05-02-2009, 09:43 PM
Nháºp Môn Tu Luyện
Tham gia: Jul 2008
Bà i gởi: 53
Thá»i gian online: 1 tháng 2 tuần 6 ngà y
Thanks: 2
Thanked 2 Times in 2 Posts
Táºp 2: Thanh Thiên Hữu Ước
Chương 12: Tâm Chúc (1)
Nguyên tác: Yến Minh.
Dịch thuáºt: Văn Äà n Việt Nam
Hai ngưá»i đối mắt nhìn nhau sững sá» trên sân, hồi lâu sau Tiêu Nguyệt Nhi má»›i giáºt mình nói gấp: "Sao rồi, mau thả tá»· tá»· ta ra, mau lên."
Dương Chân không lý gì tá»›i sá»± thúc dục cá»§a Tiêu Nguyệt Nhi, cứ đứng yên Ä‘iá»u tức má»™t hồi rồi má»›i tiếp tục niệm chú.
Khi thấy bóng hình thướt tha cá»§a Tiêu Thanh Nhi hiện ra trước mặt, hai ngưá»i bá»n há» má»›i thở phà o ra má»™t hÆ¡i.
Hiện tại Dương Chân đã minh bạch, Cà n Khôn Ấn cũng không phải là vạn năng, một khi đối phương chống cự lại ắt sẽ khó mà được như ý, công lực bản thân cũng theo đó tiêu hao mãnh liệt để biến thà nh sức mạnh giao đấu, cưỡng ép lại sự chống cự của đối phương.
"Sư đệ, pháp bảo nà y cá»§a ngươi quả thá»±c rất thần kỳ, nhưng không thể dùng loạn xạ được, đối vá»›i những cao nhân có tu vi vượt xa ngươi, chỉ sợ sẽ bị phản tác dụng." Tiêu Thanh Nhi hÃt và o má»™t hÆ¡i dà i, trịnh trá»ng nói.
"Hắn đó, nếu lúc bá» chạy mà sá» dụng pháp bảo nà y thì tháºt là tốt cá»±c kỳ." giá»ng nói cá»§a Tiêu Nguyệt Nhi vẫn tá» ra vô cùng đố kỵ.
"Quả thá»±c đây đúng là pháp bảo độn tÃch vô thượng, chỉ là khi hắn độn hình thì pháp bảo vẫn còn ở đó, nếu là ngưá»i có tu vi cao thâm có thể khám phá ra sá»± ảo diệu bên trong, lấy mất pháp bảo cá»§a hắn thì chẳng phải tá»± mình rÆ¡i và o tuyệt cảnh hay sao?" Tiêu Thanh Nhi ngưng trá»ng thốt.
"Không thể lấy được." Má»™t giá»ng nói vô cùng quen thuá»™c vá»›i má»i ngưá»i chợt truyá»n tá»›i.
"Cha, ngưá»i Ä‘i đâu để cả ngà y qua con vá»›i tá»· tá»· phải thay ngưá»i dạy cho tiểu sư đệ." Tiêu Nguyệt Nhi nhanh chóng tiến vá» phÃa Tiêu Vân Vong Ä‘ang từ trên báºc thang bước xuống giáo trưá»ng.
"ÄÆ°á»£c rồi, được rồi, coi như ngươi cÅ©ng ngoan được má»™t lúc." Tiêu Vân Vong khẽ vuốt tóc cá»§a ái nữ, mặc kệ cho nà ng ta nÅ©ng nịu.
"Sư phụ, ngưá»i trở vá» rồi." Dương Chân vá»™i tiến lên trước hà nh lá»….
"Sư đệ tiến bá»™ còn nhanh hÆ¡n nhiá»u so vá»›i dá»± liệu, tu luyện NgÅ© Hà nh Quyết mấy canh giá» thì đã có thà nh tá»±u." Tiêu Thanh Nhi cÅ©ng tiến lên trước, không quên biểu dương công trạng cá»§a Dương Chân.
Tiêu Vân Vong khẽ đẩy Tiêu Nguyệt Nhi ra, đưa mắt quan sát Dương Chân một hồi, lâu lâu sau mới nói: "Cà n Khôn Ấn của ngươi là thượng cổ kỳ bảo, bất quá ngươi nhất định không được quá ỷ lại, bằng không đối với việc tu hà nh của ngươi sẽ cực kỳ bất lợi."
Má»i ngưá»i vô cùng ngạc nhiên. Dương Chân ngẫm nghÄ© má»™t lúc rồi như bừng tỉnh, hoà n toà n minh bạch thâm ý cá»§a sư phụ, liá»n liên tiếp gáºt đầu.
Tiêu Vân Vong khẽ gáºt đầu hà i lòng, ý như thầm khen con trẻ dá»… dạy.
Hai tá»· muá»™i Tiêu Thanh Nhi Ä‘á»u là ngưá»i có ngá»™ tÃnh phi phà m, cÅ©ng nhanh chóng ngá»™ ra dụng ý cá»§a Tiêu Vân Vong. Việc tu đạo kỵ nhất là sá»± á»· lại, đồng thá»i sẽ rất dá»… sinh ra tâm chướng và mất Ä‘i cÆ¡ há»™i rèn luyện.
"Chân nhi, ngươi sau nà y nếu gặp lại Nhất Kỳ tiá»n bối thì phải gá»i ông ta là Sư bá tổ." Tiêu Vân Vong nhắc nhở.
"Sư bá tổ?" Ba ngưá»i đồng thanh kinh hãi.
Sá»± kinh hãi cá»§a ba ngưá»i tuyệt không phải là không có nguyên nhân, cả Côn Lôn Tiên Phá»§ trừ má»™t và i vị trưởng lão thì chỉ có Côn Lôn chưởng môn Nhất Nguyên Chân Nhân là cao nhất, có ai ngỠđược tá»± dưng lại sinh ra má»™t vị sư bá tổ như váºy?
"Nhất Kỳ sư bá là sư huynh của Nhất Nguyên, sư tổ của các ngươi, vi sư cũng là hôm nay lúc gặp mặt sư tôn trên Thái Hạo Phong mới biết được nguyên ủy bên trong..." Tiêu Vân Vong đang nói chợt ngừng lại.
Dương Chân nhá»› lại má»™t năm trước khi rá»i khá»i Vạn Thanh Cốc, Tá» Thừa lão đạo đó quả thá»±c có gá»i Nhất Kỳ lão đầu là sư bá. Lúc đó trong đầu hắn rất há»—n loạn, căn bản là cÅ©ng chẳng nghÄ© ngợi được nhiá»u, té ra lão đầu trông rất tầm thưá»ng ấy lại có bối pháºn cao như váºy, trong lòng dÄ© nhiên rất kinh hãi, lại cảm thấy kỳ quái không biết vì sao ông ta lại sống má»™t mình trong sÆ¡n cốc?
"Oa, sư đệ, ngươi tháºt là đã bá» lỡ cÆ¡ há»™i được ngồi ngang hà ng vá»›i cha rồi." Tiêu Nguyệt Nhi tinh linh cổ quái đương nhiên ý nghÄ© cÅ©ng rất đặc biệt.
Dương Chân sững ngưá»i, rồi chợt bừng tỉnh, đúng như váºy, nếu lúc đó hắn bái là m đệ tá» cá»§a Nhất Kỳ lão nhân thì sư phụ còn là sư đệ cá»§a hắn, nghÄ© tá»›i Ä‘iểm đó bất giác cảm thấy rất lúng túng, len lén nhìn vá» phÃa sư phụ.
"Nhân duyên định số, có miễn cưỡng cũng chẳng được..." Tiêu Vân Vong vẫn bình thản y như trước, "Sắp tới Côn Lôn Tiên Phủ e rằng không được an bình, các ngươi phải cố gắng tu luyện, đặc biệt là Nguyệt Nhi nhất định không được chạy loạn khắp nơi."
Tiêu Nguyệt Nhi ôm bạch hồ đứng sau lưng tá»· tá»·, thò đầu ra le lưỡi là m mặt quá»· vá»›i Tiêu Vân Vong, nói vẻ giáºn dá»—i: "Lãnh sư huynh bế quan, mẹ cÅ©ng phải há»™ pháp cho huynh ấy, đại sư huynh thì cÅ©ng Ä‘ang phiên tuần sÆ¡n, Ngá»c Tiêu Phong chẳng còn ai nữa rồi."
"Ngươi ngưng tụ ná»™i Ä‘an còn chưa đủ trăm ngà y, không thể vá»ng động, à i..." Tiêu Vân Vong cÅ©ng không có cách nà o kiá»m chế đứa con gái bảo bối nà y.
"Biết rồi mà ." Tiêu Nguyệt Nhi dà i giá»ng, trá» môi vẻ rất không vừa lòng.
"Chân nhi, sắp tá»›i trên Côn Lôn có mệnh lệnh, vi sư phải ra ngoà i má»™t thá»i gian, các bà i táºp sẽ do đại sư huynh và hai vị sư tá»· cá»§a ngươi truyá»n dạy." Tiêu Vân Vong vá»— vá»— và o vai Dương Chân, thần tình lá»™ vẻ trầm trá»n, nói thêm mấy câu rồi xoay ngưá»i Ä‘i thẳng và o trong Ngá»c Tiêu Lâu.
"Ha, váºy là không có ai quản chúng ta nữa." Tiêu Nguyệt Nhi thấy bóng hình cá»§a phụ thân vừa khuất là đã y như con chim sổ lổng, tung ta tung tăng. "Sư đệ, để sá» tá»· nói cho ngươi biết, trên Côn Lôn nà y có rất nhiá»u nÆ¡i đẹp lắm..."
"Nguyệt Nhi..." Tiêu Thanh Nhi nhìn tiểu nha đầu đó bất giác rùng mình.
Dương Chân thảy thảy tấm ngá»c Ä‘iệp trong bà n tay, lại nhìn bóng hình xinh đẹp khả ái cá»§a Tiêu Thanh Nhi, trong đầu cÅ©ng chẳng biết Ä‘ang nghÄ© tá»›i táºn đâu đâu.
* * * o0o * * *
NÆ¡i thâm cốc dưới hẻm núi cá»§a Ngá»c Tiêu Phong.
Äó là má»™t hợp cốc sâu thăm thẳm. Hà ng trăm hà ng ngà n dòng thác lá»›n nhá» kéo dà i từ hai bên vách đá dá»±ng đứng trông như trăm ngà n sợi xÃch bạc lấp lánh đổ xuống rồi bắn tung lên như ngà n vạn đóa tuyết liên hoa Ä‘ang nở rá»™.
Những dòng thác ấy chÃnh là tuyết thá»§y từ trên núi cao chảy qua hà ng vạn ngóc ngách há»™i nháºp thà nh dòng, từ trên cao đổ xuống tầng tầng lá»›p lá»›p Ä‘áºp và o những khoảng nước nông rồi róc rách táºp trung và o má»™t cái đầm lá»›n xanh ngắt dưới đáy cốc, từ đó lại thuáºn theo lòng sông dưới hợp cốc mà chảy vá» phÃa đông. Trong cốc vang rá»n tiếng nước chảy, sương mù vấn vÃt tứ phÃa, cả sÆ¡n cốc như được má»™t là n sương khói dà i đặc bao bá»c, ngẩng đầu trông lên chỉ thấy những dãy núi xanh ngát hòa lẫn vá»›i mà u tuyết trắng nhạt nhòa.
Bên cạnh đầm nước tá»a hà n khà mãnh liệt, má»™t thanh niên áo lam Ä‘ang ngồi tá»a thiá»n trên má»™t khối đá Ä‘en sì tròn trịa.
Trên mặt đầm nước đối diện chá»— chà ng ta ngồi, có ba khối đá xanh nhô hẳn lên khá»i mặt nước, chiá»u cao năm trượng rá»™ng chừng má»™t trượng dà n thà nh hà ng rất ngay ngắn. Má»™t thanh phi kiếm phát ra thanh quang rá»±c rỡ Ä‘ang bay lượn trước mặt má»™t khối đá, di chuyển ngoằn ngoèo dưá»ng như Ä‘ang khắc há»a gì đó, thi thoảng lại có những mảnh đá vụn văng ra rÆ¡i lõm bõm xuống mặt nước.
Thanh niên đó chÃnh là Dương Chân Ä‘ang luyện táºp bà i táºp đầu tiên và o má»—i ngà y, lấy lá»±c cá»§a phi kiếm để luyện táºp khắc chữ triện lên trên vách đá, phải là m sao cho tháºt rõ rà ng ngay ngắn, độ nông sâu phải vừa vặn. Bá Vân Äình đã nói vá»›i hắn đây chÃnh là má»™t trong những yêu cầu nháºp môn, phải đạt tá»›i trình độ như nước chảy mây trôi, váºn chuyển tá»± nhiên thì má»›i coi như qua ải. Từng nét chữ dần dần lá»™ ra khà phái bất phà m, có thể coi như cÅ©ng có chút thà nh tá»±u.
Việc nà y thá»±c có thể so vá»›i việc lấy má»™t cái gáºy nặng ngà n cân sá» dụng là m kim để thêu hoa, độ khó cá»§a nó không cần nghÄ© cÅ©ng đã biết. Phải dùng nhãn lá»±c, tâm lá»±c, pháp lá»±c sá» dụng thuần thục như má»™t, cùng phối hợp vá»›i pháp môn khu váºt cá»±c kỳ tinh diệu mà thi triển má»›i được. Äây cÅ©ng chÃnh là má»™t phép tu luyện độc môn mà Tiêu Vân Vong đã sáng chế ra.
Nguyên khu váºt vốn là điá»u kiện mà khi tá»›i thá»i kỳ Kim Äan má»›i yêu cầu, nhưng hai vị sư tá»· cùng vá»›i đại sư huynh đã nhất trà tán thà nh, Dương Chân cÅ©ng khó cưỡng nên đà nh phải bắt đầu tiến hà nh chương trình tu luyện. Cứ như thế, buổi sá»›m và tối thì luyện khà tu pháp, chÃnh ngá» thì luyện kiếm, má»—i ngà y phải luyện công liên tục trong tám canh giá».
Ngà y tháng trong sÆ¡n lâm thấm thoắt trôi qua, kể tá» khi hắn quay trở vá» Ngá»c Tiêu Phong tá»›i nay đã tròn má»™t năm.
Hôm nay chÃnh là phiên Tiêu Nguyệt Nhi giám sát hắn luyện công, chỉ là nha đầu nà y sá»›m đã chạy tá»›i chá»— nà o đó mà du ngoạn, bá» Dương Chân ở lại má»™t mình.
"Ha, rốt cục cÅ©ng xong, bá»™ sÆ¡ quyển thứ tư cá»§a Thiên Chương, bốn trăm năm mươi bảy chữ." Dương Chân váºn động niệm lá»±c thu hồi Thiên Tru Kiếm, xả công đứng dáºy.
Tiếp đó lại đánh ra má»™t đạo Ngá»± Thá»§y Quyết, "Uỳnh!" Từ trong đầm đột nhiên vá»t lên má»™t cá»™t nước dà i cả trượng y như má»™t con thá»§y long nho nhá» không ngừng uốn lượn rồi lao thẳng và o phiến đá xanh, đá vụn cùng bụi nước tung bay rà o rà o, tất cả những văn tá»± vừa má»›i khắc đã bị tẩy xóa hoà n toà n.
"Kim Ä‘an dưỡng thần bất diệt thể, linh cÆ¡ thiên thú trưá»ng sinh thiên, vạn váºt xương thịnh đạo thá»§y thà nh..." Dương Chân chuyển thà nh mặc niệm Thiên Äầu Ca Quyết, trong lòng cảm thấy rất mãn nguyện. Hắn cố gắng thư giãn gân cốt má»™t chút rồi ngẩng đầu nhìn lên mấy ngá»n núi chá»c trá»i phÃa bên ngoà i. Núi non sừng sững, độ cao như váºy tháºt khó mà lên được tá»›i đỉnh.
NÆ¡i đó chÃnh là Ngá»c Tiêu Phong, cÅ©ng là nÆ¡i hắn gá»i gắm má»™ng tưởng. Lòng hắn bất giác trở nên nặng ná» khôn tả.
Hắn không khá»i nhá»› tá»›i Tiêu Thanh Nhi, nữ tá» dịu dà ng chu đáo như dòng suối mát ấy. Nụ cưá»i đầy kỳ vá»ng cá»§a nà ng khiến tâm thần cá»§a hắn hoảng hốt ngẩn ngÆ¡. Nà ng vừa có sá»± quan tâm dịu dà ng giống như mẫu thân, lại vừa có sá»± thương yêu giống như má»™t vị tá»· tá»·...
Ngay cả bản thân hắn cũng không biết từ lúc nà o đối với vị sư tỷ ấy đã có một cảm tình kỳ lạ không sao nói rõ rà ng ra được.
Thế mà má»™ng ảo vừa má»›i bắt đầu thì đã có má»™t ngưá»i lặng lẽ phá tan tà nh.
Tà i sản của Phong Ma Vũ
Chữ ký của Phong Ma Vũ
05-02-2009, 09:43 PM
Nháºp Môn Tu Luyện
Tham gia: Jul 2008
Bà i gởi: 53
Thá»i gian online: 1 tháng 2 tuần 6 ngà y
Thanks: 2
Thanked 2 Times in 2 Posts
Táºp 2: Thanh Thiên Hữu Ước
Chương 12: Tâm Chúc (2)
Nguyên tác: Yến Minh.
Dịch thuáºt: Văn Äà n Việt Nam
Trong má»™t năm gần đây, Sở Thắng Y, vị đệ tỠáo trắng phất phÆ¡ ấy cá»§a Thái Hạo Phong đã nhiá»u lần ghé thăm, tá»± nhiên là cÅ©ng đã có không Ãt lần tá»· thà rèn luyện vá»›i bá»n há». Không ngá» ngay cả đại sư huynh có tu vi thâm háºu nhất trong năm ngưá»i đệ tá» cá»§a Ngá»c Tiêu Phong cÅ©ng còn phải thua kém chà ng ta.
Chà ng ta chỉ cần luyện táºp má»™t giáp tỠđã có thể tiến và o thá»i kỳ Nguyên Anh, ngay cả so vá»›i sư phụ năm xưa cÅ©ng không há» thua sút. Phong thái siêu phà m, kiến thức hÆ¡n ngưá»i, từ đầu tá»›i chân toát ra khà độ tá»± nhiên khiến cả hai vị sư tá»· Ä‘á»u bất giác bị hút lại bên cạnh chà ng. Thanh Nhi sư tá»· cà ng không có cách nà o dấu được sá»± ngưỡng má»™ cà ng ngà y cà ng lá»›n, không cách nà o che dấu tình cảm ngà y cà ng thân thiết đối vá»›i chà ng ta.
Cứ theo tình hình nà y thì hắn cũng chỉ có thể mỠnhạt đứng một bên, là m một kẻ thừa thãi.
Ở giữa bá»n há», dưá»ng như đã có má»™t bức tưá»ng vô hình cách rá»i hắn ra, chỉ có thể đứng yên quan sát tất cả mà thôi.
Má»—i lần nghÄ© tá»›i, tinh thần Dương Chân lại như má»™t con diá»u đứt dây, váºt vá» không chá»— bám vÃu, không thể thay đổi được gì cả, đến hÆ¡i thở cÅ©ng cảm thấy rất khó khăn.
Lại chợt nhá»› tá»›i Tiêu Nguyệt Nhi, vị sư tá»· bướng bỉnh ngá»— ngược ấy. Trong ná»a đầu năm trước, cứ có thá»i gian rá»—i là sư tá»· lại dẫn hắn chạy loạn khắp Côn Lôn. Nhưng từ cái lần hắn lỡ tay mạo phạm ấy thì vị sư tá»· nà y đối vá»›i hắn dưá»ng như có chút khác thưá»ng. Có Ä‘iá»u Ä‘iểm khác thưá»ng đó là gì thì hắn không sao nói rõ ra được. Tóm lại là suốt ná»a năm sau nà y thì có vẻ cà ng thân máºt hÆ¡n, tá»±a hồ không có chuyện gì là không nói vá»›i hắn.
Mặc dù Ä‘ang trong cái tuổi má»›i biết yêu, chÃnh là cái thá»i Ä‘iểm nhiá»u mÆ¡ má»™ng nhất, thế mà Dương Chân lại chẳng còn lòng dạ nà o mà nghÄ© ngợi nữa, toà n bá»™ sinh hoạt cá»§a hắn hiện giá» hầu như chỉ còn có luyện công, luyện công tá»›i thục mạng, bao nhiêu tình cảm hắn Ä‘á»u cố gắng gá»i và o sÆ¡n thá»§y, chỉ có váºy má»›i có thể bắt hắn quên Ä‘i má»i thứ, tháºm chà quên luôn cả bản thân.
Má»—i má»™t chút tiến bá»™ hà ng ngà y Ä‘á»u khiến hắn vui vẻ, má»—i chút lÄ©nh ngá»™ là má»—i chút hắn tiến sâu hÆ¡n và o cánh cá»a lá»›n tiên đạo, tiến sâu hÆ¡n và o thiên đạo vô cùng vô táºn.
Tâm sá»± cá»§a tuổi trẻ đến nhanh mà đi cÅ©ng nhanh, bởi váºy chẳng bao lâu sau hắn đã hoà n toà n trầm túy và o trong thế giá»›i cá»§a đạo pháp vô biên.
Lại một ngà y nữa sắp kết thúc, hắn cảm giác được sức nóng của vầng thái dương đang dần dần mỠnhạt.
Dương Chân ngẩng mặt nhìn trá»i thở dà i, hắn đứng bên bỠđầm xắt tay áo rồi thò hai cánh tay lá»±c lưỡng xuống mặt nước lạnh băng xanh ngắt, lòng bà n tay phát ra ánh sáng nhà n nhạt, lấp lánh lan tá»a theo gợn sóng lăn tăn.
Chỉ trong giây lát, đã có mấy con man ngư (cá chình) đỠrá»±c râu dà i tá»›i cả thước từ trong là n nước sâu thẳm bị dẫn dụ tá»›i, tung tăng bÆ¡i tá»›i gần lòng bà n tay trái cá»§a Dương Chân. Tức thì là n sóng Ä‘ang rung động đột nhiên như đông đặc lại thà nh má»™t khối, mấy con Há»a long man ngư bị tóm lên khá»i mặt nước má»™t cách nhẹ nhà ng.
Dương Chân chả biết từ đâu rút ra má»™t thanh tiểu Ä‘ao lấp lóe hà n quang, trong khoảng thá»i gian uống cạn chung trà đã nhanh chóng mổ ruá»™t rồi rá»a sạch mấy con cá.
Dá»n dẹp xong xuôi, hắn đứng dáºy đỠkhÃ, nhấp nhô mấy cái biến mất và o trong là n sương má» mịt. Chá»›p mắt đã tá»›i má»™t sÆ¡n động nhá» khô ráo nằm cao trên vách núi, bên trong có sẵn không Ãt cá»§i khô. NÆ¡i nà y ở giữa lưng chừng cá»§a sÆ¡n cốc, bên ngoà i sương dà y trắng toát, mù mịt đầy trá»i.
Dương Chân nhanh chóng nhóm lá»a, dùng cà nh cây xuyên qua mấy con cá rồi bắt đầu nướng.
"Sư đệ... Dương Chân..." tiếng Tiêu Nguyệt Nhi vang vá»ng trong khe núi.
Dương Chân đứng nÆ¡i cá»a động hô lên đáp lá»i, từ trong là n sương má» nÆ¡i vách núi xanh ngắt chợt xuất hiện má»™t đạo hồng quang xoay chuyển, sau đó chuyển hướng chạy như bay tá»›i. Trên lưng chừng không bên ngoà i cÅ©ng xuất hiện má»™t lằn sáng bạc, Tiêu Nguyệt Nhi bay vá»t vao trong động mang theo luồng gió thÆ¡m ngát, đồng thá»i má»™t con khỉ toà n thân đỠrá»±c và má»™t con tiểu bạch hồ cÅ©ng nhảy và o theo.
Hai con linh thú tranh nhau vá»t tá»›i hai bên Dương Chân để dà nh lấy sá»± âu yếm cá»§a hắn, lúc còn khỉ còn cách khoảng má»™t bước chân thì con bạch hồ đã nhảy tót lên vai cá»§a dương Chân. Tiêu Nguyệt Nhi thì ngồi xuống bên bếp lá»a, thuáºn tay nhặt má»™t thanh cá»§i Ä‘ang cháy trong bếp nhấc lên, chăm chú nhìn ngá»n lá»a tá»›i phát ngốc.
Äợi má»™t lúc, Dương Chân dừng nướng cá ngẩng đầu nói vẻ ngạc nhiên: "Sư tá»· sao không nói gì váºy?"
Mấy con Há»a long man ngư trên lá»a đã trở nên và ng óng, phát ra những tiếng lách tách, mùi thÆ¡m ngà o ngạt tá»a ra khắp động. "Khẹt khẹt!" con mi hầu sáu tai đưa tay giáºt giáºt vạt áo Dương Chân, tay kia chỉ vá» phÃa bếp lá»a, cặp mắt mở lá»›n nhìn hắn như xin xá», nhưng vẫn không dám tiến tá»›i.
"Lục NhÄ© cÅ©ng đói rồi." Dương Chân đưa tay lấy má»™t cà nh cây Ä‘ang nướng cá, thổi phù phù mấy cái rồi đưa cho con khỉ, con váºt tức thì mừng rỡ vô cùng cầm lấy rồi chạy sang má»™t bên ngồi ăn. "Ta biết rồi, sư tá»· hôm nay lên Äan Dương Phong trá»™m Li Long Quả, rốt cục bị ngưá»i ta tóm được có phải không?"
Tiêu Nguyệt Nhi hất đầu hừ má»™t tiếng bá»±c dá»c, nói giá»ng cay cú: "Là Lục NhÄ© bị ngưá»i ta bắt, đâu phải là bản tiểu thư... Sau nà y ta dùng chân há»a đốt sạch Äan Dương Phong, để coi bá»n há» có trắng mắt ra không!"
Lục NhÄ© nghe thấy có ngưá»i nói tá»›i nó liá»n ngó quanh rồi kêu lên khá»t khẹt, sau đó lại tiếp tục nhai nuốt.
Dương Chân nghe váºy mỉm cưá»i nhưng không nói gì, vá»›i tay lấy má»™t con Há»a long man ngư ngon nhất, đợi cho nguá»™i má»™t chút rồi đưa cho vị đại tiểu thư trước mặt. Tiêu Nguyệt Nhi cÅ©ng không khách khÃ, nhướng mà y nhón tay thưởng thức má»™t cách rất cẩn tháºn.
"Uu.." Tiểu bạch hồ ngồi trên vai cá»§a Dương Chân, hai chân trước khua loạn thay phiên xoa xoa và o cánh mÅ©i nhá» xÃu mà u hồng trông rất đáng yêu.
"Phải rồi, sư phụ sao ra ngoà i lâu thế mà vẫn chưa quay v�" Dương Chân cầm lấy hai con cá con lại, vừa ăn vừa gỡ những miếng thịt nhỠđút cho con tiểu bạch hồ.
"Hồng hoang phÃa tây rá»™ng mưá»i vạn dặm, đầm sâu núi cao, đại mạc hoang vu, sÆ¡n cùng thá»§y táºn, muốn tuần tra má»™t lượt cÅ©ng đâu dá»… gì, có thể thấy cha chắc phải báºn rá»™n lắm! HÆ¡n nữa cha giao thiệp rất rá»™ng, có khi lại tá»›i các đạo môn khác bái sÆ¡n là m khách cÅ©ng không biết chừng." Tiêu Nguyệt Nhi nói Ä‘oạn liá»n cắn má»™t miếng. "Umm, Chân sư đị nướng ngon tháºt đấy, hÆ¡n xa đại sư huynh."
Dương Chân đột nhiên nói: "Sư phụ không phải có thể nháy mắt đã thần du ra ngoà i ngà n dặm hay sao, việc gì phải tự thân tuần tra?"
Tiêu Nguyệt Nhi lau lau miệng đáp: "Yêu ma chân chÃnh đâu dá»… dà ng hiện thân? Huống hồ mấy ngà n năm trở lại đây, yêu quái hình như cÅ©ng trở nên rất thông minh, biết cách giấu giếm tung tÃch, cá»±c kỳ khó phát hiện."
Dương Chân tá» vẻ không đồng ý, há»i: "Yêu tá»™c tháºt đáng sợ như váºy sao?"
Tiêu Nguyệt Nhi liá»n vênh mặt lên nói: "Ngươi thì hiểu gì chứ, từ xưa tá»›i nay hai tá»™c ngưá»i và yêu không ngừng tranh đấu, nếu không phải ba ngà n năm trước phái Côn Lôn ta lãnh đạo tam giá»›i phong ấn má»™t lượt chÃn bá»™ yêu vương cá»§a Yêu tá»™c tại Dương Kỳ SÆ¡n, thì hiện nay Cá»u Châu muốn thái bình má»™t ngà y cÅ©ng chẳng được."
"Hai tá»™c ngưá»i và yêu cá»› gì lại không thể chung sống hòa bình, sư tá»· coi Lục NhÄ© và Tiểu Bạch chẳng phải cÅ©ng là tiểu yêu hay sao?" Dương Chân đối vá»›i Ä‘iển tÃch cá»§a sư môn cÅ©ng có hiểu biết sÆ¡ lược, nhưng lại chưa từng truy rõ căn nguyên những chuyện đó.
Tiêu Nguyệt Nhi là m ra bá»™ trịnh trá»ng nói như giảng sách: "Ở thá»i thượng cổ yêu tá»™c được sinh ra từ tiên thiên yêu khÃ, bẩm sinh đã hiểu pháp thuáºt, hung tà n bạo ngược hoà nh hà nh khắp thần châu, nếu không phải có giá»›i tu chân ngăn chặn lại thì lê dân Cá»u châu sao có thể sinh sống phồn thịnh như thế nà y được? Lục NhÄ© cùng tiểu bạch bất quá chỉ là dị thú thà nh linh, so vá»›i yêu tá»™c chân chÃnh thì khác biệt rất xa."
Dương Chân cưá»i cưá»i nhưng không phản bác, hắn ta đối vá»›i việc yêu tá»™c chẳng qua có chút hiếu kỳ váºy thôi chứ thá»±c cÅ©ng chẳng mấy hứng thú.
Không khà trong động lại trầm xuống, chỉ còn có tiếng bếp lá»a kêu lách tách, ánh lá»a đỠpháºp phù chiếu sáng cả ngưá»i lẫn thú lúc tá» lúc má».
Hồi lâu sau, Tiêu Nguyệt Nhi than phiá»n: "Ä‚n thứ nà y khiến miệng ngưá»i ta dÃnh đầy dầu mỡ." Nói Ä‘oạn ném cái xương cá xuống đất xoa xoa bà n tay.
Dương Chân đứng dáºy gỡ tay áo xuống, là m bá»™ tháºt thà nói: "Sư tá»· lấy tay áo cá»§a ta mà lau thá» xem được không?"
Tiêu Nguyệt Nhi há miệng tròn mắt nhìn giÆ¡ tay định đánh. Dương Chân lắc ngưá»i má»™t cái lui ngay vá» phÃa sau, đồng thá»i ném tiểu bạch vừa vặn bay thẳng và o trong lòng nà ng ta.
"Sư tỷ, mình nên trở vỠthôi."
"Ngươi đó, cà ng ngà y cà ng không coi sư tỷ ra gì mà ."
"Äâu có, sư tá»· là vầng trăng trên trá»i, sư đệ bất quá là chỉ là má»™t ánh sao bé tà bên cạnh ngưá»i mà thôi."
"Còn nói nữa, mồm miệng ngươi cÅ©ng đã trở thà nh trÆ¡n tuá»™t như váºy... bất quá, phải nói vá»›i Thanh Nhi sư tá»· cá»§a ngươi má»›i phải."
"Nguyệt Nhi sư tá»· nói gì váºy." Dương Chân Ä‘ang thu dá»n tạp váºt trong động, nghe thấy liá»n sững ngưá»i.
"Tâm tư cá»§a ngươi đừng tưởng sư tá»· ta đây không biết, đáng tiếc, trong mắt tá»· tá»· thì há» Sở kia e rằng má»›i thá»±c là vầng trăng, ngươi trong lòng tá»· tá»· má»›i thá»±c là ánh sao bé tà đó." Tiêu Nguyệt Nhi trừng mắt nhìn hắn má»™t cái, thấy hắn đã thu dá»n không Ãt đồ đạc, nà ng liá»n má»—i tay má»™t con xách Lục NhÄ© và tiểu bạch lên.
"Chỉ sợ há» Sở kia cÅ©ng là vầng trăng trong lòng Nguyệt sư tá»· váºy?" Dương Chân trầm mặc giây lát rồi đột nhiên phản kÃch.
"Tiểu tỠđó bất quá cÅ©ng chỉ là không đáng ghét cho lắm, chứ tầm mắt cá»§a bản sư tá»· đây còn cao hÆ¡n thế nhiá»u." Tiêu Nguyệt Nhi lúc nà y đã Ä‘i ra ngoà i động, tế khởi tiên kiếm. "Mau lên đây, không phải ngươi định tá»± mình trèo lên núi chứ."
"Hôm nay ta sẽ tá»± mình bay vá»." Dương Chân thản nhiên đáp, nói Ä‘oạn cÅ©ng tế khởi kiếm quang phình ra gần hai trượng, so vá»›i là n kiếm quang táºn năm trượng cá»§a Nguyệt Nhi thì rõ rà ng bé nhá» hÆ¡n nhiá»u.
"ÄÆ°á»£c rồi, tá»›i lúc đó đừng có mà gá»i sư tá»· trợ giúp là được." ánh mắt Tiêu Nguyệt Nhi lấp lánh dưá»ng như đã nháºn ra chuyện gì đó, nà ng liá»n phá không bay lên phÃa trước.
Má»™t đạo kiếm quang mà u xanh Ä‘uổi sát ngay phÃa sau đạo kiếm quang mà u trắng, lao thẳng lên không như lằn gió.
Mặt trá»i sắp lặn, ráng mây đỠbay đầy trá»i, hai đạo kiếm quang vạch mây bay lên đỉnh núi.
Xuyên qua tầng tầng lá»›p lá»›p mây mù, Ngá»c Tiêu Phong tuyết phá»§ trắng xóa đã hiện ra trước mắt. Dương Chân vui sướng phát hiện công lá»±c bản thân đã có má»™t bước tiến dà i, bay liá»n mấy dặm trên không mà vẫn cố gắng chi trì được, so vá»›i khi trước thì không biết đã mạnh hÆ¡n biết bao nhiêu.
Kiếm quang thu lại hạ xuống vách núi phÃa nam, Tiêu Nguyệt Nhi đã đợi ở đó từ lâu vẻ sốt ruá»™t. Äúng lúc đó má»™t là n tiếng tiêu réo rắt vá»ng tá»›i. Tiêu Nguyệt Nhi cùng Dương Chân nhìn nhau má»™t cái, hiển nhiên đã biết tiếng tiêu là do ai thổi.
"Äi tá»›i đó xem Ä‘i?" Tiêu Nguyệt Nhi thả tiểu bạch và Lục NhÄ© xuống, hai con váºt tá»± giác chạy lên núi.
P/S :
ko bÃt vì sao khi post nó cứ lag ra 2 bà i khi sang trang , mấy bác MOD thấy thừa xoá dùm em vá»›i . Cám Æ n
Tà i sản của Phong Ma Vũ
07-02-2009, 11:16 AM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: May 2008
Äến từ: NÆ¡i thiên đưá»ng hoà cùng địa ngục
Bà i gởi: 743
Thá»i gian online: 5 ngà y 3 giá» 14 phút
Thanks: 1,338
Thanked 8,414 Times in 430 Posts
THIÊN NGÂN
Nguyên tác: Yến Minh.
BỘ I. ÄẠI MINH ÄỀ HÃŒNH QUAN
Táºp 2: Thanh Thiên Hữu Ước
Chương 12: Tâm Chúc (3)
Dịch : Dịch thuáºt: Văn Äà n Việt Nam (http://******.vn )
Nguồn : ******.vn
Dương Chân lúc nà y không muốn quấy nhiễu sự thanh tĩnh của Tiêu Thanh Nhi nên lắc đầu từ chối.
"Äi mà , gần đây ngươi hình như rất tránh né tá»· tá»·, kì thá»±c đâu cần phải như váºy. Cha từng nói chúng ta là ngưá»i tu đạo phải có tấm lòng rá»™ng mở đối mặt vá»›i tất cả má»i thứ, còn tránh tránh né né ắt sẽ bất lợi cho việc tu tâm. Huồng hồ giống như cha vá»›i mẹ cùng nhau tu đạo, cÅ©ng là má»™t cặp trăm năm khó gặp ở Côn Lôn tiên phá»§. Có lẽ ngươi đã quá coi thưá»ng tu vi đạo tâm cá»§a tá»· tá»· rồi. HÆ¡n nữa, giữa những kẻ thuá»™c hà ng xuất sắc trong giá»›i tu chân, tá»± nhiên cÅ©ng có sá»± hấp dẫn lẫn nhau, cùng ngưá»i ngang tầm mình nghiên cứu đạo pháp và nhân sinh tháºm chà còn có những lÄ©nh ngá»™ độc đáo hÆ¡n cả sư trưởng dạy dá»—." Tiêu Nguyệt Nhi vén mấy sợi tóc lòa xòa trên trán, hiếm khi nà o thấy nà ng nghiêm chỉnh như váºy.
Dương Chân nghe thấy trong lòng chấn động, không ngá» Nguyệt sư tá»· nà y cÅ©ng có kiến thức như váºy, bản thân mình chẳng phải là đã quá nông cạn hay sao?
"Sư tỷ nói có lý lắm."
"ÄÆ°Æ¡ng nhiên rồi, Tiêu Nguyệt Nhi ta đâu có kém gì ai."
Nụ cưá»i cá»§a Dương Chân tắt ngóm, vị sư tá»· nà y má»›i nghiêm chỉnh được má»™t lát thì đã lại lá»™ nguyên hình ra ngay.
Hai ngưá»i song vai bước Ä‘i, trên mặt tuyết lại chẳng có dâu chân nà o, như nước chảy mây trôi tiến và o. Äá»™t nhiên Dương Chân cùng Tiêu Nguyệt Nhi không hẹn Ä‘á»u dừng chân. Ngoà i sưá»n núi phÃa bắc, giữa khu rừng tuyết, má»™t cặp nam nữ Ä‘ang đứng ká» vai trên má»™t khoảng đất cao, nghênh phong tiêu sái, thanh nhã vô cùng.
Dưới ánh chiá»u nhạt nhòa, hai ngưá»i giống như má»™t đôi thần tiên xinh đẹp được khắc há»a trong bức phù đồ, tá»±a hồ không có ngoại váºt nà o xâm phạm và o được.
"Cái gã đó lại tới nữa." Tiêu Nguyệt Nhi chỉ tay, chau mà y hừ lạnh.
"Ta trở vá» trước luyện bà i táºp tối." Dương Chân bá» mặc Tiêu Nguyệt Nhi, xoay ngưá»i bước Ä‘i.
"Úy..." Tiêu Nguyệt Nhi thấy bóng dáng cá»§a sư đệ vượt núi mà đi, rõ rà ng có chút loạng choạng, má»™t luồng cảm xúc vừa buồn vừa giáºn dấy lên trong lòng nà ng. Nà ng quay đầu nhìn lại Sở Thắng Y và Tiêu Thanh Nhi, bắc tay lên miệng hô lá»›n: "Tá»· tá»· hôm nay thổi tiêu dở muốn chết Ä‘i được." dứt lá»i báºt cưá»i lên khanh khách rồi như hóa thà nh cÆ¡n gió Ä‘uổi theo Dương Chân.
Tiếng hô cá»§a Tiêu Nguyệt Nhi tức thì là m tiếng tiêu ngưng bặt. Chỉ còn hai ngưá»i chìm ngáºp trong gió núi, nhìn nhau cưá»i khổ.
"Muá»™i muá»™i nà y cá»§a ta tháºt quá tinh nghịch." Tiêu Thanh Nhi cất ông ngá»c tiêu mà u xanh và o trong tay áo, duyên dáng nghiêng đầu liếc mắt vá» phÃa sưá»n núi.
"Lệnh muá»™i tÃnh tình thẳng thắn, có gì lạ đâu." Sở Thắng Y rÅ© ống tay áo, thong dong đáp.
"á»’, nói như váºy Sở huynh quả thá»±c thấy tiểu muá»™i thổi rất khó nghe sao?" Tiêu Thanh Nhi nghi ngá» há»i.
"Ta..." Sở Thắng Y không ngá» tá»›i Tiêu Thanh Nhi vốn chỉ nói đùa như váºy, nhất thá»i trong lòng áy náy không yên.
Tiêu Thanh Nhi che miệng cưá»i thốt: "Chỉ là nói đùa thôi mà , Sở sư huynh đừng trách."
Sở Thắng Y lắc lắc đầu, chăm chú nhìn Tiêu Thanh Nhi cưá»i đáp: "Những lúc ở cạnh Thanh sư muá»™i, quả thá»±c rất vui vẻ."
Tiêu Thanh Nhi ngẩng mặt đột ngá»™t chuyển đỠtà i: "PhÃa tây có biến, Côn Lôn ta e rằng chẳng được yên tÄ©nh nữa rồi."
Sở Thắng Y thần sắc nghiêm trá»ng, ngẩng đầu nói đầy hà o khÃ: "Chúng ta được coi là những đại tiên nhân, phải trảm yêu trừ ma bảo há»™ thần châu, oanh liệt cà n khôn."
Tiêu Thanh Nhi cưá»i dịu dà ng, ngẩng đầu nhìn vá» phÃa tây nói: "Tất cả vẫn chưa rõ rà ng, chỉ bất quá gần đây đã có má»™t số Ãt yêu tá»™c xuất hiện qua lại nÆ¡i hồng hoang..."
Sở Thắng Y cưá»i lá»›n đáp: "Nếu như váºy thì tốt nhất là tất cả các đệ tá» Côn Lôn phải chăm chỉ tu luyện má»›i được." Nói Ä‘oạn liá»n cung tay cáo từ, mong hẹn gặp lại.
Tiêu Thanh Nhi đứng má»™t mình trên núi hồi lâu, gió thổi y phục tung bay phần pháºt, trông giống như dòng linh khà từ núi thoát ra ngoà i.
Bóng tối đã phủ xuống khắp nơi.
Äêm khuya trên Ngá»c Tiêu Phong.
Má»™t tiếng hú dà i phá không cất lên, văng vẳng vá»ng xa hà ng chục dặm. Trên Ngá»c Tiêu Trì má»™t bóng ngưá»i áo lam gầy gò Ä‘ang đạp không vá»t lên, vô cùng hưng phấn, dưới anh sáng cá»§a vầng trăng tròn trên đầu tá»a xuống cà ng tá» ra cô ngạo bất phà m. Tất cả má»i ngưá»i trên Ngá»c Tiêu Phong Ä‘á»u láºp tức bị đánh động.
Thì ra là đệ tá» cá»§a Tiêu Vân Vong là Lãnh Phong bế quan nhiá»u năm đã đại công cáo thà nh, phá quan xông ra.
"Lãnh sư huynh, có hÆ¡i "nặng mùi" đó, mau xuống đây nà o!" Tiêu Nguyệt Nhi ná»a đêm bị dá»±ng dáºy, nói giá»ng đầy vẻ bá»±c dá»c.
"Nguyệt Nhi, chả lẽ không để sư huynh đắc ý được má»™t chút hay sao?" Lãnh Phong từ từ hạ xuống giáo trưá»ng, má»i ngưá»i cÅ©ng chạy ùa cả lại.
"Bản cô nương tâm tình không được thoải mái, dÄ© nhiên không để cho ngưá»i được phép đắc ý." Tiêu Nguyệt Nhi chu má» quát tháo, nhưng vẫn chạy lại bên Lãnh Phong rất thân thiết.
"Ai trên Ngá»c Tiêu Phong nà y dám là m cho tiểu cô bà bà không vui, sư huynh sẽ thay ngươi là m chá»§ cho." Lãnh Phong tóm lấy tay nà ng cưá»i nói.
"Không cần huynh lo." Tiêu Nguyệt Nhi chu má» như giáºn dá»—i.
"ÄÆ°á»£c rồi, đừng có chá»c Lãnh sư huynh ngươi nữa." Phương Lam lướt ra, toà n thân bà mạc y phục trắng toát, tóc vấn cao, bởi bà thá»§ quan cho Lãnh Phong nên má»i ngưá»i cÅ©ng Ãt thấy. Tất cả má»i ngưá»i liá»n lá»›p lá»›p hà nh lá»… rồi lại cà ng thêm ồn à o má»™t hồi.
"Nếu không phải có sư nương mấy lần tương trợ, Lãnh Phong chỉ e khó vượt được quan." Lãnh Phong nói Ä‘oạn trịnh trá»ng hướng vá» phÃa Phượng Lam bái lạy.
"Ngươi là đệ tỠđắc ý nhất cá»§a Tiêu Vân Vong, sư nương thưá»ng ngà y không chiếu cố được cho các ngươi, lúc đó bất quá là bá»›t chút thá»i gian ở bên cạnh giúp ngươi giữ gìn há»a hầu, đâu có đáng kể gì. Huống hồ lần nà y thà nh công, cÅ©ng là việc mở mặt mở mà y cho Ngá»c Tiêu Phong ta, sao còn phải cảm tạ." Tuy nói như váºy nhưng Phương Lam vẫn nháºn má»™t lạy cá»§a Lãnh Phong.
Lúc nà y Bá Vân Äình cùng Tiêu Thanh Nhi cÅ©ng đã chạy tá»›i, Dương Chân thì vẫn đứng má»™t mình ở phÃa bên.
Lãnh Phong đảo mắt quét lên ngưá»i gã thiếu niên, Dương Chân chá»§ động tiến lên trước nói: "Chúc mừng nhị sư huynh."
Tiêu Thanh Nhi thấy Lãnh Phong có chút ngÆ¡ ngẩn, liá»n ở bên cạnh đỡ lá»i: "Không nhá»› ra ư, sáu năm trước ngươi đã gặp hắn rồi mà ."
Lãnh Phong nghẹo đầu nhìn Dương Chân giây lát rồi gáºt gáºt đầu, tá» vẻ thừa nháºn.
Ãnh mắt Dương Chân phát ra những tia lấp lánh, sau cùng cÅ©ng lui ra đứng phÃa sau má»i ngưá»i.
Tiêu Nguyệt Nhi bát nháo Lãnh Phong má»™t hồi, đột nhiên nói má»™t câu rất kỳ quái: "Nhị sư huynh, lấy đứa trẻ trong bụng cá»§a huynh phát lá»a coi chÆ¡i có được không?"
Lãnh Phong tức thì thoáng đỠbừng mặt, trợn mắt le lưỡi nhìn vị sư muá»™i bảo bối nà y mà không nói được tiếng nà o. Mấy ngưá»i xung quanh cÅ©ng ngÆ¡ ngác nhìn nhau.
Phượng Lam ná»a như cưá»i ná»a như giáºn nhìn Tiêu Nguyệt Nhi, vuốt mà nà ng ta má»™t cái, nói: "Gần đây không có ai coi quản, nha đầu ngươi cà ng nghịch ngợm, có phải đã coi trá»i bằng vung rồi không?"
Tiêu Nguyệt Nhi rúc và o trong lòng Phượng Lam, ngá» ngoạy nói vẻ không chịu: "Mẹ, ngưá»i ta ngoan mà , ngà y ngà y Ä‘á»u giúp tiểu sư đệ luyện công, không tin ngưá»i há»i đại sư huynh vá»›i tiểu sư đệ mà coi." Nói Ä‘oạn lén lén liếc mắt vá» phÃa hai ngưá»i.
Phượng Lam vỗ Tiêu Nguyệt Nhi một cái rồi đẩy nà ng ta ra, nói: "Con quỷ tinh linh ngươi còn định lừa giỡn cả mẹ nữa hay sao?"
Tiêu Nguyệt Nhi lại trừng mắt ngó Lãnh Phong: "ÄÆ°á»£c rồi, đừng có cả ngà y là m cái bá»™ mặt như nước đá đó nữa, ngươi vẫn là ngươi thôi, hiện tại ngoà i việc ngươi có thể thần du xuất khiếu ra, thì đâu còn bảnh lÄ©nh nà o khác chứ."
Lãnh Phong nhăn mặt liên tiếp thừa nháºn, khiến cho bá»n Bá Vân Äình nhìn thấy không khá»i cưá»i ầm cả lên.
Phượng Lam thở dà i nói: "Cuối năm tá»›i là kỳ há»™i cá»§a Côn Lôn, Ngá»c Tiêu Phong chỉ e phải trông chá» và o Phong nhi thôi, các ngươi cÅ©ng phải cố gắng lên, đừng để sư phụ các ngươi không dám ngẩng mặt nhìn mấy vị sư huynh cá»§a lão."
Tiêu Nguyệt Nhi nói phụ há»a: "Lãnh sư huynh nhất định phải đánh cho gã há» Sở trên Thái Hạo Phong nổi u đầy đầu, hừm, còn có gã há» Lục trên Thiếu Hạo Phong nữa, dÄ© nhiên là không thể thiếu cả gã há» Nhạc trên Äan Dương Phong..."
Tiêu Thanh Nhi mỉm cưá»i nói: "Nguyệt Nhi cÅ©ng có nhiá»u đại cừu nhân trên Côn Lôn SÆ¡n ha, xem ra sau nà y Lãnh sư huynh phải cổ cá»±c bán mạng cho ngươi rồi."
Tiêu Nguyệt Nhi trợn mắt nhìn Tiêu Thanh Nhi má»™t cái, nói giá»ng chế giá»…u: "Phải, còn chưa đánh mà tá»· tá»· đã thương tiếc cho ngưá»i ta rồi ư?"
Tiêu Thanh Nhi thản nhiên mỉm cưá»i đáp: "Nhưng Ta nghe thấy Sở sư huynh nói huynh ấy lại rất thÃch muá»™i đấy."
Tiêu Nguyệt Nhi nổi giáºn nhà o tá»›i tá»· tá»·, hai nà ng Ä‘uổi loạn quanh má»i ngưá»i má»™t hồi, xinh đẹp như hồ Ä‘iệp vá»n hoa.
Bá Vân Äình báºt cưá»i xua xua hai tay hòa giải: "Hai tá»· muá»™i các ngươi gần đây như nước vá»›i lá»a váºy đâu được, xem ra trên Ngá»c Tiêu Phong nà y đại sư huynh ta đúng là má»™t gã vô dụng rồi. ha ha."
Tiêu Nguyệt Nhi thấy không chiếm được chút tiện nghi nà o, liá»n dừng tay nói: "Vô dụng nhất phải là cái gã bên cạnh huynh kia kìa, ngá»± kiếm phi thiên không nổi mưá»i dặm, hừ"
Dương Chân thỠơ mặc nhiên ngó Tiêu Nguyệt Nhi một cái.
Phương Lam thấy cả đám trẻ vui vẻ huyên náo, chỉ đà nh khẽ lắc đầu cảm khái, cái thá»i như thế nà y bà cÅ©ng đã từng trải qua, có Ä‘iá»u đó cÅ©ng là chuyện quá lâu rồi.
Hết chương 12
Tà i sản của dracupi
09-02-2009, 09:15 AM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 1,169
Thá»i gian online: 1 ngà y 8 giá» 27 phút
Thanks: 1
Thanked 239 Times in 159 Posts
THIÊN NGÂN
Tác giả: Yến Minh
Táºp 2: Thanh niên hữu ước
Chương 13: Suy tư (1)
Nguồn: Văn đà n
Äêm tối mịt mù, Dương Chân má»™t mình nằm ở má»™t gian phòng, trăn trở trằn trá»c mãi không ngá»§ được, từng cảnh tượng xảy ra trên đỉnh Tuyết Phong lúc hoà ng hôn cứ hiện ra trong đầu như sóng lá»›n dáºp dồn.
Thân ảnh tươi đẹp đó cứ lởn vởn trong tâm trà chà ng, đuổi cũng không đi, chém cũng không dứt.
Chà ng hết lần nà y đến lần khác cảnh cáo bản thân, nên dứt bá» si tâm vá»ng tưởng, chuyên tâm cầu đạo, đến lúc ná»a đêm thì đã chìm và o trong giấc má»™ng.
Sở Thắng Y, đệ tá» cá»§a Côn Lôn Chưởng Luáºt Chân Nhân, vốn là nhất đại thiên kiêu, tà i năng tuyệt thế, tà i há»c cùng phẩm mạo Ä‘á»u xuất chúng, là ngưá»i nổi báºt nhất trong đám tân đệ tá» phái Côn Lôn, lãnh tụ cá»§a các tinh anh.
Như váºy... bản thân chà ng lấy gì mà so vá»›i ngưá»i ta, trong mắt Thanh sư tá»· liệu tên tiểu sư đệ nà y có được bao nhiêu phân lượng.
NghÄ© tá»›i đây, trong lòng chà ng vô cùng chán nản, Ä‘au khổ không biết nói sao, như bị má»™t cÆ¡n ác má»™ng ùa và o đè nặng tâm trÃ, cà ng lúc cà ng sâu khó thể cất lên được.
Chà ng cÅ©ng biết rằng đêm nay cÅ©ng chỉ lại là má»™t đêm không ngá»§. Từ lúc ngưá»i kia thưá»ng xuất hiện bên cạnh Thanh sư tá»·, bản thân chà ng đã không còn có thể giữ cho tâm trà bình thưá»ng được nữa. Ngoại trừ lần vừa trở vá» núi còn chút hoan hỉ, nay khuôn mặt đã không còn nét cưá»i vui vẻ, thá»i thưá»ng chỉ có vẻ trầm mặc.
Má»—i khi nhìn thấy ngưá»i kia tiêu sái xuất nháºp Ngá»c Tiêu Phong, nói cưá»i tá»± nhiên vá»›i các vị sư huynh sư tá»·, thể hiện dáng vẻ bình thản nhưng bên trong bao hà m cốt cách hÆ¡n ngưá»i, má»—i lần nhìn thêm là má»—i lần trong lòng chà ng lại nổi cÆ¡n sóng bất bình, như ngá»n núi lá»a ẩn sâu trong lòng má»—i lúc lại cà ng mãnh liệt thêm gấp trăm gấp ngà n lần, nhiá»u lúc khiến chà ng như muốn phát Ä‘iên.
Và o những thá»i khắc đó, nụ cưá»i cá»§a Tiêu Thanh Nhi ngà y thưá»ng như gió xuân thổi lại biến thà nh chướng mắt vô cùng, giống như phải nhìn và o mặt trá»i giữa ngá», Dương Chân cho dù tê tái trong lòng nhưng cÅ©ng phải thừa nháºn rằng chá»§ yếu cÅ©ng chỉ vì tên kiêu ngạo kia.
Chà ng không phục, không cam lòng... Thanh âm đó cứ quấn quýt trong lòng không dứt, nếu như chà ng có được khả năng đó thì sao?
Những ngà y gần đây, tháºm chà mấy lần đả tá»a minh tưởng, vá»ng niệm dâng lên mạnh mẽ, huyết khà tứ chi và Bách há»™i huyệt sôi trà o, ảo giác hiện ra trong lòng, chÃnh là triệu chứng tẩu há»a nháºp ma. Cứ như váºy, chà ng không dám thổ lá»™ cùng ai, khó mà mở miệng kể ra cho được.
Má»™t thanh âm cứ vang vá»ng mãi trong lòng chà ng.... Không, không thể như thế nà y mãi được! Ngưá»i tu đạo cần phải Ä‘oạn tình tuyệt tÃnh!
Nhưng... Ä‘oạn tình tuyệt tÃnh như thế nà o đây?
Bá»n tâm, vững chÃ, cá»§ng cố đạo tâm, ngà n vạn hiểm trở cÅ©ng không từ bá»
Khai tâm, khai trÃ, khai đại đạo, lục hợp bát hoang Ä‘á»u tuân theo ý chỉ cá»§a ta.
Hoang đưá»ng, hoang đưá»ng tháºt, từ xưa có mấy ngưá»i tu đạo có khả năng dứt bá» thất tình lục dục, chặt đứt trần căn, đạt đến mức thái thượng vong tình? Sư phụ, ngưá»i có là m được chưa?
Nhiá»u phen suy nghÄ© đối chá»i nhau, trong cư thất chỉ nghe má»™t tiếng than rầu rÄ© kéo dà i không dứt.
Suy nghÄ© cuối cùng cÅ©ng chỉ là suy nghÄ©, ngưá»i Ãt tuổi thì tâm tư mẫn cảm, tư tưởng không khá»i bấn loạn, chà ng đứng dáºy đẩy cá»a bước ra, Ä‘i đến hà nh lang bên ngoà i, hÃt khà trá»i lạnh lẽo, tâm hồn liá»n phấn chấn hẳn lên.
Vầng trăng tròn và nh vạnh treo trên trá»i tá»±a hồ như chỉ cách Ngá»c Tiêu Phong trong gang tấc, chừng như vươn tay là chạm đến được, ánh trăng sáng trong chiếu xuống mái ngói lưu ly, Thanh thạch bình, cá»™t trụ, mặt hồ, khúc xạ tạo thà nh vô và n ánh sáng xanh biếc lấp lánh rá»±c rỡ. Äêm lạnh như nước, tâm hồn cÅ©ng vô cùng lạnh lẽo.
Chà ng đột nhiên nghÄ© tá»›i dưới chân núi Côn Lôn, Hà Dương Trấn đã trỡ nên mông lung mỠảo, nghÄ© đến Tiểu Äiệu tá»·, bây giá» chắc đã sá»›m lấy chồng sinh con, không biết có còn nhá»› tá»›i chà ng không?
Má»™ phần cha mẹ chắc cỠđã má»c xanh um trên đó rồi, không biết có ai là m cá» hay không? Dương Chân thầm cưá»i khổ, không cần há»i cÅ©ng tá»± biết đáp án rồi. Sáu năm nay chưa há» bước vá» thăm quê cÅ©, bản thân mình tháºt là đứa con bất hiếu.
Nếu như lúc trước mình chá»n lưu lại dưới núi, thì kết quả sẽ là thế nà o?
Lưu lạc khắp đầu đưá»ng xó chợ, khất thá»±c qua ngà y?
Chúng sanh Ä‘á»u hèn má»n như nhau, lây lất chút hÆ¡i tà n qua ngà y Ä‘oạn tháng sao?
Äá»i ngưá»i không phải như váºy, Dương Chân không còn là Dương Chân cá»§a ngà y hôm qua nữa, Dương Chân cá»§a ngà y hôm nay biết Ä‘i đâu vỠđâu đây?
Má»—i ngà y Ä‘á»u phải liá»u mạng luyện công cầu tiến, cứ lặp lại mãi như váºy trong lòng không khá»i cảm thấy tịch mịch và mù má», có tâm sá»± cÅ©ng chẳng dám thổ lá»™ cùng ai, ná»—i lòng lạnh lẽo chỉ riêng má»™t mình mình biết.
Ngà y ở dưới núi, chỉ mong được cÆ¡m ăn no ấm ngà y ba bữa, quần áo đủ che thân, có thể bước ra đưá»ng, tươi cưá»i vui vẻ, nếu đạt được váºy thì đã hà i lòng hết mức rồi.
Ở trong tiên phá»§, xem ra thì má»i chuyện Ä‘á»u tốt đẹp, sung túc đầy đủ, vì sao hôm nay trong lòng ngược lại lại cảm thấy trống rá»—ng vắng vẻ, không há» có chút vui tươi, tâm trạng như kẻ lang thang do dá»± lạc giữa mà ng hắc ám vô táºn. Phải chăng bản thân tham cầu thái quá? Như ngà y hôm nay bước chân lên con đưá»ng tiên đạo, nhân sinh kéo dà i mãi vô cùng vô táºn, đối vá»›i sinh linh trong cá»u châu cÅ©ng là ngưá»i tiêu dao tá»± tại không ai bằng.
Nhưng mà , con đưá»ng thiên đạo hung hiểm khôn lưá»ng, dù cho có Ä‘i đến táºn cùng, thì cái tối háºu đó sẽ như thế nà o? Há»i trá»i, há»i đất, hay chỉ biết há»i bản thân? Chỉ có hư không mênh mông vô táºn cùng tiếng vá»ng cá»§a mình mà thôi! Vì sao cà ng biết nhiá»u vỠđạo, thì cà ng phát giác ra bản thân mình quá nông cạn, vô tri?
Mấy lần nghe đại sư huynh nói qua, thá»i cổ từng có các đại thần có thần thông, bay lên táºn cùng Thái hư, phát hiện ra đại địa lại là hình tròn, là má»™t quả cầu lá»›n vô táºn, sau đó má»›i báo cho má»i ngưá»i biết, nhưng không ai tin mà còn cho rằng lá»i nói nà y hoang đưá»ng.
Trá»i tròn đất vuông, cái thuyết nà y đã được má»i ngưá»i từ thá»i thượng cổ nháºn thức váºy rồi.
Ha ha... trên chÃn tầng trá»i cao, đồng hà nh cùng nháºt nguyệt, ở tương lai vô táºn, tá»± bản thân ta cÅ©ng có thể thá»±c hiện.
Sau nà y, đạt được mức trưá»ng sinh, chân đạp mây là nh, bay Ä‘i khắp bốn biển tám phương trảm yêu trừ ma hay sao?
Rồi sau đó nữa sẽ như thế nà o? Thá» cùng trá»i đất, phá không phi thăng, bay lên thiên giá»›i, cùng xếp và o hà ng các vị tiên hay sao?
Dương Chân chưa bao giá» phát hiện đầu óc trà n đầy nghi vấn cùng mê hoặc như váºy, những chuyện nà y các vị sư phụ sư huynh có thể giải đáp cho ta chăng?
Chà ng không biết, và cÅ©ng không nghÄ© đến chuyện Ä‘i há»i.
Sau má»™t hồi suy nghÄ© lung tung, Dương Chân tâm tình cÅ©ng bình tÄ©nh hÆ¡n, tạp niệm dần dần thu liá»…m, ngẩng đầu ngắm trăng thanh, phảng phất trong lòng như ngá»™ ra Ä‘iá»u gì đó.
Hình bóng Tiêu Thanh Nhi trong lòng chà ng cà ng thêm rõ nét, má»™t loại tình cảm vừa bi thương vừa ngá»t ngà o không thể gá»i tên dâng lên, vui buồn lẫn lá»™n, ẩn ước như cảm ngá»™ siêu thoát, cảm giác u ám giảm Ä‘i quá ná»a. Khoảnh khắc nà y, Dương Chân bá»—ng nhiên phát giác rằng bản thân đã trưởng thà nh hÆ¡n nhiá»u.
Ãi háºn tình cừu, sinh lão bệnh tá» cÅ©ng Ä‘á»u là đá»i sống cá»§a ngưá»i phà m tục thôi.
Háºn, đó là thá»a xưa vô số lần bị bá»n lưu manh vô lại trên phố bà y vô số trò vÅ© nhục, lại thêm lão bản nương khắc bạc, bao nhiêu đêm cô độc, chà ng từng nghiến răng nghiến lợi rá»§a mắng má»™t cách thống háºn.
Lúc ấy chà ng sức yếu không ngưá»i trợ giúp, gặp mặt bá»n chúng chỉ có thể tươi cưá»i đối mặt, bởi vì lúc lâm chung mẹ chà ng đã dạy chà ng đạo lý nà y: dùng gương mặt tươi cưá»i có thể bao dung hết thảy.
Chà ng sá»›m đã há»c cách vô cảm cùng nhẫn nhục, chỉ ở những lúc không ngưá»i sau đó, chà ng má»›i có thể lầm bầm nguyá»n rá»§a.
Nói vá» yêu, chà ng cÅ©ng không biết đối vá»›i Tiêu Thanh Nhi có phải là yêu thương hay không. Dương Chân ở nÆ¡i cất giữ tạp thư cá»§a Bá Vân Äình đã Ä‘á»c qua không Ãt cố sá»± tình ái cá»§a nhân gian, có cảm giác rung động lòng ngưá»i, khiến ngưá»i rÆ¡i lệ, nhưng khi nháºn ra đó cÅ©ng chỉ là cố sá»± xa xưa, không há» có chút liên quan đến mình... Bản thân mình chẳng qua cÅ©ng chỉ là má»™t ngưá»i tăm tối ở trong xó không có chà tiến thá»§ mà thôi.
"Ô...", má»™t thanh âm nghẹn ngà o vang lại, Tiểu Bạch Hồ không biết đã tá»›i bên cạnh từ lúc nà o. Nó đứng trên lan can, lông toà n thân nó ánh mà u bạc dưới ánh trăng, chiếu lấp lánh lên từng tia trong suốt, ôn nhu Ä‘iá»m tÄ©nh, cặp mắt mà u hồng mở to nhìn và o chà ng.
"Tiểu bạch, ngươi cÅ©ng chưa ngá»§ sao?" Dương Chân nổi lên má»™t mối nhu tình trong lòng, nhẹ nhà ng bế nó lên. Chà ng tuy không biết tình cảm cá»§a con váºt nhá» bé nà y, nhưng cÅ©ng cảm giác được nó đối vá»›i chà ng thá»±c sá»± là rất quyến luyến, đúng tháºt là linh váºt cÅ©ng có tấm lòng.
Bá»—ng dưng má»™t ý nghÄ© xuất hiện mạnh mẽ trong đầu hắn. Tá»± ta nhá»›, tá»± ta mÆ¡ tưởng, tá»± ta mê mang, có phải đó Ä‘á»u là bá»™ pháºn cá»§a thiên đạo hay không?
Trải qua ngà n vạn thiên kiếp, là m sao mới được tâm công viên mãn?
Thiên Chương đại nghÄ©a có giảng, ngưá»i tu đạo cần giữ lòng nhân đức bác ái khoan háºu, trong lòng chứa cả thiên địa, má»›i có thể lấy thiên địa là m đạo tâm, bản thân ta hãm nháºp và o mối tình nhi nữ, có thể nháºp mà không thể xuất, chÃnh là bởi vì không thể xua Ä‘uổi tư tưởng ôm ấp trong lòng sao?
Tâm ma? Äiá»u cấm kỵ nhất cá»§a ngưá»i tu đạo đột nhiên lóe lên trong tâm thần Dương Chân như sét đánh. Bản thân ta sau thá»i kỳ tÃch cốc, giỠđã đến giai Ä‘oạn nà o?
à nghÄ© vừa lóe lên, chà ng liá»n minh bạch lý do cá»§a cảnh huống hiện giá», tu tâm dưỡng tÃnh, thuáºn theo tá»± nhiên má»›i có thể an nhiên vượt qua cá»a quan nà y, có cÆ¡ há»™i tu thà nh kim Ä‘an chi đạo.
Nhưng mà , quan ải thứ hai cá»§a ngưá»i tu đạo, vá»›i chà ng cÅ©ng giống như giai Ä‘oạn tu hà nh tá»›i hÆ¡n chÃn phần, cả Ä‘á»i không có cách nà o đột phá đạt tá»›i giai Ä‘oạn kim Ä‘an, sau hai ba giáp tý nữa cÅ©ng hóa thà nh má»™t khối bùn đất.
Ban đầu Bá sư huynh tốn hết sáu mươi năm mới thà nh tựu, Lãnh sư huynh mất ba mươi năm, còn bản thân ta thì sao?
Lãnh sư huynh hiện nay đã đạt tá»›i Nguyên Anh kỳ, cÅ©ng ngang vá»›i mức có được thân thể bất diệt, bản thân ta ở Ngá»c Tiêu Phong quả tháºt còn kém quá xa.
Nhưng chà ng cÅ©ng biết, mình nháºp môn trá»… hÆ¡n nhiá»u, chỉ có khổ tâm tu hà nh, má»›i có thể có cÆ¡ há»™i bắt kịp.
Nhưng chà ng cÅ©ng biết, bản thân mình dụng công cố gắng, ngưá»i khác lại không dụng công hay sao? Cứ như thế nà y, Ä‘uổi theo ngưá»i ta tháºt không có chút hy vá»ng nà o.
Cứ thế má»™t đêm yên tÄ©nh suy tư, cÅ©ng đã nghÄ© thông được nhiá»u, lại khó thể quên được.
Kinh Ä‘iển đạo gia Ä‘á»u giảng phải không có tục niệm, không cầu lại được, thế nhưng, tưởng nhá»› cầu mong chÃnh lại là con ngưá»i, tháºt là thân bất do ká»·.
"Kẹt" má»™t tiếng mở cá»a vang lên, má»™t ngưá»i từ trong cư thất cách Dương Chân má»™t cánh rừng bước ra, mình váºn bạch bà o, ăn mặc chỉnh tá», chÃnh là Bá Vân Äình.
Tà i sản của nguoidoi123
Chữ ký của nguoidoi123
09-02-2009, 04:33 PM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: May 2008
Äến từ: NÆ¡i thiên đưá»ng hoà cùng địa ngục
Bà i gởi: 743
Thá»i gian online: 5 ngà y 3 giá» 14 phút
Thanks: 1,338
Thanked 8,414 Times in 430 Posts
THIÊN NGÂN
Nguyên tác: Yến Minh.
Dịch thuáºt: Văn Äà n Việt Nam (
http://******.vn )
-------------o0o----------------
Táºp 2: Thanh Thiên Hữu Ước
Chương 13: Suy Tư (2)
Văn Äà n : :
"Ngá»§ không được à ?" Bá Vân Äình ở xa há»i vá»ng tá»›i.
"Äại sư huynh có phải là ra ngoà i Ä‘i tuần không?" Dương Chân há»i lại.
"Äúng váºy. Ta cùng Huyá»n Äạo sư huynh ở ngoà i Thiên Ngoại Phong phụ trách tuần thá»§ Côn Lôn ná»a tháng". Bá Vân Äình vừa nói vừa bước lại.
"Tiên phá»§ không phải là có tiên tráºn thá»§ há»™ hay sao, cần gì phải tuần thá»§?" Dương Chân sá»›m đã có nghi vấn.
"Không phải váºy." Bá Vân Äình đứng bên cạnh Dương Chân nói:"Tiên tráºn dá»±a và o địa mạch linh khà mà tụ thà nh, hao phà linh lá»±c cá»±c lá»›n, bình thưá»ng tiên tráºn chỉ mở ra Äá»™n Không tráºn cùng vá»›i trá»i Thiên Hà nh tráºn hai tá» tráºn mà thôi, để khống chế không cho pháp bảo kỳ dị khai sÆ¡n phá địa, và đối phó vá»›i những ngưá»i đạt đến mức hóa cảnh có thể xuyên sÆ¡n độn địa."
Dương Chân gáºt đầu biểu thị đã hiểu rõ.
"Tiểu sư đệ, ngươi có vẻ tâm thần bất định đó". Bá Vân Äình vừa muốn Ä‘i nhưng bá»—ng chuyển sang quan sát Dương Chân.
"Äại sư huynh Ä‘a tâm rồi, tiểu đệ vẫn ổn mà ". Dương Chân quay đầu lại cưá»i nói.
"Có tâm sá»± thì đừng để trong lòng, đại sư huynh nếu mà là ngưá»i phà m thì đã xuống lá»— rồi". Bá Vân Äình vá»— vai Dương Chân, nhìn cáºu bé lá»›n xác đã cao hÆ¡n mình ná»a cái đầu, trong lòng chợt hiểu, do dá»± hồi lâu, cuối cùng không nói gì cả, tế kiếm bay lên không trung Ä‘i mất.
"Tiểu Bạch, ngươi nên trở vá» Ä‘i, nếu để Nguyệt Nhi sư tá»· nói ta ăn trá»™m ngươi đấy". Dương Chân bá» tiểu bạch hồ Ä‘ang mÆ¡ hồ xuống, con váºt tỉnh lại, lưu luyến chạy quanh dưới chân Dương Chân hai vòng, rồi nhanh như chá»›p biến mất trong mà n đêm.
Chốc lát, Dương Chân chuyển ngưá»i bay lên không trung, nhanh nhẹn lên đến trên đầu đình, nghênh đón tinh hoa cá»§a thái âm, giữa trá»i ngồi đả tá»a suy tưởng. Ãnh trăng êm dịu nhanh chóng bao bá»c lấy thân thể chà ng, ánh sáng xanh bao quanh y phục, tạo thà nh má»™t con ngưá»i sáng lấp lánh.
Mây xanh che phủ trăng, sao sáng lấp lánh, đêm nay cũng sắp trôi qua.
"Ha" má»™t âm thanh kéo dà i mạnh mẽ phá không vang lên. Má»™t hắc ảnh khổng lồ bay chung quanh đỉnh đầu Dương Chân, lại thêm mây Ä‘en tụ táºp ngăn trở ánh trăng giao nhau vá»›i chà ng, khiến chà ng Ä‘ang tá»a công tỉnh lại, ngước nhìn lên thấy con chim to lá»›n phÃa trên.
"TỠđiểu, đã lâu không gặp, ngươi đi chơi nơi đâu mà không đến tìm ta."
"Tiểu tá», bản Ä‘iểu có hảo sá»± dà nh cho ngươi đây... ô ô"
Thanh Ä‘iểu kêu vang, thanh quang lóe lên biến thà nh má»™t con chim vân tước nhá» bé, Ä‘áºu trên vai Dương Chân.
"Hảo sá»±?" Dương Chân trong lòng hoan hỉ khi gặp thần Ä‘iểu, trong lòng vui mừng không Ãt, bất kể là ba bảy hai mươi mốt, vươn tay chụp lấy nó và o lòng bà n tay, thân thiết cá»±c kỳ, khiến cho Thanh Äiểu trở nên nhếch nhác vô cùng, bá»±c mình cất tiếng chá»i rá»§a.
Sau khi Dương Chân buông tay, Thanh Äiểu bay lên trên cao, ở trên không cất tiếng nói:"Không biết tốt xấu, bản Ä‘iểu có thể mang tá»›i cho ngươi cá»› há»™i ngà n năm có má»™t".
"Thanh Äiểu tiá»n bối lại có hảo tâm đến váºy ư?" Dương Chân lắc mạnh đầu, ra vẻ không tin.
"Äi vá»›i bản Ä‘iểu má»™t hồi thì biết, cô rô...". Thanh Äiểu kêu lên rồi bay vòng trở lại, đến bên Dương Chân, lông vÅ© dá»±ng đứng, thần khà mưá»i phần sung mãn.
"Nói rõ Ä‘i, nếu không ta không Ä‘i theo đâu". Dương Chân hạ giá»ng, cúi đầu ngó Thanh Äiểu.
"Tá»›i Vương Mẫu Phong". Thanh Äiểu đưa mắt nhìn tả hữu má»™t lúc, lưu ý đến động tÄ©nh, rồi trầm giá»ng nói.
Dương Chân đảo mắt, không há» lên tiếng trả lá»i, chá» nghe nói tiếp.
"Bất TỠThụ đã có một quả Khoái Lạc đế..."
" Cái nà y... Tháºt là thần quả bất tá» sao!"
Thanh Äiểu Ä‘áºp cánh, lại tiến đến gần hÆ¡n, cặp mắt mà u hoà ng kim sáng rá»±c lên.
"Äi hay không Ä‘i? Nếu lấy được, bản Ä‘iểu sẽ chia cho ngươi má»™t ná»a".
"Không Ä‘i." Dương Chân trả lá»i dứt khoát, không há» suy nghÄ© gì thẳng thừng cá»± tuyệt. Chà ng tuy có nghe qua sá»± thần hiệu kinh thế cá»§a thần quả, nhưng chà ng cÅ©ng không tin là thần quả như váºy mà không há» có cấm chế mạnh mẽ thá»§ há»™, nếu như thất thá»§, Thanh Äiểu có thể vá»— cánh bay thẳng không cần ngoái lại, còn bản thân chà ng không thể chạy thoát.
"Bản Ä‘iểu có phương pháp thần không hay quá»· không biết để già nh được, tiểu tá» ngươi yên tâm Ä‘i." Thanh Äiểu cưá»i khả ố nói.
"Nếu như ngươi đã có bản lãnh như váºy, còn đến tìm ta là m gì?" Dương Chân tức thì nghi ngá» tên tặc Ä‘iểu nà y có mưu đồ gì đây.
"Két, cái nà y... Cái nà y má»™t mình bản Ä‘iểu thì khó là m được, tóm lại là ta không lừa gạt ngươi đâu". Thanh Äiểu vá»— cánh phà nh phạch và o ngá»±c, bảo đảm vá»›i chà ng.
"Nếu mà bị bắt, ngươi có chịu trách nhiệm được chăng, tá» Ä‘iểu?" Dương Chân há»i dồn.
"Ha ha, Thần quả có khả năng tăng cưá»ng trăm ngà n năm tu vi, đúng là tuyệt thế thần phẩm đó" Thanh Äiểu dụ hoặc.
"Không Ä‘i, có nói sao cÅ©ng không Ä‘i". Dương Chân nghe váºy tim Ä‘áºp thình thịch, suy Ä‘i nghÄ© lại, cuối cùng cÅ©ng vẫn cá»± tuyệt, ngồi thẳng ngưá»i lên, nhắm nhìn mÅ©i, mÅ©i hướng tâm, giống như lão tăng nháºp định, không chịu bất cứ dụ hoặc nà o.
Thanh Äiểu gấp đến ná»—i kêu ô ô liên hồi, Ä‘áºp cánh phà nh phạch khắp chu thân Dương Chân, bay lượn vòng quanh quấy rối, không ngừng mắng chá»i:"Tiểu tá» nhát gan".
Dương Chân cứ ngoảnh mặt là m ngÆ¡, giống như không há» nghe thấy. Thanh Äiểu đà nh chịu không còn cách nà o, bay lên phÃa trên, trừng mắt nhìn chà ng hồi lâu rồi nói:"Ngươi không chịu Ä‘i cùng bản Ä‘iểu, bản Ä‘iểu sẽ tuyệt giao vá»›i ngươi!"
"Ngươi tháºt sá»± có kế vạn toà n để đắc thá»§ sao? HÆ¡n nữa, nếu như bị bắt, sẽ gặp háºu quả như thế nà o?" Dương Chân thấy Thanh Äiểu tuyệt không phải là nói giỡn chÆ¡i, không thể không cân nhắc lại cho kỹ.
"Nếu như ngươi có thể đạt đến Nguyên Anh kỳ, tháºm chà là Phân Thần kỳ trong má»™t đêm, khiến ngươi có thể phi thăng trong vòng trăm năm, thì vá»›i giá nà o mà ngươi không thể trả chứ?" Thanh Äiểu không đáp mà há»i ngược lại.
Dương Chân nghe thấy tâm thần chấn động, không nhịn được cứ suy nghÄ© vá» lá»i Thanh Äiểu nói. Nếu như có thể đạt được bước tiến dà i như váºy, liệu có giá nà o mà không thể trả? Lúc đó cÅ©ng có thể nở mà y nở mặt vá»›i các sư phụ, sư huynh.
Chà ng bắt đầu động tâm.
"Ta có Ä‘iá»u kiện nà y". Dương Chân lại chá»™p bắt lấy Thanh Äiểu và o lòng bà n tay.
"Ô, tiểu tá» ngươi tháºt là phiá»n phức." Thanh Äiểu mở to mắt, nhìn chằm chằm và o Dương Chân.
"Bất kể có xảy ra chuyện gì, ngươi cÅ©ng không được bá» ta lại". Dương Chân nói ra Ä‘iá»u kiện duy nhất.
"Bản Ä‘iểu là thượng cổ thần Ä‘iểu láºp thệ, như váºy được rồi chứ?" Thanh Äiểu sốt ruá»™t nói.
Ngưá»i và chim bà n bạc xong, láºp tức lên đưá»ng, bôn ba ngà y đêm, từ u cốc bay đến hướng Tây cá»§a Côn lôn Tiên Phá»§, Vương Mẫu Phong.
Vương Mẫu Phong là nÆ¡i trú đóng cá»§a Thánh Tông chi phái, chi phái lá»›n nhất trong tam đại tông chi cá»§a Côn Lôn phái. Thánh tôn đương nhiệm CÆ¡ Hương Tiên Tá» tu vi thông thiên, trăm năm nay ngà y nà o cÅ©ng tiá»m tu ở Côn Lôn phá»§, trừ khi là dịp tế tá»± đại Ä‘iển, ngoà i ra không há» xuất hiện trước mặt ngưá»i ngoà i, đến cả ngưá»i trong tông phái cÅ©ng hiếm khi gặp gỡ. Vì thế, Vương Mẫu Phong ở Côn Lôn phái là tông phái cá»±c kỳ thần bà và siêu nhiên.
Các Ä‘á»i thánh tông chỉ có duy nhất má»™t truyá»n nhân, vì váºy trên dưới Vương Mẫu Phong kể cả các nữ đạo đồng, cÅ©ng chỉ khoảng mưá»i mấy ngưá»i, tuy nhiên chẳng ai dám coi khinh thá»±c lá»±c cá»§a Thánh Tông.
Bá»n há» cùng Côn Lôn Äạo, Pháp hai tông vốn là cùng má»™t mạch nhưng có khác biệt lá»›n lao, tâm pháp Ä‘i theo má»™t đưá»ng lối riêng biệt, mấy vạn năm trước Thái cổ thần truyá»n lại pháp môn cá»§a Tây Vương Mẫu là Thánh Tâm Thần Thuáºt, pháp môn thần kỳ nà y có thể thông thiên triệt địa, cao thâm không thể dò, tháºm chà còn có thể bao gồm tâm pháp cá»§a các mạch khác trong Côn Lôn phái, vốn là pháp môn được truyá»n lại từ Ä‘á»i thượng cổ, má»™t mạch đơn truyá»n bất diệt, luôn có kỳ nhân.
Thánh Tông chi sở dÄ© trở thà nh thánh, thá»±c ra là có nguyên nhân, vừa là tồn tại từ Ä‘á»i Tây Vương Mẫu má»™t mạch truyá»n đến giá», lại có Bất Tá» Thần Thụ, má»—i khi kết quả, đối vá»›i phà m nhân mà nói, tháºt sá»± có công hiệu bất tá», đối vá»›i ngưá»i tu đạo mà nói, tháºt là thánh phẩm bổ Ãch đệ nhất.
Và o thá»i thượng cổ, huyá»n tông tuyệt thế chúng sanh, các tông môn lá»›n nhá» giá»›i tu chân cùng các vị tán tu trong Thần châu hữu tâm nhưng vô lá»±c đối vá»›i cây vô thượng thần thụ nà y. Sau khi Huyá»n tông chia năm xẻ bảy, Tây Vương Mẫu má»™t mạch lần theo đến Côn Lôn SÆ¡n, là m Côn Lôn SÆ¡n trở nên địa vị vô thượng cùng thá»±c lá»±c đệ nhất, nhưng bất tá» thần thụ cÅ©ng như trong truyá»n thuyết, chỉ nghe danh chứ chưa ai được thấy.
GiỠđây ở tình huống nà y, Vương Mẫu Phong nghênh đón hai tên tiểu tặc gan to bằng trá»i, má»™t con thần Ä‘iểu và má»™t thiếu niên tu đạo không biết trá»i cao đất dà y.
Lúc Thanh Äiểu chở Dương Chân đến bên ngoà i Vương Mẫu Phong, mặt trá»i phÃa Äông đã má»c lên, trá»i sáng rõ, kỳ cảnh Ä‘áºp và o mắt khiến Dương Chân không dám tin.
Từ bên ngoà i núi nhìn và o, trên trá»i dưới đất, trong khoảng mấy mươi dặm, Ä‘á»u là biển xanh ngút ngà n. Má»™t gốc cây cao mấy trăm trượng tá»±a hồ như Ä‘ang cưỡi trên đỉnh núi, to lá»›n như cầu long, thứ rồng có sừng trong truyá»n thuyết, Ä‘ang cuá»™n mình trong biển mây. Từng chiếc lá to lá»›n che cả trá»i đất như thiên la khẽ Ä‘ong đưa, cà nh lá vô cùng vô táºn, trải khắp trên dưới dòng nước chảy, nhìn gần có thể thấy được hà o quang lấp lóa không gì sánh được, phảng phất như huyết mạch Ä‘ang lưu động, chiếu rá»i hà o quang tinh khiết thần thánh.
NÆ¡i khu rừng gần tiên phong, má»™t cá»— thanh má»™c linh khà mạnh mẽ vô biên, cùng vá»›i hÆ¡i lạnh lạ lùng phả tá»›i, tức thì xâm nháºp và o lòng Dương Chân. Chà ng cảm ứng rất rõ nét rằng trước mặt chÃnh là bất tá» thụ, không chỉ là thần thụ khoáng cổ tuyệt kim, mà còn là má»™t thần thụ có ý thức cá»§a sinh mạng.
Khu vá»±c đầy rẫy sinh cÆ¡ và sức sống. Nó phảng phất như có thể bao dung vạn váºt, mưa gió thuáºn hòa. Từ trá»i nhìn xuống, Dương Chân thấy vô số linh quang bảy mà u rá»±c rỡ nhá» bé, từ vạn vạn Ä‘iểm linh quang nhỠđó há»™i tụ thà nh hình, hình thà nh dòng chảy sinh mệnh, ngưng tụ tại đầu núi Vương Mẫu Phong không tan.
Kỳ tÃch cá»§a sinh mệnh như váºy, không phải là bất tá» thần thụ sao? Dương Chân chấn động trong lòng, hồi lâu vẫn không thể tá»± tỉnh lại.
Thanh Äiểu bay ná»a vòng chung quanh, rồi lượn vòng, đến Ä‘áºu trên má»™t chiếc lá khổng lồ. Con chim to lá»›n Ä‘áºu trên cây nà y, cÅ©ng không hÆ¡n gì con sâu nhá», chỉ là m chiếc lá khẽ rung, giá»t sương to bằng nắm tay theo đó mà lăn xuống.
Dương Chân đảo ngưá»i đứng trên cuống lá má»m mại, phảng phất như Ä‘ang giẫm lên bồ Ä‘oà n là m bằng bông, đưa mắt quan sát bốn phÃa, chỉ thấy đầy rẫy những chiếc lá to lá»›n che khuất tầm mắt, không thể nà o nhìn sâu và o bên trong được, cảm giác hoảng hốt như mình vừa biến thà nh tà hon đứng trên bà n tay ngưá»i khác.
Trá»i dần sáng rõ, thần quang vạn trượng nhiá»…m từ trá»i đất, dần biến thà nh mà u hồng, quang cảnh trở nên rỡ rà ng sáng rõ. Lúc nà y vạn váºt như sống lại.
Trên cây có vô số các loà i tiểu thú lạ lùng, theo nhau tỉnh dáºy trong buổi bình minh, hoan hỉ khoan khoái ở cà nh lá, thi nhau chạy nhảy ngược xuôi lên xuống không ngừng. Chúng tất báºt lá»±a chá»n hút các giá»t sương sá»›m, vốn là nháºt nguyệt tinh hoa sinh ra trong má»™t ngà y. Khắp nÆ¡i Ä‘á»u vang lên tiếng kêu cá»§a các loà i chim thú, cùng vá»›i ngá»n cây sừng sững như trái núi dưới ánh dương quang tạo nên cảnh tượng mỹ lệ là m rung động lòng ngưá»i.
Khà tức cây cá» thấm và o trong ruá»™t gan thÆ¡m tho vô cùng, Dương Chân mất cả ná»a ngà y má»›i hồi phục như thưá»ng. Thanh Äiểu cưá»i trà o phúng nói: "Äây chỉ má»›i là hiện tượng bên ngoà i cá»§a bất tá» thụ, chân chÃnh linh căn cá»§a nó thì cần phải theo bản Ä‘iểu Ä‘i, bảo đảm không sai má»™t bước."
Thanh Äiểu giữ nguyên thân thể, phóng xuống phÃa dưới, xuyên qua khe hở giữa lá cây, thuáºn thế lao Ä‘i, xuống đến bá» cát, thảnh thÆ¡i hướng vá» phÃa thân chÃnh cá»§a thần thụ bên dưới. Äôi khi, nó xếp cánh ngưng lại má»™t lúc, rồi sau đó lại ngá»± phong bay tá»›i trước dẫn đưá»ng cho Dương Chân.
Cà ng xâm nháºp và o, Dương Chân cà ng thấy tâm linh máy động, má»™t cảm giác gì đó không thể gá»i tên, Ä‘an Ä‘iá»n đã lâu không động tÄ©nh chợt có biến động đột ngá»™t, má»™t dòng suối thâm sâu dần dần hình thà nh, vô hình chung đã thu hút được độ mạnh yếu cá»§a chân nguyên.
Chà ng nhá» và o thần niệm nắm bắt rất rõ rà ng cảm giác nà y, táºn sâu trong Ä‘an Ä‘iá»n có má»™t cá»— sinh cÆ¡ mạnh mẽ to lá»›n thức tỉnh, bà nh trướng như sóng triá»u, cà ng lúc cà ng mạnh, phảng phất như váºt sống Ä‘ang tiá»m phục trong đó.
Và o lúc sá»± tình kỳ dị nà y phát sinh, má»™t lá»±c hút lạ lùng nhanh chóng thu lấy tâm trà chà ng, tá»±a như phÃa trước có má»™t sá»± kỳ vá»ng nà o đó Ä‘ang chỠđợi, thân hình không tá»± chá»§ được mà tăng tốc bay nhanh.
Chạy đến hết công phu má»™t chén trà , má»™t ngưá»i má»™t chim má»›i đến được mặt đất phá»§ đầy long căn – thứ rá»… cây ngoằn nghèo rất giống rồng- trước mặt chÃnh là gốc cây to lá»›n chắc khá»e nối liá»n trá»i đất. Vô số rá»… cây to lá»›n bò lổn ngổn trên mặt đất, tại nÆ¡i u ám nà y chỉ có ánh hùynh quang nhà n nhạt chiếu khắp thân cây.
"Tá» Ä‘iểu, Vương Mẫu Phong không có ngưá»i coi giữ nÆ¡i đây sao?"
"Thiên ngoại hữu thiên, trong cây có chứa cả cà n khôn".
Thanh Äiểu trả lá»i, mở miệng phun ra má»™t đạo thanh quang sáng rá»±c, khắp thân cây đột nhiên biến đổi, má»™t luồng ánh sáng rá»±c rỡ dao động, ngưá»i và chim không tá»± lượng sức Ä‘á»u tiến và o trong má»™ng cảnh thiên địa rá»™ng lá»›n.
Khà trá»i đất hòa hợp dà y đặc khắp mảnh thiên địa nà y, đạo hồng quang bảy sắc gá»™t rá»a khắp nÆ¡i. Ngẩng đầu lên nhìn không biết cao thấp thế nà o, thâm u thần bÃ, đôi khi từ trong mây hạ xuống má»™t dải long tu, hổ trát mà u và ng đỠngang mặt đất, phảng phất như thân mình Ä‘ang lạc trong rừng thạch nhÅ©. Chân đặt trên đưá»ng lát đá ngá»c thạch, uốn éo vòng quanh, chia ra nhiá»u con đưá»ng nhá», bên đưá»ng là thâm xứ vô táºn, bốn bá» xung quanh toà n là thảm hoa cá» các loại, nhiá»u loà i kỳ hoa dị thảo chen chúc má»c lên.
NÆ¡i nà y chỉ là phÃa bên ngoà i cá»§a thiên địa linh khÃ, váºy bên trong không biết mạnh hÆ¡n mấy trăm lần. Dương Chân cảm giác phiêu nhiên tá»± tại như tiên, phảng phất như đã ăn quả nhân sâm rồi.
Chỉ là dị trạng nÆ¡i Ä‘an Ä‘iá»n cà ng thêm mạnh mẽ, phÃa trước dưá»ng như có lá»i kêu gá»i cấp thiết đến chà ng, chà ng bất giác sải bước Ä‘i nhanh, già nh lấy phần dẫn đưá»ng khiến Thanh Äiểu vô cùng sá»ng sốt.
Khoảnh khắc sau, há» hướng theo mép rìa hướng vá» phÃa trung tâm tiểu kÃnh, đến được má»™t ao nước nóng to lá»›n. Sóng gió táp và o bá», ở giữa hồ có má»™t cá»™t linh quang mà u xanh lục lấp lánh, bên trên thông vÆ¡i trá»i, bên dưới thông tá»›i đáy hồ. Quang trụ trong ao đột nhiên mất thăng bằng, phảng phất như long căn cá»§a cổ thụ, phÃa trên sáng tối bất định, vầng sáng lưu chuyển, khiến ngưá»i nhìn thấy biết ngay là không phải váºt tầm thưá»ng.
Nhìn thấy Thanh Äiểu đứng si ngốc bất động bên hồ, Dương Chân chợt nhá»› ra mục Ä‘Ãch đến đây.
"Rễ của bất tỠthụ.... là ở đây sao?"
"Äồ ngốc, ngươi không có mắt sao?"
Dương Chân vừa mở miệng liá»n biết ngay là mình nói lá»i thừa, quả nhiên nháºn được lá»i mắng má» cá»§a Thanh Äiểu, chà ng nhìn thá» khắp bốn phÃa rồi lại há»i:"Ngươi nói bất tá» thụ ta cÅ©ng không thấy, huống hồ bá»n ta trên đưá»ng tá»›i đây chỉ nhìn thấy dung dịch nà y thôi?"
Thanh Äiểu Ä‘ang toà n thần quán chú suy nghÄ© liá»n trả lá»i:"Äó là Dao Trì linh cảnh trong Vương Mẫu Phong cá»§a bất tá» thụ. Linh căn bất tá» thụ nằm ở thiên thá»§y dao trì, những gì ngươi nhìn thấy má»™t ná»a là tháºt, má»™t ná»a là giả... Ô ô.., ngươi có thể tá»›i đây toà n là nhá» công lao cá»§a bản Ä‘iểu, thiên tráºn trùng trùng Ä‘iệp Ä‘iệp như váºy dù có là sư phụ ngươi cÅ©ng không thể tiến và o, ngươi nên im lặng Ä‘i."
Dương Chân lúc nà y má»›i chú ý là Thanh Äiểu đã biến thà nh nhá» bé, nghe váºy tức thì nhúng tay và o trong nước hồ Ä‘ang có hùynh quang lưu chuyển khuấy thá».
"Dừng tay!" Chà ng vừa giÆ¡ tay được má»™t ná»a thì Thanh Äiểu đã quát lên bắt phải dừng lại.
Tà i sản của dracupi
Từ khóa được google tìm thấy
âèäåî , áîäèáèëäèíã , ãîðÿùèé , áðèòíè , êàðòèíû , ëèòåðàòóðà , ìàðãàðèòà , ñïîðòà , tách newtap , thiên ngân , thiên ngân ******.vn , thiên ngân chuong 20 , thiên ngân chuÆ¡ng 49 , thiên ngân chương 48 , thiên ngân chương 49 , thiên ngân táºp 49 , thiên ngân văn đà n , thiên ngân yên minh , thiên ngân yến minh , thien ngan - yen minh , thien ngan 4vn , thien ngan chap 47 , thiên ngân chu , thien ngan chuong 18 , thien ngan chuong 21 , thien ngan chuong 26 , thien ngan chuong 38 , thien ngan chuong 42 , thien ngan chuong 43 , thien ngan chuong 47 , thien ngan chuong 48 , thien ngan chuong 49 , thien ngan chuong 50 , thien ngan chuong 51 , thien ngan tac ta dich , thien ngan tap 4 , thien ngan truyen , thien ngan yen minh , thien ngan yen minh full , thien ngan yet minh , thien ngân chương 49 , thien nhan 4vn , thienngan 4vn.eu , thiennganchuong49 , truyen thiên ngân , truyen thien ngan , truyen thien ngan 4vn , truyen thien ngan tap 18 , truyen thien ngan tap 48 , truyen thien ngan tap 5 , truyen thien ngan tap 50 , truyenthienngan , vet thuong cua chang , ðàñêðàñêè