Yêu Cung Tác Giả: Minh Nguyệt
-----oo0oo-----
Chương 440: Tiên âm giáng thế
Nguồn: Sưu Tầm
Khi ý chí bất khuất tiến vào thân thể Lỗ Tu thì Âu Dương hét to với Bạch Hủ Minh:
- Sư phụ! Cứu ta!
- Lên đây!
Bạch Hủ Minh vung tay lên, Âu Dương bị kéo lên trời.
Bạch Hủ Minh hét to:
- Tất cả mọi người rời khỏi Thông Thiên phong!
Bạch Hủ Minh mang theo Âu Dương gần như hao hết lực lượng bay nhanh ra xa.
Sáu Đại Đế nghe Bạch Hủ Minh nói xong chia nhau bay mỗi hướng, sau khi sáu người đi không lâu thì lực viễn cổ vô cùng đáng sợ bùng phát trên Thông Thiên phong.
Nó thuộc về chiến ý bất khuất! Nó thuộc về ý chí viễn cổ. Lúc này lấy Lỗ Tu làm trung tâm, chiến ý bất khuất như thủy triều điên cuồng dâng lên.
Chiến ý bất khuất đáng sợ đó rốt cuộc thuộc về Lỗ Tu, khiến gã là tông chủ yếu nhất trong bát tông thập nhị thánh địa một bước lên trời, bước vào hàng ngũ ý chí viễn cổ.
- Chiến ý của ta là nghịch thiên! Là bất khuất!
Lỗ Tu một tay chỉ trời, vô số cuồng lôi từ bầu trời sáng sủa đánh vào người Lỗ Tu. Quần áo của Lỗ Tu bị đốt thành tro nhưng ý chí bất khuất thì vẫn không bị đánh lùi.
Bất kể vô số cuồng lôi tẩy thân, Lỗ Tu giống như kỹ thiên cuồng thần không hề lay động.
Từ phương xa rất nhiều người nhìn hành động kinh thiên của Lỗ Tu, họ biết đây là ý chí bất khuất, cho dù đối diện thiên uy vẫn dám chiến.
Ý chí tứ phương, ý chí vĩnh sinh chủ yếu là sinh sinh không ngừng. Ý chí hủy diệt chủ yếu là hủy thiên diệt địa. Ý chí bất khuất chủ yếu là không có gì không dám chiến. Ý chí trung hậu chủ yếu là vững như Thái sơn. Bốn loại ý chí, ý chí vĩnh sinh trong người, bản thân gần như bất diệt. Ý chí hủy diệt trong người, có được sức chiến đấu mạnh nhất thiên hạ. Ý chí bất khuất trong người, không sợ hãi không oán hận. Ý chí trung hậu trong người, tín thủ thiên hạ.
Bốn loại ý chí bốn loại lực lượng, không có ai mạnh ai yếu, bởi vì chúng nó vốn là một thể. Khi một người có thể ngưng tụ hết bốn loại ý chí thì đó là ngày vũ hóa phi tiên.
Nhưng từ viễn cổ đến nay, ý chí tứ phương chưa từng cùng xuất hiện ở một người. Âu Dương từng thấy ý chí trung hậu của Bạch Hủ Minh, nó chính là một chữ kiên. Nếu Bạch Hủ Minh dùng ý chí trung hậu đè người, vậy trong thiên hạ e rằng không ai không bị đè ép.
Hiện tại ý chí bất khuất của Lỗ Tu khiến Âu Dương có chút cảm thán, loại cảm giác dù đối diện thứ gì đều dám chiến này hắn rất quen thuộc. Đã từng bị Kim Minh dùng pháp thân cự tượng suýt giết chết, dù đối mặt tuyệt vọng đến thế thì Âu Dương vẫn bất khuất.
*Ong!*
Sóng triều lùi, Lỗ Tu chắp hai tay sau lưng đứng trên trời, lúc này gã đã là cường giả thật sự, chân chính đứng ở đỉnh cao. Lúc này thiên hạ không ai dám chiến đấu cùng Lỗ Tu.
- Lại là một ý chí viễn cổ! Là ý chí bất khuất!
Một số lão tổ đã đến Vạn Tiên sơn cảm nhận Vạn Tiên sơn truyền đến ý chí bất khuất thì ai nấy muốn điên lên.
Từ sau khi Âu Dương xuất hiện thì Vạn Tiên sơn như phát điên tăng vùng vụt. Vốn Vạn Tiên sơn nên bị thiên cung bức đi vào phút cuối tuyệt vọng được hắn dùng lực nghịch thiên cải mệnh xoay chuyển càn khôn. Bây giờ càng tuyệt, trong Vạn Tiên sơn sau khi tiên âm giáng thế lại xuất hiện ý chí bất khuất.
Thật ra ai cũng biết ý chí viễn cổ này nhất định thuộc về Vạn Tiên sơn, chẳng qua họ có suy nghĩ là ý chí bất khuất tuyệt đối đừng là của Bạch Hủ Minh.
Bạch Hủ Minh đã ngộ đạo ý chí trung hậu, nếu để ý chí bất khuất xuất hiện trên người lão thì lão không phải thiên hạ đệ nhất nữa, là vô địch trên đời.
Ý chí không đơn giản là một cộng một. Cùng có được một loại ý chí, sức chiến đấu của Bạch Hủ Minh có mạnh cũng hữu hạn, lão muốn đánh bại cường giả ý chí khác thì dễ, nhưng muốn bị thương người trừ phi là liều mạng, muốn giết người càng là không có khả năng.
Nhưng nếu để Bạch Hủ Minh sau khi có ý chí trung hậu thêm vào ý chí bất khuất, vậy lão hoàn toàn có thể đứng ra hỏi thiên hạ có ai dám đánh một trận.
"Tuyệt đối đừng là Bạch Hủ Minh ngộ ra loại ý chí thứ hai!"
Đây là tiếng lòng của nhiều người vào giờ phút này, nếu không thì Vạn Tiên sơn đã có thể càn quét Chân Linh Giới, thật sự là chí tôn.
Từng bóng người chạy tới Vạn Tiên sơn, lúc này họ nôn nóng muốn biết rốt cuộc là ai được đến loại ý chí thứ hai, mặc kệ có phải là Bạch Hủ Minh hay không, đối với thế lực khác cũng tuyệt đối không tính là tin tức tốt.
Nếu như Bạch Hủ Minh một người được hai ý chí, vậy Vạn Tiên sơn xưng hùng thiên hạ không ai dám phản đối. Nếu là người khác có được ý chí viễn cổ, vậy Vạn Tiên sơn có hai ý chí viễn cổ cộng thêm một Thần Sư, mặc dù không dám nói quét ngang thiên hạ nhưng tuyệt đối đủ uy hiếp thế giới.
Trên Vạn Tiên sơn, Lỗ Tu bùng phát ra uy thế chỉ kém hơn Bạch Hủ Minh một chút, sự thậty là đạt đến cấp ý chí rồi thì chênh lệch thường rất nhỏ, chẳng qua là mỗi loại ý chí phát huy ra tác dụng khác nhau.
Bạch Hủ Minh nhìn Lỗ Tu, nói:
- Nếu ý chí của sư đệ là ý chí hủy diệt thì hắn tuyệt đối có thể trở thành người có sức chiến đấu sau Hoàng Thiên Đại Đế.
Trong bốn loại ý chí, ý chí hủy diệt đại biểu giết chóc là thích hợp cho chiến đấu nhất, nhưng có quá ít người có thể lĩnh ngộ ý chí hủy diệt.
Bạch Hủ Minh nói xong liếc Âu Dương, nếu nói cường giả ý chí hủy diệt tiếp theo sinh ra thì hắn là nhân tuyển tốt nhất.
Cái tên này một đường giết đến pháp thân chắc chính hắn cũng không biết tay đã dính bao nhiêu máu tươi. Cái tên một đường dựa vào nuốt lực lượng của người khác trưởng thành, trên người đã tràn đầy hơi thở chết chóc. Nếu như xé đi lớp áo khoác Thần Sư của Âu Dương, xé nát hơi thở thần thánh thì hắn chính là ma quỷ đến từ địa ngục.
Bạch Hủ Minh rất khó tưởng tượng một người rốt cuộc có tâm tính như thế nào để đối diện sát khí nặng nề như vậy mà không tan vỡ, vẫn giữ được trái tim bình tĩnh tự nhiên.
- Cũng hết cách.
Âu Dương không biết trong lòng Bạch Hủ Minh nghĩ gì, nói:
- Thật ra ta cũng hiểu ý chí hủy diệt là sức chiến đấu vô song, nhưng cưỡng ép nhập ý chí hủy diệt vào tông chủ thì hắn không thể nắm giữ nó được.
Âu Dương nói không sai, ý chí cần hợp với bản thân, trong người Lỗ Tu vốn có loại bất khuất, ý chí bất khuất là thích hợp với gã nhất. Nếu như cho Lỗ Tu ý chí hủy diệt thì có lẽ sẽ làm gã tan vỡ.
- Sư phụ, hạt châu xanh đó bên trong chứa ý chí vĩnh sinh, hình như người bắt đầu hấp thu rồi?
Người khác nhìn không ra nhưng Âu Dương thấy được trong người Bạch Hủ Minh, dưới ý chí trung hậu cường đại không gì sánh được có tia lực lượng xanh ngẫu nhiên di chuyển. Mặc dù lực lượng này so với ý chí trung hậu mênh mông như biển kém xa ngàn vạn dặm, nhưng nó là hạt mầm, có một ngày nó sẽ lớn lên, thành loại ý chí thứ hai của Bạch Hủ Minh, vĩnh sinh!
Bạch Hủ Minh nói:
- Hạt châu này rất thần kỳ, công dụng tương tự với chiến kỳ, nếu có thể hoàn toàn hấp thu lực lượng của hạt châu thì có lẽ ta thật sự sẽ lĩnh ngộ được ý chí thứ hai.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Bên kia Lỗ Tu phát tiết xong rồi, hoàn toàn dung hợp ý chí bất khuất.
Lúc này Lỗ Tu khoanh tay đứng trên Thông Thiên phong, áo đen bay phấp phới, không ngừng toát ra khí chất siêu phàm thoát tục.
- Là Lỗ Tu! Nhưng lại là Lỗ Tu!
Một đám cường giả đuổi tới Vạn Tiên sơn, liếc mắt liền thấy ra Lỗ Tu ngạo nghễ đứng trên đỉnh núi. Bây giờ dù là người ngốc nhất cũng cảm giác được từ người Lỗ Tu không ngừng toát ra ý chí viễn cổ.
- Hai cường giả ý chí viễn cổ cộng thêm một Thần Sư.
- Cái này không đáng sợ, đáng sợ là Âu Dương đó có thể tạo ra cường giả ý chí viễn cổ.
Các tiếng xôn xao vang trên bầu trời, Lỗ Tu vừa mới tăng lên cường giả ý chí viễn cổ không còn là trung tâm chú ý, quan trọng là Âu Dương lần này gây ra oanh động.
Dùng nghịch thiên cải mệnh triệu hoán ra cả tiên âm, càng một phen tạo nên một cường giả ý chí viễn cổ, rất nhiều người đều đang nghĩ Âu Dương có phải là có thể tạo ra một phi tiên không?
Lỗ Tu từ dưới nhìn lên bầu trời, nói:
- Các vị đến Vạn Tiên sơn là để chúc mừng?
Nếu là trước kia thì Lỗ Tu không thể nào phát hiện ra nhiều cường giả ý chí viễn cổ như vậy, nhưng bản thân gã đã bước vào ý chí viễn cổ, lúc này tất nhiên là nhìn thấy được.
Bạch Hủ Minh dẫn Âu Dương đi tới bên cạnh Lỗ Tu, hai người che trước mặt hắn, sợ có ai dùng thủ đoạn độc ác xuống tay với hắn.
Mặc dù đám người này có thể bước vào đẳng cấp cỡ đó thì nên có tự tôn của cường giả, nhưng ai cũng không dám bảo đảm trong số họ không có một số lòng xấu xa, vậy nên chú ý an toàn thì tốt hơn.
Lão tổ Đằng Xuân thánh địa nói ra một câu nói dối rất dở:
- Lỗ tông chủ nói đùa, tại hạ đi qua nơi đây, chỉ là tình cờ đi ngang...
- Đúng đúng! Chúng ta chỉ là đi qua nơi đây, tình cờ đi ngang...
Một đám lão quỷ không biết xấu hổ nói, quỷ đều nghe ra họ nói xạo cỡ nào.
