- Bùi Ngữ Yên tổn thương ngươi sâu như vậy, ngươi lại vẫn y nguyên che chở nàng, biện hộ cho nàng.
Viên Cầu dùng đến ánh mắt quái dị, nhìn Trần Thanh Đế, nói ra:
- Ta một mực đều nghĩ, lúc trước ngươi là quá si tình, hay là bị coi thường.
- Si tình cùng bị coi thường, đều có a.
Trần Thanh Đế thở dài một hơi, không nghĩ tới, Trần đại thiếu kia lại có thời điểm si tình như vậy.
Đối với Bùi Ngữ Yên ám sát, thương không phải thân thể Trần đại thiếu, mà là tâm của Trần đại thiếu.
Nhưng mà, Trần đại thiếu trước sau như một yêu Bùi Ngữ Yên, không chỉ có không trách tội Bùi Ngữ Yên, càng là biện hộ cho Bùi Ngữ Yên, che chở Bùi Ngữ Yên.
Cái này ở trong mắt người khác, có lẽ là bị coi thường.
Nhưng, đối với người chính thức yêu một người mà nói, đây không phải bị coi thường, mà là si tình.
Si tình!
Có rất nhiều người đều rất si tình, nhưng, cái kia đều là giả si tình. Có thể chính thức làm được như Trần đại thiếu, tuyệt đối là rải rác không có mấy, cực kỳ hiếm thấy.
- Đương nhiên, ta chỉ là thấy được mặt ngoài, cũng không biết nội tình. Hơn nữa, Trần đại thiếu ngươi là huynh đệ của ta. Ta không phủ nhận hiềm nghi có nói xấu Bùi Ngữ Yên.
Viên Cầu hít sâu một hơi, nói ra:
- Mặc dù lúc trước ngươi làm như thế, nhưng Bùi Ngữ Yên giống như là đã quyết tâm, không chỉ không có lĩnh tình, trái lại, càng thêm chán ghét ngươi.
- Thẳng đến có một ngày, không biết là xảy ra chuyện gì, Bùi Ngữ Yên xuất ngoại, mà tính tình của ngươi cũng triệt để đại biến.
- Ngươi bắt đầu làm trầm trọng thêm, vô cùng hoàn khố, hung hăng càn quấy, ngoại trừ chuyện tốt, sự tình gì cũng có thể làm ra.
Viên Cầu trầm giọng nói:
- Cũng chính là từ ngày đó, mới sáng tạo ra ngươi hôm nay. Đương nhiên, trước khi ngươi cải biến vì Bùi Ngữ Yên, cũng không phải loại gì tốt, chỉ là không có điên cuồng như lúc sau mà thôi.
- Ngươi không biết xảy ra chuyện gì?
Trần Thanh Đế truy vấn, con mẹ nó, đây mới là trọng điểm?
- Ta ngược lại là rất muốn biết, bất quá, ta hỏi ngươi rất nhiều lần, ngươi cái gì cũng không nói cho ta.
Viên Cầu nhịn không được liếc mắt, nói ra:
- Đừng nói là ta, coi như là lão gia tử nhà ta cũng không biết xảy ra chuyện gì.
- Chính thức biết rõ, đến cùng là xảy ra chuyện gì, cũng chỉ có mấy người.
Viên Cầu sờ lên bụng, nói ra:
- Trần lão gia tử, Quân Thần đại gia, Cổ a di, còn ngươi nữa. Ngươi bây giờ đã quên, nên không tính.
- Đương nhiên, Bùi Ngữ Yên khẳng định biết rõ, về phần Bùi gia còn có những người khác biết rõ hay không, ta cũng không rõ ràng lắm.
Viên Cầu dương dương mi, nói ra:
- Hơn nữa, sau khi sự tình kết thúc một đoạn đường, cũng không có người nhắc lại Bùi Ngữ Yên.
- A, đúng rồi.
Viên Cầu hình như là nghĩ tới điều gì, hoảng sợ nói:
- Cũng không lâu lắm, ngươi tựa như hiện tại, hình như triệt để quên mất Bùi Ngữ Yên.
- Qua một thời gian ngắn, thật giống như triệt để quên Bùi Ngữ Yên?
Trần Thanh Đế nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ:
- Chuyện gì xảy ra, ở thời điểm phát sinh những chuyện kia, cũng không có quên Bùi Ngữ Yên. Qua một khoảng thời gian sau, mới thành công cưỡng ép xóa bỏ hết thảy trí nhớ có quan hệ tới Bùi Ngữ Yên.
- Ta biết rõ, tất cả đều nói cho ngươi biết rồi.
Viên Cầu nhìn Trần Thanh Đế, bộ dáng tiền mê nói ra:
- Ngươi không thể nói không giữ lời, không thể không để cho ta phát tài a.
- Kỳ thật...
Trần Thanh Đế nhíu mày, nói ra:
- Cho dù ngươi không nói cho ta những chuyện này, ta cũng sẽ không cắt đường tài lộ của ngươi, chúng ta là huynh đệ.
- Oa kháo, ngươi như thế nào không nói sớm?
Viên Cầu suýt nữa từ trên mặt đất nhảy dựng, chửi ầm lên nói:
- Ngươi chẳng lẽ không biết, ta rất béo, nói nhiều lời như vậy sẽ mệt mỏi hay sao? Ngươi là muốn mưu sát ta a.
- Ha ha, như vậy đi, đêm nay ta tăng ca, hoàn thành những Áo điều hòa chống đạn kia cho ngươi.
Trần Thanh Đế vỗ vỗ bả vai Viên Cầu, nói ra.
- Ngày mai? Con mẹ nó, thật sự là quá sung sướng, rốt cục có thể phát tài, có thể vẽ mặt rồi. Ồ, không đúng...
Hai mắt Viên Cầu nhíu lại nhìn Trần Thanh Đế, nói ra:
- Trần đại thiếu, xem ra mấy ngày nay, ngươi một mực lười biếng a.
- Móa, ngươi thật muốn coi ta thành nô lệ sai sử sao? Ngươi không nghe thấy là buổi tối tăng ca sao? Có thể có chút nhân quyền hay không?
Trần Thanh Đế liếc mắt, nói ra:
- Ngày mai đến là được, ta về trước đi làm việc. Đúng rồi, sự tình Mạnh Ngưng Tuyết, ngươi không cần nhúng tay vào.
Nói xong, Trần Thanh Đế quay người ly khai.
Viên Cầu liếc qua hai cổ thi thể kia, nhịn không được rùng mình một cái, tốc độ đã phát huy đến cực hạn, liền xông ra ngoài.
Con mẹ nó, tử trạng của hai gã Viên gia cao thủ kia, thật sự là quá dọa người.
Lái xe đi ra Viên gia, Trần Thanh Đế nhăn mày:
- Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, vậy mà để cho ta cưỡng ép xóa bỏ trí nhớ?
- Mặc dù không có từ hôn, nhưng mà cùng từ hôn cũng không sai biệt lắm, Trần gia lại giữ vững trầm mặc. Từ nay về sau, cũng không có ai nói tới.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
- Được rồi, không suy nghĩ nhiều như vậy, có một số việc, gấp, là gấp không được.
Trần Thanh Đế hít sâu một hơi, trong óc, hiện lên thân ảnh của Tạ Khinh Diệu.
- Tạ Khinh Diệu có việc ly khai bệnh viện, lúc trở lại, trên người có năng lượng lạ lẫm chấn động, còn có sát khí khó có thể phát hiện.
Trong nội tâm Trần Thanh Đế nhịn không được thầm nghĩ:
- Hai cao thủ kia của Viên gia, có phải là Tạ Khinh Diệu giết hay không? Năng lượng lạ lẫm kia của nàng, là Dị Năng công kích tinh thần sao?
- Nếu là Tạ Khinh Diệu, như vậy nàng cùng Mạnh Ngưng Tuyết có quan hệ gì?
Trần Thanh Đế vuốt vuốt mi tâm, thầm nghĩ:
- Xem ra phải gặp lại Tạ Khinh Diệu này rồi.
- Mẹ...
Thời điểm 5h chiều, sau khi Trần Hương Hương nhận được điện thoại của Trần Thanh Đế, hưng phấn bỏ tiết tự học buổi tối, trực tiếp để cho lái xe Lý Vưu chở về biệt thự...
Vừa trở lại biệt thự, Trần Hương Hương liền thấy Cổ Thiên Cầm mặc tạp dề, đang bưng đồ ăn lên bàn cơm. Tiểu nha đầu này, một đầu chui vào trong lòng Cổ Thiên Cầm.
- Hương Hương, con về vừa vặn, một nhà chúng ta cùng nhau ăn cơm.
Cổ Thiên Cầm đặt đồ ăn ở trên mặt bàn, hướng phòng bếp nói ra:
- Thanh Đế, cha của con như thế nào đến bây giờ còn chưa tới?
- Con đã gọi điện thoại rồi, đang đi trên đường.
Trần Thanh Đế bưng một đĩa thịt kho tàu đi ra, cười nói:
- Cha nghe nói mẹ tự mình xuống bếp, liền ném mọi chuyện ra sau đầu chạy tới.
- Mẹ, một nhà chúng ta, rất lâu rồi không có cùng nhau ăn cơm.
Trần Hương Hương vểnh miệng lên, nói ra:
- Mẹ, về sau đừng bận rộn như vậy nữa, thân thể sẽ không khỏe.
- Ân.
Cổ Thiên Cầm nhẹ gật đầu, hít sâu một hơi nói:
- Về sau sẽ không bận như vậy nữa, đem Thanh Đế dược nghiệp, tất cả đều ném cho đại ca con làm. Cái Thanh Đế dược nghiệp này vốn là của nó.
- Đúng, cứ làm như vậy.
Trần Hương Hương cười hì hì.
- Thiên Cầm, anh đã đến.
Đúng lúc này, một thanh âm hưng phấn phóng khoáng từ bên ngoài vang lên, chỉ thấy thân ảnh khôi ngô của Trần Chấn Hoa, rất nhanh vọt vào biệt thự.
Một nhà bốn miệng ăn, tề tựu rồi.
- Mẹ, ăn miếng thịt kho tàu này xem.
Trên bàn cơm vui vẻ hòa thuận, Trần Hương Hương gắp lên một miếng thịt kho tàu, đặt ở trong chén của Cổ Thiên Cầm.
- Hương Hương, của cha đâu?
Trần Chấn Hoa có chút bất mãn nói.
- Hì hì...
Nhìn bộ dáng của Trần Chấn Hoa, Trần Hương Hương kẹp lên một miếng khoai tây, đặt ở trong chén của Trần Chấn Hoa, nói ra:
- Cha ăn khoai tây.
- Sao đến phiên ta, liền từ thịt biến thành khoai tây chứ?
Trần Chấn Hoa nhịn không được liếc mắt, vẻ mặt ủy khuất.
Nhìn xem hết thảy, Trần Thanh Đế cảm giác rất vui, hắn rất thích loại vui vẻ hòa thuận này, cảm giác không có bất kỳ tranh đấu, rất tốt, rất tốt.
Ta quyết không cho phép bất luận kẻ nào, xúc phạm tới thân nhân của ta, tuyệt không, tuyệt không...
Một người, điên cuồng tăng thực lực của mình lên, không phải là vì giết chóc, không phải là vì hùng bá một phương, mà là vì thủ hộ, thủ hộ người mình quan tâm.
Ở thời khắc này, Trần Thanh Đế tinh tường biết rõ, mình phải thủ hộ cái nhà này. Thủ hộ cha, mẹ, tiểu muội của mình, còn có Trần lão gia tử coi hắn là Nghịch Lân kia nữa.
Ai cũng không thể tổn thương thân nhân của ta, nếu không… chết.
Không, phải gạt bỏ bọn hắn từ trong trứng nước.
Trần Thanh Đế âm thầm thề.
- Ân?
Đột nhiên, Trần Thanh Đế nhíu mày, Trần Chấn Hoa cũng buông đũa xuống, bọn hắn đều phát hiện, có người đang ở gần biệt thự.
Trần Chấn Hoa không biết là người nào, nhưng Trần Thanh Đế lại biết, là Mạnh Nữ Thần, Mạnh Ngưng Tuyết.
- Mạnh Ngưng Tuyết trở lại sớm như vậy, là muốn làm gì?
Trần Thanh Đế nhíu mày, quay đầu nhìn về phía bên ngoài biệt thự, Cổ Thiên Cầm cũng như thế.
Mạnh Ngưng Tuyết như là từ trước đến nay rất quen thuộc, đi đến bên người Cổ Thiên Cầm, nói ra:
- Cổ a di, người thật xinh đẹp, so với trên TV còn xinh đẹp nhiều hơn.
Cổ Thiên Cầm là người khởi đầu Thanh Đế dược nghiệp, tất cả tạp chí lớn đều thường xuyên đưa tin về nàng.
Quân Thần Trần Chấn Hoa, trung quân chi thần, có ai không biết?
- Mạnh lão sư, cô về sớm như vậy làm gì?
