Mật Thám Phong Vân
Tác giả : Thần Long
Nguồn : 4vn.eu
Chương 395 : Hi Du Hoa Tùng bản lỗi
Cảnh Điềm Giả Thanh nhìn nhau.
Hóa ra giữa Vệ Cơ và Di Hoa cung còn có một đoạn nợ nần như vậy, chẳng trách các sư tôn đồng ý để bọn họ giúp vị Thiên Tuế bí ẩn kia đoạt bảo hạp, nghe nói chính là của Vệ Cơ để lại.
Hai người rất muốn hỏi tiếp chuyện Vệ Cơ, nữ nhân này cũng khá truyền kỳ, chỉ là thấy sắc mặt không tốt của Sư tôn đều chỉ biết đứng một bên im lặng.
Lúc này bỗng nghe Tuyết Cơ nhỏ giọng :
- Sư tôn, tổ sư bà bà năm đó sau khi bị Vương giáo chủ phản bội, có đi tìm y trả thù không? Còn ả nữ nhân xen vào giữa kia nữa, người đã giết ả ta sao?
- Chuyện này ...
Hà Mộ Tuyết có chút khó nói.
Đây là chuyện mật của Di Hoa cung, bấy lâu chúng đệ tử cũng chỉ xì xào chứ không dám hỏi thẳng tiền bối. Đa phần đều biết tổ sư bà bà vì hận một nam nhân họ Vương chưởng giáo Toàn Chân mới lập Di Hoa cung, nhưng tình hình cụ thể ra sao thì không rõ, đặc biệt là kết cục cặp nam nữ kia thì càng mù mịt.
Giả Thanh Cảnh Điềm len lén liếc mắt nhìn Hà Mộ Tuyết. Thầm nghĩ có lẽ sư tôn sẽ lại phẫn nộ không cho hỏi.
Kết quả lại trái ngược. Xem chừng chuyện của Tuyết Cơ có điểm trùng hợp, Hà Mộ Tuyết cũng không tức giận chỉ sâu kín nói :
- Ả nữ nhân Huệ Lan kia đã chết, nhưng lại không phải do Cung chủ ra tay. Chỉ là giang hồ cứ đồn đãi khiến Cung chủ mang tiếng xấu. Kiếm hội sắp tới, hy vọng các con có thể thay Cung chủ sư tỷ nói lời công đạo.
- Vâng, sư tôn.
Giả Thanh Cảnh Điềm đồng thanh đáp.
Còn Tuyết Cơ, nàng lại không để ý lắm đến chuyện Kiếm hội, nàng vẫn một mực muốn biết kết cục của câu chuyện kia, đặc biệt là tên chưởng giáo họ Vương bội bạc. Lại hỏi :
- Sư tôn, người vẫn chưa kể họ Vương kia ra sao. Hắn chết rồi sao?
Hà Mộ Tuyệt nhìn Tuyết Cơ không khỏi có chút đồng tình. Nha đầu này, rút cục vẫn chưa ra khỏi tâm ma.
Nghĩ nghĩ một lát mới nói :
- Sau khi ả Huệ Lan kia vừa chết không lâu, họ Vương cũng mất tích theo không rõ sống chết. Chính vì y vô duyên vô cớ biến mất, Cung chủ sư tỷ nghi ngờ y cố ý trốn tránh, mới tìm đến Chung Nam sơn, rồi bế quan ở cổ mộ đến nay.
Tuyết Cơ nghe vậy liền lộ vẻ thất vọng.
Nàng cũng không phải muốn nghe chuyện Cung chủ trả thù. Nàng chỉ muốn biết Cung chủ khi bị phản bội đã làm gì. Nàng đang lạc lối giữa hận và yêu, nên chỉ muốn tìm một tấm gương để làm theo.
Có điều, chuyện của Di Hoa Cung chủ, nghe thế nào lại giống nữ hiệp Lâm Triều Anh của Kim đại gia nha?
Trùng hợp, chỉ là trùng hợp. Khụ!
Nhị sư tỷ Cảnh Điềm luôn một bộ mồm miệng đi trước suy nghĩ, buột miệng nói :
- Mười mấy năm, họ Vương kia chắc cũng đã chết rồi, nếu không sao không xuất hiện chứ? Còn sư tổ giấu mình trong Cổ mộ như vậy, chỉ e cũng đã ...
Lập tức bị Hà Mộ Tuyết tức giận quát :
- Không được nghĩ bậy. Cung chủ sư tỷ nhất định còn sống ...
Rồi nàng ta bỗng nhỏ giọng nói thầm :
- Cũng sắp đến thời điểm 20 năm, sư tỷ sẽ phá mộ xông ra thôi.
Giả Thanh Cảnh Điềm đều nghe loáng thoáng câu sau, nhưng chỉ biết nhìn nhau. Cả hai đều thầm nghĩ Sư tôn cũng quá ngây thơ rồi, nhưng lại chẳng dám nói ra.
Tiện nói, người cổ đại thường hay tin những con số ước lệ kiểu như vậy. Tỷ dụ 7 ngày 49 ngày, hay 9 tháng 10 ngày, rồi 10 năm 18 năm, thậm chí 100 năm. Nói chung chẳng có quy luật gì, số đẹp là được.
Chẳng qua, Hà Mộ Tuyết lại không phải tin vào con số vô nghĩa đơn giản như vậy.
Dân gian lâu nay vẫn đồn thổi vụ ma quân đá trời 20 năm, Hà Mộ Tuyết có lý do để bám vào đó, cho rằng có lẽ sư tỷ cũng chờ thời điểm thần bí này mà xuất quan.
Lúc này, Tuyết Cơ bỗng ngước đầu nói :
- Sư tôn, đợi đến khi tổ sư bà bà xuất quan, đệ tử muốn đến tận cửa Cổ mộ đón bà bà.
- Đệ tử cũng vậy.
Hai người Giả Thanh Cảnh Điềm giật mình hùa theo. Hà Mộ Tuyết chỉ miễn cưỡng nói :
- Được rồi, từ giờ đến lúc đó, chỉ cần các ngươi ai đủ tu vi, ta sẽ dẫn người đó vào Cổ mộ cấm địa. Nói không chừng Cung chủ sư tỷ vừa xuất quan thấy các ngươi hiếu thuận như vậy, vui vẻ mà tiện tay chỉ điểm cho một chiêu hai thức ...
- Vâng, sư tôn.
Hà Mộ Tuyết nói thì vậy, nhưng ánh mắt lại có chút không đúng.
Cũng không phải tự dưng Hà Mộ Tuyết lại liên hệ chuyện ma quân 20 năm kia với Cung chủ sư tỷ.
Thân là Hoa sứ, không có lý Cung chủ nhốt mình trong mộ 20 năm Hà Mộ Tuyết lại chưa từng đến xem xét. Mười mấy năm qua, nàng ta và chư Hoa sứ đã không ít lần tiến vào Cổ mộ xem xét, chỉ là ...
Một người cho dù là cao thủ thế nào, chui vào mộ cổ trong núi mười mấy năm, không ra không vào vẫn còn sống, ai có thể tin? Loại chuyện tào lao này chỉ có cỡ Kim Dung mới tin đi.
Vốn dĩ Di Hoa cung ban đầu có đến 10 người Hoa sứ, hiện tại chỉ còn 4 ...
Người khác có thể xem hai chuyện trên là viễn vông, cũng không liên quan gì nhau. Nhưng Hà Mộ Tuyết lại tin tưởng. Bởi nàng ta biết, trên thế gian này cũng không chỉ có nhân loại, còn có tướng hồn ...
Nhưng Hà Mộ Tuyết không muốn lộ những chuyện này cho mấy nữ đệ tử quá sớm, nàng chỉ có thể nói :
- Đợi A Dũng từ chỗ Thiên Tuế phục mệnh trở về, ta sẽ bảo nó đi theo bảo vệ con.
Tuyết Cơ nghe vậy vội ngẩng đầu :
- Không cần đâu. Con tự lo được.
- Sao vậy, không phải các con vẫn rất thân thiết sao?
Không chờ Tuyết Cơ nói, Cảnh Điềm đã có vẻ khó chịu ra mặt chen vào :
- Sư tôn, Hà sư huynh bận rộn làm sứ giả giúp Cửu Thiên Tuế, làm sao lúc nào cũng ở cạnh Tuyết Cơ được?
Đám đệ tử Di Hoa cung đều biết, Nhị sư tỷ Cảnh Điềm thầm thích sư huynh Hà Mạch Dũng.
Giả Thanh là đại sư tỷ, có ánh mắt hơn một chút, lấy dũng khí hỏi chuyện chính :
- Sư tôn, Cung chúng ta và Cửu Thiên Tuế rút cục là quan hệ gì? Mấy chuyện y muốn chúng ta làm gần đây, có gì đó không được quang minh chính đại cho lắm ...
Hà Mộ Tuyết nhìn đại đồ đệ của mình, lưỡng lự một lát mới nói :
- Năm đó Cung chủ sư tỷ sáng lập ra Di Hoa cung không lâu thì mất tích, cả Di Hoa cung trên dưới không ai đủ khả năng, lại bị kẻ xấu mưu đồ tưởng chừng phải tan vỡ. Cũng là Thiên Tuế kịp thời giúp đỡ mới tồn tại được đến hiện tại. Chúng ta đây là đang trả ơn cho y mà thôi.
Nói đến đó nàng ta lại đổi giọng nghiêm nghị :
- Nhưng cũng chỉ là tạm thời. Di Hoa cung vẫn sẽ là Di Hoa cung, sẽ không có chuyện làm thủ hạ cho bất kỳ ai mãi mãi ...
- Vâng, sư tôn.
...
Cùng lúc, ổ một nơi bí ẩn đâu đó.
Thực ra tác giả đương nhiên biết nó nằm ở đâu, nhưng vì tính chất câu chuyện đành phải giấu diếm tình tiết, tăng thêm chút màu sắc thần bí.
Xuyên qua cánh cửa hờ nhìn vào bên trong. Chỉ thấy đây là một đại điện khá cao, ước chừng chẳng kém Hoàng cung ở Trường An là bao. Từng cây cột chạm trổ rồng phượng.
Mà ở giữa điện, đang là cảnh một thanh niên cúi đầu thỉnh tội. Còn người ngồi trên ghế chủ tọa, tạm thời không thể nhìn rõ mặt.
Nếu như ai đó còn nhớ, cảnh tượng này có gì đó giống với cảnh Phong ca năm đó ở Chuyển Luân Điện.
Lần này, cũng là tiếng mắng chửi :
- Nếu không phải vì ngươi có ý đồ riêng, làm sao khiến Bạch Soái vẫn lạc, bảo đồ bảo hạp đều tổn thất? Ngươi nên nhớ, nếu không có bản cung đưa tay cứu vớt, Di Hoa cung các ngươi đã biến mất khỏi võ lâm.
Lại thêm chốc lát, cửa điện mới mở ra.
Hà Mạch Dũng bị chửi sml hậm hực đi ra, đi vài bước nghe đằng sau đám hộ vệ có tiếng lào xào chỉ trỏ :
- Hắn thực sự là đệ tử Di Hoa cung? Không phải nói phái đó toàn là nữ sao?
- Haha, thì đúng vậy. Nhưng ngươi nói xem, một cái ổ toàn nữ lang như vậy, lâu dài làm sao mà chịu nổi. Liền ngay cả am ni cô còn có hầm giấu trai ...
- Ý ngươi hắn là trai lơ cho lũ đàn bà ở đó? Móa, khinh bỉ!
Tên kia vừa nói vừa làm bộ nhổ nước bọt. Nhưng thằng nhãi bên cạnh ngược lại lại nuốt nước bọt. Móa, làm trai lơ cũng còn tùy chỗ nha, cái chỗ Di Hoa cung đó nghe nói toàn là mỹ nữ, ca còn thèm làm trai ở đó đó.
Tiện nói.
Di Hoa cung cũng không phải chỉ có mình Hà Mạch Dũng là nam. Nghe nói trong cung còn có vài nam nhân khác, chủ yếu là hàng của vài vị trưởng lão bắt về "giải trí", giải trí cái gì không tiện nói. Đáng tiếc đều là loại cạn kiệt bất lực. Phục vụ toàn là nữ hiệp, không khô kiệt mới quái.
Chuyện này thật giả không rõ, nhưng cứ thế một đồn mười mười đồn trăm, tuy không đến mức toàn dân đều biết, ở chỗ này thì ai cũng nghe.
Hà Mạch Dũng vừa định quay lại gây sự một trận, lại nghe tên khác tiến lại nói :
- Ngươi không biết sao, nghe nói hắn là con trai của Hoa sứ Di Hoa cung Hà Mộ Tuyết. Cho nên từ nhỏ mới sống ở Di Hoa cung thôi.
- Ra vậy, khó trách họ Hà.
- Ây, không phải vì vậy mà bị bất lực chứ?
- Vì cái gì?
- Đoán thôi. Nhìn cái tướng nhăn nhó là biết thiếu gái trầm trọng. Nhưng Di Hoa cung đều là gái, hắn làm sao lại thiếu? Trừ phi bên dưới đã bị hỏng.
- Có lý, đổi lại là lão tử, Di Hoa cung đổi thành Hậu cung, một ngày đại chiến trăm hiệp. Cái gì sư tôn sư bá sư tỷ sư muội, đều chơi hết. Móa, vừa nghĩ đã chịu không nổi.
Nói rồi gã làm bộ giọng ẻo lả rên :
- Áá, sư huynh, chơi chết muội đi. Sư phụ, người cũng vào đi ...
- Ây, từ từ. Không phải trong đám sư tôn đó còn có cả mẫu thân của hắn sao? Ngươi nói liệu có xảy ra chuyện gì nữa không?
Thằng nhãi kia liền đổi giọng rên :
- A, Dũng nhi, Dũng nhi, còn ta nữa ...
- Hahaha.
"Rầm"
- Các ngươi phóng rắm!
Hà Mạch Dũng lúc này đã tức giận không kìm được. Cũng mặc kệ đây là cứ điểm của Cửu gia Thiên Tuế, trong khi gã chỉ có một mình, gã vung kiếm chém tới.
Sau đó là một màn ẩu đả của dàn vai phụ không đáng kể ra.
...
Chuyện của Hà Mạch Dũng, gần như ai ở Di Hoa cung cũng biết.
20 năm trước, Hà Mộ Tuyết 17 tuổi bước vào giang hồ, đi sàn nhảy thế nào lại quen một nam nhân phương bắc, hai người tình chàng ý thiếp cá nước thân mật. Chỉ là, vui vầy chưa bao lâu thì hết tiền chia tay. Nam nhân nọ dứt lòng quay lại phương bắc, nghe nói làm Trưởng lão tân giáo Thiên Nhẫn của Nữ Chân. Còn Hà Mộ Tuyết ở lại Trung nguyên, 5 tháng sau sinh Hà Mạch Dũng, rồi gia nhập Di Hoa cung.
Và thế là có Hà Mạch Dũng, vai phụ đỏ nhất kịch bản, từ nhỏ đã được nữ nhân vây quanh.
Chỉ là, thằng nhãi này có phước lại không biết hưởng.
Mấy tên hộ vệ kia suy nghĩ có chút dung tục, đàn ông nói chuyện đều thế. Nhưng chuyện của Dũng ca, không thể không nghĩ dung tục. Đáng ra kịch bản của gã có thể viết hẳn thành một bộ truyện riêng, lấy tỷ dụ "Hi Du Hoa Tùng 2".
Chương một "Tuyệt sắc tứ sư tôn", đại khái ...
Một buổi sáng đẹp trời, thiến niên 13 tuổi Hà Mạch Dũng thức dậy phát hiện bên dưới nhơm nhớp khó chịu. Hắn liền lớn tiếng gọi bốn vị Sư tôn vẫn sống cùng từ nhỏ vào xem.
Đại Sư tôn bước vào liền lạnh lùng nói "Xú tiểu tử" rồi quay lưng.
Tam Sư tôn thì tinh nghịch ôm hắn đùa nói "Tiểu Dũng từ hôm nay đã lớn rồi, thật đáng mong chờ".
Tứ Sư tôn nhỏ tuổi nhất trực tiếp đưa tay quệt quệt ngửi một cái chê "hôi quá" rồi chạy mất.
Chỉ còn Nhị Sư tôn nhìn hắn trìu mến nói "Mẫu thân chờ ngày này đã lâu", sau đó ...
Móa, cầm nhầm kịch bản, tẹo nữa bị cấm.
Khụ, nói tóm lại, mặc dù được xếp vai son nhất, Dũng ca lại vô dụng nhất kịch bản. Ngay cả sư muội lớn lên từ nhỏ cũng để thằng cù bất cù bơ bên ngoài tóm mất.
Nói ra thì Dũng ca cũng không đến mức rác rưỡi, chí ít vẫn có một hai sư muội bởi vì túng quẫn để mắt đến, tỷ dụ Nhị sư muội Cảnh Điềm, tiếc là so với Tuyết Cơ thì hơi kém.
Đáng ra Dũng ca mà biết thời vụ, trước buông Tuyết Cơ ôm Cảnh Điềm và mấy sư muội đã. Tuy có xấu hơn tí nhưng được cái số lượng nhiều. Dù sao xong việc biên thành "Hi Du Hoa Tùng 2", chỉ cần sửa một chút thành "sư tỷ sư muội ai cũng sắc nước hương trời làn da trắng nõn" các kiểu lơ Tuyết Cơ đi, cũng ai biết đấy là đâu nha. Ném lên mạng một cái vẫn dư sức hot hơn hẳn Mật Thám Phong Vân trầy trật.
Chỉ tiếc, Dũng ca đã không thể thành vai diễn để đời. Lúc này gã mặt mũi đã bầm dập, chỉ biết nắm chặt tay lầm bầm :
- Hừ, chờ ta đoạt được Cửu Âm. Ta sẽ hiếp hết các ngươi. Còn có ngươi. Lăng Phong, cứ chờ đấy!
Mật Thám Phong Vân
Tác giả : Thần Long
Nguồn : 4vn.eu
Chương 396 : Phản phái còn khó đóng hơn nam chính
Lát sau.
Bên trong đại diện bí ẩn của phiến quân Cửu môn a.k.a "9 Gates", tổ chức phản phái lớn nhất Đại Tống, ...
Đứng dưới điện là dàn vai phụ mặc ăn mặc vô cùng đa dạng phong phú, tạm không có thời gian tả hết. Nói chung chỗ này rất có tư thái một triều đình thu nhỏ.
Trên ghế chủ tọa, CEO kiêm Founder Cửu môn Cửu Thiên Tuế vẫn như trước, một bộ mặt nạ khó lường, chỉ để lộ 2 mắt. Còn vì sao lại phải che mặt? Đơn giản, một là cho nó cool, hai là không để lộ thân phận thôi.
Chẳng qua, nếu như nhìn vào mái tóc bạch kim xõa ra sau vai, có thể tạm đoán y là một trung niên tầm 40 hoặc 50. Không, phải 60. Hoặc có khi là 70 tuổi ... Dù sao thời này còn chưa thịnh hành nhuộm tóc trắng, trừ phi bị bệnh siđa bằng không thật là khó mà làm tóc sợi bạch đều như kia được.
Nhưng nếu như bỏ qua tóc nhìn vào làn da của y, thì lại phải xem lại một chút.
Tay của Cửu Thiên Tuế so với vài cung nữ hầu cận bên cạnh chỉ e còn mịn màng hơn, khẳng định một người trên 40 tuổi không thể có được. Dù sao thời điểm hiện tại dịch vụ căng da còn chưa ra đời.
Nói vậy, cũng có xác suất y chỉ mới 20 tuổi ...
Khụ!
Nói tóm lại, tuổi của Cửu Thiên Tuế tạm không thể định lượng.
Nếu như dựa vào giọng nói ...
Giọng nói của Cửu Thiên Tuế, nếu phải dùng một từ để diễn tả, thì đó chính là ... "bóng".
- Ắt xì!
- Thiên Tuế bảo trọng thân thể.
Vài cung nữ xinh xắn lập tức tiến lên lau mặt thoa nước thơm. Mà Cửu Thiên Tuế có vẻ vẫn đau hàm. Móa, vừa rồi Cửu ca chửi một hơi ba lượt thủ hạ ăn hại, quai hàm suýt chút thì lệch.
Đợt này tình hình làm ăn của công ty quá ư bất lợi. Đầu tiên chi nhánh Đức môn chỗ Bạch Tiểu Thư bị trộm phá. Sau đó đến đối tác Bạch Vân Thành đánh đấm thế nào bị phản dam. Liền tiếp mấy vụ bảo vật bảo đồ đều hỏng lên hỏng xuống, thân là boss chung cực, Cửu Thiên Tuế có chút nhức răng.
Tiện nói đến vai phản diện. Vì sao boss phản phái như Cửu Thiên Tuế không tự thân đi, cứ ngồi một chỗ sai chi mấy thằng đần độn làm để rồi hỏng việc, xong lại phải nói câu thoại huyền thoại "các ngươi đều là lũ vô dụng". Đến khi nam chính lớn mạnh mới lật đật chạy đi diệt thì đã muộn, không phải là quá ngu sao?
Đơn giản, vì ca bận việc khác nha ...
Đầu năm tu sửa cái điện đang ngồi cho nó ra dáng tí thôi đã tốn m* mấy ngàn vạn, còn chưa trả hết lãi. Cộng thêm dàn tiểu đệ bên dưới suốt ngày đòi tăng lương, chưa biết phải lấy ở đâu mà đắp vào. Thời gian đâu mà tự thân đi thực địa?
Nhưng cũng không thể chán đời giải tán hết chơi solo, như thế còn gì là tổ chức ngầm số một Đại Tống. Vả lại xưa nay loại hình solo đều là boss tiểu kiểu Bạch Vân Thành mà thôi, Cửu Thiên Tuế làm sao có thể hạ mình như vậy.
Cửu Thiên Tuế không khỏi ngửa đầu than ...
Đóng phản phái có đầu tư kinh phí, còn khó hơn cả đóng nam chính.
Lúc này, có tiếng bước chân ở cửa điện. Cửu Thiên Tuế cũng không buồn nhìn xem là ai, đã như biết trước hỏi :
- Hai ngươi giờ mới đến sao?
- Ài, thuộc hạ vướng bận thân phận giả, mãi mới rút chân ra được. Mong Thiên Tuế thông cảm, khụ khụ ...
- Thuộc hạ cũng vậy, cũng vậy.
Người nói trước là một thanh niên bịt mặt ăn vận bạch y, tên còn lại cũng bịt mặt, nhưng bộ dáng có chút hèn mọn hơn.
- Được rồi được rồi, có chuyện gì thì báo lên đi.
Tên bịt mặt thứ hai len lén nhìn sang gã bạch y một cái, mới giành nói :
- Thiên Tuế, chuỵện lớn không tốt.
Gã bạch y nửa cười nửa chọc nói :
- Ngươi con m* nó không biết nói câu nào đại cát hay sao? Vừa vào đã kêu không tốt. Đừng có hại ta bị chửi cùng ...
- Khụ khụ ...
Gã nọ chỉ biết ấp úng cười trừ.
Cửu Thiên Tuế vừa mắng vài đợt thủ hạ xong, cũng chán không muốn làm nghiêm trọng, tỏ vẻ trầm ổn nói :
- Thôi không cần thô tục như vậy. Bản cung trước nay nuôi thủ hạ, ấy là phải nhẹ nhàng gần gũi, thấu tình đạt lý. Khiến thủ hạ cảm nhận được sự khoan dung mà tự mình thay đổi.
Cả đám bên dưới đều toát mồ hôi, vừa rồi không biết là ai chửi vang cả điện. Chẳng qua đại ca đã mặt dày thế bọn tiểu đệ cũng phải theo :
- Thiên Tuế lời vàng ngọc, chúng thần tâm lĩnh.
Cửu Thiên Tuế lúc này mới thỏa mãn dùng ánh mắt đầy sự cảm thông quay sang nói :
- Ngươi cứ nói đi.
- Vâng, bẩm Thiên Tuế, chuyện lớn không tốt ...
Cửu Thiên Tuế suýt chút lật ngửa chổng vó lên trời, vội vàng vẫy tên bạch y thều thào :
- Ngươi ngay lập tức chuyển công tác cho hắn đi.
- Thiên Tuế, chẳng phải vừa nói cần phải nhẹ nhàng thấu tình đạt lý đó sao?
- Ta đây không phải đang nhẹ nhàng thấu tình đạt lý còn gì?
- A, Thiên Tuế, cao, cao a ...
Gã bạch y lập tức giơ ngón cái ngưỡng mộ. Cửu Thiên Tuế lại buồn chán vung tay :
- Được rồi được rồi. May cho ngươi đang lúc bản cung tâm tình tốt, tạm bảo lưu. Từ nay bẩm báo cái gì không cần nói hai chữ “không tốt” đó nữa.
- Vâng, tiểu nhân đã nhớ, không nói “không tốt”. Là thế này ...
Cửu Thiên Tuế cười mãn nguyện, lại đưa tay ngăn lại :
- Tạm dừng.
Lại quay qua gã bạch y :
- Ngươi thấy chưa? Người dưới sai chỗ nào, ngươi phải chỉ ngay ra chỗ đó. Ngươi mắng chửi hắn hắn vẫn không hiểu mình sai chỗ nào, về sau đương nhiên sẽ lặp lại sai lầm cũ.
Gã bạch y chỉ cười cười, còn dàn vai phụ xung quanh đều gật gù như gà mổ thóc :
- Thiên Tuế dùng người, quả nhiên là ... nghệ thuật trong nghệ thuật.
Cửu Thiên Tuế cười dài tâm đắc. Xong hôm nay có lẽ bên dưới sẽ lại lan truyền một giai thoại mới về mình, cái gì Cửu gia dạy dỗ thủ hạ có phong cách cho xem.
Lúc này, gã mồm thối lén lút ngẩng đầu :
- Bẩm Thiên Tuế, có ... báo tiếp hay không?
- À, ngươi nói nốt đi ...
Gã kia lấy lại tự tin, tự dặn lòng sẽ không nói ra hai chữ “không tốt”, rút cục uốn lưỡi ba lần mới nói :
- Vâng, chuyện lớn ... không xong!
“Phụt!” Cửu Thiên Tuế một ngụm trà trong mồm phun hết ra cả sàn đại điện, thều thào nói :
- Thuyên chuyển, lập tức!
...
Một lúc sau.
Trà trên sàn đã được lau chùi, mà Cửu ca xem chừng cũng vừa thay trang phục mới, đang ngồi ngay ngắn chỉnh sửa tóc tai.
Không thể không nói, mặc dù chân diện tạm thời không thể tiết lộ, nhưng về độ ăn diện Cửu ca vẫn rất chăm chút. Quả nhiên không hổ là boss chung cực.
Được chốc lát, xem chừng móng tay đã tỉa sạch, Cửu ca mới thong thả hỏi :
- Vừa rồi thằng kia muốn báo chuyện gì?
Thanh niên bạch y thong dong bước ra nói :
- Hắn vừa tới tập hợp, thuộc hạ còn chưa kịp hỏi. Có điều, có lẽ thuộc hạ đoán được một chút. Khả năng là về lăng mộ mà chủ thượng để mắt ở Vĩnh Lạc.
- Ồ, có chuyện gì với cái lăng đó?
- Xem chừng đã lộ ra phong phanh. Một đám xưng là Phong Vân đoàn đã vài lần chui vào, hiện tại còn xây rào quanh.
Cửu Thiên Tuế nghe vậy cũng không tỏ ra bất ngờ hay tức giận gì, chỉ thản nhiên nói :
- Cái lăng đó với người khác có lẽ bí ẩn, chẳng qua cũng không phải không ai biết. Mấy trăm năm này đã có không ít kẻ chui vào, không có gì lạ. Mà đất ở đó vốn là hoang, bọn chúng muốn rào cũng không sao cả. Còn muốn thực sự vào, quan trọng là bảo đồ. Không được bảo đồ có đem đại binh chui vào cũng vô dụng thôi ...
Nói đến đó y bỗng ngồi thẳng hỏi lại :
- Từ từ, ngươi nói đám kia xưng là gì kia?
- Phong Vân đoàn.
- Phong Vân? Ta làm sao thấy 2 chữ này rất quen tai nha.
Thanh niên bạch y nửa cười nửa nghiêm túc nói :
- Mấy tháng qua quậy tung ở Thái Nguyên, là Phong Vân bang.
Nhìn tư thái của tên thủ hạ, Cửu Thiên Tuế dường như đoán ra cái gì hỏi :
- Bọn chúng là một? Không phải một ở Thái Nguyên một ở tận Trường An sao?
Thanh niên bạch y thong thả nói :
- Vốn ban đầu thuộc hạ cũng không ngờ đến. Thằng nhãi Lăng Phong kia thuộc hạ có tiếp xúc vài lần, hành sự rất tào lao. Chỉ là ngầm tra mới biết, cả Phong Vân bang và Phong Vân đoàn đều là của hắn.
Cửu Thiên Tuế lúc này mới có vẻ nghiêm túc chút, lẩm nhẩm nói :
- Không phải là tên thó mảnh bảo đồ của bản cung chạy sao? Hóa ra thằng nhãi này còn muốn chơi toàn diện công kích? Cứng! Long Hộ pháp, ngươi đem Trung môn đi khử hắn đi, để lâu *** trâu hóa vàng ...
Nói đến đó thì đổi giọng nghiêm túc :
- Mà từ từ, hắn có thể bẫy chết Bạch Vân Thành, xem ra cũng không dễ chơi. Đem hết quân đi cho chắc, cần thiết thì để bản cung gửi thư nhờ bên lão Độc Cô một chút, không cần phải thả boss tiểu lắt nhắt ra làm gì phí chương ...
Liên thanh đến đó, Cửu ca lại giơ tay ra :
- Mà gượm đã ... Lăng Phong? Cái tên này bản cung làm sao thấy khá quen.
Lúc này, có một trung niên từ đầu vẫn thị vệ bên cạnh Cửu Thiên Tuế bước ra thấp giọng nói :
- Thiên Tuế, hắn chính là ...
Xem ra gã là người họ Long mà Cửu Thiên Tuế vừa nhắc. Có điều còn chưa nói hết câu đã bị Thiên Tuế cười chặn lại :
- Ra là tiểu tử kia sao? Vậy thì thật có ý tứ.
Nói rồi liếc mắt nhìn trung niên nọ, ý vị thâm trường hỏi :
- Ngươi không ngại để bản cung ra sát lệnh giết hắn chứ?
- Toàn do Thiến Tuế làm chủ.
Trung niên che mặt có vẻ miễn cưỡng đáp, xong rồi nghĩ nghĩ lại nói :
- Chỉ là, có thể để ta gặp hắn nốt một lần không? Dù sao ...
Y còn chưa nói xong câu, thanh niên bạch y bên dưới bỗng nói xen vào :
- Thiên Tuế nếu muốn giết kẻ này, chỉ sợ sẽ không dễ dàng.
- Ồ? Có vấn đề gì?
- Cũng không phải vấn đề, chẳng qua bên cạnh hắn có cao thủ giấu mặt.
Cửu Thiên Tuế ngẩn ra một lát, cười nói :
- Giấu mặt? Haha, kịch bản này còn có kẻ giấu mặt hơn bản cung sao? Còn cái gì cao thủ? Cùng lắm bản cung đích thân xuất mã, cao thủ chứ có siêu cao thủ cũng bẹp thôi.
Thanh niên bạch y nghe vậy cũng không buồn vuốt mông ngựa, chỉ tủm tỉm cười nói :
- Thuộc hạ kỳ thực rất muốn xem uy phong cửa Thiên Tuế một lần.
Mấy tên thủ hạ khác rét lạnh nhìn sang.
Không thể không nói, trong cả đại điện cũng chỉ có gã bạch y này là thái độ bất cần trước Cửu Thiên Tuế, còn lại đa phần đều một bộ cung cúc tận tụy, nói gì nghe nấy.
Cửu Thiên Tuế nghe ra giọng của bạch y, xem chừng cũng quen với kiểu nói chuyện của đối phương, y chỉ khinh bỉ nói :
- Bản cung nói chơi thôi, ngươi tưởng thật? Xung quanh ta thiếu gì trợ thủ. Thập Đại Ác Nhân tung hoành năm đó thì bây giờ đã đến một nửa là về phe bản cung, ngay cả Độc Cô Cầu Bại còn nghe ta sai, còn chưa đến lúc bản cung phải ra tay đâu.
Bên dưới đều thầm khinh bỉ.
Cửu ca cái gì khác tạm không nói, riêng nổ thì không thua ai. Nhất là mỗi khi nhắc đến Độc Cô Cầu Bại. Nghe nói hai bên chỉ là quan hệ quen biết, Cửu ca có một lần nhờ được lão Độc Cô đi đánh hộ, thế là từ đó đến nay Cửu ca cứ đem ra nhai lại mãi, luôn miệng nói Cầu Bại lão quái vật chỉ là lính lác của mình.
Cửu Thiên Tuế chém một hồi mới bình tĩnh nghĩ lại, trầm giọng :
- Ngươi nói cao thủ đứng sau, là lão Kha Tiểu Lý Truy Hồn kia sao? Nếu là hắn, bản cung tự có cách giải quyết.
Đây cũng không phải lần đầu đám thủ hạ nghe thấy Cửu Thiên Tuế nhắc đến người này. Mật Thám ty Kha lão có lẽ là một trong số ít người được Cửu Thiên Tuế xưng hô khá một chút. Còn đâu y đều gọi bằng thằng nhãi các kiểu.
Xem chừng hai bên cũng là chỗ quen biết.
Có điều, Tiểu Lý Truy Hồn? Tên có vẻ quen nha.
Thanh niên bạch y lắc đầu :
- Sau khi mất bảo hạp, kỳ thực chúng thuộc hạ vẫn luôn theo dõi kẻ họ Lăng này. Chỉ là luôn có một lão già thần bí ngăn cản. Mà, người này chỉ e ... còn mạnh hơn Thiên Tuế.
- Hahaha.
Cửu Thiên Tuế đầu tiên cười to, sau đó thì bỗng gầm một tiếng :
- Tào lao!
Cả đại điện rung lên ầm ầm. Khí tức cổ quái tràn ra, ép cho tất cả hít thở không thông.
Gã thanh niên bạch y mãi lúc này mới thận trọng chút. Cũng chỉ có trung niên họ Long vẫn một mực cảnh giới cạnh Cửu Thiên Tuế là mặc nhiên không tỏ thái độ gì. Có lẽ y cũng biết Cửu gia tuy bình thường cà chớn, nhưng chơi thật thì khủng bố vô cùng.
Mật Thám Phong Vân
Tác giả : Thần Long
Nguồn : 4vn.eu
Chương 397 : Hoàng Dược Sư? Thượng Quan Kim Hồng?
Bên ngoài cửa điện, vài tên lính lác đang túm tụm chém gió.
Một gã đầu to ngáp một cái hờ hững nói :
- Móa, lâu lắm mới thấy Thiên Tuế giận như vậy.
- Chắc lại bị thằng cha phó soái Đạo môn chọc giận. Trong đây cũng chỉ mỗi hắn là liều được vậy, ngay cả Long hộ pháp cũng chẳng bao giờ dám.
Một tên khác bộ dáng loắt choắt, chính là thằng nhãi nói chuyện dung tục chọc tức Hà Mạch Dũng lúc sáng, mở miệng the thé nói :
- Ta thì nghĩ khả năng Cửu ca sinh hoạt không điều độ, thân thể khó chịu nên mới hay chửi bậy thôi, haha!
Một gã đồng bạn cao gầy gật gù tò mò hỏi :
- Nói đến chuyện này, Thiên Tuế hình như vẫn độc thân? Ta gác ở đây mấy tháng còn chưa bao giờ thấy vợ con gì xuất hiện ...
Gã đầu to lắc đầu nói :
- Nhầm rồi. Ngươi mới đến không biết thôi. Lão bà Thiên Tuế năm xưa là Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân đó, hơn nữa hai người còn có cả con gái.
- Đệ nhất luôn, dữ như vậy?
Đầu to có vẻ hâm mộ nói :
- Nghe nói nàng ta tên Vệ Cơ. Chẳng qua về sau bị nhập cung làm phi tần, mà con gái của Thiên Tuế cũng bị hại theo. Vì thế Thiên Tuế mới sinh ra bất mãn một lòng quyết báo thù, cũng không nghĩ đến chuyện vợ con ...
- Bị bắt vào cung? Lão Triệu Cát hóa ra còn có màn cướp vợ người khác sao?
Một tên khác dáng vẻ bất cần đời bĩu môi :
- Oài, người ta là Hoàng đế, thấy đẹp thì cướp thôi. Đổi lại là ta, ta cũng cướp hết.
- Nhưng Thiên Tuế võ công cao cường, chẳng lẽ không làm gì cả?
- Thì người ta là Hoàng đế, ở sâu trong cung cấm. Hơn nữa nghe nói bên cạnh lão luôn có chục tên tuyệt đỉnh cung phụng bảo hộ. Tưởng muốn giết thì giết sao?
Đầu to nhìn ngang nhìn dọc một chút, mới nhỏ giọng :
- Thực ra, ta nghĩ không phải vì Hoàng đế phòng vệ cẩn mật Thiên Tuế không giết được, mà là ... bản thân Thiên Tuế không mạnh như chúng ta nghĩ đâu. Nghe nói Thiên Tuế lúc trước và hiện tại không phải là một người nữa.
- Là sao?
Mấy tên đồng bọn đều nhìn nhau một bộ mù mịt. Chỉ có tên nhỏ con chuyên dâm ngữ là ra vẻ trải đời, tặc lưỡi xen vào :
- Ta hiểu. Thực ra ta lúc trước và hiện tại cũng không phải là một nữa. Hồi trước bổn công tử phong lưu phóng khoáng, bao nhiêu là em gái hâm mộ. Từ khi vô đây làm lính đời đi xuống không phanh, ài ...
- Đại ca, lạc đề rồi.
Cả đám trắng mắt, gã đầu to mới ra vẻ thần bí nói :
- Có nghe về quỷ hồn đoạt xá trọng sinh bao giờ chưa?
Tên cao gầy lúc này hỏi :
- Ngươi nói cái vụ "ma đầu sống dậy vũ trụ diệt vong" đầu năm nay?
Gã đầu to gật đầu :
- Ta nghĩ, Thiên Tuế có khi chính là một ma đầu như thế, chẳng qua sau khi sống lại thì xui vẻo thế nào thực lực yếu đi. Cho nên mỗi khi có người nhắc đến tu vi cao thấp sẽ khiến Thiên Tuế tức giận. Đại khái là lực bất tòng tâm ...
Tên cao gầy bỗng vuốt trán nói :
- Từ từ, đoạn hồn nhập yếu đi ngươi nói ta thấy quen quen, có phải chôm từ truyện "Chu Xán truyền kỳ" ra đúng không?
- Khụ khụ.
Tên đầu to vội ho khan, xem ra bị nói trúng.
Chỉ có gã nhỏ con là chẳng hiểu ra sao thò vào hỏi :
- Ây, hai ngươi nói cái gì truyền kỳ?
Cao gầy tặc lưỡi :
- Truyện dài kỳ. Không biết sao? Từ đầu năm sao chổi rơi, liền có trào lưu viết truyện kỳ huyễn mạt thế các thứ, bọn Thái Học sinh Giám sinh Quốc Tử giám đều bỏ học viết kiếm bội tiền. Mà bộ "Chu Xán truyền kỳ" này là hot nhất, chẳng qua bị triều đình cấm vì viết về Minh triều. Ta cũng phải chui diễn đàn xin mãi mới có bản sao.
Hai tên đầu to cao gầy nói xong nhìn nhau thâm tình. Dù sao dân đọc truyện kỳ huyễn ở đâu cũng là của hiếm, không dễ gì mà gặp người cùng sở thích, cần phải trân trọng.
Chỉ là lại bị thằng nhãi nhỏ con một bộ bĩu môi khinh bỉ nói :
- Tưởng gì, hóa ra là truyện ma. Mấy cái đó toàn hư cấu thôi, vậy mà hai ngươi cũng tin sao?
Đầu to sẵng giọng phản ứng :
- Ngươi đọc thử mới biết, ta thấy bên trong viết cũng khá có lý đó. Thế gian thực sự có quỷ hồn. Mà mục đích của bọn chúng là hủy diệt nhân giới để khôi phục ma giới từ vạn năm trước ...
Đầu to càng nói càng mê ly, cảm giác như thế giới sắp đến hồi diệt vong. Chỉ là thằng nhãi nhỏ con não toàn tinh trùng, căn bản không để ý đến tình tiết ly kỳ, chỉ buồn chán hỏi :
- Không chút ý nghĩa. Thế trong đó có tả nữ quỷ không?
- Hừm, có hết. Hơn nữa không phải nữ quỷ nào cũng kinh tởm, cũng có nữ quỷ xinh đẹp.
Nhỏ con nghe vậy mới hai mắt sáng lên chút đỉnh :
- Thật? Móa, vậy ta phải tìm đọc mới được. Lão tử trước nay còn chưa mơ chơi nữ quỷ bao giờ, chắc là phải rất kích thích ...
Hai tên cao gầy đầu to chỉ biết nhìn nhau bất lực. Nói chuyện với mấy thằng FA cả ngày chỉ biết có gái quả là quá mất hứng. Cả một đoạn quỷ vực ma giới thì không nghe vào ...
...
Lúc này ở bên trong nội điện, Thiên Tuế và bạch y cũng đang nói đến đoạn quỷ hồn nữ quỷ gì đó.
Chỉ nghe thanh niên bạch y nói :
- Thuộc hạ tuy có vài lần tiếp xúc, nhưng lão ta rất cáo già. Lão chỉ nói là bạn cũ của Thiên Tuế, hơn nữa năm xưa trong bảng Thập Đại Ác Nhân còn xếp trên Thiên Tuế.
Cửu Thiên Tuế có chút khó chịu, nhưng xem chừng đã đoán ra là ai, y cũng chỉ biết nuốt bồ hòn làm ngọt nói :
- Hừ, vậy sao? Còn gì nữa?
- Lão lảm nhảm rất nhiều thứ thuộc hạ đều không rõ ràng lắm ... Chỉ có một câu dạo đầu nói mãi không hết, “buổi chiều dương" gì đó.
Cửu Thiên Tuế nghe vậy mới cười nhạt :
- Quả nhiên. Khó trách dám nhúng tay vào bảo đồ của ta.
Thanh niên bạch y lúc này mới tiếp :
- Có điều, cũng không chỉ có mình lão ta. Còn có một nữ quỷ thủ ...
- Thiên Diện sao?
Cửu Thiên Tuế giọng tuy lạnh nhạt, nhưng khi nhắc đến Thiên Diện có thể nghe ra y cũng có chút e ngại. Rồi y bỗng lẩm bẩm :
- Gượm đã, Truy Hồn, Thiên Diện, Tàn Dương, đều liên hệ với thằng nhãi kia. Không lẽ ... cũng là tướng hồn?
Nói xong câu y bỗng đưa mắt liếc qua trung niên hộ vệ che mặt nói :
- Long Hộ pháp, chuyện này là sao đây? Bản cung có chút không theo được cốt truyện rồi.
Trung niên họ Long nọ chỉ lắc đầu :
- Ta cũng không rõ. Có lẽ hắn cũng không phải Lăng Phong kia nữa.
Cửu Thiên Tuế nhàn nhạt cười :
- Nếu hắn thực sự là tướng hồn, đương nhiên không phải là thằng nhóc Lăng Phong mà ngươi từng biết.
Nói đến đó y lại đổi giọng hiếu kỳ :
- Lại nói, ngươi thực sự cứ thế vứt bỏ tất cả sao?
Người họ Long trầm mặc không đáp.
Cửu Thiên Tuế xem chừng xác định Lăng Phong cũng là tướng hồn, im lặng tính toán một chút mới vung tay với lâu la :
- Hủy sát lệnh, gọi thằng đưa lệnh vừa rồi quay lại đi. Trước tiên cứ ngầm theo dõi đã, trà trọn được vào Phong Vân đoàn thì tốt. Chú ý cẩn trọng, đừng có lại hỏng như mấy hôm nay.
Thanh niên bạch y chỉ đành chắp tay nói :
- Vậy thuộc hạ xin cáo lui.
- Hừm, đi đi!
Chờ cho gã bạch y lui khuất, Cửu Thiên Tuế mới xoay sang hỏi một nhóm thủ hạ khác :
- Cái Vĩnh Lạc trấn kia hình như sắp trở thành một huyện?
Một người trung niên liền đứng ra.
Người này bộ dáng hơi béo, hơn nữa còn mặc quan phục của Tống đình, chỉ có khác là không đội mũ quan. Nhưng nhìn vào màu sắc và hoa văn, có thể đoán ít nhất phải là tứ phẩm.
Xem ra đây là tay chân Cửu Thiên Tuế xếp vào Tam tỉnh Lục bộ.
Chỉ nghe y nói :
- Đúng vậy, trấn này vốn chỉ là một cái sơn trấn hẻo lánh. Chỉ là từ đầu năm nay không hiểu sao dân tứ xứ tập trung ngày càng đông, tăng lên gần 5000 hộ. Hộ bộ liền để xuất gom thêm mấy trấn liền kề thành huyện mới, đặt tên là An Lạc, quy vào Nam giao kinh thành.
- Đã biết ai sẽ làm tri huyện hay chưa?
- Cái này hạ quan không đủ quyền biết, nhưng có lẽ sẽ là người của Vương Phủ.
- Vương Phủ?
Tiện nói, phàm đã là kịch xuyên về thời Tống Huy Tông, không thể không nhắc Vương Phủ, một trong "Lục tặc" hại nước hại dân cùng với bọn Sái Kinh Đồng Quán.
Chẳng qua, nếu như Sái Kinh Đồng Quán về sau vẫn có người bảo vệ, tỷ dụ có vài bộ truyện xuyên không cho rằng Sái Kinh chỉ hơi ham quyền thế, còn Đồng Quán cũng có một tay dẫn binh. Thì Vương Phủ là loại hình cẩu quan chính hiệu, xuất hiện ở truyện nào cũng bị ăn chửi.
Lý do là, Vương Phủ trong lịch sử là kẻ chủ trương bắt tay với người Kim mạnh mẽ nhất. Cái sứ đoàn đến Thái Nguyên vừa xong chính là do Vương Phủ thiết kế.
Lại nói, Tống đình trăm năm nay vẫn muốn lấy lại 16 châu Yên Vân từ người Liêu. Chỉ là kể cả khi Liêu bị Kim đánh cho tan nát, quân Tống đi ăn hôi vẫn không xong, thậm chí còn tổn thất mấy vạn quân.
Cho nên mấy tháng trước, Vương Phủ liền đề xuất với Triệu Cát dùng tiền bạc đút cho tướng Kim vừa chiếm Nam Kinh là Mộc Anh. Nếu có thể nhân đó mua được Nam Kinh, thì sẽ không bị mất quân mà vẫn lấy được "cố thổ", mà Vương Phủ sẽ là đại công thần trăm năm của triều Tống.
Để chắc ăn, Vương Phủ còn ngầm liên hệ với phe Kim. Rút cục Mộc gia yêu cầu một cái bảo hạp rồi muốn mua bán gì tính sau. Vương Phủ lập tức đồng ý cái rụp. Dù sao kia chỉ là một cái hộp trang sức của phi tử Triệu Cát, Vương Phủ còn chẳng hiểu vì sao bọn Kim rợ lại để ý đến.
Mà khi y thỉnh ý Triệu Cát, thì lão Hoàng đế lại đang lù bù tu đạo trường sinh, nghe bảo có thể lấy được Yên Vân, liền cũng kệ thây gật đầu. Rút cục mới thành tràng diện sứ đoàn cầm bảo hạp đi Thái Nguyên.
Chỉ là, đoàn đến Thái Nguyên còn chưa mua bán gì đã bị ai đó cướp gần sạch từ bảo hạp cho đến xe tiền. Toan tính của Vương Phủ coi như phải ngâm nước sôi.
Nói dài như vậy, chung quy có thể xem Phong ca lại có thêm một kẻ địch cực kỳ tiềm năng. Hơn nữa kẻ này lại là đại quan trong triều, không giống đám lưu manh mà Phong ca gặp thời gian qua.
Cửu Thiên Tuế nghe đến Vương Phủ, cũng chỉ cười nhạt một cái nói :
- Hừm, một tên thì suốt ngày bình thơ vẽ tranh, đòi tu đạo trường sinh. Một tên thì chỉ biết nghĩ bậy nịnh nọt. Triệu Cát có Vương Phủ, đúng là trời cũng giúp bản cung.
Nói rồi y lim dim mắt nghĩ ngợi gì đó mới nói :
- Có điều An Lạc huyện kề cận kinh thành, cũng không thể để Vương Phủ nhúng tay vào. Tìm cách gây sức ép trong triều, không được để hắn gài người xuống đó.
Lát sau, đám quan lại fake rời đi, lại thêm một nhóm thủ hạ khác tiến vào. Đáng nói là, đám này lại ăn mặc kiểu nhân sĩ giang hồ.
Không thể không nói, Cửu ca quả nhiên là boss đa tài, kinh doanh đa ngành nghề đa thể loại. Nào là ma quỷ tướng hồn, quan trường lũng đoạn, bây giờ đến cả võ lâm cũng muốn quản.
Chỉ nghe Cửu Thiên Tuế vừa như tự nhủ vừa như hỏi nói :
- Nếu như đã giang hồ tứ xứ đổ về, có nắm được quan trường cũng không đủ. An Lạc huyện ngoài Phong Vân đoàn còn có thế lực nào khác nữa không?
Một gã nhân sĩ mặt vuông có vẻ khinh thị nói :
- Không biết Thiên Tuế từ đâu lại để mắt Phong Vân đoàn này, đám đó chỉ là tiểu thế lực mà thôi. Nếu thành lập huyện mới, ở đó đáng kể chỉ có Đại Thừa môn ...
- Đại Thừa môn? Của Hoàng lão đầu?
- Đúng vậy, chỉ là sau khi Hoàng lão Phật vào cung làm cung phụng, Đại Thừa môn nghe nói giao lại cho một người họ Hoàng tên Cố, ngoại hiệu là Dược Sư. Chỉ là y rất hiếm khi xuất hiện, mọi việc đều giao cho đại đồ đệ của hắn lo.
- Hoàng Dược Sư? Là thằng nào? Sao bản cung chưa hề nghe đến?
Người nọ cười nói :
- Thiên Tuế tung hoành đã 20 năm trước, khó mà biết lớp trẻ mới nổi. Người này cũng chỉ mới có tên 5 năm gần đây thôi, vả lại thường xuyên bỏ Đại Thừa môn đi, nghe nói là muốn tìm kiếm tâm pháp đệ nhất thiên hạ để luyện.
- Thiên hạ đệ nhất tâm pháp? Cửu Âm sao?
Thiên Tuế lẩm bẩm xong thì phẩy phẩy tay, có vẻ không hứng thú lắm với gã Hoàng Dược Sư vớ vẩn kia. Y mất kiên nhẫn hỏi :
- Ngươi hiện tại đang công tác ở đâu?
- Bẩm, thuộc hạ ở Thiết Chưởng bang, ngày ngày một lòng suy nghĩ trợ giúp Thiên Tuế thống nhất giang hồ.
- Thiết Chưởng bang? Lại là bang nào? Bản cung khi nào cử người vào mấy cái bang phái vô danh như vậy?
Gã mặt vuông mặt hơi đỏ lên, ngượng ngập nói :
- Khụ, là do bang chủ mới đổi tên. Lúc trước tên là Kim Tiền bang.
Cửu Thiên Tuế lúc này mới cười nói :
- À, Kim Tiền bang của Thượng Quan Kim Hồng? Haha, thế thì bản cung còn nhớ chút. Không phải 20 năm trước bại dưới tay Tiểu Ly Truy Hồn của lão Kha đó sao?
- Đúng vậy, sau thất bại đó Kim Tiền bang cũng lụi tàn. Hiện tại bang chủ là con trai Thượng Quan Kiếm Nam muốn tái lập lại uy danh của lão cha hắn. Có điều mãi không lên được, năm ngoái hắn mới đổi tên thành Thiết Chưởng hy vọng đổi vận.
- Hừm, có ý tứ. Như vậy đi, ngươi trở về Thiết Chưởng bang phấn đấu chút đi, chờ mệnh lệnh. Bản cung năm đó đi lại võ lâm tiện tay xếp mấy quân bài, cũng đã đến lúc dùng.
- Thuộc hạ tuân mệnh.
- Có điều để ý một chút, kinh thành tân địa khẳng định không thiếu kẻ nhòm ngó.
- Ý Thiên Tuế là đám Thiên Địa hội? Đầu năm nay đám này nổi điên đi ám sát Triệu Cát kinh động cả Mật Thám ty Lục Phiến môn, làm cho bọn tiểu nhân cũng phải khổ theo.
Cửu Thiên Tuế nhàn nhạt nói :
- Thiên Địa hội bản cung còn không xem vào mắt. Bản cung nói là Tiên giáo Thần Cung Tây Vực các thứ. Bỏ đi, nói các ngươi cũng chẳng biết.
Gã mặt vuông chỉ biết gật đầu nghe theo, gã đúng là chưa nghe đến Thần Cung bao giờ. Nhưng Ma Giáo thì đầu năm nay có nghe một chút, nghe nói đánh đến cả Toàn Chân.
Mật Thám Phong Vân
Tác giả : Thần Long
Nguồn : 4vn.eu
Quyển 12: Hồi đáo kinh thành
Chương 398 : Cảnh này, để ca diễn!
Một góc phố Thái Nguyên giữa tháng 10.
Đêm hôm trước chỗ này chính là địa điểm Khổng Minh đăng bay loạn cả thành, mà lúc này lại là cảnh một cặp nam nữ đang đứng đối diện nhau, quyến luyến không rời.
Chỉ thấy nam nhân nọ ánh mắt thâm tình nói :
- Nàng vào trong trước đi, không cần tiễn ta nữa đâu.
Nữ nhân kia mỉm cười bẽn lẽn nói :
- Chàng trước đã.
Nam nhân lấc đầu :
- Không được, chờ nàng vào hẳn bên trong ta mới đi được.
- Không, chàng phải trước mới được.
- Không, nàng trước.
Nữ nhân nọ mặt dần đỏ, một tay đấm vào ngực nam nhân, vừa tức giận vừa buồn cười nói :
- Chàng buông ta ra trước thì ta mới đi vào được chứ.
- Không được, ta không buông ...
Hóa ra nam nhân nọ vẫn một mực ôm nàng kia vào lòng, căn bản không cho nàng động đậy. Nữ nhân xem chừng bị nhiều người nhìn xấu hổ đến đỏ cả mặt, thân thể vô lực muốn thoát lại không cách nào đẩy được tên vô lại kia ra.
Bỗng có tiếng cằn nhằn của ai đó vang lên cắt ngang :
- Lạy ngươi a Tứ ca, bọn ta đợi các ngươi chia tay cả nửa ngày rồi, làm ơn đi.
- Khụ khụ.
Mãi lúc này, tên thanh niên mặt dày nọ mới chịu buông nữ nhân kia ra, quay lại trợn mắt hăm dọa thằng nhãi phá bĩnh.
Đúng là một lũ chưa vợ, éo hiểu phong tình Quỳnh Dao gì hết.
- Nàng nhớ lời hứa 3 tháng đó, bằng không ta sẽ đến bắt nàng về kinh.
Lăng Phong có chút không nỡ nói. Thành Bích lúc này đã lùi hẳn năm bước xa, nàng chỉ cười cười gật đầu.
Lại nói, Phong ca cuối cùng cũng chịu về kinh.
Nhớ lại lúc trước ai đó mới chân ướt chân ráo xuyên không, chưa ổn bao lâu thì mẫu thân bị trúng độc, đành phải đánh liều đuổi theo kẻ hiềm nghi lên phương bắc xa lạ. Cứ tưởng đi nhanh rồi trở về ngay, chẳng ngờ thoáng cái đã một năm trôi qua.
Kết quả, giải dược cho mẫu thân vẫn chưa tìm thấy, nhưng chí ít nắm được phối phương chế độc, coi như hoàn thành một nửa mục tiêu.
Trọng yếu là, trải qua một năm rèn luyện, ai đó đã trưởng thành hơn nhiều. Ít nhất công phu không gà mờ như xưa, tầm mắt cũng rộng hơn. Tỷ dụ hắn đã biết thiên hạ có vô vàn bí mật, cũng đầy rẫy âm mưu cạm bẫy, không phải cứ yy là giải quyết được hết.
Lần này trở về, đội hình ngoài mấy gương mặt cũ Tần Quyền Lăng Hổ, còn có thêm mấy người Như Ý, Tiêu Thiên Phóng và đám Ngũ Thử. Chỉ trừ Toàn Thiên Thử Lư Phương. Lư tiểu đệ nói mình không có gì nổi bật, chen mãi trong Ngũ Thử cũng không có đất diễn, thà ở lại Thái Nguyên làm tiêu sư sau này về kinh có khi đã thành tiêu đầu tốt hơn. Lăng Phong nghe vậy cũng không phản đối.
Ngay lúc đã sẵn sàng lên đường, đảo mắt lại phát hiện đội ngũ hình như vẫn thiếu người, Lăng Phong liền hỏi :
- Từ từ, Bạch Ngọc Đường đâu?
Từ Khánh một bên chỉnh đồ đạc nói :
- Hắn nói có chuyện chút cần xử lý, xong việc sẽ đuổi theo ngay.
- Đừng có nói là đi trộm nốt lần cuối cái gì đi.
Lăng Phong chỉ biết tặc lưỡi nói, xong xuôi mới hô lớn :
- Được rồi. Squad up! Go go!
- Tứ ca, không dưng học tiếng chó sủa làm gì nha?
- Móa, là tiếng Anh, tiếng Anh biết không ...
...
Nửa ngày trời trôi qua.
Đoàn người xe đã rời khỏi Thái Nguyên trăm dặm, tiến vào một vùng bình nguyên thoai thoải, thi thoảng mới có vài cánh rừng nhỏ.
Giữa trưa, đến một đoạn bìa rừng có vẻ mát mẻ, Lăng Phong liền ra hiệu cho cả đoàn nghỉ ngơi. Sắp xếp anh em dừng chân, Lăng Phong dựa lưng vào một thân cây, miệng ngậm cọng cỏ nhắm mắt suy nghĩ.
Đợt này về kinh, toàn bộ chi phí đều là hắn đứng ra lo, từ thuê xe ngựa đường dài cho đến khách điếm. Không như lúc đi, được ké đoàn xe Lăng gia của Vân tỷ. Cho nên Lăng Phong hễ tiết kiệm được gì thì đều tiết kiệm. Tỷ dụ nghỉ ở ngoài thành lớn được bao lần thì tốt chừng đó, nếu không chỉ có nước bán thân mà trả.
Thực ra, nếu chỉ có mấy đực rựa kiểu Tần Quyền Lăng Hổ với nhau, ăn bậy ăn bạ đi thì cũng không tốn mấy. Chỉ là đợt này có cả nữ quyến nữ hài, không thể làm qua loa. Mà trọng yếu hơn là, Phong ca còn phải thuê riêng một chiếc xe ngựa đặc dụng cho vị nào đó dưỡng thương ... Ai!
Tiền nha, lúc nào cũng thiếu.
- Đương gia, ngươi có khát nước không?
Có tiếng ai đó gọi Lăng Phong bừng tỉnh.
Thành Bích ở lại Thái Nguyên lo Trường Phong tiêu cục, để Như Ý đi cùng Lăng Phong. Mà hộ tống Như Ý có một tiểu đội Hoa phủ, hộ vệ thì có Diêm Bá nhát gan và A Tam đầu gỗ, còn nha hoàn là Tích Nhược bẽn lẽn và Manh Manh sắc tỷ.
Chỉ thấy nha đầu Tích Nhược một bộ nhu mì bước lại, trên tay còn cầm theo một cái bình trà. Có điều mắt thì cứ nhìn sang chiếc xe ngựa của Như Ý.
- Đại tỷ, nhìn đường chút đi, coi chừng dội nước sôi ta.
Lăng Phong vừa nói lòng không khỏi cổ quái.
Từ khi khởi hành, tiểu muội Tích Nhược này cứ mỗi khi dừng chân nghỉ ngơi liền sẽ lượn lờ trước mắt hắn như vậy. Khi thì hỏi rót nước, khi thì hỏi còn bao lâu các kiểu, làm Phong ca không khỏi suy nghĩ linh tinh.
Rút cục lần này nghe nàng ta lấy dũng khí nói :
- Đương gia, ta muốn hỏi ngươi một chuyện ...
Đến rồi đây đến rồi đây.
Ai, đã mang vận đào hoa thì có chạy đâu cũng không thoát. Coi bộ hôm nọ làm quả Khổng Minh đăng tỏ tình đã khiến cho chị em cảm động, phát hiện Phong ca là một nam nhân quá vĩ đại, vì vậy liền yêu không ngừng được đây.
Tiếp theo đây khả năng sẽ là hỏi hắn đã từng yêu mấy người. Hoặc là hỏi ngươi thích kiểu nữ nhân nào, có định kiến gì với nha hoàn hay không.
Nghĩ vậy Lăng Phong liền hơi ưỡn ngực ngẩng đầu, cũng không thèm nhìn Tích Nhược vờ bâng quơ hỏi :
- Mặc dù ta đang hơi bận, nhưng Nhược Nhược đã hỏi thì ta sẽ trả lời.
Tích Nhược nghe vậy thì đôi má liền hơi ửng hồng, nhỏ nhẹ hỏi :
- Ta muốn hỏi ... Tần đại ca, hắn đã ... có người yêu chưa vậy?
- Tần Quyền? Hắn ...
Chờ chút, có gì đó không đúng.
- Ngươi không phải xúc động quá nên nói nhầm tên chứ?
Tích Nhược một bộ hồn nhiên lắc đầu. Lăng Phong vẫn hỏi kỹ càng lần hai :
- Ngươi xác định không phải muốn hỏi ta đã từng yêu mấy người?
Tích Nhược hai mắt càng tròn hơn, chớp chớp hỏi lại :
- Tự dưng ta hỏi ngươi từng yêu mấy người làm gì?
- Thì để ...
Móa, tình huống gì đây.
- Gượm đã, ngươi không phải là thích A Quyền đấy chứ?
Tích Nhược lập tức xua tay lia lịa nói :
- A, không ... không có. Ta chỉ là ... chỉ là ...
Chỉ là cái gì nữa nha ...
Lăng Phong không khỏi có chút buồn bực. Đại tỷ ngươi thích ai thì chạy sang đó mà hỏi, hỏi ca làm cái vẹo gì. Báo hại Phong ca tự tác đa tình. Thật là quá đáng hận.
Vì vậy có chút sẵng giọng hỏi :
- Ngươi thích hắn ở điểm nào?
Tích Nhược ngúng nguẩy nói :
- Đã nói không phải ta thích Tần đại ca ...
Lăng Phong trợn trắng hai mắt.
Mở miệng là Tần đại ca, vẫn còn trang sao? Liền buồn chán nói :
- Vậy được, ta hỏi kiểu khác. Ta mới là nam chính, lão Tần chỉ là nam thứ. Ngươi không thích ta về sau không có đất diễn đâu đó.
Tích Nhược coi bộ máu chưa lên đến não ngơ ngác nhìn Lăng Phong. Còn Lăng Phong lại tiếp tục tự tác đa tình :
- Hay vì ngươi ngại Thành Bích? Đây là cổ đại nha, ta có thể nạp thiếp. Thành Bích mà dám cản, ta sẽ ... Khụ. Nói chung, ngươi không phải thông phòng nha hoàn của nàng ấy sao? Tương lai ở với ta là hợp tình hợp lý nhất rồi, sao phải bỏ gần tìm xa ...
Tích Nhược lúc này mới tỉnh ngộ, thè lưỡi bĩu môi nói :
- Xí. Ai mà thèm ngươi. Ngươi làm sao đẹp trai bằng Tần đại ca chứ?
Lăng Phong cười to nửa chừng thì giật mình kinh hãi :
- Haha ... Hử? Ai không đẹp trai bằng Tần Quyền? Mắt ngươi mọc sau mông sao?
Đúng lúc này, lại có tiếng cười đùa văng vẳng đằng sau.
- Tần đại ca, ngươi thật vui tính quá đi!
Lăng Phong quay đầu, chỉ thấy nha hoàn Manh Manh đang bám lấy Tần Quyền ríu ra ríu rít, còn Tần Quyền thì một bộ vắt vẻo trước xe ngựa nhếch mép cười.
Hóa ra nha đầu Tích Nhược từ đầu vẫn nhìn về phía này/
Có điều, thằng nhãi kia, nhìn kỹ đúng là ... đẹp trai phết.
Lúc này Tích Nhược cũng đang ánh mắt mê ly nhìn nhìn ai đó mơ hồ nói :
- Tần đại ca hào hoa phong nhã, khuôn mặt lại baby dễ thương, mỗi khi cười đều duyên chết đi được.
Rồi quay sang ai đó :
- Đâu có như ngươi đen thùi lùi. Điệu cười thì khả ố ...
- Đen thùi lùi? Cười khả ố?
Đùng, Lăng Phong bị một phát đạn bắn thẳng vào tim, suýt chút thì ngã ra đất.
Không nhắc lại quên. Tần Quyền ngay từ đầu đã là nam thứ vẻ ngoài trai đẹp Hàn Quốc. Chẳng qua Phong ca luôn cảm thấy nam nhân phải đẹp kiểu cao to đen hôi, chứ loại hình như Tần Quyền hắn vẫn rất không phục.
Chẳng có lẽ, xuyên không 800 năm rồi mà vẫn không thay đổi được goot thẩm mĩ của chị em sao?
Lại nghe Tích Nhược hai tay nắm vào nhau mơ mộng :
- Hơn nữa, chỉ cần để ý một chút liền thấy. Huynh ấy xài đồ gì cũng là hàng hiệu, rõ ràng là thói quen nhà giàu. Nói không chừng chính là đại thiếu gia trốn nhà đi tìm tình yêu đích thực. Đâu có như ngươi mặc toàn đồ siđa, vừa nhìn là biết tiểu thị dân ...
- Tiểu thị dân?
Đùng, Lăng Phong bị một phát đạn thứ hai xuyên tim.
Thân phận của Tần Quyền, bao lâu nay vẫn là một dấu chấm hỏi to đùng. Có vài lần Lăng Phong loáng thoáng nghe đến Cổ tộc gì đó, nhưng Tần Quyền chỉ bẽn lẽn nói gia môn không thể tiết lộ. Mà đi hỏi người khác thì chẳng ai biết, rút cục hắn đành mặc kệ.
Còn thói quen tiêu xài của Tần Quyền, thì đúng là ăn đứt Phong ca. Nhất là sau khi đến Thái Nguyên, ăn rồi toàn lủi đi mua đồ xịt nách vuốt tóc các kiểu. Dẫn tới lời thoại cũng ít hẳn đi.
Lăng Phong chỉ biết khổ sở kháng nghị :
- Đẹp trai có cắt ra ăn được không? Ngươi nên nhớ, ta mới là Đương gia, hắn chỉ là lính thôi.
Tích Nhược vẫn trong trạng thái mơ trai đẹp nói :
- Huynh ấy đẹp trai, lại có gia thế, chỉ cần cố gắng sợ gì không thành công. Nói chung, nếu huynh ấy mà còn chưa có vợ, thì điều kiện so với ngươi hơn gấp trăm lần.
- Gấp trăm lần?
Lăng Phong lệ rơi lã chã. Nhưng ca mới là nam chính nha ...
Hình tượng của Phong ca trong mắt chị em thì ra nát bét như vậy. Ta làm sao lại xuyên vào cái dị giới toàn lũ nữ nhân thực dụng thế này, không phải nữ nhân dị giới đều là loại dâm nữ thèm trai sao, không đúng kịch bản gì cả.
Chốc lát, Tích Nhược buồn chán rời đi, Lăng Phong liền liếc Lăng Hổ một bộ lão tăng nhập định bên cạnh, không kìm được hỏi thử :
- Hổ đệ, ngươi nói ta có đẹp trai không?
- A-di-đà Phật, ta không phải nữ nhân.
- Ài, thì dùng mắt nam nhân mà đánh giá thử.
- Nói chung không bằng bần tăng.
Lăng Phong trợn trắng mắt.
Có điều nghĩ nghiêm túc, Phong ca không khỏi tự hỏi bản thân.
Vì sao, Đóa Nhi dứt áo theo Hoàng tử?
Vì sao, Liễu Cung chủ không lời từ biệt?
Vì sao, Thành Bích không muốn kết hôn?
Chẳng lẽ đều vì Phong ca không hội tủ đủ 3 điều kiện "cao phú soái"?
Không xong, đợt này trở về phải tích cực cải biến, mà việc đầu tiên là kiếm tiền. Có tiền, không sợ không đẹp trai. Không thể để hình tượng nam chính lún xuống vũng bùn như vậy được.
Bỗng đúng lúc này, từ cánh rừng bên cạnh đột nhiên có tiếng nữ nhân kêu cứu :
- Có ai không? Cứu với.
Sau đó là tiếng cười đê tiện của gã nào đó :
- Haha, ở đây đồi cao hẻo lánh. Bạch tiểu thư, ngươi có kêu đằng trời. Ngươi càng kêu, ta càng thích.
Lăng Phong nghe được hai mắt tỏa sáng. Đây rồi đây rồi, rút cục trời cũng giúp ta, tràng cảnh anh hùng cứu mỹ nhân nha, thời điểm lấy lại tạo hình cho nam chính đã đến.
Vì vậy lập tức bật người đứng dậy, hiên ngang lẫm liệt quát :
- Cấm động cấm động, ai làm gì thì làm đó. Cảnh này, để ca diễn!
Mật Thám Phong Vân
Tác giả : Thần Long
Nguồn : 4vn.eu
Chương 399 : Quá thiếu biểu cảm, làm lại đi!
Lăng Phong lao như bay vào rừng cây, vừa lúc loáng thoáng nghe một đoạn đối thoại.
Đầu tiên là tiếng nữ nhân thất thanh :
- Các ngươi rút cục là ai? Vì sao muốn giết ta?
Sau đó là tiếng hô hố cười nói :
- Bạch tiểu thư, cô không cần biết, dù sao chắc chắn phải chết rồi. Chỉ là, nhìn cô mảnh khảnh thế này, chắc là vẫn chưa hưởng qua tư vị đẹp nhất trên đời đi. Hay là chịu khó chiều ta một chút, sung sướng xong rồi chết cũng không muộn đó.
Từ từ, Bạch tiểu thư?
Ai đó nghe đến 3 chữ này, không hiểu sao bỗng nổi một trận da gà.
Sẽ không đen như vậy đi ...
Chẳng qua nghĩ lại, ả bán nam nữ Bạch Tiểu Thư kia thân thủ đâu có tầm thường, ai ức hiếp nổi ả? Vả lại, giọng nói vừa rồi là giọng nữ 100%.
Còn đang lưỡng lự có vào hay không, lại nghe ai đó lạnh giọng nói :
- Lão Nhị, giải quyết nhanh cô ta rồi đi thôi, đừng dây dưa nữa kẻo hỏng chuyện.
Lăng Phong nghe vậy biết bên trong không chỉ có một tên. Vì vậy hắn hủy kế hoạch xông thẳng vào, mà nín thở ngừng khí, cẩn thận lách ra sau một thân cây to.
Nói sao, Phong ca là dân chơi ám khí, phải du kích trước.
Chỉ là, lại nghe thằng nhãi lão Nhị nghênh ngang nói :
- Hừ, ở cái xó này thì có thể có ai chứ? Kể cả là có, cũng chỉ là hạng ruồi muỗi lông lá. Trừ phi là loại chuột nhắt chơi ám khí bất ngờ, còn không chỉ cần dám bước ra, ta thậm chí vừa chơi nàng ta vừa giết hắn cũng được ...
- Khụ khụ ...
Gã còn chưa nói xong thì có tiếng ai đó sù sụ cắt ngang. Cả đám sát thủ đều hoảng hồn nhìn quanh. Thân là sát thủ, có kẻ lạ tiếp cận mà bọn chúng căn bản chẳng biết một chút gì.
Chỉ thấy ai đó miệng ngậm cọng cỏ đi ra nói :
- Vị huynh đệ này, vừa rồi ngươi nói gì ấy nhỉ? Mà thôi bỏ đi, nói chung mới tí tuổi đi lại giang hồ, đừng có khinh cuồng quá, coi chừng ăn đập biết không?
Từ từ, câu này sao lại quen như vậy, dường như đã từng nghe ai nói.
Đám sát thủ coi bộ bị màn xuất hiện của ai đó làm cho ngơ ra một lúc chưa tỉnh hẳn, mãi mới cảnh giác hỏi :
- Ngươi là thằng nào?
Ai đó ung dung đáp :
- Ta sao? Ta chính là nam chính của bộ phim này.
- Nam chính? Bộ phim này?
Cả đám sát thủ ngơ ra lần hai.
Chỉ có một gã mắt hí là giữ chút tỉnh táo, cẩn thận nhìn quanh. Gã nhìn Lăng Phong không thấy có bộ dáng cao thủ gì, liền chắc mẩm Lăng Phong còn có đồng bọn, nếu không không thể nào tự tin như vậy.
Đáng tiếc, huynh đệ đây đoán sai bét.
Kỳ thực, Lăng Phong vốn đã trốn vào góc, thả phi đao xuống tay định chơi phủ đầu. Cũng chỉ vì thằng nhãi Nhị kia ăn nói quá bố láo, ngôn từ xúc phạm đến phong cách cá nhân, làm hắn ngứa ngáy toàn thân mới phải bước ra.
- Tráng sĩ, xin cứu ta!
Đang lúc ai đó xoắn xuýt chuyện phong cách nam chính, có tiếng nữ nhân yếu ớt chen vào.
Lăng Phong lúc này mới sực nhớ ra.
Tí quên, ở đây còn có một nhân vật quan trọng khác.
Hắn liền liếc mắt nhìn sang, trong bụng thầm cầu cho dễ nhìn một chút. Chẳng may gặp phải nữ tử xấu đui mù, Phong ca tuy không đến nỗi bại hoại quay đầu bỏ chạy ngay, nhưng khẳng định sẽ xem xét tình huống một chút.
Chỉ thấy nữ tử nọ chừng 16 17, ngũ quan cũng khá thanh tú. Không tính xinh đẹp nhưng cũng không đến nỗi răng hô mắt lé. Chỉ là bộ dáng hơi gầy một chút, các bộ vị "trọng yếu" khá là khiêm tốn ...
- Tráng sĩ, ngươi đang nhìn gì? Có cứu ta không vậy?
- A, khụ, có chứ có chứ.
Lăng Phong cười đáp. Chỉ là, nụ cười của Phong ca có điểm cổ quái. Khiến nữ tử nọ càng thêm cảnh giác. Nàng ta liếc đám sát thủ, rồi lại liếc Lăng Phong, trong mắt đều hiện lên vẻ sợ hãi như nhau. Có lẽ đang nghĩ, bản cô nương hôm nay chỉ sợ bị hiếp dâm tập thể.
Lúc này, một gã sát thủ mắt hí nhé đám cẩn trọng hỏi :
- Ngươi là người do lão phu nhân phái tới?
Tình huống này, bình thường cánh nam chính trên phim sẽ nói "ta không phải ai cử đến cả, mà chỉ thế thiên hành đạo bla bla". Nhưng Phong ca vì là nam chính có đầu tư, hắn cười nói :
- Đúng vậy. Không chỉ lão phu nhân, ngay cả phu nhân và các vị tiểu thư cũng có phần.
- Phu nhân? Tiểu thư?
Đám sát thủ nghe vậy đều nhìn nhau thở ra.
Lăng Phong đương nhiên phát hiện ngay không khí không đúng, tò mò hỏi :
- Sao vậy? Các ngươi có chuyện gì sao?
- Haha, bọn ta thì không sao, nhưng ngươi thì có sao đấy.
Nói rồi cả bốn đồng loạt ra tay.
Cả bốn thấy Lăng Phong tầm 20 tuổi, đoán tu vi khẳng định không thể qua 20 năm. Thầm nghĩ bọn ta tuy chẳng phải tuyệt đỉnh cao thủ gì, nhưng lăn lộn hắc đạo bao lâu chẳng sợ ai, cộng lại bốn chọi một chẳng lẽ không hạ được.
Mà Lăng Phong thì chỉ kịp giật giật lông mi.
Ai nha, chơi hội đồng?
Lăng Phong từ lúc đi vào đã ngầm quan sát, phát hiện 4 thằng này không hề có trận pháp. Phong ca bấy lâu ngán nhất là trận pháp, vì thứ này khắc chế dân solo, thậm chí bù đắp được chênh lệch tu vi.
Còn nếu đối phương không có trận pháp nào, tối đa chỉ có thể 3 4 người đánh một lần. Cho dù có đông hơn cũng chỉ có thể đứng ngoài nhảy nhót. Mà 3 4 tên đánh không trận pháp thì Lăng Phong có tự tin xoay sở được. Đây là kinh nghiệm Phong ca rút ra được suốt một năm qua.
Không buồn tính thêm, Lăng Phong liền vận Hoạt Bất Lưu Thủ, đảo người hai cái, lập tức lách sang bên hông thằng nhãi bố láo đầu tiên.
Tiếp đó, không có bất kỳ cảnh hoa mỹ dài dòng nào. Chỉ nghe sau tiếng gió là "hự" một cái "răng rắc" hai cái. Tên kia đã tứ chi giang ra, úp mặt xuống đất. Ba gã sát thủ còn lại định thần lại chỉ biết kinh hãi nhìn nhau. Bọn chúng còn chưa hiểu đồng bạn bị hạ gục kiểu gì.
Gã mắt hí gắng cường tự bản thân nói :
- Ngươi còn chưa biết bọn ta là ai đã dám ra tay sao?
Lăng Phong một bộ chột dạ hiếu kỳ :
- Ồ, các ngươi rất có danh tiếng sao?
Mắt hí liền lấy hết dũng khí ra nói :
- Nói cho ngươi biết, bọn ta chính là bộ Tứ sát thủ kinh thành, ngoại hiệu chính là ...
Nối rồi 3 tên dõng dạc hô to :
- Thanh!
- Phong!
- Minh!
"U u"
Không có tiếng thứ 4, chỉ có tiếng gió thổi. Mắt hí vội chỉ thằng nhãi đang úp sấp dưới đất ho nói :
- Hắn là Nguyệt!
Nói rồi nhìn Lăng Phong làm bộ đe dọa :
- Không ngại nói cho ngươi biết một chút, nghe xong đừng có tè ra quần. Bốn người bọn ta, chính là sát thủ được huấn luyện từ U Linh sơn trang. U Linh sơn trang đó, có biết không? Vừa rồi chỉ là sơ suất mà thôi, chỉ cần bọn ta phối hợp trở lại, ngươi chết chắc!
Lăng Phong nghe xong kinh hãi ra mặt :
- Đúng là sợ thật nha. Đi đến đây rồi vẫn còn gặp bè lũ U Linh sơn trang. Ta đợt rồi có giết vài mạng bên đó. Xem nào, bọn Cao Đào Cẩu Lang Quân là cái gì với các ngươi?
Ba tên kia đang còn đắc ý quên mình, nghe đến Cao Đào Cẩu Lang Quân không khỏi trợn mắt há mồm hỏi lại :
- Ngươi biết cả Như Vân sát thủ?
Lăng Phong thong thả nói :
- Ta ngay cả sư phụ của Như Vân còn giết, nói gì bọn Như Vân tào lao đó.
Một gã đô con trong 3 đứa dường như nhớ ra cái gì, kinh hoàng chỉ Lăng Phong lắp bắp :
- Ngươi là ... Phong Vân bang Lăng Phong? Kẻ nửa tháng trước đánh bại Trang chủ và một nửa Như Vân sát thủ?
Lần này đến lượt Lăng Phong giật mình.
Oa, có người nhận ra ca? Không nghĩ đến không nghĩ đến. Ca còn tưởng mình làm nam chính tệ hại lắm.
Xem ra từ giờ không thể nghe đám nha đầu đánh giá mà sinh nản lòng. Nữ nhân thôi, ăn rồi chỉ khoái trai đẹp trai giàu, còn nam nhân nội hàm như Phong ca thì chẳng mấy chị em chịu nhìn ra. Sao phải xoắn!
Liền hắng giọng nói :
- Vừa rồi ngươi nói cái gì ấy nhỉ?
- Ta nói, ngươi là Lăng Phong sao?
- Không đúng không đúng, quá thiếu biểu cảm. Làm lại đi!
Thằng nhãi kia IQ hơi kém, căn bản không hiểu đang bị ai đó đem ra làm trò, cũng phối hợp làm bộ trợn mắt nói lại :
- Ngươi chính là ... Lăng Phong?
Lăng Phong lắc đầu thất vọng nói :
- Vẫn không đúng, mắt phải trợn to lên, tay phải run rẩy nhẹ. Làm sao khi nói hai chữ "Lăng Phong", thì thể hiện được sự kinh hãi tột cùng, mà trong đó lại đi kèm sự ngưỡng mộ vô bờ ...
Ba tên sát thủ mặt đen thui.
Nói tiếp, tuy mấy anh em khoe là sát thủ U Linh sơn trang, kỳ thực cũng chỉ là tập sự. Chẳng qua, U Linh sơn trang là tổ chức sát thủ số một thiên hạ. Cho nên đến kinh thành xin việc chém gió một chút, liền được đám quyền quý xem như sát thủ đỉnh cấp.
Có điều, đám này khi thực tập ở U Linh, cũng chỉ tiếp xúc với sát thủ tầm trung. Tầm cỡ tinh anh như Như Vân thì cả bọn chỉ nghe đến chứ còn chưa gặp bao giờ, đừng nói chi Bạch Vân Thành.
Nhưng không gặp không có nghĩa không biết. Chuyện Bạch Vân Thành và vài cao thủ Như Vân bị triệt hạ, có thể bình dân không biết gì, nhưng trong giới sát thủ thì ai cũng đã biết. Cho nên, biết Lăng Phong chính là kẻ đó, cả ba tên đều không giấu được kinh hãi.
Người ta đánh bại Bạch Vân Thành nha, sát thủ duy nhất còn sống sau khi ám sát Bắc Tiêu Phong, có thể không khủng sao.
Lăng Phong cũng nhận ra mấy vị đạo hữu đang sợ sun vòi, hắn liền cũng buồn chán không muốn làm căng chi cho phí sức, nói :
- Nể mặt các ngươi ngưỡng mộ ta như vậy. Tha chết, mau cút!
Ba thằng này cũng là kẻ biết thời thế, liền chắp tay nói :
- Vậy thì đa tạ Lăng Bang chủ.
Nói rồi không nhiều lời nhón chân muốn chạy, lại nghe :
- Chậm đã ...
- Không biết Lăng Bang chủ còn có gì chỉ dạy?
- Ta chỉ dạy các ngươi làm quái gì? Mạng có thể đem đi, nhưng tiền tài để lại đã.
Ba tên sát thủ mặt đen thui. Con m* nó, hôm nay rút cục là ngày gì nha, ra cửa không xem thời tiết có khác. Đi làm hỏng việc thì thôi đi, lại còn gặp phải trấn lột.
Ba tên nhìn nhau, rút cục chỉ biết ngậm ngùi cởi bỏ từ từ ví tiền các thứ.
- Cây kiếm này các ngươi sắm ở tiệm nào? Trông cũng được đấy.
- Đại ca quả nhiên có mắt nhìn. Kiếm này hàng hiệu, đệ phải mất 2 tháng lương mới mua được đó.
- Rất tốt, để luôn lại.
Nói rồi tên nào đó vuốt cằm :
- Áo quần cũng để lại luôn đi! Xem chất liệu này, áng chừng cũng được chục lượng.
- Đại ca, có thể nương tay chút không? Trời sắp tối rồi, ở đó lại cách xa thành trấn, trần truồng lạnh chết mất.
- Dùng tạm lá cây đi!
Ba tên sát thủ nghe vậy chỉ biết nhìn nhau khóc ròng.
Đợi cho Lăng Phong thu thập không sai biệt lắm, ba con hàng lúc này đã trần truồng chỉ còn mỗi cái quần lót run lập cập nói :
- Đại ca, bọn đệ ... đi được rồi chứ?
Lăng Phong cũng chẳng buồn nhìn, chỉ phẩy phẩy tay.
Chỉ là, ngay khi ba tên xấu số vừa bước được 2 bước, bỗng có một tiếng xé gió vang lên. Sau đó là tiếng thân người ngã lịch bịch xuống đất. Ngay cả Lăng Phong cũng không chút phát hiện. Mà khi hắn định được thần phản ứng lại, thì đã muộn một nhịp ...
Chỉ thấy ba tên xấu số đều đã nằm trần truồng ra đất, 2 tên chết không kịp ngáp, chỉ có mỗi tên mắt hí là thoi thóp thở.
Móa, chuyện gì xảy ra?
Đột nhiên, Lăng Phong cảm nhận được một luồng hơi lạnh sau lưng.
Mắt hí ngẩn ra, khó khăn nhìn ra sau lưng Lăng Phong.
Rất nhanh, cũng không biết gã nhìn thấy cảnh tượng gì, chỉ thấy hai con mắt gã trợn trừng như sắp lồi cả ra.
Mà Lăng Phong lúc này càng giật mình. Bởi vì trong sát na liếc mắt hắn mới phát hiện, nữ tử Bạch tiểu thư nọ đã biến mất từ lúc nào. Không chỉ có nàng ta, thằng nhãi lão Nhị tưởng đã bất tỉnh cũng đã không thấy tăm hơi.