Bạch Hủ Minh liếc bầu trời, nói:
- Ồ? Đi qua? Vậy chúng ta không quấy rầy các vị đi ngang.
Rất rõ ràng, Bạch Hủ Minh không định giữ lại đám người này uống trà.
Bây giờ nhìn mặt ngoài thì Âu Dương không bị tổn thương gì, nhưng mới rồi hắn nói cho Bạch Hủ Minh biết, hắn nghịch thiên cải mệnh cho Lỗ Tu đã tiêu hao hết lực lượng, rớt xuống cảnh giới người thường, không qua nửa tháng thì đừng mơ hồi phục lại.
Bạch Hủ Minh không muốn cả ngày khiến Âu Dương lộ ra trước mặt người khác, chuyện hắn làm đủ kinh người, bây giờ dẫn động tiên âm sáng tạo ra cường giả ý chí viễn cổ càng đẩy Vạn Tiên sơn lên độ cao mới.
Lúc này cần phải để Âu Dương nghỉ ngơi, sau đó tăng nhanh quá trình dùng Thiên Mệnh Thánh Dược. Âu Dương khác với mọi người, nếu là người bình thường đạt đến Đại Đế không quá an toàn, dù sao tùy thời sẽ có vài lão quỷ đi ra quấy phá, còn Âu Dương thì khác.
Tứ Phương chiến kỳ trong người Âu Dương mới là tất cả điểm dựa của hắn, cái gì lực Thần Sư, cái gì lực Đại Đế đều không phải mấu chốt, mấu chốt ở chỗ hắn có thể sau khi vào Đại Đế rồi ngắn ngủi khống chế Tứ Phương chiến kỳ được không. Nếu có thể khống chế trong thời gian ngắn, dù chỉ là một chớp mắt thì cũng đủ lay động thiên địa.
Đó là lực phi tiên thật sự, Bạch Hủ Minh ký thức kỳ vọng rất cao về việc Âu Dương trở thành Đại Đế. Vốn Bạch Hủ Minh muốn Âu Dương trước tiên nghịch thiên cải mệnh cho mình, đạt đến Đại Đế, nhưng ngẫm nghĩ lại nếu hắn bước vào Đại Đế lỡ như Tứ Phương chiến kỳ bỗng xông ra thì một mình hắn chắc chắn không thể che giấu hơi thở. Bây giờ tăng thêm một Lỗ Tu, cho dù Tứ Phương chiến kỳ có xông ra thì Bạch Hủ Minh và Lỗ Tu có thể dựa vào ý chí viễn cổ bùng phát để che giấu.
Các cường giả đến nhanh mà đi cũng nhanh, mặc dù họ rất muốn giao lưu với Âu Dương, hỏi về vấn đề liên quan tiên âm, nhưng Bạch Hủ Minh căn bản không định để cho đệ tử này của mình ra mặt.
Nghĩ đến Bạch Hủ Minh nhận được đệ tử như vậy, nhiều người đấm ngực giậm chân. Bạch Hủ Minh rốt cuộc là đạp *** chó gì mà thu được đệ tử tốt như thế.
Thật ra không phải Bạch Hủ Minh may mắn, là lão dùng chân tâm đổi lấy tất cả. Âu Dương không phải đồ ngốc, ngươi dùng hư tình giả ý đối với hắn thì hắn liền cảm thấy ngươi thật sự tốt, không có chuyện đó.
Bạch Hủ Minh làm mọi chuyện đúng là hết sức tận tâm, sư phụ như vậy, Vạn Tiên sơn như vậy, Âu Dương còn có cái gì không hài lòng?
Dù là Bạch Hủ Minh đối xử với Âu Dương, hay lúc trước Lỗ Tu ở rừng trúc liều mình cứu giúp đều khiến hắn cảm động. Âu Dương biết mình thiếu nợ Vạn Tiên sơn rất nhiều, chỗ này đã trở thành nhà của hắn.
- Các vị trưởng lão, tạm thời phong tỏa Thông Thiên phong!
Lỗ Tu cũng phát hiện trạng thái của Âu Dương không tốt, gã không vội để đệ tử quay về Thông Thiên phong, giờ phong tỏa núi đợi giúp hắn điều dưỡng mới là việc chính.
- Tuân lệnh!
Sáu vị trưởng lão Đại Đế cũng rất mệt mỏi, mới rồi sấm chớp giông tố ai nấy coi như là liều mạng.
Âu Dương nói:
- Đa tạ sáu vị trưởng lão, nếu có một ngày sáu vị trưởng lão cũng có thể giống như tông chủ tự ngộ một tia lực viễn cổ thì Âu Dương sẽ lại ra tay!
Âu Dương thốt một câu, sáu trưởng lão chuẩn bị rời đi đều dừng bước, giật mình nhìn hắn.
Từ Đại Đế đạt đến ý chí viễn cổ, từ viễn cổ tới nay mấy người có được? Lại có bao nhiêu người có thể lĩnh ngộ một tia lực viễn cổ nhưng không tìm thấy ý chí thuộc về mình, cuối cùng trơ mắt nhìn lực viễn cổ tan biến?
Mà hôm nay Âu Dương dùng lực Thần Sư dẫn động khung trời biến đổi, nghịch thiên cải mệnh cho Lỗ Tu tạo ra ý chí bất khuất, khiến nhiều người trông thấy một tia hy vọng.
Nhưng Lỗ Tu có ơn cứu mạng Âu Dương, hắn hết sức cũng là chuyện thường. Còn họ thì sao? Họ không có ân huệ gì với Âu Dương, thậm chí họ từng công kích Âu Dương, nói hắn là kẻ gây họa.
Nhưng hôm nay Âu Dương nói ra lời như vậy, sáu vị trưởng lão Đại Đế xiết bao cảm động, cảm động phát ra từ tận đáy lòng, lời hắn nói cũng là phát ra từ thật lòng.
Sáu vị trưởng lão Đại Đế vào lúc Vạn Tiên sơn gặp khó khăn nhất không bỏ lại Vạn Tiên sơn, điều này chứng minh họ rất yêu Vạn Tiên sơn. Người yêu Vạn Tiên sơn, bọn họ xem như chung một nhà.
Đúng vậy, đối với Âu Dương mặc dù mỗi lần tạo nên ý chí viễn cổ sẽ khiến hắn yếu ớt rất lâu, nhưng đây là năng lực hắn có, mà đối với nhiều người thì nó thật sự là thay đổi vạn mệnh,
Sáu vị trưởng lão Đại Đế cùng hành lễ với Âu Dương, đồng thanh:
- Đa tạ Âu Dương trưởng lão!
Cái lễ này không phải vì thực lực của Âu Dương, lễ này là vì tấm lòng thật sự của hắn.
Lễ này là Âu Dương dùng chân tâm đổi lấy.
Bạch Hủ Minh đứng một bên nghe lời Âu Dương nói, gật gù. Từ đầu Bạch Hủ Minh đã biết Âu Dương không phải loại người vong ơn phụ nghĩa, chỉ cần ngươi thật sự tốt với hắn thì hắn sẽ hết sức làm nhiều chuyện cho ngươi.
Nhớ lúc trước Âu Dương vì huynh đệ giết lên Thông Thiên phong, vì huynh đệ hắn dù biết giết Kim Trì thì Kim Minh chắc chắn sẽ ra tay nhưng vẫn không chút do dự.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
- Âu Dương thuộc về Vạn Tiên sơn, Âu Dương cùng Vạn Tiên sơn là có nạn cùng chịu có vinh quang cùng chia sẻ. Lúc trước Âu Dương không có năng lực, gây nhiều tai họa cho Vạn Tiên sơn. Hôm nay Âu Dương lại lần nữa trở về, nơi này chính là nhà của Âu Dương, nhà mình không thể để người khi dễ!
Âu Dương siết chặt nắm tay, mỗi một chữ phát ra tận đáy lòng hắn, từng chữ là tình chân ý thiết.
Nhà! Từ lúc đến Chân Linh Giới này Âu Dương luôn tìm kiếm, hiện tại Vạn Tiên sơn chính là nhà, người Vạn Tiên sơn là người thân của hắn.
Sáu vị trưởng lão Đại Đế lần nữa hành lễ:
- Đa tạ Âu Dương trưởng lão!
Lần này họ không nói thêm cái gì, xoay người bay mỗi hướng tới Thông Thiên phong, vì Âu Dương tạm thời thủ hộ Thông Thiên phong.
- Đi thôi, ta mang ngươi đi xem Thiên Mệnh Thánh Dược.
Bạch Hủ Minh vô vai Âu Dương, nói:
- Chúng ta chỉ biết Thiên Mệnh Thánh Dược có lực lượng không gì sánh bằng, tin tưởng Thần Sư Chi Nhãn của ngươi có thể trông thấy càng nhiều điều.
Lúc này Âu Dương đã hao hết lực lượng, chỉ có thể sử dụng Thiên Mệnh Thánh Dược, trước tiên cho hắn xem Thiên Mệnh Thánh Dược cũng để hắn chuẩn bị sẵn sàng nuốt nó.
Âu Dương đi theo Bạch Hủ Minh và Lỗ Tu tiến vào Cung Phụng đường, tế bái liệt tổ liệt tông Vạn Tiên sơn.
Lỗ Tu lấy ra Vạn Sơn Ấn, nói:
- Liệt tổ liệt tông, hôm nay Lỗ Tu nhân danh tông chủ đời thứ ba mươi hai Vạn Tiên sơn mở ra bí tàng Thông Thiên phong, vì cường uy Vạn Tiên sơn ta, hy vọng liệt tổ liệt tông đồng ý.
Lỗ Tu dứt lời, Vạn Sơn Ấn tự bay lên.
Lại trông thấy Vạn Sơn Ấn, Âu Dương có chút cảm thán. Nhớ lúc trước lần đầu tiên Âu Dương đến Âm Vân phong gặp Linh San, hắn còn tưởng Linh San là cường giả nào đó ẩn giấu trong Vạn Tiên sơn. Sau đó trong rừng trúc gặp lại Linh San hắn mới biết, thì ra nàng không phải cường giả mà là sơn linh.
Hình như linh hồn của Linh San bị phong ấn bên trong Vạn Sơn Ấn, Âu Dương nghĩ đến lúc đó Linh San nói hắn thiếu nàng hai mạng sống, hắn cảm thấy buồn cười.
Trong rừng trúc Linh San đúng là có cứu mình một mạng, nhưng lần đầu tiên ở Âm Vân phong nếu cũng tính là hắn thiếu mạng Linh San thì hơi buồn cười.
Âu Dương kiềm không được mở miệng hỏi Bạch Hủ Minh bên cạnh:
- Sư phụ, Linh San rốt cuộc là cái gì?
- Nàng chính là linh của Vạn Sơn Ấn, còn từ khi nào nàng tiến vào Vạn Sơn Ấn thì không ai biết, nhưng thực lực của nàng rất cường đại. Tuy nhiên bây giờ nàng càng ngày càng khó dạy dỗ, mấy lần nàng xuất hiện nếu không có lực lượng của ta uy hiếp thì có lẽ nàng đã đình công. Phải rồi, lực Thần Sư của ngươi có thể khống chế nàng không?
Bạch Hủ Minh bỗng hỏi.
- Chắc có thể.
Âu Dương biết lực Thần Sư của mình nói trắng ra là lực thiên cơ, dù là bất cứ dị bảo gì đều ẩn chứa thiên cơ, hắn nắm giữ lực Thần Sư có năng lực trói buộc tất cả dị bảo. Nếu đem Vạn Sơn Ấn giao vào tay Âu Dương, chắc chắn hắn sẽ có cách dùng lực lượng nào đó hoàn toàn trói buộc Linh San, khiến nàng ngoan ngoãn nghe lời.
Bạch Hủ Minh bỗng nhiên nói:
- Ừm, đợi qua một đoạn thời gian ngươi thử xem có thể khống chế Vạn Sơn Ấn không. Dù sao Lỗ Tu đã bước vào hàng ngũ ý chí viễn cổ, một ngày nào đó sẽ dỡ xuống gánh nặng tông chủ cùng vi sư đảm nhiệm chức thái thượng trưởng lão Vạn Tiên sơn. Nếu không ra ngoài ý muốn thì có lẽ tông chủ đời tiếp theo chính là ngươi.
Câu nói này làm Âu Dương giật nảy mình.
Làm tông chủ Vạn Tiên sơn? Âu Dương tuyệt đối chưa từng nghĩ làm tông chủ Vạn Tiên sơn, không phải hắn xem thường vị trí tông chủ mà bởi hắn hiểu rằng để hắn quản lý thì hơi khó, hắn không có năng lực cai quản cả Vạn Tiên sơn rộng lớn.
Âu Dương vội từ chối:
- Sư phụ, ta cảm thấy ta không thích hợp đảm nhiệm chức tông chủ Vạn Tiên sơn...
Có quá nhiều chuyện cần Âu Dương thực hiện, phải trở thành Đại Đế, phải khống chế Tứ Phương chiến kỳ, phải truy tìm bốn ý chí viễn cổ, phải truy tìm bí mật viễn cổ, có nhiều chuyện chờ hắn làm, sao có thể ở lại đảm nhiệm tông chủ được?
Bạch Hủ Minh nhìn Âu Dương bên cạnh, không nói tiếp, chỉ bảo:
- Điều này chắc cần rất lâu về sau, ta biết vài chuyện của ngươi, ta chỉ nói nếu có một ngày khi ngươi làm xong tất cả, lúc đó quay về Vạn Tiên sơn chủ trì cũng xem như là chuyện tốt đẹp.
Bạch Hủ Minh không cưỡng ép Âu Dương.
Âu Dương rất giống lúc Bạch Hủ Minh còn trẻ, không ổn định được. Nếu kiên quyết trói buộc Âu Dương tại chỗ thì chắc chắn hắn sẽ sụp đổ.
Nhưng con người luôn phải lớn lên, Bạch Hủ Minh cảm thấy có một ngày Âu Dương bình tĩnh trở lại sẽ quay về Vạn Tiên sơn, chức tông chủ Vạn Tiên sơn không dành cho hắn thì chẳng còn ai. Có lão và sư đệ, hai cường giả ý chí viễn cổ ủng hộ Âu Dương làm tông chủ, Vạn Tiên sơn tuyệt đối không có ai dám phản đối. Hơn nữa Âu Dương làm ra cống hiến lớn như vậy cho Vạn Tiên sơn, chỉ dựa vào những điều này ai có thể phản đối được?
- Sư phụ, người định xử lý thiên cung như thế nào?
Vấn đề này luôn lấn cấn trong lòng Âu Dương, Bạch Hủ Minh trước giờ nói được thì làm được, nếu lão đã nói muốn cướp Vân Tiêu bảo điện của thiên cung thì sẽ ra tay.
- Hừ! Thiên cung nho nhỏ cũng dám nhúng chàm Trung Châu, dám chọc giận Vạn Tiên sơn ta. Thiên cung muốn xua đuổi Vạn Tiên sơn ta đi tây vực Sa Châu, vậy thì chúng ta cũng đem thiên cung của hắn đi tây vực Sa Châu!
Bạch Hủ Minh là một người rất độc, Đạm Thai Kha và Khúc Hướng Tiền đại náo Vạn Tiên sơn, định trục xuất Vạn Tiên sơn khỏi Trung Châu, thù này dù lão có nhịn được thì đệ tử Vạn Tiên sơn chắc chắn sẽ không nhịn.
Vạn Tiên sơn không muốn tranh đấu cùng người khác, nhưng ai có gan mạo phạm Vạn Tiên sơn thì chắc chắn sẽ nhận lấy lửa giận như sấm của Vạn Tiên sơn.
Bạch Hủ Minh từng độc chiến thiên hạ, Vạn Tiên sơn đứng đầu bát tông, bây giờ Vạn Tiên sơn có hai ý chí viễn cổ cộng thêm Thần Sư Âu Dương, có cái gì phải sợ?
- Thông Linh Hải trống trải quá khó xem, nghe người ta nói ở thiên cung có rất nhiều Trận Đồ Sư, lần này cướp lấy Vân Tiêu bảo điện, bắt một đám Trận Đồ Sư dưỡng sơn cho Vạn Tiên sơn ta!
Cách nghĩ của Âu Dương cũng gần với Bạch Hủ Minh, đôi sư đồ này đối với người của mình thì rất hiền hòa, đối với người ngoại lại tựa như ác ma, cực kỳ đáng sợ.
- Ha ha ha, lúc nào tiểu tử ngươi cũng có suy nghĩ giống ta. Nếu thiên cung đã có nhiều Trận Đồ Sư thì bắt đến dưỡng sơn cho chúng ta đi!
Bạch Hủ Minh mắt lóe tia sáng hung ác. Bên Lỗ Tu đã lấy Vạn Sơn Ấn mở ra cái hố đen to bên trong Cung Phụng đường.
Bạch Hủ Minh nói:
- Đi đi! Vào xem Thiên Mệnh Thánh Dược!
Bạch Hủ Minh dẫn Âu Dương đi theo sau lưng sư đệ Lỗ Tu bước vào trong hố đen.
Đây là một bậc thang xoay tròn xuống dưới, bậc thang thông hướng trung tâm ngọn núi cao nhất Vạn Tiên sơn, Thông Thiên phong. Chỗ này là lưu trữ dị bảo toàn Vạn Tiên sơn, muốn tiến vào đây dù là Bạch Hủ Minh cũng cần phải có Vạn Sơn Ấn, nếu không thì không cách nào mở lối vào.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Các bậc thang đen như mực, nhưng trong hai người thì Bạch Hủ Minh và Lỗ Tu có tu vi là cấp ý chí, bóng tối như vậy đối với họ tựa như không có.
Âu Dương mặc dù tạm thời mất đi tu vi nhưng có Thần Sư Chi Nhãn trong người, cũng không sợ bóng tối. Ba người đạp bậc thang đi xuống, chỗ này có lực lượng thần kỳ trói buộc không gian, tiến vào đây rồi mặc kệ ngươi là cường giả đẳng cấp gì đều không thể bay, chỉ có thể từng bước một từ bậc thang cheo leo đi xuống dưới.
- Sư phụ, rốt cuộc chỗ này sâu bao nhiêu?
Âu Dương mới cất tiếng nói thì bốn phía dội âm lại, chỗ như thế này, mới mở miệng mà âm vang lớn như thế làm hắn giật nảy mình.
Bạch Hủ Minh khẽ nói:
- Chúng ta đi xuống dưới cần ít nhất một canh giờ.
Ở đây nếu ngươi lớn tiếng gầm rống thì hồi âm có thể hú lâu đến nửa ngày.
Một canh giờ! Nghe nói vậy Âu Dương gật đầu, Thông Thiên phong đâm thẳng tầng mây, tu luyện giả bay trong Thông Thiên phong thì không cảm thấy nó cao bao nhiêu, nhưng nếu để một người bình thường leo lên Thông Thiên phong thì kết của duy nhất là mệt chết.
Khoảng một canh giờ sau, Âu Dương thấy Lỗ Tu đẩy mở một cánh cửa to. Khi gã mở cửa thì mùi hương tỏa ra, mùi hướng khiến tinh thần Âu Dương phấn chấn.
'Trọng bảo!"
Trong lòng Âu Dương chỉ có hai chữ này, ngửi mùi hương đã đủ cho hắn nâng cao tinh thần, nếu không phải là trọng bảo thì tuyệt đối không thể làm được. Hèn chi nói Thiên Mệnh Thánh Dược có thể chống chết người, xem ra không phải thổi phồng.
Lỗ Tu nhìn Bạch Hủ Minh, hỏi:
- Sư huynh, thật sự phải sử dụng Thiên Mệnh Thánh Dược sao? Nếu dùng đan dược khác, chúng ta tốn chút thời gian vẫn có thể đẩy Âu Dương vào Đại Đế.
Nếu không phải Bạch Hủ Minh cứ kiên quyết dùng Thiên Mệnh Thánh Dược đưa Âu Dương vào Đại Đế thì Lỗ Tu tuyệt đối sẽ không đồng ý sử dụng Thiên Mệnh Thánh Dược. Không phải Lỗ Tu tiếc rẻ gì, chỉ bởi vì thứ này được gọi là độc dược, để Âu Dương đánh cược độc dược này hiệu quả không tệ sao?
- Nếu như là đan dược khác, trước không nói đến thời gian, có một điều sẽ khiến chúng ta hối tiếc cả đời.
Lúc này không có người ngoài, Bạch Hủ Minh nói thẳng:
- Nếu như là đan dược khác, tối đa miễn cưỡng cho Âu Dương dạt đến Đại Đế, muốn kích hoạt Tứ Phương chiến kỳ trong người Âu Dương thì thiếu rất xa, ngươi nên hiểu Tứ Phương chiến kỳ đại biểu là cái gì.
- Tứ Phương chiến kỳ.
Lỗ Tu nghe nói đến Tứ Phương chiến kỳ trong truyền thuyết thì nghi ngờ nơi đáy mắt biến thành kiên quyết. Đúng vậy, sử dụng Thiên Mệnh Thánh Dược thoạt trông rất nguy hiểm nhưng Âu Dương nếu thật có thể nghịch thiên cải mệnh đem thân thể bản thân biến thành thân thể viễn cổ, hơn nữa có Tứ Phương chiến kỳ giúp hắn phân quá lực lượng, vậy thì hắn chẳng những một hơi bước vào Đại Đế, càng có thể kích hoạt Tứ Phương chiến kỳ. Nếu nắm Tứ Phương chiến kỳ trong tay, Âu Dương sẽ thật sự là vô địch thiên hạ.
- Tứ Phương chiến kỳ cực kỳ cường đại, đây là căn nguyên bốn loại ý chí. Âu Dương cấp Đại Đế không có năng lực khống chế được Tứ Phương chiến kỳ, chỉ tạm thời mượn dùng một chút lực Tứ Phương chiến kỳ thì tuyệt đối không thành vấn đề. Một tia lực lượng này cũng đã vượt qua điều tất cả chúng ta biết, bởi vì đây chính là lực phi tiên!
Bạch Hủ Minh không nói dối, Tứ Phương chiến kỳ chính là lực phi tiên, dù Âu Dương chỉ có thể mượn dùng một tia, dù cho đây là một tia yếu nhất trong lực phi tiên thì đó đúng thật là lực phi tiên.
Bạch Hủ Minh quay đầu nhìn Âu Dương, nói:
- Đương nhiên tất cả cần chính ngươi tự quyết định.
Lực phi tiên cường đại, nhưng người cuối cùng lựa chọn có dùng Thiên Mệnh Thánh Dược thúc đẩy hay không cần phải Âu Dương tự quyết định.
- Hãy xem Thiên Mệnh Thánh Dược đã.
Âu Dương không lập tức từ chối hay đồng ý, lúc này hắn tràn ngập tò mò Thiên Mệnh Thánh Dược, muốn nhìn xem Thiên Mệnh Thánh Dược rốt cuộc là thứ gì.
Lỗ Tu nói:
- Vào đi!
Lỗ Tu nhấc chân bước vào trong cánh cửa.
Trong cánh cửa là một hang đông do người đào ra, chỗ này diện tích không tính lớn nhưng tương đương với sân bóng rổ. Khi Âu Dương bước vào trong, Thần Sư Chi Nhãn thấy rõ có thật nhiều năng lực màu vàng dâng lên tứ phía.
Những năng lực này đều đến từ Thiên Mệnh Thánh Dược, nếu không có Thần Sư Chi Nhãn thì tuyệt đối không thể thấy năng lực đó.
Lỗ Tu chỉ vào đằng trước, nói với Âu Dương:
- Ngươi nhìn chỗ đó đi!
Âu Dương dọc theo tay Lỗ Tu chỉ nhìn sang, có một trái cây giống như con nít đặt trên thạch đài.
Trái cây tỏa ánh sáng màu hồng, trông như da thịt con nít thật sự, trong mắt Âu Dương thấy trái cây có sinh mệnh.
Âu Dương bỗng lên tiếng:
- Trái cây này là sống!
Lỗ Tu, Bạch Hủ Minh không bị câu nói này làm giật mình, bởi vì trong điển tịch tổ sư truyền lưu có ghi chép trái cây này có được sự sống.
Trái cây có sinh mệnh!
Khoảnh khắc trông thấy trái cây thì Âu Dương chợt nghĩ đến một chuyện thần thoại ở thế giới bên kia. Trái cây này thật giống với nhân tham quả, ăn vào có thể trường sinh bất lão.
Nhưng cái này chắc chắn không phải là nhân tham quả, bởi vì trong thần thoại thì nhân tham quả bất nhập vô hình, gặp kim sẽ rơi, gặp mộc sẽ khô, gặp thủy sẽ dung, gặp hỏa sẽ hóa, gặp thổ tức nhập. Nếu như đây thật sự là nhân tham quả trong thần thoại, đặt ở đây e rằng nó đã trốn vào lòng đất không thấy đâu.
Bạch Hủ Minh giải thích lai lịch của Thiên Mệnh Thánh Dược cho Âu Dương nghe:
- Đây chính là Thiên Mệnh Thánh Dược, tổ sư truyền thừa có ghi chép, chỗ này đến từ phương nào không ai biết, nghe nói nó có chút liên quan đến phi tiên, nhưng cuối cùng tổ sư không phi tiên nên cụ thể tung tích chỉ có thể để hậu nhân đi tìm tòi.
- Sư phụ, Vạn Tiên sơn chúng ta có từng xuất hiện phi tiên?
Âu Dương nhìn Thiên Mệnh Thánh Dược, trong đó ẩn chứa lực lượng làm sao cũng không nên xuất hiện ở thế giới này mới đúng. Loại lực lượng này hơi giống với ý chí viễn cổ, nhưng lại không phải là lực lượng loại ý chí đó. Tuy nhiên, có một điều không thể nghi ngờ là Thiên Mệnh Thánh Dược ẩn chứa lực lượng tuyệt đối cường đại.
- Không biết, Vạn Tiên sơn là từ sau viễn cổ mới có ghi chép, lúc viễn cổ Vạn Tiên sơn là như thế nào không ai biết, có lẽ một ngày nào đó ngươi có thể thăm dò ra.
Thật tình thì Bạch Hủ Minh cũng rất muốn biết điều này, dù sao Âu Dương có năng lực thăm dò bí mật viễn cổ, có lẽ có một ngày hắn thật sự có thể phá giải bí mật viễn cổ, vũ hóa phi tiên.
Lỗ Tu đi tới bên cạnh Thiên Mệnh Thánh Dược, chỉ vào trái cây có bộ dạng như trẻ sơ sinh to cỡ nắm tay, nói với Âu Dương:
- Âu Dương, ngươi hãy nhìn xem Thiên Mệnh Thánh Dược ẩn chứa lực lượng có thể hấp thu được không?
Âu Dương sải bước đi tới đằng trước Thiên Mệnh Thánh Dược, cẩn thận nhìn lực lượng ẩn chứa bên trong Thiên Mệnh Thánh Dược. Loại lực lượng này nếu bây giờ hắn ăn vào, dù có thiên cơ phù triện phụ trợ nhưng chết chắc, bởi vì lực lượng này không cách nào dung hợp với thể chất hiện tại của hắn.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Muốn hấp thu Thiên Mệnh Thánh Dược không phải không thể, để hấp thu nso cách duy nhất là có được thân thể viễn cổ, cùng lúc đó còn phải có cách vô hạn hấp thu lực lượng.
Về vô hạn lực lượng thì Âu Dương có cách, Tứ Phương chiến kỳ giống như Thao Thiết vĩnh viễn cũng ăn không đủ no, chỉ cần đem lực lượng dư ra đưa vào Tứ Phương chiến kỳ thì nguy hiểm sự bị no chống đến chết không tồn tại. Còn vấn đề trước thân thể viễn cổ, Âu Dương nhất định phải nghịch thiên cải mệnh cho mình mới làm được.
- Tông chủ, nếu như ta có thể nghịch thiên cải mệnh cho mình đạt đến thân thể viễn cổ thì hấp thu Thiên Mệnh Thánh Dược không thành vấn đề.
Âu Dương thốt ra câu này không chỉ có Lỗ Tu, bao gồm Bạch Hủ Minh thở ra một hơi.
Vạn Tiên sơn không để ý mất sức chiến đấu, dù sao thứ này không ai dùng được.
Cho dù nó có là bảo bối tốt đến đâu, không ai sử dụng được thì cũng không có ý nghĩa gì. Âu Dương thì khác, Vạn Tiên sơn có thể tổn thất một cường giả ý chí viễn cổ nhưng không tổn thất được một Thần Sư. Quan trọng nhất là Thần Sư Âu Dương còn có năng lực sáng tạo ý chí viễn cổ.
Bắt lấy Thiên Mệnh Thánh Dược vào tay, Âu Dương cảm nhận một tia lực lượng còn tinh thuần hơn cả ý chí viễn cổ tỏa ra, hắn biết lực lượng này có thể trực tiếp đẩy hắn từ pháp thân đến Đại Đế.
- Nếu có thể hấp thu thì tiếp theo ta sẽ cùng Âu Dương ở lại đây. Sư đệ, ngươi đi lên chủ trì chuyện Vạn Tiên sơn, một tháng sau nhất định phải tới đây, ta sợ khi đó một mình ta không ngăn cản được Tứ Phương chiến kỳ.
Từ lúc Âu Dương tiến vào thì Bạch Hủ Minh đã không định ra ngoài nữa.
Lỗ Tu đạt đến ý chí viễn cổ, tiếp theo cường giả tông phái khác chắc chắn sẽ đăng môn phái phỏng, cũng là để xem thái độ Vạn Tiên sơn.
Ai đều biết Vạn Tiên sơn bá khí, may là Vạn Tiên sơn trước giờ không phải tông phái kêu gào muốn hùng bá thiên hạ. Cho nên tông phái khác muốn nắm rõ là lúc này Vạn Tiên sơn có hai cường giả viễn cổ, một Thần Sư rồi thì có còn chọn cách cũ phát triển không.
- Sư huynh, chuyện thiên cung cũng nên bắt tay chuẩn bị.
Lỗ Tu biết cuộc chiến với thiên cung sẽ nổ ra khi Âu Dương đã đến Đại Đế, khi ấy hai viễn cổ và một Thần Sư cộng thêm Tứ Phương chiến kỳ, dù thiên cung có tìm người đến hỗ trợ cũng không ai dám giúp đỡ.
Vạn Tiên sơn không phải lòng muông dạ thú, Vạn Tiên sơn không muốn độc bá thiên hạ, mục tiêu của Vạn Tiên sơn chỉ là thiên cung. Cho dù thiên cung có giơ chiêu bài môi hở răng lạnh cái gì cũng đừng mơ khiến người khác ra tay, dù gì đây không phải là trong chốn trândf gian.
Chân Linh Giới tự chiếm một phương, Vạn Tiên sơn tọa ủng Trung Châu đã có được ích lợi, cướp đoạt Vân Tiêu bảo điện chẳng qua là hành động Vạn Tiên sơn tức giận mà báo thù. Nếu ngươi muốn Vạn Tiên sơn chiếm hết khu vực của thiên cung thì Vạn Tiên sơn cũng không có nhiều đệ tử như thế.
Bạch Hủ Minh nói:
- Chuyện này nhất định phải chuẩn bị, không cần quan tâm người khác nghĩ ra sao, Vạn Tiên sơn chưa từng bị người đánh tới cửa mà không dám đánh tra. Lần này ta nói muốn lấy Vân Tiêu bảo điện của thiên cung thì nhất định phải bắt lấy nó.
Bạch Hủ Minh đã sẵn sàng chuẩn bị chiến đấu với thiên cung, lúc trước khi nghịch thiên cải mệnh hồi phục lại tu vi, nếu không phải lão lo lắng an toàn của Âu Dương đã ngay lập tức truy sát Khúc Hướng Tiền mấy ngàn vạn dặm.
- Tốt lắm, sư huynh, các ngươi ở chỗ này tĩnh dưỡng đi, một tháng sau ta sẽ tới.
Lỗ Tu biết bên trên còn có nhiều chuyện chờ gã xử lý.
Vạn Tiên sơn vừa mới trải qua đại kiếp nạn, bây giờ đột nhiên có thực lực hùng hậu như vậy, chắc các đệ tử ôm cục tức rất lớn, gã phải rõ ràng nói cho đệ tử Vạn Tiên sơn biết chúng ta sắp đánh! Vạn Tiên sơn nhất định phải đánh! Phải dánh tới Vân Tiêu bảo điện!
Bạch Hủ Minh dặn dò công chuyện với Lỗ Tu xong gã rời khỏi mật thất, quay về Thông Thiên phong.
Tựa như Bạch Hủ Minh đã nói, ba ngày sau, cường giả bát tông thập nhị thánh địa, bao gồm tứ đại gia tộc đều có mặt, nhưng lần này thiên cung cử đến không phải Khúc Hướng Tiền, Đạm Thai gia đến cũng không có Đạm Thai Kha.
Không phải hai người kia có thời gian mà vì sau chuyện Trịnh Phong, ai có thù với Vạn Tiên sơn phải lo lắng một vấn đề, đó là bước vào Vạn Tiên sơn rồi còn trở về không?
Đối diện nhiều người đến Lỗ Tu đều tiếp đãi, chỉ mình thiên cung, Đạm Thai gia là phớt lờ.
Hai phương thế lực cũng biết chuyện lần trước khiên quan hệ ba phương căng cứng, giờ Vạn Tiên sơn không đá họ ra khỏi cửa đã là rất nể mặt.
Ngày thứ bảy, Lỗ Tu rốt cuộc gặp tông chủ thiên cung Lý Minh Thu, và Đạm Thai Khước Tà. Lý Minh Thu và Lỗ Tu coi như có chút giao tiếp, chẳng qua chỉ giới hạn trong quen biết.
Còn Đạm Thai Khước Tà, Lỗ Tu vô cùng quen thuộc gã. Tiểu tử này ở rừng trúc buộc Lỗ Tu phải quăng ra Vạn Sơn Ấn mới giữ mạng bây giờ còn dám đến Vạn Tiên sơn, xem như là con tốt bị hy sinh.
- Lỗ tông chủ, Đạm Thai Kha và Lỗ tông chủ có ân oán trong quá khứ, ai đúng ai sai chắc Lỗ tông chủ cũng rõ ràng. Hôm nay Đạm Thai gia ôm thành ý đến, muốn hóa giải ân oán hai nhà. Chỉ cần Lỗ tông chủ nói một câu thì Đạm Thai gia sẽ bỏ qua những chuyện Âu Dương đã làm.
Đạm Thai Khước Tà biểu hiện ta đây rất rộng lượng, nhưng gã không phát hiện Lỗ Tu cười lạnh.
Bỏ qua chuyện cũ? Đạm Thai Khước Tà nghĩ quá nhẹ nhàng, một câu bỏ qua chuyện cũ là xóa hết tất cả sao?
Lỗ Tu hừ lạnh, nói:
- Bỏ qua chuyện cũ? Hừ hừ, Đạm Thai gia các ngươi khí độ thật lớn. Âu Dương giết hai vị Đại Đế, nhưng các ngươi cũng hạ tru sát lệnh, còn liên hợp Khúc Hướng Tiền muốn bức đi Vạn Tiên sơn, đây chính là bỏ qua chuyện cũ trong miệng Đạm Thai gia chủ sao?
Lỗ Tu vừa thốt ra câu này, sắc mặt Đạm Thai Khước Tà cực kỳ khó coi. Thật ra mới bắt đầu gã định lẫn lộn nghe nhìn, nhưng Lỗ Tu không ngu ngốc, chỉ vậy mà muốn lẫn lộn gã? Thế thì Lỗ Tu có khác gì con heo?
Đạm Thai Khước Tà bắt đầu lôi chuyện Mê Hồn Hải ra:
- Thánh Tà đảo ở Mê Hồn Hải, Đạm Thai gia luôn không đối địch với người, nhưng Đạm Thai gia cũng không chịu thiệt. Không lẽ Lỗ tông chủ muốn quyết liệt với Đạm Thai gia?
- Ha ha ha ha...Đạm Thai gia các ngươi không phải người chịu thiệt, vậy người Vạn Tiên sơn chúng ta là chịu thiệt đến lướn sao? Nói cho ngươi biết!
Lỗ Tu mặc kệ phong độ, một tay chỉ vào Đạm Thai Khước Tà, nói:
- Đừng lấy Mê Hồn Hải cái gì hù dọa Vạn Tiên sơn chúng ta!
- Ngươi!
Đạm Thai Khước Tà siết chặt nắm tay, nhưng vẫn ráng nhịn xuống. Không nói đến bây giờ Lỗ Tu đã không là trước kia, trước kia gã có thể ngược Lỗ Tu, còn bây giờ Lỗ Tu muốn giết chết Đạm Thai Khước Tà thì gã dù có dạ hành thuật cũng không đi nổi.
Huống chi bây giờ ở khu vực Vạn Tiên sơn người ta, một Lỗ Tu, một Bạch Hủ Minh, cộng thêm Âu Dương vĩnh viễn không thể nhìn thấu, hiện tại Vạn Tiên sơn thật sự và vật khổng lồ không thể trêu chọc.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế