Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #36  
Old 19-04-2008, 07:50 PM
anhhe1281 anhhe1281 is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 397
Thá»i gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 37

Bốn Truy Hồn sứ giả của Vô Nhân cốc



Chuá»—i cưá»i the thé nổi lên quá bất ngá» khiến ai ai cÅ©ng bàng hoàng kinh ngạc.
Lúc má»›i bước vào, má»i ngưá»i đã quan sát thấy trong hang hoàn toàn trống không. Thế mà bây giá» lại có ngưá»i cưá»i, quả là Ä‘iá»u kỳ lạ hết sức!
Với khả năng thị thính của Văn Thiếu Côn và Niệp Sáp hòa thượng có thể phát giác ngay những tiếng động nhỠtrong vòng ba dặm, thế mà kẻ núp trong hang ở khít cạnh mình đã lâu mà không hay biết, thì trình độ đỠkhí khinh công của kẻ ấy cao siêu biết chừng nào.
Văn Thiếu Côn quát lớn :
- Ai đó, tại sao chưa ra mặt?
Nói xong, chàng vận dụng đầy đủ công lực hòng đối phó.
Trong con đưá»ng dài sâu hút trong hang bá»—ng thoáng thấy bốn ngưá»i, ngưá»i nào cÅ©ng mặc y phục màu xanh, đầu trùm kín vải the Ä‘en, đứng sừng sững như bốn bóng ma cách xa độ vài trượng.
Sá»± xuất hiện bốn bóng ngưá»i quá đột ngá»™t và thần bí, khiến cả bá»n giật mình kinh ngạc.
Ngưá»i đứng hàng đầu bịt mặt nhưng hình như có râu dài xam xám, bá»—ng quát lá»›n :
- Thành Trung Bàn, mi nói sai rồi.
Thành Trung Bàn tái xanh, toàn thân rúng động, hÆ¡i thở hổn hển ú á»› há»i :
- Lão phu nói sai chỗ nào?
Ngưá»i ấy phất chưởng đáp :
- Ngưá»i trong Vô Nhân cốc không thích ra ngoài chứ không phải không dám ra ngoài như nhà ngươi đã nói bậy.
Thành Trung Bàn ngó sững bốn bóng ấy lắp bắp há»i :
- Các ngưá»i là ai?
Ngưá»i ấy đáp :
- Bá»n lão phu là bốn Truy Hồn sứ giả cá»§a Vô Nhân cốc phái tìm tá»›i đây.
Nghĩ một lát rồi nói tiếp :
- Bao nhiêu hành vi phản bá»™i và hổn láo cá»§a ngươi quả đáng thá» ngÅ© hành đại hình cá»§a bản cốc. Nhưng vì bá»n lão phu Ä‘ang bận má»™t nhiệm vụ quan trá»ng không thể Ä‘em ngưá»i vá» Vô Nhân cốc được nên cÅ©ng rá»™ng lượng tha thứ cho ngươi thác được toàn thây và đỡ Ä‘au đớn thể xác.
Vừa dứt lá»i ngưá»i ấy phất tay áo Ä‘iểm ra má»™t chỉ.
Má»i ngưá»i vừa thấy bốn ngưá»i tá»± xưng là Truy Hồn sứ giả Ä‘á»u sá»­ng sốt Ä‘ang chú ý theo dõi câu chuyện, chứ không ai ngá» hắn lại ra tay giết ngưá»i quá đột ngá»™t.
Äá»™ng tác cá»§a ngưá»i bịt mặt râu xám lanh lẹ như Ä‘iện chá»›p. Cánh tay vừa khẽ phất nhẹ mà chỉ phong đã xé gió rít veo veo, dù muốn can thiệp cÅ©ng không còn kịp nữa. Chỉ nghe “binh†má»™t tiếng nhẹ, thiên linh cái Thành Trung Bàn đã bị Ä‘iểm phải, óc phá»t ra tung tóe, ngã gục chết ngay.
Bốn Truy Hồn sứ giả đêu dùng the Ä‘en bịt mặt nhìn không biết là ai. Tuy nhiên trong số có má»™t ngưá»i đôi vai ngang hÆ¡i nhô lên, đối vá»›i Văn Thiếu Côn có vẻ quen thuá»™c lắm.
Chàng cố moi óc suy nghÄ©, chẳng muốn tiết lá»™ danh tánh mình, chá» xem phản ứng cá»§a bốn ngưá»i ra sao.
Chặp sau thấy há» vẫn đứng lặng yên không nói gì, Văn Thiếu Côn há»i lại :
- Quý liệt vị là ai?
Ngưá»i bịt mặt râu xám có vẻ khích động đáp :
- Lão phu đã tự giới thiệu rồi! Chúng tôi là bốn Truy Hồn sứ giả của Vô Nhân cốc.
Văn Thiếu Côn ngần ngại há»i :
- Quý vị từ Vô Nhân cốc đến đây phải không?
Ngưá»i ấy gật đầu, đáp :
- Phải.
Văn Thiếu Côn cau mày há»i luôn :
- Quý vị rá»i hang ra Ä‘i có mục đích gì?
Ngưá»i bịt mặt râu xám nghiêm trang đáp :
- Trước khi vị Chí Tôn cá»§a bổn cốc xuất hiện giang hồ, gây sóng gió làm đẫm máu võ lâm, muốn bá»n lão phu có má»™t hành động cảnh cáo cho biết để chuẩn bị.
Văn Thiếu Côn vừa sợ vừa ngạc nhiên, lắp bắp :
- Cảnh cáo? Như vậy thì trưá»ng hợp đẫm máu phái Hoa SÆ¡n cÅ©ng do các ngưá»i gây nên sao?
Ngưá»i ấy không đáp chỉ khe khẽ gật đầu công nhận, má»™t lúc sau đĩnh đạc nói tiếp luôn :
- Không riêng gì máu chảy tại Hoa SÆ¡n mà cả đến ba phái lá»›n Thiếu Lâm, Võ Äang, Nga Mi cÅ©ng không thoát khá»i má»™t số phận như vậy. Tuy nhiên bá»n lão phu đã nhận lệnh cảnh cáo chứ chưa tận sát. Vì vậy má»—i nÆ¡i chỉ giết trong phạm vi chừng năm mươi ngưá»i mà thôi.
Không những Văn Thiếu Côn hãi hùng thất sắc mà đến Niệp Sáp Hòa Thượng, Khúc Tá»± Thá»§y và má»i ngưá»i đứng đó Ä‘á»u kinh hoàng biến sắc.
Văn Thiếu Côn cố định tỉnh tâm thần há»i luôn :
- Äó chỉ là Ä‘iá»u dá»± định nhưng đã thá»±c hiện chưa, hay chừng nào?
Lão bịt mặt râu xám đáp :
- Bất quá cÅ©ng chỉ trong thá»i gian gần đây thôi.
Khúc Tự Thủy nổi nóng quát lớn :
- Thủ đoạn này quá ư tàn nhẫn.
Ngưá»i ấy cưá»i khanh khách rồi vuốt râu nói :
- Bá»n lão phu chỉ nhận lệnh sát hại đàn ông mà thôi, không bao giá» giết đàn bà. Dù sao này ngài Chí Tôn có thân hành Ä‘em cả Thiên Cương, Äịa Sát xuống làm cá» võ lâm thì cÅ©ng chỉ nhắm vào bá»n nam giá»›i mà thôi, cô nương cÅ©ng không cần phải lo ngại làm gì.
Văn Thiếu Côn lặng thinh không nói. Chàng khẽ nhún mình vá»t lại, đưa tay chá»™p mảnh the Ä‘en trùm mặt ngưá»i ấy giật ra.
Äá»™ng tác cá»§a chàng vô cùng lanh lẹ, tuy nhiên tốc độ cá»§a bốn ngưá»i sứ giả còn lanh hÆ¡n má»™t bá»±c. Khi chàng má»›i vung tay thì cả bốn ngưá»i bịt mặt nhất loạt cùng phát chưởng.
Chưởng lá»±c cá»§a bốn ngưá»i có sức mạnh như bể tràn núi sập, kình lá»±c từ bốn cánh tay cuồn cuá»™n tuôn ra như thác lÅ©, xoáy đất mịt mù dồn vá» phía Văn Thiếu Côn, đồng thá»i trong luồng chưởng phong còn phát ra khí lạnh tê buốt chịu không nổi.
Văn Thiếu Côn biết ngay là độc chưởng, chẳng dám coi thưá»ng vá»™i vàng vận dụng đủ mưá»i thành công lá»±c, đẩy mạnh song chưởng ra tiếp đón.
Khúc Tá»± Thá»§y và Niệp Sáp hòa thượng cÅ©ng chuẩn bị sẵn sàng, má»—i ngưá»i phóng luôn má»™t chưởng để tấn công bốn lão bịt mặt, tiếp sức cho Văn Thiếu Côn.
Nhiá»u tiếng nổ “oành oành†tung ra như sấm động, gió lá»™ng ù ù, cả má»™t cảnh tượng há»—n độn như trá»i long đất lở. Bao nhiêu luồng chưởng lá»±c chạm vào nhau rồi xoắn tít lại quật ngược lẫn nhau, đập vào vách đá đùng đùng, rung chuyển dữ dá»™i cÆ¡ hồ như có má»™t cÆ¡n động đất.
Nhiá»u tảng đá to bị chưởng phong bật bung ra từ trên cao lăn xuống ầm ầm, cả má»™t vùng rá»™ng lá»›n cá»§a sưá»n núi đã cÆ¡ hồ muốn sụp đổ.
Cứ như sáu chưởng cá»§a Văn Thiếu Côn, Niệp Sáp hòa thượng và Khúc Tá»± Thá»§y cùng phát ra má»™t lúc, có thể gây thành má»™t sức mạnh lấp biển dá»i non, chắc chắn bốn lão Truy Hồn sứ giả dù tài cao đến mấy cÅ©ng không chịu đựng nổi, máu huyết bị sức ép dồn ra thất khiếu mà chết tức thì.
Nhưng sá»± thật lại khác, và không ai há»c được chữ ngỠđể phán Ä‘oán.
Cả bốn lão Truy hồn sử giả không khác nào đoàn ma trơi, khi ẩn khi hiện, biến hóa vô chừng.
Mặc dù chưởng lá»±c phá»§ giăng khắp bốn mặt nhưng há» vẫn nhởn nhÆ¡ tránh né rồi từ trong lưới chưởng chui ra bay vèo cách đó hÆ¡n mưá»i trượng, đứng yên bất động.
Văn Thiếu Côn giật mình quay lại gá»i lão Thiá»n sư và Khúc Tá»± Thá»§y :
- Chúng nó đã thoát ra rồi, mau lên, đừng để chúng mang Long Diên thảo đem đi thì nguy lắm.
Lòng chàng lo âu nhiá»u nhất là vấn đỠnày.
Äối vá»›i chàng, dù các Truy Hồn sứ giả có lại hay thoát Ä‘i cÅ©ng không ảnh hưởng gì, nhưng nếu chúng mang Long Diên thảo vỠđược tận Vô Nhân cốc cho vị Chí Tôn chế thuốc thành công, thì cả võ lâm đã đến hồi mạt vận.
Chàng cứ tưởng tượng vá»›i cái võ công độc nhất vô nhị cá»§a Cốc chá»§, sau khi có linh dược, không còn bị ánh sáng mặt trá»i ká»m chế, vượt ra khá»i hang thì chốn giang hồ sẽ trở thành núi sông xương máu, trá»i đất lan tràn sá»± giết chóc Ä‘iêu linh.
Cá»™ng việc thiết yếu nhất cá»§a chàng là đừng cho Long Diên thảo lá»t vào tay bốn lão ấy.
Nghe chàng cảnh giác, má»i ngưá»i đã thấy được tầm quan trá»ng cá»§a vấn đỠnên không Ä‘o dá»± gì hết, kẻ trước ngưá»i sau trổ thuật khinh công Ä‘uổi theo.
Nhưng bốn lão bịt mặt vẫn còn ẩn núp bên ngoài cách chừng mấy trượng chứ chưa thoát đi xa.
Ngưá»i sứ giả râu xám cưá»i lá»›n nói :
- Các ngưá»i khá»i cần bận tâm lo lắng tá»›i câu chuyện Long Diên thảo nữa.
Nói xong hắn thò tay vào bá»c rút ra má»™t gói bá»c lụa cẩn thận cầm đưa lên cao nói lá»›n :
- Long Diên thảo đã bị lão phu chiếm đoạt từ lâu rồi, chỉ cần một hành trình vài ba hôm nữa sẽ vỠđến tận hang để nộp. Quý vị bất tất phải tính toán gì nữa.
Lúc bấy giá» mặt trá»i đã lên cao. ánh nắng gay gắt đã rá»i thẳng vào trong hang Ä‘uổi bá»›t bóng tối. Những Truy Hồn sứ giả Ä‘ang hiu hiu tá»± đắc, vừa nhìn thấy ánh sáng le lói qua mấy khe đá lá»™ vẻ lúng túng sợ hãi, ngÆ¡ ngác muốn tìm đưá»ng rút lui vào trong sâu ẩn núp.
Ngưá»i râu xám gượng cưá»i nói :
- Xin chào các vị, bá»n lão phu tạm biệt từ đây.
Nói xong quay mình phóng đi.
Văn Thiếu Côn quát lớn :
- Hãy khoan!
Loáng má»™t cái như bóng ma, chàng đã vá»t đến trước mặt đón đưá»ng.
Lão bịt mặt râu xám lạnh lùng há»i :
- Các ngưá»i định giở trò gì đây nữa?
Văn Thiếu Côn nói :
- Bá»n ngươi khá tá» bày tên há» cho biết.
Lão ấy lá»™ vẻ băn khoăn nhưng chốc lát đã trấn tÄ©nh Ä‘iá»m nhiên đáp :
- Chỉ cần biết danh hiệu của chúng ta là câu hồn sứ giả là đủ rồi. Tên hỠcũ ngày trước đã quên cả rồi.
Văn Thiếu Côn hét lớn :
- Tiên phụ ta trước kia vốn là ngưá»i trượng nghÄ©a khét tiếng võ lâm, chưa bao giá» bạc đãi các ngươi. Thế mà bốn anh em nhà ngươi lại nghe theo lá»i Cốc chá»§ suốt Ä‘á»i ở trong Vô Nhân cốc, làm nô lệ cho há» sai khiến, và Ä‘i trái lại vá»›i tôn chỉ cá»§a tiên phụ. Sau này thác xuống suối vàng các ngươi còn mặt mÅ©i nào nhìn mặt tiên phụ nữa.
Nghĩ một lát, chàng trợn mắt ngó thẳng vào lão bịt mặt râu xám quát lớn :
- Kim Trung Nhứ, nhà ngươi tưởng rằng ta không nhận được ra ngươi hay sao?
Ngưá»i ấy quả đúng là Kim Trung Nhứ, ngưá»i lão bá»™c trung thành cá»§a gia đình há» Văn vừa nghe nói bá»—ng sá»­ng sốt đứng ngây ngưá»i lặng thinh, nhưng lại cưá»i ha hả đáp :
- Nếu Văn công tá»­ đã nhận ra được rồi thì bá»n lão nô này cÅ©ng không che đậy làm gì nữa. Chả giấu gì Văn công tá»­, bốn lão nô này đến đây là tuân theo chỉ thị cá»§a lệnh đưá»ng cùng lệnh tôn.
Văn Thiếu Côn giật mình nhưng không tin lá»i, quát lá»›n :
- Lão lại tìm lá»i dối trá nữa rồi. Ta không bao giá» chịu tin những lá»i nói láo trắng trợn cá»§a ngưá»i đâu. Tiên phụ và tiên mẫu đã hóa ra ngưá»i thiên cổ cả rồi.
Nói như vậy, chả lẽ bá»n ngươi Ä‘á»u là hồn ma bóng quế cả hay sao?
Kim Trung Nhứ chắp tay cưá»i xòa nói :
