Đám cưới giữa Sở Phàm và đại tiểu thư đã thu hút sự chú ý của toàn thế giới, bởi có một người đàn ông đã cầm súng đến gây sự. Tất cả mọi người có mặt tại hiện trường đều phát hoảng lên, mọi ánh mắt sợ hãi đổ dồn về phía người đàn ông đang chỉ súng vào Kỷ Tiêm Tiêm.
Trong phút chốc, đại tiểu thư cũng bị dọa đến sắc mặt tái nhợt. Hai mắt Sở Phàm phát lạnh. Hắn lạnh lùng nhìn gã đàn ông đang đứng cách mình có bảy tám thước.
Gã đàn ông này đội một cái mũ lớn trên đầu, che lấp phần lớn mặt. Khuôn mặt tiều tụy lo âu của y nhìn thoáng qua vẫn còn phảng phất vẻ tiêu sái ngày trước, nhưng trong vẻ hào sảng lại tạo cho người khác một cảm giác sa sút.
Gã đàn ông đang cầm súng uy hiếp đại tiểu thư kia, không ngờ lại là người đã biến mất bấy lâu – Tần Khải.
- Không tồi, là tao đây.
Tần Khải giựt cái mũ trên đầu xuống, hung hăng vứt xuống đất. Ánh mắt lộ ra vẻ hung hãn, nhìn Sở Phàm.
Đại tiểu thư sau khi phục hồi tinh thần, nhìn ra là Tần Khải thì khuôn mặt tuyệt mỹ tràn ngập sự phẫn nộ:
- Hóa ra là anh à? Anh làm cái gì vậy hả? Những sai trái trước kia của anh chúng tôi đã không truy cứu làm gì, sao anh lại có thể như thế được chứ.
- Ha ha, tôi đang làm cái gì à? Ha ha, Tần Khải tôi không có được cái gì thì cũng đừng có kẻ nào mơ tưởng có được. Tôi muốn giết cô, sau đó tôi sẽ tự sát. Như vậy, sẽ không ai cướp cô đi được, ai cũng không cướp được.
Tần Khải cười như điên như dại.
Hóa ra từ sau khi Tần Khải bị phát hiện là đánh cắp tài liệu mật nội bộ của Quốc Cảnh thì chạy đi tìm Lam Chính Quốc xin giúp đỡ. Nào ngờ, Lam Chính Quốc chợt trở mặt, căn bản không thèm để ý gì đến y. Y đành phải rời đi mà cực kỳ phẫn hận. Từ đó về sau, y đã trở thành đối tượng bị cảnh sát truy nã. Chỉ trong có một đêm mà hắn đang từ chỗ là một quản lý cấp cao của một tập đoàn, trở thành một kẻ lưu lạc hai bàn tay trắng, lại còn là nghi phạm bị cảnh sát truy lùng nữa. Nản lòng và thoái chí, Tần Khải đã không còn niềm tin và hy vọng vào sự sống nữa. Sau đó, y nghe thấy tin tức Sở Phàm sau khi tái cơ cấu thì trở thành chủ tịch của Tập đoàn Sở Thị. Điều đó làm cho trong lòng y rất ghen tị. Ngay sau đó, y lại biết được, Sở Phàm sắp sửa cưới đại tiểu thư làm vợ. Tin tức này có thể nói là như lửa đổ thêm dầu, khiến cho y càng thêm phẫn nộ và ghen tức, muốn hủy diệt cả hôn lễ này. Y muốn giết chết đại tiểu thư, và nếu có thể giết luôn cả Sở Phàm thì càng tốt. Cuối cùng y cũng tự sát theo. Dù sao, y đã trắng tay rồi, đã bị cả thế giới này vứt bỏ, y còn gì cố kỵ nữa đâu.
Sau khi hạ quyết tâm, Tần Khải liền tìm mọi cách lấy được một khẩu súng rình rập ở đây. Ngày 20, trước hôn lễ của Sở Phàm và đại tiểu thư một ngày, y luôn luôn rình rập xung quanh biệt thự Lam Hải. Mãi cho đến hôm nay, y mới giả mạo làm ký giả, đứng lẫn lộn trong đám phóng viên, đợi cho Sở Phàm và đại tiểu thư đi ra thì y mới gạt đám bảo vệ, xông lên phía trước và cầm súng chỉ vào đại tiểu thư.
Ánh mắt Sở Phàm vô cùng lạnh lẽo. Chuyện mà hắn không muốn nhất cuối cùng cũng phát sinh. Tần Khải cầm súng xông lên là đã mang tâm lý tự sát rồi, lại còn muốn đại tiểu thư, thậm chí là nhiều người khác nữa chết cùng với y. Trong lòng Sở Phàm biết, lúc này tốt nhất là phải ổn định cảm xúc của Tần Khải, tranh thủ thời gian tính toán các đối sách. Hắn cố gắng kiềm chế lửa giận trong lòng, giọng điệu hòa hoãn nói:
- Tần Khải, anh là một người rất ưu tú. Anh cũng đọc qua sách vở có nói rằng anh không biết con đường anh đi về đâu thì đừng đi sao? Nếu giờ mà anh buông súng xuống thì tất cả mọi chuyện đều còn cơ hội vãn hồi được. Tôi biết hoàn cảnh hiện nay của anh có chút gian nan, nhưng đời người ta có ai là không gặp phải những đoạn khó khăn? Tôi tin tưởng là chỉ cần anh hạ súng xuống, một lần nữa tỉnh táo lại, với sự sáng suốt của anh, nhất định anh sẽ “Đông Sơn tái khởi”
- Thối tha! Hôm nay tao thế này là đều do thằng khốn nạn là mày tạo ra hết. Tình cảm của tao với Kỷ Tiêm Tiêm vốn rất tốt đẹp cơ mà. Chỉ tại mày xuất hiện chen ngang. Cho nên nếu mày không xuất hiện thì tao cũng không đến nông nỗi như bây giờ. Tất cả đều là tại mày hết.
Tần Khải rú rít lên.
Đại tiểu thư rất giận dữ, lạnh lùng nói:
- Tần Khải, anh sai rồi, tôi chưa từng có cảm tình với anh. Từ đầu chí cuối đều là anh đơn phương tình nguyện mà thôi. Tất cả những hậu quả này cũng đều là tự anh tạo ra hết.
- Im miệng! Cô là loại đàn bà ghê tởm. Tôi muốn giết cô.
Sắc mặt Tần Khải rất dữ tợn, tay phải đang cầm súng run rẩy vì kích động. Y há mồm thở gấp, nhìn qua, có vẻ như bất cứ lúc nào cũng có thể bóp cò.
- Từ từ, Tần Khải, chờ chút, anh nghe tôi nói đã.
Sở Phàm vội vàng nói, muốn bình ổn lại cảm xúc đang kích động của Tần Khải. Đồng thời, hắn nắm tay đại tiểu thư, thầm ra hiệu, ý bảo đại tiểu thư nên dịu dàng một chút, không nên chọc giận y. Hắn nói tiếp:
- Tần Khải, anh phải rõ ràng điều này. Tất cả hoàn cảnh hiện nay của anh không phải là do chúng tôi tạo ra. Trong lòng anh biết rõ là do ai tạo ra mà. Anh phải biết là lúc đầu là ai đã dụ dỗ anh, lừa gạt anh chứ.
Tần Khải thấy nao nao. Y hiểu rằng Sở Phàm đang âm thầm ám chỉ kẻ đó là Lam Chính Quốc. Cùng lúc đó, Sở Phàm nhìn thấy phía sau Tần Khải có mấy người bảo vệ đang lặng lẽ đi lại gần y, định nhảy lên đè y ngã xuống đất.
Nhưng tâm trạng đang cảnh giác cao độ của Tần Khải đã nhận ra dấu hiệu này rất nhanh. Y tức tối nói:
- Tất cả chúng mày đừng có lộn xộn. Nếu lộn xộn tao sẽ nổ súng ngay.
- Thế thì Tần Khải, cậu cũng muốn bắn tôi sao?
Một tiếng nói vô cùng điềm tĩnh vang lên. Kỷ Thiên Vũ chậm rãi đi ra, nghiêm mặt bước về phía Tần Khải.
Tần Khải nhìn thấy Kỷ Thiên Vũ thì trong lòng cũng kinh hãi. Trước đây, chính Kỷ Thiên Vũ là người một tay đào tạo ra y, cũng không ngừng bồi dưỡng gây dựng cho y, đề bạt y lên vị trí là một trong các tổng giám đốc. Bởi vậy, Kỷ Thiên Vũ có thể nói là một ân nhân của y. Cho nên nhìn thấy Kỷ Thiên Vũ đi ra, trên mặt y đúng là có vẻ rất khó coi, nhưng y vẫn lập tức lớn tiếng, nói:
- Đứng lại, Kỷ, Kỷ…. Ông đừng có qua đây. Ông mà còn tiến về phía trước là tôi sẽ nổ súng ngay. Ông đừng có ép tôi.
Kỷ Thiên Vũ nghe thế thì đành dừng bước. Ông hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói:
- A Khải, cho tới nay tôi đều cho rằng cậu là một tài năng lương đống của công ty. Nhưng biểu hiện của cậu khiến tôi rất thất vọng. Cậu để tay lên ngực tự hỏi lại mình xem. Những năm gần đây tôi có từng bạc đãi cậu không? Thế vì cái gì cậu lại làm ra những chuyện thế này? Bây giờ còn cầm súng chỉ vào con gái tôi. Rốt cuộc cậu còn muốn sai đến thế nào nữa? Chẳng lẽ cậu thật sự là hết thuốc chữa rồi sao?
Tần Khải nghe thế thì cơ thịt trên mặt hơi co rút lại. Lời nói của Kỷ Thiên Vũ như có dao, đâm vào lòng y. Thừa dịp Tần Khải thoáng phân tâm, trong nháy mắt này Sở Phàm thò tay vào túi quần. Trong túi quần là một cái bút máy, là bút hắn hay dùng để ký cho tiện.
Tần Khải tức giận nói:
- Tôi đã không còn đường quay lại nữa rồi. Tôi chỉ còn lại hai bàn tay trắng thôi. Tôi thua rồi, tôi rối lắm. Tôi không cam lòng, không cam lòng đâu.
- Không, cậu nhầm rồi. Tài năng và kiến thức của cậu còn chưa mất đi, người trẻ tuổi ai cũng có thể phải đi đường vòng một chút. Chỉ cần cậu chấp nhận bài học giá trị này, tôi vẫn có thể tiếp nhận cậu được, Quốc Cảnh cũng sẽ tiếp nhận cậu.
Kỷ Thiên Vũ nói rồi dừng lại một chút, hòa ái nói:
- A Khải, buông súng đi. Cậu còn đoạn đường đời rất dài phải đi. Hạ súng thôi.
- Không, không, tôi không thể tiếp tục được nữa. Tôi hiểu pháp luật. Tôi không thể quay đầu lại được nữa.
Tần Khải nói rồi ánh mắt lại dữ dội, lành lạnh nói:
- Chủ tịch, là tôi có lỗi với ngài.
- Đại tiểu thư, cẩn thận!
Sở Phàm thấy sắc mặt của Tần Khải có vẻ bất thường, xoay người bảo vệ đại tiểu thư. Ngay trong nháy mắt, “đoàng” một tiếng đinh tai.
Tiếng súng vang lên đồng thời cùng lúc với bàn tay phải của Sở Phàm vung lên, một ánh sáng lạnh linh hoạt và sắc bén chợt lóe, Tần Khải đang cầm súng đứng đó chợt thân thể cứng ngắc, hai mắt mở to, đôi mắt như không thể tin được, không thể tin được là huyệt my tâm (huyệt giữa hai chân mày) của mình bị một chiếc bút máy màu đen đâm vào. Ngay sau đó, y té sấp trên mặt đất. Những bảo vệ phía sau y lập tức lao lên, cướp súng trong tay, tóm chặt lấy y. Ánh mắt y đang mở trừng trừng, dần dần mất đi ánh sáng, trở nên ngây dại.
Lúc này, những người đang kinh hãi tại hiện trường mới phục hồi lại tinh thần. Sau đó, nhất thời mọi người đều xôn xao kinh ngạc, hiện trường lại hỗn loạn.
Sở Phàm ôm chặt lấy đại tiểu thư. Hắn nhìn khuôn mặt đại tiểu thư, mỉm cười, dịu dàng hỏi:
- Đại tiểu thư, em không sao chứ?
Thấy Sở Phàm hỏi như vậy, đại tiểu thư mới phục hồi lại tinh thần. Đôi mắt đẹp vẫn còn nét hoảng sợ của nàng nhìn Sở Phàm, gấp gáp hỏi:
- A Sở, anh không sao chứ? Anh có sao không?....
Sở Phàm lắc đầu, miễn cưỡng cười nói:
- Không, không sao. Anh không sao đâu.
Đại tiểu thư sửng sốt. Vừa rồi rõ ràng nàng đã nghe thấy tiếng súng. Chẳng lẽ đó là ảo giác? Hay là phát súng kia không bắn trúng ai cả?
Nhưng lúc này, đại tiểu thư lại cảm thấy tay mình ôm Sở Phàm có cảm giác dinh dính, như có chất lỏng ấm nóng không ngừng chảy ra. Nàng cả kinh, đưa tay ra nhìn, rõ ràng là tay toàn vết máu. Nàng không kìm nổi thất thanh kêu lên:
- A Sở, anh, anh bị trúng đạn rồi. Anh bị thương. Tại sao lại có thể thế được chứ? Tại sao lại như thế? A Sở, anh cảm thấy thế nào? Anh sẽ không việc gì chứ?
Tiếng kêu gào của đại tiểu thư đã thu hút sự chú ý của mọi người. Lúc này, những người trong sân cũng thấy được phía sau lưng Sở Phàm đang liên tục chảy máu. Lập tức có người lấy điện thoại ra gọi cấp cứu 120.
- Anh, anh không sao đâu.
Sở Phàm thở gấp, thân thể từ từ ngồi xổm xuống. Đại tiểu thư cố sức đỡ hắn. Hai mắt nàng không kìm nổi đã rơi lệ không ngừng.
- Đại tiểu thư, không, đừng khóc. Anh không sao đâu. Thật mà, anh có thể cảm giác được là anh sẽ không sao đâu mà. Đừng khóc!
Sở Phàm nói dịu dàng:
- Đại tiểu thư, thực xin lỗi. Anh định tổ chức cho em một hôn lễ rực rỡ ai cũng phải ngưỡng mộ. Không ngờ lại phát sinh những chuyện thế này. Thực là xin lỗi….
- A Sở, anh không cần phải nói gì nữa. Huhu, em không cần cái gì hết, em không cần hôn lễ thế nào cả. Em chỉ cần anh còn sống. Em chỉ cần anh vĩnh viễn làm bạn bên em thôi. Không, đừng mà, A Sở, anh không sao chứ….
Đại tiểu thư khóc như mưa, nước mắt cuồn cuộn như suối chảy.
- Anh, anh không sao.
Sở Phàm nói xong vươn tay nhẹ nhàng vỗ về gương mặt đại tiểu thư, dịu dàng nói:
- Dù có thế nào, trong mắt anh em vẫn là cô…. cô dâu xinh đẹp ….. nhất.
Dứt lời, Sở Phàm ngất xỉu luôn.
- A Sở!
Đại tiểu thư đau đớn kêu lên. Cùng lúc đó, có tiếng còi xe cứu thương phía trước.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tdvcb44
Chương 400: Mãi mãi ở bên nhau, một người cũng không thiếu được (Phần I)
Dịch: Võ Gia Trang
Nguồn:sưu tầm
Bệnh viện Nhân dân.
Ngoài cửa phòng cấp cứu đang đứng rất đông người, đại tiểu thư được Kỷ Thiên Vũ và nhị tiểu thư nâng đỡ đứng đó. Nàng vẫn mặc bộ áo cưới xa hoa toàn màu trắng, khuôn mặt xinh đẹp lo lắng vô cùng. Hai mắt đã khóc đỏ cả lên, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Nhị tiểu thư cũng khóc thút thít đỏ hết cả mắt, trong lòng thầm cầu nguyện: “Sở ca ca, anh không được có chuyện gì đâu nhé. Sở ca ca, em còn muốn chính mình gọi anh một tiếng “anh rể” nữa cơ mà. Sở ca ca, Sở ca ca, anh có nghe thấy không?”
Lúc này, trên đường đến phòng cấp cứu vang lên tiếng bước chân dồn dập. Mọi người nhìn lại, hóa ra là Kim Cương và Ngân Hồ đang đỡ Ngô bá vội vàng chạy tới.
Kỷ Thiên Vũ thấy thế vội vàng ra đón, nói:
- Ngô bá, bác tới rồi.
- Thiếu, Thiếu chủ thế nào rồi?
Ngô bá hỏi dồn dập.
- Vẫn đang cố gắng cứu chữa ở bên trong. Ngô bá, bác già rồi đừng lo lắng quá, Sở Phàm phúc to mạng lớn, sẽ không có chuyện gì đâu.
Kỷ Thiên Vũ khoan thai an ủi ông.
Đúng lúc đó, cửa phòng cấp cứu rốt cuộc mở ra, một vị bác sĩ bước ra. Đại tiểu thư vội vàng chạy lại, hỏi vội:
- Bác sĩ, bác sĩ, anh ấy, tình hình anh ấy ra sao rồi?
Bác sĩ nhìn đại tiểu thư, hỏi:
- Cô là người nhà của bệnh nhân à?
- Vâng, tôi là vợ anh ấy.
Đại tiểu thư kiên định đáp, rồi lại lo lắng hỏi:
- Bác sĩ ơi, tình hình anh ấy rốt cuộc thế nào rồi?
- Trước mắt thì đã qua cơn nguy hiểm rồi. Nhưng mà….
Bác sĩ ngừng lại một chút, rồi buông tiếng thở dài:
- Người bệnh tuy rằng đã thoát khỏi cơn nguy kịch, nhưng lại không tỉnh lại. Có thể là rơi vào tình trạng hôn mê.
Đại tiểu thư nghe thấy Sở Phàm đã qua cơn nguy kịch thì tâm trạng ngàn cân treo sợi tóc coi như được thư thả lại. Nhưng mà câu nói tiếp theo của bác sĩ lại khiến cho nàng lo lắng vô cùng. Nàng vội hỏi:
- Thế, thế chồng tôi khi nào mới có thể tỉnh lại?
- Điều này thì … chúng tôi cũng không thể xác định được. Chỉ có thể dựa vào ý chí nghị lực của người bệnh và cố gắng của người thân xem có thể tỉnh lại được hay không thôi.
- Thế, thế là có ý gì? Chúng tôi biết cố gắng thế nào?
Đại tiểu thư kinh ngạc hỏi lại.
- Ví dụ như là hàng ngày trò chuyện với người bệnh để thức tỉnh dần ý thức của anh ấy chẳng hạn.
Bác sĩ giải thích ngắn gọn rồi rời đi.
Bảy ngày sau.
Trong phòng số 22 của bệnh viện, Sở Phàm sắc mặt bình thản nằm trên giường. Hô hấp của hắn rất đều, nhưng chỉ là vẫn nhắm mắt thôi.
Đại tiểu thư cầm một chiếc khăn ướt đưa cho hộ lý đang lau chùi toàn thân cho Sở Phàm. Đôi mắt đẹp dừng lại trên gương mặt chan chứa thân thương của hắn, miệng thì thào nói:
- Ông xã, ông xã à, bao giờ thì anh mới có thể tỉnh lại đây? Tối nào em cũng nói chuyện với anh, anh có nghe thấy không? Nếu nghe thấy sao anh lại không mở mắt ra? Anh có biết là mấy ngày rồi em đều không ngủ được không? Không lúc nào em không mong anh tỉnh lại cả. Ông xã à, anh nhanh nhanh tỉnh lại đi, có được không? Anh đã nói là sẽ phải cùng em về quê ngắm biển. Anh bảo sẽ cùng em đi suốt cuộc đời này cơ mà. Anh đã nói nhiều thế mà cứ ngủ mãi thế này, làm sao thực hiện lời hứa hẹn của anh đây? Anh là đàn ông mà, không thể nói chuyện mà không giữ lời đâu nhé. Ông xã à, tỉnh lại đi được không? Em muốn nghe anh nói anh yêu em quá. Em rất nhớ hai tay anh ôm em mạnh mẽ. Em nhớ nụ hôn của anh. Ông xã ơi, yêu anh mà, anh tỉnh lại đi được không….
Ngay trong lúc đại tiểu thư ở trong phòng bệnh rầm rì nói chuyện với Sở Phàm thì bên phòng ngoài có một cô gái trẻ xinh đẹp mặc một bộ váy ngắn màu lam nhạt, t rong tay ôm một bó hoa lan. Cô nhìn qua cửa phòng bệnh bằng kính, thấy Sở Phàm đang mê man, nhìn đại tiểu thư đang cẩn thận chăm sóc Sở Phàm, đôi mắt xinh đẹp của cô lại hiện ra một ánh nhìn rầu rĩ và sầu muộn.
Sau đó, cô chậm rãi xoay người bước đi, tìm y tá phụ trách phòng số 22 kia, đưa bó hoa lan trong tay cho người y tá, ngắn gọn nói vài câu rồi lặng lẽ rời đi.
Người y tá có vẻ như đã quen với cảnh này, chờ cho cô gái xinh đẹp và u buồn mặc bộ váy màu lam nhạt kia rời đi rồi mới thầm thì nói:
- Thật là một cô gái kỳ lạ! Ngày nào cô ấy cũng mang theo một bó hoa lan đến thăm Sở Phàm, nhưng chỉ đứng bên ngoài phòng bệnh nhìn qua cửa thôi chứ không vào bên trong. Thật không biết là cô ấy với Sở Phàm là quan hệ gì nữa. Àizzz, cái anh chàng Sở Phàm này cũng không biết bao giờ mới tỉnh lại nữa. Ngày nào cũng có mấy cô xinh đẹp đến thăm. Anh ta mà không tỉnh lại thì mấy người đẹp kia chắc đau lòng lắm.
Trong phòng bệnh, đại tiểu thư ngồi trên một chiếc ghế đặt cạnh đầu giường Sở Phàm. Nàng vỗ về nhẹ nhẹ khuôn mặt của Sở Phàm, trong mắt chan chứa tình cảm dịu dàng, miệng thì nỉ non những lời nói tràn trề tình cảm. Nói mãi, nói mãi, nàng cảm thấy mí mắt díu lại. Đã ba bốn ngày liền nàng không hề có một giấc ngủ ngon. Nàng cố gắng nhưng không thể chống đỡ nổi cơn buồn ngủ, hai mí mắt cứ díp lại, nàng nhẹ nhàng gối đầu lên ngực Sở Phàm, khép mắt lại, chỉ trong chốc lát đã hít thở đều đều.
Đúng lúc này, tay phải của Sở Phàm khẽ động, chỉ có điều là đại tiểu thư không nhìn thấy động tác rất nhỏ này.
Ngay sau đó, hai tay Sở Phàm cũng bắt đầu cử động. Đột nhiên, hắn ho lên một tiếng thật mạnh, sau đó mở hẳn hai mắt ra. Liếc mắt một cái đã thấy ngay đại tiểu thư đang ngủ gục trên ngực mình, trong lòng hắn cảm thấy rất ấm áp, lại có chút đau lòng… thấy yêu thương hơn. Hắn không biết mình đã hôn mê mất bao lâu, có lẽ mấy ngày vừa rồi đại tiểu thư đều ở bên cạnh săn sóc hắn.
- Đại tiểu thư, đại tiểu thư….
Sở Phàm khẽ gọi, tay vỗ nhẹ lên khuôn mặt thanh tú, trong mắt tràn đầy tình thương yêu.
Đại tiểu thư vốn đang ngủ say bỗng mơ mơ hồ hồ nghe thấy tiếng Sở Phàm gọi. Trong tiềm thức, nàng tưởng rằng mình đang nằm mơ. Nhưng cuối cùng nàng vẫn mở mắt, nhìn lại phía Sở Phàm. Vừa thấy Sở Phàm cũng đang mở to mắt, mỉm cười nhìn mình, nàng quả thực không thể tin nổi. Nàng chớp chớp mắt, lại nhìn lại Sở Phàm. Đúng thế, không hề nhìn lầm, Sở Phàm đúng là đang mở to hai mắt nhìn mình mà.
- Anh, anh đã tỉnh rồi?
Đại tiểu thư run run hỏi.
- Đại tiểu thư, đã làm em phải lo lắng rồi.
Sở Phàm dịu dàng nói.
Tiếng nói quen thuộc, ánh mắt dịu dàng, vừa một lần nữa nghe thấy thì hai hàng nước mắt của đại tiểu thư không kìm được mà tuôn ra như suối. Nước mắt càng lúc càng nhiều, thân thể mềm mại cũng run lên nhè nhẹ.
- Đại tiểu thư, anh không phải là đã tỉnh rồi sao? Em sao lại còn… còn….
Sở Phàm chưa nói hết lời thì đại tiểu thư đã sung sướng khóc lớn lên. Nước mắt tuôn như mưa, nàng khóc nức nở, dường như muốn khóc trôi cả những lo lắng, u buồn mấy ngày qua.
Sở Phàm nhìn thấy đại tiểu thư khóc như mưa như gió thì không kìm nổi, đưa tay ra, dịu dàng gọi:
- Bà xã.
- Ông xã.
Đại tiểu thư nức lên một tiếng, ôm lấy Sở Phàm, vùi đầu vào cổ hắn. Thân thể mềm mại vẫn run lên nhè nhẹ.
- Bà xã, đừng khóc nữa được không? Chờ anh khỏe hẳn rồi lại chọn một ngày khác, anh với em lại tổ chức một hôn lễ thật long trọng có được không? Anh phải để em mặc áo cưới đẹp nhất, trở thành cô dâu xinh đẹp nhất thế giới này.
Sở Phàm khẽ nói bên tai đại tiểu thư.
- Vâng,
Đại tiểu thư gật đầu, rồi vẫn nghẹn ngào, nói:
- Ông xã, em đã biết là anh nhất định sẽ tỉnh lại mà, em đã biết mà.
- Đương nhiên là anh sẽ tỉnh lại rồi. Anh làm sao nhẫn tâm bỏ mặc em được chứ.
Khi tiếng khóc nức nở rồi thút thít ngưng dần, nàng ngẩng khuôn mặt đẫm nước lên nhìn Sở Phàm, rồi cúi xuống, mạnh dạn hôn môi hắn.
... ..... ..... ....
- Những lời em nói với anh anh có nghe thấy không? Lúc anh mê man có cảm giác thấy không?
Đại tiểu thư nằm trong lòng Sở Phàm, khẽ hỏi.
Sở Phàm dịu dàng đáp:
- Nghe thấy. Câu nào anh cũng nghe thấy. Mấy ngày nay anh dường như nằm mơ, một giấc mơ như thật, lại như rất xa xôi. Những lời em nói anh đều nghe ddc cả, nhưng anh không làm sao mở miệng nói chuyện với em được.
- Thế ư, thế lúc nằm mơ kia thì mơ thấy cái gì?
Đại tiểu thư bỗng nghiêm mặt, hỏi.
- Anh ấy hả…
Sở Phàm nghĩ nghĩ rồi nói:
- Trong mơ anh thấy có một cánh cửa, hai bên cửa có đầu trâu mặt ngựa đang đứng. Đầu trâu mặt ngựa vẫn khuyên anh đi vào bên trong đi, nhưng anh nói anh không đi. Cánh cửa kia là đường đi vào âm phủ, anh không đi, anh phải về dương gian. Đầu trâu mặt ngựa bảo là ở dương gian không có gì hay cả, đi vào trong cánh cửa này rồi là có thể luân hồi, có thể thăng lên thế giới cực lạc. Anh nói anh không vào, ở dương gian còn có bà xã của anh. Bà xã của anh là cô dâu xinh đẹp nhất trên thế giới, anh còn chưa động phòng với bà xã, anh không cam lòng, anh phải quay về dương gian. Cứ thế rồi anh tỉnh lại thôi.
Đại tiểu thư nghe thế thì không kìm nổi, cười khúc khích. Khuôn mặt đã hết khóc, mỉm cười tươi lên trông cực kỳ xinh đẹp. Nhưng trên mặt cũng có chút ửng hồng, hai mắt xấu hổ nhìn Sở Phàm.
- Đáng ghét! Toàn trêu em thôi.
Đại tiểu thư hờn mát, rồi tiếp đó nghĩ ra cái gì, nàng xem giờ, vội vàng nói:
- Đúng rồi, em suýt nữa thì quên. Em còn phải đi đón người. Em nghĩ anh mà nhìn thấy người này thì cũng sẽ rất vui.
- Em đón ai vậy?
Sở Phàm ngạc nhiên hỏi.
Đại tiểu thư cười thần bí, bảo:
- Giờ không nói cho anh biết được. Sắp đến giờ rồi, em phải ra sân bay. Anh ngoan ngoãn ở đây một lúc nhé. Em sẽ trở về ngay, lúc đó anh sẽ biết là ai ngay thôi mà.
- Ơ thế bây giờ em đi luôn à?
Sở Phàm không muốn rời ra, lại hỏi.
- Em đi một lúc về ngay mà. Ông xã, ngoan nào.
Đại tiểu thư nói rồi hôn nhẹ lên trán Sở Phàm, rồi đi ra ngoài. Sở Phàm nhìn theo bóng dáng đại tiểu thư yểu điệu rời đi, trong lòng có cảm giác rất ấm áp, lại nhớ lại lúc hắn sắp tỉnh lại đã nghe thấy đại tiểu thư gọi hắn là “ông xã” một cách đầy yêu thương.
Việc phát sinh trong hôn lễ hắn chưa từng nghĩ qua. Có điều cuối cùng Tần Khải cũng phải trả giá. Hắn biết, hắn ném cái bút máy sắc nhọn đó đi, chắc chắn sẽ lấy mạng Tần Khải.
Đang lúc hắn đang suy nghĩ thì cửa phòng bệnh bật mở, một cô y tá đi vào, trong tay cầm một bó hoa lan.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tdvcb44
Chương 400: Mãi mãi ở bên nhau, một người cũng không thiếu được (Phần II)
Kết Thúc
Dịch: Võ Gia Trang
Nguồn:sưu tầm
Cô y tá nhìn Sở Phàm, khuôn mặt thanh lịch nở nụ cười vui mừng, nói:
- Sở Phàm, rốt cuộc anh cũng tỉnh rồi. Anh mê man bảy ngày bảy đêm rồi đó.
Sở Phàm ngạc nhiên hỏi:
- Vậy ư? Mê man một thời gian lâu như vậy rồi sao? Nhưng tôi không hề có chút cảm giác nào cả.
Cô y tá cười nói:
- Anh đương nhiên là không có cảm giác gì rồi. Mấy ngày qua lúc nào vợ anh cũng ở bên cạnh anh cả, nào là chăm sóc anh, rồi thì mát xa xoa bóp cả người….v.v. Vợ anh thật là tốt.
Sở Phàm biết cô y tá đang nói tới đại tiểu thư. Hắn mỉm cười, trong lòng thấy rất ấm áp.
- À, bó hoa này là của một cô gái đến tặng cho anh. Nói ra thì cũng rất kỳ lạ. Cô gái này ngày nào cũng mang một bó hoa lan đến thăm anh. Vừa rồi cô ấy cũng vừa mới đến đấy. Nhưng mà lần trước anh chưa tỉnh, cô ấy lại rời đi. Chỉ có vừa rồi cô ấy đến thì anh đã tỉnh rồi và đang nói chuyện với vợ anh. Cô ấy cũng không vào quấy rầy mà bảo tôi mang bó hoa này vào cho anh.
Cô y tá nói rồi đưa bó hoa lan kia cho Sở Phàm.
- Thế cô ấy cũng không nói mình là ai à?
- Không, lần nào đến cũng là cô ấy đưa hoa cho tôi hết, sau đó tôi mới mang đến phòng anh.
- Thế ra tất cả những hoa lan kia đều thế ư? Ngày nào cô ấy cũng đưa hoa đến ư?
- Những lời cần nói thì đã nói xong rồi. Tôi giúp anh xử lý hết rồi, giờ tôi phải đi trước đây, còn có việc.
Cô y tá nói rồi đi ra ngoài luôn.
- Được rồi, cảm ơn cô.
Sở Phàm nhìn bó hoa lan trong tay, đột nhiên, ánh mắt hắn dừng lại ở một phong thư gài trong hoa. Tâm vừa động, hắn mở thư ra, thì thấy:
“Sở Phàm, tôi là Lam Tuyết. Thấy tin anh bị thương phải nằm viện mà lòng tôi tan nát, vội vội vàng vàng chạy đến thăm anh. Lúc đó thấy xung quan hanh có rất nhiều người, mà cả vợ mới cưới của anh là Kỷ Tiêm Tiêm cũng đang chăm sóc anh, cho nên tôi đành ở bên ngoài phòng bệnh mà nhìn từ phía xa xa. Trong giây phút đó, tôi thậm chí đã nghĩ là để tôi đến thay anh nằm trên giường bệnh đi. Tôi cam tâm tình nguyện được làm thế. Ngày nào tôi cũng cầu nguyện, cầu nguyện cho anh có thể mau chóng tỉnh lại. Bởi vì anh còn thiếu nợ tôi thật nhiều, thật nhiều lời hứa hẹn, có đúng không? Ví dụ như là đưa tôi đi dạo khắp thủ đô chẳng hạn.
Anh gửi thư cho tôi, anh gửi tin nhắn trên QQ cho tôi, tôi đều biết. Tôi cũng đã về nhà để xem món quà cuối cùng mà ba tôi để lại là gì. Ông đã để lại cho tôi một phong thư, anh có biết trong thư viết gì không? Ông ấy viết, ông rời khỏi nhân gian là tự nguyện, bảo tôi đừng trách anh. Ông còn nói ông vĩnh viễn không thể chăm sóc tôi được, nhưng ông đã nhờ cậy anh đến chăm sóc tôi rồi. Thật khó hiểu. Tôi nghĩ không biết anh và ba tôi chắc đã gặp nhau phải không? Ông đã nói gì với anh? Không phải là bảo anh sẽ chăm sóc cho tôi cả đời đấy chứ? Theo như lời nói trong thư mà ba tôi để lại thì dường như là để anh có trách nhiệm với tôi, để cho anh chăm sóc tôi cả đời. Nhưng… thật khó xử, anh có thể làm được điều đó sao? Người vợ mới cưới của anh liệu có ghen không? …. Hì hì….
Tôi rất vui khi thấy anh tỉnh lại. Phong thư này là khi tôi thấy anh tỉnh lại mới viết cho anh. Khi tôi mang hoa tới thì anh còn chưa tỉnh, tôi vốn đã định đi rồi, mà không biết ma xui quỷ khiến thế nào đã đi rồi lại trở về. Vừa lúc quay lại thì Kỷ Tiêm Tiêm đang ôm anh vui mừng đến rơi nước mắt. Thời điểm đó, tôi cũng khóc. Thật quá tốt! Rốt cuộc anh cũng đã tỉnh lại. Bây giờ trên đời này trừ anh ra thì tôi dường như không muốn thân cận với bất cứ ai cả. Nếu anh cứ mãi không tỉnh như thế, tôi cũng không biết mình sẽ sống sao được nữa. Có lẽ, tôi dần dần đã ỷ lại vào anh quá rồi.
À mà đúng rồi, anh nhắn tin bảo sẽ để lại cho tôi 3% cổ phần của Tập đoàn Sở Thị à? Với giá trị cổ phiếu của Sở Thị hiện nay thì 3% cũng tầm ba bốn tỷ đấy nhỉ? Quá nhiều rồi. Kỳ thực tôi không thiếu tiền đâu. Tôi cũng biết là anh thực bụng, cứ cảm ơn anh đi.
Tới đây cũng không biết phải nói gì nữa. Trong lòng tràn ngập vui sướng, đều là do kích động khi thấy anh tỉnh lại đó. Ha ha, thật là cao hứng!
Đúng rồi, chờ anh khỏe lại, nhất định anh phải cùng tôi đi dạo khắp thủ đô. Ách, với lại, lúc tôi mất hứng anh cũng phải đến giúp tôi. Anh phải để bà xã anh không quan tâm đến tôi nhé. Ba tôi đã nhờ cậy giao tôi cho anh rồi, tôi cũng mặc kệ anh đấy. Được rồi, cũng không viết nữa. Lúc nào gặp lại lại nói chuyện sau.
Chúc anh sớm bình phục để xuất viện!
Tuyết!”
Sở Phàm đọc đi đọc lại bức thư, mắt đã rơm rớm ướt, thầm thì nói:
- Lam Tuyết, là Lam Tuyết, là Lam Tuyết đã đến đây.
Rồi hắn lớn tiếng gọi:
- Y tá, y tá, có ai ở đây không?
- Có đây, có đây, chuyện gì vậy?
Cô y tá kia vội vàng chạy đến, hỏi.
- Cô gái đưa hoa tới kia đâu rồi? Cô ấy đã đi đâu rồi?
- Cô ấy đi rồi, sao thế?
- Không, không sao. Là tôi muốn tìm cô ấy thôi.
- À đúng rồi, trước khi cô ấy đi có nhờ tôi chuyển lời đến anh. Bảo anh nghỉ ngơi cho tốt, đến lúc nào thích hợp thì cô ấy sẽ tìm anh.
Sở Phàm nghe vậy cười cười, gật đầu, nói:
- Tôi biết rồi. Cảm ơn cô nhé!
Chừng nửa giờ sau, đại tiểu thư đã quay lại phòng bệnh, thần bí cười nói với Sở Phàm:
- Ông xã, anh có biết là ai tới đây không?
- Không phải là đại mỹ nhân em sao? Còn ai nữa nào?
Sở Phàm nhìn đại tiểu thư, thầm nghĩ, “Bà xã mình không phải là định dùng vấn đề ngây thơ như thế đến kiểm tra mình xem có bị úng não hay không đấy chứ?”
- Không phải em. Anh nhìn ngoài cửa xem kìa.
Đại tiểu thư cười yêu kiều, bảo.
Sở Phàm nghe thế thì quay ra phía ngoài cửa. Tiếp đó, hắn nghe được một giọng nói mê hoặc đã lâu không thấy:
- Cậu bé con rốt cuộc trở thành người đàn ông rồi. Tiểu Sở, còn nhớ tôi không?
- Dì Mi!
Hai mắt Sở Phàm sáng lên. Trước cửa chính là người phụ nữ xinh đẹp, quyến rũ, phong vận chín chắn say đắm lòng người. Nụ cười của cô vẫn yêu kiều như thế, thân hình đẫy đà khêu gợi lại càng tăng thêm phần quyến rũ khiến người ta phải say sưa.
- Dì Mi đã về từ bao giờ thế?
Sở Phàm ngạc nhiên vui mừng hỏi.
- Hôm nay mới là ngày đầu tiên dì Mi về đến đây đấy.
Nhị tiểu thư nói rồi từ phía sau lưng dì Mi đi ra, nhìn Sở Phàm, vui vẻ cười nói:
- Sở ca ca, à mà không, phải gọi là anh rể. Rốt cuộc anh cũng tỉnh lại rồi. Người ta thật là lo lắng cho anh đấy. Nghe tin anh tỉnh lại mà cao hứng quá.
- Tôi biết tin cậu bị thương phải nằm viện nên lập tức trở về ngay. Lúc ấy vẫn còn chưa biết thông tin gì cả. Xuống máy bay có Tiêm Tiêm với Tiểu Vân đón mới nói cho tôi biết là cậu vừa tỉnh lại. Thật là quá tốt rồi.
Dì Mi cười quyến rũ, đôi mắt mê hoặc đầy vẻ vui mừng nhìn Sở Phàm.
Sở Phàm chạm phải ánh mắt tràn ngập mị ý của dì Mi thì tâm thần rung động. Đoạn ký ức ngắn ngủi từng có giữa hai người lại chậm rãi trồi lên trong đầu.
- Tôi đương nhiên là sẽ tỉnh lại rồi. Còn muốn tiếp tục kết hôn với đại tiểu thư nữa mà.
- Thế vừa may, lần này còn có tôi ở đây chính mắt chứng kiến hôn lễ của cậu và Tiêm Tiêm rồi.
Dì Mi cười yêu kiều, khuôn mặt xinh đẹp cực kỳ vui vẻ.
Đại tiểu thư nghe thấy thế thì mặt hơi hồng, nhưng về mặt tâm lý thì cũng rất vui sướng và xúc động. Nàng nhìn về phía Sở Phàm, trong ánh mắt cũng có vẻ rất dịu dàng, tình cảm. Lúc này đây trong lòng nàng chỉ có xúc động và xúc động mà thôi. Người đàn ông mà mình sẽ nương tựa cả cuộc đời rốt cuộc đã tỉnh lại, tỉnh lại để tiếp tục làm bạn với mình trên suốt đường đời. Thực ra, cho dù hắn không tỉnh lại, nàng cũng sẽ sẵn sàng chờ đợi hắn cả đời này. Đó là tình yêu, chính là tình yêu sâu đậm mà đại tiểu thư dành cho Sở Phàm. Có lẽ, Sở Phàm có thể tỉnh lại cũng là có liên quan đến những lời nói yêu thương của đại tiểu thư. Đúng là cô đã dùng chính tình yêu của mình để thức tỉnh hắn. Đấy có lẽ cũng là một nguyên nhân rất lớn.
Ngay sau đó, Ngô bá biết tin cũng vội chạy đến thăm Sở Phàm. Thấy Sở Phàm đã tỉnh lại, đôi mắt già nua của ông không kìm nổi lại rơi lệ.
Kỷ Thiên Vũ cũng đến, còn mang theo một tin tức là mấy hôm nữa Phương trượng Đại sư của Nam Thiếu Lâm cũng sẽ đến thủ đô, đặc biệt đến thăm hắn.
Sở Phàm biết tin sư phụ sắp tới thì trong lòng rất kích động. Hắn thầm nghĩ:
“Dì Mi đã trở lại. Tiểu Phỉ đi rồi cuối cùng cũng sẽ về. Tiểu Lâm thì vẫn ở bên cạnh mình. Mộng Kỳ cũng sớm về thôi, còn có cả Hiểu Tình nữa…. phải giữ các cô ấy đều ở bên mình hết, thiếu một người cũng không được. Vui nhất là Lam Tuyết đã quay trở lại, nhưng lại ỷ lại vào mình rồi, để mình chăm sóc cuộc sống của cô ấy. Thật sự là quá tốt rồi. Lam Tuyết, tôi sẽ nói cho cô hay, khi nào cô còn sống thì tôi vẫn còn chịu trách nhiệm. Tôi đã nói nói chuyện này với Tiêm Tiêm, Tiêm Tiêm sẽ chấp nhận cô. Ái chà, lại còn cả nhị tiểu thư nữa chứ. Mình là anh rể cô ấy, thì cô ấy còn chạy đi đâu được nữa? Cô ấy còn nhỏ, phải bồi dưỡng chăm sóc thêm. Với lại, chờ khi nào mình khỏe lại, mình muốn tổ chức một hôn lễ thật long trọng cho đại tiểu thư. Mình muốn cả thế giới này biết là nàng là cô dâu xinh đẹp nhất. Mình muốn cả thế giới này đều biết nàng là vợ mới cưới của mình, là bà xã của mình. Tất cả những người phụ nữ của Sở Phàm mình đây, chúng ta sẽ bên nhau mãi mãi, một người cũng không thể thiếu đi được.”
Last edited by Tiểu Dê; 24-11-2010 at 12:15 PM.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tdvcb44