Đỉnh Thiên Truyền Thuyết
Tác giả : Miên Lý Tàng Châm
Nguồn : 4vn.eu
Chương 36: Yêu Linh Thánh Tông (1)
Phong quận nằm ở tận cùng phía Nam Việt quốc. Nơi đây thổ địa hoang dã, dân cư thưa thớt, núi rừng rậm rạp dàn trải đan xen. Cũng bởi vì địa hình như vậy, cho nên Phong quận cũng tồn tại vô số yêu ma quỷ quái, khiến cho bất cứ ai khi nói muốn đến Phong quận thì đều phải suy xét lại.
Nhưng đó chỉ là cách nghĩ của thường nhân. Còn đối với tu chân giả, Phong quận chính là một nơi lý tưởng để tu luyện bế quan.
Đám người Đoàn Ngọc chờ thêm vài ba ngày nữa, cho phong ba bên ngoài tu chân giới lắng xuống thì ngay lập tức khởi hành tới Phong quận.
Sau khí bốn gã kia tách ra thì hiện tại đám Đoàn Ngọc còn tất cả bảy người. Dẫn đầu đột hình lúc này chính là Bùi Diệc, đi thứ hai là Đoàn Ngọc, tiếp theo lần lượt là bộ ba Trần Lạc, Lý Bá, Lý Nham. Hai kẻ đi sau cùng còn lại chính là gã mập ú Tiểu Bàn và tên đầu óc không được bình thường Thiết Trụ.
Đến nằm mơ Đoàn Ngọc cũng không ngờ có một ngày mình lại phải đi chung với một đám người ma đạo, thậm chí là cộng tử cộng sinh với họ. Nhưng hắn cũng không còn cách nào khác. HIện tại hắn thân cô thế cô, nếu mạo hiểm đi cứu Trương Cuồng một mình thì đồng nghĩa với tự dấn thân vào con đường chết. Tuy tu vi bọn người Bùi Diệc đem so với Bạch gia cũng như lấy đá chọi trứng, nhưng có còn hơn không. Và hiện tại Đoàn Ngọc cũng chỉ có thể nhờ vả sáu người này.
Cuộc hành trình từ Thiên Kiếm tông xuống phía Phong quận kéo dài khoảng hai tuần. Sở dĩ lâu như vậy là vì cả bọn phải tốn thời gian đi đường vòng, cộng với luồn lách, tránh né tai mắt của Thiên Kiếm tông. Trong hai tuần này Đoàn Ngọc cũng chỉ tập luyện Thai Tức công, ngưng hẳn tu luyện minh tưởng và Như Ý Tâm Kinh.
Bởi vì phương pháp tu luyện Như Ý Tâm Kinh thật quá tà dị, phải đoạn hết lục căn cảm giác với thế giới bên ngoài. Mà xung quanh Đoàn Ngọc lúc này lại là sáu ma nhân hắn mới làm quen được chưa lâu. Hắn không thể nào mạo hiểm với họ được.
Tuy vậy, trong bọn nhờ có đến ba tu sĩ Thai Tức đỉnh phong là Bùi Diệc, Trần Lạc, Lý Nham chỉ điểm kinh nghiệm tu luyện Thai Tức công, mà hiện tại Đoàn Ngọc với công pháp này cũng tiến bộ rất nhanh. Chỉ vì chưa có đủ linh khí để hấp thu nên hắn chưa thể tiến giai thành tu sĩ Thai Tức tầng tám mà thôi.
Gã mập Tiểu Bàn nhìn mảnh bình nguyên hoang vu, sương khói dày đặc trước mặt, ngơ ngẩn hỏi:
- Chẳng lẽ muốn tới được Lý quận thì phải xuyên qua nơi này ư?
Lý Bá nghe vậy thì cười khinh bỉ:
- Còn dám nói ngươi là người của Ngô gia? Ngay cả việc muốn tới được Ly quận thì phải vượt qua Kinh Vô sơn của Phong quận mà cũng không biết sao?
Tiểu Bàn ấp úng trả lời:
- Ta… ta không rõ nữa. Lúc đó ta đi cùng với một vị thúc thúc trong tộc. Chúng ta đi bằng xe ngựa do bảy con Thần Phong mã kéo, do mãi nằm ngủ trong xe ngựa suốt cả ngày cho nên ta cũng không kịp quan sát đường đi.
Lần này, đến lượt gã điên Thiết Trụ có phản ứng mạnh:
- Nói nhảm. Thần Phong mã chính là một trong những loại thượng phẩm yêu thú của Yêu Linh Thánh Môn chúng ta, thường ngày chỉ có chưởng môn nhân mới có thể dùng nó đi lại. Thúc thúc của ngươi là cái thá gì.
- Thúc thúc của ta là…
Bùi Diệc lại là người phải đứng ra hòa giải:
- Thôi thôi, được rồi. Hiện giờ đã tới địa phận Phong quận, trước mắt tiễn Thiết Trụ về Yêu Linh Thánh Môn. Sau đó, sáu người sẽ cùng tới Ly quận, một là đưa Tiểu Bàn về nhà hắn, hai là giúp Đoàn Ngọc huynh đệ thám thính tình hình ở Bạch gia.
Đoàn Ngọc gật đầu. Theo như lời Bùi Diệc nói, thì cả hai đại gia tộc họ Bạch và họ Ngô đều sống ở Ly quận. Nếu như quả thật Tiểu Bàn là hậu nhân của Ngô gia, thì hy vọng cứu thoát được Trương Cuồng càng lớn hơn.
Lý Bá Lý Nham khi nghe nói phải tiễn Tiểu Bàn về Ngô gia thì đều hừ lạnh:
- Các ngươi còn tin lời tên mập này sao. Thôi được rồi, cứ quăng hắn đến Ly quận, sau đó mặc kệ hắn sống hay chết. Chúng ta cứ lo việc giúp đỡ cho Đoàn huynh đệ được rồi.
………………………………..
Yêu Linh Thánh Môn nằm giữa một cánh rừng rập rạp có tên Phi Vân sơn mạch.
Đám Đoàn Ngọc theo chỉ dẫn của Thiết Trụ chậm rãi đi vào sơn mạch này. Khoảnh khắc bọn họ vừa đặt chân vào thì từ trong sơn mạch vang ra hàng loạt những tiếng gầm thét, gào rú rống giận. Những âm thanh này quá khủng khiếp, chúng như những mũi dao cứa sâu vào trái tim người nghe, khiến cho đám Đoàn Ngọc chùn bước.
- Đừng lo sợ. lát nữa có gặp yêu thú, chỉ cần quát lớn tám chữ: Yêu Linh Thánh Tông, Nhất Thống Vạn Yêu là bọn chúng sẽ sợ.
Thiết Trụ dương dương tự đắc nói.
Quả đúng như lời Thiết Trụ, khi cả bọn đi thêm được chừng ba mươi bước nữa thì liền gặp ngay một con Hắc Sơn Hổ cấp một đang nhe răng múa vuốt trước mặt họ.
Thiết Trụ khẽ nhếch mép, biểu lộ vẻ mặt khinh bỉ, phất tay về phía con Hắc Sơn Hổ nói:
- Cút mau. Yêu Linh Thánh Tông, Nhất Thống Vạn Yêu!
Nào ngờ, con Hắc Sơn Hổ kia nghe xong vẫn chẳng có biểu tình gì. Nó nhìn Thiết Trụ gầm gừ một lúc rồi chợt ngẩng đầu lên trời gào lớn. Tiếng gào vang vọng khắp Phi Vân sơn mạch, khiến chim chóc trong rừng hoảng sợ bay đi tán loạn.
- Đừng sợ, nó đang chào mừng chúng ta đến với Yêu Linh Thánh Tông đấy.
Thiết Trụ vẫn dương dương tự đắc nói.
Chỉ ít giây phút sau, xung quanh cả bọn Đoàn Ngọc đột nhiên vang lên từng tiếng xào xạc mãnh liệt, khiến cho ai nấy hoảng sợ quay mặt lại tựa lưng vào nhau. Ngay khoảnh khắc tiếng gào của con Hắc Sơn Hổ kia chấm dứt, thì lập tức từ bốn phương tám hướng chợt xuất hiện hàng trăm con Hắc Sơn Hổ, có lớn, có nhỏ, thậm chí còn có một vài con mang khí tức đáng sợ của yêu thú cấp hai.
- Chuyện gì đây Thiết Trụ, chẳng phải ngươi nói là bọn yêu thú ở Phi Vân sơn mạch rất sợ câu “Yêu Linh Thánh Tông, Thống Nhất Vạn Yêu” sao?
Thân thể hai anh em song sinh Lý Nham và Lý Bá cùng lúc run lên từng đợt, hoảng sợ nhìn chằm đàn Hắc Sơn Hổ đang vây đông đảo xung quanh.
Thiết Trụ ngẩn người một lúc, nhưng vẫn giọng nói vẫn chắc nịch:
- Cứ tin lời ta. Ta nghĩ bọn chúng chỉ kéo anh em chú bác tới chào hỏi chúng ta mà thôi.
- Grào!!!
Con Hắc Sơn Hổ tới đầu tiên khi nghe Thiết Trụ nói vậy đột nhiên biểu tình tức giận, nhe cặp răng nanh sắc bén hướng Thiết Trụ gào lên một cái mạnh mẽ. Tiếng gào này làm Thiết Trụ giật mình, suýt nữa té ngửa ra sau.
- Chà, từ bao giờ lũ Hắc Sơn Hổ này học được cách chào hỏi thô bạo đến như vậy?
Lý Bá run rẩy nói:
- Hình như không ổn lắm. Ta cảm thấy ánh mắt đám yêu thú này nhìn chúng ta giống như ánh mắt của Tiểu Bàn lúc đang nhìn đùi gà vậy.
- Sao lại liên quan tới ta?
Tiểu Bàn không đồng ý hỏi lại.
Đoàn Ngọc trong lòng cũng có dự cảm không tốt. Đến khi hắn nhìn thấy đám Hắc Sơn Hổ bắt đầu thu hẹp vòng vây lại thì đã hiểu được ý đồ của của chúng. Chúng quả thật xem bọn hắn như là đùi gà!
- Toi rồi, lần này toi thật rồi, tên Thiết Trụ chết bầm ngươi hại chúng ta rồi!
Lý Nham và Lý Bá sợ đến phát khóc. Bùi Diệc cùng Trần Lạc vẫn biểu lộ khuôn mặt trầm trầm, tập trung quan sát nhất cử nhất động của đám yêu thú.
- Ta đếm từ một đến ba…
Ánh mắt Bùi Diệc vẫn dõi theo đám yêu thú, nhưng miệng bắt đầu đếm.
- Một…
Vòng vây của hàng trăm con Hắc Sơn Hổ quanh bọn Đoàn Ngọc bắt đầu bị xiết chặt dần lại, hiện chỉ còn bán kính tầm hai mươi thước.
- Hai…
Chỉ còn mười bước. Từng tiếng tim người đập bình bịch, Đoàn Ngọc thậm chí còn nghe rõ tiếng hai hàm răng Tiểu Bàn va lộp cộp vào nhau, cộng thêm dưới giày hắn có cái gì nóng nóng ươn ướt chảy vào. Hóa ra Tiểu Bàn vì quá sợ hãi mà tè cả ra quần, nước tiểu chảy lan sang cả giày của Đoàn Ngọc.
- Ba… Chia ra chạy!
Cả đám Hắc Sơn Hổ cũng đồng thời gào lớn, cùng lúc vồ tới bọn Đoàn Ngọc.
Bùi Diệc quát lớn. Từ thân thể đột ngột xuất hiện một màn kiếm khí màu xanh lam bắn ra xung quanh, khiến gần chục con Hắc Sơn Hổ cấp thấp bị trúng đòn bắn ngược ra sau.
Hai anh em sinh đôi Lý Nham Lý Bá cũng đồng thời hét lên một tiếng, mười đầu ngón tay của cả hai xuất hiện mười đôi móng vuốt đen dài như móng chim ưng, tung trảo về phía có ít Hắc Sơn Hổ bao vây nhất. Vì vừa mới thoát ra khỏi Trấn Ma Ngục, cho nên tạm thời trong bọn ngoại trừ Đoàn Ngọc có Lưu Tinh kiếm, thì cả bọn không ai có một binh khí đặc thù nào, chỉ đành dùng pháp thuật để tấn công đám yêu thú này.
Trần Lạc cười nhạt, tuy ra tay sau nhưng tốc độ đòn tấn công thậm chí còn nhanh hơn cả Lý Bá Lý Nham và Bùi Diệc. Chỉ thấy gã dùng cạnh bàn tay hướng đám Hắc Sơn Hổ chém mạnh một cái, từ không trung đột nhiên nổi lớn từng trận cương phong sắc bén, chém đứt đôi ba con Hắc Sơn Hổ trước mặt. Đây chính là Thiết Cát thuật nổi tiếng của Phong Tật đường trong Âm Ma điện. Sau khi xuất ra chiêu này xong thân hình Trần Lạc cũng nhảy lên, bay vọt qua đầu bọn Hắc Sơn Hổ trong ánh mắt ngỡ ngàng của bọn chúng rồi mất dạng.
- Thân thủ khá thật, Tiểu Bàn, Thiết Trụ, ta với các ngươi cùng đi!
ĐOàn Ngọc cũng không hề phản ứng chậm chạp. Hắn búng nhẹ hai ngón trỏ và ngón cái, tạo thành một con hỏa long dài hai trượng, đem con hỏa long vờn xung quanh thân thể để bảo vệ cho mình, sau đó hai tay kéo vai hai người Tiểu Bàn và Thiết Trụ bay lên trên một ngọn cây cao gần đó, nhảy từng bước qua những ngọn cây khác, thoát khỏi tầm mắt của bọn Hắc Sơn Hổ.
- Gào!
Đám Hắc Sơn Hổ chỉ là những yêu thú tụ tập thành đàn sống trên mặt đất, hoàn toàn không có khả năng bay lượn trên không, bởi thế nên đánh trơ mắt nhìn bọn Đoàn Ngọc đào tẩu.
Đỉnh Thiên Truyền Thuyết
Tác giả : Miên Lý Tàng Châm
Nguồn : 4vn.eu
Chương 37: Yêu Linh Thánh Tông (2)
Phi Vân sơn mạch khá là rộng lớn, bảy người Đoàn Ngọc, Bùi Diệc, Trần Lạc, anh em Lý Nham Lý Bá chia nhau ra làm bốn nhóm, rải rác bốn phía để tránh khỏi sự truy lùng của đám Hắc Sơn Hổ.
Tạm thời đã qua một ngày nhưng ba người Đoàn Ngọc, Tiểu Bàn và Thiết Trụ vẫn chưa nhìn thấy ba nhóm kia xuất hiện. Lại thêm một khoảng thời gian vài canh giờ nữa trôi qua, Thiết Trụ vì quá nóng lòng quay về Yêu Linh Thánh Tông nên đề xuất cả bọn cùng đến chỗ tông môn gã trước, sau đó sẽ từ từ tìm kiếm tông tích bọn Bùi Diệc, Trần Lạc, Lý Bá Lý Nham sau.
Cả ba tiến sâu vào trung tâm của Phi Vân sơn mạch. Lần này suốt dọc đường đi Thiết Trụ rất cẩn thận, gã không còn hô vang khẩu hiệu “Yêu Linh Thánh Tông, Nhất Thống Vạn Yêu” nữa, ngược lại trên khuôn mặt gầy gò xuất hiện vẻ đăm chiêu, thậm chí là lo lắng.
Quả nhiên, lúc gần tới sơn môn của Yêu Linh Thánh Tông thì từ đây tỏa ra một mùi hôi tanh thối rửa nồng nặc, thỉnh thoảng còn vài tiếng tru tréo của những con sói hoang phàm trần.
Thân thể Thiết Trụ run lên từng đợt, đôi chân gã lùi lại không dám bước tiếp. Đoàn Ngọc thấy vậy đành dắt tay cố gắng kéo gã đi vào.
- Không, sư phụ, sư huynh!
Khoảnh khắc vừa đặt chân vào Yêu Linh Thánh Tông thì nước mắt gã cao gầy Thiết Trụ đã trào ra như mưa, gã quỳ phệt xuống đất khóc lóc thảm thiết. Bởi vì trước mặt gã lúc này đâu còn là Yêu Linh Thánh Tông hùng mạnh của ngày xưa nữa, nơi đây chỉ còn lại một tòa thành cổ đổ nát, dưới mặt đất xác người nằm la liệt vô số, máu tươi chảy thành dòng, tử khí xung thiên, Yêu Linh Thánh Tông hùng cứ Phi Vân sơn mạch suốt một ngàn năm nay không ngờ đã bị diệt môn hoàn toàn.
- Thật tàn ác.
Mặt Tiểu Bàn lúc trắng lúc xanh, y suýt nôn mửa mấy lần nhưng vì thấy Thiết Trụ đang khóc lóc thảm thiết nên đành phải nuốt vào lại.
Đoàn Ngọc nhìn khung cảnh địa ngục trước mắt mà trong lòng cũng cảm thấy nghẹn đắng. Theo hắn quan sát thì số người chết tại đây cũng phải lên đến con số hơn một ngàn. Yêu Linh Thánh Tông tuy không phải đại phái, nhưng truyền thừa đã từ rất lâu, thực lực cũng rất hùng hậu, cho dù một trong Ngũ đại tông môn muốn tiêu diệt Yêu Linh Thánh Tông thì cũng phải trả một cái giá rất đắt.
- Máu còn chưa khô, xem ra vụ đồ sát này chỉ diễn ra cách đây vài ngày.
Đoàn Ngọc than nhẹ, hắn dùng Hỏa Thuật tạo thành mấy chục con hỏa long để xua đuổi bọn thú hoang đang ăn xác chết của người Yêu Linh Thánh Tông, đồng thời gột rửa tử khí nơi đây. Nhưng tử khí ở Yêu Linh Thánh Tông quả thật rất nặng, oán niệm của người chết như ngưng kết lại thành một uy áp vô hình khiến cho Đoàn Ngọc cũng hít thở không thông.
- Sư phụ, là ai? Là kẻ nào đã ra tay?
Gã điên Thiết Trụ sau một lúc tìm kiếm thì ôm lấy một xác chết. Xác chết này là một ông lão, lão ta chết rất thảm, ngực bị đao chém nát bấy, xương ngực bung ra, làm nội tạng bên trong ứa ra ngoài. Nhưng gã điên Thiết Trụ không quan tâm, gã vẫn cứ ôm khư khư lấy xác chết, mặc cho ruồi nhặng và máu tươi từ ngực ông lão trào vào người mình.
Đoàn Ngọc câm lặng nhìn cảnh tượng này. Yêu Linh Thánh Tông là một yêu đạo khét tiếng, hành động tà ác cũng chẳng thua kém Âm Ma Điện, vậy mà giữa những con người trong tông môn này, lại có thể tồn tại thứ tình cảm còn đáng quý hơn những người trong chính đạo như Lục Hàm Hư và đám người Thiên Kiếm tông ư?
- Nhân sinh thật phức tạp. Ác chưa hẳn là ác, thiện chưa hẳn là thiện. Thật thật giả giả, ai có thể phân biệt nổi cơ chứ?
Đoàn Ngọc thở dài, suy nghĩ về nhân sinh của hắn lại sâu thêm một bậc.
Đột nhiên từ ngoài sơn môn truyền đến tiếng nam nữ cười khúc khích. Đoàn Ngọc vội vã kéo Tiểu Bàn cùng Thiết Trụ trốn vào một góc khuất cách đó không xa.
- Yêu Linh Thánh Tông gì chứ, Bạch gia chúng ta mà đã ra tay thì chúng không chịu nổi một đòn.
- Đại ca à, huynh vẫn bốc phét như ngày nào. Cũng may nhờ có bọn người Âm Ma điện trợ giúp, chứ không Bạch gia chúng ta cũng sẽ tổn thất nhiều lắm.
Một giọng nữ như oanh vàng líu ríu đáp lại lời người đàn ông kia.
- Bạch gia, Âm Ma Điện? Ta liều mạng với chúng!
Ở bên trong, gã điên Thiết Trụ nghiến chặt hàm răng, tức giận định lao ra liều mạng với cặp nam nữ bên ngoài nhưng bị Đoàn Ngọc ngăn lại.
- Bình tĩnh lại đi, nếu bây giờ liều mạng với chúng thì ngươi chỉ giết được cùng lắm một hai tên. Còn những tên khác chẳng lẽ ngươi định tha cho chúng sao? Phải nhẫn nhịn, đến lúc có sức mạnh rồi thì ngươi sẽ giết hết được tất cả kẻ thù.
- Đúng, ta phải mạnh lên, ta phải giết hết chúng. Nhẫn nhịn, nhẫn nhịn!
Thiết Trụ hai mắt tóe lửa, răng nghiến chặt, tay chân nổi đầy gân xanh nhìn về những bóng người đang xuất hiện trong tầm mắt gã.
Tất cả bọn chúng gồm có mười người. Xem bộ dáng thì hai người nam nữ dẫn đầu có địa vị rất quan trọng, tám người theo sau lưng chỉ là tùy tùng mà thôi.
Tiểu Bàn khi vừa thấy những người này thì sửng sốt nói:
- Ô hô, kia không phải Bạch Phong, tam thiếu gia của Bạch gia ư? Còn kia là em họ của y, Bạch Tố Tố.
Đoàn Ngọc cau mày, khẽ hỏi lại:
- Ngươi nói rõ về những kẻ này xem nào.
- Ta nói rồi, tên kia là Tam thiếu gia Bạch gia, thực lực hình như là Thai Tức đỉnh phong, còn Bạch Tố Tố tu vi thấp hơn Bạch Phong một chút, khoảng tầng mười một, mười hai gì đó.
Ánh mắt Đoàn Ngọc chợt trở nên âm trầm. Vốn dĩ hắn định nhẫn nhịn, bỏ qua cho đám người này. Nhưng bây giờ nghe Tiểu Bàn nói Bạch Phong cùng Bạch Tố Tố là hai nhân vật quan trọng của Bạch gia, hắn đang suy nghĩ liệu có nên mạo hiểm bắt giữ hai người này, để dùng làm vật trao đổi với đại ca Trương Cuồng của hắn hay không.
- Hai tu sĩ Thai Tức đỉnh phong, phía sau lưng còn có tám tên tùy tùng lực lượng cũng cỡ đó. Ván cờ này xem ra khó đánh rồi.
Đoàn Ngọc hít sâu vào một hơi, trong đầu lần lượt suy tính hàng trăm phương án để tiếp cận chúng. Hắn hiện tại tuy chỉ là tu sĩ Thai Tức tầng tám, nhưng nếu vận dụng võ đạo tập kích thì có thể đả thương một cao thủ Thai Tức đỉnh phong. Theo lý thuyết mà nói, chỉ cần Đoàn Ngọc có thể tới gần, đánh lén bắt giữ được Bạch Phong, thì đám người tùy tùng kia cùng Bạch Tố Tố sẽ không dám vọng động mạo hiểm tính mạng của ca ca mình.
- Tư Tư xin kính chào Bạch huynh cùng Bạch tỷ tỷ.
Đúng lúc này, từ bên ngoài lại truyền đến một giọng nữ quen thuộc. Khoảnh khắc khi nghe thấy giọng nữ này thì khuôn mặt Đoàn Ngọc chuyển sang biểu tình kinh ngạc vô cùng. Hắn đưa một con mắt ra nhìn lén thì phát hiện đây chính là Nhị công chúa Trần Tư Tư của hoàng thất Việt quốc. Đoàn Ngọc chau mày đầy nghi vấn:
- Thật quái lạ, nàng ta chỉ là một phàm nhân. Đến nơi này làm để làm gì?
Ngoài kia, Trần Tư Tư với một bộ y phục màu xanh da trời, đang ngồi trên một chiếc kiệu đầy hoa lệ tám người khiêng bước tới chỗ Bạch Phong. Nàng ta vẫn đẹp như lúc Đoàn Ngọc mới gặp tại năm tháng trước. Thần thái vẫn phiêu bồng, trên người vẫn toát ra một khí chất phóng khoáng, nhưng cũng rất êm đềm nhẹ nhàng, giống một đám mây xanh biếc đang trôi nhẹ trên bầu trời.
Khoảnh khắc vừa thấy Trần Tư Tư xuất hiện thì hai mắt Bạch Phong cũng liền lóe sáng. Gã vội vàng bước tới chắp tay hướng Trần Tư Tư chào:
- Bạch Phong đúng là có phúc, không ngờ chỉ trong ít ngày lại được gặp Trần cô nương đến hai lần.
Bạch Tố Tô cũng mỉm cười, xen vào:
- Biểu ca lúc nào cũng mơ mộng, suốt ngày suy nghĩ về Trần cô nương. Từ trước đến giờ, đây là lần đầu tiên ta thấy biểu ca bị một cô gái hấp dẫn đến mức này đấy.
- Con mẹ nó, không biết xấu hổ.
Khi thấy vẻ mặt si si dại dại, đắm đuối mê man, nước miếng chảy đầy miệng của Bạch Phong nhìn về Trần Tư Tư, trong lòng Đoàn Ngọc khó chịu không thôi, chỉ muốn lao ra ngoài đấm vào mặt tên này mấy phát. Càng làm Đoàn Ngọc tức điên hơn là tên béo Tiểu Bàn bên cạnh.
Tiểu Bàn ngây ngô nói:
- Ánh mắt tên này nhìn cô gái áo xanh kia, trông thật là giống ánh mắt của ta khi nhìn đùi gà mà.
Bên ngoài kia, sau khi nghe Bạch Phong cùng Bạch Tố Tố chào hỏi mình, Trần Tư Tư mỉm cười, nhẹ nhàng đáp lại:
- Bạch huynh cứ đùa, tiểu nữ chỉ là một phàm nhân, ngay cả một chút tư chất tu luyện thấp nhất cũng không có, đâu đáng được Bạch huynh để ý tới chứ.
Bạch Phong nhảy dựng lên, xua tay liên hồi:
- Trần cô nương đừng nói vậy. Cô nương dung mạo tuyệt mĩ, khí chất phi phàm, cho dù không thể tu đạo cũng sẽ khiến cho không biết bao nhiêu đàn ông mê đắm.
Nghe Bạch Phong khua môi múa mép một lúc, Trần Tư Tư mới cười cười, giả lảng nói:
- Hôm nay, tiểu nữ phụng lệnh đến đây là để bàn bạc, thương lượng với Bạch bá phụ về chuyện của Yêu Linh Thánh Tông.
- Được, được. Bạch gia luôn hoan nghênh Trần cô nương.
Bên trong, Đoàn Ngọc khi nghe đến câu này thì khuôn mặt bất giác xuất hiện vẻ đăm chiêu. Hắn quả thật không tài nào đoán ra Trần Tư Tư này thật ra có thân thế gì, sao chỉ là một phàm nhân, mà lại có thể có tư cách đàm đạo với Gia chủ Bạch gia? Còn nữa, rốt cuộc Bạch gia có suy tính gì sau khi đã diệt được Yêu Linh Thánh Tông cơ chứ?
Chỉ nghe Trần Tư Tư nói tiếp:
- Chúng ta diệt Yêu Linh Thánh Tông đã được ba ngày. Số môn nhân giết được khoảng trên một ngàn, bắt được khoảng dưới hai trăm. Không biết trong mấy ngày nay, Bạch gia các huynh đã thu được tin tức gì từ bọn họ chưa?
Bạch Phong lộ ra vẻ mặt xấu hổ:
- Bọn người kia quá cứng đầu, Bạch gia chúng ta tuy dùng đủ mọi cách, nhưng vẫn không nào thể ép bọn chúng khai ra bí mật kia được.
Trần Tư Tư suy nghĩ hồi lâu rồi hỏi:
- HIện tại Bạch Phong huynh đến đây phải chăng là để tìm hiểu về bí mật kia?
- Đúng!
- Vậy thì không nên phí thời gian nữa. Vị tiền bối kia hối thúc tiểu nữ phải sớm hoàn thành nhiệm vụ này, mong Bạch huynh tận lực trợ giúp.
- Đừng khách sáo, được giúp đỡ cho vị tiền bối đó chính là vinh hạnh chín kiếp của Bạch gia chúng ta.
Bạch Phong ôm quyền khách sáo nói, ánh mắt mê đắm liếc qua Trần Tư Tư lần cuối, sau đó phất tay điều động tám người sau lưng cùng Bạch Tố Tố tản ra khắp sơn môn của Yêu Linh Thánh Tông.
Trần Tư Tư thấy vậy cũng yêu cầu tám người xung quanh hạ kiệu xuống, đích thân đi vào bên trong tham gia khám xét tình hình. Tuy bị Bạch Phong cản lại, nhưng do Trần Tư Tư vô cùng quả quyết, cho nên y đành phải đi theo bên cạnh hộ tống cho nàng.
Tiểu Bàn thấy vậy thì kêu hoảng lên:
- Không xong, hình như hai người bọn họ định tới chỗ chúng ta.
Thiết Trụ ánh mắt tóe lửa nhìn Bạch Phong cùng Trần Tư Tư đang càng lúc càng tới gần, miệng hầm hừ:
- Tới cũng tốt. Trước mắt giết tạm một tên vậy.
Đoàn Ngọc thoáng trầm mặc, đến khi Bạch Phong cùng Trần Tư Tư chỉ còn cách cả bọn năm bước thì đưa ra quyết định, ghé tai Thiết Trụ nói nhỏ vài câu. Chỉ thấy Thiết Trụ gật đầu, ánh mắt lóe lên những ánh sáng kỳ dị.
Đỉnh Thiên Truyền Thuyết
Tác giả : Miên Lý Tàng Châm
Nguồn : 4vn.eu
Chương 38: Tiên phát chế nhân
Bạch Phong đi phía trước Trần Tư Tư, nhưng cặp mắt cứ thỉnh thoảng vẫn không ngừng liếc ra sau, nhìn ngắm dung mạo xinh đẹp của cô gái này. Cứ mỗi lần như vậy, Bạch Phong lại thấy Tư Tư dường như mỉm cười với gã, trong lòng gã càng sướng rơn, cũng cười tủm tỉm đáp lại.
Nhưng khi đi thêm vài bước nữa, tới chỗ một góc tường khuất, khi đang ngoái lại nhìn Trần Tư Tư, thì bên tai Bạch Phong đột nhiên có thứ gì đang xé gió lao tới. Gã giật mình sửng sốt quay đầu lại thì thấy ngay một nắm đấm to đùng giáng thẳng vào mắt mình, đòn đánh rất nặng khiến gã bật ngửa ra sau, tâm thần choáng váng.
Trần Tư Tư vô cùng kinh hãi trước dị biến này, đang định quay đầu hét lên thì đã thấy một thân ảnh luồng ra sau lưng, một tay ôm lấy eo, một tay che kín miệng mình lại. Từ vòng ngực rộng rãi chắc nịch của y, Trần Tư Tư có thể phỏng đoán được đây là một nam nhân.
- Nhị công chúa, chúng ta lại gặp rồi.
Đoàn Ngọc kề miệng sát bên tai Trần Tư Tư, giọng hắn trầm trầm, hơi nóng phả ra trong tai khiến cho cả khuôn mặt nàng đỏ ửng.
- Ngươi… ngươi là tên đáng ghét kia.
- Dám nói ta đáng ghét. Cô gan to lắm. Bây giờ cô im lặng cho ta, nếu dám có hành động gì thì đừng trách ta độc ác.
Đoàn Ngọc lạnh lùng nói. Sau đó giao Trần Tư Tư cho Tiểu Bàn canh giữ. Gã béo tuy tu vi dở tệ, nhưng canh giữ một phàm nhân ắt không vấn đề gì.
Đoàn Ngọc quay sang nhìn Bạch Phong đang nằm lăn lộn ôm mặt dưới đất, phía trên bụng Bạch Phong là gã điên Thiết Trụ đang không ngừng dùng tay chân đấm đá túi bụi, đánh trẹo cả quai hàm của Bạch Phong. Phải vất vả lắm Đoàn Ngọc mới can được hai người ra, sau đó hắn dùng tay phong bế huyệt đạo của Bạch Phong, khiến y tạm thời không thể vận dụng linh lực cùng lời nói, rồi quăng y vào trong một góc, tiếp tục đưa mắt ra ngoài quan sát tình hình.
Trần Tư Tư đang bị Tiểu Bàn giữ chặt, nhưng vẫn cố lấy dũng khí, nhìn Đoàn Ngọc lên tiếng:
- Ngươi có bắt giữ bọn ta cũng vô dụng. Bên ngoài đang có đến hơn tám tu sĩ Thai Tức đỉnh phong khác, ngay cả tám người khiêng kiệu của ta tu vi cũng tầm đó. Đoàn Ngọc, có gì chúng ta có thể thương lượng.
Đoàn Ngọc cười lạnh:
- Nhị công chúa cô lúc trước không phải bá đạo lắm sao? Chỉ mới gần nửa năm không gặp, tính tình có vẻ đã thay đổi nhiều nhỉ?
Trần Tư Tư cúi đầu, khẽ cắn môi:
- Ngươi ăn nói linh tinh.
Rồi chợt nàng ta ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn Đoàn Ngọc, hỏi:
- Ngươi đã làm gì biểu ca Trần Vũ Sinh của ta?
Đoàn Ngọc cười một bên mép, nhiều khả năng từ sau chuyện Trần Vũ Sinh biến mất, thì tính tình của Trần Tư Tư này cũng thay đổi hẳn.
- Giết rồi!
Đoàn Ngọc lạnh lùng đáp. Sau câu nói của hắn, Trần Tư Tư đột nhiên òa khóc nức nở.
- Chúng ta chỉ định trả thù ngươi một chút, không ngờ tên lòng lang dạ sói ngươi lại độc ác đến vậy.
- Trả thù một chút?
Đoàn Ngọc bĩu môi chế giễu:
- Nếu không phải ta có thủ đoạn đặc biệt, thì e rằng hiện giờ đã không còn đứng được ở đây nữa rồi.
- Ngươi!
Ánh mắt Trần Tư Tư chuyển thành tức giận, nghiến răng nói:
- Ngươi không thoát được đâu. Chờ lát nữa thuộc hạ của ta bắt được ngươi, xem ta xử trí ngươi thế nào?
- Không cần chờ lát nữa. Ngay bây giờ ta sẽ đi giết chúng!
Đoàn Ngọc cười ha hả trong sự ngỡ ngàng của Trần Tư Tư.
- Ngươi dám…
- Có gì không dám?
Đoàn Ngọc cười lạnh, quả thật chớp mắt một cái đã nhún mình bay ra bên ngoài. Phía sau Đoàn Ngọc, Thiết Trụ cũng nhanh chóng đi theo, để lại Trần Tư Tư và Bạch Phong cho gã mập Tiểu Bàn quản lý.
…………………………………….
Thiên thời, địa lợi, nhân hòa.
Người xưa đã nói cho dù quân số của ta có ít hơn đối phương đi chăng nữa, nhưng chỉ cần ba yếu tố trên đầy đủ thì thắng trận không khó. Ở đây Đoàn Ngọc cũng phải xét đến ba yếu tố trên trước khi hành động cuồng vọng như vậy.
Lúc này là thời điểm đám người của Bạch gia đang phân tán ra khắp nơi, lực lượng ban đầu vốn dồn cục nay đã tách ra, đây chính là thời cơ tốt nhất để Đoàn Ngọc ra tay đánh lén từng tên.
Yêu Linh Thánh Tông là địa bàn của gã điên Thiết Trụ, đám người Bạch gia cho dù có đi nhiều cách mấy thì cũng không quen đường bằng gã điên này. Đây chính là địa lợi của Đoàn Ngọc.
Còn nhân hòa? Nhân hòa ở đây chính là sự chủ động. Đoàn Ngọc và Thiết Trụ đóng vai thợ săn, chứ không phải con mồi bị người ta săn giết. Cho nên, quyền chủ động hoàn toàn ở trong tay bọn hắn.
- Yêu Linh Thánh Tông chúng ta chia làm năm phần, trung tâm, Tả đường, Hữu đường, Hậu đường và Tiền đường. Bọn chúng nếu muốn tìm kiếm kỹ thì ắt phải phân lực lượng ra năm hướng này.
- Nói vậy, tức là chúng ta đang ở Tả đường à? Được rồi, càn quét Tả đường đã rồi tính tiếp.
……………………………..
Hai tu sĩ Thai Tức đang đi lại dò xét tại một tòa lầu các nơi Tả đường. Tòa lầu các này sau khi bị người Bạch gia phóng hỏa thiêu rụi thì đã hoang tàn, trơ trọi như căn nhà ma, không gian còn khét lẹt một mùi thịt cháy.
Một tên nói:
- Ây, nghe nói Bạch gia chúng ta lúc đó đã dồn ép gần trăm mạng của Yêu LInh Thánh Tông vào tòa Côn Bằng điện này, sau đó đốt chết toàn bộ, đến xương cốt cũng không còn. Nghĩ đến cảnh tượng đó ta vẫn còn cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Tên kia cười lớn:
- Ha ha, đáng tiếc là trong đám người đó còn có một nhóm tiểu nha đầu tuổi mới mười tám mười chín, ngực mông căng mọng, giết đi thật là quá uổng phí?
Cộp! Chợt từ cầu thang phía dưới vang lên một tiếng động nhẹ khiến cả hai giật mình.
- Ngươi xuống dưới coi thử xem.
Tên lên tiếng đầu tiên lúc nãy nói. Nhưng tên kia cũng không vừa, dằn lại:
- Ngươi xuống trước đi, ta đi sau trợ giúp cho ngươi.
- Không, ngươi xuống đi.
- Khỏi cần, không ai xuống thì để ta tự lên!
Trong lúc cả hai đang cãi nhau thì một giọng âm trầm phát ra từ phía dưới cầu thang khiến cả hai lạnh gáy. Một người đàn ông đeo mặt nạ quỷ dữ xuất hiện, từ trên người gã có một cỗ khí tức rất quái dị, hai người Bạch gia tuy đồng thời dùng thần thức soi xét vào cũng không thể tra ra tu vi của y.
- Ngươi là?
- Là ông nội ngươi!
Sau lưng lại có tiếng quát lớn, hai tên Bạch gia biết đã trúng kế, hốt hoảng quay lưng lại nhưng đã không còn kịp nữa. Gã điên Thiết Trụ nhân lúc Đoàn Ngọc hấp dẫn ánh mắt cả hai, đã cố tình lẻn ra sau lưng chúng, bây giờ đến gần thi triển Địa Long Biến Thân thuật trong Vạn Yêu quyết, cơ nhục toàn thân hóa thành đá, dùng đầu quyền cứng rắn đấm mạnh vào mặt cả hai tên, khiến chúng bật ngửa ra sau.
Lại soạt một tiếng! Máu tươi bắn ra tung tóe! Đoàn Ngọc rút Lưu Tinh kiếm ra, quét ngang một đường. Hai tu sĩ Thai Tức đỉnh phong cứ như vậy mà chết đi.
Nhìn xác hai tên, Đoàn Ngọc bộc lộ thần sắc khinh bỉ:
- Hai tên đầu óc biến thái như các ngươi chết là đáng. Đi thôi. Tả đường chỉ có hai tên này, bây giờ chúng ta đánh sang Hữu đường!
…………………………………….
Trong Hữu đường có ba sĩ tùy tùng của Trần Tư Tư. Ba tên này quả nhiên cẩn thận hơn bọn người Bạch gia. Mặc dù Đoàn Ngọc đã dùng mọi cách để giương đông kích tây, phân tán lực lượng chúng nhưng chúng vẫn rất chai lỳ, luôn theo sát nhau không rời một bước. Thật chẳng biết Trần Tư Tư tìm đâu ra bọn người này để hộ vệ nữa.
Cả hai bên vờn nhau cũng khá lâu, cuối cùng Đoàn Ngọc mất kiên nhẫn, thời gian dành cho hắn không nhiều. Nếu đợi bọn người Bạch gia cùng bọn hộ vệ kia khi tìm kiếm khắp Yêu Linh Thánh Tông xong, quay trở lại mà không thấy Bạch Phong cùng Trần Tư Tư thì nguy to rồi.
- Ngươi là ai? Ban nãy ta không hề thấy ngươi trong đoàn người của Bạch gia.
Một tên giữ khoảng cách với Đoàn Ngọc, cẩn thận hỏi.
Đoàn Ngọc lúc này đã tháo mặt nạ ra, lấy đồ của người Bạch gia bận vào. Hắn tiến lại gần ba tên kia, cười nói:
- Các vị đại ca cần gì nghiêm trọng như vậy, đều là người mình cả mà. Trần tiểu thư có lời muốn dặn dò với các huynh, nên kêu ta tới đây truyền tin.
Ba tên kia cảm thấy ngờ ngợ, quả thật Trần Tư Tư đi chung với Bạch Phong, nên bọn hắn không dám đi theo phá đám.
Đoàn Ngọc thấy cách này có hiệu quả thì mừng thầm, đứng yên lại không di chuyển nữa.
- Chuyện liên quan tới bí mật to lớn kia. Trần tiểu thư của các huynh đã phát hiện ra manh mối, nên muốn sai một nhóm tới đó để tra xét tình hình. Ta gặp các huynh đầu tiên nên muốn nói tin tức này với các huynh.
- Thật sao?
Cả ba khi nghe tới bốn chữ “bí mật lớn lao” thì ánh mắt lộ rõ vẻ háo hức, vì nếu bọn hắn tới trước, giúp đỡ Trần tiểu thư khám phá ra bí mật kia thì chẳng phải là đã lập công lớn rồi ư? Việc tốt như thế này không thể dành cho kẻ khác được.
- Các huynh có vẻ không tin lời ta, thôi ta đi thông báo cho nhóm khác vậy.
Đoàn Ngọc biết cá đã cắn câu, nên cười nhẹ, rồi giả vờ quay lưng đi.
- Khoan đã huynh đệ. Chúng ta thương lượng nào.
Một tên đến gần vịn vai Đoàn Ngọc lại, y nói tiếp:
- Huynh đệ cứ nói nhỏ với ta là được. Ta là trưởng nhóm ở đây.
Đoạn quay sang hai tên kia quát:
- Các ngươi tạm thời lánh mặt đi, ta và Bạch gia huynh đệ bàn chuyện cơ mật.
Hai tên kia nghe vậy thì thất thểu tạm thời ra phía sau bức tường đối diện lánh mặt. Lúc này y mới mỉm cười, hỏi Đoàn Ngọc:
- Đã được chưa tiểu huynh đệ?
- Hì hì, được rồi.
Đoàn Ngọc cũng híp mắt, nở một nụ cười ngọt ngào đáp lại. Nhưng tên trưởng nhóm không biết vì sao lại cảm thấy nụ cười này đểu giả khôn tả, cảm giác bất an trong lòng đột ngột trỗi dậy.
Ầm! Một âm thanh trầm thấp vang lên, tên trưởng nhóm khom người lại, từ bụng truyền đến một cơn đau nhói mãnh liệt, một luồng chân khí cuồng bạo cứng rắn chạy loạn trong đan điền tàn phá kinh mạch y, sau cùng luồng chân khí này chạy lên ngực, khiến y không nhịn nổi mà phun ra một ngụm máu tươi.
- Ngươi…
Tên trưởng nhóm vừa ngẩng mặt lên nhìn Đoàn Ngọc, chỉ kịp thốt một từ thì đầu ngay lập tức đã rơi xuống đất.
Đoàn Ngọc cúi xuống, ánh mắt trầm trầm nhìn xác chết của tên này, nói:
- Xin lỗi, vào tình cảnh này không phải ngươi chết thì là ta vong. Ta không thể nào tha cho ngươi được. Huynh đệ an nghỉ đi.
Đoạn Đoàn Ngọc vuốt cho mắt y nhắm lại rồi vòng ra sau, hợp tác với Thiết Trụ xử lý nốt hai tên kia.
Đỉnh Thiên Truyền Thuyết
Tác giả : Miên Lý Tàng Châm
Nguồn : 4vn.eu
Chương 39: Lui sâu vào trong Phi Vân sơn mạch
Thoáng chốc, Đoàn Ngọc và Thiết Trụ đã dùng lối đánh thần tốc, như chớp giật ngang tai tiêu diệt hơn mười ba tu sĩ Thai Tức đỉnh phong. Tuy là nói bọn hắn dùng cách thức đánh lén chứ chẳng quang minh chính đại gì, nhưng bọn hắn chỉ có hai người, đây cũng được xem là một thành tích không tệ. Nhưng càng về sau thì độ khốc liệt của trận chiến càng tăng lên. Đoàn Ngọc và Thiết Trụ lúc gần cuối toàn đụng phải những tên cáo già, trong mình chứa đầy pháp bảo phòng thân, khiến cả hai thọ thương không ít.
- Hừm, dánh đánh lén ta. Ngươi có phải là dư đảng của Yêu Linh Thánh Tông?
Khoảnh khắc Đoàn Ngọc đánh lén sau lưng một tên tu sĩ Bạch gia, thì từ người tên này chợt xuất hiện một vòng sáng màu vàng nhạt bảo hộ gã thoát khỏi đòn đánh của Đoàn Ngọc. Vòng sáng này thậm chí mạnh đến nỗi hất Đoàn Ngọc bay ngược trở lại, rơi xuống đất một cái rầm.
May mắn cho hắn là Thiết Trụ vẫn luôn theo dõi, sẵn sàng ứng cứu khi cần thiết. Thiết Trụ hét lớn một tiếng, thi triển Địa Long Biến Thân thuật, da dẻ nhanh chóng biến thành màu đất, xông vào nện ầm ầm vào màn sáng bảo hộ kia.
Vạn Yêu quyết chính là một môn công pháp vô cùng đặc biệt của Yêu Linh Thánh Tông. Người tu luyện công pháp này cần có một đại lượng tinh huyết nhất định của một loại yêu thú nào đó, tiếp theo đưa số tinh huyết này vào người, vận dụng Vạn Yêu quyết để luyện hóa. Về sau, người tu luyện Vạn yêu quyết sẽ có khả năng biến thân thành loại yêu thú kia.
Trên khuôn mặt gã Bạch gia vẫn giữ nguyên sự bình tĩnh, gã cười nhạt, tay vỗ nhẹ lên túi trữ vật ở bên hông, lập tức một luồng sáng xanh bắn thẳng về phía Thiết Trụ, nhắm lồng ngực gã đâm vào. Đoàn Ngọc thấy thế hoảng hốt, vội la lớn:
- Thiết Trụ, cẩn thận!
- Không cần lo, ngươi đã quá xem thường Địa Long Biến Thân Thuật của ta rồi!
Thiết Trụ rống lên một tiếng, một lớp vỏ màu nâu đậm như màu vỏ cây lấy đan điền của gã làm trung tâm, dùng tốc độ cực nhanh lan ra khắp thân thể gã. Tinh huyết Địa Long tồn tại trong người Thiết Trụ được Vạn Yêu Quyết thúc động đến tận cùng, khiến cho từ xương chậu của Thiết Trụ, một chiếc đuôi dài màu nâu đen cũng mọc ra. Giờ phút này, nhìn Thiết Trụ chẳng khác gì một con Địa Long cấp một thực sự.
- Gào!
Trong đáy mắt Thiết Trụ ánh lên vẻ man tàng hoang dã, thú tính của gã đã được kích thích toàn bộ.
Ngay chính khoảnh khắc Thiết Trụ biến thân xong, đạo ánh sáng xanh kia cũng đã tới nơi, đâm thẳng vào lồng ngực của gã, hiện nguyên hình là một thanh phi kiếm sắc bén.
Tên Bạch gia đang cười đắc chí thì đột nhiên trợn ngược mắt lại, biểu lộ vẻ không thể tin nổi. Bởi vì gã nhìn thấy thanh phi kiếm màu xanh vốn vô cùng cứng rắn sắt bén của mình bị cong queo lại như cọng bún, linh quang trên thanh phi kiếm cũng tắt ngóm, làm nó rơi xuống đất kêu keng một tiếng.
- Không thể nào? Đây là một thanh phi kiếm được đúc thành từ Kim Tinh nguyên chất, lý nào lại không xuyên qua nổi da thịt của tên yêu đạo nhà ngươi?
Tên Bạch gia đang hoang mang thì chợt nghe Đoàn Ngọc từ phía sau lưng quát lớn một tiếng, đồng thời một đạo ánh sáng bạc như sao băng xẹt qua bầu trời, chém xuống vai gã.
Thứ công phu Đoàn Ngọc thi triển chính là Hoành Thiên Kiếm Quyết do Trương Cuồng truyền thụ. Sở dĩ Đoàn Ngọc không thường xuyên sử dụng kiếm quyết này là bởi vì nó tuy mang lực lượng rất lớn, nhưng chân khí bị tiêu hụt khi thi triển lại quá nhiều, hầu như chỉ một kiếm mà đã lấy đi mất hơn một nửa số chân khí của hắn. Nếu không phải bị ép tới mức sinh tử tồn vong thì Đoàn Ngọc cũng sẽ không mạo hiểm mà sử dụng Hoành Thiên Kiếm Quyết.
Ầm! Hoành Thiên Kiếm Quyết quả nhiên lợi hại, ngay từ kiếm đầu tiên đã phá tan vòng bảo hộ của gã Bạch gia kia, đồng thời chấn gã văng ngược về phía sau. Thiết Trụ cũng rất nhanh, lao tới định xé xác gã ra. Nhưng nào ngờ vừa tới gần thì đã bị bắn ngược lại mấy thước, khóe miệng rỉ máu.
Tên Bạch gia cười gằn, trong tay xuất hiện một quả Phích Lịch đạn màu đen kích thước bằng trái cam. Đây là một loại vũ khí giống như thuốc nổ ở ngoài phàm thế, nhưng uy lực thì to lớn hơn nhiều. Vừa rồi Thiết Trụ vì quá ham giết gã mà đã lĩnh trọn nguyên một trái Phích Lịch đạn vào ngực, tuy Phích Lịch đạn không thể xé tan lớp vảy Địa Long trên người Thiết Trụ, nhưng phản lực khi nổ tung đã khiến cho lục phủ ngũ tạng của Thiết Trụ bị tổn thương không nhẹ.
- Có vài tên khác đang tới gần. Cùng kết liễu hắn thôi!
Đoàn Ngọc sau khi nghe được tiếng bước chân dồn dập phát ra ở đằng xa thì biến hẳn sắc mặt, hướng Thiết Trụ nói lớn. Thiết Trụ gật đầu, cả hai liều mạng lao vào tên Bạch gia kia, mặc kệ vô số Phích Lịch đạn bắn tới oanh tạc vào người.
……………………………………..
Lúc này tại chỗ của Tiểu Bàn, Trần Tư Tư không ngừng dùng mọi cách, từ mỹ nhân kế đến uy hiếp hăm dọa để Tiểu Bàn thả cô ta ra. Nhưng Tiểu Bàn vốn là một tên mập béo ăn no rửng mỡ, đầu óc nếu không muốn nói là bã đậu, thế nên trong tâm làm gì có khái niệm mỹ nhân và sợ sệt.
Trần Tư Tư vẫn nhẹ nhàng khuyên nhủ:
- Vị đại ca đẹp trai, xin giúp tiểu muội một lần đi mà, tiểu muội sau khi thoát ra được thì sẽ lấy thân báo đáp ca ca.
- Không được. Nếu… nếu thả cô thì Đoàn Ngọc sẽ không vui đâu.
- Hừm. Tại sao huynh lại sợ hắn vậy, hắn có quan hệ gì với huynh à?
- Không… không có. Nhưng mấy ngày nay luôn là hắn bảo vệ cho ta, ta… ta không thể nào phụ lòng hắn!
Tiểu Bàn kiên quyết nói.
- Ngươi!
Trần Tư Tư tức đến mặt mũi chuyển hồng. Cặp đào tiên trước ngực theo hơi thở gấp của nàng cũng nhấp nhô phập phồng, cảnh tượng này có thể khiến toàn bộ đàn ông trong thiên hạ chảy máu cam, nhưng đương nhiên Tiểu Bàn là một ngoại lệ.
- Ưm ưm!
Bạch Phong sau khi bị Đoàn Ngọc điểm huyệt đạo quăng vào một góc thì luôn giãy dụa, cứ kêu ưm ưm không ngừng. Giờ phút này khi nhìn thấy bộ ngực tuyệt đẹp của Trần Tư Tư nhảy múa loạn xạ trước mặt mình thì như được uống thêm thuốc kích thích, càng kêu ưm ưm to hơn.
Tiểu Bàn quay đầu lại nhìn Bạch Phong, như nhớ lại gì đó rồi tức tối nói:
- Hừ. Tên kiêu ngạo nhà ngươi, mỗi lần sang Ngô gia chúng ta là đều tìm cách chế giễu châm chọc người Ngô gia, hôm nay lọt vào tay ta, để xem ta xử trí ngươi thế nào.
Dứt lời, gã mập Tiểu Bàn dùng thế thái sơn áp đỉnh, lấy nguyên cặp mông to tướng đầy thịt mỡ của mình bay tới ngồi lên bụng Bạch Phong một cái ầm, khiến y ngay lập tức phun ra một ngụm máu.
- Chết này, về sau còn dám châm chọc Ngô gia chúng ta nữa không, chết này!
Cứ mỗi từ “chết này”, Tiểu Bàn lại nhún mạnh một cái, khiến tim gan phèo phổi Bạch Phong sau mỗi cái nhún cũng muốn trào ra. Loại công kích này quả thật còn hiệu quả hơn cả thiết quyền của Thiết Trụ.
Trần Tư Tư cũng cảm thấy xót xa thay cho Bạch Phong, chỉ khẽ hừ:
- Bạch huynh cứ nhẫn nhịn một chút, lát nữa người của tiểu muội và Bạch gia các huynh đến đây, chúng ta sẽ báo thù sau…
- Ưm ưm!
Bạch Phong tuy bị hành hạ nhưng khi nhìn vào bộ ngực của Trần Tư Tư thì càng có thêm động lực, nghiến răng cố gắng nhẫn nhịn.
Rầm! Chợt bên ngoài có một tiếng động lớn vang lên khiến Trần Tư Tư, Tiểu Bàn cùng Bạch Phong đồng thời nhìn về phía đó. Kẻ vừa xuất hiện đâu phải ai khác ngoài hai người Đoàn Ngọc cùng Thiết Trụ. Nhưng bộ dáng cả hai hiện giờ vô cùng thê thảm.
Đoàn Ngọc áo quần toàn thân te tua, cơ bắp bên bả vai trái rách toạt ra, nhìn thấy cả xương cốt trắng hếu bên trong. Trên ngực, dưới đùi, eo hông của hắn đều có những vết thương kinh khủng như vậy. Máu đỏ thấm ra ướt đẫm cả áo, vì mất máu quá nhiều nên khuôn mặt của Đoàn Ngọc cũng dần trắng bệch đi.
Vừa vào đến nơi Đoàn Ngọc đã té một cái rầm vào vách tường. Hắn đã kiệt sức hoàn toàn.
Thiết Trụ vì có vảy Địa Long bảo hộ nên bị thương nhẹ hơn Đoàn Ngọc. Thương tích của gã đa phần là nội thương. Thấy Đoàn Ngọc bị thương nặng như vậy thì gã điên này liền sốt sắng sang băng bó cho hắn.
Ánh mắt Trần Tư Tư từ kinh hãi chuyển sang vẻ không tin nổi:
- Ngươi quả thật đã giết hết mười sáu tu sĩ Thai Tức đỉnh phong bên ngoài rồi sao?
- Cô nghĩ ta nói đùa à?
Khóe môi Đoàn Ngọc nở nụ cười nhạt. Đừng nói gì Trần Tư Tư, ngay cả bản thân hắn cũng cảm thấy khó tin về những điều mình vừa làm. Một tu sĩ Thai Tức tầng tám liên thủ với một tu sĩ Thai Tức đỉnh phong giết sạch toàn bộ mười tám tu sĩ Thai Tức đỉnh phong khác, tin tức này mà truyền ra ngoài thì không biết sẽ gây ra bao nhiêu sóng gió. Tuy trọng thương suýt mất mạng, nhưng Đoàn Ngọc vẫn vô cùng hài lòng về kết quả này.
- Năm tháng trước ngươi không có bộ dáng điên cuồng như thế này.
Trần Tư Tư nhìn những vết thương sâu hoắm ghê rợn trên người Đoàn Ngọc, khẽ cắn môi. Đoàn Ngọc đáp:
- Nếu cô gặp phải những chuyện ta đã phải trải qua trong mấy tháng nay, thì ắt hẳn sẽ không có gì ngạc nhiên.
Trần Tư Tư hỏi tiếp:
- Ngươi định sẽ làm gì chúng ta?
Đoàn Ngọc suy nghĩ hồi lâu nhưng không tìm ra câu trả lời. Dưới sự tra tấn của những vết thương trên cơ thể, đầu óc hắn cũng khó lòng giữ vững được sự minh mẫn.
- Ta đã giết hết toàn bộ người của cô, lát nữa Bạch gia không thấy Bạch Phong quay về, ắt sẽ đến đây tìm kiếm. Trước mắt chúng ta sẽ cùng di chuyển sâu vào Phi Vân sơn mạch, tuy có hơi nguy hiểm một chút nhưng tin chắc người Bạch gia tạm thời khó long tìm ra.
Thiết Trụ cau mày, nói:
- Nhưng phía sâu trong Phi Vân sơn mạch tồn tại rất nhiều yêu thú cấp cao. Thậm chí ngay cả yêu thú cấp ba thực lực ngang với cao thủ Quy Nguyên cảnh cũng có. Không khéo chúng ta tự đâm đầu vào lửa.
- Bây giờ không có sự lựa chọn nào khác. Đợi khi ta thương thế phục hồi rồi sẽ đi tìm bọn Trần Lạc, Lý Bá. Di chuyển ngay thôi, thời gian không còn nhiều nữa.
Đoàn Ngọc cắn răn, nén đau đứng dậy, hướng về phía cửa bước đi. Tiểu Bàn cùng Thiết Trụ áp giải Trần Tư Tư và Bạch Phong nhanh chóng theo sau. Hướng đi của họ chính là nơi tối đen sâu thẳm trong Phi Vân sơn mạch.
Đỉnh Thiên Truyền Thuyết
Tác giả : Miên Lý Tàng Châm
Nguồn : 4vn.eu
Chương 40: Yêu thú xuất hiện
Trời đã chuyển dần về đêm, bóng tối theo đó cũng thay thế ánh sáng mà ôm lấy toàn bộ Phi Vân sơn mạch.
Tại một nơi sâu trong cái sơn mạch âm u này, năm người Đoàn Ngọc, Thiết Trụ, Tiểu Bàn cùng hai phạm nhân Trần Tư Tư và Bạch Phong đang ngồi quây quần quanh một đống lửa nhỏ.
- Tên khốn kia, ngươi muốn gì Bạch gia chúng ta đều có thể cho ngươi. Mau thả bản thiếu gia ra!
Bạch Phong bị Đoàn Ngọc dùng dây thừng trói chặt hai tay lại, thêm vào đó phong bế toàn bộ kinh mạch trong người y, chỉ chừa lại cho y cái miệng để mà tra khảo.
Bốp! Thiết Trụ thẳng thừng tát một phát vào mặt Bạch Phong, cặp mắt nhíu lại đầy sát khí:
- Cứng đầu! Nói mau, Bạch gia các ngươi vì sao dám hợp tác cùng Âm Ma Điện tấn công Yêu Linh Thánh Tông của chúng ta? Các ngươi thật ra có mưu đồ gì?
Bạch Phong không trả lời, tỏ vẻ cứng đầu quay mặt đi chỗ khác. Thiết Trụ nổi nóng tát y thêm mấy bạt tai trời giáng nữa, khiến máu mồm y chảy ra không ngừng, nhưng Bạch Phong vẫn rất cứng đầu, không chịu hé miệng dù chỉ nửa lời.
- Nói không?
Thiết Trụ bắt đầu sử dụng những thủ đoạn tàn ác của yêu đạo tra tấn Bạch Phong. Đầu tiên gã điên bẻ gãy từng đốt tay của Bạch Phong, khiến y đau đớn kêu la thảm thiết. Sau chiêu này Thiết Trụ còn dùng lửa dí vào vết thương, làm xương thịt Bạch Phong bị đốt cháy, bốc lên một mùi két lẹt.
Đoàn Ngọc đối với cảnh tượng này chỉ bàng quan quay mặt đi chỗ khác. Hắn hiểu trên đời này có tồn tại nhân quả, nếu Bạch gia của Bạch Phong không diệt toàn bộ tông môn của Thiết Trụ, thì gã điên chưa chắc đã đối xử với y như vậy.
Được một lúc, Bạch Phong này quả nhiên cũng xứng đáng là một trang thiết hán. Dù bị hành hạ như thế mà vẫn không khai nửa lời, Thiết Trụ bất lực đành quay sang nhìn Trần Tư Tư nói:
- Hết cách rồi. Chúng ta đành phải ép cung con tiện tỳ phàm nhân này thôi!
- Khoan!
Đoàn Ngọc phất tay ngăn cản. Hắn quay sang Trần Tư Tư, cố gắng khuyên nhủ cô ta:
- Sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ biết được bí mật đó. Cô có cần giống tên Bạch Phong kia cứng đầu để bị hành hạ không?
Nào ngờ Trần Tư Tư chỉ cười nhạt:
- Ta đương nhiên không ngốc như vậy. Hai ngươi chỉ là hai tiểu tu sĩ Thai Tức, có nói cho hai ngươi thì cũng không làm tổn hại gì với đại cuộc.
Nàng tiếp:
- Chúng ta tiêu diệt Yêu Linh Thánh Tông, chẳng qua là để tìm thấy một tòa bảo điện thời thượng cổ đang được Yêu Linh Thánh Tông che giấu mà thôi. Tòa bảo điện này nghe đồn là được một đại tu sĩ dùng vô thượng pháp lực mở ra trong một không gian khác, trong đó có che giấu bí quyết để có thể Vấn Đỉnh, đạt đến đỉnh của Phàm cảnh!
- Nói láo! Sư phụ ta vốn là chưởng môn nhân của Yêu Linh Thánh Tông, nếu quả tòa bảo điện kia có thật, thì tại sao trước giờ ta lại chưa từng nghe người nói qua vấn đề này?
Thiết Trụ hùng hổ đứng dậy, dùng ngón tay chỉ thẳng vào mặt Trần Tư Tư quát lớn. Khi nghe những câu này của Thiết Trụ, Đoàn Ngọc cũng vô cùng ngạc nhiên. Không ngờ gã điên lại là đệ tử của chưởng môn Yêu Linh Thánh Tông, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, năm nay Thiết Trụ bốn mươi tuổi, bị Yêu Linh Thánh Tông giam cầm hơn hai mươi năm. Tính ra lúc gã bị giam cầm còn chưa đến mười chín tuổi, vậy mà đã là tu sĩ Thai Tức đỉnh phong, tư chất tu đạo quả nhiên cực cao.
Chỉ nghe Trần Tư Tư cười nhẹ, ung dung nói:
- Chưa nói chưa hẳn đã là không có. Thông tin trên được một vị tiền bối tu vi tuyệt thế nói cho ta biết. Vị tiền bối này tu vi cao thâm không thể tưởng tượng nổi, nếu các ngươi còn không biết điều, tương lai ắt sẽ phải hối hận.
- Ý cô là vị tiền bối kia chính là một tu sĩ Hoàn Hư, muốn lợi dụng bí mật trong tòa bảo điện kia để đột phá Vấn Đỉnh ư?
Đoàn Ngọc nheo mắt hỏi lại. Quả nhiên chỗ dựa sau lưng của Trần Tư Tư không đơn giản. Vị tiền bối kia liệu có phải là sư phụ của vị thiên tài hoàng tộc Bạch Vô Thiên hay không? Nếu vậy thì Bạch Vô Thiên cần gì phải đầu nhập vào Tinh Đạo Tông? Trong sự việc này lẽ nào còn có âm mưu khác?
Trần Tư Tư cười chế giễu:
- Ngươi sợ rồi sao? Ta tưởng ngươi gan lớn lắm chứ!
- Sợ cái con khỉ, Hoàn Hư ta cũng đá lăn như trái banh!
Đoàn Ngọc gân cổ lên nói, nhưng trên trán mồ hôi lạnh bất giác tuôn ra từng giọt. Tuy miệng nói vậy nhưng trong lòng hắn thì nghĩ: Kẻ không sợ Hoàn Hư tu sĩ chắc chỉ có người điên. Đoàn Ngọc ta đây tuy hay liều mạng nhưng vẫn còn sợ chết lắm.
Đoạn không để cho Trần Tư Tư trả lời, hắn đã nhanh tay điểm vào mấy huyệt đạo trên ngực cô ả. Nào ngờ vì điểm quá nhanh, Đoàn Ngọc cũng không để ý tới đã điểm trúng vào bộ vị nhạy cảm trên người cô ta. Hắn chỉ cảm giác đầu ngón tay lún vào cái gì đó mềm mềm, tiếp theo là một dòng điện từ chỗ mềm mềm đó chạy thẳng vào người khiến lông tóc hắn dựng đứng, ngay cả vị tiểu huynh đệ trong quần cũng hung dữ ngóc đầu dậy.
Khuôn mặt Trần Tư Tư chuyển sang đỏ ửng. Tuy trong lòng vô cùng tức tối nhưng vì bị phong bế huyệt nói nên không thể thốt nên lời, chỉ dùng ánh mắt giết người căm phẫn nhìn Đoàn Ngọc.
- A Di Đà Phật! A Di Đà Phật!
Đoàn Ngọc chẳng biết vì sao cũng xấu hổ quay đầu đi, không ngừng niệm mấy câu phật hiệu mà lão hòa thượng Vô Hoa hay đọc. Lát sau hắn mới bình tâm lại, bỏ mặc ánh mắt giết người của Trần Tư Tư, lết qua chỗ Thiết Trụ, thỉnh giáo mấy vấn đề về tu luyện trong đường lối tu chân.
………………………………..
Tuy trong người đang mang thân thế cực kỳ nặng nề. Nhưng thời gian có hạn, nguy cơ sinh tử tồn vong đang ở trước mắt. Đoàn Ngọc đành cắn răng cố gắng nâng cao thực lực bản thân lên mức tốt nhất.
Hắn hiện tại đang học cách áp súc chân khí của tu sĩ Thai Tức. Cách này khi nghe tuy có vẻ đơn giản, nhưng lại là điều phần nhiều các tu sĩ đều không thể làm được.
Áp sức nói đơn giản là đè nén chân khí trong đan điền xuống mức tối đa có thể. Nhưng điều này lại có một tác dụng phụ là làm tu vi bản thân tụt xuống khá nhiều. Ví dụ như tu sĩ Thai Tức đỉnh phong khi áp sức chân khí thì cảnh giới sẽ bị tụt xuống thành Thai Tức tầng mười hai hoặc tầng mười một chẳng hạn. Thọ nguyên tu sĩ vốn ít ỏi, việc cảnh giới liên tục không tiến sẽ làm mất đi cơ hội đột phá lên cảnh giới Tiên Thiên nên chẳng ai muốn áp dụng. Tuy nhiên, lợi ích của phương pháp áp súc này chính là làm linh lực của tu sĩ càng thêm dày đặc. Một tu sĩ có áp súc chân khí luôn mạnh mẽ hơn một tu sĩ đồng cấp không áp súc chân khí.
Ở đây Đoàn Ngọc mới chỉ là tu sĩ Thai Tức tầng tám, một khi áp súc, thì không biết cảnh giới sẽ tụt lại thê thảm cỡ nào. Nhưng ở đời có câu: Muốn đạt được thành quả to lớn hơn người khác thì phải chịu gian khổ lớn hơn người khác. Đoàn Ngọc hiểu được đạo lý này, hắn cam tâm tình nguyện.
Quá trình áp súc chân khí bắt đầu.
Dưới sự chỉ dẫn của Thiết Trụ, Đoàn Ngọc bắt đầu chú tâm dùng ý niệm điều khiển linh lực trong đan điền tụ lại một chỗ. Điểm quan trọng của áp súc linh lực chính là ý chí càng mạnh thì càng áp súc được nhiều. Cũng may mắn cho Đoàn Ngọc là hắn tu luyện minh tưởng cùng phép thiền định trong Như Ý Tâm Kinh, ý chí đã vững mạnh hơn tu sĩ bình thường rất nhiều. Nhờ đó không mấy khó khăn mà hắn đã áp súc thành công linh lực của Thai Tức tầng tám lại chỉ còn Thai Tức tầng tám sơ kỳ.
Một canh giờ trôi qua. Trên khuôn mặt của Đoàn Ngọc đã bắt đầu xuất hiện mồ hôi lấm tấm. Càng về sau áp súc càng khó, hiện tại Đoàn Ngọc đã áp súc được tu vi của mình xuống chỉ còn Thai Tức tầng bảy sơ kỳ, đang cố gắng hướng đên tầng sáu.
Nhìn Đoàn Ngọc không ngừng hạ thấp tu vi của mình mà Thiết Trụ cũng cảm thấy kinh hãi. Con đường tu luyện vốn rất khó khăn, thời gian dành cho tu sĩ không nhiều, càng tiết kiệm thời gian thì hy vọng trở thành đại tu sĩ càng cao. Vậy mà Đoàn Ngọc lại dùng cách hạ thấp tu vi để gia tăng thực lực, tuy nói là nhất thời sẽ mạnh hơn các tu sĩ khác, nhưng điều này liệu có giúp hắn tiến được xa hơn các tu sĩ kia?
- Minh tưởng! Cố gắng!
Đoàn Ngọc hét lớn một tiếng, dùng toàn bộ ý chí của mình đánh một đòn quyết định. Cuối cùng đã thành công hạ cảnh giới của mình xuống chỉ còn tầng sáu. Hiện tại, hắn đã mất đi những khả năng đặc thù của Thai Tức tầng bảy và tầng tám như Thiên Nhãn Thông, Thuận Phong Nhĩ… ( đại loại là mắt sáng, tai rõ, khả năng nghe và nhìn tốt hơn gấp trăm lần người bình thường), nhưng điều đó không quan trọng lắm, Đoàn Ngọc tin tưởng sớm muộn gì mình cũng sẽ lại đột phá tới các cảnh giới trên.
………………………………….
Cũng sâu trong Phi Vân sơn mạch, cách nơi bọn Đoàn Ngọc cư trú không xa. Trần Lạc đang cùng một thanh niên áo đen tay cầm kiếm đấu pháp quyết liệt, cơ hồ là sinh tử đại chiến.
Tu vi gã áo đen kia đã chớm bước vào cảnh giới Tiên Thiên cho nên có phần áp đảo được Trần Lạc, nhưng Trần Lạc vẫn rất bình tĩnh, phát huy toàn bộ công phu của Phong Tật đường Âm Ma Điện, ra chiêu một cách thâm hiểm độc ác, chỉ cần gã thanh niên áo đen kia có sơ hở thì sẽ khiến y chết không chỗ chôn thân.
- Hừ. Không ngờ tại đây mà còn gặp phải yêu nghiệt Âm Ma Điện, ta Phong Vô Ưu đệ tử Thiên Kiếm tông, hôm nay phải thế thiên hành đạo, trừ gian diệt ác.
Trong kiếm ảnh liên miên, chỉ nghe gã thanh niên áo đen kia quát lớn một tiếng, tốc độ ra kiếm lại càng được đẩy lên nhanh hơn. Trần Lạc trong màn kiếm ảnh đầy hư hư thực thực này cũng có chút rối loạn, chỉ còn nước dựa vào Hành Phong bộ pháp, dùng linh lực dồn vào đôi chân, đồng thời xúc giác cảm nhận từng luồng gió do kiếm khí tạo thành để tránh né.
Gã áo đen thấy thế cười nhạt, biết mình đã sắp chiến thắng, bèn xuất ra một chiêu tối hậu, thanh kiếm trong tay đột ngột bay ra, đâm về phía ngực Trần Lạc.
Trần Lạc phản ứng cũng rất nhanh, dùng Hành Phong bộ pháp xoay mình né tránh. Nhưng nào ngờ đòn phi kiếm kia chỉ là giả, chưởng phong của gã thanh niên áo đen đánh tới mới là đòn thật. Thiên Kiếm tông tuy nổi danh với sử dụng kiếm, nhưng về chưởng pháp quyền cước cũng không tồi. Nói chung môn phái này có đường lối tấn công cận chiến khá giống với võ đạo do Trương Cuồng phát minh ra.
Trần Lạc biến sắc, vì thân hình đang ở tư thế vặn xoắn nên không thể di chuyển, đành trơ mắt đứng nhìn chưởng kia đánh tới trước ngực.
Nhưng đúng lúc này dị biến xảy ra! Từ trong bóng đêm Phi Vân sơn mạch đột nhiên xuất hiện một tiếng gào rống dữ dội khiến cho cả sơn mạch dường như rung lên. Điều đáng sợ hơn là tiếng rống lại phát ra ở vị trí rất gần với hai người Phong Vô Ưu và Trần Lạc.