- Thảo dược có chưa kịch độc, ngoại trừ làm độc dược ra, chỉ cần lợi dụng tốt, cũng có thể biến thành linh đan diệu dược.
Luyện đan Đại Tông Sư, Trần Thanh Đế nói ra, coi như là đặt ở Tu Chân giới kiếp trước, cũng quyết không có bất luận kẻ nào hoài nghi.
Tất cả đều là chân lý.
Cổ Thiên Cầm làm sinh ý dược nghiệp, tuy không hiểu Trung y, nhưng cũng biết Trần Thanh Đế nói không sai. Dược, chỉ cần dùng tốt, cái kia đều có thể cứu mạng.
Coi như là linh đan diệu dược, nếu như dùng không tốt, cũng sẽ biến thành độc dược.
Đạo lý này, Cổ Thiên Cầm vẫn là hiểu.
- Cái kia... Được rồi.
Cổ Thiên Cầm hít sâu một hơi, nói ra:
- Thanh Đế, con định chừng nào thì bắt đầu, phối chế thuốc như lời con nói?
Trung thảo dược, Cổ Thiên Cầm là mua không ít, cũng không thể một mực để đó a?
- Cái này không vội, chờ Lữ gia nhúng tay can thiệp rồi nói sau.
Trần Thanh Đế nhíu mày, ở chỗ sâu trong con ngươi hiện lên một đạo hàn mang.
Trần đại thiếu rất muốn biết, sau khi Lữ gia cản trở thu mua thảo dược, sẽ xử lý như thế nào.
Đối với cái này, Trần Thanh Đế vẫn là rất chờ mong.
- Cũng tốt.
Cổ Thiên Cầm vuốt ve mặt Trần Thanh Đế thoáng một phát, vẻ mặt áy náy nói:
- Con trở về, nói cho Hương Hương, đêm nay mẹ về cùng nhau ăn cơm.
Vì Thanh Đế dược nghiệp, Cổ Thiên Cầm đem tất cả tinh lực đều đặt vào, căn bản không có quá nhiều thời gian đi quan tâm Trần Thanh Đế cùng Trần Hương Hương.
Mà ngay cả... mà ngay cả gặp Trần Phong Nhiên lần cuối cùng, Cổ Thiên Cầm cũng không có gặp được.
Tạm không nói đến, Trần Phong Nhiên làm ra bao nhiêu sự tình hãm hại Trần Thanh Đế, nhưng Trần Phong Nhiên cuối cùng cũng là con của Cổ Thiên Cầm nàng. Vì chuyện này mà nàng không biết khóc thầm bao đêm, lòng đau như cắt.
- Ha ha, cái kia tốt, con sẽ tới trường học đón Hương Hương, về sớm một chút ăn cơm?
Trần Hương Hương là phải tự học buổi tối, chờ về đến nhà cũng là mười giờ tối rồi.
- Ân.
Cổ Thiên Cầm nhẹ gật đầu.
- Mẹ, không nên bận quá, đừng mệt nhọc thân thể.
Trần Thanh Đế quan tâm nói:
- Đợi con bắt đầu phối dược, mẹ kiếm tiền sẽ đếm không hết, Thanh Đế dược nghiệp tất nhiên sẽ trở thành công ty dược nghiệp cường đại nhất toàn thế giới.
- Mẹ tin tưởng con.
Cổ Thiên Cầm không biết Trần đại thiếu nơi nào đến tự tin. Bất quá, mặc kệ nàng có tin hay không, vô luận Trần Thanh Đế có thể làm được hay không, nàng đều toàn lực ủng hộ.
Cái này là một loại tình thương của mẹ.
Là một loại cảm tình thần kỳ mà Trần Thanh Đế chưa bao giờ cảm thụ qua.
- Đúng rồi, mẹ.
Trần Thanh Đế như là nghĩ tới điều gì, nhìn Cổ Thiên Cầm, hỏi:
- Trong công ty có một người tên Bùi Tuyết Linh, mặt mũi tràn đầy mụn bọc, là người nào? Cái bối cảnh gì?
Bùi Ngữ Yên, Bùi Tuyết Linh, hai người đều họ Bùi. Mặc dù nói các nàng có quan hệ khả năng không lớn, nhưng, Trần Thanh Đế cũng không dám có chút chủ quan.
Hết cách rồi, nữ nhân Bùi Ngữ Yên này, thật sự là quá không đơn giản.
- Bùi Tuyết Linh? A, mẹ hiểu được.
Cổ Thiên Cầm rất thông minh, đương nhiên biết rõ cách nghĩ của Trần Thanh Đế:
- Bùi Tuyết Linh cùng Bùi Ngữ Yên không có bất kỳ quan hệ gì, chỉ là trùng họ mà thôi.
- A, vậy không có gì. Mẹ, con đi trước, mẹ cũng đừng quá mức mệt nhọc.
Trần Thanh Đế mỉm cười, không hề dừng lại, đã đi ra Thanh Đế dược nghiệp.
- Hiện tại thương thế của Thiết Nam còn chưa lành, ít nhất còn cần mười ngày nửa tháng mới có thể khôi phục bình thường. Có Tạ Khinh Diệu ở bên người, ta không nên âm thầm hỗ trợ trị liệu.
Trần Thanh Đế nhíu mày, thầm nghĩ trong lòng:
- Hiện tại, là lùc dùng người a.
- Ngày hôm qua muốn đi nhìn Tạ Khinh Diệu, bởi vì sự tình ám sát chậm trễ, hiện tại vừa vặn không có chuyện gì.
Trần Thanh Đế nhíu mày, trong nội tâm cười lạnh không thôi:
- Ta ngược lại muốn nhìn, Tạ Khinh Diệu này đến cùng có phải Dị Năng giả hay không.
Sau khi biết rõ Dị Năng giả tồn tại, Trần Thanh Đế liền không nhịn được liên lạc Tạ Khinh Diệu với Dị Năng giả cùng một chỗ. Dù sao, ở trên người Tạ Khinh Diệu, Trần đại thiếu phát hiện một tia năng lượng lạ lẫm.
Dị Năng giả.
Dị Năng.
Trần Thanh Đế chưa từng gặp qua, cũng là năng lượng lạ lẫm.
- Ân, mua chút thảo dược, châm cứu thay Tạ Khinh Nhu thoáng một phát, để nàng khôi phục nhanh hơn.
Thời điểm Trần Thanh Đế đi qua một tiệm trung y, liền ngừng lại.
Ở trước mặt Tạ Khinh Diệu, tuy Trần Thanh Đế không có thể dùng linh khí trị liệu thay Thiết Nam. Bất quá, Trần đại thiếu lại có thể châm cứu giúp Thiết Nam, để Thiết Nam khôi phục thương thế nhanh hơn.
- Oa kháo... sẽ không trùng hợp như vậy chứ?
Trần Thanh Đế mới vừa vào tiệm thuốc, liền chứng kiến một thân ảnh quen thuộc đang mua thảo dược.
Hoàng Dĩnh!
Lúc trước Trần Thanh Đế cùng Hoàng Dĩnh đã từng nói qua, không phải thuốc bổ, đối với mẹ của nàng nhất định sẽ tốt, phục dụng một ít thảo dược vẫn là nên.
Rất hiển nhiên, hiện tại Hoàng Dĩnh lựa chọn tin tưởng Trần Thanh Đế.
- Chủ tiệm, lấy những loại thuốc này cho tôi.
Nói xong, Trần Thanh Đế rất nhanh ghi xuống những loại thảo dược hắn cần, giao cho chủ tiệm thuốc.
- Trần Thanh Đế, ngươi... ngươi như thế nào ở đây?
Hoàng Dĩnh trừng lớn hai mắt, nhịn không được lui về phía sau một bước, nhìn xem Trần Thanh Đế.
- Không phát hiện ta là tới mua thảo dược hay sao?
Trần Thanh Đế hừ nhẹ một tiếng, tức giận nói:
- Cửa hàng này, cũng không phải ngươi mở, ngươi có thể tới, ta không thể tới sao? Coi như là ngươi mở, ta là khách, ngươi còn không chào đón?
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Không cần coi như xong, thực cho rằng ta cần lắm sao? Nếu không phải nể mặt mẹ của ngươi, ai sẽ để ý tới ngươi?
Lão tử rỗi rãnh nhức cả trứng hay sao?
Ngươi trừng mắt nhìn người khác, không quen nhìn đối phương sở tác sở vi, đồng dạng, người ta cũng không thích ngươi.
Cái này là đạo lý giống nhau.
Bệnh biện Dương Xuân, phòng bệnh số 916.
- Trần đại thiếu.
Nhìn thấy Trần Thanh Đế đến, Thiết Nam vẻ mặt nhàm chán vội vàng ngồi dậy, vô cùng cung kính và nghiêm túc nói.
- Muội muội của cô, Tạ Khinh Diệu đâu?
Sau khi vào phòng bệnh, Trần Thanh Đế liền phát hiện Tạ Khinh Diệu không có mặt, Trần đại thiếu tản ra thần thức, bất quá, vẫn không có phát hiện Tạ Khinh Diệu.
Tạ Khinh Diệu không có ở trong bệnh viện.
Cái này lại để cho Trần Thanh Đế nhịn không được nhíu mày.
Phải biết rằng, Tạ Khinh Diệu là một mực thăm dò Trần Thanh Đế, là một cái không đơn giản, còn là nữ nhân phi thường đáng sợ. Không ở bệnh viện chiếu cố Thiết Nam, lại đi ra ngoài.
Ai biết rõ, nàng làm cái gì a.
- Khinh Diệu ở một giờ trước có việc đã đi ra, có lẽ dùng không được bao lâu sẽ trở lại.
Thiết Nam nhìn Trần Thanh Đế, biểu lộ có chút quái dị.
Chẳng lẽ... chẳng lẽ tiểu muội cùng Trần đại thiếu thật sự...
- Nha.
Trần Thanh Đế nhẹ gật đầu, lên tiếng, thầm nghĩ trong lòng:
- Mặc kệ nàng đi làm gì, không có mặt là được, dễ dàng trị liệu giúp Thiết Nam.
Nghĩ vậy, Trần Thanh Đế gọi tới một y tá, để cho y tá đi nấu thuốc, sau đó, lấy ra ngân châm, thay Thiết Nam tiến hành châm cứu trị liệu.
Thông qua châm cứu, Trần Thanh Đế âm thầm đưa vào trong cơ thể Thiết Nam một ít linh khí.
- Thiết Nam, thương thế của cô đã tốt không sai biệt lắm.
Trần Thanh Đế nhíu mày, nói ra:
- Qua hôm nay có thể xuất viện.
- Qã qua hôm nay có thể ra viện? Trần đại thiếu là...
Thiết Nam trừng lớn hai mắt, mặt mũi tràn đầy khiếp sợ, nhìn xem ngân châm trong tay Trần Thanh Đế.
Thương thế của Thiết Nam, chính cô ta rõ ràng nhất, muốn ra viện, ít nhất cũng cần mười ngày nữa mới được. Nhưng mà, Trần đại thiếu lại nói nàng qua hôm nay có thể xuất viện.
Ra viện?
Đây chẳng phải là nói, triệt để bình phục sao?
Nhanh như vậy đã có thể khôi phục, không cần nghĩ cũng biết, đây hết thảy là vì Trần Thanh Đế châm cứu cho nàng.
Cái này... Cái này cũng quá thần kỳ a?
Nếu như Thiết Nam biết rõ, Lý Vưu bị thương không nhẹ hơn nàng, đã sớm chạy rong khắp nơi, huấn luyện bình thường rồi, nàng sẽ không chấn kinh như vậy nữa.
Không phải Trần đại thiếu không muốn cho trị liệu Thiết Nam, chủ yếu là, Thiết Nam một lòng nghĩ đến báo thù, nếu lập tức trị liệu tốt rồi, Thiết Nam còn không luyện phế mình đi mới lạ?
Hơn nữa, Tạ Khinh Diệu không đơn giản kia có mặt, Trần đại thiếu cũng không thể động thủ.
- Chuyện này, trừ cô ra, bất luận kẻ nào cũng không được nói.
- Vâng, Trần đại thiếu.
Thiết Nam vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Cho dù chết, cũng quyết không có người thứ 3 biết rõ.
Đối với Thiết Nam đã từng là một thành viên Huyết Nhận, Trần Thanh Đế vẫn là phi thường tín nhiệm.
Với tư cách kiêu ngạo của Quân Thần, há có thể không đáng tín nhiệm?
...
Trong Viên gia đại viện.
Viên Cầu nhìn thư cảnh cáo trong tay, lại nhìn hai cỗ thi thể Viên gia cao thủ trên mặt đất một chút, lấy điện thoại cầm tay ra, bấm gọi Trần Thanh Đế.
- Ân? Viên mập mạp gọi điện thoại tới.
Trần Thanh Đế ở trong phòng bệnh, tiếp điện thoại, mở miệng hỏi:
- Viên mập mạp, có tin tức sao?
Ở Trần đại thiếu xem ra, Viên Cầu gọi điện thoại đến, hoặc là báo cáo điều tra có quan hệ bối cảnh của Mạnh Nữ Thần, Mạnh Ngưng Tuyết; hoặc là thúc áo điều hòa chống đạn.
- Trần đại thiếu, bây giờ ngươi có thì giờ rãnh không? Tới đây một chút, là đại sự.
Trong đại viện Viên gia, Viên Cầu nhìn xem thư cảnh cáo trong tay, hai mắt híp lại thành một đầu thẳng tắp.
- Là đại sự?
Trong thanh âm của Viên Cầu, tràn đầy nghiêm túc, cái này lại để cho Trần Thanh Đế nhịn không được nhíu mày, trầm ngâm một tiếng, nói ra:
- Tốt, ngươi ở nhà chờ ta.
- Thiết Nam, ta đi có chuyện chuyện.
Sau khi cúp điện thoại, Trần Thanh Đế nói cho Thiết Nam một tiếng, đi ra phòng bệnh.
- Tạ Khinh Diệu?
Trần Thanh Đế vừa đi ra bệnh viện, liền phát hiện Tạ Khinh Diệu không vội không chậm đi tới, cái này lại để cho Trần đại thiếu nhíu mày.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Bởi vì Trần Thanh Đế ở trên người Tạ Khinh Diệu, lần nữa đã nhận ra một tia lực lượng lạ lẫm, cùng với sát khí đã ít có thể phát giác.
Đúng, là sát khí.
Phải biết rằng, Tạ Khinh Diệu cho dù là thời điểm ra tay giáo huấn người, biểu lộ thủy chung cũng sẽ không có bất kỳ biến hóa, nhưng mà, lúc này trên người nàng lại có một tia sát khí yếu ớt.
Điều này không khỏi làm cho Trần Thanh Đế cảm thấy kỳ quái.
Là người nào, có thể làm cho loại người đáng sợ như Tạ Khinh Diệu, cũng động sát khí?
- Trần đại thiếu, ngươi tới thăm chị của tôi?
Lúc này, Tạ Khinh Diệu cũng phát hiện Trần Thanh Đế, bước nhanh đi tới. Mà một tia sát khí cuối cùng trên người nàng cái kia, cũng biến mất không thấy.
- Ân.
Trần Thanh Đế nhẹ gật đầu, hiện tại hắn không có công phu để ý tới Tạ Khinh Diệu, nói ra:
Nhưng trong lòng Trần Thanh Đế hừ một tiếng, sao, ngươi ở trước mặt lão tử giả trang cọng lông? Lão tử cũng không phải không biết, ngươi là ngụy trang.
Ông...
BMW màu trắng, giống như một con sư tử gào thét, rất nhanh đi ra khỏi bệnh viện Dương Xuân. Bởi vì có chút kẹt xe, Trần Thanh Đế trọn vẹn hao tốn nửa giờ, mới đuổi tới Viên gia.
Cái này vẫn là kết quả khi Trần đại thiếu đem kỹ thuật điều khiển của mình, thông qua ăn gian, phát huy đến cực hạn.
Cái tốc độ này, xa xa không cách nào bằng Trần Thanh Đế đi bộ.
Đương nhiên, đó cũng không phải là đi đường bình thường.
- Viên mập mạp, phát sinh chuyện gì, sao nghiêm túc như vậy?
Trần Thanh Đế đi vào Viên gia đại viện, trực tiếp tìm được Viên Cầu, vẻ mặt không giải thích được nói.
- Chính ngươi xem đi.
Viên Cầu đưa một bức thư cảnh cáo bị ném vào Viên gia đại viện cho Trần Thanh Đế.
Nội dung thư cảnh cáo rất đơn giản: đình chỉ hết thảy điều tra, nếu không tự gánh lấy hậu quả.
Trần đại thiếu chỉ là liếc qua, liền biết là tình huống như thế nào.
Điều tra?
Hiện tại Viên Cầu đang điều tra Mạnh lão sư, Mạnh Ngưng Tuyết.
Bức thư cảnh cáo này, rất hiển nhiên là cảnh cáo Viên gia, bảo Viên gia đình chỉ tiếp tục điều tra Mạnh Ngưng Tuyết.
Cái này lại để cho Trần Thanh Đế nhịn không được nhíu mày, hắn suy nghĩ, Mạnh Ngưng Tuyết này rốt cuộc là ai, thậm chí ngay cả Viên gia cũng không để vào mắt.
Cái này không chỉ là một phong thư cảnh cáo đơn giản như vậy, đây quả thực là trắng trợn uy hiếp Viên gia.
Viên gia, đây chính là một trong Tam đại Cự Đầu quân đội, thực lực gần với Trần gia. Nhưng mà, người ta ngay cả Viên gia cũng dám uy hiếp, cảnh cáo.
Mạnh Ngưng Tuyết không đơn giản, Trần Thanh Đế đã sớm đoán được, lại không nghĩ rằng sẽ lợi hại như thế.
- Ta phái đi điều tra Mạnh Ngưng Tuyết người, trong đó có hai gã thực lực mạnh nhất, đã bị giết, hơn nữa bị ném vào Viên gia đại viện.
Viên Cầu trầm giọng nói ra:
- Trần đại thiếu, xem ra ngươi không phải coi trọng Mạnh Ngưng Tuyết, mà là đã biết rõ, Mạnh Nữ Thần này thật không đơn giản a.
- Điều tra được cái gì không?
Hai mắt Trần Thanh Đế híp lại nhìn Viên Cầu. Trần đại thiếu rất muốn biết, đến cùng Viên Cầu điều tra được cái gì, Mạnh Ngưng Tuyết vậy mà sẽ phản kích.
Hoặc là, lực lượng sau lưng Mạnh Ngưng Tuyết phản kích.
- Ta nói không có điều tra ra được cái gì, ngươi tin sao?
Viên Cầu hít sâu một hơi, nói ra:
- Trải qua điều tra, bối cảnh của Mạnh Ngưng Tuyết rất đơn giản, rất bình thường.
- Bất quá, hiện tại có thể khẳng định, Mạnh Ngưng Tuyết này quyết không có đơn giản như vậy.
Viên Cầu tuy hoàn khố, tuy yêu tiền như mạng, nhưng lại không phải một kẻ ngu.
- Cái gì cũng không có điều tra ra được?
Ở chỗ sâu trong con ngươi của Trần Thanh Đế, hiện lên một đạo hàn mang:
- Không nghĩ tới, lực lượng sau lưng Mạnh Ngưng Tuyết này lại cẩn thận như vậy.
- Viên mập mạp, thi thể hai gã cao thủ của Viên gia các ngươi kia, hiện tại ở địa phương nào? Mang ta đi nhìn xem.
Trần Thanh Đế muốn biết, hai gã Viên gia cao thủ kia rốt cuộc là chết như thế nào.
Hai phút sau, Trần Thanh Đế đi theo Viên Cầu tới chỗ đặt thi thể hai gã Viên gia cao thủ kia.
- Tử trạng của hai người bọn họ, rất quỷ dị, trên người không có bất kỳ vết thương nào.
Viên Cầu trầm ngâm một tiếng, nói ra:
- Giống như là gặp được đồ vật khủng bố gì đó, bị hù chết vậy.
- Con mẹ nó, hai người bọn họ đều là cao thủ a, vậy mà sẽ bị hù chết, thực không thể tin được.
Viên Cầu chỉ vào hai cỗ bị thi thể vải trắng đắp lên, nói ra:
- Ngươi muốn xem, tự mình nhìn đi, ca ca không muốn xem.
Bị dọa chết, cái tử trạng kia sẽ rất khủng bố đấy.
Viên mập mạp nhìn một lần, cũng không dám lại đi xem lần thứ hai, hiện tại hắn còn lo lắng, buổi tối có thể gặp ác mộng hay không.
Ào ào...
Trần Thanh Đế khẽ vươn tay, trực tiếp xốc tấm vải trắng lên, hai cổ thi thể cũng lộ ra ngoài.
Hai gã cao thủ Viên gia này, sắc mặt đen nhánh, trừng lớn hai mắt, đồng tử mở to. Hơn nữa, ở trong hai tròng mắt của bọn hắn tràn đầy sợ hãi, ánh mắt giống như là muốn nứt ra.
Miệng của bọn hắn mở cực lớn, cơ bắp bộ mặt cứng ngắc.
Hình dáng chết như vậy, cùng bị sợ đến chết không có bất kỳ khác biệt.
- Ân?
Sau khi trải qua kiểm tra, Trần Thanh Đế nhíu mày, trong nội tâm nhịn không được thầm nghĩ:
- Bị sợ đến chết thì nguyên nhân tử vong có rất nhiều, có nhiều trường hợp là trái tim đột nhiên ngừng đập, thận suy kiệt, nhưng mà...
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
- Về phần bị giết như thế nào, ta cũng không dám xác định.
- Không phải là bị hù chết hay sao?
Viên Cầu nhíu mày, vẻ mặt không giải thích được nói:
- Đã như vậy, còn không phải bị sợ đến chết? Điều này sao có thể?
Hết cách rồi, tử trạng hai gã cao thủ Viên gia này, cùng bộ dáng bị hù chết, thật sự là quá giống.
- Không quản bọn họ là chết như thế nào, sự tình điều tra Mạnh Ngưng Tuyết đến đây là kết thúc.
Trần Thanh Đế nhíu mày, nói ra:
- Cũng không nên nghĩ đến chuyện đi bắt hung thủ, báo thù cho bọn hắn gì.
- Oa kháo... Cái này sao có thể được?
Viên Cầu vô cùng phẫn nộ nói:
- Con mẹ nó, đây quả thực là trắng trợn khiêu khích Viên gia ta, nếu Viên gia ta không biểu lộ thái độ thoáng một phát, vậy sau này còn lăn lộn thế nào? Cái gì a miêu a cẩu, cũng có thể chạy đến ị trên đầu Viên gia ta sao?
- Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, Lữ gia cũng đã bị cảnh cáo, về sau cũng không có bất kỳ thái độ nào.
Trần Thanh Đế nhàn nhạt nói:
- Lữ gia là một đám âm người cũng buông tha cho, nhất định là có nguyên nhân đấy.
- Chẳng lẽ người Lữ gia, cũng đã điều tra Mạnh Ngưng Tuyết?
Viên Cầu yên tĩnh trở lại, Lữ gia là người nào, đều là một đám âm người a, âm người chết không đền mạng.
Người như vậy cũng lựa chọn ẩn nhẫn, trầm mặc, trong đó khẳng định không đơn giản.
- Hẳn là như vậy.
Trần Thanh Đế hít sâu một hơi, nói ra:
- Trước kia, Lữ Bất Phàm nhắc nhở qua ta, Mạnh Ngưng Tuyết không đơn giản.
Trước kia Lữ Bất Phàm đã từng nói qua cho Trần Thanh Đế, Mạnh Ngưng Tuyết thật không đơn giản, cái này cũng biểu lộ, Lữ gia cũng có chỗ hoài nghi, hơn nữa đã điều tra Mạnh Ngưng Tuyết.
Kết quả, rất hiển nhiên, hẳn là cái gì cũng không có tra được, cũng bị cảnh cáo rồi.
Lữ gia cũng bị cảnh cáo, huống chi là Viên gia ngươi?
- Chẳng lẽ chuyện này, cứ như vậy bỏ qua sao? Con mẹ nó, cái này cũng quá biệt khuất đi à nha?
Viên Cầu, Viên đại thiếu, lúc nào thụ qua oán khí như vậy?
- Được rồi? Không có đơn giản như vậy.
Trần Thanh Đế nhíu mày, cười hắc hắc, nói ra:
- Hiện tại, Mạnh Ngưng Tuyết ở trong nhà của ta, về sau có rất nhiều cơ hội cùng thời gian thăm dò lai lịch của nàng. Thuận tiện... Hắc hắc, ngươi hiểu được chứ.
- Oa ha ha, Trần đại thiếu, ngươi thật sự là quá... thật lợi hại.
Vẻ mặt Viên Cầu tà ác, hung dữ quát:
- Trần đại thiếu, nếu có cơ hội, dùng sức làm, làm Mạnh Ngưng Tuyết kia không xuống giường được, móa.
- Viên mập mạp, ngươi nên biết, Bùi Ngữ Yên đã đến a?
- Hắc hắc, cái này ta đương nhiên biết rõ, đang định cúng bái ngươi đây này.
Viên Cầu tinh thần chấn động, vô cùng khoa trương nói:
- Trần đại thiếu, ngươi thật sự là lợi hại, quả thực chính là mẫu mực của ta, cưỡng hôn Bùi Ngữ Yên, thật sự là lợi hại rối tinh rối mù.
- Đừng nói với ta những chuyện nhảm nhí này.
Trần Thanh Đế nhịn không được liếc mắt, nói ra:
- Đừng nói cho ta, ngươi không biết sự tình ta đã quên Bùi Ngữ Yên.
- Nói cho ta biết, ta cùng với Bùi Ngữ Yên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Trần Thanh Đế trừng mắt nhìn Viên Cầu, nói ra:
- Ngươi cũng đừng nghĩ lừa gạt ta, ngươi khẳng định biết rõ.
Trần đại thiếu cùng Viên đại thiếu, hai siêu cấp đại hoàn khố, một cái đệ nhất đại hoàn khố, một cái đệ nhị hoàn khố, cả hai có thể nói giống như huynh đệ ruột thịt a.
Muốn nói Viên Cầu không biết chuyện giữa Trần đại thiếu cùng Bùi Ngữ Yên, hắn tin mới lạ.
- Trần đại thiếu, ngươi... ngươi thật sự đã quên, một chút cũng không nhớ rõ?
Viên Cầu trừng lớn hai mắt, mặt mũi tràn đầy không thể tin được.
Viên Cầu đương nhiên cũng biết tin đồn Trần đại thiếu quên Bùi Ngữ Yên. Bất quá, Viên mập mạp quyết đoán cho rằng, Trần đại thiếu là lừa người.
Ai biết rõ, nguyên lai Trần Thanh Đế thật sự quên Bùi Ngữ Yên.
Cái này... cái này làm sao có thể a.
- Ân.
Trần Thanh Đế nhẹ gật đầu, nói ra:
- Ta suy nghĩ thật lâu, sửng sốt không nhớ mình có một vị hôn thê như Bùi Ngữ Yên. Ngươi biết cái gì, tranh thủ thời gian nói cho ta biết.
- Chuyện này... Trần đại thiếu a, không phải ta không muốn nói cho ngươi biết, thật sự là ta biết cũng không nhiều.
Vẻ mặt Viên Cầu bất đắc dĩ nói:
- Sự tình giữa ngươi cùng Bùi Ngữ Yên, ngươi cho tới bây giờ chưa nói với ta, ta như thế nào sẽ biết?
- Xem ra áo điều hòa chống đạn kia, ngươi là không có ý định lấy, kế hoạch phát tài này ngươi cũng đừng nghĩ nữa.
Trần Thanh Đế nhíu mày, hắn tin tưởng Viên Cầu không biết mới là lạ.
- Đừng a...
Viên Cầu suýt nữa quỳ xuống, đây chính là đạo cụ hắn phát tài, vẽ mặt trọng yếu a.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Người khác không tin Viên Cầu, nhưng ngay cả cha của hắn cũng không tin, cái này làm cho Viên mập mạp rất là mất mặt, rất biệt khuất.
Cuối cùng, Viên mập mạp cũng hung ác, trực tiếp chuyển Viên lão gia tử ra.
Hiện tại đang đợi lấy áo điều hòa chống đạn đi vẽ mặt đây này.
Trọng yếu hơn là, Viên mập mạp rất thích tiền a, đại lượng tiền, bao nhiêu cũng sẽ không ghét bỏ. Nếu như không có Áo điều hòa chống đạn, đừng nói là phát tài, coi như là vẽ mặt cũng không thành.
Vẽ mặt, đối với Viên Cầu mà nói, xa xa không có trọng yếu bằng phát tài.
Viên mập mạp mộng tưởng cũng không lớn, chỉ là muốn đem tiền trên toàn bộ thế giới, tất cả đều cho vào túi của hắn mà thôi.
Không hơn.
- Muốn phát tài thì nhanh nói, ta cho ngươi biết, ngoại trừ Áo điều hòa chống đạn ra, đồ vật phát tài có rất nhiều.
Trần Thanh Đế nhíu mày, nói ra:
- Này là phải nhìn biểu hiện của ngươi rồi, hết thảy quyền lợi đều nắm giữ ở trong tay của ngươi.
- Trần đại thiếu, ngươi thật sự là... thật sự là quá độc ác. Chúng ta là huynh đệ a, sao ngươi có thể đối xử với ta như vậy?
Vẻ mặt Viên Cầu cầu xin, nói ra:
- Trần đại thiếu, ta biết thực không nhiều lắm a.
- Biết rõ bao nhiêu, nói bao nhiêu.
Trần Thanh Đế hừ nhẹ một tiếng, nói ra:
- Đừng nghĩ gạt ta, bằng không thì đừng nói phát tài? Một mao tiền ngươi cũng đừng nghĩ kiếm đến.
- Được rồi, ta nói, ta nói tất cả những gì ta biết cho ngươi.
Viên Cầu quyết đoán tước vũ khí đầu hàng, còn có thể có cái gì trọng yếu hơn hắn phát tài a.
- Trần đại thiếu, ta nói thật, ngươi cũng không thể tức giận, càng không thể không cho ta phát tài a.
Nhìn thấy Trần Thanh Đế gật đầu, Viên Cầu hít sâu một hơi nói ra:
- Ta chỉ biết rõ, Bùi Ngữ Yên là vị hôn thê của ngươi. Bất quá, Bùi Ngữ Yên rất chán ghét ngươi, đối với hôn sự này cũng vô cùng bất mãn.
- Bùi Ngữ Yên mấy lần muốn từ hôn, bất quá, đều bị cha của nàng ngăn cản.
Viên Cầu sờ lên cái bụng của mình mập mạp, nói ra:
- Từ hôn? Bùi gia dám từ hôn sao? Đây không phải là đánh mặt Trần gia các ngươi sao? Cho Bùi gia một trăm cái lá gan, bọn hắn cũng không dám làm như thế.
- Nói điểm chính.
Trần đại thiếu nhịn không được liếc mắt, tức giận nói:
- Ngươi nói những thứ không có tác dụng này làm gì? Ta muốn nghe không phải những chuyện này.
Đối với những chuyện này, Trần Thanh Đế đương nhiên tinh tường biết rõ. Dùng thế lực của Trần gia, ai dám lui hôn nhân của Trần gia? Đánh mặt Trần gia? Sống không kiên nhẫn được nữa sao?
Bất quá, Trần Thanh Đế có một điểm có thể khẳng định, cái kia tuyệt đối không phải là loại sự tình máu chó từ hôn này.
- Khục khục... Nói điểm chính, nói điểm chính.
Viên Cầu vội ho một tiếng, ngượng ngùng cười cười, cũng biết mình lạc đề rồi:
- Bùi gia không dám từ hôn, nhưng Bùi Ngữ Yên lại chướng mắt ngươi.
- Cái kia là ta nói rất đúng sự thật.
Nói đến đây, Viên Cầu liên tục giải thích nói:
- Ngươi cũng không thể đánh ca ca ta, càng không thể không để cho ca ca ta phát tài, là ngươi bắt ta nói.
- Sao nói nhảm nhiều như vậy?
Trần Thanh Đế một cước đá vào mông đít Viên Cầu, chửi ầm lên nói:
- Con mẹ nó, lại kể một ít đồ vô dụng, không thể tới điểm chính sao.
- Dùng bản tính của Trần đại thiếu ngươi, ngay cả ta cũng thấy ghét. Bùi Ngữ Yên chướng mắt ngươi, cũng là bình thường, đừng để trong lòng.
Viên Cầu vẫn là nhịn không được giải thích một câu, tiếp tục nói:
- Bùi Ngữ Yên không muốn cái hôn sự này, còn tự sát mấy lần, bất quá, đều không có thành công.
Con mẹ nó, ngươi đây không phải nói nhảm sao?
Nếu thành công rồi, Bùi Ngữ Yên còn có thể sống đến bây giờ sao? Còn có thể trở thành thế giới toàn năng siêu sao? Tiên nữ trong lòng không biết bao nhiêu người sao.
- Tự sát mấy lần?
Trong lòng Trần Thanh Đế run lên, không nghĩ tới, Bùi Ngữ Yên vậy mà sẽ cực đoan như thế. Xem ra, trình độ chán ghét Trần đại thiếu, đã đạt đến cảnh giới nhất định.
Trần Thanh Đế ngươi đừng để ý, Bùi Ngữ Yên chán ghét chính là Trần đại thiếu kia, không phải ngươi.
- Mấy lần ám sát không thành, lại còn phải đối mặt đoạn hôn sự này.
Viên Cầu nói ra:
- Mà lúc trước sau khi ngươi biết rõ, phi thường đau lòng. Mấy lần muốn buông tay, chủ động giải trừ cái hôn ước này, nhưng lại không nỡ.
- Không thể phủ nhận, ngươi đã yêu Bùi Ngữ Yên rất sâu.
Thần sắc Viên Cầu chấn động, trở nên nghiêm túc:
- Ngươi vì Bùi Ngữ Yên mà cải biến rất nhiều. Cũng không hề đi ra ngoài mò mẫm chung chạ chơi nữ nhân, không hề đi đua xe, không hề đấu cẩu...
- Những chuyện này đều là ngươi thích làm nhất, vì Bùi Ngữ Yên, nói cải biến liền cải biến.
Viên Cầu nhìn Trần Thanh Đế, trịnh trọng nói:
- Đối với một điểm này, ta rất bội phục ngươi.
- Không nghĩ tới, thằng này lại si tình như vậy.
Trong nội tâm Trần Thanh Đế khẽ động, nhịn không được thầm nghĩ:
- Ta hiện tại, cũng có chút bội phục nàng rồi.
Làm cho một siêu cấp đại hoàn khố ngang ngược càn rỡ, việc ác bất tận, lấn nam bá nữ, hái hoa ngắt cỏ, chuyện xấu làm tuyệt cải biến nhiều như vậy, thật đúng là rất không dễ dàng.
Hơn nữa, đây hết thảy là vì nữ nhân Bùi Ngữ Yên này.
Do đó có thể thấy được, Trần đại thiếu kia là yêu Bùi Ngữ Yên cỡ nào.
- Tuy ngươi cải biến rất nhiều, quả thực là biến thành một người khác, làm cho ta cũng không khỏi bội phục. Nhưng mà...
Viên Cầu tiếng nói xoay chuyển, nói ra:
- Bùi Ngữ Yên y nguyên rất chán ghét ngươi, chướng mắt ngươi. Từ hôn không thể lui, tự sát mấy lần không có thành công, Bùi Ngữ Yên lại sử dụng thủ đoạn càng thêm cực đoan.
- Nàng vì tránh né chuyện này, vậy mà mấy lần ám sát ngươi.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R