- Lão nô này không thể nói nhiá»u, xin tiểu chá»§ tha lá»—i thất kính cho.
Nói xong đã xoay mình định phóng đi.
Văn Thiếu Côn giận quá thét lớn :
- Hãy đứng lại.
Hai vai chàng chỉ lắc khẽ má»™t chút, toàn thân bay vút lên cao, hai tay xòe ra như đôi cánh chim bằng, đáp ngay trước mặt bốn ngưá»i, nhận đứng lại.
Kim Trung Nhứ thủ thế đứng lại nói :
- NghÄ© tình chá»§ tá»› trên mưá»i năm qua, lão nô không tiện ra tay, Văn công tá»­ cÅ©ng không nên ép ngưá»i quá đáng mà làm dứt tình chá»§ nhân.
Văn Thiếu Côn nghiến răng há»i :
- Ãt ra ngươi cÅ©ng kể lại cuá»™c thảm biến Hạ Lan sÆ¡n kết thúc ra sao? Các ngươi làm sao chuyển được di thể cá»§a tiên phụ và tiên mẫu vào Vô Nhân cốc.
Sau đó công việc đã liệu lý như thế nào? Vì sao ngươi lại bảo do tiên phụ và tiên mẫu đặc phái các ngươi vỠđây?
Kim Trung Nhứ lắc đầu nói :
- Văn công tá»­ há»i cung hÆ¡i quá nhiá»u. Äối vá»›i những vấn đỠđó, dù má»™t câu, bá»n lão nô này cÅ©ng không thể nói ra được chỉ vì lão nô cứ tuân lệnh hành sá»±, ngoài ra không dám xét bậy, nói càn.
Văn Thiếu Côn tức quá nghiến răng nói :
- Nếu như vậy thì ngoài việc đánh nhau, thấy không còn một giải pháp nào hơn nữa.
Dứt lá»i chàng phất động hữu chưởng quét má»™t vòng tạt ngang qua.
Ngá»n đòn này là má»™t tuyệt kỹ trong mưá»i hai chiêu Cầm Nã thá»§ cá»§a Nhất Liá»…u thiá»n sư chân truyá»n. Má»™t tiếng ồ ồ vang lên, gió lá»™ng theo cánh tay, quật ngang qua khí thế như vÅ© bão.
Thì ra cả trong lòng Văn Thiếu Côn chứa đựng quá nhiá»u khúc mắc. HÆ¡n nữa chàng tá»± xét có đủ sức áp đảo Kim Trung Nhứ, nên đã sá»›m ra tay đàn áp để rồi từ từ xét há»i sau.
Nhưng Kim Trung Nhứ động tác lanh như chá»›p nhoáng, đã kịp thá»i bước sang má»™t bên né tránh dá»… dàng.
Äồng thá»i ba ngưá»i sứ giả bịt mặt kia cÅ©ng vung tay phát chưởng quật vào ngang lưng Văn Thiếu Côn. Chưởng cá»§a há» cÅ©ng nổ ầm ì như sấm động, phát gió ào ào, khí thế mưá»i phần hiểm ác.
Văn Thiếu Côn đã nhận ra Kim Trung Nhứ đồng thá»i cả ba ngưá»i lão bá»™c kia là Ngá»c Trung Thạch, Thạch Trung Sa và Sa Trung Kim. Mặc dầu ngưá»i nào cÅ©ng có vải Ä‘en che mặt nhưng vì những cá»­ chỉ động tác cá»§a há» quá quen thuá»™c từ mưá»i mấy năm qua nên không thể nào qua mắt chàng nổi.
Các luồng chưởng phong chạm nhau ầm ầm, cả mặt đất đêu bị rung rinh chuyển động, ba lão bá»™c Ä‘á»u bị đẩy lùi lại hai bước má»›i đứng vững được.
Ngày Văn Thiếu Côn còn ở Lăng Văn SÆ¡n trang trên núi Hạ Lan, cùng bốn ngưá»i lão bá»™c sá»›m chiá»u bầu bạn, không rá»i nhau ná»­a bước. Võ công cá»§a há» ra sao chàng hiểu đã quá tưá»ng tận rồi.
Má»›i cách nhau hÆ¡n má»™t tháng mà bản lãnh cá»§a hỠđã biến đổi khác trước kia má»™t trá»i má»™t vá»±c. Chưởng phong cá»§a há» còn phát ra má»™t luồng lãnh khí, thoang thoảng mùi hôi kỳ quái cá»§a thuốc độc.
Ngày nay cả bốn ngưá»i tá»± xưng là Truy Hồn sứ giả cá»§a Vô Nhân cốc, má»—i lá»i nói Ä‘á»u nhắc đến vị Chí Tôn má»™t cách rất kính cẩn, như thế dÄ© nhiên đã bị vị Chí Tôn trong Vô Nhân cốc thu dụng rồi.
Tuy trong lòng suy nghĩ gần xa, nhưng lúc nào chàng cũng lưu ý đỠphòng.
Bất thình lình chàng đập vút một chưởng vào ngang lưng Kim Trung Nhứ, khiến lão giật mình né sang một bên tránh thoát miệng kêu lớn :
- Hãy rút lui đi thôi.
Ba ngưá»i Ngá»c, Trung, Thạch nghe nói vá»™i vàng lùi lại định phóng mình chạy Ä‘i.
Văn Thiếu Côn gầm lớn :
- Khúc cô nương, lão Thiá»n sư, quý vị lão trượng, bất cứ vá»›i giá nào cÅ©ng không thể để cho lão già râu xám thoát khá»i đây nhé.
Niệp Sáp hòa thượng và Khúc Tá»± Thá»§y cÅ©ng thừa biết việc này rất quan trá»ng nên vá»™i vàng thi triển khinh công Ä‘uổi theo rất gấp.
Niệp Sáp hòa thượng quàng tay ra sau lấy bầu rượu đưa lên mồm tu luôn má»™t hÆ¡i rồi hé môi phun ra má»™t đám sương lá» mỠướt cả đầu mình bá»n Kim Trung Nhứ, đồng thá»i toan lấy Lôi há»a kim phấn ném ra.
Ngay khi ấy Khúc Tá»± Thá»§y đã lanh tay tung ra má»™t luồng hÆ¡i vàng như sương ngùn ngụt bốc lên bao phá»§ cả ngưá»i Kim Trung Nhứ.
Văn Thiếu Côn ở phía sau cÅ©ng vừa phóng đến như má»™t mÅ©i tên bay, khí thế vô cùng dÅ©ng mãnh. Cả hai hợp sức bao vây tấn công bằng những đòn quyết liệt, dồn bá»n Kim Trung Nhứ vào chá»— lúng túng.
Thình lình má»™t tiếng hú lảnh lót từ rừng xa vá»ng lại.
Lúc má»›i phát ra tiếng hú hình như cách xa non hai dặm. Nhưng chỉ trong nháy mắt đã đến gần trên đỉnh đầu má»i ngưá»i, sá»± di chuyển vô cùng mau lẹ ấy đã chứng minh sức độ khinh công siêu việt cá»­a kẻ này.
Hình như biết rõ kẻ ấy là ai, nên bốn Truy Hồn sứ giả có vẻ phấn khởi hÆ¡n và ba ngưá»i lại thu hồi bá»›t thế công để xem thá»­.
Từ trên không trung, má»™t bóng ngưá»i là là rÆ¡i xuống nhẹ nhàng như má»™t vong linh. Vừa đáp xuống đến nÆ¡i ngưá»i ấy đã tung má»™t chưởng vào Niệp Sáp hòa thượng, Ä‘iểm má»™t chỉ vào vai Khúc Tá»± Thá»§y.
Võ công cá»§a kẻ nầy có vẻ kỳ lạ, tay chân lanh lẹ dị thưá»ng. Chưởng lá»±c tung ra trong im lặng, không phát ra tiếng gió nhưng khi đến gần Niệp Sáp hòa thượng bá»—ng nhiên phát huy uy lá»±c ào ào như má»™t trận cuồng phong. Niệp Sáp hòa thượng hoảng hốt toan tránh né nhưng đã muá»™n. Lão vá»™i vàng vận dụng há»™ thân cương lá»±c để chịu đựng, đồng thá»i tung Lôi Há»a kim phấn ra.
Khúc Tá»± Thá»§y Ä‘ang đưa trảo chá»™p trúng vào cổ Kim Trung Nhứ thì chỉ phong cá»§a ngưá»i kia xé gió rít veo veo Ä‘iểm tá»›i, buá»™c nàng phải thu hồi tay lại, lùi vá» phía sau né tránh.
Luồng chưởng phong cá»§a ngưá»i ấy chạm vào há»™ thân cương lá»±c cá»§a Niệp Sáp hòa thượng đánh ầm má»™t tiếng vang trá»i. Mặc dầu đã vận dụng đủ tám thành công lá»±c nhưng Niệp Sáp hòa thượng cÅ©ng “hự†má»™t tiếng, lảo đảo nhào ra phía sau gần tám thước. Sức gió ập tá»›i quá mạnh đẩy luôn cả Lôi Há»a kim phấn tạt qua má»™t bên. Nhiá»u Ä‘iểm lá»­a đỠnhấp nhánh như sao sa bị cuốn tung lên không trung, hai vạt áo bào cá»§a Niệp Sáp hòa thượng đã bị cháy sém, thá»§ng năm bảy chá»—. CÅ©ng may trong ngưá»i không có rượu nên không đến ná»—i bốc cháy bùng lên.
Dưới uy thế dữ dội của luồng chưởng lực, Niệp Sáp hòa thượng ngã lộn luôn một vòng lăn lông lốc hơn mấy thước nữa.
Khúc Tá»± Thá»§y vừa né qua má»™t bên cÅ©ng đưa ra má»™t chỉ Ä‘iểm ngay vào luồng chỉ lá»±c cá»§a ngưá»i ấy. Hai sức mạnh gặp nhau nghe bá»™p má»™t tiếng nhẹ rồi hóa giải ngay trong vô hình. Cả hai Ä‘á»u rung động hai vai má»™t chặp, rõ ràng công lá»±c ngang nhau.
Chỉ má»™t chưởng má»™t chỉ, ngưá»i ấy đã đánh nhào Niệp Sáp hòa thượng, đẩy lui Khúc Tá»± Thá»§y, ngưá»i kia đã gây được áp lá»±c nặng ná» cho cả ba ngưá»i và hiển nhiên là cứu tinh cá»§a bá»n Kim Trung Nhứ.
Lợi dụng cuộc đụng độ này, Văn Thiếu Côn lao tới nhanh như gió, chộp ngay vào lưng Kim Trung Nhứ. Nhưng chàng đã vội vàng rụt tay lại ngay vì khi vừa sỠvào thịt của lão, Văn Thiếu Côn có cảm giác như chộp vào tảng băng đóng tuyết, lạnh buốt không chịu nổi.
Sợ trúng độc, Văn Thiếu Côn chẳng dám tiếp tục tấn công nữa, xê qua một bên đứng nhìn.
Niệp Sáp hòa thượng bị đẩy lăn mấy vòng vừa chổi mình ngồi dậy, Khúc Tá»± Thá»§y cÅ©ng phi thân đến gần Văn Thiếu Côn. Cả ba yên lặng không nói gì, và trên toàn tràng cÅ©ng không có má»™t tiếng động nhá». Bầu không khí căng thẳng má»—i ngưá»i có thể nghe được hÆ¡i thở cá»§a mình.
Bóng ngưá»i má»›i đến mình mặc áo xanh, mặt và đầu trùm the Ä‘en, hai chân cứng đỠhình như bị tật. Hình dáng rõ ràng là má»™t thiếu phụ đã đứng tuổi.
Văn Thiếu Côn nhìn kỹ bá»—ng giật mình nhận ra ngưá»i ấy không ai khác hÆ¡n là ngưá»i đàn bà đến định hạ sát Vá»ng Tình lư chá»§ Thá»i Tư Tình đêm ná» và đã bị chàng Ä‘uổi Ä‘i.
Nét ngưá»i quen quen lại hiện trong ký ức, chàng liên tưởng đến bá»n Kim Trung Nhứ và bá»—ng hiện ra ngưá»i thiếu phụ này chính là dưỡng mẫu cá»§a mình, là Văn phu nhân mà chàng tin rằng đã bị chết cháy tại Há»a Lan SÆ¡n độ ná».
Văn Thiếu Côn quá cảm xúc đứng sững sỠmột chặp rồi kêu lớn :
- Mẫu thân!
Ngưá»i ấy rúng động thân hình rồi cất giá»ng khàn khàn quát lá»›n :
- Ai là thân mẫu nhà ngươi?
Giá»ng nói lạnh nhạt không mảy may tình cảm.
Nhưng Văn Thiếu Côn bước đến gần kêu lớn lên rằng :
- Mẫu thân Æ¡i, con không bao giá» nhận lầm đâu! Dù không phải là mẹ đẻ cá»§a con nhưng Æ¡n sâu nuôi dưỡng mưá»i bốn năm trưá»ng, tình mẹ con thắm thiết con đâu quên được.
Văn phu nhân, ngưá»i ấy quả Văn phu nhân quát lá»›n :
- Hãy im mồm! Nếu ngưá»i còn nghÄ© tình mẹ con thì đã không ra tay ngăn cản không cho ta giết Vá»ng Tình lư chá»§ để trả thù rá»­a hận!
Văn Thiếu Côn vội vàng đáp :
- Thật ra, thì vì hồi đó con chưa nhận được mẫu thân.
Văn phu nhân đưa tay kéo tuột khuôn vài the che mặt ra và nói :
- Còn bây giá», ngươi đã nhận ra chưa?
Văn Thiếu Côn hoảng hốt thét lớn :
- Trá»i Æ¡i, mẫu thân, tại sao thân hình lại đến ná»—i như thế này?
Thì ra mặt mày cá»§a Văn phu nhân sau khi bị má»™t chưởng tại Hạ Lan sÆ¡n đã bị thương tích, biến đổi nặng ná». Nhiá»u vết sẹo to tướng bị ép kẹp xuống, Ä‘ui mất má»™t mắt, con còn lại lồi ra ngoài, mÅ©i bị sứt mất chỉ còn hai lá»— Ä‘en ngòm, môi cÅ©ng bị sứt để lồi hai hàm răng trắng hếu, má»›i nhìn qua thật không khác nào dạ xoa quá»· sứ từ địa ngục má»›i hiện vá».
Văn phu nhân kéo tấm the che mặt lại như cÅ© và há»i lại :
- Bây giỠngươi đã nhận ra ta chưa?
Không đợi Văn Thiếu Côn trá lá»i bà đã gầm lên :
- Bốn Truy Hồn sứ giả đâu rồi?
Bá»n Kim Trung Nhứ đồng thanh dạ lá»›n.
Văn phu nhân quát tiếp :
- Không chạy đi cho rồi còn chỠkhi nào nữa.
Bốn ngưá»i vâng lá»i, tung mình phóng Ä‘i ngay.
Văn Thiếu Côn sửng sốt thét lớn :
- Không được, chúng mày phải quay lại đây lập tức.
Văn phu nhân quát :
- Văn Thiếu Côn ngươi còn muốn gì nữa?
Văn Thiếu Côn không suy nghÄ© trả lá»i ngay :
- Trừ khi bá»n Kim Trung Nhứ để Long Diên thảo lại đây má»›i Ä‘i được. Nếu không con nhất định truy nã đến cùng.
Văn phu nhân giận quá gầm lên :
- To gan thật. Mày dám công nhiên chống trả lại mẹ mày sao?
Trong khi hai ngưá»i Ä‘ang nói chuyện, bá»n Kim Trung Nhứ bốn ngưá»i đã bá» chạy luôn cách xa trên trăm trượng.
Khúc Tá»± Thá»§y và Niệp Sáp hòa thượng vì quá bất ngá» bởi má»™t sá»± việc xảy ra ngoài óc tưởng tượng nên cứ ngÆ¡ ngác đứng yên như trá»i trồng không nhúc nhích.
Văn Thiếu Côn lúng túng một lúc, bỗng dưng gầm lên một tiếng rồi lao mình đuổi theo như điện chớp.
Tài sản của anhhe1281

