Bằng không thì Thẩm Kỳ nàng khẳng định không muốn đến khách sạn giá cao như vậy.
Đây chính là khách sạn cấp năm sao a, mặc dù Thẩm Kỳ chưa từng tới, nhưng mà thường xuyên nghe bạn cùng phòng với nàng nói, bạn trai bạn cùng phòng với nàng đã mang cô ấy tới.
Một bữa cơm mất mấy ngàn, hơn vạn, cái kia đều là quá bình thường.
Tiêu phí như vậy, đối với Thẩm Kỳ sinh ra ở gia đình bình thường mà nói, thật sự là quá xa xỉ.
Đương nhiên, nếu như Chu Trướng cùng Trịnh Lục biết rõ chuyện giữa Trần Thanh Đế và Bùi Ngữ Yên, cái kia quyết sẽ không đồng ý, sẽ quyết đoán đứng ở bên Trần Thanh Đế.
Bởi vì Bùi Ngữ Yên là vị hôn thê của Trần Thanh Đế, cho nên, Chu Trướng cùng Trịnh Lục mới có thể gọi Bùi Ngữ Yên một câu chị dâu.
Sở dĩ Chu Trướng cùng Trịnh Lục nghe theo ý kiến của Bùi Ngữ Yên, là vì Bùi Ngữ Yên là chị dâu, mà không phải bởi vì nàng là quốc tế toàn năng siêu sao.
Không phải Trần Thanh Đế, ai sẽ nghe Bùi Ngữ Yên ngươi nói.
- Hắc hắc, Trần Thanh Đế, xem ra lần này ngươi phải chảy máu rồi.
Trịnh Lục cười hắc hắc, nói ra:
- Khách sạn này, ta đã lớn như vậy, số lần ăn cơm ở bên trong, mười ngón tay cũng có thể đếm qua.
- Về sau cho ngươi lấy cả ngón chân cũng đếm không hết.
Bùi Ngữ Yên kéo cánh tay của Trần Thanh Đế, mỉm cười, rất là ôn nhu nói.
- Oa ha ha, vẫn là chị dâu tốt.
Trịnh Lục hưng phấn kêu to.
Hai phút sau, quản lý đại sảnh tự mình ra mặt, cung kính và kích động mang theo bọn người Trần Thanh Đế, tiến nhập một phòng VIP ở tầng cao nhất trong khách sạn.
Cái phòng VIP này, vốn là có người đang dùng cơm, bất quá, ở bên trong hai phút, đã nhao nhao đi ra.
Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, đây hết thảy đều là uy lực của Bùi Ngữ Yên.
- Thanh Đế, ngươi muốn uống chút gì không?
Bùi Ngữ Yên ngồi ở bên người Trần Thanh Đế, ôn nhu nói:
- Khách sạn này, có không ít rượu vang nổi tiếng đến từ nước Pháp, có cần gọi tới mấy bình không?
- Ta mời khách, các ngươi nhìn xem xử lý, ta đối với ăn uống, không có yêu cầu gì.
Trần Thanh Đế ở kiếp trước, từ khi thành công Trúc Cơ, cơ hồ không ăn qua cơm nước gì, ăn cũng chỉ là ăn đan dược.
Nếu như không phải có nhiều đan dược ăn thay cơm như vậy, lấy trình độ bỏ qua tu luyện của Trần Thanh Đế, thật đúng là vô cùng khó tu luyện đến Kết Đan kỳ.
Đương nhiên, sau Trúc Cơ có thể Tích Cốc, dùng thiên địa linh khí làm thức ăn, là không cần ăn cơm.
Uy lực của Bùi Ngữ Yên, đây tuyệt đối là không cần nhiều lời, các đầu bếp trong khách sạn cũng rất ra sức, cả bàn rượu và thức ăn rất nhanh đều dâng lên đủ toàn bộ rồi.
- Cái kia, phục vụ viên, cô đi ra ngoài đi.
Nhìn thấy phục vụ viên đang rót rượu, lại chỉ lo xem Bùi Ngữ Yên, ngay cả rượu tràn ra cũng không biết. Trịnh Lục nhịn không được mở miệng nói:
- Tại đây không cần cô phục vụ, chúng tôi đều là người một nhà, tự chúng tôi rót rượu là được.
- A... A!
Nữ nhân viên này phát ra một tiếng kêu sợ hãi, rất nhanh lấy giấy ăn ra, một bên chà lau rượu đổ ra, vừa nói xin lỗi:
- Thực xin lỗi, tôi... tôi không phải cố ý, thực xin lỗi.
- Không có gì.
Trần Thanh Đế mỉm cười, thản nhiên nói:
- Cô đi ra ngoài đi, trong này không cần người phục vụ, tự chúng ta làm là được rồi.
Số rượu mà nữ nhân viên kia làm đổ ra, một tháng tiền lương của nàng cũng không nhất định đủ.
Bất quá, Trần đại thiếu lại không thèm để ý.
Muốn trách, cũng chỉ có thể trách Bùi Ngữ Yên, không thể trách phục vụ viên kia.
- Chu Trướng, nhanh tới rót rượu cho ca ca ta.
Nhìn thấy phục vụ viên ly khai, ánh mắt Trịnh Lục đã rơi vào trên người Chu Trướng, hung hăng càn quấy nói:
- Ta lớn hơn ngươi 4 ngày, tại đây ngươi là nhỏ nhất, như thế nào, còn muốn ta rót rượu cho ngươi sao? Hay là muốn chị dâu rót rượu?
- Ta... ta...
Chu Trướng liếc mắt, vẻ mặt oán niệm nói:
- Ngươi chẳng phải lớn hơn ta 4 ngày sao? Ngươi hung hăng càn quấy cái rắm?
Chu Trướng vẻ mặt không phục, một bên hùng hùng hổ hổ, một bên cầm chai rượu lên, vốn là rót cho Trần Thanh Đế, sau đó mới tới Bùi Ngữ Yên.
- Tiểu Chu Trướng a, không tệ, không tệ, ca ca ta rất coi trọng ngươi.
Khi Chu Trướng rót rượu cho Trịnh Lục, Trịnh Lục rất là đắc ý nói.
- Hôm nay nếu không phải xem Trần Thanh Đế cùng chị dâu, còn có mặt mũi của lão bà ta, ca ca ta sẽ nghía tới ngươi sao?
Chu Trướng hung hăng trợn mắt nhìn Trịnh Lục.
Con mẹ nó, thằng này thật sự là quá thiếu thu thập.
- Đừng nghía ta, ta là đại nam nhân.
Trịnh Lục liếc nhìn Thẩm Kỳ, dâm đãng nói:
- Đợi chỉ sau khi ăn cơm trở về, ngươi đi nghía Thẩm Kỳ muội tử kìa.
- Còn nữa, ngươi mỗi ngày nói muốn kéo Thẩm Kỳ đến sau ngõ hẻm, cũng không có thấy ngươi hành động.
Trịnh Lục cười càng thêm dâm đãng.
Trong tiếng cười dâm đãng của Trịnh Lục, mặt Thẩm Kỳ đỏ lên cúi đầu, mà Chu Trướng thì gãi gãi đầu, ngồi trở lại chỗ không phản đối.
Rầm rầm rầm...
Đúng lúc này, cửa phòng bị gõ vang, ngay sau đó, cửa phòng bị đẩy ra trên mặt, Ước Hàn treo dáng tươi cười đi đến.
- Trần Thanh Đế, xem ra huynh đệ của ngươi không thích đùa a.
Ước Hàn dương dương mi, trực tiếp bỏ qua Trịnh Lục cùng Chu Trướng:
- Đã không chào đón, ta đây coi như xong.
- A, đúng rồi.
Thời điểm Ước Hàn đi ra cửa phòng, như là nhớ ra cái gì đó, nhìn Trần Thanh Đế nói:
- Ta ở phòng bên cạnh, còn nữa, hai cái huynh đệ này của ngươi, thật sự là... ta rất không thích.
- Huynh đệ của ta là Nghịch Lân của ta, ai chạm tới Nghịch Lân của ta, ta không ngại để cho hắn đến bên trong hủ tro cốt sám hối.
Trần Thanh Đế nhíu mày, thản nhiên nói:
- Vô luận người kia là người nào.
- Sám hối bên trong hủ tro cốt?
Trong hai tròng mắt của Ước Hàn, hiện lên một đạo hàn mang:
- Ta muốn, ngươi sẽ có một ngày như vậy.
Nói xong, Ước Hàn liếc nhìn Bùi Ngữ Yên thật sâu, quay người đi ra.
- Con mẹ nó, ở đâu chạy ra một con Quỷ tây dương, móa!
Chu Trướng hừ lạnh một tiếng, rất là phẫn nộ.
- Nơi này là Hoa Hạ, một con Quỷ tây dương chạy tới hung hăng càn quấy cái rắm.
Trịnh Lục lạnh giọng nói:
- Còn cái gì Ước Hàn, mịa?
