 |
|

12-10-2008, 06:01 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
hồi thứ ba mươi lăm
Bao Thị chế minh oan trước Kim điện.
Trầm Ngá»± sá» bị án giữa triá»u đình.
Hôm sau, Bao Công và o chầu trong lúc Thiên tá» chưa lâm trà o, các quan thấy Bao Công trở vá» thì mừng rỡ há»i:
- Bao đại nhân đã lo xong việc chẩn bần rồi hay sao mà trở vá» sá»›m như váºy?
Bao Công nói:
- Chưa xong, nhưng vì có việc cần gấp nên phải tức tốc vỠđây
Bá»n nịnh thần nghe Bao Công nói như váºy thì nghÄ© thầm:
- Lão già nà y có tánh quá»· quyệt, nay đặt chuyện ná», mai đặt chuyện kia, không biết đâu mà lưá»ng. Nay lão vỠđây e có việc không yên.
Còn Bà ng Hồng thì lòng lo sợ, cũng nghĩ thầm:
- Bao Hắc tá» vá» trà o hối hả như váºy chẳng biết có việc chi khiến lòng ta không an. Ta cầu cho Thánh thượng sai nó Ä‘i năm kia tháng ná», đừng trở vá» trà o thì ta má»›i ngồi yên được
Vừa lúc đó Thiên tá» lâm trà o, bá quan và o triá»u bái tung hô. Huỳnh môn quan tâu rằng:
- Nay có Bao Thị chế hồi trà o, còn đứng ngoà i ngỠmôn đợi lệnh.
Thiên tá» nghe tâu liá»n đòi Bao Công và o, há»i:
- Váºy việc chẩn bần đã xong chưa mà Bao khanh vỠđây?
Bao Công tâu:
- Vì có việc cần kÃp nên tôi má»›i vỠđây mà ra mắt Bệ hạ.
Thiên từ há»i:
- Việc gì mà Bao khanh gá»i là cần kÃp?
Bao Công tâu:
- Vả phép nước là điá»u rất trá»ng, nay gian thần kết đảng vá»›i nhau mà khi quân ngá»™ quốc, chẳng kiêng pháp luáºt. Nay Bệ hạ ở trà o mà không hay được, còn tôi thì Ä‘i chẩn nÆ¡i Trần Châu mà việc khi mạng cá»§a chúng nó tôi Ä‘á»u thấu, cho nên tôi phải há»a tốc vá» trà o, đặng mà tâu lại cho bệ hạ nghe để mà trừ đảng gian thần thì má»›i bình an xã tắc được.
Thiên tá» há»i:
- Bao Công nói gian thần nà o, ở đâu mà khi quân ngộ quốc không kiêng phép nước.
Bao Công tâu:
- Trầm Quốc Thanh đây tháºt là gian thần, không kiêng phép nước.
Trầm Quốc Thanh nghe Bao Công tâu như váºy thì kinh hãi nghÄ© thầm:
- Không biết lão nà y gá»i mình là gian thần là ý gì? Vẫn biết mình cÅ©ng có hà nh động sai quấy nhưng lão là m sao biết được?
Thiên tá» nghe Bao Công tâu như váºy thì há»i:
- Vì cớ gì mà Bao khanh lại biết Trầm Quốc Thanh là gian thần?
Bao Công tâu:
- Trầm Quốc Thanh tháºt là đứa đại gian, đại ác, chẳng kể pháp luáºt triá»u đình.
Bao Công má»›i tâu bấy nhiêu Ä‘iá»u thì Bà ng Hồng xen và o tâu:
- Vả Bao Chuẩn Ä‘i chẩn bần nÆ¡i Trần Châu công việc còn chưa xong, Bệ hạ lại chưa từng tuyên triệu mà dám bá» việc trở vá», ấy tháºt là kẻ không tuân phép nước, rồi lại khua lưỡi đánh lưỡi kiếm Ä‘iá»u mà dá»a dẫm triá»u thần. Xin Bệ hạ đừng nghe những lá»i vu vÆ¡ ấy, và khiến trở lại Trần Châu tiếp tục là m cho xong việc.
Bao Công nói:
- Việc nà y tôi không nói đến Quốc trượng, sao Quốc trượng là ngưá»i vô can lại gánh vác là m chi?
Thiên từ nói:
- Khanh là ngưá»i vô can, chá»› nói nhiá»u lá»i như váºy.
Bà ng Hồng nghe Thiên tỠquở thì không dám nói nữa, sắc mặt có vẻ thẹn thùng.
Thiên tỠnghĩ thầm:
- Bao Công thuở nay là ngưá»i chánh trá»±c công bằng, nay
không triệu mà trở vỠđây chắc là có việc gì quan trá»ng chá»› chẳng không?
NghÄ© như váºy liá»n phán:
- Có việc chi thì Bao khanh hãy tâu cho Trẫm biết.
Bao Công tâu:
- Vả Dương Tôn Bảo là ngưá»i trấn giữ biên cương, chốt ngăn kẻ địch từ 30 năm nay, công lao rất lá»›n. Công ấy, tá»™i ấy dù Bệ hạ có chiếu theo luáºt nước thì cÅ©ng tương công chiết tá»™i được, váºy mà Bệ hạ lại xá» tam ban triá»u Ä‘iển. Còn Lý Thà nh ám hại Tiêu Äình Quý mà mạo nháºn công lao. Dương Tôn Bảo chiếu theo quân pháp mà trị tá»™i thì cÅ©ng đáng lắm. Nay vợ Lý Thà nh là Trầm thị, không giữ bổn pháºn đà n bà , dám cả gan đến tâu giữa triá»u như váºy thì cÅ©ng có ngưá»i chá»§ sá»± cho nên Trầm thị má»›i dám là m. Còn Tôn Võ ra đến Tam Quan không tra xét công khố mà lại trả giá đòi ăn hối lá»™, ấy là bá»n nịnh thần khi quân ngá»™ quốc đó. Vì váºy cho nên Tiêu Äình Quý kẻ lá»— mãng giáºn đánh Tôn Võ như thế, thì cÅ©ng không lấy chi là m trá»ng tá»™i.
Bao Công má»›i tâu đến đó thì Bà ng Hồng đã kinh hãi láºt Ä‘áºt quỳ tâu:
- Mấy lá»i Bao Chuẩn tâu đó Ä‘á»u là vô bằng, xin Bệ Hạ xét lại
Thiên tỠnói:
- Bao khanh đang ở Trần Châu là m sao biết rõ việc Tam Quan được?
Bao Công tâu:
- Chẳng những tôi biết các việc ở Tam Quan mà cả công việc cá»§a lÅ© gian thần ở triá»u đình khi quân miệt pháp nữa. Äể tôi tâu rõ việc gian thần trong trà o cho Bệ hạ nghe. Bệ hạ không rõ lại giao Tiêu Äình Quý cho Trầm Quốc Thanh tra xét, té ra bá»n chúng che lấp việc Tôn Võ đòi hối lá»™ cứ tra xét việc mất chinh y hoà i, mà Tiêu Äình Quý cÅ©ng không chịu cung chiêu. Trầm Quốc Thanh láºp má»™t tá» cung chiêu giả mà mạo tấu cùng Bệ hạ. Nếu khi ấy không có Dư Thái háºu đến giữa trà o mà phân biện thì Tiêu Äình Quý đã là m quá»· không đầu rồi và Dương Tôn Bảo cÅ©ng phải thác oan vá» việc ấy nữa. Có phải lÅ© gian nịnh toa ráºp nhau mà khi quân vá»ng thượng chăng? Vì váºy tôi phải vá»™i vã vá» triá»u đặng xin Bệ hạ cho tôi tra xét việc ấy mà là m cho ra lẽ công bình.
Khi Bao Công tâu mấy lá»i ấy thì Trầm Quốc Thanh và Tôn Võ Ä‘á»u lo sợ lắm.
Thiên tỠphán:
- Bao khanh nói rằng rõ biết việc gian ấy thì tâu hết đầu đuôi cho Trẫm nghe.
Bao Công liá»n thuáºt hết các lá»i cáo thị cá»§a Y thị tại Trần châu cho Vua nghe.
Thiên tá» nghe rồi đến há»i Trầm Quốc Thanh:
- Ngưá»i ấy có phải là vợ cá»§a khanh chăng?
Trầm Quốc Thanh chưa kịp tâu thì Văn Ngạn Bác đã xen và o:
- Nà ng Y thị là bà con cô cáºu vá»›i tôi, đúng là vợ cá»§a Trầm Ngá»± sỠđó. Trầm Quốc Thanh nghe Bao Công kể hết sá»± tÃch cá»§a vợ mình thì đã hoảng hồn mất vÃa, không dám nói tiếng nà o. Thiên từ thấy váºy trong lòng cà ng thêm nghi. Còn Bà ng Hồng thì lo sợ nghÄ© thầm:
- Nếu váºy thì âm mưu trước đây đã bại lá»™ cả rồi.
Thiên tá» há»i Bao Công:
- Khi Y thị tố cáo thì có nói Ä‘iá»u gì nữa không?
Bao Công tâu:
- Y thị có nói Trầm Quốc Thanh ăn lá»™c nước mà không lo việc nước. Nà ng có nói vợ cá»§a Lý Thà nh là em ruá»™t Trầm Quốc Thanh, nên Trầm Quốc Thanh má»›i oán Dương Tôn Bảo và Äịch Thanh nên mạo tấu như váºy. Khi ấy nà ng thấy chồng mình Ä‘em dạ gian tà nên can gián mà Trầm Quốc Thanh không chịu nghe, nên giết nà ng như váºy.
Thiên tá» nghe xong liá»n phán:
- Hôm nay khanh nói, Trẫm mới biết ngà y trước Trẫm lầm.
Lúc ấy bá»n gian thần nghe Bao Công tâu mấy lá»i thì lo sợ lắm, song không dám nói chi hết.
Thiên tỠtại phán:
- Lá»i Bao khanh tâu đó cÅ©ng không lấy chi là m chắc, vì chỉ là lá»i quá»· mị thì cÅ©ng không biết đâu mà tin. Vả ngà y trước Trẫm có sai ngưá»i ra Tam Quan triệu Dương Tôn Bảo Äịch Thanh vá», thôi hãy chá» hai ngưá»i ấy vỠđây rồi sẽ tra xét Còn Bao khanh thì nên trở lại Trần Châu mà lo việc chẩn bần cho xong.
Bao Công tâu:
- Dương Tôn Bảo trấn thá»§ Tam Quan là chá»— hiểm địa trong lúc bình yên vô sá»± còn không dám bá» Ä‘i má»™t ngà y huống chi lúc nà y giặc giã nổi lên không ngá»›t, nếu triệu Tôn Bảo vá» kinh e Tam Quan phải mất, mà há»… Tam Quan mất thì xã tắc nhà Tống cÅ©ng không còn. Nay việc Trầm Quốc Thanh giết vợ thì hà m chứa oan tình. Bấy lâu tôi đã Ä‘iá»u tra những việc như váºy, xin Bệ hạ chá»› cho là chuyện quá»· mị. Cứ giao cho tôi tra xét.
Thiên tá» chưa kịp phán thì Trầm Quốc Thanh láºt Ä‘áºt tâu:
- Vợ tôi là Y thị không phải giáºn há»n tôi mà tá»± váºn, đâu có chuyện ấy? Tôi chắc Bao Chuẩn ghét tôi nên đạt Ä‘iá»u nói như váºy. Xin Bệ hạ chá»› nên tin lá»i ấy.
Bao Công tâu:
- Xin Bệ hạ cho tôi mượn ba món bá»u bối đặng tôi cứu Y thị sống lại mà tra há»i cho minh bạch rồi sẽ biết ai ngay, ai gian.
Trầm Quốc Thanh nói:
- Vợ tôi chết đã lâu, nay xương thịt cũng đã rã rồi, là m sao có thể cứu sống lại.
Bao Công nói:
- Trầm Quốc Thanh! Äừng có nhiá»u lá»i. Vả vợ ngươi cÅ©ng thuá»™c hà ng Cao mạng phu nhân, sao ngươi không tẩm liệm quan quách mà đem vất thây dưới vÅ©ng bùn. Ngươi tháºt là bất nhân không kể đến tình vợ chồng. Nay ngươi còn dám đến giữa triá»u mà tâu gian như váºy?
Trầm Quốc Thanh thấy Bao Công nói đúng sá»± tháºt nên kinh hãi không dám cãi nữa.
Lúc ấy thiên tá» y theo lá»i cá»§a Bao Công, truyá»n chỉ cho ná»™i giám lấy ba món bá»u bối cá»§a Tiên đế để lại giao cho Bao Công để tìm cách cứu vợ Trầm Quốc Thanh.
Bao Công lãnh chỉ xong thì Tôn Tú quỳ xuống tâu:
- Cứ theo lá»i Bao Công nói thì hà i cốt Y thị bị vùi xuống bùn. Xin bệ hạ thá» há»i Bao Công có biết nÆ¡i ấy hay không?
Thiên tỠphán:
- Lá»i khanh nói cÅ©ng có lý. Liá»n há»i Bao Công:
Bao Công tâu:
- Y thị đã tố cáo rất rõ, nên tôi mới dám tâu.
Thiên tá» há»i Trầm Quốc Thanh như sá»± tháºt không?
Trầm Quốc Thanh trong lòng rất lo sợ, nên nghe há»i liá»n tâu:
- Việc ấy quả có y như váºy
Thiên tá» nghe tâu thì nổi giáºn nạt lá»›n:
- Nếu váºy nhà ngươi tháºt không kiêng phép nước, chẳng kể luáºt vua. Vợ ngươi và o hà ng Cao mạng phu nhân, sao ngươi lại vùi thân trong vÅ©ng bùn như váºy. Tháºt là vô tình bạc nghÄ©a.
- Nói rồi truyá»n bắt Trầm Quốc Thanh trói lại, lá»™t hết áo mão. Bà ng Hồng thấy Trầm Quốc Thanh là m việc mỠám như váºy cÅ©ng không dám tâu và o.
Thiên tỠphán:
- Nay trẫm giao Trầm Quốc Thanh cho khanh tra xét cho minh bạch, rồi sẽ phục chỉ.
Nói rồi truyá»n bãi trà o. Các quan ai vá» dinh nấy.
Lá»i bà n.
Cuá»™c sống con ngưá»i là tranh Ä‘oạt hưởng thụ, bởi lúc nà o cÅ©ng sanh ra chiến tranh.
Nếu cuá»™c tranh Ä‘oạt ngoà i chiến tráºn thì đó là chiến tranh bằng gươm Ä‘ao, võ nghệ, còn ở trong trà o thì là chiến tranh bằng lý chÃ.
Äã là chiến tranh thì ai cÅ©ng cần đồng minh để giúp sức vì váºy mà chia ra lắm phe phái, cấu xé lẫn nhau.
Lá»i xưa có nói: "Há»… trâu thì tìm trâu; ngá»±a thì tìm ngá»±a".
Vì váºy kẻ trung thần không thể liên minh vá»›i kẻ gì nịnh.
Trong má»™t triá»u chÃnh mà gian nịnh cấu kết vá»›i nhau tạo nên thế lá»±c thì việc triá»u chÃnh sẽ rối ren, đất nước yếu Váºy bổn pháºn cá»§a kẻ cai trị quốc gia có bổn pháºn phân định đâu là chÃnh nghÄ©a, đâu là gian tà thì má»›i khác phục được tình trạng rối ren ấy.
|

12-10-2008, 06:02 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
hồi thứ ba mươi sáu
Hiá»n phụ nhá» Æ¡n đặng sống.
Trung thần tra xét gian ngay.
Khi Bao Công vỠđến dinh thì nghĩ thầm:
- Việc nà y nếu cháºm trá»… e bá»n Tôn Võ sanh gian kế thì khó lòng tra xét.
NghÄ© rồi liá»n đến dinh Trầm Quốc Thanh, rồi Ä‘i thẳng ra sau vưá»n, quả thấy có má»™t cây quế má»›i trồng. Bao Công khiến quân đà o chá»— ấy lên thì thấy thây Y thị chưa rã.
Bao Công than cho má»™t vị phu nhân hiá»n đức như váºy mà bị chết má»™t cách thảm thiết như vầy.
Than rồi liá»n há»i Trầm Quốc Thanh:
- Váºy ngưá»i đà n bà nà y có phải vợ nhà ngươi chăng?
Trầm Quốc Thanh gáºt đầu:
Bao Công khiến khiêng thây Y thị Ä‘em và o má»™t chá»— thanh vắng, rồi khiến tá»· tấc Ä‘em nước ấm tắm rá»a sạch sẽ, kế đó má»›i Ä‘em ba món bá»u bối là : Ôn lương mạo cho đội lên đầu lấy hoà n hồn chẩm cho gối; rồi lấy phấn hồn hương mà xông
Trong lúc còn chỠđợi Y thị sống lại thì Bao Công lại truyá»n bắt Tôn Võ trói lại.
Tôn Tú thấy váºy nổi giáºn nói:
- Bao Chuẩn! Ngươi chưa có phụng chỉ sao dám bắt Tôn Thị lang như váºy? Ngươi phải thả em ta ra.
Bao Công nói:
- Khi nãy tôi phụng chỉ tra xét vụ nà y mà Tôn Võ cÅ©ng liên can trong đám ấy. Há»… ngưá»i phạm tá»™i thì tôi được phép bắt hết. Äể Y thị sống lại, nếu khai có Bà ng Hồng, Tôn Tú thì tôi cÅ©ng bắt nốt. Váºy chá»› thuở nay ngươi chưa nghe Bao Công là ngưá»i thiết diện vô tư hay sao?
Tôn Tú thấy Bao Công nói như váºy, liệu bá» cãi không lại liá»n quà y quả trở vá» dinh.
Lúc nà y Bao Công đã khiến quân đem Tôn Võ và Trầm Quốc Thanh giam và o Thiên lao, còn Bao Công thì ở lại dinh Trầm Quốc Thanh mà chỠY thị tỉnh lại, rồi mới trở vỠdinh mình.
Còn Tôn Tú thì Ä‘i thẳng đến dinh Bà ng Hồng thuáºt 1ại việc tranh cãi vá»›i Bao Công cho Bà ng Hồng nghe.
Bà ng Hồng buồn bã nói:
- Không biết ý gì mà Bao Chuẩn hay gánh vác những việc vô can, bươi móc những Ä‘iá»u tâm sá»± cá»§a ta ra như váºy Nếu nó là m rõ trắng Ä‘en thì ắt ta cÅ©ng không khá»i tá»™i.
Tôn Tú nghe nói thì than:
- Nếu váºy thì em ta không tránh khá»i tay Bao Công.
Từ ấy Bà ng Hồng và Tôn Tú suy nghĩ mãi mà không biết âm mưu gì để trừ Bao Công cho được.
Lúc nà y Bao Công khiến các tỳ nữ chăm sóc cho Y thị đến canh ba đêm ấy thì Y thị sống lại, mở mắt ra, rồi rÆ¡i lụy dầm dá». Bao Công khiến đỡ nà ng và o phòng rồi trở vá» cung Ä‘em trả ba món báu váºt ấy cho Thiên tá».
Hôm ấy Thiên tỠlâm trà o, bá quan và o chầu đủ mặt
Bao Công quỳ xuống tâu hết các việc Y thị sống lại cho Thiên tỠnghe.
Thiên từ mừng rỡ nói:
- Khanh thiệt là công đức rất lá»›n. Thôi Trẫm cho khanh ba món bá»u bối ấy để cứu những ngưá»i thác oan.
Bao Công tạ ơn và tâu:
- Hôm trước Bệ hạ dạy tôi tra xét việc Trầm thị, nay tôi xin Bệ hạ giao tá» biểu chương ngoà i Tam Quan và tá» Ngá»± trạng cá»§a Trầm thị, đặng tôi hạch há»i cho minh bạch, và giao Tiêu Äình Quý cho tôi thì má»›i đối chứng rõ rà ng được.
Thiên tỠphán:
- Trẫm y theo lá»i tâu cá»§a khanh.
Bèn khiến ná»™i thị lấy tá» biểu chương và tá» ngá»± trạng trao cho Bao Công, rồi lại hạ chỉ sai ngưá»i đến Thiên Ba phá»§ dẫn Tiêu Äình Quý giao cho Bao Công tra xét.
Bà ng Hồng thấy váºy thất kinh, nghÄ© thầm:
- Hôn quân tháºt bất nhÆ¡n lắm. Giao tá» biểu chương cá»§a Dương Tôn Bảo thì chẳng nói là m chi, còn tá» ngá»± trạng cá»§a Trầm thị thì ắt Bao Hắc tá» lâm hại ta chá»› chẳng không. Bao Hắc tá» là thằng mặt sắt, há»… gặp việc thì là m, không biết vị nể ai, còn Trầm thị là pháºn đà n bà , chắc là non gan lắm. Nếu nó biết tá» ngá»± trạng do ta là m thì ta bị tá»™i rất nặng.
NghÄ© như váºy, lòng rối rắm không nói gì được.
Khi Bao Công lãnh tá» biểu chương và tá» ngá»± trạng xem xong liá»n quỳ tâu:
- Trong hai tá» biểu cá»§a Dương Tôn Bảo nói là Äịch Thanh dẹp giặc láºp công, và Tôn Võ đến Tam Quan không xét kho cứ đòi ăn hối lá»™, không thấy có việc là m mất chinh y. Nếu so sánh vá»›i tá» ngá»± trạng cá»§a Trầm thị thì không hiệp nhau chút nà o. Tôi chắc là tá» ngá»± trạng nà y có ai chá»§ mưu cho Trầm thị chá»› chẳng không. Dương Tôn Bảo trấn thá»§ biên cương đã hai mươi năm, có lòng trung quân ái quốc, lẽ nà o tư vị Äịch Thanh sát hại cha con Lý Thà nh là ngưá»i có công. Việc nà y tôi dám chắc Dương Tôn Bảo không có lòng ấy. Thuở nay há»… đà n bà mà đi kiện cáo thì thưá»ng khi phải có ngưá»i chá»§ sá». Äiá»u ấy tôi đã thấy nhiá»u lắm. Nay tôi xét lại Trầm thị là pháºn đà n bà , lẽ nà o lại dám cả gan đến giữa Triá»u đình mà cáo trạng, cho nên tôi má»›i Ä‘oán chắc có ngưá»i chá»§ sá» cho nó, nếu khi ấy Bệ hạ tra xét cho ra ngưá»i chá»§ sá» thì đã rõ việc nà y có gian thần toan mưu hãm hại kẻ trung lương rồi.
Thiên tỠnghe tâu thì nói:
- Khi ấy Trẫm cÅ©ng quên phứt Ä‘iá»u ấy. Váºy chá»› khanh biết ngưá»i chá»§ sá» cho Trầm thị là ai không?
Bao Công tâu:
- Tôi xem ý tứ đặt để trong ngá»± trạng thì biết ngưá»i không phải là ngưá»i tầm thưá»ng, chắc là má»™t vị đại thần trong trà o má»›i là m nổi tỠấy. Äể tôi tra xét cho ra ngưá»i xin Bệ hạ nháºn lá»i tôi, cứ theo luáºt nước mà là m ngay, đừng có vị tình vị nghÄ©a gì hết.
Bà ng Hồng nghe Bao Công nói như váºy thì mặt mà y ngắt, không dám nói lá»i nà o hết.
Thiên tỠphán:
- Trẫm tưởng đại thần trong triá»u cÅ©ng có ngưá»i ngay kẻ vạy, song nghÄ© vì Trầm thị là vợ cá»§a má»™t ngưá»i võ chức rất nhá» mà lại từ Tam Quan đến đây xa xôi lắm, lẽ nà o lại là m quen vá»›i đại thần đặng để cáºy là m tá» ngá»± trạng ấy, vì váºy Trẫm tưởng chắc là ngưá»i chá»§ sỠđó là ngưá»i ở ngoà i Tam Quan, nhưng chưa biết là ai. Thôi trẫm nói vá»›i Bao khanh như vầy, bây giá» chẳng nên tra xét ngưá»i chá»§ sá» là m chi cho dông dà i, cứ việc tra xét việc ở đây mà thôi.
Bao Công tâu:
- Chẳng phải tôi muốn tra xét chá»§ sá» là m chi, song giáºn ngưá»i ấy là đại thần trong trà o, hiểu thông pháp luáºt còn phạm pháp. Ấy thiệt là có dạ khi quân, có lòng hãm trung lương. Theo ý tôi chắc là loà i gian tặc, ham cá»§a hối, mà không kể tiếng xấu lưu truyá»n. Tuy Trầm thị không quen biết chi vá»›i thằng nịnh thần ấy, song nếu nó vãi và ng bạc ra cho nhiá»u thì nó cÅ©ng hóa ra ngưá»i quen biết.
Bà ng Hồng nghe Bao Công tâu như váºy thì giáºn lắm, nghÄ© thầm:
- Bao Hắc tá» thiệt là không kể đến ai hết, dám tá»›i giữa trà o bươi móc công việc mà mắng nhiếc ta như váºy. Nếu ta có quyá»n phép thì chém quách cho đỡ giáºn...
Bao Công lại tâu tiếp:
- Xin Bệ hạ xét lại mà phán Ä‘oán cho minh bạch, đặng trừ bá»n nịnh thần trong trà o. Nay tôi dám chắc rằng ngưá»i là m bản ngá»± trạng nà y là ngưá»i Bệ hạ tin cáºy và thương yêu.
Bà ng Hồng nghe tâu như váºy thì nghÄ© thầm:
- Bây giỠlão định quyết cho ta rồi còn gì đâu.
Thiên tá» nghe Bao Công tâu như váºy thì biết ý Bao
Công định quyết cho Bà ng Hồng rồi, nên kêu Bao Công nói:
- Bao khanh Æ¡i! Trẫm đã nói vá»›i Bao khanh cạn lá»i, sao Bao khanh cứ nà i nỉ tra xét ngưá»i chá»§ sá» như váºy. Vả ngưá»i chá»§ sá» không phải là ngưá»i chánh tá»™i, dẫu có tra ra cÅ©ng không phải là nặng. Thôi Bao khanh đừng để ý đến là m chi.
Bao Công thấy Thiên tá» nói như váºy thì biết ý Thiên tá» muốn che chở cho Bà ng Hồng, dù có tra xét cÅ©ng chẳng Ãch gì nên tâu:
- Bệ hạ đã dạy như váºy thì tôi phải vâng lá»i.
Thiên tá» mừng rỡ liá»n dạy bãi chầu, các quan ai vá» dinh nấy.
Bao Công vỠđến dinh liá»n sai Trương Long đến Thiên Ba phá»§ đòi Tiêu Äình Quý, Triệu Hổ đến dinh Trầm Quốc Thanh đòi Y thị, còn Äồng Siêu thì Ä‘i bắt Trầm thị, Tiết Bá thì và o thiên lao mà dẫn Trầm Quốc Thanh và Tôn Võ ra đặng có tra xét việc ấy.
Giây lâu má»i ngưá»i dẫn Tiêu Äình Quý, Y thị, Trầm Quốc Thanh và Tôn Võ đến mà không có Trầm thị. Bao Công há»i:
- Sao lại thiếu Trầm thị như váºy?
Äồng Siêu thưa:
- Trầm thị trốn đi đâu mất, tôi tìm không ra.
Bao Công há»i Trầm Quốc Thanh:
- Váºy Trầm thị ở đâu ngươi phải khai thiệt nếu không ta chẳng vị tình đâu.
Trầm Quốc Thanh nghe há»i nghÄ© thầm:
- Vả em mình là pháºn đà n bà , nếu bị Bao hắc tá» tra thì chịu không nồi mà phải khai sá»± tháºt, chi bằng ta ráng chịu thế cho nà ng thì Bà ng Quốc trượng má»›i khá»i liên can.
NghÄ© như váºy nên trả lá»i:
- Trầm thị không phái là ngưá»i Biện Kinh, khi tôi há»i rồi thì tha nó Ä‘i, nên bây giá» tôi không biết nó ở đâu mà chỉ.
Bao Công nghe nói cưá»i lá»›n:
- Té ra ngươi còn muốn gian dối mà không chịu khai.
Trầm Quốc Thanh nói:
- Chẳng phải là gian dối, chỉ vì tôi không biết.
Bao Công nạt lớn:
- Trầm thị là em ruá»™t cá»§a ngươi, sao ngươi lại không biết nó ở đâu? Vả lại án nà y chưa tra xét xong, sao ngươi thả nó vá».
Nói rồi liá»n cho đòi Y thị và o há»i:
- Ngươi có biết Trầm Quốc Thanh giấu Trầm thị nơi đâu chăng?
Y thị cứ sự thực khai ngay.
Bao Công lại đòi Tiêu Äình Quý đến há»i:
- Váºy chá»› sá»± việc ngoà i Tam Quan ra thế nà o, ngươi có hết thì hãy khai cho ta nghe.
Tiêu Äình Quý nói:
- Khi ban đầu tôi vâng lệnh Nguyên soái Ä‘i thôi thúc chinh y, té ra đến nÆ¡i thì chinh y đã bị cưá»ng đạo trên Ma Bà ng sÆ¡n lấy hết.
Bao Công nghe Tiêu Äình Quý nói thì lắc đầu nghÄ© thầm:
- Té ra quả có mất chinh y rồi, sao không thấy trong tỠbiểu của Dương Tôn Bảo nói đến. Hay là cũng có việc mạo công chăng?
NghÄ© như váºy liá»n há»i Tiêu Äình Quý:
- Ngươi nói có mất chinh y sao trong tá» biểu cá»§a Dương nguyên soái không nói đến chuyện ấy, nếu váºy là Dương nguyên soái có đồng lòng vá»›i Äịch Khâm sai mà mạo công giết cha con Lý Thà nh chăng?
Tiêu Äình Quý nghe nói nổi giáºn, nạt lá»›n:
- Bấy lâu nghe đồn Bao Công là ngưá»i thiết diện vô tư, xá» Ä‘oán việc gì cÅ©ng minh bạch, thế mà nay ông há»i như váºy thì tá» ra không có chút gì công minh cả. Vả Nguyên soái tôi là ngưá»i táºn trung báo quốc, không má»™t mảy riêng tư, lẽ nà o lại Ä‘i bênh vá»±c Äịch Thanh mà giết kẻ có công lao? Còn Äịch Thanh và Nguyên soái cÅ©ng chẳng có bà con chi cả, lẽ đâu vì Äịch Thanh mà bá» Lý Thà nh?
Bao Công nói:
- Cứ theo ngá»± trạng cá»§a Trầm thị thì nói Lý Thà nh bắn chết Táng Thiên vương, Lý Äại thì đâm chết Tá» Nha Xai, thì cÅ©ng có cá»› mà tin đặng. Còn ngươi nói Dương Tôn Bảo và Äịch Thanh không có đồng lòng, hay là ngươi cÅ©ng có ăn hối lá»™ cá»§a Äịch Thanh mà nói theo má»™t phe chăng?
Tiêu Äình Quý nạt lá»›n:
- Khi Äịch Thanh giết Táng Thiên vương và Tá» Nha Xai tôi thấy rõ rà ng.
Nói rồi liá»n thuáºt hết má»i việc từ khi thôi thúc chinh y đến lúc cha con Lý Thà nh mạo công, cho đến khi Tôn Võ tra xét lương tiá»n cho Bao Công nghe.
Bao Công nghe rồi thì khiến kêu Tôn Võ và o há»i:
- Công việc ngươi tuân chỉ ra Tam Quan kiểm tra như thế nà o hãy nói cho ta nghe.
Tôn Võ nói:
- Khi tôi tuân chỉ ra Tam Quan thì Dương Tôn Bảo niêm phong kho tà ng lại hết, và nói vá»›i tôi rằng: Lương khố hÆ¡n hai mươi năm nay năm nà o cÅ©ng có thiếu cho nên năn nỉ vá»›i tôi che chở giùm và lo hối lá»™ cho tôi khá»i kiểm tra. Tôi cÅ©ng có lòng tham nên không tra xét. Trong lúc Ä‘ang ngồi nói chuyện thì Tiêu Äình Quý nhảy đến thá»™p ngá»±c tôi mà đánh. Xin đại nhân xét cho.
Tiêu Äình Quý nghe nói mắng lá»›n:
- Loà i súc sanh. Äừng có nói láo. Nguyên soái ta trấn nÆ¡i Tam Quan đã hÆ¡n hai mươi năm, công việc chi xuất Ä‘á»u rõ rà ng, không há» sai má»™t mảy, thế mà ngươi lại không nghÄ© đến việc tra xét kho tà ng, cứ việc kèo nà i đòi cá»§a hối lá»™ cho nhiá»u, như váºy không đánh ngươi sao được.
Lá»i bà n.
Những kẻ có ý thức công bình bao giỠcũng sáng suốt trong việc xét đoán.
Bao Công sở dĩ được tiếng vô tư là vì trong lúc lúc xét đoán không để lòng tự kỷ mình xen và o công việc.
Lòng tá»± ká»· khi xét Ä‘oán má»™t việc gì, nếu để nó xen và o thì lẽ công bằng bị tổn thương. Mặc dù Bao Công đã thấy đâu là gian thần, đâu là trung chánh, nhưng lúc xét việc vẫn hãy nghe rõ trà tôn trá»ng lá»i nói cá»§a hai bên. Có tôn trá»ng ý kiến cá»§a hai bên thì xét việc má»›i công bằng và chÃnh đáng.
Tiêu Äình Quý mắng Bao Công chỉ vì lòng ngay thẳng cá»§a mình không chịu nổi những lá»i tà ngụy, còn Bao Công thì Ä‘i tìm những lá»i tà ngụy đó để chứng minh cho sá»± tháºt để tìm ra lẽ phải. Trong má»—i công việc thì má»—i tÃnh chất khác nhau, nên . không thể bắt Bao Công phải thiên vị, dù là thái độ đối xá».
Äây cÅ©ng là bà i há»c cho những ai cầm trong tay quyá»n hà nh xét xá» trước công lý.
|

12-10-2008, 06:03 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
hồi thứ ba mươi bảy
Xét nghi án đỡ trung dằn nịnh.
Tra kho tà ng phân chánh định tà .
Khi Tôn Võ nghe Tiêu Äình Quý nói như váºy thì mắng lá»›n:
- Äồ thất phu! Äừng có nói láo. Khi đó Dương Tôn Bảo năn nỉ lo lót vá»›i ta, nà o ta có kèo nà i chi đâu mà ngươi nói gian cho ta như váºy?
Tiêu Äình Quý nạt lại, nói:
- Vả Nguyên soái ta là ngưá»i thế tá»™c, vương hầu, danh vang thiên hạ, chấp chưởng binh quyá»n, lẽ nà o lại chịu năn nỉ vá»›i ngươi để lo lót tiá»n bạc hay sao.
Tôn Võ nói:
- Xin Bao đại nhân xét lại. Vả Tiêu Äình Quý khi trước đã đánh tôi, nay lại nhục mạ tôi như váºy tháºt là không nể gì luáºt pháp.
Bao Công nạt Tiêu Äình Quý:
- Ngươi chá»› nên lá»— mãng như váºy.
Liá»n khiến quân kéo Tiêu Äình Quý ra, rồi khiến đòi Trầm Quốc Thanh và o há»i:
- Ngươi nên nói rõ Trầm thị hiện nay ở đâu?
Trầm Quốc Thanh thấy có mặt Y thị ở đó liệu bá» không dấu được liá»n khai:
- Trầm thị đang ở Ni am.
Bao Công liá»n khiến Trương Long, Triệu Hổ đến ni am mà bắt Trầm thị vá». Không dè Trầm thị hay được việc ấy, liệu bá» trốn tránh không nổi nên Ä‘áºp đầu và o cá»™t tá»± vẫn.
Trương Long, Triệu Hổ đến nÆ¡i thấy sá»± việc như váºy liá»n
trở vỠbáo lại với Bao Công.
Bấy giá» Bao Công xem xét và luáºn án:
-“ Nếu Trầm thị muốn minh oan cho chồng mình sao không đến pháp đưá»ng mà đối nại, lại liá»u mình như váºy, ấy rõ rà ng là cha con Lý Thà nh mạo nháºn công lao rồi đó. Há»… rõ án cha con Lý Thà nh rồi thì Dương Tôn Bảo khá»i tá»™i giết oan ngưá»i có công. Còn Tiêu Äình Quý đánh khâm sai, lẽ thì cÅ©ng nên luáºn tá»™i, song nghÄ© vì Tôn Võ là m Ä‘iá»u trái phép nên Tiêu Äình Quý nổi nóng mà là m cà n, chá»› không có ý đồ, nên rá»™ng dung cho Tiêu Äình Quý. Tôn Võ khai Dương Tôn Bảo sà i hết cá»§a kho nên lo hối lá»™. Việc nà y sẽ sai ngưá»i ra Tam Quan minh xét rồi sẽ luáºn tá»™i. Äịch Thanh là m mất chinh y, chẳng mấy ngà y cÅ©ng lấy lại được, lại láºp nên công lá»›n, thì lấy công mà dồn tá»™i cÅ©ng được. Trầm thị đã dâng tá» ngư trạng giữa triá»u đình, lẽ thì phải tra xét cho ra ngưá»i chá»§ sá» mà định tá»™i luôn, song bây giá» Trầm thị đã thác rồi, không còn tra cứu được thì cÅ©ng bá» qua tá»™i ngưá»i chá»§ sá» Tôn Võ cãi lá»i chiếu mạng, không tra xét lương thảo, kèo nà i hối lá»™, tuy cá»§a tang còn chưa rõ nhưng chứng cứ đã có. Dù váºy cÅ©ng không đến ná»—i tá» hình. Trầm Quốc Thanh là m đến Ngư sá», hưởng lá»™c triá»u đình, đã không lo Ä‘á»n nợ nước lại mong lòng hãm hại trung lương, gian ác như váºy xá» tỠđã đà nh. Y thị là ngưá»i hiá»n đức, khuyên chồng không được phải liá»u thân. Äà n bà như váºy tháºt đáng là báºc trung quân ái quốc thì cÅ©ng đáng ban khen mà là m gương cho ngưá»i khác. Còn con tỳ nữ Tố Lan, tuy bị oai chá»§ nhà bắt buá»™c, song cÅ©ng là má»™t đứa bất trung, án ấy đáng tá»™i treo cổ.
Nếu ngÅ© hình không kịp thì là m sao ngăn kẻ gian tà , có công mà không thưởng thì lấy chi mà khuyên ngưá»i lương thiện. Vì váºy tôi hết lòng kÃnh cẩn mà định rõ án nà y."
Khi Bao Công lên án rồi thì khiến Ä‘em Tôn Võ, Trầm Quốc Thanh và con tỳ nữ Tố Lan giam và o ngục, còn Y thị và Tiêu Äình Quý thì cho vá» hết.
Hôm sau, Thiên tỠlâm trà o, bá quan bái kiến xong, Bao Công dâng tỠán cho Thiên tỠxem.
Thiên tá» xem rồi, nổi giáºn nói:
- Giáºn lÅ© tặc thần không kiêng phép nước, nếu không có Bao khanh vá» triá»u thì Trẫm đã lầm mưu mà giết oan tôi lương đống. Nay Trẫm y theo lá»i Bao khanh trừng trị theo bản luáºn án. Còn Y thị là ngưá»i đà n bà có lòng ngay thẳng như váºy, tháºt đáng khen. Váºy Trẫm gia phong là m Trung liệt Nguyên háºu, má»—i năm ban bổng lá»™c hai lần, gia tà i cá»§a Trầm Quốc Thanh giao cho Y thị quản thá»§ hết.
Như váºy Y thị đã may sống lại còn được hưởng phú quà vinh hoa. Còn Äịch Thanh lấy công Ä‘á»n tá»™i, mà không được phong là m Nguyên soái, chá» ngà y láºp được công sẽ phong thưởng.
Khi Bao Công lui chầu thì dẫn Trầm Quốc Thanh, Tôn
Võ và Tố lan ra pháp trưá»ng xá» y như bản án .
Thi hà nh bản án xong, Bao Công và o triá»u phục chỉ thì Thiên tá» ban thưởng cho Bao Công rất nhiá»u và ng bạc, nhưng Bao Công từ chối không nháºn, chỉ quỳ tâu:
- Xin Bệ hạ sai ngưá»i ra Tam Quan mà tra xét kho tà ng cho minh bạch, để biết rõ ná»™i tình.
Thiên tỠphán:
- Váºy thì trong trà o hiện nay ai có thể là m việc ấy?
Bà ng Hồng quỳ tâu:
- Tôi nghÄ© tá»™i Äịch Thanh là m mất chinh y, mà Dương Tôn Bảo không tâu cùng Bệ hạ thì hai ngưá»i ấy Ä‘á»u phạm tá»™i khi quân, xin Bệ hạ xét lại.
Bao Công nghĩ thầm:
- Ta đã không hạch tội nó ra thì thôi, nó còn muốn bước ra nữa.
NghÄ© như váºy quỳ tâu:
- Khi trước Bà ng Quốc trượng tiến cá» Tôn Võ ra Tam Quan tra xét thương khố, nay Tôn Võ bị tá»™i thì Bà ng Quốc trượng cÅ©ng liên can vá» tá»™i tiến cá» bất lá»±c. Vả lại Tôn Võ lại đòi ăn hối lá»™ cho Bà ng Quốc trượng nữa thì tá»™i cá»§a Bà ng Quốc trượng còn nhiá»u hÆ¡n tá»™i cá»§a Dương Tôn Bảo. Xin Thánh thượng theo phép nước mà trị tá»™i.
Thiên tá» nghe Bao Công tâu như váºy thì phán:
- Äây là việc nhá» má»n mà cÅ©ng không có chà là m chắc. Thôi, Trẫm cÅ©ng bá» qua không là m tá»™i cho hai đà ng hết.
Bà ng Hồng tạ ơn. Vừa muốn tâu nữa thì Thiên tỠphán:
- Bà ng khanh chẳng nên nhiá»u lá»i.
Bà ng Hồng tâu:
- Chẳng phải là tôi tranh cãi đâu. Tôi chỉ có ý muốn tiến cá» má»™t ngưá»i ra Tam Quan mà tra xét thương khố thôi.
Thiên Tá» há»i:
- Váºy ý khanh muốn tiến cá» ai?
Bà ng Hồng tâu:
- Có Binh bá»™ Thượng thư là Tôn Tú tánh rất công bình, chÃnh trá»±c, nếu Bệ hạ sai ngưá»i ấy thì rất tốt.
Thiên Tá» liá»n há»i Bao Công:
- Nên sai Tôn Tú đi việc ấy hay không?
Bao Công tâu:
- Nếu sai Tôn Binh bộ đi thì cũng được việc.
Thiên Tá» nghe theo, trên truyá»n cho Tôn Tú ra Tam Quan mà tra xét thương khố.
Bà ng Hồng lại tâu:
- Nếu Bệ hạ sai Tôn Tú thì cũng nên giao cho Tôn Tú đem Thánh chỉ ra Tam Quan luôn thể.
Bao Công nghe Bà ng Hồng tâu như váºy thì nghÄ© thầm:
- Loà i gian tặc tháºt là độc ác, còn muốn láºp mưu Tôn Tú Ä‘i đặng mà hãm hại trung thần. Thôi ta cÅ©ng là m thinh để coi chúng nó là m Ä‘iá»u gì quấy mà trị tá»™i.
Thiên Tá» truyá»n bãi chầu. Các quan ai vá» dinh nấy.
Khi Bao Công bãi chầu thì đến viếng Dư Thái háºu, thuáºt hết má»i việc cho Dư Thái háºu nghe, và khiến Trần Äạt, Tiêu Äình Quý hãy mau mau trở vá» Tam Quan kẻo lầm mưu gian thần. Hai tướng vâng lệnh ra Ä‘i.
Kế đó, Tôn Tú đến từ giã Bà ng Hồng. Bà ng Hồng nói:
- Bấy lâu nay cha con ta tÃnh kế hại Dương Tôn Bảo Äịch Thanh, té ra kế nà o cÅ©ng không xong hết. Nay cha tÃnh xin cho con ra đó thì con phải tìm cách mà hà nh động để trừ cho được hai tên ấy. Nhưng phải cho khéo léo kẻo láºu sá»± thì Bao Hắc tá» chẳng chịu dung tình đâu.
Tôn Tú nói:
- Việc ấy xin nhạc phụ chớ lo, để con tới đó sẽ tùy cơ ứng biến.
Nói rồi liá»n từ tạ ra Ä‘i.
Hôm sau, Bao Công và o triá»u tâu rằng:
- Nay tôi còn có má»™t Ä‘iá»u rất lá»›n, nên xin Bệ hạ tra xét cho minh bạch.
Thiên Tá» há»i:
- Váºy Bao khanh có chuyện gì hãy tâu cho Trẫm nghe?
Bao Công tâu:
- Việc nà y có liên can đến Tiên Äế, ảnh hưởng rất lá»›n đến triá»u-đình, nên lâu nay dẫu tôi có tà i năng đến đâu cÅ©ng không tra xét được.
Lúc ấy các quan nghe Bao Công tâu thì lấy là m lạ không biết việc chi, còn Thiên Tá» thì vá»™i vã há»i:
- Việc gì mà quan trá»ng như váºy?
Bao Công tâu:
- Nay tôi xét lại lý lịch cá»§a Bệ hạ thì cÅ©ng không thiệt là Thiên Tá», cho nên phải lấy lý mà luáºn cho minh.
Thiên Tá» và quần thần nghe nói thì ai ai Ä‘á»u sá»ng sốt, lấy mắt nhìn nhau.
Bà ng Hồng tâu:
- Bao Chuẩn tâu lá»i ấy tháºt là đáng tá»™i khi quân, xin Bệ hạ lấy phép mà trừng trị.
Thiên Tá» há»i Bao Công:
- Khanh gá»i Trẫm không thiệt là Thiên Tá». Váºy khanh còn biết Thiên Tá» nà o thiệt hay không?
Bao Công tâu:
- Nếu bệ hạ có bằng cá»› chi trong mình thì má»›i thiệt Thiên Tá», còn như không có bằng cá»› thì chắc là còn có chÆ¡n mạng Thiên Tá» khác nữa, song tôi không biết lưu lạc nÆ¡i đâu.
Thiên Tá» nghe nói thì cưá»i rằng:
- Vả khanh là đạo là m tôi sao lại dám há»i bằng cá»› cá»§a Trẫm. Trẫm đã trị vì bảy tám năm nay, thì Hoà ng thân Quốc thÃch, văn võ bá quan không ai dám nói tiếng chi hết, sao khanh lại dám nói lá»i ấy.
Bao Công lại tâu:
-Xin bệ hạ thiệt cho tôi rõ, rồi sẽ tâu hết các việc cho Bệ hạ nghe. Váºy chá»› trong long thể cá»§a Bệ hạ có dấu tÃch cho khác hÆ¡n ngưá»i thưá»ng chăng?
Thiên Tá» nghe há»i thì cưá»i rằng:
- Trong bà n tay cá»§a Trẫm có hai chữ SÆ N HÀ còn ở bà n chân Trẫm có hai chữ Xã Tắc Như váºy có là m bằng cá»› được chăng?
Bao Công nghe Thiên Tá» nói y như lá»i cá»§a Lý Thần phi thì tâu:
- Như váºy thì Bệ hạ quả là chÆ¡n mạng thiên tá» rồi, ngặt bây giá» Bệ hạ không rõ mẹ đẻ cá»§a Bệ hạ là ai.
Thiên TỠnói:
- Mẹ đẻ của Trẫm đang ở tại Nam Thanh cung chớ ở đâu.
Bao Công tâu
Nam Thanh cung Äịch thái háºu là mẹ đẻ cá»§a Lá»™ Huê Vương mà thôi chá»› không phải là mẹ đẻ cá»§a Bệ hạ đâu.
Thiên Tá» nghe tâu lấy là m lạ, há»i:
- Khanh nói Nam Thanh cung Äịch thái háºu không phải là mẹ cá»§a Trẫm, váºy khanh biết mẹ đẻ cá»§a Trẫm là ai không?
Bao Công tâu:
-Bây giá» Quách Hòe ở tại cung nà o? Nếu Bệ hạ muốn biết mẹ đẻ cá»§a Bệ hạ thì cứ tra há»i Quách Hòe thì má»›i rõ.
Thiên tá» nghe tâu liá»n chỉ Thái giám và o VÄ©nh An cung triệu Quách Hòe .
Thái giám vâng lệnh ra Ä‘i. Thiên Tá» lại há»i Bao Công:
- Nếu Bao khanh hiểu biết việc ấy thì tâu rõ cho trẫm nghe.
Bao Công liá»n tâu hết các việc bị gÃó thổi bay mão nÆ¡i Trần Kiá»u, đến việc gặp Lý Thần Phi trong lò gạch.
Thiên Tá» nghe tâu cả mình rởn ốc, ngồi sá»ng sốt ,không nói chi đặng. Còn các quan thì ai nấy Ä‘á»u sá»ng sốt, song không biết chân giả thế nà o.
Nguyên Quách Hòe là ngưá»i tâm phúc cá»§a Lưu thái háºu nên thì khi NhÆ¡n Tôn lên ngôi thì Thái háºu gia phong Cá»u tÃch cho Quách Hòe, lại cho phép an dưỡng thân già nÆ¡i VÄ©nh An cung, khá»i việc sai khiến chi hết. Vì váºy cho nên Quách Hòe á»· có quyá»n thế thì ná»™i trong cung muốn giết ai thì giết, muốn đánh ai thì đánh mà chẳng ai dám nói Ä‘iá»u chi. Má»—i ngà y Quách Hòe cứ ăn tiệc và chÆ¡i cá», không biết tá»›i việc chi hết.
Ngà y kia có Thái giám và o báo với Quách Hòe:
- Thiên Tá» truyá»n triệu đến cung.
Quách Hòe cưá»i nói:
- Ta là ngưá»i an nhà n vô sá»±, có việc chi mà Thiên Tá» triệu ta? Ngươi hãy trở lại mà tâu cùng Thiên Tá» là ta mắc uống rượu, không rảnh mà đi chầu. Nếu có việc chi cần thì chá» lúc ta rảnh ta sẽ đến.
Thái giám nghe nói như váºy thì Ä‘em lòng giáºn, song không dám nói gì hết, cứu Ä‘em lá»i ấy vá» tâu lại cho Thiên Tá» nghe.
Thiên Tá» nổi giáºn nói:
- Loà i súc sanh! Nó á»· thế Thái háºu mà không kiêng phép nước. Thôi, Trẫm cÅ©ng vị tình Lưu Thái Háºu mà cho triệu má»™t phen nữa.
Bèn sai ná»™i thị Ä‘i má»i Thái giám đến nói vá»›i Quách Hòe rằng:
- Nay có việc quốc gia đại sự mà văn võ bá quan không nghị nổi, nên phải cho đòi Thái giám đến, không được nghịch chỉ.
Ná»™i thị vâng lệnh đến thẳng VÄ©nh An cung nói lại y như lá»i Thiên Tá».
Quách Hòe nghe nói thì cưá»i rằng:
- Dầu có việc đại sá»± Ä‘i nữa thì bá quan văn võ ná»™i trà o lại không có ngưá»i nà o toan liệu hay sao. Ta là ngưá»i già cả rồi mà lại không phải công việc cá»§a ta nữa. Thôi để ngà y nà o ta rảnh ta sẽ đến.
Lưu Thái Háºu nói:
- Nếu nói như váºy thì trái lẽ quân thần rồi. Ta e không khá»i triá»u thần dị nghị.
Quách Hòe nói:
- Có việc chi mà triá»u thần dám dị nghị.
Thái háºu nói:
- Thiên Tá» vá»i nhà ngươi đã hai lần mà ngươi không chịu đến thì không phải ngươi khinh dể Thiên Tá» sao? Thôi, phải Ä‘i chầu má»™t chút cho khá»i miệng quần thần bà n luáºn thị phi
Quách Hòe nói:
- Nương nương phá»ng Ä‘oán như váºy chá»› triá»u thần ai dám dị nghị gì đâu.
Lưu Thái Háºu nói:
- Nhà ngươi đừng nói như váºy. Tuy trước mặt không dám nói nhưng sau lưng không khá»i tiếng thị phi.
Quách Hòe nói:
- Nếu Nương nương nói như váºy thì tôi phải Ä‘i.
Lưu Thái Háºu nói:
- Ngươi có Ä‘i thì Ä‘i cho mau để trở vá» cùng ta yến ẩm kẻo ta chá».
Quách Hòe vâng lá»i, khiến tả hữu đỡ mình lên kiệu Ä‘i và o chầu Thiên Tá».
Nguyên Quách Hòe lúc nà y đã tám mươi ba tuổi, mà lại máºp lắm nên Ä‘i không nổi. Má»—i. lần Ä‘i đâu Ä‘á»u phải có ngưá»i đỡ má»›i được.
Và o đến nơi, Quách Hòe tâu:
- Chẳng hay Thiên TỠtriệu tôi có việc chi? ,
Thiên TỠnói:
- Vì có một việc rất oan ngà y trước, nên Trẫm phải triệu ngươi đến mà xét việc ấy.
Quách Hòe tâu:
- Có việc chi quan trá»ng mà oan ức?
Thiên TỠnói:
- Trước đây mưá»i tám năm có xảy ra việc ly miêu hoán chúa và thiêu há»§y BÃch Vân cung, khanh có biết không?
Quách Hòe nghe nói thì kinh hãi, nghĩ thầm:
- Việc ấy đã 18 năm, duy có má»™t mình ta và Lưu Thái háºu biết mà thôi, tại sao hôm nay lại tiết láºu như váºy? Chắc là có chuyện bất thưá»ng, váºy ta cứ dấu nhẹm Ä‘i là hÆ¡n.
NghÄ© như váºy liá»n tâu:
- Việc ấy thiệt tôi không biết, xin Bệ hạ há»i ngưá»i khác thì hÆ¡n.
Thiên TỠthấy Quách Hòe không chịu nói thì nạt lớn:
- Nay việc đã tiết lá»™ ra như váºy mà ngươi còn giấu giếm nữa sao?
- Quách Hòe tâu:
- Việc ly miêu hoán chúa và tiêu há»§y BÃch Vân cung thì tôi Ä‘á»u không biết, xin Bệ hạ đừng há»i đến tôi nữa.
Nói rồi liá»n khiến kẻ tả hữu đỡ mình lên kiệu trở vá» cung. Bao Công thấy váºy nổi giáºn thá»™p ngá»±c Quách Hòe nạt lá»›n:
- Quách Hòe!Äến ná»—i nà y mà ngươi còn không kiêng phép nước, dám vô lá»… như thế sao?
Quách Hòe nạt Bao Công nói:
- Ngươi là ngưá»i chi? Là m đến chức chi mà ngang tà ng như váºy?
Lá»i bà n.
Trong cuá»™c sống ai cÅ©ng Ä‘ua chen vá» danh lợi mà chÃnh vì danh lợi đã đưa con ngưá»i đến những hà nh động bất nhân, bất nghÄ©a, đến lúc hối háºn thì việc đã lỡ rồi.
Kẻ có lòng nhân đạo thì tránh không là m Ä‘iá»u ác, dẫu chết cÅ©ng không hối tiếc. còn kẻ bất nhân,bất nghÄ©a vì thua vá»ng mà là m những việc vô nhân tâm, đến lúc xảy ra tá»™i thì sợ chết, chối quanh.
Không có kẻ nà o tham lam lợi danh mà không sợ chết vì lợi danh là nguồn hưởng thụ cá»§a há». Äã ham hưởng thụ thì sợ chết là lẽ đương nhiên.
Quách Hòe lúc dấn thân và o con đưá»ng tá»™i lá»—i thì chá»› nghÄ© đến danh vá»ng và quyá»n lợi, rồi đến lúc bị tiết lá»™ là đau khổ vì sợ chết.
Kẻ sợ chết thì lắm khi là m những việc trái đạo nghĩa.
|

12-10-2008, 06:03 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
hồi thứ ba mươi tám
Tống chúa thương mẹ trong lao khổ.
Vương Bỉnh vâng lệnh xét án to.
Bao Công thấy Quách Hòe vô lá»… như váºy thì hét lá»›n:
- Thuở nay ngươi không nghe danh của Bao Chuẩn hay sao?
Quách Hòe nói:
- Té ra ngươi cÅ©ng chỉ là má»™t đứa thất phu lá»— mãng,chẳng kiêng đến Tiên Äế, không kể đến Lưu Thái Háºu chút nà o, cho nên ngươi má»›i dám khinh miệt ta như váºy.
Bao Công nói:
- Quách Hòe! Tá»™i ngươi đã lá»›n như váºy mà ngươi không biết hay sao?
Quách Hòe nói:
- Ai có tội gì đâu mà biết?
Bao Công nói:
- Ngươi là ngưá»i tà n nhẫn, dám là m chuyện ly miêu hoán chúa, thiêu há»§y BÃch Vân cung, hãm hại Lý Thần Phi, đã sâu độc như váºy thì trá»i đất nà o dung tha.
Quách Hòe nói:
- Ngươi đừng cáºy tà i lẻo mép mà vẽ rắn thêm chân, việc ấy đã không có bằng cá»›, lại không có tông tÃch gì mà ngươi dám nói cà n như váºy?
Nói rồi liá»n hối kẻ tả hữu đỡ mình lên kiệu đặng trở vá» dinh.
Bao Công nạt lớn:
- Quách Hòe! Ngươi không vá» cung được đâu. Nếu ngươi cãi lá»i ta ắt không khá»i tá»™i.
Thiên tá» thấy váºy cÅ©ng nổi giáºn, truyá»n thị vệ bắt Quách Hòe trói lại. Quách Hòe bị trói láºt Ä‘áºt quỳ xuống năn nỉ:
- Oan tôi lắm Bệ hạ ôi! Tôi nay đã tám mươi ba tuổi mà chưa là m Ä‘iá»u gì lầm lá»—i, xin Bệ hạ đừng nghe lá»i Bao Chuẩn mà giá há»a cho tôi.
Thiên tỠnói:
- Quách Hòe! Ngươi phải khai ngay việc ly miêu hoán chúa và thiêu há»§y BÃch Vân cung cho rõ rà ng, nếu không thì Trẫm phải giao ngươi cho tam pháp ty tra xét.
Quách Hòe nghĩ thầm:
- Việc nà y là việc lá»›n, nếu khai ra thì Lưu thái háºu cÅ©ng không khá»i tá»™i.
NghÄ© váºy liá»n tâu:
- Nay Bệ hạ há»i tôi việc ly miêu hóan chúa và việc thiêu huá»· BÃch Vân cung mà việc ấy tôi không biết, xin Bệ hạ xét lại, chá»› nghe lá»i Bao Công mà oan ức cho tôi.
Bao Công tâu:
- Xin Bệ hạ giao việc nà y cho đại thần tra xét thì má»›i rõ được, nếu há»i như váºy thì Quách Hòe không chịu khai đâu.
Bà ng Hồng tâu:
- Việc nà y xin Bệ hạ chá»n ngưá»i khác để tra xét, còn Bao Công là ngưá»i khống cáo, nếu giao việc ấy cho Bao Công thì mất lẽ công bằng.
Thiên tá» nghe tâu gáºt đầu há»i:
- Theo ý Bà ng khanh thì việc nà y nên giao cho ai?
Bà ng Hồng tâu:
- Tôi là ngưá»i vô can xin Bệ hạ giao cho tôi tra xét.
Bao Công tâu:
- Việc nà y nếu giao cho Bà ng quốc trượng tra xét thì chắc có nhiá»u tà vạy, mà đã tà vạy thì không thể là m sáng tỠđược. Như váºy Lý nương nương phải vùi thân trong lò gạch cho đến mãn kiếp mà thôi.
Thiên tá» ngẫm nghÄ© má»™t lúc rồi há»i:
- Theo lá»i Bao khanh nói thì việc nà y nên giao cho ai.
Bao Công tâu:
- Nay Bà ng quốc trượng gá»i tôi là ngưá»i khống cáo, nếu đứng ra mà tra xét thì mất lẽ công bằng, váºy xin Bệ hạ giao cho Vương Bỉnh là ngưá»i chÃnh trá»±c thì má»›i tra xét được.
Thiên tá» liá»n truyá»n chi giao cho Vương Bỉnh hiện là Hình bá»™ thượng thÆ¡ Ä‘em Quách Hòe vá» tra xét.
Vương Bỉnh lãnh chỉ Ä‘em Quách Hòe vá» dinh. Vua truyá»n bãi triá»u, các quan ai vá» dinh nấy.
Khi vua vỠđến cung thì Bà ng quý phi ra đón tiếp, thấy mặt vua có vẻ buồn thì há»i:
- Hôm nay có việc gì mà Bệ hạ buồn như váºy?
Thiên tá» thuáºt lại má»i việc cá»§a Bao Công cho Bà ng quý phi nghe.
Bà ng quý phi nói:
- Tuy Bao Chuẩn nói như váºy, song việc ấy thiếp tưởng không chắc xin Bệ hạ chá»› tin.
Thiên tỠnói:
- Bao Chuẩn là ngưá»i chÃnh trá»±c vô tư, lẽ nà o Ä‘em dạ khi quân mà tâu dối như váºy.
Còn Lưu thái háºu thấy Quách Hòe Ä‘i đã lâu mà không vá» thì trong lòng nóng nảy lắm. Xảy có ngưá»i đến thuáºt việc Quách Hòe bị bắt cho thái háºu nghe. Thái háºu kinh hãi là m tá» máºt chiếu và lấy và ng bạc, châu báu khiến ngưá»i Ä‘em lo vá»›i Vương Bỉnh.
Còn Vương Bỉnh lãnh Quách Hòe vá» dinh, rồi thẳng háºu đưá»ng mà thuáºt hết các việc cho phu nhân nghe.
Mã phu nhân nói:
- Chắc là Bao Chuẩn gặp yêu ma ngoà i đưá»ng rồi vá» triá»u đặt Ä‘iá»u nói .như váºy. Chuyện ấy thiếp đây là đà n bà còn không tin huống chi Thánh Thượng cùng văn võ bá quan.
Vương Bỉnh nói:
- Bao Công là ngưá»i chánh trá»±c, vô tư, lẽ nà o lại dám bà y đặt chuyện ấy mà khi quân.
Mã thị lắc đầu nói:
- Tướng công là ngưá»i thông minh, trà tuệ, ra giúp triá»u đình đã mưá»i mấy năm nay, sao lại không biết việc ấy là việc quan trá»ng, lại lãnh là m chi những Ä‘iá»u cá»±c khổ như váºy?
Vương Binh nói: .
- Việc nà y không phải ta đứng ra mà lãnh đâu. ấy là tại Thánh thượng hạ chỉ mà phú thác cho ta, không thể từ chối được
Mã thị nói:
- Cả trà o văn võ không lẽ hết ngưá»i cho Thánh Thượng phó thác hay sao? ý vì trà o thần thấy việc quan trá»ng nên không ai dám mó tay và o, duy có tướng công là ngưá»i khá» khạo vụng tÃnh, nên ôm lấy cá»§a nợ ấy. Thôi, thiếp khuyên tướng công má»™t lá»i ngà y mai và o chầu phải từ chối việc ấy thì má»›i an ổn cho.
Vương Bỉnh nghe vợ nói như váºy thì vừa buồn, vừa giáºn song ngồi là m thinh không nói gì hết.
Lá»i bà n.
Mã thị, vợ Vương Bỉnh là pháºn đà n bà , nhưng xét vá» sá»± hiểu biết thì hÆ¡n Vương Bỉnh nhiá»u.
Thông thưá»ng má»—i việc khi dÃnh lÃu đến nhiá»u ngưá»i thì chẳng khác má»™t sợi dây chằng chịt, rà ng buá»™c vá»›i nhau, quan trá»ng hÆ¡n nữa là việc có quan hệ đến những kẻ có quyá»n cao, chức trá»ng. Dù không tư vị, nhưng vẫn đương nhiên gây thù oán vá»›i kẻ bị tai há»a. Cho nên, nếu đứng vá» láºp trưá»ng hy sinh để là m sáng tá» lẽ công bằng trong xã há»™i thì chẳng nói là m chi, còn ở đây Vương Bỉnh lại tham danh, muốn dâng công vá»›i triá»u đình mà xông và o chá»— thù háºn thì tất nhiên phải bị tai há»a trút lên công việc là m cá»§a mình.
Những lá»i khuyên can cá»§a đà n bà đôi lúc cÅ©ng rất cần cho đà n ông trong cuá»™c sống.
|

12-10-2008, 06:03 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
hồi thứ ba mươi chÃn
Äiêu ngu phụ giục chồng là m bất nghÄ©a.
Vô trà thần khi chúa muốn là m ơn.
Khi Mã thị thấy chồng ngồi là m thinh có vẻ buồn thì há»i:
- Tướng công Æ¡i! Thiếp can gián tướng công bấy nhiêu lá»i mà tướng công Ä‘em lòng giáºn thiếp là m chi?
Vương Bỉnh nói :
- Không phải là ta giáºn phu nhân đâu. Sở dÄ© ta là m thinh là đang suy nghÄ© cách nà o để tra xét việc ấy cho Thiên Tá».
Mã thị nói:
- Nếu tướng công không giáºn thiếp thì hãy nghe thiếp
má»™t lá»i nà y.
Vương Bỉnh nói:
- Phu nhân muốn nói gì cứ nói đi.
Mã thị nói:
- Lá»i xưa có nói: Gây việc không bằng bá»›i việc. Nếu tướng công Ä‘em Quách Hòe ra mà tra thẳng thì đặng lòng Bao Công mà mÃch lòng Lưu Thái Háºu, tôi e mai sau sanh thù, sanh oán thì Bao Công cÅ©ng Ä‘iá»m nhiên tá»a thị, không giúp đỡ cho tướng công đâu. Chi bằng tướng công nói việc vô bằng, vô cá»› mà phục chỉ Thiên TỠđặng Thiên Tá» giao lại cho Bao Công thì má»›i khá»i gây ra thù oán. Nếu tướng công không nghe lá»i thiếp thì ắt là há»a tá»›i bên mình chá»› chẳng không. .
Vương Bỉnh nói:
- Nói như phu nhân chẳng là sai lắm. Nếu ta tra đặng án nà y thì Thiên TỠđược mẹ, mà Lý Thần Phi đặng là m Thái Háºu, lẽ nà o Thiên Tá» và Thái Háºu không mang Æ¡n ta hay sao? Nếu hai bà Thái Háºu mang Æ¡n ta thì ai dám thù oán.
Phu nhân nói:
- Ngưá»i đà n bà ấy đã gá»i là mẹ vua, sao bấy lâu nay lại cam lòng chịu khổ, không đến quan địa phương mà minh oan, để đến lúc Bao Công Ä‘i đến Trần Kiá»u rồi má»›i tìm cách kêu oan. Tôi chắc là không phải mẹ vua đâu. Sao tướng ông lại thấp trà vụng toan, lá»i phải cÅ©ng nghe, lá»i quấy cÅ©ng nghe, không biết suy xét như váºy
Vương Bỉnh nói:
- Lá»i phu nhân nói rất phải, nếu ta không nghe theo thì ta thiệt vụng tÃnh lắm.
Mã thị nói:
- Như tướng công nghe theo lá»i thiếp thì có ngà y được hưởng tước lá»™c cao sang chá»› chẳng không.
Vương Bỉnh nói:
- Bây giá» ta đã lỡ lãnh chỉ rồi, váºy phu nhân toan tÃnh lẽ nà o?
Mã thị suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Việc ấy không khó, phải là m sao cho có lợi cho mình mà không để pháºt lòng hai bên là được.
Vương Bỉnh nói:
- Váºy ta sẽ là m đúng theo lá»i khuyên cá»§a phu nhân.
Vợ chồng đang thương nghị thì có gia nhân và o báo:
- Có Vương An Ä‘em máºt chỉ cá»§a Lưu Thái Háºu đến ra mắt.
Vương Bỉnh má»i Vương ân và o, rồi giở máºt chỉ ra xem, thấy châu báu và ng bạc rất nhiá»u, còn tháºt chỉ thì khiến Vương Bỉnh là m sao cho Quách Hòe khá»i tá»™i thì sẽ được hưởng và ng bạc và châu báu ấy.
Vương Bỉnh xem xong, nói với Vương Ân:
- Váºy công công hãy vá» tâu cùng Thái Háºu rằng việc tôi xin vâng theo lá»i Thái háºu dạy.
Vương Ân nói:
- Nếu đại nhân vâng theo lá»i ấy thì chẳng những được thưởng bao nhiêu và ng bạc đó thôi, ngà y sau còn cho đại nhân cao thăng quyá»n tước nữa.
Nói xong từ tạ ra vá», còn Vương Bỉnh trở lại háºu đưá»ng nói cho phu nhân hay và khiến gia Ä‘inh Ä‘em và ng bạc châu báu và o cho phu nhân xem nữa.
Phu nhân mừng rỡ nói:
- Tướng công thấy chưa. Có phải là trà tôi liệu định không lầm, công việc chưa ra gì mà Thái háºu nương nương ban cho châu báu như váºy, đến khi xong việc rồi ắt được quyá»n cao lá»™c cả chá»› chẳng không.
Vương Bỉnh cÅ©ng tươi cưá»i nói:
- Phu nhân tháºt là cao kiến.
Hai vợ chồng mở tiệc ăn mừng. Trong lúc đang ăn uống. Mã thị nói với chồng:
- Quách công công là ngưá»i tước vị cao trá»ng, không lẽ tướng công bắt giam trong thiên lao như váºy, xin tướng công sai gia đình đến thiên lao mà rước ngưá»i vỠđây đặng cùng ăn uống vá»›i vợ chồng ta cho vui.
Vương Bỉnh nói:
- Phu nhân nói cÅ©ng phải, nhưng giá» nà y còn sá»›m lắm e ngưá»i ngoà i xem thấy không khá»i dị nghị.
Lúc nà y Bao Công Ä‘i tuần nhưng không ngồi kiệu, mà cÅ©ng không cỡi ngá»±a, mặc đồ thưá»ng phục, Ä‘i vá»›i Trương Long, Triệu Hổ, Äổng Siêu, Tiết Bá. Khi gần đến nha môn cá»§a Vương Bỉnh thì gặp Vương ân mà Vương ân không biết Bao Công, nên cứ tá»± nhiên Ä‘i tá»›i. Bao Công thấy Vương Ân mặc đồ thái giám, liá»n đến gần há»i:
- Váºy chá»› ai sai ngươi Ä‘i đâu đây?
Vương Ân không thèm trả lá»i, cứ xăm xăm lướt tá»›i.
Bao Công nghĩ thầm:
- Giá» nà y mà có ngưá»i sai thái giám ra đưá»ng chắc là có duyên cá»› chi đây?
NghÄ© rồi, liá»n sai Trương Long rượt theo bắt lại:
Vương Ân thất kinh nói lớn:
- Ai mà cả gan dám bắt ta như váºy?
Trương Long nói:
- Bao đại nhân há»i ngươi sao ngươi không chịu trả lá»i, nên Bao đại nhân sai ta đến bắt.
Vương ân nghe nói đứng sá»ng sốt, Bao Công bước đến há»i:
- Ngươi vâng lệnh ai mà giỠnà y lại ra đây?
Vương ân đáp:
- Tôi vâng lệnh Thiên TỠchớ ai.
Bao Công há»i:
- Thiên TỠsai ngươi đi đâu đây?
Vương ân đáp:
- Thiên TỠsai tôi đến dinh Vương Hình bộ.
Bao Công há»i:
- Thiên TỠsai ngươi đến đó có chuyện chi chăng?
Vương ân nói:
- Thiên Tá» sai tôi đến đó dặn dò Vương Hình bá»™ phải tra xét cho ra việc ly miêu hoán chúa. Váºy đại nhân tha cho tôi vá» phục chỉ kẻo Thiên Tá» trông.
Bao Công nghe nói cưá»i thầm:
- Ngươi đừng có xảo trá. Nay việc đã tiết lộ rồi, ta biết ngươi không phải vâng lệnh Thiên TỠmà do một kẻ nà o đó sai khiến.
Nói rồi liá»n khiến Trương Long, Triệu Hổ dẫn Vương Ân vá» nhà .
Khi vỠđến nha môn rồi thì Bao Công khiến dẫn Vương Ân ra giữa pháp đưá»ng tra xét.
Vương Ân lớn tiếng nói: .
- Bao Chuẩn. Ta vâng lệnh Thánh Thượng đến dinh
Vương Hình bộ, sao ngươi dám bắt ta?
Bao Công nạt lớn:
- Ngươi đừng có gian dối. Nếu Thánh thượng có sai ngươi Ä‘i đâu thì sai lúc ban ngà y, còn nếu Ä‘i ban đêm thì cÅ©ng phải có đèn Ä‘uốc, sao lại Ä‘i âm thầm như váºy. Bên trong chắc có việc gian dối, nếu ngươi không chịu khai thì ta sẽ tra khảo cho ra lẽ.
Vương ân nghĩ thầm:
- Nếu váºy Bao Chuẩn quả là kẻ thông minh, suy Ä‘oán không lầm. Tuy váºy, ta không chịu khai, không lẽ nó là m chi ta được.
NghÄ© như váºy, Vương ân nói:
- Bá»› Bao Chuẩn! Ngươi đừng có nói báºy. Rạng ngà y ta sẽ tâu lên Thánh Thượng thì ngươi không khá»i tá»™i khi quân.
Bao Công nổi giáºn, khiến quân tra khảo, Vương Ẩn Ä‘au quá nên nghÄ© thầm:
- Bao Công là ngưá»i mặt sắt, không vị nể ai, đến ná»—i Thánh Thượng còn phải nể thay. Ta liệu không thể dấu được váºy thì cứ khai phứt Ä‘i cho xong.
NghÄ© rồi liá»n Ä‘em hết các việc khai hết cho Bao Công nghe. Bao Công lấy lá»i khai rồi khiến ngưá»i Ä‘em giam và o ngục và nghiêm cấm không cho ai được tiếp xúc.
Công việc xong, Bao Công ngồi một mình suy nghĩ:
- Nay đã lấy được bằng cá»› rõ rà ng, Lưu Thái Háºu sai ngưá»i lo lót vá»›i Vương Bỉnh để là m Ä‘iá»u quấy, thế mà bấy lâu nay ta cứ tưởng Vương Bình là ngưá»i công bình, chÃnh trá»±c thế mà bị và ng bạc là m ngã lòng. Vương Bình cÅ©ng là ngưá»i đồng liêu vá»›i ta, nếu ta là m cho ra lẽ để thân oan cho Lý Thần Phi mà Vương Bỉnh phải rụng đầu thì cÅ©ng tháºt Ä‘au khổ, còn như không là m ra thì ta cÅ©ng mang tá»™i khi quân. Thôi, ta cốt giữ lấy sá»± tháºt, còn sá»± việc đến đó sẽ hay.
NghÄ© như váºy, bèn và o phòng an nghỉ.
Äêm ấy, Vương Bình sai ngưá»i và o thiên lao rước Quách Hòe vá» dinh mà thết đãi.
Quách Hòe mừng rỡ nói:
- Tôi nghe Vương đại nhân phụng chỉ tra xét án nà y. Váºy đại nhân chừng nà o má»›i tra xét, xin cho tôi biết.
Vương Bình nói:
- Việc nà y là tại Bao Công bà y ra mà hãm hại công công chá»› tôi cùng văn võ bá quan không ai có lòng ấy. Lúc ở trong triá»u nếu tôi không lãnh mạng tra xét thì chắc Thiên TỠđã giao cho Bao Công rồi.
Quách Hòe nói:
- Dẫu cho Bao Công có tra khảo đến đâu tôi cũng chẳng khai đâu.
Vương Bỉnh nói:
- Nếu Bao Công dùng hình phạt nặng nỠthì công công là m sao chịu nổi, cho nên tôi lãnh mạng đem công công vỠđây mà tra xét cho dễ .
Quách Hòe nói:
- Váºy chá»› Lưu Thái Háºu có dặn đại nhân Ä‘iá»u chi không?
Vương Bình liá»n thuáºt hết các việc Lưu Thái Háºu Ä‘em lót tiá»n bạc cho Quách Hòe nghe. Rồi lại nói vá»›i Quách Hòe:
- Khi tôi chưa thấy tá» máºt chỉ cá»§a Thái háºu thì có muốn che chở việc ấy, đến chừng có máºt chỉ rồi thì lại có lòng lo lắng tìm cách bảo vệ cho công công. Nhưng việc nà y cÅ©ng rất khó, cho nên tôi sai ngưá»i lén và o thiên lao rước công công vỠđây cùng thương nghị.
Quách Hòe mừng rỡ cùng ngồi lại ăn uống cùng Vương Bình để bà n tÃnh sá»± việc.
Lá»i bà n.
Quyá»n lợi trong cuá»™c sống con ngưá»i rải khắp má»i nếu ở triá»u đình, ngưá»i ta tranh Ä‘oạt nhau, âm mưu từng hà nh động, từng sá»± việc, chia nhau từng phe phái để cấu kết vá»›i nhau mưu Ä‘oạt lợi, thì ở trong gia đình, giữa vợ chồng kẻ thân yêu vá»›i nhau cÅ©ng do quyá»n lợi hưởng thụ mà phối má»i cảm nghÄ©.
Lúc đầu, Mã thị vì sợ chồng mình lấy lòng ngay thẳng công bình mà bị phe đối địch thù oán, thì vỠsau, vì sự lợi lộc mà xuyên tạc ý nghĩ ban đầu, không còn sợ hiểm nguy.
Còn Vương Bình thì cÅ©ng muốn bà y tá» lương tâm cá»§a mình qua hà nh động để dù nguy hiểm cÅ©ng được tiếng thÆ¡m thế mà lúc đã ngá»i thấy mùi và ng bạc, ý niệm ấy tan biến hết.
Thế nên, tiá»n bạc, cá»§a cải là m cho lòng ngưá»i biến đổi rất nhanh, đổi từ chá»— thiện tâm đến ác tâm rất dá»….
Bao Công có tiếng là ngưá»i thiết diện, vô tư, nhưng ở lúc nà y, khi Vương Bỉnh, ngưá»i bạn đồng liêu bị sa và o tá»™i lá»—i cÅ©ng biết Ä‘au buồn, khổ sở. Như váºy lẽ công bằng do lương tâm con ngưá»i mà có, nhưng lương tâm con ngưá»i lại day dứt trước Ä‘au khổ cá»§a tình cảm.
Äiá»u đáng nói ở đây là Bao Công đã chiến thắng tình cảm cá nhân mình, khi đứng trước lẽ công bình. Sá»± chiến lắng ấy chÃnh là bản lãnh đấu tranh, sức mạnh cá»§a lẽ phải.
|
 |
|
| |