Ðại hán ấy buông tiếng cười vang, lắc lư người nói :
- Ngươi tự thấy mình đẹp, sợ đại gia say mê hay là xấu xí mà không dám gặp người?
Văn Vô Cửu vẫn bình thản :
- Tôn giá nhất thiết muốn xem phải không?
- Lẽ dĩ nhiên... nếu ngươi không chịu tự động giở ra thì đại gia sẽ ra sức cho!
- Nếu xảy ra điều không hay thì đại gia đừng trách!
Ðại hán vỗ bàn quát :
- Thôi, đừng lải nhải nữa!
Văn Vô Cửu buông tiếng cười khảy, quả đưa tay nhẹ nhàng kéo khăn che mặt xuống.
Lập tức, đại hán ấy như bị thôi miên, mắt trừng trừng, miệng há hốc, nước dãi nhỏ xuống ròng ròng. Ðồng thời, tất cả những người ngồi đối diện mà trông thấy được mặt nàng đều giống như gã đại hán kia, ngây ra bất động như bị điểm huyệt. Liền thì, thực khách cả tửu lầu đều bị kinh động, kéo nhau đến gần để xem rõ cớ sự, song vừa trông thấy mặt Văn Vô Cửu, lập tức trở nên thất hồn lạc phách, cơ hồ không một ai ngoại lệ.
Mạnh Niệm Từ thấy vậy thoáng chau mày, truyền âm nhập mật nói :
- Văn cô nương, không nên như vậy để gặp điều không may!
Trong khi nói, đôi mắt chàng vẫn nhìn đi nơi khác.
Văn Vô Cửu miệng mỉm cười, lại nhẹ nhàng đeo khăn che mặt trở lại.
Sau một hồi rất lâu, những kẻ hồn phi phách tán mới lần lượt trở về thực tại, cùng đưa mắt ngơ ngác nhìn nhau như vừa từ trên trời rơi xuống.
Văn Vô Cửu không thèm đếm xỉa đến họ, khẽ nói :
- Thật là mất hứng. Thôi, chúng ta đi nơi khác!
Mạnh Niệm Từ đang muốn sớm rời khỏi, nghe nói liền ngoắc hầu bàn đến tính tiền, đứng lên toan bỏ đi.
Bỗng thấy một lão nhân râu tóc bạc phơ nhưng da mặt hồng hào đi tới cản lại nói :
- Nhị vị hãy khoan!
Mạnh Niệm Từ thoáng chau mày :
- Lão trượng có điều chi chỉ giáo?
Lão nhân ấy cười sắc lạnh :
- Xin nhị vị hãy lưu lại danh tánh!
Mạnh Niệm Từ xẵng giọng :
- Chúng tại hạ tình cờ đi ngang qua đây, cùng lão trượng không hề quen biết, hà tất phải thông danh báo tánh?
Lão nhân ấy buông tiếng cười găèn :
- Nhị vị đã bỡn cợt vị bằng hữu này, bỏ đi như vậy dễ dàng quá, ít ra có Thiết Tâm Lão Tây Môn Long này ở đây, không thể trơ mắt nhìn được!
Văn Vô Cửu kinh ngạc :
- Ồ... Lão trượng chính làThiết Tâm Lão Tây Môn Long ư?
Lão nhân buông tiếng hừ thật mạnh :
- Ðã biết lão phu ở đây thì phải vị nể phần nào chứ?
Ðoạn ra chiều hết sức ngạo nghễ.
Văn Vô Cửu cười khảy :
- Vậy thật ngưỡng mộ đại danh tiền bối, người có thể đấu với Cửu U lệnh chủ liên tục ba trăm chiêu mà không thắng bại, trong võ lâm đương kim quả chẳng có mấy ai!
Mạnh Niệm Từ tuy không biết Thiết Tâm Lão Tây Môn Long này là nhân vật thế nào, song nghe Văn Vô Cửu nói vậy cũng không khỏi giật mình kinh hãi.
Thiết Tâm Lão Tây Môn Long càng ra chiều kiêu ngạo hơn, vênh mặt nói :
- Biết vậy sao còn chưa chịu mau mau ngoan ngoãn nghe lời lão phu báo ra danh tánh?
Văn Vô Cửu lại cười khảy :
- Ðó chỉ là lời đồn dại, thực tế chưa chắc đã đúng như vậy!
Tây Môn Long trợn trừng mắt :
- Cô nương không tin, định tỉ đấu với lão phu ư?
Văn Vô Cửu bình thản cười :
- Tiểu nữ tuy bất tài, nhưng cũng sẵn sàng hầu tiếp! Xin lão trượng cho biết thời gian và địa điểm.
- Cô nương mau mắn lắm! Ðêm nay canh đầu sẽ gặp nhau tại khu nghĩa địa hoang tại Lưu Gia Oa, cách Hoàng Thạch trấn này mười dặm về phía Tây, thế nào?
Văn Vô Cửu lạnh lùng :
- Xin chấp nhận!
Tây Môn Long cười đắc ý :
- Vậy thì nhị vị có thể tự do hành động rồi!
Văn Vô Cửu cười khảy :
- Chúng ta đi!
Ðoạn cùng Mạnh Niệm Từ một trước một sau đi xuống lầu.
Trên đường phố người xe tấp nập, kẻ qua người lại chen chúc. Nhưng hai người đi không được bao xa đã phát giác dường như đang có ba bốn người theo dõi.
Mạnh Niệm Từ thoáng chau mày nói :
- Văn cô nương đã trông thấy rồi chứ?
Văn Vô Cửu thản nhiên cười :
- Dĩ nhiên đó là thuộc hạ tay sai của Tây Môn Long đang theo dõi chúng ta!
Mạnh Niệm Từ khẽ thở dài :
- Cô nương tuy là người thông minh nhưng hành động này phải chăng không được khôn ngoan?
Văn Vô Cửu cười khúc khích :
- Nếu công tử không trách, tiểu nữ xin nói rõ, đó là chính do tiểu nữ sắp đặt!
- Ồ...
Mạnh Niệm Từ suýt nữa nhảy dựng lên, đồng thời có cảm giác bị làm nhục và lừa dối, lúng túng nói :
- Vì sao cô nương lại làm như vậy?
Văn Vô Cửu cười :
- Thiết Tâm Lão Tây Môn Long cậy tài kiêu căng, định nhân đây dạy cho lão một bài học, từ nay lão không còn dám tự cao tự đại nữa.
- Cô nương đã bảo lão từng giao đấu với Cửu U lệnh chủ ba trăm chiêu mà bất phân thắng bại, chẳng hay thật hay giả vậy?
Văn Vô Cửu gật đầu :
- Thật! Luận võ công, người này quả là một kình địch... Nhưng phân thắng bại đâu cần cậy vào võ công.
Mạnh Niệm Từ chau mày :
- Tại hạ biết ít hiểu cạn, chẳng rõ Tây Môn Long này trên chốn giang hồ...
Văn Vô Cửu cười tiếp lời :
- Không phải hiệp cũng chẳng phải đạo, không chính cũng không tà!
- Thêm một việc chi bằng giảm một việc, huống hồ chúng ta đang có việc cần, sao không bỏ qua việc này...
Văn Vô Cửu bỗng thờ dài :
- Ngoại trừ dạy cho lão một bài học, hãy còn một lý do quan trọng khiến tiểu nữ phải giao đấu với lão, lão chính là kẻ thù của tiểu nữ!
Mạnh Niệm Từ sững sờ :
- Ồ... vậy tại hạ không cản cô nương nữa!
Bây giờ hai người đã đi đến một khách điếm, Văn Vô Cửu không hề hỏi ý Mạnh Niệm Từ đã tự ý sải bước đi vào, thuê lấy một gian phòng, cười nói với chàng :
- Nhi nữ giang hồ không câu nệ tiểu tiết, chúng ta hãy ngồi xuống điều tức một hồi đi!
Mạnh Niệm Từ tuy lòng không muốn, nhưng chẳng tiện phản đối, đành ngồi xuống một chiếc ghế dựa trong phòng, nhắm mặt lại điều tức.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, Văn Vô Cửu tuy ở trong phòng mà cũng chẳng bỏ khăn che mặt xuống, nàng cũng chẳng nói lời gì với Mạnh Niệm Từ.
Chẳng rõ trải qua bao lâu, bỗng nghe có tiếng cãi vã vang lên trước khách điếm.
Mạnh Niệm Từ vốn không thích đa sự, nhưng trong tiếng cãi vã ấy có một giọng nói rất quen, song nhất thời chàng chưa nhận được là ai.
Sau cùng, Mạnh Niệm Từ đứng lên khẽ nói :
- Tại hạ ra ngoài một chút, sẽ trở vào ngay!
Văn Vô Cửu cười :
- Thì ra công tử thích xem chuyện thiên hạ thế này!
Song nàng vẫn ngồi yên, hiển nhiên không chút hứng thú về việc này.
Mạnh Niệm Từ khẽ mở cửa phòng đi ra, vừa đến cửa khách điếm, lập tức một bóng người quen thuộc đập vào mắt, thì ra là Mâu Nam Huê đã chia tay với chàng ở ngoài Tam Quan Trấn.
Mâu Nam Huê lúc này đã đổi cách ăn mặc, áo quần sang trọng, vẻ thư sinh rất tuấn nhã, nhưng lúc này đang cãi nhau với người.
Ðối phương là bốn đại hán khinh trang, một trong số hùng hổ nói :
- Mắng người là khách sáo lắm rồi, lão tử bảo ngươi dắt ngựa ra chỗ khác, vậy là xúc phạm ngươi hả?
Mâu Nam Huê cũng lớn tiếng :
- Không khách sáo thì sao? Chả lẽ các vị dám ra tay đánh người giữa đường phố hay sao?
Ðại hán đó tức giận quát :
- Sao lại không dám, nếu ngươi còn dám buông lời xằng bậy nữa, lão tử sẽ đập gãy giò ngươi ngay!
Mâu Nam Huê chẳng chịu kém, hét to :
- Thử đập xem nào?
Ðại hán gầm lên :
- Vậy là thật sự ngươi muốn lãnh đòn rồi!
Chưa dứt lời đã phóng chân đá tới, bộ vị đúng là nhắm vào đầu gối Mâu Nam Huê.
Mâu Nam Huê buông tiếng cười khảy, lùi sau nửa bước, tay phải nhanh như chớp từ dưới chộp lên, nắm lấy cổ đối phương, hất nhẹ một cái, gã đại hán lập tức lăn kền ra đất.
Lúc này người xem náo nhiệt đã xúm quanh một vòng to, thấy vậy lập tức reo to như sấm rền.
Mạnh Niệm Từ không đến gần, chỉ đứng nhìn từ xa.
Ba đại hán kia thấy vậy liền cùng nhào tới quát :
- Tiểu tử, không ngờ ngươi cũng biết chút võ nghệ!
Ba người quyền chưởng nhất tề tung ra, loáng cái mỗi người đã liên tục công ra hơn mười chiêu.
Mâu Nam Huê ứng phó ung dung và không ngớt cười khảy, những thấy y nhanh nhẹn như cánh bướm vờn hoa, luồn qua lách lại giữa ba người, bức họ lùi ra sau lia lịa.
Gã đại hán bị đẩy ngã lúc này đã bò dậy, cùng với bộ mặt đỏ bừng gia nhập vòng chiến, song chẳng làm gì được Mâu Nam Huê.
Ngay khi trận đấu đang kịch liệt, bỗng có người lớn tiếng quát :
- Dừng lại!
Bốn đại hán lập tức nghe như thánh chỉ, cùng liên tiếp công ra ba chiêu rồi phi nhanh ra sau.
Mâu Nam Huê buông tiếng cười gằn, cũng dừng tay ngay.
Chỉ thấy người lên tiếng dó là một lão nhân nhỏ thó mặc áo màu vàng đất, tay nắm một ống điếu dài hơn thước, với giọng nghiêm lạnh nói :
- Rõ là vô tích sự, cút ngay cho ta!
Bốn đại hán riu ríu vâng dạ, lủi thủi đi.
Lão nhân nhỏ thó trông theo đến khi bốn đại hán đi xa, mới quay sang Mâu Nam Huê cười nói :
- Tiểu ca tôn tánh đại danh?
Mâu Nam Huê ngạc nhiên :
- Tôn giá không phải đồng bọn của họ sao?
Lão nhân nhỏ thó mỉm cười :
- Kể được là phải mà cũng kể được là không!
Mâu Nam Huê ngớ người :
- Vậy nghĩa là sao?
- Lão phu là tổng quản của Thiết Tâm Sơn trang, họ là tráng đinh của Thiết Tâm Sơn Trang, cùng là thủ hạ của Tây Môn Trang chủ, dĩ nhiên kể được là đồng bọn...
Mâu Nam Huê cười khảy :
- Rồi sao không được kể là đồng bọn?
- Ðịa vị của lão phu cao hơn họ, sao thể kể được là đồng bọn!
Mâu Nam Huê lại cười khảy :
- Rõ là hống hách, thì ra cũng là chó canh cửa cho người!
Lão nhân nhỏ thó tức giận :
- Lão phu có ý định cất nhắc ngươi, vậy mà ngươi lại quá xấc xược không biết điều!
Mâu Nam Huê khinh khỉnh :
- Muốn đánh nhau thì tại hạ sẵn sàng hầu tiếp, không thì tại hạ xin cáo từ!
Lão nhân nhỏ thó giọng sắc lạnh :
- Muốn đi đâu dễ dàng như vậy được!
Mâu Nam Huê tức giận la to :
- Vậy tôn giá muốn sao? Muốn đánh nhau thì cứ động thủ!
Hai tay nắm chặt, thủ thế chờ đợi.
Lão nhân nhỏ thó trầm giọng quát :
- Nếu muốn động thủ với lão phu, đó là ngươi tự chuốc khở vào thân!
Mâu Nam Huê bực tức quát vang, nhắm ngực đối phương một quyền tống thẳng tới.
Chỉ thấy lão Tổng quản của Thiết Tâm sơn trang như quỷ mị thân hình nhấp nhoáng, đã tránh khỏi quyền thế của Mâu Nam Huê, liền thì vung tay, năm ngón như móc câu chộp vào sau cổ Mâu Nam Huê.
Mâu Nam Huê đánh hụt một quyền, người chúi tới trước, toàn thân để hở, mắt thấy chắc chắn sẽ bị đối phương thộp trúng cổ.
Thốt nhiên, một bóng người thấp thoáng lao tới, chộp lấy cổ tay lão nhân nhỏ thó quát :
- Tôn giá như vậy là không đúng luật lệ giang hồ rồi!
Lão nhân nhỏ thó không ngờ có vậy, chỉ thấy cổ tay như bị gọng kềm kẹp chặt, không thể nào vùng ra được, tức giận hét to :
- Lão phu ra tay giáo huấn tên nhãi ranh này, can gì đến bằng hữu?
Người này chính là Mạnh Niệm Từ, chàng cười khảy nói :
- Liên quan chứ sao không? Y chính là bạn của tại hạ!
Vừa dứt lời, chẳng những khiến lão nhân nhỏ thó kinh ngạc, ngay cả Mâu Nam Huê cũng ngẩn người, bởi lúc này Mạnh Niệm Từ đang cải trang dung dịch, không thể nào nhận ra được chàng.
Lão nhân nhỏ thó bị người kềm chế, đâu dám phát tác, đành hậm hực nói :
- Lão phu làm sao mà không đúng luật lệ giang hồ?
Mạnh Niệm Từ cười khảy :
- Y động thủ với bốn người kia chẳng qua là vì nhất thời bồng bột, cùng lắm cũng chỉ thọ thương sơ sài, vậy mà tôn giá lại đành tâm hạ thủ.
Lão nhân nhỏ thó đã nhận ra Mạnh Niệm Từ chính là một trong hai người đã hẹn ước với Thiết Tâm Lão Tây Môn Long trên tửu lầu bỗng lúng túng nói :
- Lão phu bằng lòng chịu thua, xin hãy buông tay cho!
Mạnh Niệm Từ cười khảy :
- Ðâu dễ dàng vậy được, ít ra tôn giá phải xin lỗi người bạn của tại hạ trước đã!
Trong khi nói, năm ngón tay hơi tăng thêm sức. Lão nhân nhỏ thó bật lên một tiếng đau đớn, vội nói :
- Cũng được, để lão phu xin lỗi!
Mâu Nam Huê hai mắt trố to bỗng kêu lên :
- Ðại ca...
Thì ra y đã nhận ra giọng nói của Mạnh Niệm Từ.
Mạnh Niệm Từ cười to :
- Không sai! Hiền đệ khỏe chứ?
Mâu Nam Huê cười phấn khởi :
- Khỏe lắm, nhưng nếu không nhờ đại ca có mặt đúng lúc, e đã bị lão cẩu này đả thương rồi!
Mạnh Niệm Từ cười :
- Hiền đệ định trừng phạt lão thế nào?
Mâu Nam Huê thoáng ngẫm nghĩ :
- Hãy phạt lão quỳ giữa đường phố và tự vả miệng mình hai cái!
Mạnh Niệm Từ quay sang lão nhân nhỏ thó cười nói :
- Tôn giá đã nghe rõ rồi chứ?
Lão nhân nhỏ thó như không ngờ như vậy, hốt hoảng nói :
- Không được! Lão phu chỉ có thể ngỏ lời xin lỗi thôi, chứ quỳ giữa đường phố và tự vả miệng, cho dù lão phu có thể chấp nhận, nhưng chủ nhân lão phu không thể nào chấp nhận.
Mạnh Niệm Từ cười khảy :
- Vậy thì thế này, để tại hạ xin giùm tôn giá, chỉ cần quỳ xuống đường thôi, không cần vả miệng.
Mâu Nam Huê nói ngay :
- Cũng được, nể lời đại ca, như vậy đi!
Lão nhân nhỏ thó vẫn kiên quyết :
- Không được, lão phu thề chết cũng không quỳ!
Mạnh Niệm Từ lại bóp mạnh nói :
- Vậy thì chớ trách tại hạ không nương tay!
Lão nhân nhỏ thó đau đến đổi mồ hôi đầm đìa, song vẫn kiên quyết không chịu quỳ. Bỗng, một giọng sắc lạnh quát :
- Cứ quỳ xuống đi!
Lão nhân nhỏ thó giật mình :
- Ồ...
Ðoạn ngoan ngoản quỳ xuống, lúng túng nói :
- Lão nô tuân mạng!
Mạnh Niệm Từ kinh ngạc ngẩng lên nhìn, chỉ thấy Thiết Tâm Lão Tây Môn Long đang lạnh lùng đứng ngay đối diện. Mạnh Niệm Từ cười gượng nói :
- Ðây là quý thuộc hạ ư?
Tây Môn Long đang giọng :
- Ðã biết rõ còn hỏi, khi nãy y chẳng đã nói rồi hay sao?
Mạnh Niệm Từ cười khảy :
- Ðó chỉ trách tôn giá bình nhật không nghiêm chỉnh quản giáo thuộc hạ thôi!
Tây Môn Long tái mặt :
- Các hạ dạy rất phải, nhưng dẫu sao lão phu cũng còn một điểm đáng tự hào, y đã thà chết chứ không chịu khuất phục, vậy cũng đủ giữ thể diện cho lão phu rồi!
Mạnh Niệm Từ cười gượng :
- Vậy thì sự việc vừa rồi kể như bỏ qua, hãy bảo quý thuộc hạ đứng lên được rồi!
Tây Môn Long bỗng buông tiếng cười vang :
- Chưa có lệnh của lão phu, y không dám quỳ, chưa có lệnh của lão phu, y cũng không dám đứng lên.
Mạnh Niệm Từ cười khảy :
- Vậy đủ thấy tôn giá oai phong khiếp người.
Tây Môn Long thản nhiên trước lời mỉa mai của chàng, mỉm miệng cười từ từ bước tới. Mạnh Niệm Từ vội thủ thế đề phòng, sẵn sàng nghênh địch.
Không khí mỗi lúc càng thêm căng thẳng, tiếng bước chân gần dần, đôi bên chỉ cách nhau chưa đầy năm thước. Những người đứng xem khi thấy Tây Môn Long xuất hiện đã lần lượt bỏ đi, chứng tỏ hết sức khiếp sợ uy thế của lão, không muốn chuốc họa vào thân.
Nhưng đột nhiên, Tây Môn Long vụt xoay người, nhanh như chớp vung tay chộp lấy cổ tay phải Mâu Nam Huê, thì ra lão đã dùng kế dương dông kích tây.
Mâu Nam Huê đang hết sức chăm chú vào cuộc chiến sắp bùng nổ giữa Tây Môn Long và Mạnh Niệm Từ, nằm mơ cũng chẳng ngờ có vậy, cổ tay phải lập tức bị Tây Môn Long nắm giữ. Mạnh Niệm Từ cũng chẳng ngờ Tây Môn Long lại nhắm vào Mâu Nam Huê hạ thủ, nhất thời cũng chẳng kịp cứu viện.
Tây Môn Long xiết chặt tay, Mâu Nam Huê đau đớn đến cúi gập người, rên la không ngớt. Mạnh Niệm Từ giận sôi gan, trầm giọng quát :
- Lão tặc rõ là đê hèn, buông tay ra mau!
Tây Môn Long cười to :
- Ðây gọi là ăn miếng trả miếng, có qua có lại!
- Lão không thấy như vậy là quá mất thân phận ư?
Tây Môn Long cười to :
- Ðừng quên lời phê bình trong giới giang hồ về lão phu, không hiệp cũng chẳng đạo, không chính cũng chẳng tà, bất kỳ việc gì lão phu cũng làm được cả.
Mạnh Niệm Từ trầm giọng :
- Vậy tôn giá định thế nào?
- Rất đơn giản, sau cuộc hẹn lại Lưu Gia Oa, hãy đến Thiết Tâm sơn trang mà nhận lại người... Ðừng vọng tưởng ám toán sau lưng, kẻo lão phu vận công chấn đứt tâm mạch hắn.
Mạnh Niệm Từ tức muốn nổ lồng ngực, nhưng chẳng biết làm sao hơn.
Tây Môn Long đảo mắt nhìn quanh, bỗng quay nhìn Mâu Nam Huê cười nói :
- Chúng ta đi nào, sơn trang của lão phu cảnh trí thanh nhã, nhất định không bạc đãi ngươi đâu!
Ðoạn kéo Mâu Nam Huê bước nhanh đi. Mạnh Niệm Từ thoáng ngẫm nghĩ, đoạn dợm đuổi theo, song một bàn tay thon thả đặt trên vai chàng, chỉ nghe tiếng Văn Vô Cửu khẽ nói :
- Không nên manh động!
Mạnh Niệm Từ hậm hực :
- Tại hạ thật có lỗi với y!
Văn Vô Cửu cười :
- Cũng chẳng trách công tử được, hà tất phải tự trách mình... Y là gì của công tử vậy?
- Nghĩa đệ kết bái!
Văn Vô Cửu lại cười :
- Nghĩa đệ... Thôi, chúng ta hãy vào trong đi.
Quay người cùng Mạnh Niệm Từ trở vào khách điếm. Mạnh Niệm Từ lòng hết sức bức rức, cùng Mâu Nam Huê mới vừa gặp lại nhau, không ngờ lại có biến cố đột ngột, bị Tây Môn Long bắt đi thế này.
Văn Vô Cửu nhẹ khép cửa phòng và nói :
- Công tử hiểu biết nhiều về y lắm ư?
Mạnh Niệm Từ ngạc nhiên :
- Cô nương quen biết với y sao?
Văn Vô Cửu lắc đầu cười :
- Tiểu nữ đâu có nói vậy!
Mạnh Niệm Từ lo lắng :
- Nếu tại hạ không cứu được y, lòng thật áy náy...
- Cứu y rất dễ, nhưng...
- Nhưng sao? Cô nương nắm chắc thành công ư?
- Sau khi cứu được y, công tử phải hứa với tiểu nữ một điều!
Mạnh Niệm Từ sốt sắng :
- Xin cô nương cứ nói, bất luận điều gì tại hạ làm được hay không thì cũng dốc hết sức mình!
- Ðơn giản thôi, chỉ cần sau khi cứu thoát y, công tử phải từ biệt y ngay, và từ nay về sau không được tiếp xúc nữa dù với bất cứ lý do gì!
Mạnh Niệm Từ ngạc nhiên :
- Vì sao vậy?
- Ðừng hỏi, chỉ biết công tử có bằng lòng hay không?
Mạnh Niệm Từ tuy hết sức thắc mắc, nhưng chẳng chút do dự nói :
- Ðược, tại hạ bằng lòng!
- Công tử không phản đối chứ?
Mạnh Niệm Từ nghiêm giọng :
- Tại hạ đường đường là một trang nam tử, lẽ nào lại tráo trở nuốt lời!
Văn Vô Cửu cười :
- Vậy thì tốt!
Mạnh Niệm Từ nôn nóng :
- Cách cứu y thế nào? Cô nương chuẩn bị...
Văn Vô Cửu ngắt lời :
- Công tử đừng nóng, chờ đêm nay đi phó hẹn với Tây Môn Long, sẽ hoàn trả cho công tử một Mâu đệ không mảy may suy suyển, chả lẽ công tử không tin sao?
Mạnh Niệm Từ đỏ mặt, không nói gì thêm nữa, nhắm mắt lại điều dưỡng tức thần.
Thời gian chậm chạp trôi qua, sau cùng trời đã tối.
Văn Vô Cửu chậm rãi đứng lên, khẽ cười nói :
- Ðã sắp đến giờ hẹn rồi!
Mạnh Niệm Từ khẽ gật đầu, thế là hai người phi thân ra khỏi phòng, dưới sự che chở của bóng tối phóng đi về phía Lưu Gia Oa.
Lưu Gia Oa là một vùng đất trũng rộng hàng mấy mươi dặm, cây cỏ um tùm, mồ mả bừa bộn, rất hoang vắng rùng rợn.
Khi đêm đến, khắp nơi bóng đen chập chờn ma trơi chấp chóa, càng thêm phần khủng khiếp.
Nơi đây vốn là vùng đất của lũ chồn chuột, rất hiếm người đặt chân đến, nhưng đêm nay lại hoàn toàn khác biệt, trong bóng tối có rất nhiều bóng người thấp thoáng, song chỉ thoáng chốc đã biến mất hết như u linh quỷ mị.
Ðúng canh một.
Vầng trăng đầu tuần từ trong mây ló ra, ném vào rừng vô số bóng đen bừa bộn, cộng thêm từng cơn gió tây hiu hắt và lá vàng lả tả rơi, cảnh tượng càng thêm rùng rợn thê lương.
Bỗng, hai bóng người phóng nhanh đến, dừng lại bên ven khu mộ hoang. Hai người ấy một nam một nữ, chính là Mạnh Niệm Từ và Văn Vô Cửu.
Mạnh Niệm Từ quét mắt nhìn quanh, thở dài nói :
- Hẳn chính là đây rồi!
Tiếng nói chàng thấp trầm, như bị cảm nhiểm bởi bầu không khí hoang vắng thê lương, khiến lòng chàng dậy lên một niềm thương cảm vu vơ.
Văn Vô Cửu bỗng nói :
- Nơi đây thê lương quá!
Ðồng thời cất bước chầm chậm đi tới.
Ngoại trừ tiếng gió và tiếng côn trùng, không còn nghe tiếng động gì khác.
Văn Vô Cửu đã vào đến trong khu mộ địa, những ngôi mộ cao thấp to nhỏ khác nhau, điểm giống nhau là thảy đều phủ đầy cỏ dại và không có mộ bia. Qua đó đủ biết, những người được mai táng tại đây nếu không phải khách tha hương thì cũng là người không có con cái nối dõi, chẳng có lấy một người cúng tế và quét dọn.
Mạnh Niệm Từ đến gần Văn Vô Cửu, chau mày nói :
- Nơi đây không dưới hàng vạn ngôi mộ, vậy mà không có lấy một tấm bia, xem ra đều là cô hồn dã quỷ cả!
Văn Vô Cửu nhếch môi cười :
- Không vậy thì đâu có gọi là khu mộ địa hoang!
Lúc này hai người đang đứng trước một ngôi mộ to, cạnh đó có một cây bạch dương to cao, những cành cây khô theo gió khua động, tiếng vang hệt như ma quỷ khóc gào.
Mạnh Niệm Từ lại quét mắt nhìn quanh rồi nói :
- Tây Môn Long đã bắt mất Mâu huynh đệ của tại hạ, có lẽ lão không đến đâu!
Văn Vô Cửu cười hàm súc :
- Sự suy xét của công tử e rằng không chính xác như vị Chương cô nương kia!
Mạnh Niệm Từ thoáng vẻ hổ thẹn :
- Tại hạ ngu xuẩn, quả thật mặt nào cũng thua kém mọi người!
Giọng nói có vẻ bất mãn bởi lòng tự tôn bị xúc phạm.
Văn Vô Cửu thoáng ngạc nhiên, đoạn khúc khích cười :
- Cũng không hẳn vậy! Kẻ hay giở mẹo vặt, có thể là kẻ ngu xuẩn nhứt, người bề ngoài trông ngu xuẩn, có thể là người thật sự khôn ngoan, phải xem công tử nhận xét về phương diện nào mới được...
Mạnh Niệm Từ cười gượng :
- Văn cô nương định nói lòng vòng để ca tụng tại hạ phải không?
Văn Vô Cửu lắc đầu :
- Chẳng dấu gì công tử, tiểu nữ cũng là người rất cao ngạo, ít có ai được tiểu nữ ca tụng, nhưng công tử quả có một khí chất khác thường...
Mạnh Niệm Từ ngượng ngùng, vội đáng trống lãng nói :
- Ðã quá canh một rồi, sao chưa thấy bóng dáng Tây Môn Long đâu cả thế này?
Văn Vô Cửu quả quyết :
- Cơ nghiệp của Tây Môn Long ở tại đây, theo thân phận của lão ít nhất cũng phải dẫn theo một số tùy tùng, tuyệt đối không bao giờ phó hẹn một mình.
- Vậy lẽ ra càng phải đến sớm hơn mới đúng chứ!
Văn Vô Cửu buông tiếng cười khẽ, hạ giọng thật thấp nói :
- Sao công tử biết là họ chưa đến?
Mạnh Niệm Từ giật mình, cũng hạ thấp giọng nói :
- Chả lẽ họ đã đến rồi ư?
Ðoạn lại quét mắt nhìn quanh, song những ngôi mộ hoang hàng hàng lớp lớp, cộng thêm cây cỏ um tùm, dù có mai phục thiên binh vạn mã, chỉ cần không lên tiếng thì cũng khó thể phát hiện.
Mạnh Niệm Từ chau chặt mày kiếm, lập tức ngầm vận công lực, sẵn sàng ra tay ứng biến.
Văn Vô Cửu khẽ cười nói :
- Nơi đây tuy hoang vu, nhưng trăng trong đêm lặng, quả cũng có một phong vị đặc biệt, chúng ta hãy ở đây tạm nghỉ một hồi đã!
Mạnh Niệm Từ cười nhăn nhúm :
- Cô nương có nhã hứng, nhưng tại hạ thì không muốn nấn ná lâu ở đây, hãy sớm giải quyết việc này, rời khỏi cái nơi gớm ghiếc này càng sớm càng tốt!
Văn Vô Cửu cười :
- Vậy cũng dễ thôi...
Hai mắt đảo quanh, vẻ trầm ngâm nói tiếp :
- Mạnh công tử có quen sử dụng ám khí không?
Mạnh Niệm Từ thắc mắc :
- Tại hạ cũng biết đại khái... Nhưng sử dụng ám khí chi vậy?
Văn Vô Cửu cười bí ẩn :
- Dĩ nhiên phải có chỗ sử dụng... Thế này nhé, ở đây chẳng thiếu đá và cỏ, hãy gom cỏ bó vào một hòn đá to cỡ nắm tay, chừng hai mươi bó như vậy để chuẩn bị dùng đến.
Ðoạn liền cúi xuống bắt tay làm trước. Mạnh Niệm Từ như chợt hiểu ra, cũng liền bắt chước làm theo, thoáng chốc đã được gần hai mươi bó.
Văn Vô Cửu vẫn cười nói :
- Cũng tạm đủ rồi đấy!
Thò tay vào lòng lấy hỏa tập ra, Mạnh Niệm Từ không chờ Văn Vô Cửu ra hiệu, đã cầm sẵn mỗi tay một bó, Văn Vô Cửu mỉm cười, bật cháy hỏa tập.
Mạnh Niệm Từ hành động cực nhanh, những bó cỏ vừa được Văn Vô Cửu đốt cháy, chàng lập tức lần lượt ném ra, thoáng chốc bốn bề đã bốc cháy, ánh lửa soi sáng như thể ban ngày.
Văn Vô Cửu cười khanh khách nói :
- Vậy là lũ thỏ chồn kia không còn giấu được hành tung nữa rồi!
Vừa dứt lời đã nghe tiếng la ó ầm ỉ, bóng người thấp thoáng, từ sau các ngôi mộ phóng ra ba bốn mươi đại hán khinh trang.
Vì lửa bốc cháy tứ phía, những người đó không tránh kịp, đã có mười mấy người bị bén lửa, mặt mày cháy nám hết sức thảm não.
Văn Vô Cửu lại càng buông tiếng cười to, sự thật thì đây cũng là một việc hết sức nực cười, song nàng chưa dứt tiếng cười, bỗng nghe một tiếng quát vang như sấm rền, Tây Môn Long đã xuất hiện ngay trước mặt hai người.
Mạnh Niệm Từ bất giác giật mình kinh hãi!
Tuy chàng đã hai lần gặp gỡ Tây Môn Long vào lúc ban ngày, song chàng vẫn chưa có chút nhận định về trình độ võ công của lão. Giờ đâu, thân pháp xuất hiện của Tây Môn Long thật đáng kinh dị, với trình độ của Mạnh Niệm Từ mà không hề nhận ra được lão đã từ đâu xuất hiện.
Tây Môn Long mặt đầy vẻ tức giận gằn giọng quát :
- Thủ đoạn thật đê hèn...
Văn Vô Cửu càng cười tợn hơn, không sao kềm chế được.
Tây Môn Long trầm giọng quát :
- Nha đầu, ngươi cười gì thế hả?
Văn Vô Cửu cố nén cười nói :
- Bổn cô nương cười lời nói của tại hạ thật là khôi hài.
Tây Môn Long ngớ người :
- Khôi hài sao?
- Tại Hoàng Thành trấn, đã dùng kế dương đông kích tây bắt giữ Mâu Nam Huê, tại đây lại mai phục từ trước, nếu không dùng lửa buộc các ngươi ra mặt, chẳng rõ tôn giá còn giở trò quái quỷ gì nữa, chả lẽ những hành vi như vậy là quang minh lỗi lạc ư?
Trầm giọng tiếp :
- Ðó gọi là đối với người sao thì dùng thủ đoạn vậy, tôn giá hiểu rồi chứ?
Tây Môn Long cả giận :
- Nha đầu rõ là bẻm mép, lão phu phải vả tét miệng ngươi mới được!
Văn Vô Cửu cười khảy :
- Tôn giá khoác lác quá, mặc dù tôn giá từng đấu với Cửu U lệnh chủ ba trăm chiêu bất phân thắng bại, nhưng tôn giá vẫn chưa biết trời bao cao, đất bao dày!
Tây Môn Long phá lên cười :
- Vậy là ngươi tự cho mình là cao minh hơn Cửu U lệnh chủ chứ gì?
- Bổn cô nương không hề nói vậy. Theo bổn cô nương được biết, lúc bấy giờ nếu Cửu U lệnh chủ mà không cố ý nhường tôn giá, e rằng tôn giá đã mất mạng lâu rồi!
Tây Môn Long cười gằn :
- Láo! Cửu U lệnh chủ đã giao đấu với lão phu, tại sao lại nhường?
- Ðó là bởi tôn giá đứng giữa chính tà và lại nằm giữa sự kềm kẹp của hai đại thế lực của tôn giá, xem có dùng gì được hay không...
Lại buông tiếng cười to, chậm rãi nói tiếp :
- Ðến khi đã dò xét ra trình độ võ công của tôn giá, không đã thất vọng bỏ đi, bởi tôn giá quả thật là một kẻ vô dụng, nhưng qua đó đã để lại cho tôn giá cái cớ để mà huênh hoang khoác lác.
Tây Môn Long giận run, hét to :
- Ngươi dám sỉ nhục lão phu đến thế, hẳn là chán sống lắm rồi!
Văn Vô Cửu cười lạnh băng :
- Cho dù bổn cô nương chán sống thì tôn giá cũng chẳng đủ bản lãnh để mà giết chết bổn cô nương!
Lúc này lửa đã tắt dần, chỉ còn khói mù lãng đãng theo gió, ba bốn mươi đại hán khinh trang đứng vây sau lưng Tây Môn Long thành một bức tường người.
Tây Môn Long cười tức tối :
- Nha đầu, bất tất phải khua môi múa mép nữa, hãy mau động thủ sớm quyết thắng bại!
Văn Vô Cửu chỉ ra sau lưng lão nói :
- Tôn giá dẫn theo nhiều thuộc hạ thế này là để giúp sức hay nhặc xác tôn giá?
Tây Môn Long điên tiết quát :
- Cứ kể như là nhặc xác lão phu đi. Hai ngươi ai động thủ trước?
Mạnh Niệm Từ cười ngạo nghễ :
- Tại hạ xin được lĩnh giáo trước!
Ðoạn liền cất bước tiến tới. Tây Môn Long khằng khặc cười to :
- Cũng được, việc làm nhục thủ hạ của lão phu tại Hoàng Thạch trấn, tổn thương đến thanh danh của Thiết Tâm sơn trang, ngươi phải đền trả bằng cái chết. Ngươi sử dụng binh khí gì?
Mạnh Niệm Từ chưa kịp đáp đã nghe Văn Vô Cửu cười nhẹ nói :
- Ðừng vội...
Mạnh Niệm Từ ngạc nhiên :
- Cô nương còn gì dặn bảo nữa?
Văn Vô Cửu cười :
- Công tử là một nhân vật anh hùng chấn động võ lâm, chả lẽ lại đi hơn thua với một lão già đã thọ trọng thương sắp chết hay sao?
Mạnh Niệm Từ ngớ người :
- Cô nương muốn nói...
Tây Môn Long quát to :
- Nha đầu, nếu như ngươi không phục thì hãy động thủ với lão phu trước!
Văn Vô Cửu nhạt giọng :
- Thật chẳng giấu diếm, khi nãy bổn cô nương động thủ rồi!
Tây Môn Long ngớ người :
- Ðã động thủ rồi? Ngươi nói vậy nghĩa là sao? Dùng quỷ kế sỉ nhục lão phu hả?
Văn Vô Cửu cười :
- Tôn giá lầm rồi, bổn cô nương đã sự dụng công phu độc môn, chân tài thực học hẳn hoi!
- Hừ, lão phu chẳng hiểu ngươi nói gì cả!
Văn Vô Cửu cười đắc ý :
- Tôn giá hãy thử vận công xem có gì khác lạ không?
Tây Môn Long tuy không tin, nhưng nghe Văn Vô Cửu nói một cách ngiêm chỉnh và cũng nhận thấy thiếu nữ này chẳng phải tầm thường, nên lão bèn y lời thử vận công.
Lập tức, Tây Môn Long kinh hoàng thất sắc.
Mạnh Niệm Từ thấy vậy cũng không khỏi sững người.
Văn Vô Cửu nhếch môi cười nói :
- Chỗ huyết khí giao nhau nơi huyệt Phúc Kết là một trong số ba mươi sáu đại huyệt, nếu cảm thấy tê ngứa thì nghiêm trọng lắm đấy!
Tây Môn Long mặt mày tái ngắt :
- Nha đầu, ngươi đã sử dụng thủ pháp tàn độc gì vậy hả?
- Tôn giá hãy cho biết có cảm giác gì trước đã!
Tây Môn Long tiu nghỉu :
- Như người đã nói, nơi huyệt Phúc Kết hơi có cảm giác tê ngứa, huyết khí như đã bị bế tắc.
Văn Vô Cửu lắc đầu :
- Vậy là cương khí hộ thân của tôn giá đã không mấy có tác dụng, huyệt Phúc Kết tê ngứa, huyết khí bế tắc, đó là “Diễm Ðộc thần công” của bổn cô nương đã có hiệu nghiệm.
Tây Môn Long bàng hoàng :
- Ồ... Diễm Ðộc thần công...
Văn Vô Cửu nhạt giọng :
- Ðã từng nghe nói đến chưa? “Diễm Ðộc thần công” là một trong ba đại thần công trên đời, có thể đả thương người trong vô hình, sai địch ngoài mười trượng... Theo trình độ công lực của tôn giá, có lẽ còn sống được mười ngày nữa, vậy đủ cho tôn giá lo liệu hậu sự rồi!
Tây Môn Long mạt trắng bệch, lúng búng nói :
- Có cách giải cứu không?
Văn Vô Cửu phá lên cười :
- Tôn giá sợ chết ư?
Tây Môn Long thoáng đỏ mặt, nghiến răng nói :
- Tuy lão phu không sợ chết, nhưng chết như vậy không cam lòng!
Văn Vô Cửu quay sang Mạnh Niệm Từ nói :
- Ý Mạnh công tử thế nào?
Mạnh Niệm Từ nghiêm nghị :
- Nếu người này không có đại ác, tha chết một lần cũng không sao, nhưng Mâu Nam Huê hiền đệ hiện đang bị lão bắt giữ, bảo lão phải thả ra trước mới được.
Văn Vô Cửu cười :
- Ðó là lẽ tất nhiên...
Liền quay sang Tây Môn Long nói tiếp :
- Có lẽ tôn giá đã nghe rõ rồi, hãy thả Mâu Nam Huê ra trước rồi bổn cô nương sẽ chho tôn giá biết phương pháp điều thương.
- Y hiện còn đang giam trong Thiết Tâm sơn trang, cô nương hãy cho biết phương pháp điều thương trước, lão phu sẽ lập tức phái người thả y ra.
Văn Vô Cửu rắn giọng :
- Không được, trừ phi tôn giá thả người ra trước, ngoài ra miễn bàn!
Tây Môn Long thở dài :
- Thôi được, lão phu tức khắc phái người về trang truyền lệnh thả y ra, cô nương có thể cho biết phương pháp điều thương rồi chứ?
Văn Vô Cửu cười phá lên :
- Tây Môn Long, vậy là tôn giá không hề có thành ý!
Tây Môn Long ngớ người :
- Sao lão phu lại không có thành ý?
- Mâu Nam Huê rõ ràng là đã được tôn giá đưa theo đến đây, tại sao lại còn phải sai người về trang truyền lệnh phóng thích, tôn giá tưởng kẻ khác đều ngu ngốc cả hay sao?
Tây Môn Long biến sắc mặt :
- Sao cô nương biết? Chả lẽ cô nương đã sớm khám phá ra hành tung của lão phu ư?
Văn Vô Cửu lắc đầu cười :
- Việc quá rõ ràng, tôn giá vốn là người ngoài cứng trong mềm, mặc dù đã thách đấu với bọn này, nhưng lại không dám nắm chắc phần thắng, có sinh mạng của Mâu Nam Huê uy hiếp, ít ra cũng có thể trao đổi được cái mạng già của tôn giá, dĩ nhiên tôn giá đâu có dại gì buông bỏ biện pháp vững chắc ấy!
Tây Môn Long thở dài :
- Sao cô nương biết lão phu ngoài cứng trong mềm, có lòng khiếp sợ?
Văn Vô Cửu cười :
- Bổn cô nương tuy không biết xem tướng người, song qua đôi mắt láo liên của tôn giá cũng có thể nhận ra được phần nào. Vả lại tôn giá phó hẹn mà dẫn theo nhiều thuộc hạ và mai phục trước thế này, vậy thì càng rõ rệt hơn, mặc dù họ chẳng giúp được gì cho tôn giá nhưng ít ra cũng có thể phô trương thanh thế và tăng thêm lòng can đảm cho tôn giá!
Tây Môn Long cười chua chát :
- Một đời uy danh của lão phu đã hoàn toàn tiêu tan bởi tay cô nương, nhưng lão phu thật tâm khâm phục cô nương, kể từ nay lão phu sẽ từ bỏ lòng tranh thắng trong giới võ lâm, tìm nơi thanh vắng ẩn dật hưởng già, không màng đến việc giang hồ nữa!
- Ðó là một biện pháp thông minh nhất... Mâu Nam Huê đâu?
Tây Môn Long thở dài khoác tay :
- Hãy thả Mâu Nam Huê ra!
Những nghe tiếng dạ ran, hai gã đại hán khinh trang lập tức hiện ra từ sau một ngôi mộ to, trong sự kềm chế của họ chính là Mâu Nam Huê.
Mâu Nam Huê trong sự kềm giữ của hai người, kéo lê đi hệt như một xác chết, hiển nhiên y đã bị điểm huyệt.
Tây Môn Long nghiêm lạnh như một tượng đá, chìa tay cản hai đại hán lại, nhẹ vỗ vào sau lưng Mâu Nam Huê một cái, sau đó lui về chỗ cũ.
Mâu Nam Huê rướn người duỗi tay, thoáng đưa mắt nhìn quanh, đoạn liền chạy về phía Mâu Nam Huê, khích động nói :
- Ðại ca, đa tạ đại ca đã cứu hiền đệ...
Hai mắt đảo tròn, nói tiếp :
- Chúng ta cách biệt chưa bao lâu mà võ công của đại ca đã cao đến vậy, thật khó thể tưởng tượng được... có lẽ trước đây đại ca đã cố tình giấu diếm phải không?
Mạnh Niệm Từ lòng vô vàn cảm khái khẽ thở dài :
- Ngu huynh không có thời gian giải thích, còn người cứu hiền đệ... không phải ngu huynh...
Mâu Nam Huê sửng sốt :
- Không phải đại ca thì là ai?
Ðồng thời liếc mắt nhìn Văn Vô Cửu đang đứng cạnh.
Văn Vô Cửu mặt che khăn xanh, chỉ trông thấy được thân hình yểu diệu của nàng, mặt Mâu Nam Huê lập tức tối sầm.
Mạnh Niệm Từ vội nói :
- Chính là Văn cô nương đấy!
Chàng tưởng Mâu Nam Huê ắt sẽ ngỏ lời cảm tạ, nào ngờ Mâu Nam Huê toàn thân khẽ rúng động, khẽ buông tiếng hừ, thoáng hằn học nói :
- Nàng ta là người thế nào?
Mạnh Niệm Từ hết sức ngượng ngùng lẫn thắc mắc nói :
- Ngu huynh đã ngẫu nhiên gặp...
- Hừ, gặp nhau đã bao lâu rồi? Quan hệ rất sâu phải không?
Mạnh Niệm Từ hết sức lấy làm lạ và khó xử, Mâu Nam Huê chẳng những không cảm tạ Văn Vô Cửu, trái lại còn hỏi này hỏi nọ với giọng điệu gay gắt, thật là thiếu lễ độ đối với Văn Vô Cửu.
Ngay khi chàng đang bẽ bàng khó xử, may thay Tây Môn Long đã cất tiếng nói :
- Lão phu đã y lời thả người rồi, giờ cô nương hãy cho biết phương pháp trị thương được rồi chứ?
Văn Vô Cửu cười nhẹ, quay sang Mạnh Niệm Từ nói :
- Hãy xem Mâu thiếu hiệp bình an vô sự hay không?
Mạnh Niệm Từ ngập ngừng chưa kịp lên tiếng, Mâu Nam Huê đã xẵng giọng nói :
- Kẻ này rất bình an, đa tạ cô nương đã quan tâm!
Văn Vô Cửu điềm nhiên mỉm cười, quay sang Tây Môn Long nói :
- “Diễm Ðộc thần công” khác hẳn với mọi môn công phu khác, phương pháp giải cứu dĩ nhiên cũng phải không giống nhau...
Tây Môn Long sốt ruột nói :
- Xin cô nương hãy nói mau đi!
Văn Vô Cửu cười :
- Thuốc giải có tên là “Canh Tam Hoa Tứ Phẩn”, tam hoa là kim hoa, ngân hoa và hồng hoa, tứ phẩn là phân quạ, phân bồ câu, phân gà và phân chó. Tam hoa mỗi thứ ba chỉ, tứ phẩn mỗi thứ bốn lạng, dùng lửa riu riu nấu sệt ra và uống lúc còn nóng, liên tục trăm ngày sẽ khỏi.
Tây Môn Long toàn thân run lẩy bẩy, mặt mày xám ngắt, ấp úng nói :
- Thuốc giải này lạ quá... lạ quá...
- Thuốc hay là phải đắng rồi... Chẳng còn cách nào hơn, nếu tôn giá thấy thuốc này không tốt thì xin hãy đi nhờ danh y nào đó bổ thuốc khác cho!
Tây Môn Long thở dài :
- Cô nương không dối gạt lão phu chứ?
Văn Vô Cửu nghiêm chỉnh :
- Nếu bổn cô nương dối gạt tôn giá, nguyện sẽ bị sét dánh nát thây!
Tây Môn Long gật đầu lia lịa :
- Lão phu đã tin rồi!
Văn Vô Cửu lại trầm giọng nói :
- Ngoài ra hãy còn hai điều cần ghi nhớ nữa!
Tây Môn Long giật mình :
- Xin cô nương cho biết!
- Một là về mặt ăn uống, tôn giá chỉ có thể ăn cơm không uống nước lã, kiêng cử mặn ngọt, hai là trong vòng ba năm không được gần nữ sắc...
Tây Môn Long lặng thinh.
Văn Vô Cửu cười nói tiếp :
- Nếu tôn giá mà không nén được sự thèm muốn, ăn uống không kiêng cữ thì võ công sẽ bị phế, dù chữa khỏi độc thương thì cả đời cũng là phế nhân.
Tây Môn Long ấp úng nói :
- Nếu phạm vào đều thứ hai thì sao?
- Hừ, nếu trong vòng ba năm mà tôn giá phá sắc giới, nội trong ba ngày sẽ chết vì huyết khô khí cạn, nếu không tin thì hãy cứ mà thử!
Tây Môn Long cắn chặt răng, sau cùng vòng tay nói :
- Lão phu đã ghi nhớ!
Ðoạn quay người, sải bước bỏ đi. Bọn thuộc hâ Thiết Tâm sơn trang không một người dám hó hé, vội theo sau chủ nhân bỏ di.
Văn Vô Cửu buông tiếng cười khảy, như nói một mình :
- Lão ta mang danh “Thiết Tâm” thật không tương xứng...
Ðoạn dùng truyền âm nhập mật nói với Mạnh Niệm Từ :
- Công tử còn nhớ lời hứa chứ? Giờ hãy cáo từ Mâu thiếu hiệp đi thôi!
Mạnh Niệm Từ giật mình, nhưng chẳng chút lưỡng lực quay sang Mâu Nam Huê nói :
- Hiền đệ...
Mâu Nam Huê đanh mặt :
- Ðại ca...
Mạnh Niệm Từ ấp úng :
- Hiền đệ đã trở về nhà rồi kia mà, sao lại có mặt tại đây?
Mâu Nam Huê thở hắt ra một hơi dài nói :
- Cũng chỉ vì đi tìm đại ca đó!
Mạnh Niệm Từ giật mình :
- Tìm ngu huynh ư? Vì sao?
Mâu Nam Huê bỗng kéo áo Mạnh Niệm Từ nói :
- Chúng ta đi thôi... Tiểu đệ có hằng ngàn vạn lời muốn nói với đại ca... Ði nào!
Mạnh Niệm Từ vẻ mặt nặng nề lắc đầu :
- Hiền đệ, ngu huynh xin có vài lời khuyên...
Mâu Nam Huê trừng mắt :
- Khuyên tiểu đệ gì kia?
- Hiền đệ tốt hơn nên trở về nhà, đừng lang bạt trên chốn giang hồ nữa!
Mâu Nam Huê cười khúc khích :
- Kể từ nay tiểu đệ không còn lang bạt một mình nữa, chúng ta là huynh đệ kết nghĩa, tiểu đệ sẽ mãi mãi cận kề bên đại ca, cùng hành đạo giang hồ...
Mạnh Niệm Từ xua tay lia lịa :
- Ðừng nói bừa, vậy lại càng không thể được!
Mâu Nam Huê nước mắt chảy dài, giậm chân la lớn :
- Tiểu đệ không nói bừa, đó là những lời thật lòng, vì sao đại ca lại bảo là không thể được, chả lẽ đại ca sợ tiẻu đệ làm vướng bận, không chịu cho tiểu đệ đi cùng?... Tuy rằng võ công tiểu đệ không bằng đại ca, nhưng sự hiểu biết trên chốn giang hồ cũng giúp được cho đại ca chứ!
Mạnh Niệm Từ bùi ngùi :
- Hiền đệ, ngu huynh không thể giải thích được. Ngu huynh có nổi khổ bất đắc dĩ, chẳng thể đi cùng hiền đệ, còn sau này...
Buông tiếng thở dài thậm thượt khó khăn, nói tiếp :
- Tốt hơn chúng ta cũng đừng nên gặp lại nhau nữa!
Mâu Nam Huê hai mắt trợn trừng, lắp bắp :
- Chả lẽ tiểu đệ... đã làm gì sai trái...
Mạnh Niệm Từ lắc đầu :
- Không, hiền đệ chẳng có gì sai trái cả, nhưng ngu huynh...
Chàng không sao nói ra được lời dã hứa với Văn Vô Cửu, ngập ngừng một hồi mới nói tiếp :
- Ngu huynh đã nói rồi, ngu huynh có nỗi khổ bất đắc dĩ, xin hãy lượng thứ cho ngu huynh!
Mâu Nam Huê mắt đảo tròn, nước mắt lã chã, bỗng nắm áo Mạnh Niệm Từ gào lên :
- Không được, tiểu đệ đã phải trải qua biết bao vất vả mới tìm gặp được đại ca, bây giờ... không thể nào chia tay với đại ca một cách lẩn thẩn vậy được, trừ phi đại ca tuyệt giao với tiểu đệ!
- Ơ... ơ...
Mạnh Niệm Từ đang khó xử, bỗng nghe Văn Vô Cửu truyền âm nhập mật nói :
- Mạnh công tử phải dứt khoát mới được!
Mạnh Niệm Từ đành cắn răng nói :
- Thôi được, hiền đệ đã nói vậy thì ngu huynh cũng chẳng biết làm sao hơn!
Mâu Nam Huê gào to :
- Sao? Ðại ca... đại ca... tuyệt giao với tiểu đệ thật hả?
Mạnh Niệm Từ lúng búng :
- Hiền đệ... xin hãy lượng thứ cho ngu huynh!
Mâu Nam Huê sững người, nén nước mắt, hậm hực lườm Văn Vô Cửu bỗng buông tiếng cười vang!
- Ta hiểu ra nguyên nhân rồi... Mạnh Niệm Từ ta hận ngươi...
Ðoạn liền quay người chạy đi, không quay đầu nhìn lại nữa.
Mạnh Niệm Từ lòng đau như cắt, dợm bước toan đuổi theo, há miệng toan nói, song đó chẳng qua chỉ là động tác, lập tức dừng lại ngay.
Văn Vô Cửu lách người đến gần, nhoẻn cười nói :
- Ðã canh hai rồi, chúng ta hãy đến Xuất Tụ Ðộng đi!
Mạnh Niệm Từ lòng vô vàn trĩu nặng, nhẹ gật đầu, cùng Văn Vô Cửu phóng đi.
Gần canh ba thì hai người đã có mặt tại Xuất Tụ Ðộng phía sau Ráng Vân Sơn. Xuất Tụ Ðộng nằm dưới một khe núi, bởi quanh năm sương mù giăng bủa, lại thêm cây cối um tùm, hết sức khuất kín khó tìm, nếu không có Văn Vô Cửu đi trước dẫn đường, tuyệt đối không thể nào tìm được!
Văn Vô Cửu dừng bước, ngoảnh lại nhìn Mạnh Niệm Từ nói :
- Nơi đây tuy kín đáo nhưng cũng đừng nên khinh xuất, phải lục soát xung quanh trong phạm vi năm mươi trượng mới được.
Mạnh Niệm Từ gật đầu :
- Cô nương nói rất phải!
Ðảo quanh mắt, thoáng ngẫm nghĩ, nói tiếp :
- Cô nương hãy ở lại đây, để tại hạ lục soát trong cốc rồi sẽ quay lại gặp cô nương, sau đó hản vào Xuất Tụ Ðộng!
Văn Vô Cửu nhẹ gật đầu :
- Mặc dù biết rõ nơi đây rất hiếm người đặt chân đến, nhưng công tử cũng phải hết sức thận trọng.
- Vâng!
Mạnh Niệm Từ dứt lời lập tức vận tụ công lực, cất bước bỏ đi... nhưng vừa đi được hai bước, bỗng quay lại khẽ nói :
- Vạn nhất có biến cố, cô nương hãy cất lên ba tiếng ếch kêu để báo động, tại hạ tức khắc quay lại ngay!
Văn Vô Cửu nhếch môi cười :
- Mạnh công tử đã học được cái lối chim trùng kêu ở Phiêu Hương sơn trang phải không?
Mạnh Niệm Từ đỏ mặt, không nói gì nữa, quay người bỏ đi.
Phạm vi khe núi không rộng lắm và cũng chẳng có nơi nào hiểm trở khó đi, khắp nơi lởm chởm đá núi và rải rác những lùm cây bừa bộn. Nhưng bởi mây mù dày đặc, việc lục soát cũng hết sức vất vả. Ði được chừng hơn ba mươi trượng, Mạnh Niệm Từ bỗng chững bước ngẩn người...
Ðó chẳng phải chàng đã phát giác đều gì đáng chú ý, mà là chàng vừa nghe một chuỗi tiếng cú kêu rất khác lạ. Chàng không sao phân biệt được đó là tiếng chim hay tiếng người, nhưng lại khiến chàng linh cảm có điều gì chẳng lành sắp xảy đến.
Chàng đứng lặng hồi lâu, nhưng không còn nghe tiếng động gì khác nữa. Thế là chàng lại tiếp tục tiến bước, đến khi sắp lục soát xong khe núi, bỗng lại nghe vang lên hai tiếng sói gầm.
Trong núi rừng có sói là điều rất bình thường, nhưng hai tiếng sói gầm đó lại khiến chàng linh cảùm đã xảy ra sự cố bất thường.
Chẳng có phát hiện gì trong khe núi, thậm chí không một dấu chân người, chứng tỏ nơi đây là một vùng hoang vu không người lai vãng.
Chỉ có điều khả nghi là tiếng cú kêu và tiếng sói gầm.
Mạnh Niệm Từ thoáng cảm thấy bồn chồn, lập tức phi thân trở về chỗ chia tay với Văn Vô Cửu, thấy nàng đang đứng dựa vào một tảng đá to, ra chiều rất an nhàn, lập tức nghe lòng nhẹ đi phần nào.
Văn Vô Cửu đã cởi bỏ khăn che mặt, thấy chàng quay về liền tươi cười nói :
- Có phát hiện gì không?
Mạnh Niệm Từ lắc đầu :
- Không... nhưng... cô nương có nghe tiếng cú kêu và tiếng sói gầm không?
Văn Vô Cửu thản nhiên cười :
- Trong chốn sơn lâm đừng nói là chim cú với lang sói, có cả hổ báo cũng là chuyện thường, có chi mà lạ? Thôi, chúng ta có thể yên tâm vào động rồi!
Ðoạn liền cất bước. Mạnh Niệm Từ lòng nóng như thiêu đốt, vội theo sau ngay.
Xuất Tụ Ðộng quả là danh phù kỳ thực, chỉ thấy sương mây từ trong động cuồn cuộn bay ra, đủ thấy trong động hẳn hết sức ẩm ướt.
Mạnh Niệm Từ bỗng chạnh lòng thầm nhủ :
- Sơn động thế này đâu có thích hợp cho người cư trú, bà ấy quả là chịu đựng quá nhiều đau khổ!
Sơn động ấy sâu chừng hơn ba trượng, đường hang khúc khuỷu, nơi tận cùng là một thạch thất thiên nhiên.
Trong thạch thất không có một vật bày trí, thậm chí cỏ khô cũng chẳng có, chỉ mỗi một lão bà mặc chiếc áo xanh rộng thềnh đang ngồi xếp bằng trên phiến đá phẳng sạch.
Mạnh Niệm Từ tột cùng xúc động, chỉ thấy lão bà đầu nhẳn bóng, một khuôn khăn lụa che hết cả gương mặt.
Bước chân của hai người hiển nhiên đã khiến lão bà giật mình, chỉ thấy toàn thân bà run rẩy, hét to :
- Ai đó!
Ðồng thời lẹ làng rút ra một ngọn trủy thủ dí vào tim mình, hét to tiếp :
- Ðứng lại mau, không thì lão thân tự sát ngay tức khắc!
Mạnh Niệm Từ thất thanh nói :
- Ðừng sợ, vãn bối là người lão nhân gia đang chờ đợi đây!
Lão bà sửng sốt :
- Ồ! Công tử nói sao?
Mạnh Niệm Từ thở dài bùi ngùi :
- Lão nhân gia phải chăng chính là Ðộc Mục lão ni ở Ðãi Nguyệt Am dưới Khởi Vân Phong trên Vu Sơn?
- Không sai, lão nhân đúng là chỉ có một con mắt!
Ngọn trủy thủ trong tay vẫn đặt trên ngực.
Mạnh Niệm Từ vội nói :
- Vậy lão nhân gia cũng chính là Lý Ảo, từng theo song thân tiểu bối khi xưa phải không?
Lão bà giật mình lắp lắp :
- Vậy... công tử là...
Mạnh Niệm Từ rơi nước mắt :
- Vãn bối là Mạnh Niệm Từ!
- Chính là công tử ư?
Giọng nói của lão bà đầy khích động, nghẹn ngào nói tiếp :
- Cuối cùng rồi công tử cũng đã đến, lệnh đường...
Mạnh Niệm Từ cũng nghẹn ngào nói :
- Gia mẫu đã tạ thế rồi!
Lão bà run người, bật khóc nói :
- Thật là trời cao không phò hộ cho người tốt...
Mạnh Niệm Từ tiếp lời :
- Vãn bối đang có nhiều điều cần hỏi, lão nhân gia là lão bộc đã theo song thân đến nhiều năm, hẳn là biết rõ tình trạng gia đình vãn bối. Vì sao vãn bối lại có đến ba vị mẫu thân, người thứ nhất bệnh chết, người thứ hai bị giết, người thứ ba tự vận.. Thật ra người nào mới là thân mẫu của vãn bối? Vì sao họ lại giống hệt nhau? Còn gia phụ, phải chăng đúng là đã bị Mạnh Công Lăng hại chết?...
Bao điều thắc mắc chôn tận đáy lòng, nhất thời tuôn ra như nước chảy.
Lão bà lắc đầu thở dài :
- Công tử hỏi dồn dập thế này, lão thân làm sao mà trả lời...
Ngừng chốc lát, nói tiếp :
- Những điều ấy, hãy để lão thân từ từ trả lời, giờ hãy nói về việc chính trước đã!
Mạnh Niệm Từ thở hắt ra :
- Xin lão nhân gia cứ dạy bảo!
Lão bà người khẽ run rẩy nói :
- Tử Kim Tinh Châu do Võ Hoàng để lại, đã được lệnh đường giao cho lão thân bí mật mang đi, định chờ khi nào công tử thoát khỏi lưới rập, an tâm luyện Thiên Cương Chân Kinh...
- Tinh Châu ấy ở trên mình lão nhân gia ư?
Lão bà lắc đầu :
- Vật trân quý thế kia, lão thân nào dám mang theo bên mình, đã chôn cất tại một nơi bí mật kín đáo, lát nữa lão thân sẽ cho công tử biết địa điểm... Năm xưa lúc lệnh đường trao Tử Kim Tinh Châu cho lão thân, còn đưa thêm một hoàn Bách Bổ Ðơn, đó cũng là do Võ Hoàng để lại, có công dụng cường thân tráng cốt, gia tăng tuổi thọ...
Trong khi nói đã từ trong tay áo lấy ra một cái gói vải trắng đã ố vàng, thận trọng mở ra, trong lớp sáp dày quả thấy có một hoàn thuốc màu đỏ tía.
Mạnh Niệm Từ chau mày nói :
- Tiền bối lấy hoàn thuốc này ra chi vậy?
Lão bà thoáng ngạc nhiên :
- Ðây là vật khi xưa lệnh đường đã trao cho lão thân để chuyển giao cho công tử uống vào... Ðằng kia có nước suối rỉ xuống, hãy mau uống vào đi!
Mạnh Niệm Từ đón lấy hoàn thuốc, chau mày nói :
- Tiền bối vì gia đinh vãn bối đã phải gánh chịu quá nhiều khổ cực kinh hiểm, hoàn thuốc này đã có công dụng gia tăng tuổi thọ và cường gân tráng cốt, xin tiền bối hãy uống lấy.
Ðoạn trao trả hoàn thuốc cho lão bà.
Lão bà xua tay lia lịa nói :
- Vậy đâu được, đây là việc khi xưa lệnh đường đã trịnh trọng dặn bảo, nếu lão thân mà không cho công tử uống vào, mai này còn mặt mũi đâu mà gặp lại chủ nhân dưới chốn suối vàng.
Mạnh Niệm Từ khẳng khái :
- Thật chẳng giấu diếm, vãn bối đã được ăn một quả niên tiên đào, công dụng ít ra cũng bằng trăm hoàn thuốc này, xin tiền bối hãy yên tâm uống lấy!
Lão bà thoáng run người :
- Không hẳn vậy, hoàn thuốc này ngoài công dụng gia tăng tuổi thọ và cường gân tráng cốt, còn một công dụng to lớn hơn hết là có thể giúp công tử tốc thành võ công trên Thiên Chương Chân Kinh. Nếu uống vào hoàn thuốc này, mọi võ công trong chân kinh đều có thể lưện thành trong một thời gian ngắn, bằng không có lẽ cả đời cũng chẳng luyện được.
Mạnh Niệm Từ thoáng do dự :
- Vậy thì vãn bối tạm giữ lại hoàn thuốc này, khi nào lấy được Tử Kim Tinh Châu, bắt đầu luyện tập thần công hẳng uống!
Trong khi nói đã bỏ hoàn thuốc vào trong lòng.
Lão bà có vẻ bồn chồn nói :
- Nhớ lúc còn bé công tử cũng rất là bướng bỉnh, giờ đã trưởng thành cũng vẫn chứng nào tật nấy... Thôi, hãy mau uống vào đi!
Mạnh Niệm Từ cười cười :
- Sao lại phải gấp gáp thế này?
- Thuốc này kỵ nhất là hơi ẩm, một khi lớp sáp bọc ngoài đã vỡ mà không uống ngay, bị mất mùi là kể như vô dụng.
Mạnh Niệm Từ lại cười :
- Ra vậy...
Mắt đảo tròn bỗng lái sang chuyện khác :
- Tiền bối đã là cựu bộc trung thành của song thân vãn bối, lẽ dĩ nhiên lòng dạ hết sức kiên trung phải không?
Lão bà nghẹn ngào :
- Ðó còn phải hỏi nữa? Vì việc của chủ mẫu và công tử, lão thân dù dấn thân vào lửa đỏ, muôn thác cũng chẳng từ nan.
- Nhưng tiền bối đã thiếu sót một điều, vãn bối không phải là Mạnh Niệm Từ thì sao?
Lão bà kinh hãi :
- Ồ... Công tử không phải là Mạnh Niệm Từ?
Không chờ Mạnh Niệm Từ lên tiếng, lại lắc đầu cười nói :
- Tuyệt đối không thể lầm được, người đưa tin đó chẳng thể lầm lẫn được!
- Tiền bối đã nhờ ai đưa tin cho vãn bối?
- Cửu U lệnh chủ!
Mạnh Niệm Từ kinh ngạc :
- Ông ấy đã có đến đây ư?
Lão bà gật đầu, Văn Vô Cửu tự nãy giờ lặng thinh, giờ mới lên tiếng nói :
- Chính Cửu U lệnh chủ đã bảo tiểu nữ chuyển cáo với công tử đây!
Mạnh Niệm Từ ra chiều băn khoăn, đảo quanh mắt rồi lại cười nói :
- Vãn bối hãy còn một điều thắc mắc... Tiền bối đã ở trong sơn động này, sao còn phải che mặt làm gì?
Lão bà thở dài đau xót :
- Ðiều ấy... phải kể từ lúc lão thân rời khỏi Ðãi Nguyệt Am... Lúc bấy giờ bất luận Thiết Kỵ môn, Thần Phong môn, Phi Hổ bảo hay Vũ Uy môn đâều có vô số công khai hoặc âm thầm truy tìm lão thân, nếu không nhờ trời cao phò hộ, e đã bị họ bắt đi từ lâu rồi...
Lại buông tiếng thở dài thê lương nói tiếp :
- Bấy giờ, lão thân vì không để họn nhận ra chân tướng, nên đã... nên đã...
Mạnh Niệm Từ tiếp lời :
- Tiền bối đã tự hủy mặt mày phải không?
Lão bà lại thở dài :
- Ngoài ra vậy, lão thân còn cách nào khác hơn nữa!
Mạnh Niệm Từ khẽ thở dài :
- Vậy thì khổ cho tiền bối quá... Tuy nhiên...
Ánh mắt nhìn thẳng vào khăn che mặt đối phương, nói tiếp :
- Lúc tiên mẫu bảo vãn bối đến đây có dặn vãn bối phải bằng vào một dấu vết kín trên mình để hỏi lấy Tử Kim Tinh Châu, có lẽ tiền bối chẳng thể không biết trên mình vãn bối có...
Lão bà ấp úng :
- Ðó thì... đó thì...
Mạnh Niệm Từ bỗng gằn giọng :
- Hừ, bà thật ra là ai? Tại sao lại giả mạo Lý Ảo?
Văn Vô Cửu cũng buông tiếng cười khảy, đột nhiên tranh trước nắm giữ cổ tay lão bà quát :
- Bổn cô nương đã sớm nhận ra ngươi là giả mạo rồi!
Lão bà đau đến run lẩy bẩy, gắn gượng nói :
- Tiểu thư... buông ta ra...
Mạnh Niệm Từ quát to :
- Nói mau, bà chịu sự sai khiến của ai?
Văn Vô Cửu lạnh lùng quát :
- Khốn kiếp, bổn cô nương siêu độ cho ngươi!
Vung tay phóng chưởng, vỗ thẳng vào ngực lão bà.
Mạnh Niệm Từ vội hét to :
- Cô nương, đừng giết...
Song đã nghe “bình” một tiếng, lão bà đã trúng chưởng ngay ngực, há miệng phun ra một vòi máu tươi, người nhủ ra ngã xuống.
Mạnh Niệm Từ vội bước tới, chỉ thấy lão bà đã hồn lìa khỏi xác rồi.
Nhất thời chàng sầm mặt lặng thinh, ánh mắt đầy vẻ trách móc nhìn thẳng vào mặt Văn Vô Cửu.
Văn Vô Cửu khẽ thở dài nói :
- Mạnh công tử hẳn là trách tiểu nữ phải không?
Mạnh Niệm Từ thở dài :
- Lẽ ra cô nương không nên giết y thị sớm như vậy, ít nhất cũng phải hỏi ra kẻ chủ mưu và với mục đích thế nào mói phải!
Văn Vô Cửu buồn bã :
- Chỉ trách tiểu nữ đã quá tức giận nhất thời lỡ tay, chẳng ngờ đã giết chết y thị... Thế nhưng, tiểu nữ đã nhận ra lai lịch của y thị rồi!
Mạnh Niệm Từ lại hỏi :
- Ai đã sai khiến y thị vậy?
Văn Vô Cửu quả quyết :
- Hết sức rõ ràng, chính Chương Ðài Phụng!
Mạnh Niệm Từ sửng sốt :
- Ồ, không thể như vậy được...
Bèn đến gần kéo khăn che mặt của lão bà xuống, quả đúng là một lão bà một mắt; nhưng có thể nhận ra đó là mặt nạ.
Mạnh Niệm Từ lại giở bỏ mặt nạ, bất giác sững sờ.
Thì ra sau chiếc mặt nạ là gương mặt một thiếu nữ trẻ đẹp, tuởi chưa đầy hai mươi, đầu trọc là đội lên một lớp da giả, bên dưới là mái tóc dài óng mượt.
Mạnh Niệm Từ chau mày hồi lâu, nhất thời chưa thể khẳng định được thiếu nữ phải chăng là người của Phiêu Hương sơn trang.
Văn Vô Cửu khẽ thở dài nói :
- Có lẽ Mạng công tử chưa tin phải không?
Mạnh Niệm Từ nghiêm mặt :
- Tại hạ quả là không hiểu nổi, vì sao Chương Ðài Phụng lại biết Cửu U lệnh chủ đã truyền tin cho cô nương?
Ðồng thời, trong lòng chàng còn có một điều hoài nghi khác nữa. Ðó là lúc ở dưới Lý Phụ Phong, chàng đã có gặp Cửu U lệnh chủ, vì sao ông ấy lại không đích thân cho chàng biết việc này, mà lại phải nhắn gởi qua Văn Vô Cửu, một thiếu nữ chàng không hề quen biết?
Văn Vô Cửu trịnh trọng nói :
- Ðâu có gì khó hiểu, có thể là Chương Ðài Phụng đã luôn bám sát chúng ta, mọi hành động và lời nói đều không thoát khỏi sự theo dõi của y thị, và y thị đã hạ thủ trước...
Mạnh Niệm Từ cũng không khỏi đâm ra hoài nghi, chàng nhớ lại lúc mình lục soát trong khe núi, đã nghe tiếng cú kêu và tiếng sói gầm. Ðó phải chăng chính là ám hiệu liên lạc của Phiêu Hương sơn trang sao?
Do đó, nhất thời chàng không khỏi băng khoăn nghĩ ngợi. Một hồi lâu, chàng mới ngẩng lên nói ;
- Cửu U lệnh chủ đã nhờ cô nương đưa tin cho tại hạ, hẳn là việc Lý Ảo có mặt tại đây không phải là giả rồi!
- Lẽ dĩ nhiên!
- Vậy thì Lý Ảo đâu? Chả lẽ bà ấy đã bị mưu hại rồi sao?
Mạnh Niệm Từ nói xong, lập tức định đi tìm kiếm thi thể ở xung quanh.
Văn Vô Cửu xua tay ngăn lại nói :
- Công tử khỏi phải mất thời giờ, Chương Ðài Phụng tinh khôn dường nào, Lý Ảo là một người trọng yếu, Tử Kim Tinh Châu lại càng là vật khao khát của nhân vật võ lâm, lẽ nào y thị lại chịu bỏ qua dễ dàng.
Mạnh Niệm Từ cả kinh :
- Vậy là Tử Kim Tinh Châu và cả Lý Ảo cũng đã bị Chương Ðài Phụng mang đi rồi ư?
Văn Vô Cửu gật đầu :
- Ðiều ấy đã rất là rõ ràng, nhưng...
Mắt chằm chặp nhìn vào mặt Mạnh Niệm Từ, nói tiếp :
- Có lẽ y thị không hề có dã tâm học luyện võ công trong Thiên Cương Chân Kinh đâu!
Mạnh Niệm Từ nghiến răng :
- Y thị với mục đích gì?
Văn Vô Cửu nhoẻn cười :
- Nếu tiểu nữ đoán không lầm có lẽ y thị đã yêu Mạnh công tử rồi!
Mạnh Niệm Từ đỏ mặt :
- Y thị định dùng phương pháp này để uy hiếp tại hạ ư?
Văn Vô Cửu cười :
- Ðó là một biện pháp tối thông minh, nếu y thị muốn làm vợ công tử, chỉ cần lấy đó uy hiếp, chảng sợ công tử không ngoan ngoãn mà ngã vào vòng tay y thị.
Mạnh Niệm Từ tức tối :
- Tiện nhân thật là vô sỉ, tại hạ thề quyết phải báo mối thù này!
Văn Vô Cửu đanh mặt :
- Chương Ðài Phụng rất tinh ranh xảo quyệt, lại có Thiết Kỵ môn hậu thuẫn, e chẳng dễ đối phó...
Mạnh Niệm Từ nghiến răng :
- Nếu y thị mà chịu ngoan ngoãn trao ra Lý Ảo thì vẫn có thể bỏ qua hết, còn không tại hạ sẽ xem y thị như kẻ tử thù!
Văn Vô Cửu đồng tình :
- Hơn nữa, tiểu nữ xin nói rõ thêm một điều, lúc công tử với thân phận Tổng hộ pháp Thần Phong môn dẫn thủ hạ toan tấn công Phiêu Hương sơn trang, vậy chớ ai đã giở quỷ kế khiến công tử tiến thoái lưỡng nan, bắt buộc phải để cho y thị lợi dụng?
Mạnh Niệm Từ nhớ lại chuyện cũ, như vỡ lẽ nói :
- Không sai, lúc bấy giờ đều là do ả tiện nhân ấy đã giở quỷ kế. Khi ở trong thành Kiếm Các, người đã thật sự phát giác sự giả mạo của tại hạ chính là y thị chứ không phải là Ninh trưởng lão. Ôi... Họ chết thật là oan uổng!
Văn Vô Cửu mỉm cười :
- Giờ thì công tử đã hiểu ra rồi!
Mạnh Niệm Từ khích động :
- Cô nương cũng rất là thông minh, biết phải như thế nào mới tìm ra được ả tiện nhân ấy không?
Văn Vô Cửu chau mày :
- Khó khẳng định lắm! Nha đầu ấy vô cùng xảo quyệt, khó ai đoán được y thị sẽ giở thủ đoạn gì. Tuy nhiên, có thể an tâm một điều...
Mạnh Niệm Từ vội hỏi :
- Ðiều gì?
- Với sự thông minh tài trí của y, việc bảo vệ sự an toàn cho Lý Ảo và Tử Kim Tinh Châu có lẽ không thành vấn đề, không đến đỗi bị kẻ khác cướp mất.
Mạnh Niệm Từ chau mày :
- Ðiều tại hạ nóng lòng là bao giờ mới tìm được y thị?
- Cũng dễ thôi, chỉ e kẻ nóng lòng trái lại là y thị, bởi mục đích của y thị là công tử, tất nhiên y thị sẽ tìm thời cơ thích hợp và thỏa đáng nhất để gặp công tử.
Mạnh Niệm Từ gật đầu :
- Rất có thể là như vậy!
Lời đã thốt ra khỏi miệng, chàng mới thấy mình lỡ lời, bởi nói như vậy chẳng khác nào thừa nhận Chương Ðài Phụng quả đúng là đã đem lòng thương yêu mình, nhất thời bất giác đỏ bừng mặt, hết sức ngượng ngùng.
Văn Vô Cửu tủm tỉm cười :
- Tiểu nữ còn một điều nữa cần nhắc nhở công tử trước!
- Cô nương nói đi!
- Sở trường của Chương Ðài Phụng là tâm cơ sấu sắc, nhạy bén linh lợi, nếu công tử còn nhớ sự việc đã xảy ra lúc ở ngoại thành Kiếm Các, có lẽ phải hiểu rõ con người của y thị thế nào rồi!
Mạnh Niệm Từ gật đầu :
- Vâng! Lúc bấy giờ tại hạ hoàn toàn rơi vào gian kế của y thị, chẳng chút hoài nghi chính y thị đã ngấm ngầm quấy nhiễu.
- Ðó là bởi nha đầu ấy quá là lợi hại, dù sự thật thế nào, y thị đều có thể khéo léo che đây, mai này không chừng công tử vẫn còn sẽ sa vào bẫy rập đấy!
Mạnh Niệm Từ nghiến răng :
- Tại hạ giờ đã nhận xét rõ bộ mặt thật của y thị, bất luận y thị giải thích hay biện hộ thế nào cũng vô ích.
Văn Vô Cửu lắc đầu :
- Chưa chắc đâu, với tài năng của Chương Ðài Phụng, chỉ cần vài lời nhẹ nhàng là đủ điên đảo càn khôn, đối phó với y thị chỉ có mỗi một cách mới thu được hiệu quả!
- Cách gì?
Văn Vô Cửu âm trầm :
- Tuyệt đối không để cho y thị có cơ hội lên tiếng!
Mạnh Niệm Từ giật mình :
- Cô nương muốn nói là vừa gặp là giết ngay ư?
Văn Vô Cửu nghiêm giọng :
- Nếu để cho y thị lên tiếng, chỉ e lại tái diễn sự việc như lúc ở ngoài thành Kiếm Các nữa!
Mạnh Niệm Từ chau mày :
- Nhưng còn hạ lạc của Lý Ảo và Tử Kim Tinh Châu thì sao?
Văn Vô Cửu cười :
- Việc ấy tuyệt đối không phải chỉ một mình Chương Ðài Phụng gây ra, giết Chương Ðài Phụng đi, chẳng sợ không tìm được hạ lạc của Lý Ảo và Tử Kim Tinh Châu, chỉ cần qua các thuộc hạ thân tín của y thị là có thể tìm ra được.
Mạnh Niệm Từ lặng thinh gật đầu, ý kiến của Văn Vô Cửu, chàng đã tán thành đến tám phần.
Chàng chậm rãi đứng lên, cười áo não nói :
- Bây giờ Mạnh mỗ nên đi đâu?
Chàng như nói một mình, lại như hỏi đối phương.
Văn Vô Cửu cười tiếp lời :
- Hiện tại việc cấp thiết nhất của công tử hẳn vẫn là tìm kiếm Lý Ảo và Tử Kim Tinh Châu phải không?
- Lẽ tất nhiên!
Văn Vô Cửu trầm ngâm :
- Chương Ðài Phụng không phải đoạt lấy Tử Kim Tinh Châu để tập luyện thần công, mục đích của y thị chỉ là tìm cơ hội thích hợp để đàm phán với công tử hầu hỏa mản ước muốn. Do đó dù công tử đi đến đâu y thị cũng có thể tìm gặp, lúc ấy kể như đã có hạ lạc của Lý Ảo và Tử Kim Tinh Châu rồi!
Mạnh Niệm Từ chau mày :
- Nhưng Thiết Kỵ môn cùng thiên hạ võ lâm đều đang truy nã tại hạ khắp nơi, mặc dù tại hạ chẳng sợ họ, nhưng khó tránh khỏi đâu đâu cũng gặp phiền phức.
Văn Vô Cửu cười :
- Vậy cũng dễ thôi, chỉ cần ra khỏi phạm vi thế lực của Thiết Kỵ môn là công tử có thể trở lại với thân phận Quỷ Tiên mà đi lại trên chốn giang hồ, như vậy sẽ nhất dịnh nhanh chóng có kết quả.
Mạnh Niệm Từ thoáng ngẫm nghĩ :
- Cô nương nói rất có lý, tại hạ định đến Hoàng Sơn một chuyến để hoàn tất một tâm nguyện, ngoài ra trên bước đường giang hồ, còn định hỏi thăm về một người con gái tên là Ninh Tiểu Phụng.
Văn Vô Cửu kinh ngạc :
- Ninh Tiểu Phụng ư? Nàng ta là ai vậy?
Mạnh Niệm Từ thở dài :
- Nàng ta chính là con gái của Ninh trưởng lão Thần Phong môn mà tại hạ đã giết chết ở ngoài thành Kiếm Các!
Do bởi lòng hối hận sâu nặng đối với Ninh trưởng lão, chàng bất giác cũng nảy sinh mối thương hại sâu sắc đối với Ninh Tiểu Phụng, ước gì tức khắc gặp được nàng ngay.
Văn Vô Cửu chau mày :
- Có biết nàng ta ở đâu không?
Mạnh Niệm Từ lắc đầu :
- Lúc bấy giờ Ninh trưởng lão chưa kịp nói ra nơi cư trú của nàng thì đã tắt thở chết, chẳng rõ nàng ở phương nào cả!
Văn Vô Cửu mỉm cười :
- Chỉ bằng vào danh tánh thì quả là hết sức khó tìm!
Mạnh Niệm Từ thở dài :
- Cũng đành cố gắng hết sức mình thôi!
Ôm quyền thi lễ nói tiếp :
- Trong những ngày qua đã phiền cô nương hao thần tổn sức, tại hạ vô vàn cảm kích, mai sau có dịp ắt sẽ báo đền, giờ xin tạm biệt cô nương!
Ðoạn sải bước ra ngoài động, chỉ thấy màn đêm mịt mùng, sương mây lãng đãng, nhưng sau cơn gió lành lạnh thổi qua, lập tức chàng cảm thấy đầu óc tỉnh táo hơn.
Mạnh Niệm Từ hít sâu một hơi không khí, vừa định cất bước đi, chợt ngửi thấy mùi hương ập đến, Văn Vô Cửu đã nhẹ nhàng lướt đến gần.
Mạnh Niệm Từ vội quay người lại cười giả lả nói :
- Cô nương cũng ra đi ư?
Nói xong liền tức nhận thấy câu hỏi của mình thật ngớ ngẩn, nơi đây chỉ là một sơn động hoang vắng, Văn Vô Cửu đã nhiệt tình đưa mình đến đây tìm Lý Ảo, đành rằng đã xảy ra biến cố, nhưng đó thảy đều do Chương Ðài Phụng gây ra, dĩ nhiên Văn Vô Cửu phải rời khỏi, chả lẽ ở luôn đây sao?
Bèn vội ngưng lời, định tìm lời giải thích, nhưng nhất thời chàng chẳng biết nói sao cho phải, cứ ấp úng mãi.
Văn Vô Cửu không hề có ý giận, chỉ buồn bã nói :
- Tiểu nữ xin đưa Mạnh công tử một quãng!
Mạnh Niệm Từ đỏ mặt :
- Tại hạ chưa hỏi Văn cô nương, chẳng hay cô nương định đi đâu?
Văn Vô Cửu cười não ruột :
- Tiểu nữ không đi đâu cả!
Mạnh Niệm Từ sửng sốt :
- Văn cô nương nói vậy là sao?
Văn Vô Cửu cười chua xót :
- Tiểu nữ chưa kể về thân thế của mình với công tử, tiểu nữ...
Nước mắt rân rấn, nghẹn ngào nói tiếp :
- Tiểu nữ cũng là một kẻ bạc phước, đã mồ côi từ bé, cha mẹ là ai cũng không rõ. Về sau, may được gia sư thu nạp, tiểu nữ mới khỏi cảnh đói lạnh, và từ đó trưởng thành, bây giờ...
Bỗng ngưng bặt, bỏ dở câu nói, mặt ràn rụa nước mắt, ánh ngập vẻ ai oán, khiến Mạnh Niệm Từ bất giác mủi lòng, không nén được, hai hàng nước mắt chảy dài.
Chàng tha thiết hỏi :
- Cô nương bây giờ... thì sao?
Văn Vô Cửu cười héo hắt :
- Bây giờ tiểu nữ đã hiểu thấu nhân tình thế thái, trên cõi đời chẳng một người thân, lang bạt trên chốn giang hồ thế này thì có ý nghĩa gì?
Mạnh Niệm Từ ngạc nhiên :
- Cô nương tuởi hãy còn trẻ, chả lẽ có ý định ẩn cư hay sao?
Văn Vô Cửu thở dài :
- Không phải ẩn cư mà là cạo tóc làm ni cô!
Mạnh Niệm Từ sửng sốt :
- Làm ni cô ư? Tuyệt đối không thể được... Cô nương đang độ tuổi hoa niên, sao lại có ý nghĩ tự hủy tiền đồ như vậy chứ?
Văn Vô Cửu giọng não nùng :
- Một người con gái thân cô thế yếu, sống trong thời thế nhiễu nhương ngoại trừ bị người hiếp đáp, lợi dụng, nghi kỵ và ganh ghét, còn tiền đồ gì nữa...
Văn Vô Cửu đảo mắt nhìn quanh, nói tiếp :
- Nơi đây tuy là chốn rừng sâu nước độc, nhưng rất thanh tịnh kín đáo. Sơn động này chỉ cần tu sửa qua là sẽ trở thành một nơi tham tu hết sức lý tưởng. Cạo sạch ba ngàn sợi dây tơ phiền não, sống thanh nhàn hơn nửa đời còn lại, vậy chẳng phải cũng là một điều tốt hay sao?
Mạnh Niệm Từ khích động la lên :
- Không được, tại hạ không cho cô nương làm vậy!
Văn Vô Cửu ánh mắt thê thiết đăm đăm nhìn chàng :
- Công tử quan tâm cho tiểu nữ như vậy thật ư?
Mạnh Niệm Từ khẳng khái :
- Tại hạ cảm thấy có trách nhiệm ngăn cản hành động dại dột của cô nương, tại hạ phải trông nom cô nương...
Văn Vô Cửu thở dài :
- Rất tiếc là lòng tuểu nữ đã nguội lạnh, e đành phụ lòng công tử thôi!
Mạnh Niệm Từ xua tay lia lịa, giọng dứt khoát :
- Không, non thanh biển tú có thể chữa khỏi vết thương lòng của cô nương, người đời tuy lắm hiểm trá, nhưng dù sao cũng không ít người tốt...
Văn Vô Cửu lặng thinh hồi lâu, sau cùng xúc động nói :
- Công tử thật lòng chứ?
Mạnh Niệm Từ rắn giọng :
- Tại hạ không phải là kẻ khoác lác, nói ra ắt phải làm được!
Văn Vô Cửu bùi ngùi :
- Mạnh công tử đã chân thành khuyên lơn thế này, tiểu nữ đâu dám tự khinh tự tiện, nhưng mong rằng công tử chớ quên những lời hôm nay!
Mạnh Niệm Từ vội nói :
- Cô nương an tạm! Thật ra với tài hoa và thần kỹ hiếm thế của Văn cô nương, chẳng còn bao lâu chắc chắn sẽ trở thành một nữ anh hào được mọi người kính ngưỡng trên chốn giang hồ.
Văn Vô Cửu đưa tay lau nước mắt, cười ngọt ngào nói :
- Mạnh công tử khen quá lời... Chúng ta đi thôi!
Mạnh Niệm Từ lặng thinh, cùng Văn Vô Cửu sóng vai cất bước rời khỏi sơn cốc.
* * * * *
Trên đường đến Hoàng Sơn, xuất hiện một cỗ xe mui.
Cỗ xe mui ấy không có điểm gi lạ, song lại khiến cho khách đi đường dừng bước ngắm nhìn, thì ra cỗ xe không lạ mà lạ ở người đánh xe, bởi đó là một thiếu nữ đẹp tuyệt trần.
Thiếu nữ ấy đẹp đến mức độ nào, thật chẳng bút nào tả xiết, chỉ thấy những kẻ dừng chân ngắm nhìn mãi đến khi cỗ xe đi xa mà vẫn còn đứng ngây ra tại chỗ như phỗng đá.
Dĩ nhiên, đó chính là Văn Vô Cửu và người ở trong xe là Mạnh Niệm Từ.
Ðây là ý kiến của Văn Vô Cửu, Mạnh Niệm Từ được nhàn hạ cũng khỏe, tự mình ngồi trong xe suy tư.
Chiều hôm ấy, cỗ xe đang đi qua bên ven một khu rừng tùng.
Văn Vô Cửu bỗng ghìm cương cho hai con ngựa dừng lại, ngoảnh vào trong xe nói :
- Phải hơn bảy mươi dặm nữa mới có thị trấn, đêm nay chúng ta nghỉ tạm ở đây nhé?
Mạnh Niệm Từ thò đầu ra cười nói :
- Văn cô nương thật khéo chọn địa điểm, nơi đây cảnh sắc xinh đẹp, quả là một chốn nghỉ ngơi ngoài trời lý tưởng!
Dứt lời liền tức phóng xuống xe, chỉ thấy khu rừng tùng rộng bao la và rất rậm rạp. Một mặt giáp sông, một mặt dựa núi, xa xa thuyền bè lấm chấm, cộng thêm ánh chiều tà phản chiếu lóng lánh, vô cùng ngoạn mục.
Văn Vô Cửu cho xe vào trong rừng tùng, cười nói :
- Ðất nơi đây khô ráo, dẫu nằm lên đó ngủ một đêm cũng không đến đỗi bị nhiễm lạnh.
Nói xong lại từ trong xe lấy ra hai tấm chăn khá dày, trải trên mặt đất. Sau đó, nàng lại lấy xuống nào thịt cá và gà vịt nướng, cùng một hũ rượu ngon.
Mạnh Niệm Từ ngạc nhiên hỏi :
- Cô nương đã chuẩn bị nhiều thức ăn thế này từ lúc nào vậy?
Văn Vô Cửu thoáng đỏ mặt :
- Ðã chuẩn bị lâu rồi, nhưng đó là để dự bị vạn nhất lở đường không kịp đến quán ăn, không ngờ hôm nay lại cần đến.
Vừa nói vừa bàythức ăn ra, sau đó nàng rót đầy hai ly rượu.
Mạnh Niệm Từ thoáng chau mày nói :
- Tại hạ không quen uống rượu, e đành phải phụ lòng cô nương!
Văn Vô Cửu cười khúch khích :
-Vạnsự bất như bôi tại thủ, nhân sinh kỷ kiến nguyệt đương đầu (Vạn sự chi bằng ly rượu trong tay, đời người mấy khi được thấy trăng treo đỉnh đầu). Mạnh công tử là người trong giới giang hồ, chả lẽ một chung rượu nhạt cũng không uống được sao?
Mạnh Niệm Từ thở dài cảm khái :
- Cô nương nói phải lắm!
Bèn đón lấy chung rượu, một hơi uống cạn. Thì ra chàng cũng đang đầy lòng sầu bi, mượn rượu say sưa một phen cũng là đều rất hấp dẫn đối với chàng.
Văn Vô Cửu mỉm cười, cũng nâng ly lên uống cạn.
Mạnh Niệm Từ tay cầm chiếc ly không, bỗng vô vàn cảm khái thở dài nói :
-Tá tửu tiêu sầu sầu canh sầu (mượn rượu giải sầu lại càng sầu hơn), e rằng rượu này cũng khó mà xua tan được những nổi niềm chất chứa trong lòng.
Văn Vô Cửu lại rót đầy ly cho chàng, nói :
- Cũng không hẳn vậy, công tử hãy uống thêm vài ly nữa thử xem!
Mạnh Niệm Từ uống một ly vào bụng, cảm thấy lồng ngực nóng như lửa đốt, song chàng lại cảm thấy càng thèm rượu hơn, thế là liền đón lấy ly rượu Văn Vô Cửu trao cho, lại uống một hơi cạn sạch.
Văn Vô Cửu cười ngọt lịm, dịu dàng tình tứ, chẳng mấy chốc Mạnh Niệm Từ đã say khướt.
Văn Vô Cửu ngưng rót rượu, khẽ cất tiếng gọi :
- Mạnh công tử! Mạnh công tử!
Mạnh Niệm Từ lè nhè nói :
- Rượu ngon quá... sao không rót thêm ly nữa...
Văn Vô Cửu cười :
- Rượu uống phải có chừng mực, uống nhiều quá chẳng những vô ích mà còn có hại!
Mạnh Niệm Từ vẫn la to :
- Không... không.... rượu... rượu...
Song tiếng nói chàng nhòe đi dần, sau cùng đã ngủ say sưa.
Văn Vô Cửu mới nở nụ cười thắng lợi, đỡ Mạnh Niệm Từ nằm lại ngay ngắn, để chàng nằm thoải mái trên chăn.
Thốt nhiên, từ ngoài rừng vang lên một giọng căm tức nói :
- Tiện tỳ, hãy cút ra đây mau!
Văn Vô Cửu chau chặt mày liễu, thoáng ngẫm nghĩ rồi lập tức phóng ra ngoài rừng, đúng như nàng đã đoán, đối phương chính là Chương Ðài Phụng.
Chỉ thấy Chương Ðài Phụng trừng mắt bặm môi, Từ Viễn đứng sau lưng mặt cũng đầy vẻ căm giận.
Văn Vô Cửu cười khảy nói :
- Chương cô nương có lẽ chưa từng rời xa bọn này phải không?
Chương Ðài Phụng nghiến răng :
- Phải, thủ đoạn của ngươi thật là độc ác, ngươi cướp đi Mạnh Niệm Từ, ta không giận, nhưng ngươi không nên vu oan giá họa hãm hại ta... Sự việc trong Xuất Tự Ðộng là độc kế của ai?
Văn Vô Cửu cười khảy :
- Sao cô nương không đi mà nói với Mạnh Niệm Từ?
Dứt lời liền cất bước chậm rãi đi tới.
Chương Ðài Phụng không lui tránh, gằn giọng nói :
- Sự hiểu lầm và vu khống, sớm muộn gì cũng có ngày được cởi mở, và chiếc đuôi chồn của ngươi cũng sẽ có ngày hiện nguyên hình.
Văn Vô Cửu thản nhiên mỉm cười :
- E cô nương không có cơ hội đâu, bởi Mạnh Niệm Từ không gặp cô nương thì thôi, hễ gặp là giết ngay tức khắc, tuyệt đối không để cho cô nương có cơ hội biện hộ giải thích...
Ánh mắt sắc lạnh đảo một vòng, nói tiếp :
- Còn cô nương, e cũng chỉ còn sống được mười hôm nữa thôi, bởi đã trúng phải Diễm Ðộc thần công của ta rồi!