 |
|

28-05-2008, 04:04 PM
|
 |
Phá Quan Hạ Sơn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: "Nhà hát cá»§a những giấc mÆ¡"
Bà i gởi: 270
Thá»i gian online: 19 giá» 28 phút 1 giây
Thanks: 181
Thanked 1 Time in 1 Post
|
|
Chương ba mươi sáu
Nhưng, nói má»™t cách nghiêm túc, tôi dưá»ng như chưa từng hát. Giá»ng nói cá»§a tôi rất dá»… nghe, rất trong trẻo, thanh thoát, như tiếng suối róc rách, nhưng khi vừa cất lên, âm vá»±c lại the thé lạ kỳ, chỉ có thể lẩm nhẩm và i câu ở cung báºc trung hữu hạn, khi gặp âm vá»±c cao hoặc thấp, thì không sao phô diá»…n nổi, cuối cùng đà nh lá»±c bất tòng tâm, tắc nghẹn lại. Cho nên, trong ấn tượng, tôi lá»›n bằng ngần nà y mà vẫn chưa má»™t lần hát trá»n vẹn má»™t bà i nà o. Äiá»u đó khiến tôi rất buồn rầu, có lúc tôi hoà i nghi cuống há»ng cá»§a mình phải chăng cÅ©ng có khuyết Ä‘iểm đối ứng vá»›i bá»™ pháºn khác trên thể xác, cÅ©ng gặp những phiá»n phức như váºy...
Nhưng tôi rất thÃch Thưá»ng Äạo hát. Tuy giá»ng hát cá»§a anh rất nghiệp dư, rất riêng, âm sắc cÅ©ng thiếu sá»± gá»t rÅ©a cần có, có lúc tháºm chà còn hát sai nhạc, nhưng rốt cục bà i ca nà o anh cÅ©ng có thể hát hoà n chỉnh, âm vá»±c rá»™ng, âm sắc trong sáng, truyá»n cảm. Có má»™t số bà i anh hát tháºm chà còn truyá»n đạt được ý cảnh núi cao tuyết trắng, thảo nguyên bao la.
Khi tôi từ Trung Quốc trở lại Mỹ, Thưá»ng Äạo đến sân bay đón tôi. Trên đưá»ng vá», anh vừa lái xe vừa mở cassette, sau đó anh cứ nhẩm Ä‘i nhẩm lại bà i Ná»—i nhá»› quê nổi tiếng cá»§a nhạc sÄ© Lý Cốc:
Giá»ng nói cá»§a em
Tiếng hát của em
Mãi mãi còn thiết tha
Trong tim tôi
Ngà y hôm qua đã trôi đi
Chia phôi khó ngà y gặp lại
Chỉ còn gió
Mang tình cảm sâu xa của tôi
Giá»ng anh trầm trầm, già u sức cuốn hút, rất truyá»n cảm. Nhưng lúc đó tôi không thể hiểu nổi tại sao anh lại cứ hát má»™t bà i hát nà y để đón tôi trở vá». Bởi vì, trên thá»±c tế đây là má»™t trong những bà i hát mà tôi yêu thÃch nhất, khi má»—i nốt nhạc hay khẽ dấy lên gợn sóng trong lòng tôi, táºn sâu thẳm trong tâm linh tôi luôn trá»—i dáºy ná»—i nhá»› Ngô Nguyên da diết...
- Chắc anh Ä‘ang yêu phải không? Sau tôi ná»a đùa ná»a tháºt chá»c ghẹo anh.
- Äâu có. Anh sững ngưá»i giây lát rồi lại lặng im, má»™t lúc lâu sau má»›i nói: - Em gái anh rất thÃch bà i hát nà y.
Từ sau bữa đó tôi mới thực sự hiểu được vị trà của em gái anh trong lòng anh ấy.
Tôi cÅ©ng đã nghÄ©, theo cách nói cá»§a anh trong thư viết cho tôi, Hải Lam em cá»§a anh rất giống tôi. Nhưng váºn mệnh cá»§a chúng tôi há có Ä‘iểm tương tá»± ư? Má»™t hồng nhan bạc pháºn, má»™t số pháºn không may... ai có thể dám nói chắc, giữa chúng tôi ai bất hạnh hÆ¡n ai?
NghÄ© đến em gái Thưá»ng Äạo, nghÄ© đến Hải Lam, tôi không nén được há»i:
- Anh có ảnh của em gái không?
- Có.
Thưá»ng Äạo vá»™i đáp, anh bá» bà n tay Ä‘ang đặt trên vô lăng lần rút chiếc và nhét trong túi quần ra đưa cho tôi:
- Äây, tấm ảnh đó.
Tấm ảnh mà u đã ố và ng mà bốn góc Ä‘á»u quăn lại. Hình Hải Lam trong tấm ảnh gần như chiếm ná»a tấm ảnh. Cô mặc chiếc áo jacket mà u xanh lÆ¡, ngồi xoay nghiêng trên tảng đá bên bá» biển, đối mặt vá»›i mặt biển xanh thẫm, vẻ trầm tư ưu uất không phù hợp vá»›i lứa tuổi cá»§a nó. Rất dá»… dà ng nháºn ra là n da trắng trẻo và nét xinh đẹp cá»§a Hải Lam... đặc biệt là cái trán, cái mÅ©i và cái cằm, thoạt nhìn, trông tháºt giống như em gái sinh đôi vá»›i tôi.
Giây phút đó, tôi cầm tấm ảnh cá»§a Hải Lam, không kìm được quay sang chăm chú nhìn Thưá»ng Äạo Ä‘ang chuyên tâm lái xe, trong lòng bất giác rung động: hoá ra tôi và con ngưá»i trước mặt đây, cÅ©ng như ngưá»i em gái đã qua Ä‘á»i cá»§a anh, thá»±c sá»± trong cõi thẳm sâu có má»™t sợi dây liên hệ nà o đó. Nhưng nÆ¡i nà o má»›i là đưá»ng vá» cá»§a tôi? Hải Lam đã Ä‘i rồi, má»™ng hồn có lẽ tiêu tán trong biển cả bao la mà cô luôn mong má»i hướng tá»›i. Nhưng tôi, kết cục cuối cùng cá»§a tôi sẽ là gì? Nếu như chúng tôi Ä‘Ãch thá»±c là chị em sinh đôi trên ý nghÄ©a đặc thù, như váºy, linh hồn cá»§a chúng tôi tương lai sẽ cùng gặp gỡ, cùng há»™i ngá»™, cùng hò hẹn và cùng sum há»p trong thế giá»›i không cần ngôn ngữ và văn tá»± để biểu đạt đó? Ôi, em gái, em gái Hải Lam, em đã Ä‘i rồi, có lẽ cÅ©ng là điá»u hạnh phúc, không giống chị vẫn còn gắng gượng vô vá»ng trong bể nhân sinh nà y...
...........
ở má»™t ?ý nghÄ©a nà o đó, tấm ảnh đã rút ngắn khoảng cách giữa tôi và Thưá»ng Äạo. Tháºm chà tôi đã ngầm tá»± chúc mình may mắn, đã gặp được ngưá»i anh trai chỉ biết chăm lo bảo vệ cho tôi mà không hỠđòi há»i. Nếu thá»±c sá»± má»i việc Ä‘á»u như những Ä‘iá»u anh nghÄ© anh nói thì những mệt má»i vá» thể xác và tinh thần cá»§a tôi từ nay vá» sau đã có thể có nÆ¡i nương dá»±a, vưá»n xưa đầy mưa gió cá»§a tôi Ãt nhất cÅ©ng có thể hưởng được chút nắng chan hoà ...
Cho nên, khi anh bá»—ng nhìn tôi nhếch mép cưá»i, tôi cÅ©ng đã định bụng –– tôi cần phải xứng đáng má»™t ngưá»i em gái thá»±c sá»± không giả dối, tình cảm sâu sắc.
Äấy không phải là sá»± giả dối hay khoa trương. Từ sau lần đó, dưá»ng như chẳng cần sá»± gắng gượng nà o, tôi và Thưá»ng Äạo dưá»ng như rất tá»± nhiên sắm đúng vai cá»§a mình. Tuy vẫn xưng hô bằng tên nhưng trong lòng đã sá»›m xem nhau là anh em. Anh rất khéo tay, cho nên nếu chiếc xe cÅ© cá»§a tôi có vấn đỠgì, hoặc giả đưá»ng ống nước hay bệ xà trong phòng tôi có hư hại gì, chỉ cần gá»i má»™t cú Ä‘iện thoại, anh sẽ có mặt trong khoảng thá»i gian ngắn nhất, giúp tôi xá» lý má»i việc. Còn tôi, để báo đáp, trong những ngà y nghỉ ngÆ¡i cÅ©ng thưá»ng xuyên đến chá»— anh, giúp anh giặt giÅ© chăn chiếu và quần áo, hay bà y biện nấu nướng những món má»›i há»c. Anh thÃch được nghe nhạc nhẹ khi ăn và cÅ©ng ưa thÃch sau bữa ăn Ä‘i và i đưá»ng quyá»n để giúp tiêu hoá. Anh đặc biệt thÃch nói chuyện khôi hà i, má»™t số chuyện là anh nghe ngưá»i ta nói lại, má»™t số do anh bịa ra, những chuyện đó khiến tôi có được những tráºn cưá»i sảng khoái, có khi còn phì cả cÆ¡m...
Bởi là má»™t nhà báo nên anh quen biết rất nhiá»u ngưá»i. Dưới sá»± hướng dẫn cá»§a anh, tôi cÅ©ng bắt đầu xâm nháºp, quan hệ vá»›i xã há»™i ngưá»i Hoa, có lúc cÅ©ng tham gia những vÅ© há»™i do bạn bè anh tổ chức tại nhà . Tôi hát không hay, nhưng nhảy thì tạm được, nhịp Ä‘iệu cÅ©ng khá đẹp, chachacha, rumba, bibop, tango, disco má»—i thứ Ä‘á»u biết má»™t Ãt. Tôi khiêu vÅ© có đặc Ä‘iểm là rất chuyên tâm, quên mình, thá»±c sá»± hưởng thụ sá»± hưng phấn. Và o những lúc nà y, Thưá»ng Äạo luôn ở bên lặng lẽ cầm túi cho tôi, lúc tôi mệt, anh kéo ghế cho ngồi; tôi khát, anh rót má»™t cốc trà nóng đưa tôi; tôi toát mồ hôi, anh tìm khăn cho tôi lau. Có lúc tôi giáºt túi xách trong tay anh nói:
- Anh cũng phải nhảy một chút đi.
Nhưng anh không chịu, nói:
- Anh không biết. Rồi anh lại nói: - Nhìn em nhảy thôi. Em nhảy quá đẹp, xem cũng là một cách hưởng thụ.
Có mấy lần, anh hứng chà bừng bừng đã dùng hình thức thơ cổ để ghi và miêu tả tư thế nhảy của tôi. Trong đó có một bà i như sau:
Ngá»n đèn xanh vừa sáng rá»i cánh tay ngá»c
Uyển chuyển xoay tròn
Ngưá»i từ trên trá»i xuống múa ca
Một khoảng rốn đầy ý thơ
Tôi rất thÃch bà i thÆ¡ nà y, chỉ có hai chữ “khoảng rốn†hÆ¡i yếu má»™t chút. Anh biện bạch rằng:
- Anh hoà n toà n tả thực đấy.
Tôi nói:
- Nhưng em cảm thấy hai chữ nà y hơi thô.
Anh lại cưá»i nói:
- Thá»±c ra em không hiểu, những thứ cà ng thô thì lại cà ng nhã. Nếu không, vì sao em lại chá»n mặc chiếc áo cánh hở cả sưá»n cả rốn? NghÄ© kỹ mà xem, hai chữ “khoảng rốn†bất kể là đặt trong bà i thÆ¡ hay trong tư thế nhảy cá»§a em Ä‘á»u như Ä‘iểm mắt rồng váºy.
Anh nói rồi cưá»i tÃt, rồi lại chá»c tôi:
- Tháºt đấy, không lừa em đâu, rốn cá»§a em cÅ©ng biết cưá»i, biết nói mà .
Gương mặt tôi cảm thấy nóng bừng. Tuy tôi tin tưởng trong mắt Thưá»ng Äạo rằng rốn cá»§a tôi rất đẹp, tháºm chà còn biết cưá»i... nhưng bằng sá»± mẫn cảm tôi bá»—ng liên tưởng đến má»™t cái nÆ¡i tương tá»± phÃa dưới thân cá»§a tôi, nÆ¡i đó lại không thể...
Tinh thần tôi Ä‘ang vui vẻ, thoải mái, tâm tình dịu dà ng, bá»—ng chốc lại có đám mây sầu thảm áºp đến chụp lên tôi.
Tôi còn nhá»› rất rõ, sau buổi tối hôm đó khi trở vá» nhà , tôi cảm thấy mình mẩy rã rá»i, thẫn thá». Khi tắm rá»a xong xuôi, tôi loã lồ thể xác chải chuốt trước gương, lần đầu tiên tôi cảm thấy hoà i nghi tháºm chà là căm ghét đối vá»›i xác thịt mình. Tiếp đó, tôi cÅ©ng chẳng động tay động chân vuốt ve nó như thưá»ng lệ...
Last edited by khungcodangcap; 06-01-2009 at 07:06 PM.
|

28-05-2008, 04:05 PM
|
 |
Phá Quan Hạ Sơn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: "Nhà hát cá»§a những giấc mÆ¡"
Bà i gởi: 270
Thá»i gian online: 19 giá» 28 phút 1 giây
Thanks: 181
Thanked 1 Time in 1 Post
|
|
Chương ba mươi bảy
Bây giá» tôi nhá»› lại, sau khi đối xá» vá»›i nhau như quan hệ anh em, thá»±c sá»± chúng tôi đã trải qua được quãng thá»i gian mấy năm vui vẻ, thoải mái.
Thưá»ng Äạo Ä‘Ãch thá»±c là má»™t chÃnh nhân quân tá», luôn giữ lá»i hứa cá»§a mình. Xem ra anh chỉ cần xem tôi như má»™t ngưá»i em gái là đã thoả mãn, luôn luôn chăm chút cho tôi mà chẳng há» mảy may nghÄ© đến bản thân mình. Giữa chúng tôi chưa từng có sá»± gần gÅ©i xác thịt cá»§a quan hệ huynh muá»™i. Chỉ có Ä‘iá»u tôi thấy là lạ – anh chưa từng có má»™t ngưá»i bạn gái nà o. Nếu như tôi Ä‘oán không nhầm, dưá»ng như anh đã chuyển hoá tất cả má»i yêu thương trên thế gian nà y và o tôi... nhưng đó lại chÃnh là điá»u tôi cảm thấy khó chịu đựng nổi nhất.
- Anh cÅ©ng quá tuổi lấy vợ rồi đấy, liệu mà tìm bạn gái Ä‘i. Tôi thưá»ng xuyên thúc giục anh.
Anh luôn cưá»i, nói:
- Vá»™i gì, vá»™i gì. Có lúc anh lại nói: - Äiá»u kiện cá»§a anh kém, chẳng có ai thèm.
- Anh còn kém ná»—i gì? Thẻ xanh cÅ©ng đã là m xong rồi nhé? Hay là anh còn kén cá chá»n canh. Anh có cần em để ý, giá»›i thiệu cho không? Hoặc là anh vá» nước mà kiếm, các cô gái xinh đẹp có mà cả má»›.
Tôi lại nói. Anh vẫn lắc đầu như cũ:
- Không được, việc nà y chỉ có thể gặp chứ không thể cầu.
- Chẳng là anh yêu cầu quá cao, hay...
- CÅ©ng chưa hẳn như thế. Trái hẳn vá»›i sá»± hà i ước, vui tÃnh thưá»ng ngà y, lặng im má»™t chút, anh nói tiếp: - Chá»§ yếu là bởi anh có chút tá»± ti...
Tôi cho rằng anh vẫn nói đùa như má»i khi, bèn nói:
- Con ngưá»i xuất sắc như anh mà còn cảm thấy tá»± ti thì thá»±c em chẳng dám sống nữa.
- Nói gì thế, mau knock the wood! (gõ và o gỗ).
Anh vá»™i giÆ¡ tay chặn miệng tôi lại, đồng thá»i kiên quyết bắt tay tôi phải gõ và o má»™t váºt gì bằng gá»— để giải toả thông tin trong lá»i nói cá»§a tôi khiến anh cảm thấy lo sợ và bất an.
- Anh tin và o những Ä‘iá»u nà y?
Tôi chẳng tin nhưng cũng nhìn trước ngó sau, cuối cùng khom khom gõ nhẹ nhẹ xuống sà n gỗ.
Anh nói:
- Cuá»™c Ä‘á»i anh đã gặp quá nhiá»u lá»i mang Ä‘iá»m gở rồi nên có chút sợ. Cho nên, anh thà tin là có chứ không tin là không. Em ăn nói sao khinh suất thế, còn anh tuyệt đối không chịu lại sẽ mất Ä‘i má»™t ngưá»i em gái nữa.
Anh nói những lá»i bình thưá»ng và rất phổ thông ấy nhưng lại khiến tôi cảm động đến táºn hôm nay.
Tôi hiểu được má»™t số khà chất ở Thưá»ng Äạo khác hẳn vá»›i Ngô Nguyên. CÅ©ng là đà n ông, hÆ¡n nữa rất có tà i, nhưng tà i khà cá»§a Ngô Nguyên nó lại lồ lá»™ ra, giống như nồi hÆ¡i nước nghi ngút khói, luôn muốn đẩy bánh xe lịch sá» và hiện thá»±c lăn vá» phÃa trước; còn Thưá»ng Äạo, tà i khà cá»§a anh lại giống như lá»a trong lò kÃn, tuy rừng rá»±c cháy, nhưng lại rất âm thầm, dưá»ng như chỉ cầu mong có thể luyện được Ä‘an dược trưá»ng sinh bất lão... Ngô Nguyên là con ngưá»i tÃch cá»±c nháºp thế, Thưá»ng Äạo nhiá»u lúc lại muốn xuất thế... cho nên, anh rất đà ng hoà ng, có việc thì anh miá»…n cưỡng mà là m, rất Ãt khi thay lòng đổi dạ vì tình thế.
Anh cÅ©ng thưá»ng xuyên dẫn dụ tôi không nên quá để tâm và o những việc không được như ý trong cuá»™c sống, cần phải “hoà n cảnh thay đổi vì lòng mình†chứ không phải “lòng mình thay đổi vì hoà n cảnhâ€... nhưng, tôi cÅ©ng rất lo, anh có cách nhìn rất thoáng đối vá»›i cuá»™c sống, đối vá»›i sinh mệnh, nhưng anh lại là ngưá»i sống rất nặng tình. Chẳng nói đến vị trà Hải Lam trong lòng anh, mà nói ngay đến những mối quan tâm nhá» nhặt trong cuá»™c sống đối vá»›i tôi, thì má»™t ngưá»i đà n ông bình thưá»ng chẳng thể nà o là m nổi.
Khi tôi là m thuê ở khách sạn, mãi hÆ¡n mưá»i giá» tối má»›i tan ca, sợ tôi lái xe không an toà n, hà ng ngà y anh nhất định đến đón tôi. Có hôm, vì phải vá»™i viết tin nên anh không thể đến đón tôi, anh đã phải nhá» ngưá»i bạn thân cá»§a mình đến chá» tôi trước cá»a khách sạn. Bấy giá» chúng tôi ở hai thị trấn nhá» cách nhau độ năm sáu dặm Anh, có má»™t hôm được nghỉ, tôi lái xe đến chá»— anh chÆ¡i, chẳng may trên đưá»ng gặp tai nạn, đèn phải phÃa trước vỡ vụn, lốp trước nổ tung, may là ngưá»i không bị thương, chỉ hÆ¡i Ä‘au cổ má»™t chút. Nhưng từ đó, anh không cho tôi tá»± lái xe đến chá»— mình, phần lá»›n là anh đến nÆ¡i tôi ở. Má»™t lần, tôi bị ốm liệt giưá»ng, cứ rảnh là anh lại lao đến giúp tôi là m má»i chuyện. Cái khó khăn hÆ¡n là , tôi nôn thốc tháo ra giưá»ng ra nhà , anh cÅ©ng giúp tôi lau chùi sạch sẽ từng ly từng tÃ...
Có lúc tôi nghÄ©, phúc pháºn nà y cá»§a tôi từ đâu tá»›i, đáng để Thưá»ng Äạo quan tâm săn sóc từng chút như váºy? Bởi vì tôi rất giống vá»›i em Hải Lam cá»§a anh, hay anh hình dung, giữa chúng tôi có “hoa liá»n cà nh†gì đó? Nhưng má»™t ngưá»i đà n ông quan tâm săn sóc như thế đối vá»›i má»™t ngưá»i con gái chẳng há» có quan hệ máu má»§, tháºt sá»± không ẩn giấu má»™t động cÆ¡ hay tà niệm nà o đó? Nếu đúng là thế, liệu anh có còn là ngưá»i đà n ông?...
Quả tháºt, nói thá»±c lòng, những việc Thưá»ng Äạo đã là m đã khiến tôi thá»±c sá»± cảm động, tháºm chà có thể nói là cảm động rÆ¡i nước mắt, táºn đáy lòng mình, tôi cÅ©ng có chút ngá» vá»±c động cÆ¡ cá»§a anh.
Tôi cÅ©ng đã từng nghÄ©, sá»± suy nghÄ© cá»§a tôi có thể là bắt nguồn từ việc trong tiá»m thức cá»§a mình, tôi không muốn anh trở thà nh thánh nhân, má»™t con ngưá»i không chút bụi trần. Trên má»™t ý nghÄ© nà o đó – cÅ©ng có thể tôi chưa ý thức được – thá»±c ra tôi hy vá»ng anh có sá»± đụng chạm xác thịt vá»›i tôi, chẳng hạn thỉnh thoảng anh lại hôn tôi – dù chỉ như chuồn chuồn chấm nước, hoặc kéo tay tôi, ghì lấy khuôn mặt cá»§a tôi, xoa xoa đầu tôi... Chúng tôi rốt cục chẳng phải là ... nhá»› lại những ngà y sống chung vá»›i Dabruce hồi đầu má»›i đến Mỹ, so sánh vá»›i bây giá», tôi lại cảm thấy Dabruce có má»™t kiểu chân thá»±c và đáng yêu cá»§a đà n ông hÆ¡n.
ÄÆ°Æ¡ng nhiên, tôi cần phải nói rõ thêm rằng, khi ấy tôi đã xem không Ãt các phim Hollywod cấp R, không còn là má»™t cô gái trong trắng và ngốc nghếch nữa, vẫn tá»± lừa ngưá»i, lừa mình rằng có thể thá»±c sá»± thoả mãn dục vá»ng thể xác, mãi mãi “tá»± động chân động tay, no cÆ¡m ấm áoâ€.
Thể xác tôi tuy có những dị hình, nhưng trong lòng tôi rốt cục không có biến thái. Tôi biết, trong lòng tôi vẫn còn yêu, vẫn còn khát vá»ng, đặc biệt là khát vá»ng đà n ông. Tôi cÅ©ng thÃch ngá»i mùi cá»§a há», cùng đầu áp má ká», tiếp nháºn sá»± đụng chạm cá»§a há»...
Tóm lại, cùng vá»›i sá»± tăng thêm cá»§a năm tháng, cùng vá»›i sá»± tá»± phóng túng cá»§a bá»™ pháºn kia trong thể xác lâu nay, khát vá»ng đó cÅ©ng ngà y cà ng trở lên cháy bá»ng...
Có lúc, tôi không kiá»m chế được mình tá»± há»i:
- Thạch Ngá»c Æ¡i, sao ngươi lại thế? Sao ngươi trở lên hạ lưu như váºy, chẳng còn chút lý tÃnh?
Tôi tháºt sá»± muốn khóc, muốn gà o khóc má»™t hồi.
Thá»±c ra, tôi đã khóc từ lâu. Có nhiá»u đêm mất ngá»§, sau khi tá»± hà nh hạ thể xác mình sống say chết má»™ng, tôi thưá»ng cuá»™n mình trong chăn, tay vò mái tóc và bá»—ng bưng lấy mặt mà khóc hu hu, nước mắt thấm đẫm chăn, gối...
Tôi đang yêu.
Nhưng tôi cÅ©ng khổ Ä‘au nháºn ra rằng: Tôi không thể yêu, không có khả năng yêu.
Trá»±c giác cá»§a tôi luôn nhắc nhở mình rằng: Yêu – đương nhiên tôi chỉ tình yêu nam nữ – vá»›i tôi luôn là tai há»a, và nó còn há»§y hoại cả tôi.
Vì váºy, tôi đã từng Ä‘iá»u chỉnh tất cả sức lá»±c ý chà trong con ngưá»i mình, hòng mong nó biến nó thà nh cái van hoặc con đê lá»›n vững chắc không thể nà o vượt qua để có thể kịp thá»i ngăn cản những con sóng ngà y cà ng hung hãn, ngà y cà ng trắng trợn...
Cuối cùng tôi sẽ như thế nà o? Sao tôi không còn nháºn ra mình nữa?
Trước đây tôi chỉ yêu mình Ngô Nguyên, và cho rằng suốt Ä‘á»i kiếp nà y chỉ yêu mình anh. Nhưng, Ä‘Ãch thá»±c tôi có chút lẫn lá»™n – tôi không hiểu sau khi bị cú đánh, chịu sá»± già y vò và khốn khó lá»›n như thế, sao tôi vẫn còn Ä‘au khổ vì yêu Thưá»ng Äạo?
Ôi, Thưá»ng Äạo... nếu như anh có linh cảm, trong thẳm sâu anh sẽ nháºn ra: trong tư tưởng, trong lồng ngá»±c, bên gối trong chăn ấm áp... em Ä‘á»u gá»i tên anh...
Äừng quở em, cÅ©ng xin đừng trách em, tháºt sá»± em không phải là má»™t ngưá»i đà n bà dá»… thay lòng đổi dạ, buông tuồng lả lÆ¡i. Trong lòng em vẫn yêu Ngô Nguyên, hÆ¡n nữa còn yêu rất tha thiết. Nhưng bây giá» em còn yêu anh hÆ¡n, yêu anh đến hoảng hốt, yêu đến bấn loạn, yêu đến trái tim run lên... là anh, anh đã bằng sá»± quan tâm táºn tình, từng giá»t từng giá»t gieo cho em sá»± quan tâm và ấm áp vô cùng vô táºn...
Quả tháºt thế, nếu như không có sá»± hạn chế vá» thể xác và thế tục nà o, em cà ng muốn yêu cả các anh – hai ngưá»i đà n ông ưu tú! Có lẽ, chỉ có các anh kết hợp vá»›i nhau, thế giá»›i đà n ông nà y má»›i có thể xem là hoà n chỉnh, má»›i già u sức hấp dẫn...
Tôi cÅ©ng đặc biệt yêu tà i thÆ¡ ca cá»§a Thưá»ng Äạo. Vá» lÄ©nh vá»±c nà y mà nói, anh vượt rất xa Ngô Nguyên.
Trong suốt quá trình cùng quan hệ vá»›i nhau, anh đã viết tặng tôi không Ãt bà i thÆ¡ và tản văn, có má»™t số tôi còn thuá»™c lòng.
Tôi còn nhớ anh đã từng viết tặng tôi một bà i vỠloà i chim biển thế nà y –
Biển cả
Tinh khiết bao la
Mà u xanh thăm thẳm
Tia chá»›p
Rạch sáng loè
Mộng ảo ấm áp
Chân trá»i
Cuồn cuộn âm u
áºp xuống,
Chỉ một con hải yến trắng khiết
Nó
Nhẹ nhà ng hôn
Con sóng bùng lên
Sau nà y anh cÅ©ng nói vá»›i tôi, bà i thÆ¡ nà y anh viết cho em gái mình và cÅ©ng là viết cho tôi. Váºy là , con chim yến biển trắng khiết kia đã mang bóng dáng Hải Lam và tôi, còn anh, là “con sóng bùng lênâ€... nhưng, cái tôi đặc biệt thÃch thú, bà i thÆ¡ nà y giống bức tranh theo trưá»ng phái ấn tượng rất đẹp được tổ chức bằng các gam mà u lại vá»›i nhau.
Có hôm chúng tôi đến nhà má»™t hoạ sÄ© nghe nhạc, anh rất phấn khởi, nên đã viết bà i tản văn Âm thanh cá»§a thiên nhiên, tôi Ä‘á»c xong rất ngạc nhiên vì áng văn đẹp, hay. Bà i đó như sau:
Tôi nhắm mắt, trong tÄ©nh lặng nghe tiếng nhạc từ rất xa vẳng lại, nghe không rõ rà ng, vẻ lại rất trong trẻo, lắng nghe, ngá»t ngà o, như chuyện hoang đưá»ng. Trong kinh ngạc, nó đã dần dần bước tá»›i, chẳng phải là chạy, cÅ©ng chẳng phải là đi, cứ thong dong mà tá»›i, chầm cháºm lướt qua... dần dần, lại trở thà nh tiếng thì thầm, giống tiếng kêu cá»§a chim én. Ở mãi xa xa, dưá»ng như từ tÃt táºn chân trá»i vẳng tá»›i.
Lại như từ đám cá» non xanh kia trá»—i dáºy. Là n sương sá»›m mong má»ng quyện lấy, nhưng rất nhanh bá»—ng chẳng còn tăm tiếng gì. NÆ¡i đó bá»—ng nhiên trở thà nh má»™t khoảng tÄ©nh mịch vô ngần, như vÅ© trụ. Thoáng chốc, má»™t vầng trăng ngá»i ngợi dưá»ng như táºn đầu cá»§a ý thức bừng tỉnh, mÆ¡ ngá»§ mông lung chầm cháºm bước Ä‘i, xuyên qua, kéo lê trong chốc lát bắc lên hải thị thần lầu... nháy mắt lại biến thà nh chuá»—i cưá»i ấm áp chưa từng thấy – nhẹ nhà ng, trong trẻo, ấm áp, như đánh đà n, như hạt châu, như Ä‘i giữa khe suối... rõ rà ng vừa má»›i lần chần táºn chân trá»i, bá»—ng nhiên lại dáºp dá»nh trong tim, cuối cùng ầm ầm lao xuống đáy bể, toé tung lên những bá»t sóng vô cùng táºn...
– Äó quả là âm thanh cá»§a thiên nhiên!
....
Tôi bất giác mở mắt.
Bá»—ng lá» má» nhìn thấy, dải những con sóng lăn tăn, chÃnh và o lúc táºn cùng, thì thầm má»™t chốc, rồi lại chuyển mình, à o lên quay trở lại, chá»›p mắt đã trở thà nh má»™t mảng mênh mang...
Táºn cùng vÅ© trụ ẩn giấu có má»™t âm thanh than thở, dưá»ng như hợp âm cá»§a váºn mệnh, giống như hạt sương châu kết tinh, bá»—ng nhiên rÆ¡i xuống, tan biến không thể tìm thấy.
Từ nhá» tôi đã thÃch thÆ¡ và tản văn, đặc biệt các tác phẩm trữ tình. Cho nên, tôi không thể không thừa nháºn, vá» mặt nà y Thưá»ng Äạo đã dùng cái tà i khà độc đáo để hấp dẫn tôi, và bóp chặt trái tim tôi...
Tôi nghÄ© đến má»™t câu cá»§a ngưá»i xưa “đà n bà trang Ä‘iểm vì ngưá»i yêu mình, kẻ sÄ© chết vì ngưá»i tri ká»·â€, trong lòng bất giác rung động – tôi biết, chỉ cần Thưá»ng Äạo cÅ©ng yêu tôi – tôi chẳng sợ gì cả, vì anh, tôi có thể sẽ không nghÄ© đến mình mà quyết tâm là m phẫu thuáºt thêm má»™t lần nữa.
Last edited by khungcodangcap; 06-01-2009 at 07:08 PM.
|

28-05-2008, 04:05 PM
|
 |
Phá Quan Hạ Sơn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: "Nhà hát cá»§a những giấc mÆ¡"
Bà i gởi: 270
Thá»i gian online: 19 giá» 28 phút 1 giây
Thanks: 181
Thanked 1 Time in 1 Post
|
|
Chương ba mươi tám
Khi tôi có ý nghĩ nà y, tâm tư bỗng nhiên đầy những mâu thuẫn, đối nghịch.
CÅ©ng từ lúc nà y, tôi má»›i bắt đầu thá»±c sá»± lÄ©nh há»™i và nháºn thức sâu sắc từ seduce (cám dá»—) trong tiếng Anh hÆ¡n.
Dưá»ng như luôn có kẻ tinh nghịch ẩn nấp nÆ¡i nà o đó, tìm cách xúi bẩy tôi, bảo tôi phải dùng các thá»§ Ä‘oạn cá»§a đà n bà để lôi kéo tâm tư cá»§a Thưá»ng Äạo ra khá»i quỹ đạo huynh muá»™i vốn có.
Nhưng dù thế nà o tôi cũng không thể là m nổi.
Trong mắt ngưá»i ngoà i, tôi luôn là má»™t con ngưá»i trầm tÄ©nh và vững và ng, tôi để lại ấn tượng chỉnh thể, mang má»™t kiểu thanh cao và kiêu ngạo “thà nát ngá»c còn hÆ¡n là nh ngóiâ€. Cho nên, tôi còn phải há»c cách thể hiện không được phù phiếm nhẹ dạ, hÆ¡n nữa đã qua cái tuổi nÅ©ng nịu, tôi cÅ©ng không thể thẳng thắn mà há»i Thưá»ng Äạo rằng:
- Ngoà i việc anh xem em là em gái ra, anh còn có thể xem em là má»™t ngưá»i con gái để yêu không?
Nếu như Thưá»ng Äạo trả lá»i tôi rằng:
- Có thể, nếu như em là má»™t ngưá»i phụ nữ tất cả Ä‘á»u bình thưá»ng.
Thì há đấy chẳng là tự chuốc lấy nhục nhã sao?
Còn nữa, xem như Thưá»ng Äạo cÅ©ng yêu tôi, tôi cÅ©ng phải chuẩn bị để lại là m má»™t lần phẫu thuáºt, nhưng bảo đảm nhất định sẽ thà nh công?
Công việc cá»§a tôi lúc nà y có thay đổi, tôi không còn là m trong khách sạn nữa, mà đổi sang chia bà i ở sòng bạc, thu nháºp có tăng hÆ¡n trước má»™t cách rõ rệt, tháºm chà là tăng gấp đôi, đồng thá»i công ty còn mua bảo hiểm y tế cho. Tôi tÃnh sÆ¡, là m phẫu thuáºt ngoà i việc chỉ mất số tiá»n bo trong Ãt ngà y ra, lương cÆ¡ bản vẫn còn nguyên, kinh phà phẫu thuáºt và tiá»n nằm viện hoà n toà n không phải lo lắng. HÆ¡n nữa, nếu thá»±c sá»± cần phải tiêu mấy chục ngà n đô la, chẳng phải tôi cÅ©ng không kiếm ra được. Chỉ có Ä‘iá»u trong lòng tôi vẫn còn có chút lo sợ – sợ thất bại má»™t lần nữa.
Nhưng tôi cũng thầm cầu mong trong lòng: thực sự có thể khiến tảng đá mở ra.
Tôi và Ngô Nguyên đã từng yêu nhau đắm say, nhưng có lẽ sau khi số mệnh dẫn tôi Ä‘i qua Ä‘oạn đưá»ng vòng rất nhiá»u khúc khuá»·u, mục Ä‘Ãch cuối cùng lại là để tôi và Thưá»ng Äạo đến cùng má»™t chốn, kết thà nh chồng vợ, đầu bạc răng long... Nếu như quả tháºt như thế, đừng nói là má»™t lần khai Ä‘ao mà tám lần, mưá»i lần cÅ©ng đáng lắm.
Bởi sá»± Ä‘eo đẳng cá»§a cách nghÄ© nà y, tôi gá»i Ä‘iện rá»§ Thưá»ng Äạo cùng Ä‘i chuyến du lịch châu Âu trong tiết trá»i xuân ấm áp hoa cá» Ä‘ua hương khoe sắc. Má»™t mặt, tôi hy vá»ng có được quãng thá»i gian tịnh khiết chẳng vướng chút bụi trần thế tục, cùng vá»›i anh sống vô lo vô nghÄ©, vui vẻ thoải mái; mặt khác, tôi cÅ©ng muốn nhân cÆ¡ há»™i để quan sát tháºt kỹ anh hÆ¡n nữa, để có thể hoà n toà n có thể hiểu được anh, từ đó mà đưa ra quyết định quan trá»ng sau nà y...
Thưá»ng Äạo rất vui vẻ đồng ý, láºp tức xin cấp trên cá»§a anh cho nghỉ.
Chúng tôi bà n bạc, quyết định Ä‘i theo tour, như váºy ăn nghỉ sẽ tiện lợi hÆ¡n. Chúng tôi lá»±a chá»n chuyến “Kỳ nghỉ Âu Mỹ†mưá»i sáu ngà y, bao gồm qua mưá»i nước châu Âu như Anh, Pháp, Äức, áo, Italia, Thuỵ SÄ©.
Khi chúng tôi gá»i Ä‘iện đến công ty du lịch để tư vấn giá cả, nghe nói chúng tôi má»™t nam má»™t nữ, cô gái trá»±c máy không quên há»i chúng tôi có phải là vợ chồng không. Nghe nói không phải, thì cô ấy nói lại nếu như cần phòng đơn, má»—i ngưá»i phải chi thêm ra ba trăm đô la tiá»n phòng ở. Khi gặp Thưá»ng Äạo, tôi đã nói lại chuyện nà y vá»›i anh.
Thoạt đầu Thưá»ng Äạo hÆ¡i sững ngưá»i, tiếp đó há»i tôi:
- Thế ý em thế nà o?
Tôi cưá»i, lắc đầu nói:
- Em cũng không biết nữa. Nhưng lại bổ sung ngay: - Tuỳ anh đấy.
Anh nhìn tôi, đại để hiểu được ý tứ của tôi, bèn nói:
- Thá»±c ra ba trăm đô chẳng đáng là bao, chá»§ yếu là má»—i ngưá»i ở má»™t phòng đơn cÅ©ng chẳng để là m gì. Nếu em không phản đối, chúng ta tạm thá»i ở chung như vợ chồng. Như váºy anh quan tâm đến em dá»… hÆ¡n. Chỉ –. Bá»—ng anh lại do dá»±: - Anh sợ có Ä‘iá»u gì bất tiện vá»›i em.
- Không, không có gì. Tôi nói.
........
Tháºt may khi chúng tôi chỉ ở má»™t phòng, trên đưá»ng du lịch châu Âu thá»±c sá»± khiến tôi cảm thấy nhẹ nhà ng.
Äịa Ä‘iểm đầu tiên chúng tôi đặt chân tá»›i là London nước Anh, sau khi máy bay hạ cánh, vá» cÆ¡ bản chúng tôi dùng xe du lịch là m phương tiện, men theo tuyến du lịch đã sắp đặt bôn ba khắp các nước châu Âu, hÆ¡n nữa dưá»ng như má»—i ngà y Ä‘á»u thá»±c hiện “má»™t khẩu súng đổi má»™t nÆ¡i†cá»§a kiểu đánh du kÃch, là m cho ngưá»i mệt má»i tã tợi. Cho nên, khi kéo túi va li và o khách sạn, leo lên leo xuống, những việc lặt vặt như đóng mở, sắp xếp va li vá» cÆ¡ bản Ä‘á»u do Thưá»ng Äạo là m. Nếu không là m như thế mà vẫn cứ chia ở là m hai phòng, ở cách xa nhau má»™t chút, hoặc có thể không ở cùng má»™t lầu thì có lẽ chẳng được tiện lợi như váºy.
Trên đưá»ng, má»—i tối vá» anh Ä‘á»u kiên trì ngồi viết nháºt ký. Nếu như tôi đã ngá»§ hoặc chuẩn bị Ä‘i ngá»§, để không ảnh hưởng tá»›i việc nghỉ ngÆ¡i cá»§a tôi, anh thưá»ng chui và o nhà vệ sinh, quỳ hoặc xổm để hoà n thà nh công việc nà y. Có lúc, khi anh đã viết xong nháºt ký nhón chân nhón tay quay trở lại phòng, phát hiện ra tôi vẫn chưa ngá»§, anh lại lặng lẽ ngồi dá»±a và o đầu giưá»ng, mãi đến khi thấy tôi thở Ä‘á»u thì má»›i chịu nằm xuống vì sợ nhỡ gây ra tiếng khò khè kinh động giấc ngá»§ cá»§a tôi. Trong hà nh trình cá»§a chúng tôi, phần lá»›n trong phòng Ä‘á»u có hai giưá»ng, thỉnh thoảng cÅ©ng chỉ có má»™t chiếc giưá»ng đôi, lúc nà y anh chá»§ động dùng ga giưá»ng trải ra sà n nhà , vui vẻ bảo vá»›i tôi:
- ở Los Angeles anh thÃch nằm giưá»ng không nệm, như váºy sáng dáºy tinh thần cà ng sảng khoái.
Tôi cÅ©ng chẳng biết anh nói như thế là tháºt hay giả, chỉ có thể để mặc anh quyết định.
Anh tháºt sá»± là má»™t ngưá»i thÃch giúp đỡ ngưá»i khác. Trong Ä‘oà n chúng tôi, có đến bảy mươi phần trăm số ngưá»i già đã quá tuổi lục tuần, tháºm chà còn có ngưá»i gần tám mươi. Cho nên, má»—i khi đến má»™t nÆ¡i, hoặc rá»i xa má»™t nÆ¡i nà o đó, ngoà i việc anh chá»§ động giúp lau dá»n xe, hà nh là ra, anh còn dìu những ngưá»i già lên xuống xe. Trong số há» có ngưá»i không biết nói tiếng Anh hoặc tiếng phổ thông(1), anh cÅ©ng nhiệt tình là m phiên dịch cho há».
Ngồi lâu trên xe, gân cốt mệt má»i, con ngưá»i trở nên mệt má»i và chán nản, anh phối hợp vá»›i hướng dẫn viên du lịch, lúc nói nói cưá»i cưá»i, lúc lại hát hò để gây phấn chấn tinh thần cá»§a má»i ngưá»i. Sau nà y, mấy cụ già bảy mươi vui lây cùng vá»›i anh, há» chẳng kìm được đã dùng phương ngôn hát những bà i sÆ¡n ca hoặc dân ca mà mình yêu thÃch từ thuở thanh niên... đến khi má»i ngưá»i sắp chia tay, có đến trên má»™t ná»a thà nh viên trong Ä‘oà n đã trở thà nh bạn cá»§a chúng tôi.
Trong suốt chặng đưá»ng du lịch, tôi cÅ©ng rất vui vẻ thoải mái, thưá»ng chá»§ động cùng Thưá»ng Äạo quan tâm giúp đỡ ông bà già cao tuổi, còn há» Ä‘á»u xem chúng tôi như con cái cá»§a mình, trong mắt hỠánh lên niá»m vui sướng, phấn khởi. Nhưng đêm ở bên hồ Titisss trong cánh rừng Schwarzwald, ngá»§ trong ngôi nhà mà Goethe(2) đã từng ở, ná»a đêm bá»—ng nhiên cÆ¡n thịnh ná»™ cá»§a sóng rừng và tiếng hú gá»i lạ lùng cá»§a gió núi đánh thức, tôi hoảng hốt dá»±a và o đầu giưá»ng, đầu tiên là cảm nháºn sá»± cô độc sâu sắc áºp tá»›i, tiếp đó là những ảo tưởng không biết ở kiếp nà y hay kiếp trước bám riết, chốc lát trăm ngà n cảm xúc lẫn lá»™n, bà ng hoà ng hoảng loạn, rồi sau đó nước mắt tuôn như mưa, chẳng thể nà o ngá»§ tiếp nữa. Thưá»ng Äạo nghe tiếng nghẹn ngà o cá»§a tôi, vá»™i nhá»m dáºy đến ngồi trước giưá»ng tôi, lá»±a lá»i an á»§i, cùng thức vá»›i tôi đến táºn sáng hôm sau...
Nói cho cùng, Thưá»ng Äạo thá»±c ra còn là con ngưá»i Ä‘a sầu Ä‘a cảm.
Khi chúng tôi tham quan cung Ä‘iện Schloss Schonbrum ở Vienna, ngưá»i hướng dẫn viên nói vá»›i chúng tôi, má»™t ngưá»i con cá»§a Napoleon đã từng ở đây nhưng lại sá»›m qua Ä‘á»i khi má»›i 21 tuổi (thá»±c ra, bà ngoại cá»§a ông ấy là nữ hoà ng Marya Theresia vÄ© đại nhất trong lịch sá» nước áo). Ngưá»i hướng dẫn lại nói, trước khi chết ông ta ưu uất trầm cảm than rằng: “Äá»i ta chưa từng có chút vui vẻâ€. Ông ấy rất yêu hoa, lý tưởng lá»›n nhất là trở thà nh má»™t ngưá»i là m vưá»n, nhưng số mệnh ông lại khiến ông sinh ra trong gia đình đế vương và anh hùng... trước lúc lâm chung, ông ấy đã từng khẩn cầu rằng hãy chôn ông cùng ngưá»i bạn đã chết trước ông – má»™t con chim nhá». Thưá»ng Äạo nghe những lá»i nà y, bá»—ng nhiên trở nên rất Ä‘au xót. Chúng tôi đã Ä‘i tá»›i vưá»n hoa sau cung Schloss Schonbrum, Ä‘ang lúc thưởng thức hoa xuân tưng bừng khoe sắc, Thưá»ng Äạo vẫn còn ghi nhá»› câu chuyện trên, anh cúi đầu thấp nói vá»›i tôi:
- Em nghÄ© xem, chiến tranh đã xoay chuyển Napoleon, và cÅ©ng là m xoay chuyển cả Ä‘á»i con cháu ông ta...
Ở Pari, tại cung Ä‘iện Louvre, khi nghe ngưá»i hướng dẫn viên nói đến là Luis XVI vốn là má»™t ông vua đồng hồ, vua khoá, sở thÃch cả Ä‘á»i chỉ say mê phát minh cÆ¡ khÃ, Thưá»ng Äạo buồn rầu rất lâu vì sá»± trá»› trêu cá»§a lịch sá», cá»§a tạo hoá trêu ngươi... Còn tại Lucerne, Thuỵ SÄ©, chúng tôi từng tham quan và chiêm ngưỡng bức tranh khắc đá “Sá» tá» sắp chết†nổi tiếng, bức tranh miêu tả thá»i kỳ đại cách mạng Pháp, hà ng loạt những vệ sÄ© Thuỵ Äiển kiêu hùng thiện chiến vứt bá» vÅ© khà đầu hà ng bởi vì nghe lệnh cá»§a Luis XVI, cuối cùng không thể không cùng vá»›i Luis XVI bi tráng và anh dÅ©ng bước lên Ä‘oạn đầu đà i... Trước bức tranh đó, Thưá»ng Äạo trầm tư suy nghÄ© rất lâu, cuối cùng nặng ná» nói vá»›i tôi:
- Äây không phải là má»™t con sư tá» sắp chết, tinh thần trung dÅ©ng và ngu muá»™i cá»§a nó mãi mãi ngà n Ä‘á»i sống trên bức tưá»ng đá nà y...
Sẩm tối hôm đó, khi Ä‘i ra khá»i khách sạn, ngồi trên băng ghế bên hồ Lucerne nghỉ ngÆ¡i, đối mặt vá»›i cảnh sắc núi non hồ đầm má» má» khói sương, thấm đẫm ánh mặt trá»i và mà u nước ..., anh nói anh bá»—ng nhá»› đến bức tranh sÆ¡n dầu “Ngưá»i cầu đạoâ€, và nói vá»›i tôi rằng bức tranh đó đầu tiên Ä‘áºp và o mắt ngưá»i xem là má»™t cá»a rừng u ám, cao vá»i vợi mà u đỠsẫm, bầu trá»i bên ngoà i cá»a rừng đó sạch tinh sau cÆ¡n mưa bụi, mống cầu vồng treo ngang đỉnh núi tuyết... nhưng má»™t thảm bằng phẳng trước vá»±c thẳm ngoà i cá»a rừng là má»™t lạt ma khoác áo cà sa mà u đỠúa... Anh lại nói, bây giá» anh muốn quỳ hoặc bò xổm lăn lá»™n trong cảnh sắc sÆ¡n thuá»· nà y. Tôi nghe lá»i anh nói, chăm chú ngắm nhìn cảnh sắc phÃa trước, thoạt đầu nghÄ© đến “Thá»§y phảng viên†ở quê hương và Tây Hồ ở Hà ng Châu, tiếp đó lại nghÄ© đến con kênh Long Bối mà tôi đã từng trôi dạt, không kìm được lần đầu tiên kể vá»›i anh vá» những năm tháng ấu thÆ¡ Ä‘au khổ, và cả ngưá»i mẹ mất trà khốn khổ cá»§a mình... Anh lắng nghe nuốt từng lá»i, sau đó nước mắt đầm đìa, và xúc động nắm lấy tay tôi, khẽ nói:
- ... Anh – ôi, Thạch Ngá»c, anh tháºt sá»± không ngá» tá»›i, trong cuá»™c Ä‘á»i cá»§a em đã từng có quá nhiá»u Ä‘au khổ như váºy – em hãy tin anh, từ nay vá» sau, anh nhất định sẽ dà nh cho cuá»™c Ä‘á»i em đầy lá»i ca tiếng cưá»i...
Mưá»i sáu ngà y nhanh chóng trôi qua. Cuối cùng chúng tôi lại từ London để trở vá» Mỹ.
Trong một khách sạn ấm cúng gần công viên Hyde, chúng tôi đã trải qua đêm cuối cùng của chuyến du lịch châu Âu khó quên.
Tối đó, trong gian phòng, chúng tôi uống hết má»™t chai rượu vang trắng. Trước khi Ä‘i ngá»§, tôi đã hÆ¡i say, ná»a đùa ná»a tháºt vá»›i Thưá»ng Äạo sau khi anh tắt đèn chuẩn bị thay quần áo Ä‘i ngá»§:
- Chúng mình là m vợ chồng đã hơn hai tuần rồi, ngà y mai trở vỠnước, trước khi đi ngủ anh có thể hôn vợ anh một cái được không?
Thưá»ng Äạo không trả lá»i ngay, chỉ lặng ngưá»i trước giưá»ng má»™t lát, sau đó má»›i đến trước giưá»ng tôi, cúi ngưá»i xuống, nhẹ nhà ng đặt lên gương mặt tôi má»™t nụ hôn, sau đó anh nói:
- Thạch Ngá»c, anh mong em có giấc mÆ¡ đẹp, má»™t giấc má»™ng mãi mãi không phai mà u...
- Cám Æ¡n... Tôi nói và những giá»t lệ ứa trà n.
Anh nhìn thấy, vội giơ bà n tay ấm nóng, giúp tôi lau nước mắt, nói:
- Ngốc à , có gì mà phải khóc? Chẳng phải chia ly, sau khi trở vỠLos Angeles thì chúng ta vẫn ở bên nhau cơ mà .
- Nhưng – Tôi giữ chặt tay anh, xúc động nói: - Chúng mình không còn là vợ chồng nữa. Mưá»i mấy hôm chung sống như trên sân khấu, mà n vừa hạ xuống, kịch cÅ©ng tà n...
Dưá»ng như anh sững ngưá»i, chẳng nói lá»i nà o, nhưng bá»—ng nhiên lại cúi thấp, vá»™i vã hôn lên trán tôi.
Tôi bá»—ng lÆ¡i tay anh ôm chặt lấy đầu anh, kéo anh sát lại gần, vá»™i và ng há»i anh:
- Hãy nói vá»›i em, có yêu em không? Không phải là em gái, mà là má»™t ngưá»i phụ nữ, má»™t ngưá»i phụ nữ đơn thuần...
Anh cà ng kinh ngạc, tròn mắt không nói lên lá»i, nhưng tôi có thể cảm nháºn được ngưá»i anh Ä‘ang run lên.
Tôi có chút thất vá»ng buông anh ra, lạnh lùng nói:
- Xin lá»—i, là m khó cho anh... Em uống nhiá»u quá.
- Không. Anh bá»—ng nắm bà n tay tôi, khẩn thiết nói: - Anh yêu em, Thạch Ngá»c, rất rất yêu. Anh luôn xem em là ngưá»i quan trá»ng hÆ¡n cả tÃnh mạng mình... nhưng...
- Nhưng cái gì?
Tôi xúc động run ngưá»i, ngước mắt nhìn anh há»i.
- ....
- Anh nói đi.
Tôi lắc mạnh vai anh.
- Nhưng, anh không có quyá»n..
Cuối cùng anh nói, hai tay ôm lấy mặt mình suy sụp ngồi xuống cạnh giưá»ng cá»§a tôi.
- Anh có, anh có, anh có quyá»n đó. Tôi vá»™i vã nhá»m dáºy, ôm lấy vai anh: - Em cÅ©ng yêu anh, rất yêu rất yêu. Vì anh, cái gì em cÅ©ng sẽ là m...
- ...? ...
Lần nà y anh ngoảnh lại, nét mặt bối rối nhìn tôi.
Ãnh sáng ngá»n đèn đưá»ng len lá»i qua khe rèm lá»t và o căn phòng, rá»i chiếu vết sẹo má» má» dưới cằm trên khuôn mặt góc cạnh hÆ¡i gầy cá»§a anh. Äiá»u nà y khiến tôi nghÄ© đến vết hằn ở háng mình sau lần bị áp chiếc cặp nung Ä‘á». Hình dáng, kÃch thước, mức độ nông sâu cá»§a nó Ä‘á»u có chút giống nhau, có thể nói có cùng hiệu quả má»™t cách kỳ lạ như nhau, dưá»ng như tạo hoá cố ý để lại trên thể xác chúng tôi, chỉ có Ä‘iá»u Ä‘á»i nà y kiếp nà y chúng tôi phải tìm kiếm trong bể ngưá»i mênh mông, để rồi cuối cùng...
Tôi bá»—ng hÃt thở sâu mùi hương ngá»t ngà o không biết tá»± lúc nà o đã trà n ngáºp trong phòng, đồng thá»i thiết tha quay lại nhìn anh cháy bá»ng.
Anh ghì siết lấy tôi.
Khắp ngưá»i tôi nóng bừng, tôi nhắm mắt, bá» môi tìm kiếm môi anh...
Nhưng trong khoảng vừa tiếp xúc ấy, anh như bị Ä‘iện giáºt, bá»—ng nhiên quay mặt, nhẹ nhà ng đẩy tôi ra...
Tôi bất giác rÆ¡i và o há»—n loạn – Anh là m gì thế? Lẽ nà o cÅ©ng như Ngô Nguyên trước kia, gắng sức kiá»m chế xúc động tình dục cá»§a mình.
“Äúng thếâ€, tôi bá»—ng nhiên tỉnh giấc má»™ng, “tháºt sá»± muốn đốt bó cá»§i anh, tôi nà o có lò để cho nó cháy?â€
Tôi bừng tỉnh như có ngưá»i truyá»n cho trà tuệ, cả men rượu cÅ©ng chợt tan biến.
Last edited by khungcodangcap; 06-01-2009 at 07:11 PM.
|

28-05-2008, 04:06 PM
|
 |
Phá Quan Hạ Sơn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: "Nhà hát cá»§a những giấc mÆ¡"
Bà i gởi: 270
Thá»i gian online: 19 giá» 28 phút 1 giây
Thanks: 181
Thanked 1 Time in 1 Post
|
|
Chương ba mươi chÃn
Khi tôi từ châu Âu trở vá» Mỹ được mấy hôm thì Doãn Hoa bá»—ng từ San Francisco gá»i Ä‘iện tá»›i, nói rằng cô ấy đã tá»›i Mỹ. Cô ấy nói đã từng gá»i Ä‘iện cho tôi nhiá»u lần nhưng không có ai nhấc máy, nên trước tiên phải đến chá»— ngưá»i bạn há»c ở San Francisco. Tôi há»i vì sao cô ấy đến Mỹ, cô ấy trả lá»i đã bá» việc ở công ty du lịch. Äã lâu tôi không có liên lạc gì vá»›i Doãn Hoa, bèn há»i:
- Chẳng phải em dự định mở công ty du lịch sao? Sau có thà nh công không?
- Mở cái gì nữa chứ, thôi đừng nhắc đến nữa. Cô ấy nói giá»ng vẻ tức giáºn: - Con ngưá»i bây giỠấy, phút chốc là trở mặt. Thôi bá», chẳng nói đến việc ấy nữa, lúc nà o gặp nhau, em sẽ nói kỹ chị nghe.
Trong Ä‘iện thoại tôi vá»™i má»i cô lại đến Los Angeles chÆ¡i. Cô ấy láºp tức đồng ý, lại nói rằng:
- Cho dù chị chẳng má»i, em cÅ©ng nhất định phải tá»›i thăm chị. Em nhá»› bà chị quá rồi.
Tôi dá»± định sau khi trở vá» Mỹ sẽ phải tÃch cá»±c tra cứu cuốn danh bạ “Hoa nhân công thương†cÅ©ng như những tá» quảng cáo bằng tiếng Hoa, hy vá»ng có thể tìm hiểu được những tư liệu và thông tin vá» bác sÄ© phụ khoa, Ä‘iá»u kiện các mặt cá»§a bệnh viện Ä‘iá»u trị nhằm sá»›m xác định bác sÄ© giá»i giang, già u kinh nghiệm sẽ mổ chÃnh cho tôi. Quyết định nà y được tôi đưa ra ngay đêm hôm rá»i London trở vá» Mỹ. Tôi đã chá»§ định: cần phải giữ kÃn bà máºt trước, trong và sau khi phẫu thuáºt, vừa không để cho Thưá»ng Äạo biết, vừa không để lá»™ má»™t chút thông tin cho mấy cô gái vừa má»›i quen ở sòng bạc... Như váºy, tôi má»›i có thể dá»… dà ng thoái lui khi nhỡ may không thà nh công.
Nhưng Doãn Hoa đột nhiên lại đến, Ãt nhiá»u quấy nhiá»…u kế hoạch chiến lược nà y.
Doãn Hoa vốn là ngưá»i thấy gió là mưa, trong Ä‘iện thoại nghe tôi nói thứ năm thứ sáu là ngà y nghỉ cá»§a tôi (tức là ngà y kia và ngà y kìa), thì hai ngà y hôm sau đã vá»™i vã đáp máy bay đến Los Angeles.
Công việc chia bà i ở sòng bạc chia là m ba ca, tôi là m việc từ 5 giá» chiá»u đến 1 giá» sáng, thưá»ng trở vá» nhà đã hai giỠđêm, đến khi lên giưá»ng nằm ngá»§, Ãt nhất cÅ©ng đã ba giá» hoặc ba rưỡi sáng. Cho nên, tôi cứ ngá»§ gà gà gáºt gáºt lao đến sân bay đón Doãn Hoa, tháºm chà đến khi vỠđến nhà đầu óc vẫn còn váng vất buồn ngá»§. Tôi vốn đã định nhá» Thưá»ng Äạo Ä‘i đón cô ấy, sau lại hÆ¡i do dá»±, chá»§ yếu xét đến việc anh không quen biết Doãn Hoa (hình như tôi chưa nói vá»›i anh vá» cô ấy), đồng thá»i, trong lòng tạm thá»i cÅ©ng chưa muốn giá»›i thiệu há» vá»›i nhau. Nhá» và o mẫn cảm cá»§a Doãn Hoa, chỉ cần má»™t lần tiếp xúc vá»›i anh thì nhất định cô ấy sẽ cảm thấy quan hệ giữa tôi và Thưá»ng Äạo có gì là lạ. Tôi đã Ä‘i má»™t ngà y đà ng há»c má»™t sà ng khôn nên cÅ©ng không muốn để cho cô ấy biết quá nhiá»u những riêng tư cá»§a mình.
Chúng tôi ngồi trên bộ sô pha nhung trắng mới mua đặt trong phòng khách một lát, những vui mừng gặp gỡ lại nhau rất nhanh chóng tiêu tan sạch sà nh sanh. Tôi không giấu được mấy cái ngáp, đà nh phải nói thực với Doãn Hoa:
- Xin lỗi, chị buồn ngủ...Nói rồi tôi trở và o buồng trong nằm ngủ.
Chẳng ngá» khi tỉnh dáºy, nhìn đồng hồ thì đã mưá»i hai giá» trưa.
Lắng nghe gian ngoà i có tiếng nói chuyện, tôi vá»™i nhá»m dáºy.
Lúc đầu tôi cho rằng Doãn Hoa Ä‘ang nói chuyện Ä‘iện thoại, mãi đến lúc mở cá»a phòng, tôi má»›i biết Thưá»ng Äạo đã đến, hai ngưá»i Ä‘ang ngồi đối diện khe khẽ nói chuyện vá»›i nhau rất vui vẻ.
Tôi sững ngưá»i, ngay lúc đó chẳng biết nói gì. May là Thưá»ng Äạo thấy tôi đã dáºy, anh vá»™i đứng lên há»i:
- Em dáºy rồi à ?
- Anh không Ä‘i là m à ? Sao lại ở đây? Tôi ngạc nhiên há»i.
- Anh đến phá»ng vấn má»™t hoạt động Ä‘oà n thể xã há»™i ở gần đây, thuáºn đưá»ng ghé và o thăm em luôn, chẳng ngá»...
Anh nói rồi ngoảnh mặt vá» phÃa Doãn Hoa.
Doãn Hoa nhấp nhổm, nhanh nhảu nói:
- Em đã nói vá»›i Thưá»ng Äạo rồi, chị là chị cá»§a em, anh ấy chẳng tin.
Thưá»ng Äạo mỉm cưá»i:
- Sau nà y má»›i nghÄ© ra, hồi đó các cô thưá»ng xuyên bá cổ bá vai Ä‘i khắp trưá»ng...
- ÄÆ°á»£c rồi, chẳng phải đợi em giá»›i thiệu. Anh cứ tiếp tục Ä‘i, em sá»a soạn má»™t chút rồi chúng ta ra ngoà i ăn trưa.
Dù nói thế, nhưng trong lòng tôi lại muốn tìm cÆ¡ há»™i nhắc nhở Thưá»ng Äạo: nói chuyện vá»›i Doãn Hoa cần phải kÃn kẽ. Tôi vừa nghÄ©, vừa bước và o phòng vệ sinh bên cạnh phòng ngá»§. Khi tôi vừa cầm chiếc bà n chải đánh răng lên, quệt kem đánh răng cho và o miệng thì chuông Ä‘iện thoại réo lên, tôi Ä‘oán có thể là cô bạn Mary là m chá»— vá»›i tôi hẹn Ä‘i cá»a hà ng, vá»™i chạy ra ngoà i cá»a, nhìn Doãn Hoa Ä‘ang ngồi bên cạnh chiếc ghế trà chỉ chỉ và o miệng đầy bá»t cá»§a mình rồi lại chỉ chỉ sang chiếc Ä‘iện thoại ngay sát cô. Doãn Hoa hiểu ý, vá»™i vã nhấc máy Ä‘iện thoại lên, tôi má»›i yên tâm quay trở lại phòng vệ sinh.
Äợi khi tôi lại từ phòng vệ sinh quay trở ra, thu dá»n giưá»ng ngá»§, lại cho thêm Ãt nước và o bình hoa má»›i mua hôm trước để nÆ¡i đầu giưá»ng, sau đó Ä‘i ra ngoà i muốn há»i han Doãn Hoa, chợt phát hiện Doãn Hoa Ä‘ang má»™t tay áp tai, ngoẹo ngoẹo đầu, luôn mồm nói, dáng vẻ phấn khởi Ä‘ang Ä‘i Ä‘i lại lại trước bà n ăn ở đầu phòng khách. Má»™t tay kia chốc chốc lại gõ gõ và o thà nh ghế, má»™t lát lại miết miết và o cây vạn niên treo bên tưá»ng.
Tôi định thần nhìn kỹ, hoá ra chiếc máy điện thoại vừa nãy vẫn còn nguyên trong tay cô.
- Anh đến Ä‘i, tối nay nhất định phải đến. Tháºt may quá, em cÅ©ng rất nhá»› anh...
Câu cuối cùng cô ấy nói lá»t và o tai tôi rất rõ rà ng. Bất giác tôi cảm thấy buồn buồn, không ghìm được tôi liếc mắt ướm há»i Thưá»ng Äạo Ä‘ang ngồi trên sô pha vừa ngẩng đầu lên, ?định buông tá» báo trong tay ra.
Lúc nà y Doãn Hoa cũng chú ý đến tôi, vội vã vẫy vẫy tay, lại lớn tiếng nói và o trong máy:
- à , anh đợi má»™t tÃ, chị ấy ra rồi.
- Ai đấy?
Tôi vừa đón chiếc Ä‘iện thoại vừa giả vá» lÆ¡ đễnh há»i.
Cô ấy vá»™i giÆ¡ hai tay quá đầu, rồi lại sải rá»™ng ra hai bên, vòng thà nh má»™t vòng, đồng thá»i là m vẻ mặt tinh nghịch nói:
- Chồng trước của chị.
Hoá ra đó là Dabruce.
Trong Ä‘iện thoại, anh nói vá»›i tôi, anh không biết tôi Ä‘i châu Âu, mấy hôm trước gá»i Ä‘iện không ai nhấc máy nên cảm thấy không an tâm, hôm nay nhân lúc nghỉ trưa gá»i Ä‘iện đến để há»i thăm. Trong Ä‘iện thoại anh đã nói tiếng Trung nhưng Doãn Hoa vẫn nháºn ra âm Ä‘iệu Mỹ cá»§a anh.
Tôi há»i xem anh tối nay có rá»—i để đến gặp nhau má»™t lát không. Anh nói:
- Có thể, nhất định sẽ đến.
Nghe giá»ng anh nói rất phấn khởi, tôi lại nói:
- Thế thì anh tranh thá»§ đến sá»›m nhé, chúng mình ra ngoà i ăn cÆ¡m luôn thể. Gần chá»— em vừa má»›i mở má»™t nhà hà ng sưá»n bò nướng Hà n Quốc, cÅ©ng khá lắm.
- Thế thì tốt quá. Dabruce phấn khởi, rồi lại nói: - Hẹn tối gặp lại.
Lúc nà y Thưá»ng Äạo đã đứng dáºy, xách chiếc túi xách nhà báo mà u Ä‘en trong tay. Tôi há»i:
- Chiá»u anh còn phải Ä‘i phá»ng vấn nữa không?
- Không. Anh lắc đầu, nói tiếp: - Nhưng phải viết bà i cho kịp.
Tôi bèn nói:
- Váºy anh là m cho mau Ä‘i, tối nay Dabruce cÅ©ng tá»›i. Rồi quay sang Doãn Hoa nói: - Giá» mình chá»n chá»— nà o ăn qua loa, tối nay má»›i là m má»™t bữa cho ra trò nhé.
Doãn Hoa vội xua tay:
- Cám Æ¡n, vá»™i thế nà y, đừng có bà y đặt là m gì. Xem em đây nà y – Hai tay cô xoa xoa bụng dưới, chẩu má» nói: - Giống như bà chá»a ba tháng rồi ấy. Còn chị á, tiết kiệm cho lắm và o. Nói rồi cô lại đưa tay sá» sá» bụng tôi: - A, sao toà n da thế nà y!
Tôi vội gỡ tay cô ra, trách cứ:
- Äừng có buông tuồng thế, không thấy đà n ông lạ Ä‘ang ở trước mặt đấy à ? Chẳng ngưá»i lá»›n chút nà o.
- Äà n ông lạ nà o?
Doãn Hoa cưá»i, liếc mắt nhìn Thưá»ng Äạo, rồi lại nhìn tôi nháy nháy mắt bà hiểm, tiếp đến cô lại khẽ dúi tôi má»™t cái, nói tiếp:
- Anh ấy là ngưá»i thế nà o cá»§a chị, em lại có thể không biết? Thôi, chẳng ý tứ gì cả, nói chung trong lòng chẳng xem em là em gái.
Cô ấy vừa dứt lá»i, sắc mặt Thưá»ng Äạo đã bừng Ä‘á», anh gượng ngùng quay mặt Ä‘i nÆ¡i khác.
Tôi khẽ véo tai Doãn Hoa nói:
- Cô ấy à , cũng ngoa mồm lắm cơ!
Nhà hà ng rất gần nhà , không phải đi xe, chúng tôi cùng đi bộ. Doãn Hoa quen thói vừa đi vừa ôm lấy cánh tay tôi. Tôi vội gỡ tay cô ra, nói:
- Nói tháºt, đây không phải là Trung Quốc, má»i ngưá»i lại tưởng nhầm mình đồng tÃnh luyến ái.
- Äồng tÃnh luyến ái thì sợ cái gì? Em chẳng xem và o đâu cả. HÆ¡n nữa, đây là Mỹ, là nước tá»± do tá»± tại nhất thế giá»›i. Em tháºt không hiểu vì sao chị lại còn phải dè dặt từng ly từng tà thế, không mệt à ?
Doãn Hoa ngoái đầu lại nhìn Thưá»ng Äạo Ä‘i cạnh chúng tôi, nói tiếp:
- Nhưng, chị sợ có ngưá»i ghen, hoặc giả thÃch ngưá»i khác dắt tay thì cứ nói má»™t tiếng, cô em nà y nhất định không là m lỡ việc.
- Cái cô nà y, Doãn Hoa Æ¡i, chị bái phục em đấy. Sau nà y có em ở bên cạnh, chị sẽ há»c kiểu “Từ Thứ và o doanh Tà o Tháo, má»™t lá»i cÅ©ng không nóiâ€.
Tôi vừa đi vừa lắc đầu.
- Nói gì thế? Nghe như em đến Mỹ để ăn hiếp chị không bằng ấy. Chá»› để ngưá»i khác nghe thấy, trong lòng lại háºn nhầm em nghe.
Cô ta nói rồi quay lại nháy mắt vá»›i Thưá»ng Äạo Ä‘i phÃa sau.
Thưá»ng Äạo đùa:
- ừ, các cô cãi vã mặc các cô, đừng có lôi tôi và o.
- Ai thèm kéo anh? Em chẳng qua là “ngắt hoa sen động chạm đến ngó†thôi.
Doãn Hoa lại ra vẻ mặt tinh quái nói.
- Ngó tôi cÅ©ng chẳng dám nháºn. Cô nói “Nhổ cá»§ cải động đến bùn†thì còn được.
- Như thế khác nhau. Äây là hoa sen vá»›i ngó sen mà , có ý nghÄ©a tượng trưng, sá»± váºt cá»±c kỳ tốt đẹp, chẳng hạn như tình yêu gì đó...
Doãn Hoa vừa nói vừa cố ý nhìn trá»™m tôi và Thưá»ng Äạo.
Chúng tôi cũng giả tảng chẳng hay biết gì, xem như Doãn Hoa nói bừa bãi mà thôi.
Bữa cÆ¡m trưa khá đơn giản, chúng tôi chá»n các món ăn nhanh, má»—i ngưá»i ba món và má»™t bát canh.
Tôi chỉ và o thá»±c đơn nói vá»›i Doãn Hoa, muốn ăn gì thì đánh dấu và o, sau đó bảo cô ở bà n đợi, tôi và Thưá»ng Äạo đến trước quầy lấy thức ăn. Lợi dụng cÆ¡ há»™i hiếm có, tôi khe khẽ nhắc Thưá»ng Äạo:
- Äừng có nói vá»›i cô ấy quá nhiá»u, cô ấy lắm Ä‘iá»u lắm đấy.
Thưá»ng Äạo gáºt đầu, “á»â€ má»™t tiếng, không kìm được nói lại:
- Nhưng, tÃnh cách cô ấy anh thấy rất đáng yêu.
- Anh má»›i chỉ biết má»™t, không biết hai. Tôi nói, chợt thấy nói như thế không thoả đáng, bèn bổ sung: - Nhưng anh nói cÅ©ng đúng, tÃnh cách cô ấy quả là có Ä‘iểm đáng yêu.
Sau bữa cÆ¡m, Thưá»ng Äạo lại há»›t hải quay trở vá» toà soạn, tôi vá» nhà lấy xe, đưa Doãn Hoa tham quan công viên gần đấy.
Trên đưá»ng, tôi lại lần nữa há»i Doãn Hoa vì sao không mở công ty du lịch. Cô hÆ¡i do dá»±, sau má»›i quyết định nói nguyên nhân chá»§ yếu bởi Ngô Nguyên không chịu giúp. Tôi ngẫm nghÄ©, rồi lại khuyên:
- Chắc anh ấy cũng có cái khó của mình...
- Chị thì lúc nà o mà chẳng bênh anh ấy.
Doãn Hoa bất mãn chá» môi vá» phÃa tôi.
- Chị bênh anh ấy cái gì? Anh ấy chẳng còn là gì cá»§a chị... Tôi tá»± trà o rồi lại nói tiếp: - Em tÃnh sao?
- Em vẫn chưa tÃnh gì.
Doãn Hoa chần chừ một lát rồi nói.
Äến vưá»n thú, hôm đó rất Ãt khách tham quan, má»™t công viên lá»›n thế nà y, dưá»ng như chỉ mở riêng cho hai chúng tôi. Chúng tôi Ä‘i qua khóm tre trúc ken dầy, xanh mướt, Ä‘i qua thảm cá» xanh mượt như nhung, tươi mÆ¡n mởn; Ä‘i qua khoảng vưá»n nhiệt đới trồng đầy xương rồng cầu và xương rồng mảnh ngắm nhìn quang cảnh sa mạc hiếm có, cảm giác được ý cảnh cao xa, khà xuân trà n trá» trong cánh rừng Australia rá»™ng bát ngát, cá» ráºm cây cao... Chúng tôi thả bước qua khu vưá»n Nháºt Bản, thưởng thức phảng phất vẻ Thiá»n là lạ, má»—i váºt má»—i cảnh, có vẻ mảnh khảnh nhưng đầy sức sống; chúng tôi lại bước qua khu vưá»n hoa hồng, hÃt đầy hương hoa ngây ngất, ngắm nhìn muôn hoa Ä‘ua sắc hương... Lần đầu tiên tôi nháºn biết được má»™t loà i hoa gá»i là “Lan hạc vá»ngâ€. Hoa đó có mầu và ng, pha sắc mà u tÃm, và có cả mà u Ä‘á», từng hoa cánh hoa nghển cổ vênh vểnh ngóng trông, dưá»ng như Ä‘ang suy nghÄ©, lại dưá»ng như Ä‘ang mong móng, và đợi chá»... Tôi không đừng được dừng bước chân, ngây ngưá»i ngắm nhìn và giÆ¡ cánh tay vuốt vuốt cuống hoa dà i ngoẵng cá»§a nó, vuốt cánh hoa vênh vểnh...
Tôi biết, tôi đã nhân cách hoá loà i hoa nà y.
- Nói vá»›i em Ä‘i, quan hệ cá»§a chị vá»›i Thưá»ng Äạo rốt cục là như thế nà o?
Khi tôi Ä‘ang khom mình, chìm trong suy tưởng tay vuốt cánh hoa “Lan hạc vá»ngâ€, Doãn Hoa bá»—ng không kìm được lại há»i tôi má»™t lần nữa:
- Chẳng phải chị đã nói với em rồi sao.
- Chỉ bởi vì chị rất giống với em gái đã mất của anh ấy?
- Of course.
- Thôi Ä‘i, chị vẫn chưa nói tháºt vá»›i em.
- Thế phải nói thế nà o?
- Bởi vì trong ánh mắt cá»§a chị, ánh mắt cá»§a anh ấy, giá»ng Ä‘iệu cá»§a chị nói vá»›i anh ấy đã lá»™ ra tất cả – Chị Ä‘ang yêu. Cho nên, bây giá» trong lòng chị có chút buồn phiá»n
Tôi giáºt mình, ngoái đầu lại lạ lẫm nhìn Doãn Hoa. Trong khoảng khắc ấy, Doãn Hoa dưá»ng như lại biến thà nh bà đồng có thể nhìn thấu tâm can ngưá»i khác.
Bà đồng đó lại lên tiếng:
- Chị ấy à , nghe em gái khuyên đây nà y, anh ấy khá lắm đấy, mau phẫu thuáºt Ä‘i.
- Em nói cái gì thế?
Tôi cảm thấy như bị thôi miên, mÆ¡ mÆ¡ hồ hồ há»i lại.
- Mau Ä‘i phẫu thuáºt Ä‘i, đừng có ngốc nghếch!
Doãn Hoa hét lên với tôi.
Bởi vì tiếng hét nà y, tình cảm vốn xa cách vá»›i Doãn Hoa bá»—ng trở lại gần gÅ©i hÆ¡n rất nhiá»u.
Buổi tối gặp mặt hôm đó bởi có Dabruce nên vui vẻ và náo nhiệt hÆ¡n hẳn. Hai ngưá»i đà n ông thi nhau kể chuyện, trong lá»i nói lẫn lá»™n cả tiếng Anh tiếng Trung, có lúc há» còn bá»—ng nhiên chêm cả mấy từ tiếng Nháºt đại loại như “Wa ka ri ma sư taâ€, “ba kaâ€. Äặc biệt là Dabruce, anh uống má»™t chút rượu đã lắc lắc lư lư, cuối cùng luôn miệng gá»i tôi:
- Nà o, vợ yêu, uống má»™t ngụm nà o. Rồi anh quay lại Thưá»ng Äạo: - Chú em, cạn chén.
- Thế anh gá»i Doãn Hoa thế nà o?
Thưá»ng Äạo cưá»i há»i.
Dabruce vò đầu suy nghÄ©, bá»—ng nhiên lại dùng sống dÄ©a xiên má»™t miếng thịt bò vừa cắt ra, cưá»i bá» và o bát trước mặt Doãn Hoa, nói:
- Cô dì, nà o, ăn thịt đi!
Doãn Hoa chau mà y nhăn trán, nhún vai, đồng thá»i cÅ©ng lắc đầu.
- Thế nà o, thân yêu, em không thÃch ăn thịt anh à ?
Dabruce cúi đầu, mÃm miệng giả vá» thất vá»ng há»i.
Tôi và Thưá»ng Äạo không ghìm được báºt cưá»i.
Tiếng cưá»i như phá tan mà n sương, Dabruce ngÆ¡ ngác nhìn chúng tôi rồi lại nhìn Doãn Hoa há»i:
- Tôi nói sai gì à ?
Doãn Hoa trả lá»i:
- Không có gì, anh chẳng nói gì sai. Em cÅ©ng thÃch ăn thịt anh, chỉ có Ä‘iá»u miếng thịt bò nà y chẳng phải thịt anh, đúng thế thì em đã cung kÃnh tuân mệnh lâu rồi.
Tôi và Thưá»ng Äạo lại không nén nổi, phá lên cưá»i, nhưng cÅ©ng kìm lại ngay được, đồng thá»i nhìn quanh má»™t lượt, sợ là m ảnh hưởng đến những khách hà ng ở bà n bên.
Dabruce quay sang há»i Thưá»ng Äạo:
- Cáºu em, nghe nói đà n ông Trung Quốc các cáºu đặc biệt yêu quý em gái mình, sao lại thế nhỉ? Có thể nói cho tôi biết không?
Thưá»ng Äạo sững ngưá»i, chẳng biết phải trả lá»i như thế nà o, bá»—ng Doãn Hoa lại cưá»i, nói chen và o:
- Vì sao anh lại cứ luôn miệng gá»i anh ấy là cáºu em cáºu em? Sai rồi!
- Theo em thì phải gá»i thế nà o? Dabruce lại mÆ¡ hồ.
ánh mắt cá»§a tôi và Thưá»ng Äạo cÅ©ng đổ dồn và o Doãn Hoa, chẳng biết trong bầu hồ lô cá»§a cô ấy lại lôi ra bán thuốc gì.
Doãn Hoa lại nhìn và o tôi nói:
- Anh há»i vợ cÅ© cá»§a anh ấy.
Tôi vá»™i lưá»m Doãn Hoa, nói tiếp:
- Äừng có nghe lá»i tầm báºy tầm bạ cá»§a cô ấy. Rồi lại doạ dẫm: - Cô em gái cá»§a em là má»™t bà đồng đấy, biết thôi miên ngưá»i khác.
Dabruce rất phấn khởi, nói:
- Tháºt thế à ? Thế thì tốt quá, anh đã nghe nói thầy phù thuá»· phương Äông rất ghê gá»›m, rất tà i giá»i, nhưng lại chưa từng gặp. Tốt rồi, bây giá» thá» má»™t chút nà o?
Tôi sướng rơn lên, ra sức xúi giục Doãn Hoa:
- Mau, mau phóng điện và o anh ấy đi!
Doãn Hoa cÅ©ng đùa tháºt, láºp tức buông dÄ©a, ngồi ngay ngắn, cưá»i cưá»i rồi chá»›p chá»›p mắt nhìn Dabruce, áºm ừ há»i:
- Anh nháºn được không?
Dabruce láºp tức kêu lên:
- Không được, không, anh...
Bá»—ng nhiên anh ngả vá» phÃa sau, là m Thưá»ng Äạo giáºt mình, vá»™i kéo lại.
....
Sau buổi tối đó, tôi và Thưá»ng Äạo phát hiện, trong ánh mắt cá»§a Dabruce nhìn Doãn Hoa có gì là lạ. Hôm sau, Dabruce bá» tiá»n lương ra má»i chúng tôi đến má»™t há»™p đêm nổi tiếng Holywood nhảy, trong mấy tiếng, mặc cho vÅ© trưá»ng ngưá»i chen ngưá»i, ngưá»i chạm ngưá»i, ngưá»i dán ngưá»i, ngưá»i va ngưá»i, tiếng nhạc, tiếng trống động trá»i, anh nhìn mà chẳng để ý, nghe mà chẳng lá»t tai, cứ si dại ngắm nhìn Doãn Hoa. Thể xác to lá»›n vụng vá» cá»§a anh dưá»ng như má»™t con voi đã bị thôi miên, trong rừng thịt ngưá»i thấp lè tè đó không ngừng lắc lư, không ngừng nhảy múa, chao đảo... có rất nhiá»u lần, chúng tôi cho rằng anh sắp gục xuống, nhưng bá»—ng nhiên tinh thần lại phấn chấn, ý khà lại bừng bừng... còn Doãn Hoa, tuy luôn nhảy cùng anh, nhưng mắt khẽ há» nhắm, chẳng há» nhìn anh. Lúc đó tôi thá»±c sá»± có chút mê hoặc, thầm nghÄ©: “Lẽ nà o trên ngưá»i Doãn Hoa thá»±c sá»± có mùi vị đặc biệt nà o, vừa má»›i gần đã khiến Dabruce hoà n toà n mê mị...â€
Last edited by khungcodangcap; 06-01-2009 at 07:14 PM.
|

28-05-2008, 04:07 PM
|
 |
Phá Quan Hạ Sơn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: "Nhà hát cá»§a những giấc mÆ¡"
Bà i gởi: 270
Thá»i gian online: 19 giá» 28 phút 1 giây
Thanks: 181
Thanked 1 Time in 1 Post
|
|
Chương bốn mươi
Doãn Hoa ở chá»— tôi má»™t tuần rồi lại quay trở vá» vá»›i ngưá»i bạn há»c ở San Francisco.
Quãng thá»i gian sau khi Doãn Hoa Ä‘i, giữa tôi và Dabruce có xảy ra má»™t chuyện.
Äó là sá»›m hôm thứ hai sau khi Doãn Hoa Ä‘i rồi, ở bãi đỗ xe cá»§a công ty, tôi chẳng may vấp phải cá»™t bê tông chắn đưá»ng, ngã lăn ra, gót chân phải bị Ä‘au. Sau khi Dabruce biết chuyện, đã hai tuần liá»n đến châm cứu cho tôi. Tôi vốn có thể dùng bảo hiểm y tế đến bệnh viện xương khá»›p để chữa trị, nhưng không muốn là m pháºt ý anh, nên đến chá»— anh, cÅ©ng để anh có thể rút được Ãt nhiá»u tiá»n từ trong bảo hiểm y tế cá»§a tôi.
Nhưng khi chúng tôi ở má»™t mình, tôi phát hiện Dabruce đã có Ãt nhiá»u thay đổi. Anh tuy vẫn còn rất “thân sÄ©â€, nhưng trong lá»i nói đã trÆ¡n tuá»™t, hÆ¡n nữa còn đặc biệt thÃch đùa cợt, nói những Ä‘iá»u liên quan tá»›i tình dục. Có lần, Thưá»ng Äạo cÅ©ng có mặt ở đó, đặc biệt Dabruce dùng tiếng Trung để ra câu đố và gợi ý đó là má»™t cÆ¡ quan cá»§a con ngưá»i rất sinh động. Câu đố đó thế nà y – “Má»™t con kênh cách đất ba tấc, bên sưá»n bốn mùa cá» lá tốt tươi, chẳng thấy trâu bò ăn, chỉ thấy thằng nhóc con gá»™i đầuâ€. Nói xong, anh cưá»i ha hả. Thưá»ng Äạo nghe xong, ngẫm nghÄ© má»™t lát rồi cÅ©ng không nén được báºt cưá»i, nhưng khi ngẩng mặt lên nhìn sắc mặt không vui cá»§a tôi đà nh phải kìm lại. Còn tôi, tôi hiểu dụng ý cá»§a anh, miá»…n cưỡng phụ há»a cưá»i theo. Nhưng trong lòng tôi không sao cưá»i nổi, không đừng được theo âm váºn cá»§a câu đố nà y, vẽ lên bức tranh hà i ước sinh động chá»c ghẹo chÃnh lòng mình hoặc tất cả những thạch nữ trong thiên hạ nà y rằng: “Con kênh cách đất ba tấc, xưa nay cá» má»c bá»i bá»i; vô duyên đắp lên con Ä‘áºp, trăm thuyá»n vạn bè chẳng thể quaâ€.
Sau đó, vì có việc Thưá»ng Äạo phải Ä‘i trước, sau khi Dabruce thấy anh ra khá»i cá»a, bá»—ng nhiên thay đổi hẳn, đắm say nhìn tôi, khe khẽ há»i tôi má»™t cách hiếu kỳ:
- Rốt cục ở chá»— đó xảy ra chuyện gì? Nghe nói là ná»a kÃn ná»a hở? Dừng lại má»™t chút, anh lại nói tiếp: - Nhưng vì sao lại gá»i là thạch nữ?
Lẽ nà o thá»±c sá»± có má»™t hòn đá chẹn ngang chá»— đó, giống như Giả Bảo Ngá»c trong Hồng lâu má»™ng cả Ä‘á»i trong miệng chỉ ngáºm viên “linh thông bảo ngá»câ€? Nói rồi anh ná»a đùa ná»a tháºt nói tiếp: - Em xem xem, chúng mình là m vợ chồng mấy năm rồi, chá»— đấy cá»§a em anh vẫn chưa từng được nhìn qua má»™t lần.
Những lá»i nà y cá»§a Dabruce khiến tôi cảm thấy tức giáºn, và cÅ©ng kÃch thÃch những dây thần kinh mẫn cảm nhất trên thể xác tôi, đồng thá»i cÅ©ng khiến tôi nghÄ© đến sá»± giúp đỡ lá»›n lao cá»§a anh đã dà nh cho tôi, đặc biệt còn tá» ngân phiếu mưá»i tám ngà n đô la, nên tôi cÅ©ng không là m toáng lên, chỉ khẽ mỉm cưá»i. Sau đó, để chuyển sá»± chú ý và hiếu kỳ cá»§a anh, tôi tranh luáºn vá»›i anh vá» má»™t số vấn đỠmang tÃnh là luáºn cá»§a châm cứu cÅ©ng như châm cứu gây mê. Tôi nói rất trịnh trá»ng rõ rà ng, tôi luôn có thái độ hoà i nghi đối vá»›i lý luáºn và thá»±c tiá»…n châm cứu gây mê. Anh nghe có vẻ không vui, lúc đầu không tranh luáºn vá»›i tôi, sau đó không thể không thừa nháºn, hiệu quả cá»§a châm cứu gây mê thá»±c ra phần lá»›n chẳng qua là ba xu morphine.
Bình tÄ©nh mà bà n luáºn, đối vá»›i y thuáºt cá»§a bác sÄ© châm cứu xuất thân ngưá»i Mỹ nà y, tôi luôn cho rằng chỉ ở trình độ ná»a lang trung nghiệp dư. Nhưng gót chân bị Ä‘au cá»§a tôi qua Ä‘iá»u trị cá»§a Dabruce, cảm giác Ä‘au đớn chẳng ngá» lại thuyên giảm nhanh đến bất ngá». Äiá»u nà y khiến tôi đã phải nhìn anh bằng con mắt khác.
Hôm đó, sau khi anh châm cứu bắp chân và đùi tôi, tôi thá» duá»—i duá»—i mấy cái, rồi lại đứng lên thá» bước Ä‘i, cuối cùng đã cảm thấy hoà n toà n ổn. Tôi tươi cưá»i nói vá»›i anh “Cảm Æ¡n nhéâ€, rồi kéo chiếc quần vắt trên ghế lại mặc. Nhưng Dabruce đã vá»›i tay, giữ tôi lại:
- Khoan đã, có phải em nói mấy hôm nay rất mệt không? Äể anh xoa bóp ngưá»i cho, để cho em thấy nhẹ nhà ng Ä‘i chút Ãt.
Lá»i anh đã khiến tôi nhá»› lại rất nhiá»u khi cùng chung sống vá»›i anh, đặc biệt là ngón tay thô thô cá»§a anh khi nhanh khi cháºm, khi nhẹ khi mạnh xoa bóp trên ngưá»i, để từng thá»› thịt, khá»›p xương cá»§a tôi có cảm giác thoải mái đến mất kiá»m chế chợt lại sống lại rất rõ trong lòng tôi. Tôi gáºt gáºt đầu, nhưng vẫn nói:
- Anh còn thá»i gian không?
- Còn, chẳng hỠgì. Anh nói.
Tôi cởi áo, chỉ để lại chiếc áo lót, sau đó phá»§ chiếc khăn tắm lên ngưá»i, đầu tiên là quỳ rồi theo đó nằm ngá»a lên theo chỉ dẫn cá»§a Dabruce...
Ngón tay ấm áp cá»§a anh giống như chiếc răng bừa, cà y sâu cuốc bẫm trên từng bá»™ pháºn thể xác tôi. Bắt đầu còn có sức, giống như thâm canh, dần dần lại chuyển sang lần rá», ngón tay dưá»ng như không Ä‘i trên thể xác tôi nữa, lúc lâu sau lại nhẹ nhà ng sá» nắn lòng bà n tay bà n chân tôi...
Tôi bất giác mơ mơ mà ng mà ng thiếp đi, và ngủ được một giấc ngắn.
Sau đó tôi còn mÆ¡, trong giấc má»™ng phần háng cá»§a tôi luôn bị má»™t váºt như lông gà khẽ khẽ cá» và o, không ngừng toả ra mùi thÆ¡m nồng ấm và ngá»t ngà o. Dần dần, cả thể xác tôi dầm trong đầm rượu lâu năm...
Nhưng bá»—ng nhiên, lại có má»™t con lợn lông dà i đến húc và o giữa háng tôi xốc ăn mất phần quan trá»ng nhất ở chá»— đó cá»§a tôi hay nhui nhá»§i cái gì đó...
Tôi choà ng tỉnh, căng mắt nhìn, hoá ra đầu của Dabruce đang nhịp nhà ng dụi dụi và o háng của tôi.
Tôi hoảng hồn, ngưá»i không ghìm được run lên.
Dabruce cảm thấy không yên tâm nhìn tôi, tôi nhìn thấy hà ng ria anh thấm ướt...
Tôi nhá»m dáºy, thấy quần lót cá»§a mình đã bị lá»™t xuống táºn gót, bèn kéo lên, đồng thá»i cÅ©ng dùng khăn tắm quấn kÃn ngưá»i.
- Em – cảm giác – tốt không? Dabruce bá»—ng nhiên đầy nghi ngá» há»i.
Lúc nà y tôi má»›i để ý, hoá ra anh Ä‘ang quỳ dưới đất, trông thần sắc vừa như Ä‘ang cầu khẩn trước tượng Chúa, lại vừa như trẻ ăn xin được bố thÃ. Äồng thá»i, dưá»ng như sợ tôi không hiểu ná»™i dung cá»§a bố thÃ, anh còn liếm liếm mép, nhấp nhấp miệng mỉm cưá»i.
Tôi không biết phải định nghÄ©a như thế nà o vá» hà nh vi vừa rồi cá»§a Dabruce. Quả tháºt, rốt cục anh ta là kẻ xâm phạm thể xác tôi, hay là kẻ ban Æ¡n mồm miệng ướt nhoen nhoét?
Nếu như nói anh ta là kẻ xâm phạm thì sá»± biểu diá»…n xâm phạm đó cá»§a anh thá»±c sá»± đã mang lại cho tôi khoái lạc và hưng phấn trong mong đợi hÆ¡n bao giá» hết (bằng sá»± hiểu biết cá»§a mình vá» Dabruce, tôi không há» hoà i nghi Ä‘iá»u nà y); Nếu như nói Darbruce là kẻ ban Æ¡n, rõ rà ng anh đã thể hiện trong khi không được sá»± cho phép cá»§a tôi, đã dùng bạo lá»±c ấm áp xâm phạm lãnh địa thần thánh nhất cá»§a tôi... Váºy thì động cÆ¡ cá»§a anh là gì? Phải chăng là lẫn lá»™n cả hai cái mà xem như là mâu thuẫn và hÆ¡n nữa hoà n toà n không có thể Ä‘iá»u hoà ? Xâm phạm, có lẽ là hứng thú (hứng thú vá» tình dục) và lợi Ãch bản năng cá»§a Dabruce; ban Æ¡n, lại là niá»m tin chân thà nh không thể xa rá»i cá»§a anh...
Anh thấy tôi có vẻ khác thưá»ng, lâu lắm mà chẳng nói câu nà o thì có chút hoảng sợ nghi ngại, quỳ lại gần tôi hÆ¡n, chá»›p chá»›p hai mắt, lại lẩm bẩm há»i:
- Tháºt đấy, em cảm thấy tốt không? Là anh nói, em có khoái cảm không?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên. Tôi cưá»i lá»›n rồi nói tiếp: - Xem ra, em tháºt sá»± phải thưởng cho anh cái gì đây.
- Thưởng? Tháºt á?
Mắt Dabruce bỗng sáng lên và nhìn tôi câm lặng cúi đầu.
Tôi nghÄ© mà chẳng biết Ä‘ang nghÄ© Ä‘iá»u gì, giÆ¡ tay giáng cho Dabruce má»™t cái bạt tai.
Nhưng trong khoảng khắc anh hoảng loạn giÆ¡ tay xoa lấy xoa để bên má vừa bị tát ấy, thì bá»—ng nhiên tôi ghì chặt lấy đầu anh, dán môi và o má»™t ná»a mặt anh, rồi hôn chùn chụt và o bên má bị bạt tai kia.
Trong lòng tôi biết: có cái bạt tai rất mạnh nà y, cÅ©ng đủ để trả giá kẻ đã xâm phạm; còn nụ hôn tiếp ngay sau đó, đó lại sá»± dáºp xoá món nợ tiá»n bạc và tình cảm cá»§a tôi đối vá»›i Dabruce...
Cho nên, sau khi tôi tát mạnh, đồng thá»i lại ôm hôn Dabruce nồng nà n, trong lòng cảm thấy thanh thản chưa từng thấy, không ghìm được tiếng cưá»i lá»›n trong tá»± đáy lòng.
Dabruce không hiểu ra sao, nét mặt cÅ©ng giáºt giáºt, hà ng ria rung rung, rồi cÅ©ng “ha ha ha†cưá»i theo...
Last edited by khungcodangcap; 06-01-2009 at 07:20 PM.
|
 |
|
Từ khóa được google tìm thấy
|
âèäåîíàáëþäåíèå, Ä‘á»c tá» cấm nữ, bi kich tu cam nu, doc truyen tu cam nu, íàöèîíàëüíûé, ìèöóáèñè, ïîçäðàâëåíèå, mÅ© hấp tóc haoyun, tá» cấm nữ, tien nghich, truyện tá» cấm nữ, truyen tu cam nu, tu cam nu, tu cam nu 2, tử câÌm nữ  |
| |