Có những chiều ký túc buồn tênh Cơn mưa cuối mùa dây vào nỗi nhớ Một thoáng suy tư nhìn bong bóng vỡ Ngẫm chuyện chúng mình rồi sẽ ra sao
Chuyện chúng mình rồi sẽ ra sao Khi ngày kia em không còn thương anh nữa Và tình yêu bỗng hóa thành dang dở Dật dờ trôi trong nước mắt khổ đau.
Cơn mưa chiều vô tình có biết đâu Kéo em đến một chân trời xa lạ Ở nơi đó chẳng còn gì nữa cả Và hồn anh muôn kiếp hóa phong rêu
Câu thơ anh run rảy liêu xiêu Nghiêng ngóng nơi em theo chuỗi ngày dài vô vọng Chẳng biết em có phút nào mong ngóng Chuyện chúng mình muôn thủa như ngày xưa
Anh bỗng trách buổi chiều và anh bỗng trách mưa Ước gì mưa cứ rơi và bong bóng thôi đừng vỡ Ước gì chuyện chúng mình đừng bao giờ dang dở Ta đã có nhau say đắm ngọt ngào
Không biết nơi em giờ có mưa không nhỉ Có phút nào em trầm tư suy nghĩ Chuyện chúng mình muôn thủa như ngày xưa
Đã mấy hôm sao mình không thể viết.
Dòng thơ tình nay biền biệt nơi đâu. Để
từng đêm nghe giọt nhớ rơi sầu. Đang
dần thấm vào tâm hồn bé nhỏ. Mưa vẫn
cứ rơi đều qua lối ngõ. Lặng đứng nhìn
mưa nhỏ giọt buồn hơn. Đèn hắt hiu soi
tỏa bóng cô đơn. Đêm quạnh vắng nghe
hồn đang tê dại. Thời gian ơi có thể nào
dừng lại. Để ta về tìm lại dáng người
thương. Mưa vẫn rơi tí tách suốt đêm
trường. Buồn lạnh lẽo người thương ơi có
biết. Đêm hiu hắt giọt sầu hoen mắt
biếc. Từng giọt buồn đang tha thiết gọi
tên. Lệ hay mưa đang đọng giọt môi
mềm. Nghe thấm mặn giữa hồn đang
đơn lạnh. Này mưa ơi ! đến bao giờ mới
tạnh. Để nắng về sưởi ấm nỗi cô đơn.
Cho mắt Em thôi đọng giọt tủi hờn. Cho
môi nhỏ đượm nụ cười tươi thấm ! Người
thương ơi từ phương thời xa thẳm. Biết
mưa buồn đang lạnh lắm hồn em. Nhìn
mưa rơi tí tách giọt bên thềm. Buồn lắng
đọng hồn em từng giọt nhớ.