Hắc Vân tính kế cũng khá chu toàn, nếu phương án thứ nhất không thành công, tức là đám Trung Quốc nhất mực được mấy tay quan chức bao che, thì gã sẽ bảo Mai Thái lập tức lan truyền thông tin này qua mạng, đảm bảo không đến nửa ngày toàn bộ thành phố Long Thành sẽ biết chuyện. Thử hỏi khi biết chuyện thì người dân sẽ phản ứng ra sao? Tới lúc đó mấy tay quan chức dù muốn bênh vực cũng chẳng thể có cơ hội.
Rời khỏi sở công an, vừa bước ra cửa thì “bạch tạng” thấy sáu người đàn ông đang đứng cạnh một chiếc Rollroy màu xanh nước biển, một người đang không ngừng chỉ trích năm tên còn lại. Gã lại nghĩ ra chuyện để đùa, đôi chân nhanh chóng tiến về phía đám người, miệng thì nở một nụ cười nham hiểm.
-Hạ đại sứ!
Người đàn ông đang dậy dỗ đám “vô học” nghe thấy có tiếng gọi thì liền quay ra xem là ai.
-A, cậu Vân! – Hạ Vĩ Tưởng nhanh chóng nở một nụ cười xã giao.
-Hạ đại sứ à, mọi chuyện nếu đã qua rồi thì cũng nên cho qua. Tôi cũng không muốn để bụng chuyện này, cho nên ngài cũng đừng nên trách mắng họ mà làm gì. – “bạch tạng” thở dài, gương mặt tỏ ra trầm tư.
Thấy người thanh niên này tấm lòng rộng lượng, lấy đức báo oán thì họ Hạ không khỏi cảm mến.
-Việc này nếu không nói cho chúng hiểu thì sau này vẫn sẽ còn làm xằng làm bậy, rồi lại khiến cho đất nước mất mặt. – Hạ đại sứ nói rồi liếc xéo đám người đứng cạnh.
-Thôi hay vậy đi. Tôi sẽ ôm ngài Vương đây một cái coi như mọi thù oán, hiểu lầm sẽ xóa sạch, từ này tôi và ông ấy sẽ trở thành bạn bè. – Hắc Vân tươi cười nhìn gã Vương Hách.
-Giá mà đất nước chúng tôi có được những công dân tốt như cậu thì hay biết bao. – họ Hạ cảm thán đáp.
Họ Vương nghe thấy kẻ thù không đội trời chung sắp ôm mình thì không khỏi kinh hãi, phồng mang trợn mắt lên mà cự tuyệt.
-Đừng có chạm vào người tao, thằng khốn nạn, thằng quái vật…… tránh xa tao ra…
Gã Vương sư phụ sợ cũng phải thôi, giờ trong lúc ôm “giảng hòa” tên mặt trắng kia lại “vô tình” chạm phải một số điểm chết người nào đó, khiến cho họ Vương cả đời chỉ có thể ngồi trên xe lăn, sống không bằng chết thì liệu hắn có cam lòng không? Vương Hách biết rõ, tên mặt trắng này là sói đội lốt cừu, là ma quỷ trong lốt người.
-Không sao, không sao, chỉ là ngài ấy nhất thời xúc động mà thôi. – “bạch tạng” xua xua tay nói.
Mặc kệ cho họ Vương đang giẫy lên đành đạch thì Hắc Vân vẫn chậm rãi tiến tới choàng tay mà ôm một cái, bốn tên đại huynh thì thấy gã tới gần vội nhảy giật về sau như gặp ma. Vương Hách mặc dù uất tới trào máu nhưng giờ cơ thể đã băng bó gần hết toàn thân, chẳng khác chi một phế nhân nên cũng đành chịu trận. Khi đã ôm họ Vương, Hắc Vân ghé sát vào tai hắn mà nói nhỏ mấy câu chỉ đủ để họ Vương nghe thấy.
-Về tới quê nhà nhớ đổi lại tên thành Vương “cúp đuôi”, tên này hợp với giống chó hơn.
Hắc Vân vui vẻ cáo từ Hạ đại sứ cùng năm “người bạn” rồi xoay người bỏ đi, mặc cho Vương Hách đang ức tới ứa nước mắt nhìn theo, nhưng gã cũng chỉ biết than thân trách phận vì đã động nhầm phải một ổ kiến lửa, chêu vào kẻ không nên chêu. Có điều họ Vương vẫn không thể hiểu được tại sao lúc trước con “quái vật” lại cam chịu quỳ gối trước mặt hắn.
Vừa cất bước rời khỏi sở công an được cơ tầm 100 mét thì từ phía sau một chiếc Mercedes C300 màu đen bóng từ từ áp sát vào lề đường, ngay gần Hắc Vân. Chiếc cửa sau nhanh chóng được mở ra.
-Chàng trai, mau lên xe đi! – Trần cục trưởng lên tiếng.
……
Chiếc xe sang trọng hòa vào dòng chảy tấp nập trên đường, phía sau xe là Hắc Vân và Trần cục trưởng.
-Chuyện vừa rồi thật là khiến cậu phải chịu oan ức rồi! – lão Trần khoanh tay, mỉm cười nhìn “bạch tạng”.
-Cũng không có gì, chỉ là chút hiểu lầm nho nhỏ mà thôi. – gã dựa đầu vào cửa kính nhìn ra ngoài.
-Nhưng ta lại thắc mắc một chuyện, có khi nào kẻ đánh trọng thương năm người kia lại không phải là đám môn đệ hay không?
Lão Trần hàm chứa trong câu nói đầy thâm ý, lão muốn xem thử khi chỉ còn hai người thì gã thanh niên kia sẽ đóng kịch thế nào. Nhưng trái với những gì lão Trần suy nghĩ, câu trả lời của “bạch tạng” khiến lão phải kinh ngạc không thôi.
-Là tôi làm đó, mấy thằng đệ tử kia dù có ăn gan hổ cũng chả dám động tới một cọng lông của tên họ Vương. – Hắc Vân thản nhiên nói cứ như thể đó là một chuyện rất chi vặt vãnh.
-Cậu thừa nhận do cậu làm?
-Ông bác không nghe rõ sao? Tôi nói rất rành mạch mà? – gã khẽ nhún vai.
-Cậu không sợ tôi lập tức ra lệnh bắt cậu?
Trong sở công an, qua những gì nghe được thì “bạch tạng” cũng biết lão Trần chính là cục trưởng cục cảnh sát, với quyền uy như vậy chuyện tống gã vào tù chỉ đơn giản như đếm ngón tay mà thôi. Vừa rồi gã cũng biết rõ lão Trần vốn đã biết mình đang diễn kịch, nhưng lại không hề vạch mặt ngay tại chỗ, giờ lại hỏi quanh co, nếu muốn bắt gã thì đâu cần phải dài dòng như vậy.
-Bắt, nếu sợ bác bắt thì tôi có dám đường đường chính chính mà nói thẳng ra không? – Hắc Vân cao ngạo trả lời.
-Cậu luôn làm tôi phải bất ngờ đấy! Càng lúc tôi càng có hứng thú với cậu. – Trần cục trưởng đan chéo hai lòng bàn tay đặt lên đùi, nheo mắt nhìn gã thanh niên ngồi cạnh.
-Được cục trưởng quan tâm, thực sự là có diễm phúc đó à ! – gã lúc lắc cái đầu rồi lại chăm chăm nhìn ra ngoài.
-Nếu bây giờ tôi dùng chuyện này uy hiếp, bắt cậu gia nhập CLB thì cậu thấy sao? – lão Trần dựa lưng vào chiếc đệm êm ái, đôi mắt hướng về phía trước, khuôn mặt tỏ ra thư thái.
-Uy hiếp?.. hắc hắc…trước nay chỉ có tôi uy hiếp kẻ khác chứ chuyện bị người khác uy hiếp thì thú thực là tôi chưa có thử qua bao giờ. Nếu bác cảm thấy chuyện đó có thể thành công thì cứ thử xem. – “bạch tạng” vừa nói vừa lấy ngón út ngoáy ngoáy lỗ mũi, phỏng chừng chẳng hề quan tâm.
-Thằng nhóc, ngươi chớ có tự mãn như vậy. Đừng nghĩ ta coi trọng thì lên mặt, nhất định sẽ có lúc ta lôi được ngươi vào đội tuyển. Còn chuyện đánh người ta nghĩ sau ………Ê này, đừng có chùi ra đệm chứ…sao cậu bẩn quá vậy, có biết chiếc xe này rất đắt tiền không hả?
………
Hắc Vân được Trần cục trưởng đưa về tận nhà, gã cũng xin phép nghỉ làm hôm nay với lí do là vào viện để chăm sóc bác Tám. Khi chiếc xe rời đi, thì Hắc Vân cũng cất bước tới một công trường xây dựng bỏ hoang, phỏng chừng gã có một cuộc hẹn ở đây.
Bước vào trong một căn nhà đang được xây dựng dang giở, phía trong có hơn 50 người đang đứng đợi gã, chính là đám đệ tử của họ Vương.
-Các ngươi tới đông đủ cả rồi hả? – Hắc Vân đảo mắt nhìn quanh.
-Dạ, chúng em đến đủ rồi ạ! – Đám người đồng thanh.
Mấy tên đệ tử này dù có ăn gan hùm cũng không dám tới trễ nửa giây, nếu chúng có liệt nửa người thì chắc cũng phải bằng mọi cách mà lết tới đây cho đúng giờ chứ chả chơi.
-Tốt, chuyện sáng nay coi như các ngươi đã hoàn thành suất sắc nhiệm vụ, tao có lời khen. Từ nay trở đi không đứa nào được hé mồm nhắc về chuyện này nữa, nếu để tao biết thì đừng có trách là không báo trước, rõ rồi chứ?
-Dạ chúng em rõ rồi! – Những tiếng đồng thanh lại vang lên.
-Các ngươi từ nay cấm không được quay trở lại con đường lưu manh, côn đồ. Tốt nhất nên kiếm lấy một công việc lương thiện mà sinh sống, đừng có tụ tập rồi thành lập bè phái mà gây khó dễ cho mọi người. Tao cũng chỉ có vài lời nhắc nhở như vậy, các ngươi nên nhớ kĩ.
-Dạ!
-Các ngươi đi được rồi.
Đám người lủi thủi rời khỏi công trường, chẳng tên nào dám ngoái lại nhìn Hắc Vân lấy một cái. Khi tất cả đã bỏ đi hết thì vẫn còn hai kẻ đứng yên tại chỗ, cúi mặt không dám nhìn thẳng.
-Sao bọn mày còn không đi? – Hắc Vân khoanh tay nhìn hai gã.
-Bọn em …bọn em muốn đại ca thu nhận. – Hùng “đầu đinh” lí nhí nói.
-Mong đại…ca xem xét mà tiếp nạp bọn em làm thuộc hạ…- Mạnh “đầu nồi” gãi đầu nhìn qua thằng bạn.
-Ôi trời…chúng mày không thấy tao nói gì à? Cấm không thành lập băng nhóm rồi gây khó dễ cho người dân nữa. Giờ lại bảo tao tiếp nhận chúng mày, khác nào tự tay vả vào mồm. – “bạch tạng” thở dài.
Hai tên Hùng, Mạnh liền quỳ xuống, dập đầu một cái rồi không tiếc lời van nài.
-Khi nhìn thấy đại ca thể hiện bản lĩnh thì bọn em đã thầm ái mộ đại ca, coi đại ca là thần tượng của bọn em. Ước mong lớn nhất của bọn em bây giờ chính là được theo đại ca tung hoành bốn biển…- “đầu đinh” cảm động cất tiếng.
-Chỉ cần đại ca cho bọn em vào hội thì dù phải làm gì bọn em cũng chấp nhận. Kể cả rửa chân, lau bồn cầu, hay ngày ngày đấm bóp cho đại ca thì bọn em cũng đồng ý… - “đầu nồi” dập đầu thêm cái nữa.
Thấy mấy thằng ất ơ kia khi không trở thành fan cuồng của mình thì Hắc Vân không khỏi ái ngại, xem ra gã đã phô trương hơi quá tài nghệ bản thân.
-Tao làm gì có hội nào mà cho chúng mày vào?
-Chẳng phải…đại ca nói đại ca là bố già gì đó ở Italia sao…? – Hùng “đầu đinh” gãi đầu hỏi.
Hắc Vân thực sự là quên béng mất hôm qua gã đã ba hoa những gì, giờ được nhắc lại mới sực nhớ, gã vội hắng giọng chống chế.
-E hèm… thực ra đó không phải là hội hay băng đảng, mà đó là một…tập đoàn xã hội đen, nó to hơn băng đảng nhiều, nên… bọn mày nói vậy thảo nào tao không hiểu. Nhưng chúng mày trình độ quá non kém, giờ gia nhập vào chỉ e làm xấu mặt tổ chức. – “bạch tạng” tỏ ra nghiêm nghị.
-Chỉ cần đại ca tận tình chỉ bảo, nhất định tụi em không làm đại ca xấu mặt đâu! – hai tên đồng thanh đáp.
-Chúng mày thật phiền phức, mau đi tìm việc mà làm đi, đừng có làm mấy chuyện vô bổ như vậy. Tao không có rỗi hơi mà nhận chúng mày.
Nói rồi Hắc Vân xoay người rời khỏi công trường, chẳng thèm bậm tâm hai tên phía sau không ngừng van nài.
Rời khỏi công trường, Hắc Vân rảo bước trở lại khu phố sầm uất tấp nập, thẳng hướng bệnh viện khu 13 mà tiến. Lúc này chắc mọi người đã tới thăm bác Tám cả rồi, nếu thấy thiếu mặt gã chắc bác ấy sẽ rất buồn. Những bước chân đang thoăn thoắt trên đường thì chợt khựng lại, chủ nhân của đôi chân ấy vừa nhìn thấy một người, là một người con gái.
Trong suốt lịch sử của nhân loại, tình yêu luôn là điều bí ẩn, là đề tài vô tận của văn chương và thơ ca. Nhà thơ Xuân Diệu đã ví von rằng “Yêu là chết trong lòng một ít”, nhưng thực chất, tình yêu là gì? Tình yêu là những xúc cảm, là sự rung động và ít khi nào cảm thấy được lấp đầy, giúp cho những người đang yêu nhận thấy mình đang “hiện hữu” giữa cuộc đời. Tình yêu là sự bắt đầu từ những điều gì giản dị và thực lòng nhất. Liệu có khi nào bước trên đường đời rộng thênh thang ta bỗng bắt gặp một nửa của đời mình? Liệu có cái gọi là tiếng sét ái tình hay không? Lúc này đây, nếu Hắc Vân được hỏi thì chắc chắn gã sẽ trả lời là: “Có”.
Một cô gái vừa rời khỏi chiếc xe bus, nàng vận chiếc áo cổ lọ màu xám trắng, chiếc quần đen bó sát cùng với đôi guốc màu đen bóng, chiếc túi da màu nâu đậm được nàng khoác trên vai trông rất bắt mắt. Một Khuôn mặt diễm lệ, đôi mắt đầy mị lực, thêm vào đó mái tóc bồng bềnh xõa qua vai khiến cho nàng chẳng khác nào một tiên nữ.
Liên Hoa mĩ nhân
Bất kì ai khi được sinh ra trên đời cũng đều có một nửa của mình, dù sớm hay muộn thì hai nửa trái tim rồi cũng sẽ gặp nhau. Không cần tới những ngôn từ hoa mĩ, cũng chẳng cần tới những bộ “cánh” sành điệu nhằm chiếm cảm tình đối phương, mà đơn giản chỉ là một cái nhìn, một sức hút mãnh liệt sẽ làm họ nhận ra nhau giữa dòng đời vội vã.
Với Bích Thủy bất quá chỉ có thể gọi là có cảm tình, chứ chưa hề sâu sắc, nhưng chỉ với cái nhìn đầu tiên vào người con gái trước mặt, Hắc Vân chợt nhận ra đó chính là người con gái mà gã chờ đợi bấy lâu, là một nửa gắn bó với gã suốt cuộc đời……có lẽ gã đã…yêu.
Cô gái nâng từng gót ngọc bước đi, dáng điệu uyển chuyển thanh thoát cùng sắc đẹp tuyệt trần khiến nàng nổi bật giữa dòng người đông đúc, những gã thanh niên lướt qua nàng đều phải ngoái đầu nhìn lại mà thầm thốt lên ba chữ: “Thật tuyệt vời!”. Hắc Vân như thể bị một ma lực lôi cuốn, lúc này trong đầu gã hoàn toàn trống rỗng, chỉ biết ngẩn ngơ mà bước theo người con gái trong mộng.
Tuyệt sắc mĩ nhân bước vào trong một ngôi nhà nằm ở mặt đường mang đậm phong cách xứ phù tang, nơi này treo một tấm biển rất lớn bằng gỗ, “kiếm đạo quán Thượng Nhật”. Hắc Vân không hề chần chừ lập tức bước theo, gã không muốn người con gái kia rời khỏi tầm mắt của mình, gã muốn mãi mãi được ngắm tuyệt sắc mĩ nhân.
Trong đạo quán rộng lớn đang có rất nhiều môn sinh mặc trang phục đặc thù để đấu tập với nhau, nam cũng có mà nữ cũng không ít. Thấy tuyệt sắc mĩ nhân bước vào, vài người trông thấy liền quay ra cúi chào lễ phép, nàng mỉm cười, vui vẻ nói vài câu, không quên cúi mình lễ độ đáp lại. Các nam môn sinh khi thấy mĩ nhân thì đôi mắt sáng lên, công việc tập luyện cũng theo đó mà gián đoạn, đây chính là niềm ao ước của tất cả những thanh niên trong kiếm đạo quán, phỏng chừng họ vào đây cũng một phần vì nàng. Các cô gái thì đôi mắt tỏ ra vạn phần ngưỡng mộ, người con gái kia chính là thần tượng, là mục tiêu để các nàng vươn đến, nhưng e là dù có cố gắng cả đời thì các nàng cũng chẳng thể đạt tới sự hoàn mĩ như vậy.
[IMG]http://***********.com/forum/images/statusicon/wol_error.gif[/IMG]Click this bar to view the full image.
Vài hình ảnh về môn Kendo (Kiếm đạo)
Kiếm gỗ và giáp trong môn Kendo
Tuyệt sắc mĩ nhân đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, khiến họ không hề để ý tới một kẻ lạ mặt vừa bước vào đạo quán.
Khi mĩ nhân đang chuẩn bị tiến vào phòng thay đồ để mặc quần áo luyện tập thì một sự việc đã xảy đến khiến nàng không kịp phòng bị, bất ngờ không thôi. Các môn sinh thấy một gương mặt lạ lẫm tiến gần tuyệt sắc mĩ nhân, chưa hiểu chuyện gì, nhưng hành động tiếp sau khiến cho cả đạo quán tròn mắt, kinh ngạc tới thất thần, khung cảnh này có lẽ sẽ ăn sâu vào đầu họ đến suốt đời.
Hỏi thế gian tình là gì mà khiến cho người ta ngu muội? Tình là chi mà khiến cho suy nghĩ u mê? Một nam tử hán đầu đội trời, chân đạp đất, oai danh bốn biển nhưng cuối cùng liệu có thể vượt qua nổi hai chữ “tình si”? Hắc Vân bản thân là một kẻ sống hướng nội, có cảm xúc gì cũng hiếm khi bộc lộ ra. Trước nay gã cũng chưa hề yêu, nên cũng không biết đó là thứ tình cảm ra sao, nhưng hôm nay, khi gặp tuyệt sắc mĩ nhân thì mọi chuyện đã khác. Một kẻ hướng nội, bỗng chốc dám bộc lộ cảm xúc bằng hành động một cách không hề do dự, mặc kệ những con mắt đang nhìn, trong suy nghĩ của hắn chỉ tâm niệm có một điều mà thôi, xem ra ngay đến bản thân Hắc Vân cũng không tài nào khống chế nổi loại xúc cảm mãnh liệt này.
Bàn tay thô ráp của Hắc Vân nhanh chóng nắm lấy bàn tay nõn nà của tuyệt sắc mĩ nhân, gã nhanh chóng kéo mạnh nàng về phía mình. Bất ngờ bị một người kéo lại thì nàng nhất thời không kịp phản ứng.
-Anh…ummm…
Còn chưa kịp cất lời thì đôi môi hồng của mĩ nhân đã kề sát môi của Hắc Vân, chưa hết, tay kia của gã còn luồn qua eo ghì chặt cơ thể của nàng vào người mình. Như thế này liệu có phải là cưỡng hôn không đây?
Tuyệt sắc mĩ nhân chỉ biết trợn mắt, không hiểu đang xảy ra chuyện gì, bất ngờ bị đối phương tập kích nên cơ thể cứ cứng đờ ra không biết phản ứng lại thế nào. Những gã môn sinh chứng kiến không khỏi ghen tức, bực bội, kèm theo khó chịu, đối với chúng nàng là một nữ thần mà ngày đêm chúng tôn thờ, sùng bái, ngay đến cầm tay mấy gã cũng chưa bao giờ được thử qua. Ấy thế mà có một thằng ranh con, mặt búng ra sữa, trông yếu như cọng bún, so ra vạn phần kém hơn chúng, không những được cầm tay, ôm eo mà còn trực tiếp hôn nàng, thử hỏi ông trời liệu có còn để ý tới hai từ công bằng? Các cô nàng trong đạo quán khi nhìn thấy thần tượng của mình đang môi kề môi, tay trong tay với một người thanh niên trông có phần chẳng hề xứng đáng với tuyệt sắc mĩ nhân, thì không khỏi đặt ra một câu hỏi: “ Chẳng lẽ đây lại là người yêu của chị ấy?”
Phải tới 5 giây đồng hồ trôi qua, tuyệt sắc mĩ nhân mới có phản ứng lại, nhưng với những kẻ đang đần mặt ra nhìn kia, khéo quãng thời gian này phải dài tới cả 500 năm, nàng đẩy mạnh cơ thể đang áp sát người mình ra, rồi thẳng tay tát cho tên “dâm thần” một cái như trời giáng.
“Chát”
-VÔ SỈ!
Tuyệt sắc mĩ nhân đỏ mặt hét lên hai chữ, giờ đây chen lẫn trong lòng của nàng là hai loại cảm xúc, xấu hổ và tức giận. Không ngờ giữa ban ngày ban mặt, trước sự chứng kiến của biết bao nhiêu con người,lại có một tên sắc ma dám lộng hành, thật là không coi ai ra gì.
Bị ăn một cái tát thì Hắc Vân như kẻ nằm mộng được “tặng” một gáo nước lạnh, lập tức choàng tỉnh, hành động vừa rồi thực sự là hắn thực hiện trong lúc vô thức chứ không hề có bất kì chủ định nào cả. Giờ nhìn quanh mới thấy bao nhiêu con mắt đổ dồn vào mình, trước mặt lại chính là tuyệt sắc mĩ nhân, nhớ lại hành động “kia” thì Hắc Vân chỉ muốn tìm một cái lỗ nào đó mà chui vào. Bao nhiêu sự thông minh, can đảm cũng trốn biệt, khiến cho gã chỉ biết cúi mặt ấp úng nói mấy từ vô nghĩa.
-Tôi …tôi…thực…ra….không…không…
Thấy gã thanh niên kia bị ăn một cái tát, lại được tuyệt sắc mĩ nhân tặng thêm cho hai từ “khen ngợi” thì các môn sinh mới ngớ người ra, một cô gái đứng gần đó mới chỉ tay vào mặt tên sắc ma mà cất giọng, đây có lẽ cũng chính là câu hỏi mọi người muốn hỏi.
-Chị Liên Hoa, đó không phải…bạn trai của chị ư?
-Chị không hề quen biết tên thanh niên này… - Liên Hoa mĩ nhân uất ức tới nỗi hai mắt bắt đầu phủ một làn sương mỏng.
-Sao vừa rồi hắn dám…
-Chị không biết!
Liên Hoa mĩ nhân hét lên, phỏng chừng nàng không muốn nghe lại bất kì từ nào gợi nhớ lại khung cảnh vừa xong, Liên hoa liền xoay người chạy vào phòng thay đồ. Các nữ môn sinh thấy nàng chạy vào trong thì vội bước theo, khi đi qua chỗ tên sắc ma, họ không quên vứt cho gã một ánh mắt khinh bỉ, như thể đang nhìn vào một túi rác rưởi.
Thấy hành động lỗ mãng của mình khiến cho người con gái kia tức đến phát khóc, Hắc Vân không khỏi tự trách bản thân, trong lòng ngập tràn hối hận, gã buồn bã lủi thủi bước về phía cửa ra vào, trong đầu chồng chất các suy nghĩ rối như tơ vò.
Nhưng mọi chuyện đâu có đơn giản như vậy, Hắc Vân đã khiến cho Liên Hoa mĩ nhân rơi lệ, mà theo như những gì nàng vừa trả lời thì Liên Hoa không hề quen biết gã. Như vậy chỉ còn một câu giải thích duy nhất, tên này là một cây si của tuyệt sắc mĩ nhân, do không kiềm chế nổi lòng mình nên đã làm liều. Đối với cái thằng có đủ can đảm làm chuyện mà mấy tay môn sinh chỉ dám mơ tới chứ không bao giờ dám thực hiện, thì chúng hẳn phải hận Hắc Vân tới thấu xương thấu thịt, như thể chúng có mối thù truyền kiếp mười mấy đời với gã. Nếu hôm nay không cho tên “sắc ma” bán thân bất toại, tứ chi hủy hoại, chỉ có thể nằm mà ngắc ngoải, thì làm sao trút được hận ý đang dâng lên như sóng thần trong lòng chúng.
Vừa bước tới giữa phòng, gã “sắc ma” đã bị hơn chục tên môn sinh chắn trước mặt, các tên khác thì bao vây xung quanh. Những lời nói cay độc thi nhau ném vào mặt Hắc Vân.
-Thằng ôn con, mày nghĩ chỗ này thích là vào, không thích là ra chắc?
-Dám động tới em Hoa thì mày chán sống rồi…
-Thằng dâm dật như mày nếu không thẳng tay trừng trị thì chúng tao khó lòng mà nguôi giận…
-Anh em đập nát cái “của quý” của nó đi, xem sau này nó còn dám dê gái hay không?
Những tiếng cười ẩn chứa sự độc địa vang lên, hàng chục đôi mắt chất đầy oán hận nhìn thẳng vào tên sắc ma “mặt trắng”.
Hắc Vân hiểu rõ gã vừa làm cái chuyện tày trời gì. Khi không lại kéo một người con gái không quen không biết vào trong lòng mà môi kề môi, ngực kề ngực, người ta không nghĩ gã là ““sắc ma chi vương” mới lạ. Giờ thấy mấy môn sinh trước mặt chửi rủa, gã cũng chẳng biết giải thích ra sao, chẳng lẽ lại nói là vô tình hôn nàng? Hắc Vân cúi người, giọng nói tỏ ra vô cùng hối lỗi.
-Chuyện này chỉ trách tôi không thể kìm nén bản thân, không cưỡng lại được vẻ đẹp của cô ấy…giờ…giờ chỉ biết cúi đầu xin lỗi, mong anh em bỏ qua cho… - Hắc Vân thật thà giải thích.
-Con mịe nó, không cưỡng lại được? Không cưỡng lại được là mày sàm sỡ nàng ấy hả? Đây là còn ở chỗ đông người, thử hỏi ở chỗ khác vắng người thì mày còn giở trò đồi bại gì nữa. – Một môn sinh gắt lên.
-Anh em nói nhiều làm gì, thẳng tay mà phang nó một trận cái đã…
Câu nói này lập tức được toàn thể đám môn sinh ủng hộ, ngay sau đó mấy chục thanh kiếm tre thi nhau sáp vào, đập tới tấp lên người gã ““sắc ma””, có bao nhiêu sức lực thì đám môn sinh nghiến răng nghiến lợi dồn vào trong thanh kiếm mà đập xuống.
“Bộp, bộp, bộp…bộp….”
Bị cơn mưa kiếm đánh vào người, Hắc Vân lại không hề mặc trang phục đặc thù của kiếm đạo, thành ra kiếm tre đập vào đâu là rát tới đó. Mặc dù gã là kẻ chịu đau rất giỏi, nhưng cùng lúc bị đánh cho “thiên địa tù mù” thế này, thì dù mình đồng da sắt cũng phải có cảm giác. Nhưng chung quy là do gã tự chuốc lấy vạ vào thân, giờ lấy lí do gì mà đánh trả? Hắc Vân coi như đây là sự trừng phạt dành cho mình vì đã làm Liên Hoa mĩ nhân rơi lệ. Gã chỉ ôm đầu rồi mặc cho mấy tay môn sinh tha hồ mà trút giận, tuyệt đối không hề rên lên một tiếng.
“Bộp, bộp…”
-Mau dừng lại! – Một giọng nói trầm ổn cất lên.
Vừa nghe thấy giọng nói này các thanh kiếm tre lập tức khựng lại, mấy tay môn sinh liền tản ra xung quanh, chúng biết rõ người vừa cất tiếng là ai. Từ phía sau đám người một gã thanh niên cũng vận bộ trang phục đặc thù của kiếm đạo nhưng giáp mặt đã được tháo bỏ bước lên phía trước. Khuôn mặt bặm trợn, thân hình cao lớn, dễ phải cao hơn Hắc Vân một cái đầu. Gã gườm gườm nhìn tên “sắc ma”.
-Chúng ta là những người tập kiếm đạo, thì phải hiểu thế nào là tinh thần thượng võ. Cùng lúc mấy chục người vây đánh một người như vậy mà cũng coi được sao? – Gã trầm ổn cất giọng ra oai.
-Chẳng lẽ lại không dậy cho nó một bài học sao, anh Vũ? Nó dám…
-Dậy dỗ cũng có cách của dậy dỗ, không nên hội đồng đánh người như vậy. – tên Vũ tỏ ra rất độ lượng.
Trần Vũ, một môn sinh của kiếm đạo quán Thượng Nhật, ba lần giành quán quân giải kiếm đạo toàn thành phố, một lần á quân toàn miền bắc, một trong tứ trụ của đạo quán Thượng Nhật. Xét về khả năng thì chỉ đứng sau có sư phụ của gã, đồng sáng lập ra đạo quán là Thượng Điền Tiểu Phúc.
Thấy sư huynh tỏ ra khí khái bênh vực thằng oắt con kia, đám môn sinh không khỏi hậm hực, nhưng diễn biến tiếp sau lại làm cho chúng hả hê ra mặt, thống khoái mà cất lên vài tiếng cười hiểm ác. Chỉ thấy gã Trần Vũ vứt cho Hắc Vân một thanh kiếm tre rồi cất giọng sắc lạnh.
-Mày đã tới đây quấy rối, thì nơi này cũng có cách cư xử riêng giành cho mày. Nếu hôm nay mày có thể đấu với tao một trận, thì có thể rời khỏi đạo quán.
Thiết nghĩ dù sao cũng chỉ là một trận đấu kiếm tay đôi, thôi thì cứ đấu với hắn, cho hắn đánh trúng hai ba cái là xong, rồi thì nhanh nhanh chóng chóng rời khỏi đây, dù sao đây cũng là đối phương mở cho mình một con đường lùi. Hắc Vân sau thoáng chốc suy xét thì bình tĩnh đáp.
Thấy tên oắt con trước mặt vội vã gật đầu thì Trần vũ không khỏi khoái trá mà nhếch mép cười một cách kì quái.
-Mấy đứa cầm cho tao thanh kiếm gỗ ra đây! – gã Vũ đôi mắt không rời khỏi Hắc Vân, ra lệnh.
Nghe thấy sư huynh nói cầm kiếm gỗ ra thì đám môn đệ trong lòng sung sướng không dứt, chúng biết rằng tên “sắc ma” kia sắp gặp phải kiếp nạn mà hắn phải nhớ tới già. Ngay bản thân Hắc Vân khi nghe thấy tay Trần Vũ nói sẽ dùng kiếm gỗ đấu với mình thì cũng đã đoán ra ý đồ đen tối phía sau.
Trong kiếm đạo có chia ra hai loại kiếm, một là kiếm tre, hai là kiếm gỗ, đa số trong các trận đấu thì chỉ dùng kiếm tre chứ không hề dùng kiếm gỗ bao giờ. Kiếm tre được làm từ bốn thanh tre ghép lại, giữ chặt với nhau bằng các miếng da, Ngày nay còn có thêm loại mới được làm từ vật liệu carbon được gia cố bằng các thanh nhựa tổng hợp. Hơn nữa trong khi tập luyện mọi người còn mặc trang phục đặc thù trong kiếm đạo, nên loại kiếm tre này khi đánh vào các bộ phận được che chắn thì không làm người tập luyện đau là mấy. Kiếm gỗ chủ yếu chỉ dùng trong việc luyện tập một mình, do được làm bằng gỗ đặc lại cực kì cứng chắc nên cầm nặng tay hơn kiếm tre rất nhiều.
Giờ Hắc Vân người không mặc trang phục kiếm đạo, lại phải cầm kiếm tre đấu với một tay kiếm thủ lão luyện cầm kiếm gỗ. Thử hỏi thế này cũng coi là đấu kiếm sao? Rõ ràng đây là cách để tên Trần Vũ Hành hạ đối phương, cái mịe gì mà thượng võ với hạ võ, chẳng qua cũng chỉ là “khẩu phật tâm xà”. Phỏng chừng người tốt bây giờ tuyệt chủng cả rồi, chỉ toàn một lũ “Lý Thông” thất nhân thất đức mà thôi. Hắc Vân cũng chỉ còn biết ngán ngẩm mà thở dài, xem ra gã lại phải chịu đau một chút rồi đây.
Sắp được chứng kiến cảnh sư huynh hành hạ tên “sắc ma” mặt trắng thì đám môn đệ không khỏi hả lòng hả dạ, chúng nhanh chóng lùi ra khỏi sân đấu để cho tay Trần Vũ thể hiện tài năng.
Lúc này, trên sàn tập một khoảng trống đã được tạo ra, đứng trong khoảng trống đó là tên Trần Vũ và “sắc ma” mặt trắng.
-Ngươi đã sẵn sàng rồi chứ? – Lúc này tay Vũ đã đeo lại giáp mặt, nên khuôn mặt nham hiểm của hắn được che đi.
-Bắt đầu thôi! – Hắc Vân bình thản trả lời. Gã muốn mau chóng kết thúc chuyện ngớ ngẩn này càng nhanh càng tốt.
Do được tôi luyện qua nhiều năm nên khả năng di chuyển cũng như tốc độ xuất kiếm của tay Vũ cực kì bài bản. Hắn Nhanh chóng áp sát Hắc Vân mà tung ra mấy đường kiếm chứa đầy uy lực.
-Kiaaa…..Hây aaaaaa….
“Chát, chát”
Hắc Vân làm bộ như không biết chút gì về kiếm đạo, lóng ngóng đỡ lấy vào đường kiếm rồi để lộ ra cả “rổ” sơ hở. Tay Trần Vũ tất nhiên không thể bỏ lỡ cơ hội dậy dỗ tên “sắc ma”, lập tức vung kiếm chém mạnh vào sườn đối phương.
“BỘP”
-A…
Thấy tên “sắc ma” vừa bị quật cho một đòn như trời giáng, đám môn sinh đứng ở ngoài nhìn vào cũng còn cảm thấy lạnh người chứ nói gì tới kẻ hứng đòn, bọn chúng không ngừng hò hét cổ vũ cho tên sư huynh.
-Sư huynh đánh hay lắm…
-Hoan hô sư huynh, mau cho tên đó thêm vài nhát nữa cho nó quay táng luôn đê…
-Đập vào đầu nó luôn sư huynh ơi…
-Đã thấm chưa thằng oắt con.. hắc hắc…
Kiếm gỗ vốn là một thanh gỗ đặc, giờ lại còn quật vào sườn với một tốc độ cực nhanh thì thử hỏi người lãnh phải sẽ có cảm giác ra sao? Hắc Vân tuy rằng đau đớn đã nếm trải qua quá nhiều, khiến thân thể gã chai sạn, nhưng với cái đòn đánh độc ác không chút lưu tình này thì gã cũng cảm nhận được sự nhói buốt nơi mạng sườn. “Con mịe nó chứ, thằng ôn vật này tính đấu kiếm hay giết người vậy? Nếu không phải tao là người có lỗi thì…” – Hắc Vân thầm nghĩ, gã cố chịu đau nhảy lùi về sau, giọng nói vẫn có vài phần nín nhịn.
-Như vậy là trúng một đòn rồi phải không?
Thiết nghĩ với một nhát kiếm mạnh mẽ như vậy quật thẳng vào sườn, tên “sắc ma” kia phải bò lăn ra sàn mà rên la, tru tréo. Nhưng tay Trần vũ lại thấy đối phương chẳng có gì là vừa trúng đòn, lại còn cất giọng hỏi như thể đang trêu tức, thì họ Trần không khỏi hối tiếc vì vừa rồi đã ra tay có phần “nhẹ nhàng” quá. Tên sư huynh hậm hực đáp.
-Đúng như vậy là đã trúng một đòn. Giờ thì đỡ tiếp đòn nữa đây.
Câu nói vừa dứt thì gã Trần Vũ liền áp sát Hắc Vân, tung ra liên hoàn kiếm cứ nhè chỗ hiểm mà nã vào, không chút tiếc thương, lần này xem ra lực đánh tung ra còn mạnh gấp đôi lần trước.
“Chát, chát, chát, chát…”
Đã chịu được một đòn thì cố chịu thêm đòn nữa rồi đi, chuyện này coi như Hắc Vân đã trả cả vốn lẫn lãi cho Liên Hoa mĩ nhân. Gã cố tình để lộ ra sơ hở cho đối phương công kích.
“CỤC”
Tên sư huynh cùng đám môn sinh nghe rõ tiếng kiếm gỗ giáng mạnh vào xương, một đường kiếm vừa nhằm ngay bả vai của gã “sắc ma” mà “hạ cánh”. Xem ra lần này tên “mặt trắng” chỉ còn nước ôm vai mà khóc, họ Trần trong lòng tỏ ra hả hê không ít, thấy sư huynh vừa triệt để tung ra một kiếm cường bạo như vậy thì đám môn sinh thống khoái không thôi, hò reo ầm ỹ.
-Chết chưa con…
-Xem mày lết ra khỏi đây được không …hahahaha…
Nhưng trái với tưởng tượng của chúng, Hắc Vân chỉ chau mày tỏ ra khó chịu, xem ra cũng có chút đau đớn, bả vai vừa được “hỏi thăm” nhẹ nhàng xoay một vòng như thể đang giãn gân cốt. Giọng nói của Hắc Vân giờ có chút thay đổi.
-Một đòn này nữa là hai. Như vậy coi như đã hết trận đấu. Tôi đi được rồi chứ? – gã trầm giọng, nhìn tên Trần Vũ.
Trong kiếm đạo thì một trận đấu có tổng cộng ba lượt đánh, nếu người nào liên tiếp trong hai lượt bị trúng đòn thì sẽ xử thua, trận đấu cũng kết thúc. Trần Vũ nheo mắt nhìn tên “sắc ma” trước mặt, hắn thật không dám tin với một đòn đánh như vậy cũng không hề khiến cho đối phương rên lên một tiếng. Những tưởng khi đấu tay đôi, họ Trần sẽ làm cho tên “mặt trắng” phải kêu khóc, van nài, xin được tha mạng, làm hắn bẽ mặt trước đám môn sinh, để cho Liên Hoa mĩ nhân cũng phải nghe thấy mà phần nào nguôi giận. Ai dè thằng này cũng thuộc loại lì lợm, đau đớn đến mấy cũng không hề hé răng, nghĩ đến đây họ Trần đã giận nay càng thêm điên tiết. “ Mày thích lì đòn thì tao sẽ cho mày nếm thêm chút ít đau khổ, để xem mày có chịu há mồm ra hay không?”
-Thực ra ở đạo quán này, luật lệ có chút khác biệt, mày phải chịu đủ ba đòn đánh mới được xử thua…có phải không mọi người? – Tên Trần Vũ đảo mắt nhìn đám môn sinh.
Thấy sư huynh nói vậy thì bọn chúng không khỏi mừng rỡ mà hùa theo. Nếu chỉ để tên “sắc ma” kia hứng chịu có hai đòn, mà phỏng chừng vẫn chưa hề thấy hắn tỏ ra đau đớn chút nào, thì thật là quá lời cho hắn.
-Đúng, đúng… phải đủ ba lượt…
-Chịu đủ ba đòn mới xử thua…
-Mau tiếp tục đê…
Hắc Vân hiểu rõ bọn chúng vốn dĩ “cá mè một lứa”, thi nhau mà chèn ép gã, muốn gã phải nếm chịu đủ mọi đau đớn. Tên “sắc ma” vốn dĩ cũng là người, cũng cảm nhận buồn vui, yêu giận như ai, giờ thấy đám môn sinh ép người thái quá, tay sư huynh thì như muốn giết người chứ không phải đấu kiếm, trong lòng gã cũng bắt đầu cảm thấy sự ấm ức dâng lên. Thôi thì “quá tam ba bận”, coi như nốt lần cuối để cho mấy tên môn sinh kia được hả lòng hả dạ, để gã rời đi. Hắc Vân hai tay cầm lấy chuôi kiếm, sa sầm nét mặt.
-Vào đi! – Gã gằn giọng.
Lần này họ Trần thầm nhủ sẽ mang hết khả năng mà giáng mạnh cho tên “sắc ma” một đòn, để xem đối phương có còn lì mặt ra được nữa hay không. Tiếng kiếm gỗ và kiếm tre lại thi nhau vang lên trong sự hò reo của đám đông.
“Chát, chát”
Do muốn nhanh chóng kết thúc mọi chuyện nên Hắc Vân cũng chỉ quơ kiếm vài cái còn đâu để mặc cho họ Trần muốn đánh vào đâu thì đánh, dù sao cũng chỉ còn một đòn nữa là kết thúc, chính miệng tên Trần Vũ đã nói như vậy dù có muốn thay đổi cũng không được. Nhưng Hắc Vân nghĩ thì đơn giản, nhưng đối phương lại ác độc khôn cùng, một đường kiếm gỗ vừa xả mạnh vào đầu của Hắc Vân, tiếng động từ sự va chạm giữa hộp sọ và thanh gỗ thực là khiến cho đám môn sinh rợn tóc gáy, vội ôm đầu thầm đau thay cho tên “sắc ma”.
“CỐP”
Tên sư huynh thì do đang hăng máu nên chẳng hề cảm thấy xót thương, ngược lại còn thống khoái không dứt, với đòn vừa rồi tuyệt đối sẽ khiến cho tên “mặt trắng” phải lăn ra đất mà kêu gào, khóc thét.
Quả thực đòn đánh đã khiến cho Hắc Vân cảm thấy buốt óc, đôi mắt hoa đi, gã khụy gối buông thanh kiếm tre, một tay chống xuống sàn, còn một tay ôm đầu. Đòn đánh vừa rồi quá ư là tàn nhẫn, nếu không phải là Hắc Vân, chỉ e kẻ tiếp nhận đã vỡ đầu mà nằm quay táng ra đất rồi, thiết nghĩ họ Trần kia thực sự đang muốn giết người chăng?
Vậy là gã đã nhận đủ ba đòn, chịu đủ ba sự đau đớn, kìm nén bản thân đúng ba lần, giờ có lẽ chẳng tên nào còn đủ lí do để làm khó Hắc Vân. Nhưng khi đôi mắt dần nhìn lại bình thường, bàn tay ôm đầu bỗng cảm thấy ươn ướt, Hắc Vân chầm chậm đưa bàn tay ra trước mắt để nhìn cho rõ, thứ gã nhìn thấy chính là máu. Máu bê bết trong lòng bàn tay của Hắc Vân, từ trên trán của gã một dòng máu đỏ thẫm cũng chầm chậm lăn xuống má. Lòng bàn tay đang dính máu của chính bản thân âm thầm siết chặt lại, đôi mắt vẫn không rời đi, Hắc Vân một lần nữa cất giọng, nhưng lần này giọng nói lạnh lẽo như từ cõi chết vọng tới.
-Tao…đi được rồi chứ?
Thấy tên “sắc ma” bị đánh chảy cả máu đầu thì đám môn sinh có chút lo sợ, phỏng chừng chuyện này đã đi quá xa. Nhưng giờ thấy thằng “mặt trắng” không kêu lên một tiếng, ngược lại còn có thể cất miệng hỏi được, chứng tỏ chỉ là vết thương nhẹ, vẫn trong khả năng chịu đựng, một thằng oắt con yếu như cọng bún thế kia mà vẫn chịu được, thì vết thương hẳn là không đáng quan tâm. Với lại vừa rồi nó đã cưỡng hôn tuyệt sắc mĩ nhân, khiến nàng phát khóc, cái việc mất chút máu cũng là bài học nhớ đời mà thôi. Nhưng mấy tên môn sinh đâu có biết, nếu chúng thế chỗ cho Hắc Vân, thì chỉ với một đòn đó thôi cũng đủ để chúng nứt sọ, mà nằm viện nửa năm. Đám môn sinh lại hò reo như thể vừa thắng cá độ.
-Sư huynh đánh hay…
-Đánh vỡ đầu nó rồi…hắc hắc…
-Đánh què luôn tứ chi nó đi, Vũ sư huynh…
Những tiếng hò reo thực chất không hề lọt vào tai của tay Trần Vũ, giọng nói duy nhất lọt vào tai hắn chính là giọng nói lạnh lẽo vừa rồi của tên “sắc ma”. Họ Trần thực sự không thể hiểu nổi khả năng chịu đựng của thằng “mặt trắng” kia lớn tới mức nào. Bị đánh cho vỡ đầu chảy máu mà vẫn tỏ ra như không có gì, không thèm rên lên dù chỉ là một tiếng nhỏ. Chẳng lẽ tên “sắc ma” này đứt dây thần kinh cảm giác, không còn biết thế nào là đau đớn? Hay nó là thằng có sức chịu đựng của “siêu nhân”? Chẳng những thế câu nói vừa rồi còn như thể thách thức, không coi mấy đòn nó nếm phải vào đâu. “Con mịe nó! Đã thế thì ông đíu cần biết thượng võ, hay công bằng gì hết. Ông đập cho mày đến khi nào mày quỳ lậy xin tha thì thôi!”. Đang lúc hăng máu, lại thấy những đòn đánh của mình dường như chả có tác dụng gì, khiến cho tên Trần sư huynh thấy mình quá vô năng, ngay đến một thằng “mặt trắng” yếu ớt cũng không thể dạy dỗ được, thử hỏi cái danh hiệu á quân kiếm đạo toàn miền bắc của hắn sẽ vứt đi đâu? Chẳng thèm để ý tới luật lệ gì hết, cũng chẳng cần biết đám sư đệ nhìn vào thế nào, trước hết cứ phải triệt để đập cho tên “sắc ma” kia trận đòn nhừ tử cái đã.
Họ Trần như phát cuồng, nhảy bổ tới mà liên tiếp giáng cho Hắc Vân cả chục nhát kiếm, chẳng hề kiêng nể bất kì bộ phận nào, cứ thế mà loạn xạ đập tới tấp. Hắn cũng chẳng cần biết là đối phương vẫn đang khụy gối, tay chống sàn, không hề cầm vũ khí.
“BỘP, BỘP, CỐP, BỘP, BỘP, BỘP….”
Thấy sư huynh hăng máu như vậy thì đám môn sinh cũng hò reo ý ới, chúng tưởng rằng họ Trần nghe được mấy câu khích bác của chúng, tiếp tục dạy dỗ tên “sắc ma” mà không cần biết tới luật lệ gì hết.
-Hoan hô sư huynh, hoan hô sư huynh…
-Đánh hay lắm, đánh hay lắm Vũ sư huynh ơi…
-Thật là khoan khoái làm sao… ha ha ha ha ha…
“BỘP, BỘP, BỘP……”
Bọn môn sinh này đâu phải là người chịu trận, làm sao biết được những đòn đánh kia đau đớn tới mức nào. Nếu chúng hiểu được thì chắc chắn sẽ không mạnh mồm mà hò hét như vậy.
Rốt cuộc thì tay Trần Vũ kia có coi đối phương là người không đây? Hắn ra tay đánh Hắc Vân cứ như thể đánh súc vật, có khi súc vật cũng chẳng bị ngược đãi đến mức độ đó. Hắn nghĩ rằng có thể đánh cho tới lúc tên “sắc ma” phải quỳ xuống xin tha? Cái này gọi là ảo tưởng, là không biết trời cao đất dày, là đang đùa với lửa, họ Trần đang đùa giỡn với chính mạng sống của bản thân mà chẳng hề hay biết.
Trên đời này chẳng có gì là bất tận, ngay đến vũ trụ bao la cũng phải có giới hạn của nó, chứ đừng nói gì tới sức chịu đựng của con người. Hắc Vân vốn dĩ là kẻ đắc tội trước, nên hắn đã nhắm mắt mà cho qua ba đòn, coi như thay lời xin lỗi. Nhưng giờ thì sao? Đây không phải là ba, mà là hàng mấy chục nhát kiếm gỗ đang không ngừng nã vào người Hắc Vân. Vậy gã có đau không? Tất nhiên là có chứ, rất đau là khác. Không những chỉ đau đớn mà trong đầu gã giờ đây đang xuất hiện một cảm xúc, “điên”. Khí huyết trong cơ thể Hắc Vân như thể đang chảy ngược, bức bối như muốn trào ra ngoài, lồng ngực như bị một vật nén chặt lại khiến hơi thở của gã trở nên dồn dập. Bản thân đã bị đánh cho chảy máu đầu, nhưng tên Vũ sư huynh kia vẫn nhất quyết không buông tha, mà còn ra tay ác độc hơn nữa, đám môn sinh ở ngoài thì không ngừng hò reo. Cảnh tượng này làm Hắc Vân nhớ tới lúc còn trên đảo, một tên đồ tể và xung quanh là những tay đại gia mất hết nhân tính.
Hắc Vân vốn dĩ là sói đội lốt cừu, một khi hoàn cảnh tác động vào gã, để cho bộ lông cừu trắng muốt không còn che nổi màu đen xám đặc trưng của loài sói, thì khi đó chỉ trách sao ông trời không có báo trước tai họa cho kẻ dám đắc tội với gã mà thôi.
Cái gì đến rồi cũng phải đến, li nước đã đầy nếu tiếp tục đổ thêm thì chắc chắn sẽ phải trào ra.
“BỤP”
Thanh kiếm gỗ đang được dồn nén hết sức mạnh mà quật xuống thì bị một bàn tay dính máu đỡ lấy ngay giữa không trung.
Đường kiếm bạo liệt như vậy mà đối phương chỉ giơ một tay lên là dễ dàng đỡ được, tên Trần Vũ có chút bất ngờ. Hắn tính rút lại thanh kiếm, để tiếp tục thỏa mãn sự hăng máu đang dâng lên dần dần. Nhưng dù có kéo, có xoay, vặn cỡ nào thì thanh kiếm cũng không xê dịch nổi một li, họ Trần còn dùng cả hay tay nắm chắc chuôi kiếm mà giật lại cũng không được. Thấy đối phương dùng một tay, mình thì dùng tới hai tay ra sức mà lôi cũng không ăn thua gì, hơn nữa đối phương lại nhỏ con hơn hắn nhiều. Thẹn quá, tên Trần Vũ mới hét lên.
-Mau buông ra thằng ôn con!
Lúc này Hắc Vân đã đứng dậy, tay vẫn nắm chắc thanh kiếm gỗ, đôi mắt sắc lạnh tới rợn người đang nhìn xoáy vào mặt tên Vũ. Đám môn sinh thấy tình thế bỗng chốc biến chuyển, Vũ sư huynh rõ ràng đang dùng cả hai tay để giật lại thanh kiếm gỗ, còn tên “sắc ma” chỉ cầm bằng một tay. Những tiếng hò reo nhanh chóng thưa thớt rồi tắt lịm, chỉ còn lại giọng chửi bới của Vũ sư huynh.
-Bỏ cái tay thối của mày ra, không thì đừng trách tao…
“Rắc”
Bàn tay của Hắc Vân vặn mạnh, tức thì chiếc kiếm gỗ được chia thành hai nửa, đuôi thì tên Trần Vũ cầm, còn đầu thì nằm trong tay gã. Đám môn sinh cùng họ Trần nhìn thấy vậy thì không khỏi tròn mắt, há mồm, thanh kiếm gỗ này cứng chắc ra sao chúng đều biết rõ, vậy mà tên “mặt trắng” kia dễ dàng bẻ gẫy như thể bẻ một miếng xốp.
Hắc Vân buông tay, khiến cho thanh gỗ trên tay rơi xuống sàn vang lên vài tiếng “cạch, cạch,..”. Khi tiếng động này vang lên thì cơ thể của tên “sắc ma” cũng theo đó mà xuất kích, một quyền của gã như thiết chùy quật thẳng vào khớp tay của tên Trần Vũ.
“RẮC”
Tiếng xương gãy vang lên còn chưa dứt, họ Trần kia còn chưa hề cảm nhận được sự đau đớn nơi cánh tay, thì đôi chân của Hắc Vân đã tiếp tục phát động. Một cước bá đạo nhằm đúng mạng sườn của đối phương mà quật tới.
“Rốp”
Với một cước này thôi, e là tên sư huynh xấu số cũng phải gãy tới sáu, bảy cái xương sườn. Cơn đau chỉ mới lên đến nửa chừng, tiếng kêu còn chưa kịp phát ra miệng thì lại một đạo quyền nữa nhanh như chớp, bạo liệt như sấm sét đã thụi thẳng vào bụng của Trần vũ. Chiếc áo giáp kiên cố là thế mà cũng phải lõm vào, in đúng hình nắm đấm của Hắc Vân.
“BỤP”
Với cơ thể to cao của tên Vũ thì chắc hẳn hắn phải nặng tới 70, 80 cân chứ không thể ít hơn. Nhưng giờ đây, khi trúng một quyền của Hắc Vân, thì cơ thể của hắn phỏng chừng chỉ còn nặng có vài cân mà thôi. Tên Trần vũ bắn tuốt về sau xa tới cả sáu bảy mét, va thẳng vào đám môn sinh đang đứng phía sau, cả đám thi nhau ngã ngửa ra đất.
-Vũ sư huynh…
-Mau tới xem huynh ấy có sao không…
Mấy tên môn sinh tận mắt chứng kiến cơ thể cao lớn của sư huynh bắn tuốt về sau cứ như bị một chiếc xe tải chạy với tốc độ cao đụng trúng, thì hốt hoảng lại xem xét thương thế. Giờ đây, tên Vũ sư huynh đang nằm xõng xoài trên sàn, mắt trợn ngược, sùi bọt mép, một cánh tay đã bị gập về sau biến dạng, giáp bụng thì lõm vào. Xem ra liên tiếp phải chịu đựng những nỗi đau tới chết đi sống lại, nên họ Trần đã chết giấc tại chỗ. Nhìn kĩ cơ thể đang nằm kia, những tên môn sinh vừa thi nhau hò hét giờ phải nhìn tên “sắc ma” với ánh mắt khác, một ánh mắt sợ hãi như nhìn thấy ác quỷ.
Hắc Vân đứng yên tại chỗ, quét ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía trước, dòng máu trên mặt gã giờ đã chảy xuống tới cằm. Đáng lí ra chỉ cần một đòn là có thể tiễn tên tên súc sinh vừa hành hạ gã tới tây phương cực lạc, nhưng có một chuyện khiến Hắc Vân không thể xuống tay, hơn nữa đây lại là đạo quán mà Liên Hoa mĩ nhân lui tới, phỏng chừng nàng rất thân thiết với mọi người, nếu giờ mà đánh chết người trong này, thử hỏi gã còn cơ hội mà tiếp cận mĩ nhân hay không? Đó là còn chưa kể tới vụ việc giáo huấn mấy tay Trung Quốc vừa mới xảy ra hôm qua.
Nhưng có điều Hắc Vân chưa tính qua, đó là đánh chết người và đánh cho bán thân bất toại thì cũng không hề khác nhau là mấy. Từ trong phòng thay đồ nữ, các nữ môn sinh cùng với Liên Hoa mĩ nhân giờ mới bước ra. Những tưởng tên “sắc ma” đã biến xấu hổ mà biến đi rồi, mọi người sẽ không còn phải chạm mặt hắn nữa, ai dè vừa bước ra đã thấy ngay Hắc Vân một mình đứng giữa sàn tập, các cô nàng đanh đá vội tru mỏ lên mà xỉ vả.
-Ai Da! Cái tên dâm tặc nhà ngươi vẫn còn mặt dày mà ở lại sao?
-Tên này có biết xấu hổ không vậy hả?
-Mấy ông con trai đâu cả rồi? Sao còn chưa tống khứ hắn ra ngoài!
Hắc Vân chỉ lặng lẽ “tiếp thu” mấy lời “ ngọt ngào” của các nữ môn sinh, nào có phải gã không muốn rời đi, chỉ là có một số thành phần “anh tài” không muốn cho gã dễ dàng bỏ đi mà thôi. Ánh mắt của Hắc Vân lại nhìn chằm chằm vào Liên Hoa mĩ nhân, thực sự gã không thể điều khiển nổi bản thân khi con người kia xuất hiện.
Đáng lí ra thì Liên Hoa đã nguôi ngoai đi phần nào, nhưng giờ vừa bước ra lại chạm mặt với tên “dâm thần”, chẳng những thế hắn còn cứ nhìn xoáy vào nàng, ngọn lửa tức giận lại bùng lên. Toan đốp chát vào mặt tên vô liêm sỉ kia, thì tuyệt sắc mĩ nhân cùng các nữ môn sinh mới để ý đám nam môn sinh đang xúm vào một chỗ, tên quay mặt nhìn vào trong, kẻ thì mặt mày tái mét nhìn về phía “sắc ma”. Thấy sự lạ, các nàng liền chạy lại gần xem có chuyện gì hay không.
-Á! – Một cô nàng khi nhìn thấy gã Vũ nằm bẹp trên sàn thì thất kinh kêu lên.
-Anh Vũ! – Liên Hoa mĩ nhân tròn mắt.
-Chuyện gì vừa xảy ra vây? – Một nàng quay ra hỏi gã đứng cạnh.
Tên này e dè nhìn qua Hắc Vân rồi lại nhìn sang tay sư huynh của hắn, phỏng chừng đang sợ hãi điều gì, chỉ dám nói lấp lửng.
-Vừa rồi…sư huynh và…và… tên đó…
Các cô nàng chả cần phải nghe hết câu, cái tính nhanh nhảu, bộp chộp lập tức trỗi dậy.
-Cái tên trời đánh, thánh đâm kia. Sao ngươi dám hành hung anh Vũ hả?
-Đã sàm sỡ chị Hoa, giờ còn ra tay đánh ngươi…ngươi đúng là súc sinh mà…
-Chúng ta sẽ báo công an…
-Tên côn đồ, biến thái…
Các cái miệng xinh đẹp thi nhau chửi rủa, nhiếc mắng tên “sắc ma”, mà chả cần biết đầu đuôi sự việc ra sao, lỗi lầm thế nào, cứ phải bênh người mình cái đã. Liên Hoa mĩ nhân nghe chị em nói vậy, thì quay ra nhìn Hắc Vân với ánh mắt bi phẫn, hai hàng lệ lại trào ra tức tưởi, thực sự giờ đây nàng không biết dùng từ ngữ nào để ném vào mặt tên côn đồ, dâm tặc trước mặt.
Nét mặt đáng sợ, cùng đôi mắt lạnh lẽo của Hắc Vân vừa bắt gặp những giọt nước mắt đang lăn dài trên má của mĩ nhân thì liền tan biến, chỉ còn lại sự buồn bã đang phủ xuống gương mặt gã. Hắc Vân liên tiếp làm cho Liên Hoa phải rơi lệ, mà toàn là nước mắt của sự uấn hận, tức tối. Liệu có phải ông trời đang đùa giỡn với hắn không đây, muốn chơi hắn không đây? Xem ra sau này để lấy được một chút ít thiện cảm của Liên Hoa mĩ nhân, thì Hắc Vân sẽ gặp phải vạn phần khốn đốn.
Tuy bị chị em không tiếc lời mà “biểu dương”, mĩ nhân thì hiểu lầm mà phát khóc, nhưng gã vẫn chẳng hề thốt ra tới nửa từ thanh minh. Bởi gã hiểu rõ, càng thanh minh thì mọi người sẽ càng hiểu lầm, nghĩ rằng gã đang bào chữa cho tội lỗi của bản thân, nên tốt nhất là không nên nói gì cả.
Khi diễn biến đang lên tới cao trào, thì cánh cửa ra vào bật mở, một bóng người cất bước vào trong đạo quán. Là một người ông lão tóc đã bạc trắng, nhìn gương mặt mà đoán thì lão cỡ tầm 64, 65 tuổi, tuy đã già nhưng vẫn rất linh hoạt, khỏe mạnh, cách đi đứng nhanh nhẹn, nhưng không hề vội vã, ông lão này chắc chắn là một người có tập luyện qua võ công.
Vừa thấy ông lão bước vào thì đám môn sinh liền lễ phép cúi chào.
-Sư phụ! – mọi người đồng thanh.
Tiến vào trong đạo quán, người đầu tiên đập vào mắt ông ta chính là Hắc Vân, nhìn thấy viết máu trên mặt của tên thanh niên thì ông lão không khỏi chau mày. Nhìn về phía đối diện lại thấy đám môn sinh của mình đang xúm vào một chỗ, lại càng khiến cho ông ta khó hiểu.
-Có chuyện gì vậy?
Vừa thấy sư phụ cất giọng hỏi thì lập tức đám nữ môn sinh liền nhanh miệng mà trả lời, cứ như thể đứa trẻ con đang mách bố.
-Có kẻ vào đây gây rối đạo quán sư phụ à…
-Hắn sàm sỡ chị Hoa…
-Lại còn hành hung anh Vũ nữa…
-Sư phụ mau lại đây mà xem…
Vừa nói đám môn sinh vừa hướng mắt về phía Hắc Vân, tỏ ra hằn học, tức tối. Còn Liên Hoa thì chỉ trân trân nhìn tên “sắc ma”, hai hàng lệ cứ tuôn ra mà không sao kìm lại được, sự phẫn uất khó có thể cất được thành lời. Thấy các đệ tử nói vậy thì ông lão rảo bước tới nơi, nhìn vào tên đồ đệ ưu tú của mình đang nằm bất tỉnh trên sàn, đang được các môn sinh chăm sóc, lão Phúc không khỏi thất thần. Điều làm ông ta chú ý nhất đó chính là vết lõm sâu hằn lên hình một nắm đấm ở chiếc áo giáp. Liệu cần phải có bao nhiêu sức mạnh để tạo ra vết tích kinh dị như vậy?
Ông lão này chính là Thượng Điền Tiểu Phúc, sinh ra và lớn lên tại Tokyo – Nhật Bản. Từ nhỏ ông ta đã được huấn luyện tại các trường kiếm đạo danh tiếng, lãnh ngộ đủ cách dòng kiếm thuật trên đất nước mặt trời mọc. Những người trong nghề thường tôn sùng mà gọi ông ta với mĩ danh, “Thiên tài kiếm đạo”. Không cần nói cũng biết cả cuộc đời ông ta gắn liền với sự truy cầu cảnh giới tối cao của kiếm đạo, là sự tập luyện không ngừng nghỉ bất kể ngày đêm. Càng đi sâu ông càng hiểu rõ hai chữ “kiếm đạo” tuy rằng đơn giản, nhưng hàm chứa trong đó lại là một triết lí rộng lớn, mà ông ta phải đánh đổi cả đời mới mong hiểu hết được. Trong cuộc chiến Nhật – Việt ông đã qua đây để chiến đấu, vào sinh ra tử không biết bao lần, nhưng lão Phúc sớm hiểu ra cuộc chiến này thực chất là vô nghĩa, người dân Việt Nam là con người đôn hậu, hiền hòa và chất phác nhất mà ông từng được biết. Chiến tranh kết thúc, Thượng Điền Tiểu Phúc đưa cả vợ và con qua Việt Nam định cư, lập nên đạo quán Thượng Nhật. Bản thân con trai ông ta cũng kết hôn với một người con gái Việt, còn Liên Hoa mĩ nhân chính là cháu nội của ông ta.