Hoa Du tinh vực.
Hoa Lâm tinh là một trong hai tinh cầu khá nổi danh trong tinh vực Hoa Du. Tinh cầu kia tên gọi Du Minh tinh, hai hành tinh này có linh khí dày đặc hơn ở chỗ khác nhiều nên số lượng tu chân giả ở đây cũng đông nhất.
Huyền Tinh và Tuyết Đình ngồi truyền tống trận đến Hoa Lâm tinh, tìm đại một nơi đáp xuống. Người phàm ở đây đối với chuyện trên trời người tu chân cứ bay đến bay đi không lấy làm lạ, bọn họ chỉ vô cùng ngưỡng mộ những vị đại tiên có thể đến đi như ý trong không trung.
“Huyền Tinh, nơi đây đúng là cá rồng hỗn tạp, người tu chân, tu ma gì cũng có, nhưng đúng như ngươi nói, thế mới náo nhiệt.” Tuyết Đình vừa đến đã nhìn ra tình hình đại khái nơi đây.
Người tu chân và tu ma ở đây không hề xảy ra xô xát lớn, bình thường họ đều nước sông không phạm nước giếng, không ai chọc đến ai.
Nhưng đây chỉ là dưới tình huống thông thường, còn có tình hình đặc thù nữa.
Huyền Tinh và Tuyết Đình vừa đến không lâu đã thấy trên không lơ lửng gần trăm người, bọn họ phân thành hai đội hình rõ rệt, người tu chân một bên, bên kia tất nhiên là người tu ma. Khi ấy phía xa vẫn không ngừng có thêm người tu chân gia nhập, hai bên tạm thời chưa giao thủ. Chưa đến một canh giờ, trên không người tu chân đã lên đến gần nghìn.
Bách tính trong thành thấy các đại tiên lại sắp khai chiến trên không thì đều nấp hết trong nhà không dám chui ra. Bọn họ không phải lo sợ các đại tiên có thể làm mình bị thương, bởi các tiên nhân mỗi lần đánh nhau đều rất ít khi làm hại đến người phàm.
Kì thực đây là quy tắc trong tu chân giới, bất kì người tu chân nào cũng không được xuất thủ với người phàm, nếu bị phát hiện tất cả người tu chân sẽ liên thủ chống lại.
Người phàm là gốc rễ của giới tu chân, nếu không có người phàm, tu chân giới cũng không tồn tại.
“Huyền Tinh, chuyện này thường xuyên xảy ra sao?” Tuyết Đình hỏi.
“Không đâu, quy mô tranh đấu cỡ này rất hiếm gặp, đây cũng là lần đầu tiên ta thấy một cuộc chiến quy mô to lớn thế này. Bọn họ ngày thường không có động thái gì lớn, chỉ là cứ khoảng mười năm mới phát sinh một lần can qua, cứ như quy mô này thì nghìn năm cũng khó gặp một lần.” Huyền Tinh đối với chuyện này thì rất am hiểu, kiếp trước hắn quá nửa thời gian đã sống ở Hoa Du tinh vực này.
“Bọn họ sao cứ phải đánh nhau? Chỉ tại lập trường bất đồng thôi sao?”
“Lập trường bất đồng chỉ là một nguyên nhân, quan trọng nhất là họ muốn tranh đoạt tất cả quyền lợi đối với mỏ tinh thạch ở đây. Vì thế có thể nói họ đánh nhau vì lợi ích.” Huyền Tinh không có chút hứng thú nào với cuộc chiến của những người trên kia, người tham chiến đều là người có môn có phái, còn hắn thân cô thế cô, những chuyện này không dính dáng gì đến hắn.
Đến lúc cuối, hai bên còn chưa động thủ đã đàm phán thành công, trận đại chiến kết thục một cách qua loa đại khái như vậy, tuy Huyền Tinh biết sự tình bên trong không đơn giản nhưng chuyện thế này không phải mới gặp lần đầu.
“Phù….rốt cuộc không đánh nữa, tốt quá, nếu không bao nhiêu người sẽ phải chết.” Tuyết Đình thấy hai bên rút về hết thì thở phào một hơi.
Huyền Tinh phát hiện ra tâm địa nàng rất lương thiện.
Ngay lúc ấy họ thấy một bé trai chừng sáu bảy tám tuổi quần áo rách bươm, tay xách một giỏ hoa quả rao bán trên đường phố, nhưng không có một ai mua hoa quả của nó cả, hiển nhiên là việc làm ăn của nó rất tiêu điều.
Tuyết Đình trông thấy không đành lòng, thế là đi thẳng đến bên đứa bé mua hết lẵng quả cho nó, lại còn lấy luôn một quả trong đó ăn liền.
Đến bên Huyền Tinh, nàng đưa cho Huyền Tinh một trái, bảo: “Ha ha, lâu lắm không ăn loại quả này rồi, ngươi cũng nếm thử xem, ngon lắm đấy.”
Huyền Tinh nhận lấy trái cây nàng đưa, cắn một miếng, “Tỉ không phải vậy đâu. Ở đây có nhiều người như thế lắm. Cuộc sống của họ đều rất khốn khó, chúng ta có thể giúp được một hai người nhưng giúp được hết sao, hơn nữa tinh cầu nào chả có rất nhiều người sống cuộc sống được bữa nào hay bữa đấy, đến tiên nhân cũng không giúp hết được nhiều người như vậy.”
Hành vi của Tuyết Đình Huyền Tinh lẽ nào lại nhìn không ra. Những lời hắn nói không phải do hắn tuyệt tình, đó là sự thật, năm xưa hắn cũng đã giúp biết bao người, nhưng sức một người có hạn, một người không thể đi giúp đớ tất cả mọi người được.
Vả lại hắn là người tu chân, cần tu luyện. Kiếp trước hắn đã bế quan ở đây một lần, nhưng sau khi xuất quan phát hiện những đứa trẻ mình từng giúp đã sinh lão bệnh tử từ lâu, từ đó trở đi hắn không còn giúp đỡ những người đó nữa.
“Nhưng chúng ta gặp phải họ mà, đã gặp phải thì cứ giúp đi, giúp họ một lần thì ngại gì.” Tuyết Đình cũng hiểu Huyền Tinh nói là đúng, nhưng trong lòng nàng vẫn có phần bất nhẫn.
“Ây, được rồi, tỉ theo ta.” Huyền Tinh thấy trong mắt Tuyết Đình ngân ngấn, cũng không đành phản đối, liền dẫn nàng đến khu của người nghèo.
Trên đường đi những gì Tuyết Đình nhìn thấy đều là những lều ốc rách nát, quần áo những người đó đều nát bươm, như thế còn tốt, có người thậm chí chẳng có cả áo quần, chỉ mặc một cái khố ngắn, da thịt toàn thân đen đúa đi dưới ánh nắng mặt trời thiêu đốt.
Trên đường thỉnh thoảng xuất hiện mấy đứa trẻ, nhưng bọn chúng không có đứa nào là không gầy gò vàng vọt, vừa nhìn là biết ngay thiếu chất dinh dưỡng trầm trọng.
Tuy Huyền Tinh đã quen với cảnh tượng này nhưng lúc ấy hắn vẫn thấy đáy lòng chua xót.
Tuyết Đình nhìn tất cả, ánh lệ trong mắt càng long lanh, “Lẽ nào tất cả người tu chân không có ai giúp họ?” Tuyết Đình thấy người tu chân có thể dễ dàng tạo ra tiền bạc mà người phàm đang sử dụng, nếu như mỗi người tu chân góp một phần sức lực, cuộc sống của những người này sẽ tốt lên nhiều.
“Giúp đỡ ư? Giúp chỉ giúp nhất thời chứ đâu giúp được cả đời, bọn họ muốn thay đổi cuộc sống của mình cốt yếu nhất phải biết dựa vào chính sức mình.” Huyền Tinh cảm thán.
Quay một vòng, Tuyết Đình không nhẫn tâm nhìn tiếp, liền cùng với Huyền Tinh tìm một người có uy vọng khá cao ở đây, cho họ một ít tiền để họ cải thiện cuộc sống.
“Đi thôi, tỉ đã hài lòng rồi chứ.” Huyền Tinh nhìn bộ dạng thương tâm của Tuyết Đình không biết nói gì hơn, nếu để người khác nhìn thấy cảnh này có khi lại cho rằng nàng bị bắt nạt, -- phụ nữ….đúng là một loài đa cảm, Huyền Tinh rút ra kết luận.
Đúng lúc hai người chuẩn bị quay về chợt trông thấy phía trước một thằng nhỏ sáu bảy tuổi chạy tung tăng lại phía mình, nhĩ lực của Huyền Tinh rất tốt, chỉ nghe thấy nó vừa chạy vừa nói “ha ha, tên béo đáng chết, cho ngươi chửi ta, túi tiền của ngươi giờ đã rơi vào tay ta rồi.” Huyền Tinh lúc ấy mới để ý tay nó đang cầm một túi vải, xem ra bên trong có không ít tiền.
Lúc ấy thằng nhỏ chạy qua Huyền Tinh.
Thằng bé có cặp mắt to đen linh hoạt, vừa nhìn biết ngay là một đứa trẻ bướng bỉnh.
Nhưng Huyền Tinh khi ấy căn bản không để ý điểm này, quay sang Tuyết Đình, đúng lúc Tuyết Đình vừa quay sang nhìn hắn. Hai người không hẹn mà cùng buột miệng thốt lên: “Tiên Thiên linh thể!”
Last edited by minhchinh555; 31-03-2009 at 11:46 PM.
“Tiểu bằng hữu, cậu tên gì?” Huyền Tinh mỉm cười đến trước mặt thằng bé nhẹ nhàng hỏi.
“Tại sao ta phải nói cho huynh?” Đứa nhỏ vặn lại, vừa nói vừa bước lùi mấy bước, giấu cái túi tiền ra sau lưng, đánh giá hai người một nam một nữ trước mặt.
Huyền Tinh bị thằng nhỏ làm cho bực mình, cứ như thể mình chuyên đi lừa gạt trẻ con không bằng.
Tuyết Đình thấy thế trong bụng tức cười, liền đến bên đứa bé nói “Tiểu đệ đệ, chúng ta không phải người xấu, cậu đừng lo, cậu có thể nói cho chúng ta biết cậu tên là gì không?”
Có vẻ sự thân thiện của Tuyết Đình cao hơn hẳn Huyền Tinh, bấy giờ đứa bé mới nới lỏng cảnh giác, trả lời Tuyết Đình “Ta họ Diệp, tên là Phá Thiên, các người tìm ta có chuyện gì?”
“Nhà đệ còn có những ai?” Huyền Tinh lại gần hỏi, Huyền Tinh từ cái nhìn đầu tiên đã muốn nhận đứa trẻ này làm đệ tử, vì thế không kịp đợi đã hỏi luôn gia thế nhà nó. Hắn nhất thiết phải được sự đồng ý của chính thằng bé hoặc người nhà nó mới có thể thu nó làm học trò.
“Ta không có người thân, trước nay ta vẫn sống một mình.” Phá Thiên cúi đầu buồn bã đáp.
“Thế đệ đã nghe nói đến người tu chân chưa?” Huyền Tinh dẫn dụ, thấy bộ dạng ngây ngô của thằng bé liền bổ sung : “Người tu chân chính là các đại tiên mà mọi người hay nói ấy.”
“Đại tiên?” Phá Thiên vừa nghe đến đại tiên hai mắt liền sáng rực, nhưng thần sắc nó lập tức ảm đạm trở xuống.
“Phá Thiên, đệ có muốn tương lai trở thành một vị đại tiên không?” Huyền Tinh thấy có hi vọng liền tiếp tục dụ dỗ.
“Muốn chứ, nhưng những đại tiên đó từ trước đến nay đều coi thường chúng ta, hơn nữa đệ còn nghe nói muốn bái đại tiên làm thầy cần rất nhiều rất nhiều tiền, đệ làm gì có nhiều tiền đến thế.” Phá Thiên thất vọng nói.
Nghe Phá Thiên nói vậy Huyền Tinh mới hiểu tại sao nó không được người tu chân thu nhận, thì ra nó lo không có tiền nên mới không đi tìm những người tu chân đó xin học tu luyện.
“Phá Thiên, ta chính là một người tu chân, thế nên đệ theo ta tu luyện có được không?” Huyền Tinh cuối cùng nói toạc mục đích của hắn cho Phá Thiên.
“Huynh cũng là đại tiên?” Nghe thấy Huyền Tinh nói là người tu chân, Phá Thiên cực kì hưng phấn, “Làm sao đệ biết được huynh có phải đại tiên thật không?”
Huyền Tinh trông cái vẻ hớn hở của Phá Thiên còn tưởng nó sẽ nhận lời ngay tắp lự bái mình làm sư phụ, không ngờ thằng nhỏ này cũng cẩn thận gớm.
Hết cách, Huyền Tinh nhìn ngó xung quanh, cuối cùng phát hiện ra một khối đã cao cỡ một người đứng, rót chân nguyên vào trong chưởng đẩy về tảng đá phía trước.
“Bình” một tiếng nổ nhẹ vang lên, cự thạch đổ rầm hóa thành một đống đá vụn.
“Thế này đã đủ chứng minh lời ta nói không gạt đệ chưa?” Huyền Tinh hỏi Phá Thiên.
“Ây, huynh không lừa ta, huynh mạnh thật đấy, mạnh hơn cả lão Hoàng nhà thôn trưởng.” Phá Thiên gật đầu cao hứng nói.
Thấy Phá Thiên cuối cùng cũng tin mình Huyền Tinh rất vui, “Lão Hoàng là ai vậy?” Nghe nó nói, lão Hoàng đó hẳn không đơn giản.
“Ồ, Lão Hoàng hả, chính là con bò vàng nhà thôn trưởng” Phá Thiên vẫn hứng chí như cũ, không hề phát giác ra trên trán Huyền Tinh đã nổi lên mấy vệt đen.
Tuyết Đình nhìn cảnh này không nhịn nổi cười phá lên, “Phá Thiên, không nói như vậy được, người sao có thể đem so với bò đây?”
“Hả? Thế sao, nhưng đúng là khỏe hơn Lão Hoàng mà.” Phá Thiên nghi hoặc nói.
Lúc đó sắc mặt Huyền tinh hơi tái xanh, nhưng hắn phải nhịn, Tiên Thiên linh thể chỉ có thể gặp được mà không thể cầu, thế nào cũng phải thu nó làm môn hạ, chuyện hôm nay sau này tính sổ với nó cũng được.
“Phá Thiên, bây giờ đệ có đồng ý bái ta làm thầy không?”
Phá Thiên nghe lời Huyền Tinh nói, thật thà đáp: “Đương nhiên là muốn rồi…..”
Ha ha, bản thân hắn cuối cùng cũng có đồ đệ, hơn nữa lại là Tiên Thiên linh thể vạn năm mới gặp trong tu chân giới.
“Nhưng mà….” Phá Thiên khổ sở thở dài.
Huyền Tinh nghe thấy vẫn còn “nhưng mà” thì thót cả tim, sợ cậu nhóc Phá Thiên này không muốn làm đồ đệ của mình.
“Đệ không có tiền, huynh vẫn muốn thu đệ làm đồ đệ chứ?”
Huyền Tinh cuối cùng cũng yên tâm. Thì ra cậu nhóc chỉ lo không có tiền : “Cái này không thành vấn đề, sư phụ sẽ không lấy nửa quan tiền của ngươi đâu.”
Đồ đệ tốt như vậy còn thu tiền cái gì chứ, bản thân hắn có tốn bao nhiêu tinh thạch cũng không thể đạt được thể chất tốt như đệ tử được.
“Sư phụ tại thượng, xin nhận của đồ nhi một lạy.” Phá Thiên nghe thấy không mất tiền mà vẫn thành đồ đệ của đại tiên được liền quỳ xuống khấu đầu với Huyền Tinh ba cái.
“Mau đứng dậy, sau này ngươi sẽ theo ta tu luyện.” Huyền tinh đỡ Phá Thiên đứng lên.
“Ở đây ngươi còn chuyện gì cần làm nữa không, nếu không có chúng ta sẽ rời khỏi đây luôn.” Huyền Tinh đinh sớm cho Phá Thiên tu luyện.
“Sư phụ, con muốn đưa chỗ tiền này cho thôn trưởng, trong thôn có nhiều người cần tiền lắm.” Phá Thiên cẩn thận nâng túi tiền trên tay.
“Được thôi, đi, chúng ta cùng đi.” Huyền Tinh khi nãy vốn dĩ đã cho người ở đây không ít ngân lượng, nhưng bây giờ hắn đang vui nên cuối cùng lại cho họ thêm một chút.
Kiếp trước hắn một lòng một dạ tìm tam đại phái báo thù, vì thế chưa từng thu nạp một đồ đệ nào cả, nhưng hôm nay hắn rốt cuộc cũng tìm được đồ đệ, lại là Tiên Thiên linh thể nữa kia.
Tiên Thiên linh thể , người có loại thể chất này rất hiếm. Nhưng nếu đã tu luyện thì không ai không trở thành cao thủ. Người có thể chất Tiên Thiên, đầu tiên gân mạch chắc khỏe hơn người thường nhiều, hơn nữa trong thể nội còn có một ít tiên thiên linh khí, sau này khi tu luyện sẽ dễ dàng hơn nhiều so với người khác.
Hai người Huyền Tinh ,Tuyết Đình đem Phá Thiên bay vào trong thành. Suốt quá trình Phá Thiên hứng chí khua tay múa chân, mấy lần suýt rơi xuống dưới.
Tìm một khách sạn gọi hai phòng, Huyền Tinh định ở tạm đây mấy ngày, vì hắn muốn tạo căn cơ cho Phá Thiên ngay lập tức, để nó sớm tu luyện chút.
Xuống dưới lầu gọi đầy bàn thức ăn ngon lành, chủ yếu là chuẩn bị cho Phá Thiên. Huyền Tinh lại gọi thêm một vò rượu. Bản thân hắn không phải hạng ngày ngày lê la nơi quán rượu, nhưng đã ngồi lên bàn tiệc, mĩ tửu tự nhiên là không có không được.
Suốt quá trình Tuyết Đình gần như không ăn chút thức ăn nào, chỉ gọi một đĩa hoa quả, nhấm nháp một vài miếng, còn Huyền Tinh thì cũng không ăn uống mấy.
Thế là Phá Thiên, nó từ trước tới giờ chưa từng được ăn nhiều món ngon đến thế, tất nhiên là người ăn nhiều nhất.
“Phá Thiên, hôm nay ngươi ngủ cùng ta, nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai ta sẽ trúc cơ cho ngươi bắt đầu tu luyện.” Ăn xong Huyền Tinh phân phó Phá Thiên.
Một đêm ngủ kĩ, sáng hôm sau Huyền Tinh gọi Phá Thiên dậy.
Lúc ấy Tuyết Đình cũng đến phòng hai người, nàng rất đề cao Tiên Thiên linh thể của Phá Thiên. Nếu lúc ấy chỉ có mình nàng gặp được Phá Thiên chắc chắn cũng sẽ thu nó làm đệ tử. Nhưng nhìn ánh mắt khao khát của Huyền Tinh, cuối cùng nàng cũng nhường Phá Thiên cho hắn.
Huyền Tinh lấy từ trong giới chỉ ra tám khối tinh thạch, bày một trận pháp trên mặt đất. “Ngươi ngồi vào đi, không được nghĩ ngợi gì cả, lúc nữa ngươi có thể sẽ thấy đau đớn nhưng không được phản kháng, tất cả đã có vi sư giúp ngươi.” Huyền Tinh nói với Phá Thiên.
Phá Thiên nghe lời Huyền Tinh ngoan ngoãn ngồi xếp bằng chính giữa trận pháp.
Thấy tất cả đã chuẩn bị xong xuôi, Huyền Tinh lại rút từ giới chỉ ra một khối cực phẩm tinh thạch ném vào trong trận, tiện đó đánh ra một đạo linh quyết khởi động trận pháp.
Tuyết Đình đứng bên tất nhiên thấy hết những gì Huyền Tinh làm, theo hiểu biết của nàng, nếu như tu chân giả có người giúp tạo căn cơ, chỉ cần có một khối trung phẩm tinh thạch làm trận nhãn là đủ, còn lại chỉ cần hạ phẩm tinh thạch là được.
Nhưng Huyền Tinh lại dùng cực phẩm tinh thạch làm trận nhãn hơn nữa số còn lại toàn là thượng phẩm. Chả lẽ hắn làm thế không sợ Phá Thiên bị linh khí cường đại làm cho nổ tung sao. Tuyết Đình trong bụng nghi hoặc.
Phương pháp trúc cơ này Huyền Tinh học được trong cuốn trận pháp thiên. Tuy nhìn ngoài mặt không có chút đặc thù nhưng trận pháp này lại có một đặc điểm rất lớn, đó chính là khi dùng trận pháp trúc cơ này có thể kích phát ra tiềm lực mạnh nhất, thành tựu trong tương lai sẽ cao hơn một chút.
Sau khi trận pháp khởi động, một vòng bạch quang bao lấy Phá Thiên, Phá Thiên khi đó cảm thấy toàn thân ấm áp, nhưng không lâu sau nó đã thấy đau đớn. Cuối cùng nó gần như không trụ nổi, ngay lúc ấy một cỗ khí nóng lưu chuyển trong người nó, đau đớn nhẹ dần đi. Nhưng chỉ được một lúc thứ cảm giác đau đớn mãnh liệt đó lại truyền đến. Mỗi khi nó sắp không chịu nổi thì cỗ khí nóng đó lại vận chuyển một vòng trong người.
Thực ra mỗi lần Phá Thiên đến giới hạn của sức chịu đựng đều được Huyền tinh kịp thời giúp đỡ. Cứ như thế mối lần Phá Thiên đi đến cực hạn thì đồng thời tiềm lực của nó cũng không ngừng mở rộng.
Không biết đã qua bao lâu, đắp đổi qua lại bao nhiêu lần Huyền tinh mới dừng lại, đợi Phá Thiên tỉnh lại từ trong hôn mê.
Đệ nhị quyển : Huyết Chiến Tu Chân Giới
Chương 37: Huyền Lâm phái
Dịch: Độc
Nguồn: ***************.net
“ Huyền Tinh, vừa rồi phương pháp trúc cơ cho Phá Thiên của đệ thực đặc biệt” Tuyết Đình nhìn ra trong đó có một ít dị thường. Trước tiên Huyền Tinh vì trúc cơ cho Phá Thiên mà tốn thời gian gấp ba lần người khác, ngoài ra cón có tám khối thượng phẩm tinh thạch cùng một viên cực phẩm tinh thạch hiện tại đã đều biến thành bột phấn. Nói cách khác những năng lượng này đều đã bị Phá Thiên hấp thụ hết!
Với một tu chân giả Nguyên Anh kỳ, tối đã nhất cũng chỉ hấp thụ được năng lượng của một viên thượng phẩm tinh thạch, trong khi năng lượng ẩn chứa trong cực phẩm tinh thạch là rất khổng lồ, cho dù là tu chân giả tu vi Phân thần kỳ cũng không dám nói chắc có thể hấp thu hết năng lượng trong nó.
Nhưng vừa rồi Tuyết Đình nhìn thấy rất rõ ràng, tám viên thượng phẩm tinh thạch lại được gia tăng thêm một viên cực phẩm tinh thạch đều bị Phá Thiên hấp thụ hết, dù đánh chết mình Tuyết Đình cũng không tin Phá Thiên lại có thể hấp thụ được nhiều năng lượng như vậy, cho dù hắn là tiên thiên linh thể! Chỉ có thể giải thích, là Huyền Tinh đã sử dụng trận pháp trúc cơ này.
“ Ừ, trận pháp này có thể kích phát tiềm lực tối đa của con người, tuy nhiên cơ thể con người đúng là kỳ diệu, ví dụ như lần trúc cơ này của Phá Thiên, mỗi lần hắn tiếp nhận đến thời điểm cực hạn, sẽ hấp thu hết năng lượng, nhưng trong cơ thể hắn không có sự gia tăng năng lượng thêm chút nào”. Đối với điểm này Huyền Tinh đã cảm thấy rất kinh ngạc, bản thân dựa theo yêu cầu của Thiên trận pháp mà bày trận, ban đầu mình còn đang suy nghĩ dùng mấy tinh thạch này để trúc cơ quả thực là lãng phí, nhưng không nghĩ tới số năng lượng này cuối cùng đều bị Phá Thiên hấp thụ hết.
Hai người nghĩ tới nghĩ lui cũng không thể nghĩ thêm điều gì, liền trò chuyện một lúc, chờ Phá Thiên tỉnh lại.
Ngồi bên Tuyết Đình, Huyền Tinh cảm giác tâm hồn rất thư thái, đối với điểm này, bản thân Huyền Tinh cũng không biết là do đâu
Ước chừng qua ba canh giờ , rốt cuộc Phá Thiên cũng tỉnh dậy.
“ Sư phụ, đệ tử thành công phải không?” câu đầu tiên của Phá Thiên sau khi tỉnh dậy là hỏi lần trúc cơ của mình có thành công không, bản thân hắn rất hâm mộ những bậc tu chân bay tới bay lui trên bầu trời này.
“ Ừ, thành công rồi, người làm không tệ lắm” Huyền Tinh mỉm cười nói, hắn rất bội phục nghị lực của Phá Thiên, nếu đổi lại là chính mình, không biết liệu có thể kiên trì đến cùng như Phá Thiên không.
“ Được rồi, ngươi đi tắm trước đi, đợi lát nữa ta sẽ truyền thụ pháp quyết tu luyện cho ngươi”
Lúc này Phá Thiên mới phát hiện trên quần áo của mình đã nhuốm một tầng như cháo đen, nhưng lại tỏa ra mùi tanh rình. Không nói thêm nữa liền chạy ra ngoài, tìm nơi tắm rửa.
“ Phá Thiên , bây giờ vi sư sẽ truyền cho người pháp quyết tu luyện của bổn môn- Ngưng nguyên quyết” lúc này Huyền Tinh đang ngồi trên ghế tựa bắt đầu truyền thụ của Phá Thiên pháp quyết tu luyện.
“ Ngưng Nguyên quyết”- Tuyết Đình ở bên cạnh nghe được ba chữ Ngưng Nguyên quyết liền kinh hô thành tiếng.
“ Đinh tỷ, tỷ đã nghe nói qua Ngưng Nguyên quyết phái không?” bản thân Huyền Tinh không biết lai lịch của Ngưng Nguyên quyết này, chỉ biết nó là bộ tu luyện cũng được, mà bây giờ nhìn vào biểu hiện của Tuyết Đình rõ ràng là đã nghe nói qua bộ pháp quyết này.
“ Chẳng lẽ đệ không biết sao?” Tuyết Đình nghi hoặc hỏi, sở hữu pháp quyết, mà cả lai lịch của nó cũng không biết sao?
“ Đúng vậy, đệ thực sự không biết. Chỉ là đệ một lần tình cờ tìm được.” Huyền Tinh nói qua sơ lược tình hình tìm thấy Ngưng Nguyên quyết một lần.
Nghe xong lời giải thích của Huyền Tinh, Tuyết Đình mới tin rằng Huyền Tinh quả thực không biết lai lịch của bộ pháp quyết này.
“ Nghe nói cách đây rất lâu Ngưng Nguyên quyết đã được một cao thủ sáng chế ra, sau khi người này tu luyện xong bộ pháp quyết thì cả Tu chân giới, thậm chí là Tiên giới đều không có một ai có thể tiếp được hắn quá mười chiêu. Sau cùng người nọ cảm thấy không ai là đối thủ của hắn, vì vậy liền ẩn cư, từ đó chưa từng xuất hiện. Những điều này là do tỷ đọc qua trong sách cổ” Tuyết Đình kể cho Huyền Tinh nghe lịch sử của Ngưng Nguyên quyết.
“ Lợi hại vậy sao?” Huyền Tinh thở dài.
Không ai có thể chống đỡ qua mười chiêu của lão tiền bối, hơn nữa ngay cả Tiên giới cũng không ai là địch thủ của lão, pháp quyết tu luyện này thật quá dị thường chứ?
Bây giờ Huyền Tinh có chút hối hận vì đã tu luyện Cửu biến nguyên anh quyết, nếu mình vẫn còn tu luyện Ngưng Nguyên quyết, vậy chẳng phải từ nay về sau mình cũng có thể trở thành một vị tuyệt thế cao thủ sao? Cho dù tam đại môn phái có lợi hại như nào mình cũng không sợ. Đáng tiếc bây giờ đã muộn, bản thân không thể quay lại tu luyện pháp quyết khác. Bởi do Cửu biên nguyên anh quyết mà mình đang tu luyện đã rất đặc thù, trên mặt pháp quyết đã nói rõ, chỉ cần buông lỏng việc tu luyện Cửu biến nguyên anh và thay đổi pháp quyết tu luyện của nó thì tu vi ban đầu không thể tăng tiến được nữa.
“ Huyền Tinh, chuyện về bộ pháp quyết này từ nay về sau đệ nhất định không thể nói cho những người khác, nếu không đệ sẽ gặp sự rất phiền toái” Tuyết Đình nhắc nhở Huyền Tinh.
Nghe xong lời khuyên của Tuyết Đình dành cho mình, Huyền Tinh lại tăng thêm rất nhiều hảo cảm với nàng.
“ Đình tỷ, nếu đã là pháp quyết hay như vậy, hay tỷ xem xét một chút rồi chuyển sang luyện Ngưng Nguyên quyết đi?” Huyền Tinh hi vọng Tuyết Đình có thể tuy luyện bộ pháp quyết này.
“ Tỷ không cần cái này, còn nữa đệ tìm được phần trước, còn phần sau đệ lại không có” Tuyết Đình nói.
Huyền Tinh suy nghĩ lại, cái mình tìm được chỉ là phần trước của Ngưng Nguyên quyết, nên chỉ có thể tu luyện đến trình độ của một tiên nhân trung bình, phần sau của pháp quyết lại không có. Dựa theo phỏng đoán của mình, Tuyết Đình phải là một cao thủ Đại Thừa kỳ, đều là những người dễ phi thăng, tất nhiên sẽ không cần phải thay đổi cách tu luyện.
Phá Thiên ở bên cạnh lắng nghe từng câu từng chữ đoạn đối thoại của hai người, không nghĩ tới mình sắp sửa được tu luyện một bộ pháp quyết lợi hại như vậy, điều này quả thực là quá tốt, mặc dù chỉ là nửa bộ pháp quyết.
“ Sư phụ, nhanh truyền cho đệ tử pháp quyết tu luyện đi, ôi đúng rồi, môn phái của chúng ta là gì?” Pháp Thiên sốt ruột chen ngang, đồng thời cũng nghĩ chính mình hiện tại vẫn còn chưa biết minh sắp gia nhập môn phái nào. Nếu mình bái nhập một siêu cấp đại phái, vậy quá tốt rồi, vẻ mặt tràn ngập mong chò của Phá Thiên đang nhìn về phía Huyền Tinh, hy vọng sư phụ có thể cho mình một đáp án đẹp nhất.
Lời này đã đề cập đến câu hỏi đau đáu trong lòng Huyền Tinh, bản thân chỉ là một Tán tu, vô môn vô phái, tuy nhiên trông thấy vẻ mặt chờ đợi của Phá Thiên mình không đành lòng muốn làm hắn thất vọng. Vì vậy nói: “ Môn phái chúng ta tên là Huyền Lâm phái”
Huyền Tinh tùy tiện nói ra một cái tên lấy lệ với Phá Thiên
Tuyết Đình không hoài nghi lời này của Huyền Tinh, ở Tu Chân giới các môn phái nhiều như lông trâu, không phải ai cũng biết hết từng môn phái, cho nên liền tin lời Huyền Tinh.
“ Huyền Lâm phái? Nổi danh không?” Phá Thiên hỏi.
“ Những người trong môn phái chúng ta không hay đi lại ở Tu chân giới lắm, cho nên không người nào biết về Huyền Lâm phái chúng ta” Huyền Tinh tiếp tục qua quít.
Nhưng mình cũng không nói sai cái gì, tổ sư sáng lập Huyền Lâm phái đúng là mình, mà quả thực mình không hay đi lại trên Tu chân giới, và cũng không nhiều người ở Tu chân giới biết đến mình.
“ Ồ, hóa ra là vậy à” trong giọng nói của Phá Thiên có chút mất mác, vốn nghĩ rằng mình sẽ được bái lạy một phái danh chấn ở Tu chân giới, không ngờ môn phái của mình căn bản không có người nào biết.
“ Được rồi, bây giờ ta sẽ truyền thụ cho người pháp quyết tu luyện, tinh thần thả lòng, đừng chống cự” Huyền Tinh nói xong với Phá Thiên, hai tay hóa thành hình pháp quyết, cuối cùng một đạo bạch quang bắn về phía đầu Phá Thiên, lóe lên mà như không.
Huyền Tinh chỉ truyền cho hắn phần đầu của Nguyên Anh kỳ.
Một lúc sau, Phá Thiên mở hai mắt, cảm giác trong đầu mình đang chảy ra một thứ gì đấy, tuy nhất Phá Thiên cũng không vội vàng xem là cái gì, mà hướng đến Huyền Tinh hỏi một vấn đề.
“ Sư phụ, Huyền Lâm môn chúng ta có tổng cộng bao nhiêu người?”
“ Ách..cái này… hiện tại thêm người là hai người” sau một hồi suy nghĩ Huyền Tinh cũng nói ra một câu khiến cho Phá Thiên cùng Tuyết Đình thiếu chút nữa ngất xỉu.
Huyền Tinh trong năm năm này hoàn toàn vào vai người hướng dẫn tham quan cho Tuyết Đình, Huyền Tinh đã dẫn Tuyết Đình du ngoạn khắp nơi tại Hoa Du tinh vực, những nơi nổi danh trong Hoa Du tinh vực đều để lại dấu chân của hai người. Thời gian này kiến thức hai người được hiểu biết không ít chuyện hay điều lạ, tóm lại mà nói trong năm năm này, hai người thực sự rất vui vẻ.
Huyền Tinh và Tuyết Đình khi đi cũng không có dẫn theo Phá Thiên, chỉ là để nó tại Hoa Lâm tinh tu luyện cho tốt, cứ cách một khoảng thời gian thì Huyền Tinh đều trở lại xem nó.
“Huyền Tinh, chúng ta đi lần này cũng gần được một năm rồi, chúng ta nên về xem Phá Thiên đi, phỏng chừng hắn sẽ phải đột phá.” Tuyết Đình đề nghị.
Lúc trước Huyền Tinh và Tuyết Đình đã ước định nếu Phá Thiên chưa đạt tới Kim Đan Kỳ thì hai người chỉ có thể du ngoạn ở Hoa Du tinh vực, chờ thời điểm tu vi Phá Thiên đạt tới Kim Đan kỳ mới có thể dẫn nó ra ngoài tiếp tục du lịch.
Kỳ thật bọn họ ước định như vậy cũng là có lý do, Phá Thiên là đệ tử duy nhất của Huyền Tinh, đương nhiên Huyền Tinh rất coi trọng hắn. Vấn đề an toàn của Phá Thiên tất nhiên sẽ là hàng đầu, nếu hắn có nguy hiểm gì có thể đưa truyền tin đến mình để cầu trợ. Tại Tu Chân Giới, chỉ khi hai người tại cùng một tinh vực mới có thể truyền tin cho nhau, nếu không tin tức sẽ không thể đến nơi được nhận..
Cho nên Huyền Tinh đành phải thu hẹp phạm vi du lịch chỉ ở Hoa Du tinh vực.
“Ừ, tốc độ tu luyện của tiểu tử kia thật là mau a, nói không chừng bây giờ hắn đã đột phá rồi, đi thôi, chúng ta quay về xem.” Huyền Tinh nghĩ đến tốc độ tu luyện của Phá Thiên mà cũng có chút đố kị.
Bọn họ nhớ rõ lần trở về gần đây nhất tu vi của Phá Thiên đã đạt tới Linh Tịch sơ kỳ, hiện tại lại một năm nữa trôi qua, dựa vào tốc độ tu luyện của Phá Thiên, thì đã sắp đột phá đến Kim Đan Kỳ. Qua thời gian năm năm ngắn ngủi, từ một phàm nhân đã trở thành một tu chân giả Kim Đan kỳ, tốc độ tu luyện khủng bố như vậy cho dù là cả Tu Chân Giới cũng không có mấy người làm được. Bản thân Huyền Tinh tu luyện đến Kim Đan kỳ đã mất mười năm, vốn tưởng rằng tốc độ tu luyện của mình đã rất nhanh, không tưởng rằng đồ đệ so với mình còn nhanh hơn nhiều, Tiên thiên Linh Thể, quả thật là điều mà tu chân giả chỉ có thể cầu trong mộng, Huyền Tinh trong lòng cảm thán, đồng thời vì bản thân có thể có một đệ tử như vậy mà lấy làm tự hào.
Lúc này ở Thiên Ứ tinh vực.
La Tỏa và sư phụ hắn đi vào Tu Chân giới đã mười mấy năm, trong khoảng thời gian này La Tỏa đối với Tu Chân giới đã có nhận thức rất sâu.
Điểm đầu tiên chính là cao thủ nơi này nhiều như rừng, mình lúc trước ở Bích Nguyên tinh, bằng vào tu vi Kim Đan kỳ có thể xưng là cao thủ, mà tại Tu Chân Giới, thì Kim Đan kỳ chỉ có thể tính là đệ tử nhập môn. Chưa đạt tu vi Nguyên Anh kỳ, căn bản không ai để mắt đến, điểm này đã kích thích La Tỏa rất nặng. Vì vậy mười mấy năm tại đây, La Tỏa đều nghe lời sư phụ Thanh Tùng, không ra ngoài gây chuyện thị phi, chỉ nắm vững thời gian tu luyện, tranh thủ sớm đột phá lên Nguyên Anh kỳ, đến lúc đó bản thân mới có thể ra ngoài tiêu diêu một phen.
Thanh Tùng phát hiện La Tỏa từ khi đi đến Tu Chân giới tựa như đã thay đổi, hàng ngày hắn đều ngồi lì một chỗ, chỉ ở nơi đấy tu luyện, sự uể oải thường ngày kia của La Khỏa đã biến mất hoàn toàn, bất quá Thanh Tùng cảm thấy rất vui mừng, rốt cuộc tiểu tử này cũng đã sáng mắt ra. Vì thế lão thường xuyên khoe khoang có một đệ tử tốt như vậy trước mặt Lôi Viêm, Liễu Nguyệt.
Hôm nay, Thanh Tùng đang cùng Lôi Viêm, Liễu Nguyệt ba người ở một chỗ uống trà nói chuyện phiếm. Đột nhiên La Tỏa chạy tới, hơn nữa miệng còn hưng phấn kêu: “ Sư phự, sư phự, tin tốt a, đồ nhi đã làm cho người được vẻ vang rồi, con rốt cục đã đột phá đến Nguyên Anh kỳ rồi.”
Thanh Tùng cùng Liễu Nguyệt hai người mới vừa rồi còn khen ngợi La Tỏa, không nghĩ tới chỉ sao một thời gian ngắn, tiểu lục tử kia vẫn hình dạng như trước đã xuất hiện trước mắt mình.
Bất quá hiện tại Thanh Tùng không để ý đến điểm này, bởi La Tỏa nói hắn đã đột phá được đến Nguyên Anh kỳ, tin này đối với lão mà nói là quá trọng yếu, Huyền Linh phái đến bây giờ chỉ còn một mình mình là Nguyên Anh kỳ, bây giờ rốt cục lại thêm một người nữa, hơn nữa lại là tiểu lục tử đệ tử mà mình thương yêu nhất, trong lòng tự nhiên là cao hứng phi thường.
“Tới đây để ta xem .” Thanh Tùng kêu La Tỏa tới bên người, nghiêm túc quan sát tình trạng của hắn. Cuối cùng phát hiện tu vi của La Tỏa đích thực rất vững chắc, không có họa ngầm gì.
“Ha ha, cũng được, Huyền Linh tông chúng ta lại thêm một Nguyên Anh kỳ.” Thanh Tùng cười ha hả nói.
“La Tỏa, chúc mừng ngươi nha, Thanh Tùng, chúng ta cũng chúc mừng ngươi, cái này làm ngươi càng muốn khoe trước mặt chúng ta.” Lôi Viêm đứng lên vỗ vỗ vai La Tỏa, quay đầu sang Thanh Tùng nói.
“Ta không nói khoe khoang, cái ta nói là sư thật, là sự thật, hiểu không?” Thanh Tùng kiên quyết không thừa nhận bản thân có điểm lộ vẻ xúc động này.
“Sư phự, đệ tử bây giờ đã đạt tới Nguyên Anh kỳ, đệ tử nghĩ nên đi ra ngoài một chuyến.” Tâm tư La Tỏa đã bay vào chốn phồn hoa đô thị.
Thanh Tùng nghe La Tỏa nói như vậy, chần chừ một hồi. Bởi vì hắn cực kì hiểu rõ tính tình La Tỏa, La Tỏa tuyệt đối là người chuyên gây chuyện !
Nhưng bắt găpk ánh mắt cầu khẩn của hắn, nhớ đến hắn đã tu luyện khắc khổ mười mấy năm, sau cùng đã không nhẫn tâm cự tuyệt yêu cầu của hắn.
“Tiểu lục tử, mặc dù tu vi hiện tại của ngươi là Nguyên Anh kỳ, nhưng ở bên ngoài người ngàn vạn lần chớ gây chuyện, hiểu không?”
La Tỏa nghe sư phụ đồng ý yêu cầu của mình thở phào nhẹ nhõm, mặc dù mấy năm nay mình không có thỉnh cầu sư phự cho mình ra ngoài một mình, nhưng đã đoán trước có thể là sư phụ nhất định sẽ không đáp ứng.
“Cảm ơn sư phụ.” La Tỏa vẻ mặt hưng phấn, vui mừng.
“ Bất quá ngươi chỉ có thể đi lại trong tinh cầu này, không được đến các tinh cầu khác.” Thanh Tùng lo lắng dặn dò.
“Sư phụ yên tâm đi, con nhất định sẽ không rời khỏi nơi này, tinh cầu nơi chúng ta đang ở thật mỹ lệ mà, bầu trời thì trong xanh, mây thì trắng, mọi người lại đáng yêu, con rời đi như thế nào được? ….. “ La Tỏa vỗ ngực cam đoan với Thanh Tùng.
Thanh Tùng cảm giác Tiểu Lục của ngày xưa đã trở lại, vội khoát tay nói: “Được rồi, đừng nói nữa, dù sao ngươi đừng để ta nhảy lầu tự tử đươc rồi, đi đi, đi đi.”
La Tỏa cười hì hì cáo biệt Thanh Tùng đi ra ngoài.
La Tỏa đi rồi, Thanh Tùng sắc mặt có chút khó coi, còn Lôi Viêm và Liễu Nguyệt mỉm cười nhìn Thanh Tùng.
Thanh Tùng bị hai người nhìn trong lòng cảm thấy mắc cỡ: “Trên mặt ta có gì đẹp mắt ?”
“Ha ha, Thanh Tùng, tiểu lục tử của ngươi cũng không giống như ngươi nói a, hắn vẫn như trước.” Lôi Viêm trêu ghẹo Thanh Tùng.
Dứt lời vẻ cười cợt của Lôi Viêm và Liễu Nguyệt càng đậm.
“Ách……, ta……. Hôm nay ta có chút không thoải mái, ta về nghỉ ngơi trước.” Sắc mặt Thanh Tùng nổi lên một mảng hồng hướng về hậu viện đi ra.
“Ha ha …… …..” Thanh Tùng đi rồi, Lôi Viêm cùng Liễu Nguyệt nhìn nhau, hai
người bật cười ha hả.
Đệ nhị quyển : Huyết Chiến Tu Chân Giới
Chương 39: La Tỏa phiêu kỹ (chơi gái)!
Dịch: ttvd
Biên dịch: Độc
Nguồn: HNTD
La Tỏa đi vào Tu Chân Giới này đã được mười mấy năm, bởi vì tu vi thấp, cho nên vẫn cố gắng tu luyện, không có ra ngoài được nhiều lần. Bây giờ bản thân đã đột phá đến Nguyên Anh kỳ, mặc dù tu vi này ở Tu Chân giới chỉ có thể xem như là nhập môn, nhưng La Tỏa cũng muốn tự chúc mừng mình một phen.
La Tỏa có một sở thích rất lớn, ngoài phải ăn ngon, uống ngon, còn có một chút háo sắc, Huyền Tinh ở với hắn một khoảng thời gian cũng đã bị hắn lây nhiễm.
Cho nên La Tỏa vừa ra ngoài một thời gian đã ngâm mình ở trong tửu lâu.
Hiện tại La Tỏa đang ở tại Kiền Ứ tinh vực, Thiên vực tinh là tinh cầu phồn hoa nhất Tu Chân giới tự nhiên sẽ hấp dẫn La Tỏa rất nhiều, vì vậy La Tỏa thông qua truyền tống trận đi tới Thiên Ứ tinh.
Trông thấy các tu chân giả bay tới bay lui cạnh truyền tống trận, La Tỏa cảm giác mình thật nhỏ bé, bởi vì mình không nhìn thấy được tu vi của đại bộ phận tu chân giả ở đây. Mặc dù cảm giác được tu vi mình không cao, nhưng điều này cũng không khiến mình tức giận, dù sao tu luyện phải tiến tới từng bước từng bước.
La Tỏa không quen thuộc vói Thiên Ứ tinh, hắn từng ghé qua nơi này một lần, đi cùng là bọn người sư phự, nhưng bọn hắn ở chỗ này chỉ một khoảng thời gian ngắn rồi ly khai. Lúc ấy La Tỏa rất muốn lưu lại, nhưng Thanh Tùng kiên quyết phản đối. Bây giờ lại đến nơi đây, trong lòng La Tỏa thực là kích động.
Tùy tiện hạ xuống một thành trì, chuẩn bị sẽ tìm một tửu lâu đi vào hưởng thụ một phen, nhân tiện tìm hiểu chút ít thông tin nơi này.
Lúc này khi hắn muốn đến tửu lâu, thì đoạn đối thoại của hai tu chân giả Kim Đan kỳ ởi phía trước không xa đã hấp dẫn hắn.
“Huynh đệ, ca ca giới thiệu cho ngươi Thúy Hương lâu cũng được đấy.” Một người trong đó vỗ vai tên còn lại nói.
“Vâng, đa ta lão huynh đã giới thiệu giúp đệ một nơi tốt vậy, cô nương ở đấy thật là đúng là nói không được a, ha ha, hôm nay không thể nữa rồi, về nghỉ ngơi trước, ngày mai lại đến.” Người nọ trên mặt nở nụ cười nói.
“Ha ha, huynh đệ ngươi thật lợi hại a, lão ca ta lần đầu tiên đến đấy tối thiểu cũng phải qua vài ngày mới dám tiếp tục quay lại.” Người kia nói xong, hai người nhìn nhau, tâm linh tinh thông liền bật cười ha hả.
La Tỏa nghe được hết thảy, vừa rồi hai người nọ đã nói cái gì hắn đều cực kì hiểu rõ, năm xưa bản thân không thiếu kinh nghiệm về những chuyện như vậy
“Thúy Hương Lâu?” La Tỏa bị lời nói của hai người trung niên đã ngứa ngáy trong lòng, bản thân mười mấy năm còn vẫn chưa đụng qua nữa sắc, ra ngoài được mấy ngày cũng chỉ có ăn uống, nữ sắc vẫn chưa chạm tới, bây giờ nghe nói có địa phương như vậy đương nhiên sẽ không bỏ qua.
Vòng vèo một hồi, đi gần một canh giờ, La Tỏa mới phát hiện Thúy Hương Lâu như theo như lời hai người nọ, chỉ thấy đứng trước cửa là một nữ trung niên đã nhìn thấy La Tỏa từ đằng xa.
“Yêu, tiểu gia, mau đến đây, trong đó có nhiều cô nương đang chờ ngài đó.” Nàng kia đong đưa vài câu đã kéo La Tỏa đi vào trong, lúc này La Tỏa đã nhìn ra chính là tú bà trong hợp tác.
La Tỏa trước kia đã trải qua tình thế như này, cho nên để mặc nàng kia lôi kéo mình
Vừa đi đến cửa lầu, tú bà đã lớn tiếng hướng vào trong hô: “ Các cô nương, đi ra tiếp khách nào.”
Thanh âm chưa dứt, đã thấy từ trong đi ra mười mấy cô nương xinh đẹp còn trẻ, cả đám đến bên cạnh La Tỏa, “Hi hi, công tử, để cho thiếp tới hầu hạ chàng đi, được không.” Một nữ tử tựa vào ngực La Tỏa nói.
“Công tử, để thiếp bồi chàng vui vẻ a …”
La Tỏa bị nhiều cô nương vây quanh vẫn giữ phép tắc không làm loạn chút nào, bởi vì hắn phát hiện một nữ tử rất xinh đẹp đang đứng trước mặt mình, và không có đi đến lấy lòng hắn, nhưng La Tỏa lại thích nữ tử có cá tính như vậy.
Rời khỏi nữ tử bên người để đi tới bên cạnh nàng kia, “Vị tiểu thư này, có thể thơm một bên má ta được không?”
“Yêu ……ngài này, công tử sẽ chọn người này a, vị tiểu thư này là cô nương đẹp nhất ở Thúy Hương Lâu chúng tôi, Hương Lan, còn đứng làm gì, còn không đến chào hỏi khách nhân.” Tú bà véo hông nói.
La Tỏa cùng Hương Lan lên lầu hai, về phòng Hương Lan.
“Công tử, muốn uống chén rượu không?” Hương Lan mở miệng hỏi.
“Hảo a, không nghĩ tới cô nương còn có nhã hứng như thế.” La Tỏa tất nhiên sẽ không phản đối việc uống rượu. Hương Lan phân phó người ở dưới chuẩn bị rượu và thức ăn.
Toàn bộ rượu và thức ăn đã được đem lên nhanh chóng, hai người liền ngồi xuống.
“Thiếp kính công tử một ly.” Hương Lan rót đầy cho La Tỏa rồi lại rót cho mình.
La Tỏa một ngụm uống hết :“Cô nương, nàng như có tâm tư gì, có thể nói ra không.” La Tỏa chung quy cảm giác Hương Lan tựa hồ vì chuyện gì đó mà rầu rĩ.
“Nga … thiếp không có gì, công tử mời dùng bữa.” Hương Lan đưa cho La Tỏa đôi đũa gắp đồ ăn.
Thấy nàng không muốn nói La Tỏa cũng không hỏi thêm nữa, mình đến đây để tầm hoan, quan tâm nhiều như vậy làm gì.
Nhưng trong quá trình uống rượu dùng bữa Hương Lan không mảy may nói chuyện, chỉ mời hắn uống rượu dùng bữa, trừ những việc này ra không nói gì khác.
Đối diện với Hương Lan không có một chút biểu cảm,La Tỏa rất buồn bực, mình có nên đổi một cô khác không? La Tỏa thầm nghĩ trong lòng.
Đúng lúc này, ở dưới lầu truyền đến âm thanh ầm ĩ hỗn tạp.
“Lưu công tử, ngươi không thể đi lên,hiện Hương Lan đang có khách.” Tú bà dường như ngăn trở người nào.
La Tỏa nghe nói như thế, quay đầu nhìn Hương Lan: “Tìm nàng?”
Hương Lan lúc này tựa hồ có chút kích động, trong mặt lệ tuôn trào: “ Rốt cuộc chàng đã đến đây sao ?” miệng lẩm bẩm nói.
La Tỏa nghe nàng cùng giọng nói đã suy đoán chuyện sẽ như này, lại là phiêu khách * và kỹ nữ sinh ra tình cảm, mình thật xiu xẻo, vất vả lắm mới đến được đây nhưng lại bị việc này cản trở, La Tỏa đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc này, cửa phòng bị một cước đá văng, La Tỏa liền chú ý tới người vừa đến, một vị công tử tướng mạo anh tuấn đang đứng ngoài cửa, hắn lao nhanh đến bên cạnh Hương Lan ôm nàng vào lòng, Hương Lan trong lòng người nọ đã khóc không thành tiếng. Lưu công tử vỗ lưng Hương Lan an ủi, sau đó quay đầu nhìn thoáng qua La Tỏa.
La Tỏa trong lòng khẽ giật mình, bởi Lưu công tử này cũng là tu chân giả, mà tu vi cũng giống mình đều là Nguyên Anh sơ kỳ.
“Lưu công tử a, ngươi sao có thể như này, nơi này vẫn còn khách nhân.” Lúc này tú bà đã vào được.
“Hương Lan là người của ta, ta đương nhiên muốn khi nào đến thì đến.” Lưu công tử nói phớt lờ.
“Chúng tôi còn muốn làm ăn a, ngươi như vậy thì chúng tôi còn kiếm tiền như thế nào a.” Tú bà nói.
“Lần trước không phải ta đã cho ngươi một ngàn lượng bạc chuộc nàng sao, nhưng ngươi vì cái gì vẫn để nàng tiếp khách” Lưu công tử có chút tức giận.
“Đúng, ngươi đã đưa ta một ngàn lượng bạc, nhưng ngươi lại không đưa nàng đi mà, nàng ở chỗ ta thì phải theo ý ta, mấy cái này cũng là phải dùng đến tiền, ta để cho nàng tiếp khách thì làm sao.” Tú bà giải thích.
“Coi như ngươi lợi hại, ta cho ngươi thêm năm trăm hai, từ nay về sau nàng sẽ ở trong này, người không thể để nàng tiếp khách, biết chưa?” Lưu công tử cả giận nói, dứt lời kiềm lòng đưa cho mụ tú bà một tấm ngân phiếu.
“A a, chuyện này đương nhiên không thành vấn đề, công tử, Hương Lan không thể tiếp ngươi, chúng ta ra ngoài đi.” Tú bà sau khi tiếp nhận ngân phiếu, muốn lôi La Tỏa ra ngoài.