Trước đây tại đại hội đấu giá Dương Tử có cảm giác vật phẩm đấu giá cuối Đại Tuyệt Diệt Kiếm Trận rất thích hợp với chính mình, tuy nhiên lúc đó hắn không thể cạnh tranh được lại càng không thể cướp trong tay của các lão quái Trúc Cơ Kỳ. Theo như Dương Tử tính toán, Vấn Đạo Môn đứng sau tổ chức đấu giá bán ra thì trong môn phái nhất định sẽ còn lưu lại bản sao của Đại Tuyệt Diệt Kiếm Trận. Cho nên hôm nay sau khi thay lên người bộ bạch y có biểu tượng hai thanh kiếm bên ngực trái đại biểu cho nội môn đệ tử Vấn Đạo Môn thì Dương Tử đi đến Công Pháp Đường dùng lần lựa chọn công pháp duy nhất trong năm nay để lấy được Đại Tuyệt Diệt Kiếm Trận.
Đi đến Công Pháp Điện, trước mắt Dương Tử là một trung niên nam tử trên ngực có hoa văn ba thanh kiếm, chứng tỏ đây là một trưởng lão có tu vi ít nhất Kim Đan Kỳ, Dương Tử thầm kinh sợ trong lòng:"không ngờ vẻn vẹn một người thủ hộ Công Pháp Điện cũng có tu vi Kim Đan Kỳ". Nghĩ lại cũng đúng, công pháp là cơ sở của một đại phái, nếu Công Pháp Điện xảy ra vấn đề sẽ ảnh hưởng đến căn cơ của cả môn phái.
Dương Tử chấp tay cung kính nói:"Đệ tử Dương Tử đến học công pháp, mong trưởng lão phê duyệt".
Trung niên nam tử liền nói:"tân nội môn đệ tử phải ko? Công Pháp Điện mỗi đệ tử mỗi năm chỉ có thể tiến vào một lần, vào đó nên suy nghĩ kĩ trước khi chọn công pháp, sau khi chọn xong sẽ không thể thay đổi".
"Đệ tử đã hiểu" nói rồi Dương Tử đi luôn vào trong, bên trong Công Pháp Điện trăm ngàn quyển sách để thành hàng ngổn ngang trên các giá sách, tràng cảnh vô cùng đồ sộ.
Đi đến khu vực dành cho kiếm đạo, tại một gốc khuất bên phải có một quyển sách đã đóng bụi xem ra đã rất lâu không có người chạm tới, bên dưới quyển sách có một dòng chú thích:"Đại Tuyệt Diệt Kiếm Trận, phẩm chất không rõ bởi vì chưa ai tu luyện thành công, khuyến cáo đệ tử chỉ nên tham khảo".
Không cần phải suy nghĩ Dương Tử liền chọn lấy nó rồi đi khỏi Công Pháp Điện, vừa ra đến cửa lão giả thủ hộ nhìn hắn hỏi:"Ngươi chọn công pháp gì để ta ghi vào sổ bộ?". Sau khi xem xong quyển sách trong tay Dương Tử liền trợn mắt nói:"cái... cái gì? Người chọn Đại Tuyệt Diệt Kiếm Trận??? Người không xem hàng chữ chú thích bên dưới sao lại chọn nó? Ngươi có biết kiếm trận này tồn tại trong môn phái ta hơn ngàn năm mà không một ai có thể luyện thành không? Thôi chọn rồi cũng không thể đổi lại, năm sau lại tới nhớ mà rút kinh nghiệm".