Trần Thanh Đế nhíu mày, hai mắt híp lại thành một tuyến. Đối với Mạnh Ngưng Tuyết xuất hiện, quấy rầy bọn hắn ăn cơm, cái này làm cho Trần đại thiếu rất không hài lòng.
- Trần Thanh Đế, tuy ta là lão sư của ngươi, nhưng đồng dạng cũng là bạn gái của ngươi...
Nói đến đây, Mạnh Ngưng Tuyết mặt ngọc đỏ bừng, nhỏ giọng nói:
- Con dâu dù xấu cũng phải gặp cha mẹ chồng, ta... ta nghe nói Trần thúc thúc cùng Cổ a di đã đến, cho nên... cho nên ta... ta sớm trở về.
- Bạn gái?
Cổ Thiên Cầm trừng lớn hai mắt, liền đứng dậy nhìn Mạnh Ngưng Tuyết nói ra:
- Mạnh lão sư... cô mau ngồi.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
- Thanh Đế, cái này là con không đúng, Tiểu Tuyết là bạn gái của con, sao con không nói sớm?
- Oa ha ha, Thanh Đế, tiểu tử ngươi thật lợi hại, ngay cả lão sư của mình cũng có thể cua được.
Trần Chấn Hoa nhìn Trần Thanh Đế nhếch lên ngón tay cái, ngạo nghễ nói:
- Không hổ là con của Trần Chấn Hoa ta.
- Chấn Hoa, ông nhỏ giọng một chút, đừng dọa Tiểu Tuyết sợ.
Cổ Thiên Cầm trừng mắt nhìn Trần Chấn Hoa, quay đầu lại nhìn một người giúp việc, nói ra:
- Chị Liễu, phiền chị mang tới cho Tiểu Tuyết một bộ chén đũa.
- Vâng.
Chị Liễu là một nữ nhân tuổi hơn bốn mươi, là Cổ Thiên Cầm tìm người thuê tới, bối cảnh rất sạch sẽ, làm người cũng rất thiện lương.
Một bữa cơm này, không khí rất tốt, Mạnh Ngưng Tuyết cũng rất biết nói chuyện, nịnh nọt người, Trần Chấn Hoa cùng Cổ Thiên Cầm đều bị nàng tâng bốc rất vui vẻ.
- Cha, mẹ, đêm nay hai người lưu lại a, đã trễ tồi, cũng đừng đi về.
Cơm nước xong xuôi, Trần Hương Hương nhịn không được đề nghị nói.
- Hắc hắc...
Trần Thanh Đế cười hắc hắc, thò tay xoa bóp bả vai của Cổ Thiên Cầm, thấp giọng nói ra:
- Cha là Quân Thần, so với nam nhân bình thường còn bình thường hơn.
- Xú tiểu tử, ngươi thậm chí ngay cả lão tử cũng dám đùa nghịch?
Trần Chấn Hoa nộ quát một tiếng, một cước đá vào mông đít của Trần Thanh Đế. Bất quá, rất hiển nhiên, hắn không có dùng chút sức lực nào.
Chỉ là đụng một cái như vậy.
Trái lại Cổ Thiên Cầm, thì hung hăng trợn mắt nhìn Trần Thanh Đế, trên mặt ngọc đỏ ửng.
Trần Thanh Đế, thật sự là quá ghê tởm.
Không biết lớn nhỏ!
- Vậy cứ như thế, đêm nay lưu lại.
Trần Chấn Hoa nhìn Trần Thanh Đế nói:
- Xú tiểu tử, ngươi đã có bạn gái, lão tử muốn hảo hảo dạy bảo ngươi, theo cha lên trên này một chút.
Nói xong, Trần Chấn Hoa đi lên lầu, Trần Thanh Đế nhíu mày, theo sát phía sau.
- Tiểu Tuyết, Hương Hương, cùng ta đến ghế salon nói chuyện phiếm đi.
Cổ Thiên Cầm một tay kéo Mạnh Ngưng Tuyết, một tay kéo Trần Hương Hương, đi đến ghế sô pha trong phòng khách.
Cổ Thiên Cầm là người nào?
Chủ tịch Thanh Đế dược nghiệp, là nơi phát ra thu nhập kinh tế của cả Trần gia, nàng là một người đơn giản sao?
Trải qua ở chung ngắn ngủi, Cổ Thiên Cầm đã biết rõ, Mạnh Ngưng Tuyết quyết không phải một người đơn giản, càng không phải bạn gái của Trần Thanh Đế.
Cổ Thiên Cầm nàng có thể phát hiện, Trần Chấn Hoa càng không cần phải nói....
Mà Trần Chấn Hoa gọi Trần Thanh Đế lên lâu, chính là muốn nói cho Trần Thanh Đế mấy thứ gì đó.
Với tư cách phu nhân của Quân Thần Trần Chấn Hoa, Cổ Thiên Cầm đương nhiên biết rõ nên phối hợp như thế nào, cho nên mới lôi kéo Mạnh Ngưng Tuyết đi nói chuyện phiếm.
Lầu hai, trong phòng ngủ của Trần Chấn Hoa, vừa đóng cửa lại, không đợi Trần Chấn Hoa mở miệng, Trần Thanh Đế thản nhiên nói:
- Cha, người đã nhìn ra.
- Không sai.
Trần Chấn Hoa nhẹ gật đầu, nói ra:
- Mạnh Ngưng Tuyết này thật không đơn giản, đồng dạng, cũng không phải bạn gái của con. Con đã biết rõ, như thế nào còn cho nàng ở trong này?
- Con muốn biết nàng là người nào, tại sao phải cố ý tiếp cận con?
Trần Thanh Đế đem sự tình có quan hệ tới Mạnh Ngưng Tuyết, thô sơ giản lược nói một lần:
- Cha, cha cũng không nên đi điều tra, một mình con có thể giải quyết được chuyện này.
- Mặc kệ nàng có mục đích gì, con cũng sẽ làm cho nàng ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo.
Trần Thanh Đế nhíu mày, trong hai tròng mắt hiện lên một đạo hàn mang:
- Làm cho nàng đổ máu, đó là tất nhiên đấy.
- Đổ máu?
Trần Chấn Hoa nhíu mày, thấp giọng nói ra:
- Con muốn giết nàng? Thực lực của nàng có lẽ không kém a.
- Giết nàng? Sao dễ dàng như vậy?
Trần Thanh Đế vốn là sững sờ, rất hiển nhiên Trần Chấn Hoa không có nghe hiểu đổ máu là có ý gì, cười hắc hắc nói:
- Nàng còn là một xử nữ.
- Xử nữ? Đổ máu?
Trần Chấn Hoa bừng tỉnh đại ngộ, một quyền đánh vào ngực Trần Thanh Đế, nói ra:
- Tiểu tử ngươi, thật sự là... thật sự là con của lão tử.
- Ách...
Trần Thanh Đế tinh thần chấn động, vẻ mặt hiếu kỳ nói:
- Cha, cha cũng đã từng làm không ít sự kiện để cho người khác đổ máu sao?
- Lăn, lão tử cũng chỉ có mẹ ngươi...
Trần Chấn Hoa đột nhiên dừng lại, tức giận quát:
- Ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì? Tin hiện tại lão tử đánh ngươi hay không?
- Tin, tin, tin...
Trần Thanh Đế liên tục cầu xin tha thứ.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
- Sự tình của Mạnh Ngưng Tuyết, chính con nhìn xem xử lý, nếu như xử lý không được, nhớ rõ nói cho cha biết.
Trần Chấn Hoa hít sâu một hơi, nói ra:
- Chớ khinh thường, Mạnh Ngưng Tuyết này thật không đơn giản.
- Con biết rõ.
Trần Thanh Đế nhẹ gật đầu, cười hắc hắc nói ra:
- Con đi gọi mẹ tới, oa ha ha... hắc hắc, cạc cạc!
- Ngươi cái tên tiểu tử thúi này...
Trần Chấn Hoa đột nhiên trở nên có chút không có ý tứ.
- Bạn gái Tiểu Tuyết, trời không còn sớm, có phải nên trở về phòng nghỉ ngơi, làm việc hay không?
Trần Thanh Đế kéo bàn tay trắng như ngọc của Mạnh Nữ Thần, sờ tới sờ lui, vẻ mặt hưởng thụ.
- Tốt, bất quá ta sẽ phản kháng đấy.
Mạnh Ngưng Tuyết đang đợi Trần Thanh Đế dùng sức mạnh, sau đó đuổi nàng ra khỏi biệt thự đây này.
- Gần đây ca ca ta không thích Bá Vương ngạnh thượng cung, ưa thích ôn nhu.
Trần Thanh Đế đưa tay sờ sờ mặt ngọc của Mạnh Ngưng Tuyết, nói ra:
- Lúc nào không phản kháng nữa, muốn chủ động mở hai chân, thì nói với ta, không nên cứ giữ trong lòng. Dù sao, cô cũng là bạn gái của ta, không phải người ngoài.
Ý nghĩ kai của Mạnh Ngưng Tuyết, Trần đại thiếu há lại không biết?
Muốn rời khỏi biệt thự, nào có dễ dàng như vậy?
Trần Thanh Đế vẫn chờ ngươi có hành động lần nữa, bắt người sau lưng ngươi đến tay đây này.
Hiện tại Mạnh Ngưng Tuyết là càng ngày càng thần bí, lực lượng sau lưng, cũng sẽ phi thường cường đại. Trần đại thiếu càng sẽ không để cho nàng đơn giản ly khai biệt thự.
Một đêm bình an vô sự, Mạnh Ngưng Tuyết cũng không có rời biệt thự, cái này lại để cho Trần Thanh Đế nho nhỏ thất vọng. Bất quá, Trần đại thiếu cũng không nóng nảy.
Trần Thanh Đế có đầy đủ lý do tin tưởng, dùng không được bao lâu, Mạnh Ngưng Tuyết sẽ có hành động.
Sáng sớm ngày thứ hai, người một nhà, kể cả Mạnh Ngưng Tuyết ở bên trong cùng một chỗ ăn điểm tâm sáng, sau đó đường ai nấy đi. Cổ Thiên Cầm về công ty, Trần Chấn Hoa thì có sự tình khác xử lý.
Bất quá, sắc mặt của Trần Chấn Hoa và Cổ Thiên Cầm cũng không tệ, tối hôm qua giống như đùa rất vui vẻ.
Mạnh Ngưng Tuyết cùng Trần Hương Hương thì là đi trường học.
- Mình cũng nên đi đón Thiết Nam xuất viện.
Trần Thanh Đế nhíu mày, trong hai tròng mắt hiện lên một đạo hàn mang:
- Tạ Khinh Diệu, ta ngược lại muốn nhìn, đến cùng có phải ngươi hay không. Ngươi kế tiếp, sẽ làm như thế nào?
Bệnh viện Dương Xuân, phòng bệnh số 916, Trần Thanh Đế đi đến.
- Thiết Nam, thủ tục xuất viện đã xử lý xong chưa?
Trần Thanh Đế đương nhiên biết rõ, thương thế của Thiết Nam đã triệt để tốt rồi, hơn nữa, dùng tính tình của Thiết Nam, nhất định sẽ lập tức ra viện.
Một đêm này, cũng không biết là Thiết Nam chịu đựng như thế nào.
- Đã làm tốt rồi, tùy thời có thể ra viện.
Thiết Nam có chút hưng phấn nói. Nếu không phải chờ Trần Thanh Đế đến, nàng đã sớm đi tìm Trần Thanh Đế rồi.
- Thiết Nam, tôi có một cái nhiệm vụ cho cô đi làm.
- Vâng, Trần đại thiếu.
Thiết Nam không hề nghĩ ngợi, trực tiếp đáp ứng, sau đó quay đầu nhìn Tạ Khinh Diệu nói:
- Khinh Diệu, em đi ra ngoài trước thoáng một phát.
Như loại chuyện này, Thiết Nam vẫn là không muốn để cho Tạ Khinh Diệu biết đến.
- Tỷ tỷ, Trần đại thiếu, em sẽ không quấy rầy các người.
Tạ Khinh Diệu rất là điềm đạm nho nhã nói. Lập tức muốn đi ra ngoài, bất quá, lại bị Trần Thanh Đế ngăn lại.
- Tạ Khinh Diệu, cô không cần đi ra ngoài.
Trần Thanh Đế khoát tay áo, thản nhiên nói:
- Cũng không có đại sự gì, Tạ Khinh Diệu là muội muội của cô, cũng không tính là ngoại nhân.
Đi ra ngoài?
Hừ, ca ca ta chính là muốn cho Tạ Khinh Diệu ngươi biết.
Hơn nữa, coi như là để cho Tạ Khinh Diệu đi ra ngoài, nàng sẽ không biết là chuyện gì sao? Chỉ cần Tạ Khinh Diệu muốn, vẫn có thể đủ biết là nhiệm vụ gì đấy.
- Vậy thì nghe Trần đại thiếu.
Trần Thanh Đế đã nói như vậy rồi, Thiết Nam cũng không có ý kiến, rất nghiêm túc nói:
- Trần đại thiếu, là nhiệm vụ gì?
Với tư cách từng đã là một thành viên Huyết Nhận, Thiết Nam đối với nhiệm vụ chính là vô cùng nghiêm túc.
Nhiệm vụ.
Chỉ cần là nhiệm vụ, ở trong mắt Thiết Nam, vô luận là lớn nhỏ, nặng nhẹ, nàng cũng vô cùng nghiêm túc đối đãi, hoàn mỹ đi hoàn thành.
Không tiếc đánh bạc tánh mạng.
Cái này, là quân nhân, là kiêu ngạo của Trần Chấn Hoa, là một thành viên Huyết Nhận.
Trần Thanh Đế nhẹ gật đầu, thu hồi ánh mắt trên người Tạ Khinh Diệu, nhưng trong lòng nhịn không được thầm nghĩ:
- Không có bất kỳ cảm xúc biến hóa, là nàng không thèm để ý đến sinh tử của Thiết Nam, hay là, căn bản không phải là nàng?
- Thiết Nam, cô có bằng lòng đi chấp hành nhiệm vụ có khả năng hi sinh này hay không?
Ánh mắt của Trần Thanh Đế, đã rơi vào trên người Thiết Nam, nói ra:
- Nếu như không muốn, có thể không đi.
- Thề sống chết hoàn thành nhiệm vụ.
Thiết Nam nghiêm túc nói.
- Cái kia tốt, từ giờ trở đi, đi điều tra Mạnh Ngưng Tuyết, phải làm tốt tùy thời chuẩn bị hi sinh.
Trần Thanh Đế lại liếc nhìn Tạ Khinh Diệu, trong nội tâm cười lạnh.
- Vâng, Trần đại thiếu.
Thiết Nam rất nghiêm túc nói.
- Ân?
Trần Thanh Đế nhíu mày, lấy điện thoại di động ra xem xét, là Viên mập mạp gọi tới. Không cần hỏi, thằng này nhất định là nhớ thương Áo điều hòa chống đạn.
- Thiết Nam, tôi có chuyện phải làm.
Trần Thanh Đế đi ra phòng bệnh nghe điện thoại, nói ra:
- Ở biệt thự chờ ta, ta lập tức về đi.
Nói xong. Trần đại thiếu tựu cúp điện thoại.
Có Tạ Khinh Diệu ở bên người, Trần Thanh Đế cũng không thể không cẩn thận. Nhất là sự tình Áo điều hòa chống đạn, quyết không thể để cho Tạ Khinh Diệu biết rõ, là từ trong tay Trần đại thiếu hắn chảy ra.
- Oa ha ha, Trần đại thiếu, ngươi rốt cuộc đã tới. Mới sáng sớm ngươi đã chạy đi đâu vậy? Ta còn tưởng rằng ngươi cố ý trốn ca ca ta chứ.
Nhìn thấy Trần Thanh Đế trở lại, Viên Cầu xoa xoa đôi bàn tay, thấp giọng nói:
- Hàng đâu rồi, nhanh... nhanh cho ta, ta muốn phát tài, ta muốn vẽ mặt.
- Nhớ kỹ, nhất định phải giữ bí mật.
Trong phòng ngủ, Trần Thanh Đế đem một bao 30 bộ đồ quân trang ném cho Viên Cầu, nói ra:
- Không được nói cho bất luận kẻ nào, Áo điều hòa chống đạn này là ta chế tác.
- Cái này minh bạch, ngươi cứ yên tâm.
Viên Cầu nghiêm sắc mặt, nói ra:
- Có một số việc có thể nói, có một số việc là không thể nói. Đạo lý này ta biết.
- Ân.
Trần Thanh Đế đối với Viên Cầu vẫn là phi thường tín nhiệm, cũng biết, có một số việc, miệng của hắn sẽ rất nghiêm:
- Về sau chế tác, liền trực tiếp đi nhà xưởng của ngươi.
- Về phần ngươi bán ra như thế nào, quảng cáo ra sao, ta sẽ không hỏi nhiều. Ở chuyện này, ngươi so với ta chuyên nghiệp hơn.
Thiên phú của Viên Cầu ở việc buôn bán, Trần Thanh Đế là rất tin tưởng.
- Yên tâm đi, mọi chuyện ta đều đã tính toán hết rồi.
Nói đến đây, Viên Cầu nhìn Trần Thanh Đế, nói ra:
- Người quảng cáo, ta đã có mấy nhân tuyển, bất quá, còn chưa có xác định xuống.
- Trần đại thiếu, ta muốn ngươi cố vấn cho ta thoáng một phát.
Viên Cầu xoa xoa đôi bàn tay, nói ra:
- Vị hôn thê bị ngươi quên đi kia, đây chính là quốc tế toàn năng siêu sao, lực ảnh hưởng tuyệt đối không cần phải nói rồi. Nếu như tìm nàng làm quảng cáo, chậc chậc, còn là miễn phí đấy.
- Tìm Bùi Ngữ Yên làm quảng cáo?
Hai mắt Trần Thanh Đế nhắm lại, nghĩ một lát, trầm ngâm nói ra:
- Cũng tốt, Bùi Ngữ Yên giao cho ta, phí tổn quảng cáo có thể tiết kiệm một chút.
- Hắc hắc, kỳ thật, chút tiền quảng cáo kia, ta không có để ý. Phí nhiều hơn nữa, chỉ cần có Áo điều hòa chống đạn này, cũng có thể rất nhanh kiếm lại tiền.
Viên Cầu cười hắc hắc, nói ra:
- Ngươi ra mặt để cho vị hôn thê của ngươi hỗ trợ quảng cáo, đối với sự tình Áo điều hòa chống đạn, ai cũng sẽ không hoài nghi đến trên người của ngươi.
- Bởi vì cái gọi là giả giả thật thật, thật thật giả giả.
Viên Cầu vẻ mặt tự tin nói:
- Dù ai cũng không cách nào nghĩ đến, ngươi sẽ chủ động ra mặt bạo lộ. Ngươi ra mặt, sẽ không có người hoài nghi ngươi.
Nếu như Áo điều hòa chống đạn là xuất từ trên tay của Trần Thanh Đế, Trần đại thiếu lại không muốn để cho người khác biết rõ, cái kia nhất định sẽ che dấu rất sâu, như thế nào lại để cho vị hôn thê của mình đến quảng cáo?
Cái này không phải bạo lộ chính mình sao?
Mà Trần Thanh Đế làm như vậy, thật đúng là không có người hoài nghi, Áo điều hòa chống đạn cùng Trần đại thiếu hắn có quan hệ gì.
Cũng chính bởi vì nghĩ tới điểm này, Trần Thanh Đế mới định làm như vậy.
Dù sao, như loại Áo điều hòa chống đạn này, cho dù là không làm bất luận quảng cáo gì, cái kia tuyệt đối cũng sẽ là hàng bán chạy.
Kể từ đó, tất nhiên sẽ khiến cho rất nhiều đám người đặc thù chú ý.
Viên Cầu là lão bản của Áo điều hòa chống đạn, hơn nữa, quan hệ giữa Viên Cầu cùng Trần Thanh Đế, Trần đại thiếu rất dễ bị đám người đặc thù kia tập trung.
Trần đại thiếu có thể phát hiện trên người người khác, có năng lượng lạ lẫm, người khác cũng rất có thể phát hiện trên người của hắn, có năng lượng lạ lẫm.
Cả hai kết hợp lẫn nhau, dễ dàng để cho người hoài nghi, Áo điều hòa chống đạn này là xuất từ trong tay Trần Thanh Đế.
Kết quả như vậy, cũng không phải là Trần đại thiếu muốn thấy.
Trần Thanh Đế chủ động bạo lộ, tìm Bùi Ngữ Yên quảng cáo, trước lộ ra hắn cùng Áo điều hòa chống đạn này có quan hệ, ngược lại không có người sẽ hoài nghi. Cái Áo điều hòa chống đạn này là Trần đại thiếu chế tạo ra.
Ai ngốc đến mức chủ động bạo lộ chính mình?
Vô luận là Trần đại thiếu hay là Viên mập mạp, cũng đều muốn lợi dụng loại tâm lý này.
- Trần đại thiếu, sự tình tìm Bùi Ngữ Yên làm quảng cáo giao cho ngươi rồi.
Viên Cầu nâng 30 bộ đồ quân trang lên, nói ra:
- Ta trước đi vẽ mặt, lúc nào quảng cáo, ta lại thông tri cho ngươi.
Nói xong, Viên Cầu cũng không hề làm bất luận dừng lại gì, hấp tấp bỏ chạy. Hắn rất bức thiết đi vẽ mặt, hung hăng vẽ mặt.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 25 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R