Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #36  
Old 17-04-2008, 03:34 AM
kiet1991's Avatar
kiet1991 kiet1991 is offline
SÆ¡ Cấp Há»c Äồ
Huyết Hoả Kỳ Lân
 
Tham gia: Mar 2008
Äến từ: UNDERWORLD
Bài gởi: 1,398
Thá»i gian online: 3 giá» 54 phút 12 giây
Xu: 0
Thanks: 9
Thanked 88 Times in 61 Posts
Äang vênh vang, tá»± đắc Chu Nguyên Khánh bá»—ng cau mày quát lá»›n:
- Thằng dân Ä‘en chó chết kia, mi không còn muốn sống nữa rồi! Lôi cổ hắn lại đây, ta dạy cho hắn biết phép tắc cá»§a bản triá»u!
Vương phi và Hoài Nam cùng quay lại, và nhìn thấy má»™t thiếu niên đứng cách đó không xa. Biết bản tính tàn ác cá»§a Chu Nguyên Khánh, mặt Hoài Nam tái Ä‘i vì sợ. Riêng Vương phi, vừa nhìn thấy chàng trai, bà giật mình. Bà nhíu mày cố nhá»› lại, nhá»› lại má»™t cái gì mà bà chưa kịp hiểu là mình muốn nhá»› Ä‘iá»u gì, chỉ biết là nó vừa thoáng hiện trong trí bà như sau má»™t đám mây mù.
Nguyên Huân, vì tò mò, nên đáng lẽ bá» Ä‘i như má»i ngưá»i, thì chàng lại đứng tại chá»— dõi theo câu chuyện giữa Vương phi và đám ngưá»i ngá»±a sang trá»ng, quên mất lẻ hÆ¡n thiệt, phiá»n phức, đến khi nghe tiếng quát cá»§a Äệ lục Thái tá»­ Nguyên Khánh, Nguyên Huân má»›i biết mình đã quá khinh xuất Thật ra, đối vá»›i chàng, Nguyên Huân thật chẳng coi gã Thái tá»­ hống hách, ngu xuẩn kia ra gì, kể cả bảy tên võ tướng. Nhưng như thế, tất phải xảy ra việc động thá»§, gây trở ngại cho công việc cá»§a chàng sắp tá»›i, do đó, Nguyên Huân quyết định nhịn nhục.
- Kẻ tiện dân bấy lâu nay nghe uy danh Thái tử, bởi nay tình cỠđược gặp, được thấy "dung nhan" nên sung sướng mà quên quỳ lạy, mong Thái tử lượng thứ cho!
Trong ánh mắt thương xót lẫn lo sợ cá»§a Hoài Nam, giá» bá»—ng thay bằng tia nhìn thương hại, nếu không muốn nói là khinh bỉ, nhưng rồi nàng cÅ©ng hiểu và thông cảm cho thân phận cá»§a ngưá»i dân, vì mạng sống mà phải làm những Ä‘iá»u trái vá»›i lòng mình. Chu Nguyên Khánh, thông thưá»ng được bá»n thuá»™c hạ vây quanh tâng bốc, nay lại gặp dịp được má»™t tên dân nịnh hót trước mặt ngưá»i đẹp, y đổi giận làm vui, y múa roi ngá»±a vun vút trên đầu chàng, lấy giá»ng oai nghi:
- Tên dân ngu xuẩn kia, đã biết uy danh của ta, lại biết lỗi mình ngu muội. Ta tha cho, cút đi!
Nguyên Huân vái ba vái, rồi đứng lên Ä‘i thẳng. Vương phi nghÄ© thầm: "Thiếu niên này ta thấy gương mặt quen thuá»™c lắm, nhìn phong thái con ngưá»i y, ta chắc y xuất thân không phải tầm thưá»ng. Y dùng chữ "dung nhan" thật mỉa mai và đúng nữa. Chữ này dùng để chỉ nhan sắc đàn bà, con gái; má»™t là y ngu dốt, hai là y cố tình châm biếm?"
Vương phi nghĩ thế, và quay nhìn Thái tử, nói:
- Mẹ con thần thiếp đi bộ, chẳng dám vô lễ để Thái tử cùng đi bộ theo, xin Thái tử đến trước dâng hương, thần thiếp cùng hài nữ xin đến sau một bước!
Chu Nguyên Khánh nghÄ© đến Ä‘oạn đưá»ng từ đây cho đến Châu thành phía Bắc, nÆ¡i SÆ¡n Quang Tá»± tá»a lạc, đưá»ng xa, mà Ä‘i bá»™ y không quen, cưỡi ngá»±a Ä‘i kèm thì khiếm nhã vá»›i ngưá»i đẹp, nên y vui vẻ nói:
- Vương phi nói cũng phải, để ta đến trước sắp xếp cho Vương phi và Quận chúa dâng hương cúng Phật!
Nói xong, đôi mắt hấp háy nhìn Hoài Nam Quận chúa bằng ánh mắt say mê, rồi nhảy lên ngựa phóng đi. Hoài Nam nói với mẹ :
- Thưa mẹ , quay vỠđi !
- Con không muốn nhìn thấy y làm nhÆ¡ bẩn cá»­a Phật, để đến kỳ sau vậy; vã lại Bảo Thư hôm nay khó ở, con muốn quay vá»!
Vương phi ngẫm nghĩ rồi gật đầu, nói:
- Thôi, ta vỠ! Phật Tổ cũng hiểu mà tha thứ cho mẹ con ta ?
Hìnhh ảnh Hoài Nam Quận chúa bám mãi trong đầu óc Nguyên Huân. Suốt đêm ấy chàng thao thức. Có má»™t Ä‘iá»u gì đấy lá» má», ẩn hiện trong ý nghÄ© cá»§a chàng. Khuôn mặt cá»§a Hoài Nam và Uyển Thanh. Và Vương phi, Vương phi nào? Ngưá»i đàn bà kia là vợ cá»§a vị Vương gia nào trong Triá»u đình cá»§a VÄ©nh Lạc Hoàng đế?
Chàng ngồi dậy, mở toang cá»­a sổ. Từng cÆ¡n gió lạnh buốt như kim châm lùa vào phòng. Phố xá chìm trong yên tỉnh, chìm trong ánh sáng trắng đục lạnh lẽo. Äá»™t nhiên, trong cái tÄ©nh mịch cá»§a đêm đông, chàng vừa thoáng nghe có tiếng chéo áo phất nhẹ trong khí lạnh. Ai đã xá»­ dụng khinh công Ä‘i lại vào lúc này? Nhất là đêm nay trá»i vẫn sáng vì có trăng rằm, tuy bị những đám mây xám phá»§ kín bầu trá»i, nhưng đêm rằm vẫn sáng bàng bạc má»™t màu sữa đục.
Má»™t thoáng suy nghÄ©, Nguyên Huân tung ngưá»i qua cá»­a sổ vượt lên mái nhà. Cách chàng má»™t quãng xa, má»™t bóng má» vút Ä‘i dưới ánh trăng khuya, chàng tung ngưá»i Ä‘uổi theo. Vá»›i bá»™ võ phục màu vàng, hòa vào ánh trăng chiếu nhá» nhá», thân pháp chàng phóng vút như má»™t mÅ©i tên; khoảng cách má»—i lúc má»™t gần, nhưng rồi, tuy đã vận hết cước lá»±c, chàng vẫn không rút ngắn thêm khoảng cách.
Bóng trắng vút vá» hướng Bắc, vá» hướng SÆ¡n Quang Tá»±, rồi mất hút trong những tàn cây cá»§a ngôi đại tá»± cổ kính. Còn Ä‘ang ngÆ¡ ngác, thoáng nghe tiếng gió phía sau, biết có ngưá»i tập kích, nhanh như chá»›p, Nguyên Huân xoay mình lại, cùng lúc, đầu má»™t ngá»n roi như rắn mổ từ dưới bóng tối cá»§a tàn cây đánh đến. Äầu roi chưa tá»›i mà kình lá»±c đã ập đến phong tá»a các huyệt đạo trên nhân mạch cá»§a chàng.
Tài sản của kiet1991

  #37  
Old 17-04-2008, 03:35 AM
kiet1991's Avatar
kiet1991 kiet1991 is offline
SÆ¡ Cấp Há»c Äồ
Huyết Hoả Kỳ Lân
 
Tham gia: Mar 2008
Äến từ: UNDERWORLD
Bài gởi: 1,398
Thá»i gian online: 3 giá» 54 phút 12 giây
Xu: 0
Thanks: 9
Thanked 88 Times in 61 Posts
Không chậm trá»…, chàng vận Há»a Vân công, phối hợp Nhật Nguyệt Tam hóa Thần công, giở Triệt Di thá»§ pháp hóa giải và phản công tức khắc. Thân ảnh chàng như bóng má», xuyên qua đảo lại trong trùng trùng bóng roi, kình lá»±c cá»§a ngá»n roi má»—i lúc má»™t tăng thêm, tiếng roi rít ngược và mổ xuống nhắm vào các tá»­ huyệt trên ngưá»i chàng, đưá»ng roi như chẳng biết dung tình, liên tục tấn công không dứt. Nguyên Huân vận thêm ná»™i lá»±c, hai bàn tay chàng như biến theo muôn vạn đầu roi, chụp, bắt, búng, đẩy, xô, cuốn... dần dần đưá»ng roi như giảm hẳn uy thế.
Từ khi bước chân Ä‘i lại chốn giang hồ, lần đầu tiên chàng gặp phải má»™t cao thá»§ đáng sợ như vậy. Nếu không có thá»i gian công phu quý báu ở Tuyệt Tình Äàm, và nhất là Tý lá»±c cá»§a chàng sau những ngày luyện kiếm dưới thác nước, chắc chàng không thể nào địch nổi vá»›i đưá»ng roi hiểm ác này.
Thoắt chốc, hai bên đã giao thá»§ đến ba, bốn trăm chiêu, vẫn không ká»m chế nhau được. ÄÆ°á»ng roi rút ngắn dần, càng ngắn, kình lá»±c càng mạnh thêm. Bấy giá», Nguyên Huân đã nhận ra đối thá»§ cá»§a chàng có má»™t thân hình nhá» nhắn, mặc bá»™ dạ hành tuyá»n trắng, mặt bịt má»™t vuông khăn cùng màu, do vậy, cả thân ngưá»i như chìm lấp trong không gian màu sữa. Như muốn dứt Ä‘iểm, bóng ngưá»i đổi thế công, đầu roi quái dị mổ đến như cùng lúc từ cả ba hướng, tả, hữu và trá»±c diện khiến Nguyên Huân phải lui lại má»™t bước. Bá»—ng nhiên áp lá»±c đột ngá»™t biến mất, ngá»n roi đã thu gá»n trong tay cá»§a đối thá»§ .
- Mô Phật! Công lực của Trần thí chủ tăng tiến đến thế là cùng!
Bóng trắng vừa nói vừa cởi chiếc khăn bịt mặt.
- Sưthái!
Nguyên Huân mừng rỡ reo lên. Tâm Hư sư thái mỉm cưá»i:
- Mấy hôm nay, ta thấy Thiếu hiệp qua lại Hoàng thành mấy lần. Ban ngày không tiện gặp nơi tửu lầu, nên đêm nay có việc ngang qua đây, muốn thử công phu Thiếu hiệp một phen. Thật quả võ công của Thiếu hiệp tăng tiến nhanh thật, ta không ngỠđấy!
Nguyên Huân vòng tay thưa:
- Äa tạ Sư thái quá khen!
Tâm Hư nói:
- Bần ni đến đây đã trên ná»­a tháng rồi, ngụ tại ngôi SÆ¡n Quang Tá»± này. Má»i thí chá»§ quá bá»™ ghé lại, ta có vài việc muốn nói!
Nguyên Huân theo Sư thái vào khuôn viên ngôi cổ tá»± bằng lối sau. Trá»i bắt đầu sáng dần. Má»™t lát sau, Tâm Hư sư thái trở lại trong bá»™ đồ tu hành:
- Thiếu hiệp ăn, ở nÆ¡i sang trá»ng thật!
Nguyên Huân ngượng ngùng thưa:
- Bạch Sư thái, chẳng qua là vạn bất đắc dĩ, mong Sư thái hiểu cho!
Tâm Hư cưá»i, nói:
- Ta có trách móc gì thí chủ đâu. Chỉ vô tình nói thế thôi, Thiếu hiệp đừng quan tâm nhé !
Nguyên Huân há»i:
- Công việc của Sư thái đã xong chưa?
Tâm Hư nhìn ra ngoài trá»i, ngàn cây đẫm hÆ¡i sương lạnh lẽo, không gian cô tịch.
- Bần ni có chút việc riêng của bản phái, mà trên ba mươi năm bần ni bôn tẩu khắp thiên hạ vẫn chưa hoàn thành được; Suốt dãy Hoa Nam, Hoa Bắc, Tứ Di, nội, ngoại thành, đế tâm nghe ngóng, tìm kiếm không ngừng kể từ ngày trao chức Chưởng Môn cho Sư muội đến nay, vậy mà vẫn tuyệt âm vô tích!
Nguyên Huân e dè há»i:
- Sư thái tha lỗi cho vãn bối tò mò . Chẳng hiểu Sư thái có thể cho vãn bối giúp ích gì được chăng?
- Việc này cÅ©ng không có gì bí mật cả. Ngày xưa trên giang hồ xuất hiện hai báu vật. Äồ Long Ä‘ao và á»¶ Thiên kiếm, vốn do Quách đại hiệp tạo thành bởi khối Huyá»n thiết trong Thá»§y động, và là nÆ¡i cất giấu hai báu vật giang hồ cÅ©ng do Quách đại hiệp tìm được, má»™t là bá»™ Cá»­u âm Chân kinh, chép trên tấm da ngưá»i cá»§a xác đồng Trần Huyá»n Phong, đã vô tình lá»t vào tay đại hiệp ngày đại hiệp còn ở sa mạc Mông Cổ. Hai là bá»™ VÅ© Mục Di Thư, do VÅ© Mục Nhạc Phi, má»™t danh tướng cá»§a Tống triá»u trước tác, sau Nhạc Phi bị giết bởi tay Tần Cối. Di Thư sau đó lá»t vào tay Thiết Chưởng bang cá»§a Thiết Chưởng Thá»§y Thượng Phiêu Cá»­u Thiên Nhân, và được cất giữ trong thánh địa bất khả xâm phạm cá»§a bang Thiết Chưởng; đó là má»™t hang động dùng làm nÆ¡i tá»a diệt cá»§a các Ä‘á»i Bang chá»§. Hang động đó nằm ở đốt thứ ba cá»§a ngá»n núi chính trong năm ngá»n núi có thế dá»±ng đứng như bàn tay, nên gá»i là Chưởng Phong SÆ¡n, hay Thiết Chưởng SÆ¡n cÅ©ng vậy.
Tổ sư bản phái Quách Tưá»ng, vốn là con gái cá»§a Quách Hoàng nhị hiệp, nên báu vật này là báu vật trấn sÆ¡n cá»§a Nga Mi. Hiện nay VÅ© Mục Di Thư không biết mất vá» phương nào. Trước đây, Giáo chá»§ Minh giáo, ngưá»i há» Trương, đã thu hồi được VÅ© Mục Di Thư và trao cho Từ Äạt, Từ Äạt nhá» vào Di thư trở thành danh tướng, đánh đâu thắng đấy, phò Chu Nguyên Chương dá»±ng nên nhà Minh, vì há» Chu vốn là ngưá»i cá»§a Minh giáo. Sau khi Từ Äạt bị sát hại, bá»™ Di Thư không biết lạc vỠđâu.
Khi Sư phụ còn sống, ngưá»i bắt ta làm xong bốn Ä‘iá»u, là thu hồi được báu vật vá» cho Nga Mi. Trong ba mươi năm qua, ta má»›i làm xong được má»™t. Ba việc còn lại, má»™t là VÅ© Mục Di Thư, hai là Äồ Long Ä‘ao đã được Nhan Bổn năm xưa hàn lại, ba là á»· Thiên kiếm, đã bị gãy lìa. Nay bần ni biết Thiếu hiệp mưu toan xâm nhập Thư khố và Ngá»± thư phòng tìm kiếm Bí Kíp cá»§a tổ tiên, ta cÅ©ng muốn nhân cÆ¡ há»™i này, chúng ta cùng liên thá»§ tìm kiếm, thí chá»§ nghÄ© sao?
Nguyên Huân đáp:
- Xin Sư thái cứ tin vào vãn bối, nếu trong lúc lục soát Thư khố hoặc trong Ngự thư phòng, vãn bối phát giác được Di Thư Vũ Mục, thế nào cũng thu hồi vỠcho quý phái!
Tâm Hư nói:
- Bần ni thay mặt bản phái Nga Mi tạ ơn Thiếu hiệp!
- Xin Sư thái đừng nói vậy, đó là bổn phận trong võ lâm mà thôi!
Tài sản của kiet1991

  #38  
Old 17-04-2008, 03:36 AM
kiet1991's Avatar
kiet1991 kiet1991 is offline
SÆ¡ Cấp Há»c Äồ
Huyết Hoả Kỳ Lân
 
Tham gia: Mar 2008
Äến từ: UNDERWORLD
Bài gởi: 1,398
Thá»i gian online: 3 giá» 54 phút 12 giây
Xu: 0
Thanks: 9
Thanked 88 Times in 61 Posts
Chương 17

Trần Phiên Ngung

Nam thiên nhất tuyệt kiếm


Chương 17

Ngổn ngang dạ đất, lòng trá»i
Ngẩn ngÆ¡ bóng cá, tÆ¡i bá»i dáng chim.



Từ hôm gặp Quận chúa Hoài Nam, lòng Nguyên Huân không lúc nào không nghÄ© đến nàng, nhất là đôi mắt. Chàng cÅ©ng không hiểu tại sao, cố xua hình ảnh nàng ra khá»i tâm trí thì đôi mắt ấy lại càng hiện ra rõ rệt, như má»™t ám ảnh dịu dàng. "Sao ta lại có thể như thế này, ta thá»±c chẳng đáng làm ngưá»i nữa. Trách nhiệm ta chưa thành, Tổ quốc ta còn quằn quại dưới gót chân bá»n xâm lược, thì ta, ta lại Ä‘em lòng tÆ¡ tưởng đến má»™t ngưá»i con gái cá»§a kẻ thù. Biết đâu nàng chẳng là bà con cật ruá»™t vá»›i má»™t trong những tên tướng giặc Ä‘ang dày xéo Giang sÆ¡n, Tổ quốc ta...
Không, ta không thể như thế, không thể phản bội Uyển Thanh của ta được, dẫu là trong ý nghĩ..."
Nguyên Huân tự sỉ nhục mình mỗi khi chàng thoáng bắt gặp chàng, như đang nhớ, đang đắm chìm vì đôi mắt ấy.
Má»™t buổi, Nguyên Huân gá»i A Thá»±c vào phòng, móc túi cho y hai lạng bạc, A Thá»±c cúi đầu tạ Æ¡n, và nhìn chàng nói:
- Công tá»­ có Ä‘iá»u gì dạy bảo, xin cứ nói, tiểu nhân, dẫu việc khó đến đâu cÅ©ng chẳng từ nan!
Nguyên Huân cưá»i nói:
- Ta không nhỠngươi việc chi khó khăn lắm đâu. Ta thấy ngươi đối với ta có lòng nên giúp ngươi chút đỉnh, để thêm vào chi phí cho vợ con ngươi đó mà!
- Tấm lòng của công tử đối với tiểu nhân dẫu chết cũng chẳng quên. Mấy bữa nay công tử đi chơi có gì vui không?
- Ta Ä‘i thăm mấy chốn danh lam thắng cảnh, vì chẳng mấy khi vá» Kinh đô. à, hôm ná», ta có gặp má»™t trung niên thiếu phụ tuyệt sắc, và má»™t thiếu nữ Ä‘i cùng bà cÅ©ng đẹp không kém. Cả hai ngưá»i ăn mặc giản dị, nhưng dân chúng thì tá» ra quý trá»ng vô cùng. Hình như đó là thê thiếp cá»§a má»™t vị Vương nào trong triá»u thì phải?
A Thực tươi hẳn nét mặt vì có cơ hội tỠsự hiểu biết của mình, tuy vậy cùng lúc y nghĩ nhanh trong đầu: "Chàng công tử chắc hẳn mê cô Quận chúa mất rồi, thể nào ta gạ đưa mỹ nữ đến cũng chẳng thiết." Y giải thích cho Nguyên Huân nghe một hơi:
- Bá»n con Vua, cháu Chúa, Vương tôn công tá»­, thê thiếp những nhà đại gia quyá»n quý ở đất Yên Kinh này ai chẳng ăn diện, trang Ä‘iểm. Ngưá»i mà công tá»­ há»i đó là Vương phi và Quận chúa cá»§a Quang Minh Vương phá»§. NghÄ© cÅ©ng thật lạ, Pháp Vương quyá»n khuynh thiên hạ, lại vô cùng ... vô cùng... khắc nghiệt, thế mà Vương phi và Quận chúa lại là những ngưá»i hết sức nhân hậu và bình dị. Công tá»­ chắc hẳn chưa biết, Vương phi nổi tiếng ở đất Yên Kinh này là đệ nhất mỹ nhân đấy, dẫu bà đã trên bốn mươi rồi. Còn Quận
chúa nhan sắc Ä‘ang vừa độ, đẹp chẳng kém mẹ bao nhiêu, công tá»­ cÅ©ng đã nhìn thấy rồi, tiểu nhân chẳng cần phải xưng tụng nữa. Ấy, công tá»­ biết không, đệ lục Thái tá»­ say mê Quận chúa Hoài Nam, Ä‘eo Ä‘uổi bao nhiêu năm, nhưng Quận chúa chẳng Ä‘oái hoài; cÅ©ng may là Dương Vương quyá»n uy nghiêng trá»i, võ công lệch đất, nếu không úy kỵ thì Ä‘á»i nào Thái tá»­ chịu lụy. Thái tá»­ mà để ý đến ai, thì đừng hòng thoát khá»i, dẫu ngưá»i ta có chồng hay chưa chồng...
Nguyên Huân ngắt lá»i tên tá»­u bảo lắm chuyện:
- Cảm Æ¡n A Thá»±c, ta há»i cho biết vậy thôi, vì má»™t vị Vương phi và Quận chúa mà ra phố, Ä‘i bá»™, ăn mặc giản dị như thế, thật là cổ kim hiếm thấy. Ta nghÄ© có thể Hoài Nam Quận chúa... Äang nói, Nguyên Huân thết nhiên im bặt ná»­a chừng. Chàng giật mình nhá»› lại, trước hôm chàng lên đưá»ng, Äoàn lục thúc có nhắc đến ngưá»i vợ yêu dấu cá»§a ông đã bị kẻ thù bất mang Ä‘i biệt tích. Äó là má»™t thiếu phụ xuân sắc ở độ tuổi hai mươi lăm, má»™t " Tây Bắc đệ nhất mỹ nhân". Có thể nào Vương phi chính là Thúc mẫu cá»§a chàng, là mẹ cá»§a Uyển Thanh?, và Hoài Nam cÅ©ng chính là đứa con cá»§a bà và Lục thúc? Ngày hai ngưá»i xa nhau là ngày bà đã hoài thai. Và Hoài Nam, Hoài Nam, nhá»› phương Nam. Phải rồi, má»™t cái tên mang nổi nhá»› vá» má»™t phương trá»i.
Nguyên Huân sung sướng khi chàng hiểu ra được nguyên nhân vì cá»› sao mà ngưá»i thiếu nữ này đã làm thao thức tâm trí chàng như vậy, chính vì dung mạo cá»§a nàng phảng phất hình ảnh cá»§a Uyển Thanh, đôi mắt và khuôn mặt.
GiỠđây, làm sao để có thể gặp được bà? Chàng không thể đưá»ng đột đến tìm bà nÆ¡i Vương phá»§, và bà, liệu bà có còn nhá»› gì đến quê cha đất tổ, đến chồng, con nữa không? Hay vì được sống trong nhung lụa, quyá»n uy mà quên hết má»i sá»±! Chàng buồn lòng tá»± há»i.
Nhưng Hoài Nam, Hoài Nam? Ná»—i nhung nhá»› vá» má»™t phương trá»i đã xa vá»i vợi, ná»—i xót xa nung nấu từng tháng, ngày, đã bật thành tiếng gá»i trên môi? Và bà vẫn còn là bà cá»§a lúc này? Ngày bà đặt tên cho con, cách đây đã mưá»i sáu mưá»i bảy năm, bây giá» ná»—i nhá»› ấy có còn chăng, hay đã nhạt phai, " Ô không, chàng nghÄ©, Thúc mẫu sống trong quyá»n uy nhung lụa, nhưng chính mắt ta, ta đã thấy bà dung dị, giản đơn biết là chừng nào. Chẳng gấm vóc, trang sức, chẳng ngá»±a xe võng lá»ng. Má»™t vị Vương phi ra phố, Ä‘i bá»™ để gần gÅ©i đám dân Ä‘en. Má»™t tâm hồn, má»™t con ngưá»i như thế, chẳng thể nào đổi thay được". Nguyên Huân bá»—ng thấy lòng mình nhẹ nhõm.
Và như thế, Hoài Nam chính không chừng lại là em gái cùng cha, cùng mẹ với Uyển Thanh; nhưng ở Hoài Nam, nàng có đôi mắt ôn nhu, thuần hậu và dáng đi uyển chuyển hơn chị . Chàng tự nhủ " Em của Uyển Thanh cũng là em ta vậy!"
Nhưng cÅ©ng từ đó, Nguyên Huân nhận ra là càng ngày hình ảnh cá»§a Hoài Nam càng đậm nét trong tâm trí chàng. Nguyên Huân cố hình dung vá» Uyển Thanh, vá» những tháng ngày đã lá»›n không bên nhau, và ngày chia tay, nước mắt cá»§a Uyển Thanh làm lạnh vai áo chàng; nhưng chỉ má»™t phút sau, hình ảnh thân thương ấy chìm Ä‘i, nhưá»ng cho đôi mắt, đôi mắt đã chiếm lÄ©nh tâm hồn chàng. Äôi mắt dịu dàng, thăm thẳm kia như Ä‘á»ng mãi trong hồn như bóng đêm, bóng đêm vây chặt lấy chàng và chàng chìm Ä‘i trong bóng đêm huyá»n diệu ấy. Nguyên Huân cố cưỡng lại vá»›i chính mình bằng tất cả ý chí, nhưng rồi chàng lại như ngạt thở bởi ná»—i Ä‘au đớn êm Ä‘á»m ấy phá»§ vây. . . "ôi, tình yêu ! Phải chăng?" Và chàng, giỠđây má»›i hiểu được ná»—i đớn Ä‘au cá»§a Bảo Thư, má»›i hiểu được sá»± kỳ diệu, sá»± dịu dàng, nhưng mạnh hÆ¡n cái chết, hÆ¡n tất cả đất lẫn trá»i, trá»i lẫn đất hợp lại.
Tài sản của kiet1991

  #39  
Old 17-04-2008, 03:37 AM
kiet1991's Avatar
kiet1991 kiet1991 is offline
SÆ¡ Cấp Há»c Äồ
Huyết Hoả Kỳ Lân
 
Tham gia: Mar 2008
Äến từ: UNDERWORLD
Bài gởi: 1,398
Thá»i gian online: 3 giá» 54 phút 12 giây
Xu: 0
Thanks: 9
Thanked 88 Times in 61 Posts
"Không! Ta không thể! Ta không thể?", đã bao nhiêu lần chàng tá»± nhá»§, tá»± dày vò, và cÅ©ng bấy nhiêu lần chàng rã rá»i bất lá»±c. Tình yêu, hạnh phúc, như ná»—i chết này chăng? Äất trá»i gom nhá» lại khi chàng nhá»› Hoài Nam. "Núi non kia xuống thấp, và biển biếc chợt vô cùng khi ta nghÄ© đến em."
"Uyển Thanh, lẽ nào em bá» ta chiến đấu má»™t mình, lẽ nào em bá» ta trong sương phá»§, để mặc ta trong đêm tối muôn trùng. Không, ta không thể phụ Uyển Thanh, Uyển Thanh trông ngóng ta từng phút, ta không thể là má»™t con ngưá»i như thế này được!" Nhưng, sao đôi mắt kia lại như cố tình hiển hiện trong mắt chàng khép kín, như cuốn xoáy vào ná»—i nhá»› không rá»i! Äã bao nhiêu lần chàng trá»—i dậy trong bóng đêm, muốn tìm cách lá»t vào Vương phá»§, chỉ để mong nhìn thấy đôi mắt kia má»™t lần; nhưng má»™t Ä‘iá»u gì tá»± trong sâu kín cá»§a ý thức đã giữ chàng lại.
Lần đầu tiên trong Ä‘á»i, Nguyên Huân hiểu thế nào là tình yêu, và nhá»› nhung. Trước đây chàng cÅ©ng nhá»› Uyển Thanh, nhưng ná»—i nhá»› ấy dịu nhẹ như nhá»› vá» má»™t vùng trá»i, vùng đất, nhá»› đến má»™t ngưá»i thân xa cách. Chàng yêu thương Uyển Thanh như yêu thương tình ruá»™t thịt. Và giỠđây, chàng phải dùng má»i ý lá»±c để nhá»› rằng, Uyển Thanh đã đặt trá»n vẹn niá»m tin yêu vào chàng, Uyển Thanh là ngưá»i vợ chính thức cá»§a chàng; Hoài Nam, chỉ là má»™t tình yêu gởi theo bóng mây, suốt Ä‘á»i câm nín.
Nhưng dẫu sao, chàng cÅ©ng sẽ phải gặp Vương phi, sẽ tá» bày cùng bà thân thế cá»§a mình, sẽ gợi lại cho bà nhá»› lại Äoàn lục thúc và Uyển Thanh, chồng con bà, nếu bà đã quên. Ôi, nếu bà không còn nhá»› đến quá khứ nữa, chàng sẽ phải nói thế nào, thuật lại thế nào vá»›i Äoàn lục thúc cá»§a chàng; và ngược lại, nếu bà muốn trở vá» Äại Việt vá»›i chồng, vá»›i con, sẽ làm thế nào để có thể đưa bà trong an lành. Nhiệm vụ chàng quả thật vô cùng nặng ná», chưa hoàn thành được lấy muôn má»™t, lòng chàng xốn xang trăm ná»—i!
Buổi chiá»u, như má»i chiá»u, Hoài Nam sang Bích Thảo Cung thăm mẹ. Thấy mẹ ngồi má»™t mình im lìm, đơn chiếc trong bóng chiá»u, ngó mông ra khu hoa viên lạnh lẽo, ánh mất thẩn thá», vô định, nàng trông bà không khác gì má»™t pho tượng đá câm lặng. Hoài Nam đến bên mẹ quỳ xuống, ngước nhìn khuôn mặt bà, đôi mắt bà đăm đăm như chìm trong suy tư Nàng dịu dàng há»i mẹ:
- Mẹ! Mẹ có Ä‘iá»u chi suy nghÄ© vậy?
Vương phi đưa tay vuốt tóc con gái, im lặng không nói. Tâm hồn bà Ä‘ang chìm lắng trong đầy ắp nổi ngậm ngùi. Bao nhiêu năm trá»i qua Ä‘i theo tuổi Ä‘á»i cá»§a đứa con gái yêu quý bà những tưởng đã nguôi ngoai, những tưởng má»™t Ä‘á»i bà cÅ©ng chìm sâu vào quá vãng; nhưng sau bao nhiêu ngày đêm, từ lúc nhìn thấy gã thanh niên trẻ tuổi ngoài đưá»ng phố, nét mặt y đã làm bà trăn trở, y đã làm bà nhá»› đến má»™t ngưá»i nào đó, bà đã vận dụng trí nhá»› cá»§a mình, và rồi chiá»u hôm nay, đột ngá»™t trong óc bà mở bừng má»™t hình ảnh. . . và cả má»™t quá khứ đã trở vá» cùng bà , như nước triá»u dâng, như cÆ¡n sóng dậy...
Cách nay đã mưá»i tám năm, cÅ©ng vào chiá»u mùa đông như hôm nay, má»™t toán ngưá»i võ trang lạ mặt xông đến gia trang cá»§a ngưá»i há» Trần, Tam ca cá»§a chồng bà. Trận đánh diá»…n ra khốc liệt, từng toán binh lính cá»§a giặc, chen lẫn những tên bịt mặt bằng vải đủ màu, đã ra tay chém giết, đốt phá...Bà ngất Ä‘i trong nổi kinh hoàng. Khi tỉnh dậy, thấy mình ở nÆ¡i hoàn toàn xa lạ, chồng và con bà không biết ra sao? Bà khóc lóc thê thảm, và bị dẫn Ä‘i ngày, đêm vá» phương Bắc cùng má»™t số tù nhân khác, gồm phần lá»›n là đàn ông, những ngưá»i đứng tuổi. Rồi má»™t đêm kia, giữa con đưá»ng xuyên sÆ¡n, má»™t toán ngưá»i đã xông vào tấn công bá»n quân binh, má»™t ngưá»i đã cứu bà thoát khá»i gông cùm, má»™t lần nữa bà lại ngất Ä‘i. Khi tỉnh lại, bà thấy mình Ä‘ang nằm trong má»™t căn phòng trần thiết cá»±c kỳ sang trá»ng, vá»›i má»™t đám thể nữ vây quanh săn sóc cho bà. Ngưá»i đàn ông cứu bà, chính là Quang Minh Dương Vương.
Dương Vương đối vá»›i bà hết dạ ân cần, chăm sóc bà vá»›i tấm lòng độ lượng, khoan dung. Ông hứa sẽ cho Ä‘iá»u tra vá» vụ thảm sát mà ông cho biết là do má»™t đám quan quân lá»™ng hành làm bậy. .. Mấy ngày sau, Dương Vương thông báo cho bà biết, bá»n quan quân vô ká»· luật kia đã bị trừng phạt nặng ná», và ông cÅ©ng tá» lòng Ä‘au đớn cho bà biết, trong vụ thảm sát kia, ngưá»i sống sót duy nhất là bà, chỉ má»™t mình bà.
Theo lệnh cá»§a Hoàng đế, tất cả mỹ nhân, nghệ nhân, nhân tài cá»§a Äại Việt bị bắt giữ phải giải giao vá» Kim Lăng, nhưng chính ông, không bằng lòng vá»›i chính lệnh ấy, ông đã giết hết bá»n quân binh dẫn độ, thả hết tù nhân; riêng bà bị ngất Ä‘i, nên ông Ä‘em vỠđây cứu chữa.
Thế là chồng con bà đã chết, cả gia đình Trần tam ca vá»›i chú bé năm tuổi, con cá»§a Tam ca cÅ©ng không còn sống sót. Bao nhiêu lần bà muốn quyên sinh, nhưng còn bào thai trong bụng, bà không thể nào chết được, vì đó là đứa con còn lại duy nhất cá»§a chồng bà, giá»t máu cuối cùng cá»§a dòng há» Äoàn. Bà phải sống, vá»›i niá»m hy vá»ng mong manh, má»™t ngày nào trở vá» cố hương.
Và cảm vì tấm lòng cá»§a Dương Vương, nên bà nhận lá»i làm vợ ông để có nÆ¡i nương tá»±a cho con sau này. Thoắt chốc đã mưá»i tám năm trôi qua, hình ảnh đầy máu lá»­a ấy còn in đậm nét trong lòng bà . Suốt trong bằng ấy năm, bà cố quên Ä‘i mà chẳng thể nào quên được...
Và rồi nay thì ngưá»i thiếu niên tuấn tú ấy đột ngá»™t hiện ra trước mắt bà, đã dần đưa bà nhá»› lại ngưá»i anh kết nghÄ©a thứ ba cá»§a chồng bà, Trần Nguyên Lữ. Ngưá»i thiếu niên cá»§a buổi sáng hôm ấy, giống Trần tam ca như tạc. Ngày bà vá» làm vợ Äoàn Chính Tâm, chính Trần tam ca đã đứng ra lo lắng má»i thứ, khi cô gái há» Lý, tên Yến Phi vá» nhà chồng... Khuôn mặt, vầng trán, chiếc mÅ©i, đôi mắt cá»§a chàng thanh niên giống Trần tam ca từng nét má»™t. Äây có phải chăng là đứa con trai được năm tuổi cá»§a ông khi trước? Không, chẳng thể nào như thế được ! Từ Yên Kinh vá» Äại Việt đưá»ng xa vạn dặm... Và cậu bé ấy vá»›i đứa con gái đầu lên ba cá»§a bà đã chết trong buổi chiá»u đông lá»­a loạn ấy. Không! Äây chỉ là ngưá»i giống ngưá»i đấy thôi... và bà ngồi như thế suốt buổi chiá»u bên hoa viên lạnh giá. Xót xa, thá» thẩn...
Nhìn nét mặt lo lắng của con, bà ôn tồn âu yếm nói:
- Hoài Nam, tính mẹ lúc này thưá»ng như thế, con đừng lo cho mẹ !
Hoài Nam nắm lấy bàn tay như búp ngá»c cá»§a mẹ:
- Mẹ có Ä‘iá»u gì dấu con phải không mẹ?!
Vương phi nhìn sâu vào đôi mắt tuyệt đẹp cá»§a con, áy náy há»i:
- Sao con lại có ý nghĩ ấy?
- Con linh cảm thấy có Ä‘iá»u gì đấy mà mẹ không nói ra, và bởi con thấy mẹ, đưá»ng đưá»ng là má»™t Vương phi, tại sao mẹ lại sống khắc ká»· vá»›i bản thân mẹ như thế?
Tài sản của kiet1991

  #40  
Old 17-04-2008, 03:39 AM
kiet1991's Avatar
kiet1991 kiet1991 is offline
SÆ¡ Cấp Há»c Äồ
Huyết Hoả Kỳ Lân
 
Tham gia: Mar 2008
Äến từ: UNDERWORLD
Bài gởi: 1,398
Thá»i gian online: 3 giá» 54 phút 12 giây
Xu: 0
Thanks: 9
Thanked 88 Times in 61 Posts
Vương phi cố gắng mỉm cưá»i, vá»— vai con gái:
- Thế còn con, sao con lại sống giản dị như vậy?
- Tại con thích thế!
- Thì mẹ cũng vậy!
- Không, mẹ ạ ! Bên Vân Trang cung, tuy con sống giản dị, nhưng không đến nỗi buồn tẻ, bình dân như bên Bích Thảo cung của mẹ. Mẹ không chịu cho ai hầu hạ mẹ, săn sóc mẹ. Chắc chắn là mẹ có nỗi buồn nào đấy mà mẹ giấu con, phải không mẹ?
Vương phi im lặng. Phải, bà đã giấu con gái bà tất cả. Bà không muốn Hoài Nam buồn phiá»n vô ích, khi tất cả đã chẳng còn gì, chẳng còn má»™t hy vá»ng gì ! Bà sẽ mang bí mật cá»§a Ä‘á»i bà xuống má»™ sâu, không tá» bày cùng ai, ngay cả vá»›i con. Bà cố nén Ä‘au đớn, bảo con:
- Không đâu, con gái yêu cá»§a mẹ, chẳng có Ä‘iá»u gì mẹ giấu con!
- Nhưng, này mẹ ! Sao mẹ chẳng má»™t lần thuật cho con nghe thá»i con gái cá»§a mẹ, trước khi mẹ vá» làm vợ cha con!?
Bà thở dài:
- Có gì đâu mà kể! Thá»i con gái cá»§a mẹ bình dị lắm, mẹ vốn là ngưá»i ... Vân Nam, mẹ mang thai con những ngày ở đấy nên má»›i đặt tên con là Hoài Nam!
Kim Lăng, cố đô của Hoàng đế, có gần quê mẹ không?
- Cũng gần con ạ! Và mẹ vì thế mới gặp cha con!
- Này mẹ, con có bà con, thân thuộc, cậu dì không mẹ?
- Không con ạ ! Mẹ chỉ có má»™t mình, những ngưá»i thân nay chẳng còn ai nữa!
Hoài Nam thở nhẹ:
- Tội nghiệp mẹ! Chắc ngày mẹ bằng tuổi con, mẹ khổ lắm phải không mẹ?
Không đâu con, có má»™t thá»i mẹ hạnh phúc... Thôi, Hoài Nam, mẹ mệt quá, để hôm khác, mẹ kể cho con nghe nhé...
- Vâng, mẹ Ä‘i nghỉ Ä‘i, trá»i lạnh lắm!
- Có lẽ sắp có tuyết rồi đấy !
- Ở quê mẹ có tuyết không hở mẹ?
- Không, con ạ! Cũng có mùa đông, nhưng không bao giỠcó tuyết cả!
- Con mong ước có ngày vỠquê mẹ...
- Mẹ chẳng còn hy vá»ng gì, nhưng mẹ chỉ mÆ¡ ước thôi!
Hoài Nam nhìn mẹ:
- Sao mẹ không nói vá»›i cha con? Mẹ thấy đấy, mẹ muốn Ä‘iá»u gì, cha con Ä‘á»u làm theo ý mẹ!
- Không, mẹ không bao giá»...
Vương phi rá»i cá»­a sổ, Hoài Nam dìu bà vào phòng trong:
- Mẹ đã dùng cÆ¡m chiá»u chưa?
- Mẹ đã ăn rồi, còn con?
- Con ăn xong trước khi sang đây. Này mẹ, mẹ có nhá»› ngưá»i thanh niên hôm ná» không? Y hèn nhát quá!
- Không đâu con, mẹ không nghĩ vậy; mẹ không thấy vẻ sợ hãi trên nét mặt y, chỉ vì y không muốn sinh chuyện đó thôi!
- Có lúc con cÅ©ng nghÄ© rằng y không hèn nhát, vì lẽ gì đó mà y nhịn nhục thôi, con có cảm tưá»ng con Ä‘á»c thấy Ä‘iá»u này trong ánh mắt y, mẹ có nhận thấy như vậy không?
- Mẹ thấy, trong lúc má»i ngưá»i bá» chạy hết, y vẫn Ä‘iá»m nhiên đứng lại!
- Có lẽ vì y không biết đó thôi!
vương phi nhìn Hoài Nam, ngạc nhiên:
- Y không biết cái gì vậy con.
- Chắc là y ở xa đến, nên không biết gì vá» Äệ lục Thái tá»­ và tính tàn bạo cá»­a gã!
- Mẹ có cảm tưá»ng y ở nÆ¡i rất xa mà đến...
- Tại sao mẹ lại có cảm tưởng ấy?!
- Mẹ cũng không biết nữa, mẹ đoán vậy !
Vương phi nằm xuống giưá»ng, kéo chăn đắp. Hoài Nam buông mùng cho mẹ và há»i:
- Thể nữ hầu hạ mẹ đâu hết cả?
- Mẹ cho hỠlui cả rồi. Mẹ đâu có việc gì cần thiết giỠnày để hỠphải túc trực!
- Mẹ ạ! Nếu cha con biết được, chắc chắn cha sẽ giết hỠđấy, nhưng... sao cha con đối vá»›i mẹ, con và Bảo Thư thì độ lương, hiá»n hậu thế, còn đối vá»›i má»i ngưá»i thì ra tay lại quá tàn độc...?
- Làm sao con lại nói vậy?
- Bởi con biết, và cả mẹ, mẹ cũng biết...
- Không, mẹ không biết gì vỠnhững chuyện của cha con, và mẹ không muốn biết!
Hoài Nam vẫn tiếp tục:
- Bảo Thư nói vá»›i con, trong thiên hạ, má»i ngưá»i Ä‘á»u oán hận cha con. Tại sao vậy mẹ?
- Mẹ đã bảo vá»›i con là mẹ không biết gì hết. Làm sao mà mẹ biết được! Thôi, Hoài Nam, con vá» nghỉ Ä‘i, trá»i lại lạnh nữa. Mẹ muốn nằm má»™t mình. Vá» Ä‘i con!
- Vâng, con xin nghe lá»i mẹ ! Con cầu cho mẹ được ngon giấc!
Hoài Nam cúi xuống hôn lên trán Vương phi, rồi quay ra. Nàng lại tá»± há»i: "Chẳng là việc liên quan đến ta, sao gã thanh niên, mà vẻ mặt, ánh mắt y lại làm cho ta bận tâm đến thế!"
Tài sản của kiet1991

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
áàëëîâ, âèäåî, äèåòà, äîñòàâêà, äóøåâûå, çîîôèëîâ, ìóðìàíñê, nam thien nhat kiem. 4vn



©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™