"Xin hỏi bên trong có người không?" một thanh âm có vẻ khí thế truyền vào phòng 02415.
"Mắt Kính mở cửa. " Tiêu Nhiên nói
"Hầu Tử mở cửa. " Mắt Kính nói
"Kim Cương mở cửa. " Hầu Tử nói
Kim Cương buồn bực rời giường, vừa đi vừa nghĩ: "Lần sau ta nhất định phải nói trước tiên." Đành phải ra mở cửa.
Hai người trẻ tuổi đứng ở bên ngoài phòng ngủ, đợi năm phút đồng hồ, cửa mới được mở ra.
"Lại là các ngươi a! Các ngươi như thế nào còn… Nơi này không phải lữ quán, các ngươi nói đến là đến nói đi là đi, ta đây còn có thể diện nữa không hả! Hôm nay các ngươi có thể nói rõ ràng rồi chứ, nếu không ta sẽ không cho các ngươi vào." Vừa nghĩ đến bên trong có hai cao thủ, Kim Cương vẻ mặt lo lắng cũng biến mất.
"Như thế nào, ngươi không phục sao? Ngươi đánh ta a, ta cứ đứng yên ở đây, xem ngươi có dám đánh ta không! Nhìn ngươi lớn lên to cao sừng sững, không nghĩ tới ngươi lại là một tên nhát gan, có tay có chân cũng không dám động thủ, tốt nhất về nhà đi ôm trẻ con đi!" Nói xong lại đóng cửa lại, nghĩ thầm: "có cao thủ bảo vệ cảm giác rất là tốt."
Mà lúc này ngoài môn, hai người kia đã có vẻ bực mình rồi.
"Kim Cương, bên ngoài là người nào đó?" Mắt Kính tò mò hỏi.
"Đó là một nhóm khác tìm các ngươi! Bất quá lần này chỉ tới hai người trẻ tuổi, trước kia đại ca bọn chúng đã tới nhưng lần này hắn không tới rồi."
Mắt Kính nghe được Kim Cương nói xong, nhất thời đôi mắt phát ra luồng quang mang cuồng nhiệt.
Tiêu Nhiên nằm trên giường thấy vậy lắc đầu: "Nếu chúng đã muốn tới không sớm thì muộn nhất định sẽ tới, hy vọng Mắt Kính có thể khắc chế được bản thân. Ai, hắn hẳn sẽ xử sự giống ta, đầy lý trí a!"
"Đại ca, tiểu đệ ...trước hết đi ra ngoài xem tình huống ra sao." Mắt Kính xoay người một cái nhảy xuống giường, đi ra mở cửa, nhìn thấy hai thanh niên kia vẫn còn đứng ở đó.
"Các ngươi là ai, tới làm gì? "
"Chúng ta là tới tìm Tiêu Nhiên cùng Lưu Vũ Phàm. Nghe nói hai người bọn họ đã trở lại." Một trong hai người đó lớn tiếng nói, khiến cho trong phòng ngủ có người chú ý. Ngay sau đó bọn họ nghe được từ trong phòng ngủ truyền ra một câu "Được, gọi lão đại của các ngươi tới gặp chúng ta, các ngươi còn chưa đủ tư cách."
Khi hai người vừa định xoay người đi, lại nghe trong phòng ngủ truyền ra một câu nữa:
"Các ngươi cho nơi này là nơi nào mà muốn đến thì đến, muốn đi thì đi! Muốn đi cũng được, nhưng phải đem mấy thứ trên người gì đó lưu lại đây cho ta, sau đó các ngươi có thể đi."
"Cái gì, ngươi còn muốn cái gì trên người chúng ta. Thật sự là chẳng biết trời cao đất rộng là gì, nếu sư phó không có lệnh, hôm nay chúng ta nhất định sẽ giáo huấn ngươi." Một người trong đó phẫn nộ quay vào phòng ngủ róng lên giận dữ.
"A a, các ngươi cứ thử xem! Chỉ cần tiểu đệ của ta cũng có thể giải quyết được trăm ngàn người cỡ các ngươi, căn bản không cần ta ra tay." Một người có vẻ mặt ngạo khí đứng ở phía sau hai người, nhàn nhạt nói.
"Ngươi là ai, như thế nào lại ở phía sau chúng ta?" Bọn họ khi phát hiện ra Tiêu Nhiên bất thần xuất hiện ở phía sau đã trở nên kinh hãi.
"Ta sẽ dạy cho các ngươi một bài học, rồi các ngươi có thể đi." Tiêu Nhiên tùy ý phất phất tay, vỗ lên hai người mỗi người một chưởng.
Hai người kia kinh ngạc phát hiện ra chân nguyên lực của mình đã bị phong bế rồi, hơn nữa trên người pháp bảo cùng bản thân đã mất đi liên lạc."Đây là tu vi gì! Dù sao chúng ta đã tới tâm động hậu kỳ rồi a! Như thế nào mà pháp bảo trên người bị hắn nói cầm là cầm a, tu vi cũng bị hắn phong bế, làm thế nào đây!"
Khi hai người kia đi rồi, Tiêu Nhiên đi tới trước mặt Mắt Kính an ủi: "Chính chủ sắp tới, ngươi tự mình hành động đi! Nhớ kỹ, ngàn vạn lần không nên lạm sát kẻ vô tội, vì như vậy đối với ngươi khi gặp thiên kiếp sẽ không hay."
"Đại ca, ta biết phải làm như thế nào, ngươi yên tâm." Mắt Kính trong đôi mắt nhất thời có một đạo tinh quang hiện lên.
Ngày thứ hai, bọn họ đi tới phòng học. Khóa học của bọn họ bây giờ đã trở nên nổi tiếng, trở thành khóa học đình đám nhất từ trước đến nay.
Một vị Anh ngữ sư phụ đi đến, Tiêu Nhiên tập trung nhìn, vị sư phụ này ước chừng trên dưới hai mươi lăm tuổi. Mái tóc màu vàng óng ả được búi gọn trên đầu, lộ ra khuôn mặt trắng ngần tinh tế, vây quanh hai tròng mắt giống như hai hòn ngọc là đôi mắt màu lam, sống mũi thẳng và khéo léo càng làm tôn thêm vẻ đẹp của cặp kính trắng gọng đen trên khuôn mặt, khiến nàng thoạt nhìn đã cảm thấy vài phần sáng láng. Nhìn bộ ngực đẫy đà kia thì chỉ muốn phát tiết, vòng eo thon nhỏ kết hợp với bộ ngực đầy đặn đó tạo thành một sự cân xứng không thể nào hơn được nữa, với chiều cao gần mét bảy, cả người nàng hợp thành một cực phẩm nghệ thuật tuyệt đối hấp dẫn ánh mắt tinh mỹ của nam nhân.
Tiêu Nhiên há to miệng, nước miếng chảy ra. "Ta thế nào lại không biết trường học còn có một cực phẩm sư phụ như vậy a! Mặc dù nàng là một người ngoại quốc, bất quá ta lại có thể phát dương quang đại tinh thần dân tộc đoàn kết thương yêu, chiếu cố thật tốt cho nàng."
Nhất thời, Tiêu Nhiên bắt đầu đứng lên, mới vào học không bao lâu, mỹ nữ sư phụ đã phát hiện Tiêu Nhiên cùng Mắt Kính đứng dậy. Nàng đi tới trước mặt bọn họ, dùng tiếng Anh nói.
"Hai vị đồng học này, ta trước kia như thế nào chưa thấy qua các ngươi a? Các ngươi là người mới tới đây sao!"
Mắt Kính đang ở điều tức, không trả lời nàng, còn Tiêu Nhiên vội vàng dùng tiếng Anh trả lời:
"Vị sư phụ này, chúng ta là đệ tử ở lớp này a. Chúng ta đã học của người nhiều tiết rồi, người thế nào lại không để ý đến chúng ta, chúng ta đáng thương quá a!" Tiêu Nhiên làm bộ vẻ mặt thống khổ.
Vị sư phụ kia nhìn thấy, vội vàng lên tiếng an ủi: "Thật là vô ý, ta có thể quên mất! Ngươi tên là gì? Lần này ta nhất định sẽ nhớ kỹ."
"Ta gọi là Tiêu Nhiên, sư phụ ngươi nhớ kỹ a! Sư phụ, ta xem ngươi ấn đường biến thành màu đen, có thể sắp tới sẽ có huyết quang tai ương phát sinh trên người ngươi."
Vị sư phụ vốn sinh sống ở Trung Quốc, đối với việc xem tướng phổ thông đã tin tưởng vài phần, nghe Tiêu Nhiên nói như vậy, vội vàng hỏi:
"Chuyện gì? Có thể hay nói lại chút. "
Tiêu Nhiên nhìn thấy mỹ nữ sư phụ nói như vậy, chỉnh sắc nói: "Sư phụ, có thể đem tay phải của ngươi cho ta xem không."
Mỹ nữ sư phụ bán tín bán nghi vươn tay phải của mình ra, Tiêu Nhiên nắm lấy bàn tay trắng nõn như ngọc rồi bắt đầu sờ soạng.
Chung quanh các nam sinh khác chứng kiến, con mắt đều nhanh chóng rớt xuống, nhưng bởi vì mới vừa vào học Tiêu Nhiên đã có biểu hiện rồi nên không ai dám đứng ra. Các sinh viên tâm lý yên lặng nghĩ: "Cầm thú a, sư phụ như thế nào lại không phản kháng, người ngoại quốc quả nhiên cởi mở, lần sau ta nhất định phải thử xem." Chính bọn họ thấy như vậy lập tức cũng có ham muốn, nhưng Anh ngữ của mình kém như vậy, làm thế nào để cùng sư phụ đối đáp đây! Vì vậy tại lớp này các nam sinh bắt đầu học tiếng Anh như điên để bù lại, đương nhiên đây là vấn đề về sau.
"Tiêu Nhiên a, ngươi thế nào lại liên tục rờ rẫm tay của ta?" mỹ nữ sư phụ kỳ quái hỏi.
"Ta không phải sờ tay, cái này gọi là dụng cốt thuật, là tổ truyền tuyệt kỹ của gia tộc chúng ta." Tiêu Nhiên vừa sờ vừa nghĩ, "Tay đã đẹp như vậy rồi, nếu nàng cởi hết không biết sẽ như thế nào a."
Tiêu Nhiên thu tay lại, nghiêm túc quay về mỹ nữ nói: "Sư phụ, chuyện này có điểm phiền toái?"
"Vậy làm sao bây giờ, sẽ phát sinh chuyện gì?" Bởi vì khẩn trương, mỹ nữ sư phụ trên đầu nhất thời đầy mồ hôi.
"Sư phụ, ngươi cũng không cần lo lắng, huyết quang tai ương này ta có thể hóa giải, chỉ bất quá......"
"Chỉ bất quá cái gì a? Ngươi nói đi!"
"Chỉ bất quá hóa giải nó tương đối phiền toái. Đầu tiên, phải tìm một người nào không ở địa phương này, sau đó......" Đang lúc Tiêu Nhiên âm mưu quỷ kế sắp thành thì, một âm thanh cắt đứt lời hắn. "Tiêu Nhiên, bên ngoài có người tìm. " Một nữ sinh nhỏ giọng kêu.
Mà Mắt Kính lúc này đột nhiên mở mắt, nhìn Tiêu Nhiên nói: "Bọn họ tới." Tiêu Nhiên nhất thời lửa giận ngập trời: "*******, như thế nào sớm không đến muộn không đến, lại đúng lúc này a! Lần này nhất định không cho các ngươi có kết quả tốt đẹp."
Tiêu Nhiên vội vàng nhìn mỹ nữ sư phụ nói.
"Sư phụ, ngươi xem bên ngoài đang có người tìm ta, nếu không bận thì chờ ta một chút đi ra ngoài rồi sau đó sẽ nói cho ngươi biết làm như thế nào để phá giải nghen!"
"Vậy ngươi hãy đến ký túc xá của ta đi! Ta ở phòng 1296, ta sẽ đợi ngươi. Còn nữa ta tên Khắc Lệ Ti, ngươi phải nhớ kỹ nha." Mỹ nữ sư phụ vội vàng nói.
Tiêu Nhiên cùng Mắt Kính đứng lên, vừa định đi ra ngoài, Kim Cương cùng Hầu Tử vội vàng nói: "Lão Đại, mang chúng ta đi với, xem ngươi như thế nào giáo huấn mấy tên chẳng biết trời cao đất rộng là gì kia." Nói xong hai người bọn họ bày ra một bộ mặt rất tức cười.
Tiêu Nhiên suy nghĩ một chút, cảm giác được cũng không có gì nguy hiểm, vì vậy mang theo bọn họ đi ra ngoài.
Tiêu Nhiên, Mắt Kính bọn họ bốn người đi tới phòng học bên ngoài, gặp hai người ngày hôm qua Tiêu Nhiên đã phong bế công lực.
Hai người nhìn thấy Tiêu Nhiên, vội vàng đi tới nói:
"Sư phó của ta đã tới. Người ở ngay phía sau núi chờ các ngươi." Lời vừa dứt, hai người đã xoay người bỏ chạy rồi.
"Dám quấy nhiễu ta tán gái, ta bất kể ngươi là ai, ngươi nhất định phải chết." Tiêu Nhiên hung hăng nói, "Chúng ta đi, hôm nay ta muốn cho bọn họ biết quấy rầy ta tán gái kết quả sẽ như thế nào, ta muốn bọn họ muốn sống không được mà chết cũng không xong."
Trên đường, Tiêu Nhiên không cẩn thận đụng ngã một nam sinh, nam sinh kia đứng lên mở miệng mắng, Tiêu Nhiên liền dừng bước, sắc mặt trầm xuống.
Nam sinh mới mắng chưa dứt câu, đột nhiên phát hiện một bóng ma hiện ra trong tầm mắt. Nhìn kỹ, một người bao gồm cả cơ thể, vẻ mặt trông rất hung dữ xương xẩu như hai ngón tay chéo đứng ở trước mặt, người nọ xoay người đối diện với tự mình nói:
"Lão Đại, việc nhỏ như thế này làm sao để ngươi tự mình động thủ được chứ? Giao cho ta được rồi."
Nam sinh kia nhìn thấy người làm ngã mình liếc mắt nhìn mình một cái: "Tốt lắm, ngươi nhanh lên một chút, chúng ta còn phải đi đàm phán nữa."
"Lão Đại, đàm phán, vậy bọn họ chẳng phải là xã hội đen thì là gì, ta thế nào lại đen đủi như vậy a, người nào đụng không đụng, lại gặp đúng lão Đại của băng nhóm xã hội đen đụng vào." Nam sinh kia thập phần ảo não. Đột nhiên, hắn nghĩ tới cái gì đó, kiểm điểm một chút về bản thân: "Bọn họ cũng thấy ta đã lớn rồi, chắc không đem ta bán đi hoặc bắt làm khổ sai như động vật chứ! Thương cảm ta còn là một con người trong trắng, ngay cả một nữ sinh ta cũng chưa từng chạm vào a!"
"Vừa rồi ngươi mắng lão Đại chúng ta sao?" Kim Cương chỉ tay thẳng vào khuôn mặt trắng bệch của nam sinh kia nói.
"Ta không......A! " Lời còn chưa nói xong, Kim Cương đã dùng một tay tóm lấy bả vai nam sinh kia. Nam sinh bị hù dọa đến phát khóc: "Ta …dường như, có mắng một câu!"
Kim Cương nhất thời gia tăng uy lực mấy ngón tay: "Đại ca, đừng a, ta xin lỗi rồi còn chưa được sao? " Nam sinh sợ hãi khóc.
"Kim Cương, ngươi thế nào có thể hù dọa tiểu bằng hữu này chứ? Còn không buông tay " Hầu Tử đi qua, vỗ vỗ cánh tay Kim Cương. "Tiểu đệ đệ, đừng khóc nữa, chỉ cần ngươi đi làm giúp ca ca một việc, chúng ta sẽ tha cho ngươi, ngươi thấy thế nào a?"
Nam sinh kia phỏng chừng bị Kim Cương hù dọa làm cho choáng váng, không hề nghĩ ngợi gì, lập tức đáp ứng.
"Có nhìn thấy nữ sinh mặc bộ đồ màu đỏ kia không? Ngươi chạy tới đem váy của nàng vén lên cho lão tử, việc này chắc ngươi không từ chối rồi." Hầu Tử nhìn chằm chằm vào một nữ sinh vóc người đầy đặn đang đứng ở cạnh sân vận động nói.
"Đại ca, ta không đi được không? " Nam sinh sợ hãi nói.
"Ngươi nói gì?" Hầu Tử nói xong lại vỗ nhẹ vào tay Kim Cương, Kim Cương lập tức duỗi cả hai tay ra, vừa mới định động thủ thì nam sinh kia đã lập tức xoay người phóng về phía sân vận động.
Lúc này, ngay cả Mắt Kính đều bị câu nói của Hầu Tử làm cho hứng thú, mà ba người kia con mắt đã sớm mở thật to nhìn chằm chằm vào nữ sinh kia rồi.
Chỉ thấy nam sinh kia chạy tới đằng sau nữ sinh nọ, vừa mới tóm được vạt váy, chuẩn bị nhấc lên. Đột nhiên, cánh tay của nam sinh kia bị một bàn tay khác nắm lấy, nữ sinh nọ quay đầu lại, một khuôn mặt có thể so sánh như hoa như ngọc động lòng người đập vào trong mắt Tiêu Nhiên bốn người, Hầu Tử nhất thời muốn ói ra đứng như phỗng.
Chỉ thấy nữ sinh nọ bá cổ nam sinh kia nói: "Ta biết trong số nam nhân các ngươi không có một người nào là tốt, hôm nay bổn tiểu thư cao hứng, sẽ thỏa mãn yêu cầu của ngươi! Bất quá người ở đây rất đông, ta sẽ thành vô ý, chúng ta đi về phòng, ta cho ngươi xem đầy đủ." Nữ sinh nói xong dắt nam sinh kia như dắt con mình, hướng về phái ký túc mà đi.
Tiêu Nhiên đứng im tại chỗ, không hề nhúc nhích, trên mặt nhìn không ra biểu hiện gì. Một hồi lâu, Tiêu Nhiên đột nhiên nói một câu: "Ta thế nào lại không gặp phải đãi ngộ như vậy chứ?" Chung quanh đã thấy có người ngồi phịch xuống đất. Tiêu Nhiên lúc này trong lòng đang nghĩ ngợi: "Ta lần sau rút kinh nghiệm, không như vậy nữa, dù có như thế nào cũng nên xem rõ tướng mạo nữ sinh rồi hãy động thủ a! Nếu là một mỹ nữ, lại có biểu hiện giống như vừa rồi......" một sự luyến tiếc và hiểu nhầm rõ ràng cứ như vậy được bốn người nói đi nói lại.
Sau đó, mấy người dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn Tiêu Nhiên, "Huynh đệ, nghĩ không ra ánh mắt của ngươi lại đặc biệt như vậy, sau này nếu có cơ hội ngươi nên lưu ý giúp ta." Kim Cương rất thành thật nói. "Ta, ta bị oan uổng a!" Tiêu Nhiên ủy khuất nói.
Đến khi Tiêu Nhiên bọn họ đi tới được phía sau núi, đã qua hơn một giờ đồng hồ rồi. Bọn họ nhìn thấy vài người đang giương những ánh mắt tức giận nhìn.
Hầu Tử đi tới phía trước, nhìn đám người kia nói:
"Các ngươi bên kia ai là lão Đại bước ra! Lão Đại của chúng ta đã tới rồi, cần đàm phán gì cũng nhanh lên một chút, lão Đại chúng ta còn có việc."
Bên kia đã có vài người nhất thời choáng váng. "Rõ ràng là gọi ngươi lại để xin lỗi, nhận tội, như thế nào lại biến thành đàm phán rồi?"
Lúc này, một người có khuôn mặt khá già nua, trong mắt như chất chứa lửa giận ngút trời, một trung niên nhân đi ra nói: "Trong số các ngươi ai là Tiêu Nhiên."
Hầu Tử lúc này hỏi: "Ngươi là lão Đại của bọn họ sao? Muốn bắt đầu đàm phán rồi sao?"
"Ta là......" trung niên nhân còn chưa nói xong, một lão già đứng phía sau nhẹ nhàng “Hừm” một tiếng, trung niên nhân lập tức tỉnh ngộ: "Chúng ta không phải đến để đàm phán, chúng ta là tới hỏi tội các ngươi. Ai là Tiêu Nhiên, đứng ra cho ta."
Trung niên nhân thấy đối phương không ai để ý đến hắn, vừa muốn nói tiếp, Nam Cung Sóc vội vàng từ trong đám người đi ra, đi tới gần trung niên nhân nhẹ nhàng rỉ tai hắn nói vài câu.
Trung niên nhân nhìn Tiêu Nhiên nói: "Ngươi chính là Tiêu Nhiên a! Ta là Huyền Thiên Nhất, chưởng môn Nam Cung Minh, hôm nay gặp nhau, ngươi lập tức đem pháp bảo của con ta giao ra đây. Như vậy ta còn có thể tha cho ngươi một mạng."
"Cái gì pháp bảo?" Tiêu Nhiên hỏi,
"Rõ ràng đó là của ta, tại sao ngươi nói là của con ngươi?" Tiêu Nhiên vẻ mặt kỳ quái nhìn Nam Cung Minh. "Ngươi thật đúng là kỳ quái, ta có bán hay không ngươi cũng không hỏi, tại sao vừa mở miệng đã bảo là vật của ngươi."
"Cái gì? Ngươi còn dám bảo ta mua? " Nam Cung Minh phẫn nộ nói. "Hôm nay ngươi không giao ra ta thề sẽ không cho ngươi đi khỏi nơi này."
"Nếu vậy thì thôi! Ta cho con ngươi cơ hội và hắn đều tự nguyện thực hiện, hơn nữa hắn lại không trả ta thù lao, đương nhiên mấy thứ đó thuộc về ta."
"Rõ ràng là ngươi bắt buộc chúng ta, sao lại biến thành chúng tự nguyện?" Nam Cung Sóc tức giận phùng mang trợn mắt quát.
"Ta van ngươi, ngươi dùng chút đầu óc nghĩ lại có được hay không, lúc ấy ngươi không cự tuyệt, hơn nữa ta bảo ngươi làm các động tác ngươi đều là tự nguyện làm, khi đó ta lại không bắt buộc ngươi. Nếu ngươi lúc ấy nói không làm, ta đây nhất định sẽ không bắt ép các ngươi rồi." Tiêu Nhiên chậm rãi nói.
"Ngươi rõ ràng là nói sạo, đem pháp bảo của chúng ta giao ra đây." Nam Cung Sóc vẻ mặt đỏ bừng.
"Ta xem mấy thứ đồ chơi đó cũng không là gì, coi như ta cho ngươi đi!" Tiêu Nhiên từ trong giới chỉ xuất ra một kiện thủ trạc giao cho Nam Cung Minh, Nam Cung Minh nhìn một chút lập tức thu vào trữ vật đai lưng. "Còn mấy kiện pháp bảo khác ngươi cũng giao nốt ra đây."
"Mất rồi, ta đã tặng người khác rồi." Tiêu Nhiên vẻ mặt tỉnh bơ, phảng phất vật cho đi không phải pháp bảo mà là vài lượng kim tiền giống nhau. Nam Cung Minh nhất thời tức giận nhảy dựng lên: "Ngươi đã đem pháp bảo của chúng ta tặng người khác?"
"Đúng, đã tặng người khác. "
"Cho ta biết đó là người nào. "
Tiêu Nhiên chậm rãi chỉ chỉ Mắt Kính, rồi lại chỉ thêm vào trữ vật đai lưng của Mắt Kính. Nam Cung Minh nhìn thấy, vội vàng hướng về Mắt Kính nói: "Đem đai lưng giao ra đây."
Mắt Kính cười cười, "Đai lưng là Tiêu Nhiên đưa cho ta, ta làm sao biết đó là vật của ngươi chứ? Muốn ta giao ra, ngươi đừng mơ." Nói xong nhìn Tiêu Nhiên nói: "Ta sẽ nhận hắn."
Tiêu Nhiên vội vàng khoát tay: "Các ngươi tự mình giải quyết, không nên tìm ta." Rồi làm bộ không hề liên quan. Mà Nam Cung Minh đã nghe từ miệng Nam Cung Sóc, hiểu rõ tình huống, biết Tiêu Nhiên công lực rất cao, ngay cả mình cũng không nắm chắc có thể đối phó, liền chỉ tay vào Mắt Kính: "Đem đai lưng giao ra đây. Nếu không giao, ngươi đừng trách ta không khách khí."
"Ta đã nói rồi, ngươi đừng có mơ." Mắt Kính nhẹ nhàng lắc đầu.
"Ta sẽ không khách khí nữa." Nam Cung Minh một tay đã bắt đầu cử động. Mắt Kính cũng không hề để ý, chỉ xuất ra một chút chân nguyên hộ thể. Nam Cung Minh hung hăng đánh ra một trảo, còn cách Mắt Kính một thước thì đã không thể tiến thêm được nữa. Nam Cung Minh kinh hãi, vội vàng lui ra phía sau, khẽ liếc Tiêu Nhiên một cái.
"Đừng nhìn ta, việc của các ngươi, các ngươi tự mình giải quyết, ta không nhúng tay." Tiêu Nhiên vội vàng nói.
Nam Cung Minh nghe Tiêu Nhiên nói như vậy đã yên tâm. Chỉ thấy hắn từ trong tay áo xuất ra một thanh hỏa hồng phi kiếm, thanh kiếm vừa được xuất ra đã mang theo liệt hỏa hừng hực, hướng Mắt Kính đâm tới. Tiêu Nhiên nhìn kỹ, đây là trung phẩm vũ khí, vội vàng truyền âm cho Mắt Kính bảo hắn không nên đem phi kiếm này phá hủy. Khi phi kiếm đâm tới trước mặt Mắt Kính, Mắt Kính xuất ra một cỗ kiếm khí sắc bén, lập tức chặt đứt liên lạc giữa Nam Cung Minh cùng phi kiếm. Phi kiếm mất đi sự khống chế, rơi xuống mặt đất. Mắt Kính vội vàng đem phi kiếm thu vào thủ trạc. Nam Cung Minh thấy phi kiếm của mình bị đoạt mất, khẩu khí làm sao có thể nhịn được, một ngụm máu tươi nhất thời văng ra. Nam Cung Minh đang muốn lao tới liều mạng, lão già đứng phía sau đã đi lên, cản hắn lại rồi nói: "Ngươi không phải đối thủ của hắn, để ta đi!"
Lão già kia nhìn Mắt Kính nói: "Vị tiểu hữu này, ngươi bây giờ đem phi kiếm cùng đai lưng giao ra đây, ta để lại ngươi một con đường sống, ta cũng không truy cứu việc này nữa."
Mắt Kính ha ha cười. Phảng phất đây là nụ cười hàm tiếu nhất trong thiên địa.
"Ta không có nghe lầm chứ! Ngươi là gì mà cho ta một con đường sống?" Mắt Kính hỏi.
"Đúng, bằng vào một câu nói của ta, Thông Bảo chân nhân, đồ tử đồ tôn của ta nhất định không dám động vào một sợi lông của ngươi." Lão nhân kia chăm chú nói.
"Lấy thực lực của ngươi bây giờ, muốn thả cho ta một con sống là rất khó. Nếu ngươi làm không được, hay là ta cho ngươi một đường sống đi nghen!" Mắt Kính cố nén cười nói, trong lòng âm thầm nghĩ: "Như thế nào sư đồ Huyền Thiên Nhất đều là những người ngu si vậy.
A! Chẳng lẽ không biết muốn đánh nhau trước hết phải nhìn vào tu vi đối thủ sao? Nếu là ta, phát hiện đối phương so với ta cường đại hơn, ta đã sớm chạy rồi, còn đứng đây nói nhảm làm gì a!"
"Ta sẽ cho ngươi xem ta làm thế nào để cho ngươi một đường sống." Thông Bảo chân nhân cũng bị lời nói của Mắt Kính làm cho bốc hỏa, lập tức xuất ra pháp bảo của mình, một ngọn đèn chứa ngọn lửa màu vàng lập tức xuất hiện.
Ngọn đèn này tên là Hỏa Đăng, nó có thể xuất ra Tam Muội Chân Hỏa để đả thương địch thủ, lại có tác dụng phòng ngự nhất định, tại Tu Chân Giới bây giờ nó được xem như pháp bảo hàng đầu.
Chỉ thấy ngọn lửa trên Hỏa Đăng chậm rãi lớn dần lên, vốn mới đầu chỉ to bằng nắm tay, một lúc sau đã to tương đương với một người, lúc đó mới đình chỉ biến hóa, trôi nổi trong không trung, ngay trên đầu Thông Bảo chân nhân, phát ra quang mang nhàn nhạt, thoạt nhìn trông rất uy vũ. "Tiểu tử, thấy pháp bảo của ta không, cái này chính là trung phẩm bảo khí, bao năm qua không biết có bao nhiêu người đã chết vì nó đó. Chân hỏa chưa khai, ngươi bây giờ hối hận còn kịp, nếu không đến khi chân hỏa xuất, ngươi ngay cả cơ hội hối hận cũng không có nữa."
"Ngươi không hối hận? Vậy ngươi hãy cẩn thận, ta sợ ta chẳng biết nặng nhẹ đem ngươi đánh bị thương, đến lúc đó ngươi cũng đừng trách ta a! "
Mắt Kính vẻ mặt chăm chú nhìn Thông Bảo chân nhân, lại nhìn thấy vẻ mặt hâm mộ của Hầu Tử cùng Kim Cương, buồn bực nghĩ: "*******, lão nhân này rõ ràng tu vi so với ta kém quá nhiều, bây giờ lại còn muốn giương oai, lão tử nhất định phải đem hắn đánh cho biến dạng, ngay cả đồ tử đồ tôn của hắn cũng không nhận hắn là ai nữa mới được."
"Tiểu tử, ngươi tiếp chiêu đi!" Thông Bảo chân nhân nói xong, lập tức từ ngọn đèn xuất ra một đạo Tam Muội Chân Hỏa, hóa thành một con rồng lửa, đánh về phía Mắt Kính.
Mắt Kính tay phải bắt kiếm quyết, một đạo kiếm khí màu xanh biếc từ tay hắn phát ra, đánh về phía rồng lửa.
Vốn là một con rồng lửa uy vũ, nhưng sau khi chạm vào đạo kiếm khí màu xanh biếc xong, nhất thời mấy cái móng vuốt cùng một chân đã bị chặt đứt, bắn tung trên bầu trời.
"Đây không phải là phi long một sừng trong truyền thuyết sao!" thanh âm Tiêu Nhiên thỉnh thoảng lại đá vào.
Thông Bảo chân nhân thấy mình đã xuất ra rồng lửa nhưng lại bị kiếm khí vô danh trảm thành trọng thương, trong lòng kinh hãi, biết mình gặp cường địch, vội vàng thu hồi rồng lửa. Tiếp theo dùng toàn thân tu vi, xuất chiêu.
Một biển lửa rất lớn hiện lên, đem Mắt Kính vây vào trong. "Lần này cho ngươi biết sự lợi hại của ta." Thông Bảo chân nhân trong lòng hung hăng nghĩ.
Biển lửa càng cháy càng lớn, chậm rãi lan ra rừng cây bốn phía, cây cối bị Tam Muội Chân Hỏa chạm vào lập tức biến thành tro bụi, Tiêu Nhiên nhìn thấy, liền hướng về phía biển lửa nhẹ nhàng xuất ra một đạo pháp, hình thành một cái kết giới, vô luận ngọn lửa cường đại thế nào cũng không ra khỏi phạm vi kết giới. Lúc này, Kim Cương cùng Hầu Tử đã đầy mồ hôi lạnh.
Huyền Thiên Nhất cười ha hả nhìn biển lửa.
Đúng lúc này, giữa biển lửa truyền ra một câu nói: "Ta đã đứng bất động cho ngươi biểu diễn lâu như vậy rồi, ngươi bây giờ cũng nên cho ta biểu diễn một chút chứ?"
"Tâm Kiếm Chi Thiên Kiếm Đồ Ma!"
Một thanh âm chứa đầy lực đạo rung động tràn ngập không gian truyền vào tai mọi người. Chung quanh mọi người chứng kiến hỏa thế thịnh vượng, giữa biển lửa phát ra một đạo, hai đạo, ba đạo...... lục quang, đạo lục quang trong nháy mắt đả phá đại hỏa, đánh tiếp về phía Hỏa Đăng trong tay Thông Bảo chân nhân. Khi đám người phục hồi tinh thần lại, phát hiện biển lửa đã không còn nữa, Mắt Kính đứng ở giữa không gian, còn Hỏa Đăng thì đã bị dập tắt.
Lục quang công kích khiến cho nhiều người bị thương.
Mắt Kính phủi phủi những tàn lửa dính vào quần áo, chậm rãi đi tới nhìn vẻ mặt xám trắng của Thông Bảo chân nhân trước mặt, nói:
"Ngươi xem ngươi đó, ta đã hỏi qua ngươi có muốn hay không muốn ta cho ngươi một đường sống. Chính ngươi muốn động thủ, bị thương rồi sao!" lúc này trong ánh mắt Mắt Kính giống như là đang giáo huấn một đứa nhỏ không nghe lời.
Vốn đã bị thương không nhẹ, Thông Bảo chân nhân nghe Mắt Kính nói xong, một ngụm máu tươi văng ra, hồi lâu nói không ra lời.
Mắt Kính nhặt Hỏa Đăng rơi trên mặt đất lên, quay về Thông Bảo chân nhân tiếp tục nói: "Ngươi vừa rồi công kích ta, làm ta cháy mất ba cọng tóc. Hỏa Đăng này coi như là vật bồi thường cho ta nghen!" Thế rồi cũng không thèm để ý Thông Bảo chân nhân có đáp ứng hay không, đem Hỏa Đăng bỏ vào trữ vật đai lưng.
Nam Cung Minh nhìn thấy ngay cả người có tu vi cao nhất là Thông Bảo chân nhân bây giờ cũng không có biện pháp đối phó với Mắt Kính, biết hôm nay vô luận thế nào cũng không thể lấy lại pháp bảo được rồi.
"Được, nếu các ngươi hôm nay không chịu giao ra pháp bảo của môn phái chúng ta, sau này ta đành yêu cầu đồng đạo tìm các ngươi nói chuyện phải quấy. Chúng ta đi." Nam Cung Minh vừa định mang theo môn hạ đệ tử rời đi, đột nhiên hắn phát hiện mình không cử động được.
"Ngươi cho ngươi là ai, nói đến là đến, nói đi là đi." Tiêu Nhiên nhàn nhạt nói.
"Vậy ngươi muốn thế nào? " Nam Cung Minh giận dữ.
"Vốn ta hôm nay đang chuẩn bị chuyện chung thân đại sự, lại bị các ngươi phá đám rồi. Ngươi nói chuyện này như thế nào giải quyết a! Ai, ta xem các ngươi cũng nên ngoan ngoãn bồi thường cho ta một chút tổn thất về tinh thần phí, tâm linh bị thương phí, xe ngựa phí cùng tiền cơm phí đi nghen!"
"Cái gì! Tiền cơm đâu có liên quan tới ta?"
"Sao lại không liên quan tới ngươi! Ngươi ngẫm lại mà xem, chúng ta từ phòng học đi tới nơi này, đã tiêu hao mất của ta bao nhiêu năng lượng ngươi biết không, nếu ta không có một chút tu vi, ta đã sớm ngất xỉu rồi. Làm sao các ngươi lại không chịu chút phí bổ sung năng lượng chứ?"
"Được rồi! Ngươi nói đi, ngươi muốn bao nhiêu tiền?" Nam Cung Minh lúc này thầm nghĩ nhanh lên một chút, tránh được Tiêu Nhiên tên tiểu sát tinh này đã quá tốt rồi, cho nên cũng không suy nghĩ nhiều, lập tức đáp ứng.
"Chúng ta là văn nhân, như thế nào có thể nói đến tiền chứ, tiền chỉ dành cho phàm phu tục tử. Ngươi đã thấy rồi đó, tiểu đệ của ta bây giờ mới chỉ là một thân trơ trọi, ngay cả một kiện pháp bảo phòng thân còn không có, ta làm đại ca dù thế nào cũng phải giúp bọn chúng chuẩn bị vài món mới được! Đáng tiếc ta mồm miệng ngượng ngùng, không thể làm gì khác hơn là kính cẩn hướng Nam Cung cung chủ đề đạt vài kiện." Tiêu Nhiên lúc này vừa nói vừa chỉ vào hai người cho tới bây giờ chưa hề tu luyện Kim Cương cùng Hầu Tử.
"Cái gì, ngươi muốn pháp bảo của ta? "
"Nam Cung cung chủ! Ngươi nói sai rồi, không phải của ngươi, mà là các ngươi."
Nam Cung Minh nhất thời tức giận, ngay cả lời nói cũng không thốt ra được.
"Nam Cung cung chủ, nếu các ngươi không nói, ta coi như các ngươi đã đáp ứng rồi." Tiêu Nhiên không đợi bọn họ mở miệng, đem tất cả quần áo cùng đồ vật trên người, toàn thân có cái gì đều thu vào giới chỉ. Ngoài mấy đệ tử bình thường chỉ có quần áo Tiêu Nhiên không lấy, còn đâu thậm chí ngay cả trường bào của Nam Cung Minh, Tiêu Nhiên cũng không nghĩ ngợi đem thu vào giới chỉ, dĩ nhiên đó là pháp bảo. Thương cảm thay Nam Cung Minh bên trong chẳng còn cái gì ngoài một cái bên trong. Nam Cung Minh giờ xuất hiện trước mặt môn phái đệ tử là một người thân thể thịt béo ú, đệ tử môn phái cố nén cười, hoặc dùng hai tay bụm miệng lại.
"Ngươi….. ngươi lấn át người quá đáng. " Nam Cung Minh lúc này mặt đã đỏ lựng.
"Nam Cung cung chủ, lần sau nhớ mặc hai lớp quần áo." Tiêu Nhiên vừa nói vừa không nhịn được, nở nụ cười.
Tiêu Nhiên đi tới trước mặt Mắt Kính nói: "Mắt Kính, ngươi muốn xử trí Nam Cung Sóc thế nào?"
"Ta nghĩ thông rồi, ta sẽ không lấy tính mạng của hắn. Ta muốn cho bọn Huyền Thiên Nhất chậm rãi suy sụp, ta muốn cho hắn sống không bằng chết." Mắt Kính nhìn chằm chằm vào Nam Cung Sóc, trong đôi mắt của Mắt Kính phảng phất như muốn bắn ra ngọn lửa.
"Nam Cung cung chủ, các ngươi nếu đã bồi thường tổn thất cho ta rồi, ta cũng không cần nói thêm gì nữa. Ta đi rồi, các ngươi ai bị phong bế công lực sau một hồi sẽ được giải khai, con của ngươi ta sẽ tiện tay giúp hắn giải khai." Tiêu Nhiên đi tới gần Nam Cung Minh, vỗ vai của hắn. Sau đó lại từ đai lưng xuất ra một thủ trạc nói: "Nam Cung cung chủ, theo như lời nói ban đầu ta đã trả lại cho ngươi rồi, sau này đừng tới tìm ta nha."
"Mắt Kính, chúng ta đi thôi!" Tiêu Nhiên xoay người quay về ba người bọn họ nói.
Thế rồi, đám người cứ như vậy rời đi.
Đúng lúc chuẩn bị đi, Kim Cương đột nhiên thốt một câu:
"Lão Đại, sao ngươi không nói để cho bọn họ vài lần nữa đến tìm chúng ta! Như vậy bọn họ sẽ đưa đến cho chúng ta càng nhiều pháp bảo hơn."
Vừa hay lời Kim Cương nói bị Nam Cung Minh nghe được, Nam Cung Minh tức khí, nhất thời văng ra một búng máu. "Các ngươi nhớ kỹ cho ta, ta nhất định sẽ không cho các ngươi kết quả tốt đẹp."
Sau khi cả đoàn người trở lại phòng ngủ, Tiêu Nhiên đem pháp bảo đã đoạt được bày lên trên bàn. Nhất thời bảo khí phát ra quang mang làm cả căn phòng sáng bừng lên.
"Lão Đại, ta cả đời chưa từng gặp qua pháp bảo nhiều như vậy." Mắt Kính nhìn mờ cả mắt, không biết nói gì nữa.
"Nguyên lai bọn họ mang nhiều pháp bảo như vậy, trách không được lúc chúng ta đến Nam Cung Minh lại tỏ ra ngạo mạn." Tiêu Nhiên cũng kinh ngạc nói, rồi vỗ vai Mắt Kính: "Đem kiện pháp bảo ngươi đoạt được lấy ra đây a!"
"Đại ca, ngươi có nhiều như vậy rồi, hãy thương ta bây giờ ngay cả một kiện pháp bảo vớ vẩn cũng không có, ngươi có thể nhẫn tâm nhìn tiểu đệ của mình không có pháp bảo được sao? Cho tiểu đệ lưu lại một kiện đi nghen!" Mắt Kính lôi kéo tay Tiêu Nhiên, không ngừng năn nỉ ỷ ôi. Nếu người khác thấy được, đều tưởng rằng hai người bọn họ có quan hệ mập mờ rồi.
"Cút qua một bên, mình ngươi làm gay đi, không được dựa vào ta, ta không muốn có cái loại yêu thích này. Ta chẳng lẽ không biết ngươi sao?" Tiêu Nhiên lập tức lùi ra xa, vẻ mặt khinh bỉ nhìn Mắt Kính.
"Đại ca, ta thật sự không phải thể hiện loại yêu thích này! Hầu Tử các ngươi cũng không nên hiểu lầm, đừng dùng loại ánh mắt đó nhìn ta." Mắt Kính quả thực oan khuất đến sắp phát điên rồi, một hồi sau nhìn Tiêu Nhiên nói: "Đại ca, ta biết ta sai rồi, ta đem pháp bảo giao ra đây, được chưa?"
"Ai! Biết sai có thể sửa chữa là điều rất tốt. Trước mặt tổ quốc vĩ đại và nhân dân chúng ta, hết thảy mọi phản kháng đều là vô lực. Ta sau này sẽ làm cho ngươi phải nhớ tới điều này, đem thói quen bất lương này của ngươi loại bỏ." Tiêu Nhiên làm bộ đại nghĩa, sau đó lại xoay người, vẻ mặt thâm tình nhìn Hầu Tử cùng Kim Cương, vừa muốn mở miệng, Hầu Tử đã cướp lời:
"Đại ca, sau này chúng ta hết thảy đều lấy ý chí của ngươi làm ý chí cao nhất. Theo mệnh lệnh của ngươi, chúng ta nhất định sẽ cướp được càng nhiều pháp bảo." Nói xong, Hầu Tử cũng có vẻ kích động.
"Vị tiểu đồng chí này, ngộ tính rất cao! Không sai, nếu quốc gia chúng ta có thể có nhiều người giống ngươi như vậy thì sự nghiệp rất có hy vọng rồi!" Tiêu Nhiên nói xong, lại nhìn Mắt Kính "Biết ta tại sao muốn ngươi đem kiện pháp bảo giao ra đây không? Kỳ thật ta cũng là vì tốt cho các ngươi thôi! Ý nghĩ của ngươi ta đều biết, thật hỗn đản, người nào lại không hy vọng tự mình có thể có kiện pháp bảo tốt a! Nhưng mà, chúng ta bây giờ đang sống trong giai đoạn xã hội chủ nghĩa sơ cấp, lực sanh sản vẫn còn rất thấp, pháp bảo này đều phải tập trung quản lý, chia đều phân phối. Ngươi thế nào lại có thể vì bản thân mà đã quên chung quanh ngươi còn có rất nhiều quần chúng ngay cả một kiện pháp bảo cũng không có chứ? Cho nên, ngươi cần phải từ bỏ hoàn toàn loại suy nghĩ cá nhân, quá nông dân này đi."
Mắt Kính nhìn thấy Tiêu Nhiên lời nói có vẻ gay gắt, có thể đem mình cô lập, vội vàng móc pháp bảo ra đặt ở trên bàn, cướp lời nói: "Đại ca, ta biết sai rồi, ta đem pháp bảo này trả cho ngươi."
Bọn họ bắt đầu kiểm đếm lại pháp bảo trên bàn. Cuối cùng, trải qua một thời gian thống kê, lần này tổng cộng đoạt được hạ phẩm pháp khí 16 kiện, trung phẩm pháp khí 7 kiện, thượng phẩm pháp khí 5 kiện, hạ phẩm bảo khí 3 kiện, trung phẩm bảo khí 2 kiện, trữ vật đai lưng 2 căn, cuối cùng là một số tài liệu, đan dược. Tiêu Nhiên kết luận:
"Lần này, chúng ta đã có thành tích nhưng vẫn chỉ có một số đồ dùng được mà thôi! Nhưng mà các ngươi cũng không thể bởi vậy mà cảm thấy thỏa mãn, sau này còn có thể có nhiều pháp bảo tốt hơn đang chờ chúng ta đi đoạt, chúng ta muốn phát dương tinh thần không sợ khổ, không sợ lụy, cần phải đem cái thành tích này trở thành một điều bình thường. Bắt đầu từ ngày mai, ta chuẩn bị bế quan, đem pháp bảo này luyện chế lại. Bởi vì Hầu Tử cùng Kim Cương tu vi quá kém, hôm nay chúng ta cướp được thủ trạc, bên trong lại vừa vặn có một chút pháp quyết tu luyện. Ta quyết định, lúc ta bắt đầu bế quan luyện chế pháp bảo, Hầu Tử cùng Kim Cương sẽ tiến vào huyền thiên Vô Cực Kiền Khôn Cảnh tu luyện, Mắt Kính ở bên cạnh chỉ đạo. Tốt lắm, cứ quyết định như vậy đi."
"Lão Đại, ta có thể không đi được không?" Mắt Kính cẩn thận hỏi Tiêu Nhiên, đại khái là sợ Tiêu Nhiên ném hắn tới cái địa phương lần trước.
"Ngươi yên tâm, lần này tuyệt đối sẽ không xảy ra sai sót. Hơn nữa, ngươi không đi thì ai sẽ chỉ điểm cho bọn họ hả?"
"Lão Đại, ngươi cho chúng ta đi đến địa phương nào a, ta thế nào tới bây giờ còn chưa nghe qua a!" Kim Cương ở bên thành thật hỏi, Hầu Tử cũng vội vàng gật đầu xác nhận.
"Tuyệt đối là địa phương tốt, sơn thanh thủy tú, các loại bảo vật có khắp nơi trên mặt đất." Tiêu Nhiên thần bí cười cười. "Tốt lắm, chúng ta chuẩn bị đi xin phép đi, lần này bế quan có thể cần một khoảng thời gian."
Vì vậy cả bọn kéo nhau đến phòng làm việc của chủ nhiệm lớp.
Trần Tuyết Hàm một mình ngồi ở phòng làm việc, an tĩnh đọc sách.
"Hôm nay thật sự rất tốt, không có ai ngoài mình ở phòng làm việc, ta có thể tĩnh tâm chậm rãi xem quyển sách này rồi." Trần Tuyết Hàm đang cao hứng nghĩ, đột nhiên, một tiếng gõ môn, phá tan sự yên tĩnh của gian phòng.
Trần Tuyết Hàm sửa sang lại áo xống một chút rồi nói: "Mời vào."
Nhất thời, tổ lưu manh bốn người đi vào phòng làm việc.
Trần Tuyết Hàm nhìn thấy bọn Tiêu Nhiên thì trong lòng đã hoảng hốt một nửa. Đến khi bọn họ đi vào phòng làm việc, Kim Cương nhẹ nhàng đóng môn phòng làm việc lại thì trong lòng nàng đã phát hoảng thật sự. "Bọn họ muốn làm gì, không phải bởi vì đã tiết lộ cho ta biết bí mật, sợ ta tiết lộ ra ngoài nên hôm nay tới giết người bịt miệng chứ!"
Một gian phòng làm việc không lớn nhất thời vì có nhiều người như vậy, không khí trở nên ngột ngạt, Hầu Tử vội vàng buông lỏng người, há miệng đớp lấy vài ngụm không khí. Vừa hay cái động tác này được Trần Tuyết Hàm trông thấy.
"Bọn họ không phải muốn tiền dâm hậu sát sao! Thương thay ta nhiều năm như vậy giữ gìn thân thể trong sạch, bây giờ bị bọn họ làm hỏng bét rồi. Ta còn chưa có bạn trai chứ." Trần Tuyết Hàm bị hù dọa vẻ mặt trắng bệch, muốn khóc cũng khóc không được. Nàng lắp bắp hỏi:
"Các ngươi có chuyện gì a? "
"Chẳng lẻ chúng ta không có việc gì thì sẽ không thể tới sao?" Tiêu Nhiên hứng thú hỏi. Thấy Trần Tuyết Hàm sắc mặt lại biến đổi, Tiêu Nhiên cười nói tiếp, "Bất quá chúng ta hôm nay lại đây quả thật có việc tìm ngươi . "
"Ngươi......Các ngươi tìm ta có chuyện gì a?" Trần Tuyết Hàm thanh âm run rẩy nói.
Tiêu Nhiên đi tới trước mặt Trần Tuyết Hàm, ngồi bên cạnh, một tay đặt lên ghế Trần Tuyết Hàm đang ngồi, chậm rãi rờ theo hướng của nàng. Trần Tuyết Hàm nhất thời cũng chậm chậm lùi về phía sau, đến khi nàng chạm vào bức tường thì nàng mới ngừng lại được. Bàn tay Tiêu Nhiên chỉ cách người nàng có vài ly, Tiêu Nhiên cũng dừng lại, hứng thú đánh giá Trần Tuyết Hàm qua những giọt mồ hôi đầy trên mặt.
"Ngươi không cần sợ, chúng ta cho tới bây giờ không xuống tay với đàn bà." Thời gian vài câu chậm rãi từ trong miệng Tiêu Nhiên phun ra này, Trần Tuyết Hàm cảm giác được so với mấy thế kỷ còn muốn lâu hơn.
"Chúng ta hôm nay tới là để xin phép." Khi Tiêu Nhiên nói ra những lời này, Trần Tuyết Hàm hít một hơi thật sâu, trong lòng mới chậm rãi bình tĩnh lại. Nàng vội vàng nói: "Được, ta đồng ý rồi. Ta sẽ giúp các ngươi xử lý."
"Chúng ta đa tạ. "
Tiêu Nhiên mang theo Mắt Kính bọn họ rời khỏi phòng làm việc. Khi môn phòng làm việc được Kim Cương đóng lại, Trần Tuyết Hàm lúc này mới thở phào một tiếng.
"Cái tên Tiêu Nhiên kia quá đáng sợ! Không biết hắn giết qua bao nhiêu người rồi, vẫn có bộ dạng một văn nhân, thật sự là nhân diện tâm thú. Không biết hắn khi còn bé có phải chịu qua cái gì kích thích, tạo thành tâm lý biến thái như bây giờ không? Ta vừa rồi bị hắn hù dọa thiếu chút nữa ngay cả tim cũng không còn đập nữa."
Trở về lại phòng cũng đã tới giữa trưa. Tiêu Nhiên đợi bọn Mắt Kính đến nói :
" Mọi người đi lấy áo quần tắm rửa đi, ngày mai chúng ta giàu to rồi."
Tiêu Nhiên nói xong, đột nhiên nhớ tới mình còn cái ước hẹn với vị giáo sư xinh đẹp, vội vàng nói:
" Ta còn có chút chuyện riêng cần xử lý, các ngươi đi ngủ trước đi!"
Tiêu Nhiên đứng trước gương chải chuốt ăn mặc cả nữa ngày, một cái áo sơmi thêm cái quần bò, hơn nữa một đôi giày lớn. Lập tức một áp lực mạnh mẽ tràn ngập sức sống thanh niên xuất hiện trước mặt bọn Mắt Kính .
" Lão Đại hắn bị gì vậy, không phải uống nhầm thuốc đó chứ.!! Bình thường hắn tuỳ tiện lắm mà, sao hôm nay lại xuất hiên kiểu ăn mặc."
Kim Cương nhìn chằm chằm Tiêu Nhiên, nhìn tới nhìn lui,vẫn không tin Tiêu Nhiên khi quay về lại có chuyển biến lớn như vậy. Hầu Tử vẻ mặt kì quái :
”Lão Đại không phải là đi vui vẻ sao?! Nhưng cũng không cần mặc như vậy ngó tới ngó lui trước gương!! Ngươi không nghĩ cho mình thì cũng nghĩ cho mọi người chứ! Tất cả mọi người cũng đều trưởng thành cả rồi, tâm lý cũng đã thừa nhận năng lực nhưng ngươi mặc như thế cũng đả kích chúng ta quá”
“Ta đi ra ngoài các ngươi không cần để ý. Buổi tối có thể không về ăn cơm, các ngươi không phải chờ ta.” Tiêu Nhiên lại vuốt tóc, xoay người bước ra ngoài.
Dọc đường đi, Tiêu Nhiên lại tưởng tượng khi tới chỗ lão sư có thể phát sinh chút chuyện tốt đẹp gì, không khỏi cao hứng nở nụ cười làm mọi người xung quanh kì quái nhìn hắn .
“Lão công, người nọ cười thật vui vẻ kìa!!” Một nữ sinh như con khủng long nói.
“Đi nhanh lão bà, không thấy hắn bị thần kinh sao? Lỡ như hắn nổi điên lên,cản cũng không cản được. Nếu hắn làm ngươi bị thương thì làm sao, ta thế nào mà sống nổi!!”
Một nam sinh dáng người thấp bé kinh sợ nói.
“Cái gì? Lão công, hắn bị bệnh thần kinh à. Hắn thật đáng thương nha!!Tương lai cuộc sống nhất định sẽ khó khăn. Lão công, ngươi yên tâm, ta sẽ bảo vệ tốt cho ngươi.”
Nói xong, nữ sinh kia giơ giơ tay lên. So với chân còn có vẻ thô hơn, mà nam sinh kia theo đó mà tựa vào lòng ngực.
Tiêu Nhiên cao hứng, phấn chấn đi đến khu kí túc xá của lão sư, vừa định lên lầu đã bị một đại mụ gọi lại:
“Tiểu tử, ngươi lên tìm người àh ?”
“Đúng vậy!” Tiêu Nhiên trong lòng lại nghĩ “Lão thái bà này thật kì quái, ta là một nam nhân đi vào kí túc xá lão sư không phải tìm người chẳng lẽ về nhà sao?”
“Tiểu từ, ngươi hiện công tác phòng ban nào? Nhìn ngươi ăn mặc không đàng hoàng cho lắm!” Đại mụ không ngừng dò xét, chất vấn Tiêu Nhiên.
“Ta hả, ta không có đi làm!! Quần áo này cũng không mắc nhưng cũng mấy vạn đó!”
“Vậy là ngươi dùng tiền người nhà cấp?”
“Đúng vậy!”
“Tiểu tử, ngươi lên đây tìm ai?”
“Ta tìm ai liên quan gì ngươi, ngươi hỏi nhiều vậy làm gì?” Nghĩ đến lão sư xinh đẹp đang chờ hắn bên trên, Tiêu Nhiên không nhẫn nhịn nổi, giọng nói cũng không thèm khách khí.
“Ngươi có biết ta là ai không mà dám nói vậy với ta.” Đại mụ kia ngữ khí thập phần gay gắt.
“Ngươi còn có thể là ai!! Không phải kẻ canh cửa hay sao? Có cái gì mà lớn lối hả!!”
“Canh cửa thì sao, ít nhất cũng là một cộng việc. Mỗi đồng, mỗi cắc đều dựa vào đôi tay mình làm ra. Không giống như ngươi không học vấn, không nghề nghiệp, chơi bời lêu lổng,chỉ biết dùng tiền người nhà chu cấp, ngươi có cái bổn sự gì? Nhìn cách ăn mặc chẳng ra bộ dáng gì nữa, một chút thẩm mỹ cũng không có, giống mấy tên lưu manh đầu đường xó chợ.!” Tiêu Nhiên lập tức mắng té tát, xui tận mạng.
“Lão thái bà chết toi kia, ta không phải nghĩ ngươi đã lớn tuổi thì ngươi còn có thể đứng đây sao? Ngươi cũng nên nghĩ lại ngươi thế nào mà tới làm được nơi đây, còn không phải trường học thấy ngươi đáng thương sao? Còn tiền của ngươi, còn không phải do chúng ta trả sao? không có chúng ta, sao ngươi có ngày hôm nay.” Thanh âm Tiêu Nhiên càng lúc càng lớn, một ít lão sư trên lầu cũng ra ban công vươn cổ nhìn xuống.
Lúc này một âm thanh nhẹ nhàng truyền tới tai Tiêu Nhiên :
” Tiêu Nhiên, rốt cục ngươi cũng tới,ta chờ ngươi lâu rồi, ngươi nói quả nhiên linh nghiệm nha!” Một thân ảnh động lòng người hướng Tiêu Nhiên đi tới.
“Ngươi ở trong này cùng đại mụ tán gẫu cái gì thế, làm sao không lên!” Khắc Lệ Ti tò mò hỏi.
“Ai, ta làm sao biết được bà ta đại phát cơn điên, đem ta biến thành kẻ không đầu không não mà chửi mắng” Tiêu Nhiên biến thành vẻ mặt hảo hài tử nhìn Khắc Lệ Ti.
“Khắc Lệ Ti lão sư, người này không phải thứ tốt lành gì, người ngàn vạn lần đừng cùng hắn kết giao.” Đại mụ kia nhìn thấy Tiêu Nhiên tới tìm Khắc Lệ Ti vội vàng nói.
“Đại mụ,ngươi đừng có lo lắng, hắn là đệ tử ta, là ta gọi hằn tới!!” Khắc Lệ Ti trước nhìn Tiêu Nhiên sau nhìn đại mụ thủ vệ, không biết trong lòng nghĩ gì.
“Nói như vậy hắn là đệ tử người, ta thấy vị đồng học này không đơn giản, nhìn hắn ăn mặc thấy khiếu thẫm mỹ không ít àh. Nhìn hắn dáng vẻ thanh tao, nho nhã là biết hắn nhất định là đệ tử tốt …”
Thủ vệ đại mụ không ngừng hướng Khắc Lệ Ti nói tốt Tiêu Nhiên:
”Nguyên lai hắn là đệ tử, trong nhà hắn nhất định có tiền, nếu chạy tới chỗ hiệu trưởng cáo trạng nói ta ngăn cản hắn hỏi bài, công việc ta vất vả mới kiếm được sẽ xôi hỏng bỏng không.” (Sợ luôn, bà già này nói chuyện thay đổi 180 độ lẹ quá ^^)
Tiêu Nhiên nhìn thấy thủ vệ đại mụ nói như vậy cũng khôi đôi co gì, liền theo Khắc Lệ Ti lên lầu.
Khắc Lệ Ti nhẹ nhàng mở cánh cửa, đem Tiêu Nhiên vô trong phòng.
“Chỗ ta ở có thể ngươi không quen, ngươi nhẫn nại chút nha “ Khắc Lệ Ti ngượng ngùng nói.
Kí túc xá lão sư là một kiểu nhà ở nhỏ, Tiêu Nhiên theo Khắc Lệ Ti theo vào trong phòng, hắn giật mình phát hiện trong nhà Khắc Lệ Ti gần như tất cả mọi thứ đều liên quan tới lôi ti. Lớp bọc sô pha là lôi ti, bức màn bốn phía cũng là lôi ti, khăn trải bàn là lôi ti,… Cuối cùng Tiêu Nhiên phát hiện ngay cả đôi dép Khắc Lệ Ti đưa cho hắn cũng bằng lôi ti. Lúc này Tiêu Nhiên cũng muốn ảo tưởng một thân nội y của Khắc Lệ Ti cũng là lôi ti, không biệt bộ dáng thế nào nữa.
Tiêu Nhiên cùng Khắc Lệ Ti vừa ngồi xuống sô pha, Khắc lệ Ti liền hỏi :
“Tiêu Nhiên,ngươi nói thật sự ứng nghiệm ta vừa về nhà, đang chuẩn bị nấu cơm, không cẩn thận bị cắt đứt tay. Ta nên làm cái gì bây giờ?”
Tiêu Nhiên trong lòng thầm mừng rỡ :
”Ai,ta vốn nghĩ không có biện pháp, không ngờ ông trời cũng giúp ta. Nghe nói người ngoại quốc đối với chuyện kia rất thoải mái, không uổng kiếp này, ta còn luyến tiếc gi nữa.!”
Tiêu Nhiên vội vàng làm bộ dáng giật mình “Không thể nào! Nhanh như vậy đã tới rồi. Kỳ thật giải trừ cái này đồi với người khác rất đơn giản nhưng đối với người thì rất khó.”
“Rốt cuộc như thế nào, ngươi nói ra đi?” Khắc Lệ Ti nhất thời lo lắng, nắm chặt tay Tiêu Nhiên.
Tiêu Nhiên nhìn ánh mắt Khắc Lệ Ti chậm rãi nói :
”Phải giải trừ tai ưong huyết quang,ta phải liên tục thi pháp bốn mươi chín ngày, hơn nữa ngươi không được mặc tí quần áo, như vậy sát khí trong cơ thể mới dễ dàng phát xuất ra.Hơn nữa nếu đang thi pháp mà bị người khác quấy rầy, ngươi và ta tính mạng khó giữ.”
Nhất thời trên mặt Khắc Lệ Ti xuất hiện hai áng mây hồng, Tiêu Nhiên nhìn thấy trong mắt có một tia do dự, hắn vội vàng nói :
”Kỳ thật còn một biện pháp, chính là dùng máu huyết của người thi pháp dẫn sát khí trong cơ thể ngươi, nhưng người thi pháp sẽ giảm thọ mười năm.”
Khắc Lệ Ti ánh mắt từ từ sáng lên lại tối sầm xuống, Tiêu Nhiên vội vàng nói :
“Bởi vì ngươi là lão sư ta tôn kính cho nên ta quyết định dùng biện pháp sau giúp ngươi. Giảm thọ mười năm thì đã sao, vì lão sư hết thảy đề đáng giá.” Tiêu Nhiên bày ra bộ mặt hiên ngang lẫm liệt.
“Như vậy sao được? Ngươi tài giỏi như thế sao có thể vì ta giảm thọ mười năm được!” Khắc Lệ Ti cảm động chảy nước mắt.
Tiêu Nhiên nhẹ nhàng lau nước mắt trên khuôn mặt Khắc Lệ Ti, làm ra bộ dán thương cảm.
“Ha ha, rốt cuộc cũng mắc câu, để ta cho thêm mồi lửa, là ngươi sẽ ngoan ngoãn vào khuôn khổ”
“Lão sư, ngươi không cần nói, ta quyết định rồi thì sẽ không dễ dàng thay đổi. Vì ngươi giảm thọ mười năm có sao đâu.” Tiêu Nhiên cầm tay Khắc Lệ Ti vẻ mặt thâm tình mà nói.
“Ta…” Khắc Lệ Ti còn muốn nói cái gì đó, đột nhiên Tiêu Nhiên dùng miệng mình ngăn chận đôi môi đỏ mọng lại. Khắc Lệ Ti đột nhiên ngây dại, mà đầu lưỡi Tiêu Nhiên lúc này thừa cơ chui vào trong miệng Khắc Lệ Ti, lập tức mạnh mẽ triển khai thế công.