TÀ ĐẠO TU TIÊN LỤC
Tác giả: Thần Khê Băng Phong (晨溪冰峰)
Quyển 2: Nghiệt Duyên (2)
Chương 41: Nan ngao chi dạ (Đêm khó ngủ)
Dịch: anhthuyz
Biên tập: anhthuyz
Nguồn : Quần Long Hội - 4vn.eu
Mộng Tuyết giữa làn nước trong xanh, thân mình như con rái cá không ngừng uốn lượn bơi về phía trước. Sóng nước dập dờn trên thân thể ngà ngọc theo từng nhịp lên xuống của nàng. Thoạt nhìn nàng lúc này không khác nào một vô ưu tiên tử, tự do tự tại giữa làn nước trong veo, thân thể mềm mại uốn lượn đẹp mê hồn.
Trần Nhược Tư nhàn nhã bơi theo bên cạnh nàng, nhìn thân thể mềm mại đó bất chợt thấy có cảm giác hưng phấn, hân hoan len lỏi tận tâm can. Gương mặt hắn không giấu nổi nụ cười mãn nguyện.
Rong tảo dưới nước cũng không ngừng phun ra bọt khí lay động đu đưa, như để chào đón đôi uyên ương đã đến nơi này. Tôm cá trong hồ hoan hỉ tháp tùng bọn họ.
Động phủ của Mộng Tuyết ở dưới nước nằm trên bề mặt một vách đá. Phía trên cửa động phủ có một phiến đá nhẵn, trên đó khắc ba chữ lớn“Mộng chi cư”, trên mặt chữ tựa hồ có màu hoàng kim lấp lánh.
Động khẩu có hình tròn, đường kính chừng hai thước, phía trước không có cửa, thế nhưng nhìn qua giống như được chắn bởi một tấm màn bằng nước. Màn chắn này khiến cho nhìn từ ngoài vào chỉ thấy bên trong mông lung mờ ảo, không thể thấy gì rõ ràng, khiến bên trong động thêm phần huyền bí.
Cũng không quá lâu hai người đã đến trước cửa động, Mộng Tuyết đứng trước cửa, miệng lâm râm niệm chú, tấm màn nước liền biến mất. Mộng Tuyết niệm chú xong quay lại nhìn ôn nhu nói : “Nhược Tư, đi vào thôi!”.
Kỳ thực ngay khi tấm màn chắn vừa biến mất hắn không thể kìm được đã đi vào rồi. Hắn đứng ở trong gọi với ra : “Mộng Tuyết tỷ tỷ, đệ đã vào rồi, động phủ quả thực là đẹp, đệ không dám đi lại bừa bãi sợ làm chết cỏ dưới chân.”
Mộng Tuyết xoay người, cười nhẹ rồi đi vào luôn. Động phủ này tuy là ở dưới nước nhưng sau khi vào trong đến một giọt nước cũng không có, cả trên mặt đất ở sơn động này cũng hệt như vậy, không có giọt nào. Bên trong động phủ có một sảnh lớn, trong đó có ba thủy mạc môn (cửa màn nước) bên trên không ghi gì cả.
Vật dụng trong động đều được điêu khắc bằng đá, hình điêu khắc trên mỗi món vật dụng đều sinh động như thật, cực kỳ tinh xảo đẹp đẽ.
Mặt đất trong động phủ có một ít cỏ mềm xanh biếc mọc dày như một tấm thảm. Mộng Tuyết đứng giữa sảnh phòng cười cười nói : “Đệ ở chỗ nào, cỏ ở đây không bị dẫm lên mà chết được đâu, cứ thoái mái bước lên đi.”
Trần Nhược Tư lẳng lặng tới phía sau Mộng Tuyết, hai tay ôm lấy eo thon mềm mại, tựa cằm lên vai nàng thủ thỉ : “Tuyết tỷ, đệ ở phía sau tỷ có cảm giác được không?”
Tay Trần Nhược Tư vừa chạm vào người Mộng Tuyết, bản năng của nàng bất chợt yếu mềm, cảm giác như điện giật lan tỏa toàn thân nàng, len lỏi vào tim nàng khiến nàng cảm thấy vô cùng ấm áp. Trống ngực nàng đập thùm thụp. Lát sau cả gương mặt nàng đều đỏ ửng lên.
Nàng quay đầu nhìn Trần Nhược Tư đang tựa cằm trên vai mình ngọt ngào cười nói : “Cảm giác được, bất quá…ta không thể nhìn thấy đệ”. Nàng nói xong cắn môi thở dài.
Trần Nhược Tư rời khỏi bờ vai nàng hôn nhẹ lên đôi môi nàng rồi nhích ra một chút nhìn nàng nói : “Mộng Tuyết tỷ tỷ, tỷ đẹp quá, đệ tin rằng tỷ sẽ được nhìn thấy đệ nhanh thôi, đệ cũng rất hy vọng có thể cảm nhận được cái ôm của tỷ. ”
Mộng Tuyết cười nói : “Từ nay về sau ngươi đừng gọi ta là tỷ tỷ nữa được không, nghe như vậy không thân thiết lắm.”
- “Vậy ta phải gọi thế nào, là Tuyết nhi, Tuyết hoàn, hay là…cục cưng nhé?” Trần Nhược Tư cười nói.
- “Tùy đệ thôi, chỉ cần đệ hiểu được là tốt rồi!” Mộng Tuyết đan hai bàn tay vào nhau, cắn môi nhỏ giọng nói.
- “Vậy ta gọi nàng là Tuyết, Tuyết…, cục cưng… Trần Nhược Tư phấn khích kêu lớn, hắn kêu xong mấy tiếng xoay lại đứng trước mặt nàng nói : “Tuyết, đi nghỉ sớm thôi, không biết sau này theo ta rời khỏi đây nàng còn có được cuộc sống an ổn không nữa.”
- “Chỉ cần được ở bên chàng, ta luôn cảm thấy an ổn mà. Đừng lo lắng, ta sẽ cảm thấy an ổn thôi.”
- “Đi thôi vào phòng ta nào, chúng ta nghỉ sớm ngày mai còn xuất phát.” Nàng vừa nói xong liền bước vào thủy mạc môn (cửa nước) bên trái sảnh phòng.
- “Cái gì, muốn ta ngủ chung cùng nàng, vậy không phải là hại ta…” Trần Nhược Tư giật mình nhưng hắn vẫn theo nàng vào trong.
Phòng của Mộng Tuyết là một thạch động vuông vắn, bên trong có một chiếc giường, trên giường trải một lớp đệm cỏ xanh biếc. Ngoài chiếc giường bên trong còn có một chiếc bàn và ba chiếc ghế đều được tạc bằng đá.
Tiến vào thủy mạc môn, Mộng Tuyết cũng không niệm chú, Trần Nhược Tư thấy lạ hỏi : “Tuyết, cửa này sao không phải niệm chú?”
Mộng Tuyết cười nói : “Đây đã là bên trong động phủ còn bố trí chú ngữ phong ấn làm gì cho thêm phiền toái. À, được rồi, ta nói cho chàng biết, chỉ cần vận dụng một chút pháp lực, trong lòng thầm niệm ‘Nhược Tuyết thủy mạc, ta đã đến đây, mau mau thu lại.’ là nó tự động mở ra ngay.”
Trần Nhược Tư thắc mắc : “Đơn giản vậy sao, vậy nếu chẳng may có kẻ nào cũng biết chú ngữ, hắn cũng có thể tùy ý ra vào sao? Trong này còn có hai thủy mạc môn, chúng dẫn đến đâu thế?”
- “Người khác dù có biết chú ngữ nhưng nếu không có ta ở đây thì cũng không mở được.” Nàng nở một nụ cười ngọt ngào, dừng một chút rồi tiếp lời : “thủy mạc môn ở giữa dẫn đến long cung, cái còn lại dẫn đến nơi nào ta cũng không rõ, trước lúc đi cha mẹ ta có dặn không được đi vào đó, ta cũng chưa thử đi vào đó bao giờ.”
- “Xem ra nàng đúng là con gái ngoan”. Trần Nhược Tư cười cười, hỏi tiếp : “Long cung là ở nơi nào, hiện giờ ta cũng không quan tâm lắm, để sau rồi nàng đưa ta đi du ngoạn vậy.”
Mộng Tuyết nghe hắn nói không hiểu gì cả bèn hỏi lại : “Chàng nói ta là con gái ngoan, vậy có nghĩa là gì?”
Trần Nhược Tư ngẩn người, hàm hồ nói : “là…là… biết nghe lời, là… đẹp, là…rất hiền lành nữa. Được rồi, nàng cứ nghỉ ngơi đi, ta ra ngoài xem một chút.”
- “Không, ta muốn cùng chàng nghỉ ngơi.” Mộng Tuyết nũng nịu.
- “Cái gì, muốn ta ngủ cùng nàng, đêm nay ngủ thế quái nào được.” Trần Nhược Tư nghĩ vậy không giấu nổi nét mặt khổ sở, chỉ là lúc này Mộng Tuyết cũng không thể nhìn thấy được vẻ mặt của hắn mà thôi. Bây giờ cũng không phải là ở trong nước, lòng hắn nghĩ thế nào nàng cũng không thể cảm ứng được. Nếu nàng mà biết được nỗi khổ của hắn, cũng là sự tôn trọng nàng, chẳng phải là càng thêm cảm động sao? Cũng không nói trước được…
Trần Nhược Tư lên tiếng, hắn đến bên choàng tay qua eo nàng rồi chậm rãi bước đến bên giường. Hai người đến bên cạnh giường thì ngừng lại, Mộng Tuyết sắc mặt ửng hồng nói nhỏ : “Bế ta lên giường đi!”
Trần Nhược Tư ngẩn người, bất đắc dĩ nhìn nàng rồi cũng nhẹ nhàng bế nàng lên giường. Mộng Tuyết cười nhẹ rồi nhích sang một bên nhường chỗ cho Trần Nhược Tư rồi nhìn hắn nói : “Chàng nằm xuống đi, nằm bên cạnh ta thế này ta mới ngủ yên được. ”
Trần Nhược Tư không còn cách nào khác, chỉ biết nằm xuống thôi. Nằm bên cạnh Mộng Tuyết, thân thể hắn rất bứt rứt khó chịu, máu huyết sôi trào, hắn không dám nằm sát nàng sợ không nhịn được sẽ gây nên tội lỗi không thể tha thứ.
- “Nằm gần thế này ta cảm nhận được hơi ấm của chàng, có như thế ta mới biết được sự tồn tại của chàng.” Mộng Tuyết nhìn khoảng không bên cạnh mình nói.
Trần Nhược Tư nhìn gương mặt nàng nói khẽ : “Thế này ta cảm thấy tốt hơn một chút.”
- “Được rồi, tùy chàng thôi, ta nghỉ đây.” Mộng Tuyết cười ngọt ngào rồi chu đôi môi xinh xắn làm động tác hôn gió, xong rồi nàng khép đôi mắt đẹp lại.
Không lâu sau nàng chìm sâu trong giấc ngủ, đôi môi xinh vẫn mang theo nụ cười mê hồn. Trời đã tối thế nhưng bên trong động phủ này vẫn có thể nhìn thấy lờ mờ. Trần Nhược Tư nhìn thân thể gần như lõa lồ trước mắt, hắn chỉ muốn vuốt ve nàng, thế nhưng hắn lại sợ làm tổn thương nàng nên cố gắng kìm chế dục hỏa đang bốc lên ngùn ngụt.
Đêm nay hắn không thể ngủ được, hắn cũng không biết làm thế nào để vượt qua.
Đêm nay, cho tới bây giờ, là đêm khó ngủ nhất đời hắn.
Trần Nhược Tư thấy bên trong động phủ đã bắt đầu sáng, cảm thấy trời cũng đã đến tảng sáng, những tia máu trong mắt hắn cũng đã thu lại cả, lặng lẽ tụt khỏi giường.
Mộng Tuyết khẽ cựa mình, nàng mở hé mắt đưa tay khều nhẹ, nhìn khoảng không bên cạnh hỏi nhỏ : “Nhược Tư, chàng còn đó không?”
Trần Nhược Tư quay đầu nhìn nàng cũng không vội trả lời ngay.
Mộng Tuyết tưởng Trần Nhược Tư không còn ở đây nữa, nàng vội vã nhảy khỏi giường chạy nhanh ra cửa gọi lớn : “Trần Nhược Tư, chàng đang ở đâu.”
Trần Nhược Tư cười cười, hắn không ngờ rằng mỹ nữ trước mặt mình lại sợ mình đi mất, trong lòng càng thêm yêu thương vô hạn. Hắn bước nhanh ra ngoài đến bên Mộng Tuyết ngẩn người nhìn suối tóc mượt mà của nàng, hắn thấy trong đôi mắt nàng vương vấn vài giọt nước mắt. Hắn khẽ lắc đầu nói : “Tuyết, ta ở đây, nàng tìm ở đâu thế?”. Hắn nói xong cười nhẹ.
- “Làm ta chết khiếp, ta còn tưởng chàng đi một mình rồi chứ.”. Mộng Tuyết xúc động hờn dỗi, nước mắt đầm đìa.
Lúc này nàng chỉ muốn sà vào lồng ngực hắn để cảm nhận được một chút hơi ấm, nhưng nàng chỉ có thể đứng yên như vậy chịu đựng nỗi xót xa dày vò.
- “Ta đâu thể đi như vậy được, dù có đi ta cũng phải cùng nàng đi chứ!”. Trần Nhược Tư cười cười rồi lấy tay lau nước mắt cho nàng.
- “Uhm, ta biết chàng sẽ không bỏ lại ta mà.” Mộng Tuyết ngọt ngào cười hỏi : “Tối qua chàng ngủ được không?”
Trần Nhược Tư ngẩn người, thầm nghĩ : “Có đánh chết ta cũng không muốn lặp lại chuyện tối qua, như vậy tổn thọ lắm.” Hắn nghĩ vậy rồi nhỏ giọng nói : “Tốt lắm!”
- “Vậy thì tốt rồi, ta còn tưởng chàng không quen giường.” Mộng Tuyết cười nhỏ nói.
- “Có nam nhân nào không thích ngủ cùng đàn bà chứ, nếu không thích thì quả là không bình thường.” Hắn nghĩ vậy rồi nói : “Chuẩn bị nhanh đi, ta ra trước chờ nàng.”
Mộng Tuyết đáp lại rồi vào phòng chuẩn bị tư trang. Trần Nhược Tư rời khỏi động phủ, chậm rãi bơi lên phía trên, trong lòng thầm nghĩ : “Nơi âm hàn nhất thế giới là nơi nào? Người khác nhìn không thấy ta, ta cũng không thể nói cho họ nghe được, làm thế nào bây giờ?”. Nghĩ đoạn hắn ngừng lại, truyền tâm thức cho Mộng Tuyết : “Tuyết, người khác không thể thấy được ta? Ta chỉ có thể nhờ đến nàng mà thôi, nhưng y phục của nàng hở hang quá, làm sao có thể đi gặp người khác được.”
- “Ngốc tử, chàng nghĩ cái gì đó, tại sao ta lại không thể đi gặp người khác” Nàng thắc mắc hỏi lại.
Trần Nhược Tư nghi hoặc quay đầu về phía âm thanh phát ra, không thấy Mộng Tuyết đâu cả, hắn cảm thấy kỳ quái : “Không thấy người tại sao âm thanh cứ như ở sát bên tai thế nhỉ?”
- “À à, chúng ta ở trong nước thì tương thông tâm linh với nhau, nếu ta khai mở tâm môn thì chỉ cần ta nghĩ trong đầu chàng đều có thể biết.” Mộng Tuyết trả lời.
- “Ý nàng như thế nghĩa là tâm môn cũng có thể đóng lại, ta còn phải giấu kín bí mật trong lòng, không cho nàng biết, haha…” Trần Nhược Tư đùa giỡn.
- “Ta không dạy chàng cách đóng tâm môn lại, như vậy ta có thể biết trong lòng chàng còn người con gái nào khác không, ta rất ích kỷ, ta không cho phép trong lòng chàng có người con gái nào khác.” Mộng Tuyết hờn dỗi.
- “Chỉ cần ta có nàng là đủ rồi, ta yêu nàng còn không hết, còn có cô gái nào khác được chứ.” Trần Nhược Tư đáp lời.
Trần Nhược Tư mới vừa nói ra tâm sự của mình, chợt nhớ đến Linh Cơ đang chờ hắn mang huyết hồng hoa trở về cứu mạng. Bất chợt hắn thất kinh : “Không ổn, ta nghĩ thế này nàng thấy rõ như ban ngày, nàng mà hiểu lầm thì phiền to.”
Trần Nhược Tư nghĩ vậy đầu cũng đã nổi lên mặt nước hắn nhanh chóng bơi lên bờ. Hắn vừa đứng vững trên mặt đất Mộng Tuyết cũng lập tức xuất hiện ngay bên cạnh, trên người nàng cũng chỉ có dải ty kim (vải sợi vàng) hờ hững che thân.
Trần Nhược Tư có chút buồn rầu nói : “Tuyết, nàng không thể chỉ dùng một dải ty kim để che thân được, nàng có thể tạo ra một bộ y phục kín đáo hơn được không, chỉ cần người khác không nhìn thấy thân thể nàng là được rồi”.
- “Người khác nhìn thấy thì có sao, ta thấy thế này rất đẹp mà!” Mộng Tuyết hồn nhiên trả lời.
- “Thì đúng là rất đẹp mắt, ta chỉ không muốn kẻ nào khác nhìn thấy thân thể của nàng mà thôi.”
- “Chỉ cần chàng thấy đẹp là được rồi, người khác nhìn thấy thì kệ người ta thôi!”
- “Ta cũng không biết nói với nàng thế nào cho phải, dù sao ta cũng không muốn người khác nhìn thấy thân thể của nàng, biết không, từ từ rồi nàng sẽ biết tại sao” Trần Nhược Tư chịu không nổi khẽ gắt lên.
- “Được mà, đừng có giận, ta nghe chàng.” Nàng nói xong, bất đắc dĩ nhíu mày mím môi, đôi tay vũ động giữa không trung tạo nên vài dải ty kim như những luồng quang ảnh bao quanh từng phân da thịt nàng. Xong nàng nói tiếp : “Thế này được chưa?”
Mộng Tuyết lúc này nhìn như một tiên nữ trong y phục cái bang, bộ dạng cực kỳ hoạt kê, cũng không biết phải xếp nàng vào loại nào nữa. Trần Nhược Tư nhìn nàng lúc này nhịn không nổi cười to một hồi. Mộng Tuyết thấy hắn cười lớn tiếng còn cho rằng nhìn mình rất xấu, nàng liếc đôi mắt sắc như dao cau nhìn hắn, chu miệng phụng phịu : “Đều là tại chàng, hại ta trở nên xấu xí, lại còn cười nữa.”
Trần Nhược Tư dứt tràng cười, thầm nghĩ : “Dù sao ta cũng không biết phải nói với nàng thế nào cả, thế này còn hơn là để người khác chiếm tiện nghi.” Nghĩ đoạn hắn nhìn Mộng Tuyết cười nói : “Không phải là nàng trở nên xấu xí, mà là bộ y phục này không hợp với nàng lắm, thôi được không sao, chỉ cần đi ra đường thấy đàn bà mặc y phục, nàng tự biết tạo ra một bộ y phục đẹp thôi mà.”
Mộng Tuyết đứng yên không hiểu, nàng biết hiện thời bộ dạng của nàng rất khó coi nên cũng bất đắc dĩ gật đầu.
- “Ầy, sao ta không đưa nàng đi coi Linh Cơ nhỉ, cho nàng tạo ra một bộ y phục tương tự, nhân tiện giải thích sự tình với Linh Cơ luôn.” Hắn nghĩ vậy quay sang nói với nàng : “Đi thôi, ta đưa nàng đến gặp một cô gái, như vậy nàng sẽ biết y phục phụ nữ như thế nào.”
- “Chàng nói cái gì, đạo quán lại còn có cả đàn bà con gái sao?” Mộng Tuyết hỏi lại.
- “Shhh, nói nhỏ thôi, để mấy đạo sĩ khác nghe được thì phiền to.” Trần Nhược Tư nói.
- “Bọn họ nhìn không thấy chàng, sợ gì chứ, đi thôi, ta muốn xem cô gái trong đạo quán đó có xinh đẹp như ta không.” Mộng Tuyết cười nhẹ bước đến bậc thang vào đạo quán.
Trần Nhược Tư cười cười khẽ lắc đầu rồi cũng đi theo nàng. Mộng Tuyết vừa đặt chân lên bậc thang thì một cỗ lực lượng cường đại vọt đến đẩy nàng bắn về phía sau. Trần Nhược Tư rất nhanh chạy đến đỡ nàng vào lòng, lo lắng hỏi : “Làm sao vậy?”
- “Không có gì, đỡ ta dậy đi,cha mẹ đã từng dặn ta, chúng ta không phải loài người không thể tùy tiện vào trong đạo quán hay chùa miếu.” Nàng lắc đầu nói.
Hắn trong lòng nghi hoặc thầm nghĩ : “Ài, như vậy sao, vậy Linh Cơ là người Minh tộc tại sao lại vẫn có thể vào được?”
Hắn chợt hiểu, Linh Cơ là do hắn ôm lên núi, hoàn toàn không có vào địa vực đạo quan, hơn nữa khi đó nàng ta hôn mê bất tỉnh, không phát ra linh khí nên có thể vào trong.
Mộng Tuyết thì không như thế, nàng lúc này có linh loại cường đại khí tức, vừa rồi cũng đã tiếp xúc với đạo quan địa vực.
- “Được rồi, ta nghe chàng, chỉ cần chàng không chê ta xấu là được rồi, hi hi.”
Trần Nhược Tư kéo nàng lại hôn nhẹ một cái lên đôi môi xinh xắn rồi nói : “Nàng chỗ nào cũng đẹp, bất kể nàng biến ra dạng gì ta cũng đều thích.” Hắn nói xong cười ngọt ngào rồi ôm eo nàng đi ra ngoài đường.
Mộng Tuyết nghe lời ngọt như mía lùi của hắn, bất giác nàng tựa đầu lên ngực hắn để cảm nhận hơi ấm từ thân thể hắn, lặng lẽ thở dài trong tâm.
TÀ ĐẠO TU TIÊN LỤC
Tác giả: Thần Khê Băng Phong (晨溪冰峰)
Quyển 2: Nghiệt Duyên (2)
Chương 43: Tập nhân hàn ý
Dịch: anhthuyz
Biên tập: anhthuyz
Nguồn : Quần Long Hội - 4vn.eu
Trần Nhược Tư ôm Mộng Tuyết trong lòng đi trên sơn đạo gập ghềnh được vài chục trượng đã bắt đầu thấm mệt, nhưng lúc này Mộng Tuyết vẫn chưa có ý xuống, hắn bất đắc dĩ nghĩ thầm : “Tử nha đầu này thật đúng là không biết quan tâm người khác mà!” Nghĩ đoạn hắn đình chỉ cước bộ, nhìn Mộng Tuyết nói : “Tuyết, nàng có thể xuống tự đi được không? Ta mệt rồi không thể đi nhanh được.”
- “Ta đã sớm cảm thấy điều này, chỉ là ta sợ nếu chàng buông ta xuống ta không thể cảm thấy sự tồn tại của chàng được nữa, cho nên vẫn chưa muốn xuống, là ta ích kỷ, chàng tha thứ cho ta nhé!” Mộng Tuyết ôn nhu nói.
- “Xem ra ta hiểu lầm ý tứ của nàng rồi.” Trần Nhược Tư cười thầm trong lòng rồi nói : “Chúng ta nắm tay nhau, như vậy cũng giống thế này mà!”
- “Được rồi, ta ôm nàng đến chỗ rừng cây kia rồi nàng xuống đi cùng ta, được không?” Trần Nhược Tư bất đắc dĩ đáp ứng.
Nàng quay đầu nhìn vào khoảng không chỗ đầu của Trần Nhược Tư, chu môi hôn một cái rồi nói : “Tốt đấy, chàng thật tốt.”
- “Nàng hôn vào không khí rồi, hay để ta hôn nàng vậy.” Hắn nói xong liền đặt lên môi nàng một nụ hôn nồng thắm rồi bước nhanh đến cửa rừng.
Mặt trời đã lên cao trên đỉnh núi, ánh dương rực rỡ chiếu rọi khắp khu rừng, xuyên qua từng kẽ lá lung linh đẹp mắt. Chim chóc trong rừng rộn rã reo vang, đuổi bắt nhau trên những tàng cây, cùng nhau hát xướng tình ca, thật linh lợi, vui sướng.
Trần Nhược Tư vừa đến cửa rừng liền buông Mộng Tuyết xuống , dắt tay nàng đi vào phía trong. Càng vào sâu trong rừng, tiếng hót của những loài chim càng lảnh lót, thanh cao.
- “Nàng nhìn này, lũ chim cũng chào đón sự xuất hiện của chúng ta đấy.” Trần Nhược Tư vui vẻ chỉ lên những cành cây nói với Mộng Tuyết.
- “Chúng đâu có chào đón chàng, là chúng đang chào đón mỹ nữ là ta đã đến nơi này.” Mộng Tuyết nhìn chú chim nhỏ nói.
- “Xú mỹ nữ, cứ tưởng là mình đẹp lắm cơ.” Trần Nhược Tư cười đùa xong đưa tay véo nhẹ lên mũi nàng một cái, rồi cao hứng cười lớn. Giờ phút này đối với hắn ngọt ngào hơn cả mật
- “Tử xú đản, ta không đẹp ngươi còn theo ta làm gì, cứ đợi đấy.” Mộng Tuyết hờn dỗi mất hứng.
Nàng cũng biết tính hắn hay đùa, thế nhưng cũng không hiểu tại sao lại mất hứng.
……
Cuộc sống một ngày của hai người yên ả trôi qua trong hạnh phúc. Ánh tà dương cũng đã ngả dần về phía tây, màn đêm kéo theo những cơn gió lạnh cũng ập xuống khu rừng hoang vắng.
Đêm đen tĩnh mịch, chỉ nghe tiếng bước chân và hơi thở nhẹ nhàng của hai người.
- “Nàng có lạnh không?” Trần Nhược Tư quan tâm hỏi.
- “Không lạnh, trong lòng ta đang cảm thấy rất ấm áp.” Mộng Tuyết cười nhẹ trả lời.
Một cơn gió lạnh thoảng qua, thân thể Mộng Tuyết khẽ rùng mình run lên.
- “Còn nói là không lạnh, nàng xem môi nàng thâm hết rồi kìa.” Trần Nhược Tư nói.
Trần Nhược Tư mặc dù rất quan tâm nàng nhưng hắn cũng không có cách nào làm cho nàng ấm lên. Hắn cũng không có quần áo cho nàng mặc, hắn lo lắng sợ nàng lạnh cóng.
Sự lo lắng của hắn hơi thừa, nàng chỉ tùy tiện vẩy tay mấy cái trên người nàng xuất hiện một vòng lửa xua tan cái lạnh đang xâm chiếm thân thể. Trần Nhược Tư thấy thế chỉ cười cười, cũng không nhắc đến việc này nữa.
Màn đêm đã trở nên đen đặc, ánh trăng sao cũng xuất hiện lung linh trên bầu trời huyền ảo cũng khiến cho cảnh vật trong khu rừng có thêm chút ánh sáng. Cũng không biết đã qua bao lâu, Mộng Tuyết cảm thấy có chút bất an, nàng cảm thấy phía sau có đôi mắt đang dõi theo hai người.
Trần Nhược Tư thật ra lại không có cảm giác gì, bây giờ hắn chỉ còn tồn tại ở dạng linh hồn thể, linh tính không cao cũng là dễ hiểu. Cảm giác của Mộng Tuyết không hề sai, màn đêm buông xuống cũng là lúc đôi mắt kia theo dõi hai người.
Kẻ đang theo dõi này không phải ai xa lạ, chính là Thanh Mâu tả hộ pháp của Minh tộc cùng vài yêu linh. Bọn họ theo dõi hai người cũng không rõ là vì nguyên do gì.
Một yêu linh tò mò : “Thanh Mâu tả hộ pháp, chúng ta theo dõi bọn chúng làm gì, một người thì không thể nhìn thấy, một người là yêu vật, chúng ta chỉ cần xuống núi tùy tiện tóm vài tên đạo sĩ cũng có thể biết chút ít mà.”
- “Ngươi không phát hiện ra quan hệ mập mờ giữa tiểu tử vô hình và yêu vật kia sao? Ta xem ra tên tiểu tử kia chính là kẻ đã đào thoát khỏi tộc ta, chỉ cần hắn hiện nguyên hình, chúng ta bắt lấy rồi khảo vấn thì sẽ biết là ở tộc ta có chuyện gì xảy ra nhanh thôi mà.”
- Uhm, có lý, ngài đúng là chu đáo.” Một yêu linh phụ họa.
- “Chúng ta bây giờ có bốn người, La Ngàn ba người các ngươi xuống Thanh Tâm Đạo Quán dưới chân núi xem xét, một mình ta theo bọn chúng là đủ rồi, nếu có việc khẩn ta sẽ truyền mật lệnh cho các ngươi, mau đi đi!” Thanh Mâu phân phó.
La Ngàn này chính là trợ thủ đắc lực của Thanh Mâu, làm việc cẩn thận tinh minh nhưng không có dã tâm, đây cũng chính là nguyên nhân Thanh Mâu rất coi trọng hắn.
La Ngàn cùng hai yêu linh còn lại nhanh chóng chạy xuống chân núi đến Thanh Tâm Đạo Quán. Đám người này bây giờ sử dụng tâm ngữ của Minh tộc bí mật đàm đạo với nhau, hai người Trần Nhược Tư căn bản là không thể cảm nhận được điều gì.
Thanh Mâu nhìn Mộng Tuyết trước mặt nghi hoặc : “Tiểu tử kia hiển nhiên là đạo sĩ, sao có thể đi cùng một yêu vật thế kia. Hắn thế nào mà lại đến tộc ta phá hoại luyện ngục, giải cứu mấy tên thần tiên hỗn đản, không thể hiểu nổi. Bây giờ ta cũng không quản được, thôi đợi cho hắn hiện hình rồi hẵng hay”. Hắn nghĩ đoạn nhìn hai người Trần Nhược Tư rồi độn thổ đi theo.
Thanh Mâu này quả nhiên lợi hại, ngay cả thượng tiên nếu không có pháp khí thì cũng khó mà thắng nổi hắn. Giờ phút này nếu hắn mà ra tay thì Mộng Tuyết cũng không phải là đối thủ, Trần Nhược Tư lại càng không, chỉ có thể đứng yên nhìn người yêu bị khi phụ mà thôi.
Ánh trăng cũng đột nhiên lẩn khuất sau những tầng mây làm cho màn đêm càng trở nên đen tối.
Trần Nhược Tư ôm chặt Mộng Tuyết trong lòng, vuốt ve suối tóc mềm mại rồi hắn nhìn nàng nói : “Nàng sợ phải không? Chúng ta nghỉ lại đây rồi mai hãy đi tiếp.”
- “Không sợ. Ta có chết cũng phải kéo chàng theo!” Mộng Tuyết đùa giỡn nói.
- “Phải không? Vậy là chúng ta đồng sinh cộng tử, nàng chết rồi ta cũng chẳng biết còn có thể sống được bao lâu?”
- “Đừng nói gở, chúng ta nghỉ ngơi thôi.” Mộng Tuyết nói xong nhắm mắt lại, qua một hồi lâu nàng cũng chìm vào giấc ngủ.
Một cơn gió lạnh quét qua người, Trần Nhược Tư bất giác ôm chặt Mộng Tuyết.
TÀ ĐẠO TU TIÊN LỤC
Tác giả: Thần Khê Băng Phong (晨溪冰峰)
Quyển 2: Nghiệt Duyên (2)
Chương 44: Giang hồ thuật sĩ
Dịch: anhthuyz
Biên tập: anhthuyz
Nguồn : Quần Long Hội - 4vn.eu
Thoáng chốc đã qua mười ngày bình yên vô sự. Trần Nhược Tư trong mười ngày này đã kể hết cho nàng nghe những chuyện mà hắn đã trải qua trước kia. Đương nhiên cái chuyện hắn xem trộm Linh Cơ thay áo thì hắn giấu biệt.
Mộng Tuyết biết Linh Cơ bị cha nàng hạ độc thủ, nàng cảm thấy đồng tình với Linh Cơ, nàng còn muốn Trần Nhược Tư đưa nàng đi gặp cô gái bất hạnh đó. Lúc này Trần Nhược Tư và Mộng Tuyết đã đến được một thành nhỏ tên là Hoa Mộc Trấn. Thành này không phải lớn, chỉ có mỗi hai dặm dọc theo ngã tư đường, người đi lại trong trấn cũng không nhiều, phần lớn ăn mặc rách rưới, thương hộ ngay ngã tư cũng không mở cửa.
Trần Nhược Tư cùng Mộng Tuyết hai người đứng giữa ngã tư đường, thấy cảnh này cũng cảm thấy buồn bã.
Trần Nhược Tư ghé miệng vào tai Mộng Tuyết nói nhỏ : “Tuyết này, ngã tư này toàn là người nghèo khổ, ta và nàng phải đi đâu bây giờ.”
- “Chàng là người mà còn không biết, ta lại càng không biết.” Mộng Tuyết cười khẽ nói.
Trần Nhược Tư thở dài trong lòng thầm nghĩ : “Thế giới rộng lớn thế này, ta biết phải đi đâu? Hỗn đản thần tiên cũng không cho ta biết cụ thể, cho dù không cho ta biết đích xác thì cũng phải cho ta một phương hướng chứ. Hắn càng nghĩ càng điên, chỉ muốn tìm đám thần tiên đó mắng cho một trận.”
Trần Nhược Tư cùng Mộng Tuyết đứng giữa ngã tư đường, trong khi đang cảm thấy mờ mịt đột nhiên thấy một thầy tướng số, tay phải ông ta cầm một lá cẩm kỳ (cờ nhiều màu), trên cẩm kỳ là những phép diễn tóan, tay trái ông ta cầm một chiếc quạt nhỏ phe phẩy ung dung.
- “Tuyết, chúng ta đến hỏi thầy tướng số kia, không chừng ông ta biết” Trần Nhược Tư chỉ vào thầy tướng số nói.
- “Thầy tướng số, chẳng lẽ ông ta là đạo nhân biết được sinh tử họa phúc sao, xem chúng ta trong tương lai có nhiều phúc khí không.” Nàng nói xong bước nhanh đến chỗ đạo sĩ.
Trần Nhược Tư nhíu mày im lặng đi theo.
- “Xin hỏi tiên sinh có thể xem nhân duyên cho ta được không ạ?” Mộng Tuyết tới trước mặt thầy tướng số hỏi.
Thuật sĩ ngẩn người thu lại chiếc quạt trong tay, nhìn Mộng Tuyết chăm chăm đánh giá.
Trần Nhược Tư thấy thế có chút ghen tức, hắn muốn đến chắn trước mặt thuật sĩ không cho hắn nhìn Mộng Tuyết, nhưng hắn biết nếu có đi lên cũng không thể che được tầm mắt ông ta huống chi bây giờ còn có việc cầu nhân, hắn phẫn hận gầm gừ : “Khốn kiếp, ngươi vẫn còn nhìn à?”
Giang hồ thuật sĩ mở to hai mắt, cất chiếc quạt vào tay áo, đưa tay lên khẽ vuốt chòm râu dài cười nói : “Cô nương xinh đẹp như thiên tiên hạ phàm, quả thật nhân gian khó ai sánh bằng, cô nương trong tương lại sẽ có một tình yêu khắc cốt ghi tâm, gia đình hạnh phúc, hảo vận, hảo vận!”
Mộng Tuyết thấy ông ta nói như vậy, cực kỳ vui vẻ, trong tâm cực kỳ hạnh phúc. Trần Nhược Tư thấy lão ta nói vậy biết ngay là loại người chuyên tán hươu tán vượn mắng thầm : “Hỗn đản lão đầu, nhìn là biết ngay không phải người lương thiện.”
- “Mệnh ta thật sự tốt như vậy sao, cảm ơn ông.” Mộng Tuyết nói xong nàng vui vẻ hỏi tiếp : “Tiên sinh có biết nơi nào là nơi âm hàn nhất thế giới không?”
- “Điều này…” giang hồ thuật sĩ vuốt mớ râu dài, trầm mặc tính toán hồi lâu rồi nói tiếp: “Các ngươi đi về rừng cây phía đông trấn, trong đó có một ma lực tiểu ốc, nếu các ngươi có duyên thì có thể nhìn thấy nó. Các ngươi chỉ cần vào bên trong, đọc lớn tên địa điểm cần tới là nó đưa các ngươi đến đó. Phương pháp thế này, đọc lớn ‘Ma lực tiểu ốc, đưa chúng ta đến….’, vậy là được thôi.”
- “Là thật hay giả đây, có ma lực tiểu ốc như vậy sao, ta phải đến xem sao!” Mộng Tuyết nghi hoặc nhìn thuật sĩ nói.
- “Đương nhiên là sự thật”, lão ta nói xong đưa tay lên trước mặt Mộng Tuyết không ngừng chụm chụm ngón tay. Ý hắn là muốn nàng trả thù lao.
Mộng Tuyết không hiểu ý tứ thuật sĩ là như thế nào, nàng lùi lại hai bước nghi hoặc hỏi : “Ngươi muốn làm gì?”
Trần Nhược Tư nhìn vậy là biết thuật sĩ muốn lấy thù lao nhưng hắn không muốn hét lớn dọa người khác, chỉ ghé vào tai Mộng Tuyết nói nhỏ : “Là hắn muốn tiền thù lao, nàng có không?”
- “Tiền, tiền là cái gì ta không biết, làm thế nào đưa cho hắn được.”
- “Cái gì, ngươi không có tiền, vậy ngươi xem số mệnh gì chứ, đen thế, nhìn ngươi này, đúng như mụ thầy tu. Ngươi không có tiền lại bắt ta nói nhiều như vậy thật tổn hao tâm lực”, lão thuật sĩ vừa nghe Mộng Tuyết không có tiền liền quay ngược 180 độ, lão ta quay đi rồi ại lẩm bẩm : “Đen quá, đã không kiếm chác được gì lại còn gặp mụ thầy tu này nữa.”
- “Ngươi vừa mắng ta à?” Mộng Tuyết nghe hắn nói mình là mụ nạ dòng tức thì nổi xung chạy theo kéo áo hắn lại.
- “Không phải, ta không nói gì thêm, không phải là nói ngươi, buông ra!” Lão thuật sĩ cơ hồ rất tức giận.
Mộng Tuyết bất đắc dĩ buông hắn ra, cố nuốt trôi cục tức không có chỗ phát tiết. Lão ta nhìn thoáng qua nàng rồi cất tiếng cười lớn, sau đó đằng hắng vài tiếng rồi cắp đít đi mất.
- “Thôi nào, chúng ta đi thôi, vì loại người đó mà phải tức giận thật không đáng!.”
- “Đều là tại chàng, hại ta bị người ta khi phụ, sau khi chàng hiện hình rồi ta nhất định phải đòi nợ.” Nàng nói xong nghiến răng nghiến lợi, tuy nàng phải chịu điều ủy khuất nhưng biết được nơi phải đi rồi thì cũng thoải mái hơn rất nhiều, nàng thay đổi sắc diện, cười nói : “Đi thôi, chúng ta vào rừng cây phía đông kiểm tra vận khí!”
- “Cái gì, lời của giang hồ thuật sĩ mà nàng cũng tin.” Trần Nhược Tư nghi hoặc hỏi.
- “Ta cứ đi thử xem, dù sao thì chúng ta cũng chẳng biết đi đâu mà.” Nàng nói xong nhanh chóng hướng phía đông trấn đi tới.
Trần Nhược Tư cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ đi theo nàng.
Giang hồ thuật sĩ nọ đi được một đoạn, hắn xoay người lại nhìn thấy Mộng Tuyết đi về hướng đông, hắn đưa tay vất bỏ cẩm kỳ và chiếc quạt nhìn theo hai người bọn họ, hưng phấn nghĩ thầm : “Hỗn đản tiểu tử, vận khí của ngươi thật tốt, phiền tới cả ta muốn nhìn thấy chân diện mục của ngươi, chỉ cần ngươi hiện thân thì ta cũng bắt ngươi phải đối mặt với gian khổ.” Nghĩ đoạn, hắn đảo mắt nhìn quanh, không thấy ai liền xoay vài vòng biến thành một làn thanh vụ (khói xanh) bay về phía đông.
Giang hồ thuật sĩ này là do Thanh Mâu biến ảo thành, hắn theo dõi bọn họ nhiều ngày không nhịn được nên nghĩ ra cách này để đưa hai người đi thật nhanh.
Làm việc này cũng không phải là hắn có hảo tâm, chỉ là hắn nghe được chuyện hai người cần phải đi tìm cách làm cho Trần Nhược Tư hiện thân, hắn làm thế này cũng là muốn nhanh đạt được mục đích.
Mộng Tuyết không thông hiểu chuyện đời xảo trá, Trần Nhược Tư giờ này cũng không biết phải đi về đâu, chỉ biết đi tìm vận khí.
Hoa Mộc Trấn ở phía đông rừng cây, có vẻ thanh tĩnh thi vị, ngay cả tiếng chim tước kêu lớn cũng khó lòng nghe thấy được, chỉ có tiếng những cơn gió nhẹ rì rào lùa qua khe lá.
Phía trước, tiếng bước chân lại gần dẫm trên lá khô phát ra thanh âm xào xạc. Chỉ trong chốc lát bọn họ đã đến trung tâm khu rừng. Những người vừa đến là Trần Nhược Tư và Mộng Tuyết, có hai người nhưng lại chỉ có thể nhìn thấy một người.
Trần Nhược Tư vừa đi vừa nói : “Đệ cảm thấy nơi đây có phần quái dị, giữa thanh thiên bạch nhật mà vẫn có cảm giác lạnh lẽo âm u.”
- “Tỷ cũng thấy vậy, không chừng nơi này lại có thể phát sinh kỳ tích”. Mộng Tuyết cười nhẹ nói.
- “Kỳ tích cái đầu tỷ á, chỗ này chỉ có thể là có thần bí tiểu ốc xuất, xuất…” Nhược Tư nói xong bỏ lửng vế sau, bởi vì hắn thoáng thấy ở xa xa phía trước có một tiểu ốc lúc ẩn lúc hiện .
- “Đệ làm sao vậy?”.
- “Tỷ xem, phía trước có một tiểu ốc.” Trần Nhược Tư chỉ tay về phía trước nói.
- “A, xem ra vận khí của chúng ta thật tốt, nhanh đến chỗ tiểu ốc đó xem nào”. Mộng Tuyết hưng phấn cười nói, miệng nói, chân chạy nhanh đến chỗ tiểu ốc.
Bọn họ càng đến gần tiểu ốc, sương mù càng trở nên dày đặc, hình ảnh của tiểu ốc càng khó lúc càng mơ hồ huyền ảo, màn sương mù dày đặc khiến cho những người đi trong rừng lúc này như lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh.
Thoáng sau hai người đã đến chỗ tiểu ốc, chỉ thấy một làn khói đen tràn ngập phía ngoài tiểu ốc, mà tiểu ốc này cũng chỉ có duy nhất một cánh cửa ra vào, còn lại đến cả một ô cửa sổ cũng không có, từ chỗ cánh cửa khói đen không ngừng tuôn ra. Tình hình kiểu này, chỉ cần là một đạo sĩ hoặc hòa thượng có chút pháp lực, hoặc giả người tinh minh sẽ thấy rằng, đây chính là một quỷ ốc. Trần Nhược Tư tuy là một đạo sĩ, thế nhưng hắn không có thứ kinh nghiệm thường thức này, Mộng Tuyết lại càng chưa thấy bao giờ.
- “Có khi nào tiểu ốc này lại ẩn chứa ma lực không? Xem ra thuật sĩ giang hồ hoàn toàn không lừa người, khói đen đó có lẽ là ma lực khí tức.” Trần Nhược Tư nhìn tiểu ốc thầm hỏi.
- “Chỗ này nếu chúng ta đi vào nhà, vạn nhất hắn ta biến mất thì chẳng phải là quá vội vàng sao?”. Mộng Tuyết nói xong bước nhanh đến chỗ cánh cửa. Trần Nhược Tư thấy Mộng Tuyết tiến vào cũng không còn lo lắng nữa nhanh chân theo vào luôn.
Trần Nhược Tư vừa bước vào trong, lập tức cửa phòng tự đóng lại, bên trong túp lều tối đen như mực, xòe bàn tay trước mặt cũng không thể nhìn thấy gì. Trần Nhược Tư nghe được tiếng đóng cửa liền xoay người quan sát chung quanh, rà soát xem có chạm phải vật gì không nhưng cũng không có gì cả, hắn cả kinh hô lớn : “Không xong, đây nhất định là một cái bẫy.”
- “Cái gì, là bẫy sao, ý đệ là có người cố ý sắp đặt cho chúng ta ở đây, là hắn muốn vây khốn chúng ta?” Mộng Tuyết nghi hoặc hỏi lại.
- “Đúng vậy!” Trần Nhược Tư đáp lại.
Mộng Tuyết im lặng tập trung hội tụ pháp lực, một quang cầu trắng xuất hiện ngay trên bàn tay phải của nàng soi sáng căn lều, lúc cả hai nhìn thấy rõ ràng mọi thứ thì đều cảm thấy sửng sốt.
Bên trong túp lều này hoàn toàn trống trơn, hoàn toàn không có cái gì cả, đến cả một cái lỗ thông hơi cũng khó tìm, giống như cái hộp kín mít úp bọn họ ở trong vậy.
Mộng Tuyết đưa tay ngưng tụ quang cầu bắn thẳng vào một bức tường trong đó. Quang cầu vừa mới chạm vào mặt tường thì lập tức tách ra thành mấy đạo bạch quang phản xạ trở lại kéo theo một tiếng nổ lớn. Căn lều rung lên bần bật, mất thăng bằng lắc qua lắc lại.
Trần Nhược Tư tồn tại ở dạng linh hồn thể, căn bản là không sợ dao động của căn lều, thế nhưng Mộng Tuyết sau một hồi bị lắc như cocktail, đến khi dừng lại được rồi thì nàng cũng hoa mắt chóng mặt, ngơ ngơ ngẩn ngẩn ngồi yên giữa căn lều.
- “Tuyết tỷ, tỷ ở nơi nào thì nơi đó thể nào cũng có chuyện phải không?” Trần Nhược Tư vẻ mặt gian xảo hỏi lại.
- “Làm gì có chuyện đó!” Nàng nói xong lại đứng lên, vẻ mặt có hơi mất tự nhiên, rồi lại ngưng tụ pháp lực tạo thành một quang cầu để chiếu sáng bên trong căn lều.
Trần Nhược Tư nhìn bộ dạng của Mộng Tuyết biết là nàng đang rất hối hận, hắn bèn đi tới bên cạnh nàng, giữ lấy đôi vai nàng thủ thỉ : “Tỷ không nên quá lo lắng, sắc mặt tỷ hiện giờ rất khó coi đó, yên tâm, chúng ta nhất định sẽ có biện pháp thoát ra khỏi đây mà!”
- “Xin lỗi đệ đệ, đều là tại tỷ nhất thời manh động, hại cả hai ta bị nhốt ở trong này”. Mộng Tuyết nhẹ giọng nói.
- “Không việc gì đâu, chỉ cần chúng ta ở cùng một chỗ là được mà, cho dù bị giam thì cũng không sao cả, tỷ thấy có phải không?” Trần Nhược Tư búng mũi nàng một cái, cười nói.
Mộng Tuyết cười vui vẻ, thế nhưng vừa dứt cười, gương mặt nàng rất nhanh đã lại trông ủ rũ, nàng lại tự trách bản thân mình.
- “Được rồi, giang hồ thuật sĩ nọ chẳng phải là đã từng nói nếu chúng ta muốn đi đâu thì ma lực tiểu ốc này có thể đưa ta đến đó sao?”. Ông ta nói là ma lực tiểu ốc, đây chẳng phải là một cái như thế sao, sao chúng ta không thử xem thế nào nhỉ, có khi nó có thể đưa chúng ta đến đó thật.” Trần Nhược Tư nói.
Trần Nhược Tư nói thế vốn chỉ muốn an ủi Mộng Tuyết, để nàng thôi không tự trách mình nữa, quả nhiên khiến nàng cả kinh kêu lên : “Đúng rồi, việc quan trọng thế mà ta lại quên mất, may mà trí nhớ của đệ đệ thật tốt.” Nói đoạn nàng khẽ mỉm cười rồi hô lớn : “Ma lực tiểu ốc, mau đưa chúng ta đến nơi giá lạnh nhất thế gian này!”
Kỳ thực, những lời này chính là chú ngữ để khởi động truyện tống, đồng thời cũng chính là để khởi động thần chú của Thanh Mâu bố trí sẵn tại đây.
Mộng Tuyết vừa dứt lời, căn lều bắt đầu lay động, khói đen từ những bức tường phun ra dày đặc, sau một hồi tất cả mọi thứ trong căn phòng đều chìm trong màn khói mù mịt, ngay cả quang cầu pháp lực trong tay Mộng Tuyết cũng bị màn khói đen kịt nuốt chửng.
Mộng Tuyết bị một phen thất kinh, vội vã thu quang cầu lại, đứng yên một chỗ, không biết làm thế nào cho ổn. Trần Nhược Tư lại cực kỳ tỉnh táo, bước đến chỗ Mộng Tuyết, đương nhiên là hắn chỉ dựa vào vị trí vừa rồi mà Mộng Tuyết đã đứng để xác định mà thôi, rồi ôm chặt nàng vào ngực mình, rồi nhẹ giọng nói : “Yên tâm, còn có đệ ở đây, nếu có chết thì đệ sẽ chết trước” .
Nhược Tư nói dứt lời, hắn cảm giác là hai người đang bị một lực lượng nâng lên theo một phương hướng, xoay tròn bay lên không trung. Tốc độ xoay tròn càng lúc càng nhanh, bên tai hai người giờ chỉ còn tiếng gió rít vù vù không thể nghe được thanh âm nào khác.
Hai người bọn họ bị lực lượng kia xoay như…đầu đĩa làm cho chóng mặt mơ màng, nửa mê nửa tỉnh, lát sau cả hai đều đã bị quay đến bất tỉnh nhân sự, thế nhưng đôi tay của Trần Nhược Tư vẫn nhất định không buông lơi thân thể Mộng Tuyết.
Cũng không biết là đã qua bao lâu, một cơn gió lạnh thấu xương mang theo những bông hoa tuyết cắt da cắt thịt ào tới, dồn dập quét qua hai người đánh thức hai kẻ hôn mê xém chút thì ngủ luôn không thèm dậy nữa.
Mộng Tuyết mở to cặp mắt, chỉ thấy trước mắt một màu trắng vô tận, trong lòng nàng cảm thấy chút hưng phấn nghĩ thầm : “Nơi này phải chăng là nơi giá lạnh nhất thế gian, thật tốt quá, chỉ cần tìm thấy linh xà ta lại có thể nhìn thấy đệ đệ rồi, Nhược Tư, đệ ở đâu rồi?”.
Nhược Tư ngồi trên đống tuyết, toàn thân run lẩy bẩy, nhìn Mộng Tuyết nói : “Đệ đang ở ngay bên cạnh tỷ đây mà”. Hắn nói xong đứng dậy nhìn quanh quất rồi nói tiếp : “Nơi này chỉ toàn là một màu trắng, chúng ta muốn tìm kiếm ở đây, quả không có cách nào để xác định phương hướng.”
Mộng Tuyết chỉ cười cười, hai hàng lông mày giật giật, mắt liếc ngang liếc dọc, trong đầu nàng đã có chủ ý, nàng nói : “Không cần phải lo lắng đâu, tỷ đã có cách rồi”. Nàng nói xong bắt đầu niệm chú ngữ, đồng thời hai tay nâng lên giữa không trung, không đến một hồi sau, trên hai tay nàng xuất hiện một quang cầu lớn.
Trần Nhược Tư thấy thế cảm thấy khó hiểu, hỏi lại : “Tỷ đang làm cái gì vậy?”
Mộng Tuyết chỉ cười mà không trả lời. Một lát sau nàng đưa hai tay nâng quang cầu lên sau đó ném thẳng quả cầu lên không trung.