Bất quá, mười linh thạch một vò rượu, như vậy cũng quá quý giá rồi.
Cổ Thần nói:
- Trước tiên mang lên cho ta hai vò, ta muốn xem Vạn Lý Phù Vân này có thực sự đáng giá mười linh thạch một vò hay không!
- Vạn Lý Phù Vân, đảm bảo uống là thích!
Tiểu nhị hài lòng cười, lập tức thối lui.
Tu vi tối cao trong số các tu sĩ ở đây bất quá chỉ có Bồi Nguyên kỳ, Cổ Thần âm thầm tản thần thức ra, không có người nào phát hiện được, tất cả các tu sĩ trong tửu lâu nói chuyện với nhau đều lọt hết vào tai Cổ Thần.
Chốc lát sau, quả nhiên có người nói về Đế Đình Đại Mông.
Lúc này, tiểu nhị ôm hai vò Vạn Lý Phù Vân lên, để xuống bàn, gã khất cái không hề khách khí, trực tiếp ôm lấy một vò uống ừng ực, chỉ thấy cổ hắn lên xuống liên tục, Cổ Thần vừa mới mở vò rượu ra, khất cái đã uống sạch sẽ một vò trong tay.
- Rượu ngon…
Khất cái chẹp miệng khen.
Cổ Thần thưởng thức một chút, loại rượu này quả nhiên không kém, trong tất cả các loại rượu mà Cổ Thần từng uống qua duy nhất chỉ có Ngọc Quỳnh Tiên Nhưỡng là hơn được, thế nhưng Ngọc Quỳnh Tiên Nhưỡng một năm cũng chỉ bán ra hơn mười thùng, nếu như muốn uống trong tửu lâu, hầu như không có khả năng.
- Tiểu nhị, mang thêm mười vò lên đây!
Thấy khất cái đã uống hết vò rượu, Cổ Thần phân phó tiểu nhị.
Mười linh thạch một vò rượu, đối với người khác có thể rất quý giá, thế nhưng đối với Cổ Thần mà nói, linh thạch hạ phẩm coi như tiêu không hết, mấy nghìn, mấy vạn linh thạch căn bản không quá để ý.
Khất cái này trong tầng lớp phàm nhân coi như là một dị sĩ rồi, nếu như người bình thường uống rượu, một vò đã đủ gục ngã từ lâu.
Rất nhanh, tiểu nhị lại mang lên mười vò rượu và một ít thức ăn ngon, khát cái một hơi uống hết ba vò, sau đó mới ngồi vừa ăn vừa uống.
Cổ Thần âm thầm kinh hãi, nhưng cũng không quá để ý, lực tập trung vào toàn bộ tu sĩ trong tửu lâu.
- Nghe nói sao? Hai tháng gần đây, Đại Mông có đại sự mới xảy ra!
- Nghe nói đế quân thất tung rồi, không biết là thực hay giả!
- Ta lại nghe nói không phải đế quân thất tung, mà là băng hà rồi!
- Không phải đâu, đế quân có tu vi như vậy, đại hạn chưa tới, sao lại băng hà?
- Hắc… Tin tức của ta tuyệt đối đáng tin cậy, nghe nói đế quân bị băng long yêu Bắc Hoang gây thương tích, thọ nguyên tổn hao nhiều, không lâu sau liền băng hà!
- Vậy thì ai sẽ thừa kế vị trí đế quân đây? Tựa hồ mấy đế tử đều có tu vi rất bình thường!
- Vậy mới nói, bất quá, nghe đồn Băng Thần Tông càng đắc tội với Hư Thiên Tông tại Đại Doanh, vài vị cao thủ Mệnh Tuyền cảnh của Hư Thiên Tông đều chạy tới Đại Mông, cùng với tu sĩ Băng Thần Tông chiến đấu vài trận rồi!
- Đế quân băng hà, hai kẻ thù truyền kiếp Băng Thần Tông và Hư Thiên Tông lại xảy ra tranh đấu, thực đúng là thời buổi hỗn loạn a, lúc này mới coi như hòa bình hai mươi năm, Băng Thần Tông và Hư Thiên Tông thế nào lại bắt đầu? Hai mươi mấy năm trước, nghe trưởng bối nói hai tông đã chết không ít tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh a!
- Ai, bọn họ muốn tranh đấu với nhau, chúng ta làm sao có thể quản được, dù sao đi nữa lúc này Đế Đình đã đại loạn rồi, nghe nói thánh nữ Băng Thần Tông thất tung, Băng Thần Tông hoài nghi là người của Hư Thiên Tông làm, xuất động rất nhiều tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh, đám người Hư Thiên Tông bị thương nặng, không biết lúc nào như thế nào, có thể khiến hai tông thực sự xảy ra quyết chiến sinh tử hay không!
Hai người nói càng về sau càng không có căn cứ chính xác, Cổ Thần nghe bọn họ nói coi như thoáng biết được một chút da lông, xem rat u sĩ Hư Thiên Tông Đại Doanh đã ăn thiệt thòi dưới tay Băng Thần Tông, thậm chí thánh nữ của Băng Thần Tông cũng không biết tung tích.
Tạm thời tình huống giằng co, có lẽ sư tỷ vẫn an toàn.
Không còn tin tức gì mới, Cổ Thần tính tiền, chuẩn bị rời đi, định tới thành Bắc Đẩu, vừa mới đứng dậy, khất cái từ đầu tới cuối không nói một câu đột nhiên mở miệng:
- Huynh đệ, tiễn phật tiễn tới tây thiên, mua giúp ta một ít rượu được không?
Cổ Thần gật đầu, nói với tiểu nhị:
- Mang đi đổ đầy!
Khất cái vẫn nắm hồ lô rượu trong tay, có chút cẩn thận hỏi:
- Đổ đầy bao nhiêu tiền?
Tiểu nhị liếc mắt nhìn hồ lô, nói:
- Tối đa hai mươi linh thạch là đủ rồi!
Khất cái để hồ lô lên bàn, nói:
- Ngươi nói là hai mươi linh thạch, đổ không đầy thì làm sao bây giờ?
Tiểu nhị hèn mọn liếc mắt nhìn khất cái, nói:
- Chỉ một cái hồ lô rách như vậy còn không đổ đầy sao? Ta đảm bảo nó sẽ đầy tràn!
Bộ dáng của tên khất cái mặc dù có chút say lảo đảo, nhưng ý thức lại không say, chặn lại tiểu nhị đang chuẩn bị rót rượu, nói:
- Các vị đều nghe được, hắn nói đảm bảo đổ đầy hồ lô của ta, mọi người làm chứng hộ ta, bằng không tiểu tử này chắc chắn ăn quỵt.
- Ta khinh…
Bị một tên khất cái phàm nhân khinh bỉ, tiểu nhị nhất thời nổi giận lôi đình, nói:
- Túy Hoa Tử, lão tử lại tăng thêm, không đổ đầy cái hồ lô rách nát này, toàn bộ Vạn Lý Phù Vân trong Quần Tiên Lâu đều cho ngươi!
- Hắc hắc…
Gã khất cái nhún vai cười, nói:
- Ngươi chỉ là một chân chạy bàn, nói cũng chỉ là thổi da trâu, toàn bộ Vạn Lý Phù Vân trong Quần Tiên Lâu sao có thể là ngươi làm chủ được? Cần phải có chưởng quỹ nói mới tính!
Chưởng quỹ kia chính là một tu sĩ Tiên Thiên cảnh tầng thứ chín, đã sớm chú ý tới tình huống bên này, hiện tại toàn bộ tu sĩ trong tửu lâu đều chuyển ánh mắt sang bàn rượu của Cổ Thần, đồng thời có nhiều người chỉ chỉ vào hồ lô rượu.
Tên khất cái này tuy có chút khác thường, nhưng chúng tu sĩ nhìn thế nào cũng không thấy có vấn đề, gã khất cái này đích thực là một phàm nhân, mà hồ lô rượu kia cũng chỉ là một hồ lô bình thường.
Cổ Thần âm thầm nhíu mày, tên khất cái này rõ ràng là một phàm nhân, vì sao đối với các tu sĩ không hề có một điểm cảm giác? Nếu nói khất cái là một tu sĩ lợi hại, ẩn nấp khí tức, Cổ Thần không quá tin tưởng, lấy ánh mắt của hắn hiện tại, coi như là tu vi cấp bậc Minh Khiếu kỳ như đế quân Đế Đình, đồng thời trong khoảng cách gần như vậy, cũng không đến mức nửa điểm không phát hiện ra.
Trừ phi là tiên sĩ Độ Hư cảnh? Đây hoàn toàn là chuyện viển vông, thiên hạ có mấy tiên sĩ Độ Hư cảnh? Là đại nhân vật so với đế quân Đế Đình còn lợi hại hơn rất nhiều, sao lại đi làm khất cái?
Tên khất cái hỏi ngược lại như vậy, chưởng quỹ của Quần Tiên Lâu nhíu mày, ánh mắt rơi vào chiếc hồ lô trên mặt bàn.
Thấy chưởng quỹ bị một phàm nhân gây khó dễ, tu sĩ trong tửu lâu đều cười rộ lên.
Chưởng quỹ đi tới bên cạnh bàn rượu bên cạnh, trên bàn rượu này có một nam tử hơn ba mươi tuổi đang ngồi, người này có tu vi Bồi Nguyên kỳ, ánh mắt của nam tử nhìn chăm chú vào hồ lô, gật đầu.
Nam tử này hiển nhiên có địa vị cao hơn chưởng quỹ rất nhiều.
Đã nhận được cho phép, chưởng quỹ bước tới, nói:
- Cho hắn đổ đầy, nếu như không đổ đầy, toàn bộ Vạn Lý Phù Vân trong Quần Tiên Lâu đều cho ngươi, nếu như đổ đầy rồi, bằng vào việc ngươi coi thường Quần Tiên Lâu, sợ là không có kết quả tốt!
Chưởng quỹ nói xong, tên khất cái dời tay đi, để tiểu nhị rót rượu.
- Hừ… Một cái hồ lô rách, một vò rượu của lão tử cũng có thể đổ đầy, còn không đủ rượu sao?
Tiểu nhị trừng mắt liếc nhìn khất cái, bắt đầu rót rượu.
Đây là một vò rượu đã uống quá nửa, chỉ còn lại non nửa vò, đổ hết vào bình thường hồ lô chỉ đầy chừng một phần bốn.
Để vò rượu sang một bên, tiểu nhị nói thầm một tiếng:
- Vò rượu này chỉ còn một chút như vậy?
Một mặt nói thầm, một mặt lại chuyển tới vò rượu mới.
Mở nắp vò rượu, tiểu nhị ôm vò rượu tiếp tục đổ vào trong hồ lô, không quá lâu sau, vò rượu đã vơi đi hơn phân nửa, thế nhưng trong hồ lô rượu vẫn chỉ dừng lại chừng một phần tư ban đầu.
A?
Ánh mắt của mọi người đều trở nên kinh ngạc.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 36 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Tiểu nhị càng trừng lớn hai mắt, tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng, tiếp tục đổ xuống, thẳng cho tới khi toàn bộ vò rượu đã tiến vào trong hồ lô, mà rượu trong hồ lô chỉ dừng lại tại địa phương một phần bốn.
- Hồ lô nà có phải là bị thủng rồi hay không?
Tiểu nhị cả giận nói, nhấc hồ lô vừa nhìn, tuy rằng hồ lô này có chút cũ, thế nhưng không hề có một chút vết nứt.
Một chiếc hồ lô nho nhỏ như vậy dĩ nhiên đựng được cả một vò rưỡi mà không đầy?
Hồ lô này là một kiện bảo bối cũng loại với túi trữ vật, bên trong tự thành không gian.
Những tu sĩ trong tửu lâu như ẩn như hiện vẻ tham lam trong ánh mắt, chiếc hồ lô này rõ ràng là một kiện bảo bối.
Nếu như có thể đựng được một hai vò rượu thì mọi người cũng không kinh ngạc như vậy, vấn đề là ở chỗ, ở đây có rất nhiều tu sĩ mà không một ai nhìn ra được hồ lô có điều gì đặc biệt, đều tưởng là một hồ lô bình thường, thế nhưng hiện tại đều biết rõ hồ lô rất đặc biệt.
Nhìn không ra điểm nào đặc biệt, vậy thì khẳng định là bảo bối, đây là thường thức của giới tu sĩ.
Một kiện bảo bối nằm trong tay một khất cái phàm nhân, mỗi một tu sĩ trong tửu lâu đều giậm chân giận dữ.
Tuy rằng tu sĩ trong tửu lâu đều muốn lấy chiếc hồ lô này vào trong tay, tuy không ai động thủ nhưng ánh mắt của tất cả mọi người đều chăm chú rơi vào người gã khất cái.
Tu sĩ trong tửu lâu không ít, ai là người đầu tiên động thủ sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích không nói, còn có thể khiến người khác chế nhạo đi cướp giật đồ vật của phàm nhân, cho dù muốn đoạt lấy thì cũng chỉ có thể len lén làm mà không phải chiếm đoạt trước mắt nhiều người như vậy.
Cổ Thần nhìn chằm chằm vào chiếc hồ lô, lại liếc mắt nhìn gã khất cái, trên người có bảo bối vô thượng cấp bậc Chiến Thần Lệnh, Như Ý Linh Lung bảo tháp, tự nhiên không coi trọng hồ lô của gã khất cái, chỉ là trên người một khất cái phàm nhân lại có bảo bối như vậy, thực sự khiến hắn khó hiểu.
Chẳng lẽ? Gã khất cái này là cường giả cấp bậc tiên sĩ Độ Hư cảnh hay sao? Cổ Thần lắc đầu, điều này căn bản không có khả năng, thế nhưng trong lòng vô cùng hiếu kỳ đối với gã khất cái.
Gã khất cái đối với ánh mắt cực nóng của đám tu sĩ xung quanh không có một chút cảm giác, nhìn hồ lô rượu một chút nói:
- Lại đổ lại đổ, còn chưa đầy!
Tiểu nhị chỉ vào hồ lô, nói:
- Hồ lô của ngươi là cái gì, vì sao không đổ đầy?
Tên khất cái cười hắc hắc, nói:
- Đây là bảo bối ta nhặt được, các ngươi không nên ăn quỵt a, tất cả mọi người làm chứng!
- Đúng vậy đúng vậy… Không nên ăn quỵt!
- Ăn quỵt của một phàm nhân, các ngươi có tiền đồ hay không?
- Nhanh đổ đầy hồ lô một chút, bằng không chờ đợi coi thường đi…
…
Tu sĩ trong tửu lâu, một người lại một người lên tiếng nói, bọn họ đều biết, hồ lô có thể đồ được càng nhiều rượu, nói rõ hồ lô rượu càng tốt hơn.
- Ta… Chúng ta làm sao quỵt nợ!
Tiểu nhị thấy thế, vội vàng mở ra một vò rượu mới, nói:
- Ta cũng không tin đổ đầy nó!
Chốc lát sau, lại một vò Vạn Lý Phù Vân đổ xuống, rượu trong hồ lô vẫn chỉ dừng lại tại mức một phần tư, tựa hồ không có biến hóa.
Dưới sự thúc dục của các tu sĩ trong tửu lâu, tiểu nhị liên tục ôm tới một vò lại một vò Vạn Lý Phù Vân, toàn bộ đổ vào trong hồ hô, thế nhưng sau mười tám vò, rượu trong hồ lô vẫn chỉ dừng lại tại mức một phần tư.
Cộp…
Tiểu nhị ôm vò rượu trống không đập mạnh xuống bàn, giận dữ nói:
- Túy Hoa Tử, chiếc hồ lô này căn bản không đổ đầy!
Tên khất cái lắc đầu, nói:
- Sao có thể không đổ đầy, là do rượu của các ngươi quá ít, ta đã từng đổ đầy qua!
- Ngươi làm thế nào đổ đầy?
Tiểu nhị hỏi.
Lỗ tai chúng tu sĩ đều dựng thẳng lên.
Tên khất cái nói:
- Ta đã từng đựng nước sông tại Hắc Thủy Giang, rất nhanh đã đầy tràn.
Hắc Thủy Giang là con sông lớn nhất tại Đại Mông, dài tới hơn mười vạn dặm, điểm cuối đổ vào hồ nước lớn, chỗ hẹp nhất của hồ nước này cũng chừng hơn nghìn dặm.
Chúng tu sĩ ha ha cười, gã tiểu nhị tức giận tới mức trợn trắng mắt, nói:
- Nước sông của Hắc Thủy Giang vô cùng vô tận, Vạn Lý Phù Vân là rượu ngon nổi tiếng, làm sao có thể so sánh?
- Nhanh nhanh, lại đổ thêm mấy vò là đầy, nhiều người nhìn như vậy, ta nói các ngươi không định quỵt nợ đây chứ? Ngươi đã đổ được mười tám vò rồi, hiện tại mới quỵt nợ cũng không ổn a!
Gã khất cái nhún vai.
Thấy chưởng quỹ gật đầu, tiểu nhị lại ôm thêm hai vò Vạn Lý Phù Vân tới, đổ vào trong hồ lô.
Chúng tu sĩ trong khách sạn đều rất hưng phấn, hồ lô đã đổ nhiều rượu như vậy mà vãn không đầy, thực sự là bảo bối tốt.
Hồ lô không thể so với túi trữ vật, không gian trong túi trữ vật không thể đổ nước vào, Càn Khôn Trạc tuy có thể đổ nước, thế nhưng bình thường một không gian bị phong kín, nếu như muốn để vật phẩm vào, chỉ có thể dựa vào thần thức, ý niệm của tu sĩ đưa vật phẩm cất vào, không giống như hồ lô, trực tiếp đổ nước.
Không gian trong hồ lô rõ ràng tương liên với thế giới Cổ Hoang, thế nhưng kích cỡ không đồng nhất, bảo vật như vậy so với Càn Khôn Trạc hoặc túi trữ vật càng khó luyện chế hơn, dung hợp pháp tắc không gian, chí ít cũng là bảo bối cấp bậc tiên bảo, so với túi trữ vật hay Càn Khôn Trạc quý giá hơn trăm nghìn lần.
Mỗi một tu sĩ nhìn hồ lô đều tỏa sáng hai mắt.
Ánh mắt của Cổ Thần không hề rơi vào chiếc hồ lô mà trực tiếp rơi vào người gã khất cái, câu nói vừa rồi đã khiến Cổ Thần chú ý.
Tên khất cái nói rằng hắn đã từng hổ nước tại Hắc Thủy Giang. Tuy rằng Cổ Thần chưa từng đi qua Đại Mông, thế nhưng hắn cũng biết rõ ràng đoạn Hắc Thủy Giang cách nơi này gần nhất cũng là hơn vạn dặm, một người bình thường không thể đi được khoảng cách xa như vậy.
Trong lòng Cổ Thần khẽ động, đối với tên khất cái mơ hồ đoán được điều gì đó.
Lại đổ thêm mười tám vò Vạn Lý Phù Vân hổ vào trong hồ lô, tổng cộng ba mươi sáu vò, rượu trong hồ lô rốt cuộc cũng đầy hơn một chút, đã tới vị trí một phần ba.
Tên khất cái xua tay, chộp hồ lô vào trong tay, nói:
- Mà thôi mà thôi, có thể đổ được một phần ba đã coi như không tồi rồi!
Cổ Thần tung ra 1000 linh thạch cho tiểu nhị, xoay người bước ra khỏi Quần Tinh Lâu, tên khất cái khẽ động bước chân, cũng bước theo.
- Vị tiên sinh này…
Nam tử lúc trước được chưởng quỹ bước tới xin chỉ thị ngăn cản gã khất cái lại, nói:
- Trong Tề Vân Tông chúng ta còn có rất nhiều Vạn Lý Phù Vân, đồng thời còn có tiên nhưỡng càng tốt hơn, một lần say bảy ngày, tiên sinh có nguyện ý tới Tề Vân Tông? Bản tông nhất định sẽ lấy rượu ngon chiêu đãi…
Nam tử còn đang nói chuyện, bước chân Cổ Thần liên tục, trực tiếp bước ra khỏi Quần Tiên Lâu, đẩy cước bộ nhanh hơn, bước thẳng ra ngoài thành. Nơi này là thành trì phàm nhân, tu chân giả thông thường không rêu rao, ra ngoài thành mới phi độn, tuy rằng không hề hạ cấp chế phi hành, nhưng tu sĩ tại thành trì phàm nhân bình thường đều tuân thủ quy định này!
Tên khất cái không chậm không nhanh buộc hồ lô ngang hông, bước ra ngoài Quần Tiên Lâu, con mắt nhìn cũng không nhìn nam tử:
- Không có hứng thú!
Nói xong, người đã ra khỏi Quần Tiên Lâu.
Thần sắc trong mắt các tu sĩ trong tửu lâu khác nhau, tục tục tính tiền, rất nhanh toàn bộ Quần Tiên Lâu đã trống rỗn, ngoại trừ chưởng quỹ và gã tiểu nhị, không còn bất cứ người nào khác, bao gồm cả tu sĩ Bồi Nguyên kỳ của Tề Vân Tông kia.
Cước bộ của Cổ Thần cực nhanh, chốc lát đã ra khỏi thành, sau khi ra khỏi thành, một bước vượt qua mấy trượng, chỉ vài hơi thở đã rời khỏi thành Bột Nguyên nghìn trượng, tiến vào rừng nút, nơi này đã không còn người ở, đang định phi độn, một thanh âm từ phía sau truyền đến.
- Huynh đệ… Nguyên lai ngươi còn chưa đi!
Cổ Thần xoay người nhìn lại, gã khất cái vừa rồi đang ở phía sau chừng hơn mười trượng, đi về phía hắn.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 28 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Tốc độ di động của Cổ Thần cho dù là phàm nhân chạy toàn lực cũng không thể theo kịp, mà gã khất cái đằng sau không hề đỏ mặt, không hề thở gấp, hiện tại Cổ Thần không hoài nghi, rõ ràng tên khất cái này này chính là một cường giả Độ Hư cảnh.
Bí mật trên người Cổ Thần rất nhiều, hắn không muốn ở cùng một chỗ với tiên sĩ Độ Hư cảnh, dù sao Chiến Thần Lệnh cũng là chí bảo đủ khiến bất cứ cường giả Độ Hư cảnh cảnh nào cũng phải điên cuồng truy cầu.
- Huynh đệ dự định đi nơi nào? Ta có thể đồng hành?
Tên khất cái chậm rãi bước về phía Cổ Thần, bước chân rất chậm, thoạt nhìn so với phàm nhân không hề có bất cứ điểm khác nhau nào.
Vô duyên vô cỡ bị một cường giả Độ Hư cảnh chú ý, trong lòng Cổ Thần kinh hãi, không biết người này có nhìn ra vấn đề gì hay không? Bằng không mà nói, bản thân và hắn chẳng thân cũng chẳng quen, vì sao lại bám theo sau?
- Vãn bối có chuyện quan trọng trong người, không làm phiền tiền bối, vãn bối cáo từ…
Thiểm Thiên Phong Dực xuất hiện, Cổ Thần ôm quyền với gã khất cái, hóa thành một đạo độn quang toàn lực bỏ chạy.
Cổ Thần trực tiếp chạy đi, nếu như người này tiếp tục đuổi theo, nói rõ đích thực là có mưu đồ mà đến, nếu như không đuổi theo, vậy xem ra chỉ là bèo nước gặp nhau mà thôi!
Cổ Thần phóng lên cao trong sát na, bốn phía không hề thiếu độn quang xuất hiện, Cổ Thần vừa mới biết mất, liền có độn quang hạ xuống ngay bên cạnh gã khất cái.
Khi biết được gã khất cái là cao nhân, Cổ Thần căn bản không cần lo lắng sẽ bị hại, chốc lát cũng không dừng lại, tiếp tục phi độn về phía bắc.
Mới bay được hơn ba trăm dặm, trong tầng mây bầu trời đột nhiên xuất hiện mấy hắc chưởng lớn tới trăm trượng, mạnh mẽ vỗ xuống Cổ Thần bên dưới.
Có mai phục…
Tốc độ của mấy hắc chưởng cực nhanh, chỉ chớp mắt đã tới, Cổ Thần không kịp thu lực, chỉ có thể đưa tay lên, chưởng cương còn chưa phát ra, hắc chưởng đã áp mạnh vào lòng bàn tay.
Ầm…
Thân thể Cổ Thần chấn động, nhất thời bị cự chưởng màu đen bức từ không trung rơi xuống dưới.
Vừa mới chạm xuống mặt đất, một quang tráo trong suốt đột nhiên xuất hiện bao phủ toàn bộ phương viên xung quanh Cổ Thần trăm trượng, bên ngoài quang tráo, theo chín phương hướng phân biệt là chín tu sĩ cảnh giới Bồi Nguyên kỳ và Kim Đan kỳ.
Cổ Thần bị nhốt trong quang tráo, ánh mắt khẽ đảo qua chín người, trong đó có một người nhận ra được, chính là gã nam tử trung niên mà chưởng quỹ tửu lâu xin chỉ thị.
Câu nói của người này đối với gã khất cái hoàn toàn rơi vào tai Cổ Thần, biết hắn là người Tề Vân Tông.
- Tề Vân Tông? Ta mới tới nơi này, không thù không oán với quý tông, vì sao ngăn ta?
Hai tay Cổ Thần chắp sau lưng, tuy bên cạnh hắn có chín người, nhưng ánh mắt của hắn lại rơi vào tầng mây trên cao.
Chín người xung quanh, tu vi cao nhất cũng chỉ là Kim Đan trung kỳ, mà người trong tầng mây đánh ra mấy cự chưởng màu đen có tu vi Kim Đan cực hạn, hiển nhiên là đầu lĩnh.
- Ha ha ha ha… Biết rõ còn hỏi!
Một tiếng cười to từ không trung truyền tới, một lão giả tuổi chừng lục tuần mang theo một thanh cự kiếm xuất hiện trên bầu trời, nói:
- Cổ Thần, ngươi bị thái tử điện hạ Tàng Thiên Cơ Đại Doanh phát lệnh truy nã, vậy mà cung dám nghênh ngang xuất hiện tại thành Bột Nguyên, quả thực là tự tìm đường chết!
- Tàng Thiên Cơ?
Lông mày Cổ Thần khẽ nhíu:
- Không nghĩ tới tới cảnh nội Đại Mông, lực ảnh hưởng của Tàng Thiên Cơ cũng lớn tới như vậy!
Ánh mắt Cổ Thần sắc lạnh, rơi vào người lão giả tuổi chừng lục tuần, nói:
- Ngươi là người phương nào?
Lão giả lục tuần nghểnh cao đầu, nói:
- Ta là chưởng môn Tề Vân Tông Tề Minh Xương, Cổ Thần, ngươi thúc thủ chịu trói, bản tông có thể tha cho ngươi một mạng, giao cho Tàng Thiên Cơ xử lý, nếu dám phảm kháng, chỉ có thể đưa đầu của ngươi cho Tàng Thiên Cơ, hắc hắc… Đầu của ngươi trị giá một nghìn vạn linh thạch!
Khóe môi Cổ Thần vểnh lên, nói:
- Tề Minh Xương? Lão giả ngươi quả thực là ngại sống lâu, chỉ bằng vào Tề Vân Tông nho nhỏ các ngươi cũng dám bất lợi đối với ta? Ngươi không sợ tông môn bị hủy, truyền thừa đoạn tuyệt hay sao?
- Nói khoác không biết ngượng…
Vẻ mặt Tề Minh Xương coi thường nói:
- Ngươi đã bị tuyệt trận Cửu Cung Khốn Tiên trận của bản môn vây khốn, hắc hắc… Dưới Mệnh Tuyền căn bản không có kẻ nào có thể phá trận ra ngoài, bản tông đã thông báo cho Đế Đình Đại Doanh, không bao lâu Đế Đình Đại Doanh sẽ có người tới đây, nói không chừng chính thái tử Tàng Thiên Cơ đích thân tới, Tàng Thiên Cơ thấy ngươi bị bắt sống, nhất định sẽ vô cùng vui vẻ, ha ha… Một nghìn vạn linh thạch thuộc về Tề Vân Tông ta rồi.
Cổ Thần quét mắt nhìn Cửu Cung Khốn Tiên trận, khẽ cười nói”:
- Chết tới nơi còn không biết, lão tử chính là tổ tông trận pháp thiên hạ, chỉ là Cửu Cung Khốn Tiên trận cũng dám kiêu ngạo trước mặt ta…
- Cửu Cung Khốn Tiên trận áo trời không viết vá, cho dù ngươi là tông sư trận pháp thì cũng có làm sao? Nếu muốn phá trận, không có tu vi Mệnh Tuyền cảnh tuyệt đối không thể, chỉ bằng ngươi? Hắc hắc, mười người cũng không được!
Tề Minh Xương khinh bỉ nói.
- Phải sao? Các ngươi đã tìm đường chết, vậy ta tiễn các ngươi một đoạn đường…
Nói xong, hai mắt Cổ Thần đỏ lên, thân thể đột nhiên phát ra kim quang vạn trượng, một tiếng long ngâm vang vọng thiên địa, một đầu kim long phóng lên cao.
Ầm…
Hai móng của kim long hung hăng đánh mạnh vào quang tráo Cửu Cung Khốn Tiên trận, một tiếng nổ vang, trong sát na quang tráo tan nát, tiêu tan thành mây khói, chín tên tu sĩ bị lực phản chấn mạnh mẽ kích nổ thành chín đoàn huyết vụ.
Tu vi của Cổ Thần đã đạt tới Kim Đan cực hạn, cách Mệnh Tuyền cảnh chỉ còn một bước ngắn, đồng thời thân thể trải qua một lần thoát thai hoán cốt, vận chuyển Thiên Cương Thối Thể đại pháp đệ cửu trọng, so với tu sĩ Linh Anh kỳ không hề thua kém, Cửu Cung Khốn Tiên trận dựa vào tu vi chín người vừa rồi, tối đa chỉ có thể vây khốn tu sĩ Kim Đan kỳ, Cổ Thần có thể sánh được Linh Anh kỳ, làm sao ngăn căn được?
Cổ Thần hóa thân thành kim long, đánh vỡ Cửu Cung Khốn Tiên trận, phá hủy thân thể chín người làm trận cơ, lập tức long đầu xoay chuyển, há miệng phun ra một luồn hỏa diễm màu đem, linh hồn của chín tu sĩ chớp mắt liền bị thiêu đốt thành tro tàn.
- A?
Sắc mặt Tề Minh Xương tái ngắt, thần tình kinh hãi, trăm triệu lần không ngờ tứi, Cửu Cung Khốn Tiên trận cũng không thể ngăn cản được một kích của Cổ Thần, thét lên một tiếng kinh hãi.
Mắt thất chín tu sĩ Tề Vân Tông bỏ mạng, Tề Minh Xương tự biết không phải đối thủ của Cổ Thần, nhất thời thân thể chợt lóe, bỏ chạy cực nhanh.
Sát khí của kim long đã nổi lên, phía sau chợt lóe điện quang, Thiểm Thiên Phong Dực xuất hiện, dài tới trăm trượng, mạnh mẽ vỗ, trong nháy mắt đã xẹt qua khoảng cách nghìn trượng, xuất hiện ngay phía sau Tề Minh Xương.
Miệng há ra, một ngụm hỏa diễm màu đen phun trào, trong hỏa diễm ẩn chứa Thần Hình Câu Diệt kiếp so với ánh sáng còn nhanh hơn, chớp mắt đã chém Tề Minh Xương thành hai nửa, linh hồn thương nặng, sau đó hỏa diễm màu đen tràn qua, thiêu đốt toàn bộ linh hồn, thân thể Tề Minh Xương thành tro tàn.
Kim quang vừa thu lại, Cổ Thần biến hóa thành hình người, hạ xuống mặt đất, nói:
- Không biết tự lượng sức mình, xem ra nơi này mặc dù là Đại Mông, nhưng thế lực của Tàng gia vẫn có ảnh hưởng rất lớn, tốt nhất không nên lộ mặt thật.
Nhìn lướt qua xung quanh, lại thả thần thức dò xét, thất không có ai tiếp cận, thân thể chợt lóe, nhất thời chui vào trong rừng rậm, biến hóa tướng mạo, chạy bộ theo phía bắc rừng rậm.
Cổ Thần vừa mới biến mất, một bóng người xuất hiện tại địa điểm Cổ Thần giết ngược lại mười người Tề Vân Tông. Người này tóc dài, khuôn mặt dơ bẩn, trong tay còn cầm theo một chiếc hồ lô, chính là gã khất cái trong Quần Tiên Lâu vừa rồi.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 29 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Chỉ hơi dừng lại chốc lát, gã khất cái phi độn về phương hướng Cổ Thần bỏ đi, chỉ một bước đã vượt qua khoảng cách nghìn trượng, trong nháy mắt biến mất tải rừng rậm.
Nếu như thế lực Tàng gia đã xâm nhập vào trong Đại Mông, Cổ Thần tự nhiên không thể lấy khuôn mặt thực, để tránh khỏi bị tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh truy sát, biến hóa tướng mạo, đồng thời pháp bảo Thiểm Thiên Phong Dực gần như là tiêu chí cũng thu lại không sử dụng.
Dù sao đi nữa hiện tại Cổ Thần cũng không nóng vội nhất thời, muốn tới Băng Thần Tông cứu người, chí ít cũng phải có tu vi Mệnh Tuyền cảnh, hiện tại sư tỷ vẫn trong trạng thái an toàn, Cổ Thần phi độn liên tục một ngày một đêm, thời gian còn lại thì bảo trì tu luyện.
Nếu như tới thành Bắc Đẩu, thu được ngưng anh quả là có thể lập tức luyện chế thành hoa anh đan, phục dụng tiến hành linh anh hóa hồn, chuẩn bị bước vào Mệnh Tuyền cảnh.
Tin tức Cổ Thần hiện thân tại Đại Mông, đồng thời giết chết chưởng môn và chín tu sĩ Tề Vân Tông bên ngoài thành Bột Nguyên rất nhanh đã bị Tề Vân Tông truyền đi, không đến một ngày, tất cả các thế lực lớn quan tâm đều biết được tin tức này.
Đế Đình Đại Doanh, Thi Hồn Tông, Huyền Âm Tông và một số thế lực lớn cùng với một ít môn phái cỡ trung trong cảnh nội Đại Mông đều di chuyển ánh mắt về phía thành Bột Nguyên, thế nhưng Cổ Thần giống như phù dung sớm nỏ tối tàn, biến mất không còn hình bóng.
Tất cả các thế lực lớn quan tâm tới Cổ Thần đều phái không ít tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh và Kim Đan kỳ tiến vào Đại Mông, tiến hành truy sát đối với Cổ Thần.
Nhất là Đế Đình Đại Doanh càng phái ra tam đại đế tử, ngũ điện hạ Tàng Hồng Cơ, lục điện hạ Tàng Vạn Cơ, bát điện hạ Tàng Ngọc Cơ, cùng với vài tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh, mười mấy tu sĩ Kim Đan kỳ truy sát Cổ Thần, lực lượng truy sát mạnh mẽ chưa từng thấy.
Thái tử Tàng Thiên Cơ càng sớm tiến vào cảnh nội Đại Mông.
Cộng thêm Thi Hồn Tông phái ra tu sĩ truy sát, lực lượng truy sát Cổ Thần lần này, Đế Đình Đại Doanh hầu như sư tử bắt thỏ, hạ quyết tâm phải đánh chết Cổ Thần.
Dọc theo đường đi Cổ Thần nghe được không ít tin tức các loại, hắn xuất quỷ nhập thần, khẳng định là hiểu được thuật biến hóa, Tàng gia đã sớm hoài nghi Cổ Thần chính là hung thủ giết chết Tàng Chân Cơ, hôm nay chợt hiện rồi biến mất tại thành Bột Nguyên càng xác định, vì vậy mới phái ra lực lượng cường đại tới như vậy đến truy sát Cổ Thần.
Mỗi ngày Cổ Thần di chuyển hơn hai vạn dặm, thời gian còn lại kiên trì tu luyện, mười ngày sau, Cổ Thần đã tiến về phía bắc thành Bột Nguyên hơn hai mươi vạn dặm, cách thành Bắc Đẩu không tới ba vạn dặm.
Hôm nay Cổ Thần không hề dừng lại như trước, chuẩn bị trực tiếp cả ngày chạy tới thành Bắc Đẩu, chuẩn bị xem có ngưng anh quả bán ra hay không.
Cách thành Bắc Đẩu chỉ chừng hai vạn dặm, hơn mười đạo độn quang xuất hiện phía trước Cổ Thần nghìn dặm, đồng thời phi độn cực nhanh về phía hắn.
Cổ Thần ngưng tụ pháp lực vào hai mắt, nhìn về phía xa xa, thần tình nao nao, tổng cộng mười bốn đạo độn quang, một người phía trước, mười ba người đằng sau, cách nhau chừng trăm trượng, người phía trước mặt bạch y, giống như tuyết trắng, gương mặt thanh lãnh, chính là thành nữ Băng Thần Tông mà Cổ Thần đã từng gặp một lần tại di chỉ ma cung --- Mông Tiên Âm.
Lúc này khóe miệng Mông Tiên Âm chảy máu tươi, hiển nhiên không cùng một bọn với mười ba người phía sau, mà đang phi độn lẩn trốn, mười ba người phi nhau đuổi theo.
“Thánh nữ Băng Thần Tông biến mất rồi…”
Cổ Thần nhớ tới tin tức thu được tại Quần Tiên Lâu mười ngày trước.
Mộng Tiên Âm và Cổ Thần có một chút giao tình tại kiếp trước, đồng thời Hư Tử Uyên đã bị Băng Thần Tông bắt giữa, nếu như Cổ Thần muốn tìm hiểu tình huống, Mộng Tiên Âm chính là lựa chọn tốt nhất, Cổ Thần khẽ xoay người, phi độn ngược hướng đám người truy đuổi.
Tốc độ của Cổ Thần cực nhanh, Mộng Tiên Âm đột nhiên thấy phía trước có độn quang cấp tốc tiếp cận, trong mắt cả kinh, lập tức vòng vo chuyển phương hướng, bỏ chạy theo hướng khác.
Bất quá, Cổ Thần có tu vi Kim Đam hậu kỳ, hơn nữa còn sử dụng Tật Vũ Phi Phong, tốc độ so với Mộng Tiên Âm nhanh hơn rất nhiều, đuổi theo phía bên trái, đợi khi cách Mông Tiên Âm chừng trăm dặm, phát thần thức truyền âm nói:
- Mông tiên tử dừng vội đi, ta tới cứu tiên tử!
Mông Tiên Âm nhìn thoáng qua Cổ Thần, tốc độ phi độn ngược lại nhanh hơn một phần, bỏ chạy thẳng phía trước, có thể thấy được nàng đối với Cổ Thần không hề có tin tưởng.
Mười ba người phía sau vẫn đuổi theo Mông Tiên Âm chừng trăm trượng, tiếp cận gần q1uan sát, Cổ Thần phát hiện mười ba người này, đại bộ phận là tu sĩ Bồi Nguyên kỳ, trong đó có ba người tu vi Kim Đan kỳ.
Hai năm không thất, tu vi của Mông Tiên Âm đã bước vào Bồi Nguyên hậu kỳ, năm nay mới chỉ 19 tuổi, tu vi đã bước vào Bồi Nguyên hậu kỳ, quả nhiên là tuyệt thế thiên tài tiếp cận Tàng Thiên Cơ. Trước ba mươi tuổi hi vọng rất lớn có thể bước vào Mệnh Tuyền cảnh.
- Mông Tiên Âm, lần này ngươi trốn không thoát rồi!
- Hắc hắc… Tốt nhất nên thúc thủ chịu trói.
- Làm tiểu thiếp của thái tử điện hạ Tàng Thiên Cơ chính là phúc phận chín kiếp cũng không tu được, ngươi phải thấy vinh hạnh mới đúng.
- Tông thủ Băng Thần Tông Mông Ngưng Băng đã tặng ngươi cho thái tử điện hạ Tàng Thiên Cơ rồi, ngươi có chạy tới chân trời góc biển cũng không thể thoát được lòng bàn tai của thái tử điện hạ!
Mười ba người phía sau Mông Tiên Âm vừa đuổi theo vừa hô.
Cổ Thần nhướng mày, hắn lại một lần nữa nghe được cái tên Tàng Thiên Cơ, trong lòng mọc lên lửa giận, từ sau khi đại khai sát giới tại Cự Linh Môn, mỗi một lần Cổ Thần hóa thân thành kim long đều có xung động muốn xé nát tất cả mọi thứ.
Mông Tiên âm tiếp tục phi độn, Cổ Thần đuổi theo phía bên trái, càng lúc càng tiếp cận gần hơn.
- Người tới là đạo hữu phương thế lực nào?
Lúc Cổ Thần tiếp cận gần Mông Tiên Âm nghìn trượng, một gã tu sĩ tu vi Kim Đan trung kỳ duy nhất trong mười ba người hô lên.
Thấy Cổ Thần cũng truy đuổi Mộng Tiên âm, những người này hiển nhiên coi hắn trở thành đồng đạo.
- Ta không có những bằng hữu như các ngươi!
Cổ Thần quát lạnh.
Đang khi nói chuyện, khoảng cách giữa Cổ Thần và Mông Tiên Âm đã thu hẹp lại không ít, cách mười ba tu sĩ phía sau chỉ còn mấy trăm trượng, tiếng nói vừa dứt, Cổ Thần đánh mạnh một quyền.
Trên bầu trời vang lên một tiếng sấm, một quyền cương ước chừng trăm trượng đột nhiên xuất hiện, Kim Cương Thần Quyền vừa ra, khí thế không tầm thường.
Quyền cương nhanh như mũi tên nhọn, trong nháy mắt đã oanh kích vào phạm vi mười ba tu sĩ đuổi theo phía sau, toàn bộ mười ba tu sĩ đều nằm trong phạm vi công kích của quyền cương.
Mười ba tu sĩ không hề nghĩ tới đột nhiên Cổ Thần oanh kích mọt quyền, có chút luống cuống tay chân, tung ra mười ba kiện pháp bảo oanh kích chống dỡ. Cổ Thần chỉ tùy ý đánh ra một quyền, vẫn chưa hạ sát tâm đối với mười ba người này, quyền cương đánh văng pháp bảo của mười ba tu sĩ, mười ba người bị lực phản chấn mạnh mẽ đánh văng ngược lại, phải dừng truy đuổi.
Mộng Tiên Âm chớp mắt đã phi độn cách nghìn trượng, xoay đầu nhìn lại phía sau, thấy Cổ Thần xuất thủ công kích mười ba gã tu sĩ đằng sau, không phải theo chân bọn họ cùng đến.
- Mông tiên tử là bằng hữu của ta, nếu muốn lưu lại mạng sống, nhanh chóng rời đi!
Cổ Thần nói.
Đang khi nói chuyện, tu vi ngoại phóng, tu vi Kim Đan cực hạn khiến mười ba tu sĩ đều cả kinh, Mông Tiên Âm cách xa xa nhìn Cổ Thần, lông mày hơi nhíu, lúc này Cổ Thần biến hóa tướng mạo, nàng căn bản không nhận thức được.
Một gã tu sĩ Kim Đan cực hạn cũng đủ sức giết chết mười bat u sĩ này rồi, trong mắt mười ba người này tuy có vẻ kinh hãi nhưng lại không hề sợ hãi.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 27 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Gã tu sĩ Kim Đan trung kỳ quát lớn:
- Người tới là thế lực phương nào? Chúng ta chính là người của Tàng gia Đế Đình Đại Doanh, ngươi thức thời một chút, nhanh chóng cút đi cho ta, bằng không đắc tội với Đế Đình Đại Doanh, ngươi chịu không nổi!
- A…
Trong mắt Cổ Thần chợt lóe hồng quang, nhẹ giọng hỏi:
- Các ngươi là người của Tàng gia Đế Đình Đại Doanh?
- Đúng vậy, chúng ta chính là thủ hạ của thái tử điện hạ Tàng Thiên Cơ.
- Đừng tưởng rằng ngươi có tu vi Kim Đan hậu kỳ thì chúng ta sợ ngươi, thái tử điện hạ chỉ cần dùng một đầu ngón tay cũng có thể dí chết ngươi rồi!
- Mông Tiên Âm là do tông chủ Băng Thần Tông tặng thái tử điện hạ làm tiểu thiếp, ngươi dám nhúng tay, thái tử điện hạ nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi, sẽ bầm thây ngươi vạn đoạn!
- Thức thời thì nhanh nhanh cút ngay, bằng không thái tử điện hạ biết được, lửa giận bốc cháy lên, khiến ngươi chết không có chỗ chôn!
- Thái tử điện hạ Tàng Thiên Cơ chính là tuyệt thế thiên tài đệ nhất Cổ Hoang, không người nào có thể sánh kịp, dám phá hỏng chuyện tốt của thái tử điện hạ, ngươi chính là tự tìm đường chết…
Nghe Cổ Thần nói, mười ba tu sĩ đều nghểnh cao đầu, thần thái cao cao tại thượng, một người lại một người liên tục nói.
Ngôn ngữ rơi vào trong tai Cổ Thần, hồng quang trong mắt Cổ Thần càng mạnh, lạnh giọng nói:
- Các ngươi đều là người của Tàng gia Đế Đình Đại Doanh, vậy thì đều đi tìm chết!
Nói xong, hai tay Cổ Thần nắm lại, đồng hướng đánh một kích lên trời, đột nhiên bầu trời tựa hồ tối sầm lại, lúc này tuy đang là hoàng hôn, thế nhưng bầu trời lại xuất hiện tinh không, vô số vì sao.
Quyền ấn Cổ Thần khẽ động, mười ba đạo tinh quang rơi xuống, hóa thành mười ba đạo quyền cương lớn trăm trượng, đánh mạnh về phía mười ba người.
Lạc Tinh Thần Quyền!
Tuyệt học vô thượng của Hư Thiên Tông, sau khi Cổ Thần lấy được Hư Thiên Kinh, học được nguyên bộ Lạc Tinh Thần Quyền hoàn chỉnh không thiếu sót, chỗ tinh diệu so với Nam Thiên còn mạnh hơn.
Mười ba đạo quyền cương giống như lưu tinh rơi xuống đất, tốc độ cực nhanh, mười ba gã tu sĩ còn chưa kịp phản ứng, quyền cương đã hạ xuống đỉnh đầu.
Ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm!
Mười ba tiếng nổ vang kinh thiên động địa liên tiếp, mười ba đạo quyền cương trực tiếp nện xuống, khiến mười ba gã tu sĩ và pháp bảo phóng ra bảo hộ đều nát bấy, ngay cả máu thịt của bọn họ cũng bị phá tan nát.
Cổ Thần kết thành quyền ấn, tinh không đầy sao trời biến mất không còn, tay phải của hắn ấn chưởng xuống dưới đất, một cự chưởng trăm trượng bao trùm trong màn hắc diễm xuất hiện, ba một tiếng liền vỗ xuống dưới mặt đất.
Linh hồn mười ba tu sĩ vừa mới rời khỏi cơ thể đã bị cự chưởng hắc diễm vỗ trúng, trong nháy mắt bị đốt cháy thành hư vô.
Cổ Thần xuất thủ hầu như chỉ trong một hơi thở, mười ba tu sĩ tâm phúc của Tàng Thiên Cơ đã bị đánh thần hình câu diệt.
Cổ Thần khẽ động pháp lực, ngự kiếm bay về phía Mộng Tiên Âm.
- Lạc Tinh Thần Quyền? Ngươi là tu sĩ Hư Thiên Tông? Ngươi muốn thế nào?
Cổ Thần vừa mới tiếp cận khoảng cách trăm trượng, Mộng Tiên Âm liền mở miệng hỏi.
Hư Thiên Tông và Băng Thần Tông chính là kẻ thù truyền kiếp, Mộng Tiên Âm lại là thánh nữ của Băng Thần Tông, giờ khắc này nàng tràn đầy địch ý đối với Cổ Thần.
- Mông tiên tử, ta và tiên tử đã từng gặp mặt một lần!
Tướng mạo Cổ Thần biến đổi, hồi phục nguyên trạng.
- Là ngươi?
Thần sắc Mông Tiên Âm khẽ động, hai năm trôi qua, Cổ Thần đã trưởng thành, càng trở lên cao lớn, nhưng tướng mạo so với lúc mười sáu tuổi không có bao nhiêu thay đổi.
Cổ Thần gật đầu, nói:
- Ta nghĩ muốn từ Mông tiên tử tìm hiểu tin tức về sư tỷ Hư Tử Uyên của ta!
Tại di chỉ ma cung, Cổ Thần từng viện thủ đối với Mộng Tiên Âm, sau đó Hư Thiên Tông bị bốn thế lực lớn Tàng gia, Thi Hồn Tông, Thần Vu Tông, Huyền Âm Tông vây công, Mộng Tiên Âm đã mạnh mẽ ngăn cản Băng Thần Tông nhúng tay. Ban đầu Mộng Tiên Âm chỉ muốn trả lại ân tình cho Cổ Thần, thầm nghĩ cách giải thích, sau đó lại nghe được tin Cổ Thần tiêu diệt toàn bộ bốn thế lực lớn, mọi chuyện càng trở lên dễ dàng.
Cho dù hai người chưa mở miệng nói với nhau mấy câu, nhưng trong mơ hồ đã hình thành một phần tình nghĩa.
Mông Tiên Âm không tiếp tục ngăn cản Cổ Thần tiếp cận, nói:
- Chúng ta rời khỏi nơi này trước!
Cổ Thần gật đầu, hai người phi độn về phía đông bắc, mà khi hai người vừa mới biến mất không còn hình bóng đột nhiên lai xuất hiện một người. Người này tóc dài, trên mặt dơ bẩn, nhãn thần hỗn loạn, trong tay còn cầm theo một chiếc hồ lô rượu.
Mở miệng hồ lô, uống một ngụm rượu lớn, thắt hồ lô bên hông, người này phi hành về phương hướng Mộng Tiên Âm và Cổ Thần biến mất, chỉ bước nhẹ một bước đã không còn bóng dáng, chớp mắt xuất hiện ngoài nghìn trượng.
Nửa canh giờ sau, Cổ Thần và Mông Tiên Âm phi hành được ba nghìn dặm, phía trước là một dãy núi liên miên trùng điệp, đồng thời có một sơn cốc hình tròn phương viên chừng nghìn trượng, bốn phía vách núi vây quanh.
- Chọn chỗ này đi!
Cổ Thần nói.
Độn quang vừa hạ xuống, hai người đã xuất hiện trong sơn cốc.
- Chờ một chút!
Cổ Thần không vội vã hỏi thăm, sau khi hạ xuống đất liền đi vòng xung quanh một lượt. Chỉ thấy rất nhiều thủ ấn trận pháp cổ lão từ tay Cổ Thần đánh ra, đồng thời tài liệu trận pháp rơi xuống.
- Ngươi bố trí trận pháp?
Mộng Tiên Âm hỏi.
- Để lo lắng an toàn! Tiên tử đừng đi lộn xộn, sẽ không có nguy hiểm gì!
Đủ hơn nửa canh giờ Cổ Thần mới bố trí hoàn tất, trở về bên cạnh Mộng Tiên Âm, nói:
- Sơn cốc này đã được ta bày Vạn Lý Hoàng Sa đại trận, cho dù là tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh cũng khó có thể tiến vào, hiện tại tiên tử có thể nói cho ta biết, sư phụ nàng bắt sư tỷ của ta là vì cái gì?
- Tất cả chuyện này cần phải nói từ phụ thân của ta…
Ánh mắt Mông Tiên Âm hơi lóe lên, qua một lát mới mở miệng nói.
Cổ Thần đáp lời:
- Tuy ta mới tiến vào Đại Mông không lâu, nhưng chuyện đế quân Đại Mông băng hà đã truyền rộng, Mông tiên tử, ta tới Đại Mông lần này chỉ có một mục đích duy nhất, chính là cứu sư tỷ của ta, hi vọng nàng có thể nói sự thực cho ta biết, nếu như sư tỷ của ta có nửa phần tổn thương, ta nghĩ ta không thể khống chế được chính mình, khiến Đại Mông máu chảy thành sông!
- Cổ đạo hữu đối với ta có ân hai lần cứu giúp, Tiên Âm nhất định nói đúng sự thực…
Mông Tiên Âm gật đầu, tiếp tục nói:
- Hơn hai tháng trước, phụ thân của ta trọng thương từ Bắc Hoang chạy trở về, không lâu sau bỏ mình, lưu lại Đế Đình Đại Mông chia năm xẻ bảy. Bốn vị huynh trưởng của ta đều là hạng người bình thường, mà các tộc huynh đều có tâm muốn cướp đoạt vị trí đế quân, sư phụ lại trợ giúp nhị ca Anh Minh lên làm đế quân, cuối cùng mọi người thống nhất luận võ đoạt đế, vì vậy sư phụ đã tặng ta cho Tàng Thiên Cơ làm tiểu thiếp, thỉnh Tàng Thiên Cơ tới Đại Mông trợ giúp nhị ca, nhưng…
- Tàng Thiên Cơ không coi ai ra gì, lòng dạ hẹp hòi, không biết trời cao đất rộng, tự cho là thiên hạ đệ nhất, đã từng nói qua nhật nguyệt so sánh với hắn cũng chỉ buồn bã thất sắc, Thánh Hoàng so sánh với hắn cũng là không ánh sáng, những lời cuồng vọng như vậy ta quả thực không chịu nổi, dù sao ta là công chúa Đại Mông, há có thể tùy ý tặng người khác làm tiểu thiếp? Thậm chí là hạng người cuồng vọng như Tàng Thiên Cơ.
- Nhưng ta biết ý sư phụ đã quyết, lợi dụng sơ hở lén chạy khỏi Băng Thần Tông, kết quả bị tu sĩ Tàng gia đuổi bắt, sư phụ không có tiền vốn là ta nên đã bắt Hư Tử Uyên tới, theo ta được biết, sư phụ muốn thông qua Hư Tử Uyên áp chế một tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh tên là Nam Thiên đạo nhân, để trên đại hội luận võ trợ giúp nhị ca giành được vị trí đế quân!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 25 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina