Ngực là biến lớn rồi, bất quá, cũng rất đau nhức a.
Đồng dạng, đỉnh ngực bị đánh sưng, Tạ Khinh Diệu nàng còn đi ra ngoài gặp người thế nào a.
Phốc!
Lại là một ngụm máu tươi phun ra, sắc mặt Tạ Khinh Diệu càng thêm trắng bệch, cũng không có công phu đi để ý tới bộ ngực bị đánh sưng.
- Ta đem tinh thần Dị Năng của ta, toàn bộ kích phát ra, để cho tốc độ bạo tăng.
Tạ Khinh Diệu duỗi tay gạt đi máu trên khóe miệng, thầm nghĩ:
- Hiện tại bắt đầu cắn trả, Trần Thanh Đế này thật đáng giận.
Tạ Khinh Diệu biết rõ Trần Thanh Đế không đơn giản, thực lực cũng rất mạnh, nhưng không có nghĩ đến sẽ mạnh đến loại tình trạng này.
Ở Tạ Khinh Diệu xem ra, dùng tinh thần Dị Năng của nàng, muốn giết Trần Thanh Đế cũng là phi thường nhẹ nhõm. Ai biết, tinh thần Dị Năng của nàng đối với Trần Thanh Đế cái rắm tác dụng cũng không có.
- Ân?
Tạ Khinh Diệu rất nhanh móc điện thoại ra, tin vắn chỉ có năm chữ: nhanh chóng tới gặp ta.
- Sư phụ giống như rất tức giận?
Sắc mặt Tạ Khinh Diệu nhịn không được biến đổi.
- Sư phụ!
Trên sân thượng một tòa building, Tạ Khinh Diệu quỳ một chân trên đất, không dám nhìn sư phụ. Nàng biết rõ, nàng không nên vì chị của mình, đi ám sát Trần Thanh Đế.
Bởi vì sư phụ của nàng đã từng nói qua, tạm thời không nên động Trần Thanh Đế.
Nhưng mà, Tạ Khinh Diệu lại muốn giết Trần Thanh Đế, còn động thủ, cái này là vi phạm với mệnh lệnh của sư phụ nàng.
- Ai bảo ngươi một mình động thủ với Trần Thanh Đế?
Thần bí sư phụ, thanh âm lạnh như băng, nghe vào trong lỗ tai Tạ Khinh Diệu, làm nàng giống như rơi vào hầm băng.
Xem bộ dáng, sư phụ của Tạ Khinh Diệu, rất tức giận.
- Khinh Diệu biết sai, xin sư phụ trách phạt.
Trong lòng Tạ Khinh Diệu run lên, dùng đến thanh âm run rẩy nói.
- Không nên có lần sau, nếu không, ta tất sẽ trừng phạt ngươi.
Ngữ khí của sư phụ thần bí hòa hoãn một chút, nói ra:
- Khống chế chị của ngươi, đừng cho nàng tiếp tục đi điều tra.
- Cảm ơn sư phụ.
Tạ Khinh Diệu mừng rỡ trong lòng.
Tạ Khinh Diệu vi phạm mệnh lệnh của sư phụ mình, ám sát Trần Thanh Đế là vì cái gì? Không phải là không muốn cho chị của nàng tiếp tục điều tra Mạnh Ngưng Tuyết, phải chết sao?
- Đi đi.
Thần bí sư phụ phất phất tay, dùng đến thanh âm Phiêu Miểu nói ra.
- Trần Thanh Đế, không nghĩ tới thực lực của ngươi vậy mà sẽ mạnh như vậy, ngay cả Tạ Khinh Diệu cũng không làm gì được ngươi.
Nhìn thấy Tạ Khinh Diệu ly khai, thần bí sư phụ ngẩng đầu nhìn xa xa, lẩm bẩm nói:
- Ngươi không phải Dị Năng giả, cũng không phải tu luyện công phu nội gia, năng lượng lạ lẫm mà ngươi phát ra, rốt cuộc là cái gì?
...
- Trần Thanh Đế, ngươi không có việc gì chứ?
Chứng kiến Trần Thanh Đế trở lại, Chu Trướng cùng Trịnh Lục nhịn không được tiến lên hỏi, vẻ mặt lo lắng.
Về phần Lý Vưu ở một bên, lại không có bất cứ động tĩnh gì.
Dùng sức chiến đấu ngưu bức kia của Trần đại thiếu, người nào có thể làm Trần đại thiếu bị thương? Không bị Trần đại thiếu đánh cho tàn phế là chuyện tốt rồi.
Đối với Trần Thanh Đế, Lý Vưu chính là tràn đầy tự tin.
- Ta không sao.
Trần Thanh Đế lắc đầu, ánh mắt rơi vào trên người đại ca Thẩm Kỳ đang nằm trên mặt đất, không ngừng ngáp run rẩy, nhịn không được nhíu mày.
Đối với người nghiện ma túy, Trần Thanh Đế là phản cảm nhất.
Không chỉ có tai họa cho mình, còn có thể tai họa cho người thân trong nhà.
- Tiểu muội, van cầu em, cho anh ít tiền. Anh chịu không được nữa rồi, van cầu em...
Đại ca Thẩm Kỳ, Thẩm Minh không ngừng cầu khẩn.
Đối với một người nghiện ma túy mà nói, không có bất kỳ tôn nghiêm, hắn chỉ muốn hít hít và hít...
- Đại ca, em đã không có tiền rồi, tất cả tiền sinh hoạt của em đều cho anh cả rồi.
Thẩm Kỳ chảy nước mắt, nói ra:
- Đại ca, anh mau đi cai đi, van cầu anh mà.
- Em nói cai là cai, dễ như vậy hay sao?
Thẩm Minh hai mắt sung huyết, nhìn Thẩm Kỳ hét lớn:
- Nếu không phải bởi vì em, anh há sẽ biến thành cái dạng hôm nay sao?
- Con mẹ nó, ngươi nghiện hút, còn có thể trách muội muội của ngươi, ngươi đến cùng còn biết xấu hổ hay không?
Chu Trướng lập tức nổi trận lôi đình. Nếu không phải Thẩm Kỳ lôi kéo, hắn thật muốn tiến lên đánh Thẩm Minh một chầu.
- Ngươi... ngươi là bạn trai của muội muội ta.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
- Trịnh Lục, cầm mấy vạn cho hắn, để cho hắn nhanh ly khai nơi đây đi.
Một kẻ nghiện nằm ở cửa ra vào Trung Y Học Viện, tính toán là chuyện gì chứ?
Không thấy được, rất nhiều đệ tử vây xem, chỉ trỏ sao?
Bất quá, bộ dáng người không ra người quỷ không ra quỷ kia của Thẩm Minh, coi như là một cái ví dụ rất tốt, giáo dục những học sinh này không nên nghiện hút.
- Trần Thanh Đế, tại sao phải cho hắn?
Chu Trướng lập tức nóng nảy.
- Ngươi nói cái gì? Ngươi không cho tiền ta, còn không cho người khác cho, tại sao em gái ta lại vừa ý ngươi chứ.
Thẩm Minh bò dậy, toàn thân run rẩy đi đến bên người Trịnh Lục, nói ra:
- Cho ta tiền, cho ta tiền...
- Cầm lấy đi.
Trịnh Lục từ trong valy tiền móc ra ba vạn, ném đến trong ngực Thẩm Minh, lạnh giọng nói:
- Lập tức lăn, về sau đừng có lại tới tìm em gái của ngươi.
- Ba vạn đủ làm gì? Trong valy của ngươi có trên trăm vạn đây này.
Thẩm Minh ôm ba vạn, còn không bỏ được, ánh mắt rơi vào bên trên valy tiền.
- Đại ca, anh đến cùng náo có đủ hay không?
Sắc mặt Thẩm Kỳ vô cùng khó coi, xóa đi nước mắt trên mặt, lạnh giọng quát:
- Tiền anh đã cầm, còn không đi nhanh lên.
- Hắc hắc, tiểu muội, đại ca đi trước, chờ xài hết rồi, anh lại tới tìm em.
Thẩm Minh cười hắc hắc, ôm ba vạn rất nhanh chạy đi, tìm địa phương mua thuốc.
- Trần Thanh Đế, tại sao ngươi cho tiền hắn? Hắn đã như vậy, không nên để hắn lúc sâu vào.
Vẻ mặt Chu Trướng khó chịu, đau lòng nói:
- Ngươi nhìn xem, hắn đánh Thẩm Kỳ như vậy, Thẩm Kỳ là em ruột của hắn a.
- Thẩm Kỳ, bề ngoài hình như ngươi cũng rất thích Chu Trướng nhà của chúng ta a.
- Oa kháo... Trịnh Lục, ngươi đừng chuyện phiếm, Thẩm Kỳ như thế nào sẽ thích ta?
Chu Trướng vụng trộm liếc nhìn Thẩm Kỳ mặt ngọc đỏ lên không thôi, trong nội tâm nhịn không được vui vẻ.
Chẳng lẽ... chẳng lẽ Thẩm Kỳ thật sự thích ca ca ta?
Ca ca ta rốt cục có thể cáo biệt độc thân rồi sao?
Thẩm Kỳ không chỉ có thành tích tốt, lớn lên cũng phi thường xinh đẹp, chỉ là hoa khôi của khoa trong Trung Y Học Viện quá nhiều, che dấu đi mỹ mạo của nàng.
Chu Trướng đối với Thẩm Kỳ, cũng không phải là không có cảm giác, bằng không thì hắn cũng sẽ không biết luôn dùng phương thức, kéo vào sau ngõ hẻm cưỡng gian đến uy hiếp Thẩm Kỳ.
- Thẩm Kỳ, vốn lời này ta không nên nói.
Trịnh Lục rên rỉ một tiếng, nhìn thoáng qua Trần Thanh Đế, đối với Thẩm Kỳ nói ra:
- Lúc này bởi vì Trần Thanh Đế có mặt, giúp ngươi, lần sau thì sao?
- Ngươi thích Chu Trướng, huynh đệ chúng ta cũng có thể nhìn ra, Chu Trướng cũng thích ngươi.
Trịnh Lục rất nghiêm túc nói ra:
- Hôm nay đem lời nói mở, ngươi là bạn gái của Chu Trướng, cũng là em dâu của chúng ta.
- Móa, cái gì em dâu? Ngươi chiếm tiện nghi của ca ca ta? Là chị dâu.
Chu Trướng lập tức không vui, đồng dạng cũng quyết đoán thừa nhận, hắn thích Thẩm Kỳ.
Mà Thẩm Kỳ, chỉ là ngọc mặt càng đỏ hơn, lại không có phủ nhận.
Hết thảy đều không nói lời nào.
- Con mẹ nó, ca ca ta so với ngươi lớn hơn 4 ngày được không nào? Không phục, lấy CMND ra đối chiếu?
Trịnh Lục từ bên trong quần áo bệnh viện móc ra một cái ví còn có vết máu.
Điện thoại bị đánh hư mất, nhưng túi tiền vẫn còn, xuất viện, đương nhiên phải mang đi ra rồi.
- Trịnh Lục, thần kinh của ngươi nhảy lên cũng quá khoa trương? Tranh thủ thời gian nói chính sự.
Chu Trướng đương nhiên biết rõ, hắn so với Trịnh Lục nhỏ hơn bốn ngày. Chỉ là bốn ngày, cái này vẫn luôn là nỗi đau của hắn a.
Đối chiếu CMND với Trịnh Lục, Chu Trướng là tìm tai vạ đó a.
- Em dâu, ngươi nói đúng không? Đối với đại ca của ngươi, ngươi định xử lý như thế nào? Nói thật, nếu tiếp tục như vậy nữa, căn bản cũng không phải là biện pháp.
Trịnh Lục Trầm ngâm một tiếng, nói ra:
- Trong mắt của ta, biện pháp chỉ có một, cái kia chính là đưa vào trại cai nghiện, không có con đường thứ hai có thể chọn.
- Ta cũng muốn, thế nhưng mà... thế nhưng vì...
Thẩm Kỳ nước mắt nhịn không được chảy xuống, hít sâu một hơi, nói ra:
- Cái kia... vậy thì đưa đại ca ta vào trại cai nghiện.
- Tốt, chuyện này giao cho ta đến xử lý.
Trịnh Lục nhẹ gật đầu, dùng bối cảnh của hắn, một ít chuyện này vẫn có thể rất nhẹ nhàng làm được.
- Tốt rồi, em dâu cũng tới, chúng ta cùng một chỗ đi ăn tiệc chúc mừng thoáng một phát.
Trịnh Lục cười hắc hắc, nói ra:
- Đồng thời, cũng muốn chúc mừng Chu Trướng cáo biệt độc thân, sớm ngày chấm dứt kiếp sống xử nam.
Trịnh Lục vừa nói xong, mặt của Chu Trướng cùng Thẩm Kỳ ngay ngắn đỏ lên, cúi đầu.
- Aii, hiện tại chỉ còn lại ca ca ta một mình rồi.
Trịnh Lục lắc đầu, ngẩng đầu nhìn trời, vẻ mặt cầu xin:
- Lão thiên gia a, ngay cả Chu Trướng cũng tìm tới mùa xuân của mình, mùa xuân của ta lại ở nơi nào a?
- Ồ, sao đột nhiên trở nên an tĩnh như vậy?
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Sau khi ngao tru lên một phen, Trịnh Lục lập tức phát hiện không khí có chút không thích hợp, quá an tĩnh.
Ngay vừa rồi, cũng có không ít đệ tử nhỏ giọng nghị luận nhao nhao, làm sao lại đột nhiên không có âm thanh nữa rồi hả?
- Trần Thanh Đế, các ngươi muốn đi ăn cơm chúc mừng? Ta cũng muốn đi.
Đúng lúc này, một âm thanh như chuông bạc vang lên, Bùi Ngữ Yên mặc một bộ quần trắng đi tới.
- Bùi Ngữ Yên?
Trịnh Lục trừng lớn hai mắt, nhịn không được phát ra một tiếng gầm rú.
Trước kia Trịnh Lục nhìn thấy tất cả tạp chí lớn đưa tin, Bùi Ngữ Yên là vị hôn thê của Trần Thanh Đế. Bất quá, cái này... cái này cũng không có tận mắt nhìn thấy người a.
Chấn kinh rồi.
Trịnh Lục quyết đoán chấn kinh rồi.
- Chúng ta đại nam nhân ăn cơm chúc mừng, ngươi một nữ nhân, đi theo làm gì?
Trần Thanh Đế liếc mắt, không hề nghĩ ngợi, trực tiếp cự tuyệt.
Cự tuyệt?
Mẹ kiếp nhà ngươi, Trần Thanh Đế thằng này, vậy mà cự tuyệt Bùi Ngữ Yên? Không mang Bùi Ngữ Yên theo ăn cơm? Trời ạ, đây là cái tình huống gì? Quá không thể tưởng tượng rồi?
- Thẩm Kỳ cũng là nữ hài, nàng có thể đi, vì cái gì không mang ta đi?
Vẻ mặt Bùi Ngữ Yên không phục nói.
- Cái kia... Trần Thanh Đế, chị dâu muốn đi, vậy hãy để cho nàng đi chứ.
Nhìn thấy Trần Thanh Đế vừa muốn nói chuyện, Trịnh Lục liên tục ngăn cản, thấp giọng nói ra:
- Huynh đệ, hạnh phúc của ta, có thể phải dựa vào chị dâu rồi, ngươi nên thành toàn cho ta a.
- Chị dâu, ký cho ta một chữ lưu niệm được không?
Trịnh Lục đi đến trước mặt Bùi Ngữ Yên, xoa xoa đôi bàn tay, cười hắc hắc, nói ra:
- Thuận tiện giới thiệu cho tiểu đệ ta một mỹ nữ?
Rất hiển nhiên, cái đằng sau này mới là mục đích chính thức của Trịnh Lục.
- Đương nhiên không có vấn đề rồi.
Bùi Ngữ Yên mỉm cười, ôn nhu nói.
- Oa ha ha, Chu Trướng, có nghe hay không? Có nghe hay không? Chị dâu nói không có vấn đề, muốn giới thiệu mỹ nữ cho ca ca ta.
Trịnh Lục hưng phấn, hung hăng càn quấy nói:
- Chu Trướng, ngươi bây giờ hối hận không? Nếu ngươi dám hối hận, ca ca ta sẽ đánh ngươi a.
- Hối hận?
Chu Trướng nhìn thoáng qua Thẩm Kỳ đang run nhè nhẹ thoáng một phát, nói ra:
- Ca ca ta cuối cùng hối hận nhất đúng là, không có hung hăng làm thịt Trần Thanh Đế một chầu.
- Hiện tại cơ hội tới, thỏa thích làm thịt.
Trịnh Lục cạc cạc cười không ngừng, nói ra:
- Trần Thanh Đế, chị dâu, em dâu, chúng ta trước đi mua quần áo, sau đó hung hăng ăn một bữa, chúc mừng thoáng một phát.
- Trần Thanh Đế, ngồi xe của em được không?
Bùi Ngữ Yên ôn nhu nói.
- Đi lấy xe đi.
Trần Thanh Đế nhún vai, tỏ vẻ không có ý kiến, đồng dạng, hắn rất muốn biết, Bùi Ngữ Yên đến cùng muốn làm cái gì.
- Tốt, anh đợi em.
Bùi Ngữ Yên mỉm cười, nanh đi lấy xe.
- Trần Thanh Đế, chúng ta đi trước, gặp ở siêu thị Thế Kỷ mới.
Trịnh Lục mang theo valy rương, đi trước chui vào xe.
Chu Trướng cũng kéo tay Thẩm Kỳ lên xe.
Lý Vưu đạt được Trần Thanh Đế ý bảo, chở bọn người Trịnh Lục đi trước.
Về phần xe của Trần đại thiếu, trực tiếp không bị để ý tới.
Ông...
Hai phút sau, Bùi Ngữ Yên lái chiếc Ferrari màu đỏ đứng ở trước mặt Trần Thanh Đế.
- Ngươi rất chán ghét ta, nhưng mà...
Trần Thanh Đế cũng không có lên xe, nói thẳng:
- Ngươi vì cái gì còn muốn tiếp cận ta?
Bùi Ngữ Yên rất nghiêm túc nói ra:
- Bởi vì ngươi thay đổi.
- Ta trước kia cũng vì ngươi cải biến qua, nhưng ngươi y nguyên hận không thể giết ta.
Trần Thanh Đế nhíu mày, khinh thường nói:
- Còn nữa, ta không có thói quen ăn lại.
- Ngươi nhớ tới ta, hiện tại bắt đầu hận ta rồi hả?
Ngồi ở trong xe, Bùi Ngữ Yên gắt gao nhìn chằm chằm vào Trần Thanh Đế, sợ bỏ qua bất luận một chi tiết gì.
- Sự tình trước khi đột nhiên ngươi xuất ngoại, ta đã biết một ít. Đồng dạng, biểu lộ ra lúc đầu có lẽ ta không hận ngươi, mà là hận chính mình.
Trần Thanh Đế nhíu mày, thản nhiên nói:
- Về phần lúc ngươi đột nhiên rời đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ta cũng không biết.
- Dù sao, người biết quá ít, mà ta cũng đã quên.
Trần Thanh Đế cười nhạt một tiếng, nói ra:
- Bất quá, không thể không bội phục mình, thậm chí có thời điểm si tình như thế.
- Ngươi bây giờ còn yêu ta sao? Hay là hận ta?
Trong lòng Bùi Ngữ Yên run lên, nàng đương nhiên biết rõ, lúc trước Trần đại thiếu vì nàng cải biến rất nhiều, rất nhiều.
Nhưng mà, những chuyện này lại không phải nàng muốn thấy.
- Thích ngươi? Hận ngươi?
Trần Thanh Đế nhíu mày, vẻ mặt khinh thường nói:
- Không thể phủ nhận, ngươi lớn lên xác rất đẹp, rất khiến người tâm động. Có một vị hôn thê như ngươi, hoàn toàn chính xác có thể làm cho một siêu cấp hoàn khố, cặn bã vì ngươi cải biến hết thảy, không thèm nhìn những nữ nhân khác.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Bất quá, vẫn là câu nói kia, ta không có thói quen ăn lại.
Trần Thanh Đế trầm ngâm một tiếng, nói ra:
- Về phần hận ngươi? Cho dù ta nhớ lại hết thảy, cũng sẽ không hận ngươi. Bất quá, nếu như ngươi uy hiếp được ta, ta sẽ giết ngươi.
- Ngươi sẽ giết ta?
Trong lòng Bùi Ngữ Yên khẽ nhăn một cái, ngẩng đầu nhìn Trần Thanh Đế, nói ra:
- Ngươi trước kia vì ta cải biến rất nhiều, bối cảnh của ngươi rất mạnh, vóc người cũng đẹp, hơn nữa si tình, đích thật là một lựa chọn không tệ. Nhưng ngươi biết, vì cái gì ta kháng cự như thế không? Vì cái gì muốn ngươi chết không?
- Ngươi không biết.
Bùi Ngữ Yên hai đấm nắm chặt, gầm nhẹ nói:
- Ta chán ghét ngươi, ta chán ghét ngươi, ta là chán ghét phát ra từ ở sâu trong nội tâm, chán ghét ngươi.
- Vị hôn phu? Thân phận vị hôn phu này của ngươi, mang đến cho ta áp lực cực lớn, để cho ta không cách nào thở dốc.
Bùi Ngữ Yên nghiến răng nghiến lợi nói:
- Dựa vào cái gì ta nhất định phải gả cho ngươi? Dựa vào cái gì ta không có bất kỳ chỗ trống lựa chọn nào? Dựa vào cái gì ta nhất định sẽ là vợ của ngươi? Dựa vào cái gì?
- Bởi vì thân phận của ngươi, ta không cách nào từ hôn. Bằng không thì, toàn bộ Bùi gia đều sẽ chịu liên quan đến. Mà toàn bộ Bùi gia, cũng đều khát vọng dính vào đùi Trần gia các ngươi. Nhưng mà, tại sao phải hi sinh ta?
Thân thể mềm mại của Bùi Ngữ Yên nhịn không được nhẹ nhàng rung động:
- Ta không có cách nào phản kháng, duy nhất có thể làm là khóc, khóc thương tâm. Mỗi một lần khóc, ta chán ghét đối với ngươi, sẽ sâu sắc một tầng.
- Ngươi hoàn khố, ngươi ngang ngược càn rỡ, ta thống hận, vô cùng thống hận. Ta một mực suy nghĩ, tại sao vị hôn phu của ta lại là một người như vậy?
Sắc mặt Bùi Ngữ Yên lạnh xuống:
- Đã không có cách nào phản kháng, ta lựa chọn chấm dứt tánh mạng của mình, nhưng mấy lần đều không có thành công.
- Ta càng thêm hận ngươi, đã hận đến tình trạng vô cùng sâu. Về sau ngươi cải biến, ngươi biến hóa vô cùng lớn. Nhưng mà, ta đã triệt để hận ngươi.
Bùi Ngữ Yên tự giễu cười nói:
- Ta thường xuyên suy nghĩ, nếu như ngươi ngay từ đầu cải biến, ta có thể thích được ngươi hay không.
- Nhưng mà, kết quả lại là không nhận. Ta vĩnh viễn sẽ không coi trọng ngươi, vĩnh viễn.
Bùi Ngữ Yên mắt sáng như đuốc, nhìn xem Trần Thanh Đế:
- Ta mấy lần muốn giết ngươi, cũng từng thiếu chút nữa sẽ giết được ngươi. Mà ngươi, không chỉ có không hận ta, còn rất che chở ta. Ta biết rõ, ngươi rất si tình, nhưng mà, ta chính là hận ngươi.
- Ngươi bây giờ thay đổi, thay đổi rất triệt để.
Bùi Ngữ Yên hít sâu một hơi, nói ra:
- Cho nên, ta trở lại, ta muốn biết, ngươi là mặt ngoài, hay là thật thay đổi.
- Điều này rất trọng yếu sao?
Trần Thanh Đế hừ nhẹ một tiếng, tràn đầy khinh thường nói. Hiện tại, Trần Thanh Đế không biết là nên trách Bùi Ngữ Yên, hay là đồng tình với Bùi Ngữ Yên.
Bất quá, có một điểm Trần Thanh Đế có thể khẳng định, một khi Bùi Ngữ Yên đối với hắn tạo thành uy hiếp, hắn sẽ giết.
Hắn là Trần Thanh Đế, không phải Trần đại thiếu si tình kia.
Trần đại thiếu si tình có thể dễ dàng tha thứ Bùi Ngữ Yên, yêu đến ngây người. Nhưng mà, Trần Thanh Đế không làm như vậy, hắn thầm nghĩ còn sống tốt hơn.
Chỉ có còn sống, mới có thể thủ hộ thân nhân, huynh đệ mình muốn thủ hộ.
Trở nên mạnh mẽ.
Không ngừng trở nên mạnh mẽ.
Là vì còn sống rất tốt, nhưng càng nhiều hơn là thủ hộ.
Ở kiếp trước, Trần Thanh Đế một mực không rõ, cũng không hiểu. Bởi vì, kiếp trước Trần Thanh Đế là một cô nhi, ngoại trừ một đống lớn tổ huấn ra, một người thân cũng không có.
Trần Thanh Đế hắn không biết mình cần thủ hộ cái gì, người nào đáng giá hắn đi thủ hộ.
Hiện tại, Trần Thanh Đế đã biết, đó chính là người nhà của hắn, huynh đệ của hắn, người quan tâm hắn, người hắn quan tâm.
- Không trọng yếu sao?
Bùi Ngữ Yên dùng đến ánh mắt tràn ngập cừu hận, nhìn xem Trần Thanh Đế:
- Ta vẫn là vị hôn thê của ngươi, thật sự không trọng yếu sao?
- Hừ.
Trần Thanh Đế hừ nhẹ một tiếng, mặt mũi tràn đầy khinh thường cùng châm chọc, nói ra:
- Không nên nói cho ta, cái thân phận vị hôn thê này, vẫn là gông xiềng của ngươi. Ngươi cũng không nên nói cho ta, ngươi không cách nào thoát khỏi cái thân phận này.
Lúc trước Bùi Ngữ Yên đột nhiên ly khai, về phần tại sao, chuyện gì xảy ra, người biết quá ít. Mà ngay cả Trần gia, cũng lựa chọn trầm mặc.
Lại để cho Trần gia, đứng đầu Tam đại Cự Đầu quân giới lựa chọn trầm mặc, đây là một sự tình khó khăn bao nhiêu, khó khăn cỡ nào.
Nhất là, Trần đại thiếu vẫn là Nghịch Lân của Trần lão gia tử.
Nhưng mà, cuối cùng vẫn là trầm mặc.
Sau khi sự tình phát sinh, Trần đại thiếu kia càng là dùng phương thức vô cùng cực đoan cưỡng ép xóa bỏ trí nhớ, để quên hết mọi thứ.
Cưỡng ép xóa bỏ trí nhớ?
Cái này là bị thương bao sâu, hận bao nhiêu a.
Không phải đạt đến một loại cảnh giới, muốn làm được cưỡng ép xóa bỏ trí nhớ, nào có dễ dàng như vậy?
Nhưng mà, Trần đại thiếu làm được.
Có thể làm cho Trần gia lựa chọn trầm mặc, có thể làm cho Trần đại thiếu triệt để hết hy vọng, cưỡng ép xóa bỏ trí nhớ. Ở sau lưng Bùi Ngữ Yên, nếu như không có thế lực cường đại ủng hộ, đó mới là việc lạ.
Ở dưới loại tình huống đó, Bùi Ngữ Yên lựa chọn từ hôn, Trần gia sẽ có ý kiến sao?
Coi như là bởi vì nguyên nhân nào đó, lúc trước không cách nào từ hôn, nhưng mà, thời gian qua lâu như vậy, dùng lực lượng sau lưng Bùi Ngữ Yên, muốn từ hôn, còn có thể là việc khó sao?
Lui hôn không được?
Trần Thanh Đế há sẽ tin tưởng?
- Ngươi nghĩ rất đơn giản, nếu như có thể từ hôn, lúc đầu ta đã từ hôn rồi. Bất quá...
Bùi Ngữ Yên hít sâu một hơi, tiếng nói xoay chuyển, nói ra:
- Cho dù có thể từ hôn, ta cũng sẽ không làm.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
- Bởi vì ngươi triệt để thay đổi, ta đối với ngươi sinh ra hứng thú nồng hậu.
Ở chỗ sâu trong con ngươi của Bùi Ngữ Yên, y nguyên có chán ghét, nhưng càng nhiều hơn là hứng thú.
- Ngươi không muốn từ hôn. Bề ngoài hình như ta có thể bỏ ngươi đấy.
Trần Thanh Đế nhíu mày, trong nội tâm cười lạnh không thôi. Con mẹ nó, ngươi muốn từ hôn là từ hôn, ngươi không muốn từ hôn là không từ hôn? Coi lão tử trở thành cái gì?
Lão tử bỏ ngươi không được sao.
- Bỏ ta?
Sắc mặt Bùi Ngữ Yên trầm xuống, thanh âm cũng trở nên băng lạnh:
- Muốn bỏ ta, không có dễ dàng như vậy. Ngươi làm không được, cho dù ta không sợ mất mặt, ta đồng ý, ngươi cũng làm không được.
- Đây chẳng phải là ý nghĩa, ngươi vĩnh viễn đều là nữ nhân của ta sao?
Trong lòng Trần Thanh Đế run lên, hắn có thể khẳng định, trong đó tất nhiên có đại bí mật.
Bất quá, chết tiệt chính là, hắn cái gì cũng không nhớ.
- Không sai, ta vĩnh viễn đều là nữ nhân của ngươi, bất quá, nếu như ta không muốn, ngươi không có cách nào đạt được thân thể của ta.
Bùi Ngữ Yên lạnh giọng nói.
Điểm tiểu tâm tư này của Trần Thanh Đế, Bùi Ngữ Yên nàng đương nhiên có thể nhìn ra.
- Ta đây chẳng phải là chỉ có nhìn thôi sao?
Trần Thanh Đế liếm liếm bờ môi, ánh mắt đã rơi vào trên ngực của Bùi Ngữ Yên.
- Ngươi không phải còn có Lâm gia đại tiểu thư Lâm Tĩnh Nhu, cùng với Băng Sơn Nữ Thần Lý Nhược Băng sao?
Bùi Ngữ Yên hừ một tiếng, trong thanh âm mang theo một tia đố kị không hiểu.
- Ta cảnh cáo ngươi, tốt nhất cách các nàng xa một chút, nếu như ngươi dám làm ra cái gì đối với các nàng.
- Tốt rồi, ngươi không phải muốn cùng chúng ta đi chúc mừng sao?
Trần Thanh Đế nhíu mày, nhìn tàn sát bừa bãi trên bộ ngực của Bùi Ngữ Yên, nói ra:
- Vậy đi đi.
- Hừ!
Bùi Ngữ Yên hừ lạnh một tiếng, ở chỗ sâu trong con ngươi hiện lên một đạo sát cơ, giẫm chân ga, xe thể thao Ferrari hóa thành một đạo tàn ảnh chạy nhanh ra ngoài.
Trên sân thượng một tòa nhà đối diện Trung Y Học Viện, Ước Hàn đem kính viễn vọng trong tay, hung hăng đập trên mặt đất, toàn thân tràn ngập sát khí khổng lồ.
- Ta không chỉ muốn giết Trần Thanh Đế, còn muốn cho hắn sống không bằng chết.
Ước Hàn quay đầu nhìn Tất Triệt Tư dáng người khôi ngô cường tráng, lạnh giọng nói:
- Tất Triệt Tư, bây giờ ngươi đi giáo huấn Trần Thanh Đế một chầu. Nhớ kỹ, không nên giết hắn.
- Ở trước mặt Bùi Ngữ Yên, hung hăng chà đạp hắn, đánh Trần Thanh Đế thành đầu heo cho ta.
Ước Hàn tàn nhẫn nói:
- Đốt rụi y phục của hắn, để cho hắn khỏa thân.
- Vâng.
Trên mặt Tất Triệt Tư, lộ ra nụ cười tàn nhẫn, trên người tản ra hỏa diễm rất nhỏ, khiến cho độ ấm trên toàn bộ sân thượng, trở nên càng thêm khốc nhiệt.
Hỏa, là Dị Năng của Tất Triệt Tư.
- Tất Triệt Tư chết tiệt, thu hồi Dị Năng của ngươi, còn ngại khí trời không đủ nóng sao?
Ba Bỉ Đát nhíu mày, lạnh giọng nói ra.
- Tất Triệt Tư, không nên khoe khoang Dị Năng của ngươi.
Ước Hàn lạnh giọng nói ra:
- Ta muốn xem bộ dạng Trần Thanh Đế khỏa thân như thế nào.
- Tư Cơ Lặc thiếu gia, ngươi sẽ được chứng kiến, ta cam đoan.
Tất Triệt Tư cười cười lành lạnh, thân thể khẽ động, rất nhanh đã đi ra sân thượng.
...
Trước Siêu thị Thế Kỷ mới, Trần Thanh Đế bên trong xe thể thao Ferrari, ở trên mặt Bùi Ngữ Yên sờ soạng một cái, thản nhiên nói:
- Không ngại, cùng ta cùng một chỗ đi vào?
- Hừ, ta rất chú ý.
Bùi Ngữ Yên hừ lạnh một tiếng, nói ra:
- Ta ở trong xe chờ các ngươi.
Đi theo Trần Thanh Đế vào siêu thị lớn như thế này?
Ai biết rõ, Trần Thanh Đế có thể làm ra chuyện gì?
Mặc dù nói, Bùi Ngữ Yên cũng không thèm để ý, nhưng mà, nàng lại không thể làm như vậy.
Trước kia video bị Trần Thanh Đế cưỡng hôn truyền ra, Bùi Ngữ Yên đã nhận áp lực cực lớn rồi.
Đương nhiên, áp lực này không phải là tới từ đám fans hâm mộ ở các quốc gia.
- Aii, không cách nào ôm eo nhỏ của quốc tế toàn năng siêu sao đi dạo siêu thị, thật sự là một tiếc nuối a. Cái vị hôn thê này, thật sự là... Aii.
Vẻ mặt Trần Thanh Đế thất vọng đi xuống xe, thở dài liên tục, nhưng trong lòng cười lạnh không thôi:
- Con mẹ nó, thực cho rằng lão tử muốn mang ngươi cùng một chỗ đi vào sao?
- Tại lầu chín.
Trần Thanh Đế rất nhanh liền phát hiện bọn người Chu Trướng cùng Trịnh Lục, lông mày nhíu lại, trên mặt lộ ra dáng tươi cười nhàn nhạt, đè nút thang máy đi vào.
- Các ngươi đây là thái độ phục vụ gì? Như thế nào, bọn ông mày mặc thành như vậy, các ngươi khinh bỉ chúng ta sao? Xem thường chúng ta?
Trần Thanh Đế vừa ra thang máy, đi vào lầu chín, chợt nghe thanh âm rất là bất mãn của Chu Trướng.
- Bộ quần áo này, giá trị một vạn chín ngàn tám.
Trong một cửa hàng ở lầu chín, một người hình như là quản lý, liếc nhìn Chu Trướng cùng Trịnh Lục, khinh thường nói:
- Nếu như các ngươi mua, trước hết trả tiền lại mặc thử, số lớn nhỏ đều có, cam đoan có loại thích hợp các ngươi đấy.
- Trả tiền trước?
Chu Trướng nhướng mày, lạnh giọng nói:
- Lão tử cho tới bây giờ vẫn chưa nghe nói qua, quần áo còn chưa có mặc thử, trước phải trả tiền đấy.
- Chu Trướng...
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương