Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
Chương 403: Cục Công an sắp biến thành sân đấu quyền anh. Nhóm dịch: Nhóm dịch black
Nguồn: Sưu tầm
- Tôi…tôi.
Phí Văn Viễn lắp bắp.
Thật ra thì Phí Văn Viễn rất oan ức, lúc ấy đánh nhau thành một trường hỗn loạn, Phí Văn Viễn vốn là nghĩ phải đi can ngăn, ai ngờ không cẩn thận bị Lan Điền Trúc đá một cước té vào bàn sớt sát hết cả mặt mày.
- Mấy con kỹ nữ này! Cục trưởng Phí, lúc ấy mấy người chúng tôi đang uống trà ở Đắc Nguyệt Lâu thì bốn con kỹ nữ này kéo vào tính chuyện làm ăn. Chúng ta là ai chứ, là cán bộ nhà nước làm sao có thể dây dưa với mấy con gà mái này được.
Ai ngờ các ả còn không biết liêm sỉ sán vào, đẩy đi cũng không được. Tiểu Ba nhất thời không nhịn được bảo bọn họ cút đi, bốn kỹ nữ to gan lớn mật này nói là nếu như làm ăn không được sẽ kêu gào cứu mạng, nói mấy người chúng tôi ỷ mạnh hiếp yếu cưỡng gian, anh nói có đáng giận không.
Tôn Mãn Quân thở phì phì, đương nhiên là giả.
- Khốn kiếp, các ngươi tại sao có thể tùy tiện mắng chửi người. Phó cục trưởng Phí, anh phải nghe chúng tôi nói đã.
Triệu Tứ tiểu thư cũng nhịn không được, trầm mặt mắng.
- Mắng con mẹ ngươi ấy, ông đây còn muốn lột truồng cô ra dắt đi dạo phố, mẹ kiếp đồ kỹ nữ thối. Chết đi cho ông , Mãn Quân, lột các ả.
Vương Tiểu Ba sờ sờ trên mặt mình thấy còn nguyên vết cào rướm máu đau nhức thì nổi điên, thấy Triệu Tứ tiểu thư cãi lại cứng rắn, thì nhảy vọt từ trên ghế tới, thoáng cái đã túm lấy quần áo Triệu Tứ tiểu thư, xem ra định lột quần áo ngay tại Cục Công an. Tôn Mãn Quân vừa nhìn thấy cũng phải phối hợp nhào về Lan Điền Trúc, kéo thêm một tên lùn mập khác cũng nhảy xổ vào Tống Trinh Ngọc. Phí Văn Viễn coi như đàng hoàng, chỉ đứng xem mà không dám kéo quần áo Diệp Khả Khả.
- Văn Viễn, sao giống đàn bà quá vậy, phải học tập anh của cậu, một đêm chơi bốn em. Người ta gọi là Ngọc diện lang quân, cậu cũng phải học tập một chút, những con gà mái này sao phải băn khoăn, mặt của cậu cũng không phải bị đánh sao.
Vương Tiểu Ba chưa hết giận, vừa túm quần áo Triệu Tứ tiểu thư vừa cổ động Phí Văn Viễn tham gia.
Hai cảnh sát bên cạnh vội vàng giả bộ không nhìn thấy, một người thì lúi húi sửa dây giày, một người thì ra vẻ chăm chú ghi chép.
Những thái tử gia này là thứ mà bọn họ không thể chọc tới, hơn nữa mấy cô gái này chắc là người ngoài huyện, nghe giọng cũng đoán ra.
Chuyện này còn có phó cục trưởng Phí ở đây, y chưa lên tiếng thì hai cảnh sát cũng đành phải đứng đó xem trò hay, được xem thân thể bốn mỹ nhân cũng là chuyện tốt.
Phí Văn Viễn bị Vương Tiểu Ba hò hét thì rốt cuộc cũng có dũng khí, bàn tay vừa mò tới quần áo của Diệp Khả Khả thì đã bị cô đá cho một cước, thiếu chút nữa ngã sấp đau rống lên:
- Đồ gà mái, còn lột không được mày
Gã nói xong thì nhào tới.
- Cục trưởng Phí, đây có còn là Cục Công an nữa không? Sao để cho bọn lưu manh làm loạn, mau ngăn lại.
Lan Điền Trúc vừa dãy giụa vừa hét với phó cục trưởng Phí Chí Minh.
Phí Chí Minh nhướng mày, cảm thấy không ổn, đám người Vương Tiểu Ba đúng là quá càn rỡ, đáng ra để cho bọn họ đánh mấy quyền hả giận là được. Đang muốn ngăn lại thì trên lầu có một người đi xuống hô:
- Làm gì? Còn ra thể thống gì?
Chu Bá Thành tuy nói kêu gào nhưng đám nam nữ này vẫn không ai chịu buông tay.
- Cục trưởng Chu đến là tốt rồi, anh nhất định phải nghiêm trị mấy kỹ nữ này, mẹ kiếp! Lại có thể dám kiếm ăn với chúng tôi, chúng tôi không làm còn dám hành hung. Anh nhìn xem, mặt mũi chúng tôi cũng bị thương hết rồi. Ngồi tù. Nhất định phải các ả phải ngồi tù.
Tôn Mãn Quân hô lớn.
- Không sai! Chuyện này Cục trưởng Chu không xử lý, chúng ta sẽ lên thành phố.
Vương Tiểu Ba uy hiếp.
- Buông tay ra đã, nói chuyện rõ xem nào?
Vừa thấy là ba tên thái tử gia Vương Tiểu Ba , Phí Văn Viễn và Tôn Mãn Quân, khí thế của Chu Bá Thành thoáng cái đã mềm nhũn, chuyển sang giọng hòa hoãn.
- Chúng tôi đang ăn cơm ở Đắc Nguyệt Lâu, bốn kỹ nữ này.
Vương Tiểu Ba lại đem chuyện bịa đặt nói lại một lần.
- Bọn họ ngậm máu phun người! Cục trưởng Chu, anh không thể tin bọn họ. Bốn chị em chúng tôi đang ăn cơm vui vẻ thì bọn bọn họ đột nhiên xông tới đùa bỡn, chúng tôi không chịu thì bọn họ ra tay, còn đánh bị thương chúng tôi. Anh xem trên mặt chúng tôi vẫn còn dấu tay đây, Trinh Ngọc cũng bị bọn họ đánh thương. Chuyện này nếu Cục trưởng Chu không xử nghiêm thì chúng tôi quyết không bỏ qua.
Triệu Tứ tiểu thư tức giận nói.
- Đừng nghe kỹ nữ, chúng tôi mà để mắt đến mấy ả à. Tôi nhổ vào! Đừng có già mồm mà ông đây điên lên đấy. Đánh rồi hãy nói, mẹ kiếp, ông chơi với mày.
Vương Tiểu Ba và Tôn Mãn Quân lại cùng đồng thời quyền đấm cước đá, Phí Văn Viễn cũng nhảy vào góp vui.
- Được lắm!
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng rồi nhảy vào, giả bộ thở hồng hộc hô:
- Làm gì? Dừng tay !
Hắn khẽ đưa tay lên thì Vương Tiểu Ba lập tức ngã chỏng gọng.
- Diệp Phàm, anh đến rồi, bọn họ giám làm xằng!
Lan Điền Trúc giống như thấy cứu tinh, cặp mắt đỏ hoe, cô chưa từng gặp phải cảnh này. Triệu Tứ tiểu thư và Diệp Khả Khả, Tống Trinh Ngọc cũng chạy tới.
- Chuyện gì xảy ra, sao quần áo các cô đều bị xé rách vậy, mặt mũi còn sưng lên thế kia, Cục trưởng Chu, đây là Cục Công an sao? Sao có thể công khai cho phép làm trò lưu manh trong đây.
Diệp Phàm đầy vẻ chính nghĩa, nói thẳng với Chu Bá Thành.
Đương nhiên, thân phận ký giả của Lan Điền Trúc và thân phận ký giả đài truyền hình của Tống Trinh Ngọc thì hắn tạm thời chưa nói.
- Hừ! Họ Diệp, mày lại có thể ở cùng với bốn con gà mẹ này, còn là một cán bộ quốc gia sao? Cục trưởng Chu, quan viên chơi gái cũng chính là phạm pháp có phải không?
Vương Tiểu Ba vừa thấy Diệp Phàm thì lập tức nhớ ngay chuyện cũ, trực tiếp dội một gáo nước lạnh.
- Không sai! Có người trên mặt ra vẻ đạo mạo, sau lưng thì lại làm ra chuyện mèo mả gà đồng. Cục trưởng Chu, tôi hi vọng anh phải xử lý nghiêm.
Tôn Mãn Quân xúc xiểm, gã nghĩ đến chuyện ngày trước ở phòng hát Lam Nguyệt Lượng thì lửa giận bốc lên ngùn ngụt.
- Hừ! Câm miệng đi, các cô ấy là khách mời của tôi.
Tùy tiện vu oan người khác cũng là phạm pháp biết không, cho dù giảm nhẹ cũng là phạm vào tội nói xấu người khác.
Diệp Phàm nghiêm giọng.
Đúng vào lúc đo, Tống Trinh Ngọc chợt mềm nhũn té xuống, chắc là vừa rồi quá sợ hãi, cũng có thể là bị đối phương đá vào đâu đó.
Diệp Phàm lập tức đưa tay ra đỡ, , Tống Trinh Ngọc cứ vậy ngã ập vào ngực hắn.
- Tống cô nương, có chuyện gì vậy? Cô bị thương ở đâu không?
Diệp Phàm lo lắng hỏi.
- Trinh Ngọc! Trinh Ngọc.
Triệu Tứ tiểu thư, Lan Điền Trúc, Diệp Khả Khả đều gấp đến độ nước mắt ứa ra.
- Tôi…lưng tôi rất đau! Đau quá!
Tống Trinh Ngọc run rẩy.
- Trinh Ngọc bị bọn họ đánh thương, khốn kiếp!
Lan Điền Trúc mắng ầm lên.
- Cục trưởng Chu, tôi phải đưa người vào viện kiểm tra đây, chỉ e là động đến xương cốt gì.
Diệp Phàm vừa nói thì ôm xốc lấy định rời đi.
- Chậm đã! Đánh người còn muốn đi, sao mà dễ thế.
Vương Tiểu Ba nhảy ra ngăn cản.
- Cút! Mày muốn làm gì? Tránh ra!
Ánh mắt Diệp Phàm chợt lóe ra như một mũi giáo làm cho Vương Tiểu Ba sợ hãi nhảy về sau, thầm nghĩ ánh mắt sao lại đáng sợ như vậy, một lát liền bình tĩnh lại, lập tức hô lớn:
- Cục trưởng Chu, hung thủ muốn chạy trốn, Cục Công an các anh làm sao vậy!
Chu Bá Thành bị bức đến không còn cách nào khác, nhìn lại Tống Trinh Ngọc thì thấy cũng không có vẻ nghiêm trọng lắm nên hừ lạnh:
- Trợ lý Diệp, cô kia chắc thương thế không nặng lắm nên có chuyện gì cứ nói rõ ràng đã.
- Nói gì, rõ ràng là bốn cô đây bị sàm sỡ rồi mà đại cục trưởng còn không nhìn ra được sao? Mấy người ngoài huyện như bọn họ còn dám chọc vào mấy hung thần kia không?
Lửa giận của Diệp Phàm cũng bốc lên ngùn ngụt, lạnh như băng đáp lại.
- Cho dù muốn hiểu rõ chuyện cũng phải đưa Tống cô nương đến viện cái đã, tôi sợ có di chứng gì thì phiền toái. Tôi ở ngay huyện đây còn sợ chạy đi đâu?
- Không được! Cứ phải làm rõ ràng đã.
Chu Bá Thành kiên quyết, thật ra thì cũng là bị bức ép.
- Mang sang phòng thẩm vấn bên cạnh.
Phó cục trưởng Phí hô.
- Tuân lệnh.
Hai cảnh sát vừa rồi đứng bên xem náo nhiệt giờ tỏ thái độ rất oai phong.
- Làm gì? Tại sao phải bắt người.
Diệp Phàm lớn tiếng.
- Trợ lý Diệp, anh đứng ra một bên đi, nếu dính vào đám gà mái này là phạm pháp đấy.
Phó cục trưởng Phí liếc Chu Bá Thành rồi lạnh giọng.
- Gà mái! Lời này mà anh cũng dám nói. Lan cô nương là phóng viên báo tỉnh, anh có biết tốt xấu không. Tôi nghĩ lúc trước Lan cô nương đã nói rõ thân phận sao các anh còn không để ý.
Diệp Phàm chất vấn.
- Đúng vậy, tôi vừa rồi đã nói với chúng là phóng viên báo tỉnh, vì Trợ lý Diệp yêu cầu nên mới đến Ngư Dương phỏng vấn chuyện rước tượng đồng Tiếu Mộng Đường tiên sinh, vậy mà bọn họ còn bảo tôi lừa gạt.
Bốn chị em chúng tôi còn đang ăn cơm vui vẻ ở Đắc Nguyệt Lâu, bọn họ xông vào sàm sỡ, còn ép chúng tôi uống rượu, Vương Tiểu Ba, Tôn Mạnh Quân và tên họ Phí còn uy hiếp Ngư Dương chính là thiện hạ bọn họ, biết điều thì uống rượu với bọn họ, còn phải đi qua đêm nếu không sẽ tống vào cục cảnh sát.
Lúc ấy ông chủ Đắc Nguyệt Lâu cũng khuyên giải nhưng bị Tôn Mãn Quân đá một cước, bọn họ cũng có thể làm chứng.
Lan Điền Trúc rưng rưng.
- Ký giả, kỹ nữ cũng dám làm ký giả, đúng là nực cười, ta nhổ vào.
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
Chương 404: Một quyền đập tan cục Công an.
Nhóm dịch: Nhóm dịch black
Nguồn: Sưu tầm
- Phóng viên, kỹ nữ mà cũng đòi làm phóng viên, nói đùa, đúng là chuyện đùa không tin nổi, lại còn đòi ở báo tỉnh, tao nhổ vào!
Vương Tiểu Ba khinh thường mắng.
- Trợ lý Diệp, các cô ấy thật sự là phóng viên sao? Xin lấy giấy chứng nhận phóng viên ra.
Giọng điệu của Chu Bá Thành nhẹ nhàng hơn không ít, phải biết rằng nếu như họ Lan đó thật sự là phóng viên báo tỉnh thì tối nay mình có thể gặp phiền toái rồi. Người ta đem chuyện tối nay đăng lên một cái thì hỏng bét, Chu Bá Thành toát cả mồ hôi.
- Tôi không mang trên người, hôm nay đi vội quá nên quên ở nhà rồi.
Lan Điền Trúc nói.
- Tôi có thể làm chứng.
Diệp Phàm nói.
- Xin lỗi Trợ lý Diệp, tất cả đều phải nói sự thật. Bốn vị cô nương này xin lưu lại giải thích tình huống rõ ràng rồi hãy nói, đánh người cũng không thể không xử lý Chu Bá Thành ra vẻ vô cùng chính nghĩa.
- Được! Cục trưởng Chu, muốn tìm hiểu tình huống thì cứ tìm hiểu, nếu như muốn bắt người thì phải bắt cả hai bên.
Diệp Phàm cương quyết nói.
- Diệp…Diệp…Tôi đau quá…đau…
Lúc này Tống Trinh Ngọc bị dịch chuyển như vậy đột nhiên kêu lên đau đớn, hai tay trong lúc vô tình lại ôm lên cổ Diệp Phàm, dáng vẻ vô cùng mập mờ. Diệp Phàm cúi đầu nhìn qua, phát hiện nàng đau đến mức mặt trắng bệch, da thịt đều ở run rẩy.
- Chẳng lẽ bị thương bên trong rồi?
Diệp Phàm chợt lạnh, ôm người đứng lên, nói:
Cục trưởng Chu, anh cũng nhìn thấy rồi, cô Tống đang rất đau, mặt mũi trắng bệch, tôi phải lập Tức đưa cô ấy đến bệnh viện, nếu không gây ra án mạng thì phiền toái. Chuyện của mấy cô gái này tôi đảm bảo, có việc gì các anh cứ tìm tôi là được rồi.
- Không được! Muốn chạy không có cửa đâu!
Vương Tiểu Ba hét lên, lần này như có lực rượu xui khiến, quên mất sự lợi hại của Diệp Phàm trước kia.
- Cút ngay!
Diệp Phàm Tức giận rồi, vung chân đá một phát, Vương Tiểu Ba ngã lăn xuống đất, giống như con ba ba ngã chổng vó, cũng không biết tại sao lại ngã, ngồi trên đất ngơ ngẩn mất mấy giây.
Diệp Phàm đã ôm người đi tới cửa. Vương Tiểu Ba vừa thấy đã nổi nóng.
- Dám đánh ông mày, Cục trưởng Chu, bắt người.
Đám người Vương Tiểu Ba thi nhau hò hét, túm lấy mấy chiếc ghế trong sảnh từ phía sau đập tới nhóm người Diệp Phàm.
- Còng tay!
Chu Bá Thành và phó Cục trưởng Phí đồng thời mở miệng hét lên, bốn cảnh sát ở góc phòng cũng vọt lên, tất cả đều cầm dùi cui, xem ra muốn động thật sự rồi. Chu Bá Thành cũng bất đắc dĩ, tình thế bức người, lần này cũng đành bất chấp tất cả.
Dù sao lần trước đã đắc tội với Diệp Phàm, cộng thêm lần này coi như là hoàn toàn đoạt tuyệt với Diệp Phàm rồi, đương nhiên cũng vì muốn biểu hiện lòng trung thành với Phí Mặc.
Diệp Phàm ngẩng đầu lên thấy đám người Trương Cường lao đến, đưa Tống Trinh Ngọc đẩy vào tay Triệu Tứ tiểu thư hét lên:
- Các cô cùng chạy đi cùng với cậu ấy đến Thủy Vân Cư. Tôi sẽ cản lại phía sau. Trương Cường, dẫn bốn người về Thủy Vân Cư.
Trương Cường mới nghe đã hiểu, hai người đi tới kéo người bỏ chạy.
Diệp Phàm giả bộ chạy, không cẩn thận bị đám người Vương Tiểu Ba đập trúng ghế lên lưng, khiến quần áo trên lưng Diệp Phàm cũng bị xé rách.
Mấy tên cảnh sát hung hăng vốn không dám động thủ, dù sao Diệp Phàm cũng là Trợ lý Chủ tịch huyện, chỉ sợ hắn sau này đến tính sổ thì xui xẻo. Đám người Vương Tiểu Ba có người chống đỡ phía sau đương nhiên không sợ, nhưng bọn họ lại rất lo lắng .
Nhưng quay đầu phát hiện phó Cục trưởng Phí vẻ mặt tàn ác liếc nhìn mấy người bọn họ, bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là giơ dùi cui lên hướng về phía người Diệp Phàm, đương nhiên đây cũng chỉ là dáng vẻ giả bộ.
Trên thực tế cũng không dùng lực gì cả.
Trái lại chiếc ghế của đám người Vương Tiểu Ba mạnh mẽ đập lên lưng Diệp Phàm mấy cái, khiến lớp áo bên ngoài bị rách toạc, Diệp Phàm đương nhiên thuận thế gục xuống.
Thấy Diệp Phàm ngã xuống, mấy cảnh sát vội vàng đi tới kéo Vương Tiểu Ba và Tôn Mãn Quân ra, khi đang muốn xông ra đuổi theo thì Chu Bá Thành đột nhiên hừ nói:
- Đừng đuổi theo nữa, hừ! Công khai chơi gái, đánh cảnh sát, hành hung ở Cục Công an còn dám mạnh miệng, bắt vào nhà giam thẩm vấn. Thật hết chỗ nói, thế này giống như cán bộ nhà nước sao? Quả thực làm bại hoại hình tượng cán bộ Ngư Dương chúng ta, hừ! Phó Cục trưởng Phí, chuyện này xin giao lại cho anh xử lý, nhất định phải nghiêm túc xử lý.
Chu Bá Thành rời đi vẫn không quên tặng thêm cho Diệp Phàm một tội danh chơi gái xấu xa, thật là tâm tư khó đoán. Dù sao đã đoạt tuyệt với Diệp Phàm, hạ thủ không lưu tình. Nếu như bị khép vào tội danh này thật, cuộc đời này của Diệp Phàm có lẽ cũng khó ngóc đầu lên được.
Hai cảnh sát tiến lên nhốt Diệp Phàm vào trong nhà giam.
Hai chiếc xe quay về Thủy Vân Cư, Tạ Mị Nhi đi ra ngoài đỡ bốn cô gái đầu tóc bù xù vào trong phòng, thấy Tống Trinh Ngọc mặt đau đến trắng bệch:
- Có cần đi bệnh viện không.
- Không sao đâu bà chủ Tạ, cô ấy đến kỳ thôi, uống mấy viên là đỡ thôi.
Lan Điền Trúc biết Tống Trinh Ngọc không có chuyện gì, chỉ vì kỳ nguyệt san của con gái gây chuyện.
- Anh Trương, thủ trưởng làm sao bây giờ?
Triệu Đoan của Liệp Báo đứng bên cạnh xe thấp giọng hỏi Trương Cường.
- Ngu ngốc, thủ trưởng có thể xảy ra chuyện gì sao? Đừng nóng vội, Vương Ngũ còn đang trốn trong cục quan sát, có chuyện gì sẽ báo ngay cho chúng ta.
Trương Cường Tức giận mắng.
- Tại sao thủ trưởng phải như vậy chứ, ba anh em chúng ta xông vào cục Công an tung hoành một trận đập nát cục Công an không thoải mái hơn sao.
Triệu Đoan có chút bất bình nói.
- Đánh cái rắm! Thủ trưởng tự có thu xếp của thủ trưởng, chuyện ở đây không phải chỉ dùng đến nắm đấm là có thể giải quyết, quan hệ giữa người với người phức tạp hơn nhiều!
Nhiệm vụ của chúng ta chính là bảo vệ tốt bốn cô gái này, chớ có nhiều chuyện. Cậu không phát hiện, thủ trưởng đối xử với bốn cô gái này đặc biệt tốt, mới vừa rồi còn ôm cô gái dịu dàng đó vào lòng. Nói không chừng sau này cô ấy còn là vợ của thủ trưởng, chúng ta phải cẩn thận hầu hạ một chút, đừng chờ sau này thì hối hận đấy.
Trương Cường suy đoán.
- Vợ của thủ trưởng, có khả năng này lắm, anh Trương. Vậy nhất định phải hỏi thăm tên tuổi của cô gái đó, chúng ta cũng phải…
Trên mặt Triệu Đoan thấp thoáng nụ cười gian xảo.
- Hỏi thăm! Thằng ranh cậu muốn ăn đấm có phải hay không? Vợ của thủ trưởng chúng ta có thể tùy tiện hỏi thăm sao? Nếu để cho thủ trưởng biết được, cậu ở sau lưng điều tra nội tình của anh ấy còn không lột quân phục của cậu.
Đến lúc đó anh Trương này cũng không giúp gì được cho cậu. Triệu Đoan, sau này ngàn vạn lần đừng có chủ ý này, chúng ta không đi được con đường này đâu.
Chúng ta đều là đàn ông, đàn ông thì phải ưỡn thẳng ngực, dùng bản lĩnh thật sự giành được công nhận của thủ trưởng mới đúng.
Trương Cường thuận miệng dạy bảo:
- Ài! Cũng không biết lễ ra mắt của thủ trưởng là gì? Đoàn trưởng Thiết cũng không nói rõ.
Lúc đó Thiết Chiêm Hùng chỉ thần bí cười nói:
- Trương Cường, ba người các cậu lần này đến Ngư Dương nhất định phải đòi lễ ra mắt của thủ trưởng, da mặt hơi dày cũng không sao, có thể vượt qua đáy nồi là được rồi.
Không phải sợ mất thể diện, mất thể diện có là gì. Quà ra mắt của thủ trưởng là món quà ngàn năm một thuở cho các ngươi, bảo đảm các cậu sẽ vui mừng như điên.
- Anh Trương anh nói xem quà ra mắt là cái gì? khẳng định không phải là tiền rồi, không phải là bí kíp võ công chứ? Nếu thật sự là bí kíp thì thật tốt quá, hắc hắc hắc hắc.
Triệu Đoan gượng cười lại bắt đầu y y , còn thiếu chảy nước miếng.
- Có khả năng, chỉ mong là vậy!
Trong ánh mắt Trương Cường cũng lóe lên vẻ sáng rực, may mà chưa để cho Diệp Phàm nhìn thấy, nếu không thật sự tưởng y biến thành sói từ lúc rồi.
- Chị Triệu, Diệp Phàm bị bọn họ bắt đi rồi. Làm sao bây giờ?
Lan Điền Trúc có chút bối rối, cha cô ta mặc dù nói là một cán bộ cấp Vụ trưởng, nhưng cũng chỉ là Hiệu phó một trường đại học, tung hoành ở trường Hải Giang thì còn được, chứ không quản được nơi này.
- Người nhà tôi căn bản ở trong quân đội, đây chỉ là chuyện nhỏ, quân đội cũng không tiện can thiệp, để Trinh Ngọc gọi điện thoại là được rồi. Cha cô ấy là trưởng ban Tổ chức tỉnh ủy, những người làm quan sợ ông ấy nhất.
Triệu Tứ tiểu thư hừ nói
- Mấy tên lưu manh này, bà cô nhất định phải lột da họ mới được, còn dám lột quần áo của tôi.
- Không sai! Thật hết chỗ nói. Quả thực là một đám thổ phỉ, chị xem cục Công an cũng thật giống hang ổ thổ phỉ. Tất cả đều nói giúp đám lưu manh đó, đâu giống như cơ quan quyền lực của nhà nước.
Diệp Khả Khả không kìm được mắng.
Tống Trinh Ngọc sau khi uống thuốc điều khí cũng dần dần khôi phục lại bình tĩnh.
- Chị Lan, trước kia không phải cả ngày chị mắng Diệp Phàm là đồ nhà quê gì đó sao, người ta hôm nay rất anh hùng, một mình chống lại nhóm người của cục Công an. Vương Tiểu Ba bị hắn đá cho một cước đã như chó gặm bùn rồi, ha ha ha… Lợi hại!
Diệp Khả Khả không nhịn được nói:
- Hắn đối với chị thật tốt.
- Ai nói vậy, hắn chỉ đối tốt với Trinh Ngọc thôi, em không nhìn thấy sao, Trinh Ngọc không phải được hắn ôm mãi trong lòng sao. Trinh Ngọc, lồng ngực của Diệp Phàm có ấm áp không? Nhanh gọi điện thoại nói chuyện với cha em đi, thật quá ức hiếp người khác. Chúng ta phải lột da mấy tên lưu manh đó mới được.
Lan Điền Trúc cười đùa một lúc.
- Đúng vậy, đúng vậy! Lúc ấy Trinh Ngọc còn vòng hai tay ôm lấy cổ Diệp Phàm, rất thân mật rất, có chút giống như là...giống như là…
Diệp Khả Khả hét lớn.
- Chị Lan, nha đầu chết tiệt Khả Khả kia, nói cái gì vậy? Tôi…tôi lúc ấy sắp ngất đi, đứng không vững người mềm nhũn mới như vậy. Tôi cũng không rõ mình đã làm gì nữa, chỉ là vô ý thôi.
Gương mặt Tống Trinh Ngọc hơi có chút ửng đỏ, càng che giấu càng lộ, trong lòng thầm nói, “ Diệp Phàm thật sự có khí phách anh hùng, ôm lấy mình đã một cước đã đạp tên lưu manh đó lăn xuống đất, lồng ngực của hắn thật ấm áp, thật an toàn, thật dễ chịu, nếu có thể được ôm ấp trong đó một lúc thì thật tốt.”
- Mọi người nhìn thấy không? Trinh Ngọc có tâm sự, mặt lộ rõ ra rồi, ha ha ha… khẳng định là nghĩ đến người nào rồi.
Diệp Khả Khả lại kêu lên, chỉ vào Tống Trinh Ngọc đùa giỡn. Lan Điền Trúc và Triệu Tứ tiểu thư cũng đang yên lặng suy nghĩ, mơ hồ cảm thấy một luồng ghen tị , buồn bực tự hỏi, “ Tại sao mình lại như vậy? Diệp Phàm đối xử tốt với Trinh Ngọc, thân thiết với cô ấy thì có liên quan gì đến mình, chúng ta là chị em, lẽ ra nên vui mừng mới đúng, thật là…”
- Anh Trương, thủ trưởng không có chuyện gì, chỉ bị nhốt vào phòng giam, hình như bị tên Vương Tiểu Ba đạp cho mấy cước, em đã quay phim lại rồi.
Vương Ngũ nhỏ giọng nói trong điện thoại.
- Chú ý cẩn thận, nếu như bọn chúng dám đối xử bất lợi với thủ trưởng, cậu cứ rút súng ra cứu người.
Trương Cường hừ nói.
- Dạ!
Vương Ngũ đáp.
Vừa đặt điện thoại xuống đã thấy Lô Vỹ lái xe quay về, vừa xuống xe đã hét lên rất sảng khoái, thấy hai người Trương Cường rầu rĩ không vui liền hỏi:
- Sao không thấy anh Diệp?-
- Bị bắt đi rồi.
Triệu Đoan đáp.
- Bắt đi rồi, người nào bắt?- Lô Vỹ Tức giận, lớn tiếng hỏi. Sau khi nghe Trương Cường nói thì cũng im lặng.
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
Chương 405: Trưởng ban Tổ chức tỉnh ủy đích thân gọi điện thoại tới.
Nhóm dịch: Nhóm dịch black
Nguồn: Sưu tầm
- Chúng ta chờ xem!
Lô Vỹ thở dài, thầm nói, “ Đại ca cũng thật là, một cao thủ ngũ đẳng, cả ngày lại đi làm những chuyện nhiễu sự, có lẽ muốn thừa cơ gây sự rồi, cũng tốt, đem mấy tên khốn khiếp đó nhốt vào trong nhà lao càng tốt. Ài! Xem ra đại ca đúng là sở trường về khổ nhục kế.”
12 rưỡi đêm.
Reng reng reng
Một trận chuông điện thoại dồn dập nhất thời đánh thức Bí thư huyện ủy Cổ Bảo Toàn đang nằm nghỉ trên bàn, thân là Bí thư huyện ủy, điện thoại của Cổ Bảo Toàn bao giờ cũng được mở 24 giờ.
Muộn thế này cũng không có nhiều người gọi điện đến, cấp dưới bình thường có chuyện gấp không giải quyết được cũng không dám làm phiền Bí thư.
Điện thoại vào lúc này bình thường đều là lãnh đạo thượng cấp gọi đến, mặc dù nói Cổ Bảo Toàn vẫn chưa ngủ, nhưng cũng cảm thấy có chút hết hồn hết vía .
“ Kỳ quái, đã muộn thế này rồi ai còn gọi điện đến, không phải lại vừa xảy ra chuyện lớn gì chứ! Ài! Cuối năm rồi cũng không cho người ta bình yên một chút.”, Cổ Bảo Toàn thấp thỏm nhận nghe điện thoại:
- Anh là Cổ Bảo Toàn Bí thư huyện ủy Ngư Dương phải không ?
Trong điện thoại truyền đến một giọng nói đàn ông trầm trầm vẻ tức giận.
- Đúng vậy, xin hỏi ngài là..?
Cổ Bảo Toàn đã lăn lộn quan trường nhiều năm, từ trong giọng nói cảm thấy đối phương có một luồng quan thế khiến người ta cảm thấy áp bách.
Mặc dù nói câu hỏi của đối phương vẫn khách khí, nhưng mờ ảo có khẩu khí tự nhiên của cấp trên làm cho Cổ Bảo Toàn phải thận trọng.
Cho nên trong câu hỏi cũng hơi có ý vị cung kính. Đương nhiên, khi còn chưa biết rõ thân phận của đối phương, Cổ Bảo Toàn vẫn tận lực làm mình lộ vẻ trầm ổn, không để cho đối phương xem thường mình.
- Tôi là Tống Sơ Kiệt ở ban Tổ chức Tỉnh ủy.
Sự khó chịu trong giọng nói của đối phương lần này tương đối rõ ràng.
- Tống…xin chào Trưởng ban Tống.
Phản ứng đầu tiên của Cổ Bảo Toàn chính là trái tim giống như bị búa tạ đập trúng, miệng lắp bắp giống như con vịt bị người ta nắm cổ thở gấp gáp, nhất thời có chút hoảng loạn, mồm miệng lộ vẻ có chút không làm sao lưu loát.
Trong đầu như lấy tốc độ một phần ngàn giây suy nghĩ, trưởng ban Tổ chức Tống Sơ Kiệt vừa mới nhậm chức, cho nên Cổ Bảo Toàn thoáng cái đã phản ứng.
Phải biết rằng Tống Sơ Kiệt đã ở vị trí Phó trưởng ban Tổ chức Tỉnh ủy mấy năm cho nên quan lớn từ cấp sở của tỉnh Nam Phúc trở lên không có ai không biết tên tuổi của y, cái tên này dùng từ sấm nổ bên tai để hình dung tuyệt đối cũng không quá đáng .
Mấy ngày trước Tống Sơ Kiệt vừa mới trèo lên chiếc ghế trưởng ban Tổ chức tỉnh ủy, cái tên này lại càng vang dội. Chỉ cần nghe thấy chữ “Tống” thì trong lỗ tai quan viên tỉnh Nam Phúc trước liền nghĩ ngay đến đại lão Tống Sơ Kiệt trưởng ban ban Tổ chức quản lý mũ quan một tỉnh.
Điện thoại của ban Tổ chức Tỉnh ủy gọi tới, hơn nữa còn là trưởng ban đích thân gọi tới. Từ trong khẩu khí của người này cảm thấy đối phương có chút không vui.
Nhất định là chuyện gì ảnh hưởng đến y rồi, hơn nữa còn là chuyện của Ngư Dương. Nếu không một quan lớn cấp Phó trưởng Ban như y làm sao chịu gọi điện thoại cho một Bí thư huyện nghèo như mình, hai người lại không có giao tình gì.
Phải biết rằng lòng dạ của các quan lớn ban Tổ chức Tỉnh ủy rất sâu, rất ít khi tỏ vẻ không vui. Cho dù trong lòng không thoải mái, trên mặt vẫn cười híp mắt, sau lưng còn bày ra ngươi có đâm một đao, mình vẫn vui vẻ tiếp nhận.
Cổ Bảo Toàn rất là tự nhiên khom người xuống làm ra tư thế cẩn thận lắng nghe. Mặc dù Tống Sơ Kiệt không nhìn thấy bộ dạng này của y, nhưng đây là một loại biểu hiện cung kính tự nhiên.
- Huyện Ngư Dương các anh rốt cuộc đang làm chuyện gì vậy? Mời phóng viên Lan của báo tỉnh và Tống Trinh Ngọc của Đài truyền hình tỉnh tới Ngư Dương, nói là muốn tham gia vào lễ chúc mừng rước tượng đồng của tiên sinh Tiếu Mộng Đường nào đó.
Kết quả như thế nào chứ?
Bốn cô gái đó đến Ngư Dương, trên đường đi vào một nơi tên là Đắc Nguyệt Lâu ăn cơm, lại gặp phải đám lưu manh, gặp phải lưu manh cũng là chuyện bình thường, ở trong huyện dạng người nào chẳng có, chuyện này tôi không trách các anh.
Nhưng khiến người ta không thể nào tha thứ được chính là bốn cô gái đó trái lại bị đám lưu manh bắt vào cục Công An huyện, trong đại sảnh ở cục Công an có mặt Cục trưởng Cục công an còn dám công khai giở trò bỉ ổi, lột quần áo người ta, vô pháp vô thiên, cục Công an huyện Ngư Dương còn không phải là cơ quan chấp pháp dưới sự lãnh đạo của Đảng sao?
Nghe nói những tên lưu manh này rất có lai lịch ở huyện. Sau đó đồng chí Diệp Phàm người đã mời phóng viên tới Ngư Dương phỏng vấn vì muốn cứu bốn cô gái đã xảy ra xung đột với đám lưu manh ở cục Công an, cuối cùng bị đám lưu manh và cảnh sát cục Công an huyện vây đánh, hiện tại cũng không biết là sống hay chết.
Anh lập tức điều tra rõ ràng cho tôi, cứu đồng chí Diệp Phàm ra. Tôi chờ xem kết quả của anh, còn bốn cô gái cũng đang bị thương, hiện đang trốn ở Thủy Vân Cư tị nạn. Tôi rất lo lắng về an toàn của các cô ấy, hừ, hết sức lo lắng.
Tống Sơ Kiệt nói mấy câu đơn giản giải thích tình huống rồi hừ lạnh. Vừa rồi bảo bối của y gọi điện gần như kể hết mọi chuyện, từ chuyện bị cục công an huyện khi dễ đến chuyện Diệp Phàm làm anh hùng, thiếu chút nữa thì làm Tống Sơ Kiệt điên lên, vợ y cũng hết sức lo lắng.
Vì thế Tống Sơ Kiệt cũng không kịp hỏi kỹ mà gọi luôn cho Bí thư Cổ, nói chuyện hết sức khách sáo, chỉ một mực lo lắng cho an toàn con gái.
Còn lại ba cô kia, người nào cũng có lai lịch không vừa, điều này thì Tống Sơ Kiệt rất rõ ràng, bất kỳ động đến ai trong số đó cũng sẽ xảy ra chuyện động trời.
Tống Sơ Kiệt vừa mới bỏ điện thoại xuống thì Cổ Bảo Toàn cũng run lập cập đánh rớt luôn điện thoại xuống bàn, nhất thời khó có thể bình tĩnh.
- Lão Cổ, anh làm sao thế?
Nghe thấy tiếng điện thoại rơi, lại thấy Cổ Bảo Toàn run rẩy, vợ y là Tào Vũ Liên cũng thất sắc sợ bệnh cũ tái phát, vội vàng chạy lại đỡ.
- Chu Bá Thành, anh làm những chuyện gì vậy?
Cổ Bảo Toàn đấm bình một cái nặng nề xuống bàn hô lớn, ngay cả nắm tay đang đau đớn cũng quên khuấy.
Y đột nhiên nghĩ đến Diệp Phàm còn bị giam ở Cục Công an, hơn nữa còn lưu ý của Trưởng ban Tống, Cổ Bảo Toàn vội vàng mặc quần áo đi ra ngoài, vừa đi vừa gọi điện thoại cho Bí thư Ủy ban Chính Pháp Vương Xương Nhiên và chủ tịch huyện Vệ Sơ Tinh.
Mười mấy phút sau, Cổ Bảo Toàn thở hổn hển vừa chạy đến Cục Công an thì đã thấy thư ký của mình là Ngô Kỳ Thắng chờ ở cổng.
Bí thư Ủy ban Chính Pháp Vương Xương Nhiên cũng mới đến, Cổ Bảo Toàn thở phào nhẹ nhõm, Chủ tịch huyện Vệ Sơ Tinh cũng đã có mặt. Cô ta chạy lúp xúp, bộ dạng đong đưa rất có phong vận, chỉ tiếc là giờ này Cổ Bảo Toàn không còn tâm tư thưởng thức.
Vệ Sơ Sai vừa đi vừa nói:
- Rốt cuộc chuyện gì xảy ra vậy Bí thư Cổ?
- Đi vào trước rồi hãy nói!
Cổ Bảo Toàn nghiêm mặt.
Mấy người phi nước đại vào Cục Công an.
- Mẹ kiếp! Không nói có phải hay không? Nói rõ làm sao chơi gái, nếu không anh Vương đây sẽ không khách khí, ha ha ha.
Từ xa đã nghe rõ giọng eo éo như thái giám của Vương Tiểu Ba.
- Tôi có gì để nói, các anh thuần túy là nói láo. Tôi được Bí thư Cổ và Chủ tịch huyện Vệ ủy thác, biết bao nỗ lực mới mời được ký giả của đài truyền hình và báo tỉnh đến, các anh lại dám vu cáo bọn họ là kỹ nữ, ép người ta uống rượu, trước mặt mọi người dám hạ nhục họ, đúng là quá vô pháp vô thiên rồi.
Các ngươi sau lưng có người, có chỗ dựa, Diệp Phàm tôi không có gì hết, chỉ tứ cố vô thân. Nhưng trong lòng Diệp Phàm tôi có chính nghĩa, có lòng vì huyện. Ta đang thi hành chỉ thị của Bí thư huyện ủy Cổ và Chủ tịch huyện Vệ, các anh lại nói xấu cán bộ nhà nước, nói xấu chỉ thị huyện ủy. Tôi tin tưởng Bí thư Cổ và Chủ tịch huyện Vệ sẽ xử lý công bằng.
Diệp Phàm lớn tiếng phản bác.
Thật ra lúc đám người Cổ Bảo Toàn chạy tới, Diệp Phàm đã lợi dụng Ưng Nhãn thuật Bức nhĩ thông thuật cảm nhận được.
Nên đoán là Lan Điền Trúc đã đem cứu binh đến, lúc này mà không diễn thì đúng là có lỗi .
Đương nhiên đây cũng chỉ là suy đoán của Diệp Phàm, không thể nào thấy được rõ ràng, chỉ là dựa vào cảm giác mà thôi, cho dù diễn thế nào cũng không lỗ vốn.
Nghe Diệp Phàm vừa nói như thế, Cổ Bảo Toàn đưa tay ra ngăn mọi người.
- Chúng ta trước hết nghe xem đã, để xem cục công an huyện rốt cuộc là thiên hạ của ai.
Cổ Bảo Toàn nhẹ giọng hừ một tiếng.
Một cảnh sát đang ngồi ở trong phòng trực ban thấy Cổ Bảo Toàn thì cũng không nhận ra, Chủ tịch huyện Vệ cũng vậy bởi vì hai người vừa mới đến Ngư Dương chưa lâu.
Tuy nhiên Bí thư Ủy ban Chính Pháp Vương Xương Nhiên trước đó không lâu còn là Cục trưởng Cục công an thì rất quen thuộc. Viên cảnh sát kia kinh hãi nhảy dựng lên, đang định chào hỏi thì Vương Xương Nhiên phất tay ngăn lại.
- Ha ha ha, còn dám mạnh miệng, ở Cục Công an cậy mạnh đánh cảnh sát để cô ả kia chạy trốn. Ngươi còn dám nói xằng cán bộ nhà nước, ta nhổ vào! Vả vào miệng hắn, lại còn dám kéo Cổ Bảo Toàn ra dọa người. Mày cho rằng như vậy có thể dọa được Vương Tiểu Ba này sao, Cổ Bảo Toàn, hừ, chú ông đây là thần tài thành phố, sao còn phải sợ?
Vương Tiểu Ba cười sằng sặc tát một cái, chắc là ra tay với Diệp Phàm.
- Anh Vương, đáng đánh, mẹ kiếp! Lại có thể dám lấy Chủ tịch huyện Vệ ra dọa người!
Tôn Mãn Quân trợ uy, cũng giơ chân đá Diệp Phàm một chân.
- Văn Viễn, mặt cậu còn đau đấy, đều là do bốn ả kia, tới đây tát vài cái để bồi thường đi.
Vương Tiểu Ba cổ vũ.
- Các anh, các anh đây là dùng tư hình, nơi này là Cục Công an, tôi sẽ báo cáo lên Bí thư Cổ và Chủ tịch huyện Vệ chuyện này! Phóng viên báo tỉnh nếu như xảy ra chuyện gì thì Ngư Dương chúng ta gánh không nổi trách nhiêm, mau thả tôi ra.
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
Chương 406: Coi trọng cao độ.
Nhóm dịch: Nhóm dịch black
Nguồn: Sưu tầm
- Còn dám mạnh miệng, Văn Viễn, lên, xuất khẩu ác khí đi, dám chọc vào chúng ta, đừng tưởng rằng lấy cái danh hão Trợ lý Chủ tịch huyện ra thì chúng ta sợ, chẳng qua chỉ là một Trợ lý quèn cấp bậc Trưởng phòng. Mày tưởng rằng Bí thư Cổ thật sự coi trọng mày sao, ông ta làm vậy còn không phải lợi dụng mày, Chủ tịch huyện Vệ ban đầu không phải là người rút chức vụ của mày sao, bây giờ lại quăng cho cái danh hão Trợ lý, thằng nhãi mày đúng là loại chổng mông lên trời, tao nhổ vào!
Vương Tiểu Ba thật sự là cuồng vọng không thôi, Cổ Bảo Toàn cũng không thể nghe tiếp tục nữa, hừ lạnh một tiếng đi vào nhà giam.
Đám người Vương Tiểu Ba thật sự là cuồng vọng đến tận nhà, nếu cửa phòng thẩm vấn không đóng thì đã đấm đá loạn xạ rồi.
Đồng chí Diệp Phàm đương nhiên rất thê thảm, đầu tóc rối tung, trên mặt cũng có những vết bầm nhỏ, cà nhắc ngồi xuống chiếc ghế phía trước, nhìn qua chẳng khác nào một kẻ ăn xin chính tông.
- Hừ! Các cậu là ai? Là cảnh sát phải không?
Kêu Chu Bá Thành ra đây.
Cổ Bảo Toàn lạnh lùng liếc nhìn Vương Tiểu Ba, tên nhãi này cũng không nhận ra Cổ Bảo Toàn, cũng lạnh lùng liếc nhìn lại.
Đang muốn mở miệng chửi thì nhìn thấy Vương Xương Nhiên ở phía sau đã tức giận đến mức mặt trắng bệch, lời đã tuôn đến khóe miệng lại nhét vào lại trong bụng.
- Còng tay lại, mở còng cho Trợ lý Diệp.
Lời nói của Vương Xương Nhiên giống như băng lạnh vạn năm, khiến người ta phải run sợ.
Ba tên cảnh sát trong phòng thẩm vấn đang xem cảnh náo nhiệt chợt run rẩy khắp người, nhìn Vương Xương Nhiên, lại lén lút liếc mắt nhìn đám người Vương Tiểu Ba và Phí Văn Viễn, cầm lấy còng tay không dám động đậy.
Vương Xương Nhiên không có kiêm nhiệm Cục trưởng cục Công an. Lời nói của Bí thư Ủy ban tư pháp thì có bao nhiêu uy lực. Ba tên cảnh sát này không có lá gan đắc tội với Phí Văn Viễn, y là con trai của Bí thư khối Đảng Phí Mặc.
Còn Tôn Mãn Quân lại là con trai của phó Chủ tịch huyện Tôn, Vương Tiểu Ba lại càng có lai lịch lớn hơn, cháu trai của Vương Thiên Lượng Cục trưởng cục Tài chính thành phố, cho nên ba tên cảnh sát nhất thời cứ giằng co, lần khân vặn vẹo hai tay không dám đi tới.
- Hừ! Các cậu không muốn mất việc chứ?
Vương Xương Nhiên đặc biệt cảm thấy mất mặt, sắc mặt tái đi, tăng thêm thanh âm hừ nói:
- Đây là Bí thư huyện ủy Cổ và Chủ tịch huyện Vệ.
- A.
Sắc mặt ba tên cảnh sát đại biến, run rẩy, cuối cùng cố lên gân tiến lên trước còng tay đám người Vương Tiểu Ba.
- Bí thư Cổ, ông là Bí thư huyện ủy cũng không thể bắt người lung tung như vậy, ông làm như vậy tôi sẽ tố cáo ông quấy nhiễu công chính tư pháp.
Vương Tiểu Ba đương nhiên cũng cố lên gân, lá gan tê dại, có chút chột dạ khi nói ra những lời này, nói không sợ là giả, một Bí thư huyện ủy đương nhiên có quan uy của quan lại phong kiến, đâu phải là loại cáo mượn oai hùm như Vương Tiểu Ba có thể so sánh được.
- Tố cáo! Được thôi, tôi chờ xem.
Cổ Bảo Toàn cũng không để ý đến gã, liếc mắt nhìn Diệp Phàm:
- Đồng chí Diệp Phàm, cậu phải chịu thiệt thòi rồi. Đi, chúng ta cùng tới Thủy Vân Cư.
- Bí thư Vương, anh ở lại xử lý chuyện này cho tôi, điều tra rõ ràng rồi báo cáo tình huống cụ thể cho tôi, trước khi chưa điều tra rõ ràng không cho phép thả bất cứ người nào.
Cổ Bảo Toàn quay đầu nói với Vương Xương Nhiên.
Vương Ngũ sau khi nghe nói Cổ Bảo Toàn là Bí thư huyện ủy, biết chắc Diệp Phàm sẽ không sao, vì vậy lén quay phim rồi chuồn về Thủy Vân Cư.
- Vương tiên sinh, Diệp Phàm không sao chứ?
Thấy Vương Ngũ quay lại, Tạ Mi Nhi và tứ mỹ nhân thủy thành đều vây quanh hỏi han, trong lòng các nàng đều đang rất lo lắng.
- Bị đánh rất thê thảm, hình như còn bị thương, nhưng hiện tại Bí thư huyện ủy và Chủ tịch huyện đều chạy tới đó rồi, có lẽ không có việc gì, chuyện vừa rồi tôi đã lén quay phim rồi, các cô có muốn xem không? Những cái nầy đều là chứng cứ, nhất định phải giữ lại.
Vương Ngũ nói.
- Mau mang ra xem xem.
Tống Trinh Ngọc hét lên, nhìn thấy ánh mắt mọi người nhìn mình có vẻ là lạ, Tống Trinh Ngọc cảm thấy mình có phải quá nóng lòng, gương mặt thoáng cái lại ửng đỏ, lẩm bẩm nói:
- Tôi…tôi chỉ là có chút lo lắng.
Vừa lúc có thiết bị phát hình, Thủy thành tứ mỹ liền xúm lại xem.
Không lâu sau thì truyền đến tiếng thét chói tai của năm con cọp cái.
- Mọi người xem! Đó chính là tên giở trò bỉ ổi xé quần áo của tôi, quần áo của tôi đều bị xé nát.
Lan Điền Trúc hét lên.
- Tôi cũng giống vậy, mọi người xem, còn nắm lấy tay tôi lôi kéo. Đồ lưu manh khốn khiếp!
Diệp Khả Khả hét lớn.
- Trinh Ngọc, cậu nhìn xem, Trợ lý Diệp lúc ấy hình như đang ôm cậu.
Tiểu thư Triệu Tứ cười khúc khích.
- Đúng vậy Trinh Ngọc, lúc ấy cậu xem, hai tay cậu cứ ôm lấy cổ Trợ lý Diệp, giống cực kỳ, ha ha ha.
Diệp Khả Khả tinh nghịch, lời nói vô cùng mập mờ ám hiệu, chỉ có Tạ Mi Nhi trong lòng không có mùi vị này, trong lòng lại thấy vị chua, “ Anh Diệp thật là người đa tình, cứu người ta còn ôm nữa, thân mật như vậy, ôm cổ cứng ngắc, làm sao không biểu diễn trò hôn môi luôn đi.
Làm đại anh hùng, tại sao không bị người ta đá chết đi, tốt nhất là bị người ta đá chết, để mình không phải nhìn thấy, lòng không vướng bận. Ài…nhưng hình như lần trước anh ấy cứu mình, mình cũng được anh ấy ôm như vậy.”, Tạ Mi Nhi vừa nhớ lại tình cảnh kiều diễm Diệp Phàm cứu mình lần trước, gương mặt lại ửng đỏ, vội vàng đi ra ngoài không dám ở trong phòng nữa, sợ bị người khác nhìn thấy manh mối gì đó.
Trong khi mấy cô gái đang ríu rít trong phòng họp thì Diệp Phàm đi theo Bí thư Cổ Bảo Toàn tới Thủy Vân Cư, được Trương Cường dẫn thẳng vào phòng.
- Bốn cô gái, các cô không sao chứ?
Diệp Phàm thò đầu vào hỏi.
- Diệp…Diệp Phàm, anh được ra ngoài rồi sao, có bị thương không, để chúng tôi xem xem.
Bốn cô gái thoáng chốc chen chúc lao ra cửa, Lan Điền Trúc sờ lên quần áo như muốn xem thương thế của Diệp Phàm.
Tống Trinh Ngọc nghĩ đến Diệp Phàm vì cứu mình mà bị đánh thành bộ dạng như ăn xin thế này, trong lòng rất cảm kích, xông tới trước mặt Diệp Phàm, đưa tay sờ sờ lên mặt hắn vội hỏi:
- Trên mặt anh hình như có vết bầm tím, chúng tôi đều nhìn thấy, đám người bọn chúng đấm đá anh. Khốn khiếp! Tôi nhất định phải nói với cha, thật quá vô lý, phải đòi lại công lý cho anh.
Diệp Phàm sửng sốt, mới nhớ tới chuyện vừa rồi kêu Vương Ngũ quay phim lại, nhất thời nảy ra ý hay, lén lút liếc nhìn chiếc máy âm thanh cao cấp trong phòng hội nghị, có lẽ vừa rồi mấy cô gái đang xem cảnh tượng mình bị đánh, giả vờ khó hiểu hỏi:
- Nhìn thấy? Các cô không phải ở Thủy Vân Cư sao, làm sao có thể nhìn thấy phòng Công an huyện, lẽ nào lại có thiên lý nhãn?
- Tôi kêu người quay lại, đây chính là bằng chứng. Tôi phải mang về kêu Đài truyền hình xin Giám đốc đài truyền hình phát đi, để nhân dân toàn tỉnh nhìn thấy cục Công an Ngư Dương đã biến thành cái gì.
Vô pháp vô thiên, làm càn bôi nhọ bốn cô gái chúng tôi, giúp đỡ bọn lưu manh ức hiếp bốn cô gái chúng tôi. Chị Lan, chúng ta lập tức quay về đi, nơi này rất không an toàn.
Tống Trinh Ngọc cũng biết người đi phía sau nhất định là Bí thư Cổ, những lời này đương nhiên cũng cố ý nói ra cho một số người nào đấy nghe.
- Đừng làm loạn Trinh Ngọc, người xấu chỗ nào cũng có, cô không thể vơ đũa cả nắm. Tôi tin Bí thư huyện ủy Cổ và Chủ tịch huyện Vệ sẽ xử lý theo lẽ công bằng, trả lại công đạo cho chúng ta.
Diệp Phàm vừa nói vừa nghiêng người giới thiệu:
- Trinh Ngọc, Điền Trúc, vị này chính là Bí thư Cổ của huyện ủy Ngư Dương, vị này là Chủ tịch huyện Vệ. Mọi người có gì oan ức cứ tận lực nói với bọn họ, bọn họ đã đích thân đến đây thăm các cô, tôi tin lãnh đạo sẽ có trừng phạt thích đáng.
Sau đó hắn lại chỉ vào bốn cô gái giới thiệu:
- Bí thư Cổ, vị này là cô Tống Trinh Ngọc của Đài truyền hình tỉnh, vị này là Lan Điền Trúc phóng viên báo tỉnh. Hai vị còn lại là bạn của bọn họ, tiểu thư Triệu Tứ và Diệp Khả Khả.
- Phóng viên Tống, phóng viên Triệu, cô Diệp, cô Triệu, xin chào. Chuyện xảy ra tối nay tôi đã biết rồi, để các cô phải chịu thiệt rồi.
Bí thư tôi đúng là làm việc không tốt! Các cô đã vất vả từ Thủy Châu chạy tới huyện nhỏ Ngư Dương, giúp đỡ chúng tôi truyền bá văn hóa, nâng cao danh tiếng của Ngư Dương, chúng tôi vô cùng cảm kích. Chuyện các cô bị người ta bôi nhọ, tôi đã chỉ thị cho Bí thư Vương của Ủy ban Tư pháp đích thân điều tra rõ ràng, hiện tại đang trong quá trình điều tra thu thập chứng cứ toàn diện. Ở đây tôi xin được biểu thị thái độ, một khi đã xác định, quyết không bỏ qua.
Cổ Bảo Toàn nắm lấy tay Tống Trinh Ngọc, trong lời nói chân thành kèm cả ý xin lỗi, lập trường kiên định.
Vệ Sơ Tinh cũng bước lên, nắm chặt tay Lan Điền Trúc nói:
- Phóng viên Lan, phóng viên của báo tỉnh các cô chịu đến Ngư Dương chúng tôi, đây là phúc khí của Ngư Dương chúng tôi. Chuyện tối nay, Ngư Dương chúng tôi xin được xin lỗi các cô. Bí thư Cổ cũng nói rồi đấy, nhất định chúng tôi sẽ điều tra đến cùng, bất luận liên quan đến người nào cũng sẽ nghiêm túc xử lý.
Vẫn xin phóng viên Lan có thể lượng thứ, thông cảm cho chỗ khó xử của Ngư Dương chúng tôi, có thể lưu lại tiếp tục phỏng vấn, tôi bảo đảm, sau này nhất định sẽ không xảy ra những chuyện như vậy nữa.
Ngày mai huyện sẽ đặc biệt phái ra bốn cảnh sát hình sự theo sát các cô cùng tham gia vào nghi thức rước tượng đồng của Tiếu tiên sinh.
Cảnh tượng trên đỉnh Nam Thiên rất đẹp, độ cao so với mặt biển là khoảng 1300 mét. Vĩ nhân không phải từng nói rồi sao? Cảnh tượng vô hạn ở trên đỉnh núi nguy hiểm, trèo lên càng cao, càng nguy hiểm, càng có thể nhìn thấy cảnh tưởng tuyệt diệu, tôi tin các cô nhất định sẽ yêu thích nó.
Vệ Sơ Tinh dù sao cũng là du học sinh, cũng rất biết cách nói chuyện, chỉ cần nói ra mấy câu đã khiến mấy cô gái thoải mái hơn nhiều.
Nhưng nhìn thấy bộ dạng của Diệp Phàm, Tống Trinh Ngọc không khỏi đau xót, miệng lại cong lên:
- Chúng tôi lần này tới đây phỏng vấn là vì nể mặt Trợ lý Diệp, không ngờ vì chuyện này mà Trợ lý Diệp lại chịu trọng thương. Ài! Trợ lý Diệp là một người tốt, rất có tinh thần trọng nghĩa, lúc ấy để thuyết phục chúng tôi đến Ngư Dương, anh ấy đã tiêu phí không ít lời lẽ.
- Đúng vậy! Lúc ấy tôi còn nói đùa với Trợ lý Diệp. Nếu anh ta khấu đầu bổn cô nương ba lạy thì chúng tôi sẽ đến Ngư Dương, không ngờ anh ta rất chân thành nói: Nếu để các cô chịu đến Ngư Dương, tuyên truyền cho Ngư Dương chúng tôi, tôi có phải khấu đầu 18 cái cũng không hối hận.
Ngư Dương là một huyện quá nghèo, Ngư Dương chúng tôi cần phóng viên hô hào, Ngư Dương có núi non tuyệt đẹp, không khí trong lành, đặc sản phong phú, có thôn làng của dân tộc Xa với văn hóa đặc sắc, cho nên chúng tôi rất động lòng, ai ngờ lại gặp chuyện này. Trợ lý Diệp bị thương còn nặng hơn chúng tôi. Ài.
Lan Điền Trúc cũng biết có đi có lại, thừa cơ nói giúp mấy câu cho Diệp Phàm.
Sau khi an ủi một hồi, Cổ Bảo Toàn và Vệ Sơ Tinh trở về, đứng ở cổng Thủy Vân Cư nắm thật chặt bàn tay Diệp Phàm, nhẹ nhàng dặn dò:
- Trợ lý Diệp, cậu nhất định phải lấy lại thước phim của các ký giả quay được, không được để các cô ấy mang về tỉnh. Nếu để nó phát trên Đài truyền hình tỉnh thì Ngư Dương chúng ta thật sự nổi danh rồi. Đây là một nhiệm vụ chính trị, sau khi có được cuốn phim đó thì trực tiếp mang đến phòng làm việc của tôi. Tối nay vất vả cho cậu rồi.
Cổ Bảo Toàn trước khi đi còn vỗ vỗ lên vai Diệp Phàm.
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
Chương 407: Tạ Mi Nhi đánh đổ bình dấm.
Nhóm dịch: Nhóm dịch black
Nguồn: Sưu tầm
- Không sai! Còn phóng viên Lan và phóng viên Tống, cậu phải nghĩ cách giữ họ lại, đây là cơ hội tốt để tuyên truyền cho Ngư Dương chúng ta, tuyệt đối không thể bỏ qua! Chuyện này nếu làm tốt, tôi sẽ ghi công cho cậu, tuyệt đối phải làm tốt, không cho phép thất bại. Ngư Dương chúng ta không có mấy cơ hội như vậy.
Vệ Sơ Tinh cũng thở dài một hơi, thận trọng dặn dò Diệp Phàm mấy câu rồi mới lên xe.
- Bí thư Cổ, Chủ tịch huyện Vệ, chuyện này rất khó. Nếu các cô ấy không chịu, lẽ nào tôi lại đi ép buộc sao?
Diệp Phàm giả bộ cực kỳ khó khăn, vẻ mặt giống như gặp xui xẻo.
- Chuyện này thì phải xem bản lĩnh của cậu, phải dùng cách gì cũng phải giữ bọn họ ở lại. Tôi tin cậu có thể làm được, Trợ lý Diệp có bản lĩnh không nhỏ, ngay cả báo tỉnh, đài truyền hình tỉnh cũng có thể mời được thì chuyện này có gì là khó.
Vệ Sơ Tinh lại quăng ra một câu chẹn họng, thiếu chút nữa làm Diệp Phàm tức chết:
- Tôi và Bí thư Cổ đều tin cậu có thể làm được.
- Chuyện này…chuyện này không giống với trước kia, trước kia thôn đập Thiên Thủy xảy ra huyết án và Đường triều Kim Mã, lúc ấy phóng viên Lan vừa vặn xuống đấy phỏng vấn, cho nên mới quen biết, thật ra chúng tôi cũng không thân thiết lắm. Lần này tôi phải nói khô nước miếng mời lừa được các cô ấy đến Ngư Dương, không ngờ lại xảy ra chuyện này, thiếu chút nữa là gây thành đại họa rồi, nhớ lại còn có chút lạnh người.
Diệp Phàm nhún nhún vai đưa đẩy, đương nhiên, hắn đang đánh cược, đánh cược Cổ Bảo Toàn nhất định cho cho mình ít lợi ích, nếu không không thấy thỏ nhất quyết không thả chim ưng.
- Vậy sao?
Ánh mắt Vệ Sơ Tinh có vẻ là lạ liếc nhìn Diệp Phàm không nói gì.
- Được rồi Trợ lý Diệp, tôi biết cậu rất thiệt thòi, nhưng chúng ta đều là cán bộ của Đảng, chúng ta đều có chung mục tiêu chính là có thể để Ngư Dương thoát ra khỏi hoàn cảnh khó khăn. Tôi không nói dài dòng nữa, chuyện lần này cậu phải làm cho náo nhiệt, phải giữ phóng viên lại để tuyên truyền cho Ngư Dương chúng ta. Cậu làm ra thành tích tôi và Chủ tịch huyện Vệ đều sẽ nhìn nhận.
Cổ Bảo Toàn nói, quay đầu lại hỏi:
- Chủ tịch huyện Vệ, huyện chúng ta hình như chưa xây dựng cục chuyên môn thu hút đầu tư thì phải?
- Không, tôi điều tra qua rồi, trước đây trong huyện một năm cũng không thu hút được bao nhiêu đầu tư, bình quân một năm toàn huyện còn chưa đạt được 500 vạn đầu tư bên ngoài. Cho nên chuyện này do Ủy ban phát triển kế hoạch huyện chịu trách nhiệm tiến hành. Tôi nghĩ khu vực phát triển duyên hải đã đem chức năng công tác thu hút đầu tư từ Ủy ban phát triển kế hoạch rút ra thành lập cục Chiêu thương.
Huyện chúng ta có phải cũng nên làm như vậy, công tác thu hút đầu tư đối với huyện Ngư Dương chúng ta mà nói đặc biệt quan trọng, không thu hút được đầu tư làm sao có thể nói đến phát triển vững vàng nhanh chóng kinh tế.
Chuyện này không thể trì hoãn được nữa, cục Chiêu thương là trung tâm cố vấn chính sách, trung tâm tình báo kinh tế, trung tâm thu hút đầu tư chuyên nghiệp, trung tâm xúc tiến thương mại, trung tâm ký kết hợp động, trung tâm điều hành thu hút đầu tư và trung tâm phục vụ ngoại thương.
Thành lập một cục như vậy rất có lợi cho phát triển kinh tế của toàn huyện, đối với Ngư Dương chúng ta mà nói càng cần thiết, bất kể có thể thu hút được bao nhiêu tiền, được một đồng tính một đồng, được một trăm vạn tính một trăm vạn, vẫn tốt hơn là không có đồng nào.
Vệ Sơ Tinh là thạc sĩ nghiên cứu sinh của học viện Thương mại, vì vậy rất am hiểu lĩnh vực này.
- Đúng! Chúng ta nên thành lập một cục chuyên môn. Cô thấy năng lực thu hút đầu tư của Trợ lý Diệp rồi đấy, Trợ lý Diệp làm rất tốt, ha ha ha.
Cổ Bảo Toàn nói đầy ẩn ý, mỉm cười bước lên xe.
“Y nói vậy là có ý gì, lẽ nào muốn kêu mình làm Cục trưởng cục Chiêu thương, đây là chuyện khổ sai, hiện tại trong huyện vẫn chưa có loại cơ cấu chuyên môn này, cục mới thành lập không có một chút kinh nghiệm nào, muốn lôi kéo được bao nhiêu đầu tư là chuyện rất khó khăn, nếu là người do mình sắp xếp cũng không khác biệt gì.”, Diệp Phàm đứng ở cửa lẩm bẩm.
- Đại ca, nghĩ gì vậy?
Lô Vỹ lại chui ra.
- Thằng nhãi nhà cậu, xuất quỷ nhập thần có phải muốn hù dọa người ta không, đột phá đến mấy đoạn rồi, nói nghe xem nào.
Diệp Phàm thuận miệng cười hỏi.
- Đa tạ đại ca quan tâm, Lô Vỹ không làm đại ca hổ thẹn, kỳ tích phát sinh rồi, lại có thể từ cảnh giới Thuần Hóa tam đoạn đột phá đến cảnh giới Khai nguyên tứ đoạn, vượt qua liên tiếp hai cấp nhỏ, thật là kỳ tích, ha ha ha…Ông mày tốt xấu gì cũng là võ sư hạ đẳng rồi, phá được danh hiệu võ sĩ rồi, quẳng nó đi luôn, ha ha ha..
Lô Vỹ giống như một kẻ điên cười sằng sặc, hù dọa hai con chim cú mèo đang săn mồi sợ hãi bay vụt đi.
- Cậu thì vui rồi! Lô Vỹ, có muốn so đấu một trận với đại ca không? Hai huynh đệ chúng ta cùng tung hoành quan trường.
Diệp Phàm mỉm cười thần bí, lời nói đầy ẩn ý.
- Muốn! Đại ca nói đi, tiểu để này xin nghe lời anh.
Lô Vỹ không chút do dự, lập tức gật đầu.
- Chuyện tối nay ồn ào lớn rồi, có lẽ cái mông thối của Chu Bá Thành của phòng Công an huyện nên chuyển chỗ ngồi rồi. Mẹ kiếp, cũng nên để lão tử này bị đối xử ghẻ lạnh.
Diệp Phàm nhỏ giọng cười nói.
- Ý tứ của anh là….?
Lô Vỹ vừa nghĩ đã đoán ra.
- Không sai! Cậu đừng giả vờ ngớ ngẩn để lừa gạt tôi nữa, cậu nhất định có chỗ dựa ở thành phố, khi cậu làm việc tôi có giới thiệu với anh Vu, kêu anh ấy tiến cử cậu. Sau đó đến lượt người đứng phía sau cậu ra mặt, giúp đỡ tiến cử thêm. Tiểu tử cậu không phải nói vì chuyện của sơn trang Kính Nguyệt mà người nhà Ngọc gia có oán khí, không tiện lăn lộn ở cục thành phố, vậy thì dứt khoát đến Ngư Dương đi, có dám hay không.
Diệp Phàm kích động nói.
- Được! Ngọc gia thì có gì phải sợ. Ông đây đã đến Ngư Dương, ngày ngày lượn đi lượn lại trước mắt bọn họ, để bọn họ tức chết mới được.
Lô Vỹ cười điên cuồng, thái tử gia lần đầu giương vuốt.
- Được! Cậu phải cấp tốc hành động đi! Tôi nghĩ hiện tại Bí thư Cổ khẳng định đã có tính toán đổi tướng rồi. Chúng ta phải tranh thủ thời cơ, anh Vu sẽ đưa ra đề nghị, người phía sau cậu cổ động thêm vào
Đối với vị trí Cục trưởng phòng Công an huyện, Bí thư Cổ Bảo Toàn là người có tiếng nói nhất, cục Thành phố cũng chỉ có thể kiến nghị, quyền lợi nằm trên người Cổ Bảo Toàn.
Sau chuyện này cậu nhất định phải tạo được niềm tin lên chức, tôi còn nghe nói Bí thư Vương Xương Nhiên có tính toán điều đi, nếu y vừa đi thì Cục trưởng cậu còn không thuận lợi lên chức, thoáng cái xông vào trong thường vụ, đến lúc đó đại ca cậu có thường vụ Lô che chở rồi, ha ha ha…nhưng phía bên Bí thư Cổ cậu có cách gì không?
Diệp Phàm hỏi.
- Chuyện này có chút khó khăn, nhưng cũng không phải không có cách. Em là đội trưởng đội Cảnh sát hình sự cục Công an thành phố đến Ngư Dương đảm nhiệm chức vụ Cục trưởng cục Công an huyện cũng không xem là lên chức gì cả, mơ hồ còn có hiềm nghi bị giáng chức. Nhưng nếu giống như lời đại ca nói, Vương Xương Nhiên có thể điều đi thì em gặp may rồi.
Lô Vỹ hơi có chút do dự.
- Được, cậu lập tức nghĩ cách đi, tôi lên trên bôi thuốc, mẹ kiếp, thật là xui xẻo, vết thương cũ trên lưng lại bị tên khốn khiếp Vương Tiểu Ba đánh hở miệng rồi, nhưng lần này tuyệt đối không thể để cho y thoát được, nhất định phải để y vào nhà lao hát bài ‘Nước mắt sau song sắt’.
Diệp Phàm hung hăng mắng mấy tiếng rồi đi lên tầng.
- Anh, trên lưng anh có bảy tám vết máu, có đau không?
Tạ Mi Nhi nhẹ nhàng giúp Diệp Phàm bôi thuốc, vừa thoa, vừa nhẹ nhàng xoa bóp, đau lòng hỏi.
- Đau!
Thái độ khẳng định của Diệp Phàm, càng khiến Tạ Mi Nhi đau xót, đang muốn nói gì đó, Diệp Phàm lại cười nói:
- Nhưng, có Mị Nhi bôi thuốc sẽ không đau nữa, tay của Mị Nhi giống như thuốc giảm đau vậy.
- Nói bậy, Mị Nhi có phải là người máy đâu.
Mị Nhi có chút ngượng ngùng, ra tay tương đối nặng, cào Diệp Phàm một vết mười mấy thuớc.
- Em nỡ xuống tay thật sao?
Diệp Phàm nhíu mày lại, xem ra rất đau. Tạ Mi Nhi đau lòng trách móc:
- Ai kêu anh nói linh tinh, chết đi càng tốt.
- Nếu anh chết em có khóc không?
Diệp Phàm nhẹ giọng hỏi, dáng vẻ có chút mập mờ.
- Không khóc! Anh không phải là gì của em? Nếu có người khóc cũng chỉ là em Tống, em Lan, em Triệu khóc thôi, liên quan gì đến em? Hứ hứ hứ!
Tạ Mi Nhi đột nhiên nhớ tới cảnh tượng thân thiết Diệp Phàm ôm ấp Tống Trinh Ngọc đùa giỡn ở cục Công an trong ống kính, sau đó cô gái thục nữ đó càng lớn một, đôi tay mềm mại nhỏ bé cứ ôm chặt lấy cổ Diệp Phàm, không kìm được tức giận, liên tiếp hứ ba tiếng, phát tiết một chút buồn bực, nghĩ thầm, “ Anh vì cô Tống đó mà ngay cả tính mạng cũng không cần mà còn đùa cợt Mị Nhi, cô ta nhất định là người yêu trong lòng anh, Mị Nhi có là gì trong mắt anh đâu. Ài! Mình đúng là mua dây buộc mình, vốn không nên có loại suy nghĩ ngây thơ này, trong lòng Mị Nhi có anh, nhưng trong lòng anh có Mị Nhi không?”
- Mị Nhi, Thủy Vân Cư bọn em có loại dấm nào ngon nhất?
Diệp Phàm cười nói.
- Sơn Tây Lão Trần, nghe nói được chưng cất năm năm mới lấy ra ăn, là loại dấm có thể chua đến mức làm rụng răng hàm của anh, thế nào hả? Có phải muốn nếm thử không, bảo đảm răng hàm của anh sẽ rụng.
Tạ Mi Nhi thuận miệng hừ nói, nhất thời không nghĩ ra ý tứ sâu xa của Diệp Phàm trong câu nói này.
- Ha ha ha…anh hiểu rồi, Mị Nhi đang uống nó phải không?
Diệp Phàm cười to không dứt.
- Ai dám uống loại dấm đó chứ, chua chết được!
Tạ Mi Nhi thuận miệng phản đòi lại, sau mấy giây cuối cùng mới hiểu ra đang bị người ta đùa giỡn, khuôn mặt đỏ bừng bừng như trái táo, tức giận đập lên lưng Diệp Phàm, đau đến mức người nào đấy hét lớn:
- Em muốn mưu sát chồng mình sao! Xuống tay nặng như vậy?
- Anh còn dám nói, đánh chết anh!
Tạ Mi Nhi xấu hổ muốn độn thổ cho xong. Hai tay vung mạnh muốn hành hung, nhưng không thực hiện được, bị anh Trư trở tay ngăn cản, thuận thế ôm lấy cái eo nhỏ của Tạ Mi Nhi, Tạ Mi Nhi chưa kịp phòng bị đã bị Diệp Phàm bế lên đặt trên giường.
Nhìn cặp núi đôi cao vút trước ngực phập phòng kịch liệt của Tạ Mi Nhi, anh Trư ngơ ngẩn mất mấy giây, nhất thời lòng háo sắc như nổi lên, thuận thế đè lên, lúc này mới đè lên nửa người, đã tương đối chấn động lòng người rồi.
Tạ Mi Nhi vẫn còn là một cô gái trong trắng, chưa từng gặp cảnh tượng phun huyết lợi hại như vậy, hoảng hốt đẩy ra kêu lên:
- Đừng!
Lồng ngực của anh Trư bị Tạ Mi Nhi cong người đẩy ra nhất thời càng kích thích, nhẹ nhàng dùng lực đè lên ngọn núi đôi cao vút của Tạ Mi Nhi, miệng cúi xuống đi tìm đôi môi của Tạ Mi Nhi.
- Không được:
Tạ Mi Nhi mắc cỡ kêu lên, nhưng đáng tiếc lời nói không phát ra được vì đôi môi đã bị niêm phong. Một luồng cảm giác tê dại như điện giật đâm vào cơ thể khiến Tạ Mi Nhi không khỏi run rẩy. Cô chưa từng nếm qua mùi vị tuyệt vời như vậy, nhất thời choáng váng, mở to đôi mắt, nhưng lại đóng chặt đôi môi.
Anh Trư triển khai thế tiến công thăm dò trên quy mô nhỏ, vươn đầu lưỡi ra liếm liếm, như liếm đầu heo, liếm môi một vòng khiến Tạ Mi Nhi thở hồng hộc, mắc cỡ dứt khoát nhắm chặt hai mắt lại.
Đương nhiên không có ý nghênh đón, vì đôi môi nhỏ vẫn mím chặt, thật ra cô chưa có kinh nghiệm này, hoặc là nói nhất thời khó lòng tiếp nhận bị người ta đột nhiên tập kích như vậy, nhất thời có chút bối rối, có chút ngơ ngẩn, có chút say đắm, có chút tê cay…