- Không được, mình nhất định phải đợi cậu ta quay lại.
Nghĩ đến đây, Lục Doanh Doanh ngồi xuống, cô thề nếu không đợi được Diệp Mặc thì cô quyết không buông xuôi, nhưng cô chưa từng nghĩ rằng, đây chỉ là cách suy nghĩ của đơn phương của mình cô.
Diệp Mặc chạy tới biệt thự nhà họ Viễn, trong thư phòng của Viễn Trí Dung hắn nhìn thấy năm người.
Bên trái có ba người, trong đó có một người trên năm mươi tuổi, trên trán có một vết sẹo, mũi hơi sụp, hơn nữa nhìn rất có khí thế, Diệp Mặc đoán người này chắc hẳn là Viễn Trí Dung.
Có một người đứng bên cạnh Viễn Trí Dung, tầm khoảng bốn mươi, tướng mạo rất dũng mãnh. Bên phải có hai người, trong đó một người chính là người đàn ông vẻ mặt rất chính nghĩa mà Diệp Mặc nhìn thấy ở bàn rượu, tên họ là gì thì Diệp Mặc không biết. Bên cạnh người đàn ông trung niên còn có một thanh niên chừng ba mươi tuổi đang ngồi, Diệp Mặc đoán người thanh niên này hẳn là Viễn Kỳ Bân.
Vừa nghĩ đến chuyện Viễn gia phái người lên máy bay ra tay với Ninh Khinh Tuyết, mắt Diệp Mặc lập tức đằng đằng sát khí. Nếu không phải là Đế Quốc mặt trời đen đó thì Ninh Khinh Tuyết đã phải chịu thiệt thòi rồi.
- Cha, kế hoạch của cha lần này quả là không chê vào đâu được, chính là âm mưu bổ sung âm mưu. Cho dù cái tên họ Úc ở Lưu Xà kia biết là chúng ta làm thì cũng chẳng thể làm gì chúng ta. Tin tức ngày hôm nay thực sự là trút được giận rồi. Dược phẩm Lạc Nguyệt xong rồi. Có điều đáng tiếc là nếu Ninh Khinh Tuyết không chết thì mới tròn vẹn.
Viễn Kỳ Bân nói vẻ hưng phấn pha chút tiếc nuối, xem ra gã vẫn canh cánh trong lòng chuyện Ninh Khinh Tuyết mất tích trên máy bay.
Người đàn ông trung niên đang đứng đột nhiên lên tiếng:
- Phó Chủ tịch Hội đồng quản trị, Ninh Khinh Tuyết chắc chắn vẫn chưa chết, hôm nay tôi nhận được tin tức, sáng nay một cô gái xinh đẹp tuyệt trần xuất hiện ở Lưu Xà. Hơn nữa theo như miêu tả, thì người này rất có khả năng là Ninh Khinh Tuyết.
- Cái gì?
Viễn Kỳ Bân đột nhiên đứng bật dậy, vẻ mặt kích động. Bây giờ trong đầu gã chỉ có hình ảnh của Ninh Khinh Tuyết, tất cả những chuyện khác đều không nằm trong phạm vi suy nghĩ của gã nữa rồi.
Nhưng chỉ sau một lát, Viễn Kỳ Bân tiếp tục lo lắng nói:
- Chú Bình, có ảnh của cô gái ấy không, đưa cháu xem nào!
Người đàn ông trung niên lại nói:
- Không có ảnh, chỉ là người khác nhìn thoáng qua từ rất xa, chưa kịp chụp ảnh thì cô gái đó đã đi vào trong rồi, sau đó không hề xuất hiện nữa. Nhưng nghe nói, chồng của người con gái đó cũng xuất hiện ở Lưu Xà, dường như đó là lãnh đạo của dược phẩm Lạc Nguyệt
Viễn Kỳ Bân hơi sửng sốt, lập tức nghiến răng nói:
- Quả nhiên, chẳng trách có thể để cho dược phẩm Phi Dụ trúng thầu, hóa ra bên trong còn có loại quan hệ đó. Ông đây nhất định phải để tên đó nhìn thấy ta tra tấn người phụ nữ của hắn như thế nào…
Tuy nhiên câu nói của Viễn Kỳ Bân lập tức dừng lại, gã liếc mắt về người cha đang ngồi đối diện, dường như cảm thấy mình có chút vênh váo đắc ý.
Viễn Trí Dung đưa mắt nhìn Viễn Kỳ Bân, thản nhiên nói:
- Những chuyện đó để qua một bên đã, đàn bà chỉ là thứ để trang trí mà thôi, nếu chút chuyện này mà con chẳng thể kiềm chế thì ta làm sao có thể yên tâm giao dược phẩm Viễn Bắc cho con đây? Hơn nữa, nếu người con gái đó thực sự là Ninh Khinh Tuyết, thì bây giờ nhất định không được động tới cô ta. Máy bay mất tích, chỉ có mình cô ta là không xảy ra chuyện gì, tiếp theo đó người muốn tìm cô ta rất nhiều, chuyện con ra tay cũng không thể được. Hơn nữa, bây giờ mà nói dược phẩm Lạc Nguyệt xong rồi vẫn còn quá sớm.
- Vâng, thưa cha, con biết rồi.
Nét mặt Viễn Kỳ Bân khôi phục được vẻ bình tĩnh, nói bằng vẻ mặt đầy hổ thẹn, còn về chuyện trong lòng gã đang nghĩ gì, thì chỉ nhìn thoáng cũng có thể biết được thông qua biểu hiện của gã.
Không để ý tới phản ứng của Viễn Kỳ Bân, Viễn Trí Dung nói với người đàn ông trung niên bên cạnh:
- Vi Bình, mặc dù chú vừa mới quay lại, có chút vất vả, nhưng chú hãy cứ nói về phản ứng ở Lưu Xà một chút trước đã. Còn nữa khi chú ra tay, liệu đã làm sạch sẽ chưa? Có để lại tai họa ngầm nào không?
- Vâng, thưa chủ tịch.
Đó là tiếng đáp của người đàn ông tên Vi Bình, sau đó ông ta nói tiếp:
- Lần này tổng cộng tôi ra tay với mười khách hàng dùng Dưỡng Nhan Hoàn và Kiện Thể Hoàn, trong số đó có sáu người mua Dưỡng Nhan Hoàn, tôi đều đợi sau khi bọn họ mở lọ thuốc ra uống được một viên rồi mới tiêm Dung Huyết Dược Lưu vào những viên thuốc còn lại, tuyệt đối không thể bị phát hiện.
Viễn Trí Dung gật gật đầu:
- Tuy hơi ít một chút nhưng chúng ta đã đạt được hiệu quả và mục đích ban đầu.
Người đàn ông trung niên tên Vi Bình lại nói:
- Vâng, mặc dù tôi ra tay với mười người, nhưng sáu người trong số đó sau khi uống Dưỡng Nhan Hoàn và Kiện Thể Hoàn đã bị tiêm chất độc thì đã tử vong. Chỉ còn bốn người vẫn còn sống, nhưng bốn người vẫn sống đó đều đạt hiệu quả ở mức bị hủy hoại dung nhan. Tôi đoán rằng lượng Dung Huyết Dược Lưu tiêm vào trong Dưỡng Nhan Hoàn của bọn họ không ổn định.
Viễn Trí Dung gật đầu, im lặng một hồi rồi tiếp tục nói:
- Sau khi chú quay về hãy tiếp tục đốc thúc nghiên cứu chế tạo Dung Huyết Dược Lưu, cái chúng ta cần là sự nghiên cứu chế tạo chuẩn xác, ngoài ra virus Dược Lưu mã wq033 phải rút ngắn thời gian, tranh thủ lúc dược phẩm Lạc Nguyệt sắp sụp đổ thì sẽ tung ra.
- Vâng, thưa ngài chủ tịch!
Người đàn ông trung niên lập tức đáp lại.
Người nam vẻ mặt chính khí từ đầu vẫn chưa nói gì lại lên tiếng:
- Đại ca, lý lịch của Lý Xuân Sinh dường như không hề ít, hơn nữa bản thân con người này cũng không đơn giản, mấy lần Ủy viên thường vụ đều không chọn anh ta. Con người này một khi đã đứng vững chân thì ít có người nào trong Ủy viên thường vụ có thể làm đối thủ của anh ta, thời gian lâu dài rồi, em sợ Hà Phong sẽ trở thành thiên hạ của anh ta. Hơn nữa hiện nay y tế là do anh ta quản lý.Em nghĩ liệu có thể ra tay bằng virus Dược Lưu số wq033, ra tay độc ác với nó một chút, cũng coi như để gã không làm được gì, chỉ có cách đưa hắn ra khỏi Hà Phong thì chúng ta sẽ thắng.
Trong lòng Diệp Mặc âm thầm gật đầu, thì ra tên này chính là em trai của Viễn Trí Dung, chẳng trách mà có thể tham gia cuộc họp này. Xem ra người này là một ủy viên thường vụ của Hà Phong.
Viễn Trí Dung trầm ngâm một lát rồi nói:
- Có thể, virus Dược wq033 mang tính truyền nhiễm một khi phát tác thì nhất định sẽ gây ra dịch bệnh, ta nghĩ chuyện này xảy ra với ai thì người đó chẳng thể gánh được trách nhiệm. Nếu Lý Xuân Sinh đã phụ trách mảng y tế, vậy thì hãy bắt đầu từ Hà Phong đi. Có điều địa điểm này ta nghĩ là chọn huyện Tây Đồng. Đợi đến khi Lý Xuân Sinh không có cách nào tồn tại được nữa, chú lập tức ra tay loại bỏ nó trong thường vụ, dược phẩm Viễn Bắc của chúng ta sẽ đưa ra phương án giải quyết vào lúc thích hợp, giúp tạo lợi thế cho chú.
Ánh mắt Diệp Mặc trở nên lạnh lùng, không thể ngờ tên Viễn Trí Dung này lại dám to gan và điên cuồng đến thế, lấy virus để làm trò chơi. Với tính cách của Diệp Mặc thì cứ giết hết là xong.
Nhưng cho dù hắn có giết những kẻ kia thì dược phẩm Lạc Nguyệt cũng chẳng có lợi ích gì, hơn nữa người ngoại đạo lại nghi ngờ là dược phẩm Lạc Nguyệt làm. Nếu đã muốn động thủ, không chỉ tiêu diệt toàn bộ nhà họ Viễn mà còn phải cho chúng chết nhục nhã.
- Nếu đã ra tay thì phải cho chết hết, đối với kẻ thù không thể nương tay do dự. Vi Bình, chú phải đặc biệt chú ý đến dược phẩm Lạc Nguyệt, phải áp dụng hành động, ta đoán chừng sáng ngày mai bọn chúng nhất định sẽ cho người đến nói chuyện. Trước khi gió còn chưa rõ hướng thì tạm thời không được động thủ. Phòng bị gần đây ở Lưu Xà dường như rất nghiêm ngặt, chú phải nhắc nhở người của ta chú ý một chút, không để bọn chúng nắm được bất kỳ nhược điểm nào.
Viễn Trí Dung nói.
- Tôi hiểu rồi thưa chủ tịch.
Người đàn ông trung niên tên Vi Bình nghiêm túc gật đầu nói.
- Đại ca, anh phải nghiêm khắc đốc thúc tiến độ của wq033, sau khi đệ quay về lập tức thông qua ủy ban nhân dân thành phố ra thông cáo, nghiêm cấm mua bất cứ sản phẩm nào của dược phẩm Lạc Nguyệt, hơn nữa em sẽ mời chủ tịch ủy ban nhân dân thành phố Ngưu phát biểu trên truyền hình.
- Tốt, chuyện hôm nay bàn đến đây thôi, ngày mai sau khi đợi phản ứng của dược phẩm Lạc Nguyệt thì tiếp tục ra đối sách tiếp theo. Xương Diệu, cậu là Phó chủ tịch ủy ban nhân dân ở Hà Phong, hiện nay vẫn không ai biết cậu là người nhà họ Viễn, sau này không phải là tình huống đặc biệt thì không được tùy tiện đến đây.
Viễn Trí Dung gật đầu, cuối cùng nhắc nhở.
Nhìn thấy mấy người rời đi, Diệp Mặc cười một tiếng lạnh lùng, hắn thu lại máy quay kĩ thuật số. Năm người ở đây ngoại trừ người đàn ông tên Vi Bình tu vi đã gần tới Hoàng Cấp thì những người khác đều là người bình thường. Với tu vi của hắn hiện nay thì thuật tàng hình không bị bất kỳ ai phát hiện.
Diệp Mặc quyết định đến nơi chế thuốc nhà họ Viễn xem xét, tuy nhiên trước lúc đi hắn còn cầm lấy một cây kim nhỏ, đâm vào giữa trán Viễn Kỳ Bân.
Viễn Kỳ Bân bị đâm vào trán, không khỏi bước đi có hơi lảo đảo, người đàn ông tên Vi Bình vội vàng đỡ Viễn Kỳ Bân hỏi:
- Cháu sao thế?
Viễn Kỳ Bân lắc đầu nói:
- Không có gì, chỉ là hơi choáng một chút mà thôi, bây giờ thì ổn rồi.
Viễn Trí Dung hừ một tiếng lạnh lùng:
- Còn trẻ như vậy đã bị choáng váng đầu óc rồi. Bân Nhi, mặc dù ta yêu thương con nhất, nhưng ta hi vọng con có thể dồn hết sức lực cho công ty, không được ngày nào cũng ở bên phụ nữ.
Diệp Mặc không buồn để ý những lời thừa thãi của những kẻ nhà này, theo sự tìm kiếm bằng thần thức của hắn, không mất bao lâu hắn đã tìm thấy căn cứ điều chế thuốc trong biệt thự nhà họ Viễn.
Cửa vào của căn cứ chế thuốc nằm phía dưới một miệng giếng trong sân, có thể thấy nhà họ Viễn đã tốn nhiều công sức cho chỗ này. Diệp Mặc cầm chiếc máy kĩ thuật số quay phim lại, đồng thời nhảy vào miệng giếng. Mặc dù suốt đường đi đều lắp đặt báo động, nhưng không có tác dụng gì với Diệp Mặc.
Căn cứ chế tạo thuốc dưới lòng đất của nhà họ Viễn rất lớn, Diệp Mặc thậm chí nghi ngờ căn cứ này có phải là do Viễn gia có thể làm nên hay không, không ngờ lại có một căn phòng dưới đất rộng rãi như thế. Mười mấy nhân viên mặc đồ làm việc màu xanh nước biển đang nghiên cứu một phần thuốc nước, chỉ cần nhìn nước da trắng bệch là biết những người này đã lâu rồi không nhìn thấy mặt trời.
Diệp Mặc lập tức cầm máy quay, khi hắn vừa quay chụp được vài giây thì Viễn Trí Dung đến, mang theo người đàn ông trung niên.
Viễn Trí Dung vừa đến thì lập tức có một người nghiên cứu giới thiệu cho ông ta về tiến độ của wq033. Hơn nữa người này còn nói về chất kháng sinh của loại dược lưu này.
Không thể không nói thiết kế của Viễn Trí Dung ở đây đều vô cùng bí mật, kẻ nào muốn quay chụp về một chút bí mật ở đây hầu như là điều không thể. Đáng tiếc ông ta lại gặp một người Tu Chân, nếu như không phải Diệp Mặc muốn làm sáng tỏ, thì bọn họ cơ bản không có cơ hội tiếp tục nói chuyện.
Năm mới thái độ yêu đời mới! - Chúc các bạn nhiều lý do để vui vẻ năm tới! - Chúc bạn luôn vui vẻ, bình an và hạnh phúc trong năm mới! - Lip.
Đã có 37 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Tuy rằng Diệp Mặc đã từ dưới tầng hầm đi ra, nhưng vẫn không thể không bội phục cách phòng ngự tàn nhẫn của Viễn Trí Dung.
Viễn Trí Dung này chẳng những thành lập cơ sở nghiên cứu dưới mặt đất, hơn nữa còn đang chôn xung quanh cơ sở nghiên cứu bảy tám trái bom.
Diệp Mặc không phải là lần đầu tiên tiếp xúc với bom, hắn vừa thấy số bom này, liền biết đây là Viễn Trí Dung sợ chuyện phiền phức. Một khi xảy ra chuyện gì, y cho bom này phát nổ, cái gì cũng không giữ lại.
Diệp Mặc đem toàn bộ số bom này đào ra, sau đó chôn ở xung quanh biệt thự của Viễn Trí Dung, căn biệt thự xa hoa này, Diệp Mặc đoán phải tốn hơn một tỉ mới xây dựng nên được. Không biết lúc Viễn Trí Dũng ấn nút kích nổ bom, biệt thự của mình bị nổ, y sẽ có tâm trạng gì.
Tuy Diệp Mặc rất muốn chôn vài cái ở phía dưới tòa nhà Viễn Bắc nhưng vừa nghĩ đến sẽ hại chết rất nhiều người vô tội, hắn đành bỏ qua ý tưởng điên cuồng của mình.
Diệp Mặc lắc đầu, hắn vẫn không độc ác lắm, một người độc ác nhất định sẽ không chút ngần ngại lựa chọn chôn vài cái ở phía dưới ba mươi tám tầng của tòa nhà Viễn Trí Dung.
Ba giờ sau, Diệp Mặc rời xa biệt thự của Viễn gia.
La Thanh là người pha rượu của quán rượu Ô Hà Bạn, y quen chị Doanh. Chỉ có điều thời gian y đi làm thường là mười giờ tối đến hai giờ sáng. Mà chị Doanh mặc dù là nhân viên chào hàng của quán Ô Hà Bạn, nhưng thời gian cô ở lại quán rượu cho tới bây giờ cũng không quá mười giờ tối, bình thường trước mười giờ, cô nhất định phải tan ca rồi.
Nhưng hôm nay đã gần 0 giờ sáng rồi mà chị Doanh vẫn ở lại quán rượu, tuy nhiên cô cũng không đi ra ngoài bán rượu mà lo lắng ngồi ở bên cạnh một cái bàn dường như đang chờ ai đó.
- Ây da, đây không phải chị Doanh sao? Sao bây giờ còn chưa tan ca vậy?
Theo một tiếng nói chuyện ngả ngớn, một gã thanh niên hơn hai mươi tuổi đi tới bên bàn Lục Doanh Doanh rồi trực tiếp ngồi xuống. Đi cùng y còn có hai gã thanh niên, tuy nhiên thấy thanh niên này ngồi ở chỗ Lục Doanh Doanh, hai gã thanh niên này lại đổi một cái bàn khác.
Lục Doanh Doanh cau mày nhìn thanh niên này một chút, người này cô đương nhiên có quen biết, không phải một lần làm phiền cô. Tuy nhiên từ trước tới giờ đều không cho y cơ hội, bởi vì mọi hôm không đến mười giờ cô liền tan ca, hôm nay tới 12 giờ rồi mà còn ở nơi này là một điều đặc biệt bất ngờ.
- Mang hai chén Thanh Hoa Thanh Diệp đến đây. Lần này tôi mời.
Thanh niên này vỗ tay gọi.
Lục Doanh Doanh lạnh giọng nói:
- Cố Sùng, tôi không muốn uống rượu với anh, anh nhường một chút.
Tên thanh niên Cố Sùng này cười ha hả:
- Chị Doanh, bây giờ là tôi giúp cô bán hàng nha, cô cứ đối đãi với người giúp cô buôn bán như vậy? Cô xem tôi cố ý chọn rượu Thanh Hoa Thanh Diệp đó.
Lục Doanh Doanh như không nghe thấy gì đứng lên, muốn đổi chỗ khác. Cô biết Cố Sùng, người này coi như là một tiểu bá vương ở đây, tuy nhiên cô biết tiến biết lùi, bình thường rất ít khi đi gây chuyện với y. Biết y thường đến quán rượu sau mười một giờ, cô tan ca tương đối sớm, cho nên cũng rất khó gặp. Nếu là bình thường, chén rượu này cô cũng uống, nhưng là hôm nay trong lòng nàng bực bội, thiết tha muốn chờ Diệp Mặc tới, không có tâm trạng đi lấy lòng Cố Sùng.
- A, anh Cố có lòng tốt mời cô uống rượu, còn giúp cô đẩy mạnh tiêu thụ rượu Thanh Hoa Thanh Diệp, cô không cảm ơn thì thôi, còn dùng loại thái độ này, chị Doanh, cô có ý gì?
Hai gã thanh niên vừa đi cùng Cố Sùng đã cản đường của Lục Doanh Doanh.
Sắc mặt Cố Sùng trầm xuống, bình thường lúc gặp người phụ nữ này, đùa giỡn cô một chút, cô cũng không dám nói gì, hôm nay cô uống nhầm thuốc sao?
Lục Doanh Doanh sớm đã bị Cố Sùng liệt vào một trong những cô gái có thể lên giường rồi, tuy rằng Lục Doanh Doanh không là đại mỹ nữ gì, nhưng cũng không tính là xấu, chủ yếu nhất là hai đại hung khí trước ngực nàng làm cho người ta nhìn liền ngứa ngáy khó nhịn.
Chỉ có điều Cố Sùng rất ít tới quán rượu này trước mười giờ đêm mà thôi, nhiều khi y đã quên người phụ nữ này, bởi vì Cố Sùng y không thiếu nhất chính là nữ nhân. Hôm nay lúc y phát hiện cô gái này còn ở lại, lập tức có chút khó nhịn. Đối với y mà nói, đừng nói là cô gái bán rượu, cho dù là danh môn khuê tú, y muốn lên thì lên. Hơn nữa đôi khi chơi đùa loại gái bán rượu này cũng là một loại kích thích.
Sắc mặt Lục Doanh Doanh có chút khó coi, cô biết cách làm vừa rồi của cô có chút không thỏa đáng. Ở trong này sự tồn tại của cô như thịt cá, chỉ vì muốn gặp một người nhận biết rượu Thanh Hoa Thanh Diệp, tâm tình kích động, cho nên mới không chú ý thái độ và lời nói của mình.
- Rất xin lỗi, Cố thiếu gia, vừa rồi là tâm trạng tôi không tốt, tôi xin lỗi, chén rượu này tôi mời.
Nói xong Lục Doanh Doanh bưng lên trên bàn một ly rượu Thanh Hoa Thanh Diệp, một hơi uống cạn.
Cố Sùng cười ha hả
- Đây không phải là được rồi ư, tuy nhiên…
Nói tới đây, Cố Sùng không nói tiếp, mà là nhìn về phía hai gã người hầu.
Hai gã thanh niên ngăn Lục Doanh Doanh lại giơ ngón tay cái lên nói:
- Chị Doanh thật là hiểu chuyện, nhưng hôm nay chị Doanh khiến anh Cố của chúng tôi tức giận. Tuy rằng anh Cố đại nhân đại lượng không so đo với cô, nhưng mà chị Doanh cũng cần tỏ chút thành ý chứ.
- Các anh còn muốn thế nào?
Lục Doanh Doanh sắc mặt không thay đổi, ở quán rượu loại chuyện này nhiều lắm, vừa rồi nhận sai là muốn cho Cố bá vương này chút mặt mũi, nếu y còn được voi đòi tiên, Lục Doanh Doanh cô cho dù như thế nào cũng không thể tiếp tục nhượng bộ. Loại người như thế, cô càng nhượng bộ, bọn họ lại càng làm tới.
- Chúng tôi muốn thế nào? Chị Doanh nói xem. Anh Cố có chút chú ý chị Doanh, cho nên, đêm nay chị Doanh hãy chăm sóc anh Cố đi, về sau việc kinh doanh của chị Doanh còn có anh Cố giúp đỡ.
Một gã thanh niên giọng điệu kì quái nói.
Lục Doanh Doanh biến sắc, lập tức nói:
- Nằm mơ.
Cố Sùng hừ lạnh một tiếng
- Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt…
Cố Sùng vừa dứt lời, một gã thanh niên đưa tay muốn tát cô một cái. Lục Doanh Doanh thường uống rượu Thanh Hoa Thanh Diệp, mặc dù không có tu luyện qua nhưng động tác cũng rất nhanh nhẹn.
Thanh niên này còn chưa kịp đánh tới, cô liền theo bản năng đưa tay ra chặn.
Chỉ là sức của nàng sao có thể bì với thanh niên kia, vẫn bị đánh ngã như cũ, ngã ngồi lên chiếc ghế đối diện.
Trong lòng người pha chế rượu La Thanh lo lắng, nhưng y biết Cố Sùng không phải là người y có thể đắc tội.
La Thanh cẩn thận lấy điện thoại di động ra, định gọi báo cảnh sát. Nhưng điện thoại còn chưa kịp kết nối đã bị một bàn tay giữ lại.
- Ông chủ!
La Thanh không nghĩ tới giữ tay y lại là ông chủ quán rượu.
- La Thanh, tôi biết suy nghĩ của anh, tuy nhiên Cố Sùng không phải người tôi và anh có thể đắc tội.
- Nếu hôm nay anh báo cảnh sát, Cố Sùng vẫn sẽ không sao, nhưng anh thì thảm rồi, tôi cũng sẽ bị liên lụy.
- Ôi, chỉ có thể trách Doanh Doanh hôm nay vận khí không tốt. Hơn nữa, đi lại ở hộp đêm này thì sớm muộn gì cũng có ngày này.
Người trung niên giữ tay La Thanh thở dài nói.
Mặc dù là mười hai giờ khuya rồi, nhưng người đến uống rượu vẫn còn không ít, chủ yếu là bởi vì quán rượu Ô Hà Bạn là quán rượu lớn nhất gần đây, hơn nữa rượu nơi này vô cùng đầy đủ.
Cho dù người đến uống rượu cũng không ít, cũng có thật nhiều người nhìn thấy cảnh tượng bên này, nhưng không có một người đi lên nói nửa câu.
Trong mắt Lục Doanh Doanh hiện lên một tia tuyệt vọng, nàng nhìn nhìn Cố Sùng, đột nhiên nói:
- Cố thiếu gia, tôi đồng ý yêu cầu của anh, chỉ có điều anh cho tôi thời gian 1 đêm, tối nay tôi phải gặp một người bạn, ngày mai tôi tình nguyện theo anh.
Cố Sùng cười ha hả
- Tuy rằng cô không phải là trinh nữ thanh xuân gì, tuy nhiên muốn xếp tôi lên giường với cô sau người khác, tuyệt đối không khả năng. Cô muốn lên giường cùng người khác cũng được nhưng phải sau tôi.
- Anh tên Cố Sùng?
Một thanh âm thản nhiên vang lên bên tai mấy người.
Trong mắt Lục Doanh Doanh hiện lên một tia hưng phấn, cô thật không có nghĩ mình sẽ được cứu, mà người này lại chính là người mấy giờ trước nói biết Thanh Hoa Thanh Diệp. Cô đến bây giờ còn ở chỗ này chính là vì chờ hắn.
- Anh cuối cùng cũng tới rồi?
Trong lòng Lục Doanh Doanh như có thiên ngôn vạn ngữ, lần này bất kể như thế nào cũng không thể để người thanh niên trước mắt này rời khỏi. Về phần chuyện bị Cố Sùng ức hiếp, cô đã sớm quên mất rồi.
Cố Sùng đánh giá trên dưới một chút, đi tới chỗ Diệp Mặc, sau đó khinh thường nói:
- Đây là người cô muốn đợi? Là người tối nay cô muốn lên giường cùng?
Lúc này Lục Doanh Doanh mới nhớ tới chuyện của mình còn chưa giải quyết xong, sắc mặt lập tức trở nên khó coi. Cô không biết Diệp Mặc có phải là người mình muốn tìm hay không, nếu không phải người mình muốn tìm, như vậy cuối cùng người bị hại cũng chỉ là hắn mà thôi.
Diệp Mặc tuy rằng không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng nhìn tình trạng của Lục Doanh Doanh, còn có khách uống rượu ở xa xa, cùng với ba người ngăn Lục Doanh Doanh lại, hắn liền đoán được tám chín phần rồi.
Diệp Mặc không trả lời Cố Sùng, mà nói với Lục Doanh Doanh:
- Cô không phải phải tìm tôi có việc sao? Đi thôi.
Lục Doanh Doanh nhìn nhìn ba người Cố Sùng, cắn chặt răng đứng lên. Làm cho nàng kỳ quái là, hai người kia không ngờ lại không hề ngăn cô lại.
- Chúng ta đi mau.
Lục Doanh Doanh vừa thấy hai người này không ngăn lại cô, lập tức liền giữ chặt Diệp Mặc muốn nhanh nhanh rời khỏi.
Diệp Mặc khẽ mỉm cười
- Được rồi, chúng ta đi trước.
Hai người Diệp Mặc và Lục Doanh Doanh đi ra cửa chính quán rượu, Cố Sùng và hai gã người hầu mới có phản ứng, bọn họ cảm giác như vừa rồi thân thể bị khống chế, lần sơ suất này khiến cho Lục Doanh Doanh đi mất.
- Đuổi theo mau.
Cố Sùng tuy rằng không biết vừa rồi là xảy ra chuyện gì, nhưng y tuyệt đối sẽ không để cho miếng ngon đến miệng còn rớt ra ngoài. Hơn nữa y vốn chính là đi tìm kích thích, nào sẽ buông tha loại chuyện kích thích này.
- Bọn họ đuổi theo, chúng ta mau chạy.
Lục Doanh Doanh biến sắc, kéo Diệp Mặc chạy trốn.
Diệp Mặc gật gật đầu, chỉ có điều sắc mặt Lục Doanh Doanh rất nhanh liền đại biến, cô phát hiện dưới sự lôi kéo của cô Diệp Mặc chạy cũng không nhanh, hai người chỉ vừa chạy không đến 1000m, ngay tại một chỗ bóng cây hẻo lánh bị ba người Cố Sùng ngăn lại.
Lục Doanh Doanh thật vất vả tìm được người hiểu Thanh Hoa Thanh Diệp như Diệp Mặc này, đương nhiên sẽ không bỏ qua như vậy, làm cho cô bỏ lại Diệp Mặc, cô thật sự cũng không cam lòng.
- Chạy đi, tiếp tục chạy đi!
Ba người Cố Sùng ngăn Diệp Mặc và Lục Doanh Doanh lại, lạnh lùng châm chọc nói ! ! !
Nhớ thank nhé!
Last edited by Gấu Vương; 11-02-2013 at 11:22 PM.
Đã có 34 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Đầu óc Lục Doanh Doanh rất nhanh chuyển, cô còn đang suy nghĩ dùng cách gì có thể khiến cho Cố Sùng tha cho cô một lần, lại phát hiện người thanh niên cô lôi theo đã tới trước mặt Cố Sùng.
- Tôi vốn không định chạy, chỉ không muốn đánh nhau trong quán rượu thôi.
Diệp Mặc lạnh nhạt nói.
Hắn nói thật, hắn tới nơi này vốn chính là vì chuyện dược phẩm Lạc Nguyệt đến Viễn gia tìm phiền phức. Hắn không muốn chưa động thủ đã bị Viễn gia phát hiện. Có thể khẳng định hiện tại Viễn gia đã biết sự tồn tại của hắn rồi, bởi vì Lưu Xà có người Viễn gia.
Nếu động thủ ở quán rượu, nhất định sẽ bị người khác chú ý, cho nên Diệp Mặc mang theo ba người Cố Sùng tới nơi hẻo lánh này.
Cố Sùng mới mỉm cười một cái, liền lập tức dừng lại vẻ tươi cười, y phát hiện người thanh niên trước mắt này không phải chỉ biết nói mà thôi. Lời của hắn vừa nói xong, thì đã động thủ rồi, thậm chí hắn đánh xong, mình mới có phản ứng
Bốp… bốp…
Sau mấy cái tát, lại đến vài phát đạp, hai tùy tùng của y gần như không có chút chống cự bị người này đánh ngã xuống đất. Thậm chí ngay cả một tiếng van xin cũng không phát ra được, thứ duy nhất có thể nghe được chính là tiếng xương cốt gãy. Mà cho dù là có tiếng gãy xương mà y vẫn không nghe thấy thủ hạ kêu một tiếng.
- Mày...
Cố Sùng lúc này mới bắt đầu thấy có chút không ổn, hai người tùy tùng của y, ngay cả năng lực trả đòn cũng không có, đã bị đánh không biết sống chết. Mà y vừa mới phản ứng.
Diệp Mặc giơ tay đến trước mặt Cố Sùng, chậm rãi tát một cái.
Bốp...
Giống như đánh ruồi bọ bình thường, Cố Sùng bị đánh ra xa đến mấy mét, phun ra một ngụm máu, nằm trên mặt đất hoảng sợ nhìn Diệp Mặc đang đi tới.
- Anh rể của tao là Phó cục trưởng thành phố Hà Phong, mày không thể đụng đến tao...
Chỉ có điều Cố Sùng còn chưa dứt lời, Diệp Mặc lại tiến lên tát một cái. Răng của Cố Sùng lại rơi xuống mấy cái, lúc này y đã hiểu dựa vào anh rể mình dường như cũng không có tác dụng. Hơn nữa vừa rồi hai người tùy tùng của y bị đánh ngất xỉu trên mặt đất, bây giờ còn chưa tỉnh lại, không biết là sống hay chết.
Nếu chẳng may thằng cha không biết trời cao đất rộng này giết ba người bọn y... Nghĩ đến đây Cố Sùng rùng mình một cái, nếu y bị giết rồi, cho dù là chị sẽ trả thù người này như thế nào mình cũng đã không sống được rồi.
- Đừng đánh tôi, tôi có thể cho anh rất nhiều tiền... Tôi có thể cho anh trở thành quan lớn của Hà Phong...
Cố Sùng nghĩ hết mọi phương pháp để ngăn cản Diệp Mặc đánh hắn.
Chẳng qua sau khi y nói đến có thể cho người đang đánh mình trở thành quan lớn, không ngờ người này lại dừng tay. Ồ, chắc chắn là nói trúng tim đen rồi.
Diệp Mặc thu chân đang muốn đá Cố Sùng, trong lòng có chút nghi hoặc. Hắn nhìn Cố Sùng lạnh lùng nói:
- Anh rể mày chỉ là một cục trưởng thôi, mà còn là phó, mày dựa vào cái gì để cho ta thành quan lớn của Hà Phong?
Cố Sùng thở phào một cái, tuy rằng đã bị đánh đập không nhẹ, tuy nhiên nếu đây đánh trúng điểm yếu của người này thì tốt rồi, chỉ sợ hắn không đồng ý, chỉ cần đồng ý mình liền có cách chỉnh hắn. Nghĩ đến đây, ánh mắt Cố Sùng vừa chuyển, liền nghĩ cách lừa dối Diệp Mặc.
Rắc rắc
Cố Sùng sao có thể so sánh với Diệp Mặc đây, hắn vừa liếc qua liền biết Cố Sùng này đang đang nghĩ biện pháp, nói cũng lười, liền trực tiếp tiến lên lại đá xuống một cước. Cánh tay Cố Sùng bị đá gãy mất một bên.
Cố Sùng sợ tới mức hồn bay phách lạc, y đã biết người trước mắt này thật sự có gan giết y. Y hối không kịp, cũng không dám làm loạn nữa, vội vàng nói:
- Tôi thật sự có cách cho anh trở thành quan lớn, trong tay của tôi có đầy nhược điểm của chủ tịch thành phố Ngưu Chính Mãn, một khi anh dùng cái chuôi này uy hiếp chủ tịch thành phố Ngưu, ông ta nhất định sẽ đồng ý yêu cầu của anh.
Diệp Mặc giật mình, chủ tịch thành phố Ngưu? Chính là người mình nhìn thấy ở Viễn gia kia sao? Chỉ bằng người như Cố Sùng sao có thể lấy được nhược điểm của y? Nghĩ đến đây Diệp Mặc hừ lạnh một tiếng,
- Mày cho là mày là ai? Mày làm sao mà lấy được nhược điểm của họ Ngưu kia?
Dường như thấy được Diệp Mặc do dự, Cố Sùng vội vàng nói:
- Đại ca, tôi thực sự có nhược điểm của y, những tài liệu này là tôi lấy được từ nhà anh rể. Anh rể tôi vẫn trợ giúp chủ tịch thành phố Ngưu làm việc, hắn mỗi lần làm xong sự tình đều đã lưu lại một chút chứng cớ để bên trong laptop của mình. Có một lần tôi đến nhà anh rể, vô tình phát hiện mấy thứ này trên máy vi tính, tôi liền vụng trộm đã copy. Chỉ cần đại ca tha cho tôi một mạng, tôi nhất định sẽ đem mấy thứ này giao cho đại ca.
Bí mật của chủ tịch thành phố bị một Phó cục trưởng nắm trong tay, hơn nữa còn tới tay cậu em vợ này nữa. Bởi vậy có thể thấy được bên trong cũng không phải cũng không phải đồ vật đặc biệt quan trọng gì.
Cố Sùng lại nghĩ đến hai tên tùy tùng bị Diệp Mặc giết, hiện tại y chỉ một lòng muốn Diệp Mặc tha mạng cho y mà thôi, làm sao còn có thể kiêng dè đến những vật khác. Thấy Diệp Mặc dường như còn đang hoài nghi, y lập tức bổ sung:
- Bởi vì tôi biết anh rể của tôi có một laptop không mang ra ngoài cũng không nối mạng, hơn nữa mỗi lần dùng xong sẽ khóa máy. Điều này cho thấy máy tính chắc chắn có bí mật, cho nên có một lần tôi thừa dịp anh rể đi WC liền vào phòng của hắn, sau đó copy vài tập văn kiện bên trong laptop ra.
Diệp Mặc cười lạnh một tiếng, lại một cước đá vào cái tay gãy của Cố Sùng, không để ý tới Cố Sùng đang gào khóc, nói:
- Mày ánh mắt mập mờ, rõ ràng đang nói láo, đừng trách ta không cho màycơ hội. Là chính mày không nắm giữ tốt cơ hội, bây giờ ta sẽ đưa mày lên đường.
Nói xong Diệp Mặc giơ chân lên cho Cố Sùng một phát nữa.
Cố Sùng tận mắt nhìn thấy Diệp Mặc một cước đạp chết hai tùy tùng của mình, ít nhất cũng là y cho rằng hai tùy tùng đã bị chết. Làm sao còn dám để Diệp Mặc dùng chân đá lên mình, khẩn trương kêu lên:
- Đại ca, tôi nói ạ, là chị tôi bảo tôi copy đấy. Chị tôi muốn li hôn với anh rể, nên muốn nắm nhược điểm của hắn, kết quả cô thừa dịp anh rể đi WC, bảo tôi vào phòng làm việc của anh rể copy ra. Đại ca, lần này tôi nói đều là sự thật, không hề có nửa câu nói dối.
Lục Doanh Doanh ở một bên đã hoàn toàn ngây ngốc, cô không nghĩ đến người trẻ tuổi biết cỏ Thanh Hoa Thanh Diệp này thật lợi hại, chỉ mấy cước mà đã đá ngã hai người tùy tùng của Cố Sùng. Càng làm cho Lục Doanh Doanh khinh sợ chính là người này rất tàn nhẫn, hắn có giết người thật không, hai người kia đến bây giờ vẫn không hề nhúc nhích.
Diệp Mặc bỗng nhiên lạnh lùng cười, cũng không nói chuyện, trong tay hắn không biết khi nào có một thanh đoản đao. Ánh trăng xuyên qua kẽ lá rọi xuống, ánh đao trở nên âm u lạnh lẽo.
Cố Sùng làm sao có thể nghĩ tới Diệp Mặc muốn giết người căn bản cũng không cần đao, hắn tưởng Diệp Mặc muốn diệt khẩu. Lại khàn khàn kêu lên:
- Đại ca, chứng cớ của tôi còn chưa đưa cho anh, anh không nên nha. Cái chứng cớ kia không phải là của anh rể tôi, mà là của chủ tịch thành phố Ngưu Chính Mãn đó. Mặt trên có bản ghi chép ông ta tham ô nhận hối lộ rất nhiều năm, còn có bản ghi chép ông ta làm chuyện xấu.
Thấy Diệp Mặc không hề có động tác gì, Cố Sùng vội vàng nói tiếp:
- Một năm trước, đập chứa nước Huyện Tây Đồng bởi vì công trình bã đậu, bị mưa làm vỡ đê, kết quả ngập mấy thôn, chính là Ngưu Chính Mãn làm.
- Đập chứa nước huyện Tây Đồng bị vỡ đê?
Diệp Mặc lập tức nhớ tới Thi Tu, thời gian trước hắn gặp Thi Tu tại Yến Kinh. Thi Tu không phải y nói là y trong nước lũ cứu người, còn có cứu được tài sản, lập được công lao động hay sao? Chẳng lẽ chính là lần đập chứa nước này vỡ đê?
- Nói tiếp.
Dính đến Thi Tu, Diệp Mặc lại có một ít hứng thú với chuyện này.
Thấy Diệp Mặc cuối cùng cũng có một tí hứng thú, Cố Sùng vội vàng nói tiếp:
- Chủ tịch huyện Tô Hằng của huyện Tây Đồng là người rất quyết đoán, lúc ông ấy mới đến huyện Tây Đồng, liền quyết định đưa Tây Đồng trở thành một du lịch thắng địa. Sau này ông ta giống như thông qua quan hệ từ phía trên cho sáu mươi triệu tiền công trình, mục đích chính là vì tạo ra một đập chứa nước bình thường của Tây Đồng, còn có để các cư dân ở hạ lưu đập chứa nước di chuyển đi.
- Khoản tiền này bởi vì phải đi qua thành phố, chính chủ tịch thành phố Ngưu Chính Mãn đem khoản tiền đó rút ra năm mươi triệu, chỉ có điều trước khi đẩy xuống mấy triệu, còn phái người đi đốc thúc xây dựng cải tạo đập chứa nước Tây Đồng. Mà vừa vặn lúc đó, Tô Hằng không ngờ vì bệnh nặng phải vào bệnh viện, cho nên việc xây dựng cải tạo đập chứa nước liền đã rơi vào Chủ tịch huyện khác và người chủ tịch thành phố Ngưu phái đi.
Lúc Cố Sùng nói những lời này, không ngờ nói rõ ràng, không có chút dấu hiệu nào của việc bị đánh rụng răng.
Nhìn thấy Diệp Mặc đang chú ý nghe lời của y, Cố Sùng lại ra sức nói:
- Chủ tịch thành phố Ngưu lại mang tiền đi Mĩ khảo sát, nghe nói lúc lão ta đi còn dẫn theo một cao thủ đổ thuật. Không ngờ lão ta ở Las Vegas thua hết sạch tiền.
Cố Sùng nói tới đây, Diệp Mặc đã hiểu ra. Xem ra Ngưu Chính Mãn dẫn theo một cao thủ đổ thuật muốn đi Las Vegas kiếm chút ít, kết quả không có kiếm được, còn mất cả tiền vốn. Công trình hồ chứa nước đúng ra phải mấy chục triệu mới có thể xây dựng lại thành ra xây dựng bằng mấy triệu, khó trách là một công trình bã đậu.
- Bởi vì đập chứa nước Tây Đồng không đủ kinh phí để xây dựng cải tạo, kết quả chỉ có thể hoàn thành qua loa. Đợi lúc Tô Hằng xuất viện, còn không đợi ông ta tỉ mỉ kiểm tra chất lượng đập chứa nước Tây Đồng, đã có mưa bão lớn. Kết quả đập chứa nước Tây Đồng vừa làm xong, bị nước lũ tấn công, lập tức liền sụp đổ. Ngưu Chính Mãn đem chuyện này toàn bộ đổ lên đầu Tô Hằng, còn có trợ thủ mà ông ta phái đi. Sau này Tô Hằng và người chủ tịch thành phố Ngưu phái đi đang trong quá trình thẩm tra cùng lúc uống thuốc độc tự sát.
Cố Sùng sau khi kể xong, cẩn thận nhìn Diệp Mặc, y không biết tin tức này có thể bảo vệ cái mạng nhỏ của y hay không.
Trong lòng Diệp Mặc cười lạnh, uống thuốc độc tự sát? Tô Hằng biết mình bị oan uổng, tuyệt đối sẽ không uống thuốc độc tự sát. Hơn nữa thời gian Tô Hằng nhập viện cũng thật trùng hợp, lúc này tiền xây dựng cải tạo đập chứa nước vừa mới đến, y liền nhập bệnh. Chuyện lớn như vậy, Ngưu Chính Mãn không ngờ có thể cẩn thận che dấu, xem ra này Ngưu Chính Mãn cũng là một người tài nha.
Tuy rằng Diệp Mặc chưa từng đi Las Vegas, nhưng hắn khẳng định nơi đó không dễ kiếm tiền như vậy. Cho dù là người rất khôn khéo, rất cẩn thận cũng có điểm yếu, điểm yếu của Ngưu Chính Mãn này chính là đánh bạc
Chủ tịch thành phố Ngưu này quả nhiên rất trâu.
Nhớ thank nhé!
Last edited by Gấu Vương; 11-02-2013 at 11:23 PM.
Đã có 29 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Thấy Diệp Mặc trầm ngâm không nói gì, Cố Sùng vội vàng nói lấy lòng:
- Chuyện ngộ độc thức ăn năm năm trước ở Viễn Bắc lầu đã hại chết bốn mươi ba người dân công cũng là chủ tịch thành phố Ngưu áp chế, lúc đó gã vẫn còn là một phó chủ tịch thành phố.
Đã hại chết hơn bốn mươi người, chuyện này cũng có thể áp chế nổi ư? Giới truyền thông và báo chí bây giờ phát triển vậy mà vẫn ém nhẹm được sự kiện đó ngay trong thành thị này, quả thật tay này không phải hạng tầm thường. Việc giết người đó và việc giết người tại ẩn môn là không giống nhau. Trong ẩn môn, người chết nhiều nhưng chính phủ không quan tâm.
Nhưng Diệp Mặc lại không ngờ có xảy ra chuyện ngộ độc thức ăn gây tử vong tại Viễn Bắc lầu.
Cố Sùng lại nói tiếp:
- Những nạn nhân này đều là những kẻ lang thang và một số người vô gia cư mà Viễn gia đã đem về. Thế nên, tuy chuyện có xảy ra nhưng lại ảnh hưởng không lớn, thậm chí có nhiều người còn chưa nghe thấy bao giờ.
Diệp Mặc giật mình, thì ra đều là những người không có nhà, thậm chí chết đi cũng chẳng ai để ý, khó trách sự việc này lại được che giấu một cách đơn giản như thế. Nói không chừng, có rất nhiều người vốn dĩ không biết chuyện này.
Không đúng, Viễn gia đã kiến tạo Viễn Bắc lầu gồm bốn mươi mấy con người chắc chắn không đủ, hơn nữa, Viễn gia nếu muốn tìm công nhân thì cũng không cần thiết phải tìm những kẻ lang thang và vô gia cư không biết chuyên môn này!
Cơ sở chế thuốc ngầm của Viễn gia? Diệp Mặc lập tức hiểu ra. Viễn gia tìm những người này về là để kiến tạo Viễn Bắc lầu, cũng là để đào móc và xây dựng một cơ sở bào chế thuốc ngầm. Sau khi cơ sở này được hoàn thành thì Viễn gia đã thủ tiêu hết họ. Đây đúng là cách thường thấy của đế vương cổ đại nhằm che giấu vết tích, Viễn gia dùng cách đó để đối phó với họ thì thật độc ác.
- Anh rể anh sao lại biết được mấy việc này?
Diệp Mặc liền hỏi.
Cố Sùng không chần chừ liền đáp:
- Anh rể tôi khi đó là thư ký của chủ tịch thành phố Ngưu, chỉ là năm nay mới bị điều tới thành phố làm … Phó cục trưởng.
Thì ra là thế, Diệp Mặc gật đầu, khó trách việc gì của Ngưu Chính Mãn, anh rể của Cố Sùng đều biết.
- Hãy lấy đồ đó đem ra đây cho tôi. Cái mạng của anh giữ được rồi đó.
Diệp Mặc nói. Những thứ này đối với hắn sẽ chẳng có tác dụng gì, nhưng hắn có thể giao cho Thi Tu để anh ta làm vốn liếng.
- Đúng, đúng đại ca, hai người này của tôi…
Dù biết tính mạng của mình đã không sao nhưng Cố Sùng vẫn run rẩy đáp lại. Nhưng khi nhìn thấy hai tên người hầu bị Diệp Mặc đá chết, gã không lạc quan nổi nữa.
Diệp Mặc thản nhiên nói:
- Bọn chúng chưa chết được đâu, đợi lát nữa anh về, đi tiểu lên mặt chúng thì lại tỉnh ngay thôi.
Cố Sùng biết ý của Diệp Mặc là té một ít nước lên mặt chúng là được nhưng gã vẫn như cũ, không dám phản bác gì. Y sợ nếu chẳng may chọc giận Diệp Mặc thì xong đời. Nhưng gã đã thoải mái hơn nhiều. Dù sao cũng không chết người, một khi án mạng xảy ra, bị đồn ra ngoài thì rất ầm ĩ, đối với gã chẳng có ích lợi gì. Bởi vì, gã đã tiết lộ ra một bí mật vô cùng quan trọng.
…
Nơi ở của Cố Sùng cũng không xa, sau hai mươi phút, Diệp Mặc cùng với Lục Doanh Doanh cầm về một thẻ nhớ từ chỗ của Cố Sùng. Sau khi xác nhận được tư liệu mà Cố Sùng đã nói, Diệp Mặc mới không để ý tới gã nữa và cùng Lục Doanh Doanh nhanh chóng bỏ đi. Còn tay của Cố Sùng, hắn cũng không giúp gã điều trị.
Diệp Mặc tin tưởng Cố Sùng không dám đem việc này tiết lộ ra ngoài. Gã không phải đồ ngốc, vật này đã mất rồi, ngộ nhỡ bị lộ thì đối với gã và anh rể gã chẳng có bất cứ lợi ích nào. Chẳng qua lúc tính mạng bị uy hiếp gã mới đem vật này ra, nếu là lúc khác, Diệp Mặc khẳng định Cố Sùng sẽ không đưa nó ra.
- Đi vào nhà tôi nói chuyện đi!
Lục Doanh Doanh có chút kỳ vọng nhìn Diệp Mặc. Cô đương nhiên cũng nhìn ra mấy vấn đề này, không lo lắng Cố Sùng sẽ ra sao.
- Được!
Diệp Mặc cũng muốn biết thanh hoa thanh diệp thảo của Lục Doanh Doanh nhiều như vậy là ở đâu mà có? Nếu thực sự có nhiều thanh hoa thanh diệp thảo như vậy, hắn chẳng cần lo lắng đến vấn đề tu luyện nữa.
Không nói Trúc Cơ, tu luyện tới luyện khí hậu kỳ chắc chắn là không có vấn đề gì. Thậm chí Diệp Mặc còn nghi ngờ Lục Doanh Doanh chính là một người rất tinh thông loại linh thảo này.
…
Chỗ của Lục Doanh Doanh cách quán rượu không phải quá xa, có thể là vì để tiện đi làm tại quán rượu mà cô đã thuê một gian phòng có một phòng ngủ, phòng khách ở ngay gần đó.
Đây là một khu cư xá hơi cũ kỹ. Khi Diệp Mặc và Lục Doanh Doanh trở về, ngoài việc thấy một ông lão đang mệt mỏi buồn ngủ ra, trong khu này chẳng những không thấy một ai mà đèn trên đường cũng nhạt mờ, ảm đạm.
Lục Doanh Doanh ở tầng ba. Sau khi Diệp Mặc theo cô vào phòng, hắn phát hiện thấy ánh sáng nơi này rất kém. Hơn nữa, may mà ở tầng ba, nếu ở tầng một hoặc tầng hai thì nói không chừng sẽ có cả mùi ẩm mốc nữa.
Diệp Mặc sau khi ngồi xuống trong phòng khách thì Lục Doanh Doanh rót một cốc nước mời hắn. Diệp Mặc vừa thấy liền biết được trong cốc đồ uống này có cả thanh hoa thanh diệp thảo. Đồng thời, Diệp Mặc đã nhìn thấy một bó thanh hoa thanh diệp thảo đã được phơi khô trong góc phòng, chỉ đáng tiếc là loại thanh hoa thanh diệp thảo này với hắn chẳng có tác dụng gì, bởi vì ngay cả một đóa hoa cũng chưa nở.
Mặc dù có chút thất vọng nhưng Diệp Mặc không lên tiếng. Hắn biết Lục Doanh Doanh dẫn hắn tới đây nhất định là vì chuyện của loài cỏ 'Thanh Hoa Thanh Diệp này. Hắn không cần nói, Diệp Doanh Doanh cũng sẽ nói thôi.
Quả nhiên Lục Doanh Doanh cũng rót một cốc cho mình và ngồi đối diện với Diệp Mặc. Cô nhìn chằm chằm Diệp Mặc hồi lâu rồi mới run run nói:
- Anh biết thanh hoa thanh diệp thảo là một loại thảo dược, vậy xin hỏi, anh có phải là một người tu luyện không?
Diệp Mặc giật mình, nói người tu luyện là rất chung chung. Tu luyện cổ võ cũng là người tu luyện, tu chân cũng là người tu luyện. Khi Lục Doanh Doanh đã hỏi thế chứng tỏ cô cũng chẳng hiểu gì về người tu luyện cả.
Lúc này, Diệp Mặc không giải thích về sự khác biệt giữa chúng mà gật đầu nói:
- Đúng vậy, tôi chính là người tu luyện.
Lục Doanh Doanh nghe xong câu trả lời của Diệp Mặc thì tay run run, suýt chút nữa thì làm rơi đồ uống trong tay. Cô đột nhiên đứng lên đến quỳ trước mặt Diệp Mặc.
Diệp Mặc nhíu mày lạnh lùng nói:
- Có gì cứ ngồi xuống rồi từ từ nói. Vừa lúc có việc tôi muốn hỏi cô. Nếu cô còn tiếp tục quỳ như vậy thì thực xin lỗi, tôi sẽ đi đấy.
Lục Doanh Doanh lập tức đứng lên, cô vội ngồi xuống rồi dụi dụi mắt, sửa sang lại một chút, sau mới lên tiếng:
- Nhà tôi vốn dĩ ở một vùng nông thôn hẻo lánh, cha mẹ tôi mất sớm, tôi sống cùng với em trai và ông nội. Ông nội tôi là một thầy lang trung y nhưng thực ra y thuật của ông là được cao nhân truyền thụ lại cho phương thuốc và phương pháp gây trồng dược liệu mà thôi.
Phương pháp gây trồng dược liệu ư? Diệp Mặc liền nghĩ ngay tới thanh hoa thanh diệp thảo. Nhưng loại cỏ này cần phải được nuôi dưỡng từ nguyên khí trời đất, hoặc là linh khí, nếu không thì không có cách nào nuôi sống được. Cho dù là cỏ thanh hoa thanh diệp hoang dại cũng phải được nuôi dưỡng từ nguyên khí thiên địa mới có thể sống được. Tuy hắn chưa nhìn thấy thanh hoa thanh diệp thảo nhưng nếu Lục Doanh Doanh có thể gây trồng được thì thật tài tình.
Chẳng lẽ, tổ tiên của Lục Doanh Doanh thật sự trồng được thanh hoa thanh diệp thảo ư?
Không để ý tới suy nghĩ của Diệp Mặc, Lục Doanh Doanh nói tiếp:
- Loại dược phẩm này chính là “bảo tâm dược tề” mà “bảo tâm dược tề” phải cần hơn mười loại dược liệu. Cách bào chế khá phức tạp. Thanh hoa thanh diệp thảo chính là một trong các loại dược liệu chủ yếu đó. Bốn năm trước, có hai gã đàn ông, một ngoài năm mươi, một ngoài bốn mươi đã tìm tới ông nội tôi muốn mua loại dược phẩm này. Ông tôi lúc đó đương nhiên từ chối, không ngờ hai gã này phát khùng, chúng giết ông tôi, giết em trai tôi, lại còn cướp đi phương thuốc bảo tâm dược tề mà tổ tiên tôi đã để lại.
Diệp Mặc thở dài, nhưng không nói xen vào. Giờ có vẻ Lục Doanh Doanh đang rất đau khổ.
Lục Doanh Doanh lại cắn răng nói tiếp:
- Nhờ tiếng sủa của một con chó mà người trong thôn biết được, sau đó hai gã kia sợ bỏ chạy mất. Lúc tôi về thì ông nội đang hấp hối. Lúc sắp mất, ông nói cho tôi biết diện mạo của hai gã đó. Ông còn dặn tôi rằng, người nào có thể tìm thấy và nhận thức được thanh hoa thanh diệp thảo mới có thể tìm người đó làm chủ. Nếu không tìm được người như vậy thì tôi nhất định không được báo thù. Còn về phần mấy kẻ đã cướp được phương thuốc dược tề đó lại không ngờ tên dược liệu chủ yếu - thanh hoa thanh diệp thảo lại không được viết vào. Tuy thiếu loại dược liệu này nhưng dược phẩm đó vẫn có thể chữa bệnh được, chỉ có điều hiệu quả không cao lắm.
- Vì sao nhất định phải là người nhận thức được thanh hoa thanh diệp thảo?
Diệp Mặc theo bản năng hỏi lại.
Mặt Lục Doanh Doanh dần bình tĩnh lại, cô đáp:
- Bởi vì người truyền lại phương thuốc đó cho ông nội tôi là một người tu luyện. Người ấy đã nói, chỉ có người tu luyện mới nhận thức được thanh hoa thanh diệp thảo. Thế nên, người ấy đã truyền cho ông nội tôi cách làm thế nào mới nuôi trồng được loại dược liệu này. Tôi ban đầu còn không biết vì sao ông nội không cho tôi báo thù nhưng sau này tôi cũng hiểu ra.
Nói tới đây, Lục Doanh Doanh liếc nhìn Diệp Mặc rồi nói tiếp:
- Ba năm trước, tập đoàn dược Viễn Bắc đã vội vã tung ra thị trường “cửu an tâm khẩu phục dịch”. Sản phẩm này đã trở thành dược phẩm đầu tay của Viễn gia. Thì ra kẻ đã cướp phương thuốc gia truyền nhà tôi chính là người của Viễn gia, chỉ có điều họ đã đổi tên thành “Cửu tâm an phục dịch”. Tôi lựa chọn ở lại Hà Phong và đẩy mạnh việc tiêu thụ rượu thanh hoa thanh diệp cũng chính là để tìm kiếm người biết thanh hoa thanh diệp thảo kia. Còn một lý do nữa là, tôi muốn giết chết Viễn Trí Dung của nhà họ Viễn.
- Nhưng ba năm qua, tôi chưa tìm được bất kỳ người nào biết về thanh hoa thanh diệp thảo, cũng chẳng tìm được cơ hội nào giết chết Viễn Chí Dung. Trong lúc tuyệt vọng đó, tôi đã gặp anh. Vì anh hiểu thanh hoa thanh diệp thảo như lời ông nội nói, nếu người tu luyện nào biết về thanh hoa thanh diệp thảo thì tôi sẽ giao cho người ấy phương pháp nuôi trồng thanh hoa thanh diệp thảo, và người ấy sẽ báo thù giúp Lục gia tôi.
Nói xong, Lục Doanh Doanh bước tới một chiếc tủ nhỏ bên cạnh giường và mở nó ra. Từ bên trong cô lấy ra một vật gì đó hình tròn đưa cho Diệp Mặc và nói:
- Đây là thứ để nuôi trồng thanh hoa thanh diệp thảo. Chỉ cần ở nơi không khí mát mẻ, anh đem hạt thanh hoa thanh diệp thảo gieo xuống, sau lấy vòng tròn này đặt bên cạnh thì thanh hoa thanh diệp thảo có thể sống được rồi.
Nhớ thank nhé!
Last edited by Gấu Vương; 11-02-2013 at 11:24 PM.
Đã có 33 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
- Trận bàn?
Diệp Mặc cầm lấy vật hình tròn này suýt nữa thì kêu lên. Hắn không ngờ trên trái đất này có thể thấy được trận bàn. Đây là một Tụ linh trận bàn. Chẳng lẽ nơi này thực sự có Tu chân giả? Hay là cũng có người giống hắn xuyên qua Tu chân giới mà tới? Hay là một số người trong ẩn môn có thể chế tác trận bàn?
Hơn nữa trong trận bàn này còn có thể khởi động được năng lượng, không biết có phải là linh thạch hay không? Bởi vì đã hao kiệt nên Diệp Mặc cũng không thể nhìn ra năng lượng khởi động trong đó có phải là linh thạch không nữa.
Đáng tiếc là năng lượng đó hình như sắp hết rồi. Và khi hết năng lượng khởi động mà không có linh thạch khởi động thì trận bàn này chẳng khác gì đồ phế thải.
Cách chế tác trận bàn này rất đơn giản, nhưng điều quan trọng nhất là phải có năng lượng khuấy động. Không kể là nguyên khí thạch hay là linh thạch, với Diệp Mặc mà nói thì đều là vật cực kỳ đáng quý. Trận bàn này không đáng để nhắc tới vì loại trận bàn hiện tại của Diệp Mặc có thể chế tạo ra, chỉ cần có nguyên liệu là được. Hơn nữa, hắn bày trận căn bản cũng không cần trận bàn, trận bàn tuy đơn giản nhưng lại không được hoàn thiện.
Xem ra, người tu luyện đó không đơn giản như mình nghĩ.
Lục Doanh Doanh có vẻ hồi hộp nhìn Diệp Mặc đang cầm trận bàn suy nghĩ. Cô không biết liệu Diệp Mặc có thể vì trận bàn nuôi dưỡng thanh hoa thanh diệp thảo này mà ra tay không nữa.
Thấy vẻ mặt của Lục Doanh Doanh, Diệp Mặc thản nhiên cười nói:
- Vòng tròn này với tôi mà nói đã không có tác dụng gì rồi, cô hãy giữ lại đi.
Lục Doanh Doanh nghe Diệp Mặc nói xong thì mặt chợt biến sắc, lòng cô nặng trĩu. Lời của ông nội đã không trở thành sự thật, tuy cô ở lại Hà Phong này ôm cây đợi thỏ, cuối cùng cũng tìm được người biết về thanh hoa thanh diệp thảo nhưng người này lại không có hứng thú.
Diệp Mặc thấy vẻ mặt thất vọng của Lục Doanh Doanh thì mỉm cười nói:
- Tuy nhiên, cô không cần lo lắng đến chuyện báo thù nữa. Tôi đến Hà Phong lần này cũng là tìm Viễn gia tính sổ. Tôi cũng không giấu cô, tôi chính là Diệp Mặc, người phụ trách dược phẩm Lạc Nguyệt. Sự việc “Dưỡng nhan hoàn” chính là do Viễn gia đứng sau lưng dàn xếp. Cô nói xem, liệu tôi có thể để cho một kẻ như vậy tiếp tục sinh tồn sao? Thế nên, nhiều nhất là một tuần, cô sẽ thấy Viễn gia ở Hà Phong này hoàn toàn biến mất.
- Anh, anh chính là chủ tịch hội đồng quản trị của dược phẩm Lạc Nguyệt ư? Trời ạ! “Dưỡng nhan hoàn” và “Kiện thể hoàn” nghịch thiên như vậy, không ngờ anh cũng làm được. Tôi vừa thấy tác dụng phụ của “Dưỡng nhan hoàn” bị báo chí đưa tin liền biết ngay là có kẻ muốn hại dược phẩm Lạc Nguyệt, quả nhiên là như vậy.
Lục Doanh Doanh bất ngờ đứng lên mừng rỡ nói.
Điều làm cho cô vui nhất chính là việc Diệp Mặc hứa sẽ tiêu diệt Viễn gia, điều kế tiếp chính là không ngờ cô có thể gặp được chủ tịch hội đồng quản trị của dược phẩm Lạc Nguyệt, đây chính là một nhân vật truyền kỳ trong xã hội.
- Cho nên, cô không cần lo lắng. Đợi lúc Viễn gia bị tiêu diệt, cô có thể nói cho cánh phóng viên biết mưu đồ của Viễn gia với dược phẩm của nhà cô.
Diệp Mặc cảm thấy đây đúng là việc tốt, vừa có thể giúp Lục Doanh Doanh trả thù, lại vừa có thể đả kích Viễn gia.
Lục Doanh Doanh cúi người xuống nói với Diệp Mặc:
- Cảm ơn chủ tịch Diệp, nếu không phải là anh thì tôi nghĩ cả đời này tôi sẽ không báo thù nổi.
Trong tận đáy lòng, cô thực sự rất biết ơn Diệp Mặc. Tuy giữa hắn với Viễn gia có thù oán nhưng cô vẫn rất cảm kích.
Diệp Mặc gật đầu nói:
- Cái vòng tròn kia của cô chẳng còn bao lâu nữa thì hết hiệu lực, nên cô không thể dùng nó để nuôi thanh hoa thanh diệp thảo được nữa. Thanh hoa thanh diệp thảo mà cô trồng không có một đóa nào nở, loại dược thảo này có dược hiệu rất thấp. Trừ những bệnh thông thường và tăng cường sức khỏe ra thì chẳng còn tác dụng nào khác.
…
Khi Diệp Mặc đã đi khá lâu rồi nhưng Lục Doanh Doanh vẫn còn nghĩ có phải mình nằm mơ không nữa, không ngờ lại may mắn thế. Chẳng những không cần mình ra tay, cũng chẳng cần đồ đạc gì của mình mà hắn cũng giúp cô trực tiếp báo thù.
- Viễn gia, tôi nhất định phải tận mắt thấy các người bị diệt vong như thế nào!
Lục Doanh Doanh đứng bên cửa sổ, mắt hướng về Viễn Bắc lầu tức giận nói.
Diệp Mặc rời khỏi chỗ của Lục Doanh Doanh, hắn quyết định, trước tiên phải đi tìm phóng viên nổi tiếng một chút, sau đó sẽ đi tìm Thi Tu. Hắn phải giao vật trong tay cho Thi Tu để Thi Tu đi tìm Lý Xuân Sinh. Đợi khi Lý Xuân Sinh có vị trí nhất định ở Hà Phong này thì nhất định sẽ chủ động nhớ mặt tốt của Thi Tu. Việc này và việc vì quan hệ của bản thân mà giúp đỡ Thi Tu là hoàn toàn bất đồng.
Với giới truyền thông, Diệp Mặc tiếp xúc rất ít, căn bản cũng không quen biết phóng viên nổi tiếng nào. Hắn nghĩ việc này hay là tìm bạn bè ở Yến Kinh giúp đỡ, Trương Quật và Trác Ái Quốc cũng có thể.
Nghĩ đến Trác Ái Quốc, Diệp Mặc chợt nhớ tới Tiêu Lôi. Lần đầu tiên hắn gặp Tiêu Lôi là lúc cùng Trác Ái Quốc tới Lưu Xà, lúc đó Tiêu Lôi cũng tới Lưu Xà phỏng vấn. Kết quả là quen biết nhau, thậm chí sau này hai người còn gặp nhau mấy lần nữa. Lần trước lúc ở Thần Nông giá, Tiêu Lôi đã đưa cho hắn tấm danh thiếp của cô.
Nghĩ đến đây, Diệp Mặc không do dự lấy tấm danh thiếp của Tiêu Lôi từ trong chiếc nhẫn ra. Nếu như đã quen Tiêu Lôi, mà Tiêu Lôi cũng được coi là một phóng viên nổi tiếng ở Yến Kinh, chi bằng mình gọi điện liên lạc với cô ấy, hà tất gì phải làm phiền người khác chứ?
Lúc Diệp Mặc bấm điện thoại gọi cho Tiêu Lôi thì phát hiện giờ đã là ba giờ sáng rồi, nhưng nếu đã quyết định rồi thì không nhất thiết phải tắt đi.
Tiêu Lôi đang mơ màng ngủ thì nghe thấy tiếng chuông di động của mình reo. Cô không nghĩ ra được là ai lại đánh thức cô vào giờ này, thật đúng là bệnh mà.
Ba giờ sáng gọi điện đánh thức người khác không phải bệnh thì là cái gì? Lần phỏng vấn của Tiêu Lôi vừa mới kết thúc một lúc, cô vẫn chưa kịp nghỉ ngơi một chút thì lại có người nửa đêm đánh thức, cô đương nhiên không vui rồi.
Tuy muốn tắt điện thoại đi nhưng theo thói quen nghề nghiệp, cô vẫn ấn phím nhận cuộc gọi.
- Là ai vậy?
Giọng Tiêu Lôi không được dễ nghe cho lắm, dù sao gọi vào lúc này đã là quá muộn.
Diệp Mặc biết tính tình của Tiêu Lôi, chỉ cần có tin mới quan trọng, cô nhất định sẽ xếp vị trí thứ nhất, ngược lại cũng không để ý ngữ khí khá khó nghe của cô trong điện thoại.
- Chỗ của tôi có ít tin tức quan trọng, đường đường là một chủ tịch thành phố của Hà Phong mà gã đã tham ô mấy chục triệu kiến tạo công trình bã đậu khiến cho mấy thôn trang bị hủy diệt. Một công ty bào chế dược vì muốn làm nổi danh tiếng nên đã đẩy ra thị trường sản phẩm chủ yếu của công ty mình nhưng chuẩn bị truyền bá bệnh truyền nhiễm. Không biết phóng viên Tiêu có hứng thú với những tin tức này không?
Diệp Mặc cười nói.
- Sao cơ?
Tiêu Lôi bị những lời của Diệp Mặc làm cho kinh sợ. Cô làm phóng viên đã nhiều năm như vậy, nhưng tin tức loại này thật rất ít gặp.
- Anh là ai? Sao tôi biết được anh nói thật hay nói dối chứ?
Tiêu Lôi bình tĩnh trở lại, cô đã hết buồn ngủ, bình tĩnh nói.
Diệp Mặc mỉm cười đáp:
- Chúng ta quen nhau, đương nhiên tôi sẽ không lừa cô rồi.
- Anh là ai?
Tiêu Lôi bỗng cảm giác được giọng nói của Diệp Mặc hình như có chút quen thuộc. Đây rốt cuộc là âm thanh của ai?
- Tôi là Diệp Mặc, tôi…
Diệp Mặc còn chưa nói hết thì đã nghe thấy một tiếng “Tít” từ đầu dây bên kia, điện thoại đã bị đứt liên lạc.
Tiêu Lôi bỗng có một chút bối rối, không ngờ người gọi điện cho cô lại là Diệp Mặc. Là mình đang tương tư con người đã có vợ kia ư? Nửa đêm hắn gọi cho mình làm gì? Lại còn nói nhiều tin như thế, để mượn cớ ư? Cô không tin có thể phát sinh đồng thời nhiều việc như vậy.
Tiêu Lôi phát hiện, tay của cô đang run run, cô đã biết đó chính là giọng nói của Diệp Mặc. Diệp Mặc hẹn mình, lại là nửa đêm nữa. Cô chưa bao giờ nghĩ hắn lại chủ động gọi cho cô, nên giờ cô mới ứng phó không kịp.
Khi Tiêu Lôi định phản ứng lại thì cô đã phát hiện điện thoại của cô đã rơi trên giường rồi. Tiêu Lôi không kịp nghĩ nhiều, cô liền tìm số định gọi lại nhưng không thể gọi cho Diệp Mặc được. Cô đương nhiên không biết số điện thoại của Diệp Mặc, và dãy số đặc thù ấy, nếu hắn không thiết lập số của đối phương thì người khác khó có thể gọi được cho hắn.
- Hết pin rồi sao?
Diệp Mặc cầm điện thoại đã bị ngắt độc thoại. Hắn nghĩ tới nghĩ lui rồi lại gọi đi.
Lúc Tiêu Lôi đang đổ mồ hôi thì nghe thấy chuông điện thoại Diệp Mặc gọi tới. Cô rất nhanh liền nhận lấy cuộc gọi mà không đợi Diệp Mặc trả lời:
- Diệp Mặc, anh đang ở đâu thế?
- Tôi đang ở quán rượu Ô Hà Bạn tại Hà Phong. Tôi thực sự có việc cần cô giúp đỡ. Những tin tôi nói khi nãy đều là sự thật, tôi muốn cô đem những tin tức đó được truyền ra ngoài một cách nhanh nhất, rộng rãi nhất.
Diệp Mặc nhẹ nhàng, rành mạch nói. Hắn không muốn bị Tiêu Lôi hiểu lầm.
- Thật sự là có chuyện này sao?
Tiêu Lôi hoàn toàn tỉnh táo lại, cô biết mình có chút hiểu lầm rồi. Diệp Mặc và Ninh Khinh Tuyết hình như rất yêu nhau, sao hắn có thể nửa đêm hẹn mình được chứ? Hơn nữa, cho dù là Diệp Mặc có hẹn mình đi chăng nữa thì mình cũng không nhất định cần phải như vậy.
Tiêu Lôi vỗ một cái vào trán, khôi phục lại tác phong nghề nghiệp cẩn thận, nghiêm túc của mình. Cô ngẫm lại một chút rồi dịu giọng nói:
- Diệp Mặc, những tin này không thể nói lung tung được đâu. Nếu chưa có chứng cứ gì, một khi nói ra thì sẽ bị gièm pha đấy. Anh trước hết là không cần đi, dù có xảy ra chuyện gì, cho dù anh cần sự giúp đỡ cũng phải đợi tôi đến rồi mới nói tiếp. Trước khi tôi đến, anh nhất định không được làm gì cả. Cho dù là có chứng cứ nhưng một khi đã liên quan tới một chủ tịch thành phố thì cũng không thể tùy tiện nói ra được.
- Được, sáng nay tôi sẽ ở quán rượu Ô Hà Bạn đợi cô.
Diệp Mặc đương nhiên biết sự lo lắng của Tiêu Lôi, cô sợ mình không có chứng cứ lại muốn lật đổ một chủ tịch thành phố. Nhưng hắn không để ý, nếu như Tiêu Lôi không dám thì hắn sẽ trực tiếp nhờ Lý Thu Dương giúp đỡ. Việc này đối với hắn mà nói thì chỉ là việc nhỏ mà thôi. Đừng nói có chứng cứ, ngay cả khi không có chứng cứ, Diệp Mặc hắn vẫn làm như vậy.
Nếu theo thói quen hành sự của hắn thì cần gì tới chứng cớ chứ? Đại sát trực tiếp là được rồi. Tuy nhiên Diệp Mặc biết cách làm này không thích hợp với hắn bây giờ. Giờ hắn đã có gia đình, có địa bàn, không còn là một kẻ độc thân không vướng bận nữa. Hơn nữa nơi hiện tại cũng không phải là nơi ân oán giống như ở đại lục Lạc Nguyệt.
Coi như lùi một bước vậy. Hắn làm như vậy còn có thể giúp Lý Xuân Sinh một phen, sau đó khiến Lý Xuân Sinh tiếp tục chăm sóc Thi Tu. Diệp Mặc tuy không quản người trong quan trường, nhưng hắn biết trong quan trường nhất định không thể giống quả phụ được, không coi ai ra gì.
Nhớ thank nhé!
Đã có 26 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương