Hồi 38
Tiá»n Lão Bản bà y mưu giấu Quáºn Chúa
Tô Cương nghe tiếng chạy ra há»i:
- Các vị Ä‘i rồi trở lại, tất có Ä‘iá»u chi dạy bảo?
Lôi Nhất Khiếu đáp :
- Tô tam hiệp ! Vụ nà y đúng là các vị có Ä‘iá»u lầm lá»—i vì chẳng còn cách nà o trốn tránh được công luáºn.
Các vị có muốn trả thù cÅ©ng chẳng thể giết ngưá»i cà n vô tá»™i.
Việc nà y xảy ra ở trong thà nh còn là m liên luỵ đến nhiá»u ngưá»i, chứ không phải chuyện tầm thưá»ng.
Tô Cương nhìn Bạch Hà n Phong há»i:
- Các vị nói gì váºy?
Bạch Hà n Phong đáp :
- Ai mà biết được ! Tiểu đệ cũng không hiểu.
Vương Võ Thông nói:
- Tô tam hiệp ! Bạch nhị hiệp !
NÆ¡i mà Thiên Äịa Há»™i trú chân có bangưá»i trong tiệm bị giết.
Từ Thiên Xuyên sư phó cũng bị cướp đem đi.
Vụ nà y phải trái ra sao, chúng ta thong thả sẽ bà n tới.
Xin các vị vì chút bạc diện cá»§a bá»n tại hạ mà buông tha Từ sư phó trước Ä‘i.
Tô Cương lấy là m kỳ há»i:
- Từ Thiên Xuyên bị ngưá»i cướp Ä‘i ư?
Nếu váºy thì tháºt là kỳ!
Các vị Ä‘em lòng ngá» vá»±c bá»n tại hạ, nhưng chÃnh các vị vừa ngồi vá»›i chúng ta.
Chẳng lẽ ai có thuáºt phân thân chia mình Ä‘i là m vụ nà y?
Phà n Cương há»i lại:
- Các vị phái ngưá»i Ä‘i hạ thá»§ thì có khó gì?
Tô Cương nói:
- Các vị đã không tin thì bá»n tại hạ cÅ©ng chẳng biết là m thế nà o được.
Hay các vị muốn và o xục tìm thì tùy ý.
Bạch Hà n Phong lớn tiếng :
- Thánh Thủ cư sĩ Tô Cương tam hiệp trước nay đã nói một là một, hai là hai, có bịa chuyện bao gi�
Tại hạ xin nói tháºt. Nếu tên lão tặc há» Từ mà lá»t và o tay bá»n tại hạ là láºp tức bị chặt là m hai Ä‘oạn.
Ai hơi đâu bắt hắn vỠnuôi cho tốn cơm?
Tô Cương trầm ngâm má»™t lúc rồi há»i:
- Trong vụ nà y tất có Ä‘iá»u ngoắt ngoéo.
Tại hạ mạo muội muốn đến trụ sở của quý hội để coi xem thế nà o, chẳng hiểu có được ' không? '
Quần hà o thấy hai ngưá»i nà y ra chiá»u thà nh tháºt, không có vẻ gì trá nguỵ.
Trong lúc nhất thá»i không biết quyết định thế nà o?
Phà n Cương đáp :
- Tô tam hiệp. Bá»n tại hạ muốn tam hiệp tuyên bố má»™t Ä‘iá»u: Từ Thiên Xuyên đại ca có lá»t và o tay các vị không?
Tô Cương lắc đầu nói:
- Tại hạ xin bảo đảm là không có chuyện đó. Cả Bạch nhị đệ đây cũng không tơ hà o liên can đến vụ nà y.
Tô Cương là ngưá»i có danh vá»ng lá»›n trong võ lâm.
Y quả là một hán tỠtrung thà nh ngay thẳng.
Y đã tuyên bố không bắt Từ Thiên Xuyên tất là không sai rồi.
Huyá»n Trinh nói:
- Äã váºy má»i hai vị cùng đến tệ xá coi cho biết.
Äoà n ngưá»i vá» tá»›i Hồi Xuân đưá»ng.
Tô Cương và Bạch Hà n Phong coi kỹ tá» trạng cá»§a lão chá»§ tiệm thuốc béo máºp thì thấy hắn bị đòn nặng mà uổng
mạng.
Xương sưá»n trước ngá»±c bị gãy hết.
Thá»§ pháp nà y rất tầm thưá»ng coi không ra là võ công môn phái nà o.
Tô Cương trầm ngâm hồi lâu rồi nói:
- Vụ nà y nhất định phải Ä‘iá»u tra cho rõ ngá»n ngà nh,không thì chúng ta mắc tiếng oan chẳng bao giá» rá»a sạchđược.
Má»i ngưá»i khám xét rất kỹ khắp nÆ¡i trong tiệm thuốc, lại xuống nhà hầm Ä‘iá»u tra hồi lâu vẫn không ra được manh mối chi hết.
Trá»i đã xế chiá»u, bá»n Tô Cương, Bạch Hà n Phong , Vương Võ Thông cáo từ vá» nhà .
Há» còn ước hẹn vá»›i nhau chia Ä‘i thám thÃnh các ngả trong thà nh Bắc Kinh.
Phà n Cương há»i lại :
- Tô tam hiệp ! Bạch nhị hiệp ! Các vị đã coi kỹ chưa?
Và o khoảng ná»a đêm hôm nay bá»n tại hạ sẽ phónghoa? đết nhà cho tiêu tan xác chết cùng má»i vếttÃch.
Tô Cương gáºt đầu đáp :
- Bá»n tại hạ coi kỹ rồi. May ở chá»— gần đây không có ngưá»i ở, váºy đốt tiệm nà y Ä‘i cÅ©ng phải.
Có thế quan nha má»›i khá»i tra há»i lôi thôi phiá»n phức.
Vi Tiểu Bảo nghe nói chuyện phóng hoa? đốt nhà rất lấy là m thÃch thú.
Huyá»n Trinh nói:
- Vi Hương chá»§! Trá»i sắp tối rồi. Hương chá»§ nên vá» cung sá»›m Ä‘i. Phóng hoa? đốt nhà là việc nhá» nhặt. Vi hương chá»§ bất tất phải ở lại chá»§ trương đại cuá»™c, chắc chẳng có chuyện gì xảy ra đâu.
Vi Tiểu Bảo cưá»i đáp :
- Äạo trưởng ! Chúng ta là chá»— anh em, đạo trưởng đừngđỠcao tiểu đệ.
Vi Tiểu Bảo dù có là m cái hương chủ con mẹ gì đó thì võ công cùng kiến thức cũng chưa bằng được những tay hảo thủ võ lâm như các vị.
Tiểu đệ muốn ở lại đây để coi trò vui nhộn mà thôi.
Quần hà o vì thấy gã là Hương chá»§ bản há»™i nên ngoà i mặt đối vá»›i gã có bá» kÃnh cẩn lịch sá»±,nhưng gã còn nhá» tuổi lại chìa cái dở ra ở nhà há» Bạch nên trong lòng há» có Ä‘iá»u bất nhất.
Bây giá» nghe gã nói váºy ai nấy Ä‘á»u cao hứng trong lòng, vui vẻ cả là ng.
Nên biết rằng văn không có là đệ nhất, võ chẳng muốn đứng hà ng nhì.
Các nhân sÄ© võ lâm Ä‘á»u có óc tá»± phụ.
Vi Tiểu Bảo nói mấy câu nà y trúng và o gan ruá»™t má»i ngưá»i nên ai cÅ©ng nức lòng hởi dạ.
Quần hà o đối vá»›i vị tiểu Hương chá»§ nà y tuy không thêm phần kÃnh cẩn, nhưng có ý thân cáºn hÆ¡n trước nhiá»u.
Huyá»n Trinh cưá»i nói:
- Phải đến ná»a đêm bá»n thuá»™c hạ má»›i động thá»§ phóng hoa? đốt nhà .
Sau đó còn phải dáºp lá»a tắt để khá»i vạ lây đến dân lương thiện.
Vi hương chá»§ suốt đêm không trở vá» cung, e rằng có Ä‘iá»u bất tiện.
Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm:
- Y nói váºy cÅ©ng có lý. Cứ trá»i tối là đóng cá»a cung, không ai ra và o được nữa mà mình được đế quyển thương mến, ngưá»i trong cung ai cÅ©ng chú ý. Ngá»§ ngoà i là phạm cấm, không phải tá»™i nhá».
Gã đà nh thở dà i nói:
- Äáng tiếc ! Tháºt là đáng tiếc ! Nếu tại hạ được cầm lá»a đốt nhà thì sung sướng biết chừng nà o !
Cao Ngạn Siêu khẽ nói:
- Sau nà y nếu chúng ta có dịp đến đốt nhà ngưá»i ta giữa ban ngà y bá»n thuá»™c hạ nhất định kÃnh thỉnh Vi hương chá»§ châm lá»a.
Vi Tiểu Bảo cả mừng, nắm lấy tay gã nói:
- Cao đại ca ! Báºc trượng phu nhất ngôn ký xuất, đại cạ..đừng quên nhé!
Cao Ngạn Siêu mỉm cưá»i đáp:
- Vi hương chá»§ đã có lá»i căn dặn, có lý nà o thuá»™c hạ chẳng tuân theo?
Vi Tiểu Bảo há»i:
- Ngà y mai chúng ta đến ngõ Dương Liễu phónghoa? đốt nhà hỠBạch được không?
Cao Ngạn Siêu giáºt bắn ngưá»i lên vá»™i đáp :
- Äây là má»™t đại sá»±, cần phải thương nghị lâu dà i. Nếu Tổng đà chá»§ mà nghe chuyện nà y, e rằng tá»™i nặngđấy!
Vi Tiểu Bảo vừa nghe đến ba chữ Tổng đà chá»§ liá»n cụt hứng, không dám nói gì nữa.
Gã thay đổi y phục, cởi áo mới xếp lại, mặc quần áotiểu thái giám và o.
Bá»n Cao Ngạn Siêu Ä‘i khám xét bốn mặt, không thấy có ngưá»i ở Má»™c vương phá»§ dòm ngó má»›i cho Vi Tiểu Bảo Ä‘i và o giữa đưa ra ngõ ngang, mướn má»™t cá»— kiệu nhỠđưa gã vá» cung.
Vi Tiểu Bảo ngồi trong kiệu, bá»—ng thấy má»™t ngưá»i anh em trong há»™i nói:
- Vi hương chủ! Sáng sớm mai, hương chủ có rảnh xin và o trong bếp Thượng Thiện Giám coi...
Vi Tiểu Bảo há»i ngay:
- Coi cái gì?
Ngưá»i kia đáp :
- Cũng chẳng có gì lạ.
Gã nói rồi lùi lại ngay.
Vi Tiểu Bảo ngồi trong kiệu nghÄ© mãi không nhá»› được ngưá»i đó há» tên gì.
Trên môi hắn để hai túm râu chuột, tướng mạo cục cằn ra vẻ quê mùa.
Nhiá»u lắm là má»™t tên tiểu thương.
Lúc đến ngõ Dương Liễu, hắn không theo đi.
Gã cứ yên trà hắn là má»™t ngưá»i tà i công trong tiệm thuốc.
Vi Tiểu Bảo nghÄ© tá»›i ngưá»i kia kêu mình đến trù phòng Thượng Thiện Giám coi, không hiểu hắn có dụng ý gì?
Vi Tiểu Bảo phụ trách trông coi công việc ở nhà bếp, sáng sớm hôm sau gã lần đến ngự trù phòng.
Những ngưá»i trong trù phòng từ thái giám trởxuống thấy nhân váºt đứng đầu tá»›i nÆ¡i chạy qua chạy lại nhá»™n nhịp.
Chúng chá»n thứ trà nổi tiếng rồi bưng lại.
Vi Tiểu Bảo thấy trong trù phòng không có gì khác lạ toan quay gót trở ra, bỗng thấy tên thái giám đi chợ mua đồ vỠtới.
Theo sau hắn là má»™t ngưá»i xách cái cân lá»›n cưá»i hì hì luôn miệng nói:
- Dạ dạ ! Công công bảo sao tại hạ xin là m như váºy, bảo đảm không dám sai quyá»n.
Vi Tiểu Bảo vừa thấy ngưá»i nà y không khá»i giáºt mình kinh hãi, vì chÃnh hắn hôm qua đã má»i gã sáng nay đến trù phòng coi.
Tên thái giám Ä‘i chợ mua đồ láºt Ä‘áºt đến trước mặt ViTiểu Bảo vấn an.
Vi Tiểu Bảo trá» và o ngưá»i kia há»i:
- Vị nà y là ai?
Thái giám cưá»i đáp :
- Y là chá»§ tiệm bán thịt Tiá»n Hưng Long ở phÃa Bắc thà nh.
Bữa nay y đặc biệt Ä‘em đến mưá»i mấy con heo thịt đưa và trong cung.
Tiá»n lão bản liá»n quỳ xuống đất nhìn Vi Tiểu Bảo dáºp đầu lạy mấy lạy rồi nói:
- Công công là cha mẹ cho tiểu hiệu cơm ăn áo mặc.
Bữa nay má»›i có duyên được bái kiến công công tháºt là tổ tiên há» Tiá»n đã tu nhân tÃchđức nhiá»u lắm!
Vi Tiểu Bảo cưá»i nói :
- Ông bạn đứng dáºy Ä‘i ! Bất tất phải Ä‘a lá»….
Rồi gã tá»± há»i:
- Thằng cha nà y trà trộn và o cung định mưu đồ chuyện gì? Sao hắn không nói cho mình biết trước?
Lão há» Tiá»n đứng dáºy, nét mặt vui tươi nói:
- Các vị công công ở trong cung đã tác thà nh việc buôn bán cho tiểu hiệu.
Tiểu hiệu tÃnh giá tiá»n đặc biệt có thể nói là không ăn lãi đồng nà o.
Chỉ mổ lợn giúp Hoà ng thượng, Hoà ng thái háºu, Công chúa cùng đại thần đã là hãnh diện lắm rồi.
Khi má»i ngưá»i nghe nói tiểu hiệu cung cấp thịt cho cả đức Hoà ng thượng dùng thì tá»± nhiên thịt heo cá»§a tiểu hiệu tuyệt nhất thiên hạ, không còn nhà nà o sánh kịp.
Vì thế mà tiệm Tiá»n Hưng Lòng từ ngà y cung cấp thịt heo và o cung tá»›i nay má»›i hÆ¡n má»™t năm việc buôn bán đã tiến bá»™ rất nhiá»u.
Äó toà n là nhỠở công đức tà i bồi cá»§a mấy vị công công.
Hắn vừa nói vừa vấn an luôn miệng.
Vi Tiểu Bảo gáºt đầu cưá»i nói:
- Thế thì nhất định ông bạn phát tà i dữ!
Ngưá»i kia nói:
- NhỠhồng phúc của các vị công công.
Hắn móc trong bá»c ra ba tấm ngân phiếu rồi cưá»i hì hì nói:
- Má»™t chút nhá» má»n nà y không đủ tá» lòng thà nh kÃnh, xin công công thu nạp để thưởng cho má»i ngưá»i.
Hắn vừa nói vừa cầm ngân phiếu và o hai tay đưa lên cho Vi Tiểu Bảo.
Vi Tiểu Bảo đón lấy coi thì mỗi tấm ngân phiếu là năm trăm lạng, cộng một nghìn năm trăm lạng.
ChÃnh là số bạc mà bữa trước Vi Tiểu Bảo đã giao cho bá»n Cao Ngạn Siêu để há» chia nhau.
Vi Tiểu Bảo còn Ä‘ang ngÆ¡ ngác thì thấy Tiá»n lão bản chÅ©m môi trá» vá» phÃa tên thái giám phụ trách việc mua bán thức ăn.
Vi Tiểu Bảo hiểu ý hắn liá»n cưá»i nói:
- Tiá»n lão bản hà tất phải khách sáo như váºy!
Gã giao ba tấm ngân phiếu cho tên thái giám kia và cưá»i nói:
- Lòng thà nh cá»§a Tiá»n lão bản, các vị Ä‘em chia nhau, bết tất phải chia cho ta.
Bá»n thái giám trong trù phòng thấy số bạc má»™t ngà n năm trăm lạng Ä‘á»u mừng rỡ vô cùng.
Nên biết những ngưá»i nhà buôn cung cấp thịt heo, thịtbò, gà vịt, cá mú cùng rau cá» và otrong cung gặp những ngà y lá»… tiết trong năm có đưa nhiá»u lắmlà bốn năm trăm lạng bạc, là m tiá»n lá»… thì viênthái giám đưa đến Thượng Thiện Giám đã chia lấyphán ná»a trước, còn bao nhiêu má»›i phân phátcho chúng.
Bây giá» há» thấy số bạc nhiá»u mà Vi Tiểu Bảo lại tuyênbố không lấy, má»i ngưá»i chia nhau được món hoạnh tà ikhá lá»›n.
Tên thái giám chuyên trách sắm sá»a món ăn lại là ngưá»i rất hiểu việc.
Hắn nghĩ bụng:
- Dù Quế công công miệng nói không lấy, nhưng y cầm đầu bá»n mình có lý nà o lại khiết nhiên được?
Váºy lúc chia tiá»n mìnhh nên dà nh má»™t phần lá»›nnhất đưa cho y giữ.
Tiá»n lão bản nói:
- Quế công công ! Công công thể tất cho vị cá»™ng sá»± như váºy tháºt hiếm có, nhưng công công không thulá»… thì tiểu nhân khó ná»—i yên lòng.
Hắn ngừng lại một chút rồi nói tiếp :
- Bây giỠxin thế nà y: Tiểu hiệu nuôi được hai con Phục linh hoa điêu trư quý giá vô ngần.
Chá» lúc nữa mổ heo rồi xin kÃnh dâng má»™t con cho Hoà ng thái háºu và Hoà ng thượng, còn má»™t con khiêng và o phòng Quế công công, xin công công nháºn cho.
Vi Tiểu Bảo há»i:
- Phục linh điêu hoa trư là cái gì? Cái tên cổ quái nà y ta chưa từng nghe thấy.
Tiá»n lão bản đáp :
Äó là má»™t bà pháp tổ truyá»n cá»§a tiểu hiệu, lá»±a má»™t giống heo tháºt tốt, sau khi hết bú rồi, nó được nuôi bằng cả phục linh, đẳng sâm và nhiá»u thứ thuốc bổ rất quý.
Ngoà i những chất thuốc bổ còn cho ăn trứng gà , uốngrượu Hoa Ä‘iêu lão tá»...
Hắn chưa dứt lá»i, bá»n thái giám đã cưá»i ồ lênđồng thanh há»i:
- Là m gì có cách nuôi heo như váºy?
Nếu thế thì nuôi được con heo máºp há chẳng tốn kém đến mấy trăm lạng bạc?
Tiá»n lão bản đáp :
Tiá»n bạc dÄ© nhiên không phải là Ãt, nhưng cái khó là ở chá»— hao tốn tâm huyết cùng công phu.
Vi Tiểu Bảo nói:
- ÄÆ°á»£c rồi ! Con heo kỳ dị như váºy, d nhiên phải nếm cho biết mùi.
Tiá»n lão bản há»i:
- Không hiểu chiá»u hôm nay Quế công công được rảnh và o giá» nà o để tiểu nhân đúng giỠđưa tá»›i?
Vi Tiểu Bảo nghÄ© bụng mình ra khá»i Ngá»± thư phòng và o khoảng đầu giá» thân, liá»n đáp :
- Ông bạn đưa tới và o khoảng cuối giỠmùi, đầu giỠthân.
Tiá»n lão bản vâng dạ luôn miệng lại vấn an mấy lần nữa.
Tên thái giám kia nói:
- Quế công công ! Khi công công gặp Hoà ngthượng không nên nhắc tới vụ nà y.
Vi Tiểu Bảo lấy là m kỳ há»i:
- Tại sao váºy?
Tên thái giám kia đáp:
- Theo luáºt lệ trong cung thì những thá»±c váºt kỳ dÄ© hữu quyết không nên dâng lên Hoà ng thái háºu, Hoà ng thượng cùng công chúa.
Nếu các vị ăn và o mà xẩy ra chuyện gì thì có bao nhiêu đầu cũng rớt hết.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Äúng thế!
Tên thái giám kia lại nói:
- Hoà ng thượng còn nhá» tuổi nặng tÃnh hiếu kỳ, nếu ngà i bảo lấy cho nếm thá» thì chúng ta là kẻ nô tà i phải hứng mối quan hệ rất lá»›n.
Vả lại thứ thịt heo nà y nuôi vất vả lắm, đâu phải chuyện dễ kiếm.
Nếu Hoà ng thượng xÆ¡i vừa miệng, hạ chỉ cho bá»n Ngá»± trù phòng phải cung phụng hà ng ngà y thì chỉ có nước là chịu chết.
Vi Tiểu Bảo cưá»i ha hả nói:
- Ông bạn nghÄ© váºy tháºt chu đáo.
Tên thái giám kia nói:
- Äó là quy cá»§ trong Thượng Thiện Phòng trước nay như váºy. Những hoa tươi quả lạ cÅ©ng không được dâng Hoà ng thượng và Thái háºu dùng.
Vi Tiểu Bảo lấy là m kỳ há»i:
- Hoa quả rau Ä‘áºu tươi Ä‘áºu mùa mà không kÃnh dâng, chẳng lẽ để cách đêm rồi má»›i dâng hay sao?
Tuy gã cầm đầu Thượng Thiện Giám mấy tháng rồi mà công việc bếp nước gã chưa từng để tâm đến.
Thái giám chuyên biệt cưá»i đáp:
- KÃnh dâng hoa quả rau Ä‘áºu quá mùa hay cách đêm thì nhất định không dám rồi.
Nhưng trong má»™t năm chỉ có và i tháng là có hoa quả, chúng ta đà nh chịu không dám cung phụng, vì sợ Hoà ng thượng ăn thấy ngon miệng, trá»i mùa hạ lại đòi xÆ¡i măng mùa đông hay mùa đông lại đòi rau Ä‘áºu mùa hạ là chúng ta chết ráo !
Vi Tiểu Bảo cưá»i nói:
- Hoà ng thái háºu cùng Hoà ng thượng là báºc thánh minh khi nà o lại đòi những chuyện oáioăm như váºy?
Thái giám chuyên biệt run lên vội đáp:
- Dạ ! Dạ ! Thái háºu và Hoà ng thượng là báºc thánh minh không đòi há»i như váºy.
Thuá»™c hạ nghe nói đây là quy cá»§ từ Ä‘á»i nhà Minh còn để lại.
Äức Hoà ng thượng nhà Äại Thanh chúng ta thông tình đạt lý, chúng ta là bá»n nô tà i là m việc dá»… hÆ¡n nhiá»u.
Hắn ngấm ngầm kinh hãi, trong lòng rất hối háºn vá» mấy câu nói trước.
Vi Tiểu Bảo chầu hầu vua Khang Hy xong ở Ngự thư phòng ra lại đếnngự trù phòng ngay.
Chẳng bao lâu Tiá»n lão bản dẫn bốn tên gia nhânkhiêng hai con heo tháºt béo mổ rất sạch sẽ rồi.
Mỗi con nặng tới 300 cân.
Tiá»n lão bản vấn an Vi Tiểu Bảo rồi nói:
- Quế công công ! Lão nhân gia má»—i sáng sá»›m dáºy xÆ¡i má»™t Ãt Phục linh hoa Ä‘iêu trư rất là bổ Ãch.
Nướng rồi ăn ngay cà ng tốt.
Tiểu nhân đưa một con heo và o trong phòng lãonhân gia để sáng sớm mai lão nhân gia xẻo thịtnướng ăn.
Nếu ăn không hết thì bảo nhà bếp ướp muối để dà nh.
Vi Tiểu Bảo biết hắn có ý gì đây liá»n đáp:
- Ông bạn suy nghÄ© tháºt chu đáo. Ông bạn hãy Ä‘i theo ta.
Tiá»n lão bản đưa má»™t con heo nhẵn nhụi để lại nhà bếp, còn con nữa sai khiêng và o phòng Vi Tiểu Bảo.
Chỗ ở của quản sự thái giám ngay bên cạnh nhà bếp.
Sau khi khiêng con heo và o phòng rồi, Vi Tiểu Bảo sai má»™t tên tiểu thái giám dẫn hai hán tá» khiêng heo đến trù phòng ngồi chá».
Ba ngưá»i Ä‘i rồi, gã liá»n khép cá»a lại.
Tiá»n lão bản khẽ há»i:
- Vi hương chá»§! Trong nhà còn ngưá»i nà o khácnữa không?
Vi Tiểu Bảo lắc đầu.
- Tiá»n lão bản cúi xuống khẽ láºt con heo lên thì thấy chá»— mổ bụng có dán ngang mấy miếng da dê để chekÃn chá»— hở.
Vi Tiểu Báo nghĩ thầm:
- Trong bụng con heo nà y, tất có giấu váºt gì cổ quái, như binh khà chẳng hạn.
Phải chăng Thiên Äịa Há»™i muốn giết ngưá»i, đại náo Hoà ng cung?
Gã nghĩ tới chuyện nà y bất giác trống ngực đánh hơn trống là ng.
Quả nhiên gã thấy Tiá»n lão bản bóc mấy miếng da heo ra.
Hai tay hắn khẽ mở bụng heo, ôm ra má»™t bá»c to tướng.
Vi Tiểu Bảo khẽ báºt lên tiếng la hoảng :
- Trá»i Æ¡i!
Nguyên lão Tiá»n đưa má»™t ngưá»i ở bụng heo ra.
Ngưá»i nà y thân hình bé nhá» gầy nhom, đầu để tóc dà i.
Nguyên là má»™t cô bé cỡ 13, 14 tuổi, mình mặc áo má»ng dÃnh.
Hai mắt nhắm nghiá»n, ngưá»i không nhúc nhÃch. Chỉ có trước ngá»±c khẽ nhô lên thụt xuống vì hô hấp.
Vi Tiểu Bảo rất lấy là m kỳ lạ hạ thấp giá»ng xuống há»i:
- Vị tiểu cô nương nà y là ai? ông bạn đem y và o đây là m chi?
Tiá»n lão bản đáp :
- Äây là Quáºn chúa ở Má»™c vương phá»§.
Vi Tiểu Bảo lại cà ng kinh hãi hÆ¡n, giương mắt lên há»i:
- Quáºn chúa ở Má»™c vương phá»§ ư?
Tiá»n lão bản đáp :
- Phải rồi ! Y là em gái của tiểu vương gia trong Mộc vương phủ.
Bá»n há» bắt Từ đại ca Ä‘em Ä‘i, nên bá»n ta bắt Quáºn chúa nươngnương nà y là m con tin, khiến há» không dám độngđến má»™t sợi lông cá»§a Từ đại ca.
Vi Tiểu Bao vừa kinh hãi vừa mừng thầm há»i:
- Diệu kế chân diệu kế! Các vị là m thế nà o mà bắt được y?
Tiá»n lão bản đáp :
- Hôm qua Vi hương chá»§ cùng chúng vị ca ca đến ngõ Dương Liá»…u lý luáºn vá»›i há», thuá»™c hạ Ở lại Hồi Xuân đưá»ng canh giữ thì được tin con trai tên đại Hán gian NgôTam Quế là Ngô ứng Hùng đến kinh thà nh.
Vi Tiểu Bảo tá»± há»i:
- Sao lại dÃnh lÃu đến con Ngô Tam Quế?
Tiá»n lão bản nói tiếp :
- Sau lại được tin tiểu vương gia ở Mộc vương phủ thân tự thống lãnh một đoà n hảo thủ trong Vương phủ theo đến kinh thà nh.
Vi Tiểu Bảo gáºt đầu há»i:
- Phải chăng há» muốn hà nh thÃch tên tiểu Hán gian há» Ngô?
Tiá»n lão bản đáp :
- Äúng thế! Nhưng tên tiểu Hán gian nà y phòng bị rất nghiêm máºt.
Bên mình gã có nhiá»u 'ay cao thá»§ võ công bảo vệ. Muốn giết gã không phải chuyện dá»….
Hắn ngừng lại một chút rồi tiếp:
- Sau khi thuá»™c hạ được tin nà y láºp tức hà nh động ngay.
Thuá»™c hạ đến chá»— ở má»i ngưá»i trong Má»™c vương phá»§ thì há» Ä‘á»u vắng nhà .
Chắc là hỠđi hạ thủ tên tiểu Hán gian kia.
Chỉ có con nha đầu nà y và hai ngưá»i đà n bà nữa ở nhà .
Tháºt là má»™t cÆ¡ há»™i hiếm có.
Vi Tiểu Bảo há»i:
- Thế rồi ông bạn tiện tay dắt bò, bắt thị đem vỠphải không?
Tiá»n lão bản mỉm cưá»i đáp :
- Äúng thế! Vị tiểu cô nương nà y tuy còn nhá» tuổi nhưng Má»™c vương phá»§ quý cô khác nà o chimPhượng hoà ng.
Chỉ cần sao nắm tiểu Quáºn chúa trong tay chúng ta là Từ đại ca yên như núi Thái SÆ¡n không sợ bá»n há»hà nh hạ y
mà phải đối đãi một cách ân cần.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Tiá»n đại ca ! Váºy công lao cá»§a đại ca tháºt lá»›n vô cùng !
Tiá»n lão bản đáp :
Việc nà y không lá»›n mà cÅ©ng không nhá», xin Vi hương chá»§ phát lạc.
Vi Tiểu Bảo trầm ngâm rồi há»i:
- Tiá»n đại ca tÃnh sao bây giá»?
Tuy gã ở vá»›i ngưá»i Thiên Äịa Há»™i má»›i má»™t thá»i gian ngắnngá»§i nhưng cÅ©ng đã Ä‘o được lòng dạ bá»n há».
Bá»n ngưá»i nà y ngoà i miệng tôn xưng gã là Hương chá»§, việc gì cÅ©ng bảo là Vi Hương chá»§ chỉ thị là m thế nà y thế ná», mÃ
thực ra trong lòng hỠđã có chủ ý, chỉ mong sao chủ ý của hỠđược gã tán đồng là sau nà y, trút hết những mối can hệ trong đại lên đầu gã.
Vi Tiểu Bảo nhắc lại câu há»i:
- Tiá»n đại ca bảo nên là m thế nà o?
Tiá»n lão bản đáp :
- Hiện giá» chỉ cần má»™t nÆ¡i giấu kÃnh tiểu Quáºn chúa, đừng để ngưá»i trong Má»™c vương phá»§ tìm thấy.
Chuyến nà y Má»™c gia đến kinh thà nh vá»›i má»™t số ngưá»i đông đảo.
Tiểu vương gia há» Má»™c cầm đầu, bốn nhà Lưu, Bạch, Phương, Tô Ä‘á»u theo đến cả.
Hiện giá» bá»n chúng Ä‘ang sục tìm trong thà nh Bắc Kinh má»™t cách ráo riết.
Má»—i nÆ¡i có vết chân ngưá»i Thiên Äịa Há»™i chúng ta nhất định bị há» theo dõi rất gắt gao, e rằng mình có đánh má»™t phát trung tiện bá»n ngưá»i trong Má»™c vương phá»§ cÅ©ng nghe thấy.
Vi Tiểu Bảo báºt tiếng cưá»i khúc khÃch. Gã lấy là m thÃch thú vá» cách ăn nói cá»§a Tiá»n lãobản hợp vá»›i tỳ vị cá»§a gã.
Gã niá»m nở nói:
- Tiá»n đại ca ! Chúng ta hãy ngồi xuống đây thá»§ng thẳng bà n luáºn.
Tiá»n lão bản đáp :
- Dạ ! Dạ ! Äa tạ Hương chá»§!
Lão ngồi xuống ghế nói tiếp :
- Thuá»™c hạ giấu tiểu Quáºn chúa và o bụng heo đưa tá»›i cung, má»™t là để che dấu bá»n thị vệ trong cung khá»i xục xạo tìm kiếm,hai là bưng mắt má»i ngưá»i trong Má»™c vương phá»§.
Trong bá»n thá»§ hạ Má»™c Vương gia có mấy nhân váºt rất lợi hại nên cần phải đỠphòng cẩn tháºn.
Nhưng không giấu tiểu Quáºn chúa trong Hoà ng cung thì e rằng lúc nà y không chừng bị bá»n há» Ä‘oạt vá» mất rồi.
Vi Tiểu Bảo há»i:
- Tiá»n đại ca bảo giấu tiểu Quáºn chúa trong Hoà ng cung ư?
Tiá»n lão bản đáp :
- Thuá»™c hạ không dám nói thế. Nhất thiết má»i việc hoà n toà n ở nÆ¡i Vi Hương chá»§ quyết định.
Việc giấu tiểu Quáºn chúa ở Hoà ng cung đương nhiên là má»™t nÆ¡i ổn thoa? hÆ¡n hết, khắp thiên hạ không có chá»— nà o bằng. Bá»n cao thá»§ cá»§a Má»™c vương phá»§ dù nhiá»u đến đâu cÅ©ng không địch lại bá»n thị vệ trong đại ná»™i.
Tiểu Quáºn chúa ở trong Hoà ng cung thì đừng nói bá»n chúng quyết không nghÄ© tá»›i, Ä‘iá»u tra không ra manh mối dù chúng có biết chăng nữa cÅ©ng chẳng đủ lá»±c lượng xông và o Hoà ng cung để cứu nà ng ra.
Nếu bá»n chúng xông và o Hoà ng cung cứu được tiểu Quáºn chúa đêm ra thì cả đến tiểu Hoà ng đế Thát Äát chúng cÅ©ng có thể cá»™t cổ lôi Ä‘i.
Trong thiên hạ chẳng bao giỠcó chuyện thế được.
Có Ä‘iá»u thuá»™c hạ lá»›n máºt là m cà n thiện tiện Ä‘em tiểu Quáºn chúa và o cung là gây cho Vi Hương chá»§ không biết bao nhiêu nguy hiểm cùng phiá»n phức. Tháºt là tá»™i đáng muôn thác.
Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm trong bụng:
- Hắn Ä‘em ngưá»i đưa và o đây rồi còn nói tá»™i đáng chết thì đã chết đâu?
Giấu tiểu Quáºn chúa trong cung quả là diệu kế.
Ngưá»i Má»™c vương phá»§ má»™t là không nghÄ© tá»›i, hai là cứu không nổi.
Hắn đã lá»›n máºt là m cà n chẳng lẽ Vi Tiểu Bảo nà y lại nhá» máºt hÆ¡n hắn?
Gã liá»n cưá»i đáp:
- Mưu kế cá»§a Tiá»n đại ca hay đấy! Váºy cứ giấu tiểu Quáºn chúa trong nà y là xong.
Tiá»n lão bản há»›n hở nói:
- Dạ ! Dạ ! Vi Hương chủ đã dạy cho việc nà y là m được thì nhất định là được rồi.
Thuá»™c hạ còn nghÄ© rằng: Sau nà y công việc kết liá»…u tiểu Quáºn chúa sẽ trả vá» cho há».
Bá»n há» biết Quáºn chúa nương nương trong những ngà y nà y trú ngụ tại Hoà ng cung là không là m nhục đến địa vị Quáºn chúa. Bằng nhốt tiểu Quáºn chúa ở dưới hầm nhà tên đồ tể, để Quáºn chúa ngừi mùi máu bò, máu heo tanh hôi thì không khá»i đối đãivá»›i ngưá»i tôn cao má»™t cách quá đáng.
Vi Tiểu Bảo cưá»i nói:
- Hà ng ngà y nuôi tiểu Quáºn chúa bằng phục linh, đẳng sâm và há»™t gà là chu đáo lắm rồi.
Tiá»n lão bản cưá»i khà nh khạch nói:
- HÆ¡n nữa, tiểu Quáºn chúa tuy còn nhá» tuổi nhưng cÅ©ng là má»™t cô gái mà để ở vá»›i bá»n đà n ông thốitha như thuá»™c hạ thì có Ä‘iá»u trở ngại cho thanh danh cá»§a nà ng.
Còn nà ng ở với Vi hương chủ... thì.. khôngsao.
Vi Tiểu Bảo ngÆ¡ ngác há»i:
- Tại sao váºy?
Tiá»n lão bản ấp úng đáp :
- Hương chủ cũng còn nhỠtuổi... huống chi... huống chi là m việc ở trong nội cung. .. dĩ nhiên. .. dĩ nhiên là không có. .. cái gì...
Gã ấp a ấp úng không biết nói thế nà o,vì không phải là chuyện có thể nói huỵchtoẹt ra được.