Nhìn bóng lưng Ước Hàn ly khai, ở chỗ sâu trong con ngươi của Trần Thanh Đế, tràn đầy sát khí đầm đặc.
- Ước Hàn, ngươi vốn có thể sống lâu vài ngày. Bất quá, ngươi lại cầm huynh đệ của ta uy hiếp ta.
Trong hai tròng mắt của Trần Thanh Đế, lóe ra hàn mang:
- Xem ra, ta là không thể tiếp tục lưu ngươi rồi.
Nhìn thấy sát cơ ở chỗ sâu trong hai con ngươi của Trần Thanh Đế, trong lòng Bùi Ngữ Yên nhịn không được run lên. Sát khí của Trần đại thiếu thật sự là quá mạnh, thật đáng sợ, làm cho Bùi Ngữ Yên cũng cảm thấy sợ run.
- Trần Thanh Đế cực kỳ để ý huynh đệ của hắn, huynh đệ của hắn chính là Nghịch Lân của hắn.
Trong nội tâm Bùi Ngữ Yên nhịn không được thầm nghĩ:
- Nghịch Lân, đụng chạm, chết!
Bùi Ngữ Yên biết rõ, sát khí của Trần Thanh Đế, hết thảy đều là tới từ chuyện Ước Hàn cầm Chu Trướng cùng Trịnh Lục uy hiếp Trần đại thiếu hắn.
- Loại rượu đỏ này, uống cũng không tệ a.
Nửa giờ sau, mặt Trịnh Lục thấu hồng đứng dậy, cảm giác đầu của mình có chút chóng mặt:
- Ta đi toilet, trở lại tiếp tục uống.
Rượu đỏ, uống nhiều quá, đó cũng là sẽ say.
Nửa giờ, đám người Trịnh Lục đã tiêu diệt sáu chai rượu đỏ. Cảm giác chưa đủ nghiền, còn gọi ra mấy bình Mao Đài, cũng bị tiêu diệt một bình.
- Ta cũng có chút muốn đi toilet, ta đi với ngươi.
Bùi Ngữ Yên lắc đầu, nàng đương nhiên biết rõ ý tứ của Trần Thanh Đế, là bảo nàng lưu lại, bảo hộ Chu Trướng cùng Thẩm Kỳ.
Phải biết rằng, Ước Hàn là ở bên cạnh.
Để cho Trịnh Lục đi một mình, Trần Thanh Đế lo lắng, Chu Trướng cùng Thẩm Kỳ ở lại trong phòng, mặc dù có Lý Vưu âm thầm bảo hộ, nhưng Trần đại thiếu y nguyên lo lắng.
Thực lực Lý Vưu mặc dù không tệ, nhưng cũng không phải đối thủ của Dị Năng giả cấp độ A thậm chí là cấp độ S.
- Trần Thanh Đế không phải xử nam, không nín được cũng thôi, ngươi là một xử nam, làm sao lại không được rồi hả?
Chu Trướng vẻ mặt khinh bỉ nói:
- Nhìn xem ca ca ta, lại đến hai bình cũng không đi toilet.
- Ta... móa, các ngươi mắng nhau, sao lại kéo ca ca ta vào?
Trần Thanh Đế nhịn không được liếc mắt, vẻ mặt im lặng.
Xử nam?
Ca ca là xứng đáng với cái tên xử nam a.
- Xem ra, phải rút chút thời gian, tìm một cơ hội dâng trinh tiết của mình đi ra ngoài mới được.
Nghĩ vậy, Trần Thanh Đế liếc nhìn Bùi Ngữ Yên bởi vì uống rượu, mặt ngọc ửng đỏ.
Vô luận là Nữ Thần, tiên nữ, cái kia đều là dùng để đẩy ngã.
Vị hôn thê dùng để làm gì?
Cái kia chính là dùng để làm thịt!
- Móa, ca ca ta nguyền rủa ngươi, đêm nay bất lực.
Trịnh Lục liếc mắt, vứt bỏ một câu ác độc, đi theo Trần Thanh Đế ra khỏi phòng.
- Mịa, thực ngoan độc, ca ca ta nguyền rủa ngươi cả đời cô độc.
- Phiền đại tẩu rút chút thời gian, giới thiệu cho Trịnh Lục một người bạn gái.
Chu Trướng ngoài miệng nguyền rủa Trịnh Lục cả đời cô độc. Nhưng đây chẳng qua là nói giỡn, đối với việc bạn gái này, Chu Trướng vẫn là phi thường để bụng.
Vốn là ngoại trừ Trần Thanh Đế ra, thì ba tên đều không có bạn gái, hiện tại Chu Trướng cáo biệt độc thân. Thoát khỏi lưu manh, hắn cũng vì huynh đệ của hắn suy nghĩ?
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Chỉ là Chu Trướng có chỗ không biết là, hiện tại Trần Thanh Đế cũng là lưu manh, cũng không có nhiều bạn gái như hắn tưởng tượng.
Trần Thanh Đế, Lâm Tĩnh Nhu cùng Lý Nhược Băng tầm đó, đánh rắm cũng không có. Mà ngay cả vị hôn thê Bùi Ngữ Yên này, cũng là hữu danh vô thực, không cho làm a.
- Trịnh Lục? Ai ôi!!!. Cái kia không phải Trịnh Lục sao?
Trịnh Lục cùng Trần Thanh Đế ra khỏi phòng VIP, vừa đi không bao xa, một thanh âm tràn ngập khinh thường vang lên.
Một thiếu niên dáng người thon dài, tướng mạo không tệ, nhìn như không đến hai mươi, ôm một nữ hài xinh đẹp, đi tới trước mặt Trịnh Lục.
Ở phía sau của hắn, còn có bốn thiếu niên một thân hàng hiệu, giá trị ít nhất cũng hơn mười vạn. Mỗi người bọn hắn, cũng đều ôm một nữ hài dáng người không tệ, ăn mặc cực kỳ nóng bỏng.
- Trịnh Lục, nghe nói ngươi cũng vào Trung Y Học Viện, nhưng một mực không có cơ hội gặp ngươi. Không nghĩ tới, hôm nay vậy mà ở chỗ này đụng phải.
- Cái tầng cao nhất này cũng là ngươi có thể tới hay sao? Tìm toilet, tìm lộn chỗ rồi?
- Thành ca, tên này là kẻ ngu ngốc bị anh giẫm như cháu trai, hơn nữa cướp đi bạn gái, Trịnh Lục đúng không?
Một thiếu niên tóc vàng, ánh mắt rơi vào trên người Trần Thanh Đế:
- Đây không phải là Trần Thanh Đế ? Vị hôn phu của Quốc tế toàn năng siêu sao Bùi Ngữ Yên sao? Chậc chậc, trách không được, nguyên lai cái ngu ngốc này dính vào đùi Trần Thanh Đế.
Xoát!
Trịnh Lục nguyên bản vì uống rượu, mặt đỏ lên, lập tức trở nên tái nhợt, hai đấm vô ý thức nắm lại với nhau, các đốt ngón tay trở nên trắng bệch, toàn thân run rẩy không ngớt.
Mà ngay cả móng tay đâm vào bàn tay, Trịnh Lục cũng không để ý đến.
- Trần Thanh Đế, ngươi quả thực là mẫu mực trong nam nhân chúng ta, ngưu bức rối tinh rối mù.
Thiếu niên được gọi là Thành ca nhìn Trần Thanh Đế, lành lạnh nói ra:
- Bất quá, lăn lộn cùng thằng ngốc Trịnh Lục này, cũng sẽ không may theo đấy.
Trần Thanh Đế là vị hôn phu của Bùi Ngữ Yên, thì đã làm sao?
Thành ca hắn, căn bản là không để vào mắt.
- Trang Tất Thành, ngươi cút cho ta!
Trịnh Lục hai mắt sung huyết, nghiến răng nghiến lợi, nắm chặc nắm đấm, nhìn Thành ca Trang Tất Thành tức giận quát.
Tiếng rống giận dữ của Trịnh Lục rất lớn, làm cho người đi toilet khác, ngay ngắn ghé mắt không thôi. Trần Thanh Đế ở một bên, hai mắt híp lại thành một tuyến.
- Ai ôi!!! Trịnh Lục, ngươi là người nhát gan, tiểu ngu ngốc, cũng dám mắng lão tử? Có phải ngươi còn muốn ta đánh hay không?
Vẻ mặt Trang Tất Thành khinh thường, liếm liếm bờ môi, cười hắc hắc, nói ra:
- Bạn gái kia của ngươi coi như không tệ, còn là một xử nữ, công phu trên giường cũng bị ta dạy dỗ không sai.
- Bất quá, đáng tiếc a.
Vẻ mặt Trang Tất Thành lắc đầu thở dài không thôi, rất là tiếc hận nói:
- Thật sự là đáng tiếc, thật là đáng tiếc, ta còn không có chơi chán đây này.
Oanh!
Sắc mặt Trịnh Lục, trở nên càng thêm tái nhợt, toàn thân cũng không ngừng run rẩy, bờ môi trực tiếp bị hắn cắn nát, máu tươi chảy ra.
Gương mặt một nữ hài thật đáng yêu, thiện lương, từ trong óc Trịnh Lục hiện lên mà ra. Gương mặt nữ hài, giống như là một đám ngân châm, hung hăng đâm vào trái tim Trịnh Lục.
Đau lòng.
Vô cùng đau lòng.
Trịnh Lục nghiến răng nghiến lợi, hai mắt sung huyết, nước mắt trong hốc mắt không ngừng đảo quanh, cơ bắp khóe mắt run rẩy kịch liệt.
Bất quá, vừa nghĩ tới bối cảnh của Trang Tất Thành, khí lực toàn thân Trịnh Lục, giống như là trong nháy mắt bị rút sạch, cảm thấy thật sâu vô lực.
Trang Tất Thành, Trịnh Lục hắn không thể trêu vào, coi như là Trần Thanh Đế có Mã Quan Thiên làm chỗ dựa, cũng không thể trêu vào.
- Người nhát gan, cuối cùng vẫn là người nhát gan, ngu ngốc, vĩnh viễn đều là một cái ngu ngốc.
Nhìn thấy phản ứng của Trịnh Lục, Trang Tất Thành càng thêm khinh thường, ánh mắt đã rơi vào trên người Trần Thanh Đế:
- Trần Thanh Đế, cuối cùng khuyên ngươi một câu, lăn lộn cùng tên Trịnh Lục ngu ngốc này chung một chỗ, cũng sẽ biến thành ngu ngốc đấy.
- Vậy sao?
Trần Thanh Đế cười lạnh một tiếng, thân thể khẽ động, nhanh như tia chớp. Tốc độ ra tay của Trần đại thiếu cực nhanh, mang theo một hồi kình phong.
Trang Tất Thành vô cùng hung hăng càn quấy, chỉ cảm thấy một ngọn gió thổi qua. Hắn còn không biết là chuyện gì xảy ra, đã bị Trần Thanh Đế nắm cổ, trực tiếp nâng lên.
- Trần Thanh Đế, nhanh buông Thành ca ra.
Bốn tên thiếu niên đằng sau Trang Tất Thành, sắc mặt ngay ngắn biến đổi, nhao nhao tiến lên một bước, tức giận quát.
- Nhanh... nhanh thả ta ra.
Trang Tất Thành bị bóp cổ nâng lên, sắc mặt đỏ bừng, gian nan nói:
- Trần Thanh Đế, đừng tưởng rằng ngươi là vị hôn phu của Bùi Ngữ Yên, thì có thể đánh ta.
Sưu sưu sưu...
Đúng lúc này, chừng mười tên cao thủ mặc trang phục màu đen, thực lực không kém lao đến.
Rất hiển nhiên, mười người này, là ẩn nấp từ một nơi bí mật gần đó bảo hộ Trang Tất Thành.
Bất quá, tốc độ động thủ của Trần Thanh Đế quá nhanh, mười tên bảo tiêu này còn không có kịp phản ứng, Trang Tất Thành đã bị Trần đại thiếu cầm xuống.
Trọng yếu hơn là, ai cũng thật không ngờ, Trần Thanh Đế lại đột nhiên động thủ.
Một gã nam tử cầm đầu, gắt gao nhìn chằm chằm vào Trần Thanh Đế, lạnh giọng quát:
- Trần Thanh Đế, ta lệnh cho ngươi, hiện tại buông thiếu gia ra cho ta.
Vị hôn phu của Bùi Ngữ Yên Trần Thanh Đế, hiện tại là rất nổi danh, đây chính là người đại danh, danh khí suýt nữa lấn át Bùi Ngữ Yên.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Mười tên bảo tiêu của Trang Tất Thành, liếc mắt liền nhận ra Trần Thanh Đế.
Phanh!
Trần Thanh Đế không để ý đến Trang Tất Thành cùng mười tên bảo tiêu kia, vừa dùng lực, trực tiếp ném Trang Tất Thành như là rác rưởi, hung hăng đập ở trên tường.
Tốc độ Trần Thanh Đế ném ra bên ngoài, thật sự là quá nhanh, mười tên bảo tiêu kia muốn ra tay ngăn trở, thậm chí là muốn tiếp được Trang Tất Thành cũng không kịp.
Căn bản là không cách nào làm được.
- A...
Trang Tất Thành đụng vào trên vách tường, cảm giác cả thân thể mình, giống như là mệt rã rời, kịch liệt đau nhức, kêu thảm thiết liên tục.
- Thiếu gia!
Hai gã bảo tiêu trong đó, rất nhanh chạy đến bên người Trang Tất Thành, vịn Trang Tất Thành lên. Mà tám gã bảo tiêu còn lại, thì gắt gao nhìn vào Trần Thanh Đế chằm chằm.
- Giết hắn cho ta, ta muốn hắn chết.
Trang Tất Thành mồ hôi lạnh chảy ròng, toàn thân đều không ngừng run rẩy, vô cùng cừu hận nhìn chằm chằm vào Trần Thanh Đế, tức giận quát:
- Các ngươi còn đứng ngây rađó làm gì, còn chưa động thủ? Giết hắn cho ta.
- Vâng, thiếu gia.
Mười tên bảo tiêu trong nội tâm cười khổ, bọn hắn đều từ trên người Trần Thanh Đế bắt được một cảm giác nguy cơ. Bất quá, Trang Tất Thành bảo bọn hắn động thủ, bọn hắn cũng không dám không nghe.
Còn có nữa là, bọn hắn cũng không tin, mười người bọn hắn còn không phải đối thủ của Trần Thanh Đế.
Ở thời điểm này, Ước Hàn cùng ba bảo tiêu của hắn, ngay ngắn từ trong phòng VIP đi ra. Ước Hàn ôm cánh tay, vẻ mặt cười lạnh nhìn Trần Thanh Đế.
Trần Thanh Đế là có chút thực lực không sai, bất quá, Ước Hàn lại không có đem Trần đại thiếu để vào mắt. Hắn giống như đã thấy được bộ dáng Trần Thanh Đế bị ngược đãi.
Cùng lúc đó, Bùi Ngữ Yên, Chu Trướng cùng với Thẩm Kỳ cũng đi ra.
Bùi Ngữ Yên vừa muốn tiến lên thị bị Chu Trướng ngăn lại, hơn nữa lắc đầu, tỏ vẻ Trần Thanh Đế không có việc gì.
- Bùi Ngữ Yên, tình huống vị hôn phu của ngươi, bề ngoài giống như không tốt lắm a.
Ước Hàn mỉm cười, đi tới bên cạnh Bùi Ngữ Yên.
Mà ba bảo tiêu của Ước Hàn liền theo sát phía sau.
Mục đích của Ước Hàn cùng ba bảo tiêu của hắn rất rõ ràng, chỉ có một, đó chính là phòng ngừa Bùi Ngữ Yên ra tay, âm thầm trợ giúp Trần Thanh Đế.
Đây chính là một cơ hội giáo huấn rất tốt, nhục nhã Trần Thanh Đế, Ước Hàn như thế nào lại để cho Bùi Ngữ Yên ra tay phá hư chứ?
- Muốn đánh cuộc một lần hay không?
Bùi Ngữ Yên liếc nhìn Ước Hàn, vẻ mặt khinh thường, trào phúng nói:
- Đánh bạc 1,9 tỷ... Đôla.
- Tốt, đánh bạc 1,9 tỷ đôla.
Sắc mặt Ước Hàn lập tức trở nên khó coi không thôi, trầm giọng nói ra, hơn nữa, còn tăng thêm ngữ khí hai chữ đôla.
Trần Thanh Đế cầm đôla đến châm chọc hắn, hiện tại Bùi Ngữ Yên cũng cầm đôla châm chọc hắn, Ước Hàn chỉ cảm giác mặt mình rất đau.
Nộ!
Vô cùng phẫn nộ.
Nhưng Ước Hàn lại không nỡ tức giận với Bùi Ngữ Yên, làm cho hắn đối với Trần Thanh Đế càng thêm thống hận, hận vào sâu trong cốt tủy.
- Con mẹ nó, các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không tranh thủ thời gian động thủ?
Toàn thân Trang Tất Thành kịch liệt đau nhức, mồ hôi lạnh chảy ròng tức giận quát.
Trang Tất Thành không chỉ là muốn giáo huấn Trần Thanh Đế, còn muốn giết Trần Thanh Đế.
Ngươi cho rằng ngươi là vị hôn phu của Bùi Ngữ Yên, là rất ngưu bức sao? Rất lợi hại sao? Dám động thủ đánh Trang Tất Thành ta? Ta sẽ làm cho ngươi trả giá thảm trọng.
Ở bên trong Trang Tất Thành gào thét, mười tên bảo tiêu cao thủ nhìn nhau, ngay ngắn phát ra một tiếng quát khẽ. Ở cùng một thời gian, rất nhanh công kích tới Trần Thanh Đế.
Trong đó, càng là có một người đi bắt Trịnh Lục đứng nguyên tại chỗ, sắc mặt tái nhợt, bờ môi còn đang không ngừng chảy máu.
Rất hiển nhiên, bọn hắn tầm đó không phải là lần đầu tiên phối hợp.
Còn có nữa là, mười tên bảo tiêu cao thủ cũng không dám cam đoan, nhất định có thể là đối thủ của Trần Thanh Đế, cho nên, bọn hắn muốn bắt Trịnh Lục.
Chỉ cần bắt được Trịnh Lục, là có thể uy hiếp được Trần Thanh Đế rồi.
Đây là mười người bọn hắn sau khi phân tích rõ ràng, lập tức làm quyết định. Đồng thời, cũng là biểu hiện ra, bọn hắn không tự tin.
- Bùi Ngữ Yên, thân thủ mười người này cũng không tệ, coi như là tiểu cao thủ.
Trần Thanh Đế phát ra một tiếng gầm nhẹ, toàn thân tràn ngập sát khí khổng lồ. Động thủ với huynh đệ Trịnh Lục của hắn, Trần đại thiếu nổi giận, vô cùng phẫn nộ.
Vốn Trần đại thiếu muốn giao những người này cho Lý Vưu đến giải quyết.
Không phải Trần Thanh Đế không muốn tự mình động thủ giáo huấn bọn người Trang Tất Thành, chỉ là hắn không muốn trở thành ván bài cho Bùi Ngữ Yên cùng Ước Hàn.
Loại cảm giác này rất không tốt.
Nhưng mà, mười tên bảo tiêu này thậm chí có một người công kích tới Trịnh Lục, làm Trần Thanh Đế nổi giận.
Trịnh Lục cũng là một bộ phận mà Trần Thanh Đế thủ hộ.
Là Nghịch Lân của Trần Thanh Đế.
Nghịch Lân, ai đụng vào, chết!
Oanh!
Tên cao thủ bảo tiêu muốn bắt Trịnh Lục kia, chỉ cảm thấy trước mắt hiện lên một đạo tàn ảnh. Ngay sau đó cảm thấy lồng ngực của mình đau nhức kịch liệt. Còn không biết chuyện gì xảy ra, đã bay ngược mà ra.
Phanh!
Một tiếng trầm đục, tên bảo tiêu cao thủ bị Trần Thanh Đế một kích đánh bay kia, hung hăng đập lên trên người Trang Tất Thành toàn thân đang đau nhức run rẩy.
- A...
Trang Tất Thành phát ra một tiếng hét thảm, quyết đoán bị nện trên mặt đất, mồ hôi lạnh điên cuồng chảy xuống:
- Con mẹ nó, có phải ngươi muốn chết hay không. Cút ngay cho ta.
Một cái đập này, Trang Tất Thành bị nện không nhẹ.
- Không nghĩ tới, thực lực phế vật này cũng không tệ lắm.
Nhìn thấy một màn này, mặt Ước Hàn không khỏi co rút thoáng một phát.
Vừa rồi Trần Thanh Đế bộc phát tốc độ công kích, cũng chỉ là chậm hơn hắn một đường mà thôi.
- Cho dù Trần Thanh Đế có thể đánh bay chín người còn lại, cũng sẽ trả giá thảm trọng.
Ước Hàn cười hắc hắc, nói ra:
- Có thể làm cho cái phế vật này trả giá thảm trọng, coi như là thua, ta cũng rất vui vẻ. Huống chi, vẫn là bại bởi nữ nhân ta yêu nhất.
Có lẽ người nước ngoài là cái đức hạnh này, cũng có thể là nguyên nhân cá nhân Ước Hàn, sự tình hắn yêu Bùi Ngữ Yên, cho tới bây giờ đều không làm bất luận che dấu gì.
Rầm rầm rầm...
Liên tục bốn thanh âm trầm đục, lại là bốn gã bảo tiêu trực tiếp bị Trần Thanh Đế đánh bay, hung hăng đập vào trên người bốn tên thiếu niên đi chung với Trang Tất Thành.
Bốn thiếu niên ăn mặc một thân hàng hiệu kia, xem xét đã biết rõ bối cảnh không tệ, như thế nào cũng thật không ngờ, bọn hắn lui xa như vậy, lại vẫn bị tai họa.
- A a a...
Tiếng kêu thảm thiết liên tục, ngao rống không ngừng.
Trên mặt đất, năm tên bảo tiêu bị Trần Thanh Đế đánh bay, lúc này tất cả đều bị trọng thương, triệt để mất đi năng lực hành động.
Đừng nói là muốn đánh trả, coi như là muốn bò dậy cũng không làm được.
Trang Tất Thành cùng bốn tên thiếu niên khác, tất cả đều co lại trên mặt đất, không ngừng run rẩy, thiếu chút nữa không có ngất đi.
Đau nhức.
Toàn tâm đau nhức.
Toàn thân kịch liệt đau nhức.
Bốn tên thiếu niên kia thì tốt hơn một chút, chỉ là bị thân thể bảo tiêu hung hăng đập một cái. Trang Tất Thành không chỉ bị nện, trước kia còn bị Trần Thanh Đế ném như heo chết, hung hăng đập vào trên vách tường.
Thật có thể nói là, thương càng thêm thương.
Vô luận là Trang Tất Thành, hay là bốn tên thiếu niên kia, lúc nào bị đánh qua như thế? Ai lại dám đánh bọn hắn?
Bình thường đều là bọn hắn giẫm người, hành hạ người khác a.
Lại là bốn gã bảo tiêu bị quật ngã, mặt Ước Hàn lần nữa run rẩy thoáng một phát.
Bảo tiêu của Trang Tất Thành, đừng nói là bị đánh bay, coi như là bị giết, Ước Hàn cũng quyết không nhìn một cái, càng sẽ không để ý.
Ước Hàn để ý chính là, Trần Thanh Đế trả một cái giá lớn.
Nhưng mà, mười tên bảo tiêu đã bị đánh bay năm cái, năm người kia đã triệt để mất đi sức chiến đấu, Trần Thanh Đế lại cái rắm sự tình cũng không có.
Lần này, Ước Hàn biết rõ, hắn đánh giá thấp thực lực của Trần Thanh Đế.
- Ngươi cái này là tự mình đánh mình mặt sao? Nếu như Trần Thanh Đế đánh bại bọn hắn, ngươi đánh mặt mình sẽ không nhẹ.
Thanh âm tràn ngập trào phúng kia của Bùi Ngữ Yên, quanh quẩn ở trong óc Ước Hàn, khiến cho hắn cảm giác mặt mình rất đau, thật sự rất đau.
Vẽ mặt.
Tự mình đánh mặt mình, chuyện này thật sự là quá mất mặt. Sắc mặt Ước Hàn vô cùng tái nhợt, phi thường khó coi.
- Ước Hàn, tốt nhất thu hồi chút tiểu tâm tư này của ngươi đi.
Bùi Ngữ Yên liếc nhìn Dị Năng giả cấp độ S Ba Bỉ Đát, cảnh cáo nói.
Rất hiển nhiên, Ước Hàn là ám chỉ Ba Bỉ Đát, bảo nàng âm thầm ra tay. Bất quá, lại không có giấu diếm được con mắt của Bùi Ngữ Yên.
- Bùi Ngữ Yên, ta như thế nào sẽ làm ra sự tình ti tiện như thế chứ?
Sắc mặt Ước Hàn vô cùng khó coi, tinh tường biết rõ, nếu như Ba Bỉ Đát động thủ, Bùi Ngữ Yên quyết sẽ không đứng ngoài quan sát.
Hiện tại, còn có năm tên bảo tiêu chưa bị đánh bại, Ước Hàn còn có một tia hi vọng, nhưng nếu để cho Bùi Ngữ Yên động thủ, vậy cái rắm hi vọng cũng không có.
- Còn có năm người, mọi chuyện cũng khó đoán trước.
Ước Hàn mắt sáng như đuốc, gắt gao nhìn chằm chằm vào Trần Thanh Đế.
Rầm rầm rầm...
Trần Thanh Đế giống như là muốn cố ý đánh mặt Ước Hàn, Ước Hàn vừa mới nói xong, năm tên bảo tiêu còn lại, ngay ngắn bị đánh bay.
Mục tiêu, chỉ có một, là đập tới chỗ Trang Tất Thành đang ngồi.
- A... Không muốn...
Trang Tất Thành đang ngồi trên mặt đất, toàn thân kịch liệt đau nhức, nhìn thấy một màn này, sắc mặt trắng như tờ giấy, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ quát.
Rầm rầm rầm...
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R