- Lãnh đạo, cục công an thành phố bên kia còn rất nhiều chuyện, tôi chỉ sợ bận rộn không còn thời gian thoát thân.
Vương Học Bình không có cơ hội ngồi trên vị trí đứng đầu cục công an tỉnh, vì vậy dưới tình huống hiện tại thì hắn không cần dính nhọ mới là cử chỉ sáng suốt, vì thế lúc này hắn mới đơn giản thoái thác.
Uông Mãnh nhấp một ngụm trà rồi cười nói:
- Học Bình, tôi hiểu cậu, cục công an thành phố bên kia thật sự rất nặng nề, cậu vừa lên nhận chức không lâu, rõ ràng là trăm phế đợi hưng. Nhưng cậu cũng đừng quên, cậu còn có trách nhiệm ở cục công an tỉnh.
Vương Học Bình lộ ra nụ cười thật thà phúc hậu, hắn nói:
- Lãnh đạo, anh cầm lái bên phía cục công an tỉnh, tôi chỉ cần đi theo sau lưng là được.
Uông Mãnh thấy Vương Học Bình không muốn đi ra, vì vậy trong lòng cũng có chút gấp. Tất nhiên hắn cũng hiểu rõ, lúc này Vương Học Bình thật sự không muốn liên quan đến mình, không muốn quan tâm.
Nhưng vấn đề là Uông Mãnh cũng có ý nghĩ của mình, Lưu Hướng Tiền có quan hệ rất sâu với hắn, giữa hai người có những bí ẩn không thể lộ ra ngoài sáng.
Bí thư Ngô Trọng vốn ra sức giúp đỡ cho Uông Mãnh, lần này lại không gọi điện thoại, đây mới là chuyện lớn mà Uông Mãnh thật sự sợ hãi.
Tuy Ngô Trọng nhờ vào miệng của Mạnh Chiêu Hùng mà truyền đạt vài chỉ thị để Uông Mãnh yên lòng, nhưng ủy ban kỷ luật trung ương phá án mà không định tính, điều này thật sự không nhiều.
Lưu Hướng Tiền bị xử song quy, như vậy liệu có cắn người? Ủy ban kỷ luật trung ương sẽ tiếp tục điều tra thêm một bước? Lời nói của Ngô Trọng còn hữu hiệu sao?
Uông Mãnh thật sự khó thể suy xét hết tất cả vấn đề, nhưng hắn có thể giải quyết được hai sự kiện, một là tranh thủ thời gian đến thủ đô gặp bí thư Ngô Trọng, hai là cố gắng khống chế cục diện ở cục công an tỉnh, tránh tình huống tệ hại hơn, như vậy thật sự không xong.
Năm xưa Uông Mãnh có thể ngồi trên bảo tọa cục trưởng cục công an tỉnh, tất nhiên hắn cũng nhờ vào tình huống cục trưởng phạm sai lầm nhỏ mà bị điều đi, đồng thời còn được Ngô Trọng tìm phương pháp, như vậy mới trổ hết tài năng.
Thành lũy vĩnh viễn bị công phá từ bên trong, dù bên ngoài gặp phải nguy cơ lớn, nếu trong cục công an tỉnh không có người thầm giở trò quỷ, như vậy bên trên có Ngô Trọng giúp đỡ, Uông Mãnh có hy vọng lớn để có thể bình an chạm đất.
Gió lớn thổi dạt bèo, Uông Mãnh sở dĩ muốn lung lạc Vương Học Bình, cũng không phải sợ hắn lên cướp vi trí của mình, chẳng qua chỉ sâu lo Vương Học Bình sẽ kết liên minh với kẻ khác.
Tình cảnh vị thiếu tướng Hồng Quân kiêu ngạo ngang ngược không coi ai ra gì ở Nam Hồ sơn trang trước kia vẫn giữ lại ấn tượng rất sâu trong lòng Uông Mãnh.
Hôm nay Mạnh Chiêu Hùng lại có lễ ngộ với Vương Học Bình, điều này làm Uông Mãnh nhớ đến một vấn đề: Người này mánh khóe thông thiên, chỗ dựa cứng nhắc.
Đặc biệt là vào tình huống mấu chốt trước mắt, Uông Mãnh càng cảm thấy, chỉ có thể lung lạc Vương Học Bình và biến thành trợ thủ đắc lực cho mình mới là phương án hay, mà không phải là trở thành một đối thủ mạnh mẽ.
- Trung ương tiếp tục nhấn mạnh nắm chắc giải quyết hủ bại, cục công an tỉnh chúng ta có nhận thức không đủ về vấn đề, kết quả mới tạo nên một Lưu Hướng Tiền, bài học này thật sự quá khắc sâu.
Uông Mãnh mượn cơ hội để đề nghị ban ngành biểu quyết:
- Vừa rồi là ý kiến của tôi, nếu không ai có ý kiến bất đồng thì giơ tay biểu quyết.
Nhâm Hồng Đạt là người thứ hai giơ tay sau Uông Mãnh, vì vậy mà đám thành viên ban ngành chợt choáng váng, chỉ có thể tiếp tục đưa tay đồng ý với lời đề nghị của lãnh đạo.
Uông Mãnh dù sao cũng là lãnh đạo cục công an tỉnh nhiều năm, lại là tâm phúc của lãnh đạo tỉnh ủy, các thành viên ban ngành vẫn còn rất sợ hái với hắn.
Ngoài Vương Học Bình bỏ quyền thì ai cũng giơ tay, dựa theo nguyên tắc phục tùng số đông, đề nghị của Uông Mãnh tất nhiên được thông qua.
Vì vậy mà một vị phó cục trưởng cục công an tỉnh xếp ở vị trí cuối cùng trong ban ngành lại nhảy lên trở thành một nhân vật quan trọng sau lưng Uông Mãnh.
Lúc này trong lòng Uông Mãnh cực kỳ không bình tĩnh.
Đúng như những dự đoán của Uông Mãnh, Nhâm Hồng Đạt đã nhiều ăn oan khuất, bây giờ vất vả lắm mới có cơ hội tiếp nhận vị trí của Uông Mãnh, sao lại đơn giản buông tha?
Nhưng nghĩ là một chuyện mà thành hay không lại là một chuyện, Nhâm Hồng Đạt càng nghĩ thì càng thở dài, thực lực đúng là cách xa quá lớn.
Các vị cán bộ lãnh đạo cấp phó phòng trong tỉnh đều biết một sự thật, chỗ dựa của Uông Mãnh là bí thư tỉnh ủy.
Bây giờ Nhâm Hồng Đạt chỉ cần còn biết suy nghĩ, không chỉ cần phải xem xét làm sao để kéo Uông Mãnh xuống, vấn đề khó giải quyết nhất chính là hắn làm sao để leo lên chức vụ để trống?
Chuyện thay người là cực kỳ quan trọng, nếu Nhâm Hồng Đạt không suy xét cẩn trọng, thật sự đừng hòng lên chức.
Dựa theo tình thế trước mắt, ngoài Vương Học Bình là người mới, như vậy tất cả thành viên đề có thể thượng vị. Nhâm Hồng Đạt có lý do để tin, ai ở đây hôm nay cũng hiểu điều này.
Nhâm Hồng Đạt ngẩng đầu dùng ánh mắt bình tĩnh như nước nhìn Vương Học Bình, hắn thầm nghĩ, tuy tiến vào không nhất định sẽ có quan hệ, nhưng nếu không tiến vào thì chắc chắn chẳng có quan hệ.
Dựa theo địa vị và quyền thế hôm nay của Vương Học Bình, Nhâm Hồng Đạt dù có nghĩ vỡ đầu cũng không thể suy xét cho rõ, rốt cuộc lấy thứ gì ra để giao dịch?
Vương Học Bình nâng ly trà nhấp một ngụm, hắn mẫn cảm phát hiện ánh mắt mọi người tập trung lên mình, giống như mình là một người đẹp đã cởi sạch sẽ mà rước lấy cái nhìn của đám sài lang.
Vương Học Bình căn bản không cần nghĩ nhiều mà hiểu rõ suy nghĩ của đám người này, dù hắn cũng cho rằng Lưu Hướng Tiền bị song quy thì địa vị của Uông Mãnh ở cục công an sẽ không còn như lúc trước, nhưng chuyện quan trọng nhất lại đến từ thái độ của bí thư tỉnh ủy Ngô Trọng.
Dù là ai, muốn ngồi lên vị trí cục trưởng cục công an tỉnh thì đều phải đi qua cửa ải của Ngô Trọng, đây là sự thật không thể nghi ngờ, ai bảo Ngô Trọng là lãnh đạo đứng đầu tỉnh ủy?
Sau này cái gọi là phó bí thư chuyên trách, thật ra là một chức vụ cao xa mà quyền lực không ra gì, thực quyền chính thức đều bị đám thường ủy chia cắt sạch sẽ.
Hôm nay tỉnh ủy có vài vị phó bí thư, tuy đều là hạng người nắm thực quyền trong tay, nhưng dưới tình huống đại đa số, ngoài chủ tịch tỉnh ra, không ai ngốc đến mức đứng ra phản đối ý kiến của bí thư tỉnh ủy.
Nói một cách khác, với những gì Vương Học Bình hiểu được, dù Uông Mãnh bị liên quan với Lưu Hướng Tiền mà ngã đổ, như vậy nhân tuyển kế nhiệm phải do Ngô Trọng quyết định.
Vương Học Bình đặt ly trà xuống, hắn phát hiện Nhâm Hồng Đạt đang đưa mắt nhìn mình, vì vậy mà cố ý di chuyển ánh mắt, không muốn cùng giao hòa với đối phương.
Nhâm Hồng Đạt có chút thất vọng nhưng cũng không cam lòng, hắn lại tiếp tục nhìn về phía Vương Học Bình.
Vương Học Bình thầm thở dài, thứ quyền lực này có ma lực tuyệt đối làm cho người ta chịu đâm đầu vào nguy hiểm khủng bố, còn phải liên tục bò lên trên cành cao.
Ứng với một câu nói của một vị cán bộ lãnh đạo: Dù phía trước là sấm sét hay vực sâu vạn trượng thì tôi cũng cố gắng tiến về phía trước, dù chết cũng không hối cải.
Uông Mãnh cưỡng chế đưa Vương Học Bình lên trước sân khấu, nhưng trong lòng hắn cũng không an ổn quá nhiều, lãnh đạo tổ công tác chẳng qua chỉ là một cơ cấu tức thời mà thôi. Vương Học Bình nhìn có vẻ tiến nhanh nhưng thực tế thì chẳng có thêm được bao nhiêu quyền và lợi.
Không có trao đổi lợi ích thực chất, mà Vương Học Bình lại là loại người cụ thể, Uông Mãnh cũng biết rõ mình chỉ cho đối phương một chức vụ suông, thật ra đây là một hạn chế lớn.
Sau khi tuyên bố tan họp thì Vương Học Bình cố tình rơi lại vị trí cuối cùng, nhưng vẫn có ba người ngồi yên hút thuốc không nhúc nhích.
Vương Học Bình thấy tình thế không ổn thì tranh thủ đứng lên rời khỏi phòng họp, vì nơi đây là chỗ thị phi, không nên ở lâu.
Ai ngờ Vương Học Bình vừa mới ra khỏi cửa thì thấy thư ký Tào Thanh Minh của Uông Mãnh đang đứng cách đó không xa, hai mắt nhìn chằm chằm vào cửa chính.
Vương Học Bình thầm nghĩ, Tiểu Tào lúc này rõ ràng đang ở lại làm nhiệm vụ giám sát.
- Chào cục trưởng Vương!
Tào Thanh Minh thấy Vương Học Bình đi ra, hắn tranh thủ khép hai chân, đứng nghiêm, trên mặt là nụ cười rất "quyến rũ".
- Thanh Minh, à, tốt, tốt... ....
Vương Học Bình nói một tiếng định chạy đi, nhưng không ngờ Tào Thanh Minh lại đi đến khẽ nói:
- Cục trưởng Vương, hôm qua tôi đi hát ở Đại Hongkong đã nhìn thấy được hai người không tưởng ngồi cùng với nhau.
Vương Học Bình thầm nghĩ, đối phương đã nói ra chính đề, anh Uông cũng không phải kẻ đần, biết nên phái Tào Thanh Minh đến dò xét trước tình huống.
- Sao?
Vương Học Bình cố ý hừ một tiếng, Tào Thanh Minh đưa mắt nhìn động tĩnh khắp bốn phía, sau đó cố gắng hạ thấp âm thanh nói:
- Cục trưởng Vương, hôm qua tôi trông thấy cục trưởng Tạ phân cục quận Tiền Đông và bí thư Lương cùng ngồi một chỗ... ....
Tào Thanh Minh cố ý nói ra vấn đề, cũng không nói rõ, điều này làm con ngươi của Vương Học Bình có hơi lóe lên, hắn nở nụ cười tiêu sái nói:
- Thủ trưởng cũ và bộ hạ cũ gặp mặt tâm sự, đây không phải là điều bình thường sao? Tiểu Tào, anh thấy điều này là kỳ quái sao?
Tào Thanh Minh bị chặn họng, hắn liếc mắt nhìn rồi cười nói:
- Bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, à, đến tối anh có thể nể mặt để tôi được làm chủ nhà đãi khách một lần không?
Vương Học Bình cố ý tỏ ra chân thành, hắn suy nghĩ rồi nói:
- Tiểu Tào, vài ngày qua vợ của tôi từ Nam Vân đến Tiền Châu, anh nói xem buổi tối tôi có thể ra ngoài được không?
Tào Thanh Minh cũng không phải là đầu đất, hắn biết rõ Vương Học Bình biết rõ mà cố tỏ ra hồ đồ.
Tào Thanh Minh cố gắng nở nụ cười ngọt, hắn mặt dày mày dạn nói:
- Nếu không tôi và anh đến nói với thím?
Đường đường là phó chủ nhiệm văn phòng cục công an tinh, là thư ký của Uông Mãnh, Tào Thanh Minh lớn hơn Vương Học Bình bốn tuổi lại nói ra những lời như vậy. Vương Học Bình cảm thấy bực bội, hắn cười mắng:
- Vợ của tôi còn nhỏ hơn Tiểu Hảo anh vài tuổi.
Vương Học Bình nói xong thì quay đầu bước đi.
Tào Thanh Minh cũng có chút ngượng ngùng, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Vương Học Bình đi nhanh như một ngôi sao chổi và biến mất nơi cuối hành lang.
Uông Mãnh lần đầu tiên chủ động đưa ra lời mời mà không có hiệu quả, vì vậy hắn có chút thất vọng, nhưng hắn cũng hiểu tâm tình của Vương Học Bình, việc không liên quan đến mình thì không nên treo cao, đây là logic bình thường trong quan trường.
Quan trong là lợi ích, Uông Mãnh thầm thở dài, biểu hiện lại điềm nhiên như không, hắn phân phó Tào Thanh Minh:
- Sau này có cơ hội rồi nói.
Vương Học Bình trở lại phòng làm việc ở cục công an thành phố, hắn ngửa mặt dựa lưng trên ghế xoay, trong đầu vẫn chỉ là một ý nghĩ: Giúp đỡ Uông Mãnh ổn định trận tuyến hay âm thầm hỗ trợ đám người Nhâm Hồng Đạt, đẩy ngã cục trưởng Uông?
Với tình huống hiện tại, chỉ cần nhìn vào những biểu hiện của Tào Thanh Minh thì thấy thế trận của Uông Mãnh đã rối loạn, nhưng Uông Mãnh có bí thư Ngô Trọng tọa trấn tỉnh ủy, coi như có sự trợ giúp của chân mệnh thiên tử.
Vương Học Bình nghĩ mãi mà không rõ, hắn đơng giản không thèm nghĩ nữa, vì vậy lấy điện thoại ra gọi cho Mạnh Thu Lan.
Không nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, Mạnh Thu Lan chợt điện thoại đến cho Vương Học Bình.
- Học Bình, em vừa đến tỉnh thành, tối nay anh có rảnh không?
Mạnh Thu Lan biết Lý Tiểu Linh đã đến tỉnh thành, nhưng nàng cũng cố ý vịn vào lý do đến thăm bác trai để đi đến tỉnh thành.
Vô tình Vương Học Bình cảm thấy đau đầu, đều nói thê không bằng thiếp, của nhà không bằng trộm, trộm không bằng cướp, cướp không bằng không cướp được.
Nhiều phụ nữ thì tốt nhưng phiền toái cũng liên tục kéo đến.
Dù là Lý Tiểu Linh hay Mạnh Thu Lan cũng không phải là loại phụ nữ ngực to không não, ai cũng khôn khéo, đều có tình cảm thắm thiết với Vương Học Bình, hơn nữa ai cũng có ân, điều này thật sự khó làm.
Vương Học Bình trầm mặc không nói, Mạnh Thu Lan điện thoại đến và hắn không dám từ chối thẳng mặt yêu cầu của nàng, điều này nói rõ trong suy nghĩ của hắn, nàng rất có địa vị.
- Học Bình, em biết rõ làm anh khó xử, nhưng em thật sự nhớ anh.
Mạnh Thu Lan nói xong những lời này thì cũng cảm thấy đỏ mặt, nàng vô thức thè lưỡi ra.
Với gia thế của Mạnh Thu Lan, cũng chưa tính là thiên kim hoàng tộc, nhưng ít nhất cũng là lá ngọc cành vàng. Tuy nàng không có ý nghĩ muốn gả cho Vương Học Bình, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến hy vọng chiếm tình cảm và thời gian của Vương Học Bình.
Vương Học Bình cảm thấy cổ họng khô khốc, hắn uống vào một hớp nước để thấm giọng, sau đó chậm rãi nói:
- Buổi chiều tan việc anh đi đón em, chúng ta cùng nhau đi dùng cơm.
Mạnh Thu Lan cảm thấy ngọt ngào, nàng dùng giọng trong trẻo nói:
- Quyết định vậy nhé, không được phép lỡ hẹn.
Có lẽ vì lo lắng Vương Học Bình đổi ý hay vì nguyên nhân gì khác, Mạnh Thu Lan nhanh chóng cúp điện thoại, căn bản không cho Vương Học Bình cơ hội mở miệng.
Vương Học Bình đặt điện thoại xuống bàn, hắn thở dài than ngắn, trong lòng thầm nghĩ, may mà Mạnh Thu Lan còn có nguyên tắc, biết rõ làm lãnh đạo không thể nào ly hôn, nếu không sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến con đường làm quan.
Trước mắt dù có vài trăm tình nhân thì thượng cấp cũng làm như không thấy, nhưng nếu muốn ly hôn, như vậy tổ chức sẽ tuyệt đối không bàng quan, nhất định sẽ nghĩ biện pháp ép người trong cuộc bỏ qua ý nghĩ ly hôn, nếu không được thì phải ngăn cản cho bằng được.
Thà để cho quan viên bị kỷ luật cũng không cho ly hôn, cũng không biết quy củ chó má này ra đời từ khi nào, nhưng là thứ mà phòng tổ chức kiên quyết chấp hành, không có dấu hiệu buông lỏng.
Vương Học Bình nghĩ đến đây mà cảm thấy vui vẻ, cũng vì quy định này mà Mạnh Thu Lan với trí tuệ chính trị rất cao cũng phải bỏ qua ý nghĩ tiến vào Vương gia, vì thế mà Vương Học Bình có thể tiếp tục sống thong dong.
Năm phút sau Lý Tiểu Linh điện thoại đến:
- Chồng, em đang ở Đại Thế Giới, em nhìn trúng một bộ sa lông, nếu anh có thời gian thì đến xem thế nào?
Vương Học Bình há miệng định đồng ý nhưng nghĩ đến tình cảnh tối nay sẽ cùng liên hoan với Mạnh Thu Lan nên đầu lưỡi cũng thụt vào, hắn chỉ có thể đáng tiếc nói với Lý Tiểu Linh:
- Hôm nay anh tham gia hội nghị cả ngày, biết đâu đến tối mới về, nếu em có ý thì cứ mua về. À, đúng rồi, tối nhớ tắm rửa sạch sẽ nằm trên sa lông chờ anh về.
- Đi chết đi, không có chút đứng đắn.
Lý Tiểu Linh hỏi Vương Học Bình có ý nghĩ rất rõ ràng, đó là xác nhận tối nay Vương Học Bình có về nhà sớm với nàng không.
Lý Tiểu Linh là nhân viên nhà nước, nàng biết rõ lãnh đạo thời nay xã giao rất nhiều, đừng tưởng Vương Học Bình ở ngoài suốt ngày ăn sơn hào hải vị mà sung sướng, thật ra hắn về nhà luôn muốn Lý Tiểu Linh nấu vài món lót bụng.
Vương Học Bình châm một điếu thuốc đi đến bên cạnh cửa sổ mà dõi mắt nhìn về phương xa.
Cực kỳ trùng hợp chính là cách vách cục công an thành phố Tiền Châu là một vườn cây, bên kia là thị ủy và khối chính quyền thành phố.
Vương Học Bình hút xong một điếu thuốc thì tiếp tục nhận điện thoại, người điện thoại là phụ nữ, nhưn lần này không phải là tình nhân của hắn, mà là Vương Học Cầm.
- Học Bình, thị trường chứng khoán Singapore hôm nay rớt điểm liên tục, hơn mười phần trăm.
Vương Học Bình truyền đến tin tức mà Vương Học Bình đang chờ mong.
Vương Học Bình thật ra không có mấy hảo cảm với Singapore.
Trong ký ức của hắn thì Singapore có thể nói là rất xấu, sau lưng làm rất nhiều việc mờ ám.
Singapore đã sớm công bố mình muốn ở dưới mái nhà Đông Nam Á để thiết lập ngoại giao với Trung Quốc, đồng thời duy trì hợp tác quân sự, hơn nữa nói được làm được.
Lý Quang Diệu có nói, là một người Trung Quốc, hắn biết rõ người Trung Quốc khá nhẫn nại, đồng thời biết rõ sức mạnh của người Trung Quốc, đám người này rất thù dai, khốn nổi quốc gia Đông Á nào cũng có lịch sử đắc tội với Trung Quốc. Nếu Trung Quốc hùng mạnh thì các quốc gia này rất bất lợi, sẽ bị Trung Quốc trả thù, vì vậy nên để cho Trung Quốc là một quốc gia bình thường mà thôi.
Singapore vì muốn cân đối lực lượng của Trung Quốc mà đề xướng hợp tác Ấn Độ - Đông Á.
Singapore là nước đầu tiên diễn tập quân sự với Ấn Độ, thời gian hình như là năm 2000, khi đó Ân Độ còn đang ở trong tình trạng cô lập vì thử hạt nhân.
Sau khi Ấn Độ thử hạt nhân, bọn họ liên tục bị khiển trách, nhưng Singapore lại nổi lên tác dụng lớn, ngoại trưởng Ấn Độ được sự giúp đỡ lớn từ phía bang gia là Singapore.
- Chị, dựa theo kế hoạch, liên lạc với nhân sĩ ở Wall Street, kéo tài chính để đầu tư lũng đoạn, càng nhiều càng lợi.
Vương Học Bình không chút do dự mà khởi động kế hoạch của mình.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cường Thuần Khiết
Trưởng phòng phân công giao thông là Dương Uy dẫn theo một đám cảnh sát giao thông sắp xếp chỉnh tề nghênh đón cục trưởng Vương Học Bình đến thị sát công tác.
Dương Uy lo lắng vì chuyến thị sát của Vương Học Bình đã trễ ba ngày, hắn sợ sẽ tiếp tục trễ nãi, vì thế mà từ chiều hôm qua, sau khi nhận được thông báo của văn phòng cục công an thành phố, hắn đã liên tục liên lạc với thư ký Liễu Sướng. Mãi đến mười giờ rưỡi tối qua hắn mới có được tin tức chính xác, theo kế hoạch của cục trưởng Vương, chín giờ sáng ngày mai sẽ đến phòng cảnh sát giao thông thành phố Tiền Châu.
Sáng sớm hôm sau Dương Uy bắt buộc mọi người phải đến phòng giao thông sớm hơn nửa giờ, hắn dẫn theo một đám ủy viên đảng ủy kiểm tra từng hạng mục công tác tiếp đãi lãnh đạo.
Nhưng nói là chín giờ, mãi đến mười giờ rưỡi còn chưa thấy xe của Vương Học Bình.
Dương Uy có chút sốt ruột, hắn lấy điện thoại ra muốn gọi cho Liễu Sướng, hỏi thăm một chút, nhưng lại có chút do dự.
Vị chủ nhiệm ở bên cạnh Dương Uy lại rất nhanh trí, hắn tranh thủ móc điện thoại ra rồi gọi đến văn phòng cục công an thành phố, hỏi xem Vương Học Bình đã khởi hành chưa.
Vị chủ nhiệm này có người quen bên cục công an thành phố, phía bên kia nói hôm nay chủ nhiệm căn bản không đến cục công an thành phố, nhưng đây là việc của lãnh đạo, ai dám đi thăm dò?
Dương Uy nhận được tin tức này thì thật sự có chút luống cuống, trước đó hắn và các thành viên ban ngành chỉ ở trong phòng họp chờ tin, nhưng lúc này hắn đã tập hợp vài trăm cảnh sát giao thông, nếu sợ việc không đúng, cục trưởng không xuống thị sát thì hắn căn bản mất hết mặt mũi, còn có thể tiếp tục quản lý phòng giao thông sao?
Khi Dương Uy sốt ruột đến mức muốn nổi giận, giống như kiến bò chảo nóng mà đi qua đi lại ngoài cổng thì một chiếc xe hơi xuất hiện.
Không biết vì vấn đề gì mà Vương Học Bình rất ít khi ngồi chiếc xe số một của cục công an thành phố Tiền Châu, căn bản những lúc hắn làm công vụ thì thường để Lâm Mãnh chạy chiếc xe mà cục công an tỉnh đã phân phát, biển số đứng hàng thứ chín.
- Bốp, bốp!
Vài trăm viên cảnh sát giao thông sắp xếp bên cạnh cổng kéo dài vào tận trong khu văn phòng đồng loạt vỗ tay, quy mô không nhỏ, tiếng vỗ tay như sấm.
Vương Học Bình ngồi vững vàng trong xe, hắn nhìn đám cảnh sát giao thông đứng dày đặc, tâm tình có chút đắc ý.
Nhớ kiếp trước Vương Học Bình có viết một quyển sách lật tấm màn đen về cảnh sát giao thông.
Kết quả là người sợ nổi tiếng heo sợ mập, sau khi hắn có chút danh tiếng ở địa phương thì bị cảnh sát giao thông theo dõi, lái xe tất nhiên khó tránh khỏi có chút tình huống phạm luật. Nếu là người bình thường chỉ phạt một trăm đồng và giữ xe ba ngày mà thôi, nhưng Vương Học Bình nếu bị bắt thì đám cảnh sát giao thông không phạt tiền mà giữ lại làm công tác giáo dục.
Lúc đó vị đội trưởng cảnh sát giao thông đã từng nói, chúng tôi là cảnh sát giao thông, chức trách là toàn tâm toàn ý phục vụ nhân dân, đối với danh nhân thì thường lấy giáo dục là việc chính, giảm bớt phạt tiền hoặc không phạt tiền.
Đây không phải là ức hiếp người sao?
Vì đã hơn mười năm, Vương Học Bình cũng không nhớ rõ bộ dạng của vị đội trưởng cảnh sát giao thông kia, nhưng hắn vẫn không thể quên được tên tuổi của đối phương.
Sau khi xuống xe, Vương Học Bình còn chưa kịp sửa sang lại quần áo thì Dương Uy đã đi đến duỗi tay với gương mặt tươi cười như hoa.
- Cục trưởng Vương, tôi đại biểu cho tất cả cảnh sát chiến tuyến giao thông thành phố xin chào mừng anh đến chỉ đạo công tác.
Dương Uy từ xa đã vươn tay, nụ cười sáng lạn, thái độ cung kính mà cũng không thiếu thân mật.
Vương Học Bình đắp một tay lên, hắn cười hỏi:
- Chờ hơi lâu phải không? Thật ra trên đường có kẹt xe, tôi muốn đến nhanh nhưng cũng là bất đắc dĩ.
Đảng ủy thầm cảm thấy trong lòng hơi run, hắn có thể bò lên vị trí trưởng phòng quản lý giao thông, tất nhiên đã thoát khỏi phạm trù cán bộ nghiệp vụ, đã là một nhân vật chính trị.
Lời nói của Vương Học Bình thật sự làm cho Dương Uy có chút bất an, hắn tranh thủ thời gian cẩn thận triển khai phê bình chính mình:
- Cục trưởng Vương, tôi không quan tâm đến cán bộ tuyến dưới làm trễ nãi thời gian của anh, xin anh cứ phê bình.
Trước đó Dương Uy không những tham gia hội nghị ban ngành cục công an mà trưởng phòng chính trị là Hạ Tân bị giáng chức, hơn nữa sau khi suy xét hắn còn quyết định theo sát tiến độ của Vương Học Bình, từ bỏ lập trừng chính trị trung lập, dứt khoát bày tỏ thái độ.
Trước khi đến thị sát phòng giao thông, Vương Học Bình đã thông qua Từ Dương mà biết đại khái về Dương Uy.
Dương Uy quê nhà ở Thành Đô, khi học lớp bốn tiểu học thì theo cha mẹ đến thành phố Tiền Châu, sau khi tốt nghiệp trung học thì thi vào trường cảnh sát thành phố Tiền Châu.
Khi đến thời điểm phân công công tác, cha mẹ Dương Uy thật sự đã dùng không ít phương pháp, vốn định tìm người quen sắp xếp đến một đồng công an ở gần nhà.
Sau khi đưa đủ số "lót tay", đối phương cũng đã đầy miệng đồng ý, ai ngờ trước khi sự việc xảy ra lại có vấn đề, Dương Uy bị phân vào trong đại đội cảnh sát giao thông.
Cảnh sát giao thông thật ra rất vất vả, đi trong gió mưa, mặt mũi ngước lên trời, còn phải hoàn thành nhiệm vụ phạt tiền tuyến trên giao phó, cực kỳ khổ cực.
Sau khi nếm qua nhiều đau khổ, cũng may Dương Uy cũng là loại người giỏi tổng kết về bí quyết lên chức, dù hắn không có hậu trường nhưng con đường làm quan cũng coi như là thông thoáng.
Vài chục năm lăn lộn thì Dương Uy từng bước từ tiểu đội trưởng lên trung độ trưởng, phó chính trị viên, chính trị viên, đại đội trưởng, phó phòng, thậm chí là phó trưởng phòng quản lý giao thông, coi như một đường lên mây.
Dương Uy hơn bốn mươi tuổi đã nắm một ban ngành cục công an thành phố, tất nhiên hắn là một danh nhân. Tất nhiên nếu có mặt Vương Học Bình thì Dương Uy thật sự chỉ có thể mặc cảm, nào dám đánh đồng?
- Anh Dương, thanh danh của cảnh sát giao thông thành phố Tiền Châu chúng ta thật sự không tốt, ví dụ như Chu Tứ Bưu, chúng ta nên ra quyết tâm đưa ra khỏi đội ngũ cảnh sát giao thông.
Vương Học Bình trên mặt vẫn mang nụ cười nhưng lời nói lại đằng đằng sát khí, cực kỳ dọa người.
Dương Uy liên tục gật đầu nói:
- Cục trưởng Vương, khi xảy ra sự kiên đó thì đảng ủy phòng giao thông cũng đã họp, mọi người đều cảm thấy xấu hổ. Toàn thể ban ngành đều cho rằng trong đội ngũ có một phần tử bại hoại như Chu Tứ Bưu là thật sự không được, cần phải thanh lý.
Đám thành viên ban ngành phòng giao thông cũng đều tiếp lời:
- Đúng vậy, đúng vậy, những kẻ bại hoại như vậy nên khai trừ.
Thật ra đám thành viên ban ngành này đều hiểu, cái gọi là hội nghị ban ngành thực chất cũng đã mở vài lần nhưng sau khi bàn bạc cũng không đi đến đâu.
Vương Học Bình hạch tâm là là ai cũng biết Chu Tứ Bưu làm việc xấu, nhưng cũng không ai muốn bắn rơi bát cơm của đối phương.
Hôm nay Vương Học Bình đã chỉ mặt điểm danh Chu Tứ Bưu, chẳng khác nào vung tay quạt vào mặt đám lãnh đạo phòng giao thông, ý tứ bên trong thật sự rất nồng đậm.
Dương Uy có chút kinh sợ, thật ra trong lòng thở dài một hơi, trong đội ngũ tìm cách xử phạt một người là rất khó, còn chuyện khai trừ cán bộ, khó càng thêm khó.
Bây giờ thì tốt, lãnh đạo cục công an thành phố lên tiếng, Dương Uy lại vừa vặn hát theo, coi như thuận lý đẩy một Chu Tứ Bưu xui xẻo ra ngoài, thuận tiện thanh lý ra khỏi phòng cảnh sát giao thông.
- Chào cục trưởng Vương.
- Chào cục trưởng... ...
- Chào cục trưởng Vương, hôm nay khí sắc của anh rất tốt... ....
Vương Học Bình bắt tay từng vị lãnh đạo phòng cảnh sát giao thông, mọi người kẻ sau nói lớn hơn kẻ trước, thái độ cũng cung kính.
- Cục trưởng Vương, anh đã đi đường khổ cực, nên lên lầu nghỉ ngơi rửa mặt uống ly trà.
Dương Uy giới thiệu xong các thành viên ban ngành phòng cảnh sát giao thông, sau đó hắn thật tình mời Vương Học Bình lên lầu nghỉ ngơi hồi phục.
Vương Học Bình khoát tay áo rồi mỉm cười hỏi Dương Uy:
- Anh Dương, à, tôi có một người quen cũ trong phòng giao thông của các anh.
Đám thành viên ban ngành kể cả Dương Uy vừa kinh ngạc vừa dỏng tai nghe ngóng, chờ lãnh đạo Vương đưa ra đáp án. Bọn họ cũng muốn xem, rốt cuộc ai là kẻ gặp may hôm nay.
Vương Học Bình mỉm cười nhìn đội ngũ cảnh sát giao thông đứng xếp hàng rất chỉnh tề chào đón mình, hắn hỏi Dương Uy:
- Anh Dương, trong phòng cảnh sát giao thông của các anh có một vị cán bộ lãnh đạo tên là Đào Tam Cường chứ?
- Đào Tam Cường? À, phó chính trị viên đại đội cảnh sát giao thông quận Tiền Đông sao?
Dương Uy lăn lộn trong khối cảnh sát giao thông hơn hai mươi năm, tất nhiên rất hiểu phân phối trong ngành, chỉ cần xem xét là biết ngay mục tiêu.
Đám lãnh đạo trong phòng cảnh sát giao thông không khỏi thầm thở dài, bọn họ thầm nghĩ, bây giờ Vương Học Bình chỉ mặt điểm danh Đào Tam Cường, chỉ sợ không lâu sau người này sẽ lên chức vùn vụt.
- Đào Tam Cường, anh đến đây một chút.
Dương Uy khẽ ngoắc tay về phía hàng cảnh sát thứ hai rồi hô tên của Đào Tam Cường.
Đào Tam Cường nghe thấy lãnh đạo Dương Uy gọi tên mình, điều này làm hắn thật sự ngây ngốc, không biết lãnh đạo vì sao lại gọi mình.
Sau khi một vị đại đội trưởng ở bên cạnh khẽ đẩy thì Đào Tam Cường mới tỉnh lại, hắn tranh thủ chạy đến trước mặt Dương Uy, sau đó cúi chào rồi mỉm cười nịnh nọt nói:
- Cục trưởng Dương, anh tìm tôi có việc gì sao?
Dương Uy không cười không nói, hắn đưa Đào Tam Cường đến trước mặt Vương Học Bình rồi khẽ giải thích:
- Cục trưởng Vương, anh ấy là một vị cán bộ lãnh đạo trung tầng trong phòng cảnh sát giao thông chúng tôi, tên là Đào Tam Cường.
Vương Học Bình đã sớm nhìn thấy Đào Tam Cường, hắn không lên tiếng, chỉ lặng yên so sánh tướng mạo của hai bên. Gương mặt ngựa màu đen, hai chân mày hướng vào phía trong, quan trọng là cặp mắt tam giác hung ác để lại ấn tượng khắc sâu cho Vương Học Bình, đúng vậy, chính là tên này.
- Cục trưởng Vương, chào anh, phó chính trị viên đại đội cảnh sát giao thông quận Tiền Châu đến báo danh, xin anh cho chỉ thị.
Đào Tam Cường mơ hồ thấy được chút hương vị trong lời nói của Dương Uy, dù trong lòng rất nghi hoặc nhưng vì thời gian làm quan không ngắn nên tâm tính rất khá, hắn cố gắng kiềm chế kích động, cung kính vấn an Vương Học Bình.
Vương Học Bình nhìn Đào Tam Cường khiêm tốn đứng trước mặt mà có chút cảm xúc khó nhịn.
Kiếp trước Vương Học Bình bị Đào Tam Cường lợi dụng quyền lực công mà tiến hành trả đũa.
Hôm nay Vương Học Bình vẫn là họ Vương, tên Học Bình, nhưng dù là quyền thế hay tiền tài thân phận địa vị đều đã khác biệt hoàn toàn, thật sự không thể nào so sánh nổi.
Lúc này Đào Tam Cường cũng không thay tên đổi họ nhưng đứng trước mặt Vương Học Bình ngoan ngoãn như một chú cừu nhỏ, dựa theo sự thật vào lúc này thì quyền thé và địa vị với thật sự là nhân tố quyết định thái độ của con người.
Vương Học Bình cũng không thèm nhấc mắt, hắn trực tiếp đi vào trong khu văn phòng, coi như gạt Đào Tam Cường còn sống sờ sờ sang một bên.
Vương Học Bình tiến bước thư thả mà nở nụ cười ung dung, hắn thầm nghĩ vào trường hợp hôm nay thấy được Đào Tam Cường, chẳng qua chỉ thỏa mãn lòng hiếu kỳ mà thôi, để xem đối phương có gì khác biệt.
Vương Học Bình cũng không ngờ sau khi gặp Đào Tam Cường thì mình chẳng có tâm tình gì, hắn cần gì phải quan tâm đến một người như tên này?
Dương Uy cảm thấy có chút kỳ quái, hắn thật sự không thể nào hiểu rõ Vương Học Bình có ý gì? Gọi người đến rồi gạt sang một bên, có người làm như vậy sao?
Đào Tam Cường thật sự ngây ngốc, trong đầu hồ đồ, vừa rồi hắn thật sự có chút đắc ý, vì trước mặt lãnh đạo và đồng sự mà được lãnh đạo trực tiếp gọi đến, đây là vinh quang cỡ nào?
Nhưng lãnh đạo trực tiếp lại giống như trời tháng sáu, căn bản dội xuống một cơn mưa đá, làm cho Đào Tam Cường buốt lạnh.
Đào Tam Cường quay mắt nhìn về phía ánh mắt khác thường của đám lãnh đạo và đồng nghiệp, tuy hắn còn chưa biết có vấn đề gì, nhưng gương mặt ngăm đen cũng có hơi xanh, hơi tái, rất dọa người.
Vương Học Bình được mọi người vây quanh đi vào phòng họp, hắn nhàn nhã ngồi xuông vị trí chủ tịch, dựa theo quy luật, Dương Uy ngồi bên phía tay phải Vương Học Bình.
Phó phòng thường vụ phòng giao thông ngồi xuống bên tay trái của Vương Học Bình, có lẽ vì để tránh tị hiềm, hắn ngồi xuống có một khoảng cách với Vương Học Bình.
- Các đồng chí, chúng ta dùng tiễng vỗ tay để hoan nghênh bí thư đảng ủy khối kiêm cục trưởng cục công an, đồng chí Vương Học Bình đứng lên phát biểu.
Dương Uy dựa theo quy củ mà nói vài lời khách sáo, sau đó mời Vương Học Bình phát biểu vài lời.
Trong tiếng vỗ tay như sấm, Vương Học Bình kéo micro đến gần, sau đó qué mắt nhìn khắp toàn trường.
Đợi đến khi phòng họp yên tĩnh trở lại, Vương Học Bình lúc này mới dùng giong không nhanh không chậm nói:
- Hôm nay tôi đến đây gặp kẹt xe nghiêm trọng, thời gian cũng không tính là quá lâu, chỉ là một giờ năm phút.
Vương Học Bình há miệng là nói đến vấn đề kẹt xe, vì vậy mà bầu không khí trong phòng ngưng trọng hơn rất nhiều.
Dương Uy vốn định đốt thuốc nhưng sau khi nghe những lời của Vương Học Bình thì càng bỏ thuốc vào gói, cầm bút nơi tay, bày ra bộ dạng học sinh tiểu học nghe thầy cô giảng bài.
- Hôm nay tôi đi làm và quan sát, tôi phát hiện từ khi bắt đầu kẹt xe đến khi kết thúc thì các vị cảnh sát giao thông đáng lý phải ở trên cương vị lại không xuất hiện, tôi xin hỏi các đồng chí đi làm gì trong thời gian này?
Vương Học Bình không nói quá nhanh, nhưng ý nghĩa thật sự làm cho kẻ khác đứng ngồi không yên.
Dương Uy phản ứng rất nhanh, hắn nhanh chóng tiếp lời:
- Cục trưởng Vương, tôi thân là tổng quản tất cả cảnh sát giao thông toàn thành phố, tôi rõ ràng làm chưa tốt, không để ý thuộc hạ, phải làm kiểm điểm nghiêm khắc với đảng ủy cục công an thành phố.
Dương Uy cố gắng nói nặng nhưng thực ra đang hòa giải, tránh cho Vương Học Bình nổi giận khai đao với nhiều người, như vậy sẽ không xong.
Vương Học Bình tất nhiên hiểu chút tâm tư của Dương Uy, nhưng hắn cũng không có ý truy cứu trách nhiệm.
Đường xá ở thành phố Tiền Châu cũng không phải quá tốt, tình huống kẹt xe thường có mỗi ngày, cảnh sát giao thông là xử lý hết được sao?
- Các đồng chí, hôm nay tôi ở hiện trường, nhưng nếu là tổ kiểm tra của trung ương đến thành phố Tiền Châu mà sinh ra sự kiện kẹt xe nhiều giờ, điều này là ảnh hưởng rất xấu. Kẻ cả tôi, mọi người cùng nhau xem xét, rốt cuộc là ai chịu trách nhiệm?
Vương Học Bình dù là lãnh đạo cục công an thành phố thì cũng chỉ có thể mượn danh của lãnh đạo trung ương dọa đám người này, cũng không thật sự tùy tâm áp dụng biện pháp cải cách.
Vì che giấu tin tức Tạ lão đến thị sát thành phố Tiền Châu, cục công an tỉnh và cục công an thành phố đều nhất trí tuyên truyền là tổ kiểm tra của trung ương xuống Tiền Châu, tất nhiên đám lãnh đạo phòng giao thông cũng nghe thấy rõ ràng.
Dương Uy bị Vương Học Bình điểm danh mà cảm thấy sau lưng mát lạnh, thầm nghĩ những năm nay nếu không xảy ra chuyện không may thì chẳng sao, nếu có thì khốn khổ.
Quy củ là người tự định ra nhưng cũng có thể co dãn, liệu cơm gắp mắm cũng là một phương án tối ưu. Nhưng nếu sự kiện có ảnh hưởng rất xấu, làm cho lãnh đạo tỉnh thành bất mãn thì trừng phạt sẽ rất nặng. Quan trọng là lãnh đạo không cần lên tiếng, nhiều lắm là cảnh cáo mà thôi, nhưng sự thật là coi như xong.
Khi thấy đám người trong phòng trở nên nghiêm nghị thì Vương Học Bình chậm rãi nói ra kế hoạch của mình:
- Hôm nay tôi đến phòng giao thông, không có gì khác mà chỉ muốn cùng mọi người thảo luận, phải làm sao để giữ gìn trật tự giao thông?
Dương Uy có thần kinh mẫn cảm, hắn vừa nghe đến hai chữ thảo luận thì trong lòng thầm nghĩ, cục công an thành phố đều do Vương Học Bình quyết định, anh nói sao thì chúng tôi làm vậy, có gì mà thảo luận?
- Tất cả mọi người đều là lãnh đạo cảnh sát giao thông, tôi là thường dân, chỉ có một vài ý kiến nói ra cho mọi người cùng thảo luận mà thôi... ....
Vương Học Bình nói vài lời khách sáo, sau đó tiến vào trong chính đề:
- Phòng giao thông chúng ta từ trên xuống dưới có bốn ngàn cảnh sát giao thông, toàn thành phố có hơn tám mươi điểm giao thông quan trọng, chúng ta chỉ cần định trách nhiệm cho bốn ngàn cảnh sát giao thông, ai cũng phải cố gắng công tác, tôi nghĩ kẹt xe sẽ được giải quyết một phần.
Vương Học Bình coi như nói ra một đạo lý rất rõ ràng.
Dương Uy cơ bản phán đoán được mục đích chuyến đi lần này của Vương Học Bình, sau khi hắn suy xét kỹ càng thì lập tức bổ sung:
- Tôi cảm thấy đề nghị của cục trưởng Vương là rất đặc biệt và mới lạ, chúng ta hoàn toàn có thể tìm nơi thí điểm, sau đó mơ rộng công tác.
Khi thấy Vương Học Bình liên tục gật đầu thì Dương Uy vẫn chưa thỏa mãn, hắn lại bổ sung thêm:
- Tôi đề nghị mọi người suy xét, sau khi quyết định trách nhiệm thì hễ có kẹt xe hơn mười phút mà không thể khai thông, mỗi người trên cương vị sẽ bị phạt năm trăm đồng.
Vương Học Bình đốt thuốc rồi dùng ánh mắt tán thưởng nhìn Dương Uy, trong lòng thầm nghĩ, vấn đề chứng thực trách nhiệm cần phải đi theo chuyện khen thưởng và trách phạt, nếu không sẽ chỉ là thùng rỗng kêu to mà thôi.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cường Thuần Khiết
- Một lần phạt năm trăm? Trưởng phòng Dương, cảnh sát chúng ta mỗi tháng có bao nhiêu tiền?
Phó phòng thường vụ Tưởng Bình cảm thấy trừng phạt như vậy là quá nặng, nhưng không dám phản đối trực tiếp, vì vậy mới đi đường vòng nhắc nhở Dương Uy, phạt như vậy là quá nặng, có chút khó khăn.
Dương Uy trừng mắt không mở miệng, Vương Học Bình cười nói:
- Đối với một cảnh sát bình thường thì thật sự có hơi nặng, tôi thấy không bằng sửa lại một chút, những cảnh sát trên cương vị sẽ bị phạt năm mươi đồng, trong tháng để kẹt xe năm lần sẽ cho nghỉ việc học tập nửa năm, sau khi trải qua kỳ thi hợp cách thì mới được cục công an thành phố sắp xếp công tác ở cương vị khác.
Đám ủy viên đảng ủy phòng cảnh sát giao thông đi sâu vào xem xét, trong lòng thầm nghĩ, khá lắm, đề nghị của cục trưởng Vương còn độc hơn, cay hơn cả ý kiến của Dương Uy.
Lời đề nghị của Dương Uy là rất rõ ràng, lấy trừng phạt kinh tế là việc chính, như vậy sẽ ước thúc cảnh sát giao thông làm tròn chức trách. Nhưng vấn đề này thật sự có tệ đoan rất lớn, phạt tiền tuy đại khái có thể qua loa, như thế cảnh sát giao thông chỉ có thể nộp phạt, sau đó lại có thể sử dụng quyền lực trong tay để đền bù tổn thất, móc tiền từ trên đầu cánh lái xe. Nói trắng ra là đề nghị của Dương Uy rõ ràng là ép đám cảnh sát giao thông đẩy mạnh "công tác".
Đề nghị của Vương Học Bình vừa có trừng phạt kinh tế vừa điều chỉnh cương vị, hai bút cùng vẽ, có thể thấy chỉ cần chấp hành nghiêm khắc thì hiệu quả sẽ cực kỳ rõ ràng.
Khi mọi người cho rằng Vương Học Bình chỉ nói nhiêu đó mà thôi, không ngờ hắn gạt tàn thuốc rồi cười nói:
- Nếu chỉ xử phạt cảnh sát giao thông thì cũng khó nói, vì để công bằng, tôi nghĩ là có phải nên áp dụng biện pháp xử phạt phân minh với các vị trung đội trưởng, đại đội trưởng, chính trị viên, thậm chí kể cả những vị lãnh đạo? Phòng giao thông, đội giao thông không làm tốt công tác, như vậy không bằng đến cục công an thành phố uống trà nói chuyện.
"Trời ạ!"
Đám người trong phòng đều kinh sợ trợn mắt há mồm, hai mắt đăm đăm giống như Vương Học Bình là Bá Vương Long thời tiền sử, đang mở miệng máu muốn cắn người.
Đầu óc Dương Uy xoay chuyển rất nhanh, nếu Vương Học Bình đã nói ra khỏi miệng, như vậy nhất định là phương án phải trải qua suy tính rất kỹ, nếu bây giờ ra mặt phản đối thì thật sự là kẻ ngốc.
- Tô hoàn toàn đồng ý với ý kiến của cục trưởng Vương, đúng như lời của cục trưởng Vương, nếu phòng giao thông không làm tốt công tác giao thông, không bằng về vườn nghỉ ngơi.
Dương Uy theo sát lời nói của Vương Học Bình.
Tưởng Bình thầm nghĩ, Dương Uy rõ ràng quyết tâm đi theo làm người hầu của Vương Học Bình, dù Vương Học Bình có đề xuất ý kiến gì, sợ rằng họ Dương kia cũng sẽ không bao giờ chịu lùi lại.
Trời sập cũng có thể chống, Tưởng Bình nhanh chóng tính toán lợi hại được mất, sau đó theo sát Dương Uy:
- Tình huôngs kẹt xe ở thành phố Tiền Châu chúng ta, sở dĩ phá sinh liên tiếp mà không có bộ mặt mới, tôi cho rằng trong đó có ba phần là thiên tai, điều kiện đường sá và bảy phần là cảnh sát giao thông. Tôi tin chỉ cần chúng ta đoàn kết chặt chẽ chung quah cục trưởng Vương, điều động tất cả cảnh sát giao thông toàn thành phố sử dụng lực lượng hiện có, tiếp thu ý kiến quần chúng, đồng tâm hiệp lực nghĩ biện pháp, tôi nghĩ tình huống giao thông hỗn loạn sẽ xuất hiện biến hóa kinh người... ....
Vương Học Bình nghiêng đầu đi chỗ khác nhưng mắt vẫn nhìn Tưởng Bình, hắn thầm nghĩ, người này nói những lời rất buồn nôn mà mặt không đổi sắc, tim không nhảy, trí tuệ chính trị rõ ràng là không thấp.
Lời nói có buồn nôn hay không thì chẳng quan trọng, điều mấu chốt chính là không thể làm sai.
Rõ ràng Tưởng Bình cũng hiểu mục đích thật sự của Vương Học Bình khi đến đây, thật ra chỉ có một chủ đề: Dốc hết sức lực, khổ công cải cách thể chế giao thông ngày càng xơ cứng trong thành phố Tiền Châu.
Dương Uy có năng lực thích ứng rất mạnh, Tiểu Băng có thể khám phá ra điều bí ẩn, hắn không biết sao?
- Cục trưởng Vương, tôi nghĩ khi cải cách càng mở rộng thì thể chế của phòng cảnh sát giao thông chúng ta sẽ gặp phải khiêu chiến rất lớn. Có nguy mới có cơ, tôi nghĩ cục trưởng Vương nắm giữ toàn cục, chúng tôi nhất định sẽ đuổi kịp tình thế phát triển, cố gắng làm người đứng đầu trong quá trình cải cách thể chế.
Dương Uy nói làm cho đám người nơi đây sinh ra cộng minh, bầu không khí trong phòng chợt trở nên náo loạn, mọi người tôi một câu anh một câu, ai cũng đi vào trong thảo luận.
Vương Học Bình tất nhiên cũng hoan nghênh mọi người tham gia, hắn đơn giản lấy bút vở ghi chép lại từng yếu điểm mà mọi người nhắc đến.
Khi thấy lãnh đạo chăm chú như vậy thì đám ủy viên đảng ủy đều không dám qua loa chủ quan và phớt lờ, mỗi người đều lên tiếng, ai cũng nghiêm túc chuẩn bị nội dung câu chuyện cho mình, trật tự trong lúc phát biểu cũng ngày càng tốt hơn.
Nói nhảm ít, lời nói khách sáo cũng ít, Vương Học Bình đang ngồi nơi đây làm cho mọi người không dám nói lời thô tục, nửa giờ sau thì quyển vở của Vương Học Bình đã có đầy những ý kiến và đề nghị.
Nếu đã thúc đẩy tính tích cực của mọi người, Vương Học Bình đơn giản thêm chút lửa, hắn lấy ra vài gói thuốc Gấu Trúc trong cặp rồi cười nói:
- Vừa rồi trong lúc mọi người phát biểu tôi thật sự đã học được rất nhiều thứ, mặc kệ là làm chuyện gì, tính năng động của con người luôn ở vị trí đệ nhất, tất cả những thứ còn lại đều là thứ yếu. Anh Dương, giúp tôi phân phát thuốc cho mọi người.
Dương Uy lấy được sự khen ngợi của lãnh đạo trực tiếp, hắn cảm thấy rất có mặt mũi, tâm tình sảng khoái. Hắn đơn giản mở vài gói thuốc ra, dựa theo số người nơi đây mà phân phát thuốc, mỗi người năm điếu.
Khi phân thuốc thì Dương Uy cũng lấy ra năm điếu đưa đến trước mặt Vương Học Bình nói:
- Cục trưởng Vương, những thứ này thuộc về anh.
Lúc nào cũng không được quên lãnh đạo, trời đất bao la nhưng thượng cấp là lớn nhất, Vương Học Bình thân là cục trưởng cục công an, tất nhiên hiểu rõ quy tắc ngầm này.
Dương Uy làm như vậy tỏ ra tâm tư tôn kính lãnh đạo, Vương Học Bình cũng không bác bỏ mặt mũi của đối phương, vì thế không lên tiếng mà chỉ mỉm cười, xem như thu nhận.
Khi thấy Vương Học Bình ngầm đồng ý phân chia thuốc, Dương Uy suy xét được trong đó chút ý thân cận, vì vậy mà trong lòng không khỏi mừng thầm: Chỉ cần theo sát bên cạnh cục trưởng Vương, tương lai Vương Học Bình vỗ mông thăng chức, chẳng phải mình cũng có cơ hội kế nhiệm sao?
Gần đây một Lương Hồng Kỳ hoành hành bá đạo năm xua lại chẳng làm được gì trước mặt một vị lãnh đạo cục công an trẻ tuổi như Vương Học Bình, ngược lại còn mất hết nửa non sông ở cục công an thành phố. Chuyện này nói ra thì rất phong phú, Dương Uy là người thông minh, tất nhiên hắn cũng thấy rõ, cục diện người sau đến thay kẻ trước đã sơ bộ hình thành.
Nếu lúc này không theo sát bước tiến của Vương Học Bình, tương lai sợ rằng Dương Uy cũng chẳng có cơ hội được nhận những chức vụ quan trọng tronn cục công an.
Lăn lộn quan trường cũng không khác biệt lớn so với thuơng trường, đều là dùng sức đánh bạc lớn, thử hỏi nếu không tập trung thì sao có thể sản xuất? Dù vận rủi chó má nhưng vô tình chó ngáp phải ruồi cũng có thể sống sót lâu dài.
Vương Học Bình nhặt lên một điếu thuốc, hắn đốt thuốc rồi nói:
- Rắn mất đầu sẽ không thể nào bò đi được, phòng cảnh sát giao thông chúng ta từ trên xuống dưới gồm vài trăm cán bộ trên cấp phó khoa, tất cả đều xâm nhập vào những điểm yếu giao thông, đặc biệt là chặn ngay tuyến đầu, nhập gia tùy tục, tìm phương án giải quyết, tôi nghĩ nhất định có thể khai sáng một con đường phát triển mới.
Dương Uy cũng nhanh chóng theo sát Vương Học Bình:
- Đúng vậy, cục trưởng Vương nói rất đúng tim đen, trong phòng giao thông chúng ta có rất nhiều người ngồi không, cả ngày một ly trà, một gói thuốc, một xấp báo, thời gian trôi qua quá nhàn nhã. Nhưng mọi người ngồi tron phòng làm việc mà trơ mắt nhìn đường bị lấp đầy, xe chen chúc gây họa, như vậy thì một trưởng phòng như tôi cũng không công tác xứng với chức vụ.
Dương Uy coi như dẫn đầu công tác phê bình, còn ai dám nói mình không có trách nhiệm, không quan tâm?
Vì vậy dưới sự dẫn đường của Vương Học Bình, có Dương Uy phối hợp chặt chẽ, đám người lãnh đạo trong phòng giao thông đã nhanh chóng thống nhất nhận thức.
Đầu tiên là sắp xếp cho chuyên gia giao thông ở những thành phố lớn phương Tây đến Tiền Châu, từng nhóm lãnh đạo phòng cảnh sát giao thông sẽ được truyền đạt những kinh nghiệm quản lý theo từng giai đoạn.
Sau đó là lãnh đạo các đại đội và trung đội cảnh sát giao thông, tất cả đều không ngoại lệ, tất cả đều được phân phối đến cương vị cụ thể, khảo sát tiêu chuẩn của các cảnh sát giao thông bình thường. Nếu trong một tháng mà vị trí của mình kẹt xe năm lần thì cần phải rời khỏi cương vị đi huấn luyện một năm.
Vương Học Bình nghe xong mọi người lên tiếng mà thầm nghĩ, những người này thật ra đều có chút năng lực, nhưng bình thường bọn họ đều dùng trí thông minh và tài trí của mình để lục đục với nhau, tranh quyền đoạt lợi mà thôi, không quan tâm đến cuộc sống của nhân dân.
Quan trọng chính là phải có một cây cầy dẫn mọi người đến cùng một điểm.
Vương Học Bình thu hoạch được một cái gợi ý tốt từ Dương Uy, thượng bất chính thì hạ sẽ lệch lạc.
Thượng mà đã chính thì hạ dù có lệch, vậy lệch đi đâu? Chẳng lẽ không sợ bị thanh lý sao?
Còn có một điều làm Vương Học Bình có cảm xúc rất sâu, đó là trong quan trường, dù là quan viên hay thảo dân, không cùng chung hoạn nạn sẽ chẳng có ngày chia vinh hoa, ai cũng bị ảnh hưởng của câu nói này.
Mọi người bàn bạc đến hơn một giờ trưa, tất cả nhân viên tham gia hội nghị đều hợp mưu hợp sức, cuối cùng đưa ra một bản dự thảo vài chục điều, cực kỳ chu đáo.
Vương Học Bình nhận bản dự thảo trong tay của Dương Uy, hắn mở ra, hít vào một hơi thuốc rồi cười nói:
- Bây giờ chúng ta đang đi vào nền kinh tế thị trường, trên đời này không có chuyện tốt muốn ngựa chạy mà không cho ngựa ăn cỏ, vì vậy dù kinh phí của cục công an thành phố có chút căng thẳng nhưng tôi suy xét xuất ra vài triệu, dựa theo tiêu chuẩn mỗi người một tháng hai trăm đồng để đưa vào tay cảnh sát giao thông, vì mọi người thật sự rất vất vả.
Dương Uy chợt cảm thấy kích động, hắn nói:
- Cục trưởng Vương, anh đúng là lãnh đạo tốt, kinh phí cục công an thành phố rất căng, bây giờ anh xuất ra nhiều tiền cho phòng cảnh sát giao thông, tôi cũng không biết nói gì cho phải. Cục trưởng Vương, tôi đại biểu cho tất cả cảnh sát giao thông thành phố Tiền Châu, cảm tạ sự ra sức giúp đỡ của anh.
Dương Uy còn chưa dứt lời thì những vị lãnh đạo khác cũng lên tiếng cảm tạ.
Những lời nói của Dương Uy có chút khoa trương nhưng lại có ý nghĩa kiên định lập trường của Vương Học Bình.
Nước trong không có cá, người xem xét quá gắ thì không có tương lai, chỉ cần Dương Uy đứng ở vị trí và đội ngũ chính xác, Vương Học Bình cũng hoàn toàn không cần quan tâm đến những chi tiết nhỏ nhặt.
Lúc này Vương Học Bình đã mơ hồ nhớ đến một điển tích, năm xưa quần thần thuộc dòng chính của Vũ hoàng đế thật sự rất đông, tuy chiếm những địa vị quan trọng nhưng thật sự cũng không chiếm ưu thế tuyệt đối so với các nhân viên không phải dòng chính.
Khi đó Vũ hoàng đế có thể trở thành cường giả miệng vàng lời ngọc siêu cấp, biết đâu cũng chơi trò kéo một phái đánh một phái, trộn lẫn cát đất, sử dụng dùi cui, thậm chí là tẩy não dư luận?
- Cục trưởng Vương, bây giờ đã qua giờ trưa, ai cũng đều đói bụng, mong anh cho chúng tôi chút tình mọn, ở lại dùng bữa cơm rau dưa với mọi người.
Dương Uy dùng ánh mắt tràn đầy chờ mong nhìn Vương Học Bình, hắn rất hy vọng lãnh đạo gật đầu đồng ý.
Lãnh đạo thượng cấp đến thị sát, nếu không ở lại dùng cơm, sự việc truyền ra ngoài sẽ sinh ra ảnh hưởng lớn.
Vương Học Bình cười nói:
= Bụng của tôi cũng đã hơi đói, như vậy mọi người cùng nhau ăn bữa cơm rau dưa. Nhưng anh cũng biết một chút thói quen nho nhỏ của tôi chứ?
Dương Uy rất vui mừng, hắn liên tục gật đầu nói:
- Bốn món mặn một món canh, không uống rượu, không ăn bàn tiệc lớn... ....
Sau khi Vương Học Bình nhận chức thì đã đi đến thị sát đại đội đặc công, phòng trị an và các đơn vị lệ thuộc trực tiếp. Lúc đầu các vị lãnh đạo còn chưa tìm hiểu được sở thích của hắn, cư dựa theo tiêu chuẩn tiếp đãi với Lương Hồng Kỳ trước kia, thứ gì cũng phong phú.
Kết quả là Vương Học Bình đến nhìn thấy bàn tiệc đầy sơn hào hải vị thì không nói hai lời mà quay đầu bước đi, cũng gạt đám lãnh đạo bên bàn ăn.
Chưa đến vài ngày sau, vị lãnh đạo đơn vị được đưa vào học tập ở trường đảng, trở thành học viên tốt.
Vương Học Bình lần đầu tiên đứng lên phát biểu còn đặc biệt nhấn mạnh vấn đề này, hắn nói: Dưới điều kiện và tình thế hiện tại, các cấp cán bộ lãnh đạo trong toàn cục cần phải đẩy mạnh học tập lý luận của đảng, các tư tưởng trọng yếu, cải tạo và tu dưỡng học thức bản thân, tạo nên tố chất lãnh đạo phù hợp với tình hình mới.
Hôm nay cục công an thành phố nằm dưới sự quyết định của Vương Học Bình, hắn nói đi thì anh không được đứng.
Vô tình làn gió tiếp đãi xa hoa của cục công an thành phố được ngăn chặn hiệu quả chỉ trong thời gian ngắn.
Tất nhiên mọi sự vạn vật đều có hai mặt, có kẻ trầm trồ khen ngợi, đồng thời cũng có kẻ nói này nọ, mặt ngoài giả vờ làm cán bộ lãnh đạo thanh liêm, thực chất chẳng phải là loại chó má gì, chỉ giả vờ ra vẻ mà thôi.
Vương Học Bình đã từng nghe vào tai những câu nói kia, nhưng hắn chỉ cười trừ, không thèm quan tâm.
Sau đó Vương Học Bình nếu muốn đi thì trước tiên các vị lãnh đạo tuyến dưới sẽ hỏi Liễu Sướng xem thói quen và khẩu vị của Vương Học Bình, coi như hốt bệnh đúng thuốc.
Liễu Sướng cũng nói thẳng, bốn món mặn một món canh, không cho phép mở tiệc lớn, không cho phép dùng rượu tốt nhất, nghiêm cấm sử dụng thức ăn là động vật cấm.
Trước đó Dương Uy đã từng nghe nói rất rõ ràng, hắn xem xét và thấy dù Vương Học Bình có giả vờ như vậy cũng được, không muốn xa xỉ thì không có vấn đề.
Mọi người cùng vây quanh Vương Học Bình đi đến căn tin cơ quan, khi đi vào phòng, Vương Học Bình thật sự thấy căn tin chỉ nấu bốn món mặn một món canh.
- Anh Dương, sao lại chỉ nấu những món tôi thích ăn, mọi ngườ không sợ cay sao?
Vương Học Bình thấy nhà ăn chỉ nấu những món mình thích, vì vậy hắn dùng giọng vui đùa nói.
Dương Uy khẽ thở ra, hắn cười giải thích:
- Chúng ta đều là đàn ông, mưa đá còn không sợ, có chút cay mà phải sợ sao? Người khác không quá rõ, dù sao tôi là người không cay mất vui.
Dương Uy đã nói như vậy, dù là người thật sự không ăn được cay thì nào dám đứng ra nói?
Mọi người đều đồng loạt gật đầu và kêu lớn:
- Ăn cay cũng rất tốt.
Vương Học Bình đã sớm tập mãi thành quen với thói nịnh hót thế này, tâm tình cũng không có chút dao động, hắn cười mời mọi người ngồi xuống.
Nhiều cán bộ lãnh đạo ngồi xuống bàn ăn, tất nhiên vấn đề sắp xếp ghế cũng khá mệt mỏi.
Cũng may Dương Uy đã sớm suy xét đến vấn đề này, hướng ngồi là từ bắc nhìn qua nam, coi như giảm bớt nhiều phiền toái.
Dương Uy đưa Vương Học Bình đến ghế thủ tịch đối điện cửa phòng, hắn cười tủm tỉm nói:
- Lãnh đạo, vị trí của anh ở chỗ này.
Nếu muốn thay đổi những quy củ cổ lổ sỉ trong quan trường thì không phải dễ, Vương Học Bình cũng không muốn làm khó Dương Uy, vì vậy mà mỉm cười ngồi xuống.
Sau khi Vương Học Bình ngồi xuống vị trí của mình, Dương Uy thân là chủ nhà, tất nhiên sẽ ngồi xuống bên cạnh Vương Học Bình.
Liễu Sướng thấy rất rõ, Dương Uy ngồi bên trái Vương Học Bình, giữa hai người vừa vặn cách một khoảng, để tránh sinh ra vấn đề.
Đừng xem thường vấn đề số ghế của lãnh đạo, Liễu Sướng nhớ rất rõ, vài năm trước một tờ nhật báo của thành phố cấp hai trung ương, chỉ vì biên tập sơ sẩy tìm lỗi vị trí trước sau của hai vị phó bí thư thị ủy mà dẫn đến tại họa lớn, lãnh đạo rất tức giận, hậu quả nghiêm trọng.
Sau khi vị tổng biên tập nhật báo làm kiểm điểm vài chục lần, cuối cùng cũng không thể vượt qua kiểm tra, chỉ có thể ảm đạm rời khỏi tòa soạn, sắp xếp vào phòng tuyên truyền làm một nhân viên nghiên cứu không công rỗi nghề.
Còn vị vị biên tập viên còn lại thì không được may mắn như vậy, bọn họ chỉ vì một lần vô ý mà mất nghiệp, chỉ vì một câu nói của thượng cấp mà đi nghỉ mát, thật sự tiếc hận.
Vì không uống rượu nên Vương Học Bình chỉ vùi đầu dùng cơm, vì thế bầu không khí cũng không thể náo nhiệt.
Dương Uy vài lần muốn lên tiếng nhưng thấy ánh mắt sáng ngời của Vương Học Bình, lời nói đến bên miệng thì lại thu về.
Hai mươi phút sau thì bữa cơm đã xong, Vương Học Bình đặt đũa xuống cũng không lập tức bỏ đi mà nâng ly trà thơm làm một hớp, lại cười nói với Liễu Sướng:
- Tôi không mang theo thuốc, cậu lấy thuốc ra mời mỗi người một điếu, ăn cơm xong làm điếu thuốc mới thoải mái.
Dương Uy cười ha hả nói:
- Không chiếm chút tiện nghi của lãnh đạo thì chiếm của ai?
Vô tình bầu không khí nặng nề được quét sạch, trên mặt mọi người đều lộ ra nụ cười.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cường Thuần Khiết
Vương Học Bình từ trong nhà ăn đi ra, hắn bắt tay cáo biệt từng thành viên lãnh đạo phòng cảnh sát giao thông, đồng thời cũng nói vài lời trấn an tốt đẹp.
Trước khi lên xe Vương Học Bình chợt ngoắc Dương Uy đến bên cạnh, hắn bắt tay đối phương rồi dùng giọng đầy thâm ý nói:
- Anh Dương, làm rất tốt.
Làm lãnh đạo thật sự có vài lời khó nói ra khỏi miệng, ví dụ như làm rất tốt, có tương lai, là đồng chí tốt.v.v. Đây là những ngôn ngữ có đầy tính ám hiệu, thật sự có tác dụng nhiều hơn so với hàng ngàn vạn lời nói khác.
Dương Uy cảm thấy trong lòng ấm áp, hắn dùng sức bắt chặt tay Vương Học Bình rồi nghiêm trang nói:
- Toàn bộ phòng cảnh sát giao thông chúng tôi nhất định sẽ đoàn kết chung quanh anh, sẽ cướp lấy thắng lợi toàn diện.
Vương Học Bình thầm hiểu, Dương Uy tuy không nói nhiều nhưng lại biểu hiện rõ ràng lòng trung tâm, kéo cờ xí đứng trong đội ngũ của hắn.
- Anh Dương, có cơ hội nhớ đưa chị nhà đến thành phố dạo chơi, tiệc rượu cũng không nên uống mỗi ngày, nhưng nếu có rảnh thì dù sao cũng phải buông lỏng một chút.
Khi thấy Dương Uy khôn khéo như vậy, Vương Học Bình tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt, quyết định đưa ra ám hiệu làm thân cận.
Dương Uy cực kỳ vui sướng, có thể tiến từng bước trong quan hệ với lãnh đạo đứng đầu cục công an thành phố, điều này nói rõ Vương Học Bình thật sự đã thừa nhận hắn.
Trên quan trường thường chỉ xem vào những trò biểu diễn ảo thuật, xem con người có thật sự khôn khéo thông minh hay không, Vương Học Bình cố ý đứng trước tập thể ban ngành phòng cảnh sát giao thông đưa ra ám hiệu rõ ràng cho Dương Uy, tất nhiên đám người nơi đây cũng hiểu rõ một vấn đề: cục trưởng Vương cũng là người nói đến nhân tình.
Tất cả mọi người đều nghĩ đến một vấn đề, lãnh đạo còn quá trẻ tuổi, sợ rằng hàng không xuống cục công an thp Tiền Châu chỉ vì muốn mạ vàng cho bước phát triển tiếp theo mà thôi.
Muốn lên chức trong thể chế hiện hành thì không chỉ là có chỗ dựa cứng nhắc, còn phải nắm bắt tốt thời cơ, cố gắng đuổi theo phong trào.
Vương Học Bình từ một vị chủ tịch huyện nho nhỏ mà nhảy lên làm lãnh đạo hệ thống công an thành phố Tiền Châu, điều nà có ý nghĩa thế nào, tất cả lão quan trường đều biết, không cần suy xét.
Mặt khác tác dụng của Dương Uy cũng rất to lớn, Dương Uy có thể từ một vị cảnh sát giao thông bình thường, mất hai mươi năm đã bò lên vị trí trưởng phòng, hơn nữa còn cực kỳ yên ổn, điều này là chứng minh quá rõ cho trí tuệ chính trị hơn người của hắn.
Những năm gần đây Dương Uy chưa từng có sai lầm, một kẻ khôn khéo như vậy, thật sự không thể không làm cho người ta bội phục.
Vì Dương Uy đã dẫn đầu bày tỏ thái độ, vì thế mà các thành viên ban ngành của phòng cảnh sát giao thông đều tiến thêm một bước khai sáng cục diện, bầu không khí rất tốt đẹp.
Vương Học Bình ngồi lên xe và thầm nghĩ, Dương Uy này thật sự là thông minh hơn người, công tác mặt ngoài hôm nay đã làm xong, chỉ cần xem Dương Uy có thực tế hay không mà thôi.
Vương Học Bình lăn lộn trong quan trường nhiều năm, dù là ở trước mặt hay sau lưng đều có mắt, bất kể phạm vi nào cũng được hắn theo sát.
Đám thủ hạ không phải dòng chính đều có chung một đặc điểm đó là hai mặt, bằng mặt không bằng lòng, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói chuyện ma quỷ, trước mặt gọi anh xưng em, sau lưng đâm đao lúc nào không biết.
Vương Học Bình hôm nay đã nói hết lời ở phòng cảnh sát giao thông, chỉ còn xem biểu hiện cụ thể của Dương Uy mà thôi.
Những lời khó nghe được Vương Học Bình xem như gió thổi bên tai, tiến vào tai trái và qua tai phải.
Vương Học Bình làm lãnh đạo nhiều năm, nếu không có chút trí tuệ chính trị, như vậy còn có thể lăn lộn quan trường sao?
Đến chiều, Vương Học Bình và Cảnh Kiếm Phong cùng nhau đi tìm hiểu tình huống trị an xung quanh khu vực Nam Hồ sơn trang.
Nhân viên đi theo có các lãnh đạo phòng cảnh vệ, phòng trị an, đại đội đặc công và các ban ngành có quan hệ.
Tạ lão đến thành phố Tiền Châu thì vào trong Nam Hồ sơn trang, với địa vị trước mắt của Vương Học Bình thì chưa đủ tư cách biết được tin tức. Nhưng điều này cũng không có nghĩa là một vị cục trưởng cục công an như hắn không có gì để làm.
Dựa theo tình hình chung, Tạ Lão là lãnh đạo lớn của trung ương, đoàn xe của lão xuất hành phải giới nghiêm toàn diện, những con đường đi qua đều phải quản chế.
Căn cứ vào tình hình lãnh đạo trung ương xuống thị sát vào những năm trước đó, trong đội xe xuất hành phải có vài chiếc xe hồng kỳ, hơn nữa phải là loại xe cao cấp đã được sửa chữa cải tạo và có thể chống đạn, phí cải tạo vượt qua hẳn giá xe.
Với trưởng phòng cảnh vệ cục công an thành phố là Trịnh Bưu, chỉ cần không dùng ống phóng rốc két tấn công khoảng cách gần là được, như thế chuyến xe sẽ cực kỳ an toàn.
Trịnh Bưu cũng không dám chen lời, Vương Học Bình cũng hiểu, trong nước thì dân chung tuyệt đối có ít cơ hộ tiếp xúc với súng đạn, chỉ cần giới nghiêm con đường, vấn đề an toàn khi xuất hành của thủ trưởng tương đối được bảo đảm.
Ít nhất từ khi lập quốc đến nay cũng chưa từng có tình huống lãnh đạo cấp cao của đảng gặp phải tình huống nguy hiểm.
Thật ra Trịnh Bưu cũng mở miệng nói lộ ra, năm xưa ở quân khu Côn Minh có xảy ra một vụ án lớn kinh thiên động địa.
Đàm Phủ Nhân là một sĩ binh của quốc dân đảng, sau này là tướng lãnh cao cấp của quân giải phóng.
Đàm Phủ Nhân từng là chính ủy thứ hai của quân khu Vũ Hán, chính ủy công binh, chính ủy quân khu Côn Minh. Người này được lãnh đạo trung ương cho xuống chủ trì công tác ở Vân Nam, nhưng thật sự bước đi mà không quay về.
Năm giờ sáng ngày 17 tháng 12 năm 1970 sương mù tràn ngập, nắng ban mai chưa bừng lên, cũng là lúc mọi người còn đang ngủ say. Đột nhiên trong khu nhà số hai của quân khu Côn Minh vang lên ba tiếng súng chói tai kinh sợ mọi người. Cán bộ quân kh xông lên lầu, chỉ thấy chính ủy quân khu Côn Minh kiêm thường ủy tỉnh ủy Vân Nam là tướng quân Đàm Phủ Nhân đã nằm trong vũng máu, trên người chỉ mặc áo ba lỗ và quần lót, mặt cô vợ là Vương Lí Nham cũng dính đầy máu.
Lãnh đạo trung ương nổi giận, quyết định tra đến cùng.
Trinh sát kín đáo đi tìm hiểu tin tức, tổ chuyên án cũng lao vào điều tra nhưng lại mắc cạn ngoài ý muốn. Sau này dưới sự chỉ điểm của một cô gái mười mấy tuổi, hung thủ trồi lên mặt nước.
Vương Tự Chính là kẻ có liên quan đến vụ án, trước giải phóng hăn từng đi theo một người anh họ phản động về nông thôn cướp bóc, bắn chết trưởng thôn. Sau giải phóng hắn đổi tên, lập hồ sơ giả, lừa sự tín nhiệm của tổ chức.
Trước khi phát sinh vụ án thì Vương Tự Chính được đề bạt làm phó khoa ban bảo vệ quân khu(Cấp trung đoàn phó), khi tổ chuyên án đến bắt Vương Tự Chính, tên này biết mình chạy không thoát nên nổ súng tự sát.
Có thể nói đến lúc này đã tra ra được chút manh mối, nhưng một sự kiện không ngờ lại diễn ra: Trưởng khoa Cảnh Nho Lâm ban bảo vệ quân khu, đông thời cũng là một thành viên tổ chuyên án đã thắt cổ tự sát, điều này càng làm cho sự việc thêm phần ly kỳ và thần bí. Vì vậy có một vị lãnh đạo tổ chuyên án cho rằng không thể phá, thậm chí cho rằng đây là một tổ chức gây án.
Mãi đến tháng sáu năm 1978, sau nhiều lần điều tra, mất bảy năm rưỡi mới có được kết quả cuối cùng, báo cáo kết án khẳng định: Kẻ sát hại Đàm Phủ Nhân chính là Vương Tự Chính; có tính chất trả thù giai cấp, do một phần tử phản động của Vương Tự Chính gây nên. Trưởng khoa Cảnh Nho Lâm của ban bảo vệ quân khu tựu sát vì cảm thấy người bên cạnh mình gây ra trách nhiệm lớn, không còn mặt mũi gặp người mà chọn lựa hành động cực đoan, không liên quan gì đến bản án.
Sau khi kiến quốc thì đây là vụ án một tướng lãnh quân đội cấp cao bị sát hại, vì thế lãnh đạo trung ương sau khi đọc qua "báo cáo sơ bộ về việc đồng chí Đàm Phủ Nhân bị sát hại" thì đưa ra chỉ thị quan trọng, trong đó có một câu: "Đây là một vụ án bết bát nhất liên quan đến cảnh vệ viên từ sau khi kiến quốc, cần phải xem đó là bài học đắt giá".
Vương Học Bình thầm nghĩ, ngay cả quân khu canh phòng nghiêm ngặt cũng phát sinh vấn đề, huống hồ là ở ngoài đường lớn thế này?
Công tác bảo vệ là không nhỏ, Vương Học Bình hôm nay mang theo nhiều người chính là muốn tiếp thu ý kiến của quần chúng, không nên làm cho hai mắt mình tối đen.
Nam Lâm cũng đi theo, nàng đi ở vị trí sau cùng, không giống như những lãnh đạo trung tầng khác, luôn áp sát Vương Học Bình.
Hôm nay đáng lý ra Nam Lâm cũng không cần đi theo, nhưng đại đội trưởng Giang Khắc Đông chẳng biết vô tình hay cố ý mà gọi nàng đến hiện trường.
Vương Học Bình cùng trưởng phòng trị an là Hongkong thương lượng những phương án khống chế con đường, sau đó gọi Giang Khắc Đông đến bên cạnh rồi hỏi:
- Đại đội trưởng Giang, anh xem chúng ta có cần khống chế tòa nhà cao tầng bên này để điều phối cảnh lực không?
Giang Khắc Đông vốn là một vị trung đội trưởng của phòng hình sự trinh sát, năm đó đại đội đặc công được lập ra, hắn lúc đó được phó cục trưởng Cảnh Kiếm Phong phân công quản lý trị an và bạo lực nhìn trúng, vì vậy điều đi làm đại đội trưởng đặc công.
Lúc đó Giang Khắc Đông rõ ràng được đề bạt vượt cấp, cũng may đội đặc công căn bản chẳng có gì béo bở, Lương Hồng Kỳ vì vậy cũng nể mặt Cảnh Kiếm Phong, mặc kệ cho anh Cảnh sắp xếp.
Dựa theo chuẩn tắc quan trường, Giang Khắc Đông xem như là người của Cảnh Kiếm Phong, vì bây giờ Cảnh Kiếm Phong kéo cờ lại gần bên Vương Học Bình, vì vậy Vương Học Bình cũng có chút khách khí với Giang Khắc Đông.
Giang Khắc Đông cẩn thận suy xét, sau đó hắn cau mày nói:
- Cục trưởng Vương, việc này hình như cũng không nhỏ, tôi cần phải thương lượng một chút với đại đội phó Nam, anh thấy thế nào?
Vương Học Bình dùng ánh mắt có chút kỳ quái nhìn Giang Khắc Đông, hắn thầm nghĩ, đường đường là đại đội trưởng mà không rõ ràng chút vấn đề này sao?
- Cục trưởng Vương, chúng tôi vì tính chất công tác nên thực hiện quản lý theo cương vị, phương diện khống chế cao điểm bình thường đều là đại đội phó Nam Lâm phụ trách, phương diện cụ thể chắc chắn sẽ hơn tôi.
Giang Khắc Đông có thể thấy nghi hoặc của Vương Học Bình, hắn nhanh chóng giải thích.
Vương Học Bình nở nụ cười ung dung, thì ra đội đặc công đã sớm thực hiện quản lý chuyên nghiệp. Muốn tìm người chuyên nghiệp đi làm việc chuyên nghiệp là thật sự rất thiếu, theo điều này thì Giang Khắc Đông thật sự không đơn giản.
Khi thấy bọn họ đồng ý với lời đề nghị của mình, Giang Khắc Đông vội vàng gọi Nam Lâm đến.
Giang Khắc Đông đơn giản giới thiệu tinh huống cho Nam Lâm, sau đó đưa nàng đến trước mặt Vương Học Bình. Cảnh Kiếm Phong lo lắng Vương Học Bình có cái nhìn khác lạ với Giang Khắc Đông, vì vậy mà ánh mắt xoay chuyển, hắn cười tủm tỉm nhìn Nam Lâm rồi dùng giọng hòa ái nói:
- Tiểu Nam, cục trưởng Vương không những lòng dạ khoáng đạt, tầm mắt rộng lớn, bình dị gần gũi, hơn nữa còn là cán bộ có thành tích công tác rất mạnh. Cô không cần phải sợ, dù nói sai cũng không có vấn đề.
Vương Học Bình cảm thấy buồn cười với những lời thổi phồng trắng trợn của Cảnh Kiếm Phong, với kiến thức của hắn thì không thích những cán bộ bốc phét, lại rất tán thưởng những cán bộ cụ thể như Giang Khắc Đông.
- Nam Lâm, nếu đó là phạm trù chuyên nghiệp của cô, tôi và cục trưởng Cảnh thật sự rất muốn nghe lời giải thích của cô.
Nam Lâm là một đại đội phó do một tay Vương Học Bình đề bạt, tất nhiên hắn hy vọng nàng có thể có năng lực công tác.
Nam Lâm thấy Vương Học Bình dùng ánh mắt sáng ngời nhìn mình, vốn tâm tính bình tĩnh như nước lại có chút gợn sóng. Vừa rồi xuất phát từ trực giác của phụ nữ, nàng phát hiện có vài lần ánh mắt của hắn đảo qua người nàng, nhưng chỉ khẽ quét mắt nhìn qua mà thôi, căn bản không có ý lưu lại.
Trực giác của phụ nữ cực kỳ đáng sợ, nàng từ trong ánh mắt trong suốt của Vương Học Bình mà hoàn toàn không thấy chút tham lam như Lương Hồng Kỳ, điều này nói rõ Vương Học Bình cũn hoàn toàn không vì tướng mạo mà đề bạt nàng.
- Cục trưởng Vương, vừa rồi tôi cũng đã xem xét rất cẩn thận, bên này tổng công có mười bảy tòa nhà cao hơn mười tầng, dựa theo yêu cầu cần khống chế, nếu muốn hoàn toàn nắm giữ những hành động trong các tòa nhà này, ít nhất cũng phải sắp xếp mười cảnh sát đắc lực trong mỗi tòa nhà. Đội đặc công chúng tôi có hai trăm chín mươi người, nếu phái đến toàn bộ thì làm cho những địa phương khác thiếu hụt nhân sự và phát sinh tình huống khẩn cấp sẽ giảm tốc độ phản ứng.
Nam Lâm cố gắng áp chế chút cảm xúc bất mãn, nàng dùng thái độ giải quyết chuyện chung để khách quan phân tích những điểm khó khăn.
Vương Học Bình khẽ gật đầu, hắn quay đầu hỏi Cảnh Kiếm Phong:
- Anh Cảnh, anh quen thuộc tình huống trong cục công an hơn tôi, anh nói xem bên phía phòng hình sự trinh sát có bao nhiêu cảnh sát đắc lực?
Cảnh Kiếm Phong cúi đầu, hắn suy nghĩ một lát, cuối cùng duỗi năm đầu ngón tay rồi nói:
- Cục trưởng Vương, không thể tính được rõ ràng, nhưng tôi đảm bảo có thể rút ra được hơn năm mươi cảnh sát nòng cốt, đây đã là mức độ lớn rồi, nếu rút ra nhiều hơn thì phòng trinh sát hình sự sẽ tê liệt.
Vương Học Bình lại nhìn về phía trưởng phòng Hàn Kiện phòng trị an, Hàn Kiện cũng hiểu ý mà lập tức báo cáo:
- Cục trưởng Vương, phòng chúng tôi có thể rút ra không ít người, nhưng tính chất chuyên nghiệp lại rất hạn chế, không tinh anh như đội đặc công.
Nói thật, trước nay Vương Học Bình thật sự cũng không có nhiều ấn tượng với phòng trị an, thậm chí ít gặp hình bóng của bọn họ trên đường.
Khác biệt là đám người này lại rất tích cực đi bắt gái mại dâm và khách làng chơi, vì mưu cầu danh lợi, vì kiếm nhiều tiền mà bọn họ thường xuyên có những hoạt động như vậy.
Vương Học Bình lên tiếng, ánh mắt chợt quét qua một hình bóng quen thuộc, người nọ chui ra từ trong một chiếc xe Toyota Corolla màu đỏ biển số thủ đô, đang đứng bên cạnh xe sửa sang y phục.
Xuất phát từ nguyên tắc giữ bí mât, trước khi Vương Học Bình dẫn đội ngũ đến đây đã nói rõ với Liễu Sướng, ai cũng mặc y phục bình thường.
Có lẽ vì như vậy mà Vương Học Bình đứng trong đám người cũng không bị người ta chú ý.
Người kia bắt chuyện với một mỹ nhân từ trong xe đi ra, sau đó vội vàng leo lên một chiếc xe Santana cũ kỹ, nghênh ngang bỏ đi.
Toàn bộ quá trình rất ngắn, Vương Học Bình đã thấy rõ ràng, người kia xoay người và đưa lên mũi một cặp kính râm.
Vương Học Bình thầm nghĩ, Cao Hiểu Lâm, phó chủ tịch Cao, chẳng lẽ anh đeo kính râm là tôi không nhận ra sao?
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cường Thuần Khiết