  #37  
Old 19-04-2008, 07:51 PM
anhhe1281 anhhe1281 is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 397
Thá»i gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 38

Triệu tập quần hùng đại hội



NhỠVăn phu nhân bảo vệ, bốn Truy Hồn sứ giả mang Long Diên thảo lao mình chạy trốn, trong chốc lát đã vượt xa trên mươi trượng.
Thấy Niệp Sáp hòa thượng và Khúc Tá»± Thá»§y ngÆ¡ ngác đứng nhìn, Văn Thiếu Côn băn khoăn nhìn theo bốn bóng ngưá»i trong lòng như Ä‘ang nổi lên má»™t cÆ¡n bão tố. Chàng nghÄ© :
- “Nếu lần này không ngăn cản được, để chúng Ä‘em Long Diên thảo vỠđến Vô Nhân cốc, linh dược chế xong, Cốc chá»§ hết sợ ánh mặt trá»i, xuất hiện giang hồ quét sạch võ lâm thì đại há»a xương máu không thể nào tránh nổiâ€.
Lá»i giáo huấn cá»§a Nhất Liá»…u đại sư bên tai còn văng vẳng, chàng không thể nào ngồi buông tay nhìn đại kiếp giang hồ sắp đến. Äành rằng Văn phu nhân có công nuôi dưỡng mưá»i mấy năm trá»i, Æ¡n cao nghÄ©a nặng, nhưng trước má»™t sá»± việc vô cùng trá»ng đại có thể quyết định vận mạng võ lâm thì chàng không thể ngần ngại nữa và quyết định ngay là phải Ä‘i cướp lại Long Diên thảo cho kỳ được.
Thế là chàng gầm lên một tiếng để lấy nghị lực rồi lao mình đuổi theo, Văn phu nhân giận quá hét lớn :
- Văn Thiếu Côn, uổng công nuôi nấng mưá»i mấy năm trá»i bây giá» ngưá»i trả Æ¡n như thế hả?
Miệng nói tay vung phóng chưởng vào ngưá»i Văn Thiếu Côn.
Trước tình thế ấy nếu nhân nhượng là chết, do dự lỡ địp, Văn Thiếu Côn chỉ còn một cách là quyết liệt đối phó. Chàng lật ngược cổ tay tung ra một chưởng ứng chiến.
Văn phu nhân đinh ninh rằng một khi mình đã ra mặt, thì bất cứ thế nào Văn Thiếu Côn cũng không dám chống cự lại nữa.
Nhưng bà thật không ngá» chàng đã công nhiên phóng chưởng đối phó, rồi đồng thá»i cố Ä‘uổi theo bá»n Kim Trung Nhứ trở lại.
Vì không ước Ä‘oán được trước nên lúc phóng chưởng ra, bà chỉ dùng có hai thành công lá»±c. Chưởng lá»±c cá»§a Văn Thiếu Côn trong lúc cần giải quyết má»›i để Ä‘uổi theo kịp thá»i nên phát ra khá mạnh. Má»™t tiếng ầm vang lên, Văn phu nhân bị xô giật lùi trên năm bước, đầu óc choáng váng đảo lá»™n.
Văn Thiếu Côn trong lúc phát chưởng không ngoài mục đính chống đỡ tá»± vệ, nhưng khi thấy dưỡng mẫu bị đẩy lui, chàng tá»± cảm thấy mình đã phụ bạc và hành động quá đáng, không nghÄ© công lao dưỡng dục mưá»i bốn năm trá»i.
Hối hận quá, chàng kêu lớn :
- Mẫu thân, xin tha thứ cho con.
Vân phu nhân hằm hằm quát lớn :
- Trừ khi ngươi chịu nghe lá»i ta, nếu không má»i quan hệ giữa ta cùng ngươi giỠđây đã cắt đứt.
Khi đó bá»n Kim Trung Nhứ đã chạy xa trên mưá»i trượng rồi.
Văn Thiếu Côn không biết xử trí ra sao, nhăn nhó than lớn :
- Mẫu thân xin rá»™ng lòng tha cho con cái tá»™i bất hiếu. Chỉ vì nghÄ© đến sá»± an nguy cá»§a toàn thá» anh hùng trên võ lâm mà con buá»™c lòng không thể tuân theo lá»i mẫu thân được.
Nói xong chàng nhún mình bay vá»t lên không như chim bàng lướt gió cố tình Ä‘uổi theo.
Khúc Tự Thủy và Niệp Sáp hòa thượng cũng nhất tỠđuổi theo.
Nhưng thân pháp cá»§a bá»n Kim Trung Nhứ mau như gió, lướt Ä‘i vùn vụt như những bóng má». Hai ngưá»i cố sức Ä‘uổi gấp nhưng khoảng cách vẫn còn cách xa ba trượng.
Văn phu nhân hét lên má»™t tiếng rồi phóng ra má»™t Ä‘iểm há»a tinh.
Lạnh lùng, Ä‘iểm há»a tinh lúc má»›i tung ra chỉ là bóng lá» má» lấp lánh, nhưng khi bay ra xa chừng năm trượng bá»—ng lao vút lên lưng chừng trá»i nổ má»™t tiếng “đùngâ€, thanh âm vang xa hàng năm dặm.
Văn Thiếu Côn cố tình bắt cho được bá»n Kim Trung Nhứ để Ä‘oạt lại Long Diên thảo nên triển khai tuyệt há»c khinh công, rú má»™t hÆ¡i dài, vượt qua Niệp Sáp hòa thượng và Khúc Tá»± Thá»§y, không bao lâu đã Ä‘uổi vừa kịp.
Trong lúc chàng định phóng một chỉ để tấn công Kim Trung Nhứ bỗng một tiếng quát vang lên :
- Hãy dừng lại!
Tiếng quát như sét nổ khiến má»i ngưá»i giật mình và lùng bùng cả hai tai.
Cách đó mấy thước lại có má»™t bóng Ä‘en xông ra đứng sừng sững chận đưá»ng.
Nổi nóng vì bị ngưá»i cản ngăn và cÅ©ng chẳng thèm xem kẻ ấy là ai, Văn Thiếu Côn huy động song chưởng đồng thá»i đánh thốc ra phía trước.
Võ công của chàng lúc này đã đến trình độ cao siêu, hơn nữa trong khi bực tức và gấp rút, chưởng lực của chàng đã phát huy đến tám thành công lực.
Vá»›i sức mạnh kinh hồn này dầu gặp đá cÅ©ng tan, trưá»ng thành cÅ©ng sập.
Nhưng má»™t Ä‘iá»u kỳ quái hết sức lại xảy ra, luồng chưởng phong tuôn ra gặp ngưá»i ấy vẫn không gây tiếng động rồi tá»± nhiên tan biến mất trong vô hình chẳng khác nào nước nguồn chảy vào bể cả.
Văn Thiếu Côn giật mình lại má»›i nhận rõ ngưá»i ấy cÅ©ng mặc toàn đồ Ä‘en, mặt bịt vải the Ä‘en, lưng cài thanh trưá»ng kiếm, vóc đáng hiên ngang, hình dung tiêu sái, song quyá»n vòng trước ngá»±c, nhìn thẳng lại phía chàng.
Văn Thiếu Côn giật mình tải mặt lùi lại mấy bước, lẩm bẩm gá»i :
- Phụ thân!
Ngưá»i ấy quát lá»›n :
- Nghịch tử ngươi cũng nhận ra ta sao?
Văn Thiếu Côn sững sá» há»i nhá» :
- Phụ thân, ngưá»i còn sống thật chăng?
Văn Tá»­ Ngá»c nói tiếp :
- Nghịch tử, ngươi cho rằng ta đã chết thiệt rồi phải không?
Văn Thiếu Côn nói :
- Nhưng... con đã chính mắt thấy phụ thân đã...
Văn Tá»­ Ngá»c cưá»i khà khà nói :
- Äó chẳng qua là việc làm bất đắc dÄ©, ta chưa tiện kể cho mi nghe lúc nầy.
Nhưng hiện nay mi đến đây để làm gì, hay là để chống lại mệnh lệnh của cha mẹ.
Hãy mau mau rá»i Ä‘i nÆ¡i khác ngay.
Bá»n Kim Trung Nhứ cả bốn lão bá»™c trở lại đứng sắp hàng sau lưng Văn Tá»­ Ngá»c và Văn phu nhân cÅ©ng vừa chạy đến nÆ¡i đứng liá»n bên cạnh chồng.
Phía bên này, Niệp Sáp hòa thượng cùng Khúc Tá»± Thá»§y vừa theo kịp, má»—i ngưá»i đứng má»™t bên Văn Thiếu Côn.
Văn Tá»­ Ngá»c thấy Văn Thiếu Côn ngÆ¡ ngác không trả lá»i, trầm giá»ng hét lá»›n :
- Nghịch tá»­, mi có nghe lá»i ta nói không?
Văn Thiếu Côn trầm ngâm suy nghĩ rồi nói :
- Æ n cha mẹ nuôi nấng mưá»i mấy năm trá»i dù phải tan xương nát thịt cÅ©ng chưa Ä‘á»n bù nổi. Ngày nay đến tuổi lá»›n khôn, con cÅ©ng biết đâu là Æ¡n nghÄ©a, đâu là Ä‘iá»u thiện ác. Nếu phụ thân không cho mạng sống cá»§a bao nhiêu cao thá»§ trong võ lâm là trá»ng yếu, cam tâm phục vụ cho ý muốn cá»§a vị Chí Tôn Vô Nhân cốc, chà đạp trên xương máu anh hùng thiên hạ, thì con không biết còn cách nào hÆ¡n nữa, và buá»™c lòng phải...
Văn Tá»­ Ngá»c giận quá thét lá»›n :
- Nghịch tử, buộc lòng phải làm gì?
Văn Thiếu Côn đáp :
- Buộc lòng phải kháng cự lại lệnh của song thân.
Văn Tá»­ Ngá»c gầm lên :
- À, thế là mi muốn ra tay đối địch lại vá»›i cha mẹ đã có công nuôi nấng từ tấm bế cho đến mưá»i bốn năm trá»i.
Văn Thiếu Côn cúi đầu đáp :
- Con đâu bao giá» muốn như thế. Nhưng còn hai Ä‘iá»u sở nguyện muốn thỉnh cầu song thân.
Văn Tá»­ Ngá»c há»i :
- Äiá»u gì cứ nói.
- Äiá»u thứ nhất, con yêu cầu phụ thân cho biết rõ lai lịch và thân thế cá»§a con. Äiá»u thứ nhì xin song thân ra lệnh cho bá»n Kim Trung Nhứ Ä‘em Long Diên thảo trao lại cho con.
Văn Tá»­ Ngá»c nổi giận đùng đùng quát lá»›n :
- Bất cứ Ä‘iá»u gì ta cÅ©ng chưa thể nói ra được trong lúc nầy. Vậy ta cÅ©ng có hai Ä‘iá»u để cho mi lá»±a chá»n. Hoặc tức khắc quay vá» Vô Nhân cốc chịu lá»—i trước đấng Chí Tôn, hoặc phải tìm vá» Hạ Lan sÆ¡n sá»­a soạn lại cÆ¡ nghiệp đã bị đốt cháy và yên lòng chỠđấy cho đến khi cha mẹ trở vá» hoặc có tin tức má»›i.
Vặn Thiếu Côn cau mày nói :
- Trước kia phụ thân vẫn được thiên hạ ca tụng là con ngưá»i hào hiệp khét tiếng trong võ lâm. Chẳng hiểu vì sao ngày nay lại Ä‘i phục tùng má»™t ngưá»i đàn bà quái gở trong Vô Nhân cốc đê chà đạp sinh mạng cá»§a giá»›i võ lâm. Nếu má»™t ngày nào, con mụ độc ác ấy thoát được hang Vô Nhân cốc thì bao nhiêu sinh mạng cá»§a nhân vật các phái võ có lẽ không bảo tồn được nữa.
Văn phu nhân cướp lá»i nói :
- Sao mi dám gá»i là đàn bà quái gở. Mi có biết bà ta là ai chưa, lai lịch thế nào mà đã xúc phạm như thế? Äối vá»›i mi...
Nhưng nói tá»›i đây, Văn phu nhân tá»± thấy hÆ¡i lỡ lá»i, nên không nói nữa và bắt sang chuyện khác :
- Nếu mi muốn bảo toàn mạng sống thì nên nghe theo lá»i cha mẹ quyết định sá»›m Ä‘i. Nếu không thì cha mẹ, cÅ©ng chỉ biết tuân theo thượng lệnh giết chết không tha.
Văn Thiếu Côn ngậm ngùi đáp :
- Xin song thân đừng bắt, buộc con quá đáng.
Văn Tá»­ Ngá»c nói lá»›n :
- Thôi, bất tất phải nhiá»u lá»i nữa.
ÄÆ°a tay ra dấu cho bá»n Kim Trung Nhứ :
- Cho các ngưá»i trở vá» hang trước. Dá»c đưá»ng bất cứ kẻ nào cản trở, cho phép được sát hại thẳng tay.
Bá»n Kim Trung Nhứ dạ má»™t tiếng rồi cùng quay Ä‘i.
Văn Thiếu côn không còn do dá»± gì nữa, hét lên má»™t tiếng, dùng thế “Tiá»n Long Thăng Thiên†lao vút lên không rồi sà ngay xuống vượt qua khá»i đầu Văn Tá»­ Ngá»c chá»™p lấy bá»n Kim Trung Nhứ.
Văn Tá»­ Ngá»c nổi nóng, quật ngang má»™t chưởng theo thế “Thiên Vương Thác Thápâ€.
Văn Thiếu Côn khẽ lách mình qua tránh khá»i, ngay. Lập tức chàng xoay mình đẩy ra má»™t chưởng để chận má»™t chưởng thứ hai cá»§a Văn Tá»­ Ngá»c vừa đánh tiếp theo.
Hai luồng kình lá»±c chạm vào nhau đẩy tan biến trong vô hình chẳng gây má»™t tiếng động nhá».
Thì ra lá»±c đạo hai ngưá»i ngang nhau, Văn Thiếu Côn dùng sức dương cương, Văn Tá»­ Ngá»c dùng sức âm nhu. Hai kình lá»±c âm dương gặp nhau đã hóa giải liá»n tức khắc.
Vừa qua ngá»n đòn ấy, Văn Thiếu Côn lại bay ngưá»i lên cao hai trượng, đầu chúc ngược, hai chân lên trá»i lao vút vá» phía Kim Trung Nhứ.
Văn Tá»­ Ngá»c không ngá» Văn Thiếu Côn lại lẹ làng như thế nên vá»™i vàng hét lên má»™t tiếng phóng theo cản chàng lại.
Niệp Sáp hòa thượng bảo Khúc Tự Thủy :
- Cô nương, bây giá» chả lẽ chúng ta khoanh tay đứng nhìn. Xét ra Văn Tá»­ Ngá»c bây giá» không còn là cao thá»§ số má»™t “Thiên hạ đệ nhất gia†cá»§a võ lâm, mà chỉ là má»™t kẻ đã chết Ä‘i hoặc biến xác theo má»™t kiếp sống khác rồi, việc gì còn nể nang nữa.
Nói xong hòa thượng đỠkhí vá»t lên, vung quyá»n tống sang tấn công liá»n.
Khúc Tá»± Thá»§y không chậm trá»…, chỉ uốn mình má»™t cái đã vượt qua khá»i Niệp Sáp hòa thượng ngay.
Khi ấy, thân hình Văn Thiếu Côn vẫn chưa hạ xuống mặt đất, nhưng Văn Tá»­ Ngá»c đã vung tay phóng ra má»™t chỉ.
Äang lao ngưá»i theo Kim Trung Nhứ, Văn Thiếu Côn nghe tiếng chỉ phong rít gió vèo vèo bay theo sau, nên buá»™c lòng phải ngưng lại rồi lách mình sang má»™t bên và phóng ra má»™t chưởng để đối phó.
Dùng chưởng để đối phó vá»›i chỉ là cả má»™t việc làm rất mạo hiểm tùy thuá»™c vào ná»™i lá»±c cá»§a đôi bên. Nếu chỉ lá»±c đối phương hùng hậu, có thể thá»c thá»§ng được chưởng lá»±c. Trái lại nếu chưởng lá»±c mạnh hÆ¡n có thể đánh lại được chỉ và đả thương luôn kẻ địch.
Thấy chỉ phong mình bi chưởng lá»±c Văn Thiếu Côn đánh giạt Ä‘i và tiêu tan mất, Văn Tá»­ Ngá»c giận không tưởng tượng, hét lá»›n :
- Äồ nghịch tá»­ ngông cuồng cần phải cho mi biết tay má»›i được.
Nói xong cả hai tay Ä‘á»u nhất tá» vung ra đẩy mạnh hai chưởng như sấm động nước tràn. Nếu gặp ngưá»i công lá»±c sút kém hÆ¡n chưởng này sẽ làm đứt gân gãy xương mà chết tức khắc.
Vá»›i công lá»±c cá»§a Vãn thiếu Côn hiện nay có thể nói là thiên hạ vô song nên chàng đâu có ngán. Tuy nhiên để tránh bá»›t sá»± đụng chạm dá»… gây thêm niá»m uất hận cho kẻ bá» trên, chàng chỉ khẽ nhún mình cất lên khá»i mặt đất chừng năm thước tránh khá»i.
Vừa tung ra hai chưởng ấy, Văn Tá»­ Ngá»c gá»i lá»›n :
- Kim Trung Nhứ hãy giao vật ấy lại cho ta.
Kim Trung Nhứ vâng lá»i đưa tay vào bá»c lấy gói Long Diên thảo ném lại.
Văn Tá»­ Ngá»c đưa tay bắt lấy, cất trong ngưá»i rồi ra lệnh :
- Hãy chận tất cả những ngưá»i muốn Ä‘uổi theo, và nếu cần cứ sá»­ dụng “Khu Thi Bách Äá»™câ€.
Bá»n Kim Trung Nhứ cúi đầu vâng lệnh rồi quay sang tấn công bá»n Niệp Sáp hòa thượng.
Văn Tá»­ Ngá»c cất xong gói Long Diên thảo rồi cưá»i ha hả, ngó Văn Thiếu Côn nói lá»›n :
- Äồ nghịch tá»­, mi muốn tìm cái chết hãy cố Ä‘uổi theo ta.
Nói xong nhún chân má»™t cái, thân hình tung Ä‘i trên mưá»i trượng.
Van Thiếu côn vùa tránh chưởng qua Văn Tá»­ Ngá»c, đứng yên nhìn ông ta nhận gói Long Diên thảo, chẳng nói má»™t tiếng. Äến khi thấy ông phi thân chạy Ä‘i, chàng vá»™i tung mình Ä‘uổi theo như má»™t cái bóng, miệng gá»i lá»›n :
- Phụ thân, xin đừng mang Long Diên thảo vỠVô Nhân cốc.
Cạnh đó, Khúc Tá»± Thá»§y kịch đấu cùng Văn phu nhân. Qua vài chục hiệp thế thắng bại đã rõ ràng. Văn phu nhân tuy được Cốc chá»§ truyá»n thụ tuyệt kỹ võ công cá»§a Vô Nhân cốc, nhưng đối vá»›i cô gái lãnh tụ núi Trưá»ng Bạch vẫn phải kém thua má»™t bậc, cho nên má»™t chập sau đã bắt đầu lúng túng, và Khúc Tá»± Thá»§y đã chiếm được thượng phong.
Còn Niệp Sáp hòa thượng, mặc dù được liệt vào hạng tiá»n bối võ lâm, nhưng đối vá»›i bốn cô gái núi Trưá»ng Bạch và vợ chồng Văn Tá»­ Ngá»c thì còn kém xa.
Má»™t mình chống lại vá»›i bá»n Kim Trung Nhứ bốn Truy Hồn sứ giả, Niệp Sáp hòa thượng cố Ä‘em hết tuyệt kỹ bình sinh để kéo dài trận đấu.
Má»™t mình xông xáo giữa tám chưởng cá»§a bốn ngưá»i Ä‘ang tán công ồ ạt, Niệp Sáp hòa thượng hét lên má»™t tiếng lảnh lót, thi triển thuật “Thất Vu Bát Hồi†cố lòn ra ngoài vòng chiến.
Nhưng bá»n Kim Trung Nhứ quá tinh ranh và lanh lẹ, thừa lúc Niệp Sáp hòa thượng trầm ngưá»i xuống định quay Ä‘i thì bốn chưởng cùng tấn công má»™t lúc, “ầmâ€, trúng ngay ngá»±c, Niệp Sáp hòa thượng lạng ngá»i qua má»™t bên xính vinh hồi lâu má»›i giữ được thăng bằng.
Thừa thế, bá»n Kim Trung Nhứ càng bám sát chặt chẽ hÆ¡n, tấn công má»—i lúc má»™t gấp rút.
Mặc dù bị áp đảo liên miên, Niệp Sáp hòa thượng nhá» tiá»m lá»±c sung mãn vẫn Ä‘iá»m nhiên chống đỡ rồi phóng tay vãi luôn má»™t số Lôi há»a kim phấn.
Cùng lúc ấy Niệp Sáp hòa thượng đã dùng thá»§ pháp đặc biệt, phun ra má»™t lằn rượu tá»a lên như đám mưa phùn khiến bá»n Truy Hồn sứ giả, đầu mình Ä‘á»u ướt hết.
Rượu là chất dẫn há»a, Lôi há»a kim phấn là má»™t chất phát há»a. Hai thứ gặp nhau phát lá»­a cháy phừng phừng. Cả bá»n Kim Trung Nhứ bốn ngưá»i, trong nháy mắt đã bị bao trùm trong lá»­a Ä‘á».
Văn phu nhân tuy có phần kém hơn khúc Tự Thuỷ, nhưng nhỠKhúc Tự Thùy sợ trúng độc vừa đánh vừa e dè phòng bị, chẳng dám tấn công ráo riết, do đó cuộc chiến cứ dần dai chưa phân thắng bại.
Thấy bá»n Kim Trung Nhứ bị Niệp Sáp hòa thượng phun rượu phóng Lôi quả kim phấn đốt cháy tÆ¡i bá»i. Văn phu nhân vá»™i vàng Ä‘iểm luôn ba chỉ và phóng tiếp ba chưởng liên hoàn đẩy Khúc Tá»± Thá»§y lùi ra sau mấy bước rồi tung mình nhảy vút lên cao, hướng vá» phía ấy.
Khi thân hình phu nhân vừa sa xuống đất, lập tức vận dụng kình khí, quay song chưởng luôn ba vòng, từ trong ngưá»i tá»a ra má»™t chất sương mù trắng như sương, lạnh buốt như tuyết giá, tức thì ngá»n lá»­a bị tắt phụt ngay.
Lá»­a vừa dập tắt, Văn phu nhân trợn mắt nạt bá»n Kim Trung Nhứ Ä‘ang cuống quít thu hình đứng trước mặt, quát lá»›n :
- Quả là đồ vô dụng! Bao nhiêu công phu truyá»n dạy mưá»i ngày nÆ¡i Vô Nhân cốc mà để đến ná»—i thảm bại như thế này sao?
Nghỉ một chút, bà nói thêm :
- Hãy sá»­ dụng “Khu Thi Bách Äá»™c†xem chúng có chống lại không, cứ làm y lệnh dạy, sống chết chả cần.
Khúc Tự Thủy nghe nói giật mình khẽ nói với Niệp Sáp hòa thượng :
- Äại sư hãy đỠphòng chúng nó phóng độc đấy. Phải tấn công thật gấp để chúng nó không còn cÆ¡ há»™i nào để trở ngón đê hèn ấy ra được.
Nói chưa dứt lá»i nàng đã tấn công luôn hai chưởng.
Niệp Sáp hòa thượng cÅ©ng không dám chậm trá»…, quay sang Ä‘uổi theo bá»n Kim Trung Nhứ. Cả mưá»i lão khất cái cÅ©ng lÅ© lượt kéo đến cùng má»™t lúc.
Cuá»™c tấn công tuy ồ ạt dữ dá»™i nhưng đã chậm Ä‘i má»™t phút, Văn phu nhân cùng bá»n Truy Hồn sứ giả Kim Trung Nhứ đã nhất tá» xòe bàn tay đẩy chưởng cùng má»™t lúc. Lạ thay từ lòng chưởng cá»§a năm ngưá»i tá»a ra những luồng khói Ä‘en mù mịt, tiếng kêu “xuỳ xùyâ€, mùi tanh hôi lá»™n óc.
Làn khói Ä‘en vừa tá»§a ra lập tức đã lan rá»™ng thật mau. Niệp Sáp hòa thượng và đồng bá»n cảm thấy không xong rồi, nhưng không thể nào rút lui để tránh né kịp. Má»i ngưá»i buá»™c lòng cùng vung hai chưởng đánh ra vá»›i mức công lá»±c tối Ä‘a.
Chưởng phong ồ ạt quay cuồng bao phá»§ cả đám ngưá»i, che chá»— kín như tưá»ng đồng vách sắt, chận làn khói Ä‘en không cho xâm nhập vào tạng phá»§ được.
Bá»n già khất cái Ä‘á»u là trưởng lão Cái bang, ai nấy võ công cung không vừa gì, nên song chưởng há» phát ra cÅ©ng đủ sức xô núi vạt đồi.
Nhưng đám khói mù Ä‘en đặc vẫn tiếp tục tuôn ra “xùy xùyâ€, cuồn cuá»™n khắp trá»i, má»—i lúc càng dày thêm, mùi tanh xông ngạt mÅ©i.
Chưởng lá»±c cá»§a má»—i ngưá»i tuy hùng hậu nhưng dần dần cÅ©ng phải hao mòn.
Mặc dù cố gắng tạm ngừng hÆ¡i thở phong bế các kinh mạch để khí độc khá»i xâm nhập vào ngưá»i, nhưng chẳng qua cÅ©ng chỉ là biện pháp nhất thá»i chứ không thế kéo dài lâu được.
Kẻ bị nhiá»…m độc đầu tiên là mưá»i lão khất cái, khi đã Ä‘uối sức không cầm nổi hÆ¡i thở, má»™t mùi tanh hôi nồng ná»±c đã xông vào mÅ©i, tức thì đầu váng mắt hoa, đứng không vững nữa. Cả mưá»i ngưá»i cùng lảo đảo rồi ngã quay ra hết.
Ná»™i lá»±c cá»§a Niệp Sáp hòa thượng tuy hùng hậu hÆ¡n nhưng cÅ©ng không thể kéo dài cầm cá»± vá»›i “Khu Thi Bách Äá»™câ€. Má»™t chặp sau ông khẽ há»± má»™t tiếng rồi té lăn xuống đất.
Khúc Tá»± Thá»§y thấy tình hình quá nguy ngập không dám kéo dài thêm vá»™i vàng quay mình định phóng Ä‘i nÆ¡i khác. Văn phu nhân biết ý lập tức xông lại gần, hai chưởng đẩy liên tiếp, thúc làn khói độc tá»a mịt mù. Khúc Tá»± Thuá»· tuy cất mình lên khá cao, nhưng vẫn không thoát khói màn lưới độc.
Tuy nàng cố huy động song chưởng đẩy bạt khói mù Ä‘i, nhưng trái lại không khí bị chuyển động mạnh thì khói tá»a ra càng nhiá»u, mùi tanh hôi thêm nồng nặc.
Bỗng “đùng†một cái nàng hít trúng độc đã ngã quay bất tỉnh.
Thế là trên đám cá» rá»™ng ẩm ướt, Khúc Tá»± Thá»§y, Niệp Sáp hòa thượng, các lão già khất cái, cả thảy mưá»i hai thân hình bất động nằm sóng sượt ngổn ngang khắp nÆ¡i.
Văn phu nhân thân hình rúng động, hÆ¡i thở dồn dập vì dùng sức khá nhiá»u, nhìn các đối thá»§ bị hạ nằm trước mặt, bá»—ng đắc ý trổ lên má»™t chuá»—i cưá»i thích chí.
Tuy nhiên bà vân còn e ngại chẳng dám lại gần.
Má»™t hồi lâu, thấy má»i ngưá»i không ai nhúc nhích, bà ra lệnh :
- Thôi được, chúng ta hãy chạy mau, vỠhang phục lệnh.
Bá»n Kim Trung Nhứ còn do dá»± khẽ há»i :
- Thế còn lão hòa thượng và con bé này thì sao?
Văn phu nhân cưá»i xòa nói :
- Mày ngại chúng nó sống lại sao? Khu thi bách độc Ä‘a xâm nhập vào cÆ¡ thể, thế gian không còn thuốc nào chữa nổi. Nhiá»u lắm là bốn mươi chín ngày, thân hình tá»± nhiên thối loét ra mà chết.
Nói xong tung mình Ä‘i mất. Bá»n Kim Trung Nhứ cÅ©ng lục đục theo sau.
Hang núi trở nên vắng lặng như tá». Ngoài tiếng gió thổi lào xào qua cành lá, không còn má»™t tiếng động nào khác nữa. Mấy thây ngưá»i nằm yên mãi và thá»i gian dần dần trôi Ä‘i, không bao lâu mặt trá»i đã gác đầu non.
Vùng phía Tây, da trá»i đỠửng má»™t chập, kế đó màn đêm rÆ¡i xuống bao trùm vạn vật.
Khúc Tá»± Thá»§y chợt tỉnh dậy trước tiên. Nàng mÆ¡ màng trố mắt nhìn ra thấy có má»™t bóng ngưá»i lá» má» dang lom khom cúi xuống nhìn vào mặt mình, nhe răng cưá»i khúc khích.
Nàng chớp mắt mấy cái, định thần nhìn lại xem kẻ ấy là ai.
Äó là má»™t vị hòa thượng, mình mặc chiếc áo cà sa vá chằn chịt hàng trăm tấm, mặt mÅ©i nhem nhuốc bẩn thiểu, hình như không bao giá» rá»­a. Äầu tóc bá»m xá»m đầy bụi cát, chỉ có đôi mắt thật tinh anh, lóng lánh như hai hạt châu. Ngưá»i ấy Ä‘i chân đất, tay nám Ä‘en, móng dài đóng đầy ghét cáu.
Thoạt má»›i nhìn qua có nhiá»u Ä‘iểm hÆ¡i giống Niệp Sáp hòa thượng, chỉ khác má»™t Ä‘iểm là còn trẻ hÆ¡n Niệp Sáp hòa thượng nhiá»u.
Nàng cá»±a quậy má»™t lúc cho máu chạy lưu thông, chân tay đỡ má»i rồi há»i :
- Có phải đại sư đã ra tay giải cứu chúng tôi không?
Trong lúc ấy Niệp Sáp hòa thượng và mưá»i lão khất cái tuy chưa tỉnh hoàn toàn nhưng đã cá»­ động được rồi.
Vị hòa thượng bẩn thỉu đưa mắt nhìn má»i ngưá»i Ä‘ang bắt đầu tỉnh dậy, nhe hàm răng cải mã cưá»i khà khà rồi nói :
- ÄÆ°á»£c, tốt lắm. Cô bé thấy trong ngưá»i thế nào.
Khúc Tá»± Thá»§y lắng lặng vận công Ä‘iá»u tức má»™t chập, thấy trong ngưá»i đã dá»… chịu nhiá»u. Ngoài sá»± mệt má»i ra, nàng không cảm thấy Ä‘au nhức hay hiện tượng gì đáng ngại nữa.
Nàng vội vàng chống hai tay ngồi phắt dậy.
Vị hòa thượng vẫn cưá»i khì khì và nói lá»›n :
- Chỉ vì mấy ngưá»i chúng mày mà hòa thượng này đã nốc cạn cả bầu rượu quý để dành bấy lâu nay.
Khúc Tự Thủy vui vẻ nói :
- Äại sư Ä‘anh tánh là gì, và ngài tu hành nÆ¡i đâu, xin cho chúng tôi được biết để ghi khắc vào tâm khảm.
Vị hòa thượng gãi tai đáp :
- Hòa thượng này chẳng há» xưng hô giao thiệp vá»›i ai nên lâu rồi cÅ©ng đã quên cả danh hiệu. Thôi cứ gá»i là Vô danh tăng cúng được rồi. Còn chá»— tu hành chỉ có má»™t cái miá»…u xưa dá»™t nát. Nhưng hòa thượng này cứ rày đây mai đó, ít khi ở má»™t chá»—.
Khúc Tự Thủy suy nghĩ và lẩm bẩm :
- Vô danh tăng! Nếu vậy đại sư quả là vị sư huynh của Văn công tử rồi.
Vô danh tăng gật đầu nói :
- Có lẽ đúng cũng nên! Sau khi lão hòa thượng thu được đồ đệ mới, có ý không cần đến hòa thượng này nữa, vì vậy nên buồn lòng, lắm lúc hòa thượng này cũng có ý nghĩ...
Nói đến đây, y nhe răng cưá»i khúc khích, liếc mắt nhìn Khúc Tá»± Thùy rồi làm thinh không nói nữa.
Khúc Tá»± Thá»§y không hiểu gỉ hết, há»i nữa :
- Äại sư bảo sao?
Vô danh tâng cưá»i hì hì đáp :
- Hòa thượng này có ý muốn hoàn tục rồi Ä‘i tìm má»™t ngưá»i vợ đẹp để an dưỡng tinh thần, quên hết thế sá»±.
Khúc Tự Thủy đỠmặt nói :
- Äại sư nói vậy là sai rồi! Kẻ tu hành không nên nói đùa quá trá»›n.
Nàng nói chưa hết câu bỗng nghe có tiếng rốn rảng đáp lại :
- Không đúng như vậy đâu. Cô nương đã nói sai rồi. Vị hắc hòa thượng này xúc động lòng phàm cÅ©ng chỉ là má»™t chuyện tầm thưá»ng chá»› có chi làm lạ.
Ngay cả lão hòa thượng này mặc dầu tuổi tác cao hÆ¡n nhiá»u mà đôi khi cÅ©ng còn có ý nghÄ© như thế.
Kẻ ấy là Niệp Sáp hòa thượng, tỉnh dậy hồi lâu và bò dậy ngồi phía sau lưng nàng từ lúc nào rồi.
Khúc Tự Thùy đỠmặt, quay lại bảo Niệp Sáp hòa thượng :
- Hôm nay mới ngộ độc mà hai hòa thượng đã thấy hứng thú nói đùa rồi!
Niệp Sáp hòa thượng mỉm cưá»i đáp :
- Hòa thượng này có vui miễn cưỡng để quên thực tại đầy gây cấn đau buồn.
Rồi quay sang phía Vô danh tăng nói luôn :
- Hắc hòa thượng, hà... hà... vẫn khá»e mạnh đấy chứ. Còn lão hòa thượng lâu nay cÅ©ng bình yên hay có gì khác lạ không?
Té ra giữa hai ngưá»i đã có sá»± quen biết mật thiết từ lâu rồi.
Vô danh tăng nói :
- NhỠPhật tổ độ trì, lão hòa thượng còn sống ít nhất cũng ba mươi năm nữa. Muốn được tiếp thu thừa tự tòa miếu dột nát ấy, tiểu tăng này phải chỠđến sáu chục tuổi. Chừng ấy chưa chắc đã còn sống nổi.
Khúc Tự Thủy chận đứng câu chuyện lại rồi nói :
- Äại sư đã cứu được chúng tôi rồi, nhưng còn lệnh sư đệ thì sao?
Vô danh tăng xua tay cưá»i ngất nói :
- Khá»i cần lo, hòa thượng này mà chưa nóng lòng chuyện gì cô nương phải nóng nảy như vậy, cô nương theo sư đệ từ lúc nào mà tha thiết đến y lắm vậy?
Khúc Tự Thủy có vẻ không bằng lòng nói :
- Äại sư hay nói đùa quá!
Vô danh tăng xua tay nói :
- Thôi, hòa thượng này không nói đùa nữa đâu. Từ lúc đến đây ta chỉ thấy các ngưá»i nên lo cứu chữa trước, còn hắn thì chẳng nhìn thấy bóng dáng đâu cả, biết hắn có bị thương hay không mà hòng cứu vá»›i chữa.
Rồi nhìn qua Niệp Sáp hòa thượng, y nói luôn :
- Lão hòa thượng vốn rành vá» tướng số, thưá»ng nói vá»›i ta rằng, hắn không bao giá» chết đâu, đừng cần chi phải bận tâm đến hắn. Ta không tiện há»i rõ nguyên nhận, nhưng có lẽ cÅ©ng vì má»™t lẽ nào đó nên má»›i có sá»± căn dặn như thế.
Khúc Tự Thủy nói :
- Ngưá»i ta đồn rằng lệnh sư giả dại cứu Ä‘á»i, nhưng hiện nay võ lâm sắp mang đại há»a, chẳng biết ngưá»i đã có cách nào chưa?
Vô danh tăng lắc đầu thở ra nói :
- Thật ra phải nói rằng đại kiếp đã tá»›i rồi má»›i đúng. Cả bốn đại môn phái Hoa SÆ¡n, Thiếu Lâm, Nga Mi và Võ Äang đã bị má»™t lần đẫm máu, phân ná»­a lá»±c lượng đã quị rồi, không còn gượng nổi. Hiện nay khắp cả giang hồ Ä‘ang rúng động, chưa biết ai sống, ai chết ngày nào.
Niệp Sáp hòa thượng chắp tay niệm Phật rồi nói :
- Hòa thượng này má»›i nấp trong hang Vá»ng Ngã chỉ mưá»i hôm mà trên giang hồ đã nồi sóng gió đến chừng ấy rồi sao?
Vô danh tăng nói :
- Äó là sá»± thật. Hòa thượng nầy không bao giá» biết nói láo vá»›i bất cứ kẻ nào.
Niệp Sáp hòa thượng nói :
- Sá»± thế trầm trá»ng, thiên hạ lâm nguy chả lẽ lão hòa thượng cứ ngồi Ä‘iá»m nhiên mà nhìn, không ra tay giải cứu hay sao?
Vô danh tăng xua tay lắc đầu nói :
- Vô ích, vô ích. Lão hòa thượng đã từng nói, vá»›i cái bản lãnh cá»§a ngài cÅ©ng không làm sao cứu vãn nổi tình thế nầy được. Sức má»™t ngưá»i, dầu tài cao tá»›i đâu, cùng không ngăn nổi được giang hồ đại kiếp.
Lá»i nói cá»§a y có vẻ vô cùng trịnh trá»ng.
Khúc Tự Thủy trầm tĩnh một lát rồi từ từ nói :
- Như thế là cả bá»n chúng mình cÅ©ng sẵn sàng chỠđợi số mạng, còn giang hồ sống chết mặc ai ư?
Vô đanh tăng lắc đầu quây quẩy cãi lại :
- Như thế cũng không được mà phải tìm cho được một biện pháp mới.
Niệp Sáp hòa thượng ngẫm nghĩ nói :
- Hòa thượng nầy thiết nghÄ©, giang hồ đại kiếp thì phải cần toàn lá»±c lượng võ lâm Ä‘oàn kết má»›i cứu vãn nổi. Muốn được như vậy, cần phải có má»™t vị nào tài cao đức trá»ng đứng lên hiệu triệu quần hùng, gởi thư Ä‘i khắp võ lâm má»i toàn thể cao thá»§ há»p đại há»™i để cùng nhau chung sức đối phó. NÆ¡i há»p đại há»™i không đâu thuận tiện bằng Vô Nhân cốc trên dãy Kỳ Liên sÆ¡n.
Ngừng một lát, lão nói tiếp :
- Không những chỉ má»i quần hùng võ lâm mà còn phải má»i tất cả các vị lão thành tuyệt thế kỳ tài đã quy ẩn. Chính những vị ấy má»›i đú khả năng và có đủ kinh nghiệm thành công.
Khúc Tự Thủy trong lòng hết sức băn khoăn lo lắng. Nàng đang nghĩ đến em là Lệ Minh Nguyệt hiện còn bị giam giữ tại Vô Nhân cốc, sống chết chưa rành, chẳng biết cách nào để cứu cho ra được.
Vì vậy nàng cứ lặng thinh không nói.
Vô danh tăng gật gù nói :
- Äá» nghị này rất hay, hòa thượng này xin đồng ý. Nhưng không biết thiếp má»i lấy tên vị nào cho xứng đáng. Äại sư huynh có chứng nhận được không?
Niệp Sáp hoà thượng nói :
- Lấy tên hòa thượng này sợ e ngưá»i ta chẳng thèm hưởng ứng mà thôi.
Vô đanh tăng nói :
- Nếu vậy, chẳng hóa ra chỉ bàn suông vô ích lắm sao?
Niệp Sáp hòa thượng nói :
- Không đâu! Chúng ta cần tìm ra má»™t vị đã có tên tuổi lẫy lừng. Nếu lấy tên vị ấy thì lo gì những bậc cao nhân tuyệt há»c không xuất đầu lá»™ diện.
Vô danh tăng nóng ruá»™t quá vá»™i há»i :
- Là ai?
Niệp sáp hòa thượng đáp :
- Là Nhất Liá»…u Äại hòa thượng, sư phụ cá»§a huynh chứ còn ai xứng đáng hÆ¡n nữa?
Vô danh tăng ngạc nhiên sửng sốt xua tay rối rít đáp :
- Không được đâu! Lão hòa thượng hành tung vô định, ai biết được Ngài đang vân du nơi nào mà tìm đến. Khi tìm được Ngài ít ra cũng một vài năm, lúc ấy anh hùng võ lâm e chết gần hết rồi còn đâu.
Niệp Sáp hòa thượng Ä‘iá»m nhiên nói :
- Chúng ta cứ làm thinh chẳng cẩn tìm kiếm Ngài làm gì, vì dù có tìm cÅ©ng không gặp được. Bây giá» chỉ còn má»™t cách là cứ gởi thiếp má»i lấy danh nghÄ©a cá»§a Ngài. Khi hay được tin này, tá»± khắc ngài tìm đến ngay, việc gì mà lo cho mệt!
Vô danh tăng giật mình nói :
- Không được đâu! Nếu Ngài biết bá»n chúng mình mạo danh làm láo, chẳng những ngài không đến mà còn phạt mình là khác. Việc này ta chẳng dám đâu.
Niệp Sáp hòa thượng nói :
- Nếu sư huynh không dám thì cứ đổ hết trách nhiệm cho hòa thượng này.
Äến chừng Ngài khiển phạt, hòa thượng tôi xin nhận tá»™i hết.
Vô danh tăng cưá»i nói :
- Việc này do sư huynh nêu ra, nếu sau này có xảy ra Ä‘iá»u gì rán lãnh đù đấy nhé.
Nghỉ một chặp, y nói tiếp :
- Tuy nhiên nước xa không cứu được lá»­a gần. Äợi khi chúng mình đưa thiếp đến tận Nam SÆ¡n Bắc Hải, đợi cho bao nhiêu anh hùng há»™i há»p vá» Kỳ Liên sÆ¡n e cÅ©ng không kịp thá»i đối phó nữa.
Niệp Sáp hòa thượng nói :
- Äiá»u đó ta đã tiên liệu rồi.
Nói xong quay lại chỉ mưá»i lão khất cái nói :
- Chúng ta lợi dụng lối “Phi vÅ© truyá»n thư†cá»§a Cái bang, thì bất luận Nam SÆ¡n Bắc Hải, dù đưá»ng xa muôn dặm cÅ©ng chỉ đưa đến trong vài ba ngày. Khi vÅ© thư đã đến tay và lại đứng tên Nhất Liá»…u đại sư thì dám chắc toàn thể võ lâm hào kiệt biết sẽ sốt sắng lên đưá»ng ngay. Bất kỳ quản đưá»ng xa khÆ¡i cách nẻo, từ bốn phương vỠđến Kỳ Liên sÆ¡n cÅ©ng không quá má»™t tháng trưá»ng. Như vậy kỳ hẹn định trong vòng bốn chục hôm là vừa đủ. Trong thá»i gian ấy, tất cả quần hùng võ lâm thiên hạ Ä‘á»u tập trung cả trước hang Vô Nhân cốc trên Kỳ Liên sÆ¡n rồi.
Lão già ăn mày râu bạc chắp tay nói :
- Nếu cần dùng biện pháp này, bá»n lão phu xin tình nguyện đảm nhận phụ trách chu đáo, đúng hẹn kỳ.
Niệp Sáp hòa thượng vá»— tay cưá»i lá»›n :
- Nóng nảy không bằng mau tay, vậy xin cảm phiá»n quý bạn hãy sá»­a soạn chim ưng đế đưa thư. Chúng tôi sẽ chia nhau viết thiếp má»i. Chỉ má»™t giá» sau sẽ có đầy đủ, gởi Ä‘i khắp bốn phương trá»i.
Nói xong lập tức chạy ra ngoài hang.
Khúc Tá»± Thá»§y cùng mưá»i lão khất cái không chút ngần ngại, cùng nhau kéo Ä‘i. Vô danh tăng lắc đầu đứng dậy, thở dài má»™t tiếng rồi cÅ©ng bước theo luôn.
Tài sản của anhhe1281

  #38  
Old 19-04-2008, 07:52 PM
anhhe1281 anhhe1281 is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 397
Thá»i gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 39

Gặp gỡ cô gái áo xanh



CÅ©ng trong thá»i gian này, Văn Thiếu Côn Ä‘ang trổ tài khinh công Ä‘uổi theo Văn Tá»­ Ngá»c.
Mặc dầu hành động này không được phải đối vá»›i ngưá»i đã nuôi dưỡng mình từ từ bé, nhưng chàng phải nghÄ© rằng cây Long Diên thảo có liên hệ mật thiết vá»›i vận mệnh võ lâm, nên quyết không bao giỠđể lá»t vỠđến hang Vô Nhân cốc.
Khi chàng thấy Kim Trung Nhứ đã giao gói Long Diên thảo cho “Ngạo Khiếu thư sinh†Văn Tá»­ Ngá»c thì chàng không ngần ngại gì, quay lại Ä‘uổi theo ông ta ngay.
Chỉ trong nháy mắt, cả hai đã rá»i khá»i cá»­a hang đến má»™t vùng loạn sÆ¡n, núi non trùng Ä‘iệp.
Mặc dù Văn Thiếu Côn trổ tài khinh công để đuổi theo nhưng vẫn không kịp.
Trước sau hai ngưá»i vẫn cách nhau hÆ¡n má»™t trượng.
Chàng thấy trong lòng nóng nảy bồn chồn vì xét ná»™i lá»±c và khinh công đôi bên đêu ngang nhau thì chẳng lẽ cứ Ä‘uổi mãi để không bao giá» bắt kịp. Nhưng ví dù có Ä‘uổi kịp mà Văn Tá»­ Ngá»c cố tình giừ mãi không chịu trao ra, chả lẽ chàng Ä‘i đánh nhau vá»›i dưỡng phụ để giành lại hay sao?
Bất luận thế nào Ä‘i nữa ông cÅ©ng là cha nuôi, vá»›i công Æ¡n săn sóc từ mưá»i bốn năm trưá»ng, nếu trong lúc ra tay, quyá»n cước vô tình rá»§i có bá» nào xúc phạm đến ngưá»i ông thì chẳng hóa ra là má»™t đứa con đại ngổ nghịch hay sao?
Trong lòng tuy băn khoăn toan tính, nhưng hai chân vẫn thoăn thoắt chạy Ä‘á»u. Cả hai vượt qua đưá»ng dài núi non hiểm trở, nhanh chóng như hai bóng ma, không biết đã qua được bao nhiêu dặm rồi.
Thình lình Văn Tá»­ Ngá»c đứng lại.
Văn Thiếu Côn mừng rò vá»™i thu hình dừng chân gá»i lá»›n :
- Phụ thân!
Văn Tá»­ Ngá»c hằn há»c nói :
- Sá»± liên lạc giữa ta và mi đã dứt rồi. Từ nay vá» sau đừng gá»i ta là cha con nữa. Tình phụ tá»­ ngày xưa đã biến thành mối thù bất cá»™ng đái thiên rồi.
Văn Thiếu Côn thưa :
- Con yêu cầu phụ thân hãy nghÄ© đến sinh mạng cá»§a bao nhiêu cao thá»§ võ lâm, trao trả lại cho con cây Long Diên thảo để tránh khá»i má»™t đại kiếp sau này.
Văn Tứ Ngá»c gạt ngang :
- Thôi, đừng nhiá»u lá»i nữa. Nếu cần mi cứ đánh ta để cướp lấy.
Lá»i nói ông đã run run và đứt Ä‘oạn từng hồi. Quả nhiên vì dùng quá nhiá»u sức trên khoảng đưá»ng dài, vừa chạy vừa nói, ná»™i kình thoát ra, mệt má»i quá rồi.
Văn Thiếu Côn tuy chạy không ngừng chân, miệng nói như thưá»ng nhưng khí lá»±c vẫn dồi dào súc tích chẳng há» thấy giảm sút. Chàng càng chạy, khí huyết vận chuyển mạnh, tiá»m lá»±c ná»™i công càng lúc càng tăng thêm.
Trước tình thế này chàng cảm thấy rất khó xử, lẩm bẩm nói :
- Phụ thân, ngưá»i nỡ nào quyết liệt như vậy?
Văn Tá»­ Ngá»c gầm lá»›n :
- Từ nay ta cấm mi không được xưng hô như thế nữa. Äừng kêu ta bằng cha.
Nói chưa dứt lá»i đã phát ra má»™t chưởng cuốn bụi mịt mù.
Văn Thiếu Côn chẳng biết làm thế nào, đành đưa hai tay nghênh chiến.
Hai chưởng chạm nhau tiêu tan ngay không tiếng động, nhưng vì dùng sức quá nhiá»u, cả hai không hẹn mà cùng ngồi xuống vận công Ä‘iá»u tức.
Má»™t chập lâu, Văn Tá»­ Ngá»c mở bừng mắt hét lá»›n :
- Hãy thử tiếp thêm một chưởng của ta đây.
Hai tay ông đẩy liá»n ra hai chưởng.
Trong khi ấy Văn Thiếu Côn vẫn nhắm mắt ngồi yên không nhúc nhích hoặc tránh né.
Văn Tá»­ Ngá»c ngạc nhiên vá»™i thu hồi chưởng lá»±c, buông tay xuống há»i :
- Tại sao mi không ra tay?
Văn Thiếu Côn gượng cưá»i mở mắt đáp :
- Phụ thân cứ đánh đi. Con dù có chết cũng không hận tý nào.
Văn Tá»­ Ngá»c lắc đầu đáp :
- Ta không bao giá» chịu đánh má»™t ngưá»i không tá»± vệ dù là đứa nghịch tá»­, đáng tá»™i chết cÅ©ng vậy.
Nhưng ông ta bá»—ng ngạc nhiên nhìn lại sắc diện Văn Thiếu Côn há»i :
- Chẳng lẽ ngá»n chưởng cá»§a ta vừa rồi đã làm cho mi bị thương hay sao?
Văn Thiếu Côn nói :
- Thưa không. Äó là ná»™i phá»§ bị chấn động khiến chất độc trong thân thể tái phát hoành hành. Trước đây con đã bi độc thương rồi.
Văn Tá»­ Ngá»c nhìn kỹ chàng từ đầu đến chân rồi nói :
- Nếu vậy cÅ©ng đỡ cho ta tránh khá»i má»™t Ä‘iá»u gây cấn khó xá»­.
Văn Thiếu Côn sụt sùi nói :
- Thôi, giỠphút này xin phụ thân cứ ra tay để hoàn thành sở nguyện.
Văn Tá»­ Ngá»c lắc đầu nói :
- Ta đã phát nguyện không bao giỠđánh ngưá»i thiếu tá»± vệ, huống hồ chi mi.
Dầu sao mi cÅ©ng là đứa con mà ta đã nuôi nấng trong mưá»i bốn năm trá»i.
Nghĩ một lát, ông ta nói tiếp :
- Âu cũng là thiên mạng! Ta không thể giết được mi, nhưng ta cũng không thể cứu mi được. Sống chết tùy mi tự liệu lấy.
Nói xong quay mình lắc vai một cái phóng đi không chút lưu luyến. Trong phút chốc, thân hình đã mất dạng trong rừng xanh.
Văn Thiếu Côn ngước mặt nhìn trá»i cưá»i dài, chán ngán.
Sau khi uống lầm Truy Hồn Äoạt Mệnh đơn, nhá» Khúc Tá»± Thá»§y dùng thá»§ pháp đặc biệt cá»§a phái Vô Vi cầm độc không cho khởi phát. Nhưng sau mấy lần đối địch kịch liệt, lại thêm phải tận lá»±c dùng khinh công Ä‘uổi theo Văn Tá»­ Ngá»c bán sống bán chết, nguyên khí tiêu hao nhiá»u cuối cùng phải chiến đấu cùng Văn Tá»­ Ngá»c, lá»±c lượng tương đồng, độc tố tức thá»i khởi sá»± tái phát như bị vỡ đê, tản mát châu thân, chạy theo các đưá»ng kinh mạch đến tận chân tay.
Chàng biết rằng sinh mạng mình có còn sống sót cũng không quá một vài giỠnữa.
Vì cắm đâu Ä‘uổi theo Văn Tá»­ Ngá»c, chàng đã lá»™n mất đưá»ng lối. Nhìn qua bốn mặt chỉ thấy toàn núi vá»›i rừng, không biết đâu là Äông Tây Nam Bắc, và cÅ©ng không biết vị trí cá»§a mình hiện đứng là nÆ¡i đâu.
Chàng không muốn chết, nhưng cÅ©ng không còn cách nào sống được. Nhất thá»i, chàng cảm thấy xôn xao trong lòng.
Chết như thế này, thật khó mà nhắm mắt cho yên!
Thân thế chưa tưá»ng, ân cá»§a thầy chưa báo đáp!
Văn Tá»­ Ngá»c Ä‘em Long Diên thảo vê Vô Nhân cốc, trên võ lâm nay mai sẽ tràn ngập xương máu, tuy không phải Ä‘iá»u mà chàng có thể cứu vãn được, nhưng tá»±u trung chàng cảm thấy có má»™t phần lá»›n trách nhiệm vá» phần mình.
Lại còn một nỗi nữa là Lệ Minh Nguyệt hiện đang bị giữ trong Vô Nhân cốc!
Nàng Ä‘ang nóng lòng chá» mình trở vào để giải thoát, còn thị tỳ Hạ Lục nhắn mình đưa tin cho ngưá»i yêu trên phái Hoa SÆ¡n?
Còn bao nhiêu là ơn ơn, oán oán, tình nghĩa liên miên, chưa có một việc gì lã dứt khoát được.
Bao nhiêu ý nghĩ cùng một lúc xâm chiếm tâm hồn, làm cho chàng áy náy không yên.
Chàng lảo đảo đứng không vững, nhưng vẫn cố gượng đủng đỉnh bước Ä‘i chân cao chân thấp như ngưá»i say rượu.
Bỗng dưng từ đâu có những tiếng rên rỉ đưa đến tận tai chàng.
Tiếng đó phát ra từ phía sau má»™t gốc cây cổ thụ cách dó không bao xa, nghe có vẻ Ä‘au đớn thảm thiết, như tiếng rên cá»§a má»™t con vật sắp đến giá» chết, ai oán não nùng làm sao! Nghe tiếng rên dù ngưá»i sắt đá cÅ©ng phải động lòng thương hại.
Văn Thiếu Côn lắng tai nghe, bụng nghĩ thầm :
- “Tại sao nÆ¡i chốn núi rừng hoang vắng này lại có tiếng ngưá»i kêu rên ai oán như vậy nhỉ?â€
Chàng ngần ngại một chặp rồi hai chân tự nhiên rảo bước dần vỠphía đó.
Tiếng đó vừa ngừng, chàng đứng lại nghe nữa. Chàng đứng lại thì tiếng ấy lại rên rỉ thảm thiết hơn, khiến chàng không thể nào không quan tâm đến, rồi đi thêm nữa.
Quả nhiên phía sau, dưới gốc cây to, có má»™t ngưá»i nằm vắt ngang, đầu dá»±a vào thân cây, hình như mang bệnh nặng sắp chết đến nÆ¡i rồi.
Tuy rằng chính thân tình cÅ©ng sắp chết, nhưng vốn lòng nghÄ©a hiệp, Văn Thiếu Côn động tâm, vá»™i vàng chạy lại há»i :
- Thưa cụ, cụ đau bệnh như thế nào mà rên la như vậy?
Thì ra ngưá»i này, da mặt nhàn nheo, thân hình tuy mập mạp nhưng đầu tóc bạc phÆ¡, quần áo màu chàm, ra vẻ má»™t bà lão nhà quê nghèo nàn.
Bà lão run run đưa tay vuốt nhẹ lên mặt đáp nho nhỠ:
- Lão đau nặng lắm, e không sống nổi.
Văn Thiếu Côn sửng sốt nói :
- Như vậy tại sao cụ chẳng đi vào làng mạc tìm nơi mua thuốc uống, lại ở chỗ rừng núi thâm u như thế nầy.
Bà lão đáp :
- Vì lão lạc đưá»ng, không biết ngã nào Ä‘i nữa.
Văn Thiếu Côn há»i :
- Bây giỠcụ còn đủ sức đi không?
Bà lão có vẻ dàu dàu đáp :
- Không, lão bước không nổi nữa. Nhà ngươi hãy cõng lão đi.
Văn Thiếu Côn gượng cưá»i đáp :
- Chính tôi cÅ©ng có ý định đó, nhưng khốn ná»—i không còn hÆ¡i sức để làng theo ý định cá»§a mình. Mạng tôi cÅ©ng sắp chết rồi, không còn bao lâu nữa từ giã cõi Ä‘á»i làm sao cõng cụ được.
Bà lão ngạc nhiên hoi :
- Thế ra ngươi cũng bệnh như ta sao?
Văn Thiếu Côn gật đầu đáp :
- Tôi bị ngưá»i ta đánh lén, trúng phải độc chưởng, bây giá» bệnh phát trở lại, chất độc Ä‘ang hoành hành, e không còn bao lâu nữa.
Bà lão than rằng :
- Thật không ngỠngươi cũng khốn khổ như ta, quả là cùng bệnh tương liên.
Cứ mỗi câu nói, bà lão lại ngập ngừng lại đưa tay bịt mặt hoặc nắm lấy má.
Văn Thiếu Côn chú ý thấy bà ta lén dùng hai ngón tay kẹp chặt mũi để nói, do đó tiếng nói nghẹt nghẹt, chẳng được tự nhiên.
Thỉnh thoảng trong thanh âm lúc khàn khàn, lúc thanh thanh, không giống giá»ng nói cá»§a má»™t bà già nhà quê, nhất là cặp mắt lại sáng quắc, lóng lánh như sao băng.
Những khi ngưá»i ấy đưa tay lên mặt, để kẹp vào mÅ©i thì chàng thấy rõ ngón tay xinh xắn nho nhá» và trắng nõn nà chứ không nhăn nheo như da già, tóc bạc.
Thật là hai Ä‘iá»u tương phản lạ lùng.
Lúc bấy giá» Văn Thiếu Côn đã nhận ra quả con ngưá»i này giả bá»™, ngụy trang, và nếu vậy thì tình trạng Ä‘au yếu cÅ©ng ngụy trang luôn.
Thấy mình bị lừa bịp chàng nổi giận muốn đánh xuống má»™t chưởng cho rồi Ä‘á»i.
Nhưng chàng lập tức nén lại được và nghĩ bụng :
- “Chính mình là ngưá»i đã gần giá» chết, tá»™i gì Ä‘i so tính hÆ¡n thật, để rồi há»n giận kẻ khác. Huống chi trong lúc nay công lá»±c còn đâu nữa mà hòng đánh vá»›i đập. Kẻ này đã xuất hiện nÆ¡i chốn núi sâu rừng thăm để lừa gạt mình tất nhiên phải có má»™t bản lãnh nào và bên trong cÅ©ng phải vì má»™t lý do nào chứ! Nếu mình nóng nảy ra tay đánh ngưá»i không khéo lại bị mang nhục vô lốiâ€.
Ngưá»i đàn bà thấy chàng cứ đứng đỠngưá»i ra suy nghÄ© không nói gì, không nín được, há»i :
- Sao chẳng nói đi.
Văn Thiếu Côn cưá»i lạt đáp :
- Có chuyện gì mà nói nữa! Thôi tôi đi đây.
Nói xong quay đầu lại, lững thững bước Ä‘i, dưá»ng như không quan tâm đến nữa.
Ngưá»i ấy hình như vừa ngạc nhiên vừa bá»±c tức, bá»—ng nói lá»›n :
- Ủa, làm sao lại bỠđi như thế?
Lá»i nói vá»™i vàng hấp tấp, hÆ¡n nữa vì quên dùng tay bịt mÅ©i thành ra tiếng nói lảnh lót như chuông ngân, thanh âm dịu dàng thảnh thót, so vá»›i giá»ng nói vừa rồi khác nhau má»™t trá»i má»™t vá»±c.
Văn Thiếu Côn đã thừa biết việc ngụy trang rồi chẳng còn lạ lùng gì nữa, nên không thèm quan tâm đến, cứ lặng thinh quay đầu bước đi luôn.
Nhưng khi bước Ä‘i độ mưá»i thước, độc tố lại phát ra, đầu váng mắt hoa chân tay rÅ© riệt, cặp giò nặng như treo đá, cố bước mà vẫn lê Ä‘i không nổi nữa.
Bà già kia thấy chàng chẳng thèm để ý biết việc đã bại lộ rồi nên khẽ nhún vai thân hình bay vút lên, chặn ngang trước mặt Văn Thiếu Côn.
Nếu không không bị cÆ¡n Ä‘au giày vò Ä‘ang lúc gần chết thì không thể nào nín cưá»i được. Ngưá»i đàn bà kia lúc còn nằm vắt ngang dưới gốc cây ra bá»™ thiểu não lắm, nhưng khi đã đứng trước mặt chàng thì trông đáng buồn cưá»i hết sức.
Trong bá»™ quần áo thùng thình, ngưá»i ấy có vẻ vừa lá»›n vừa mập, cái mặt nạ da ngưá»i úp vào mặt thi trật xéo má»™t bên để lá»™ chiếc cổ tròn trịa trắng bóc, thêm má»™t ná»­a má á»­ng hồng như cánh hoa xuân.
Văn Thiếu Côn chẳng màng gì nữa hết, nhìn ngưá»i ấy làm thinh không nói, quay mình lướt Ä‘i chẳng cần phương hướng nào hết.
Ngưá»i đàn bà ná» hằm hằm quát :
- Ngưá»i kia, tại sao lại thản nhiên bá» Ä‘i như vậy? Hãy đứng lại xem nào.
Khẽ nhún ngưá»i má»™t cái đã đứng ngay trước mặt chận lối Ä‘i cá»§a chàng.
Văn Thiếu Côn cưá»i lạt nói :
- Sao lại nói kỳ vậy? Cô đã bịt mặt lừa gạt tôi, tôi không tức giận thì thôi, tại sao cô lại gắt gá»ng tôi và còn ngăn đưá»ng lấp nẻo để chận tôi nữa chứ?
Ngưá»i ấy bá»—ng cưá»i xòa rồi nói :
- Anh đã biết rồi, tôi chẳng cần giấu giếm làm chi nữa.
Nói xong nàng bứt cái mặt nạ, tóc giả và cởi luôn cả bộ quần áo màu chàm lụng thụng.
Bên trong nàng mặc bá»™ y phục bó sát ngưá»i màu xanh lÆ¡ phÆ¡n phá»›t, thân hình nhá» nhắn, đầy đặn, mặt tươi như hoa, quả là má»™t giai nhân tuyệt sắc.
Nàng nhoẻn miệng chúm chiếm cưá»i. Äôi môi như cánh hoa hàm tiếu, mắt sáng long lanh, quả nhiên là má»™t nữ lang sắc nước hương trá»i.
Nàng liếc nhìn chàng, ân cần há»i :
- Nếu chất độc đang phát ra, gần đến giỠchết rồi anh còn đi đâu nữa đây?
Văn Thiếu Côn ngạc nhiên rồi cưá»i lạt nói :
- à ra tôi cũng phải tìm một nơi kín đáo để chôn xương chứ.
Cô gái áo xanh cưá»i khì nói :
- Anh đã chết rồi, làm sao tự chôn mình cho được? Nếu để phơi xác trong rừng hoang, để cho chim muông rúc rỉa, thịt nát da tan thì vĩnh viễn không bao giỠsiêu thăng được.
Câu nói càn vẻ thiết tha ân cần, khiến ngưá»i nghe cÅ©ng cảm xúc.
Nhưng Văn Thiếu Côn vẫn lạnh lùng đáp :
- Äó là việc riêng cá»§a tôi, cô nương khá»i cần bận tâm lo nghÄ© vô ích.
Nói xong lại bước đi.
Cô gái áo xanh cưá»i xòa, lại chận ngay lối Ä‘i nói nữa :
- Thấy anh có vẻ thật thà tội nghiệp, tôi có lòng thương hại, định chỠanh chết rồi sẽ mai táng cho anh. Chẳng qua là...
Nàng ngập ngừng, chớp mắt vài cái rồi nói luôn :
- Anh có chết thì chết mau lên, đừng để tôi chỠlâu sốt ruột quá rồi.
Văn Thiếu Côn dở khóc dở cưá»i, rung động trong lòng thầm nghÄ© :
- “Cô này nói tuy gàn gàn nhưng cÅ©ng có phần đúng. Cái chết cá»§a mình đã nhất định rồi, không còn chối cãi vào đâu nữa. Thà bằng lòng để cho nàng chôn cất há»™ còn hÆ¡n để cho chim rỉa thú thaâ€.
Nhìn cô gái tuy có những hành động kỳ dị khác thưá»ng, nhưng gương mặt tuyệt đẹp, đầy nét ngây thÆ¡ dá»… mến.
Thái độ của nàng lại có vẻ thành thật, tất nhiên nàng đã nói ra sẽ làm được.
Trong lúc này, chàng cảm thấy độc tố đã phát ra nhiá»u, trong ngưá»i Ä‘au đớn hết sức kịch liệt, mạng mình như đĩa dầu cạn sắp tàn, giá» chết gần Ä‘iểm, nên chẳng cần nói năng làm gì nữa, và cÅ©ng không còn hÆ¡i sức để bước Ä‘i nữa.
Chàng khẽ thở dài rồi uể oải ngồi bệt xuống cá».
Cô gái áo xanh cÅ©ng ngồi xuống ngay trước mặt chàng, nhìn ngay vào mặt há»i :
- Ngươi sắp chết có lẽ đau đớn lắm phải không?
Văn Thiếu Côn gượng cưá»i không nói gì hết. Hai tai đã nổ lùng bùng, mắt nhìn thấy Ä‘om đóm khắp nÆ¡i, cổ há»ng nôn nôn muốn má»­a, lồng ngá»±c nghẹt thở, tức vô cùng, hình như chỉ chịu nổ tung ra. Chàng cố gắng chịu đựng để khá»i bật ra tiếng rên và khá»i bị ngất xỉu Ä‘i.
Cô cái áo xanh cau mày ngẫm nghĩ rồi nói :
- Tên anh là gì?
Chàng uể oai đáp nhỠ:
- Giá» chết cá»§a tôi sắp đến, cô còn há»i tên để làm gì nữa?
Cô gái áo xanh lắc đầu nói :
- Cần lắm chứ? Tôi cần biết tên anh để sau khi chôn cất anh rồi sẽ dá»±ng lên má»™t tấm bia khắc rõ tên anh, để rồi cho ngưá»i nhà anh tìm đến quét dá»n chăm nom phần má»™.
Văn Thiếu Côn gượng cưá»i nói :
- Tôi tên Văn Thiếu Côn. Nhưng cô khá»i cần dá»±ng bia vô ích.
Nàng ngạc nhiên trố mắt há»i :
- Tại sao vậy? Chả lẽ anh chỉ có má»™t mình không cha mẹ, không anh em, không má»™t ngưá»i há» hàng quyến thuá»™c sao.
Lá»i nói cá»§a nàng như khêu gợi niá»m tâm sá»± xúc động mối thương tâm. Văn Thiếu Côn bá»—ng nghÄ© đến thân thế mình, nghẹn ngào nức nở nói không ra tiếng.
Cô gái ngạc nhiên há»i :
- Tại sao anh lại khóc? Vì sợ chết mà khóc chăng?
Nàng liếc nhìn chàng loi dịu dàng nói, lá»i nói êm Ä‘á»m, tha thiết làm sao :
- Xưa nay phàm sống ở Ä‘á»i có ai khá»i chết đâu. Dù sống má»™t ngàn má»™t trăm tuổi, trước sau gì, sá»›m muá»™n gì cÅ©ng không thoát khá»i cái chết. Anh dù có chết bây giá», so vá»›i kẻ khác cÅ©ng sá»›m hôm vài chục năm mà thôi. Việc gì mà lo sợ, tiếc rẻ nữa.
Văn Thiếu Côn cưá»i dài rồi nói :
- Sống chết đối vá»›i tôi không nghÄ©a lý gì hết, đừng nói đến chuyện sợ sệt hay ham sống. Nhưng chỉ vì còn nhiá»u Ä‘iá»u cần thiết chưa làm xong nên lòng tôi vẫn áy náy, dù chết cÅ©ng chẳng yên tâm được.
Cô gái áo xanh ngồi xích tá»›i gần ân cần há»i :
- Anh có tâm sự gì mà chết cũng không yên, hãy nói ra nghe thử?
Văn Thiếu Côn gật đầu đáp :
- Phải, tôi còn vấn vương không biết bao nhiêu Ä‘iá»u ân oán cần chưa giải quyết xong. Nhưng Ä‘iá»u mà tôi Ä‘au đớn băn khoăn nhất là đến nay tôi chưa biết cha mẹ mình là ai, thân thế còn mÆ¡ hồ mù mịt!
Tài sản của anhhe1281

  #39  
Old 19-04-2008, 07:55 PM
anhhe1281 anhhe1281 is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 397
Thá»i gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Luyện thần công U Hạo



Cô gái áo xanh chép miệng xuýt xoa rồi nói :
- Kể ra thì anh cÅ©ng có rất nhiá»u niá»m bi ai Ä‘au khổ thật.
Bỗng nàng xích lại, hai tay nắm chặt vai chàng cảm động nói :
- Thân thế cá»§a anh, hoàn cảnh cá»§a anh đã khiến lòng tôi xúc cảm nhiá»u, và bây giá» tôi đã thay đổi ý định rồi.
Văn Thiếu Côn chớp mắt mấy cái, nhăn nhó vì độc tố hành hạ, rồi nói :
- Phàm ngưá»i ta đã chết rồi là xong cả. Dù có chôn cất hay không Ä‘iá»u dó cÅ©ng không quan hệ gì. Con ngưá»i cá»§a cát bụi lẽ dÄ© nhiên lại trở vá» cùng cát bụi mà thôi. Nếu cô nương có thay đổi ý kiến, kể cÅ©ng được rồi, tôi không thấy gì đáng thắc mắc.
Cô gái áo xanh chớp mắt mấy cái nói :
- Không phải ý muốn của tôi như vậy đâu.
Văn Thiếu Côn ngạc nhiên há»i :
- Vậy cô nương định nói gì?
Nàng nói từng tiếng một :
- Bây giỠtôi không muốn anh chết nữa, mà chỉ muốn anh phải sống.
Lá»i nói cá»§a nàng có vẻ ngây thÆ¡ nhưng trịnh trá»ng, nghiêm trang, hình như không có vẻ gì đùa cợt như khi nãy. Nhưng lá»i nói này có vẻ rết thành thật, hình như xuất phát tá»± đáy lòng.
Văn Thiếu Côn sá»­ng sốt há»i :
- Cô nương đâu có cầm được quyá»n sanh tá»­ như đấng tạo hóa mà muốn cho ai sống hay chết gì cÅ©ng được.
Cô gái áo xanh lắc đầu, dậm chân nói :
- Tôi chỉ há»i, anh muốn sống hay chết mà thôi?
Văn Thiếu Côn đáp :
- Ham sống ngán chết đó là lẽ thưá»ng tình cá»§a con ngưá»i. Tôi là con ngưá»i đâu có ngoài quy lệ ấy được.
Nàng nói :
- Khi tôi đã muốn anh sống thì nhất định đã có cách cứu anh được rồi.
Nhưng chẳng qua là...
Văn Thiếu Côn cảm thấy xúc động và sôi nổi trong lòng. Chàng nghĩ bụng :
- “Cô gái áo xanh có nhiá»u hành vi thật kỳ dị khác thưá»ng. Từ chuyện nàng xuất hiện, nghi trang đã có Ä‘iá»u khó hiểu rồi. Huống chi, cứ nhìn cá»­ chỉ và động tác cá»§a cô ta thì qua là ngưá»i có trình độ bản lãnh cao siêu. Biết đâu nàng cÅ©ng có nhiá»u tuyệt kỹ hay phương thuốc kỳ diệu để trừ độc cÅ©ng nên. Sá»± gặp gỡ tình cá» này không chừng cứu được mạng mình khá»i chếtâ€.
NghÄ© thế chàng vá»™i há»i :
- Chẳng qua vì sao?
Cô gái áo xanh bẽn lẽn đỠmặt, ngập ngừng một lát rồi nói :
- Chỉ cần má»™t Ä‘iá»u kiện là anh sẽ lấy tôi làm vợ!
Văn Thiếu Côn giật mình ấp úng nói :
- Ồ, việc này...
Nàng há»i ngay :
- Tại sao? Hay là tôi không xứng đáng cùng anh hả?... Hay là anh đã có vợ rồi?
Văn Thiếu Côn xua tay nói :
- Không phải đâu, nhưng hiện giỠkhông tiện nói đến vấn đỠấy được.
Cô gái áo xanh thẹn quá hóa giận, vì không ngỠlại bị từ chối một cách ngang xương như vậy.
Nàng tức quá trợn mắt nói :
- Nếu anh không bằng lòng thì sẽ chết ngay lập tức.
Văn Thiếu Côn cau mày suy nghĩ, quả là một chuyện rắc rối không ngỠđến.
Chính chàng cÅ©ng chưa biết nên trả lá»i làm sao cho thuận tiện, đành nói lảng qua má»™t câu chuyện khác :
- À quên, tôi chưa biết được tên hỠcô nương, và cũng chưa hiểu cô nương có phép thuật gì có thể cứu tôi thoát chết. Chẳng hay cô nương có thuận cho tôi được biết rõ hay chăng?
Nàng áo xanh tươi cưá»i đáp :
- Tôi hỠBạch, tên Thái Vân, còn cái phương pháp để cứu mạng anh là...
Nàng bá»—ng cúi xuống khẽ há»i Văn Thiếu Côn :
- Có bao giá» anh được nghe ngưá»i ta nói vá» cái thuật “Âm dương tam dịch†chưa?
Văn Thiếu Côn giật mình há»i lại :
- Âm dương tam dịch hả?
Tuy chàng không biết được rõ ràng lắm, nhưng cÅ©ng có thể phá»ng Ä‘oán hình như đây là má»™t môn luyện công giữa trai và gái, mà chỉ có vợ vá»›i chồng má»›i làm được mà thôi.
Nhưng vì chưa chắc đã đúng chưa nên chàng cứ lắc đầu đáp :
- Tôi chưa nghe ai nói đến tên này bao giá».
Bạch Thái Vân có vẻ lúng túng và cau mày nói :
- Nếu anh chưa biết thì cÅ©ng không có gì quan hệ lắm, vì tôi có thể dạy anh cách thức để thá»±c hiện được. Khi áp dụng thuật này tôi sẽ truyá»n vào ngưá»i anh má»™t số vi trùng tên gá»i là “Vô vÄ© cổâ€. Loại trùng này chuyên ăn những thứ độc cho nên bất cứ độc tố nào hiện ở trong ngưá»i anh cÅ©ng sẽ bị loại ấy tìm hút cho kỳ hết. Sau đó anh sẽ phục hồi sinh lá»±c, khá»e mạnh như xưa. Tuy nhiên còn má»™t Ä‘iá»u kiện nữa là...
Nàng ngập ngừng nhìn Văn Thiếu Côn rồi tiếp :
- Loại trùng “Vô vÄ© cổ†này khi đã được đưa vào cÆ¡ thể anh rồi sẽ chui lên vÄ©nh viá»…n không ngừng suốt bảy kinh tám mạch. Và chừng ấy anh cÅ©ng vÄ©nh viá»…n không thể xa rá»i tôi được vì nếu không có sá»± phối hợp lối dưỡng kinh huyết cá»§a tôi thì trong vòng má»™t năm bao nhiêu cổ trùng Ä‘á»u chết hết. Chừng ấy độc tố lại tái phát đỠgây tác hại.
Văn Thiếu Côn thở dài nói :
- Thôi xin cô nương đừng nói nữa. Mạng tôi dù phải chết vì chất độc cũng không thể nào...
Bạch Thái Vân nguýt một cái rồi nói luôn :
- Ngoài ra tôi và anh, chúng ta còn có thể hợp sức tham luyện má»™t môn thần công tá»™t bá»±c. Loại thần công này má»™t khi đã thành tá»±u có thể trở nên thiên hạ vô địch. Bí kiếp vá» thần công này tôi đã giữ bên mình suốt năm năm qua nhưng chưa thể thá»±c hiện ý muốn được vì loại này cần phải có âm dương phối hợp, nam nữ cùng chung tập luyện. Từ trước đến nay vì tuổi còn nhá» tôi chưa đủ tư cách sá»­ dụng nên mãi đến bây giá»...
Äến đây nàng ngừng lại nói vá»›i má»™t giá»ng thân mật hÆ¡n :
- Không giấu gì anh, tôi đã từng Ä‘i khắp đó đây lần mò từ miá»n đông vào tận Trung Nguyên lặn lá»™i khắp giang hồ không ngoài mục đích tìm má»™t ngưá»i vừa ý để cùng nhau tham luyện thần công này.
Văn Thiếu Côn lắc đầu nói :
- Tôi chắc không phải con ngưá»i lý tưởng có đầy đủ tư cách và Ä‘iá»u kiện xin cô nương hãy chịu khó Ä‘i tìm má»™t kẻ khác thì hÆ¡n. Äất trá»i lồng lá»™ng biết bao nhiêu kẻ xứng đáng vá»›i cô nương...
Bạch Thái Vân đưa cặp mắt ngây thơ chân thật nhìn thẳng vào mắt chàng và nói :
- Kể ra tìm được má»™t ngưá»i vừa có tài năng, diện mạo và đức hạnh nữa, không phải là việc dá»… làm.
Văn Thiếu Côn cương quyết nói :
- Bất luận cô nương có nói năng hay bắt buộc cách nào tôi cũng không thể vừa lòng được.
Bạch Thái Vân nói :
- Bằng lòng hay không bằng lòng, Ä‘iá»u đó bây giá» không tùy thuá»™c nÆ¡i anh nữa.
Văn Thiếu Côn bực mình, quày quả chống tay đứng dậy định bỠđi.
Nhưng chàng vừa loạng choạng bước Ä‘i vài bước đã thấy đất trá»i đảo lá»™n rồi ngã quay ra mặt đất.
Thì ra độc tố trong ngưá»i đã phát huy cá»±c độ đến má»™t giai Ä‘oạn không còn chịu đựng nổi nữa. Chàng vừa đứng lên, trái tim lập tức bị căng thẳng, mắt tối tai ù, mặc dù công lá»±c cá»§a chàng thâm hậu đến đâu cÅ©ng hết còn gượng nổi nữa.
Bạch Thái Vân nhìn chàng cưá»i hì hì :
- Ủa, sao chẳng Ä‘i luôn còn nằm đây làm gì nữa, chịu ngưá»i ta cõng hay sao?
Văn Thiếu Côn đã lâm vào trạng thái ná»­a tỉnh ná»­a mê. Tuy tai nghe rõ lá»i nàng nói nhưng lưỡi đã cứng, môi đã tê rần không thể nào nói được nữa.
Bạch Thái Vân đắc chí đứng nhìn chàng má»™t chặp rồi cúi xuống bồng xốc dậy tung ngưá»i leo lên má»™t ngá»n núi cao chót vót.
Äỉnh núi này cao và thẳng đứng như trụ đá chá»c trá»i.
Xung quanh tưá»ng đá thẳng tắp cheo leo trÆ¡n láng không có cái gì để bám được. Dù muôn thú hay loại khi vượn cÅ©ng chưa chắc leo được lên đây dá»… dàng.
Bạch Thái Vân tuy phải ẵm thêm má»™t ngưá»i đàn ông là Văn Thiếu Côn, thân hình vạm vỡ to lá»›n hÆ¡n nàng nhưng không há» lá»™ vẻ mảy may nặng nhá»c.
Một tay ôm Văn Thiếu Côn một tay vịn vào thành đá, hai chân nàng thoăn thoắt điểm nhẹ vào các mô và bướu đá lòi ra, vượt thẳng lên mau chóng lẹ làng như một con sóc.
Không bao lâu, nàng đã bồng được Văn Thiếu côn lên tận đỉnh núi.
NÆ¡i đây là má»™t khoảng đất bằng, rá»™ng chừng ba trượng, ở giữa có má»™t căn nhà lá đơn sÆ¡ vừa đủ che mưa tránh nắng cho má»™t vài ngưá»i. Bạch Thái Vân đã dùng nÆ¡i này để tạm trú thân và tham luyện thần công tuyệt kỹ.
Äứng trên đỉnh núi có thể nhìn ra tận mấy chục dặm xa. Trước mắt cả má»™t bầu giang sÆ¡n bát ngát rừng núi chập chùng, bày ra rất hùng vÄ©.
Nàng sẽ hú lên một tiếng dài lảnh lót như một hồi còi.
Tiếng hú vừa dứt, từ sau nhà lá có một con vượn cao chừng vài thước, lông vàng phơn phớt, óng ánh như tơ, phóc ra lanh như chớp và nhảy lại bên nàng.
Mắt con vượn đỠngầu, sáng rá»±c, răng nhe ra chÆ¡m chởm sắc như Ä‘ao, tay chân nó mập mạp vạm vở, ẩn tàng má»™t sức khá»e phi thưá»ng.
Thấy Bạch Thái Vân, con vượn ngoắt đuôi chồm lên mừng rỡ. Thì ra đó là một con thú rất khôn mà nàng đã nuôi và luyện tấp từ lúc còn bé.
Bạch Thái Vân đưa tay vuốt mớ lông mướt như tơ vàng trên cổ nó, nói lên những tiếng líu lo. Con vượn hình như đã hiểu ý, tức khắc đưa tay đón lấy Văn Thiếu Côn vụt nhảy ra sau, biến vào căn nhà lá.
Bạch Thái Vân mỉm cưá»i rồi chậm rãi bước Ä‘i theo sau.
Văn Thiếu Côn bất tỉnh không biết bao nhiêu lâu khi mở mắt nhìn ngÆ¡ ngác không biết mình Ä‘ang nằm nÆ¡i đâu. Chàng vá»™i vàng vận công Ä‘iá»u tức thấy huyết mạch chạy Ä‘á»u thông suốt, trong ngưá»i khoan khoái dá»… chịu, hình như bao nhiêu độc tố trong ngưá»i đã tiêu tan hết rồi. Công lá»±c lúc này còn có phần sung mãn hÆ¡n trước. Vận tức thêm má»™t lúc, chàng đã tỉnh lại nhiá»u, định thần nhìn lại thấy mình Ä‘ang nằm trên má»™t giưá»ng cá» giữa má»™t căn nhà lá thô sÆ¡. Äầu giưá»ng có má»™t bàn nhá», trên bàn có má»™t ngá»n đèn dầu Ä‘ang chấy leo lét bằng hạt đậu, không đủ sức rá»i sáng khắp căn phòng.
Lúc ấy hình như đêm vẫn chưa tan. Tứ bỠvắng lặng không một tiếng động.
Chàng đưa tay rá» lên ngá»±c rồi trên khắp thân mình, bá»—ng hoảng hốt vùng ngay dậy, vá»™i tìm má»™t tấm màn khoác lên ngưá»i.
Té ra cả ngưá»i chàng hoàn toàn trần truồng như nhá»™ng, chẳng má»™t mảnh vài che thân. Bao nhiêu y phục Ä‘á»u bị ai cởi hết từ bao giá» rồi.
Văn Thiếu Côn vừa thẹn vừa tủi, đưa mắt nhìn láo liên, vừa trông thấy một chuyện khiến chàng khiếp đảm hơn nữa.
Bên cạnh mình, Bạch Thái Vân đang nằm ngủ mê, thân hình lồ lộ như tượng thần vệ nữ không có một mảnh y phục che thân.
Chàng ngÆ¡ ngác bàng hoàng nói không ra tiếng, mà cÅ©ng chẳng biết nói lá»i gì cho phải bây giá».
Chàng vá»™i vàng ôn lại những sá»± đã qua và biết rõ ràng giữa Bạch Thái Vân Và mình đã xảy ra má»™t việc vô cùng trá»ng đại, không tiện nói lại vá»›i ai, và do việc làm ấy, nàng đã cấy cổ trùng vào ngưá»i chàng để tiêu diệt chất độc. Chính nhá» vậy mà giá» này chàng má»›i còn sống vá»›i công lá»±c còn dồi đào hÆ¡n trước nhiá»u.
Vừa nhá»› lại sá»± ư việc và thá»±c trạng trước mắt chàng cảm thấy buồn buồn tá»§i tá»§i, trăm mói tÆ¡ vò, rồi nghÄ© giận cho mình, thân thế còn mÆ¡ hồ, gánh nặng trên vai còn đó mà đã cùng má»™t cô gái khác xứ làm những chuyện cấu hợp, không xứng vá»›i danh nghÄ©a má»™t con ngưá»i anh hùng chân chính.
Sống chết đối vá»›i chàng là việc nhá», nhưng danh dá»± là Ä‘iá»u trá»ng đại, má»™t khi đã làm má»™t Ä‘iá»u ô uế đến danh dá»± Ä‘á»i mình, dù có tắm mấy sông cÅ©ng chưa sạch nổi.
Bạch Thái Vân bá»—ng lăn qua má»™t bên, mở mắt nhìn chàng, nÅ©ng nịu há»i :
- Trá»i chưa sáng, anh đã dậy làm gì cho vá»™i?
Văn Thiếu Côn tức quá nạt lớn :
- Äồ tiện tỳ không biết sỉ nhục. Quần áo cá»§a ta đâu mất hết rồi?
Bạch Thái Vân tuy ngạc nhiên vá» sá»± há»n dá»—i bất thưá»ng ấy nhưng cố dịu dàng há»i nhá» :
- Văn thiếu huynh vừa nói gì đấy?
Thấy mình nóng nảy đã vô lý mà cÅ©ng không ích gì nữa, chàng dịu lá»i hói :
- Tôi muốn há»i quần áo cá»§a tôi..
Bạch Thái Vân Ä‘iá»m nhiên nhìn chàng nói :
- Văn thiếu huynh, giữa hai ta như ván đã đóng thuyá»n, xin từ nay vá» sau chá»› có xa rá»i nhau ná»­a bước đấy nhé. Bây giá» Văn thiếu huynh có bằng lòng chính thức lấy thiếp làm vợ không?
Dù muốn dù không, Văn Thiếu Côn cũng không còn cách gì mà từ chối nữa.
Ván đã đóng thuyá»n rồi, có cá»± tuyệt cÅ©ng vô ích. Chàng cÅ©ng không thể trách Bạch Thái Vân được. Tuy rằng tá»± ý nàng đã làm và buá»™c chàng phải quyết định sau, tuy nhiên nếu cần ý kiến chàng trước thì e chàng không còn mạng sống đến bây giá» nữa.
Chàng cau mày đáp :
- Làm thân nam tá»­ như ánh sáng ban mai, việc gì cÅ©ng phải quang minh chính đại, đừng chịu sá»± ràng buá»™c cá»§a bất cứ má»™t ai. Mặc dù mang Æ¡n cô nương cứu mạng nhưng bất cứ Ä‘i đến đâu hay bất cứ lúc nào cÅ©ng thấy Ä‘á»i sống bị Ä‘e dá»a, tôi cảm thấy cÅ©ng không chịu được nổi. Hiện nay bên mình còn bao nhiêu sứ mạng phải hoàn thành, quân thù Ä‘ang luôn luôn rình rập, nếu rá»§i có bá» gì há chẳng phụ lòng cô nương đã chiêu cố đến chăng?
Bạch Thái Vân khoát tay tươi cưá»i đáp :
- Chỉ cần má»™t Ä‘iá»u là được chàng thật tình nhận thiếp làm vợ, còn bao nhiêu chuyện khác, không còn má»™t Ä‘iá»u gì đáng ngại hết. Khi hai ta đã là đôi vợ chồng rồi, thiếp sẽ Ä‘em “U Hạo thần công†cùng nhau tham luyện âm dương phối hợp, tập đến nÆ¡i đến chốn rồi chắc chắn trên võ lâm sẽ không còn má»™t ai là đối thá»§ cá»§a hai ta nữa. Chừng ấy bao nhiêu ke thù, dù ghê gá»›m đến đâu cÅ©ng không đáng kể.
Nói xong, nàng thò dưới gối rút ra má»™t cuốn vở mong má»ng, bằng những tấm da dê ghép lại, trao cho chàng nói :
- Äây là bí kiếp “U Hạo thần côngâ€, má»™t tuyệt há»c đứng đầu võ lâm không biết bao nhiêu cao thá»§ hằng mÆ¡ ước mà không bao giỠđược thấy. Chúng ta nên bắt tay ngay vào việc tập luyện Ä‘i thì vừa.
Văn Thiếu Côn liếc mắt xem qua, thấy cuốn sách chỉ dày độ mưá»i trang, mở bên trong có viết chi chít những chữ. Äá»c trang đầu, chàng thấy có mấy câu đơn giản như sau :
- U là sâu xa, hạo là trá»i xanh cao rá»™ng lá»›n bao la! Âm má» cương sáng, âm nhu, dương cưá»ng, hai bên khác nhau nhưng cần phải phối hợp giúp nhau.
Chàng cố nhẫn nại lắm má»›i Ä‘á»c được mưá»i dòng, nhưng trong óc mù tịt không hiểu gì hết.
Mở tiếp những trang sau coi cÅ©ng toàn những câu khúc mắc khó hiểu, chàng suy nghÄ©, nếu như thế này thì làm sao mà há»c nổi thần công này được?
Thong thả trao tập sách lại cho Bạch Thái Vân, chàng nói :
- Trí óc tôi nông cạn, há»c văn kém, chưa đủ sức hiểu được thần công này.
Bạch Thái Vân mỉm cưá»i đáp :
- Không phải Văn huynh há»c siêng tà sÆ¡ đâu. Thật ra những bí quyết này có má»™t phương pháp mầu nhiệm để làm quy luật má»›i tìm hiểu được, kẻ tầm thưá»ng không biết luật ấy, có giữ bí kiếp này cÅ©ng vô ích mà thôi.
Văn Thiếu Côn cau mày nhắc lại :
- Cô nương, quần áo của tôi đâu cả rồi, xin vui lòng đưa lại cho.
Bạch Thái Vân đáp :
- Văn huynh, tại sao anh cứ gá»i thiếp là cô nương mãi như thế? Giữa chúng mình vá»›i nhau, trong hoàn cảnh này, chả lẽ Văn huynh cứ giữ lá»i khách sáo hay sao.
Văn Thiếu Côn ngẫm nghĩ không biết làm thế nào, khẽ nói :
- Vân muội, hãy đưa trả quần áo cho ngu huynh.
Bạch Thái Vân tươi cưá»i nói :
- Văn ca, tham luyện U Hạo thần công phải nam nữ phối hợp cùng nhau, không thể mặc quần áo được. Äã là vợ chồng, miá»…n Ä‘i đến thành công, đừng cậu nệ những Ä‘iá»u tiểu tiết nữa. NÆ¡i đây ngoài hai ta đâu có ngưá»i nào khác đâu mà e ngại.
Văn Thiếu Côn cau mày nói :
- Äây hình như má»™t lối tham tu cá»§a tầng lá»›p hạ lưu, có thể xem như má»™t thứ bàng môn tà đạo, luyện tập không ích gì.
Bạch Thái Vân không bằng lòng nói :
- Xin thá»­ há»i làm ngưá»i ai khá»i cảnh trần truồng. Quần áo che đậy bên ngoài chẳng qua là sá»± ngăn cách trên xã há»™i mà thôi. U Hạo thần công là lối tu luyện gần thiên nhiên, có âm dương tương khắc tương trợ, vì vậy chỉ có vợ chồng má»›i cùng nhau tham luyện được mà thôi. Văn ca đừng câu chấp nữa, trong khi chúng mình đã là chồng vợ, tập xong thần công này, chúng mình má»›i có đủ bản lãnh đối địch vá»›i quân thù, và chàng má»›i hoàn thành được những gì đã nguyện ước.
Văn Thiếu Côn suy nghÄ© má»™t lát thấy nàng nói có lý há»i thêm :
- Tu luyện thần công này phải cần bao nhiêu thá»i gian?
Bạch Thái Vân đáp :
- Nếu chậm thì ba tháng, nếu mau cũng phải một tháng.
Văn Thiếu Côn cúi đầu suy nghĩ :
- “Hiện nay ta dang còn bận bao nhiêu việc quan trá»ng phải lo xong. Thá»i gian lập luyện má»™t tháng kể ra cÅ©ng không bao lâu, nhưng hiện nay Vô Nhân cốc Ä‘ang là lò lá»­a Ä‘e dá»a đốt sạc:g võ lâm. Biết đâu chỉ trong khoảng thá»i gian ấy sẽ có nhiá»u sá»± biến đổi trá»ng đại xảy ra. Nếu có lỡ bá» nào, bao nhiêu anh hùng bị chết sạch vì bàn tay cá»§a Cốc chá»§ thì sau này dù luyện xong tuyệt thế thần công rồi cÅ©ng không cứu vãn nổiâ€.
Trong lúc đang phân vân lo nghĩ, Bạch Thái Vân thỠthẻ nói :
- Phàm muốn tu luyện thần công trước hết thanh tâm phải an lạc, tâm hồn phải trong sáng đừng bận rá»™n má»™t Ä‘iá»u gì thì má»›i có kết quả được.
Văn Thiếu Côn chột dạ nghĩ :
- “Nàng nói rất phải! Äã không há»c thì thôi mà đã há»c phải đúng phương pháp và triệt đểâ€.
Suy nghĩ xong, chàng nói :
- Vân muội, anh đã chuẩn bị rồi, chúng ta có thể bắt đầu luyện ngay từ giỠphút này được.
Bạch Thái Vân nghiêm trang nói :
- U Hạo thần công là một lối tu luyện nội gia công khí, chứ không phải là môn võ công. Khi thần công luyện xong, có thể sử dụng bất kỳ thứ võ công nào, nhưng oai lực của nó thật vô biên, chưa từng một thần công nào bì kịp.
Văn Thiếu Côn cứ làm theo đúng lá»i nàng chỉ dẫn, cả hai cùng nhau luyện tập bất kể ngày đêm.
Trên căn nhà lá cheo leo tận đỉnh thanh phong, Bạch Thái Vân ngày ngày đem tập bí kíp bằng da dê ra nghiên cứu để tu luyện đúng phương pháp.
Thá»i giá» thắm thoát, bất giác đã được má»™t tháng tròn.
Trong thá»i gian tham luyện thần công, cả hai không bao giá» rá»i nhau hay Ä‘i ra khá»i nÆ¡i này. Hàng ngày con linh vượn lông vàng leo lên chạy xuống hái những trái cây và múc nước Ä‘em vá» cung cấp đầy đủ.
Äúng ba mươi lăm ngày, sá»± luyện tập đã hoàn tất.
Má»™t sáng sá»›m tốt trá»i, Văn Thiếu Côn và Bạch Thái Vân nắm tay nhau song song bước ra khá»i căn nhà lá.
Văn Thiếu Côn nhìn Bạch Thái Vân nói :
- Vân muá»™i, thần công đã luyện xong, nhưng ngu huynh thấy trong ngưá»i không có Ä‘iá»u gì thay đổi khác thưá»ng hết. Có lẽ không thành công chăng?
Bạch Thái Vân đáp :
- Thiếp đã từng nói U Hạo thần công chỉ là một thứ nội gia cương khí, việc tập luyện tuần tự, đúng phương pháp, kết quả sẽ tự nhiên đến chứ không có một hiện tượng gì kỳ lạ hết.
Văn Thiếu Côn há»i thêm :
- Như vậy có gì chứng minh mức tiến bộ sau ba mươi lăm ngày tu luyện môn thần này không?
Bạch Thái Vân đáp :
- Sao không phát một chưởng vào thân cây trước mặt xem sao!
Văn Thiếu Côn gật đầu, vận công lá»±c vào Äan Ä‘iá»n, dồn vào hữu chưởng, đẩy nhẹ vào cây cổ thụ vá»›i tám thành lá»±c đạo.
Từ lòng chưởng cá»§a chàng, tóe ra má»™t luồng kình khí sáng năm màu rá»±c rỡ, hình như má»™t cái móng trá»i, xẹt thẳng ra xa bao trùm trá»n cây cổ thụ.
Ghê gá»›m thay, sau má»™t tiếng ầm ầm, mặt đất rung rinh như gặp cÆ¡n địa chấn, cả cây cổ thụ cao hÆ¡n năm trượng, thân lá»›n hai ngưá»i ôm, cành lá xum xuê bá»—ng biến tan thành hÆ¡i bụi rồi mất hẳn không má»™t vết tích.
Má»™t làn bụi mù từ từ lan ra, không khí xung quanh nóng há»±c trên mưá»i trượng chu vi! Quả má»™t cảnh tượng thế gian chưa từng có.
Tài sản của anhhe1281

  #40  
Old 19-04-2008, 07:55 PM
anhhe1281 anhhe1281 is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 397
Thá»i gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 41

So tài cùng Bạch Cốt giáo chủ



Văn Thiếu Côn kinh ngạc hết sức, chí há mồm trợn mắt nhìn sững vào phía cây cổ thụ vừa biến mất. Chàng không tin đó là sự thật, và cũng không thể ngỠđược cái uy lực của U Hạo thần công lại ghê gớm đến mức ấy.
Bạch Thái Vân tươi cưá»i nói :
- Văn ca, chỉ má»›i ba thành công lá»±c mà đã nghiêng cây cổ thụ lá»›n hàng hai ngưá»i ôm thành tro bụi, nếu sá»­ dụng đến thập thành chưởng lá»±c, oai lá»±c sẽ không thể nào tưởng tượng được.
Văn Thiếu Côn bàng hoàng ngÆ¡ ngác, má»™t chập lâu rồi mừng quá, nhìn nàng buá»™t miệng gá»i :
- Vân muội.
Bạch Thái Vân sung sướng nóng bừng hai má, nguýt chàng một cái, nũng nịu nói :
- Anh gá»i gì em? Sao bây giá» không làm khó dá»…, từ chối nữa Ä‘i.
Chàng cưá»i xòa nói :
- Thôi, chuyện cÅ©ng đã qua rồi! Bây giá» chúng mình nên rá»i chốn này để Ä‘i chứ.
Bạch Thái Vân đáp :
- Äi đâu thì Ä‘i, em đâu có ham thích ở mãi trên đỉnh núi này. Nhưng bước đầu phải Ä‘i đâu bây giá»?
Văn Thiếu Côn không suy nghÄ© đáp liá»n :
- DÄ© nhiên là đến Vô Nhân cốc. Anh muốn tìm cách san bằng cái hang đó để trừ má»™t mối đại há»a cho giá»›i võ lâm.
Bạch Thái Vân nheo mắt nhìn chàng, nói :
- Äó là ý muốn cá»§a anh. Nhưng phần em thì khác. Nếu anh muốn san bằng Vô Nhân cốc, ít nhất cÅ©ng phải há»i qua ý kiến cá»§a em có bằng lòng hay không má»›i được chứ!
Văn Thiếu Côn sá»­ng sốt há»i :
- Ủa, em không bằng lòng sao? Vì lẽ gì, hay có Ä‘iá»u gì trở ngại xin cứ nói.
Bạch Thái Vân nhoẻn miệng cưá»i, để lá»™ hai hàm răng Ä‘á»u như hai hàng ngá»c trắng.
- Phàm gà bay theo gà, chó chạy theo chó, vợ đi theo chồng. Anh đã muốn vào Vô Nhân cốc thì em cũng phải đi theo chứ sao.
Văn Thiếu Côn mừng quá, nắm tay nàng âu yếm :
- Thế mà làm ngưá»i ta lo ngại, tưởng có Ä‘iá»u gì bất mãn chứ.
Rồi hai ngưá»i dắt tay nhau Ä‘i ra. Con vượn vàng nhảy chồm lại, muốn chạy theo. Bạch Thái Vân đưa tay xoa đầu nó, nói ríu rít mấy câu. Con vượn hình như đã hiểu ý chạy trở lại chui vào nhà.
Công lá»±c cá»§a hai ngưá»i đã đến chá»— có thể liệt vào hàng thượng đẳng, nên khi đến má»m đá, chỉ khẽ nhún mình sà xuống như hai vết khói, không cần leo trèo.
Äến chân núi Văn Thiếu Côn nhắm hướng Kỳ Liên sÆ¡n bay vút. Bạch Thái Vân cÅ©ng lập tức chạy theo.
Trong má»™t tháng vừa qua, trên giang hồ hình như chẳng có Ä‘iá»u gì trá»ng đại xảy ra.
Dá»c đưá»ng nghe thiên hạ xôn xao có vô số truyá»n thư do phi ưng cá»§a Cái bang mang Ä‘i khắp anh hùng, má»i há»p đại há»™i võ lâm.
Văn Thiếu Côn được tin này bèn tìm cách dò la thêm cho biết.
Xưa nay theo thể lệ trên giang hồ, thì ngưá»i đứng tên gởi thư má»i há»p đại há»™i quần hùng phải là kẻ có cái danh dá»± được bầu làm “Thiên hạ đệ nhất gia†hoặc là má»™t trong năm vị Chưởng môn cá»§a năm đại môn phái.
Như lần này, cuá»™c đại há»™i có hai Ä‘iá»u rất đặc biệt.
Ngưá»i đứng danh má»i vô lâm đại há»™i lại là Nhất Liá»…u đại sư tại Vô Lượng SÆ¡n, má»™t vị cao tăng rày đây mai đó, không còn quan tâm mảy may đến thế sá»± nữa!
HÆ¡n nữa, địa Ä‘iểm cá»§a đại há»™i xưa nay là Äông Nhạc Thái SÆ¡n hay nÆ¡i sở tại cá»§a các môn phái, nhưng kỳ này, địa Ä‘iểm là Vô Nhân cốc, trên dãy núi Kỳ Liên sÆ¡n.
Lý do cá»§a Äại há»™i kỳ này là để đối phó cùng Vô Nhân cốc, nÆ¡i đã từng gieo rắt tai há»a cho võ lâm gần năm chục năm rồi.
Nhất Liá»…u đại sư mặt dầu đã thoát ly giang hồ từ lâu nhưng uy tín cá»§a Ngài trên võ lâm đã được hầu hết anh hùng ngưỡng má»™. Vì vậy cho nên bất luận là cao thá»§ tại vùng nào, bất luận Nam SÆ¡n hay Bắc hải, khi nhận được thư má»i đêu lập tức hưởng ứng. Giang hồ xôn xao, hàng trăm ngưá»i từ các nÆ¡i đã tấp nập rút lên đưá»ng vá» Kỳ Liên sÆ¡n dá»± đại há»™i.
Tin này đối vá»›i Văn Thiếu Côn thật vô cùng trá»ng đại.
Chàng không tưởng tượng được ân sư mình lại chịu đứng ra hiệu triệu quần hùng thiên hạ và chá»§ tá»a dại há»™i võ lâm.
Tin này đã kích thích chàng há»a tốc đăng trình để mau mau vá» kịp địa Ä‘iểm đại há»™i.
Äêm ấy, vào khoảng canh hai, Văn Thiếu Côn cùng Bạch Thái Vân vừa đến má»™t thị trấn khá đông đúc. Hai ngưá»i tìm má»™t phòng trỠđể tạm nghỉ chân và ăn uống.
Khi hai ngưá»i ăn cÆ¡m xong sá»­a soạn Ä‘i bá»—ng Văn Thiếu Côn cất tiếng gá»i :
- Vân muội, hãy xem vật gì kia kìa!
Bạch Thái Vân giật mình vá»™i bước lại xem. Äối diện vá»›i bức tưá»ng ở phía phòng ngá»§ bá»—ng có má»™t mảnh giấy trắng do má»™t chiếc Ä‘inh lá»›n đóng chặt vào tưá»ng.
Bạch Thái Vân vừa trông thấy đã lẩm bẩm nói :
- Quái lạ, lão già này lại tìm đến nơi đây có dụng ý gì?
Văn Thiếu Côn há»i :
- Vân muội, em cũng biết được kẻ lưu dấu hiệu này sao. Lão già nào em nói thế?
Nói xong chàng giÆ¡ tay định nhổ chiếc Ä‘inh để lấy mảnh giấy Ä‘á»c.
Bạch Thái Vân vội vàng kêu lên :
- Không được, chớ đụng vào đấy, độc lắm.
Văn Thiếu Côn vá»™i vụt tay, quay lai nhìn nàng há»i :
- Tại sao vậy? Äinh này đã cá» tẩm thuốc độc rồi sao?
Bạch Thái Vân thở dài nói :
- Trên đó có bôi một chất thuốc độc vô cùng, nếu chạm vào trong một khắc là chết ngay.
Văn Thiếu Côn không dám sá» vào, cẩn thận bước lại gần Ä‘á»c những hàng chữ chép trên mảnh giấy.
Nơi đây có viết mấy dòng chữ, hơi lỠmỠnhưng nét rất sắc sảo.
“Äúng canh ba, ta chá» hai ngưá»i trên Bạch Dương Lãnh để so tài. NÆ¡i đây cách trấn Bắc chừng ba dặm. Nếu hèn nhát không đến, dá»c đàng không thoát khá»i thá»§ hạ ta dùng độc ám hại!
Ký tên Công Dương Hùngâ€
Bạch Thái Vân nhăn mặt lẩm bẩm :
- Công Dương Hùng là Giáo chá»§ Bạch Cốt giáo, ngưá»i này xưa nay đối vá»›i chúng ta không há» thù oán. Chẳng hiểu vì sao lão rá»i Tây vá»±c vá» tận nÆ¡i đây và còn theo Ä‘uổi muốn gây chuyện cùng mình?
Văn Thiếu Côn há»i :
- Vân muá»™i xưa nay có khi nào gây chuyện cùng bá»n này không?
Bạch Thái Vân đáp :
- Chẳng có liên hệ hay thù oán gì ráo. Theo em dự đoán, có lẽ kỳ này hắn muốn tìm cách gây thù để thừa cơ chiếm đoạt bí kiếp cua U Hạo thần công mà thôi.
Văn Thiếu Côn nói :
- Chúng mình đã luyện xong U Hạo thần công rồi, bí kiếp này đối với mình không còn cần thiết nữa. Tuy nhiên một khi chúng nó biết rằng chúng ta đã luyện được môn tuyệt đỉnh thần công này rồi, tại sao lại dám tìm đến gây rối nữa.
Chúng há không sợ uy lực của thần công này sát hại hay sao?
Bạch Thái Vân lắc đầu nói :
- Ãt ra chúng nó cÅ©ng muốn cướp được bí kíp để luyện như chúng mình. So sánh vá» tài lá»±c, mặc dầu bá»n chúng không địch nổi U Hạo thần công, nhưng ngoài bản lãnh vá» võ công, chúng lại quen dụng độc. Loại độc cá»§a chúng lợi hại vô cùng, ngay cả Vô vÄ© cổ cá»§a em cÅ©ng không trị nổi, vì vậy chúng ta cần phải thận trá»ng cho lắm.
Văn Thiếu Côn nói :
- Nếu chúng nguy hiểm như vậy thì chúng mình cứ mặc kệ chúng thì hơn.
Chàng liếc mắt một cái rồi nói nhỠ:
- Chúng thách mình gặp mặt hồi canh ba, vậy ngay bây giá», chúng mình cứ lên đưá»ng ngay, đừng đến chá»— hẹn là xong. Tránh voi chẳng xấu mặt nào!
Bạch Thái Vân lắc đầu đáp :
- Không được đâu. Lão già ấy hiểm độc và ranh mãnh lạ thưá»ng. Bá»™ hạ chúng nó rất đông, mánh khóe gian trá thì nhiá»u, khi gởi giấy thách đấu, chắc hẳn bá»n chúng đã bố trí chu đáo các nẻo rồi. Trên đưá»ng Ä‘i chẳng lẽ lúc nào cÅ©ng nÆ¡m ná»›p lo sợ đỠphòng thì chán lắm. Chi bằng cứ đến nÆ¡i ước hẹn cho rồi. Thà giải quyết má»™t chuyến cho xong. à, còn má»™t Ä‘iá»u nữa đáng chú ý.
Nàng thở dài, nói luôn :
- Hiện nay chúng ta trong tay không có má»™t tấc sắt làm binh khí. ÄÆ°á»£c nghe thiên hạ đồn rằng lão ấy có má»™t đôi bảo kiếm tên là “Âm Dương song kiếm†rất cổ kính, chém sắt như chém bùn, thật là má»™t bảo vật vô giá. Nếu được đôi kiếm ấy để làm vật tùy thân thì hay biết mấy. Hay là chúng ta phải mạo hiểm má»™t phen nếu thắng được thì Ä‘oạt lấy Ä‘em vá» dùng.
Văn Thiếu Côn cưá»i nói :
- Em tôi chưa chi đã động lòng tham rồi?
Bạch Thái Vân chẫu miệng nói :
- Äoạt được, cả hai cùng chia nhau dùng, đâu phải má»™t mình em giành lấy mà mang tiếng như vậy?
Nghỉ một chặp nàng nói thêm :
- Nói cho vui đấy thôi, chứ việc này, được thua, lành dữ chưa tưá»ng, làm sao dám chắc mà hòng chia trước. Nên biết rằng Bạch Cốt giáo đâu phải...
Văn Thiếu Côn chận lá»i nàng nói :
- Vân muá»™i bất tất phải lo liệu cho phiá»n lòng. ÄÆ°á»£c mất, hÆ¡n thưa, Ä‘iá»u gì cÅ©ng do định mệnh cả. Chúng ta cứ thận trá»ng trong khả năng mình, rồi đến đâu hẳn hay. Bây giá» cÅ©ng đã gần hết canh hai, chúng ta nên ra Ä‘i kẻo trá»….
Bạch Thái Vân gật đầu đứng dậy. Văn Thiếu Côn tắt đèn, khép trái cá»­a phòng lại. Hai ngưá»i như hai làn khói má» bay vút ra khá»i cá»§a, Ä‘i thẳng.
Tài sản của anhhe1281

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
äåòñêèé, ëþäåé, ðîñòåëåêîì



©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™