Khi chém ra đầy đủ chín chín tám mươi mốt chùy, Đường Tam mới ngừng tay, toàn thân quần áo đã đẫm ướt đầy mồ hôi. Thống khoái, thật sự thống khoái. Đường Tam đưa chú tạo chùy lên trước mặt mình trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh mình tại Đường Môn, lại thấy mình cùng Đường Hạo học tập trú tạo, trong đầu không khỏi hiện lên trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Đoạn này dịch sai à?Hay là dịch đúng ở đời trước cũng co Đường Hạo (ở chuơng 55 )
khúc đó là lúc Đ3 nhớ lại khi xưa Đường Hạo lần đầu dạy mình Loan Phi Phong Chuy Pháp ! chứ không phải lúc ở Đường Môn !
Mình thấy truyện về cơ bản là thú vị, chỉ phải cái bệnh muôn thuở của tác giả là "tự sướng" hơi nhiều. Nhân vật chính đánh đâu thắng đó (có thua thì cũng chỉ thua trong những lúc luyện tập hoặc thua sư phụ, chứ hễ đấu nghiêm túc, thi thố quan trọng gì là thắng). Em Hạo của chúng ta được ưu ái quá, ôm đồm nhiều thứ chết nghẹn đó =_=.
Mình thấy truyện về cơ bản là thú vị, chỉ phải cái bệnh muôn thuở của tác giả là "tự sướng" hơi nhiều. Nhân vật chính đánh đâu thắng đó (có thua thì cũng chỉ thua trong những lúc luyện tập hoặc thua sư phụ, chứ hễ đấu nghiêm túc, thi thố quan trọng gì là thắng). Em Hạo của chúng ta được ưu ái quá, ôm đồm nhiều thứ chết nghẹn đó =_=.
Truyện nào chả thế ko thắng nhiều thì làm nvc làm sao được nvc của 1 bộ truyện sẽ luôn đi đến đỉnh cao, và yếu tố làm nên điều đó chính là sự may mắn khi đánh đấm