Một người đàn ông bị khiếu nại như sau :
- Người kiện:
Tôi luôn phải hoạt động.
Tôi làm việc ở độ sâu nguy hiểm.
Tôi luôn lao đầu vào trước bất kể chỗ đó là chỗ nào và công việc là gì.
Tôi thường xuyên phải làm việc vào kỳ nghỉ cuối tuần hoặc ngày lễ.
Tôi phải làm việc trong một môi trường tồi tệ.
Tôi làm việc ở nơi không có ánh sáng và điều kiện làm việc thiếu thốn.
Nơi tôi làm có nhiệt độ cao.
Kết luận: Công việc này có thể khiến tôi mệt mỏi, bệnh tật. Vậy cần phải tăng lương cho tôi.
Ngày hôm sau, Ông chủ có thư trả lời
Gửi vật mà tôi yêu quý,
Sau khi nghiên cứu những đề nghị của cậu, tôi quyết định từ chối đơn khiếu nại của cậu vì những lý do sau:
Cậu không bao giờ phải làm việc đúng 8h liên tục 1 ngày.
Cậu thường ngủ quên ngay sau ca làm việc.
Cậu thường không tuân thủ đúng những gì tôi muốn, "trên bảo dưới không nghe".
Cậu thường không làm việc tại đúng nơi quy định mà thường lang thang tới nhiều nơi khác.
Tôi thường phải mất công "khởi động" cậu trước khi cậu có thể làm việc được.
Cậu thường biến nơi làm việc thành "bãi chiến trường" mỗi khi xong 1 việc.
Cậu thường lười mang đồ "bảo hộ lao động".
Cậu sẽ nghỉ việc khi tôi 65 tuổi, vậy những năm còn lại tôi biết làm sao?
Cậu không chịu được việc tăng ca liên tục.
Đôi lúc cậu còn bỏ chạy khỏi chỗ làm trước khi xong việc.
Và nếu những lý do trên chưa đủ thỏa mãn cậu, tôi còn nghe báo cáo là cậu còn thường xuyên tự ý mang theo đến chỗ làm 2 đùm tròn tròn rất khả nghi.
Ngày ấy ở 1 vùng cao,khi người ta chưa biết đến cái Condom thì vấn đề kế hoạch hóa gia đình là chuyên vô cùng khó khăn. Thế nhưng có 1 fụ nữ dân tộc tên TKN quyết tâm chấm dứt kế hoạch sản xuất vô tội vạ của người chồng cry lúc nào cũng có nhu cầu. Chị ta tìm đến bác trưởng hội phụ nữ để tìm 1lời khuyên.Sau khi nghe chị TKN trình bày, bác trưởng hội PN cười nói:
- "chuyện nhỏ,thế này nhé, trước khi đi ngủ chị hãy đút 2 chân vào bao tải rồi buộc thật chặt vào, đêm nào cũng lam như vậy tôi dam bao chi se ko mang bầu nữa".
Nhung 2 tháng sau chị ta quay lại bắt đền bác trưởng hội PN.
- "Thế chị có làm đúng như lời tôi hướng dẫn ko?" bác trưởng hội PN hỏi lại.
- "Dạ đúng ạ, em còn cẩn thẩn hơn, em đứt mỗi chân vào một bao tải cho nó chắc ăn cơ mà".
Mẹ MIT đẩy cửa bước vào phòng con gái và thấy một bức thư trên giường. Tay run run bà cầm bức thư lên đọc.
“Mẹ yêu dấu,
Con rất buồn và tiếc phải báo cho mẹ rằng con phải ra đi với bạn trai của con.
Con đã tìm thấy niềm đam mê của con - anh ấy rất tốt, nom rất nam tính với chiếc khoen vàng trên tai và chiếc môtô phân khối lớn.
Chưa hết đâu mẹ, con đang mang bầu và anh chip nói rằng chúng con sẽ rất hạnh phúc trong căn nhà di động của anh ở trong rừng.
Anh ấy muốn có thật nhiều con và mẹ biết đấy, đó cũng chính là giấc mơ của con.
Con xin mẹ cầu nguyện cho chúng con và cho khoa học tìm ra thuốc chữa bệnh AIDS. Anh chip xứng đáng được khỏi bệnh.
Xin mẹ an lòng, con đã 20 tuổi, con biết cách tự chăm sóc. Chúng con sẽ gặp mẹ một ngày gần đây để giới thiệu với mẹ những đứa con của con.
Chào mẹ.
MIT
TB: Tất cả chỉ là chuyện đùa thôi, con đang ở nhà cry, bạn trai mới của con. Con chỉ muốn mẹ hiểu là có những chuyện còn tồi tệ hơn chuyện con đi phá thai của con ”
Tôi và nàng sinh ra đã là hàng xóm của nhau. Tôi hơn nàng một tuổi. Khi hai đứa còn bé tí, con nhỏ đó đi đâu cũng bắt tôi đi kèm với lí do... sợ ma, cho dù nó đi học giữa ban ngày trời nắng chang chang mà vẫn sợ ma như thường. Bố mẹ hai đứa thì luôn miệng: “Anh lớn thì phải chiều em nhỏ, nó là con gái hay sợ...”. Chúng tôi lớn lên, khi học cấp ba tôi học hơn cô hàng xóm một lớp. Trường cách nhà chúng tôi chỉ vài cây số, vậy mà buổi nào cô ta đi học thêm hay học về muộn là y như rằng bắt tôi đi cùng, kèm về tận nhà vì cô ta... sợ ma! Rồi tôi lên thành phố học một trường công nhân kỹ thuật, năm sau nàng vào đại học. Tưởng vậy là yên thân. Ai dè vào ngày lễ ngày tết, nghĩa là những dịp về quê là tôi lại đưa nàng về, vì “đi tàu đêm em sợ ma lắm”. Trời Trên tàu đông như hội mà còn sợ ma thì... ma nào nó chịu cho thấu? Nhưng bạn bè hai đứa bảo: “Là con trai phải ga-lăng chứ?”. Vậy là tôi lãnh đủ, suốt ngày phải ga... lăng xăng! Gần nhau nhiều đâm ra... quen hơi, thế là chúng tôi yêu nhau từ thủa nào không rõ. Khi đã yêu nhau, ngoài ma ra thì nàng còn sợ đủ thứ trên đời. Dĩ nhiên tôi đã trở thành “xe ôm” chuyên nghiệp cho nàng hết ngày đến đêm, từ hè qua đông, đi đâu cũng có nàng bên cạnh. Nàng như cái bóng của tôi vậy. Ồ không, nếu tắt đèn thì cái bóng của tôi sẽ biến mất, chứ những lúc như vậy “cái bóng” sống lại càng gần hơn mới khổ! Thời gian trôi đi, chúng tôi lấy nhau. Bây giờ thì ban ngày tôi đã được tự do đôi chút vì hai vợ chồng làm khác cơ quan. Nhưng đêm về thì... “Anh ơi, con nó muốn tè, anh ra sân lấy bô giúp em, ngoài sân có tiếng cọt kẹt, em sợ... ma lắm”. Rồi: “Anh ra vườn nhổ cho em mấy cây cỏ mực để em giã cho con uống, ngoài vườn yên lặng như... có ma ấy, em sợ lắm...!” Thế đấy, nghĩa là trong không gian chỉ có hai trạng thái: “yên lặng và “có tiếng động” thì vợ tôi đều quy cho ma cả! Rồi con cái chúng tôi lớn lên, chúng lấy vợ lấy chồng, khi chúng tôi lên chức ông bà thì cả hai về hưu. Bây giờ thì bà lão nhà tôi càng sợ ma tợn, bả bảo giờ già yếu rồi nên ma nó đụng nhẹ cái là mình “đi đời nhà ma” ngay! Vậy là tôi phải làm mọi việc thay bà ấy mỗi khi đêm đến! Sinh - lão - bệnh - tử không ai thoát khỏi quy luật của tạo hoá. Hơn 80 tuổi thì tôi chết. Ba năm sau thì bà nhà cũng đi theo tôi, con cháu chôn chúng tôi cạnh nhau. Sau ba năm sống, à quên, chết yên tĩnh thì bây giờ tôi lại bị bả quấy rầy. Vào buổi tối bà ấy đi đâu cũng bắt tôi đi theo. - Tôi đi thăm ông Phèng mới mất sáng nay đây, trời tối lắm, ông đi với tôi nhé! Tôi cười: - Bây giờ bà đã là... ma như người ta rồi thì bà còn sợ cái gì nữa? - Nhưng tôi sợ... người lắm! - Rồi, sống thì sợ ma, chết lại sợ người, mà người có gì phải sợ? - Ban đêm họ tập hợp từng toán ra đắp mộ giả để đòi tiền đền bù, nghe nói người ta sắp quy hoạch di dời khu nghĩa địa này. Ra thế! Một hôm bà ấy bảo: - Ông này, ở cuối xóm có hai đôi vừa cưới nhau, tôi với ông đầu thai vào hai nhà đó nhé? - Cũng được, nhân lúc người ta chưa di dời hài cốt chúng ta. Trên trần gian thì cưới chạy tang, ở đây ta đầu thai chạy... quy hoạch, vui thật. Nhưng bà tính sao? - Hồi còn sống, ông cứ than khổ vì đi đâu cũng bị tôi bám theo, vậy lần này ta đổi giới tính cho nhau... Chà, đúng là khôn như... ma. Bà đừng hòng tranh phần ngon nhé, chỉ vì thoát khỏi cảnh bị bà bám riết mà tôi không được hưởng bao nhiêu thú vui: ăn nhậu, cà phê cà pháo, tự do đi đêm về hôm, tự do tán phét, vừa bia bọt vừa xem bóng đá, ngắm các em cẳng dài... ư? Đừng hòng! Thế là tối hôm sau tôi trốn vợ lên trần gian đầu thai trước! Chuyện đã hơn 20 năm rồi, bây giờ thì tôi đang ngồi viết tâm sự này đây. Điện thoại của tôi đang “tò te tí”, xin lỗi tôi phải dừng lại, vì cô bạn đang nhắn tin bảo đưa cô ấy về, tính cô ấy hay sợ ma lắm