Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #36  
Old 01-06-2008, 08:21 PM
ngocvosong1986's Avatar
ngocvosong1986 ngocvosong1986 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 960
Thá»i gian online: 1 ngày 14 giá» 25 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi 36


Bất đồng chính kiến, đang bạn ra thù


Phàn Cương lớn tiếng thoá mạ:
- Con mẹ nó ! Tên đại Hán gian Ngô Tam Quế phái uỷ một tên cẩu quan mà cũng ra vẻ ngang tàng.
Bạch Hàn Phong đưa mắt nhìn Phàn Cương gật đầu nói:
- Phàn... Phàn huynh đệ nói đúng lắm. Nhưng vì gia huynh muốn thám thính tình hình cố hươngnên phải tâng bốc hắn mấy câu. Tên cẩu quan cànglấy làm đắc ý. Hắn bảo những viên quan do Ngô TamQuế uá»· phái kêu bằng "Tây tuyển" để ngụ ý do Bình Tây Vương lá»±a chá»n. Những quan viên lá»›n nhá» toàn tỉnhVân Nam dÄ© nhiên Ä‘á»u do Ngô Tam Quế phái đến. Cảba tỉnh Tứ Xuyên, Quảng Tây, Qúy Châu, những viênquan Tây tuyển so vá»›i những ngưá»i cá»§a Hoàng đế phái đếncòn lên hương hÆ¡n. Tá»· dụ trong những địa hạt này cóchá»— khuyết triá»u đình phái ngưá»i đến, Ngô Tam Quế cÅ©ngphái ngưá»i đến thì ai đến trước là được. Những quanviện bốn tỉnh Vân Nam, Qúy Châu, Tứ Xuyên, QuảngTây mà có chá»— khuyết thì dÄ© nhiên CônMinh (thá»§ phá»§ tỉnh Vân Nam) biết trước rồi từ Côn Minh pháingưá»i đến còn nhanh hÆ¡n quan viên ở Bắc Kinh tá»›i. Vìthế mà quan cá»§a triá»u đình gá»­i đến bao giá» cÅ©ng chậm chânhÆ¡n những quan viên "Tây tuyển".
Nguyên Bình Tây Vương Ngô Tam Quế lập được công lá»›n vá»›i triá»u đình nhà Mãn Thanh mà thu phụcgiang sÆ¡n là hoàn toàn trông vào cônglao cá»§a Bình Tây Vương. Vì thế triá»u đình đặcbiệt ưu đã Ngô Tam Quế. Ngô Tam Quế có bản tâu vá» triá»u bất cứ việc gì cÅ©ng được chuẩn y.
Vương Võ Thông nói:
- Viên quan đó nói vậy là đúng sá»± thá»±c. Tiểu đệ làm nghá» bao tiêu trong bốn tỉnh miá»n Tây Namđã nhìn rõ má»™t giải Vân Quý, ngưá»i ta chỉbiết có Ngô Tam Quế chứ không biết đến Hoàng đế.
Bạch Hàn Phong nói:
Tên Dương Nhất Phong còn bảo theo luật lệ cá»§a triá»u đình thì ai Ä‘i làm tri huyện Ä‘á»u phải đến kinh thành yếtkiến Hoàng đế để Hoàng đế phong chức. Hắn đến Bắc Kinh là để vào yết kiến Hoàng đế.

Hắn còn nói Bình Tây vương đã phong quan cho hắn rồi, vậy việc đến kinh triá»u kiến Hoàng đế chỉ là má»™t thá»§ tục thông thưá»ng.
Bạch Hàn Phong ngừng lại một chút rồi kể tiếp :
Dương Nhất Phong uống mấy chung rồi lại nói càng đắc ý.

Gia huynh liá»n bảo hắn :
- Dương đại nhân đến Khúc TÄ©nh làm quan thì ra ngưá»i bản tỉnh lại làm quan ngay ở bản tỉnh để tạo phúc cho nhân dân, thật là quý hoá !
Dương Nhất Phong cưá»i ha hả nói:
- Cái đó đã hẳn !
Giữa lúc ấy, đột nhiên ở bàn khác có ngưá»i xen vào.

Tên lão tặc. .. Tên lão tặc đó cùng ta... có mối thâm cừu.
Hắn nói tới đây bỗng đứng phắt dậy, mặt đỠbừng lên.
Tô Cương há»i:
- Có phải hắn là Bát Tý Viên Hầu Từ Thiên Xuyên không?
Bạch Hàn Phong gật đầu đáp:
- Chính hắn...
Bạch Hàn Phong tức quá tá»±a hồ cổ há»ng nghẹn hÆ¡i nóikhông ra lá»i.
Sau một lúc gã nói tiếp :
- Chính là tên lão tặc đó. Hắn ngồi bên cái bàn con cạnh cửa sổ nói:
- Ngưá»i bản tỉnh làm quan trong bản tỉnh thì đục khoét càng tiện hÆ¡n.
- Anh em tại hạ để mặc cho tên lão tặc nói gìthì nói, không muốn giây lá»i vá»›i hắn.
Huyá»n Trinh lạnh lùng nói:
- Bạch nhị hiệp ! Từ tam ca nói câu đó kể cũng đúng.
Bạch Hàn Phong hắng giá»ng má»™t tiếng rồi đáp :
- Hắn nói câu ấy thì phải rồi, tại hạ có bảo hắn nói lầm đâu. Nhưng... nhưng ai bảo hắn giây vào việc ngưá»i ta?

Hắn mà không nói câu đó thì việcgì đến nỗi xảy chuyện rắc rối?
Huyá»n Trinh thấy Bạch Hàn Phong nóng nẩy không nói gì nữa.
Bạch Hàn Phong lại nói tiếp :
- Dương Nhất Phong nghe tên lão tặc nói câu đó thì nổi giận đùng đùng.
Hắn quay đầu nhìn lại thấy tên lão tặc là kẻ già nua lưng còng, mặt mũi đê tiện.

Trên bàn lại để cái rương thuốc, bên ghế cắm một lá cỠbán thuốc cao.
Hắn liá»n quát mắng :
- Lão già bất tử này! Ngươi nói láo gì thế?
Bốn tên gia đinh đã nhảy xổ đến đập bàn thoá mạ tên lão tặc.

Một tên nắm lấy cổ áo lão.

Tại hạ mắt kém không nhìn ra võ công tên lão tặc đó cao cưá»ng, lại cho là hắn nhân lúc phẫn khích buông lá»i mạt sát. Tại hạ còn lo lão bị bá»n gia Ä‘inh đánh đòn nên chạy lại giả vá» khuyên giải mà thá»±c ra là để đẩy lui bá»n chúng.
Huyá»n Trinh lên giá»ng tán thưởng :
- Bạch nhị hiệp hoài bão nhân nghĩa. Quả là anh hùng hảo hán.
Trong lòng lão đã có chá»§ ý. Lão thấy Bạch Hàn Tùng chết rồi còn Từ Thiên Xuyên tuy bị thương nặng nhưng chắc là qua khá»i được. Thế là bên mình chiếm phần hÆ¡n. Vậy vụ này cết sao giữ được hoà hảo là haỵ Lão liá»n tán dương Bạch Hàn Phong mấy câu để tâm tính gã hoà dịu trở lại.
NgỠđâu Bạch Hàn Phong lại không ăn bánh phĩnh. Gã trợn mắt lên nói:
- Anh hùng cái con khỉ gì đâu. Thế là mình ngu hÆ¡n chó. Có mắt mà không biết ngưá»i, không nhìn rõ chá»— nham hiểm tàn độc cá»§a tên lão tặc lại cho lão là ngưá»i tốt.

Tên Dương Nhất Phong liá»n lên giá»ng quan lá»›n, ngoác miệng ra mà mắng chá»­i.
Hắn lớn tiếng la:
- Há»ng bét ! Há»ng bét ! ở kinh thành dân Ä‘iêu toa rất nhiá»u cần chấn chỉnh lại
Phàn Cương nói xen vào :
- Tên quan đó á»· mình có lÅ© chó săn ở Vân Nam lấn át trăm há» chưa đủ, còn đến Bắc Kính khinh mạn ngưá»i ta nữa.
Bạch Hàn Phong nói:
- Muốn khinh mạn ngưá»i cÅ©ng không phải chuyện dá»….

Viên quan này quát tháo om sòm kêu gia Ä‘inh cá»™t tên lão tặc đưa lên quan để phạt 40 trượng và Ä‘eo gông cảnh cáo má»i ngưá»i.
Tên lão tặc cưá»i ha hả nói:
- Äại lão gia ! Äại lão gia hà tất phải la lối cho mệt sức. Bản nhân lấy thuốc cao dán lại má»›i được.
Hắn nói rồi lấy trong rương ra một lá thuốc cao , hai tay nắm chặt. Tiếp theo lão trát lá cao cho bằng phẳng.
Ban đầu tại hạ thấy tên lão tặc đối vá»›i bá»n gia Ä‘inh dữ nhưhung thần vẫn không sợ hãi gì đã sinh lòngngá» vá»±c.

Sau thấy lão giÆ¡ tay ra hiệu vá»›i gia huynh liá»n hiểu ngay.
Nguyên thuốc cao đã rắn tụ lại một chỗ. Muốn cho cao chảy ra phải đem hơ lửa nóng mới mở ra được.
Äằng này tên lão tặc lại dùng sức ná»›ng ở hai bàn tay làm cho lá cao má»m ra. Vá» phần công lá»±c đó, ngưá»i thưá»ng không thể làm được.
Tên lão tặc mở lá cao ra rồi, khí nóngbốc lên nghi ngút.
Dương Nhất Phong chẳng hiểu chi hết, thôi thúc bá»n gia Ä‘inhtiến lại bắt ngưá»i.
Vi Tiểu Bảo chú ý lắng tai nghe không nói câu nào. Gã nghĩ thầm:
- Vụ này là một màn hý kịch coi được đây.
Bỗng nghe Bạch Hàn Phong nói tiếp :
- Tại hạ thấy tên lão tặc kia ná»™i công cao thâm, nên không ngăn cản bá»n chó săn cá»§a tên quan kianữa, để chúng đến tá»± rước lấy ná»—i Ä‘au khổ.
Má»™t tên gia Ä‘inh thấy tại hạ tránh sang bên liá»n xông vá» phía Từ lão tặc.
Tên lão tặc cưá»i há»i:
- Ngươi muốn mua thuốc cao chăng?
Lão cầm lá thuốc cao đặt vào tay tên gia Ä‘inh. Tên gia Ä‘inh thoá mạ liá»n:
- Lão chó má này định làm gì?
Tên lão tặc liá»n đẩy cánh tay gã gia Ä‘inh chuyển ra chá»— khác.
Bá»—ng nghe đánh "bốp" má»™t tiếng ! Lá thuốc cao nóng bá»ng đã dán vào miệng tên cẩu quan. ..
Vi Tiểu Bảo nghe Bạch Hàn Phong nói tá»›i đây, không nhịn được nữa bật lên tràng cưá»i khanh khách, vá»— tayreo :
- Hay quá! Hay quá.
Bạch Hàn Phong nhìn gã bằng cặp mắt hung hăng.
Vi Tiểu Bảo trong lòng run sợ không dám cưá»i nữa.
Tô Cương há»i:
- Rồi sau sao nữa?
Bạch Hàn Phong đáp :
- Tên cẩu quan kia bị thuốc cao gắn chặt lấy miệng, dÄ© nhiênkhông nói lên lá»i nữa. Hắn đưa tay lên muốn kéolá thuốc cao ra, nhưng tên lão tặc chân tay rấtmau lẹ. Lão huy động bốn tên gia Ä‘inh nói:
- Các ngươi mau lại đây giúp đại lão gia !
Bỗng nghe những tiếng "bốp bốp " vang lên không ngớt.
Những tên gia Ä‘inh má»—i tên Ä‘á»u phóng chưởng đánh vào mặt cẩu quan.
Không hiểu Từ lão tặc dùng thủ pháp gìthúc đẩy bốn tên gia đinh vận kình lực vào bàntay rồi phóng chưởng đánh cẩu quan.
Chỉ trong khoảnh khắc , tên cẩu quan hai má sưng vù đỠửng, coi chẳng khác gì hai miếng gan lợn.
Vi Tiểu Bảo lại nổi lên tràng cưá»i ha hả. Gã quay đầu ra chá»— khác không dám nhìn Bạch Hàn Phong lần nào nữa.
Tô Cương gật đầu nói:
Lão hỠTừ mang ngoại hiệu Bát Tý Viên Hầu thật là xứng đáng. Nghe nói cầm nã tiểu công phu của lão đứng vào hàng võ lâm thất tuyệt quả nhiên tiếng đồn không ngoa.
Tô Cương đã nghÄ© đến Bạch Hàn Tùng bị chết vá»tay Từ Thiên Xuyên thì võ công lãodÄ© nhiên rất cao thâm. Lão cố ý đỠcao võcông cá»§a Từ Thiên Xuyên để thể diện cho Bạch Thị Song Má»™cmá»™t chút.
Bạch Hàn Phong nói:
- Tại hạ cùng gia huynh thấy thế chỉ buồn cưá»i. Hai bên mặttên cẩu quan máu tươi chảy ra đầm đìa.
Trên tá»­u lầu rất đông ngưá»i đến coi nhiệt náo. Tên lão tặc lại lá»›n tiếng la :
- Không được đánh! Không được đánh. Äại lão gia đây không ai đánh được. Các ngươi là bá»n nô tài mà dám phạm thượng đánh đạilão gia Ä‘au đớn đến thế ư?
Lão Ä‘i sau bốn tên gia Ä‘inh nhảy lui nhảy tá»›i trông như con khỉ để huy động những cánh tay bá»n gia Ä‘inh mà lại giống như lão né tránh. Những ngưá»i ngoài đứng coikhông nhận ra được là chính lão đã hýlá»™ng quá»· thần.
Lão lại huy động bá»n gia Ä‘inh đánh thêm mưá»i mấy chưởng nữa. Tên cẩu quan ngất xỉu té lăn xuống đất, lão má»›idừng tay vá» chá»— ngồi trước.
Bốn tên gia Ä‘inh cÅ©ng cho là mình bị ma Ä‘em lối quá»· đưa đưá»ng, chứ không hiểu tại sao mình lại vung chưởng đánh lại lão gia. Nhưng tám cánh tay cá»§a bốn tên gia Ä‘inh cÅ©ng máu tươi đầm đìa thì không phải là chuyện giả được nữa.
Bốn tên gia Ä‘inh đứng ngẩn ngưá»i ra má»™t lúc nâng đỡ tên cẩu quan rá»i khá»i tá»­u lâu.
Chá»§ quán đành tá»± nhận là mình gặp vận xúi, không dám đến đòi tiá»n cÆ¡m rượu bá»n há» nữa.
Phàn Cương cưá»i nói:
- Thú quá ! Thú qụá! Tên chó săn thá»§ hạ cá»§a Ngô Tam Quế đáng được trừng trị như thế má»›i là phải. Từ tam ca đánh tên cẩu quan khiến trăm há» trong thiên hạ Ä‘á»u nức lòng hởi dạ. Bạch nhị hiệp ! Sau lúc đó nhị hiệp không giúp y đánh thêm mấy quyá»n nữa.
Bạch Hàn Phong thuật lại vụ Bát Tý Viên Hầu Từ Thiên Xuyên đánh nhừ tá»­ tên cẩu qụan ở tá»­u lâu má»™t cách rất tá»· mỉ. Có Ä‘iá»u tâm thần gã cá»±c kỳ xúc động nên giá»ng nói nhát gừng, câu sau không liên tiếp vá»›i câu trước, nhưng ngưá»i nghe mưá»i phần cÅ©ng hiểu đến tám, chín.
Bạch Hàn Phong nghe Phàn Cương há»i vậy sao gã không trợ quyá»n để cùng đánh tên cẩu quan, thì gã nổi giận đùng đùng lá»›n tiếng quát :
- Tên lão tặc đó phô trương bản lãnh đánh ngưá»i sao ta còn phải viện trợ hắn? Chính hắn đánh ngưá»i chứ có phải bị ngưá»i đánh đâu?
Huyá»n Trinh nói:
- Bạch nhị hiệp nói phải lắm! Ban đầu y chưa hiểu Từ tam ca cÅ©ng biết võ công, chẳng đã ra tay nghÄ©a hiệp ngăn cản bá»n giaÄ‘inh không cho hành hung rồi đấy ư?
Bạch Hàn Phong hắng giá»ng má»™t tiếng nói tiếp :
- Tên cẩu quan cùng bá»n gia Ä‘inh Ä‘i rồi, gia huynh liá»n kêu chá»§ quán lại bảo bồi thưá»ng cho hắn vá» khoản bát Ä‘a bàn ghế đổ vỡ. Cả tiá»n cÆ¡m rượu cá»§a tên lão tặc cÅ©ng do anh em tại hạ thanh toán. Tên lão tặc tươi cưá»i tạ Æ n.
Gia huynh má»i hắn qua bàn bên này ngồi cùng bàn ăn uống vá»›i nhau thì tên lão tặc khẽ nói:
- Tại hạ đã ngưỡng má»™ thanh danh hai vị Tùng, Phong hiá»n huynh đệ từ lâu. Nay được gặp mặt thật là may quá.
Ah em tại hạ giật mình nghĩ bụng:
- Té ra hắn đã biết lai hch mình mà mình chưa hiểu hắn là ai.
Gia huynh liá»n nói:
- Anh em tại hạ là ngưá»i há»§ lậu, rất lấy làm xấu hổ. Xin lão gia cho nghe tôn tính đại danh.
Tên lão tặc liá»n cưá»i đáp :
- Tại hạ là Từ Thiên Xuyên. Trong lúc nhất thá»i không dẹp nổi tính nóng giận đã múa rìu qua mắt thợ trước mặt hiá»n huynh đệ, thật không bõ làm trò cưá»i.
Lúc đó anh em tại hạ chưa hiểu Từ Thiên Xuyên lai lịch thế nào, nhưng nghÄ© tá»›i hắn đã đánh tên cẩu quan tức là ngưá»i cùng Ä‘i má»™t đưá»ng vá»›i mình.
Tên cẩu quan kia nếu không bị ăn đòn cá»§a lão tặc thì anh em tại hạ cÅ©ng choảng cho má»™t trận nên thân. Ba ngưá»i vừa ăn uống vừa nói chuyện cùng ý hợp tâm đầu. Nhưng ở tá»­u lầu không tiện nói chuyện thâm tình, anh em tại hạ liá»n má»i hắn vỠđây ăn cÆ¡m.
Phàn Cương ồ lên má»™t tiếng, há»i:
- Té ra Từ tam ca đã vào quý phủ rồi mới động thủ ư?
Bạch Hàn Phong đáp :
- Ai bảo động thá»§ ở đây? Äánh nhau vá»›i khách trong nhà mình thì ra khinh mạn khách à?
Huyá»n Trinh gật đầu nói:
- Phải lắm! Phải lắm! Bạch Thị Song Mộc nổi tiếng anh hùng hào hiệp. Có lý đâu lại hành động thất thố như vậy?
Bạch Hàn Phong nghe Huyá»n Trinh tán tụng mình hoài. Sau gã cÅ©ng nhìn y mỉm cưá»i để tụ lại rồi nói:
- Anh em tại hạ má»i lão tặc vỠđây cung kính tiếp đãi. Khi bá»n tại hạ há»i đến tại sao hắn lại nhận biết anh em tại hạ thì hắn không dấu diếm gì nữa, nói huỵch toẹt hắn là ngưá»i trong Thiên Äịa Há»™i. Hắn còn nói khi anh em tại hạ tá»›i Bắc Kinh, Thiên Äịa Há»™i đã cho hay để cùng anh em tại hạ kết giao bằng hữu. Sở dÄ© ở tá»­u lầu hắn đánh tên cẩu quan má»™t là vì căm hận Ngô Tam Quế, hai là vì để mở đưá»ng kết bạn vá»›i anh em tại hạ. Tên lão tặc đó khéo lừa dối, khiến anh em tại hạ tưởng hắn là ngưá»i tốt. Sau tính đến chuyện phản Thanh phục Mính thì ba ngưá»i. .. à quên... hai ngưá»i và má»™t con chócàng nói càng ý hiệp tâm đầu...
Vi Tiểu Bảo bắt gặp chá»— đối phương sÆ¡ hở, khi nào gã chịu bá» qua liá»n xen vào :
- Hai con ngưá»i và má»™t con chó mà nói chuyệný hợp tâm đầu má»›i thật ly kỳ.

Má»i ngưá»i nghe gã nói không nhịn được phải phì cưá»i, nhưng e làm mất mặt Bạch Hàn Phong nên không dám cưá»i lên tiếng ...
Bạch Hàn Phong tức quá quát há»i:
- Tên tiểu quỷ này! Nói nhăng gì thế !
Phàn Cương vội can ngăn:
- Bạch nhị hiệp ! Vị này là Vi hương chá»§. Tuy ngưá»i còn nhá» tuổi nhưng là nhân vật đứng đầu trong Thanh Má»™c đưá»ng ởtệ há»™i nên trong tệ há»™i từ trên xuống dưới đối vá»›i ngưá»i Ä‘á»utá» lòng rất kính cẩn.
Bạch Hàn Phong chưa hết tức mình văng tục:
- Hương chủ thì đã làm cái đếch gì?
Tô Cương liá»n lảng sang chuyện khác :
- Tại hạ cÅ©ng nhận thấy Bạch huynh đệ trong dạ Ä‘au thương vị huynh trưởng từ trần nên nói năng không khá»i có Ä‘iá»u nóng nảy. Vậy xin anh em đừng để ý, Vi hương chá»§ cÅ©ng miá»…n trách cho.
Tô Cương vốn là ngưá»i trì trá»ng, đã biết địa vị hương chá»§ trong Thiên Äịa Há»™i không phải tầm thưá»ng. Vậymà Bạch Hàn Phong đã kêu bằng "tiểu quá»·", lạibảo hương chá»§ thì làm cái đếch gì là Ä‘uốilý, thiếu lá»… độ.
Bạch Hàn Phong cÅ©ng không phải hạng ngưá»i ngu xuẩn. Gã nghe Tô Cương nói vậy liá»n biết ngay mình trái.

Gã không để nhãn quang đụng vào Vi Tiểu Bảo nữa. Gã nói:
- Sau ba ngưá»i bá»n tại hạ. ..
Vi Tiểu Bảo ngắt lá»i:
- Không phải ! Hai con ngưá»i và má»™t con chó chứ?
Bạch Hàn Phong tức giận quát:
- Ngươi. .. Ngươi...
Nhưng sau gã cũng nhẫn nại, thở phào một cái nói tiếp :
- Ba ngưá»i nói đến chuyện phản Thanh phục Minh, giết hết bá»n Thát Äát xong rồi phò con cháu Hồng Võ Hoàng đế lên ngôi bảo Ä‘oạn toạ.
Gia huynh nói:
- Hoàng thượng đã qua bên Diến Äiện , chỉ lưu lại má»™t vị tiểu thái tá»­.
Nhưng vị này thông minh tài trí đáng mặt anh quân, hiện đang ẩn cư ở chốn thâm sơn.
Tên lão tặc lại cãi:
- Chân mệnh thiên tá»­ hiện Ä‘ang ở Äài Loan.
Bạch Hàn Phong vừa thuật lại câu nói cá»§a Từ Thiên Xuyên, bá»n Tô Cương, Diêu Xuân, Vương Võ Thông hiểu ngay hai bên tranh chấp nhau chỉ vì việc má»™t bêná»§ng há»™ Quế vương, má»™t bên á»§ng há»™ ÄÆ°á»ng vương mà ra.
Nguyên Sùng Trinh Hoàng đế chết treo ở Môi SÆ¡nrồi, quân Thanh tiến vào cá»­a ải. Bá»n tôn thất nhàMinh là Phúc vương, ÄÆ°á»ng vương, Lá»— vương, Quế vương má»—ingưá»i xưng đế má»™t nÆ¡i rồi xảy chuyện phân tranh.
Sau các vương chết hết, bá»n thá»§ hạ vẫn còn hiá»m khích nhau.
Bạch Hàn Phong lại kể tiếp:
- Lúc ấy tại hạ nghe tên lão tặc nói vậy liá»nhá»i:
- Tiểu hoàng tá»­ cá»§a chúng ta rá»i đến Äài Loan từ hồi nào?
Tên lão tặc kia đáp :
Tại hạ nói vỠtiểu hoàng tử của Long Võ ThiênTử, chứ không phải con cháu của Quế vương.
Gia huynh liá»n lên tiếng:
- Từ lão gia ! Lão gia là bậc anh hùng hào kiệt, anh em tại hạ rất Ä‘em lòng kính phục. Có Ä‘iá»u lão gia nhận xét vá» thiên hạ đại sá»± hãy còn có chá»— sai lầm.
Sau khi Sùng Trinh thiên tá»­ mất rồi, Phúc vương tá»± lên ngôi báu. Phúc vương bị quân Thanh bắt, ÄÆ°á»ng vương lên nối ngôi. Bất hạnh ÄÆ°á»ng vương chết vá» nước. Äức VÄ©nh Lịch lên làm chúa tể thiên hạ. VÄ©nh Lịch thiên tá»­ chết vì nước rồi thì dÄ© nhiên phải do con cháu ngài lên kế vị.
Nguyên Long Võ là niên hiệu cá»§a ÄÆ°á»ng vương. VÄ©nh Lịch là niên hiệu cá»§a Quế vương. Bá»n này là cá»±u thần cá»§a ÄÆ°á»ng vương, Quế vương, khi nào nhắc tá»›i chá»§ cÅ©,há» Ä‘á»u kêu niên hiệu.
Phàn Cương nghe Bạch Hàn Phong kể tới đây, nói xen vào :
- Bạch nhị hiệp ! Xin nhị hiệp miá»…n trách, để tại hạ trìnhbày: Long Võ thiên tá»­ chết vì nước rồi , hết anhđến em cÅ©ng là hợp lý. Như vậy bào đệ cá»§a thánhthượng là Thiện Võ thiên tá»­ lên kế vị Ở Quảng Châulà phải. Không ngá» Quế vương lại phái binh đến đánhThiện Võ thiên tá»­. Các vị đế vương Ä‘á»u là concháu cá»§a đức Thái tổ Hoàng đế chứ nào phải ngưá»ingoài mà không lo đánh kẻ thù chung quânlà Thát Äát cá»§a nhà Mãn Thanh, lạiÄ‘i đánh nhau vá»›i ngưá»i trong nhà, há chẳng phải làmá»™t sá»± lầm lá»›n trong những Ä‘iá»u sai lầm?
Bạch Hàn Phong tức giận nói:
- Giá»ng lưỡi cá»§a tên lão tặc cÅ©ng hệt giá»ng lưỡi cá»§a ông bạn. Như vậy là ai gây sá»±? Äức VÄ©nh Lịch Hoàng đế chỉ phái sứ thần đến Quảng Châu bảo Tân ÄÆ°á»ng vương phế bá» tên hiệu Ä‘i, thế mà những tên gian thần, thá»§ hạ cá»§a ÄÆ°á»ng vương lại hạ sát sứ giả cá»§a chúng tạ Muốn chống ngoại địch trước hết cán dẹp yên ná»™i bá»™. Hành vi này cá»§a ÄÆ°á»ng vương là hành vi cá»§a kẻ loạn thần phạm thượng. Tá»™i đại nghịch vô đạo cá»§a ÄÆ°á»ng vương là đầu má»i tá»™i ác và cÅ©ng là mầm hoa. cá»§a quốc gia.
Phàn Cương cưá»i lạt há»i:
- Trận đánh ở Tam Thuỷ trong đó có cả tại hạ, nhị hiệp có biết toàn quân bên nào bị tan vỡ không?
Bạch Hàn Phong tức quá, đứng phắt dậy lớn tiếng:
- Ngươi còn muốn thanh toán món nợ cũ chăng?
Vi Tiểu Bảo lại lên tiếng :
- Phàn đại ca ! Trận đánh ở Tam Thuỷ thế nào?
Phàn Cương cưá»i đáp :
- Quế vương nghe lá»i xúc xiểm cá»§a tên gian thần dưới trướngphái má»™t ná»™i tướng là Lâm Giai Äình Ä‘em quânđến đánh Quảng Châu.
Tô Cương ngắt lá»i:
- Phàn đại ca ! Câu chuyện này thá»±c sá»± không phải thế đâu. Äó là ÄÆ°á»ng vương phái quân đến đánh Triệu Khánh trước. VÄ©nh Lịch thiên tá»­ bất đắc dÄ© mà phải khởi binh ứng chiến.
Hai bên má»—i ngưá»i nói má»™t câu, toàn bànchuyện đã quạ Ai cÅ©ng bênh chúa mình làphải. Dần dần câu chuyện Ä‘i vào chá»— gay go, tình thếbiến thành khẩn trương, khác nào kiếm tuốt cung dương,coi chừng muốn động thá»§ đến nÆ¡i.
Diêu Xuân xua tay lia lịa lớn tiếng:
- Những việc này xảy ra từ bao năm trước còn nhắc lại làm chi cho mệt?
Bất luận ai thắng ai bại cÅ©ng chẳng vẻ vang gì. Câu chuyện ngày nay toàn thể chúng ta phải tận diệt quân ThátÄát.
Quần hào nghe Diêu Xuân nói Ä‘á»u yên tÄ©nhlại. Trong lòng ai nấy Ä‘á»u cảm thấy tá»± thẹn.
Tô Cương nói:
- Bạch nhị đệ ! Câu chuyện tranh chấp giữa chúng ta và tên lão tặc kia thuá»™c vỠđại nghÄ©a. Chúng ta phải hết sức tranh đấu sống chết vá»›i lập trưá»ng.
Nhị đệ hãy nói hết câu chuyện đó đi.
Bạch Hàn Phong liá»n kể tiếp :
- Lý luận cá»§a tên lão tặc đó cùng má»™t duá»™c vá»›i ông bạn há» Phàn này. DÄ© nhiên anh em tại hạ phải phân tích rõ ràng. Hai bên má»—i lúc má»™t to tiếng chẳng ai chịu nhưá»ng ai. Gia huynh trong cÆ¡n thịnh ná»™ đập tay xuống vỡ tan cái ká»· trà.
Tên lão tặc cưá»i khẩy há»i:
- Phải chăng đại hiệp lý luận không kịp ngưá»i muốn Ä‘i tá»›i chuyện động võ? Bạch Thị Song Má»™c ở Má»™c vương phá»§ oai danh lẫy lừng thiên hạ. Còn tại hạ chỉ là má»™t tên vô danh tiểu tốttrong Thiên Äịa Há»™i nhưng cÅ©ng không sợ.
Hắn nói câu này hiển nhiên làm mất mặt anh em tại hạ, mà còn có ý chẳng coi Má»™c vương phá»§ vào đâu. Cách bì lý cá»§a hắn lấy má»™t tên vô danh tiểu tốt cá»§a Thiên Äịa Há»™i cÅ©ng đủ hÆ¡n được những nhân vật nổi danh trong Má»™c vương phá»§ má»›i thật là mỉa mai.
Gia huynh xẵng giá»ng há»i lại:
- Tại hạ đập bể ká»· trà cá»§a nhà mình thì liên quan gì đến các hạ? Các hạ á»· vào thế lá»±c nào mà dám buông lá»i khinh mạn Má»™c vương phá»§?
Hai bên càng nói càng găng, rồi hẹn nhau tối hôm ấy đếnn Thiên Äàn tá»· võ
Tô Cương thở dài buồn rầu nói:
- Té ra cuộc phân tranh này bởi đó mà ra.
Bạch Hàn Phong nói:
- Tối hôm ấy anh em tại hạ đến Thiên Äàn phó ước. Chẳng ai nói câu gì, hai bên động thá»§ liá»n...
Vi Tiểu Bảo há»i ngay:
- Chắc là hai ngưá»i đánh má»™t rồi. Nhưng tại hạ khônghiểu Bạch đại hiệp xông vào trước hay nhị hiệp xông vào trước.
Bạch Hàn Phong đỠmặt lên lớn tiếng :
Anh em ta bao giỠcũng liên thủ, dù đánh với một tên hay với cả trăm tên cũng cùng nhau tiến vào một lúc.
Tài sản của ngocvosong1986

  #37  
Old 01-06-2008, 08:23 PM
ngocvosong1986's Avatar
ngocvosong1986 ngocvosong1986 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 960
Thá»i gian online: 1 ngày 14 giá» 25 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi 37


Hồi Xuân ÄÆ°á»ng phát sinh đại biến


Vi Tiểu Bảo gật đầu nói:
- Té ra là thế.

Vậy trong trưá»ng hợp động thá»§ vá»›i đứa con nít như tại hạ, cÅ©ng phải cả hai vị hiá»n huynh đệ liên thá»§ xông vào.
Bạch Hàn Phong tức quá gầm lên một tiếng, phóng chưởng nhằm đánh xuống đầu Vi Tiểu Bảo.
Tô Cương vội đưa tay trái ra nắm lấy cổ tay Bạch HànPhong và can ngăn gã:
- Bạch nhị đệ ! Như thế không được !
Bạch Hàn Phong vừa cựa mạnh vừa la:
- Tên. .. tên tiểu quỷ này. .. mạt sát cả gia huynh mặc dầu y đã từ trần.
Vi Tiểu Bảo trong lúc nhất thá»i chỉ muốn nói cho thích miệng, gã không nghÄ© đến Bạch Hàn Tùng đã chết rồi cÅ©ng bị chỉ trích. Gã còn muốn nói giá»…u mấy câu nữa, nhưng thấy Bạch Hàn Phong hung dữ như ngưá»i Ä‘iên, nên trong lòng kinh hãi không dám nói nữa.
Tô Cương lại giảng giải:
- Bạch nhị đệ. Oan có đầu, nợ có chủ.

Gã hỠTừ đã hại mạng Bạch đại đệ, vậy chúng ta chỉ có thể kiếm hỠTừ để thanh toán.
Bạch Hàn Phong hầm hầm ngó Vi Tiểu Bảo nói:
- Má»™t ngày kia ta sẽ rút xương lá»c da ngươi.
Phàn Cương vặn Tô Cương:
- Tô tam hiệp. Tam hiệp bảo Từ đại ca cá»§a bá»n tại hạ đã hạimạng Bạch đại hiệp thì chữ "hại" đó tưởng nên châmchước má»›i phải.

Bạch nhị hiệp đã nói hai bên tá»· võ ở Thiên Äàn.

Từ đại ca má»™t mình phải chá»i vá»›i hai ngưá»i, y
đã không dùng ám nguỵ kế lại không ỷ vào số đông để thủ thắng.

Vậy đó là một cuộc tỷ đấu quang minh chính đại thì sao lại bảo là Bạch đại hiệp bị Từ đại ca hại mạng được?
Bạch Hàn Phong tức giận đáp :
- Gia huynh nhất định bị Từ lão tặc hại mạng.

Trước khi gia huynh cùng tại hạ đến Thiên Äàn phó ước, hai ngưá»i đã thương nghị vá»›i nhau.

Gia huynh bảo: lão già đó tuy đầu óc hồ đồ, không hiểu mệnh trá»i vá» ai, nhưng hắn cÅ©ng là ngưá»i đồng đạo vá»›i chúng ta trong công cuá»™c phản Thanh phục Minh.

Vậy lúc tá»· võ, chúng ta nên nể mặt Thiên Äịa Há»™i, chỉ Ä‘iểm tá»›i là thôi, đừng làm hại đến tính mạng hắn.
Gã dừng lại một chút rồi tiếp :
- Như vậy hai anh em tại hạ đã nhẹ đòn với Từ lão tặc, không ngỠhắn lòng dạ độc ác, cố ý hạ sát thủ để hại mạng gia huynh.
Tô Cương há»i:
- Từ lão tặc đã gia hại Bạch đại đệ trong trưá»ng hợp nào?
Bạch Hàn Phong đáp :
- Cuộc động thủ khai diễn.

Hai bên trao đổi ngoài bốn chục chiêu vẫn chưa phân thắng bại.

Cuộc tỷ đấu tiếp diễn hồi lầu, tên lão tặc bỗng nhảy ra ngoài vòng chiến, chắp tay nói:
- Äáng phục ! Thật là đáng phục ! Bữa nay chúng ta không phân thắng bại, bất tất phải tá»· đấu nữa. Võ công cá»§a Má»™c vương phá»§ lừng danh thiên hạ, quả nhiên cao minh vô cùng !
Phàn Cương há»i:
- Äã thế thì hai bên bãi chiến để khá»i tổn thương hoà khí há chẳng hay lắm ru?
Bạch Hàn Phong tức giận đáp :
- Ông bạn không trông thấy chá»— hách dịch ở trong lá»i nói cá»§a tên lão tặc ư?

ông bạn còn tưởng hắn tử tế lắm sao?

Hắn đã nói vậy lại còn cưá»i ná»­a miệng, tá» ra Bạch Thị Song Má»™c ở Má»™c vương phá»§ hai ngưá»i chá»i má»™t mà không thắng nổi má»™t thằng già.

Thế thì câu "võ công lừng danh thiên ha.... " gì đó chẳng qua là câu nói phỉnh phá»mà trong bụng hắn thá»±c ra rất khinh mạn anh em tại hạ.

DÄ© nhiên tại hạ trong lòng uất hận liá»n đáp : "Chưa phân thắng bại thì tá»· đấu cho đến lúc phân thắng bại hãy thôi".
Phàn Cương há»i:
- Thế rồi hai bên lại động thủ hay sao?
Bạch Hàn Phong đáp :
- Dĩ nhiên cuộc tỷ đấu lại tái diễn.

Thân thủ tên lão tặc tuy rất linh hoạt nhưng không thể dai sức bằng anh em tại hạ.

Nếu cuộc chiến đấu còn kéo dài, nhất định hắn bị thất bại.

Vừa rồi hắn muốn bãi chiến chỉ vì hắn muốn thừa cơ
chuồn đi cho thoát.
Bạch Hàn Phong hít một hơi chân khí rồi nói tiếp :
- Hai bên qua lại mấy chục chiêu nữa, tại hạ liá»n sá»­ chiêu "Long đằng hổ dược" nhảy vá»t lên không đánh xuống.

Quả nhiên tên lão tặc mắc bẫy hắn nghiêng mình né tránh.

Chiêu thức này anh em tại hạ đã rèn luyện rấttinh thục.

Gia huynh liá»n ra chiêu "Hoành tảo thiên quân" vung chân trái quét sang bên phải, vung tay mặt quét sang bên trái, khiến hắn không còn đưá»ng né tránh.
Gã nói tá»›i đây đồng thá»i vung tay sá»­ chiêu "Hoành tảo thiên quân".
Huyá»n Trinh gật đầu nói:
- Chiêu này giáp công cả hai bên quả là lợi hại !

Nó khiến cho địch nhân né sang mé tả không được, mà tránh qua mé hữu cũng không xong.
Bạch Hàn Phong lại nói:
- Tên lão tặc liá»n co mình lại rồi đột nhiên xô vào trước ngá»±c gia huynh.
Gia huynh xoay hai tay giữ lấy trước ngá»±c, hắn cưá»i nói: "Ha ha.... Ông bạn thua rồi".

Giữa lúc ấy bỗng nghe đánh "binh" một tiếng !

Thì ra tên lão tặc đã vung quyá»n chưởng đánh vào chá»— hiểm yếu trên ngá»±c và dưới bụng cá»§a gia huynh.
Gã nói tới đây tức quá thở lên hồng hộc, nói tiếp :
- Gia huynh bao giá» cÅ©ng nghÄ© đến nghÄ©a khí võ lâm, hai tay chỉ đặt há» vào trước ngá»±c hắn chứ không nhả ná»™i lá»±c ra.Thế mà tên lão tặc thá»§ Ä‘oạn tàn độc, tángtận lương tâm nhân lúc ngưá»i ta bất ngỠđể hạ sátthá»§.
Phàn Cương há»i ngay:
- Lệnh hiá»n huynh bị thiệt mạng vá» chiêu đó hay sao?
Bạch Hàn Phong hằn há»c đáp :
- Tại hạ thấy thế nguy liá»n ra chiêu "Cao sÆ¡n lưu thuá»·" đánh vào sau lưng tên lão tặc.

Tên lão tặc lảo đảo ngưá»i Ä‘i lùi lại mấy bước.

Còn gia huynh miệng hộc máu tươi ngã lăn xuống đất.

Lúc ấy tại hạ cực kỳ nóng nảy, hốt hoảng chạy lại nâng đỡ ca ca.

Tên lão tặc nổi lên mấy tiếng cưá»i khô khan rồibăng mình chạy Ä‘i.

Tại hạ Ôm ca ca chạy vá» nhà, nhưng Ä‘ang Ä‘i đưá»ng, ca ca thốt ra bốn tiếng: "Trả thù cho ta".

Y nấc lên mấy tiếng rồi tắt hơi.
Hắn thở dài nhìn Tô Cương nói:
- Tô tam ca Æ¡i... Chúng ta không trả mối thù này thì còn làm ngưá»i thế nào được?
Gã nói tới đây, bất giác hai hàng lệ tuôn xuống như mưa.
Huyá»n Trinh đạo nhân quay lại ngó má»i ngưá»i nói:
- Phong lục ca ! Chúng ta biểu diễn lại mấy chiêu thức mà Bạch nhị hiệp vừa nói đó.
Phong lục ca tên gá»i Phong Tế Trung là má»™t lão nhà quê, tướng mạo rất tầm thưá»ng, chẳng có vẻ oai phong chút nào.
Hôm qua khi quần hào ở dưới nhà hầm trong tiệm thuốcnhá», sau cuá»™c giá»›i thiệu, Phong Tế Trung chưa há» mở miệng nói câu nào, Vi Tiểu Bảo cÅ©ng không chú ý đến lão.
Bây giá» Phong Tế Trung nghe Huyá»n Trinh bảo vậy liá»n gật đầu đứng dậy tiến ra.

Lão nhẹ nhàng vung chưởng nhằm đánh tá»›i Huyá»n Trinh.
Huyá»n Trinh giÆ¡ tay trái lên gạt rồi co mình lại. Năm ngón tay cá»§a đạo nhân biến thành những móng như móng khỉ.

Hiển nhiên y mô phá»ng chiêu thức cá»§a Bát Tý Viên Hầu Từ Thiên Xuyên.
Phong Tế Trung liá»n Ä‘iểm chân trái xuống vá»t mình lên cao.

Ngưá»i lão Ä‘ang lÆ¡ lá»­ng trên không lại nhảy chồm đánh xuống.
Diêu Xuân lớn tiếng reo :
- Thật là một chiêu !'Long đằng hổ dược " tuyệt diệu !
Tiếng reo chưa dứt, Huyá»n Trinh đã nghiêng mình né tránh.
Giữa lúc ấy, Phong Tế Trung đã nhảy xuống ngưá»i ỵ Chân trái lão quét sang bên phải, cánh tay mặt quét qua bên trái. Ai cÅ©ng nhận ra đây là chiêu "Hoành tảo thiên quân" mà Bạch Hàn Phong vừa nói đó.
Có Ä‘iá»u má»™t mình Phong Tế Trung phải biến thành haingưá»i để biểu diá»…n.
Lão vừa sá»­ xong chiêu "Long đằng hổ dược " cá»§a Bạch Hàn Phong liá»n phải thay đổi địa vị nhảy xổ đến trước mặt Huyá»n Trinh đạo nhân để ra chiêu "Hoành tảo thiên quân" cá»§a Bạch Hàn Tùng nên thân pháp lão phải cá»±c kỳ thán tốc, đến má»™t trình độ không ai tưởng tượng được.
Má»i ngưá»i reo hò rầm rá»™.
Huyá»n Trinh co ngưá»i lại xông vào lòng đối phương.
Phong Tế Trung vá»™i đẩy hai chưởng ra nắm lấy trước ngá»±c Huyá»n Trinh, miệng reo :
- Ha ha ! ông bạn thua rồi ! ...
Giữa lúc ấy Huyá»n Trinh phóng quyá»n đánh tá»›i trước ngá»±c Phong Tế Trung, đồng thá»i vung chưởng đánh vào bụng dưới lão.

Quyá»n chưởng cá»§a hai ngưá»i Ä‘á»u để trên mình đối phương rồi ngừng lại không chuyển động nữa.
Huyá»n Trinh há»i:
- Bạch nhị hiệp ! Tình trạng lúc đó có đúng như vậy phải không?
Bạch Hàn Phong chưa kịp trả lá»i, Phong Tế Trung đã rung động thân hình lạng tá»›i sau lưng Huyá»n Trinh.

Song chưởng cá»§a lão rút qua mé hữu bên mặt đánh rứ vào sau lưng Huyá»n Trinh.

Miệng lão hô:
- Cao sơn lưu thuỷ !
Hai phát chưởng đó chưa đụng vào đến ngưá»i Huyá»n Trinh.
Má»i ngưá»i vừa thấy mắt hoa lên, Phong Tế Trung đã đứng sữngtrước mặt Huyá»n Trinh, hai tay đặt vào trước ngá»±c ỵ Còn quyá»nchưởng cá»§a Huyá»n Trinh thì lại đặt vào trước ngá»±c vàdưới bụng lão, tức là trở lại tư thức đầu tiên.
Hai lần chợt lui chợt tới coi như quỷ mỵ.
Những ngưá»i hiện diện tại đây, ngoại trừ Vi Tiểu Bảo, Ä‘á»u là những nhân vật biết nhiá»u hiểu rá»™ng, nhưng thân thá»§ thần tốcphi thưá»ng như Phong Tế Trung má»i ngưá»i chưa được thấy qua.
Quần hào vừa ngạc nhiên vừa bá»™i phục. Ai cÅ©ng hiểu chá»— dụngý cá»§a lão là trình bày cho phe Bạch HànPhong biết hôm đó Từ Thiên Xuyên má»™t mìnhphải địch vá»›i hai ngưá»i, tình thế rất là nguy hiểm.

Nếu há» Từ ra tay đánh Bạch Hàn Tùng mà còn nhẹ đòn má»™t chút thì e rằng khó lòng thoát khá»i chiêu "Cao sÆ¡n lưu thuá»·" cá»§a Bạch Hàn Phong đánh vào sau lưng.
Huyá»n Trinh nhắc lại câu há»i:
- Bạch nhị hiệp. Có phải tình trạng lúc đó đúng như vậy không?
Bạch Hàn Phong mặt xám như tro từ từ gật đầu.
Phong Tế Trung nhô lên hụp xuống mấy cái biểu diá»…n những chiêu thức rất đầy đủ và đúng mức khiến cho gã hoa mắt nhức đầu , nhất là bá»™ vị thá»§ pháp không sai trật mảy may, hoàn toàn như do má»™t vị sư phụ truyá»n cho.
Chiêu "Long đằng hổ dược" cá»§a Bạch Hàn Phong và chiêu "Hoành tảo thiên quân" cá»§a Bạch Hàn Tùng là những chiêu thức mà Bạch Thị Song Má»™c đắc ý nhất, nhưng những chiêu thức này má»™t mình Phong Tế Trung biểu diá»…n rất đúng Ä‘iệu lại má»™t cách dá»… dàng khiến cho bá»n Bạch Hàn Phong phải sá»­ng sốt tá»± há»i:
- Sao chúng lại há»c được môn võ nghệ gia truyá»n cá»§a nhà mình?
Phong Tế Trung thu chưởng vỠđứng thẳng ngưá»i lên, nhìn Huyá»n Trinh nói:
- Thưa đạo trưởng ! Xin đạo trưởng cởi áo bào ra. Tại hạ cam bỠđắc tội.
Huyá»n Trinh sá»­ng sốt không hiểu lão có dụng ýgì, nhưng cÅ©ng cởi áo bào ra.
Huyá»n Trinh vừa cá»­ động bá»—ng thấy hai mảnh áo bay ra rá»›t xuống. Hai mảnh áo này như hình bàn tay.
Huyá»n Trinh lại cầm tay áo giÆ¡ lên thì thấy rõ trước ngá»±c vạt áo do hai bàn tay in vào.
Nguyên Phong Tế Trung đã dùng chưởng lực đánhrách đạo bào.
Huyá»n Trinh tuy là ngưá»i dày công hàm dưỡng mà lúc này cÅ©ng không khá»i cả kinh thất sắc.

Bất giác y đưa tay lên đặt vào ngực , nghĩ thầm trong bụng:
- Chưởng lá»±c cá»§a Phong Tế Trung đã chấn động làm rách được vật má»m xèo là tấm đạo bào thì chắc là mình bị ná»™i thương rồi.
Nhưng lão thử vận khí không thấy có gìkhác lạ mới yên lòng.
Má»i ngưá»i kinh hãi quá quên cả hoan hô.
Phong Tế Trung nói:
- âm lá»±c trên bàn tay Bạch đại hiệp còn thâm hậu hÆ¡n tại hạ nhiá»u. Từ đại ca bị ná»™i thương ở trước ngá»±c cá»±c kỳ trầm trá»ng, còn thêm vào luồng ná»™i lá»±c ở hai bàn tay phát chiêu "Cao sÆ¡n lưu thuá»·". E rằng y khó bảo toàn được tính mạng.
Má»i ngưá»i thấy Phong Tế Trung dùng chưởng lá»±c âm nhu in vếtbàn tay đánh rách áo bào cá»§a Huyá»n TrinhÄ‘á»u lắc đầu lè lưỡi. Công lá»±c này so vá»›i khinh cônghoá làm hai ngưá»i để tiá»n hậu giáp công cÅ©ng cònkhá»§ng khiếp hÆ¡n.
Vi Tiểu Bảo nghĩ bụng:
- Lão con rùa hỠHải ngày trước cũng in một chưởng làm rách vạt áo trước của ta chắc cũng dùng thủ đoạn này.
Tô Cương và Bạch Hàn Phong đưa mắt nhìn Ä‘á»u lá»™ vẻ chán nản, vì há» thấy bản Iỉnh Phong Tế Trung ghê gá»›m như vậy thì bất cứ là ai bên há» cÅ©ng còn kém đối phương xa.
Bá»n há» lại được coi diá»…n võ như vậy thì hiển nhiên Từ Thiên Xuyên tuy hạ độc thá»§ giết ngưá»i nhưng cÅ©ng bởi trưá»ng hợp bất đắc dÄ©, không đủ yếu tố vững chắc để đòi chuyện báo thù trong lúc nhất thá»i được.
Tô Cương liá»n đứng dậy nói:
- Phong gia đây võ công rất cao thượng, thực khiến cho tại hạ bữa nay được mở rộng tầm mắt. Giả tỷ Bạch đại đệ của tại hạ mà bản lãnh tương đương với Phong gia thì nhất định không bị Ông bạn hỠTừ làm cho thiệt mạng.
Phàn Cương chắp tay nói:
- Hãy khoan! Xin anh em hãy đến hành lễ trước linh vị Bạch đại hiệp đã.
Vụ này... Vụ này... Hỡi ôi ! Thật là đáng tiếc. Chúng ta không nên làm tổn thương đến hoà khí giữa Má»™c vương phá»§ và Thiên Äịa Há»™i.
Äạo nhân nói rồi rảo bước tiến vào hậu đưá»ng.
Bạch Hàn Phong giang tay cản lại lớn tiếng:
- Gia huynh bị chết oan không nhắm mắt được. Các ông bất tất giả vỠthương xót kính điếu nữa.
Huyá»n Trinh nói:
- Bạch nhị hiệp ! Äừng nói đây là chuyện tá»· võ lỡ tay đả thương Bạch đại hiệp dù cho Từ đại ca bên bần đạocó lá»—i lầm Ä‘i nữa thì nhị hiệp không nên thùhận đến toàn thể Thiên Äịa Há»™i. Việc bá»n bần đạo báiÄ‘iếu trước linh sàng Bạch đại hiệp là trong phạm vi nghÄ©a khí đồng đạo võ lâm.
Tô Cương nói:
- Äạo trưởng nói phải lắm! Bạch nhị đệ ' Chúng ta không thể để khiếm khuyết lá»… số được.
Thế rồi bá»n Vi Tiểu Bảo, Huyá»n Trinh, Phàn Cương, Diêu Xuân, Mã Phó Nhân nhất tỠđến dập đáu trước linh vịBạch Hàn Tùng.
Vi Tiểu Bảo vừa lạy vừa trong miệng lẩm bẩm. Lúc gã đứng lên, Bạch Hàn Phong lá»›n tiếng há»i:
- Trong miệng ngươi vừa nói những gì?
Vi Tiểu Bảo đáp :
- Ta ngấm ngầm cầu chúc trước linh vị Bạch đại hiệp thì việc gì đến ngươi mà phải há»i?
Bạch Hàn Phong há»i:
- Miệng lưỡi ngươi không sạch sẽ, ngươi cáu chúc Ä‘iá»u chi?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Ta khấn rằng: Bạch đại hiệp Æ¡i. Bạch đại hiệp Ä‘i trước má»™t bước cÅ©ng không sao. Tại hạ là Vi Tiểu Bảo bị ngưá»i bào đệ cá»§a đại hiệp đánh cho khắp nùnh sầy vẩy cÅ©ng chẳng sống được bao lâu nữa. Chỉmấy ngày tại hạ sẽ xuống cõi âm cùng lãonhân gia tương há»™i.
Bạch Hàn Phong há»i:
- Ta đánh ngươi hồi nào?
Vi Tiểu Bảo liá»n vén tay áo để lá»™ cổ tay bên phải rathì thấy sưng lên và tím bầm má»™t vòng,vết ngón tay còn rỡ rành rành, chính làchá»— Bạch Hàn Phong vừa nắm lấy.
Äoạn gã há»i:
- Chẳng phải ngươi đánh ta là gì đây?
Tô Cương liếc mắt nhìn Bạch Hàn Phong thấy gãkhông phá»§ nhận, liá»n lá»™ vẻ trách móc rồi quay sang nóivá»›i Vi Tiểu Bảo:
- Vi Hương chá»§! Việc này má»™t lá»i không nói hết được.Sau này chúng tạ .. chúng ta sẽ từ từ thương lượng.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Chỉ sợ vết thương cá»§a tại hạ trầm trá»ng không chữa được phải chết bá» Ä‘á»i thì ngày sau chẳng còn gì mà thương lượng nữa.
Tô Cương thấy gã nói năng trôi chảy, không ra vẻ con ngưá»i bị thương chút nào thì biết gã chÆ¡i trò vô lại, bất giác tá»± há»i:
- Thiên Äịa Há»™i là má»™t tổ chức lá»›n như vậy sao lại để thằng nhãi con lưu manh này lên làm Hương chá»§?
Hắn cũng nói đùa một câu:
- Vi Hương chá»§ sống lâu trăm tuổi, bá»n tại hạ chết hết rồi, Hương chá»§ cÅ©ng còn sống thêm mấy chục năm nữa.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Hiện giá» tại hạ trong ruá»™t quặn Ä‘au, lục phá»§ ngÅ© tạng đảo lá»™n cả rồi, chẳng biết còn sống được đến sáng mai không. Phong lục ca ! Huyá»n Trinh đạo trưởng ! Sau khi tiểu đệ chết rồi các vị đừng kiếm Bạch nhị hiệp để báo thù. Bạn hữu giang hồ phải lấy nghÄ©a khí làm trá»ng, chúng ta đừng làm tổn thương hoà khí Má»™c vương phá»§ và Thiên Äịa Há»™i.
Tô Cương chau mày đưa má»i ngưá»i ra cá»­a ngoài.
Huyá»n Trinh nhìn bá»n Mã Phó Nhân, Lôi Nhất Khiếu, Vương Võ Thông ngá» lá»i cảm Æ¡n rồi chắp tay từ biệt.
Äoàn ngưá»i Thiên Äịa Há»™i vỠđến cá»­a tiệm thuốc bá»—ngthấy tình hình khác lạ.

Cái quầy đổ nghiêng ngửa, mấy chục hộc tủ thuốc và dược liệu tung toé dưới đất.
Má»i ngưá»i vào tiệm la gá»i mấy tiếng chẳng thấy ai thưa.
Äi thẳng vào ná»™i đưá»ng thấy lão chá»§ tiệm béo mập và hai tên tài công Ä‘á»u chết lăn dưới đất.
Huyá»n Trinh hô lên:
Chúng ta mau đóng cá»­a lại đừng để ngưá»i ngoài tiến vào. Bây giá» hãy coi Từ đại ca xem sao.
Äạo nhân mở tấm ván cá»­a hầm chạy xuống la gá»i:
- Từ đại ca ! Từ đại ca !
Dưới đưá»ng hầm trống rá»—ng. Từ Thiên Xuyên không biết Ä‘i ngả nào.
Phàn Cương la lên:
- Mẹ kiếp ! Chúng ta sang liá»u mạng vá»›i bá»n Má»™c vương phá»§.
Huyá»n Trinh nói:
- Mau Ä‘i má»i Vương tổng tiêu đầu cùng quý vị đến chứng kiến vụ này.
Phàn Cương há»i:
- Äi má»i được ngưá»i tá»›i thì Từ đại ca bị sát hại rồi còn gì?
Huyá»n Trinh đáp :
- Nếu bá»n chúng định sát hại Từ đại ca thì đã hạ thá»§ ngay ở đây. Bá»n há» bắt Ä‘i tức là không gia hạiđâu.
Y liá»n phái ngưá»i Ä‘i má»i bá»n Vương Võ Thông, Diêu Xuân đến.
Bá»n Vương Võ Thông tá»›i nÆ¡i thấy lão chá»§ tiệm béo mập bị thảm tá»­ Ä‘á»u lấy làm phẫn ná»™ , đồng thanh nói:
- Việc này không nên để chậm, chúng ta đến ngay hẻm Dương Liễu.
Bạch Hàn Phong mở cá»­a đón khách há»i ngay:
- Các vị lại đến làm chi nữa?
Phàn Cương đáp :
- Bạch nhị hiệp đã biết sao còn giả vá» há»i? Hành động này thật làm mất mặt cho Má»™c vương phá»§.
Bạch Hàn Phong tức giận há»i:
- Hành động gì? Làm sao mà mất mặt?
Phàn Cương không đáp, há»i lại:
- Từ đại ca cá»§a bá»n tại hạ đâu? Mau giao trả Ä‘i ! Các vị nhân lúc ngưá»i ta không đỠphòng mà giết ba ngưá»i trong tiệm thuốc Hồi Xuân đưá»ng thì thật là đê hèn hạ lưu!
Bạch Hàn Phong lớn tiếng:
- Nói bậy! Ai biết Hồi Xuân, Hồi Thu đưá»ng nào mà giết ba ngưá»i? Ta xem chừng ông bạn mắc phải bệnh Ä‘iên rồi.
Tài sản của ngocvosong1986

  #38  
Old 01-06-2008, 08:27 PM
ngocvosong1986's Avatar
ngocvosong1986 ngocvosong1986 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 960
Thá»i gian online: 1 ngày 14 giá» 25 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi 38


Tiá»n Lão Bản bày mưu giấu Quận Chúa


Tô Cương nghe tiếng chạy ra há»i:
- Các vị Ä‘i rồi trở lại, tất có Ä‘iá»u chi dạy bảo?
Lôi Nhất Khiếu đáp :
- Tô tam hiệp ! Vụ này đúng là các vị có Ä‘iá»u lầm lá»—i vì chẳng còn cách nào trốn tránh được công luận.

Các vị có muốn trả thù cÅ©ng chẳng thể giết ngưá»i càn vô tá»™i.

Việc này xảy ra ở trong thành còn làm liên luỵ đến nhiá»u ngưá»i, chứ không phải chuyện tầm thưá»ng.
Tô Cương nhìn Bạch Hàn Phong há»i:
- Các vị nói gì vậy?
Bạch Hàn Phong đáp :
- Ai mà biết được ! Tiểu đệ cũng không hiểu.
Vương Võ Thông nói:
- Tô tam hiệp ! Bạch nhị hiệp !

NÆ¡i mà Thiên Äịa Há»™i trú chân có bangưá»i trong tiệm bị giết.

Từ Thiên Xuyên sư phó cũng bị cướp đem đi.

Vụ này phải trái ra sao, chúng ta thong thả sẽ bàn tới.

Xin các vị vì chút bạc diện cá»§a bá»n tại hạ mà buông tha Từ sư phó trước Ä‘i.
Tô Cương lấy làm kỳ há»i:
- Từ Thiên Xuyên bị ngưá»i cướp Ä‘i ư?

Nếu vậy thì thật là kỳ!

Các vị Ä‘em lòng ngá» vá»±c bá»n tại hạ, nhưng chính các vị vừa ngồi vá»›i chúng ta.

Chẳng lẽ ai có thuật phân thân chia mình đi làm vụ này?
Phàn Cương há»i lại:
- Các vị phái ngưá»i Ä‘i hạ thá»§ thì có khó gì?
Tô Cương nói:
- Các vị đã không tin thì bá»n tại hạ cÅ©ng chẳng biết làm thế nào được.

Hay các vị muốn vào xục tìm thì tùy ý.
Bạch Hàn Phong lớn tiếng :
- Thánh Thủ cư sĩ Tô Cương tam hiệp trước nay đã nói một là một, hai là hai, có bịa chuyện bao gi�

Tại hạ xin nói thật. Nếu tên lão tặc há» Từ mà lá»t vào tay bá»n tại hạ là lập tức bị chặt làm hai Ä‘oạn.

Ai hơi đâu bắt hắn vỠnuôi cho tốn cơm?
Tô Cương trầm ngâm má»™t lúc rồi há»i:
- Trong vụ này tất có Ä‘iá»u ngoắt ngoéo.

Tại hạ mạo muội muốn đến trụ sở của quý hội để coi xem thế nào, chẳng hiểu có được ' không? '
Quần hào thấy hai ngưá»i này ra chiá»u thành thật, không có vẻ gì trá nguỵ.
Trong lúc nhất thá»i không biết quyết định thế nào?
Phàn Cương đáp :
- Tô tam hiệp. Bá»n tại hạ muốn tam hiệp tuyên bố má»™t Ä‘iá»u: Từ Thiên Xuyên đại ca có lá»t vào tay các vị không?
Tô Cương lắc đầu nói:
- Tại hạ xin bảo đảm là không có chuyện đó. Cả Bạch nhị đệ đây cũng không tơ hào liên can đến vụ này.
Tô Cương là ngưá»i có danh vá»ng lá»›n trong võ lâm.

Y quả là một hán tử trung thành ngay thẳng.

Y đã tuyên bố không bắt Từ Thiên Xuyên tất là không sai rồi.
Huyá»n Trinh nói:
- Äã vậy má»i hai vị cùng đến tệ xá coi cho biết.
Äoàn ngưá»i vá» tá»›i Hồi Xuân đưá»ng.

Tô Cương và Bạch Hàn Phong coi kỹ tử trạng của lão chủ tiệm thuốc béo mập thì thấy hắn bị đòn nặng mà uổng
mạng.

Xương sưá»n trước ngá»±c bị gãy hết.

Thá»§ pháp này rất tầm thưá»ng coi không ra là võ công môn phái nào.
Tô Cương trầm ngâm hồi lâu rồi nói:
- Vụ này nhất định phải Ä‘iá»u tra cho rõ ngá»n ngành,không thì chúng ta mắc tiếng oan chẳng bao giá» rá»­a sạchđược.
Má»i ngưá»i khám xét rất kỹ khắp nÆ¡i trong tiệm thuốc, lại xuống nhà hầm Ä‘iá»u tra hồi lâu vẫn không ra được manh mối chi hết.
Trá»i đã xế chiá»u, bá»n Tô Cương, Bạch Hàn Phong , Vương Võ Thông cáo từ vá» nhà.

HỠcòn ước hẹn với nhau chia đi thám thính các ngả trong thành Bắc Kinh.
Phàn Cương há»i lại :
- Tô tam hiệp ! Bạch nhị hiệp ! Các vị đã coi kỹ chưa?

Vào khoảng ná»­a đêm hôm nay bá»n tại hạ sẽ phónghoa? đết nhà cho tiêu tan xác chết cùng má»i vếttích.
Tô Cương gật đầu đáp :
- Bá»n tại hạ coi kỹ rồi. May ở chá»— gần đây không có ngưá»i ở, vậy đốt tiệm này Ä‘i cÅ©ng phải.

Có thế quan nha má»›i khá»i tra há»i lôi thôi phiá»n phức.
Vi Tiểu Bảo nghe nói chuyện phóng hoa? đốt nhà rất lấy làm thích thú.
Huyá»n Trinh nói:
- Vi Hương chá»§! Trá»i sắp tối rồi. Hương chá»§ nên vá» cung sá»›m Ä‘i. Phóng hoa? đốt nhà là việc nhá» nhặt. Vi hương chá»§ bất tất phải ở lại chá»§ trương đại cuá»™c, chắc chẳng có chuyện gì xảy ra đâu.
Vi Tiểu Bảo cưá»i đáp :
- Äạo trưởng ! Chúng ta là chá»— anh em, đạo trưởng đừngđỠcao tiểu đệ.

Vi Tiểu Bảo dù có làm cái hương chủ con mẹ gì đó thì võ công cùng kiến thức cũng chưa bằng được những tay hảo thủ võ lâm như các vị.

Tiểu đệ muốn ở lại đây để coi trò vui nhộn mà thôi.
Quần hào vì thấy gã là Hương chá»§ bản há»™i nên ngoài mặt đối vá»›i gã có bá» kính cẩn lịch sá»±,nhưng gã còn nhá» tuổi lại chìa cái dở ra ở nhà há» Bạch nên trong lòng há» có Ä‘iá»u bất nhất.

Bây giá» nghe gã nói vậy ai nấy Ä‘á»u cao hứng trong lòng, vui vẻ cả làng.
Nên biết rằng văn không có là đệ nhất, võ chẳng muốn đứng hàng nhì.

Các nhân sÄ© võ lâm Ä‘á»u có óc tá»± phụ.

Vi Tiểu Bảo nói mấy câu này trúng vào gan ruá»™t má»i ngưá»i nên ai cÅ©ng nức lòng hởi dạ.
Quần hào đối vá»›i vị tiểu Hương chá»§ này tuy không thêm phần kính cẩn, nhưng có ý thân cận hÆ¡n trước nhiá»u.
Huyá»n Trinh cưá»i nói:
- Phải đến ná»­a đêm bá»n thuá»™c hạ má»›i động thá»§ phóng hoa? đốt nhà.

Sau đó còn phải dập lá»­a tắt để khá»i vạ lây đến dân lương thiện.

Vi hương chá»§ suốt đêm không trở vá» cung, e rằng có Ä‘iá»u bất tiện.
Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm:
- Y nói vậy cÅ©ng có lý. Cứ trá»i tối là đóng cá»­a cung, không ai ra vào được nữa mà mình được đế quyển thương mến, ngưá»i trong cung ai cÅ©ng chú ý. Ngá»§ ngoài là phạm cấm, không phải tá»™i nhá».
Gã đành thở dài nói:
- Äáng tiếc ! Thật là đáng tiếc ! Nếu tại hạ được cầm lá»­a đốt nhà thì sung sướng biết chừng nào !
Cao Ngạn Siêu khẽ nói:
- Sau này nếu chúng ta có dịp đến đốt nhà ngưá»i ta giữa ban ngày bá»n thuá»™c hạ nhất định kính thỉnh Vi hương chá»§ châm lá»­a.
Vi Tiểu Bảo cả mừng, nắm lấy tay gã nói:
- Cao đại ca ! Bậc trượng phu nhất ngôn ký xuất, đại cạ..đừng quên nhé!
Cao Ngạn Siêu mỉm cưá»i đáp:
- Vi hương chá»§ đã có lá»i căn dặn, có lý nào thuá»™c hạ chẳng tuân theo?
Vi Tiểu Bảo há»i:
- Ngày mai chúng ta đến ngõ Dương Liễu phónghoa? đốt nhà hỠBạch được không?
Cao Ngạn Siêu giật bắn ngưá»i lên vá»™i đáp :
- Äây là má»™t đại sá»±, cần phải thương nghị lâu dài. Nếu Tổng đà chá»§ mà nghe chuyện này, e rằng tá»™i nặngđấy!
Vi Tiểu Bảo vừa nghe đến ba chữ Tổng đà chá»§ liá»n cụt hứng, không dám nói gì nữa.

Gã thay đổi y phục, cởi áo mới xếp lại, mặc quần áotiểu thái giám vào.
Bá»n Cao Ngạn Siêu Ä‘i khám xét bốn mặt, không thấy có ngưá»i ở Má»™c vương phá»§ dòm ngó má»›i cho Vi Tiểu Bảo Ä‘i vào giữa đưa ra ngõ ngang, mướn má»™t cá»— kiệu nhỠđưa gã vá» cung.
Vi Tiểu Bảo ngồi trong kiệu, bá»—ng thấy má»™t ngưá»i anh em trong há»™i nói:
- Vi hương chủ! Sáng sớm mai, hương chủ có rảnh xin vào trong bếp Thượng Thiện Giám coi...
Vi Tiểu Bảo há»i ngay:
- Coi cái gì?
Ngưá»i kia đáp :
- Cũng chẳng có gì lạ.
Gã nói rồi lùi lại ngay.
Vi Tiểu Bảo ngồi trong kiệu nghÄ© mãi không nhá»› được ngưá»i đó há» tên gì.
Trên môi hắn để hai túm râu chuột, tướng mạo cục cằn ra vẻ quê mùa.

Nhiá»u lắm là má»™t tên tiểu thương.

Lúc đến ngõ Dương Liễu, hắn không theo đi.

Gã cứ yên trí hắn là má»™t ngưá»i tài công trong tiệm thuốc.
Vi Tiểu Bảo nghÄ© tá»›i ngưá»i kia kêu mình đến trù phòng Thượng Thiện Giám coi, không hiểu hắn có dụng ý gì?
Vi Tiểu Bảo phụ trách trông coi công việc ở nhà bếp, sáng sớm hôm sau gã lần đến ngự trù phòng.
Những ngưá»i trong trù phòng từ thái giám trởxuống thấy nhân vật đứng đầu tá»›i nÆ¡i chạy qua chạy lại nhá»™n nhịp.

Chúng chá»n thứ trà nổi tiếng rồi bưng lại.
Vi Tiểu Bảo thấy trong trù phòng không có gì khác lạ toan quay gót trở ra, bỗng thấy tên thái giám đi chợ mua đồ vỠtới.

Theo sau hắn là má»™t ngưá»i xách cái cân lá»›n cưá»i hì hì luôn miệng nói:
- Dạ dạ ! Công công bảo sao tại hạ xin làm như vậy, bảo đảm không dám sai quyá»n.
Vi Tiểu Bảo vừa thấy ngưá»i này không khá»i giật mình kinh hãi, vì chính hắn hôm qua đã má»i gã sáng nay đến trù phòng coi.
Tên thái giám đi chợ mua đồ lật đật đến trước mặt ViTiểu Bảo vấn an.
Vi Tiểu Bảo trá» vào ngưá»i kia há»i:
- Vị này là ai?
Thái giám cưá»i đáp :
- Y là chá»§ tiệm bán thịt Tiá»n Hưng Long ở phía Bắc thành.

Bữa nay y đặc biệt Ä‘em đến mưá»i mấy con heo thịt đưa và trong cung.
Tiá»n lão bản liá»n quỳ xuống đất nhìn Vi Tiểu Bảo dập đầu lạy mấy lạy rồi nói:
- Công công là cha mẹ cho tiểu hiệu cơm ăn áo mặc.

Bữa nay má»›i có duyên được bái kiến công công thật là tổ tiên há» Tiá»n đã tu nhân tíchđức nhiá»u lắm!
Vi Tiểu Bảo cưá»i nói :
- Ông bạn đứng dậy đi ! Bất tất phải đa lễ.
Rồi gã tá»± há»i:
- Thằng cha này trà trộn vào cung định mưu đồ chuyện gì? Sao hắn không nói cho mình biết trước?
Lão há» Tiá»n đứng dậy, nét mặt vui tươi nói:
- Các vị công công ở trong cung đã tác thành việc buôn bán cho tiểu hiệu.
Tiểu hiệu tính giá tiá»n đặc biệt có thể nói là không ăn lãi đồng nào.

Chỉ mổ lợn giúp Hoàng thượng, Hoàng thái hậu, Công chúa cùng đại thần đã là hãnh diện lắm rồi.

Khi má»i ngưá»i nghe nói tiểu hiệu cung cấp thịt cho cả đức Hoàng thượng dùng thì tá»± nhiên thịt heo cá»§a tiểu hiệu tuyệt nhất thiên hạ, không còn nhà nào sánh kịp.

Vì thế mà tiệm Tiá»n Hưng Lòng từ ngày cung cấp thịt heo vào cung tá»›i nay má»›i hÆ¡n má»™t năm việc buôn bán đã tiến bá»™ rất nhiá»u.

Äó toàn là nhỠở công đức tài bồi cá»§a mấy vị công công.
Hắn vừa nói vừa vấn an luôn miệng.
Vi Tiểu Bảo gật đầu cưá»i nói:
- Thế thì nhất định ông bạn phát tài dữ!
Ngưá»i kia nói:
- NhỠhồng phúc của các vị công công.
Hắn móc trong bá»c ra ba tấm ngân phiếu rồi cưá»i hì hì nói:
- Má»™t chút nhá» má»n này không đủ tá» lòng thành kính, xin công công thu nạp để thưởng cho má»i ngưá»i.
Hắn vừa nói vừa cầm ngân phiếu vào hai tay đưa lên cho Vi Tiểu Bảo.
Vi Tiểu Bảo đón lấy coi thì mỗi tấm ngân phiếu là năm trăm lạng, cộng một nghìn năm trăm lạng.

Chính là số bạc mà bữa trước Vi Tiểu Bảo đã giao cho bá»n Cao Ngạn Siêu để há» chia nhau.
Vi Tiểu Bảo còn Ä‘ang ngÆ¡ ngác thì thấy Tiá»n lão bản chÅ©m môi trá» vá» phía tên thái giám phụ trách việc mua bán thức ăn.
Vi Tiểu Bảo hiểu ý hắn liá»n cưá»i nói:
- Tiá»n lão bản hà tất phải khách sáo như vậy!
Gã giao ba tấm ngân phiếu cho tên thái giám kia và cưá»i nói:
- Lòng thành cá»§a Tiá»n lão bản, các vị Ä‘em chia nhau, bết tất phải chia cho ta.
Bá»n thái giám trong trù phòng thấy số bạc má»™t ngàn năm trăm lạng Ä‘á»u mừng rỡ vô cùng.
Nên biết những ngưá»i nhà buôn cung cấp thịt heo, thịtbò, gà vịt, cá mú cùng rau cá» vàotrong cung gặp những ngày lá»… tiết trong năm có đưa nhiá»u lắmlà bốn năm trăm lạng bạc, làm tiá»n lá»… thì viênthái giám đưa đến Thượng Thiện Giám đã chia lấyphán ná»­a trước, còn bao nhiêu má»›i phân phátcho chúng.
Bây giá» há» thấy số bạc nhiá»u mà Vi Tiểu Bảo lại tuyênbố không lấy, má»i ngưá»i chia nhau được món hoạnh tàikhá lá»›n.
Tên thái giám chuyên trách sắm sá»­a món ăn lại là ngưá»i rất hiểu việc.

Hắn nghĩ bụng:
- Dù Quế công công miệng nói không lấy, nhưng y cầm đầu bá»n mình có lý nào lại khiết nhiên được?

Vậy lúc chia tiá»n mìnhh nên dành má»™t phần lá»›nnhất đưa cho y giữ.
Tiá»n lão bản nói:
- Quế công công ! Công công thể tất cho vị cộng sự như vậy thật hiếm có, nhưng công công không thulễ thì tiểu nhân khó nỗi yên lòng.
Hắn ngừng lại một chút rồi nói tiếp :
- Bây giỠxin thế này: Tiểu hiệu nuôi được hai con Phục linh hoa điêu trư quý giá vô ngần.

ChỠlúc nữa mổ heo rồi xin kính dâng một con cho Hoàng thái hậu và Hoàng thượng, còn một con khiêng vào phòng Quế công công, xin công công nhận cho.
Vi Tiểu Bảo há»i:
- Phục linh điêu hoa trư là cái gì? Cái tên cổ quái này ta chưa từng nghe thấy.
Tiá»n lão bản đáp :
Äó là má»™t bí pháp tổ truyá»n cá»§a tiểu hiệu, lá»±a má»™t giống heo thật tốt, sau khi hết bú rồi, nó được nuôi bằng cả phục linh, đẳng sâm và nhiá»u thứ thuốc bổ rất quý.

Ngoài những chất thuốc bổ còn cho ăn trứng gà, uốngrượu Hoa điêu lão tử...
Hắn chưa dứt lá»i, bá»n thái giám đã cưá»i ồ lênđồng thanh há»i:
- Làm gì có cách nuôi heo như vậy?

Nếu thế thì nuôi được con heo mập há chẳng tốn kém đến mấy trăm lạng bạc?
Tiá»n lão bản đáp :
Tiá»n bạc dÄ© nhiên không phải là ít, nhưng cái khó là ở chá»— hao tốn tâm huyết cùng công phu.
Vi Tiểu Bảo nói:
- ÄÆ°á»£c rồi ! Con heo kỳ dị như vậy, d nhiên phải nếm cho biết mùi.
Tiá»n lão bản há»i:
- Không hiểu chiá»u hôm nay Quế công công được rảnh vào giá» nào để tiểu nhân đúng giỠđưa tá»›i?
Vi Tiểu Bảo nghÄ© bụng mình ra khá»i Ngá»± thư phòng vào khoảng đầu giá» thân, liá»n đáp :
- Ông bạn đưa tới vào khoảng cuối giỠmùi, đầu giỠthân.
Tiá»n lão bản vâng dạ luôn miệng lại vấn an mấy lần nữa.
Tên thái giám kia nói:
- Quế công công ! Khi công công gặp Hoàngthượng không nên nhắc tới vụ này.
Vi Tiểu Bảo lấy làm kỳ há»i:
- Tại sao vậy?
Tên thái giám kia đáp:
- Theo luật lệ trong cung thì những thực vật kỳ dĩ hữu quyết không nên dâng lên Hoàng thái hậu, Hoàng thượng cùng công chúa.

Nếu các vị ăn vào mà xẩy ra chuyện gì thì có bao nhiêu đầu cũng rớt hết.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Äúng thế!
Tên thái giám kia lại nói:
- Hoàng thượng còn nhỠtuổi nặng tính hiếu kỳ, nếu ngài bảo lấy cho nếm thử thì chúng ta là kẻ nô tài phải hứng mối quan hệ rất lớn.

Vả lại thứ thịt heo này nuôi vất vả lắm, đâu phải chuyện dễ kiếm.

Nếu Hoàng thượng xÆ¡i vừa miệng, hạ chỉ cho bá»n Ngá»± trù phòng phải cung phụng hàng ngày thì chỉ có nước là chịu chết.
Vi Tiểu Bảo cưá»i ha hả nói:
- Ông bạn nghĩ vậy thật chu đáo.
Tên thái giám kia nói:
- Äó là quy cá»§ trong Thượng Thiện Phòng trước nay như vậy. Những hoa tươi quả lạ cÅ©ng không được dâng Hoàng thượng và Thái hậu dùng.
Vi Tiểu Bảo lấy làm kỳ há»i:
- Hoa quả rau đậu tươi đậu mùa mà không kính dâng, chẳng lẽ để cách đêm rồi mới dâng hay sao?
Tuy gã cầm đầu Thượng Thiện Giám mấy tháng rồi mà công việc bếp nước gã chưa từng để tâm đến.
Thái giám chuyên biệt cưá»i đáp:
- Kính dâng hoa quả rau đậu quá mùa hay cách đêm thì nhất định không dám rồi.

Nhưng trong má»™t năm chỉ có vài tháng là có hoa quả, chúng ta đành chịu không dám cung phụng, vì sợ Hoàng thượng ăn thấy ngon miệng, trá»i mùa hạ lại đòi xÆ¡i măng mùa đông hay mùa đông lại đòi rau đậu mùa hạ là chúng ta chết ráo !
Vi Tiểu Bảo cưá»i nói:
- Hoàng thái hậu cùng Hoàng thượng làbậc thánh minh khi nào lại đòi những chuyện oáioăm như vậy?
Thái giám chuyên biệt run lên vội đáp:
- Dạ ! Dạ ! Thái hậu và Hoàng thượng là bậc thánh minh không đòi há»i như vậy.

Thuá»™c hạ nghe nói đây là quy cá»§ từ Ä‘á»i nhà Minh còn để lại.

Äức Hoàng thượng nhà Äại Thanh chúng ta thông tình đạt lý, chúng ta là bá»n nô tài làm việc dá»… hÆ¡n nhiá»u.
Hắn ngấm ngầm kinh hãi, trong lòng rất hối hận vỠmấy câu nói trước.
Vi Tiểu Bảo chầu hầu vua Khang Hy xong ở Ngự thư phòng ra lại đếnngự trù phòng ngay.
Chẳng bao lâu Tiá»n lão bản dẫn bốn tên gia nhânkhiêng hai con heo thật béo mổ rất sạch sẽ rồi.

Mỗi con nặng tới 300 cân.
Tiá»n lão bản vấn an Vi Tiểu Bảo rồi nói:
- Quế công công ! Lão nhân gia mỗi sáng sớm dậy xơi một ít Phục linh hoa điêu trư rất là bổ ích.

Nướng rồi ăn ngay càng tốt.

Tiểu nhân đưa một con heo vào trong phòng lãonhân gia để sáng sớm mai lão nhân gia xẻo thịtnướng ăn.

Nếu ăn không hết thì bảo nhà bếp ướp muối để dành.
Vi Tiểu Bảo biết hắn có ý gì đây liá»n đáp:
- Ông bạn suy nghĩ thật chu đáo. Ông bạn hãy đi theo ta.
Tiá»n lão bản đưa má»™t con heo nhẵn nhụi để lại nhà bếp, còn con nữa sai khiêng vào phòng Vi Tiểu Bảo.
Chỗ ở của quản sự thái giám ngay bên cạnh nhàbếp.

Sau khi khiêng con heo vào phòng rồi, Vi Tiểu Bảo sai má»™t tên tiểu thái giám dẫn hai hán tá»­ khiêng heo đến trù phòng ngồi chá».

Ba ngưá»i Ä‘i rồi, gã liá»n khép cá»­a lại.
Tiá»n lão bản khẽ há»i:
- Vi hương chá»§! Trong nhà còn ngưá»i nào khácnữa không?
Vi Tiểu Bảo lắc đầu.
- Tiá»n lão bản cúi xuống khẽ lật con heo lên thì thấy chá»— mổ bụng có dán ngang mấy miếng da dê để chekín chá»— hở.
Vi Tiểu Báo nghĩ thầm:
- Trong bụng con heo này, tất có giấu vật gì cổ quái, như binh khí chẳng hạn.

Phải chăng Thiên Äịa Há»™i muốn giết ngưá»i, đại náo Hoàng cung?
Gã nghĩ tới chuyện này bất giác trống ngực đánh hơn trống làng.
Quả nhiên gã thấy Tiá»n lão bản bóc mấy miếng da heo ra.

Hai tay hắn khẽ mở bụng heo, ôm ra má»™t bá»c to tướng.
Vi Tiểu Bảo khẽ bật lên tiếng la hoảng :
- Trá»i Æ¡i!
Nguyên lão Tiá»n đưa má»™t ngưá»i ở bụng heo ra.
Ngưá»i này thân hình bé nhá» gầy nhom, đầu để tóc dài.

Nguyên là má»™t cô bé cỡ 13, 14 tuổi, mình mặc áo má»ng dính.

Hai mắt nhắm nghiá»n, ngưá»i không nhúc nhích. Chỉ có trước ngá»±c khẽ nhô lên thụt xuống vì hô hấp.
Vi Tiểu Bảo rất lấy làm kỳ lạ hạ thấp giá»ng xuống há»i:
- Vị tiểu cô nương này là ai? ông bạn đem y vào đây làm chi?
Tiá»n lão bản đáp :
- Äây là Quận chúa ở Má»™c vương phá»§.
Vi Tiểu Bảo lại càng kinh hãi hÆ¡n, giương mắt lên há»i:
- Quận chúa ở Mộc vương phủ ư?
Tiá»n lão bản đáp :
- Phải rồi ! Y là em gái của tiểu vương gia trong Mộc vương phủ.

Bá»n há» bắt Từ đại ca Ä‘em Ä‘i, nên bá»n ta bắt Quận chúa nươngnương này làm con tin, khiến há» không dám độngđến má»™t sợi lông cá»§a Từ đại ca.
Vi Tiểu Bao vừa kinh hãi vừa mừng thầm há»i:
- Diệu kế chân diệu kế! Các vị làm thế nào mà bắt được y?
Tiá»n lão bản đáp :
- Hôm qua Vi hương chá»§ cùng chúng vị ca ca đến ngõ Dương Liá»…u lý luận vá»›i há», thuá»™c hạ Ở lại Hồi Xuân đưá»ng canh giữ thì được tin con trai tên đại Hán gian NgôTam Quế là Ngô ứng Hùng đến kinh thành.
Vi Tiểu Bảo tá»± há»i:
- Sao lại dính líu đến con Ngô Tam Quế?
Tiá»n lão bản nói tiếp :
- Sau lại được tin tiểu vương gia ở Mộc vương phủ thân tự thống lãnh một đoàn hảo thủ trong Vương phủ theo đến kinh thành.
Vi Tiểu Bảo gật đầu há»i:
- Phải chăng hỠmuốn hành thích tên tiểu Hán gian hỠNgô?
Tiá»n lão bản đáp :
- Äúng thế! Nhưng tên tiểu Hán gian này phòng bị rất nghiêm mật.

Bên mình gã có nhiá»u 'ay cao thá»§ võ công bảo vệ. Muốn giết gã không phải chuyện dá»….
Hắn ngừng lại một chút rồi tiếp:
- Sau khi thuộc hạ được tin này lập tức hành động ngay.

Thuá»™c hạ đến chá»— ở má»i ngưá»i trong Má»™c vương phá»§ thì há» Ä‘á»u vắng nhà.

Chắc là hỠđi hạ thủ tên tiểu Hán gian kia.

Chỉ có con nha đầu này và hai ngưá»i đàn bà nữa ở nhà.
Thật là một cơ hội hiếm có.
Vi Tiểu Bảo há»i:
- Thế rồi ông bạn tiện tay dắt bò, bắt thị đem vỠphải không?
Tiá»n lão bản mỉm cưá»i đáp :
- Äúng thế! Vị tiểu cô nương này tuy còn nhá» tuổi nhưng Má»™c vương phá»§ quý cô khác nào chimPhượng hoàng.

Chỉ cần sao nắm tiểu Quận chúa trong tay chúng ta là Từ đại ca yên như núi Thái SÆ¡n không sợ bá»n há»hành hạ y
mà phải đối đãi một cách ân cần.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Tiá»n đại ca ! Vậy công lao cá»§a đại ca thật lá»›n vô cùng !
Tiá»n lão bản đáp :
Việc này không lá»›n mà cÅ©ng không nhá», xin Vi hương chá»§ phát lạc.
Vi Tiểu Bảo trầm ngâm rồi há»i:
- Tiá»n đại ca tính sao bây giá»?
Tuy gã ở vá»›i ngưá»i Thiên Äịa Há»™i má»›i má»™t thá»i gian ngắnngá»§i nhưng cÅ©ng đã Ä‘o được lòng dạ bá»n há».

Bá»n ngưá»i này ngoài miệng tôn xưng gã là Hương chá»§, việc gì cÅ©ng bảo là Vi Hương chá»§ chỉ thị làm thế này thế ná», mà
thực ra trong lòng hỠđã có chủ ý, chỉ mong sao chủ ý của hỠđược gã tán đồng là sau này, trút hết những mối can hệ trong đại lên đầu gã.
Vi Tiểu Bảo nhắc lại câu há»i:
- Tiá»n đại ca bảo nên làm thế nào?
Tiá»n lão bản đáp :
- Hiện giá» chỉ cần má»™t nÆ¡i giấu kính tiểu Quận chúa, đừng để ngưá»i trong Má»™c vương phá»§ tìm thấy.

Chuyến này Má»™c gia đến kinh thành vá»›i má»™t số ngưá»i đông đảo.

Tiểu vương gia há» Má»™c cầm đầu, bốn nhà Lưu, Bạch, Phương, Tô Ä‘á»u theo đến cả.

Hiện giá» bá»n chúng Ä‘ang sục tìm trong thành Bắc Kinh má»™t cách ráo riết.

Má»—i nÆ¡i có vết chân ngưá»i Thiên Äịa Há»™i chúng ta nhất định bị há» theo dõi rất gắt gao, e rằng mình có đánh má»™t phát trung tiện bá»n ngưá»i trong Má»™c vương phá»§ cÅ©ng nghe thấy.
Vi Tiểu Bảo bật tiếng cưá»i khúc khích. Gã lấy làm thích thú vá» cách ăn nói cá»§a Tiá»n lãobản hợp vá»›i tỳ vị cá»§a gã.

Gã niá»m nở nói:
- Tiá»n đại ca ! Chúng ta hãy ngồi xuống đây thá»§ng thẳng bàn luận.
Tiá»n lão bản đáp :
- Dạ ! Dạ ! Äa tạ Hương chá»§!
Lão ngồi xuống ghế nói tiếp :
- Thuá»™c hạ giấu tiểu Quận chúa vào bụng heo đưa tá»›i cung, má»™t là để che dấu bá»n thị vệ trong cung khá»i xục xạo tìm kiếm,hai là bưng mắt má»i ngưá»i trong Má»™c vương phá»§.

Trong bá»n thá»§ hạ Má»™c Vương gia có mấy nhân vật rất lợi hại nên cần phải đỠphòng cẩn thận.

Nhưng không giấu tiểu Quận chúa trong Hoàng cung thì e rằng lúc này không chừng bị bá»n há» Ä‘oạt vá» mất rồi.
Vi Tiểu Bảo há»i:
- Tiá»n đại ca bảo giấu tiểu Quận chúa trong Hoàng cung ư?
Tiá»n lão bản đáp :
- Thuá»™c hạ không dám nói thế. Nhất thiết má»i việc hoàn toàn ở nÆ¡i Vi Hương chá»§ quyết định.

Việc giấu tiểu Quận chúa ở Hoàng cung đương nhiên là má»™t nÆ¡i ổn thoa? hÆ¡n hết, khắp thiên hạ không có chá»— nào bằng. Bá»n cao thá»§ cá»§a Má»™c vương phá»§ dù nhiá»u đến đâu cÅ©ng không địch lại bá»n thị vệ trong đại ná»™i.

Tiểu Quận chúa ở trong Hoàng cung thì đừng nói bá»n chúng quyết không nghÄ© tá»›i, Ä‘iá»u tra không ra manh mối dù chúng có biết chăng nữa cÅ©ng chẳng đủ lá»±c lượng xông vào Hoàng cung để cứu nàng ra.

Nếu bá»n chúng xông vào Hoàng cung cứu được tiểu Quận chúa đêm ra thì cả đến tiểu Hoàng đế Thát Äát chúng cÅ©ng có thể cá»™t cổ lôi Ä‘i.

Trong thiên hạ chẳng bao giỠcó chuyện thế được.

Có Ä‘iá»u thuá»™c hạ lá»›n mật làm càn thiện tiện Ä‘em tiểu Quận chúa vào cung là gây cho Vi Hương chá»§ không biết bao nhiêu nguy hiểm cùng phiá»n phức. Thật là tá»™i đáng muôn thác.
Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm trong bụng:
- Hắn Ä‘em ngưá»i đưa vào đây rồi còn nói tá»™i đáng chết thì đã chết đâu?
Giấu tiểu Quận chúa trong cung quả là diệu kế.

Ngưá»i Má»™c vương phá»§ má»™t là không nghÄ© tá»›i, hai là cứu không nổi.

Hắn đã lớn mật làm càn chẳng lẽ Vi Tiểu Bảo này lại nhỠmật hơn hắn?
Gã liá»n cưá»i đáp:
- Mưu kế cá»§a Tiá»n đại ca hay đấy! Vậy cứ giấu tiểu Quận chúa trong này là xong.
Tiá»n lão bản há»›n hở nói:
- Dạ ! Dạ ! Vi Hương chủ đã dạy cho việc này làm được thì nhất định là được rồi.

Thuá»™c hạ còn nghÄ© rằng: Sau này công việc kết liá»…u tiểu Quận chúa sẽ trả vá» cho há».

Bá»n há» biết Quận chúa nương nương trong những ngày này trú ngụ tại Hoàng cung là không làm nhục đến địa vị Quận chúa. Bằng nhốt tiểu Quận chúa ở dưới hầm nhà tên đồ tể, để Quận chúa ngừi mùi máu bò, máu heo tanh hôi thì không khá»i đối đãivá»›i ngưá»i tôn cao má»™t cách quá đáng.
Vi Tiểu Bảo cưá»i nói:
- Hàng ngày nuôi tiểu Quận chúa bằng phục linh, đẳng sâm và hột gà là chu đáo lắm rồi.
Tiá»n lão bản cưá»i khành khạch nói:
- HÆ¡n nữa, tiểu Quận chúa tuy còn nhá» tuổi nhưng cÅ©ng là má»™t cô gái mà để ở vá»›i bá»n đàn ông thốitha như thuá»™c hạ thì có Ä‘iá»u trở ngại cho thanh danh cá»§a nàng.

Còn nàng ở với Vi hương chủ... thì.. khôngsao.
Vi Tiểu Bảo ngÆ¡ ngác há»i:
- Tại sao vậy?
Tiá»n lão bản ấp úng đáp :
- Hương chủ cũng còn nhỠtuổi... huống chi... huống chi làm việc ở trong nội cung. .. dĩ nhiên. .. dĩ nhiên là không có. .. cái gì...
Gã ấp a ấp úng không biết nói thế nào,vì không phải là chuyện có thể nói huỵchtoẹt ra được.
Tài sản của ngocvosong1986


Last edited by ngocvosong1986; 01-06-2008 at 08:32 PM.
  #39  
Old 01-06-2008, 08:38 PM
ngocvosong1986's Avatar
ngocvosong1986 ngocvosong1986 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 960
Thá»i gian online: 1 ngày 14 giá» 25 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi 39


Vi Tiểu Bảo lần mò huyệt đạo

Vi Tiểu Bảo thấy Tiá»n lão bản ra chiá»u bẽn lẽn.

Gã ngẫm nghĩ một lúc mới hiểu chuyện, miệng lẩm bẩm:
- Té ra hắn cho mình là thái giám thì đem tiểu Quận chúa giao cho mình trông coi không ngại gì đến tiếng thanh bạch của thị.
Nguyên gã không phải là thái giám thực sự, nên phải nghĩ một lúc mới hiểu.

Bằng không Tiá»n lão bản chỉ hở ra má»™t câu đầu là gã biết ngay.
Nên biết trong Thiên Äịa Há»™i chỉ mình Cận Nam đã sá» vào ngưá»i gã nên hiểu gã không phải là thái giám.

Cả đến Mao Thập Bát cũng cho là gã bị hoạn rồi bắt buộc phải sung chức tiểu thái giám.

Hắn còn hối hận không thể bảo vệ chu toàn cho gã, cứu gã ra khá»i Hoàng cung để gã bị liên luy thành phế nhân.
Mỗi lúc hắn nghĩ tới nghĩa vụ này lại tự thẹn với mình.
Tiá»n lão bản lại nói:
- Lúc thuá»™c hạ Ä‘em tiểu Quận chúa vào trong cung chỉ Ä‘iểm huyệt thần đưá»ng, huyệt dương cương trên lưng và huyệtthiên trụ sau gáy cô để cô không cá»±a cạy vànói năng gì được.

Khi nào Vi hương chủ buông tha cho cô ăn cơm thì chỉ việc giải khai huyệt đạo cho cô.

Nhưng hay hÆ¡n hết là Ä‘iểm vào huyệt Hoàng Khiêu trên đùi cô để cô khá»i trốn chạy.
Hắn ngừng lại một chút rồi tiếp:
- Bá»n ngưá»i trong Má»™c vương phá»§ bản lỉnh rất cao thâm.

Vị tiểu cô nương này tuy dưá»ng như không hiểu võ công, song cÅ©ng nên đỠphòng.
Vi Tiểu Bảo toan há»i:
- Huyệt Thần đưá»ng, huyệt Hoàn khiêu là gì? ởchá»— nào? Äiểm làm sao? Giải thế nào?
Nhưng gã lại nghĩ:
- Äã làm Hương chá»§ Thanh Má»™c đưá»ng, lại là đệ tá»­ cá»§a Tổng đà chá»§ mà cách Ä‘iểm huyệt cùng giảihuyệt cÅ©ng không hiểu, há chăng để cho bá»n thuá»™c hạ khinh thưá»ng?Vả lại đối phó vá»›i má»™t vị tiểu cô nương chẳng có chilà khó
Gã liá»n gật đầu đáp :
- Tiểu đệ biết rồi !
Tiá»n lão bản nói:
- Xin Vi hương chủ cho mượn thanh đao.
Vi Tiểu Bảo nghĩ bụng:
- Hắn lấy đao làm chi?
Tuy nhiên gã cÅ©ng rút thanh truá»· thá»§ ở ống giầy ra đưa cho Tiá»n lão bản.
Tiá»n lão bản đón lấy Ä‘ao rạch vào lưng con heo má»™t cái.
Không ngỠlưỡi truỷ thủ này sắc bén vô cùng !

Äao thịt cắt heo như cắt đậu hÅ©.

Mũi đao vừa đâm vào đã ngập tận chuôi.
Tiá»n lão bản giật mình kinh hãi, cất tiếng khen:
- Thanh đao này quý quá !
Lão cắt hai miếng thịt lưng và hai đùi trước con heo rồi nói:
- Hương chủ để lại chỗ này nướng ăn. Còn bao nhiêu kêu mấy vị tiểu công công khiêng xuống bếp.

Bây giá» thuá»™c hạ xin cáo từ. Tình hình trong bản há»™i thế nào, hay có việc gì cần, thuá»™c hạ sẽ tùy thá»i đến báo cáo vá»›i Hương chá»§.
Vi Tiểu Bảo đón lấy thanh truỷ thủ đáp :
- ÄÆ°á»£c rồi!
Gã quay lại ngó tiểu Quận chúa nắm trên giưá»ng má»™t cái rồi há»i:
- Bao giá» Tiá»n đại ca đến đón tiểu Quận chúa ra?
Gã toan nói:
- Äể cô này ở trong cung lâu ngày nguy hiểm lắm, nếu có ngưá»i phát giác thì thật há»ng bét.
Nhưng gã lại nghÄ© đã là anh hùng hảo hán trong Thiên Äịa Há»™i thì còn sợ gì nguy hiểm?

Nếu nói như vậy là để ngưá»i ta coi thưá»ng mình.
Vi Tiểu Bảo nhất tâm muốn làm hảo hán, nên tuytrong lòng sợ sệt mà ngoài mặt vẫn ra bá»™ thản nhiênnhư mình là bậc đại anh hùng chẳng biết sợ trá»i đấtlà gì.
Tiá»n lão bản xuống bếp rồi, Vi Tiểu Bảo cài then cá»­a lại và tra xét các ngõ thấy không còn kẽ hở nào má»›i ngồi xuống bên giưá»ng ngó tiểu Quận chúa thì thấy cô giương cặp mắt tròn xoe ngó ra bên giưá»ng, cô vá»™i nhắm mắt lại, nhưng cÅ©ng đã bị Vi Tiểu Bảo nhìn thấy rồi.
Vi Tiểu Bảo cưá»i nói :
- Cô nương đã không nói được lại không thể nhúc nhích thì cứ nằm yên là hay hơn hết.
Gã thấy áo cô không bị lem luốc thì nghÄ© ngay đến Tiá»n lão bản đã rá»­a sạch trong bụng con heo và lau chùi khô khan không còn chút huyết tích nào.
Gã liá»n kéo chăn đắp lên ngưá»i cho cô.
Vi Tiểu Bảo ngắm nghía thấy nước da tiểu Quận chúa trắng như tuyết, mặt không chút huyết sắc.

Cặp lông mày dài không ngớt rung động thì biết là cô đang khiếp sợ vô cùng.

Gã liá»n cưá»i tìm lá»i an á»§i :
- Cô nương bất tất phải sợ hãi. Tại hạ không giết cô đâu. Cô chỉ ở đây mấy ngày rồi sẽ thả cho cô vá».
Tiểu Quận chúa lại giương mắt lên ngó gã một cái, song nhắm lại ngay.
Vi Tiểu Bảo lấy làm đắc ý nghĩ thầm:
- Trong Mộc vương phủ nhà cô oai phong lừng lẫy trên chốn giang hồ.
Ngày trước ta Ä‘ang Ä‘i đưá»ng Cô Bắc chỉ nói mấy câu lá»—i lầm vá»›i má»™t tên gia tướng ở Má»™c vương phá»§ mà tên tiểu quá»· nhát gan Mao Thập Bát đánh ta má»™t trận nhừ đòn. Con bà nó...
Gã nghĩ tới đây giơ tay lên thì thấy cổ tay còn vết tròn đen tím chưa hết và hãy còn ngâm ngẩm đau, gã lại lẩm bẩm:
- Thằng cha Bạch Hàn Phong chết mất ngưá»i anh, khí tức không nÆ¡i phát tiết, gã nắm đầu xương lão gia cÆ¡ hồ muốn gẫy.

Không ngá» Quận chúa nương nương ở Má»™c vương phá»§ lại lá»t vào tay lão gia.

Bây giỠlão gia muốn đánh là đánh muốnmắng là mắng. Quận chúa nương nương cũng không nhúc nhích được. Ha ha... ha ha...
Gã nghÄ© tá»›i chá»— đắc ý không nhịn được bật lên tràng cưá»i ha hả.
Tiểu Quận chúa nghe tiếng cưá»i lại mở mắt ra để coi xem vìlẽ gì mà gã bật cưá»i.
Vi Tiểu Bảo cưá»i nói:
- Quận chúa nương nương như mi là danh giá lắm phảikhông? Con bà nó !
Lão gia chẳng coi mi vào đâu hết !
Gã sấn lại tát hai cái "bốp bốp" vào hai bên má cô bé.
Hai má tiểu Quận chúa trắng như tuyết bị xưng lên. Hai dòng lệ cô trào ra.
Vi Tiểu Bảo quát lên:
- Không được khóc ! Lão gia không cho mi khóc là mi không được khóc.
Nhưng hai dòng lệ cá»§a tiểu Quận chúa càng tuôn ra nhiá»u hÆ¡n.
Vi Tiểu Bảo tức quá thoá mạ:
- Con mẹ nó ! Quan chó đẻ ! Con Ä‘ thối tha ! Mi cònquật cưá»ng ư?
Gã lai giơ tay lên tát hai cái nữa.

Äoạn gã túm tóc cô xách ná»­a ngưá»i lên quát há»i:
- Mi còn khóc nữa hay thôi?
Tiểu Quận chúa vẫn sa lệ không ngớt.
Vi Tiểu Bảo lại quát :
- Mở to mắt ra mà nhìn ta !
Tiểu Quận chúa hai mắt nhắm nghiá»n.
Vi Tiểu Bảo lại thét lên:
- Chà chà! Mi tưởng đây cũng là Mộc vương phủnhà mi chăng? Quân khốn kiếp !

Bá»n gia tướng Lưu, Bạch, Phương, Tô nhà mi thì đã làm con mẹ gì?

Một ngày kia vào tay lão gia, lão gia sẽ bămvằm chúng nát ra như tương !
Rồi gã quát há»i:
- Mi có mở mắt ra hay không?
Tiểu Quận chúa cố hết sức nhắm chặt hơn.
Vi Tiểu Bảo bỠđầu cô xuống nói:
- Giá»i lắm! Mi không chịu mở mắt thì để hai cái tròng thối tha đó làm gì?
Chi bằng lão gia khoét ra ngâm rượu.
Gã cầm lưỡi truỷ thủ để vào mắt cô lia mấy cái.
Tiểu Quận chúa toàn thân run lên, cô vẫnkhông chịu mở mắt.

Vi Tiểu Bảo không biết làm thế nào, gã nói:
- Mi không chịu mở mắt nhưng lão gia nhất định bắt mi phải mở ra.

Mi đã muốn thi gan với ta thì rồi mi sẽ biết Quận chúa nương nương lợi hại hay tên tiểu lưu manh, tiểu khiếu hoá như ta lợi hại.

Tạm thá»i ta chưa khoét mắt mi vá»™i.

Nếu ta khoét mắt ngay thì ra để mi thắng, vĩnh viễn không phải ngó đến ta.

Ta hãy dùng lưỡi đao thích vào mặt mi: bên trái một con rùa thối tha, bên mặt một đống phân bò.

Bao giá» những vết thích thành sẹo ta cho mi ra phố để hàng ngàn hàng vạn ngưá»i bu lại coi mặt mi.

Ngưá»i ta sẽ nói: "Äẹp quá! Äẹp quá! Tiểu mỹnhân ở Má»™c vương phá»§ mà ná»­a mặt bên trái cóhình con rùa, ná»­a mặt bên phải có đống phânbò."

Mi có mở mắt ra hay không?
Tiểu Quận chúa toàn thân không nhúc nhích, chỉ có cặp mắt là tự ý mở ra hay nhắm lại được.

Cô nghe Vi Tiểu Bảo nói vậy càng nhắm mắt chặt hơn.
Vi Tiểu Bảo tự nói một mình:
- Té ra con đượi này chả lo mặt mình không đẹp, nên muốn ta khắc mấy chữ vào mặt.

ÄÆ°á»£c lắm! Trước hết ta hãy khắc má»™t con rùa !
Gã mở ngăn bàn lấy nghiên mài mực và bút lông ra.

Bút nghiên này Ä‘á»u là đồ dùng cá»§a Hải lão công để lại.
Vi Tiểu Bảo từ nhỠtới lớn chưa từng sỠđến bút.

Bây giỠgã cầm bút cũng như cầm đũa.

Gã giơ bút lên vẽ vào nửa mặt bên trái tiểu Quận chúa một con rùa.
Tiểu Quận chúa nước mắt đầm đìa chảy vào con rùa mực thành một vết đen sì.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Trước hết ta hãy dùng bút vẽ hình rồi sẽ lấy mÅ©i dao khắc vào, như ngưá»i ta khắc chữ vậy.

Phải phải! Quận chúa nương nương ! Khi nào tại hạ khắc xong sẽ đưa Quận chúa nương nương đến đưá»ng phố lá»›n cổng thành Trưá»ng An mà reo lên: "Khách quan nào muốn in hình con rùa? Cứ ba đồng má»™t tấm, vào đây màin".

Ta chỉ phải dùng má»±c Ä‘en quét lên mặt mi là lại có ngưá»i trả cho ba đồng.

Ta lấy giấy trắng in vào mặt mi là thành ngay hình con rùa, mau lẹ quá mà !

Má»™t ngày ta in trăm tấm được ba trăm đồng tiá»n là đủ ăn xài.
Gã miệng nói ba hoa, mắt không ngớt nhìn trộmgương mặt tiểu Quận chúa thì thấy cặp lông màycủa cô không ngớt rung động.

Hiển nhiên cô vừa phẫn nộ lại vừa khiếp sợ.
Vi Tiểu Bảo càng lấy làm đắc ý, gã vừa cưá»i vừa nói:
- Hừ! Ná»­a mặt bên phải mà khắc đống phân bò thì làm sao lấy được tiá»n?
Trên Ä‘á»i làm gì có ngưá»i bá» tiá»n ra mua đống phân bò?
Gã ngẫm nghĩ một chút rồi tiếp :
- Chi bằng ta khắc con heo vừa mập vừa ngu dốt thì chắc làlợi to.
Gã cầm bút giơ lên vẽ loạn xạ vào nửa mặt bên phải một hồi.
Gã vẽ một vật gì có bốn chân và một cái đuôi. Nó không ra con mèo mà cũng chẳng giống con chó.
Vi Tiểu Bảo đặt bút lông xuống, lấy một con dao bạc cầm taydùng đế.

Gã đặt mũi dao vào má bên trái tiểu Quận chúa rồi lớn tiếng quát:
- Mi mà còn bướng bỉnh không chịu mở mắt là ta khắc vào mặt mi đó.
Tiểu Quận chúa nước mắt tuôn ra như suối. Cô vẫn không chịu mở mắt.
Vi Tiểu Bảo không biết làm thế nào, chẳng lẽ lại chịu thua.

Gã dựa mũi dao nhẹ nhàng trên mặt tiểu Quận chúa vạch lui vạch tới.
Con dao này rất cùn.

Da mặt tiểu Quận chúa còn non như vậy mà cũng không làm tổn thương chút nào.
Có Ä‘iá»u tiểu Quận chúa khiếp sợ quá, cô cho rằng tên tiểu ác nhân này dùng dao rạch mặt cô thật.

Cô uất quá ngất xỉu.
Vi Tiểu Bảo thấy tiểu Quận chúa sắc mặt có Ä‘iá»u khác lạ thì sợ cô bị mình hăm doa. bá» vía chết rồi.

Gã giật mình kinh hãi vội đưa tay lên sỠmũi thấy cô hãy còn hô hấp, lại cất tiếng mắng :
- Con đượi thối tha này giả chết.
Gã nghĩ thầm trong bụng:
- Thị dù chết cÅ©ng không chịu mở mắt, chẳng lẽ ta chịu thuathị ư? Äã thế thì quyết thi gan.

Vi Tiểu Bảo nhất định không chịu hàng phục.
Gã lấy tấm khăn ướt lau mực trên mặt tiểu Quận chúa và phải lau đến ba lần mới sạch hết.
Vi Tiểu Bảo thấy lông mi của tiểu Quận chúa thưa mà dài.

Cô lại miệng nhỠmũi ngay, dung nhan cực kỳ xinh đẹp, bất giác miệng lẩm bẩm:
- Ngươi là má»™t vị Quận chúa, chắc trong thâm tâm coi má»™t tên tiểu thái giám như ta không vào đâu, ta cÅ©ng coi ngươi tầm thưá»ng, chẳng hoá ra ở vào thế dằng co?
Sau một lúc, tiểu Quận chúa từ từ tỉnh lại mở mắt ra thì thấy cặp mắt của Tiểu Bảo đang trợn lên nhìn mình một cách hung dữ.

Cô không khá»i giật mình kinh hãi vá»™i nhắm mắt lại ngay.
Vi Tiểu Bảo cưá»i ha hả há»i:
- Rút cục ngươi phải mở mắt ra nhìn lão gia rồi. Thế là lão gia đã toàn thắng, phải vậy không?
Gã cho là mình thắng trận thì trong lòng cao hứng.

Có Ä‘iá»u tiểu Quận chúa không nói năng được, khiến gã giảm bá»›t má»™t phần hứng thú.
Muốn cho tiểu Quận chúa thốt lên lá»i thì cần phải giải huyệt.
Gã liá»n nói:
- Ngươi bị điểm huyệt nếu không giải khai thì chẳng thể ăn uống được và ngươi sẽ chết đói.

Ta muốn giải huyệt cho ngươi mà không biết cách.

Trước kia ta đã há»c rồi nhưng bây giá» quên hết. Ngươi có hiểu không?

Nếu không hiểu thì chỉ còn cách nằm trơ như xác chết, đừng có nhúc nhích.

Bây giỠngươi muốn giải khai huyệt đạo thì hãy nháy mắt ba cái để ta coi xem.
Gã nhìn tiểu Quận chúa không chớp mắt, thấy nàng ban đầu nằm yên không nhúc nhích.

Một lát sau, đột nhiên cô nháy mắt luôn ba cái.
Vi Tiểu Bảo cả mừng nói:
- Trước ta tưởng những ngưá»i trong Má»™c vương phá»§ đã ở há» Má»™c thì tên nào cÅ©ng trÆ¡ như khúc gá»—, ngá»› ngẩn chẳng biết gì.

Té ra khúc gỗ nhỠnày lại biết giải huyệt.
Vi Tiểu Bảo ôm Quận chúa lên ngồi xuống ghế nói:
- Ngươi hãy nhìn vào mặt ta, ta đưa ngón taychỉ vào các bộ vị trong mình ngươi nếu chỗ nàođúng là bị điểm thì nháy mắt luôn ba cái.

Bằng chỉ không trúng thì cứ dương mắt thao láo ra và không được cử động.

Ta cứ thế tìm kiếm bộ vị những huyệt đạo mà giải khai cho ngươi. Ngươi có hiểu không?
Nếu hiểu thì nháy mắt ba cái.
Tiểu Quận chúa liá»n nháy mắt ba cái.
Vi Tiểu Bảo gật đầu nói:
- Hay lắm ! Bây giỠta bắt đầu giải khai huyệt đạo cho ngươi.
Vi Tiểu Bảo tuy còn nhỠtuổi nhưng đã tinh nghịch ngay từ thưở bé.

Gã giÆ¡ tay ra chỉ vào mé hữu trước ngá»±c tiểu Quận chúa há»i:
- Có phải chỗ này không?
Tiểu Quận chúa mặt đỠbừng lên. Cô giương mắt lên thật lớn không dám chớp.
Vi Tiểu Bảo lại trá» vào ngá»±c trái cô há»i:
- Có phải chỗ này không?
Mặt tiểu Quận chúa càng đỠhơn. Mắt cô giương quá lâu không chịu nổi phải chớp một cái.
Vi Tiểu Bảo lớn tiếng reo :
- A ha ! Chỗ này rồi !
Tiểu Quận chúa vội giương mắt lên. Cô vừa bối rối vừathẹn thò không bút nào tả xiết.
Hai ngưá»i Ä‘á»u lối 14, 15 tuổi, vá» mối tình nam nữ ná»­a hiểu ná»­a không.
Nhưng con gái thì biết sá»± Ä‘á»i sá»›m hÆ¡n.

Còn Vi Tiểu Bảo sinh trưởng trong lầu hồng kỹ viện, hàng ngày thấy những cử chỉ phóng túng của làng chơi gái
điếm.

Tuy gã chưa rõ ý nghĩa nhưng cũng biết hành động này không ổn chút nào.
Vi Tiểu Bảo thấy tiểu Quận chúa bối rối thì nhơn nhơn đắc ý.

Gã cảm thấy trận đòn ngày trước trên đưá»ng Tô Bắc và má»™t phen nhục nhã ở hẻm Dương Liá»…u bữa trước bây giá» trả được thù.
Tuy Vi Tiểu Bảo không có ý khinh bạc, nhưng bản tính lại thích tinh nghịch.

Gã trỠvào khắp nơi trong mình tiểu Quận chúa.
Tá»™i nghiệp cho cô bé phải cố gắng giương mắt lên không dám chá»›p nháy vì cô sợ chá»›p bừa bãi là há»ng việc lá»›n.
Con ngưá»i ta khó nhẫn nại nhất là giương mắt lên không dám chá»›p.
Chẳng bao lâu mũi cô đã toát mồ hôi lấm tấm.
May sao Vi Tiểu Bảo chỉ tay xuống dưới nách bên tả.

Äúng là chá»— huyệt đạo cần được giải khai.

Tiểu Quận chúa vội nháy mắt ba cái rồi trong lòng thư thái, cô thở phào một cái.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Ha ha ! Äúng là chá»— này rồi. Có phải lão gia không biết đâu, chẳng hiểu vì lẽ gì mà trong lúc nhất thá»i lại quên Ä‘i mất.
Gã nghĩ bụng:
- Sau khi giải huyệt đạo cho thị rồi mình không hiểu võ công con tiểu nha đầu này ra sao.

Biết đâu thị chẳng vung tay đánh ngưá»i.

Ta cần phải đỠphòng mới được.
Gã quay lại lấy hai sợi dây lưng cột hai chân tiểu Quận chúa.

Gã còn cột hai tay cô vào thành ghế cho cẩn thận.
Tiểu Quận chúa thấy Vi Tiểu Bảo cá»™t mình vào lưng ghế, cô không hiểu gã định hành hạ cô bằng cách nào nữa, cô liá»n lá»™ vẻ cá»±c kỳ kinh hãi.
Vi Tiểu Bảo cưá»i há»i:
- Ngươi sợ ta rồi phải không? Ngươi đã sợ lão gia thì để lão gia giải khai huyệt đạo cho.
Gã đưa tay vào dưới nách bên tả tiểu Quận chúa mấy cái.
Tiểu Quận chúa sợ nhất bị nhột làm cho ngứa ngáy.

Vi Tiểu Bảo giải như vậy lập tức cô cảm thấy ngứa ngáy một cách kỳ khôi cơ hồ chịu không nổi.
Nhưng cô không tài nào nhúc nhích được, mặt cô đỠbừng lên.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Äiểm huyệt và giải huyệt ta coi là trò đùa.

Có Ä‘iá»u dạo này ta bận việc quá chừng, không để tâm đến những chuyện nhá» má»n thành ra quên mất ít nhiá»u.

Có phải giải khai thế này không?
Gã nói rồi dịu ngón tay mấy cái vào nách tiểu Quận chúa.
Tiểu Quận chúa lại càng ngứa hơn, nghĩ thầm:
Thằng lá»i này chẳng biết giải huyệt thế nào chỉ ba hoa xích đế, nói khoác nói láo.

Giải khai huyệt đạo đâu có phải gãi ngoài da hay dụi vào mình ngưá»i ta thế này?
Vi Tiểu Bảo nói:
- Äây là thá»§ pháp giải huyệt tối thượng tối cao thâm.

Thủ pháp thượng thặng chỉ khi nào giải khai huyệt đạo cho nhân vật thượng đăng mới dùng đến.

Con lá»i này không phải là nhân vật thượng đẳngthì sá»­ dụng thá»§ pháp bậc nhất vào mình ngươikhông ăn thua gì hết.
Gã ngừng lại một chút rồi tiếp :
- Thôi được ! Äể ta thá»­ dùng thá»§ pháp hạng nhì xem sao.
Gã thò tay đâm vào dưới nách tiểu Quậnchúa mấy cái.
Tiểu Quận chúa vừa đau vừa ngứa không chịu nổi, hai hàng nước mắt tuôn ra như suối.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Ô hay ! Thủ pháp hạng nhì cũng không được nghĩa là làm sao?

Mình phải dùng đến thủ pháp thứ ba với con tiểu nhađầu chắc?

Không còn cách nào rồi, lão gia đành sử dụng đến thủ pháp hạng ba vậy.
Gã xoè bàn tay ra đập liên hồi vào nách tiểu Quận chúa mà vẫn không thấy công hiệu.
Nên biết Ä‘iểm huyệt là công phu thượng thừa trong võ há»c.

Ngưá»i đã có căn bản rất chắc chắn vá» võ công cÅ©ng cần phải minh sư chỉ Ä‘iểm và phải khổ công rèn luyệnmấy năm trá»i má»›i thành tá»±u.
Giải huyệt và điểm huyệt là một việc gồm hai mặt.

Có biết điểm huyệt mới giải huyệt được.

Không những cần nhận đúng huyệt đạo mà ngón tay phải nhả ná»™i kình vừa cương vừa nhu má»›p phong toa? được huyệt đạo đối phương hay giải khai huyệt đạo cho há».
Võ công cá»§a Vi Tiểu Bảo vốn dÄ© tầm thưá»ng.

Phép điểm huyệt giải huyệt gã chưa từng luyện qua.

Bây giỠgã cứ nắn bóp loạn xạ thì giải khai huyệt đạo cho tiểu Quận chúa thế nào được?
Äập không được gã liá»n đổi sang bấu véo. Bấu véo không xong gã đành đổi làm chá»™p.
Tiểu Quận chúa vừa bực tức vừa bồn chồn không chịu nổi lại chảy nước mắt.
Hiện giá» Vi Tiểu Bảo không phải có ý hành hạ cô, nhưng gã cuống quít hồi lâu chưa giải khai được huyệt đạo không khá»i bẽ bàng.

Gã thẹn quá hoá giận nói:
- Lão gia đã biến đổi thủ pháp đến bậc thứ tám với con chó đẻ này cũng chẳng ích gì.

Không lẽ ngưá»i là con tiểu nha đầu vào hạng thứ chín?

Ngươi nên biết một nhân vật có địa vị cao cả, có lai lịch lớn lao như Vi Tiểu Bảo này thì làm sao mà sử dụng đến võ công hạng bét được?

Xem chừng bá»n Má»™c vương phá»§ chúng bay toàn là hạng đốn mạt ngu ngốc không còn biết má»™t tí gì.

Ta nói cho ngươi hay: bây giỠta đành gác bỠkhông nghĩ đến địa vị tôn cao của mình sử dụng đến võ công hạng chín nữa là cùng.
Gã liá»n co ngón tay giữa lại, bấm ngón tay cái vào nách tiểu Quận chúa rồi hết sức bật mạnh.

Gã vừa bật tay vừa nói:
- Äây là thá»§ pháp Äàn miên hoạTách, tách, tách! Äàn miên hoa ! Miênhoa xú, sao hắc đậu. Hắc đâu tiêu, bán hồ tiêu.Hồ tiêu lạt, khởi bảo tháp, bảo tháp tiêm, xungphá thiên. Thiên lạc vÅ©. Äịa hoạt thát. Hoạtđến cả há» Má»™c nhà mị Má»™c hồi đầu, má»™c não. Äầu chóóc chó. Ông bà ông vải, ông tổ ôngtiên mưá»i tám Ä‘á»i nhà mi.
Gã Ä‘á»c huyên thuyên má»™t, chẳng ra nghÄ©a lý gì hết.

Cứ Ä‘á»c má»—i câu là lại bật ngón tay má»™t cái.
Vi Tiểu Bảo bật mưá»i mấy cái liá»n.
Bỗng thấy tiểu Quận chúa "ối" một tiếng rồi khóc oàlên.
Vi Tiểu Bảo mừng vô cùng.

Gã nhảy chồm chồm cưá»i nói:
- Ta đã bảo mà! Con tiểu nha đầu này ở Mộc vương phủ đúng là cái quái gì ở bậc thứ chín nên phải dùng võ công hạng chín mới xong.
Tiểu Quận chúa vừa khóc vừa cãi:
- Chính ngươi... mới là... hạng thứ chín.
Thanh âm cô vừa trong trẻo vừa dịu dàng.

Äúng là giá»ng nói cá»§a ngưá»i Vân Nam, ngherất lá»t tai.
Vi Tiểu Bảo bóp cổ bóp há»ng bắt chước giá»ng cô lập lại:
- Ngươi... Ngươi mới là... hạng thứ chín.
Rồi gã nổi lên tràng cưá»i hô hố.
Nguyên Vi Tiểu Bảo bật ngón tay loạn xạ, búng bừa búng bãi thế nào lại trúng vào huyệt Dịch Uyên dưới nách tiểu Quận chúa.
Huyệt Dịch Uyên thuộc vỠTúc thiếu dương đởm kinh ở phía dưới cách nách ba tấc.
Những huyệt đạo cá»§a con ngưá»i ở bá»™ đầu như huyệt Thánh há»™i, Tì không trúc , Dương bạch, Lâm khắp Ä‘á»u thuá»™c vá» kinh mạch này.
Vi Tiểu Bảo hết sức bật mạnh vào huyệt Dịch Uyên tiểu Quận chúa mưá»i mấy cái.

Những huyệt ở bộ đầu được giải khai lập tức cô nói được ngay không bị ngăn trở gì nữa.
Tài sản của ngocvosong1986

  #40  
Old 01-06-2008, 08:42 PM
ngocvosong1986's Avatar
ngocvosong1986 ngocvosong1986 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 960
Thá»i gian online: 1 ngày 14 giá» 25 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi 40


Tấm dung nhan nguyệt thẹn hoa nhưá»ng

Vi Tiểu Bảo giải khai được cho tiểu Quận Chúa rồi vui mừng khôn xiết.
Bao nhiêu nỗi cừu hận đối với Mộc vương phủ tiêu tan đến phân nửa.

Gã nói:
- Ta đói bụng rồi thì chắc ngươi cũng không còn no được. Vậy ta hãy ăn chút gì đã.
Nguyên gã là ngưá»i hay ăn uống lại đứng đầu Thượng Thiện Giám.

Bá»n thái giám thá»§ hạ hết sức chiá»u nịnh gã.

Hàng ngày chúng dặn bá»n nhà bếp có những món gì má»›i lạ Ä‘á»u đưa lên cho gã.
Ấy là chưa kể hàng ngày gã Ä‘i chÆ¡i trên đưá»ng phố hay ra chợ mà thấy kẹo bánh là mua liá»n.
Trong phòng gã nào bình, nào hộp, nào giỠtre, không biết bao nhiêu mà kể. Cái nào cũng đựng thực vật.
Nên biết má»™t đứa nhá» mưá»i mấy tuổi trong tay cầm mấy chục vạn lạngbạc mà lại thích xài tiá»n như rác thìkhông nào không sắm thức ăn?
Vi Tiểu Bảo lấy bánh điểm tâm ra nói:
- Äây là bánh đậu xanh mai côi. Ngươi ăn thá»­ má»™t tấm coi.
Tiểu Quận Chúa lắc đầu.
Vi Tiểu Bảo lại lấy hộp khác mở ra nói:
- Äây là Uyển Äậu Hoàn ở thành Bắc Kinh, tỉnh Vân Nam nhà ngươi nhất định không có.

Ngươi hãy nếm thử đi.
Tiểu Quận Chúa lại lắc đầu.
Vi Tiểu Bảo muốn khoe khoang liá»n Ä‘em các thứ kẹo mứt bày ra đầy bàn há»i:
- Ngươi thá»­ coi xem ta có nhiá»u thức ăn không?

Dù ngươi là Quận Chúa ở Vương phá»§, ta e rằng ngươi chưa từng được ăn nhiá»u Ä‘iểm tâm đến thế bao giá».

Nếu ngươi không ưa cá»§a ngá»t thì thá»­ nếm thứ bánh rán cá»§a bá»n đầu bếp ở đây vừa thÆ¡m vừa giòn.

Thật là trên Ä‘á»i hiếm có.

Cả đức Hoàng thượng cũng thích xơi.

Ngươi ăn thử một miếng đi, ta chắc là ngươi sẽ khoái lắm.
Tiểu Quận Chúa chỉ lắc đầu quày quạy.
Vi Tiểu Bảo lại tiếp tục lấy ra bảy tám thứ bánh thượng hảo để nhử mồi mà tiểu Quận Chúa cứ một mực lắc đầu hoài.
Vi Tiểu Bảo không nhịn được nữa. Khí tức xông lên, liá»n buông lá»i thoá mạ:
- Con đượi thối tha này cái miệng ngươi thật là lắmchuyện!

Cái này ngươi không ăn, cái kia cũng không ăn. Vậy ngươi ăn cái gì bây gi�
Tiểu Quận Chúa đáp :
- Tạ .. Ta không thèm ăn gì hết...
Cô nói mấy câu này lại nức nở rổi khóc oà lên.
Vi Tiểu Bảo thấy cô khóc lóc thì lòng lại nhÅ©n ra, nói như ngưá»i năn nỉ:
- Ngươi không ăn chút gì chịu chết đói hay sao?
Tiểu Quận Chúa hằn há»c đáp :
- Chẳng thà... ta chịu chết đói.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Ta không tin rằng ngươi nhịn đói đến chết được.
Giữa lúc ấy, bên ngoài có tiếng ngưá»i khẽ gõ cá»­a.
Vi Tiểu Bảo biết là tiểu thái giám đưa cơm vào.

Gã sợ tiểu Quận chúa hô hoán, liá»n lấy má»™t tấm khăn tay buá»™c miệng cô lại rồi má»›i ra mở cá»­a.

Gã dặn tên tiểu thái giám:
- Bữa nay ta muốn ăn đồ nấu Vân Nam. Ngươi bảo nhà bếp làm ngay mấy món đưa lên, nghe !
Tiểu thái giám dạ một tiếng rồi trở gót đi ngay.
Vi Tiểu Bảo đem cơm canh vào phòng bày ra.

Gã cởi khăn bịt miệng cô rồi ngồi đối diện vừa cưá»i vừa nói:
- Ngươi không ăn thì ta cũng phải ăn.

Hừ! Äây là thịt cừu nướng. Cái này là cá bung.

Món kia là thịt xào tá»i. Lại còn thịt ướp ở trên trấn giang, tôm tẩm bá»™t, má»™t bát canh chân gà.

Ngươi món này tươi vô cùng ! Ngon vô kể!
Gã múc canh ăn lại cố ý nhai tóp tép rồi liếc mắt nhìn trá»™m tiểu Quận Chúa thì thấy cônước mắt nhá» giá»t, chẳng có vẻ đói khát chútnào.
Vi Tiểu Bảo thấy thế không khá»i cụt hứng nói móc :
- Té ra con tiểu nha đầu hạng chín nầy chỉ thích ănnhững thứ hạng chín như cá ươn, thịt thối, trứng ung.

Còn những món Ä‘iểm tâm thượng hảo cá»§a ta chỉ có ngưá»i hạng nhất ăn má»›i biết mùi.

Vậy ta kêu hỠlấy cá ươn, thịt thối, trứng ung, đậu thiu cho ngươi ăn.
Tiểu Quận Chúa gạt đi:
- Ta không ăn cá ươn... trứng ung, thịt thối đâu.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Té ra ngươi chỉ ăn cá thối, thịt thiu.
Tiểu Quận Chúa nói:
- Ngươi muốn làm cho ta đui mù ta cũng không chịu ăncá thối, thịt thiu.
Vi Tiểu Bảo ăn mấy miếng tôm tẩm bột rán, lại ăn một miếng thịt chiên rồi lớn tiếng khen:
- Ngon quá ! Ngon quá !
Nhưng gã thấy tiểu Quận Chúa vẫn lầm lì khôngtá» vẻ thèm nhạt liá»n đặt đũa xuống tá»± há»i:
- Ta phải làm thế nào để thị phải ngửa tay ra xin đồ ăn?
Sau một lúc, tiểu thái giám lại bưng cơm canh lên nói:
- Quế công công! Nhà bếp dặn tiểu nhân bẩm với công công thứ canh này rất nóng.

Tuy coi nó không có hơi bốc lên nhưng thực ra nóng lắm.
Còn món Tuyên uy nấu với mật ong và hạt sen có khi vội quá chưa thật rừ.

Xin công công lượng thứ.

Món này là đại đầu ở Vân Nam. ÄÄ©a kia là còng ngư con ở Äại Lý.

Tuy không phải quá tươi nhưng là một thực phẩm rất quý ở Vân Nam.

Trong bình này hãm thứ trà Phố Nhĩ ở Vân Nam.
Chỉ trong khoảnh khắc, nhà bếp lại đưa lên bốn món ăn kiểu Vân Nam mà món nào cũng đặc biệt.
Nguyên Ngô Tam Quế làm Bình Tây Vương ở Vân Nam gặp những ngày lễ tiết trong một năm, hắn đem đồ đến kinh tiến cống Hoàng đế cùng biếu xén các vương công đại thần rất phong hậu, không tỉnh nào bì kịp.

Vì vậy mà những ngưá»i ở triá»u đình nói tết cho hắn không phải là ít.
Ngô Tam Quế đến cống nhà vua ngoài kim ngân châu báu, còn những thứ sản vật trân quý như ngà voi, tê giác cùng những thổ sản chẳng thiếu thứ gì.
Vì bá»n đầu bếp trong cung hàng năm nấu những món Vân Nam rất nhiá»u, hỠđã quen tay làm được mau lẹ mà chẳng khó khăn gì.
Kể ra lúc này tiểu Quận Chúa đã đói lắm, cô thấy mấy món ăn ở quê mình bày ra thì không nhịn được phải rung động trong lòng.

Nhưng cô bị Vi Tiểu Bảo nhục mạ đến cạn tàu ráo máng, cô nhất định không chịu khuất phục, bụng bảo dạ:
- Bất luận tên tiểu ác nhân này dụ dỗ ta đến đâu ta cũng không ăn.
Vi Tiểu Bảo cầm đũa gắp một miếng thịt đùi Tuyên uy rất thơm tho kỠvào miệng tiểu Quận Chúa.

Gã vừa cưá»i vừa giục:
- Há miệng ra !
Tiểu Quận Chúa ngậm miệng cắn chặt hai hàm răng.
Vi Tiểu Bảo xát lui xát tới miếng thịt, mỡ dính đầyvào mép cô.
Rồi gã cưá»i nói:
Ngươi hãy ngoan ngoãn mà ăn miếng thịt đùi này đi, ta sẽ giải khai huyệt đạo ở trên tay cho ngươi.
Tiểu Quận Chúa vẫn ngậm miệng lắc đầu.
Vi Tiểu Bảo bá» miếng thịt xuống, bưng bát canh nóng bá»ng lên cất giá»ng hung dữ há»i:
- Bát canh này đang nóng trút, ngươi mà không chịu ăn thì ta múc từng muỗng một từ từ bón cho ngươi.

Ngươi có ăn hay không? Hừ hừ!
Gã giơ tay trái lên nắm lấy mũi tiểu Quận Chúa.
Tiểu Quận Chúa bị nghẹt thở phải há miệng ra hô hấp.
Vi Tiểu Bảo vừa thấy cô há miệng, tay mặt gã cầm muỗng canh cho vào miệng cô nói:
- Ta dốc muỗng canh này xuống thì ruột gan ngươi cũng chín nẫu ra.
Tuy gã nói vậy nhưng để tiểu Quận Chúa thở mấy hơi rồi rút muỗng canh ở miệng cô ra.

Äồng thá»i gã buông cả tay trái không nắm lấy mÅ©i cô nữa.
Tiểu Quận Chúa biết thứ canh này có đến phần ná»­a là mỡ, so vá»›i canh thưá»ng nó nóng gấp mấy lần.

Nếu dốc xuống cổ há»ng thì đến bị bá»ng mà chết.
Cô vừa khóc vừa nói:
- Ngươi khắc hình vào mặt tạ .. tạ .. không muốn sống nữa. .. mặt ta xấu như quỷ cái...
Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm:
- Té ra thị tưởng mình đã khắc một con rùa vào mặt rồi.
Gã liá»n mỉm cưá»i đáp :
- Mặt ngươi tuy bị trổ hoa, nhưng con rùa đó đẹp lắm.

Ngươi mà Ä‘i ngoài đưá»ng phố, ta dám đảm bảo ai cÅ©nghoan hô.
Tiểu Quận Chúa vừa khóc vừa nói:
- Khó coi... đến chết được... chẳng thà ta chết... quách đi cho rồi.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Hỡi ôi ! Con rùa rất diêm dúa mà ngươi còn không muốn.

Nếu ta biết trước thế này thì chẳng tội gì phí công chạm mặt cho ngươi.
Tiểu Quận Chúa há»i:
- Ngươi chạm cái gì?... Ta... có phải là khúc gỗ đâu mà chạm?
Vi Tiểu Bảo há»i lại:
- Ngươi hỠMộc không phải là gỗ còn là gì?
Tiểu Quận Chúa cãi:
- Nhà ta lấy hỠMộc là chữ Mộc có ba chấm thuỷ. Mộclà tắm gội... chứ không phải Mộc là gỗ. ..
Vi Tiểu Bảo không phân biệt đượ c chữ Mộc có ba chấm thuỷ và chữ Mộc là gỗ khác nhau ở chỗ nào.

Gã đáp:
Khúc gỗ đã ngâm dưới nước, bất quá là khúc gỗ mục mà thôi.
Tiểu Quận Chúa lại khóc ầm lên.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Ngươi bất tất phải khóc nữa. Nếu tu bổ cho bậc anh hùng hảo hán hạng nhất thì còn có Ä‘iá»u khó khăn.

Ngươi bất quá là một tên tiểu nha đầu hạng thứ chín thì việc tu bổ mặt ngươi thật dễ như trở bàn tay.
Tiểu Quận Chúa nói:
- Ta không thể tin được... ngươi chỉ muốn làm hại ngưá»i.
Vi Tiểu Bảo há»i lại:
- Ngươi có chịu hô hay không?
Tiểu Quận Chúa đỠmặt lên vẫn lắc đầu quầy quậy.
Vi Tiểu Bảo thấy cô bẽn lẽn bất giác động tâm nói:
- Con rùa này mới khắc nên việc tu bổ rất dễ.

Nếu để lâu mới sửa thì nó thành vết không mài sạch được.

Ta e rằng ngươi có hối cũng không kịp.
Thích đẹp là thiên tính của phụ nữ.

Tiểu Quận Chúa nghe Vi Tiểu Bảo nói trong lòng bán tín bán nghi.

Cô muốn coi thử xem nếu quả gã vẽ con rùa vàomặt thì khó coi lắm.
Cô đỠmặt lên ấp úng:
- Ngươi... ngươi không gạt ta chứ?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Ta gạt ngươi làm chỉ Ngươi hô lẹ thì ta động thủ cũng mau lẹ.

Mặt ngươi sẽ được sửa lại xinh đẹp.

Vậy ngươi ngoan ngoãn hô lẹ đi.
Tiểu Quận chúa há»i:
- Nếu tạ .. hô rồi mà ngươi không sửa được tử tế thì sao?
Vi Tiểu Bảo đáp :
- Khi đó ta sẽ bồi thưá»ng gấp đôi, nghÄ©a là hôluôn sáu tiếng "Hảo muá»™i muá»™i! ".
Tiểu Quận Chúa càng đỠmặt hơn, nói:
- Ngươi xấu lắm! Ta không chịu.
Vi Tiểu Bảo đáp:
- ÄÆ°á»£c rồi! Ngươi đã không yên tâm thì chia ra mà hô.

Trước hết ngươi hô một tiếng "Hảo ca cạ ".

Ngươi chỠta sửa mặt rồi sẽ hô tiếng thứ hai.

Ta đưa kiếng cho ngươi soi mà quả nhiên không còn chút dấu vết nào, ngươi thoa? mãn rồi hô tiếngthứ ba.

Có khi ngươi cao hứng hô liá»n mưá»i tiếng cÅ©ng chưa biết chừng.
Tiểu Quận Chúa vội nói:
- Không, không ! Ngươi vừa hô ba tiếng sao lại thêm nữa?
Vi Tiểu Bảo cưá»i đáp :
- Hay lắm! Vậy ngươi hô ba tiếng cũng được. Ngươi hô lẹ đi.
Tiểu Quận Chúa máy môi mà không hô được thành tiếng.
Vi Tiểu Bảo há»i:
- Hô một câu "Hảo ca ca" làm sao lại không được?

Ta có bảo ngươi hô "Hảo lão công" hay "Thân thân lão công!' đâu mà ngại?

Nếu ngươi còn chưa chịu hô thì giá tiá»n má»—i lúc má»™t cao.
Tiểu Quận Chúa quả sợ gã bắt mình hô lão công gì gì, vội ấp úng đáp :
- Trước hết ta hãy hô một chữ "Hảo". .. chỠngươi sửa xongrồi tạ.. sẽ hô hai chữ dưới.
Vi Tiểu Bảo thở dài nói:
- Hỡi ôi ! Ngươi mặc cả hoài! ÄÆ°á»£c rồi ! Bá» tiá»n ra trước hay bá» ra sau cÅ©ng vậy mà thôi.

ÄÆ°á»£c rồi. Ngươi hô Ä‘i !
Tiểu Quận Chúa nhẩm lại, khẽ cất tiếng hô :
- Hảo. ..
Thanh âm cô như có tiếng muỗi vo ve.

Nếu không lắng tai thì chẳng nghe thấy gì.

Vậy mà cô cũng đã mặt đỠra đến mang tai.
Vi Tiểu Bảo la lên:
- Cách hô này trật kình lá»±c nhiá»u lắm, bá»›t đến bảy, tám thành thì còn ra gì nữa?

Äồng thá»i hô má»™t tiếng "Hảo " thì trong lòng ngươi không biết còn nghÄ© gì nữa.

Có thể là "Hảo ô quy", "Hảo tiểu tặc" hay hảo con khỉ gì cũng được.
Tiểu Quận Chúa vội cãi:
- Không phải đâu ! Không phải đâu !

Trong lòng ta nghĩ hai chữ kia... Ta không gạt ngươi đâu.

Thật tình không gạt ngươi.
Vi Tiểu Bảo lại há»i vặn:
- Hai chữ gì mới được chứ? Có phải "Hảo ô quy" , "Hảo tiểu tặc " không?
Tiểu Quận Chúa đáp :
- Không phải ! Không phải ! Hảo cạ..
Cô nói một tiếng ca rồi vội dừng lại.
Vi Tiểu Bảo cưá»i nói:
- Hay lắm. Ngươi là ngưá»i có lương tâm.

Lúc ta sửa mặt cho ngươi sẽ dùng thủ đoạn rất tốt.

Ngưá»i thợ ná» sá»­a lá»— chó chui sẽ dùng thá»§ Ä‘oạn hạng nhất nếu được trả giá tiá»n hạng nhất.

Bằng trả giá thấp quá , thợ chỉ nhét mấy miếng gạchvỡ vào bịt kín đi thậm chí không thèm quét một nước vôi nào thì
dĩ nhiên khó coi lắm.
Tiểu Quận Chúa nói:
- Ngươi bảo ta ngưá»i ta đã hô thì đã hôrồi.

Ngươi còn nói giả tỷ việc sửa mặt ta như bít chỗ chó chui bằng những mảnh gạch vỡ...
Vi Tiểu Bảo cưá»i ha hả ngắt lá»i:
- Äó là ta nói tá»· dụ.
Gã mở tủ của Hải lão công lấy rương thuốc ra, bày mấy chục bình thuốc lên bàn.
Trong mỗi bình gã lấy ra một ít thuốc tán và lộ vẻ suy nghĩ trong khi hoà thuốc.
Tiểu Quận Chúa trước đã tin gã ba phần, bây giá» thấy gã lấy ra nhiá»u bình thuốc thì không khá»i tin thêm mấy phần.
Vi Tiểu Bảo bỠthuốc vào trong cối cầm ra ngoài phòng.

Gã dùng má»™t mảnh giấy trắng gói thuốc lại cất vào bá»c.
Ngoài ra Vi Tiểu Bảo lấy má»™t tấm bánh đậu xanh, má»™t tấm đậu đỠvà má»™t miếng hạt sen lá»›n trong tấm bánh mặt trăng kiểu Quảng Äông.
Gã rửa cối thuốc thật sạch, không còn chút bụi bậm nào.
Äoạn gã bá» hạt sen, bánh đậu xanh, đậu đỠvào trong cối giã nát ra.
Gã còn thêm vào hai thìa mật.

Trong lòng xoay chuyển ý nghÄ© , gã khẽ nhổ vào hai bãi nước miếng trá»™n Ä‘á»u rồi Ä‘em vào phòng nói:
- Äây là thứ linh cao để má»c da non.

Trong linh cao này có nhiá»u linh Ä‘an diệu dược.
Gã ngẫm nghĩ một chút rồi nói tiếp :
- Cái mặt ngươi bị ta chạm hình vào rồi, bay giá» mà chỉ làm cho nó trở lại như cÅ© thì ngươi chưa chịu ta là giá»i.
Gã lại lấy cái mũ mua ở tiệm châu báu hôm trước ra.

Gã tháo lấy bốn hạt minh châu đặt vào lòng bàn tay trái đưa ra há»i tiểu Quận Chúa:
- Những hạt minh châu này thế nào?
Tiểu Quận Chúa đã có ông tổ được phong Quốc Vương.

Tuy ngày cô ra Ä‘á»i thì Má»™c gia đã tan tành, nhưng má»™t cô gái quí nhà thế giao kiến thức vẫn khác kẻ tầm thưá»ng.

Cô nhìn bốn hạt minh châu lớn bằng đầu ngón tay lăn long lóc trong bàn tay Vi Tiểu Bảo chiếu ra lànánh sáng êm dịu. Những hạt minh châu tròntrĩnh không có một chút vết nào, bất giáccất tiếng khen:
- Mấy hạt châu này đẹp quá lại Ä‘á»u nhau như má»™t, không hạt nào to , hạt nào nhá» thật là hiếm có.
Vi Tiểu Bảo nghe tiểu Quận Chúa tán dương mấy hạt minh châu thì trong lòng rất lấy làm đắc ý.

Gã há»i lại:
- Hôm qua ta má»›i mua những hạt minh châu này vá»›i giá tiá»n hai ngàn chín trăm lạng bạc , nó quý lắm phải không?
Bốn hạt minh châu này tuy quý thật nhưng khôngđến hai ngàn chín trăm lạng bạc, thực ra Vi Tiểu Bảo đãmua với giá một trăm lạng. Gã đã nói tăng lên một ngàn lạng.
Vi Tiểu Bảo lại lấy cối thuốc bỠhạt châu vào đảo lộn mấy cái.

Hạt châu đụng vào cối thuốc phát ra âm thanh trong trẻo.
Vi Tiểu Bảo cầm chầy đá giã xuống "binh binh".
Tiểu Quận Chúa la lên tiếng "á»§a" rồi há»i:
- Ngươi làm gì vậy?
Vi Tiểu Bảo thấy tiểu Quận Chúa lá»™ vẻ nghiêm trá»ng.

Gương mặt cô ra chiá»u kinh ngạc, gã càng đắc ý phi thưá»ng.
Nguyên gã làm bộ hào phóng chỉ cốt để đổi lấy nét mặt kinh ngạc của tiểu Quận Chúa.

Bây giỠđạt được mục đích gã rất lấy làm thoảmãn.
Vi Tiểu Bảo giã luôn mấy cái hạt châu nát nhừ.

Rồi gã xoay chuyển chày đá nghiá»n nát ra nhưbá»™t. Gã nói:
- Nếu ta chỉ làm cho gương mặt ngươi trở lại tình trạng cũthì làm sao tỠrõ được bản lãnh của Vi...
Gã vừa nói đến tiếng "Vi" chợt nhá»› ra mình lỡ miệng, vá»™i đổi giá»ng:
- Làm sao tỠrõ được bản lãnh của Tiểu Quế Tử công công này.

Ta nhất định làm cho khuôn mặt ngươi biến thành xinhđẹp gấp mưá»i trước để ngươi hô mưá»i tiếng "Hảo ca ca" bằng má»™t tấmlòng thành thá»±c, không miá»…n cưỡng chút nào.
Tiểu Quận Chúa nói ngay:
- Ba tiếng thôi. Äã bảo ba tiếng sao lại thành mưá»i tiếng?
Vi Tiểu Bảo tá»§m tỉm cưá»i.

Gã Ä‘em bá»™t minh châu hoà lẫn vá»›i bánh đậu xanh, đậu Ä‘á», hạt sen, đưá»ng mật cùng bá»t rãi, lại dùng đầu chày thúc vào chất tương này cho thật Ä‘iá»u hoà.
Tiểu Quận Chúa giương to cặp mắt lên mà nhìn.

Cô chẳng hiểu Vi Tiểu Bảo giở trò gì, chỉ thấy nguyên bốn hạt minh châu nghiá»n nát thì thứ thuốc cao này cÅ©ng đủ trân quý biết chừng nào.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Bốn hạt minh châu tuy quý thật, nhưng đem so với những thứ thuốc bột vô giá này thì nó lại chưa vào đâu.

Tướng mạo ngươi nguyên trước chẳng xinh đẹp chút nào.

Nếu ngươi không đến nỗi liệt vào hạng chín thì cũng chỉ ở hạng tám là cùng.

Sau khi đổ thứ thuốc cao này vào ngươi sẽ trở thànhnhân vật mỹ mạo ít ra là đứng vào hạng nhì.

Có khi ngươi sẽ biến thành một vị nữ lang khuynh quốc đẹp nhất thiên hạ, vô song với tâm dung nhan hoa thẹn
nguyệt nhưá»ng...
Tiểu Quận Chúa ngắt lá»i:
- Nguyệt thẹn hoa nhưá»ng chứ?
Cô nghe Vi Tiểu Bảo nói trật liá»n buá»™t miệng cải chính.

Nhưng lá»i nói vừa ra khá»i cá»­a miệng, cô cảm thấy mình mau miệng như vậy là vô ý thức.
Vi Tiểu Bảo dùng lá»™n thành ngữ là chuyện thưá»ng xảyra như cÆ¡m bữa.
Gã chẳng để ý gì, nói luôn:
- Phải rồi ! Ngươi biến thành má»™t tiểu mỹ nhân dung nhan nguyệt thẹn hoa nhưá»ng.

Khi đó ngươi mới chịu phục ta là tài.
Gã vừa nói vừa bốc một nắm hồ bột đậu, hạt sen cùngtrân châu xoa lên mặt tiểu Quận Chúa.
Tiểu Quận Chúa không nói một tiếng nào để mặcgã muốn làm gì thì làm.
Chỉ trong khoảnh khắc cả khuôn mặt cô, ngoài tai, mắt, mÅ©i, Ä‘á»u trát đầy hồ.

Cô cảm thấy thuốc cao mùi hương ngon ngá»t, chẳng có chi khó ngá»­i, mà cÅ©ng không thấy khó chịu.
Vi Tiểu Bảo thấy cô mắc bẫy muốn bật lên tràng cưá»i ha hả, nhưng phải cố nín nghÄ© thầm:
- Ta không cho nước tiểu vào thuốc cao này làlịch sự lắm rồi.

Bởi ta nghĩ đến tổ tiên thị là Mộc Anh, Mộc Vương gia, là một vị khai quốc công thần, dĩ nhiên ta phải nể mặt lão nhân gia mấy phần.
Vi Tiểu Bảo đồ thuốc cao xong, rửa sạch tay nói:
- ChỠthuốc khô rồi ta sẽ dùng thứ thuốc tán kỳ diệurửa mặt cho ngươi.
Phải ba lần đổ, ba lần rá»­a, nhất định ngươi sẽ có tấm chân dung hoa thẹn... à quên. .. nguyệt thẹn hoa nhưá»ng.
Tiểu Quận chúa lẩm bẩm:
- Cái gì mà nguyệt thẹn hoa nhưá»ng? Gã nói câu nào thật lẻo mép.
Cô há»i:
- Sao lại phải đổ ba lần?
Vi Tiểu Bảo đáp :
- Ba lần hãy là còn ít. Ngưá»i ta làm tương tầu phải nấu đến chín lần, phÆ¡i chín lần má»›i được.

Ngay nấu thịt chó cũng phải nấu ba bốn lần mới nhừ.
Tiểu Quận Chúa nói:
- Ngươi lại mắng ta là tương tàu, thịt chó.
Vi Tiểu Bảo cưá»i nói :
- Không có tương tàu lấy gì ninh thịt chó?
Gã gắp một miếng thịt đùi đưa vào miệng tiểu Quận Chúa bảo:
- Ăn đi!
Tiểu Quận Chúa má»™t là để bụng đói, hai là không dám phật ý Vi Tiểu Bảo, sợ gã ngứa chân ngứa tay trêu chá»c để lại trên mặt cô dấu vết má»™t con rùa.
Ba là cô thấy gã nghiá»n mấy hạt minh châu mà chẳng tiếc gì thì không khá»i nể lòng.

Cô ngần ngừ một chút rồi há miệng ăn miếng thịt đùi.
Vi Tiểu Bảo cả mừng nói:
- Hảo muội tử! Có thế mới ngoan.
Tiểu Quận Chúa cãi:
- Ta... không phải là em gái ngươi.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Thế thì hảo thư thư vậy.
Tiểu Quận Chúa cãi:
- Ta cũng không phải chị ngươi.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Vậy thì hảo má má !
Tiểu Quận Chúa bật cưá»i khúc khích nói:
- Sao tạ .. lại là...
Vi Tiểu Bảo từ lúc gặp tiểu Quận Chúa đến giá», lúc này má»›i nghe cô bật cưá»i là má»™t.
Tài sản của ngocvosong1986

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
áèàòëîí, êíèãà, êîìïàíèÿ, ëîøàäè, êóïàëüíèêè, êðåäèòû, ìàçäà, ìâèäåî, ïåðååçä, íèññàí, ïîëèòîëîãèÿ, ïîïêà, ñèñüêè, ñèòèáàíê, ñëóæáà, öåëêè, òåðüåðû, ðàìáëåð, ðàñïðîäàæà, ðîñòåëåêîì


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™