"Đa tạ trưởng lão" nói rồi Dương Tử theo đường cũ về lại chổ ở của mình lập tức dùng thần thức xem Đại Tuyệt Diệt Kiếm Trận. Trong sách chỉ rõ phương pháp tu luyện, bày trận, cả việc làm sao kết nối hỗn độn linh khí bên trong tam thập kiếm để dễ dàng điều động. Đại Tuyệt Diệt Kiếm Trận bao gồm hai thức, thức thứ nhất là Đại Diệt Kiếm. Thức thứ hai mới chính thức là đại uy năng Đại Tuyệt Diệt Kiếm Trận. Khi xem đến hình ảnh chi tiết về hỗn độn linh khí khuông mặt Dương Tử biến đổi liên tục từ kinh ngạc đến vui mừng, không biết hắn nghĩ gì tay bấm ấn pháp trước mặt liền xuất hiện Lưu Tinh Thập Kiếm. Y theo trong sách tiến hành câu thông Hỗn Độn Khí, quả nhiên lại thành công. Dương Tử mừng như điên thầm nghĩ:" Thì ra hắc sắc vụ khí bên trong Hắc Châu chính là Hỗn Độn Khí, không phải nói từ nay ta sẽ có vô cùng vô tận Hỗn Độn Khí hay sao?". Sau khi liên kết thành công Hỗn Độn Khí bên trong Lưu Tinh Thập Kiếm, Dương Tử dùng thần thức thử điều động quả nhiên vô cùng lưu loát lại tiêu hao thần thức vô cùng ít, ít hơn một phần mười so với trước khi chưa kết nối.
Để có thể tu luyện Đại Tuyệt Diệt Kiếm Trận cần đáp ứng đủ ba điều kiện là:Đủ ba mươi thanh phi kiếm, thần thức mạnh vượt xa tu sĩ cùng cấp và phải có hỗn độn linh khí. Cả ba Dương Tử đều đáp ứng đủ, hắn có cảm giác như kiếm trận này là vì hắn mà tạo ra. Có lẽ ngoài Dương Tử, cả Vĩnh Hằng Đại Lục không ai có thể học được được Đại Tuyệt Diệt Kiếm Trận này.
Bốn mùa cứ thế luân phiên thay đổi theo một quy luật bất biến. Bảy năm thời gian có lẽ đối với người thường là khá dài nhưng với những tu tiên giả chỉ là một cái chớp mắt. Đỉnh Cửu Tiêu vẫn sừng sững đứng đó như không để ý đến sự tồn tại của thời gian. Hoa tuyết chậm rãi rơi, từng lớp tuyết dày trắng xóa bao quanh cả đỉnh núi, bên trong Vấn Đạo Môn có chút vắng lặng cũng không làm mất đi vẻ đẹp của đỉnh cửu tiêu do mùa đông mang tới. Tại nơi ở chuyên dành cho nội môn đệ tử, bên trong căn phòng đá một thân ảnh thiếu niên bạch y lặng lẽ ngồi đó, thiên địa linh khí cứ liên tục xoay quanh thân ảnh như vốn dĩ nó đã như vậy, đôi mắt luôn khép chặt có chút lay động rồi mở ra trong đó ẩn hiện là sự tang thương của năm tháng.
Đúng vậy, thiếu niên bạch y đó chính là Dương Tử, nhưng Dương Tử bây giờ đã không còn là Dương Tử của bảy năm trước nữa bởi vì lúc này hắn đã là một tu tiên giả Luyện Khí Kỳ tầng bảy đỉnh phong, cảm thấy nếu cứ tiếp tục tu luyện cũng khó lòng đột phá cho nên Dương Tử liền chấm dứt tu luyện.
Trong bảy năm này Dương Tử thường xuyên ra vào Giao Dịch Đường buôn bán linh khí, có diệu dụng của Bách Biến Bì Mạo liên tục thay đổi thân phận cũng không có ai nghi ngờ hắn, nhờ vào việc buôn bán Dương Tử rất dễ dàng kiếm đầy đủ ba mươi thanh phi kiếm đáp ứng nhu cầu tu luyện Đại Tuyệt Diệt Kiếm Trận, cũng trong thời gian này hắn thu mua số lượng lớn các loại đan dược có thể tăng tiến tu vi cho nên chỉ trong bảy năm Dương Tử liền nhất cử đột phá đến tầng bảy Luyện Khí Kỳ. Vào bốn năm trước, ba mươi thanh phi kiếm của hắn cũng đã thành công tấn cấp thành thượng phẩm linh khí. Không biết có phải do hấp thu hỗn độn linh khí ảnh hưởng hay không mà cả ba mươi thanh đều mang một màu hắc sắc trông có vẻ vô cùng đơn giản, hắn liền đặt tên là Lưu Tinh Tam Thập Kiếm. Sau hai năm nghiên cứu hắn đã luyện thành công thức thứ nhất Đại Diệt Kiếm, tuy nhiên vẫn chưa có cơ hội thực chiến cho nên cũng không biết rõ uy lực của nó đến mức nào. Về phần Đại Tuyệt Diệt Kiếm Trận quá mức thâm ảo Dương Tử tham khảo mãi vẫn không thể hiểu rõ, xem ra cần phải có tu vi cao hơn may ra có thể hiểu được ảo diệu của kiếm trận này.
Đánh một pháp quyết tới cửa động liền từ từ mở ra. Tại trước cửa động một cái Truyền Âm Phù lơ lững ở đó. Lại một cái pháp quyết Truyền Âm Phù liền bay tới tay Dương Tử, dùng thần thức quét qua Dương Tử được một tin tức khá thù vị:"Ba tháng sau trong môn phái tổ chức thi đấu giữa các nội môn đệ tử nhằm gia tăng thêm kỹ năng và lịch luyện. Để tăng thêm sĩ khí tham gia của các đệ tử, Chưởng môn và các vị trưởng lão quyết định quy tắc trao thưởng như sau: Người đứng đầu được thưởng ba Trúc Cơ Đan, đứng thứ hai thưởng một Trúc Cơ Đan và một kiện thượng phẩm linh khí, đứng thứ ba thưởng một kiện thượng phẩm linh khí. Những người còn lại trong số mười người chiến thắng thưởng một trăm trung phẩm linh thạch". Xem đến đây Dương Tử lại cười thầm nói:"Môn phái quả nhiên chịu bỏ vốn a", hắn liền bấm tay tính toán một chút, thì ra hai ngày sau là ngày chính thức thi đấu, Dương Tử liền vội vàng chạy đi ghi danh vì hôm nay là hạn cuối cùng ghi danh tham gia thi đấu. Thật ra với gia thân dày như Dương Tử cũng không quá cần thượng phẩm linh khí hay linh thạch, cái mà hắn muốn đạt được chính là Trúc Cơ Đan.
Trước đây,theo như Dương Tử tìm hiểu thì tu tiên giả bắt buộc phải có Trúc Cơ Đan mới có thể Trúc Cơ thành công tiến vào tầng lớp Trúc Cơ Kỳ không có một trường hợp ngoại lệ nào. Tuy nhiên nguyên liệu để luyện chế Trúc Cơ Đan lại vô cùng quý hiếm cho nên Trúc Cơ Đan đều do các đại môn phái nắm giữ và phân chia, ngoài thị trường rất khó có thể mua được Trúc Cơ Đan.
Tuy tu vi Dương Tử cũng chỉ là Luyện Khí Kỳ tầng bảy nhưng phải biết rằng một tu tiên giả tư chất tốt chỉ cần phục dụng một viên Trúc Cơ Đan liền có thể tiến vào Trúc Cơ Kỳ mà Dương Tử cũng rất hiểu mình, với tư chất "siêu phế vật" như hắn thì ba bốn viên Trúc Cơ Đan cũng chưa chắc có thể thành công đột phá cho nên trước khi bước đến bình cảnh Luyện Khí Kỳ tầng chính hắn phải tích trữ trước một số lượng lớn Trúc Cơ Đan.
Hôm nay tại sân thi đấu của Vấn Đạo Môn đứng gần hai trăm nội môn đệ tử, bên ngoài là hơn một ngàn ngoại môn đệ tử tới xem náo nhiệt, tiếng hò hét của các ngoại môn đệ tử làm chấn động cả đỉnh núi Cửu Tiêu. Dương Tử đứng im lặng tại một góc trong số gần hai trăm nội môn đệ tử chờ bắt số thứ tự thi đấu.
Dùng thần thức áp bách xuống cả không gian liền trở nên yên tĩnh Trương chưởng môn liền nói:" Hôm nay phái ta tổ chức thi đấu giữa các nội môn đệ tử, ngoài có thể gia tăng lịch luyện cũng là nơi để các ngươi trổ hết tài năng khẳng định bản thân. Ta tuyên bố: Đại hội thi đấu chính thức bắt đầu, giờ thì các ngươi có thể lên bắt số thứ tự của mình".
Trương chưởng môn nói xong, Dương Tử liền theo dòng người lên bắt số thứ tự của mình, hắn bắt được số sáu mươi chín.
Sau khi tất cả đều có số thứ tự của mình, từ trong vòng quay bắt cặp lấy ra hai mẫu số thứ tự trọng tài liền nói:"trận thi đấu đầu tiên là giữa số sáu mươi chính là số một trăm năm mươi hai".
Nghe tới đây Dương Tử thầm nói:"Không ngờ ta lại là người thi đấu trận đầu tiên, cũng tốt... đánh sớm liền được nghỉ sớm".
Đi lên võ đài, đối thủ của Dương Tử là một thiếu niên trông có vẻ khá tuấn tú chỉ có điều trong đôi mắt ẩn hiện sự cao ngạo từ trong bản chất khó có thể che giấu.
"Vương sư huynh đánh bại hắn đi".
"Vương sư huynh đánh cho hắn bay ra khỏi sàn đài đi".
......
Từ trong hàn ghế khán giả, các ngoại môn đệ tử hò hét trợ uy cho thiếu niên họ Vương kia. Bởi vì Dương Tử từ trước đến nay đều chú tâm tu luyện rất ít tiếp xúc cùng người khác cho nên cũng không mấy ai ủng hộ hắn.
Nhìn Dương Tử với ánh mắt như kẻ bề trên thiếu niên xuất ra một thanh phi kiếm màu xanh, trong suốt như ngọc liền nói:"Ta tên Vương Lâm, kiếm tên Ngạo Tuyết trung phẩm linh khí, mời chỉ giáo".
Dương Tử cũng không nói gì trực tiếp xuất ra một thanh thượng phẩm linh khí Lưu Tinh Kiếm chém tới, Ngạo Tuyết Kiếm như tờ giấy mỏng bị Lưu Tinh một kiếm chém thành hai mảnh rơi xuống đất, không một chút dừng lại chém về phía Vương Lâm. Mặt không còn chút máu, Vương Lâm liền nhảy xuống võ đài để tránh Lưu Tinh Kiếm liền hướng về phía trọng tài hét lớn:"Ta không phục, hắn chơi gian lận".
Cả sân thi đấu lúc này im lặng như tờ, dường như mọi người còn chưa hoàn hồn sau tràng cảnh vừa diễn ra.
Lúc này Trương chưởng môn ánh mắt có chút tức giận nhìn Vương Lâm nói:"Hắn gian lận? gian lận cái gì? cho dù hắn có dùng thượng phẩm linh khí cũng không thể nào dễ dàng chém đôi trung phẩm linh khí, chẳng qua là do ngươi tu vi chưa đủ nên không thể hoàn toàn phát huy hết uy lực của một trung phẩm linh khí. Lại nói tiếp, nếu cho ngươi một thượng phẩm linh khí, với tu vi Luyện Khí Kỳ tầng sáu ngươi sử dụng được sao? Không một cường giả nào bước tới đỉnh phong mà không nhờ ngoại vật tương trợ. Ngươi có biết vào bảy năm về trước với tu vi là Luyện Khí Kỳ tầng năm hắn đã có thần thức, mà thần thức không hề yếu hơn một Trúc Cơ Trung Kỳ tu tiên giả nào. Bảy năm sau, với tu vi Luyện Khí Kỳ tầng bảy người nghĩ thần thức của hắn sẽ biến thái đến mức nào? Chênh lệch giữa ngươi và hắn như giữa trời và đất, ngươi thua không oan chút nào. Cho nên trận này Dương Tử thắng, phần Vương Lâm trở về diện bích một năm tự kiểm điểm hành vi của mình".Dương Tử hướng về phía Trương chưởng môn mỉm cười chấp tay nói:"đệ tử đa tạ chưởng môn ưu ái". Trương chưởng môn mỉm cười nhìn Dương Tử liên tục gật đầu ra vẻ vô cùng hài lòng với cả tu vi và tâm tính của hắn. Đoạn, Dương Tử liền quay về vị trí chổ ngồi của mình.
Lúc này trên hàng ghế khán giả, các ngoại môn đệ tử dường như mới tỉnh táo lại tiếng hoan hô và vỗ tay nghiên trời lệch đất.
"Dương sư huynh vô địch".
"Dương sư huynh bất bại".
.......
Bời vì đều là tu tiên không quá quan trọng vấn đề ăn ngủ cho nên đại hội thi đấu diễn lo liên tục hai ngày hai đêm. Cho đến lúc này tất cả các trận đấu đều vô cùng đẹp mắt và căng thẳng trừ các trận có Dương Tử tham gia. Ngoài trận đầu tiên, các trận còn lại khi Dương Tử xuất ra thượng phẩm phi kiếm đối thủ liền trực tiếp đầu hàng. Dương Tử thắng liền năm trận tiến vào bảng mười người mạnh nhất. Lúc này trọng tiền sau khi bắt số thứ tự trên vòng quay bắt cặp liền nói:"trận tiếp theo là giữa số sáu mười chính và số năm mươi hai".
Dương Tử nghe gọi liền lặp tức bước lên đài, liên tục dễ dàng lọt qua năm trận vẻ mặt hắn vẫn rất bình thường chờ đợi đối thủ của mình, hắn cũng không nghĩ chỉ cần xuất ra một thượng phẩm phi kiếm liền giành chức vô địch. Các ngoại môn đệ tử cứ tưởng trận tiếp theo sẽ như những trận trước vẻ mặt có chút hụt hẫng thì một thân ảnh mỏng manh vừa bước lên đài vừa nhẹ nhàng nói:"Dương sư huynh, thành tích liên tục chiến thắng của huynh nên dừng tại đây đi thôi. Đối thủ của Dương Tử thì ra là Mộng Uyển Linh có Phong Linh thể chất cực kỳ hiếm thấy mà trước đây vào Vấn Đạo Môn cùng lúc với Dương Tử.
Dương Tử mỉm cười gật đầu với Mộng Uyển Linh, cũng không nói gì trực tiếp xuất ra Lưu Tinh Kiếm. Thấy vậy Mộng Uyển Linh liền xuất ra một thanh phi kiếm màu lục sắc nói:"Cũng không phải một mình Dương sư huynh có thượng phẩm linh khí, Thanh Phong Kiếm của ta cũng không kém đâu".
Nói rồi một kiếm chém về phía Lưu Tinh, hai thượng phẩm phi kiếm va chạm liền bắn kiếm khí một đen một xanh ra xung quanh, trên bề mặt võ đài in hằn từng dấu kiếm khí rất sâu đủ biết Thanh Phong và Lưu Tinh va chạm mạnh mẽ đến mức nào.
Tuy nhiên, Thanh Phong Kiếm là phong thuộc tính kết hợp cùng Phong Linh thể chất của Mộng Uyển Linh lực công kích được tăng phúc rất nhiều, mạnh gấp mấy lần so với thượng phẩm phi kiếm bình thường. Chỉ sau vài chiêu Dương Tử liền rơi vào thế hạ phong, thấy tình thế không ổn trên tay Dương Tử liền xuất hiện Thất Hồn Phiến quạt tới, phải biết rằng Thất Hồn Phiến bay giờ là thượng phẩm linh khí cho nên bên trong chứa một chủ hồn Luyện Khí tầng bảy và sáu phụ hồn Luyện Khí tầng sáu.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của yangtze
Thấy bảy luồng khói đen hóa thành bảy cái u hồn hung ác lao về phía mình, Mộng Uyển Linh trợn mắt há hốc mồm nói:"Lại một thượng phẩm linh khí? xem ra Dương sư huynh gia thân thực sự rất dày a. Nhưng chỉ nhiêu đó còn chưa đủ thắng ta". Nói rồi trên tay Mộng Uyển Linh ẩn hiện từng cái ấn pháp hét lớn:"Phong Thần Biến". Sau khi Mộng Uyển Linh xuất ra pháp quyết, không khí dường như cô động lại rồi từng luồng gió xoay quanh tạm thời trói buộc lại bảy u hồn, trong nhất thời khó mà thoát ra thì ngay lập tức Mộng Uyển Linh lại đánh ra một cái pháp quyết nói:" Phong Thần Dực". Sau lưng Mộng Uyển Linh liền huyễn hóa ra một đôi cánh thân ảnh biến mất tại chổ, chỉ một cái sát na liền xuất hiện sau lưng Dương Tử xuất ra Phong Linh một kiếm chém tới. Cũng không thấy Dương Tử có động tác gì, trên thân hắn liền được bao bọc bởi một bộ lân giáp màu xanh, đích thị là thượng phẩm linh khí Lôi Lân Giáp, Phong Linh Kiếm chém lên Lôi Lân Giáp liền bị đánh bật ra ngoài. Dương Tử chưa kịp điều động Lưu Tinh và Thất Hồn Phiến quay về tấn công thì Mộng Uyển Linh lại như một tia chớp nhảy khỏi võ đài. Nói thì dài nhưng tất cả chỉ xảy ra trong vài cái hô hấp mà thôi.
Đứng dưới sàn đấu Mộng Uyển Linh nhìn Dương Tử với cặp mắt như muốn khóc nói:"Ta chịu thua, Dương sư huynh ngươi dùng tiền ném chết người a". Nếu Mộng Uyển Linh biết Dương Tử còn gần ba mươi thượng phẩm linh khí chưa xuất ra không biết sẽ có suy nghĩ gì.
Dương Tử có chút buồn cười nói:"Thật ra Uyển Linh sư muội cũng rất lợi hại, dựa vào ưu thế Phong Linh Thể lại có thể vượt cấp xuất ra các pháp quyết phong thuộc tính cao cấp hơn tu vi, cộng thêm sở trường tốc độ của một Phong Linh Thể ngay cả ta cũng khó lòng nắm bắt được. Nên chỉ có thể xuất ra thượng phẩm phòng ngự linh khí ngạnh kháng, cho dù ta có thượng phẩm linh khí Lôi Lân Giáp chống đỡ nhưng chịu một kích của thượng phẩm phi kiếm Phong Linh cũng không mấy dễ chịu a".
Nghe Dương Tử nói xong Mộng Uyển Linh sắc mặt mới khá hơn chút, bĩu môi nói:"Nói vậy còn nghe được". Nói rồi Mộng Uyển Linh quay lưng đi về chổ của mình làm Dương Tử một trận cười khổ không thôi.
Lại thêm một ngày trôi qua, Dương Tử dựa vào ba món thượng phẩm linh khí dễ dàng đoán ra liền giành được vị trí thứ nhất. Điều đáng bất ngờ là ba người đứng đầu đều là ba tân nội môn đệ tử của bảy năm trước lần lượt là: Dương Tử với thần thức biến thái, Hàn Thiên Bảo với thể chất Băng thuộc tính biến dị và Mộng Uyển Linh với Phong Linh Thể.
Sau khi mọi người đều nhận được phần thưởng của mình. Mộng Uyển Linh nhìn về phía Dương Tử quái dị nói:"Giờ ta đã có thêm một thượng phẩm linh khí, lần sau tái chiến sẽ không dễ dàng như vậy nữa đâu Dương sư huynh".
Dương Tử chỉ có thể làm lơ giả bộ không nghe thấy thầm nói:"Phụ nữ là loài động vật thù dai nhất vũ trụ a".
Dường như Mộng Uyển Linh nghe được Dương Tử nói gì liền trợn mắt nói:"Dương sư huynh ngươi nói gì ta nghe không rõ?".
Dương Tử thầm toát mồ hôi lạnh nói lớn:"ta nói phụ nữ có tính cầu tiến như Uyển Linh sư muội thật hiếm có a".
Khuôn mặt có chút thỏa mãn với câu trả lời của Dương Tử, Mộng Uyển Linh liền cho qua thì ngay lúc này Trương chưởng môn đứng lên nói:"Đại hội thi đấu đến đây là kết thúc, tất cả đệ tử trở về tiếp tục tu luyện, riêng mười người đứng đầu bảng sáng mai đến đại điện ta có chuyện cần nói".
Dương Tử theo dòng người trở về chổ của mình, trong lòng suy đoán có lẽ chưởng môn có nhiệm vụ giao phó thầm nghĩ:"Người sợ nổi tiếng, heo sợ mập... phiền toái tới rồi a".