"Anh đã đến chưa?" Trình Mộc Vũ đứng gọi điện thoại trước cửa công ty, cô ta không lái xe mà đợi Trình Mộc Dương tới đón đi dự buổi party gia đình Lưu Hân. Cô ta đã tỉ mỉ hỏi thăm Trình Mộc Giai và biết được anh trai mình và Âu Dương Ngâm còn chưa phát triển đến quan hệ đó. Cô ta thở phào nhẹ nhõm, nhưng vừa nhớ đến những lời bênh vực Âu Dương Ngâm hôm đó cô ta lại cảm thấy tức giận. Con bé Âu Dương Ngâm này có gì tốt mà khiến những người đàn ông bên cạnh mình đều thích như vậy? Chỉ cần còn Trình Mộc Vũ ở đây thì nó nhất định không thể cướp anh trai mình đi được.
"Đến rồi đến rồi", Trình Mộc Dương rẽ qua một ngã tư, nhìn thấy bóng dáng em gái. Mấy ngày nay lúc nào anh ta cũng bị em gái bắt làm tài xế, đưa cô ta đi gặp bạn học, đồng nghiệp, cùng ăn cơm uống trà, hát karaoke. Chỉ cần anh ta oán trách một câu là Trình Mộc Vũ lại lập tức, "Không sai, mục tiêu của em chính là tìm cho mình một bà chị dâu, chỉ cần anh nhìn trúng ai đó là em sẽ lập tức chấm dứt loại xem mặt biến tướng này". Anh ta không làm gì được, đó là cô em gái anh ta thương yêu, đằng sau vẻ ngoài nhìn như kiêu ngạo ngang ngược đó là một trái tim bị tổn thương. Nếu không làm trái nguyên tắc anh ta sẵn sàng chiều theo ý em gái, cho dù chỉ để khiến cuộc sống của em gái mình có thêm một chút vui vẻ. Anh ta cũng không thể nói mình đã có bạn gái, anh ta đã gọi điện thoại cho Âu Dương Ngâm để hẹn gặp cô nhưng đều bị từ chối hết lần này tới lần khác với các lí do đường hoàng. Cũng đã nói hết lời rồi, bây giờ anh ta thực sự bó tay hết cách.
Party được tổ chức tại biệt thự nhà họ Lưu, lúc anh em Trình Mộc Dương đến thì đã có không ít khách khứa. Nhìn thấy Trình Mộc Dương bước vào, Lưu Hân sáng mắt, vội vã chạy tới nói: "Hoan nghênh anh Mộc Dương đã đại giá ghé thăm!"
Trình Mộc Vũ ở bên cạnh trêu chọc, "Lưu Hân, trong mắt chỉ có anh trai mà không nhìn thấy em gái à?" Cô ta đưa hộp quà trong tay cho Lưu Hân, "Anh tớ chọn, không biết bạn có thích không, đừng chê quà mọn nhé!"
Lưu Hân đỏ mặt ngượng ngùng nhìn Trình Mộc Dương, "Cảm ơn anh, em biết anh rất bận, cần gì phải mua quà cho em, chỉ cần anh đến là được rồi!"
Trình Mộc Dương thầm giận em gái nhưng cũng không thể giải thích rằng mình hoàn toàn không biết trong cái hộp đó là thứ gì, chỉ có thể ậm ờ cho qua.
Lưu Hân càng vui vẻ hơn, kéo tay Trình Mộc Vũ đi vào bên trong, vừa đi vừa nói với Trình Mộc Dương, "Lát nữa Hiểu Bân cũng tới, còn nói phải dẫn một người đẹp đến cho chúng ta mở mắt nữa".
Trình Mộc Vũ nói: "Bên cạnh anh ấy có bao giờ thiếu ong bướm đâu cơ chứ, tớ phải xem xem lần này anh ấy lừa được tiểu cô nương nào".
Trình Mộc Dương suy nghĩ không biết có phải là Âu Dương Ngâm không, khoảng mười ngày anh ta chưa gặp cô, bây giờ vừa mong người Hàn Hiểu Bân dẫn đến là cô lại vừa mong là không phải, vì vậy cứ đứng ngồi không yên.
Lại có thêm rất nhiều khách tới, Trình Mộc Vũ đi đến bên cạnh anh trai khẽ nói, "Anh, hôm nay có nhiều khuê tú thành phố D chúng ta đến đây lắm, anh chọn đi xem nào, đừng có thờ ơ như vậy nữa. Cô nàng Lưu Hân đó cũng ổn đấy, có điều không đủ thông minh, chắc là anh cũng không thích lắm. Em thấy có mấy cô gái khác cũng không tồi, hay là để em đi thăm dò trước?"
Trình Mộc Dương nghiêm mặt nói: "Tiểu Vũ, đừng lắm chuyện nữa. Em cũng cảm thấy Lưu Hân không thích hợp mà sao còn nói đó là quà anh chọn? Không sợ người ta hiểu lầm à?"
Trình Mộc Vũ đắc ý nói: "Em dám cam đoan mỗi người đến đây hôm nay đều biết anh đã chọn quà cho Lưu Hân, sao cô ấy có thể không khoe được, đúng không? Như vậy, bất kể có biết anh hay không thì các cô gái ở đây đều sẽ chú ý đến anh, lúc đó thì cần gì em phải chủ động giới thiệu nữa?"
Trình Mộc Dương lắc đầu nhìn em gái, không biết nên khóc hay cười.
Buổi tiệc đã bắt đầu được một lúc lâu, rốt cục Hàn Hiểu Bân cũng vội vã chạy tới. Vừa thấy hắn đi một mình, Trình Mộc Dương liền đi tới cười nói, "Hàn thiếu gia, sao lại đi một mình?"
Hàn Hiểu Bân thở dài nói, "Ngâm Ngâm trực, em dỗ thế nào cô ấy cũng không chịu đổi trực cho người khác, thế nên em phải tới một mình chứ biết làm sao".
Trình Mộc Dương cố ý hỏi, "Cô em gái bảo bối của chú dạo này bận gì thế? Lâu lắm rồi không gặp cô ấy".
"Em cũng có gặp được cô ấy đâu. Mấy hôm trước mới hạ mình đến nhà em ăn bữa cơm, mẹ em bảo cô ấy gầy hơn trước, em nhìn lại thì thấy đúng thật, vòng 2 gần được như búp bê barbie rồi. Theo anh thì có phải cô ấy đang yêu không? Yêu Phùng Phất Niên à? Hắn ta chả xúi giục Ngâm Ngâm đi làm chuyên mục ‘Khỏe mạnh mỗi ngày’ gì gì đó còn gì, chắc chắn là có âm mưu, thằng cha này xảo quyệt lắm!"
"Không phải đâu!" Không biết là Trình Mộc Dương đang trả lời Hàn Hiểu Bân hay là đang tự an ủi chính mình. Phùng Phất Niên có thể đi ăn với cô ấy ở quán vỉa hè, có thể đến nhà nấu món cô ấy thích ăn, bởi vì họ là bạn cùng trường, hắn có thể mượn danh nghĩa sư huynh sư muội để tiếp cận cô ấy một cách trắng trợn như vậy, có thể suốt ngày "sư huynh", "tiểu sư muội", còn anh ta thì chỉ có thể là "Tổng giám đốc Trình".
Anh ta hơi khó chịu đưa mắt nhìn quanh, vô số bóng hồng, đột nhiên nhớ tới một câu thơ, "lọng quan đầy kinh đô, riêng một người tiều tụy" (**). Uống một ngụm rượu vang, hôm nay rượu vang chát hơn mọi ngày.
Trình Mộc Vũ dẫn một cô gái đi tới, "Hiểu Bân, anh đến rồi à? Người đẹp của anh đâu?"
"Anh Hiểu Bân của em bị người đẹp đá rồi, Tiểu Vũ mau an ủi anh đi". Hàn Hiểu Bân cười đùa bỡn cợt rồi nhìn sang cô bé bên cạnh, "Bạn em xinh quá, Tiểu Vũ giới thiệu cho anh đi".
"A, Vu tiểu thư, con gái rượu của tổng giám đốc tập đoàn Tân Hoa". Trình Mộc Vũ miễn cưỡng cười nói, cô ta muốn để dành cô gái này cho anh trai mình nhưng lại bị Hàn Hiểu Bân nẫng tay trên mất. "Hàn đại thiếu gia Hàn Hiểu Bân, công tử của Bí thư thành ủy". Bây giờ đành phải giới thiệu cho cả hai người vậy, "Còn kia là anh trai tớ!" Cô ta nhìn thấy Trình Mộc Dương đang đứng cách đó không xa.
Trình Mộc Dương đi tới, "Hiểu Bân, lát nữa đưa Tiểu Vũ về nhà giúp anh. Anh có chút việc phải đi trước đây".
Trình Mộc Vũ bất mãn nói: "Không có anh công ty không hoạt động được à? Không có cả thời gian ăn cơm sao?"
"Em gái ngoan của anh, nếu anh trai em không cố gắng kiếm tiền thì sau này làm sao lấy được chị dâu về cho em?" Trình Mộc Dương cười nói, "Anh không chào Lưu Hân nữa, lúc nào cô ấy quay lại em nói giúp anh một tiếng".
Trình Mộc Vũ bất đắc dĩ lầm bầm nói: "Bận rộn suốt ngày thì ai mà thích anh được".
Trình Mộc Dương lái xe tới bệnh viện Huệ Lợi, dừng xe. Anh ta suy nghĩ một chút rồi lại đi mua một cốc nước dưa hấu, sau đó mới đi đến khoa tim mạch. Đã hết giờ thăm hỏi, mấy cô y tá nằm bò trên bàn bắt đầu ngủ gật. Anh ta đi tới văn phòng bác sĩ, nhìn vào bên trong qua kính cửa sổ. Âu Dương Ngâm đang yên tĩnh đọc sách bên ngọn đèn bàn, thỉnh thoảng lại dùng bút gạch chân một đoạn rồi viết gì đó vào bên cạnh. Sống mũi thẳng tắp, đôi môi như hoa, đường cong mềm mại, Trình Mộc Dương cảm nhận được vẻ đẹp của cô cực kì rõ ràng. Tim đập thình thịch, anh ta sợ cô đột nhiên quay ra nhìn thấy vẻ căng thẳng của mình lúc này.
Hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, Trình Mộc Dương giơ tay gõ cửa. Âu Dương Ngâm quay ra, thấy người đến là Trình Mộc Dương, cô sững sờ một chút, "Tổng giám đốc Trình? Sao anh lại đến giờ này?"
"Anh nói với bảo vệ rằng anh là bạn trai em nên ông ấy cho anh vào". Trình Mộc Dương mỉm cười nói.
Âu Dương Ngâm đỏ mặt nói, "Anh lại nói liên thiên rồi!"
"Em không chịu tới gặp anh nên anh đành phải tới gặp em chứ sao". Trình Mộc Dương đi tới đưa cốc nước dưa hấu cho cô, Âu Dương Ngâm tức giận nhìn anh ta. Trình Mộc Dương kéo tay cô rồi nhét cốc nước vào tay cô, "Đừng giận, em chưa đồng ý thì anh làm sao dám nói, anh đùa em thôi mà".
Âu Dương Ngâm thở phào nhẹ nhõm đặt chiếc cốc xuống bàn rồi nói nửa thật nửa giả, "Tổng giám đốc Trình, anh đang làm phiền bác sĩ trong giờ làm việc đấy".
Trình Mộc Dương cúi đầu quan sát cô tỉ mỉ, "Đúng là gầy hơn thật, sao em không chịu chú ý đến bản thân như vậy?"
Âu Dương Ngâm lui lại một bước, căng thẳng nói, "Không sao, cứ đến mùa hè là em lại thế này, không thích ăn uống. Quê em gọi là sâu hạ, ý là đến mùa hạ người sẽ như trái cây bị sâu đục, không còn sức sống. Hết mùa hạ là lại bình thường ngay".
"Nếu thế thì càng phải chú ý ăn uống, từ ngày mai anh với em cùng ăn tối".
"Không cần!" Âu Dương Ngâm kêu lên, "Tự em sẽ lo được!" Anh ta là gì của mình mà ngày nào cũng ăn cơm với nhau?
"Em cho rằng anh sẽ tin một cô nàng lười nhác như em à?" Trình Mộc Dương bật cười, "Thời tiết dễ chịu còn ăn cơm ở nhà ăn mà nóng thế này lại tự mình nấu cơm? Anh có thuê người giúp việc theo giờ, mỗi ngày dặn cô ấy nấu nhiều hơn một chút là được".
"Không cần không cần", Âu Dương Ngâm vội nói, "Tổng giám đốc Trình, anh đừng lo cho em, lo cho Tấn Đạt của anh đi, với cả một đống chuyện làm ăn lớn nhỏ của nhà họ Trình nữa, chuyện ăn uống của em thì có gì phải lo chứ!" Việc cần lo thì không lo, việc không cần lo thì lại lo, Âu Dương Ngâm oán thầm.
"Không được! Đối với anh thì đây chính là chuyện quan trọng nhất", Trình Mộc Dương nhớ tới lời Trình Anh Chi, có cô gái nào chống lại được sự theo đuổi vô lại chứ, vậy thì mình sẽ vô lại một hồi!
Âu Dương Ngâm sốt ruột gần chết, văn phòng mở điều hòa mát lạnh mà cô lại bị anh ta nhìn đến mức toát mồ hôi.
"Hôm nay anh đi tham gia một buổi tiệc với em gái anh, ở đó toàn trai thanh gái lịch, ăn uống linh đình nhưng anh vẫn cảm thấy không có gì thú vị", Trình Mộc Dương lại cầm cốc sinh tố dưa hấu trên bàn lên đưa tới, "Uống một chút đi, em thích mà!" Anh ta nhìn cô, mình thích cô ấy, dù không cố gắng ghi nhớ nhưng anh ta vẫn không quên một chi tiết nào.
Âu Dương Ngâm ngoan ngoãn cầm lấy, trong đầu có trăm ngàn ý nghĩ nhưng lại không biết nói gì cho phải. Anh ta đã tỏ tình, mấy ngày nay cô vẫn suy nghĩ, lúc suy nghĩ thì cô thấy rất cảm động, nhưng để nhận lời thì lại quá khó khăn. Cửa ải này nhất định phải vượt qua, nhưng hiện giờ cô vẫn còn thiếu một chút dũng khí. Cô cầm cốc lên uống một hơi hết nửa cốc, Trình Mộc Dương vui vẻ nhìn, "Ngâm Ngâm, anh bị em hại rồi, bây giờ gặp cô gái nào anh cũng không dám nói gì cả".
Âu Dương Ngâm không chịu ngẩng đầu lên mà chỉ khẽ hừ một tiếng.
"Thật đấy! Em nghĩ xem, anh đã ngỏ lời với em, em còn chưa trả lời anh, vậy anh làm sao có thể nói với các cô gái khác chứ?" Trình Mộc Dương cười, "Cũng giống như một chương trình đang chạy trên máy tính khiến các chương trình khác không thể chạy được".
"Thì ra là thế!" Âu Dương Ngâm bất đắc dĩ nói, "Thế thì em trả lời anh, em..."
Âu Dương Ngâm không nói gì nữa, cô cảm thấy hơi khó chịu, có thể mình còn phải đi gặp bác sĩ tâm lý, anh ấy chân thành, tha thiết như vậy, tại sao mình vẫn cứ do dự?
Trình Mộc Dương nhẹ nhàng thở dài, "Đừng kiêu ngạo như vậy, đừng đánh vỡ lòng tự trọng của anh, em thực sự muốn làm như vậy à?" anh bước ra khỏi phòng, "Anh đi đây, ngày mai hết giờ làm chờ anh, anh đón em đi ăn cơm".
Phùng Phất Niên gọi điện thoại cho Âu Dương Ngâm, "Ngâm Ngâm, thầy Kiều ở đại học Z vừa đến, buổi tối cùng đi ăn cơm được không?"
"Thầy Kiều?" Âu Dương Ngâm dừng lại một chút rồi mới nhớ ra đó là sư huynh của Phùng Phất Niên, có lần cô đang muốn tránh không đến buổi tiệc gia đình nhà họ Trình thì ông thầy này cũng đến nên mới có cớ từ chối. Không biết ông thầy này là quý nhân gì của mình mà lần này lại đến đúng lúc Trình Mộc Dương định mời cô đi ăn cơm.
"Đến đây chiêu sinh, anh đã đặt một phòng VIP ở nhà hàng Hoa Viên rồi, tối nay em không có lịch gì chứ?" Phùng Phất Niên nói, "Lần trước em với anh ấy cũng gặp mặt rồi, có thể em quên nhưng anh ấy không quên em đâu, còn dặn anh nhất định phải mời em đến nữa".
"Được rồi, hết giờ làm em đi không muộn chứ? Cần em tới đón anh hay không? Có em lái xe anh cũng uống thoải mái hơn?"
"Tốt quá!" Phùng Phất Niên mỉm cười, cô ấy đang suy nghĩ cho mình, một cô bé hiểu ý người khác như vậy luôn làm anh ta có cảm giác ấm áp.
Âu Dương Ngâm đặt điện thoại xuống, suy nghĩ một chút rồi gửi tin nhắn cho Trình Mộc Dương, "Tổng giám đốc Trình, buổi tối có giảng viên đại học Z đến, em không đi ăn tối với anh được, xin phép anh".
Cô nhìn mấy chữ này, cảm thấy câu chữ có vẻ quá cứng nhắc, Trình Mộc Dương đọc nhất định sẽ tức giận, vì vậy lại xóa hết viết lại, "Tổng giám đốc Trình, giảng viên đại học Z vừa đến, em bị ép đi dự tiệc tẩy trần nên đành phải lỗi hẹn với anh, anh đừng giận".
Không được, cô nghĩ, câu từ quá lả lơi, cứ như là bạn thân từ bé không bằng, vì vậy lại xóa mất.
"Tổng giám đốc Trình, buổi tối em có việc đột xuất, không thể đi ăn cơm với anh được, xin lỗi". Âu Dương Ngâm nghĩ, xin lỗi cái gì chứ, hôm qua anh ta tự nói một mình, mình có nhận lời anh ta đâu, nói không chừng hôm nay anh ta lại quên mất rồi ấy chứ. Nhắn tin thế này cứ như là mình sốt ruột chờ anh ta mời đi ăn cơm không bằng, nghĩ đến đây cô lại xóa tin nhắn. Suy đi tính lại, rốt cục cô không nhắn gì nữa cả.
Hết giờ làm, Âu Dương Ngâm đến đài truyền hình đón Phùng Phất Niên. Vừa vào cổng thì thấy xe của A Văn chạy ra, A Văn dừng xe hạ cửa kính xe xuống gọi cô, "Ngâm Ngâm, rồng đến nhà tôm, có việc à?"
Âu Dương Ngâm vừa định trả lời thì Phùng Phất Niên đã đi tới cười nói với A Văn, "Đi gặp một anh bạn cùng trường".
A Văn trêu chọc, "Phó giám đốc Phùng, có giai nhân đến đón, đúng là nhất anh đấy, mọi người đều phải nhìn mà ngưỡng mộ".
Phùng Phất Niên chỉ cười không nói, vẫy tay ra hiệu cho A Văn đừng chặn cổng rồi cúi xuống hỏi Âu Dương Ngâm, "Mệt không? Để anh lái cho?"
"Không sao, cũng chỉ có một đoạn đường thôi". Sợ anh ta đứng giữa cổng làm nhiều người để ý, Âu Dương Ngâm vội mở cửa xe cho anh ta lên, "Anh chỉ đường là được, em không biết nhà hàng Hoa Viên".
Phùng Phất Niên lên xe, tiện tay đưa cho cô một cái hộp nhỏ, "Mấy hôm trước đến một xưởng gia công ngọc trai, giám đốc bọn họ tặng. Nếu em thích thì lấy mà đeo, không thích thì đưa cho cô y tá nào cũng được".
Âu Dương Ngâm mở ra, đó là một sợi dây chuyền, trên đó chỉ có ba viên ngọc trai, một viên màu tím, hai viên màu phấn hồng, rất đặc biệt, chắc là không hề rẻ chút nào, "Đưa tin còn có thù lao cơ à? Sư huynh, anh định để em giữ đồ hối lộ đấy à, em không dám cầm đâu".
Biết rõ cô đang nghĩ thế nào, Phùng Phất Niên đưa tay khẽ cốc lên đầu cô, "Ông chủ đs là bạn anh, hơn nữa bọn anh đến đó để kêu gọi tài trợ mà. Em dám lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử!"
"Em không đeo đồ trang sức, cho em cũng là lãng phí, sư huynh tặng cô gái khác đi".
"Sư huynh không có cô gái khác nào mà tặng cả. Ngâm Ngâm, hay em tìm giúp anh một cô ở viện đi, cái này coi như quà anh hối lộ cho em được không?" Thực ra sợi dây chuyền này là anh ta thấy đẹp nên cố ý mua để tặng cô.
Âu Dương Ngâm nói, "Y tá ở viện em đúng là cô nào cũng xinh".
"Anh muốn tìm một bác sĩ, Ngâm Ngâm, trong khoa em có ai xinh như mấy cô ở đài anh không?"
"Anh tìm bác sĩ khoa tim mạch làm gì, ở nhà cũng có phẫu thuật được đâu, tìm bác sĩ nội khoa mới là chuẩn. Còn nữa, xinh cũng không thể ăn thay cơm được, mấy cô gái xinh đẹp thường không biết làm việc nhà, lấy về khổ chết cho xem". Âu Dương Ngâm nói rất dõng dạc nhưng trong lòng lại cực kì bất an.
"Nếu cô ấy không biết làm nội trợ thì anh làm, cùng lắm thuê người giúp việc là được, đây không phải vấn đề đúng không?" Phùng Phất Niên mỉm cười nhìn cô.
"Quả nhiên là sếp đài truyền hình lắm tiền nhiều của, xem ra em cũng phải suy nghĩ đổi nghề thôi". Âu Dương Ngâm cười nói, "Chung quy thì dao mổ cũng không địch được máy quay phim!"
"Nói một đằng nghĩ một nẻo!" Phùng Phất Niên nói, "Thế ai sống chết không chịu đến làm chương trình, ai nói chỉ muốn toàn tâm toàn ý làm một bác sĩ tốt? Ai để anh phải đến thuyết phục giám đốc Lý?"
Âu Dương Ngâm cười cười, vừa định mở miệng thì điện thoại di động đổ chuông.
Phùng Phất Niên đưa điện thoại cho cô, Âu Dương Ngâm nghe máy, "Ngâm Ngâm, em đang ở đâu?" Là âm thanh của Trình Mộc Dương.
Âu Dương Ngâm dừng lại một lát, "Tổng giám đốc Trình, em đang lái xe, lát nữa em gọi lại cho anh". Nói rồi cô liền gác điện thoại.
Thấy nụ cười trên mặt cô biến mất, Phùng Phất Niên lo lắng hỏi, "Có chuyện gì à?"
Âu Dương Ngâm chần chừ một lúc rồi trả lời, "Có thể là vì chuyện ăn tối, hôm qua anh ấy mời nhưng em quên mất". Chợt cô mỉm cười, "Không sao đâu, lát wnax em giải thích một chút là được mà". Nói vậy nhưng trong lòng cô lại bồn chồn, nên giải thích với Trình Mộc Dương thế nào đây?
Xe đến Hoa Viên, Phùng Phất Niên nói với cô, "Anh qua bên kia đợi em, em gọi điện cho tổng giám đốc Trình giải thích một chút". Anh ta vỗ vai động viên cô rồi đi tới phòng nghỉ.
Âu Dương Ngâm thầm cảm kích sự chu đáo của anh ta, vì sao Phùng Phất Niên luôn khiến cô có cảm giác yên tâm và ỷ lại? Hình như có chuyện gì cũng chỉ cần nói với anh ta là cũng coi như đã được giải quyết, không cần phải bận tâm thêm nữa? Cô lấy điện thoại ra bấm số, bên kia lập tức nghe máy, "Tổng giám đốc Trình, thực sự xin lỗi". Cô nói với giọng cực kì thành khẩn, "Em quên mất chuyện ăn tối, hôm nay việc ở viện bận quá, từ sáng đến chiều đều phải giải phẫu". Đây là sự thật, có điều buổi chiều giải phẫu cô chỉ đứng bên cạnh xem.
Đối phương vẫn yên lặng một hồi lâu, tim Âu Dương Ngâm bắt đầu đập nhanh dần. Rốt cục cô nghe thấy Trình Mộc Dương thở dài, "Bận đến mức không ăn được cả cơm tối à?"
"Là thế này, có một giảng viên đại học D đến chiêu sinh, bọn em mời thầy ấy ăn cơm". Âu Dương Ngâm thấy căm ghét sự thành thật của mình, tuyệt đối không phải cô muốn thương tổn lòng tự trọng của Trình Mộc Dương.
Lại là một sự yên lặng lê thê, Âu Dương Ngâm ngập ngừng nói: "Xin lỗi, em..." Cô không ngờ phản ứng của Trình Mộc Dương lại là như vậy, rốt cục cô cũng cảm thấy sợ.
"Không sao, đó là em quên chứ không phải cô ý", Trình Mộc Dương cười nói, "Phải bắt chẹt phó giám đốc Phùng mạnh vào, bào ngư vây cá đều gọi hết, cả tôm hùm nữa. Em làm thuê cho đài truyền hình của anh ta, anh ta cũng nên mời em ăn một bữa đàng hoàng".
"Tổng giám đốc Trình..." Âu Dương Ngâm càng áy náy, cô cảm thấy Trình Mộc Dương đang cố gắng che giấu sự thất vọng, cô không đành lòng thấy anh ta như vậy. Nếu anh ta nói sẽ tới đón cô ngay bây giờ thì cô nghĩ rằng mình sẽ gật đầu.
"Sao thế? Cảm thấy có lỗi vtheesanh à? Vậy thì lần sau mời anh đi ăn". Trình Mộc Dương cười, gác điện thoại, vẻ mặt lập tức sa sầm. Anh ta chỉ có thể bảo vệ lòng tự trọng của mình như vậy, Âu Dương Ngâm khiến anh ta phải thê thảm thế này, có thể anh ta thực sự phải suy nghĩ lại mối quan hệ này mới được.
Phùng Phất Niên đứng xa xa xa xa nhìn Âu Dương Ngâm gọi điện thoại, quan sát toàn bộ sự thay đổi trên vẻ mặt cô. Cô ấy đã bắt đầu để ý đến Trình Mộc Dương sao? Anh ta nghĩ, trong lòng vừa nặng nề vừa ghen tị, bây giờ anh ta còn có thể khuyên cô cách xa nhà họ Trình một cách vô tư nữa không? Anh ta cảm thấy mình không đủ sức mạnh, anh ta đã có tâm tư riêng của mình, điều này làm cho anh ta không thể mở miệng khuyên cô như vậy nữa. Lấy lại bình tĩnh, anh ta mỉm cười chuẩn bị đi đến chỗ Âu Dương Ngâm.
"Phó giám đốc Phùng!" Trình Mộc Vũ đi tới trước mặt, từ xa đã đưa tay về phía anh ta, "Đại tài tử, em đã về nước từ lâu rồi mà bây giờ mới nhìn thấy anh, anh vẫn bận như thế à?"
Phùng Phất Niên hoảng sợ, nhẹ nhàng bắt tay cô ta, "Tiểu Vũ, em vẫn khỏe chứ?" Trước kia vì quan hệ với A Trạch nên họ thường xuyên gặp nhau, A Trạch luôn tránh né không đi một mình với Trình Mộc Vũ, đa số đều có cả đám bạn đi cùng. Vì biết tâm sự của A Trạch nên Phùng Phất Niên lại càng hay chú ý đến tâm tình của Trình Mộc Vũ, vì vậy quan hệ giữa Trình Mộc Vũ với anh ta cũng rất tốt.
"Khỏe lắm, Anh thế nào? Vẫn một thân một mình à?" Trình Mộc Vũ nhìn quanh, thấy Âu Dương Ngâm đi tới, sắc mặt cô ta lập tức thay đổi.
Phùng Phất Niên tiến lên một bước kéo tay Âu Dương Ngâm nói với Trình Mộc Vũ, "Bọn anh mời bạn học ở đại học Z tới đây ăn cơm, đã quá giờ hẹn rồi, bọn anh phải đi trước một bước, lúc nào rảnh rỗi nói chuyện sau". Không để Âu Dương Ngâm kịp chào hỏi, Phùng Phất Niên vội vã kéo tay cô đi lên tầng hai.
Trình Mộc Vũ trầm tư nhìn bóng lưng hai người, Âu Dương Ngâm là bạn gái Phùng Phất Niên? Nhìn cách nắm tay của bọn họ thì chắc là không sai. Quả thật là bạn tốt, ngay cả phụ nữ cũng thích cùng một người. Cô ta không khỏi cảm thấy xót xa, thực ra cũng có thể đoán được, A Trạch đi rồi, cho dù không thích Phùng Phất Niên cũng nhất định sẽ giúp anh ấy chăm sóc Âu Dương Ngâm. Không biết con bé Âu Dương Ngâm này đã đã tu luyện mấy đời, đầu tiên là A Trạch, bây giờ là Phùng Phất Niên, còn cả anh trai mình. Nhớ tới anh trai, cô ta thầm cảm thấy may mắn vì anh trai mình không có quan hệ với cô ta, nhà họ Trình không thể nào có quan hệ gì với cô ta được. Những chuyện khác Trình Mộc Vũ đều không muốn truy cứu, nhưng người ta đã đến thì không thể không hận.
Rẽ qua cầu thang lên tầng hai, Phùng Phất Niên buông tay Âu Dương Ngâm ra với vẻ khó xử.
Làm bộ không để ý, Âu Dương Ngâm vui đùa, "Sư huynh, đó là fan của anh à? Sao không giới thiệu cho em, ánh mắt cô gái này thật là đáng sợ".
"Thấy sự hấp dẫn của sư huynh em rồi chứ?" Phùng Phất Niên cười nói, "Cô bé đó không dễ chọc, lần sau nếu có gặp thì em nhớ tránh xa một chút". Qua sắc mặt Trình Mộc Vũ, anh ta kết luận cô ta biết Âu Dương Ngâm cho nên mới cố tình tạo thành hiểu lầm, có lẽ nể mặt mình Trình Mộc Vũ sẽ không truy cứu chuyện này.
Phùng Phất Niên hơi kinh ngạc nhìn người phụ nữ trẻ tuổi khoác tay Kiều sư huynh đi tới, quá trẻ, có lẽ chỉ mới hơn 20 tuổi?
"Bà xã anh, có sao không? Phất Niên, hâm mộ hay là choáng váng?" Giảng viên Kiều vỗ vỗ tay vợ khoa trương, "Hay là cam chịu hạ phong?"
"Em căm giận, sao anh dám hủy hoại đóa hoa của tổ quốc?" Phùng Phất Niên cười mắng, gật đầu với cô bé. Cô bé cười nói, "Ai hủy hoại ai, anh hỏi anh ấy xem, anh ấy dám sao?"
Âu Dương Ngâm bật cười thành tiếng, đúng là một cô bé đáng yêu.
Mọi người ngồi xuống, giảng viên Kiều nói: "Sao lần trước dám lừa anh? Tiểu sư muội, tiểu sư muội? Anh biết là hai đứa mày chắc chắn có chuyện mà!" Quay lại, anh ta nói với bà xã, "Ngâm Ngâm cũng tốt nghiệp đại học Z chúng ta, học viện y khoa".
Phùng Phất Niên cười nói, "Chị dâu đừng nghe anh Kiều nói liên thiên, hia người kết hôn bao giờ?"
"Hôm qua. Bọn anh lấy đăng kí kết hôn xong lên thẳng máy bay, hôm nay là ngày trăng mật đầu tiên, hai đứa em là người làm chứng trước tiên!" Giảng viên Kiều nói đắc ý, "Mau chuẩn bị quà gặp mặt đi, không được mừng phong bì, không sau này anh lại phải mừng lại cả vốn lẫn lãi".
Âu Dương Ngâm hỏi, "Sư huynh, không phải anh đến chiêu sinh à?"
"Đi một vòng các trường cấp ba trọng điểm, tìm một số học sinh xuất sắc, thỏa thuận vài điều kiện là xong". Giảng viên Kiều nói, "Anh không trông mong tuyển được những học sinh giỏi nhất, còn có Bắc Đại, Thanh Hoa mà, nhưng dưới đó thì đến lượt các trường cùng hạng như đại học Z rồi, thực ra học sinh giỏi cũng không lo".
Phùng Phất Niên nói: "Thì ra là lấy việc công làm việc tư, anh đúng là giỏi thật đấy, đi trăng mật cũng bắt nhà nước trả một nửa tiền". Mọi người cùng bật cười rồi bắt đầu ăn uống, Âu Dương Ngâm nói: "Em với chị dâu uống nước ngọt thôi, lát nữa còn phải lái xe đưa sư huynh về".
Giảng viên Kiều đưa tay kéo vợ mình lại, "Em phải chịu khó học hỏi tiểu sư muội kìa, xem người ta chăm sóc dịu dàng thế nào, sao anh lại lấy phải một tiểu ma nữ như em cơ chứ?"
Vợ anh ta cười nói, "Anh có phong lưu phóng khoáng được như sư đệ anh không? Bụng bia không khác gì bà bầu sắp sinh cả!" Âu Dương Ngâm nghe vậy bật cười suýt sặc, Phùng Phất Niên nhẹ nhàng vỗ lưng cô, "Thì ra Kiều lão gia sắp có Kiều thiếu gia rồi, tiểu đệ thật sự cam chịu hạ phong. Kiều lão gia, anh theo đuổi bà xã có vất vả lắm không?"
"Có thể nói là vứt bỏ toàn bộ uy phong của nam giới", giảng viên Kiều nhăn nhó, "Cuối cùng thấy vẫn không ổn, anh mới nói với cô ấy rằng không còn uy phong cũng không sao, nhưng lòng tự trọng của đàn ông không thể bị chà đạp, nếu còn như vậy thì anh đành phải quay đầu là bờ. Nghe vậy cô ấy liền đồng ý gả cho anh".
Chiếc thìa trong tay Âu Dương Ngâm khẽ lắc nhẹ, không biết cô đang nghĩ gì, Phùng Phất Niên lơ đãng nhìn thoáng qua Âu Dương Ngâm.
Kiều lão gia cảm khái, "Vốn đám anh em mình một lòng môt dạ muốn hiến thân cho nghệ thuật, tuân thủ chủ nghĩa độc thân, nhưng cuối cùng vẫn không ngăn cản nổi sự mê hoặc của hồng trần. Phất Niên, anh đã nghĩ thông rồi, nghệ thuật là chuyện của tuổi trẻ bồng bột, đến lúc già thì vợ con mới là thực tế. Sư đệ và tiểu sư muội cũng xúc tiến đi, cảm giác về nhà có người đợi mình đúng là không tồi".
Phùng Phất Niên thấy sắc mặt Âu Dương Ngâm khẽ biến, biết cô vẫn giả câm vờ điếc chỉ vì muốn giữ thể diện cho mình, trong lòng cảm thấy rất chán nản, anh ta nghiêm túc nói với giảng viên Kiều, "Đừng nói thế, sư đệ anh còn chưa nỡ bỏ rơi nghệ thuật đâu!"
Kiều lão gia nhìn hai người bọn họ với vẻ khó hiểu rồi cuối cùng cũng thay đổi đề tài, mấy người vừa ăn vừa rất vui vẻ nói chuyện về tình hình đại học Z gần đây.
Hai vợ chồng mới cưới cũng ở luon khách sạn Hoa Viên này, lúc chuẩn bị ra về, Âu Dương Ngâm nhẹ nhàng kéo Phùng Phất Niên, "Sư huynh, sợi dây chuyền đó tặng cho chị dâu làm quà gặp mặt nhé?"
"Em không thích à?" Phùng Phất Niên nhìn cô, trong lòng vô cùng thất vọng, "Tùy em thôi".
Bốn người chào tạm biệt ngoài cửa nhà hàng, Âu Dương Ngâm lấy hộp dây chuyền trong xe ra đưa cho Phùng Phất Niên, Phùng Phất Niên không chịu nhận, cô bất đắc dĩ đành phải tự mình mang tới, "Chị dâu, bọn em đi vội quá không kịp chuẩn bị, coi như tấm lòng của bọn em".
Vợ giảng viên Kiều trợn mắt nhìn chồng, "Làm gì có ai lại đi đòi quà như anh cơ chứ, bây giờ quà sư đệ anh tặng Ngâm Ngâm cũng bị anh cướp mất rồi".
Phùng Phất Niên cười khổ nói, "Chị dâu cứ nhận đi, em còn chưa đủ tư cách tặng quà cho Ngâm Ngâm đâu".
Phùng Phất Niên hơi nhắm mắt lại ngồi dựa vào ghế cạnh ghế lái không hề nói chuyện. Đến dưới căn hộ tập thể anh ta ở, Âu Dương Ngâm hỏi, "Sư huynh, anh vẫn ổn đấy chứ? Có tự đi lên nhà được không?"
Phùng Phất Niên nhìn cô một hồi lâu mà không nói gì, anh ta đã uống hơi nhiều, có một loại tình cảm ấm áp dưới đáy lòng từ từ dâng lên, một giọng nói khe khẽ đang xúi giục anh ta. Anh ta đưa tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc Âu Dương Ngâm, nhìn cô thật dịu dàng, lần này là bằng trái tim và ánh mắt của chính anh ta, Phùng Phất Niên.
"Anh không say, có điều..." Phùng Phất Niên dừng lại một chút, "Anh không nỡ tặng sợi dây chuyền đó cho Kiều phu nhân". Anh ta cười nhạt rồi mở cửa xuống xe bước đi.
Âu Dương Ngâm mở cửa xe bước xuống, nhìn bóng lưng anh ta, trong trí nhớ của cô cũng từng có một bóng lưng như vậy, dường như muốn nói nhưng lại không nói ra khiến cô vừa ngỡ ngàng vừa đau lòng. Cô ngẩng đầu nhìn lên không trung, ánh sao lấp lánh, hôm nay mỗi một ngôi sao đều rất sáng.
Trình Mộc Dương đứng trên ban công nhìn trời sao, sao trời hôm nay rất sáng, sáng như mắt cô ấy, luôn khiến anh ta không chuyển mắt đi được. Nhưng đối mắt đẹp đó lại không sáng vì anh ta, sáng vì chàng trai nọ sao? Chàng trai nhìn cô ấy cả đêm dưới ánh trăng, mặc dù yêu nhưng không thể nói ra, chỉ biết giữ kín tình cảm với cô ấy trong lòng nọ? Là vì Phùng Phất Niên sao? Tối nay bọn họ lại đi với nhau, đại học Z có người đến, Phùng Phất Niên sao có thể bỏ lỡ cơ hội này chứ, nếu là chính mình thì mình cũng vậy thôi. Hai người bọn họ nói gì với nhau? Văn học? Nghệ thuật? Cuộc đời? Cô ấy lại thao thao bất tuyệt đúng không? Bọn họ có chung sở thích, có chung đề tài nên quý mếm lẫn nhau sao? Còn mình, ngoài toàn tâm toàn ý thích cô ấy ra, trước giờ đều là cô ấy thao thao bất tuyệt dẫn dắt câu chuyện theo ý cô ấy, hình như hai người cũng không có điểm chung nào. Mình là doanh nhân, cô ấy là bác sĩ, mình khai thác phần mềm máy tính, cô ấy làm người dẫn chương trình ngoài giờ, mình ăn uống cẩn thận tỉ mỉ, cô ấy ăn thực phẩm rác luôn miệng, mọi chuyện mình đều có nguyên tắc có trình tự, cô ấy thấy việc bất bình là rút dao tương trợ. Những việc cô ấy làm cho ông nội, làm cho cô cô, làm cho cậu bé xa lạ kia, toàn bộ đều mang đậm sư thành tâm và nhiệt tình lương thiện của cô ấy. Nhưng trái tim cô ấy lại không thể giao cho mình, cô ấy thật tốt, cô ấy được nhiều người thích như vậy, mình cho rằng cô ấy là một phần mềm đang xử lý một tác vụ khác, mình sẵn sàng chờ đợi, nhưng phải chăng kì thực phần mềm đó đã đóng lại từ sớm rồi? Ánh sao sáng rực như muốn đâm vào mắt anh ta.
Anh ta quay đầu lại nhìn phòng ăn, ở đó là đồ ăn hôm nay anh ta cố ý dặn người giúp việc làm, bốn món ăn một món canh, anh ta lên trang mạng của thành phố H tìm kiếm tài liệu hướng dẫn nấu ăn các món địa phương rồi chọn lụa những món ngon nhất. Thậm chí anh ta còn mua kem để trong tủ lạnh, bởi vì cô ấy từng nói đó cũng là một loại thực phẩm rác cô ấy thích. Anh ta còn mua dưa hấu, sợ dưa không ngọt nên anh ta đã mua những mấy loại khác nhau về cho vào ngăn lạnh, nghĩ đến cảnh cô ấy cầm nửa quả dưa hấu dùng thìa múc ăn, trong lòng anh ta thực sự vui vẻ. Lần đầu tiên anh ta hao hết tâm tư muốn lấy lòng một cô bé như vậy, tiếc là cô bé đó lại không hề tiếp nhận sự quan tâm này của anh ta.
Điện thoại di động đổ chuông, là Trình Mộc Vũ, "Anh đang ở đâu đấy?"
"Ở nhà, có chuyện gì?"
"Sao không nói với em là tối nay anh rảnh, em đã hẹn bạn, một cô bé hay lắm, tiếc quá tiếc quá", Trình Mộc Vũ nói, "Hôm nay em nhìn thấy Phùng Phất Niên và bạn gái anh ta ở nhà hàng Hoa Viên, anh đoán xem bạn gái anh ta là ai?"
Mặc dù đã biết rõ câu trả lời nhưng Trình Mộc Dương vẫn căng thẳng, "Em quan tâm đến những chuyện không đâu như vậy làm gì, đi cùng phó giám đốc Phùng cũng không nhất định là bạn gái anh ta, đài truyền hình thì thiếu gì phụ nữ".
"Là con bé Âu Dương Ngâm kia, lúc không trang điểm nhìn cũng chỉ đến thế", Trình Mộc Vũ nói, "Hình như đúng là bạn gái, em thấy phó giám đốc Phùng tình cảm lắm, hai người cầm tay nhau thân thiết thôi rồi".
Trình Mộc Dương cầm chặt điện thoại di động không nói nên lời, thì ra là thế! Người cô ấy thích là Phùng Phất Niên, tay nắm tay, bọn họ đã đến mức đó rồi sao? Không trách được lần nào mình cầm tay cô ấy cũng bị cô ấy gạt ra. Nhớ tới lời Âu Dương Ngâm nói lúc câu cá, "Tốn công vô ích, người câu cá có gì mà vui vẻ? Nếu như khư khư cố chấp thì không chỉ là kẻ ngốc nhất thiên hạ mà còn là kẻ ác nhất thiên hạ nữa, hại người mà không lợi mình!" Xem ra mình quả thật nên buông cô ấy ra, cô ấy đã thích người khác, mình dây dưa đau khổ như vậy cũng nào có ý nghĩa gì? Có điều, vì sao trong lòng mình chỉ cảm thấy trống vắng như vậy?
"Anh, anh có nghe em nói không?"
"À, anh thấy có một đoạn mã không đúng, vừa rồi em nói gì nhỉ?"
Trình Mộc Vũ thở dài, "Đừng chỉ quan tâm đến công việc thế, anh cũng phải chú ý đến sức khỏe nữa". Bất kể thế nào thì sau khi nghe mình nói anh trai mình cũng sẽ không còn hi vọng gì với Âu Dương Ngâm nữa, cho dù anh ấy có thiện cảm với cô ta, đúng không? Xin lỗi anh. Cô ta tự nói với mình, nếu như là cô gái khác, chỉ cần anh thích thì có hao hết tâm tư em cũng phải tìm cách giúp được anh. Nhưng Âu Dương Ngâm thì không được, cô ta đã chà đạp tự tôn và kiêu ngạo của em gái anh, chỉ cần cô ta ở bên cạnh anh thì cơn ác mộng của em gái anh sẽ không thể chấm dứt được.
"Ngâm Ngâm, nếu sinh nhật anh Hiểu Bân mà em cũng dám vắng mặt thì ngày mai anh sẽ mời ban nhạc đến cổng bệnh viện Huệ Lợi cầu hôn xem em tránh né thế nào!" Hàn Hiểu Bân nói to trong điện thoại.
Âu Dương Ngâm khinh thường, "Có mỗi thủ đoạn ấy thôi à? Chẳng sáng tạo gì cả, gọi 113 là giải quyết xong ngay. Ngày mai em phải ghi hình, về nhà trang điểm xong có thể sẽ tới muộn một chút, anh thích quà gì để em mua nào?"
"Em trang điểm xong đi tới làm quà tặng anh được không?" Hàn Hiểu Bân liên thiên trong điện thoại, vị đại tiểu thư này mềm cứng không ăn, hắn đã mất lòng tin từ lâu rồi, có điều đã hơn một tháng không gặp cô nên hắn thấy rát nhớ. Đại khái là vì trời nóng nên bạn bè cũng ít tụ tập, một tháng nay hắn cũng rất hiếm khi thấy Trình Mộc Dương, cái máy kiếm tiền này lại đang khai thác sản phẩm mới gì đó chắc? Còn nữa, tối mai cũng có không ít má hồng đến, phải nghĩ biện pháp xử lý mới được, biện pháp tốt nhất chính là kéo cô em Âu Dương Ngâm này đến, thế là không phải đắc tội ai cả.
Âu Dương Ngâm ghi hình xong đi ra, nhìn thấy Phùng Phất Niên đứng chờ ở cửa trường quay, mấy người trong tổ làm chương trình đều mỉm cười hiểu ý tránh đi chỗ khác. Vì ai mà cuối tuần phó giám đốc Phùng lại đến đây đợi đến khi bọn họ ghi hình xong? Đây đã là một bí mật công khai của đài truyền hình. Là người đi ra cuối cùng, A Văn cười nói, "Hôm nay rất thuận lợi, Ngâm Ngâm của chúng ta không đành lòng để phó giám đốc Phùng phải đợi lâu".
Âu Dương Ngâm nói: "Ngâm Ngâm sợ lỡ mất bữa tối trong ánh nến của chú Văn và cô cô mà". A Văn và Trình Anh Chi dần dần kéo gần khoảng cách, điều này làm cho Âu Dương Ngâm cảm thấy vui vẻ từ đáy lòng, hai người bề trên cô thích và kính trọng, trải qua những đau thương khác nhau cuối cùng cũng có một bầu trời trong sáng.
"Có cần dẫn hai đứa đi theo hay không?" A Văn tỏ ra hào phóng.
"Cháu sợ cô cô không vui!" Âu Dương Ngâm tinh nghịch trả lời, "Cháu không muốn làm người thừa, phó giám đốc Phùng có muốn làm không?"
Phùng Phất Niên cười nói, "Đương nhiên là không".
A Văn vui vẻ đi trước, Phùng Phất Niên hỏi, "Muốn đi đâu ăn cơm?"
"Em có phải nhà tư bản đâu mà suốt ngày bóc lột anh thế? Hay là vì đài truyền hình không phát tiền ăn tối cho em nên phó giám đốc Phùng cảm thấy áy náy? Em ăn cơm sư huynh mời mai sao được?"
"Bao lâu anh mới gặp em một lần, em dạo này bận lắm à? Mỗi lần gặp là lại thấy em gầy hơn, Ngâm Ngâm, không phải em không hợp thủy thổ đấy chứ?" Phùng Phất Niên lo lắng hỏi, "Cho dù phải học tập và làm việc nhưng cũng không thể mệt mỏi đến mức suy sụp được".
"Hết mùa hè là ổn ngay mà. Không phải em không hợp thủy thổ mà là không hợp thời tiết, cứ đến mùa hè là lại thế, giảm béo chẳng phải càng xinh hơn sao, phó giám đốc Phùng?"
"Không được giảm béo!" Phùng Phất Niên trợn mắt nhìn cô, "Em còn được mấy lạng thịt chứ? Không hợp thời tiết, sao lại có cái bệnh quái dị như vậy? Chính mình là bác sĩ mà cũng không biết cách điều trị à?"
"Em là bác sĩ khoa tim mạch, sư huynh, lúc nào tìm cho em một chị dâu khoa nội để em nhờ chị ấy là được. Bác sĩ Hoàng lần trước không được sao?" Có lần cô ăn cơm ở nhà viện trưởng Lý, vợ ông vô tình nói đã giới thiệu cho Phùng Phất Niên một người, cô còn lén đến phòng khám bệnh nhìn mặt, đó là một cô gái rất xinh xắn.
Phùng Phất Niên không nói gì, sầm mặt đi ra ngoài. Âu Dương Ngâm chạy đuổi theo cười cầu tài, "Không thích người ta thì thôi, có gì mà giận, thua keo này ta bày keo khác. Tối nay em phải đến dự tiệc sinh nhật Hàn Hiểu Bân, lần sau mời sư huynh ăn cơm để xin lỗi vậy". Bọn họ đều như vậy, chỉ cần tiểu sư muội cười cầu tài là các sư huynh sẽ không còn giận nữa, thủ đoạn này trước kia cô vẫn dùng, bây giờ vô thức lại dùng đến.
Quả nhiên sắc mặt Phùng Phất Niên dịu xuống, "Không được uống rượu, về nhà sớm một chút, đi đường phải chú ý an toàn".
Âu Dương Ngâm gật đầu, hơi cảm động.
Phùng Phất Niên nhìn bóng lưng cô, không biết mình đã đi đến xe từ khi nào.
Khách quý chật nhà, lúc Âu Dương Ngâm đến thì buổi tiệc cũng vừa bắt đầu được một lát. Nhìn thấy cô, Hàn Hiểu Bân vui vẻ gọi cô cách mấy cái bàn, "Ngâm Ngâm, bên này!" khiến không ít người quay lại nhìn.
Hàn Hiểu Bân đi tới kéo cô đến vị trí bên cạnh mình, Âu Dương Ngâm cười nói, "Sao em có thể ngồi đây được, bạn gái xịn của anh đâu?"
Hàn Hiểu Bân nói nhỏ, "Em gái ngoan, có em áp trận thì ai cũng không dám làm gì anh, coi như em giúp anh một lần đi".
Âu Dương Ngâm cũng không để ý, ngồi xuống chào hỏi mấy người xung quanh, có không ít người cô đã từng gặp từ trước. Nhìn thấy Trình Mộc Dương cũng ngồi bàn này, trong lòng Âu Dương Ngâm chợt căng thẳng không có lý do, cô cố gắng chào một tiếng "Tổng giám đốc Trình", Trình Mộc Dương mỉm cười, xem như đã chào hỏi xong.
Toàn bộ đều là thanh niên, buổi tiệc cực kì náo nhiệt, Hàn Hiểu Bân bị khách khứa chuốc rượu liên tục, bắt đầu cảm thấy choáng váng. Âu Dương Ngâm để ý thấy Trình Mộc Dương vẫn rất yên lặng, gần như không hề uống rượu, có vẻ gầy hơn buổi tối hôm đó ở bệnh viện một chút, chắc là công việc cũng bận? Thấy anh ta quay đầu về phía mình, Âu Dương Ngâm vội chuyển ánh mắt.
Rượu say tai nóng, Trình Mộc Vũ và Lưu Hân giơ chén rượu cùng nhau tới kính rượu Hàn Hiểu Bân, Hàn Hiểu Bân xin tha, "Em gái ngoan, anh trai không thể uống nữa, uống nữa là anh trai sẽ gục mất".
Trình Mộc Vũ nói: "Anh Hiểu Bân, anh không uống cũng được, mời vị bên cạnh này uống đỡ, có thể ngồi ở vị trí này chắc chắn không hề đơn giản". Con bé Âu Dương Ngâm này không phải bạn gái Phùng Phất Niên sao? Tại sao giờ lại ngồi bên cạnh Hàn Hiểu Bân? Chẳng lẽ?... Trình Mộc Vũ suy nghĩ, thầm cười lạnh, Âu Dương Ngâm, thủ đoạn của ngươi quả thật là cao!
Hàn Hiểu Bân tội nghiệp nhìn về phía Âu Dương Ngâm, "Ngâm Ngâm, giúp anh được không?"
Âu Dương Ngâm vẫn chỉ uống nước ngọt, thấy là một li rượu trắng nên cũng không sợ. Cô sớm đã nhận ra Trình Mộc Vũ là fan của Phùng Phất Niên gặp phải hôm ở nhà hàng Hoa Viên, xem ra quả thật cô ấy đã hiểu lầm quan hệ của mình và sư huynh, ánh mắt nhìn mình cực kì bất thiện, chỉ sợ cô ấy sẽ không chịu để mình dễ chịu. Cô liền rót một li rượu trắng, mỉm cười nói: "OK, để em uống đỡ khổ chủ một chén". Nói rồi cô liền định uống cạn.
"Chậm đã!" Trình Mộc Vũ lạnh lùng nói, "Muốn uống đỡ thì phải tuân thủ quy củ ở đây. Năm li đỡ một li, tôi uống trước ba chén". Nói rồi không đợi mọi người kịp can thiệp, cô ta đã uống một hơi hết ba chén.
Hàn Hiểu Bân nhìn cô với vẻ kỳ lạ, "Tiểu Vũ, em liều mạng như vậy làm gì, anh nợ tiền em à?"
Trình Mộc Vũ cười nói, "Không phải sinh nhật anh Hiểu Bân sao, mọi người phải vui vẻ chứ, Lưu Hân, đến lượt bạn mời đấy".
Lưu Hân cũng bị hành động của Trình Mộc Vũ làm giật mình, hết nhìn Hàn Hiểu Bân lại nhìn Âu Dương Ngâm, chẳng lẽ Trình Mộc Vũ thích Hàn Hiểu Bân? Nhìn thấy Âu Dương Ngâm ngồi bên cạnh anh ấy nên nó không thoải mái? Cô ta vội nói, "Em cũng uống nhiều rồi, chỉ kính anh một li thôi", nói rồi lien uống một li.
Trình Mộc Vũ vẫy tay gọi người phục vụ mang năm chiếc li tới rót đầy rượu rồi nhìn Âu Dương Ngâm khiêu khích, "Bây giờ đến lượt cô uống, tiểu thư Âu Dương!"
Âu Dương Ngâm rất đau đầu, đúng là bị Phùng Phất Niên hại rồi, bị lấy ra làm lá chắn, bây giờ đùa quá hóa thật bị người ta trả thù rồi. Cô rất muốn nói rõ với cô bé trước mặt, mình không phải bạn gái người cô ta thích, nhưng thấy ánh mắt cô ta rất lạnh lùng, không ngờ lại có cả thù hận, quả nhiên từ "tình địch" không hề sai chút nào, kẻ thù gặp nhau cực kì căm hận, đó là tình cảnh hiện nay đúng không?
"Sao vậy, tiểu thư Âu Dương không dám uống à?" Trình Mộc Vũ cười lạnh nói.
"Đúng thế, sợ rồi". Âu Dương Ngâm gật đầu, chịu thua là được chứ gì?
Trình Mộc Dương hơi buồn cười, Âu Dương Ngâm lại bắt đầu chơi xấu à? Quả thật bản lãnh chơi xấu của cô ấy rất khá.
"Cô không dám uống thì cũng có thể mời các quý ông bên cạnh uống thay, gấp đôi số li của cô, với sắc đẹp của cô thì sợ rằng sẽ có người sẵn sàng xông pha khói lửa vì cô đấy!" Trình Mộc Vũ nói rất khó nghe, dùng sự kiêu ngạo của mình để ấp chế những người xung quanh muốn can ngăn.
Nghe vậy, Âu Dương Ngâm biến sắc, Trình Mộc Dương cũng biến sắc khé quát, "Tiểu Vũ, đừng nói lung tung!" Nhận ra có chuyện, những người xung quanh đều hơi ngơ ngác. Hàn Hiểu Bân cau mày nói: "Tiểu Vũ, vừa phải thôi là được rồi, Ngâm Ngâm là người miền nam, không biết uống rượu". Cô ấy đỡ rượu cho mình, nếu có việc gì không hay xảy ra thì bố mẹ mình sẽ giết mình mất!
"Không dám uống thì sao không nói từ đầu, để bọn em đều uống rồi, chẳng lẽ còn không biết xấu hổ mà chơi xấu!" Trình Mộc Vũ nhìn vẻ nhu mì của Âu Dương Ngâm, không khống chế được cơn giận trong lòng. Chính vì dáng vẻ này mà A Trạch nhớ mãi không quên cô ta, mà Hàn Hiểu Bân bao che cô ta như vậy, mà anh trai mình không đành lòng thấy mình nói xấu cô ta, hôm nay phải bất chấp tất cả. "Không chịu uống thật à?" Vẻ mặt đó như đã nói rõ ràng, hôm nay nếu cô không uống thì nhất định sẽ không xong!
Âu Dương Ngâm nhìn Trình Mộc Dương rồi lại nhìn Trình Mộc Vũ, bọn họ là anh em à? Mình từ chối Trình Mộc Dương rồi lại bị cô ta nhìn thấy đi cùng Phùng Phất Niên, vì vậy thù mới thêm hận cũ sao? Thôi thôi thôi, coi như mình xin lỗi Trình Mộc Dương, cũng chịu oan thay cho Phùng Phất Niên vậy. Tửu lượng của mình cũng tạm được mà, nếu là rượu 38 độ chứ không phải 58 độ thì tốt, cô nghĩ, "Được rồi, tôi uống". Cô nhẹ nhàng nói.
Âu Dương Ngâm cầm li rượu lên nhìn một chút, li rượu ở đây khác li ở thành phố H, mặc dù đã là loại li nhỏ nhất trong nhà hàng nhưng vẫn cứ quá to, nếu tính mỗi li 25 cc thì 20 li cũng khoảng nửa lít, mình chưa bao giờ uống một lèo hết nửa lít rượu cả. Cô hơi sợ, ở đây cô không có một người thân nào, không có bố mẹ bên cạnh, nhỡ có uống say sợ rằng cũng không về nhà nổi, Hàn Hiểu Bân sẽ không mặc kệ mình chứ? Mình có cần gửi tin nhắn cho Phùng Phất Niên bảo anh ấy tới đòn mình không? Anh ấy nhất định sẽ lo lắng cho mình đúng không? Trước kia mỗi lúc mọi người quậy phá ở trường sư huynh đều đến che chở mình, nhưng giờ sư huynh không thể đến được nữa. Trong lòng đau nhói, cô ngửa đầu uống hết một li, là rượu 58 độ, cay xè, cháy bỏng như lửa.
Trình Mộc Vũ nhìn Âu Dương Ngâm uống hết li này tới li khác, trong mắt có một loại khoái cảm gần như điên cuồng. Xung quanh là bao nhiêu người lẳng lặng xem náo nhiệt, mặt Hàn Hiểu Bân sầm xuống. Âu Dương Ngâm đã uống đến li thứ năm, đang định đưa tay cầm li thứ sáu.
Trình Mộc Dương đi tới, nhẹ nhàng đè bàn tay đang muốn giơ lên của Âu Dương Ngâm xuống, "Ngâm Ngâm uống 5 li rồi, còn 15 li, nhân hai, anh uống 30 li". Anh ta xoay người nói: "Phục vụ, lấy thêm 5 cái li tới". Ánh mắt anh ta nghiêm khắc nhìn về phía Trình Mộc Vũ, "Như vậy được không?"
Đáy lòng Trình Mộc Vũ lạnh buốt, rốt cục anh trai mình đã yêu cô ta! Trong trường hợp này, trước mặt công chúng, đàng hoàng bao che cho cô ta, một người phụ nữ vừa dắt tay Phùng Phất Niên, một người phụ nữ ngồi bên cạnh Hàn Hiểu Bân! Cô ta cảm thấy đắng chát, lại một lần nữa mình phải thua dưới tay nó sao? Cô ta đã lùi đến giới hạn cuối cùng, trong lòng cô ta ngập tràn tuyệt vọng. Nhưng lúc này cô ta không thể để vô số người ở đây xem trò vui của anh em nhà họ Trình được.
"Được rồi anh, chuyện phụ nữ vui đùa với nhau anh coi là thật làm gì! Phong độ quý ông của anh làm em gái cũng phải ghen tị đấy!" Nói xong, Trình Mộc Vũ cười hì hì khoác tay Lưu Hân tránh ra.
Buổi tiệc lại náo nhiệt trở lại, bề ngoài mọi người vẫn điềm nhiên như không, còn trong lòng đều suy đoán rốt cục giữa mấy người này có chuyện gì, đến tận khi tàn tiệc.
Âu Dương Ngâm sợ lại gặp phải Trình Mộc Vũ mà không thoải mái nên cố ý nán lại trong nhà vệ sinh một hồi, đến khi gần như mọi người đã về hết cô mới đi lấy xe, lại phát hiện xe của Trình Mộc Dương đỗ ngay bên cạnh chiếc xe màu vàng của mình. Nghĩ bụng mình cũng nên cảm ơn anh ta vì chuyện vừa rồi, cô liền ngồi vào trong xe chờ anh ta. Trình Mộc Dương sắp xếp người đưa Hàn Hiểu Bân về rồi đi ra, nhìn thấy chiếc xe bên cạnh xe mình, anh ta hơi sững lại. Âu Dương Ngâm mở cửa xe đi tới gần anh ta.
"Uống rượu có lái được xe không?" Anh ta cúi đầu khẽ hỏi. Gặp những chuyện có liên quan đến cô là anh ta lại quên mất nguyên tắc của mình, anh ta không nên đứng ra uống đỡ cô, đến lúc thích hợp Hàn Hiểu Bân nhất định sẽ lên tiếng. Việc anh ta đứng ra đỡ rượu sẽ khiến những người khác tha hồ tưởng tượng, đối với anh ta, em gái, Hàn Hiểu Bân và Âu Dương Ngâm đều không tốt, nhưng anh ta không thể ngồi nhìn cô tủi thân, không thể nhìn cô khó xử, nhìn vẻ mặt hơi khó chịu, hơi thê lương của cô dưới ánh đèn, anh ta hết sức đau lòng. Cố nhẫn nhìn nhìn cô uống 5 li rượu, mỗi một li đều khiến lòng anh ta bỏng rát, anh ta không thể khống chế được chính mình.
"Em gái anh đến báo thù cho anh à?" Âu Dương Ngâm ngẩng đầu nhìn anh ta, bất giác lộ ra sự tủi thân, "Em tìm lí do không đến ăn cơm là lỗi của em, có điều vì vậy mà bắt em uống nửa lít rượu trắng, nhà họ Trình của anh đúng là thật tàn nhẫn!"
"Em còn biết mình có lỗi à?" Trình Mộc Dương cười nói, "Còn cầm tay phó giám đốc Phùng diễu qua trước mặt em gái anh nữa!" Trong lòng anh ta cũng khó chịu, tuy nhiên không thể tỏ ra là mình bận tâm được.
"Em đã đoán là thế mà, bằng không cũng sẽ không tàn nhẫn như vậy!" Âu Dương Ngâm tỉnh ngộ, "Em gái anh đang theo đuổi sư huynh em à? Cho rằng em định cướp bạn trai của cô ấy sao? Hay là hai người bọn họ có chuyện gì? Tại sao sư huynh em cứ nhất định phải lấy em ra làm lá chắn?" Xem như vô tình nhưng thực ra là cô muốn giải thích với anh ta cho rõ ràng. Đương nhiên cũng vì cô không muốn bị em gái anh ta căm hận nhìn đến mức nổi da gà nữa.
Nghe ra ý của cô, Trình Mộc Dương mừng rỡ, "Sao ở chỗ người khác em lại ngoan như vậy? Là chắn mà cũng chịu làm, lần sau lại bị người khác trả thù thì anh cũng không lo được cho em nữa, đúng là chỉ xen vào việc của người khác!"
Giọng nói của anh ta khiến Âu Dương Ngâm đỏ mặt, cúi đầu.
Trình Mộc Dương nói, "Anh thấy em lại gầy hơn một chút đấy, mùa hè này qua nhanh một chút thì tốt, nếu không em sẽ gầy lắm. Vẫn không ăn uống được gì à em? Con gái gầy quá cũng không đẹp!"
Âu Dương Ngâm ngẩng đầu nhìn anh ta không lên tiếng. Trình Mộc Dương nhìn đôi mắt đẹp của cô, thở dài nói, "Không đúng, thực ra em rất đẹp".
Âu Dương Ngâm hoảng sợ nói, "Em phải về đây, muộn lắm rồi". Đang ở bãi đỗ xe mà anh ấy nói gì thế, cô nhìn trái nhìn phải, may là không có ai.
"Hôm đó em không đến ăn cơm, anh dặn người giúp việc nấu một bàn thức ăn mà lãng phí hết". Thấy vẻ hơi bối rối của Âu Dương Ngâm, Trình Mộc Dương tiếp tục nói, "Anh bị em làm tức chết, làm sao còn ăn được cơm nữa, cả tháng nay ăn cơm vẫn thấy ấm ức". Những gì anh ta nói đều là thực sự, một tháng nay không chỉ anh ta ăn cơm không ngon mà làm gì cũng không vui, có lẽ đám thủ hạ của anh ta sắp bị anh ta giày vò chết rồi. "Ngày mai em mời anh đi ăn cơm để bồi thường đi!" Chẳng lẽ hai người tạm biệt nhau ở đây để rồi lại một tháng không gặp mặt?
"Vậy ngày mai em mời anh đi ăn KFC nhé!" Âu Dương Ngâm cười nói, "Em là bác sĩ quèn, không mời ông chủ nhà họ Trình được". Cô đã do dự quá lâu quá lâu, để anh ta đợi quá lâu quá lâu, cho nên hôm nay cô chờ ở cạnh xe anh ta, đây là lần đầu tiên cô chủ động chờ anh ta.
Trình Mộc Dương gật đầu, chỉ cần cô ấy chịu đi cùng anh ta thì kể cả không ăn gì cũng được.
Trình Mộc Dương vừa trở lại nhà mình thì Trình Mộc Vũ đã gọi điện thoại tới, "Anh, vì sao hôm nay phải uống rượu thay cho cô ta?" Trình Mộc Vũ là người dễ kích động, vừa mở miệng đã lập tức chất vấn.
Trình Mộc Dương nhớ tới lời của Âu Dương Ngâm, "Tiểu Vũ, em và Ngâm Ngâm có hiểu lầm gì à? Rốt cục giữa hai đứa có chuyện gì, có thể nói với anh trai hay không? Trước kia bọn em đã biết nhau rồi à?"
"Không. Em với cô ta không biết nhau!" Trình Mộc Vũ bối rối phủ định, "Cô ta là bạn gái của Phùng Phất Niên, cô ta nắm tay anh ta, sao cô ta có thể..." Rất nhiều chuyện trong quá khứ không thể nói ra, những ân oán trong đó, tự tôn của ai, tính mạng của ai, ai không cam lòng, ai còn hối hận...
Quả nhiên là như vậy! Trình Mộc Dương cười nói, "Tiểu Vũ, Ngâm Ngâm không phải bạn gái của phó giám đốc Phùng, em nhầm rồi". Nhưng tình cảm của Phùng Phất Niên đối với Âu Dương Ngâm thì sao? Anh ta nhíu mày.
"Anh, em mặc kệ cô ta là bạn gái của ai, của Hàn Hiểu Bân cũng được, của Phùng Phất Niên cũng được, nhưng không thể là bạn gái của anh, tuyệt đối không thể!"
"Vì sao?" Trình Mộc Dương cả giận nói, "Ngâm Ngâm có gì không tốt?"
Trình Mộc Vũ oán hận nói: "Tất cả đều không tốt, em không thích cô ta, cô ta không xứng với anh! Không xứng với nhà chúng ta".
"Cô ấy không xứng chỗ nào?" Trình Mộc Dương cũng nổi điên, "Sao em lại vớ vẩn như vậy, em không nói ra nguyên nhân thì mọi người sao có thể đồng ý được? Em mới chỉ gặp mặt cô ấy có một lần, chưa nói với nhau câu nào, vậy mà đã làm khó người ta như thế, em có biết hôm nay em quá đáng thế nào không? Em làm cho Hiểu Bân khó xử thế nào? Em đã làm cho nhà chúng ta trở thành đề tài đàm tiếu của người ngoài, người ta đều cho rằng em ghen tuông với cô ấy vì Hàn Hiểu Bân!" Trình Mộc Dương thở dài, bắt đầu nói chậm lại, "Tiểu Vũ, em cũng 29 tuổi rồi, làm việc phải có chừng mực. Bố Ngâm Ngâm là bạn học của Bí thư Hàn, mẹ Hiểu Bân rất thương yêu cô ấy, hôm nay nếu em bắt cô ấy uống hết nửa lít rượu trắng rồi nhỡ xảy ra chuyện gì thì mọi người đều sẽ khó ăn khó nói với nhau". Anh ta không thể dây dưa với em gái về vấn đề kia nên đành phải chuyển chủ đề đi. Trình Mộc Dương cười khổ, sao mình lại cũng học được chiêu này của Âu Dương Ngâm rồi?
Trình Mộc Vũ không lên tiếng nữa, cô ta không biết hậu thuẫn của Âu Dương Ngâm, nhưng dù có quậy phá buông thả đến mấy cô ta cũng không thể làm tổn hại đến Trình thị, đây là nguyên tắc của gia tộc.
Trình Mộc Dương đặt điện thoại xuống, đau đầu ngồi trên sofa, tóm lại là đầu óc em gái anh ta có vấn đề gì mà lại vô duyên vô cớ nói năng vô lễ, tùy ý khiêu khích Ngâm Ngâm? Chẳng lẽ vì Phùng Phất Niên thật? Vừa mới nói những lời đau thương tuyệt vọng như vậy được một thời gian mà lập tức đã thích người khác rồi? Hình như cũng không phải, hình như nó quan tâm đến quan hệ giữa mình với Ngâm Ngâm hơn. Nhớ tới lần trước ở nhà hai anh em cũng cãi nhau vì Ngâm Ngâm, anh ta cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Phùng Phất Niên ngồi trước máy tính, tinh thần không tập trung, hôm nay là sinh nhật Hàn Hiểu Bân, anh em nhà họ Trình có tới không? Trình Mộc Vũ có làm gì cô ấy không? Anh ta xem thời gian rồi gọi điện thoại cho Âu Dương Ngâm.
"Ngâm Ngâm, tối nay vẫn ổn chứ?"
"Sư huynh!" Âu Dương Ngâm nói, "Em còn tưởng anh sẽ ngồi ở của hàng tạp hóa dưới lầu chờ em chứ!"
Nghe vậy, Phùng Phất Niên mỉm cười, "Em uống rượu hay sao mà nói liên thiên thế?"
"Hôm nay em bị anh hại chết rồi!" Âu Dương Ngâm nói với giọng hờn dỗi, Phùng Phất Niên không khỏi hồi hộp. "Cô gái chúng ta gặp ở Hoa Viên đó là em gái Trình Mộc Dương à? Cô ấy thật sự thích anh, tối nay hùng hổ ép em uống hết nửa lít rượu trắng rất nặng độ, suýt nữa em không về được nhà. Vốn em còn định gửi tin nhắn cho anh để anh tới cứu em đấy!"
"Em có uống không? Uống bao nhiêu?" Phùng Phất Niên hoảng lên, "Ngâm Ngâm, em không sao chứ?"
"Uống 5 chén, sau đó anh trai cô ấy đã ngăn lại, còn 15 chén nữa không uống. Khi đó em hơi sợ, xung quanh không có ai quen biết, nếu uống say sợ rằng sẽ không có ai đưa em về nhà". Âu Dương Ngâm đột nhiên đau lòng suýt nữa rơi lệ, lúc không có ai đứng ra giúp cô trong bữa tiệc đó thực ra cô rất bối rối, "Sư huynh, lúc đó em hơi nhớ anh ấy, cũng nhớ anh, tiểu sư muội thật là vô dụng đúng không?"
Nghĩ đến cảnh cô phải đơn độc đối phó với mọi người trong bữa tiệc, Phùng Phất Niên đau lòng không nói nên lời. Trình Mộc Vũ không chịu buông tha cô ấy, A Trạch, cô ta bắt Ngâm Ngâm phải chuộc tội cho mày, hôm nay chỉ là rượu, không biết ngày mai sẽ là cái gì? "Ngốc thế, sau này có gặp trường hợp như vậy thì cứ nghĩ cách không uống là xong. Chơi xấu cũng được, chạy trốn cũng được, ai dám làm gì em chứ? Em giỏi chơi xấu lắm mà, đừng có sĩ diện nhất thời làm gì, còn có thứ gì quan trọng hơn thân thể của chính mình sao? Đúng là em vẫn còn chưa lớn được, đừng sợ, có việc gì cứ gọi điện thoại cho sư huynh, không phải máy quay còn lợi hại hơn dao mổ à? Gặp ai cũng không phải sợ. Nhà họ Trình có mạnh mẽ, có lợi hại đến mấy cũng không thể muốn làm gì thì làm".
Âu Dương Ngâm khẽ ờ một tiếng, trong lòng cũng cảm thấy yên tâm hơn, không phải còn có sư huynh sao? Còn có anh ấy nữa, nhớ tới Trình Mộc Dương, trong lòng cô thoáng ngọt ngào, không phải chính anh ấy đã che chở cho mình sao? Cô vội cười nói, "Sư huynh, có người hâm mộ cũng không dễ chịu nhỉ, thật sự thấy thương những minh tinh đó. Mặc dù đại tiểu thư nhà họ Trình rất kiêu ngạo nhưng nể tình cô ấy si tình với anh như vậy nên em cũng không tính toán nữa. Sư huynh, anh suy nghĩ trường hợp cô ấy xem thế nào, ngoại hình thực sự không tồi".
Phùng Phất Niên nói: "Em giỏi thật đấy, lại có có tâm tư nói đùa ngay được, thế là sư huynh yên tâm rồi. Đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai có cần sư huynh dẫn em ra ngoài chơi cho thoải mái không?"
"Không cần, sau này mỗi khi ra ngoài với anh em phải che mặt mới được, tránh trường hợp tự dưng có tai họa bất ngờ đổ xuống". Âu Dương Ngâm vui đùa rồi đặt điện thoại, tâm tình thoải mái.
Tâm sự nặng nề, Phùng Phất Niên nhìn điện thoại chằm chằm. Không nói với cô ấy, có phải cô ấy sẽ tiếp tục bị Trình Mộc Vũ tổn thương? Nói với cô ấy, có phải cô ấy sẽ có thêm gánh nặng? Anh ta không biết mình nên làm thế nào.