»n bây được đâu.
Lúc đó Trương Toà n đã bị hương mê là m mê man chẳng biết gì nữa. Tiêu Kiếm đẩy hắn ngã lăn xong quay qua Yến Tá».
- Yến TỠxỠlý tên còn lại đi!
Ngụy Võ nghe váºy run rẩy, sụp xuống lạy.
- Hai vị hảo hán xin hãy nhủ lòng thương! Tôi đã biết lỗi của mình rồi... xin tha mạng...
Yến TỠchẳng nói chẳng rằng đốt hai cây nhang mê xỠvà o mũi Ngụy Võ nói:
- Bà không thể tha, có thù thì phải trả váºy!
- á»i! á»i da!
Ngụy Võ kêu lên, rồi ngã lăn xuống đất, Tiêu Kiếm cưá»i nói:
- Thế mới là ăn miếng trả miếng chứ!
Rồi quay sang Yến TỠnói:
- Thôi, không thể ở lại lâu được. Tiá»n đã thu hồi, váºy ta Ä‘i!
- Vâng!
Yến Tá» nói rồi ôm theo hết hà nh lý cá»§a mình bước ra cá»a.
Trước khi lên ngá»±a, Tiêu Kiếm nhặt má»™t số đá sá»i bên đưá»ng cho và o túi. Yến Tá» rất ngạc nhiên nhưng vui quá không há»i là m gì, hai ngưá»i chạy được má»™t Ä‘oạn đưá»ng, vừa qua khá»i Trấn Hồng Diệp má»™t chút là thấy có chốt chặn cá»§a quan binh. Tiếng ngá»±a khiến tên lÃnh vá»™i vã bước ra khá»i trạm gát đưa khẩu súng trưá»ng lên, cháºn lại.
- Ai? Äi đâu? Mau mau xuống ngá»±a cho bá»n ta xét.
Tiêu Kiếm nói:
- Xét gì? Có gì để ngươi xét đâu?
Vừa nói Tiêu Kiếm vừa dùng mấy ngón tay búng mấy viên sá»i vá» phÃa tên lÃnh, Ä‘au quá hắn né qua, thế là Tiêu Kiếm thúc ngá»±a phi nhanh vượt trạm.
Yến TỠngạc nhiên.
- Anh sá» dụng cái gì hạ tên lÃnh váºy? Ãm khà chăng?
- Chỉ là mấy viên sá»i đó – Tiêu Kiếm đáp.
o0o
Trong lúc đó NhÄ© Khang, VÄ©nh Kỳ, Tá» Vy... lại Ä‘ang nóng ruá»™t chỠđợi, lòng như lá»a đốt, VÄ©nh Kỳ nói:
- Sao há» Ä‘i lâu váºy? Gần ná»a ngà y trá»i rồi? Cái tÃnh ngang ngược cá»§a Yến Tá» tháºt bá»±c, muốn là m gì là là m ngay. Còn cái tay Tiêu Kiếm nữa, hắn cÅ©ng nhắm mắt nghe lá»i Yến Tá».
Tá» Vy an á»§i.
- Anh đừng có nóng, cÅ©ng đừng lo. Tiêu Kiếm là ngưá»i từng trải biết cân nhắc, nếu không nắm được phần thắng, anh ta không đưa Yến Tá» Ä‘i đâu. Chá»› trở vá» Hồng Diệp trấn là má»™t việc vô cùng mạo hiểm mà ?
Vĩnh Kỳ lớn tiếng.
- Tôi biết! Tiêu Kiếm võ công cao cưá»ng, mưu mẹo giá»i. Nhưng anh ta là m sao biết được tÃnh khà bốc đồng cá»§a Yến Tá». Cô ấy mà dại mồm dại miệng, là m sao anh ta ứng phó được?
Nhĩ Khang vỗ vai Vĩnh Kỳ.
- Cái tÃnh bốc đồng cá»§a Yến Tá» thì có ai mà ứng phó được đâu? Bây giá» anh có lo lắng cÅ©ng vô Ãch, hay nhất là chỉ ngồi đây đợi thôi. Nhân sá»± việc nà y tôi nãy ra má»™t ý đấy là trong tình huống mà phải chia hai, chia ba thế nà y thì là m sao chúng ta liên lạc nhau? Váºy thì sẵn đây chúng ta phải nhiên cứu má»™t phương thức ứng phó trong tình trạng bị phân tán, vừa ứng phó vá»›i kẻ thù vừa tìm được bạn bè.
Liá»…u Thanh nghe váºy gáºt đầu:
- Ãúng đấy! Äúng đấy! Tôi đỠnghị trong trưá»ng hợp bị phân tán, thì má»—i ngưá»i phải có má»™t ám hiệu để lại. Thà dụ Tá» Vy là má»™t đóa hoa, chúng ta có thể vẽ trên má»™t phiến đá hình đóa hoa, dưới hoa vẽ thêm má»™t mÅ©i tên chỉ hướng đã Ä‘i là bạn có thể tìm đến.
Liễu Hồng nói:
- Tôi không biết vẽ váºy chỉ là m dấu bằng cái vòng tròn.
Kim Tá»a nói:
- Tôi là má»™t ổ khóa, vẽ hình ổ khóa váºy.
- á»” khóa rưá»m rà quá, cô chỉ cần vẽ cái chÄ©a ba cÅ©ng được.
Liễu Thanh nói rồi tiếp:
- Tôi hỠLiễu, vẽ dây dà i dà i giống lá liễu.
Vĩnh Kỳ nói:
- Tôi thì vẽ chữ “ngÅ©â€, Yến Tá» thì vẽ má»™t con chim, còn Tiêu Kiếm thì đơn giản vẽ hình cây kiếm hay cây tiêu cÅ©ng được, thế NhÄ© Khang?
Nhĩ Khang nói:
- Tôi vẽ hình khuôn mặt cưá»i, váºy Ä‘i nhé? Má»—i ngưá»i nhá»› lấy má»™t ám hiệu cá»§a mình, nếu không có thá»i gian vẽ thì có thể ném những váºt dụng hà ng ngà y cá»§a mình. Chẳng hạn má»™t chiếc khăn, má»™t sợi thắt lưng hay cái gì cÅ©ng được... tôi nghÄ© chuyện má»™t ngưá»i bị thất lạc thì Ãt khả năng xảy ra, nhưng hai ba ngưá»i thì có thể. Chúng ta chuẩn bị kỹ như váºy, sẽ không sợ sÆ¡ sót.
Má»i ngưá»i Ä‘ang bà n tÃnh thì Yến Tá» và Tiêu Kiếm xuất hiện, Yến Tá» vừa trông thấy má»i ngưá»i đã hét lên:
- VÄ©nh Kỳ, NhÄ© Khang, Tá» Vy... các ngưá»i xem nà y, bá»n tôi đã vỠđây.
Má»i ngưá»i chạy ra, Yến Tá» mặt mà y rạng rỡ nhảy xuống ngá»±a, móc liá»n trong thắt lưng ra hai túi bạc đưa cho VÄ©nh Kỳ.
- Nà y, nà y! Anh có thấy không? Bá»n nà y đâu có là m chuyện vô Ãch đâu? Dù sao cÅ©ng lấy lại được hai túi bạc, phần còn lại đã bị bá»n chúng phân tán hết trÆ¡n rồi. Anh Tiêu Kiếm nói thôi đừng có nén lại quá lâu, nên tôi má»›i chịu bá» vỠđây.
VÄ©nh Kỳ há»i:
- Hai ngưá»i có đánh bá»n há» tÆ¡i tả không?
Yến Tá» cưá»i:
- Cái bá»n ác ôn đó, dám dùng nhang xông mê để hại bá»n mình, nên em đã dùng cái lá»— mÅ©i cá»§a bá»n hắn là m chá»— cắm nhang. Giá» nà y chắc bá»n chúng còn chưa tỉnh được.
Nhĩ Khang ngạc nhiên.
- Tháºt váºy à ?
Tiêu Kiếm lắc đầu cưá»i.
- Thiệt hết nói! Cái cô nà ng Yến Tá» nà y, cách báo thù cÅ©ng khác cả ngưá»i ta... Tôi tháºt hết ý kiến...
Nói rồi nghiêm mặt bảo:
- Thôi chúng ta mau lên đưá»ng ngay, quân sÄ© triá»u đình Ä‘ang lục soát ở Hồng Diệp trấn, theo tôi thấy thì hà nh tung cá»§a bá»n mình đã bị bại lá»™.
Cả bá»n nghe váºy, ngưá»i vá»™i lên xe, còn ngưá»i lên ngá»±a. Lên xe xong, Yến Tá» nói vá»›i Tá» Vy và Kim Tá»a giá»ng đầy khâm phục.
- Tá» Vy, ngưá»i biết không, cái anh chà ng Tiêu Kiếm nà y võ công siêu quần tháºt. Anh ta chỉ sá» dụng có mấy hòn đá, là m ám khà là bá»n lÃnh Ä‘uổi theo đã bị đánh ngã lăn.
Tá» Vy yên lặng nhìn Yến Tá», rồi nắm tay bạn nói:
- Yến TỠnà y, tôi thấy thì chị cũng nên có một khoảng cách nhất định với anh chà ng Tiêu Kiếm mới được.
Kim Tá»a cÅ©ng nói:
- Ãúng đấy! Chị không để ý sắc diện cá»§a NgÅ© a ca? Chị coi Tiêu Kiếm như anh ruá»™t, nhưng NgÅ© a ca nà o có nghÄ© như váºy.
Yến Tá» ngẩn ra, tháºt tình từ nà o đến giá» Yến TỠđâu có để ý đến chuyện đó? Cô nà ng nhìn ra cá»a sổ, yên lặng.
o0o
Hai cô cát cát mất tÃch đã khá lâu, NgÅ© a ca và NhÄ© Khang cÅ©ng Ä‘i mất. Thấu Phương Trai trở nên lạnh lẽo, buồn thiu.
Tiểu Äặng, Tiểu Trác, Minh Nguyệt, Thể Hà đá»u cảm thấy ngà y tháng trở nên đăng đẳng.
Hôm ấy bốn đứa ngồi quanh con két xanh, yên lặng nghe nó nói:
- Cát cát kiết tưá»ng! Cát cát kiết tưá»ng!
Tiểu Trác nghe má»™t hồi, bá»±c dá»c nói:
- Äồ giả dối! Ngươi tháºt ngu ngốc! Lúc cát cát còn ở đây, bảo ngươi gá»i “cát cát kiết tưá»ng†ngươi có bao giá» gá»i? Còn bây giá» cát cát đã Ä‘i mất thì ngươi lại luôn mồm “cát cát kiết tưá»ng!†là m chi? Ngươi khiến bá»n ta Ä‘au lòng thêm đấy biết không?
Tiêu đặng tỠthì lẩm bẩm, rồi cầu nguyện.
- Không biết hai vị cát cát bây giỠở đâu? Ông trá»i có linh thiêng cho hai cô cát cát được thoát chết, gặp dữ biến thà nh là nh, được bình an, vạn sá»± như ý, không để quan binh tóm được.
Minh Nguyệt nói:
- Thá»i tiết cà ng ngà y cà ng lạnh, hai cô cát cát không biết có mang theo đủ áo ấm không? Tôi đã may hai chiếc áo ấm, chẳng biết là m sao đưa đến cho hai ngưá»i.
Tiểu Trác quay qua trừng mắt.
- Ngươi ngu tháºt, giá» phút nà y mà còn may áo ấm!
Thể Hà nói:
- Có là m dù sao vẫn hơn là không, một mai cát cát quay vỠcó cái áo mà mặc.
Tiểu Äặng trợn mắt:
- Vá» Ã ? Là m sao vỠđược chứ? Hoà ng thượng đã ra lệnh chém đầu há», bị bắt vỠđây là chết rồi. Các ngưá»i còn cầu cho trở vá», định ngạo mạn à ?
Thể Hà buồn bã nói:
- Từ lúc hai vị cát cát bá» Ä‘i, Kim Tá»a cÅ©ng Ä‘i rồi. NgÅ© a ca và NhÄ© Khang đại gia Ä‘i mất. Thấu Phương Trai nà y trở nên hoang vắng vô cùng. Cả hoà ng thượng, lão pháºt gia, rồi hoà ng háºu Ä‘á»u không ai đến nữa, cuá»™c sống ở đây nhạt nhẽo quá... tôi không còn lưu luyến và chỉ hồi tưởng, không biết rồi từ đây vá» sau có còn gặp lại được các cát cát không?
Minh Nguyệt nói:
- Ngươi đừng nói nữa, nói thêm ta khóc bây giá».
Má»i ngưá»i Ä‘ang buồn bã thà bên ngoà i có tiếng thái giám rao:
- Hoà ng thượng giá đáo!
Tiểu Äặng Tá» không tin nhìn con két xanh nói:
- Äừng có gạt bá»n ta nữa, ta không tin đâu. Từ ngà y các cô cát cát Ä‘i rồi, đừng có nói hoà ng thượng, con mèo con chó Ä‘á»u chẳng đến đây. Ngươi im mồm Ä‘i, hoà ng thượng giá đáo! Lão pháºt gia giá đáo gì? Ngươi chỉ là m cho bá»n ta thêm Ä‘au lòng thôi.
Tiểu Äặng Tá» vừa dứt lá»i chợt cảm thấy không khà có gì khác lạ, chợt ngẩng đầu lên đã thấy vua Cà n Long đứng trước mặt, Tiểu Äặng Tá» sợ hãi vá»™i vã quỳ xuống.
- Hoà ng thượng kiết tưá»ng! Hoà ng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế.
Tiểu Trác, Minh Nguyệt, Thể Hà cÅ©ng quay qua giáºt mình, vá»™i vã quỳ xuống.
- Hoà ng thượng kiết tưá»ng!
Vua Cà n Long nhìn qua má»™t lượt, nghiêm nghị há»i:
- Các ngươi là m gì đấy.
Tiểu Trác TỠvội nói:
- Dạ, chẳng có là m gì cả, chỉ cho két ăn thôi ạ.
Vua Cà n Long ngạc nhiên.
- Cho két ăn thôi ư? Thế sao bá»n ngươi mắt Ä‘á»u đỠhoe thế?
Minh Nguyệt nghe há»i, không cầm được nước mắt.
- Bẩm vạn tuế gia! Khi bá»n nô tà i cho két ăn chợt nhiên nhá»› đến cát cát và không cầm được nước mắt.
- Thế à !
Vua nói mà lòng cÅ©ng đầy xúc động, quay qua nhìn con két, chợt nhiên hình ảnh “két đại náo ngá»± hoa viên†hiện lên trong đầu. Cái thái độ hồn nhiên Ä‘uổi két cá»§a Yến Tá», Ä‘uổi két khắp nÆ¡i ngá»± hoa viên như còn sá» sá» trước mặt. Váºy mà nay trở thà nh ký ức, cà ng nghÄ© vua cà ng ngÆ¡ ngẩn. Ngưá»i khẽ há»i:
- Con két nà y tên nó là “đồ thối tha†phải không?
Thể Hà thấy thái độ của vua, yên tâm hơn đáp:
- Bẩm hoà ng thượng, lúc đầu cát cát đặt nó là “đồ thối tha†nhưng sau đó đã đổi tên rồi ạ, gá»i là “đồ dối trá.â€
- Ãồ thối tha! Äồ dối trá! Yến Tá» nuôi con két mà sao giống nó quá váºy...
Nhà vua lẩm bẩm nói rồi đưa mắt nhìn quanh lần nữa, cảm giác như mất mát một cái gì. Không khà Thấu Phương Trai bây giỠlạnh lẽo chứ không ấm cúng như xưa. Vua nghĩ rồi bất chợt kéo ghế ngồi xuống.
- Thể Hà ! Hãy đi rót cho trẫm một tách trà đi!
- Vâng!
Hai cô tỳ nữ vá»™i Ä‘i rót trà , Tiểu Äặng Tiểu Trác thì Ä‘i lấy thức ăn ngá»t, Vua Cà n Long há»›p má»™t há»›p trà nóng, chợt hình ảnh Tá» Vy hiện lên.
- Ãây là trà BÃch lôi xuân ở tây hồ, nghe nói khi xưa lúc hoà ng thượng tuần du Giang Nam rất ưa thÃch loại trà nà y nên nô tà i nhìn thấy ở Thấu Phương Trai nà y cÅ©ng có nên để dà nh đó. Hoà ng thượng hãy uống thá» xem? Nô tà i đã cẩn tháºn lặt bá»›t những chiếc lá già , chừa búp non ở giữa thôi, nên trà đặc biệt non chỉ toà n nụ.
Vua Cà n Long nghĩ đến đó chợt ngẩn ra, rồi hình dạng Yến TỠvới ánh mắt nghịch ngợm xuất hiện.
- Hoà ng a ma! Ngưá»i không phải là ngươi bình thưá»ng, cÅ©ng không phải là ma mà là thần đấy!
Ãang lúc đó chợt nhiên con két trong lồng kêu lên:
- Cát cát kiết tưá»ng! Cát cát kiết tưá»ng!
Vua Cà n Long đứng báºt dáºy, chẳng lẽ Yến Tá» và Tá» Vy đã quay vá». Thể Hà vá»™i quỳ xuống tâu:
- Bẩm hoà ng thượng, con két nà y nó cứ như thế đấy, tối ngà y nó gạt bá»n nô tỳ mãi.
Vua Cà n Long lại ngồi xuống, lòng buồn mênh mang.
- Hai con a dầu nà y nghịch ngợm quáºy phá, gây ra biết bao tá»™i lá»›n. Ãã mấy lần gạt ta, váºy mà chẳng hiểu sao ta lại nhá»› nó thế nà y? Còn cả VÄ©nh Kỳ và NhÄ© Khang nữa, hiện giá» chúng nó ở đâu, chẳng biết là sướng hay Ä‘au khổ?
Vua Cà n Long đang nghĩ ngợi, thì có tiếng thái giám tâu:
- Lệnh phi nương nương đến.
Vua Cà n Long nhìn lên, chợt thấy lệnh phi và hai đại thần vội vã bước và o. Sau khi thỉnh an xong, lệnh phi nói:
- Hoà ng thượng thần thiếp khắp nơi tìm mà chẳng thấy hoà ng thượng đâu cả, thì ra hoà ng thượng lại ở đây.
Hai vị đại thần sau khi thỉnh an cũng nói:
- Bẩm hoà ng thượng, Chúc đại nhân có tin khẩn báo!
Vua Cà n Long hồi hộp.
- Có phải các ngươi đã tìm thấy bá»n há» rồi không?
Ãại thần đáp:
- Khải bẩm hoà ng thượng bá»n thần đã tìm thấy tung tÃch bá»n há», mà theo lá»i dặn dò cá»§a bệ hạ là phải báo trước cho bệ hạ biết rồi má»›i tÃnh chuyện sau.
Vua Cà n Long yên lặng má»™t chút há»i:
- Thế bây giỠhỠở đâu?
- Bẩm hoà ng thượng, há» Ä‘ang có mặt ở vùng Lục Hà Câu ạ. Mấy hôm trước hỠđến má»™t là ng gá»i là Chánh NghÄ©a thôn, ở đây hỠđã cứu mạng cho má»™t ngưá»i đà n bà chá»a hoang khá»i bị thiêu sống. Theo lá»i tưá»ng thuáºt cá»§a dân địa phương, thì đám nam nữ đó võ công cao cưá»ng, có tướng mạo hoà n toà n giống vá»›i hai cô cát cát và NgÅ© a ca, Phước đại gia nữa, Bá»n thần đã sai phái mấy tay cao thá»§ tức tốc đến đấy theo dõi, nhưng vì chưa biết hoà ng thượng định Ä‘oạt ra sao? Nghe nói bên cạnh há» còn có những cao thá»§ võ lâm khác, e là khi đụng độ chắc phải có thương vong xảy ra.
Vua Cà n Long vỗ bà n nói:
- Cái gì mà phải thương vong? Trẫm đã nhắc Ä‘i nhắc lại nhiá»u lần, bảo là phải†bắt sống†bá»n nó cÆ¡ mà ? Không chấp nháºn má»™t đứa nà o bị thương cả, ngươi hãy phái cao thá»§ đến đó. Nếu có quần nát Lục Hà Câu cÅ©ng được, nhưng phải bắt sống toà n bá»™ chúng vỠđây!
- Vâng, bá»n thần biết!
Các vị đại thần cúi đầu thỉnh an rồi lùi ra định đi.
Vua Cà n Long hét:
- Ãứng lại! Trẫm muốn nói vá»›i các ngươi má»™t Ä‘iá»u nà y nữa, là tuyệt đối không được là m bá»n chúng bị thương, phải bắt sống má»™t cách là nh lặn biết chưa?
Lệnh phi bước tới trước mặt vua Cà n Long.
- Hoà ng thượng! Äiá»u mà ngưá»i muốn hỠ“má»™t sợi tóc cÅ©ng không bị thương†khiến thần thiếp cảm động vô cùng. Nếu bắt sống được bá»n há» vỠđây, chẳng biết hoà ng thượng có thể bao dung cho há» má»™t lần nữa không.
Vua Cà n Long chỉ yên lặng không đáp.
o0o
Sau đó mấy phút ở Khôn Ninh cung, hoà ng háºu và Dung ma ma Ä‘ang máºt đà m.
- Sao? Phát hiện được tung tÃch bá»n há» rồi ư? Hoà ng thượng còn ra lệnh “bắt sống không được để há» bị thương tÃch nữa à ?†chứ không phải cứ giết không bà n luáºn gì ư?
Hoà ng háºu há»i, Dung ma ma đáp:
- Nghe Ba Lãng nói là hoà ng thượng bảo “không được là m bá»n há» bị thươngâ€
Hoà ng háºu tròn mắt nhìn Dung ma ma.
- Câu nói đó thể hiện ý gì? Hoà ng thượng đã má»m lòng rồi ư?
Dung ma ma góp ý.
- Nương nương! Theo nô tà i thấy thì hoà ng thượng sau những sá»± việc dồn dáºp đó, vá»›i thá»i gian cÆ¡n giáºn đã dần tan. Chuyện Hươnng phi bá» trốn, ngưá»i đã chấp nháºn sá»± tháºt rồi, và cÅ©ng có thể bây giỠđã nhá»› tá»›i hai con a đầu đó. Dù gì NgÅ© a ca cÅ©ng là đứa con trai hoà ng thượng yêu quý nhất. Con ngưòi mà , kể cả vua cÅ©ng váºy, khi bị mất má»™t ngưá»i mình ưa thÃch, thì là m sao tránh được chuyện tiếc nuối, nhá»› nhung. Hôm nay hoà ng thượng đến Thấu Phương Trai, đã xác nháºn Ä‘iá»u đó. Nô tà i cảm thấy NgÅ© a ca mà quay vá» thì e là “tá» khôi phục nhiên.†(tro tà n bốc cháy lại).
Hoà ng háºu nghi ngá».
- Tro tà n bốc cháy lại ư? Ta không tin, bá»n hỠđã phạm bao nhiêu tá»™i tà y trá»i như váºy, là m sao còn có thể lá»™ng hà nh lại? Nếu có bắt sống vá» hẳn cÅ©ng bị giam trong đại lao suốt quãng Ä‘á»i còn lại.
- Có bị bắt giam hay không, chuyện đó còn tùy thuá»™c và o quyết định cá»§a hoà ng thượng hay không giết cÅ©ng thế, tha hay giết hoà ng thượng Ä‘á»u có thể là m, vì váºy nô tỳ thấy là ...
Hoà ng háºu ngồi suy nghÄ© má»™t lúc nói:
- Dung ma ma! Bà đi gá»i Ba Lãng đến đây ngay!
- Vâng.
o0o
Trở lại đám Tá» Vy, NhÄ© Khang. Tối hôm ấy bá»n hỠđến má»™t vùng núi rừng hoang vu, bá»n hỠđã mệt lại lạnh. Váºy mà chẳng tìm được má»™t chá»— nà o tạm được để tá túc. Ãi thêm má»™t chút, há» phát hiện má»™t tòa miếu đổ nát, bấy giá» trá»i đã tối Ä‘en rồi. Dưới ánh Ä‘uốc cá»§a VÄ©nh Kỳ và NhÄ© Khang há» Ä‘i và o miếu, hình như tòa nhà nà y đã bá» hoang khá lâu. Tượng pháºt cÅ©ng đầy bụi báºm, nhện giăng khắp nÆ¡i, không khà tháºt lạnh lẽo. Tá» Vy, Yến Tá» Kim Tá»a Ä‘á»u nép sát và o ngưá»i Liá»…u Hồng, Kim Tá»a nói:
- Tối nay tụi mình phải ngá»§ nÆ¡i nà y ư? Tôi thấy rá»n rợn là m sao đấy. Ãáng sợ tháºt! Ngá»§ ngoà i xe ngá»±a còn có vẻ an toà n hÆ¡n là nÆ¡i nà y.
Yến Tá» láºp tức ứng ngay.
- Ãúng đấy, đúng đấy! Tôi cÅ©ng thÃch ngá»§ trong xe ngá»±a hÆ¡n.
Nhưng Nhĩ Khang đã nói:
- Äừng có đòi há»i, là m sao ngá»§ trong xe được? Bây giá» sắp mùa đông rồi, ngoà i trá»i lạnh lắm, ngá»§ trong xe sẽ bị cóng. Ở đây dù gì cÅ©ng tránh mưa tránh gió được, nhìn kìa ở góc đằng kia có rÆ¡m rạ, tôi sẽ trải rÆ¡m đó ra, sau đó lót chăn lên là má»i ngưá»i có thể ngá»§ ngon ngay.
Liá»…u Thanh, Liá»…u Hồng phụ NhÄ© Khang, định lấy rÆ¡m trải ra thì bất ngá» từ trong đống rÆ¡m đó má»™t bóng ngưá»i nhảy ra. Hắn đầu tóc bù xù, thân thể gầy đét, hét:
- Ta là quỷ đây! Các ngươi cả rơm rạ cũng muốn đoạt nữa ư? Bộ muốn chết hả?
Liễu Hồng sợ hãi lùi lại.
- Có quỷ! Có quỷ!
Tiếng kêu cá»§a Liá»…u Hồng cà ng là m Kim Tá»a, Yến Tá» sợ quýnh lên.
- Có quỷ, có quỷ ư? Chạy thôi!
NhÄ© Khang thì không tin chuyện có quá»· nên đưa cao Ä‘uốc lên nhìn. Lúc đó má»›i trông rõ khắp bốn phÃa miếu Ä‘á»u có ngưá»i, nam nữ Ä‘á»u có tóc tai bù xù, bá»n há» giả vá» rên.
- Hù... hù... hù...
Rồi hỠđứng lên cà ng lúc cà ng tiến đến gần. Ãám con gái sợ khiếp, định bá» chạy ra ngoà i. VÄ©nh Kỳ cháºn lại nói:
- Yến Tá»! Äừng sợ, có anh ở đây chẳng ai dám hại bá»n em đâu.
Nhĩ Khang cũng nói:
- Tất cả đừng chạy lá»™n xá»™n đứng yên! Äể tôi đến xem lÅ© quá»· nầy nó ra thế nà o? Tôi chưa há» thấy quá»· qua, phải nhìn kỹ má»™t lần cho biết.
Vĩnh Kỳ nói:
- Ãúng đấy! Tôi cÅ©ng muốn xem quá»·! NhÄ© Khang, bá»n mình chiếu tá» ra má»™t chút để nhìn rõ xem, lâu lâu má»›i có cÆ¡ há»™i má»™t lần mà .
NhÄ© Khang và VÄ©nh Kỳ sóng đôi bước tá»›i con quá»· đứng gần nhất. Äó là con quá»· tóc dà i, NhÄ© Khang nói:
- À, thì ra là con quá»· tóc dà i, để ta lấy lá»a đốt hết râu tóc ngươi rồi tÃnh sau.
Con quá»· nghe váºy sợ hãi lùi lại nói:
- Tại sao mi lại hung dữ hÆ¡n cả quá»· váºy?
NhÄ© Khang giáºn dữ nói:
- Chúng ta như cá»p xuống đồng bằng, hết bị quan quân truy nã đến bị cướp bóc, bây giá» lại gặp bá»n ngươi hù dá»a nữa ư, thế thì còn gì là công bằng. Nà o lÅ© quá»·, quá»· đà n ông đà n bà gì ra đây, đấu vá»›i ta xem thá» ngưá»i vá»›i quá»·, ai lợi hại hÆ¡n ai?
Nhĩ Khang vừa nói là đưa đuốc tới đốt mặt con quỷ tóc dà i. Con quỷ sợ quá lùi lại ra sau tránh, nhưng vì lùi nhanh quá, hắn vấp một cái té nhà o.
- Ui da! Ui da!
NhÄ© Khang bèn bước tá»›i đạp chân lên ngá»±c con quá»· ngay, há»i:
- Ngươi là quá»· gì? Hãy nói tháºt ta nghe, nếu không nói ta sẽ đạp chết ngươi ngay.
Con quá»· tóc dà i cố gắng bò dáºy sụp lạy.
- Xin hảo hán tha mạng... tụi tôi vì nghèo quá chẳng còn cách kiếm sống gì khác đà nh giả là m quỷ thôi.
Liễu Thanh hét:
- Thì ra đây là quỷ giả. Thế nà y thì hết nói, quỷ mà dám lộng hà nh ngay trước mặt bồ tát thì không thể nà o tha được, các ngươi là m hoen ố cả chùa.
Rồi quay sang nói vá»›i bá»n Kim Tá»a.
- Kim Tá»a, Tá» Vy, Yến TỠđừng sợ, tụi nó toà n là quá»· giả cả đó.
Tiêu Kiếm nói:
- Mang thêm mấy cây Ä‘uốc đến đây, để ta xem cho rõ mặt bá»n chúng coi.
Liá»…u Thanh, liá»u hồng chẳng sợ, lùng khắp miếu tìm được rất nhiá»u bó Ä‘uốc. Thế là đuốc được đốt sáng lên má»—i ngưá»i má»™t cây, lúc đó má»›i nhìn thấy rõ lÅ© quá»·. Chẳng qua là bá»n ăn mà y rách rưới, đứa nà o cÅ©ng thoa nghệ cho mặt và ng ra. Trên đầu có thêm mái tóc giả, đà n ông đà n bà , trẻ con Ä‘á»u đủ cả. Giá» nà y Tá» Vy, Kim Tá»a không còn thấy sợ chỉ thấy bá»n chúng rất đáng thương. Tên quá»· tóc dà i quỳ má»p xuống lạy lấy lạy để.
- Các vị hảo hán, các vị nữ bồ tát, xin hãy rá»™ng lòng hỉ xả. Bá»n chúng tôi ba ngà y qua chẳng có lấy má»™t hạt cÆ¡m trong bụng, chúng tôi chỉ là kẻ lang thang không nhà đáng thương... Ban ngà y thì và o phố chợ xin ăn, tối đến vỠđây giả ma. Xin các vị hãy nhá»§ lòng thương, chúng tôi cần có má»™t chá»— để ngá»§. Nếu trên phố mà há» biết bá»n tôi ở đây thì há» sẽ ngưá»i đến Ä‘uổi ngay, chúng tôi chỉ là m chuyện bất đắc dÄ©, xin hãy tha mạng, tha mạng...
Má»i ngưá»i nghe váºy má»›i hiểu ra, Yến Tá» bây giỠđã hết sợ, lại cảm thấy thương hại há»i:
- Nghe các ngươi mấy ngà y rồi không có cái ăn ư? Tháºt không?
Má»™t ngưá»i đà n bà bế con, vẫn còn trong lá»›p quá»·, bước ra quỳ xuống.
- Vâng, bá»n tôi vừa lạnh vừa đói. Con lại bị bệnh nặng sắp chết đây nà y... Cô nương... Xin hãy động lòng cho má»™t bữa cÆ¡m ăn Ä‘i.
Tá» Vy nghe váºy quay sang Kim Tá»a.
- Kim Tá»a! Trên xe bá»n mình hình như còn lương khô phải không? Hình như có cả thuốc men nữa, bây giá» mang tá»›i đây, nhá»› lấy thêm mấy cái áo, và hai cái chăn nữa nhé.
- Vâng.
Kim Tá»a vá»™i bước ra ngoà i, có Liá»…u Thanh Ä‘i theo. Bá»n quá»· nghe váºy mừng quá, tất cả Ä‘á»u bò ra dáºp đầu lạy.
- Nam bồ tát! Nữ bồ tát! Hoạt bồ tát! Hoà ng thiên bồ tát! Cứu mạng bồ tát!
Kết quả là tất cả gạo, lương khô, quần áo, trên xe Ä‘á»u được mang cả và o chiếc miếu đổ.
Thế là chỉ má»™t Ãt phút sau, má»™t bếp lá»a lá»›n được nổi lên trong miếu cổ, nồi cÆ¡m bốc khói thÆ¡m phức. Ãám ăn mà y ngồi quanh quần bên bếp lá»a, ăn lương khô ngon là nh. Có ngưá»i khoác áo má»›i đám Yến Tá» cho, còn hai chiếc chăn được phân phối cho ngưá»i già và trẻ con đắp.
Ãám Yến Tá» phục vụ lại chẳng thấy mệt, Yến Tá» trong má»™t phút hứng chà lấy hai túi tiá»n ra, nói:
- Số tiá»n nà y đúng ra đã mất, nhá» tôi vá»›i Tiêu Kiếm lấy lại được, nên tốt nhất bố thà cả Ä‘i, còn hÆ¡n để cho bá»n cá» bạc hưởng.
Thế là đám ăn mà y ở ngôi miếu cổ hôm ấy coi như gặp quới nhơn, đó là chuyện nằm mơ cũng chưa hòng được gặp.
o0o
Tối hôm ấy, đến phiên Liá»…u Thanh trá»±c canh. Chà ng ngồi trước cá»a miếu, đưa mắt lên nhìn trá»i. Bầu trá»i Ä‘en rá»§ nặng vá»›i ánh trăng khuya.
Chợt nhiên Thanh cảm thấy có váºt gì khoác nhẹ lên vai, quay lại bắt gặp Kim Tá»a.
Kim Tá»a còn đưa cho Thanh tách trà nóng, nói:
- Trá»i lạnh quá, uống tách trà nóng Ä‘i, vừa ấm ngưá»i vừa giúp tỉnh táo.
Liá»…u Thanh đỡ lấy tách trà , Kim Tá»a bước đến ngồi cạnh.
- GiỠnà y cô chưa ngủ ư?
Liá»…u Thanh há»i:
- Ngá»§ không được, có lẽ vì không khà trong miếu không quen, tôi thấy tiểu thÆ¡ cÅ©ng trằn trá»c, chỉ có Yến Tá» là vô tư còn ngáy to nữa chứ?
Liá»…u Thanh cưá»i:
- Yến Tá» lúc nà o chẳng váºy? Trá»i có sáºp cô ấy cÅ©ng không quan tâm, con gái mà như con trai váºy đó. Riêng Tá» Vy thì khác, cô ấy cứ suy nghÄ© nhiá»u, lại rất nhạy cảm. Bị mất má»™t ngưá»i cha, Yến Tá» có buồn là vui ngay sau đó, còn Tá» Vy thì có lẽ không bao giá» quên.
Kim Tá»a chăm chú nhìn Liá»…u Thanh, Liá»…u Thanh ngạc nhiên.
- Là m gì cô lại nhìn tôi đăm đăm váºy?
Kim Tá»a há»i:
- Há»i tháºt, anh có còn thÃch chị ấy không.
Liễu Thanh ngạc nhiên.
- ThÃch ai chứ?
- Ãừng giả bá»™, không có gì qua mặt tôi được đâu. Tôi biết anh rất thÃch tiểu thÆ¡ tôi đúng không?
Liá»…u Thanh nhìn lên trá»i cưá»i.
- Ha ha! Cô có trông thấy trăng sáng quá không?
- Tôi không nói chuyện trăng sao vá»›i anh, tôi cÅ©ng không phải là tiểu thÆ¡ tôi mà có thể Ä‘em chuyện đó ra giảng giải. Tôi có má»™t Ä‘iá»u thắc mắc cứ để mãi trong lòng mà không biết phải nói vá»›i ai nghe, nên...
- Chuyện nghiêm trá»ng váºy ư?
- Vâng, nhưng tôi nói anh nghe, anh đừng kể ai biết nhé.
- ÃÆ°á»£c.
- Ãấy thì anh cÅ©ng biết đó, lúc trước tiểu thÆ¡ nghÄ© là mình sắp chết nên Ä‘em tôi gán cho NhÄ© Khang thiếu gia. Nhưng rồi mấy tháng trước đây, NhÄ© Khang thiếu gia và tiểu thÆ¡ đểu nói cho tôi biết là chuyện đó đã được há»§y bá». Vì NhÄ© Khang thiếu gia thì chỉ yêu có má»™t mình Tá» Vy cô nương, nên không muốn lá»i hứa đó rằng buá»™c tôi, mà là m cho duyên pháºn lỡ đỡ.
Liá»…u Thanh nghe váºy ngẩn ra, chưa nói gì thì Kim Tá»a đã tiếp:
- Lúc đó tôi cảm thấy choáng váng, thấy như tương lai hoà n toà n sụp đổ. Ãịnh bá» Ä‘i ra bán quán cùng anh và Liá»…u Hồng, nhưng rồi nghÄ© lại thấy từ nhá» mình đã bị rà ng buá»™c vá»›i tiểu thÆ¡ nên không đà nh lòng bá» Ä‘i, và tôi miá»…n cưỡng chấp nháºn thá»±c tế đó. Tôi nghÄ© quyết định đó cÅ©ng đúng, nhưng mà ... nhưng mà ...
- Nhưng mà hình bóng cá»§a NhÄ© Khang đã má»c rá»… trong trái tim cô? Chuyện cắt đứt sẽ là m cô Ä‘au lòng? Vì váºy mặc dù ở bên há», nhưng cô nà o có vui vẻ gì đâu?
- Anh có vẻ hiểu tôi đấy!
Liá»…u Thanh nhìn Kim Tá»a rất lâu, rồi nói:
- Chuyện nà y tôi thấy ngoà i cô cứu cô ra, chẳng ai giúp gì được cho cô đâu. Äể tôi nói kinh nghiệm tôi cho cô biết nhé, chuyện Ä‘au khổ có thể khiến ta nhức nhối má»™t thá»i gian dà i Nhưng rồi nó cÅ©ng sẽ bá» qua Ä‘i, lúc mà cô lấy lại được sá»± bình thản thì lúc đó cuá»™c Ä‘á»i sẽ đẹp lại.
- Tháºt ư?
- Tháºt chứ! Tâm sá»± cá»§a tôi cô đã biết, nhưng cô nhìn đây, bây giá» tôi vẫn yêu Ä‘á»i. Tôi đã nhảy qua được cái hố Ãch ká»· độc Ä‘oán, và bây giá» tôi vẫn là bạn cá»§a Tá» Vy và NhÄ© Khang. Há» là hai ngưá»i bạn tốt, chÃnh Ä‘iá»u đó là m tôi tâm phục khẩu phục. Tôi chẳng còn ý ganh tị, ghen tức, trái lại tôi thưá»ng cầu phúc cho há». Và khi tôi đạt được cảnh giá»›i nà y thì tôi lại cảm thấy rất sung sướng, rất vinh hạnh được là m bạn há».
Kim Tá»a nhìn thẳng và o mắt Liá»…u Thanh.
- Anh không còn buồn bực ư?
- Không còn má»™t tà nà o cả, cái tình yêu hạn hẹp cÅ© bây giỠđã biến thà nh tình yêu lá»›n. Sống trong Ä‘á»i nà o phải cô muốn gì là đạt nấy đâu? Nếu cái gì mà vượt khá»i tầm tay mình rồi mà cứ ngồi đó tiếc rẻ, Ä‘au buồn thì quả là chẳng có ý chÃ. Không đạt được thì mình cứ đứng qua má»™t bên ngắm nhìn, đó má»›i là đà n ông!
Kim Tá»a thấy Liá»…u Thanh nói có lý, nghÄ© ngợi má»™t chút nói:
- Nói chuyện vá»›i anh, tôi cảm thấy mình được khai sáng nhiá»u lắm. Tôi cần phải há»c theo anh má»›i được.
Liá»…u Thanh gáºt đầu, hai ngưá»i nhìn nhau, cái cảm giác “cùng là ngưá»i lưu lạc tha phương†khiến há» cảm thấy vô cùng gần gÅ©i.
|

18-09-2008, 12:47 PM
|
 |
Äá»™i Xung KÃch 
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
|
|
Ngà y hôm sau, má»i ngưá»i lại tiếp tục lên đưá»ng, Yến Tá», Tá» Vy, Liá»…u Hồng ngồi trong xe. Liá»…u Thanh và Kim Tá»a lái xe, NhÄ© Khang, Tiêu Kiếm, VÄ©nh Kỳ tiếp tục cỡi ngá»±a Ä‘i theo.
Nhĩ Khang nói:
- Thế nà y cÅ©ng gá»n nhẹ, đồ đạc vÆ¡i bá»›t cứ theo Ä‘iệu nà y mà đến Tứ Xuyên hẳn là bá»n mình chỉ còn mình không thôi.
Vĩnh Kỳ nói:
- Váºy cà ng tốt, tiá»n bạc là váºt ngoại thân, có đó mất đó. Nếu chẳng còn gì cả thì Ãt ra cÅ©ng khá»i sợ bị ngưá»i ta lấy mất, cÅ©ng khá»i phải quay ngá»±a lại tìm, đầu óc khá»i bị căng thẳng.
Tiêu Kiếm nghe VÄ©nh Kỳ nói váºy quay qua cưá»i.
- Ông nói váºy là sao? Có phải là tôi lắm chuyện nhưng ông phải biết tôi rất thù những kẻ dùng hương gây mê. Nếu Yến Tá» mà không có ý quay lại lấy cá»§a, thì tôi cÅ©ng quay lại cho bá»n há» má»™t tráºn má»›i đỡ tức!
Nhĩ Khang vội nói:
- Thôi được, thôi được. Chuyện đã qua rồi, nhắc lại là m gì. Từ rà y vá» sau chúng ta muốn gì cÅ©ng cần phải nhất trÃ, không được tá»± ý là m, dể khá»i lạc nhau.
Tiêu Kiếm nói:
- Xin hứa! Chắng bao giỠtự ý hà nh động nữa!
VÄ©nh Kỳ cÅ©ng cưá»i.
Äoà n ngưá»i tiếp tục Ä‘i, sau đó xe và ngá»±a đến má»™t hẻm núi vô cùng hiểu trở. Ãá»™t nhiên Yến Tá» gõ gõ lên mui xe.
- Dừng lại! dừng lại!
Liá»…u Thanh kéo dây cương cho xe dừng lại, quay lại há»i:
- Có chuyện gì nữa váºy?
Yến TỠnói:
- Có chứ, chuyện lá»›n chuyện nhá» cần thiết phải giải quyết ngay! Không được cháºm trá»…!
Liá»…u Hồng nghe váºy nhảy xuống xe.
- Ãể tôi Ä‘i vá»›i chị!
Kim Tá»a nói:
- Tôi cũng muốn đi nữa!
Yến Tá» vừa chạy đến phÃa sau tảng đá lá»›n, thì đột nhiên má»™t ngưá»i mặc áo Ä‘en từ trong nhảy ra.
Yến Tá» hoảng hốt quay lại, không ngá» trước mặt lại xuất hiện thêm mấy ngưá»i khác, Yến Tá» chưa kịp triển khai kinh công, thì má»™t tấm lưới úp xuống chụp gá»n lấy cô nà ng.
Yến TỠtức quá hét lên:
- Các ngươi là ai? Ta đẩu phải cá, tại sao dùng lưới bắt ta? Báºy tháºt! Thả ta nhanh lên! Bá»› ngưá»i ta, cứu tôi! Liá»…u Hồng, VÄ©nh Kỳ, Tiêu Kiếm mau lại cứu tôi!
Má»™t tay áo Ä‘en khác vác trá»n Yến Tá» lên vai bá» chạy, Liá»…u Hồng Ä‘uổi theo vừa chạy vừa la to.
- NhÄ© Khang, VÄ©nh Kỳ đến đây ngay, có mai phục ở đây! Yến TỠđã bị ngưá»i ta bắt Ä‘i rồi!
Kim Tá»a Ä‘ang chạy tá»›i, thấy không ổn, vừa quay lại định bá» chạy, thì má»™t ngưá»i áo Ä‘en khác, từ vệ đưá»ng phóng ra xốc tá»›i vác chạy luôn, Kim Tá»a sợ quá hét:
- Cứu tôi, cứu tôi với!
Ãến lúc nà y thì NhÄ© Khang, VÄ©nh Kỳ, Tiêu Kiếm đã phát hiện nguy cấp, vá»™i phóng xuống ngá»±a Ä‘uổi theo. Bất ngá» từ sau những tảng đá, bảy tám tay áo Ä‘en khác nhảy ra cháºn đưá»ng. Thế là cuá»™c chiến dữ dá»™i xảy ra, lúc đó Tá» Vy chỉ còn má»™t mình trong xe ngá»±a nhìn thấy sá»± việc như váºy, sợ Ä‘iếng cả ngưá»i đột nhiên từ đâu bá»—ng xuất hiện hai tay áo Ä‘en khác, phóng thẳng lên xe ngá»±a vung roi. Thế là chiếc xe chạy thẳng, Tá» Vy la hét cầu cứu mà chẳng ai nghe.
Äến lúc NhÄ© Khang quay đầu lại thì đã cháºm má»™t bước, chà ng tái mặt la lên:
- Không xong rồi, xe bị cướp chỉ có một mình TỠVy trên xe!
Và chạy ngược lại phÃa xe.
- Tá» Vy! Tá» Vy!
Nhưng NhÄ© Khang không thể đến vá»›i Tá» Vy ngay được, có mấy tên áo Ä‘en đã vây lấy chà ng không để Khang tiếp cứu phải dồn hết sức chống trả, tháºt khó khăn Khang má»›i thoát được đám áo Ä‘en. Chà ng cắm đầu chạy Ä‘uổi theo chiếc xe ngá»±a, nghe văng vẳng tiếng Vy trong xe kêu cứu.
- Anh Nhĩ Khang! Nhĩ Khang hãy cứu em!
Tiếng kêu cá»§a Tá» Vy cà ng là m Khang rối rắm. Trong khi xe ngá»±a lại chạy như bay, Khang biết rằng muốn cứu Vy chẳng còn cách nà o hÆ¡n là cháºn tay lái xe ngá»±a lại.
Thế là chà ng phi ngá»±a ká» sát xe rồi phóng lên, chụp lấy tay lái. Hai bên đánh nhau ác liệt, cuối cùng cả hai Ä‘á»u ngã khá»i xe lăn xuống đất.
Chiếc xe bây giá» không ngưá»i lái tiếp tục phóng nhanh, Tá» Vy ngồi trong xe cà ng sợ hãi.
- Anh NhÄ© Khang! NhÄ© Khang! Äến cứu em Ä‘i! Cứu em!
NhÄ© Khang cố đánh má»™t đòn tháºt mạnh lên gã áo Ä‘en để gã bất tỉnh, má»›i lồm cồm ngồi dáºy, nhÃn thấy chiếc xe tiếp tục chạy như bay, thân xe nghiêng ngả như muốn đổ. Khang phi thân Ä‘uổi theo, nhưng má»i chuyện đã quá muá»™n rồi, má»™t cánh cá»a xe đã bị bứt tung ra, Tá» Vy không Ä‘iểm tá»±a bị bắn văng ra ngoà i.
- Tá» Vy!
Khang hét lên, chỉ thấy Tá» Vy lăn tròn trên đá sá»i khi đến nÆ¡i thì Tá» Vy mặt mà y đã tái ngắt.
- Anh Nhĩ Khang.
TỠVy kêu được một tiếng là ngất lịm, không còn biết gì cả.
Bên hẻm núi đám Vĩnh Kỳ, Tiêu Kiếm anh em Liễu Thanh vẫn còn chiến đấu với đám áo đen.
- Yến TỠđã bị bá»n chúng mang vá» phÃa bên trái, Kim Tá»a thì bị chúng mang vá» phÃa phải. VÄ©nh Kỳ! Ta vá»›i ngươi phụ trách tìm Yến Tá», còn Liá»…u Thanh, Liá»…u Hồng thì gắng Ä‘uổi theo Kim Tá»a!
Tiêu Kiếm dặn dò xong, ra tay chiến đấu! Chẳng mấy chốc đánh tan đám áo đen, lại quay qua nói với Liễu Thanh.
- Bây giá» chúng tôi Ä‘uổi theo Yến TỠđây, nếu cáºu cÅ©ng hạ được há» thì chúng ta sẽ gặp lại nhau ở Bạch Hà trấn trước mặt, nghe rõ chưa?
Nói xong Tiêu Kiếm và VÄ©nh Kỳ Ä‘uổi theo bá»n bắt cóc Yến Tá».
Còn Liá»…u Thanh, Liá»…u Hồng cÅ©ng bằng má»i cách đánh tan vòng vây, Ä‘uổi theo phÃa bắt cóc Kim Tá»a.
Lúc NhÄ© Khang bế Tá» Vy dáºy, thì Vy đã không còn biết gì nữa. Mắt nhắm nghiá»n, có má»™t vế thương trên trán sưng vù.
Nhĩ Khang goị.
- Tá» Vy! Tá» Vy!
Nhưng Tá» Vy vẫn bất động, có Ä‘iá»u lồng ngá»±c vẫn còn thoi thóp NhÄ© Khang thở phà o, biết ngưá»i yêu vẫn còn sống, chà ng nói:
- Thôi được rồi! Äể anh mang em lên xe rồi kiểm tra.
Chiếc xe ngựa sau một lúc chạy không, bây giỠngựa có lẽ đã hết hoảng hốt, nên dừng lại.
o0o
Yến TỠbị kẻ lạ mặt vác trên vai, đã cố sức vùng vẫy hét:
- Ngươi là ai? Sao phải giấu mặt! Äồ hạ cấp! Äồ chết bầm khiếp nhược. Bắt cóc ta bất thình lình thế nà y đâu phải là anh hùng hảo hán? Hãy buông ta ra, thả ta xuống! Ta sẵn sà ng đánh tay đôi vá»›i ngươi đây.
Nhưng gã áo Ä‘en như chẳng thèm ngó ngà ng gì đến những lá»i cá»§a Yến Tá», cứ cắm cúi mà chạy.
Yến Tá» giáºn quá, cố đưa tay lên tóc lấy cái trâm cà i đầu rồi thẳng tay đâm và o lưng tên áo Ä‘en.
- Ui da!
Yến TỠcòn kê mồm cắn mạnh lên vai gã.
- Ui da! Mẹ ơi!
Hắn kêu lên, nhưng vẫn không buông Yến Tá», Yến Tá» hét:
- Có thả ta xuống không? Nam tá» hán đại trượng phu gì mà kỳ cục váºy, ăn hiếp cả cô gái yếu Ä‘uối. Chuyện nà y mà lan truyá»n chốn giang hồ còn gì là mặt mÅ©i nam nhi?
Ngưá»i mặc áo Ä‘en vẫn yên lặng, tai ngÆ¡ mắt Ä‘iếc không thèm nghe. Yến Tá» tức quá thở phèo phèo và sau ót gã đại hán, khiến gã nhá»™t nhạt há»i:
- Ngươi là m gì kỳ cục váºy?
Yến TỠnói:
- Thì ngươi cứ vác ta, còn ta sẽ dùng phép “quá»· thổi gió†đây là món tà thuáºt ta há»c được cá»§a Sa Mãn pháp sư. Ta chỉ cần thổi và o gáy ngươi mưá»i lần là ngươi sẽ biến thà nh cái xác chết khô cho xem!
Yến TỠvừa nói vừa thổi, rồi đếm:
- Một lần nè... hai lần nè... ba lần nè... bốn lần nè...
Nhưng tay áo đen vẫn tỉnh bơ nói:
- Biến thà nh xác chết ư? Ta chẳng sợ đâu... Ngươi tiếp tục thổi đi.
Yến Tá» thấy chuyện “thổi khà công†chẳng công hiệu, nên thò tay qua nắm lưới nắm lấy cái bÃm tóc cá»§a gã áo Ä‘en.
- Ta sẽ giáºt đứt cái bÃm tóc cá»§a ông.
Gã áo đen đau quá kêu lên:
- Ui da! Mẹ ơi!
Yến Tá» nghe váºy nói:
- Ãừng có kêu mẹ nữa! Ngươi hãy thả ta xuống ta mắc tiểu.
Tên áo Ä‘en nghe váºy giáºt mình há»i lại:
- Ngươi định là m gì?
- Mắc tiểu, ngươi không nghe ư? Ãúng ra ta xuống xe là để Ä‘i tiểu, vừa và o đến hòn đá là bị bá»n ngươi chụp lưới cõng chạy rồi. Vì váºy... ta nói thiệt ta Ä‘ang buồn tiểu vô cùng... ta không nhịn được nữa rồi.
Tên áo Ä‘en nghe váºy sợ quá ném Yến Tá» xuống đất. Yến Tá» vừa rá»›t xuống đất định đứng dáºy bá» chạy, không ngá» thấy chân bị vướng cái gì đó, nhìn lại thì thấy có ngưá»i đã đứng đạp chân lên ống quần.
Ngước lên lại thấy cả má»™t đám đông áo Ä‘en vây quanh Yến Tá» giáºt mình.
Má»™t tay áo Ä‘en cưá»i hì hì rồi chấp hai tay lại nói:
- Hoà n Châu cát cát kiết tưá»ng, thần Lý Äức Thắng tham kiến Hoà n Châu cát cát!
Yến Tá» nghe váºy trợn mắt, như váºy là hết rồi. Sao há» lại bắt ta má»™t cách dá»… dà ng váºy? Yến Tá» trừng mắt nhìn vị đại thần há»i:
- Các ngươi báºy quá, láºp mưu bắt ta, váºy là là m xấu hổ triá»u Ãại Thanh ta rồi. Vá» tá»›i hoà ng cung ta sẽ mét chuyện nà y lại vá»›i Hoà ng a ma, nói là các ngươi đã há»p nhau lại ức hiếp ta. Các ngưá»i chẳng là m việc chÃnh đại quanh minh, để cả đại thần Lý Äức Thắng trở thà nh Lý Äại Bại rồi.
Vị đại thần bất ngá», nhưng vẫn cố giữ lá»…, vòng tay thưa:
- Xin cát cát bá»›t giáºn, chúng tôi là m việc nà y chẳng qua là theo thánh chỉ thôi, khiến cát cát không vui.
Vị đại thần vừa dứt lá»i thì từ trong hẻm núi má»™t chiếc xe ngá»±a chạy ra.
- Má»i cát cát lên xe!
Có mấy tay mặc áo Ä‘en khác bước tá»›i, cởi dây cho Yến Tá» rồi đẩy lên xe ngá»±a, Yến Tá» há»i:
- Khoan đã, trên xe các ngưá»i có bồn tiểu không?
- Bồn tiểu ư?
- Nếu không có thì phải để ta đi và o rừng một chút, các ngươi hãy dang ra!
Vừa nói là Yến TỠđã mở cá»a định nhảy xuống xe các tay áo Ä‘en hoảng quá cháºn cá»a lại, nói:
- Trên xe có đủ cả, cát cát cứ tự nhiên trên ấy.
Yến Tá» tháºy váºy nói:
- Váºy thì các ngươi hãy tránh tháºt xa, không ai được tá»›i gần nhé. Dù gì ta cÅ©ng là cát cát đấy, nói các ngươi biết.
Tay đại thần nghi ngá».
- Xin cát cát đừng định dở trò, nên nhá»› là bá»n nà y số đông, cát cát có muốn là m gì cÅ©ng vô Ãch thôi.
Yến Tá» giáºn dữ.
- Dở trò gì chứ? Ta buồn tiểu quá, các ngươi khônng cho Ä‘i định giết ta à ? Ta không chết vì đánh nhau, mà chết vì bà đái thì rõ tháºt là xui xẻo. Thôi được rồi các ngưá»i đứng ở dưới đợi Ä‘i. Nhưng ta nói trước đấy, kẻ nà o mà dám nhìn trá»™m thì ta sẽ móc mắt đấy, đừng có nói sao ta ác.
Vị đại thần nghe Yến Tá» nói đỠcả mặt, trong khi các thuá»™c hạ khác lại che miệng cưá»i.
Vị đại thần nghÄ©, bá» trên đã dặn Ä‘i dặn lại mấy lượt là “không được là m rụng đến má»™t cá»ng lông chân.†Äiá»u nà y cho thấy thánh thượng vẫn còn yêu quý cô ấy, bây giá» dù có bắt được tốt hÆ¡n nên hòa hoãn đừng để sá»± việc biến thà nh tệ hại hÆ¡n, nên ra lệnh:
- Các ngươi hãy xuống xe cả đi, đứng dang ra xa, cứ tin tưởng cát cát, chắc không có ý gì đâu.
Ãám thá»§ hạ nghe váºy tránh ra xa, nhưng vẫn đứng vây kÃn quanh xe.
Chỉ nghe có tiếng nước chảy trong xe, má»i ngưá»i thấy ngượng nên hướng mặt ra ngoà i, chỉ có má»™t phút sau nghe má»™t tiếng “rầmâ€. Quay mặt lại thì đã thấy Yến Tá» như chiếc pháo thăng thiên bắn ra. Mấy tay cao thá»§ đã cảnh giác trước nên nhảy lên, thế là Yến Tá» vẫn còn nằm trong tay lÃnh triá»u đình.
- Xin má»i cát cát lên xe cho ạ!
Mấy tay áo đen lại đẩy Yến TỠlên xe, Yến TỠnghiến răng, nhưng chẳng là m thế nà o khác hơn được.
Xa xa núp sau tảng đá là VÄ©nh Kỳ và Tiêu Kiếm hai ngưá»i đã Ä‘uổi đến đây, trông thấy chiếc xe ngá»±a VÄ©nh Kỳ nói:
- Phải tiến đến bên, chúng ta xông lên nà o!
VÄ©nh Kỳ nói xong là nhá»m ngưá»i dáºy định chạy ra, Tiêu Kiếm nắm áo kéo lại:
- Cháºm chút! Chẳng thấy là toà n cao thá»§ võ lâm cả ư? Chúng ta Ãt ngưá»i không cá»± lại đâu, chuyện nà y phải dùng trà chá»› không dùng sức được. Tốt nhất chúng ta nên vá»™i, Ä‘i theo há» trước xem há» Ä‘i đâu, rồi tối hãy ra tay.
o0o
Trong khi đó NhÄ© Khang đưa Tá» Vy đến Bạch Hà trấn. Lúc đó Tá» Vy đã bị xây sát nhiá»u chá»—, nhưng nặng nhất là trên đầu trán, bị sưng phù. Khang biết là Tá» Vy té nặng lắm, cần phải nhỠđến thầy thuốc địa phương cứu chữa, thế là Khang đưa Tá» Vy và o má»™t quán trá», mặc dù biết là m như váºy là nguy hiểm, dá»… bị lá»™.
Tá» Vy được đặt ngồi trên ghế dá»±a. NhÄ© Khang mang nước đến để rá»a các vết thương trên ngưá»i Tá» Vy. Nhìn những vết thương gần như có khắp cả ngưá»i Vy, Khang thấy lòng Ä‘au nhói, mặc dù Khang cố nhẹ tay.
- Ui da!
Tá» Vy kêu lên, Khang há»i:
- Anh là m em đau lắm ư?
- Ồ không sao, không sao đâu!
TỠVy vội nói:
- Em gắng chịu đựng má»™t chút để anh rá»a sạch bằng không bùn đất, có thể khiến chúng nhiá»…m trùng. May mà trên xe, thuốc còn khá nhiá»u.
Khang nói và tỉ mỉ rá»a vết thương rồi xoa thuốc cho Vy.
- Em té nặng lắm phải không? Anh sẽ má»i thầy thuốc đến xem bệnh. Em cảm thấy thế nà o, cứ nói rõ đừng giấu diếm gì cả.
TỠVy lắc đầu.
- Không có gì đâu, em khá»e lắm, đừng gá»i thầy thuốc đến cà ng dá»… bị lá»™ hÆ¡n, đúng ra ta nên ở nhà dân...
- Nhưng em thương tÃch đầy ngưá»i thế nà y là m sao ở nhà dân được?
- Những vết thương nà y cũng không nặng lắm, hai ba hôm là là nh thôi.
Vy nói, rồi sá»±c nhá»› đến Yến Tá» và Kim Tá»a.
- Chẳng biết mấy ngưá»i kia giải thoát được Yến Tá» và Kim Tá»a chưa? Anh có để ký hiệu gì lại cho bá»n há» không?
- Có chứ.
Khang nói, rồi đỡ Vy lên giưá»ng.
- Thôi em hãy ngá»§ Ä‘i cho khá»e, nếu khá»e anh sẽ đưa em Ä‘i ngay.
Tá» Vy cảm thấy đầu nhức như búa bổ, không những thế mắt lại có má»™t mà n sương má» che kÃn. Nhưng chẳng dám nói ra sợ Khang lo âu, nên cứ yên lặng, Khang bảo:
- Em nằm nghỉ má»™t chút, anh ra ngoà i kiếm cái gì ăn, em thÃch ăn gì nà o?
TỠVy kéo lấy tay Khang nói:
- Em rất sợ phải xa anh, em sợ là nếu có má»™t ai đó và o bắt cóc em như bắt cóc Kim Tá»a vá»›i Yến Tá» thì sao?
Nhĩ Khang suy nghĩ.
- Thôi được, để anh bảo tiểu nhị đi mua giùm anh mấy cái bánh bao thôi. Em nói đúng trong tình trạng nà y anh phải luôn có mặt bên em mới được.
Thế là NhÄ© Khang Ä‘i ra dặn tiểu nhị mua giùm thức ăn. Ãến lúc NhÄ© Khang quay vá» phòng, chỉ thấy Tá» Vy nằm trên giưá»ng, mặt trắng bệch, chà ng không yên tâm há»i:
- Tá» Vy, có tháºt là em chẳng sao chứ?
TỠVy đưa tay ra cho chà ng:
- Anh Khang, thú tháºt là em thấy rất khó ở trong ngưá»i, nhưng anh đừng sợ. Bởi vì chân em thì chẳng có gì, nhưng ban nãy từ trên xe ngá»±a rá»›t xuống đất, em bị Ä‘áºp đầu xuống đất, nên bây giá» nhức đầu quá, em lại thấy muốn ói!
NhÄ© Khang nghe váºy giáºt mình.
- Sao em không nói sớm cho anh biết?
Rồi chà ng cúi xuống xem xét vết thương trên đầu TỠVy tái mặt:
- Thế nà y không xong rồi, sưng to thế nà y là m sao được, phải nhỠđến thầy thuốc thôi. Em ở đây nhé, anh đi một chút quay vỠngay.
TỠVy lo lắng.
- Ãừng! Anh đừng bá» em Ä‘i! Em chẳng sao đâu mà , chỉ hÆ¡i chóng mặt. Lúc nhìn anh, thấy như má» mỠảo ảo... nhưng không sao đâu, nghỉ ngÆ¡i má»™t chút là khá»e mà .
NhÄ© Khang nghe váºy cà ng lo lắng.
- Thôi được anh không rá»i em, nhưng phải nhá» Tiểu nhị Ä‘i má»i thấy thuốc đến xem cho em má»›i được.
Tá» Vy gáºt đầu, thế là NhÄ© Khang lại chạy ra gá»i tiểu nhị, đưa cho má»™t Ãt bạc, nói:
- Hãy mau cho má»i vị thầy thuốc nà o giá»i nhất ở thị trấn nà y đến đây, nhanh lên Ä‘i.
Tiểu nhị thấy có tiá»n là vá»™i vã Ä‘i ngay.
Nhĩ Khang quay lại phòng với một tâm trạng lo lắng:
- TỠVy nà y, em có thấy choáng nữa không? Hãy quay lại nhìn anh, anh và em chuyện vãn một chút cho đỡ căng thẳng.
Tá» Vy cưá»i trấn an.
- Anh yên tâm, em chỉ mệt má»™t chút thôi. Vì từ cái hôm rá»i Hồi Ức thà nh đến nay, em không ngá»§ được nên má»›i thế.
Nhĩ Khang nhìn TỠVy chợt xúc động.
- Anh tháºt sÆ¡ ý, chẳng quan tâm đến sức khá»e em.
Anh biết em rất yếu, lần trước má»™t lần bệnh suýt chết, lần nà y đúng ra không nên cho xe chạy liên tục... Em phải dầm sương giải nắng, ăn uống không chừng má»±c. Tránh sao... ban nãy lại mê đánh nhau để em má»™t mình trên xe, bá»n quan quân má»›i có cÆ¡ há»™i cướp xe để em té ngã, anh tháºt đáng chết!
TỠVy đưa tay sang sỠsoạng khuôn mặt Khang nói:
- Tá»™i nghiệp anh, từ ngà y anh quen biết em, cuá»™c Ä‘á»i anh hết gặp chuyện không may nà y đến chuyện khác. Em tháºt có lá»—i, nhưng xin anh hãy yên tâm em chẳng sao dâu, rồi sẽ hồi phục thôi mà . Ãiá»u lo lắng nhất hiện giá» không phải là bản thân em mà là Yến Tá» và Kim Tá»a chẳng biết giá» há» Ä‘ang ra sao nữa!
o0o
Quả tháºt, Kim Tá»a cÅ©ng Ä‘ang gặp xui xẻo. Cô nà ng bị má»™t tay áo Ä‘en bị mặt cõng Ä‘i má»™t quãng xa.
- Buông tôi ra! Ông đưa tôi Ä‘i đâu váºy, tôi van ông mà , để tôi được ở gần bên tiểu thÆ¡ tôi thôi.
Tên áo Ä‘en nghe váºy há»i:
- Ngươi là Hoà n Châu cát cát hay là TỠVy cát cát?
- Tôi không phải là Hoà n Châu cát cát mà cÅ©ng không phải là Tá» Vy cát cát mà tôi là Kim Tá»a.
- Kệ ngươi là ai, ta vác vá» rồi tÃnh!
Tên áo Ä‘en mang Kim Tá»a và o táºn trong rừng. Trong rừng đã có sẵn xe ngá»±a và các binh sÄ©. Tên áo Ä‘en đặt Kim Tá»a xuống.
- Bẩm Tần đại nhân, đã mang được cát cát vỠđây.
Tần đại nhân nghe váºy thÃch thú bước tá»›i nhìn, rồi quát:
- Ngươi tháºt là ngu! Cát cát đâu mà cát cát! Không phải!
Kim Tá»a nghe váºy quỳ xuống, van xin:
- Vâng, tôi không phải là cát cát, tôi chỉ là đứa a đầu, xin má»i ngưá»i hãy thả tôi ra.
Tần đại nhân nói:
- Không phải là cát cát, cũng là tòng phạm là m sao có thể thả ra được chứ?
Rồi quay ra sau, ông nói:
- Bây đâu! Hãy mang gông và o chân nó cho ta! Ãám thuá»™c hạ Ä‘i theo mang gông đến cùm và o chân Kim Tá»a.
Ngay lúc đó Liễu Thanh xuất hiện với mã tấu trên tay phóng nhanh đến bên Tần đại nhân đưa gươm kỠcổ ông ta nói:
- Phải thả Kim Tá»a ra! Bằng không ta sẽ cắt cổ đại nhân nà y!
Liá»…u Hồng từ sau tảng đá to cÅ©ng nhảy ra vá»›i má»™t thanh kiếm tiến sát Kim Tá»a, dùng kiếm phá ngay cùm trên chân và tay Kim Tá»a.
Ãám áo Ä‘en vá»™i xông đến vây lấy Liá»…u Hồng, Liá»…u Thanh láºp tức ấn Ä‘ao và o cổ Tần đại nhân nói:
- Chúng tôi chẳng muốn đổ máu, cô gái nà y chỉ là má»™t a đầu. Tôi mong rằng các vị hãy tha cho cô ta thì tôi cÅ©ng sẽ không là m hại vị đại nhân nà y. Má»™t a đầu đổi má»™t đại nhân, như váºy đâu có thiệt cho quý vị, hãy suy nghÄ© Ä‘i? Äổi hay không đổi?
Tần đại nhân nói:
- Thôi các ngươi đừng hà nh động nữa.
Ãám thuá»™c hạ nghe váºy đứng yên, Liá»…u Hồng lợi dụng dịp đó dẫn Kim Tá»a chạy nhanh. Liá»…u Thanh vẫn ká» Ä‘ao sát cổ Tần đại nhân nói:
- Xin phiá»n đại nhân má»™t chút, nhưng hãy Ä‘i theo tôi đến má»™t nÆ¡i an toà n tôi sẽ thả đại nhân ra ngay.
Tần đại nhân đà nh bước theo đám áo Ä‘en cẩn tháºn bước theo, Liá»…u Thanh nói:
- Không một ai được đi theo cả.
Thế là tất cả đứng lại, nhưng Liễu Thanh vì chỉ để ý đám áo đen đứng dưới đất, nên không ngỠtrên đỉnh một hòn đá to còn có một tên áo đen khác. Tên nà y thừa dịp Liễu Thanh không để ý đã phi thân xuống đá Liễu Thanh nhà o lăn.
Tần đại nhân láºp tức bá» chạy, ra lệnh:
- Hãy bắt con a đầu kia lại!
Liá»…u Thanh vá»™i phi thân tá»›i trước để cứu Kim Tá»a, đám áo Ä‘en xông lên, thế là Liá»…u Thanh, Liá»…u Hồng phải ứng chiến.
Có má»™t tay áo Ä‘en thừa cÆ¡ há»™i Liá»…u Thanh, Liá»…u Hồng báºn tay đã bay tá»›i chụp láy cổ Kim Tá»a kéo Ä‘i.
Liá»…u Thanh thấy tình hình quá nguy ngáºp, vá»™i bỠđịch thá»§ quay qua dùng dao chém mạnh lên tay tên nà y, khiến hắn phải buông Kim Tá»a ra. Không ngá» chá»— Kim Tá»a đứng lại cạnh má»™t vá»±c thẳm, thế là Kim Tá»a chỉ kịp la “ối!†má»™t tiếng là rÆ¡i luôn xuống vá»±c.
Liá»…u Thanh thấy váºy thất thanh.
- Kim Tá»a!
Tần đại nhân thừa dịp.
- Hãy bắt giữ hai tay đồng đảng nà y!
Liá»…u Thanh thấy Kim Tá»a đã rÆ¡i xuống hố, vừa Ä‘au vừa giáºn, nên quay qua đánh Tần đại nhân má»™t quyá»n khiến ông nà y ngã lăn. Ãám áo Ä‘en quay qua lo cứu Tần đại nhân, thế là Liá»…u Thanh bay xuống hố theo Kim Tá»a, Liá»…u Hồng thấy váºy hoảng quá.
- Anh Thanh!
Rồi cũng nhảy theo.
Bá»n áo Ä‘en báºn lo cứu Tần đại nhân, nên cÅ©ng không thèm truy Ä‘uổi theo há».
Kim Tá»a rÆ¡i xuống hố rá»›t ngay lên bụi gai, nằm bất động, Liá»…u Thanh phi thân theo, tá»›i đáy kêu:
- Kim Tá»a! Cô ở đâu? Sao không trả lá»i.
Bấy giá» Kim Tá»a đã tỉnh lại, nhưng không biết là m sao ra được.
- Liễu Thanh, tôi ở đây nà y!
Thế là Liá»…u Thanh dẹp gai cứu Kim Tá»a ra.
- Cô có bị thương ở nơi nà o không?
Kim Tá»a còn chưa hoà n hồn nói:
- Tôi cÅ©ng không biết, chỉ thấy cả ngưá»i bị Ä‘au nhức, không biết bá»n áo Ä‘en kia có Ä‘uổi theo ta không?
Lúc đó Liá»…u Hồng cÅ©ng đã đến nÆ¡i, há»i:
- Sao, thế nà o? Có sao không?
Liễu Thanh nói:
- Thôi chúng ta hãy cáng cô ấy chạy khá»i đây ngay, e là bá»n lÃnh ban nãy Ä‘uổi kịp bây giá».
Thế là Liá»…u Thanh, Liá»…u Hồng dìu Kim Tá»a Ä‘i.
- á»i! Äau quá! Cái chân cá»§a tôi, chắc bị gãy xương rồi.
Kim Tá»a nói, Liá»…u Thanh lo lắng.
- Váºy là m sao bây giá»?
Kim Tá»a ngồi xuống má»™t tảng đá.
- Thôi các ngươi Ä‘i cứu ngưá»i khác Ä‘i, mặc tôi. Há» muốn bắt tôi thì bắt, có chết cÅ©ng không sao.
Liễu Thanh lắc đầu.
- Sao cô lại nói váºy? Là m sao chúng tôi lại có thể để cô ngồi ở chá»— hoang vu thế nà y.
Rồi quay sang Liễu Hồng.
- Liá»…u Hồng, má»—i ngưá»i má»™t tay váºy. Ở đây không thể ở lại lâu được đâu.
Liễu Hồng nhìn lên.
- Hình như bá»n há» chẳng có Ä‘uổi theo. Nhưng kệ chúng ta phải nhanh chóng rá»i khá»i nÆ¡i nà y.
Và thế là ba ngưá»i dìu nhau Ä‘i, há» cứ thẳng đưá»ng trước mặt mà đi chứ không nhắm hướng gì cả. Và mãi đến lúc hoà ng hôn, thì há» má»›i tìm thấy má»™t cái nhà ở lẻ loi trong núi, rất may đây không phải là cạm bẫy mà là nhà cá»§a má»™t cặp vợ chồng nông dân, há» rất hiếu khách, dà nh cho ba ngưá»i chiếc phòng duy nhất. Liá»…u Hồng cảm động lấy ra má»™t chỉ bạc đưa cho hai vợ chồng nói:
- Xin hãy cho bá»n tôi tạm trú má»™t đêm, nếu ở đây có rượu có thịt và má»™t bá»™ quần áo sạch xin cho tất. Còn nếu ai lạ mà há»i, thì bảo há» chẳng có bá»n tôi ở đây nghe không?
Bà chủ nhà cầm chỉ bạc trong tay mừng quá, chạy ra ngoà i khoe với chồng.
- á»’! bạc tháºt đây ư? Ông xem nà y, há» cho tôi cả má»™t miếng bạc nà y.
Liễu Hồng giục:
- Em gái tôi té bị thương, xin ông bà cho tôi má»™t ấm nước để tôi rá»a vết thương cho nó, cho xin thêm miếng rượu để tẩy trùng vết thương.
- Rượu ư? Rượu nếp được không?
- Cái gì cũng được.
Liá»…u Thanh bế Kim Tá»a lên giưá»ng nói:
- Kim Tá»a cô phải gắng chịu Ä‘au má»™t chút, để tôi kiểm soát xem vết thương cô nghiêm trá»ng cỡ nà o. Xem tôi có thể trị được không, nhưng ở đây giữa chốn núi non thế nà y chắc không tìm được thầy đâu, thôi thì má»™t mình chữa chạy váºy.
Kim Tá»a gáºt đầu, Liá»…u Hồng mang kéo và xé vải là m băng. Sau khi xem xét Liá»…u Thanh thở phà o nói:
- Không bị gãy xương, chỉ tráºt gân thôi, cái nà y tôi là m được, chịu Ä‘au má»™t chút là xong!
Kim Tá»a bị thương thấy nặng mà nhẹ, nằm dưỡng thương trong núi, nhưng tình trạng cá»§a Tá» Vy thì khác.
Tá» Vy yên lặng, má»™t chút ngá»§ ngay. NhÄ© Khang ngồi kế bên nhìn ngưá»i yêu, lòng nà o yên được. Ãâu phải chỉ chuyện Tá» Vy, mà còn Kim Tá»a và Yến Tá» nữa, không biết há» bây giá» ra sao?
Buổi tối hôm ấy, Yến Tá» bị Lý đại nhân đưa vá» má»™t khách sạn ở Hồng Diệp trấn. Yến Tá» bị đẩy lên giưá»ng, tay chân vẫn bị trói, Lý đại nhân nói:
- Xin lá»—i Hoà n Châu cát cát nhé, thần là m thế nà y là chuyện bất đắc dÄ© thôi. Bởi vì suốt chặng đưá»ng Ä‘i, cát cát cứ định trốn mãi nên không thể không trói lại. Ngà y mai nà y, bá»n thần sẽ lên đưá»ng trở vá» Bắc Kinh, nếu cát cát mà vẫn không chịu hợp tác, thì ngưá»i bị thiệt sẽ là cát cát đấy!
Yến Tá» nhìn quanh, cưá»i nói:
- Ha ha! Các ngưá»i lại giải ta vá» Hồng Diệp trấn ư? Số ta quả là có duyên vá»›i cái trấn nà y, chỉ trong vòng có mấy ngà y mà đến đây những ba báºn.
Rồi quay qua nhìn Lý đại nhân, Yến Tá» lại tÃnh kế là m ngá»t.
- Lý đại nhân nà y, tôi không trốn nữa đâu, mà là m sao tôi trốn được khi bên cạnh ông toà n là các cao thá»§ võ lâm? Vì váºy tốt nhất là ông nên ná»›i dây trói cho tôi má»™t chút, chá»› cá»™t chặt thế nà y tê ngưá»i quá.
Lý đại nhân lắc đầu nói:
- Tôi chẳng là m được việc đó đâu, vì cô khó tin lắm.
Rồi quay qua thuộc hạ căn dặn.
- Các ngươi phải xem chừng cẩn tháºn nghe!
Dặn xong Lý đại nhân định Ä‘i ra ngoà i, Yến Tá» gá»i giáºt lại:
- Lý đại nhân ơi!
Lý đại nhân đứng lại.
- Cô còn muốn gì nữa?
- Xin há»i Lý đại nhân có vợ có con không?
- ÃÆ°Æ¡ng nhiên là ta có đủ cả!
Lý đại nhân nghe há»i ngạc nhiên, Yến Tá» lại há»i tiếp:
- Ngà i có tất cả mấy đứa con láºn?
- Mà cát cát há»i chi váºy?
- Không phải kiếm chuyện, mà tôi chỉ muốn ngà i cởi trói cho tôi.
Lý đại nhân chau mà y.
- Chuyện cởi trói với vợ con ta đâu có liên hệ gì?
- Sao lại không? - Yến TỠđáp – Ông ta không nghe ngưá»i ta nói “cha gây nợ, con phải trả†ư? Nếu hôm nay ngà i trói tôi thế nà y, nghÄ©a là ông đã ngược đãi tôi, thì sau nà y sẽ có má»™t ngà y, ngưá»i ta sẽ ngược đãi vá»›i con ngà i như váºy.
- Chuyện đó thì tôi chịu, vì tôi chỉ là m theo thánh chỉ thôi.
Yến TỠnói:
- Có nghĩa là ngà i chỉ biết là m theo thánh chỉ, dù chuyện đó là ngược đãi tôi?
Lý đại nhân nghe Yến Tá» há»i tá»›i nhức đầu chợt nhiên thắc mắc, lệnh trên bảo là tôi phải “bắt sống†không được là m “rụng cả má»™t cá»ng tócâ€. Thế nếu cá»™t chặt có vết thế nà y, chẳng hiểu là có bị vi phạm Ä‘iá»u lệnh trên không?
Yến TỠthấy Lý đại nhân phân vân nói:
- Lý đại nhân, Hoà ng a ma sau nà y biết được ông đã cá»™t tay cá»™t chân tôi thế nà y, rồi không cho tôi ăn không cho tôi uống không cho tôi ngá»§ nữa thì ngưá»i sẽ nghÄ© sao?
Lý đại nhân nghe váºy giáºt mình.
- Tôi nà o có cấm cô ăn, uống, ngủ nghe. Sao lại có chuyện đó, chẳng phải là cô vừa được ăn no rồi ư?
Yến TỠthủng thẳng nói:
- Nhưng ông trói tay trói chân tôi thế nà y, là m sao tôi ngủ? Là m sao tôi đi là m vệ sinh? Rõ rà ng là ông đã bạc đãi tôi... Không những thế ông còn... ông còn... là m tôi mất sỉ diện nữa. Ông có biết là “sĩ khả sát bất khả nhục†(kẻ sĩ thà chết chứ không bị nhục) ông là m thế nà y thì tốt hơn ông giết tôi cho rồi
Lý đại nhân bị Yến TỠquay đến nhức đầu, ông đà nh chịu thua, ra lệnh:
- Thôi được rồi, được rồi... thả lá»ng cho cát cát má»™t chút, nhưng nhá»› phải trông chừng cẩn tháºn đấy, đừng để trốn thoát.
- Vâng.
Thế là mấy tay áo Ä‘en bước tá»›i ná»›i lá»ng dây trói cho Yến Tá».
Lý đại nhân nói:
- Váºy là xong nhé, thế nà y thì không còn ngược đãi hay là m tổn thương danh dá»± cô rồi chứ gì?
Nói xong bá» Ä‘i ra ngoà i, Yến Tá» vươn tay vươn chân, bất thình lình phi thân vá» phÃa cá»a sổ. Má»™t đại hán áo Ä‘en phóng ngay tá»›i cho má»™t chưởng và o đầu Yến Tá», Yến Tá» rá»›t xuống ngay.
Tên áo đen nói:
- Ta chứ không phải Lý đại nhân đâu mà phải ngồi nghe ngươi lý luáºn nhăng cuá»™i, để rồi thừa dịp láºp mưu chạy trốn nhé. Nếu ngươi buồn tiểu thì cứ tiểu đại lên giưá»ng, khá»i Ä‘i!
Nói rồi, kéo Yến TỠđến bên giưá»ng, cá»™t cứng lại, Yến Tá» thấy váºy hét:
- Lý đại nhân Æ¡i, lý đại nhân bá»n thuá»™c hạ cá»§a ông nó không nghe theo lệnh ông, nó đánh tôi, ăn hiếp tôi nè!
Hai tay áo Ä‘en khác bước lại lấy chiếc khăn nhét và o mồm Yến Tá» thế là Yến Tá» bị tắt tiếng ngay. Tháºt ra thì lúc đó VÄ©nh Kỳ và Tiêu Kiếm đã đến khách sạn trên, chỉ vì ban ngà y nên chưa thể hà nh động, há» chỉ tá»›i lui nghiên cứu tình hình. VÄ©nh Kỳ nói:
- Sá»± việc sẽ hết sức khó khăn, kẻ địch có khoảng hai mươi tên toà n là cao thá»§. Yá»n tá» bị nhốt ở trên lầu căn số hai, còn bị cá»™t chặt. Chung quanh có khoảng mưá»i mấy tay canh chừng, trong ngoà i phòng đểu có ngưá»i canh giữ, e rằng vá»›i hai ngưá»i phe ta khó cứu được Yến TỠđâu.
Tiêu Kiếm nói:
- Trầm tÄ©nh nà o... cáºu đừng quen rằng mình Ä‘ang ở Hồng Diệp trấn.
Vĩnh Kỳ không hiểu.
- Hồng Diệp trấn rồi sao chứ?
Tiêu Kiếm thủng thẳng nói:
- Ở Hồng Diệp trấn nà y... có má»™t thứ rất độc đáo mà ngưá»i hà nh hiệp giang hồ rất ghê tởm, nhưng bây giá» không phải là lúc nói chuyện luáºt giang hồ. VÄ©nh Kỳ nà y... bá»n mình Ä‘i đến nhà chứa nhang, kiếm má»™t Ãt “váºt liệu†đi!
o0o
Và như váºy là hai tay Trương Toà n và Ngụy Võ lại gặp xui. Ãang ná»a đêm ná»a hôm, chợt “ầm†má»™t cái, cá»a phòng bị báºt mở.
Vĩnh Kỳ và Tiêu Kiếm đồng loạt xông và o.
- Trương Toà n, Ngụy Võ! Bạn cũ của ngươi đến tìm ngươi đây!
Hai tay chá»§ trưá»ng gà choà ng ngưá»i tỉnh dáºy, Tiêu Kiếm nói:
- Nà y hai cái “lư hương†sống, bá»n ngươi còn sống ư? Chúng ta lại giúp ngươi đốt nhang lạy Pháºt đây!
Hai ngưá»i nhìn lên thấy VÄ©nh Kỳ và Tiêu Kiếm giáºt mình.
- á»i! á»i! Các ngưá»i đến nữa ư?
Ngụy Võ láºp tức dáºp đầu.
- Kẻ hèn nà y là chó... sẵn sà ng ăn bẩn hơn là là m cái lư hương sống. Xin chư vị tha mạng, xin hãy tha mạng.
Vĩnh Kỳ bước và o.
- Ãem hết tất cả hương mê cá»§a bá»n bây ra đây cho ta mau lên!
Hai tay chủ trại gà run rẩy.
- Dạ hết rồi... hết rồi ạ.
Tiêu Kiếm trợn mắt.
- Ãừng có nói dóc! Hết rồi ư? Bây giá» có mang ra không, nếu không bá»n ta mà tìm được thì đến đôi mắt cá»§a bá»n ngươi sẽ thà nh chá»— cắm nhang đấy.
Trương Toà n nghe váºy vá»™i nói:
- ÃÆ°á»£c rồi! ÄÆ°á»£c rồi! Äể tôi lấy! Tôi lấy!
Vĩnh Kỳ hét:
- Váºy thì mang ra ngay! Bà y kế hoãn binh là chết vá»›i ta, ta sẽ không tha.
Hai tay vội chạy và o trong mang ra một hộp nhang.
- Hết tháºt! Hết tháºt rồi đấy! Không còn má»™t cá»ng trong nhà nữa!
Vĩnh Kỳ chụp lấy hộp nhang, trừng mắt.
- Các ngưá»i nghe ta nói nà y, từ rà y sắp lên khôing được bà y trò cá» bạc bịp dân là nh, cÅ©ng không được dùng nhhang mê xông nhà ngưá»i khác ăn trá»™m, bá»n ta sẽ theo dõi hà nh vi bá»n bây đấy. Tái phạm lần nữa là tất cả tai mắt mÅ©i miệng gì cá»§a bá»n ngươi cÅ©ng Ä‘á»u bị bá»n ta dùng cắm nhang cả, bá»n ta nói là là m đấy, hãy liệu hồn!
Nói xong hai ngưá»i phi thân ra ngoà i, biến mất trong mà n đêm.
o0o
Kết quả là tối hôm ấy, Lý đại nhân và bá»n quân sÄ© dưới quyá»n cá»§a ông được má»™t bữa ngá»§ say như chết. Yến TỠđương nhiên cÅ©ng bị hương mê là m không biết trá»i đất gì cả, VÄ©nh Kỳ và Tiêu Kiếm thừa dịp xông và o, chặt dây trói bế Yến Tá» thoát Ä‘i.
Vĩnh Kỳ vẫn còn lương tâm nói:
- Thôi dáºp tắt nhang Ä‘i đừng để bá»n há» bị tổn thương.
Tiêu Kiếm nghe lá»i dáºp tắt rồi cùng VÄ©nh Kỳ bế Yến Tá» biến mất trong mà n đêm.
o0o
Vá»›i NhÄ© Khang và Tá» Vy, cuá»™c Ä‘á»i há» lại dáºp dìu sóng gió, Tá» Vy ngá»§ mê đến táºn nữa đêm, lúc tiểu nhị đưa thuốc và o bảo phải uống nóng, thì NhÄ© Khang lại thấy Tá» Vy ngá»§ ngon quá không đà nh lòng đánh thức, đợi thêm má»™t lúc Khang má»›i lay Vy dáºy.
- Tá» Vy! Dáºy Ä‘i em, dáºy uống thuốc rồi hãy ngá»§ tiếp.
Tá» Vy Ä‘ang ngá»§ ngon giáºt mình tỉnh dáºy, kêu lên:
- Kim Tá»a! Yến Tá»! Chạy mau, có ngưá»i định bắt bá»n mình kìa!
Nhĩ Khang vội giữ TỠVy lại, nói:
- Bình tÄ©nh nà o? Äâu có ai lại bắt em đâu, có anh ở cạnh em đây nà y, đừng sợ.
Tá» Vy bấy giá» má»›i tỉnh hẳn há»i:
- Thế còn Kim Tá»a và Yến TỠđâu?
Nhĩ Khang đà nh nói:
- Chưa có tin tức gì cá»§a hai ngưá»i đó, VÄ©nh Kỳ, Tiêu Kiếm, Liá»…u Thanh, Liá»…u Hồng cÅ©ng chưa đến đây không biết là hỠđã cứu được chưa. Anh thì nghÄ© là má»i ngưá»i hẳn đã bình yên, thôi uống thuốc Ä‘i! Äừng nghÄ© gì đến bá»n há» nữa, giá» em cảm thấy ngưá»i thế nà o?
Tá» Vy cố nhướng mắt, nhưng chỉ thấy trước mặt tối âm u, nà ng tá»±a ngưá»i và o NhÄ© Khang nói:
- Em nằm mÆ¡ thấy cả bá»n bị bắt cả, em cÅ©ng thấy Ä‘oạn đầu đà i...
Nhĩ Khang hôn lên trán TỠVy.
- Là m gì có chuyện đoạn đầu đà i, tất cả chỉ là ác mộng thôi, nà o bây giỠem uống thuốc đi.
TỠVy vẫn ngồi yên, tư lự một chút nói:
- Sao trá»i vẫn tối quá váºy?
NhÄ© Khang giáºt mình.
- Ãâu có! Bây giỠđã là canh ba rồi, anh thấy em ngá»§ ngon quá, nên không đánh thức em đó chứ?
Rồi Khang ngồi xÃch ra, lấy chiếc gối để cho Tá» Vy tá»±a lưng và o nói:
- Thôi em ngồi đây, anh lấy thuốc em uống nhé.
NhÄ© Khang Ä‘i lấy thuốc bưng tá»›i, chợt nghe Tá» Vy há»i:
- Sao anh để phòng tối thế nà y? Không đốt đèn ngại bị ngưá»i phát hiện ư?
Nhĩ Khang kinh ngạc.
- Em... Em nói gì váºy?
- Em nói anh không đốt đèn, em là m sao nhìn thấy thuốc mà uống?
NhÄ© Khang giá» má»›i bà ng hoà ng, chà ng quay lại nhìn ngá»n đèn rồi nhìn Tá» Vy. Má»™t cảm giác sợ hãi xâm chiếm chà ng, Khang đặt chén thuốc xuống, nhìn Tá» Vy.
Tá» Vy chợt thấy má»i thứ yên lặng, nà ng đưa tay ra sá» soạng, há»i:
- Anh khang, anh ở đâu váºy?
Bây giỠthì Khang đã rõ chà ng run rẩy nói:
- Trá»i Æ¡i... xin ngưá»i đừng... Äừng...
Rồi Nhĩ Khang bước tới gần TỠVy nói:
- TỠVy... anh đây nà y... em hãy mở to mắt ra nhìn anh xem nà o.
TỠVy mở mắt, không thấy gì cả. Một cảm giác khủng khiếp bao trùm gương mặt nà ng
- Anh Khang, có phải là anh vẫn đốt đèn phải không? Váºy là em đã không nhìn thấy gì rồi... Em đã bị mù phải không?
Nhĩ Khang ôm chầm lấy TỠVy, lấy tay che miệng nà ng lại:
- Ãừng kêu lá»›n... Coi chừng kẻ địch nghe thấy... chúng ta Ä‘ang bị nguy khốn em ạ... Nhưng mà ... em đừng sợ... có thể đây là tạm thá»i... Anh sẽ đốt đèn thêm mấy cây đèn nữa... Äừng sợ... có anh bên cạnh mà .
NhÄ© Khang nói mà lòng Ä‘au như thắt, Tá» Vy ngồi thừ ra sá»± tháºt là m nà ng kinh hoà ng.
NhÄ© Khang vá»™i bước tá»›i bên cá»a gá»i ra ngoà i.
- Tiểu nhị đâu, mang thêm cho ta mấy cây đèn nữa xem? Không có đèn thì mang nến đến cũng được.
Tiểu nhị nghe gá»i Ä‘i ngay, chỉ má»™t lúc sau phòng đã sáng choang. NhÄ© Khang nhìn đèn, khấn:
- Xin Hoà ng thiên bồ tát giúp con, NhÄ© Khang nà y từ nà o đến giá» chưa há» là m chuyện ác đức. Ngay cả chuyện bá»™i phản hoà ng thượng cÅ©ng là điá»u vạn bất đắc dÄ©, xin ngưá»i đừng tà n nhẫn vá»›i con như váºy. Tá» Vy đã gặp quá nhiá»u trắc trở, thương tÃch đã đầy ngưá»i, nếu bây giá» ngưá»i còn mấy lấy thêm đôi mắt cá»§a nà ng nữa thì tháºt là tà n nhẫn, ác độc. Tôi van ngưá»i, đừng nên thế... Äừng nên là m thế.
Gian phòng ngáºp đầy ánh sáng như ban ngà y. NhÄ© Khang run giá»ng há»i:
- TỠVy, em có trông thấy gì không?
Tá» Vy ngồi trên giưá»ng cố mở tháºt to mắt chăm chú nhìn nhưng trước mắt chỉ là má»™t mà n đêm vô vá»ng. Sá»± tháºt khiến Vy rÆ¡i nước mắt, nà ng run rẩy nói:
- Anh Nhĩ Khang, em rất sợ... em chẳng nhìn thấy gì cả, tại sao lại có thể thế nà y được chứ?
NhÄ© Khang nhắm mắt lại, niá»m hy vá»ng sụp đổ trong lòng chà ng. Khang lại mở mắt ra, mở to để nhìn Vy, chà ng bà ng hoà ng bước tá»›i nắm lấy tay Vy động viên.
- Không có gì đâu Vy hãy can đảm lên... Tất cả chẳng qua là Thượng đế muốn thá» thách bá»n mình. Em đừng lo, còn nước còn tát, anh sẽ cho má»i thầy thuốc đến. Biết đâu đến lúc đó em lại trông thấy được... Anh không tin là định mệnh lại tà n nhẫn vá»›i ta mãi, vì váºy hãy có má»™t chút niá»m tin nghe Vy.
Bây giá» thì Vy đã biết mình đã mù. Tất cả dÅ©ng khÃ, sá»± lạc quan Ä‘á»u biến mất, nà ng khóc và nói vá»›i NhÄ© Khang:
- Em sợ quá... em không muốn là mình bị mù, thà chết còn sướng hÆ¡n... nếu không còn trông thấy gì nữa thì cuá»™c sống nà o có ý nghÄ©a gì vá»›i em? Em nà o có còn nhìn thấy anh, chẳng còn nhìn thấy cái đẹp cá»§a trá»i đất, em không muốn... không muốn sống trong cảnh tối tăm mãi.
Rồi Tá» Vy khóc òa lên, NhÄ© Khang thấy váºy nói:
- Thôi được rồi, anh Ä‘i má»i thầy thuốc đến ngay!
TỠVy sợ hãi.
- Äừng bá» em má»™t mình, em sợ lắm... anh NhÄ© Khang... bây giá» cái gì đối vá»›i em cÅ©ng vô cùng đáng sợ. Em sợ hÆ¡n cả chuyện lên Ä‘oạn đầu đà i, chưa bao giá» em khiếp đảm đến thế!
- Anh biết, anh biết!
Nhĩ Khang nói và cố gắng an ủi:
- Em đừng sợ! Em nên nhớ rằng vẫn còn có anh cơ mà anh sẽ cố gắng chạy chữa cho em. Rồi em sẽ là nh bệnh, mắt em sẽ sáng lại...
TỠVy khóc và rút và o lòng Nhĩ Khang, chưa bao giỠNhĩ Khang thấy lòng tan nát thế nà y.
Ãêm quá dà i như chẳng bao giá» muốn sáng, Khang ngồi đó nước mắt chảy dà i.
o0o
CÅ©ng trong đêm đó, Liá»…u Thanh ngồi canh cạnh Kim Tá»a. Tình trạng Kim Tá»a nhẹ hÆ¡n Tá» Vy, nhưng cô nà ng cÅ©ng bị vết thương hà nh sốt. Liá»…u Hồng mang cháo trắng và mấy món Ä‘iểm tâm và o.
- Kim Tá»a thế nà o rồi? Thôi anh hãy ăn cái gì dằn bụng trước Ä‘i.
- Sốt từ đêm đến giỠchưa giảm.
- Ãể em canh cô ấy cho anh ăn, tình trạng Kim Tá»a thế nà y mình có muốn Ä‘i ngay cÅ©ng nà o có Ä‘i được. CÅ©ng may là ở đây bá»n quan quân chẳng kéo tá»›I, má»i ngưá»i an toà n.
- Tình trạng ở chân cá»§a Kim Tá»a hẳn còn kéo dà i thêm mấy ngà y nữa, ở đây lại chỉ có dầu xoa, còn thuốc ở cả trên xe, nên khó mà là nh sá»›m được.
Liễu Thanh nói rồi bảo Liễu Hồng:
- Anh nghÄ© vết thương cá»§a Kim Tá»a thế nà y hẳn còn lâu. Bây giỠđể anh ở đây bảo vệ cô ấy, còn em thì hãy Ä‘i tìm bá»n Tá» Vy liên lạc vá»›i há» Ä‘i.
Liễu Hồng ngạc nhiên:
- Em chăm sóc chị ấy có phải hÆ¡n không? Dù gì Kim Tá»a cÅ©ng là con gái, anh là đà n ông, có nhiá»u bất tiện khi anh ở lại. Anh nên Ä‘i tìm bạn bè hay hÆ¡n.
Liễu Thanh không hiểu sao chẳng ưng.
- Anh đã nói anh phải ơ lại mà , cô ấy bị bong gân, anh lại rà nh vỠthuốc, nên anh ở lại hay hơn.
Liá»…u Hồng nhìn anh, chợt há»i:
- Nói tháºt Ä‘i, có phải là anh đã phải lòng Kim Tá»a rồi không?
Liệu Thanh nghe nói giáºt mình.
- Tại sao em nói váºy? Chẳng lẽ anh chẳng có quyá»n đó? - Rồi bá»±c dá»c nói – Thôi cô hãy Ä‘uổi theo bạn bè Ä‘i! Ãể không lạc há» bây giá», có gặp Tá» Vy nói tôi yêu Kim Tá»a đấy được chưa?
Liá»…u Hồng giáºt mình.
- Anh Thanh! Anh là m thế coi sao được? Anh cÅ©ng biết là trước kia lúc Tá» Vy đã hứa gả Kim Tá»a cho NhÄ© Khang rồi mà , cô ấy đã là ngưá»i cá»§a NhÄ© Khang thì là m gì tá»›i lượt anh?
Lúc đó Kim Tá»a nằm trên giưá»ng đã tỉnh lại, nghe nói nhưng vẫn giả vá» ngá»§ say. Chỉ nghe Liá»…u Thanh nói:
- Chỉ có cô là cái gì cÅ©ng không biết, cái lá»i hứa kia đã được há»§y bá» rồi, cô chẳng thấy là NhÄ© Khang bây giá» ngoà i Tá» Vy ra không để ý đến bất cứ má»™t ngưá»i nà o khác nữa ư?
Liễu Hồng vẫn không tin, nói:
- Nhưng chuyện nà y đâu phải anh muốn là được? Anh phải há»i Tá» Vy, rồi cÅ©ng phải há»i Kim Tá»a biết ngưá»i ta có đồng ý không?
Liễu Thanh đỠmặt.
- ÄÆ°á»£c rồi để tôi há»i... chỉ tại tÃnh tôi hÆ¡i e ngại thôi.
- Thương thì cứ nói, ngại gì, không nói sá»›m để ngưá»i ta cướp mất thì khổ thân.
- ÄÆ°á»£c có cÆ¡ há»™i là tôi há»i ngay!
o0o
Vá» phÃa NhÄ© Khang.
Ãêm dà i rồi cÅ©ng qua, Nắng lên, má»™t ngà y má»›i lại đến, NhÄ© Khang ngồi cạnh giưá»ng, tiá»u tụy nhìn Tá» Vy.
- Tá» Vy, em thế nà o? Äã đỡ hÆ¡n nhiá»u chưa? Hãy mở to mắt ra nhìn anh xem thế nà o?
TỠVy cố gắng nhìn, nhưng chẳng thấy gì cả.
- Trá»i sáng chưa anh?
- Trá»i đã sáng anh đã nhá» tiểu nhị Ä‘i má»i thầy thuốc đến rồi. Tá» Vy, đừng nôn nóng, đợi sáng thầy thuốc tá»›i là sẽ biết rõ ngay.
Tá» Vy ngồi dáºy quá» quạng định xuống giưá»ng, khiến NhÄ© Khang lo lắng.
- Em là m gì váºy? Muốn gì để anh lấy cho em đừng có xuống giưá»ng, chân em còn Ä‘au mà ?
TỠVy đẩy Nhĩ Khang ra:
- Em muốn được đến bên cá»a sổ, xem mặt trá»i lên thế nà o?
Nhĩ Khang thấy đau nhói trong lòng nói:
- Äể anh dìu em nhé?
- Khá»i dìu, nếu từ đây vá» sau em không còn nhìn thấy gì nữa, thì em cÅ©ng phải tá»± túc, chá»› chẳng lẽ để anh dìu em mãi sao? Vì váºy để mặc em, đừng để em có cái mặc cảm là mình đã bị tà n phế.
NhÄ© Khang lo lắng, bước tá»›i vịn tay và o ngưá»i Vy nói:
- Xin em đừng tuyệt vá»ng, rồi em sẽ khá»e mà , thầy thuốc chưa kết luáºn có thể chỉ cần và i thang thuốc là mắt em sẽ sáng lại. Bây giá» má»i thứ chưa rõ rà ng đừng tuyệt vá»ng?
Nhưng TỠVy đã đẩy ra.
- Em không muốn anh đụng và o ngưá»i em, để em Ä‘i má»™t mình.
- Thôi được, anh không đụng đến em nữa, cá»a sổ Ä‘ang ở phÃa tay mặt em đấy.
NhÄ© Khang biết Tá» Vy Ä‘ang tuyệt vá»ng nên chỉ đứng cạnh bên canh chừng chá»› không dám vịn tay và o ngưá»i Vy nữa.
Vy bước xuống giưá»ng quá» quạng đụng mép bà n, lần mò Ä‘i tá»›i, nhưng qua khá»i cái bà n là khoảng trống khiến nà ng hụt tay loạng choạng. NhÄ© Khang đỡ kịp nói:
- Tá» Vy, anh van em mà , hãy để anh đưa em Ä‘i, tá»± là m khổ mình nà o có Ãch lợi gì?
Tá» Vy giáºn dữ:
- Äã bảo đừng đụng đến em mà , căn phòng nà y quá nhá», chỉ bước có mấy bước là tá»›i cá»a sổ rồi. Chẳng lẽ chỉ có váºy mà em không là m được ư? Còn là m gì được nữa?
Thế là NhÄ© Khang đà nh để Vy Ä‘i, chà ng cố dá»n dẹp hết tất cả những chướng ngại trước mắt.
- Äến rồi, đến rồi đấy, trước mặt em là cá»a sổ, em hãy nhìn lên Ä‘i, nắng Ä‘ang lên dấy!
Tá» Vy sá» tay lên quả đúng là khung cá»a sổ, nhưng chẳng ngá» trên cá»a sổ còn có má»™t cây nến còn Ä‘ang cháy dở.
- Ui da!
Thế là tay Tá» Vy đã bị bá»ng lá»a, NhÄ© Khang bước tá»›i chụp lấy tay nà ng.
- Tá» Vy em có sao không? Anh biết là em ở trạng thái tuyệt vá»ng nên đã giáºn vô cá»›. Anh cÅ©ng biết là em Ä‘ang sợ, những gì em Ä‘ang nghÄ© đến anh Ä‘á»u hiểu, vì váºy hãy để anh giúp em, ngoà i anh ra em nà o có dá»±a được và o ai? Äừng cá»± tuyệt dù có thế nà o, em vẫn là Tá» Vy cá»§a anh mà !
TỠVy ngả và o lòng Nhĩ Khang khóa òa.
- Em đã không nhìn thấy cá»a, không còn phân biệt được ngà y là đêm. Từ đây vá» sau cuá»™c sống cá»§a em sẽ thế nà o? Chẳng lẽ phải chịu cảnh mù lòa đến mãn Ä‘á»i?
- Không đâu! Không đâu! NhÄ© Khang nói... Anh sẽ bảo tiểu nhị gá»i thầy thuốc đến ngay. Bây giá» em hãy quay vá» giưá»ng nghÄ© Ä‘i, đợi thầy thuốc đến khám, nhưng bên cạnh đó em phải trầm tÄ©nh. Chứ nếu cứ xúc động thế nà y thì là m sao chóng khá»i được.
Tá» Vy yên lặng để mặc NhÄ© Khang dìu trở lại giưá»ng. Chỉ má»™t lúc sau là thầy thuốc đến, sau khi bắt mạch xem xét vết thương trên đầu Vy rồi xem mắt. Ông lặng lẽ đứng dáºy nói vá»›i Khang.
- Chúng ta ra ngoà i nói chuyện đi!
TỠVy nhìn lên, phản ứng.
- Không cần phải đi đâu cả, hãy nói trước mặt tôi đi, tôi bị mù rồi phải không?
Thầy thuốc nhìn Khang, Khang gáºt đầu, thế là ông ta nói:
- Tôi nghÄ© là ... tốt hÆ¡n hai ngưá»i nên tìm đến má»™t thà nh phố lá»›n hÆ¡n, ở đó có chuyên gia vá» mắt. Còn tôi không chuyên môn lắm vá» bệnh nà y nên không biết phải trị ra sao. Tôi nghÄ© chuyện mắt cô gái không nhìn thấy thế nà y là có liên quan đến cục máu đông trên đầu đấy, chá»› mắt thì vẫn là nh lặn bình thưá»ng. Nếu bao giá» cục máu đông đó mà tan Ä‘i là cô sẽ thấy lại như cÅ©, chuyện không nhìn thấy nà y cÅ©ng có thể do tình cảm là m ảnh hưởng, không biết lúc gần đâu cô có bị cú sốc tình cảm nà o quá lá»›n không?
NhÄ© Khang há»i:
- Nếu lý do tình cảm, thì liệu mà sau khi bình phục lại mắt có sáng trở lại không?
- Tôi cũng không biết! Nhưng cũng có thể lắm!
Thầy thuốc nói TỠVy bực mình.
- Sao lại nói là có thể? Tại sao không nói là tôi mù luôn? Ông cứ nói tháºt Ä‘i, đừng giấu diếm gì cả.
Thầy thuốc nói:
- Xin lá»—i, nhưng tôi không phải là chuyên gia, tốt nhất là quý vị hãy Ä‘i tìm ngưá»i khác giá»i hÆ¡n.
Rồi ông ta ôm túi Ä‘i ngay ra cá»a, NhÄ© Khang cháºn lại.
- Thầy Æ¡i! Tôi van thầy mà , thầy biết thuốc gì cần cứ cắt, đừng buông tay váºy chứ?
- Nhưng nói tháºt! Tôi đã hết khả năng rồi xin lá»—i, xin lá»—i!
Tá» Vy nghe thầy thuốc nói có cảm giác như vừa bị tuyên án, nà ng thấy đầu óc quay cuồng và không ká»m được rÆ¡i tuá»™t xuống giưá»ng.
- TỠVy, em là sao thế?
Nhĩ Khang quay lại, TỠVy lắc đầu.
- Không, không thể như váºy được... Tại sao lại như thế chứ?
Rồi lồm cồm bò đi Nhĩ Khang ngạc nhiên.
- Em định đi đâu? Anh đưa em đi?
Tá» Vy quay ngưá»i há»i:
- Tưá»ng nhà đâu? Bức tưá»ng đâu?
NhÄ© Khang nghe váºy sợ hãi nói:
- Tá» Vy nghe anh nà y! Anh sẽ đưa em quay lại Bắc Kinh, ở đấy táºp trung nhiá»u thầy thuốc giá»i, có cả ngá»± y. Ta nhá» há» chữa chạy, bảo đảm vá»›i em là em sẽ hết mù. Em hãy nghe anh, anh yêu em, sẽ hết sức vì em, em hiểu chưa?
Tá» Vy chỉ ngồi yên chẳng nói năng gì cả, NhÄ© Khang thấy váºy bước tá»›i ôm lấy Vy hôn nà ng, nhưng Vy đẩy ra.
- Tá» Vy, sao em lại có thể cư xá» vá»›i anh như váºy? Anh đã nói vá»›i em nhiá»u lần. Bất cứ má»™t khó khăn nà o, anh và em phải hợp sức lại đối diện vá»›i nó. Em đừng quên là em đã từng hứa vá»›i mẹ cá»§a anh là em sẽ động viên giúp đỡ anh má»—i khi thấy anh bị nhục khÃ. Thế mà bây giá»... anh Ä‘ang ở và o cái thế thất vá»ng cô đơn, yếu Ä‘uối thế nà y em đà nh bá» anh ư?... ÃÆ°á»£c nếu em muốn chết anh sẽ chết cùng em!
TỠVy bắt đầu khóc.
- Em tháºt có lá»—i vá»›i mẹ anh, em đã hứa mà không là m được vì bây giá» bản thân em còn không lo được cho chÃnh mình, là m sao lo cho anh được? Nếu từ đây vá» sau, em trở thà nh phế nhân, thì còn là má»™t gánh nặng cho anh nữa, không được. Vì váºy... anh NhÄ© Khang anh hãy hứa vá»›i em má»™t Ä‘iá»u.
- ÃÆ°á»£c thôi, em muốn hứa gì anh cÅ©ng hứa cả, nói Ä‘i!
- Anh hãy bỠmặc em và quay vỠBắc Kinh đi... anh có thể xin hoà ng thượng ân xá cho anh và sau đó... cưới Tịnh Nhi là m vợ.
NhÄ© Khang giáºt mình buông Tá» Vy ra, khiến nà ng ngã nhà o xuống đất.
|
 |
|
Từ khóa được google tìm thấy
|
ãâàðäèÿ, åêàòåðèíáóðã, áîäèáèëäèíã, äæîëè, çàâîä, èíöåñò, ìàãèÿ, íàöèîíàëüíûé, ïàòðèîò, îñòðîâ, îòåëè, ìóðìàíñê, ïðîãðàììû, ñíîóáîðä, ñòèðàëüíûå, æàëþçè  |
| |