Đưa tay khuấy nhẹ ly cafe màu nâu sữa, Hans bắt đầu chìm vào suy nghĩ.
Càng biết nhiều càng thấy thế giới thứ hai này kỳ lạ.
Những người như lão khỉ già không chỉ có vài mống như dự đoán của Hans. Nếu thật sự đi khắp thế giới thứ hai, có lẽ sẽ vơ được một đám.
Vòng lặp này có vấn đề như vậy sao !? Do lỗi của hệ thống !?
Không... nói như vậy cũng không đúng. Đám người đã phát triển được AI này, hoàn toàn giống một người thật, chỉ hơi ngây thơ đơn giản một chút thôi. Đây cũng là vì họ sống chưa được lâu. Nếu để họ tồn tại thêm chục năm nữa, chắc chắn không thể phân biệt được họ với một player ở thế giới thứ hai nữa.
Điểm đáng nói là số lượng AI này chỉ có tăng lên chứ không giảm xuống, gần đây Hans để ý, ông Smith vốn được thiết lập sợ vợ, diễn đi diễn lại một trò khôi hài trong thành, gần đây đã bắt đầu trả treo, cãi lại bà ta rồi.
Ông ta đang thông minh lên. Cứ thế này, ngày ông ta có được trí tuệ cũng không còn xa nữa.
Cứ theo đà vận động này, khoảng 50 năm nữa, thế giới thứ hai sẽ tràn ngập các AI, đến lúc đó, khoảng cách giữa thực và ảo có lẽ sẽ biến mất. Mà điều này cũng manh nha xuất hiện từ lâu rồi. Tựa như tình cảm của Hans và Lilith, chẳng phải ở Nhật Bản – một quốc gia khá nổi tiếng trên trái đất, người ta còn biểu tình, kiến nghị cho phép họ làm đám cưới chính thức với một cô vợ ảo trong một game dating sim (game hẹn hò) đó sao.
Nếu chỉ có như vậy thì cũng thôi, chủ yếu là đám này không nằm trong sự quản hạt của hệ thống, rất dễ gây chuyện. Đơn cử như Lilith, cô ấy không hề bị ảnh hưởng bởi lời nguyền của thần ru ngủ, vậy nửa đêm, đưa cho cô ấy một con dao thì Lilith có thể nhẹ nhàng mà đồ sát hết cả thành. Những AI này còn có thể xuyên tường, ẩn thân v...v nếu bọn họ nghe trộm những chuyện cơ mật, rồi truyền bá ra ngoài, vậy chẳng phải thế giới này sẽ loạn lên sao !?
Có lẽ mọi người còn chưa có để ý, nhưng đến một lúc nào đó, những việc này sẽ bị phơi bày ra ánh sáng, lúc này thì tập đoàn IMI định làm sao !? Dùng thực lực một mình đối chọi với cả thế giới chắc !?
Một điểm đáng nghi nữa, đáng lý tập đoàn IMI phải nghiêm túc càn quét đám AI này, nhưng sau khi bắt được Lilith, họ lại chẳng có hành động nào lớn. Họ không muốn hành động, hay thực chất không thể hành động !? Nếu như vậy, tại sao ngày họ lại biết được vị trí chính xác của mình và Lilith đến vậy !? Nếu có phương pháp dò tìm được những người như Lilith, vậy tại sao không bắt tất cả các AI đi, mà chỉ bắt cô ấy mà thôi !?
Quá nhiều điểm kỳ lạ.
Mấy hôm trước, Hans gặp được một NPC ở khu chợ giời dưới lòng Midgar, ông ta có khuôn mặt giống hệt một viên quan chức đã chết tháng trước. Ông này làm ở bộ văn hóa giải trí thông tin, chuyên quản những việc liên quan dến mạng xã hội ảo như thế giới thứ hai này, cũng đưa ra rất nhiều kiến nghị đổi mới, vì vậy Hans có thể nhớ được mặt mũi ông ta khá rõ. Một NPC giống hệt với ông ta, mà trước giờ, mình lăn lộn ở khu chợ giời này mãi, chưa bao giờ nhìn thấy !?
Là trùng hợp ngẫu nhiên sao !?
Hans cười khẩy, tự giễu một hồi rồi uống nốt ngụm cafe cuối cùng, lấy ra một thẻ tài khoản trong người, quẹt vào máy quét ở góc bàn. Sau đó đứng dậy định rời đi.
...
“Này anh, đã bảo rồi, tôi không có rảnh mà !!” Linh bực mình nói.
“Chỉ cần trả tiền là được chụp ảnh với Maid mà !? Quán này đâu có cấm điều đó.”
Đối diện với Linh, một thanh niên tóc vàng mắt xanh, sống mũi cao, kiêu ngạo cùng đôi mổi mỏng dẹt, nhìn qua cũng có vài phần lãng tử, đang cười cười, dán mắt vào cô gái cợt nhả nói.
“Chụp ảnh là phải ôm eo, nắm tay nắm chân vậy sao !?” Linh nhướng mày tức giận, hai chữ “chủ nhân” và “thượng đế” đã quăng tuốt lên chín tầng mây rồi. Nếu chạm đến giới hạn, cô sẽ bùng nổ mà đánh người thật. Dù biết rằng đánh không lại.
“Đó là tạo dáng, tạo dáng hiểu không !? Cô em chẳng hiểu gì về nghệ thuật cả !” Thanh niên kia cũng đã bắt đầu mất kiên nhẫn nói.
Hai bên bắt đầu to nhỏ một hồi. Thực ra họ đối đáp cũng khá hòa bình, chủ yếu là quán này hơi nhỏ, nên âm thanh có phần vang vọng hơn bình thường. Nói nhỏ nhẹ thì không sao, chứ tranh luận thì lập tức thành cãi nhau.
Vừa đúng lúc Hans đi đến, thấy cảnh này, bật cười nói:
“Cô Manhattan, trêu học sinh của mình như vậy thấy vui lắm sao !?”
Mặt thanh niên kia lập tức dài như cái bơm, quay sang định phát tiết, thì nhìn thấy vẻ mặt sáng lạn của Hans, đành xịu xuống, u oán đáp.
“Đáng ghét, sao đi đâu cũng gặp cậu vậy !?” Nói rồi phẩy phẩy tay đánh không khí rất khoa trương...
À không, rất ẻo lả.
Còn Linh, đôi mắt và cái miệng nhỏ nhắn đã thành ba hình tròn to đùng.
Chàng thanh niên tóc vàng mắt xanh, bộ dáng bảnh bao, ăn mặc hợp mốt cùng dáng người cao ráo này làm ai cũng liên tưởng tới một playboy sành điệu. Có cho tiền cũng chẳng thể nào liên tưởng được anh ta với một quý bà nào đó – tất nhiên không nói đến cái ngành dịch vụ trai bao nổi tiếng kia. Ấy vậy mà sống lâu mới thấy lắm sự lạ. Con người đã là một động vật kỳ quái, trong một đống người kỳ quái luôn luôn có những nhân vật đặc biệt kỳ quái. Điều đó được nghiệm chứng ở ngay đây, trong anh chàng này.
Hiếm có ai được biết, luyện dược sư nổi tiếng nhất thế giới thứ hai, biệt hiệu Doctor lại là một thanh niên anh tuấn như thế này. Đương nhiên, lại càng chẳng thể nào tưởng tượng nổi, người này ở thế giới thực lại là một quý bà đẫy đà bóng mượt.
Không thể không nói, cô Manhattan là một người rất may mắn.
Trong cái thân thể nặng nề ấy của cô, là một người đàn ông tiêu chuẩn. Đã biết bao nhiêu lần, anh ta thầm oán ông trời tại sao lại đặt linh hồn mình trong thân xác người phụ nữ. “Anh ta” bất lực, ức chế vô cùng. Nghĩ đến cảnh một ngày nào đó mình sẽ phải gả cho một người đàn ông, “anh ta” đều cảm thấy sởn gai ốc. Vậy nên Manhattan đã nghĩ ra một phương pháp quái dị để tránh cái chuyện tất nhiên phải tới với một cô gái bình thường này. “Anh ta” ăn thật nhiều.
Ăn nhiều đến mức cả người thành một con heo bóng mượt đẫy đà, người nhìn người sợ, quỷ thần tránh xa. Nhờ thế nên “anh ta” có thể ở vậy bao năm, không một tấm “chồng.”
Thế giới thứ hai đến với anh ta như một vì thiên sứ, giải thoát anh ta khỏi cái thân xác tội lỗi mà thượng đế đã ban nhầm cho mình. Ở thế giới này, bạn có thể sống lại một cuộc đời mới, có rất nhiều lựa chọn, một trong số đó chính là giới tính. Ngày “cô Manhattan” nghe được tiếng yêu cầu của NPC điều hành giao diện đăng nhập về vấn đề giới tính, “cô” đãkhóc được cả một chậu nước mắt.
Thế giới thứ hai cho chọn lựa giới tính của avatar (thân thể ảo), nhưng không hề cho phép lựa chọn gương mặt. Bạn có hai lựa chọn:
1- Dùng khuôn mặt thật của mình.
2- Để hệ thống random, dựa theo giới tính và độ tuổi của bạn.
Tất nhiên là cô chọn thứ phù hợp với linh hồn mình nhất, và để mặc số phận quyết định khuôn mặt đàn ông này tròn méo ra sao.
Cũng may, vận khí của cô không tệ. Thân xác mới này chân dài dáng chuẩn, mặt lãng tử, hoàn toàn đã vượt quá giấc mơ của cô “n” lần. Cô Manhattan lúc đó sướng muốn chết. Trong một phút nông nổi đã để lộ ra cho một tên trời đánh về chuyện này. Đó chính là Hans.
Bạn còn nhớ có lần Hans cảm thán rằng cậu ta biết một người, ban ngày làm giáo viên đạo mạo, ban đêm làm playboy chứ - Vâng, chính là “anh chàng” này đây.
...
Để lại gương mặt cổ quái của cô hầu gái, hai người “đàn ông” sóng vai bước ra khỏi cửa hàng.
“Tay cậu bị làm sao vậy !?” Doctor hỏi.
“Gần đây mới xem một bộ phim cũ có tên là Thần điêu đại hiệp, cảm thấy một tay rất có phong cách nên để vậy mấy ngày chơi.” Hans nhún vai đáp, không dùng kính ngữ. Ở thế giới này, hai người có thể xem như là “bạn”, không cần câu nệ quá nhiều.
“Cậu còn thiếu một con chim điêu và cây đại kiếm nữa ! Mà như vậy, còn dùng được cung sao !?” Doctor biết Hans nói nhảm, nhưng nếu cậu ta không tiện nói, anh ta cũng biết ý mà ngừng hỏi.
“Con chim điêu thì tôi sẽ nghĩ cách, còn đại kiếm thì Danny đang làm cho tôi rồi.” Hans có chút đắc ý đáp. Hồn nhiên bỏ qua câu hỏi cuối.
Doctor cũng không truy vấn, chỉ hỏi tiếp:
“Cậu cần nhiều [dụ thú hương] như vậy để làm gì !? Định mở nông trại à !? Vừa hay tôi mang hết theo người đây. Không gian giới chỉ cũng gần chật rồi. Trade (giao dịch) đi.”
“Ồ, tốt thật, tôi cũng đang định đến chỗ anh để lấy.” Hans cười nói, sau đó miết nhẹ chiếc nhẫn lên môi, làm một bảng menu trong suốt hiện ra.
Cậu ta ấn vào biểu tượng cái xe chở hàng trên menu, một bảng nhỏ màu xanh trong vắt hiện ra, với hàng chữ:
“Xác nhận đối tượng yêu cầu giao dịch, ấn [đồng ý] để tiếp tục”
Giao dịch ở thế giới thứ hai này là vậy, đồ vật sẽ được chuyển thẳng đến không gian giới chỉ của nhau, không cần phải thuê nhân công mang vác nặng nề. Cực kỳ tiện lợi.
Chẳng mấy chốc, giao dịch đã hoàn tất. Trong con mắt của Hans hiện lên một báo cáo nhỏ:
“Đã nhận: Dụ thú hương – số lượng: 200”
Hans mỉm cười:
“Ok, thành giao. Tiền sẽ chuyển khoảng sau nhé !”
“Nếu cậu quỵt, tôi sẽ tìm cớ hạ hạnh kiểm sau đó giáng cậu xuống lớp E - ở với đám du côn nhất trường luôn.” Doctor cười nói.
“Ồ, nào dám. Cũng đến giờ rồi. Tôi đi trước nhé.” Hans phẩy phẩy tay mấy cái tỏ ra có phần sợ hãi nói.Sau đó cả hai cùng cười dài.
Trước khi rời đi, Hans đột ngột quay lại:
“À, anh nên quay lại xin lỗi Linh đi, và bảo cô ấy bớt mồm bớt miệng một chút. Con gái ấy mà, thích nhất là bật mý mấy bí mật khó nói của người khác lắm đấy.”
Nghe đồn lúc đầu khu vực này chỉ có mỗi một quán bar này kiêm tu tất cả. Từ cafe, ẩm thực cho đến cung cấp phòng hội nghị hội họp. Khởi đầu, đây chỉ là chỗ cho các player 5x tụ họp, ăn chơi đàn đúm. Nhưng lâu dần, người ta mới để ý tới nguồn lợi khá lớn mà chẳng cần phải chém giết này. Thế là hàng quán xung quanh thi nhau mọc lên. Đến cuối cùng, đã hình thành cả một khu ẩm thực lớn mang tên của quán.
Bởi thế, quán bar này nằm ở trung tâm khu ẩm thực, trở thành một địa phương khá vip, thường chỉ có những người quen của ông chủ tới đây làm khách lấy lệ. Nó cũng là địa phương yên tĩnh nhất giữa khu ẩm thực đông đúc này.
Còn cái tên seven heaven ấy hả !? Chỉ là do chủ cửa hàng khi đó đang mê mẩn một thiếu nữ ảo trong game Final fantasy VII, nên muốn hiểu cảm giác của nàng lúc mở ra quán bar nổi tiếng nhất game đó thôi.
Đẩy nhẹ khung cửa gỗ đã có phần kẽo kẹt vì lâu lắm không được tu sửa, Hans bước vào đại sảnh.
Cảnh vật vẫn như cũ.
Chính giữa là một thảm đỏ lớn, không biết bằng chất liệu gì, nhưng khá êm chân. Hai bên là những cụm bàn ghế nhỏ, phục vụ khách muốn chờ người, có khoảng chục người rải rác, chắc đã là khách quen ở đây, dù sao ông chủ quen biết cũng rất rộng.
Thật hoài niệm, ba năm trước, lúc mình mới chân ướt chân ráo vào thế giới thứ hai, cũng làm nhân viên bồi bàn ở đây, lấy tiền mua item cùi để dùng qua ngày. Lúc đó Hans vẫn thường nhìn ra cửa lớn, ước ao có ngày chính mình sẽ đường đường chính chính đi từ phía ngoài vào.
Ước mơ khi đó tưởng như rất xa vời, Midgar là thủ đô của các player cấp 5x. Hans khi đó 1x còn chưa tới, được Danny rủ tới đây làm thuê, chiêm ngưỡng phong phạm của các “cao thủ”. Ấy vậy mà đã ba năm rồi.
Danny được thừa kế từ chủ cửa hàng, dù mới đạt level 25, đã thành ông chủ của quán bar vip nhất Midgar này, ấy vậy mà lại bỏ bê hết công việc cho quản lý, chạy đi làm ông chủ thợ rèn ở cơ sở ngầm dưới lòng midgar.
Cái lệnh bài dùng để di chuyển trong thành khi đó giờ đã được anh ta đóng khung lại, cất kỹ phía sau bức tranh “chiến tranh và hòa bình” ở xưởng rèn đã ám đầy khói bụi kia.
Hai tên bồi bàn năm đó, giờ đã có biến hóa nghiêng trời lệch đất. Cảm giác lúc này của Hans rất cổ quái, giống như dắt bạn gái cực xinh về ra mắt cái đứa đã đá mình trước đây vậy.
Vậy nên cậu cứ cười tủm tỉm suốt.
Mấy tên nhân viên ở đây, vỗn đã quen nhìn các đại nhân vật tai to mặt lớn, nhưng khi nhìn thấy chàng trai này cũng không giấu được một hồi kinh ngạc.
“Nhìn kìa... là chồn bạc.”
“Đâu...đâu !? Chồn bạc !? Mày có nhầm không !? Còn trẻ vậy sao !?”
“Chồn bạc là player trẻ nhất trong đám 5x, lại là một trong những người bí ẩn nhất, nếu không phải lần trước tao đi cùng chị hai, lén nhìn được mặt mũi hắn, giờ chắc cũng như mày.”
...
Mặc kệ những tiếng xì xào bàn tán hai bên, Hans chỉ cười nhạt đi thẳng đến chỗ nhân viên lễ tân hỏi:
“Mọi người đã tới hết chưa !?”
Lễ tân đương nhiên biết người này là ai, bạn thân nhất của ông chủ từ hồi còn khố rách áo ôn, tuy vậy cũng không sợ hãi gì, chỉ cười nhẹ đáp lại:
“Chưa, anh là người tới sớm nhất ! Có muốn uống chút gì không !?”
Ánh mắt tràn ngập mong đơi.
Hans cười lắc đầu.
“Tôi vừa mới nốc một bụng cafe xong, giờ vẫn còn thấy nâng nâng đây.”
Lễ tân không ép, chỉ đưa ra một chìa khóa nhỏ, đánh chữ VIP2 nói:
“Phòng hội trường vẫn đang được chuẩn bị, đây là chìa khóa phòng chờ. Đồ uống vẫn như mọi lần, tất cả đều miễn phí.”
Hans gật đầu cám ơn rồi thong dong rời khỏi đại sảnh.
...
Đêm nay đã định trước sẽ là một đêm náo nhiệt.
Cửa chính lại một lần nữa được đẩy ra. Một đoàn khoảng mười hai người nối đuôi nhau đi vào.
Dẫn đầu là một người phụ nữ khoảng 28-30 tuổi. Dáng người uyển chuyển, toát ra vẻ đẹp bốc lửa, câu dẫn đàn ông không chừa lại mạng nào. Chỗ cần nở thì nở, chỗ cần thon thì còn thon hơn bình gốm sứ tinh mỹ nhất. Đôi chân dài đi bốt cao, dưới lớp váy ngắn lại càng tăng thêm vẻ gợi cảm. Nhất là mái tóc màu đỏ bồng bềnh, được buộc tùy ý ra sau gáy, làm người phụ nữ này càng có thêm vẻ hoang dã phong tình. Quyến rũ từ đầu đến chân.
“Trời ơi, firefox (hỏa hồ ly) !” Sau vài phút sững sờ, cho đến khi người phụ nữ đã đến sát bàn lễ tân, mới có người nuốt khan một ngụm nước miếng, tu ừng ực một chai sake đen bóng rồi phấn khích kêu lên.
“Lạy chúa, bà cô này đi đến đâu, ở đó có chiến tranh, lại sắp có trận gì lớn sao !?”
“Kệ mom nó, thằng nào có pha lê ghi hình, mau mau đem ra, cơ hội ngàn năm có một. Ảnh của bà chị này còn hiếm hơn chữ ký của Lilith Ren nữa, mau mau, kéo người ta đi mất bây giờ.”
“Chết cha... quên mất... đâu rồi đâu rồi...”
Mặc kệ đám người nhốn nháo một hồi, hỏa hồ ly cũng chỉ tán vui hai câu với lễ tân rồi cũng rời đi, theo hướng căn phòng mà Hans đang ở.
“Mẹ kiếp, Hỏa hồ ly và chồn bạc có quen biết sao !?” Một tên to xác, nốc một ngụm bia lớn, đến mức ngà ngà rồi nói.
“Không rõ, cáo và chồn, có thể lắm chứ !” Cả đám người vẻ mặt mờ mịt nói.
Tiếp sau đó, tất cả lại cùng chết lặng, khi những tên tuổi trên “bảng vàng” lần lượt xuất hiện ở đại sảnh. Và chỗ ngồi của bọn họ càng lúc càng chật bởi đám đàn em của các lão đại này cũng chạy tới chiếm đất.
Mọi người đầy một bụng bất mãn và hiếu kỳ, nhưng không có một ai bỏ đi.
Nhiều cao thủ như vậy, toàn những cái tên làm người ta hoa mắt:
Hỏa hồ ly Candy – hội trưởng công hội các nhà mạo hiểm, Chồn bạc thần bí – cao thủ trẻ tuổi nhất trong đám player 5x, Sư tử vàng Northnan – thống trị nửa tây của Midgar, Cá sấu chúa Jonathan – Hội trưởng đội lính đánh thuê Swapm (đầm lầy) khét tiếng hung tàn và hàng loạt những cái tên chói mắt hoa lệ nữa.
“Ai có thể tập hợp đám quái thú này đến đây !?”
Dù lý do là gì thì đêm nay có lẽ sẽ phấn khích lắm đây.
Một cao to đen hôi, cái đầu húi cua nhìn trọc lóc – tất nhiên là ông chủ hiện tại của Seven heaven, người còn lại là một anh chàng râu quai nón màu vàng, mắt nâu hổ phách, sống mũi cao ngạo vểnh cao, chả người sáng chói le lói, độ dáng tươi tốt, trông rất có phí phách.
Hai người sóng vai đi cùng, có cảm giác như vương tử và thổ dân vậy. Rất tương phản.
“Dạo này anh không gặp Candy à !? Không sợ cô ấy phát khùng lên sao !?” Người đàn ông tóc vàng rít một hơi xì gà thật sâu, khàn giọng nói.
“Phụ nữ ấy mà, không nên chiều họ quá, đôi khi mình phải tỏ vẻ mới rõ mặt đàn ông được.” Danny cười hềnh hệch.
Người kia cũng cười có vẻ tán đồng, sau đó quàng vai qua cổ Danny, hoàn toàn không để ý lớp dầu dày đặc trên da bác thợ rèn, nhỏ giọng nói:
“Nghe nói cô ấy có khuynh hướng M, có thật không vậy !?”
Danny cũng nhếch môi cười tà, nói với giọng giảng giải:
“… Phần lớn nữ giới đều như vậy mà, thậm chí có thể nói thế này, nữ giới còn nhỏ từng bị buộc chặt bởi ảo tưởng, lớn lên sẽ xuất hiện nhiều khuynh hướng, thông qua cảm giác trói buộc thân hình và tứ chi hoàn chỉnh, mà thỏa mãn nhu cầu an toàn và ổn định ẩn dưới nô lệ. Bởi vì người bình thường có tự do, cho nên một khi bị trói buộc, sự tôn nghiêm của con người bị cướp đoạt, dưới cảm giác bị lăng nhục và áp bức, rất dễ thỏa mãn tư tưởng mình là phái yếu của họ...”
Tóc vàng giơ lên ngón tay cái, với vẻ mặt “anh đúng là chuyên gia” có vẻ đầy tính sùng bái.
...
“Ừm... Candy, chị có thể thả em ra được không !? Danny mà nhìn thấy thì ổng sẽ vặn cổ em mất !”
Hans khó khăn nói, trong khi đó mặt cậu đang vùi lấp bên trong hai chiếc gối ôm mềm mại của hỏa lồ ly. Cảm giác khá êm, ấm áp lại mềm mại... nhìn chung là cũng không tệ, chỉ tội hơi ngạt thở một chút.
Vú lấp miệng em, có lẽ là ý này đây.
Hỏa hồ ly Candy có vẻ không mấy để ý đến sự phản kháng yếu ớt của Hans, dường như còn gì chặt vòng tay của mình hơn một chút, vẻ mặt quyến rũ, phong tình vô cùng, đôi mắt đôi môi đều như một trái chín mọng nước, nhỏ giọng thủ thỉ:
“Lâu lắm không gặp, thân thiết một chút cũng có sao. Nếu chị buông tay ra, cậu lại lỉnh mất cho xem. Chồn bạc đâu phải hư danh nhỉ !?”
Hans toát mồ hôi hột.
“Nào có. Lần này em sẽ không chạy nữa đâu. Vẫn còn có việc nhờ mọi người mà !”
“Ah, vậy ra có việc nên cậu mới nhớ đến chị hả !?” Hỏa hồ ly cười nói, nhưng lông tóc của Hans như dựng đứng, vội xua tay đáp.
“Không phải !!! [thực ra là phải] Chỉ là độ này em bận quá...”
Bốp.
Hans ấm ức bưng mồm, nếu thế giới thứ hai có máu mũi thì giờ này chắc cậu đã được thòng lòng tong tỏng hai hàng. Người phụ nữ này thật đáng sợ, nói trở mặt là sẽ trở mặt ngay, ra tay không hề lưu tình chút nào.
Candy xoa xoa bàn tay nõn nà, dường như người vừa ra tay không phải mình vậy.
“Viện cớ bận là lý do tệ nhất đấy chàng trai. Thảo nào cậu chỉ có thể solo từ đó đến giờ.”
Cô ta hời hợt nói, rồi lắc đầu đứng dậy, chìa bàn tay ra với Hans.
Hans cười khổ, nắm lấy bàn tay mềm mại ấy mà đứng dậy, trong lòng với người phụ nữ này càng lúc càng cảm thấy sợ hãi. Giống như người bị M kinh niên gặp phải cao thủ S vậy.
Đúng lúc này, cửa phòng lại bật mở. Đập vào tai hai người là một âm thanh eo éo:
“Ah ha... bắt quả tang đôi gian phu...Ặc.”
Người phát âm còn chưa kết thúc câu nói đã nghẹn họng, thở dốc vì một sợi roi da dài lạnh lẽo đã quấn qua cổ hắn, sau đó lôi xềnh xệch hắn tới trước mặt Candy.
Hỏa hồ ly mỉm cười quyến rũ nhìn xuống dưới. Đó là một thanh niên mặc áo tennis màu hồng nhạt lòe loẹt, khuôn mặt đàn ông trắng nỏn, vóc dáng không cao lớn, khắp người lộ toát ra một chút hơi nhu mì mà người đàn ông bình thường không có, làm cho cả con người tỏ vẻ có vài phần dịu dàng duyên dáng, nếu không có đặc trưng của hạch cổ hoàn toàn có thể coi như là cách trang điểm trung tính của cô gái trẻ.
“Jonathan, dạo này chú càng lúc càng lớn mật đấy nhỉ !?”
“Ặc...hị....hai...en...ót...ại....!!!!” Cá sấu Jonathan, đội trưởng đội lính đánh thuê đầm lầy khét tiếng cả thế giới thứ hai, lúc này nước mắt nước mũi lưng tròng, giống hệt một chú chó nhỏ, bất lực bị chủ ngược đãi. Đánh chết hắn cũng không nghĩ ra tại sao bà cô này lại ở đây vậy trời !? Có đứa gài hàng mình !?
Hiển nhiên chú cá đáng thương đã quên hẳn cái câu họa từ miệng mà ra.
Theo những tiếng kêu thảm thiết như lợn bị chọc tiết của Jonathan, hai người đàn ông vóc dáng cao lớn vừa bước vào cửa, cũng không tự chủ được mà rét run một trận.
Cẩn thận đề phòng nhìn vào trong như gặp đại địch chốn Dungeon, Northnan – sư tử vàng – trùm sò của nửa tây Midgar cũng không kềm được mà giật thót mấy cái.
Trước cảnh chú cá sấu đáng thăng đang bị thòng dây qua cổ, thắt bằng lòi tói, vẻ mặt nhăn nhó khổ sở, lưỡi thè cả ra ngoài, mắt toán loạn, chổng mông, cong eo, có vẻ rất “hưởng thụ” sự “khoái lạc” từ một ngon roi khác đang không ngừng ban xuống.
Chú cá phát huy hai chữ “thống khoái” đến tận cùng, kêu rên nhịp nhàng, khẽ suýt xoa mỗi khi gót giày nhọn hoắt kia dí lên người mình xoáy xoáy mấy cái.
Ở một bên, Hans nhún vai cười khổ, đầy vẻ bất đắc dĩ nhìn Candy biểu diễn một màn nghệ thuật xác thịt kịch tính này, không biết nên can ngăn như thế nào khi cả nạn nhân cũng có bộ dáng “hưởng thụ” thế kia.
Cô nàng này chắc chỉ có Danny cao to đen hôi mới chịu đựng được.
...
Northnan huých huých vai Danny nói với giọng dè dặt.
“Anh chắc chắn phụ nữ thích cảm giác bị trói và lăng nhục để thỏa mãn sự yếu ớt !?”
Mặc kệ đôi S và M kia, đã gặp nhau rồi thì cũng phải chào hỏi lấy lệ. Hans tiến đến chỗ Danny và Northnan.
“vậy ra cậu chính là chồn bạc nổi tiếng !?” Northnan đưa cánh tay chắc nịch, nổi lên những đường cơ bắp hoàn mỹ, bắt tay với Hans.
Hans cũng mỉm cười, đưa tay lên đáp lại.
“Nổi tiếng thì không dám, tôi thấy mình giống chuột chũi hơn.”
“Không nên nói vậy, có thể quen biết được thợ rèn đen và hỏa hồ ly đã nói lên bản lĩnh của cậu rồi.” Northnan vẫn giữ nụ cười hào sảng đáp.
“Tôi nói là do may mắn, anh có tin không !?”
“May mắn cũng là một phần của thực lực mà ! Nhân tiện, tôi có thể biết chuyện gì xảy ra với cánh tay của cậu không !?” Northnan lắc đầu đáp, sau đó nhìn chằm chằm vào cánh tay áo buông thõng của Hans, có phần hứng thú hỏi:
“Gần đây xem một bộ phim...”
“À, ra vậy, nếu cậu muốn có một con chim điêu thì tôi có thứ này.” Northnan đánh tay một cái ra vẻ bừng tỉnh, sau đó lục lọi trong người ra một quả cầu nữa trắng nửa đỏ, ở giữa có một nút bấm hình tròn.
“Ồ, pocket monters.” Mấy người trong phòng cùng sáng mắt, đây là đồ chuyên dụng của mấy thuần thú sư (druid), không ngờ anh chàng nhìn giống kỵ sĩ hoa lệ này lại có.
Các player chiến đấu trong thế giới thứ hai chủ yếu phân chia thành các class chính:
Mage (light/thunder – dark – earth – wind – water – fire – life – nercomancer. )**
Wizard (alchemist – pharmacist – summoner.)***
Và cuối cùng là các Druid – người dạy thú hay còn gọi là thuần thú sư.
Họ luôn có những chiếc hộp trên đỏ dưới trắng, ở giữa có nút bấm hình tròn thế này để mang theo một không gian ảo – chứa con thú mình thuần dưỡng được ở trong đó.
Tuy là một trong bốn class chiến đấu chính, nhưng những người chọn class này khá hiếm có, bởi thực lực cá nhân của họ không cao, thường phải dựa vào sức mạnh của những con thú mình điều khiển, trong nhiều trường hợp không kịp gọi thú ra bảo kê, rất dễ bị củ hành.
Anh chàng nhìn giống kị sĩ sáng loáng này, không ngờ lại là một thuần thú sư nữa, ai nấy cũng đều bất ngờ. Quả nhiên, người quen của ông chủ không có ai đơn giản.
Anh ta đưa ra món quà dễ dàng như vậy, ngoài mục đích kết giao ra, có lẽ còn muốn phô trương thực lực của mình. Để mọi người cùng thấy rằng mình là người đáng kết giao, sau này ra đường nhìn mặt nhau cũng dễ dàng hơn. Dù sao Northnan còn là thành chủ nửa thành Midgar, tình huống cần mượn người mượn sức chắc chắn sẽ thường xảy ra.
Ai muốn giúp sức hay nể mặt một người yếu đuối chứ.
“Đúng vậy, trong này là mystic owl, tuy không giống chim điêu lắm, nhưng cũng là một pocket monters không tệ, nếu cậu thích cứ cầm lấy, coi như quà gặp mặt.” Northnan cười đáp, anh ta không hề vì Hans chẳng có thế lực gì, hay còn rất trẻ mà khinh thường, trái lại còn có ý muốn kết giao. Sư tử vàng trước giờ nhìn người luôn rất chuẩn, vì vậy anh ta mới có thể lập nên danh tiếng tại nửa tây của Midgar này.
Trái với dự đoán của mọi người, Hans chỉ lắc đầu đáp:
“Xin lỗi, chỉ số skill luyện thú của tôi rất yếu, chỉ có thể sử dụng được một pocket, mà tôi đã có con này mất rồi.”
“Ồ, có thể được chồn bạc nhìn trúng, hẳn phải rất đặc biệt” Northnan thấy thế cũng không lấy làm phật ý, nói với giọng mong chờ.
“Ừm... có hơi khó tính nên hi vọng mọi người đừng để ý !” Hans gãi gãi sống mũi nói. Sau đó cũng lấy trong người ra một pocket giống hệt của Northnan, ấn vào nút tròn ở giữa, sau đó quăng nó tới góc phòng.
Nắp hộp bật mở, thả ra một tia sáng bảy màu dịu nhẹ, sau đó cả chiếc hộp quay trở lại tay Hans.
Để lại vị trí đó một con tinh tinh thật lớn, khí thế trầm ổn, không giận tự uy, ánh mắt nó quét qua làm tất cả mọi người cùng không tự chủ được mà lùi lại một bước.
Khí thế thật bá đạo.
Hung vật này chí ít cũng phải đạt tới lv 6x.
Tất cả mọi người cùng nuốt khan một ngụm nước bọt thầm nghĩ.
“Ừm, xin giới thiệu, quý ngài này là King Kong, cũng là chủ bài cho hoạt động sắp tới của chúng ta.” Hans nói với vẻ tự hào, đưa tay ra giới thiệu, có vẻ rất nhún nhường.
Đối với thực lực của chồn bạc, tất cả đều có một cái nhìn mới. Không thể xem thường được – dù cậu ta không có thế lực gì, nhưng với chiến lực thế này, muốn quét ngang một thành nhỏ chắc cũng không phải bất khả thi.
Candy đã thôi hành hạ Jonathan, Danny xoa mồ hôi trên cái đầu bóng lưỡng cười khổ hỏi:
“Cậu bắt được đại lão gia này bằng cách nào vậy !?”
Hans lắc đầu:
“Tôi không bắt, chúng tôi là bạn ! Đúng không ngài King Kong !?”
“Ừm...” Con khỉ to lớn chỉ khịt mũi một cái, tỏ vẻ tán đồng.
“Mọi người, phòng hội trường đã chuẩn bị xong, khách khứa đã đến đầy đủ rồi, mọi người cũng mau sang đi thôi !” Tiếng một nhân viên ở ngoài cửa vọng vào.
“Về King Kong, mong mọi người giữ bí mật một chút, tôi chưa muốn công bố nó ra ngoài !”
Tất cả cùng cười, ra vẻ mặt thiện ý kiểu: “Làm người ai làm thế !” Nhưng bọn họ thật sự nghĩ gì, chỉ có trời mới biết. Sau hôm nay, danh tiếng của chồn bạc chắc chắn sẽ càng nổi trội.
Chỉ có Danny thắc mắc :
“Quên mất vẫn chưa hỏi được cậu, rốt cuộc hôm nay cậu muốn làm gì đây !?”
“Tôi muốn tổ chức công thành chiến. !”
Hans đáp ngay chẳng hề do dự.
...
Các class mình để tiếng anh vì tên hán việt rất dài dòng =.= Sau này vẫn thường dùng tiếng anh thôi. Các bạn thông cảm:
4 lớp chiến đấu chính trong thế giới thứ hai (sở dĩ gọi là lớp – ngành chiến đấu để phân biệt với những người theo ngành sản xuất như Danny, những người này có khả năng ra khỏi thành và bem quái.) đó là:
Chiến sĩ: Cung thủ - kiếm/đao thủ - thương thủ - cuồng chiến sĩ – kị sĩ – sát thủ.
(chiến đấu bằng kỹ năng tự thân)
Pháp sư: Quang/lôi – ám – thổ – phong – thuỷ – hỏa – sinh mệnh – tử vong.
(chiến đấu bằng các hệ nguyên tố lấy được từ tự nhiên.)
Thuật sĩ: Giả kim thuật sĩ – dược sư/ độc dược sư – triệu hoán sư.
(chiến đấu bằng ngoại vật điều chế ra – hay triệu hồi được)
Thuần thú sư – cái này ko có hệ cơ bản, tùy vào con thú player thuần được.
(chiến đấu bằng các siêu thú bắt và thuần hóa được)