Quan Vận Tác giả: Hà Thường Tại
Chương 410: Giương đông kích tây
Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê truyện
Sưu Tầm by MTQ - 4vn
Lúc này, càng phải trấn tĩnh, không thể hoảng loạn, sẽ phạm sai lầm. Chỉ cần sơ suất, mọi nổ lực ban đầu sẽ bị cuốn trôi theo dòng nước, thậm chí rơi vào bẫy đặt sẵn của người khác.
Tuy rằng không dám khẳng định đối phương muốn bắt Hồng Nhan Hinh, hay là có ý mượn Hồng Nhan Hinh làm con cờ dụ địch tiến vào, bất kể chiêu gì, Quan Doãn đều chỉ có một biện pháp ứng phó —— bình tĩnh tỉnh táo, xem xét thời thế.
Cũng may Quan Doãn cũng từng trải qua nhiều phen sóng gió, chỉ mấy hơi thở đã hoàn toàn lấy lại bình tĩnh, và trên cơ bản làm theo lý trí. Với thế cục hiện tại của Hoàng Lương, hai sự việc học viện Tiến Thủ và cửa hàng độc quyền chuyên bán xe Audi, cứ xem như Tưởng Tuyết Tùng là người cầm đầu trực tiếp đánh úp Hô Diên Ngạo Bác, Lưu Dương được đề cử ra ngoài, càng làm cho y uất ức trong lòng, có thể thấy hiện tại trên mặt hay toàn thân của Hô Diên Ngạo Bác đều bỏng rát đau nhức.
Hơn nữa còn đau đớn khó nhịn dược.
Như vậy Hô Diên Ngạo Bác có thể đành lòng ngồi nhìn cục diện bị người khác nắm trong tay, và trơ mắt khoanh tay đứng nhìn tình thế đối với y càng ngày càng bất lợi? Đương nhiên là không, Hô Diên Ngạo Bác nhất định sẽ trả đòn, hơn nữa sẽ ra tay một cách tàn nhẫn.
Bắt Hồng Nhan Hinh, xem như có thể là đòn đánh trả thứ nhất của Hô Diên Ngạo Bác.
Hồng Nhan Hinh vốn rất bình thường ở Hoàng Lương, thậm chí không có danh tiếng gì, cũng rất bình thường trong nhóm ngũ hổ tướng của Trịnh Thiên Tắc, đã từng có rất nhiều người không biết sự tồn tại của cô hoặc là chưa từng thấy qua chân dung diện mạo của cô, nhưng Trịnh Thiên Tắc bất ngờ mất tích, Hồng Nhan Hinh lại trở thành một điểm nút của thế cục Hoàng Lương, trở thành đối tượng mà thế lực khắp nơi tranh nhau giành giật.
Kỳ thật mục đích tranh đoạt không phải là Hồng Nhan Hinh, mà là hiện tại trong tay Hồng Nhan Hinh đang tiếp quản một khối tài sản kếch xù của Trịnh Thiên Tắc.
Về phần tại sao bọn bắt cóc lúc đầu sao không bắt Trịnh Trịnh Thiên Tắc và Hồng Nhan Hinh cùng lúc. Quan Doãn cũng không dám đoán bừa, có lẽ lúc ấy chưa có nhiều người biết được tầm quan trọng của Hồng Nhan Hinh, mặc kệ như thế nào, hiện tại tình thế gấp gáp, Hồng Nhan Hinh là phụ nữ chân yếu tay mềm, làm sao lại có thể so bì với Trịnh Thiên Tắc một người có dày dạn kinh nghiệm điều tra nhiều năm chìm đắm trong hệ thống công an, nếu cô bị ép cung. Chỉ sợ rất nhanh sẽ khai ra vấn đề.
Nghe xong lời nói của Quan Doãn, Hoàng Hán trầm ngâm một lát, phỏng chừng cũng đã hiểu một ít chi tiết trong đó:
- Được, Đại thư ký Quan, chuyện của Hồng Nhan Hinh. cậu ở sáng, tôi trong tối, có cần tôi chọn nơi mai phục phía sau, cứ việc nói, tôi sẽ tận lực giúp đỡ cậu.
Không ngờ Hoàng Hán chưa đến một ngày đã quyết định nhanh như vậy, Quan Doãn thầm cảm thán, nhiều tình huống nằm ngoài sức tưởng tượng của hắn, sau một hồi suy nghĩ hắn nói:
- Cảm ơn Cục trưởng Hoàng, anh cử người phối hợp tác chiến là được rồi, nếu có thể, Cục trưởng Hoàng cứ đánh trống khua chiên tạo trận thế tìm cách cứu Trịnh Thiên Tắc.
Hoàng Hán vừa nghe xong, đã cười ha hả:
- Dương đông kích tây. Đại thư ký Quan thật là tài, rất bình tĩnh, trong chốc lát đã nghĩ ra biện pháp cao minh như vậy, thật khâm phục.
- Ha hả, Cục trưởng Hoàng quá khen, tôi sao bì với anh, tôi còn nhiều chỗ cần học tập ở anh.
Quan Doãn nói một câu khách khí, liền cúp điện thoại, hắn bây giờ hoàn toàn chưa tin tưởng và giao nhiệm vụ cho Hoàng Hán, hơn nữa hắn để cho Hoàng Hán dương đông kích tây. Không chỉ là đánh lạc hướng của đối thủ, cũng là muốn dò xét qua thái độ của Hoàng Hán.
Quan Doãn muốn biết, Hoàng Hán đối với vấn đề cứu Trịnh Thiên Tắc, cuối cùng có ý tưởng gì, muốn buông tay để Trịnh Thiên Tắc tự sinh tự diệt, hay là nhớ lại những ân tình Trịnh Thiên Tắc đã trọng dụng đề bạt y lúc xưa, đây là cơ hội thích hợp nhất để cho y hồi tâm chuyển hướng, ra tay cứu mạng Trịnh Thiên Tắc?
Nếu Hoàng Hán giả bộ ngó lơ chuyện của Trịnh Thiên Tắc, cũng không ra tay cứu giúp, như vậy Hoàng Hán chính là người lòng lang dạ sói không nghĩ đến tình xưa. Nếu Hoàng Hán biết thời thế, vào thời điểm mấu chốt ra tay cứu Trịnh Thiên Tắc, có thể thấy Hoàng Hán là một người đàn ông sâu sắc, khiến cho Quan Doãn xem trọng y, và nguyện ý liên kết với y.
Ai cũng không muốn kết giao với một nhân vật nhẫn tâm vô tình vô nghĩa, nhất là Quan Doãn biết rõ Hoàng Hán từ trước đến nay y luôn muốn diệt trừ thế lực của Trịnh Thiên Tắc đồng thời muốn làm sụp đổ quyền thống lĩnh của Trịnh Thiên Tắc, cảm giác của hắn đối Hoàng Hán rất phức tạp khó tả, hắn vừa công nhận Hoàng Hán như là một đối thủ khả kính, nhưng lại vừa tán thưởng bản lĩnh ẩn nhẫn và biết ẩn núp của Hoàng Hán.
Quách Vĩ Toàn thấy Quan Doãn điều khiển người, tựa như thủ lĩnh, không khỏi mừng rỡ trong lòng, khi gian nan khó xuất hiện, khi nguy nan lại lộ ra anh hùng, lúc khẩn cấp, càng biểu lộ ra bản lãnh thật sự của một con người, cái gọi là biển cả sâu thẳm, lúc này lộ ra bản sắc anh hùng, Quan Doãn so với khi ở huyện Khổng, thành thục hơn nhiều, hiện tại gần như có thể cáng đáng một trách nhiệm cao cả.
- Trưởng ban thư ký Quách, thật xin lỗi, tôi muốn gọi mấy cuộc điện thoại.
Quan Doãn thấy Quách Vĩ Toàn hơi hiu quạnh, vội nói một câu với Quách Vĩ Toàn, sợ tâm trạng của Quách Vĩ Toàn không dễ chịu.
Quách Vĩ Toàn cười ha hả, khoát tay
- Tôi hiện tại là trợ thủ cho cậu, cậu cứ nói.
Quan Doãn cười nhẹ, hắn thấy Quách Vĩ Toàn quả rất thẳng thắn vô tư, cũng không nói thêm gì nữa, trực tiếp cầm lấy điện thoại gọi cho Sở Triều Huy.
- Triều Huy, anh và Bảo Gia gặp nhau
- Sự tình cửa hàng chuyên bán xe ô tô Audi độc quyền, trước tiên bỏ qua một bên?
Sở Triều Huy rất nhanh, nghe xong sự tình Hồng Nhan Hinh bị bắt cóc.
- Có cần để Đới Kiên Cường và Khuất Văn Lâm đi cùng?
- Không cần, chỉ anh và Bảo Gia là được.
Trong lòng Quan Doãn đã có chủ định, thế cục Hoàng Lương trong mắt hắn như tấm gương sáng.
- Để Đới Kiên Cường tiếp tục điều tra vấn đề cửa hàng chuyên độc quyền bán xe ô tô Audi, để cho Khuất Văn Lâm đi núi Hoàng Lương xem xét, lộ ra tin đồn cứu Trịnh Thiên Tắc.
Lần trước Sở Triều Huy tra ra được Trịnh Thiên Tắc có thể ở núi Hoàng Lương thuộc ngoại ô phía tây Hoàng Lương, Quan Doãn không để cho Sở Triều Huy ba người tiến thêm một bước điều tra, nhưng bây giờ lại để cho một mình Khuất Văn Lâm đi núi Hoàng Lương, còn đưa ra tin cứu Trịnh Thiên Tắc, khiến cho Sở Triều Huy nhất thời không hiểu gì cả.
Núi Hoàng Lương nằm ở ngoại ô phía tây của Hoàng Lương, cách khu vực thành phố khoảng 20km, là một bộ phận của núi Thái Hành. Tên Hoàng Lương là do núi Hoàng Lương mà ra.
Phía Tây Hoàng Lương có nhiều núi, rất nhiều núi lớn nằm san sát nhau, địa hình phức tạp, bên trong đừng nói là chỉ nhốt một mình Trịnh Thiên Tắc, dù là có nhốt hơn mấy trăm người, không mất mười ngày nửa tháng e khó tìm ra.
Sở Triều Huy tuy rằng khó hiểu sự sắp xếp của Quan Doãn, nhưng ưu điểm lớn nhất của y chính là không bao giờ truy hỏi vấn đề đến cùng, hơn nữa y cũng biết rõ với trí tuệ của y làm sao có thể bì kịp với suy nghĩ của Quan Doãn, y nghiêm túc nói:
- Tôi hiểu
Quan Doãn vui vẻ yên tâm, trước kia hắn có Lưu Bảo Gia làm trợ thủ đắc lực, nhưng Lưu Bảo Gia và Lôi Tấn Lực dù sao cũng không thông thuộc Hoàng Lương, hơn nữa hai người lại có thân phận chính thức, không thích hợp làm nhiệm vụ bí mật, còn nữa giữa hai người và hắn có quan hệ thân thuộc, rất dễ dàng bị người khác phòng bị, hiện tại đúng lúc, có Sở Triều Huy tương trợ, quả thật như hổ thêm cánh, rất nhiều sự tình có thể ở đằng sau ngấm ngầm ra tay, gần như không ai biết quan hệ giữa hắn và Sở Triều Huy.
Nếu về sau hắn có thể tín nhiệm tuyệt đối đối với Đới Kiên Cường và Khuất Văn Lâm, như vậy bên cạnh hắn ngoài có Lưu Bảo Gia và Lôi Tấn Lực, bên trong có Sở Triều Huy, Đới Kiên Cường, Khuất Văn Lâm, trên cơ bản là có thể đứng một chỗ chỉ huy, mọi chuyện thuận buồm xuôi gió rồi.
Sau khi sắp xếp hết mọi chuyện, Quan Doãn ngược lại không vội, mở lò ra, nấu một bình nước, nói với Quách Vĩ Toàn:
- Trưởng ban thư ký không có chuyện gì gấp, ngồi uống chung chén trà cho vui?
- Không có việc gấp, nhân vật số 1 số 2 cũng không ở Thành ủy, chúng ta làm lính thì có chuyện gì gấp chứ?
Quách Vĩ Toàn cười ha ha, trong ánh mắt có ý ca ngợi và yêu thích Quan Doãn, vừa rồi Quan Doãn điềm tĩnh sắp xếp bố cục, khiến trong lòng của y hiểu rõ, Quan Doãn hoàn toàn muốn nổi dậy rồi.
Ttrong tay Quan Doãn lúc nào lại có thêm hai Đại tướng? Đới Kiên Cường và Khuất Văn Lâm lại là người ra sao? Trong lòng Quách Vĩ Toàn có ý nghi ngờ, nhưng y lại không mở miệng ra hỏi, y tin nếu Quan Doãn ở trước mặt y vừa gọi điện, vừa pha trà, đã hiểu Quan Doãn có chuyện cần nói.
Quả nhiên, Quan Doãn đổ trà, vừa pha trà vừa nói:
- Không giấu gì Trưởng ban thư ký, Đới Kiên Cường và Khuất Văn Lâm, là hai át chủ bài cuối cùng của Trịnh thiên Tắc, trời đất run rủi, bị tôi thu phục.
Năm đó là Hòa Khôn té ngã, Gia Khánh ăn no, bây giờ là Trịnh Thiên Tắc té ngã, Quan Doãn được ăn no rồi? Quách Vĩ Toàn liên tục gật đầu:
- Chuyện tốt, là chuyện tốt. Khuất phục kẻ thù mà không cần chiến đấu quả là thông minh, đem con át chủ bài của đối thủ để mình sử dụng, cũng là thủ đoạn tài tình. Cậu vừa hát vừa diễn tuồng ở Hoàng Lương.
- Sân khấu của Hoàng Lương này rất lớn, tuy nhiên phải diễn tốt, một mình tôi không diễn tốt được, chẳng những tôi phải ở dưới sự chỉ huy của Bí thư Tưởng, còn muốn nhận được sự chỉ đạo của Trưởng ban thư ký.
Nước sôi rồi, Quan Doãn đổ vào ba chén trà, từng chén từng chén trà đưa cho Quách Vĩ Toàn và Ôn Lâm
- Trưởng ban thư ký, tôi còn trẻ, có những chỗ còn nông cạn, anh phải giúp tôi.
Lời này Quách Vĩ Toàn rất thích nghe, y đón chén trà trong tay, gật đầu nói:
- Tôi lớn hơn cậu mấy tuổi, thời gian ở Hoàng Lương lâu hơn cậu, đường núi, đường ban đêm tôi cũng trải qua nhiều hơn cậu một chút, giúp cậu, việc lớn e rằng không dám hứa chứ việc nhỏ tôi có thể giúp một tay.
- Xin Trưởng ban thư ký chỉ giáo.
Quan Doãn nữa đùa nữa thật, Quách Vĩ Toàn theo tới đây, rõ ràng có chuyện cần nói.
- Chuyện Hồng Nhan Hinh, phải nắm chặt, không để qua đêm, nếu không đêm dài lắm mộng. Nhưng một mặt nắm chặt, mặt khác, cũng không thể hoảng sợ trước con đường của đối phương.
Quách Vĩ Toàn trong lòng đã lường hết mọi chuyện, khẽ mỉm cười.
- Theo tôi, cậu để cho Lưu Bảo Gia bảo vệ Hồng Nhan hinh là sai lầm, tại sao như vậy? Lưu Bảo Gia rất dễ bị người khác chú ý, dễ dàng bị người phòng bị. Nếu cậu để một trong ba người bất kỳ Sở Triều Huy hoặc là Đới Kiên Cường, Khuất Văn Lâm bảo vệ Hồng Nhan Hinh, sự tình hôm nay có thể sẽ có một kết quả khác.
Quan Doãn gật đầu, thành khẩn nói:
- Quả thật, tôi thật không ngờ đối phương lại ra tay nhanh như vậy.
- Cậu để Sở Triều Huy và Lưu Bảo Gia tụ họp, là mất bò mới lo làm chuồng, cũng không xem là muộn. Để cho Đới Kiên Cường tiếp tục điều tra vấn đề của cửa hàng độc quyền chuyên bán xe ô tô Audi, để Khuất Văn Lâm đi núi Hoàng Lương xem xét cố tình tiết lộ ra tin cứu Trịnh Thiên Tắc, chiêu thức ấy, chơi rất khéo đẹp, tuy nhiên theo tôi suy đoán, để Khuất Văn Lâm đi núi Hoàng Lương, hẳn là kế sách dương đông kích tây, bởi vì cậu biết rõ, Trịnh Thiên Tắc sẽ không ở núi Hoàng Lương.
Quan Doãn ngầm hiểu cười :
- Trưởng ban thư ký đại tài, đoán trúng tất cả, khâm phục, khâm phục nha.
- Đừng khâm phục tôi.
Quách Vĩ Toàn xua tay cười nói.
- Cậu ở Hoàng Lương đưa ra nhiều đường để ra tay cùng một lúc, rốt cuộc con đường nào mới là đầu mối chính, tôi đều bị cậu làm cho mơ hồ, chú em Quan, cậu nói cho tôi biết, cậu rốt cuộc đưa ra chiêu cờ nào tiếp theo vậy?
Nhớ thank nhé!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của iToby
Quan Vận Tác giả: Hà Thường Tại
Chương 411: Bộc lộ tài năng
Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê truyện
Sưu Tầm by MTQ - 4vn
Quan Doãn rót cho mình một chén trà, là bạch trà. Dưới tác dụng của nước sôi nóng bỏng, bạch trà nở ra trong nước, dần dần biến thành tiên nữ đang nhảy múa.
- Tôi thích bạch trà, hương vị nhẹ mà thơm lâu.
Quan Doãn nhẹ nhàng ngửi một chút hương trà:
- Không giấu gì Trưởng ban thư ký, thực ra thế cục Hoàng Lương từ đầu đến cuối đều nằm trong tay Bí thư Tưởng, tôi mấy tuyến cùng lúc ra tay đều không phải tuyến chính, tuyến chính thật sự là đại kế do Bí thư Tưởng bày ra. Không phải tôi đang đánh cờ ở Hoàng Lương mà là Bí thư Tưởng, tôi nhiều nhất cũng coi như là binh sĩ anh dũng nhất của Bí thư Tưởng.
Quách Vĩ Toàn cười lắc đầu:
- Bây giờ không có người ngoài, chú em Quan, cậu không cần quá mức khiêm tốn. Trước mặt người khác lúc nào cậu cũng đặt Bí thư Tưởng lên vị trí số một, tôi có thể hiểu được. Nhưng đằng sau người ta, đặc biệt là khi chúng ta nói chuyện riêng thì đừng ngại nói thật.
Trên thực tế Quan Doãn đúng là nói thật, không phải hắn tự coi nhẹ mình, cũng không phải theo nguyên tắc ưu tiên lão Đại cố ý nâng Tưởng Tuyết Tùng lên, mà là sau khi hắn hiểu rõ về Tưởng Tuyết Tùng, càng nhìn rõ kết luận gần với sự thật nhất là cách làm người sâu không thể lường và thủ đoạn chính trị núi cao mây dày của Tưởng Tuyết Tùng.
Chỉ tiếc thân là một trong những dòng chính của Tưởng Tuyết Tùng, Quách Vĩ Toàn cũng không hoàn toàn nhìn thấu Tưởng Tuyết Tùng khó hiểu và dụng tâm đáng sợ cỡ nào đối với thế cục Hoàng Lương. Nhưng cũng không chỉ một mình Quách Vĩ Toàn chẳng hay biết gì, cả Hoàng Lương có thể nhìn ra Tưởng Tuyết Tùng thủ đoạn cao minh như thế nào, e là bây giờ cũng chỉ có mình Quan Doãn.
Mà Quan Doãn cũng bởi vì nguyên nhân gần quan được ban lộc.
- Những gì tôi nói đều là thật, không phải dối trá, cũng không phải lời nói nịnh bợ.
Quan Doãn cũng không biện giải quá nhiều cho mình, không cần bao lâu nữa Quách Vĩ Toàn sẽ cảm nhận được Tưởng Tuyết Tùng sâu không thể lường được. Hắn chuyển đề tài:
- Trưởng ban thư ký sao lại đoán ra Trịnh Thiên Tắc không ở núi Hoàng Lương vậy?
Quách Vĩ Toàn đáp:
- Trực giác. Núi Hoàng Lương cách thành phố Hoàng Lương quá gần, hơn nữa tiếng tăm quá lớn, trên núi lại nhiều người, giấu người không khó nhưng giấu một Cục trưởng Cục công an thì cũng không dễ dàng gì. Cậu rõ ràng biết khả năng Trịnh Thiên Tắc ở núi Hoàng Lương không nhiều còn cố ý để lộ việc Khuất Văn Lâm đến núi Hoàng Lương, là dương đông kích tây hay rút dây động rừng?
Quan Doãn quả thực là muốn rút dây động rừng. Để lộ việc Khuất Văn Lâm đến núi Hoàng Lương nhất định sẽ kinh động tới bàn tay khổng lồ phía sau đang vây khốn Trịnh Thiên Tắc, bàn tay khổng lồ phía sau sẽ có sự cảnh giác, nói không chừng sẽ kiểm tra xem nơi giam giữ Trịnh Thiên Tắc thật sự có an toàn không. Cứ như vậy, nói không chừng có thể sẽ lộ ra ngoài.
Đương nhiên ý của Quan Doãn không phải muốn nơi giam giữ Trịnh Thiên Tắc bị lộ ra, hắn chỉ muốn gây rắc rối cho đối phương. Nhưng đối phương chẳng qua cũng là mượn cơ hội thử thăm dò phản ứng của Hoàng Lương một chút. Nếu lộ ra địa điểm Trịnh Thiên Tắc bị bắt giữ, Hoàng Hán vẫn thơ ơ thì có thể nhận định thái độ cuối cùng của Hoàng Hán đối với Trịnh Thiên Tắc.
- Dựa vào cao kiến của Trưởng ban thư ký, nếu tôi để Khuất Văn Lâm rút dây động rừng, cuối cùng thật sự đã động rừng, Trịnh Thiên Tắc lộ ra bóng dáng, anh nói Hoàng Hán sẽ làm thế nào?
Quan Doãn có ý muốn nghe cách nhìn của Quách Vĩ Toàn đối với Hoàng Hán.
- Hoàng Hán à…
Quách Vĩ Toàn ngẩn người, lắc đầu nói:
- Tôi cũng không nhìn thấu y, người này quá hiểm. Y đi theo Trịnh Thiên Tắc mười mấy năm, Trịnh Thiên Tắc lại bị y lừa, chỉ nghĩ thôi cũng thấy sợ. Cậu nói xem một người tâm cơ sâu thế nào mới có thể mười mấy năm không lộ một chút dấu vết? Hơn nữa kỳ lạ là Trịnh Thiên Tắc đã bị xét xử rồi mà Hoàng Hán lại không bị liên luỵ chút nào, hơn nữa còn thăng chức liên tiếp, người này thật có bản lĩnh. Muốn tôi nói, y bây giờ chỉ mong Trịnh Thiên Tắc Game Over.
- Tôi thấy cũng chưa chắc.
Quan Doãn nói ngược lại:
- Bây giờ tình thế còn chưa rõ, Hoàng Hán cũng đang đứng nhìn. Nếu tình thế vừa mở ra, Trịnh Thiên Tắc sống sẽ có lợi hơn cho y, y chắc chắn sẽ ra tay cứu Trịnh Thiên Tắc.
- Trịnh Thiên Tắc chết Hoàng Hán mới có thể ngồi vững ở hệ thống công an Hoàng Lương. Cho dù xuất phát từ góc độ nào, đối với Hoàng Hán mà nói, Trịnh Thiên Tắc chết sẽ có lợi hơn cho Hoàng Hán, sao Hoàng Hán lại hy vọng Trịnh Thiên Tắc còn sống chứ?
- Cái này cũng khó nói, tình thế của Hoàng Hán thay đổi trong nháy mắt, lại thêm việc bây giờ cục diện chính trị quốc gia cũng có chút rung chuyển, ai biết Tỉnh uỷ sẽ có gió to gì chứ? Tỉnh uỷ một khi có gió, Hoàng Lương cũng phải chịu cùng. Cuối cùng tuồng ở Hoàng Lương sẽ hát cái gì, điệu gì, bây giờ ai cũng không chắc. Nói không chừng Hoàng Lương đột nhiên gió nổi mây phun, cần Trịnh Thiên Tắc ra mặt mới có thể ngăn cơn sóng dữ, đến lúc đó Trịnh Thiên Tắc liền có cơ hội sống rồi.
- Loại tình huống này cũng có khả năng nhưng không lớn.
Quách Vĩ Toàn ngẩn người, đột nhiên cười đầy thâm ý:
- Chú em Quan, cậu giỏi lắm, hoá ra cậu đang lừa tôi.
- Tôi làm sao dám.
Quan Doãn cũng cười:
- Trưởng ban thư ký có cẩm nang diệu kế cũng không nói ra, anh xem, trà nguội hết rồi.
Quách Vĩ Toàn cười càng thần bí:
- Không phải tôi không nói ra mà là thời cơ chưa đến, cậu chắc chắn đang đợi điện thoại, đợi điện thoại của cậu đến rồi, tôi nói cũng không muộn.
Đối với việc Quách Vĩ Toàn và Quan Doãn cùng nhau so chiêu, Ôn Lâm ở một bên thấy rõ nhưng trong lòng lại mơ hồ, không biết rốt cục là chuyện gì. Cũng khó trách cô không hiểu ra sao, Quan Doãn và Quách Vĩ Toàn cũng không phải đọ sức thực sự, chỉ là thông qua sự kiện Hồng Nhan Hinh để đoán xem tiến triển tiếp theo của thế cục Hoàng Lương, mượn cơ hội này để nói về cách nhìn của mỗi người đối với vận mệnh của Trịnh Thiên Tắc và cách làm người của Hoàng Hán.
Đồng thời, Quách Vĩ Toàn chủ động tham gia vào sự kiện Hồng Nhan Hinh, lại là vẻ mặt chắc chắn liền chứng minh anh ta chắc chắn có chủ ý, chỉ là giống như luôn cất giữ không nói, Quan Doãn có ý ép anh ta mở miệng. Nhưng xem ra Quách Vĩ Toàn không những có kiên nhẫn mà còn có niềm tin, cứ không nói, phải đợi điện thoại của Quan Doãn kêu thêm lần nữa.
Chốn quan trường đấu trí đấu lực có lúc cũng là chuyện rất thú vị, nói gần nói xa dấu diếm mũi dao, có lúc còn chú ý khởi, thừa, chuyển, hợp, hoặc là che đậy ý định giết người, lợi dụng lực sát thương của lời nói để giết địch trong vô hình, so đấu chính là so trí lực cao thấp và kỹ xảo ngôn ngữ.
Đương nhiên, chuyện Quan Doãn và Quách Vĩ Toàn so chiêu không giống với cuộc đọ sức giữa đối thủ với nhau, gọi là bàn luận thì chuẩn xác hơn, thực ra chính là một lần nói chuyện mặt đối mặt, chỉ là lời nói không nói thẳng ra mà thôi.
Bình trà thứ nhất uống xong, điện thoại vẫn chưa đến, Quan Doãn liền pha ấm trà thứ hai. Hắn còn thấy lạ, ông cụ Dung vừa mới về Hoàng Lương, không ở cửa hàng bánh nướng lại đi đâu?
Lúc ấm trà thứ hai pha xong, điện thoại đợi đã lâu cuối cùng cũng đến, không ngoài dự liệu là điện thoại của Hoàng Hán.
- Đối phương sau khi đi từ cửa hàng ven đường ra, đổi một chiếc Honda, chạy về hướng phía Tây ngoại ô, đến phía Tây ngoại ô lại đổi một chiếc Toyota, sau đó chạy đến thôn Tiểu Tô liền đứt manh mối. Đối phương quả thực là tay già đời, nếu không phải nội ứng của tôi nhiều thì lần đổi xe đầu tiên đã mất dấu rồi, nhưng bước đầu kết luận Hồng Nhan Hinh hẳn đang ở trong phạm vi 10 km nếu coi thôn Tiểu Tô làm trung tâm.
Hoàng Hán quả nhiên rất có nghề, trong thời gian ngắn liền điều tra ra nhiều tin tức có ích như vậy, mặc dù cuối cùng không xác định được vị trí cụ thể của Hồng Nhan Hinh nhưng đã thu nhỏ đến trong phạm vi 10 km, không còn như mò kim đáy biển làm người ta thiếu tự tin rồi.
- Cảm ơn Cục trưởng Hoàng, vất vả cho anh rồi.
Quan Doãn khách khí một câu:
- Chuyện còn lại cứ giao cho tôi.
- Thật sự không cần tôi hỗ trợ nữa?
Hoàng Hán không xác định lại hỏi:
- Nếu tiếp tục điều tra, trong vòng 24h chắc chắn có thể tra ra được tung tích của Hồng Nhan Hinh.
- Thật sự không cần làm phiền Cục trưởng Hoàng nữa.
Quan Doãn thành khẩn nói:
- Hơn nữa 24h quá muộn, e là Hồng Nhan Hinh không chống đỡ được 24h. Nói thật, cô ta 4h cũng không thể chịu được.
- Đúng vậy.
Hoàng Hán thanh âm hạ xuống vài phần:
- Thêm một phần lực lượng thì thêm một phần hy vọng. Đại thư ký Quan, nếu anh lo lắng tôi tìm thấy Hồng Nhan Hinh trước, tôi có thể bảo đảm với anh, sau khi Hồng Nhan Hinh được cứu ra, tuyệt đối sẽ xuất hiện ngay trước mặt anh.
Nghe ra Hoàng Hán quả thật quan tâm Hồng Nhan Hinh, Quan Doãn cũng không sợ Hoàng Hán cướp Hồng Nhan Hinh với hắn --- Hồng Nhan Hinh không tin tưởng Hoàng Hán, cho dù cô ta được Hoàng Hán cứu ra cũng sẽ không giao tài sản của Trịnh Thiên Tắc cho Hoàng Hán --- mà là mục tiêu của Hoàng Hán quá lớn, dễ bị đối phương phản chế, hơn nữa hắn muốn mượn tay Hoàng Hán làm đối phương hết hồn, muốn để Hoàng Hán rút dây động rừng.
Nếu nói để lộ chuyện Khuất Văn Lâm đến núi Hoàng Lương cứu Trịnh Thiên Tắc là rút dây động rừng, vậy thì chỉ kinh động con rắn nhỏ, nhưng chỉ cần rắn nhỏ kinh động, rắn lớn sẽ lộ đuôi ra, đến lúc đó để Hoàng Hán ra mặt bắt rắn lớn, xem Hoàng Hán làm thế nào.
- Cục trưởng Hoàng hiểu lầm rồi, tôi không có ý đó.
Quan Doãn giải thích:
- Tôi nhận được tin tức nói Cục trưởng Trịnh có khả năng ở trên núi Hoàng Lương, bây giờ có người đang xác minh tin tức, nếu tin tức là thật, thép tốt phải dùng làm lưỡi dao, lúc đó Cục trưởng Hoàng nên ra mặt.
- Ồ… Tin tức đáng tin không?
Giọng Hoàng Hán không sợ không mừng, bình tĩnh như nước:
- Nếu đáng tin thì tôi lúc nào cũng chuẩn bị sẵn sàng ra tay.
- Có thể tin cậy.
Quan Doãn hàm hồ nói:
- Nhưng tôi nghĩ Cục trưởng Hoàng nên tập trung tinh lực, lúc nào cũng chuẩn bị tốt để tiến đến núi Hoàng Lương.
Buông điện thoại của Hoàng Hán xuống, Quách Vĩ Toàn dùng tay chỉ Quan Doãn:
- Cậu thật là ghê gớm quá, giao thủ với Hoàng Hán cũng thành thạo rồi, hậu sinh khả uý.
Quan Doãn còn chưa khiêm tốn vài câu, điện thoại lại kêu, là Lưu Bảo Gia gọi đến.
- Anh Quan hỏi được rồi nhưng anh ta không biết địa điểm cụ thể, chỉ biết cuối cùng qua tay ở thôn Tiểu Tô.
Giọng Lưu Bảo Gia có ba phần ý hưng phấn:
- Có cần đến thôn Tiểu Tô ngay lập tức không?
- Cậu dẫn người về cục để Sở Triều Huy và Đới Kiên Cường đi đến thôn Tiểu Tô.
Quan Doãn không chút do dự chỉ bảo nói:
- Cho Tấn Lực đến núi Hoàng Lương hội hợp với Khuất Văn Lâm, sau khi hợp lại lập tức rút về từ núi Hoàng Lương.
- Sao vậy?
Lưu Bảo Gia vô cùng không hiểu cách sắp xếp của Quan Doãn:
- Anh Quan, thời khắc quan trọng, tôi không thể lui về phía sau?
- Đừng nói nhảm, mau lui về.
Quan Doãn chẳng quan tâm đến việc giải thích với Lưu Bảo Gia nữa:
- Chuyện này liên quan đến lợi ích của mấy bên, bây giờ cậu còn rất nhỏ yếu, không cần chống chọi, lập tức quay về.
- Thôi được.
Lưu Bảo Gia vừa nghe Quan Doãn nổi giận, không dám nói nhiều, lập tức nói:
- Lập tức làm theo.
Để điện thoại xuống, Quan Doãn thở dài một tiếng, thấy Quách Vĩ Toàn vẫn bộ dạng Lã Vọng buông cần, hắn mỉm cười, vén tay áo lên nói:
- Trưởng ban thư ký, nếu anh rất có kiên nhẫn hay để tôi bộc lộ tài năng cho anh xem?
Nhớ thank nhé!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của iToby