Cực Phẩm Tà Thiếu Tác Giả: Diện Hồng Nhĩ Xích
-----oo0oo-----
Chương 41: Cùng chúng ta không quan hệ
Nguồn: MT
Sưu Tầm Goncopius -- 4vn
Lái xe của Lữ Hậu Tích hít sâu một hơi, không ngừng giẫm chân ga, tốc độ cũng đang không ngừng tăng vọt.
- Tới tốt lắm.
Ánh mắt Trần Thanh Đế quét qua, thình lình phát hiện, bên đường phía trước, tiếp cận chỗ rẽ lồi ra một tảng đá, trong lòng thầm nghĩ:
- Tảng đá kia đến vô cùng tốt, ta nên vận dụng linh khí rồi.
BOANG......
Một tiếng kinh minh, Trần Thanh Đế khống chế CCXR, để cho bình xăng đánh lên tảng đá lồi ra, bình xăng bởi vậy bị đâm ra một cái lỗ nhỏ.
Ồ ồ...
Bình xăng xuất hiện một lỗ nhỏ, không ngừng rò dầu, Trần Thanh Đế lại không có để ý, mà những nơi CCXR đi qua, đều để lại đại lượng xăng.
- Không tốt, Trần đại thiếu đánh trúng tảng đá, bình xăng bị vỡ, bắt đầu rò dầu rồi.
Viên đại thiếu nhìn thấy một màn này, nhịn không được phát ra kinh hô lần nữa, vẻ mặt lo lắng.
Nguy cơ vừa qua khỏi, bây giờ lại xuất hiện nguy hiểm mới, Viên đại thiếu như thế nào không lo lắng. Tuy Trần Hương Hương không hiểu, nhưng thấy phản ứng của Viên Cầu, cũng biết khẳng định không phải chuyện gì tốt, cái này làm cho nàng lại bắt đầu lo lắng.
Lữ Hậu Tích cùng Lữ Bạc Phát thấy như vậy, trên mặt đều lộ ra cười lạnh.
- Nhất định phải đuổi theo hắn, nếu để cho hắn một mực ở phía trước, căn bản là không cách nào ra tay.
Lái xe của Lữ Hậu Tích nhìn chỗ rẽ phía trước nói:
- Ta ở chỗ rẽ đó vượt qua hắn.
Cấp tốc điều khiển xe, hắn cũng không có phát hiện, bình xăng của Trần Thanh Đế rò dầu, hiện tại hắn chỉ là muốn mau chóng vượt qua Trần Thanh Đế, chế tạo một cái ngoài ý muốn mới, giết Trần Thanh Đế.
Ông...
Lái xe của Lữ Hậu Tích, vì muốn vượt qua Trần Thanh Đế mà tăng tốc lần nữa, trực tiếp hóa thành một đạo tàn ảnh, điên cuồng đuổi theo.
- Muốn đuổi theo? Ngươi còn không được, là thời điểm kết thúc.
Biết rõ ý đồ của hắn, Trần Thanh Đế cười lạnh một tiếng, tốc độ không giảm, trực tiếp trôi đi hoàn mỹ, đã qua chỗ rẽ.
Cùng lúc đó, lái xe của Lữ Hậu Tích cũng đi tới chỗ rẽ, bắt đầu trôi đi.
- Đây là... không...
Trong quá trình trôi đi, lái xe của Lữ Hậu Tích đột nhiên phát ra một tiếng hoảng sợ, kinh hãi phát hiện, mình vậy mà không cách nào khống chế xe của mình.
Mặt đường quá trơn!
Bởi vì lốp xe thể thao kia, bị dính dầu của xe Trần Thanh Đế, làm cho mặt đường quá trơn, lái xe của Lữ Hậu Tích căn bản là không cách nào khống chế xe của mình.
- Không...
Trong tiếng kêu hoảng sợ, lái xe của Lữ Hậu Tích lao ra khỏi đường núi.
Bồng!
Lái xe của Lữ Hậu Tích cùng xe hung hăng rơi xuống núi.
Oanh!
Theo một tiếng bạo tạc, chân núi toát ra ánh lửa chướng mắt.
Lái xe của Lữ Hậu Tích vì sai lầm mà lái xe lao xuống chân núi, xe nổ banh xác, thân xe y nguyên thiêu đốt, ánh lửa hừng hực khiến cho độ ấm trong núi tăng lên không ít.
Tư...
Nghe được thanh âm bạo tạc, sau khi qua khúc cua, Trần Thanh Đế bắt đầu giảm tốc độ, trong nội tâm cười lạnh một tiếng, không nói hai lời, đạp phanh lại. Vốn tốc độ CCXR không tính quá nhanh, chỉ là trượt ra hơn mười mét ngắn ngủn, liền vững vàng ngừng lại.
Đương nhiên, bình xăng còn một mực rò dầu.
- Lâm Tĩnh Nhu, vận khí của ngươi thật sự là quá tốt rồi.
Trần Thanh Đế hít sâu một hơi, kích động nói:
- Ngươi có biết hay không, bình xăng xe bị đụng hư, đang không ngừng rò dầu, căn bản là không thể thắng. Nhưng mà, lái xe của Lữ Hậu Tích vậy mà lao xuống núi.
Trần Thanh Đế cố ý để thanh âm rất cao, khiến cho mọi người trước màn hình, đều có thể tinh tường nghe được.
Phá hư bình xăng, để cho bình xăng rò dầu, đương nhiên là Trần Thanh Đế cố ý, dụng ý của hắn rất đơn giản, chính là muốn mượn nhờ dầu xe để yếu bớt lực ma sát.
Mà từng chỗ rẽ trên đường Cửu Loan thi đấu này, cũng không biết có bao nhiêu người đi qua, chỗ rẽ đã sớm bị mài không sai biệt lắm, tất cả đều là săm lốp ấn.
Điều này cũng ý nghĩa, từng chỗ rẽ trên Cửu Loan thi đấu, hiệu quả phòng trượt so với đường núi thẳng tắp thì ít hơn nhiều. Hơn nữa dầu trơn, lúc đó tốc độ xe của lái xe Lữ Hậu Tích trôi đi lại quá nhanh...
Đủ loại điều kiện phối hợp, kết quả mà Trần đại thiếu muốn, đương nhiên sẽ xuất hiện.
- Là như thế này a... Thế nhưng mà... Thế nhưng mà người kia... Người kia chết rồi...
Lâm Tĩnh Nhu quay đầu lại nhìn xem, sắc mặt lại trở nên trắng bệch.
Bất kể nói thế nào, Lâm Tĩnh Nhu chẳng qua là một thiếu nữ, lại sinh hoạt ở đô thị, khi nào tận mắt thấy qua người chết?
- Ở trong thi đấu, ngoài ý muốn nổi lên là rất bình thường, điều này cũng không có thể trách chúng ta. Chúng ta muốn thắng, cũng không nghĩ bình xăng bị đụng hư.
Trần Thanh Đế đưa thay sờ sờ đầu Lâm Tĩnh Nhu, nói ra:
- Ngươi phải nhớ kỹ, đây hết thảy cùng chúng ta không có bất kỳ quan hệ gì.
- Thật vậy chăng?
Lâm Tĩnh Nhu dùng thanh âm run rẩy nói ra.
- Đương nhiên thật sự.
Trần Thanh Đế thầm than một tiếng, lập tức đổi chủ đề, nói:
- Lâm Tĩnh Nhu, gọi điện thoại cho Viên mập mạp, nói trận đấu đã chấm dứt, chúng ta thắng, chuẩn bị chia tiền.
- Uh.
Lâm Tĩnh Nhu lên tiếng, dùng hai tay có chút run rẩy, móc điện thoại ra, bấm số điện thoại của Trần Hương Hương:
- Hương Hương, chúng ta thắng.
Lâm Tĩnh Nhu nào biết đâu rằng, đây hết thảy, bọn người Trần Hương Hương đã sớm chứng kiến, đã nghe được.
Kế tiếp, Trần Thanh Đế cùng Lâm Tĩnh Nhu lần lượt xuống xe, dọc theo đường núi đi lên. Về phần chiếc Audi CCXR của Trần đại thiếu thì ở lại trên sơn đạo, gọi người tìm xe tải kéo về.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Cực Phẩm Tà Thiếu Tác Giả: Diện Hồng Nhĩ Xích
-----oo0oo-----
Chương 42: Ngọc bội đến tay
Nguồn: MT
Sưu Tầm Goncopius -- 4vn
Dùng tu vi của Trần Thanh Đế, vận dụng một ít linh khí bảo vệ lỗ hổng bình xăng, vẫn có thể làm được. Bất quá, đến lúc này, căn bản cũng không có cái tất yếu kia.
Dù sao... tất cả mọi người đã biết rõ, bình xăng của CCXR hư mất, một mực rò dầu.
Rất nhanh, bọn người Trần Phong Nhiên cưỡi trực thăng bay tới chân núi. Sau đó Trần Phong Nhiên lại điều khiển Audi A6, lên núi chở Trần Thanh Đế cùng Lâm Tĩnh Nhu xuống dưới.
Lái xe của Lữ Hậu Tích chết rồi, Trần Thanh Đế đương nhiên là thắng, thắng là phải lấy tiền cùng ngọc bội rồi.
- Oa ha ha, Lữ Hậu Tích, thật sự là cám ơn.
Trần Thanh Đế cười lớn một tiếng, thò tay dựt lấy ngọc bội trên cổ Lữ Hậu Tích xuống:
- Đợi bổn thiếu gia chơi chán rồi, lại bố thí cho ngươi.
Ngọc bội ẩn chứa linh khí, mới là thứ Trần đại thiếu muốn nhất.
- Trần đại thiếu... Cái này...
Lữ Hậu Tích vốn định cản trở, lại phát hiện mình không có ngăn cản, quyết định chắc chắn nói ra:
- Trần đại thiếu, trước kia chúng ta đã nói, là ai tới đỉnh núi trước mới tính toán thắng, ngươi lại...
- Lại cái gì? Lại cái đầu mày.
Lông mày Trần đại thiếu nhíu lại, hung hăng càn quấy nói:
- Lái xe của mày đã chết, chẳng lẽ còn không tính bổn thiếu gia thắng? Lữ Hậu Tích, con mẹ nó có phải mày muốn chơi xấu hay không? Chơi xấu cùng bổn thiếu gia, mày chán sống sao?
- Không... Không dám!
Lữ Hậu Tích cảm thấy lưng mát lạnh, mồ hôi lạnh chảy ròng.
Chơi xấu với Trần đại thiếu?
Đúng vậy, ta xác thực muốn chơi xấu, bất quá, ta không dám a. Ai không biết thủ đoạn của Trần đại thiếu ngươi. Hơn nữa, Lữ Hậu Tích ta ở Lữ gia tính là cái gì chứ? Có thể so sánh với ngươi sao?
- Hừ, đã không dám, vậy còn dài dòng làm cái gì?
Trần Thanh Đế cất ngọc bội vào túi quần, lông mày quét ngang, quát:
- Mau lấy 1500 vạn của tao ra, bổn thiếu gia cũng không có thời gian lãng phí ở trên người của mày.
Ngọc bội đã tới tay, Trần đại thiếu hận không thể lập tức trở về bế quan tu luyện, trùng kích Luyện Khí tầng hai.
Thực lực, Trần Thanh Đế cần thực lực.
Nếu như không phải vì Trần Thanh Đế đột phá đã đến Luyện Khí tầng một, có linh khí ăn gian, chỉ sợ trận đua xe này sẽ thua, không, chết đúng là Trần đại thiếu hắn rồi.
Hơn nữa, Trần Thanh Đế tinh tường biết rõ, tu vi Luyện Khí tầng một thật sự là không đủ xem, Trần đại thiếu vô cùng khát vọng tăng thực lực của mình lên.
Thực lực càng mạnh, mới càng an toàn.
Địa cầu quá nguy hiểm!
Đối mặt cường thế cùng bối cảnh hùng hậu của Trần đại thiếu, Lữ Hậu Tích cùng Lữ Bạc Phát rất là không tình nguyện đem 1500 vạn tiền mặt trong xe thể thao, chung độ cho người ta.
- Lâm Tĩnh Nhu, ngươi mang đến vận khí cho ta, cho nên ta thắng. Thù lao của ngươi, nhất định sẽ cho ngươi thoả mãn.
Trần Thanh Đế thò tay kéo khóa túi tiền, túi tiền bị giật ra, hai tay ôm lấy hai chồng tiền giao cho Lâm Tĩnh Nhu:
- Lâm Tĩnh Nhu, cái này ngươi hài lòng chưa? Khoảng chừng hai mươi vạn.
- Khanh khách... Thật nhiều tiền a.
Lâm Tĩnh Nhu chứng kiến trong túi cực lớn, tất cả đều là tiền mặt trăm nguyên, lập tức mặt mày hớn hở.
Trước kia, mặc dù Lâm Tĩnh Nhu biết có 1500 vạn tiền đặt cược, bất quá, nàng lại không có nhìn thấy. Bởi vậy, 1500 vạn đối với nàng mà nói chỉ là một tổ con số mà thôi.
Hơn nữa, Lâm Tĩnh Nhu là hòn ngọc quý trên tay Lâm gia, Lâm gia cao thấp không một ai không coi nàng là bảo bối, cho tới bây giờ không có vì tiền mà lo lắng.
Chi phiếu xấp xỉ một nghìn vạn, Lâm Tĩnh Nhu cũng không phải là không có, trái lại còn có vài tấm. Bất quá, nàng làm sao chứng kiến nhiều tiền mặt bày ở trước mặt của mình như vậy a.
Lực trùng kích của một đống lớn tiền mặt, đây chính là phi thường rung động nhân tâm, Lâm Tĩnh Nhu lập tức vui mừng nhướng mày.
- Cái này... Đều là của ta?
Lâm Tĩnh Nhu ha ha cười cười, rất nhanh tiếp nhận hai mươi vạn mà Trần Thanh Đế cho nàng, cất vào trong bọc của mình, lúc này Lâm Tĩnh Nhu phát hiện bọc của mình có chút nhỏ.
Trần Thanh Đế cùng Lâm Tĩnh Nhu phân chia tiền thắng, sắc mặt Lữ Hậu Tích cùng Lữ Bạc Phát khó coi không thôi, càng là hận nghiến răng nghiến lợi, đau lòng vạn phần.
Phân, phân con mẹ các ngươi, tất cả đều là tiền của hai huynh đệ bọn hắn a.
Nhất là Lữ Hậu Tích, ngọc bội đối với hắn vô cùng trọng yếu cũng thua trận rồi.
Đợi cho Lâm Tĩnh Nhu miễn cưỡng nhét hai mươi vạn vào trong bọc, nàng nhìn chằm chằm vào một đống tiền, hai mắt lóe lên, học động tác trước kia của Trần Thanh Đế, hai tay ôm lấy hai xấp tiền dày cộm, có chừng tám chín vạn, rất nhanh ôm ở trong ngực.
- Nhìn cái gì?
Lâm Tĩnh Nhu thấy Trần Thanh Đế quăng tới ánh mắt, hừ nhẹ một tiếng nói ra:
- Trần Thanh Đế, ngươi không nên quên, lần này tất cả đều là bởi vì vận khí của ta, cho nên ngươi mới có thể thắng. Thắng 1500 vạn, ta cầm hơn một chút, chẳng lẽ ngươi còn muốn đòi lại?
- Nguyện ý, ta làm sao lại đòi lại chứ? Chỉ cần ngươi thoả mãn là tốt rồi, lần sau tiếp tục ha.
Trần Thanh Đế cười cười, trong nội tâm bất đắc dĩ, ngươi đã ôm chặt trong ngực rồi, ta muốn đòi cũng có rắm dùng a.
- Cái kia... Ta còn không hài lòng lắm, ta có thể lấy thêm hai xấp nữa hay không? Một xấp cũng được.
Lâm Tĩnh Nhu một tay ôm tiền, tay kia nóng lòng muốn thử, chuẩn bị tùy thời ra tay.
- Lâm Tĩnh Nhu, chúng ta trước kia đã nói, ngươi nhập cổ phần một vạn, chờ sau khi thắng, vốn lẫn lời cho ngươi sáu vạn. Hiện tại đã cho ngươi gần 30 vạn, vượt xa trước kia rất nhiều, ngươi như thế nào còn chưa đủ? Bất quá...
Trần Thanh Đế quyết định chắc chắn, vẻ mặt thịt đau nói:
- Bất quá nếu ngươi thực hiện nụ hôn kia, ta... ta... ta sẽ cho ngươi lấy.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Cực Phẩm Tà Thiếu Tác Giả: Diện Hồng Nhĩ Xích
-----oo0oo-----
Chương 43: Viên Cầu chơi chiêu
Nguồn: MT
Sưu Tầm Goncopius -- 4vn
Trần đại thiếu nói ra lời này, giống như bỏ xuống rất nhiều quyết tâm vậy. Bề ngoài giống như, một nụ hôn của Lâm đại tiểu thư, so ra còn kém giá trị một xấp tiền.
- Trần Thanh Đế ngươi vô sỉ, lưu manh, hừ hừ, chẳng lẽ một nụ hôn của ta, so ra còn kém mấy vạn kia của ngươi sao?
Lâm Tĩnh Nhu nhìn bộ dáng rất không tình nguyện của Trần đại thiếu, lập tức nổi giận:
- Hừ, nếu không phải nhìn ngươi thay ta thắng hai món tiền nhỏ, hiện tại ta liền thu thập ngươi.
Nhìn cảm xúc của Lâm Tĩnh Nhu triệt để khôi phục bình thường, lúc này Trần đại thiếu mới yên tâm để cho Trần Phong Nhiên cùng Viên đại thiếu cất tiền vào trong xe.
- Lữ Hậu Tích, Trần đại thiếu không chỉ đến, còn thắng, trước kia ta thua 500 vạn, ngươi ý định lúc nào trả cho ta?
Lúc này, Viên đại thiếu đột nhiên làm khó dễ.
Lữ Hậu Tích cùng Lữ Bạc Phát thua 1500 vạn, là kể cả 500 vạn trước kia Viên đại thiếu thua.
Viên đại thiếu ở lúc Trần Thanh Đế cùng Lữ Hậu Tích khai đánh bạc lại không nói, bây giờ đi đòi nợ, có thể thấy được hắn tính toán tỉ mỉ đến mức nào. Nếu Trần Thanh Đế thua, hắn sẽ đòi 500 vạn lúc trước, sau đó trả cho bằng hữu, nếu Trần đại thiếu thắng, hắc hắc, hắn sẽ không ngại bỏ đá xuống giếng. Hiện tại Lữ Hậu Tích cùng Lữ Bạc Phát là một mao tiền cũng không có, ở đâu có 500 vạn trả cho Viên đại thiếu.
- Cái này...
Lữ Hậu Tích sớm đã quên chuyện này, vốn cho rằng Trần Thanh Đế nhất định phải thua. Cho nên, căn bản cũng không có để ý 500 vạn của Viên đại thiếu.
Ai ngờ, hiện tại thua sạch sẽ, Viên đại thiếu bắt đầu đòi tiền.
- Cái này cái rắm? Tranh thủ thời gian, lão tử không có thời gian lãng phí cùng các ngươi.
Viên đại thiếu đúng lý không buông tha người, ánh mắt quét qua, nhìn qua hai chiếc xe thể thao của Lữ Hậu Tích cùng Lữ Bạc Phát, nói ra:
- Cầm không ra tiền, hai chiếc xe thể thao kia của các ngươi thế chấp cho ta. Ân, một chiếc 250 vạn, hai chiếc vừa vặn 500 vạn.
Viên đại thiếu đối với chiếc Bugatti số lượng có hạn của mình, chỉ có thế chấp 500 vạn, hắn vẫn luôn ghi hận trong lòng.
Cuối cùng, Lữ Hậu Tích cùng Lữ Bạc Phát, bất đắc dĩ viết bằng chứng thế chấp, giao cho Viên Cầu.
- Ha ha, chúng ta đi thôi.
OK hết những chuyện này, Trần Thanh Đế cười lớn một tiếng, điều khiển lấy chiếc Bugatti của Viên đại thiếu nghênh ngang rời đi.
Lái xe của Viên đại thiếu cùng Trần Phong Nhiên lái xe của Lữ Hậu Tích cùng Lữ Bạc Phát ly khai. Mà Lâm Tĩnh Nhu cũng lái chiếc Audi A6 chạy đi.
- Lão tử cho hai người các ngươi một tiếng đồng hồ đi chuẩn bị tiền, đã qua thời gian, không thấy được 500 vạn, hai chiếc xe này các ngươi không cần tới lấy nữa, ta sẽ đập bán sắt vụn.
Vứt bỏ một câu, Viên đại thiếu chui vào tọa giá Ford E350 của mình.
Một lát sau, dưới chân núi chỉ để lại hai huynh đệ Lữ Hậu Tích cùng Lữ Bạc Phát, ủ rũ nhìn nhau.
- Đại ca, chúng ta làm sao bây giờ?
Một phút đồng hồ sau, Lữ Bạc Phát nhìn trong núi trống rỗng, sợ run cả người, nhịn không được mở miệng hỏi.
- Đi báo cáo cho Phàm thiếu, sau đó...
Lữ Hậu Tích trực tiếp phát nổ nói tục, mắng to:
- Sau đó... sau đó chuẩn bị tiền chuộc xe trở lại, *** con mẹ nó.
- Viên mập mạp chết tiệt, thật sự là quá đáng giận, quá ghê tởm.
Lữ Hậu Tích nghiến răng nghiến lợi, hai đấm nắm chặt, phẫn nộ quát:
- Hai chiếc xe thể thao của chúng ta, giá trị hơn bốn nghìn vạn, hắn dĩ nhiên thế chấp cho chúng ta 500 vạn, đáng giận.
Lữ Hậu Tích ngươi cũng biết đáng giận? Biết rõ thế chấp quá ít sao?
Lúc trước chiếc Bugatti kia của Viên đại thiếu, không tính phí làm xe giá trị đã hơn sáu nghìn vạn, Lữ Hậu Tích ngươi không phải cho người ta 500 vạn sao?
Nếu không phải Viên đại thiếu vì cho các ngươi chút mặt mũi, thì hai chiếc xe kia hắn chỉ cầm 200 vạn?
Dùng bản tính của Viên đại thiếu, thế chấp cho các ngươi 200 vạn cũng không tệ rồi, lại vẫn phàn nàn.
- Đúng đấy, Viên mập mạp thật sự là quá ác độc, bất quá...
Lữ Hậu Tích đột nhiên nghĩ tới điều gì, liền nói:
- Đại ca, xe bị đám người Viên mập mạp lái đi rồi, chúng ta trở về như thế nào ?
Viên đại thiếu lưu thời gian cho bọn hắn cũng không nhiều, chỉ có một giờ mà thôi. Hiện tại hai người bọn họ không có xe, trở về như thế nào, cái này thật đúng là một vấn đề.
- Ông...
Đúng lúc này, một chiếc Audi A6 từ đằng xa chạy như bay tới, đứng ở trước mặt hai huynh đệ Lữ Hậu Tích cùng Lữ Bạc Phát.
- Hai vị thiếu gia, Phàm thiếu để cho ta tới tiếp các ngươi về.
Một gã trung niên nam tử mặc âu phục, đeo kính râm, sau khi xuống xe, nhìn hai huynh đệ Lữ Hậu Tích, cung kính nói.
Dứt lời, người này còn nhanh chóng mở cửa xe ra.
Vừa nghe đến hai chữ Phàm thiếu, Lữ Hậu Tích cùng Lữ Bạc Phát chấn động toàn thân. Nhiệm vụ không có hoàn thành không nói, còn thua nhiều tiền như vậy, hai huynh đệ Lữ Hậu Tích cùng Lữ Bạc Phát đổ mồ hôi lạnh ròng ròng.
- Trung ca, làm phiền anh rồi.
Lữ Hậu Tích cố gắng lấy ra một tia tươi cười khó coi, không dám vô lễ, đối với trung niên nam tử này cung kính nói.
Trung ca là lái xe kiêm thiếp thân bảo tiêu của Lữ Bất Phàm, Lữ Bất Phàm đối với hắn rất coi trọng, Lữ Hậu Tích cùng Lữ Bạc Phát đối với hắn nào dám có chút bất kính.
- Hai vị thiếu gia khách khí.
Trung ca mỉm cười, thản nhiên nói, biểu hiện cực kỳ bình dị gần gũi. Đương nhiên, đây cũng chỉ là bề ngoài, nếu như ai thực cho rằng Trung ca dễ nói chuyện như vậy, như vậy người đó là ngốc tử, đại ngốc.
Có thể được thiên tài Lữ gia Lữ Bất Phàm coi trọng, có thể đơn giản sao? Không có được thủ đoạn nhất định, há có thể bị Lữ Bất Phàm nhìn trúng?
Đợi cho Lữ Hậu Tích cùng Lữ Bạc Phát lên xe, Trung ca bấm một chiếc điện thoại, cung kính phát ra từ nội tâm nói:
- Phàm thiếu, đã nhận được hai vị thiếu gia, chuẩn bị trở về.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Cực Phẩm Tà Thiếu Tác Giả: Diện Hồng Nhĩ Xích
-----oo0oo-----
Chương 44: Đi học
Nguồn: MT
Sưu Tầm Goncopius -- 4vn
Trung ca điều khiển lấy Audi A6, rất là vững vàng rời khỏi Cửu Loan thi đấu, hướng Lữ gia chạy tới. Hai huynh đệ Lữ Bạc Phát cùng Lữ Hậu Tích ngồi ở phía sau, đại khí cũng không dám thở gấp.
Ai biết rõ, kế tiếp sẽ đối mặt lửa giận của Lữ Bất Phàm như thế nào a.
Tất cả mọi người đã đi, mà lái xe của Lữ Hậu Tích cùng xe thể thao bạo tạc kia y nguyên ở lại dưới chân núi, không có người hỏi đến.
Cùng lúc đó, ở trong thư phòng Lữ gia gia chủ.
- Bất Phàm, bối cảnh tên lái xe bị chết kia, cháu điều tra thế nào?
Lữ Văn khép hờ hai mắt, dùng ngữ khí thờ ơ hỏi:
- Cháu định xử lý như thế nào?
- Đã điều tra rõ ràng, hắn đến từ Nhật Bản, ở trong tổ chức của bọn hắn, hắn cũng không coi vào đâu. Bất quá, anh rể của hắn lại là một nhân vật khó chơi.
Lữ Bất Phàm không vội không chậm cất điện thoại di động vào túi, đẩy kính mắt viền vàng, ôn nhu nói:
- Hắn đua xe cùng Trần Thanh Đế chết đi, cùng chúng ta không có bất kỳ quan hệ gì. Anh rể của hắn, coi như là muốn báo thù, cũng sẽ tìm Trần Thanh Đế.
Nói đến đây, khóe miệng Lữ Bất Phàm có chút nhảy lên, lộ ra dáng tươi cười ôn nhu:
- Chỉ cần lợi dụng tốt, không chỉ là Trần Thanh Đế, mà ngay cả Lâm Tĩnh Nhu cũng sẽ không sống khá giả. Đám người Nhật Bản trả thù, là rất điên cuồng.
- Ân, vậy là tốt rồi.
Lữ Văn khoát tay áo, nói ra:
- Bất Phàm, cháu trở về đi, ông cần nghỉ ngơi một chút.
Một giờ sau, một đoàn người Trần Thanh Đế về tới biệt thự trong Giang Sơn Ngự Viên. Trở lại biệt thự, Trần Thanh Đế để cho Trần Phong Nhiên đem tiền thắng nhập vào tài khoản của hắn, sau đó chui vào phòng của mình.
Về phần Viên đại thiếu cùng Lâm Tĩnh Nhu trực tiếp bị Trần Thanh Đế bỏ qua.
Ngọc bội ẩn chứa linh khí tới tay, Trần Thanh Đế bức thiết muốn tăng thực lực của mình, lên ở đâu còn có thời gian hao tổn cùng những người khác.
Trong nháy mắt, bốn ngày thời gian đi qua, trong bốn ngày này, Trần Thanh Đế trừ ăn uống cùng với ngủ ra, thì tất cả thời gian đều đặt ở phía trên tu luyện.
Đã có linh khí trong ngọc bội trợ giúp, tu vi của Trần Thanh Đế đã tăng lên rất nhanh.
Oanh!
Ngồi ở trên giường Trần Thanh Đế cảm thấy chấn động toàn thân, trên mặt lộ ra dáng tươi cười dày đặc:
- Rốt cục đột phá đến Luyện Khí tầng hai, vẫn là ngọc bội ẩn chứa linh khí dùng tốt.
Căn cứ kinh nghiệm dĩ vãng, Trần Thanh Đế hao tốn hơn 10 phút thời gian củng cố tu vi vừa mới tăng lên của mình.
- Linh khí ẩn chứa trong ngọc bội này, so với ta tưởng tượng còn nhiều hơn một chút.
Trần Thanh Đế nhìn ngọc bội trong tay, đã xuất hiện vô số khe hở, nhưng không có nghiền nát, trong lòng thầm nghĩ:
- Hiện tại linh khí trong ngọc bội không còn nhiều lắm, Ân, đi xem có thể đụng phải các loại ngọc bội, ngọc thạch ẩn chứa linh khí nữa hay không.
Lữ Hậu Tích đã có thể có một khối ngọc bội ẩn chứa linh khí, Trần Thanh Đế cho rằng, trên địa cầu tất nhiên vẫn tồn tại ngọc bội hoặc là ngọc thạch ẩn chứa linh khí đồng dạng.
Cho nên, Trần Thanh Đế dùng phương hướng đề thăng tu vi, không phải là cực hạn trong thảo dược, còn phải chú ý ngọc bội, ngọc thạch, hơn nữa là chú ý gấp đôi.
- Ân, đi thị trường đồ cổ thử thời vận, hy vọng có thể đụng phải a.
Nghĩ vậy, Trần Thanh Đế duỗi lưng một cái, đơn giản tắm rửa, thay đổi quần áo, sau đó rời khỏi phòng.
- Đại thiếu gia.
Trần Thanh Đế vừa ra khỏi phòng, một trung niên nữ hầu đi tới, cẩn thận nói:
- Đại thiếu gia, lão gia gọi điện thoại đến nhắn nhủ, bảo đại thiếu gia không nên quên, đến trường học báo danh đúng giờ.
- Trường học báo danh?
Trần Thanh Đế nhíu mày, lúc này mới nhớ sắp tới ngày đi học. Trần Thanh Đế khoát tay áo nói:
- Ta đã biết, ngươi đi làm chuyện của mình đi
- Vâng, đại thiếu gia.
Trung niên nữ hầu lên tiếng, rất nhanh ly khai, nhưng trong lòng rất là nghi hoặc:
- Như thế nào cảm giác đại thiếu gia như là thay đổi một người vậy? Trước kia sẽ không có khách khí như vậy.
- Đến trường? Thằng này cơ hồ không có đi qua trường học, không biết sinh hoạt trong trường học đến cùng như thế nào.
Trần Thanh Đế mỉm cười, đối với trường học rất là chờ mong:
- Ân, còn mười ngày nữa mới đi học. Thừa dịp chưa khai giảng, nhìn xem có thể mua được ngọc thạch, ngọc bội ẩn chứa linh khí hay không.
Đi vào gara, Trần Thanh Đế vượt qua chiếc CCXR đã được sửa tốt, đi tới trước mặt một chiếc BMW bình thường.
BMW, ít xuất hiện một chút a.
- Nhiều khi đi xe cũng không quá thuận tiện nhỉ.
Trần Thanh Đế điều khiển chiếc BMW ly khai biệt thự, trong lòng thầm nghĩ:
- Đợi cho ta tu luyện tới Luyện Khí tầng ba, đến lúc đó có thể Ngự Kiếm phi hành, tốc độ có thể mau hơn so với lái xe.
- Ngự Kiếm phi hành? Không có pháp khí mà đòi ngự kiếm phi hành cái rắm.
Trần Thanh Đế lắc đầu:
- Xem ra sau này phải thu thập một ít tài liệu có thể luyện chế pháp bảo mới được. Có một thân bản lĩnh, lại không dùng được, thật sự là... Ai!
Trần Thanh Đế là cấp bậc cao thủ luyện khí, luyện đan, luyện phù, bày trận... yêu nghiệt toàn năng, chỉ là, ở địa cầu lại không có tài liệu cung cấp hắn thi triển.
Biệt khuất a.
Căn cứ bản đồ hướng dẫn, Trần Thanh Đế rất nhanh đi tới một thị trường đồ cổ cỡ lớn.
Sau khi ngừng tốt xe, Trần Thanh Đế nện bước chân, không vội không chậm đi đến thị trường đồ cổ. Đi dạo qua mấy nhà, thời gian một ngày sắp trôi qua, lại không có phát hiện một khối ngọc thạch ẩn chứa linh khí.
Cái này không khỏi để cho Trần Thanh Đế thất vọng một chút.
- Xem ra ngọc thạch, ngọc bội ẩn chứa linh khí này là tương đối hiếm thấy.
Trần Thanh Đế thở dài một hơi, lại không có buông tha, tiếp tục tìm kiếm.
Trong quá trình tìm kiếm ngọc thạch ẩn chứa linh khí, Trần Thanh Đế cũng mấy lần hỏi giá cả ngọc thạch phẩm chất coi như không tệ. Không biết giá thị trường, nên hỏi một chút mới không thua thiệt.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Cực Phẩm Tà Thiếu Tác Giả: Diện Hồng Nhĩ Xích
-----oo0oo-----
Chương 45: Càn Khôn Đỉnh
Nguồn: MT
Sưu Tầm Goncopius -- 4vn
Hơn nữa, đã biết giá cả ngọc thạch không có linh khí, mới có thể đại khái biết rõ giá cả ngọc thạch ẩn chứa linh khí. Trần Thanh Đế xem ra ngọc thạch có linh khí, khẳng định so với ngọc thạch không có linh khí thì mắc hơn rất nhiều.
Chỉ là không hỏi không sao, vừa hỏi giá cả ngọc thạch, ngay cả Trần Thanh Đế không có bất kỳ quan niệm tiền tài cũng cảm thấy khiếp sợ, trong lòng rung động.
Một khối ngọc thạch không có chút linh khí nào, phẩm chất coi như không tệ, là hơn mười vạn, trên trăm vạn, thậm chí quý hơn. Cái này để cho Trần Thanh Đế không khỏi nghĩ, nếu ngọc thạch ẩn chứa linh khí, đây chẳng phải là mấy ngàn vạn, hơn trăm triệu sao.
Đương nhiên, Trần Thanh Đế cũng biết, báo giá cùng giá cả chân thật kém nhau rất lớn, nhưng y nguyên là để cho hắn cảm thấy trong lòng lạnh lẽo. Dù sao, hắn muốn chính là ngọc thạch ẩn chứa linh khí, không có linh khí, cho dù bán rẽ hắn cũng không thèm mua.
Ngọc thạch ẩn chứa linh khí, cho dù trả giá như thế nào, cũng không thể tiện nghi.
Trách không được, thời điểm tên Lữ Hậu Tích kia đem ngọc bội thế chấp, biểu lộ sẽ đau lòng như thế, xem ra giá trị ngọc bội kia, là rất cao a.
Bất quá, nếu giá cả như vậy, vậy thì mình có chút nghèo nàn rồi?
Thoáng nghiên cứu thảo luận và phân tích giá thị trường đồ cổ một chút, Trần đại thiếu mới phát hiện, mình là nghèo cỡ nào, xấp xỉ một nghìn vạn căn bản ngay cả cái rắm cũng không phải.
Phải nghĩ cách kiếm tiền mới được.
- Kiếm tiền? Như thế nào mới có thể kiếm tiền đây?
Trần Thanh Đế cảm thấy trước mắt đột nhiên sáng ngời, một đại kế phát tài nảy sinh trong lòng:
- Trang phục Địa cầu kiểu dáng nhìn rất đẹp, bất quá lại không có tác dụng gì quá lớn. Nếu như ta ở trên quần áo, tăng thêm một chút trận pháp đơn giản, đến lúc đó tất nhiên sẽ dễ bán.
- Mà Viên mập mạp có nhà máy trang phục, ta đem quần áo có trận pháp giao cho Viên mập mạp bán, để cho hắn toàn quyền đại lý, ta ẩn phía sau màn thu tiền.
Trong lòng Trần Thanh Đế ám động:
- Cái này có thể thực hiện, bất quá, phải chờ tới tu vi của ta đạt tới Luyện Khí tầng ba mới được.
Vô luận là Ngự Kiếm phi hành, hay là bày trận, luyện khí, luyện phù, luyện đan... Tu vi yêu cầu thấp nhất đều cần Luyện Khí tầng ba. Hơn nữa, cái này vẫn là tu vi thấp nhất đối với yêu nghiệt toàn năng như Trần Thanh Đế, đổi lại người khác, tu vi không tới tầng năm thì đừng nói nữa.
Bất quá ở thế giới của Trần Thanh Đế kia, Luyện Khí tầng ba, cái kia thật sự là con dế cũng không bằng.
Nghĩ tới đại kế kiếm tiền, tâm tình Trần Thanh Đế thật tốt, muốn kiếm tiền, còn cần tăng lên tu vi của mình mới được, dù sao hiện tại tu vi còn chưa đủ.
Lại qua một giờ, Trần Thanh Đế không thu hoạch được gì, lúc này hắn đi ngang qua một cửa hàng đồ cổ tên Kỳ Hoa cư, dừng lại trước cửa, trong lòng thầm nghĩ:
- Kỳ Hoa cư, ta ngược lại muốn nhìn phải chăng thật sự có hàng hóa hiếm thấy hay không.
Kỳ Hoa cư tổng cộng có bốn tầng, tầng càng cao, vật kỳ lạ quý hiếm, cổ quái lại càng thiểu, hơn nữa cũng càng ngày càng kỳ lạ quý hiếm. Đương nhiên, giá cả cũng sẽ gia tăng theo.
Trên người Trần Thanh Đế, tính toán đâu ra đấy cũng chỉ có một ngàn tám trăm vạn, hắn cũng không nhận ra chút tiền ấy ở bên trong Kỳ Hoa cư, có thể mua được cái gì.
Bất quá, Trần đại thiếu lại không có buông tha cho, trước nhìn nói sau, có phù hợp hay không, có thể mua nổi hay không, cái kia lại là sự việc khác rồi.
Chỉ nhìn không mua, thì không cần tiền.
Vạn nhất thực gặp được đồ vật ẩn chứa linh khí, Trần Thanh Đế coi như là đập nồi bán sắt cũng phải lấy được tới tay.
Từ một tầng đến ba tầng, Trần Thanh Đế cẩn thận nhìn một lần, bất quá, kết quả vẫn là không có bất kỳ phát hiện gì. Cuối cùng, Trần Thanh Đế đi tới thang lầu tầng thứ tư của Kỳ Hoa cư.
Tầng thứ tư, vật kỳ lạ cổ quái ít đi rất nhiều, tính toán đâu ra đấy cũng không hơn 100 kiện.
- Kỳ Hoa cư, Kỳ Hoa cư chó má gì, đều là một ít mặt hàng bình thường, không có một kiện có thể xem vào mắt.
Trần Thanh Đế còn chưa tới lầu bốn, chợt nghe đến một âm thanh ngạo nghễ chửi rủa.
- Ta cảm thấy cái Tiểu Đỉnh tựu này không tệ.
Lúc này, một thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi, chỉ vào một Tiểu Đỉnh lớn cỡ bàn tay, nhìn về phía trên có lẽ lịch sử đã lâu, thản nhiên nói:
- Đại ca, nếu không mua cái Tiểu Đỉnh này a.
- Khí tức rất quen thuộc, chẳng lẽ... làm sao có thể?
Trần Thanh Đế vừa tới lầu bốn, đột nhiên cảm thấy một tia khí tức yếu ớt quen thuộc, vẻ mặt khó có thể tin, rất nhanh đem ánh mắt quăng tới Tiểu Đỉnh mà thiếu nữ kia chỉ.
- Con mẹ nó... Càn Khôn Đỉnh, Càn Khôn Đỉnh của ta!
Trần Thanh Đế nhìn thấy Tiểu Đỉnh, trong lòng đột nhiên chấn động, toàn thân không ngừng run rẩy.
Càn Khôn Đỉnh.
Là Càn Khôn Đỉnh, coi như là hóa thành tro, Trần Thanh Đế cũng có thể nhận ra. Hơn nữa một tia khí tức yếu ớt quen thuộc kia, Trần Thanh Đế khẳng định, Tiểu Đỉnh mà thiếu nữ chỉ vào kia chính là Càn Khôn Đỉnh của hắn.
Chính là nhờ Càn Khôn Đỉnh, Trần Thanh Đế mới có thể dùng tu vi Kết Đan kỳ, thành công luyện chế ra Tiên đan, sau đó mới có thể bị Đan Kiếp tiêu diệt, xuyên việt đến địa cầu.
Chỉ là, Trần Thanh Đế như thế nào cũng thật không ngờ, Càn Khôn Đỉnh cũng sẽ theo hắn xuyên việt tới.
Lần nữa chứng kiến Càn Khôn Đỉnh, Trần Thanh Đế cảm thấy vô cùng hưng phấn.
Lấy tới tay.
Vô luận như thế nào cũng phải lấy được tới tay.
- Nhược Băng, ngươi không nên bị mặt ngoài của cái Tiểu Đỉnh này lừa gạt, hiện tại kỹ thuật rất cao siêu, muốn làm thành hiệu quả như vậy, vẫn là rất dễ dàng.
Vẻ mặt thiếu niên rất là lành nghề nói:
- Chúng ta vẫn là nhìn xem cái khác đi.
- Tùy ngươi.
Thiếu nữ tên Nhược Băng, không nói thêm gì nữa, người đồng dạng như danh tự, trông lạnh như băng.
Nghe được thiếu niên nói, trong nội tâm Trần Thanh Đế cười lạnh, một tia sát cơ hiện lên. Càn Khôn Đỉnh, quả thực là sinh mạng thứ hai của Trần Thanh Đế, là tuyệt đối không cho phép người khác vũ nhục, phỉ báng.
Trần Thanh Đế hít sâu một hơi, dẹp đi sát cơ trong lòng, đi tới trước quầy đặt Tiểu Đỉnh, thản nhiên nói:
- Lão bản, cái Tiểu Đỉnh này bán thế nào? Ta muốn mua.
- Móa, thực sự có thằng ngốc không nhìn được hàng, lại muốn mua một hàng nhái...
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius