Rạp Chiếu Phim Địa Ngục Tác giả: Hắc Sắc Hỏa Chủng Quyển 8: QUỶ TẾ Chương 23: Tâm lý chiến Dịch: caohamanh Biên: Phệ Hồn Quỷ Nhóm Dịch: Nòng Nọc Nguồn:4vn - http://4vn.eu/forum
Ấn Thủy Thiên đã cùng diễn viên của « Rạp chiếu phim địa ngục » tầng 13 diễn trong 2 phần của serie “Quỷ tế” cho nên y có 1 sự hiểu biết nhất định về rạp này.Hơn nữa y thậm chí còn có chút tán thưởng Phương Lãnh.Vốn là y tưởng rằng Phương Lãnh cũng sẽ làm lựa chọn giống mình – gia nhập trận doanh Đoạ Tinh vì đó mới là cách làm thuận theo xu thế chung. Mạnh Tử có nói “quân tử phải rời xa chỗ nguy hiểm”.Ở thế giới địa ngục này, việc cứ khư khư bám vào cái gọi là thiện ác chính tà chỉ là trò cười.Sống sót mới là quan trọng nhất. Nhưng thật không ngờ, “Thợ săn ác ma” Diệp Tưởng ngang trời xuất hiện khiến “Rạp chiếu phim địa ngục” tầng 13 bị trói buộc vào trận doanh Khu Ma. Ấn Thuỷ Thiên không khỏi cảm thấy đáng tiếc vì hắn phải tự tay xoá sổ nhân tài như Phương Lãnh.
Nhưng người khiến hắn e dè nhất từ đầu đến cuối luôn là Diệp Tưởng. Đây là lần đầu tiên hắn gặp mặt Diệp Tưởng. Ấn Thủy Thiên xưa nay vốn là người vô cùng cẩn thận.Cho tới bây giờ hắn chưa bao giờ coi thường kẻ địch cả.Kể từ lúc gặp mặt Diệp Tưởng, hắn vẫn luôn tiến hành quan sát Diệp Tưởng. Lời nói và hành động của y, biểu cảm của y hay kỹ năng diễn xuất đều được y thể hiện vừa tới.Đồng thời trong lúc y nói chuyện,y luôn tràn ngập tự tin,chứ không có vẻ tự mãn của 1 kẻ sau khi thu được lực lượng rất lớn.
Tuy bị bó hẹp trong vai diễn khiến hắn chỉ hiểu được Diệp Tưởng ở 1 mức độ nhất định,nhưng Ấn Thủy Thiên trên cơ bản đã dám chắc tuyệt đối không thể để mặc Diệp Tưởng tiếp tục trưởng thành, nếu không ngày sau y nhất định trở thành đại địch ! Tuy vậy việc lựa chọn cơ hội thích hợp để giết Diệp Tưởng cũng rất quan trọng.Dù sao “Quỷ tế” cũng là 1 bộ phim kinh dị không thể giải, cho nên nội chiến quá sớm là một hành động cực kỳ ngu xuẩn. Đương nhiên, nếu y bỏ mạng trong làn sóng quỷ hồn thì không gì tốt hơn.Còn trước đó, Ấn Thuỷ Thiên sẽ tập trung quan sát là chính và không trao đổi tin tức với đám Phương Lãnh.
Ấn Thuỷ Thiên không biết rằng khi hắn đang quan sát Diệp Tưởng thì Diệp Tưởng cũng đang quan sát hắn. Thời điểm thành danh của người đàn ông này cũng không chênh lệch nhiều với An Nguyệt Hinh và “«Hầu tước»”.Việc là 1 trung cấp linh môi sư đã khiến y dễ dàng bị người khác chú ý rồi.Cho đến sau khi thu được vật bị nguyền rủa loại ký sinh khiến y đưa mình vào hành ngũ diễn viên hạng 1. “ Quỷ tế” khiến thanh danh của y lại càng trở nên vang dội. Hiện tại khi được tận mắt nhìn thấy, Diệp Tưởng dám khẳng định y thật sự không đơn giản!
Quãng đường xe chạy cũng không hề ngắn. Trong quá trình này,Diệp Tưởng thông qua gương chiếu hậu quan sát Ấn Thủy Thiên. Diệp Tưởng cũng không giấu diếm vì dù sao 2 bên nhất định sẽ trở thành kẻ thù.Chuyện này không thể nào tránh được. Trước mắt bởi vì đang quay phim nên hai bên mới tạm thời duy trì hoà bình.
-Giáo sư!
Ấn Thủy Thiên bỗng nhiên mở miệng :
-Anh hình như có 1 chấp niệm không hề bình thường với tộc Cửu Luân.V ì sao anh vẫn luôn nghiên cứu về dân tộc này vậy?
Diệp Tưởng khi nghe được câu này đột nhiên nắm chặt tay lái rồi nuốt nước miếng một cái.
Ấn Thủy Thiên chết tiệt!
Câu này đâu có trong kịch bản đâu!
Hắn đang cố ý ép Diệp Tưởng gây ra NG ! Do đó Diệp Tưởng sẽ phải trả đến 3 !
Ấn Thủy Thiên đích thực sẽ không trực tiếp gây nội chiến để “chơi” tiêu hao chiến với Diệp Tưởng.Nhưng y sẽ không ngại tìm cách để làm suy yếu sức chiến đấu của hắn.
-Giáo sư! Anh có thể nói cho chúng tôi biết được không? Nếu đã cùng nhau nghiên cứu về mộ chính của tộc Cửu Luân thì tôi hy vọng mọi người có thể thẳng thắn và không nên giữ bí mật với nhau thì hay hơn!
Cố ý dẫn đến NG là một thủ đoạn cực kỳ nham hiểm và bỉ ổi,nhưng trong hoàn cảnh sống và chết chỉ cách nhau đường tơ kẽ tóc thì ai còn để ý tới chuyện bỉ ổi hay không.Chỉ cần có thể làm bị thương kẻ địch thì cho dù đó có là thủ đoạn bỉ ổi cỡ nào cũng có thể sử dụng.Ấn Thủy Thiên chính là loại người theo chủ nghĩa như như vậy.Trong cuộc chiến sống còn mà còn nói tới cái gì quang minh chính đại nữa sao? “Lậm” tiểu thuyết võ hiệp rồi sao? Chỉ có 1 điều duy nhất cần phải chú ý là phim kinh dị không thể giải yêu cầu tương đối cao về kỹ năng diễn xuất, rất dễ dẫn đến NG, thành ra trong phim kinh dị không thể giải,số lần NG luôn là 3.Nhưng nghĩ tới việc đối phương là “Thợ săn ác ma”,và nếu chỉ dùng 1 lần NG mà có thể dồn đối phương vào chỗ chết thì hoàn toàn đáng để Ấn Thuỷ Thiên mạo hiểm một lần.
Trong nháy mắt, trong đầu Diệp Tưởng nhanh chóng đưa ra rất nhiều ý niệm.Bởi vì trước mắt là giai đoạn kịch bản bị bỏ trống, cho nên lời nói của Ấn Thủy Thiên cũng không khiến hắn phải trả vé chuộc cái chết, nhưng Diệp Tưởng nếu trả lời có vấn đề thì hắn sẽ bị trừ gấp 3 lần thù lao danh nghĩa! Cộng thêm thù lao danh nghĩa phải trả cho hôm qua thì Diệp Tưởng chẳng khác nào phải trả đến 4 lần thù lao danh nghĩa khi bộ phim vừa mới bắt đầu! Nếu cứ tiếp tục như vậy thì chỉ e Ấn Thủy Thiên cũng không cần rat ay mà Diệp Tưởng đã bỏ mạng trong tay quỷ hồn!
Nhưng Diệp Tưởng vì đề phòng NG nên trước đó hắn đã cân nhắc tới những tình huống có thể đột ngột diễn ra.Cho nên lúc này hắn trả lời như sau:
-Đây là chuyện của cá nhân tôi. Chấp niệm của tôi với tộc Cửu Luân ra sao không liên quan đến các anh !
Diệp Tưởng đưa ra câu trả lời !
Hắn cũng chỉ có thể trả lời như vậy ! Dù sao hắn căn bản cũng không biết nguyên nhân khiến Tống Tuấn Trúc có chấp niệm lớn như vậy với tộc Cửu Luân.Đương nhiên hắn cũng có một chút suy đoán, nhưng mà những suy đoán này căn bản không thể kiểm chứng. Tuy nhiên với tính cách của giáo sư Tống thì chuyện này chắc hẳn không thể tuỳ tiện nói ra được. Diệp Tưởng tin rằng cho dù hắn có trả lời như vậy thì hắn cũng không gây ra NG.Quả nhiên hắn cược đúng rồi !
Lúc này, trong lòng Diệp Tưởng đã nâng độ nguy hiểm của Ấn Thủy Thiên thêm mấy bậc.Người như hắn đáng sợ hơn kẻ bề ngoài độc ác nhưng loại thiếu đi tâm cơ như Triệu Không Ảnh rất nhiều. Hắn giống như 1 con rắn độc lén bò tới bên cạnh bạn,sau đó chỉ chực khi bạn lơi lỏng sẽ cắn vào cổ bạn và cướp đi mạng sống của bạn.Diệp Tưởng suýt chút nữa đã bị chơi với chiêu vừa nãy ! Mà Diệp Tưởng cũng không thể dùng lại chiêu của đối thủ vì Ấn Thuỷ Thiên đã đóng qua 2 phần của serie « Quỷ tế », cho nên y hiểu rõ mọi chuyện của Bạch Thụ Hà, Bạch Vô Hạ ; cho nên dù có hỏi y chuyện gì thì y cũng xoay sở được.
Nhưng Diệp Tưởng đương nhiên sẽ không tức giận và bối rối vì nếu làm vậy thì đúng ý của Ấn Thuỷ Thiên rồi ! Hắn dám dùng thủ đoạn này để chơi Diệp Tưởng đã đủ chứng tỏ hắn căn bản không sợ sự uy hiếp của Diệp Tưởng.Nếu vì tức giận mà mất đi lý trí thì điều đó chỉ khiến đối phương mừng thầm trong bụng.Nhưng vì để khiến kẻ địch lầm tưởng, nên Diệp Tưởng dứt khoát gửi đi 1 đoạn tin tức có nội dung như sau:
-Trong bộ phim này tao thề phải giết được mày !
Mục đích của Diệp Tưởng rất đơn giản : đối phương nếu đã sử dụng chiêu này thì chắc chắn y cũng dự liệu được hậu quả. Một khi Diệp Tưởng mất đi lý trí, đến lúc đó hắn sẽ ra tay với Ấn Thủy Thiên dù cho bộ phim còn chưa đi vào giai đoạn cao trào. Như vậy năng lực « Thợ săn ác ma » của hắn sẽ suy yếu thêm 1 nấc.Đó tuyệt đối là 1 hành động ngu xuẩn vì đối phương có tới 2 vật bị nguyền rủa loại ký sinh nên làm gì có chuyện đối phương sợ Diệp Tưởng?Cho nên Diệp Tưởng dứt khoát cố ý để đối phương cho rằng mình vì quá phẫn nộ nên sinh ra ý định giết người!
Quả nhiên, sau khi Ấn Thủy Thiên thu được tin tức, trong lòng y thầm cười lạnh.Nói cho cùng thì tâm tính của Diệp Tưởng vẫn còn quá bồng bột vì hắn thu được lực lượng quá nhanh, nên chỉ cần y khiêu khích 1 cái là hắn có ý định giết người ngay. Nhưng mà muốn giết Ấn Thuỷ Thiên hắn ư? Có dễ đến thế sao ? Ấn Thủy Thiên hắn sống được đến ngày hôm nay có bao giờ sợ sự uy hiếp của người khác không ? Người muốn giết hắn tuyệt đối không phải chỉ có mình Diệp Tưởng. Nhưng việc hắn vẫn còn sống tới nay là 1 minh chứng tốt nhất !
Chỗ ở của phong thủy sư Liễu Nhất Trần là một nơi cách chỗ ở của giáo sư Tống 30 cây số. Nơi đó khá hẻo lánh. Lái xe trên đường quốc lộ cả nửa ngày trời cũng không thấy chiếc xe nào khác ngoại trừ xe của chính Diệp Tưởng.Khung cảnh xung quanh là khung cảnh nông thôn yên bình.
Biệt thự của Tống Tuấn Trúc nằm ở ngoại vi của thành phố,còn thôn Tùng Pha là 1 nơi thuộc huyện Ngọc Sơn.Đó là 1 thôn thuộc vùng duyên hải của tỉnh Giang Tô,nên điều kiện sinh hoạt tốt hơn những ngôi làng trong núi sâu đôi chút.
Lúc này, Diệp Tưởng nhìn thấy trên tấm biển chỉ đường phái trước có viết còn 3 cây số nữa là tới thônTùng Pha ! Cũng sắp đến nơi rồi !
Đương nhiên, trên đường đi, đám người Diệp Tưởng đều duy trì sự cảnh giác cao độ.Không ai dám coi thường dù chỉ 1 chút vì mặc dù đang là ban ngày, nhưng bộ phim này là 1 bộ phim kinh dị không thể giải,cho nên ánh mặt trời cũng chẳng có tác dụng xua đuổi hồn quỷ. Huống chi, dựa trên những bộ phim kinh dị đã đóng thì cho dù bầu trời có quang đãng ra sao thì ngay 1 giây sau đó mây đen có thể kéo tới và che kín bầu trời. Chuyện này cũng không tính là hiếm thấy.
Đúng lúc này, một âm thanh ảm đạm ré lên.Tiếp đó bọn họ nhìn thấy trên đầu xe đáp xuống 1 con quạ. Con quạ kia ré lên những tiếng rất khó nghe.Đôi mắt nó nhìn chằm chặp vào Diệp Tưởng, cứ như nó chính là sứ giả của thần Chết vậy.
Việc con quạ đen xuất hiện đã sớm được viết trong kịch bản.Có thể coi đây như 1 điềm báo trước không tốt lành gì.
-Con quạ đen này … thoạt nhìn thật sự mang tới điềm xấu.
Ấn Thủy Thiên nhìn con quạ đen sau đó đọc lời thoại.
-Thế sao ?
Diệp Tưởng bẻ tay lái.Con quạ đen kia lập tức vỗ cánh bay lên,sau đó biến mất.
Mời các bạn tham gia thảo luận chém gióTại Đây. Chăm chỉ ném gạch chém gió, sẽ có bom đạn thường xuyên Tham gia nhóm Nòng Nọc
Đã có 28 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Phệ Hồn Quỷ
Rạp Chiếu Phim Địa Ngục Tác giả: Hắc Sắc Hỏa Chủng Quyển 8: QUỶ TẾ Chương 24: Kẻ phản bội Lý Duy Tư Dịch: caohamanh Biên: Phệ Hồn Quỷ Nhóm Dịch: Nòng Nọc Nguồn:4vn - http://4vn.eu/forum
Quãng đường 3 cây số cũng không quá dài.Rất nhanh, bọn họ đã tới thôn Tùng Pha.
Nơi ở của Liễu Nhất Trần nằm ở trên đỉnh ngọn núi cao nhất trong thôn Tùng Pha. Nơi đó có thể nhìn thấy từ xa.
Sau khi xe ngừng lại, bốn người liền xuống xe. Xung quanh có lác đác vài tiệm tạp hóa và nhà dân.Dù đi 1 hồi lâu nhưng họ cũng chỉ thấy vài mống người.
Đúng lúc này, Diệp Tưởng khi đi đến trước một cửa hàng tạp hóa thì hắn nhìn thấy trong cửa tiệm có một ông lão đầu tóc bạc phơ,gương mặt đầy nếp nhăn và khô quắt lại.Đôi mắt ông lão đó đục ngầu.Hình như ông lão đó bị bệnh đục thuỷ tinh thể.Có vẻ như ánh mắt của ông lão đó vẫn luôn đặt trên người của Diệp Tưởng,nhưng Diệp Tưởng cảm thấy ông lão đó chỉ là 1 người bình thường.
Càng đến gần ngọn núi kia thì người xuất hiện càng ít. Một cảm giác âm u dấy lên trong lòng mọi người. Tiếp đó bọn họ sẽ phải đi bộ lên núi.
Ngọn núi này bởi vì không thuộc về cảnh quan của huyện thị trấn, cho nên trên núi cũng không có nhiều vết tích bị con người khai phá,do đó phần lớn những con đường trên núi đều gồ ghề nhấp nhô.Căn bản là chẳng tìm thấy được con đường nào dễ đi 1 chút cả ! Nhưng đám người Diệp Tưởng cũng không để ý.
Khi đi được nửa đường thì phía trước xuất hiện một kiến trúc đổ nát.Hình như đó là 1 ngôi miếu bị bỏ hoang. Ngôi miếu nhỏ kia có diện tích chưa tới 200 mét vuông, bên trong chỉ thờ một pho tượng phật đắp bằng đất đã bị hư hại đến độ không nhìn rõ mặt tượng ra sao.
Phía trước pho tượng kia hiện tại có 1 người đang đứng.Người đó mặc 1 bộ trang phục thời Đường cách tân màu đen.Người đó đứng lặng yên trước bức tượng phật giống như đang khấn vái gì đó.
Một lúc lâu sau người kia mới quay đầu lại nhìn đám người Diệp Tưởng.
-À!
Hắn lập tức đi ra khỏi miếu thờ rồi hỏi :
-Vị này có phải là giáo sư Tống không ạ ?
Người đó mặc trang phục thời Đường cách tân màu đen, tóc húi cua khá sát khiến trên đầu cũng chẳng có bao nhiêu cọng tóc.Người này thoạt nhìn cũng chỉ mới 17,18 tuổi.Đó không phải là Lý Tư Duy thì còn có thể là ai ?
Ấn Thủy Thiên cũng nhìn thấy Lý Tư Duy. Y vô cùng khinh thường tên này.Y đã biết, Lý Tư Duy là kẻ đào ngũ khỏi trận doanh Đoạn Tinh. Nếu chỉ là 1 nhân vật tôm tép thì trận doanh Đọa Tinh cũng không quá để ý vì cùng lắm để sau giải quyết cũng được. Nhưng Lý Tư Duy là ngoại lệ.Hắn là một trong số ít hậu duệ mà huyết mạch ác ma đã được đánh thức.Điều đó cũng có nghĩa là hắn sẽ không ngừng đánh thức nguyền rủa của hắc vu thuật được Nitemare truyền thừa. Chỉ cần có thêm thời gian thì huyết mạch trong cơ thể hắn sẽ liên lạc với « Ác ma » địa vị cao.Đến khi đó, mức độ nguy hiểm của hắn sẽ không thua kém gì so với ma nữ có thể chất hắc ma thuật. Lúc trước khi huyết mạch của hắn mới thức tỉnh thì « »Hầu tước» » và An Nguyệt Hình cũng đã cảm ứng được rồi.
Ấn Thuỷ Thiên cũng nhận được thông tin do Mộc Lam truyền tới nói rằng Lỹ Tư Duy biết được thông tin về mắt của Lucifer. Không chỉ như vậy,trong tương lai có thể hắn sẽ được đánh thức ký ức về địa điểm của 2 vật bị nguyền rủa : pho tượng khắc ở mũi con tàu ma Aston và chén rượu của bá tước Dulan, cùng với rất nhiều bí mật về các thành viên của gia tộc Nitemare. Nên biết rằng, gia tộc đã sáng lập nên giáo đoàn Đọa Tinh này vẫn còn ẩn giấu rất nhiều bí mật trong nhiều thế kỷ này và là 1 thứ cực kỳ đáng sợ ! Thành ra không thể loại trừ khả năng Lý Tư Duy sẽ sắm vai hậu duệ trực hệ của Nitemare ! Người như vậy không thể để trận doanh Khu Ma nắm trong tay!
Cho nên, yêu cầu của Mộc Lam rất đơn giản : hắn muốn Ấn Thủy Thiên mang máu của Lý Duy Tư về ! Chỉ cần có máu của y, thân là hắc y tổng giám mục, Mộc Lam tự tin có thể đọc ra được những ký ức quan trong từ trong huyết mạch đã được đánh thức ấy ! Nhất định phải lấy được máu của Lý Tư Duy ! Đương nhiên, nếu có thể mang theo máu của Thành Tuyết Tùng nữa thì càng tốt,nhưng Mộc Lam cũng biết hăng quá hoá dở.Dù sao việc này cũng không quá quan trọng.Cái quan trọng vẫn là máu của Lý Tư Duy. Độ quan trọng của thứ này chỉ xếp sau tính mạng của « Thợ săn ác ma ». Ấn Thuỷ Thiên cần phải lấy được máu của Lý Duy Tư và tránh không xung đột với « Thợ săn ác ma »!
Trên thực tế, ngay cả Grandier cũng chưa đáng thức được huyết mạch của Nitemare trong hắn,chứ nếu không, địa vị của hắn sao có thể xếp dưới cả hắc y tổng giám mục Mộc Lam được? Bởi vì hắc y tổng giám mục có thể liên lạc với « Ác ma » địa vị cao cho nên địa vị của Mộc Lam mới lớn đến như vậy.
Thứ có thể giúp hắn có quyền ép giá « Rạp chiếu phim địa ngục » tầng 10 thì làm sao Ấn Thủy Thiên sao lại có thể bỏ qua? Lý Tư Duy trong mắt hắn chỉ là 1 kẻ tiểu nhân.Với Phương Lãnh thì ít nhiều hắn còn có chút bội phục,chứ còn Lý Duy Tư ư? Nếu nói không khách sáo thì thằng đó chả là cái ** gì cả ! Chẳng qua là thằng đó gặp may, lại có thể đáng thức được huyết mạch của « Ác ma ». Huyết dịch tinh thuần đó nhất định sẽ khiến hắn có thể kế thừa lực lượng của « Ác ma ». Ấn Thuỷ Thiên đoán rằng nếu không phải vì « Rạp chiếu phim địa ngục » tầng 10 cần hắn cung cấp những tin tức quan trọng thì họ đã sớm giết hắn rồi vì hắn dù sao cũng quá nguy hiểm. Nên biết rằng,một ma nữ với thể chất hắc ma thuật đã vô cùng đáng sợ rồi.Chỉ vì linh hồn bị « Ác ma » nguyền rủa mà người đó có được thân thể bất tử,vậy thì 1 người nhận được huyết mạch từ hậu duệ của gia tộc Nitemare, 1 gia tộc được « Ác ma » truyền thừa thì sẽ còn đáng sợ đến thế nào nữa?Cho nên, máu của Duy Tư chắc chắn sẽ có giá trị rất lớn. Ấn Thủy Thiên nhất định phải có nó!
Lúc này, Lý Tư Duy đi về phía đám người Diệp Tưởng rồi nói:
-Đúng là giáo sư Tống rồi! Không biết cơn gió nào đưa anh tới nơi này vậy ?
-Nếu không có chuyện thì tôi sao dám lên điện Tam Bảo !
Diệp Tưởng khi nhìn thấy Lý Tư Duy không hề tỏ ra chút khách sáo nào.
-Cậu vẫn còn sống ở trên núi à ?
-Phải,dù tôi chỉ phụ trách việc ăn uống và sinh hoạt hàng ngày của đại sư.
Tiếp đó Lý Duy Tư đưa mắt nhìn Vũ Sóc rồi nói:
-So với lần trước chúng ta gặp nhau thì cô Từ Trúc xinh đẹp hơn rất nhiều đấy !
-Cảm ơn anh đã khen !
Vũ Sóc cười trả lời.
-Hai vị phía sau là ai vậy?
-Cậu không cần để ý ! Cậu mau dẫn chúng tôi đi gặp Liễu Nhất Trần đi !
Tống Tuấn Trúc do Diệp Tưởng thủ vai có thái độ vô cùng lãnh đạm, thậm chí còn chẳng thèm nể mặt Lý Tư Duy.Chẳng lẽ hai người này có mâu thuẫn gì đó hay sao? Hay là vốn tính cách của Tuấn Trúc đã là như vậy rồi ?
-Anh này là ai vậy?
Phương Lãng nghi hoặc hỏi.
-Cậu ta là Giản Khuất Ly ! Cậu ta vốn là 1 đứa trẻ được nhà họ Liễu nhận nuôi.Cho tới nay cậu ta là người chăm sóc cho truyền nhân của nhà họ Liễu -- Liễu Nhất Trần.
Ấn Thủy Thiên nhìn chòng chọc vào sau lưng Lý Tư Duy. Hiên tại, hắn chưa thể ra tay,nhưng hắn cũng không cần vội,vì thời cơ cũng sẽ sớm xuất hiện thôi.
-Vậy ngôi miếu vừa nãy là sao ?
Ấn Thủy Thiên đọc lời thoại trong kịch bản:
-Hình như bên trong không thờ thần linh của Đạo giáo,cũng chẳng phải là Phật Đà của Phật giáo.
-Đó là thần miếu do tổ tiên của nhà họ Liễu xây dựng.
Lý Tư Duy trả lời :
-Tổ tiên nhà họ Liễu luôn tin vào mối quan hệ giữa phong thủy và thiên địa nhân. Phải thuận theo lẽ trời thì vạn vật trên thế gian mới có thể sinh sôi nảy nở. Pho tượng này là tổ tiên của nhà họ Liễu do con cháu sau này đắp lên.
Rõ ràng gia tộc của vị phong thủy sư này cũng không hề đơn giản !
Đây cũng là ấn tượng đầu tiên của Diệp Tưởng !
-Thứ cho tôi nói thẳng nhé giáo sư Tống !
Phương Lãnh “ kìm không được lòng hiếu kỳ” hỏi :
-Quan hệ giữa anh và vị phong thủy sư này rốt cuộc là sao ?
Cũng may là câu trả lời có sẵn trong kịch bản rồi,chứ nếu không Diệp Tưởng cũng chẳng biết phải trả lời sao.
-Cha tôi và nhà họ Liễu có chút quan hệ ấy mà.Bình thường tôi cũng rất ít khi tới đây !
Diệp Tưởng trả lời bằng 1 giọng vô cùng lãnh đạm.
Lý Tư Duy quay đầu lại rồi nói:
-Nói lại thì giáo sư này ! Bác Tống dạo này bận lắm sao vậy ? Lâu lắm không thấy bác tới đây !
Người trả lời Lý Tư Duy là Vũ Sóc :
-Cha tôi đã ra nước ngoài cách đây 1 năm rồi. Tôi lâu rồi cũng không gặp ông.
-Hoá ra là vậy ? Vậy bác vẫn mạnh chứ?
-Sức khoẻ cha tôi vẫn tốt !
Lúc này, ở con đường phía trước xuất hiện một dãy bậc thang. Đây là công trình nhân tạo thứ 2 kể từ sau cái miếu thờ đó.
-Nơi này còn hoang vắng hơn trước kia nhiều.
Diệp Tưởng ngẩng đầu lên nhìn phía trên bậc thang.
-Ha ha …
Lý Tư Duy cười khan một tiếng sau đó không nói gì thêm.Chính hắn cũng không biết vì sao nhân vật của mình lại phản ứng như vậy.
Từng bước đặt chân lên từng bậc thang, Lý Tư Duy bắt đầu giới thiệu:
-Nơi này là nơi ẩn cư của nhà họ Liễu trong nhiều năm qua và cũng là sản nghiệp duy nhất mà tổ tiên để lại cho đại sư.Thật ra nhà họ Liễu trước đây vốn không phải có bộ dạng như vậy…
Diệp Tưởng tất nhiên cũng nhìn ra được gia cảnh của nhà họ Liễu quả thực đã khốn đốn lắm rồi. Nếu không sẽ không có chuyện nhìn ngôi miếu thờ tổ tiên xập xệ như vậy mà cũng không tu sửa.Ngay cả bậc thang bằng đá cũng đã nứt toác ra chứng tỏ đã lâu nó không được tu sửa.
Cuối cùng,khi đặt chân lên bậc thang trên cùng,1 nơi có bền ngoài giống như sơn trang được xây vào thời Dân quốc xuất hiện.Cửa sơn trang là 2 cánh cửa gỗ,bên trên có bảng hiệu đề 4 chữ:” Liễu gia sơn trang”
-Vẫn còn giữ được tấm bảng này cơ à ?
Diệp Tưởng chỉ vào tấm bảng hiệu rồi nói :
-Tôi còn nhớ bút tích trên tấm bảng này là của 1 vị đại hành gia về thư pháp.Nếu cầm đi bán khéo có thể bán được nhiều tiền lắm đấy !
-Giáo sư lại nói chơi rồi ! Đây là thứ mà tổ tiên nhà họ Liễu chúng tôi để lại,là chút mã ngoài cuối cùng của nhà họ Liễu chúng tôi.Cho dù gia cảnh có sa sút đến đâu thì chúng tôi cũng không thể bán.
Lý Tư Duy mặc dù cười gượng, nhưng rõ ràng y có vẻ vô cùng bất mãn.
-Hừ ! Đúng là lối suy nghĩ bảo thủ không chịu tiếp thu !
Diệp Tưởng cũng không nhiều lời. Lý Duy Tư đi tới trước cửa sau đó gõ gõ mấy cái.Người ra mở cửa là 1 ông cụ già lọm khọm trong tay đang cầm chổi.Ông cụ nhìn Lý Tư Duy rồi nói:
-A Ly,họ là khách à ?
-Dạ thưa bác Dương !
Khi đi vào trong sơn trang, trong sân có trồng mấy cây hòe, nhưng mà cũng đã trụi lủi cả rồi. Nói là sơn trang,chứ thực ra cũng chỉ có mấy căn phòng đơn giản tương đối cổ kính mà thôi.
Lúc này, Diệp Tưởng nhìn thấy phía trước 1 cái ao trong sân có 1 cô gái mặc trang phục trắng tinh đang ngồi.Trang phục của nàng đang mặc tương đối cổ điển, hơn nữa vì nó bó khá sát người nên vóc người đầy ma lực ngực tấn công mông phòng thủ của Thành Tuyết Tùng được bộc lộ vô cùng rõ ràng. Khi Lý Tư Duy nhìn thấy dáng người ấy, hắn nhớ lại cuộc tình duyên sớm nở tối tàn trong “ Trở về”. Hắn nhớ tới cơ thể hoàn mỹ và khêu gợi ấy nên không khỏi nuốt nước miếng một cái…
Đương nhiên Lỹ Tư Duy cũng không phải ngu ngốc.Hiện tại hắn lập tức chạy tới nói :
-Đại sư! Giáo sư Tống đến rồi !
-Suỵt !
Thành Tuyết Tùng đưa ngón tay lên miệng để ra hiệu giữ yên lặng.Đôi mắt nàng nhìn chằm chằm vào cái áo trước mắt. Câu cá kiểm tra tính kiên nhẫn cũng như sức chú ý của người đi câu.
Cuối cùng, nàng kéo cần.Một con cá chép màu hồng đã bị nàng câu trúng.
Con cá giãy giụa trong không trung,miệng nó thì bị móc chặt vào lưỡi câu khiến bọt nước văng tung toé khắp nơi.Lúc này nàng mới đưa mắt nhìn về phía 4 người Diệp Tưởng
-Tống Tuấn Trúc ? Là anh sao ?
Thành Tuyết Tùng gỡ con cá chép mắc vào lưỡi câu ra, sau đó ném lại nó vào trong ao rồi từ từ đi tới.
Mời các bạn tham gia thảo luận chém gióTại Đây. Chăm chỉ ném gạch chém gió, sẽ có bom đạn thường xuyên Tham gia nhóm Nòng Nọc
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Phệ Hồn Quỷ
Rạp Chiếu Phim Địa Ngục Tác giả: Hắc Sắc Hỏa Chủng Quyển 8: QUỶ TẾ Chương 25: Tấm da dê và khế ước Dịch: infizite Biên: Phệ Hồn Quỷ Nhóm Dịch: Nòng Nọc Nguồn:4vn - http://4vn.eu/forum
Diệp Tưởng không nhanh không chậm đi tới.
Sau đó Thành Tuyết Tùng liếc nhìn Lý Duy Tư rồi nói :
-Có phải anh gọi anh ta tới không ?
-Không phải thưa đại sư ! Tôi gặp anh ấy lúc ở miếu thờ dưới chân núi !
-Thật sao ?
Thành Tuyết Tùng vẫn giữ vẻ lạnh lùng và cao quý của nàng.Nàng đảo mắt nhìn qua Diệp Tưởng sau đó nhìn chằm chằm vào Ấn Thủy Thiên – người đang đứng phía sau Diệp Tưởng.
Thành Tuyết Tùng biết rõ người của trận doanh Đọa Tinh luôn muốn lấy được máu của nàng,nhưng nàng lại không muốn trở thành vật chủ của « Ác ma ». Theo ý của An Nguyệt Hình thì linh hồn của nàng càng thiên về mặt « Ác ma » hơn so với người bình thường.Nhưng Thành Tuyết Tùng trước giờ rất ghét việc số phận của mình bị người khác khống chế mà bản thân lại không thể phản kháng lại. Cho nên với nàng thì việc lấy đầu của Ấn Thủy Thiên để cảnh cáo An Nguyệt Hình cũng là 1 phương pháp không tệ.
-Cô đã câu cá lên thì vì sao lại thả nó trở lại hồ ?
-Do tôi thích thế !
Thành Tuyết Tùng trả lời 1 vô cùng đơn giản,sau đó nàng nói bằng 1 giọng lạnh như băng:
-Trực giác của tôi nói cho tôi biết chuyện khiến anh tới kiếm tôi lần này chẳng phải là chuyện gì tốt đẹp cả !
Tiếp đó, ánh mắt nàng không chút e dè tập trung trên người của Phương Lãnh và Ấn Thủy Thiên, nhất là người sau. Nói thật thì nếu xét về thực lực tổng hợp, khả năng Thành Tuyết Tùng không những không thể giết được Ấn Thuỷ Thiên mà còn bị hắn giết ngược lại khi đối đầu trực diện là rất lớn. Nhưng trên đời không có việc gì là tuyệt đối. Ở trong phim kinh dị ,ai có thể trụ vững càng lâu thì tỷ lệ sống sót của người đó càng cao.
Điều này nàng biết rất rõ
-Bọn họ là ai ?
Giọng nói của Thành Tuyết Tùng không hề che dấu sự lạnh lùng.
-Xin chào, Liễu đại sư !
Người mở miệng là là Phương Lãnh :
-Tôi là Bạch Thụ Hà, một nhà dân tộc học. Mục đích của tôi tới đấy hôm nay là …
-Anh ta đã bị quỷ mộ của tộc Cửu Luân lưu lại nguyền rủa.
Diệp Tưởng nhanh miệng nói thay cho Phương Lãnh.
Khi Diệp Tưởng nói ra câu này, Lý Duy Tư trợn tròn mắt vì “kinh ngạc”. Sắc mặt của Thành Tuyết Tùng thì không hề thay đổi, chỉ là trong đôi mắt nàng có thêm vài phần u ám.
-Vào trong rồi nói !!
Tiếp đó, Thành Tuyết Tùng dẫn mọi người tiến đi vào trong nhà.Đại sảnh trông rất là cổ kính,thoạt nhìn có vẻ rất giống như từ đường trong những bộ phim lấy chủ đề Dân quốc.
-Chỗ tôi sống hơi kham khổ nên thứ cho tôi không thể pha trà mời mọi người được !
Nàng ngồi xuống trước một cái bàn tròn,sau đó đám người Diệp Tưởng cũng lần lượt ngồi xuống theo.Tiếp đó nàng nhìn chằm chằm vào Lý Duy Tư rồi nói :
- A Ly, đóng cửa sổ lại !
Lý Duy Tư lập tức làm theo. Vốn là hướng của ngôi nhà này cũng đã không tốt rồi,nên khi cửa sổ vừa đóng lại thì gần như chẳng có bao nhiêu ánh sáng mặt trời có thể chiếu vào bên trong.Gian phòng cũng trở nên u ám hơn nhiều.
- Trên người anh có búp bê thế mạng sao ?
Thành Tuyết Tùng đột ngột hỏi.
-Có!
Phương Lãng lập tức gật đầu.
-Khó trách anh lại có cách thoát ra khỏi đó.
Thành Tuyết gõ 1 cái lên mặt bàn:
-Cho nên các anh mới hy vọng tìm được mộ chính !
-Đó là cơ hội duy nhất của chúng tôi !
Sắc mặt Phương Lãnh trở nên vô cùng nghiêm trọng:
-Đã có quá nhiều người chết rồi !
Diệp Tưởng nghiêm nghị nói :
-Bọn họ trước mắt có thể chỉ ra vị trí mà quỷ mộ có thể nằm ở đó !
-Tôi từ chối !
Khi Thành Tuyết Tùng thốt ra 3 từ đó thì mọi người đều biến sắc.Còn Diệp Tưởng thì tỏ vẻ “ quả nhiên là thế !”.
-Vì sao thế ?
Ấn Thủy Thiên vội vàng hỏi :
-Vì sao cô lại từ chối ?
-Vô Hạ!
Phương Lãnh vội vàng ngăn không để Ấn Thuỷ Thiên" bùng nổ" sự nóng giận của bản thân,sau đó anh ta nhìn Thành Tuyết Tùng rồi hít một hơi thật sâu và hỏi:
-Chuyện này vô cùng quan trọng với chúng tôi.Tôi có thể hỏi lý do vì sao cô từ chối không?
Thành Tuyết Tùng vuốt ve đôi bàn tay trắng nõn nà của nàng rồi lạnh lùng trả lời:
-Thế các anh cho tôi 1 lý do vì sao tôi phải cứu các anh đi ?
Phương Lãnh mím môi rồi nói :
-Nếu là vấn đề tiền bạc thì…
-Tiền không quan trọng.
Diệp Tưởng phất tay, ra hiệu đến lượt hắn lên tiếng.
-Tôi biết cô sẽ nói như vậy nhưng tôi vẫn tới tìm cô vì nói thật thì tôi rất hy vọng cô có thể đi cùng chúng tôi trong chuyến đi tìm mộ chính của đại tế tự của tộc Cửu Luân.
Động tác vuốt ve đôi bàn tay của Thành Tuyết Tùng dừng lại.
-Cô không trốn được đâu, Liễu Nhất Trần !
Giọng nói của Diệp Tưởng vừa có vẻ lãnh đạm nhưng ngữ điệu lại đầy chắc nịch:
-Có một số chuyện cho dù cô có muốn trốn tránh cũng không được.Chỉ khi cô có thể thản nhiên đối mặt với chuyện đó thì cô mới có thể vượt qua nó.
-Trốn tránh sao ?
Liễu Nhất Trần nghênh đón ánh mắt của Diệp Tưởng.Nàng có vẻ như đang nghiền ngẫm từ này.
-Không phải là cô đang trốn tránh sao ? Nếu không thì việc gì cô phải co mình để sống 1 cuộc sống nhạt nhẽo trong căn nhà cổ mà ba mẹ cô đã chuẩn bị cho cô ? Nhưng việc này cũng chẳng có nghĩa lý gì cả đâu vì 1 ngày nào đó, ‘’bọn họ’’ nhất định sẽ trở lại tìm cô.
Sau khi nói ra câu này, Diệp Tưởng tiến hành những bước phân tích ban đầu. Cái gọi là “Bọn họ” được đặt trong ngoặc kép bên trong kịch bản, cho nên Diệp Tưởng rất nghi ngờ “ bọn họ” ở đây rất có thể thật sự không phải là con người.
Số lượng người chết bị nguyền rủa của tộc Cửu Luân trù ếm khiến họ không thể ngủ yên mà cứ vất vưởng trên cõi đời này nhiều không đếm xuể.Con số này sớm đã vượt xa nhân khẩu của tộc Cửu Luân. Rõ ràng tổ tiên của nhà họ Liễu thực sự có 1 mối liên hệ nào đó với tộc Cửu Luân. Cho dù hiện tại tộc Cửu Luân tộc đã biến mất trong dòng lịch sử nhưng nguyền rủa mà tộc người này để lại vẫn trường tồn và không thể bị giải trừ.
-Cho nên anh quyết định đối mặt sao?
Thành Tuyết Tùng hỏi.
-Đúng vậy !
Diệp Tưởng chỉ nói đúng hai chữ, nhưng 2 chữ đó đã thể hiện sự quyết tâm của Tống Tuấn Trúc. Phương Lãnh không khỏi có cảm giác giống như Diệp Tưởng đang giành đất diễn của anh ta vậy.Không hiểu vì sao mà anh ta lại cảm giác như Diệp Tưởng mới là nhân vật chính nhỉ?
-Chị Liễu !
Lúc này Vũ Sóc mới lên miệng :
-Chị không hy vọng có thể giúp cho người của nhà họ Liễu được ngủ yên sao ? Dù chị có đưa họ lên ngọn núi này để an táng,nhưng linh hồn của bọn họ lại không ở đây. Tôi tin rằng chị cũng không hy vọng điều đó.Hơn nửa chị cũng không có cách nào để đảm bảo rằng sẽ một ngày nào đó chính bản thân chị cũng bị nguyền rủa ảnh hưởng.Nghi thức tế quỷ là 1 loại gông xiềng nguyền rủa mà một khi bắt đầu thì không có cách nào có thể dừng nó lại,mà ngược lại nó sẽ càng lúc càng bành trướng. Tất cả linh hồn của người chết đều sẽ bị đồng hóa và trở thành một bộ phận của nguyền rủa.Nguồn gốc của mọi chuyện đều bắt đầu từ tấm da dê đó ra cả.
Rõ ràng,Tống Từ Trúc do Vũ Sóc thủ vai cũng rất am hiểu về tộc Cửu Luân.
-Người sau khi chết đi thì đáng ra phải nên an nghỉ chứ không nên quay trở lại thế giới này.
Diệp Tưởng tiếp lời của Vũ Sóc:
-Nghi thức tế quỷ này sẽ cứ thế kéo dài mãi và vĩnh viễn không dừng lại.Hơn nữa nguyền rủa sẽ càng lúc càng đáng sợ.Tới khi đó dù có muốn làm gì thì cũng đã quá muộn rồi !
Trên thực tế, hiện tượng nghi thức tế quỷ nguyền rủa không phải diễn ra chỉ có 1 lần trong lịch sử.
Hiện tại quả thực không có cách nào biết được hiện tượng nghi thức tế quỷ nguyền rủa con người diễn ra sớm nhất là vào lúc nào.
Trong kịch bản “Quỷ tế” phần 1, Bạch Thụ Hà sau khi nghe ngóng được xảy ra hiện tượng rất nhiều thôn dân của 1 thôn ở vùng nông thôn thuộc tỉnh Thiểm Tây mất tích 1 cách đồng loạt mới dẫn theo em trai là Bạch Vô Hạ tới đó để điều tra. Chính vào lúc đó bọn họ bắt đầu tiếp xúc sơ qua tộc Cửu Luân tộc và biết được bí mật mà dân tộc đang che dấu. Ba mươi năm trước, 1 thôn dân thuộc thôn đó vì đào trộm mộ đã đào phải mồ huyệt của tộc Cửu Luân và lén lấy tấm da dê,khiến cho thôn đó sau này bị xoá sổ. Tấm da dê thì không rõ tung tích.
Trong phần I, bọn họ đã xâm nhập vào trong mộ huyệt của tộc Cửu Luân tộc.Quá trình này còn đáng sợ gấp bội phần những gì được mô tả trong “ Nhật ký kẻ đào trộm mộ ”. Thứ mà bọn họ gặp phải không phải là cương thi mà là huyệt mộ của người chết chân chính.Sự khủng bố và chết chóc đã trải qua cho dù là hiện tại,mỗi khi nghĩ lại Phương Lãnh đều cảm thấy không rét mà run. Nếu không phải vì có đồng hồ bỏ túi, anh ta thật sự không biết mình đã chết bao nhiêu lần.Nhưng đến cuối cùng thì vật bị nguyền rủa cần phải tìm kiếm – tấm da dê lại không có bất cứ tin tức gì.
Sau này trong “ Quỷ tế ” phần 2, bọn họ mới biết được tin tức về tấm da dê. Trong bất kì 1 ngôi mộ nào của tộc Cửu Luân cũng đều có một tấm da dê. Thế nhưng tấm da dê chân chính ghi lại khế ước giữa tộc Cửu Luân và nghi thức tế quỷ thì chỉ có thể tìm được trong mộ chính. Những tấm da dê còn lại chỉ có hiệu quả khi lấy được tờ khế ước đó. Không những thế,chỉ có người chảy trong mình dòng máu của tộc Cửu Luân mới có thể khiến nghi thức này ngừng lại khi người đó tiếp xúc với tờ khế ước. Tuy vậy những tấm da dê khác cũng rất có giá trị nhưng cho tới nay chưa ai thành công lấy được dù chỉ 1 tấm da dê.
Từ đoạn mở đầu của bộ phim thì hai mươi năm trước, ở 1 thôn làng nào đó cũng đã xảy ra chuyện tương tự. Tôn Trạch và Lưu Quang rõ ràng đã dẫm lên vết xe đổ của người đi trước. Một khi có kẻ ngu ngốc nào đó xâm phạm, hơn nửa còn bỏ mạng trong huyệt mộ thì nguyền rủa của nghi thức tế quỷ sẽ lại 1 lần nữa lan ra. Đó thật sự là một nguyền rủa vô cùng đáng sợ.Một khi bỏ mạng trong « Quỷ tế » thì không ai có thể được yên nghỉ.Người đó sẽ bị đồng hoá thành 1 bộ phận của nghi thức tế quỷ.Ấy vậy mà đây vẫn là bộ phim kinh dị « dễ » nhất trong những phim kinh dị không thể giải.Vậy thì những bộ phim kinh dị không thể giải có độ khó lớn hơn « Quỷ tế » sẽ còn đáng sợ đến mức nào nữa đây ?Thật không dám nghĩ nữa.
Xem ra, tổ tiên nhà họ Liễu cũng từng có người trở thành một phần nguyền rủa của nghi thức tế quỷ.Một khi có người chết do nghi thức này thì những người thân của người bị hiến tế cho quỷ dữ cũng không thể tránh được.Sớm hay muộn thì người đó cũng sẽ bị nghi thức tế quỷ tìm được,dù cho người đó có chạy tới chân trời góc bể.
Rõ ràng tình huống của Liễu Nhất Trần cũng giống như vậy.
-Câm mồm !
Thành Tuyết Tùng lạnh lùng nói:
-Chuyện này không cần các người dạy tự tôi cũng biết !
-Hôm nay nói đến đây thôi ! Chúng tôi xin cáo từ ! Mai chúng tôi sẽ tới.
Kịch bản của màn 2 cũng gần kết thúc đến nơi.Kế tiếp sẽ là thời gian an toàn trong kịch bản. Trước khi kịch bản của màng thứ ba xuất hiện,diễn viên có thể tự mình hành động.
Cuối cùng 2 bên nói lời tạm biệt mà chẳng ai lấy làm vui vẻ gì.
Trên đường xuống núi, Phương Lãnh có vẻ lo lắng nói :
-Cô Liễu liệu . . . sẽ giúp chúng ta chứ ?
-Tôi nghĩ là có.
Người trả lời là Vũ Sóc :
-Tuy rằng chúng ta và cô ấy tiếp xúc chưa nhiều, nhưng tôi cũng hiểu biết đôi chút tính cách của cô ấy !
-Nhà họ Liễu…
Phương Lãnh định nói gì đó nhưng anh ta lại hỏi thành :
-Có phải có quan hệ với tộc Cửu Luân không ?
-Điều này chẳng ai biết cả !
Diệp Tưởng vừa nói xong câu đó thì màn thứ hai kết thúc.Tiếp đó sẽ là màn thứ 3, nhưng kịch bản tạm thời chưa có. Trước khi có kịch bản, bọn họ chỉ có thể ở kiếm tạm 1 chỗ nghỉ ngơi ở sườn đồi thông. Tống Tuấn Trúc do Diệp Tưởng thủ vai là người giàu có.Trong ví của anh ta có cả đống thẻ ngân hàng, mật mã lại được kịch bản cho biết sẵn cho nên việc sử dụng cũng không gặp vấn đề.
Đương nhiên, cho dù là đang ở trong giai đoạn kịch bản bị bỏ trống thì điều đó cũng không có nghĩa là diễn viên tuyệt đối an toàn. Hiện tại việc mà bọn họ cần làm là chờ đợi,chờ đợi tình tiết phát triển.
Mời các bạn tham gia thảo luận chém gióTại Đây. Chăm chỉ ném gạch chém gió, sẽ có bom đạn thường xuyên Tham gia nhóm Nòng Nọc
Đã có 25 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Phệ Hồn Quỷ
Rạp Chiếu Phim Địa Ngục Tác giả: Hắc Sắc Hỏa Chủng Quyển 8: QUỶ TẾ Chương 26: Cha Dịch: VanHung Biên: Phệ Hồn Quỷ Nhóm Dịch: Nòng Nọc Nguồn:4vn - http://4vn.eu/forum
Trước khi màn thứ 3 xuất hiện, đám ngưới Diệp Tường, Phương Lãnh tạm thời xuống núi tìm chỗ nghỉ chân.
Sau đó, Ấn Thủy Thiên lại giở chiêu cũ hỏi Diệp Tưởng xem Thành Tuyết Tùng có quan hệ gì với tộc Cửu Luân hay không.Nhưng Diệp Tường lại 1 lần nữa “không trả lời”. Việc này ít nhiều cũng nhờ vào việc tính cách của nhân vật Tống Tuấn Trúc được thiết lập khá âm trầm,chứ nếu là 1 người có tính cách hướng ngoại thì chỉ e sẽ có chuyện xảy ra rồi.
Nhưng cho dù kết quả là sao thì màn thứ 2 của phim kinh dị không thể giải cũng được quay xong.Điều này cũng là cho 1 người mới đóng lần đầu phim kinh dị không thể giải như Diệp Tường cũng thoáng yên tâm.
Lúc này, ở chỗ của Thanh Tuyết Tùng…
Khoảng thời gian này với Diệp Tưởng là giai đoạn kịch bản bị bỏ trống nhưng Thanh Tuyết Tùng thì không phải.Nàng hiện tại đã nhận được kịch bản phần mà nàng phải diễn trong màn thứ 3.
-Đi xuống đi A Ly !
Thành Tuyết Tùng không nói gì thêm mà trực tiếp đi lướt qua người của Lý Duy Tư.
-Vâng thưa tiểu thư .
Thanh Tuyết Tùng thì đi vào trong nhà.Bản đồ thiết kế của khu nhà xuất hiện 1 cách rõ ràng trong đầu nàng, cho nên nàng là người biết rõ phải đi như thế nào.
Khi đi qua hành lang là tới 1 cái sân tương đối cũ.Nàng tiếp tục xâm nhập vào sâu hơn và nhìn vào 1 căn phòng giống như đã bị bỏ hoang đã lâu.
Ánh mắt Thanh Tuyết Tùng khi nhìn chằm chằm vào cái phòng đó với vẻ khá phức tạp giống như những gì mà kịch bản yêu cầu. Phim kinh dị không thể giải dù có yêu cầu tương đối nghiêm khắc về kỹ năng diễn xuất của diễn viên,nhưng cũng không đến nỗi quá nghiêm khắc giống như quá trình quay phim trong thực tế.Nhưng mà cảm xúc cũng cần phải thể hiện tới nơi tới chốn.
Ở nơi này, ánh mặt trời sau khi xuyên qua khẽ hở của rừng cây um tùm cũng đã trở nên thưa dần. Thành Tuyết Tùng dừng lại hồi lâu ,sau đó,nàng móc ra từ trong túi ra 1 cái chìa khoá,sau đó đi tới trước cửa chính của căn phòng và mở cửa.
Sau khi cánh cửa được đẩy ra, bỗng nhiên một bầy quạ từ trong sổ ra ! Đám quạ đen này giống như những sứ giả của thần chết.Chúng bay vút lên không và kêu lên những âm thanh quái gở.
Vì sao 1 căn phòng được khoá kỹ lại có nhiều quạ như vậy ? Rõ ràng căn phòng này không phải lúc nào cũng được khoá như vậy.
Nhưng Thành Tuyết Tùng cũng không có quá nhiều tâm tư lo lắng việc đó.Nàng hiện tại nhất định phải tập trung tinh thần vào vai diễn.
Khi vừa mở cửa,1 bầu không khí đầy bụi bặm phả vào mặt khiến Tuyết Tùng phải phất tay để gạt đi.Nàng bước vào trong căn phòng tối tăm đó,sau đó nàng đưa tay vào 1 cái hõm nằm trên sàn nhà và kéo lên. Không ngờ ở phía dưới lại lộ ra một cái cầu thang. Rõ ràng phía dưới căn nhà gỗ này được thiết kế 1 tầng hầm.
Thanh Tuyết Tùng đi vào.
Nàng từ từ đi xuống cầu thang, đồng thời chú tâm quan sát động tĩnh xung quanh. Đoạn cầu thang này cũng không quá dài.Chỉ trong 1 thoáng mà nàng đã đi hết.
Sau đó, nàng lấy ra 1 chiếc đèn pin rồi bật đèn pin.Chỉ từ việc Liễu Nhất Trần chuẩn bị cả đèn pin đã chứng tỏ nàng đã chuẩn bị vật dụng cần thiết.
Căn hầm được chiếu sáng lên.
Tiếp đó, nàng cẩn thận đi vào sâu bên trong.
Lúc này, nàng hoàn toàn hành động dựa theo yêu cầu của kịch bản.
Căn hầm này cũng tương đối rộng,đúng như những gì mà kịch bản miêu tả.
Ruốt cục,từ ánh sáng đèn pin ,nàng nhìn thấy thứ mà nàng muốn nhìn, hay nói đúng ra thứ mà Liễu Nhất Trần muốn nhìn thấy.
Xương cốt.
Đập vào mắt là vô số xương cốt nằm ngổn ngang khiến người ta nhìn qua là dựng cả tóc gáy.
Trong đống xương cốt này,có xương cốt của người lớn và cả trẻ nhỏ.Nhìn qua thì số lượng hài cốt ở đây khéo phải trên 10 bộ.
Nhưng Thanh Tuyết Tùng lại rất bình tĩnh đưa tay chỉ vào đống xương ngổn ngang đó và bắt đầu đếm: “Một, hai, ba , bốn , năm, sáu . . ."
Khi đếm tới "mười hai", tay nàng khẽ run rẩy.
-Mất đi một bộ rồi !
Lượng tin tức chứa đựng trong câu thoại « mất đi một bộ » cực kỳ khổng lồ.Nó có thể giúp diễn viên phân tích ra khá nhiều manh mối.
Những hài cốt này là ai? Chỉ cần nghĩ cũng biết rất có thể đây là hài cốt của người nhà họ Liễu ! Vì sao số lượng hài cốt lại giảm bớt ? Rõ ràng những bộ hài cốt này đã bị nguyền rủa và trở thành 1 phần của lễ tế quỷ.
Lời nói của Tống Tuấn Trúc không hề giật gân.Nếu cứ tiếp tục thế này thì Liễu Nhất Trần thật sự sẽ gặp nguy hiểm!
Lúc này, nàng đi tới phía trước mấy bộ hài cốt đó,sau đó nàng đưa tay vuốt ve đầu lâu của 2 bộ xương trong đống xương cốt đang dựa vào nhau.
Mặc dù không có lời kịch, nhưng Thành Tuyết Tùng cũng có thể đoán được một hai.2 bộ xương này rất có thể là cha mẹ của Liễu Nhất Trần, hoặc ít nhất cũng là thân nhân khác của nàng.
Sau khi diễn đến đoạn này,mọi chuyện trở nên vô cùng dễ hiểu.
Liễu Nhất Trần rất có thể khả năng trong tương lai trở thành một trong những bộ hài cốt này !
Đám người Diệp Tưởng đang trên đường xuống chân núi thì vừa lúc đi ngang qua miếu thờ tổ tiên nhà họ Liễu.Trước đó, Lý Duy Tư đã tới đây nên nếu có vật bị nguyền rủa thì y đã sớm giành lấy rồi. Nhưng Diệp Tưởng vẫn đứng quan sát cửa miếu 1 lúc rồi mới tiếp tục đi xuống chân núi. Hắn cũng không chắc chắn việc đi vào trong miếu thờ có bị kịch bản quy kết thành 1 lần NG hay không khi hắn đang nhập vai Tống Tuấn Trúc vì đó là 1 tổn thất quá lớn mà hắn không thể đánh cược.
Trên đường đi, tất cả mọi người đều không nói chuyện mà chỉ cắm cúi xuống núi. Hiện tại bọn họ cần phải cẩn thận với mỗi 1 câu nói vì chẳng may nếu trả lời sai thì rất có thể sẽ dính NG .
Thôn Tùng Pha tính ra cũng khá đìu hiu.Nhân khẩu nơi này cũng chẳng có bao nhiêu, đã thế chủ yếu còn là người già cả.Đám thanh niên trai tráng có khi đã kéo nhau hết lên thành phố làm công rồi.
Khi vừa xuống tới chân núi thì bỗng nhiên có một âm thanh từ phía sau truyền đến.
-Các cháu. . . định đi tìm thầy phong thuỷ họ Liễu đấy phỏng ?
Diệp Tưởng quay đầu lại khi nghe được âm thanh truyền tới.Người nói là 1 bà lão đầu tóc bạc phơ.Nhưng bà lão này tuy tuổi già nhưng thoạt nhìn bà vẫn còn rất khoẻ.
Hiện tại hắn phải trả lời sao đây ? Với tính cách như của Tống Tuấn Trúc thì có khi nào anh ta sẽ không để ý đến bà lão kia ? Hay là anh ta sẽ trả lời ?
Phương Lãnh lập tức đi tới rồi trả lời:
-Dạ vâng thưa bà ! Bà cũng biết thầy phong thuỷ đó sao ạ ?
-Người thôn Tùng Pha này có ai không biết đến người đó chứ !
Cụ bà nhìn lên đỉnh núi rồi lắc đầu nói:
-Tất cả mọi người đều nói rằng người phụ nữ đó là đồ sao chổi.Người nhà cô ta cho tới nay đã chết rất nhiều rồi!
-Chết rất nhiều người sao ạ?
Phương Lãnh tiếp tục hỏi:
-Nguyên nhân là sao vậy bà ?
-Các cháu cũng cẩn thận 1 chút !
Cụ bà đi kề sát vào người Phương Lãnh rồi thì thầm :
-Người có quan hệ với người phụ nữ này cũng sẽ không có kết cục tốt đâu !
-Bà có thể kể cho chúng cháu cụ thể hơn không ạ ?
Phương Lãnh biết chỉ có anh ta mới có thể nhắc đến vấn đề này vì Tống Tuấn Trúc rất có thể biết rõ đầu đuôi sự tình .
Lão bà nhìn chung quanh, sau đó hạ giọng nói:
-Đừng nói là ta nói nhé . . . Người nhà này vốn đã kỳ quái như thế rồi.Già trẻ lớn bé của dòng họ này ai nấy cũng đều như bị điên vậy.Bọn họ có vẻ như luôn sợ hãi sẽ bị thứ gì đó hại chết nên mỗi lần xuống núi, họ đều phải che người thật sự kín, sau mới dám đi đâu. Nhưng điều quan trọng mà bọn họ luôn miệng nói rằng mình nhìn thấy người chết.
-Người chết ạ?
Sắc mặt của Phương Lãnh trở nên vô cùng nghiêm nghị.Anh ta cũng đã đoán được đại khái tình hình.
-Đúng vậy ! Cháu nói xem bọn họ có phải bị điên rồi không ?À quên điều còn tà môn hơn chính là việc mỗi lần ai trong số bọn họ nhìn thấy người chết thì người đó sẽ chết,mà còn chết bất đắc kỳ tử.Chuyện này đã gây náo loạn trong 1 thời gian rất dài.
Chứng kiến người bị chết do nguyền rủa của nghi thức tế quỷ gần như là điểm chung của mọi nhân vật.Bọn họ sẽ thấy thân nhân,bạn tốt hoặc là người yêu quá cố ngày xưa xuất hiện trước mặt bọn họ, sau đó mang bọn họ đi luôn. Sau đó những người thân cận của người đó cũng như vậy. Nguyền rủa của nghi thức tế quỷ sẽ không ngừng được mở rộng từ những mắc xích như vậy.
Nếu như mà người chết xuất hiện trước mặt mình thì bạn đã cách cái chết không còn xa rồi.Càng nhiều người chết thì nguyền rủa của nghi thức tế quỷ càng đáng sợ.
Sau khi chết,mỗi người đều sẽ bị ràng buộc bởi khế ước ghi trên tấm da dê và trở thành 1 vong linh trong mộ của tộc Cửu Luân.Mộ chính của tộc Cửu Luân là nơi có nhiều người chết nhất trong truyền thuyết.Một khi đi tới nơi đó thì làn sóng quỷ hồn với quy mô lớn sẽ xuất hiện với tỷ lệ lên tới 100%!
Lời nói của bà lão cũng chẳng có ý nghĩa gì mấy với người đã đóng trong cả 2 phần của serie “Quỷ Tế” như Phương Lãnh. Diệp Tưởng cũng đã nghe Phương Lãnh kể đi kể lại nhiều lần nên hắn cũng vậy.
Bà lão sau đó đi lướt qua mặt Diệp Tưởng và Phương Lãnh.
Trong lòng Diệp Tưởng có những cảm nhận vô cùng trực quan về bộ phim “Quỷ tế” này.
Đúng lúc này điện thoại của hắn vang lên!
Hắn lập tức lấy điện thoại di động ra.Người gọi tới được hiển thị trên màn hình là "Cha".
Diệp Tưởng lập tức bắt máy.
-Alô ! Có phải Tuấn Trúc đấy không ?
-Dạ thưa cha ! Là con đây ạ !
Trước mắt kịch bản của Diệp Tường cũng đang bỏ trống nên hắn chỉ còn cách cố nói càng ít càng tốt.Chẳng may người « cha » này lại hỏi điều gì mà hắn không biết thì hắn cũng chẳng biết phải trả lời sao.Lúc đó hắn chỉ còn sự lựa chọn duy nhất là cố ý NG.
-Là thế này : cha đang ở trong nước rồi !
-Cha đã về rồi sao ạ ?
-Đúng ! Ta sẽ gặp con sớm thôi ! Tạm thời cha sẽ không về nhà vì cha có 1 số việc phải giải quyết !
-Vậy chừng nào thì ba gặp bọn con ạ ?
-Sớm thôi ! Cứ đợi thêm 1 thời gian nữa đi ! Đừng hỏi cha đang làm gì ! Để Tử Trúc nghe điện thoại đi !
Diệp Tưởng nhìn Vũ Sóc sau đó thông qua kịch bản gửi tin tức cho nàng:
-Trong lúc nghe điện thoại, hãy chú ý xem có nghe thấy âm thanh kỳ quái nào không!
Vũ Sóc đón lấy chiếc di động.
Sau khi kết thúc cuộc điện thoại với giáo sư Tống thì cha của anh ta sẽ gia nhập vào trong bộ phim kinh dị này.Nhưng chỉ cần dựa vào việc không để diễn viên nhận vai diễn này có thể chứng tỏ hoặc là nhân vật này cuối cùng sẽ không chết hoặc là y nhất định sẽ phải chết để tình tiết được khởi động.
Y nói y có việc phải làm.
Đó là việc gì ? Chỉ có 1 điều chắc chắn : chuyện đó chắc chắn có liên quan đến tộc Cửu Luân.Điều này chứng tỏ chấp niệm của Tống Tuấn Trúc với tộc Cửu Luân rõ ràng có dính dáng tới gia đình anh ta. Rõ ràng nhà họ Tống đóng 1 vai trò vô cùng quan trọng trong phần 3 của serie ‘Quỷ tế’.Trong chuyện này chắc chắn đang che dấu 1 bí mật động trời.
Diệp Tưởng nhất định phải lật tẩy bí mật này!
Mời các bạn tham gia thảo luận chém gióTại Đây. Chăm chỉ ném gạch chém gió, sẽ có bom đạn thường xuyên Tham gia nhóm Nòng Nọc
Đã có 26 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Phệ Hồn Quỷ
Ốm rồi các chiến hữu ạ!Lại còn phải chữa cháy nữa nên bom lần này đành phải kéo dài vậy!
Rạp Chiếu Phim Địa Ngục Tác giả: Hắc Sắc Hỏa Chủng Quyển 8: QUỶ TẾ Chương 27: Cố Trân Trân Dịch: Phệ Hồn Quỷ Nhóm Dịch: Nòng Nọc Nguồn:4vn - http://4vn.eu/forum
Màn đêm sắp buông xuống.
Kịch bản của màn thứ 3 cuối cùng cũng được phát đi.Tất cả mọi người đều tập trung đọc kịch bản.Kế tiếp họ sẽ dựa theo kịch bản để diễn.
Cho tới trước mắt, NG còn chưa xuất hiện.Mọi người khá là có lòng tin sau khi đã trải qua 1 khoá huấn luyện đặc biệt về kỹ năng diễn xuất của Đổng Ỷ Lam.Nên biết rằng,có đôi khi bạn có thể thắng đối phương chỉ dựa vào chút chênh lệch trong kỹ năng diễn xuất đó.
Thành Tuyết Tùng nhẹ nhàng đẩy cửa.Bên ngoài là vầng trăng sáng tỏ.
Còn Lý Duy Tư thì đứng ở phía sau nàng.
-A Ly !
Thành Tuyết Tùng nói bằng 1 giọng tương đối lạnh nhạt và không thể tìm được chút xíu tình cảm trong lời nói của nàng:
-Anh thấy sao ?
Lý Duy Tư im lặng chừng 5 giây theo những gì mà kịch bản mô tả sau đó mới nói:
-Tiểu thư ! Chỉ sợ tôi chẳng thể cho cô bất cứ ý kiến nào cả !
-Anh cứ nói ra suy nghĩ của anh là được !
-Tôi...... Tôi lo rằng nếu như cô đồng ý với đề nghị của giáo sư Tống thì cô sẽ..... Tôi không muốn phụ sự phó thác của ông chủ quá cố.
Thành Tuyết Tùng chậm rãi quay đầu sau đó nhìn người diễn viên mà nàng lần đầu có cảnh quay giường chiếu.Đối với 1 người cao ngạo như nàng thì việc lần đầu tiên của mình bị Lý Duy Tư lấy đi khiến cổ họng nàng vẫn cảm thấy nghèn nghẹn,nhưng nàng cũng chẳng thể làm gì khác.Trước mắt trong «Rạp chiếu phim địa ngục» tầng 13 thì có lẽ chỉ có mình nàng là còn chưa chịu sự chi phối của Diệp Tưởng.Dù vậy,nàng cũng đã nhìn ra Lý Duy Tư vẫn còn có giá trị để Diệp Tưởng lợi dụng. Nàng không phải là người ngu ngốc nên nàng rất hiểu mình chưa thể chống đối Diệp Tưởng ra mặt, cho nên,nàng chỉ còn cách lựa chọn tạm thời tỏ ra phục tùng hắn.
Thế nhưng, sẽ có một ngày nào đó, nàng sẽ khiến Lý Duy Tư phải trả giá rất đắt.Nhất định là như vậy!
Nàng đã ý thức được việc nàng bị tên đàn ông này chơi xỏ.Chính y là thủ phạm cho quỷ thai được cấy vào trong người nàng.Chẳng qua là nàng chỉ làm bộ không biết mà thôi.Cộng thêm sự sỉ nhục mà nàng phải chịu khiến Lý Duy Tư đã sớm bị Tuyết Tùng xếp vào danh sách những kẻ bắt buộc phải giết.Nhưng nàng cũng biết bây giờ chưa phải là thời cơ tốt nhất để trừ khử Lý Duy Tư. Nhưng rồi cũng sẽ có lúc nàng sẽ ra tay.
Sỉ nhục phải do chính nàng tự tay rửa đi. Khi thời cơ chín muồi thì không ai có thể ngăn cản được nàng,cho dù người đó có là Diệp Tưởng đi nữa. Thành Tuyết Tùng nàng được xưng là “Tuyết chi nữ vương” thì sao nàng có thể tha thứ cho việc có kẻ đè đầu cưỡi cổ mình,và khống chế vận mệnh của mình chứ! Người có thể chi phối được nàng chỉ có thể là chính bản thân nàng mà thôi ! Chính vì như vậy nên nàng tuyệt đối không lựa chọn trở thành vật chủ của « Ác ma » địa vị cao.Con chó dù có khoẻ hơn thì nó cũng vẫn chỉ là chó mà thôi !
Đây là quy tắc nhất quán mà nàng vẫn luôn tuân thủ kể từ ngày bước chân vào « Rạp chiếu phim địa ngục ». Tuy rằng nàng bình thường rất ít nói, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là nàng là người không có suy nghĩ mà trái lại,nàng luôn là con người bừng bừng dã tâm.Cũng chính bởi vì nàng cao ngạo và lạnh lùng,khiến cảm giác về sự tồn tại của nàng yếu đi và không khiến người ta đề phòng nàng.
[Quỷ tế] chính là cơ hội tốt nhất của nàng.
-Ở góc độ lý trí thì tôi chắc chắn nên đi.
Thành Tuyết Tùng dựa người vào thành cửa sổ rồi nói:
-Nhưng nếu vậy thì tôi sẽ không có cơ hội để nói lời từ biệt với cha và mẹ tôi.Tôi thà để bọn họ mang đi còn hơn !
-Tiểu thư !
-Tôi đã sống qua lâu so với những người còn lại trong gia tộc này rồi.Thời gian đó cũng là thời gian cướp về từ tay của thần chết.
-Nếu...... Nếu không phải vì tộc Cửu Luân thì....
Lý Duy Tư nói đến đây bèn cắn môi,sau đó hai bàn tay hắn siết lại thành nắm đấm. Vẻ không cam tâm và đau khổ của hắn được biểu hiện khá mãnh liệt.
Rõ ràng là Giản Khuất Ly do Lý Duy Tư thủ vai thầm yêu tiểu thư nhà họ Liễu - Liễu Nhất Trần.Từ sau khi Lý Duy Tư ngủ với Thành Tuyết Tùng xong,y đã coi đối phương như người phụ nữ của mình.Nhưng trong mắt của đối phương lại không có sự tồn tại của hắn.Dù vậy, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Thành Tuyết Tùng dưới ánh trăng,trong lòng hắn vẫn không dằn được sự rung động.
Hiện tại, hắn thực sự đã hoà nhập vào nhân vật Giản Khuất Ly này.
-Nếu như đi tới đó, tôi có thể lấy được tờ khế ước bằng da dê đó.Nếu như tôi có thể lấy được tờ khế ước đã tra tấn gia tộc tôi tôi trong bao nhiêu năm nay thì liệu tôi có thể chấm dứt sự đau khổ sau khi chết của người nhà họ Liễu không ?
Câu thoại này của Thành Tuyết Tùng nghe thì có vẻ như là đang tự hỏi bản thân, nhưng lại giống như 1 câu hỏi tu từ.Có phải Liễu Nhất Trần đang tự tìm cho mình 1 lý do để hội họp với đám người Diệp Tưởng hay không?
-Bọn họ đang ở đâu ?
-Tôi đã tuân theo những gì mà tiểu thư căn dặn đi hỏi han về chuyện này.Những người đó tạm thời đang ở trong quán trọ Đông Sơn nằm ở dưới chân núi.
Nhà trọ Đông Sơn là 1 nhà trọ có chất lượng phục vụ và giá cả tương đối phù hợp trong thôn Tùng Pha.Ít nhất người ta cũng có wifi để lên mạng,nước nóng được cung cấp 24/24 giờ,phòng ốc cũng tương đối rộng rãi.
Diệp Tưởng và Vũ Sóc ở cùng trong 1 gian phòng.Điều này cũng rất bình thường vì chung quy lại thì 2 người cũng là anh em.Nhưng trên thực tế 2 người lại không phải anh em nên việc ở chung 1 phòng khiến không khí có vẻ tương đối ngượng ngùng. Thế nhưng Diệp Tưởng lại không so đo gì vì về sau nói không chừng ngay cả cảnh giường chiếu hắn cũng phải đóng, cho nên hắn cần phải nhanh chóng thích ứng mới được.Trong bộ phim kinh dị không thể giải này,Diệp Tưởng là anh trai của Vũ Sóc, còn Vũ Sóc là em gái của hắn.Mọi chuyện chỉ đơn giản như vậy,do đó bất cứ nét mặt không tự nhiên nào cũng không được phép xuất hiện.
-Đi ra ngoài một chuyến đúng là cũng có lợi thật !
Vũ Sóc cười ngồi lên chiếc giường kia trong phòng rồi nói:
-Em lại có thể được ngủ cùng anh trai mình trong 1 gian phòng.
-Em ngủ sớm đi.Ngày mai chúng ta còn phải đi tìm Liễu Nhất Trần nữa.
Diệp Tưởng kéo rèm xuống rồi nói:
-Em vẫn còn có thể từ bỏ đấy Từ Trúc. Em chắc cũng hiểu việc mà anh đang làm là gì !
Vẻ mặt của Vũ Sóc lập tức trở nên nghiêm túc hơn hẳn.
-Em biết chứ !
-Nếu như còn tiếp tục thâm nhập thì dù em có hối hận cũng đã muộn !
-Em cũng biết !
Cho dù chỉ là 3 chữ ngắn ngủi nhưng Vũ Sóc lại cảm thấy vô cùng yêu thích nhân vật Tống Từ Trúc này.Nguyên nhân bởi vì nàng cảm thấy nhân vật này có quá nhiều điểm chung với nàng.Nếu cả 2 cho rằng đó là việc đáng phải làm thì cả 2 người đều không chùn bước.
Chỉ là, nàng cảm giác được tình cảm anh em mà Tống Từ Trúc dành cho Tống Tuấn Trúc có chút mập mờ.Có vẻ như tình cảm đó đã vượt ra tình cảm anh em. Như vậy thì chỉ có 2 khả năng : 1 là hai người thực sự có tình cảm trái luân thường đạo lý đáng bị ngăn cấm,còn không thì...... hai người không phải anh em ruột. Vũ Sóc cho rằng khả năng thứ 2 có xác suất lớn hơn.
Kể từ khi nàng xem màn mở đầu thì nàng đã có suy đoán.
Tình tiết cuối cùng khép lại với gương mặt của cô bé Trân Trân còn nằm trong tã lót.Sau 20 năm thì tuổi của Tống Từ Trúc cũng đúng lúc là 20 tuổi [ trong kịch bản có phần giới thiệu vắn tắt về nhân vật]. Cho nên, nàng có cơ sở để tin rằng nàng có khả năng chính là Cố Trân Trân. Diệp Tưởng không thể nào là Thiết Trụ vì tuổi của 2 người không khớp nhau.
Nếu Tống Từ Trúc chính là cô bé Cố Trân Trân khi lớn thì đoạn mở đầu của bộ phim này trở nên tương đối dễ lý giải. Ngay khi còn trong tã lót thì cô bé Trân Trân đã có được thể chất linh môi,cho nên cô bé này mới gào khóc 1 cách bất thường như vậy. Sau khi Thiết Trụ đặt cô bé vào trong cái hang đó thì trên 50% cậu đã chết rồi.Sau này, cô bé được cha hoặc là mẹ của Tống Tuấn Trúc phát hiện, sau đó đưa về nhà nuôi dưỡng nên người ; còn không thì bị những người khác phát hiện, nhưng trải qua 1 con đường nào đó, cô bé được chuyển giao cho cha của Tống Tuấn Trúc.
Nếu thật sự là như vậy thì quê nhà của cô bé Cố Trân Trân chính là nơi toạ lạc của 1 ngôi mộ của tộc Cửu Luân. Đương nhiên,chắc chắn nơi đó không phải là mộ chính.Tấm da dê mà Tôn Trạch nhắc đến chắc chắn cũng không phải là tấm da dê ghi lại khế ước, mà chỉ là tấm da dê đặt trong mộ huyệt vì nếu như đó là tấm da dê ghi lại khế ước thì cha của Tống Tuấn Trúc chắc chắn sẽ nói lại cho Tống Tuấn Trúc biết về nơi ông tìm thấy Cố Trân Trân.Điều đó chẳng khác gì việc Tống Tuấn Trúc cũng biết vị trí của mộ chính.
Đương nhiên,điều kiện tiên quyết là Tống Từ Trúc và Cố Trân Trân phải là cùng một người. Chung quy không ai có thể loại trừ khả năng việc Cố Trân Trân cũng đã chết đi và trở thành 1 phần của nghi thức tế quỷ -- 1 điều kiện để tình tiết được tiếp tục triển khai.
-Em có cảm giác chị Liễu sẽ đồng ý với chúng ta.
Vũ Sóc sau đó không suy nghĩ đến chuyện đó nữa mà bắt đầu đọc lời thoại:
-Chị ấy chắc chắn sẽ làm như vậy.
-Anh không để tâm chuyện đó bằng việc cha đột nhiên về nước lúc này đâu.
Diệp Tưởng nói tới đây bèn mở cửa sổ, sau đó lấy ra từ trong túi 1 điếu thuốc, sau đó châm thuốc rồi phì phèo nhả khói ra bên ngoài để khói thuốc lá không lan đến phía của Vũ Sóc.
Với những người không hút thuốc, việc bị bắt phải hút thuốc là 1 vấn đề vô cùng khó khăn.Nhưng điều đó với Diệp Tưởng lại chẳng có vấn đề gì.Những hoá chất độc hại trong thuốc lá, tính cả nicotine không hề gây ra bất cứ ảnh hưởng tiêu cực nào cho thân thể của Diệp Tưởng lúc này.Người ta thường nói hút thuốc lá có hại cho sức khoẻ,nhưng Diệp Tưởng lại có thể mặc sức đốt thuốc mà sức khoẻ của hắn lại không hề chịu chút xíu ảnh hưởng nào.Người dịch không biết sẽ có bao nhiêu con nghiện thuốc lá sẽ hâm mộ hắn đây!
-Em cũng đang nghĩ vấn đề này.
Vũ Sóc nhìn Diệp Tưởng đang hút thuốc phì phèo bên cửa sổ rồi nói:
-Vì sao sau khi về nước cha lại không tới tìm chúng ta nhỉ ? Em nghĩ chuyện này chắc chắn có nguyên do !
Mời các bạn tham gia thảo luận chém gióTại Đây. Chăm chỉ ném gạch chém gió, sẽ có bom đạn thường xuyên Tham gia nhóm Nòng Nọc
Đã có 25 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Phệ Hồn Quỷ