Sáng , chiều , tối , Rachel chộp lấy mọi cơ hội để ở cạnh Ross . Các cuộc chiêu đãi và các phiên chợ bán ngựa kèm theo cuộc đua ngựa ở Scottdale cho phép nàng kín đáo gặp Ross . Bao giờ họ cũng đến và về riêng rẽ , họ cùng nhau dự buổi dạ hội lịch sự Ở nhà gia đình Leequ , một buổi lễ cầu kỳ tổ chức tại dinh thự của gia đình Qurigley , bữa ăn sáng êm đềm tại khách sạn Biltmore , một bữa ăn tối thân mật trong một phòng riêng sang trọng , và không kể hết các buổi chiêu đãi ở hành lang chuồng ngựa cũng như các cuộc tiếp tân chính thức.
Họ sắp đặt để ngồi chung bàn ở các khu sang trọng , và xem các ngựa Ả Rập trưng bày để bán ở những sân khấu trang trí ngọan mục đằng trước những tấm phông trên đó những tác phẩm hội hoa. nổi tiếng được vẽ lại to hơn thật , có cả một bức họa lâu đài Versailles , và những khung cảnh hiện đại làm bằng Chrôm và Pha lê . Họ cùng nhau nhấp rượu sâm banh và ăn các trái dâu nhúng sô- Cô- La trong khi các diễn viên tên tuổi biểu diễn cho họ xem và các con ngựa Ả Rập lướt qua trên các đường chạy giữa những đám sương mù trắng xóa.
Họ ngồi cạnh nhau ở các khán đài xem thi ngựa , và hỗ trợ tinh thần cho nhau khi ngựa của mỗi người dự thi trong các vòng loại để vào chung kết . Rồi thì còn những đêm- Những đêm say đắm điên cuồng khi Ross làm tình với nàng một cách quá đầy đủ khiến nàng không thể nào ngờ vực tình yêu của chàng được . Dường như không có gì có thể làm sứt mẹ hạnh phúc nàng đã tìm thấy.
Nàng tròng cái áo ngủ xa tanh qua đầu và nghe lớp vải mịn màng trượt xuống che thân mình trần truồng của nàng . Nàng lơ đễnh điều chỉnh hai dải đeo ở vai và day lại phía chiếc giường khổ lớn trên đó Ross đang nằm quan sát nàng.
- Lẽ ra anh phải mặc áo quần vào- Nàng nhẹ nhàng trách.
- Anh đang nghĩ xem em đẹp hơn khi mặc áo quần hay khi không có áo quần.
- Và ?
- Anh không quyết định dứt khoát được . Sao em không bỏ cái áo ngủ ra để anh mới quyết định được ?
- Không . Khuya rồi , gần nửa đêm rồi . Và em phải dậy sớm sáng mai . Ngày mai là ngày trọng đại , Sirocco dự thi ở vòng chung kết.
- Vậy thì ?
- Vậy thì em cần ngủ . Anh cũng vậy.
- Tại sao anh không ngủ luôn với em ở đây tối nay ? Anh muốn khi thức dậy có em nằm bên cạnh.
- Ross , chúng ta không thể . Giả thử người ta thấy anh ở căn hộ của em ra về trong buổi sáng , họ sẽ nghĩ sao ?
- Họ sẽ nghĩ như cái họ nghĩ khi thấy anh lẻn ra khỏi phòng em lúc nữa đêm- Chàng kéo nàng nằm xuống giường và bắt đầu hôn lên cánh tay trần của nàng- Em không thực sự nghĩ rằng có thể lừa gạt được ai , phải không ? Bây giờ thì mọi người đều đã thấy anh nhìn em với tất cả tình yêu chan chứa trong ánh mắt của anh.
- Có lẽ vậy.
- Anh yêu em thật , Rachel . Và anh không quan tâm nếu cả thế giới biết.
- Ross , em... - Nàng vừa đưa tay lên vuốt ve mặt chàng , thì điện thọai reo vang . Rachel giật nảy mình . Nàng nhìn sững chiếc máy điện thoại trên bàn ngủ , và nó reo lại lần thứ hai . Nàng nhìn Ross , rồi cầm ống nói lên , cắt đứt hồi chuông reo lần thứ ba .- A lô ?
- Rachel , em yêu , anh làm em thức giấc hả ?- Tiếng nói của Lane nghe rõ mồn một.
- Phải- Nàng nói dối- Có gì không ? Alex- Nó bình an chứ ?
- Phải , nó không sao . Hôm nay nó không lên cơn sốt nữa.
- Vậy thì... - Nếu không có gì khẩn trương- Và nghe giọng ông thì là vậy- Tại sao ông gọi điện thoại cho nàng vào giờ khuya khoắt này ?
- Anh đã gọi em mấy lần hôm nay.
- Thế à ?... Rất tiếc . Em đã chạy đôn chạy đáo cả ngày hôm nay nên không coi có ai nhắn lại gì không . Lẽ ra em đã gọi cho anh nhưng... - Nàng không muốn nói chuyện với ông . Bây giờ càng không , với Ross nằm kế bên.
- Anh nghĩ có lẽ là vậy . Và rất tiếc đã gọi em quá trễ làm em thức giấc , nhưng anh muốn cho em hay ngày mai anh sẽ đáp máy bay rời Houston . Anh phải ghé lại đón Mac Crea ở vùng khoan dầu của chúng ta ở miền Tây Texas . Anh phải coi lại một số giấy tờ với anh ta . Có lẽ anh sẽ đáp xuống Phoenix vào khoảng buổi trưa.
- Vậy à ?- Nàng không biết nghĩ gì , hay nói gì.
- Anh hứa với em , anh sẽ có mặt ở vòng chung kết . Anh luôn luôn giữ lời hứa , phải không ?
- Phải , dĩ nhiên.
- Em có vẻ không bằng lòng lắm về điều đó.
- Ồ , có chứ- Nàng vội đáp- Chỉ có điều... em đang còn buồn ngủ . Em đón anh ở sân bay ngày mai nhé ?
- Anh thích vậy- Ông có vẻ hài lòng vì câu giải thích của nàng- Đi ngủ lại đi , em yêu , mai anh sẽ gặp em , à sửa lại cho đúng , hôm nay.
- Phải . Chúc anh một đêm ngon giấc.
- Chúc em cũng vậy.
Rachel chờ nghe tiếng cách ở đầu dây bên kia rồi mới gác ống nói lên máy . Bỏ lại hai tay lên đùi , nàng bất giác sờ vào chiếc nhẫn cưới ở ngón tay.
- Chồng em à ?- Ross hỏi.
- Phải . Ngày mai ông ấy đến bằng máy bay.
Tấm nệm lún xuống sau lưng nàng khi Ross ngồi dậy . Chàng vuốt ve cánh tay nàng , cũng như biết bao nhiêu lần trước đó , nhưng lần này Rachel trân mình khi tay chàng đụng vào người nàng . Chưa đầy mười phút trước đó , mọi việc có vẻ đơn giản : Ross yêu nàng , việc Lane là chồng nàng đã có vẻ hoàn toàn trừu tượng . Nhưng bây giờ thì không nữa.
- Em sẽ nói cho ông ta biết về chuyện chúng mình không ?- Ross tuột dải đeo áo nàng xuống và chà mũi lên vai nàng.
Ý nghĩ ấy làm nàng khiếp hãi . Nếu nàng sai trái thì sao ? Nếu Ross không yêu nàng thật thì sao ? Cuộc tình của họ đã xảy ra quá nhanh , làm sao nàng chắc chắn được ? Bồn chồn vì câu hỏi của chàng , Rachel đứng dậy và bước đi mấy bước ra xa khỏi giường.
- Em thấy không làm sao em nói được , Ross . Mac Crea sẽ có bên cạnh ông ta.
- Rachel...
- Xin anh , Ross . Em nghĩ rằng tốt hơn anh nên mặc áo quần vào và ra về bây giờ- Nàng bồn chồn vặn hai bàn tay vào nhau , và tránh không nhìn chàng.
- Không . Anh không đi đầu cả trước khi chúng ta làm sáng tỏ một đôi điều . Chàng tung chăn đứng dậy , rồi nắm cánh tay nàng . Chàng bắt nàng quay lại đối diện với chàng . Vẻ mặt chàng đầy tuyệt vọng , trong khi mắt chàng cố tìm ở mặt nàng một chỉ dấu gì.
- Em định nói gì với anh nào ? Rằng chúng mình đã vui vẻ bên nhau , nhưng mà , từ giả ? Bởi vì anh sẽ không chấp nhận như vậy . Anh không thể chỉ bỏ đi và quên chuyện đã xảy ra . Anh yêu em . Đây không phải là một chuyện qua đường đối với anh.
- Ross , em cũng muốn gặp lại anh . Nhưng có Lane ở đây , không thể được nữa . Và anh còn phải thu băng cho hãng truyền hình và nhiều cam kết khác nữa phải giữ đúng . Không dễ gì chúng ta gặp nhau sau đêm nay.
- Em có thể bỏ Lane và theo anh- Chàng cố kéo nàng vào trong vòng tay , nhưng Rachel chống hai bàn tay lên ngực chàng , đẩy ra xa.
- Em muốn ở với anh , Ross . Em cần có anh , nhiều hơn là anh có bao giờ biết được . Nhưng , nếu anh thực sự yêu em , đừng yêu cầu em làm việc đó . Em không thể làm được , ít nhất trong lúc này . Còn quá sớm . Còn nhiều chuyện khác phải đắn đo . Thậm chí em không biết chuyện chúng mình làm đây đúng hay sai- Cho cả hai chúng ta.
- Nếu anh yêu em và em yêu anh , thì phải là đúng.
- Anh không hiểu- Nàng lắc đầu- Có một thời em đã nghĩ rằng em cũng yêu Lane . Lần này em muốn biết chắc.
- Em yêu- Chàng định cãi , nhưng ngừng lại và thở dài sườn sượt- Được rồi , anh không hối thúc em , nhưng sẽ không dễ dàng . Bởi vì em sẽ không sung sướng chừng nào em còn chưa ở bên anh mỗi ngày và mỗi đêm . Anh biết anh không giàu như em , nhưng anh cũng tuyệt nhiên không phải là nghèo , kể từ nay , anh hứa với em , em sẽ có được mọi thứ em muốn . Em chỉ cần nói tên , là thuộc về em.
- Em không muốn gì cả- Nàng không hiểu tại sao mọi người đàn ông đều thấy phải mua chuộc tình yêu của nàng bằng các quà tặng đắt giá.
Hai mươi phút nữa trôi qua , Rachel cuối cùng mới thuyết phục được Ross mặc lại áo quần và ra về , và nàng có thì giờ để suy nghĩ một mình . Trong khi nằm thức , nàng gần như ước mong phải chi đã không dính líu với anh ta . Đúng , nàng đã sung sướng , nhưng nàng cũng đã sung sướng nhiều lần khác , và nó không bao giờ bền lâu . Tại sao nàng không nhớ lại điểm đó sớm hơn ?
Abbie cảm thấy hai chân rã rời và lòng dạ bồn chồn . Nàng rùng mình , không phải vì khí trời mát trên sa mạc , mà do thần kinh của nàng . Ít nhất là lần thứ mười , nàng phủi một hạt bụi tưởng tượng trên bộ lông màu trắng mượt như xa tanh của con Cuồng Phong , và kiểm tra các móng đen đánh bóng của nó trong khi chờ người ta gọi hạng ngựa đực giống vào thi.
- Tới nơi rồi , Ben . Con Cuồng Phong phải thắng . Nó nhất định phải đoạt giải . Tôi không thể nào chịu nổi nếu Rachel đoạt giải mang đi.
- Nó sẽ thắng , mẹ ạ- Eden chồm tới vuốt cổ con ngựa- Con biết thế nào cũng thắng . Nó là con ngựa đẹp nhất từ xưa đến giờ.
- Chỉ vẻ đẹp thôi không làm cho một con ngựa đực giống trở nên vĩ đại , cháu ạ- Ben nghiêm nghị lên lớp ,- Nếu con Cuồng Phong đoạt giải này , cái đó chứng minh được gì ? Rằng nó có can đảm , có sức chịu đựng và có quyết tâm ? Không , chỉ có sân đua ngựa , và chỉ sân đua ngựa mà thôi , mới biểu lộ hết giá trị của nó . Cuộc thi này chỉ là một cuộc thi đua sắc đẹp , không hơn không kém.
- Tôi không cãi làm gì . Nhưng nếu nó đoạt giải ở đây , và đến mùa hè chúng ta cho nó dự thi chạy đua , chúng ta có thể được cả hai.
- Con dám cá nó chạy nhanh hơn bất cứ con ngựa nào trên thế giới- Eden nói.
- Ben và con đi kiếm chỗ ngồi không tốt hơn sao ? Con phải ngoan ngoãn và ngồi gần bên Ben . Hứa đi !
- Còn hứa.
Abbie nhìn theo , và ý thức được nàng sắp sửa đối đầu trực tiếp với Rachel lần đầu tiên , trên con ngựa đực giống của nàng thi đua với con ngựa đực giống của cô ta . Nàng phải thắng . Nàng không thể thua cô ta lần nữa.
Cuối cùng , hạng ngựa đực giống được kêu ra dự thi . Abbie dẫn ngựa về phía cửa ra sân . Con Cuồng Phong vọt qua trước mặt nàng , như một ngọn lửa trắng di chuyển , cổ cong lên , bờm và đuôi phất phới . Con ngựa vào sân trước nàng; Abbie biết mọi người đang theo dõi và nghĩ rằng nàng đã để cho con ngựa lồng lên . Nhưng sởi dây dẫn chưa căng hết mức thì con ngựa đực giống đã quay lại cạnh nàng và chồm lên trên hai chân sau.
Khi nàng nghe tiếng tán thưởng rộ lên trên các khán đài , Abbie mỉm cười . "Cuồng Phong , công chúng là của mày . Mày hãy làm cho họ để ý đến mày" . Nó bước theo nàng , trong khi cả hai đi về phía vòng ngoài sân đua có hình bầu dục . Nàng biết cả hai bày ra một cảnh tượng rất đẹp vào mắt người xem : một con ngựa bạch cao , và một thiếu phụ tóc đen nhỏ nhắn . Và nàng biết con Cuồng Phong yêu thích tiếng ồn cùng sự chú ý của đám đông . Đám đông càng hoan hô , nó càng sống động , và bốc lửa như chỉ có giống ngựa Ả Rập mới được vậy.
Abbie kìm con ngựa lại cách một khoảng , sau một con ngựa giống khác , để chờ tất cả ngựa dự thi vào đủ trong sân . Việc chấm thi chỉ bắt đầu sau khi cưa? vào sân đóng lại . Nàng nhìn về phía khán đài , nơi Ben và Eden có lẽ đang ngồi . Ở hàng ghế thứ mười trên cao , mtộ cánh tay nhỏ bé đang vẫy . Mỉm cười , Abbie bắt đầu chú ý trở lại vào Cuồng Phong , nhưng có một cái gì- Một cử động hay tiếng động ở hàng ghế phía bên phải của nàng- Làm nàng phân tâm.
Nàng choáng váng nhìn thấy Mac Crea đang nhìn nàng đăm đăm . Các khuôn mặt xung quanh đều mờ đi , chỉ khuôn mặt chàng là rõ rệt . Chàng làm gì ở đó ? Tại sao chàng đã trở lại ? Quay ngang , chàng nhìn về hướng Ben và Eden đang ngồi . Abbie cảm thấy tim nàng đập thình thịch.
Đúng lúc đó , người đàn ông ngồi cạnh Mac Crea chồm tới và khiến nàng chú ý . Abbie nhận ra mái tóc bạc đặc biệt ấy . Lane và Rachel đang ngồi đó với chàng.
- Cửa vào đã mở- Người xướng ngôn nói , tiếng nói vang lên trên hệ thống truyền thanh công cộng- Việc chấm thi hạng ngựa đực giống bắt đầu ngay bây giờ . Các giám khảo yêu cầu cho ngựa đi bước một dọc theo hành lang.
Abbie dẫn Cuồng Phong đi bước một dọc theo thanh ngang ở sân , để nó trưng bày các chân dài và bước đi êm ái của nó . Con ngựa giống đã sẵn sàng , nhưng nàng thì chưa.
Đã bao nhiêu lần Ben bảo nàng đừng nhìn khán giả ? Phải tập trung vào con ngựa.
Cuộc trình diễn bắt đầu : cho đi bước một , rồi chạy nước kiệu , và đứng yên trên bốn chân , đuôi cong lên , tai vễnh lên , cổ dang ra , trước hết đứng chung , và sau đó từng con một . Cuộc trình diễn hình như bất tận , làm mọi người đều căng thẳng thần kinh.
Cuối cùng , máy phóng thanh loan báo :
- Các giám khảo đã lấy quyết định . Các người có thể cho ngựa thư giãn trong khi cộng điểm.
Liền tức thì , Abbie bước đến cạnh con ngựa giống và lơ đễnh chà xát vai nó . Hai chân nàng run rẩy và bụng gò lên thành từng cục . Con Cuồng Phong quay đầu lại nhìn nàng như là hỏi : "cô có bình an không ?" Nàng muốn úp mặt vào cổ nó và khóc- Vì hy vọng hay vì nhẹ nhõm cũng chẳng biết nữa . Nàng đứng tại chỗ , cố che giấu sự lo lắng trong khi chờ kết quả.
Mấy phút trôi qua quá chậm trong khi Abbie cùng mọi người chờ nghe điểm của các giám khảo . Khi người xướng ngôn loan báo đã có kết quả , tiếng ồn ào xẹp xuống chỉ còn một tiếng rì rầm . Trước khi loan báo tên ngựa đoạt giải quán quân và quán quân dự bị , anh ta bắt đầu đọc tên các con ngựa được xếp hạng trong mười con đầu , và trước hết giải thích rằng cả mười con đều được xếp hạng ngang nhau , bất kể thứ tự gọi tên trước hay gọi sau.
Bảy con ngựa giống được kêu tên rồi tám , mỗi tên được đám đông hoan hô và huýt sáo ầm ĩ . Và sau mỗi tên , Abbie nín thở , vì nàng muốn được giải nhất quá sức , nên không chịu bằng lòng với danh dự được xếp vào hàng mười con ngựa đẹp nhất.
- Kế đến là số bốn năm bảy :Cuồng Phong !- Abbie sững sờ , trái tim nàng muốn rụng xuống tận chỗ bao tử- Do chủ nhân và vừa là người huấn luyện , bà Abbie Hix , trình diễn.
Mắt nhòa lê , nàng dẫn Cuồng Phong ra khỏi hàng , tai chẳng nghe thấy tiếng hoan hô cũng như vài tiếng chê bai . Họ đã thua . Thậm chí nàng không nhớ đến lễ phát huy chương và chụp hình . Nàng không nghe tên con ngựa được chọn làm quán quân dự bị . Nàng không nghe gì cả cho đến khi xướng tên con ngựa quán quân.
- Quán quân năm nay là con ngựa mang số ba năm tám , Sirocco !
Abbie ra khỏi sân thi , càng nhanh càng tốt; nàng không thể nhận các lời khen thưởng của người khác . Đối với một số người , được xếp vào hạng mười con ngựa đầu là tốt rồi , nhưng với nàng thì không... không bao giờ . Cả đời nàng , nàng đã bị thua Rachel . Nàng không chịu được vị đắng cay trong miệng nàng.
May thay , Abbie có được mấy phút ở trong chuồng với con Cuồng Phong để lấylại bình tĩnh trước khi Ben và Eden đến . Thất vọng có cay đắng đến mấy , nàng không thể lộ cho đứa con gái còn nhỏ thấy nàng dao động đến thế nào trước sự kiện con Cuồng Phong chỉ được xếp hạng.
Abbie chưa bị cái gì làm cho khó chịu bằng khi nhìn vào cặp mắt ướt lên của Eden và gắng gượng mỉm cười . Nàng chỉ muốn khóc với con gái mình.
- Đã đến lúc cả hai tới đây . Con ngựa và tôi đang chờ.
- Con không quan tâm đến lời nói của người ta . Cuồng Phong là ngựa tốt nhất cả thế giới này- Môi dưới của Eden rung rung.
- Nó là "một" trong những con ngựa tốt nhất .- Abbie cẩn thận nhấn mạnh- Và nó có một huy chương để làm bằng chứng . Lại đây giúp mẹ ghim lên ở chuồng của nó để ai đi ngang qua cũng có thể thấy.
Nàng bắt đầu ẵm Eden ra khỏi tay Ben , thì bắt gặp đôi mắt ông . Nàng biết ông nhìn suốt qua câu nói giả dối của nàng.
- Cô hãy nhớ lời tôi đã nói.
- Tôi biết . Cuộc thi này không chứng tỏ được gì cả- Nàng gật đầu.
- Trong một cuộc đua ngựa , không có thắc mắc gì về con ngựa nào thắng giải . Nó phải là con ngựa vượt qua lằn ranh đến trước nhất . Ở Ba Lan , hồ sơ trên đường đua và các con của nó mới chứng tỏ giá trị của nó về mặt gây giống . Ở đây lẽ ra phải bắt chước bên đó.
- Tôi biết.
Cũng như nàng biết càng ngày càng có nhiều nhà nuôi ngựa giống bỏ rơi các cuộc thi ngựa đẹp và xoay qua cho ngựa của họ chạy đua để thử nghiệm giá trị bầy ngựa của họ , như những người nuôi ngựa giống ở châu Âu và Trung đông đã làm từ mấy trăm năm nay . Nàng bồng Eden lên , đưa cái huy chương cho nó , và giúp nó gắn lên trước cửa chuồng.
- Chúng ta đi ăn cái gì nhé ?- Nàng lau nước mắt còn đọng trên má Eden và đề nghị.
- Con không đói- Eden nói , môi vẫn còn trề ra.
- Ngay cả một ly kem có sô- Cô- La , trên mặt rãi kem xốp và mấy trái xơ- Ri , cũng không ăn được sao ?- Abbie liếc con gái , biết rằng nó không thể không bị cám dỗ , vì khoái ăn ngọt.
- Nguyên cả một ly... cho một mình con ?
- Cả một ly , để ăn mừng.
- Ông nghe không , Ben ? Cháu được cả một ly cho riêng cháu , và cháu khỏi chia cho ai cả.
- Phải là một đứa con gái thật lớn , mới ăn hết một ly kem một mình.
- Nhưng cháu càng ngày càng lớn.
- Con chắc là vậy rồi . Và một đứa con gái lớn như con , không cần bắt ai bồng- Nàng đặt Eden xuống đất.
Trong khi rời chuồng và đi ra bãi đậu xe , Eden đi một bên Abbie hai tay đánh đàng xa như không có gì lo lắng cả , nỗi buồn cũng tiêu tan trước triển vọng sắp được ăn ngon miệng . Abbie ganh tị với khả năng quên hết buồn lo ấy . Ở tuổi Eden , nàng cũng vậy . Bất hạnh thay , nàng đã qua khỏi tuổi vô tư ấy từ lâu.
Vì đám đông còn lảng vảng trước chuồng ngựa đực giống , Abbie phải đi chậm lại . Nàng không để ý mấy đến các tiếng kêu lên vì vui thích và các lời chúc mừng đang được trao đổi giữa các người xung quanh nàng , chỉ chú ý giữa cho bộ ba không bị lạc nhau bởi đám đông . Đột nhiên , nàng thấy mình đối diện với Rachel.
Sau vẻ ngạc nhiên ban đầu , gương mặt Rachel trở nên điềm tĩnh , thản nhiên và hiu hiu tự đắc.
- Cô về sớm thế ?
Abbie trân mình vì biết cô ta hỏi có ẩn ý là nàng về nhà gấp để liếm vết thương , nàng càng giận hơn vì cô ta đã đoán đúng.
- Chúng tôi có tổ chức một tiệc mừng nhỏ ở chuồng ngựa giống . Cô có vui lòng đến dự cùng chúng tôi không ?
Abbie đã muốn nhận lời mời để chọc tức Rachel , nhưng nàng cưỡng lại ý muốn ấy , vì biết Rachel sẽ thích có dịp để chà đạp nàng thêm , sau khi nàng đã bị thất bại.
- Cô ăn mừng cái gì ? Vì thắng một cuộc thi sắc đẹp à ?
- Ôi chao , cô nói cái gì nghe giống như không được ăn thì chê ỏng chê ẹo thế- Rachel chọc lại- Tôi có cảm tưởng nếu con ngựa giống của cô thắng giải , cô không gọi tên cuộc thi này như vậy.
Abbie mơ hồ thấy Mac Crea đang đứng nhìn , cũng như Lan Canphield và Ross Tibbs , nhưng nàng chỉ chú ý đến cuộc đương đầu với Rachel nên không để ý đến họ.
- Cô lầm . Tôi luôn luôn coi cuộc thi đua này chỉ là một cuộc thi sắc đẹp . Nó chấm con ngựa về bề ngoài của nó , không phải về khả năng thể lực của nó . Thắng hay không , tôi cũng có ý định cho con Cuồng Phong chạy đua trong năm nay . Và đó là việc tôi sắp sửa bắt tay vào . Nhưng tôi tò mò muốn biết dự định của cô cho con Sirocco.
- Tôi đem nó về nhà , ở River Benđ Cô nhấn mạnh một cách cố ý- Để nó có thể nghỉ ngơi trước khi tham dự giải chung kết quốc gia vào mùa thưởng này . Nó chỉ còn giải đó để đoạt nữa thôi.
- Ngoại trừ một giải chạy đua . Tuy nhiên , điều đó không quan trọng . Tôi nghĩ rằng cô đã lấy quyết định đúng- Abbie mỉm cười tự đắc khi thấy vẻ ngạc nhiên thoáng hiện ra trên mặt Rachel- Cả cô và tôi đều biết con ngựa đực của cô không thể chịu nổi những sự khó nhọc của việc chạy đua . Nếu tôi ở địa vị cô , tôi cũng ngại nó sụm nưa? chừng.
- Cô không biết cô đang nói gì ?
- Thật à ? Cha tôi xưa kia có một chương trình gây giống ngựa rất giống của cô . Ông tin vào việc gây giống ngựa đẹp- Abbie ngừng một chút và mỉm cười- Tôi tin vào việc gây giống ngựa Ả Rập . Cũng như cô , ông ấy không bao giờ hiểu được sự khác biệt.
- Cô nói láo !- Rachel cất cao giọng giận dữ.
- Mẹ tôi không nói láo- Eden cãi.
- Im đi !- Rachel nạt nó.
- Cô không có quyền nói với con gái của tôi như vậy.
- Vậy tại sao cô không dạy nó biết lễ phép ?- Rachel lại hét to lên.
- Bà đừng hét với mẹ tôi- Eden giằng ra khỏi cánh tay Abbie , và xông về phía Rachel , hai tay quơ qua quơ lại như cánh quạt của cối xay gió . Trước khi Abbie kịp chộp nó và kéo nó lui , Mac Crea đã ẵm Eden lên trong tay chàng- Thế là đủ- Chuyển qua bồng nách Eden , chàng nắm khuỷu tay Abbie và đẩy nàng đi trước xuyên qua đám đông.
- Buông tôi ra !- Abbie cố giằng tay ra , nhưng mấy ngón tay của chàng cấu vào sâu hơn , làm cánh tay nàng tê đi , nhưng vẫn giựt.
- Tôi chỉ buông ra khi tôi đã sẵn sàng- Chàng lầu bầu , và nàng biết rõ chàng nói thật . Chừng nào chàng còn giữ Eden , Abbie ý thức , nàng không còn cách gì khác là phải đi đến nơi mà chàng muốn đưa nàng đến . Chàng không dừng lại trước khi đến bãi đậu xe , và ra xa hẳn đám đông.
Ngay khi Mac Crea buông nàng ra , Abbie quay lại ngay :
- Tôi muốn con gái của tôi . Đưa nó cho tôi.
Chàng vẫn ẵm Eden và nhìn nàng trừng trừng với cặp mắt lạnh lùng và giận dữ.
- Cả hai cô là một thứ . Lẽ ra tôi phải kéo cả hai nằm sắp lên đầu gối tôi và cho hai cô ăn đòn mới đáng.
- Nếu là tôi , thì đừng nên thử việc đó.
- Tại sao ông giận mẹ cháu dữ vậy ?- Eden hỏi , hơi sợ hãi và bối rối.
Mac Crea ngừng một lát và nhìn Abbie , rồi ngoái cổ nhìn lại Ben đang hấp tấp tới gần họ , hơi thở nặng nhọc đôi chút.
- Chúng tôi sẽ gặp ông ở khách sạn , Ben . Hai người này đi về xe với tôi.
- Tôi không đi đâu với ông cả , Mac Crea , chừng nào ông chưa trả con gái tôi cho tôi- Abbie quả quyết.
Chàng mỉm cười :
- Tôi không phải là thằng ngu , Abbie . Nó là bảo đảm cô phải đi theo tôi . Tôi có đôi điều muốn nói với cô , và cô phải nghe.
- Đây là một vụ bắt cóc !
- Bắt cóc , tống tiền , cô muốn gọi gì thì cứ gọi . Nhưng nó sẽ như vậy- Chàng bắt đầu đi về bãi đậu xe . Abbie ngần ngừ , rồi hấp tấp đi theo.
- Được rồi , ông thắng.
- Tôi chắc chắn là vậy . Chiếc xe màu vàng ở hàng thứ nhì là xe của tôi.
Khi đến xe , Mac Crea đặt Eden ngồi ở ghế sau.
- Cháu không ngồi trước với ông và mẹ cháu được sao ?
- Không . Con gái nhỏ thì ngồi ghế sau- Chàng cho xe nổ máy.
- Chúng ta đi đâu vậy mẹ ?
- Trở về khách sạn.
- Còn ly kem của con ? Mẹ đã hứa cho con nguyên một ly sô- Cô- La và xơ- Ri đủ thứ mà.
- Nếu cháu ngồi yên và im lặng , tôi sẽ mua cho cháu một ly lớn đầy kem và có cả đậu phộng trên mặt nữa- Mac Crea hứa.
- Ông không nên lo lót cho nó như vậy- Abbie giận dữ nói , trong khi Eden ngồi liền vào ghế sau.
- Cũng không thể tệ hơn là cô đang làm.
- Ông muốn nói gì ?
- Tôi biết tính cô , cô có lẽ quá ư kiêu hãnh về mình . Cô chưa bằng lòng chừng nào chưa kéo được đứa con gái của cô vào cuộc thù hằn ngu xuẩn , vô lý với Rachel , phải không ? Dạy chúng nó thù hằn khi chúng còn nhỏ . Có phải là cô đang làm việc đó không ?
- Không do tôi bắt đầu . Rachel mới là người kéo nó vào chuyện đó.
- Chuyện đã không xảy ra nếu trước đó cô không kiếm chuyện gây gổ . Và cô đừng chối cãi là cô đã cố tình chọc tức Rachel . Tôi có ở đó.
- Đúng . Ông cứ bênh vực cho cô Rachel nhỏ bé tội nghiệp đi !
- Tôi không bênh vực bà ấy.
- Chứ ông gọi việc làm ấy là gì ? Tôi không hiểu tại sao tôi còn nói chuyện được với ông . Việc dạy con tôi là việc riêng của tôi.
- Có lẽ là vậy , nhưng mỗi khi nhìn nó , Abbie , tôi thấy cô . Hình ảnh của cô trước khi bị lòng ghen tuông làm cho đổi tính và tim cô đầy thù hận . Có thật cô muốn đứa con gái của cô lớn lên trong sự đắng cay thù hận của cô ?
- Không !
- Vậy thì tốt hơn , cô nên thức tỉnh và xem cô đã làm gì cho nó . Lòng ghen tuông của cô sẽ hủy diệt nó cũng như đã hủy diệt chúng ta.
Abbie định nhắc Mac Crea rằng chàng là người đã phản bội nàng , nhưng để làm gì ? Chuyện ấy đã qua . Lúc đó chàng đã không hiểu , và chắc chắn giờ đây chàng cũng chẳng hiểu . Các năm tháng đã qua chứng tỏ với nàng không thể tin cậy chàng.
Đồng thời nàng không thể cãi với chàng về chuyện Eden . Một ngày nào đó nàng sẽ phải cho đứa con gái biết Rachel là ai . Nếu nàng không nói , thì nó sẽ nghe ở miệng người khác , còn xấu xa hơn . Nhưng Mac Crea nói đúng; nàng không nên để cho sự đắng cay và đau khổ của nàng ảnh hưởng đến chuyện kể với nó.
Eden chồm tới trên lưng ghế trước.
- Ông và mẹ nói tới cái bà hét lên với mẹ phải không ? Con không ưa bà ta . Bà ta không tốt lắm.
Abbie bắt gặp ánh mắt Mac Crea với ý muốn nói : "Đừng , tôi đã bảo cô".
- Con không nên nói những điều như vậy.
- Tại sao ? Mẹ cũng không ưa bà ta , phải không , mẹ ?
- Cô làm sao ra được chỗ kẹt đó thì cứ làm , Abbie- Mac Crea thách nàng . Nàng không tìm ra được lối thoát- Và nàng biết vậy.
- Kìa , khách sạn của mình !- Eden chỉ vào bảng tên khách sạn đằng trước họ.
Mac Crea cho xe chạy chậm lại và quẹo vào con đường dẫn tới khách sạn . Abbie thở ra nhẹ nhõm . Nàng không còn lo ngại không biết chàng có thật sự đưa họ về đây không . Khi chàng đậu xe lại , nàng bước ra khỏi ghế trước ngay và mở cưa? sau ôm lại Eden liền . Nàng cố dằn lòng không ẵm nó chạy đi cho xa chàng như nàng muốn . Thay vì vậy , nàng dẫn nó bước tới vỉa hè dọc theo tòa nhà , tay nàng nắm chặt tay nó . Tới đó , nàng dừng lại chờ Mac Crea.
- Con hãy chúc ông Quilder ngủ ngon và cám ơn ông đã cho đi nhờ xe- Nàng cố làm ra vẻ bình thường tuy rằng trong lòng muốn cùng Eden đi khuất mắt chàng tức khắc.
- Nhưng còn ly kem của con ?
- Phải rồi . Tôi đã hứa sẽ mua cho cháu ly kem to nhất ở thành phố này nếu cháu ngoan , phải không ?- Mac Crea nói.
- Khỏi phải lo . Tiệm cà phê còn mở . Tôi có thể mua cho nó . Dù sao , ông còn phải đi dự chiêu đãi , chúng tôi không muốn làm ông trễ giờ.
- Ai bảo cô thế ?
- Thì ông đã ở bên cô ta . Ông biết rằng cô ta đang trông chờ ông trở lại- Giọng nàng run lên vì cơn giận cố đè nén.
- Có lẽ vậy , nhưng cô cứ tin tôi , cô ấy không thấy thiếu tôi đâu . Ngoài ra , thà tôi ở đây mua cho cô bé một ly kem còn hơn là nâng cốc sâm banh chúc mừng con ngựa nào đó.
- Tôi thì muốn thà rằng ông không làm vậy ..
- Ai nghe cô nói cũng có cảm tưởng như cô muốn tống tôi đi cho rảnh.
- Đúng vậy.
- Cháu muốn tôi đi không , Eden.
- Đừng kéo nó vào chuyện này- Nàng tức giận nói.
- Tại sao không ? Tôi đã mời nó.
- Tôi không cần ông mời.
Eden kéo tay mẹ để mẹ chú ý.
- Mẹ , tại sao mẹ không ưa ông ấy ?
- Phải , "mẹ" hãy nói cho nó biết tại sao cô không ưa tôi . Tôi sẽ thích thú được nghe cô trả lời cách nào cho nó.
- Tại sao ông làm vậy ? Tại sao ông không để chúng tôi yên ?
- Tôi không biết nữa . Có lẽ vì cô rất muốn như vậy.
Có phải nàng đã để lộ sự lo lắng thái quá của nàng ra ? Có phải nàng đã làm chàng nghi ngờ ? Có phải chàng đã tự hỏi nàng làm vậy vì một cảm nghĩ nào khác , chứ không phải chỉ vì muốn cắt đứt liên hệ với một người tình cũ ? Nàng không dám tìm biết câu trả lời.
- Ông muốn đi theo chúng tôi thì cứ việc . Nhưng đừng trông chờ tôi hoan nghênh ông- Nàng quay gót và kéo Eden đi vào cưa? khách sạn.
- Coi kìa mẹ , Ben đến- Eden vui vẻ vẫy tay với ông ta vừa lái xe vào bãi đậu.
Trong nhà hàng ăn , chỉ còn hai người khách ngồi uống cà phê ở quầy , và bốn người khác ngồi ở một cái bàn ở phía bên kia phòng . Abbie nhấp tách cà phê và dòm vô phía nhà bếp , bồn chồn tự hỏi bao giờ cô bồi bàn mới bưng đĩa bánh nhân chuối cho Ben và ly kem sô- Cô- La cho Eden... và bao lâu nữa đứa con gái của nàng mới ăn xong . Không thể nhanh như nàng mong muốn . Có lẽ nàng nên gọi món gì để ăn cho có việc và không thấy thì giờ trôi qua quá chậm , nhưng ruột gan nàng đang lộn tùng phèo , chưa chắc nàng đã nuốt được.
Chỉ việc ngồi gần Mac Crea đã là khó khăn cho nàng , vì nàng ý thức rõ Mac Crea đã đưa đẩy nàng đến chỗ phải chấp nhận tình huống này . Tại sao nàng không đủ thông minh để thấy trước việc đó ? Tại sao nàng đã để cho sự việc này xảy ra ? Tại sao nàng không nhận ra chàng đã giở ra cái trò cũ ? Chàng biết hễ động đến Eden , là nàng dễ bị tấn công . Chàng ắt hẳn chưa biết lý do . Và nàng không thể để chàng tìm ra.
- Ông cũng ở khách sạn này sao ?- Eden hỏi.
- Đúng vậy.
- Chúng tôi cũng vậy . Ông sắp đi đâu ? Chúng tôi sắp rời khỏi đây . Chúng tôi đã đi lâu rồi . Ba tôi sẽ thật sự vui mừng khi thấy chúng tôi trở về . Phải không mẹ ?
- Chắc chắn là vậy . Và chúng ta cũng vui mừng phải không ?
- Chắc chắn là vậy.
Cô bồi bàn bưng ra một khay trên đó có một ly đầy kem va- Ni , trên mặt có một lớp sô- Cô- La dày , và phủ một lớp kem xốp cao nghệu , có rắc đậu phọng , và trên cùng là trái xơ ri đỏ chói.
- Con nhìn , ly kem to quá chừng . Con có chắc chắn ăn hết không ?- Abbie hỏi nó , trong khi xích ghế nó vào sát bàn.
- Ừ hứ , con lớn rồi mà !
- Ly kem cao hơn cháu- Mac Crea nói , nhưng Eden quỳ lên ghế để được cao hơn ly kem.
- Con ăn trái xơ ri trước , được không mẹ ?
- Được . Hãy coi chừng , đừng để kem rơi lên áo đẹp.
- Con dành nó lại ăn sau- Nó cầm trái xơ ri bỏ xuống bàn vừa sưa? sọan chùi tay dính kem vào áo.
- Hãy lau vào khăn ăn- Abbie đẩy cái khăn tới cạnh ly kem trong khi Mac Crea cười khúc khích.
Eden cắm muỗng vào ly kem và múc lên ăn . Kem tràn ra phía bên kia ly , nó đưa mấy ngón tay chận lại và đẩy trở vào ly , rồi liếm mấy ngón tay.
- Hừm , ngon quá !
- Trông có vẻ ngon thật- Mac Crea nói.
- Ông muốn không ?- Eden múc một muỗng đưa mời chàng , rồi đút vào mồm mình khi chàng từ chối.
Trong vòng mấy phút , Eden ăn chưa được bao nhiêu mà đã vung vãi kem ra khắp mặt , và cả xuống bàn . Abbie ước chi nó còn nhỏ để nàng đút cho nó ăn . Ngồi coi nó ăn thật là phải kiên nhẫn vô cùng . Để khỏi sốt ruột , Abbie quay sang Ben.
- Bánh ăn được không ?
- Ăn được , nhưng không ngon bằng bánh của mẹ cô làm.
- Mẹ cô mạnh không ?- Mac Crea hỏi.
- Bà mạnh- Abbie đưa tách ra cho cô bồi bàn bưng bình cà phê tới.
- Ông biết bà ngoại cháu hả ?- Eden hỏi , vừa múc một muỗng kem nữa đưa vào miệng , nhưng một nữa đã rơi xuống bàn.
- Có.
- Cháu ít thấy bà ngoại cháu lắm- Eden thở dài như người lớn , và lơ đễnh quậy kem còn lại trong ly . Nó múc ra một muỗng đầy tràn nữa , và nhìn Mac Crea rồi ngừng lại , không đút kem vào miệng- Coi kià mẹ !- Nó chỉ cái muỗng đang nhỏ giọt vào chàng- Mac Crea có ngón út có tật giống hệt như của con.
Trong nữa giây đồng hồ , Abbie hoàn toàn tê liệt bởi câu nói của Eden trong khi nàng nhìn sững ngón tay út của Mac Crea đang cong lên trên quai tách cà phê đang cầm . Rồi nàng để ý thấy mặt chàng lộ vẻ ngạc nhiên đến đờ đẫn , và biết rằng chàng chưa ý thức hết ý nghĩa của nét giống nhau ấy . Có thể chàng không ý thức nếu nàng hành động nhanh.
- Eden , con làm đổ kem ra cả bàn- Nàng vội vàng chụp bàn tay nhỏ của nó đang cầm cái muỗng dài , che ngón tay út nó lại để Mac Crea không thấy nó cũng cong lên như của chàng- Con phải để ý đến việc gì đang làm chứ ! Coi này , đổ tùm lum.
- Nhưng mẹ Ơi , mẹ có thấy ngón tay của ông ấy không ?
Abbie nói át giọng nó , cầu mong Mac Crea chưa nghe.
- Ăn chừng đó kem là đủ rồi , cô bé . Bây giờ con chỉ vọc nó thôi- Nàng liếc thấy Mac Crea đặt tách cà phê xuống , những nếp nhăn ở trán nhíu lại sâu hơn.
- Nó nói gì thế ?
Nàng làm ngơ không trả lời , trong khi gỡ cái muỗng ra khỏi bàn tay dính đầy kem của Eden , bỏ muỗng vào ly , và chộp một cái khăn ăn bằng giấy.
- Con ăn nửa bỏ nưa? . Sô- Cô- La dính đầy mặt , e dính cả vào tóc con . Và coi này , con đã làm đổ cả vào áo đẹp . Mẹ làm sao bây giờ đây ?
Abbie nhúng khăn vào ly nước lạnh rồi lau chùi kem dính trên tay và mặt Eden . Nhưng Eden biết Mac Crea đang chú ý lời nó , nên càng dồn hết sự chú ý vào chàng . Nó mở miệng định nói gì đó với chàng , thì Abbie lập tức bịt miệng nó bằng cái khăn ướt , giả bộ chùi sô- Cô- La dính trên môi nó.
Khi cái khăn đã rách tả tơi , Abbie đứng dậy và ẵm Eden lên.
- Tốt hơn là chúng ta về phòng để mẹ rửa ráy cho con . Dù sao cũng đã quá giờ đi ngủ của con rồi .- Nàng quay sang Mac Crea- Xin lỗi- Nàng không biết vì sao phải xin lỗi , mà không ai khác là chàng- Con hãy cám ơn ông Quilder đã cho con ăn kem Eden , và chào từ giã ông ấy . Chúng ta rời khỏi nơi đây sáng mai sớm , nên sẽ không gặp lại ông ấy- Nàng hy vọng thế.
- Nhưng... - Eden ngập ngừng.
- Eden !- Abbie trừng mắt nhìn nó cảnh cáo.
- Cám ơn ông đã cho cháu ăn ly kem sô- Cô- La , ông Quilder.
- Không có chi . Có lẽ lần sau mẹ cháu sẽ không bắt cháu đi trước khi ăn xong.
- Dạ.
- Chào cháu , Eden- Mac Crea chìa bàn tay ra cho Eden , làm tim Abbie nhảy lên trong lồng ngực.
- Tốt hơn là ông đừng bắt tay nó- Abbie xen vô ngay- Tay ông sẽ dính bẩn hết- Nàng nôn nóng nhìn Ben- Ông đi chưa ?
Nhưng Mac Crea không để ý tới Ben . Chàng nhìn sững vào bàn tay nhỏ xíu trên vai Abbie . Abbie không cần nhìn cũng biết đốt đầu ngón tay út của Eden luôn luôn chổng lên ở một góc độ rất rõ , khi bàn tay của nó để nằm yên . Khi chàng nhìn lại vào mặt nàng , chàng có vẻ phân vân và hơi sửng sốt . Abbie nín thở , cố suy nghĩ thật nhanh , nàng phải làm gì nếu chàng cuối cùng biết được sự thật . Ben bước tới chia sự chú ý của chàng.
- Cám ơn ông về cà phê và bánh . Ngon lắm.
- Không có chi- Chàng lơ đễnh đáp.
- Vâng , chúc ông ngủ ngon , ông Quilder , và cám ơn ông về cà phê- Abbie bước đi khi câu nói chưa chấm dứt.
- Chờ một chút !- Chàng định đi theo , nhưng cô bồi bàn giữ chàng lại.
- Giấy tính tiền đây , thưa ông.
Ra khỏi tiệm cà phê , Abbie rảo bước như chạy dọc theo hành lang dài dẫn đến phòng nàng , với Eden bồng ngang hông . Nàng nhìn lui một lần để chắc chắn chỉ có mỗi mình Ben sau lưng nàng . Nhưng nàng biết sẽ không an toàn chừng nào nàng và Eden chưa vào trong phòng và khóa chặt cửa lại.
Bàn tay nàng run rẩy khi cắm chìa vào ổ khóa . Sốt ruột , nàng đặt Eden xuống để dùng cả hai bàn tay . Nàng ngẩn lên khi Ben đi đến bên nàng . Đằng sau ông , nàng thấy Mac Crea đang sải bước đi về phía họ một cách quyết tâm.
- Ông ấy biết- Ben nói.
Nàng biết ông ta nói trúng , và biết được vậy , nàng càng tức giận- Giận mình , giận Mac Crea , Ben và Eden... giận tất cả mọi người . Tại sao chàng phải khám phá ra ? Tại sao chàng không ở xa họ ? Cuối cùng nàng xỏ được chìa khóa vào quay và cánh cửa mở ra , nhưng nàng không toan tính đưa Eden vào phòng làm gì nữa . Chậm quá rồi . Mac Crea đã ở đó . Nhưng nàng vẫn tránh không nhìn chàng , không công nhận có chàng ở đó.
- Tôi nghĩ rằng tốt hơn ông nên đem Eden đi với ông , Ben , để Abbie và tôi có thể nói chuyện riêng một lúc- Mac Crea nói.
- Chúng ta không có chuyện gì phải nói với nhau hết- Abbie nói.
- Có chứ , cô thừa biết ! Nếu cô muốn nói toẹt ngay ra đây cũng được.
Không còn cách nào khác , Abbie đẩy Eden về phía Ben.
- Con đi với Ben . Ông ấy sẽ giúp con rưa? ráy . Mẹ sẽ qua mang con về trong ít phút nữa- Nàng chờ cho Ben nắm tay Eden an toàn , rồi quay lại bước vào phòng , Mac Crea đi theo sau lưng nàng.
Khi cánh cửa đóng lại đánh sầm , máu chảy mạnh và nhanh trong huyết quản cua nàng , bơm chất adrenalin vào khắp thân thể nàng . Nàng đã từng cầu mong cuộc đối đầu với Mac Crea như thế này cần thiết phải xảy đến , thì nàng sẵn sàng- Và lạ lùng thay , còn nôn nóng muốn nó xảy ra.
- Nó là con tôi phải không ?- Mac Crea buộc tội liền . Abbie quay ngoắt lại đối diện chàng.
- Nó là con tôi !
- Cô dư biết tôi muốn nói gì ! Tôi là cha nó- Chàng có vẻ giận dữ , sốt ruột , hai môi mím lại , và các cơ quai hàm co giật.
- Ông không là gì đối với nó cả . Ông chỉ là một người lạ mua cho nó ly kem . Dobie là người cha mà nó biết . Nó mang họ của anh ta trên giấy khai sinh.
- Đó là lý do tại sao cô lấy anh ta , phải không ? Anh chàng ngu đần dễ bị lừa đó ắt hẳn thậm chí không biết rằng đã bị cô lừa và lợi dụng , phải không ?
- Đứa con tôi sinh ra cần có một người cha , và một cái họ.
- Mẹ kiếp ! Nó đã có sẵn ! Nó đã có "tôi" ! Nó có quyền mang họ "của tôi"- Chộp vào vai nàng , chàng bắt nàng nhìn ngay mặt chàng- Đồ ngu ngốc , cô biết tôi đã muốn cưới cô . Tôi đã yêu cô.
- Nhưng tôi không muốn anh- Không muốn sự lừa phỉnh và các sự thật nửa vời của anh- Lạ lùng thay , sự phản bội của chàng vẫn làm nàng đau lòng như còn mới . Sự đau đớn vẫn còn thật như mới xảy ra hôm qua.
- Nhưng cô đã muốn có con với tôi.
- Tôi muốn có con của tôi.
- Cô cứ chối cãi đi , nhưng thực tế vẫn là : tôi là cha nó . Cô không thể làm thay đổi sự kiện đó.
- Có khác biệt gì ? Cách đây hai mươi phút , anh không có ý niệm rằng anh có một đứa con gái . Tại sao Eden bỗng nhiên trở thành quan trọng đến vậy đối với anh ? Anh thậm chí còn không biết rõ nó !
- Lỗi của ai ? Hay cô còn muốn quy trách cho tôi cả việc đó nữa ?
- Nó không cần đến anh . Anh không có thể cho nó gì mà nó chưa có . Nó sung sướng và được thương yêu , ăn mặc đầy đủ . Nó có nhà và gia đình , và người quan tâm đến nó . Anh , anh chỉ làm nó đau khổ và bối rối . Anh chỉ có thể đem lại cho nó sự đau khổ.
- Cô nói cái đó là nói cô , Abbie- Mac Crea buộc tội- Và cô không muốn ám chỉ mối liên hệ giữa chúng ta thôi , mà muốn nói đến cả mối liên hệ giữa cô và cha cô trước kia . Tất cả đều do lòng ghen tuông khốn nạn của cô cả.
- Có lẽ là vậy . Có lẽ tôi cho rằng đứa bé nào cũng cần có cha , nhất là một người cha như anh , hay như cha tôi.
- Có khi nào cô nghĩ rằng cha cô có thể đã yêu cả cô và Rachel ? Rằng có lẽ ông đã cư xử như thế vì ông bị mặc cảm có tội dày vò ?
- Anh biết gì mà nói ? Sao anh có thể bênh vực ổng ?- Nàng vùng ra , nhưng chàng không chịu buông tay nàng . Chàng bắt nàng phải đứng đấy và đối diện với chàng.
- Tôi biết tôi cảm nghĩ thế nào khi đi dọc hành lang này , và lần đầu tiên ý thức được tôi đã có một đứa con gái; tôi nghĩ rằng đáng lẽ tôi đã phải ở bên nó khi nó sinh ra , rằng tôi đáng lẽ phải có ở đó khi nó chập chững biết đi bước đầu tiên và biết nói tiếng nói đầu tiên; đáng lẽ tôi phải có đó khi nó khóc . Nhưng tôi đã không có đó và không thể có đó . Và tôi cảm thấy có tội , mặc dầu không phải lỗi của tôi . Nếu tôi cảm nghĩ như vậy , thì cô cứ tưởng tượng cha cô đã phải cảm nghĩ thế nào đối với Rachel ?
- Không phải chuyện đã xảy ra như vậy . Ông yêu thương cô ta , chứ không yêu thương tôi . Tôi chỉ được thương một cách gián tiếp vì tôi giống cô ta.
- Ông không thương cả hai sao ?
- Không . Ai mà có thể thương hai người cùng lúc.
- Cô thương Eden , phải không ?
- Phải.
- Và mẹ cô ?
- Dĩ nhiên- Nàng bắt đầu thấy cái bẫy của chàng đang giăng ra.
- Và Ben ?- Nàng từ chối trả lời , vì không muốn kết án mình bằng lời mình nói- Hãy thừa nhận đi , Abbie . Cô cũng thương ông ta.
- Một cách khác.
- Một cách khác . Như vậy là cô thương yêu ba người . Cô giải thích làm sao điều đó ?
- Không giống nhau.
- Không , không giống . Cô yêu thương cả ba người ngang nhau , nhưng mỗi người một cách , phải vậy không ?
- Phải.
- Vậy thì không thể nào cha cô yêu thương cô và Rachel ngang nhau nhưng mỗi người một cách hay sao ?
- Anh luôn luôn uốn cong mọi chuyện . Cô ta là đứa con gái ông yêu thương hơn cả . Ông luôn luôn cho cô ta cái này cái nọ.
- Có lẽ vì ông muốn đền bù lại sự kiện ông không ở được luôn bên cô ta . Có lẽ ông dồn hết tình thương vào vài giờ ngắn ngủi.
- Hãy coi ổng để lại cho cô ta bao nhiêu tiền bạc , trong khi mẹ tôi và tôi gần như không được gì cả !- Mắt nàng cay xè , nước mắt nóng hổi trào lên , từ vết thương lòng chưa bao giờ thật sự hàn gắn.
- Tôi cho cô hay , ổng lập ra cho Rachel cái quỹ ủy thác khi cô ta mới sinh ra . Số tiền đó đã được bỏ ra , một thời gian lâu trước khi ông bị khó khăn về tài chính.
- Làm sao anh biết ?
- Thì tôi hỏi.
- Thế thì tại sao ổng không làm giống vậy cho tôi ?
- Có lẽ vì cô là người thừa kế chính thức của ổng , và ổng nghĩ rằng cô sẽ hưởng hết tất cả tài sản của ông . Vào lúc ấy , số tài sản đó có lẽ to lớn hơn nhiều số tiền ổng đã bỏ vào quỹ ủy thác đứng tên Rachel . Và có lẽ , chỉ là có lẽ , ổng đã làm vậy , vì ổng biết cô sẽ trở thành một con chó cái đầy thù hận và nếu ổng không lo liệu cho Rachel , cô sẽ tìm cách không cho cô ấy được hưởng một xu- Cũng như cách cô đã làm để ngăn cản không cho tôi khám phá ra sự thật về đứa con của tôi.
- Anh nói dối- Nàng mù quáng đấm càng vào tay vào ngực chàng . Vừa chửi thề trong miệng , Mac Crea ôm cứng nàng vào người , dùng thân mình nàng đè hai nắm tay của nàng sát ngực chàng- Buông tôi ra !- Abbie tiếp tục vùng vằng , dù không hiệu quả.
- Lẽ ra tôi phải... - Nhưng chàng không nói hết câu hăm doa. , và dùng hành động để bắt nàng ngậm miệng.
Abbie toan tính tránh né đầu chàng đang cúi xuống trên mặt nàng nhưng không được , chàng đã nắm tóc nàng kéo giật bắt nàng ngửa cổ ra sau thật xa . Trong khi hôn nàng , răng chàng chà lên răng nàng và bộ ria mép của chàng cào vào da nàng . Hành động tấn công ấy rõ ràng nhằm làm nàng đau đớn . Abbie không muốn coi đó là một cái hôn . Nàng đã nếm mùi quá nhiều cái hôn của Mac Crea nên không thể lẫn lộn cái này với một cái hôn . Chàng muốn cho nàng bị đau đớn , nhưng Abbie biết tim nàng mới đau nhiều nhất . Nàng cố gắng một cách tuyệt vọng nhớ lại nàng thù ghét chàng đến chừng nào , và quên đi cảm giác tim nàng đang đập thình thịch dưới hai bàn tay chàng.
Ngừng tấn công , chàng lê đôi môi trên má nàng , rồi trên cổ nàng.
- Trời sẽ hại cô , Abbie- Chàng lẩm bẩm sát da nàng- Cô sẽ xuống đia. ngục vì điều ác của cô đã làm với tôi.
Thoạt tiên , nàng không hiểu chàng nói gì , vì đôi môi của nàng bị trầy đau nhức dữ dội . Rồi nàng cảm thấy bàn tay chàng ở sống lưng- Bắt đầu vuốt ve . Không ! Abbie không thể và không muốn để bị chàng lừa phỉnh một lần nữa !
Nàng bất thần uốn mình và vùng mạnh , thoát ra khỏi hai cánh tay chàng , khiến chàng bị bất ngờ . Khi chàng sấn tới một bước , nàng lùi hai bước.
- Đừng tới . Tôi thù ghét anh . Tôi không muốn nhìn mặt anh ! Cút khỏi nơi đây ! Cút đi thôi !
- Cô hay về mặt đó lắm , phải không ? Cô đã tập dượt nhiều lắm về cách ra lệnh cho người khác trong cả cuộc đời cô.
- Cút đi !- Nàng muốn cầm một cái gì liệng vào chàng , nhưng linh tính cho nàng biết làm như vậy chỉ khiêu khích chàng thêm mà thôi.
- Tôi sẽ ra đi- Nhưng chàng không làm một cử động gì về phía cửa . Abbie bất giác nín thở không muốn nói gì , sợ sẽ làm chàng đổi ý- Nhưng chuyện này chưa kết thúc.
- Nó đã kết thúc từ sáu năm về trước.
- Cô quên : vẫn còn vấn đề đứa con gái của tôi phải giải quyết cho xong.
- Đừng tới gần nó.
- Cô có thể ngăn cản tôi dính vào cuộc đời cô nhưng không thể ngăn cản tôi dính vào cuộc đời của Eden . Tốt hơn cô nên tập cho quen với ý tưởng ấy.
- Không- Nàng cãi lại yếu ớt , trong khi chàng quay đi ra bước vài bước về phía cửa.
Chàng mở cưa? ra , và dừng lại , quay lui nhìn nàng.
- Cô sẽ còn gặp tôi.
- Không !- Bên trong nàng , tiếng "không" vang lên giận dữ , nhưng miệng nàng không thốt ra tiếng nào , trong khi Abbie nhìn theo chàng bước ra cưa? . Cánh cưa? tự động khép lại . Hoảng sợ , nàng chạy theo , đẩy cửa mở toang , và chạy ào ra hành lang . Thấy chàng đang sải bước đi ra xa , nàng dừng lại.
- Mac Crea ! Đừng !- Nàng gọi theo chàng- Nếu anh còn chút cảm xúc nào , hãy lánh xa chúng tôi . Đừng là nó đau khổ chỉ vì muốn trả đũa tôi !- Nàng để ý thấy chàng hơi ngập ngừng và biết chàng đã nghe nàng nói . Nhưng chàng vẫn cứ bước đi . Nàng không biết chàng đã hiểu ý nàng chưa.
Quay lui , nàng nhìn về phía phòng Ben , cổ họng nàng thắt lại vì lo sợ . Nàng chưa thể gặp mặt Ben- Hay Eden . Nàng cần có thì giờ ở một mình để suy nghĩ về tất cả các chuyện này.
Sáng hôm sau , trước hừng đông , họ trả phòng khách sạn và lái xe đi đến khu trình diễn ngựa . Đến khi mặt trời đỏ ối hiện ra bên trên dãy núi ở hướng Đông và chiếu xuống thị trấn Phoenix ở chân núi , con Cuồng Phong đã được đưa lên rờ- Moọc chở ngựa và họ sắp sửa chạy ra khỏi thị trấn.
Trong giờ đầu , Abbie cứ để một mắt vào con đường trước mặt , một mắt vào kính chiếu hậu , nửa trông chờ thấy bóng chiếc xe thuê của Mac Crea chạy theo họ . Nàng chỉ thở phào nhẹ nhõm khi vượt qua biên giới tiểu bang . Nàng mỉm cười nhìn xuống đứa con gái đang nằm ngủ ngon , cuộn tròn trên nệm , đầu gối lên chân Ben , chân đạp lên đùi nàng.
- Nó mệt lắm rồi . Tôi biết thế nào nó cũng mệt vì dậy sớm quá . Ít nhất chúng ta cũng đỡ phải nghe cứ năm phút nó hỏi : còn bao xa nữa ?- Abbie nói.
- Chúgn ta không đi được sớm hơn vì cô muốn để nó ngủ . Cô đã tưởng là Mac Crea trở lại sáng nay- Ben nói.
- Tôi không chắc chắn lắm , nhưng không muốn mạo hiểm . Anh ta đã bảo là muốn bắt nó.
- Cô trông đợi việc gì sẽ xảy ra ?
- Tôi không biết nữa . Tôi không hề nghĩ rằng anh ta biết.
- Bây giờ cô làm sao ?
- Có lẽ anh ta sẽ đổi ý- Nàng nhún vai- Dù sao , anh ta cần quái gì ? Thậm chí anh ta còn chưa biết tính nó . Anh ta không thể yêu nó . Đa số đàn ông bằng lòng để cho người khác chăm nom con họ . Có lẽ sau khi có thì giờ để suy nghĩ lại , anh ta cũng nghĩ như thế , và quên đi cái mặc cảm có lỗi phi lý ấy.
- Có lỗi ? Có lỗi về cái gì ?
- Anh ta bảo anh ta cảm thấy có lỗi vì không có đó khi nó sinh ra và nói nhiều điều phi lý khác nữa như vậy . Tôi không muốn nói về chuyện đó nữa , Ben ạ- Nàng nóng nảy nói , nhưng vừa nói ra , nàng nhớ lại các điểm khác Mac Crea đã nói , nhất là toàn thể lập luận của anh ta về cha nàng và Rachel . Cả đêm nàng đã trằn trọc vì cái đó- Ben... chú có nghĩ rằng ba tôi yêu cả tôi... và Rachel ?
- Có.
- Nhưng... Ổng cho cô ta nhiều hơn tôi . Sao chú nói vậy được ?
- Nếu cô có một con ngựa mạnh và một con ngựa yếu , cô cho con nào ăn nhiều lúa hơn ?
- Con yếu , lẽ tự nhiên.
- Đúng.
Có phải ông bảo rằng Rachel yếu ? Abbie tự hỏi . Cô ta bắt đầu được hưởng ít hơn , nên vì vậy nhận được nhiều hơn ? Nàng nhận ra Mac Crea cũng đã nói giống vậy , nhưng cách khác . Có lẽ nào nàng đã sai lầm khi thù hận Rachel từ đó đến nay ?
Trong khi một máy bay đường dài chạy rầm rầm trên đường bay để cất cánh , tiếng nổ của các động cơ phản lực làm rung chuyển không khí , một xe hòm đen chạy ra bãi đậu bê tông và dừng lại bên cạnh chiếc máy bay phản lực của tư nhân có vẽ tên tắt các xí nghiệp của Canphield . Người lái xe bước xuống và hấp tấp mở cửa sau cho khách.
Ross Tibbs bước ra trước tiên , rồi quay lại đỡ Rachel . Khi nàng đặt bàn tay trong bàn tay anh ta , anh ta nắm chặt lấy . Anh ta không tìm cách che giấu sự tôn thờ của mình đối với nàng trên vẻ mặt , và nàng cảm thấy một chút thích thú vì thấy anh ta biểu lộ cảm tình công khai như vậy trước mặt Lane , đứng cách đó chỉ một thước . Sự bất cần và táo bạo của anh ta , vừa khiến nàng e ngại , vừa làm nàng vui thích.
- Anh đã bảo em thế nào , em yêu ? Thời tiết tuyệt hảo để bay- Lane nói , sau khi đi vòng quanh xe đến bên nàng , theo sau là Mac Crea- Em hãy nhìn trời xanh ngắt thế kia . Và người phi công cam đoan là trời cứ như vậy từ đây đến Houston.
- Em rất mừng- Nhưng nàng gần như ước mong phải chi trời xấu để nàng có lý do ở lại- Và hú hí với Ross.
- Rachel đi máy bay dở lắm , tôi e như vậy- Lane nói , và mỉm cười với nàng với vẻ khoan dung , mà nàng biết quá rõ . Từ lúc bắt đầu quen nhau , thái độ của ông đối với nàng luôn luôn có vẻ hơi kẻ cả . Mấy năm gần đây , nàng thấy chán cái vẻ ấy.
- Bây giờ không còn vậy nữa , Lane- Nhưng nàng biết có nói cũng uổng hơi . Ông ta cứ không chịu tin rằng nàng đã chín chắn và trở thành một phụ nữ thức thời và rành đời . Ông tiếp tục đóng vai trò một người cha- Khi ông có thì giờ chiếu cố đến nàng.
- Tôi đi máy bay cũng chẳng hay gì- Ross nói- Do đó , cô không cô độc về mặt đó đâu , Rachel.
- Tôi không ngại đi máy bay- Nếu "chàng" cũng bắt đầu đối xử với nàng như là một đứa bé cần người lớn trấn an , Rachel thề rằng nàng sẽ kêu thét lên.
- Trong trường hợp đó , nếu có bao giờ chúng ta bay chung đi đâu , cô có thể nắm bàn tay tôi- Ross bóp mấy ngón tay nàng một cái và Rachel bỗng nhận ra anh ta vẫn còn nắm bàn tay nàng . Nàng liếc nhanh nhìn Lane để xem ông ta có đế ý không , nhưng lại là Mac Crea , đứng hơi lùi về phía sau ông , đang có vẻ quan sát họ với chút chú ý tính toán trên mặt . Rachel tự hỏi anh ta biết đến mức nào- Hay đóan được đến mức nào.
Rachel chưa kịp trả lời Ross , thì viên phi công đã bước tới.
- Tất cả hành lý của ông đã bỏ lên máy bay , ông Canphield . Chúng ta có thể khởi hành khi nào ông sẵn sàng.
- Cảm ơn , Juin . Chúng tôi sẽ lên ngay.
- Tôi nghĩ , đã đến lúc ra đi . Ross , cám ơn về mọi việc.
Rachel áp bàn tay kia lên bàn tay anh ta đang còn nắm bàn tay nàng , và bốc đồng , hôn lên má anh ta . Về một mặt nào đó , nàng không quan tâm đến việc Lane nghĩ rằng nàng quá thân mật với anh ta hay không . Thậm chí trong lòng nàng có đôi chút hy vọng làm ông ghen.
- Sự thích thú về phần tôi . Cô biết thế . Rachel .- Bất đắc dĩ , anh ta phải bỏ bàn tay nàng ra.
- Anh hãy giữ liên lạc với tôi- Nghe giọng nàng có vẻ khẩn khoản , nàng tìm cách che đậy bớt .- Anh biết rằng tôi để ý tới con ngựa cái nhỏ của anh.
- Tôi sẽ thông báo cho cô tiến triển của nó . Tôi xin hứa.
- Ross , cho tôi cám ơn anh thêm nữa- Lane chìa bàn tay ra cho anh ta . Ross do dự một phần giây , rồi bắt tay ông- Chúng tôi thật sự biết ơn anh đã đưa xe cho chúng tôi ra phi trừơng . Hy vọng đã không làm phiền anh nhiều.
- Không có chi.
- Nếu bao giờ đến Houston , cứ gọi điện thoại cho chúng tôi . Anh biết là nếu anh đến River Bend , bao giờ anh cũng được hoan nghênh.
- Có thể tôi sẽ nhận lời mời của ông . Lâu lắm tôi chưa về thăm lại xứ sở mà tôi đã chạy chơi lúc còn nhỏ.
Sau khi Mac Crea cũng nói cám ơn xong , không có lý do gì dềnh dàng nữa . Rachel đi cùng Lane về phía cầu thang lên máy bay , mà thấy mình như bị xé ra làm hai . Nàng vẫy tay chào Ross một lần chót từ cửa máy bay , rồi bước vào phòng máy bay bọc nhung , ngồi vào ghế thường lệ của mình . Sau khi buộc dây nịt xong , nàng ngã người vào lưng ghế bọc nhung và thở dài buồn bã.
- Có gì không ổn sao , em yêu ?- Lane hỏi.
- Không , không gì cả- Nàng hấp tấp phủ nhận , nhưng rồi thấy ông đã không để ý tới nàng nữa . Cái cặp của ông đã để lên mặt bàn trước mặt , và tay ông đã cầm một xấp tài liệu . Nàng nói :- Em chỉ mệt , thế thôi . Tối qua buổi chiêu đãi chấm dứt khuya quá... - Nàng ngừng lại , và bỗng để ý thấy Mac Crea quan sát nàng- Tôi không biết tôi có nên nói chuyện với anh không nữa , Mac Crea . Tối qua anh không trở lại.
- Tôi bị bận.
- Có lẽ tôi không nên hỏi anh bận với ai ?- Chỉ nghĩ tới trận gây gổ đêm qua với Abbie đã làm cho Rachel nổi giận đầy mình . Chúa ơi , sao mà nàng ghét , thù và khinh con đàn bà ấy nhiều thế !
- Không , không nên.
- Hai người đã nói gì với nhau ?
- Cái đó , Rachel- Nói một cách lễ phép nhất của tôi- Là không dính dáng cái mẹ gì đến cô.
- Mac Crea , anh không điên rồ dính líu với cô ấy nữa chứ ? Sau cách cư xử lỗ mãng của cô ta và cái con bé của cô ta tối qua , tôi không...
- Bỏ Eden ra ngoài chuyện đó , Rachel- Chàng nói , giọng cảnh cáo . Nàng hơi thụt lui , hai mắt tròn xoe vì giọng chàng có ý hăm dọa- Tôi không ngờ anh mẫn cảm với những chuyện đó đến vậy- Lòng tò mò của nàng đã bị kích thích.
Bực tức vì chính mình đã khơi dậy lòng tò mò của nàng , Mac Crea đứng lên khỏi ghế.
- Có lẽ tôi không ưa cái lối của cô và Abbie kéo một đứa bé ngây thơ vào cuộc thù hằn nhỏ mọn của hai cô . Xin lỗi . Có lẽ tôi sẽ ngồi ở phía sau . Sáng nay tôi không được vui vẻ lắm.
Nói xong , chàng di chuyển đến một trong các ghế ở sau và ngồi xuống buộc dây lại.
Mấy phút sau , chiếc máy bay phản lực bay lên trời và hướng về phía Đông . Mac Crea nhìn sững ra cửa kính một lúc lâu , theo dõi một con đường cái bên dưới . Đấu đó ở dưới ấy có Abbie... với đứa con gái của chàng . Con gái của chàng . Chàng đã có một đứa con . Nó là một phần của chàng , là da thịt máu huyết của chàng.
Chàng nhớ lại lần đầu thấy nó , một đứa trẻ bé tí xíu , xinh đẹp , có đôi mắt xanh đang cầu cứu người lạ , tại sao , có biết bao nhiêu người đang ở đó , nó lại chọn đúng chàng để cầu cứu . Nhưng cái đó đúng thôi , bởi vì chàng là cha nó . Linh tính có lẽ thúc đẩy nó tìm đến chàng . Abbie có thể phủ nhận nếu cô ta muốn , nhưng có một sự ràng buộc giữa chàng và đứa bé.
Nhưng chàng sẽ làm gì về chuyện ấy ? Chàng sẽ phải làm gì ? Suốt đêm chàng đã trằn trọc với vấn đề ấy , nhưng chưa thấy hé ra giải pháp nào cả , và chàng vẫn mù tịt như khi rời phòng khách sạn của Abbie trước đó mười hai giờ.
"Nếu anh có chút nào cảm xúc , hãy lánh xa chúng tôi" Đó là câu cuối cùng Abbie đã nói với chàng . Mac Crea tự hỏi , nàng đã nói đúng chăng . Nếu chàng đòi xác nhận phụ quyền của chàng , việc đó sẽ ảnh hưởng đến Eden như thế nào ? Việc đó sẽ làm cô bé đau khổ đến chừng nào ? Nó là một đứa bé thông minh , nhưng mới năm tuổi , nó chỉ hiểu đến mức nào thôi.
Nhưng làm sao chàng bỏ đi được ? Chàng không thể vặn lại đồng hồ và quên câu chuyện tối hôm qua . Chàng không thể bảo rằng Eden không có trên đời . Chàng ngẩn lên nhìn một dải trời xanh của vùng Texas ở bên kia chân trời- Xanh gần như cặp mắt của nó . Chàng hình dung ra nó trong tâm trí : ánh mắt tinh nghịch trong cặp mắt xanh , nụ cười ngây thơ với đôi má hồng , và cái búi tóc đuôi ngựa ngoắt ngoắt lúc bước đi . Quỷ thần ơi ! Nó là một con bé dễ thương quá chừng . Mac Crea nghĩ thầm . Gần như tức thì , chàng có thể hình dung ra gương mặt của Abbie áp vào mặt Eden cũng đôi mắt xanh , và mái tóc màu sẫm , nhưng có vẻ ngần ngại lo sợ- Vẻ mặt của một bà mẹ sẵn lòng đấu tranh để giữ cho con mình khỏi bị nguy hại . Chàng không trách nàng được , vì đã muốn bảo vệ Eden , nhưng mẹ kiếp , chàng phải làm gì đây ? Nó cũng là con gái của chàng.
Xa xa , một chiếc máy ủi đất đang tiếp tục gầm gừ trên cánh đồng trước đây trồng cỏ , lưỡi xẻng ủi bỏ lớp bụi rậm dày , và cào luôn lớp đất mặt , trong khi vạch ra hình bầu dục của sân tập đua ngựa đang xây cất ở đó . Cách đó một phần tư dặm , toà nhà kiểu Victoria của River Bend đứng sừng sững , từ đó trông thấy sân đua dễ dàng , và ngược lại cũng vậy.
Khi nàng chọn địa điểm ấy , Abbie biết Rachel sẽ nghĩ rằng nàng làm cái sân đua ở đó để chọc tức cô ta , nhưng thật ra nàng chọn miếng đấy ấy vì nó tương đối bằng phẳng , thoát nước tốt , và xa cái suối để khỏi bị ngập lụt khi trời mưa . Cái sân đua nằm gần River Bend chỉ là một việc ngẫu nhiên , dù Rachel có chịu tin hay không.
Chiếc xe hơi chạy ra khỏi sân với người phóng viên của một tờ báo lớn về ngựa Ả Rập sau tay lái; Abbie thở dài mệt mỏi.
- Không biết chú thế nào , Ben , chứ tôi thì đã làm việc trọn ngày . Bà ta có đủ dữ kiện để viết vài ba bài là ít.
- Eden đã về . Chiếc xe buýt của trường học chạy ra kìa- Ben nói.
- Tôi ra đón nó- Nàng rảo bước đi trên con đường mòn.
Từ khi Mac Crea khám phá ra Eden là con chàng , Abbie đã bảo vệ và giữ gìn Eden chặt chẽ , nàng muốn biết nó ở đâu và ở với ai từng phút một . Gần mười ngày qua từ khi Mac Crea biết chuyện về Eden . Vậy mà nàng vẫn không gặp và không nghe tin gì về chàng . Nàng mong muốn vô cùng có thể tin rằng như vậy là chàng sẽ lánh xa họ.
Trước mặt nàng , Abbie nhìn thấy chiếc xe của bà phóng viên tránh qua một bên đường nhường cho một chiếc xe tải nhỏ chạy lại . Nàng không nhận ra chiếc xe tải , nhưng cô bé để tóc kiểu đuôi ngựa vẫy tay với nàng từ trong ca bin xe thì rõ ràng là Eden . Abbie vẫy tay lại , và nhìn vào người lái xe . Nàng lạnh mình , như thể gặp ngọn gió Bắc vừa thổi đến và hạ nhiệt độ xuống ba mươi độ . Nàng nhìn sững Mac Crea trong khi chàng cho xe chạy chậm rồi ngừng lại . Cái nàng sợ nhất đã xảy đến : Mac Crea đang có ở đây và Eden đang ở bên chàng.
- Mẹ Ơi ! Mẹ coi ai đến thăm đây nè !- Eden chồm ra cửa sổ xe . Abbie gắng gượng bước tới bên ngòai cửa xe . Cổ họng tắt nghẽn vì qúa sợ , nàng nhìn vào mặt Mac Crea , không nói được tiếng nào.
- Nhảy lên- Chàng bảo.
Nàng vặn nắm cửa , mở ra và trèo lên xe . Eden quay ngoắt lại ngồi vào giữa , và miệng nói liếng thoắng như con sáo , nhưng Abbie không nghe tiếng nào . Nàng đã tưởng mình chuẩn bị sẵn sàng cho tình huống này , nhưng bây giờ khi nó xảy đến , nàng không biết chắc phải làm gì.
- Mẹ , mẹ không mở cửa ra sao ?
Abbie nhận ra chiếc xe đã dừng lại trước mặt nhà . Nàng bước xuống xe , thì Eden đeo theo sát.
- Đi thôi mẹ . Con đã hứa cho Mac Crea xem con ngựa nhỏ của con.
Abbie phản ứng theo bản năng :
- Trước hết , con phải thay đồng phục nhà trường đã- Nàng đẩy Eden về phía nhà.
- Ô , mẹ !- Nó đứng chôn chân xuống đất.
- Con đã biết quy tắc , Eden- Tiếng sỏi lạo xạo cho nàng biết Mac Crea đã đến cạnh.
- Con biết- Nó quay qua Mac Crea :- Không lâu đâu , cháu cam đoan . Ông còn đây khi cháu trở ra chứ ? Ông không ra về trước chứ ?
- Không , tôi sẽ ở đây- Giọng trầm của chàng vang lên ở bên trái nàng , nhưng nàng nhất quyết không quay qua nhìn , trong khi Eden mỉm cười chạy vào nhà.
Abbie đứng cứng đơ , sợ không dám bước đi , và sợ nói ra điều gì không phải trong khi ý thức Mac Crea đang chú ý đến nàng . Nàng cố làm ngơ , nhưng vì biết chàng đang nhìn , nàng bỗng lúng túng vì mấy sởi tóc đã tuột ra khỏi búi tóc ở gáy trong khi phi trên mình con Cuồng Phong để cho nhà báo chụp ảnh . Cái cổ cao của cái áo bờ- Lu nữ bỗng trở thành quá chật ở cổ nàng , cái áo vét đen và cái quần đi ngựa màu xám quá chật.
Chàng thôi nhìn nàng , nàng biết liền.
- Cô đã thay đổi nhiều . Quanh đây , tôi thấy không còn cái chuồng cũ.
- Chúng tôi đã triệt hạ nó để cất lên chuồng mới nuôi ngựa đẻ.
Cả ba kiến trúc- Chuồng ngựa đẻ , các chuồng ngựa khác , và chuồng gây giống- Đều sơn màu cát sa mạc , và viền màu nâu . Hàng rào gỗ quét một lớp dầu đen , bao quanh các sân quần ngựa , sân và chuồng dượt ngựa . Cả khu đó có vẻ thực tiễn , và hữu hiệu . Abbie biết nàng đã hoàn thành được nhiều việc . Nàng tự hào về cái đó- Cho đến khi nàng ý thức được Mac Crea phê phán nó dựa theo các tiện nghi tối tân của River Bend , và không có cách gì trại của nàng so sánh được với trại của Rachel.
- Anh không chú ý tới mọi thứ này , Mac Crea , vậy tại sao anh không cho tôi biết anh đến đây vì lý do gì ?- Bây giờ nàng mới nhìn thẳng vào mặt chàng . Nàng sửng sốt vì vẻ mặt chàng ngơ ngác , hai má gầy đi và hai mắt thâm quầng.
- Tôi đã cố làm theo cô bảo , Abbie . Tôi đã lánh xa , nhưng không xong . Tôi không quên được nó cũng là con gái của tôi.
- Không- Tiếng không ấy còn hơn là một lời bác bỏ; nó là một mưu toan phủ nhận tất cả những gì chàng hàm ý.
- Tôi sẽ dự phần vào cuộc đời của nó.
- Anh không thể làm vậy !
- Không thể ? Cô cứ việc xem tôi làm.
Gần như đồng thời , Abbie nghe tiếng cưa? đóng đánh sầm và tiếng đôi bốt nện trên hè nhà . Nàng quay lại và thấy Eden đang chạy tới , một ống quần nhét trong chiếc bốt , một ống nằm ngòai chiếc kia.
- Nhanh không ?- Eden hỏi khi tới gần Mac Crea . Không dừng lại , nó chộp bàn tay chàng và kéo chàng đi về phía chuồng ngựa- Đi thôi . Cháu muốn cho ông xem con Jojo . Nó là con ngựa con dễ thương nhất trên cả thế giới . Cháu muốn cho ông cưỡi nó , nhưng ông to lớn quá.
- Được rồi . Tôi muốn xem cháu cưỡi hơn.
Hơi chậm bước , Eden ngoái cổ lại :
- Mẹ đi cùng con chứ , hở mẹ ?
- Ừ- Nàng không đời nào để cho Mac Crea ở một mình với Eden.
Nhưng nàng cố tình tỏ ra xa cách , không tham dự vào cuộc nói chuyện . Nàng đi theo chỉ để kềm giữ Eden , và giúp nó nhảy lên yên con ngựa con đã cao mười ba gang , giống Ả Rập lai Ai- Len . Nàng không tỏ ra tán thành việc này bằng lời nói hay bằng hành động . Và chắc chắn nàng không muốn họ trở thành một b ộba tâm đầu ý hợp.
Nhìn nó và nghe nó nói , Abbie thấy nó làm ngơ trước sự kiện nó hiển nhiên thích Mac Crea đến chừng nào . Nàng cố tự thuyết phục nàng điều đó không có ý nghĩa gì cả . Eden thích tất cả mọi người; nó luôn luôn như vậy . Chỉ có thế thôi . Không có tình cảm đặc biệt gì giữa nó và chàng . Abbie cứ căn dặn mình đừng tìm kiếm cái gì không có trên thực tế.
- Nó cưỡi ngựa thạo đấy nhỉ !- Mac Crea mỉm cười nói , trong khi theo dõi Eden cưỡi con ngựa con phi thong thả quanh sân.
Nghe giọng nói chàng có chút tự hào , Abbie muốn khóc vì thất vọng . Chàng đang nói như là một người cha.
- Nó cưỡi thạo lắm so với tuổi nó- Nàng không thể nói ít hơn thế , vì nàng cũng tự hào không kém về tài của Eden.
Trong khi Eden phi thêm một vòng nữa quanh sân . Mac Crea nhích đến gần và chống hai tay lên thanh ngang.
- Hãy xem nó kià , Abbie đó là một phần thân thể của chúng ta đấy- Da thịt và máu huyết của chúng ta.
Abbie nhìn sững Eden và trông thấy mái tóc sẫm của nó là của nàng và tóc quăn của nó là của Mac Crea , cặp mắt xanh của nó giống mắt nàng , và cái ngón tay út cong lên của nó giống của Mac Crea . Trước đó nàng đã không chịu thấy . Nay thì nàng thấy đó là bằng chưng không thể chối cãi . Chầm chậm , nàng rời mắt khỏi Eden và nhìn vào Mac Crea . Nàng thấy khó nhìn vào đôi mắt sáng rực của chàng . Đồng thời , nàng không nhìn đi chỗ khác được.
- Chúng ta đã tạo ra nó , cô và tôi , Abbie- Giọng chàng êm ái như vuốt ve.
Bỗng nhiên nàng cảm thấy dễ hình dung mình trong tay chàng một cách đáng sợ . Nàng bước ra xa một chút.
- Anh đừng... nói thế . Ngay cả nghĩ thế , cũng đừng nên !
- Cô biết đó là sự thật.
Nàng đi tới cổng sân dượt.
- Eden ! Hôm nay thế là đủ ! Lại đây chào từ giã ông Quilder . Ông ấy phải về bây giờ.
Eden thúc ngựa phi nước đại tới cổng.
- Ông ấy không ở thêm chút nữa được sao ? Con muốn mẹ đặt một vài cản vật để cho ông ấy xem con Jojo nhảy cao đến đâu.
- Không , trễ rồi- Abbie cầm dây cương và dẫn con ngựa ra khỏi sân.
- Nhưng ông ấy không ở lại ăn tối được sao ?
- Không.
Nàng không muốn Dobie biết Mac Crea có đến đây . Qua đuôi mắt , nàng thấy Mac Crea rời hàng rào và thong thả bước tới phía cổng.
- Mẹ đã hỏi ông ấy . Ông ấy không thể ở lại- Nàng nhìn chàng như dặn chàng không được nói trái lại.
- Có lẽ lần khác , Eden- Chàng nói.
- Vậy là ông sẽ đến thăm chúng tôi nữa ?
- Cháu cứ tin chắc như vậy.
- Mac... - Abbie không nói tiếp được.
- Như tôi sắp sửa giải thích cho mẹ cháu biết , tôi đang dọn về ở quanh đây.
- Không thể được !- Abbie sửng sốt kêu lên.
Mac Crea mỉm cười lười biếng , nhưng ánh mắt đầy vẻ nghiêm túc.
- Đó là một lợi thế của người khoan dầu độc lập . Y có thê đặt trụ sở công ty ở bất cứ nơi nào y muốn . Tôi đã quyết định dọn về xứ này . Đã đến lúc tôi an phận và tìm một nơi sinh sống.
- Anh có cho rằng làm vậy là khôn ngoan không ?
- Khôn ngoan cho ai ? Tôi sẽ có mặt trong phố để tìm địa điểm , e phải mất vài ngày . Có lẽ chúng ta sẽ gặp nhau.
Abbie giận quá không nói gì được . Chàng thừa biết nàng không thể không phản đối ý định của chàng . Nàng sẽ phải gặp chàng để ra sức khuyên chàng dọn đi . Bằng cách nào nàng cũng phải thuyết phục chàng là đã sai lầm.
Mac Crea bảo Eden gì đó rồi bỏ đi về phía chiếc xe tải của chàng . Abbie theo dõi chàng trèo lên buồng lái , nhẹ nhõm vì chàng ra đi , nhưng đồng thời thừa nhận nàng còn phải gặp lại chàng.
- Sao mẹ không chào từ giã ông ấy ?
- Mac , hãy chờ chút- Nàng bỗng nhận ra nàng không biết chàng ở đâu . Nhưng chậm mất rồi.
Tiếng máy xe rồ lên át cả tiếng kêu của nàng . Chàng không nghe , và Abbie thì không muốn chạy theo.
- Sao mẹ gọi ông ấy là Mac ?- Eden tò mò nhìn mẹ.
- Mẹ... không biết- Abbie không biết nàng đã gọi như vậy- Có lẽ là tên lóng của ông ấy- Thế nhưng rất hiếm khi nàng gọi tắt tên chàng- Ngoại trừ khi họ làm tình với nhau.
- Con cũng sẽ gọi ông ấy như vậy- Eden quả quyết . Abbie muốn phản đối , nhưng làm sao được ? Nàng càng lúc càng lâm vào thế kẹt . Bằng cách nào đó , nàng phải kiếm lối ra.
- Con tháo yên ngựa ra và dẫn nó về chuồng , con yêu của mẹ . Chúng ta còn phải cho ngựa ăn và sưa? soạn bữa ăn tối trước khi ba con từ ruộng trở về.
- - - - - - - - - - - -
Tòa nhà Truesdale là một nhà lầu hai tầng xây toàn bằng gạch vào đầu thế kỷ . Có một thời ở đó là một nhà băng , rồi sau đó nó được sửa sang lại thành một cưa? hàng bán lẻ , với nhiều văn phòng cho thuê ở mặt sau . Khi các cửa hàng bán lẻ đóng cưa? , toàn bộ toà nhà được cải biến thành chỗ cho thuê rẻ để làm văn phòng . Người thuê cuối cùng đã dọn đi trong mùa hè vừa qua , nhưng không ai thèm cạo tên công ty trừ mối và mọt ở cưa? kính lớn nơi mặt tiền tòa nhà.
Abbie đậu xe lại trước tòa nhà trống . Bước xuống xe , nàng nhìn quanh tìm chiếc xe tải nhỏ của Mac Crea , nhưng không thấy nó đâu cả , mặc dầu đã một giờ bảy phút . Sáng nay , cuối cùng nàng đã gọi được chàng qua văn phòng của chàng , và chàng đã đồng ý gặp nàng ở đây lúc một giờ . Nàng bước lên tam cấp cửa chín và ngập ngừng vặn thử nắm cửa . Cánh cửa mở toang ra khi nàng đẩy vào.
Nàng bước vào , đóng cửa lại , và dừng chân nghe ngóng . Nàng có thể cảm thấy khí lạnh ẩm và mốc trong nhà , và ngờ rằng không ai thèm sưởi nóng tòa nhà trống này . Một tiếng keng vang lên đâu đó gần cuối hành lang dài , tối om trước mặt nàng.
- He- Lô ? Có ai ở đây không ?- Tiếng nàng vang dội lại như thể kêu to vào một thùng phuy rỗng . Mac Crea ? Có phải anh đó không ?
- Phải . Tôi ra ngay.
Một lát sau , chàng xuất hiện từ một góc tối tăm ở cuối hành lang và bước ra về phía nàng , vừa đi vừa phủi hai tay áo vét.
- Xin lỗi , tôi đang kiểm trắng lại hệ thống ống nước . Tôi không nghe tiếng xe cô tới . Người của công ty đia. Ốc trao cho tôi cái chìa khoá , nên tôi lợi dụng xem quanh một chút . Cô nghĩ thế nào về chỗ này ?
- Tôi... thực sự không có ý kiến- Nàng đến đây không phải để thảo luận việc đó.
- Ngôi nhà xưa còn chắc chắn lắm . Sưa? sang lại không tốn bao nhiêu . Nó có dư chỗ so với yêu cầu của tôi , nhưng điều đó có nghĩa sau này tôi có chỗ để mở rộng thêm- Ngừng một chút , chàng quay qua nàng- Tôi đã ký giấy tờ mua luôn toà nhà này.
- Không . Anh không thể dọn về đây . Sáng nay tôi đã bảo anh , chúng ta phải thảo luận lại . Sao anh có thể làm như vậy được ? Tại sao anh không chờ đến khi chúng ta thảo luận xong ?
- Về phần tôi , không có gì để thảo luận cả.
- Tại sao anh không tỏ ra phải chăng ? Anh không biết anh làm cho mọi chuyện trở nên khó khăn hay sao ? Không phải chỉ cho tôi , mà cả cho Eden và mọi người có liên hệ . Anh không thể nào muốn về là về , muốn thăm nó là đến thăm.
- Tại sao không ? Nó là con gái của tôi.
- Đáng lẽ tôi phải hiểu phản ứng của anh là thế . Anh không bao giờ thèm quan tâm đến cảm nghĩ của bất cứ ai khác ngoài bản thân anh . Anh đi mọi nơi và tạo ra khó khăn , trút xuống trên đầu người khác phải chịu.
Nàng bước ào vào một phòng trống , liệng cái ví đầm lên đống thùng gỗ không , chất sát vách . Nghe tiếng chân của chàng đi theo , nàng dừng lại và quay ra đối diện chàng.
- Không phải tôi đã tạo ra vấn đề này , Abbie , mà là cô , khi cô lấy Hix và để con của chúng ta trở thành nạn nhân là con của anh ta . Tôi đã không dự phần trong quyết định ấy . Bây giờ nó đổ bể vào mặt cô . Đó là lý do tại sao cô bực bội đến như vậy . Đáng lẽ cô không bao giờ nên lấy anh ta.
Chàng nói đúng , và nàng càng căm ghét chàng thêm.
- Tôi chắc là anh nghĩ tôi nên lấy anh.
- Nếu vậy , cô đã không bị rắc rối như bây giờ.
- Không , có lẽ tôi còn bị rắc rối hơn thế nữa.
Mac Crea không nói gì một lúc thật lâu . Rồi chàng lững thững đi đến cạnh đống thùng rỗng , và nhìn trừng trừng vào các chữ kẻ hai bên các thùng.
- Lần chót chúng ta ở bên nhau sau cuộc liên hoan đêm Giáng sinh ấy... đó là lúc chuyện ấy xảy ra , phải không ? Đó là lúc cô thụ thai ?
- Phải.
- Tôi đã nghĩ nhiều về đêm đó dạo sau này.
- Thiệt không ?
- Ắt hẳn cô cũng nhớ cái đêm ấy.
- Tôi nhớ nó đã kết thúc ra sao- Nàng đáp ngay . Rồi thì một ý nghĩ đáng sợ nảy ra trong đầu nàng- Anh đã nói về chuyện Eden cho ai hay chưa ? Rachel biết không ?
- Tôi không nói cho ai hay cả- Chàng với tay nắm bàn tay nàng và kéo nàng đứng sát hơn vào chàng- Đó là một điều tôi không hiểu nổi , Abbie ! Rachel thì có ăn thua gì đến chúng ta ? Cô ấy có dính dáng gì đến cảm nghĩ của tôi đối với cô ? Hay cảm nghĩ của cô đối với tôi ?
- Nếu đến giờ này anh chưa hiểu , thì anh sẽ không bao giờ hiểu- Nàng cố giằng tay ra , nhưng chàng nắm chặt thêm.
- Tôi muốn biết . Cô hãy giải thích cho tôi biết , cô ấy dính dáng đến chúng ta như thế nào ?
- Tôi không giải thích được- Nàng không còn cho tất cả việc ấy là quan trọng.
- Cho tôi hỏi cô một câu . Nếu cô ta có một con ngựa mà cô ưng ý , cô có mua lại của cô ta không ?
- Có khác gì đâu ? Cô ta sẽ không bao giờ bán nó cho tôi.
- Để có thể lập luận tiếp , giả thử cô ấy chịu bán , cô có mua con ngựa không ?
- Nếu tôi muốn , thì có.
- Dù rằng cô thù ghét cô ấy , và không muốn dính dáng gì đến cô ấy ?
- Tôi không thù ghét cô ấy- Ngay khi mấy tiếng ấy thốt ra ở cửa miệng nàng , Abbie nhận ra và ngạc nhiên vì nàng đã nói sự thật . Nàng không biết từ bao giờ và bằng cách nào việc đó đã xảy đến , nhưng nàng không còn thù ghét Rachel nữa- Hơn nữa , mua một con của cô ấy , đó là việc làm ăn . Cái đó không dính dáng gì đến cảm nghĩ cá nhân.
- Mối liên hệ giữa cô ta và tôi đã- Và vẫn đang- Hoàn toàn là việc làm ăn . Đã bao nhiêu lần tôi cố giải thích điểm đó với cô ? Nhưng cô không chịu nghe . Tại sao , Abbie , tại sao ?
- Tôi không biết- Nàng cố tìm ra một câu trả lời cho có lý- Có lẽ lúc đó tôi không thể nghe . Có lẽ hồi đó tôi còn quá trẻ- Và sẵn sàng tin vào chuyện tệ hại nhất . Có quá nhiều chuyện xảy ra trong năm ấy , tôi...
Nhận thức rõ nước đã đổ , không thể hốt lại , nàng nhích ra xa chàng.
- Bây giờ có gì khác biệt nữa đâu , Mac Crea ? Đã hết rồi.
- Không bắt buộc phải vậy , Abbie.
Nàng nhìn vào mắt chàng , và gần như có thể tin chàng . Thấy cái miệng có bộ ria mép của chàng hạ xuống , nàng không tìm cách tránh né , mà để cho nó áp lên môi nàng , và đè mạnh , vừa ấm áp , vừa khơi dậy , quậy lên những cảm xúc mắt nàng đã tưởng là chôn chặt từ lâu . Đã lâu quá từ khi nàng biết được sự say đắm và trìu mến như vậy , hay cảm thấy hai bàn tay mạnh bạo mà dịu dàng vuốt ve khắp thân mình nàng như vậy , nhắc nàng nhớ lại các lạc thú đã được biết khi nằm trong tay chàng . Nàng áp người vào người chàng , toàn thân nhức nhối vì nhu cầu được yêu người đàn ông này đã lâu lắm không được thỏa mãn , và đã có một thời nàng đã yêu chàng quá đỗi.
- Anh muốn em , Abbie !- Chàng ôm chặt nàng , cà miệng lên *** tai nàng , bộ ria mép kéo theo cả mấy sợi tóc vương vãi của nàng- Anh chưa khi nào ngớt thèm muốn em , hay yêu em , không một lần nào cả trong suốt mấy năm qua . Và em cũng cảm thấy như vậy đối với anh . Không có gì thay đổi cả , Abbie . Không có lấy một điểm nào.
- Anh lầm- Abbie đẩy chàng ra- Nhiều chuyện đã khác xưa , Mac Crea . Em không còn là người đàn bà thuở đó , và anh không còn là người đàn ông như trước . Chúng ta đã đổi thay . Em đã già dặn hơn . Em nghĩ khác và cảm thấy khác trước . Anh không biết em . Anh không biết em như thế nào bây giờ- Em muốn gì , và cần gì.
- Không à ? Anh dám cá anh có thể đóan đúng nhiều cái . Thí dụ như tóc em . Gần đây , mỗi khi gặp em , anh đều thấy em búi nó thành một lọn nhỏ đạo mạo phía sau gáy . Anh dám cá em không còn bao giờ để tóc xõa , mềm mại ở cổ em nữa- Chàng vạch ngón tay theo đường gân cổ xuống đến cổ áo bờ- Lu cao .- Và em mặc nhiều áo len cổ cao , cài nút áo bờ- Lu lên đến tận cổ . Cái áo vét của em cắt như kiểu đàn ông . Anh cá rằng nếu anh nhìn vào tủ áo của em , anh không còn thấy một chiếc áo dài nào làm nổi bật thân hình yểu điệu của em nữa.
- Anh lầm . Em còn mấy cái.
- Mới ?
- Cái đó không thành vấn đề.
- Thật không ? Em là một người đàn bà đam mê . Nhưng em đã nhốt tâm hồn của em lại , dưới những cổ cao , và búi tóc đạo mạo ấy . Em không yêu cái anh chồng nông gia ấy . Em không hề yêu anh ta bao giờ.
- Anh muốn gợi ý điều gì ? Rằng em bỏ chồng hay sao ?- Nhưng qua vẻ mặt của chàng , nàng thấy rõ chàng muốn đích thị điều đó- Và sau đó , em phải làm gì ? Trở về lại với anh ?
- Chứ còn gì nữa ? Em không thấy là cách đó giải quyết mọi việc hay sao ? Cả ba chúng ta sẽ ở bên nhau , em , anh và Eden , và lẽ ra phải vậy.
Abbie nhìn chàng vài giây , rồi vùng ra khỏi tay chàng , bước tới giữa gian phòng trốgn , không nhịn được cười , tiếng cười nghe cay đắng vô cùng.
- Tại sao ? Tại vì anh muốn con gái của anh à ?
- Không phải là không tin rằng anh muốn cả hai.
- Có , có thể tin được . Có lẽ anh có quyền gặp con gái của anh và hiểu nó dần...
- Có hẳn đi chứ !
- Anh cũng có quyền trong tay muốn công khai hóa chuyện này lúc nào cũng được . Nếu em đồng ý để anh gặp Eden , anh có chịu hứa với em sẽ không để ai biết nó là con gái của anh- ít nhất trong một thời gian ?
- Và nếu anh hứa với em , em có chịu tin không ?
- Em bắt buộc phải tin.
- Nghe có vẻ tin cậy quá sá !
- Anh cũng sẽ để em chọn thì giờ và địa điểm để anh gặp nó.
- Được- Chàng nín lặng một lúc lâu mới đáp.
- Tốt- Nàng thấy dễ thở hơn , và lần đầu tiên tin rằng còn hy vọng- Em sẽ liên lạc với anh . Em hứa.
- Abbie !- Chàng bắt nàng dừng lại ở hành lang- Trước khi em ra về , anh còn một điều muốn nói với em . Khi anh gặp em ở Phoenix lần đầu , lâu trước khi anh khám phá ra Eden là con gái của anh , anh đã thèm muốn em . Em hãy suy nghĩ về điểm đó . Và suy nghĩ cả về cái này- Chàng hôn nàng thật lâu và thật sâu . không buông nàng ra cho đến khi nàng hôn trả lại chàng.